Thằng Đực II (Phần 51) (Tác giả: Thoong)
THẰNG ĐỰC II
Tác giả: Thoong
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 51
Không gì bực mình cho bằng cứ phải nghe những lời lải nhải vô vị bên tai, nên thằng Đực cáu tiết đổ quạu với mợ Lan : bà nói gì lắm thế, điếc cả mũi thiên hạ. Được ăn no lại được mắng vốn, sao bà tham thế.
Mợ Lan ngẩn tò te, không ngờ thằng nhóc hỗn xược đến vậy, nhưng rồi nghĩ lại cũng tại mình vì đem thân cho nó giày vò thì nó còn coi cóc ra gì nữa. Mợ nhỏ giọng nói với nó : tôi dấm dẳng với tôi, mắc gì đến anh mà anh lên tiếng.
Thằng Đực càng bặm trợn : khốn nỗi bà cứ nói oang oang ra thì bố ai đút nút tai để khỏi nghe. Bà muốn cắn đắn thì chui quách vào chăn mà thù thì thủ thỉ trong đó, đừng bắt ai phải rác tai.
Mợ Lan cáu lắm, nhưng chung qui cũng tại dưới cơ thằng bé nên giận tím ruột. Chả lẽ im nhận phần thua nên mợ còn cố thở than thêm : non nước này còn ngủ nghê gì được. Vừa chập chờn là anh lại dựng dậy, bã cả người ra chứ bộ chơi sao.
Thằng Đực hét lên : tui đã nói rùi, mợ cứ để tui nằm dưới sàn nhà như chó nằm hóng chủ, một hai mợ chẳng chịu, cứ bắt lên nằm chung, ma đâu chưa thấy chứ ma người thì sẵn, mợ muốn được cái này thì phải mất cái khác chứ, sao lại muốn vơ hết vào người.
Mợ Lan bày tỏ vô : khốn anh nằm mà có chịu yên đâu, bắt bẻ đủ chuyện, người ta ngủ thì mặc quần mặc áo, còn anh ra điều kiện phải để anh tô hô ra, anh bảo tôi cắn răng làm ngơ, như thế có ức hiếp tôi không ?
Thằng Đực xem chừng hơi thấm ý, song đã lỡ hoạnh họe nên nói tỉnh queo : tính tui tàng tàng như thế, ở bên nhà tui cũng đánh truồng quen rùi (xuýt nữa thì nó khai ra nằm với mợ ý cũng vậy thì bỏ mẹ) nên bà có bằng lòng tui mới nhận nằm cạnh bà, còn không thì dứt khoát từ đầu, ai phải bực ai.
Mợ Lan nhăn còn hơn cái bị rách, mợ than vãn : ai cấm anh ngủ truồng hay ngủ kín, nhưng anh nằm mà cứ chọt chọt làm sao bảo tôi yên. Trời đã nóng, anh còn nóng nực hơn, quơ ôm tôi cứ như gắp than hồng bỏ vào người. Đã thế, cán dù chẳng chịu xếp lại, mưa móc gì đâu, đêm tối lại ở trong nhà mà anh bật tanh tách thì lòng dạ nào mà xuội rơ cho nủi.
Thằng Đực cười hề hề : dù tui là dù ăng lê, nó giương ra xoành xoạch, có phải dù ba tàu đâu mà nay xài mai hỏng, mợ phải lấy thế làm mừng sao lại trách móc tui. Mợ xem dù của cậu nhà có bật được như tui không mà còn ấm ức.
Mợ Lan cũng xuề xòa theo : nhưng bật thì bật, lại cứ nhè mông đít tôi mà giụi thì khiếp, hết ngủ là cái chắc. Thằng Đực tiếu lâm : nó bật kệ nó, còn mợ ngủ cứ ngủ, có sao. Mợ Lan thở phào ngán ngẩm : nói như anh, chán bỏ mẹ. Thử hỏi cán dù nó chọc chọc liền tù tì, tôi có đúc bằng đá cũng thủng chứ đừng nói là da với thịt. Nó đã dài, to lại còn trùi trũi, trông mà khiếp.
Thằng Đực thích chí nên ưỡn bung người ra thách thức : thế này mà trùi trũi à. Mợ Lan chăm chú nhìn lấm lét, thằng Đực kêu toáng lên : đấy mợ cằn nhằn cẳn nhẳn mà tui mới hích ra mợ đã nhìn không chớp.
Mợ Lan chuế quá phải chống chế : thế mà cũng nói được, chả nhẽ anh chìa ra bào tôi nhắm tịt mắt lại à. Thằng Đực khề khà : vậy mới có chuyện và để vuốt ve mợ Lan, thằng Đực lôi nhẹ mợ sát vào tỉ tê nho nhỏ : thui, đừng cãi nhau nữa, để thì giờ ta đấu ván cờ nữa cho vui.
Mợ Lan ỏn ẻn như con dê non, chùi chùi cái sừng vào con dê cụ. Thằng Đực bỗng thấy mợ ngoan ngoãn thì hôn vội hôn vàng lên mớ tóc mai sau gáy mợ làm mợ nhột rúm người lại.
Thằng Đực chưa gì đã xoắn luôn hai tay vào hai vú măn xoe rột rột, mợ Lan nhỉnh lưng lên vì những nét nhột nhột lan chạy khắp nơi. Thằng Đực ghé sát tai mợ thở rột rột và ton hót : thích nhé !
Mợ Lan né lách người ra, song hai tay thằng chó như cặp ê tô kẹp cứng ngắc, mợ Lan nũng nịu khép nép. Thằng Đực chà đến sưng vều làm mợ Lan thả hồn lơ lơ lửng lửng, tay bắt quyết, chân đạp nhàu lên nhau.
Thằng Đực lại rủ rê : ta làm phùa nữa nhé. Mợ Lan chẳng biết nói làm sao, mợ vừa cằn nhằn với nó, chả nhẽ giờ lại thỏa hiệp nhanh lẹ, nhưng thằng cà nhỏng nó quần mợ riết quá làm mợ líu quíu như té giếng.
Cán dù của nó chọc luậy quậy nơi mông mợ và giũa lệt bệt vào cái khe đít, mợ muốn tá hỏa tới nơi. Hai bàn tay nó như thuồng luồng, hết nắn rồi bóp, vê cật lực đến nhão và tấy hết các đầu vú mợ ra. Nó ton hót vào tai mợ những lời ma mị làm mợ bứt rứt : bà vào hạng xúp pe, vú mềm thế mà xoe một cái đã vón như sỏi.
Mợ Lan bị lôi cuốn bởi những lời dụ dỗ của thằng bé, xun xoe như con giun. Thằng Đực gây kích thích bằng những nhát liếm sau vành tai và dọc theo gáy làm mợ Lan chao chao vô độ.
Một lát thì thằng Đực lật ngửa mợ ra, dùng gót chân dận vào chỗ háng. Mợ Lan bỗng như bị củ triện điểm vào, thằng Đực ngoáy cái gót làm mu môi nhào nhào, mợ muốn thét lên vì cộm.
Thằng Đực tăng cường xoe một bên vú còn một tay thì thọc vào miệng mợ để mợ mút mút cho đỡ rộn. Thằng Đực miết ngón tay lên răng, lên lợi mợ, bóp mạnh vú và dận mạnh chân làm cả 3 điểm nhạy của mợ đều thi nhau hứng đón.
Quần thảo một hồi thì thằng Đực lổm ngổm bò lui xuống, mợ Lan biết thằng nhóc lại sắp giở trò. Mợ cắn răng hồi hộp, thằng Đực lần tách hai giò mợ ra và ngắm nghía thật lâu. Mợ đinh kêu nó đừng nhìn, mợ tẽn mà nó như ngơ như dại.
Mợ bỗng nghe lẹp xẹp thì đã nhận ra thằng nhỏ đang bú lồn mợ rồi. Cái thằng chưa chi đã dùng lưỡi khều khều làm mợ muốn nín thở. Lưỡi nó vốn ráp lại chọc vét tứ tung làm hột, lỗ gì lăn xăng líu xíu, nhày nhụa cả.
Thằng Đực nút húp xoẹt xoẹt, mợ Lan thấy ghê nhợn cả người. Nó la lết liếm và làm cái gì đó mà mợ như bị ai đưa chót vót lên cao rồi bất ngờ vứt oạch xuống. Mợ Lan bỗng nhớ lại bữa học thổi kèn, mợ ngoe nguẩy kêu : anh bóc lá thì cũng để tôi chơi một bài xắc xô cho hòa vốn chứ.
Thằng Đực nghe hay nên vẫn liếm láp nhưng xoay dần phía đít lên khoảng mặt mợ. Bận này, chẳng cần chỉ vẽ, mợ Lan nhanh như máy lôi tuột hai giò nó gác qua hai bên tai và vội vàng ngậm ngay cái lá mía, nhép nhép vài cái và thổi cật lực.
Thằng Đực bú nút thì mợ Lan cũng nhẩn nha phồng miệng thổi, tay còn nhấn nút làm cây kèn chổng ca chổng kềnh trong cái miệng xinh xắn của bà cô. Thằng Đực vạch rộng cái lồn mợ ra và mợ cũng thủ ôm nguyên cây kèn mà nhí nha nhí nhảnh.
Thằng Đực làm hũ mắm bể miệng, nước trào lai láng thì mợ Lan cũng làm nhây nhớt kèn đến nỗi tịt luôn tiếng vì nghẹt lá mía. Thằng Đực liếm ào ào, móc sâu vào cái lỗ mà khua, còn chọc khều làm cái cục thịt lồi lật xật, mợ Lan thổi mà kêu chí chóe như bị hiếp.
Mợ Lan học ở đâu ra cái món miệng thì thổi mà hai tay bụm bưng lấy hai hột vò bóp như đãi đậu. Thằng Đực phải xục xịch vì nhột làm mợ đang xoắn ủ lấy bìu mà lắc như lắc bầu cua.
Cứ thế hai mợ cháu bú thổi nhau hay đáo để.
(Hết Phần 51 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 52)
Thằng Đực II (Phần 52) (Tác giả: Thoong)
THẰNG ĐỰC II
Tác giả: Thoong
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 52
Hai mợ cháu nhà nẫu lúc này giống như một cặp vợ chồng “ phu xướng phụ tùy “ rất nhịp nhàng, ăn giơ với nhau. Thằng Đực lãnh trách nhiệm đổ bánh, phết hồ, còn mợ Lan thì lo chơi kèn xác xô.
Bánh tráng bằng bột dẻo nên gặp nước sôi cao độ nở phồng rộ lên, thằng Đực hì hụi trải mãi mà vẫn không gọn. Nó dùng tay căng dàn, phết mép cho phẳng nhưng loáng cái đã cong cuốn lại. Lại thêm mớ hành răm bám bu rối rít nên nó càng vạch, càng chắn thì bánh càng lều phều rúc rich.
Có lúc nó phải vừa dùng tay, vừa dùng lưỡi, lại nạnh cả chót mũi để phanh phành phành tấm bánh ra, ui chao mỡ hành, nước sốt tươm tóe loe, làm nó húp xùm xụp mà không kịp sạch. Mợ Lan thỉnh thoảng phải nhả kèn ra mà kêu oẳng lên vì nhột.
Thằng Đực nghĩ mợ Lan học thổi kèn rất tài. Mới buổi thứ hai mà môi bặp lá mía trơn tru, hơi vào đầu kèo uỳnh uỵch, các ngón lại bấm lia bấm lịa lên thân kèn líu lo, làm thằng Đực cứ phải căng thẳng ra để kèn khít vào miệng mợ.
Mợ thổi đã rành mà thỉnh thoảng lại mút mút đầu kèn khiến thằng bé tái tê rên lên ư ử. Mợ Lan nhìn hai bàn chân thằng tửng miết vào nhau, biết là nó sướng cực kỳ nên càng bặm trợn bặp vào mà nhấn nhít lung tung, phồng môi trợn má thổi u u mới đã tĩ.
Thằng Đực phải hổn hển vừa lết trên tấm bánh vừa rên : làm cái đéo gì mà gây nứng cả lên như thế. Mợ Lan nào vừa cũng oang oang cãi lại : anh phết bánh của tôi cũng làm tôi tanh bành té bẹ thì tôi phải gỡ, chả lẽ chỉ để riêng anh độc quyền sử dụng cái sướng riêng tư sao.
Thằng Đực nghĩ bụng : bà đã trêu gan thì tớ đếch thèm dàn bánh nữa, tớ cạp luôn cho nát bố nó ra. Nói là làm, nó bưng nguyên cái bánh bèo của mợ Lan kê ngay răng vào cắn một phát cho hả. Mợ Lan tru tréo lên : sao lại cắn, nó sứt ra thì làm sao ?
Thằng Đực nói tỉnh queo : nó sứt thì chảy máu, kế đó thành sẹo, có sao ? Để lâu lâu bà có nhớ đến tôi thì rờ rờ vào đó mà tưởng tượng cho đỡ. Mợ Lan vậy mà nhượng bộ nên dỗ ngọt : anh táp táp thôi, đừng cắn nó rách sứt, tội nghiệp, anh làm xây xước mà cho nó nghỉ còn đỡ, anh nghịch xong lại đè ngấu đè nghiến ra địt, em rát bỏ bu thì sướng ích gì đâu.
Chẳng hiểu sao thằng Đực nhả bánh ra và thuận tay phát đánh đét một cái mắng mỏ : mặt lúc nào cũng hềnh hệch nhăn nhó, chán bỏ mẹ. Sáng ngủ dậy mà nhìn dáng lịt lịt này thì có mà hãm tài cả ngày.
Mợ Lan nghe đau thấu tim gan, chửi thầm : sư anh, đã được đéo còn chê. Không có cái mặt chù ụ của nó thì anh đến nước nằm xục đến cầm canh cũng đếch ra tí nhớt. Tuy vậy mợ cũng cười khặc khặc ngay được nói vuốt : anh càu nhàu như chó hóc chứ anh có chê nó đâu, địt phình phình muốn lệch cả lồn.
Thằng Đực bàng hoàng, không ngờ mợ Lan tẩm ngẩm tầm ngầm mà lại có nhận xét sâu sắc đến thế. Đúng vậy, địt mà đến lệch cả lồn, phải nói là cực kỳ sung mãn, trừ phi cặc cừ khôi chứ không cũng chỉ ăn cám xú.
Bởi vậy, nó rụi luôn một lúc 3 ngón tay chuối mắn của nó vào lỗ mà móc vét oạch oạch. Mợ Lan đang thổi bản “ ò e con ma đánh đu “ bỗng ré lên kẹp chặt lồn lại hổn ha hổn hển mà kháo : nứng, nứng, nứng quá.
Thằng Đực mụ cả người, nó nghe như tiếng mèo cái gọi đực nên vét chết thôi. Lục cục những gì lộn nhộn dưới ngón tay nó, được cái nhờ mợ Lan lắm nước nên cũng trơn tru. Nó cào thêm một hồi thì mợ Lan buông phịch kèn ra, lắc lấy lắc để, lột như lột vỏ chuối và kêu thống thiết : nắc, nắc, nhét vào nắc chết cha nó đi, em khó chịu quá.
Thằng Đực xỏ lá : sao bảo bị phá chẳng ngủ nghê gì được, tớ nghỉ tay đi ngáo đây. Mợ Lan quáng quàng lên năn nỉ : nắc, nắc đã rồi ngủ, em đang nứng. Thằng Đực mắng ùm xùm : lúc nào cũng nắc, nắc rồi lại than vãn.
Mợ Lan quính lên hét inh : lần này không than nữa, nắc, nắc nhanh cho em nhờ. Thằng Đực lừng khừng câu giờ, mợ Lân xấn xổ đè ngay thằng ranh con ra mà thay vị trí làm chồng hiếp luôn thằng bé.
Thằng Đực không ngờ mợ Lan dâm nặng nên nó lẳng lặng xem mợ mần trò ra sao. Mợ Lan hất toẹt nó ngã ngửa ra và đang khi nó còn lơ ngơ thì mợ đã nhảy phóc lên bụng nó nhét vội nhét vàng lồn vào và bơm xịt xịt.
Thằng Đực đờ cả người, mợ Lan chụp lấy hai bàn tay nó đặt lên cặp vú hối thêm : bóp, bóp, nắc nắc, nhịp nhàng vào. Thế rồi, mợ nhong nhong đẩy người tới lui, cái dùi đâm thùi thụi làm mợ rít ông ổng : sướng, đã, nứng chết bỏ, đéo kinh hồn tán đởm lun.
Cặp vú mợ vốn đã sượng giờ nứng càng cứng đanh lại hơn, thằng Đực bóp muốn phòi cục sữa ra mà mợ còn kêu chưa mạnh. Thằng Đực đến khốn khổ, gồng người để cố đâm sâu lồn mợ mà hai tay mỏi nhừ vẫn thấy mợ lơ mơ. Nó lầm bầm trong miệng : ăn cái đéo gì mà nứng ra phết.
Mợ Lan ngất ngưởng có vẻ thích nên hích quậy lồn như điên, cái cọc đâm uỳnh uỳnh làm méo cả mu, xẹp cả lông và cái miệng lồn táp táp như vịt xúc tép. Nó hiểu ra mợ Lan quả hơn mợ bên nhà một bực.
Rỉ rả đồng hồ lại điểm 4 giờ sáng. Thằng Đực xem chừng oải bở hơi tai, những mong trận đấu vật chóng xong để nó thoát nợ, nhưng nhìn mợ Lan vẫn bặm môi trợn mắt hích mà ngán.
Nó nổi bực nên chê : bà đéo chẳng nên thân nên thằng bé chẳng chịu ọc. Bà để tôi cầm tài thay phiên cho bà hết lăng xăng. Và nó quặp hai chân giữ chặt lấy mợ Lan vật uỵch xuống.
Mợ Lan ngã chổng vó lên trời, thằng Đực phích ngay lên thu cả hai giò mợ đẩy giúi về phía trước. Nó bẻ lưng mợ cong như con tôm, nó đu người lên lọt thỏm giữa hai đùi mợ mà bay là là nắc oạch oạch tối tăm cả mặt mũi.
Mợ Lan kêu nhong nhỏng : kiểu này là kiểu gì mà lồn bị đâm sâu thế. Thằng Đực cóc hình dung ra một danh xưng nào cho đúng nên vọt miệng tán đại : đây là kiểu thòng dây xuống giếng múc ánh trăng vàng đem đổ đi.
Mợ Lan có hiểu thứ văn chương này bao giờ nên ngơ ngác đáp : thòng dây xuống giếng là thấy rùi, còn trăng có đéo đâu dưới đó mà múc hắt đi. Thằng Đực lỡ trớn nên gắt nhẳng : bà ngu bỏ mẹ, ấy là người ta ví von thế, chứ trăng mà lọt vào đó họa chăng của bà là mấy chục lần cái nia mới chứa nổi.
Mợ Lan im khe vì những cú huých của thằng tửng làm hồn vía mợ lên mây, thôi thì câm đi cho được việc, để nó địt mợ sướng cái đã.
(Hết Phần 52 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 53)
Thằng Đực II (Phần 53) (Tác giả: Thoong)
THẰNG ĐỰC II
Tác giả: Thoong
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 53
Mặc dù đang được thằng Đực hích pằng pằng, nhưng xem ra mợ Lan chưa bằng lòng. Trong khi thằng bé vận dụng hết sức lực của tay xới vật nhấc mợ bổng lên để quật đùng xuống sàn thì mợ than nheo nhéo : giời ạ, sao lại có cảnh kẻ ăn mặn, người khát nước thế không biết.
Thằng Đực bẳn tính nên quặc : ai làm gì mà bà kêu um tỏi lên, ai ăn mặn, ai khát nước ở đây. Mợ Lan vẫn phì phọp gặm mía, bàn tọa ngoáy vung thiên mà miệng thì lào xào than thở : tôi phân bì là phân bì với mợ nhà anh, sao anh lại cấm tôi, chả nhẽ tôi ấm ức mà anh cũng bắt tôi cố nhịn.
Thằng Đực càng cáu tiết : mợ bên nhà dính dáng gì lúc này, bà đang chổng mông chổng tỹ đi bài quyền, còn ấm ức gì nữa. Đúng là được voi đòi tiên, bà làm tôi cũng muốn điên cái đầu lên, chẳng còn ham hố chút nào hết.
Mợ Lan quính quáng ngăn ngay lại : anh thông cảm, để tôi thở vắn than dài một tẹo. Anh nghĩ xem thời gian anh ở đây ngắn ngủi, chỉ dăm hôm là trở về, còn tôi đúng là số con rệp, ấy chẳng phải là cảnh “ kẻ ăn không hết, người lần không ra hay sao “. Anh về bên ấy, đúng là bà mợ trúng số độc đắc, xem số bà ấy lịt rịt mà đẻ bọc điều, còn tôi đúng hẩm hiu, mạt rệp.
Nói xong mợ Lan thở dài sườn sượt làm thằng tửng cũng nhói động lòng.
Nó hiểu ra chung qui cũng tại mợ Lan ghen bóng ghen gió nên diễn ra những ý nghĩ tầm phào như thế (mặc dù cũng có phần nào đúng). Nhưng nó tính phải kịp thời đút nút lại, kẻo để mợ cứ vung vít lên thì mất lòng cả mợ bên nhà.
Bởi vậy nó vênh vang nạt như ông tướng : bà chúa nghĩ xằng, nghĩ bậy. Tôi về thì liên can gì đến mợ ấy, bà cứ huênh hoang không có cơ sở, nhỡ đến tai mợ, lần sau bà có nhờ, mợ ấy đếch phê chuẩn nữa thì có mà ăn cám hấp.
Mợ Lan chột dạ sợ nên xoắn xuýt : ấy là tôi nói thế thôi, còn làm sao mợ bên nhà nghe biết, trừ phi anh báo hại phun cả ra. Và để o bế thằng bé, mợ Lan ỏn ẻn tươi được ngay : thôi, tôi xin lỗi, anh tiếp tục đi cho tôi nhờ, đừng bắt bẻ nữa.
Thằng Đực nghe xuôi tai nên dận binh binh. Nó lềnh khênh bê mợ Lan lên mà hích chát chát, đôi mông mợ xoay tròn cao như ụ mối. Thằng Đực vịn hai bên hông mợ mà giập tàn giập tê, nhìn cái lỗ đít mợ Lan nhíp thật hay. Nó bèn dùng ngón tay cái ấn vào và xe xe trong khi bơm phịt phịt làm mợ Lan nhong nhỏng đung đưa, thở phì phì coi đã.
Thằng Đực xài cối này là cối thứ tư nên thong dong như người đi dạo xem cảnh. Nó thập thò kéo ra đút vào, lền lền như khúc mía gặm thon lỏn. Mợ Lan chưa bao giờ được mút mát ngon như thế nên hau háu há rõ to miệng mà nhay tận lực.
Thằng Đực nghịch, thỉnh thoảng lại kéo tuột ra và lều phều đứng nhìn hai mu mợ Lan chip chip như chọc giận. Mợ Lan có vẻ sốt ruột nên ì ạch xê dịch.
Thằng Đực quệt lê cái chày gân vẽ loằng ngoằng với khe đít và đập binh binh lên mông mợ, mãi cứ dềnh dang chẳng đút vào làm mợ chênh vênh nghiêng hẳn người cố chìa cái miệng sò chờ đợi.
Thằng Đực đùa dai hỏi : làm gì mà tơm tớp như đói khát lên thế. Mợ Lan đáp nhẹ bâng : anh chơi xỏ lá thì ai nhín hơi được. Thà không ấy thì thôi, còn đang ấy lại chơi ngông thì thà anh giết quách tôi cho xong.
Thằng Đực phần nào cũng thấy thương. Nó nghĩ cái thời nó nằm chèo queo nghĩ vơ nghĩ vẩn, thèm như thèm ăn, thèm uống, nó động lòng thương. Giá hồi ấy nó tưởng tượng chỉ mong được xài một hũ mắm thôi cũng đã thấy vô cùng phi lý, đâu ngờ bây giờ lại có tới hai hũ để nó xài qua xài lại. Nó thấy quả là số nó đẻ bọc điều, khi không ở đâu trên trời rơi xuống cho nó hưởng.
Nó thầm cám ơn ông cậu say cóc chết, nhờ đó mà nó mới biết đàn bà mùi vị ra sao. Nó nhớ mãi cái đêm bị mợ dựng đầu dậy bắt lên lau chùi cho cậu. Nhờ thế nó mới nghía được vú mợ, để rồi được hưởng xái vào hàng của quý.
Nó ăn hàng mợ bên nhà, lại còn được cho mượn để hưởng thêm mợ Lan nữa. Các bà vốn chẳng mấy ưa nhau, nhưng chính trong ý nghĩ hại nhau mà nó đâm thủ lợi. Mợ bên í vốn ghét mợ bên này, hai bà chơi với nhau mà tâm với tính chẳng đi đôi. Chung qui cũng vì ghen tuông nhau sắc đẹp.
Các bà có thể tương nhượng, san xẻ cho nhau miếng ăn, tấm áo, nhưng nhất định không ai chịu lép ai về đường chưng diện. Sẵn tiền chùa các cậu đưa về, các bà đua nhau hết mốt này đến mốt khác, khoe đua vung vít. Nay mợ này sắm cái lót hiệu thì mai mợ kia sắm cái nịt rất đắt tiền.
Cà kê với nhau chỉ toàn hé cho nhau xem hàng này hàng nọ, bởi vậy mợ nào cũng rành về vóc dáng của nhau. Mợ này bình phẩm mợ kia về cặp vú ngồn ngộn như mả vôi, mợ nọ lại chê mợ khác đít như cái dành lốp ô tô thấy mà khiếp.
Trước những lời xỏ xiên, thằng Đực câm như hến. Xét ra nghiêng bên nào cũng chẳng được lợi thế gì, thà rằng cứ ngơ ngơ để hưởng ưu đãi. Đúng vậy, nó luôn là cái bung xung để mợ này nói xấu mợ khác. Nó vờ vểnh tai lên nghe mà trong lòng đều muốn nổi quặc lên.
Bây giờ nghe mợ Lan than van, nó ậm ự chẳng biết phải nói gẫy gọn thế nào, đành lơ thơ tơ liễu buông mành để mợ yên tâm : bà yên chí đi, tôi nói thực là tôi mến bà vô cùng. Tiếng là ở với mợ bên nhà, song tôi chẳng được lợi lộc gì hết, mợ ấy khó giàn trời, hở ra là nạt, có đâu dễ dãi như mợ. Tôi nói nghiêm chỉnh lắm lúc muốn tính chuyện xin nghỉ cho rồi.
Mợ Lan tỉnh hẳn ra hỏi dồn : thật vậy hả, hay là anh nghỉ quách sang đây tôi nuôi. Cam đoan không bao giờ tôi để anh phiền lòng. Chưa gì mợ đã dỗ ngon dỗ ngọt : anh muốn gì tôi cũng chiều và mợ Lan nói đả đớt thêm : tôi sẽ tim dịp để ngày nào anh cũng nhìn tôi như lúc này, chịu chưa ?
Thấy cu Đực nhà ta ngây ra, mợ Lan nghĩ thằng bé đang bặp mồi nên sướng tận mạng : ối giời, mới nhứ thế mà trông mặt anh khờ khạo ra, dễ xươn nàm thao. Và mợ vói tay vuốt quanh mặt thằng tửng một cái, nghiêng cao người làm thằng Đực ngớ ra vì cặp vú mợ thòng thòng thấy to dễ nể.
Nó nhứ mợ : thì đâu bà thử đề nghị mợ bên ấy xem sao, biết đâu bà ấy cũng ngán nên gả quách sang cho bà. Mợ Lan dồn dập thở phào : thật nhé ! để mai kia tôi nhóng thử coi sao.
(Hết Phần 53 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 54)
Thằng Đực II (Phần 54) (Tác giả: Thoong)
THẰNG ĐỰC II
Tác giả: Thoong
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 54
Ngày cậu chủ mãn hạn công việc trở về trông tươi roi rói, trái lại mợ Lan thì có vẻ ủ ê. Thằng Đực biết là mợ đâng khật khùng vì sắp phải hoàn trả nó về lại mợ bên nhà. Thế nên lúc nào nhìn mợ Lan cũng có vẻ quàu quạu, sẵn sàng cà khịa với cậu. Mợ nói mát với cậu : tôi tưởng ông còn đi lâu cơ chứ. Cậu chủ ngây thơ nên cứ trả lời đúng như sự thực : dào, thời buổi này mình cóc có làm chủ được thứ gì đâu mà tưởng với nghĩ, đến cái thân mình cũng chẳng là chủ nữa là.
Mợ Lan đang cay cú nên nói chì chiết : chứ không phải ông cơm no bò cưỡi về nghỉ xả hơi lấy sức rồi lại chóng vánh cút nhanh. Cậu chủ nghe mợ nói xóc óc, nhưng hơi đâu hơn thua với vợ nhà nên nhùn nhặn : mợ cứ nói thế, đâm vợ chồng mất vui đi. Tôi vì sự giàu sang của nhà mà phải công lênh việc xuống, chứ hơi đâu mà đi vác việc thiên hạ vào người.
Mợ Lan bĩu dài môi như tấm thớt nói móc máy : phải, ông lo việc giàu sang cho nhà nên mới mệt phờ râu ra. Ông đi đâu mà chẳng có dăm con theo để hầu hạ, ông vác việc thiên hạ lên đầu lên cổ nên về nát như rau mồng tơi.
Chưa chi mợ Lan đã khéo đóng kịch ngay được : cho nên ông có đoái hoài gì đến tôi, để mốc meo, màn nhện đóng đầy. May mà tôi chưa xí lắc léo, chứ không, chắc người ta chôn xong xuôi, ông cũng chẳng biết. Thế là mợ khóc ngon khóc lành, làm cậu quính quáng, hỏi dồn hỏi dập.
Nhân thể mợ đề nghị với cậu ngay : ông là chỗ quen thân bên mợ bạn, ông qua xin thằng bé này cho tôi, rồi ông có đi đâu tôi cũng yên chí, có nó, ma quỉ cũng không dám léo hánh đến được, chứ không tôi giật mình thon thót, chỉ sợ có thằng nào nó lẻn vào hiếp thì ú ớ luôn.
Cậu trố mắt ra nhìn thằng Đực, đầu cậu đánh lô tô, xem ra thằng quỉnh nhóc con mà sao có uy gì khiến mợ Lan vững tâm đến vậy. Cậu đâu có biết là cậu vắng nhà thì mợ còn khỏe gấp bao lần, riêng thằng Đực tẩm ngẩm vì hiểu ra các nhà đại gia đều tương tự nhau hết. Nhìn bề ngoài tưởng thuận vợ thuận chồng, nhưng bên trong mạnh ai nấy ăn chả, ăn nem mặc sức thi nhau hưởng.
Nó vờ như ngây ngô nên cậu nghe mợ Lan khóc thì hứa nhăng hứa cuội : được rồi, mợ đừng khóc nữa, để tôi cố nài nỉ mợ ấy cho. Nếu không được thằng cu này thì cũng sẽ nhờ mợ ấy tìm cho thằng cu khác. Mợ Lan giảy nẩy lên : không, tôi chẳng ưng thằng nào xất, thằng nào cũng chẳng bằng thằng này, nó nhỏ nhưng có nghề, cướp trộm mà bò vào nó nện cho thì bỏ bố.
Thằng Đực chỉ chực cười nghĩ bụng : nghề mẹ gì tôi, chẳng qua tôi chỉ có ngón nghề làm cho bà chổng mông lên mà gào thì có. Cậu chủ lừ lừ nhìn nó một lúc rồi cũng a tòng với vợ : ừ mợ nói phải ! tôi xem ra nó cũng có nghề tí ti.
Nói vậy rồi cũng phải đưa thằng Đực trả về. Ngày chia tay, mợ Lan buồn rười rượi, nhấp nhỏm cứ muốn lăn vào giữ rịt lấy thằng bé. Cậu chủ đành phải để mợ đích thân đưa nó đi mới yên. Trên đường, mợ Lan cứ xuýt xoa than vãn : mẹ nó, có tí thằng cún mà cũng nhất định đéo nhả, chả biết nó cho ngậm gì chưa mà đeo như đỉa.
Thằng Đực nghe chối cả tai, nhưng biết tâm trạng mợ Lan đang sầu não thì nó chả dây vào làm gì. Nó chỉ phân bua cho có lệ : tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi có được xơ múi gì đâu. Mợ ấy khó như bà chằn, nhìn còn không dám nữa là gì gì khác. Rồi nó vuốt ve mợ : chứ ai đâu như bà, nhâu nhâu thấy con nít là mê tít thò lò.
Rồi huyên thuyên nó kể bạt mạng : ngay lúc mới về, tôi thấy bà dâm ơi là dâm. Bà ra cái điều đứng đắn mà lập lờ hết khoe ví lại khoe mông làm tôi cóc nhịn nổi. Mợ Lan cãi kịch liệt : chứ không phải anh làm hư cả tôi. Nhập nhằng nhập nhọa là giựt bung áo xống người ta ra cạp vú ột ột. Sư anh, tôi tỉnh mấy, anh bu tôi cũng phát khùng.
Thằng Đực nói nhứ : phải mợ phát khùng nên mới kêu nheo nhéo lên : nứng, nứng và bắt tôi leo lên bụng, chứ bà không khùng chắc tôi dám leo tuốt lên ngọn cây mà trốn cho xong. Mợ Lan thẹn rừ người, vì thằng Đực nói đúng boong tâm địa mợ nên gạt phắt : dào, tôi đang nẫu cả ruột mà anh còn phá.
Vừa nhìn thấy thằng cháu, mợ bên nhà đã nói ướm : ối dào, anh chị đẹp đôi, hôm nay lại sang nhà tôm có cặp. Thằng Đực thì im thin thít, còn mợ Lan thì nguýt mợ chủ đến tóe lửa.
Mợ bên nhà khen lấy khen để : gớm, bà chị nhìn đẹp ra, dáng phây phây như con gái, chả hiểu bà chị tẩm bổ thứ gì mà sang vô ngần. Rồi mợ xăm xoi hết nhìn ngực lại nhìn mông mợ Lan, tấm tắc như người đi chọn mua lợn.
Mợ chủ hết khen mợ Lan lại quay sang trầm trồ thằng Đực : còn cậu nữa, xem chừng cũng tươi vui. Điệu này chắc tôi phải giữ rịt cậu không cho đi đâu nữa để cái hên lẩn quẩn trong nhà, kẻo người ta lấy mất thì tôi treo niêu sớm.
Mợ Lan nghe xót xa cả cõi lòng. Thế này thì tiêu dên một nước, lấy đâu ra thằng chó để ủi an mợ những khi tối lửa tắt đèn. Mợ Lan chợt nhớ đến những lúc nó huỳnh huỵch xấn xổ đè cưỡng mợ, da muốn nổi sần mà lòng thì thích vô biên. Mợ nghĩ lúc nó tập cho mợ thổi kèn, lúc nó xài lỗ đít mợ, lại chơi băng ta lông mợ bằng kiểu ôm cột buồm qua sông.
Bỗng mợ chép chép y như người vừa nếm miếng mật ngon bị hất văng đi. Mợ chủ tẩm ngẩm ngắm bà bạn và nói kháy : hình như bà chị vừa đánh rơi món gì quí nên ngẩn ngơ, nghệt mặt ra.
Mợ Lan tương kế tựu kế kể lể : phải, cái vật tôi vừa tuột tay đúng là quí hết sức. Và đồng thời mợ lại kháy vô : nhưng nếu tôi cứ giữ thì đến người khác cũng quầy quậy lên mà chửi loạn xà ngầu.
Chẳng nói ra, cả hai mợ đều cùng bỗng dưng tẽn tò cả bọn. Thằng Đực hí hửng cười trong bụng, nó chẳng gì đứng ở giữa, ai thắng ai thua thì nó đều có lợi. Một lúc, chừng mợ chủ lấn lướt uy quyền nên cáu bẳn gắt : còn anh, về đến nhà không lo vào cất quần cất áo, đứng đực ra đó cười lũ đàn bà chúng tôi.
Thằng Đực riu ríu chạy vô. Nó liếc nhanh mợ Lan như ngầm nhắc lời hẹn hò khi nào cần thì gọi nhắn nó sẽ tìm cách nhảy sang liền. Và nó cũng không quên nhìn sững vào vú mợ chủ như nhắn nhủ : tối nay tôi sẽ phục tùng để mợ gỡ những ngày vắng nhau.
Chưa bao giờ thằng Đực thấy vui hả hê như thế !
(Hết Phần 54 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 55)
Thằng Đực II (Phần 55) (Tác giả: Thoong)
THẰNG ĐỰC II
Tác giả: Thoong
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 55
TỪ lúc trở về nhà đến giờ, lúc nào trông mợ chủ cũng có vẻ gầm gừ, làm thằng Đực lo nơm nớp. Thà rằng tức gì nhau, mợ cứ mắng xa xả đi, xong thì thôi, đằng này mợ cứ im, nên chẳng ai đoán mợ nghĩ gì, tính toán gì nữa. Cũng giống như cái anh bỗng dưng bị bắt nhốt, chờ hoài để được lôi ra tòa kết án sao cũng xong, chứ giam mãi chẳng xét chẳng xử thì ớn tổ chảng.
Nói nào ngay tại thằng Đực có tịch nên mới giựt mình. Chẳng gì nó cũng đớp hít mợ Lan cẩn thận nên nó lo chùi mép không kỹ, mợ chủ nắm gân được thì khốn. Hôm nay mợ chủ lại cố ý mặc cái áo lá bằng lụa Hà Đông mỡ gà, hai nách khoét rộng, trông lùng bà lùng bùng, thằng Đực ngây ngô nhìn không chớp.
Mợ chủ kêu oang oang trời hè nóng nực nên thậm chí đến cái lót mợ cũng đếch cần mặc, nhìn hai vú mợ nhún nhẩy, thằng Đực thèm ôi là thèm. Giá mợ đừng khinh khỉnh thì nó đã ập vào sờ bóp và bú cho bõ mấy ngày vắng mợ, nhưng lúc này có các tiền xui nó cũng chẳng dám.
Mợ chủ lại còn trêu chọc nó mới dễ giận : anh sang bên ấy, ăn chán ăn chê, về còn hau háu nhìn gì. Và mợ giở giọng nói lẫy : vú tôi sao bì được với mụ ấy, khiếp to như cái dành, lại còn xệ xệ, anh bưng bợ, hít hiếc và bú mớm thích nhé ! Thằng Đực quả thực nhột, nghĩ ra là các bà chúa ích kỷ.
Nó lầm bầm trong miệng : vú mỗi người một kiểu, bà gọn lỏn trong lòng bàn tay, còn mợ ấy to thì nó nặng phải xệ xệ là cái chắc. Tôi bóp bà cũng đã, mà bóp mợ ấy cũng chu, mỗi người có một cách để đàn ông con trai bợ bú, sao cứ muốn ai cũng như ai.
Mợ chủ thấy thằng Đực nghệt mặt ra lại nghĩ nó đang thèm bú ti mợ nên nhấm nhẳng gắt : anh bú mụ ấy no lăn kềnh ra rồi còn tơ hào đến tôi làm gì. Thằng Đực gãi đầu gãi tai than như bị chấu cắn : giời ơi ! sao mà con khổ thế này, chả được cái xơ múi gì còn bị mang tiếng mang tăm, biết thế con đã chẳng nhận lời sang bên ấy cho xong.
Mợ chủ nghe thằng nhỏ than thảm não có vẻ chưng hửng nên tự phân bua : quái nhỉ, chẳng lẽ con mụ ấy tốc kê cô lô ni an, nằng nặc đòi mượn cho bằng được, rồi đem về để đó nhìn khơi khơi, hoài của, sao mụ ấy dại thế không biết.
Thằng Đực được thể nên ca kệ : mợ biết không, bà ấy sợ ma nên giữ con để chằng chằng giữ ma đừng đến. Rồi nó thở dài tủi thân : mợ nghĩ bà ấy nằm trên giường nệm rung rinh, bắt con nằm dưới đất lạnh, đêm con nằm đếch ngủ được.
Mợ chủ vồn vập hỏi : chắc mày nhìn thấy cái gì của mụ ấy nên đầu óc lào khào chứ gì. Thằng Đực hát hay phải biết : con nhòm được thì nói gì, đằng này nhìn chỉ thấy toàn là gọng với dùi cui, còn (nó hạ thấp giọng nỉ non), con ước gì giá lúc ấy nằm cạnh mợ.
Mợ chủ sướng phổng cả mũi, nên còn ra vẻ “ em chả “ : anh nói đùa cho vui chứ nhớ gì tôi, nội gọng với cán của mợ ấy khiến anh lao đao còn nhớ với nhung gì nữa. Thằng Đực đối đế phải đưa ngón tay lên thề, mợ chủ gạt phắt đi, trái lại mợ ngầy ngà mợ Lan biết mấy : đồ ngu như chó, có của ngon chẳng biết thưởng thức. Kế mợ phàn nàn : mẹ nó, thế mà mình mất mấy ngày nằm cô độc.
Thằng Đực xem chừng mợ có vẻ nguôi ngoai nên tán sát rạt : ui chao, đi đâu chẳng bằng ao nhà, con nghĩ ra cái chân lý không bao giờ thay đổi ấy.
Chưa chi hai mắt nó dại nghệt đi, nó khua khua hai bàn tay và nói như bị ma ám : con thú thật, chỉ có vú mợ là vừa tầm tay con thôi. Vơ cái vú to chình ình, bóp không xuể thêm tức… Mợ chủ xỏ hỏi lắc léo : tức giái chứ gì. Thằng Đực đỏ rần mặt.
Chợt nhớ ra cậu chủ lại lặn rồi, nên mợ than vãn : lão ấy ham chạy như ngựa vía, mới về qua loa đã lại đi. Thằng Đực kê ngay vô : cậu đi đã có con, mợ lo gì. Mợ chủ nói huỵch toẹt : có anh thì càng thêm mệt bái xái bài xai chứ ích gì.
Thằng Đực sán ngay lại, giũ giũ cái áo lá của mợ nịnh : giời nóng thế này mợ lột quách nó ra cho mát. Mợ chủ oặt oẹo xà lơ nhưng lại mớm vô : dào, hai tay bận lia, lười chảy thây đến chẳng muốn làm gì khác. Thằng Đực xun xoe : mợ để con và nó thoăn thoắt xà vào khích lệ mợ : nào còn giở dưới vạt, mợ đưa cao tay lên con cởi ra cho.
Mợ chủ như cái máy làm tút xuỵt. Thằng Đực nín thở lôi cái áo lá vượt lên phía đầu. Mới mấy hôm xa mà nhìn hai vú mợ nó đã bấn xúc xích. Nó kêu gầm lên như hổ vồ con mồi khiến mợ chủ phải rú lên giỡn hớt : trông mày tớp tớp mà kinh, từ từ thôi, mày làm tao đến nổi da gà vì nhột.
Thằng Đực mo phú tất thảy, nó giúi vạt áo cho mợ chủ tuột nốt còn nó thì đã vội ôm khư khư vào hai vú mợ mà rên : ui, xươn, xươn. Nó hun chụt chụt lên khắp bầu vú mợ, đỗi phiên lích kích làm mợ chủ ré lên : mày đun huỳnh huỵch tao ngã bây giờ, mày đói đến vậy cơ à.
Thằng Đực quầng quầng làm mợ chủ tin thực thằng bé bị cấm vận, nên mợ tội nghiệp cho nó : sao mày không đè đại con mụ mà tống cho nó vài quả ứ cơm ứ cháo ra, để nhịn chi cho khổ, may mày về kịp, chứ không chết khô còn gì.
Thằng Đực bỗng nảy ra một ý rất hay ho, nó nhèo nhẹo cái miệng than thở : con cũng muốn giập cho mụ ấy vài phùa cho hết kênh kiệu ra, song con lại sợ. Mợ chủ hỏi dồn : nhà có hai mống, sợ chó gì, đàn bà mày cứ đè đại thì im hết. Thằng Đực thều thào nói rặn từng tiếng : con sợ bà ấy không cho, lại mach với mợ thì con có nước tìm chỗ mà độn thổ cho rồi.
Chao ơi ! mợ chủ khoái tỉ, không dè cái thằng cà nhỏng mà biết nghĩ trước nghĩ sau đến thế nên mợ khen nó : ừ phải, mày làm thế là đúng, nhỡ mụ ấy bị thằng chồng sang bệnh, mày chui vào vỡ bố ống khói thì rầy rà.
Thuận tay, mợ thử kiểm xem sự thể ra sao. Trong khi thằng Đực còn đang ngậm nút bọp bọp ở vú thì mợ chủ giúi luôn tay vào quần thằng bé, tìm nắm cây gậy thịt, xiết một cái đau điếng. Thằng Đực phải nhả vú ra kêu inh lên, mợ tấm tắc : nó khô queo, đéo có mồng gà, mủ máu gì hết, an toàn xa lộ. Và mợ xoa đầu thằng bé phun một lô tiếng tây tiếng u : bồng bồng, xe biêng.
Thằng Đực cứ ngớ ra, song trước mắt nó đã chinh phục được cặp vú mợ thì cứ tì tì vò bóp và bú nút cái đã cho mợ khỏi ghen lồng ghen lộn. Mợ chủ nhìn cái miệng thằng tửng đớp từng cái vú ngon lành thì nổi sướng ngay được. Thằng Đực cảm thấy đầu vú mợ cương cong thì nút nhanh thêm và tay vò vú cũng tăng luôn vòng bóp xiết.
Mợ chủ bị thằng bé lôi xục xịch, cái vú bị kéo lằng nhằng, nhưng mợ lại thấy yên lòng. Mợ nghĩ đến những màn đấu vật mà hai mợ cháu sắp hưởng, nên mợ nói như mật rót vào tai nó : chịu khó bú bóp sơ sơ cho đỡ ấm ức đi, ăn trưa xong mình đi nghỉ, mợ sẽ mày ăn cỗ.
Thằng Đực nghe tỉnh cả người, mẹ kiếp nó đang nhớ và thèm lồn mợ đùng đùng. Mợ mà cho nó địt thì nó xàng phải biết, để khỏi phí công mợ chờ chờ đợi đợi. Nó tủm tỉm nhìn thôi miên mợ hỏi ba trợn : con đi vắng mợ có nhớ con không. Mợ chủ khệnh khạng một lúc mới đáp lại : nhớ làm đếch gì cho mệt. Thế nhưng cái tay mợ còn trong quần lại mò vặt chim nó một cái mà dấm dẳng : nhớ thằng bỏ mẹ này để nó quậy cho nát bét ra à.
Thằng Đực hài lòng, rất hài lòng vì cái trò ấm ớ hội tề của mợ chủ. Nó lại nghĩ thương và tội cho mợ Lan.
(Hết Phần 55 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 56)
Thằng Đực II (Phần 56) (Tác giả: Thoong)
THẰNG ĐỰC II
Tác giả: Thoong
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 56
Thấy mợ chủ đang vui vui, thằng Đực gạ luôn : hay là mợ cháu đánh trước một quả lấy khí thế rồi ăn xong mình làm quả nữa. Mợ nhìn thằng nhóc dò xét, thấy mặt mũi nó sượng sượng, mợ hình dung thằng bé mấy hôm nay bị nhịn nên mợ thương : tội nghiệp, sao mày khốn khổ thế. Tao tưởng gửi mày sang bên đó để mày biết mùi đời của mụ ấy, ai ngờ mày vêu vao phải nhịn.
Xong, mợ có vẻ chần chừ lãng đãng, rồi thấy thằng bé rúc lia rúc lịa trong hai vú thì mợ bảo : ừ thì để mày chấm mút một tẹo, kẻo trông mặt hãm tài của mày, mợ cũng chẳng ăn nên làm ra gì được.
Thằng Đực sướng bắt run, kêu rối rít : con cám ơn mợ và bíu chặt lấy người, đeo nhìu nhịu lên hai vú mợ soạng bóp te te. Mợ chủ thích chí phải vờ la : mày có để tao thở không, cú vò vò vú thế thì bố ai tỉnh trí mà cho mày leo lên bụng.
Thằng Đực ư a xoắn xuýt, miệng nói tay bóp : mợ cứ tự nhiên, con biết lối, tự làm được. Nó vò xoa lồn mợ ùng oàng làm mợ rối như mớ tơ, nguây nguẩy đít mông lên. Thằng Đực lấy ngón tay phành lồn mợ ra và ấn tít tít làm mợ láu táu ra phết. Thằng Đực rên I ỉ : cha mẹ ơi, mấy hôm không được sờ, sao mà nhớ điên người.
Nó vốc cả bàn tay giữ chịt lấy lồn mợ, vỗ bạch bạch và vuốt tịt tịt, làm cả hạt le lẫn mu lông đều xoắn cả lại, mợ chủ ri ri kêu như dế. Thằng Đực cắn ngấu đầu vú mợ, biểu diễn một đường cà xào xào làm mợ xửng vửng hết trơn, mợ kêu như cha chết : mày khua làm tao nổi nứng lên, mẹ mày sao kinh nghiệm thế.
Thằng Đực rú phì phì, ôm xiết lấy mợ mà bóp vú mà măn lồn, mợ rạo rực cả người nên hét : đòi địt thì địt đi, để tao nứng, tao vật cho thì gãy cổ. Thằng Đực biết mợ nói thế chứ sức đâu mà vật. Nó ôm cứng mợ từ phía sau, buồi nó đâm vào mông mợ và tay thì mò lồn, tay thì bóp vú, mợ giống như con trâu nái phải kè con đực trên lưng cóc xoay trở vào đâu được.
Nó vừa măn vừa kháo : ơ hay, con không có lồn thì nứng đã đành, mợ có cậu mà sao khí lồn cũng lắm thế. Ai ngờ mợ than nghe mà thảm : có hắn thì nhờ được đếch gì. Dạo này tao vận dụng hết cả ngón nghề mà buồi dái gì cũng cụt lủn.
Thằng Đực tiếp tục bóp và vọc mợ nhưng nhao nhao hỏi : thế mợ đành thua à. Sao không thổi cho cậu một bài kèn xem có hiệu lực gì không. Mợ chủ lại da diết : ôi thôi, đủ hết, thổi rồi vò, vò đến hai hột nhão cả ra mà chẳng ăn thua. Nó đéo ở đâu rồi nên về là nằm rũ ra há mồm há miệng chán chết.
Thằng bé hí hửng bảo : thế thì để đó con trị cái nứng của mợ xong ngay. Mẹ bố mày, sao lại ám ảnh mợ tao để bà khốn khổ khốn nạn, tao sẽ giã cho mày một trận rù đòn, nghe con. Mợ chủ nghe khoái lỗ nhĩ nên vun vào : phải, mày giập bỏ mẹ nó đi, cho nó dứt cái nứng tao nhờ. Thằng Đực bê luôn mợ hổng lên, tấn ngay vào vách tường, dùng tay đằn giữ mợ lại và xoay người, lom khom xê dịch xuống phía đùi mợ.
Mơ líu quíu nên gắt : mày địt sao không địt lại mò xuống làm gì. Thằng Đực nói tỉnh bơ : con phải bôi trơn cái vú mỡ thì mới địt tới được. Mợ thấy thằng bé rúc rúc vào chỗ háng, mợ còn đang phiêu phưởng thì cái lưỡi nó đã giúi vào khoắng một phát, mợ nghe cái lỗ lồn rền rền.
Mợ nhỉnh giò cao lên, thằng nhóc đã bú soạt soạt làm lồn mợ tê sượng lại. Mợ túm lấy tóc thằng Đực mà ấn mạnh vào, nói chẳng ra hơi : mày bú mạnh vào cái lỗ cho tao, mẹ kiếp nó nứng rùng rùng tao đếch chịu nổi. Thằng Đực nhìn mợ bật nạnh lao chao, nó nghĩ mợ sẽ khổ sở lắm, ai ngờ mợ ung dung chỉ vẽ : đấy, chỗ ấy, chà mạnh vào, đánh tóc tóc cho tao, cha ơi, sao mà nó nứng thế.
Thằng Đực tối tăm cả mày mặt, nút sụt sụt cái lồn mợ đến đỏ lửng lên. Mợ loăng quăng người đánh đu và rặn ì ì, khí lồn mợ bắn khiếp, làm mặt thằng chó tèm lem trông hoạt kê. Nó phải quay phắt ra để thở, mợ nhìn mớ cháo dính lung vung mà cười nắc nẻ.
Thằng Đực có vẻ sùng nên bụm nguyên cùi tay vào lồn mợ mà gặc như đâm tiêu, mợ hích hích nấc lên và cái lồn vùi vùi trong lòng bàn tay thằng cún. Nó bưng lồn mợ lên và điểm tít tít làm mợ muốn bay lên mây xanh vì nhức lẫn sướng. Mợ kêu eo éo : mày bụm lơi lơi thôi, mày bụm và lắc như thế, đến tao cũng tuột bố nó lồn ra tại chỗ.
Thằng Đực đỏ lừng mắt rủa : cho bà bể bố nó đi, đàn bà đâu có thứ nứng cực độ đến vậy. Hai vú mợ bị nó day nơi lồn làm quăng quật vung văng, thằng Đực nhìn càng bực. Nó luôn miệng : này quăng này quật, này nhún này tưng, ông thì cho cả vú lẫn lồn bươm ra cả nút mới hết nhi nhoe.
Mợ chủ nghe cũng hơi trợn, nhỡ thằng bé làm thật thì hết đường tương chao nên phải nhún : mày có giận cũng hành sơ xịa thôi, còn để có cái mà bú, mà địt. Thằng Đực định ra cái vẻ bất cần, song nó may kịp thắng đà vì nó mà buột miệng thì rõ ràng là giờ nó có lồn với vú mợ Lan sơ cua, bể dĩa hết.
Nó ậm ừ bảo mợ : thôi, trơn rồi, giờ mợ muốn tôi địt kiều gì. Mợ chủ còn biết đâu là lề phải, lề trái gì nữa nên châu châu hối : kiểu gì cũng được, tôi đang nứng, anh chơi kiểu nào cũng xong.
Thằng Đực khật khừ một tẹo rồi nói : vậy thì mình lùa trâu ra đồng. Nó giúi nhấn đầu mợ chủ xuống, chổng cao mông lên. Nó vạch kẽ đít mợ ra, nhổ toẹt một bãi nước bọt và xoa dàn ra lỗ đít mợ. Một tay nó ấn giữ đầu mợ, một tay vọc vào lỗ lồn làm ni rồi nó bì bọp cắm vào lỗ đít mợ, cố lách len vào mà địt.
Mợ chủ xem chừng có vẻ ngại, mợ sợ củ lẳng của thằng bòi to nó rúc làm trầy lỗ đít mợ thì nguy, song lại thấy thằng bé làm sao mà mợ nghe bị nong dần rồi cả một thỏi chình ình lọt gọn vào mới tếu.
Mợ còn đang lơ phơ thì thằng Đực vỗ một phát đánh đét vào mông và oai vệ ra lệnh ví thá nhăng nhít rồi nó thụt bạt mạng. Mợ chúi chúi người mà cái thanh gân của nó trơn lu vào ra thoăn thoắt. Mợ hẫng người nghĩ thằng này nó học được ngón nghề ở đâu mà chơi ra dáng.
Mợ thích chí nên đun mông theo nhịp ắc ê của thằng tửng. Thằng này chơi kiểu này lời tợn, một tay vít vú mợ, một tay bụm lấy lồn, còn dùi thì đâm chí chát làm mợ xiểng niểng đứng không vững. Nó vặt đầu vú mợ thoăn thoắt, tay ì oạp móc lồn mợ, còn miệng thì ví thá inh cả lên.
Nó nhóm bật cười trách yêu : sư anh, thật lắm trò. Thằng Đực nạt ngay : có im để người ta cày cho kịp buổi không, ông lại vặt sứt bố núm vú ra bây giờ. Mợ chủ nghe tiếng khệnh khạng của thằng nhóc mà trầm trồ : đúng là oai như ông tướng.
(Hết Phần 56 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 57)
Thằng Đực II (Phần 57) (Tác giả: Thoong)
THẰNG ĐỰC II
Tác giả: Thoong
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 57
Có những điều con người bị hớ rồi mới “ thấm “. Lúc mợ Lan đưa hoàn thằng Đực về, mải lo chống đỡ việc lằng nhằng xin xỏ nên mợ nhà phát bực, chỉ muốn tống khứ sớm bà bạn ì xèo đi cho xong. Một hai, mợ Lan củ rủ xin nhường thằng Đực, mợ nhà gắt, phải nói chì chiết : được rồi, chị về đi, em sẽ chọn một thằng còn ngon hơn thằng chó này nhiều, yên chí nó sẽ phục dịch chị đến nơi đến chốn.
Chả là mấy bữa rồi, mợ mong thằng cún hết hơi. Lão chồng mợ cứ như con dế hết xí oách, chim thun không đầy nửa phân, mợ thổi, mợ chà, mợ thụt đủ vẻ, đủ trò, nó vẫn thập thò thấy muốn cắt bố quẳng đi cho rảnh. Mợ buồn hiu buồn hắt, bao nhiêu đồ nghề trong người mợ nhảy loạn xạ lên, mợ hau háu mong thằng nhãi về bắt nó địt một phát cho tỉnh.
Thế nên, mợ quính cả lên, có còn nhớ chuyện gì đâu. Thằng nhãi gạ mợ làm một phùa trước khi ăn, đúng là chạm đến nỗi khát khao của mợ, như thế mợ vừa hãnh diện là tự thằng bé đòi mợ mới cho, chứ chẳng phải vì mợ bấn mà muốn nó làm trò nhăng nhít.
Chừng thằng tửng lôi mợ kìn kịt, mợ cứ nghĩ nó cũng bị nứng húc vào đầu nên mợ cháu cùng trong cơn hoạn nạn dễ nhượng bộ nhau hơn. Mợ cứ như bị nó thôi miên nên thả lỏng cho nó dày vò theo ý nó. Nó bóp, nó vê, mợ chịu tất. Nó móc, nó moi, nó vần, nó vọc, mợ cũng cho luôn. Đến khi nó đùng đùng dong trâu ra đồng mợ cũng thấy hay hay.
Nào dè cái thằng lại xài kiểu lắp đít mợ, điều này thì hơi lạ à nhe. Thế nên mợ chưng hửng, đoán già đoán non : quái thằng nhóc đi có mấy hôm mà nhặt đâu ra cái món tàn cầu này nhỉ. Mợ nghĩ vớ vẩn hay là con mụ Bềnh bên ấy chỉ vẽ cho thằng nhỏ. Mợ căm lắm, sư bà, nó muốn chơi trội để thằng bé buông lơi mợ.
Mợ giận tím người, nhưng cao tay nên vờ vịt như không hay gì hết. Mãi đến khi thằng Đực đùn mợ xục xịch, đầu chúi nhủi suýt mấy lần va vào cái cột mợ đang vịn giữ thế, mợ mới tàn tàn hỏi như hỏi bâng quơ : này, cái kiểu anh đang địt tôi ở đâu ra thế.
Thằng Đực giật bắn người, bỏ bu, thế là đi đứt con thò lò rồi. May sao mồm miệng nhanh đỡ được chân tay, nó khao khao phán : dào, mợ có biết không, cậu chồng của mợ ấy dâm đại hạng, vứt bừa bãi ba cuốn sách bậy bạ khắp nơi. Con vớ được một cuốn dấu, xem muốn chóng cả mặt.
Mợ thở phào yên lòng, tin thằng cà nhỏng ngay. Mợ hỏi dồn : mày còn cất giữ chứ, cho mợ xem với. Thằng Đực đưa một đường lả lướt : hôm con về bị soát tất tần tật quần áo nên bị chỗm lại rồi. Bà mợ có vẻ tiếc nên than vãn : hoài của. Thế rồi mợ hỏi xăm xoi : thế mày học được những gì ở cái mớ tào lao đó.
Thằng Đực kể xoen xoét : đủ, toàn những thứ ba chê luôn. Mợ sốt cả ruột hối không kịp nghỉ : địt mày cứ địt, nhưng nói tao nghe để tao nôn muốn biết. Thằng Đực nắc phăm phăm rồi nói : ui chao, nó chơi lắm thứ ma tịt lắm, chơi ở vú, chơi ở tai, chơi ở lưỡi, chơi ở mông và chơi cả hến.
Rồi như được trớn, nó kể vanh vách : mà không phải chơi hai người thôi, chúng chơi cả bọn, mợ ạ. Thằng cắm lỗ đít, thằng cắm lỗ lồn, thằng bắt mút cu, thằng xàng nơi vú, mẹ kiếp trông bầy hầy tận mạng.
Mợ nghe có vẻ chối tai, song lại thích, nên kêu nhặng xị lên : bệnh hoạn, cả một lũ điên rồ bệnh hoạn, nhưng mợ lại ngoáy tít mông lên bảo thằng oắt chém mạnh vô. Thằng Đực làm một màn úp lênh khênh lên phía sau mợ, hệt thằng nhỏ đu lưng trâu, tay bóp vú, tay bụm lồn mà giã phừng phừng làm mợ đã tận mạng.
Thế là thằng Đực ăn trớt, qua mặt mợ cái vù. Nó nghĩ sao mà nó hay ho quá thể, cữ này thì nó có thể mở cua dạy làm tình chứ chẳng chơi. Nó xun xoe hỏi mợ : thế mợ có muốn thử vài món con kể hôn, vừa để con thực tập, vừa để mợ biết xem nó ra thế nào.
Mợ chủ thích thì thích trong ruột, nhưng chơi cái màn cả bọn thì không khứng, nhỡ các bố chơi xong bép xép thì mợ tiêu dên cuộc đời. Thế nên mợ gạt phăng đi : tôi chịu để anh hưởng xái là quá lắm rồi, giờ mà thêm vài tay vào để vỡ nhà à.
Thằng Đực biết mợ e ngại nên phải trấn an : không, kiểu gì thì kiểu cũng là mình mợ với con thôi, mợ cháu mình quen và tin cậy nhau, dại gì cho ai chia xẻ để thêm nhếch nhác.
Mợ chủ cũng đủ tỉnh trí nên đấu hót : mày bảo thằng chơi đít, thằng chơi lồn, thằng nắc vú, thế mà chỉ mình mày thì chim đâu lắm mà bít đủ chỗ. Thằng Đực đúng thuộc hạng thầy chạy nên quả quyết : thì lúc này chơi kiểu này, lúc khác mình xoay sang kiểu khác, cũng thế thôi.
Mợ chủ có vẻ xăm xăm suy nghĩ, tính toán gì trong đầu, rồi ca cẩm : nói như anh thối bỏ mẹ, cùng lúc cả ba bề bốn bên bị tấn công thì nó mới ra trò, còn lần lượt thì người ta cần cóc gì phải kêu gào chơi tập thể. Thằng Đực vỡ nhẽ ra nên cứ ừ nhỉ, ừ nhỉ khan. Mợ chủ phải giục : thôi, địt đi, còn nghỉ ăn cơm. Mẹ, anh đi thì thôi, về là sùng sục xin địt với địt. Thằng Đực gân cổ lên cãi : chả nhẽ chỉ mình con thèm, còn mợ thì không.
Mợ chủ chuế quá nên nói lảng : xem ra anh lây tính con mụ Bềnh, lảm nhảm suốt ngày, anh có địt hay muốn đôi co với tôi. Thằng Đực chữa cháy ngay : địt, địt chứ, đang sướng, ngu gì bỏ. Và nó dằn dằn hai tay bóp choẹt vú và móc xoẹt xoẹt lồn mợ ra mà giãy tê tê nắc cụp cụp.
Mợ chủ sướng tới óc nên chổng tếu mông lên cho nó dọng và miệng kêu chí chóe : mày địt lỗ đít mà coi cũng có gió đó chứ. Thằng Đực mệt bỏ bu mà cũng hòa nhịp theo : chứ còn gì nữa, kiểu này gọi là bá cháy, chơi mợ lết lê lun.
Hai mợ cháu đeo nhau như chó lẹo, như trâu cưỡi và mấy lượt mợ kêu rú lên tự động : may mà mày về kịp, tao nứng lồn quá, con mụ Bềnh nếu cố giữ mày thêm mày vài hôm nữa, chắc tao khùng mất. Và mợ chửi đổng : trên đời, tao chưa thấy ai ngu như con mẹ ấy, có của mà đéo biết chơi, để thằng bé nằm chỏng khu, thật phí.
Thằng Đực muốn chết cười mà lại đóng kích rất tài : bởi vậy đêm nào nằm con cũng nhớ đến mợ, cứ hỏi trong đầu giờ này mợ ra sao. Mợ chủ bắt chẹn luôn hỏi thẳng : mày nhớ những thứ gì mà kêu vung vít. Thằng Đực trúng tần số nên tán ra rít : con nhớ lồn mợ là cái chắc, lại nhớ vú mợ, nhớ điên nhớ khùng luôn. Cứ nghĩ giá gì mợ ở cạnh để con bú cho mợ lăn lộn lên mà con cũng thích nữa.
Mợ chủ hét : câm ngay, mày nói đến tao cũng thèm. Từ nay tao đéo cho mày sang bên ấy nữa, kể cả con mụ Tẻo lấp lửng cũng muốn mượn, tao đã từ khước thẳng re. Thằng Đực muốn đổ mồ hôi hột : mẹ kiếp, thế này thì còn ra ngô ra khoai gì nữa. Nó đâm tiếc hùi hụi.
(Hết Phần 57 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 58)
Thằng Đực II (Phần 58) (Tác giả: Thoong)
THẰNG ĐỰC II
Tác giả: Thoong
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 58
Mợ chủ nhắn nhe đi công việc đến xẩm tối mới về. Cậu chủ cũng đi sở, nhà chỉ còn mình thằng Đực, làm vua làm chúa. Hết đi ra lại đi vào, nó buồn nẫu cả ruột. Sực nhớ bây giờ lù lù mà mợ Lan mò đến thì phải biết với nó, nhưng chờ mãi chẳng thấy. Chán đời, nó nằm quách ra giường mợ chủ. Cái mùi đàn bà phảng phất làm nó càng lên ruột.
Nó chửi thề một mình : mẹ kiếp, mấy mụ đại gia ăn cái đéo gì mà lúc nào cũng thơm phức, đến nách, háng, vú, lồn gì cũng giòn rụm, nhìn chỉ muốn cắn. Nó tê tái cả người nên đạp tuột luôn quần ra vọc cu cho đỡ tức. Nó tưởng tượng mợ chủ đang ngồi dạng lồn ra cho nó nhìn và hai vú thõng xuống, nó thủ dâm te te.
Còn đang hồn thả theo mây thì nghe chuông cửa reo, nó lầu bầu : tiên sư nhà nó, đang khoái lại phá đám. Tuy vậy nó cũng vội choàng quần đùi vào và thót ra mở cổng. Mợ Tẽo đâu lò dò tới, mợ hỏi về mợ chủ.
Thằng Đực còn đang ngổng trong quần nên trẽn khi thấy mợ Tẽo nhìn thông thống vào háng nó. Lắp bắp nó đáp và mợ Téo tự nhiên đi vào nhà, nó mắc cỡ vô biên. Mợ Tẽo nói chuyện trên trời dưới đất rồi ngồi luôn ra ghế như ở nhà.
Thằng Đực chỉ muốn mời mợ đi về để cu nó hạ cơn hỏa, nhưng mợ kiếm đủ chuyện để cà kê. Mợ hỏi điều này điều nọ sau thì đề cập việc đến hỏi nhờ vả nó sang giúp mợ mấy hôm. Thằng Đực nói việc ấy phải chờ mợ chủ về.
Lần khân, mợ Tẽo cứ rề rà không dứt ra. Làng nhàng rồi mợ cũng hỏi han nó : này tôi nghe mợ Bềnh khen anh khéo tay khéo chân lắm, thế anh làm những gì mà mợ ấy thích thế.
Thằng Đực ấp úng chẳng biết đáp sao, chỉ ậm ừ qua loa. Chả hiểu mợ Tẽo có bệnh ngứa hay chăng mà thỉnh thoảng lại thấy mợ gãi sột sột nơi ngực. Cái tay mợ cào cáo làm chất vải thô nghe như tiếng cưa máy, lại thêm mợ đằn mạnh làm cái lót bên trong hằn rõ cả lên, vú với viếc gì trông dồn một cục.
Thằng Đực đã hơi xẹp xẹp con cu, giờ lại thấy vành vạnh cái dáng vú đùn lên thì chấp chỏm muốn dựng dù. Mợ Tẽo cứ tự nhiên như người Hà Lội gãi xoành xoạch còn than là giời nóng muốn xé quần xé áo.
Thằng Đực đang tấm tắc cặp ngực súp pe của mợ mà nghe tiếng xé đã muốn điếc tai. Nó há miệng định thách, song lại sợ mợ mách lại thì khốn.
Mợ Tẽo ngồi chẳng yên, chồm chồm như bị kiến đốt đít. Mợ nhoáng nhoàng hỏi mượn cái này cái kia, thằng Đực chạy như cờ lông công, mở quạt trần, lại lấy khăn ướt mà mợ vẫn kêu nóng với ngứa.
Thằng Đực đã bực mình nên lặn rất lâu, mợ phải kêu inh lên nó mới quay ra. Nó có hoa mắt không khi nhìn mợ Tẽo chỉ còn lơ thơ có cái lót nịt vú trên người. Mợ càu nhàu : khiếp nhà này bí quá, tôi nóng đến phát điên.
Xong mợ uốn éo, vặn cổ, vặn lưng kêu mỏi giần cả người. Mợ thẳng thắn nhờ thằng Đực nắn bóp hộ. Thằng Đực một hai “ em chả “, nhưng mợ cứ như con rắn rủ rỉ rù rì van vỉ nhờ.
Thằng Đực nghĩ bụng bà ấy nhờ thì mình sợ đếch gì, thế là nó bằng lòng giúp. Nó đứng sau lưng mợ, hai tay bóp bả vai. Mợ Tẽo lim dim ngả ngửa ra ở lưng ghế cho nó làm thư giãn. Thằng Đực nhìn xuống thấy gò nỗng mợ Tẽo mà tảng hồn. Trời ơi, vú gì mà đơm như mâm xôi, cái nịt vú lại lỏng le nên nhìn cái bầu mà khiếp.
Được cái da mợ rất trắng, trắng hơn với cả hai mợ. Nó bị thu hút vì hai quầng vú dầy lùm, sợi dây nịt vú mắc dịch cứ xộc xệch làm nó chỉ muốn chui tay vào mà bóp. Mợ Tẽo thấy tay thằng tửng nóng rực nên trêu : cậu nghĩ gì mà tay nóng khiếp.
Thằng Đực phải nói trớ vừa ở bếp ra thì mợ gọi nên chưa kịp tan. Mợ Tẽo cười hì hì ra cái điều thông cảm : ừ, chứ tôi lại nghe đàn ông đàn ang thấy gái là cũng nóng như vậy. Và mợ lại tò mò hỏi : này tôi nghe mợ Lan nói anh lắm tài mà.
Thằng Đực khiêm nhường : mợ ấy thương nên ca cháu thế thôi, chứ cháu mà tài ba gì. Mợ Tẽo đáp ngọt xớt : ấy chết sao anh xưng cháu với tôi, cứ xem như người nhà đi. Rồi mợ nói tiếp cái đoạn đang bỏ dở : dào, mợ Lan khen anh đáo để, mợ í bảo có anh bên cạnh mấy ngày mợ ấy nhẹ cả người.
Và mợ uốn éo kêu nhức làm cái lúp tuột rộng ra, thằng Đực vội nhìn rõ cái núm vú mợ bóng như mỡ. Nó nuốt nước bọt, mợ Tẽo vờ như không biết nói nhao nhao : ấy tôi quen ở nhà để trần tuốt tuột nên đi đâu phải mặc cái yếm nghe rầy rà ngứa ngáy và chưa chi mợ gạ luôn : hay là chỗ quen biết, để tôi cởi bố nó ra cho đỡ cọ quẹt.
Thằng Đực há hốc mồm, mợ Tẽo thản nhiên nhờ vả : anh mở hộ cái khóa để tôi trút bỏ nó ra. Thằng Đực đâm phân vân có đâu mà dễ dàng thế nhỉ, khi không rồi vào nhà một hai đòi để trần vú mớm thật hết biết.
Nhưng rồi nó cũng mở. Cái nịt vú vừa tách ra, nó nhìn sững á khẩu. Mợ Tẽo ưỡn người lên gân, cặp vú đùn ra phía trước, đầy đăn như cặp đèn pha, làm thằng Đực thở nặng nề. Mợ Tẽo lại nhí nhảnh khuỳnh hai tay dưới lườn vú bưng bệ lên và nhún lắc làm hai vú mợ sóng sánh tựa đông sương, khiến thằng Đực chỉ kêu được một tiếng a ngắn ngủn.
Mợ Tẽo có vẻ thích chí rung cặp vú như rung chuông và hỏi ướm : anh thấy thế nào có to và đẹp như các mợ ấy không. Thằng Đực điếng cả hồn, ấp a ấp úng như ngậm hột thị. Mợ Tẽo cười lên rinh rich và lắc thêm hai vú hồi nữa.
Thằng Đực lèm bèm nói không ra hơi : mợ hỏi dớ dẩn. Con nào có nhìn được vú của hai mợ ấy bao giờ mà mợ đòi con so sánh. Và bỗng dưng nó bạo dạn hẳn : có điều phải nói là mợ có cặp vú đẹp thật.
Mợ Tẽo sướng đìu hiu nên nhắm tít mắt lại. Mợ õng ẹo hỏi sâu vào chi tiết : sao anh cho là đẹp, vú ai cũng như nhau, hồi bé anh bú oàm oạp mẹ anh thì hẳn anh biết rõ rồi. Thằng Đực càng lẩn thẩn ra mặt : cái chuyện bú mẹ từ hồi nảo hồi nào mà giờ bà bảo nhớ thì nhớ mụ nồi tôi chứ nhớ gì nổi.
Tuy vậy nó cũng liến thoắng : phải, phải, vú nào cũng thế thôi, có điều vú mợ vẫn đẹp hơn. Lại đến phiên mợ Tẽo trố mắt kinh ngạc nên văn : anh bảo đẹp thì anh giải thích cho tôi nghe mới công nhận.
Thằng Đực bị chạm cục tự ái nên mở máy tán sàn sạt : vú mợ to có to nhưng không xệ, hai quầng đầy và dầy nhưng không có gân xanh nổi lên, hai núm tròn trịa gọn không chè bè như cục sỏi, lại thêm hai bầu tròn quay như quả soài tượng đang độ chin tới.
Mợ Tẽo sướng quá, vỗ tay khen : hay, thật chí lý, làm hai vú rung tếu lên uỵch uỵch. Thằng Đực trân trối nhìn chép chép miệng và nói xà lơ : của ấy mà ngậm thì đến đá tảng cũng tan chứ đừng nói là da thịt. Mợ Tẽo bàng hoàng cả người nghĩ : cái thằng nứt mắt mà phán như ông cụ, song mợ lại thở dài sườn sượt : thế mà tôi hẩm hiu cứ để treo niêu mới tức chứ.
Thằng Đực bây giờ hết còn giữ kẽ nên đề nghị : hay mợ để em săn sóc một lúc cho đỡ cồn cào. Mợ Tẽo nghe cái tiếng xưng “ em “ mới dễ thương làm sao nên nhìn thằng cu da diết, ý như cân nhắc suy nghĩ và sau dứt khoát : nể anh, tôi cũng để anh thử hộ, may ra nó đỡ xao xuyến trong lòng chăng.
(Hết Phần 58 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 59)
Thằng Đực II (Phần 59) (Tác giả: Thoong)
THẰNG ĐỰC II
Tác giả: Thoong
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 59
Lúc này thằng Đực đã vòng ra phía trước ghế mụ Tẽo ngồi, tiếp tục dùng hai tay bóp bả vai dài xuống cánh tay mợ, nhưng mắt thì không rời cặp vú to ình đang rung rung. Chợt nó nghe mợ Tẽo cuồi lăn cười lộn như mụ rồ, nó tưởng làm mợ nhột, không dè mợ cười mãi và nói như vãi cám : sư anh, nhóc con mà đánh lừa người lớn.
Thằng Đực chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả. Nó ngưng bóp và nhìn sững mợ. Nó nghĩ bụng : bà này đến hay, chả bà con gì mà nói năng cứ như người nhà. Mợ Tẽo lăn lộn cười một hồi thì nói trong nước mắt vã tèm lem : anh bảo hai mợ chẳng cho anh xơ múi gì mà anh bình luận các vú vanh vách như đã từng kinh nghiệm.
Thằng Đực oải mình, nhưng chống chế : cứ gì phải nhìn mới so sánh được, gớm, các bà vú vê bạ đâu chường ra đó, ai mà chẳng thấy. Mợ Tẽo lại càng cười nham nhở, vuốt nước mắt ròng ròng : tao van mày, mày câm bố nó đi cho tao nhờ, để tao cười vãi đái ra mất.
Thằng Đực buồn so, mợ Tẽo đợi lắng lắng mới hoạnh : này mày mở to tai ra mà nghe bà. Mày bảo các bà bạ đâu để vú ra, tao nhận là đúng, nhưng còn cái khoản mày rành rọt vú này to vú kia nhỏ, núm chè bè, núm thon thon, lại còn chạy gân xanh thì xin lỗi anh, trừ phi anh không sờ, không bóp, không mút như chó mút thì biết đéo đâu mà phán như ông cụ non.
Trông thằng Đực thảm não đứng ù một cục, mợ Tẽo hạ giọng ngay : nói thế thôi, tao chả trách gì mày. Con trai mới nhớn, các mợ cho ngậm không ngậm là ngu, tao mà như mày cũng làm văng ti lê lên, sợ cóc gì.
Rồi mợ ngọt nhạt bảo nó : thế tao hỏi thật, mày có thích tao không ? Thằng Đực sướng tít mắt nên vồ vập đáp : thích chứ, thích chứ. Mợ Tẽo liếc cái mặt thằng tửng nghệt ra trước hai vú mợ thì mợ trêu : thế mày thích gì ở tao ?
Thằng Đực cảm thấy hơi khó nói, song nhớ lại mợ vừa bảo mợ cho mà không ngậm thì ngu, nên nói toẹt ra : con thích nhất cặp vú mợ. Mợ Tẽo không ngờ thằng ông mãnh bạo mồm bạo miệng, song lại vờ vỉnh : vú tao thì đẹp chỗ nào mà mày thích.
Thằng Đực chợt ôn lại vú mợ nhà và vú mợ Lan nên tán có ngành có ngọn : con thích ở chỗ nó to và mềm ôi là mềm. Mợ Tẽo nghe bắt rùng mình, thử rung người, quả hai vú tung tăng thật. Mợ chờn vờn như người tập thú : nó mềm là vì tao lớn tuổi, còn các mợ kia trẻ nên rắn hơn. Chưa chi mợ bắt nọn thằng cu : anh lào khào khen để tôi cho ngậm chứ gì, lòng dạ anh tôi đi guốc vào còn lạ gì, mẹ ngậm châu hẩu như chó, nhả ra là lỉnh.
Thằng Đực nổi cau vì mợ Tẽo nói năng bừa phứa, xem thường nó quá. Nên nó lỉnh kỉnh vơ cái nịt lên đưa cho mợ, giọng dứt khoát : mợ cầm lấy mặc vào và về đi. Nghe mợ lằng nhằng, nhức cả đầu. Mợ muốn gặp mợ con thì chờ tối về, hai bà đến mà xì xụt, còn giờ để con ngáo một giấc, làm cụt hứng, mất thì giờ.
Mợ Tẽo trông cái dáng yên hùng của thằng kễnh thì phục, nên mợ quẳng bố cái nịt đi và giơ thẳng hai tay ra mơn trớn : người đâu dễ cục, mới nói chơi đã đỏ gay mặt ra. Nào lại đây, cậu ngậm thử tôi xem tài năng ra thế nào.
Chả lẽ vừa huênh hoang bất cần đời mà giờ xà ngay vào ôm vú mợ thì dở quá, nên thằng Đực khệnh khạng buông câu : thôi, tôi chả dại, bà giứ cho một tẹo lại réo ầm lên thì mợ chủ đuổi tôi đi mất.
Mợ Tẽo lại long trọng hứa và cầy cục mãi nó mới lè nhè bảo : đây là mợ tự nguyện nhé, sau lại bảo tôi cậy khỏe nên đè mợ ra, phiền phức lắm. Chưa gì mợ Tẽo lim dim mắt lại, hồi hộp chờ.
Thằng Đực nghiêng đầu bên này, nghển đầu bên kia, nhìn cặp vú mợ từ bên hông đến trực diện, chỗ nào cũng đầy ăm ắp. Mợ Tẽo thì có vẻ sốt ruột mà thằng nhóc còn lừng khừng.
Tới khi mợ thấy hai tay thằng nhóc chạm vào vú mợ, ngập ngừng, xoa nhè nhẹ thì mợ rộn ngay lên. Cái thằng nghề ra phết, tay chân giống như nhà nặn tượng làm mợ lơ mơ tận cùng đời. Nó vun vun hai vú mợ, đặp chỗ này, đùn chỗ kia và cái hơi thở ấm ấm của nó phả ùn ùn lên vú làm mợ muốn ngất ngưởng.
Hai ngón cái và trỏ của mỗi bên tay tóm lấy hai đầu vú mợ, nặn nặn nhẹ vài cái rồi xoe xoe y như người chơi dế xoe nhử. Mợ phải sửa thế ngồi lại, hai vú nhỉnh cao, thằng bé cũng rướn theo xoe bạo lên.
Mợ Tẽo thấy rõ hai đầu vú vừa mềm oặt xà lai đã vón hẳn lại, thằng tửng xoe và rên í a làm mợ lây cái vui của nó. Mợ nghe nó nói nựng : mày ngoan nhé, để cậu xoe cho sưng cứng lại. Mợ có cảm tưởng thằng Đực đang chuốt đầu vú mợ, thế rồi những đầu dây thần kinh chộn rộn, lỏng nhỏng ở đó vội lặn vào trong và chạy rần rần khắp nơi.
Mợ Téo vồ lây đầu thằng bé mà giúi vào ngực. Chót mũi nó giập vào cái đầu vú làm mợ buốt làm sao. Mợ bật kêu lên : nhột quá, anh. Thằng Đực nghe tiếng mợ như phát pháo lênh nên ập ngay miệng vào mà lết liếm cái đầu vú bật lẩy bẩy ở đầu lưỡi rám của nó.
Mợ Tẽo duỗi hệch người ra, hai vú căng lên, cao lền như ụ mối. Thằng Đực bóp mạnh hai bầu cho đùn ra thành lọn và liếm láp mãi, mợ Tẽo nhủn cả người. Nó còn nghịch búng lưỡi chóc chóc làm hai đầu vú mợ nở hoạnh và lật xật nơi miệng nó.
Đến khi mợ Tẽo gồng cứng người thì thằng Đực ngoạm đến tách từng cái vú, nút ột ột và cắn một phát, mợ Tẽo điếng ra để cái sướng rối cả lên. Mợ tóm lấy đầu dằn vô dằn ra cho nó cắn lôi từng cái đầu vú mợ, nhay nhay mới khiếp đảm.
Thằng Đực nhận ra đây là triệu chứng của mấy bà nứng lồn nên ra sức cắn nhay và thay nhau xoe hai đầu vú làm muốn nhão hết trơn. Mợ Tẽo hết còn tự chủ, líu ríu đánh bò cạp, hai tay hết vật ôm đầu thằng tửng lại xiết răng nói lung tung.
Chờ cho mợ Tẽo đổ ba vạ ra thì thằng Đực dọng đầy một mồm và nút sâu cái vú chách chách, khiến mợ ngã giúi muốn đẩy văng cái ghế ngả ra sau. Thằng Đực quì trườn tới đè giữ mợ dính vào ghế và bú nút say sưa, hai giò mợ phải xập xình như cánh bướm mới chịu đựng nổi.
Thằng Đực quậy cặp vú một hồi thì chính mợ Tẽo phải cất lời than vãn : ôi, nứng quá. Thằng Đực vờ như không nghe và cắn chặt lấy đầu vú mợ mà nhay chết thôi. Mợ Tẽo quơ hai tay và la như bị ai đổ nước sôi vào chân : anh làm tôi nứng rần rần, cha con mẹ anh, bú gì mà độc địa thế.
Thằng Đực nhìn mợ lên cơn, đẩy háng cao thì nó né lách người ra, tuồn ngay một bàn tay vào lưng quần mợ. Miệng nó nút, tay nó khoắng, mợ Tẽo chới với cả lên. Khi mợ thấy rêm hết người thì thằng chó nó đã cuỗm được lồn mợ từ lúc nào.
(Hết Phần 59 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 60)
Thằng Đực II (Phần 60) (Tác giả: Thoong)
THẰNG ĐỰC II
Tác giả: Thoong
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 60
Dù đã được thằng tửng dùng hai cùi tay ấn giữ, nén đùi mợ dính chặt xuống ghế, nhưng mợ Tẽo vẫn không ngồi yên. Mợ nhảy chồm chồm, lắm khi húc đầu vào người thằng bé để đẩy nó ra. Mợ loăng quăng như ngồi trên mâm lửa, phải giúi người tới trước mới giữ vững. Có lúc mợ lại ôm chầm lấy hai vai thằng bé, rút người đu cớn lên. Thằng Đực biết mợ đang nứng rần rần nên mỗi lúc mợ vít người thì nó càng bụm nguyên bàn tay vọc lồn mợ kinh khủng.
Mợ Tẽo bị vặt vú và bóp lồn thì chẳng còn giữ ý giữ tứ gì sất, kêu bạt mạng lên : sư bố anh, anh bóp lồn tôi đến nứng cùng nứng cục, tôi chỉ muốn cắn xé anh ra mà nuốt cho hả giận. Thằng Đực gằm người nhấn tin tin vài cái thì mợ đang nói cũng hóa nhịu ư ử và đu vắt vẻo nơi cánh tay nó.
Mợ hổn hển van xin : ngưng chiến, ngưng chiến, tôi bị cào cấu đến lột cả lưỡi gà, anh nghỉ một lúc cho tôi kịp thở rồi mò lại. Thằng Đực đang cơn chiến thắng, đời nào chịu để cho địch đủ thì giờ sắp lại trận địa, nên còn bao nhiêu đạn pháo bắn vung vít hết ra.
Mợ Tẽo thét inh lên : anh vác tôi vào giường cho tôi uỵch ra, chứ anh bắt tôi đeo thế này thì tôi đến đổ mất. Thằng Đực vẫn mằn vú và bụm nguyên lồn mợ, bưng đi như lợn tha con. Nó lừng khừng vác mợ vào giướng mợ chủ và giúi phịch xuống. Mợ Tẽo nằm chỏng gọng như cái xe tuột dốc, thở uỳnh uỵch.
Thằng Đực khoắng một lúc, cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay nó đều nhớt nhợt, khí lồn mợ Tẽo lắm thật. Nó kêu nhong nhỏng : bà dâm thế, tôi vọc mà khí lồn chảy dầm dề. Mợ Tẽo hơi thẹn, song chống chế : tưởng anh chê ra sao, chứ vọc lồn mà bảo cấm nứng thì anh có điên chưa, hả.
Thằng Đực la toáng lên : mợ có để tôi lột quần không, hay là đấm dúi để nó ám đâm lở lói ra thì bỏ bố. Mợ Tẽo tuy có hơi ngán sợ mợ chủ về bất tử, nhưng vì nứng quá nên nói nhăng nói cuội theo : thì anh làm sao phai phải thì làm.
Thằng Đực buông cái tay bóp vú ra mà kéo quần mợ tuột xuống. Chừng nó lôi cái sịp thì vội cuốn tròn mà khí dâm cũng phòi ra nơi mép trắng nhởn. Nó đưa giứ cái lót cho mợ Tẽo xem mà trầm trồ : nó đặc sệt thế này bảo sao mà mợ không nứng đến tột đỉnh.
Nó chỉ nói được bấy nhiêu thì tắc tịt vì cái lồn mợ Tẽo trông khủng khiếp. Nó to đã đành mà chè bè như có nanh có nọng. Bàn tay nó đã xòe mà chưa kín hết con he, mấy sợi lông tua tủa mấp máy, coi thật tục. Nó kêu thất thanh : sao lồn to thế. Mợ Tẽo bẽn lẽn như gái về nhà chồng : hỏi vô duyên, trời sinh ra lớn thì nó lớn, hỏi khơi khơi, ai biết đâu mà trả lời.
Thằng Đực hầm hè : hoài của, lồn trông khoái thế này mà đéo địt, chỉ lo chạy lăng xăng. Mợ Tẽo thở dài thườn thượt. Thằng bé cuốn tròn cái sịp mợ lại nhét luôn vào túi, mợ Tẽo la rầm lên : bẩn, bẩn tàn canh, nó dính nhớp mà đem cất, để giặt đã. Thằng Đực khật khưỡng đáp : tôi có cái thú sưu tầm lót đàn bà, ai nhờ vả tôi săn sóc đều bị tôi thu một chiếc làm đồ cổ. Tôi thú để nguyên khí lồn các bà, nếu lâu lâu nhớ thì lấy ra hít cho vui.
Mợ Tẽo rùng mình ớn ợn, nài nỉ nó : anh để tôi về giặt rồi đem đưa lại anh sau, đừng giữ thế, con trai không ngóc đầu lên nổi. Thằng Đực tiếu lâm hỏi ngược lại : mợ bảo tôi không ngóc đầu lên được thì cái gì nó đang dựng ở trong quần tôi đây này. Mợ Tẽo liếc xuống, quả như thằng nhóc đang độn cây dùi cui, ngó mà nhợn.
Thằng Đực lột được quần mợ Tẽo rồi thì nó quậy lồn mợ tưng bừng. Mợ nhoi nhói như bị sâu bọ gì đâu đục phá da diết. Thằng Đực hầm hừ chúi người xuống, mợ hồi hộp bằng chết, chỉ sợ nó nổi điên cắn một phát để sẹo thì bỏ bu.
Thằng Đực từ từ phát đen đét vào lồn và nuốt nước miếng ực ực. Mợ Tẽo lơ mơ chả hiểu nó tính làm gì đây. Mợ nhắm tịt mắt lại tránh nhìn vẻ hung hăng của nó. Nào dè thằng chó bất kể sạch dơ giúi luôn miệng vào nút lồn mợ nghe cái ót. Mợ Tẽo giật nẩy mình vì đầu lưỡi nó chạm vào cái lỗ thun thút làm mợ tê dại hết.
Nó bò nằm trườn lên bụng mợ, hai tay vói khảy lên vú và miệng bú tanh tách làm mợ muốn rã rệu hết trơn. Mợ quơ hai tay bắt bóng và nhấn xuống sau gáy thằng bé, tưởng là mợ lôi giựt ra, ai dè mợ lại nhấn thằng bé tối tăm mặt mũi vào lồn mợ.
Thằng Đực kịp đớp được cái mu lồn thì cắn giữ và nhay rau ráu, mợ Tẽo có cảm tưởng nó đang ăn gỏi, ăn nem. Nó bặp bặp và húp sụp sụp làm mợ lênh đênh như thuyền bị băng trôi lững lờ. Nó cắn một phát lại ngưng và lầm bầm : trông dễ ghét quá đi. Mợ Tẽo băn khoăn thì nó đã hun tàm hoạp và liếm láp, mợ muốn sút hết gân cốt và các dây nứng.
Nó quần mợ liểng xiểng, đến nỗi chính mợ lại hét : thôi, tao nứng cực độ rồi, mày có thích thì leo lên nắc một cái, tao choi đấy, chứ mày bú thế có nước tao từ chết tới bị thương thôi. Thằng Đực giả dại giả ngây, bành hai mu lồn mợ ra mà tấm tắc : lỗ sâu ơi là sâu, kiểu này địt sướng phải biết.
Lần đầu tiên mợ Tẽo nghe thằng tửng nói tục bạt mạng nhưng lại thích. Thế mới đúng là tư cách của người địt sành. Có đâu như cái ông chồng cổ hủ của mợ, sướng chỉ rên ư ử chả ra sao cả. Mợ xúi bẩy nó : sướng thì địt thử xem có đúng không.
Chưa chi mợ Tẽo dạng rộng hai chưn ra, thằng Đực nhìn cái lồn nở lớn thì tợp luôn một phát và cắn lùng bùng đếch chịu nhả. Mợ Téo kêu ú ớ, thằng Đực nghe càng thêm bị khích bác nó cắn lồn mợ đến sưng vều và thò ngón tay vào vét càng làm mợ chết lên chết xuống.
Mãi, mợ Tẽo năn nỉ ỉ ôi sùi cả bọt mép ra, thằng Đực mới chịu leo lên. Nó giương hai giò mợ như hai cánh máy bay cánh xòe cánh cụp và nhét cu vào giã tận cùng. Mợ Tẽo gồng bưng người lên chìa lồn cho nó đâm tận mạng. Người mợ vùng vẫy như lọn giò bị thít chặt, lật bên này, lật bên kia, cái lồn ngoạm oàm oàm vào buồi thằng bé miết căng dữ dội.
Thằng Đực vừa nắc vừa trêu : tôi địt mợ có bằng lão ấy không. Mợ Tẽo sướng bưng đít nên trả lời gọn lỏn : giỏi, hay hơn nhiều, anh địt tôi còn thấy có gió, chứ thằng chả địt càng làm tôi ngứa lồn thêm. Thằng Đực tán luôn : vậy thì lúc nào thèm, gọi hẹn hò để tớ mò sang địt cho đỡ khổ.
Chợt nó sực nhớ ra dặn dò : nhưng cấm nói đi nói lại với ai, kẻo rầy rà lắm nhé. Mợ Tẽo chỉ biết gúc gắc đầu ra vẻ đồng tình vì chẳng gì lồn mợ cũng đang được ăn một bữa no nê túy lúy.
Thằng Đực địt phăng phăng và nhân đà hỏi luôn : ấy tên mợ là gì để chỗ thân quen biết gọi cho đúng. Mợ Tẽo nứng da diết nên ngọt ngào thưa : em tên là Xoan. Thằng Đực suýt phụt cười : mẹ kiếp, vậy mà mợ chủ kêu bà này là Bềnh, bà nọ là Tẽo, hóa ra các mợ ghen nạnh nhau nên dùng tên xấu xí quàng lên nhau.
(Hết Phần 60 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 61)