Gái Một Con (Phần II - Tập 30) (Tác giả: Sịp)
GÁI MỘT CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần II: Tập 30
Nếu có lần nào, bỗng dưng bạn thấy “ nửa của bạn “ kè rè đến gần, dáng ngoan ngoãn, dễ thương, thì bạn cứ tin chắc đi bạn đang sắp sửa bị đưa vào mê hồn trận, để bị sai khiến bởi bà nhà.
Lúc đó, dẫu bạn có giả ngộ làm lơ hay tỉnh rụi thì bà chị cũng lôi bạn từ cõi u u mê mê để bắt bạn phải phục vụ cho bả. Hoặc là bả nói mát : sao bữa ni anh hiền dzị. Hoặc bả bù lu bù loa : hùi này coi bộ ông xà lơ tui. Và khi bạn chưa kịp nói năng chi thì bả đã sụt sùi kể lể : tui biết mà, ông vùi ông dập tui, đến vú lệch, đít teo, nên ông chê tui quê mùa, hổng rớ tới.
Tôi đố bạn làm sao gỡ cho khỏi cái chỗ bí rị này. Cho nên, thôi thì bạn đành chịu thua, nhỏ nhẹ rị lôi bả vô vòng tay, năn nỉ ỉ ôi đã đời, bả mới chịu nín. Đó là cái chỗ yếu của bọn mình, trăm ông thì hết chín mươi chín ba phần tư đổ kềnh vì nước mắt đàn bà.
Thế nên, biết rùi, khổ lắm, người ơi ! Ai biểu sanh ra chi liền ông còn buộc thêm một liền bà vô nữa cho chết chùm cả đám. Ví như bà chị Dalat đây cũng vậy. Tôi rè bả thì bả né, vậy mà bả rè tôi thì tôi chịu im te.
Lúc này, bả hiền khô, nhẫn nhục, tôi muốn mần gì bả cũng chịu nghe. Tôi lắp đít bả, bắn đùng đùng, bả nằm áp nghiêng một bên tai vô bao cà roòng chịu trận. Có lúc tôi hứng bạo, ôm xiểng đít bả lên, khiến bả hổng hai giò lia chia mà bả hổng hề than vãn.
Tôi ôm cứng nơi hai vú, bặm môi bặm miệng bắn trọng pháo như điên. Bà chị bung xung, vắt vẻo mà hòa đồng vào tôi, làm tôi thêm xính vính. Tôi bò nhoài ra đẩn, đẩy chúi nhủi bả ọp ẹp vô mớ bao, bả chỉ một hai hét thi với tôi : sướng thiệt, đã thiệt.
Tôi giận xùi bọt mép, cưa đẽo ồm oàm mà bả vẫn dẻo queo. Tôi nạt quạu đeo : làm cái đéo gì mà rên ông ổng lên thế. Chả thiệt thì bộ giả được sao, đâu bà chỉ cái chỗ tui nắc giả coi nó thế nào chớ.
Bà chị thưa nho nhỏ : ông sao câu mâu quá. Ông nắc tui sướng thì tui kêu, trúng trật có hề gì mà ông cũng xi nẹc. Tui có chê ông đéo cà lơ đâu, còn ông biểu tui phân biệt thiệt, giả thời mụ nội tui giờ cũng điếc. Ông cưa rầm rầm, tôi chỏng khu còn thấy trời trăng gì đâu mà nói cho đúng nghĩa.
Tôi xem chừng cũng xẹp nên vớt vát lời cuối : đéo thì sướng thiệt, chớ giả thì đéo làm chi. Bà có lên cơn thì kêu sướng, đã, nứng, đủ rồi còn chêm cái tiếng thiệt vô nghe lãng nhách.
Chị có vẻ khuất phục nên càm ràm cho có chiện : biết rùi, khổ lắm, nói mãi. Đéo đi, cho sướng con cu, cằn nhằn chi hổng biết. Tôi lại chạm tự ái : bà làm như chỉ cu tui sướng, còn bộ lồn bà hổng nhúc nhích gì sao ?
Chị quê cả dây, lệt bệt, lòng thòng nên nín khe, nhỉnh cao mông lên cho tôi giã, giập, giện, khìa bằng thích. Tôi đã nhoài hẳn người vớ tóm lấy hai vú chị bóp, mằn, vê, vặt mà cái khoái âm ỉ vẫn chưa nguôi.
Tôi nắc chị đã đời, chẳng qua vì đã rô đa bà chị Saigon toái loái thì mỡ nhớt đâu sản xuất kịp để đổ trào ra lênh láng cho bà chị Dalat thích. Cũng thêm, cái sự các bà được nắc, nếu chưa mút mát được cái chất lầy nhầy, dính dẻo thì vẫn cứ nhóng nhóng chờ trông.
Tôi biết vậy nên cố đâm phành phành mà thằng nhỏ cứ trơ ông cụ ra mới bực. Tôi lúng túng chưa biết đỡ gạc làm sao thì bà chị đánh tháo hộ : hùi này tui dzí ông đá nhau dữ quá nên ông khó ọc ra.
Chưa chi bà chị lại tự ủi an : vậy cũng tốt, ông chơi lâu cho đã, để hai ba bữa thiếu nắc tui, ông lại chộn rộn. Còn tui, cù cưa cú cứa như vầy cũng đỡ ngứa bao la, cái khúc mía của ông nóng hổi tuồn ra tuồn vô cũng làm tui thấy ấm áp.
Tôi khá khen thầm các bà, đi ăn vụng triền miên mà còn nhận ra điều này, điều nọ. Tôi giả tảng hỏi mắc bà : nói vậy rùi tui chơi mà hổng ra nước bà cũng ưng sao. Bà chị giật thót người nói nhanh sợ mất : ý, đâu có được. Ông chơi lâu thì hổng sao, chớ còn phải bắn nước ra tui mới tới chớ.
Và chị dỗ ngọt tôi như con nít : nè, em đưa cao mông lên cho anh vừa nắc vừa nhìn lấy hứng. Anh đăm đăm ngó vô cái miệng trôn của em coi nó mút chặt cu anh, để anh tập trung mà thí cho em một mớ xà bông đem về cất làm vốn.
Chị nói rồi gác đại một giò lên cái bao cà roòng, làm tôi thấy bà chị lình phình như chó đái. Tôi vỗ chí chát vô mông và rị lôi chị dận thình thình lên phía sau đít. Bà chị quặt quẹo, nây nây, làm cả bộ phận sau chập chờn thấy ghét.
Mồ hôi mồ kê chị vã ra, cú nắc đầu năm đã đời hai đứa. Tôi đùa vui với chị : năm nay cầm tinh con rồng, để tui tặng bà con rồng con lấy hên. Bà chị ngỏn ngoẻn : ông có tặng con chuột hay con dê tui cũng chịu nữa là. Để lão già hết lơ tơ mơ là thiếu con này, con nọ.
Tôi giúi chị xọp xẹp trên đống bao, chị nhừ nhừ như củ khoai bị hấp quá lửa. Được cái, dẫu mệt nhá xèng mà chị vẫn hăm hở. Chị nói một câu nghe vô duyên : ước gì bữa nào mấy cậu, mấy mợ cũng trốn ở nhà như bữa nay để hai đứa mình đụ nhau cho đã.
Tôi gạt phăng : già mà còn ham, địt một phát mệt đừ người, còn mong ngày nào cũng xỏ lỗ để mau hui nhị tỳ hả. Chị cười lên rinh rich bãi buôi : chơi mà chết thì ai chơi làm chi, anh nào cũng leo lẻo mà cứ chặp tối là lôi vợ kền kền đòi đi ngủ.
Tôi nói mờ ớ : thì đi ngủ, chớ hổng lẽ thức suốt đêm. Bà chị cười rung tóe cả người : ở đó mà ngủ, lôi vô để ti toe bốc hốt, xem này xem nọ, rùi khui luôn hộp phó mát ra quết te te.
Tôi cười hòa theo trớt quớt : bà kinh nghiệm dữ. Chợt tôi quay qua hỏi mắc mỏ : vậy chắc tối nào ổng cũng lôi bà vô xem nọ xem kia hả. Chị xìu mặt ngay : ối trời, anh nhắc chi lão cà chớn đó thêm nản. Ổng mà xem, có lăn ra ngáy đưa đò, kéo cưa thì có.
Tôi vơ vào xuýt xoa : tội dzị. Chị đã hăm hở được ngay : lo gì, lão không đéo thì anh đéo. Đằng nào thì tui cũng chẳng ở không, lỗ này không người này đóng nọc thì người khác cũng chêm nơm. Chỉ sợ hổng có lỗ mới phiền đa.
Tôi bưng xổng chị lên, hối chị ôm lấy cột nhà và tôi xiết nắc uỳnh uỳnh, mau lẹ. Chị la toáng lên : tới hả, sao khi không làm hung dzị. Tôi hét : câm miệng, ông khẻ bể mỏ bi giờ. Và tôi cưa, tôi đập, tôi bê, tôi chém, đùng đùng, đoàng đoàng, rít róng liên miên. Chị đeo lấy cái cột nhà ấn cái bàn tọa ra hết cỡ cho tôi giã.
Một lúc thì tôi vỡ ào, không sao kềm giữ được. Chị đu lấy cây cột, chuồi ngoáy cặp mông và riết róng cái húm cho tôi ọc chết thôi. Tôi nhọc kinh khủng mà bà chị vẫn vắt tôi mới sợ.
(Hết Phần II - Tập 30 ... Xin mời đón xem tiếp Phần II - Tập 31)
Gái Một Con (Phần II - Tập 31) (Tác giả: Sịp)
GÁI MỘT CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần II: Tập 31
Phải chờ tới khi tôi rùng mình, đỏ ập người, đè chị bẹp dí nơi cái bao cà roòng, mới nghe chị khen một câu muốn đục bể mỏ : dữ ác hun, giờ tía mới chịu trào nhớt ra cho con nhờ.
Chị vẫn ngoan ngoãn nằm đè nghiêng một bên tai lên lớp gai bao lộp rộp, hổng kêu ca, cằn nhằn, than phiền gì hết. Trái lại còn có vẻ hả hê, giống thằng nhỏ được cho mút cây cà rem lạnh thấu gan, thấu ruột.
Chị hầm hừ chịu đựng để tôi dính xà nẹo trong cái lỗ trôn, hích hác nhễu những giọt cuối cùng, rặn è è bắt gúm. Tôi lườm lườm nhìn chị, bả thấy tôi băm trợn nên vội nín khe.
Được thế, tôi nạt chị, biết là cà chớn, nhưng tự ái liền ông bắt tôi phải làm như thế : người ta mệt bỏ bu, còn chọc quê. Chả trách lão ấy ghét bắt nhịn cho bõ tức. Chị rên rẩm nghe thấy tội : chèn ui, ông mần tui sướng thì cũng để tui khát khao chút chớ. Mắc gì, hở ra ông mắng tui ào ào.
Lỡ trớn, nên tôi bẻ quẹo lời nói đi : ai hổng biết bà sướng, nhưng cố chờ cho tui rặn hết mớ mỡ, dầu rùi hãy khen. Đằng này, con cu còn đang giựt giựt, mỏ hàn còn đang rỉ bề bề mà bà xía vô, may mà tui có nghề còn cố rặn được thêm, chớ gặp tay ngang nó ngưng bố nó lại, có phải bà công cốc hun ?
Ngó cái mặt chị giống hịt cái bánh bò thiu, tôi cũng xúc động. Song lỡ rồi thì cũng để trớt quớt luôn. Dè đâu chị như hiểu ra nên lè nhè : tui hiểu rồi, lần sau ông nắc xong, tui cắn chặt răng lại cho ông bơm phịt phịt, chừng nào thấy cái vòi ông thun lại lỏng le thì có khen tui mới được khen, đúng hun ?
Tôi mừng hết lớn nên hùa dồn dập : phải đa, dzị mới đúng điệu. Chớ bà nghĩ, nắc bà khó giàn trời, tập trung mãi mới xón ra nổi chút nhớt. Chị há miệng định nói gì đó, nhưng thấy tôi còn nổi giận đùng đùng nên xếp re.
Tôi vẫn đeo trên lưng chị. Có lẽ bả mỏi nên xục xịch ướm coi tôi có định rút nòng ra chưa. Quả tôi mệt ứ nhựa, mới dăm ngày mà địt pưng pưng, làm sao còn có sức. Bởi tham mới chết, cái hũ mắm nào cũng ngon lạnh, dậy mùi thơm phức, ai mà né nín cho nổi.
Tôi xển bà chị, mắt ríu lại, khiến chị phải thăm chừng : bộ tía tính thăng luôn trên lưng tui hả. Cha có ngáo thì cũng lẩy ra để tui bận lại áo quần đã chớ. Tôi nói trây : bận làm đếch gì, chút bà nứng lại ì xèo cởi ra lâu lắc. Nay còn Tết, hổng ai thèm bò vô sở đâu, nằm nghỉ một chút, ra khóa trái cửa lại, rồi mình chơi tiếp cái nữa.
Chị nghe sướng bỏ bu mà còn ra cái điều “ em chả “ ngỏn ngoẻn dễ ghét : hông, tui hổng để ông nắc nữa, mệt bỏ cha, chơi một cái thiếu điều lông gì cũng rụng, mu gì cũng méo, ông mà giần tui cái nữa, chắc hột gà, hột qué gì cũng lộn trái ra ngoài hít trun.
Chị năn nỉ có duyên : cha ui là cha, tha tui đi để tui còn dzìa thí cô hồn cho lão một phát. Lỡ con loan quăn của cha lọt vô trỏng, quậy đùng đùng, mai mốt sình bụng lên, chết giặc cả nút.
Tôi hốt hoảng hỏi tới : bộ tháng này bà chưa thấy gì sao ? Chị dòm cái vẻ ngơ ngác của tôi, nhín hổng vô nên bật cười, quặn cả ruột. Tôi càng nạt, chị càng cười, nước mũi, nước dãi lòng thòng thấy mà ghê. Tôi nhứ bàn tay định phết cho chị cái chát, bấy giờ chị mới cản : đừng đánh tui, tại khi không ông bư quá, tui nín cười hổng được, chớ tui có tội gì mà ông định vả tui ?
Tôi ngẩn tò te, đúng là ngu như ngu chưa từng thấy. Chị lề mề nói : mới nghe hù mà chưa chi cha đã xoắn cả cu, giái lại. Chị vói tay rờ rờ coi cu tôi có thun lại chưa. Tôi lại la : bà mà đụng vô, tui nổi sung nhét đầy họng bà, đừng trách.
Chị nhợn, lụng bụng nói : cha lúc thì sáng suốt tàng trời, lúc thì sao ngu quá đỗi. Tui đang cho nhóc bú nè cha, tháng kỳ gì mà hỏi. Ông có đục tui văng ti lê thì cũng hổng có con loăn quăn nào làm ổ ở trỏng nủi. Mới hù sơ mà cha đã quíu, vậy thì gan hùm, sứa nọc chỗ nào. Chơi mà còn rét, tui hổng lo thì chớ, ông mắc gì sợ.
Tôi trẽn dữ, ngẫm ra liền ông tay nào cũng cám xú một nút. Nên tôi phải vuốt đuôi bà chị : ờ héng, sao nãy giờ trí óc đi chơi đâu mà nghĩ hổng ra hè. Rồi bất ngờ tôi hun tì tì làm bà chị giãy nảy lên : nhột, nhột mà.
Tôi mụ mị tựa bị bỏ bùa, bỏ phép, tai ù tịt, mắt lờ mờ, hai tay thi nhau vờn vờn tìm bóp cặp vú chị. Bà chị lển nghển nhích người né mà kỳ tình để hai bàn tay tôi thuồn được dưới cái bao mà xoắn lấy cặp vú đang cương.
Con cu đang nằm thở rẹc rẹc cũng cố nhướn mắt lên dòm cái lỗ đang choèn choẹt, nơi bị nó cắm dính ở trỏng. Bà chị nhận ra liền nên tấm tắc : sợ bố thiệt, mới đó đã muốn tí toáy lại rùi.
Nói thì nói mà bà chị đon dả sút vô : anh muốn chơi lại thì nắc đi cho thoải mái. Chưa chi chị đã xuýt xoa thay tôi : tội nghiệp, mấy ngày Tết hổng có cái lỗ thẩy đáo, chắc anh nằm cố nhịn, em xót xa dữ đa. Ráng chơi đi anh, cho cục nọc nó rớt khỏi đeo trên đầu, pịn chết.
Chị kéo dài kiểu nói nựng, tôi như thằng nhỏ đang được người lớn nhử cho biết mùi đời. Tôi há miệng định nói “ thôi “ mà thằng cu con thì lại cố sấn vô cái hũ. Chị xển nển xốc người, hai giò choẹt ra, chìa nguyên cái triện son cho thằng con dự trù đóng dấu.
Tôi mằn cặp vú chị nhão nhẹt, hai tay vò đến nhàu nhĩ ra. Vậy mà vẫn hổng túm gọn vì hai vú chị ô dề quá mức. Tôi nao nức chỉ muốn lật ngửa chị lên vừa bóp vừa bú nút, song lại tiếc rẻ cái khoản thằng cu đang thưởng thức món gỏi nên xậm xà, xậm xực.
Chị như tay cố vấn đắc thời, hết bày đường này, lại binh đường kia : ông đừng chộn rộn, thứ gì tính một thứ thui, rỉ rả hết món này sang món khác, ê hề ra đó, ai dành mà sợ. Ông cứ nắc đi, chừng nào đã thì rỉ rả ngậm bú sau. Tui luôn luôn ở đây, có chạy đâu mà ông lo mất.
Tôi gãi cho chị đỡ ngứa và gây ấn tượng, sau rồi hướng dẫn cho chị. Tôi rút cu ra, nắm tay chị kéo lên. Chị trố mắt ngạc nhiên, chưa đoán ra tôi định làm gì tiếp. Tôi đùn chị dựa lưng vào cái cột, dùng tay đẩy hai cánh tay chi lên cao, tôi xìa người chị ra dấu gác một giò lên cái bao.
Người chị nạnh toang hoác ra, như người tập thể dục thẩm mỹ, làm hai vú gồ ghề và cái sẹo nẩy bung ra một bụm. Tôi vói hai tay lên nhồi cặp vú, xe cái núm nổi sần sần, chi u ơ nho nhỏ.
Tôi chờ chị xàng xàng vì nứng rực thì hạ thấp mặt từ từ xuống, đốp một phát, gặm ngon ơ cái hũ mắm, nhằn nhằn trong miệng. Chị rú lên, vùng vằng và cố thun người lại vì nhột hết sức. Tôi ấp úng la lên : để yên, tui bú cho tới nơi.
Chị đu dưa, lắc mình mà cố chìa cái triện cho tôi xục. Tôi mút chách chách, thổi lịt phịt và ngậm te te làm chị lắc còn hơn lắc vòng. Tôi nút thiệt lâu, thiệt dài, chị rúm người, một mực chỉ nói chỏn lỏn : chết tía em rùi, anh ui ! Sướng quá đi, anh ui.
Hai chữ anh ui nghe rền rền làm tui quần quần trong đầu. Tôi phải ngắt bóp hai vú để chị nẩy ngực ra và đồng thời khoảng háng cũng theo đà bung ra phía trước, tôi gặm mút chị muốn điếng.
(Hết Phần II - Tập 31 ... Xin mời đón xem tiếp Phần II - Tập 32)
Gái Một Con (Phần II - Tập 32) (Tác giả: Sịp)
GÁI MỘT CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần II: Tập 32
Tưởng rằng bị tôi hành vón cục như vậy, bà chị sẽ nổi xung chửi toáng loạn lên. Dè đâu bà già trầu nín khe, lại còn tỏ ra hí hửng, mới chết tôi một cửa tứ. Bả nhèo nhẹo khen, y như người đi coi cải lương, hát bộ tới hồi mùi rệu. Bả nhí nha nhí nhảnh : con bà nó, thằng kép nói lối đã hay, mà con đào vô sáu câu cũng khủng.
Hai bàn tay bà vươn cao khỏi đầu, bắt chuồn chuồn một hồi thì vít nhóng lên, bíu chặt lấy cây cột, đu mình, xạng tếu hai giò ra, tựa người diễn ba lê xoạc tét háng te xuống đất.
Tôi khiếp thật sự. Bởi chưng hai cánh tay lấy gồng nên cặp xôi vốn đã lùng nhùng lại càng thêm nổi ụ, nổi gò. Tôi tối tăm mày mặt, hai bàn tay xoa nắn ọp ọp, bấn xúc xích cả lên.
Đã vậy nguyên cái húm tà la chìa ra mới nực. Nó y hệt con sò, con ốc leng thò thò thụt thụt. Tôi phải nuốt ực ực cho hạ mớ đàm, mớ nước miếng đùn trong cổ họng. Bà chị õng ẹo hỏi móc tôi : ông ngó tui biểu diễn có tuyệt vời hun ?
Tôi những muốn mắng té tát cho bả cụt hứng, nhưng nhìn bả lật lật cái hông, làm bướm bay, bướm bay, lông lào xào rối mắt, tôi khựng cái rột. Tôi hầm hầm nhìn như muốn nuốt trộng bả, rồi bất thình lình, tôi dời bớt một tay, vòng ra sau mông kềm cho chị khỏi nhúc nhích mà mút nghe cái rẹt.
Chị rú lên, tựa con ốc gạo, ốc hương bị người ta khìa văng cái yếm và mút rột rột, lôi hết ruột, gan, phèo, phổi, lá hẹ, lá riềng, củ tỏi, củ hành ra. Bà chị lúc lắc đánh đu, hổng dám buông tay, sợ rớt phịch, đau cái bàn tọa.
Tôi cũng điệu nghệ, rị ôm choàng cho chị khỏi té, rồi mút xiết, làm chị chỏng gọng, chỏng càng ra. Tôi nút te te, rồi thổi phù phù, chị như cái vỏ ốc rỗng, lúc kêu inh ang như tù và, lúc lền lền như lầy lội.
Tôi giả tảng hổng nghe, hổng thấy, hổng biết gì hết, giống con gấu đang say nút hũ mật. Chị đã hét hò mấy lần : cha ui là cha, tía ui là tía, đồ đạc tui mới rô đa, mà cha lái kiểu bạt mạng đó, bể bạc đạn, gãy cu lát, mẻ xát xi hết còn gì.
Tôi a hèm mà hổng buông. Tôi rít róng kiểu nút bong bóng, nghe chách chách, khiến vui tai. Mỗi lẫn vậy, chị lại rú, nói năng lộn rộn : rát quá, nhột quá, rồi lăn đùng kêu cà tửng : nứng, đã, sướng, xẩy hết cùi luôn.
Tôi điếc đặc hai tai, mắt mở trừng trừng nhìn cái triện lắc la lắc lư đến ghét. Tôi càng giữ rịt mông chị, giờ thì chị chẳng khác lọn chả bị treo nướng già lửa, tôi rúc còn hơn cú rúc, xiết còn hơn xiết người yêu.
Chị bật ngửa, bật nghiêng, hét van vỉ : thui, tui rành nghề độc của tía rùi, tía tha cho tui đi, để tui còn sống sót nuôi thằng nhóc, tía mần tui đã quá, tôi ngả cái đùng, lấy ai cho nó bú.
Tôi đâu còn tỉnh táo để đôi co với chị nên ngồm ngoàm nói bạt mạng : thảy mẹ nó vô nhà dòng nhờ các sơ nuôi. Chị la réo rắt : cha ác chi vậy cha, con người ta mà cha xúi thảy cho sơ nuôi, còn vú tui chi.
Tôi bật cười, phải nhả hờ cái củ từ ra mà phạng bà chị : nói như thiệt, chết mẹ nó rùi, còn vú đâu mà cho nó bú. Chị lu bu rõ rệt nên nói như hát hay : ông làm tui quíu hít trun, biểu sao tui đừng nói tầm bậy.
Rồi chị lại ve vãn : tha em đi mà, nút vậy đủ rùi, em có gì, anh móc hết ra, chỉ còn núm thịt chớ chi. Anh có nhay cũng tựa nhay cái bã mía hết nước, ngon lành gì đâu mà bu dữ tợn.
Tôi lúng búng nạt : kệ tui, bã hay nạc gì tui cũng nút. Thích là tui mần, bà hổng được than. Chị lật lọng, vùng vẫy mà hai tay đeo khư khư nơi cái cột. Tôi nhận ra bà chị đâu có ngu, bị nút lộn mề lộn ruột mà vẫn còn tỉnh biết đu lấy cột để khỏi rơi.
Cho nên tôi lại tăng cường thành công lực mần cho bà chị hết còn thèm thuồng, quậy phá tôi nữa. Tôi nút và chà lết, quết mớ khí dâm và nuốt từng hồi. Bà chị quay tròn tròn gần nửa vòng thì bị bàn tay ở mông ghị lại đành lăng xăng treo hỏng tại chỗ.
Tôi rúc thêm hai hồi như đoàn tàu xíp lê khi sắp chui vô hầm, chị lẫy lật, tru tréo lên. Đến khi tôi ngưng trận đấu thì chị lấy hơi lên cuồn cuộn. Tôi giữ mông chị, nhìn chầm hâm vô cái chỗ vừa bị tôi tàn phá.
Một cảnh mất trật tự còn hơn mặt trận đánh nhau xong. Lông vẹt tùm lum, dựng không ra dựng, nằm xẹp hổng ra nằm xẹp, nó rối tung như rừng bị đốn rạp. Còn con sò thì đang ngáp ngáp, nhễu bọt ra dài nhằng. Tôi ca có câu có kệ : dữ hun, được no, phùn nhớt đầy.
Bà chị ngước nhìn tôi, dáng thiểu não. Hai cái vú sưng rồ lên, giữa háng rung rung và cái húm nhép nhép miệng. Tôi chọc chị : sao, giờ ngưng chiến hay đánh tiếp. Bà chị hổn hển, nói khào khào : ngưng cũng chết mà đánh cũng chết.
Nói xong, chị thả hai tay bíu cột ra, để thả mình rơi cái phạch xuống tại chỗ. Tôi xun xoe xán lại, định giúp chị giữ thăng bằng, nhưng chị gạt phắt đi : cha đừng rớ vô tui nữa, để tui yên, thở một lát.
Rồi chẳng biết chị nói ai mà nghe lầu bầu : con bà nó, nứng cực tả, hết mẹ nó nhớt, mỡ dự trữ rồi. Tôi cố nín cười mà không xong, nên bâng quơ góp ý vô : mắc gì sợ, nhớt mỡ là của trời cho, xài hết lại có cái khác, nó khô queo mới sợ, chớ nó rền rền là mừng, đừng có lo.
Chị lườm lườm nhìn tôi quở trách : đâu dè cha nhịn khan mà xung dữ vậy. Tết mà cha quậy tui chừng ba lần như vầy, chắc tui cũng kiếm đường dông. Tôi hỏi gắt : bà định dông đi đâu, sao một hai bà đòi muốn được đã.
Chị nói lí nhí : đã là muốn ông chơi tui, chớ đâu ông đè ông nút, thấu trời xanh, ớn quá ể. Tôi nói lấy được : thì nút rùi chơi mới bung ta lông chớ, đã ưng mà còn ké né, càm ràm.
Chị cãi lấy ni : ai càm ràm, nhưng bú cũng chừng mực thui, khi nào tui quíu cũng phải tha. Ông thấy ở sân cỏ, cầu thủ hai bên đang hùng hục dành banh mà nghe trọng tài thổi cái réc, đâu cũng đứng yên đó. Ai như ông, xíp lê thổi re re mà rúc nút cứ rúc.
Tôi gãi đầu gãi tai muốn rụng hết tóc mà hổng tìm ra câu trả lời chị. Hổng lẽ im chịu trận nên tôi nói đại : biết rùi, để lần tới tui nhớ, bề gì giờ cũng lỡ rùi, bà có mắng cũng đâu có lấy lại được.
Chị nghe có vẻ mát lòng, mát dạ nên cười mím chi cọp, phán lửng lơ : cha nịnh thiệt giỏi, lần nào cũng lu bù rùi miệng ngọt sớt hứa lần tới, tui sợ cha rùi, cha ơi.
(Hết Phần II - Tập 32 ... Xin mời đón xem tiếp Phần II - Tập 33)
Gái Một Con (Phần II - Tập 33) (Tác giả: Sịp)
GÁI MỘT CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần II: Tập 33
Mãi tới lúc này tôi mới nhận ra vẻ bết bát của chị. Dáng chị mệt phều phào, hỏi gì cũng chẳng đáp, giọng khêu khao, tay run lẩy bẩy. Tôi hỏi ướm : mệt lắm hả ? Chị chỉ gật đầu đáp thay lời. Thiệt tội nghiệp hết sức.
Tôi bỗng thấy thương. Tôi ngồi xuống kế bên, lấy tay kéo lôi chị ngả vào bắp đùi tôi an ủi : nằm nghỉ một lúc đi. Chị ngoan ngoãn gối đầu lên vế tôi, mắt lim dim, chỉ chực ngáo. Tôi âu yếm vuốt tóc chị, đẫm mồ hôi, dính bết nhớp nháp.
Tôi xoa xoa bả vai chị, làm động tác rà nhè nhẹ khoảng ức và ngực, chị chẳng buồn hất tay ra. Tôi lợi dụng ăn có rà rà xuống dưới vú, lúc ấy mới nghe chị lú rú : còn mằn mằn gì nữa tía, tui mệt chết cha mà tía còn muốn măn mó.
Tôi quê nên rụt tay lại, cảm thấy buồn thật buồn. Bàn tay tôi quen rị mọ mà giờ bắt nó kiêng khem thì làm sao chẳng thấy chán. Tôi đành sửa thế nằm của chị sát vô giữa hai vế tôi, dè đâu tóc bà chị càng làm tôi xốn xang khó chịu.
Chả là nãy giờ mải lo quần dợt chị, tôi nào đã bận lại quần áo, nên giờ bả nằm, tóc lết phết khiến tôi thấy nhột nhạt làm sao. Đã vậy, nào bà chịu nằm yên cho, lúc nhích tới khi xìa lui, làm thằng cu con của tôi bị cọ ngứa cứ muốn hét lên từng chặp.
Tôi hết thở ngắn lại thở dài, hai tay đặt thòng một bên người chị để cho cái lần xần nó lấn xấn muốn ù tai, mờ mắt. Chị thấy tôi choi choi, biết là tôi khổ sở vì cái man man nó quấy rối mình, nên chị than nghe nhão nhoét : nằm nghỉ cũng hổng yên, tía rậm rực làm tui cũng thấy chộn rộn.
Tôi một hai đoan chắc với chị không có gì ám ảnh, nhưng chị không tin. Chị càm ràm mãi : ông phá tui còn mệt quá hơn là ông chơi đại tui hai cái một lúc. Thiệt tình tui ngán ông một nước, miệng lưỡi gì mà chọc khuấy muốn đứt gan, đứt ruột.
Tôi thấy chị nói nhiều, sợ chị mệt, toan cản thì chị tưởng tôi muốn xóa lơ, nên nói riết róng vô : thiệt mà, ông hành tui đã, muốn đứt chến, cỡ mẹ nào ở giá, bị ông khìa, chắc có gì cũng cắt đứt phăng, dâng hết cho ông. Mẹ kiếp, ông làm thiếu điều tui muốn sút giò, sút cẳng, bò lê bò càng. Tui nghĩ nếu đừng có lớp da dính giữ lại, chắc tui bị sút, bị văng ra hết trơn.
Chị nói mà hai mắt long lên sòng sọc. Tôi phân bua vớt vát : tại bà chớ bộ, tui làm ạch đụi sợ bà chê dở như hạch, nên mới lon ton phục dịch cho bà đã đời, hổng biết ơn thì chớ, còn ngầy ngà, trách than.
Chừng như chị cũng nghe ra nên chống chế : nào tui có cấm ông đâu, nhưng cũng một vừa, hai phải thôi, đằng này cha thấy là hốp tốp mần líu lo, tui hét, tui kiu, tui than, cha cũng rền rền điếc đặc, thế nên tui mới xính vính.
Tôi còn cố tự bào chữa : bà nói sao dễ ợt, mịa họ, chừng ngậm được cái chén mật rùi thì còn biết trời trăng gì đâu mà nghe với ngóng. Bởi mùi thơm, chất ngọt nó quyến rũ khiến tui mê muội, té đùng. Bà phải thương tui mới đúng, tôi có trổ hết nghề thì bà mới thấy du dương.
Chị gạt phắt đi : nói chiện mí ông chán bỏ bu. Tới lui rùi ông cũng cãi chầy cãi cối là giỏi, còn người ta ai cũng sai bét. Coi bộ chị đã bớt mệt, nên đấu hót khìa khìa. Tôi gạ ngay : thôi, bà bớt nhọc rùi thì mình chơi tiếp màn khác cho đỡ nản.
Chị giảy nẩy lên ngay : chưa đâu, tía non. Giờ mà tía rớ vô một lát, chắc tui chết một cửa tứ. Để dứt khoát, chị hối tôi : ông thu dùm ba mớ xống áo để tui bận vô, chớ để tô hô vầy, ông lại bị nhử, rùi mần ẩu, mần đại, tui rụng mẹ nó ra.
Tôi cười hề hề, lui hui đi nhặt ba mớ váy áo, cùng những thứ lùng nhùng lót bọc của chị, mà rềnh ràng dụ khị vô : bà sao lúc hăng thì hăng đến hăng để, mà lúc xẹp cũng vội cũng muốn mau. Đây rồi hai ba hôm nhớ, lại khoèo bắt tui mần tuồng, hay là nay nhân lúc còn tết mình xài đại luôn đi cho khỏi ấm ức.
Chị liến thoắng : tui nói thôi là thôi, hổng có năn nỉ, ỉ ôi, kèo nài, trả giá gì nữa. Bữa nào tui nứng lại sẽ tính, còn bây giờ tui nói ngưng là ngưng, hổng có thêm thắt gì hết. Và chị giựt ào mớ xống áo ấp vô mình như sợ để lộ thịt da ra là tôi xấn tới luôn.
Bà chị lụp chụp, bận lộn bậy bạ. Tôi phải làm nghiêm lưu ý chị : bà bận bá láp, ra ngoài người ta thấy tưởng bà điên, để tui phụ cho. Tui hứa hổng lợi dụng hay ăn có chi bà nữa.
Chị nhìn sâu thẳm vô nét mặt tôi, ngu ngơ ngụ ngợ. Chừng thấy tôi có vẻ hơi hơi thành thật thì chị vừa nói vừa răn đe : ông mà mần ẩu, tui kêu làng xóm, họ tới cùm đầu ông đừng trách.
Tôi phì cười, sở vắng hoe vắng ngắt mà bà chị kêu nào ai nghe, nhưng tôi chẳng hơi đâu đi cãi lại làm gì. Tôi lột lần những áo váy chị bận trái, bậy bạ ra, và đủng đỉnh quàng thứ tự từng thứ vào cho chị.
Tôi cầm hai dây cái xú bày hàng ra và hối chị xỏ tay vô. Chị lần khân, tôi tủm tỉm cười chọc ghẹo : mụ bà có cặp vú năm bơ oan, mà bắt che đi, uổng quá ể. Bà chị đã từng bao lần ở truồng nhí nhảnh trước tôi, thế mà mới nghe tôi kháy đã vội úp tay che kín hai vú như sợ tôi nhìn trộm.
Tôi phải đốc thúc chị : xỏ vô cho rồi, còn bày đặt che với chắn. Nói thiệt, tui mà muốn đè bà thì có che cũng chả ra chi, thôi đừng làm kiểu nữa. Bà chị lỏn lẻn mở hai tay, duỗi thẳng để tôi máng cái xú vô ngực. Tôi cẩn thận úp hai lúp lên bầu vú, rồi bày chị xây phía lưng lại.
Tôi móc cái khóa thép gài niếng dây xú, và thản nhiên bợ hai tay từ phía sau chỉnh cho các vồng lúp đúng ni của cặp bưởi, nựng nựng, sửa sửa cho nó ngàm khít, rồi xoay một vòng khen tá lả : coi ngon lành dữ.
Chưa chi, mắt bà chị đã nghệt đừ câm. Tôi thấy lóe ánh trầm trồ và tiếc rẻ. Giá lúc ấy tôi rấn tới thì đến mười bà chị cũng đổ, song tôi tha vì quả thật tôi cũng đừ lắm rồi. Tôi mau lẹ xỏ nốt cái xì, sửa chỉnh qua loa, và hối chị kiềng luôn cái váy.
Tôi không muốn chần chừ để bị “ ba cái lăng nhăng nó quấy bu “. Bà chị im im theo dõi, chả hiểu là đang vui hay đang tiếc rẻ. Bữa nay khai trương sau Tết xem ra đến đây cũng tạm đầy đủ, nên cả hai khóa luôn cửa về nghỉ cho xong.
(Hết Phần II - Tập 33 ... Xin mời đón xem tiếp Phần II - Tập 34)
Gái Một Con (Phần II - Tập 34) (Tác giả: Sịp)
GÁI MỘT CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần II: Tập 34
Tôi đèo bà chị ngồi sau cái xe cà khổ của tôi. Chắc là bà còn thấm mệt nên chẳng đôi co, phản kháng gì ráo. Chỉ khi thấy xe tôi tà tà về chỗ tôi ở trọ thì chị la toái loái : bộ tía còn muốn đưa tui vô tổ quỉ để mần thịt tui hả. Tôi phải vội hét lên : bíu chặt lấy sau lưng để ngã bể bàn tọa ráng chịu.
Bà chị không làm sao được, đành thở dài than vãn : tui mệt chết cha mà tía hổng buông tha. Tuy nói thế mà bả sợ đau mâm đít nên ôm chặt lấy tôi. Nói nào ngay, xe tôi đã quá đát mà thân bồ tượng của bà chị lại quá khổ, nên nó quẹt hết bên này đến bên khác. Cũng may bà chị kịp ôm riết lấy tôi nên nó chỉ loạng quạng sơ sơ rồi bon bon chạy xịch đụi.
Ác cái, cỗ xôi của chị to quá, nên khi chị sợ té, ôm cứng thì lưng tôi như bị hai tảng mỡ nhúc nhích, nhúc nhích, muốn ê càng. Tôi thừa hưởng của trời im thin thít, song cũng vờ gắt chị một phen : bà làm bộ đến giỏi, vừa hét sơ bà đã giúi nguyên cặp đèn pha làm tôi chóa cả mắt, suýt đâm quàng vào nhà bên đường.
Chị lụ bụ mắng : tía chuyên môn lợi dụng, tại tui ngu nên nghe lời tía dụ, giờ lỡ rùi, hổng ôm để xe tía xí lắc léo, tui giập bố nó mông thì lấy gì làm vốn. Rồi chị bắt ngay sang được lời dặn dò : ông hổng được phá tui nữa nhen, để tui nghỉ lấy hơi, mai rùi phá tiếp.
Tôi muốn để chị tin tưởng, nên giảng giải : giờ mới quá buổi trưa, bà có dzìa cũng đâu có cơm nước chi. Đến chỗ tui, bà nằm nghỉ, tui chạy đi kiếm cái gì về hai đứa ăn chung. Sau đó bà ngáo một giấc, rồi tui đưa bà lại nhà.
Chị nghiêng nghiêng cái đầu, thử cân nhắc coi tôi nói thiệt được mấy cà ram. Tôi phải làm tỉnh để chị yên chí lớn. Tôi quẹo xe vô nhà, dựng chân chống ngay cửa, đưa chị vào và trở ra ngay. Vừa đi tôi vừa nói : nọ, để chị thấy tui hổng nói dóc, tui đi đây, ở nhà chị cứ nghỉ cho phẻ, về tui kêu mà chén cho no bụng.
Tôi ào ào chạy quơ mấy tiệm bán hàng tu gô, ôm lóc nhóc một mớ, rồi hối hả quay về. Chị đang đưa đò đã điếu, mình nằm ngửa trên giường, ngáy còn hơn hát hò, ca kệ. Tôi sững người nhìn cặp vú của chị cao nghệu và dập dồn lên xuống.
Tay tôi sượng hết trơn, chỉ chực buông rơi mớ thức ăn lồm ngồm ở đó. Tôi nuốt nước miếng ực ực, chỉ chực nhảy xổ vào, bứt giựt tung áo xống chị ra mà bú, khỏi ăn luôn. Song chợt nhớ tới lời hứa nên hổng dám, đành trơ mắt ếch ra dòm.
Chị nằm phê thiệt đã, mũi nở rộn, tóc loe hoe theo chiều gió. Tôi lướt một đường suốt từ trên xuống dưới, cha mẹ ui, cái váy lụa dán chặt vô khoảng đùi chị. Dù có sịp bên trong mà tôi vẫn thấy rõ con ngao đùn một cục ngay giữa háng, coi thật hấp dẫn.
Tôi chép chép cái miệng thèm thuồng. Bà chị vô tình lại hé rộng hai giò ra làm tôi muốn chết theo. Cái sịp đen bó lấy cái nỗng thuôn theo mép váy dồn cao làm tôi muốn tá hỏa. Tôi có cảm tưởng như nó đang nhép nhép chọc ghẹo tôi vậy.
Tôi đang trong cảnh “ đi thì không nỡ, ở hổng xong “. Tôi cố liên tưởng đến bà chị Saigon để người tôi đỡ rạo rực mà không kham nổi. Rề rề, vú và háng chị luôn trêu ngươi tôi, mấy bận tôi đã chực vờ gọi chị dậy để đặt lầm hai tay vô hai chỗ quan yếu mà lay cho đỡ khổ. Khốn nỗi, hùi nãy tôi xốc chị mạnh quá nên lương tâm không cho phép tôi ăn có lúc này.
Khổ thay, tôi cố đàng hoàng mà thằng cà lơ ở giữa háng tôi nó lại chẳng chịu yên. Nó rột rột tìm kẽ hở ở cái quần lót để vùng thoát ra tìm con ngao chấm mút. Hai bàn tay tôi cũng cứng đơ, chưa bao giờ tôi thấy khổ sở như vậy.
Tôi chợt nghĩ đến mỗi bà chị một tính khí. Bà chị Saigon thì có vẻ xả láng, hổng khe, có lẽ tại bả hổng bị ai ràng buộc và vốn còn thèm chơi nên mở ngỏ tênh hênh. Tôi còn nhớ mỗi lần đang rụ rị thì chính chị đã khuyến khích vào : ngó bộ ông xẻn lẻn, tui biết ông muốn gì rùi. Và nhìn trước nhìn sau không thấy bóng dáng cô, chị ngoắc lia tôi a xầm vô nhà tiêu, trật hai vú ra hối : nè, ngậm vọc và bú cho đã đi, để cái mặt chầm dầm khó coi quá.
Lúc đó, tôi biết ơn bà chị vô ngần. Ở đâu mà có người hiểu tôi sát rạt, nên tôi vội bợ luôn cả hai vú và dùng miệng đớp oàm oàm vào bên vú này lẫn vú kia. Chị ọc ạch giữ đầu tôi cho thuận, ướn ngửa ngực ra cho tôi ngậm đầy họng. Tôi nút rột rột, chị lim dim và nhẹ dùng bàn tay hướng dẫn để tôi vò vò cái vú cho chị sướng.
Tôi nút mạnh, nút sâu, chị ư ư nói thứ gì trong miệng. Tôi cũng a tòng vừa bú nút, xoa măn vừa ê a nói ngọng theo. Chị một mực rên : giún con nít tổ. Tôi vặt vặt cái vú đang nhay trong mồm và kéo dài lằng nhằng ra nhọn lễu. Chị bợ lấy dưới lườn vú nâng đưa hẳn nó nhô cao ra, tôi hứng chí càng ngậm chặt và nút dai, nút mãi.
Đến nỗi chị phải kêu lên : ông bú làm tui nứng muốn chết. Giọng chị thiết tha, mời chào làm tôi loay hoay, đả đớt muốn xụm bà chè. Tôi mằn vú chị, một tay xoa bên vú chưa bú tới, còn một tay thì chui lòn vô cạp quần chị mà tìm cái chỗ háo hức đang cũng muốn được rờ vô.
Chưa chi lông đã quăn rít lại, chổng ngóc đầu lên, tôi xoa cùng với đà măn xoa vú làm hai thứ kêu xộp xộp, rất có ấn tượng. Chị lật bật như con bập bênh, lúc phía trên đẩy tới, lúc phía dưới ưỡn ra. Bàn tay tôi thuận đà nên mớm đúng ngàm mà vần muốn bể nhạo.
Tôi xỏ được ngón tay vô lỗ, thì miệng nút vú, tay vê xe đầu vú, còn ngón thọc tới thọt lui, chị đưa đà ngỏn ngoẻn thiệt hay. Tôi móc làm nước rịn từ từ, lúc đầu còn ươn ướt, rồi thì đổ ào ra cái xào nghe rõ mồn một.
Tôi đẩy ngón tay sâu nữa, chị kẹp giữ cứng lại và nói riết róng : em nứng, em nứng, anh ui. Tôi mụ mị đi vì như đang nghe con cái cất giọng trầm thống gọi con đực phủ lên người nó. Tôi nhón gồng đẩy ngón tay ngập sâu hết cỡ vào, co quặp lên và thúc tíu tít.
Chị đang để tôi bú, măn vú mà bị kích thích quá phải nhón chưn lên, đổ phục xuống vai tôi mà hét nho nhỏ : anh làm em nứng tê dại luôn. Bỏ bớt tay ra, chỉ măn vò vú và bú nút thui, anh làm em muốn chết giấc bây giờ nè.
Tôi thương chị vô cùng, chỉ muốn hun rầm rộ khắp nơi để bầy tỏ lòng tôi yêu chị. Tiếc là trời chỉ sanh cho tôi có một cái miệng, trong khi thứ gì tôi cũng hám nên chị lộc xộc, thấy tội làm sao.
Tôi chỉ biết ọ ẹ nói trớt quớt : ráng chút đi để anh làm cho sướng. Chị trợn trừng đôi mắt nạt yêu : ráng, ráng, rùi tui lăn cù đèo ra đây làm sao. Anh phá quá, ai chịu cho nổi. Anh móc muốn tuột da, tuột cục lun, còn bắt ráng thì ráng tới chừng nào.
Tôi gạ chị : thui, để anh đổi cách bú cho em đỡ nực nghen. Chị không ra ừ, không ra ưng, nên tôi thay hai tay giữ vò cặp vú, còn vẽ chị gác một giò lên vai khi tôi hạ thấp người xuống và chiếm ngự con ngao của chị.
Tôi mới ngoạm cái chách thì đã nghe chị ré lên : anh làm gì mà nó rặn phịt ra vậy. Tôi đùa nhây : nó tập thổi bong bóng. Chị đeo cứng lấy cánh cửa, lụp chụp vì tôi vừa tóm lấy cái mu và đang nhằn nhằn, tựa người ăn mãng cầu nhằn hột. Chị sướng gập người lại, tôi hơi đẩy chị ngả ra và ngoáy tấp tấp vô cái lỗ ướt mem.
Chị bắng nhắng, hết kiễng chưn lên lại thả bàn chưn giữ nê xuống, trong khi cái giò mở xoạc thì đánh đòng xa như nhíp xe ô tô. Tôi mút rọp rọp, chị càng quíu hết trơn. Tôi hút te te, chị rợm rợm muốn bưng lấy háng mà sợ té.
(Hết Phần II - Tập 34 ... Xin mời đón xem tiếp Phần II - Tập 35)
Gái Một Con (Phần II - Tập 35) (Tác giả: Sịp)
GÁI MỘT CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần II: Tập 35
Tôi còn đang nghĩ vung nghĩ vít, so sánh chị này chị kia thì bỗng bà chị choàng dậy. Chị hớt hải tìm và khi thấy tôi đứng đực mặt ra thì hỏi vả lả : ủa, dzìa hùi nào sao hổng kiu tui. Tôi nói yếu xìu : chèn đéc, bà ngáo mà nằm bày hàng thày lây ra, tôi mảng lo ngắm, còn nhớ đâu mà kiu mí gọi.
Tôi đưa mớ thức ăn trĩu nặng ở tay nói trêu chị : cũng may bà choàng tỉnh, chớ dềnh dang hùi nữa, chắc mỏi tay tui cũng giục mẹ nó mấy món này cho rùi. Bà chị có vẻ thương xót ca cẩm : cha nói nghe tụi dzị, mới mút đó mà đã thèm roai. Thèm chi thèm hoài dzị, cha ?
Tôi đi một đường tả cẳng lả lướt : đú họ, lúc ngoạm nó trong miệng thấy chút bẻo, mà chừng bà nằm phê, tui thấy nó nở bự như cái bánh đo nớt, kem nhễu tùm lum, nội tưởng tượng thui, tui cũng muốn té nhào đầu nữa là.
Chị xốc váy cái rột, tà váy vung quăn cao lên, tôi hét cản : ý, bà đừng giũ giũ dzị nó rớt ra, mất công tui lụm lại. Bà mới múa xòe xòe, tui đã muốn rụng tim rùi. Và tôi hít ào ào, khen rối rít : thơm chi thơm dữ. Bà chị chưng hửng, lom lom dòm tôi.
Tôi cắt ngang, hối chị : thui dậy đi, ra mà chén, để bụng đói. Chị uốn éo vươn vai kêu mỏi, lần khân ườn trườn trên giường. Tôi tính a vô, chị mới chịu đứng rẹt dậy : tui đứng lên rùi, khỏi đỡ. Chị sợ tôi mại hơi vô nắn bóp rồi tiện thể ngả luôn bàn đèn thì bể cả đám.
Chị lườn khươn ra cái bàn nhỏ, ngồi uỵch xuống. Tôi làm bảnh bày mấy món tu gô ra. Bà chị nói vớt vát : mua chi nhiều, ai ăn cho hết. Tôi đía vô thiệt giỏi : ai biết đâu nà, tưởng bà bị tui nút rã rời nên cần tẩm bổ. Ráng ăn đi, hổng nở bề ngang cũng nở bề dọc.
Bà chị bỗng nói một câu nghe lãng xẹc : ở đó mà tẩm bổ, ông bu xả láng, nó chưa tóp là may, chứ nở cố nội tui. Tôi cười khì khì nịnh bợ : bà sao ưa câu mâu, tui mần cho bà sướng mà kêu riu hoài. Chừng tui xi nẹc hổng mần nữa thì lại than.
Bà chị ngẫm nghĩ sao đó nên nói nhẹ hều : sướng ai hổng ham, nhưng sướng tới cỡ té đái thì phi ni lô đía. Mà mỗi lần ông nhào vô, có khi nào ông từ tốn đâu, ông táp, ông cắn, ông nhầy, ông nạo, tui từ chết tới bị thương, hét hổng ra, chịu hổng nủi.
Tôi ôm bụng cười lăn lộn, nhìn sững chị nói trớt quớt : nọ, tui lại muốn bợ bà rùi. Sao ngó tới mặt bà là tui muốn hấp tấp lột ra hít, mần thịt cho hả. Chị rùng mình lia lịa, nhấp nhổm muốn dông.
Kế chị nói lấp liếm : ông ngồi ăn trước đi, tôi vô xối mình một cái. Nghe ông nói bắt nhợn, mới nhớ ra mình mẩy dơ hầy. Chị xốc xốc cái váy than mờ ớ : ngao sò gì nhầy nhợt hít trun, rửa cái cho nó mát.
Tôi lẳng lặng hổng ý cò ý kiến gì. Chị te te vô buồng tắm, giện cửa cái uỳnh. Tôi chắc chị làm lẹ lẹ, kẻo sợ tôi túm. Tôi thây kệ, ngồi nhìn về phía buồng tắm chờ. Chị xột xệt gì ở trỏng, nước chảy ồ ồ, tiếng ca, thau khua liểng xiểng.
Thỉnh thoảng tôi hỏi nhóng : rùi chưa. Chỉ nghe chị trả lời : biểu ăn đi mà, hỏi hoài. Tôi cù cưa, nhứt định chờ chị. Một lát thấy chị bước ra, tay ôm một mớ váy áo tồng hổng. Tôi nạt : sao ở truồng ra, bộ sợ tui khề khà, lâu lắm hả.
Chị xuýt xoa kể lể : rửa ráy cũng hổng yên, ông hối cầm canh, tui quính làm rớt mẹ nó vô lu nước, ướt mẹp, bận gì nữa. Tôi lăn ra cười bò, quặn đau cả ruột. Tôi chọc : đúng là trời có mắt, sợ của nào ổng trao của đó, giờ thì bà hết õng ẹo thu thu vén vén. Rồi tôi đưa tay xin nhận mớ áo váy đem đi phơi.
Chị chần chờ, song cũng giao. Tôi khen hờ khen hững : đẹp ác mà bày đặt dấu. Tôi vừa nói vừa chóp chép cái miệng, chưa gì chị rúm người lại liền. Phơi phóng trên dây xong, quay vô thì nghe chị hỏi gắt gỏng : rùi ông để tui tô hô ra vầy, hổng cho mượn cái gì bận hả. Tôi pha trò : trời đang nực ứ nhựa, để cho thoáng, tui hổng dòm thì thui, có ai khác đâu mà sợ.
Chị nhâu nhâu lên : hổng được, lấy đại cái sơ mi cho tui choàng vô đi, để ngồi đưa dzú ra, ông ăn gì nủi. Tôi ừ ào đi lấy cái áo mà dây dưa cho dài nhằng. Bà chị thúc sau đít, tôi vẫn nhởn nhơ hổng hay biết.
Đến chừng tôi cầm áo tới, lại gạ : để tui bận giúp, bà che cặp dzú lại để buông tay ra, tui giằn hổng được, tui nhào dzô bú ráng chịu. Chị nghe có vẻ ớn ợn nên hai tay thủ che kín trước ngực. Khốn nỗi chị lo giữ cái này mà để xổng cái kia, tôi lại chọc : còn con bướm kia nữa, hay là bà muốn tui ghé miệng hun thì cũng ô kê thao thui.
Chị lại giãy nảy lên tựa đỉa phải vôi, lăng xăng hết bụm trên lại che dưới. Tôi hí hí chỉ hết cái này cái kia phá cợt chị : í, cái dzú nè ta, ê cái húm nè hê. Chị lính quính như chữa cháy : tầm xàm tầm đế, mắt tinh ranh như cú, chỉ lo đi rình đàn bà, con kêu nheo nhẻo um.
Tôi đế vô : ai biểu bà bày đặt che đậy làm chi. Bả cứ buông ra hết, tui có dòm thì cũng một lần rùi quen, mắc chi bà càng chúm thì đàn ông càng phái dòm. Chị quê đầy mình nên dỗi : đó, tui thí cô hồn, coi ông mần chi.
Tôi ào ào xấn tới, chị hoảng hồn né. Tôi rề rề vuốt : giỡn chơi thui, chớ ai nỡ làm bà khiếp. Và tôi mở máy tán luôn một lèo : thú thiệt mí bà nhen, sao tui mê cặp dzú của bà tệ mạng. Tưởng chị nói sao, dè đâu bà quay sang hỏi tôi mắc mỏ : nói dzị, ông chỉ ưng cặp dzú thui hả ?
Tôi phải mau mắn đính chính : từ từ mà, thí dzú ở trên, thấy trước khen trước. Còn cái khác thì ở dưới nên thấy mới khen chớ. Chị hứ há nhễu nhệu : dzú, dzú, cha nào cũng dzú, dzú. Dzị mà cha nào cũng mò tới chỗ tới nơi.
Tôi xò ke, nên phải chữa lửa : ai chê đâu mà bà cằn nhằn. Tui mết nó thấy mồ, mết cả hai, dzú và húm, húm và dzú, vậy được chưa. Chị cười mím chi cọp lỏn lẻn : ai bán buôn gì mà được mí không. Tại ông loạng quạng có ná quên nơm nên tui mới nhắc chớ.
Tôi bỏ nhỏ mùi rệu : ờ má thằng nhỏ nói nghe ngọt tận mạng. Đâu, cho anh thưởng cái coi. Tôi tru dài mỏ ra, chị xua xua hét : đừng nịnh bợ, toan lợi dụng, tui ngu gì nhận thưởng để ông bốc hốt, rùi vật tui ra mò nhột tổ mẹ.
Tôi thiếu điều sợ bà chị. So với bà chị Saigon, bà già trầu xem ra ăn miếng trả miếng lanh ớn. Tôi phải gân cổ lên mà ca để chị tin tưởng : lạ thiệt, cái dzú bà càng ngày càng thấy ngon thơm. Tui nói thiệt giờ bà để tui nựng và bợ nó, bắt tui nhịn cũng được.
Chị hứ một tiếng nghe dai nhách : ở đó mà cho ông nựng. Ban đầu ông bợ rùi ông đưa tui vô mê hồn trận ông móc tét háng tui ra hùi nào cũng hổng hay. Tui đâu ngu để bị ông dụ khị nữa. Tôi vỡ ra cười òa, lắc lắc cái đầu mà than rổn rển : thua, xin thua bà chị, hết đường tương chao roai.
Hai chị em cứ nhủng nhẳng như thế đến quên cả chuyện ăn. Bà chị vẫn giữ khư khư cái áo sơ mi, mặc chẳng mặc, vứt chẳng vứt, nên khiến tôi càng lơ tơ mơ dữ tợn. Tôi phải hỏi thúc : sao giờ tính ăn hay tính dẹp. Bà chị lí nhí thưa : ăn chớ mà ông đừng nhìn châm hẩm vô dzú tui thì tui mới yên tâm ngồi nhai nủi.
Tôi phải hứa vì nghĩ bụng cái mớ váy áo ướt kia thì cũng dăm hồi ba đỗi mới khô, tôi thừa thời gian cù rủ chị đánh một vài ván cờ người, rồi có đưa chị về vẫn còn kịp. Tôi kéo ghế để chị ngồi và tôi ngồi chếch sang một bên đẩy các gói ra.
(Hết Phần II - Tập 35 ... Xin mời đón xem tiếp Phần II - Tập 36)
Gái Một Con (Phần II - Tập 36) (Tác giả: Sịp)
GÁI MỘT CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần II: Tập 36
Thiệt tình tôi chưa thấy ai mờ ớ và cà chớn như bà chị Dalat này. Tôi phải dùng những từ chính xác trên mới diễn tả tính cà lơ thất thểu của bả, ngoài ra hổng còn tiếng gọi nào hay ho hơn.
Mới tức thời, tự bả lẹt xẹt làm rớt mớ áo váy ướt mẹp, bắt tôi đem phơi, còn nhằn nhằn đòi tôi đưa mượn áo bận đỡ. Bà sợ tôi nhìn thấy dzú bả là nhảy tấp vô măn mó rờ chơi. Tưởng đâu đưa áo thì bả bận vô, dè đâu bả còn đấu lý với tôi cái đã.
Bả biết tôi ham mò dzú đàn bà, con gái mà bả cứ bẹo ra hoài, mới chết tôi một cửa tứ. Bây giờ, nói đã đời, bả mới chịu quàng bậy vô, rồi đầu óc mảng lo đi dạo đâu đâu, bả để chỏng trơ hàng nút, làm tôi muốn té xỉu.
Thà rằng bả đi một đường để đại mẹ nó ra thì bất quá giống mấy chị trên buôn bản, đàn ông dòm còn đỡ ấm ức trong tâm. Đằng này bả cứ để thập thò mới tóe phở, tóe cháo bọn đàn ông chúng tôi.
Nào vú bả nhỏ cho cam, nó bự còn hơn cái bình tích, lại nặng trĩu ô dề, nên coi như bả đang đeo mấy quả tạ trước ngực. Tôi đâm lụ bụ no ngang. Tôi ngồi đó mà hồn vía đi rong, tôi muốn nấc cục rền trong họng.
Bà chị nghĩ tôi lén lút ăn ngoài nên hỏi dồn : bộ cha ăn no để về mần thịt tui sao mà ngồi khựng trơn ra dzị. Tôi vuốt mồ hôi cay cay trên mắt, nói cho qua : ăn gì đâu, tại khi không nó sình bụng, ấm ách khó thở.
Chị lại trêu : chớ hổng phải ông na được tui dzìa đây là chắc mẩm tui phải để ông quết mới cho lại nhà, nên ông rắp tâm đánh chén trước lấy sức, còn đưa tui vô xiếc chớ bộ. Tôi cáu rực nên nói chát chúa : tui định mần thinh mà bà chọc xi cà que nên tui cho bà biết. Bà la rần rần đòi đưa áo, rùi bây giờ bà bày vú cả đống ra cũng như không. Tui chưa đè bà ra rờ bóp, cắn, nút, bú, mớm là may, bà còn thọt thẹc tui a vô có nước bà ná thở.
Chị vội vàng buông mớ thức ăn, co rẹc hai vạt áo đậy điệm. Tôi càng cáu thêm : mụ họ, để tây hây ra bắt tui nhìn, rùi giờ bà cất ráo, bộ bà chơi mí dế chớ nhử đàn ông rùi biểu nhịn đi có ai nghe lọt tai hun.
Chị nháo nhác ngước nhìn lên băn khoăn : chớ anh biểu tui phải làm sao bây giờ. Tôi phẹc đại cái ấm ức trong người ra : thì ăn bà cứ ăn, còn nhường tôi mò và bú cái dzú một chút cho cơn thèm hạ bớt, rùi may ra tui mới nuốt nổi.
Chị cầm bằng cân nhắc một hồi, song nói lẽo lự : ông thiệt ngầy ngà đòi hỏi quá mức. Song chị lại tự trách : cũng tại tui hít trun, lăng xăng có mấy món mà cũng làm rớt. Và chị thở dài : thui thì ông hứa nghen, tui để ông rờ rờ và nút nhè nhẹ thui, còn để tui tập trung nhai, chớ ông mà làm hăng chắc tui cũng liệng mẹ nó hết, chớ ăn gì nủi.
Tôi hứa quàng hứa xiên : biết mà, bà cứ yên chí, tôi đặt hờ hờ tay và múm nhè nhẹ miệng thui. Bà cứ yên tâm đủng đỉnh ngồi nhai, đừng nghĩ gì về chiện tui mần thì mọi sự đều tốt lành hết. Chị thở rộn như xe lửa sắp chui hầm, tôi mau mắn na vô để bà chị đổi ý.
Vậy mà chị cũng còn thắc mắc : chớ tui ngồi ăn thì làm sao ông mò và bú được. Tôi ra vẻ kinh nghiệm đầy đầu nên bảo đảm : bà kệ tui, bà lo phận bà đi, tui có cách. Chị lóng nhóng chờ coi tôi lòn lách mần ăn ra sao.
Được chị chuẩn phê, tôi liền tay sắp mấy cái ghế sát gần lại, rồi tôi lẹ chuồi mình theo cạnh bàn trườn nằm gác đầu lên bắp vế chị. Bà chị có vẻ hồi hộp vì cẳng chưn run run. Tôi nhón hai cái vạt áo sơ mi giãn bẹt ra và nhìn hai trái bưởi Biên Hòa lu lú treo tòn teng trước mũi.
Tôi vít phía sau vai chị nhớm người lên hít hà, hun lên cả hai cái vú lần lượt, ra mòi thơm nựng. Chị ngưng tịt hổng ăn. Tôi hít mấy hơi rồi há tròn miệng vón một bên vú vô ngậm im re cho chị đừng nôn nóng. Một tay tôi xoăn đầu vú và một tay tôi bợ phụ cái vú đang ngậm cho nó dồn cao lên.
Tôi chờ chờ và thử bặp bặp môi, có vẻ êm êm vì nghe chị rột rẹt khua cái nĩa xúc bì gỏi. Tôi nút nút từ từ, chưa chi đầu vú cương mọng lên, cái tay bợ thấy cái vú tưng tưng, tôi biết chị hơi phê một chút.
Tôi tăng độ nút, chị gồng ngực lên, nhưng vẫn chóp chép nhai. Tôi phải vò vò cái núm vú phụ với chỗ tôi đang bú nút để chị cân bằng sự sướng khoái điều hòa. Chị nhai tọp tọp mà có ý thăm dò, tôi liều đại vừa măn, vừa tưng và tạp đầy họng kéo một hơi sâu hoăm hoắm. Chị nhồm nhoàm la oái lên.
Tôi giả lơ, chị nạt : ai cho cắn, đau điếng, muốn đứt luôn núm vú còn gì. Tôi ập ụa than : dzú lớn quá nên phải cố nhét đầy họng, răng lỡ bặp. Chị xuýt xoa : ông lần nào mà hổng lỡ. Tui mà xà lơ thử coi ông có cắn nát dzú tui ra hun. Ông bú nút cũng phải dè chừng, chớ ông ngoạm một cục thì chết tía tui rùi. Lỡ may tối nay lão via sanh tật đè tui ra đòi bú, thấy nó toét loét tòe loe thì tui nói mần răng đây.
Tôi nói tỉnh queo : thì bà đổ thừa tại xớn xác nên cành cây đâm vô. Chị đòi cớ sự phải rành mạch : khốn nỗi còn dấu răng của ông chi, hổng lẽ cành cây cũng mọc răng. Tôi phát tức cười nên tạm ngưng bú nút mà nói lọng cọng : húm bà còn có răng nữa là cành cây.
Chị tóe cười sặc sụa, thiếu điều muốn phọt mớ thức ăn trong miệng ra người tôi. Chị nhỏn nhoẻn cật vấn : ông bị nó cắn lần nào chưa mà biết nó có răng. Tôi trả treo lại : nó mà cắn thì chắc tui mất béng khẩu súng rùi. May mà nó mới nhai nhai thui, tôi cũng mửa cạn láng cho đến hổng còn một giọt.
Chị dùng cái niã gõ lên cánh tay tôi : tầm bậy tầm bạ, ông đè tui chèn nhẹt thì có chớ tui tài ba gì mà nhai được ông. Bỗng dưng tôi thích đôi co với chị : bà đâu có nhai, bà mới dùng bàn ép vắt kiệt tui ra thui mà đã chết lên chết xuống, bà mà cắn thì chắc tui tiêu từ phia rồi.
Bà chị đâm nổi cơn quát : ai biểu ông chơi tui sướng đã chi. Tôi điếc đặc khi các bà chị nói liều, nói đại. Tôi bu lu ba la giải hòa : thì bà sướng, tui cũng sướng chớ bộ. Rồi tôi tiếp tục bú nút và mò vê hai vú chị.
Tới bây giờ tôi mới để ý cái gì nhột nhột sau gáy triền miên. Thì ra tôi vọc quậy hai vú chị làm mớ lông giữa háng ghen, nhộn nhạo, biểu tình đòi quyền lợi. Tôi xà lơ như hổng tò mò, trái lại cố giở hết điệu bộ và tài vặt ra o bế làm cho chị bấn bíu với cái trò nhay bóp của tôi. Y như rằng chị hết giữ bình tĩnh nổi. Xen lẫn trong tiếng nhai nhóp nhép, tôi thấy có lúc chị giữ sững cái nĩa trong tay và xiết xiết hàm răng.
Tôi càng tung hứng hai vú và lôi kéo cái đầu vú chị ra thì chị càng ngứa ngáy râm ran. Tôi cắn mạnh giứt một phát, chị phải vội thun cúi người xuống theo đà để tránh đầu vú bị nứt bể. Tôi lợi dụng lúc chị lần xân thì nhả cái vú ra và xoay phắt mặt úp vô chỗ giữa háng ngoáy liên tục.
Chị bật ngửa ra, con ngao đội lên, tôi xục miệng vào tách một bên mu và hít hà rộn rịp. Chị quẳng cái nĩa ra kêu toái loái : ăn gian, ai cho hít mà hít đại. Đâu còn kịp gì nữa, tôi đã tóm được một khe mu thì đời nào chịu nhả.
Tôi nạo ọp ọp, chị đờ dần. Tôi hun tíu tít làm cái húm nở tanh banh ra và tôi thay bằng cái lưỡi búng chóc chóc làm chị í ới banh càng ra chịu trận. Tôi liếm, tôi rà, tôi chà, tôi lết, tôi cày, tôi xủi, chị nổi da gà hết trơn và nước bắt đầu óc ách tuôn ra. Tôi nhắm mắt nút một hơi dài, hai tay chị quơ quào, bắt chuồn chuồn, xô lẻng kẻng mớ dĩa, dao, muỗng, nĩa trên bàn.
(Hết Phần II - Tập 36 ... Xin mời đón xem tiếp Phần II - Tập 37)
Gái Một Con (Phần II - Tập 37) (Tác giả: Sịp)
GÁI MỘT CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần II: Tập 37
Tôi đang mải lo phần việc của mình ở dưới gầm bàn nên không rõ đích xác hiện giờ tình hình bà chị ra sao. Có điều tôi độ chừng chắc là chị đang phê tới bến vì qua lối ngồi bặm trợn, khi bật ngửa, khi lồm cồm, tôi hình dung ra như thế.
Lại thêm những tiếng lục cục lạc cạc chị khua ầm ĩ trên bàn, tôi càng tin là sự đồn đoán của tôi đúng y boong. Chị hết vớ cái nĩa kêu rổn rảng, lại thấy gõ binh binh vào cái đĩa, cái xoong, nghe cứ như gõ nhịp.
Mỗi lần như thế, chị lại dang bố hai giò ra, rung rung, lẩy bẩy làm tôi cũng mắc lo ra theo chị. Nói nào ngay, tại tôi xé rào hiệp ước với chị khiến chị hết giữ được sự bình tĩnh nữa. Có lúc tôi dùng ngón tay nhón hết mép mu này lại xách cao mu kia lên, bảo sao chị chẳng giống thằng bé nghịch tinh bị xách tai lạng vẹo hẳn người.
Đã thế tôi còn lắc léo bành mép hai bên ra, rồi tru dài mỏ thổi phù phù vô cái lỗ khiến cục thịt đỏ hỏn trồi ra trồi vô, nghe u u như vỏ ốc, vang vang như tiếng tù và. Chị ngả uỵch ra, giãy tê tê và ú a ú ớ, nói huyên thuyên gì đó.
Tôi thổi rồi tôi móc chóc chóc, lền lền tiếng lép bép tựa bắp rang, làm chị không sao cưỡng được, tay quơ lia, miệng hít hà, hai giò gồng cứng ngắc. Tôi lườm lườm nguýt ngó con sò, ướm chừng con ngao và lùm xùm nhìn hũ mắm coi hao hớt cỡ nào.
Lông chị dựng đứng, hai mu nhóp nhép thòm thèm. Tôi bực mình ịn cho một cái nghe “ te “, chị phịt ra tràng dài nơi hậu môn và co rúm người lại. Tôi lấy tay vẹt bẹt giò hổng cho khép lại, cứ thế tôi hun hít, liếm láp và búng khảy tin tin làm chị chới với.
Chị hét lên : làm gì một thứ thui, ông mần đủ thứ chắc tui lăn đùng ra đây bi giờ cho ông ngán. Không nghe chị than phiền cái khoản tôi vi phạm thỏa ước mà chỉ thấy chị dặn dò tôi đừng làm chị nôn nao điếng ruột, điếng gan thôi.
Như vậy chứng tỏ là tôi làm đúng bài bản, đánh trúng vào trung tâm hành quân của chị nên địch rối hàng ngũ, chỉ lo đỡ đòn, hết tìm ra ngõ chém vè, chạy thoát thân được. Tôi hiểu như thế nên càng bu vô xéo tràn lên phòng tuyến mà gỡ hết dây nhợ, bứt bỏ ăng ten, cô lập, bó tròn địch, bao vây tiêu diệt sạch.
Chị chỉ kịp kêu úi úi, rồi ổn ển thi nhau giành khép đùi chống trả lại sức tôi. Đời nào tôi để chị phản công nên cả hai cùng trổ hết tài năng đánh vật, người cố kẹp, kẻ cố gỡ bung ra, chị ở thế bất lợi, nên phần lớn đều bị tôi quơ trúng mục tiêu, chị thấm đòn chỉ còn biết kêu ông ổng.
Chị nói hổng ra lời, hai tay múa còn hơn múa quyền, miệng van xin inh ỏi : tui nứng cứng người rùi, đừng chọt vô đó nữa, ông làm tui nôn mẹ nó hít trun. Tha tui đi ông, lưng đít gì cũng rớt nhão ra cả đống nè.
Tôi hầm hè, bởi vì con ốc xoắn của chị càng bện hơi tôi càng thấy ngon ớn. Tôi nhìn nó, nó nhìn tôi, tôi nhớm dọa, nó đếch sợ, còn ra vẻ khiêu khích, nên tôi sẵn lúc chị hơi ngồi chè bè thì uốn cong cái lưỡi đá, rỉa liền tù tì hàng chục cái. Chóc, chóc, chóc, nọ lục bục chèm nhẹp ra, da săn săn, lông ngoe nguẩy, coi dễ ghét cách gì.
Đã thế, tôi còn vói một tay lên mò vớ được cái núm vú thì lăn tròn vê tới vê tấp. Chị quính và đớ đẫn tay hết trơn. Tôi búng tốc tốc, ủi xiết lết lê, chị chỉ còn ê a cầm canh vì nó nhức nhối, ngứa ngáy, nổi da gà, da cóc tà la khắp nơi, hổng nhận định chỗ nào để xoa hay gãi nữa.
Tôi mút chóc chóc, đá tới đá lui, đẩy qua đẩy lại, chị cà giựt, cà giựt, hất tung háng lên rồi xụp đùng ngay xuống, tôi rền rĩ một thì chị rền rĩ gấp bội phần, cứ như cho nước để tôi phấn khởi tung hoành ở mức đến.
Bây giờ thì hổng nghe chị oong đơ gì nữa, chỉ còn cách mở bung mở bét hết ra cho tôi đánh mạnh, đánh mau. Ngẫm đàn bà cũng lạ, càng sướng càng lịm câm. Có chăng là vú mớm với lại cái sẹo là lặng lờ đáp trả.
Bữa nay tôi mới thấy núm vú chị phản xạ ghê hồn. Tôi vê, chẳng những nó mọng săn thì thôi, nó còn u ra một cục và nhễu nhễu vài giọt sữa mới khiếp. Tôi đã muốn bú nút một hồi, nhưng ngặt cái miệng còn đang tung hoành ở dưới nên đành nhịn. Tôi ước giá gì giờ có ai phụ vô, tôi chắc bà chị cũng hết “ khe “, bởi vì hai thằng tôi đang vần chị muốn chết ngất, có thẩy bả xuống sông hay quẳng ra xa lộ, bả cũng hết tỉnh.
Tôi la cà, nhởn nhơ, thong dong, chẳng vội chẳng vàng. Ruộng đồng thừa mứa ra đó, cày bừa gì tùy thích, nay hổng xong thì mai tiếp nên đâu thấy nôn chi. Trái lại thì chị nhắc cầm canh : thui, đủ rùi, nắc dùm cái đi, nứng bỏ cha còn vọc miết.
Tôi giả điếc rất giỏi. Lúc này đừng hòng có ai lay chuyển được tôi. Bởi tôi đã lăn vào việc gì thì phải làm hết mình, hết sức. Địch thủ có rền, có khẩn khoản cũng kệ, họ có cái sướng của họ, tôi có nỗi khoái của tôi, chừng nào tôi thấy hết ưng thì tự ý thôi, còn không tôi đâm xầm vào chọc, ngoáy, rà, khỉa, vô tội vạ.
Điều này tôi đã ứng dụng nhiều lần, cả hai bà chị thở rốc, vậy mà xong bữa đã nghe hai bà tỉ tê vào tai tôi : anh chơi độc thiệt, còn dai hơn vịt xiêm lai, nhưng đã, phải nói là thiệt đã. Cứ vậy, bảo sao tôi hổng phá, bởi vì hai bà dẫu có liệt thì cũng loáng thoáng liền hồi sức ngay, kế đó lại tung tăng, nhởn nhơ, chớ có ai ngủm củ tỏi đâu nà.
Bà nào cũng kêu nhức mình nhức mẩy, tay chưn lụp cụp hết trơn, vậy mà tôi nút đã đời, mới đó lại thấy hai vú nổi lên lừng lững, cái đít dẻo cong, cặp đùi láng lẫy, còn nói chi chỗ bụi rậm um tùm thêm mới chết.
Thứ gì trật bày đại ra còn đỡ, của độc mà dấu nở hở nửa che mới báo hại đàn ông. Tôi đem ý ấy trình bày với hai bà chị, bà nào cũng phán : tại ông nghĩ vớ nghĩ vẩn nên nó hành ông, chứ tụi này thấy có gì đâu. Thì bữa qua nó dzị, bữa nay nó cũng dịp, có béo có gầy chút nào đâu mà ông gáy nghe điếc ráy.
Tôi nổi cọc hét rầm trời : các bà biết cái đếch gì, cũng vậy, cũng vậy, mà sao tụi tui lăn đùng vô mỗi bữa. Chẳng những tụi tui, các lão dẫu lên hết nủi cũng có tha mấy chị đâu. Có khi tụi này vừa quết cà rem xong thì vừa về tới nhà đã bị lão lôi xềnh xệch tẩn vô cột nhà mần phùa kế tiếp.
Bà chị Saigon thì nhỏng nhảnh : ông nói như thiệt, tui có lão nào dị hợm mò bậy vậy đâu mà biết có kinh nghiệm. Tôi lỡ trớn nên chống chế : ờ thì tui nghe người ta nói dzị biết dzị, chớ tui cũng có ai khác chị đâu mà rõ đường đi nước bước của mấy bà.
Còn bà chị Dalat thì kể lể : đú họ, được như ông nói tui cũng ham. Đằng này mình khè khè ở truồng mà lão cũng hết nhúc nhích. Thậm chí thấy tội nghịp đòi thổi chơi một bài kèn, lão cũng ngằn ngặt xua tay. Người đâu vô dziên dzị hổng biết.
Tôi cười khè khè an ủi : thì ổng lơ, có tui săn sóc, lo gì. Ổng lơ còn đỡ, chớ ổng nhè bà chị bu vô phá thì có nước chết. Bà chị hơi rùng mình, chắc là lời tôi đang khiến chị nghĩ tới cái cảnh tôi mò xục vô nên vội giạt liền.
Tôi đến khổ và mệt vì hai bà. Các mợ cứ nhiễu nhương, làm bộ làm tich, làm mình làm mẩy, khiến đám liền ông nhà mình điêu đứng hết. Đúng là mình ủng hộ nhau ra cái điều oai giỏi mà thực ra các mẫu đưa mình vào xiếc hùi nào cũng hổng hay.
Sực nhớ đang cung phụng bà chị nên tôi lọng ngọng hỏi : giờ muốn tiếp tục hay ngưng. Chị khều khào rất xa, rất xa, hơi yếu xìu : tui hết biết nủi rồi, ông muốn mần chi thì mần, đừng hỏi lôi thôi, tui đang từ xỉu đến chết nè cha.
Tôi giúi thêm một hồi nữa, cái sẹo xịch xạc, nhăn nheo và đùn phún phún nước miếng, xi dầu, mỡ hành, tỏi ớt, lá hành, lá hẹ, dây mơ, củ dền, củ từ, củ khoai lăn lóc, rớt dọc đường, ớn ợn.
(Hết Phần II - Tập 37 ... Xin mời đón xem tiếp Phần II - Tập 38)
Gái Một Con (Phần II - Tập 38) (Tác giả: Sịp)
GÁI MỘT CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần II: Tập 38
Bỗng bà chị thất thanh kêu ré lên : ui nhột, nhột thấy mồ tổ, nhột gãy xát xi, nhột lòi bộ nhún, nhột giãy tê tê. Miệng thì kêu nhột mà bà chị lại hất nảy phía háng ra mới chết. Tôi đang trị con ngao cứng đầu cứng cổ, giờ bị bà chị giện ầm ầm tôi cũng thấy ná thở.
Chẳng hiểu bà chị quơ quào thứ gì ở trên bàn mà nghe dĩa chén xô giạt hết trơn, thỉnh thoảng lại nghe ảng một tiếng giòn tan, thì ra bà chị quính quíu gạt phăng dĩa ly làm nó rớt tuềnh toàng lên sàn nhà bể ráo nạo.
Bình thường con nhền nhện nơi giữa háng chị đã lền lền thấy khiếp, giờ bà chị đạp giãy ta ta nó càng cộm cán, râu ria lởm chởm, nhớt nhợt, trơn trợt ở miệng tôi. Chị em thi nhau hét. Bà nói : nhột quá cha ơi. Tôi giặm vô : cho nó chết lăn quay ra để khỏi cù rù củ rủ con nít.
Bà chị đang rối tung tí mẹt lên mà cũng còn nghe rõ nên chất vấn lại : con nít nào ranh ma biết những trò ma tịt của tía. Tía nạo tui đứt chến hết trơn còn đổ thừa cho trẻ. Tôi tuột dây, tuột nhợ ráo rùi, tía làm ơn ngưng, tui thở cái.
Tôi ừ hử mà khoắng lia lịa, chị đạp rền rền, lắc đẩy, nẩy nhủi cái cục chèm nhẹp lên, khiến tôi mất công phải bo tròn giữ chặt lấy nó mà mút, vét, nhạo, lau cho chị đã đời. Bàn tay chị đảo liền liền, không để đâu cho yên vị. Nó lòa xòa quay tròn tròn trên không, lại đập chí chát vào mình tôi, giựt lôi mớ tóc và chà rần rần lên khoảng ngực tôi.
Tôi lúng túng trong vòng tay chị, lớp nào ham hố cắn nhay cái húm, lớp lại cong vòng ngược bàn tay lên xe cái núm vú kên kên. Chị mò bậy mò bạ, điếng đặc, mãi mới tóm được cây mía, vội khư khư giữ lấy.
Tôi đang tung hoành, bị bà chị cướp mất gậy chỉ huy thì ớ ra. Trong khi đó, chị đã vớ được điểm tựa thì nhất quyết hổng thả. Chị cum hai bàn tay vừa xoa vừa dựng nó lên, vuốt dọc, chẻ ngang, nhấn chúi đầu nó xuống, lại nắm kéo giựt nó lên, khiến tôi nổ đôm đốm trong mắt.
Chị cắc cớ nghiến răng bóp vọc, lầm rầm trong mồm : con mẹ mày, tao nắm được ót rồi, có chạy đằng trời cũng không thoát nghe con. Thế là một tay chị giữ tịt lấy cái đầu nấm, một tay chị chuốt viết chì, dẻo dai cách chi.
Tội nghiệp cây mía vốn không được tước sạch gọn, nên trầm trà trầm trật lú nhô ở bàn tay chị. Tôi thấy nó rát rát và ti hí hé mắt dòm. Tôi nạt nó : đau tổ chảng, còn dòm cái gì. Nó như trêu tôi : tại ông bú nút bả muốn chết thì bả mới trả thù bóp ông trệu cu lát mới ưng.
Bà chị như nghe được lời đối đáp của hai đứa tôi nên càng tước vỏ mía và thụt dầu cắc cắc. Thằng em cứng gồ tím lịm, lăn lóc theo đà bóp vọc của chị. Chừng đã đã sao, bà chị đổ phục lên người tôi, cố nhét khúc mía gặm cho đỡ rền rỉ.
Tôi phải uốn nắn, dịch xê người để bà đạt ý nguyện cho rồi nên nhồm nhoàm chỉ vẽ cho bà đi tới đích. Tôi nhấc cao đầu dậy để bà chị rút cặp đùi ra, sau đó tôi ra dấu cho chị ngồi phịt xuống chỗ mặt tôi, trở đầu ngược nhau.
Như vậy bà chị có thể nhẩn nha găm mía mà tôi cũng tiếp tục mút mát con sò, cả hai cùng có lợi và bình đẳng tuyệt đối, hổng ai ăn hiếp, lấn áp, trừng trị ai. Bà chị khá lâu chưa ăn mía mà sao tước coi bộ gọn gàng.
Bà lom lom cầm dài lọn mía ngắm nghía, thè lưỡi chà dọc, như người dán mép điếu thuốc mới lăn xe xong. Kế chị rà rà liếm lóc chóc nơi đầu ngọn mía, lắc lư nghía coi nó có trầy xước chi không và lào xào nói gì đó tôi nghe không rõ.
A thần phù, chị dọng nguyên cả lọn vô miệng nghe cái ọc và liền theo là mấy tiếng ọe khan. Tôi nhín cười vì sợ chọc chị quê, lỡ chị cắn cho một phát thì bỏ bu. Chị ngáp ngáp, hơi lôi nó ra một tẹo và bắt đấu mút bọp bọp.
Gân cốt gì của tôi chộn rộn cả lên. Tôi nghe thun thút cái lõi ngô vô ra ở miệng chị nghe thòi thọp. Mấy lần tôi phải ển lên vì nó nhức nhối và tê kinh khủng. Chị thấy vậy càng tăng nhằn chí chạp làm tôi rùng mình quá cỡ.
Chị quần tôi xỉnh vỉnh thì tôi cũng hành chị hầm hừ. Hết chị kêu nhóe thì đến phiên tôi rít lấy hàm răng. Chị cắc cớ đã gặm mút mà lòng bàn tay còn tóm lấy hai hột mà đẩy đưa mằn làm tức rực và nhộn nhạo hết nỗi.
Chị xoay tròn môi miệng, bó rị gọn ơ làm tôi từ mây xanh rớt đùng xuống. Còn đang lơ lửng chưa biết bám víu vào đâu thì chị đã hất ngược nó lên. Tôi có cảm tưởng đang cợt đùa nơi cái xích đu bị đứt dây vụt bổng lên mãi mãi.
Chị mải mê gặm mía quên luôn sự phàn nàn. Chị nằm tà tà xoạc giò ra như người vũ trụ bay trong khoảng không trọng lực. Tôi táp con nhện, nhai rau ráu và gạt vẹt mớ lông lùm nhùm ra mà chị chỉ hơi nhúc nhích, coi như pha.
Có lúc tôi moi moi móc móc, lòn cạnh lưỡi vô lách chọt thì mới nghe chị “ á “ một tiếng gọn lỏn, rồi chị đun đẩy mình lết chà xoành xoạch, làm bụi bay mù trời, tôi bị nhột môi, nhột mép vì lông và đủ thứ cọ quẹt bất nhẫn.
Tôi phải đè nhấn mông đít chị xuống để nguyên con sò ịn chặt miệng tôi và tôi rúc rúc một hồi, chị nghe u u la toái loái : thổi vừa vừa thui, thổi mạnh nó bong bản lề ra thì chit tui. Và nói và chị thúc lọn mía vô sâu, chẳng khác người ta thúc quân bằng kèn bu dích.
Phải nói là mặt trận kỳ này đánh đã đời, đánh từ sáng tới giờ mà vẫn chưa ai muốn ngưng. Cặp vú chị đè nhẹp ở giò tôi làm tôi thấy nặng chầm dầm một đám. Tôi mút nút chị chừng nào thì chị càng cố trườn lết, nên tôi càng cảm thấy vẻ cứng độn mạnh thêm.
Tôi bú nút vài cái lại bẻ vẹt giò chị ra nhìn ướm thử. Chèn ơi, hai mu đỏ lửng, lông bết vón lại và cái lỗ phì phọp hít ra hít vô, bọt xì từng đợt. Tôi ca hết lời : sò bà đúng là loại sò lông, mút tới dzị mà yếm nó còn đầy đủ.
Chị đang tóp tép nhằn lôi khúc mía cũng ọ ẹ đáp vô : sò nào hổng có lông, ông đặt điều cho có chiện. Sò nô he xui tận mạng, ông gặm vô có ngày đứt chến. Tôi cãi lại : có sò hổng lông chớ bộ.
Chị a vô điều tra : sò của con nào đâu ông chỉ tui coi, tui vặt mẹ nó quẹo cổ ra cho hết ngoe nguẩy. Tôi hết hồn, tự trách cái nỗi ngu chưa bỏ của mình. May đâu, phước lớn còn kịp cứu nạn, tôi nói ba hoa : ối, người đâu chút cũng ghen, ai biết nà, nghe mấy cha diễu nói đè dzợ ra cạo lông thì nói đại mà bà cũng nghĩ bậy.
Chị hơi yên tâm nhưng còn hăm he : ông nghe rùi học lại thì được, chớ ông xớ rớ vô mấy con sò láng e, tui biết được đừng trách. Tôi giả lảng nên khen vồ khen vập : ngu gì đi mò sò chỗ khác, sò ở đây năm bơ oan, thơm phức và láng lẫy luôn nè.
Tôi hun bét bét vô con nhện, nó nhóp nhép hai mu khép nép để tôi hun. Chị đu đưa cặp mông và uốn dèo dẹo vì môi và miệng tôi trịn vô con sò làm chị nhột. Chợt chị cắn tôi một phát, tôi tưởng một đoạn mía bị đứt nên la nhói lên.
Chị vội vàng thổi phù phù và xoa xoa, miệng nói lải nhải : em xin lỗi, tại nó dài quá, cứ nhơn nhơn dòm em nên em cắn thử coi nó ra sao. Tôi lầu bầu : bà thử kiểu đó thì mấy hồi tui cụt vốn, ở đó rùi lấy cùi bắp khô mà gặm.
Chị tẽn tò nên vuốt giận : em biết lỗi rùi mà. Đừng la em nữa. Rồi chị nhứ : em đền, a vô bú nút và cắn lại đi cho hả. Tôi xuôi tai ngay.
(Hết Phần II - Tập 38 ... Xin mời đón xem tiếp Phần II - Tập 39)
Gái Một Con (Phần II - Tập 39) (Tác giả: Sịp)
GÁI MỘT CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần II: Tập 39
Nãy giờ hai chị em lục cục lạc cạc bị dồn ép dưới gầm và cạnh bàn, trong phạm vi trăn trở của mấy cái ghế kê liền nhau, tạm thay cho chỗ nằm bất đắc dĩ. Xoay trở đã khó khăn mà đôi lúc nhân cơn hứng chí lại còn bị va cộp đau điếng, vậy mà chẳng nghe ai phàn nàn, hoặc hối nhau di chuyển đến chỗ khác. Phần tôi âu chẳng nói làm gì vì chưng cái hũ mật của chị thơm phưng phức, mùi nghe bắt mê mị, thì tôi còn nghĩ gì khác nữa.
Tôi say sưa mút, nút rột rột, đôi khi nhựa trào phì phòi, làm chị bò lê bò càng, nhổm lên nhổm xuống, không yên vị. Tôi chộp được bên mu nào thì tôi giữ chặt để chị khỏi chao đảo, rồi tôi trổ hết tài ra hút như hút con ốc len, ốc nhồi, chị lăn lộn lên vì chất nước dừa ngào phòi ra lênh láng. Chị kêu í ới đến hay.
Phần chị chắc vớ được khúc mía loại F-6, tuy cứng nhưng lắm nước, lại ngọt lịm, nên chị hăng mút, xước kỹ. Lắm khi chị tộn đầy nơi họng, khục khặc vì ngộp, ọe ọe vì ngàm khớp, vậy mà nào có thấy chị chịu kéo ra đâu. Chị lo xiết rẹt rẹt làm khúc mía xoay tròn tròn trong miệng chị, ú a ú ớ, nói chẳng ra hơi.
Tôi vẫn dành cho chị quyền chỉ huy trận đánh, nên chị vẫn chiếm phần nằm bên trên tôi. Cả thân hình đẫy đà của chị phủ kín tôi như đè con mắm, vú vê ấn chèm nhẹp lên người tôi, làm tôi chộn rộn vì lúc mềm lúc cứng, dềnh dà dềnh dang, thấy ớn ợn.
Tôi nghịch tinh kéo dang rộng hai giò chị ra, y hệt con sò được người dân trên đảo Lucon ở Phi chơi cắc cớ kẹp vào hai thanh tre, khách muốn thưởng thức phải bẻ ngạnh hai que ra để con sò trồi lên thì húp sột soạt mới đã.
Mỗi lần như thế, chị đang lầm lũi gặm khúc mía lại ngẩn ngơ ngừng ngay lại, há miệng giữ hờ hờ, rồi vụt nhỏm lưng lên, thành ra đáng lẽ được lơi thì cái húm lại rơi phịch sát xuống, làm tôi đi một đường lả lướt, chị hết cục cựa được.
Những lúc ấy, hai tay chị nắm khư khư lọn mía, đẩy cật lực vào miệng giữ không cho tiếng xuýt xoa văng ra và bặp bặp cái môi làm tôi muốn chết giấc. Tôi càng thổi, càng mút, càng nút ào ào thì càng nhận ra thêm nhiều kinh nghiệm. Tôi gồng giữ hai giò chị không cho co và giúi mãi đầu môi khoắng cho không còn một hơi ngừng né.
Chị giãy đành đạch và lúng búng kêu những gì trong họng. Sẵn dịp tôi lòn tay vào bợ xe cái đầu vú đang nhỉnh lên làm chị lưỡng bề thọ địch, mấy bận suýt buông rơi cả cây gậy chỉ huy đang cầm lăm lăm nơi tay.
Tôi xem ra đàn bà chỉ huy trận mạc chẳng ra cái thể thống gì hết. Tuy họ tài ba vô song, nhưng vì trời phú cho họ có những nơi hiểm yếu ơ hờ hay bị địch lẻn vô phá phách nên bị chia trí. Ví như chị hiện giờ cũng vậy. Tôi rúc như rúc còi báo động thì chị nhổm lên, vô hình dung hai vú bày thây lây ra, tôi cứ vê là đủ làm chị bải hoải tay chân, hết còn thổi kèn hay gặm mía gì nổi.
Tôi có cắc cớ vừa bóp măn vừa riết róng cái hũ mật thì chị lọng cọng liền. Hai tay chị vò vò, giựt giựt, thun đẩy lọn mía muốn toét tòe loe ra hết trơn và rên như vừa đạp cái đinh nhọn. Tôi thổi phì phì và nút cái rót, thế là mụt nhọt vỡ bung, chị đạp lia hai giò, đùn cơ man nào là cháo, mật và những gỉ những gì ra cả bụm. Tôi lắc đầu hết biết, nhưng lỡ đà thì nút tới luôn làm chị quíu xà cảng và bò lết lê, giập mông nghe uỵch uỵch.
Tôi tự ra lệnh ngưng chiến thì mới nghe chị lầu bầu : ông thổi mót quá, lại còn nút rút làm tui muốn xón đái lun. Tôi bắt cười ứ hơi mà ngặt vì cái miệng đang làm việc nên tựa như người ăn vụng bột bị bắt quả tang, lụng bà lụng bụng, nhoe nhoét, thấy tiếu lâm một cây.
Chị một hai kêu inh ỏi : thôi, nứng kịch liệt rùi, đừng nút nữa, ông chấn đại tui cái đi cho tui đỡ nực. Nói chưa kịp dứt lời, chị đã thả lọn mía ra, ngửa hẳn người, hai tay quàng ra sau đè ngang chỗ bụng tôi và hích tẩn phía háng ào ào, tạm để tôi xài chị bằng cái miệng. Chị rền rỉ rổn rảng : tui nói nứng tổ chảng roai, ngưng cái đi và đè mần cho tui một phát, hông chắc tui chết mất.
Trông tình cảnh chị thật tội, người thì giống tay làm xiếc, nhảy lam ba đa xà ển xà ển mà miệng thì rít rền rền. Tôi trêu nên níu lấy hai giò, chập lại che kín hai bên tai và thúc kèn tiến quân băng băng làm chị chém vè liểng xiểng, chiến lợi phẩm rơi rớt đầy đường. Chị chống, tôi kẹp, chị lồng lên, song làm sao thoát thế bao vây của tôi.
Loáng một lúc thì chị buông xuôi, cờ trắng kéo lên, quân ta bỏ vũ khí, nằm rạp người chịu chết. Tôi hất nhẹ cái nắp hầm ra và đằn chị xuống làm cho một phùa hết thở. Chị lăng xăng như chưa bao giờ được ăn hàng. Hai giò chị quơ quơ rồi cong vòng kẹp lấy lưng tôi, hai tay chị như lẫy nỏ kéo vít tôi bắt giập điên giập cuồng cho bõ lúc chờ đợi.
Tôi bị cuốn hút bởi đam mê của chị nên cũng ráng làm hết mình. Tôi đâm sâu vô người chị, giã bưng bưng, cối nào cối đó nghe bình bịch, đáy cối lệch bản lề, rung lên ồ ạt. Tôi bóp, vê, xe và tẩn đùng đùng khiến chị trợn trừng lên, nhìn có vẻ hả hê chớ không giận lẫy.
Tôi mần chị tơi bời, có hồi, đè hẳn đầu chị, túm lấy mớ tóc giựt phăng phăng, tưởng đâu chị sẽ nhăn mặt hay kêu đau, trái lại chị nhỏn nhoẻn cười mới chết chớ. Tôi thở hồng hộc, chị cũng hùa thở theo, cả người chị không còn chỗ nào không bị rung lên như động đất, hai vú quay mòng mòng, mông xàng có căn có cợn.
Tôi đè chị dẹp nhép, hai tay vò tứ tung, cặp đùi choãi ra choãi vô, phần háng giập lên giập xuống, chị ngoan như con cừu non được người yêu thương che chở. Tôi không nghe tiếng gì khác hơn ngoài tiếng bép bép của hai tảng thịt cọ giập nhau nghe rõ mồn một.
Chơi tới lần thứ mấy rồi mà chị vẫn sung sức mới nể. Cặp vú càng vò bóp càng nổi dình dang, mông càng dện càng nở và hai giò chấp chới, xập xòe, phụ giúp tôi hoàn thành cuộc mây mưa tới đích.
Tôi ra ồ ồ, chị quặn người lên hứng chịu, tôi trút hết vô trong người chị, kích thích làm sữa nơi đầu vú bị nén vỡ phọt ra, bắn cả vào mặt tôi. Chị như cuồng lên một hai hối tôi giặm, nện, đâm, xả cho hết mức. Tôi nhìn mắt chị dại hẳn đi, miệng mở ra hơ hớ, hai tay quào quào vớ loằn ngoằn.
Cử chỉ phục tùng của chị làm tôi hứng lên, tôi bất kể còn bao nhiêu sức đều trút ra sạch. Như con bạc khát nước, tôi quăng tố, chị bắt theo. Tôi lòn tay bê một giò chị lên mà đẩn như đẩn gỗ. Chị nằm nghiêng nghiêng, lườn cấn vô cạnh ghế, giá lúc khác chị đã nhăn nhó khó chịu, song giờ thì chị im re.
Chẳng những thế chị còn bíu chặt lấy tôi vít xuống, hò dô ta bắt tôi dọng cho long bánh chè, bể cối cũng hổng sao. Mấy lần tôi đã nói nhây : nứng gì nứng bể xát xi vậy bà chị. Nhưng bà chẳng nói chẳng rằng chỉ bíu người lên đu bám rịt lấy tôi, ỏn èn : nắc hổng lo nắc, mảng nói tầm xàm.
Tôi đạp một hồi, chị như con nái được ăn no chơi kỹ, người bã bượi ra mà mắt vẫn sáng trưng. Tôi nhấn hết ga, chị ư ư hòa nhịp khen tới khen tấp : chơi dzị mới gọi là chơi, có đâu cọ cọ quẹt quẹt như lão ấy, ngứa đếch chịu được.
Tối cố giập hai lần nữa thì bể. Tôi như người ngã xuống vực hết nhấc mình lên nổi nữa. Chị cũng nằm bải hoải lấy hơi lên. Chị đổ xầm xuống, phủ phục lên người tôi, miệng húm bóp bóp giựt giựt làm tôi đã lịm càng lịm sâu hơn nữa. Tôi nghe nước ọc tồ tồ, nhép nhép ngập tùm lum trong cái cổ chai bóp thít.
Chị giãn người ra, tôi muốn dùng tay xoa xoa lên lưng chị vỗ về, nhưng mỏi nhấc không được. Thành ra hai đứa cứ nằm úp lên nhau, chịu điếng với nhau.
(Hết Phần II - Tập 39 ... Xin mời đón xem tiếp Phần II - Tập 40)