Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 738)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 738: Giao và nhận
Một mình Hướng Nhật men theo lối cũ thuấn di từ đống hoang tàn đi ra, hắn đã hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ của Trần thượng tướng, chẳng những giải cứu toàn bộ con tin mà còn tóm sạch phần tử phạm tội. Nhưng làm xong việc hắn cũng không lộ diện, toàn bộ công lao đều cho người khác.
Đám tà giáo không chết thì tàn tật. Ngoài hai gã song sinh xui xẻo kia, bảy gã đeo mặt nạ cũng không thoát khỏi số phận. Không phải Hướng Nhật độc ác mà là mặc dù những kẻ bị tẩy não không có dị năng nhưng độ nguy hiểm cũng không thấp, vậy nên đến bao nhiêu phải giết bấy nhiêu. Đối với đám tà giáo này Hướng Nhật không có tâm dung dưỡng.
Còn tên song sinh duy nhất sống sót, Hướng Nhật phế tứ chi rồi đánh ngất. Hắn tin rằng lưu lại một nhân chứng sống sẽ làm Trần thượng tướng vừa lòng. Mà lúc làm việc Hướng Nhật cũng tránh những người ở đó, hắn không muốn thủ đoạn tàn nhẫn này bị người thường trông thấy, nhất là trong những con tin có một cô bé hồn nhiên trong sáng như vậy.
Ra ngoài, Hướng Nhật lại đến chỗ viên cảnh sát mặt cau mày có. Thấy Hướng Nhật, gã cảnh sát cùng cấp dưới đều thở phào nhẹ nhõm đồng thời tỉnh ra, ban đầu bởi nhân viên Quốc An Cục quá phận này muốn liều mạng xông vào bên trong còn lo lắng cho hắn, chẳng qua cũng chỉ là dạo một vòng rồi trở lại.
Đương nhiên người trẻ tuổi nói mà không làm cũng chẳng ai cười hắn, ít nhất không hề có chút khinh bỉ. Hướng Nhật không biết ý nghĩ trong lòng họ, đi đến nói:
- Các ông có thể vào, đám bắt cóc đã bị khống chế, con tin đã an toàn!
- Hả?
Cả đám sửng sốt, cảnh sát trung niên càng nghi ngờ mình đã nghe lầm, nhân viên Quốc An Cục trẻ tuổi này nếu không phải có giấy chứng nhận thì đã tưởng hắn là bệnh nhân tâm thần rồi.
Hướng Nhật không quan tâm vẻ kinh ngạc của bọn họ nói:
- Nhưng trong đám bắt cóc có nhân chứng sống đã bất tỉnh, các người đừng tự chủ trương, rất nhanh sẽ có người đến nhận.
Tuy rằng nhân chứng sống đã bất tỉnh và bị phế tứ chi nhưng không phải là không tỉnh lại, ai biết hắn có thủ đoạn gì khác, dù sao đối phương là dị năng giả mà còn là cấp bốn gần kề tới cấp năm.
- Còn nữa, tin tình báo của các người không chính xác, bên trong không phải 6 kẻ bắt cóc, tổng cộng có 9 tên.
- Tóm lại, hôm nay ngoài cảnh sát các ông, không có ai xuất hiện ở nơi này.
Hướng Nhật không ngại nhường công lao cho kẻ khác, hắn không cần hư danh này. Nói xong, không để ý cả đám vẻ mặt phấn khích cứ vậy mà đi ra ngoài.
- Các ngươi nói hắn nói thật hay giả đây?
Chờ Hướng Nhật đi mất dạng mấy người mới tỉnh táo lại, cảnh sát trung niên hỏi thuộc hạ, hắn bắt đầu nghi ngờ có phải là bệnh nhân tâm thần nhặt được giấy chứng nhận của Quốc An Cục hay không.
Cả đám cấp dưới không biết nói sao, từ lúc người trẻ tuổi kia bước vào mới bao lâu chứ? Mà cũng chẳng thấy hắn đi vào, rõ ràng thấy hắn vòng qua cửa hàng tổng hợp, chốc lát đã chạy về rồi nói ra cái tin tức kinh khủng nào, việc như thế ai tin đây?
Nhưng nói chung cũng chẳng dám phủ nhận, như vậy quá đả kích tinh thần cứu viện.
- Phải người đi vào chẳng phải sẽ biết sao?
Một nhân viên trẻ tuổi tỏ vẻ khôn ngoan.
- Được, nhiệm vụ vinh quang này giao cho cậu.
Cảnh sát trung niên chỉ vào hắn, trên mặt tựa như khích lệ người đang mang toàn bộ gánh nặng.
- Tôi?
Cảnh sát trẻ tuổi ngớ người cười khổ, đám bên cạnh lại buồn cười, cũng may là chưa lỡ mồm nếu không nhiệm vụ “vinh quang” sẽ rời vào đầu mình.
- Không sai, là cậu, tôi tin cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.
Cảnh sát trung niên vỗ vai hắn. Nhân viên trẻ tuổi buồn rười rượi hận không thể vả vào miệng mình, lắm mồm làm chi, giờ thì thấy chưa, đúng là họa từ miệng mà ra. Nếu nhân viên Quốc An Cục nói là giả thì mình không chết cũng bị lột da, những kẻ tội phạm bên trong ngay cả C4 cũng có. Nghĩ đến đây thì sợ ngày sau mình thành liệt sĩ mất rồi.
- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ ở sau yển trợ cậu.
Cảnh sát trẻ tưởng như bầu trời sáng lên rồi suýt nữa té ngửa ra, những lời này mới càng khiến người ta bất an ấy chứ?
Một lát sau hắn bước ra, trên mặt ngoài vẻ khiếp sợ còn mừng như điên, phía sau là một nhóm già trẻ gái trai, phải hơn chục người. Cảnh sát trung niên nhìn thấy còn không rõ chuyện gì xảy ra?
Ngu chưa, toàn bộ công lao bị thằng nhóc đó chiếm sạch, lúc trước thì sướng khi người ta gặp họa, giờ thì cắn lưỡi luôn. Cảnh sát trung niên tiếc đến đứt ruột, không ngờ nhân viên Quốc An Cục như gã thần kinh kia lại nói thật. Sớm biết như vậy thì mình đã lao vào rồi lấy cái danh anh hùng rồi, nhất định là chường cái mặt ra, dù sao thì người kia đã nhường hết công lao.
Màn kịch phát sinh sau đó chẳng liên quan gì đến Hướng Nhật, đi đến một góc vắng vẻ móc điện thoại ra.
- Thượng tướng, đã giải quyết xong.
Bởi đây là khu phố sầm uất, dù là góc vắng vẻ nhưng Hướng Nhật vẫn cố giảm âm thanh thấp nhất.
- Nhanh như vậy?
Trần thượng tướng giật mình, việc mới xảy ra bao lâu chứ? Trợ thủ ông hứa hẹn có lẽ còn chưa đến ấy chứ?
- Cũng hơi chậm.
Nghe giọng kinh ngạc của Trần thượng tướng, Hướng Nhật liền tỏ vẻ khiêm tốn.
- Con tin ra sao?
- Toàn bộ an toàn, đám bắt cóc ngoài một nhân chứng sống còn lại đã chết.
Hướng Nhật sớm đã chuẩn bị đáp án, trả lời rất nhanh. Trần thượng tướng trầm mặc, có lẽ là thán phục thủ đoạn của hắn.
- Thượng tướng, nhân chứng sống là một dị năng giả, có thể là cấp năm, tôi đã báo cảnh sát chờ ông phái người tới nhận, nhưng để an toàn hi vọng ông mau cho người tới đi...
- Dị năng giả cấp năm?
Trần thượng tướng thở gấp.
- Tôi nói là có thể, nhưng tối thiếu cũng gần như vậy, tôi đã phế tứ chi của hắn, người đã đánh bất tỉnh.
- Được, Tiểu Hướng, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu. Tôi sẽ báo với tiểu Phương có lẽ nàng cũng sắp đến, cậu đứng rời đi vội, chờ tiểu Phương tới giao việc lại cho nàng.
- Không thành vấn đề.
(Hết Phần 738 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 739 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 739)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 739: Giao và nhận (tt)
Nếu Trần thượng tướng dặn phải chờ Phương Nghi tới rồi mới được đi Hướng Nhật cũng chỉ biết thay đổi kế hoạch, lúc này không tiện rời đi. Một lần nữa trở lại hiện trường, tuy rằng phòng tuyến vẫn còn nhưng không còn cản người, chỉ là lúc này hiện trường rất đông đúc, rất nhiều âm thanh đan xen lẫn nhau.
Hướng Nhật chưa kịp tiếp cận phòng tuyến thì đã gặp cảnh sát trung niên cùng viên cảnh sát trẻ đang bị đám phóng viên bu lấy, đèn nháy không ngừng. Cảnh sát trung niên thao thao bất tuyệt, vừa nói vừa vỗ vai cảnh sát trẻ, vẻ mặt người này đang cực kì kích động cùng sung sướng.
Tuy rằng ở xa không nghe thấy họ nói gì nhưng từ vẻ mặt của họ đã đoán được phần nào, lúc trước hắn làm vậy là bởi không có ý định nổi danh, nếu muốn thì việc này cũng rất dễ dàng.
Hướng Nhật nhìn lại cửa hàng tổng hợp, bên trong rất nhiều kẻ ra người vào, một đám mặc đồ trắng từ đầu đến chân đang mang vật gì đó ra ngoài.
Nhìn vật bị vải che lên, đương nhiên phóng viên biết đó là gì, lúc phỏng vấn cả đám tựa như linh cẩu ngửi thấy mùi máu tươi vậy.
Cảnh sát trung niên cùng viên cảnh sát trẻ đã được tự do, Hướng Nhật thấy vậy liền hỏi:
- Bên kia là nhân chứng sống sao?
- Anh, anh vẫn chưa về?
Thấy Hướng Nhật xuất hiện, cảnh sát trung niên liền e sợ, lo Hướng Nhật cướp đoạt công lao, nếu như vậy hắn làm trò trước mặt đám phóng viên coi như uổng phí.
- Không muốn gặp lại tôi đến như vậy sao?
Hướng Nhật lạnh lùng hỏi, hắn cũng rõ suy nghĩ của người này.
- Khụ khụ, người anh em, sao lại nghĩ chúng tôi như vậy? Mà lần này cảnh sát chúng ta có thể lập công cũng ít nhiều là nhờ đồng chí phối hợp.
Cảnh sát trung niên nói, chủ yếu là thăm dò xem Hướng Nhật phản ứng sao về việc tranh công. Thực tế hắn cũng chẳng tin Hướng Nhật lại dễ dàng ném công lao lớn như vậy cho mình, phải biết rằng công lao động trời đến vậy đối với nhân viên công vụ chính là tư cách chính trị, bất kì một người nào cũng không cự tuyệt.
- Yên tâm đi, không phải tôi tới tranh công, cam đoan là không có việc gì.
Cảnh sát trung niên thở phào nhẹ nhõm, không tranh công là tốt rồi. Tuy rằng công đầu chẳng phải của hắn nhưng nói thế nào hắn cũng là tổng phụ trách, bất kể ra sao thì cũng được ló mặt trên TV.
- Xe cứu thương cũng không cần, cộng sự của tôi rất nhanh sẽ tới đưa người đi, các ông làm gì thì làm đi.
Hướng Nhật cũng không muốn phiền phức.
- Dường như không hợp quy củ.
Cảnh sát trung niên đột nhiên nói một câu đáng ngờ.
- Không hợp quy củ?
Hướng Nhật tưởng mình nghe lầm, lúc trước hắn đã nói nhân chứng sống nhất định mang đi, bây giờ nghe ý kẻ này dường như không muốn cho mình mang đi thì phải?
- Người anh em, hắn là kẻ hiềm nghi duy nhất của hai vụ án, tuy rằng cậu là người Quốc An Cục nhưng sự việc lần này do chúng tôi phụ trách...
Nói đến cùng vẫn là không giao người. Không phải cảnh sát trung niên muốn qua cầu rút ván mà thực sự việc lần này quá lớn, có nhân chứng sống càng dễ để họ nói chuyện với cấp trên. Tuy rằng bình thường Quốc An Cục rất thần bí nhưng đều là nhân viên công vụ, cấp bậc hắn lại không thấp nên không e ngại.
Hướng Nhật cũng nghe rõ, kẻ này thực kiêu ngạo, mình đã nhường công lao cho họ vậy mà còn ngại không đủ, còn muốn giữ lại nhân chứng sống. Thầm cười lạnh, chỉ chỉ đám phóng viên vây quạnh vật bị che bởi vải màu trắng:
- Khó có trường hợp như vậy, có phải các người muốn ta phá hủy hay không?
Muốn đồ vật này phải xem khả năng. Ta đưa cho ngươi, ngươi có thể cầm, nhưng ta chưa nói đưa mà ngươi dám cầm đó chính là tự làm xấu mặt. Ý Hướng Nhật chính là như vậy.
Đối với uy hiếp của Hướng Nhật, cảnh sát trung niên giận xanh mặt nhưng vẫn phải thỏa hiệp, dù sao cũng không thể làm căng:
- Vậy được rồi, chờ cộng sự bên Quốc An Cục tới tôi sẽ an bài.
Nói xong liền chuẩn bị bỏ đi, hắn cũng không muốn ở lại chỗ này.
- Cộng sự của ta đã tới.
Hướng Nhật mặc kệ sắc mặt của hắn, chỉ chỉ Phương yêu nữ đang đi tới, thực ra lúc hắn uy hiếp cũng đã thoáng nhìn thấy “trợ thủ” mà Trần thượng tướng cử tới.
Cảnh sát trung niên cũng không nhìn phía Hướng Nhật chỉ, nói với cảnh sát trẻ vài câu rồi hầm hừ bỏ đi.
- Ngại quá, đã tới muộn.
Bộ dáng Phương Nghi cũng không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt nhìn Hướng Nhật khác lạ, hôm nay nàng mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, tuy rằng không bó sát người nhưng vẫn tôn lên đường cong quyến rũ trên vóc vàng thướt tha của nàng.
Hướng Nhật cảm thấy khó tin, từ lần đầu gặp mặt hai người rất không thoải mái. Tuy không hiểu biết nhiều lắm nhưng Hướng Nhật không tin Phương yêu nữ không đội trời chung lại có thể nhẹ nhàng như vậy với hắn, vẻ mặt không chút hận ý, thái độ làm việc thậm chí còn có sự lấy lòng, chẳng lẽ Phương yêu nữ uống nhầm thuốc?
- Nói chuyện với cảnh sát đi, tôi thông báo rồi, mang người đi đâu thì tùy.
Hướng Nhật chỉ chỉ gã cảnh sát trẻ xui xẻo bị rớt lại. Cảnh sát trẻ tuổi lần đầu nhìn Phương Nghi liền dại ra, bộ quần áo thể thao Phương Nghi mặc cực kì dễ thương, đầy sức sống thanh xuân, cực kì lôi cuốn đàn ông, ngay cả Hướng Nhật cũng không ngoại lệ.
- Anh không đi với tôi sao?
Sớm quen bị đàn ông nhìn mê mẩn, Phương Nghi coi như viên cảnh sát trẻ là không khí, hỏi Hướng Nhật.
- Không cần, tôi còn phải về với bạn gái.
Hướng Nhật cũng không muốn dính líu quá nhiều đến Phương yêu nữ, cảm giác người này đột nhiên thay đổi khẳng định là có việc cổ quái. Mà tối qua vừa ăn Anna xong, sáng đi không nói gì với nàng, làm vậy thực không phải, nói không chừng cô nàng lại nghĩ mình hái hoa ven đường rồi quất ngựa truy phong, chuẩn bị bỏ rơi nàng thì toi, cứ về sớm dỗ dàng vẫn là tốt nhất.
(Hết Phần 738 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 739 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 740)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 740: Phòng tắm
- Maria, em dậy chưa?
Hướng Nhật bước vào phòng khẽ hỏi. Bởi tối qua hắn quá phấn khích mà cùng Anna vài lần, nàng bị hại đến thảm có lẽ giờ này vẫn còn chưa dậy được.
Nhưng khiến Hướng Nhật bất ngờ là Anna không ỏ trên giường. Mà trong phòng tắm có ánh đèn cùng tiếng nước tí tách truyền tới.
Hướng Nhật sáng mắt lên, cô bé tóc vàng rời giường lại còn đang tắm rửa, không ngờ khả năng hồi phục của nàng mạnh đến vậy. Tuy rằng tối qua thân mật nhưng Anna cũng đặc biệt như An đại tiểu thư, đều tiến hành trong bóng tối, cũng không thể cẩn thận mà chiêm ngưỡng.
Trước mắt có cơ hội thỏa mãn đương nhiên Hướng Nhật không thể bỏ qua. Rón rén bước tới phòng tắm nhẹ nhàng đẩy cửa.
Loảng xoảng...
Một rổ đồ lớn nhở rơi xuống đầu rồi nện xuống mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Hướng Nhật ngẩn người, vốn định lặng lẽ mà rình trộm không ngờ cô nàng tóc vàng đột nhiên để ý như vậy, còn gài bẫy nữa.
- Dị đoan vô sỉ!
Thân thể lung linh hiện ra trước mắt, Anna che chắn thân thể rồi bước ra khỏi bồn tắm, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ xấu hổ không biết làm gì.
- Khụ khụ, anh đi... Anh muốn đánh răng rửa mặt.
Hướng Nhật vừa giải thích vừa hướng con mắt sáng rực dán chặt thân hình nàng. Anna thanh mảnh, da trắng như tuyết, mái tóc vàng kim bị che bởi chiếc mỹ trùm càng tăng thêm vẻ thành thục quyến rũ.
Tuy rằng đã tiếp xúc thân mật nhưng Anna vẫn lạnh lùng đang dùng tay che thân thể, không hề bởi quan hệ đột phá mà biểu hiện khác trước.
- Rửa mặt xong thì đi ra ngoài.
Anna đáp lời rồi quay trở lại bồn tắm, mọi hành động đều lưu loát không hề cho hắn cơ hội thấy cảnh xuân mơn mởn nào.
Đối với phương thức đuổi người không chút lưu tình này Hướng Nhật cực kì buồn bực, quan hệ đã có còn phòng tặc nghiêm mật như vậy là thế nào?
- Maria, không bằng chúng ta tắm uyên ương đi... Cái gì, em không biết tắm uyên ương? Cũng không lo, anh có thể nói cho em biết, chim uyên ương là...
- Đi ra ngoài!
Anna cực lực bác bỏ quyền tự quyết của hắn, trừng mắt nhìn sang.
Hướng Nhật càng thêm buồn bực, tưởng rằng về sớm sẽ được tiếp tục âu yếm ai ngờ cô nàng này xuống giường liền trở mặt.
- Maria, sao em tuyệt tình thế? Em là bạn gái của anh.
Hướng Nhật cũng trừng mắt, nhìn cô nàng ngoài đầu thò ra khỏi bồn tắm thì thân thể bị bọt nước che mất có chút căm tức.
- Tôi nghĩ rồi, tối qua là anh ép tôi, tôi chẳng phải bạn gái anh, sau ba năm tôi sẽ về Vatican!
Anna quyết tâm, ánh mắt lạnh lùng tỏ ý đoạn tuyệt. Hướng Nhật nghe xong không nói gì, đi đến cạnh bồn tắm, chìa hai tay ra, không quan tâm Anna đang giãy dụa liền bế nàng đang ướt sũng ra ngoài.
- Anh làm gì, anh là đồ vô sỉ....Ưm...
Chưa đợi nàng nói hết lời Hướng Nhật đã dùng miệng chặn lại, hai tay ôm chặt thân thể lõa lồ mà đi ra. Hừ, lại tính xuống giường liền không nhận mặt, Hướng Nhật là người lành tính như vậy sao? Từ tối hôm qua lầm Anna là Dịch Trù Ngu hắn đã quyết tâm, đời này Anna đừng mong chạy thoát khỏi tay hắn.
Anna cố sức giãy dụa nhưng sức lực hắn quá lớn, tuy rằng chưa dùng dị năng nhưng hai bàn tay nóng bỏng chạm vào khu vực nhạy cảm còn hữu hiệu hơn cả dị năng.
Sau một hồi Anna liền hoàn toàn chịu trận, miệng vừa mắng to dị đoan mà thân thể không ngừng phối hợp âu yếm với Hướng Nhật. Từ tối qua hắn đã biết cô nàng thuộc loại mẫn cảm, chỉ cần hơi trêu đùa thì người nàng liền nóng bừng lên, nếu không tối quá hắn cũng không thể dễ dàng thực hiện vài lần. Tuy rằng lí trí vẫn là Anna lúc trước nhưng phản ứng sinh lí thì nàng lại không thể khống chế được.
Trêu chọc làm nàng hứng thú rồi lại thả vào bồn nước, Hướng Nhật cởi quần áo ra, tắm uyên ương dù Anna không đồng ý nhưng hắn nhất định phải làm. Anna sớm bị kích thích nên thân thể mềm nhũn ra, dù biết rõ tiếp theo hắn làm gì nhưng cũng chẳng thể ngăn cản huống chi thể xác cùng tinh thần cũng đang sôi trào.
Hướng Nhật cởi sạch quần áo liền nhào vào bồn tắm, may là bồn tắm đủ lớn nên dù hai người cũng không chật chội, không gian rộng khiến động tác của Hướng Nhật càng thêm thuận lợi. Đem Anna mềm nhũn vô lực đặt dưới thân, Hướng Nhật sớm đã súng giương đạn nạp liền tách hai chân nàng ra, thừa thế liền hung tợn nhìn Anna không còn vẻ lạnh lùng như trước:
- Em nói lại câu lúc trước một lần nữa thử xem!
Đối mặt ánh mắt hung ác như ăn tươi nuốt sống của hắn, uy hiếp trắng trợn khiến Anna sợ hãi, nàng không ngờ hắn lại trực tiếp hành động mà không quan tâm nàng có đồng ý hay không.
- Nói, em có phải bạn gái anh không?
Thân thể Hướng Nhật hơi ép xuống, hai bộ phận mẫn cảm tiếp xúc, cảm giác ấm nóng truyền tới.
- Á, không!
Lời còn chưa dứt hắn đã xâm nhập một nửa, cảm giác đau đớn cũng thỏa mãn làm Anna nhịn không được mà rên rỉ.
- Cho em một cơ hội cuối, có về Vatican hay không?
Hướng Nhật lại ép xuống, mắt dán chặt vào Anna đang sợ hãi.
- Không... Không về nữa.
Tuy rằng hướng thụ cảm giác bị hắn khỏa lấp nhưng Anna vẫn không chịu nổi, tối qua bị hắn hung hăng cả nửa buổi tối, tư vị mây mưa tuyệt vời cùng đau đớn vẫn khắc sâu trong lòng nàng.
- Đáp án này nghe mới được, nhưng vừa rồi còn nói sai, vẫn nên chịu trừng phạt.
Nói xong Hướng Nhật liền ép xuống, trong nháy mắt tiến vào thân thể cô nàng.
- A, anh là đồ dị đoan vô sỉ, đê tiện....
Câu tiếp theo lập tức trở thành rên rỉ bởi động tác của hắn. Khác với đêm qua, lần này Hướng Nhật vừa có thể thưởng thức biểu hiện phấn khích của Anna mà động tác cũng không hề cố kị.
Ánh đèn phòng tắm càng làm hắn thêm phấn khởi, cảm thấy chưa đủ liền đặt Anna ngồi lên đùi mà tận tình xâm chiếm. Tư thế này đã vượt qua khả năng thừa nhận của cô nàng. Nhưng Hướng Nhật vẫn không hề có ý bỏ qua, Anna đành nhắm mặt chịu trận mà tiếp nhận, từng đợt khoái cảm khiến nàng quên đi cảm giác nhục nhã trước đó.
(Hết Phần 740 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 741 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 741)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 741: Sư huynh gọi điện
Ăn xong bữa sáng lão gia tử kéo Hướng Nhật đến hỏi vài câu xong mới vừa lòng đi ra ngoài. Lão thái thái vốn dự định đưa Hướng Nhật ra ngoài dạo chơi nhưng bởi vụ nổ vừa xảy ra nên liền hẹn hắn bữa khác.
Hướng Nhật không thể không nghe theo, đúng lúc hắn không muốn ra ngoài nên vội vàng lén lút vào phòng, Anna lập tức trừng mắt:
- Anh lại đến làm gì?
- Đây là phòng của anh, sao lại không thể tới chứ Maria?
Hướng Nhật cười hắc hắc đến gần Anna, ánh mắt đảo khắp người nàng một lượt, không thể phủ nhận Anna là người phụ nữ nước ngoài đẹp nhất hắn từng gặp, làn da không thô như những cô gái khác mà mềm mại như nước. Nhớ lại lúc dán chặt vào thân thể đầy đặn của nàng hắn liền trở nên phấn khích.
Anna bị hắn nhìn liền nổi da gà chỉ muốn trói hắn lại, sợ kẻ này lại làm như vừa rồi, nàng biết kẻ này hứng thú không kể ngày đêm, phòng tắm hay phòng ngủ, khẳng định sẽ hung tợn là lấn tới. Nghĩ đến sự điên cuồng tối qua Anna liền sợ hãi:
- Em đã hẹn Trù Ngu ra ngoài mua đồ, nàng đang chờ bên ngoài.
- Anh có thể đi chứ?
Thấy bộ dáng rụt rè của Anna hắn đắc ý không thôi, cuối cùng cô bé kiêu ngạo này đã chịu phục tùng.
- Không được!
Anna vội vàng cự tuyệt, từ khi phát sinh quan hệ với hắn nàng thấy hắn liền sợ hãi, chưa nói nàng hẹn Trù Ngu đi mua đồ dùng cho phụ nữ, chỉ cần hắn đi theo cũng làm nàng không được tự nhiên.
- Vậy bọn em đi đi, nhưng mà phải cẩn thận.
Thực sự Hướng Nhật cũng chẳng muốn theo, chỉ là muốn đùa giỡn cô bé mới bị mình thần phục này. Anna thở phào nhẹ nhõm, vội vàng soi gương lại rồi vòng qua Hướng Nhật ra ngoài.
- Chờ một chút!
Hướng Nhật hiển nhiên không dễ dàng cho nàng ra ngoài, giữ tay nàng lại:
- Anh, anh muốn làm gì?
Anna run rẩy, chỉ sợ người này lại đổi ý.
- Trước khi ra ngoài còn phải... Ừm, em hiểu rồi mà.
Hướng Nhật chỉ chỉ môi mình, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt đáng giận của hắn Anna rất muốn nện cho một đấm nhưng nàng biết làm vậy hậu quả rất thảm. Cho nên nàng đành thỏa hiệp, tới gần hôn hắn một cái sau đó bỏ lại hắn chạy ra ngoài.
Hướng Nhật sờ môi, cảm giác mềm mại thơm tho kia vẫn còn mà cười ngây ngốc. Anna có thể nói là cô bạn gái đặc biệt nhất, thực ra có lẽ trong lòng thích hắn nếu không sẽ không để hắn Bá Vương ngạnh Thượng Cung nhiều lần như vậy, nhưng bởi trước đó có cừu oán nên nhất thời không thể thích nghi. Có lẽ một thời gian sau mới có thể quen với thân phận này.
Cười ngây ngô, đột nhiên Hướng Nhật bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cầm điện thoại lên liền thấy một dãy số lạ.
- Này, anh tìm ai?
- Tìm ngươi!
Âm thanh xót xa từ bên kia truyền tới, dường như tuổi không nhỏ, cảm giác già nua.
- Ông là ai?
Hướng Nhật lạnh lùng đáp, không nói tên đã bảo tìm mình, mà giọng nói còn ác ý mãnh liệt khẳng định chả phải tốt lành gì.
- Người muốn mạng ngươi.
Quả nhiên lời kế tiếp của đối phương chứng thực suy đoán của Hướng Nhật.
- Phải không? Ta tùy thời hoan nghênh ngươi tới, nhưng mà những kẻ nói lời này bình thường đều phải chết sớm hơn ta.
Hướng Nhật không chút khách khí, kẻ muốn mạng hắn nhiều nhưng hắn vẫn sống tốt nói lên điều gì?
- Xú tiểu tử, ngay cả giọng của ta cũng không nhận ra.
Câu nói của Hướng Nhật tựa như lời nguyền rủa khiến đối phương tức điên lên.
- Ông là ai?
Hướng Nhật nghe giọng nói quen thuộc liền biết mình hiểu lầm, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
- Ta là sư huynh của ngươi!
Bên kia liền rống lên.
- Trương lão?
Hướng Nhật liền có phản ứng, thì là lão già này, lúc trước hắn thay sư phụ nhận mình làm đồ đệ, cứ tưởng lão già này không xuất hiện, ai biết được đã tìm tới rồi.
- Xú tiểu tử, đến thủ đô mà cũng không thèm gọi điện cho ta, nếu không có người báo ta cũng không biết thằng nhóc nhà ngươi ở đây.
Trương lão rất tức giận, nguyên nhân dường như bởi sư đệ Hướng Nhật rất không nghe lời, không biết tôn kính lão, lén đến kinh thành mà không thèm nói một lời.
- Sư huynh, cái này không thể trách ta, ta không có số điện thoại của ông.
Hướng Nhật liền chối bay chối biến, mà đúng là vậy, thực sự hắn không có số điện thoại của người này. Lúc trước lão già để lại mấy tờ giấy, cách thức liên lạc chả có liền tiêu sái bỏ đi.
- Đừng lắm lời, cho ngươi cái địa chỉ, tới tìm ta!
Trương lão thẹn quá hóa giận, nói địa chỉ liền căm tức tắt máy. Hướng Nhật cũng không khó chịu bởi thái độ giận dữ của đối phương, nhớ địa chỉ xong liền đi tìm Dịch lão lục. Thằng nhóc này đã thành lái xe của hắn, muốn đi đâu nói một tiếng hắn liền đưa đi.
- Em họ, cậu tìm tôi?
Dịch lão lục đang chuẩn bị ra ngoài, nhận được điện thoại của Hướng Nhật liền chạy tới.
- Đưa tôi tới một nơi.
Hướng Nhật nói ra địa chỉ.
- Cậu muốn đến chỗ này?
Vẻ mặt Dịch lão lục cổ quái.
- Có vấn đề sao?
Hướng Nhật ngẩn người, nhìn vẻ mặt Dịch lão lục dường như biết nơi này, mà khẳng định chỗ đó cổ quái nếu không vẻ mặt hắn cũng không biến hóa như vậy.
- Đó là Gia Quyền quán.
Vẻ mặt Dịch lão lục càng khác thường.
- Quyền quán thì có vấn đề gì?
Hướng Nhật cũng hứng thú, xem ra Gia Quyền Quản này là nơi không bình thường.
- Quyền quán không có vấn đề, nhưng vấn đề ở chỗ bên trong Quyền quản đề là nữ đệ tử.
Dường như Dịch lão lục nhớ đến việc rất thảm, vẻ mặt có chút sợ hãi.
- Cái này không phải tốt sao?
Hướng Nhật nói, trong lòng thầm oán, có lẽ lão già kia là lão sắc lang, thu đồ đệ mà tất cả đều là nữ.
- Tốt, tốt...
Vẻ mặt Dịch lão lục gượng gạo, có chuyện hắn không thể nói ra bởi việc này rất mất mặt. Lần đó hắn dạo phố phát hiện ra tất cả nữ đệ tử quyền quán xong liền thường xuyên đến đó dòm ngó, một ngày nọ nhịn không được liền đi ra đi vào, những nữ đệ tử này đừng thấy yếu liễu đào tơ, ra tay đều rất tâm ngoan thủ lạt.
- Đi thôi.
Hướng Nhật mặc kệ những nữ đệ tử của quyền quán, Trương lão đã bảo hắn tới gặp mặt khẳng định là phải đi. Nếu không phải lão để lại vài tờ giấy Hướng Nhật cũng tự nhận không có trình độ cao như vậy, cho nên miễn cưỡng gọi lão một tiếng sư huynh.
- Tôi lái xe.
Dịch lão lục cầu xin, trong lòng đã quyết, chờ đến chỗ kia hắn sẽ không vào nếu không lại bị những cô nàng tâm ngoan thủ lạt kia thì có lẽ lại năm bệnh viện một tháng. Lúc này hắn cũng quên thân phận dị năng giả của Hướng Nhật, thực sự là bóng ma của mấy con hổ cái kia vẫn còn hằn rõ trong tâm trí hắn.
(Hết Phần 741 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 742 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 742)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 742: Hữu Gia Quyền Quán
Quyền quán tên rất kì lạ, gọi là “Hữu gia quyền quán”, nhưng nơi này cũng rất có danh tiếng, không những chỉ nhận học sinh nữ mà còn bởi mỗi nữ sinh đều không hề kém. Ngay từ đầu ở gần những kẻ du thủ du thực đã đến báo danh để nhân cơ hội lợi dụng nhưng lập tức nhận những trận đòn của nữ sinh ở đây, gãy tay gãy chân không thiếu.
Mà những việc gây công phẫn dư luận cũng không hề bị các cấp chức năng động tới. Dần dần không còn ai dám đến gây rối, nơi này chính là vùng cấm sắc lang chân chính. Dịch lão lục không dám tới gần, dừng xe ở tít xa chỉ chỉ quyền quán sau đó lái xe đi. Trước khi đi cũng nói em họ cần về cứ gọi cho hắn.
Hiển nhiên Hướng Nhật không hề sợ hãi quyền quán như Dịch lão lục, nhưng người này chưa nói nguyên nhân thì hắn cũng không hỏi thêm. Dù sao với hắn thì long đàm hổ huyệt có vài cũng mảy may sợ hãi huống chi là quyền quán của một đám nữ sinh.
Mặt tiền của quyền quán cũng không tệ, cửa chính mở rộng hai người cũng miễn cưỡng cùng vào được, chưa tới mà Hướng Nhật đã nghe âm thanh “hây ha” truyền tới, hiển nhiên bên trong không ít người.
Tiến vào trong, đập vào mắt là một sân vận động cực lớn, chỉ là không có trang thiết bị cùng thính phòng thôi. Cả sân vận động là một không gian rộng rãi, hàng chục người không ngừng hò hét đi quyền đứng thế, người thì giơ tay ra đỡ, kẻ thì liều mạng tấn công, trên mặt đất cũng không thiếu những tư thế trái quy tắc cùng với những cặp chân đầy mê hoặc.
Tuy rằng huấn luyện khác nhau nhưng cũng có chút tương đồng, tất cả những tiếng “hây ha” đều rất nữ tính. Thêm vào đó võ phục bó sát tôn lên đường cong tuyệt vời của thân thể. Tuy rằng lúc trước Dịch lão lục nói trong quyền quán đều là nữ sinh nhưng Hướng Nhật cũng cảm thấy kinh hãi. Vốn biết nơi như quyền quán, không nói là thiên hạ của đàn ông nhưng tuyệt đối là nam đông nữ ít, ngẫu nhiên có vài nữ sinh cũng coi như động vật quý hiếm.
Mà trước mắt toàn bộ là nữ sinh, không có một mống đực rựa. Vậy nên Hướng Nhật đi vào hàng loạt ánh mắt liền soi mói, hơn chục nữ sinh đang luyện quyền liền ngừng lại nhìn Hướng Nhật đầy vẻ kinh ngạc, khinh thường cũng phẫn nộ.
- Anh là ai?
Một cô nàng mặc bộ đồ phấn hồng bước tới trước mặt Hướng Nhật, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Hướng Nhật lặng người, theo lý thuyết thì hỏi “anh tìm ai” mà giọng điệu như vậy là không được, mà ánh mắt lại như nhìn kẻ thù giết cha nữa chứ. Cuối cùng Hướng Nhật đã hiểu vì sao thằng nhóc Dịch lão lục lại không dám tới.
- Tôi tìm người.
- Tìm ai?
Ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, không hề chớp động nhìn thẳng vào hắn.
- Trương lão.
Hướng Nhật coi như không thấy, hắn cũng không phải nhị thế tổ như Dịch lão lục, không bị hù dọa bởi trận chiến cỏn con.
- Trương lão?
Tiết Băng giá cười, ánh mắt lạnh lung vô cảm:
- Không có người này.
Nghe xong Hướng Nhật sửng sốt, sao lại không có chứ? Rõ ràng lão già hẹn mình tới đây gặp. Nhưng mà nhìn vẻ mờ mịt của đối phương Hướng Nhật cảm thấy nàng không nói dối, có lẽ lão già kia khộng kêu là Trương lão:
- Có họ Trương không?
- Các tỷ muội, hắn đến tìm họ Trương.
Tâm đã quyết, Tiết Băng vẫy vẫy các tỷ muội, lập tức được nhiệt liệt hưởng ứng.
- Tiết lão sư, em họ Trương.
- Sư phụ, em cũng vậy.
- Huấn luyện viên, em nữa…
Ít nhất hai, ba chục người họ Trương cùng đứng dậy, Hướng Nhật trợn tròn mắt, sao lại vậy, mặc dù Trương gia là thế gia vọng tộc nhưng bốn, năm chục người mà quá nửa họ Trương, cái này thực là khó tưởng tượng?
Mà nhìn bộ dạng mấy nữ sinh này có lẽ họ Trương còn không ít. Nếu không sợ khoa trương thì sợ là các nàng đều đứng dậy nhận mình họ Trương.
- Có lẽ tôi tìm nhầm chỗ.
Hướng Nhật nói xong chuẩn bị đi ra gọi điện cho lão già kia một chút, rốt cục có nói sai địa chỉ hay không.
- Chờ đã.
Vừa thấy Hướng Nhật xoay người muốn đi, hiển nhiên Tiết Băng cho là hắn thấy người đông thì sợ hãi, thầm mắng hắn hèn nhát, tiến tới chắn trước mặt Hướng Nhật tạm thời chặn cổng lại.
Rầm.
Tạm thời ngăn cách với thế giới bên ngoài.
- Có chuyện gì sao?
Thấy đối phương đóng cửa Hướng Nhật liền biết vào thì dễ nhưng muốn ra thì khó đây.
- Nếu đã đến thì chơi đùa với chúng tôi, tôi nghĩ anh là đàn ông cũng không sợ bị làm thịt chứ?
Tiết Băng lạnh lùng cười, ánh mắt xấu xa nhìn Hướng Nhật.
- Thật ngại quá, tôi không rảnh.
Hướng Nhật hiểu ý đồ đối phương nhưng nghĩ cùng buồn cười, hơn chục cô gái luyện võ lại muốn làm thịt hắn. Mà hắn đoán khẳng định Dịch lão lục cũng đã ăn quả đắng nếu không cũng chẳng bị dọa đến mức dừng xe ở xa như vậy.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hướng Nhật đột nhiên Tiết Băng cảm thấy giữ đối phương lại là sai lầm, nhưng nghĩ lại thì bên cạnh mình rất nhiều người, đối phương thì chỉ là một gã bốn mắt. Học hành có lẽ đối phương rất lợi hại nhưng đánh nhau thì bất cứ tỷ muội nào cũng đánh ngã được hắn.
- Không rảnh cũng đừng vội vã như vậy, vài phút thôi, rất nhanh.
Tiết Băng thầm tính toán muốn cho hắn không dậy nổi cần mấy phút, nhưng đá văng ra ngoài cũng tính luôn, nói không chừng còn phải gọi xe cứu thương đến hốt nữa.
(Hết Phần 742 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 743 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 743)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 743: Leo ra ngoài
- Vậy thì được. Nhưng trước khi có chuông vẫn còn vài phút.
Hướng Nhật nhận lời, hắn biết nếu không làm vậy thì ngoài dùng sức phá cửa thì có lẽ sẽ bị mấy cô nàng này giữ chân ở đây.
- Đương nhiên, tôi nói lời thì giữ lời!
Tiết Băng nhìn đám học sinh, khóe miệng cười cười:
- Các em ai tới trước?
- Huấn luyện viên, em lên trước.
Một đám nữ sinh tranh nhau muốn làm đối thủ của Hướng Nhật, bởi các nàng hiểu rõ kẻ gầy yếu này chỉ có một đối thủ, đến người tiếp theo thì hắn cũng chả dậy nổi.
- Phương Phương, em lên đi.
Tiết Băng chỉ một nữ sinh chân dài dong dỏng cao. Nữ sinh được chọn liền kích động nắm chặt tay bước ra, tuy rằng người ngoài có chút thất vọng nhưng nàng thì lại rất vui. Phương Phương tầm hai mươi tuổi, mặc đồ bó sát, áo sơ mi trắng, diện mạo không kém, yểu điệu thục nữ, nhất là vừa rèn luyện nên thân thể đẫm mồ hôi, quần áo dính trên da làm hiện rõ lên bộ ngực đầy đặn.
Hướng Nhật nhìn không chớp mắt, dừng lại trước mặt Phương Nhi hỏi:
- Tôi nên làm gì?
Tiết Băng ở bên cạnh nói:
- Tùy anh thích làm gì thì làm. Giờ Phương Phương là đối thủ của anh, anh có bản lĩnh thì đánh ngã nàng. Mà còn có phần thưởng, nếu anh thắng có thể yêu cầu nàng hôn anh một cái.
- Có thể đổi phần thưởng không?
Hướng Nhật khẽ nhíu mày, nghe đối phương nói vậy chắc chắn cô nàng Phương Phương này có chút thực lực, nếu đổi là người khác có lẽ không làm gì được nàng. Nhưng Hướng Nhật thì khác, muốn đánh ngã cô nàng Phương Phương này cực kì dễ dàng nhưng tuy diện mạo nàng không kém, chỉ là so với mấy vị tiểu thư ở nhà thì lại thua xa.
- Anh muốn đổi phần thưởng gì? Nói cho anh biết đừng có lòng tham không đáy.,
Hiển nhiên Tiết Băng nghĩ Hướng Nhật cảm thấy chưa đủ mà còn muốn vòi thêm. Hướng Nhật trợn mắt, hắn chẳng có chút cảm tình gì với cô nàng họ Tiết này, cho rằng mình là sắc lang để đánh sao?
- Tối thắng, cô hôn tôi.
Hướng Nhật chỉ Tiết Băng, nếu cô nàng này muốn thấy chuyện cười thì để xem ai cười sau cùng.
Tiết Băng giận dữ muốn phát tác nhưng lại nhịn được, cười tươi như hoa với Hướng Nhật, cắn răng nói:
- Tốt, chỉ cần anh thắng nàng rồi đánh tiếp với tôi. Chẳng những tôi hôn anh một cái mà anh muốn gì cũng được.( Quả này ngon)
- Thực sự làm gì cũng được?
Hướng Nhật cười khẩy, cô nàng họ Tiết này xinh hơn hẳn Phương Phương, tuổi cũng cỡ hơn nữ sinh một chút, chừng hai bảy, hai tám tuổi, cũng là người xinh nhất ở đây, phát dục hoàn toàn nếu cởi hết đồ ra thì thực sự hấp dẫn tuyệt vời. Mà nghe nữ sinh xưng hô với nàng thì là huấn luyện viên quyền quán, khẳng định thực lực cực mạnh, khó trách lại tự phụ như vậy.
- Quyết không đổi ý!
Tiết Băng hung tợn nói, đã quyết tâm dù kẻ này bị Phương Phương đánh cho không đứng dậy nổi cũng phải dạy bảo hắn xem hắn còn dám nghĩ bậy với mình không.
- Nếu đã vậy thì bắt đầu đi.
Hướng Nhật không thèm quan tâm, bước tới ngoắc tay thách thức Phương Phương. Nàng cực kì tức giận, gã bốn mắt này chẳng những nhìn huấn luyện viên với ánh mắt dâm dục mà còn khinh thường chính mình. Vừa nghĩ tới bị một gã đàn ông gầy còm trêu tức Phương Phương liền bất ngờ đánh tới, nắm tay hung hăng nện vào ngực. Hướng Nhật không hề nhúc nhích, quyền của Phương Phương căn bản không thấm tháp gì, nắm tay đối phương không ngừng tiếp xúc với ngực mình.
“A” một tiếng, mọi người vốn đang chờ xem gã đàn ông bị một quyền đánh ngã thì thấy Phương Phương ôm cổ tay vẻ mặt thống khổ.
- Phương Phương, em không sao chứ?
Tiết Băng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Phương Phương vội vàng chạy tới kiếm tra. Những nữ sinh bên cạnh cùng trợn mắt nhìn Hướng Nhật, nếu không có huấn luyện viên các nàng sớm đã đồng loạt lao tới đè hắn xuống đất.
- Em không sao, hơi nhức thôi.
Dù Phương Phương đau tái mặt nhưng vẫn kiên cường chịu đựng. Nhớ tới cảm giác đánh lên người đối phương như đám phải tấm sát liền nhìn lại ngực mình.
- Bên trong người có gì thế?
Tiết Băng liền nhìn ra chỗ khác thường, chỉ chỉ vào chỗ ngực Hướng Nhật bị Phương Phương đánh trúng nói.
- Là một bộ quần áo, chẳng lẽ nghi ngờ bên trong có lót tấm sắt?
Hướng Nhật khẽ cười, giấu tấm sát, hắn cần phải làm vậy sao? Mà tấm sắt lại cứng hơn thân thể mình à?
Tiết Băng nhìn kĩ lại, thực sự không có gì khác biệt, mà thời tiết cũng không lạnh nên Hướng Nhật mặc độc một chiếc áo, nếu bên trong có gì đó nhất định liếc một cái là nhìn ra. Nếu đối phương không đùa với lửa Tiết Băng liền cho rằng Phương Phương không cẩn thận mà bị bong gân.
- Giờ đến tôi và anh.
Tiết Băng chỉ vào Hướng Nhật, nàng chuẩn bị ra tay, dù kẻ này thực sự cổ quái cũng nhất định không gạt được nàng.
- Sao cũng được, nhưng mà đừng quên phần thưởng của cô em.
Hướng Nhật nhắc nhở.
- Hừ, tôi đã nói thì sẽ giữ lời. Nhưng nếu anh thua thì leo ra ngoài cho tôi.
Tiết Băng chỉ chỉ phía cửa, phần thưởng đầu phải chỉ mình chịu thiệt? Đối phương cũng phải trả một cái giá thật đắt.
(Hết Phần 743 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 744 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 744)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 744: Dạy dỗ
- Không thành vấn đề.
Hướng Nhật không thèm nghĩ liền nhận lời bởi hắn không cần suy nghĩ đến vấn đề thất bại. Vừa thấy Hướng Nhật đáp ứng Tiết Băng liền lao tới hung hăng đánh một quyền. Hướng Nhật vẫn không nhúc nhích, chỉ cười lạnh nhìn đối phương.
Tuy Tiết Băng tức tối nhưng cũng không phải giận quá mất khôn, thấy Hướng Nhật chắc thắng như vậy thì cảm thấy không đúng, nghi ngờ ở đây có gì đó kì quái nếu không sao gã bốn mắt này không hề nhúc nhích?
Trong lòng liền đổi chủ ý,ánh mắt sáng rực thu quyền lại, đột nhiên hung hăng đá tới, mục tiêu là vị trí chính giữa bụng và chân đối phương. Hướng Nhật không ngờ cô nàng này ác như vậy, nhìn động tác thực sự là muốn phế đi đàn em của hắn. Tuy rằng hiện tại hắn thừa sức chống lại nhưng nói cho cùng bị một cô gái xa lạ đạp vào thằng em là một việc rất mất thể diện.
Vậy nên chân đối phương sắp tới hắn liền lui ra sau nhẹ nhàng tránh đòn. Nhưng Tiết Băng không nhụt chí, lại tiến tới tung một cước, mục tiêu vẫn là chỗ yếu hại. Hướng Nhật có chút tức giận, vốn không muốn ra tay mà khiến đối phương biết khó mà lui, giờ lại thành không thể không di chuyển. Mà thấy chân đối phương đá tới liền đột nhiên bắt lấy, hung hăng nhấc lên cao.
Tiết Băng không ngờ thân thủ Hướng Nhật nhanh nhẹn đến vậy, một cước của mình bị hắn bắt lấy muốn thoát ra nhưng lại bị đối phương chụp cứng lấy làm cho người ta cảm thấy cực kì nhục nhã.
- Anh, thả ra!
Khuôn mặt Tiết Băng đỏ bừng, bình thường hai chân giang rộng một trăm tám mươi độ với nàng là rất bình thường, nhưng cảnh trước mặt lại không hay chút nào, nàng bị một gã đàn ông xa lạ túm chân lộ ra tư thế xấu hổ. Cũng may là quần dài, nếu mặc quần đùi thì nàng điên lên mất.
- Cô nhận thua sao?
Hướng Nhật cảm thấy buồn cười nhìn đối phương, cũng hơi giật mình, chiều dài hai chân đối phương ngoài dự đoán của hắn, lúc đầu nhìn thì thấy bình thường nhưng nắm trên tay mới phát hiện nó dài kinh người. Tuy rằng chỉ cao hơn mét bảy nhưng chân dài chả kém gì Nhâm Quân.
- Đừng hòng!
Tiết Băng cắn răng oán hận nhìn hắn. Muốn nàng nhận thua là chuyện không thể! Chưa nói đến vấn đề phần thưởng, chỉ cần bị một gã đàn ông đối xử như vậy nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu.
- Tôi cũng sẽ không thả ra.
Hướng Nhật bĩu môi, không nhận thua thì sao chứ? Xem cô bé kiên trì được đến khi nào?
- Các chị em, lên cả đi.
Tiết Băng không khách khí, nếu bản thân không xử được, chung quanh chẳng phải vẫn còn các tỷ muội sao?
- Ai dám đến đây?
Thấy đám nữ sinh lao tới Hướng Nhật liền quát lớn, bước tới trước ôm Tiết Băng vào lòng, giờ cao chân đối phương lên, cứ như vậy giữ nguyên tư thế số 4 cực kì xấu hổ.
- Mau thả Tiết lão sư ra.
Người chung quanh sợ ném chuột vỡ bình vội vàng ngừng lại, căn bản không dám tiến lên.
- Cái này không được, nàng còn chưa nhận thua ta sẽ không bỏ ra.
Hướng Nhật không thèm để ý ánh mắt hung ác của đám người này.
- Tôi cảnh cáo anh, nếu không chịu thả ra thì đừng hòng nghĩ đến chuyện ra ngoài!
Tiết Băng bắt đầu uy hiếp, nghĩ đến thân thể còn bị hắn ôm lấy nàng vẫn còn chết lặng.
- Tôi cũng muốn xem các người làm sao cản tôi ra ngoài.
Hướng Nhật mỉm cười, ôm đối phương thật chặt, cảm giác mềm mại không tệ. Mà đối phương thường xuyên rèn luyện nên thân hình đẫy đà, ôm vào rất sướng. Rời vào hắn còn bị đối phương không ngừng chiếm tiện nghi, Tiết Băng cẳn răng hung tợn nói:
- Được, tôi nhận thua!
- Phần thưởng.
Hướng Nhật không hề quên, thực ra chủ yếu là hắn muốn dạy dỗ đối phương, ai bảo cô nàng này muốn dùng thủ đoạn hèn hạ với thằng em của hắn.
- Tôi đáp ứng anh!
Tiết Băng đã quyết thì không cần nghĩ ngợi thêm.
- Vậy có phải xong không, sớm như vậy thì chẳng cần tổn thương hòa khí.
Hướng Nhật biết đối phương không cam lòng nhưng hắn tuyệt đối không bỏ qua. Quả nhiên Tiết Băng vừa được tự do liền xoay người đá vào sườn hắn, hung hăng đánh vào má Hướng Nhật. Mà hơn chục nữ sinh bên cạnh rất ăn ý cùng đánh tới, nhưng Hướng Nhật sớm đề phòng, lúc Tiết Băng ra tay sớm đã thuấn di sang một bên.
- Bốp.
- Ái ui.
Nữ sinh tránh không kịp bị Tiết Băng đánh vào bả vai cả người bắn ra xa. Một người khác do Hướng Nhật đột nhiên biến mất, tuy phanh gấp nhưng vẫn lao vào nhau. Nhất thời âm thanh đau đớn vang vọng.
- Đánh đám loạn xạ, các người không bị hoa mắt đấy chứ?
Hướng Nhật ở bên cợt nhả, thực đáng đời, tìm ai không tìm lại coi mình là bao cát, coi như dạy bảo một chút.
- Bắt lấy hắn!
Tiết Băng vừa tình táo, tuy giật mình bởi Hướng Nhật đột nhiên biến mất nhưng cũng chỉ nghĩ là đối phương thừa lúc nàng không chuẩn bị mà chạy ra. Đứng lên tiếp tục đánh tới.
- Tới mà bắt.
Hướng Nhật vẫn đứng yên, đợi lúc mấy chục nữ sinh nhào tới hắn lại thuấn di ra ngoài.
- Tôi ở chỗ này.
Tiết Băng cùng đám học sinh nhào tới vô ích, nhìn thấy Hướng Nhật cách xa mười mét liền khiếp sợ không dám tin. Điều này sao có thể?
Rõ ràng đối phương vừa ở đây, chưa đến một giây lại đột nhiên chạy ra đó, mà chỗ xa như vậy là không có khả năng.
- Nói thật nhá, với tốc độ các người không thể bắt được tôi.
Hướng Nhật vừa nói liền biểu diễn chút năng lực thuấn di. Thuấn di tới trước mặt Tiết Băng hơn mười phân khiến nàng sợ hai thét chói tai liên tục lùi về sau. Lại thuấn di đến trước mặt một nữ sinh khác, người này cũng la lên thảm thiết.
Hướng Nhật thuấn di loạn xạ trong sân vận động trước mặt các nữ sinh, năng lực vượt qua sức tưởng tượng này làm cả đám run rẩy. Tiết Băng cũng hoàn toàn quên mất trước đó bị khuất phục, thấy hắn ngừng thuấn di liền bước tới gần. Hướng Nhật không cố ý khoe khoang, chỉ là các nàng bắt nạt đàn ông quen thói, tưởng là ai cũng dễ bắt nạt nên hắn mới dạy cho một bài học nho nhỏ.
(Hết Phần 744 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 745 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 745)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 745: Trò của trò
- Rốt cục anh là người hay là ma?
Tiết Băng hồi phục sau cơn sợ hãi, nhìn Hướng Nhật cảm thấy từng lỗ chân lông đang đựng đứng lên. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
- Yên tâm, tôi là người, chỉ là có chút năng lực đặc thù thôi.
Hướng Nhật đoán được gì đó, khẽ mỉm cười nói:
- Đúng rồi, chỗ các người thực sự không có một lão già họ Trương à?
- Không có.
Tiết Băng lắc đầu. Biểu hiện của Hướng Nhật khiến nàng không dám đối đãi với hắn như người thường, nhưng chẳng lẽ đối phương thực sự đến tìm người?
- Quên đi.
Hướng Nhật cũng không nhiều lời, nhìn bộ dạng đối phương thì rõ ràng nàng không hề giấu diếm. Bỏ đi.
- Này, anh chờ một chút.
Tiết Băng vội kêu hắn lại.
- Không phải muốn tôi tiếp tục chơi với cô một lần nữa chứ?
Hướng Nhật dừng lại cười cười nhìn Tiết Băng.
- Công phu vừa rồi của anh, có thể dạy chúng tôi không?
Tiết Băng có chút xấu hổ, những nữ sinh bên cạnh nghe nàng nói cũng nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt nóng bỏng đầu chờ mong, cảm giác thù hận lúc trước cũng bay mất. Hướng Nhật dở khóc dở cười, thì ra là cái này, kiên quyết lắc đầu nói:
- Không thể!
- Vì sao?
Tiết Băng dò hỏi, cảm giác như nếu không giải thích rõ ràng sẽ bị trời phạt vậy.
- Bởi vì các người không có tiềm lực.
Hướng Nhật liền đả kích.
- Tiềm lực?
- Được rồi, như kiểu có một số người trời sinh ra đã có thể làm được, mà cũng có người dù làm thế nào cũng không ra, đây chính là tiềm lực. Mà mấy người thì không có.
Hướng Nhật chỉ chỉ đám nữ sinh, nghe lời này xong cả đám liền trừng mắt nhìn hắn.
- Tôi không tin!
Tiết Băng rất tức giận cho rằng Hướng Nhật không có ý dạy các nàng nên mới bịa ra lí do để lừa gạt.
- Không tin thì tôi cũng chịu, tôi nào có nghĩa vụ bắt các cô phải tin chứ?
Hướng Nhật bĩu môi, đừng nói là không thể dạy thuấn di, dù có thể hắn cũng không dạy cho người khác, trừ khi là phụ nữ của mình.
- Anh....
Tiết Băng khó thở, vốn trong mắt nàng ông chủ quyền quán đã rất lợi hại, công phu của nàng đều là ông chủ dạy, nhưng hôm nay mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, công phu dịch chuyển tức thời này học được người đó còn là đối thủ chăng?
- Đừng anh anh tôi tôi, đôi lúc mơ mộng chả tốt lành gì đâu.
Hướng Nhật nhìn ánh mắt sáng rực vừa rồi của nàng chả lẽ còn không biết nàng nghĩ gì?
- Chỉ cần anh dạy tôi, cái gì tôi cũng có thể đáp ứng, làm bạn gái anh cũng được.
Vừa thấy Hướng Nhật muốn đi Tiết Băng liền cuống lên, cái gì nàng cũng nói ra. Những nữ sinh bên cạnh thấy huấn luyện viên đột nhiên vô sỉ như vậy đều cảm thấy mất mặt, vô cùng xấu hổ.
Hướng Nhật cẩn thận đánh giá Tiết Băng một lượt, không bỏ sót một mi li mét tựa như xem xét một món đồ có hứng thú và tính toán giá trị của nó.
- Cuối cùng là sao?
Tiết Băng bị soi mói thì xấu hổ đỏ mặt, thấy Hướng Nhật nhìn lâu không nói gì liền hỏi. Có lẽ bị Tiết Băng thức tỉnh, Hướng Nhật vẫn nhìn chằm chằm vào nàng nói:
- Cô cũng chẳng thể điều thay đổi dung mạo đúng không? Bây giờ xấu quá, tôi chả cần.
- Thích chết!
Khuôn mặt Tiết Băng đỏ bừng, nàng là đại mỹ nữ, không biết bao nhiêu kẻ theo đuổi xếp hàng chật phố, giờ chủ động đưa đến không ngờ lại bị chê xấu. Cái này thực sự là một điều nhịn, chín điều nhục.
- Đồ đểu cáng nhà anh, không biết xấu hổ, đê tiện, vô sỉ, thối tha... Chỉ biết bắt nạt đàn bà con gái...
Làm một tráng như pháo khiến Hướng Nhật choáng váng mà những nữ sinh bên cạnh cũng ngất ngây, chưa từng thấy Tiết lão sư luôn nhã nhặn lại có thể mắng người không tiếc lời mà dường như chưa có xu thế dừng lại như vậy.
Hướng Nhật buồn bực, đây là cô nàng mạnh mẽ lúc trước sao? Sao cảm giác lại giống đứa trẻ con bị người ta cướp mất đồ chơi vậy? Không thèm quan tâm đến cô!
Thầm nói một câu, Hướng Nhật xoay người muốn đi, không hề có ý quay đầu lại. Nhưng tay vừa chạm vào cánh cửa thì điện thoại vang lên, Hướng Nhật kéo cửa bước ra rồi bắt máy. Là Trương lão gọi tới, mở miệng ra liền mang lời lẽ khinh miêt:
- Thằng nhóc, phởn chưa?
- Phởn cái gì?
Hướng Nhật ngẩn người, lại nhớ ra đây là chỗ lão già bảo mình tới, hắn cũng không điên mà nói sai địa chỉ, chẳng lẽ lão già này sớm tính chơi mình rồi?
- Hữu gia quyền quán chơi vui chứ?
Quả nhiên Trương lão nói luôn kế hoạch từ đầu của lão.
- Ông cố tình chơi tôi?
Hướng Nhật giận đến mức suýt nữa bóp nát điện thoại.
- Đừng nói khó nghe thế, biết vì sao ta bảo ngươi tới không?
Dường như Trương lão không mất vui bởi đùa giỡn Hướng Nhật mà cảm thấy áy náy mà dường như cực kì đắc ý.
- Có cái rắm gì thì đánh đi.
- Bởi hữu gia quyền quán có một đồ đệ của ta, cũng là sư điệt của ngươi.
- Sư điệt của ta?
Hướng Nhật cảm thấy là lạ, cảm giác không tồi, mình cũng có sư điệt? Nhưng mà hắn nghĩ gì đó liền hỏi:
- Tiết nha đầu kia có phải sư điệt của tôi?
- Ngươi nói đúng rồi, nha đầu Tiết Băng? Nàng sao có thể là đồ đệ của ta chứ? Nàng là đồ đệ của sư điệt ngươi, cũng ngang hàng với học trò của học trò ngươi.
- Học trò của học trò.
Hướng Nhật không biết nói sao cho phải, tuy hai đời cộng lại tuổi tác không lớn lắm nhưng cũng chưa đến mức có con cháu chứ?
- Không sai, đương nhiên nàng phải gọi ngươi một tiếng sư thúc tổ. Sao nào? Nha đầu kia rất đẹp đúng không, nếu ngươi hạ mình theo đuổi sư huynh ta cũng rất ủng hộ.
- Có cái cục ***!
Hướng Nhât mắng, lão già này đúng là chập mạch, sớm biết vậy mình không thèm ra ngoài, thà ở nhà nằm còn sướng hơn.
- Hôm nay sư huynh ta tâm tình tốt, không so đo với ngươi.
Trương lão càng thêm phần đắc ý. Hướng Nhật không thèm nghe, hung tợn nói:
- Không có việc gì thì té.
- Ta còn chưa nói...
“Xong” còn chưa ra thì Hướng Nhật đã cúp máy, lão già này làm người ta điên mất!
Nhưng chỉ vài giây điện thoại lại rung, vẫn là Trương lão gọi tới. Hướng Nhật đoán lão già kia tức sặc máu rồi lòng cũng thư thái nhận điện.
Bên kia truyền tới âm thanh hổn hển:
- Thằng nhóc, ngươi ngắt điện thoại của ta, ta...
- Nếu không nói đàng hoàng tôi lại cúp máy.
Hướng Nhật ngắt lời.
- Đừng cúp máy! Nói đàng hoàng đây.
Bởi thằng nhóc này cũng không phải con cháu gì của lão nên Trương lão tin rằng hắn dám ngắt điện thoại, vội vàng thỏa hiệp.
- Nói đi, tôi đang nghe.
(Hết Phần 745 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 746 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 746)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 746: Hai lựa chọn
- Ngươi đã nghe tới Ưng trảo môn chưa?
Giọng Trương lão cực kì đứng đắn, cực kì âm trầm.
- Đã nghe.
Hướng Nhật đáp tỉnh bơ.
- Nghe rồi thì tốt, ta đã nói với ngươi...
- Bạch Mi Ưng Vương là môn chủ Ưng trảo môn đúng không?
Đột nhiên Hướng Nhật xen vào. Bên kia truyền tới âm thanh cứng ngắc cùng bất lực:
- Thằng nhóc thối tha, ngươi xem trên TV đúng không...
- Không đùa nữa, nói về Ưng trảo môn đi, đã nghe qua nhưng là ở trong tiểu thuyết.
Hướng Nhật không cho lão già này cơ hội nổi đóa, giọng nói cũng trở nên nghiêm chỉnh.
- Hừ!
Trương lão hừ lạnh nói:
- Ưng trảo môn là tồn tại chân thực, cũng là kẻ địch lớn nhất của Thiên Ưng Môn chúng ta...
- Đợi đã, cái gì Ưng trảo môn với chả Thiên Ưng môn, ông giải thích rõ ràng xem nào, tôi càng nghe càng hồ đồ rồi.
Hướng Nhật nghe cũng ngẩn ra, sao cảm thấy giống truyện kiếm hiệp thế này. Trương lão nén giận nói:
- Phái chúng ta gọi là Thiên Ưng Môn, kế thừa mười tám luật lệ hảo hán...( Chém bừa)
- Chuyện xưa thì miễn đi, không rảnh mà nghe, tôi đang mù mơ, ông nói rõ xem Ưng trảo môn là cái quái gì?
Hướng Nhật không dài dòng văn tự, chỉ muốn biết tại sao Ưng trảo môn vào Thiên Ưng môn lại kết thù là đủ.
- Ưng trảo môn tách ra từ Thiên Ưng môn chúng ta, tóm lại chính là “Phản đồ”. Cứ ba năm Thiên Ưng môn đều cùng Ưng trảo môn đánh cuộc một lần, bên thắng sẽ được ra lệnh cho bên thua. Còn một tháng lẻ ba ngày là tỷ thí với Thiên Ưng môn, vậy nên lần này ta chọn ngươi...
- Tôi từ chối.
Hướng Nhật chưa đợi Trương lão nói xong liền bác bỏ đề nghị.
- Thằng nhóc chết tiệt, ngươi không thể cự tuyệt, ngươi do ta thay mặt sư phụ nhận đồ đệ, là người Thiên Ưng môn chúng ta, trận đấu này ngươi phải đi, không thể không đi.
Trương lão giọng đanh thép, không cho phép từ chối.
- Tôi đi không tốt lắm.
Hướng Nhật mặc kệ cái hoạt động gì của Ưng trảo môn hay Thiên Ưng môn, dù sao cũng chả liên quan gì tới hắn. Biết ép buộc không xong Trương lão liền mềm giọng:
- Sư đệ, lần này ngươi nói gì cũng phải giúp ta, ngươi biết không? Thiên Ưng môn chúng ta đã thua năm lần liên tục rồi.
- Năm lần?
Hướng Nhật líu lưỡi, đây không phải là bị chèn ép mười lăm năm sao? Lão già này vẫn còn tâm tư thay sư phụ đã khuất núi thu đồ đệ, già mà gân, đại khái đúng là lão già mặt dày mày dạn. Nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra:
- Sư huynh, ông lợi hại như vậy sao không tự thân xuất mã đi?
Trương lão thở dài:
- Ài, ngươi không biết, trước đó sớm đã ước định chưởng môn thì không được tự mình tham gia đánh cuộc.
- Ông là chưởng môn?
Hướng Nhật sửng sốt.
- Ừm, đúng vậy.
- Vậy thủ hạ của ông không có ai ra hồn à?
Nếu là môn phái thì cao thủ phải hàng đàn, Hướng Nhật không tin là không có ai biết đánh đấm.
- Ta có một đồ đệ.
Trương lão nói giọng cực kì buồn bã. Hướng Nhật tức điên lên:
- Ông đừng nói là cả cái Thiên Ưng môn chỉ có hai... không, ba người, ông cùng đồ đệ và tôi chứ?
Hướng Nhật nói trắng ra khiến Trương lão ấp úng không biết nói sao, nhưng có vẻ là đúng. Hướng Nhật không biết nói gì, điên mất thôi, cả Thiên Ưng môn được ba mống, ngoài mình cũng chỉ còn hai người, một chưởng môn và một tên lính quèn, chưởng môn không thể tự ra tay, thằng lính đành phải lên, chả trách mà trước đến giờ bị muối mặt đến vậy.
- Đúng rồi, Ưng trảo môn có mấy tên.
- Cái này ta cũng không rõ, nhưng mà dường như... hình như nội môn đệ tử ba trăm người.
Trương lão nói mà cảm thấy xấu hổ.
- Chúng ta ba người, bọn kia nội môn đệ tử đã ba trăm, không chừng ngoại môn đệ tử phải ba nghìn, so ra thì... Sư huynh, ông đúng là nhân tài cmnr.
Hướng Nhật không biết làm sao khích lệ lão già này, càng không biết dùng lời nào mà biểu lộ sự khâm phục khó kể xiết này.
- Thế nên sư đệ, ta lấy thân phận chưởng môn cầu ngươi, lần này nhất định phải ra tay giành lại thể diện!
Trương lão ném hết trách nhiệm lên người Hướng Nhật.
- Việc này tôi hơi lo.
Thấy Trương lão đáng thương Hướng Nhật cũng có chút đồng tình, cũng được, lúc trước nhận ân huệ cũng nên trả chút nhân tình.
- Sư huynh, ông đem chức trưởng môn nhường cho đệ tử sau đó tự mình ra tay.
Đột nhiên Hướng Nhật nghĩ ra một ý kiến tuyệt diệu.
- Vô dụng. Ngươi cho rằng ta không nghĩ qua sao? Lúc trước sớm đã ước định đã làm chưởng môn thì không thể tham gia.
- Ai đặt ra cái quy định chó má này?
Hướng Nhật tức điên lên, rốt cục là tên bệnh hoạn nào?
- Khụ khụ...
Đột nhiên Trương lão ho khan.
- Sư đệ, ta biết ngươi khó xử, nếu ngươi không muốn ra tay ta cũng không trách, nhưng ngươi có thể giúp ta một việc?
Đột nhiên Trương lão đổi chủ ý làm Hướng Nhật giật mình, lão già này không muốn đối phó Ưng trảo môn nữa sao?
- Nói đi.
- Nha đầu Tiết Băng kia ngươi đã gặp, nàng rất có tư chất nhưng tạm thời chưa biết sự tình bổn môn, ta muốn ngươi thay sư phụ dạy nàng. Dạy làm sao đánh bại được cao thủ lần này Ưng trảo môn phái ra...
- Khụ khụ...
Hướng Nhật ho sặc sụa, đá sang nha đầu họ Tiết kia. Còn dạy thành cao thủ? Cái này còn khó hơn chính mình làm. Lão già này chơi khó nhau sao?
- Sư huynh, ông xác định không phải già quá lú lẫn rồi chứ?
- Sư đệ, hai lựa chọn cho ngươi tự quyết định,
Hiển nhiên lần này lão già sớm đã gài Hướng Nhật, thực sự lần này hắn muốn có được chiến thắng.
- Thử một cái đã. Dạy.
Hướng Nhật nói lời này có chút đáng khinh nhưng cũng không có ý nghĩ xấu xa gì với nha đầu họ Tiết kia, quá lắm thì cũng chỉ là trêu đùa nàng thôi. Dù sao cũng rảnh rỗi, nếu không được thì hắn sẽ ra tay sau. Hắn cũng chả mong thực sự sau một tháng biến người có chút căn cơ vĩ thuật hiện đại dạy thành một cao thủ.
- Tốt lắm, sư đệ. Trước tiên ngươi ở hữu gia quyền quán chờ ta một chút, ta cho sư điệt qua tìm ngươi... Ừm, ta cũng tới, có chuyện gì đến rồi bàn.
Nói xong Trương lão liền cúp điện thoại.
Hướng Nhật cất điện thoại vào túi, cảm thấy kỳ quái, có chuyện gì khó nói qua điện thoại lại phải gặp mới được? Quay đầu nhìn nhìn cửa còn chưa đóng mà bên trong thì không nghe được âm thanh “hây ha” nữa, hoàn toàn yên tĩnh. Hướng Nhật bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn đi vào thuận tiện xem đồ đệ tương lai kiêm đồ đệ của sư diệt ra sao, có phải đang chửi rủa um sùm không.
(Hết Phần 746 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 747 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 747)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 747: Bái sư
- Không phải anh đi rồi sao?
Thấy Hướng Nhật vào, Tiết Băng mắt đỏ gay liền lao tới. Mắt sưng húp dường như lúc Hướng Nhật nghe điện thoại thì đã khóc.
- Khà khà, chỉ đùa cô một chút, nhận cô làm học trò của học trò sao tôi có thể bỏ qua chứ?
Hướng Nhật cười làm lành, không thèm để ý vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, đi đến trung tâm sân vận động xem xét chung quanh, dường như sự việc vừa xảy ra chỉ là ảo giác vậy.
- Học trò của học trò là sao?
Tiết Băng sửng sốt.
- Là đồ đệ của đồ đệ, đồ đệ đời thứ ba của tôi.
Hướng Nhật nói bâng quơ, ánh mắt liếc ngang đảo dọc.
- Là có ý gì?
Tiết Băng bị Hướng Nhật quay đến chóng mặt nhưng nàng vẫn nhớ rõ người này nói nàng xấu xí, cần đi trùng tu di tích nên ấn tượng với hắn chả tốt đẹp gì.
- Dạy cô loại công phu vừa rồi, thấy sao?
Hướng Nhật quay đầu lại, không hề chớp mắt nhìn Tiết Băng. Sau này tìm lí di thoái thác gì mặc kệ, cứ dụ nàng mắc câu rồi tính tiếp.
- Anh thực sự dạy tôi?
Tiết Băng kích động, quên luôn cơn tức vừa rồi.
- Đúng.
Hướng Nhật gật đầu.
- Anh không gạt tôi?
Tiết Băng không tin nổi, vừa rồi thậm chí làm “bạn gái” một cách nhục nhã cũng nói hết lời đối phương vẫn chẳng đồng ý, giờ sao lại muốn dạy chứ?
- Lừa cô có ngon lành gì chứ?
Hướng Nhật hỏi. Tiết Băng không biết nói sao, vốn muốn nói hắn ham mê sắc đẹp của mình nhưng nhớ lại lời của đối phương không chút lưu tình thì liền nuốt lại.
- Sao lại thay đổi chủ ý, tôi nghi ngờ là anh đang nói giỡn.
Tiết Băng không ngu ngốc, nàng vô cùng cảnh giác, nếu không làm rõ ràng ra, dù đối phương có thực sự muốn dạy nàng công phu thuấn di thì nàng vẫn phải vô cùng cẩn thận. Hướng Nhật thầm khen ngợi, xem ra cô nàng họ Tiết này cũng không ngốc lắm, vẫn có chút thông minh.
- Nói thật cho cô biết, sư phụ của cô, cũng là sư điệt của ta, nên cô là đồ tôn của tôi rồi, tôi không dạy cô thì dạy ai đây?
Hướng Nhật nói cực kì danh chính ngôn thuận.
- Rốt cục anh muốn nói cái gì!
Tiết Băng càng thêm mù mờ.
- Đợi chút, sư phụ của cô sắp tới, đến lúc đó sẽ rõ thôi.
Hướng Nhật khoát tay, giờ nói gì nàng cũng nghi, cứ để sư phó với sư tổ nàng đến thuyết phục.
- Vừa rồi anh gọi điện thoại là của sư phụ tôi?
Nghe Hướng Nhật nói vậy, Tiết Băng liền hiểu ra gì đó, do Hướng Nhật đổi ý sau khi nghe điện, có phải do bà chủ nàng gọi hắn không?
- Cũng coi là vậy.
Tiết Băng có chút bất mãn, kẻ này thái độ quá kém. Dù sao thì mình cũng là đại mỹ nữ....Bỏ đi, rõ ràng mắt kẻ này có vấn đề, nếu không sao lại bảo mình đi trùng tu tôn tạo gì chứ?
Lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng “két”, rất nhanh hai người bước vào, một già một trẻ, một nam một nữ. Nam ngoài sau mươi, tóc hoa râm, mặc trang phục kiểu nhà Đường, thân thể cực kì tráng kiện. Nữ thực ra cũng khó nói, hơn ba mươi hay gần bốn mươi gì đó, đồ công sở, trang điểm nhạt, tuy rằng không đáng yêu như những cô bé mười bảy mười tám nhưng mị lực các nàng kia lại không thể sánh bằng, rất có phong phạm Ngự Tỷ( Gái hơn tuổi, tài năng gì đó, mãi mới có người giải thích mệt vật vờ)
Lão già mặc trang phục kiểu nhà Đường là Trương lão, nụ cười gian trá của lão làm Hướng Nhật muốn nện cho một đấm. Còn cô nàng bên cạnh Hướng Nhật cũng đoán được, khẳng định là đồ đệ của lão già này, cũng không ngờ lại quyến rũ đến vậy.
Nhìn hai người tay trong tay Hướng Nhật liền suy nghĩ độc địa, có lẽ hai người này gian díu với nhau. Nếu không sao lão già không thu đồ đệ khác mà lại nhận cô nàng thành thục mê người này. Hướng Nhật chả tin hai người này trong sạch.
- Bà chủ.
Tiết Băng thấy hai người vào cũng không thất lễ nhìn chằm chằm như Hướng Nhật, vội vàng cung kính chào một tiếng. Mặc dù là bà chủ dạy võ nhưng cũng không gọi mình là đồ đệ nên đành gọi là bà chủ. Nữ sinh chung quanh đều đến chào, hiển nhiên cực kì cung kính bà chủ này.
Cô nàng quyến rũ kia gật đầu với Tiết Băng cùng học sinh, sau đó bước tới trước mặt Hướng Nhật cung kính hành lễ:
- Chu Yến ra mắt sư thúc.
- Khách khí, khách khí, ta và sư phụ cô giao tình vài chục năm...
Hướng Nhật bắt đầu chém gió tứ tung, suýt nữa thì nhả ra tiếng chị dâu, may là phanh gấp không thì thực sự là mất mặt. Đánh giá Hướng Nhật, Chu Yến che miệng cười, đối với vị tiểu sư thúc này đương nhiên nàng biết là sư phụ thay sư tổ nhận đệ tử, hiển nhiên không cho rằng đối phương có giao tình mấy chục năm. Chẳng qua nhìn tận mặt vẫn không tin nổi, vị tiểu sư thúc này quá trẻ, còn nhỏ hơn đồ đệ mình mấy tuổi, hắn thực sự mạnh ngang với sư phụ sao? Nếu như vậy thì lần tỷ thì này không cần lo lắng rồi.
Thực ra nàng không biết sư phụ nàng da mặt dày như tường thành đã dát vàng lên mặt mình. Lần đầu tiên gặp tiểu sư thúc thử sức thiếu chút nữa đã mất mặt. Tiết Băng nghe bà chủ xưng hô thì trợn mắt, không tin nổi, còn kinh hãi hơn cả việc Hướng Nhật thuấn di lúc trước. Người này thực sự là sư thúc của bà chủ, nhưng sao trẻ quá vậy chứ? Thực ra ông lão mặc trang phục nhà Đường bên cạnh Tiết Băng chào hỏi cũng là người đàn ông duy nhất tiến vào quyền quán không xảy ra tranh chấp với nữ sinh, chẳng qua họ thấy người này đi cùng bà chủ cùng thái độ cung kính của bà chủ nên không ai gây khó dễ cho lão.
Đám nữ sinh ở bên cũng kinh ngạc, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về Hướng Nhật, không ngờ kẻ vừa lộ ra thần công thuấn di kinh thế hãi tục lại là sư thúc của bà chủ, thực khó ngờ!
- Băng Băng, công tác quyền quán từ này để ta dạy, em sẽ do sư thúc tổ dạy bảo.
Cô nàng quyến rũ kéo Tiết Băng sang, nhẹ nhàng vỗ vai ánh mắt cực kì hiền từ. Tiết Băng cực kì ngạc nhiên nhưng cũng hiểu được, vừa rồi Hướng Nhật nói thật, quả thực hắn muốn dạy mình mà mình cũng có thể học được công phu thuấn di.
- Dạ, bà chủ.
Tiết Băng kích động gật đầu.
- Sau này đừng gọi ta là bà chủ, gọi là sư phụ đi.
- Sư phụ.
Tiết Băng liền quỳ xuống dập đầu ba cái. Tuy rằng hiện đại không gò bó nhưng nàng chứng kiến sự lợi hại của bà chủ, chồng gạch mười viên bà chủ nhẹ nhàng vung tay là toàn bộ vỡ nát. Công phủ chỉ có trên TV này lần đầu tiên nàng thấy liền quyết định sẽ học võ thuật, vài năm tuy rằng không được như bà chủ nhẹ nhàng chém nát chồng gạch nhưng chục tên đô con bình thường nàng không thèm để vào mắt. Nghe thấy bà chủ muốn nhận mình làm đồ đệ, nghĩ tới sẽ học thêm công phu lợi hại thì lễ bái sư chẳng thể qua loa.
(Hết Phần 747 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 748 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!