Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 788)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 788: Kẻ phía sau màn
- Cướp hàng của tao mà muốn chạy, trên thế giới này làm gì có chuyện ngon ăn như vậy?
Hướng Nhật nhẹ nhàng nhảy từ lan can xuống, độ cao vài mét không tính là gì. Đám Vương Quốc Trung kinh hoảng, nhớ đến màn quỷ quái vừa nãy liền liên tưởng ra gã mặc âu phục không ăn đạn khẳng định là đối phương nhúng tay vào. Nhưng nghĩ đến đây liền không dám hành động ngu ngốc nữa.
- Mày, là mày...
Mặc dù nghe âm thanh liền biết đó là Hướng Nhật nhưng Vương Quốc Trung tận mắt nhìn thấy vẫn vô cùng khiếp sợ. Chiếc thuyền đã đi được mấy trăm mét, làm sao hắn đuổi kịp, lên thuyền bằng cách nào đây?
- Muốn biết tao lên thuyến thế nào à?
Hướng Nhật nhìn hắn đầy ý tứ, thân thể đột nhiên lơ lửng tựa như có một sợi dây vô hình quấn lấy, có thể tùy ý điều chỉnh độ cao. Hiển nhiên đây là lĩnh vực lực lượng, ở bên trong lĩnh vực mọi thứ đều do Hướng Nhật khống chế. Cảnh này làm cho đám người trên thuyền chết đứng, cũng hiểu ra vì sao từ mấy trăm mét mà hắn đuổi được lên trên tàu, quái vật đạn bắn không chết này còn biết bay.
- Tôi trả hàng cho anh, còn đền một nửa tiền số hàng này.
Vương Quốc Trung cực kì thức thời, mặc dù rất đau lòng nhưng trước kẻ mạnh cũng chỉ có thể làm vậy. Lần này chẳng những không mang được hàng về Hồng Kông mà còn mất trắng một nửa tiền, Vương gia vốn đã không còn bao nhiêu tiền, giờ đây sợ rằng càng thêm xuống dốc.
Mặc dù thái độ Vương Quốc Trung rất thành khẩn nhưng Hướng Nhật không đáp ứng:
- Chỉ một nửa sao? Hàng tao sẽ mang về, còn muốn lấy gấp đôi tiền đền bù tổn thất về mặt tinh thần!
Đối phương muốn cướp hàng của mình cũng chỉ vì tiền, mà Hướng Nhật muốn đối phương lấy ra nhiều như vậy có lẽ so với giết chúng còn tàn nhẫn hơn.
- Hướng huynh đệ...
Sắc mặt Vương Quốc Trung tái nhợt, tiền gấp đôi hắn liều mạng có thể đưa ra, nhưng Vương gia cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt, hắn không thể làm vậy.
- Không có tiền chúng mày sẽ chết!
Bình thản nói một câu, sát khí lạnh lẽo tỏa ra.
- Hướng huynh đệ, dù có giết chúng tôi cũng không lấy được nhiều tiền như vậy.
Vương Quốc Trung tuyệt vọng, Vương gia sụp đổ thì không còn gì cả, mà mấy năm nay kẻ thù Vương gia đắc tội không ít, một khi sụp đổ thì sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng, nói không chừng lúc đó muốn chết cũng không xong.
Hướng Nhật lạnh lùng nhìn hắn, thấy đối phương thực sự không có nhiều tiền như vậy cũng hơi khó khăn. Cũng không thể giết bọn họ, Hướng Nhất không phải kẻ thích giết chóc, việc này không có gì tốt lành.
- Được, một nửa. Trả lời tao một vấn đề chúng mày có thể đi.
Nghĩ một chút Hướng Nhật cảm thấy đơn giản cầm một nửa tiền là tốt nhất, mà hắn còn muốn biết rõ vài vấn đề. Vừa nghe Hướng Nhật nói xong đám người trên thuyền liền thở phào nhẹ nhõm, dù sao đối mặt với quái vật không sợ đạn còn có thể bay bọn họ không hề có hi vọng chiến thắng.
Vương Quốc Trung nghe vậy sắc mặt liền tốt lên, đột nhiên chỉ tên nội gián trên boong tàu:
- Bên kia...
Nghĩ rằng vấn đề sắp hỏi sẽ liên quan tới bí ẩn. Hiển nhiên Vương Quốc Trung không muốn người ngoài nghe được, hơn nữa đối phương còn là nội gián. Hướng Nhật được nhắc nhở liền nhớ ra còn có phiền toái chưa xử lí, lạnh lùng nhìn sang.
Gã mặc âu phục liền lo lắng, rõ ràng vừa rồi mình không ăn đạn mà chết là do quái vật này. Đối mặt với kẻ phi nhân loại hắn không có hy vọng bỏ trốn, chỉ mong hắn cứu mình một mạng:
- Tôi là cảnh sát, nếu tôi mất tích hoặc nửa tháng không liên lạc về tổng bộ thì phía trên sẽ biết tôi gặp nạn, lập tức sẽ ra tay đối phó các người.
- Vậy giữ mày khỏe mạnh để về báo tin sao?
Nực cười, cảnh sát thì sao, vẫn chỉ là một kẻ nhát chết.
- Chuyện lần này tôi không biết gì cả, đi trên biển liền mất trí nhớ trong khoảng thời gian này.
Hiển nhiên gã cảnh sát này cũng không phải sợ chết bình thường, ngay lí do này cũng bịa ra được.
- Hướng huynh đệ, nhất định không được thả hắn, hắn biết rất nhiều...khụ khụ, là hắn đã thấy chúng ta gặp mặt.
Vương Quốc Trung cố gắng thuyết phục Hướng Nhật. Hướng Nhật nhìn Vương Quốc Trung đầy thâm ý, hắn vốn không có ý định giết nội gián kia, nghe Vương Quốc Trung nói lại càng không thể giết, giữ lại gây phiền toái cho hắn cũng tốt.
Giơ tay chỉ lan can thuyền nói với gã mặc âu phục:
- Cho mày con đường sống, nhảy đi, nếu không chết coi như mày may mắn.
Gã mặc âu phục sửng sốt, đám Vương Quốc Trung cũng sứng sờ, dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Muốn mở miệng lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Hướng Nhật liền không dám ho he.
- Hay là mày chán sống?
Thấy gã mặc âu phục ngẩn người Hướng Nhật liền trầm giọng. Kẻ này tỉnh ra, khẽ rùng mình, tưởng rằng Hướng Nhật bảo hắn nhảy là có âm mưu. Không ngờ lại thành ra như vậy, cái này có đáng gì chứ, vội vàng đâm đầu xuống nước.
.
“Tủm” nước bắn tung tóe, trong nháy mắt hắn đã bơi mất dang. Có lẽ sợ Hướng Nhật nuốt lời nên nhanh chóng lặn xuống.
- Hướng huynh đệ
Nhìn gã mặc âu phục trốn đi mặc dù Vương Quốc Trung giận nghiến răng nhưng cũng không dám nói gì, mạng bọn hắn vẫn còn trong tay Hướng Nhật.
- Giờ tao hỏi một vấn đề.
Hướng Nhật nhìn đám người này, ai cũng cầm súng, mặc dù không chĩa vào mình nhưng rõ ràng vẫn đề phòng. Hướng Nhật không quan tâm, nhìn Vương Quốc Trung nói:
- Làm sao chúng mày biết Sở Từ có hàng? Ai nói cho mà biết?
Mặc dù tinh tinh cùng ông anh vợ nói có thể liên quan tới Cuồng Lang nhưng Hướng Nhật vẫn muốn chứng thực.
- Là một người nước ngoài tên Buck.
Vương Quốc Trung thành thật khai báo.
- Buck?
Hướng Nhật ngẩn người, thì ra tin tức lọt từ bên ngoài, cũng quên mất ngoài người của mình còn bọn chúng biết về mớ hàng này, thiếu chút nữa đã hiểu lầm Cuồng Lang. Cẩn thận nghĩ lại thì Cuồng Lang hiểu rõ thực lực của mình mà còn dám ngấm ngầm làm vậy không phải là chán sống sao?
- Nói lúc nào?
Hướng Nhật trầm giọng, mấy ngày trước mình còn lấy đi con chip mà Buck cùng tổ chức thần bí kia giao dịch, không ngờ nhanh như vậy hắn đã thích làm con thiêu thân, muốn chơi trò này với mình. Nhưng Hướng Nhật đoán khẳng định Buck không biết mình đoạt món đồ kia, có lẽ chuyện này chỉ là trùng hợp. Nhưng Buck cho bên Hồng Kông biết phía mình có hàng thì cũng không có ý đồ tốt đẹp gì.
U u u...
Vương Quốc Trung muốn trả lời thì đột nhiên mấy chục chiếc đèn chiếu sáng rực, tiếng moto nước cùng với còi tàu truyền tới:
- Các người đã bị bao vây, đừng phản kháng vô ích...
- Là đội chống buôn lậu, mau tăng tốc!
Vương Quốc Trung biến sắc, vội vàng rống lên. Hướng Nhật cũng giật mình, đội chống buôn lậu tới chơi sao? Mặc dù hắn có thể dễ dàng chạy đi nhưng hai bao hàng không thể giữ lại. Lực lượng vô hình dù cường đại cũng không thể xách theo hai cái bao mấy trăm kí bay hàng cây số, mà một khi rơi xuống biển thì đi tong.
(Hết Phần 788 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 789 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 789)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 789: Kẻ phía sau màn
- Hướng huynh đệ, làm sao bây giờ?
Vương Quốc Trung luống cuống, tuy rằng trước đó hắn chuẩn bị kĩ càng nhưng có Hướng huynh đệ ở đây lại là chuyện ngoài ý muốn, gặp phải đội hải quan chống buôn lậu, trước đó ngăn cản mọi hoạt động thông tin của thủ hạ, kể cả nội gián kia, mà hắn luôn ở bên cạnh mình không thể nào mật báo.
Nhưng nghĩ một lúc lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhất định thằng khốn kia báo cho hải quan, chúng ta không nên thả nó đi.
Lúc này oán than cũng đã muộn, đương nhiên Hướng Nhật không ngây thơ như thế, hắn đã tính đến hoàn cảnh xấu nhất, lần này mất hàng nhưng vẫn lấy được nửa tiền.
- Ném hàng xuống biển, súng ống phi tang đi, đừng để lại dấu vết.
Hướng Nhật lạnh lùng ra lệnh, hàng là của hắn, hắn chưa mở mồm không ai dám động vào. Quả nhiên Hướng Nhật vừa nói thì hai gã to con canh giữ cái bao liền nhấc nó lên ném xuống biển, súng cũng quẳng theo. Đương nhiên Vương Quốc Trung cũng không giữ súng trong tay, làm ổn thỏa, xác định không còn gì chướng mắt thì mới bắt đầu chờ chiếc thuyền từ xa tới.
Tổng cộng có sáu chiếc bao chung quanh thuyền của hắn, hiển nhiên trước đó sớm đã có kế hoạch vẹn toàn, ngăn ngừa mục tiêu bỏ chạy. Hướng Nhật nhìn đội thuyền chống buôn lậu này càng lúc càng gần, mặc dù có giấy chứng nhận nên không sợ bị bắt nhưng Hướng Nhật không muốn rước lấy phiền toái.
- Tôi đi trước, mấy người tự lo đi, nhớ kĩ là nợ một nửa tiền hàng, có thời gian tôi sẽ đến Hồng Kông lấy.
Hướng Nhật đạp lên boong tàu khiến du thuyền chao đảo rồi phóng người lên cao bay vào trong màn đêm. Dù đã nhìn thấy Hướng Nhật bay nhưng đột nhiên trông thấy đám Vương Quốc Trung vẫn sợ hãi, trong mắt hiện rõ vẻ hâm mộ, nếu mình có khả năng bay lượn thì sợ gì hải quan chứ?
Lướt trên không trung hơn ngàn mét Hướng Nhật cảm thấy khó có thể nhìn về phía sau, từ xa chiếc thuyền của Vương Quốc Trung đã bị vây lại, sáu chiếc thuyền chống buôn lậu chiếu đèn sáng rực nhất thời làm một vùng trở nên nổi bật, còn có âm thanh mơ hồ truyền tới.
Hướng Nhật từ từ dừng lại giữa không trung, phóng ra lĩnh vực nhẹ nhàng hạ xuống nước, mặc dù hắn rất giỏi bơi lội nhưng cũng không muốn mình bị ướt. Thu nhỏ lĩnh vực lại bó sát vào thân thể có tác dụng ngăn nước, gần nửa lĩnh vực ở trên mặt nước có tác dụng cung cấp không khí và quan sát chuyện xảy ra trên mặt biển.
Lĩnh vực ở dưới biển cũng có thể di chuyển tự do như trên mặt đất, Hướng Nhật cũng rất bất ngờ, chỉ tiếc là tốc độ hơi chậm, mà không chế phương hướng cũng hơi khó, còn thuấn di thì đừng mơ.
Gần tới bến tàu Hướng Nhật liền thả lỏng, đang chuẩn bị lao lên thì ngọn đèn trên bến tàu lóe sáng, một đám ngưỡi xuất hiện trong tầm mắt, Hướng Nhật nhận ra đó là đặc công trang bị tận răng.
Hướng Nhật liền tỉnh táo lại, ngừng việc tăng tốc, xem ra hải quan đã chuẩn bị đầy đủ, ngay cả đặc công cũng tới phối hợp. Sau đó Hướng Nhật lại nghe tiếng moto nước, quay đầu liền thấy bốn chiếc thuyền vừa nãy đến gần thuyền của Vương Quốc Trung bắt đầu tìm kiếm chung quanh, đèn chiếc sáng rực cả một vùng biển.
Hướng Nhật liền hiểu ra, nhất định là phía hải quan biết có kẻ lọt lưới nhưng Hướng Nhật dám chắc đám Vương Quốc Trung không dám khai mình ra, kẻ dám bán đứng mình cũng chỉ có con chuột nhát chết cảnh sát nằm vùng kia.
Thì ra hắn đã lên thuyền hải quan, Hướng Nhẩt chỉ biết cười khổ nhưng cũng không hối hận bởi thực lực hiện giờ của hắn sáu chiếc thuyền có cũng như không. Còn đám người trên thuyền mình mà muốn ra tay thì đừng mong kẻ nào chạy thoát.;
Chỉ là Hướng Nhật không làm vậy, thoáng nhìn qua đặc công trên boong tàu, hắn lại lặn vào trong nước bắt đầu suy tính, không phải chỉ chỗ này có bến tàu, những nơi khác còn rất nhiều, còn cả bãi biển nữa. Còn chuyện xảy ra trên biển hắn biết sự khôn khéo của Vương Quốc Trung, không có chứng cứ dù nội gián có chứng minh thì hắn cũng chẳng sợ.
Chậm rãi di động không biết bao lâu, Hướng Nhật không còn trông thấy mấy chiếc thuyền kia nữa, mà nhìn về phía trước thành phố Bắc Hải như một hòn đảo rực rỡ cực kì mỹ lệ. Hướng Nhật giật mình không ngờ bởi lung tung lại đi xa đất liền đến vậy. Điều chỉnh một chút rồi hắn bắt đầu bởi về phía Bắc Hải.
Nhắm mắt lại Hướng Nhật nghe thấy âm thanh du dương truyền tới, còn có cả tiếng ồn ào làm Hướng Nhật bừng tỉnh, chỉ thấy gần bên cạnh hắn có một chiếc thuyền đi tới.
Ngọn đèn trên thuyền lóe lên, rất nhiều người đi lại trên boong, còn nghe rõ ràng âm thanh nam nữ cười đùa dường như đang tổ chức vũ hội, tình cảnh náo nhiệt như vậy ban ngày cũng khó gặp, lúc này đã hơn 11 giờ, phần đông mọi người đều đã đi ngủ.
Không ngờ ở vùng biển Bắc Hải lại tổ chức dạ hội náo nhiệt như vậy, chủ nhân du thuyền cũng tuyệt đối là kẻ có máu mặt ở Bắc Hải, có lẽ cũng phải hạng nhất nhì trong thành phố, chỉ con thuyền này giá trị cũng mấy trăm triệu. Nếu đã gặp Hướng Nhật cũng không vội về, thuận tiện lên thuyền nghỉ ngơi một lát.
Càng tới gần lại càng cảm nhận được sự xa hoa của nó, ở bên du thuyền có khắc tên một người, Hải Thần Công Chủ Hào. Tên rất bình thường, Hướng Nhật không chút khách sáo cầm xích giữ neo nhảy lên thuyền.
Trên boong tàu, so với nơi sáng như ban ngày kia thì chỗ này hơi âm u, có thể thấy được du thuyền lớn đến cỡ nào. Lúc Hướng Nhật nhảy lên thì có một người quay lưng về phía hắn, bởi rất nhẹ nhàng cùng với cách khá xa nên đối phong không phát hiện ra.
Nhìn qua thì dáng người này rất tốt, mặc lễ phục dạ hội màu đen khiến đường cong hoàn mỹ của nàng càng thêm mê hồn, nhưng vẻ mặt nàng có chút cô đơn nếu không cũng chẳng đứng một mình ở chốn náo nhiệt này.
- Tô tiểu thư, tìm cô nửa ngày rồi, không ngờ lại đứng một mình ở đây.
Một bóng đen cao cao bước tới, mà cô gái bị gọi là “Tô tiểu thư” cũng ngoảnh mặt đi, trong nháy mắt Hướng Nhật nhìn thấy rõ ràng, là Tô Úc.
(Hết Phần 789 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 790 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 790)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 790: Hồng nhan họa thủy
- Lý tiên sinh.
Tô Úc khẽ đáp thay lời chào. Không nhiệt tình nhưng cũng chẳng làm cho người ta cảm thấy mất lịch sự.
- Đừng gọi tiên sinh khách khí như vậy, cô cứ gọi tên tôi đi, Tô tiểu thư.
Người này bước tới, là một gã thanh niên cao to đẹp trai, cả thân hình toát lên loại mị lực kì lạ. Hướng Nhật nghe thấy thì bĩu môi, mở miệng ra là bảo đừng gọi xa lạ như vậy, gộ tên là đủ, không phải rõ ràng là mong Tô Úc gọi thế sao, thằng ranh này cũng chẳng tốt lành gì cho cam.
- Lý tiên sinh có việc gì không?
Hiển nhiên Tô Úc cũng nghe ra ý tứ của đối phương nhưng vẫn giả vờ không hiểu.
- Thực ra tôi muốn nói vài chuyện với Tô tiểu thư, chuyện nhập cổ phần.
Người này thấy Tô Úc không hoan nghênh hắn nhưng vẫn không bỏ đi mà còn tin rằng nội dung chuyện kế tiếp sẽ rất khoái trá.
- Thật xin lỗi, tài chính cty Hướng Nhật đầy đủ, không cần thêm cổ phần bên ngoài.
Tô Úc lạnh giọng, Lý tiên sinh này là bạn nàng vừa giới thiệu, cũng không quen biết gì nhiều. Đột nhiên nói chuyện nhập cổ phần nên nàng cảm thấy khó chịu. Phải biết rằng cty Hướng Nhật đang phất như diều, thị trường chứng khoán tăng lên mạnh mẽ, giờ người ta muốn nhập cổ phần không phải là muốn mình đưa tiền cho kẻ khác xài sao?
- Tô tiểu thư hiểu lầm rồi, thật ra thì tôi cũng không muốn nhập cổ phần vào cty Hướng Nhật mà là muốn cô nhập cổ phần vào tập đoàn Hạo thị của tôi.
Gã thanh niên mỉm cười, thực ra hắn sớm đoán Tô Úc sẽ nói vậy nên cố ý nói nước đôi cho nàng hiểu lầm. Tô Úc bất ngờ, tập đoàn Hạo thị của Lý tiên sinh nàng biết rõ, giống như Cty Hướng Nhật, cổ phần rất có giá, giờ nhập vào cũng tương đương với việc đưa tiền cho mình.
- Lý tiên sinh, tôi chưa từng nghĩ đến việc này.
Tô Úc không phải người hám lợi, mà trên danh nghĩa cty Hướng Nhật thuộc về nàng nhưng thực sự thì nàng cũng chỉ là người giúp việc. Tuy tiền cty nàng có thể dùng tự do nhưng nàng sẽ không làm vậy.
- Tô tiểu thư, đừng vội từ chối, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, tô chờ tin của cô.
Gã thanh niên khoát tay, trong lòng bức bối, đưa tiền cho còn không biết đường lấy, đúng là quá vô tình. Thú vị. Nhưng nghĩ tới đối phương là chủ nhân của tài sản vài tỷ, cường đại hơn tập đoàn Hạo thị mười mấy lần có lẽ chút tiền nhỏ này sẽ không coi vào đâu.
Nghĩ xong kẻ này liền điều chỉnh tâm trạng, khẽ khom người:
- Tô tiểu thư, không ngại nhảy một bản chứ?
Nói xong liền chỉ chỉ đám nam nữ đang lả lướt trên boong tàu. Tô Úc nhíu mày, không phải lần đầu tiên bị mời khiêu vũ, quan trọng nhất là không thể đắc tội, mà tuyệt đối không được quá tuyệt tình. Cũng không phải là nàng chưa trải qua loại xã giao này, lại nhìn ánh mắt mong chờ của đối phương, khẽ thở dài định đồng ý thì bên cạnh truyền tới giọng nói quen thuộc:
- Tô tiểu thư, cùng nhảy với tôi nhé.
Thân thể Tô Úc run rẩy, là anh ấy, anh ấy tới ư, quay người lại quả nhiên là ông chủ đang mỉm cười, trong lòng cực kì kích động:
- Ông...Hướng tiên sinh, anh cũng tới sao?
Do có người ngoài nên vội vã sửa cách xưng hô.
- Đúng vậy, thật may mấn, xem ra chúng ta rất có duyên phận.
Hướng Nhật cười nói, có thể thấy rõ sự xuất hiện của mình khiến Tô Úc cực kì mừng rỡ, điều này cũng khiến hắn hưng phấn. Vừa nghe Hướng Nhật nói vậy Tô Úc liền đỏ mặt, gò má ửng hồng rồi thấy Lý tiên sinh vẫn duy trì tư thế cúi người thì đưa tay về phía Hướng Nhật.
Không thèm nhìn kẻ này, Hướng Nhật thản nhiên nắm tay Tô Úc đi ra sàn nhảy. May là trước khi ra ngoài đã nói lấy cớ đi gặp bạn của anh vợ và tinh tinh từ Hồng Kông tới nên Sở Sở đã chuẩn bị cho bộ vét Armani nên bước lên sàn nhảy thì càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Sắc mặt gã thanh niên cao lớn xám xịt, nhìn bóng lưng Hướng Nhật cùng Tô Úc hừ lạnh rồi xoay người đi, trong miệng lẩm bẩm gì đó đoán chừng rất khó nghe.
Hướng Nhật không quan tâm, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tô Úc, ôm vòng em mềm mại rồi lại ngắm khuôn mặt tuyệt mỹ thì trong lòng cảm thấy khoan khoái. Khó trách hắn lại như vậy, bởi tham gia tiệc tối nên Tô Úc trang điểm rất tỷ mỷ, vẽ mặt nhàn nhạt, đôi môi đỏ thắm cùng với vòng cổ thủy tinh đắt tiền cùng với lễ phục cổ chữ V tôn thêm vẻ cao ngạo của núi đồi trung điệp, nhìn ở gần qua liền thấy một vùng da thịt trắng như tuyết cùng với vùng khe sâu hun hút đầy bí ẩn.
Ánh mắt xâm lược của Hướng Nhật soi mói khiến gò má Tô Úc đỏ ửng, tim đập loạn xạ, bước nhảy cũng không tập trung khiến bảy tám lần Hướng Nhật bị dẫm lên chân. Dù Hướng Nhật cũng là loại da trâu không đau nhưng đôi giày Sở Sở mới mua đã để lại dấu ấn.
- Xin lỗi anh!
Lại dẫm lên chân Hướng Nhật, Tô Úc vội vàng xin lỗi.
- Không sao cả.
Hướng Nhật biết nàng quá hồi hộp nên đổi sang vấn đề khác:
- Em tới một mình sao?
- Oánh Oánh cũng tới.
Tô Úc bình tĩnh lại, thầm tức giận bản thân, phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể giẫm lên chân ông chủ.
- Hả, sao không thấy đâu?
Hướng Nhật sửng sốt, cô nàng thư kí cũng đi à? Lâu rồi không thấy cũng hơi nhơ nhớ.
- Em vừa nói với nàng muốn đi hóng gió một chút, có lẽ nàng đang đi tìm bạn bè.
Tô Úc nói, tâm tình bình ổn nên bước đi đã có nhịp trở lại, không giẫm lên chân hắn nữa.
- Đúng rồi, chủ du thuyền này là ai?
Hướng Nhật hỏi, hắn rất tò mò vấn đề này.
- Ông chủ không biết sao?
Tô Úc còn tưởng hấn biết chủ nhân chiếc thuyền này.
- Không nhận ra, chỉ nghe nói thôi.
Hướng Nhật lấc đầu, danh hiệu Hải Thần đời trước hắn cũng đã nghe nói nhưng không có duyên làm quen. Danh hiệu Hải Thần mặc dù ở Bắc Hải không vang đội như Sở A, nhưng ở các thành thị ven biển khác thì tiếng tăm chỉ hơn chứ không kém.
Đang nói chuyện thì nhìn thấy gã thanh niên cao lớn kia dẫn một gã thanh niên trắng trẻo đi tới, nhìn vẻ cung kính của gã cao lớn kia Hướng Nhật liền hỏi:
- Cái con lợn sữa kia là ai?
Nói xong liền chỉ gã mặt trắng chép miệng, cũng khó trách Hướng Nhật gọi như vậy, tên kia da trắng, quần áo cũng là âu phục màu trắng, đóa hóa trên ngực cũng cùng màu, không để ý khó mà nhận ra được.
Tô Úc cảm thấy tức cười, ông chủ xưng hô như vậy đúng là quá ác khẩu nhưng vẫn giới thiệu:
- Đó là Thiên Hoành nhị công tỷ, Hà Vạn Kiệt... Hình như bọn họ đang đi về phía chúng ta.
Hồng nhan họa thủy! Hướng Nhật thở dài, không nghĩ cũng biết tên họ Lý kia không cam lòng khi mời không được Tô Úc nên muốn đưa Boss mạnh hơn tới.
( chuẩn bị Kill boss kiếm đồ thôi!)
(Hết Phần 790 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 791 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 791)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 791: Trò lố
- Chúng ta sang kia ngồi một lát...
Hướng Nhật sẽ không ngoan ngoãn chờ đối phương tìm tới, nhân lúc hai kẻ kia còn chưa tới gần liền nắm tay Tô Úc rời khỏi sàn nhảy đi sang chỗ ngồi thiết kế tao nhã ở bên.
Hai người chọn một chiếc ghế salon, trước mặt còn có chiếc bàn nhỏ dùng cho những gặp tình nhân dùng lúc mệt mỏi sau khi khiêu vũ, tiện lợi là nơi này yên tĩnh thích hợp cho việc hưởng thụ rượu ngon.
Hai người vừa ngồi xuống thì Hà nhị công tử cùng với gã họ Lý đã tới. Dường như không nhận ra sự tồn tại của Hướng Nhật hay có lẽ là không thèm quan tâm, Hà Vạn Kiệt vươn tay về phía Tô Úc, tay còn lại để sau lưng:
- Tô tiểu thư, tôi có vinh hạnh này không?
- Thực không đúng, tối nay nàng là bạn nhảy của tôi.
Hướng Nhật thấy vẻ mặt Tô Úc khó xử liền mở miệng. Tô Úc liền thả lỏng, người như Hà nhị công tử nếu cự tuyệt cũng phải có dũng khí rất lớn. Nhưng ông chủ quyết định dùm nàng cũng không phản đối, ngược lại còn cảm thấy vui sướng.
- Tiên sinh xưng hô thế nào?
Hà Vạn Kiệt liền đổi mục tiêu, vẻ mặt vẫn mỉm cười hoàn toàn không có chút thất thố.
- Tên cũng chỉ là danh hiệu, tùy ý đi.
Hướng Nhật nhìn kĩ Hà nhị công tử, có thể che giấu cảm xúc đến nước này hiển nhiên cao minh hơn so với kẻ họ Lý kia rất nhiều.
- Thì ra là Tùy tiên sinh.
Hà Vạn Kiệt khẽ cười sau đó đổi giọng:
- Nhưng mà tôi nhớ rõ thì tối nay không mời khác có họ này.
Ý tứ rõ ràng, nếu không phải là đối tượng được mời thì không phải ta có thể đuổi ngươi xuống thuyền sao? Một sự uy hiếp trắng trợn.
- Hà công tử, anh ấy đi cùng tôi.
Tô Úc không thể trơ mắt nhìn ông chủ bị mất mặt, nàng đã quyết định vì ông chủ dù đắc tội với nhị công tử Hải Thần cũng không tiếc, dù xuống thuyền thì hai người cùng xuống.
- Nếu đã là bạn Tô tiểu thư thì cũng là bạn của tôi.
Hà Vạn Kiệt liền đổi giọng, chẳng những khen Tô Úc mà còn làm mất đi sức ảnh hưởng của câu nói trước đó, lộ ra phong độ của bản thân. Hướng Nhật cười lạnh, không hổ là nhị công tử của Hải Thần, nháy mắt đã làm người ta phải đánh giá hắn cao hơn.
- Tô tiểu thư, thực sự tôi không có vinh hạnh kia sao?
Hiển nhiên Hà Vạn Kiệt vẫn chưa từ bỏ hi vọng khiêu vũ cùng Tô Úc, có lẽ nghĩ rằng mình đủ thành ý Tô Úc sẽ không từ chối.
- Rất xin lỗi.
Tô Úc áy náy trả lời.
- Tôi đã hiểu, thực xin lỗi, còn có việc nên phải đi trước.
Ánh mắt Hà Vạn Kiệt lộ vẻ âm trầm, nhiều thiếu nữ mong hắn mời còn chưa được, giờ mình chủ động đối phương lại từ chối. Dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn duy trì nụ cười nho nhã quay người rời đi. Gã cao lớn sau lưng hắn cũng hừ lạnh tỏ vẻ bất mãn rồi nhanh chóng đi theo.
- Tô Úc, làm rất tốt, lần sau gặp đám háo sắc này đừng do dự, muốn từ chối thì cứ làm.
Hướng Nhật giơ ngón cái về phía Tô Úc tỏ ý khen ngợi. Tô Úc cười khổ, trên thương trường xã giao là không thể tránh khỏi, mà người muốn mời nàng thân phận không kém, lúc khiêu vũ cùng nàng cũng tỏ rõ sự lễ độ, cũng không nhân cơ hội mà làm gì không tốt.
Vì hôm nay có ông chủ ở đây nàng mới tỏ ra như vậy. Nếu bình thường dù không muốn cũng không cự tuyệt thằng thừng mà khéo léo từ chối, đối phương nhất định sẽ từ bỏ.
Cũng không rõ đắc tội nhị công tử Hải Thần là phúc hay họa, hi vọng người này lòng dạ cũng được như vẻ ngoài. Tô Úc chỉ biết tự an ủi mình, nhưng vẻ mặt không hề biểu lộ, nàng không muốn ông chủ lo lắng.
Hướng Nhật nhìn vẻ lo lắng của nàng liền đoán được tâm tư:
- Sao thế? Lo nhị công tử Hải Thần trả thù à?
- Không, chỉ nghĩ một số việc thôi.
Tô Úc cười gượng, lắc đầu.
- Vậy cũng tốt. Em yên tâm, nếu hắn dám làm việc ngu ngốc ở sau lưng thì anh sẽ dạy dỗ hắn!
Hướng Nhật gật đầu nói, nhị công tử Hải Thần là cái gì, dù là Hải Thần hắn cũng không thèm quan tâm. Nghe Hướng Nhật nói vậy Tô Úc cảm thấy yên tâm, bối cảnh ông chủ nàng không rõ nhưng khẳng định cực kì mạnh mẽ, có lẽ đủ để đối chọi với Hải Thần.
Hai người đang nói chuyện thì một gã to con mặt mày dữ tợn đi tới kẻ này mặc âu phục làm lộ ra thân thể cường tráng. Trên mặt có một vết sẹo càng làm vẻ mặt hắn thêm hung ác.
- Cuối cùng tao đã tìm được mày, thằng nhãi!
Kẻ này đến trước mặt Hướng Nhật liền nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.
- Tao biết mày sao?
Hướng Nhật đánh giá đối phương, đột nhiên vô duyên vô cớ có kẻ đến tìm mình, nhìn không tốt lành gì thì liền liên tưởng đến Hà nhị công tử vừa bỏ đi.
- Đúng, mày không nhận ra tao nhưng tao lại biết mày!
Hắn cười tàn ác, móc từ túi áo ra một tấm hình đặt trước mặt Hướng Nhật:
- Cô gái trong hình mày biết chứ?
Hướng Nhật liếc qua, cô gái trong hình mặc trang phục rất đẹp, hóa trang đậm, ăn mặc thoáng mát làm cho người ta cảm thấy không đàng hoàn gì:
- Không nhận ra.
- Còn giả vờ trước mặt tao, xem ra mày chán sống, ngay cả đàn bà của tao cũng dám động vào!
Người này bóp tay đầy khí thế.
- Vị tiên sinh này, có phải anh nhận lầm người không?
Tô Úc ở bên khó chịu, nàng không tin ông chủ là người như vậy, mà những cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn người phụ nữ trong ảnh chẳng thể so sánh, chỉ có thể dùng từ xấu khó tả mà hình dung.
Người kia sớm chú ý đến Tô Úc nhưng nghĩ tới người kia dặn không thể động vào nên không dám đùa giỡn, giờ thấy nàng nói chuyện với mình thì cười híp mắt:
- Tiểu thư, tôi không nhận lầm người. Tôi đã nói rồi, gã đàn ông này không tốt lành gì, tôi thấy cô nên tránh xa hắn ra.
Vừa nói liền cầm tấm hình trên bàn lên:
- Nhìn đi, đây là vợ tôi, chúng tôi kết hôn đã sáu, bảy năm, thằng nhóc này ỷ vào tướng mạo ngon hơn một chút dám dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nàng, mấy trăm vạn tôi cho nàng cũng bị thằng nhãi này lừa mất. Cô nói thằng này có đáng chết không?
Tô Úc nghe xong liền thả lỏng, ông chủ sao có thể vì mấy trăm vạn mà làm vậy? Đầu tiên nàng nghĩ tới hai kẻ vừa rồi, khẳng định có liên quan đến bọn họ. Hướng Nhật cũng thấy buồn cười, rõ ràng là muốn hãm hại mình, cái này đối phương cũng nghĩ ra được.
(Hết Phần 791 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 792 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 792)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 792: Vỡ mộng
- Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, vị tiên sinh này là bạn tôi, hắn tuyệt đối không thể làm chuyện đó.
Mặc dù rất tức giận nhưng Tô Úc vẫn duy trì thái độ lịch sự, nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng sắc mặt đã kém đi.
- Tiểu thư, biết người biết mặt mà không biết lòng. Tôi thấy cô đã lún sâu quá rồi, để cho tôi vạch trần bộ mặt thật của thằng nhãi này.
Gã đàn ông thấy mỹ nữ trước mặt tức giận, bình thường hắn sẽ trêu đùa vài câu nhưng lúc này lại hướng về phía xa quát lớn:
- Tiểu Yến, chết đâu rồi mà không lò mặt ra!
Tiếng quát đầy phẫn nộ khiến cho đám nam nữ chung quanh nhíu mày tỏ vẻ bất mãn. Ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng chán ghét kẻ thô tục xuất hiện tại nơi cao quý như thế này. Một người phụ nữ bị quát liền rụt rè đi tới. Là người mặt trát đầy son phấn trong ảnh, lúc này mặc bộ lễ phục cổ chữ V màu tím, trên mặt trang điểm vừa phải nhìn kém đi vẻ phong trần.
- Thằng nhóc, giờ mày còn dám nói không nhận ra không?
Gã đàn ông hung tợn nói, lôi người phụ nữ kia đẩy vể phía Hướng Nhật.
- Mày tưởng tùy tiện tìm một người tới là có thể đổ vấy cho tao sao?
Hướng Nhật khẽ cười nhìn người phụ nữ trước mặt dường như chỉ hận không thể lột trần mình ra:
- Tôi lừa cô mấy trăm vạn à?
- Đúng, chính là anh!
Người phụ nữ cắn răng đáp, nhìn vẻ căm tức dường như có thâm thù đại hận với Hướng Nhật vậy.
- Vậy cô biết tôi tên gì không?
Hướng Nhật hỏi, hắn phát hiện rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào mình, hiển nhiên là đám người nghe động tĩnh liền đến góp vui.
- Anh dùng đại một cái tên giả làm sao tôi biết tên thật của anh được!
Dường như sớm đã đoán được nên ả đáp rất nhanh gọn.
- Xem ra các người đã chuẩn bị rất tốt.
Ngăn Tô Úc muốn giải thích giùm, đột nhiên Hướng Nhật lạnh lùng nói.
- Tôi không quan tâm các người là ai, nhân lúc tôi chưa nổi giận thì cút đi cho khuất mắt!
- Thằng nhóc, mày thèm đòn hử?
Không ngờ Hướng Nhật gầy yếu như vậy lại dám hù dọa mình, gã đàn ông kia càng thêm hung tợn.
- Xảy ra chuyện gì?
Nhân viên mặc quân phục hải quân trên du thuyền đi tới, đám người này cao to nhìn là biết đều là con nhà võ nhưng hôm nay chơi đùa nên tạm được gọi là thủy thủ.
- Đúng lúc mấy vị tới, mọi người phân xử xem, thằng nhóc này lừa tiền vợ tôi, đúng lúc tôi bắt được chẳng lẽ tôi không thể tìm hắn đòi tiền sao?
Gã đàn ông hung hăng nhìn Hướng Nhật dường như không cảm thấy hổ thẹn khi người phụ nữ của mình bị lừa mà còn cảm thấy rất vinh quang.
- Thật không tốt, đây không phải phạm vi quản lí của chúng tôi, nhưng mà các người cũng không được gây chuyện ở chỗ này.
Một phục vụ tóc dài nói, không chút khách khí chỉ Hướng Nhật:
- Vị tiên sinh này, phiền anh đi theo chúng tôi, đối với người như anh nơi này không hoan nghênh. Vì không muốn làm phiền những vị khách khác tạm thời phải mời anh tới nơi yên tĩnh, đợi xuống thuyền tôi sẽ báo cho anh.
Lời nói này nghe thì tưởng là chính nghĩa không chút thiên vị nhưng thực sự lại nghiêng về phía gã đàn ông kia, nếu không cũng sẽ chẳng thể chưa thèm hỏi rõ ràng đã nhận định Hướng Nhật là kẻ lừa gạt.
Hướng Nhật biết đây là do Hà nhị công tử làm ra, với thân phận chủ nhân du thuyền ra lệnh cho những phục vụ này vô cùng dễ dàng. Mà tên phục vụ tóc dài lớn tiếng tựa như muốn mọi người chú ý để Hướng Nhật mất mặt. Quả nhiên người đến xem càng đông, mặc dạ vũ vẫn tiếp tục nhưng người tụ lại càng lúc càng nhiều, hiển nhiên động tĩnh bên này khiền họ tò mò.
- Các người có chứng cứ gì mà muốn đổ oan cho người ta?
Tô Úc đứng dậy, bởi tức giận nên khuôn mặt đỏ bừng, ngực phập phồng khiến đám đực rựa chung quanh nuốt nước miếng ừng ực..
- Nếu muốn đến nơi yên tĩnh vậy thì tôi cũng đi!
- Tô tiểu thư, việc gì cô phải làm vậy chứ?
Đột nhiên Hà Vạn Kiệt lách qua đám đông, bên cạnh vẫn là gã cao to họ Lý.
- Vì một người đàn ông như vậy cô thấy đáng không?
- Hà nhị công tử, anh ăn nói đàng hoàng, anh coi Hướng tiên sinh là hạng người gì?
Tô Úc lạnh lùng nhìn Hà nhị công tử, vốn có chút hảo cảm bởi người này tỏ vẻ lễ độ nhưng lúc này đã biến thành chán ghét.
- Là hạng người gì còn cần tôi nói sao?
Sắc mặt Hà Vạn Kiệt xám xịt, trước đông người Tô Úc không thèm nể mặt làm hắn tức giận, nhưng do nhiều người không tiện giải thích nên quay sang gã đàn ông hung tợn kia:
- Được rồi, anh nói đi.
Kẻ này liền hăng tiết vịt lên chỉ Hướng Nhật nói:
- Mọi người nhìn kĩ đi, là thằng nhãi này dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dộ vợ tôi, còn lừa sạch tiền của cô ấy, là ba trăm vạn, ba trăm vạn đấy!
Nói xong vẻ mặt trở nên căm hận. Những người chung quanh bàn tán xôn xao nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khinh bỉ, có thể được mời lên thuyền gia thế cũng không vừa, nếu không đừng mơ. Chẳng phải quan lớn hay nhân vật nổi tiếng thì cũng là nhân vật của công chúng. Mặc dù ba trăm vạn không nhiều nhưng với kẻ túng quẫn thì cũng là một khoản lớn.
- Tô tiểu thư, cô nghe rồi chứ, giờ cô thấy có đáng không?
Hà Vạn Kiệt nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khinh miệt, nhân cơ hội ném đá xuống giếng. Tô Úc trầm mặc không nói gì, trong lòng vô cùng lo lắng, ông chủ bị đổ oan mà mình chẳng thể giúp được gì. Mà vừa rồi đã nói không thể để lộ thân phận ông chủ trước mặt người ngoài, mà giờ nói ra sợ lại càng thêm rối, mọi người sẽ cho là mình vì bảo vệ hắn mà nói dối.
- Tô Úc, không cần nói nữa, đúng lúc anh muốn ở yên tĩnh một mình.
Hướng Nhật khoác tay lên vai Tô Úc ngăn nàng bước ra giúp đỡ.
- Hướng tiên sinh...
Tô Úc lo lắng, vẫn nghe chúa nhục thần chết, giờ nàng cũng cảmt thấy như vậy, mà nàng còn có tâm tư khác với hắn nên không muốn nhìn người ta bị xấu mặt.
- Không sao cả, em muốn cũng có thể đi cùng, đúng lúc anh có chuyện cần nói với em.
Hướng Nhật biết suy nghĩ của nàng, nếu không phải mình mang thân phận “nhập cư trái phép” lên thuyền thì hắn cũng chẳng ngại dạy dỗ những kẻ muốn đổ vấy lên người mình trước đám đông.
Hai người nói chuyện không coi ai ra gì đã chọc tức Hà Vạn Kiệt. Cô nàng Tô Úc này hắn biết, tài sản vài tỷ, mặc dù kém xa Hà gia nhưng cũng đủ để khiến hắn mơ ước, thậm chí không tiếc giết người phóng hỏa, mà đối phương còn là đại mỹ nữ, chỉ riêng điểm này đã làm hàng tá người thèm thuồng. Lúc này nàng lại ưu ai một kẻ không rõ lai lịch sao hắn không ghen ghét chứ?
- Tùy tiên sinh đúng không? Anh muốn yên tĩnh cũng không ai ngăn cản anh. Nhưng chờ đã, có một só việc vẫn nên giải quyết chứ? Lừa ba trăm vạn muốn đi sao? Khổ chủ đã đến anh cũng nên trả tiền đã lừa lại cho người ta chứ?
Trước mặt nhiều người chẳng thể làm gì Tô Úc nhưng Hà Vạn Kiệt không ngu, Hướng Nhật là đối tượng đả kích tốt nhất. Ánh mắt Hướng Nhật lạnh đi, hắn đã chọn tạm thời tránh đi mà đối phương vẫn còn chưa buông tha, xem ra không phát uy thì không thể thoát khỏi khốn cảnh rồi.
- Ba trăm vạn chứ gì?
Hướng Nhật thản nhiên nhìn gã đàn ông hung tợn.
- Không sai!
Kẻ này liền nuốt nước miếng tựa như đã thấy cảnh ba trăm vạn vào túi mình. Hà nhị công tử không phản đối, chỉ nói vài câu đã có ba trăm vạn, cuộc đời đẹp như mơ...
Mộng đẹp chưa xong thì đột nhiên cảm thấy thân thể chấn động tựa như bị gì đó va phải bắn ra xa, vùng ngực đâu đớn kịch liệt.
(Hết Phần 792 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 793 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 793)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 793: Hải Thần!
- Phụt.
Bay ra cách boong tàu bảy tám thước, gã đàn ông hung tợn kia va phải chướng ngại vật mới dừng lại.
- Lần này đáng giá 300 vạn chứ?
Hướng Nhật duỗi tay đứng im tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đám người chung quanh bất ngờ, không ai nghĩ Hướng Nhật sẽ ra tay, mà gã “chủ nợ” to con thoạt nhìn không mấy hiền lành bị một đấm nhẹ nhàng bay ra tít xa. Nếu không nhìn thấy tận mắt thì không ai tin nổi.
Hà Vạn Kiệt kinh nghiệm phong phú cũng bị sự hung hãn của Hướng Nhật hù dọa nhưng rất nhanh hắn ý thức được đây là địa bàn của mình, có kẻ dám giương oai chỗ mình thì chuyện mất mặt này hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Bắt lại!
Bất chấp việc phá hỏng không khí buổi tiệc Hà Vạn Kiệt liền ra lệnh, mấy gã mặc trang phục thủy thủ bên cạnh liền lao về phía Hướng Nhật.
- Ông chủ!
Tô Úc kinh hãi hét lên, không quan tâm việc gọi ra sao, thực sự thì cũng chẳng ai để ý nàng nói gì. Hướng Nhật ngăn cản Tô Úc muốn lao tới “dây máu ăn phần” lại, đánh về phía đám phục vụ, đấm đá vài cái thì cả đám theo gương gã chủ nợ kia bắn ra xa. Âm thanh ầm ầm vang lên, từng gã thủy thủ bay ra sau đó hét lên thảm thiết.
Tiếng huyên náo làm hủy buổi tiệc, tất cả mọi người đều hiếu kì kéo qua càng lúc càng đông. Một số người không hiểu gì liền được kẻ khác giải thích cặn kẽ. Dù là nhìn tận mắt hay nghe kẻ cũng đều nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khinh bỉ cùng sợ hãi.
Hà Vạn Kiệt choáng váng, hắn không ngờ đám đô con tạm thời gọi là thủy thủ ấy lại là cọp giấy, bị một thằng nhóc hắn cũng có thể đẩy ngã như Hướng Nhật đánh thành ra như vậy.
Nhưng hắn cũng không ngu, biết Hướng Nhật nhìn gầy yếu nhưng khẳng định là con nhà võ.
- Một, hai,....năm. Tổng cộng có mỗi tên 300 vạn, là 1500 vạn.
Hướng Nhật không thèm quan tâm ánh mắt kẻ khác, chỉ chỉ đám thủy thủ nằm ngắc ngoải trên mặt đất nhìn Hà Vạn Kiệt cười cười:
- Trước đó đã trả 300 vạn nhưng vừa rồi tao mới vay 1500 vạn có phải tao nên trả cho mày không nhỉ?
- Mày muốn làm gì?
Hà Vạn Kiệt thấy vẻ mặt không chút tốt lành của Hướng Nhật liền cả kinh hét lên.
- Thiếu nợ thì phải trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải vừa rồi mày muốn thế sao? Thế này đi, tao chịu thiệt một chút, bạt tai là xong chuyện, tao đánh mày 1500 vạn coi như hết nợ nần?
Hướng Nhật chậm rãi bước tới giọng nói bình thản tựa như một người thương lượng đầy thiện ý chứ không phải việc sống chết gì. 1500 vạn! Dù là một tảng đá cũng vợ thành cám. Hà Vạn Kiệt hoảng sợ muốn lui ra sau nhưng Hướng Nhật xách cổ hắn ném xuống sàn.
- Mày đừng làm...
- A...
Chưa dứt lời Hướng Nhật đã tát vào mặt hắn. Mặc dù đã không chế sức mạnh nhưng vẫn khiến mặt hắn sưng vù lên. Hà Vạn Kiệt ngẩn ngơ, lúc tỉnh ra thì vẻ điên cuồng đã biến mất, không chút giãy dụa nhưng ánh mắt oán độc đầy cừu hận nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật. Nếu ánh mắt giết người thì sợ rằng Hướng Nhật đã chết không biết bao nhiêu lần.
Hướng Nhật không thèm quan tâm lại tiếp tục đánh tới. Nửa mặt còn lại của Hà Vạn Kiệt phồng lên nhưng hắn vẫn không nói gì, ánh mắt càng thêm ác độc. Chỉ là người thường mà thôi, dù là con của Hải Thần thì sao, chọc giân ta thì sẽ phải ăn đòn! Hướng Nhật đánh lia lịa biến Hà Vạn Kiệt thành đầu heo nhưng vẫn chưa ngừng to ra. Vẻ anh tuấn tiêu sái lúc đầu đã thay bằng sự thê thảm.
Hướng Nhật cũng lạnh lòng, xem ra cần phải đề phòng chó dại rồi, đừng thấy vẻ thảm thiết khi bị làm nhục này, chỉ cần tự do xong thì kẻ này trả thù sẽ cực kì tàn ác. Hướng Nhật bạt tai cũng khiến đám khách rét lạnh. Được mời nên ai cũng biết Hà nhị công tử, dù có cơ hội được tiến lên xun xoe nhưng chẳng ai dám cứu hắn từ tay Hướng Nhật.
Biểu hiện của Hướng Nhật quá mạnh mẽ lại có thêm mấy vết xe đổ trước đó nên không ai dại gì mà đem mạng ra chơi đùa với tử thần.
- Giờ còn bao nhiêu tiền nhỉ, là ba tám hay ba chín đồng, hỏng, tao quên mất rồi.
Đối mặt với kẻ địch bị mình đánh dữ dội vẫn oán độc như vậy Hướng Nhật cảm thấy tay hơi nhức nhối, hiển nhiên không phải là đau mà là đánh lâu quá hơi căng cơ.
- Được rồi, coi như ba chín đi, dù sao tao cũng chịu lỗ.
Nói xong Hướng Nhật đánh thêm một cái, tuyệt đối không có chút đồng cảm. Tô Úc ở bên cũng run sợ, không phải ông chủ làm vậy là quá độc ác sao? Dù bối cảnh của mình không kém Hải Thần nhưng vũ nhục con trai của Hải Thần như vậy thì rốt cục không có cách nào hòa giải.
Đột nhiên từ đám người truyền tới tiếng huyên náo sau đó tự động tách ra như tránh nước sôi tạo ra một lối đi đủ cho bốn người cùng vào.
Một người là Tài Thần lão nhân Long Tương bước đi uy vũ, dù tóc đã hoa râm nhưng sắc mặt vẫn hồng hào không hề thấy nếp nhăn, mặc trang phục nhà Đường màu lam nhạt, cũng là người duy nhất trên thuyền ăn vận như vậy, vẻ mạt bình thản nhưng xem ra rất mất hứng. Chỉ là tạm thời chưa rõ xảy ra chuyện gì nên mới chưa phát tác.
Phía sau hắn là một gã trung niên bốn mươi tuổi, không hề có gì đáng chú ý. Vừa thấy thì đám người vây quanh vội hô lên:
- Hà tiên sinh tới.
- Là Hà tiên sinh.
- Tốt rồi, Hà tiên sinh tới.
Mặc dù Hướng Nhật dạy dỗ Hà nhị công tử nhưng tai không điếc, cũng nghe thấy tiếng xì xào chung quanh. Hà tiên sinh? Trên thuyền bàn tán xôn xao như vậy xem ra cũng chỉ có thể là chủ nhân chiếc thuyền này – Hài Thần Hà Thiên Hoành!
(Hết Phần 793 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 794 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 794)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 794: Sai lầm
- Xảy ra chuyện gì?
Hà Thiên Hoành chức cao vọng trọng mấy chục năm, khí thế tuyệt đối những kẻ gọi là nhân sĩ thành danh có thể sánh bằng. Có tin rằng Hà Thiên Hoành có liên quan tới hắc đạo, thế lực trải khắp mấy thành phố lớn ven biển, đúng là hắc bạch ăn sạch hai đường.
Vừa nói xong thì âm thanh bàn tán liền biến mất. Hiển nhiên cảnh Hướng Nhật túm cổ Hà nhị công tử đã lọt vào mắt Hà Thiên Hoành nhưng con trai bị đánh thành đầu heo nên hấn cũng chẳng nhận ra.
- Hà Thiên Hoành?
Hướng Nhật nhìn về phía lão nhân mặc trang phục nhà đường, trong giọng điệu dường như đã xác định thân phận đối phương. Hà Thiên Hoành nhướn mày, vài chục năm nay đã không còn ai gọi tên của hắn, dù là quan viên cấp cao của chính phủ hay những đại thương nhân sẽ cung kính gọi là “Hà tiên sinh”. Người trẻ tuổi trước mặt lại gọi thẳng tên khiến hắn tức giận.
Nhưng lúc này hắn không còn là người trẻ tuổi xốc nổi, những chuyện nhỏ nhặt như vậy hắn không để trong lòng.
- Cậu là ai?
Thấy Hướng Nhật xách một người bị đánh thành đầu heo Hà Thiên Hoành liền biết người trẻ tuổi này làm loạn vũ hội.
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông có nhận ra con trai mình không?
Hướng Nhật thản nhiên nói, lão Hà lại không nhận ra con mình sao? Chẳng lẽ mình đánh một tẹo mà hai cha con đã không nhận ra nhau rồi?
- Con trai?
Hà Thiên Hoành biến sắc, rất nhanh liền nhận ra bộ quần áo của kẻ bị đánh thành đầu heo là của con trai mình, sắc mặt trở nên âm trầm:
- Chuyện gì xảy ra?
Hiển nhiên hắn không muốn làm trò trước mặt khách mời nên không lên tiếng đánh giết, dù thấy con trai bị đánh tàn phế cũng không lập tức trở mặt.
- Cũng không có gì lớn, chỉ là con trai ông đắc tội với tôi nên phải dạy dỗ một chút, cái này không quá đáng chứ?
Hướng Nhật nói tựa như không có gì đáng kể xảy ra.
- Dạy dỗ?
Hà Thiên Hoành tức cười, trước kia lời này đều là hắn nói với người ta nhưng lúc này lại rơi vào đầu hắn.
- Thả nó ra!
Nếu không phải có nhiều người nhất định hắn sẽ cho người xé xác thằng nhóc này thành tám mảnh.
- Nợ còn chưa trả xong đâu dễ mà thả thế chứ?
Hướng Nhật nói xong lại quay sang vẻ lên mặt Hà Vạn Kiệt. “Bốp bốp...” âm thanh rợn người vang lên, Hướng Nhật vẫn không ngừng đánh. Sắc mặt Hà Thiên Hoành xám xịt, hắn cố gắng thở sâu không chế lửa giận:
- Người trẻ tuổi, tôi cho cậu một cơ hội, thả nó ra rồi nhảy khỏi thuyền.
Hướng Nhật cười, quả nhiên Hà Thiên Hoành tự cao tự đại như tưởng tượngc của hắn nhưng đã lật mặt hắn cũng không ngại xé rách luôn:
- Tôi cũng cho ông một cơ hội, lão Hà này, bảo con trai ông nhận sai tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra.
“Lão Hà”, những người chung quanh ồ lên, hắn gọi Hải Thần là lão Hà, mà còn muốn được voi đòi tiên bắt con trai ông ta nhận sai, kẻ này muốn chết sao? Hay hắn đã điên rồi? Ánh mắt Hà Thiên Hoành như muốn giết người nhưng che giấu rất nhanh.
- Tao sẽ giết mày!
Tuy Hà Vạn Kiệt bị đánh thành đầu heo nhưng vẫn rất tỉnh táo, cố gắng cắn răng thốt lên vài chữ, giọng nói oán độc đầy cừu hận.
- Xem ra mày vẫn chưa được dạy dỗ đủ rồi!
Hướng Nhật khinh thường cười lại tiếp tục đánh.
A....
Lần này là đánh đến hôn mê bất tỉnh, khóe miệng không ngừng ứa máu. Hà Thiên Hoành thấy con mình chịu nhục, không ngừng ứa máu thì ánh mắt lộ vẻ điên cuồng:
- Ngưu Tam.
- Dạ!
Một trung niên đi ra, vẻ mặt hững hờ nhìn Hướng Nhật, ánh mắt lạnh lùng không chút biểu cảm, cả người tựa như một pho tượng băng lạnh lẽo.
- Thả người!
Ngưu Tam bước về phía trước không nói lời thừa nhưng giọng nói lạnh lùng lại mang theo khí thế không thể kháng cự.
- Tại sao tao phải nghe mày?
Hướng Nhật hoàn toàn không hề cảm thấy cái khí thế chó má gì, hắn đã biết Ngưu Tam này là dị năng giả mà còn là cấp bốn. Cái này khiến Hướng Nhật kinh ngạc, dị năng giả không đáng tiền như vậy sao? Tùy tiện ra ngoài là gặp một tên cấp bốn.
- Thả người, nếu không chết!
Ngưu tam thản nhiên nói. Hà Thiên Hoành ở bên liền thả lỏng, lời Ngưu Tam nói hắn đã nghe nhưng bây giờ ở trước mặt nhiều người, nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh mình.
- Thật không tốt , tôi thấy mọi người đã mệt rồi, vào khoang thuyền nghỉ ngơi một chút nhé.
Muốn tiếp tục thì đành phải đưa những người ở đây đi. Chỉ cần bọn họ không thấy tận mắt thì cũng sẽ không quá xấu hình tượng. Vừa nói xong thì đám người chung quanh liền hiểu ý. Mặc dù muốn xem nhưng Hà Thiên Hoành là ai, đắc tội hắn có tốt lành gì chứ?
Rất nhanh boong thuyền đã trở nên vắng vẻ, nhưng vẫn còn hai người chưa đi, một người là Tô Úc, người khác hiển nhiên là nữ thư kí Phương Oánh Oánh vừa đi tìm bạn nói chuyện phiếm. Thực ra Hướng Nhật đã thấy nàng trong đám đông chỉ là không muốn chào hỏi mà thôi.
- Tô tiểu thư, các cô không đi sao?
Hà Thiên Hoành biết Tô Úc, thấy nàng không tránh đi theo lời mình thì sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên giọng nói ẩn chứa uy hiếp:
- Anh ấy là bạn tôi.
Tô Úc chỉ chỉ Hướng Nhật. Hà Thiên Hoành sửng sốt nhưng lại giận dữ cười:
- Tốt, tốt, bây giờ công ty Hướng Nhật bây giờ tài đại khí thô.
Trong lòng cảm thấy khó chịu, nếu chỉ là một thằng nhóc không biết trời cao đất rộng thì dễ giải quyết, chỉ cần không ai thấy thì vấn đề không lớn. Nhưng thêm tổng tài cty Hướng Nhật thì phiền toái. Dù sao người có tài sản vài tỷ, lại còn là “Nữ thần kinh doanh” cực kì nổi tiếng, nếu xảy ra chuyện trên thuyền của mình thì vô cùng phiền toái.
- Lão Hà, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong, nói đơn giản thôi, con ông nhận mình sai khó đến thế sao?
Hướng Nhật biến Hà Thiên Hoành băn khoăn, thực ra thì Tô Úc ở lại hắn cảm thấy bó chân bó tay. Nhưng nếu lúc này bảo nàng đi nhất định sẽ khiến nàng đau lòng. Vẻ giận dữ trên mặt Hà Thiên Hoành biến mất, nhìn Tô Úc sau đó lạnh lùng ngó Hướng Nhật:
- Xem ra cậu là bạn Tô tiểu thư, tôi cho cậu một con đường sống, thả con tôi để lại một tay một chân sau đó nhảy xuống thuyền tôi sẽ không truy cứu.
Đây là đường sống sao? Đừng nói là bân đêm nước biển lạnh như băng có thể làm người ta sống dở chết dở, lại còn để lại một tay một chân thì không phải là muốn người ta chết sao? Tuyệt đối sẽ chết đuối. Thay vì nói là đường sống thì tàn nhẫn hơn chính là không có đường về. Trên biển rộng mù mịt lại mất đi sinh cơ cuối cùng sẽ thành mồi cho cá. Hướng Nhật cười lạnh, tay trái túm cổ Hà Vạn Kiệt nhìn Hà Thiên Hoành:
- Xem ra ông chưa hiểu rốt cuộc rằng mình đã sai lầm.
(Hết Phần 794 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 795 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 795)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 795: Thân phận đổi chỗ
Hướng Nhật lời vừa ra khỏi miệng, Hà Thiên Hoành cuối cùng ngay cả một chút kiên nhẫn cũng mất đi, nhìn một chút Tô Úc nói: "Tô tiểu thư, ta đã cho cô thể diện rồi. " Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, kế tiếp theo không nể mặt ta thì đừng có trách.
"Hà tiên sinh, ta sẽ không bỏ rơi bằng hữu của ta! " mặc dù biết uy thế của lão nhân trước mặt, nhưng Tô Úc đã làm việc tệ nhất trong tính toán .
Hà Thiên Hoành sắc mặt lại u ám một phần, nói với Ngưu Tam đang đứng ở trước mặt mình: "Cứu công tử, nhưng đừng làm tổn thương Tô tiểu thư. " Có Ngưu Tam ở đây, Hà Thiên Hoành rất yên tâm, Tô Úc là một cô gái nhỏ cho dù có muốn ngăn trở cũng không có được thực lực, hắn chỉ cần tánh mạng người tuổi trẻ kia. Cho dù chuyện tiếp theo có bị Tô Úc thấy thì thế nào? Nàng nói ra người nào sẽ tin? Người nào vừa dám tin? Vô bằng vô cớ, hắn tin tưởng không người nào có thể làm gì được hắn.
"Ngưu Tam, ta cho ngươi một lời khuyên bảo chân thành, ngàn vạn lần đừng . . . xuất thủ với ta, nếu không ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận. " nhìn Ngưu Tam đang từng bước tiến lên, Hướng Nhật nheo nheo mắt lại.
Ngưu Tam trên mặt vẫn là trầm tĩnh lặng lẽ, nhìn không ra một chút nào ý nghĩ trong lòng của hắn. Bất quá từ hắn chậm rãi giơ tay lên, cùng với trong lòng bàn tay đột nhiên phun ra một ngọn lữa dài hơn thước xông tới, đối với lời nói Hướng Nhật hắn cũng không để ở trong lòng.
"Thả người, ta cho ngươi một cái thoải mái. " Có lẽ là lo ngại vì Hướng Nhật trong tay còn đang nắm Hà nhị công tử, Ngưu Tam cũng không có vội vả động thủ. Việc này đã cho Tô Úc có thời gian, hướng nữ thư ký bên cạnh nói: "Oánh Oánh, gọi điện thoại, báo cảnh sát!"
Mặc dù đối với việc trên bàn tay trống không của Ngưu Tam có thể thoát ra tia lửa cảm thấy sợ hãi và không giải thích được, nhưng Phương Oánh Oánh vẫn cứ nghiêm chỉnh mà thi hành mệnh lệnh của Tô giám đốc, móc điện thoại ra gọi .
Ngưu Tam hừ lạnh một tiếng, trong tay một chuỗi lửa nóng đột nhiên hướng Phương Oánh Oánh vọt tới, không có một chút tình cảm dịu dàng thương hương tiếc ngọc. Ông chủ chỉ nói không được thương tổn Tô tiểu thư, người bên cạnh tự nhiên thì cứ làm khỏi cần nói.
"Oánh Oánh, cẩn thận! " Tô Úc thấy vậy sắc mặt nhất thời biến đổi, vội vàng quát to lên.
Phương Oánh Oánh dĩ nhiên cũng nhìn thấy ngọn lửa trong tay Ngưu Tam hướng nàng bắn tới, chẳng qua là nàng căn bản không còn kịp làm ra phản ứng nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hoặc nói là cảm giác được chuỗi lữa nóng ở trong mắt của nàng lớn hơn, cho đến ngay cả không khí cũng bị nướng cho đến dao động không dứt sức nóng bao phủ hết toàn thân nàng... Vù —— tựa hồ có một chút gió mát ở bên cạnh thổi qua, đem sức nóng ghê gớm kia xua tan đi chẳng còn một chút gì, Phương Oánh Oánh sợ hãi đang nhắm mắt lại cảm thấy sức nóng không đến tới mặt như trong dự liệu, từ từ mở mắt. Khi nhìn thấy một màn trước mắt, đôi mắt trợn trừng đến lớn nhất, không thể kềm nén từ trong miệng nàng kêu lên một tiếng thét kinh hãi.
Trước mắt chính là một chuỗi ngọn lửa đỏ rực, lẳng lặng trôi nổi ở giữa không trung, cách nàng không tới khoảng cách một thước, vốn là khoảng cách như vậy, tuyệt đối sẽ khiến cho người ta chịu không nổi, nhưng là Phương Oánh Oánh lại không cảm giác được một chút hơi nóng.
Mà ở phía dưới ngọn lửa, một cánh tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên, mặc cho ngọn lữa cực nóng rơi vào trong lòng bàn tay, nhưng mà bàn tay kia như vĩnh viễn tồn tại mãi, không một chút gì bị thương tổn.
Tay chủ nhân dĩ nhiên là là Hướng Nhật, ngay từ lúc nhìn thấy ngọn lửa của Ngưu Tam hướng Phương Oánh Oánh vọt tới, hắn đã thuấn di đến bên cạnh Phương Oánh Oánh, đón tiếp được chuỗi lữa nóng này.
Dĩ nhiên, không hề giống bề ngoài cứ để bàn tay trần như vậy mà đón tiếp được, Hướng Nhật dùng lực lượng vô hình bao trùm lòng bàn tay, lúc này mới chặn lại ngọn lửa cháy. Đột nhiên xuất hiện một màn, khiến cho ba người khác có mặt ở hiện trường sắc mặt cũng nổi lên biến hóa.
Tô Úc là thở phào nhẹ nhõm, Oánh Oánh không có chuyện gì là tốt rồi, về phần ông chủ có thể tiếp được chuỗi lữa nóng kia hơn nữa còn không sợ hãi bị bỏng, Tô Úc cũng sẽ không đi tìm hiểu vào lúc này, trong lòng trở nên hoàn toàn thanh tĩnh lại, ông chủ có năng lực như thế, vậy thì không cần sợ trên tay cái kia sẽ thiêu đốt người . Ngưu Tam cùng phía sau hắn Hà Thiên Hoành còn lại là mặt liền biến sắc, người trước trong mắt bất chợt hiện lên một tia kỳ dị, người sau còn lại là có chút sợ hãi. Hai người hiển nhiên cũng không ngờ tới, Hướng Nhật cũng là một dị năng giả.
"Mới quên mất vừa nói một câu rồi, đối với ta xuất thủ, hậu quả nếu mà biết thì rất thê thảm, đối với bằng hữu của ta xuất thủ, hậu quả sẽ thảm hại hơn! " Hướng Nhật lạnh lùng nhìn Ngưu Tam, bàn tay từ từ nắm lại, ngọn lửa nóng rực ở năm ngón tay dần dần gom lại , ngọn lửa vậy càng ngày càng nhỏ. Cho đến lúc Hướng Nhật đột nhiên nắm chặt năm ngón tay rất nhanh, trong lòng bàn tay ngọn lửa như vậy mà tan biến hoàn toàn.
"Thủy dị năng. " Ngưu Tam nhìn không chớp mắt bàn tay của Hướng Nhật, trong thanh âm lần đầu tiên xuất hiện dao động tình cảm . Dị năng của hắn thuộc tính là hỏa, mà có thể khắc hắn cũng chỉ có thủy dị năng. Mặc dù nhìn Hướng Nhật mới vừa cử động rất hời hợt, nhưng Ngưu Tam vẫn rất có lòng tin, hắn cho là đây chẳng qua là đối phương ỷ vào trời sanh thuộc tính tương khắc mới có thể tự nhiên làm nhẹ nhàng đến như vậy mà thôi.
"Thủy dị năng? " Hướng Nhật cười, người nầy ánh mắt nhất định có vấn đề, bất quá hắn cũng không nói nhảm nữa, bàn tay hư trương hướng về phía Ngưu Tam, nhẹ nhàng dùng sức nắm chặt.
Ngưu Tam trong nháy mắt cảm giác thân thể căng thẳng , cả người nhất thời không thể động đậy, trong mắt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ mãnh liệt, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt.
"Nếu như ngươi cho là đây là thủy dị năng, vậy thì cho là thủy dị năng sao? " Hướng Nhật nhẹ nhàng mà nói, lực lượng vô hình dần dần gia tăng thêm, rất nhanh, mà rõ ràng có thể nghe được trên người Ngưu Tam truyền đến từng đợt âm thanh xương cốt cọ xát.
Bên cạnh ba người bình thường cũng không hiểu được cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng theo biến hóa từ trên người Ngưu Tam có thể nhận thấy được, Ngưu Tam bị bao vây hoàn cảnh tuyệt đối là xấu.
Hà Thiên Hoành cách Ngưu Tam gần nhất, cho nên có thể rõ ràng phát hiện biến hóa trên thân thể Ngưu Tam, theo tiếng cọ xát cũa xương cốt, Ngưu Tam thân thể tựa hồ đã ở dần dần thu nhỏ lại. Tựa như có một cái bàn kẹp cơ khí vô hình, đang không ngừng kẹp chặt lấy hắn, quyết khiến cho hắn trở thành một thỏi thịt bùn.
"Ngưu Tam, Ngưu Tam... " Hà Thiên Hoành không nhịn được kêu lên, Ngưu Tam là bảo đảm an toàn lớn nhất của hắn, nếu như hắn có vấn đề, vậy thì mình cũng tuyệt đối trốn không thoát.
"Không cần kêu, hắn trả lời ngươi không được. " Hướng Nhật thản nhiên nói, thả lỏng bàn tay, Ngưu Tam theo đó mà rơi trên mặt đất. Chẳng qua là thân hình so với lúc trước kia, cả người rõ ràng gầy một vòng. Chỉ có chính hắn mới chánh thức rõ ràng, mới vừa đoạn thời gian kia, rốt cuộc đả bị hình thức đau khổ như thế nào.
"Hôm nay có nữ sĩ ở đây, cho nên ta không sát sinh . " Hướng Nhật nhẹ nhàng mà phủi lòng bàn tay, Ngưu Tam là được buông tha, nhưng là từ nay về sau chỉ có thể trở thành một người tàn phế, ngay cả có thể xuống đất đi lại hay không cũng là cái vấn đề. Mặc dù có dị năng trong người, nhưng đã không thể chủ động đi hại người rồi, trừ phi có người ngu tự động tới cửa chịu chết.
"Lão Hà, hiện tại tới nói chuyện một chút vấn đề của chúng ta. " Hướng Nhật chuyển nhìn về phía một bên Hà Thiên Hoành, hắn sở dĩ bày ra chính mình thực lực cường đại, mục đích đúng là muốn làm kinh sợ Hà Thiên Hoành, để cho hắn không dám đối với mình có lòng trả thù, lại không dám trả thù Tô Úc.
"Ngươi, ngươi nghĩ muốn cái gì? Tiền, ta có thể cho ngươi, bao nhiêu cũng không thành vấn đề. " Hà Thiên Hoành trước cái loại nầy không còn nữa cái thế mạnh xem nhân mạng như con kiến hôi, song phương thân phận hoàn toàn đối chổ cho nhau. Sức mạnh của dị năng giả hắn so với người khác rất rõ ràng, chớ nhìn hắn có thể ra lệnh cho Ngưu Tam, chỉ vì hắn thay mặt cho tổ chức phía sau hắn, rửa không ít tiền, tổ chức cố ý phái tới đây cho hắn giải quyết một chút, hắn tưởng giải quyết được nhưng không ngờ lại không giải quyết được vấn đề.
(Hết Phần 795 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 796 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 796)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 796: Có sắc tâm mà không có sắc đảm
Đêm khuya trên mặt biển yên ả, một chiếc thuyền chậm chạp di chuyển. Ba người ngồi ở đó, là Tô Úc, Phương Oánh Oánh và Hướng Nhật. Hắn ở khoang lái, Phương Oánh Oánh cùng Tô Úc ngồi phía trước ngắm vẻ đẹ lung linh mờ ảo của Bắc Hải.
- Tôi nói này, cứ vậy bỏ qua không phải quá dễ cho họ sao? Không sợ họ trả thù à?
Phương Oánh Oánh nói, giọng điệu có chút bất mãn.
- Trả thủ?
Hướng Nhật bĩu môi:
- Cô cho rằng họ dám à?
Thực ra Hướng Nhật cũng đã nghĩ như vậy nhưng tầm ảnh hưởng của Hải Thần quá lớn, giết đối hắn cùng con trai sẽ cực kì phiền toái. Với thực lực cường đại khiến đối phương sợ hãi thì đỡ phải lo lắng. Dù Hải Thần muốn trả thù cũng sẽ phải tính toán xem đắc tội với kẻ có thực lực hùng mạnh có phải hành động sáng suốt hay không.
- Anh có thể đừng tỏ vẻ ta đây được không?
Phương Oánh Oánh lườm hắn một cái, nàng rất ghét bộ dạng khinh khỉnh kia của hắn.
- Oánh Oánh!
Tô Úc gọi, chủ yếu là nàng cảm thấy Phương Oánh Oánh nói chuyện với ông chủ quá mức tùy tiện, không có chút tôn kính.
- Không có gì đâu Tô Úc, anh và Oánh Oánh nói chuyện đều là như vậy.
Hướng Nhật liền giải thích. Tô Úc không biết nói gì thêm, chỉ khẽ nắm tay Phương Oánh Oánh.Phương Oánh Oánh biết Tô Úc ám hiệu cho mình đừng quá mức tùy tiện thì cảm thấy bất đắc dĩ. Tô tổng quá tôn trọng người ta rồi, không biết kẻ này có gì hơn người cơ chứ.
- Đúng rồi, cái kia của anh... Rốt cuộc là cái gì thế?
Nhớ lại cảnh vừa rồi trên du thuyền Phương Oánh Oánh liền tò mò. Người lại có thể sinh ra lửa, mà thần kì hơn là có người tay không cầm lấy quả cầu lửa kia không hề có chút thương tổn.
- Cái kia là gì?
Hướng Nhật giả ngu, thực ra hắn hiểu Phương Oánh Oánh nhắc tới dị năng vừa biểu diễn trên du thuyền.
- Còn bày đặt, đừng nói là không biết tôi hỏi gì, thực ra Tô tổng cũng muốn biết đúng không, Tô tổng?
Phương Oánh Oánh liếc hắn rồi kéo Tô Úc. Tô Úc muốn phủ nhận nhưng bị Phương Oánh Oánh kéo tay thì không nói được nữa. Mà thực sự nàng cũng muốn biết chuyện xảy ra trên du thuyền vừa nãy rốt cuộc là gì?
- Được rồi, tôi sẽ nói cho các cô biết nhưng không được truyền ra ngoài.
Đối với những người thân cận Hướng Nhật cũng không giấu diếm, nói rõ ràng về dị năng một lượt.
- Nói đúng ra thì anh là dị năng giả, nghĩa là có loại công năng kì quái kia sao?
Phương Oánh Oánh cùng Tô Úc đều rất thông minh, nghe Hướng Nhật nói liền đoán ra rát nhiều điều.
- Không khác là mấy.
Hướng Nhật gật đầu coi như chấp nhận lí luận đó. Hai nàng đều không phải người ham muốn tìm nguyên nhân tới cùng, có được đáp án hài lòng thì không dây dưa nữa.
- Còn bao lâu mới có thể về đến nhà, tức chết mất, tối qua cũng không ngủ ngon.
Phương Oánh Oánh giơ tay đấm lưng, thân thể uốn cong ra phía sau. Hướng Nhật nhìn thấy thì máu nóng bốc lên, bộ ngực của nữ thư kí vốn hùng vĩ, cũng là lớn nhất trong những người con gái Hướng Nhật từng gặp, mà bây giờ khoe ra một cách trần trụi làm Hướng Nhật nhin đến chẩy nước miếng, chỉ muốn hung hăng tới xoa nắn một phen xem cảm giác ra sao.
- Chắc cũng không lâu đâu.
Tô Úc không thấy phản ứng khác thường của Hướng Nhật, nàng cảm giác càng lúc càng gần Bắc Hải, đã mơ hồ thấy bờ cát xa xa. Nhưng Phương Oánh Oánh ngồi ngay trước mặt Hướng Nhật nên lập tức phát hiện ra ánh mắt bất thường của hắn, biết ngay là thứ kiêu ngạo nhất của mình gây họa. Trong lòng cảm thấy đắc ý, đoán được ngay ý nghĩ của hắn:
- Ánh mắt của anh cho tôi biết dường như anh đang nghĩ tới một số chuyện rất hạ lưu.
- Oan uổng, tôi đang nghĩ lần đầu tiên lão Hà thấy con trai tại sao hắn không nhận ra?
Hướng Nhật thu hồi ánh mắt lảng sang chuyện khác. Tô Úc không rõ chuyện gì xảy ra nhưng câu nói của Phương Oánh Oánh khiến nàng giật thót tim, vội vàng kéo tay nữ thư kí đừng cho nàng nói lung tung.
Phương Oánh Oánh bất đắc dĩ hung hăng liếc hắn, chuyên tâm nhìn khoảnh cách đất liền với chiếc thuyền. Mấy phút sau rốt cục đã đến bờ cát. Hướng Nhật đỡ hai cô gái lên bờ nhưng nhận được đãi ngộ khác nhau, Tô Úc thì đỏ mặt ôm eo hắn còn Phương Oánh Oánh thì không ngừng hung tợn bấm vào hông Hướng Nhật.
Hướng Nhật rất muốn hung hăng xoa nắn nữ thư kí một trận nhưng trước mặt Tô Úc cũng đành, bỏ đi ý nghĩ này.
- Cân tôi đưa hai người về không?
Đá chiếc thuyền cứu hộ về biển, Hướng Nhật quay sang hỏi Tô Úc cùng Phương Oánh Oánh đang đứng trên bờ cát.
- Tất nhiên, nếu để hai mỹ nữ về trễ như vậy anh có yên tâm không?
Phương Oánh Oánh bực mình, cái này mà còn phải hỏi sao? Đã là 12 giờ khuya, nơi này không phải tốt lành gì, mặc dù có đèn đường nhưng tình huống như vậy lại càng nguy hiểm. Không có hắn bảo vệ hai nàng đều cảm thấy sợ hãi, mà lễ phục của hai người quá nổi bật càng dễ dàng dụ dỗ tội phạm.
- Đi nào.
Hướng Nhật hiển nhiên không thể để hai nàng về một mình khi đã muộn như thế này, hỏi cũng chỉ để lấy cớ mà thôi. Ba người cùng nhau đi về phía có ánh sáng, nơi đó gần đường mới có thể đỡ mất công đi bộ. Muốn khỏi đi bộ cũng rất đơn giản, gọi điện thoại là xong nhưng không ai làm việc này.
Đèn đường càng lúc càng gần, màn đêm dần trở nên nhạt nhòa.
- Tô Úc, cha em còn ép em kết hôn với ai nữa không?
Hướng Nhật phá vỡ không khí im ắng, mặc dù đi cùng hai đại mỹ nữ cảm giác rất thoải mái nhưng không khí yên tĩnh khiến hắn cảm thấy buồn chán. Tô Úc không nói gì, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ông chủ còn nhớ rõ chuyện này rõ ràng người ta quan tâm tới mình...
- Yên tâm, nếu còn ép nữa anh sẽ đến cướp em về làm áp trại phu nhân.
Hướng Nhật mạnh miệng, chủ yếu là muốn xua đi không khí tĩnh lặng vừa rồi. Hiển nhiên hiệu quả không đáng là bao, Tô Úc vẫn im lặng nhưng đã cúi gằm mặt xuống. Phương Oánh Oánh ở bên liền lẩm bẩm:
- Có sắc tâm mà không có sắc đảm!
Hướng Nhật giật mình suýt nữa thì cắm đầu xuống đất. Hắn có sắc tâm mà không có sắc đảm sao? Đùa chắc? Tô Úc là thủ hạ, những năm qua kiếm lời cho hắn không ít tiền, mình làm như vậy với nàng có phải quá cầm thú không?
( không làm thì không bằng cầm thú)
(Hết Phần 796 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 797 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 797)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 797: Bí mật động trời
Đưa hai nàng Tô Phương về nhà, Hướng Nhật về lại biệt thự đã là 1 giờ dêm. Trong biệt thự im ắng có lẽ mọi người đã đi ngủ, may là Hướng Nhật có mang theo chìa khóa nên không cần nhấn chuông cửa.
Mở cửa bước vào thì bên trong tối om, bởi hôm nay dọn nhà nên Hướng Nhật không rõ cách bài trí trong nhà, sờ soạng mãi mới tìm được chốt mở. Trong đại sảnh sáng choang nên Hướng Nhật không lo lắng bị va phải đồ đạc. Đi vào bếp mở tủ lạnh lấy lon đồ uống rồi lại trở về phòng khách, vừa uống vưà mở TV. Do biệt thự khá lớn nên cũng chẳng lo âm thanh ồn ào làm ảnh hướng tới người khác.
Nhưng rất nhanh hắn nhận ra mình đã lầm, đó là với người bình thường mà thôi. Những người khác thường thì cái này hoàn toàn sai lầm. Chưa ngồi nóng chỗ thì Phạm Thải Hồng mặc đồ ngủ từ trên lầu hai đi xuống, liếc hắn một cái rồi đi vào bếp. Đây là lần đầu Hướng Nhật thấy nàng mặc áo ngủ, là loại đồ làm bằng tơ lụa, là một bộ đồ màu vàng. Hướng Nhật chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Phạm Thải Hồng, vùng mông cao vút kia mơ hồ lộ ra một mảnh hình tam giác khiến máu nóng sôi trào.
Rất nhanh Phạm Thải Hồng ra khỏi bếp, trong tay cũng cầm một lon đồ uống. Hướng Nhật tưởng nàng sẽ về phòng ngay nhưng không ngờ lại tới phòng khách, lại còn thản nhiên ngồi trước ghế salon cách hắn chưa tới một thước.
Chỉ là ngồi xuống xong Phạm Thải Hồng không hề có hứng thú nói chuyện, ánh mắt dán vào màn hình TV, vừa nhìn vừa uống một cách dương dương tự đắc. Hướng Nhật khó chịu, dù thế nào mình cũng là chủ nhân biệt thự, kẻ làm khách thấy mình mà chuyện chào hỏi cũng không có.
- Bác gái, còn chưa ngủ sao?
Hướng Nhật chủ động bắt chuyện, không phải cô muốn xem TV sao? Tôi sẽ không cho cô được như ý.
- Ngươi bảo ai là bác gái?
Phạm Thải Hồng lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt đầy vẻ hăm dọa. Hướng Nhật biết đã phạm phải điều kiêng kị, là phụ nữ ai muốn bị gọi là bác gái chứ? Nhưng hắn không quan tâm.
- Người nào xứng tôi sẽ gọi là bác gái.
- Ngươi...
Phạm Thải Hồng giận đến thân thể run rẩy, nắm chặt làm lon đồ uống trong tay biến dạng, nhìn động tác của nàng dường như cố nhịn không ném về phía Hướng Nhật, mà rất may là đã nhịn được.
Cuối cùng đã nhịn, hừ lạnh một tiếng quay về phía TV. Hướng Nhật thầm đắc ý, bác gái họ Phạm này tự mò mặt tới cho mình chơi đùa cái này cũng không thể trách hắn.
- Đúng rồi, hỏi cô một chuyện.
Chủ tâm phá rối Phạm Thải Hồng nên Hướng Nhật lại nói:
- Nói đi.
Phạm Thải Hồng không thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Phương Nghi là sư muội hay sư tỷ của cô?
Hướng Nhật nói, vấn đề này hắn cũng hơi tò mò. Thân thể Phạm Thải Hồng run run nhưng không phải tức mà là kích động, kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn méo xệch:
- Ngươi biết kẻ kia?
“Kẻ kia?” Hướng Nhất sửng sốt, nghe như huyết hải thâm thù vậy, xem ra nhất định là chuyện trong quá khứ.
- Tại sao ngươi biết ả?
Phạm Thải Hồng vội vã hỏi, giọng nói tràn ngập cừu hận tựa như nỗi hận với Hướng Nhật vậy.
- Lần này lên thủ đô không cẩn thận chạm mặt.
Hướng Nhật đáp, hắn cũng rất tò mò về quan hệ của Phạm Thải Hồng và Phương Nghi, mặc dù hai người là đồng môn nhưng nghe giọng điệu thì hiển nhiên hai người không hề hòa thuận, thậm chí còn là kẻ thù không đội trời chung.
Vừa nghe hắn nói vô tình gặp phải Phạm Thải Hồng liền thoáng bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Hướng Nhật nói:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất nên tránh xa nếu không cuối cùng... Hừ hừ, cũng là đáng đời.
Chưa nói đến vấn đề mấu chốt nhưng xem ra tuyệt đối không tốt lành gì.
- Cô quan tâm tới tôi từ lúc nào thế?
Hướng Nhật cũng không dông dài bởi hắn biết dù có hỏi Phạm Thải Hồng cũng sẽ không nói.
- Đúng! Là ta quan tâm ngươi, quan tâm vì sao ngươi lại không bị ả ma nữ kia câu hồn đi!
Phạm Thải Hồng oán hận nói.
- Câu hồn? Được, tôi thừa nhận Phương Nghi rất xinh đẹp nhưng so ra vẫn kém cô một chút, ngay cả cô tôi còn nhịn được không sa ngã thì nàng ta cũng khỏi phải bàn.
Mặc dù lời này của Hướng Nhật dễ bị nghi là xiểm nịnh nhưng đúng là sự thực, hắn vẫn kiên định với ý kiến của mình, trên đời này không có người phụ nữ trưởng thành hại nước hại dân như Phạm Thải Hồng.
Nghe hắn khen mình tốt hơn người kia Phạm Thải Hồng vẫn không nể nang:
- Ngươi cũng đừng xem thường ả ta, thủ đoạn của ả không có mấy người đàn ông chịu nổi.
- Nghe cô nói thì hình như rất hiểu nàng ta?
Hướng Nhật vội hỏi, không chừng có thể thăm dò được chút bí mật.
- Sống chung với nhau hai chục năm sao ta lại không hiểu cô ta? Trên người có bao nhiêu sợi lông ta còn biết rõ nữa. ( lông ở đâu các bợn tự hiểu )
Phạm Thải Hồng nghiến răng nghiến lợi đầy vẻ thống hận. Lần đầu tiên Hướng Nhật thấy nàng nói thô tục như vậy, xem ra Phương nữ yêu là kẻ thù không đội trời chung của nàng.
- Không phải là thực lực cô kém người ta nên mới ghen ghét chứ?
Hướng Nhật biết tuyệt đối không phải nguyên nhân này nhưng vẫn lấy cớ kích động Phạm Thải Hồng, có lẽ sẽ moi được tin tức kinh người từ bác gái này. Thực tế thì thực lực Phạm Thải Hồng kém xa Phương Nghi, nàng cùng lắm cũng chỉ là dị năng giả cấp ba, Phương Nghi lại là dị năng giả cấp bốn đỉnh phong, thực lực chênh lệch quá lớn.
Quả nhiên vừa nghe Hướng Nhật nói Phạm Thải Hồng liền trở nên kích động, dường như còn kích động hơn cả lần đầu Hướng Nhật nói tên “Phương Nghi”, nắm đấm bóp chặt rống lên:
- Thực lực ta không bằng ả? Nếu không phải năm đó ả dùng phương pháp hèn hạ đối phó ta thì lúc này ta sớm đã là dị năng giả cấp năm rồi, ả là kẻ tiểu nhân hèn hạ, không, là kẻ vô sỉ nhất thiên hạ! Âm thanh nhỏ dần nhưng sự hận thù vẫn không giảm đi, tựa như coi Hướng Nhật là người kia, ánh mắt đỏ ngàu nhìn hắn chằm chằm! Hướng Nhật giật mình, dị năng giả cấp năm? Bác gái xém nữa đã là dị năng giả cấp năm sao? Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì mà khiến một người sấp trở thành dị năng giả cấp năm thực lực giảm xuống chỉ còn cấp ba, bí mật này đúng là động trời.
(Hết Phần 797 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 798 )