Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 798)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 798: Chuyện xưa
- Bác gái, đừng kích động, đến đây uống nước hạ hỏa.
Nhìn Phạm Thải Hồng kích động bóp cái lon nát vụn Hướng Nhật liền tự giác đưa đồ uống trong tay cho nàng. Phạm Thải Hồng trừng mắt nhìn hắn nhưng vẫn cầm lấy nhấp một ngụm, uống xong mới ý thức được liền đặt nó xuống bàn trà tạo ra một vết nứt tàn bạo.
- Ngươi đã uống rồi?
- Khụ khụ, yên tâm, tôi không có bệnh truyền nhiễm gì đâu.
Hướng Nhật vội giải thích nhưng càng thêm tồi tệ, Phạm Thải Hồng nhìn hắn càng thêm tàn bạo.
- Đúng rồi, ả hại cô thế nào?
Chưa để nàng kịp nổi giận Hướng Nhật đã vội hỏi. Có lẽ bởi Hướng Nhật gọi là “ả” nên Phạm Thải Hồng cảm giác như cùng chung kẻ thù, ánh mắt nhìn hắn cũng nhu hòa đi, thậm chí còn có chút cảm tình:
- Bởi một cây trâm cài tóc.
- Một cây trâm cài tóc?
Hướng Nhật sửng sốt sau đó liền hiểu ra nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
- Đúng, là một cây trâm cài tóc, nó vốn là của sư phụ ta.
Phạm Thải Hồng nói tới đây liền lộ ra vẻ hoài niệm tựa như nỗi sợ hãi mãnh liệt.
- Cây trâm kia là bảo bối sao?
Hướng Nhật muốn thăm dò, vừa hỏi vừa lo sợ bởi hỏi quá nhiều sẽ khiến Phạm Thải Hồng cảnh giác.
- Là đồ vật Võ Tắc Thiên từng dùng, đã theo sư phụ ta cả trăm năm, ngươi nghĩ rằng nó bình thường sao?
Phạm Thải Hồng nhìn Hướng Nhật cảm thấy buồn cười tựa như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn. Không ngờ mình cẩn thận như vậy vẫn bị phát hiện, Hướng Nhật cũng không che giấu nữa:
- Cây trâm kia nó như thế nào?
Phạm Thải Hồng không chút đề phòng, hay chẳng là cảm thấy không cần phải giấu diếm Hướng Nhật:
- Nó được chế tạo bằng vàng nguyên chất, ở trên gắn một viên Hồng ngọc nhưng không phải hoàn toàn là Hồng ngọc, càng thêm hiếm có là hồng điện lam chi tinh.
- Hồng cái gì chi tinh?
Hướng Nhật đọc líu cả lưỡi, cái hiếm có này hắn cũng chưa nghe qua.
- Hồng điện lam chi tinh, là bảo thạch màu đỏ nhưng tản ra ánh sáng màu lam.
Phạm Thải Hồng hơi mất kiên nhẫn giải thích, hiển nhiên có chút bất mãn với năng lực nghe hiểu của hắn. Tim Hướng Nhật đập thình thịch, miêu tả đúng như cây trâm mình mua được ở Mỹ lúc trước, mà lúc trước Phong lão tứ ở thủ đô cũng hỏi cây trâm như vậy. Mà lúc ở Mỹ nhân viên đấu giá từng khoác lác người có cây trâm này sẽ giữ được vẻ thanh xuân vĩnh viễn, chẳng lẽ là thật?
Chưa nói tới sư phụ Phạm Thải Hồng, dù sao mình cũng chưa từng gặp nhưng nàng cùng Phương Nghi thì đã thấy tận mắt, tuổi thực sự các nàng đã ba mấy, bốn mươi nhưng lại còn trẻ hơn gái hai mươi, chẳng lẽ là công hiệu của cây trâm?
Nhưng ở thủ đô đám Phong lão tứ mời đi liền biết được công hiệu khác của cây trâm đó là làm người ta trở thành tồn tại đỉnh cao của dị năng giả- dị năng giả cấp năm, mà tin tức từ Phạm Thải Hồng thì cây trâm tên “Hồng Long” này đúng là có thể khiến thực lực người ta tăng lên.
- Đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ ngươi đã thấy cây trâm đó?
Phạm Thải Hồng thấy Hướng Nhật mãi không nói gì tựa như đang suy nghĩ thì động tâm, ánh mắt trở nên nóng bỏng:
- Đã thấy!
Hướng Nhật tỉnh táo lại sau cơn trầm tư liền gật đầu./
- Ở đâu?
Phạm Thải Hồng liền chồm tới, khoảng cách rất gần khiến Hướng Nhật cảm nhận được hương vị ngọt ngào thơm tho từ trong hơi thở, cơ thể bắt đầu biến hóa, toàn thân nóng hừng hực.
- Cô có thể cách xa tôi một chút không?
Hướng Nhật rất sợ, hắn sợ mình không kiềm chế được mà làm thịt luôn Phạm Thải Hồng. Đối với sự tự chủ càng lúc càng yếu đi hắn cũng thản nhiên đón nhận, còn nguyên nhân hắn cũng không thèm điều tra, cứ cho là bản năng đàn ông đi.
- Ngươi có ý gì?
Phạm Thải Hồng giận dữ mắng, cảm giác như mình bị sỉ nhục, dù là hắn ghét mình cũng đừng nói toẹt ra như vậy chứ? Hướng Nhật nhìn vẻ mặt của nàng thì biết đã hiểu lầm vội giải thích:
- Mặc dù cô là bác gái nhưng không thể phủ nhận cô vẫn có chút hấp dẫn, tôi sợ không kìm được, cô hiểu chứ?
Nghe xong Phạm Thải Hồng liền cảm thấy trong lòng có cảm giác khác lạ, nhìn Hướng Nhật đầy vẻ mị hoặc:
- Nếu ngươi muốn ta cũng có thể đáp ứng.
Nói xong, lại nhìn thấy vẻ mong đợi của hắn thì khuôn mặt liền trở nên lạnh lẽo:
- Nếu ngươi không muốn mười tám năm sau con trai tới trả thù thì cứ thử đi.
Hướng Nhật chán nản, cái này nhàm quá, trước đó bác gái này cũng dùng để uy hiếp mình, giờ nhai lại không biết chán sao?
- Nói đi, rốt cuộc ngươi thấy Hồng Long ở đâu, là tên của cây trâm ấy.
Phạm Thải Hồng không châm chọc Hướng Nhật nữa, vẻ mặt nghiêm túc.
- Mỹ.
Đây là lần thứ hai Hướng Nhật nói, lần trước đã trả lời đám Phong lão tứ ở thủ đô, lần này là Phạm Thải Hồng. Hiển nhiên Hồng Long trong tay hắn thì không thể dễ dàng nói ra.
- Mỹ sao?
Phạm Thải Hồng do dự nhưng rất nhanh liền khôi phục. Hướng Nhật tò mò dò hỏi:
- Cây trâm kia không phải là của sư phụ cô à? Sao cuối cùng lại lạc đến tận Mỹ?
- Vốn dĩ sư phụ chuẩn bị đưa Hồng Long cho ta bởi ta là đại đệ tử nhưng không biết ả biết tin tức từ đâu liền âm thầm hãm hại ta trước mặt sư phụ khiến cuối cùng người liền thu lại. Trong cơn tức giận ta liền tìm tới đả thương ả. Sau khi sư phụ biết nguyên nhân, nói môn quy đồng môn không thể tương tàn nên phế đi hai cấp dị năng của ta…
Nói đến đây Phạm Thải Hồng liền trở nên kích động:
- Hai cấp dị năng, ngươi biết không? Lúc ấy ta là dị năng giả cấp bốn thiếu chút nữa là đạt tới cấp năm, đều do ả! Là ả làm hại ta. Sau đó sư phụ nói Hồng Long không tốt đẹp gì, làm hại đồng môn tương tàn nên ném nó đi, còn ném ở đâu thì không nói qua.
Hướng Nhật nghe xong liền nhíu mày, thì ra còn có ẩn tình như vậy. Cũng khó trách Phạm Thải Hồng luôn miệng trách nàng luôn mắng Phương Nghi, trước kia có thể dễ dàng đánh bại Phương Nghi khẳng định thực lực trước đó hơn hẳn, nhưng giờ thua người ta ai mà không coi là huyết hải thâm thù chứ?
- Bác gái, nếu như, tôi nói là nếu, tôi giúp cô tăng thực lực tới dị năng giả cấp năm cô sẽ lấy gì báo đáp? Mà nói trước là đứng có để xảy ra thảm kịch mười tám năm sau phụ tử tương tàn.
Có Hồng Long trong tay, mặc dù lúc này chưa biết cách sử dụng nhưng sớm muộn gì cũng nghiên cứu ra, bây giờ đánh cuộc với Phạm Thải Hồng một chút lấy vốn, tương lai đỡ phải lo lắng.
(Hết Phần 798 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 799 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 799)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 799: Di chứng thần bí của Hồng Long
- Ngươi nói cái gì?
Dường như Phạm Thải Hồng không nghe thấy lời Hướng Nhật hoặc nghe được nhưng không tin nổi nên phải hỏi lại lần nữa.
- Tôi nói nếu tôi giúp cô tăng thực lực lên dị năng giả cấp năm cô chuẩn bị báo đáp tôi ra sao?
Hướng Nhật lặp lại một lần.
- Nếu ngươi làm được bất kì yêu cầu nào ta cũng đáp ứng.
Ánh mắt Phạm Thải Hồng trở nên nóng bỏng. Dị năng giả cấp năm là mục tiêu nàng luôn theo đuổi. Từ khi bị sư phụ hạ mất hai bậc thì dựa vào cố gắng cũng chỉ khôi phục được chút thực lực nhưng cũng chỉ đến mức dị năng giả cấp ba mà không thể tiến thêm nữa. Bởi không chịu nổi kẻ kia chê cười nên mới nhân cơ hội có nhiệm vụ mà ra ngoài.
- Có lời này của cô là tôi an tâm.
Hướng Nhật hài lòng gật đầu, trong lòng vẫn suy tính rốt cuộc hoàn thành việc này sẽ bắt Phạm Thải Hồng làm việc gì. Thực sự “ăn” nàng? Mặc dù cái này rất mê người nhưng rất nguy hiểm, Phạm Thải Hồng nói bất kì yêu cầu nào cũng được nhưng ai biết nàng không ghi hận trong lòng rồi mười tám năm sau làm ra thảm kịch nhân gian chứ? Nghĩ ngợi khiến Hướng Nhật như người mất hồn, Phạm Thài Hồng liền đưa hắn về thực tại:
- Ngươi nói lúc thấy Hồng Long là ở chỗ nào của nước Mỹ?
- À, tại một buổi đấu giá ở NewYork, đáng tiếc đã bị mua mất.
Hướng Nhật nói nói dối như cuội bởi lẽ hắn cũng không sợ bị người ta phát hiện.
- Vậy ngươi có biết người kia là ai, đang ở đâu không?
Phạm Thải Hồng vội vàng hỏi, đây là thứ giúp mình khôi phục thực lực thậm chí còn bước chân vào cánh cửa của “thần” nên nàng rất nóng lòng. Mặc dù hắn có nói bâng quơ về việc có thể giúp nàng trở thành dị năng giả cấp năm nhưng cũng khó tin, lợi hại như vậy thì không phải là người mà có lẽ đã là thần rồi. Nếu không nàng cũng chẳng nói bất kì yêu cầu gì cũng thỏa mãn.
- Lúc trước tôi đâu có biết tầm quan trọng của cây trâm kia, sao mà thèm chú ý chứ?
Hướng Nhật dở khóc dở cười nói, sau đó lại hỏi bâng quơ:
- Đúng rồi, Hồng Long có thể tăng thực lực lên, vậy làm sao để sử dụng nó? Nói thực, tôi cảm thấy thứ này quá thần kì.
Tuy Hướng Nhật đã bổ sung thêm lí do là mình “tò mò” nhưng rõ ràng vẫn khiến Phạm Thải Hồng nghe ngờ;
- Hỏi cái đó làm gì? Có phải ngươi giấu giếm ta cái gì không?
Nhíu mày nhìn Hướng Nhật, cũng khó trách nàng nghĩ vậy, thực sự thì Hướng Nhật hỏi vấn đề quá nhạy cảm, Phạm Thài Hồng cũng không phải người dễ qua mặt, rất nhanh liền nghĩ đến dã tâm gì đó Hướng Nhật đang giấu.
- Cô sẽ không nói cho tôi nếu không có được địa chỉ đúng không?
Hướng Nhật liền đoán ra Phạm Thải Hồng đã nghi ngờ mình nhưng dù Phạm Thài Hồng có dốc sức tưởng tượng thì cũng chẳng ngờ được Hồng Long đang ở trên tay mình. Phạm Thải Hồng gật đầu, hiển nhiên là vậy, mà cũng không sợ Hướng Nhật biếtd. Dường như đi guốc trong bụng hắn, ta đang nghi ngờ ngươi. Hướng Nhật liền giả bộ oan uổng:
- Nếu tôi biết khẳng định đã uy hiếp cô, cần gì phải đánh cuộc? Tôi nghĩ cô sẽ biết điều mà đi vào khuôn khổ đúng không? Mà tôi cũng sẽ dốc sức để lấy Hồng Long về tay mình phải chưa nào?
Phạm Thài Hồng nhìn hắn không chớp mắt dường như nhìn ra gì đó. Một lúc sau mới lên tiếng:
- Ta nghĩ ngươi sẽ không ngu như vậy, mà có chuyện ta quên mất, cho dù ngươi...
Nói đến đây đột nhiên cười quỷ dị. Hướng Nhật nhìn thấy mà sởn gai ốc:
- Cô cười cái gì?
- Yên tâm, không phải cười ngươi, chỉ là có chút chuyện buồn cười, mặc dù Hồng Long mang chữ “Long” nhưng chỉ dùng cho phụ nữ, đồ vật này đàn ông mà sờ vào thì trên người sẽ thiếu đi một số thứ.
Phạm Thải Hồng nhìn Hướng Nhật đầy thâm ý.
- Mất một số thứ?
Hướng Nhật kinh hãi, lại liên tưởng đến chuyện xấu xanh nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có gì.
- Đầu óc nham nhở, là tóc cùng với ria mép.. à, phải nói là toàn bộ lông tóc sẽ dần dần rụng mất.
Phạm Thải Hồng nói đến đây thù đỏ mặt, dù đã sống vài chục năm nhưng đều ở cùng sư phụ nơi rừng sâu núi thẳm, những năm gần đây mới được tự do ra ngoài thế giới thực nên vẫn cảm thấy ngượng ngùng như thiếu nữ.
Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn lo lắng, muốn sờ tóc nhưng lại nhịn. Lúc gội đầu cũng không thấy tóc ít đi nên chẳng biết Hồng Long có ảnh hưởng hay không. Còn lông trên thân thể không có cũng chẳng sao, Hướng Nhật còn đang ước như vậy, có nó làm vài chuyện vẫn cảm thấy vướng víu.
- Ái chà, không ngờ Hồng Long lại là con dao hai lưỡi, vừa có chỗ tốt mà cũng không thiếu điểm xấu.
Hướng Nhật vẫn không cam lòng:
- Vậy phụ nữ thường xuyên tiếp xúc Hồng Long có di chứng gì không?
Vốn chỉ là không cam lòng thuận miệng hỏi không ngờ sắc mặt Phạm Thải Hồng càng đỏ rực, còn kiều diễm hơn cả lúc nói toàn bộ lông trên cơ thể đàn ông bị trụi sạch.
- Không phải đúng là có di chứng đấy chứ?
Hướng Nhật liền hỏi dồn, bác gái họ Phạm mặt dày như tường thành mà cũng đỏ ửng ra thế kia thì khẳng định có liên quan đến sự phát triển của chuyện bí mật kia. Rốt cuộc là gì nhỉ? Hướng Nhật càng nghĩ càng cảm thấy nóng trong người.
Biết di chứng này là gì cũng tương đương với việc biết được điểm yếu của kỳ nhân nghe tên nhưng chưa thấy mặt Âu Dương tiên sinh. Mà nàng mang Hồng Long bên người cả trăm năm thì cũng coi như thường xuyên tiếp xúc, khẳng định là bị ảnh hưởng bởi di chứng nói không chừng đã đến mức không kiềm chế nổi rồi.
- Muộn rồi, ta đi nghỉ.
Phạm Thải Hồng biết cái gì nên, cái gì không nên nói, mà chuyện này liên quan tới bí mật của phụ nữ thì càng không thể phơi bày trước mặt đàn ông. Hướng Nhật chỉ biết giương mắt nhìn, cũng chẳng thể ép bác gái này nói ra, đành phải chờ lúc Phạm Thải Hồng ít đề phòng mà nói bóng nói gió thôi. Phạm Thải Hồng đi hẳn Hướng Nhật liền tắt TV dù có mạo hiểm làm lông trên người trụi sạch thì hắn cũng phải nghiên cứu một chút, kể từ lúc lấy được Hồng Long vẫn chưa hề sờ tới, cũng chỉ là một đêm mà thôi, chẳng phải thường xuyện tiếp xúc nên vấn đề chắc cũng không lớn chứ?
(Hết Phần 799 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 800 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 800)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 800: Vén màn bí mật!
Đi về phòng ngủ của mình, là nơi mà khi sáng chuyển tởi Hướng Nhật được chia, ở cuối hành lang lầu hai. Còn những người khác thì hiển nhiên cách hắn rất xa, dường như cố tình “bỏ rơi” Hướng Nhật. Mặc dù hắn có kháng nghị mãi nhưng cuối cùng vẫn bị xử bất công, ngay cả Hướng mẫu cũng chẳng về phe hắn.
Hướng Nhật chỉ biết bất đắc dĩ đón nhận, thực ra thì trong lòng hắn cũng không xúc động đến vậy, thậm chí còn rất hưng phấn bởi làm chuyện xấu cũng chả sợ bị nghe, có thể ra sức mà hành động.
Càng nghĩ càng tê tê, Hướng Nhật cười khoái trá đẩy cửa vào, hôm nay chuyển nhà tới nên hắn cũng không đi đánh quả lẻ, chờ mai rồi tính. Bước về giường, Hướng Nhật kéo ngăn tủ áo ra, một chiếc trâm đang nằm trong đó, ngoài ra thì không còn vật gì khác. Ai mà ngờ được một bảo bối vô giá với dị năng giả như Hồng Long lại bị nhét vào ngăn kéo tủ như đồ vất đi được. Lấy cây trâm ra, Hướng Nhật cẩn thận cầm trên tay, giống hệt lần đầu nhìn thấy, toàn thân làm bằng vàng, ở trên có đính một viên hồng bảo thạch phát ra lam quang kì dị.
Nhìn viên Hồng bảo thạch phát ra lam quang Hướng Nhật cực kì ngạc nhiên, đây chính là cái gì chi tính mà Phạm Thải Hồng vừa giải thích, chỉ là Hướng Nhật chả nhớ nổi cái tên quái gở đó.
Đáng tiếc ngoài viên bảo thạch quỷ dị trên cây trâm thì Hướng Nhật cũng chẳng nhìn ra được gì khác lạ, cũng không rõ làm thế nào mới sử dụng được cái que tên Hồng Long này.
Lật qua lật lại nhiều lần Hướng Nhật cũng không tìm ra gì, đành chờ vận may thôi. Hướng Nhật nắm lấy viên Hồng bảo thạch muốn lôi nó ra, dù sao thứ quý giá nhất của cái trâm cũng là viên đá này, nếu có bí mật gì thì có lẽ đều là do nó. Nhưng cố sức thế nào cũng không thể xoay chuyển, viên Hồng bảo thạch tựa như bị bám rễ vào. Trừ khi phá cây trâm nếu không đừng mong lấy ra.
Chỉ là Hướng Nhật sợ phá hư Hồng Long sẽ không còn tác dụng thần kì nữa thì cái được chẳng bù nổi cái mất. Bó tay, đành thử cách khác vậy. Cầm lấy cây trâm gõ vào mặt bàn phía đầu giường, âm thanh trầm đục phát ra nhưng vẫn chẳng có phản ứng gì. Cái phương pháp này cũng không xong, chả nhẽ...
Đột nhiên Hướng Nhật có một ý tưởng, đặt chiếc trâm lên bàn, đưa tay lên miệng cắn ra một cái rồi nhỏ máu vào phía trên bảo thạch. Đợi mãi Hồng bảo thạch vẫn tản ra lam quang, không hề có chút biển đổi. Cmn! Cái này mà cũng không thông.
Hướng Nhật thất vọng ê chề, rốt cuộc vẫn không tìm ra bí mật của Hồng Long, đau cả đầu nhưng hắn vấn không muốn bỏ qua, nghiên cứu một đêm không ra chả lẽ lại phải lần thứ hai tốn công, nếu lần hai vẫn không được? Chẳng lẽ lần thứ ba nữa à? Cái này không phải thường xuyên tiếp xúc sao? Phải biết rằng di chứng của nó vô cùng đáng sợ.
Hướng Nhật nóng mặt, hắn không tin tối nay lại không tìm được cách nào. Cầm chà chà trong tay chán chê cuối cùng để lên miệng hôn mấy cái nó vẫn cứ trơ ra, mợ nó! Hướng Nhật chán nản, thậm chí còn nghi ngờ mình bị lừa, khúc gốc tên Hồng Long này chẳng có cái gì ra hồn, chỉ là thứ đồ tầm thường mà thôi.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không có ai biết Hồng Long ở trên tay mình làm sao có thể bày trờ lừa gạt mình, nhất định là cách mình làm vẫn chưa đúng. Hồng Long, Hồng Long, rốt cuộc tao phải làm gì mới phát hiện ra bí mật của mày đây?
Hắn cầm cây trâm mặt nghệt ra, đột nhiên âm thanh vang lên trong đầu, ánh mắt sáng rực. Cây trâm này tên là Hồng Long, tên có chữ “Long” nhưng nhìn bề ngoài đâu có liên quan gì tới loài rồng trong truyền thuyết? Chẳng lẽ bí mật là ở chữ “Long” này?
Nghĩ ra vấn đề mấu chốt nhưng hắn cũng chẳng rõ chữ Long có liên quan gì đến vậy này. Hồng bảo thạch hiển nhiên không liên quan tới chữ Long, cây trâm thì ngoài được làm bằng vàng thì cũng chẳng có chỗ nào bí ẩn. Cẩn thận vuốt ve toàn thân cây trâm, Hướng Nhật cảm nhận bản tay có chút khác thường. Thân cây trâm không hề bóng lóng mà mấp mô, sờ vào dường như là đường vân quấn quanh thân.
Hướng Nhật mở mắt ra nhưng nhìn bề mặt bóng loáng đến mức soi gương được, không nhìn ra chỗ nào ghồ ghề. Nhìn kĩ lần nữa vẫn không có gì. Hắn không tin, lại nhắm mắt kiểm tra nhưng khi mở mắt ra lại cảm thấy bóng loáng. Chẳng lẽ nhắm mắt mới cảm nhận được?
Sau đó Hướng Nhật lại nhắm mắt, quả nhiên đường vân trên chiếc trâm này không phải là ảo giác mà là có thực, nhưng nếu mở mắt ra nó lại biến mất. Hắn không rõ vì gì lại như vậy nhưng đây là lần đầu phát hiện ra bí mật của Hồng Long. Nếu không nhầm thì đường vân bên trên cây trâm là vẽ một con rồng, đây mới là Hồng Long chân chính. Đột nhiên một ý niệm sinh ra trong đầu Hướng Nhật, bỗng nhiên phát hiện ra có nên kiểm chứng một lần xem đường vân kia có đúng là con rồng hay không.
Ma xui quỷ khiến, Hướng Nhật lại tiếp tục vuốt ve dọc theo đường vân trên thân cây trâm. Dường như đường vân từ những đường nhỏ tạo thành, ngón tay Hướng Nhật đi dọc theo đường vân không hề có cảm giác ngắt quãng, tựa như người ta chỉ dùng một nét vẽ tạo nên còn rồng hoàn chỉnh.
Theo bản năng ngón tay Hướng Nhật đi theo từng đường nét liền chạm tới viên Hồng bảo thạch liền phát hiện đường vân hình rồng đến đây là ngừng lại. Khẽ thở dài đột nhiên cây trâm trở nên nóng bỏng, do không dùng lực lượng vô hình nên Hướng Nhật cảm thấy bỏng rát giật nảy mình.
Đột nhiên cây trâm vốn làm bằng vàng biến thành hỏa hồng sắc tựa như nham thạch, mặc dù Hướng Nhật dùng lực lượng vô hình bao trùm bàn tay nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng độ nóng kinh người. Nhưng biến hóa này cũng không kéo dài bao lâu, hỏa hồng sắc bị viên Hồng bảo thạch hấp dẫn tựa như một dòng suối nhỏ cuồn cuồn chảy về phía Hồng bảo thạch.
Lúc này viên bảo thạch tản ra hồng quang chói lòa, chính xác thì thuần túy là hồng quang, không còn chút lam quang nào. Một màn kế tiếp Hướng Nhật há hốc mồm cả kinh nhìn viên ngọc không hề chớp mắt.
(Hết Phần 800 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 801 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 801)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 801: Chuyện khó ngờ
Bảo thạch màu đỏ dần hiện lên thân thể một mỹ nữ lõa lồ một cách rõ ràng. Bởi bảo thạch rất nhỏ nên hình ảnh mỹ nữ cũng bé tí tẹo nhưng cực kì rõ ràng, từng đường nét trên thân thể đều thấy một cách rõ nét. Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Hướng Nhật khiếp sợ, hắn không tin nổi bởi mỹ nữ trong đó không phải ai khác mà lại là Phạm Thải Hồng.
Tại sao Phạm Thải Hồng lại ở bên trong viên bảo thạch, mà còn lõa thể nữa? Hướng Nhật trợn mắt, dù lúc trước trí tưởng tượng phong phú nhưng tuyệt đối không thể nào khiến cho người ta tâm thần mê mẩn đến nhường này. Chẳng lẽ đây là bí mật của Hồng Long? Lẽ nào chỉ chứa hình ảnh trần trụi của Phạm Thải Hồng thôi sao? Hướng Nhật tự đề tỉnh mình, không thể như vậy được, nếu bí mật của Hồng Long chỉ có một hình ảnh này thì làm gì lại bị nhiều người tìm kiếm như thế?
Nhất định là do mình làm sai phương pháp, mặc dù cũng coi như đụng tới “bí mật” của Hồng Long nhưng không phải là thứ quan trọng nhất, bí mật lớn nhất mình vẫn chưa tìm ra. Hướng Nhật xua tan ý nghĩ vẩn vơ cẩn thận xem xét hình ảnh Phạm Thải Hồng trong bảo thạch, tuy không phải là bí mật lớn nhưng hắn vẫn hi vọng có thể tìm ra gì đó.
Phạm Thải Hồng ở bên trong bảo thạch đang nhắm mắt tựa như đang ngủ say, nằm yên lặng trên giường. Da thịt trắng như tuyết phơi bày ra, bộ ngực cao vút sắn chắc cùng vong eo mảnh khảnh, chốn đào nguyên hun hút mê người khiến Hướng Nhật miệng đắng lưỡi khô.
Càng khó kiềm chế bởi lẽ hắn vốn không phải chính nhân quân từ gì, gần đây độ dâm càng tăng cao. Thú tính có khuynh hướng phát triển, nghĩ đến cô nàng vừa mới bỏ đi xong giờ mình lại chiêm ngưỡng nàng trong trạng thái dụ hoặc như vậy thằng em bắt đầu loạn động.
Mịa nó! Hướng Nhật mắng thầm rồi giơ tay chộp lấy Hồng Long, hắn không dám nghĩ nữa, nhìn tiếp sợ nhịn không được mà lao sang làm thịt Phạm Thải Hồng, hắn không nghi ngờ khi bản thân sẽ làm vậy, mà thực lực tuyệt đối thì Phạm Thải Hồng cũng không có hi vọng phản kháng.
Cmn, rốt cuộc Hồng Long có bí mật gì, nếu chỉ để kích thích râm tính thì Hướng Nhật khẳng định thứ này tuyệt đối là thần khí. Phạm Thải Hồng là người phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng gặp, lõa lồ trước mặt đàn ông thì hắn điên lên mất, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi.
Hướng Nhật lại lắc đầu, vừa rồi nhìn hình ảnh nàng cảm thấy tổn thọ quá mức. Nghĩ tới mỹ nữ tuyệt thế như vậy ở cùng nhà với mình, lại có khả năng thịt được nàng thì âm thanh vang vọng bên tai thôi thúc: “đi, đi mau và ngay, muốn thì làm đi, sao phải xoắn....”
Hắn liền đứng bật dậy chuẩn bị lao ra ngoài thì chút lí trí hiếm hoi còn sót lại đã ngăn được, cắn lưỡi, cảm giác đau đớn khiến Hướng Nhật tỉnh ra, trong lòng có cảm giác khó tả, cười khổ cùng sợ hãi, cũng chỉ là bác gái lõa thể mà thôi. Mình cần gì phải mất bình tĩnh như vậy chứ? Định lực càng lúc càng xuống dốc mất rồi.
Nắm chặt viên Hồng bảo thạch không cho hình ảnh lộ ra, Hướng Nhật làm mình tỉnh táo lại liền nghĩ, rốt cuộc ai đưa hình ảnh Phạm Thải Hồng vào đây? Nàng có biết hay không? Người này có ý tốt hay là mục đích khác với nàng? Thực ra trong lòng hắn đã có đáp án, rất có thể người này là chủ nhân ban đầu của Hồng Long, Âu Dương tiên sinh. Cũng chỉ có nàng mới làm được vậy, nhưng nếu là nàng tại sao lại giữ hình ảnh trần trụi của Phạm Thải Hồng ở trong? Để nó vào có mục đích gì?
Càng nghĩ càng mơ hồ, chẳng những lần này không tìm ra bí mật của Hồng Long mà còn bị cuốn vào vấn đề nhức đầu, Hướng Nhật không biết nên vui hay nên buồn nữa. Vỗ đầu một cái, Hướng Nhật nghĩ tới một chuyện, lúc trước đấu giá ở NewYork cũng có Huyết tộc dính vào, mà xem ra chúng không tiếc bất cứ giá nào để lấy được cây trâm, đáng tiếc mình lại đưa kẻ đó cho Matthew giáo chủ, có lẽ lúc này chúng đã ở Vatican chịu tội hoặc bị đưa lên giản hỏa thiêu mất rồi.
Dù còn sống Hướng Nhật cũng không thể trao đổi với Mathew, lỡ may bị Vatican dòm ngó thì phiền to. Nhưng cũng có thể xác định nó có liên quan tới Huyết tộc, đáng tiếc giờ đã là nửa đêm nếu không kêu Lưu Phi tới có lẽ sẽ có thu hoạch.
Hướng Nhật suy nghĩ miên man nhưng cũng không được gì, không hề có đầu mối chính xác nhưng vẫn có chút hi vọng, chỉ là giúp được bao nhiêu cho việc tìm ra bí mật của Hồng Long thì cũng không rõ. Nghĩ một lúc Hướng Nhật liền bỏ qua, đợi mai tìm Lưu Phi xem có tìm ra được gì không.
Bởi sợ mình sinh ra suy nghĩ tà ác nên Hướng Nhật không dám tùy tiện làm lộ ra viên bảo thạch kia, cần trong tay muốn ném nó lại ngăn tủ. Nhưng lúc này xảy ra dị biến, đột nhiên Hồng Long trên tay trở nên nóng bỏng, muốn ném nó đi lại phát hiện không thể cho nó vào ngăn kéo, tựa như vật này dính chặt vào tay hắn như một phần thân thể, không thể nào tách rời.
Cái quái gì thế? Hướng Nhật đưa tay lên nhìn kĩ, thân thể chấn động, một cỗ lực lượng khổng lồ bao trùm cơ thể khiến hắn không thể cử động. Hồng Long ở trên tay càng lúc càng nóng, nhiệt độ tăng lên dường như có một thứ gì đó dũng mãnh lao ra từ Hồng Long, không thể ngăn lại, càng lúc càng nhanh.
Hướng Nhật thấy thân thể càng lúc càng nặng nề tựa như lúc bị người ta hạ độc, cảm giác bất lực. Không hay! Cây trâm này đang hút lực lực của mình. Rốt cục Hướng Nhật phát hiện ra chuyện kinh khủng nhưng thân thể vẫn không thể nhúc nhích, cuối cùng hắn đã cảm nhận được sự tuyệt vọng của người bị vây trong “Lĩnh vực’, lúc này hắn cũng vậy.
Cmn, không phải là bị hút khô luôn chứ? Sớm biết xảy ra chuyện xui xẻo như vậy thì vừa rồi xông vào phòng ngủ Phạm Thải Hồng ra tay xong thì đã chẳng còn gì phải tiếc nuối. Hướng Nhật thầm hối hận, khung cảnh trở nên tối sầm lại, hắn ngã lăn ra đất.
(Hết Phần 801 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 802 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 802)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 802: Hư hư thực thực
Lúc Hướng Nhật tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, ánh nắng chói lọi khiến Hướng Nhật lấy tay che mắt theo bản năng rồi vội vã đứng dậy. Lập tức hắn cảm thấy rợn da gà bởi phát hiện ra mình không còn ở trong biệt thự mà lúc này đã là nơi hoang sơn cùng cốc. Chung quanh có những rừng cây tùng rậm rạp đủ để cho hắn biết mình đã rời khỏi xã hội văn minh. Chuyện gì xảy ra?
Khẽ xoa đầu cho tỉnh táo Hướng Nhật liền nhớ tới cảnh tượng kinh khủng trước khi hôn mê theo bản năng nắm tay lại cảm thụ lực lượng, ngon, ngoài việc thân thể hơi bủn rủn thì lực lượng tràn trề, cũng không bởi Hồng Long hút lấy mà yếu đi thậm chí hình như còn tăng thêm. Phải chăng là mạnh mẽ thêm một chút?
Hồng Long rớt ở bụi cỏ cách đó không xa, Hướng Nhật nhặt lên, mặc dù không rõ đây là đâu nhưng mình bị mang đến đây khẳng định là có liên quan tới nó. Xem xét tình huống chung quanh, rõ ràng là một khu rừng nguyên sinh, đau đầu rồi đây. Bắc Hải là một đô thị hiện đại, không thể nào có khu rừng như vậy, rốt cuộc mình bị đưa tới cái nơi quỷ quái gì đây! Sờ túi, điện thoại cũng ở bên người nhưng chuẩn bị gọi thì lại không có sóng. Cmn, Hướng Nhật lẩm bẩm, có lẽ mình đang ở nơi vô cùng hẻo lánh.
Cẩn thận suy nghĩ hắn cảm thấy trước hết nên đi ra khỏi khu rừng nguyên sinh này, tìm nơi có người hỏi xem rốt cuộc mình đang ở đâu. Muốn ra khỏi khu rừng già này là cực kì khó khăn, không chừng còn có thể gặp nguy hiểm nhưng với Hướng Nhật lại cực kì dễ dàng, khai mở lĩnh vực phá phách một hồi liền dọn ra một con đường rộng thênh thang. Mặc dù xa xa truyền tới tiếng thú hoang nhưng thấy cảnh ghê rợn này thì vội vã trốn ra thật xa không dám bén mảng tới.
Hướng Nhật bất kể mọi thứ chỉ chuyên tâm đi về một hướng. Không biết bao lâu thì những hàng cây dần trở nên thưa thớt, thậm chí còn hiện ra những khoảng trống đầy tro tàn, bên cạnh đầy những hòn đá kê lên. Hắn biết đây là dấu hiệu chứng tỏ từng có người ở, có lẽ họ đi chưa xa. Bởi cây cối thưa thớt nên hắn không lãng phí sử dụng lĩnh vực nữa, nhẹ nhàng thu hồi rồi tiếp tục đi.
Mấy phút sau, phía trước mơ hồ truyền tới tiếng người, Hướng Nhật giật mình, rốt cuộc mình bị đưa tới cái nơi quỷ quái gì. Đang vội vã chuẩn bị đi tới lại nghe tiếng quát lớn, rồi lại đến tiếng đánh nhau ầm ầm vang vọng.
Hướng Nhật khựng lại, sao lại nghe như đánh giặc thế? Mặc dù là kẻ tài cao gan lớn không sợ chuyện gì nhưng hắn cũng không phải người thích vướng vào phiền phức. Nhẹ nhàng đến gần nơi đánh nhau, rốt cuộc Hướng Nhật đã biết chuyện gì xảy ra, ở khoảng đất trống giữa rừng cây có hai kẻ đứng đối diện, nhìn nhau không hề nhúc nhích.
Chung quanh đất đá văng tứ tung tạo thành một mảnh hỗn độn tựa như có cơn lốc vừa đi qua. Nhưng nhìn những dấu vết thê thảm dưới đất thì gió lốc chẳng thể nào làm được. Nhưng khiến hắn bất ngờ cùng khiếp sợ thiếu chút nữa để bị lộ hành tung bởi hai kẻ kia ăn mặc rất quái dị.
Một người mặc trang phục cổ trang nhà Đường, Hướng Nhật cũng không mấy xa lạ. Mà kẻ còn lại mặc y phục bó sát, mặt nạ che kín mít màu đen chỉ lộ ra ánh mắt lóe lên tinh quang, trong tay cầm một thanh đao bóng loáng. Nhìn trang phục Hướng Nhật liền nhận ra. Ninja! Lại là Ninja.
Kẻ mặc trang phục nhà Đường tầm bốn mươi tuổi, râm dài phất phơ cùng với áo bào bay trong gió tựa như thần thiên trong cổ tích vậy. Gã Ninja che kín toàn thân như xác ướp nên cũng chẳng đoán được.
Đóng phim sao? Hướng Nhật vừa nghĩ xong liền gạt đi. Không thể nào! Chung quanh làm gì có đạo diễn, nhân viên hay máy quay máy củng gì, tuyệt đối không có sự sống nào khác. Mà hắn phát hiện hai kẻ này cũng là dị năng giả, thực lực đều là cấp bốn đỉnh phong, đồng cấp với Phong lão tứ.
Cái này cũng làm hắn hơi bất ngờ, không nghĩ tới dị năng giả phổ biến như vậy, mà dị năng giả cấp bốn nhản nhản như rau ngoài chợ vậy sao? Nhìn cảnh tượng hỗn loạn chung quanh hắn liền suy ra đây là kiệt tác của hai kẻ này, với dị năng giả thì thừa sức làm ra như vậy.
Hai kẻ này không ngừng đánh nhau có lẽ bất phân thắng bại nên lúc này đi tới đàm phán. Quả nhiên gã Ninja nói:
- Đem vật kia giao ra!
Có lẽ không phải là người trong nước nên dù nói tiếng Hán nhưng nghe vẫn gượng gạo tựa như ngôn ngữ địa phương. Hướng Nhật càng nghe càng cảm thấy buồn cười kẻ này nói tiếng địa phương Trung Quốc sao? Đúng là thiên cổ kì văn.
- Thứ đó không hề có trong tay ta.
Gã mặc trang phục nhà Đường bình tĩnh trả lời. Hướng Nhật sửng sốt, mặc dù gã này nói rõ ràng nhưng cũng có chút từ địa phương, cũng gần giống với gã Ninja kia, cái quái gì thế. Bệnh rồi à?
- Hồng Long là đồ vật của của hoàng thất Đại Oa chúng ta, ngươi mang thứ này đi hiến tặng cho nữ hoàng bệ hạ không sợ nước ta đem binh tấn công đại Đường sao?
Gã Ninja uy hiếp. Gã mặc cổ trang cười ha hả nói:
- Đại Đường ta đường đường là một nước lớn lại sợ các người sao? Cũng chỉ là vùng đất chật hẹp mà tự cao tự đại! Còn về Hồng Long mà ngươi nói là của Đại Đường ta, năm đó bị bọn đạo chích các ngươi ăn trộm, hôm nay chỉ là lấy lại mà thôi. Vừa nói xong gã Ninja liền nổi giận vung đao lên:
- Không giao Hồng Long ra, chết!
Lập tức vung đao lao tới. Hướng Nhật khó hiểu, hai kẻ này nói còn quái gở hơn cả cách ăn mặc, Hồng Long gì, Đại Đường,... rôt cuộc đây là đâu? Không phải Hồng Long đang ở trên tay mình sao? Bọn họ lấy đâu ra Hồng Long?
(Hết Phần 802 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 803 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 803)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 803: Bẫy rập
Hướng Nhật còn đang suy nghĩ liên miên thì hai kẻ kia đã lao vào liều mạng. Gã mặc cổ trang là dị năng lôi điện, cùng với tên dị năng giả đầu tiên là “cá mập trắng” mà Hướng Nhật từng gặp, lam quang loé lên cùng với tiếng nổ rền trời đánh lên mặt đất. Dị năng của gã Ninja là bắn ra đao quang màu trắng, nơi nào nó hết thảy mọi vật đều bị chẻ đôi, vết cắt trơn nhẵn, kẻ người giao chiến vô cùng thảm liệt.
Cuối cùng Hướng Nhật nghe âm thanh ồn ào mà giật mình tỉnh lại, nhìn hai kẻ kia đã không còn vẻ tiêu sái trước đó, gã mặc cổ trang tóc tai bù xù, y phục rách nát, trên người cũng bị cắt vài chỗ máu ứa ra nhưng tựa nhưng hắn không thèm quan tâm, vẫn trừng trừng nhìn gã Ninja.
Ninja cũng cực kì thê thảm, xem ra gã mặc cổ trang vẫn còn đỡ hơn, mặt nạ đã tan nát lộ ra khuôn mặt của một kẻ tầm 40. Đồ trên người cũng rách bươm lộ ra vết điện giật cháy xém cùng mùi khét. Bên dưới còn mỗi mảng hình vuông khiến Hướng Nhật buồn nôn.
- Giao Hồng Long ra! Nếu không, chết!
Đến nước này gã Ninja vẫn không ngừng uy hiếp nhưng xem ra hắn đã thực sự muốn liều mạng.
- Đã nói ta không có nó!
Gã mặc cổ trang thản nhiên trả lời tựa như không quan tâm lời uy hiếp của đối phương.
- Nếu không có trên người thì ngươi nên chết đi!
Gã Ninja cười dữ tợn, đột nhiên thu đao tay đưa ra sau lưng, cũng không biết từ đâu lấy ra một chiếc trâm cài tóc. Cây trâm toàn thân làm bằng vàng, gắn một viên Hồng bảo thạch cực lớn nhưng không tản ra lam quang. Cái này cũng khiến Hướng Nhật sợ bóng sợ gió tưởng rằng đây là Hồng Long thứ hai. Gã mặc cổ trang thấy cây trâm trên tay Ninja thì biến sắc:
- Các ngươi dám làm giả Hồng Long?
- Giết!
Gã Ninja không trả lời, cắn lưỡi phun máu lên trên cây trâm, một đạo kim quang chói mắt phóng lên tựa như có một con Kim Long bay ra từ cây trâm bằng vàng kia, vây quanh thân thể gã Ninja.
Gã mặc cổ trang nhận ra nguy hiểm vội lao về phía gã Ninja, lôi cầu trên tay tụ càng lúc càng lớn, đến khi biến thành nửa thước vượt khỏi tầm kiểm soát liền ném về phía gã Ninja.
Uỳnh, uỳnh!
Lôi cầu đánh tới, trong lúc bay đi vẫn không ngừng tích tụ lôi điện, khi tới gần gã Ninja đã biến thành một thước nhưng uy lực huỷ thiên diệt địa vừa tiếp xúc với Kim Long bên ngoài thân thể gã Ninja liền biến mất không thấy tăm hơi tựa như chưa từng xuất hiện.
Sau đó Kim Long chung quanh gã Ninja càng lúc càng mờ nhạt rồi biến mất, lộ ra gã Ninja quần áo tàn tạ cùng với cây trâm đã biến thành bột phấn. Gã Ninja vừa xuất hiện liền khiến Hướng Nhật nhíu mày bởi hắn thấy kẻ này không còn là dị năng giả cấp bốn nữa mà đã là cấp năm. Hướng Nhật còn cảm giác được thực lực đối phương tăng vọt, dường như còn mạnh hơn gã mắt đỏ lúc trước mình gặp ở thủ đô một chút.
Cái này khiến Hướng Nhật vừa khiếp sợ lại vừa kinh hãi, hành động của gã Ninja chỉ trong nháy mắt hắn cũng nhìn thấy, chẳng lẽ đây là cách sử dụng Hồng Long, phải dùng máu ở miệng mới được? Cũng không phải là phun trên bảo thạch mà là bên trên thân cây trâm chế tạo bằng vào kia?
- Không, không thể nào, chỉ có Hồng Long mới có thể...
Gã mặc cổ trang cảm nhận được thực lực gã Ninja tăng lên nhưng dường như hắn không tiếp nhận nổi việc Hồng Long giả cũng có công hiệu như hàng thật.
- Giao Hồng Long ra ta cho ngươi chết vinh quang, cho ngươi được rạch bụng tự vẫn!
Bởi thực lực tăng lên nên gã Ninja chơi trò mèo vờn chuột, không hề nóng vội ra tay. Gã mặc cổ trang cười lớn tựa như nghĩ gì đó rồi vẻ mặt trở nên tự tin:
- Ta biết rồi, ha ha, nếu ta đoán không lầm thì Hồng Long giả kia là phong ấn Kim Long lực chân chính, chẳng qua ngươi chỉ mượn tạm thời, cũng không phải là cảnh giới chân chính.
Hướng Nhật thầm tán thành bởi hắn phát hiện mặc dù gã Ninja đã là dị năng giả cấp năm nhưng khí tức không ổn định, lúc có lúc không tựa như tuỳ thời sẽ biến mất.
- Dù là vậy cũng đủ để giết ngươi!
Gã Ninja bị lộ mánh sắc mặt trầm xuống, ném Hồng Long bị đánh thành bụi phấn về phía gã mặc cổ trang. Tuy người này đã thấy hành động của đối phương nhưng vẫn không dám lơ là cảnh giác, cảnh giới Chấp năng giả cường đại mặc dù hắn chưa tận mắt thấy qua nhưng nghe nói có rất nhiều thủ đoạn lợi hại. Hai tay ngưng tụ lôi cầu muốn cắn răng chống cự chờ Kim Long lực của đối phương biến mất, đến lúc đó sẽ giữ được mạng nhưng hắn đã lầm, chênh lệch giữa cấp bốn và cấp năm quá lớn, dù là tạm thời nhưng cũng đủ để giết chết hắn.
Chuẩn bị ném lôi cầu ra liền cảm thấy thân thể cứng đờ không thể cử động:
- Đây là...
Gã măc cổ trang cực kì kinh hãi.
- Chết!
Gã Ninja nhe răng cười, thanh đao sáng loáng vung lên nhưng không bổ xuống đỉnh đầu gã mặc cổ trang mà lại phế đi hai tay , hiển nhiên muốn huỷ đi chiến lực rồi mới ép lấy Hồng Long. Hướng Nhật biết đây là lúc ra tay, cấp bốn chống cấp năm chỉ có chết, cái này đừng mong kì tích xuất hiện, trừ khi có kẻ thực lực mạnh như mình ở gần theo dõi.
Hiển nhiên gã mặc cổ trang may mắn bởi đã gặp mình. “Keng” âm thanh kim loại rền lên chát chúa, gã mặc cổ trang khiếp sợ nhìn bàn tay mềm mại kia đặt lên thanh đao nhưng thanh đao sắc bén kia lại không thể nào tiến thêm một chút vào lớp da thịt trắng trẻo kia. Gã Ninja cũng hoảng sợ nhưng phản ứng rất nhanh, một kích không thành vội vã lui ra sau.
Hướng Nhật cũng không đuổi theo, cũng không phải là không kịp mà là không rảnh. Nếu đối phương muốn trốn hắn chỉ cần thuấn di là tóm cổ gọn gàng như lấy đồ trong túi.
- Đa tạ huynh đài cứu mạng!
Gã mặc cổ trang ôm quyền với Hướng Nhật.
- Đừng khách khí!
Hướng Nhật nói một câu, đang suy nghĩ xem có cần phải nhập gia tuỳ tục ôm quyền không thì gã mặc cổ trang đột nhiên lao tới ôm chặt hắn. Mà gã Ninja ở phía sau cũng nhe răng cười, thanh đao tàn bạo đâm vào bụng Hướng Nhật.
Bị ám toán! Hướng Nhật vừa nghĩ tới ra thì cũng lười nhúc nhích, hắn không sợ bị công kích. Nhưng lập tức hắn kinh hãi phát hiện mình đã lầm, thanh đao nhìn bình thường kia lại nhẹ nhàng đâm vào bụng hắn, cảm giác đau đớn truyền tới, bầu trời tối sầm lại, bất tỉnh tập hai!
(Hết Phần 803 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 804 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 804)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 804: Lần đầu thử nghiệm Hồng Long
Lại một lần nữa tỉnh giấc, Hướng Nhật phát hiện mình ngủ trên mặt đất, ánh đèn êm dịu cũng không khiến mình bị chói mắt khi vừa tỉnh lại nên mở mắt ra liền biết mình đang ở đâu. Cũng không còn sớm nữa, ánh sáng chiếu vào qua khe cửa sổ thì cũng đã là chín giờ sáng... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hướng Nhật nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, gã Ninja nhe răng cùng ánh đao lạnh lẽo đâm vào thân thể cùng cảm giác đau đớn còn rõ mồn một. Kiểm tra thân thể lại không hề có dấu vết bị thương, cảm giác đau thì càng khỏi phải bàn. Chẳng lẽ vừa rồi mình nằm mơ, nhưng sao giấc mộng kia lại chân thật đến vậy?
Hồng Long vẫn ở dưới đất cách đó không xa, Hướng Nhật thấy vậy vội vã nhặt lên. Lúc tay chạm vào Hồng Long thì giật mình, một cảm giác khó tả, tựa như Hồng Long đã thành một phần trên cơ thể, trong đầu cũng hiện lên một vài thứ. Hắn cảm giác như hắn có thể tuỳ ý điều khiển Hồng Long tựa như cánh tay của chính mình.
Đang chuẩn bị thử một chút xem có thần kì như vậy không thì tiếng gõ cửa truyền tới. Hướng Nhật vội cất Hồng Long vào ngăn kéo tủ đầu giường rồi ra mở cửa. Người gõ cửa là Hướng mẫu đang nhíu mày chuẩn bị trách mắng con trai nhưng đột nhiên nhìn thấy hắn thì ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, khó tin, lời vừa đến miệng thì nuốt lại, ngơ ngác nhìn con trai mình.
- Mẹ, sao thế? Người nhìn gì vậy?
Hướng Nhật tò mò, cũng không rõ có phải bị giống mộng chân thực kia làm cho mắt thâm quầng hay không.
- Tự mình soi gương đi.
Hướng mẫu nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu mới mở miệng.
- Soi gương?
Hướng Nhật nghi ngờ, dù mắt thâm quầng cũng đâu cần như vậy chứ? Chẳng lẽ mọc sừng à? Nghĩ vậy liền nghe lời Hướng mẫu đi tới soi gương, hắn sững sờ... Đây là mình sao? Đâu phải? Hướng Nhật vuốt gương mặt nhẵn thín, không thể nào tin được kẻ này lại là mình.
Người trong gương vẻ mặt non nớt, dù giống mình nhưng tuổi tác như vậy không phải là quá trẻ sao? Nếu trước kia mình tính là người trưởng thành thì bây giờ chỉ là một thiếu niên, tuổi như vậy không phải là đứa nít ranh à? Sao lại thế này?
Hướng Nhật không biết nên mừng rỡ hay u sầu nữa, cuối cùng đã hiểu vì sao Hướng mẫu nhìn mình. Con trai đột nhiên biến đổi kinh người như vậy, trẻ ra đến vài tuổi, là cha mẹ ai mà tiếp nhận nổi ngay chứ? Hướng mẫu như vậy đã là quá bình tĩnh, hiển nhiên tâm lí vô cùng cứng cỏi.
- Anh giải thích một chút xem nào, sao lại như vậy?
Hướng mẫu nghiêm túc nhìn con mình, con trai đột nhiên trẻ lại thì cũng là chuyện tương đối tốt. Nhưng mà từ một người trưởng thành biến thành thiếu niên nghe cũng rợn người. Mấu chốt là con mình có nhiều bạn gái như vậy, nếu ra ngoài thì giống cái gì?
- Con...
Hướng Nhật đang định nói nhưng nhớ tới Hồng Long bị ném trong tủ thì ý thức được đây là “công lao” của nó, là nó làm mình trẻ ra như vậy. Đúng, quả thực Hồng Long có tác dụng làm người ta giữ mãi vẻ thanh xuân.
Nhưng Hướng Nhật khóc không ra nước mắt, lúc này hắn trẻ nhưng biến hoá này lại sau lầm, sau này làm sao mà ra đường gặp người chứ? Đến trường có lẽ người ta sẽ tưởng là học sinh trung học tới mở rộng tầm mắt không chừng? Dù đại học không ít thiếu niên nhưng không trẻ đến vậy.
- Nói đi!
Sắc mặt Hướng mẫu trầm xuống. Hướng Nhật cười khổ, chẳng biết giải thích ra sao, đột nhiên nhìn thấy nếp nhắn trên mặt mẹ mình thì mắt sáng lên, thần bí nói:
- Mẹ, con có được một bảo bối.
- Bảo bối gì?
Hướng mẫu bị con trai kích thích tính tò mò.
- Có thể làm người ta trẻ lại.
Lời Hướng Nhật vô cùng bí hiểm.
- Ở đâu?
Hướng mẫu thở gấp, xem ra dù là tám mươi hay mười tám thì phụ nữ vẫn không tránh được sự hấp dẫn của “ trẻ lại:, nhất là một người trung niên như Hướng mẫu càng khó tránh khỏi sự kích động.
- Ở đây ạ.
Hướng Nhật mở ngăn kéo tủ lấy Hồng Long ra, kính cẩn đưa tới cho Hướng mẫu. Bà nhận lấy, ngắm nghía viên Hồng bảo thạch tản ra lam quang kì lạ, nhìn vào là biết nó không tầm thường nhưng vẫn không dám tin.
- Là cái này à?
- Dạ, mẹ không thấy sao? Tối qua con thử một chút kết quả là thành thế này, mẹ có muốn thử một chút không?
Hướng Nhật gật đầu, lấy lại cây trâm, nếu đã không thể giải thích mà lại gặp được vẻ mặt kích động của Hướng mẫu thì cứ dụ dỗ bà là xong. Hướng mẫu run rẩy nhưng sau đó lại hơi do dự:
- Để mẹ xem đã, nếu đột nhiên biến đổi đám Sở Sở có nhận ra ta không?
- Hả, các nàng đi đâu rồi?
Hướng Nhật bất ngờ, Hướng mẫu cự tuyệt sự hấp dẫn này, nhìn vẻ mặt bà thì đâu có như vậy.
- Đến trường rồi, anh nói ngon nhỉ, còn không xem thử mấy giờ rồi, nếu tôi không gọi anh có phải là vẫn nằm ườn ra đấy không?
Nhắc tới đây Hướng mẫu liền liếc hắn bằng ánh mắt khó chịu.
- Sao thế chứ, đang định dậy mà, mẹ không muốn thử một chút sao?
Hướng Nhật vội lảng sang chuyện khác, không thể để Hướng mẫu lấy cớ rồi dùng “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” được.
- Có thể dùng sao?
Hướng mẫu do dự, đúng là không thể ngăn nổi sự hấp dẫn của hồi xuân.
- Nhất định là được.
Hướng Nhật cam đoan.
- Vậy thử một tẹo đi, nhưng đừng quá doạ người, trẻ ra vài tuổi là được rồi.
Hướng mẫu đã làm mẹ nhiều năm, sợ trẻ quá không tốt, về nhà mà bị người ta tưởng là chồng cưới vợ hai thì hỏng. Hướng Nhật cũng hiểu được có lẽ Hướng mẫu sợ về nhà hù doạ ông già chưa biết mặt nên cảm giác như mình đang đóng vai kẻ ác, nể mặt cha, hắc hắc mình cứ cho ổng một phần lễ lớn, vừa có lão bà trẻ tuổi xinh đẹp cũng là lễ lớn chứ nhỉ?
- Con làm đây.
Vừa nghĩ vậy Hướng Nhật liền cầm Hồng Long lên nói với Hướng mẫu.
- Bắt đầu đi.
Con trai tự thử qua nhưng Hướng mẫu vẫn lo lắng, nghĩ tới sự hồi xuân nhưng băn khoăn không thể quá trẻ, đúng là mâu thuẫn. Hướng Nhật làm theo như trong giấc mộng, cắn lưỡi phun máu lên trên thân cây trâm. Nhất thời Kim Quang sáng ngời, một con Kim Long từ bên trong hiện ra, so với trong giấc mộng thì cảm giác chân thực hơn, không phải hư ảo mà là một con Kim Long cực kì sinh động.
(Hết Phần 804 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 805 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 805)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 805: Dì Út dễ kích động
Kim Long xuất hiện khiến lòng tin của Hướng Nhật càng tăng thêm, thì ra dùng phương pháp này mới đúng. Dựa theo những gì đã nhìn thấy, Hướng Nhật điều khiển Kim Long bao quanh Hướng mẫu.
Hướng mẫu thấy Kim Long xuất hiện cũng hơi bối rối nhưng biết con trai không làm hại mình nên đứng yên tại chỗ để giảm bớt phiền toái cho Hướng Nhật. Rất nhanh mơ hồ có tiếng long ngâm vang lên, thân thể Kim Long dần mờ ảo rồi biến mất hoàn toàn.
Rốt cục thân thể Hướng mẫu đã lộ ra, Hướng Nhật ngây ngốc, đây là mẹ mình sao? Đứng bên cạnh mình thấy thế nào cũng chỉ là bà chị thôi. Rõ ràng Hướng mẫu đã biến đổi, không tìm nổi trên mặt chút dấu vết năm tháng, nếp nhăn trên khoé mắt không còn, da trắng bóc, tóc đen mượt nhìn qua chả khác nào mấy cô bé hai mươi tuổi.
- Thực sự là mẹ của con sao?
Hướng Nhật đùa giỡn.
- Thằng nhóc chết tiệt !
Hướng mẫu giận mắng, đi tới soi gương, nhìn một lượt liền chết đứng. Đây, đây là mình sao ? Không tài nào tin nổi, là mình hai mươi năm trước sao ?
- Mẹ, người hài lòng chưa ?
Tận mắt chứng kiến một người trẻ lại đến hai mươi tuổi Hướng Nhật cũng rung động, vừa mừng như điên, thế này thì còn sợ gì tình cảnh những người phụ nữ của mình tàn phai nhan sắc chứ ?
- Tiểu tử thúi, anh xem thế này làm sao mà tôi dám nhìn mặt cha anh đây ?
Giọng Hướng mẫu chua chua nhưng nụ cười vẫn không dứt, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt mình đầy vẻ say mê. Mặc dù trước đó nói đừng làm thái quá nhưng ai không muốn mình lấy lại vẻ thanh xuân chứ ? Trong lòng bà ngổn ngang trăm mối, nhưng đã là mẹ nên không thể nào biểu hiện mất bình tĩnh trước mặt con trai mình.
Hướng Nhật biết bà nói một đằng nghĩ một nẻo, không chừng trong lòng đang cười tươi như hoa nên vội nói :
- Mẹ, có khi cha còn ước gì mẹ biến thành như thế ấy chứ.
- Ừ, cho ông ấy ước.
Hướng mẫu nhìn con trai, vẻ sung sướng vẫn chưa giảm bớt, chợt nhớ ra gì đó nhíu mày :
- Để đám Sở Sở trở về làm sao tôi nhìn mắt chúng nó đây ?
Hướng Nhật suy nghĩ, đám Sở Sở mà đột nhiên thấy Hướng mẫu đột nhiên trẻ lại cùng tuổi với các nàng chẳng hiểu sẽ biểu hiện ra sao ? Nhất là Phạm Thải Hồng, đột nhiên Hướng mẫu xuất hiện biến hoá lớn như thế mà không đoán ra Hồng Long trên tay mình thì mới là lạ. Nhưng tối qua mình nói với nàng Hồng Long ở Mỹ, hôm nay lại cầm trên tay có trời mới biết cô nàng sẽ điên cuồng tới mức nào.
- Con sẽ nói người phải đi có việc gấp.
Hướng Nhật liền đưa ra chủ ý, hắn nghĩ Hướng mẫu rời đi các nàng cũng chẳng nói gì được, cùng lắm thì chỉ oán hận là mình là phận con dâu lại không thể tiễn biệt bà mà thôi.
- Tính thế nào đây, tự nhiên bỏ đi đám Sở Sở sẽ nghĩ gì ?
Hướng mẫu liền bác bỏ.
- Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải gặp, chẳng lẽ cứ ẩn núp cả đời được à ? Mà tôi còn chưa gặp gia đình Tiểu Uyển, nhắc lại nhớ. Anh hứa với tôi giờ tính sao đây ?
Nói xong lời cuối cùng Hướng mẫu đã nổi giận. Hướng Nhật thấy không ổn, sao vừa xong cái đã nổi đoá lên rồi, đang lo không biết làm sao trốn đi thì tiếng chuông cửa vang lên.
- Có khách.
Hướng Nhật chưa đợi Hướng mẫu thi triển « Cửu Âm Bạch Cốt Trảo » đã vội vã tót xuống lầu. Hướng mẫu vừa tức vừa buồn cười, đi theo xuống lầu xem thử là ai tới. Hướng Nhât mở cửa, thấy người bên ngoài thì giật mình. Lại là dì út, cũng đã lâu chưa gặp nàng, hôm nay tới làm gì, mà tại sao lại biết mình tới nhà mới ?
- Ngươi là… thằng nhóc chết tiệt.
Thấy mặt Hướng Nhật thì Dịch Tiểu Quân vô cùng khiếp sợ, đột nhiên hắn trẻ ra vài tuổi nên nàng dám nhận người quen chỉ sợ làm trò cười.
- Tôi là em trai anh ấy.
Hướng Nhật cười cười. Dịch Tiểu Quân kinh ngạc, chủ yếu là nàng chưa hề nghe thấy chị mình có đứa con nào khác, giờ lại mọc đâu ra chứ ? Nhưng mà mặt mũi thằng nhóc này giống tiểu tử thúi kia như vậy, chẳng lẽ đúng là hai anh em ?
- Tiểu tử thúi, nói nhảm gì thế ?
Đột nhiên Hướng mẫu xuất hiện, vừa kéo tai Hướng Nhật vừa hỏi :
- Tiểu Quân, em đến rồi à ?
- Cô là ?
Hướng mẫu phát hiện mình thay đổi quá lớn, đến em gái ruột cũng nhận không ra thì vừa đắc ý lại vừa tức giận :
- Là chị của cô, Dịch Tiểu Hoa !
- Chị, chị…
Dịch Tiểu Quân tưởng mình nghe lầm, nàng không tin nổi cô bé trước mắt nhìn thì còn trẻ tuổi hơn cả nàng lại là chị nàng, nhưng lại không thể không tin bởi gương mặt này giống hệt với chị gái mình khi chưa lấy chồng hai mươi năm trước, giống như đúc.
Nhưng cũng bởi vậy mà càng thêm khiếp sợ. Mặc dù nàng chăm sóc khá tốt, nhìn không ra tuổi thực nhưng đó là nhờ vào mỹ phẩm. Hướng Nhật so sánh thì xem ra kém xa Hướng mẫu cùng Phạm Thải Hồng.
- Sao, chị cô mà cũng không nhận ra à ? Quên mất là hôm nay tôi gọi cô tới đúng không ? Lúc còn bé có lần chị ôm cô không cẩn thận bị ngã, mông cắm vào tảng đá vết sẹo kia còn không nhỉ ?
- Chị, đúng là chị rồi !
Dịch Tiểu Quân hét lên, vội vã nhào tới, vết sẹo ở mông ngoài mình cũng chỉ có người gây ra là chị biết, trước kia chị em thân thiết, sợ chị mình bị phạt nên nàng giấu kín người nhà.
- Sao được chứ ? Sao còn trẻ hơn cả em nữa ? Trời ạ, bất công quá đi ! Da mịn màng. Chị, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, không phải hai ngày trước mới gặp sao…Hai ngày mà đã trẻ ra đến thế này ? Chị có phương pháp gì tốt nhất định phải cho em biết ! Chị, chúng ta là chị em ruột không được giấu, nhất định phải cho em biết, em yêu chị chết mất..
Ánh mắt Dịch Tiểu Quân sáng rực, áp má lên khuôn mặt chị mình, giọng điệu có chút buồn nôn.
(Hết Phần 805 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 806 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 806)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 806: Sức hấp dẫn của Hồng Long
Dì út vừa nói xong mấy lời buồn nôn thì Hướng Nhật cảm thấy rợn hết cả da gà, đáp một câu “con lên lầu” xong vội vã chuồn đi.
- Anh đứng lại cho tôi!
Hướng mẫu dùng ngay “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” túm lấy tai hắn vặn một vòng. Có lẽ cảm thấy hơi nặng tay nên lại khẽ xoa xoa.
- Mẹ, con phải đi chuẩn bị sách vở để chuẩn bị tới trường.
Hướng Nhật cũng không muốn ở lại đây, hai bà cụ hợp tác thì có lẽ đâu khổ phải nếm không ít.
- Anh cứ đợi đấy, giờ cũng muộn rồi, anh còn lên cái gì!
Hướng mẫu hơi bất mãn với việc gần đây hắn chạy đôn chạy đáo không có mặt ở trường nhưng lúc này cũng không hề vội vã.
- Tiểu Quân, chị nói với cô, chuyện này không được cho ai biết nghe chưa.
Hướng mẫu không giấu giếm với em gái mình gì cả, đem việc con trai dùng bảo bối giúp mình trẻ lại nói hết ra. Dịch Tiểu Quân vừa nghe ánh mắt sáng như đèn pha ô tô, nhìn Hướng Nhật như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
- Thực sự có bảo bối này sao?
Dịch Tiểu Quân nhìn Hướng Nhật ánh mắt càng lúc càng đắm đuối.
- Còn không mau lấy ra, dì út của anh đâu phải người ngoài!
Hướng mẫu nháy mắt với con trai, chuyện bà trẻ lại sớm muộn người ta cũng biết không bằng trước tiên dụ dỗ em gái còn tốt hơn mình mình bị biến thành quái vật.
- Con biết rồi.
Hướng Nhật không tìn nguyện, bà dì út này hắn vẫn coi là người ngoài, chuyện này tại sao phải cho cô ta chứ? Nhưng mà mẹ ra lệnh hắn không dám làm trái. Lấy Hồng Long ra đưa cho Hướng mẫu.
Hướng mẫu cầm lấy đưa tới trước mặt Dịch Tiểu Quân, ánh mắt người kia còn ghê gớm hơn cả lúc nhìn Hướng Nhật, vội giơ tay chụp lấy nắm thật chặt chỉ sợ đột nhiên nó biến mất. Chỉ vẻ bề ngoài đã cực kì hấp dẫn phụ nữ, làm bằng vàng đính thêm bảo thạch màu đỏ tản ra lam quang kì dị, chỉ cần nhìn thấy đã đủ để làm cho người ta say đắm.
Dịch Tiểu Quân yêu thích không muốn buông tay, vội vàng nói với Hướng mẫu:
- Dùng thế nào đây?
Hận không thể lập tức làm mình trẻ ra đến hai mươi tuổi, có bảo bối này còn cần mấy thứ phấn son kia làm gì, rõ là tiết kiệm cho mình một khoản không nhỏ,
- Dù nói cho biết cô cũng dùng được chắc?
Hướng Nhật khinh thường nói, phương pháp sử dụng Hồng Long mà người khác dùng tuyệt đối không thể gọi Kim Long ra, căn cứ theo nhưng gì hắn biết thì người sử dụng phải là dị năng giả, mà còn phải được Hồng Long thừa nhận.
Giá phòng tăng để chúng ta làm việc giỏi, giá xăng tăng để con người tiết kiệm, giá thịt tăng để biết đường giảm cân, rau dưa tăng để biết điều hòa cuộc sống, cái gì cũng để sống tốt hết cả, chỉ có lương không tăng để ta lựa bề mà phấn đấu. Vì hạnh phúc, cuộc sống tươi đẹp đảng và nhà nước tính toán nhọc công, phải cảm ơn chế độ, cảm ơn đất nước, đội ơn đảng.
Tựa như lúc trước hút lấy lực lượng của mình, không có lực lượng cường đại ủng hộ thì Hồng Long không thể tạo nên ảo ảnh. Mà giấc “mộng” trước đó của của Hướng Nhật cũng là do lực lượng của hắn chống đỡ, đây là bước quan trọng nhất, không xuất hiện ảo ảnh thì không được Hồng Long thừa nhận, vậy nên muốn sử dụng Hồng Long là ước mơ điên rồ.
Mà năng lực của Hồng Long cũng không phải vô tận, phải là lực lượng cường đại của ai đó rót vào sau đó chuyển đổi thành lực lượng của Hồng Long rồi mới đem trợ giúp cho người khác tăng lực lực hoặc giữ mãi tuổi thanh xuân. Bản thân Hồng Long chẳng có gì thần kì, chẳng qua chỉ là thứ dùng để trung chuyển mà thôi.
Mà không may chính là lúc trước lực lượng của Hướng Nhật bị hút qua hai lần chuyển hóa và sử dụng đã hết sạch, chẳng thể giúp người khác nữa, trừ khi hắn hiến máu tiếp tục bổ sung thì người khác mới có phần.
- Ngươi nói cho ta biết, ta dùng cho ngươi xem!
Dịch Tiểu Quân tỏ vẻ không phục, thực ra thì trong lòng thầm nghĩ bảo bối đã tới tay thì phải nắm chặt, phương pháp sử dụng cũng phải giành cho được.
- Cô là dị năng giả sao?
Hướng Nhật khinh bỉ liếc qua. Dịch Tiểu Quân trợn mắt, nghe ra thì dường như thứ này chỉ dị năng giả mới dùng được ? Chợt nhớ ra thân phận dị năng giả của hắn liền thất vọng, nếu dị năng giả mới dùng được thì nàng cũng bó tay.
Hướng Nhật nói tiếp :
- Dù là dị năng giả nếu không có thực lực cường đại cũng chẳng dùng được. Nói không chừng còn là chính mình.
Nhớ tới hôm qua Hồng Long liều mạng hút lấy lực lượng của mình Hướng Nhật vẫn sợ hãi, dị năng giả bình thường không có lực lượng cường đại chống đỡ sợ rằng đã bị hút đến chết.
- Vậy ngươi giúp ta ! Mau, làm ta trẻ lại đi.
Tuy mình không thể tự làm nhưng Dịch Tiểu Quân vẫn không từ bỏ, nếu thằng nhóc này tự biên tự diễn thì mình vẫn còn cơ hội.
- Vì sao ? Cô đâu phải là mẹ tôi ?
Hướng Nhật tức cười, giọng nói đầy vẻ khinh miệt. Dịch Tiểu Quân giận dữ :
- Ta là dì út của ngươi.
- Thì sao chứ ?
Hướng Nhật không thèm quan tâm, lực lượng của hắn sao có thể lãng phí cho người dưng ? Tuy thân thể không có gì đáng ngại nhưng cũng cảm thấy có yếu đi tí chút, vì người ngoài hắn ngu gì mà làm. Nếu với mấy người Sở Sở thì còn được, bà dì út này thì mơ đi.
- Tiểu tử thúi, nói chuyện với trưởng bối vậy sao ?
Hướng mẫu ở bên cạnh cũng không thực sự trách con trai, chỉ là muốn cho em gái chút thể diện. Hướng Nhật biết bà mềm lòng, thêm cả tình chị em, nếu bà đã mở lời hắn cũng khôg thể thẳng thắn từ chối, nghĩ một chút liền có chủ ý :
- Mẹ, không phải con không muốn mà là không thể, năng lượng bên trong Hồng Long vừa rồi con đã dùng hết, phải mất một thời gian mới có thể dùng tiếp.
- Vậy phải bao lâu ?
Dịch Tiểu Quân vội hỏi.
- Đại khái lá tầm nửa năm, một năm gì đó, cũng có thể là năm, ba năm.
Hướng Nhật suy nghĩ xem có thể kéo dài bao lâu, mình cũng không thể để bà dì út này dễ dàng được như ý. Dịch Tiểu Quân thấy rõ ràng là hắn đùa giỡn mình, lạnh lùng liếc hắn rồi nói với Hướng mẫu :
- Chị, con trai chị tốt thật đấy, nói dối mà mặt không biến sắc.
- Cô tin hay không thì tùy.
Hướng Nhật đáp.
- Tốt, đã vậy thì bảo bối này ta cầm, lúc nào đủ năng lượng ngươi tới tìm ta mà lấy!
Dịch Tiểu Quân giảo hoạt, tốt thôi, không ăn được thì ta đạp đổ.
- Cô nghĩ rằng mình có thể sao?
Hướng Nhật thuấn di tới đoạt lấy Hồng Long sau đó thuấn di trở lại. Dịch Tiểu Quân sửng sốt, vội vã đuổi theo quát to:
- Trả lại cho ta!
Hướng Nhật không thèm quan tâm, thuấn di ra cửa nói:
- Mẹ, con tới lớp. Thứ này mang theo trên người mới an toàn, người khác cầm cũng không tốt lành gì cả.
Nói xong thân hình lóe lên biến mất khỏi cửa. Dịch Tiểu Quân tức đến run rẩy, hết lần này tới lần khác mất mặt. Trong lòng chỉ biết thầm nguyên rủa dị năng giả, bước tới bên cạnh Hướng mẫu nghĩ cách để chị giúp mình, chỉ cần nàng mở miệng không tin thằng nhóc chết tiệt kia dám cứng đầu!
(Hết Phần 806 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 807 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 807)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 807: Tới Bắc Hải
Hướng Nhật cũng không tới trường, với bộ dáng lúc này của hắn mà vác xác tới sợ sẽ rằng hù dọa rất nhiều người. Vậy nên dù muốn đi cũng phải đợi cho đám Sở Sở thông suốt sau đó đi hay không mới biết được? Nhưng mà chờ trưa tan học về hi vọng các nàng cũng đừng quá mức kinh sợ.
Hiển nhiên hắn ra ngoài cũng có mục đích của mình, gọi taxi chạy tới bệnh viện nhân dân thứ sáu. Nơi này có hai tên súc vật đang chờ. Hướng Nhật cũng không ngại trêu đùa chúng một phen.
Phòng chăm sóc đặc biệt, Hướng Nhật không gõ cửa mà lao thẳng vào. Chỉ là tình cảnh bên trong khiến hắn lúng túng, ông anh vợ khôi phục không tệ, đã có thể tự đọc báo. Con tinh tinh thì đang ôm một cô nàng hộ sĩ say sưa gặm nhấm, không thèm quan tâm có người xông vào, rõ là bạch nhật tuyên dâm đây mà, thằng súc vật!
Cô gái kia nghe thấy có người đi vào vội vàng đẩy tinh tinh ra, bỏ chạy với gương mặt đỏ bừng. Hướng Nhật chưa kịp chiêm ngưỡng dung nhan nhưng từ dáng người thướt tha kia hiển nhiên cũng không tệ nếu không làm sao con tinh tinh kia lại tinh trùng lên não chứ?
- Con rùa, mày tới…Mày không phải con rùa?
Tinh tinh bị bắt quả tang vụng tình nhưng vẫn mặt dày không chút giác ngộ, ngược lại còn la lối om sòm, chỉ là khi nhìn thấy Hướng Nhật trẻ ra mấy tuổi giọng nói đầy vẻ hoài nghi. Ông anh vợ cũng bỏ tờ báo xuống, nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật.
Hướng Nhật cực kì đắc ý, cảm thấy trẻ ra vài tuổi cũng không phải chuyện xấu, nhìn biểu hiện ban đầu của hai tên súc vật này cũng xem như đáng đồng tiền bát gạo.
- Nhìn cái cục sh-it ấy chứ nhìn, Lão tử cũng không nhận ra à?
Hướng Nhật quát lên, xóa sạch mọi sự nghi ngờ trong đầu hai tên thú vật kia.
- Mày đúng là con rùa? Cmm, mấy ngày không gặp mày sống non và xanh hơn thì phải ? Sang bổng từ trùng tu à ?
Tinh tinh hét lên, vội vã phỏng đoán nguyên nhân Hướng Nhật trẻ lại.
- Làm em gái mày ! Dị năng của lão tử phát sinh biến hóa không được à ?
Hướng Nhật sớm đã nghĩ ra lí do tốt, chuyện Hồng Long không thể nói cho hai con gia súc này, cũng may là có dị năng làm cái cớ. Tinh tinh cùng ông anh vợ đều biết Hướng Nhật là dị năng giả, nghe hắn giải thích cũng không quan để tâm nữa. Nhưng nhìn ánh mắt cũng đủ biết hâm mộ cỡ nào, tinh tinh cười gian xảo :
- Con rùa, mày trẻ lại không biết cái của nợ kia có teo đi không ?
- Đưa em gái mày ra thì biết !
Hướng Nhật nhìn mẳt tinh tinh liền biết thằng này suy nghĩ không tốt lành gì, khinh bỉ nói một câu sau đó không thèm quan tâm, quay sang nói với ông anh vợ :
- Quan hệ với đám Hồng Kông tốt chứ ?
Ông anh vợ không rõ tại sao Hướng Nhật đột nhiên hỏi vậy, thản nhiên nói :
- Trước kia giúp tao mấy chuyện lặt vặt, coi như là có liên lạc.
- Vậy chắc không thành vấn đề.
Nghe hắn nói bên Hồng Kông không thân thiết lắm Hướng Nhật cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu dính dáng quá nhiều thì ra tay cũng không tốt. Người ta nói không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, cũng là cho ông anh vợ chút thể diện.
- Sao thế ?
Ông anh vợ cảm thấy hiếu kì, hiển nhiên hắn cũng muốn biết giữa Hướng Nhật và bên Hồng Kông xảy ra chuyện gì, giọng nói thì hình như không thoải mái. Tinh tinh tò mò nhìn sang, không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
- Hôm qua xem nữa đã bị đám Hồng Kông chơi một vố.
Hướng Nhật giải thích.
- Gã họ Vương kia lại dám làm vậy !
Tinh Tinh rống lên, ánh mắt ông anh vợ cũng tràn ngập sự phẫn nộ, ai biết mình suýt bị lừa chả khó chịu. Nếu hôm qua không phải Hướng Nhật có lẽ chẳng những mất hàng mà người cũng bị nguy hiểm.
- Cmn, đợi lão từ bình phục phải đi Hồng Kông đòi nợ ! Họ Vương cũng chỉ là thằng bán dưa hấu, trước kia nếu không nhờ có con thỏ Vương gia của hắn làm sao phát triển nhanh chóng như vậy ?
Tinh Tinh càng nghĩ càng giận, nếu không phải thành thương binh có lẽ đã lao đầu ra rồi.
- Chúng mày cứ an tâm mà tĩnh dưỡng đi, gã họ Vương kia tao sẽ tính sổ, hai ngày nữa có thể tao sẽ đi Hồng Kông.
Hiển nhiên Hướng Nhật đi Hồng Kông không phải là lòng tham bộc phát, ngoài việc tính sổ với Vương Quốc Trung còn thêm cả việc tối qua đưa Tô Úc cùng Phương Oánh Oánh về nhà liền nghe được các nàng sắp sang Hồng Kông, dường như chi nhánh của cty Hướng Nhật có vấn đề, dường như đắc tội với tổ chức giang hồ, mặc dù nhân viên cty không bị tổn thương gì nhiều nhưng cũng sợ hãi mà viết đơn xin nghỉ khá nhiều, hoạt động cty cũng trở nên đình trệ.
- Được, có con rùa ra tay bọn tao cũng an tâm. Nhưng là nhất định phải dạy dỗ ra trò thằng họ Vương kia, cmn, dám chơi tao !
Tinh tinh khó chịu, gã họ Vương kia cùng hắn cũng có chút liên quan, trước kia cũng có bàn chút sinh ý, không ngờ kẻ này dám làm trò trên đầu hắn nên càng thêm phần thống hận.
- Giữ mạng hắn.
Ông anh vợ đệm thêm một câu, giọng nói bình thản tựa như không mấy quan tâm. Hướng Nhật lạnh người, nghe thì như hắn đang giúp Vương Quốc Trung nhưng thực tế thì còn mang theo ẩn ý, chỉ cần đừng giết còn làm gì thì không quan trọng. Quả nhiên thâm hiểm, lời lẽ bình thường nhưng tuyệt đối đưa người ta vào chỗ chết.
Hướng Nhật cùng tinh tinh liếc nhau, cũng hiểu ra được hàm ý ẩn chứa bên trong sau đó gật đầu, giơ ngón tay cái với ông anh vợ. Kẻ này không quan tâm đến sự « khích lệ », tiếp tục đọc báo. Hướng Nhật chuẩn bị rời đi thì điện thoại vang lên, lấy ra xem thì mừng không kể xiết, Dịch Trù Ngu tới. Hướng Nhật vội vàng nghe máy, âm thanh dịu dàng đặc biệt của nàng truyền tới mang theo chút mị ý lạnh lùng :
- Em họ, tôi đã đến.
- Ừ, giờ em đang ở đâu ?
Hướng Nhật có chút kích động.
- Sân bay quốc tế Bắc Hải.
- Được, em chờ ở đấy, anh sẽ đến đón.
Hướng Nhật cúp điện thoại, không thèm quan tâm hay thằng súc vật đang nhìn sang với ánh mắt hèn mọn vội vã bỏ đi. Dịch Trù Ngu tới Bắc Hải, xem ra thằng nhị thế tổ Dịch Thiên Hành kia không dám xem lời mình như gió thoảng qua tai, lần này cũng coi như hắn làm đúng lời mình, tha cho một trận đòn vậy !
(Hết Phần 807 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 808 )