Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 848)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 848: Tận mắt nhìn thấy
Quay lại phòng ăn, Hướng Nhật và Hoắc Vãn Tình cùng lúc tiến vào, Lý Trinh Lan còn ngồi ở chỗ đó, bất quá với bộ dạng thất thần, cũng không có ăn uống cái gì cả.
Mà bàn bên cạnh, Hainke và Buck cũng đã rời đi, không biết đã đi nơi nào rồi.
Hướng Nhật đi tới, ngồi xuống vị trí đối diện Lý Trinh Lan. Lý Trinh Lan lúc này mới giật mình, Hướng Nhật đến, không rõ hắn tại sao đi rồi mà còn quay lại, vừa mới chuẩn bị trợn mắt định nói gì thì đột nhiên nhìn thấy phía sau hắn có một nữ nhân xinh đẹp, nhất thời đem lời định nói nuốt vào trong bụng.
Hướng Nhật nhìn cảnh Lý Trinh Lan khốn đốn, hơi có chút hả hê.
Hoắc Vãn Tình phía sau cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Hướng Nhật, vươn tay hướng Lý Trinh Lan chào hỏi: "Ngươi mạnh khỏe, ta là Hoắc Vãn Tình." mới vừa xuống thang máy, Hoắc Vãn Tình một mực hỏi Hướng Nhật hắn và Lý Trinh Lan rốt cuộc là quan hệ như thế nào, bất quá tiểu sắc lang lại nhắm mắt dưỡng thần không để ý tới nàng, để cho Hoắc Vãn Tình hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ Lý Trinh Lan ngay trước mặt, cũng không cần phải hỏi hắn nữa.
Lý Trinh Lan đương nhiên không hiểu Hoắc Vãn Tình đang nói cái gì, nhưng ý tứ đại khái có thể đoán được một chút, liền đưa tay ra cùng Hoắc Vãn Tình bắt tay.
Mà Lý Trinh Lan chỉ bắt tay mà không giới thiệu về mình, khiến cho Hoắc Vãn Tình có cảm giác hơi mất mặt: "Tiểu thư không có ý định giới thiệu về mình sao? Hay là ngươi không có tên?" câu cuối cùng mang theo cảm tình cá nhân mãnh liệt.
Lý Trinh Lan vẻ mặt mờ mịt, bất quá nàng nhìn ra được Hoắc Vãn Tình đối với nàng không có hảo cảm, vừa muốn dùng Anh ngữ giải thích.
Bên cạnh Hướng Nhật sớm không nhịn được cười ra tiếng: "Nàng ta là người Hàn Quốc, nghe không hiểu ngươi đang nói gì đâu, Hoắc tây các tiểu thư ạ."
"Người Hàn Quốc?" Hoắc Vãn Tình sửng sốt, sau đó tàn bạo trừng mắt nhìn Hướng Nhật một cái, cái tên tiểu sắc lang này cũng không chịu nói sớm, khiến cho mình bị mất mặt!
Tức giận nhịn xuống xấu hổ trong lòng, Hoắc Vãn Tình nói với Lý Trinh Lan một câu, lần này Hướng Nhật nghe lại không hiểu.
Lại là Hàn ngữ? Hướng Nhật mặc dù nghe không hiểu, nhưng tiếng Hàn Quốc vẫn có thể phân biệt được, không khỏi có chút giật mình, Hoắc Vãn Tình lại nói Hàn ngữ, hơn nữa tựa hồ vô cùng thuần thục.
Lý Trinh Lan nghe được Hoắc Vãn Tình dùng Hàn ngữ nói chuyện với nàng, ánh mắt không khỏi sáng ngời, lập tức trả lời một câu, sau đó cổ quái nhìn Hướng Nhật một cái.
Hướng Nhật bị nhìn như vậy không hiểu là thế nào, nhưng lập tức đoán được Hoắc Vãn Tình là đang nói về chuyện của mình, hơn nữa khẳng định không phải là chuyện tốt gì.
Thấy hai người dùng Hàn ngữ nói chuyện với nhau, Hướng Nhật đột nhiên có cảm giác tự mua dây buộc mình, lúc trước mang Hoắc Vãn Tình tới, nhưng không biết là sẽ xuất hiện cảnh tượng như thế này.
"Ta nói, các ngươi có thể hay không dùng Hàn ngữ ta nghe không hiểu gì hết?" Hướng Nhật trước dùng tiếng phổ thông nói một lần, sau dùng Anh ngữ giải thích một lần.
"NO way !" hai người cùng nói một lời, khiến cho Hướng Nhật có chút hoài nghi là có phải các nàng tại thời gian ngắn ngủi như vậy đã buôn với nhau mấy câu chuyện rồi hay không mà đã ăn ý như vậy.
"Được rồi, các ngươi cứ hàn huyên đi, ta ăn cơm." Hướng Nhật nhớ đến là đã đưa một ngàn tiền Hồng Kông tiền trà nước cho nhân viên phục vụ, báo cho hắn có thể mang thức ăn lên rồi, hơn nữa muốn đem món ăn đặt ở bàn này.
Liếc nhìn Hoắc Vãn Tình cùng Lý Trinh Lan nói chuyện rất hăng say, lâu lâu lại nhìn Hướng Nhật mập mờ cười.
"Hoắc tiểu thư, ngươi có biết bạn trai ngươi làm cái gì không?" Lý Trinh Lan bỗng nhiên ghé sát miệng vào tai Hoắc Vãn Tình, cúi đầu hỏi. Nàng cũng không biết Hoắc Vãn Tình cùng nam nhân có quan hệ gì, bất quá thấy hai người thân mật ngồi cùng một chỗ rất tự nhiên.
"Hắn?" Hoắc Vãn Tình cũng đã có chút hảo cảm với Lý Trinh Lan , thậm chí địch ý đối với Lý Trinh Lan trước đây cũng không đáng để nói.
"Hắn buôn bán độc phẩm." liếc nhìn nam nhân bên cạnh, Lý Trinh Lan vẻ mặt nghiêm túc nói. Nàng nghĩ Hoắc Vãn Tình xinh đẹp như vậy lại có khí chất mỹ nữ chắc chắn sẽ không cùng nam nhân cấu kết với nhau làm việc xấu, cho nên chuyện này tuyệt đổi có khả năng là Hướng Nhật gạt bạn gái của hắn.
"Cái gì?" Hoắc Vãn Tình nhất thời sợ hãi kêu lên, trong tư liệu của nàng, tiểu sắc lang chẳng qua là lão bản của công ty Hương Nhật mà thôi, nhưng không biết hắn cũng làm cái loại "Mua bán " này.
Liên tưởng tới lúc trước hắn gọi điện thoại cho ai nói muốn đối phó Hoàng Thiệu Hùng, chẳng lẽ đây chính là lý do muốn đối phó Hoàng Thiệu Hùng? Hoắc Vãn Tình biết một chút là Hoàng Thiệu Hùng sau lưng làm những chuyện xấu kia, cái loại "Mua bán" này chẳng những nguy hiểm, hơn nữa dễ dàng trêu chọc cừu địch, hoặc là bởi vì hắn cùng Hoàng Thiệu Hùng lúc trước từng có "Làm ăn", thậm chí có thể là bị Hoàng Thiệu Hùng cho hố một trận, bây giờ tìm đến trả thù ?
"Hoắc tiểu thư, xem ra ngươi cũng không biết bạn trai của ngươi đang làm cái gì." Lý Trinh Lan thấy vẻ mặt của Hoắc Vãn Tình, lập tức biết nàng đoán chừng cái gì cũng không biết, điều này làm cho Lý Trinh Lan có chút hưng phấn, ngầm đem những tội mà nam nhân làm nói cho bạn gái hắn.
"Ngươi biết những gì hãy đem nói hết cho ta biết!" Hoắc Vãn Tình trừng mắt liếc Hướng Nhật, lạnh lùng nhìn Lý Trinh Lan nói.
"Hoắc tiểu thư, ta cũng không muốn dối gạt ngươi, ta là nhân viên của cục cảnh sát Seoul Hàn Quốc, lúc trước ở Hàn Quốc gặp được bạn trai của ngươi cùng tên trùm xã hội đen nổi tiếng nhất Seoul cùng ở chung một chỗ, hắn từng mang theo hơn ngàn kí lô độc phẩm giao dịch cho Hắc bang lão Đại kia, vì thế mà chúng ta hy sinh một nhân viên cảnh sát nằm vùng."
Lý Trinh Lan nói lời này nửa thật nửa giả, thậm chí còn có chút khoa trương, cái gọi là hy sinh một nhân viên cảnh sát nằm vùng, chẳng qua là biết bộ mặt bại hoại của nhân viên nằm vùng đó mà thôi. Hoắc Vãn Tình nhất thời bị tin tức kia làm cho kinh hãi, hơn ngàn kí lô độc phẩm, từng này sẽ kiếm rất nhiều cuốn lịch a?
Lý Trinh Lan nói nàng không cần thiết phải hoài nghi, đối phương thật sự muốn bịa đặt lừa gạt nàng, căn bản là giấu diếm không được, bởi vì đám người vùa nãy cũng đã đủ cho nàng rõ ràng rồi.
"Ngươi là... **?" ( chắc là cảnh sát quốc tế) Hoắc Vãn Tình đột nhiên kịp phản ứng, nhưng là nàng nếu là ** , lúc trước tại sao cùng tiểu sắc lang hôn môi? Phải biết là nàng tận mắt nhìn thấy. Tại sao?
(Hết Phần 848 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 849 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 849)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 849: Uy hiếp
"Hoắc tiểu thư, ngươi không tin ta?" nghe Hoắc Vãn Tình hỏi như thế, Lý Trinh Lan hiển nhiên hiểu lầm ý Hoắc Vãn Tình, cho là Hoắc Vãn Tình hoài nghi thân phận của mình, hoặc là hoàn toàn không tin những gì nàng vừa mới nói.
Hoắc Vãn Tình mặt không thay đổi nhìn nàng, lắc đầu nói: "Ta không phải là hoài nghi ngươi, Lý tiểu thư, chẳng qua là... lúc trước ta nhìn thấy ngươi cùng hắn hôn nhau?"
"A, ngươi cũng nhìn thấy?" Lý Trinh Lan sắc mặt chợt hoảng hốt, nàng không nghĩ tới lúc trước bị nam nhân hôn lén lại bị Hoắc Vãn Tình nhìn thấy, vội vàng giải thích, "Ngươi đừng hiểu lầm, Hoắc tiểu thư, đó là hắn cố ý làm như vậy , mục đích là vì ... " nói tới đây, thanh âm bỗng nhiên hơi chậm lại, bởi vì nàng đang nhớ lại lời nói lúc trước nam nhân nói cho nàng biết..., hôn nàng là vì tránh khỏi ba cái tên gọi là "Tội phạm Quốc tế" phát hiện hắn. Nếu như đem chuyện này nói ra, đây không phải là cùng lời lúc trước nàng nói ngược lại sao? Nếu là cái buôn bán độc phẩm, tựa hồ không cần làm cái chuyện gì giám thị "Tội phạm quốc tế" như vậy sao? Giống như là cảnh sát quốc tế hơn.
"Ta biết, Lý tiểu thư, ngươi không cần giải thích rõ ràng như vậy." Hoắc Vãn Tình không biết Lý Trinh Lan muốn nói là cái gì, nhưng nàng nhớ tới lúc trước tiểu sắc lang có giải thích cho nàng, hôn Lý Trinh Lan là vì muốn tránh nàng. Điều này làm cho nàng rất khó chịu, vì tránh nàng mà tình nguyện hôn nữ nhân khác, đem Hoắc Vãn Tình nàng làm thành người như thế nào? Con cọp hay là khủng long? (sư tử Hà Đông thì đúng hơn )
Tránh nàng mà hôn nữ nhân khác, chuyện mất mặt như vậy Hoắc Vãn Tình cũng không muốn từ miệng người bị hôn nói ra, như vậy sẽ chỉ càng làm nàng không có mặt mũi. May mà nữ nhân họ Lý cuối cùng cũng không nói đến.
Nghe Hoắc Vãn Tình nói như vậy, Lý Trinh Lan lại hiểu lầm, cho là Hoắc Vãn Tình hiểu nàng muốn nói cái gì, "cám ơn ngươi, Hoắc tiểu thư, bất quá lại có một việc, ta hi vọng ngươi có thể biết. Lúc ấy bạn trai ngươi ở Hàn Quốc, bên cạnh có một nữ nhân xinh đẹp đi theo, bộ dạng lại rất thân mật..."
"Nga? Có chuyện như vậy sao?" Hoắc Vãn Tình hơi sửng sờ, mặt không thay đổi mắt liếc Hướng Nhật một cái, lại có một nữ nhân, hay là cái nữ nhân họ Tô kia?
Thấy Hoắc Vãn Tình trên mặt cũng không có lộ ra vẻ tức giận không chịu nổi, Lý Trinh Lan không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, hai người này không phải là có quan hệ nam nữ sao? Thế nào mà trên chuyện này, dường như lại rất thoáng chứ? Đổi lại là nàng nghe được bạn trai của mình cùng nữ nhân khác lêu lổng ..., Lý Trinh Lan tự giác làm không được tư thế lãnh tĩnh như vậy.
Ai ngờ Hoắc Vãn Tình hiểu lầm người nữ nhân kia là Tô Úc, liền không cảm thấy có cái gì kỳ quái. Hơn nữa cho dù không phải là Tô Úc, hắn cùng mình có quan hệ gì? Tiểu sắc lang cũng không phải là bạn trai chân chính của nàng.
Lý Trinh Lan là bởi vì bị đoạt đi nụ hôn đầu, mặc dù dùng nụ hôn đầu đổi lấy việc nam nhân không được phép xuất hiện ở trước mặt người nhà của nàng nữa, bất quá nàng vẫn có cảm giác không nói nên lời, cho nên mới sử dụng loại thủ đoạn nhỏ này trả thù nam nhân.
Chẳng qua làm cho nàng không nghĩ tới chính là, chuyện này tựa hồ không làm cho Hoắc Vãn Tình không có chút động lòng.
"Ta nói này, hai người các ngươi hẳn là hàn huyên đủ rồi a, thật đem ta làm người vô hình sao ? " Hướng Nhật sau khi đã ăn đại khái tất các món ăn, không thể chứa nổi thức ăn trên bàn nữa, hai nữ nhân vẫn “mắt đi mày lại”, đoán chừng nói xấu mình không ít, Hướng Nhật bây giờ đã ăn no, cũng không thể để chuyện như vậy phát triển theo chiều hướng xấu nữa.
"Đem ngươi trở thành người vô hình thì thế nào, ngươi là cái loại hoa tâm tiểu sắc lang." Hoắc Vãn Tình hung hăng trừng mắt liếc Hướng Nhật, cho dù bây giờ biết là tiểu sắc lang lúc trước hôn Lý Trinh Lan không phải là chuyện đương nhiên giữa nam nữ yêu nhau, nhưng lại là vì tránh nàng, loại chuyện này cũng là không đáng giá được tha thứ.
"Ta hoa tâm? Ta thế nào lại là hoa tâm ? " Hướng Nhật quả thực á khẩu.
Hoắc Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, hoa tâm chuyện như vậy còn cần nói thẳng sao? Tiểu sắc lang một mặt tặng cực phẩm cho Tô Úc, một mặt lại tới trêu chọc mình, đây không phải là hoa tâm vậy là cái gì?
Hai người nói Hán ngữ, cái này đến phiên Lý Trinh Lan nghe không hiểu, trong lòng liền có chút khẩn trương. Nàng mới vừa ở sau lưng đâm Hướng Nhật một đao, rất sợ Hoắc Vãn Tình đem chuyện này nói với hắn, đến lúc đó nam nhân nếu không tuân thủ ước định "Không xuất hiện trước mặt cha mẹ mình" , vậy thì khóc không ra nước mắt rồi.
Bất quá, thấy hai người nói chuyện câu văn cũng rất ngắn, hơn nữa Hoắc tiểu thư lại gương mặt lạnh lùng, đoán chừng cũng sẽ không nói với hắn loại chuyện đó.
Nhưng mà, Lý Trinh Lan vẫn có chút không yên lòng, vội vàng dùng Anh ngữ xen mồm cắt đứt hai người nói: "Hoắc tiểu thư, ngươi cũng ăn cơm đi? Hôm nay để ta mời khách".
Mời khách dĩ nhiên không phải là nguyên nhân chính, mục đích của nàng là vì muốn hấp dẫn Hoắc Vãn Tình chú ý mình, sau đó hất nam nhân ra một bên, không để cho hắn và nàng tiếp tục nói chuyện với nhau, như vậy cũng sẽ không đem chuyện của mình khai ra.
"Mời khách? Còn ta thì sao? " Hướng Nhật muốn gây chuyện nên mò mẫm tham gia náo nhiệt.
"Thật không tốt, ngươi không có trong danh sách được mời." Lý Trinh Lan lạnh lùng cự tuyệt.
"Vậy thì thật là đáng tiếc." Hướng Nhật cười nhạt, cũng không biết là đáng tiếc chính mình không có trong danh sách được mời hay là đáng tiếc cho Lý Trinh Lan có cơ hội mời mình mà lại đánh mất .
Hướng Nhật đã ăn no, hai nữ nhân vừa lại đối với hắn không mấy chào đón, hắn liền muốn rời đi , khỏi phải nghe hai nữ nhân kia nói nhảm nữa.
Đúng lúc ấy thì, một cuộc điện thoại gọi đến, là một số máy lạ.
Hướng Nhật tiện tay nhấn nút trả lời, đối diện truyện tới thanh âm có chút cổ quái nhưng không khỏi có đôi phần quen thuộc:
"Là Hướng tiên sinh sao? "
"Không sai, là ta. " Hướng Nhật chỉ nghe một câu, lập tức biết đối phương là người nào, lại là Lâm Tử Anh, khó trách mới vừa nghe đã cảm thấy thanh âm khó nghe như vậy.
"Ta là cao cấp đô đốc Lâm Tử Anh. Hướng tiên sinh, về vụ án Dương Nghĩa Thiên, chúng ta đã có bước tiến triển mới, hi vọng Hướng tiên sinh có thể tới sở cảnh sát phối hợp điều tra với chúng tôi." Lâm Tử Anh giọng nói cẩn thận tỉ mỉ, hiển nhiên trước đã chuẩn bị lượng đầu mối tương đối lớn, nếu không cũng sẽ không khẩn cấp như vậy muốn kéo Hướng Nhật tới phối hợp điều tra.
"Tiến triển mới?" Hướng Nhật khẽ nhíu mày, loại chuyện đó còn có cái gì tiến triển? Vô luận là điều tra như thế nào cũng không thể nào có chứng cớ chúng minh là mình làm được.
"Đúng vậy, Hướng tiên sinh, hi vọng ngươi có thể phối hợp với chúng tôi." Lâm Tử Anh giọng nói có phần thương lượng, hắn đã có chứng cớ có thể chứng minh việc Dương Nghĩa Thiên chết cùng Hướng Nhật có quan hệ rất lớn.
"Phối hợp các ngươi dĩ nhiên không thành vấn đề, bất quá ta muốn cùng bằng hữu bên cạnh nói vài lời nói đã." Hướng Nhật đối với Lâm Tử Anh chưa nói tới là bực mình hay là cừu hận, nhưng có một chút hắn phải thừa nhận, tạm thời hắn cũng không muốn cùng cảnh sát Hồng Kông có quan hệ quá căng thẳng, như vậy đối với mình không có gì hay cả.
"Tốt, ta đang ở sở cảnh sát chờ ngươi, Hướng tiên sinh, 20' mà ngươi không tới..., chúng ta đành phải phái người đến công ty đón ngươi."
(Hết Phần 849 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 850 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 850)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 850: Tiến triển mới
"Điện thoại của ai vậy? " Hoắc Vãn Tình vẫn nghe lén Hướng Nhật nói chuyện, khi hắn cúp điện thoại sắc mặt có chút ít âm trầm, không khỏi lên tiếng hỏi. Thật ra thì nàng cũng không nghe được rõ ràng, nhưng có thể đoán ra một chút ý tứ , tiểu sắc lang đại khái là gặp phải phiền toái gì đó.
"Cảnh sát Hồng Kông mời ta đi uống cà phê. " Hướng Nhật nhàn nhạt nói, trong lòng cũng đang bối rối, họ Lâm chính là đôn đốc có thể nắm giữ một chút đầu mối, lúc này mới dám lần nữa gọi đến bảo tự mình đi tới. Nhưng Hướng Nhật tự nhận không có lộ một chút sơ hở nào, đối phương căn bản không thể nào tìm được đầu mối nào, đây mới là điều hắn nghi ngờ.
"Ngươi gây ra chuyện gì? " Hoắc Vãn Tình mặt liền biến sắc, chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt lại biến đổi, "Chẳng lẽ là Hoàng Thiệu Hùng??"
"Không phải là hắn, là bởi vì có án mạng, cảnh sát hoài nghi ta giết người. " Hướng Nhật vẫn là không chút biểu tình nói chuyện, trong lòng đang suy nghĩ gì cũng chỉ có chính hắn mới rõ ràng.
"Hoài nghi ngươi giết người? " nghe được không phải bởi vì Hoàng Thiệu Hùng, Hoắc Vãn Tình sắc mặt nhất thời thả lỏng xuống, nếu như là Hoàng Thiệu Hùng xuất thủ đối với tiểu sắc lang này ..., nàng thật muốn nhắc nhở hắn cẩn thận, chuyện như án mạng đối với nàng mà nói thì không đáng kể lắm . Dĩ nhiên, không phải là nói nàng coi thường tính mạng người khác, mà là nàng cho là tiểu sắc lang hắn không thể nào giết người, mặc dù là tiểu sắc lang, nhưng muốn giết người mà nói..., nàng là tuyệt sẽ không tin , "Là người của sở cảnh sát sao?"
"Chuyện này ngươi cũng đừng quản, ta có thể tự giải quyết. " Hướng Nhật vừa nhìn vẻ mặt Hoắc Vãn Tình, cũng biết nàng nghĩ là sẽ làm gì , đối với nàng mà nói mặc dù có dễ dàng một chút, bất quá hắn không cần mượn nữ nhân tới giải quyết vấn đề.
"Tự giải quyết, tự giải quyết, ngươi lấy cái gì tự giải quyết? "
Hoắc Vãn Tình hung hăng nói , "Hoàng Thiệu Hùng ngươi nói không có vấn đề, bây giờ bị cảnh sát hoài nghi là hung thủ giết người ngươi cũng nói không thành vấn đề, là không phải là cái chuyện gì trong mắt ngươi cũng không là vấn đề à? Ngươi cho rằng Hồng Kông cảnh cục là nhà ngươi chắc? "
Hoắc Vãn Tình thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tên này thật đáng hận, chẳng lẽ hắn còn không phân biệt rõ ràng, nơi này không phải là nội địa, mà là Hồng Kông sao?
"Được rồi, biết ngươi là muốn giúp ta, bất quá đừng có lớn tiếng như vậy được không? Ngươi muốn nói cho cả thế giới này biết a? " Hướng Nhật cẩn thận liếc nhìn chung quanh, mặc dù Hoắc Vãn Tình âm lượng đột nhiên gia tăng, bất quá trong phòng ăn vốn náo nhiệt, trừ phi là có chủ tâm nghe lén bọn họ nói chuyện , nếu không thật đúng là không có mấy người nghe được bọn họ đang nói cái gì. Duy nhất có một người có thể nghe rõ bọn họ nói nhưng lại không hiểu gì, đó là Lý Trinh Lan.
"Ai kêu ngươi vô tâm như vậy chứ , đúng là lòng lang dạ thú! " Hoắc Vãn Tình ý thức được loại chuyện này không nên để cho nhiều người biết, thanh âm bất tri bất giác để thấp, nhưng đối mặt Hướng Nhật, vẫn không có sắc mặt hảo cảm gì.
"Được, ta chính là lòng lang dạ thú, được chưa? Bất quá ta nói là thật, thật không có vấn đề gì, ta không giết người, cảnh sát Hồng Kông không có chứng cớ, bọn họ có thể bắt được ta sao? "
Hướng Nhật vừa nói, đột nhiên có chút chột dạ. Hoắc Vãn Tình đã cùng hắn phát sinh quan hệ, hơn nữa bộ dạng cũng khá thành thật, Hướng Nhật đối mặt nàng cũng có chút lo lắng .
"Ngươi thì biết cái gì? " Hoắc Vãn Tình trừng mắt liếc Hướng Nhật,vẫn như cũ, rõ ràng không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho hắn, "Nói cho ta biết cảnh thự là ai, ta giúp ngươi hỏi một chút tình hình."
"Điều đó thì không cần. " Hướng Nhật một lần nữa cự tuyệt.
"Ngươi... " Hoắc Vãn Tình oán hận nhìn chằm chằm hắn, nhìn thẳng một lúc lâu, bỗng nhiên cắn răng đứng lên: "Tốt, ta xem ngươi làm sao đến van xin ta. " nói xong xoay người đi.
Nữ nhân này tính tình không thế nào tốt!
Hướng Nhật nhìn theo bóng lưng Hoắc Vãn Tình, vuốt mũi thầm nghĩ. Ai ngờ là bởi vì hắn hai lần cự tuyệt ý tốt của người ta, đổi là ai cũng sẽ tức giận. Hướng Nhật chạy tới khu cảnh thự, vừa đúng trong vòng 20 phút đồng hồ.
Vẫn là phòng thẩm vấn lần trước, cao cấp đôn đốc Lâm Tử Anh ngồi đối diện với hắn."Hướng tiên sinh, thật ngại quá, lại phiền toái ngươi tới một chuyến... " tuy rằng bất đồng tư tưởng với Hướng Nhật, giọng nói trong điện thoại cũng có chút bất thiện, nhưng lúc gặp mặt cũng rất khách khí.
Bất quá Hướng Nhật không đợi hắn đem lời nói xong liền cắt ngang: "Lâm đôn đốc, chúng ta hay là nói trắng ra đi, không cần nhiều lời khách sáoi, ta rất muốn biết, cái tiến triển mới của các người rốt cuộc là cái gì? "
"Nếu như vậy, ta nói thẳng . " Lâm Tử Anh đoán chừng cũng có chút bực tức bị giọng nói Hướng Nhật chọc giận rồi, nhưng trên mặt vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh, "Trước tiên, ta nghĩ mời Hướng tiên sinh xem một đoạn phim."
"Không sao cả. " Hướng Nhật trong lòng trấn định, hắn căn bản là không lo lắng cảnh sát thật có thể tìm ra chứng cứ chính xác, bởi vì loại đồ vật này căn bản là không có trên thế giới này.
Lâm Tử Anh đem đặt ở Laptop trên bàn mở ra, gõ mấy cái bàn phím đem bình màn hướng về phía Hướng Nhật.
Hướng Nhật có chút ngạc nhiên Lâm Tử Anh cho mình nhìn cái gì, hắn đoán chừng Lâm Tử Anh cũng sẽ không nhàm chán để một đồ vật này nọ cho hắn nhìn, đoán chừng đại khái chính là cùng cái gì tiến triển mới có quan hệ .
Cho nên Hướng Nhật chú ý quan sát, bất quá lúc nhìn thấy hình ảnh, sắc mặt Hướng Nhật không khỏi nhẹ nhàng, bởi vì Lâm Tử Anh cho hắn nhìn chính là buổi sáng hắn cùng Tô Úc đi ra ngoài dạo phố lúc ở trên đường biểu diễn ma thuật.
Từ lúc hắn chọn nam nhân da đen, đến khi hắn chọn lên bốn người , quá trình cũng bị quay chụp xuống. Hình ảnh rõ ràng vô cùng, có thể tinh tường thấy mặt Hướng Nhật cùng với từng động tác hắn làm.
Hướng Nhật trong lòng đã có chút ít đoán được Lâm Tử Anh theo lời tiến triển là cái gì rồi, nguyên lai là đã biết cách hắn giết Dương Nghĩa Thiên.
(Hết Phần 850 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 851 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 851)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 851: Không xong rồi
Dương Nghĩa Thiên chết như thế nào Hướng Nhật dĩ nhiên vô cùng rõ ràng, toàn thân không có một chút vết thương, vừa không có dấu vết của độc dược, cứ như vậy hít thở không thông mà chết . Cho nên, không phá giải được mâu thuẫn này cảnh sát Hồng Kông nhất định sẽ rất đầu đau , thậm chí tìm không ra một cái hoài nghi nào đáng giá.
Bởi vì cái loại chết kiểu này thực sự quá quỷ dị , người bình thường căn bản là làm không được.
Nhưng là bây giờ, mình biểu diễn tiết mục ngẫu hứng trên đường, lại còn bị quay video lại, còn đến tay cục cảnh sát , một màn như vậy , đại khái là rất nhiều thứ có thể nghĩ tới.
Đổi lại nếu là Hướng Nhật, nhất định sẽ suy nghĩ y chang.
Mặc dù trong lòng đã bắt đầu hối hận về cảnh biểu diễn bảnh bao đó, bất quá Hướng Nhật vẫn rất trấn định, coi như có cái video này cũng không đủ trở thành chứng cứ có thể căn cứ chính xác tội trạng của hắn. Hơn nữa, Hướng Nhật vẫn tin cậy thủ đoạn lúc trước của mình, tuyệt đối không có để lại nhược điểm hoặc là dấu vết gì, cho nên cũng căn bản không cần lo lắng sẽ xuất hiện bất lợi với mình.
Cho dù bây giờ cảnh sát đã hoài nghi hắn, thế thì thế nào, ngươi có chứng cớ sao?
Kiên nhẫn xem xong cả cuộn phim, Hướng Nhật không đổi sắc thái nhìn Lâm Tử Anh nói: "Không biết Lâm cảnh quan cho ta xem cái này là có ý gì? "
Lâm Tử Anh ý thâm trường cười cười: "Hướng tiên sinh biết ma thuật sao? "
"Chỉ biết một chút ít. " Hướng Nhật nhàn nhạt cười một tiếng, nếu như cho là làm ra chút bí hiểm có thể làm cho mình chột dạ mà nói..., vậy thì thật là đại ngây thơ .
"Ta nghĩ như vậy cũng không gọi là chút ít chứ? " Lâm Tử Anh cũng không tin lời Hướng Nhật nói..., nếu như đây chỉ là chút xíu ma thuật ..., thì ma thuật chân chính lợi hại đến mức nào?
"Ta không rõ lâm cảnh quan rốt cuộc muốn nói cái gì? " Hướng Nhật muốn biết thứ mà có thể uy hiếp được hắn đó là cái gì.
"Hướng tiên sinh, để ý một chút cái này ma thuật nguyên lý sao? " Lâm Tử Anh đã sớm bực tức cái tên Hướng Nhật này. Lúc sáng hắn ở hiện trường, sau đó đã hỏi mấy người may mắn được chọn biểu diễn cùng Hướng Nhật, hỏi cặn kẽ xem bọn họ có cảm giác như thế nào. Lấy được đáp án, tất cả đều nói toàn thân bị cái gì không nhìn thấy bao quanh, cả người không thể cử động, nhưng mà có thể nói chuyện, cũng có thể hô hấp. Điểm này dĩ nhiên là Lâm Tử Anh có thể hiểu được vì Hướng Nhật có toan tính, hắn không có ý định để cho mấy người may mắn này chết tại chỗ, cho nên khẳng định dùng phương pháp gì đó đặc thù có thể cho mấy người này có thể hô hấp. Về phần Dương Nghĩa Thiên, sẽ không may mắn như thế, do hít thở không thông mà chết.
"Thật không tốt, việc này quan hệ đến công việc của ta, không thể tiết lộ. " Hướng Nhật dĩ nhiên không có trả lời vấn đề của Lâm Tử Anh, hơn nữa cũng đang có lý do.
"Hướng tiên sinh, xin hãy hợp tác với cảnh sát chúng tôi, việc này đối với mọi người mà nói đều có chỗ tốt. " Lâm Tử Anh giọng nói túc mục, hắn biết rõ, cho dù hắn nắm giữ một chút đầu mối, nhưng là nếu như không có lời giải thích cặn kẽ về thủ pháp, hắn vẫn là không làm gì được hung thủ giết người.
Lần này gọi Hướng Nhật tới cảnh thự lần nữa , một mặt là muốn thử xem phản ứng của hắn, để chứng thực suy nghĩ của mình có chính xác hay không; về mặt khác, tự nhiên là muốn từ lời nói của Hướng Nhật có thể hay không tìm ra một chút đầu mối hữu dụng .
Bất quá đừng xem thường vị Hướng tiên sinh này trẻ tuổi, song tâm tính một chút cũng không đơn giản, ít nhất Lâm Tử Anh có chút thất vọng, cơ hồ khiến hắn hoài nghi suy đoán lúc trước của mình.
Nhưng Lâm Tử Anh cũng không phải là dễ dàng buông tha cho Hướng Nhật như vậy, cho nên vì phá án, thậm chí trong lời nói mơ hồ lộ ra ý tứ uy hiếp , nếu như không hợp tác ..., vậy đối với song phương cũng không có lợi, ý tứ rõ ràng.
Hướng Nhật cũng nghe ra điểm này, đối với hắn mà nói, như vậy uy hiếp căn bản là không cần che ở trong lòng. Đầu tiên, hắn có thể khẳng định, đối phương sẽ không làm loạn đối với hắn; tiếp theo, bản thân của hắn cũng không phải là ngồi không, nếu chọc giận hắn, hắn không ngần ngại vừa tới liền ra đại náo cảnh thự.
"Lâm cảnh quan, nếu như ta nói cho ngươi nguyên lý trong chuyện này, vậy đối với ta tổn thất có thể rất lớn. Ta nghĩ nếu nói cho cảnh sát Hồng Kông các người thì có thể sẽ tổn hại đến lợi ích của Chính Phủ " Hướng Nhật nhàn nhạt nói.
"Hướng tiên sinh, ta có thể bảo đảm, ngươi nói chức vụ tư ẩn của ngươi, cảnh sát chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa điều ra ngoài! " Lâm Tử Anh bắt đầu bảo đảm.
Hướng Nhật lại cảm thấy buồn cười, cũng không biết tên Lâm Tử Anh thế nào mà lại được lên làm cao cấp đôn đốc , lời nói ngớ ngẩn như vậy cũng nói ra được. Nếu như người khác thật sự có việc riêng tư cũng đem nói cho hắn sao..., tin tin rằng Lâm đôn đốc nhất định sẽ không toan tính đem nói lại cho quan tòa .
Hắn đem mình làm đứa trẻ ba tuổi rồi, hay là đầu Lâm đôn đốc đầu có vấn đề? Đừng nói dị năng của Hướng Nhật không thể nói ra đi, nếu như có thể nói, Hướng Nhật cũng sẽ không ồn ào như vậy.
Mà người bí ẩn bởi vì họ có nhiều chuyện riêng tư, đó là bởi vì chỉ có một người biết, đó mới gọi người tư ẩn. Bị hai hoặc ba trở lên người biết, căn bản chẳng khác nào khắp thế giới mọi người đều biết rồi.
"Lâm cảnh quan, ta nghĩ chúng ta không còn gì để nói rồi, xin hỏi lúc nào ta có thể đi? " ban đầu hắn cảm giác được Lâm Tử Anh có chút ít thông minh, bây giờ... Coi như lúc trước hắn không có cảm giác như vậy.
"Hướng tiên sinh, nói như vậy, ngươi là không có ý định cùng cảnh sát chúng ta hợp tác? " Lâm Tử Anh ý thức được cái bảo đảm của mình kia có ngu xuẩn một chút , trong lòng không khỏi có chút thẹn quá hóa thành giận. Thật ra thì hắn cũng đúng như Hướng Nhật suy đoán cái cách giết Dương Nghĩa Thiên, căn bản không dám đối với Hướng Nhật có cái cử động mang tĩnh chất uy hiếp nào. Không phải nói cảnh thự là nơi không có bạo lực, nhưng đó cũng chỉ là muốn xem ảnh hưởng đối với Hướng Nhật . Hướng Nhật thân là chủ một cái công ty, kẻ có được địa vị như hắn quả thật không nhiều , không phải là người mà cái phân khu cảnh sát của hắn có thể làm gì được . Cho nên lời của hắn cũng chỉ có thể là uy hiếp, mà không trở thành thực tế được.
"Lâm cảnh quan, ngươi cho là cái gì mới gọi hợp tác? Ta mới vừa ăn cơm xong cũng chẳng quan tâm liền chạy tới , gọi là không hợp tác sao? Nhưng là các ngươi cảnh sát tựa hồ không có nửa điểm thành ý, ngay cả ly cà phê cũng không có, rốt cuộc là bên nào không hợp tác ? " Hướng Nhật chất vấn. Nói đến cái này, hắn thật đúng là có chút tức giận, mặc dù hắn mới vừa ăn no cơm, nhưng cũng không phải là mặc người gọi tới chào hỏi đi . Phải trợ giúp tiêu hóa, chính hắn cũng có thể đi tản bộ, không cần đẩy lấy "Nghi phạm " đắc tội tên đến cảnh thự nơi tới tiến hành này một hoạt động.
Lâm Tử Anh nhất thời bị chặn họng nói không ra lời, Hướng Nhật nói đúng là sự thật, mới vừa chỉ lo muốn moi ra đối phương lời nói tới , không có chú ý tới bây giờ là mấy giờ rồi, cà phê ... cái gì cũng quên mang tới.
Đang lúc ấy thì, phía ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ỹ tiếng bước chân, tựa hồ tới không ít người, tiếp theo phòng thẩm vấn cửa đã bị người đẩy ra.
Ngày hôm qua cho Lâm Tử Anh trợ thủ chính là cái kia tiểu nữ cảnh đẩy cửa vào, trên mặt thần sắc hoảng loạn: "Sếp Lâm , Sếp Lâm , không xong, phía ngoài tới rất nhiều luật sư. " nhìn trên mặt nàng hoảng sợ thần sắc, tựa hồ tới không là người, mà là một đám quỷ ăn thịt người vậy.
(Hết Phần 851 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 852 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 851)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 852: Luật sư đoàn
Nữ cảnh sát của vừa mới dứt lời, một đám người liền chạy ào bên trong phòng thẩm vấn. Dẫn đầu chính là một trung niên nhân mang mắt kính, đi giày Tây, thoạt nhìn nhã nhặn , chăm chú quan sát Hướng Nhật, phát hiện hắn không có việc gì, lúc này mới thở dài một hơi. Chỉ chớp mắt đi về phía trước mặt Lâm Tử Anh , mạt lạnh như tiền nói: "Ta là luật sư đại diện của Hướng tiên sinh, họ Ngô. Lâm cảnh quan đúng không? Ta xin hỏi một chút, đương sự của ta rốt cuộc vì sao bị các ngươi đưa đến đây? Ngươi tự ý làm như vậy liệu có hợp pháp? Còn có, trước khi ta đến, ngươi có phải đã bức cung đương sự của ta?
Các vấn đề liên tiếp đưa ra làm mặt Lâm Tử Anh tái đi
Nếu muốn nói hỏi hai loại người bị ghét nhất, không thể nghi ngờ chính là ký giả cùng luật sư , đều là đối tượng đáng ghét số một , không nói tới mấy tên vua không ngai (nd: nhà báo đấy ạ), mấy tên chó săn tin ấy không thể làm ta vừa hận vừa sợ như bọn luật sư.
Luật sư là cái gì? Là có thể danh chính ngôn thuận mà đem những tên tội phạm bọn họ tân tân khổ khổ bắt được, quang minh chính đưa bọn chúng đi ra ngoài của chính một cách an toàn, cũng là có thể cho chứng cớ phạm tồi mà cảnh sát thật vất vả mới tìm được biến hóa thành vô tội mà phải thả người.
Luật sư cùng cảnh sát chức năng đối lập, thậm chí là đối địch với nhau.
Hơn nữa Lâm Tử Anh nhận ra được người dẫn đầu là Ngô luật sư, hắn là một trong những đại luật sư nổi tiếng nhất của Hồng Kông, được gọi là Ngô đại trạng, hẫu như hắn chưa từng thua vụ nào, chỉ cần hắn ra tay, vậy thì đại biểu khổ chủ có thể kê cao gối mà ngủ.
Bất quá Ngô đại trạngcũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể thỉnh đến , hắn là luật sư tư nhân của Hoắc gia tại Hồng Kông, bình thường muốn hắn xuất đầu rất khó khăn.
Nhưng là bây giờ loại chuyện không có khả năng phát sinh này đang ở trước mắt, Lâm Tử Anh không thể đối đãi với Hướng Nhật như trước, nếu có thể đem luật sư tư nhân Hoắc gia của mời tới, nói rõ rang hắn cùng Hoắc gia có chút quan hệ, thậm chí quan hệ còn không tầm thường, nếu không dựa vào cái gì đem luật sư tư nhân phái ra giúp ngươi?
"Ngô luật sư, chúng ta cảnh sát có lý do hoài nghi đương sự của ngươi Hướng Quỳ tiên sinh cùng án giết người liên quan với nhau, việc ta làm đều là hợp lý hợp pháp đấy, về phần ngươi nói ta tra tấn bức cung, ta nghĩ điều này có thể thỉnh chính Hướng tiên sinh trả lời, ta cũng ở đây cũng lắp đặt phương tiện quay phim, chỉ cần Ngô luật sư muốn nhìn, chúng ta tùy thời cung cấp băng ghi hình cho ngươi." Lâm Tử Anh tuy đối với người dẫn đầu của luật sư đoàn Ngô luật sư có chút bài xích, nhưng thân làm cảnh sát chuyên nghiệp có vài chục năm phá án kinh nghiệm, hắn cũng cũng không vì hai ba câu đe dọa của đối phương mà sợ hãi.
"Các ngươi có chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh đương sự của ta giết người sao? " Ngô luật sư đồng dạng cũng không phải sư phụ ăn chay, trước khi đến đã được Hoắc đại tiểu thư ra chỉ thị, vô luận như thế nào đều phải bảo vệ tên họ Hướng này an toàn ra ngoài. Dù cho người thanh niên này có thực sự giết người, cũng phải làm cho hắn bình yên vô sự đây là nguyên văn lời nói của Hoắc đại tiểu thư .
“Cái này thì không có, bất quá…”
Lâm Tử Anh còn chưa nói xong, Ngô đại trạng đã không lưu tình chút nào mà đã cắt ngang hắn mà nói: "Nếu không có chứng cứ chứng minh đương sự của ta giết người, ta nghĩ ta có thể nộp tiền bảo lãnh cho hắn ra ngoài."
"Ngô luật sư, ta còn chưa nói xong..."
"Hừ, theo ta được biết, đương sự của ta tinh thần không được tốt cho lắm, nếu như xảy ra vấn đề gì, tất cả đều do ngươi lâm cảnh quan ngươi chịu trách nhiệm chứ? " Ngô đại trạng lại một lần nữa đã cắt đứt lời Lâm Tử Anh nói, có vẻ như loại sự tình này hắn cũng không chỉ làm một lần.
Lâm Tử Anh không cảm thấy tinh thần của Hướng Nhật có vấn đề gì, thế nhưng Ngô đại trạng nói hắn như vậy làm hắn cũng rất lo lắng, hiện tại không thành vấn đề, nhưng biết đâu được sau đó có vấn đề gì thì sao? Đến lúc đó thì đem toàn bộ hướng trên đầu của hắn mà hạch tội, hắn tìm ai khóc đây?
"Nộp tiền bảo lãnh cũng không có vấn đề, chẳng qua nếu như cảnh sát chúng ta tìm được đầu mối mới, hi vọng đương sự của ngươi có thể phối hợp chúng ta hiệp trợ điều tra." Dưới loại tình huống này, Lâm Tử Anh chỉ có thể nín nhịn. Trong lòng cũng có chút hối hận không làm tốt công tác điều tra thân phận, sớm biết rằng nghi phạm cùng Hoắc gia có quan hệ, thì chờ đến khi có đầy đủ bằng chứng, chứng cứ đầy đủ thì hành động, nhưng bây giờ là đả thảo kinh xà rồi.
"Đương nhiên, chỉ cần đương sự của ta có trạng thái tinh thần tốt, ta nghĩ hắn cũng phi thường cam tâm tình nguyện phối hợp công tác với cảnh sát." Ngô đại trạng ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, trong lời nói cũng tràn đầy bẩy rập, phối hợp cảnh sát tự nhiên là phải làm rồi, nhưng lúc nào trạng thái tinh thần tốt thì không thể nói trước được.
Lâm Tử Anh cũng hiểu vấn đề này, nhưng hiển nhiên hắn cũng không dám nói ra, chỉ có thể ở trong lòng phát thệ , chờ tìm được chứng cứ có tính quyết định, đến lúc đó nhìn xem Ngô đại trạng ngươi còn có thể kiêu ngạo như vậy không?
Nộp tiền bảo lãnh xong, từ trụ sở cảnh sát đi ra, Hướng Nhật thấy được bên kia đường , một chiếc Porsche quen thuộc dừng lại, trên ghế lái của chiếc Porsche , có thể mơ hồ thấy được một thân ảnh xinh xắn.
Không cần phải nói, không thể nghi ngờ tự nhiên là Hoắc đại tiểu thư.
Kỳ thực lúc trước một đoàn luật sư chạy ào trong phòng thẩm vấn, Hướng Nhật đã đoán được là nữ nhân này giở trò quỷ rồi. Cũng chỉ có nàng mới có thể làm ra náo động lớn như vậy .
Mặc dù mình trước nói không cần nàng hỗ trợ, nhưng lấy tính tình nữ nhân này mà nói, tự chủ trương làm loại chuyện này cũng không phải là lạ. Về phần muốn biết mình bị thẩm vấn ở đâu vậy thì càng đơn giản, thậm chí không cần người khác tận lực đi thăm dò, chỉ cần biết rằng nơi này là thuộc về do ai quản,thì rất dễ dàng đoán được là ai.
Porsche của Hoắc Vãn Tình cũng nhìn thấy rõ ràng Hướng Nhật, hạ cửa sổ xe xuống, hướng hắn phất tay: "Còn không qua đây! " trong thanh âm mang theo một chút đắc ý.
Hướng Nhật khẽ cười khổ, hướng bên kia đi tới: "Hoắc tây các tiểu thư, ta không phải nói không cần ngươi hỗ trợ sao?
"Nếu như không phải ta giúp ngươi, ngươi có đi ra nhanh như vậy không? " Khuôn mặt Hoắc Vãn tình đắc ý vênh lên, vốn là kế hoạch ban đầu của nàng, là chờ tiểu sắc lang đi cầu nàng mới ra tay, bất quá sau đó trở về suy nghĩ, nàng cho rằng khả năng xảy ra rất thấp, bởi vậy tự chủ trương liền gọi luôn cho luật sư đoàn trong nhà tới hỗ trợ.
Mà hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng , luật sư đoàn đi vào không tới 10 phút, tiểu sắc lang đã được thả ra. Sở dĩ Hoắc Vãn Tình kiêu ngạo cũng có lý do, ngươi không phải nói ngươi có thể giải quyết sao? Lâu như vậy còn không ra được, còn phải nhờ luật sư đoàn của ta?
(Hết Phần 852 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 853 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 852)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 853: Gặp phải phiền toái
"Uh, ta phải cảm tạ ngươi nhiều! " Hoắc Vãn Tình đã làm được tình trạng này rồi, Hướng Nhật còn có thể làm khác sao? Lẽ nào bây giờ còn có thể đem người trở về hay sao? Làm như vậy mà nói Hướng Nhật cũng cảm thấy mình không hợp nhân tình rồi. Hơn nữa cũng xác thực theo như lời như Hoắc Vãn Tình, không có Ngô luật sư cùng đoàn luật sư xuất hiện, phỏng chừng cảnh sát vẫn còn muốn tìm hắn nói chuyện thêm.
"Tiểu thư." Phía sau Ngô Đại Trạng đã đi tới, đối mặt với Hoắc Vãn Tình trong xe, hắn mang trên mặt dáng vẻ tươi cười, không thể tưởng tượng là người trước đó tại đồn cảnh sát trong kia uy phong lẫm liệt, quyết đoán sát phạt.
"Có nắm chắc không? " Hoắc Vãn Tình hướng hắn nhìn thoáng qua, nhàn nhạt hỏi. Người thường nhìn thấy Ngô Đại Trạng tự nhiên là kính lễ (kính trọng, lễ phép - Kool), nhưng đối với nàng họ Hoắc mà nói, Ngô Đại Trạng chỉ là một người làm thuê trong nhà, so với bảo mẫu người làm vườn các loại cũng không có khác biệt gì lớn.
"Cái này... Hướng tiên sinh còn chưa đem toàn bộ tình tiết vụ án nói cho ta nghe." Ngô Đại Trạng sửng sốt một chút, kỳ thực muốn nói nắm chắc mà nói..., lấy hắn tự tin đối với thực lực mình, thì là Hướng Nhật không có đem tình hình thực tế nói cho hắn biết, hắn cũng nắm chắc khả năng rất lớn thắng cáo trạng.
"Ah? " Hoắc Vãn Tình sửng sốt, ngay cả tình hình án kiện còn chưa từng nói qua, nhịn không được trừng trừng nhìn Hướng Nhật, cho rằng tiểu sắc lang lại không tình nguyện hợp tác rồi, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngươi nói rõ ràng xem, vì sao cảnh sát hoài nghi ngươi giết người? Không nói rõ ràng, Ngô luật sư bọn họ làm thế nào giúp được ngươi? "
Hoắc Vãn Tình tuy rằng tự chủ trương một chút, nhưng Hướng Nhật biết không có cách nào cự tuyệt hảo ý của nàng rồi, nghe vậy cũng không để bụng đem chuyện tình lúc trước của hắn tại California nói lên một lần. Đương nhiên, lược bỏ bớt cảnh giết người, chỉ nói tự mình đi sau đó không bao lâu đã bị cảnh sát Hồng Kông dẫn tới đồn cảnh sát, khi đó mới biết được Dương Nghĩa Thiên chết rồi.
Hướng Nhật biểu đạt được rất rõ ràng, Hoắc Vãn Tình cùng Ngô Đại Trạng hai người cũng đều đã hiểu rồi.
"Ngô luật sư, cái vụ án này ngươi thấy thế nào? " Hoắc Vãn Tình nhìn thoáng qua Ngô Đại Trạng nói. Tuy rằng nàng cũng hiểu được theo lời tiểu sắc lang nói như vậy, hắn đúng là vô tội (em ơi đùng tin nó lừa đấy - Kool). Nhưng nàng cũng không phải người trong nghề, nên nghe người trong nghề nói xem.
Ngô Đại Trạng vẻ mặt tự tin nói: "Không thành vấn đề, tiểu thư, giao cho ta, mười phần nắm chắc! " Ngô Đại Trạng nói lời này nhưng không chỉ là tự tin với thực lực của mình, mà còn bởi vì vụ án này thực sự rất đơn giản, cảnh sát đừng nói có căn cứ xác thực, mà đầu mối khác cũng không có, như loại vụ án nhỏ này, tùy tiện tìm một một luật sư dưới quyền đều có thể giải quyết, khiến hắn ra tay quả thực là đại tài tiểu dụng (tương đương với “dùng dao bầu giết gà” – Kool). Bất quá nếu là Hoắc đại tiểu thư tự mình nhắn nhủ, hắn đương nhiên không thể qua loa rồi, tự thân xuất mã cũng có thể cho thấy sự coi trọng của hắn đối với cái vụ án này.
"Vậy là tốt rồi! " Hoắc Vãn Tình tựa hồ sớm dự liệu được Ngô Đại Trạng sẽ nói như vậy, trên mặt cũng không có cái vẻ mặt cao hứng đặc biệt gì. Đuổi Ngô Đại Trạng đi, Hoắc Vãn Tình thấp giọng nói với Hướng Nhật: "Đi, lên xe."
"Đi đâu? " Hướng Nhật sửng sốt, không rõ Hoắc Vãn Tình lại muốn làm cái gì.
"Cứ lên xe đi, còn sợ ta đem ngươi bán à? " Hoắc Vãn Tình hờn dỗi không ngớt, xem tiểu sắc lang làm như mình có âm mưu gì vậy, nàng cũng có chút tức xì khói.
Chờ Hướng Nhật ngồi vào trong xe, Hoắc Vãn Tình không khỏi đắc ý nói: "Mang ngươi đi một nơi phong cảnh đẹp, có thể ngươi còn cảm kích ta cũng không chừng."
"Cái nơi phong cảnh đẹp gì? " Hướng Nhật trong lòng hơi động một chút, nơi có thể làm cho hắn cảm kích, chẳng lẽ là nơi nào?
Hoắc Vãn Tình không nói, khởi động xe rời đi.
Hướng Nhật biết là không thể từ nàng biết được gì, bất quá hắn cũng không phải người có lòng hiếu kỳ lớn như vậy, dù sao đã đến, cần gì phải nóng lòng nhất thời.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên người vang lên, Hướng Nhật lấy nhìn, nguyên lai là Vương Quốc Hoài gọi tới.
"Hướng lão đệ, tìm được vị trí cái khoang thuyền cũ kia rồi." Vương Quốc Hoài vừa nói thì khiến Hướng Nhật hơi có chút vui vẻ nhìn ra ngoài, nguyên tưởng rằng chỉ có thể đợi đến tối hoặc ngày mai mới có thể biết, nào ngờ lão họ Vương làm việc nhanh nhẹn như vậy, lúc này mới qua bao lâu? Tin tức đã đưa tới cửa.
"Nhanh như vậy? " Hướng Nhật có chút giật mình.
"Đúng dịp, vừa vặn ta có một tên đệ (nguyên văn: “mã tử”, nghĩa là tay sai, đệ của một đại ca, bản convert nó dịch là ngựa chết ~~ - Kool) sống ở gần đó. Bất quá đó là một khoang thuyền cũ đã có ba, bốn năm bỏ hoang, Hướng lão đệ ngươi..."
Bên kia Vương Quốc Hoài vừa nói ra liền nuốt lại, đại khái là muốn hỏi xem Hướng Nhật muốn làm gì vốn lại sợ chọc giận hắn, lúc này mới không hỏi ra lời.
"Tối ngày mai nơi ấy có một giao dịch, ta sẽ đem bọn họ diệt sạch." Hướng Nhật liếc bên cạnh thấy Hoắc Vãn Tình đang dỏng tai nghe trộm đến sắp áp sát người mình, nhẹ nhàng nói.
"…Cái này, cần giúp đỡ không? " đối diện Vương Quốc Hoài hiển nhiên bị tin tức này làm cho khiếp sợ, qua một hồi lâu mới nói được một câu.
"Cũng không cần hỗ trợ, một mình ta cũng có thể giải quyết." Hướng Nhật đương nhiên rõ ràng ý đồ của Vương Quốc Hoài, sợ rằng vội vàng giúp là giả, mà là muốn nhân cơ hội kiếm thêm chén canh ? Ngày hôm qua mới vừa giúp hắn giải quyết Dương Nghĩa Thiên, hiện tại lại muốn cùng nhau chia chác, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?
"Ta đây chúc hướng lão đệ mã đáo thành công." Vương Quốc Hoài trong giọng nói mang theo một chút mất mác không dấu được, không cần nghĩ hắn cũng biết, Hoàng Thiệu Hùng tiến hành giao dịch ở nơi nào, nhất định là giao dịch lớn, nếu như hắn cũng có thể tham dự vào, cũng có thể kiếm được không ít chỗ tốt đi? Bất quá Hướng Nhật cự tuyệt, hắn sẽ không nói lại cái chủ ý này, so sánh được mất, hiển nhiên không đắc tội Hướng Nhật cái kẻ phi nhân loại này càng có tốt. Có vết xe đổ của Dương Nghĩa Thiên cùng Nghĩa Tân Xã, Vương Quốc Hoài cũng không dám tính toán loại chuyện này.
"Uh, cứ như vậy đi. Ok." Hướng Nhật không rảnh cùng Vương Quốc Hoài dây dưa, bởi vì bên cạnh Hoắc Vãn Tình đang kinh dị nhìn qua đây.
"Đã nói ngươi không nên đi trêu chọc Hoàng Thiệu Hùng rồi, ngươi còn dám có chủ ý với hắn, ngươi ngại mình sống lâu hả? " Hoắc Vãn Tình đem tốc độ xe giảm bớt, hung hăng liếc nhìn Hướng Nhật. Vừa trong điện thoại nội dung nàng hầu như cũng nghe được rồi, cũng biết tiểu sắc lang có chủ ý gì, nhưng phải biết rằng đối phương là Hoàng Thiệu Hùng, bị người tính toán (nguyên văn là “đen”, từ lóng của tàu khựa, chưa tìm được từ tương đương, đại khái như là ăn cướp – Kool), hắn có thể nuốt trôi được sao?
"Mạng của ta rất đáng tiền đấy, làm sao lại không muốn? Về phần Hoàng Thiệu Hùng nha..." Hướng Nhật rất muốn hạ thấp Hoàng Thiệu Hùng đi một chút, bất quá điện thoại trên tay lại vang lên, lần này là Tô Úc gọi tới.
Hướng Nhật lập tức nghe được, bên trong nhất thời truyền đến một hồi tiếng ầm ỹ, sau đó là Tô Úc thanh âm có chút hoảng hốt: "Ông chủ, chúng ta gặp phải phiền toái."
"Đừng hoảng hốt, chuyện gì xảy ra? " Hướng Nhật trong lòng nhất thời hay căng thẳng, Tô Úc thanh âm hoảng loạn khiến hắn bắt đầu nhấp nhổm bất an, bất quá vẫn bình tĩnh nói.
"Có mấy người vừa đến gần bắt chuyện, bất quá bị Từ Trân mắng đi, không nghĩ tới lần này tới càng nhiều, bọn họ hiện tại đem chúng ta vây quanh rồi, không để cho chúng ta đi..."
"Trước không nên gấp, tận lực bảo vệ tốt chính mình, ta lập tức tới ngay." Hướng Nhật cúp điện thoại, quay sang Hoắc Vãn Tình nói: "Nơi ngươi muốn mang ta đi cũng là chỗ Tô Úc phải không? Vậy thì nhanh lên một chút, các nàng hiện tại gặp đại phiền toái.”
Hoắc Vãn Tình nội tâm trì trệ, tiểu sắc lang làm sao biết mình muốn dẫn hắn đi nơi đó? Bất quá tiểu sắc lang hiện tại vẻ mặt âm trầm, nghĩ đến là vì nữ nhân họ Tô kia, trong lòng mặc dù có chút ăn dấm chua, nhưng cũng không dám làm xằng bậy, tăng tốc hướng phía trước phóng đi.
(Hết Phần 853 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 854 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 853)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 854: Gọn gàng
Tô Úc, Từ Trân cùng với vị khách hàng thần bí kia uống trà dùng
cơm tại Tân Giới Nhất Lầu, Tân Giới Nhất Lâu cũng là phòng trà khá nổi tiếng. Mà sở dĩ đi xa như vậy để ăn cơm, cũng là do vị khách hàng lớn kia muốn hai người Tô Úc cùng đi theo đến Tân Giới.
Kỳ thực hai người bọn họ cũng không tính là chủ, nhưng mà vị khách hàng lớn kia có thể xưng là chủ, đối phương cũng là người Hồng Kông.
Phòng trà này cũng không tính là lâu đời , nhưng lại trang hoàng rất
cổ kính, đồ ăn vặt cùng đặc sản đồ sấy là chiêu bài của phòng trà này, rất là hấp dẫn nên có rất nhiều khách hàng quen đến đây dùng trà.
Ba người đầu tiên là muốn thuê một gian phòng, ngồi ở bên trong vừa nói chuyện hợp tác vừa chờ thêm món ăn.
Kỳ thực vốn cũng không có chuyện gì, vừa vặn lúc người bán hàng đưa đồ ăn vào, cửa phòng mở ra, bị ba người trẻ tuổi bên ngoài thấy được.
Gặp ba cô gái đều là tuổi còn trẻ tướng mạo xinh đẹp, ba người trẻ tuổi sắc tâm đại động, tiến vào miệng thì ba hoa đủ kiểu, kết quả là bị Từ Trân mắng và đuổi ra ngoài.
Tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc, cũng không lâu lắm, ba người trẻ tuổi kia lại dẫn theo chừng hơn tên thanh niên đến, ép Từ Trân châm trà rót rượu dập đầu nhận sai, hơn nữa tên trẻ tuổi dẫn đầu còn muốn ba người tiếp khách, cùng đi quán bar đùa giỡn, không thì ba người cũng đừng nghĩ sẽ ra khỏi cái phòng trà này.
Yêu cầu như vậy ba người Tô Úc làm sao có thể đáp ứng? Không đợi vị khách hàng lớn kia điện thoại gọi người, Tô Úc trước hết gọi gấp cho Hướng Nhật một cú điện thoại.
Hướng Nhật vừa nhận được điện thoại liền giục Hoắc Vãn Tình tăng tốc, không bao lâu cũng chạy tới phòng trà nơi ba người Tô Úc dùng cơm.
Hoắc Vãn Tình đã biết ba người đang ở phòng nào, liền mang theo Hướng Nhật trực tiếp hướng phòng đó chạy đến.
Hai người tướng mạo hung á canh giữ ở cửa phòng, thấy hai người Hướng Nhật hướng bên này đi tới,một người sắc mặt bất
thiện nói: "Phòng này đã có người rồi." Nhưng lại thấy Hoắc Vãn
Tình rất xinh đẹp, không phải là người đến giúp ba nữ nhân xinh đẹp trong phòng rồi.
Hướng Nhật làm sao mà khách khí với bọn họ cho được, nóng ruột cho Tô Úc, không nói hai lời, cho mỗi tên một quyền ngã ngửa, sau đó dùng chân đá văng cửa phòng.
Người ở bên trong hiển nhiên cũng bị tiếng nổ này làm chú ý, nhất tề đều nhìn qua đây.
Hướng Nhật phát hiện ba người Tô Úc tuy rằng bị hơn mười người bức đến trong góc tường, nhưng y phục trên người đều rất chỉnh tề, hiển nhiên cũng chưa bị xâm phạm gì. Nhưng mà nhìn thì rất chi là chói mắt, đại khái cũng chỉ có má trái của Từ Trân có chút ửng hồng do bị bạt tai.
Tuy nhìn thấy Tô Úc bình yên vô sự Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy trên mặt Từ Trân có dấu vết, ánh mắt của hắn nhanh chóng lạnh xuống. Từ Trân nói như thế nào cũng là thuộc hạ của hắn, hiện tại bị người ta khi dễ, hắn đương nhiên muốn thay nàng lấy lại công đạo rồi.
Người trong phòng đã kịp phản ứng, nhìn thấy Hướng Nhật cùng Hoắc Vãn Tình đường đường xông vào, đã có người mở miệng kêu gào rồi. Bất quá chúng nói tiếng địa phương , Hướng Nhật nghe không có hiểu, nhưng cũng nghĩ đến không phải là cái lời xin lỗi gì cả.
Hoắc Vãn Tình sắc mặt âm trầm, một lời cũng không nói ra.
Tô Úc, Từ Trân cùng người nữ nhân còn lại tỏ ra vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng, bất quá Tô Úc cùng Từ Trân là mong Hướng Nhật đến, còn nữ nhân kia thì là vì thấy được Hoắc Vãn Tình.
Hai người có thể xuất hiện được là đã gây chấn động rồi, mấy tên thanh niên vây quanh ba người Tô Úc cũng không có xuất thủ ngăn cản bọn họ, tùy ý để hai người đi tới bên cạnh ba người Tô Úc.
"Ai đánh ngươi? " Hướng Nhật nhìn trên mặt Từ Trân xanh tím, trong ánh mắt càng lạnh băng. Kỳ thực từ chỗ đứng của Từ
Trân hắn cũng đã nhìn ra, Từ Trân là che ở trước mặt Tô Úc, bằng không phỏng chừng người bị tát, rất có thể là Tô Úc.
"Con mẹ nó là ai chứ? " Hướng Nhật không coi ai ra gì hiển nhiên đã chọc giận đám người kia, một tên có kiểu tóc Ronaldinho dùng tiếng phổ thông mắng.
"Là hắn sao? " Hướng Nhật hỏi cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn Từ Trân.
Từ Trân lần đầu tiên đối mặt với thần sắc âm trầm này của Hướng Nhật, nếu như lúc trước nói tiểu lão bản mướn người giết Dương Nghĩa Thiên mang theo một tia kinh hoảng cùng sợ hãi mà nói..., như vậy lúc này đối mặt với vẻ mặt âm trầm của Hướng Nhật tựa hồ như toàn bộ không khí đều ngưng tụ lại, Từ Trân hoàn toàn bất an cùng sợ hãi, không tự chủ được liền gật gật đầu.
"Con mẹ nó chứ, làm như tão tử không có ở đây vậy? " "Tiểu la" lên tiếng mắng lớn, cởi bỏ áo khoác tiến lên giáo huấn cái tên tiểu tử chẳng hiểu từ chỗ nào chui ra này.
Hướng Nhật đột nhiên xoay người, không cần nhìn kỹ vị trí, trực tiếp một cái đại bạt tai đánh tới tới.
"Ba~" một thanh âm giòn vang , "Tiểu la" bay ngược ra đằng sau với tốc độ so sánh với tốc độ ánh sáng còn nhanh hơn, văng ra năm, sáu mét, nằm im không dậy nổi.
"Quang ca."
"Quang ca! "
Đám thanh niên bên cạnh thấy vậy cũng nhất thời sợ hãi, có mấy
người hướng cửa phòng chạy đi, cũng có tên nhằm hướng Hướng Nhật bên này vọt tới, hiển nhiên là chuẩn bị báo thù cho "Quang ca" của bọn họ.
Hướng Nhật cười nhạt không ngớt, cầm lấy cổ tay một tên
xông lên, một cước đá vào trên bụng của hắn, người này nhất
thời đau đến mức tròng mắt muốn lòi ra ngoài, hạ thân bay lên khỏi mặt đất, nhưng vì cổ tay bị nắm lại, lại bị kéo lại, chỉ nghe được một tiếng xương nứt.
Hướng Nhật nhân cơ hội buông hắn ra, người này trực tiếp rơi trên mặt đất, cánh tay được xoay 360* kêu rên không ngừng.
Đối với loại côn đồ này, đầu tiên là nghĩ đến việc bức
bách Tô Úc , mà tâm trạng Hướng Nhật cũng có phần không tốt, lại một cước đá vào bụng hắn.
Cái tên này không giống như đồng bọn trước đó của hắn, cổ
tay không bị cầm lấy, cả người liền giống như bị một chiếc xe lửa cao tốc đụng phải, bay ngược ra sau, sau đó nặng nề mà đụng phải bức tường phía sau.
"Phanh" một tiếng rồi rơi xuống mặt đất, không nhúc nhích. Đương
nhiên, đó cũng không phải nói hắn đã chết, nhưng tối thiểu cũng không còn năng lực nói chuyện . Có thể là hôn mê, ngay cả một chút khí lực cũng không có.
(Hết Phần 854 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 855 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 855)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 855: Người ngoài ý muốn
"Ai dám. Mẹ nó còn dám cử động? " Hướng Nhật thật sự nổi giận, nếu không phải ở địa phương này
không thích hợp xảy ra tai nạn chết người, hắn đã giết chết mấy tên này rồi.
Mấy tên côn đồ một bên bị thanh âm của Hướng Nhật dọa sợ, đồng thời cũng bị thủ đoạn hung tàn của hắn chấn trụ, ba người, hai hôn mê một tổn thương, mà cái tổn thương này cũng quá bi kịch đi, nhìn cánh tay bị vặn vẹo đến cỡ này, đắp thạch cao ít nhất cũng phải cần đến một tháng, lại càng không cần phải nói đến cái âm thanh chấn động kêu rên kia.
Không còn người nào dám tiếp tục xông lên phía trước nữa, trong mắt bọn hắn rõ ràng vừa rồi còn
là một tiểu hài tử chỉ có thể chịu bọn họ khi dễ, lúc này đã biến thành một tên phi nhân loại hung tàn bậc nhất.
Không hiểu rõ sự tình, Từ Trân, Hoắc Vãn Tình cùng với nữ nhân tướng mạo thanh tú cũng có chút bị thủ đoạn hung ác của Hướng Nhật dọa sợ rồi, những điều này đều là hắn làm hay sao?
Thân thể rõ ràng gầy yếu như vậy, hơn nữa tuổi tác vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện
hung tàn như thế?
Hướng Nhật cũng không quan tâm người bên ngoài thấy thế nào hắn, hắn chính là muốn cho người ta
biết, dám động đến người của hắn, như vậy phải chuẩn bị gánh chịu lửa giận của hắn đi.
"Dám đánh người của ta, ngày hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi!" đây là câu nói thứ hai của Hướng Nhật,
cũng đại biểu cho thái độ cường thế của hắn.
Ở đây mấy tên côn đồ trong lòng đều trở nên căng thẳng, thế nào cũng không nghĩ tới chỉ là đùa giỡn mấy người nữ nhân mà thôi, tự nhiên xảy ra vấn đề này, hơn nữa nhìn tình trạng cũng không phải dễ dàng giải quyết như vậy.Sự hung tàn của Hướng Nhật bọn họ đã tận mắt thấy qua, vấn đề lớn nhất của bọn chúng hiện giờ là Hướng Nhật có để chúng đi không.
"Bằng hữu, làm người nên chừa lại một đường lui, sau này còn có lúc gặp lại." Dẫn đầu ba người trẻ tuổi, một người đầu trọc có giọng nói kì dị phát biểu, nhưng cuối cùng cũng có thể nghe hiểu là có ý gì. Kỳ thực lấy tính tình vốn có của hắn căn bản là nói không ra lời như vậy..., nhưng nhìn vào thực lực của Hướng Nhật, hắn cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của đồng bọn.
"Vừa rồi các ngươi khi dễ người của ta, hẳn là không có nói qua những lời này ha?" Hướng Nhật lạnh
lùng nhìn về phía hắn, xem ra lại một xuất hiện một tên muốn bị đánh.
"Bằng hữu, đây chính là Hồng Kông, không phải là đại lục." thanh niên đầu trọc nhân có chút thẹn quá hóa giận, đối phương thực sự không để lại cho hắn chút mặt mũi, phải biết rằng, hắn cũng là người có máu mặt, người ở đây ai cũng phải kiêng nể hắn, nghĩ không ra ngày hôm nay lại lật thuyền trong mương, thua trên tay một tên tiểu tử từ đại lục tới.
"Vô luận là ở đâu, các ngươi cũng đừng hy vọng có thể bình an ra ngoài." Hướng Nhật lạnh
lùng mà nhìn hắn, hơn mười tên côn đồ mà thôi, hắn giải quyết bọn chúng thậm chí không cần đến 2 giây.
"Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo rồi, ngươi biết chúng ta là ai sao? " tên trẻ tuổi cầm đầu trong ba người
cũng rốt cục không nhịn được mở miệng, đại khái hắn là người duy nhất trong ba người ăn mặc coi như
bình thường. Giày Tây, tóc chải chuốt tỉ mỉ, thậm chí cổ áo thượng còn buộc một cái nơ hình con bướm,
thoạt nhìn giống một thân sĩ tiêu chuẩn, bất quá cũng không có cho thấy hắn có tố chất cao bao nhiêu.
"Không cần biết các ngươi là ai, đánh người của ta, sẽ phải gánh chịu hậu quả." Hướng Nhật lạnh lùng nhìn về phía hắn, tưởng tự giới thiệu là có thể dọa lùi mình sao? Thực sự là đáng cười!
"Tiểu tử, có nghe nói qua Hồng Hưng chưa? Chúng ta là là người của Đông ca Hồng Hưng." thanh niên
có nơ con bướm nhắc nhở, "Hồng Hưng" này vốn là kim bài tại Hồng Kông, hầu như không người nào dám không để cho hai chữ này chút mặt mũi.
"Hồng Hưng đúng không?" Hướng Nhật có chút không kiên nhẫn, trong mắt lãnh mang chợt lóe, tiến lên
bắt được cổ áo đối phương, bởi vì có cột nơ con bướm, nên lại càng dễ nắm.
Hướng Nhật không chút khách khí, đấm một quyền lên mũi đối phương, nhất thời máu mũi phun ra như
suối.
"A nha" thanh niên buộc nơ con bướm kêu thảm thiết, hai tay ôm mũi, đáng tiếc căn bản không có bất
cứ tác dụng gì, ngoại trừ nhuộm đỏ hai bàn tay.
"Bây giờ còn muốn nói với ta cái gì là Hồng Hưng sao?" Hướng Nhật cười nhạt nhìn hắn, người này vừa
nhìn chính là loại muốn thông qua trang phục biểu hiện vẻ đạo mạo nhưng mà nội tâm vẫn như cũ vẫn để lộ ra bản chất côn đồ, thậm chí liền côn đồ cũng không giống, ít nhất bọn hắn còn không sợ chết.
"Đông ca sẽ không bỏ qua cho ngươi, trưởng phòng cảnh sát cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." thanh
niên buộc nơ con bướm không có hoảng sợ, trái lại lộ ra ánh mắt càng thêm điên cuồng mãnh liệt.
"Trưởng phòng cảnh sát?" Hướng Nhật hơi sững sờ, việc này lại cùng trưởng phòng cảnh vụ có cái gì
quan hệ, đối phương lại là lãnh đạo trực tiếp sở cảnh vụ Hồng Kông, chẳng lẽ là bởi vì Hoàng Thiệu Hùng?
Bất quá có vẻ như hiện tại chính mình còn chưa có hạ thủ với Hoàng Thiệu Hùng, trưởng phòng cảnh sát kia cũng không thể thể thần thông quảng đại tính đến mình chứ?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên đã lập tức đã bị Hướng Nhật cấp bác bỏ.
"Người vừa rồi bị ngươi đánh bất tỉnh, chính là cái tên tóc dài cái kia, là cháu ruột trưởng phòng cảnh vụ.
Ngươi đợi nhận xui xẻo đi!" thanh niên buộc nơ con bướm nhân chỉ "Tiểu la", trong cả đám cũng chỉ có tóc của hắn dài nhất, nên gọi là tóc dài.
"Vậy ngươi lại có quan hệ gì? Thẳng thắn nói cho ta biết được rồi." cho dù biết "Tiểu la" là cháu ruột
trưởng phòng cảnh vụ thì thế nào? Dù sao sớm muộn gì cũng trở mặt, không cần quan tâm lúc này thị phi thế nào.
"Ta..." thanh niên buộc nơ con bướm vừa muốn nói, lại nhìn thấy hai người tiến vào trong phòng, nhất
thời ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Phong ca, Phong ca cứu mạng a, Quang ca bị bọn họ đánh ngất xỉu rồi." thanh niên buộc nơ con bướm
quay người đứng ở bên phải người trẻ tuổi vừa kêu lên kia, hắn tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng
thân thể cường tráng, hơn nữa ánh mắt cũng phi thường sắc bén.
"Câm miệng!" người nọ hét lớn một câu, cũng không nhìn tới "Quang ca" bị đánh ngất xỉu trên mặt đất,
mà mỉm cười nhìn về Hoắc Vãn Tình từ đầu đến cuối chưa nói một câu, mang theo ba phần lấy lòng cùng bảy phần mập mờ: "Hoắc tiểu thư, sao ngươi cũng ở đây? "
"Ta ở đây có cái gì kỳ quái sao?" Hoắc Vãn Tình nhàn nhạt nói, từ lúc vừa thấy được người thì sắc mặt
của nàng cũng đã thay đổi, chán ghét cùng mang theo thống hận vô cùng nồng đậm.
Mà ngay cả Hướng Nhật nhìn cũng không khỏi có chút tò mò, người nào có thể làm Hoắc đại tiểu thư
căm thù đến tận xương tuỷ như vậy nhưng còn có thể nghênh ngang mà xuất hiện ở trước mặt nàng hết lần này tới lần khác, chẳng lẽ là cũng là con cháu đại gia tộc?
Kỳ thực Hướng Nhật vừa cũng đã nhìn thấy có mấy tên côn đồ gọi điện thoại rồi, đoán được đối phương
có khả năng gọi người, Hướng Nhật cũng không có ngăn cản, nhưng không nghĩ tới cư nhiên chỉ có hai
người. Hơn nữa một người tuổi còn trẻ, một trung niên, hoàn toàn không có có tính chất uy hiếp.
"Đương nhiên không kỳ quái, Hoắc tiểu thư muốn ở đâu đều được. Được rồi, Hoắc tiểu thư, lần trước
chuyện kia thực ra là hiểu lầm, vụ nước trái cây kia là ta có lỗi, đó là do một người bằng hữu của ta cố ý, kỳ thực ta cũng không biết hắn là muốn hại ta, kết quả lại bị ngươi hiểu lầm, ta đã giáo huấn hắn
một trận rồi." Thanh niên sắc mặt tái nhợt nói, mặc dù thân thể hắn cường tráng, nhưng thanh âm có chút trầm thấp cùng trống rỗng. Hắn biểu hiện bên ngoài cũng không tệ, nhưng phỏng chừng bên trong sai lệch nhiều lắm.
Đây rõ ràng là một tên nhị thế tổ tửu sắc quá độ a.
(Hết Phần 855 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 856 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 856)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 856: Thay ngươi dạy hắn
"Hoàng Phong, ngươi muốn dạy dỗ người khác không quan hệ gì với ta cả! Ta cũng không quen ngươi!." Hoắc Vãn Tình có chút cẩn thận mà liếc mắt nhìn Hướng Nhật bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng nói với tên thanh niên sắc mặt tái nhợt.
Cái tên thanh niên gọi là "Hoàng Phong" nhất thời liền nóng nảy : "Hoắc tiểu thư, chuyện này thật ra là hiểu lầm, là bằng hữu của ta muốn tới tìm ta, không tin ta bây giờ gọi hắn tới, chúng ta cùng nhau đối chất."
Hoắc Vãn Tình sắc mặt càng lạnh hơn, cái trò nhỏ nhặt như vậy nàng còn có thể không nhìn ra sao? Đơn giản là tìm một người nhận tội thay, thật sự xem nàng - Hoắc gia đại tiểu thư trở thành một đứa nhóc ba tuổi hả?
"Này, Hoắc Tây Các, cô quen hắn hả? " Hướng Nhật ở bên cạnh tuy rằng nhìn ra Hoắc Vãn Tình đối với tên nhị thế tổ kia rất lãnh đạm, bất quá nghe hai người các nàng nói chuyện, hiển nhiên trước đã sớm quen biết nhau, Hướng Nhật cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Mặc dù Hoắc Vãn Tình vẫn còn chưa tính là nữ nhân của hắn, bất quá tư tưởng độc chiếm của Hướng Nhật vẫn rất lớn.
"Là lần thứ hai gặp mặt." Hoắc Vãn Tình thấy Hướng Nhật sắc mặt khó chịu, trong lòng đột nhiên có chút vui vẻ, tiểu sắc lang cũng biết ghen a.
"Vậy là hoàn toàn không quen biết hả? " Hướng Nhật hơi thả lỏng, nhưng trong lòng nghĩ đến càng nhiều, lần thứ hai gặp mặt mà có thể hận đối phương đến trình độ này, nói vậy lần đầu tiên gặp chắc cũng không thoải mái gì. Theo cách hai người nói chuyện, Hướng Nhật đại khái có thể đoán được một số chuyện, phỏng chừng tên này cùng người bỏ thuốc vào nước trái cây lần trước có liên quan.
Thấy Hoắc Vãn Tình cùng tiểu tử bên cạnh nói chuyện, so với biểu tình lúc nói chuyện với mình hoàn toàn bất đồng, Hoàng Phong (giống A Hoàng trong hiệp khách hành quá) trong mắt hiện lên một tia âm trầm, lạnh lùng nhìn Hướng Nhật hỏi: "Ngươi từ đại lục tới hả? "
"Có chuyện gì sao? " Hướng Nhật miệng cười nhưng trong lòng lạnh lẽo nhìn đối phương, tên thanh niên đeo cái nơ con bướm trong tay hắn muốn nhân cơ hội chạy trốn, bị hắn thoáng dùng lực, lập tức liền đỏ mặt tía tai mà không dám hành động.
"Đại lục tử, ta cho ngươi một cơ hội, thả người ra, sau đó quỳ xuống dập đầu nhận sai, gọi ba tiếng “Ông nội” ta sẽ bỏ qua cho ngươi." Hoàng Phong tại Hồng Kông vốn ngang tàn đã quen, lại càng không cần phải nói đối mặt với một tên tiểu tử từ đại lục tới, có thể buông tha đối phương dễ dàng như vậy, là xem trọng mặt mũi của Hoắc đại tiểu thư bên cạnh rồi.
"Ta cũng cho ngươi một cơ hội, thừa dịp ta hiện tại tâm tình còn tốt, lập tức cút đi, nếu không kết quả của ngươi so với tiểu tử này cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu ." Hướng Nhật nhẹ nhàng thả người thanh niên đeo cái nơ ra, người sau vốn có đã bị hắn làm cho tức nghẽn rồi, hiện tại thiếu chút nữa đầu lưỡi cũng đều đưa ra ngoài.
"Ha ha ha..." Hoàng Phong giận quá mà cười, lần đầu tiên hắn gặp một người ở trước mặt hắn mà kiêu ngạo như vậy, lại là một tên tiểu tử từ đại lục tới nữa chứ, "Bây giờ có quỳ xuống gọi ta ba mươi tiếng 'Ông nội " ngươi cũng đừng tưởng có thể từ nơi này bước ra ngoài.
"Hoàng Phong, hắn là bằng hữu của ta, ngươi đừng có quá đáng." Hoắc Vãn Tình đương nhiên không cho phép tiểu sắc lang bị người khác khi dễ trước mặt nàng, hơn nữa, nàng cũng không tin rằng tiểu sắc lang có thể bị người khác khi dễ, nàng chỉ là lo lắng tiểu sắc lang vì vậy mà chọc tới người không nên chọc mà thôi.
"Hoắc tiểu thư, đây không phải ta không cho nàng thể diện, nàng cũng thấy, tên đại lục tử này quá kiêu ngạo rồi, ta đã cho hắn cơ hội rồi." Hoàng Phong chỉ chỉ Hướng Nhật, nói chuyện đã chuyển sang vẻ lấy lòng, "Bất quá nếu Hoắc tiểu thư ngươi tự mình cầu tình, ta cũng không muốn làm quá tuyệt tình, như vậy đi, vẫn là điều kiện lúc trước , chỉ cần tên đại lục tử này làm được, ta coi như chuyện này chưa hề phát sinh qua."
Hoắc Vãn Tình sắc mặt lúng túng, tình tình của tiểu sắc lang này nàng tuy rằng không là hiểu rõ, nhưng cũng biết hắn với điều kiện này hắn tuyệt đối không chịu cúi đầu nhận sai, huống chi lại là quỳ xuống dập đầu gọi ộng nội loại chuyện làm nhục người khác.
"Hoắc Tây Các, chuyện này nàng đừng quản, để ta tự mình giải quyết." Hướng Nhật thấy Hoắc Vãn Tình còn muốn nói nữa, vội vàng cắt đứt lời nói của nàng.
Hoắc Vãn Tình cũng có chút tiếc rèn sắt không thành thép, chính mình rõ ràng cố gắng giúp hắn, nhưng tiểu sắc lang này lại hất lần này đến lần khác cự tuyệt tâm ý của nàng, nếu không lo lắng cho hắn, nàng đã sớm đi khỏi rồi.
"Hắn là con trai Hoàng Thiệu Hùng." Mặc dù trong lòng rất không thoải mái, nhưng Hoắc Vãn Tình đối với Hướng Nhật vẫn như cũ giới thiệu thân phận của Hoàng Phong.
"Ah? " Hướng Nhật ngạc nhiên, hắn không có nghĩ ra tên nhị thế tổ bị tửu sắc tàn phá thân thể này lại là con trai Hoàng Thiệu Hùng. Vốn là còn đang suy nghĩ có nên đối phó với Hoàng Thiệu Hùng không, hiện tại xem ra cũng đã đến lúc rồi.
"Hoắc tiểu thư, vị bằng hữu kia của ngươi không để cho ta thể diện cũng không sao, nhưng mặt mũi của ngươi hắn cũng không quan tâm a." Hoàng Phong không biết Hoắc Vãn Tình cùng Hướng Nhật giữa hai người rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, bất quá cái này cũng không trở ngại để hắn ly gián hai người
"Chuyện của chúng ta không cần ngươi quan tâm! " Hoắc Vãn Tình vốn đang tức, nghe vậy sắc mặt càng tệ hơn
Hoàng Phong mặt nhất thời liền đen lại, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Hoắc Vãn Tình, hắn liền phát thệ muốn theo đuổi nữ nhân này. Không nói tương lai thế nào, nhưng Hoắc gia đại tiểu thư là hiện tại cũng đã tiếp quản 20 tỷ cảng tàu và tiệm châu báu, cùng với một thành phố giá trị khoảng chừng trên dưới 50 cao ốc.
Chỉ bằng tài sản của nàng hiện tại, so với nhà tổng tài sản nhà hắn còn nhiều hơn. Vì thế hắn thậm chí thủ đoạn gì cũng đã dùng, chỉ tiếc là bị đối phương khám phá.
Vốn là vẫn còn lo lắng Hoắc gia tiểu thư sẽ trả thù hắn, nhưng qua vài ngày, vẫn không có bất kỳ chuyện bất gì đối với mình, trong lòng của hắn tựu yên ổn trở lại, biết rất có thể là cậu của mình giúp đỡ.
Mà Hoắc gia không truy cứu chuyện này, cũng làm cho hắn lớn gan hơn, ngay cả Hoắc gia Hồng Kông cũng không dám làm gì hắn, hắn còn có cái gì phải sợ hay sao? Lần này được mấy tiểu đệ gọi tới nơi này uống trà, không nghĩ tới cư nhiên gặp Hoắc gia tiểu thư, Hoàng Phong quả thực là mừng rỡ
Chỉ tiếc rằng hắn tuy có ý, nhưng Hoắc tiểu thư vẫn lạnh lùng vô tình, vô luận hoàng Phong có làm như thế nào, cũng không thu được hiệu quả mong muốn, nhiều khi còn có tác dụng ngược lại, lại nhận được sự lạnh nhạt của đối phương.
Điều này làm cho Hoàng Phong có chút không thể nhịn được nữa, người của Hoắc gia thì thế nào chứ, lần trước không phải thiếu chút nữa bị mình "chơi" rồi sao? Kết quả Hoắc gia cả cái rắm cũng không dám phóng.
Hoàng Phong càng nghĩ càng cho rằng hay như vậy, lập tức đối với Hoắc Vãn Tình thái độ cũng có chút không kiên nhẫn: "Hoắc tiểu thư, ta cũng là vì tốt cho ngươi, nếu bằng hữu của ngươi như vậy không để cho ngươi thể diện, vậy để ta thay ngươi dạy dỗ hắn." (B: liều chết nhiều =]])
(Hết Phần 856 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 857 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 857)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 857: Mượn người
"Ah? Ngươi định giáo huấn ta kiểu gì?" Hoắc Vãn Tình đang định nói gì đó, Hướng Nhật dùng ánh mắt lạnh như băng ngăn lại, mặt cười mà lòng không cười hướng về phía Hoàng Phong nói.
Phương quản lý, chuyện này ta phải giao cho ngươi rồi." Hoàng Phong lạnh lùng cười, hướng về phía trung niên nhân bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn im lặng nói.
"Không thành vấn đề, cậu chủ." Kể cũng trùng hợp, phòng trà này chính là một trong những sản nghiệp của nhà tên Hoàng Phong này, đương nhiên, cũng là do hắn dùng một ít thủ đoạn mới đoạt lấy được.
"Theo ta đi một chuyến, tiểu tử đại lục." Trung niên nhân đi về phía trước mặt Hướng Nhật, vẻ mặt kiêu ngạo nói. Hắn bình thường đi theo bên người Hoàng Phong đã quen, cũng rõ ràng thân phận cùng tính tình vị chủ tử này, đừng nói đối mặt chính là một tên oắt con từ đại lục tới, cho dù là một tên rất có thế lực ở Hồng Kông này, hắn cũng chẳng sợ.
"Ngươi là ai? " Hướng Nhật lạnh lùng nhìn đối phương, người ngu ngốc hắn đã thấy nhiều rồi, nhưng ngu ngốc như vậy vẫn còn là lần đầu tiên hắn gặp. Mắt hắn đui hay sao mà không thấy mấy tên đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất kia, hay là căn bản hắn không có suy nghĩ xem tại sao mấy tên này lại nằm im trên mặt đất, hay tại sao mấy tên đó lại thảm hại như thế.
"Ta là quản lí phòng trà này, tiểu tử, ngươi tốt nhất nên hợp tấc, đừng để ta gọi bảo vệ. Đến lúc ấy, phiền toái của ngươi không nhỏ nữa đâu." Quả nhiên chủ nào chó đấy, thái độ cùng ngữ khí cơ bản đều như nhau.
"Ngươi thực sự là quản lí ở đây? " Hướng Nhật híp mắt, trong giọng nói tựa hồ có chút không dám tin tưởng thân phận đối phương.
Phương quản lý ưỡn ngực: "Không sai, ta chính là người quản lý chỗ này..."
"ĐỐP....." nói còn chưa dứt lời, Hướng Nhật đã cho hắn một cái bạt tai, đem tên quản lí họ Phương một đường thẳng tắp văng ra ngoài, ngã dưới chân Hoàng Phong .
Một màn này làm mọi người sững sờ, Hoắc Vãn Tình dù đoán Hướng Nhật sẽ phát uy, nhưng cũng không ngờ hắn ra tay nhanh như thế.
Hoàng Phong lại càng hoảng hơn, hắn không dám tin tưởng, có người dám trước mặt hắn đem thủ hạ của hắn đánh bay. Đây tuyệt đối là chuyện không thể tha thứ được. Ý thức được chuyện tình đã trở nên khó kiểm soát, Hoàng Phong trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn.
"Gọi bảo vệ cho ta". Hoàng Phong một cước đá vào mông Phương quản lý đang nằm trên mặt đất, đồng thời tàn bạo nhìn Hướng Nhật.
"Giờ mới gọi không thấy muộn hả ku?" Hướng Nhật cười nhạt,tên thanh niên thắt nơ con bướm bị Hướng Nhật làm cho ngạt thở gần chết, Hướng Nhật buông hắn ra, chậm rãi hướng về phía Hoàng Phong. Nhìn thấy tên quản lý họ Phương định nhịn đau đứng lên, Hướng Nhật lạnh lùng đạp mạnh một phát sau lưng hắn, làm hắn ngã úp sấp xuống đất.
"Ngươi dám đánh người của ta?" Hoàng Phong giận điên người, hắn chưa thấy kẻ nào dám làm thế đối với người của hắn.
Tại Hướng Nhật xem ra, Hoàng Phong hơi bị thiểu năng, đến nước này còn to mồm, lẽ nào hắn muốn người khác đứng yên để hắn đánh? Bất quá cũng nói rõ, bình thường tên này xem ra ỷ vào thân phận của mình hoành hành đã quen, cho nên dần dần tính cách trở nên tự đại thế này.
"Đánh người của ngươi thì sao." Hướng Nhật mỉm cười, ánh mắt quay về phía Hoàng Phong Vẫn đang còn bộ dạng kinh ngạc không tin tưởng, Hướng Nhật chậm rãi giơ lên tay phải, "Lão tử không chỉ muốn đánh thủ hạ ngươi , lão tử còn muốn đánh ngươi hơn."
Vừa nói chuyện, Hướng Nhật đã vung tay dưới ánh mắt kinh hãi của Hoắc Vãn Tình.
"Ba~ _____"
Một âm thanh thanh thúy vang lên do sự va chạm của bàn tay và da mặt, so với bất cứ âm thanh nào còn muốn kêu hơn, đây à do Hướng Nhật cố ý. Ngươi điều không phải rất kiêu ngạo sao? Điều không phải cho rằng không dám có người đánh ngươi sao? Hiện tại để ngươi hảo hảo nhìn, ta có thế tát ngươi đến chết thì thôi.
Một cái tát Hướng Nhật vốn âm thanh rất to, nhưng lực đạo lại không có mấy. Nhưng tên Hoàng Phong tửu sắc quá độ, thân thể suy yếu, cái tát này làm cho hắn nằm im trên mặt đất, không đứng dậy được nữa.
"Ngươi điên rồi?” Hoắc Vãn Tình lúc này mới kịp phản ứng, vẻ mặt tức giận mà nhìn Hướng Nhật, đây chính là con trai Hoàng Thiệu Hùng, bị đánh cho tàn tạ như vậy, tiểu sắc lang không muốn sống nữa sao? Nếu như đến lúc đó Hoàng Thiệu Hùng thực sự vì con trai mà ra mặt, dù Hoắc gia muốn bảo hộ cũng phải cân nhắc lợi hại, vì một người ngoài mà cùng Hoàng gia chống lại thật không đáng. Tuy rằng Hoắc Vãn Tình sẽ không chút do dự mà đứng ở bên phía tiểu sắc lang, nhưng nàng cũng không muốn bởi vì việc này mà làm quan hệ của nàng với người nhà trở nên căng thẳng.
"Đi thôi, thừa dịp tiểu tử này còn chưa hoàn hồn, chúng ta cứ chuồn đi trước là tốt nhất." Hướng Nhật đương nhiên không sợ chống lại Hoàng Thiệu Hùng, chỉ là hắn không cho rằng bây giờ là thời cơ thích hợp. Đêm mai còn muốn đâm lén lão già họ Hoàng một đao, hiện tại ra mặt sẽ ảnh hưởng kế hoạch ngày mai, thực sự không đáng.
"Ngươi..." Hoắc Vãn Tình nở nụ cười khổ, bất quá không thể không thừa nhận đề nghị của tiểu sắc lang hiện giờ là tốt nhất. Tô Úc, Từ Trân hai người cùng với nữ nhân nhan sắc không tệ kia đứng chung một chỗ, cùng chép miệng.
Cô nàng đành gật đầu, sau đó gọi người bên ngoài, hướng Tô Úc cùng Từ Trân hai người dẫn ra bên ngoài. Tô Úc cùng Từ Trân đều nhìn về phía Hướng Nhật chờ chỉ thị, thấy hắn gật đầu, hai người liền cùng theo ra.
Hướng Nhật cùng Hoắc Vãn Tình là hai người cuối cùng ra khỏi phòng, không ai dám cản, Hướng Nhật giống như một sát tinh, có cho bọn hắn mười lá gan, bọn họ cũng chẳng dám động vào.
Mấy người ly khai một hồi lâu, Hoàng Phong mới chậm rãi bò lên, sắc mặt âm trầm đáng sợ, thậm chí ngay cả ngũ quan cũng bởi vì tức giận mà biến đổi, lệ quỷ so với hắn bây giờ còn đẹp trai chán.
Gần như ngay lập tức, Hoàng Phong rút con I-phone 4s ra gọi ông già.
"Cha, con bị người đánh."
"Thằng nào đui mù vậy? " một thanh âm trầm thấp truyền tới từ phía bên kia, bất quá trong giọng nói cũng không có bao nhiêu sự lo lắng, đơn giản là con trai còn đủ sức gọi điện cho hắn, chứng minh ít nhất hắn hiện tại còn trâu chán.
"Con mượn Lôi Cao hai ngày,con muốn báo thù! " Hoàng Phong không có nói là bị người nào đánh, bởi vì hắn biết nếu nói là bạn của Hoắc gia tiểu thư, khéo lão già lập tức phủi tay mặc kệ.
"Mày chắc không phải cáo mượn oai hùm, lấy danh nghĩa của ta đi náo loạn, nên mới bị ăn đập đấy chứ." Hoàng Thiệu Hùng khá hiểu tính nết thằng con trai mình, lên tiếng hỏi.
"Cha, con bị ăn đòn vô cớ thật mà, cha không giúp, con tự đi liều mạng, cha cho người nhặt xác con về là vừa."
Có lẽ là lời nói có tác dụng, cũng có lẽ là Hoàng Thiệu Hùng nghĩ rằng con trai chẳng thể nào dây vào mấy cái đại họa, nên hắn liền đáp ứng." thôi được rồi, ta cho Lôi Cao đi theo ngươi hai ngày, nhưng phải đối với hắn cung kính chút, dù có là cha ngươi đây cũng không dám bất kính đối với hắn đấy, hiểu kỹ chưa con?"
(Hết Phần 857 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 858 )