Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 918)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 918: Bắt (2)
Biên dịch: Hự
Biên tập: Khiết
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
Cái gọi là nơi yên tĩnh cũng không phải ở trong phòng trong khách sạn hay là phòng ngủ của Monica, mà là văn phòng của Monica ở Cao ốc Empire State.
Có Monica dẫn đường, Hướng Nhật đi thẳng một mạch đến nơi.
Khóa kỹ cửa phòng làm việc lại, Monica hơi mỉa mai nhìn Hướng Nhật: "Bây giờ ngươi có thể bắt đầu chứng minh?"
"Đương nhiên! Chờ ta gọi xong cuộc điện thoại này cái đã." Hướng Nhật móc điện thoại ra, gọi cho Lưu Phi ở Bắc Hải, muốn chứng minh hai người là một người, thật sự quá dễ dàng rồi, Lưu Phi thân là một Huyết tộc, nàng khẳng định sẽ hiểu ý tứ của mình. Hơn nữa lúc trước đã từng có thí nghiệm qua, cho nên Hướng Nhật đối với việc này rất có lòng tin.
Điện thoại rất nhanh được nối thông.
"Lưu Phi, là anh..." Hướng Nhật đem chuyện mình cần chứng minh nói qua.
Bên kia Lưu Phi nghe xong nghiêm túc nói , "Vâng, em biết."
Hướng Nhật mở loa ngoài điện thoại lên, vẻ mặt trấn định nhìn Monica, "Lôi thiến tiểu thư, hiện tại có thể bắt đầu, kế tiếp, cô có thể sẽ hưởng thụ một ít thống khổ, nhưng ta hi vọng cô chớ có trách ta!"
"Yên tâm, ta sẽ không làm cái việc nhàm chán ấy." Monica thấy Hướng Nhật nói có chút chăm chú, lúc này cũng có chút hối hận, trong nội tâm nàng đột nhiên có chút tin tưởng lời Hướng Nhật nói là sự thật rồi. Chỉ là bây giờ đã đến tình trạng này, nàng cũng không muốn nhận thua, cứ dứt khoát đánh cược một lần xem thế nào. Nói không chừng hắn chỉ phô trương thanh thế thôi.
"Được rồi, vậy thì cô nhắm mắt lại đi" Hướng Nhật cười hắc hắc, nói vào điện thoại , "Lưu Phi, đánh nhẹ một cái lên mặt của mình, đừng quá nặng tay nha, anh đau lòng lắm đấy."
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một tiếng "BA~" giòn vang, đồng thời, Hướng Nhật cũng đã nghe được trong văn phòng xuất hiện một tiếng tiếng bạt tai, thanh âm còn lớn hơn cơ hồ lấn át cả thanh âm trong điện thoại.
Nhìn lại, Monica nửa bên mặt đã đỏ ửng cả lên, lần này là thật sự đánh mạnh tay quá mà.
Mà Monica lúc này lại không biết đau, chỉ ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy? Nàng căn bản không thể tưởng tượng được, bàn tay không có tiếp thu lệnh của não bộ mà tự nhiên tát cho mình một cái, mà lại còn đánh đến nặng tay như vậy!
Chẳng lẽ thật sự hai người biến thành một người?
Monica không thể tin được, lại cảm thấy tình cảnh này tựa hồ có chút ấn tượng, nàng nhớ lại thời điểm mình ở Bắc Hải, bàn tay của mình cũng vô duyên vô cớ tát chính mình một cái, vậy khi đó Jack tiên sinh nói như thế nào? Nói là vì vừa mới nhận được siêu năng lực thần kỳ, cho nên không khống chế nổi thân thể của mình, là hiện tượng bình thường?
Giờ khắc này, Monica phát hiện mình đang bị chơi xỏ, nguyên lai từ lúc bắt đầu, chính mình đã bị tính kế rồi, buồn cười chính mình lại còn nghĩ chắc chắn là hắn đúng, nguyên lai là hỗn đản kia lừa mình! Lúc trước hắn cũng đã biết là chuyện gì xảy ra, cho nên hắn mới dám tự tin như vậy đánh ván bạc này.
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết...
Monica bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hướng Nhật, trong ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, Hướng Nhật vẫn không biết, chậm rãi đàm đạo:
"Monica tiểu thư, hiện tại cô đã tin chưa? Nếu như không tin, ta còn có thể chứng minh thêm một cái cho cô xem!"
"Đi chết đi!" Monica oán hận vọt tới trước mặt Hướng Nhật, năm ngón tay được tu bổ cực kỳ tinh xảo hướng Hướng Nhật chộp tới.
Hướng Nhật lắp bắp kinh hãi, không rõ Monica vì cái gì đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy, lách mình tránh khỏi móng vuốt sắc bén của nàng, một bên la lớn:
"Monica tiểu thư, cô có phải điên rồi hay không, coi như thua cũng không cần động thủ chứ? Nếu như cô không muốn tuân thủ ước định, ta cũng sẽ không ép cô."
Mà những lời này của Hướng Nhật lại bị Monica xem là hắn đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, hoặc nói là biểu hiện khoe khoang, lại càng làm cho nàng không thể nhịn được nữa, dù biết rõ là mình đánh không lại hắn, nhưng vẫn muốn tiếp tục công kích điên cuồng.
Bất quá những động tác điên cuồng này cũng không có tiếp tục được bao lâu, tiếp theo Monica phát hiện mình không thể khống chế chính mình nữa, chẳng những đình chỉ động tác công kích, lại còn làm mấy cử động cổ quái nữa, vốn tay đang không ở chỗ nút thắt quần áo, đây là muốn làm gì..... Một nút thắt được mở ra, lộ ra cái áo sơ mi màu trắng bên trong, nhìn qua cổ áo sơ mi có thể thấy một cái khe mà ai cũng biết là cái gì rồi đấy.
Nút thắt thứ hai mở ra, tiếp theo là nút thứ ba...
Thượng đế ơi, mình tự cởi y phục của mình!
Muốn động tác này nhất định phải dừng lại, nhưng mà lại không khống chế nổi tay của mình, cái tay vẫn không thể khống chế vẫn còn tiếp tục đưa lên, áo ngoài đã hoàn toàn bị cởi ra, tiếp theo là áo sơ mi màu trắng...(D: tiếp theo là áo...tiếp theo là váy, tiếp theo là quần....và tiếp theo là là là....)
(Hết Phần 918 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 919 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 919)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 918: Bắt (3-End)
Biên dịch: Hự
Biên tập: Khiết
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
Hướng Nhật ở bên cạnh trông thấy mà trợn mắt há mồm, Monica bị làm sao không biết nữa? Đầu tiên là muốn xé xác mình, bây giờ lại nhảy thoát y, chẳng lẽ là vì đền bù tổn thất với mình chuyện nàng có hành động vô lễ lúc nãy?
Đợi đến lúc phát hiện điện thoại trong tay vẫn mở loa ngoài nhưng không thấy â
m thanh gì, Hướng Nhật rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, động tác của Monica bây giờ, cũng không phải nàng tự mình làm ra, mà là động tác của Lưu Phi ở Bắc Hải a.
Trong lòng cười khổ một tiếng, Hướng Nhật lững thững đi qua, đồng thời nói vào trong điện thoại:
"Lưu Phi, em có thể ngừng được rồi." Nói xong, hắn chạy tới bên người Monica, đồng thời đem áo nàng đã lột bỏ cùng chiếc áo sơ mi kéo lên.
Trong lúc này không thể tránh né thấy được chiếc áo lót màu đen gợi cảm của Monica, cho nên mắt hắn cứ dán vào cái lồng ngực cao vút mà tròn trịa kia, bất quá hắn lại không có ý niệm nào khác trong đầu, việc chính trước mắt là giải quyết vấn đề của Monica, hắn đã phát hiện nữ nhân này đang nhìn mình với ánh mắt băng lạnh.
"Monica tiểu thư, chuyện này ta có thể giải thích..." Không đợi hắn nói xong, Monica đột nhiên hét lên một tiếng, mạnh mẽ ôm lấy một tay của hắn, đôi môi khêu gợi đã chủ động hôn lên miệng của hắn.(D: không biết bên kia Lưu Phi làm như thế nào mà bên này Monica làm đc nhỉ?)
Ách ~~~~
Có chuyện gì thế này?
Hướng Nhật còn tưởng rằng Monica sẽ vừa bắt vừa đánh hắn, không thể tưởng được lại là chủ động đưa môi lên hôn, cái này cũng thật bất khả tư nghị a?
Tuy rất muốn hưởng thụ diễm phúc như vậy, nhưng lý trí Hướng Nhật vẫn còn, thò tay muốn đẩy Monica ra, lại phát hiện Monica ôm hắn rất chặt, Hướng Nhật cảm giác chỉ cần mình dùng chút lực, có thể tách rời cánh tay ra khỏi người nàng.
Hướng Nhật cũng không dám manh động, hai người vừa vặn mặt đối mặt, hai người dính chặt vào nhau, tận mắt nhìn thấy ánh mắt cực điểm phẫn nộ của Monica, không phải đâu, đều đã đến tình trạng này rồi, còn đối với mình thống hận như vậy sao? Nếu quả thật thống hận như vậy, vì sao còn muốn chủ động tự mình...
Đợi đã nào...
Hướng Nhật rốt cục cũng nghĩ đến mấu chốt của vấn đề, có lẽ đó cũng không phải Monica chủ động tự mình mình...., mà là Lưu Phi tự mình..., phải biết rằng Lưu Phi có thể khống chế hành vi của Monica a.
Nhưng mà bây giờ miệng đã bị bịt kín, thậm chí Monica càng ngày càng nồng nhiệt, Hướng Nhật căn bản không có cách nào bảo Lưu Phi dừng lại.
Tại sao có thể như vậy?
Hướng Nhật đúng là khóc không ra nước mắt.
Hắn biết rõ là Lưu Phi muốn trợ giúp mình, nhưng Monica bị vũ nhục như vậy, làm sao có thể tha thứ cho mình đây? Chỉ sợ nàng sẽ nghĩ cái này là do mình cố ý bảo Lưu Phi làm như vậy, đến lúc đó đúng thật là biến khéo thành vụng rồi.
Monica cũng khóc không ra nước mắt.
Một luồng sóng khoái cảm chưa bao giờ trải qua hướng nàng mà vọt tới, làm cho nàng từ trong đáy lòng không nỡ buông ra loại cảm giác này, rất muốn tiếp tục như vậy, thậm chí làm thêm một ít sự tình tình tình....
Cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, nóng đến làm cho nàng chịu không được, muốn thò tay cởi tất cả quần áo ra.
Không, cái này không phải ý nghĩ thực của mình, đúng rồi, nhất định là nữ nhân kia làm, là ý nghĩ của nàng, mọi chuyện đều là nàng làm, mình căn bản là không nhúc nhích được, là bị bắt buộc, nữ nhân kia, tất cả đều là nàng tại khống chế thân thể của mình, nhất định là nữ nhân kia, nàng đang hãm hại chính mình! Nhất định là thế!
Không biết từ lúc nào, hai tay Monica dần buông lỏng, Hướng Nhật lập tức cảm nhận được biến hóa này, muốn đẩy đối phương ra, nhưng chỉ nhẹ nhàng khẽ động, hai tay kia lại tăng sức lực ôm chặt lại.
Hướng Nhật nghi hoặc nhìn Monica, trong mắt nàng lửa giận tựa hồ giảm đi không ít, hơn nữa là một loại ánh mắt bất đắc dĩ và oán hận, hơn nữa còn có chút trốn tránh...
"Phanh" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị người dùng lực mở ra, tiếp theo người tiến vào thấy được tình hình bên trong làm hắn phóng hỏa, một nam một nữ ôm hôn thắm thiết, nữ nhân áo ngoài đã cởi, áo sơ mi mặc cũng không còn cẩn thận, hai người vẫn còn đang say sưa thân mật với nhau.
Tuy y phục của nam nhân còn nguyên, nhưng người mới tới đã bị màn kích thích trước mắt làm mất đi lý trí, đương nhiên sẽ không phát hiện điều này. Hơn nữa, từ bên ngoài lấy được tin tức, một nam một nữ vào phòng đã lâu, cho dù làm xong sự tình, quần áo cũng có thể mặc rồi.
Khó trách nàng vẫn còn chưa cho mình, nguyên lai là đang chờ tình nhân của nàng!
Người mới tới đã mất đi lý trí giống như một con trâu đực phẫn nộ, nắm chặt nắm đấm hung hăng lao về phía một nam một nữ vẫn còn đang ôm nhau kia, vung quyền đánh tới...
"Phanh" một tiếng trầm đục vang lên, người mới tới bụm lấy nắm đấm của mình hét thảm lên, Hướng Nhật đã cùng Monica tách ra, lúc này vẻ mặt không chút biểu tình nhìn hắn.
Người mới tới không phải ai khác, chính là vị hôn phu của Monica: Richard • McRae.
(Hết Phần 919 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 920 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 920)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 919: Bóng ma (1)
Biên dịch: An Kio
Biên tập: Khiết
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
Hồng Kông, trời đã khuya, nhưng trong phòng quản lí của tiệm châu báu, La tỷ vẫn còn đang nghiên cứu phương pháp sử dụng “Nhất Diệp Trâm”.
Lại nói, trước kia nàng cũng không để ý lắm, nhưng đã lâu như vậy mà không có bất kỳ kết quả gì, đã khơi dậy lòng háo thắng của La tỷ, nàng không tin là cái bí
mật nho nhỏ này có thể làm khó được mình.
Rất nhanh, nàng cũng phát hiện ra trên thân trâm có rất nhiều đường vân nhỏ, giống như Hướng Nhật trước đây, ngón tay nàng cũng sờ dọc theo các đường vân, cho đến khi chạm vào đường vân trên viên hồng sắc bảo thạch mới dừng lại.
Cây trâm trở nên nóng bừng lên, đồng thời phát ra hồng quang chói mắt, mà hồng quang cũng dần dần bị khối hồng sắc bảo thạch thu hút, nhưng sau đó viên hồng sắc bảo thạch này lại không hề phát ra lam quang mà lại phát ra hồng quang cùng màu với hồng sắc bảo thạch.
Mà một màn tiếp theo, khiến La tỷ phải mở to cả hai mắt ra mà nhìn.
Trên hồng sắc bảo thạch xuất hiện một nam nhân trần trụi, đến khi nhìn thấy rõ người này là ai, La tỷ không khỏi ho khan một tiếng, lại là tên tiểu tử thúi kia. Nàng không khỏi cảm thấy kì quái sao lại là tiểu tử thúi đó chứ? Bất quá không đợi nàng suy nghĩ kỹ hơn, La tỷ bỗng nhiên phát hiện “Nhất Diệp Trâm” xuất hiện một lực hấp dẫn rất kinh khủng, thẳng tới khi nàng hôn mê.
Trong mộng, càng nhìn La tỷ càng cảm thấy xấu hổ, chờ đến khi tỉnh lại, phát hiện ngoại trừ bên ngoài ướt sũng, giữa hai chân cũng xuất hiện một mảng lầy lội không chịu được
Tuy rằng đã ba mươi tuổi, nhưng thân thể của nam nhân nàng chưa bao giờ thấy qua (lần đầu tiên thấy được cũng vừa mới phát sinh không lâu-nhìn hàng anh Hướng đó), lại càng không nói đến chuyện trong mơ rất là chân thật nữa, hơn nữa giấc mộng quỷ dị này làm cho người ta rất xấu hổ, làm nàng nghiến răng nghiến lợi chính là, tại sao tiểu tử ngốc kia ở trong đó? Hơn nữa trong mộng tại sao thực lực của hắn lại trở nên quỷ dị như vậy? Rõ ràng còn chơi với nước nữa chứ?
Nếu như không phải tại hắn lợi dụng nhiều quả bóng nước như vậy ước thúc năng lực của mình, thì mình làm sao mà bị hắn bắt được, sao đó hắn còn dùng phương thức kia bắt nạt mình chứ?
...
Cũng tại lúc này, trong ngôi biệt thự xa hoa của Hoàng Thiệu Hùng, bên trong một phòng chuyên dùng cho khách quý.
Dịch tiên sinh vừa cúp điện thoại, thở một hơi dài nhẹ nhõm, rốt cục hắn cũng nghe được tin tức về Nhất Diệp Trâm rồi. Nhắc tới cũng đều do vận khí, nếu như không phải là vì trên máy bay có người làm mất một đôi hoa tai, thì làm sao mà có thể phát hiện ra Nhất Diệp Trâm là một người trẻ tuổi mang trên người, sau đó mang sang Mỹ chứ?
Đáng tiếc là không có ảnh của người trẻ tuổi kia, nếu có mà nói thì việc này càng thêm hoàn mỹ a.
Bất quá cuối cùng cũng có được tin tức về Nhất Diệp Trâm, rốt cuộc cũng có thứ mà báo cáo với tổ chức.
Thể xác và tinh thần Dịch tiên sinh rốt cuộc cũng được thả lỏng, đang chuẩn bị đi tắm thì bỗng nhiên ngọn đèn trong phòng nhất thời tối sầm lại, tiếp theo là có thêm một bóng đen xuất hiện trong phòng.
“Ai?” Dịch tiên sinh theo phản xạ có điều kiện mà thối lui vài bước.
Nhìn kỹ thì chỉ thấy một bóng đen lẳng lặng đứng yên một chỗ cách mình không xa lắm, tựa như trước giờ vẫn đứng đó vậy.
“X” Dịch tiên sinh nhất thời miệng đắng lưỡi khô, cách ăn mặc này phi thường phù hợp với hình dáng thần bí nhân trong trí tưởng tượng của hắn.
“Nhất Diệp Trâm đâu?” Bóng đen mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn như tiếng giấy nhám chà trên lan can đã rỉ sét vài chục năm vậy.
“Ở nước Mỹ, đang ở trên người của một thanh niên trẻ tuổi.” Dịch tiên sinh rất dè dặt mà trả lời.
“Có tin tức tỉ mỉ không? Có thì đưa tới cho ta.” Bóng đen nhẹ nhàng lóe lên, trong phòng nhất thời mất đi tung tích của hắn. Mà ngọn đèn nhất thời cũng sáng lại như trước.
Dịch tiên sinh bị hù dọa đến mức toàn thân toát hết mồ hôi lạnh, cái loại thân thủ quỷ dị này, nếu như nói X mà là địch nhân của hắn, thì chỉ sợ hắn đã chết vô số lần rồi.
...
Gần như cùng thời gian này, trong phòng của một khách sạn năm sao.
Rạng sáng khoảng hơn hai giờ, Hoắc Vãn Tình vẫn như cũ không cảm thấy buồn ngủ, trên tay cầm một tờ giấy viết đầy chữ, đó là bản kế hoạch rất tốt nàng chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Uhm, buổi sáng 10 giờ 25 phút bay qua Mỹ, cũng chính là 1 giờ rưỡi rạng sáng ngày hôm sau, thì ra chuyến bay đến nước Mỹ này mất khoảng trên dưới 12 giờ 30 phút, vì là buổi chiều nên có thể sai giờ, buổi tốt có thể gọi điện thoại hẹn người kia gặp mặt, cũng không biết người kia sẽ có biểu tình gì, phỏng chừng là đối với mình rất bất mãn? Hay có khi lại vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy mình cũng nên?
Mang theo một kỳ vọng thật tuyệt vời, Hoắc Vãn Tình tiến vào mộng đẹp.
...
Trong khu nhà cao của Vương Quốc Hoài, cũng trong một gian phòng dành cho khách quý.
Ba Jin đang nghe bọn thủ hạ báo cáo, tin tức của “Nhất Diệp Trâm” bị cướp đi, nghe nói là được một người trẻ tuổi mang đến nước Mỹ.
Tin tức này với hắn mà nói đúng là một tin rất tốt, vốn hắn còn đang thở ngắn thở dài vì mình đã bỏ lỡ “Nhất Diệp Trâm”, bây giờ nghe được tin tức này hắn có cảm giác như thăng thiên, như thể được tổ tiên truyền lại một món bảo bối vậy.
Mà bên kia Anh Quốc nghe được xảy ra chuyện này, cũng phái người tới giúp đỡ, nhớ tới sự lợi hại của người đã giúp đỡ mình, trong lòng Ba Jin trở nên phấn chấn không thôi, tựa hồ “Nhất Diệp Trâm” đã rơi vào trong tay hắn vậy.
...
Một nơi khác ở Hồng Kông, Phương Nghi nhìn những ngọn đèn trong thành phố tỏa ra ánh sáng muôn màu muôn sắc trên không trung, trong lòng đang suy nghĩ miên man, tên kia cư nhiên lại đi đến Mỹ, hơn nữa đồ vật trong tay còn bị người ta kiểm tra nữa, phỏng chừng ngày mai nước Mỹ sẽ rất náo nhiệt đây?
Chính mình có phải hay không cũng muốn đi xem chuyện náo nhiệt này?
Còn có, không biết vì sao, từ tối hôm qua tới giờ, nàng chỉ nghĩ tới thân ảnh đó, trong đầu sinh ra một cảm giác quen thuộc, tựa như việc này đã từng xảy trước đó vậy, hơn nữa lại là cảm giác khắc cốt ghi tâm, rốt cuộc xảy ra từ khi nào chứ?
“Nếu như ta nói ta là lão công tương lai của các nàng, nàng có tin hay không?” Những lời này tại sao lại quen thuộc như vậy chứ? Cũng không hiểu vì sao, những từ cứ xuất hiện trong đầu nàng từ tối hôm qua tới giờ, rốt cuộc là chưa từng có tên nào dám đứng trước mặt nàng mà nói những lời này chứ?
Phương Nghi không chút nghi ngờ chính mình đã lập tức xé nát hắn ra rồi!
(Hết Phần 920 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 921 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 921)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 921: Bóng ma (2)
Biên dịch: An Kio
Biên tập: Khiết
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
Cùng thời gian này nhưng ở Hồng Kông là ban đêm còn ở Mỹ lại là hai giờ chiều.
Một khu vườn quốc gia cách New York 300km về phía Bắc, Hướng Nhật đi đến nơi này đã lâu.
Lại nói tiếp, cùng vị hôn thê của người ta hôn nhau. Lại bị vị hôn phu của người ta thấy được, hơn nữa cuối cùng chỉ vì chịu đòn
mà làm cho vị hôn phu của người ta bị lực phản chấn đánh ngất đi, cái chuyện xui xẻo như vậy tại sao lại xảy ra trên người mình cơ chứ?
Có lẽ bởi vì chột dạ, đương nhiên, không phải chột dạ vì vị hôn phu kia, sau khi Hướng Nhật đem lực phản chấn làm cho hắn bất tỉnh, thì vội vã rời khỏi cao ốc Empire State mà trốn đi, sau đó một đường chạy tới nơi này.
Phiến thảo nguyên trong vườn quốc gia này vẫn có vẻ tươi tốt như vậy, hầu như ai mà bị lạc ở bên trong này, dù có chạy cũng không thoát được, sau cùng cũng trở thành thức ăn cho những động vật ăn thịt trong rừng mà thôi.
Hướng Nhật đương nhiên sẽ không như vậy, hắn chỉ là đang suy nghĩ, có nên đi vào xem một chút hay không? Không biết con súc sinh kia còn nhớ mình không? Cũng có thể là nó quên mình rồi cũng nên.
Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không quan trọng đến khả năng ấy lắm, có thể là do hắn nghĩ mình đã trở thành một chuyên gia thu phục thú rồi.
Hầu như không còn chút do dự nào, Hướng Nhật liền chuẩn bị đi vào trong thảo nguyên kia.
Lúc này lại nghe từ xa truyền lại tiếng xe ô tô cùng tiếng xe motor, dường như không chỉ có một chiếc, mà là có khoảng năm, sáu chiếc.
Hướng Nhật không khỏi dừng bước, liếc mắt nhìn qua, quả nhiên thấy xa xa có sáu chiếc xe chạy tới, có xe việt dã, xe tải…Nếu như không nhìn lầm thì…đây hẳn là xe gia đình.
Nhìn nó lớn như một chiếc xe vận tải vậy, nhưng bề ngoài lại khác xe vận tải, xe gia đình tuy cũng che chắn bốn phía, nhưng mà không làm cho người ta cảm thấy cồng kềnh, trái lại nó còn tạo cảm giác xa hoa.
Mấy chiếc xe khác nhau dừng lại tại một khoảng đất trống trên thảo nguyên, đương nhiên những người trong xe cũng phát hiện ra Hướng Nhật đang đứng kế bên.
Mấy chiếc xe này đều ngồi đầy người, lại mang theo rất nhiều đồ vật, bước ra khỏi xe có hơn mười mấy người, Hướng Nhật thật sự không biết những người này tại sao lại đến cái nơi này, mà lại còn mang theo nhiều đồ như thế.
Một người đàn ông da trắng đội mũ lưỡi trai một bên phân phó mọi người khuân đồ và sắp xếp vị trí, một bên đi đến bên cạnh Hướng Nhật.
“Xin chào, cậu là người Trung Quốc à?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hỏi một cách rất lịch sự.
“Uhm.” Hướng Nhật gật đầu, câu nói đầu tiên của đối phương đã làm cho hắn có càm giác rất tốt. Nếu như hỏi hắn là người Hàn Quốc hay người*** mà nói…, hắn nhất định sẽ không phản ứng.
“Chúng tôi là một đoàn phim, bên trong đang cần một người Trung Quốc, cậu có thể giúp chúng tôi một chút không?” Nam nhân đội mũ lưỡi trai thương lượng.
Hướng Nhật quay đầu nhìn những người đang bận rộn, mang các loại dụng cụ, vội vội vàng vàng mà chuẩn bị hiện trường, quả nhiên đúng như lời người đàn ông này nói, xác thật là quay phim về cái gì đó.
“Có thê.” Hắn cũng đang rảnh rỗi, mà đối với người đàn ông này cũng không ghét mấy, nhân tiện giúp một chút cũng không sao cả.
“A, cái này rất cám ơn cậu, bất quá…Có thể có chút nguy hiểm.” Có lẽ là Hướng Nhật dễ dàng nhận lời, người đàn ông này cũng có chút xấu hổ.
"Nguy hiểm?" Hướng Nhật có chút nghi hoặc mà nhìn đối phương.
Người đàn ông liền chỉ vào một chiếc lồng sắt vừa mới được chuyển từ trong xe ra, bên trong rõ ràng là một con sư tử rất uy vũ.
“Lần này là quay về cảnh một con sư tử vồ người, mà cậu là người đóng vai bị sư tử vồ, nhưng cậu yên tâm, răng và móng vuốt của nó đã bị cắt mất rồi, sẽ không gây tổn thương gì nghiêm trọng đâu nhưng có thể sẽ bị thương vì té ngã chẳng hạn, hơn nữa cậu cũng thấy đấy, đại gia hỏa kia cũng không phải là nhẹ, bị nó đụng một cái bị thương cũng không nhẹ đâu.” người đàn ông kiên nhẫn giải thích.
“Không thành vấn đề.” Hướng Nhật gật đầu đồng ý, đừng nói là con sư tử này đã mất đi hàm răng với móng vuốt, cho dù có răng nanh với móng vuốt, đối với hắn cũng không có tác dụng gì. Về vấn đề khối lượng của con sư tử này nặng hay nhẹ, Hướng Nhật chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ tạo ra áp lực nặng hơn con sư tử này mấy chục lần rồi, còn sợ nó đụng mình bị thương sao?
“Cậu là người Trung Quốc thống khoái nhất mà tôi từng thấy đó, thế nào, có hứng thú đến Hollywood phát triển tài năng không?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hưng phấn mà vỗ vai Hướng Nhật, trước đây hắn cũng từng tìm một vài người Trung Quốc, bất quá khi nghe đến diễn vai bị sư tử vồ thì tất cả đều bị dọa chạy hết, vốn hắn cũng muốn bỏ qua cảnh quay này rồi, nhưng khi vừa bước xuống xe liền phát hiện ra Hướng Nhật, tuy thấy Hướng Nhật tuổi còn rất trẻ, nhưng khi thấy Hướng Nhật dám tới nơi này một mình, khẳng định cũng có vài phần can đảm, nói không chừng hắn sẽ đồng ý diễn vai này. Cho nên hắn chỉ muốn qua đây xem thử vận may như thế nào thôi, nhưng lại không nghĩ ra người này thực sự đáp ứng a.
“Ta đối với sự nghiệp điện ảnh không có hứng thú lắm.” Hướng Nhật uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của đối phương.
“Vậy thì thực sự rất đáng tiếc.” Người đàn ông này thực sự cảm thấy rất đáng tiếc, theo như khí chất của Hướng Nhật, hắn thật sự nghĩ rằng nếu Hướng Nhật đến Hollywood phát triển…, có thể sẽ nổi tiếng.
(Hết Phần 921 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 922 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 922)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 922: Bóng ma (3)
Biên dịch: An Kio
Biên tập: Khiết
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
“Đi thôi, bọn họ có vẻ như đã chuẩn bị xong hết rồi.” Người đàn ông kéo tay Hướng Nhật, đi tới trung tâm nơi bố trí cảnh quay, sau đó buông Hướng Nhật ra, vỗ tay nói:
“Được rồi mọi người qua đây ta giới thiệu một thành viên mới.”
Những người xung quanh nhất thời tập trung lại, Hướng Nhật phát h
iện trong đó có hơn mười người người con gái, ít nhất hơn một nữa đều không tệ, dáng người cũng rất tốt.
“Người thanh niên dũng cảm bên cạnh ta, chính là thành viên mới gia nhập vào đoàn của chúng ta… Được rồi, cậu tên gì?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai giới thiệu đến đây mới nhớ là mình quên hỏi tên của hắn.
“Jack” Hướng Nhật nhàn nhạt trả lời.
“Ah, là Jack, tên này rất hay, chuyện tình giữa Jack và Ross, cái tên này thực sự là một cái tên rất vĩ đại a.” Người đàn ông lớn tiếng nói, bất quá nghe như thế nào cũng có chút khoa trương.
Hướng Nhật biết người Mỹ luôn có thói quen khoa trương, cũng không phải mang ý châm chọc, nên hắn cũng không để ý.
“Hắc, Đạo diễn, hắn chính là người diễn vai bị tên đại gia hỏa kia vồ sao?” Một người thân hình không khác Hướng Nhật là mấy, hơn nữa tóc hắn cũng màu đen kêu lên một cách khôi hài.
“Đương nhiên, tên tiểu quỷ ngươi lá gan quá nhỏ, quay mấy chục lần cũng không được, lần sau ngươi đừng mong nhận được một vai nào tốt từ ta nữa!” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cười mắng.
Tên thanh niên nhất thời bất mãn mà kêu lên, nhưng rất nhanh bị người đàn ông này áp chế.
Hướng Nhật sau khi nghe hai người nói chuyện đã hiểu rõ, phỏng chừng trước kia tên mà người đàn ông này tuyển vào vai bị sư tử vồ chính là người thanh niên Châu Phi này, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy hắn giống người Trung Quốc? Chắc là bị ép vào vai này đây.
“Jack, cậu có muốn tiếp xúc với tên đại gia hỏa kia trước không? Chờ cậu quen nó rồi, khi quay nó sẽ không liều mạng mà công kích cậu nữa.” Người đàn ông đề nghị.
“Đi xem trước cũng tốt.” Hướng Nhật không có ý kiến, hắn căn bản không cần phải làm như vậy, chỉ là thực sự không biết làm sao cho tốt, đối phương dù sao cũng có ý tốt, hắn cũng không muốn cự tuyệt.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai dẫn Hướng Nhật đi đến bên cạnh lồng giam sư tử.
Mà thấy hai người đi tới, con sư tử trong lồng liền cúi đầu mà rống lên, một đôi mắt kim sắc nhìn chằm chằm vào hai người, nếu không phải có lồng sắt ngăn cản, chỉ sợ nó đã bổ nhào vào hai người rồi.
Hiển nhiên, tên đại gia hỏa này bị bắt chưa lâu, hơn nữa dã tính vẫn còn, mới có vẻ hung hãn thế, khó trách lúc trước người đàn ông này nói có rất nhiêu người sợ nó, hơn nữa chắc là do khí thế và hình dáng mạnh mẽ của nó hù cho chạy mất.
“Thế nào, có phải là nó rất đáng sợ không?” người đàn ông chỉ con sư tử mạnh mẽ trong lồng, nhưng đột nhiên con sư tử muốn tấn công, sợ quá hắn vội thu tay lại.
Hướng Nhật lại không có ý kiến, chỉ gật gật đầu, thấy con sư tử đang nhìn chằm chằm hắn với con mắt đầy hung quang, Hướng Nhật bất động thanh sắc mà tản mát ra sát khí của mình.
Có lẽ là cảm nhận được khí tức kinh khủng trên người Hướng Nhật, con sư tử trong lồng nhất thời nôn nóng mà đứng ngồi không yên, tuy trong mắt nó Hướng Nhật vẫn là một người gầy yếu, nhưng nó đã cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn cúi đầu mà rống lên.
Nhưng đó cũng không phải là biểu hiện phẫn nộ khi bị xâm phạm tôn nghiêm, mà là thái độ của sự chịu thua
“Hình như có chút kỳ lạ…” Tuy rằng người đàn ông cũng không thể cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Hướng Nhật, nhưng con sư tử lại đem biểu hiện của hắn dặt vào trong mắt, chỉ nghĩ trước đây vẫn còn là một con sư tử uy phong lẫm lẫm, sao giưof đột nhiên lại giống như chó, mèo nuôi trong nhà hướng chủ nhân vẩy đuôi thế???
Cảm giác như vậy thực sự có chút cổ quái.
“Đạo diễn, Đạo diễn, nhanh lên xe, có đàn sư tử!’’ người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang lo lắng có nên đem con sư tử mạnh mẽ trong lồng thả ra cho nó hít thở khí trời hay không, đột nhiên người thanh niên nhát gan bị hắn mắng lúc trước đứng cách đó không xa hô lên.
“Đàn sư tử?” Sắc mặt người đàn ông nhất thời trắng bệch ra, trên thảo nguyên sợ nhất không phải cái gì khác, mà chính là đàn sư tử, đây là một quần thể động vật ăn thịt người, thường thường chúng xuất hiện không chỉ là một con hai con, mà là bảy tám con, thậm chí mười con cũng có.
Quả nhiên, khi hắn quay đầu nhìn lại, trên mảnh thảo nguyên sát biên giới trước kia không có bất kỳ động tĩnh gì đã xuất hiện bóng dáng của một đàn sư tử, đếm sơ qua cũng có đến bảy, tám con, hơn nữa trong bụi cỏ phụ cận tựa hồ còn đang lung lay, hiển nhiên không biết còn bao nhiêu con trốn trong đó nữa.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhất thời hồi hộp, nhiều sư tử như vậy nếu đồng loạt tấn công mà nói…, chỉ sợ bọn họ không còn cơ hội sống sót mà rời khỏi đây nữa rồi.
Nhưng mà trời còn cho rằng bọn họ chưa đủ tuyệt vọng, chỉ thấy từ xa có một trận lắc lư, hình như là có một loài động vật lớn nào đang lao đến.
Ý nghĩ này mới vừa lóe lên, chỉ thấy một con Hổ Châu Mỹ dài hơn ba mét chạy ra khỏi thảo nguyên!
Hổ….Hổ châu mỹ?
Điều này sao có thể, trên thảo nguyên không phải là địa bàn của sư tử sao? Làm sao lại có hổ Châu Mỹ chứ? Hơn nữa lại là một con hổ Châu Mỹ khổng lồ như vậy, chuyện này thực sự là rất kỳ lạ.
Con hổ Châu Mỹ có thân hình khổng lồ như vậy, sợ rằng con sư tử này gặp nó cũng phải né xa, trừ khi là có hai hoặc vài con sư tử như vậy, nếu không nó cũng chỉ có thể chạy thôi.
Mà sự xuất hiện của hổ Châu Mỹ, không thể nghi ngờ đã tạo nên một bóng ma trong lòng mọi người rồi....
(Hết Phần 921 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 922 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 923)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 923: Trò chơi mạo hiểm (1)
Biên dịch: Anh Dung
Biên dịch : Khiết
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
"Chết tiệt, ở đây tại sao có thể có Hổ Châu Mỹ chứ." Người đàn ông lưỡi trai trong miệng mắng một câu, nhưng cũng biết lúc này chửi bới không giải quyết được chuyện gì, hít sâu một cái, dùng giọng điệu trấn tĩnh mọi người lại, nói lớn:
"Mọi người hãy nghe ta nói, đừng nhúc nhích, nhất định đừng cử động, bằng không sư tử mà xông lên, thì toàn bộ chúng ta không thoát được đâu. Nhìn xem trên người có đồ vật gì dùng được không, cầm lên làm vũ khí đi... Đúng, vô luận cái gì cũng được, chỉ cần cầm trên tay, sư tử cũng không dám tấn công chúng ta đâu. Và cũng đừng có mà xoay người lại, mắt phải mở ra nhìn bọn chúng..."
"Đạo diễn, ta sợ..." người thanh niên bị hắn mắng đột nhiên khóc nức nở, giọng nghẹn ngào nói. Hai chân đang run lên, hai tay đặt trên đùi, chắc sợ đến không thể nhúc nhích, e rằng người quay lưng chạy đầu tiên chính là hắn.
"Chết tiệt! Ngươi câm miệng cho ta, nếu không muốn chết, thì cho ta xem chút dũng khí nam nhi đi!" Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hung dữ nghiêm mặt gầm nhẹ nói, kỳ thực trong lòng hắn cũng cực kỳ sợ hãi khẩn trương, sợ trong lúc mình nói chuyện, đàn sư tử đồng loạt xông lên, khi đó cho dù nghe hắn nói, sợ rằng mọi người cũng chỉ có như ong vỡ tổ mà chạy trốn thôi, mà như vậy thì hắn thực sự phải trở thành bữa ăn trưa cho sư tử rồi.
Cũng may đây là đoàn phim quay về sư tử, vô luận là diễn viên hay là nhân viên đều biết ít nhiều về tập tính sống của nó, cho nên cũng hiểu rõ những cách bảo mệnh như lời đạo diễn vừa nói, ngoại trừ mấy nữ diễn viên có chút nhịn không được đang khóc nức nở ở ngoài, còn lại vô luận là nam diễn viên hay là nam nhân viên đều tương đối lý trí, đều cầm lấy vật dụng quanh mình để phòng thân.
Trên mặt đất tùy tiện là tàng đá hay là cành cây, chỉ cần nắm vừa tay đều được mọi người sử dụng, người không có đồ vật để cầm thì nắm chặt nắm đấm lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào đàn sư tử, đứng trong tư thế giằng co.
Có lẽ là cảm thấy nhóm người này không dễ đối phó, đàn sư tử cũng không có phát động công kích, vẫn đang vây quanh ở tứ phía, tựa hồ đang đợi mọi người phòng thủ sơ hở để tấn công.
Người cùng sư tử cứ như vậy giằng co nhau, chưa bên nào dám tùy tiện hành động trước.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong lòng suy nghĩ loạn cả lên, rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể thoát khỏi loại tình cảnh nguy hiểm này, đáng tiếc điện thoại ở nơi này không bắt được sóng, muốn cầu cứu cũng không có bất kỳ phương pháp nào.
Hiện tại chỉ có thể đợi, đợi khi có người đi ngang qua, may mắn thì sư tử sẽ bị hù dọa chạy. Chẳng qua nếu như đợi tới tối vẫn không có ai đến, như vậy đến buổi tối chỉ sợ bọn họ không ai có thể chạy trốn được nữa.
Bên kia, 1 con Hổ Châu Mỹ cực lớn trong thảo nguyên vọt ra, sau đó hướng tới hai con Sư tử cái gần nhất đi tới... Đúng, nhất định là đang đi tới đấy, giống như đang dò xét vương quốc của mình vậy.
Mọi người ở chỗ này đều đang thầm đoán, Hổ Châu Mỹ cùng sư tử chạm mặt, là hai loại động vật ăn thịt cỡ lớn, đụng vào nhau, kế tiếp sẽ có một hồi vật lộn vô cùng kịch liệt đây.
Nhưng mà, một màn quỷ dị xuất hiện.
Hai con sử tử cái kia cũng có thể trạng cực kỳ cường tráng chẳng những không lộ ra răng nanh cùng lợi trảo đối phó với Hổ Châu Mỹ, cũng không có gầm thét cảnh cáo đối phương chớ tới gần, trái lại còn dị thường ôn thuần mà nằm sấp trước mặt Hổ Châu Mỹ, trong đó có một con sư tử cái cầm đầu đi tới gần con Hổ Châu Mỹ rồi đột ngột nằm xuống, biểu hiện cực kỳ tôn kính.
Đây là...
Mọi người xung quanh thấy màn quỷ dị này phát sinh mà chết lặng, Hổ Châu Mỹ đụng sư tử lại có thể không xảy ra xung đột?
Tại sao lại có thể như vậy???
Vốn người đàn ông đội mũ lưỡi trai vẫn còn mong mỏi Hổ Châu Mỹ cùng đàn sư tử phát động một hồi đại chiến, không chừng như vậy cho bọn họ cơ hội chạy trốn, nếu có thể như thế thì thiệt là may mắn quá, nay mọi người đều trông thấy cảnh này, đều muốn tuyệt vọng cả với nhau rồi…
Con hổ cùng đàn sư tử không chỉ bình thản đứng bên cạnh nhau, hơn nữa nhìn đi nhìn lại cũng cảm thấy như là hai loài này đang hợp tác cùng nhau đi săn, cái này, cái này….Thật sự là chuyện lạ thế giới a.
(Hết Phần 923 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 924 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 924)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 924: Trò chơi mạo hiểm (2 - end)
Biên dịch: Anh Dung
Biên dịch : Khiết
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
"Đạo diễn..." Người thanh niên da đen cường tráng nhất đứng cạnh người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia đột nhiên hướng hắn gọi một câu, sau đó chỉ ngay vào chiếc ô tô cách đó vài chục bước.
"Đừng nhúc nhích, hiện tại trời còn sớm, chúng ta nhất định không có cơ hội rời khỏi đây an toàn." Người đang ông đội mũ lưỡi trai vẻ mặt nghiêm túc mà ra lệnh, hắn biết người thanh niên da đen muốn làm gì, cũng rõ ràng làm như vậy sẽ có hậu quả cực lớn.
Xác thực, muốn an toàn thì chỉ còn cách chạy vào xe ôtô. Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, nhất định sẽ có hơn phân nửa người không thể kịp thời trốn vào trong xe, như vậy số thương vong lớn tuyệt đối không phải là điều hắn muốn thấy. Không đợi tới lúc cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không làm cách này.
Cùng hai sư tử cái vờn nhau một hồi, Hổ Châu Mỹ một lần nữa đứng lên, liếc mắt nhìn chằm chằm mọi người, sau đó nhắm vào một chỗ, cất bước đi tới.
"Đạo diễn, nó tới..."
"Đừng nhúc nhích! " Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động cảu con Hổ Châu Mỹ kia, trong lòng đã tính toán tới điều xấu nhất rồi. Nếu không thấy Hổ Châu Mỹ vẫn đang nhẹ nhàng đi bộ như trước, cũng không có chạy tới hoặc là tấn công, hắn đã sớm một tiếng ra lệnh cho mọi người bắt đầu chạy trốn, cho nên hiện tại tạm thời hắn không thể gây xáo trộn được.
Hổ Châu Mỹ vẫn như cũ đi rất chậm, tâm thần mọi người đều rung loạn cả lên, ánh mắt không khỏi tập trung lại trên người của nó. Bọn họ giống nhau cũng đã chuẩn bị sẵn sàng xách dép lên mà chạy rồi, nhưng hiện tại vẫn đang không nhúc nhích, đó là bởi vì Hổ Châu Mỹ không có tư thế công kích với bọn họ, hơn nữa đạo diễn còn không có lên tiếng.
Chỉ là, lúc nó đi ngang qua chỗ mọi người thì tất cả đều trở nên khẩn trương hơn, trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhìn gần, hình thể Hổ Châu Mỹ thật sự rất lớn, tối thiểu cũng gấp gần hai lần so với một con sử tử cái, tuyệt đối không ai dám nhìn răng nanh của nó như là sợ nó ngay lập tức bổ nhào vào mà tấn công mình vậy.
Chỉ có điều cho dù mọi người có khẩn trương, Hổ Châu Mỹ vẫn như cũ thoải mái nhàn nhã mà đi tới, tựa hồ đối với người bên ngoài chẳng thèm ngó tới, phảng phất giống như quốc vương đi trên lãnh thổ của mình vậy.
"Đạo diễn, nó đang hướng tới chỗ tiểu tử Trung Quốc..." Đã có người nhìn ra mục tiêu của Hổ Châu Mỹ, không khỏi trầm giọng mà kinh hô lên.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đương nhiên cũng nhìn ra điểm ấy, trong đầu cũng đang vì Hướng Nhật mà bối rối hẳn lên.
Hổ Châu Mỹ rốt cục cũng ngừng lại, cách ngay trước mặt Hướng Nhật không tới nửa mét, giờ khắc này, mọi người không khỏi nhìn về phía Hướng Nhật mà toát mồ hôi lạnh.
Lúc này trong đầu bọn họ gần như chỉ có một suy nghĩ, Hổ Châu Mỹ sở dĩ đi đến trước mặt Hướng Nhật, đó là bởi vì Hướng Nhật đang đứng gần lồng sắt nhốt con sư tử kia nhất, xem Hổ Châu Mỹ lúc trước oai phong lẫm liệt đứng cạnh hai con sư tử cái kia. Tỏ ra oai phong như vậy, đương nhiên mục đích của nó đến đây là cứu con sư tử đang bị nhốt trong lồng kia. Mà rất không may, tiểu tử Trung Quốc kia lại đứng ngay cạnh cái lồng sắt ấy, khả năng sẽ bị cả hai con động vật ăn thịt máu lạnh này xé xác thành từng mảnh mất.
"Jack, chờ ta hô lên, ngươi phải lập tức chạy ngay, ngàn vạn lần đừng có nhìn về phía sau, trực tiếp vọt lên trên xe đi..."
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai sắc mặt biến ảo mấy lần, rốt cục cũng ra quyết định, hắn không thể trơ mắt nhìn người mình vừa tuyên bố là thành viên mới gia nhập bị xé thành mảnh nhỏ ngay trước mặt được.
"Đạo diễn..." Có người bất mãn mà kêu một câu, bởi vì nếu như Hướng Nhật nhất thời chạy trốn mà nói..., nhất định sẽ gây chú ý cho bầy sư tử xung quanh, đến lúc đó khả năng sẽ liên lụy đến bọn họ.
"Câm miệng! Lẽ nào nhìn Jack chết sao? Nếu như có thể mà nói, ta đương nhiên không hy vọng mọi người ở đây không một ai bị tổn thương..."
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lạnh lùng nhìn người nọ liếc mắt, nói tiếp:
"Mọi người cũng chuẩn bị sẵn sàng mà chạy trốn đi, nhớ kỹ, hướng tới chiếc xe gần nhất mà chạy..."
Hướng Nhật liếc mắt nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, lúc này còn có thể lo lắng an toàn cho mọi người như vậy, ngay cả chính hắn là một thành viên mới được thêm vào cách đó mấy phút, hiển nhiên, hắn cũng không phải cái loại chỉ lo cho mình mà mặc kệ sự sống chết của người khác.
Hướng Nhật đối với hắn lại tăng lên vài điểm hảo cảm, thu hồi ánh mắt lại, nhìn con Hổ Châu Mỹ đã ngồi chồm hổm ở trước mặt mình, đột nhiên không chút do dự một cước đạp tới.
"Không..." Người đàn ông đội mũ lưỡi trai một mực chú ý đến Hướng Nhật, vừa thấy hắn đá hổ Châu Mỹ, nhất thời sợ đến kinh người kêu ra một tiếng. Loại dã thú này hung mãnh không công kích người là đã không tệ rồi, bây giờ rõ ràng còn chủ động tấn công nó, đây không phải là muốn chết sao?
Lập tức, người đàn ông đội mũ lưỡi trai không chút do dự mà giống như đuổi vịt thúc giục mọi người:
"Chạy, chạy mau, chạy ngay vào chiếc xe gần nhất..."
Mọi người lập tức giải tán, hoảng hốt chạy bừa vào mấy cái xe ô tô gần nhất.
(Hết Phần 924 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 925 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 925)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 925: Kinh Hỉ
Biên dịch: Khắc
Biên tập: Khiết
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
Đến khi tất cả mọi người đều đã chạy hết lên xe, khóa chặt tất cả cửa chính cũng như cửa sổ xe, còn chưa dám buông lỏng một hơi, thì bọn hắn lại phát hiện ra, những con sư tử đang vây quanh bốn phía kia cũng không có nhào lên cắn người, mà vẫn đang lười biếng ngồi xổm dưới thảo nguyên, tựa hồ lơ đễnh không nhìn thấy cái việc chạy trốn của bọn họ vậy.
Tất cả mọi người ai cũng đều cảm thấy may mắn hết sức, nhưng cũng tự vấn bản thân bởi hành động kì quái của lũ sư tử.
Từ lúc nào, loài chúa tể sơn lâm hung tợn này lại hướng thiện không thèm đi săn nữa thế?
Phải biết rằng với cái kiểu trốn tránh lộn xộn lộ liễu như vừa rồi, chỉ cần đàn sư tử phát động công kích, về cơ bản nhất định chúng sẽ được hưởng một “Big party” cho xem.
"Đạo diễn, người xem..."
Người đàn ông đội mũ lưỡi chai đang ở trong một chiếc xe việt dã, chiếc xe này là xe chứa nhiều người nhất, bởi vì lúc ấy khẩn cấp chiếc xe lại ở gần bọn họ nhất, còn chuyện chiếc xe này tính năng phòng hộ tốt hay không thì cũng chỉ người trong xe lúc này mới biết, lúc chạy chốn đó thì ai tư tâm mà chọn xe nữa.
Vì ai cũng đổ xô lên chiếc xe này, nên nó cũng là chiếc xe bị chen lấn dữ dội nhất, trong xe người ngợm ngổn ngang đè lẫn lộn lên nhau. Thực tế thì chiếc xe gia đình phía bên kia mới thật sự là điểm cư trú tốt nhất, nhưng chạy tới đó thì lại gặp chướng ngại của bầy hổ nên chẳng ma nào dám ngó đến cả.
Ở phía kia,chỉ còn duy nhất một kẻ, chính là cái kẻ đang chủ động đứng cạnh Hổ Châu Mỹ mà bây giờ dưới ánh mắt của mọi người đã nhận định kẻ này đã sợ vỡ mật chết đứng ở chỗ đấy rồi.
"Jack, chạy mau!" Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cố vươn tay ra ngoài cửa sổ xe, hướng Hướng Nhật phía xa xa mà rống to. Hắn mặc dù không rõ vì lí gì mà con Hổ Châu Mỹ bự chảng kia không manh động tấn công Hướng Nhật, nhưng cũng không có quên nhắc nhở Hướng Nhật mau chạy.
Hướng Nhật đương nhiên nghe được lời nói của người đàn ông mũ lưỡi chai, cũng biết là bọn họ đang lo lắng cho mình. Kỳ thật lúc trước hắn đang muốn giải thích với đám bọn họ, chỉ tiếc rằng những người kia chạy trốn nhanh quá, hắn còn chưa nói được lời nào thì tất cả mọi người đã chạy hết vào trong xe rồi, việc này để cho hắn có chút dở khóc dở cười a.
Sớm biết như vậy mà nói, hắn đã giải thích trước rồi, không xúc động đạp một cước con súc sinh lâu ngày không gặp còn dám dương dương đắc ý đi đến trước mặt mình kia nữa.
"Jack …" Thấy Hướng Nhật vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, người đàn ông mũ lưỡi trai lại hét to một câu nữa, hắn hiển nhiên vẫn nghĩ rằng, Hướng Nhật thật sự bị sợ đến choáng váng mụ mị đầu óc, ngốc đến nỗi không biết chạy trốn như thế nào nữa.
"Đạo diễn, lại có thêm sư tử đi tới kìa." Tên tiểu tử gan bé đang đứng thu mình trong một góc, đột nhiên hoảng sợ mà chỉ ra chỗ thảo nguyên kia.
Người trong xe theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại, quả nhiên ở sau đám cỏ bất động kia lại chui ra thêm một đàn sư tử nữa, lúc này đã có tổng cộng mười lăm, mười sáu đầu sư tử, cùng nhau chậm rãi đi tới vây kín chỗ tiểu tử Trung Quốc kia.
"Đáng chết, hắn chẳng lẽ nghe không hiểu lời nói của ta sao? " Người đàn ông mũ lưỡi trai thấp giọng chửi bới một câu, vì Hướng Nhật không có kịp thời chạy trốn mà cảm thấy phẫn nộ cùng bất đắc dĩ, hiện tại đã bị cả đàn sư tử kia vây kín, có muốn chạy trốn cũng không có khả năng nữa rồi. Thực sự hắn cũng không phải là không có nghĩ tới lái xe đi qua ứng cứu Hướng Nhật, nhưng lại không thể đem sinh mạng những người đang ở trong xe ra đùa giỡn được, trong bầy sư tử kia lại xuất hiện một con Hổ Châu Mỹ cơ thể lớn dị thường như thế, nhìn sự dũng mãnh của cả bầy và con đầu đàn, chỉ sợ xe phòng hộ cũng không chịu nổi mấy đòn của bầy mãnh thú kia.
Tất cả mọi người đều biết cảnh kế tiếp sẽ bi thảm vô cùng, một người đang sống có khả năng chỉ trong ngắn ngủn vài giây đồng hồ sẽ trở thành một đống thịt nát bấy.
Chỉ là...
Sự tình so với tưởng tượng của bọn họ có chút bất đồng, thậm chí là hoàn toàn trái ngược.
Tiểu tử Trung Quốc kia chẳng những không có bị đàn sư tử lập tức xé thành mảnh nhỏ, ngược lại còn đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, đưa tay vuốt ve lên đầu con Hổ Châu Mỹ kia.
Mà con Hổ Châu Mỹ tựa hồ cũng rất hưởng thụ sự vuốt ve của hắn, ngồi xổm cơ thể xuống, tùy ý để hắn vuốt, thậm chí còn quay quay cái đầu của mình, cọ cọ lên bàn tay
của hắn.
Mà bên ngoài hơn chục con sư tử kia cũng ngồi chồm hổm xuống, tựa như cũng đang chờ hưởng thụ sự vuốt ve của tên tiểu tử Trung Quốc kia vậy, bộ dáng ôn thuận như bầy chó nhỏ vậy.
"Đạo diễn, có phải ta tối hôm qua uống nhiều chất cồn quá, nên giờ thấy hoa mắt có phải không?" tên tiểu tử nhát gan lúc trước giờ đang soa soa cái chán của mình, vẻ mặt không thể tin mà hỏi đạo diễn của hắn. Người đàn ông mũ lưỡi chai cũng căn bản không có trả lời, bởi vì hắn giờ phút này cũng đang ngây dại, không rõ tại sao lại xuất hiện hình ảnh hài hòa giữa người với bầy mãnh thú kia được.
Đợi đến lúc thấy Hướng Nhật xác thực đang thò tay vuốt ve vài cái đầu của mấy con sư tử phía sau, tất cả mọi người ở đây lúc này mới minh bạch, lũ sư tử này không hề có ác ý với bọn họ, mà xem như chỉ là thú cưng của tiểu tử Trung Quốc kia nuôi lâu ngày không gặp chủ mà thôi, điều này cũng có thể giải thích được vì sao mà khi bọn hắn trốn lên xe những con sư tử ấy lại không có đuổi theo mà xin tí tiết.
Chỉ là lại có điều để cho bọn họ cảm thấy khó có thể lý giải, dã thú hung mãnh như thế, làm sao lại có thể nghe lời con người như vậy được, phải biết rằng đây cũng không phải là một hay hai con, mà là cả bầy hơn chục con sư tử đều bị thuần phục a.
"Xuống xe." Đợi một hồi, người đàn ông mũ lưỡi trai nhịn không được mở cửa xe đi xuống dưới, hắn đã nhìn ra những con mãnh thú kia không có ý đả thương người, mà vẫn còn trốn chui trốn lủi trong xe, thì có vẻ mình nhát gan quá a.
"Đạo diễn..." Tiểu tử gan con én kia có chút bận tâm, hắn nghĩ những con vật kia chỉ là thú cưng của Trung Quốc tiểu tử kia thôi, chứ bọn họ không phải chủ nhân của bọn nó.
"Các ngươi cứ ngồi trên xe đi." Tuy đã xác minh những con sư tử kia sẽ không đả thương người, nhưng ‘đạo diễn’ cũng không muốn mọi người cùng mạo hiểm theo hắn.
Trên đời này há lại không có người đàn ông nào không xem trọng mặt mũi hay sao? Thấy cảnh ông chủ của mình xuống xe, hơn nữa lại bắt gặp biểu hiện của đàn sư tử kia như mèo nhà, còn cảm thấy đáng sợ chi nữa?
Nguyên một đám người thấy lão bản của mình như thế cũng cùng nhau bước xuống, kể cả mấy nữ nhân còn lại cũng xuống xe cùng, rất nhanh, chiếc xe chật ních lúc trước giờ đã không còn bóng dáng nào trên đấy nữa.
Kỳ thật chuyện này cũng là điều Hướng Nhật mong muốn, hắn vừa cố ý vuốt ve vài con sư tử cũng chính là để bỏ đi sự băn khoăn của những người trên xe, hành động thực tế so với lời nói thì nhanh hơn nhiều.
Mà đối với hắn mà nói, đám sư tử này tuyệt đối không làm gì được hắn, khỏi phải nói đến chuyện bọn nó đang ở trước mặt mình ôn thuần như mèo nhà nữa.
Sự thật cũng nhờ đàn sư tử này bên trong vẫn còn vài con từng giết vài người lúc Hướng Nhật bị tai nạn máy bay ở đây, cho nên đối với những ký ức về Hướng Nhật vẫn còn cảm thấy mới mẻ, tuy có vài con đến sau không biết, nhưng nhận thấy trên người Hướng Nhật đang toát ra nồng đậm sát khí, làm cho chúng cũng rất sợ hãi mà không dám phản kháng.
"Jack, ngươi có phải hay không cũng nên nói cho ta biết, những con vật này đều là thú nuôi của ngươi hả?" Người đàn ông mũ lưỡi trai cẩn thận từng li từng tí tiến lại bên cạnh Hướng Nhật, chung quanh là hơn chục con sư tử, loại tình huống này hắn không thể không coi chừng được.
"Sự thật thì, chỉ có con này mới là vật nuôi của ta." Hướng Nhật đứng thẳng người lên, một ngón tay hướng Hổ Châu Mỹ chỉ vào, con hổ này biểu hiện như mèo mà cọ xát bắp đùi của hắn, tựa hồ đáp lại lời hắn nói.
Người đang ông mũ lưỡi trai cười khổ, đương nhiên, trong biểu lộ cũng mang theo một ít hưng phấn:
"Nếu có người lúc trước kể cho ta nghe chuyện mà ta vừa chứng kiến này, ta nhất định sẽ hung hăng cho hắn một cái bạt tai! Không thể không nói, Jack, ngươi cho ta một cái đại kinh hỉ a, ta muốn cho những con sư tử này phối hợp, đưa đến màn ảnh nhất định sẽ cảnh tượng hoàn mỹ a.”
Hướng Nhật ngược lại là không thể tưởng được, cái tên này thực sự là biết lợi dụng tất cả mọi thứ có thể a, vừa mới rồi còn trốn tọt ở trong xe, lúc này rõ ràng lại có chủ ý với những con sư tử bên người mình. Bất quá, xem hắn vừa nãy không có thấy chết mà không cứu cái nhân tình ấy, hắn tại sao lại còn có ý kiến gì cơ chứ?
(Hết Phần 925 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 926 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 926)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 926: Có bằng hữu từ phương xa tới
Biên dịch: Choi Tộp
Biên tập: Khiết
Nguồn: Siêu Cấp Thuần Khiêt Hội
Trong thời gian quay phim, Pierce bỏ cái mũ lưỡi chai của hắn ra, hắn cũng không biết đây là lần thứ mấy hắn kêu cut rồi.
"Pierce tiên sinh, nếu như ta nhớ không lầm, đây là lần thứ mười tám rồi." Từ đầu Hướng Nhật vẫn còn nghĩ lần đâu quay phim sẽ có rất nhiều thú vị a, nhưng một cái ống kính tới tới lui lui rồi "cut" vài chục lần thì... ai cũng sẽ đều có cảm giác khó chịu a.
"Jack, ngươi cũng biết, ta tuyệt đối sẽ không cho phép mình làm ra những bộ phim hạng ba được. Hơn nữa, đây cũng không phải là lỗi của ngươi, chết tiệt, ta thật hối hận khi thuê con sư tử này, nó thật sự không thể lĩnh hội ý tứ của ta... Nó đã đánh mất sự tôn nghiêm của một loài sinh vật đỉnh cao rồi."
Đạo diễn Pierce chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn con sư tử giờ đã không còn răng nanh cùng móng vuốt kia, trên thực tế, trước khi đến đây, nó cũng không có làm ai bị thương, nhưng vẫn còn bản tính như cũ - hung mãnh không gì sánh được, nếu không đã không phải đem nhốt trong lồng rồi. Thế nhưng lúc diễn để chụp ảnh cùng Jack lại làm ra bộ dáng như trò đùa... Nói là tấn công, không bằng nói là làm nũng thì chính xác hơn.
"Vậy thì đổi người đi." Hướng Nhật cũng có chút bất đắc dĩ, hắn cũng biết là đang có chuyện gì xảy ra, con sư tử kia đã bị hắn dọa cho bể mật, làm sao mà dám "bất kính" với hắn nữa chứ.
"...Cũng chỉ có cách đó" Pierce bất đắc dĩ gật gật đầu, hắn cũng biết nếu tiếp tục căn bản sẽ không thể có cái gì thay đổi, cũng may là đã sớm chọn người thay thế.
"Hắc hắc, tên Sauls nhát gan kia... Ngươi giả vờ không có nghe thấy gì sao? Chết tiệt, nhanh quay lại đây!"
Sauls chính là tên tiểu tử nhát gan người da đen kia, hắn vẫn đứng ở bên cạnh đáy, nhưng vừa thấy đạo diễn có khuynh hướng ưu ái cho hắn diễn cái vai thực sự không may kia, bèn giả vờ ngu, "Đạo diễn, ông cũng biết, ta diễn không tốt, như vậy chỉ biết lãng phí cuộn phim, tăng thêm chi phí thôi a..."
Không đợi hắn nói xong, Pierce đã nổi giận cắt lời hắn mà nói: "Chết tiệt! Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, diễn vai này, thứ hai, cuốn xéo về California."
"Đạo diễn, không có lựa chọn thứ ba nào sao?" Sauls yếu ớt mà hỏi thăm.
"Có, để ta đánh ngươi một trận."
"Được rồi, ta chọn cái đầu tiên." Tiểu tử da đen rốt cục bị cường quyền khuất phục, bất quá lại có chút bận tâm mà quay sang bên cạnh Hướng Nhật nói, "Ách, Jack , nếu như ta gặp nguy hiểm mà nói..., ngươi nhất định phải cứu ta đấy, xin ngươi đó!”
"Yên tâm, nó sẽ không dám tổn thương ngươi!" Vì sư tử đã bị nhổ hết hàm răng cùng móng vuốt, đương nhiên không có khả năng gây nguy hiểm tính mạng rồi, thế nhưng có thể cảm nhận chút cái khác, như là tổn thương trầy da, vậy thì không phải việc liên quan đến Hướng Nhật rồi.
Nếu như tiểu tử da đen biết trong lòng Hướng Nhật đang suy nghĩ gì, phỏng chừng lập tức phải bỏ xuất diễn rời đi rồi.
"Được rồi, vào chỗ, chuẩn bị bắt đầu..."
Bắt đầu quay cảnh mới.
Con sư tử mạnh mẽ kia đối với Hướng Nhật thì kính nể, sợ sệt, nhưng đối với những người khác thì không có ý cố kỵ gì nữa, vừa khởi động máy, tiểu tử da đen cơ hồ bị nó làm cho thảm rồi, không chỉ kêu ‘gớt’ liên tục, mà còn hoảng sợ gọi người cứu mạng liên toạch... Không phải là diễn, mà là thật sự đang gọi người cứu mạng a.(haha)
Đó cũng chính là cảnh tượng đạo diễn Pierce hi vọng được nhìn thấy, điều hắn mong muốn được trông thấy chính là hình ảnh con người dưới móng vuốt sư tử thì tuyệt vọng sợ hãi, mà không thể ngờ tên nhát gan kia trong tình huống này lại có thể diễn sinh động đến vậy, thật quá chân thực, chính là cái cảm giác sợ hãi đến tột cùng này…
"Cut! Quá hoàn hảo, chuẩn bị cảnh tiếp theo."
"Đạo diễn, ta nghĩ sẽ quay về California..." Tiểu tử da đen vô lực nằm trên mặt đất nói.
Đạo diễn Pierce làm bộ không nghe thấy:
"Bắt đầu! "
Con sư tử mạnh mẽ lại gầm lớn lên một tiếng rồi nhào tới, sau đó tiểu tử da đen lại tiếp tục bất lực mà kêu van. Sư tử tấn công người thật sự, trên TV có mấy khi có cơ chứ, đạo diễn Pierce mặc dù có chút chưa thỏa mãn, nhưng để không tăng phí tổn, vẫn là lựa chọn hành quân lặng lẽ, tới gần hơn để đưa những thước phim chân thực lên màn ảnh.
Điều này mọi khi là không thể làm được, ngoại trừ chụp ảnh, cũng chỉ có thể ở trong lồng phòng hộ vô cùng tốt mới có thể quay được mà thôi. Mà bây giờ có thể đứng cách sư tử chưa đến nửa mét mà quay phim, thầm chí muốn sư tử làm ra động tác nào, cũng có thể nhờ tiểu tử Trung Quốc kia hỗ trợ được.
Được sư tử phối hợp quay phim chụp ảnh như vậy, là Pierce lần đầu tiên gặp phải, vốn kế hoạch ngày hôm nay của hắn là chỉ quay cảnh sư tử bổ về phía người thôi, hiện tại lại có thể hoàn thành lượng công việc của vài ngày cộng lại, thật là vui quá đi.
Kết thúc 1 cảnh sau đó, Pierce đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục cảnh 2 thì, một tạp vụ đột nhiên cầm điện thoại của hắn chạy tới:
"Đạo diễn, ông có điện thoại."
"Đưa ta." Pierce nhận điện thoại nói chuyện không đến hai câu đã cúp điện thoại xuống, sau đó vẻ mặt tươi cười mà đi tới trước mặt Hướng Nhật, "Hắc hắc, Jack, có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi biết."
"Hả?" Hướng Nhật nghi hoặc nhìn hắn một cái, cái tay đạo diễn Pierce này mình mới gặp có lần đầu, sao lại có tin tốt cho mình được chứ.
"Có người muốn tới thử vai, ngươi đoán thử coi xem, nàng là người nước nào?" Pierce vẻ mặt thần bí mà hỏi Hướng Nhật.
"Pierce tiên sinh, ngươi nghĩ chỉ số IQ của ta và Sauls bằng nhau hả?" Hướng Nhật chỉ chỉ tên tiểu tử da đen không biết là bị dọa cho sợ choáng váng hay là bị kích thích quá nhiều mà biểu hiện được có chút thất thường lúc này cư nhiên lại cùng với con sư tử hung dữ kia ở cùng bên chỗ nhưng lại còn phi thường vui vẻ nữa chứ. Vấn đề như vậy cần trả lời sao? Nếu cố ý qua đây hỏi mình là người nước nào, đáp án chẳng phải đã viết tại trên mặt rồi sao, nhất định là quốc gia mình tới, nếu không thì Pierce căn bản sẽ không hỏi cái vấn đề nhàm chán như vậy.
"Được rồi, Jack, xin lỗi. Lần này tới thử vai chính là 1 nữ minh tinh nổi danh bên quốc gia ngươi, nhưng ngươi cũng biết, nếu chưa từng xuất hiện ở màn ảnh Hollywood, không thể nói là thực sự nổi danh, đây cũng chính là vì sao rất nhiều người đều muốn tiến đến Hollywood để nổi danh. Nể mặt mũi của ngươi , ta sẽ cho 'Đồng hương' của ngươi ... Nói thế nào nhỉ? Ta sẽ cho nàng một cái vai, tất nhiên, cái vai này chỉ có vài lời thoại mà thôi."
"Vậy ta phải cảm tạ ông rồi." Hướng Nhật đối với mấy chuyện này chẳng mấy quan tâm, bất quá tại dị quốc tha hương gặp phải "Đồng hương", thuận tiện giúp đỡ chút cũng được, chỉ là không biết nữ minh tinh nổi danh kia là ai, nói không chừng hắn đã từng thấy trên TV ... Đã nói là nổi danh, vậy hẳn là đúng?
"Không cần khách khí, một lúc nữa nàng sẽ tới, nói không chừng, hắc hắc, ngươi còn có thể ôm mỹ nhân về, chỉ là cái tuổi của ngươi... Được rồi, jack, ngươi vẫn còn là zai tân sao?" Nói xong câu cuối cùng, Pierce cười một cách quỷ dị, đoán chừng là hắn nhìn Hướng Nhật còn trẻ như vậy, chắc chưa từng được chạm qua nữ nhân... ( Chết cười.. họ Hướng mà chưa chạm qua nữ nhân chắc đàn ông trên đời là zai tân hết.. ))
Hướng Nhật không nói gì mà nhìn hắn một cách bất thường, làm sao lại nhìn không ra nhỉ, hắn ngoại trừ "Nhiệt tình hiểu khách" ra, lại còn có ý nghĩ hèn mọn tiểu nhân như vậy, có thể đây mới là con người thật của hắn?
"Đạo diễn, ta cảm thấy ta sắp chết rồi, xem ta như thế này có đáng thương không, lần sau cho ta một cái vai tốt hơn được không? Nếu như mình có thể được vào vai chính, vậy thì thật là tốt." Tiểu tử da đen kia không biết từ khi nào đã đi tới, nét mặt đáng thương mà nhìn Pierce.
"Yên tâm đi, Sauls, đến lúc ngươi 80 tuổi, có thể ta sẽ cân nhắc đề nghị này." Pierce vẻ mặt chính sắc nói.
" Đạo diễnnnn…." Sauls khóc không ra nước mắt.
"Cút đi, 'Bạn gái' của ngươi sắp tới rồi, nghe nói là một mỹ nữ Trung Quốc, nếu như ngươi không muốn biểu hiện quá mất mặt mà nói..., ta đề nghị ngươi đi tẩy rửa cái mặt, sau đó hóa trang lại đi..."
"Ok, ta lập tức đi ngay! " Sauls giống như con gà sắp bị thiến chạy đi…
(Hết Phần 926 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 927 )
Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 927)
ĐỈNH CẤP LƯU MANH
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Nguồn: hixx
Phần 927: Đúng hạn tiến hành (thượng)
Một chiếc xe việt dã từ đằng xa phóng tới, khi chiếc xe dừng lại, một nam nhân cùng hai nữ nhân bước xuống xe.
Nam nhân khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, tóc đen da vàng, tuy rằng cao to nhưng khuôn mặt xấu xí làm cho người ta liên tưởng ngay đến những thành phần gian xảo.
Hai nữ nhân đi cùng nam nhân thì lại làm cho người ta có cảm giác bất đồng. Cả hai đều là thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, vóc người nóng bỏng, lại còn vô cùng xinh đẹp nữa chứ. :F
Pierce thấy mấy người đó xuống xe, cũng không ra nghênh đón, thân là đạo diễn Hollywood lừng danh nên cũng biết thân phận mình, đương nhiên không thể làm những chuyện làm mất mặt như vậy. Nhưng đối phương là nhà đầu tư lớn mà nói… thì hắn cũng không thể không cấp cho đối phương chút mặt mũi. Nhưng hôm nay chỉ là một ông bầu vô danh tại Hollywood dẫn theo hai nữ nhân mà một trong số đó nghe nói là nữ minh tinh đến từ Trung Quốc, loại chuyện mong mình đề cử là chuyện thường tình, nếu như không phải lần này cần một nữ diễn viên châu á thì hắn sẽ không lãng phí thời gian như vậy.
‘‘Pierce tiên sinh, gút áp tơ nun.’’ nam nhân xấu xí thấy pirerce từ xa liền nhanh chóng bước tới và nở nụ cười bắt chuyện. Nếu không phải người mỹ không thịnh hành nắm tay làm lễ chào (cái kiểu ‘‘sư phụ’’ của TQ ý) thì nam nhân xấu xí sớm đã vươn tay ra rồi.
“Kim, Good afternoon.” pierce đáp lễ. Tuy cũng là chào hỏi nam nhân xấu xí nhưng tính ra cũng chỉ là phương thức hắn trả lời mà ai cũng nghe ra được là hắn trả lời qua loa cho xong chuyện.
Bất quá nam nhân xấu xí kia cũng không dám có một tia bất kính, đối phương so với hắn, hắn cũng chỉ là con kiến nhỏ mà thôi.
“Pierce tiên sinh, ta đến chỗ ông là để giới thiệu cho ông hai vị này. Vị này chính là người mà ta cùng với tiên sinh đã có đề cập qua: Diệp tiểu thư, vị này là Lâm Na. Lý tiểu thư, cả hai cô ấy đều rất ngưỡng mộ pierce tiên sinh.”
“Pierce tiên sinh, ngài khỏe chứ?” Hai nữ nhân được giới thiệu đều có chút thận trọng, mặc dù ở trong nước các nàng có thể đứng thoải mái trước mặt đám đông fans lớn fans bé. Nhưng đây là nước Mỹ, giới thượng lưu rất có sức ảnh hưởng mà ở đây là tay đạo diễn pierce nên tự nhiên có chút bó tay bó chân.
“Hai cô khỏe chứ?” Pierce cũng tỏ ra thái độ nho nhã lịch thiệp, cùng với nam nhân xấu xí bất đồng, ngữ khí của hắn chí ít cũng có chút nhiệt tình. Kỳ thực trong lòng đã có chút bất mãn, chỉ là nhằm vào tên nam nhân xấu xí kia mà thôi.
Lần trước thông báo chỉ một đem một người đến, nhưng giờ đây dẫn thêm người thứ hai, ý tứ không cần nói cũng biết. Pierce không thích loại không tuân thủ ước định ban đầu này, hơn nữa bình tĩnh mà suy xét, hai nữ nhân này tuy rằng đều rất xinh đẹp nhưng theo ấn tượng ban đầu thì cũng không phải loại hình diễn viên hắn muốn. Nhưng nữ nhân xinh đẹp tham gia hội diễn lại không nhiều lắm. Bất quá lần này có mặt jack coi như là cho hai người một cái cơ hội đi.
"Pierce tiên sinh, cái này, chúng ta bây giờ bắt đầu luôn sao? Có được hay không..." nam nhân xấu xí cũng biết lúc trước hắn chỉ nói mang một người đến mà giờ lại dẫn tới hai người, tất nhiên sẽ làm đạo điễn pirece rất không hài lòng, nhưng ai kêu hắn tối hôm qua lại được giai nhân hảo hảo mà “phục vụ”, cái này chỉ là trao đổi có điều kiện, mà đã “nhận” rồi thì hắn không khỏi phải làm tới cùng.
“Chờ một chút, ta giới thiệu cho các ngươi một vị bằng hữu trước.” Pierce hơi mất kiên nhẫn mà cắt lời đối phương. Hướng về tiểu tử đang nói chuyện với người da đen cách đó không xa hô:
“Jack, tới đây một chút.”
Kỳ thực Hướng Nhật cũng không muốn cùng cái vị nữ minh tinh rất nổi danh kia gặp mặt, nhưng xem bộ dạng phi thường nhiệt tình làm ông tơ của Pierce, hắn biết không thể nào cự tuyệt được.
“Hai vị nữ sĩ, vị này chính là Jack, bằng hữu của ta kiêm………… đối tác làm ăn.” Tất nhiên việc Hướng Nhật khiến đàn sư tử nghiêm chỉnh phối hợp mình quay phim, coi như là đối tác làm ăn rồi, Pierce chỉ vào Hướng Nhật giới thiệu nói.
"A, nguyên lai là Jack tiên sinh, ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài là người Nhật Bản sao?" Vừa nghe Pierce giới thiệu nam nhân xấu xí lộ ra vẻ kính nể. Nhìn hướng nhật với dáng vẻ tươi cười nịnh nọt.
“Jack tiên sinh, mạnh khỏe!” hai nữ nhân cũng phi thường câu nệ chào hỏi, ngoại trừ Chân Dung.Diệp tiểu thư có chút mất tự nhiên ra, thì vị Lâm La.Lý tiểu thư thì nhìn Hướng Nhật với con mắt đầy tình ý.
Hướng Nhật hướng hai nàng nhàn nhạt gật đầu, xem như là đã chào hỏi qua. Kỳ thực hắn đã sớm chú ý ba người từ khi xuống xe, thật là không nghĩ tới lại gặp một người quen. Chính là vị Diệp tiểu thư trên máy bay với bộ dạng kiêu ngạo kia. Trong lòng hắn có chút cảm thán, thế giới này thực sự là quá nhỏ a.
Về phần nam nhân xấu xí, Hướng Nhật đối với tướng mạo hắn không có chút hảo cảm gì, vừa nghe hắn mở miệng đã hỏi mình có phải người nhật không, từ không có hảo cảm biến luôn thành ác cảm:
“Pierce, xem ra vị tiên sinh này thị lực không được tốt lắm.” Ngay cả pierce là người nước ngoài mà liếc cái là có thể nhận ra mình là người Trung Quốc, mà thân là người cùng nước với nhau nhưng đối phương lại nhìn không ra, mắt hắn mù rồi hả.
Pierce vừa nghe thấy ngữ khí của Hướng nhật, cũng biết hắn đang tức giận, đối với nam nhân xấu xí càng thêm bất mãn, liền trầm giọng nói:
“Kim, Jack tiên sinh có thể gọi là “đồng hương” của các ngươi. Hắn là người Trung Quốc chính gốc.”
"Ách? Nguyên lai Jack tiên sinh là người Trung Quốc a?" Nam nhân xấu xí tự nhiên cảm nhận được Pierce đang rất bất mãn đối với mình, lúc này vừa xấu hổ lại vừa hối hận, nếu ở đây không có nhiều người như vậy, hắn thật muốn tự vả cho mình một cái bạt tai.
"Nguyên lai tiên sinh là người Trung Quốc sao?" Lâm Na • Lý tiểu thư bắt được cơ hội, chủ động cùng Hướng Nhật nói tiếng trung. Hơn nữa đối với hướng nhật tuổi đời còn hơi nhỏ cũng xem như là không thấy, đôi môi hoa đào cùng với ánh mắt rực lửa đầy tình ý. Nghĩ đối phương là từ trong nước đến, hơn nữa có thể cùng đạo diễn Pierce có mối quan hệ, then chốt hơn là với tuổi đời vẫn còn nhỏ như vậy, không cần nghĩ cũng có thể suy ra bối cảnh đằng sau khẳng định không hề nhỏ chút nào. Cho nên tốt nhất là có thể mê hoặc hắn thì mình cần gì phải đi nhờ cậy tên nam nhân chán ghét kia nữa ( nam nhân xấu xí).
"Uhm." Hướng Nhật gật đầu, không nhìn vào ánh mắt tràn ngập mê hoặc của đối phương nữa, mà nhìn về phía nữ nhân Diệp Chân Dung bên cạnh cất tiếng:
“Diệp tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
"A, ngài còn nhớ rõ ta? " Diệp Chân Dung có chút kinh ngạc, bất quá hơn nữa là rất kinh hỉ. Khi Hướng Nhật được Pierce giới thiệu thì trong lòng nàng khẩn trương muốn chết. Trước đây nàng có đắc tội với hắn, nếu mà vì nguyên nhân này mà nàng mất cơ hội đặt chân vào mảnh đất Hollywood thì sợ rằng nàng sẽ hối hận mà tìm thanh đao tự cắt mạch máu mà chết mất.
Nhưng mà bây giờ thấy đối phương có chút thân mật mà hướng chính mình chào hỏi, Diệp tiểu thư có chút an tâm rồi, thậm chí có chút không dám tin tưởng.
“Đi cùng chung một chuyến bay, cơ duyên như thế không phải là dễ gặp a.” Hướng Nhật đối với Diệp Chân Dung đúng là chưa có cái gì là hảo cảm, bất quá bắt nạt một nữ nhân cũng chẳng là chuyện hay ho gì. Chuyện hạ lưu như thế hắn tuyệt đối không làm. Hơn nữa so với nữ nhân đi cùng thì Diệp Chân Dung nhìn còn tương đối thuận mắt hơn.
Mắt thấy Hướng Nhật cùng Diệp Chân Dung trò chuyện, nam nhân xấu xí có chút kích động. Bất quá chưa đới đến hắn mở miệng thì Pierce đã cất tiếng:
“Ah? Jack, cậu biết Diệp tiểu thư?”
“Uhm, cũng tính là người quen.” Hướng nhật gật đầu.
“Vậy cũng không cần phải thử vai rồi, Diệp tiểu thư, xem như cô đã qua.” Pierce giải quyết dứt khoát như vậy cũng là để cấp cho hướng nhật một cái mặt mũi, hơn nữa Diệp Chân Dung là ngôi sao có tiếng ở Trung Quốc, nên biểu diễn cũng không thể quá nghiệp dư được.
Chỉ là một câu nói đơn giản từ đạo diễn, mà Diệp Chân Dung không kìm được kích động mà toàn thân run rẩy, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho hai người bạn. Bất quá Hướng Nhật cũng không rảnh mà chú ý vì hắn vừa nhận được một cuộc gọi, là Monica gọi tới.
(Hết Phần 927 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 928 )