CHỊ NAM

Tác giả: Con Đường Hoa

E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

Phần 40: Cay Đắng Đoạn Trường




Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Các bạn thân mến! Thông thường chúng ta hay nghĩ rằng những chuyện loạn luân chỉ xày ra đối với những đối tượng nào sống trong môi trường tiếp xúc với phim ảnh, truyện đọc...trên Inernet chẳng hạn như hai chị em Phương Nam-Phương Đại cách đây sáu năm về trước nhưng đôi khi tình huống không tốt đẹp trên cũng rủ quến, lôi cuốn cả những người chưa hề xem qua lấy một phút phim sex hay lướt mắt vài dòng truyện 18+ ; đó là trường hợp của Nguyễn Hoàng Ấn-bạn học cùng lớp với Đại suốt từ năm lớp Một đến năm lớp Chín, nhà ở nơi một gò đất heo hút vắng lặng gần cầu Cỏ May và đây chính là nhân vật được đề cập đến trong phần 40 của truyện Chị Nam này. So với Đại, Ấn học yếu hơn rất nhiều chẳng ngang bằng nổi 1/10 của Đại đến nỗi bậc học THCS chỉ có bốn năm thôi mà đến những ba năm lớp Sáu, Bảy, Tám nó đều phải kiểm tra lại trong hè nếu không phải môn Ngữ văn hoặc Toán thì cũng là Tiếng Anh hay Hóa cũng may là lần nào “cá chép đều vượt vũ môn”chứ không phải lưu ban ; sau kỳ kiểm tra Học kỳ 2 năm lớp 9 nến không nhờ điểm khuyến khích nghề phổ thông thì chắc chắn là “cu cậu nhà ta” sẽ không được công nhận tốt nghiệp. Đấy là chuyện học hành thế còn ba cái chuyện “tuổi mới lớn” về giới tính trai gái thì anh chàng quả là một “siêu ngáo ộp” nhút nhát, khờ khạo, lỡ như ngộ nhỡ đứng gần một bạn gái nào đó thì trước tiên nó đỏ mặt tía tai sau đó là bán sống bán chết chạy dài ra xa mấy chục thước tưởng chừng sắp sửa bị “ăn tươi nuốt sống” vậy! Có lần vào buổi chiều được nghỉ liền hai tiết Tiếng Anh do cô giáo bị bệnh, trai gái cả lớp liền qua khu vườn trường chơi năm mười, trong lúc chạy để giành “đều”chẳng may thằng Ấn vướng phải con Đài bất chợt chạy đâm ngang qua thế là “thắng” không kịp, nó vừa bổ nhào vừa đè sấp con bạn học cùng lớp xuống sân cát ; thấy vậy tụi kia liền xúm lại vỗ tay cười nhạo chọc quê cả hai đứa, con kia thì tỉnh bơ như chẳng có việc gì xảy ra nhưng còn nó sau buổi chiều đó đã tự ý nghỉ học, nếu cô chủ nhiệm không kịp thời đến nhà vận động chắc có lẽ đã bỏ học dở chừng năm lớp Bảy. Ấy vậy mà mới có tốt nghiệp THCS hai năm sau, “chẳng ai trồng khoai đất này cả”chính đích thân nó lại làm chuyện “chẳng phải của con người”với chị Trần Ngọc Thùy Nghi-chị gái cùng mẹ khác cha với nó lớn hơn nó những năm tuổi ; có lẻ nguyên nhân chủ yếu là do sự nghèo nàn lạc hậu cứ mãi miết đeo đuổi cuộc đời hai chị em nó từ thuở còn ấu thơ cho đến lúc trưởng thành? Trong lớp học đứa nào đứa nấy có tệ lắm thì cũng sở hữu được một chiếc xe Mini hiệu Martin chứ đừng nói chi đến xe đạp điện như thằng Đại, chỉ duy nhất nó dùng xe “hăng cải”tức hai cẳng nghĩa là cuốc bộ ; lúc còn học tiểu học, nó đơn giản chỉ cuốc bộ khoảng một cây số vì ở xóm cầu Cỏ may được đặt mấy phòng học tạm làm cơ sở của trường Tiểu học Lê Thành Duy nhưng lên bậc THCS buộc lòng mỗi ngày nó phải băng qua hết đoạn đường gần mười cây số cả đi lẫn về. Buổi sáng bảy giờ vào học thì đúng năm giờ rưỡi nó đã ôm cặp ra khỏi nhà, đến trưa mười một giờ hai mươi tan học nó thẩn thơ về tới nhà có lúc gần đến hai giờ chiều, vậy là những ngày nào học hai buổi là nó mang theo lon nigô cơm ăn với ruốc ở lại trưa tại trường ; thỉnh thoảng trên đường đi, tình cờ nó gặp được vài cô chú chạy xe máy tốt bụng cho nó quá giang nên rút ngắn được quãng đường dài thăm thẳm hằn in rõ ràng dấu mặt dưới đôi dép sandal của nó. Chị Nghi trước kia như nó bây giờ, sau khi học xong lớp Chín thì chị cũng “xếp sách vở gác bút nghiên”nối nghiệp bố mẹ công việc của một cư dân làng chài-cái việc mà từ thuở mới lúp xúp biết đi đã kết nối cuộc đời chị nhưng dẫu rằng mãi miết “dán mặt cho đất bán lưng cho trời”từ ngày này sang tháng khác cũng vẫn chẳng thể nào giúp cho cuộc sống gia đình chị khá giả thêm mà trái lại càng nghèo càng mạt đến nỗi tiền làm ra từ ký cá cân tôm cả nhà chài được đều đổ cả vào nồi cơm chén gạo hàng ngày sao mà có dư dả để sắm xe đạp cho em trai đi học? Thói thường trên đời này, chuyện loạn luân tội lỗi lại hay xảy ra ở những gia đình nghèo nàn, lạc hậu chẳng hạn như hoàn cảnh nhà hai chị em Thùy Nghi-Hoàng Ấn này, có lẽ do người nghèo vốn lúc nào cũng tình cảm dồi dào, tha thiết, gần gũi yêu thương nhau nhiều hơn so với những kẻ đại gia sống trong nhung lụa, một bước lên xe xuống kiệu ; đúng như nhận định trên, tuy rằng không cùng một cha sinh ra nhưng hai chị em đối xử với nhau còn hơn cả chị em cùng cha cùng mẹ, lúc chị được năm tuổi thì bố đẻ chị đã qua đời được ba năm và mẹ chị tái giá sinh hạ cho chị một thằng em dễ thương kháu khỉnh bởi nước da nân bánh mật.

Khi chị lên mười lăm tuổi vừa mới Tốt nghiệp THCS xong đến lượt mẹ từ giã cõi đời để lại hai đứa con hãy còn thơ dại với người chồng sau –bố ruột của thằng em mà chị gọi là dượng ghẻ, khoảng thời gian từ ấy về sau này chính là một chuỗi kỷ niệm êm đềm, sâu sắc khó phai giữa hai chị em cùng mẹ khác cha ; càng lớn lên thì chị càng tỏ ra rất là quan tâm, chìu chuộng, lo lắng cho cậu em hết mực, thấy em lại tiếp tục giống như mình trước kia lội bộ đi học về nhà những mười cây số chị không thể nào cầm được nước mắt. Do vậy thành thử sức khỏe thằng nhỏ thường xuyên không được ổn định, hôm nay cảm sốt ngày mai lại nhức đầu sổ mũi liên tục, hễ ngày nào biết nó chỉ học có một buổi là trưa đến dù bận cách mấy chị cũng phải chạy vạy khắp xóm mượn cho được chiếc xe đạp để chạy đi đón nó đi học trên đường về đỡ được cây số nào hay cây số nấy ; sau khi tốt nghiệp THCS, gói sách vở xếp bút nghiên không còn phải cuốc bộ đi học nữa, chị thấy nó mới dần dần khỏe lại hết bệnh này chứng kia, lúc ấy nó mới chính thức gia nhập vào cuộc đời sông nước hết qua ngày lại đoạn tháng bên cạnh người chị thân yêu xinh đẹp. Khác hẳn với nó, làn da trắng hồng như tuyết nơi khuôn mặt cũng như toàn bộ thân thể chị đã tôn tạo cho chị một vẻ đẹp tuy rằng sắc nước hương trời nhưng lại rất giản dị, mộc mạc mà phần nào đó lại hơi quê mùa ngay từ lúc chị lên mười lăm tuổi-cái tuổi trăng tròn hoa nhường nguyệt thẹn tươi đẹp nhất, thơ mộng nhất trong bất kỳ cuộc đời người con gái nào ; mái tóc uốn lượn xiton phủ xõa đến giữa vầng lưng thon thả, mềm mại dường như lúc nào cũng đều óng ả, mượt mà, êm ái, mềm mại chẳng khác gì nhung lụa ôm phủ lấy một khuôn mặt xinh đẹp, dễ thương tựa chừng vầng trăng ngày rằm mà hễ ai nhìn thoáng qua nếu không cảm thấy xao xuyến, bồi hồi mới là điều lạ! Nhìn kỹ thì vầng trán chị không cao cũng chẳng thấp và nổi bật lên không gì hơn chính là cặp mắt bồ câu đen láy, long lanh ngời sáng có thể so sánh như hai vì sao nơi nền trời đen vút cong hai hàng mi liễu thắm sắc lẽm còn hơn cả dao cau sẵn sàng cứa nát hàng nghìn hàng vạn trái tim si tình trên thế gian này ; sống mũi chị hơi thấp nhưng đầy đặn, gọn gàng nằm giữa cân đối với hai gò má bánh bầu phinh phính nhô cao hai lưỡng quyền hai bên càng làm cho diện mạo chị tăng thêm nét sắc sảo và có phần nào hơi nghiêm nghị. Điểm đặc biệt nhất nơi khuôn trăng người con gái xóm cầu Cỏ May chắc chắn không còn là vị trí nào nữa mà chính là đôi môi mọng đỏ, tươi thắm mang hình hai nữa trái tim đều đặn cho đến nay dù đã hai mươi hai tuồi đầu nhưng vẫn hoàn toàn trinh trắng bởi lẽ từ bao lâu nay tới giờ chưa hề trao gởi, đón nhận lấy bất kỳ nụ hôn của giống ong loài bướm nào ve vãn bay qua lượn lại ; sau khi nghỉ học hai năm sau, Ấn thực sự chẳng nào ngờ được rằng tấm thân người chị gái từ hai bờ vai đầy đặn, vầng lưng tôm, đôi nhũ hoa căng tròn, vòng bụng thóp, hai vòng eo thon thả đến cặp đùi nẩy, hai bờ mông diu, cặp giò thon dài do bàn tay điệu nghệ của tạo hóa nắn tạc nên pho tượng Thần Vệ nữ tuyệt vời đầy hấp dẫn, quyến rũ kia trở thành phần thưởng ưu ái nhất mà cuộc đời ban bố cho nó trong một đêm tối trời ở nơi xa xôi, hoang vắng. Một chi tiết thông tin liên quan chi phối đến cuộc sống hai chị em đó chính là ông Thịnh-dượng ghẻ của chị, ông này tuy cưới vợ miền sông nước nhưng từ mười lăm mười bảy năm nay ông chưa hề mó tay tới tấm lưới chiếc ghe ; tuy thế nghề nghiệp của ông là sửa, làm mới các loại máy nổ dẫu sao cũng giúp ích khá nhiều đến công ăn việc làm cho toàn bộ ngư dân trong xóm sử dụng thuyền máy trong việc giăng lưới đặt câu, hễ mà sửa được một cái máy Kole thì tiền công có thể nuôi sống cả nhà trong vòng một tuần lễ và nếu bán được máy mới thì số lời sẽ đủ cho bốn miệng ăn suốt cả tháng trời...Từ năm hai mươi tám tuổi, ông nên nghĩa vợ chồng với một người phụ nữ góa chồng và có riêng một đứa con gái lên năm sau đó sinh hạ một thằng con trai là thắng Ấn bây giờ mới chợp mắt có mấy cái thôi đã mười bảy năm mặc dù dài đăng đẳng nhưng lại trôi qua quá nhanh : vợ qua đời bảy lần giỗ còn đứa con gái nhỏ bé xíu năm nào nay trở thành cô gái hai mươi hai tuổi xinh đẹp, trắng trẻo căng tràn sức sống tuổi trẻ. Trước giờ ông vốn là một người đàn ông đàng hoàng nghiêm chỉnh chưa bao giờ dám đi ngang về tắt nhưng từ lúc vợ mất cho đến giờ, đôi lúc buồn bã ưu tư chẳng biết tâm sự cùng ai, ông thường hay mượn rượu giải sầu ; có lần vào buổi chiều sang ăn giỗ nhà hàng xóm khi về đến nhà gần chin giờ tối, thấy đứa con gái riêng của vợ nằm ngủ quên trên chiếc đivăng ở gian ngoài xoay lưng ra cửa, lần đầu tiên được chiêm ngưỡng từng đường cong gợi cảm trên thân thể người con gái không hề có chung lấy một giọt máu với mình dưới ánh sáng ngọn đèn dầu leo lét, lần đầu tiên ông cảm thấy lòng rạo rực bồn chồn ham muốn nhục dục vô cùng không sao kiềm chế được.

Đã lâu quá rồi kể từ khi vợ từ trần, quả là ông chưa hề biết đến thế nào là xác thịt âm dương, vả lại lúc ấy mem rượu dậy lên sôi sục khắp cả người khiến ông sau khi đóng cửa lại liền nhanh chóng nằm xuống đivăng ôm chầm lấy chị Nghi. Do vừa mới chợp mắt nên chị tỉnh ngủ ngay, khi nhận ra người tấn công mình không ai khác chính là bố dượng chị lập tức la làng lên chói lọi, thằng Ấn đang ngủ trên gác nghe chị mình kêu cứu liền tỉnh giấc chạy nhào xuống ôm giữ lấy người bố giúp chị vùng dậy mớ cửa chạy thoát ra ngoài ; nó bị bố tát cho mấy tát không dám nói gì cả chỉ ôm mặt khóc tức tưởi, tối hôm ấy chị phải đứng dưới cây trứng cá ngoải sân hơn cả tiếng đồng hồ đợi cho dượng ngủ say rồi mới dám rón rén đi vào buồng trong thả mùng xuống ngủ. Ngẫm nghĩ cho cùng, chị thấy sự việc xảy ra phần nào ít nhiều thì chị cũng có lỗi vì chị nằm trên chiếc đivăng – chổ ngủ của dượng nghe nhạc từ nơi chiếc điện thoại di động rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay nhưng kể từ sau buổi tối xảy ra sự cố ấy, dường như lúc nào chị cũng tỏ ra cảnh giác với ông cứ hể ông ở nhà trước thì chị lần ra sau bếp, ông chẳng đi đâu cả thì chị rủ em trai chống xuống đi mò tôm xúc cá dẫu rằng trời đang mưa ; ông Thịnh bề ngoài tỏ ra như đã quên mất chuyện lở dở không hay kia nhưng bên trong trái tim đen tối, lúc nào ông cũng rắp tâm chờ đợi thời cơ để chiếm đoạt cho bằng được tấm thân trinh trắng của cô con gái riêng vợ ông mới nghe. Do đi guốc trong bụng chị nên ông thừa biết rằng chị đang để phòng mọi hành vi xâm phạm của ông có thể xảy ra vả lại ông cũng nhận định được một điều tất yếu đó là thằng con trai ông nếu nó có mặt ở nhà thì sẽ trở thành kỳ đà cản mũi khiến ông khó có thể nào hành động theo như ý muốn được ; ông rắp tâm tìm cách di dời nó ra khỏi nhà chẳng hạn như sai nó đi mua đồ phụ tùng cho ông sửa máy...có như vậy may ra ông mới được toại nguyện bởi vì dù cho có như thế nào đi chăng nữa thì chị Nghi cũng đâu phải là giọt máu của ông mà sợ tội lỗi loạn luân! Ngày qua ngày, tháng đoạn tháng riết rồi thời gian cũng dần dần làm nguôi ngoai đi nỗi lo lắng buồn phiền trong cõi lòng người con gái xóm cầu Cỏ May, cứ hễ khoảng bảy tám giờ sáng người ta lại thấy hai chị em chống xuồng lướt nhẹ trên sông cặp theo các bờ kênh để mò cua bắt ốc lưới cá mang ra chợ Bà Rịa ngồi bán ; vào giấc này, khi nước thủy triều chưa lên mấy năm trước còn thấy nổi lên mũi trên chiếc xe tăng của lính ngụy từ quân trường Vạn Kiếp chạy tới đây bị pháo quân giải phóng bủa vây nên đã nhào luôn xuống sông nhưng một năm nay người ta không còn thấy nữa vì chiếc xe đã được trục vớt lên sau gần bốn mươi năm dầm mình dưới cõi hà bá mênh mông thống trị. Dạo đó, người ta đồn rằng chổ chiếc xe tăng ấy có ma : khi thủy triều xuống, phần mũi vừa nhô lên thì nắp xe mở ra rồi có một cái đầu lâu đội nón sắt trồi lên cầm súng tiểu liên bắn một tràng dài sau đó cười rú lên xong rụt xuống ; một đồn mười, mười đồn trăm riết rồi chẳng ai dám chèo xuồng đi gần tới chổ chiếc xe nữa nhưng chỉ một quãng thời gian sau, chẳng qua chỉ là nghe thôi chứ thiệt tình không ai nhìn thấy như vậy cho nên người ta lại tiếp tục tới chổ ấy giăng câu thả lưới vì khu vực đó có rất nhiều tôm cá mà trong số người trên lẽ đương nhiên là có cả hai chị em Thùy Nghi-Hoàng Ấn...Ngoải thời gian lao động vất vả kiếm tiền, sở thích của hai chị em đó là chèo xuồng giữa lúc trưa nắng oi bức vào cái cồn đất nổi lên ngay giữa khu vực sông có diện tích khoảng 150m2, nơi này cũng như chiếc xe tăng bí ẩn kia đều bị ảnh hưởng thủy triều, khi nước lớn đứng ở xa xa chí thấy một chòm xanh ngắt một màu của loài cây đước nổi lên giữa sông còn lúc nước ròng thì đấy quả là một thiên đường hạnh phúc tuyệt vời của hai chị em bởi vì nơi ấy lọt giữa một vành đai cây đước, cây mắm tự dưng mọc lên một cây táo sum suê những trái là trái chua chua ngọt ngọt. Chúng mang theo muối ớt ra cồn đất, sau khi cột xuồng cẩn thận cả hai liền leo tót lên cây táo, hái xong quả nào là chấm ngay vào muối đưa lên miệng cắn nghe giòn tan đồng thời thưởng thức hương vị chua ngọt xen lẫn cay nồng của miếng táo tan lẫn trong vị giác ; thực sự ra đó chính là nỗi cay đắng đoạn trường của cuộc đời mà kể từ ngày xảy ra sự cố dượng nổi máu 35 với chị mà cả hai mới bắt đầu cảm nhận được, thấm thía được...Con gái trong xóm cỡ tuổi chị nếu chưa có chồng thì ít ra cũng có một anh chàng nào đó làm đuôi chứ còn chị dẫu rằng đàn ông con trai trong xóm xếp hàng trồng cây si khá nhiều nhưng có lẽ con tim chị chưa hề biết rung động với tình yêu thì phải? Còn em trai chị thì do bản tính khờ khạo, ngáo ộp ảnh hưởng từ lúc còn thiếu thời cho nên mười bảy tuổi đầu rồi mà vẫn như đứa con nít bảy tám tuổi chưa hề biết đến chuyện bạn trai bạn gái, khác hẳn với thằng Đại-bạn học cùng lớp với nó hết năm mười sáu tuổi mà đã có đến hai mươi người tình! Mặc dầu vậy nhưng mới trong năm nay, vào một buổi chèo xuồng vảo cồn đất chơi cùng chị Nghi, lúc nằm trên thảm cỏ dưới gốc táo thiu thiu ngủ còn chị thì đang trèo hái táo trên cây, do bị kiến cắn nên nó mở mắt ra nhìn lên bất chợt nó nhìn thấy nơi bên hông trái chiếc áo bà ba màu hồng chị đang mặc bị xốc ngược lên làm hở ra một mảng da thịt kín đáo nõn nà, trắng ngần tựa chừng bông bưởi.

Lần đầu tiên khi được mục kích như thế, thân nhiệt nó bổng dưng tăng lên đột ngột khiến nó cảm thấy cả người cứ ngây ngây như là bị sốt, cổ họng nó khô khốc lại và lẽ đương nhiên nó chẳng thể nào biết được rằng nó đang bị kích thích sinh lý một cách đột ngột trước một đối tượng nữ chẳng phải ai xa lạ gì chính là chị gái cùng mẹ khác cha với nó ; nó cảm thấy quê quê, tẽn tò nhìn đi chổ khác và tiếp theo những lần sau, chẳng hiều làm sao mà thỉnh thoảng đôi khi nó lại có ý nghĩ muốn nhìn lén chị như hôm nọ nữa nhưng nó sợ chẳng may chị phát hiện ra được tim đen của nó ắt hẳn sẽ phải nổi giận mà la mắng nó, sẽ không còn rủ nó đi chơi cùng chị nữa. Có lần đang mãi mê hái táo chằng may cành táo gãy, hai chị em chị vừa nắm lấy nhau là vừa rớt xuống ôm nhau lăn long lóc trên thảm cỏ dưới gốc cây, cả hai cùng cười nắc nẻ nhưng rồi liền ngay sau đó, bỗng dưng khi tiếng cười bỗng dưng tắt ngúm thì chị gái lần em trai tự nhiên đều cảm thấy ngỡ ngàng xen lẫn thẹn thùng cùng một lượt buông rời nhau ra ngồi dậy ; khi ấy cũng chính là giây phút thằng Ấn nhận thấy dương vật nó lần đầu tiên cử động nhúc nhích bắt đầu dài ra, to ra và cứng lên làm nó te te chạy ra một quãng xa lấy cớ là đi vệ sinh vì nó cảm thấy quá đỗi sợ hãi nếu mà chị nó biết được “sự thể kỳ lạ”nơi người nó. Dẫu sao thì những biến cố ấy vô tình xảy ra giữa hai chị em chẳng qua cũng chỉ như là một vài giọt mưa rào chợt đổ xuống mảnh đất khô cằn mà thôi, quan hệ giữa chúng vẫn bình thường như mọi khi ; từ xóm cầu Cỏ May này người ta thường hay dùng ghe máy chở hàng hóa bằng đường sông qua Long Sơn, Gò Găng như xi măng, thực phẩm, lương thực...và hai chị em đôi lúc chuyện trò với nhau vẫn thường ước gì có dịp hai chị em sẽ cùng nhau đi Long Sơn chơi một chuyến đề xem hát đình, ăn giỗ đình với các món heo quay, bánh hỏi, cháo lòng, canh sườn với bún, xôi, đâu que xào gan,...Bởi vì ý đồ đen tối vốn đã nung nấu trong tim cho nên ông Thịnh xổ tuyệt chiêu “dươg đông kích tây”bằng cách lên tiếng xin lỗi cô con gái riêng của người vợ quá cố để nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ chín mùi đến với ông ; dĩ nhiên chị Nghi cũng sẵn sàng bỏ qua lỗi lầm sai trái của ông ta nhưng “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”hay “bốn chín gặp năm mươi”, chị luôn luôn đề phòng cảnh giác đối với bất kỳ mọi tình huống xấu có thề xảy ra...Hễ lúc nào có thằng Ấn ở nhà thì không sao nhưng nếu nó đi vắng, ở nhà chỉ có chị và dượng lúc ông ở nhà trước chị lần xuống bếp và ngược lại ; có thể nói rằng sự hiện diện của thằng em quả thật là một cứu cánh sống còn của chị không thể nào không tồn tại. Thường buổi tối, chị ngủ nơi buồng trong dưới nhà, chiếc đivăng là chổ yên giấc của dượng còn thằng Ấn chọn căn gác mé trên sát mái tôn làm giang sơn riêng của nó từ lúc còn nhỏ cho tới khi lớn lên ; sau cái đêm kinh hoàng ấy, chị ngủ rất tỉnh cứ có một tiếng động nào dù khẽ cách mấy chẳng hạn như con mèo trong nhà săn bắt chuột chị cũng thức dậy ngay vì cứ ngỡ rằng ông ta lại lập lại quá khứ chăng? Bề ngoài, chị vẫn tỏ ra lễ phép, tôn trọng, quan tâm chăm sóc người bố dượng bằng hai bữa cơm nóng sốt mỗi ngày và sáng sáng lúc bảy giờ hơn, chị vẫn thường xuyên đều đặn xách cái gamen đi mua hủ tiếu hay phờ, cháo lòng về cho ông điểm tâm...Rồi cái ngày giông tố ấy trước sau gì đến cũng phải đến, vào buồi chiều nọ đâu khoảng 2 giờ lúc trời bắt đầu kéo mây tứ phía về che phủ báo hiệu một cơn mưa thật lớn sắp sửa trút xuống thế gian, thằng Ấn thì ra chợ Bà Rịa bán số cá mà hai chị em đánh bắt được hồi sáng chỉ có chị ở nhà cùng dượng ; do có ý đồ sẵn nên ông cầm cái búa bước lên gian gác giả vờ đóng cài lại chổ vách ván để mưa không tạt vào chổ ngủ của thằng con trai ông, chừng mười phút sau ông lớn tiếng gọi chị Nghi cầm lon đinh lên cho ông vì trên này đã hết nhẵn đinh nhưng vách vẫn còn hở nhiều. Giống như những lần trước, chị cầm lon đinh khẽ chậm rãi đi lên gác qua cầu thang với một sự cảnh giác đề phòng cao độ, chỉ chờ có thế lúc chị vừa đến gần ông liền vứt ngay cây búa xuống sàn rồi như một con sư tử đói khát lân ngày, ông liền lao vào ôm chầm lấy chị ; lần này, ông không chần chờ chi cả vì bàn tay phải ông đã tranh thủ mò mẫm lưng chiếc quần đồ bộ vải bông đỏ chấm trắng chị đang mặc chực kéo xuống để tiến hành làm chuyện đồi bại. Do không ở thể thụ động thành thử cho nên chị nhanh chóng thoát khỏi vòng tay dâm đãng của người dượng ghẻ, không những vậy chị còn tấn công lại ông ta bằng cách lên gối trúng vô tình trúng ngay hạ bộ của gã khiến gã hai tay ôm lấy bụng dưới khuỵu ngay tại chổ ; chị chạy xuống thang ra khỏi nhà bằng cửa trước, đứng ngần ngừ giây lát dưới gốc cây trứng cá sum suê rồi xoay người chạy xuống bến-nơi neo chiếc xuồng máy là gia tài vốn liếng của hai chị em bấy lâu nay mò tôm xúc cá dành dụm tiền sắm sửa được. Lúc ấy, mây đen đã vần vũ che kín cả bầu trời và thằng Ấn –em trai cùng mẹ khác cha chẳng hiều vì sao lại về đúng lúc như thế này, nó thấy chị hớt hơ hớt hãi chạy xuống bờ sông liền dựng xe đạp vào vách nhà rồi lật đật chạy theo chị. Nó lên tiếng :
-Chị Hai, chị đi đâu vậy?
-Chị chẳng biết nữa nhưng chắc là không thể nào sống trong nhà này với ổng được nữa. Thôi em ở lại mạnh giỏi!

Chị nổ máy cho ghe chạy chầm chậm rời khỏi bến trong khi đó ở phía sau, nó vẫn cứ đứng đó như trời trồng với hai hàng nước mắt chảy dài trên hai gò má, giống như cơn mưa từ trên trời sắp sửa trút xuống vạn vật thì bên trong cõi lòng nó cũng ngổn ngang mây gió thét gào ; trong nhà là người bố ruột sinh thành ra nó còn ngoài sông, chiếc xuồng nhỏ chở người chị mang chung dòng máu của mẹ với nó thực sự là nó đang đứng trước hai dòng nước và cũng may nó chỉ lưỡng lự trong giây lát thôi đã quyết định được ngay tức khắc. Nó xoay người chạy ra bến kêu lớn cho chị Nghi nghe thấy “Chị ơi, cho em đi theo với!”, do còn phải dò theo dòng nước nên chị chưa đi xa mấy chỉ cách bờ khoảng 20-30m là cùng ; nghe tiếng thằng em gọi, chị quành lại và khi xuồng vừa cập bến, nó tức tốc nhảy xuống đi cùng chị vậy là không cần quần áo tư trang chi cả, hai chị em bỏ lại người cha dâm loàn vô lương tâm đứa này chống mũi trước đứa kia cầm lái sau đưa con xuồng vượt sóng thẳng ra vòm sông lớn chảy qua cầu Cỏ May xa tít tắp ngoài khơi xa. Khi đến giữa sông, mưa bắt đầu trĩu hạt, nó lớn tiếng hỏi chị :
-Mình đi đâu bây giờ hả chị?
-Cứ chạy đại ra Gò Găng đi em, ra đó hẵng hay!

Nó vội vàng chống sào giúp chị bẻ lái sang bên tay phải rồi chạy vút đi, cũng may hướng đi của hai chị em không có mây mưa giăng phủ cho nên xuồng càng chạy thì cơn mưa tầm tã càng lúc càng rớt lại sau lưng hai đứa ; do thường ngày, không có khi nào lại không sử dụng xuồng cho nên chuyến đi này đối với chúng cũng chẳng có gì là khó khăn trục trặc chi cả, dẫu cho sóng có to gió có lớn vẫn không làm cho chúng sờn lòng nhụt chí. Tuy rằng ở Gò Găng hay bất cứ một địa danh nào chẳng hề có lấy một người bà con họ hàng nào của chúng nhưng trong lòng cả hai đều tràn đầy hy vọng rằng ra tới đó chúng sẽ gặp được người tốt sãn sàng cưu mang chúng ; thằng Ấn vừa mới đi bán cá về được 700.000đ lận túi còn chị Nghi lúc nào cũng thủ sẳn nơi túi áo lót trong sáu chỉ vàng là số tiền ba năm nay hai chị em dành dụm được bấy nhiêu đó suy cho cùng chắc chắc cũng đủ nuôi sống chúng được một quãng thời gian khá dài chứ chưa thể nào chết đói ngay được. Do sóng ngược khá lớn cho nên chiếc xuồng chở hai chị em hướng về Gò Găng khá chậm mãi hơn bốn mươi phút sau thì xuồng mới đến được “vùng đất hứa”của hai đứa con ông Thịnh, đây là một ốc đảo mới được khai phá khoảng hơn chục năm nay nhưng do nước mặn, đất đai bị muối biển xâm thực không được phì nhiêu như những vùng đất khác giáp ranh cho nên dân cư hãy còn thưa thớt ; chủ yếu dân sống ở đây làm nghề muối hoặc là cất nhà bè nuôi hải sản...chứ ngoải ra không còn nghành nghề nào khác có thể làm được trên mãnh đất “chó ăn đá gà ăn muối”này mặc dù nó nối liền với cù lao Long Sơn và thành phố Vũng Tàu bằng hai cây cầu đúc bêtông cốt thép sừng sững hiên ngang. Hai chị em cho xuồng chạy loanh quanh một vòng ốc đảo, thấy bên tay trái có một cái nhà bè chị liền giảm ga cho xuồng đi chậm lại rồi từ từ cặp sát vào bến gần chổ một người đàn ông trạc hơn năm mươi tuổi có khuôn mặt hiền từ đang ngồi xếp lưới trên cái cầu ván. Hai chị em lễ phép chào ông, sau đó chị lựa lời xin phép ông nếu không có gì bất tiện thì cho phép hai chị em ở lại đây tránh mưa trốn nắng một thời gian và lẽ đương nhiên chị cũng không quên thật tình kể lể gia cảnh hai chị em nhà nghèo, mẹ qua đời sớm, bố dượng lại có máu dê cho nên đành phải bỏ nhà ra đi kiếm sống nơi xứ lạ quê người ; may mắn làm sao bởi vì hai đứa đang giáp mặt với ông Tám Khôi tính tình thực sự chẳng khác chi Phật Tam Tạng, bác này cùng vợ trước kia ở Vũng Tàu do đời sống chốn đô thị quá đắt đỏ nên dời về đây lập nhà bè đã được năm năm nay. Hai vợ chồng bác có với nhau một cô gái đầu hai mươi tám tuồi và một anh trai út hai mươi ba tuổi cả hai đều lên Sài Gòn lập nghiệp từ bảy tám năm qua, hiện giờ họ đã thành thạo nghề chạm trổ mặt hàng mỹ nghệ đồ gỗ cho nên cuộc sống của họ dần dần đã khá giả hơn lúc trước do đó mà bác Tám cũng đỡ được phần nào gánh nặng lo toan vất vả ; ấy chính là một trong những nguyên nhân cộng với lòng nhân từ sẵn có khiến cho vợ chồng bác nhanh chóng chấp nhận hai chị em Thùy Nghi-Hoàng Ấn ở lại nhà bè cùng hai người sống kiếp lênh đênh trên miền sông nước vắng lặng đìu hiu hút gió. Chiều hôm ấy, hai chị em lần đầu tiên được thết đãi món lẩu cá bóp nấu với măng chua thật ngon đến nỗi vửa ăn vừa hít hà vừa chảy nước mắt bởi vị cay nồng của chất nước thấm đậm tình người ; một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua và thời gian đằng đẵng lướt nhanh chẳng khác gì tên bắn mới đó mà hai chị em đã ở lại nhà bè của bác Tám Khôi đã gần non tháng và đấy cũng chính là chuỗi ngày dài cô độc của ông Thịnh vò võ ra vào một mình nơi ngôi nhả nhỏ trống vắng cạnh bờ sông Cỏ May khi hai đứa con ông lẳng lặng ra đi không nói lời từ biệt. Buổi trưa hôm ấy, bị đứa con gái thúc đầu gối vào hạ bộ, ông nằm dài ra sàn gác khoảng gần ba mươi phút sau mới dịu hẳn đi cơn đau lúc đó ông mới hay ngoải trời đang mưa tầm mưa tả và kề từ khoảnh khắc ấy mãi cho đến chiều đến tối, ông thấy lạ là không hề thấy bóng dáng đứa con nào của ông kể cả thằng con trai ruột thịt mà ông tạo ra nó trên cõi đời này ; đến sáng hôm sau, thấy chiếc xuồng máy không còn neo cột ở bến sau nhà, ông mới vỡ lẽ ra rằng chắc chắn hai đứa đã bỏ nhà ra đi biền biệt rồi còn chi nữa. Lẽ đương nhiên ông chẳng hề thương tiếc chi đứa con gái riêng của vợ mà ông chỉ buồn chỉ lo cho thằng con trai mới có mười bảy tuổi đầu đã sớm chấp nhận cành sống tha phương cầu thực, vậy là mái nhà nhỏ bên xóm bờ sông Cỏ May trước giờ có hai vợ chồng cùng hai đứa con vui vẻ hạnh phúc xiết bao giờ thì chỉ còn mỗi một mình ông cô đơn hiu quạnh bởi do ông tại ông không biết giữ mình, không biết kiềm chế bản thân mới thành ra nông nổi thế này...Sau khi tạm trú tại Gò Găng, hai chị em Thùy Nghi-Hoàng Ấn nhờ có chiếc xuồng nên mỗi ngày hai chị em đi ra sông lớn đánh bắt hải sản mang ra Long Sơn bán lấy tiền, số dư lại mang về để bác Tám gái chế biến thức ăn, thỉnh thoảng hai đứa lại ở nhà phụ giúp hai bác cất vó bè hay xổ đùm, cho cá tôm ăn...; từ sáng sớm đến tối mịt, chúng cả thảy đều siêng năng không lơi tay một giây một phút nào cả hết việc này tới chuyện khác chính vì vậy mà vợ chồng bác chủ nhà bè không những không phiền lòng về sự có mặt của chúng tại đây mà còn đối xử với chúng chẳng khác chi con ruột.

Mỗi lúc dùng cơm chiều xong, hai bác về căn nhà cấp 4 rộng khoảng 20m2 cách đó khoảng 100m để nghỉ tối còn hai chị em thì ngủ ngay tại nhà bè bên trong cái buồng được quây kín lại bằng vách nứa trám đất sét trên cái giường gỗ kích cỡ 1.6m tuy đã cũ kỹ nhưng vẫn còn chắc chắn, trước giờ ở nhà hai chị em đều ngủ riêng từ nhỏ đến lớn nay lại ngủ chung thành thử đêm đầu tiên cả hai cùng ngượng nghùng, trăn trở khó ngủ chỉ có thế thôi chứ chưa hề có “sự cố”nào xảy ra giữa hai đứa cả ; từ đêm thứ hai, thứ ba trở đi thì cả hai mới từ từ quen dần quen dần riết rồi tình huống ấy cũng trở thành bình thường như bao vấn đề khác khiến cho không đứa nào phải bận tâm cả....Thời gian vùn vụt trôi chẳng khác gì thoi đưa mới đó mà hai tháng đã trôi qua, gia đình bác Tám có tin vui từ Sài Gòn báo về là cô con gái đầu của bác vu quy theo chồng, tuy rằng chưa biết mặt mũi chàng con rể ra sao cũng như hoàn cảnh gia đình nhà sui gia giàu nghèo thế nào nhưng cả hai vợ chồng bác đều rất tỏ ra hoan hỉ nhân tiện bác trai bàn với chị Nghi suy nghĩ xem nên cho thằng Ấn lên thành phố học nghề chạm trổ đi và bác sẽ nói thằng con bác truyền nghề lại cho vì nghề này rất có ăn, nếu không có vốn mở cửa hàng thì đi làm công cho người ta có ít lắm cũng được bảy tám triệu đồng một tháng. Nghe vậy, chị liền so sánh với công việc mò tôm bắt ốc hiện giờ của hai chị em một ngày làm cật lực lắm cũng chỉ được 100.000đ là cùng mà đâu phải nhẹ nhàng chi, tương lai lại mù mịt có khi đương đầu với gió to sóng lớn, xui xéo lật thuyền là chết đuối như chơi dẫu rằng cả hai đều biết bơi ; vào một ngày nọ lúc mới ăn cơm chiều xong, chị liền nói với thằng em dự định của chị rồi sau khi nghe chị xong, tuy nó gật đầu vâng dạ theo lời chị nhưng chẳng hiểu sao mà mặt nó từ lúc ấy trở đi đến ngày mai ngày mốt cứ dàu dàu ủ rũ. Mặc dù hai chị em vẫn bình thường lái xuồng ra sông lớn đánh bắt như mọi khi nhưng những câu chuyện vui giữa hai chị em hoàn toàn không còn nữa mà thay vào đó chỉ là sự nín lặng, âm thầm buồn bã của người em trai trước giờ phút chia tay xa cách người chị yêu dấu chỉ còn đúng năm ngày nữa ; chị có nói gì đi nữa để phá tan không khí nặng nề bao trùm giữa hai chị em nhưng nó thì vẫn chỉ cứ gục gặc cho có lệ thôi khiến cõi lòng chị không khỏi bùi ngùi, xót xa, cay đắng đoạn trường lẫn lộn giữa tình chị em và viễn cảnh tương lai chị muốn cho em mình thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn. Tuy rằng hai chị em đều nhận thấy rằng thời gian sao mà cứ chậm chạp trôi qua nhưng kỳ thật dường như mới nháy mắt một cái thôi là kỳ hạn ly biệt “người đi xa, kẻ ở lại” đã đến ; chiều hôm ấy, chị cùng bác Tám gái nấu khá nhiều món ăn để thết đãi nó lên đường hòa nhập với “đất lạ quê người” nhưng nó lại ăn rất ít, cố gắng nhấm nháp mấy miếng để chị khỏi buồn rồi buông đũa đi súc miệng sau đó vào buồng nằm lấy cớ sáng mai phải dậy sớm đi cùng với bác trai lên Sài Gòn học việc. Vì sức khỏe không được tốt cho nên chỉ mỗi mình bác Tám trai đi dự đám cưới của con gái mà thôi còn vợ bác ở lại nhà cùng chị Nghi, ông nói với thằng Ấn lúc đang dùng bữa chiều là bốn giờ rưỡi sáng mai sẽ có xe ôm vào tận nhà chở hai bác cháu đi qua Long Sơn đến quốc lộ 51 đón xe về thành phố ; khi nó đi ngủ rồi, chị phụ giúp bác gái rửa dọn chén bát rồi sau đó ra ngồi nơi bến cầu cùng bác vá lại mấy tấm lưới dưới ánh sáng của ngọn đèn măngxông mãi đến hơn mười giờ do mưa đêm bắt đầu lác đác nhỏ giọt nên cả hai mới ngừng tay đi ngủ. Do thấy mưa chỉ mới rả rích nên chị vào lấy quần áo đi tắm trong cái nhà tắm được quây lại bốn phía tạm bợ bằng tấm cót ép ngay trên nhà bè, khoảng gần nữa tiếng sau chị mới gọn gàng trong bộ quần áo đồ bộ vải bông đỏ chấm trắng đứng ngoài chải lại mái tóc kẹp lại gọn gàng rồi mới chầm chậm đi vào buồng. Bất chợt chị nghe có tiếng thút thít khe khẽ vẳng ra từ trong chiếc mùng giăng kín chiếc giường gỗ cũ kỹ kích cỡ 1,4m vậy té ra là thằng em chị tuy rằng đã đi nằm đã từ lâu có thể là hơn hai tiếng đồng hồ nhưng nó vẫn chưa ngủ mà lại thổn thức khóc lóc nghe sao mà mũi lòng vô cùng ; chị biết lý do vì sao mà những giọt nước mắt của nó cứ mãi tuôn trào ra như vậy rồi, đó là do kề từ ngày mai chị và nó sẽ tạm thời chia tay nhau không biết bao lâu mới có dịp gặp lại. Chị vén mùng chui vào, thấy nó nằm xoay mặt vào trong liền khẽ nhẹ kéo nó ngồi dậy ôm nó vào lòng, âu yếm vuốt ve mái tóc nó chị nói :
-Đừng khóc nữa em, em cứ lên Sài Gòn trước đi rồi một hai tháng nữa chị sẽ lên ở cùng với em, em chịu không?

Chỉ duy nhất một câu nói ấy thôi của chị cũng đủ làm cho Ấn nguôi ngoai đi được nỗi niềm ưu tư khắc khoải bấy lâu nay ngập tràn trong cõi lòng nó nhưng vì quá xúc động nên nó lại khóc ra thành tiếng, thấy vậy chị cũng nức nở mà khóc theo nó ; hai chị em cứ ngồi lặng yên ôm nhau khóc, không ai nói với ai một lời nào cả hồi lâu sau như vừa mới chợt thấy bản thân mình và người ruột thịt của mình hơi bị hố rồi thì phải nên hai đứa từ từ nới lỏng vòng tay ôm nhau ra...
-Chị ơi, chị cho em hửi tóc chị được không? Hồi nhò em hay hửi tóc mẹ, tóc mẹ có mùi thơm thơm giống như tóc chị vậy!
Quả là yêu cầu ấy của thằng em không có gì là quá đáng đối với chị Nghi cả, chị yên lặng cho nó vùi mặt vào mái tóc chị mà hít hà cái mùi dầu gội đầu bồ kết thơm thơm dìu dịu ấy, nó ngửi chán chê mãi miết rồi tự dưng nó chuyển hành động qua thành hôn tóc chị lúc nào cũng chẳng biết. Nó vừa hôn tóc chị vừa khẽ thốt lên trong hơi thở đã bắt đầu nặng nề trạng thái kích thích chẳng khác chi lần trước hai chị em ôm nhau té xuống đất do cành táo bị gãy nơi cồn đất sông Cỏ May...
-Mai...em đi...rồi, chị có...nhớ...em không?
-Sao...lại...không nhớ?

Sau này Ấn thực sự chẳng thể nào lý giải được tại sao lúc ấy tự dưng nó lại hôn lần xuống hai bên mang tai rồi gáy người chị cùng cha khác mẹ của nó, nó nhớ rất rõ là thời khắc ấy chị đã lên tiếng bảo nò ngừng lại nhưng có lẽ vì tình yêu của nó dành cho chị đã khiến xui, đưa đẩy nó thì phải và mặc dù chị bảo nó như vậy nhưng chị vẫn lặng thinh cho nó hôn thậm chí chị còn còn hôn lại vào tóc vào má nó. Chỉ trong tích tắc chưa đầy ba phút đồng hồ sau, hai chị em bỗng nhiên lại đổ đốn hôn qua hôn lại trên khắp toàn bộ khuôn mặt của nhau rồi chuyện gì sẽ đến cũng phải đến, với cảm giác ham muốn tột độ cùng bản năng sẵn có của con người, hai chị em đã thực sự trở thành một cặp tình nhân trên thế gian này chứ không còn là chị em cùng mẹ khác cha nữa ; nỗi niềm cay đắng đoạn trường từ lúc nhỏ cho đến khi lớn lên trong sự hà khắc tàn bạo dâm loàn của người cha ghẻ đã xô đẩy hai đứa đến bờ vực của cuộc tình loạn luân tội lỗi, oan nghiệt trái ngang. Những giây phút đầu tiên của cuộc tình không mời mà đến không gọi mà chào này chưa gì đã nhanh chóng phá tan đi cái ranh giới giữa hai đứa mỏng manh chẳng khác chi bọt xà phòng, lúc này do ai nấy đều chưa quen cũng như chưa hề có một tý kinh nghiệm nào cả trong việc yêu đương cho nên cả chị lẫn em cứ lụp cha lụp chụp, vụng về, lúng túng vô cùng chẵng biết phải xử lý hành động ra sao cả thế nhưng không phải vì vậy mà làm mất đi cảm giác sung sướng, ngất ngây, đê mê, đắm đuối một cách lạ lẫm. Riết rồi dần dần quen đi, hai chị em Thùy Nghi-Hoàng Ấn trở nên tự nhiên hơn lúc đầu và dường như tuy rằng chẳng hề giao hẹn trước nhưng thế chủ động đã tự nhường cho thằng em mới có mười bảy tuổi trong khi đó thì người chị gái chỉ yên lặng đón nhận, hiến dâng trong nỗi niềm rung động đang dậy lên trong cõi lòng cũng như toàn bộ khắp cơ thể chị. Khi ấy, đôi môi em trai bắt đầu khẽ nhẹ nhàng mày mò lần tìm kiếm đôi môi mềm mại hơi dảnh lên và mọng thắm như đóa hoa quỳnh hương của chị gái cùng mang chung dòng máu của người mẹ ; chị hơi khẽ lắc đầu như là từ chối nhưng không bởi vì chỉ khoảng chưa đầy nữa phút đồng hồ sau, chính đôi môi ấy đã lẳng lặng mở hé ngượng ngùng tiếp đón lấy đôi môi em mình trao tặng cho chị nụ hôn đầu đời. Vậy là không còn gì có thể chối cãi được nữa, cuộc tình cấm đoán ngang trái trong cuộc đời này đã bùng nổ tiếng sét vang dội nơi trái tim hai chị em, Ấn vừa âu yếm hôn chị vửa dịu dàng dìu đỡ chị ngã người ra sau nằm dài xuống mặt giường trãi chiếc chiếu hoa cạp điều đã hơi sờn mòn và nó còn cẩn thận gối đầu chị lên chiếc gối tai bèo mềm mại ; thực sự rằng cả chị lẫn em đều không ai có thể lý giải được vì sao mà tình yêu bỗng dưng lại chợt đến với chúng một cách quá đỗi bất ngờ chẳng khác chi một áng mây bay, một dòng nước chảy, một cơn gió thoảng hay một cánh hoa rơi. Lúc này, nơi ngôi nhà vắng lặng tại xóm cầu Cỏ May, ông Thịnh-bố dượng của hai chị em đang trằn trọc thao thức không sao ngủ được, ông hoàn toàn chẳng ngờ hiện tại thằng con riêng ông và đứa con gái vợ ông đang mãi miết say sưa, cuồng loạn yêu nhau ở vùng cù lao Gò Găng ; dưới chốn cửu tuyền, vong linh người mẹ hẳn hoàn toàn ngỡ ngàng lặng đi khi nhìn thấy trên dương trần hai đứa con bà đã trở thành người tình của nhau. Lỗi lầm này thuộc về ai, ai sẽ là người đứng ra nhận lấy trách nhiệm giải quyết sự vụ loạn luân ngang trái này và chẳng cần phải bàn cãi suy đoán chi cho lâu chúng ta cũng biết ngay được rằng người có tội tình ngút trời nhất trong chuyện này không ai khác chính là người chồng sau của bà chứ chẳng phải là hai đứa con tuổi hãy còn hoa niên mới chập chững bước vào cõi thiên thai tình ái ; bởi vì nếu ông sống đàng hoàng, nhân ái đừng vì dục vọng thấp hèn mà xâm phạm đến con gái riêng của vợ thì chưa chắc gì xảy ra lỡ lầm dại dột của hai chị em đêm nay. Hai vợ chồng bác Tám Khôi hiện giờ cũng đang đắm chìm trong giấc ngủ trong căn nhà cách đó khoảng 100m, cả hai cũng chẳng thể nào hay biết rằng nơi nhà bè của họ “lửa đã thực sự bén vào rơm và rơm đang ngùn ngụt bốc cháy dữ dội” do “lâu ngày lửa để gần rơm không có gì ngăn cản cách ly”; tuy rằng đây là lần đầu được nếm trái cấm nhưng bởi bản năng sinh lý bình thường mà ai ai cũng đều được tạo hóa ban cho thành thử hai bàn tay Ấn đã tự dưng biết cử động để tìm kiếm ham muốn trên thân thể chị Nghi hết chổ này tới chổ khác nhằm làm thỏa mãn những khoái cảm dục vọng cho nó và cho cả chị gái.

Nó sờ soạng lung tung từ cổ, vai xuống ngực, nách chị và tới cả bụng, đùi chị và do vậy mà năm hột nút ốc nơi chiếc áo đồ bộ bằng vải đỏ chấm bông tròn trắng chị đang mặc lần lượt bị bung ra mà không biết rằng có phải do nó mở ra hay không ; sau nụ hôn môi đầu tiên, lúc này dường như cả chị lẫn em không còn ngần ngại e dè như trước nữa mà thực sự trở nên khá tự nhiên và dạn dĩ hơn với hai đôi môi cứ mãi miết xoắn xuýt, quấn quýt lấy nhau khiến cho nước bọt không ngớt trào ứ ra nơi hai bên khóe miệng hai đứa nhưng hễ nước bọt đứa này vừa nhểu xuống thì lập tức được đứa kia liếm nút sạch sẽ đến nỗi không còn dấu vét nào nữa cả. So với Đại-nhân vật chính của truyện Chị Nam này cũng bằng chừng ấy tuổi đã có một bề dày lịch sử tình trường còn trội hơn cả một thanh niên thì Ấn nhà ta vốn là một thầng con nít ngáo ộp chưa ráo máu đầu ấy vậy mà đêm nay nó lại được cuộc đời ưu ái ban cho một diễm phúc hoàn hảo nhất có lẽ nằm mơ cũng chẳng thể nào thấy đó là hưởng thụ, thưởng thức và chiếm đoạt tấm thân trinh nguyên kiều diễm của người chị hai xinh đep, dễ thương, hiền hậu. Hiện tại, dường như là muốn thăm dò lòng dạ chị mình nên hai bàn tay nó sau khi cởi xong năm hột nút nơi áo chị lại ngần ngừ nữa thiệt nữa giả mở rộng hai vạt thân áo trước của chị rộng sang hai bên rồi sau đó, nó lần cởi hai vai áo chị xuống hết vai áo bên phải tới vai áo bên trái trong khi ấy chị tỏ ra hết sức bẽn lẽn ngượng ngùng vì những hành động hoàn toàn không phải của thằng em từ nãy đến giờ nhưng thực sự ngược lại, chị không hề oán trách giận dỗi gì nó cả mà hết lòng hỗ trợ hợp tác với nó trong tình yêu ân ái mới mẻ vừa chợt đến giữa hai chị em. Chẵng mấy chốc, hai ống tay áo củn cỡn của chị đã lần lượt tuột khỏi hai cánh tay trắng ngần nõn nà nần nẫn và không chần chừ chờ đợi gì nữa, hai bàn tay thằng em cùng mẹ khác cha với chị đang khẽ chậm rãi cầm chiếc áo chị cẩn thận để lên mé đầu giường ; cách đây khá lâu, một lần ở cồn đất sông Cỏ May tình cờ nó thấy được một chút da thịt trắng nõn như bông nơi hông trái của chị lúc chị đang hái táo còn nó đứng dước gốc cây còn giờ đây, nó hoàn toàn không tin rằng toàn bộ phần trên thân thể chị một màu tuyết bạch đang hiện hữu trước cặp mắt tràn đầy ham muốn của nó nhờ có lớp ánh sáng vàng vọt lờ mờ tỏa ra từ chiếc đèn dầu con luôn được treo dính nơi cột nhà bè gần đó. Trước kia, nó chỉ khao khát một phần nhỏ nào đó mà thôi nhưng hiện tại phần thưởng vinh dự mà đất trời ban cho nó đêm nay lại quá đỗi lớn lao vượt quá ngoài sức tưởng tượng kỳ vọng của nó và lúc bấy giờ dĩ nhiên mục tiêu tiếp theo của nó không gì khác hơn chính là chiếc áo ngực bằng thun voan trắng đang che giấu nữa kín nữa hở hai gò ngực trinh nguyên của chị ; vậy là anh chàng liền chậm rãi lần cả hai bàn tay luồn xuống dưới vầng lưng chị mềm mại mày mò tháo cởi hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây chằng nơi chiếc nịt vú, một công việc mà có thể nói rằng lần đầu tiên nó mới có được cơ hội ngàn năm một thuở để làm. Do chưa có kinh nghiệm từng trãi như Đại-bạn của nó thành thử cho nên phải mất gần cả mấy phút đồng hồ sau nó mới hoàn tất giai đoạn thử thách đầy khó khăn chật vật này, cuối cùng thì chiếc áo nhỏ hai dây của chị cũng đã được hai bàn tay nó thận trọng để lên cùng một chổ với chiếc áo đồ bộ vải đỏ chấm bông tròn trắng mà nó vừa mới cởi tháo ra khi nãy ; phải nói rằng tâm trạng lúc này của chị Hai nó cơ hồ tựa chừng như những cơn sóng từ ngoải sông lớn tràn vào mọi bến bờ, bởi vì trước kia những hai lần chị kiên quyết phản đối từ khước tất cả mọi hành vi xâm phạm đốn mạt đê hèn của dượng Thịnh nhưng thực sự chẳng hiểu vì sao mà đêm nay chính chị là người chấp nhận tất cả những ham muốn đòi hỏi của thằng em cùng mẹ khác cha, có lẽ vì tình yêu thương sâu kín dạt dào mênh mông ẩn chứa bấy lâu nay trong trái tim chị đối với nó chăng? Ấn hoàn toàn chẳng biết phải làm gì hơn là cúi xuống úp mặt vào giữa hai gò ngực trắng hồng mum múp của chị Nghi, miệng nó lần khẽ nhẹ nhàng ngậm lấy đầu núm vú bên phải người chị lớn hơn nó năm tuổi bắt đầu thưởng thức những giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng vô cùng ngọt ngọt lại thơm thơm, béo béo tiết ra từ nơi tràn đầy khoái cảm nhất trong khi đó thì bàn tay phải nó cũng không quên đồng hành cùng lúc đó là đưa lên sờ soạng, mày mò, nắn nóp bầu vú bên trái còn lại của chị. Đêm càng lúc càng trở nên khuya khoắt, tuy rằng trời không đổ mưa tầm tã như những đêm trước nhưng cũng chẳng hề có trăng sao chi cả, gió bấc từ hướng sông lớn ào ào thổi vào đất liền mang cảm giác lành lạnh gây gây khiến cho cả chị lẫn em không ai bảo ai cũng như không hẹn không mời cứ vậy mà ôm xiết chật lấy nhau để tìm hơi ấm nồng nàn nơi thân thể của nhau nhằm làm xóa tan đi bao nhiêu nỗi niềm lạnh lẽo cô đơn trên thế gian này. Hơn mười lăm phút sau, Ấn mới từ từ thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là lần miệng qua ngậm nút đầu núm vú bên trái của chị Nghi còn bần vú phải chị mà từ nãy đến giờ nó vốn đã “chán cơm chê cháo”thì nó lại sử dụng bàn tay trái của mình mà nắn bóp, mày mò, sờ soạng một cách cực kỳ phấn khích, khoan khoái ; quá khứ thực sự ra, chưa bao giờ nó nằm mơ hay là nghĩ quẩn nghĩ quơ gì đến những chuyện bậy bạ, loạn luân tội lỗi như đêm nay nó đang thực hiện với người chị cùng mẹ khác cha mà nó hết mực thương yêu, kính trọng và những gì đang xảy ra với nó quả thật là ngẫu nhiên, bất ngờ làm sao không thể nào lường trước cho được.

Lúc bấy giờ, tự dưng hai bàn tay nó nằm ngoải vòng kiếm soát của đầu óc nó bỗng dưng lần xuống khẽ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ vải đỏ chấm bông trắng của chị rồi trong lúc chị còn chưa nhận định được chuyện gì sẽ xảy ra đây thì hai ống quần chị đang từ từ tuột dần tuột dần tới đùi qua hai đầu gối đến cặp giò thon dài đầy gợi cảm cuối cùng ra khỏi hai bàn chân chị hết bàn chân phải sang bàn chân trái. Khi chị thực sự hay biết thì đã lỡ làng biết bao nhiêu rồi và lạ một điều rằng tuy lòng chị vẫn còn chưa ổn nhưng chẳng hiểu vì sao mà ngẫu nhiên mới vừa khi nãy chị lại hưởng ứng hỗ trợ giúp đỡ em trai mình bằng cách hết co hai chân lên rồi lại duỗi thẳng ra nhằm tạo điều kiện cho nó dễ dàng cởi hai ống quần chị ra khỏi hai chân chị và hiện tại thì nó lại tiếp tục tấn công đến chiếc quần lót bằng thun voan trằng mỏng manh- đầy chính là mảnh vải cuối cùng còn che chắn lại trên thân thể con gái trinh nguyên một đời của chị, một tòa thiên nhiên mỹ miều hoàn hảo vô cùng cũng là một kiệt tác của tạo hóa. Sau khi cùng một lúc để cả chiếc quần ngoài và chiếc quần lót của chị Nghi lên mé đầu giường ngủ hàng đêm, lúc này Ấn mới bắt đầu nghĩ đến việc tự cởi bó quần áo của nó ; cũng như mọi ngày khi lên giường ngủ anh chàng chỉ mặc phong phanh chiếc áo thun trắng ngắn tay cùng chiếc quần đùi bằng vải kaki màu xanh (đây nguyên là chiếc quần dài mà cách đây mấy năm về trước nó mặc đi học phổ thông nay đã cũ nên cắt ngắn thành quần đùi), tự dưng nó bỗng trở nên run rẫy một cách thảm hại vô cùng khi đang lần hai tay cởi bỏ quần áo trên người nó bởi vì lúc này nó thực sự ý thực được rằng nó sắp sửa phạm phải một tội lỗi cực kỳ lớn lao với người chị cùng mang chung dòng máu người mẹ thì phải? Có lẽ “con người ở bên trong nó” đã hạ gục nockow nó cho nên cuối cùng hết áo thun tới quần đùi lần lượt rời khỏi thân thể nó để có mặt nơi mé đầu giường chung một mớ hổn độn với áo đồ bộ, áo ngực, quần đồ bộ, quần lót của chị nó ; một chi tiết trùng lặp không thể nào không đề cập đến đó là bộ quần áo chị Nghi mặc đêm nay trước đây khá lâu chính chị cũng mặc vào thời điềm bị dượng Thịnh cưỡng hiếp lần thứ hai rồi chị bỏ nhà ra đi cùng thằng em từ giã xóm cầu Cỏ May đến định cư tại vùng cồn nổi Gò Găng này. Lúc ấy, chị kháng cự tới nơi tới chốn bằng tất cả sức lực để bảo toàn trinh tiết cùa bản thân mình nhưng đêm nay, tình thế lại hoàn toàn khác hẳn bởi vì ngay từ những phút giây đầu tiên chị đã thả lỏng người hiến dâng trao tặng tấm thân con gái ngọc ngà cho chính thằng con trai của người đàn ông thú tính thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt từ A đến Z. Thời khắc này, thân thể cả chị lần em đều trần truồng lõa lồ chẳng khác khi người nguyên thủy thuở mới tạo trời lập đất và em trai đang từ từ, chậm rãi một cách hết sức tuy lúng túng, vụng về nhưng khao khát, ham muốn leo lên nằm trên người chị cơ hồ tựa chừng như con kỳ đà trèo lên cành cây nơi sa mạc cát mênh mông dưới ánh nắng mặt trời gay gắt để nhấm nháp vài giọt sương còn đọng lại trên những chiếc lá non. Chị Nghi bắt đầu cảm nhận được dương vật của Ấn sao mà vừa to lại vừa dài vừa cứng đang từ từ cọ sát vào cặp đùi non trắng nõn của chị sau đó chẳng bao lâu lại khẽ chậm rãi tiếp xúc vào ngay chổ cửa mình chị đã thực sự co giãn cũng như càng lúc càng tiết ra rất nhiều dịch nhờn sinh lý nữ ; chị hơi dạng rộng hai chân mình ra để cho nó dể dàng nằm ngay vào tâm điểm cơ thể chị, có lẽ vì đây là lần đầu tiên chăng nên hai chị em đều cảm thấy khó khăn chật vật khi giao hợp cùng nhau nhưng cuối cùng rồi thì mong ước của hai đứa từ nãy đến giờ cũng đã trở thành hiện thực. Chị Nghi bất giác khẽ buột miệng thốt lên tiếng rên rĩ đầu đời đúng ngay lúc toàn bộ kích thước dương vật Ấn lọt sâu đến lút cán vào bên trong âm đạo chị và chẳng mấy chốc, chỉ vài giây sau đó đầu dương vật nó đã nhanh chóng trong tích tắc đã đâm thủng màng trinh mỏng manh ở nơi cuối tử cung chị -cái quý báu nhất đáng giá cả nghìn vàng của cuộc đời chị trong một đêm tình trước ngày hai chị em chia tay đã thuộc về quyền sở hữu của thằng em trai cùng mẹ khác cha với chị. Tuy rằng chị cảm thấy đau đớn tột cùng nhưng suy cho cùng ra thì cảm giác cay đắng đoạn trường này dẫu sao cũng không thể nào sánh nổi với nỗi niềm sung sướng, khoan khoái đang tràn ngập lan tỏa khắp cả châu thân mà lần đầu tiên trong cuộc đời trãi qua hai mươi hai năm nhọc nhằn khổ ải chị mới cảm nhận được ; lúc này cũng với bản năng sinh lý có sẵn mà trời phú cho, Ấn bắt đầu chơi chị từng nhịp từng nhịp thật chậm rãi, khoan thai và trong đêm hôm khuya khoắc, từng giây phút trôi qua lặng lẽ đẩy đưa hai chị em càng lúc càng âm thầm ngụp lặn trong biển tình mênh mông, lai láng. Đầu tiên, nó khẽ rút khoảng phân nữa dương vật ra khỏi cửa mình chị rồi lại ấn vào, lại rút ra ấn vào, hai mông nó nhấp nhỏm nâng lên hạ xuống liên tục đưa đẩy dương vật hết thụt ra lại thọt vào sâu tận bên trong âm đạo chị ; như vậy nếu so sánh với Đại –nhân vật chính của chúng ta thì đêm nay Ấn cũng trở thành hạng có cỡ chứ chẳng hề thua kém chi bởi vì nó đã có được một người tình xinh như hoa, đẹp chẳng khác chi tiên giáng trần đó chính là người chị ruột thịt cùng mẹ khác cha của nó. Càng lúc thành cơ âm đạo chị càng co giãn liên tục và càng thít chặt lấy dương vật nó, hai chị em đều cùng yên lặng để cùng nhau tận hưởng nỗi niềm hạnh phúc cay đắng đoạn trường bất chợt đến với chúng tuy rằng muộn màng nhưng thực sự say sưa, đắm đuối, ngất ngây, mê mệt tưởng chừng như chẳng bao giờ kết thúc ; lúc bấy giờ hai bàn tay chị cứ mãi miết không ngớt âu yếm vày vò từng lọn tóc trên đầu nó rồi sau đó lại chuyển xuống cào cào nơi vầng lưng trần gầy guộc của em trai khiến cho chẳng mấy chốc chưa gì mà mười vệt xước rướm máu hồng đỏ đã xuất hiện trên lưng nó bởi mười đầu ngón tay có móng nhọn của chị. Già sử như vào lúc khác chắc chắn là nó sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng nhưng đang lúc lâm trận như thế này thì không những nó không hề cảm thấy xót xa chi cả mà trái lại nó lại càng thêm sung sướng, khoái ngất cực kỳ đến tột đỉnh ; chỉ trong vòng khoảng gần mười phút đồng hồ mà thôi, Ấn đã cố gắng vận dụng hết sinh lực của bản thân để lần đầu tiên trút toàn bộ tinh lực trong người nó vào bên trong cơ thể chị Nghi. Lượng dịch tinh nó xuất ra khá dồi dào, nhiều đến nỗi ứ trào ra khỏi âm đạo chị làm ướt nhẹp cả hai bên đùi cũng như vùng bụng dưới của cả hai chị em và lẽ đương nhiên nó làm sao mà thấy được nơi manh chiếu dưới hai mông chị lúc này đã thấm đượm hết tất cả “dấu vết cuộc đời con gái” của chị Hai một cách vô tình ngẫu nhiên, hững hờ. Sau khi rời nhau ra, cả chị lẩn em lúc bấy giờ mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi lẫn lộn ngất ngây, bàng hoàng và kết thúc lần đầu tiên lầm lỡ phạm tội loạn luân dĩ nhiên trong cõi lòng hai đứa dẫu sao cũng dậy lên một chút gì đó gọi là cay đắng đoạn trường tuy nhiên cũng chỉ là cơ hồ tựa chừng như một cơn gió bấc chợt thổi từ ngoải sông lớn vào cồn đất Gò Găng này mà thôi...Bốn giờ rưỡi sáng, bác Tám Khôi lịch kịch vào đánh thức Ấn dậy, túi hành lý lên đường của nó chị đã sắp xếp sẵn cho nó từ chiều hôm qua cho nên không mất thời gian cho lắm, sau khi nói mấy lời từ biệt chị, nó xách túi cùng bác Tám đi trở ra nơi chiếc xe ôm chờ sẳn và đến lúc này nó mới thấm thía được nỗi buồn chia xa cay đắng đoạn trường./.

Kết thú
c 7 giờ 51 phút ngày 17 tháng 7 năm 2014
(Hai mươi mốt Tháng Sáu năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 40 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 41 )