Cuộc sống cứ mong manh qua đi mau, tôi đã khỏi hẳn, xuất viện và bắt đầu cuộc hành trình gian khổ với việc học hành. Mẹ tôi cũng đã về quê. Sau những gì đã xảy ra ở viện, khoảng cách giữa tôi và mẹ đã gần nhau hơn, tôi hay gọi điện về hỏi thăm mẹ, mẹ cũng hay gọi điện hoặc gửi đồ lên cho tôi. Chiếc xe cũ mẹ tôi mua cho tôi giờ không còn nữa, nó bị công an kéo đi, giam giữ, đến khi lấy lại được thì cũng tan tành rồi.

Tôi trở lại với chiếc xe đạp cũ, quay đều quay đều hàng ngày trên con đường hoa lệ của thành phố này. “Hoa” cho người giàu, còn “Lệ” cho người nghèo như tôi. Ở quê nhà tôi cũng chẳng phải là quá nghèo, cũng là gia đình khá giả so với những nhà xung quanh, nhưng ở chốn hoa lệ này, tôi như nhỏ bé lại. Hơn nữa bao nhiêu tiền của bố tôi mang đi hết rồi, nếu không có lẽ giờ này tôi đã có xe đẹp và nhà riêng khi học ở thành phố.

Vào năm 2, tôi đã có những mối đi làm riêng nhờ các anh chị năm trên giới thiệu, tôi thường dẫn khách nước ngoài đi du lịch, hướng dẫn họ khi làm việc, sinh sống ban đầu tại Việt Nam. Tôi cũng kiếm khá khá nhờ những mối làm ăn đó, định bụng tiết kiệm tết này về quê sẽ mua cái xe mới và sửa sang nhà cửa cho mẹ. Tôi bỏ cả học hành lao theo những mối làm ăn mới, những mối quan hệ xã hội mới, người tốt có, xấu có. Đủ loại người, từ cave đến giám đốc, từ lừa lọc đến chân thành…

Một lần, khi làm thủ tục check in khách sạn cho một vị khách nước ngoài khi sang Việt Nam tìm cơ hội đầu tư, vị khách ngoài 50 tuổi ấy yêu cầu tôi tìm gái cho ông ta, với điều kiện gái đẹp, chân dài. Từ lâu, tôi không còn lưu bất kỳ số điện thoại của gái gọi hay cave nào nữa, tôi tự nhủ với lòng mình sẽ không làm mẹ buồn nữa, tôi đã dứt ra thú vui bệnh hoạn ấy từ lâu rồi. Cố tìm trong điện thoại, trong cuốn sổ cũ nhưng không tìm ra em cave nào, hơn nữa, các em tôi quen cũng chỉ là hạng cave đứng đường, sao làm hài lòng lão già bệnh hoạn lắm tiền kia. Tôi hỏi nam lễ tân khách sạn, hắn bảo anh tìm đúng nơi rồi, chỉ cần tôi dẫn khách nước ngoài đến, tôi sẽ ăn % hoa hồng tiền môi giới. Và sau vài cú điện thoại, tấp nập các em chân dài mắt xanh mỏ đỏ đến cho vị khách chọn. Lão ta cho tôi 100USD vì đã làm hắn thoả mãn, còn lễ tân lại cho tôi 500k tiền hoa hồng. Thật nhẹ nhàng, kiếm tiền thật dễ, tôi tự nhủ. Lần đầu tiên tôi được cầm tiền đô, nó có sức cuốn hút đến kỳ lạ, tôi lao như con thiêu than để kiểm những đồng tiền ấy. Không phải lúc nào cũng có mối làm ăn như thể, nhưng thỉnh thoảng cũng gặp những vị khách sộp, rồi tôi lại nhận những đồng tiền dơ bẩn ấy… Cũng chẳng qúa dơ bẩn gì…

Tôi bỏ bê học hành từ dạo ấy, đêm đến tôi còn phải đi đưa gái cho khách, có đôi khi tôi phải chờ dưới khách sạn, bên trên phòng là các vị thượng đế hưởng lạc. Đôi khi cả đêm tôi ngồi dịch trong quán bar với tiếng nhạc nhức óc, đôi khi tôi còn phải chạy công an khi bất ngờ có đợt truy quét mại dâm.

Sáng, tôi mệt mỏi nên thường ngủ gục tại bàn học, kết qủa học tập theo đó mà giảm dần. Nhưng tôi kiếm được nhiều tiền hơn, điều đó làm tôi vui hơn bao giờ hết, tôi nghĩ đến khoản nợ của mẹ mà cố gắng kiếm tiền, tôi khao khát chiếc xe máy xịn khi đạp xe đi ngang qua những hiệu bán xe máy.. Nghèo đi đôi với hèn, tôi tự nhủ…

Một lần, qua giới thiệu tôi dẫn một thanh niên còn trẻ sang Việt Nam công tác, ông ta phong độ, lịch sự, có vẻ nhiều tiền. Đàn ông với nhau, ông ta không ngại đề cập đến vấn đề đó, ông ta yêu cầu dẫn gái trẻ đẹp cho ông ta. Tôi cười, tưởng gì chứ gái thì gọi là có. Trong danh bạ điện thoại của tôi lúc này lúc nào cũng có cả list danh sách gái gọi cao cấp, đôi khi họ sẵn sàng phục vụ tôi với giá rẻ để cảm ơn đã cho họ công việc. Buồn cười!

Ông ta khác với những vị khách trước, yêu cầu một lúc 2 đào phục vụ. Tôi giật mình với đề nghị ấy, chưa bao giờ tôi nhận được sự đề nghị ấy, bệnh hoạn quá. Nhưng ông ta trả gấp đôi cho đào, cho tôi nên tôi cố thuyết phục hai em đào chân dài nhất đến. Thật lạ, các đào đồng ý ngay khi tôi đề nghị, không từ chối. Thực ra, tiền làm cho họ mờ mắt, cũng chẳng mất gì của họ, một hay hai hay ba hay một đàn cũng chỉ là mua vui cho khách làng chơi… Lễ tân còn bảo tôi có khi khách còn yêu cầu 3 đào một lúc, rồi quan hệ tập thể luôn khi thấy tôi bỡ ngỡ. Tôi cũng còn quá trẻ để am hiểu cuộc đời, không gì là không thể.

Tôi ngồi dưới khách sạn, gọi 2 đào đến nhưng lão ta không ưa ai, cứ lên rồi lại xuống, chưa gặp ai khó tính như vậy. Tên lễ tân liền bảo:
- Khách sộp rồi, để anh nhờ chi viện bên khách sạn khác vậy.
Hắn nhấc máy gọi mấy cuộc, một lúc sau 2 đào đến, quả là xinh đẹp hơn mối của tôi. Nhưng tôi như nghẹn lại, ai kia, đó có phải là HHTT, mối tình đầu với những vần thơ của tôi không? Đúng rồi, sao cô ta lại đến đây? Cô ta khác trước nhiều quá, sành điệu và già hơn thì phải… Tôi quay mặt đi, lén chui vào một xó để HHTT không nhìn thấy tôi. Thực ra tôi không muốn gặp cô ta trong hoàn cảnh này, cũng chẳng hay ho gì… Quá khứ lại ùa về chợt làm tim đau nhói..
- Hai em này ở đâu thế? Sao hôm nay em mới thấy? Tôi hỏi.
- Đào bên khách sạn khác, ngon đấy, không phải có tiền là xơi được đâu.
Tôi chui vào kho khách sạn để tránh nhỡ HHTT xuống sẽ không thấy tôi. Nhưng nghịch cảnh thay khi lão khách kia gọi tôi lên, tôi không muốn lên nhưng vì còn tiền chưa lấy, đành lòng tôi mò lên phòng lão. Có vẻ như lão chưa kết thúc công việc của mình, ba cơ thể trần truồng trên giường bệnh hoạn. HHTT lim dim, tôi cố gắng kiềm chế coi như chưa quen biết cô ấy, cũng không dám nhìn vào cơ thể cô ấy…
- Mày vẩt vả rồi, tao thích như vậy đấy. Mày chọn đi, tao thưởng cho mày đâý.
- Không, tôi không quen, ông đưa tiền rồi tôi xuống.
HHTT nghe tiếng tôi nói vậy, mở to mắt ra nhìn tôi, giật mình ngồi dậy, lấy gối che đi cơ thể nhớp nháp, nhìn tôi đăm chiêu, sợ hãi điều gì đó.
- Sao thế? Không muốn à? Mày chọn đi.
- Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể. Tôi về đây. Đây là nguyên tắc làm việc trong nghề của tôi.
- Nguyên tắc đéo gì, thằng nào cũng thế thôi. Hắn ta cầm mấy tờ tiền ném xuống đất rồi bảo tôi biến đi.
Tôi không cúi xuống nhặt, định quay lưng đi thì HHTT kéo tay tôi lại, nói giọng giả không quen tôi:
- Anh chọn em đi, đã làm nghề này, nhục thì nhục rồi…
Tôi đẩy HHTT ra, rồi chạy một mạch xuống khách sạn, lấy vội xe lao ra đường. Nhanh đến mức tên lễ tân còn không hiểu có chuyện gì xảy ra. “Một lũ bệnh hoạn”, tôi vừa đi vừa chửi… Mà tôi cũng khác gì họ cơ chứ, cũng bệnh hoạn, loạn luân nghịch tử còn gì. Toàn lũ bệnh hoạn, tôi đang chửi chính mình…
Hôm sau, khi tôi đang lim dim trong giấc ngủ trên giảng đường thì có tin nhắn đến, của HHTT. “Anh ở đâu, em muốn gặp anh, HHTT”. Tôi chẳng thèm trả lời, một lát sau tin nhắn lại đến: “Em muốn nói chuyện với anh thật mà, lâu rồi”… Tôi trả lời: “Chỗ cũ” rồi gục đầu ngủ tiếp. Chỗ cũ là chỗ nào nhỉ, chẳng phải là giảng đường này sao, tôi giật mình, tôi nhớ đến những vần thơ một thời…
Tan học, tôi ngỡ ngàng khi thấy HHTT chờ sẵn ở cổng, nơi mà trước đây tôi và HHTT thường hay hò hẹn. HHTT mặc bộ quần áo như ngày nào, vẫn toát lên vẻ đẹp của tuổi mới lớn nhưng sâu thắm trong khuôn mặt ấy là sự trưởng thành, mệt mỏi…
- Sao em biết ở đây mà tìm đến?
- Chỗ cũ của chúng ta là đây mà, mình vào đây ngồi đi.
- Em thay đổi nhiều quá, anh suýt không nhận ra.
- Anh cũng vậy, sao anh lại làm nghề đó.
- Đó là câu hỏi mà anh cũng muốn hỏi em.
HHTT không nói, nước mắt chợt rơi lã chã trên khuôn mặt thoa ít son phấn che đi vẻ mệt mỏi.
- Giá như hồi đó em nghe lời anh, giá như lúc đó em đủ tỉnh táo thì…
- Thôi, không nhắc lại quá khứ nữa, mọi chuyện đã qua.
- Em đua đòi theo bọn dân chơi, rồi nghỉ học vì kết quả kém, không có tiền thằng người yêu đưa em đi làm gái. Ban đầu em cũng không muốn thế, nhưng đời em còn gì mà mất nữa hả anh? Bố mẹ từ mặt, không chu cấp, em buộc phải làm cái nghề này, gái gọi hạng sang anh ơi.
- Anh cũng vì miếng cơm manh áo mới làm vậy, nghèo khổ qúa, chính bố mẹ em nói vậy nên anh quyết tâm kiếm tiến, một phần cũng muốn lo cho mẹ anh.
- Bây giờ thì muộn rồi, em muốn dừng lại nhưng có lẽ cần thời gian.

Tôi nắm tay HHTT ôn lại những kỉ niệm xưa, tại nơi này với những bài thơ quen thụôc. HHTT vẫn nhớ những bài thơ ấy, như vậy là tôi vui rồi… Tối, tôi đưa HHTT về xóm trọ nhà cô ấy, mang tiếng là gái gọi hạng sang nhưng cũng chẳng có gì, khá hơn tôi một chút. Căn phòng thơm phức mùi nước hoa như để át đi mùi da thịt bệnh hoạn ngột ngạt.
- Sao em không về sống cùng bố mẹ? Nhà em giàu vậy mà. Có bố mẹ nào bỏ được con đâu.
- Em bảo rồi mà, bố mẹ không chấp nhận đứa con gái như em, xấu hổ với hàng xóm em cũng chẳng muốn về. Số phận vậy rôi. Em ước thời gian trở lại để sống cuộc sống khác.
- Thế còn bạn trai em?
- Toàn lũ ăn chơi, ăn bám bố mẹ mà anh, xì ke ma tuý đủ cả, tàn đời rồi. HHTT nói giọng bất cần…

Nói chuyện một lúc trời đã nhá nhem tối, tôi muốn về nhà nên gợi ý cho HHTT biết, HHTT kêu ở lại, ra ngõ kêu ít đồ ăn về ăn. Tôi cũng không tưởng tưởng được một tiểu thư con nhà giàu đài các lại có thể ngôi trong xóm trọ ăn món ăn bụi bặm với một thằng nhà quê như tôi. Đúng là sông có khúc người có lúc.
- Thực ra em đi làm nghề này không phải là có tiền nhiều, cũng nhiều khoản phải chi, son phấn, phụ kiện, rồi cả tiền cho má mì cũng hết. Hơn nữa bọn em là hạng sang, chỉ tiếp những khách sộp, mà những khách như thể không phải lúc nào cũng có, họ lại đòi hỏi khắt khe. HHTT vừa ăn vừa nói chuyện, còn tôi chỉ cắm cúi ăn. Đôi khi tôi lén nhìn cô ấy, khuôn mặt đẹp rạng ngời, tiếc cho một bong hoa, hoa tàn… Mong manh!
Ăn xong một lúc, tôi đứng dậy:
- Thôi anh về đây, em đừng làm nghề đó nữa, quay về với gia đình, lo học tập lại rồi kiềm một người chồng tốt.

HHTT không nói gì, nhìn tôi với đôi mắt buồn đẫm lệ, tôi vừa quay lưng bước ra thì cô ấy chạy ra ôm chặt lưng tôi nức nở:
- Đừng, đừng đi, ở lại với em một lát…

Tôi có thể cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi của HHTT thầm vào lưng áo tôi. Tôi đứng lại một chút, từ từ quay người lại đối diện với HHTT, cả hai nhìn nhau không nói… Ký ức chợt ùa về chợt làm tim đau nhói…

HHTT gục đầu vào vai tôi, đã thôi khóc nhưng tôi có thể cảm nhận làn da mềm mại của cô ấy. Trước đây tôi căm hận bao nhiêu, giờ tôi thấy tội nghiệp bấy nhiêu, mối tình đầu của tôi đã bị cuốn theo những đam mê nhất thời của cô ấy. Bao nhiêu lãng mạn của tuổi học trò ngây thơ giờ đã vụt tan cuốn đi tất cả. HHTT nắm tay tôi, hôn lên má tôi, nụ hôn đầu, lẽ ra…

Chẳng hiểu sao lúc đó tôi ham muốn HHTT đến tột độ, có phải vì nuối tiếc mối tình đầu với những dang dở chưa thực hiện mà tôi lao vào HHTT như con hổ đói mồi lâu ngày. Hay tôi muốn trả thù cho những nỗi đau mà HHTT đã mang tới cho tôi? Tôi đè cô ấy ra chiếc giường nhỏ bé, thơm ngát mùi nước hoa đắt tiền, xen lẫn mùi cơ thể bệnh hoạn…

Đôi môi này, cơ thể này lẽ ra đã là của tôi, giờ đây nó tàn tạ quá, HHTT nhiệt tình đáp lại. Khi hai cơ thể trần trụi quấn vào nhau, khi chú bé của tôi định đi vào trong HHTT thì cô ấy ngăn lại, đứng dậy lấy trong ví ra một chiếc bao cao su đã có sẵn từ trước. Tôi thấy trong ví của cô ấy còn nhiều cái nữa, cũng phải thôi, cave mà, tôi tự nhủ.

Giây phút chững lại làm chú bé xìu xuống đôi chút, tôi cũng không quen với việc dùng bao cao su như thế, trần trụi quen rồi. HHTT đeo cho tôi thành thục như gái chuyên nghiệp, mà chuyên nghiệp thật, không biết cô ta đã làm như thế với bao nhiêu người rồi. Tôi lặng im một chút, thở dài… HHTT không hiểu điều đó, nhắm mắt chờ đợi. Tôi không có cảm xúc nữa, ỉu xìu, mệt mỏi!

HHTT không hiểu, tháo chiếc bao cao su ra, rồi cúi xuống hôn khắp cơ thể tôi, chuyên nghiệp! Cô ta hôn từ chân đến ngực, tai tôi, cảm giác thật lạ. Tôi đã từng quan hệ với nhiều gái làng chơi trước đây nhưng chưa bao giờ có cảm giác như thế, khác nhau ở chỗ là nếu trước đây tôi tự phải làm thì bây giờ HHTT đang làm thoả mãn tôi với những ngón nghề mà trước đây tôi chưa từng biết đến. Với mẹ tôi lại càng không có cảm giác ấy, vì mẹ tôi bảo thủ, e dè, thẹn thùng và mặc cảm tội lỗi.

Dừng ở chú bé của tôi, HHTT liếm khắp vùng dưới của tôi như con thú say mồi, liếm hậu môn tôi, hai hòn bi của tôi cứng lại, khắp người tôi không có chỗ nào mà không bị lưỡi của cô ấy ghé qua. Rồi chú bé lại thức dậy, HHTT lại lấy một chiếc bao cao su thứ hai… Tôi không còn chờ đợ thêm được nữa, đưa chú bé vào ngay cô bé của HHTT. Rỗng tuếch! Một cảm giác thật rỗng, trái ngược lại với cảm giác mà cô bé của mẹ tôi mang lại. Nhưng ngược lại, HHTT với cơ thể trẻ trung, căng tràn sức sống của HHTT mang lại cũng đủ làm tôi chết ngất. Ngực cô ấy không to, nhưng được chăm sóc kỹ nên căng đầy, đầu ti đỏ thắm. Cô bé cũng vậy, được tỉa tót gọn gang, thâm hơn của mẹ tôi.

HHTT rên la kinh khủng, đôi khi tôi phải bịt miệng cô ấy vì sợ hàng xóm biết, có lẽ đã quen vơi việc chiều khách nên với tôi HHTT không giữ kẽ nữa, rên rỉ, mắt đờ đi, hai tay nắm chặt thành giường, tóc tai rũ rượi… Tôi không quen dùng bao cao su nên cảm giác không thoải mái lắm, chỉ biết dập và dập. HHTT chủ động ngồi hẳn lên người tôi, phi như điên dại. Hai tay HHTT tự bóp ngực mình rồi rên la thảm thiết, nước nhờn cô ta ra cũng nhiều, thấm đẫm chiếc bao cao su trơn tuột… Bọt trắng xoá… Mông cô ta ấn mạnh xuống, day đi day lại trên bụng tôi, tôi có cảm giác như chú bé của tôi lọt thỏm trong khoảng không ấy, dù chú bé của tôi tương đối dài…
- Anh đánh em đi, anh cấu em đi…

Tôi không hiểu, chưa gặp trường hợp như vậy bao giờ, chưa kịp định thần thì HHTT túm tay tôi tát vào mông cô ấy.
- Như vậy nè…

Tôi vừa dập vừa cấu véo ngực cô ấy khiến cô ây ấy rên la to hơn, hình như càng làm cô ấy đau cô ấy càng thích thì phải… Tôi giờ mới hiểu sự khác nhau giữa gái gọi hạng sang và đứng đường là gì. Tại sao những đại gia lại sẵn sàng bỏ ra một đống tiền để được qua đêm với những em chân dài như thế? Không phải vì chỗ đó to hơn, đẹp hơn, mà quan trọng là sự chuyên nghiệp trong phục vụ và ngoại hình (chân dài) rất quan trọng. HHTT kéo tôi vào những tư thế lạ mà trước đó tôi chưa từng trải qua. Nào là bắt tôi ngồi còn cô ta ngồi lên lòng, nào là cô ta nghiêng, còn tôi thì cho vào quỳ nhổm…

Tôi như đứa trẻ đựơc dắt mũi đi, chú bé của tôi tội nghiệp quá, bị dày vò bởi một cô bé chuyên nghiệp. Tôi đôi lúc dừng lại để ngắm nhìn HHTT, cơ thể này, bờ môi này, cô bé này… Mông của HHTT to, hai bên bắp đùi cũng to đè nặng xuống người tôi đôi khi muốn nghẹt thở. Mu của HHTT cao vời vợi, những sợi lông đen nhánh bết lại, tuy không dài nhưng cũng đủ che lấp đi khe hẹp ở nơi ngã ba ấy, tạo cảm giác kỳ bí, cuốn hút đến kỳ lạ.
HHTT chổng mông lên mời gọi, ngoáy ngoáy mông một cách tự nhiên, mông HHTT to, hàng rộng quá làm tôi đến ngộp thở… Toi đút vào mà dập, hai tay bóp hai vú lủng lẳng xuống lả lơi. Tư thế này có vẻ như là tư thề HHTT thích nhất nên càng rên la to hơn,:
- Đánh vào mông em đi, mạnh lên anh ơi…

Tôi làm theo sự chỉ bảo của HHTT như một đứa bé con, ngoan ngoãn đến lạ kỳ. Mông HHTT đỏ lên vì những cái tát, cái véo, thương HHTT tôi không dám làm đau nhưng càng nhẹ thì cô ấy càng không thích, mông cô ấy dúi vào chú bé của tôi, chú bé của tôi như cái pít tông khoan tròn vào cái lỗ rỗng tuếch trơn trợt ấy. HHTT ra khá nhiều nước, tuy không nhiều bằng mẹ tôi nhưng cũng đủ để tràn ra chân, ra bụng dưới của tôi…

Tôi chợt nhớ đến cảnh lão khách trần truồng bệnh hoạn bên HHTT và một ả nữa, kinh tởm quá nên tôi chợt dừng lại, ngẫm nghĩ… HHTT không hiểu tại sao tôi như thế, mà tôi cũng không rõ HHTT có biết tôi nghĩ gì không nữa, vì mắt cô ấy cứ nhắm nghiền, môi mím chặt, rên khe khẽ…

Tôi ra ào ạt trong chiếc bao cao su trơn tuột, HHTT không cảm nhận được tôi ra, có lẽ cô ấy đang cảm nhận thoả mãn do tôi mang lại, cũng có khi là do cô bé của cô ấy quá rộng để cảm nhận chú bé của tôi đang bắn vào trong đó, cũng có khi là do chiếc bao cao su mà cô ấy không cảm nhận được chú bé của tôi đang giật giật… Vì thế cô ấy cứ tiếp tục day day lên chú bé của tôi như muốn tiếp tục nữa. Chú bé của tôi yếu mềm, lọt thỏm trong chiếc bao cao su rộng thùng thình…
- Anh ra rồi à? HHTT hỏi tôi nhẹ nhàng.
- Ừ. Tôi đáp lại cụt lủn.

Tôi mệt mỏi nằm xuống buông xuôi mọi thứ, HHTT trần truồng nằm sát bên tôi, rúc đầu vào ngực tôi:
- Cảm ơn anh…
- Cảm ơn vì điều gì?
- Vì anh đã ở bên em.
- Vậy thôi sao?
- ….

Lẽ ra tôi phải cảm ơn cô ấy mới đúng chứ nhỉ. Tôi ngẫm nghĩ. Vì nhờ cô ấy mà tôi mới biết cảm giác gái gọi hạng sang chân dài là thế nào, để được ngủ vói cô ấy lẽ ra tôi phải mất vài triệu, đằng này lại được miễn phí. ..

HHTT giơ bao cao su dính đầy tinh trùng của tôi lên và nói “Của anh nhiều ghê” rồi cuộn tròn vứt xuống đất, nhơ nhớp!
- Sao anh lại làm nghề đó?
- Nghề gì?
- Má mì dẫn gái ấy.
- Ai bảo em vậy, nghề của anh đâu phải vậy, thỉnh thoảng anh mới làm vậy khi có khách yêu cầu, anh còn đi học nữa mà. Cũng vì tiền thôi. Em cũng đừng làm nghề này nữa, lo làm lại cuộc đời đi.
- Em cũng đang tính vậy, anh ở bên em nhé..

Tôi không nói gì, im lặng, thở dài…
Tôi chia tay HHTT ngay sau đó, HHTT không quên hôn lên môi tôi tạm biệt, lưu luyến không muốn rời. Biết đâu khi tôi vừa dắt chiếc xe đạp đi khỏi, cô ta lại chổng mông lên cho người khác chơi rồi lại rên la ầm ì như vừa ở bên tôi?

Tôi suy nghĩ nhiều trên đường về nhà, cảm thấy có lỗi với mẹ, không biết giờ mẹ như nào nhỉ… Sáng hôm sau có lẽ là một trong những ngày đen tối nhất của tôi. Khi tôi đến trường thì nhận được thông báo tôi bị bảo lưu kết quả học tập vì kết quả của tôi quá kém, hơn nữa lại vắng mặt nhiều. Tôi như lặng đi khi cầm quyết định trên tay, nước mắt chỉ muốn tuôn ra, tôi biết ăn nói thế nào với mẹ bây giờ? Tay tôi run đi, chân tôi chững lại, hai khoé mi cay xè… Cũng tại tôi đam mê kiếm tiền nên lơ là học tập, sức mạnh đồng tiền làm lu mờ tất cả..
Tôi cảm thấy có lỗi với mẹ vô cùng….

Có lẽ tôi sẽ phải nói dối mẹ về chuyện này, nhưng nói như thế nào, tôi cũng không biết nữa, dù gì mẹ cũng sẽ biết, quan trọng là sớm hay muộn thôi. Mấy ngày liên tiếp tôi nằm ở nhà, không đi làm them hay ra ngoài gì cả, HHTT nhắn tin tôi cũng không muốn trả lời, tôi lo lắng vì kết qủa bảo lưu ấy. Tôi sợ đối mặt với mẹ, sợ làm mẹ khóc, mẹ đã hy vọng quá nhiều, vậy mà…

Đang nằm nghĩ ngợi trong phòng, tôi được điện thoại của dì tôi gọi điện từ quê lên. Dì tôi kêu tôi về quê gấp, bố tôi lấy hết giấy tờ nhà mang đi thế chấp gì đó để làm ăn. Mẹ tôi không dám nói với tôi, mà chỉ tâm sự với dì tôi. Dì thôi sợ mẹ tôi nghĩ quẫn nên quết điịnh gọi điện cho tôi biết.

Bỗng dưng tôi thấy cuộc sống thật chán nản, cứ quay đều làm cuộc sống mệt mỏi. Không biết bao chuyện liên tiếp xảy ra, toàn những chuyện không ngờ. Mới tí tuổi đầu như tôi đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời, bao nhiêu mối quan hệ phức tạp, tôi nản quá, chẳng biết phải làm gì nữa. Tiền nhà mẹ tôi đã vay ông bà ngoại đưa cho bố tôi để mẹ tôi yên ổn sống ở ngôi nhà cũ gắn bó với nhiều kỷ niệm, bây giờ lại còn lấy cả giấy tờ nhà đi thế chấp thế này… Đã bao nhiêu lần rồi mà mẹ tôi không rút ra được kinh nghiệm, đã bao lần bố tôi lấy tiền mang đi, vậy mà…

Tự nhiên tôi thấy ghét mẹ tôi quá, ghét mẹ yếu đuối, dễ tin người quá. Tôi định buông xuôi, chẳng muốn về quê làm gì, mặc đến đâu thì đến nhưng suy cho cùng, người đáng thương nhất vẫn là mẹ tôi. Tôi chẳng buồn thu dọn chuẩn bị gì cả, vớ chiếc cặp sách lặng lẽ ra bến xe…

Trên đường tôi suy nghĩ rất nhiều, hay là đón mẹ lên thành phố ở? Bây giờ tôi không đi học nữa, đi làm cũng kiếm khá nhiều tiền, nếu tiết kiệm, chịu khó đưa khách thì cũng sống dư giả.
Nhà không khoá cổng, tôi vào nhà thấy mẹ ngồi ủ rũ trong phòng. Mẹ chưa kịp hỏi han gì tôi đã gào ầm lên:
- Mẹ khóc lóc cái gì? Đã bao nhiêu lần rồi mà vẫn vậy. Bây giờ ngồi đó mà ủ rũ làm gì.

Tôi quát to, đây là lần đầu tiên tôi nói với mẹ bằng giọng như thế. Có lẽ tại tôi áp lực từ việc bảo lưu kết quả học tập mà tôi cư xử với mẹ như thế.
- Con … con…

Mẹ tôi ú ớ khi thấy tôi như thế, lần đầu… Mong manh…
- Mẹ bao nhiêu lần rồi mà vẫn tin bố, vẫn không rút ra được bài học cho mình. Bây giờ thì làm thế nào. Tôi gào to như quát vào mặt mẹ.

Mẹ thấy vậy nhìn tôi chăm chú, từ ủ rũ mẹ chuyển sang đẫm lệ, rồi khóc hu hu như đứa trẻ có lỗi. Mẹ cứ ôm mặt khóc, khóc nhỏ rồi to dần, tôi cũng chẳng nói gì thêm nữa, mệt mỏi vì cuộc sống, quá mong manh! Tôi đi vào phòng, vứt cặp sang một bên rồi lăn ra ngủ. Tiếng mẹ tôi khóc vẫn nhỏ nhẹ ở phòng bên, tôi không nghe rõ lắm nhưng có vẻ đã bớt đi một chút. Tự nhiên tôi cảm thấy thương mẹ, trách mẹ thì trách vậy thôi, chứ mẹ tôi vốn là người yếu đuối, dễ tin người nên vậy. Tôi qua phòng mẹ, lúc này mẹ gục đầu xuống gối, tóc tai rũ rượi, nước mắt thấm đẫm ra gối. Tôi ngồi xuống vén tóc mẹ sang một bên, rồi giật mình rụt tay lại. Một bên mắt mẹ thâm quầng lại, sưng to…
- Sao lại thế này? Tôi hỏi thất thanh.

Mẹ ngồi dậy ôm chầm lấy tôi rồi lại khóc nức nở. Tôi hiểu, dù mẹ không nói gì, tôi cũng hiểu.
- Bố lại đánh mẹ à? Sao không dứt điểm đi, cứ như vậy đến bao giờ?

Mẹ không nói, lại nức nở trên vai tôi. Tôi xoa lưng mẹ, dỗ dành mẹ như con nít. Rồi mẹ bớt khóc dẫn, nấc nhẹ từng đợt. Hai mẹ con ôm nhau tĩnh lặng.
- Con về rồi, để mẹ đi nấu gì ăn. Cuối cùng mẹ tôi cũng cất tiếng nói.

Mẹ đứng dậy chải tóc, sắp xếp lại quần áo rồi lủi thủi xuống bếp. Tôi lúc này mới thấy khuôn mặt mẹ tiều tuỵ quá, mắt mẹ một bên bầm lại, trong lòng tôi đau xót vô cùng. Tôi xuống bếp phụ mẹ nấu cơm, mẹ không nói gì, tôi cũng vậy. Bữa ăn qua đi nhanh, không ai nói gì, im lặng, mong manh!
- Con về làm gì, sao con biết mà về? Mẹ hỏi khi hai mẹ con xem ti vi.
- Con về thăm mẹ thôi, lâu rồi. Tôi nói dối.
- Con về bao giờ đi?
- Có lẽ mai hoặc ngày kia. Con cũng bận học quá. Sao bố lại đánh mẹ à?
- Ừ, mẹ đã giấu giấy tờ nhà kỹ vậy mà bố vẫn tìm ra.
- Kỹ gì chứ. Ở nhà này làm gì có chỗ nào kín. Chỗ mẹ để ai chả biết.
- Mẹ cũng không nghĩ bố sẽ làm thế, vì tiền đã đưa rồi.
- Mẹ biết tính bố còn gì.
- Ông ý bảo cần tiền để làm công trình gì đó, sau này trả lại au.
- Liệu có trả được không? Đến hạn mà không trả ngân hàng họ lấy nhà thì mẹ ở đâu?
- Đành vậy, để xem thế nào, hy vọng bố con biết suy nghĩ.
- Thế còn vết bầm này. Tôi xoa lên mặt mẹ, mẹ rụt người lại.
- …
- Sao bố lại đánh mẹ? Lại chuyện sổ đỏ à?
- Đó cũng là một lí do.
- Còn lý do nào khác ư?
- Con biết mà.
- Con biết gì đâu.
- Thôi, không nói vấn đề đó nữa. Mẹ lảng sang chuyện khác.

Tôi xoa lên mắt mẹ, lấy nước nóng chườm cho vết bầm mau tan. Mẹ nhắm mắt lại, khuôn mặt mẹ rầu rĩ, mệt mỏi, tôi cũng vậy.
- Đợt này về con gầy quá. Có chuyện gì à?
- Mẹ cũng vậy đấy, mẹ có vẻ mệt mỏi. Con thương mẹ quá.

Hai mẹ con ôm nhau ngủ ở phòng tôi, mẹ mệt mỏi sau một thời gian dài nên ngủ ngon trong lòng tôi, còn tôi, tôi không tài nào ngủ được, tôi lo cho tương lai sau này. Sáng hôm sau, mặt mẹ đỡ hơn, vết bầm cũng bớt đi, sau một đêm ngon giấc mẹ tôi có vẻ đỡ hơn, nhưng khuôn mặt vẫn có nét buồn buồn.

Tôi qua nhà thằng bạn, thắp cho nó nén nhàng, thằng bạn thân đã ra đi. Buồn lại buồn thêm. Trưa, tôi về nhà mà chân không muốn bước, cảm giác thật nặng nề. Tôi vừa mở cửa vào nhà đã thấy mẹ tôi ngồi thẫn thờ trong phòng khách ôm mặt rưng rưng khóc. Thấy tôi mẹ bắt đầu khóc to hơn. Tôi không hiểu có chuyện gì, lại gần mẹ định an ủi mẹ bất chợt tôi lặng người đi khi thấy kết quả bảo lưu của tôi nằm trong tay mẹ nhàu nát. Có lẽ mẹ đã vò nó, hoặc cũng có thể mẹ không tin nên đã xem đi xem lại nhiều lần mới để tờ thong báo đó nhàu nát như vậy.

Tôi chợt hiểu ra tất cả, thì ra do vội về quê quá mà tôi không để ý tờ thông báo đó nằm trong cặp chưa kịp cất đi, sáng nay lúc tôi qua nhà bạn có lẽ mẹ đã kiểm tra cặp tôi và phát hiện ra tờ kết quả đó. Tôi tự trách mình sao lơ là như thế chứ. Tôi cúi xuống ôm mẹ vào lòng, mẹ lại càng khóc to hơn:
- Con xin lỗi.
- Con đã hứa với mẹ thế nào mà bây giờ …. Hu hu…

Mẹ tôi khóc to hơn, nức nở ướt hết cả vai tôi, tóc mẹ xoã xuống, khuôn mặt mẹ đau khổ vô cùng. Tôi thương mẹ quá, giá như…
- Mẹ có thể không khóc vì bố con đánh mẹ hay bất kỳ chuyện gì, nhưng mẹ rất buồn khi con học hành như vậy. Bây giờ biết làm sao. Hu hu. Con luôn là niềm tự hào của mẹ, vậy mà… Huh u.. Mẹ biết ăn nói thế nào với họ hàng, hàng xóm … Còn tương lai của con nữa… Tại mẹ hết, tại mẹ…
- Mẹ ơi đừng khóc, tại sao lại tại mẹ chứ? Tại con mà.
- Tại mẹ đã dễ dãi với con, mẹ đã làm con hư hỏng, mẹ đã đưa con vào đời quá sớm nên con mới chểnh mảng học hành… hu hu… Mẹ lại khóc to hơn…

Tôi ôm mẹ chặt hơn, cả tôi và mẹ đều khóc, ôm nhau khóc như đứa trẻ. Mọi thứ rồi cũng qua, mẹ đi vào phòng đóng kín cửa rồi làm gì trong đó tôi không rõ, mẹ cần yên tính là câu nói tôi nghe trước lúc mẹ bước đi. Tôi cũng ngồi bệt xuống đất thẫn thờ.

Chiều, tôi nấu cơm, lâu rồi tôi mới một mình nấu cơm như thế, mẹ tôi vẫn chưa ra khỏi phòng. Tôi dọn cơm xong gõ cửa gọi mẹ dậy, một lúc lâu sau mẹ mới ngó đầu ra, tóc tai rũ rượi, mẹ khóc sưng hết mắt. Vết bầm đã giảm nhưng hai mắt mẹ sưng lên vì khóc quá nhiều. Sau khi mẹ tắm xong hai mẹ con ăn cơm, tôi không dám nói câu gì, mẹ cũng vậy, cắm cúi ăn.

Rồi đêm đến, mẹ lại đóng kín cửa phòng rồi ngủ sớm. Tôi không ngủ được, tôi cảm thấy tội lỗi, nghịch tử… Có lẽ mai sẽ lên thành phố sớm, không học nữa thì đi làm, kiếm tiền bằng cách ấy cũng được, sang năm học tiếp, tôi tự nhủ như vậy rồi chìm trong giấc ngủ, có lẽ lúc đó đã 1h sáng… Tôi chìm trong giấc ngủ, tôi mơ thấy mẹ, thấy mẹ đang khóc, tôi dỗ dành mẹ ”Mẹ ơi đừng khóc nữa”… Tôi lại mơ thấy HHTT, toàn những chuyện tinh tinh giấc mơ không rõ nội dung. Rồi lại mơ thấy mẹ quằn quại trong tôi, chú bé trong cô bé nhầy nhụa…

Tôi chợt tỉnh giấc định ngồi dậy thì có sức nặng vô tình đè xuống làm tôi ngạt thở. Trong ánh sáng lờ mờ tôi thấy mẹ nằm trên tôi tự bao giờ. Mẹ không mặc gì, trần trụi trên tôi.
- Mẹ!
- Mẹ ở bên phòng nghe con nói mơ còn bảo mẹ ơi đừng khóc, lại còn nói nhớ cô bé của mẹ nên…
- Mẹ hết giận con chưa? Tôi vừa nói vừa ôm lấy mẹ.
- Làm sao hết được hả con. Số trời đã vậy rồi, khóc lóc cũng có giải quyết được gì đâu. Mẹ chỉ trách bản thân mình thôi.
- Trách gì ạ? Tôi xoa lên mông mẹ.
- Vì mẹ dễ dãi với con…
- Thì bây giờ mẹ cũng đang dễ dãi đấy thôi.

Mẹ véo tai tôi rồi nói nhỏ vào tai rôi như sợ ai nghe thấy:”Ai bảo con mơ còn nói nhớ cô bé chứ”. Tôi xoay người đè mẹ xuống nhìn vào mắt mẹ trong ánh sáng đèn ngủ lờ mờ.
- Không phải tại mẹ đâu, tại con. Tại con lo kiếm tiền quá, tại con muốn nhanh kiếm tiền để lo cho mẹ mà lơ đãng học hành.
- Con ơi, mẹ đâu cần con lo cho mẹ, chỉ cần con học tốt là được rồi.

Mẹ lại ôm chặt tôi rồi lại sụt sịt khóc, tôi lại an ủi mẹ “Mẹ ơi đừng khóc”, mẹ khóc con cũng khóc theo đấy. Mẹ ổm cổ tôi hôn ngấu nghiến như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, nước mắt mẹ đẫm ra cả mặt môi tôi.
- Con cho cô bé của mẹ khóc đi, nhanh lên…

Tôi ngạc nhiên khi thấy mẹ nói thế, mẹ đưa tôi đến hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, lần trước là chủ động banh cô bé ra to hết cỡ, rồi đến bây giờ là chủ động hôn và gạ gẫm tôi. Tôi lột bỏ quần áo xuống, thực ra tôi không cần làm gì cả, cô bé của mẹ đã khóc rồi. Tôi có thể cảm nhận khi mu tôi chạm mu mẹ, long mẹ ươn uớt xuyên vào bụng tôi. Tôi móc tay vào cô bé của mẹ, mẹ ưỡn người lên sau mỗi cú móc của tôi, một, rồi hai ngón, tốc độ móc của tôi nhanh dần đến nỗi mẹ không còn ưỡn người lên được nữa mà nằm gục xuống thở phì phò…
Tay mẹ theo phản xạ cũng túm lấy chú bé của tôi mà xóc, đầu tiên là nhẹ, rồi khi tôi móc cô bé nhanh mẹ cũng theo đó mà xóc nhanh cho chú bé mau lên. Trong bóng tối mờ ảo, hai thân thể trần trụi thoả mãn nhau bằng tay không ngớt, những tiếng rên khe khẽ vang lên…
Tôi cho chú bé vào sâu trong mẹ sau khi nói nhỏ vào tai mẹ “Mẹ banh ra như lần trước đi’. Mẹ cấu vào lưng tôi e thẹn nhưng cũng chiều tôi bằng cách cho hai tay xuống dưới banh ra mời gọi. Tôi cho chú bé vào là khi tôi quên hết mọi thứ, quên đi những mệt mỏi, quên cả kết quả bảo lưu, quên cả HHTT, quên cả người nằm dưới tôi là người mẹ tội nghiệp của tôi. Có lẽ mẹ tôi cũng vậy, khi cô bé mở rộng ra có lẽ mẹ cũng quên mọi thứ, quên đi nỗi đau mẹ vừa trải qua, quên đi những nhọc nhằn, quên cả người nằm trên mẹ bây giờ là tôi, nghịch tử.

Tôi đã quen thuộc với cơ thể mẹ, từng ngõ ngách trong cô bé, từng sợi lông cũng quá quen thuộc, dẫu vậy cảm giác bên mẹ thật khó tả, HHTT có chuyên nghiệp đến nhường nào cũng không thể mang lại cảm giác như thể. Có lẽ vì la tình mẹ con nên như vậy chăng? Hay tại cô bé của mẹ tôi khít quá, hay tại mẹ tôi nhiều nước quá…

Nước của mẹ ra ào ạt, cảm giác như không bao giờ hết, đôi khi tôi nghĩ hay là mẹ cũng xuất tinh, hoặc là cơ thể mẹ khác người khác, vì nước nhờn của mẹ đôi khi chảy dòng dòng từng giọt, ra cả gối, chảy xuống kheo mẹ.
- Con ra bên trong nhé, lâu rồi…

Mẹ không nói gì cả, tức là đồng ý, tôi nghĩ vậy nên cảm thấy thích thú, dập liên tục, hì hục trên bụng mẹ. Chợt nhớ đến HHTT, tôi cũng thực hành mấy kiểu mới với mẹ, mẹ ban đầu còn e dè khó chịu nhưng khi quen rồi thì tự nguỵên làm theo sự chỉ dẫn của tôi, rên khẽ khi tôi đút vào sâu hơn:
- Kiểu gì thế này, ai dạy con? Lạ thế. Mẹ nói trong tiếng thở đứt quãng.
- Mẹ sướng không?
- Sướng ở chỗ đó nhưng đau ở đây. Mẹ đưa tay tôi lên ngực mẹ.
- Sao lại đau ở đây? Tôi hỏi.
- Còn sao nữa, thế gian này có người mẹ nào lại banh hàng ra cho con trai mình hành hạ với đủ tư thế không. Còn chỗ này thì sướng rồi,con người ai chả có cảm xúc.

Tôi cúi xuống hôn lên môi mẹ, liếm vào tai mẹ, mẹ rên to hơn, hai tay đập xuống giường liên tục, hai chân quắp chặt lấy người tôi đu lên, thở dốc.
- Mạnh lên con…

Lại thêm lần nữa tôi ngạc nhiên, có bao giờ mẹ giục tôi như vậy đâu. Mẹ thường chỉ im lặng rồi thẹn thùng chứ không bao giờ mở miệng một lời nào khi nói về chuỵên đó.
- Mẹ bảo gì cơ? Tôi hỏi lại.
Mẹ chợt nhớ ra đã nói hớ nên e thẹn, quay mặt đi. Tôi cầm chú bé cọ sát lên mu mẹ đầy lòng rậm rạp, rồi cầm chú bé đập đập lên mu của mẹ. Mẹ chờ đợi tôi lại cho vào nhưng tôi biết nếu cho vào tôi sẽ nhanh ra, tôi muốn giữ lâu chút nữa bằng cách xoa lên ngực mẹ, hôn khắp cơ thể phía trên của mẹ. Mẹ thấy tôi hoãn binh như thế, mở mắt ra nhìn tôi âu yếm:
- Nhanh lên con, ra đi…
- Bướm mẹ khít lắm, chẳng như…

Tôi lỡ lời nói vậy, tôi định so sánh mẹ với HHTT nhưng chợt nhớ ra liền dừng lại. Mẹ đẩy tôi ra rồi nói.
- Ý con là con còn quan hệ với ai khác mà của người ta không như mẹ?
- Con… con…

Mẹ lại ôm mặt khóc nức nở.
- Không phải vậy mẹ ơi. Mẹ đừng khóc. Tôi ôm mẹ vào lòng trong khi chú bé vẫn ngỏng lên, cô bé vẫn thấm ướt.
- Mà thôi, con còn trẻ, con quan hệ với ai là quyền của con, mẹ làm gì có quyền ngăn cản, mẹ thật tội lỗi khi ghen với con, sao lại thế này chứ? Con quan hệ ngoài thì giữ mình, biết cách bảo vệ mình, bệnh tật nhiều…
- Con có quan hệ với ai đâu, con chỉ có mình mẹ thôi. Ý con là bướm của mẹ chẳng giống với đàn bà có con rồi, khít như gái 20. Tôi nói dối vậy.
- Vậy mà mẹ cứ tưởng, lại đây với mẹ nào…

Mẹ mau nước mắt nhưng cũng mau khô, kéo tôi lại gần, cầm chú bé đút vào cô bé, khít… “Khít hay không cái này cũng chỉ cho mình con, ráng mà giữ” mẹ nói khi chú bé nằm gọn trong mẹ nhầy nhụa. Lần này mẹ chủ động nằm trên tôi, dập như vũ bão, hai bấu vú của mẹ tưng tưng như hai quả bóng bay lủng lẳng. Tôi đưa tay lên giữ lại không cho chúng nhảy nữa. Mẹ không nhún nhảy trên bụng tôi nữa mà ngồi hẳn xuống, day day lên mu tôi sâu thẳm.

Tôi không giữ được nữa, lần đầu tiên xuất vào trong mẹ ở tư thế này, tinh trùng chảy ngược lại ra đầy chú bé và bụng dưới của tôi. Tôi kéo mẹ xuống nằm trên người tôi, xoa xoa lưng mẹ nhẹ nhàng. Mẹ cúi xuống hôn lên trán tôi như cảm ơn tôi rồi cứ nằm im trên tôi, có lẽ mẹ mệt qúa, thiếp trên người tôi từ bao giờ. Tôi cứ để mẹ nằm như vậy, chú bé nhỏ dần trong mẹ tuột ra ngoài… Hai mẹ con trần truồng ôm nhau ngủ…

Ngày mai….

Chap tiếp theo sẽ là:

Chap 13: Âm tính? Dương tính?