CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast
Results 11 to 20 of 22
  1. #11
    Join Date
    May 2004
    Posts
    530

    Default

    Vậy đấy, HHTT đã qua đi nhẹ như cơn gió. Nhiều kỉ niệm, nhiều chuyện để nói nhưng không thể kể hết ở đây. Đúng là “Buồn nhất... không phải là lúc chia tay người yêu. Mà là lúc nhận ra.. người đó chưa từng yêu mình!....” như cái tiêu đề của Chap này vậy.

    Sau này lịch sử sẽ còn lặp lại, cuộc đời của Mongmanhdv lại bị một lần đau như thế, đau gấp ngàn lần HHTT mang lại, chẳng lẽ mọi thứ đều mong manh dễ vỡ vậy sao?

    Mẹ đòi về quê sớm nhưng tôi không muốn mẹ về sớm chút nào. Đơn giản vì tôi như chết đuối vớ được cọc, tôi đang đau khổ thì mẹ đến mang lại niềm vui cho tôi cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi không coi mẹ là công cụ giải toả những nỗi đau, mà tôi xem mẹ như người bạn tri kỉ.
    Trong phòng học tôi luôn nhớ về HHTT nhỏ bé, kể cả khi bên mẹ tôi cũng nhớ về cô ấy. Người ta nói đa tình thì khổ, tôi có lẽ là thế.
    HHTT đã không còn ngồi ở giảng đường nữa, đôi khi vẫn gặp ở đâu đó trong trường nhưng cô ấy chỉ cười khẽ chào tôi coi như chưa quen biết. Tôi nhủ với long mình sẽ quên con người ấy đi.
    Tôi đã từng nghe thằng bạn học chung nói rằng, nó yêu một đứa cùng lớp, nhà con bé đó giàu, còn nó đi xe đạp như tôi. Con bé đó cũng bắt đầu có tình cảm khi thằng này tấn công nhưng một lần hai đứa vô tình dừng xe đèn đỏ gần trường tôi, hoàn cảnh thật trớ trêu khi con bé đó nhìn thấy thằng này đi xe đạp và từ đó nó coi như chưa hề quen biết.
    Khi nghe nó kể thế tôi an ủi nó nhiều, rồi hôm nay đến lượt tôi mắc phải. Có ai trong số mấy người ở đây đã từng lâm vào hoàn cảnh như thế? Đã từng bị bạn gái bỏ rơi vì quá nghèo?

    - Mẹ mua xe máy cho con nhé, tôi hỏi mẹ.
    - Để con tán gái sau vụ HHTT à?
    - Không ạ, để con đi lại cho tiện, đi học them, đi làm them cũng đỡ vất vả. Thỉnh thoảng đi chơi xa với bạn bè cũng đỡ ngại.
    - Mẹ mới trả tiền cho bố mà, làm gì còn tiền.
    - Xe cũ cũng được. Tôi cố nài nỉ.
    - Để mẹ tính.

    Chiều, tôi chở mẹ trên chiếc xe đạp cũ đi siêu thị cho mẹ mua ít đồ về quê. Trên đường về tôi rủ mẹ vào chỗ hôm trước, nơi tôi đã mất nụ hôn đầu với mẹ nhưng mẹ từ chối kêu về nhà.
    - Sao vậy mẹ, mai mẹ về rồi mà, mình vào đó một tí.
    - Thôi để dịp khác, mẹ con mình về thôi.
    - Sao vậy, mẹ không thích à?
    - Không phải, mẹ cũng muốn nhưng mẹ ngại lắm. Toàn người trẻ thôi.
    - Tối thế này có ai biết ai đâu. Mình vào nhé.
    - Không mà. Không có chỗ nào cho mà có thể thoải mái hơn sao?
    - Làm gì có chỗ nào ạ. Tôi trả lời.
    Tôi cũng chưa biết ngoài những chỗ đó ra còn những chỗ nào khác, tôi cũng chưa đi bao giờ, mãi sau này tôi mới biết đến cà phê máy lạnh hay nhà nghỉ.

    - Con buồn quá mẹ à, không phải buồn vì chia tay HHTT mà là cô ấy chưa hề có tình cảm với con.
    - Đó chính là nỗi đau con à. Mẹ cũng từng trải qua mẹ hiểu chứ. Mẹ đã yêu và hy vọng bố con nhiều, vậy mà…
    - Sau này nếu con yêu ai lấy ai con sẽ lấy người như mẹ.
    - Là sao?
    - Cam chịu, nhẫn nhục, hiền lành và xinh đẹp….
    - Mẹ cũng mong có người con dâu tốt, nhưng trước hết con phải lo học tốt đã.
    Tôi và mẹ cứ hàn huyên tâm sự khi trên đường về nhà. Tôi muốn mua xe máy để tiện đi lại cũng như đỡ ngại với bạn bè.
    Mai mẹ về quê rồi, bây giờ mẹ cũng không mặc cảm tội lỗi khi quan hệ cùng tôi nữa dù rằng tôi biết mẹ vẫn day dứt với lương tâm lắm.
    Tôi không dứt ra được mối quan hệ này, quen mùi mẹ rồi, quen cảm giác ấy rồi… Tôi biết mẹ cũng đau long lắm khi tôi yêu người con gái khác. Có ai không đau long khi người mình quan hệ lại đi yêu người khác, dù có là mẹ con đi nữa.
    Nhưng biết làm sao được khi tôi không thể đến với mẹ mãi, cái gì cũng sẽ có điểm dừng của nó.

    Tôi chở mẹ về phòng trọ cũng hơi muộn, còn đêm nay nữa thôi, mai mẹ về rồi. Tôi tự nhủ sẽ quan hệ nốt lần này thôi, rồi sẽ cố gắng học rồi quen người khác, chứ cứ mãi thế này chỉ mình mẹ tôi là khổ. Tôi thì bản năng sinh lí nam dù biết đó là tội lỗi cũng chẳng dễ gì dứt ra.
    Thằng cùng phòng chưa ngủ, nó đang học bài. Tôi bảo nó qua nhà bên ngủ để mẹ tôi ngủ tự nhiên.. Nó ngây ngô rủ tôi qua phòng bên ngủ cùng, không biết được kế hoạch đen tối của tôi. Tôi ậm ừ bảo nó qua trước đi, tôi qua sau nhưng làm sao tôi qua được khi mai đã là ngày mẹ tôi về rồi…
    Ngày mai….
    Mẹ sắp xếp đồ đạc còn tôi đi đánh răng chuẩn bị ngủ. Tôi ôm mẹ từ phía sau khi mẹ ngồi xếp quần áo.
    - Con hư quá. Con làm mẹ nhớ ngày xưa.
    - Ngày xưa nào ạ?
    - Ngày xưa con còn bé cũng hay trèo lên lưng mẹ thế này này…
    Tôi hôn lên tóc mẹ, thoang thoảng mùi thơm quen thuộc. Nhẹ nhàng tôi đè mẹ ra nằm trên người mẹ. Mẹ lấy tay che ngực như vẫn còn e ngại. Tôi cúi xuống hôn lên bờ môi mẹ, ngọt ngào…
    Nụ hôn kết thúc nhưng mẹ tôi vẫn nhắm nghiền mắt như tiếc nuối điều gì… Tôi chỉ muốn cắn nát đôi môi ấy…
    Hai thânthể cuộn tròn vào nhau trong niềm đam mê bất tận. Quần lót, quần đùi, áo ngực tự nhiên theo phản xạ bung ra từ khi nào, còn lại da thịt, còn lại niềm đau…
    Cũng chẳng khó để chú bé tìm đường về nơi xưa cũ…
    Cũng chẳng khó để những dòng nước trào ra…
    Và cũng chẳng khó để cho những cú dập bắt đầu…
    Tôi như sợ mẹ ngày mai về mất nên mãnh liệt như lần đầu gặp gỡ. Mẹ cũng lo sợ điều gì đó nên hưởng ứng mãnh liệt theo…
    Môi trong môi, ngực trong ngực, và chú bé trong cô bé đẫm nước rơi…
    Tôi chỉ muốn quan hệ với mẹ ở tư thế này tại thời điểm này, tư thế truyền thống ấy. Vì tư thế này giúp cơ thể chạm nhau nhiều nhất, và những nụ hôn không rời…
    Mẹ tôi như điên dại cào cấu lưng trần của tôi, xoa đầu tôi lien tục. Còn tôi, từ môi cho đến ngực không chỗ nào không để lại dấu vết trên ấy. Mẹ nức nở như đứa trẻ lên ba, mẹ không sụt sịt khóc vì tội lỗi như trước đây mà khóc thành tiếng nhỏ, mẹ lên thiên đàng…
    Tôi dừng lại, nhìn mẹ ấu yếm:
    - Hay là con không lấy vợ mà ở với mẹ nhé.
    - Con có sao không vậy? Làm sao con có thể nói thế?
    - Con sợ yêu người như HHTT lắm rồi, chẳng ai yêu con bằng mẹ…
    - Nhưng dù sao con cũng không được nói thế. Mẹ vẫn là mẹ của con. Con còn sinh cháu cho mẹ nữa chứ.
    - Mẹ cũng có thể sinh em bé mà.
    - Trời, con tôi điên thật rồi.
    Nói rồi mẹ tôi kéo tôi lại gần để chim tôi vào sâu trong mẹ hơn như muốn nói rằng không nói đến vấn đề đó nữa.
    Tôi nằm xuống để mẹ nằm lên tôi, cũng kiểu truyền thống nhưng là ngược lại. Nước nhờn của mẹ chảy ướt đẫm chim tôi khi ở tư thế này…
    Mẹ tôi chủ động dập xuống, hai tay chống lên ngực tôi. Tôi nhìn rõ bướm mẹ ra vào chim tôi một cách thành thạo. Mẹ nhắm nghiền mắt như thể đang bay bổng nơi nào… Tôi bóp ngực mẹ đang lủng lẳng trước mặt tôi, căng cứng và to lớn. Đôi khi tôi bóp mông mẹ thật mạnh hoặc kéo eo mẹ để giúp mẹ nhẹ nhàng hơn.
    Mẹ nằm ẹp lên người tôi sau một hồi nhún nhảy, mẹ không đủ sức để dập nhiều như tôi. Tôi xoa lưng mẹ như ru mẹ ngủ, nhẹ nhàng…
    Mẹ thở khẽ trên người tôi, tôi cứ để mẹ hưởng thụ giây phút ấy, giây phút ngắn ngủi…
    - Con cho vào trong nhé, lâu rồi. Tôi hỏi nhẹ vào tai mẹ.
    - Không, mẹ giãy nảy lên.
    - Nếu con không lấy vợ mà ở với mẹ có được không?
    - Không!
    - Nhưng con cứ thích vậy đấy.
    - Chẳng biết bố con thế nào, đàn ông cặp bồ rồi cũng về với gia đình.
    - Lúc đó mẹ có chấp nhận bố không?
    - Làm sao mẹ chấp nhận được nhưng…
    - Nhưng sao? Tôi tò mò…
    - Về già mẹ cũng cần người chăm sóc, dù hận bố nhưng nếu bố quay về…
    - Con ở cùng mẹ mà, cả vợ con nữa, tôi ngây ngô!
    - Các con có cuộc sống riêng, con chăm cha không bằng bà chăm ông. Con biết mà.
    Nãy giờ nói chuyện làm chim tôi nhỏ dần trong mẹ. Tôi lật ngửa mẹ lại, day day trong bướm mẹ nhằm tìm laị cảm hứng đã mất. Mẹ hiểu ý lấy tay xoa xoa lên chú bé dính nước nhờn của mẹ, chẳng mấy chốc lại như ban đầu, sẵn sang chờ đợi.
    Tôi đưa hai chân mẹ lên vai, banh hai mép cô bé của mẹ ra ngắm nghía một lúc mới cho vào.
    - Con nhìn gì thế? Cho vào đi, mẹ ngại quá.
    - Con chỉ thắc mắc là chỗ đó nhỏ và khít thế này sao lại có thể sinh ra được.
    - Thôi, bận tâm làm gì, mẹ giục.
    Tôi hì hục trên bụng mẹ, đâm những cú như trời giáng vào bướm mẹ. Lông mẹ bết lại từng mảng, hai mép bướm mẹ sưng mộng lên, đỏ au.
    Mẹ rên khẽ mỗi khi tôi rút ra đút vào, tôi khom lưng xuống ấn vào sâu nhất có thể, chỉ là những khoảng trống bao la… Chỉ là khoảng trống bao la sao lại mang lại cảm giác tuyệt vời như vậy chứ. Tôi tự nhủ.
    Tôi ra trên người mẹ, từng mảng tinh trùng đục đục. Nằm bên mẹ thở dài, lấy tay xoa xoa những mảng tinh trùng ấy trên bụng mẹ. Mẹ nhắm nghiền mắt như để cảm nhận những dòng tinh trùng nóng ấy của tôi…

    - Giá như cho vào trong có phải thích không. Tôi nói với mẹ.
    - Mẹ cũng muốn của con ở trong mẹ, nhưng mẹ nhạy lắm, lại phải uống thuốc… Mệt mỏi.
    - Con ước sẽ có lúc được vào sâu trong mẹ.
    - Như thế mẹ sẽ phải uống thuốc tránh thai hang ngày. Chỉ có vợ chồng mới như thế.
    - Mai mẹ về rồi, con sẽ nhớ mẹ lắm.
    - Thôi ngủ đi con….

    Tôi chở mẹ ra bến xe mà lòngnhư trĩu nặng, nhà có hai mẹ con mà hai ngả hai nơi. Giá như tôi có thể đưa mẹ lên ở cùng…
    Mẹ cũng có vẻ buồn buồn, tội lỗi… Sex như một thứ thuốc mê cuốn vào rồi khó dứt ra quá, tôi biết đó là tội lỗi, tôi biết đó là nghịch tử nhưng…
    Nhưng sao tôi không dứt ra được. Có lẽ tôi bị ảnh hưởng tâm lý khi mẹ tôi thường thay quần áo trước mặt tôi, và cũng tại mẹ vì quá yêu tôi nên… Mẹ chỉ có mình tôi… Cuộc đời mẹ chịu nhiều mất mát…
    Mẹ vẫn trẻ đẹp như xưa nhưng khuôn mặt mẹ đã không còn vô tư như xưa nữa. Còn tôi, tôi cũng không còn là đứa trẻ vô tư như ngày nào. Tôi đã trở thành người đàn ông, đã từng nếm trải cảm giác yêu thương xác thịt, mùi vị đàn bà, và người đàn bà ấy lại là mẹ tôi, nghịch cảnh…
    Tôi nắm tay mẹ thật lâu khi chờ xe lăn bánh. Giá như không có người chắc tôi đã đặt lên mẹ nụ hôn tạm biệt, và biết đâu đó tôi lại chạm vào cô bé của mẹ…

    Tôi đi lang thang trên con đường thành phố hoa lệ, chợt nhớ đến HHTT, mối tình câm lặng, câm lặng vì nó chưa được thốt thành lời yêu vậy mà mãi mãi câm nín…
    Tôi không trách cô ấy, mỗi người có cuộc sống riêng, lựa chọn riêng…

    Tôi trở lên ít nói hơn, nhạy cảm hơn từ khi chia tay cô ấy… Tôi không còn tin vào tình yêu lãng mạn với những dòng thơ ấy nữa. Tôi tin vào cái gọi là sức mạnh đồng tiền…
    Nhưng dù thế nào, cảm giác thi sĩ trong tôi vẫn còn nguyên chưa chết hẳn. Nó vẫn âm ỉ cháy trong tôi…

    Tôi bắt đầu hư hỏng từ khi nào cũng không nhớ nữa, tôi lao theo những cuộc vui trong rượu chè gái gú. Tôi gọi tên mẹ trong niềm đam mê bất tận… Thanh thản ư?

    Tại cái lũ bạn thành phố nhà giàu đã biến tôi thành kẻ mất dạy, tôi không trách chúng, trách bản than mình không kiên định…
    Tôi nhớ lần đầu bọn nó rủ tôi đi matxa, cái việc mà tôi ghét cay ghét ghét đắng. Tôi chiều chiều đạp xe qua những con đường tràn ngập quán matxa ấy với những em chân dài váy ngắn lả lơi mời gọi, tôi thậm chí còn không dám nhìn, có thể mọi người không tin nhưng tôi thề đấy, đó là sự thật.
    Tôi không dám nhìn vào nơi đó, khinh bỉ khi thấy lũ dâm đãng đang ngồi chờ khách.
    Trong một lần say rượu vào ngày cuối tuần, tôi hiểu cảm giác matxa là như nào, tôi chẳng nhớ gì ngoài căn phòng nhỏ che riđô với chiếc giường một đầy mùi thể xác. Tiếp tôi là cô gái còn trẻ nhưng khuôn mặt đầy nhưng kinh nghiệm.
    Tôi còn không dám cửi áo quần như nào, để vào đâu và phải làm gì trong cái lần đầu ấy…
    Nhục nhã…
    Xoa lưng tôi một lát là đến những chỗ nhạy cảm trên cơ thể non nớt của tôi. Cô ta mặc váy ngắn cũn cỡn, nhìn rõ cả hang họ.
    - Anh có thư giãn không anh?
    Trời ạ, thư giãn là cái gì tôi chưa hề nghe thấy trước đó… Tôi gật đại cho rồi, và thế là tôi đã biết thư giãn là gì. Thư giãn là cái àm người ta dung tay, dung miệng để cho chú bé tội nghiệp của tôi ra. Tôi chẳng làm gì ngoài việc nằm im cho người ta “thư giãn”.
    Chú bé của tôi được bôi một chất keo nhờn gì đó cho nó có cảm giác, người ta bảo thế, tôi tự nhiên lại nhớ đến mẹ, nước nhiều…
    Tội lỗi…
    Giờ đi đâu cũng thấy “Tẩm quất thư giãn” nhưng có lẽ chỉ có mấy ông con trai biết chứ chị em phụ nữ có lẽ không hay.
    Tôi ra nhiều quá, người ta lấy khăn lau cho tôi, nhẹ nhàng…
    Phòng bên là những tiếng cười, nhữg tiếng rên của mấy thằng bạn tôi đang thoả thích…
    Tôi từ chối tắm hơi cùng người ta, tôi sợ quá, chưa quen cảm giác với người lạ như thế…
    Tiền bo… Tiền bo tuỳ ý nhưng ít quá là chửi. Mẹ, lũ mất dạy…

    Đấy, lần đầu với người lạ của tôi là thế đấy, tôi không dứt ra được. Tôi chìm trong đam mê cảm giác lạ, bắt đầu săn tìm gái để thoả mãn cái nhục dục thấp hèn ấy…

    Tại ai? Tại tôi không giữ được mình?
    Hay tại sinh lý tôi quá cao?
    Hay tại tôi ham của lạ lúc mới lớn?
    Hay tại mẹ tôi mà tôi như thế?

    Tôi lại nhớ đến HHTT với bài thơ ấy, con người ấy…


    Đi tìm hoài niệm cũ
    (Tặng HHTT)

    Em cứ đến rồi ra đi lặng lẽ
    Giọt mưa buồn khe khẽ rơi rơi
    Mưa buồn rơi hay nước mắt tôi rơi
    Em chẳng biết chỉ một mình tôi biết

    Em ở đâu giữa khoảng trời cách biệt
    Phương trời nào che dấu bóng em tôi
    Để rồi khi gió lạnh thổi trên đồi
    Tôi lê bước đi tìm hoài niệm cũ

    Hoa đẹp ngày xưa giờ đã có chủ
    Em theo người bỏ lại những ngày xưa
    Để bây giờ lặng lẽ bước dưới mưa
    Một chàng ngốc đi tìm loài hoa dại…


    Bài thơ còn dài nhưng….


    Hồi sau viết tiếp…


    Rồi tôi sẽ chìm đắm trong thú vui bệnh hoạn ấy đến bao giờ?
    Rồi điều gì sẽ xảy ra khi trong hoàn cảnh nhơ nhuốc ấy lại hé lộ nghịch cảnh?
    Liệu tôi có gặp lại HHTT trong hoàn cảnh khác
    Liệu mọi thứ có dừng lại theo ý muốn hay tiếp tục với những nỗi đau không ngớt?
    Liệu cuộc đời tôi có đúng là mong manh dễ vỡ…


    Nhứ mong manh đều dễ vỡ…?
    Ngươi nên nhẹ gót qua đò
    Đừng sầu, đừng tủi, đắn đo uổng đời.
    Trăm năm vật đổi sao dời,
    Nào ai tránh được gọi mời ra đi.
    Dương trần mê muội nhiều khi
    Những là khóc kể ích gì cho ngươi.

  2. #12
    Join Date
    May 2004
    Posts
    530

    Default

    Tôi kinh tởm mấy trò “thư giãn” ấy đến mấy ngày sau. Mấy thằng nhà giàu bàn tán về chuỵên đó như một chiến tích.
    - Mày có kiểm hang không? Hô hô…
    - Tao chỉ nằm im, ngại lắm.
    - Thằng ngu, mất tiền mà lại không làm gì. Cả bọn cười ồ khi tôi nói vậy.

    Bọn chúng ngồi kể chi tiết từng hành động, rồi liệt kê những quán matxa cho làm đến Z. Tôi chỉ ậm ừ lắng nghe. Có lẽ bọn nó chưa được cảm giác quan hệ xác thịt yêu thương nên tò mò như thế. Còn tôi, tôi đã hiểu thế nào là mùi đàn bà, hiểu thế nào là cảm giác quan hệ xác thịt.
    Tôi nghe bọn nó kể mà lòng thấy nhớ mẹ quá, chẳng hiểu sao tôi không nhớ HHTT nữa, chỉ nhớ mẹ tôi nhiều, kể cả khi không có chuyện đó tôi vẫn nhớ mẹ da diết.
    Tôi vẫn đi qua những con phố với những quán đèn mờ, với những em chân dài váy ngắn chờ đợi nhưng tôi không đủ can đảm vào những nơi đó một mình. Chẳng lẽ lại đi xe đạp vào những nơi đó?
    Tôi cũng không có nhiều tiền, nói thật mỗi lần tiêu gì quá tay tôi đều nhịn đói hoặc ăn mì tôm để bù lại…
    Tôi nhớ có những khi trong người không còn xu nào, phải nhịn ăn sáng đi làm. Tôi cũng không dám điện thoại về nhà xin tiền mẹ nhiều nữa, vì mẹ cũng còn nhiều khoản khác phải lo…
    Tôi cứ nhớ đến quán tẩm quất ấy mà trong lòng bứt rứt, tôi đã định vào mấy lần rồi lại thôi..
    Rồi tôi lại lạc lối trong niềm đam mê ấy, tính tôi là thế, đã muốn thì phải làm bằng được, xong rồi thôi. Tôi cầm tiền lương dạy thêm trong tay đi vào quán cũ ấy, lần đầu… một mình…

    Tiếp tôi hôm ấy là một cô gái miền Tây còn rất trẻ, giọng nói ngọt ngào như mía lùi làm tim tôi như nóng chảy, đôi tay khéo léo nhẹ nhàng làm những mảng thịt trên cơ thể tôi như tan vỡ…
    Trên cơ thể tôi chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót nhỏ bé, đủ để che đi chú bé của tôi. Cô bé ấy cố tình động chạm vào chỗ ấy, đầu tiên thì còn ngại ngùng, chạm nhẹ; rồi sau đó thì mạnh dạn hơn, thò cả tay vào quần lót mà xoa bóp chim tôi. Rồi khi đã quen rồi thì chiếc quần lót ấy cũng không còn trên người tôi nữa.
    - Thư giãn anh nhé…

    Lại thư giãn, tôi bắt đầu quen hai từ đó rồi. Cảm giác được người lạ “thư giãn” cũng là một thử nghiệm mới, tôi như đờ người ra để cho người ta hành hạ chú bé tội nghiệp của tôi. Chợt nhớ đến lời thằng bạn, nó bảo đi matxa mà không làm gì là ngu nên tôi cũng chủ động đưa tay ra xoa ngực cô bé ấy. Thấy không có phản ứng gì, tôi thò tay vào quần lót cô bé đó mà sờ nắn.
    - Ở trên thôi anh, bên dưới thì mất tiền đấy. Cô bé gạt tay tôi ra.

    Tôi cứ sờ vì tôi muốn biết cảm giác khác với mẹ tôi mang lại. Tự nhiên tôi nhớ cô bé của mẹ tôi quá, nó không khô khan và nhỏ như vậy. Dù tôi có ngoáy thế nào, cũng chẳng ra được là bao nhiêu. Tự nhiên tôi thấy nản quá, chẳng muốn sờ vào cái đó nữa.
    Cô bé ngậm chặt chim tôi mà mút. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác như thế, lần trước so có hơi men và còn run sợ nên chưa cảm nhận hết. Tôi nhắm nghiền mắt để hương thủ cảm giác lạ lung ấy. Cô bé đó mút chú bé của tôi một cách say sưa, điêu luyện. Bờ môi mỏng manh của cô ta ngậm chặt lấy chim tôi nuốt sâu vào cảm giác như chim tôi chui tuột vào cổ họng ấy. Lưỡi cô ta đá qua đá lại trên đầu khất làm tim tôi như ngừng đập. Tôi dừng hẳn việc khám phá cơ thể cô ta để tận hưởng cảm giác ấy.
    Khi tôi giật giật gần xuất tinh cô ta dùng tay sóc mạnh liên tục chẳng hề thương tiếc chú bé của tôi. Tôi xuất nhiều quá, cô ta lấy khăn chặn lại sợ nó bay lung tung ra nền nhà, trên giường.
    Tôi nằm thở phì phò còn cô ta thì vội vàng chỉnh sửa quần áo giục tôi nhanh dậy làm thủ tục trả phòng. Khốn nạn thế đấy, mới sướng xong một tí chưa kịp hoàn hồn tận hưởng thì đã phải xách dép ra về.
    Tôi bo cho cô ta một chút, gọi là công “thư giãn”. Matxa xong mà chẳng thấy khoẻ người tí nào, lại còn thấy mệt thêm…

    Từ đó, cứ mỗi lần có tiền tôi lại đi “thư giãn”. Tôi như con nghiện lao vào cuộc chơi đầy đam mê nhục dục. Có lần thì tôi đi cùng bạn, có lần thì tôi đi một mình, thường là tôi đi một mình sau những ngày căng thẳng.
    Tôi không đến một quán quen thuộc nữa, tôi muốn tìm cảm giác mới ở những quán mới, những con người phục vụ mới…
    Nhưng ở đâu tôi cũng không được đi tới Z, chỉ dừng lại ở cảm giác khám phá và tận hưởng. Tôi đôi khi thấy mình có lỗi với mẹ, tôi muốn dứt ra mà không được. Nó như liều thuốc nghiện liều cao mà tôi không thể nào buông ra được. Đi một lần, rồi lại muốn lần hai…

    Đã bao lần muốn dừng lại, rồi lại hứa rồi lại thất hứa…

    Tôi khi tôi hận bản than mình vô cùng, tôi từng thề rằng sẽ dừng lại nhưng rồi…
    Nhưng rồi khi đi qua những quán ấy với những em chân dài vẫy gọi, tôi lại buông lơi…
    Nhưng rồi khi bạn bè rủ rê, mấy đứa bạn nhà thành phố níu kéo, tôi lại sa ngã…
    Tôi như lún sâu vào những thú đam mê ấy không dứt ra được. Tôi xem việc đến mỗi quán ấy, mỗi con người phục vụ ấy như một chiến tích mà mình chinh phục được.

    Thường thì các quán matxa ấy không cho làm tới bến, đã nhiều lần tôi gạ gẫm thử nhưng các cô gái đều không đồng ý, họ nói sợ chủ đuổi việc, sợ bệnh tật vì không có bcs..
    Cũng đúng thôi….

    Các cô gái matxa ấy cho tôi số điện thoại, bảo muốn quan hệ tới Z thì alô, chọn thời gian điạ điểm thích hợp sẽ đến. Tôi ghi chép lại không biết bao nhiêu số điện thoại, nhưng chưa gọi điện bao giờ. Một phần vì tôi chưa có điện thoại, một phần vì chi phí của họ cũng cao so với thu nhập của tôi.
    Cũng có nhiều em xinh đẹp xin số điện thoại hoài mà không cho, có lẽ vì thấy tôi nghèo nghèo quá hoặc cũng có thể vì một lý do nào đó…

    Danh sách điện thoại ngày một dài đến nỗi tôi không còn muốn lưu lại nữa, tôi giảm dần việc đến những quán matxa ấy mà chuỷên sáng một kiểu khác, café đèn mờ…

    Tôi là người có tính tò mò, đã không biết thì thôi, biết rồi thì phải biết cho rõ ngọn ngành. Mấy thằng bạn nói ở ngoại ô có nhiều quán café đèn mờ lắm, tôi cũng theo bước chúng nó đi tìm cảm giác mới lạ, cũng chán với cảnh nằm cho người ta thủ dâm thư giãn cho mình lắm rồi.

    Café đèn mờ đúng nghĩa là đèn mờ vì xung quanh mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo. Tôi còn chẳng nhìn rõ lần đầu tiếp bọn tôi hôm đó là gái bao nhiêu tuổi. Giọng nói thì trẻ nhưng biết đâu đã là gái U40.
    Tôi chỉ nhìn thấy ngực và đùi màu trằng mờ, còn lại mọi thứ đều tối tối.
    - Các anh đi mấy người ạ? Các anh dùnggì?
    - Cho anh caffe sữa đi, bọn anh 4 người.
    - Vậy em kêu các em ra phục vụ các anh nhé.

    Vừa dứt lời là 4 chú chim thiên nga từ đâu ùa ra, líu lo như đã quen từ lâu lắm.
    - Ui, anh zai à, lâu ngày quá à.
    Mẹ tổ, đến lần đầu mà cứ như là khách quen không bằng, mà có là khách quen cũng không dễ nhận ra ở hoàn cảnh này. Tối quá. Chỉ có quầy thanh toán ngay lối vào là còn có đèn leo lét, còn lại thì mọi thứ đều mong manh…

    Các em ngồi sát lại gần bên tôi, lả lơi như bạn tri kỉ từ lâu lắm, đầu tiên là những câu chuyện trên trời dưới biển, sau đó là những động chạm cơ thể… Những tiếng cười khách khách khoái chí của khách tìm hoa, những tiếng “đừng anh, kìa anh…” ngọt ngào nhỏ nhẹ của những bàn xung quanh làm tôi kích thích như muốn vỡ tung ***g ngực..
    Khác với quán matxa tôi đã từng qua, các cô gái ở đây mạnh dạn hơn nhiều, họ mặc váy ngắn cũn cỡn, không động chạm đến cơ thể tôi nhưng chủ động để tôi tự tìm hiểu cơ thể họ.
    Café được bê ra, nói thật tôi chẳng biết café này ngon hay không, họ làm bằng gì, pha chế ra sao tôi cũng không rõ, vì mọi thứ lờ mờ… Thậm chí khi bê café ra nhân viên phục vụ còn phải bật lửa lên loe loé, nếu không thì đặt nhầm lên đùi tôi mất, tôi tự nhủ.

    - Các anh có muốn tới bến không? Cô bé hỏi tôi khi tôi đã khám phá cơ thể cô ta một lúc, đủ để nước nhờn cô ta tiết ra một ít ,chỉ một ít gọi là..
    - Là sao? Tôi ngây ngô hỏi.
    - Đồ quỷ nè, biết mà còn hỏi nữa.. Cô bé bên cạnh nhanh nhảu.
    - Ở ngay đây à, tôi lờ mờ hiểu ra.
    - Hic, anh liều thế, muốn tìm cảm giác lại à? Vô kia đi, em chiều…
    - Nhưng anh muốn ở đây cơ, thằng bạn tôi lém lỉnh.
    - Ở đây thì bất tiện lắm, anh thích thì vào kia..
    Tôi đặt cốc café đắng ngắt xuống bàn, cô tay dắt tay tôi vào nơi ấy, cái nơi tội lỗi bắt đầu…
    Đi xuyên qua khu vườn một chút là đến một nơi nhà trọ tạm bợ. Các căn phòng nhỏ bé tưởng chừng không nhỏ hơn nữa, căn phòng ấy ám ảnh tôi đến cùng cực, nó nhơ nhớp đến kinh khủng. Bao cao su còn dính tinh trùng nằm dầy lối đi, rơi cả ra sàn nhà, cả những chiếc băng vệ sinh đẫm máu đỏ au còn nằm chỏng trơ trong cái thùng rác nho nhỏ, lại có cả kim tiêm và tàn thuốc lá…
    Tôi muốn ói quá…
    Điều mà tôi kinh khủng nhất là giọng ngọt ngào vừa nãy không phải là của cô gái trẻ trung như thiên nga mà tôi hình dung, mà thay vào đó là khuôn mặt của mọt bà già chừng hơn 40 tuổi.
    Nhìn mặt tôi còn non choẹt, bà ta đổi cách xưng hô, gọi tôi là em…
    Còn một điều nữa, các phòng chỉ được ngăn bằng tấm ri đô mỏng manh, kéo hờ, các tiếng rên xiết làm tôi không thể nào tập trung được khi gặp hoàn cảnh như thế…
    Tôi định quay ra nhưng bà ấy nắm tay tôi bảo chưa được ra, chưa hết giờ…
    Ngoài hành lang tiếng bước chân ra vào nhộn nhịp, tiếng chửi rủa, đèo xíu không ngớt, cả những tiếng khạc nhổ, tiếng vỗ mông nhau đen đét…
    - Sao chưa được ra hả chị? Em không quen ở điều kiện như này.
    - Bà chủ quy định rồi, không chơi cũng không được ra sớm, không chơi cũng phải trả tiền..
    - Mỗi ngày chị tiếp bao nhiêu khách.
    - Tuỳ. Giọng bất cần.
    - Nhưng sao không xây phòng cho đàng hoàng, em nhìn mà kinh quá.
    - Chạy công an như gì, có cố định đâu mà cần phòng đẹp. Vào đây rồi nhắm mắt nhắm mũi mà chơi chứ để ý làm gì.
    Chị ta vừa nói vừa móc dưới chiếu lên một bao thuốc, châm lửa và phì phèo. Khói thuốc bay làm mờ đi khuôn mặt dạn dày sương gió ấy, những vết nhăn, vết chân chim…
    Phòng bên cạnh tôi có lẽ là của một gã thợ hồ nào đó đang quan hệ với một cô gái café đèn mờ:
    - Anh bẩn quá à, toàn mùi vôi vữa. Tiếng cô gái lanh lảnh.
    - Ânh sướng quá…
    Tôi nghe rõ cả những tiếng cơ thể họ chạm và nhau, tiếng nhóp nhép và cả tiếng rên xiết. Họ chẳng biết ngại là gì. Ngay cả cô gái U40 của tôi cũng chẳng để ý đến điều đó, đăm chiêu với những làn khói bay bay…
    Giờ tôi mới để ý chị ta, khuôn mặt gìa dặn nhưng chét lên một lớp phấn dày, cố gắng che đi điểm nhấn của thời gian nhưng vẫn lộ ra nhiều. Chị ta có dáng người đẹp, ngực to, chỉ kéo lại được hai điểm ấy, còn lại thì…
    - Sao cậu không chơi, mất tiền rồi thì cố mà chơi chứ. Mất tiền mua dâm phải đâm cho thủng, cậu không nghe câu đó bao giờ à?
    - Em ít quan hệ nên chưa quen, dù bây giờ có quan hệ cũng không lên được.
    - Tôi biết mà, mấy cậu choai choai mới lớn ban đầu cũng thế, ham cho lắm vào rồi hư hỏng.
    - Chị kiếm được nhiều chứ?
    - Bao nhiêu cho đủ, tiền son phấn, tiền thuốc cũng hết rồi. Tôi cũng gìa rồi, cậu mới đến nên chưa biết chọn chứ, khách quen có mấy ai chọn tôi.
    Chị ta có vẻ thành thật mang nét gì đó quê mùa, và qua câu chuỵên tôi biết được thêm rằng khách có thể lựa chọn gái phù hợp với mình. Nếu lần sau đến nơi này nữa, tôi nhất định sẽ chọn em xinh đẹp hơn.

    Chị dắt tôi ra bàn ngồi ban đầu, để lại tôi ngồi một mình chờ đợi những người khác, bọn nó chưa ra. Bây giờ tôi mới có thời gian nhìn xung quanh nơi này. Đó là một quán café vườn theo đúng nghĩa, các bàn được sắp xếp ở dưới những tán cây. Chẳng có đôi tình nhân nào vào nơi này, nơi này có lẽ chỉ dành cho các ông con trai tìm của lạ như tôi hoặc là các đôi cặp bồ tìm đến…
    Tiếng cười nói õng ẹo, tiếng rên khe khẽ, cả những tiếng nhục dục làm tôi có cảm giác như đây là một cái nhà thổ thu nhỏ…
    Các bạn tôi ra từng người một, thằng nào cũng mệt phờ sau một hồi giao hoan…
    - Cảm giác thế nào? Một thằng hất hàm hỏi tôi.
    - Kinh quá, giọng thì trẻ mà tuổi thì cao, tao chịu! Tôi nói.
    - Ngu, kệ mẹ nó cứ, mất tiền thì cứ chơi cho đã, nhiều khi mấy bà già ấy chơi còn sướng hơn.

    Tôi ra về mà trong lòng đầy suy nghĩ, tôi nghĩ đến nơi đó, cái nơi nhơ nhớp ấy…
    Giá tiền café thì không rẻ chút nào, có lẽ không hợp với một thằng nhà quê như tôi nhưng sao tôi vẫn muốn đến nữa.
    Và tôi còn đến nhiều lần nữa…. Còn những niềm đau…

    Mẹ tôi gọi về nói rằng đã mua xe máy cho tôi. Tôi thương mẹ quá, tiền mẹ không nhiều, vậy mà… Tôi cũng cần có xe để đi lại, tôi chán cảnh đi xe đạp lắm rồi…
    Tôi về nhà vào ngày cuối tuần, về để mang xe lên.
    Mẹ cười thật tươi khi thấy tôi từ xa đi vào. Mẹ rạng ngời hạnh phúc như đứa trẻ như được mẹ đi chợ về mua quà…
    Tôi ôm chầm lấy mẹ khi cánh cổng vừa khép lại, “con nhớ mẹ quá”…….
    Mẹ gục đầu vào ngực tôi như cô gái hờn trách người yêu lâu ngày không gặp…
    Tự nhiên tôi nhớ đến chị U40 ở quán đèn mờ ấy. Cũng chạc tuổi mẹ tôi nhưng già hơn mẹ tôi nhiều quá…

    - Không ngờ mẹ mua xe cho con đấy. Tôi háo hức…
    - Có bác hang xóm bán xe cũ nên mẹ mua cho con, xe cũ nhưng quan trọng là có phương tiện đi lại.
    Tôi nhìn chiếc xe mà lòng đầy nghi ngại, nó xấu quá mức tưởng tưởng của tôi. Nó chỉ là chiếc xe cup 50 xấu xí… Tôi cứ nghĩ ít nhất cũng phải là chiếc dream như mơ, như người tình trong mộng hay chiếc Wave lượn sóng những buổi chiều…
    Mẹ hình như hiểu tôi suy nghĩ gì nên nắm tay tôi an ủi:
    - Xe đi tốt là được rồi, sau này ra trường có tiền con mua cái khác tốt hơn.
    - Vâng, cảm ơn mẹ nhé!
    - Con đi tắm rửa rồi ăn cơm đi, đói rồi còn gì.
    - Chiều con chở mẹ đi chơi bằng chiếc xe này nhé, thử xem thế nào.
    Mẹ lon ton xuống bếp dọn đồ, tôi thay quần áo…
    Tự nhiên tôi thấy thương mẹ quá, kẻ nghịch tử này mãi mãi chỉ là niềm đau…
    Mẹ ríu rít bên tôi trong suốt cả bữa ăn, mẹ vui quá nên thế. Tôi chỉ im lặng, tôi thấy mình có lỗi.
    - HHTT thế nào, còn gặp nó không?
    - Không mẹ à.
    - Không đến được với nhau thì làm bạn cũng được mà…
    - Con không bao giờ tha thứ cho người đã bỏ rơi con, lừa dối con.
    - Đồ ích kỉ, mẹ gõ và đầu tôi…
    Tôi để ý là mẹ không ngủ ở phòng bố mẹ nữa, đồ đạc của bố cũng không còn, cả chiếc ảnh cưới cũng để đâu không rõ.
    - Mẹ ngủ ở giường con à? Sao không ngủ bên kia?
    - Mẹ không thích, mẹ quen ngủ bên này rồi, kể cả khi con không ở nhà.
    Tôi bế mẹ từ nhà bếp vào trong phòng tôi, mẹ giãy giụa “ thả mẹ ra, thả mẹ xuống” nhưng tôi cứ bế mẹ trên đôi tay lực lưỡng đầy sức sống.
    - Con nhớ mẹ quá, tôi đặt mẹ xuống giường rồi nói.
    - Con lớn thật rồi, Mẹ vuốt má tôi rồi nói.

    Tôi đặt lên môi mẹ một nụ hôn, nụ hôn vụng dại, nụ hôn ngỡ ngàng ngọt ngào tội lỗi…





    Rồi tôi sẽ chìm đắm trong thú vui bệnh hoạn ấy đến bao giờ?
    Rồi điều gì sẽ xảy ra khi trong hoàn cảnh nhơ nhuốc ấy lại hé lộ nghịch cảnh?
    Liệu tôi có gặp lại HHTT trong hoàn cảnh khác?
    Điều gì sẽ xảy ra khi mongmanhdv siêu lòng trước một gái gọi?
    Liệu mẹ có tha thứ cho những mong manh dễ vỡ ấy?

    Những thứ mong manh đều dễ vỡ…?

    Hồi sau sẽ rõ.
    Ngươi nên nhẹ gót qua đò
    Đừng sầu, đừng tủi, đắn đo uổng đời.
    Trăm năm vật đổi sao dời,
    Nào ai tránh được gọi mời ra đi.
    Dương trần mê muội nhiều khi
    Những là khóc kể ích gì cho ngươi.

  3. #13
    Join Date
    May 2004
    Posts
    530

    Default

    Tôi nhìn chiếc xe cũ mẹ mua cho tôi mà trong lòngkhông vui cho lắm. Vui sao được khi đó chỉ là chiếc xe cũ, không hào nhoáng như tôi mong đợi. Dù sao có phương tiện đi lại cũng là tốt rồi, tôi tự nhủ để an ủi long mình như thế.
    Chiều, tôi lấy xe mang ra sân rửa, lau chùi cẩn thận như một báu vật, cảm giác lần đầu có chiếc xe của riêng mình khiến lòng tôi lâng lâng vui sướng.
    Tôi chạy một vòng thử xe qua những con đường cũ, những con đường đã gắn với tuổi thơ của tôi.
    Tôi như hoà mình vào không gian bao la mà quên đi mọi thứ, quên ký ức chẳng lấy làm gì vui vừa mới xảy ra với HHT và những thú vui lạc lối ấy…
    Trở lại ngôi nhà sau một thời gian học hành, mọi thứ vẫn như xưa, từng nơi, từng chỗ, từng vật dụng như gắn bó với tôi, tự nhiên thấy yêu ngôi nhà than thương ấy quá…

    Tối, tôi nằm trên đùi mẹ xem ti vi trong phòng tôi. Mẹ xoa đầu tôi như đứa trẻ, tôi nũng nịu rúc đầu vào người mẹ như xưa…
    - Con nhớ ngày xưa quá.
    - Có gì mà nhớ.
    - Nhớ chứ, buổi tối con thường nằm trên đùi mẹ thế này mà ngủ từ bao giờ không biết.
    - Con vẫn nhớ cơ à. Mới đó mà đã lớn thế này rồi. Thể nào mẹ đã già đi nhiều.
    - Mẹ trẻ mà.
    Tôi luồn tay vào tí mẹ rờ rờ như ngày còn bé “lại bắt đầu rồi đấy” mẹ tủm tỉm…
    Tôi với tay lấy chiếc điều khiển tắt ti vi đi rồi đè mẹ xuống giường. Hôn lên bờ môi mẹ nhẹ nhàng, hai tay tôi không ngừng xoa bóp vú mẹ qua chiếc váy ngủ mỏng manh. Mẹ đáp trả nụ hôn của tôi một cách nồng nhiệt, dường như, dường như tôi đã biết hôn, thành thạo hơn…
    Khi chiếc váy ngủ nằm bơ vơ nơi góc giường cũng là lúc cô bé của mẹ ướt nhẹm trong tay tôi, cũng là khi chú bé của tôi ngỏng đầu thức dậy…
    Không gian im lặng, chỉ còn tiếng thở dài, tiếng va chạm nhẹ nhẹ…
    Tôi hôn hết vú bên này chuyển qua vú kia, hai tay tôi tham lam như muốn bóp nát cặp vú căng cứng no tròn của mẹ.
    Như thường lệ, qua ánh đèn ngủ leo lét tôi thấy mẹ nhắm nghiền mắt, hai tay buông lơi như chấp nhận và cam chịu…
    Hai chân mẹ dang rộng hình chữ V để mặc cho tôi tự do đưa ngón tay vào…Một, rồi hay ngón…
    Tôi banh cô bé của mẹ ra, dung tay vạch những sợi long cứng đầu đan xen vào nhau ra hai bên, lông mẹ nhiều quá. Qua ánh điệne lờ mờ, chỉ thấy một đám long đen nhánh…
    Tôi nắm tay mẹ đưa vào chim tôi, ý như là muốn mẹ vuốt ve nó rồi chính tay mẹ đưa chú bé của tôi vào nơi tăm tối mong manh ấy…
    Mẹ hiểu ý, nắm chim tôi sóc nhẹ nhẹ rồi nhanh dần… Và cuối cùng chú bé của tôi trở lại về nơi xưa, nhớp nháp và tội lỗi….
    Tôi nằm im một lúc để cảm nhận hơi ấm lan toả trong mẹ áp vaò chim tôi, tôi im lặng một chút để chim tôi thích nghi với một môi trường mới, môi trường đẫm đầy nước nhờn quen thuộc của mẹ…
    Quan hệ tình dục dù là với ai, ở hoàn cảnh nào thì cũng vậy, cũng chỉ là đút ra rút vào, dập lên dập xuống nhằm thoả mãn hai con người đang khao khát cháy bỏng.
    Tôi cũng không ngoại lệ, không phải vì mối quan hệ mẫu tử mà tôi và mẹ có mối quan hệ khác khi làm tình, cũng như nhau cả thôi… Có chăng, chỉ khác biệt về suy nghĩ lúc ấy, suy nghĩ mặc cảm, tội lỗi…
    Có chăng, khác nhau là cảm giác lúc đó hồi hộp hơn thôi…
    Tôi bắt đầu làm những động tác quen thuộc, quen thuộc nhưng không nhàm chán… Mẹ cứ vò đầu dứt tai tôi mỗi khi tôi dập xuống, chân mẹ dang rộng ra rồi lại khép chặt lại, chân mẹ hết buông lơi rồi lại co lại quặp chặt eo tôi…
    Còn tôi,hết mút vú mẹ lại hôn vài tai, vào cổ mẹ, mãnh liệt như sợ lần này sẽ là lần cuối… Môi mẹ tôi ngọt ngào đón nhận những cú đá lưỡi, lưỡi mẹ tôi di chuyển qua lại trong miệng tôi. Tay trong tay, môi trong môi, ngực trong ngực và chim trong chim…
    Cả cơ thể mẹ như nhỏ bé trong tôi, chỉ có chú bé của tôi là trong mẹ, nó tìm về nơi xưa cũ, nơi còn trống của mẹ mà lấp đầy…
    Mẹ ra nhiều quá, ra nhiều hơn những lần đầu, có lẽ mẹ bị kích thích bởi nụ hôn… Chim tôi ướt đến cả bìu vì nước của mẹ, nước tràn xuống cả hang mẹ, hậu môn mẹ, ra cả giường….
    Mẹ rên xiết, nhẹ nhẹ chỉ đủ để tôi nghe thấy… Mẹ không nói một lời… Im lặng…

    Tôi dựng mẹ dậy, để hai tay mẹ chống vào thành giường, mông mẹ chổng lên cao chờ đợi. Tôi và mẹ đều thích kiểu này, cũng làm vài lần như thế… Tôi thích kiểu này vì mông mẹ to, mu mẹ cao nên từ phía sau vào kích thích kinh khủng, chỉ có điều tư thế này làm tôi mau ra hơn.
    Tôi đưa chim vào bướm mẹ từ phía sau… Hai tay tôi banh mông mẹ ra để chú bé được vào dễ hơn. Thực ra cũng chẳng cần làm thế thì cũng vào dễ dàng ,vì bướm mẹ tôi đã ướt nhẹm và tôi cũng quen con đường vào rồi…
    Tôi dập bạch bạch từ phía sau làm mẹ chúi người về phía trước, mẹ rên to hơn khi tay tôi luồn xuống bóp vú mẹ đang chảy dài xệ xuống lủng lẳng như hai quả bưởi…
    Mẹ thích nhất là khi tôi vừa dập vừa luồn tay xuống cô bé mà day day nơi cửa mình mẹ, day day hột le to của mẹ. Mỗi lúc như thế mẹ thường ngửa cổ lên trời rên to hơn…
    Tóc mẹ xoã xuống che hết khuôn mặt khả ái, long mẹ ướt sũng bết thành từng mảng, tay tôi cũng ướt khi chạm vào chỗ ấy.. Tôi lấy tay dính chất nhờn ấy xoa lên mông mẹ, chùi chùi…
    - Con cho ra ngoài nhé, tôi chủ động nói với mẹ thế trước khi mẹ nhắc nhở.
    - Hôm nay con cho vào trong cũng được, mẹ an toàn trong những ngày này…
    Tôi thích quá, lâu rồi mới được cho vào trong nên tôi để mẹ nằm xuống ở tư thế truyền thống. Tư thế truyền thống khi xuất tinh bên trong cả hai sẽ cảm nhận được nhiều hơn tình yêu thương, và những giọt tinh dịch sẽ nằm ở trong đó nhiều hơn…

    Tôi xuất trong mẹ thật nhiều, những dòng tinh trùng ấm áp tinh khiết của tôi len lỏi khắp tử cung mẹ, mẹ có lẽ lâu rồi mới có cảm giác như vậy nên căng cứng cả người khi chim tôi giật giật trong mẹ mà bắn những dòng tinh dịch ấy vào nơi sâu thẳm trong mẹ.
    Hai chân mẹ quặp lấy người tôi như sợ tinh trùng rơi ra mất, hai tay mẹ ôm chặt lấy tôi để chú bé vào sâu hơn, còn môi mẹ thì tìm môi tôi, khờ dại…
    Khờ dại….

    - Lâu lắm rồi mẹ nhỉ, tôi nói khi nằm dài thở dốc.
    - Lâu gì cơ, tiếng mẹ nhẹ nhàng nhưng cũng không che đậy được cảm giác vừa mới lên đỉnh.
    - Lâu rồi con mới ở trong mẹ thế này.
    - Uhm. Thôi con ngủ đi, mai đi rồi.
    Ừ nhỉ, mai tôi đã đi học rồi, mai mang xe máy lên thành phố, chiếc xe máy cũ… Mai lại xa mẹ. xa cô bé quen thuộc mà xa lạ… Nhớ…
    Nhớ….

    - Mẹ còn nhớ bố không? Tôi hỏi nhỏ.
    - Con hỏi làm gì, chưa bao giờ nhớ…
    - Mẹ còn mặc cảm tội lỗi khi chuỵên này vẫn diễn ra không…
    - Một lần và mãi mãi… Cũng qua mà… Hết làm sao được… Buông xuôi là hết mà…
    - Con sẽ nhớ mẹ nhiều đấy, có xe máy rồi con sẽ về thăm mẹ nhiều hơn.
    - Lúc nào con chả nói vậy, rồi mất tiêu luôn, có về cũng chỉ là về vì công việc chứ nhớ gì mẹ.
    - Con hứa mà, con nhớ mẹ mà…
    - Nhớ gì mẹ, lần nào về cũng chỉ thế này rồi mai lại đi… Mẹ trách móc.
    Tôi thương mẹ quá, kéo mẹ lại gần ôm chặt mẹ trong vòng tay.
    - Giá như mẹ không phải là mẹ của con nhỉ.
    - Thì sao? Có khác gì đâu!
    - Thì con nhất định sẽ lấy mẹ.
    Mẹ thở dài, xoa ngực tôi nhẹ nhẹ. Tôi hôn mẹ nhẹ nhàng như chúc mẹ ngủ ngon.
    - Con lên đó lo học hành, đừng đàn đúm bạn bè, xã hội bây giờ lắm cạm bẫy.
    - Vâng, con ngoan mà…
    Tôi giấu mẹ việc tôi chìm đắm trong thú đam mê nhục dục bệnh hoạn, mẹ mà biết thì sẽ đau lòng và thất vọng lắm…
    - Con hôm nay ra nhiều thế, lỡ…
    Mẹ bịt miệng tôi lại không để tôi nói tiếp. “Không có chuyện đó đâu, mẹ an toàn mà”.
    - Nhưng chẳng may… Tôi ngập ngừng…
    - Mẹ chưa nghĩ đến điều đó… Con ngủ đi.
    Sáng, tôi chuẩn bị đi lên thành phố với chiếc xe mẹ mua cho. Mẹ tôi như thường lệ dậy sớm chuẩn bị đồ ăn để tôi mang đi.
    Khuôn mặt mẹ rạng ngời khác mọi khi, có lẽ mẹ đang hạnh phúc… Người ta nói khi người phụ nữ yêu và khi đựơc thoả mãn thì tâm trạng của họ sẽ khác. Tôi ôm chặt mẹ từ phía sau “Mẹ đẹp quá”…
    - Thôi, buông mẹ ra đi ăn sang rồi còn đi.
    - Vâng.

    Tôi rời xa mẹ như thế đấy, như bao lần trước, nhưng mỗi lần là mỗi cảm giác khác nhau… Có khi là hồi hộp, có khi là mong chờ, đôi khi là tội lỗi, và lần này là sự mãn nguyện…
    Tôi cũng không quên hôn mẹ khi tạm biệt…
    Tôi cũng không quên bóp vú mẹ như hồi còn nhỏ khi chia tay mẹ lần này
    Và, tôi cũng không quên xoa lên cô bé ngọt ngào của mẹ khi mẹ đứng ở cửa chia tay tôi…
    Biết đâu, biết đâu cô bé ấy lại không muốn gặp chú bé của tôi vào một lúc nào đó, nếu thể thì…
    Thôi, tôi chẳng muốn nghĩ đến…
    Ánh mắt mẹ buồn buồn đan xen chút ưu tư khi tôi rời đi, cũng phải, người con, người chồng vô hình của mình lại rời xa…
    Lại đằng đẵng chờ đợi… Tội lỗi….
    Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ… Thôi kệ / mọi chuỵên rồi cũng qua, tôi vừa đi vừa tự nhủ như thế…

    Tôi lên thành phố, cứ hứa với lòng mình sẽ không làm điều xấu nữa, để làm hài lòng mẹ nhưng… cũng chỉ được một thời gian ngắn…

    Tôi lại lao vào những trò chơi mới, những quán caffe đèn mờ nơi ngoại ô tăm tối… Tôi xách chiếc xe máy rong ruổi ra ngoại ô tìm hàng… Tôi nhớ cô bé cuả mẹ bao nhiêu thì tôi lại làm những điều tệ hại bấy nhiêu…
    Đôi khi, hành sự xong rồi tôi lại trách mẹ, giá như mẹ không đưa tôi vào đời, giá như tôi không biết mùi đàn bà thì…
    Ích kỉ…

    Tôi nhớ lần đầu khi đi lang thang tìm gái đứng đường, qua sách báo tôi biết rõ con đường nào có nhiều gái đứng đường, gái ở đường nào thì xinh đẹp hơn… Lần đầu ấy tôi còn không dám rẽ vào hỏi giá ngay mà cứ lượn đi lượn lại một hồi lâu, có khi đến cả mấy chục vòng… Tôi sợ, tôi sợ ai đó ngườiquen thấy tôi đang mặc cả giá cả với cave đường phố.. Bệnh hoạn…
    Thực ra thì ở cái nơi nhộn nhịp này, người quen cũng khó thấy, tô cứ lượn lờ mấy vòng xem mặt các em bên đường… Nhiều quá, mỗi gốc cây là một em, có khi phải đến hơn mười đứa… Dưới ánh đèn đường lờ mờ, ánh đèn xe cộ cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt ấy… Mờ mờ ảo ảo…
    Cuối cùng ,tôi đã chọn một em, tôi cũng không hiểu lý do gì tôi lại chọn em đó, có lẽ em đó có nét gì đó giống mẹ tôi, cũng trắng trẻo và đẫy đà…
    Em chỉ tôi vào nhà nghỉ gần đó, có lẽ đó là địa bàn quen của em, một nhà nghỉ náo nhiệt ồn ào khách ra vào, toàn là cave rẻ tiền…
    Chủ nhà nghỉ cũng chẳng cần chứng minh thư, đưa chìa khoá và không quên bao cao su cho tôi, một cái!
    Cô bé ấy chừng 20 tuổi, khuôn mặt đẹp, tự nhiên tôi tiếc thương cho một số phận con người, mới 20 tuổi đầu mà đã làm dâu trăm họ…
    Bé vào nhà tắm rửa sạch những nhơ nhớp trước đó còn đọng lại rồi trần truồng ra trước mặt tôi, nằm dài banh ra trên giường…
    - Nhanh đi anh ơi, sắp hết gìơ rồi đấy. Cô bé giục.
    Tôi nhìn xuống chỗ ấy của cô bé, to và múp, bụng sệ xuống vì hơi béo…Tự nhiên tôi không thể nào lên được, không những thế chú bé của tôi còn nhỏ dần đi, hix….
    Tôi banh bướm của cô bé đó ra, xem có gì khác biệt, khác biệt nhiều… Thâm và khô khan quá, chim tôi lặng im sợ hãi…
    Thấy tôi không làm ăn được gì, cô bé đó tủm tỉm cười, có lẽ nó nghĩ rằng tôi bất lực hay gặp vấn đề gì đó như rối loạn cương dương…

    Bên ngoài, tiếng khách vào lấy phòng, trả phòng liên tục. Cả tiếng chưỉ rủa ồn ào của những con cave bị khách lừa tiền hoặc vào rồi thấy xấu quá mà không chơi…

    Cô bé đó giục tôi ra trả phòng… Không làm được gì mà đã ra đi.. Tiếc nuối….

    Lần đầu tiên đi với cave đứng đường của tôi là thế đấy, đôi khi nghĩ lại thấy buồn cười…
    Có lần đầu rồi sẽ có lần hai, lần hai của tôi là một chị già tuổi, chừng khoảng 35 gì đó. Tôi đã định không chọn chị rồi nhưng chỉ chủ động gật đầu khi tôi đi lướt qua nên…
    Ngươi nên nhẹ gót qua đò
    Đừng sầu, đừng tủi, đắn đo uổng đời.
    Trăm năm vật đổi sao dời,
    Nào ai tránh được gọi mời ra đi.
    Dương trần mê muội nhiều khi
    Những là khóc kể ích gì cho ngươi.

  4. #14
    Join Date
    May 2004
    Posts
    530

    Default

    Tôi nhớ lần thứ hai khi tôi tìm đến với cave là với bà chị có tuổi, khoảng 35 gì đó. Chị ta xấu, đi xe đạp long vòng tìm khách rồi dừng lại đánh mắt nhìn tôi khi tôi cũng lượn lờ ở đó. Khách dừng lại mặc cả, lên xe rồi đi vào nhà nghỉ gần đó… Có cả khách đi ô tô xịn đón một lúc hai ba em lên rồi lao vút đi…
    Cũng như lần trước, chị ta cũng vào nhà vệ sinh dội nước ào ào vào chỗ ấy. Chẳng hề e ngại, chị ngồi xổm lấy tay kì cọ con bướm đã nát của chị mà không cần đóng cửa nhà vệ sinh…
    Chị ta lau qua người rồi lại nằm ngửa banh ra chờ đợi như một thói quen định sẵn.
    Còn tôi, lại như lần trước, chú bé của tôi lại thụt cả vào e thẹn như cô dâu mới về nhà chồng lần đầu…
    Tôi cũng chẳng hiểu sao lại thế, tại chưa quen với người lạ, hay tại tôi sợ điều gì đó…
    Chẳng biết, chỉ biết rằng tôi không thể cương cứng lên được, dù tôi đã cố gắng tập trung. Tôi vuốt ve cơ thể chị ta, tôi đưa tay, ca ba ngón tay vào bướm rộng toang hoác của chị…
    Tự nhiên tôi nhớ đến mẹ, nhớ đến cô bé khít chặt của mẹ, lần nào cũng thế…
    Dù tôi có đút ra rút vào cả ngàn lần thì bướm chị ta cũng không hề có chút nước nhờn, cảm giác khô khan như sa mạc mùa hè…
    Vú chị ta to quá, có lẽ chị ta đi nâng ngực. Cave thường có cặp vú to, tôi thấy vậy, như vậy mới cuốn hút khách làng chơi.
    Chị thấy chú bé tội nghiệp của tôi mãi mà không ngóc đầu dậy nên đánh tiếng hỏi:
    - Sao thế em? Bất lực à?
    - Không, em không hiểu sao lại thế nữa, bình thường nó hùngdũng lắm mà.
    - Có lẽ tại tâm lí thôi, nhìn mặt em non choẹt thế này chắc là chưa có nhiều kinh nghiệm quan hệ.
    - Vâng.
    - Thôi, để chị giúp cho, chị gặp nhêìu trường hợp như vậy rồi.

    Nói rồi chị đè tôi xuống, vuốt ve chú bé của tôi nhẹ nhàng, mơn trớn: “Em cứ thật thoải mái nhé”.
    Chị cúi xuống hôn chú bé tội nghiệp của tôi, mân mê hai hòn bi đang xoăn lại rụt rè…
    Chị mút say xưa như thể chim tôi là món cao lương mĩ vị gì đó ngon lắm. Đúng là có tác dụng, chim tôi ngóc đầu dậy chào cờ, nó đòi chui vào hang to kia của chị…
    Chỉ lấy bao cao su ra rồi đưa vào chim tôi một cách thành thạo, và…
    Lại bắt đầu, chị chỉ cho tôi cách làm tình thế nào cho đàn bà sướng, chị có lẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng trong cuộc đời tôi dạy cho tôi điều đó.
    Tôi cũng không ngờ cuộc đời mình lại phải nhờ một cave già tuổi chỉ dạy về tình dục. Chị hướng dẫn các tư thế quen thuộc, các điểm nhạy cảm trên cơ thể…
    Tôi thực hành theo chị ta mà không còn ngại ngùng nữa. Chị ta già và xấu nhưng kiến thức về chuyện đó thực sự như là một kho tàngphong phú.
    Một gã trẻ người như tôi còn thiếu quá nhiều kinh nghiệm, tâm lý chưa ổn định, đó chính là lý do tôi không thể cương cứng dù người ta đã trần truồng trước mặt.
    Còn với mẹ tôi, bà cũng không thể dạy tôi những điều như thế, chẳng ai lại dạy con mình để cho con mình thực hành với mình cả. Dù tôi biết mẹ cũng nhiều kinh nghiệm hơn tôi…
    Dù tôi có quan hệ với mẹ nhiều lần thì cũng chỉ dừng lại ở mức thoả mãn nhu cầu sinh lý, gò bó trong mối quan hệ loạn luân, không thể tự nhiên thoải mái như khi quan hệ với ngưới khác.

    Tôi quan hệ với chị ta mà đầu tôi luôn hình dung ra đây là mẹ mình, tội lỗi…
    Chị ta không rên, hai mắt không nhắm nghiền khi tôi dập xuống… Cũng phải, không có tình yêu thì….
    Chị ta chỉ cho tôi nhiều điều mới lạ mà tôi chưa hề biết đến, tôi cũng từng xem phim sex nhưng phim và thực tế khác nhau nhiều.
    Tôi nhớ cô bé của mẹ ra nước tràn trề chứ không khô khan như chị ta, hang ngày chị ta tiếp quá nhiều khách nên chỗ đó thâm đen và rộng rãi, cảm giác như chim tôi nhỏ bé trong chị, cảm giác lỏng lẻo quá.
    Tôi tự nhủ rằng có cái để đút ra rút vào thế này là được rồi, còn hơn là thủ dâm bằng tay mãi…
    Mông chị ta to, hángchị ta thâm đen, có lẽ chị ta quan hệ nhiều quá nên vậy…
    Tôi không có thời gian nghỉ ngơi sau khi xuất tinh dù quá mệt mỏi. Tôi không được nằm trên chị cho đến khi chim tôi nhỏ lại sau khi xuất tinh giống như khi quan hệ với mẹ tôi. Chị đẩy tôi xuống sau khi tôi ra đầy trong bao cao su, chị ta gỡ bao cao su ra rồi buộc chặt đầu quẳng vào thùng rác cũng đã chứa đầy bao cao su khác trong đó.
    Đấy, những giọt tinh trùng do cơ thể tôi sinh ra bị người ta buộc chặt rồi quẳng đi không thương tiếc…
    Tự nhiên nhớ mẹ quá… Giá như…
    Tôi cũng qua con đường đó nhiều lần nữa, nhưng tôi không chọn chị ta - người thầy tình dục đầu tiên của tôi them lần nào nữa.
    Vì khách làng chơi chỉ muốn khám phá cái mới lạ, những cái bướm lạ chứ không muốn dừng lại ở một con bướm quen quen…
    Tôi vẫn thấy chị ta đi chiếc xe đạp loanh quang ở đó, có hôm còn đi theo một gã thợ xây lớn tuổi đi đâu đó…
    Từ đó, nhờ chị ta mà chú bé của tôi không còn ủ rũ mỗi khi gặp bướm làng chơi nữa… Dù thế nào cũng phải cảm ơn chị ta, cuộc sống đôi khi lại rút ra bài học từ những điều không thể ngờ tới…

    Tôi còn nhớ lần đang mặc cả giá thì công an tới, bọn cave chạy toán loạn nháo nhác cả khu phố vẫy…
    Tôi còn nhớ lần đầu tiên bị cave lấy cắp tiền là khi tôi còn quá thiếu kinh nghiệm. Lần đó, tôi chọn một em còn trẻ, người nhỏ gầy nhưng có nét gì đó duyên thầm.
    - Anh đi tắm rửa đi rồi em phục vụ cho.
    Tôi thật ngốc nghếch khi để quần dài ở ngoài, nơi đó có ví tiền. Tôi cũng thật ngốc nghếch khi đóng cửa nhà vệ sinh. Khốn nạn, cave đi tè, đi rửa bướm còn chẳng thèmđóng cửa, còn tôi thì còn xấu hổ nên…

    Thường thì cave sẽ đòi tiền trước, vì bọn họ cũng sợ khách làng chơi chơi xong rồi quỵt tiền… Tôi cũng chẳng biết con cave đó giấu tiền của tôi ở đâu, chỉ biết là khi về nhà rồi mới phát hiện ra là mất tiền. Thể nào lúc quan hệ cô ta cứ giục nhanh nhanh.
    Hôm sau tôi gặp cô ta lượn lờ nhưng tôi cũng chẳng đủ can đảm để nói đến chuyện đó, và tôi cũng không bao giờ gặp lại them lần nào nữa. Vì những người làm nghề đó đều có bảo kê chăm sóc, tự nhủ rằng thôi mình ngu thì rang chịu.
    Từ đó tôi thường luôn mang đủ tiền khi đi tìm gái, và cũng không quên mang quần dài theo khi đi vào nhà vệ sinh…

    Chuyện đi tìm của lạ của tôi thì nhiều kỉ niệm lắm, ban đầu là thư giãn, rồi đến matxa tẩm quất, xa hơn tí nữa là café đèn mờ ở ngoại ô nhơ nhớp, và bây giờ là cave đứng đường…
    Dường như tôi ngày càng lún sâu thêm vào con đượng tội lỗi, truỵ lạc. Cuộc đời nhiều sai lầm quá…
    Tôi cũng không muốn kể chi tiết tôi chơi gái như nào, chơi bao nhiêu con, tôi chỉ kể thoáng qua vậy thôi để mọi người hiểu them về cuộc đời của tôi, cuộc đời của mongmanhdv này, cuộc đời của kẻ nghịch tử này..
    Tôi đã trải qua đủ cảm giác của một thằng đàn ông, rồi tôi sẽ kẻ sau trong những chap tiếp sắp tới.
    Còn một thú vui nữa mà tôi chưa kể, tôi sẽ kể sau, đó là thú vui với gái gọi, gái gọi cao cấp, những cuộc hẹn hò, những mối quan hệ loằng ngoằng…

    Đấy, tôi cứ chạy theo đam mê cá nhân mà quên đi lời hứa với mẹ, phản bội lại tình yêu mà mẹ dành cho tôi.
    Rồi, tôi gặp một người con gái, một người đã thay đổi được tôi….

    Em, tôi quen em cũng là do tình cờ, tôi quen em cũng là khi tôi không còn nhớ nhiều về HHTT nữa, thực ra thừi HHTT cũng chỉ là cơn gió lạ, đến rồi đi… Chẳng để lại gì, tôi coi đó như là kỉ niệm đẹp…
    Tôi quen em khi tôi đi dạy thêm ngoại ngữ cho một người bạn của em, bạn em lấy chồng nước ngoài cần học ngoại ngữ để chuẩn bị làm thủ tục xuất cảnh.
    Em bằng tuổi tôi, con nhà thành phố, lại là con nhà thành phố…
    Còn tôi, đã khá hơn nhưng vẫn chỉ là chiếc xe cup 50 thay cho chiếc xe đạp cà tang. Còn em, em còn hào nhoáng hơn cả HHTT. HHTT mang nét gì đó ngây thơ, còn em, một chút gì đó từng trải…
    Tôi dạy them cho bạn e, rồi một hôm em qua chơi, thấy hay hay nên cũng lấy sách ra theo học. Và từ đó tôi có hai học trò…
    Tôi dạy hai người trên tầng 4 của căn nhà lộng lẫy, căn phòng rộng, chỉ có ba người…
    Tôi không để ý đến em nhiều lắm, tôi sợ con gái thành phố, sợ sự nghèo hèn của mình lại làm nước mắt tôi rơi.
    Em, một cô gái gốc Hoa, em mang nét gì đó của người Hoa, một vẻ đẹp tiềm ẩn. Tuần 3 buổi, tôi đến dạy họ, tôi chỉ muốn nhanh đến cuối tháng để lãnh lương, rồi lại lao vào mấy con cave bướm khô thâm rộng ấy.
    Em, tên em không dài và đẹp như HHTT, đơn giản chỉ là một tên mang chút gì đó China, VGN!
    Rồi, bạn em cứ trêu em với tôi, cứ gán ghép em với tôi…
    Và tôi bắt đầu để ý em từ khi nào không biết. Ban đầu, tôi khinh thường em nhiều, vì em học không giỏi, lại có vẻ ăn chơi nhưng sâu thẳm trong con người ấy là cả những quá khứ đau buồn…
    Tôi bắt đầu để ý em nhiều hơn, tôi thường ngắm nhìn em khi em cắm cúi viết bài, đôi khi áo rộng cổ để lộ ra những bí mật sâu thẳm trong em.. Một cặp vú to trắng ngần…

    Rồi tôi mua điện thoại khi nhận tháng lương đầu tiên từ họ, chiếc điện thoại Motorola đen trắng rẻ tiền, chiếc điện thoại cũ, hình như nhớ không nhầm khoảng 5 trăm gì đó, hồi đó 5 trăm cũng là số tiền không hề nhỏ với một thằng quê quê như tôi.
    Và người đầu tiên nhắn tin cho tôi cũng là em, em rủ tôi đi uống café vào một tối đầy lãng mạn. Tôi hồi hộp như yêu lần đầu đến chỗ hẹn. Hai đứa tâm sự đủ thứ trên đời, từ công việc đến cuộc sống hiện tại.
    Em không đi học tiếp mà đi làm sau khi học xong cấp 3.
    Rồi cứ thế, cứ thế dần dần chúng tôi chuyển từ bạn bè sang anh em từ khi nào không biết. Tôi và em ngày càng đi chơi nhiều hơn…
    Tôi nhớ lần đầu tiên tôi hôn em khi đó là ở công viên lớn của thành phố, dưới ánh trăng tròn hai người đã trao nụ hôn đầu. Với tôi, đây chẳng phải là nụ hôn đầu đời, nụ hôn đầu đời của tôi mẹ tôi đã mang đi mất…
    Còn với em, em cũng chẳng phải là nụ hôn đầu đời, qua cách hôn của em, tôi cảm nhận được điều đó, ướt át và cuốn hút, thành thạo và kinh nghiệm…
    Tôi giảm dần đi tìm gái hơn từ khi quen em, cái gì mãi rồi cũng chán… Tôi cũng chán cảnh chơi những cái bướm rộng toang hoác khô khan, tôi cũng chán cảnh vừa quan hệ vừa lo bao cao su thủng lắm rồi…
    Tôi cũng cần tìm cho mình tình yêu với những nụ hôn nồng cháy, những cảm giác đê mê khi hai con người ôm chặt nhau chứ không phải là vừa quan hệ vừa lo hết giờ…

    Lần đầu tiên tôi chạm vào cơ thể em là khi hai đứa đến một quán trà của người Hoa, quán trà nhỏ nằm trên con đường nhỏ… Nơi đó được ngăn theo phòng, vắng vẻ…
    Tay tôi chạm vào ngực em bên ngoài, em ngừng lại nhìn tôi rồi tiếp tục với những nụ hôn nồng cháy…
    Rồi tay tôi đưa vào bên trong em, em giật mình nhưng không đẩy tay tôi ra, rồi tay tôi xoa nhẹ ngực em, to và căng tròn. Tôi không nhớ đến mẹ nữa, dù tôi có thể so sánh, mẹ tôi to nhưng vẫn có nét gì đó của thời gian lu mờ đi, còn em, to nhưng căng tròn, đầy sức sống…
    Tôi xoa dần xuống bụng em, rồi nhanh như cắt luồn qua lớp quần bò của em đi tìm cô bé. Em chỉ rên khẽ, “đừng anh, đừng mà anh” rồi dang rộng chân ra để tay tôi vào dễ hơn.
    Cô bé của em ướt quá, ướt nhẹp ra cả tay tôi. Chỉ mới hôn nhau thôi mà em đã ra hết cả rồi. Tôi không thể đưa ngón tay vào trong em, em còn con gái, tôi sợ sẽ làm mất đi đời con gái của em bởi ngón tay tội lỗi ấy.
    Cô bé của em to, múp quá, tự nhiên tôi hình dung ra cô bé của mẹ…
    Rồi từ đó, bất kì ở đâu, khi nào tôi cũng xoa lên cô bé của em nhưng chỉ là bên ngoài nhẹ nhàng… Em có lẽ cũng từng làm thế với người khác nhưng tôi chấp nhận chuyện đó, tôi cũng chẳng ra gì mà.
    Tôi biết em còn con gái, có lần tôi thử vào sâu hơn, em đẩy tôi ra rồi nói nhỏ vào tai tôi: “Đừng vào sâu em đau…”

    Tôi không biết em giả vờ hay thật nữa nhưng có lẽ là thật, tôi đoán vậy. Em không lãng mạn như HHTT, chẳng có bài thơ nào được viết ra, tôi cũng quên cách làm thơ từ dạo ấy…
    Tôi gặp em vào mỗi tối khi tôi rảnh, cũng chẳng bao giờ vào nhà em, mặc dù nhiều lần đi qua con đường ấy, nơi có ngôi nhà lớn mặt đường, có cửa hang cho thuê.

    Tôi hầu như ít đi tìm gái hơn từ khi quen em, tôi muốn sống cuộc sống khác, cuộc sống tốt đẹp hơn.
    Tôi cũng ít về thăm mẹ, chỉ gọi điện về nhà nhiều hơn từ khi mua chiếc điện thoại cũ ấy…
    Mẹ nhớ tôi nhiều, tôi cũng không kể về VGN cho mẹ biết, tôi sợ mẹ lại buồn như HHTT trước đây..

    Tôi thi học kì xong là được nghỉ tết, tôi háo hức về với gia đình, nơi có mẹ tôi chờ sẵn. Thi xong, ngày cuối cùng trước khi về quê tôi gặp VGN một lần trong năm cũ. Lại là quán quen thuộc, lại là những nụ hôn, những va chạm cơ thể và tay tôi lại làm xiếc trên cơ thể cô ấy.
    Tôi không biết tại sao cô ấy thích một người như tôi, trai nhà quê nghèo nàn, có lẽ tại tôi học giỏi, đẹp trai hay có tài ăn nói… Mà thôi, đôi khi vì tình yêu thì chẳng có lý do gì cả… Yêu là yêu… Mù quáng!

    Cô ấy bảo qua tết về nhà tôi chơi nhưng tôi không đồng ý, tại tôi sợ mẹ buồn, chia tay HHTT chưa bao lâu, vậy mà…
    Ngày cuối, cả hai quyến luyến không muốn rời, tôi như muốn đè cô ấy ra mà ngấu nghiến nhưng có lẽ tại tình yêu nên tôi chỉ dừng lại ở bàn tay khám phá thôi…
    Như vậy cũng tốt…

    Tết, như mọi năm còn ở nhà, tôi thường về quê ngoại cùng mẹ, có những năm thì về quê nội một mình, vì mẹ tôi không về quê bố tôi từ lâu.
    Năm nay, có lẽ khác mọi năm, tôi tự nhủ. Tại năm qua tôi và mẹ cũng về quê ngoại mấy lần rồi, có lẽ tết này hai mẹ con sẽ ở nhà, tôi vừa đi xe máy về quê vừa nghĩ ngợi.

    Mẹ ở nhà đã dọn dẹp trang hoàng nhà cửa cho một cái tết thật ý nghĩa. Thường thì tết bố tôi cũng về, nhưng thường là những ngày sau ngày mồng 5 âm lịch, vì bố tôi phải lo cho gia đình nhỏ bé bên ngoài của ông.

    Hai mẹ con đi chợ, chuẩn bị cho một cái tết thật ấm cúng, đầy đủ. Tôi lăng xăng dọn dẹp vườn, tưới nước cho cây cối, lau chùi mạng nhện trên trần nhà…
    Tối, tôi và mẹ ngủ bên nhau nhưng thực sự tôi không còn quan hệ với mẹ nữa. Tôi chỉ ôm mẹ vào long, hai mẹ con thầm thì cùng nhau rồi ngủ.
    Không phải là vì tôi không muốn quan hệ với mẹ, tôi cũng muốn lắm chứ, tôi cũng nhớ cô bé của mẹ, nhớ cảm giác ấm áp trong cơ thể mẹ lắm chứ nhưng… Tội lỗi…
    Vì tôi ngại mẹ sau những gì đã xảy ra, sau những gì tôi đã làm với các con cave ngoài đường phố, tôi cảm thấy có lỗi… Tôi cũng sợ lây bệnh cho mẹ, dù dùng biện pháp an toàn nhưng biết đâu đấy… Tôi sợ…
    Hơn nữa, giờ tôi đã có VGN, người có thể coi là mối tình đầu của tôi, HHTT thì dù sao cũng chỉ là cảm tính…
    Mẹ vẫn ngủ cùng tôi trong phòng tôi, nhưng không còn chuyện đó nữa, có lẽ mẹ cũng hơi ngạc nhiên khi tôi như thế, nhưng mẹ không hỏi, có lẽ mẹ cũng mừng vì tôi dứt được ra…
    30 tết đêm giao thừa, tôi gọi điện cho VGN chúc tết, gọi lén vì sợ mẹ biết…
    30 tết tôi đi đón giao thừa với bạn hơn 1h sángmới về, tôi có uống chút rượu, cũng hơi chếnh choáng…
    Mẹ ngồi ở ghế xem ti vi chương trình đón giao thừa và chờ tôi về…

    - Con về muộn thế, ngủ sớm đi. Năm mới mà đã về muộn thế này.
    - Vâng, hôm nay vui quá.
    - Lại còn mùi rượu nữa, có bao giờ con uống rượu đâu.
    - Hic, con vui nên uống chút thôi.

    Tôi vào phòng định bụng sẽ đi ngủ một giấc sau một ngày cuối năm bận rộn. Mẹ nằm cạnh tôi như mọi khi rồi thủ thỉ:
    - Lại một năm mới nữa qua đi, con lại them tuổi mới, còn mẹ thì lại già them.
    - Con nói bao lần là mẹ còn trẻ mà.
    - Tết này mẹ con mình chỉ ở nhà chứ không về quê, cũng về nhiều rồi, ở lại chơi với hang xóm vậy.
    - Con nhớ khi còn nhỏ, lúc gđ ta còn bên nhau, năm nào bố cũng lì xì con vào lúc giao thừa rồi cả nhà đi chùa hái lộc, lúc đó vui quá.
    - Mẹ cũng khao khát những ngày ấy nhưng cuộc sống có biết trước điều gì, mẹ xin lỗi vì để cho con sồng cuộc sống không hạnh phúc như thế.
    - Con thương mẹ nhiều lắm, người ta hạnh phúc bên chồng, còn mẹ thì…

    Mẹ chui đầu vào ngực tôi, thở dài, tay mẹ xoa lên ngực tôi.
    - Sao từ khi con về con không đòi hỏi chuỵên ấy với mẹ nữa? Có chuyện gì à? Lần nào về cũng vậy mà..
    Tôi ngạc nhiên khi mẹ hỏi thế, mẹ vốn không như vậy mà.
    - Tại con cảm thấy có lỗi với mẹ, với lương tâm. Tôi lí nhí…
    - Chứ không phải là vì cô nào khác sao?
    - Làm gì có, ở với mẹ thế này là hạnh phúc nhất rồi.
    - Ừ. Cũng phải thế con ạ, mẹ con mình tội lỗi vậy đủ rồi, ngủ đi nhé. Chúc mừng năm mới.

    Mẹ quay lưng lại rồi bắt đầu ngủ, tự nhiên tôi nhớ VGN quá, nhớ những nụ hôn nồng cháy, nhớ cặp vú căng tròn, và nhớ cô bé tràn trề nước non.
    Tự nhiên tôi nhớ những con cave qua đường mà tôi đã từng trải qua… Nhớ cảm giác ngọt ngào bên mẹ…
    Đặt tay lên mông mẹ, xoa nhẹ, mông mẹ to sau lớp váy ngủ mong manh…
    Mong manh quá, liệu có dễ vỡ không?
    Tội lỗi…
    - Lại có chuỵên gì vậy con? Lại bắt đầu rồi đấy…

    Tôi xoay người mẹ lại, đặt lên môi mẹ nụ hôn nồng cháy, VGN đã dạy tôi cách hôn ngọt ngào hơn và bây giờ tôi đang áp dụng với mẹ, người đã sinh ra tôi…
    Có chút hơi men trong người, tôi như con hổ đói, mãnh liệt lạ thường… Tôi lột chiếc váy ngủ mỏng của mẹ ra nhanh như một tia chớp, cả chiếc quần lót cũng vậy… Mong manh…
    Chiếc quần lót chỉ mong manh che đi nơi bí mật của mẹ, ngọt ngào…
    Cuốn hút…
    Tôi cho ngón tay vào cô bé của mẹ, mẹ đờ người ra không thốt lên lời, vì tôi mãnh liệt quá, vì mẹ bất ngờ quá…
    Tôi hôn lên ngực mẹ, bóp chặt ngực mẹ như muốn nó nát trong tay tôi. Tôi đút hai ngón tay vào sâu trong bướm mẹ, khi thì rút ra đút vào, khi thì ngoáy ngoáy mọi ngóc ngách trong bướm mẹ, khi thì day day hột le to của mẹ…

    Tôi tự lột chiếc quần của mình xuống để lộ ra chú bé cương cứng vì bị kích thích bởi cô bé ngọt ngào của mẹ, ôi, mong manh quá… Giới hạn nào cho mối quan hệ vốn đã mong manh?

    Tôi đút chú bé vào sâu trong mẹ, ấm ấm là cảm giác quen thuộc mà tôi đã từng trải. Bướm mẹ khít quá, nhiều nước quá…
    Tôi hôn mẹ, hôn khắp cổ và tai mẹ… Mẹ cũng nhiệt tình đáp trả lại, hai tay mẹ xoa lên đầu tôi, bứt rứt…
    Tôi kê cái gối thật cao xuống mông mẹ, để mu mẹ nhô cao hơn, để chim tôi vào sâu hơn…
    Mông mẹ nhô cao quá, mu mẹ nhô cao quá, hai chân mẹ buông xuống vì chiếc gối quá cao. Ở tư thế này có vẻ mẹ không thoải mái lắm nhưng tôi thì cảm giác sung sướng lạ kì, tại chim tôi vào sâu quá…
    Tôi dập liên hồi, mông tôi cong lên mà dập xuống, còn mẹ thì ưỡn lên hứng chịu những cú dập ấy…
    Mẹ chỉ rên khẽ bằng giọng quen thuộc, mẹ sợ tôi biết mẹ đang lên đỉnh, mẹ đang thoả mãn nhưng nhìn mặt mẹ tôi biết điều đó…
    Lông của mẹ bết chặt lại vì nước ra quá nhiều, ra cả mông và chảy xuống gối…
    Tôi không nằm lên mẹ nữa, mà ngồi xổm trên người mẹ mà dập xuống. Tư thế này hơi mỏi chân nhưng tốc độ được đẩy cao vì cơ thể tôi không tiếp xúc với mẹ, chỉ có chú bé của tôi lao vào cô bé của mẹ với tốc độ nhanh hơn…
    Những tiếng nhóp nhép phát ra làm tôi hứng kinh khủng, những giọt nước nhờn cuộn lấy chim tôi làm tôi như điên dại…. Tội lỗi…
    Tôi gác hai chân mẹ lên eo tôi, bắt đầu tôi quỳ mẹ nằm và…
    Mẹ bấu chặt lấy đùi tôi mỗi khi tôi đưa vào nơi ấy, nơi bí mật tăm tối của mẹ, môi mẹ đôi khi cắn chặt lại, có lẽ chưa bgiờ mẹ có cảm giác như thể trước đây.
    Tôi có chút hơi men trong người nên mãi mà không xuất được, mồ hôi đầm đìa rơi cả vào bụng mẹ. Tôi hì hục cày xới trên cơ thể quyến rũ của mẹ, mông mẹ banh ra hai bên, hai mép cô bé của mẹ banh ra… Nghịc tử…

    - Con hôm nay lâu ra thế? Mẹ giục.
    - Chắc tại con uống rượu.

    Tôi nằm trên mẹ quay trở lại kiểu truyền thống, mỗi khi bế tinh kiểu mà tôi thích nhất là kiểu truyền thống, vì nó giúp hai cơ thể chạm vào nhau, được nằm trên mẹ, hôn lên môi mẹ đắm đuối…
    Tôi lại dập, lại hôn lên bờ môi mẹ, tóc mẹ xoã xuống mặt che khuất đi làm tôi có cảm giác mờ mờ ảo ảo quá…
    Ngực tôi chạm ngực mẹ ấm áp, mồ hôi ra nhiều thấm đẫm hai cơ thể khao khát… Nước nhờn ra nhiều thấm cả hai bộ phận sinh dục ướt át…

    Tôi căng cứng người lại ra thật nhiều trong mẹ, mẹ ôm chặt lấy tôi, hai chân quặp lấy tôi, còn tay thì kéo tôi lại như muốn tôi xuất vào sâu hơn.
    Cô bé của mẹ co bóp thật chặt chú bé của tôi như muốn vắt đến giọt cuối cùng…

    Tôi thở dốc trên người mẹ, mẹ xoa nhẹ lên lưng tôi… Chết lặng….

    - Người ta nói đêm giao thừa làm gì thì cả năm sẽ làm như thế. Mới sáng mồng một mà mẹ con mình đã thế này, cả năm sau… Tôi ấp úng…
    - Con tin điều đó à? Để xem năm nay mẹ con mình có như vậy không nhé.
    - Con hôm nay ra nhiều quá, lại vào trong, mẹ không đẩy con ra à?
    - Hôm nay mẹ an toàn mà, mà nếu không an toàn mẹ cũng sẽ để con vào trong, mai mẹ sẽ uống thuốc, hôm nay là ngày đặc biệt mà…
    Tôi và mẹ tâm sự mọi chuyện đến 3h sángchưa ngủ, rồi chú bé của tôi lại nhớ cô bé của mẹ. Cô bé của mẹ vẫn thút thít khóc ướt cả bên mép khoé mi…

    Và rồi họ lại lao vào nhau như điều định mệnh, và rồi hai cơ thể lại quấn vào nhau cháy bỏng đam mê…
    Lai những tiếng rên, tiếng ọp ẹp và cả tiếng thở dài… Nghịch cảnh nào…
    Tôi và mẹ nghỉ ngày mồng một ở nhà nằm xem ti vi, tôi chẳng còn đủ sức làm them lần nào trong ngày đầu năm ấy nữa, mệt mỏi sau hai lần rồi…
    Mồng hai, tôi và mẹ đi thăm hang xóm, sếp của mẹ ở công ty…
    Mồng ba, điều mà tôi không ngờ đã xảy ra…
    Khi tôi cùng mẹ ăn sang xong, khi tôi còn đang đùa mẹ bằng cách sờ lên đôi vú mẹ thì có tiếng chuông cửa.

    Tôi vội vàng buông mẹ ra chạy ra xem ai đến, có lẽ là hang xóm qua chúc tết, tôi vừa ra mở cổng vừa tự nhủ…

    Nhưng…

    VGN của tôi đã chờ ở đó từ bao giờ, cô ấy cười thật tươi khi nhìn thấy tôi.. Còn tôi như chết lặng…
    Ngươi nên nhẹ gót qua đò
    Đừng sầu, đừng tủi, đắn đo uổng đời.
    Trăm năm vật đổi sao dời,
    Nào ai tránh được gọi mời ra đi.
    Dương trần mê muội nhiều khi
    Những là khóc kể ích gì cho ngươi.

  5. #15
    Join Date
    May 2004
    Posts
    530

    Default

    Tôi đứng như trời trồng khi thấy VGN đang mỉm cười nhìn tôi, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ cô ấy đến thăm gia đình tôi vào dịp tết thế này. Sức mạnh nào đã níu kéo cô ấy về quê thăm tôi? Tình yêu?
    Phải, cô ấy yêu tôi nhiều mà…
    Con gái khi yêu thường mù quáng, con gái khi yêu thường yêu hết mình, chân thành… khi đã yêu sâu đậm rồi thì phụ nữ thường yêu người mình yêu hơn cả bản thân mình..
    - Ai vậy con? Tiếng mẹ tôi vọng ra.

    Tôi không biết nói với mẹ thế nào, mới đêm qua trong vòng tay mẹ tôi nói rằng tôi chỉ lo học chứ chưa có người yêu… Vậy mà…

    Tôi dẫn VGN vào nhà mà lòng ngổn ngang trăm mối… Những thứ mong manh đều dễ vỡ… Phải chăng…?

    - Ai vậy con? Mẹ tôi nhìn từ chân đến đầu VGN rồi hỏi tôi.
    - Bạn con, bạn trên thành phố của con.
    - Cháu chào bác ạ. VGN nhỏ nhẹ, e thẹn như lần đầu…
    Mẹ tôi không nói gì, ánh mắt đượm buồn, tôi hiểu… Tôi nói là bạn nhưng mẹ biết chứ, chẳng có bạn nào mà tết nhất thế này thân gái một mình xa xôi về thăm bạn trai cả, trừ khi là người yêu hoặc bạn thân đặc biệt nào đó…

    Hôm nay VGN dễ thương quá, khoác chiếc áo choàng mỏng đi kèm với chiếc khăn thêu toát lên vẻ quý phái…
    - Con dẫn bạn đi rửa mặt rồi ngồi chơi, mẹ đi làm cơm.
    - Vâng.

    VGN là người thành phố, phong cách cũng rất tự nhiên, cười nói vui vẻ khi cùng tôi đi xuống bếp.
    - Sao em biết nhà anh mà về thế? Đã bảo là anh sẽ lên sớm thăm em mà.
    - Em xem địa chỉ ở CMND của anh, em muốn làm anh bất ngờ mà. VGN khoác tay tôi cảm giác như hai người đã xa nhau lâu lắm.
    - Đến thì phải báo trước chứ, nhỡ anh đi chúc tết vắng nhà thì làm sao?
    - Em muốn làm anh bất ngờ mà, nếu vắng nhà thì em lại về… VGN cười duyên…
    - Em đến thế này mẹ lại nghĩ ngợi.
    - Nghĩ ngợi gì ạ?
    - Anh chưa nói gì về mối quan hệ của chúng ta mà, lẽ ra phải tập trung học tập thì anh lại dính vào em thế này…
    - Thì anh cứ bảo em là bạn thân anh là được mà, sau này tính sau.
    - Làm gì có bạn gái nào lại đến một mình từ xa vào ngày này chứ. Thôi, em nhớ lễ phép nhé, mẹ nhạy cảm lắm…

    Chiều, VGN lăng xăng giúp mẹ tôi dọn dẹp nhà cửa, tiếp khách đến chúc tết hay phụ giúp mẹ nấu ăn. VGN cũng là người nhanh nhẹn nên mau chóng lấy lòng mẹ tôi. Bữa cơm diễn ra trong không khí thân mật, ấm cúng, tôi ước gì sau này mình có gđ như vậy, một viễn cảnh hạnh phúc gđ quay quần bên nhau.

    - Bác trai đâu sao chưa về ăn cơm ạ? Từ chiều đến giờ cháu chưa thấy bác trai đâu.
    Tôi chưa nói với VGN về hoàn cảnh gia đình tôi, về một người bố đã bỏ rơi mẹ con tôi từ khi tôi còn nhỏ, và mới đây thôi còn rời xa hẳn mẹ con tôi. Tôi và mẹ nhìn nhau gượng ngùng khi cô ấy hỏi thế.
    - Bác trai về quê chúc tết chưa lên, chắc mấy hôm nữa mới lên. Mẹ tôi nói dối, có lẽ tại mẹ muốn giữ thể diện cho tôi.
    - Sao bác và anh không về cùng ạ? VGN ngây ngô hỏi để câu chuyện được nối dài hơn.
    - Tại trước tết hai mẹ con bác cũng về rồi, hơn nữa tết nhất đi lại cũng khó khăn nên… Mẹ đỡ lời..
    - Thôi, em ăn đi, cơm nguội hết rồi… Tôi chuỵển sáng chủ đề khác…

    Mẹ bê đồ xuống bếp rửa, VGN cũng lẽo đẽo theo sau, tôi nghe rõ câu chuyện của họ ở dưới bếp:
    - Cháu quên con trai bác lâu chưa?
    - Dạ, cũng được một thời gian ngắn.
    - Hai đứa tính đến chuyện lâu dài chứ?
    - Hì, cháu cũng chưa biết nữa, tạm thời cứ vậy đã, có ai biết trước tương lai đâu.
    - Hai đứa bảo ban nhau học hành, thằng con trai bác nó cũng còn thơ dại lắm.
    - Vâng, anh ấy học giỏi mà bác, lại chịu khó nữa, vừa học vừa làm, cháu khâm phục anh ấy nhiều lắm.
    - Bố mẹ cháu làm gì?
    - Dạ, bố mẹ cháu đều ở nhà bán hang và cho thuê cửa hang thôi ạ.

    VGN ngồi xem ti vi ở phòng khách, tôi lẻn xuống bếp gặp mẹ.
    - Mẹ thấy cô ấy thế nào?
    - Trước con cũng hỏi câu này với HHTT còn gì.
    - Nhưng VGN khác mà mẹ.
    - Ừ. Con chưa cho nó biết gia cảnh nhà mình à?
    - Vâng, con ngại.
    - Nó ở đây bao lâu?
    - Chắc mai về mẹ à, đêm nay mẹ cho cô ấy ngủ cùng nhé.
    - Ừ, cũng chẳng còn cách nào khác. Để mẹ dọn phòng của mẹ, lâu rồi chưa ngủ ở đó chắc cũng nhiều bụi và thiếu hơi người. Giọng mẹ buồn buồn…

    Tôi đi ngủ mà trằn trọc mãi không ngủ được, một phần vì nhớ hơi mẹ, đang ngủ với mẹ quen rồi, một phần vì tôi vẫn bất ngờ khi VGN đột ngột đến thăm tôi.

    Phòng bên cạnh, tiếng mẹ tôi và VGN tâm sự, tôi không nghe rõ lắm vì hai người đều nói nhỏ đủ nghe. Có lẽ VGN lại tra tấn mẹ tôi bằng những câu hỏi ngây ngô, tò mò… Tính cô ấy là thế…
    Rồi tôi chìm trong giấc ngủ khi nào không biết, trong giấc mơ tôi thấy mình ôm mẹ thật chặt, rồi lại mơ thấy VGN đang mời gọi tôi… Theo phản xạ tôi đưa tay tìm mẹ như bao đêm ngủ cùng mẹ, tôi cứ ngỡ đêm ấy tôi vẫn ngủ cùng mẹ nhưng quờ tay mãi mà không thấy mẹ đâu…

    Giật mình, tôi chợt tỉnh giấc…

    Nhớ…

    Tôi nghe tiếng động nhỏ dưới bếp, cứ ngỡ là tiếng chuột bới rác hay tìm đồ ăn gì đó nhưng không phải, lại có cả tiếng nước chảy khẽ… Chẳng lẽ là VGN lạ nhà nên không ngủ được? Tôi tự nhủ…

    Nhẹ nhẹ tôi đi xuống bếp, mẹ tôi đang giặt quần áo một mình…

    - Sao mẹ không ngủ đi, 2h sáng rồi. Tôi hỏi khẽ như sợ VGN thức giấc.
    - Mẹ không ngủ được.
    - Tại sao vậy?
    - Có lẽ hôm nay mẹ ngủ trưa nhiều.
    Tôi biết mẹ nói dối, vì hôm nay khách đến chúc tết buổi trưa mẹ chỉ chợp mắt một chút. Có lẽ mẹ không quen ngủ với người lạ hoặc cũng có thể vì một lý do nào đó, như nghen với VGN chẳng hạn… Cũng có thế mẹ không ngủ được khi quen hơi tôi rồi cũng nên…

    - VGN ngủ ngon không mẹ?
    - Nó đi xe mệt nên ngủ say từ sớm rồi.
    - Mẹ vào ngủ với con nhé, con sợ mẹ không ngủ quen vơí cô ấy.
    - Làm thế sao được, mai nó dậy biết mẹ sáng ngủ với con thì…
    - Kệ, cô ấy không nghĩ như thế đâu.. Tôi chống chế.
    - Thôi, con đi ngủ đi, lát mẹ vào ngủ với nó sau, giặt cũng sắp xong rồi.

    Mẹ đang ngồi tôi bế thốc mẹ dậy: “ vào ngủ với con thôi”

    - Buông mẹ ra, mẹ đang giặt quần áo mà, VGN nghe thấy kìa.
    - Không, để đó đã, muộn rồi, đi ngủ thôi mẹ.

    Mẹ cố gắng giãy ra khỏi đôi tay tham lam của tôi nhưng tôi cũng không dễ dàng gì để cho mẹ thoát ra. Tôi cũng chỉ định bế mẹ vào phòng ngủ thôi chứ không có ý gì khác.
    Mẹ càng giãy thì chiếc váy ngủ càng để lộ ra đùi và mông mẹ mỡ màng… Chiếc quần lót đỏ quen thuộc chỉ che đi được phần nào chỗ nhạy cảm của mẹ, còn lại thì những sợi lòng dài vẫn lẩn quất đâu đây…
    Mẹ không còn giãy nữa, quay người lại dựa vào vai tôi nức nở…
    - Sao vậy mẹ? Con chỉ muốn mẹ đi ngủ thôi, không có ý gì khác. Tôi nói nhỏ vào tai mẹ.
    - Ý gì là ý gì, bây giờ chuyện đó còn quan trọng gì nữa, mẹ con mình ngày nào cũng làm chuyện đó mà.
    - Vậy sao mẹ lại khóc? Con làm gì có lỗi sao?
    - Không, con chẳng có lỗi gì cả.
    - Vậy sao mẹ lại khóc?

    Mẹ nức nở trong vai tôi như lần đâù định mệnh ấy, tôi chợt nhớ lại những ngày đầu tôi trở thành nghịch tử ấy… Mẹ cũng khóc như bây giờ.. Tội lỗi…
    Tôi không đoán được hết vì sao mẹ khóc, có lẽ mẹ buồn vì tôi có VCN hay sao?
    - Vì cô ấy mà mẹ buồn à? Con xin lỗi…
    - Chuyện con có người yêu chỉ là một phần thôi.
    - Vậy chuyện gì vậy mẹ? Tôi cố gắng để mẹ nói ra…
    - Không có gì mà, đàn bà là thế, đôi khi hạnh phúc cũng khóc, đau buồn cũng khóc, đôi khi khóc vì những chuyện vu vơ…
    - Nhưng lâu rồi con không thấy mẹ như vậy mà, những lần đầu thì…
    Mẹ bịt miệng tôi lại, không để cho tôi nói đến những kỉ niệm cũ, có lẽ mẹ vẫn còn cảm thấy tội lỗi…
    Tôi nhìn mẹ dưới ánh đèn của nhà vệ sinh hắt ra heo hút, mẹ đẹp quá… Tôi vuốt tóc mẹ, định dìu mẹ vào giường đi ngủ nhưng mẹ ôm chặt lấy tôi ngụ ý muốn ơ lại thêm chút nữa.
    Tôi nâng cằm mẹ lên như hai người yêu nhau, nhìn thẳng vào mắt mẹ, những giọt nước mắt lòng lanh đọng lại trên bờ mi cong vút…
    Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ…?
    Gạt tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên mắt trên má mẹ nhẹ nhàng tôi đặt lên bờ môi mẹ một nụ hôn say đắm…
    Mẹ nhắm chặt mắt lại thở hổn hển như lần đầu ấy…
    Trong kia, trong chiếc giường của bố mẹ tôi ngày ấy, VGN đang chìm trong giấc ngủ say sau một ngày mệt mỏi…
    Tôi dừng lại không hôn mẹ nữa khi hai bờ môi đã thấm ướt, khi hai lưỡi đã đủ chạm vào nhau… Tôi nhìn mẹ cười :” mình đi ngủ mẹ nhé, mẹ vào phòng VGN mà ngủ, con đi ngủ đây.”
    Mẹ nhìn tôi, ngước nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, đã không còn những giọt nước mắt nữa, thay vào ánh mắt u buồn ấy là nụ cười duyên như hoa mới nở, một ánh mắt chứa đầy biểu cảm…
    Mẹ ôm chặt lấy tôi, rũi rũi đầu vào ngực tôi như đứa trẻ.
    Rồi… mong manh quá… khi tay mẹ luồn vào quần đùi tôi mà xoa khẽ… Tôi không lấy làm ngạc nhiên khi mẹ làm thế, cũng chẳng phải lần đầu mẹ chủ động, tôi quen rồi, quen cả mùi hương của mẹ, nồng nàn…
    Chú bé con của tôi ỉu xìu quá, lọt thỏm trong tay mẹ, rồi đột nhiên hùng dũng đứng dậy, lớn dần trong bàn tay nghệ thuật của mẹ…
    Tôi nhìn mẹ không nói, tôi cứ để xem mẹ sẽ chủ động ra sao…
    Mong manh quá, chiếc quần lót, thành trì cuối cùng của tôi buông lơi….
    Tôi xoa lên ngực mẹ, tự nhiên lại nhớ VGN quá, tại vì quá nhiều lần tôi chạm vào chỗ ấy của cô ấy, nhớ…
    Mẹ không mặc áo lót khi ngủ, hai bên ngực lủng lẳng như vẫy gọi… Đam mê…
    Tôi đẩy mẹ sát tường nhà vệ sinh, ngay bên ngoài hành lang ấy, tôi hôn mẹ như chưa bao giờ được hôn như thế… Nghịch cảnh…
    Hai tay tôi xoa lên mông mẹ, lột nốt chiếc quần lót mỏng manh ra khỏi chân mẹ nhẹ nhàng…
    Cô bé của mẹ ướt quá, to quá, cao quá, tội lỗi quá…
    Lông của mẹ nhiều quá, rậm rạp quá… Nghịch tử…

    Mẹ nắm tay tôi dí vào cô bé cuả mẹ như muốn nói, cô bé của mẹ khóc nhè rồi đấy, con bảo chú bé dỗ dành cô bé đi. Tôi lướt nhẹ trên mu mẹ, banh rộng hai bên mép ra rồi đưa cả ngón tay vào sâu thẳm…
    Mẹ đứng sát tường, hai chân dang rộng ra để tay tôi nhịp nhàng uyển chuỷen vào dễ dàng hơn…
    Tôi cho chú bé gặp cô bé của mẹ khi đã đủ kích thích, khi cô bé của mẹ khóc nhiều quá….
    Chưa bao giờ hai mẹ con lại quan hệ đứng như thế này tại hành lang nhục dục ấy…
    Tôi cố ấn sâu, đẩy mẹ sát vào tường… Mẹ cố kiễng chân để tôi vào sâu hơn…
    Chỉ có tiếng rên khẽ giữa không gian vắng lặng…
    Cả tôi và mẹ đều biết VGN đang ngủ trong kia, nên cố gắng nhẹ nhàng hết mức nhưng…
    Nhưng khi hai cơ thể đã quện vào nhau, khi chú bé gặp cô bé thôi là tôi quên hết mọi thứ, tôi dập như vũ bão, như muốn cô bé của mẹ chỉ thuộc về tôi mãi mãi… Ích kỉ….
    Tôi hôn khắp cổ mẹ, đưa lưỡi vào hai lỗ tai mẹ, rồi hôn lên vai, lên ngực mẹ, tay tôi bóp hai bên ngực mẹ như muốn bóp nát vậy.
    Bên dưới, nước nhờn của mẹ chảy dài xuống dưới hang, ướt đẫm hết chú bé của tôi.
    Tôi không kìm được cảm giác khi ấy, đã rên to hơn, mẹ lấy tay bịt miệng tôi lại như sợ VGN thức giấc.
    Tôi xoay người mẹ lại, hai tay mẹ chống vào tường, mông mẹ nhô ra mời gọi, to quá… mong manh…
    Tôi đưa mẹ vào cõi đam mê bằng những cú nhấp từ phía sau nóng bỏng, những cú dập liên hồi làm mẹ phát ra tiếng rên, lần này đến lượt tôi bịt miệng mẹ lại. Tôi cũng sợ VGN nghe thấy…

    Tôi gần ra nên xoay người mẹ lại, bế mẹ lên trên đôi tay cứng rắn đầy đam mê của tôi…
    Mẹ ra nhiều quá, chú bé của tôi chui tọt trong mẹ, đôi khi chạy cả ra ngoài, trơn quá…
    Chú bé của tôi quen với cái hang ấy rồi, khít quá…
    Mẹ ôm chặt cổ tôi như sợ tôi rời xa mất, tôi bế mẹ nhún nhảy để cho hai bộ phận sinh dục tiếp xúc nhau. Tư thế này làm tôi mỏi tay nhưng bù lại tạo ra nhiều cảm giác, vì chú bé của tôi vào sâu nhất có thế….
    Cứ thế hai mẹ con như chơi trò đánh đu, mệt nhưng…

    Mẹ ôm chặt lấy tôi, cổ ngửa lên trời khi tôi ra ào ạt trong mẹ, tôi cũng chẳng hỏi mẹ hôm nay có phải là ngày an toàn không nữa… Đã ra rồi thì không còn biết trời đất là gì nữa… Oan nghiệt…
    Tôi vẫn bế mẹ trong tay, vẫn để chú bé ngụp lặn trong cô bé của mẹ, dùng chân nhặt quần áo lên rồi bế mẹ vào phòng tôi… Mẹ tựa vào vai tôi im lặng…

    Vào phòng, tôi đặt mẹ nằm xuống khi chim tôi nhỏ dần trong mẹ, cúi xuống hôn mẹ như để cảm ơn, mẹ cũng đáp trả bằng nụ hôn khờ dại…
    Mẹ vẫn trần truồng trên chiếc giường quen thuộc… Thở dài…
    Tôi nằm bên mẹ, hai tay đưa lên trán ngẫm nghĩ, tôi cũng như mẹ, hai cơ thể trần truồng….
    - Sao mẹ khóc? Tôi hỏi…
    - Mẹ buồn vì VGN hỏi đến bố con… Người ta tết nhất có gđ sum họp, còn mình thì…
    - Mẹ có con rồi mà…
    - Nhưng dù sao cũng không thể như gđ người khác, lẽ ra chúng ta đã không thế này nếu gđ hạnh phúc…
    - Con tưởng mẹ buồn vì VGN.
    - Cũng buồn và bất ngờ. Ngỡ là con sẽ khó quên HHTT nhưng ai dè lại nhanh như thế, lại còn nói dối mẹ.
    - Con có lỗi mà…
    - Mẹ có linh cảm VGN là người từng trải, hai đứa có gì chưa?
    - Chưa mẹ à.
    - Lúc nào con cũng kêu chưa có gì. Bên mẹ mà con còn như vậy nữa là khi xa mẹ…
    - Con chỉ làm chuyện ấy với mẹ thôi…
    Hai mẹ con thủ thỉ tâm sự như sợ VGN nghe thấy, tâm sự mọi chuỵên…
    - Mẹ có tin là trong năm nay hai mẹ con mình không dứt ra được chuỵên này không?
    - Tại sao?
    - Vì sáng mồng một mà mẹ con mình đã quan hệ mấy lần rồi.
    - Do mình hết con à.

    Mẹ lúi húi dậy định mặc váy ngủ nhưng tôi giữ lại, chim tôi lại muốn gặp cô bé của mẹ lần nữa…
    - Đừng con, mới mà ,coi chừng VGN!
    - Con làm nhanh mà, nhớ….
    Mẹ lại cam chịu để tôi đè lên mẹ mà dày vò thân thể mẹ… Mẹ lại dang rộng hai chân ra để tôi hì hục trên bụng mẹ…
    Nói chùng thì dù là mối quan hệ gì, dù là người yêu, hay là với cave, hay là loạn luân đi chăng nữa thì bản chất của tình dục đều là thế, đều là để cho hai bộ phận sinh dục gặp nhau, chỉ khác là tuỳ theo hoàn cảnh, cảm giác và tình yêu thôi…
    Tôi ra trong mẹ nhiều vô kể, chảy ra cả giường, tôi phải dùng khăn giấy để lau bãi chiến trường còn đọng lại…

    Tôi ôm mẹ ngủ nhưng trong lòng suy nghĩ mãi. Suy nghĩ về những gì mẹ nói, những việc mình làm, mẹ khóc…
    Đúng là cũng có lí do để mẹ khóc, nếu là tôi, tôi cũng khóc, tủi thân…

    Lâu lắm rồi, tủi thân…

    Không tủi thân sao được khi gia đình người ta quay quần bên nhau, còn mình thì…
    Không tủi thân sao được khi người mình chùng chăn gối lại mang người yêu về nhà…

    Tự nhiên thương mẹ quá, quay sáng thấy mẹ ngủ ngon lành, khuôn mặt đẹp như thiên thần mà lòng tôi đau nhói.. Dưới mông mẹ vẫn còn chảy ra thứ nước nghịch tử của tôi ướt một mảng váy ngủ… Tội lỗi…

    Tôi đưa tay luồn qua gáy mẹ, kê tay để mẹ gối đầu, tôi cũng ngủ sau một hồi trằn trọc…
    Hy vọng mọi thứ sẽ qua mau…

    Sáng…

    Tôi dậy thì đã thấy mẹ và VGN nấu ăn từ bao giờ, có lẽ mẹ sáng nay dậy từ sớm, vì mẹ sợ VGN biết đêm qua mẹ qua ngủ cùng tôi…

    - Hôm qua anh ngủ ngon không? Sao ngủ dậy muộn thế? Lười quá! VGN nhìn tôi âu yếm.
    - Em có ngủ được không? Sợ lạ nhà không ngủ được.
    - Em thì sét đánh ngang tai vẫn ngủ được mà.

    Mẹ vẫn vậy, khuôn mặt mang nét đượm buồn buồn…

    Bữa sáng được dọn ra, ba người mỗi người một tâm trạng khác nhau ngồi lại bên nhau trong một buổi sáng trong không khí ngày tết.
    - Bao giờ cháu về lại thành phố? Mẹ tôi hỏi. Có lẽ mẹ cũng không muốn VGN ở lại đây lâu.
    - Chiều cháu về ạ. Bao giờ anh lên đi học lại thế? Cô ấy nhìn tôi và hỏi.
    - Có lẽ mấy hôm nữa anh lên.
    - Ăn xong con đưa VGN đi tham quan cho biết quê mình.
    - Quê mình thì có gì mà thăm quan hả mẹ. Cơm xong nghỉ ngơi chiều con đưa VGN ra bến xe về thành phố.
    - Anh cứ đưa em đi cho biết ở quê.
    - Ừm, đúng rồi đấy, ở thành phố hoài cũng nên biết thêm về quê chứ.

    Tôi chở VGN đi một vòng qua những con đê, những cánh đồng bát ngát thơm mùi cây cỏ… VGN ngồi sau lưng tôi quàng tay ôm chặt lấy tôi, miệng cười nói liên tục như một đứa trẻ… Tôi giới thiệu về quê mình với tất cả niềm tự hào vốn có.
    Đi bên VGN mà lòng tôi vẫn nhớ về mẹ, nhớ đến lúc mẹ khóc, mẹ tựa vào vai tôi, thú thực tôi không nhớ gì đến lúc quan hệ với mẹ, mà chỉ nhớ đến những giọt nước mắt, nhưng day dứt của mẹ…

    Tôi chở VGN về nhà cũng đã quá trưa…

    Mẹ tôi đi vắng, có lẽ mẹ qua nhà hang xóm chơi hoặc đi chúc tết mấy cô đồng nghiệp. Tôi lấy album gia đình ra khoe với VGN, tôi lục mãi mới thấy, vô tình tôi lại thấy những dòng nhật kí của mẹ trong cuốn sổ mà trước đây tôi đã lén đọc của mẹ, tôi định đọc lại nhưng nghĩ sao tôi lại không đọc nữa, chỉ làm đau lòng về những tội lỗi thôi… Mẹ đã giấu kĩ đi rồi, chon chặt nó thì cớ gì tôi còn lôi ra nữa…
    Ai cũng có bí mật riêng, tôi và mẹ đều có chùng những bí mật và cả những điều thầm kín trong tâm hồn mỗi người…
    - Sao album nhà anh ít thấy bố anh thế?
    - Tại bố anh đi công trình suốt mà.
    - Ui, xấu hổ chưa nè, cởi truồng nè.. VGN chỉ vào tấm hình hồi bé.. Mẹ cũng hay nhìn tấm hình ấy…
    - Đó là hồi bé thôi, giờ khác rồi.
    - Khác gì ạ? VGN ngây ngô…
    - Khác cái này nè… Tôi chỉ tay vào chú bé của tôi trong ảnh…
    VGN đánh vào người tôi liên tục : “anh này…”…

    Tôi gập cuốn album lại, bất ngờ hôn lên môi VGN, cô ấy nhắm mắt lại, đáp trả nhiệt tình… Cũng một thời gian không bên nhau rồi…
    Và hai tay tôi lại tìm đến địa chỉ quen thuộc, đầu tiên là luồn tay từ dưới lên ngực, xoa bên ngoài áo lót, rồi luồn vào bên trong xoa lên bầu vú nóng hổi…
    - Bác về kìa anh…
    - Mẹ về sẽ nhấn chuông mà… Tôi trấn an.

    Rồi tay tôi luồn xuống dưới, ướt quá… Con gái khi đã yêu rồi, cũng khó để từ chối những va chạm cơ thể… VGN nhắm mắt lại khi tay tôi xoa lên mu, chà sát tay vào khe ấy… Mong manh quá… Giới hạn mong manh…

    Tôi cửi chiếc cúc quần của cô ấy ra để tay vào dễ hơn. Tôi cũng chỉ dám xoa bên ngoài, tôi sợ lấy đi tấm màng mỏng ấy, mong manh!
    - Anh đừng vào sâu em đau…

    Tự nhiên tôi muốn quan hệ với VGN quá, tôi cũng muốn nếm trải cảm giác lần đầu, cảm giác cướp đi đời con gái của ai đó…
    Tôi nằm đè lên cô ấy, từ từ lột chiếc áo của cô ấy ra, VGN nằm im, hai mắt lim dim như chờ đợi… Chờ đợi điều gì đó, vô hình…
    Tôi day day chú bé đã cứng ngắc qua lớp quần dài lên mu cô ấy, chiếc quần dài của cả hai buông lơi từ khi nào không còn biết nữa…
    Lúc đó là hơn 12h trưa, tại phòng khách nhà tôi…

    Tôi bị kích thích kinh khủng, tưởng chừng như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy… Chú bé của tôi va chạm với cô bé của cô ấy qua lớp quần lót mong manh, tưởng chừng như dễ vỡ…
    Khi chú bé của tôi chạm vào cô bé của VGN cũng là lúc VGN chợt bừng tỉnh:
    - Đừng anh. Em muốn chúng ta để đến đêm tân hôn.
    - Nhưng…
    - Nếu yêu em chân thành, hãy dừng lại, chúng ta còn tương lai, còn nhiều việc phải làm, hãy nghĩ cho em. Em cũng muốn lắm chứ, em cũng là con người mà, cũng muốn thuộc về anh lắm nhưng….
    Ừ nhỉ, cô ấy nói cũng đúng, tôi dừng lại, hôn lên môi cô ấy:
    - Anh xin lỗi, tại vì anh muốn em là của anh mãi mãi…
    - Em vẫn là của anh mà, đồ ngốc này…

    Tôi và VGN nằm bên nhau, vuốt ve nhau, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy chạm vào chú bé của tôi, nhìn thấy chú bé của tôi, hùng dũng…
    Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thầy cô bé của VGN, tuy không to như mẹ tôi nhưng vì còn con gái nên hồng hào hơn…

    Chiều, mẹ chưa về, có lẽ mẹ muốn tránh mặt VGN vì biết cô ấy chiều nay sẽ về thành phố. VGN cũng chưa muốn về, ý cô ấy muốn ở lại nhà tôi vài hôm rồi cùng tôi lên thành phố…
    Nhưng tôi cũng không muốn cô ấy ở lại lâu, vì không muốn làm mẹ buồn…
    Tôi chở VGN ra đường lớn bắt xe về thành phố, VGN có vẻ quyến luyến muốn ở lại, dọc đường đi không nói gì… Còn tôi lúc này long ngổn ngang trăm mối, tôi cứ nhớ đến mẹ với những giọt nước mắt đêm qua…

    Ngày tết, xe nào cũng đông nên cứ chờ xe vắng hơn sẽ đi, chờ mãi mà không thấy xe nào vắng cả, có xe còn chẳng them bắt khách vì đông quá…

    Hơn một tiếng mà chưa đi được, long tôi như lửa đốt… Tôi muốn VGN đi quá, không phải vì tôi thực lòng muốn cô ấy rời xa tôi mà chẳng qua là tôi không muốn cô ấy ở lại sẽ biết them về gia cảnh nhà tôi, cũng như không muốn làm mẹ tôi đau lòng…

    - Chẳng có xe nào cả, thôi mình đi về mai em đi sớm nhé.
    - Có mà ,chờ chút nữa xem.
    - Anh không muốn em ở lại nhà anh sao?
    - Không phải vậy, tại em là con gái mà, chưa là gì của nhau mà đã ở lại như vậy, cũng ngại.
    - Không sao mà, em không ngại thì anh ngại làm gì chứ. VGN giọng giận dỗi.

    Đứng chờ mãi lại chẳng có xe nào, tôi đành chở cô ấy về nhà lại, trên đường về cô ấy líu lo như chim hót, còn tôi, tôi lại sợ nhìn thấy ánh mắt mẹ buồn buồn..

    Mẹ đã ở nhà từ bao giờ, mẹ không ngạc nhiên khi thấy tôi chở VGN về, có lẽ mẹ cũng đoán được xe cộ ngày tết thế nào.
    - Xe đông quá bác ạ, nên cháu ở lại mai đi sớm.
    - Ứ, ở lại chơi với mẹ con bác cho vui.
    - Cháu giúp bác nấu cơm nhé.

    Tôi phóng xe qua nhà thằng bạn chơi cho thanh thản, để mẹ và VGN bếp núc…

    Tối, VGN và mẹ ở ngoài phòng khách xem ti vi, còn tôi lúi húi trong phòng xem một chương trình thể thao khác. Tôi chợt nhớ đến cuốn nhật kí của mẹ, tự nhiên tôi muốn đọc lại quá, muốn ôn lại kỉ niệm ban đầu đầy tội lỗi ấy…

    Cuốn sổ nhỏ được giấu kĩ dưới lớp quần áo cũ của tôi, có lẽ mẹ sợ bố phát hiện nên để trong phòng tôi, vì bố tôi không bao giờ qua phòng tôi cả. Tôi dở cuốn nhật kí ấy ra, không ngờ mẹ vẫn viết nhật kí hang ngày… Mắt tôi như nhoè đi khi đọc những dòng nhật kí ấy, tôi không đủ thời gian cũng như bình tĩnh để đọc hết những cả cuốn sổ ấy, chỉ đọc những dòng nhật kí mà mẹ mới viết sáng nay, lúc tôi đưa VGN đi chơi…

    Nhật kí ngày tháng năm…

    Đêm qua mình không ngủ đựơc, một phần vì không quen ngủ với người lạ, một phần vì mình buồn quá. Buồn vì con trai mình đã có người yêu. Nghịch lý là lẽ ra mình phải mừng cho con trai mình, nhưng sao mình lại ghen với người yêu của con trai mình chứ.
    Trước mình cũng có cảm giác này với HHTT nhưng con nhỏ đó mình biết chỉ là thoáng qua nhưng với VGN thì khác, nó là đứa từng trải, đã tới hẳn nhà thế này chứng tỏ hai đứa nó đã sâu đậm rồi…
    Nhìn nó mà long mình đau nhói, mình nhớ lại tuổi trẻ của mình quá…
    Mình già mất rồi, cả cuộc đời hi sinh vì gđ, cũng đã đến lúc buông tay để con trai mình đi tìm hạnh phúc thực sự.
    Mình đã khóc nhiều và không muốn khóc them nữa, mình không thể ghen với người yêu của con trai mình thế này được…
    Đêm qua, mình giả vờ ngủ thôi chứ thực sự mình thức trắng đêm… Gđ người ta hạnh phúc, còn mình, mình không mang được gđ hoàn hảo cho con nên mình chấp nhận làm người tình của con trai mình…
    Hôm qua, mình để con trai mình cho vào trong, mặc dù biết là không an toàn nhưng mình muốn cho con mình biết rằng mình sẵn sang hi sinh tất cả vì hạnh phúc của nó…
    Mình chưa từng có cảm giác ghen như thế này, ngay cả với tình nhân của chồng mình. Mình cũng chưa bao giờ có cảm giác lạ lẫm như thế khi quan hệ với con trai mình.
    Phải chăng không chỉ có tình dục mà cả tình yêu thương nữa nên mình mới có cảm giác lên đỉnh như thế…
    Mình sợ quá, sợ sẽ dính bầu, vì hôm qua con trai mình đưa mình lên đỉnh hai lần, lần nào cũng nhiều… Sáng nay dậy còn nhậy nhụa trong mình…
    Mình cũng định đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp nhưng ở quê ngại quá, thôi, chắc cũng chẳng sao, cũng mong là như thế..
    Hnay VGN đi rồi, còn lại hai mẹ con, có lẽ chuyện đó lại xảy ra, mình cũng không cưỡng lại ban thân mình nữa…
    Mình không muốn cho con mình biết mình buồn vì ghen với người yêu của nó, nhưng sự thật là mình buồn quá…
    Mình nói dối VGN về bố của con trai mình cũng vì muốn giữ thể diện cho con trai mình….
    Giá như mình có gđ hạnh phúc, giá như mình kiềm chế bản thân mình không để xảy ra chuỵên với con trtai mình, có lẽ sẽ thanh thản hơn. Bgiờ mình day dứt cũng không giải quyết gì được nữa, dừng lại hay tiếp tục đây?
    Mình khó xử quá…"

    Tôi đọc đến đó mà thương mẹ qúa, nước mắt cứ chảy nhoèn mắt, cay cay….
    Nếu không có VGN ngồi ngoài kia có lẽ tôi đã ra mà ôm lấy mẹ.. Mẹ ơi…

    Đêm đến, tôi không ngủ được, tôi định lấy cuốn sổ ra đọc tiếp nhưng không đủ can đảm để đọc nữa. Bên kia, khi tiếng VGN tắt hẳn cũng là những tiếng thở dài của mẹ…
    Tôi muốn qua với mẹ quá, tôi chờ mẹ dậy như đêm qua rồi ở bên mẹ nhưng mãi mà mẹ tôi không dậy.
    Cuối cùng, tôi lấy máy điện thoại gọi vào máy bàn nàh tôi, mẹ tôi dậy nghe máy… Tôi đã chờ sẵn ở đó, khi mẹ vừa ra nhắc máy cũng là lúc tôi ôm chặt lấy mẹ.
    - VGN kìa con, nó mới ngủ thôi.
    - Con nhớ mẹ quá, con có lỗi với mẹ…
    - Sao thế con? Tự nhiên à.
    - Tự nhiên con thấy có lỗi với mẹ quá, con đã làm mẹ đau khổ. Tại con hết.
    - Hnay con sao vậy? Có chuỵên gì à?
    - Con sẽ mãi ở bên mẹ, mẹ đừng buồn nhé. Dù thế nào con cũng mãi mãi ở bên mẹ, con sẽ không bgiờ xa mẹ đâu.
    - Con của tôi lớn thật rồi.

    Mẹ xoa lên má tôi, hôn tôi say đắm, tay mẹ luồn vào ngực tôi nắn đầu ti tôi nhẹ nhẹ…
    - Con đã là chồng của mẹ rồi, vừa là con của mẹ nữa…
    - Ừ, con mãi mãi chỉ là đứa con ngây thơ của mẹ…
    - Nhưng con đã quan hệ với mẹ rồi mà, tôi nhìn vào mắt mẹ…
    - Chồng à? Mẹ im lặng…

    Tôi chẳng buồn lột quần lót mẹ ra nữa, vén sang một bên rồi đưa chú bé vào thăm cô bé…
    - Con tôi, lại thế rồi…
    Tôi cũng chẳng cửi quần mình ra nữa, kéo chiếc quần đủ để chú bé thò vào trong mẹ, hai mẹ con ôm nhau say đắm…
    Cô bé của mẹ chưa đủ độ ướt nên hơi khô rát vì tôi chưa kích thích mẹ mà đã đưa vào rồi…
    Tôi ấn sâu vào bướm mẹ, không dập, chỉ để im để hai cơ thể tìm hiểu nhau. Tôi và mẹ hiểu ai cần gì, lúc nào thì cần…
    - Con yêu VGN chứ?
    - Con không biết, tôi giả vờ…
    Hai tay tôi xoa lên mông mẹ, kéo mông mẹ vào gần hơn để chim tôi sâu hơn. Kiểu này tuy không kích thích vì hai cơ thể không cọ xát nhau nhưng cũng là một trải nghiệm…
    - Hôm qua con ra nhiều thế, mẹ có sao không?
    - Không sao, mẹ an toàn mà.. Mẹ dối long…
    - Chẳng may…
    - Thôi, đừng nhắc nữa. Mẹ kéo tôi vào gần…
    Rồi nước nhờn của mẹ cũng ra, thứ nước xúc tác tội lỗi ấy ra nhiều quá…
    Tôi dập liên tục, mẹ dang chân ra, vén chiếc quần lót rộng ra them để tôi tự do đi lại vào nơi mà tôi đã sinh ra…
    Bướm mẹ khít quá, kiểu này còn làm chim tôi khít hơn…
    Tôi lại nghĩ đến VGN buổi chiều, nhớ cô bé VGN đỏ hồng trong trắng… Nhớ…

    Tôi ra trong mẹ nhiều quá, mẹ ngất ngây đón nhận, mắt nhắm nghiền hứng trọn những dòng khí nóng ấy…
    Tư thế đứng này làm những thứ ấy chảy ngược lại, ra cả đùi mẹ, mong manh…

    Đúng lúc ấy VGN lục đục dậy : “Ủa, bác đâu rồi, con khát nước”:

    Tôi chui vội vô phòng khi chú bé còn chưa teo lại, mẹ vén chiếc quần lót như ban đầu khi tinh chất của tôi còn đang bơi lội trong mẹ…
    Mẹ lấy nước cho VGN rồi vào phòng ngủ.

    Tôi thoả mãn… Nằm ngủ…

    Bên kia không còn tiếng trở mình… Có lẽ đã mong manh….

    Sáng hôm sau, khi tôi dậy, mẹ đã thay bằng chiếc quần khác, có lẽ mẹ sợ VGN biết…
    Tôi nhìn mẹ âu yếm, mẹ cười hp hơn… Đàn bà khi họ hạnh phúc thì ánh mắt họ không che dấu được…

    Tôi định chở VGN ra bắt xe về khi bữa sang kết thúc thì có tiếng chuông cửa…
    - Ai đến sớm vậy kìa… Con ra xem ai đi. Mẹ nói…
    Tôi ra mở cửa…

    Bố tôi…
    Ngươi nên nhẹ gót qua đò
    Đừng sầu, đừng tủi, đắn đo uổng đời.
    Trăm năm vật đổi sao dời,
    Nào ai tránh được gọi mời ra đi.
    Dương trần mê muội nhiều khi
    Những là khóc kể ích gì cho ngươi.

  6. #16
    Join Date
    May 2004
    Posts
    530

    Default

    Tôi mắt tròn mắt dẹt khi thấy bố tôi lững thững xách vali đi vào, tôi cũng quen với hình ảnh này nhiều rồi nhưng tự nhiên cái tết này làm tôi bất ngờ quá… Mẹ tôi có lẽ còn ngạc nhiên hơn tôi nữa. Và đúng như vậy, mẹ tôi mở to mắt ra khi thấy bố tôi về…
    Tôi chẳng muốn bố tôi về như thế này chút nào cả, thật lòng…
    VGN cúi đầu lễ phép chào bố tôi
    - Bố anh đẹp trai phong độ quá, VGN nói khẽ vào tai tôi khi bố tôi bước vào trong.

    Tôi không muốn VGN ở nhà tôi thêm chút nào nữa, tôi muốn cô ấy về thành phố ngay lập tức, vì tôi không muốn cô ấy biết hoàn cảnh của tôi, cũng chẳng hay ho gì. Tất nhiên tình yêu thì chuyện đó cũng không quan trọng lắm, nhưng cũng chưa quen được bao lâu, nên…
    Hơn nữa, ở trong hoàn cảnh này, vốn đã ngột ngạt khi bố tôi về, lại thêm VGN nữa chắc sẽ mệt mỏi hơn…

    - Chiều anh đưa em về nhé, tôi bảo VGN.
    - Bố anh mới về mà, em muốn ở lại với gia đình anh, đằng nào cũng hết tết rồi cùng anh lên luôn.
    - Bố mẹ em không nói gì à? Tôi cau mày.
    - Bố mẹ em nói gì chứ, em lớn rồi mà. Em bảo đi du lịch với bạn cả tuần rồi, anh đừng lo.
    - Nhưng chúng ta cũng chưa đến mức thân thiết mà em ở lâu quá, anh sợ..
    - Anh sợ gì chứ, em không lo thì thôi, anh lo làm gì. Anh không muốn em ở đây à? VGN giận dỗi, mắt như chực khóc…

    Thôi, đành chịu, tôi đành chấp nhận, và có lẽ sẽ lên thành phố sớm cùng cô ấy.

    Bữa cơm diễn ra trong không khí im lặng, VGN có lẽ không nhận ra điều đó nên cứ nói cười tự nhiên.

    - Sao tết bác không ở nhà ạ?
    - Bác có chút việc bận. Bố tôi ậm ừ.
    - Anh ấy bảo bác về quê. Quê xa quá đi lại cũng ngại nhỉ.
    - Thôi cháu ăn đi, nguội hết rồi, mẹ tôi muốn chuyển chủ đề.

    Tôi chẳng nói gì, chỉ mong sao thời gian qua đi nhanh để tôi thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Tôi định mai sẽ lên thành phố ngay, nếu bố tôi còn ở lại lâu dài. Cũng chẳng biết khi nào ông ấy đi, mong manh quá…

    Buổi tối, nhà tôi thường xem ti vi, mọi người vừa xem vừa uống nước nói chuyện. Tôi và VGN một chỗ, bố mẹ tôi mỗi người một góc, chẳng ai nói với ai câu gì..
    Lòng tôi khó chịu vô cùng vì tối nay tôi sẽ phải ngủ cùng với bố tôi, điều mà tôi ghét nhất. Từ nhỏ tôi chưa cảm nhận hết sự yêu thương của bố dành cho tôi, tôi cũng chưa bao giờ ngủ cùng bố từ khi tôi lớn, còn nhỏ thì tôi không nhớ.

    10h, bố tôi giục cả nhà đi ngủ sớm, lấy lý do hôm nay mệt. Đúng như dự đoán, tôi và bố ngủ cùng nhau, VGN ngủ cùng mẹ tôi. Có lẽ đêm nay mẹ sẽ mất ngủ, tôi đoán vậy. Vì mẹ không quen ngủ với người lạ, hơn nữa bố tôi lại về thế này…

    Bố tôi ngủ ngay khi đặt lưng xuống, còn tôi thì trằn trọc mãi… Phòng bên tiếng mẹ thở dài đều đều làm tôi xót xa…

    Rồi sáng cũng đến, tôi mừng khi trời mau sáng, định bụng sẽ đưa VGN về sớm, nhưng cũng muốn cô ấy ở lại để cho bố không ngủ cùng mẹ tôi. Ích kỉ quá, vậy đấy…

    Dưới bếp, tiếng bố mẹ tôi khe khẽ khi tôi đi xuống nhà vệ sinh đánh răng.

    - Nó là đứa nào thế? Sao lại ở đây? Tiếng bố tôi.
    - Người yêu con mình, nó ở mấy hôm rồi.
    - Mai cả nhà mình qua bên nội, lâu rồi.
    - Tôi không qua đâu, còn gì nữa mà qua. Từ lâu rồi.
    - Cô phải hiểu cho tôi chứ, cô không về người ta nghĩ gì.
    - Tôi không muốn về, chúng ta đã gửi đơn ra toà, tôi không muốn liên quan gì nữa.
    - Dù gì nó cũng là máu mủ nhà tôi, tôi phải đưa nó về
    - Cái đó ông đi mà hỏi con, tuỳ nó.
    - Nó nghe lời cô mà, cô thuyết phục nó đi, mà tốt nhất là cả hai mẹ con cô cùng về, để hang xóm họ đỡ dị nghị.
    - Ở quê ai mà chẳng biết, còn gì nữa àm danh dự hay dị nghị.
    Tôi chẳng muốn nghe thêm nữa, lần nào cũng vậy, rồi những tiếng cãi nhau to hơn. Tôi vào nhà tắm đánh răng nhưng cũng đủ nghe thấy tiếng cãi nhau, mà cãi nhau thì cũng chẳng phải, chỉ là to tiếng với nhau thì đúng hơn.
    Hồi chuyện mới xảy ra thì tôi còn hay về quê nội, chứ bây giờ từ khi ông bà nội xa lánh mẹ con tôi, chấp nhận người đàn bà kia thì tôi ít về hơn, lá rụng về cội nên tôi phải về thôi chứ thật lòng tôi không muốn.

    Tôi mở cánh cửa nhà tắm bước ra thì cũng là lúc VGN đứng đó từ bao giờ. Tôi chẳng nói gì, có lẽ VGN cũng nghe thấy hết câu chuỵên của bố mẹ tôi. Thôi, cái gì đến sẽ đến, sớm muộn gì rồi cũng biết, nhưng những ngày tết thế này mà phải nghe những lời đó thực sự chẳng hay ho gì, tôi cũng không muốn VGN phải nghe những lời đó.
    Mệt mỏi!

    Tiếng bát đĩa loảng xoảng, có lẽ đã đạt đỉnh của cuộc cãi vã, có lẽ bố tôi xua tay làm đổ bát đĩa trên bàn ăn. Cái bàn mà tôi và mẹ từng nằm trên ấy… Mong manh…
    Thường thì mẹ tôi cam chịu, chẳng nói gì, kệ bố tôi muốn nói, muốn chửi, muốn đánh thì cũng kệ.. Nhất là vào những ngày tết như này, nhất là khi có khách như thế… Nhưng hôm nay mẹ lại dám to tiếng với bố… Ngạc nhiên…
    Tôi dắt tay VGN lên nhà, thu quần áo rồi chở ra bến xe… Tôi không nói gì, mặt đăm đăm… VGN cũng không hỏi gì thêm, buồn buồn…

    Tôi chở VGN ra bến xe lòng ngổn ngang trăm mối, tôi cũng định để cô ấy đi rồi về thu xếp quần áo đi luôn…
    Tôi ghét khi thấy bố mẹ cãi nhau, ghét khi thấy bố tôi ở nhà…
    VGN gục đầu vào lưng tôi, ôm chặt….
    - Sao anh không nói về gđ anh sớm hơn, để em đỡ bất ngờ.
    - Em nghe thấy hết rồi à?
    - Vâng, em không ngờ đấy, mỗi nhà mỗi cảnh mà… Chấp nhận.
    Tôi vừa đi vừa kể sơ qua về gđ tôi cho cô ấy nghe, cũng chẳng mong sự đồng cảm, chẳng qua là muốn giải toả nỗi tò mò của cô ấy và cũng để tôi bớt đi nỗi buồn đang ngự trị trong tôi.
    - Em chẳng muốn đi gì cả. Em muốn lên cùng anh.
    - Gia đình đang như thế, ở lại làm gì… Em lên rồi anh lên.
    - Đành vậy. VGN thở dài bất mãn xen lẫn tiếc nuối.
    Tôi không quên hôn VGN trước khi chạy, mắt cô ấy buồn buồn, tôi cũng chẳng vui gì… Những thứ mong manh…

    Tôi không về nhà mà rẽ vào chợ, đi ăn sáng, gặp bạn bè… Chẳng muốn về nhà để chứng kiến cảnh bố mẹ mặt nặng mày nhẹ…
    Tôi hiểu bố tôi mà, ông thường muốn mẹ con tôi về quê để cho đẹp mặt với hang xóm, để ông bà nội gặp tôi, cháu đích tôn mà…

    Tôi về nhà khi đã quá chiều, bố tôi ngủ trong phòng, mẹ tôi ngủ ngoài ghế, dưới bếp, bát đĩa vẫn ngổn ngang như lòng tôi lúc này vậy… Dễ vỡ quá…

    Tôi cúi xuống nắm tay và hôn nhẹ lên má mẹ, mẹ từ từ mở mắt ra, đôi mắt còn lòng lanh những giọt nước mắt đọng lại… Sầu thẳm…

    Tôi hôn mẹ thêm lần nữa, mẹ tỉnh hẳn, ngồi dậy, kéo tôi vào lòng nức nở… Mẹ không nói gì, có lẽ mẹ sợ bố thức dậy… Tôi và mẹ chỉ nhìn nhau, đủ hiểu…

    - Mai có lẽ phải về quê nội con à.
    - Con tưởng mẹ đã cố gắng để không phải đi.
    - Cũng cố rồi, nhưng có nhiều lý do lắm, thôi, đằng nào cũng một thời mẹ con mình đi lại ở đấy, nghĩa tình cũng quan trọng mà.
    - Mai mấy giờ đi? Con định lên thành phố học ngay chiều nay.
    - Sớm thế, tại VGN chứ gì, ở nhà với mẹ mấy hôm, con còn nghỉ tết lâu mà. Mẹ ở nhà với bố thế này, buồn lắm.
    - Bố ở lâu không mẹ?
    - Năm nào cũng vài ngày, rồi lại đi ngay mà, khai xuân sớm.

    Tôi xuống bếp cùng mẹ dọn dẹp đống đổ nát ấy…
    Trên nhà ,bố tôi vẫn ngủ ngon…

    Tối, bố tôi muốn ngủ cùng mẹ tôi, mẹ tôi ậm ừ mãi mà không chịu vào cứ ở phòng khách xem ti vi, bố tôi gọi mẹ vào ngủ cùng…
    Tôi nằm bắt tay lên trán mãi mà không ngủ, tôi nghĩ đến ngày mai về quê nội, rồi nghĩ đến bên phòng bên bố mẹ tôi…
    - Tôi nói không là không.
    Tiếng mẹ tôi dứt khoát , có lẽ là bố tôi đòi hỏi và mẹ tôi từ chối…
    Cả những tiếng va chạm, rồi tiếng khằn khò…
    - Con nó lớn rồi, anh đừng làm như vậy.
    - Nó ngủ rồi, lâu rồi…
    - Tôi nói không là không, anh không có chút lương tâm hay thể diện à. Anh đã có người khác, chúng ta cũng kết thúc rồi, đừng như vậy nữa.
    - Thôi, kết thúc là kết thúc thế nào…
    - Anh còn như vậy tôi ra ngoài ngủ đấy.
    Có vẻ như bố tôi không chịu thua cuộc, tiếp tục đòi hỏi, tiếng mẹ tôi giãy giụa, mệt mỏi…
    Rồi mẹ tôi đẩy cửa ra ngoài phòng khách ngủ, tiếng bố tôi thì thầm, có lẽ là tiếng chửi rủa…
    Tôi lặng im không nhúc nhích vờ như ngủ say lắm rồi, tôi lớn rồi, đâu như xưa, là đứa con nít đặt mình là ngủ…

    Thường thì khi mẹ cãi nhau với bố thường qua phòng tôi ngủ, nhưng giờ tôi cũng lớn rồi, mẹ cũng ngại… Tôi cũng đã có người yêu…

    Tôi lặng lặng chờ cho tiếng gáy của bố tôi cất lên, khe khẽ mở cửa bước ra phòng khách, nơi mẹ tôi đang thút thít…
    - Sao con không ngủ đi?
    - Con không ngủ được. Bố đòi hỏi mẹ à?
    - Ừm. Mẹ không thích.
    - Sao mẹ không chiều bố, đằng nào cũng lâu rồi mà.
    - Mẹ không có tình cảm thì không muốn, hơn nữa, mẹ từ lâu rồi chỉ có mình con. ..

    Tôi ôm chặt mẹ vào lòng: “ Dù sao ông ấy cũng là chồng của mẹ mà”
    - Trước đây thôi, giờ thì hết rồi. Mẹ quan niệm rằng đã hết là hết, chồng là người ngủ cùng mẹ.
    - Như vậy con là chồng mẹ sao?

    Mẹ im lặng vuốt má tôi “ Con thì khác, mãi mãi con là con của mẹ”…

    Tôi xoa lên ngực mẹ: “Đêm nay con thay bố làm chồng mẹ nhé”.
    - Không, con đừng nói như thế, tội lỗi… Con đi ngủ đi!
    - Nhưng mẹ cứ nằm ở đây thế này, con không ngủ được.
    - Mẹ cũng cần tĩnh tâm một chút…

    Tôi cúi xuống hôn lên môi mẹ, nhẹ nhàng… Mẹ đáp lại nhanh như muốn tôi đi ngủ sớm. Cũng muộn rồi mà…
    Tôi đưa tay xoa lên mu mẹ, mẹ không mặc quần lót, thực ra là không phải là không mặc, mà là bố tôi đã lột ra rồi…

    Mẹ xấu hổ khi tôi biết điều đó, gục đầu vào vai tôi: “ Mẹ ước gì chỉ có mẹ con mình bên nhau như ngày xưa”…
    Tôi sốc mẹ đứng dậy, kéo mẹ ra chỗ sân trước nhà, nơi đó có một góc để chỗ để xe, kín đáo… Hai mẹ con đứng nhìn nhau trong bong tối lờ mờ đủ để nhìn rõ khuôn mặt trắng trẻo của mẹ…
    Tôi ôm mẹ, hôn mẹ ngấu nghiến như hai đôi tình nhân lâu ngày gặp lại…
    Tay tôi tham lam luồn vào bướm mẹ tìm tòi cái lỗ sâu thẳm… Nghịch tử…
    Mẹ tôi hôm nay khô quá, có lẽ mẹ không còn cảm xúc bởi bố tôi đã phá vỡ giấc mơ ấy rồi… Tôi xọc tay liên tục vào bướm mẹ để mong một điều gì đó quen thuộc xảy ra, đó là những dòng nước nhờn nhưng sao hôm nay khó quá…
    Có lẽ ở hoàn cảnh này, ở một nơi như này, và bố tôi đang say giấc nồng trong kia làm mẹ tôi không thể…
    Nhưng mẹ bị kích thích vô cùng, tôi biết điều đó khi mắt mẹ nhắm nghiền, còn hai tay mẹ ôm chặt lấy lưng tôi, day dứt…
    Tôi cho chú bé vào cô bé của mẹ, cô bé hôm nay không khóc như mọi khi, mà khô rát làm chú bé của tôi hơi đau dau và khó vào…
    Mẹ tôi hiểu điều đó, lấy tay banh cô bé ra, rồi tự tay cầm chú bé chỉ đường cho chú bé vào… Chú bé nằm sâu gọn trong cô bé… Đớn đau…

    Tôi hôn mẹ như điên dại, hai lưỡi chạm vào nhau ướt nhẹm, ướt hơn bên dưới, bên dứói khô khan… Tôi không dập, cố tình ngâm trong ấy, cảm nhận sự ấm áp…
    Lưỡi tôi như mất hút trong miệng mẹ, ngọt ngào đầy khao khát, đam mê…
    Hai tay tôi tham lam khi muốn sở hữu khắp cơ thể đẫy đà của mẹ, mông, ngực, bụng, lưng là những nơi mà tay tôi không buông tha… Tôi thích nhất là sờ nắn mông mẹ, nó cong cong to tròn và đầy cuốn hút.. Bụng mẹ không sệ, không nếp nhăn cũng không kém phần nhục dục….

    Tôi hôn lên trán mẹ, thì thầm vào tai mẹ: “ Con chỉ muốn ở trong mẹ thế này mãi”.
    - Vậy sao còn yêu VGN? Con không xấu hổ với lương tâm sao?
    - Đó là chuyện khác, mẹ là mẹ, là người thầy, là người tình của con nhưng…
    - Nhưng sao? Mẹ đẩy tôi ra rồi nhìn vào mắt tôi.
    - Nếu mẹ không phải là mẹ của con thì đã không có HHTT hay VGN rồi.. Con không thể sống cùng mẹ mãi…
    - Ừ! Con nói đúng… Mẹ gục đầu vào vai tôi…
    Tôi và mẹ đều mặc quần áo như cũ, chỉ có vén váy ngủ mẹ lên rồi đưa chú bé của tôi vào. Tôi cũng chỉ kéo quần đùi hơi thấp xuống một chút… Mong manh…

    Tôi bắt đầu dập, khô khan cũng có cái hay của nó, cảm giác thật với da thịt chứ không nhớp nháp trơn trượt..
    Đứng thế này hai bộ phận không vào sâu được trong nhau nhưng thế cũng là đủ, đủ để hai con người cảm nhận những khát khao…
    Tôi đẩy mẹ sát vào tường làm điểm tựa, mẹ mở mắt to nhìn tôi chờ đợi… Tôi đưa tay nhấc một chân mẹ lên, chiếc váy ngủ che đi phần dưới của hai mẹ con, chỉ có những tiếng thở dài…
    Tôi dập hồi lâu mẹ cũng ra nước, tôi thích thú về điều đó, thường thì mẹ tự ra nước nhờn khi tôi kích thích, nhưng hôm nay tôi phải dập một hồi mẹ mới ra…
    Chân mẹ tôi dang rộng ra để chú bé của tôi ra vào dễ dàng, cũng quen thuộc rồi…
    - Nhanh con nhé… Mẹ nói trong tiếng rên khẽ, mẹ sợ bố tôi tỉnh giấc.
    Tôi biết bố tôi thường ngủ say giấc mà. Nhưng để chiều mẹ, tôi cũng muốn kết thúc nhanh hơn… Tôi một tay nhấc chân mẹ lên, một tay ôm eo mẹ mà dập. Tôi dí sát người mẹ đẩy mẹ vào tường mà ấn mạnh, cảm giác như chú bé của tôi muốn xuyên thủng qua phía bên kia của mẹ, sâu thẳm…
    Mẹ ôm lấy cổ tôi như tình nguyện hiến dâng tất cả cho người tình tội lỗi… Chiếc váy ngủ bay bay theo những cơn gió lạnh ban đêm lùa vào và cũng tại tôi dập mạnh quá…
    - Mẹ thích không? Tôi cúi xuống hỏi nhẹ…
    - Mẹ mỏi chân quá, mẹ cấu nhẹ vào ngực tôi…

    Có lẽ mẹ mỏi chân thật, đứng một chân lâu vậy mà…
    Tôi hạ chân mẹ xuống, chú bé vẫn nằm sâu trong cô bé của mẹ đã bắt đầu sụt sịt thấm nước… Tội lỗi…
    Tôi kéo mông mẹ lại gần cho chú bé vào khít hơn, rồi lại rút ra đút vào… Lông mẹ che cả lối vào vốn dĩ đã khít chặt, mu mẹ cao quá cọ sát mu tôi xột xoạt…
    Tôi chỉ muốn dập nát cái mu cao ấy cho thoả thích, hai tay tôi luồn qua mông mẹ từ phía sau xoa lên lỗ của mẹ… Kích thích cùng cực…

    Tôi ra ngập tràn trong mẹ, chảy ra cả kheo và rơi xuống đất, ai bảo đứng như thế này chứ…
    Mẹ lấy quần tôi lau đi những thứ nhơ nhớp ấy còn đọng lại trên bướm mẹ, kheo mẹ, còn dưới đất thì…
    Tôi kéo mẹ lại gần khi chú bé của tôi mềm xuống và khi quần áo đã chỉnh tề: “mẹ vào ngủ với con nhé”
    - Thôi, mẹ ngủ ngoài này, vào đó sợ bố nghĩ, con lớn rồi…
    - Vậy thì mẹ ngủ đi, mai về quê nội rồi…

    Tôi hôn từ biệt mẹ đi ngủ, cũng không quên vuốt ve cô bé của mẹ trước khi đi vào nhà, tôi quen như vậy rồi, cô bé của mẹ nóng rát sau một hồi giao ban mãnh liệt…

    Sáng hôm sau, cả nhà tôi tay gậy tay bị lên đường về quê nội, dù lòng không muốn nhưng…
    Trên xe tôi ngồi cạnh mẹ ở phia trên, còn bố tôi ngồi dưới… Mẹ không quên gục đầu vào vai tôi ngủ khi say xe, mùi hương tóc mây làm tôi ngây ngất, tôi không quên ngắm nhìn bầu vú mẹ xuyên qua khe cổ áo mong manh. Tôi cũng không quên giả vờ lấy túi xách che phần bên dưới mẹ để đặt tay lên mu rùa của mẹ, to lớn…

    Cả nhà nội ngạc nhiên khi thấy tôi về. Cũng lâu rồi. Họ vẫn đối xử với tôi tốt như ngày nào, chỉ có hơi lạnh nhạt với mẹ tôi. Trong thâm tâm của mọi người thì vì mẹ tôi không tốt, không biết giữ chồng nên bố tôi mới như thế. Thực ra thì tôi là người hiểu hơn ai hết điều đó, mẹ tôi không như vậy mà..

    Bữa cơm diễn ra trong không khí tẻ nhạt, bố tôi cố gắng níu kéo chút gì đó mong manh để làm không khí gđ vui hơn nhưng mẹ tôi cứ lặng lẽ. Họ hang bên nội cũng không mặn mà lấm, họ chỉ quan tâm đến tôi thôi.

    Chiều, tôi cùng bố tôi đi thăm họ hang, họ cũng ở gần đấy thôi. Mẹ tôi ở nhà nấu cơm tối cùng ông bà nội. Khi tôi về khoảng hơn 3h chiều thì tôi thấy mẹ tôi thu dọn hành lý để sẵn ở cửa chờ tôi về.

    - Sao vậy mẹ, sao đi luôn à? Muộn rồi mà. Sao mẹ bảo mai đi mà.

    Mẹ tôi mặt lạnh như tiền nhìn tôi không nói. Bố tôi cũng tới tấp hỏi:
    - Có chuỵên gì à? Sao vậy?
    - Anh vào nhà mà xem. Mẹ nói.
    Thì ra người tình của bố tôi không hiểu bằng cách nào cũng mò về đang ngồi trong nhà nói chuyện với ông bà nội. Bà nội tôi có vẻ thích đứa cháu mới ấy, nói cười liên tục. Tôi biết, điêù này sẽ xảy ra mà. Bố tôi không có lỗi, bố tôi không muốn người vợ hai kia về quê, mà nếu có về cũng không phải là lúc này, lúc mà cả gia đình tôi đang ở quê thế này.
    - Sao cô lại về đây làm gì? Bố tôi gào ầm lên.
    - Tôi phải cho con về quê nội ăn tết chứ. Anh không làm được thì tôi làm thay.
    - Nhưng không phải lúc này, tôi đã bảo bao lần rồi.
    - Anh bảo anh đi công tác khai xuân sớm, hoá ra là còn đưa mẹ con nó về đây. Thế mà anh bảo anh ly hôn rồi. Tiếng người tình của bố tôi rít lên đay nghiến.

    Thực ra thì người tình của bố tôi cũng chảng có lỗi gì, lỗi là do số phận nghiệt ngã dính vào người đàn ông có vợ thôi.
    Tôi biết tại sao người đnà bà ấy lại về lúc này. Gia đình bên nội tôi có hai người bác, một người thì thích mẹ tôi, ghét người đàn bà cướp chồng kia. Còn một bác thì ngược lại, vốn dĩ không ưa gì mẹ tôi. Nên tôi đoán chính bác ấy là người báo tin cho người vợ hai của bố tôi về chuyện gia đình tôi về.
    Có nhiều lần như vậy rồi.

    Mẹ tôi lặng lẽ xách vali ra đi, bảo tôi đi luôn thì bố tôi và bác quý mẹ con tôi chạy ra níu lại. Tôi không bao giờ quên giây phút ấy.

    - Anh đi luôn cùng mẹ con nó đi. Tiếng người đàn bà kia réo lên khi thấy bố tôi níu mẹ con tôi lại.
    - Cô im đi. Bố tôi quát lên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bố tôi bênh mẹ con tôi như thế. Có lẽ bố tôi vất vả lắm mới thuyết phục được mẹ con tôi về mà lại thế này nên bố tôi cảm thấy áy náy…

    Ông bà tôi vẫn lặng thinh, điều đó làm mẹ tôi kiên quyết đi luôn.
    - Thôi, hai mẹ con qua nhà anh nghỉ rồi mai đi, cũng muộn rồi, không còn xe nữa. Bác quý mến gđ tôi nói thế.
    - Vâng. Mẹ tôi gật đầu rồi bước đi.
    Bố tôi cũng buông tay, lặng lẽ nhìn theo mẹ con tôi khuất dần sau cánh cổng, rồi đi vào trong nhà, sau đó họ nói gì với nhau tôi không rõ…

    Nhà bác quý mẹ tôi cũng ở gần đó, cách khoảng 10p đi bộ. Nhà bác ấy kinh doanh nhà nghỉ. Cả gia đình sống ở tầng 1, còn 5 tầng trên để làm nhà nghỉ. Mấy anh chị đi học trên thành phố hết, chỉ còn lại hai bác và nhân viên giúp việc.

    - Hai mẹ con lấy một phòng mà ngủ, mai đi sớm. Đừng để ý loại người như thế. Bác tốt bụng nói.
    - Anh cho hai mẹ con em một phòng có hai giường nhé. Mẹ nói.
    - Còn mỗi một phòng giường đôi thôi, không thì em ngủ trên đó, còn cháu xuống đây ngủ với anh.
    - Thôi, con không ngủ cùng bác đâu, bác còn bác gái mà, con ngủ cùng mẹ cũng được. Tôi nói.
    - Ừm. Hai mẹ con đi lên cất đồ rồi xuống ăn cơm rồi đi ngủ cho khoẻ.

    Tôi lững thững lên cầu thâng rồi qua tầng hai, lên tầng ba. Mẹ lẽo đẽo theo sau không nói.
    Đây cũng là lần đầu tiên tôi và mẹ đi nhà nghỉ. Thiêng liêng…
    Nói là nhà nghỉ nhưng thực ra đây là nhà của người quen, ở quê thì nhà nghỉ cũng không được tiện nghi lắm, chẳng có nước nóng hay truyền hình cáp, chỉ có mỗi chiếc giường… Cũng đủ cho những đam mê…

    Tôi và mẹ tắm rồi xuống ăn tối, tôi ăn nhanh rồi lên phòng xem ti vi. Mẹ tôi ngồi lại dưới tầng 1 nói chuyện cùng hai bác. Tôi không biết họ nói gì nhưng tôi đoán cũng chỉ xoay quanh chủ đề về chuyện gđ tôi…
    Tôi nằm mãi mà mẹ chưa lên, có lẽ nhiều chuyện để nói, rồi tôi thiếp đi khi nào không hay.
    Khi tôi giật mình tình giấc cũng là khi mẹ tắt điện ngủ và nằm cạnh tôi;
    - Sao mẹ ở đó lâu thế?
    - Nhiều chuyện mà con, lâu rồi chưa gặp, mọi người có nhiều chuyện để nói.
    - Biết thế chẳng về nữa mẹ nhỉ.
    - Ừ, có lẽ đây là lần cuối.

    Tôi quay sáng ôm eo mẹ, rúc đầu vào mẹ mà ngửi mùi nước hoa nhẹ của mẹ thơm phức.
    - Mẹ đừng buồn nhé, có con bên mẹ mà.
    - Mẹ quen rồi, chẳng qua là lâu rồi không gặp tình huống như hôm nay nên hơi buồn, lịch sự lặp lại…
    Tôi kéo chiếc váy ngủ của mẹ lên, nhìn xuống cô bé cuả mẹ, cũng khô khan như hôm qua.
    - Hôm qua mới làm mà con, con đam mê nhiều quá..
    - Chỉ với mẹ thôi, con nhớ cô bé của mẹ lắm…
    - Hôm nay nhiều chuệyn quá, không còn tâm trí nào nữa…
    - Có mà mẹ, ở một nơi như này, thật là điều kiện lý tưởng mẹ à. Đây là lần đầu tiên mẹ con mình đến nhà nghỉ thế này.
    - Có khác gì ở nhà đâu con.
    - Khác chứ mẹ, nhà nghỉ chỉ dành cho tình nhân thôi. Ở đây tự do thoải mái mà

    Tôi không cho mẹ nói gì thêm nữa, lột chiếc váy ngủ mỏng manh của mẹ ra, thân thể mẹ trắng toát ngọt ngào phô bày trước mắt tôi, chỉ còn lại chiếc áo lót, quần lót mỏng manh. Tôi cũng nhanh tay lột quần áo của tôi xuống, chú bé ngóc đầu dậy tự bao giờ… Mẹ nhắm nghiền mắt như buông xuôi số phận… Kệ mặc tôi muốn làm gì thì làm…

    Tôi nhẹ nhàng nằm đè lên mẹ, để hai bộ phận sinh dục cọ sát vào nhau qua lớp quần lót mỏng, để hai cơ thể cọ sát nhau giao thoa đắm đuối…
    Môi tôi tìm môi mẹ, lưỡi tôi tìm lưỡi mẹ mà nút, tay tôi nắm tay mẹ thật chặt…

    Rồi cái gì đến cũng đến, hai cơ thể không còn gì trên người, trần trụi tự nhiên như thời xa xưa tìm về… Mát rượi..
    Mẹ ra nhiều quá, ở hoàn cảnh này đúng là kích thích thật, có lẽ là thế. Dù sao ở nhà cũng e ngại nhiều thứ, lo sợ mặc cảm, tội lỗi… Còn nơi đây, khung cảnh yên tĩnh, ngọt ngào, vắng lặng, và lãng mạn với những chiếc đèn ngủ lờ mờ…

    Tôi hôn lên ngực mẹ như cố tình kích thích nước ra nhiều hơn… Mẹ cũng không còn e dè nữa, sau một lúc nằm im chịu đựng, mẹ cũng chủ động phối hợp với tôi nhịp nhàng bằng cách lấy tay xoa khắp người tôi, mắt trừng trừng nhìn vào cơ thể tôi và dừng lại lâu hơn ở chú bé của tôi như thêm khát… Mẹ cũng quen với việc thích ứng với cơ thể tôi rồi..

    Tôi banh cô bé của mẹ ra nhẹ nhàng, nhìn sâu vào đó. Mẹ lấy tay che lại vẻ như e ngại. “Đừng con, đừng con…”
    - Con muốn nhìn mà, đâu phải lần đầu…
    - Mẹ ngại, có gì mà nhìn chứ…

    Kệ mẹ lấy tay che lại, tôi đẩy hai tay mẹ ra, banh hai mép của mẹ ra mà nhìn vào bên trong ấy. Nhớt nhát và đỏ au, chẳng có gì nhưng sao mà cuốn hút vậy. Tôi lấy tay chọc vào sâu bên trong ngoáy ngoáy cho nước ra nhiều hơn. Mẹ rên khẽ khi tôi làm thế, ưỡn lưng lên, cong mông lên khi tay tôi thụt vào thụt ra trong co bé của mẹ…
    Tay thì như thế, còn miệng tôi thì tham lam như muốn ngoạm cả bầu vú to căng của mẹ, mút và mút…
    Ngực mẹ ưỡn lên mỗi khi tôi cắn nhẹ vào đầu ti hay day day núm vú…
    Vậy là bên dưới thì mông, lưng ưỡn lên, còn bên trên thì ngực mẹ cũng ưỡn lên như thể không chịu đựơc nữa.

    Tôi cho chú bé của tôi vào bướm mẹ khi mắt mẹ đã đờ đi, khi bướm mẹ tửởng chừng như không thể ra thêm được nước nữa, nhầy nhụa quá…
    Tôi thở phì phò trên người mẹ, mẹ xoa mạnh lưng tôi khi chú bé của tôi tìm về nơi cũ… Đớn đau…

    Tôi chẳng nói gì, mẹ cũng vậy, chỉ có nhìn nhau rồi tự hiểu, cả hai quen với việc này rồi. Tôi dập theo tư thế truyền thống, ngây ngất, mẹ tôi đê mê khi những cú dập của tôi tưởng chừng như không bao giờ dừng lại. Tôi kê gối lên mông mẹ để mu mẹ cao hơn, để những dòng nước mát chảy dài ra gối nhục dục…
    Lông mẹ bết lại đan xen vào nhau thành từng mảng hướng xuống dưới, còn tôi thì hì hục trên bụng mẹ…
    Tư thế quen thuộc, cách làm quen thuộc chỉ là dập và dập mà sao cảm giác không chán là gì…
    Mu mẹ nhô cao quá, chim tôi ngập sâu trong bướm mẹ mất hút. Đôi lúc tôi dừng lại nhìn ngắm cơ thể mẹ ở tư thế này, nó khiêu gợi quá, mông và mu mẹ nhô cao vút, đầu mẹ chúi xuống… Ngực mẹ chảy ra hai bên như buông lơi tất cả…
    Mẹ tôi không phải là người dễ dãi, nhưng mẹ như vậy cũng làm tôi cảm thấy khi người ta quan hệ, mọi người đều như nhau cả…
    Mẹ kéo đùi tôi lại để tôi vào sâu hơn, tôi cũng muốn vào thật sâu nhất có thể, tôi cũng muốn làm mẹ tôi ngất ngây với những cảm giác lạ mà mẹ tôi chưa từng có trước đó…
    Tôi xoa ngực mẹ đều đều, mẹ đôi khi tự lấy tay xoa ngực mình hoặc xoa lên ngực tôi bóp nhẹ…
    Tay mẹ nhỏ nhắn không bóp hết ngực của mẹ. Còn tôi, tôi cứ khom người mà tống cái của nợ của tôi vào trong hang của mẹ, tăm tối…
    Mẹ hôm nay rên nhiều quá, có lẽ ở nhà nghỉ như này làm mẹ tôi kích thích nhiều hơn… Mẹ không còn e dè nữa..

    Tự nhiên mẹ đẩy tôi ra, đè lên người tôi, chú bé bất ngờ trượt ra khỏi nơi ấm áp đầy nước ấy, chĩa lên bụng tôi. Tôi ngạc nhiên quá!
    Mẹ chủ động nằm trên tôi, lấy một tay cầm chú bé của tôi đưa vào bướm mẹ. Mẹ không nói gì, chủ động đạp trên bụng tôi. Mẹ như ngồi xổm và dập liên tục lên cơ thể tôi, lấy chú bé của tôi làm điểm tựa, mẹ cứ dập như thể người phê thuốc… Man dại…

    Đôi khi mẹ ngồi hẳn xuống làm chim tôi cắm sâu nhất có thể vào bướm mẹ… Mẹ còn day day mông làm tôi chết ngất vì sung sướng… Tôi không chịu nổi tư thế này, nó làm tôi muốn ra quá…
    - Con ra mất mẹ à. Con bị kích thích quá…

    Mẹ nhìn tôi bằng đôi mắt lờ đờ, với mái tóc rũ rượi… Mẹ nằm sõng xoài trên người tôi như thoả mãn, chim tôi giật giật trong người mẹ…
    Tôi chưa ra nhưng có vẻ như sắp ra…
    - Con ra mẹ nhé, trong hay ngaòi hả mẹ? Tôi thủ thỉ vào tai mẹ như hai đôi tình nhân.
    - Con cứ cho vào đi, mẹ an toàn mà.
    - Mẹ nói an toàn từ lâu rồi mà, sao vẫn an toàn hoài thế?

    Mẹ không nói, im lặng cảm nhận chim tôi đang giật giật trong mẹ…. Nguôi nguôi một chút, tôi đè ngửa mẹ ra, chống tay lên nhìn mẹ âu yếm:
    - Hôm nay mẹ làm con ngạc nhiên quá, nhưng con thích vậy.
    - Mẹ bị con làm cho mê muội rồi…

    Tôi vác hai chân mẹ lên vai, và dập…
    Bướm mẹ ửng đỏ hai bên mép vì hôm nay nó bị dập cho tơi bời quá, chim tôi cũng nhàu nhĩ khi phải phục vụ cô bé của mẹ quá nhiều, nhưng tôi thích vậy…
    Tôi vừa dập vừa nhìn ngắm cơ thể mẹ, tôi thích nhìn vư mẹ nảy lên nảy xuống mỗi khi tôi dập xuống. Hai tay mẹ bám vào nệm thật chặt. Rồi vù mẹ nảy lên tưng tưng làm mẹ ngại, mẹ đành phải lấy tay giữ hai quả núi to của mẹ để cho nó nằm yên một chỗ…
    Tôi thích nhìn mẹ như vậy, mẹ nằm im hưởng thụ những cú dập của tôi khi hai chân mẹ đã nằm trên vai tôi…
    Tôi xuất ào ạt trong mẹ, giật giật bắn những dòng tinh nóng hổi vào sâu trong mẹ, mẹ đã bảo là an toàn rồi mà…
    Tôi vẫn để hai chân mẹ trên vai mà xuất, tôi ấn sâu nhất có thể để những dòng nước nóng của tôi vào mội ngõ sâu trong mẹ. Mẹ nhằm nghiền mắt đón nhận những dòng nước ấy một cách vô thức…
    Khi xong rồi tôi rút nhẹ chim tôi ra để cho những dòng nước tội lỗi ấy chảy dài xuống đệm, bẩn quá…
    Tôi dốc hai chân mẹ lên cao để cho nó chảy vào trong để tìm kiếm điều gì đó mong manh nhưng có lẽ không cần làm thế, bởi những chú bé tí hon đã chạy vào bên trong cơ thể mẹ tôi rồi.. Chờ đợi…

    Tôi ôm mẹ trong vòng tay rồi thiếp đi từ bao giờ không biết, hai cơ thể trần truồng quấn vào nhau như hai đôi tình nhân mới khám phá nhau lần đầu…

    Ngày mai, tôi sẽ về nhà, rồi lên thành phố đi học lại…

    Tự nhiên nhớ VGN quá, giá như…
    Ngươi nên nhẹ gót qua đò
    Đừng sầu, đừng tủi, đắn đo uổng đời.
    Trăm năm vật đổi sao dời,
    Nào ai tránh được gọi mời ra đi.
    Dương trần mê muội nhiều khi
    Những là khóc kể ích gì cho ngươi.

  7. #17

    Default

    Hay lắm anh ơi, rất kích thích

  8. #18
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Default

    Đấy, vậy là chuyến đi về quê nội diễn ra như thế đấy, tôi sẽ nhớ mãi chuyến đi ấy. Liệu sau này tôi có phải về quê nội lần nào nữa vào dịp tết? Có!
    Tôi lên thành phố ngay sang hôm sau, một phần vì nhớ VGN, một phần vì tôi biết bố tôi sẽ lại mò về ngay sau khi chán chê với gia đình riêng bé nhỏ kia thôi.
    Tôi gặp VGN ngay tối hôm đó, trên quán café quen thuộc. VGN hôm nay xinh quá, chiếc váy trắng gợi cảm, khuôn mặt được trang điểm nhẹ toát lên vẻ thanh thoát cuốn hút đến kì lạ. Ôm VGN trong vòng tay nhẹ nhàng, những nụ hôn không nồng cháy như đôi tình nhân lâu ngày không gặp lại.
    - Sao anh không kể về gia đình anh cho em biết? VGN thì thầm vào tai tôi.
    - Anh nói rồi mà, anh không muốn em biết hoản cảnh gia đình anh.
    - Mẹ anh thật đẹp, bác còn trẻ quá, bác cũng thật tội nghiệp, em khâm phục bác ấy
    - Vì sao? Tôi hỏi.
    - Tuy em không hiểu rõ hoàn cảnh chi tiết gia đình anh nhưng qua cách nói chuyện em hiểu có lẽ mẹ anh đã chịu quá nhiều đau khổ.
    Ừ nhỉ. Ngay cả người ngoài mà còn nhận ra điều ấy, mẹ tôi thật khổ, thật đáng thương. Tại sao tôi không nhận ra điều ấy? Tôi chỉ biết nói suông, nói những lời vô bổ, thực ra tôi chẳng chia sẻ cho nhẹ gánh đi chút nào cho mẹ. Tôi chỉ biết oán trách người cha bội bạc, chỉ biết vui vẻ bên tình yêu vụng dại với HHTT, rồi VGN mà quên đi rằng ở quê xa vẫn còn có người mẹ lủi thủi một mình.
    Tôi chỉ biết cảm xúc của riêng mình mà không để ý đến mẹ. Không đặt vào hoàn cảnh của mẹ để hiểu và vượt qua. Tôi chỉ biết thoả mãn bản năng của mình với những cú dập liên tục trong mẹ mà quên mất đi rằng, cái mẹ cần thực sự không phải vậy.
    Tự nhiên tôi muốn khóc, khoé mắt cay cay, lệ chực trào ra… VGN không biết điều đó hay vì đèn ở quán café quá mờ để nhận ra…
    Tôi buông VGN ra, nhâm nhi chút café đắng… Đắng! Giọt càfê đắng! VGN không hiểu có chuyện gì mà tại sao tôi lại im lặng như vậy, tay tôi cũng không như mọi khi lung sục khắp cơ thể cô ấy.
    - Sao vậy? Anh nhớ mẹ à?
    - Ừhm. Mẹ ở nhà một mình, anh thấy thương mẹ quá.
    - Kiểu gì bố anh chả về, rồi sẽ qua thôi.
    Chia tay VGN về cả đêm tôi mất ngủ. Xóm trọ ngày tết vắng hoe, im ắng đến cô quạnh. Ly café ban nãy làm tôi trằn trọc đến khó thở.
    - Mẹ à, mẹ đang làm gì thế? Tôi lấy điện thoại gọi về nhà khi kim đồng hồ đã chỉ sang 3h sáng.
    - Mẹ đang ngủ. Sao con gọi vào giờ này? Biết mấy giờ rồi không?
    - Con không ngủ được, con nhớ mẹ.
    - Gớm nhỉ, mới lên thành phố mà đã nhớ rồi à.
    - Thật mà, hay mẹ lên ở với con đi…
    - ….
    Mẹ tắt máy… Tôi không gọi lại. Tôi biết… Bố tôi đã về…
    Tôi không thể nào chợp mắt được, tiếng gà gáy đâu đó từng canh, từng canh… Thức đêm mới biết đêm dài… Tôi lục đuc ngồi dậy, tôi nhớ đến cuốn sổ nhỏ của mẹ ghi những dòng nhật kí, vf tôi cũng bắt đầu viết nhật kí từ đó…
    Cuốn sổ nhỏ là nơi tôi gửi gắm tâm tư, suy nghĩ của mình về cuộc sống hiện tại, về người mẹ tội nghiệp của tôi, về nghịch tử..


    “ Mẹ ơi, con biết bố đã về, con biết đêm nay mẹ lại mất ngủ, đã 3h sang rồi mà con chưa ngủ được. Những câu nói của VGN làm con nhớ và thương mẹ nhiều hơn. Đúng là con chỉ nghĩ đến cảm giác của mình mà quên mất những gì mẹ đã phải trải qua… Con chỉ biết thoả mãn cho bản thân mình trước những dục vọng thấp hèn của bản thân mà quên đi những nỗi đau mà mẹ đã phải gánh chịu. Con thật là đứa con bất hiếu, tội lỗi, nghịch tử…Con xin lỗi…”

    Tôi ngủ quên trên cuốn nhật kí thiếp đi, trong mơ tôi thấy mẹ, mơ thấy hồi nhỏ tôi thường tung tăng bên mẹ khi mẹ đi chợ, tất nhiên tôi cũng mơ đến những lúc chú bé của tôi bên trong cô bé của mẹ… Ngủ ngon!
    Tôi trở lại với cuộc sống thường ngày của cậu sinh viên tỉnh lẻ lên thành phố học, với những hoài bão, khát khao cháy bỏng… Tôi không còn đi tìm những thú vui bên ngoài nữa, không phải vì tôi không có hứng thú, đơn g iản vì tôi đã có VGN và tôi nghe lời mẹ, không muốn có lỗi với mẹ lần nào nữa.
    Tôi vẫn viết nhật kí mỗi ngày, tôi biết mẹ cũng vậy. Tôi hay gọi điện về nhà hơn, nhất là vào những hôm cuối tuần, vì tôi biết cuối tuần bố tôi hay về. Tôi không về nhà cũng được vài tháng thì phải, thời gian qua đi nhanh tôi cũng không còn nhớ rõ, tôi cũng không quan tâm đến điều đó nữa.
    VGN vấn vậy, ngọt ngào và quyến rũ, sexy và đầy gợi cảm. Tôi và VGN chưa đi quá giới hạn, dù thật lòng tôi rất muốn. Tôi rất muốn biết cảm giác lần đầu, cảm giác khám phá gái trinh, đàn ông ích kỷ là vậy…
    Nhưng VGN là thế, lúc nào cũng :” Anh vào sâu em đau, đừng anh, em muốn để dành đến đêm tân hôn”. Và tôi lại dừng lại, dừng lại khi chưa kịp bắt đầu.
    Tôi đến dạy VGN vào tối 2.4.6 hàng tuần đều đặn, chúng tôi thường kết thúc tiết học sớm rồi lang thang khắp thành phố trên chiếc xe cũ mẹ tôi mua cho. Gia đình VGN là gia đình gia giáo gốc hoa, tôi tự hào về điều đó.
    Những ngày cuối tuần tôi thường nắm tay cô ấy đi công viên, thưởng thức những món ăn do cô ấy nấu mang đi, tôi đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ…
    Có những lần cãi nhau hai đứa đứng dưới mưa cô ấy khóc đến nghẹn ngào, rồi lại ôm vào lòng, rồi thôi…
    Một hôm đang ngồi trong lớp học, tôi nhận được tin của VGN, cô ấy nói thứ 2.4.6 không học nữa vì phải học thêm cái khác. Tôi cũng buồn vì từ nay thời gian bên cô ấy cũng sẽ ít đi, nhưng vui vì cô ấy đầu tư cho việc học nhiều hơn.
    Tôi ít gặp cô ấy từ đó, những buổi chiều mưa rơi lả tả làm tôi nhớ đến HHTT, nhớ thì nhớ vậy thôi, dù sao HHTT cũng hợp với tôi về khoản lãng mạn hơn. VGN thì khô khan hơn. Tôi cũng không còn làm thơ nữa từ khi rời xa HHTT,cũng chẳng còn tâm trí nào nữa.
    Hẹn VGN ra quán café máy lạnh chiều thứ 7, một mình tôi ngồi bên ngoài chờ cô ấy đến, lâu thật lâu. Rồi tôi vô tình gặp bạn cô ấy, người mà trước kia tôi đây tôi dạy 2 người cùng lúc. Thấy tôi ngồi một mình cô ta ra hỏi chuyện, cũng lâu rồi. Cô ta không biết tôi và VGN là một cặp, vì sau khi cô ta nghỉ một thời gian tôi và VGN mới chính thức yêu nhau.
    - Sao ngồi đây một mình vậy? Đến nơi này chắc là đang hẹn hò với em nào rồi đúng không? Cô ta hỏi.
    - Ừhm. Mình đang chờ người bạn thôi, lâu rồi nhỉ? Dạo này công việc ra sao rồi?
    - Nói chung là công việc cũng bình thường thôi, vẫn đang dạy VGN tốt đó chứ?
    - Ừhm, nhưng thôi không dạy một hai tuần nay rồi, nghe cô ấy nói đi học gì khác thì phải.
    - À, bạn trai cũ từ nước ngoài mới về nên vậy thôi
    Tôi lặng người đi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tưởng chừng như muốn đổ gục xuống ngay lúc ấy. Hoá ra cô ta học ngoại ngữ là muốn đi nước ngoài cùng người yêu cũ. Hoá ra cô ta chỉ xem tôi như là công cụ để giải toả nỗi buồn, lấp đi khoảng trống mà người xưa để lại.
    Hoá ra những gì cô ta giữ gìn với tôi là giả dối, cô ta đã không còn trong trắng nữa từ lâu rồi. Hồi tưởng lạ những gì đã qua, tôi mới hiểu tại sao cô ta sành sỏi vậy. Nhưng tại sao cô ta lại phải đóng kịch như vậy? Để làm gì? Trong đầu tôi tràn ngập những câu hỏi, những thắc mắc, những nghi ngờ.
    Cô bạn kia vô tư bô bô kể về những câu chuyện của họ, tôi ù tai không còn nhớ được gì, vội vàng ra về trên con đường quen thuộc. Có lẽ đã mong manh…
    Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ…
    Về đến nhà cũng là lúc tôi nhận được tin nhắn của VGN, cô ta nói nhà có việc nên không đến được cuộc hẹn với tôi. Tôi cũng không trả lời lại, ngồi một mình với ly café đắng.
    Lại một đêm mất ngủ, tôi tự nhủ. Tại sao ai đến với tôi đều ra đi như vậy? Tại sao đều lừa dối tôi? Tôi mất niềm tin với phụ nữ từ dạo ấy. Suy cho cùng, chỉ có mẹ là ở bên tôi vô điều kiện mãi mãi…
    VGN vẫn liên lạc với tôi, vấn vờ như không có chuyện gì xảy ra, tôi cũng vậy. Mất mát gì đâu, lại còn được hưởng khoái lạc từ cô ta, dại gì… Tôi nghĩ… Nhưng thực ra tôi mất nhiều thứ, mất thời gian, tiền bạc, quan trọng hơn là mất đi niềm tin, mất gì thì mất chứ mất niềm tin tì mất tất cả, tôi nghe ở đâu đó câu nói này.. Tôi cũng chẳng muốn vạch bộ mặt thật của cô ta làm gì, để xem cô ta diễn trò đó đến bao giờ. Mỗi khi gần cô ta, tôi có cảm giác kinh tởm. Tôi không còn dám hôn cô ta nữa, tuy nhiên tay tôi vần lần mò cơ thể cô ta, vậy thôi..
    Cô ta lại điệp khúc quen thuộc, nào là em giữ cho anh chứ cho ai, nào là em chỉ yêu mình anh, nào là em ghét nhất đứa con gái nào dễ dãi quan hệ trước hôn nhân…
    Tôi hẹn với mấy đứa bạn ra quán cà fê bong đá xem bong đá cuối tuần, tôi có thú vui như thế. Cuộc sống thường ngày mệt mỏi, bạn bè tụ tập ra café bong đá reo hò, đôi khi là cá độ ít tiền cho vui, cũng chẳng có tiền để cá độ nhiều, một thằng sinh viên tỉnh lẻ nghèo như tôi.


    Đám đông hò reo, nâng ly bia mỗi khi có tình huống nguy hiểm nào xảy ra. Góc bên kia, sâu trong cửa đóng kín kia, VGN và bạn trai mới đi du học nước ngoài về đang tình tứ… Thế giới quả là chật hẹp, ít nhất là quá chật hẹp với tôi và VGN, trái đất tròn… Mong manh!
    VGN không biết đến điều đó, vì bên ngoài đám đông quá nhiều người, tôi bỏ cốc bia xuống, suýt rơi…
    Tôi mở cửa đi vào, VGN còn đang gục trên bờ vai của người ấy, họ giàu có hơn tôi. Tay người kia vẫn nằm trong áo VGN, tôi biết vậy. Bộ ngực sexy này, tôi đã từng nắm bao nhiêu lần không còn nhớ…
    Hôm nay VGN đẹp quá, lại là chiếc váy trắng quyến rũ, váy trắng này có lần VGN bảo tôi là thích mặc nó khi hẹn hò cùng tôi, vì để tay tôi dễ hành động hơn…
    Vậy mà… Mong manh quá!
    VGN giật bắn người ngồi dậy, lắp bắp, cô ta sợ tôi nói sự thật cho người kia biết. Tôi chẳng thêm, làm người xấu đâu phải dễ…
    Tôi cười nhạt, bắt tay giới thiệu là bạn của VGN, rồi ra đi. Tôi chẳng kịp nói gì, chỉ nghe người kia nói là họ sắp sang nước ngoài sinh sống.
    Ừhm. Chúc mừng họ, suy cho cùng thì lòng người mới là phức tạp khó lường nhất. Có thể VGN yêu tôi thật nhưng cũng có thể là không. Có thể cô ta chỉ muốn tìm cảm giác lạ với tôi.
    Tự nhiên tôi thấy mất niềm tin vào đàn bà kinh khủng, tim tôi uất nghẹn đến tắc thở. Tôi như nổi khùng lên khi phóng xe lượn lách quanh phố. Tôi khóc… Tôi yếu đuối… Tôi quá mong manh…
    Về nhà, tôi lôi cuốn nhật kí ra, viết… Viết tiếp cuộc đời còn dang dở. VGN từ đó cũng không liên lạc nữa, chắc cô ta ngại…
    Tôi gọi điện về nhà, cũng mấy tuần rồi. Tôi cố che giấu cảm giác của mình, sợ mẹ biết như HHTH trước đây. Mẹ cũng hỏi về VGN, tôi giấu..
    - Mẹ lên chơi đi, lâu lắm rồi, con nhớ mẹ. Tôi rủ.
    - Mẹ dạo này bận lắm. Nghỉ hè rồi con về mà.
    - Chắc bố lại về đúng không mẹ?
    - Không, bố ít về mà. Tiền mẹ gửi con tiêu đủ không?
    - Con đi làm thêm nên cũng không khó khăn lắm. Mẹ không cần gửi cũng được.
    Tôi cũng sắp nghỉ hè, lúc đó về quê cũng được… Chiều, xóm trọ nhà ai đó mở nhạc bài hát ám ảnh tôi đến bây giờ. Đừng để tôi biết em dối gian…. Đó cũng là tiêu đề của Chap này. “Có lúc muốn ôm em bỏ qua những lỗi lầm nhưng vì tự ái tôi không làm được. Và tôi chẳng cần tình yêu gian dối…”
    Tôi đi học về muộn, cũng sắp thi. Ngỡ ngàng khi thấy bố tôi ở phòng trọ từ bao giờ.
    - Bố lên đây làm gì.
    - Bố có chuyện nhờ con và muốn xem con học hành thế nào.
    - Chuyện gì ạ? Con thì có gì để bố nhờ chứ. Tôi gay gắt.
    - Đi ăn đã rồi bố con mình nói chuyện.
    Tôi đưa bố ra quán cơm bụi đầu ngõ, chẳng ai nói với ai câu nào, tôi không nuốt nổi. Từ nhỏ tôi đã không có tình cảm từ bố, bố lại đi suốt nên tôi cảm thấy xa cách vô cùng, như có sợi dây vô hình nào ngăn cách giữa bố con tôi.
    - VGN thế nào, đứa hôm tết về nhà mình đấy? Bố cũng hỏi.
    - Chúng con chia tay nhau rồi.


    - Vậy à, thấy nó cũng được. Yêu thì yêu rồi xác định cưới, đừng như bố bây giờ khó dứt được, bản chất vậy rồi.
    - Bố định nhở con việc gì vậy?
    - Bố cũng không giấu con làm gì. Bây giờ hoàn cảnh nhà ta thế, bố làm công việc này nay đây mai đó, cũng cần có chỗ nghỉ ngơi khi về già.
    - Thì bố đã có hai người đàn bà khác còn gì. Tôi chen ngang.
    - Nhưng họ không thể lâu dài mãi được, không ai tốt như mẹ con.
    - Vậy sao bố còn làm như vậy với mẹ? Tôi như muốn điên lên.
    - Bây giờ thì muộn rồi. Bố muốn quay về.
    - Lần nào bố chả nói thế. Bao nhiêu lần rồi. Rồi bố lại đi thôi.
    - Lần này khác, bố mệt mỏi rồi. Bố tình về nhà làm ăn, làm lại từ đầu.
    - Vậy thì bố về đi, mẹ chắc sẽ chấp nhận thôi.
    - Bố đã thuyết phục mẹ rồi, nhưng mẹ không chấp nhận.
    - Vì sao?
    - Vì mẹ bảo mẹ không còn yêu bố và đã có người khác.
    - Người khác?
    - Ừhm. Bố biết mẹ con nói vậy là dối lòng, bố biết mẹ chẳng có ai cả, nhưng mẹ sẽ không để bố quay về hẳn đâu.
    - Vậy là bố nhờ con nói với mẹ?
    - Ừ. Dù sao mẹ luôn nghe theo lời con nhất. Con thuyết phục là mẹ sẽ nghe thôi.
    - Con cũng muốn mẹ được hạnh phúc, mẹ khổ quá nhiều rồi. Nhưng bố phải hứa về nhà làm việc, không quan hệ linh tinh nữa.
    - Bố biết rồi, con cố gắng giúp bố, bố nói mãi rồi mà mẹ con không thay đổi quyết định.
    Tôi biết chứ, mẹ tôi đã tha thứ bao nhiêu lần, bao lần an đòn của bố, bao lần bố xách va li ra đi. Bao lần mẹ tôi khóc thầm.
    Tôi biết mẹ tôi chẳng có ai khác cả, người khác chỉ có tôi thôi. Tuấn sau thi rồi, nhưng tôi quyết định về quê thuyết phục mẹ.
    Chuyến xe khách cuối cùng xuất phát muộn, càng gần về nhà trên con đường quê gắn bó tôi càng náo nức, kí ức chợt ùa về làm con tim đau nhói…
    Tôi tự nhiên ngại gặp mẹ quá, sau mấy tháng xa cách, tôi ngại…
    Mẹ trong chiếc váy ngủ ra mở cổng, ngạc nhiên vô cùng không thốt lên lời khi thấy tôi trở về.
    Mẹ ngày càng đẹp hơn trẻ hơn…
    - Sao con về giờ này? Con bảo sắp thi mà. Con bảo nghỉ hè mới về mà.
    - Con nhớ mẹ..
    - Nhớ gì mẹ chứ, nhớ thì đã không để đến bây giờ mới về.
    Tôi để ý thấy mẹ tôi không còn ngủ ở phòng tôi nữa, quay về phòng bố mẹ ngủ rồi. Tôi đoán chắc thời gian tôi không về nhà bố mẹ đã phần nào làm hòa với nhau.
    Đêm đến tôi không tài nào ngủ đựơc, tôi vẫn sốc sau khi chứng kiến VGN trong vòng tay người khác âu yếm, cũng tại ly cà fê đắng ban chiều làm tôi không tài nào ngủ được…
    Sáng sớm, mẹ tôi đã dậy để chuẩn bị bữa sang chu đáo dọn sẵn cho tôi. Lâu lắm rồi mới được ăn bữa sang ngon như thế.
    - Sao con lại về đột ngột vậy? Sắp thi rồi còn gì. Mẹ vừa ăn vừa nói.
    - Con nhớ nhà, hơn nữa có chuyện muốn nói với mẹ.
    - Chuyện gì thế? Lại cãi nhau với VGN chứ gì. Mẹ tủm tỉm.
    - Không. Mẹ nghĩ sao nếu bố quay về sống cùng mẹ.
    - Bố cũng nói với mẹ về vấn đề này, mẹ cũng đang suy nghĩ.
    - Nếu bố đã thật lòng muốn quay về, muốn về gần nhà làm thì mẹ tha thứ cho bố lần nữa. Mẹ cũng cô đơn cần bờ vai để tựa mà.
    - Mẹ cũng đã tha thứ nhiều lần rồi nhưng kết cục thế nào, hậu quả ra sao là người hiểu rõ nhất mà.
    - Con biết. Nhưng có lẽ lần này sẽ khác.
    - Mẹ cũng không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, cái gì đến sẽ đến.
    - Thời gian con không ở nhà, bố mẹ làm hoà rồi chứ.
    - Không, vẫn vậy.
    - Con thấy mẹ qua phòng bố ngủ mà.
    Mẹ im lặng.
    - Bao giờ con đi?
    - Con sắp thi nên có lẽ sang mai con đi rồi.
    - Thi xong dẫn VGN về chơi.

    Chiều, mẹ đi họp xóm rồi đi chợ, tôi ở nhà lòng buồn man mác. Không hiểu tại sao vậy. Qua phòng bố mẹ, vẫn thấy ảnh cưới của bố mẹ để cuối giường, tôi tìm chiếc sổ nhật kí nhỏ của mẹ, nhưng tìm hoài không thấy. Có lẽ thời gian tôi không ở nhà lo sợ bố phát hiện nên mẹ đã cất hoặc vứt đi rồi.
    Trở về phòng mình, đâu đâu tôi cũng thấy hình ảnh hai mẹ con tôi, nào là chiếc gối từng kê lên mông mẹ, nào là cuộn giấy từng để chùi những dòng nước của mẹ hào quện vào tôi…
    Lật trong ngăn tủ tôi vô tình thấy hộp nhỏ, hoá ra mẹ để cuốn nhật kí trong đó, trong ngăn tủ của tôi. Và tôi bắt đầu đọc. Hầu như tuần nào mẹ cũng ghi nhật kí, không dài nhưng cũng đủ để nói lên tâm trạng của mẹ.


    “Vậy là lâu rồi con trai mình không về. Có lẽ nó bận học, cũng có thể là do nó muốn quên đi mọi thứ. Lâu rồi chồng mình cũng không về, mà về rồi lại đi ngay, lại điệp khúc cũ, lại đòi quay về, rồi tha thứ, rồi lại đi.
    Mình không ngủ ở phòng con nữa, nó gợi cho mình nhiều kỷ niệm, nỗi đau. Đâu đâu cũng thấy hình ảnh của con mình không đành lòng ngủ ở đấy, hang ngày mình vẫn qua phòng con để ngắm nhìn nó. Mình cũng không hiểu tại sao như vậy nữa, cũng không hiểu mình cần gì nữa. Có lẽ nào..
    Từ khi con đi, mình nhớ nó đến kì lạ, mình lo sợ nó lại bị bỏ rơi bởi VGN, sợ nó không giữ được mình, sợ nó sẽ quên mình. Thật xấu hổ, rất nhiều đêm mình mơ về con trai mình, cả những lúc vui vẻ trước khi chuyện đó xảy ra, cả những lúc hai cơ thể trần truồng bên nhau, cả những lúc cơ thể mình nóng ran lên trong vòng tay nó…
    Thật xấu hổ nhưng chưa bao giờ mình có cảm giác như thế. Thật là tội lỗi khi có cảm giác ấy với chính con ruột của mình. Con yêu, cô bé của mẹ nhớ chú bé của con nhiều lắm. Hàng đêm mẹ khóc vì nhớ con, cô bé của mẹ cũng khóc theo đấy. Mẹ xin lỗi.
    Chồng mình về đợt này lại muốn quay lại, mình không đồng ý, lại cãi nhau, rồi lại đánh mình. Mình không muốn cho con trai mình biết, sợ ảnh hưởng đến học tập của nó. Đánh cũng vậy, chưa về ở cùng mà đã thế này, sau này ai sẽ bảo đảm là không như trước đây. Vết thương lòng đã nguôi ngoai, vết thương ngoài ra rồi sẽ thành sẹo.
    Hè này, con mình sẽ về, mình hy vọng hai mẹ con sẽ sống thoải mái, sống cuộc sống như trứơc đây, cuộc sống không tội lỗi. Rồi nó sẽ có gia đình, mình cũng muốn bế cháu nội quá…”


    Đọc những dòng nhật kí của mẹ, tôi lại chực chảy nước mắt, tôi không đủ can đảm để đọc hết, chừng đó là đủ hiểu rồi. Bố tôi vẫn vậy thôi, vẫn đánh mẹ tôi như ngày nào. Mai tôi lên thành phố thi rồi, tôi cũng không hiểu sao bố lại nhờ tôi thuyết phục mẹ, dù biết là không thể. Có lẽ nhờ tôi là chuyện khác, bố muốn níu kéo một đứa con đã từng bỏ rơi như tôi thì có lẽ đúng hơn. Tối, hai mẹ con cố gắng tỏ ra vui vẻ nhưng thực sự vẫn có cái gì đó vô hình làm chúng tôi ngượng ngùng, không có cảm giác ngây thơ vô tư như trước. Mẹ đi ngủ trước, tôi xem ti vi rồi vào sau. Tôi không tài nào ngủ được khi nghĩ đến những gì mẹ viết trong cuốn nhật kí. Tôi thở dài, bên kia mẹ đã ngủ say, tôi đoán vậy. Trời mưa, mưa rất to làm tôi nhớ đến ngày nào cũng trời mưa tôi và mẹ… Mong manh…
    Tôi ra trứơc cửa ngóng xem cơn mưa rơi lả tả trên mái ngói rớt xuống nhà tí tách. Hoá ra mẹ đã đứng ở đó, tựa vào tường từ bao giờ. Tôi không nói, nhẹ nhàng ôm eo mẹ, mẹ giật mình trong chốc lát rôi nắm tay tôi, thở nhẹ…
    Mưa vẫn rơi, mùi tóc mẹ thơm nhẹ nhẹ, tôi nhớ mùi thơm ấy vô cùng, làn da mềm mại của mẹ làm tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi hôn khẽ lên gáy mẹ, mẹ co rúm người lại như gái chưa chồng, tay tôi luồn xuống dưới váy mẹ… Rồi… Nghiệt ngã quá… Mong manh quá…
    Mẹ không nói gì, mẹ cảm nhận được chú bé của tôi đang cứng dần lên cọ sát vào mông mẹ, tôi nhớ cô bé của mẹ quá. Có lẽ mẹ cũng vậy, tôi cảm nhận được điều đó khi tay tôi luồn vào cô bé của mẹ qua lớp quần lót mỏng manh. Cả hai im lặng, cả hai biết ngưòi kia sẽ làm gì, tôi kéo quần lót của mình xuống, cho chú bé vào trong cô bé của mẹ từ phía sau. Tôi không làm gì cả, im lặng, chú bé cũng im lặng, chỉ có cô bé lúc này bắt đầu thổn thức. Cả hai vẫn như thế, đứng nguyên một chỗ và tôi cũng không làm gì hơn. Một lúc mẹ quay người lại, nhìn tôi, nhìn chú bé của tôi, mẹ xoa lên má tôi, xoa lên chú bé của tôi, rồi kéo quần lót của tôi lên.
    - Mẹ, con nhớ mẹ lắm. Tôi ôm lấy mẹ rồi thủ thỉ vào tai mẹ.
    Mẹ nói khẽ vào tai tôi: “Con bế mẹ vào phòng đi”.
    Tôi hiểu, mẹ cũng chờ đợi giây phút này lâu rồi. Vào phòng tôi, môi lại tìm môi, lưỡi tìm lưỡi, rồi chú bé lại tìm cô bé của mẹ mà dập… Tay tôi bóp vú căng tròn của mẹ như muốn bóp mát vậy, mẹ tôi thở dốc, rên khẽ… Hai cơ thể lại trần truồng, chiếc váy ngủ và quần lót của mẹ nằm chỏng chơ dưới đất.
    - Sao hôm nay mẹ khít thế, nhiều nước nữa. Lâu lắm rồi, con nhớ mẹ lắm. Tôi nói trong vô thức.
    - Mẹ mẹ từ khi con đi có quan hệ đâu nên…khít vậy…
    Ra là thế, mẹ luôn gìn giữ cho tôi, vậy mà… Vậy mà tôi luôn ghen với bố, nghi ngờ mẹ, lại còn này nọ với VGN.
    Tôi dập trên người mẹ liên hồi, mệt quá tôi nằm lên mẹ mà thở, mẹ xoa lưng tôi nhè nhẹ, mẹ biết tôi mệt, lâu rồi mới gặp cô bé của mẹ nên tôi cuồng nhiệt quá. Mẹ cũng vậy, chân mẹ dang rộng ra như mời gọi. Chú bé của tôi cũng không khó khăn để tìm ra nơi nó đã quá quen thuộc, cô bé cũng vẫn như ngày nào, yếu đuối và hay khóc nhè. Mọi thứ đều quá mong manh, mong manh quá nên dễ vỡ.
    - Sao con không về với mẹ? Mẹ tôi thở nhẹ nhàng vào tai tôi khi cố gắng níu đầu tôi xuống.
    - Con ngỡ mẹ muốn như vậy, con sợ sẽ làm mẹ tổn thương. Tôi thì thào vào tai mẹ trong khi không ngừng hôn lên cổ và ngực mẹ.
    Mới đây thôi mà tôi ngỡ như lâu lắm rồi, bờ môi này, khuôn mặt này, bộ ngực này, cô bé này… mới đó thôi mà sao tôi ngỡ như cả thế kỷ.
    Ngực mẹ vẫn vậy, không chút chảy sệ, ngược lại còn săn chắc hơn thì phải, tôi cũng không chắc lằm, có thể tôi nhớ nhầm, cũng có thể là vậy. Chỉ biết rằng tôi bây giờ đang cố gắng dùng tay bóp chặt bầu vú ấy, hết bên này đến bên kia, nhẹ nhàng có, mãnh liệt có… Tôi như muốn bóp nát bầu vú của mẹ ra, một tay tôi không sao nắm hết được, căng đầy và ru rẩy khi tôi chạm vào…
    Bên dưới, chú bé không ngừng thúc những cú dập lút sâu thăm thắm, nước nhờn của mẹ theo đó mà ra không ngừng, lông mẹ ngày càng rậm thì phải, bết thành từng mảng, một số cái ngắn còn đâm cả vào chú bé của tôi nhột nhột.
    Thích nhất là cảm giác tôi dừng lại, day day hai cánh rừng lông của mẹ và tôi vào nhau tạo cảm giác ngứa ngáy khó chịu nhưng thích thú vô cùng, mỗi lần như thế mẹ tôi đều nhắm nghiền mắt hoặc nheo nheo mắt để tận hưởng theo…
    Tôi đưa hai chân mẹ lên vai, hai tay mẹ bấu vào hai đùi tôi thật chặt, tóc mẹ xoã xuống tả tơi che đi khuôn mặt thanh tú của mẹ, mẹ bí ẩn đến lạ kỳ. Tôi vào sâu quá, tôi còn nhìn rõ cô bé của mẹ hồng hồng sâu thẳm, nhìn rõ âm vật cương cứng to nhô ra của mẹ. Mẹ dường như đã không còn e dè như trước nữa, cảm giác tội lỗi tuy vẫn còn đâu đây trong chính căn nhà này, trên chính chiếc giường này, và cả ngay khi chú bé của tôi đi sâu vào bướm mẹ nhưng vượt trên hết là tình mẫu tử đã là điểm tựa để mọi thứ qua đi.
    Tội lỗi, nghịch tử… Mong manh!
    - Con cho vào trong nhé, lâu lắm rồi… Tôi năn nỉ..
    - Ừ, con cứ cho vào đi, hôm nay mẹ an toàn.
    - An toàn thật không đấy, hay là mẹ chiều con rồi mai lại uống thuốc, lại xổ huyết. Nếu không thì con cho ra ngoài cũng được.
    - Không sao mà, mẹ thích vậy.
    Tôi giơ chân mẹ lên cao nước nhờn rơi lã chã trên đệm, nhiều quá. Có lẽ lâu rồi, mẹ đã tích luỹ quá lâu rồi để chờ đợi giây phút này. Tôi không muốn, cũng không đủ kiềm chế để kêu mẹ chổng mông lên, tôi ra ngay ở tư thế hai chân mẹ trên vai này, từng đợt tinh trùng của tôi bắn sâu vào trong tử cung mẹ, mẹ rên khẽ, hai tay buông lơi, nghịch tử…
    Vừa ra xong, tôi chưa kịp đổ người xuống mẹ đã nhổm dậy níu tôi xuống đè lên người mẹ âu yếm, xoa lên lưng trần của tôi nhè nhẹ, mẹ không quên hôn lên trán tôi, cảm ơn!
    - Con không khinh mẹ chứ? Mẹ xoa xuống mông tôi rồi khe khẽ cất tiếng.
    - Sao con lại khinh mẹ?
    - Vì mẹ đã không giữ được mình trước con, có người mẹ nào lại để con mình làm thế này không? Mẹ nói như chực khóc.
    - Đó là tại con chứ, con ép mẹ mà. Tại con. Tôi vén tóc mẹ qua một bên để nhìn thẳng vào khuôn mặt mẹ mà nói.
    - Tại mẹ tất cả, mẹ quá yếu đuối trước con. Lẽ ra…
    Tôi nhớ lại cuốn nhật ký mẹ viết chiều nay, có lẽ mẹ vẫn chịu áp lực lớn, mẹ không muốn quay về với bố có lẽ cũng một phần vì tôi.
    - Sao mẹ không cho bố quay về?
    - Để làm gì, để đánh mẹ tiếp à?
    Chú bé của tôi nhỏ dần trong mẹ, ướt hết. Tôi nằm xuống bên mẹ, quay sang ôm mẹ vào lòng, mẹ nhỏ bé quá, mỏng manh quá. Mẹ rúc đầu vào ngực tôi như tìm sự che chở. Bỗng dưng tôi thấy mình trở nên to lớn vô cùng.
    Cả hai đều im lặng trong giây lát, chẳng ai nói gì thêm, tay tôi xoa lên ngực mẹ, xoa xuống cô bé ướt đẫm của mẹ, mẹ hiểu tôi định làm gì… Tay tôi bôi lên bụng mẹ, đùi mẹ, ngực mẹ… Cả căn phòng thoang thoảng mùi ấy, cái mùi nghịch tử ấy… Mong manh…
    Rồi cơn mưa qua đi, đèn tắt, rồi chú bé của tôi chui tọt vào trong cô bé của mẹ lần nữa, ấm quá, tội lỗi quá…
    Vậy là tuần sau tôi thi rồi, mùa hè lại đến, nên về quê hay ở lại làm thêm nhỉ? Tôi tự nhủ trong giấc mơ vừa kéo đến.
    Vậy là tôi về để giúp bố tôi nhưng cuối cũng lại vậy đấy, tôi chẳng giúp được gì, có chăng chỉ giúp bố thay bố làm chồng mẹ…
    Mẹ ngủ rồi, đẹp như thiên thần trước mắt, cả hai chìm trong giấc ngủ… Ngày mai…


    Đâu đó còn vang lên bài hát “Đừng để tôi biết em dối gian” của Lâm Hùng làm tôi chợt tỉnh giấc. Ừ nhỉ, VGN đã ra đi rồi, và tôi chẳng cần tình yêu gian dối…


    Vì sao em nỡ dối gian người ơi, khi con tim tôi đang còn yêu?



    -> Điều gì sẽ xảy ra khi mùa hè này tôi về với mẹ?
    -> Liệu tôi có gặp HHTT và VGN trong hoàn cảnh khác?
    -> Cuộc đời của Mongmanhdv bị phản bội mấy lần?
    -> Sẽ ra sao nếu chú bé tí hon của tôi gặp trứng của mẹ? Ranh giới liệu có quá mong manh?

    VGN =?

    Hối sau sẽ rõ…

    Chap tiếp theo sẽ là:



    Chap 10: Ranh giới mong manh…
    Last edited by quangdo35; 03-10-2014 at 08:49 AM.

  9. #19
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Chap 10: Ranh giới mong manh

    Kỳ thi rồi cũng qua mau, tôi tự tin về khả năng của mình nên bài thi làm rất tốt. Tôi hứa với mẹ rồi nên tôi cố gắng thực hiện điều đó, tôi sẽ học tốt để mang niềm vui cho mẹ, và cho cả những dự định tương lai lâu dài sau này.
    Kỳ thi kết thúc, tôi được nghỉ hè một thời gian ngắn. Biết làm gì bây giờ? Tôi tự nhủ. Về quê? Thực ra tôi cũng muốn về quê, về với mẹ của tôi nhưng về rồi có lẽ lại làm mẹ tôi phải dằn vặt, tội lỗi… Tôi thức trắng mấy đêm để suy nghĩ nên về hay ở lại thành phố đi làm. Mẹ tôi không gọi điện lên, tôi cũng không gọi điện về.

    Rồi tôi quyết định ở lại đi làm thêm, vừa làm thêm kiếm thu nhập vừa học thêm nâng cao kiến thức. Mấy đứa cùng lớp đa số đều như vậy, chỉ trừ những đứa nhà thành phố giàu có ra.
    Có lẽ làm như thế tốt hơn, tốt hơn cho tất cả, biết đâu rồi mọi chuyện sẽ qua… Thằng bạn ở gần nhà tôi xin cho tôi đi dạy ở một trung tâm của chú nó, dạy tuần ba buổi vào buổi tối. Ở trung tâm đa số là các anh chj lớn tuổi có nhu cầu xuất khẩu lao động, trình độ lơ mơ như tôi chỉ đủ khả năng dạy ABC cho họ, dù sao có thêm chút thu nhập sẽ khiến cuộc sống của tôi thoải mái hơn, it nhất là cũng không phải ngửa tay xin tiền mẹ. Tôi vẫn đi học phụ đạo vào những chiều trong tuần, rong ruổi trên chiếc xe cũ mẹ mua cho.

    Mẹ gọi điện lên cho tôi vào một buổi tối thứ 7, trước đây tối thứ 7 tôi thường nắm tay VGN dạo công viên, còn bây giờ tôi ngồi trong phòng trọ xem mấy thằng bạn dãy trọ chơi game.
    - Alô? Sao hè rồi con không về? Thi tốt không?
    - Tốt mẹ à. Con ở lại đi dạy kèm và đi học thêm, năm sau học khó hơn nên con phải tranh thủ học để cho kịp với mấy đứa nhà thành phố.
    - Vậy à? Sao không tranh thủ về nhà vài hôm rồi lên?
    - Con cũng định vậy, để con thu xếp xem thế nào đã.
    - Ừ, giữ sức khoẻ con nhé.
    - Vâng, bố có về không mẹ? Tôi hỏi dò.
    - Có. Mẹ trả lời nhỏ nhẹ như ngại ngùng với tôi rồi cúp máy.

    Tôi nói với mẹ vậy thôi chứ không biết khi nào mới về. Tôi nhớ mẹ nhiều, thương mẹ nhiều. Đôi lúc nghĩ đến những gì mẹ trải qua làm tôi rơi nước mắt. Những trận đòn của bố tôi, những lúc cãi vã làm tôi không ngủ được khi nhớ đến nó. Tôi nhớ có lần bố đánh tôi khi còn nhỏ, khi đó tôi đã gào lên: ”Bố đi đi” khi ông ấy đánh mẹ tôi, và mẹ tôi đã che cho tôi, hai mẹ con ôm nhau khóc. Tôi lúc đó tuy còn nhỏ nhưng tôi đủ hiểu những việc bố tôi làm và nỗi đau của mẹ.

    Đôi khi có những đêm tôi mơ về mẹ với những giấc mơ không bình thường, những giấc mơ trần trụi, mà khi tỉnh dậy tôi toát mồ hôi và bên dưới ướt đẫm. Tôi nhớ cô bé của mẹ…

    Thằng bạn ở gần nhà tôi nó hay về quê, nhà nó có điều kiện hơn nhà tôi. Thông qua nó tôi hay hỏi dò tình hình nhà tôi, đúng ra là tình hình của mẹ tôi. Nó là đứa hiểu rõ gia đình tôi nhất, là đứa tôi yêu quý như anh em ruột, nó là đứa không bao giờ gọi tôi là “Đứa con hoang” như những thằng bạn đểu khác. Lần nào về quê lên nó cũng qua phòng trọ của tôi kể về tình hình nhà tôi. Mẹ tôi cũng không quên gửi quà lên cho tôi.
    - Mẹ tao khoẻ không?
    - Mẹ mày khoẻ như voi ý. Nó nói giọng trêu đùa.
    - Tao hỏi thật mà lại.
    - Đùa thôi, mẹ mày vẫn thế, lúc nào chả thế, tao chẳng thấy mẹ mày già đi gì cả.
    - Thế bố tao có về không?
    - Lúc tao sang thì không, nhưng thấy mẹ tao bảo là có.
    - Vậy à?
    - Tao nói mày đừng buồn, thấy mẹ tao bảo bố mày lại có con nào khác nữa ở công trình mới, đợt này về lại còn cãi nhau với mẹ mày.
    - Có đánh mẹ tao không?
    - Làm sao tao biết được. Thấy mẹ tao bảo cãi nhau to lắm phải nhờ bên chính quyến can ngăn.

    Tôi biết thế nào cũng thế mà. Công việc của bố tôi nay đây mai đó, đâu cũng là nhà, có khi cả tháng không về nhà, có khi thì tuần ghé nhà vài lần. Trước đây nửa đêm bố tôi còn lôi mẹ tôi ra đánh vì tội ngăn bố tôi gọi điện cho bồ nhí. Lúc đó háng xóm phải qua can ngăn, sợ bố tôi làm tới. Ban đầu mẹ tôi còn to tiếng, sau này dần dần mẹ tôi chai lỳ, cũng không còn cãi nhau ầm ỹ háng xóm nữa.

    Tự nhiên tôi muốn về với mẹ quá. Tôi bần thần một lúc trước khi thằng bạn than giục tôi đi ăn cơm. Ăn những món ăn mẹ mang lên mà lòng tôi nặng trĩu, tôi nuốt không nổi.
    - “Mày về quê đi, qua tao chơi, tao mai về ở hết hè mới lên. Qua tao giới thiệu cho em này xinh lắm, đảm bảo mày mê luôn”.
    - Ai vậy? Ở quê sao tao không biết nhỉ?
    - Mày ít về nên không biết đâu. Nhà nó mới chuyển đến, ở gần khu nhà tao. Dễ thương lắm.
    - Ừ. Mày về trước đi, tao thu xếp học thêm rồi về sau.

    Thành phố về đêm nhộn nhịp tất bật, những ánh đèn loàng loáng, những quán cà phê dập dìu khách, những em chân dài mời gọi… Lâu rồi tôi không còn đi chơi gái nữa, nói thật là không có cảm xúc, sợ bệnh tật. Tôi cảm thấy có lỗi với mẹ nếu không dứt ra được cứ cuốn theo đam mê nhục dục nhất thời.

    Bạn bè con trai đôi khi rủ tôi đi matxa, đi tẩm quất từ A-Z nhưng tôi đều từ chối. Cuối tuần mấy thằng con trai lại đóng kín phòng xem phim sex, tôi cũng không hứng thú lắm, vì những gì cần trải qua tôi đều đã cảm nhận hết rồi.
    - Con đang làm gì thế? Mẹ tôi gọi điện giọng hoảng hốt cho tôi lúc 5h chiều.
    - Con đang học, có chuyện gì mà mẹ gọi vào giờ này thế?
    - Thằng Tèo nó sắp chết rồi (Tèo là tên cúng cơm của thằng bạn thân mà tôi hay kể ở trên)
    - Sao lại thế? Mới hôm qua nó còn mang đồ ăn của mẹ lên cho con mà, nó mới về quê mà.
    - Nó đi chơi làng khác bị thanh niên làng đánh cho bị thương nặng lắm. E là không qua khỏi đâu.
    Tôi thẫn thờ, cúp máy, nhìn xa xăm. Cuộc sống quả thật mong manh. Mới hôm qua đấy thôi nó còn nói … Vậy mà…
    Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ?

    Tôi lao ra khỏi lớp, vội vàng bắt chuyền xe cuối cùng về quê. Nó là thằng bạn thân nhất của tôi, chưa có ai tốt với tôi như nó. Nhớ lại những lúc còn nhỏ hai thằng đi ăn trộm ổi nhà háng xóm bị bắt, hay những lúc bị làm kiểm điểm vì hành vi quậy phá trên lớp tôi thường ký tên thay bố mẹ nó để nó nộp cho cô giáo. Rồi những lúc đi sang làng khác chơi bị đánh, hai thằng chạy mất dép…
    Vậy mà…

    Tôi về thẳng bệnh viện, nó nằm một chỗ, chiếc áo đẫm máu đã thay ra, bố mẹ nó thất thần nhìn tôi, ứa lệ. Tôi cũng rớm rớm nước mắt… Nó đang ở ô xy, tĩnh lặng…
    1h đêm, bác sĩ lắc đầu. Nhà nó oà khóc. Tôi bế nó ra xe về nhà làm thủ tục, máu của nó chẳng hiểu sao vẫn chảy ra đầy người tôi ướt đẫm. Bố mẹ nó không đủ can đảm để bế nó, tôi bế nó, nhìn mắt nó như đang ngủ, giấc ngủ ngàn thu…

    Vậy là tôi đã mất đi một người bạn đúng nghĩa, người bạn mà sau này tôi không bao giờ có cơ hội gặp lần nữa. Tôi về nhà thất thểu. Mẹ biết tôi buồn, cũng chẳng nói gì. Tôi ngủ sớm, mệt mỏi sau một ngày ở bên nhà lo cho đám ma nó.
    - Con dậy đi rồi ăn sang. Tiếng mẹ léo nhéo bên tai làm tôi tỉnh giấc.

    Mẹ tôi chuẩn bị đồ ăn nhiều quá, tôi vừa ăn vừa nghĩ đến thằng bạn than ấy.
    - Tội nghiệp nhà cô chú ấy mẹ nhỉ. Có mỗi thằng con trai nối dõi, ai dè lại thế này.
    - Ừ, số phận. Bây giờ còn đứa con gái nữa rồi nó cũng lấy chồng, hai ông bà già lại ở với nhau.
    - Chắc cô chú ấy cũng sẽ sinh thêm nữa thôi, dù sao họ vẫn còn trẻ mà.
    - Có lẽ vậy.
    - Sao mẹ không sinh em bé đi, chẳng may có chuyện gì…
    - Thôi con ăn đi, không nói vớ vẩn nữa.
    - Thật mà, con cũng muốn có em, mẹ cũng cần người chăm sóc về già.
    - Có con với ai? Mẹ cũng từng nghĩ đến nhưng mẹ già rồi.
    - Mẹ già gì, trẻ mà. Với bố hoặc với ai cũng được, miễn là có thêm em.

    Mẹ không nói gì, lặng lặng ăn. Tôi cũng vậy. Đám ma qua được mấy hôm, tôi cũng chuẩn bị lên thành phố học lại.
    Tôi không ngủ cùng mẹ từ hôm về.
    - Bao giờ con đi? Mẹ tôi hỏi trước khi dắt xe đi làm.
    - Mai con đi. Lên xem học hành thế nào.
    - Ừ, mẹ làm nốt hôm nay, mai mẹ ở nhà chuẩn bị đồ cho con đi lên thành phố. Ở nhà tự nấu ăn trưa, chiều mẹ về sớm.
    - Dạ.

    Mẹ đi rồi tôi qua nhà thằng bạn, nhìn ảnh nó lần cuối, mai đi rồi. Bố mẹ nó tiều tuỵ quá, thắp cho nó nén nhang, tôi chợt nhớ đến những gì nó nói, tôi chợt khóc như đứa trẻ, dù sao thì nó cũng chưa bao giờ gọi tôi là “Đứa con hoang”.

    Về nhà, tôi lục tìm cuốn sổ của mẹ để đọc. Tôi tò mò xem khi tôi đi vắng, bố mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì. Mẹ tôi giấu sổ nhật ký thật kỹ, thật sâu dưới đáy tủ của tôi. Có lẽ mẹ nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Cũng có thể vì bố tôi không bao giờ quan tâm đến đồ đạc của tôi.
    “Ngày tháng năm…
    Hè rồi mà sao con mình không về nhỉ? Chẳng lẽ nó không nhớ mình? Hay vì một lý do nào khác? Mình cũng định gọi điện cho nó nhưng cứ e dè như trai gái yêu nhau. Cảm giác thật lạ. Mình sợ mình gọi điện làm nó hiểu nhầm, nó nghĩ mình là người mẹ không ra gì nên thôi. Thực lòng mình nhớ nó vô cùng, ở nhà lủi thủi một mình đôi khi cũng buồn thật, mình nhớ nó đôi lúc như người mẹ nhớ con đôi khi như người yêu chờ đợi người người mình yêu. Đêm qua mình mơ về con, mơ giấc mơ thật tội lỗi. Mình mơ làm chuyện ấy với con mình, nhớ như in cảm giác ấy, lạ quá. Cô bé của mình ướt đẫm khi tỉnh dậy.

    Tuần rồi chồng mình về, có đòi hỏi, mình không cho nên lại cãi nhau to. Nửa đêm còn làm phiền háng xóm thật ngại, nhất là lại vì lý do ấy. Mình không có cảm giác với chồng từ lâu rồi, mình kinh tởm khi nghĩ đến điều ấy. Mình sao lại làm vậy chứ? Sao phải gìn giữ cho chính con trai mình chứ? Mình điên thật rồi, tội lỗi quá. Đến bao giờ lỗi lầm này sẽ được gột bỏ. Đến chết cũng không hết. Mình ân hận quá, đôi lúc mình đã nghĩ đến chuyện đi thật xa khi chuyện đó mới xảy ra nhưng không làm được, mình yêu con mình quá.

    Chồng mình nghe mong manh lại có người khác, nhà này đâu phải cứ thích đi là đi, về là về chứ. Đúng là vô liêm sỉ. Lại còn đòi hỏi chuyện đó nữa, bao nhiêu đứa ở ngoài mà chưa đủ sao.

    Con mình về mấy hôm nay nó đều ngủ riêng, có lẽ nó thay đổi được rồi. Thế cũng tốt. Nhưng sao mình lại hụt hẫng thế này chứ. Cả đêm mình mất ngủ vì suy nghĩ con mình bỏ rơi mình rồi. Thật là một người mẹ lăng loàn, mình không xứng làm con người nữa. Thực ra mình không cần chuyện đó, mình chỉ cẩn con quan tâm đến mình một chút thôi cũng đủ rồi.

    Mình chỉ có mình nó, đã có lúc mình từng nghĩ hay là sinh thêm một đứa nữa, với ai cũng được, để sau này về già có chỗ nương tựa. Nhưng mình không thể làm thế, dường như sau chuyện xảy ra với con trai mình, mình không muốn quan hệ với ai nữa. Nghịch cảnh quá!...”

    Tôi gấp cuốn sổ lại, ước gì chuyện đó chưa xảy ra, để tôi có thể thoải mái vui đùa bên mẹ như ngày nào. Tôi hiểu được mẹ suy nghĩ gì, tôi xấu hổ qúa, nghịch tử quá…

    Chiều, mẹ tôi về sớm, tôi không khoá cổng, mẹ tự mở vào, tôi thiếp đi lúc nào không biết nên mẹ về tôi cũng không hay. Mẹ ngồi cạnh bên tôi đặt tay lên trán tôi nhỏ nhẹ:
    - Con ốm à?

    Tôi mở mắt ra, khuôn mặt mẹ lung linh mờ ảo, đẹp như gái 20. Tôi đang mơ ngủ, hai mắt lim dim nheo lại, tay tôi cầm tay mẹ, ngồi bật dậy. Và rồi…
    - Con tôi…

    Mẹ nói khẽ khi tôi ôm lấy mẹ như đứa trẻ. Tôi im lặng xoa lên lưng mẹ, đầu tôi rúi vào ngực mẹ như đứa trẻ lên 3.
    - Con dậy đi, hai mẹ con mình đi nấu cơm rồi chuẩn bị đồ mai còn đi.
    - Con muốn ở bên mẹ một lát, lâu lắm rồi.

    Mẹ cười nhẹ, có lẽ lâu rồi mẹ mới thấy tôi làm nũng như thế. Người mẹ thơm quá, mùi thơm quyến rũ nhẹ nhàng mà sau này tôi cứ đi tìm mùi hương quen thuộc ấy nhưng mãi mãi không bao giờ tìm thấy. Ngực mẹ thổn thức như cô gái mới lớn lần đầu được ôm.

    Tôi nhìn vào mắt mẹ, mẹ ngại ngùng quay đi, nâng cằm mẹ lên tôi đặt vào môi mẹ nụ hôn nhẹ nhàng, mẹ nhắm mắt lại, ngại ngùng bẽn lẽn như lần đầu tiên ấy. Mẹ toan đứng dậy thì tay tôi kéo mẹ lại gần, nhìn vào mắt mẹ thêm lần nữa, cả hai im lặng. Không gian cũng im lặng theo, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng…

    Mẹ nhắm mắt lại như chờ đợi điều gì vô hình lắm, tôi kéo sát mẹ lại gần, chiếc giường quen thuộc lại dang rộng tấm than đón chào hai kẻ lăng loàn tội đồ. Tôi nằm trên người mẹ, mẹ khép chặt người, hai chân mẹ khép lại, run lẩy bẩy ngỡ như lần đầu làm chuyện ấy.

    Mẹ vừa đi làm về, vẫn là chiếc quần Jean bó chặt kèm với chiếc áo sơ mi tay dài trắng muốt. Tôi nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo me ra, từng chiếc, từng chiếc một theo trình tự từ trên xuống dưới. Mỗi một chiếc cúc cởi ra là mỗi lần mẹ thở dài, là mỗi lần bộ ngực căng cứng của mẹ lộ ra trước mắt tôi. Mẹ đẹp quá, ranh giới nào cho chúng tôi?

    Chiếc quần Jean là thứ khó cửi nhât, mẹ lại khép chân lại khiến cho tôi hì hục mãi mới cởi ra được, mồ hôi tôi thấm ra lưng trần trụi, tôi dừng lại nơi ấy, nơi được che đậy bởi chiếc quần lót hồng quen thuộc của mẹ. Tôi đã ngằm nhìn nó bao nhiêu lần, đã cởi nó ra bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng mới lạ cảm xúc khác nhau.

    Tôi biết, sau lớp quần lót mỏng manh này là cái mà tôi cần lúc này, cái mà tôi đã sinh ra. Nó mong manh quá, giới hạn giữa con và người chỉ nằm sau lớp quần ấy. Ranh giới có quá mong manh?
    Mẹ vẫn nhắm mắt chờ đợi, tôi cúi xuống hôn lên ngực mẹ khi chiếc áo lót đã được tôi cởi ra. Ngực mẹ săn chắc, cương cứng vì lâu rồi không có ai chạm vào. Cũng chẳng có ai chạm vào ngoài tôi từ lâu rồi. Tôi không vội cới chiếc quần lót của mẹ ra, tôi nằm đè trên cô bé mà day, đay nghiến. Chừng đó thôi cung làm cô bé nhô cao của mẹ tôi khóc nhè bê bết. Tôi cúi xuống hôn mẹ âu yếm lãnh liệt như cặp tình nhân lâu ngày gặp lại, mẹ ưỡn người níu đầu tôi xuông hưởng ứng lại, chú bé thức dậy…

    Tôi xoa mu mẹ qua lớp quần lót trước, đẫy một tay tôi, xào xạc như cánh rừng vào mùa thu rơi lá, rồi một ngón, hai ngón tay tôi móc sâu vào cô bé của mẹ, mẹ nhắm mắt chặt hơn khi tôi làm thế, tôi thụt ra thụt vào nhanh hơn, nước nhớn ra nhiều hơn. Lâu lắm rồi nên cô bé của mẹ khóc nhiều hơn, từng dòng từng dòng theo ngón tay tôi ra từng đợt, chảy dài xuống đệm. Tôi cho chú bé vào sâu bên trong mẹ cũng là khi hai cơ thể trần tụi quấn lấy nhau, cũng là khi quần áo trên người đã rơi lả tả khắp nơi, cái thì duới đất, cái xó giường, có cái vội quá còn mắc vào chân mẹ run rẩy…

    Tôi dập nhưng điệu quen thuộc, rút ra rồi ấn vào sâu, sâu nhất có thể. Mẹ xoa lưng tôi, xoa dần xuống mông, mối khi tôi dừng lại là mỗi khi mẹ kéo mông tôi như thể muốn chú bé vào sâu hơn nữa. Tôi vào sâu lắm rồi, tôi có thể cảm nhận được điều có mỗi khi chú bé của tôi chạm tử cung mẹ. Chân mẹ tôi đôi khi giơ cao lên hứng chịu những cú dập của tôi, đôi khi quặp lấy người tôi rồi ưỡn mông lên như chờ đợi điều gì.
    - Mẹ khít quá. Tôi chỉ nói thế, mà cũng thường nói thế, chẳng biết nói gì hơn.
    - Con ra ngoài nhé, mẹ không an toàn. Mẹ thủ thỉ vào tai tôi trong tiếng thở nhẹ, hình như mẹ mới lên đỉnh thì phải. Tôi thấy người mẹ nóng ran lên, mặt đờ đi.
    - Con thích ở trong cơ. Tôi cắn tai mẹ nhẹ nhàng.
    - Không, nguy hiểm lắm con ơi
    - Con tích luỹ lâu lắm rồi, hôm nay con sẽ cho cô bé ăn no. Tôi cười tủm.

    Mẹ mở mắt ra nhìn tôi âu yếm, nãy giờ mẹ mới mở mắt ra nhìn tôi. Tôi lật người lại, để mẹ ở trên còn tôi nằm dưới, mẹ hơi ngạc nhiên rồi theo bản năng cũng day day lên chú bé của tôi, rồi cũng dập lên chú bé tội nghiệp của tôi. Tư thế này có bao nhiêu chất nhờn của mẹ đều rơi ra trên phần dưới của tôi hêt, bọt trắng theo đó mà tuôn ra. Tóc mẹ rũ rượi, mẹ cúi gằm mặt như e ngại điều gì, mỗi cú dập là mỗi lần ngực mẹ nhảy tưng tưng vô cùng quyến rũ. Tôi đưa tay bóp ngực mẹ, tay tôi không sao bóp hết được, nó to và căng quá.

    Mẹ lại lên đỉnh lần nữa, tôi biết, đó là khi mẹ ngẩng mặt lên trời rồi dừng lại, đổ ập xuống ngườ tôi, thở phì phò. Tôi xoa lên lưng mẹ, tôi hạnh phúc vì làm mẹ lên đỉnh hai lần. Mẹ xoa tay tôi, ra hiệu là mẹ mệt rồi, mẹ muốn ở dưới. Tôi chiều mẹ, kê gối lên mông mẹ cao hơn rồi dập…

    Tôi dập lần này nhanh hơn, mạnh hơn để mong kết thúc sớm. Mẹ không cần ưỡn mông cũng đủ cao lắm rôi, mu mẹ nhô lên cao vời vợi như mời gọi tôi vào sâu hơn. Đôi khi tôi dừng lại, nhìn vào cô bé của mẹ một lúc. Thực ra thì tôi đã nhìn nó nhiều lần rồi, cũng không cò gì khác biệt nhưng tôi rất thích thú khi nhìn vào đó, nơi mà tôi đã ra đời, giờ tôi quay về lại. Nghịch tử, tội lỗi, day dứt…

    Cô bé của mẹ vẫn vậy, hồng hào, nhiều nước hay khóc nhè, rậm rạp và luôn đón chào chú bé của tôi một cách nồng nhiệt. Mẹ tôi rất chu đáo chăm sóc vệ sinh nó, giữ gìn nó, tôi biết điều đó qua cách bà mặc quần áo lót. Bà thường xuyên mua quần lót cho tôi vì bà bảo quần lót phải sạch sẽ thì chỗ đó mới sạch sẽ và không bệnh tật gì. Cô bé của mẹ tôi hồng hào, không thâm như những người khác mà sau này tôi đã trải qua.

    Mẹ ngại ngùng kéo tôi xuống khi tôi nhìn cô bé của mẹ lâu quá, ánh sáng ban chiều làm tôi nhìn rõ mẹ hơn, mẹ xoa lên bụng dưới của mẹ, chỗ gần tiếp xúc giữa hai bộ phận sinh dục, như thể của tôi vào sâu quá làm mẹ thốn. Tôi kéo tay mẹ để sát vào chỗ tiếp giáp ấy, chạm vào nước nhờn của cả hai làm mẹ tôi thụt tay lại, chùi lên ngực tôi, cười tủm!

    Tôi dập liên tục, chiếc giường lắc theo từng nhịp, mẹ tôi rên khẽ, tôi có thể nghe thấy dù là rất nhỏ. Mẹ sợ tôi nghe thấy, mẹ ngại ngùng nên cố gắng điều tiết thật nhẹ nhưng bản năng con người không cho phép mẹ làm thế, mẹ rên khẽ khẽ từng đợt vào tai tôi…

    Tôi ra trong mẹ nhiều quá, mẹ ưỡn người hứng trọn những dòng nghịch tử của tôi bắn sâu vào trong mẹ tưng đợt. Mẹ rên to hơn, mồ hôi tôi rơi nhiều hơn lã chã trên người mẹ nhoe hoét. Tôi đổ gục trên người mẹ, mẹ kéo tôi lại gần, hôn lên trán tôi. Lần nào xong cũng vậy, lại hôn lên trán, xoa lưng tôi như đứa trẻ, chú bé nhỏ dần trong mẹ.
    - Con sao không ra ngoài? Nguy hiểm lắm.
    - Con dành cho mẹ mà.
    - Mẹ cũng muốn thế nhưng…
    - Thằng Tèo chết rồi, con thương nó quá. Tôi nằm bên mẹ, ôm mẹ vào lòng khi chú bé thoả mãn thu nhỏ lại.
    - Ranh giới thật mong manh con nhỉ, giữa sự sống và cái chết đôi khi chỉ tích tắc.
    - Giữa phần con mà phần người đôi khi ranh giới mong manh mẹ nhỉ. Tôi nói khi tay tôi móc vào bướm mẹ, nước nhờn hoà lẫn tinh dịch chảy ra.
    - Ừ, ranh giới quả thật mong manh, thật khó giữ. Mẹ lại sụt sùi, có lẽ mẹ đang ân hận day dứt.

    Tôi xoa lên mu mẹ, ướt đẫm, nhầy nhụa. Mẹ khóc thì phải…
    Hai mẹ con thu dọn chiến trường bừa bộn với chiếc gối thấm đẫm chất nhờn của mẹ, với chiếc quần lót tả tơi của mẹ, với cô bé bết lòng thành từng mảng của mẹ được rửa kỹ. Chú bé của tôi cũng mệt mỏi rồi.

    Tối, hai mẹ con nằm xem ti vi ngoài phòng khách. Mẹ lần đầu tiên nằm gối đầu lên đùi tôi xem bộ phim tình cảm gì đó mà mẹ thích.
    - Hôm nay mẹ sang ngủ với con nhé, mai con đi rồi.
    - Ừ, không sang con cũng lôi mẹ sang mà, mẹ khúc khích.
    - Con không lôi mẹ sang đâu. Thật đấy.
    - Nhớ nhé, mẹ rũi đầu vào bụng tôi.
    - Sao con không ở nhà vài hôm nữa rồi đi? Mẹ hỏi
    - Con đang đi dạy thêm, lại còn đi học nữa, tết con lại về.
    - Tết ư? Còn lâu lắm.
    - Mẹ nhớ tết vừa rồi con nói gì không?
    - Không.
    - Mồng 1 tết mà làm gì thì cả năm sẽ làm như thế. Đúng thật mẹ nhỉ. Mồng 1 mẹ con mình đã quan hệ rồi nên bây giờ…
    - Con có liên hệ với VGN không?
    - Con không, con chắc không yêu ai nữa ngoài mẹ.
    - Thôi đi ông tướng.

    Tôi bế mẹ vào phòng tôi khi bộ phim kết thúc, mẹ ôm cổ tôi, mẹ biết tôi sẽ làm gì, trên đầu giường đã có hai viên thuốc tránh thai khẩn câp mẹ mua từ lúc nào mà tôi không biết…
    - Con sẽ nhớ mẹ lắm. Tôi nói khi chú bé của tôi thúc những cú như trời giáng vào háng mẹ.
    - Con thật là. Nhớ mẹ sao mãi mới về với mẹ?
    - Con sợ.
    - Sợ gì?
    - Con sợ có lỗi với mẹ, tội lỗi.
    - Mẹ cũng thế nhưng càng né tránh càng khó dứt được. Một lần, rồi hai lần, bây giờ ngàn lần cũng vậy, mẹ con chúng ta không thể trở lại như trươc được nữa rồi.
    - Vậy mình cứ mãi như này mẹ nhé. Tôi nói khi xuất những dòng tinh sâu trong cô bé của mẹ. Tôi rên khẽ… Tôi cũng sợ mẹ biết tôi đang thoả mãn…
    - Đến khi nào con lấy vợ thì thôi nhé.
    - Vâng.
    Mẹ lại hôn lên trán tôi, trần trụi hai cơ thể quấn vào nhau khít khịt.
    - Sao lần nào xong mẹ cũng hôn lên trán con?
    - Bí mật?
    - Bí mật ư?
    - Đó là để cảm ơn con. Cảm ơn vì đã mang mẹ lên thiên đàng.

    Hoá ra là thế…
    Mai tôi đi rồi, đêm nay, ngay lúc này đây tôi đang cố ở bên mẹ thật lâu, tôi sợ sẽ rời xa mẹ mãi mãi, ranh giới mong manh quá. Hai cơ thể lại đan xen vào nhau, tả tơi, rụng rời… Một viên thuốc mẹ tôi uống, rồi thêm viên nữa…

    Sau cơn đam mê là tiếng mẹ tôi thở dài, mẹ không biết tôi biết điều đó. Mẹ cứ ngỡ tôi còn nhỏ, đặt lưng là ngủ. Mẹ đâu biết tôi đã trưởng thành, cũng day dứt, cũng thở dài như mẹ… Tôi kéo mẹ vào lòng, ngủ thôi…
    Mai tôi đi rồi, sẽ về sớm thôi…



    -> Điều gì sẽ xảy ra khi mẹ lên thành phố ở với tôi?
    -> Liệu tôi có gặp HHTT và VGN trong hoàn cảnh khác?
    -> Cuộc đời của Mongmanhdv bị phản bội mấy lần?
    -> Sẽ ra sao nếu chú bé tí hon của tôi gặp trứng của mẹ? Ranh giới liệu có quá mong manh?

    VGN =?

    Hối sau sẽ rõ…

  10. #20
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Chap 11: Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi?

    Ranh giới giữa sự sống và cái chết đôi khi chỉ là sợi dây mong manh vô hình mà ta chỉ cần chạm nhẹ thì sợi dây ấy sẽ vỡ vụn từng mảnh. Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ? Ranh giới giữa phần “con” và ”người” đôi khi chỉ được ngăn cách bởi chiếc quần lót mỏng manh, mà khi ta cởi bỏ nó ra thì mọi thứ không còn nguyên vẹn như xưa nữa.
    Cậu bạn thân của tôi đã ra đi như thế đấy. Tôi đau buồn vì mất đi một người bạn tốt, cũng buồn vì từ nay không còn ai về quê thu thập thông tin nhà tôi để cho tôi biết nữa. Sau này tôi có nhiều người bạn nhưng mãi mãi không có lấy một người bạn như thế, hãy trân trọng những gì mình đang có, vậy đấy… Mong manh!
    Tôi lên thành phố chuẩn bị cho kỳ học sắp tới, có lẽ phải tết mới về được, định lòng như thế. Tôi vui vì mẹ đã không còn day dứt mặc cảm tội lỗi như trước và càng vui hơn nữa khi biết mẹ cũng ngày ngày mong ngóng tôi về. Thực ra thì đàn bà là vậy, tôi đúc rút ra được kinh nghiệm sau này, đàn bà về cơ bản khi đã có tình cảm rồi họ thường yêu sâu đậm, một lần hay ngàn lần cũng vậy. Tuy không phải tất cả nhưng…

    Tôi gọi điện về nhà nhiều hơn, tôi sợ mẹ buồn, lủi thủi. Chiếc điện thoại cũ của tôi giờ đã thành kỷ niệm, hồi đó điện thoại di động là thứ xa xỉ và chỉ có chức năng nghe gọi căn bản. Mẹ tôi cởi mở hơn, cũng hay gọi điện lên cho tôi vào những ngày cuối tuần. Bố tôi chẳng bao giờ gọi điện cho tôi, dù là một lần, bố tôi cũng không có số điện thoại của tôi mà có lẽ cũng không biết tôi có điện thoại. Mùa hè cứ thế êm đềm qua đi, tôi tự đi làm để nuôi bản thân mình, đôi khi tôi cũng gửi về cho mẹ những món quà nhỏ, chẳng hạn như cái ví hay túi xách, những đồ rẻ tiền vì tôi cũng không có tiền để mua những thứ đắt đỏ. Mỗi lần như thề mẹ tôi rất vui, đều gọi điện lên cười nói ríu rít.

    Từ quê lên thành phố cũng không xa, hơn trăm cây số nhưng hồi đó đi lại cũng không thuận tiện như bây giờ, có khi cả buổi sáng mới đi được quãng đường như thế. Đó cũng là một lý do tôi ngại về. Mùa hè cũng gần qua, tôi thấy thời gian qua đi lẹ quá, cứ mong chờ điều gì đó thời gian qua đi thật lâu nhưng khi tập trung công việc thì thời gian trôi qua kẽ tay…
    Chiều, tôi trở về khu trọ quen thuộc trên chiếc xe cũ quen thuộc, con đường quen thuộc, tự nhiên lòng tôi như lửa đốt. Linh cảm cho tôi biết có chuyện gì đó sắp xảy ra. Tôi tự nhủ sao mắt mình lại nháy như vậy, không biết có chuyện gì không. Đang suy nghĩ mông lung thì “Rầm”, tôi bất tỉnh tại chỗ. Khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trong viện rồi. Khắp mình mẩy đau nhức, mắt tôi hoa lên, mơ hồ nhớ lại những gì đã xảy ra. Thì ra do vội về nhà trọ mà tôi tông xe vào người khác rồi lăn ra bất tỉnh. Có lẽ người đi đường đã đưa tôi vào đây, cái bệnh viện thành phố lần đầu tôi đến.
    May quá, không sao là may rồi, tôi tự nhủ khi thử cử động tay chân. Sờ lên mặt có đôi chút xây xát nhưng theo thời gian sẽ hết thôi, quan trọng tay chân đầu óc không sao là may rồi. Tôi tự nhủ từ nay sẽ đi đứng cẩn thận hơn, lỡ chẳng may có chuyện gì… Một thân một mình ở cái thành phố hoa lệ này biết ra sao? Ranh giới giữa sự sống và cái chết đôi khi chỉ là sợi dây vô hình…
    Tôi nằm ở phòng chung với một vài người nữa, hình như họ cũng bị tai nạn thì phải. Tôi thấy có người thở ôxy, có người thì băng bó. Rùng mình! Tôi định ngồi dậy nhưng có vẻ khó khăn quá, đành nằm nghỉ ngơi. Đói bụng quá, bụng sôi lên từng cơn làm tôi khó chịu vô cùng.
    Chợt cửa phòng mở, ai kia, kia chẳng phải là mẹ tôi sao? Sao mẹ tôi lại ở đây? Ai báo cho mẹ tôi sao? Mẹ tôi trong trang phục bệnh viện người nhà bệnh nhân ngỗi xuống giường phía đầu tôi, lại mùi hương ấy…
    - Con dậy rồi à?
    - Sao con lại ở đây? Sao mẹ lại ở đây?
    - Con đi đứng kiểu gì mà tông vào xe người ta, may là không sao.
    - Thề người ta có sao không? Xe có sao không? Tôi có nhiều câu hỏi quá.
    - Người ta may là không sao, chỉ có con bị bất tỉnh thôi. Xe thì công an mang đi rồi, để phục vụ điều tra gì đấy. Mẹ không rõ, quan trọng con không sao là may rồi.
    - Thế có phải đền gì không mẹ? Mà sao mẹ lại ở đây?
    - Người ta không sao nên đền thì không phải đền, chỉ phải đền sửa xe cho người ta thôi. Như vậy là còn may măn lắm rồi. Mẹ nhớ con lên thăm con xem con học hành thế nào, ai dè lại thấy con thế này. Cũng may là mẹ lên đúng ngày con bị tai nạn nên còn có mẹ bên cạnh lo cho con.
    - Nhưng sao mẹ biết con bị tai nạn mà đến đưa con vào đây?
    - Con bị tai nạn gần nhà trọ, người cùng xóm trọ đi qua thấy vậy đưa con vào viện, lúc nó về xóm trọ thấy mẹ ở đấy nên nói cho mẹ biết. May quá!
    - Đúng là sự trùng lặp may mắn kỳ lạ, lúc đó chẳng hiểu sao con có linh cảm kỳ lạ, mắt con nháy liên tục, hoá ra là vì mẹ quê lên.
    - Chứ không phải vì ngắm cô chân dài nào mà lao vào người khác à? Mẹ tủm tỉm.
    - Nhà mình cũng không khá giả gì, đang nợ tiền ông bà ngoại mà lại phải đền tiền thế này… Tôi nghẹn lại…
    - Của đi thay người, con không sao là mẹ mừng rồi. Con có mệnh hệ gì chắc mẹ không sống nổi. Mẹ tôi lại sụt sịt như chuẩn bị khóc. Mẹ vốn yếu đuối mong manh như thế.

    Tôi cố gắng nắm tay mẹ, an ủi mẹ rằng tôi không sao… Mẹ đút cháo cho tôi ăn như đứa trẻ. Ăn xong bát cháo tôi cảm thấy như bình phục hoàn toàn, muốn bay nhảy về nhà ngay lập tức. Tính tôi vốn hiếu động, không thích gò bó trong sự giàng buộc nào cả.
    - Bao giờ con được ra viện hả mẹ? Con thấy khoẻ rồi.
    - Còn phải chờ theo dõi thêm. Cơ thể thì không sao nhưng não phải theo dõi thêm, bác sĩ họ bảo vậy, sợ ảnh hưởng về não gì đó.
    - Mẹ lên thế này công việc ai lo?
    - Mẹ đang nghỉ phép mùa hè mà con, được 5 ngày nhưng có lẽ mẹ xin thêm mấy ngày nữa để chăm sóc con.
    Tôi muốn đi vệ sinh quá nhưng không đi lại lúc này cũng hơi khó khăn. Mẹ tôi hình như hiểu điều đó liền bảo: “Con có đi vệ sinh thì mẹ dìu đi”. Tôi bảo “Con chưa buồn, lát buồn con tự đi”. Thực ra tôi muốn đi lắm rồi, nhưng ngại mẹ nên nói dối vậy thôi.
    - Vẫn còn đau thì lấy cái chai mà đi. Bà già chăm sóc cháu ở giường bên cạnh quay sáng nói với mẹ tôi vậy. Bà lão có lẽ là người ở quê lên, thật thà như đếm. Bà lão đang chăm sóc cháu thì phải, nó đang thở ôxy.
    - Vâng. Mẹ tôi trả lời.
    Lấy chai nước suối hết nước mẹ đưa cho tôi và bảo con tiểu vào đây để mẹ đi đổ. Tôi xấu hổ vô cùng, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà tè ra chai thì ngại chết đi được. Mẹ hiểu điều đó nên nói.
    - Ở đây chỉ có ngưòi già và người bệnh, con đừng ngại, có bệnh thì phải chữa, nhu cầu cần giải quyết thì phải giải quyết.
    - Nhưng…

    Mẹ tôi giơ chăn lên che lại để tôi có thể tự nhiên đi vệ sinh vào cái chai đó. Tuy hơi bất tiện chút nhưng còn đỡ hơn là phải đứng dậy vào lúc này.
    - Con trai chị đấy à? Cô ngồi đối diện với tôi quay sang hỏi mẹ tôi làm quen.
    - Ừ, cháu đang học trên này, may mà không sao.
    - Chị trẻ quá, lúc đầu em cứ nghĩ hai chị em.

    Cô ấy khen làm mẹ tôi đỏ mặt, liếc nhìn tôi thẹn thùng.
    - Mẹ cháu trẻ mà, cứ như gái 20 cô nhỉ. Tôi thêm vào.
    - Đứa lớn nhà chị đây hả? Các cháu chắc lớn hết rồi. Cô ấy lại hỏi.
    - Chị có mỗi mình nó thôi.
    - Sao chị không sinh thêm cho có anh có em, vui cửa vui nhà?
    - Chị cũng có tuổi rồi, cũng ngại sinh lắm.
    - Úi trời, chị còn trẻ chán, sinh thoải mái đi… Mà sao không thấy anh nhà chị đâu?

    Mẹ tôi im lặng một chút rồi trả lời cho có rồi quay sáng tôi, buồn buồn.
    Chiều, những người nhà đến thăm bệnh nhân đông hơn, họ trò chuyện, lo lắng cho người bệnh làm tôi tủi thân vô cùng. Chỉ có mẹ tôi lo cho tôi, ước gì bên cạnh tôi lúc này là bố tôi, em tôi. Ước gì tôi có người em nữa, vậy thôi…

    Đêm đến, khi hết giờ thăm bệnh nhân chỉ còn lại người bệnh và một người nhà được phép ở lại. Mẹ nằm bên cạnh tôi, một góc mong manh. Giường bệnh viện thật nhỏ, vốn dĩ chỉ bố trí đủ cho một bệnh nhân nằm nay lại có thêm người nữa lại càng chật chội thêm. Ai ai cũng mệt mỏi nên mọi người chìm sâu trong giấc ngủ, điện tắt rồi chỉ còn chút ánh sáng leo lét từ hành lang hắt vào, nghiệt ngã…
    Tôi không ngủ được, không phải vì đau mà vì tôi không quen với hoàn cảnh này, khó thở quá. Mẹ tôi ngủ ngay khi đặt lưng xuống, tôi biết điều đó qua tiếng thở nhẹ của mẹ. Mẹ mệt rồi, sau một ngày vất vả lo cho tôi. Giấc mơ chợt kéo đến khi tôi chìm vào trong giấc ngủ. Tôi mơ thấy mình đi tắm biển cùng với mẹ, mặc dù tôi chưa đi biển bao giờ. Tôi mơ thấy mẹ mặc bộ bikini nóng bỏng bơi lội vui đùa dưới biển. Tôi chợt tỉnh giấc, mồ hôi vã như tắm, lại buồn đi vệ sinh. Tôi lọ mọ ngồi dậy định đi tìm chai buổi chiều nhưng tìm mãi không thấy, không biết mẹ tôi để đâu nữa. Tôi lại nằm xuống, định bụng nhịn đến sáng luôn vậy. Nhưng cứ nhắm mắt vào là tôi lại bừng tỉnh vì mắc tiểu quá, nằm một lúc tôi lại lọ mọ dậy. Mẹ tôi cũng dậy tự bao giờ, như hiểu ý mẹ tôi đi lại cuối giường lấy chai đưa tôi. Tôi ra hiệu mẹ quay đi nhưng mẹ tôi cười tủm xinh như nàng tiên cá giành lấy cái chai, kéo khoá quần tôi xuống, cầm lấy chú bé của tôi cho vào chai. Bất ngờ làm tôi nghẹn lại, ấp úng, ú ớ trong giấy lát.

    Đây không phải lần đầu mẹ cầm chú bé của tôi nhưng sao tôi thấy có cảm giác lạ vô cùng. Những lần trước mẹ cầm chú bé của tôi có khi là để giúp tôi cương cứng lên, có khi là chỉ đường để đưa vào cô bé ướt nhèm của mẹ.
    - Sao mẹ liều thế? Tôi ghé tai mẹ nói nhỏ.
    - Gớm, tôi chả cầm chim anh suốt, sĩ bọ!
    - Nhưng ở đây đông đông người mà.
    - Đông cũng không sao, mẹ con ai người ta để ý. Hơn nữa con là bệnh nhân mà, trời thì tối thế này.

    Tôi quay sáng ôm mẹ, mẹ đẩy tôi ra, “Kìa con, đông người kìa”
    - Đấy nhé, sao mẹ bảo mẹ con thế mà. Tôi khúc khích.

    Mẹ im lặng há miệng mắc quai nên không nói gì thêm. Tôi kéo chăn mỏng lên che cho mẹ, mẹ nóng lên đẩy ra. Tôi lại kéo lên rồi nhanh như chớp tay tôi luồn vào cô bé của mẹ, giới hạn mong manh. Mẹ chỉ kịp “á” lên một tiếng rồi im bặt. Chăn cũng nằm trên mẹ che đi bàn tay tôi đang du lịch trong cô bé to mập của mẹ. Nóng mùa hè làm tôi khó chịu và có lẽ mẹ cũng vậy nhưng ở khoảng này nóng cũng phải che chăn lại. Mẹ tôi nhích gấn lại tôi để cho tôi tự nhiên hơn, thoải mái hơn. Tay tôi bắt đầu khám phá nơi quen thuộc ấy, đầu tiên là bên ngoài khhi tối xoa lên mu mẹ mập mạp, lông của mẹ dài che lấp kín lối đi. Tôi nghịch ngợm đôi khi kéo một vài sợi lông dài nhất của mẹ vuốt vuốt như muốn đo xem dài bao nhiêu. Đôi khi tôi đang mơn trớn bên ngoài chợt đút trọn một ngón tay vào sâu cô bé của mẹ. Những lúc như thế mẹ tôi quằn người lại, ưỡn mông lên, cô bé của mẹ mút chặt tay tôi. Rồi tôi lại rút vội ngón tay ra làm mẹ hụt hẫng, hạ người xuống buông lơi…
    Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ?

    Tôi thò ra thụt vào liên tục một lúc đã làm cô bé của mẹ tôi ướt nhẹp, ướt đẫm tay tôi, Không chỉ ngón tay mà cả bàn tay tôi thấm đẫm nước nhờn của mẹ. Nước nhờn ướt sũng ra cả bên hàng của mẹ, chảy dài xuống hậu môn của mẹ. Mỗi khi tôi xoa hậu môn là mỗi khi mẹ thở gấp. Đôi khi mẹ lấy tay giữ tay tôi lại khi tôi thụt ra thụt vào nhanh quá…
    - Dừng đi con, mẹ ngại quá.
    - Không, con nhớ cô bé…
    - Thôi để khi con ra viện mẹ đền, ở đây bất tiện lắm, nóng và con cũng đang bệnh mà.
    - Con chỉ đau người thôi chứ chỗ này không đau. Tôi bỏ tay ra khỏi cô bé nhớp nháp của mẹ cầm tay mẹ để lên chú bé của tôi.

    Mẹ hiểu tôi muốn gì. Mẹ xoa nhẹ nhàng như sợ tôi còn đau. Vậy là trong bóng tối ngay tại giường bệnh bệnh viện này, hai mẹ con tôi như hai con thú lao vào nhau chỉ để thoả mãn cho nhau.
    - Con đang bệnh mà, mẹ không làm thế đâu.
    - Không sao, mẹ xoa như vậy cũng là mat xa cho con, có khi lại mau khỏi hơn đấy. Tôi hì hì cười.

    Vậy là chăn lại được kéo lên, tay tôi trong cô bé của mẹ, mẹ thoả mãn tôi bằng tay, mẹ chỉ có ý định vuốt ve chú bé của tôi thôi chứ không muốn làm tôi ra. Có lẽ mẹ sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi. Tay tôi đôi khi cho cả hai ngón vào sâu trong mẹ, đôi khi moi móc hết nước nhờn của mẹ ra, xoa lên bụng mẹ, đôi khi tôi chùi nước ấy lên quần lót của mẹ… Đôi khi tay tôi tham lam luồn cả lên ngực mẹ, luồn qua chiếc áo lót mềm mại của mẹ mà xoa mà nắn…
    Bên dưới, tay mẹ vẫn nhẹ nhàng, đôi khi dừng lại rồi lại tiếp tục. Tôi không giữ được lâu, ra đầy quần lót của tôi, hình như ra cả tay mẹ thì phải. Mẹ hoảng hốt khi thấy tôi ra nhanh thế, rụt tay lại, lau vào quần tôi. Tôi thoả mãn, nằm im, tay tôi vẫn móc hai ngón vào sâu trong mẹ, nghịch tử, nghiệt ngã..
    Tôi cho tay vào chú bé, vét hết những dòng nước nghịch tử ấy rồi bôi lên cô bé của mẹ, tôi không bôi vào sâu mà chỉ xoa hết lên mu mẹ, hai thứ nước nhờn quấn vào nhau nhầy nhụa.
    - Sao con làm thế, mẹ không mang viên thuốc nào đâu.
    - Con để bên ngoài mà, chú bé nhớ cô bé nên con mới làm vậy.
    - Thôi, ngủ đi, bỏ tay ra khỏi quần mẹ đi, bẩn quá!
    - Sau này giả sử mẹ bị ốm nằm như con, con sẽ làm như nào nhỉ?
    - ?
    - Tức là đi vệ sinh thì còn có chai, mẹ đi vệ sinh thì làm thề nào? Tôi hóm hỉnh.
    - Con chỉ suy nghĩ linh tinh thôi. Mẹ cốc đầu tôi.

    Tôi ôm mẹ ngủ khò khò một mạch đến sáng.
    Mấy hôm ở viện cũng qua, tôi cũng tự đi vệ sinh được mà không cần dựa vào chai bất tiện nữa. Tối đến, tôi ôm mẹ ngủ ngon lành, chú bé của tôi đã thoả mãn nên tôi không làm phiền mẹ tôi nữa, hai mẹ con ôm nhau ngủ hàng đêm như thủa nhỏ. Ban chiều, bác sĩ vào thông báo sáng mai tôi có thể ra viện, tôi mừng khôn xiết khi nghe tin ấy.
    - Mai về rồi, vui nhỉ mẹ nhỉ?
    - Mai đưa con về phòng trọ rồi có khi ngày kia mẹ về luôn. Hay con về quê đi.
    - Thôi, tết con về, đi lại ngại lắm.

    Mẹ thoáng buồn trên đôi mắt sầu lệ. Hôm nay là cuối tuần, một số bệnh nhân nặng đã chuyển sang phòng đặc biệt, một số bệnh nhân đã ra viện, đêm nay chỉ còn hai mẹ con tôi trong căn phòng ảm đạm đầy mùi thuốc men bệnh dịch.

    Hai mẹ con tâm sự những chuyện đã qua, những dự định sau này. Tôi ôm mẹ vào lòng dưới ánh đèn leo lét lập loè của hành lang.
    - Mai về rồi, cũng may con không sao, từ nay nhớ đi đứng cẩn thận. Mẹ thì thầm vào ngực tôi.
    - Lúc đó con có linh cảm lạ lắm, ai dè là mẹ lên.
    - Con có chuyện gì mẹ biết dựa vào ai, mẹ có mình con thôi. Mẹ lại sụt sịt,

    Tôi ghét cái tiếng sụt sịt ấy vô cùng, ôm mẹ chặt vào lòng:
    - Mẹ sinh em bé đi, ai cũng nói mẹ còn trẻ mà.
    - Trẻ nhưng sinh với ai? Với bố con ư? Không bao giờ?
    - Mẹ có thể xin tinh trùng của ai cũng được mà.
    - Mẹ không thích, mình con là đủ rồi.

    Tôi mò xuống cô bé của mẹ xoa xoa nhẹ nhẹ:
    - Thế cô bé cũng chỉ có mình con chứ?

    Mẹ không nói gì giữ tay tôi lại, xoa lên mu tay tôi nhẹ nhàng ngại ngùng như gái mới yêu lần đầu. Tôi cúi xuống hôn mẹ, cũng lâu rồi tôi mới hôn mẹ như thế. Mẹ thè lưỡi ra cho tôi mút, cảm giác như điện giật trong người, một luồng điện làm chú bé thức giấc ngẩng cao đầu chạm vào mu mẹ. Mẹ cảm nhận được điều đó, ngại ngùng rúc đầu vào ngực tôi e thẹn.
    Tôi kéo khoá quần xuống, chỉ kéo khoá quần xuống thôi, chìa chú bé ra đòi hỏi. Mẹ hiểu ý kéo sát tôi lại gần:
    - Ở đây không được con ơi.
    - Có ai đâu mẹ. Lo gì. Tôi an ủi mẹ.
    - Nhưng con đang đau mà…
    - Con chỉ đau chỗ khác thôi chứ chỗ này không đau. Tôi kéo tay mẹ vào chú bé của tôi. Mẹ thụt tay lại, mong manh?

    Mẹ hôm nay mặc váy rộng, tôi chỉ vén váy lên một chút là thấy quần lót màu trắng của mẹ, lấp ló sau chiếc quần lót mỏng manh trắng ngần ấy là cô bé rậm rạp mũ mĩm của mẹ. Mẹ nhắm mắt buông xuôi mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Mẹ vốn chịu đựng như thế quen rồi. Tôi kéo nhẹ chiếc quần lót của mẹ xuống đến gần đầu gối, vội vàng đút tọt chú bé của tôi vào. Tôi chỉ cảm nhận thấy một tiếng ót một chút là chú bé đã lọt thỏm trong cô bé của mẹ ấm áp.
    Hai mẹ con nằm đối diện nhau, tư thế hơi khó chịu một chút nhưng rất kích thích. Tôi kéo mông mẹ lại gần cho thật sát để chú bé vào sâu hơn. Mẹ cũng muốn vào sâu hơn nên ưỡn hết sức có thể. Đôi khi mẹ gác chân lên chân tôi để rộng háng hơn cho chú bé mặc sức tung hoành. Tôi ấn nhẹ, rút ra đút vào một cách nặng nhọc, mẹ rên khẽ mỗi khi tôi ấn vào sâu, tay mẹ xoa lên ngực tôi liên tục. Tôi chỉ muốn đè mẹ ra mà dập cho tơi bời nhưng cửa sổ bệnh viện là cửa kính, mọi người sẽ nhìn thấy nếu tôi làm thế.
    - Con cho ra ngoài nhé. Mẹ không an toàn. Mẹ rên lên trong từng câu nói.
    - Con thích vào trong mẹ cơ, con không kiểm soát được đâu.
    - Không, tội lỗi!

    Tôi bịt miệng mẹ lại, tóc mẹ rũ rượi xoã xuống khuôn mặt mờ ảo. Cô bé của mẹ ở tư thế này khít vô cùng, cứ như không muốn nhả chú bé ra, tham lam quá. Tôi chỉ muốn cởi hết quần áo của mẹ ra lúc này cho thoải mái nhưng…
    Chiếc quần lót đã tụt xuỗng cuối giường tự bao giờ, nước nhờn của mẹ ướt cả xuống ga giường, mồ hôi của tôi tuôn xối xả, nhầy nhụa. Bên dưới cô bé khóc ngày càng to, Đôi khi mệt quá tôi dừng lại, mẹ ngước lên nhìn tôi, cười mỉm.
    - Vất cả quá con nhỉ?
    - Tại mẹ đấy.
    - Sao lại tại mẹ?
    - Ai bảo mẹ xinh đẹp làm chi.
    - Tại con đã đưa mẹ tới hết sai lầm này đến sai lầm khác.
    - Hai mẹ con mình biết là được, bí mật này chỉ có chúng ta biết thôi mẹ nhé.

    Mẹ đưa tay xuống xoa lên hai hột bé con của tôi rồi nói:
    - Con lẽ ra phải dành cái này cho vợ con, Mẹ xin lỗi.
    - Mẹ là vợ con mà.

    Mẹ lại sụt sịt, tôi vuốt tóc mẹ sang một bên rồi lau những giọt nứơc mắt nhẹ nhàng bé nhỏ của mẹ. Mẹ kéo chú bé lại gần ý là muốn tôi ra nhanh. Tôi không ra vội, cứ ngâm chú bé trong mẹ.
    - Con ra đi, ra trên bụng mẹ nhé.

    Tôi ngoan ngoãn ra trên bụng mẹ tôi như thế… Liệu có quá mong manh…
    Ngoài kia, tiếng bước chân người đôi khi náo nhiệt khi có những ca cấp cứu, đôi khi im lặng đến lạ thường, đôi khi tiếng người khóc, tiếng bác sĩ trao đổi công việc… còn ở trong này, hai thân thể cuộn tròn vào nhau sau cuộc giao hoan mệt mỏi, tội lỗi, mong manh…
    Sáng hôm sau, mẹ làm thủ tục xuất viện, cũng khá tốn tiền, tôi lo lắng cho tương lai sau này quá, ước gì cuộc sống khá giả thì tốt.
    - Hết nhiều tiền mẹ nhỉ. Thể này làm đến bao giờ mới bù lại.
    - Của đi thay người con à. Mau về rồi đi lấy xe nữa, còn giải quyết nhiều vấn đề đấy.
    - Mẹ ở đây mấy hôm rồi về. Đằng nào cũng lên rồi.
    - Để xem đã, mẹ thoáng chút trầm tư.

    Mấy ngày ở viện trở về tôi thấy yêu cuộc sống hơn, trân trọng bản thân hơn, chứng kiền những mảnh đời trong bệnh viện mới thấy cuộc sống thật mong manh quá.
    Tối, tôi rủ mẹ đi xem phim ở rạp chiếu phim nhỏ gần nhà trọ, mẹ không đi vì chưa bao giờ đi xem phim, hơn nữa mẹ nghĩ tôi vẫn còn đau. Thực ra tôi chỉ bị bất tỉnh và chấn thương nhẹ, cũng không đến mức như thế, nhưng người mẹ nào chả vậy, luôn lo lắng cho con.
    - Đi bộ ra tí là tới rạp mà mẹ. Tôi rủ.
    - Thôi mới về, con nghỉ đi. Hơn nữa con còn đau mà.
    - Đau gì, mẹ xem đây, tôi vừa nói vừa giơ cánh tay cuồn cuộn cho mẹ xem.
    - Rạp phim chỉ cho tuổi trẻ và người yêu nhau đến thôi, mẹ ở nhà xem ti vi cũng đủ rồi.
    - Ở nhà buồn lắm mẹ à, hôm nay dãy trọ cũng vắng người, về quê hết thì phải.

    Tôi rủ mãi mẹ mới đi, hai mẹ con xem bộ phim kinh dị nổi tiếng thời đó. Tôi mua ít đồ ăn hai mẹ con vừa ngồi vừa xem như bao cặp tình nhân khác. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng người con gái nào đó gào to lên mỗi khi có cảnh rung rợn, đôi khi là cả tiếng “đừng anh” ở đâu đó, rạp chiếu phim vốn mờ ảo mà..
    Đến cảnh kinh dị quá, mẹ ôm chặt lấy tôi theo phản xạ tự nhiên, tôi lợi dụng bóp vú mẹ rồi cười hì hì, một lần, hai lần rồi tay tôi ở trong áo lót mẹ từ khi nào.
    - Con làm gì thế, chỗ này mà dám?
    - Ui, tối thui à, ai thấy đâu, người ta cũng vậy. Tôi nói rồi chỉ cho mẹ một cặp đang hôn nhau.

    Mẹ ban đầu còn e thẹn nhưng cũng chẳng làm khác được nên để cho tay tôi tự do du lịch trên bầu vú mẹ. Rồi tay tôi đặt lên đùi mẹ, váy mẹ che đi để cho tay tôi xoa lên cô bé, tự bao giờ cô bé đã ướt nhèm nhẹp, run rấy khi tôi đưa sâu vào. Mẹ sợ phim kinh dị nhắm mắt lại cũng để tận hưởng giây phút khoái lạc mà tay tôi mang tới:
    - Đừng con, suốt ngày như vậy. Mẹ thì thầm vào tai tôi.

    Tôi mặc kệ, cứ xoa lên mu mẹ, day lên hột le to cứng của mẹ, nước nhờn của mẹ ra đẫm tay tôi. Hồi lâu mẹ không xem phim nữa, tôi cũng chẳng xem nữa, mẹ gục hẳn vào người tôi, che tay tôi đang hoạt động trong người mẹ… Tôi đặt tay mẹ lên chú bé cương cứng của tôi, mẹ không cho vào trong mà chỉ để bên ngoài thôi cũng làm tôi dễ chịu và kích thích vô cùng…
    Rồi lại có tiếng la hét khi đến cảnh rung rợn, mỗi lần như thế tôi và mẹ lại giật mình hồi hộp bỏ tay ra nhưng sau đó, lại bắt đầu hành trình mệt mỏi…

    Vậy là cả buổi phim tôi và mẹ chỉ yêu nhau như hai tình nhân mới yêu nồng nhiệt. Trên đường về, mẹ ghé vào tiệm thuốc tây, tôi biết mẹ sẽ mua gì nên không hỏi, đứng từ xa để chờ mẹ, tôi sợ người ta bảo tôi là lái máy bay bà già.

    Tôi đi bên mẹ trên con phố quen thuộc, chỉ cho mẹ thấy cảnh đuờng phố nhộn nhịp thế nào.
    - Mẹ lên ở với con đi, sau này con sẽ nuôi mẹ, ở thành phố tốt hơn.
    - Sau này tính sau, bây giờ cứ vậy đã.

    Vừa về đến phòng trọ, mẹ đi vệ sinh ngay vì ở rạp chiếu phim mẹ không tiện đi, cũng là để lau những giọt nước nhờn còn đọng lại trên quần lót và cô bé của mẹ. Mẹ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, còn đang bỡ ngỡ tôi đã bế mẹ lên giường.
    - Cái gì thế này, mới ở rạp rồi mà, chết mất. Mẹ đấm vào ngực tôi.

    Tôi mặc kệ, kéo váy mẹ lên, tụt ngay chiêc quần lót xuống, mẹ chưa kịp nhận ra điều gì thì chú bé đã nằm trong mẹ sâu thẳm. Tôi không cho mẹ nói câu gì, dập liên tục trong mẹ, mẹ ban đầu còn chống cự yếu ớt, sau một hồi mệt mỏi thì mẹ buông xuôi, ôm chặt lấy tôi, ưỡn mông lên khi tôi dập xuỗng, bao nhiêu kìm nén ở rạp chiếu phim tôi trút hết lên mẹ, lên cô bé to mập của mẹ, váy của mẹ vẫn trên người, rũ rượi theo từng lần dập của tôi. Mẹ kéo đầu tôi xuống hôn lên trán tôi, môi tôi, xoa lên đầu tôi, lưng tôi như muốn cào cấu cơ thể tôi, cuồng dại…
    Có phải là những thứ mong manh đều dê vỡ?
    - Con ơi mẹ chết mất…
    - Tại sao?
    - Cứ thế này mẹ sẽ dằn vặt mà chết mất, lúc thế này thì quên hết nhưng còn lại một mình mẹ đau khổ lắm..

    Tôi đưa hai chân mẹ lên vai, cô bé nhô cao mời gọi, mẹ đưa hai tay xuống banh ra, lần đầu…

    Tôi lấy làm lạ, ít khi nào mẹ làm thế, có chăng mẹ chỉ để một tay mẹ day lên cô bé, bây giờ mẹ banh cô bé to ra hết mức như cố tình để tôi nhìn thấy… Tôi ngạc nhiên dừng lại…
    - Sao con lại dừng lại?
    - Lạ quá.
    - Lạ gì?
    - Có bao giờ mẹ chủ động vậy đâu, hơn nữa đây là lần đầu con thấy rõ nhất cô bé của mẹ…

    Mẹ cố tình làm thế đấy, mẹ muốn cho con thấy nơi con đã sinh ra, bây giờ con lại cho vào mẹ…
    Tôi dừng lại, kéo hai tay mẹ lên, nhìn mẹ hồi lâu rồi nói:
    - Con người như hạt bụi từ đâu mang tới, nhờ có mẹ mà con có trên đời. Cảm ơn mẹ.

    Mẹ không nói kéo chú bé lại gần cô bé và rồi lại bắt đầu…
    - Con ra bên trong mẹ nhé.
    - Không.
    - Con biết mẹ mua thuốc rồi mà.
    - Con thật là…

    Tôi bắn thẳng những dòng tinh trùng nóng hổi vào sâu trong tử cung mẹ, mẹ rên lên khi tôi làm như thế, từng đợt! Dòng nước trắng đục ấy tràn ra ngoài đệm, mẹ lấy tay xoa lên rồi đưa lên bảo tôi;
    - Ở đây là bao nhiêu sinh linh đấy con biết không, con cũng từng được sinh ra như thế. Chỉ là hạt bụi bé nhỏ trên trần gian này.
    - Con cho mẹ một hạt bụi nhé… Tôi hì hì cười…
    - Con cho mẹ nhiều lắm rồi… Mẹ ngủ đây, cô bé của mẹ hôm nay mệt quá.

    Hai mẹ con ôm nhau ngủ, cô bé của mẹ vấn tràn ra dịch trắng, chú bé ỉu xìu ngủ bên cạnh… Mong manh!
    Mẹ mệt nên ngủ say nay, tôi đưa tay lên trán ngẫm nghĩ, nghĩ đến lúc mẹ dùng hai tay banh cô bé ra hết cỡ, hoá ra con người ta sinh ra trên cõi đời đều phải thế. Cô bé của mẹ tuy nhỏ nhưng đã cho ra một thằng nghịch tử như tôi, để hôm nay chú bé lại tìm về cội nguồn cũ.

    Ngoài đưòng, bên dãy trọ đối diện, đâu đó có tiếng nhạc Trịnh: “Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi, ôi cát bụi mệt nhoài”… Tôi là hạt cát từ đâu đến nhỉ? Tôi tự nhủ rồi ngủ quên lúc nào không hay…

    Ngày mai…
    Ngày mai tôi có là cát bụi…?


    -> Điều gì sẽ xảy ra khi hạt cát trở về với cát bụi ?
    -> Liệu tôi có gặp HHTT và VGN trong hoàn cảnh khác ?
    -> Cuộc đời của Mongmanhdv bị phản bội mấy lần ?
    -> Sẽ ra sao nếu mongmanhdv lập gia đình trong khi vẫn còn là nghịch tử?

    VGN =?


    Hối sau sẽ rõ…

    Chap tiếp theo sẽ là:

    Chap 12: Mẹ ơi, đừng khóc!

Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast