MẸ / CON

Tác giả: Sịp
E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


Phần 6









Được mẹ cho nằm cạnh, nhóc lại lợi dụng sờ một bên ti, cu cậu có vẻ yên, ngáo rất nhanh. Khốn nỗi, chả hiểu cún ta lạnh hay nhõng nhẽo mà mình cong như con tôm luộc, một bàn tay thủ vào bọc, còn cái mũi thì giúi vào vạt áo tôi mà thở dòn tan.

Hơi thở của bé dù nhẹ đến đâu vẫn là hơi hướm của người khác phái, cho dù tình mẫu tử trong trắng đến mấy đi nữa cũng không làm cho tâm hồn người đàn bà góa cảm thấy bình tĩnh. Phương chi hơi thở con lại đặc biệt giống anh, nó phả ấm vào giữa rãnh hai vú tôi và lan man xoa lên khắp bầu, quầng lẫn núm.

Nó xe xe làm các dây thần kinh nơi đầu vú tôi cô đặc lại, lờn vờn như chiếc lông gà bị ai nghịch tinh quết qua quết lại trên khuôn ngực tôi. Chả nói ra, các bạn cũng biết là các núm săn đanh lên và rắn rắn mềm mêm, như bát đông sương sánh đặc.

Tôi chẳng ngủ nghê gì được. Có lẽ tại vừa lúc nãy đã chợp mắt đi, giờ lại băn khoăn vì hơi thở con phá phách lục phủ ngũ tạng mình, nên tôi cứ nằm ngửa thao láo nhìn lên trần nhà. Tiếng con thạch sung vu vơ như tiếc của làm tôi hòa đồng thành cũng đang vu vơ nghĩ đến anh.

Giá gì lúc này anh còn, vợ chồng sẽ quyện lấy nhau, ủ ấp và san xẻ cho nhau tình thương, hơi thở và hạnh phúc. Tôi nhớ đến những đòi hỏi rất ngẳng của anh, dạo ấy tôi rất bực, nhưng hôm nay đã mất đi lại thấy tiếc tiếc.

Những đêm vầy vọc nhau như thế này, tưởng là hai đứa sẽ mệt nhoài đi, thế mà sáng ra lại mạnh cui cui, cơ hồ còn như được chắp cánh bay cao là khác. Anh thều thào chia xẻ với tôi : bỗng dưng hai đứa trằn trọc, ngồi quách dậy, mình nghịch nhau em nhé.

Anh tíu tít đề nghị, tôi chưa kịp vốn lời thì anh đã lôi xển tôi lên, vứt chăn, vứt gối và hối tôi ngồi lên để anh nằm gối lên một bên đùi. Tôi loạng quạng theo ý, anh khệ nệ đun một giò hổng lên khoèo qua ngực, gác vắt vẻo lên cạnh sườn anh.

Tôi châu hẫu như con nhái bén bị người ta bắt xoạc chân bên này, chân bên kia, tênh hênh chực ngã. Anh nằm gọn nơi bắp vế, mặt úp vào nây bụng tôi và trầm trồ : thế, thế mới đúng kiểu. Một tay anh vòng ra sau hông kềm cho tôi khỏi chúi xuống, một tay anh bắt đầu xoa phẩm lên con triện giữa đùi tôi.

Nói xoa phẩm là hình dung hóa chứ thực ra là anh đang dùng lưỡi liếm cọ ùng oằng. Tôi quặn người lên vì nhột nhạt, xiểng niểng nháo nhào, anh phụ kềm cho vững. Anh hôn một thôi một hồi, liếm tới liếm lui, lau lia trên trên dưới dưới, chỗ bướm ướt nhoẹt mà anh vẫn rúc táp không ngưng.

Tôi quíu thằn lằn, hai chưn lúc đầu còn đẩy đưa, sau cố chặp vào nhau xắt thuốc. Ngặt cái anh dùng cánh tay đè giữ nên tôi lao chao, gỡ chẳng được, vùng chẳng thoát, cứ đành trơ ra chịu để anh mở các đợt tấn công.

Anh hừ hèm, lau nhau như chực ăn tươi nuốt sống, làm hoa rữa cả ra, cánh bị xé toac, còn nhụy lả tả rụng đầy. Nào anh đã chịu, lại vạch lộn trong ra ngoài, nhăm nhăm như đang mò bắt rận. Anh làm tôi vừa tức đì, lại vừa nhen nhúm một chút gì khoái khoái.

Thỉnh thoảng anh đá gà xoắn lấy đâu vú tôi, vón tròn như vê điếu thuốc lào sắp nhét vào nõ. Tôi rêm hết cả người, chỉ muốn hét lên van xin anh đừng nghịch ngợm, song nhìn ánh mắt điên dại, say mê của anh, tôi lại không nỡ.

Tâm tư tôi nghĩ rằng lấy nhau cốt để người đàn ông được thỏa mọi ước muốn, nếu không thì họ cực lòng đi cưới mình làm chi. Còn anh tỏ ra uy quyền nên đã ra tay là phải đi tận nơi, về tận chỗ. Anh làm tôi đã quính càng quíu thêm, lúc này lúc nọ, chẳng chịu để yên cho cặp vú hay con sò của tôi lơi là chút nào.

Anh rít lên quầy quậy, nói năng lộn xộn, chẳng đâu ra đâu. Anh lặp bặp như người tranh cãi, sợ chậm sẽ bị xử thua, nên lầu vầu, hung hăng vô lối. Lắm lúc tôi cũng muốn vỡ lăn ra cười vì thấy anh chầm dầm, vớ lộn cả lên.

Anh xới tung beng, lấn lướt, càn phá ào ào, tôi chẳng còn manh giáp nào cự chống. Tôi đã lăn kềnh, đổ nghiêng lật ngửa mấy bận, anh lại lồm cồm lo nhấc tôi lên. Lại điều chỉnh, lại vén khéo, lại sửa sang, nhưng chung qui vẫn là anh phải nằm trên một đùi, còn mặt thì úp sấp vào cái hang của tôi.

Thét rồi tôi chỉ còn nói đưa đà cho xong : em chịu ngài. Anh cười lên hố hố, bẹo vào cái đầu vú, vặt choách một cái, bảo : thưởng công em khen anh. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh liên tiếp ấn triện tin tin đến hàng chục cái. Tôi ngất ngư con tầu đi, khiến loạng choạng, đâm giúi đâm giụi vào anh.

Cặp vú tôi tầy huầy nơi mặt làm anh càng hứng chí, nhấn thêm một loạt triện nữa. Lần này anh khoắng lia khoắng lịa nên rõ ràng tôi nghe con triện nó lệch lạc lung tung, có khi ịn đúng giữa mồm anh, có khi toẹt sang bên má.

Kệ, anh chả kể, miễn là cứ ịn được con triện là xong, nó có lệch bên ni bên tê thì nội thấy cái vết lùm lùm của nó ai cũng hiểu đó là công lệch. Trông anh oai như nhà nước, ra cái điều ta ban ân cho mọi người. Khốn nỗi nào anh có đem gia tài của anh ra ban phát cho ai mà cứ dùng con triện của tôi làm công bộc bắt buộc người.

Thấy anh đóng lia lịa, tôi phải nhắc chừng : thôi, tạm nghỉ đã, bơm thêm mực vào rồi đóng tiếp, đóng đến chết thì thôi. Anh đang thổi phù phù và bặp bặp gì trong háng mà cũng sặc sụa cả tràng. Anh lấy tay bụm miệng và lặc lè trách tôi : bà làm tôi suýt nghẹn mất mạng.

Trông cái mặt anh nhăn nhó khó ưa, vậy mà tôi lại nhũn như con chi chi mới biết : để em đền, để em đền. Anh nhớn nhác vặn : bà lấy cái đếch gì mà đòi đền với trả ? Chả hiểu sao tôi lại vỗ đồm độp vào cái hoa ướm ý anh : liệu đền cái này anh có ưng không.

Chả nghe anh vốn liếng thế nào, anh choàng ngay dậy, chộp lấy tôi hầm hè : bà muốn chết thì tôi cho chết. Thế là anh xấn xổ vật tôi ngã uỵch, nhào lên bụng tôi mà giúi ấn cái của quỉ vô. Bao nhiêu công sức tiêu pha nãy giờ, vậy mà nghe được đền anh hăng còn hơn lợn nọc.

Anh đè tôi muốn ngộp thở, hai tay chụp lấy vú, lấy khuỷu tay dồn hai đùi tôi gác gọng lên. Thế là anh ra lệnh pháo ào ạt. Anh bắn ra phan, đạn nổ tung tóe, hoa cà hoa cải gì cũng bể toạch, tôi bị xốc lên xốc xuống như xe qua đường gập ghềnh.

Anh giấn cái nào cái nấy nghe mà ớn. Nó đẩy phăng đầu tôi vào cạnh giường kêu cộp, tôi còn lơ mơ ê ẩm thì anh kiu kịt nhấn mê tơi. Tôi tháo cả mồ hôi, sôi cả lỗ đít, anh vẫn băm, vẫn xẻ, sợ tôi không góp công thì súng gục.

Phải nhận là anh khỏe như vâm, ăn còn có khi lơ là chứ dàn trận thì anh đâu có ngán. Tuần năm ngày anh tì tì đẵn gỗ, hết đận này đến đận khác ngả rụi. Chưa kể cuối tuần anh đồi ô vơ tham, tôi có cản thì anh bảo : mai ta nghỉ, lo gì em. Tôi đến phục sát đất thầy, anh cứ hệt con lang con sói, còn tôi là con nai tơ gặp anh quính chẳng biết trốn đi đâu.

Hồi đó tôi thường khiếu nại, trách khứ anh, anh chỉ hề hề cười. Tôi có nói riết thì anh nhẩn nha kể lể : anh đã nói rồi mà, hồi bé anh thèm quá cỡ, tiền đâu mà đi nhà thổ, nên cứ phải mượn chị Năm gỡ mối tơ lòng.

Chưa gì tôi ra vẻ hoạn thư : ông đúng là quỉ tha ma bắt, mới tí tuổi đầu đã năn nỉ mượn chị Năm, thế sao anh không mượn chị ấy luôn mà lần xần đi lấy tôi chi cho cực. Anh cười tóe lên làm tôi sượng ngắc : chèn ui, đâu mà ra con người chưa chi đã ghen xằng ghen bậy.

Tôi càng tức tối nên oang oang : chứ không ư, có chị Năm giúp, sướng bỏ bu, lúc nào thích thì ới một tiếng, còn tôi thì cẳn nhẳn cằn nhằn. Anh càng bò lăn ra cười, tưởng như sắp ngất đi. Tôi phát hoảng càng hét : nói thế không đúng sao mà còn nhăn nhở thấy ghét.

Mắt anh đổ nhử, đổ ghèn, anh chẳng thèm lau, nhìn thốc vào mặt tôi đủng đỉnh : bà nội ui, nghe tôi nói nè. Giá mà nhờ được chị Năm mãi thì tôi đâu phải mệt nhoài đi gạ gẫm bà làm chị. Bộ bà tưởng tôi nói cái rẹc là bà nghe liền sao. Chèn ui, bà hành tui chết lên chết xuống, ngày ngày tui xách bình đi tưới cây si mà bà cứ làm bộ giả lơ. Tui năn nỉ thiếu điều hết nước miếng, bà ẹo vô ẹo ra, “ em chả, em chả “, mãi rùi mới ưng chịu.

Rồi anh chấm dứt nói lối, vô sáu câu mùi rệu : khổ lắm bà ui, chị Năm là mấy cái này nè (anh nói và xoè rõ từng ngón tay ra), mỗi lần nhờ chị, tưởng tượng tưởng voi thiếu điều muốn gãy cổ, tới khi nó úc úc phọt ra, chui cha thở hồng hộc và tay chưn bải hoải hết trơn.

Tôi vỡ lẽ ra, nên tới phiên bổ nháo bổ nhào mà cười. Vậy mà còn cố ráng ọe một lời nhạo báng : cho đáng đời, ai biểu ám ảnh chi cho nên tội. Anh vui vẻ ngay liền và phân bua : nhưng trời sanh ra dzị sao cãi được, của mấy bà nó chúi nhủi vô trong, còn tụi tôi nó thòi lòi ra ngoài, ngủ mơ cố quên mà nó vẫn chọt óc óc vô quần, rồi tự nhiên bắn máy bay ai giữ được. Ăn được, hết nhịn được thì học nhau nhờ chị Năm thế vô.

Tôi đấm đùm đụp vào vai anh hét rinh : thôi, không nói nữa, nghe dzị hợm thấy mồ. Hai đứa tôi rúc rich cười, anh lại bắt đâu cưa cưa, xẻ xẻ trên bụng tôi.

(Hết Phần 6 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 7 )


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!