CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 4 of 5 FirstFirst ... 2345 LastLast
Results 31 to 40 of 45
  1. #31
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mẹ / Con (Phần 31) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 31









    Tôi buồn nẫu người đến độ ruồi bu cũng chẳng thiết đuổi. Lúc nào thịt da tôi cũng hầm hập nóng, bởi chưng từ mấy tối nay mẹ ra lệnh cấm vận tợn. Bà đang tâm khóa chặt cửa với con bà, tôi có năn nỉ ỉ ôi, bày trò mèo cào, gấu gõ, bà cũng tỉnh bơ như không hề hay biết. Sáng ra tôi có phàn nàn hỏi thì mẹ bảo ngủ say như chết, có nghe, có thấy gì đâu.

    Tôi có nhăn nhó khổ đau thì mẹ lại ủi an : mày sắp lấy vợ đến nơi, còn vòi nằm cạnh mẹ, mày đã chẳng ngủ được mà đến tao cũng mở thao láo mắt vì cái lối cựa quậy của mày. Một hai tôi thề sẽ nằm yên chẳng nhúc nhích, cốt chỉ để đánh thấy hơi mẹ bên cạnh thôi, mẹ cũng mắng át đi : cậu hứa như bố cậu ngày xưa ấy.

    Tôi chẳng hiểu mô tê mốc thếch gì, gạn thêm thì cũng nhận được kiểu nói lửng lơ con cá vàng của mẹ : tôi biết rõ mười mươi bố con anh rồi, hứa xoen xoét mà trăm lần đều bội ước. Tôi nhức mình nhức mẩy nên lúc nào cũng nhăn như cái bị, mẹ có vẻ tội nghiệp, song cũng chỉ dỗ ngon dỗ ngọt qua loa giơ măng, thế thôi.

    Có lúc bực quá tôi nổi dóa hét : mẹ hành con thế này thì để con lấy vợ quách cho xong, ai lại đang đêm nào cũng được sờ ngậm ti giờ bị cắt phần cái rột thì con chịu sao cho thấu. Mẹ cười hì hì : không thấu thì cũng ráng chịu, chứ tao hỏi mày bố mày bỏ tao đi, nếu tao cũng ông ổng đòi nhèo nhẹo như mày thì có nước mày ra đường sống từ lâu rồi con ạ.

    Tôi hùng hổ nữa thì bà phán : mày bò đến nhà cái Sang mà ăn vạ, chứ mày ăn vạ mẹ thì cũng chẳng a ri vê u. Mẹ tôi có lối tây tầu pha lẫn lộn như vậy, tôi cóc biết ý nghĩa ra sao nên bình phẩm : mẹ mũi tẹt da vàng, sinh con ra cũng da vàng mũi tẹt mà mẹ giở trò phờ răng ke tôi hiểu làm sao đây mẹ. Buồn tình chẳng biết gỡ ra sao, tôi sực nhớ đến cái sịp cô Sang bỏ lại hôm nào thì nó dính be bét nhớt mỡ, cô sợ mang đi dọc đường nhễu nhão hết trơn, bèn lấy ra hít hít cho đỡ ghiền.

    Dù bây giờ cái mớ lầy lụa đã khô queo, nhưng mẹ nhìn thấy cũng cứ hét inh lên : trời đất, sao mày đổ đốn đến thế, Ku. Món đó là thuộc giới âm, mày ấp ôm nó làm mụ đầu mụ óc thì còn học hành chi nữa, quẳng đi cho tao nhờ. Tôi nhất định không nghe, còn dây dưa bắt đền cụ : ai bảo mẹ triệt buộc con thì con phải gỡ bài cào lấy vốn chứ.

    Hai mẹ con giành giựt nhau cái sịp tựa như đấu thủ hai phe phút bo húc nhau cướp quả bóng để mong chạy một mạch tớt đao vậy. Hẳn nhiên làm sao mẹ địch nổi sức trai nên mẹ đành lấy phần thua, nằm thở rốc lên từng đợt. Được thể, tôi xập xòe cái lót như lá cờ đuôi nheo, phất pha phất phơ càng làm mẹ ức lên tận cổ. Bà hết năn nỉ, lại nhứ hẹn : nào là mày nghe mẹ dẹp, tối mẹ lại gỡ cấm vận cho mày. Chưa chi mẹ còn tô màu phụ đề thêm mới choáng : cu cậu sướng nhé !

    Đời nào tôi nghe ngay, không phải vì tôi nghi ngờ mẹ mà vì cái tình thực tế tôi chỉ chấp nhận khi đã cầm chặt vật gì trong tay mới biết đó là quà. Mẹ nói mãi cũng thôi, bỏ đi ra, vẻ giận dỗi. Chả hiểu mẹ đi đâu mà im ắng một phép. Tôi cũng thả hồn vào việc hít hót cái sịp để nhớ lại hơi hướm cô Sang. Tôi thả hồn lênh đênh mà chẳng còn biết trời biết đất gì nữa.

    Bỗng tôi nghe oang oang tiếng phụ nữ hỏi vọng vào : có ai ở nhà không. Tôi giật thót người, vội tuồn ngay cái sịp vào dưới gối, nhẩn nha như người đang không có việc làm. Tiếng hỏi lại dồn thêm vài bận, tôi nghe ra không phải là cô Sang, vậy ai lại đến lúc này nhỉ. Tôi khề khà bước ra, ui chao, một người đẹp láng lẫy ở đâu xuất hiện.

    Chưa kip hỏi gì thì cô ấy đã hỏi về mẹ tôi và liến thoắng như sợ tôi tranh nói mất. Đại khái cô nhận tên là Liên, đến tìm xem cô Sang có tạt vào thăm mẹ tôi không. Điều tôi sửng là cô đẹp quá, đẹp như thiên hạ vẫn kháo dáng người khiến chim sa, cá lặn. Ác cái là lối ăn mặc của cô, kín chẳng ra kín, hở chẳng ra hở, dù gọi là đầy đủ lễ bộ nhưng tôi vẫn thấy mười mươi cái nịt vú màu đen lồ lộ dưới mấy mẫu hoa điểm nơi chiếc áo mỏng của cô.

    Mấy lần tôi xuýt hít hà và ngầm trố mắt ra nhìn mà phải cố cắn răng chịu đựng cũng như vờ vịt chẳng quan tâm. Trái lại cô có vẻ thân mật người nhà, nói năng với tôi y như đã quen nhau. Cô hỏi tôi về mẹ, về cô Sang và phá ngang : có phải anh là con của chj ấy không. Tôi gật đầu lia lịa vì tôi líu cả lưỡi trước vẻ ung dung và vẻ đẹp thẫn thờ của cô.

    Phải nói tôi chưa hề gặp ai đĩnh đạc và tự tin như thế. Cô khéo chọn kiểu áo đã đành mà từng thứ từng thứ đều có chủ đích đưa người nhìn ngắm phải rơi tõm vào sự nao nức. Cái nịt ngực đen đầy đăn, dầu nằm dưới vạt áo lờ mờ vẫn cho tôi nhận ra vẻ tròn đầy khỏe mạnh của một bộ ngực tuyệt hảo. Cô lại khéo điều chỉnh và cột buộc hai dây đeo bên vai thế nào mà tôn hẳn màu trắng sáng của da cô. Tôi mới tưởng tượng thôi nếu được ghé vào gần một tẹo chắc tôi cũng bị mà mắt mà dứt ra không nổi.

    Phương chi cô lại có lối nói miệng liền tay, tay liền miệng. Mỗi lần như thế cô nhún nhún mẫu người, tôi thấy rõ ngực cô rung rung mà muốn ứa nước miếng. Nhìn vẻ lật đật và ú a ú ớ của tôi, cô càng kéo dài thời gian hỏi huyên thuyên đủ thứ chuyện, mục đích lắc lắc huỳnh huỵch cặp ngực cho tôi bổ nhoải bổ nhoài, chết mê chết mệt vì cái sự mềm mềm, tưng tưng và nhúng nha nhúng nhính của cặp xôi.

    Tôi lính quính ra mặt. Cô ví tôi vào đường cùng : mình nghe cái Sang ca cậu dữ lắm, té ra hôm nay mới được diện kiến. Tôi đâm lí nhí ngang, muốn đáp thật to mà mở miệng không có tần xuất. Cô càng trêu thêm : ngỡ là cậu ăn nói trơn tru dè đâu cậu ngọng nghịu thấy thương. Đã thế cô còn đưa tay vuốt má tôi một cái giòn tan mà khen : ngoan đáo để, thảo nào mẹ chẳng thưởng cho ngậm ti như em bé.

    Tôi chuế cật lực nên phản kháng : cô nhìn thấy cháu bú ti mẹ cháu lúc nào mà cô đoan quyết đổ tội oan cho cháu ? Cô cười hệch hệch : chỗ mẹ con cậu hú hí với nhau làm sao tôi cế vào được mà thấy. Có điều cái Sang nó khoe với tôi cậu hết sức chân chất, có gì nói toạc móng heo ra chẳng dấu diếm mảy may.

    Tôi đâm cáu hỏi gay gắt : cô Sang đặt điều nói thế mà cô cũng tin à. Cô Liên lại phá rũ ra cười : chẳng những cái Sang nó bảo cậu ngậm ti mẹ mà còn tham đến ôm choàng cả hai vú mà day mà bóp để mút cho đầy họng lên. Tôi kêu lên thống thiết : trời đất, sao cô Sang kể hết cái điều cháu dặn dò giữ kín thế nhỉ.

    Bấy giờ cô Liên vuốt ve : nếu quả cậu có tham lam bú nút vú mẹ thì có sao. Mẹ con với nhau, bà ấy cho thì cậu sờ bú cách nào là quyền của cậu chứ, miễn là mẹ cậu không vả cho sưng miệng thì thôi. Còn người khác mà cậu nói khéo cách nào để họ cũng thưởng cho như mẹ mới đáng nể. Tôi tối tăm và mụ mẫm cả người, tịt ngòi không cất lên được một tiếng.

    Cô Liên trêu hỏi vặn lại tôi : nói thế có đúng không ? Tôi cực lực đính chính : cô chỉ vu oan, ai đâu dễ dãi đến thế, cô làm cháu chợt mơ tưởng hão. Dè đâu cô Liên càng bò lăn ra nhạo : cậu bảo không ai dễ cho cậu sờ ti, thế thì đứa chó nào ngậm tì tì, nhần cật lực đến nỗi cái Sang phải kêu, phải rít lên như thế. Tôi liều lĩnh phá ngang : cháu chưa hề được cô Sang cho hưởng đặc ân đó, song nếu có dịp thì cháu cũng chẳng từ.

    Tôi nói băng băng, đến lượt cô Liên phải trố mắt ra nghe. Cô rầm rì một lúc rồi hỏi tôi : giả sử tôi cũng để cậu ngậm chơi thì cậu nghĩ sao ? Cô lừ lừ nhìn tôi ước đoán xem tôi sẽ đối đáp cách nào. Tôi phập phồng nhìn sững cô, bộ ngực lên xuống đều đều như kêu như gọi, khiến tôi không mở miệng được mà ực ực nuốt nước bọt cầm canh.

    Cô Liên có vẻ thú vị nên càng lắc người, tôi mường tượng cặp vú sắp phá vỡ cặp lúp mà nhảy xổ ra. Tôi lim dim mắt mà cố hình dung xem chúng tròn lẳn và đanh chắc thế nào, nhưng tôi lại bật ra ý ướm cô xem sao đã. Tôi ưỡn ẹo : cô đùa cháu chi cho đáng tội, cháu làm gì có cái hạnh phúc được cô cho phép. Cô Liên càng ngoe nguẩy, thế đếch nào mà cả cái nuốm đều cương cứng lên, đội hẳn lớp lụa của áo nịt mà lồi chành bành ra coi ngọt ra phết.

    Tôi chẳng nề hà gì mà tiết kiệm những cái hít hà như người bì mắc răng, cô Liên chúm chím cười lơ đãng thách : thì cứ thử xem, mất mát gì đâu. Tôi run thực sự, không tin rằng đời có lúc éo le như thế. Tôi xoay trong đầu cách thức nào để cô Liên chịu cho tôi thử, đó mới gọi là khó khăn bước một. Tôi đâm ra tự mâu thuẫn ước gì lúc này mẹ về để kịp gỡ rối cho tôi.

    Thế nhưng cái phút ngóng trông đó càng mong càng không đến. Trái lại thời gian như ngừng đọng khiến cả hai lừ nhừ như bị nóng táp. Phần cô Liên luôn thúc giục đều đều : thế nào cậu tính sao thì nhanh nhanh, chứ dây dưa lỡ cả dịp thì phí của giời. Tôi càng bị dồn nghẽn nên cảm thấy ngột ngạt muốn tức thở. Tôi lùm lùm nhìn cô như thôi miên, xoay đôi mắt vào lớp nịt dưới áo và mơ như đang lột nó ra cho khỏi vướng.

    Tôi đưa ra bài toán thử : cháu không dám đâu, nhỡ cô ướm rồi lại đi mách mẹ cháu thì khốn. Cô Liên nạt tôi : anh nghĩ tôi là trẻ con phỏng, đã cho mà còn méc. Cái Sang nó nhử anh rồi nó có đi học lại với mẹ anh chưa, dớ dẩn hội tề. Rồi cô đon đả : hay cậu không ưng thì thôi, tôi về, lằng nhằng mãi sốt cả ruột. Tôi lào khào kêu lên như con mèo : khoan đã cô, để cháu bớt hồi hộp đã chứ, cô dồn dập thế này thì cháu bủn rủn cả chân tay thì nước non gì nữa.

    (Hết Phần 31 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 32 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Last edited by Congtu; 04-30-2013 at 11:21 PM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #32
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mẹ / Con (Phần 32) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 32









    Dường như cô Liên chẳng chịu lúc nào đứng yên một chỗ. Nói chuyện với tôi mà đít cô ngoáy tít thò lò, người lắc tựa bị ai đẩy, khiến cặp ngực cô vốn đã đầy và nặng cứ muốn chồm chỗm nhẩy bật ra. Có lúc tôi thấy hai dây đeo ở hai vai cô như muốn đứt vì vú cô trì kéo khiếp quá. Tôi nghĩ nếu hai cái lúp vú chỉ được may đơn giản bằng một lớp lụa mỏng thì nó đã rách bươm ra.

    Tôi hổn hển thưa với cô giọng van vỉ : cô có thương cháu thì cô đừng lắc nữa, không cháu chết mất. Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, ngờ ngợ chẳng hiểu gì. Tôi phải chen vào cho trọn ý : vú cô lõng bõng thế kia, cháu nhìn đã muốn phát sốt phát rét mà cô còn rung còn lắc thì cháu gục mười mươi. Cô nghĩ xem thế gian vẫn hay đùa hát hỏng linh tinh mà cháu vốn đã nhột, đằng này cô còn biểu diễn thực nữa thì chết là cái chắc, cô ơi.

    Cô Liên có vẻ hí hửng nên thử lắc cạch cạch, ui chao hai vú như hũ đông sương sóng sánh, sóng sánh coi mà ớn. Cô ra điều cần được tôi hé lộ ra câu hát dân gian để xem giá trị thực của lời đó nặng nhẹ thế nào. Nghĩ thế, cô thách thức : nào thì cậu hát nhắc lại cho tôi nghe xem có đúng chăng ? Tôi ngập ngừng một lúc mới lè nhè rống : rung rinh, rung rinh cái vú rung rinh, cái " lờ " mà xinh xinh, là xinh xinh.

    Cô Liên vãi ra cười nắc nẻ, đổ xiêu, chúi cả người tới trước. Mẹ kiếp, cái cổ áo tròn rộng rinh càng làm tôi muốn nhá lửa chứ phải chơi. Tôi nhìn chăm chăm, xoáy sâu vào cái rãnh úc núc, xẻ phân rõ rành hai quả ngực chắc nịch mà nuốt nước bọt ực ực. Cô Liên đã chẳng trách cứ mà còn ra vẻ khoái chí. Cô ậm ừ khen : cậu còn trẻ mà biết hơi nhiều, chả trách cái Sang nó mê tít thò lò, nhắn nhe giới thiệu với tôi về cậu. Nó bảo đứa nào muốn biết mùi đời thì bò đến thử lửa với cậu sẽ biết rõ ngay.

    Tôi phấn khởi ra mặt, hai má ửng lên như con gái. Tôi vê xoe vạt áo và õng ẹo nhìn cô. Phần cô cũng tẩm ngẩm tầm ngâm một lúc mới phán tiếp : cậu hát cái vú rung rinh rung rinh thì tôi nhận ra liền, còn cái lờ cậu vớ đâu quẳng vào thì quả tôi mù tịt. Đang cái vú rung rinh rồi cậu giở qua đi mò cua, bắt cá nên nhét cái lờ vào nghe vô duyên tệ.

    Tôi suýt ré lên cười phun cả món điểm tâm lúc sáng mẹ dọn cho làm la xét sương sương. Tôi phải cố nghiêm mà giảng giải để cô hiểu : cháu phải nói tránh sợ phạm húy cô ơi, chứ lờ đâu mà đem đặt vào so với cái vú. Chẳng qua tại tên gọi đó nghe nặng ký quá nên cháu ngại, cô cứ ngẫm ngẫm xem là sẽ hiểu ngay thôi.

    Cô Liên nheo cặp mắt, đánh vật với ý tưởng và xem chừng không đến đâu cả. Cuối cùng thì đành nhờ cậy đến tôi : cậu ăn nói ẫm ương bỏ mẹ, tôi quê mùa chân chất mà cậu đem văn chương bác học ra đánh đố thì tôi chịu một nước. Nói rồi cô đưa thẳng hai tay lên đầu ra ý xin hàng, cha mẹ ui hai cánh tay cô làm cái rột, kéo căng vạt áo, hai vú cô thồi lồi ra một đống, tôi ngỡ vừa bị ai vứt toẹt một tảng thịt bò vào mặt.

    Tôi phản xạ đưa tay lên né đỡ, cô Liên sửng sốt kêu : cậu điên à, khi không lại chống trả như tôi sắp vật cậu đến nơi. Tôi vẫn thủ thế mà than vãn : cô chẳng nỡ đánh cháu đâu, song hai vú cô thế kia thì cháu sợ nó đè cháu tắc thở mất. Thế là cả cô cả cháu đều rú lên cười, như khỉ, như tườu, coi tếu cật lực. Cười dứt xong cô lại nhắc : cậu đừng vờ rồi lủi quên câu tôi hỏi nhé, cậu phải kể cái lờ, cái nơm gì nó ra làm sao thì tôi mới để cậu yên.

    Tôi rối tung lên, đúng là dại miệng, kề cà hát nhăng cái vú được rồi, tham chi dồn thêm cái lờ vào cho nghẹn cổ. Vậy rồi biết khó tránh tội nên tôi phải khe khẽ thưa : cháu vô phép nói, cô có nghe chối tai thì đừng chấp. Cô Liên gật gù chấp nhận, tuy nhiên tôi vẫn ấp úng đến mấy lần. Nếu như không có cô đứng cạnh cầm chịch nhắc nhở, chắc tôi buông xuôi luôn.

    Đối đế, tôi phải quay mặt đi hướng khác mà phun toẹt ra cho rồi : nói cô tha lỗi, cháu nói là ví cái bim của cô mới gọi là xinh được, còn cái lờ thì xinh ở chỗ nào. Cô Liên ửng đỏ mặt lên, song cũng ra cái điều khen đúng : cậu ví nghe có lý, nhưng vú thì cậu đã mường tượng phần nào, chứ còn bim thì tôi dấu ở trong hang cậu đã nhìn thấy đâu mà khen là xinh với đẹp ?

    Tự dưng tôi đâm bạo dạn hẳn lên. Chỉ sợ cô đớp cho cái bạt tai và nặng lời xỉ vả, dè đâu cô lại răm rắp hùa theo nên tôi hết còn e dè. Tôi tán phét với cô : bim cô thì cháu chưa nhìn thấy thật, nhưng mà cháu cũng đoán đoán ra chứ. Lại một phen cô Liên ngẩn tò te, có vẻ cho tôi nói vung nói vít nên muốn thỏa sự tò mò. Cô nắm chặt tay tôi khẩn trương hối : cậu bảo cậu chưa thấy mà dựa vào đâu cậu lại đoán ra.

    Tôi nào còn ngại ngùng vì sự tỏ ra thân mật và suồng sã của cô là một bảo đảm cho sự phóng túng nơi cô. Tôi đánh bạo nói luôn : cô chả nghe các cụ ta thường ví " mặt sao ngao vậy " chăng ? Mặt cô xinh xắn thế kia, da hồng hồng phải biết thì nhất định cái bim cũng phải xinh xắn và hồng hồng như thế. Cô Liên giật nẩy mình, quay quắt như chực soát xem lời tôi ví có đúng không, nhưng kẹt quá nên phải kềm giữ.

    Cô bắt sang ý khác : cậu bảo bim tôi xinh xắn và hồng hồng, ừ thì tạm đồng ý với nhau như thế đi, song biết đâu mỗi người mỗi khác. Cậu phải chứng minh vào chi tiết họa may tôi mới tâm phục khẩu phục. Còn không thì tôi cho là cậu học lóm nói mò, chẳng may trúng mém mém thì khoe ầm lên tài nghệ. Tôi hơi tức à nghen, cục tự ái nổi lình xình to dần.

    Tôi nhìn chăm chú cô thách lại : cô chắc không, nếu cháu kể thêm mà cô thấy kết quả trúng phóc thì cô thưởng cháu cái gì ? Cô Liên chẳng đợi suy nghĩ bắt bài luôn : cậu mà nói trúng, cậu muốn gì tôi cũng cho. Tôi mở cờ trong bụng, song lại nấn ná bắt cô phải đoan quyết : người lớn nói là phải giữ lời nhé, cháu chỉ sợ cô đùa dai rồi lảng tránh đi thôi. Cô Liên một hai thật mà, thật mà cho tôi vững dạ.

    Tôi đía ngay cái roẹt : nhìn mặt cô lúc nào cũng hồng hồng bóng lẫy, cháu chắc mười mươi cô không thuộc vào hạng " hồng diện đa dâm thủy " thì chớ. Cô Liên lại một phen vò rối cả đầu : sao cậu thích dùng chữ cao xa khó hiểu, cậu hãy dùng kiểu nói bình dân có dễ hơn không. Gì mà diện mới dâm, tôi ù tai nào giải cho ra cái ý của nó.

    Tôi muốn chửi thê một câu : mịa, trông cô nào cũng sáng láng mà ngáo không chịu được. Song vì muốn được cô Liên cho thực hiện điều cô đã hứa nên tôi hăng tiết vịt nói khao khao : mặt cô chành bành, lúc nào cũng đỏ thì nhất định bim cô phải to và nước rỉ rả tuôn mãi. Cô Liên có vẻ muốn phản kháng thì tôi đã đốc thúc : không tin, trước mặt cháu cô thử kiểm xem các cụ nói có chắc nịch như đinh đóng cột không ?

    Cô Liên cứ : tôi không tin, tôi không tin. Tôi đã vội triệt buộc cô : đấy, cô lại sắp chối rồi. Cháu không chịu, cô ăn gian là cháu la toáng lên. Nếu cô không dám kiểm thì cháu làm hộ, bề gì bim của cô vẫn thuộc về cô, cháu chỉ rà soát xem có nhỉ nước và to hồng thôi, cô cho phép.

    Vừa nói tôi vừa sấn sổ vào, cô Liên rối rít : từ từ, tôi nghĩ chút đã. Tôi càu nhàu : chả từ với tốn gì hết, cô hứa là cháu cứ xem, cô chẳng ưng cũng chẳng được. Tôi áp sát ngay vào, cô Liên quấy quá xô ra. Sức cô sao địch lại một thằng trai nên dần dần rồi cô cũng mệt. Ban đầu tôi ôm xiết lấy ngực để cô không vùng vẫy, thít chặt vào làm hai vú cô bị nén lọn, tôi cảm nhận cái khối dềnh dang nhòi lên nhồi xuống tươm tướp.

    Tôi nghĩ bụng phải nhanh chóng vật lột được nịt vú cô ra họa may cô mới nhận thua. Thế nên miệng tôi la ăn vạ : không biết cô phải để cháu soát xem thì cô mới là quân tử. Tôi thừa cơ đeo dính lấy cô, càng lúc cô càng hổn hển vì giãy giụa. Tới khi tôi bóp tịt được hai vú cô nắn như nắn tượng, nặn như nặn nhọt, bóp như bóp xôi, thì cô mới đành để tôi muốn làm gì thì làm.

    Để cô bớt sợ, tôi òn ỉ dụ khị : thôi cháu chẳng kiểm bim cô nữa đâu, chỉ xin cô cho cháu nhìn cặp vú cô một lúc cho đỡ thèm khát thôi. Cô Liên lấy hơi lên : chắc không. Tôi cũng liến thoắng đáp lại : chắc mà, chắc mà. Hai cô cháu xà quầng như người đi chợ, kỳ kèo trả giá miết thì thôi. Nhưng cô Liên đâu ngờ là tôi đã qua kinh nghiệm với cô Sang thì dễ đâu chùng chình cho cô đánh tháo.

    Miệng tôi kháo thì ít mà hai tay vơ lia lịa không ngưng. Vú vê các bà bị soạng liên chi hồ điệp có đến đúc bằng xi măng cốt sắt phi 20 cũng đổ chứ đừng nói chỉ là da với thịt. Tính tôi lại thích vần nghịch vú các bà to kềnh càng vì những người ngực đầy như thế thì con đường tình dục mới đậm đà sung túc. Tôi bóp đẩy tếu hai lúp vú lên, xóc như xóc hột và dùng cạnh bên trong hai ngón cái liên tục cà xỉa vào cái núm gãi sột sột.

    Chả mấy chốc cô Liên chịu đèn, hai tay quơ quơ mà chẳng đụng tới hai khối thịt đang bị tôi dằn vặt, Hẳn cô sợ cản ngăn là tôi ngưng đếch mò bóp nữa thì có nước cô như người đang được cho ăn bỗng bị cất béng món ngon đi. Cô lao đao, đổ nghiêng đổ ngửa, tôi phải gạ : cô dựa vào vai cháu cho đỡ mỏi, cháu vò một lúc nữa thôi.

    Tôi cởi cái nịt ra lúc nào cô cũng chẳng biết, chỉ khi tôi cọ trực tiếp mấy ngón tay vào quầng, núm vú, cô mới tỉnh hỏi lớp rớp : cậu lột nó ra rồi à. Tôi gật đầu phân bua : chả lột thì để đó làm mắm, vướng víu, cô chẳng sướng mà cháu cũng không ưng. Cô Liên hỏi cho có vị thôi chứ cô cũng khao khát bỏ bu vì đâu dễ có thằng bé con mò và nựng cặp vú như vậy.

    Phương chi lại nghe cô rên rẩm : cái con Sang thế mà có phước. Tinh ranh như ma, biết ngay cái tổ ong vò vẽ mò vào để được gãi ngứa. Tôi hớn hở ra mặt, vậy là tôi đã khiến được các bà hài lòng nên kháo nhau tìm đến. Tôi bóp mạnh hai bầu vú nghe rõ tiếng lọp xọp, hai đầu vú cứng cương và hai bầu máu dồn nặng chình chịch.

    Tôi đưa cô Liên vào mê hồn trận bằng những hồi bóp kéo, đợi khi cô rít hàm răng tôi mới hôn hít, liếm láp và tọng từng cái vú bú nút tê tê khiến cô trằn trọc và lật mình lật mẩy rần rật. Tôi nghịch ngợm lôi cái núm vú ra, nhay nhay cho cái đầu sưng vều, cắn một phát và vội tóm chặt hai bầu mà lắc như xoa cơn đau vừa ập tới. Cô Liên kêu : ui, đau, bị cắn mạnh vậy nhưng vẫn không bảo tôi nhả, lại còn ấn cái vú tới khiến tôi chẳng hiểu ý các bà muốn gì nữa.

    (Hết Phần 32 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 33 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #33
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mẹ / Con (Phần 33) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 33









    Một tay tôi ấp vào bên vú phải của cô trong khi miệng tôi ngậm chặt bên vú trái tấn công cô tới tấp. Tôi vận dụng thế hợp đồng chiến đấu, quyết không để cô thoát khỏi. Quả nhiên cô chịu đén, ban đầu thì còn tắc tắc lưỡi, riết rồi réo nhỏ nhỏ ui ui, sau thì rít lên kêu nôn, nôn, nhột, nhột, cuối cùng thì rú lên kinh khủng : anh làm tui nứng muốn chết.

    Tôi vờ như không biết cô chuyển tông, cứ khảy vê và mút cho cả hai đầu vú sưng vều lên chẳng khác hai cái nhọt bọc, cứng láp ráp và lăn thấy mói cả miệng, tay. Tôi nhớ lại thái độ của cô Sang nên hiểu ra các cô đều một ruộc, chẳng cô nào còn tỉnh trí khi bị tôi mò bú và mút cắn cả.

    Tôi cũng còn hận thay cho mẹ vì các cô đã đối xử quá lố với mẹ tôi thì nay tôi phải ém lại cho bõ. Tôi cắn cái nào cái ấy như muốn sứt đầu vú ra, bên cạnh đó tôi bóp nát cái đầu vú ở tay không thua gì. Cô í ới mà lại không mắng chửi. Trái lại còn nói yêu : cắn em, đau thế, sứt núm vú em thì sao.

    Tôi nghĩ bụng sứt cho hết chảnh, nhưng lại thương nên lơi hàm răng ra và xí xóa bằng bàn tay xoa vuốt cật lực bên cái vú bị bóp. Cô chúi người xuống, tưởng là sẽ cắn trả tôi một phát, vớ túm lấy tôi tưởng là tát cho một cái nên thân, ai dè cô lại ngấu nghiến hun và nựng tôi đả đớt : thương vá đi, làm em đau mà nứng ra phết.

    Tôi mừng húm nên ừ ừ thay cho câu trả lời. Song hỏi ướm lại : chịu không, ít là phải chạm đúng cái điểm G và nhằn đúng cái dây nứng thì mới đáng đồng tiền bát gạo chứ ! Tôi cố ý nói trống không vì chưa dám ngang nhiên xưng anh em với cô, bởi như thế là bất nhẫn quá độ.

    Bề gì cô cũng là bạn của mẹ, chẳng lẽ cá mè một lứa gọi nhau thân tình không nên, tuy rằng trong tình yêu thì tuổi tác, thứ bậc chẳng là cái đinh gì hết. Dẫu anh có là trẻ mỏ đi nữa mà xáp trận anh hạ đo ván người tình thì anh vẫn sáng giá như thường.

    Phương chi đây cô lại đang ước muốn như thế. Cô nhỏ nhẹ bảo tôi : đừng nôn nóng mà cắn em đau, tội nghiệp. Trước sau gì em cũng " cho " thôi. Tôi nghe tỉnh cả người, còn vờ vịt nói ra : cháu không dám đâu, nhỡ cô nhứ, cháu nghe ngọt bùi xấn xố vào, sau đó cô mách lại mẹ mắng thì cháu khiếp lắm.

    Cô nhỏn nhoẻn đính chính : ai dở hơi dở hướm như thế mà anh sợ. Đấy cái Sang anh vần nó gãy gọng sứt cùi, cơm cháo đổ tháo cả ra mà cả tuần nay nó có dám kể lại gì với mẹ anh đâu mà lo. Trái lại nó còn khoe nhắng là anh làm cho nó trải qua những giờ phút cực kỳ sướng lạ.

    Tôi lại cà khịa : nói thế chứ cháu đã dám động chạm gì cô ấy đâu. Chả qua được cô ấy cho phép thì cháu chỉ dám ngậm ti sơ sơ như là thỉnh thoảng được mẹ giúi cho vậy. Cháu nói có chứng có cớ, chỉ đến giới hạn lật được cái xú của cô ấy là hết mức.

    Nào dè cô Liên hỏi vặn tôi : thế giờ thì anh cũng chỉ mới sơ xịa lật cái yếm của tôi thôi chứ gì. Vậy tại sao mà anh lại lính quính quên tiệt mọi sự trên đời, tay chân khều khào, bụng đánh lô tô, mồm đớ ra thế nhỉ ? Tôi nói nịnh cô : tại cô khác, cô Sang khác. Với cô Sang đã chơi mà còn nhát, giùng giằng mãi chẳng đâu tới đâu, còn cô dễ dãi, mạnh bạo nên cháu bị cuốn hút theo.

    Cô Liên cự tôi ra mặt : chèn ơi, giờ này mà anh còn cô cô cháu cháu. Anh làm rối tinh rối hẹ lên, lắm lúc tưởng quần tôi bị tuột đến nơi và bất cứ chỗ nào cũng nghe ngứa ngáy, rưng rức, bộ anh còn muốn em chết đứ đừ mới biết là em nứng cực độ hay sao.

    Tôi vội vàng xí xóa : ừ để đó rồi anh đền, anh đền tận tình. Chưa chi cô Liên đeo dính bên cánh tay tôi nhõng nhẽo : không oong đơ gì nữa, em muốn thứ gì cũng ngay lúc này, để lâu em đến điên lên mất. Tôi choáng váng chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì cô đã hét lên : anh còn đợi gì nữa, kéo hộ cái quần em ra, nó ướt choẹt hết trơn rồi.

    Tôi nghe không gì hơn là phục lệnh. Tôi cắn bên vú và nhanh nhẩu luồn tay vào cạp quần cô mà lôi sột sột. Cô lắc lắc người phụ xổ nó ra. Đến khi cái quần lãnh tuột xuống, tôi nhìn thấy cái mảnh tam giác mà chóa mắt. Giới ạ, nó lơ phơ còn hơn cái lá mà chỗ đũng thì dính bẹp vào giữa háng.

    Tôi mới ịn nhẹ lòng bàn tay vào thì cô đã vội quặp chặt không cho tôi nhúc nhích. Cô cà cà, ủi ủi làm tôi nghe xọp xẹp vui vui. Tôi hỏi nhóng : sao đổ đốn sớm thế, chưa gì đã lai láng cả lên. Cô quạu quọ : tại ai mà còn hỏi, chưa bắt đền đã may, bày đặt đi đổ lỗi cho người.

    Tôi phải nói vun vào : ai trách cứ gì đâu, chỉ tại thấy bùi nhùi nhạy bắt lửa thì khen đó. Cô lại đeo cứng lấy tôi mà nài nỉ : anh lột luôn cái sịp đi để nó dính láp nháp em khó chịu tợn. Tôi lại một phen làm phúc và khi giở được cái lá sen ra thì ôi thôi tóc tai đâu bờm xờm mà khiếp.

    Tôi cười ré lên, cô lịu địu : sao anh lại cười, bộ nhìn nó ngây ngô lắm sao mà anh ré lên vậy ? Tôi vẫn chúm chím mà cố giữ bình tĩnh rặn ra ý : ai chê nó ngây ngô, em cứ nghĩ quẩn. Tại nhìn thấy nó bù xù che kín lối ngõ lại ướt mẹp thì lạ chút thôi. Nhìn lâu cũng quen nhanh.

    Cô chống chế : tại em nghe người ta bảo lông nhiều cản bụi nên em giữ nó dầy lên như thế. Tôi tấm tắc : bụi đâu bám vào đó mà lười vén tỉa, nhưng mà vậy cũng hay người ta nhìn là nhớ ngay vì nó giống câu ví : râu ơi râu mọc quanh mồm râu xồm, lún phún lún phún râu mọc quanh tai râu quai.

    Cô ngơ ngác hỏi tôi : còn trường hợp của em chẳng mọc quanh mồm cũng không mọc quanh tai thì kêu là râu chi ? Tôi bí đặc nên nói đại : thì gọi là râu rồng cho được việc ! Cô Liên vẫn chưa được thuyết phục nên cãi : rồng gì có một tẹo, chưa đầy gang tay, chắc anh nói bừa rồi.

    Tôi càng quính thêm nên quay cái đầu đến chục bận mới hô hoán lên : chắc chắn là râu lờ rồi. Cô Liên lăn ra cười : anh lộn gà ra cáo rồi, anh ơi, râu đâu mà râu, nó là lông mà. Tôi xí xóa : ừ thì lông với râu có khác gì đâu mà em phải nói cho ra lẽ. Mọc quanh miệng quanh tai thì gọi là râu, còn quanh mu quanh háng thì gọi lông, xêm xêm có gì khác mà cũng đính với chính.

    Lúc này cô Liên chỉ sợ tôi ba hoa rồi quên không làm nhiệm vụ nên bác quách : lông hay râu mặc mẹ nó, chỉ biết là anh đang làm em bấn thì anh phải giúp cho em gỡ cái bấn quẳng đi. Tôi mở tròn xoe mắt như ướm thử cô nói đùa hay nói thật.

    Tuy vậy để kiểm lại câu chuyện xem sao thì tôi bịn ngay bàn tay vào cái bim. Chỉ nghe phọp một tiếng, lòng bàn tay tôi đã nhớp thấy sợ. Tôi lầu bầu hỏi : ăn gì mà đái gớm thế. Ai ngờ cô Liên cũng tếu đáp một mạch luôn : ăn cháo trắng, không hanh, không tiêu và nấu đặc nên nó quện như vậy.

    Tôi cười ruồi khen ầm ầm : tôi chịu bà, bà ví von đến đá cũng phải đổ mồ hôi.

    (Hết Phần 33 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 34 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #34
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mẹ / Con (Phần 34) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 34









    Tiếng kêu the thé của cô Liên khiến tôi muốn phát khùng. Hai tay tôi đã bóp chặt hai vú cô, nhồi, day, lăn, xe, đủ kiểu, đến mỏi nhừ mà cô vẫn cho là chưa " tới ". Cô mắng tới tấp làm tôi tối tăm cả mặt mũi. Cô nói ông ổng : mẹ kiếp, anh làm em bực bỏ mẹ, cứ như anh gãi ghẻ, nó bức bối thấy cha. Tôi còn đang ú ớ chưa biết xử trí ra sao thì cô đã hét như chỉ đường cho tôi chạy : anh còn đợi chờ gì nữa, đưa mõm vào ngoạm và cắn cho chúng tóe máu ra, họa may em mới đã đã một chút, còn bóp bóp chỉ tổ làm em ngứa bỏ bu lên.

    Tôi muốn ù hai tai mà phải thực thi ngay ý cô. Tôi tham lam đợp vú này một phát lại nhay vú kia một phát, gọi là cho chúng khỏi ganh tị và cân bằng quyền lợi như nhau. Cô thấy tôi trổ tài, có vẻ ưng ý nên khen nhồi : thế chứ, thế mới gọi là thưởng thức vú đàn bà. Miệng thì nói mà hai bàn tay cô luồn dưới lườn vú nâng vểnh lên, nhử tôi như nhử con nít : này, em nâng cao để anh ngậm cho sướng nhé.

    Cô Liên biểu diễn đường lắc vú chưa từng thấy, cô làm cách nào mà khi tôi ngậm cắn vú này thì trái vú kia cứ quay tít rộn lên. Tôi có cảm tưởng cái quầng hồng hồng nó đập dồn dập vào mắt tôi, khiến tôi ngừng béng lại, cô phải hét thúc hối : sao đang ngoạm như chó lại thôi, bô xịt, làm cơn nứng đang lên bị mất tịt. Vậy là cô nhèo nhẹo la toáng lên : hông, em hổng chịu đâu, bắt đến anh, làm em muốn sút quần vì quíu rồi nè.

    Tôi quính tợn, bỏ mẹ, mình chơi liều thế này, nhỡ mẹ bất chợt về nhìn thấy thì mẹ chửi cho không kịp vuốt mặt. Nhè đâu cô Liên bảo kê tận láng : anh sợ bà ấy về à, tôi dặn bà ấy rồi, khi nào tôi đến đây thì cấm tiệt bà ấy léo hánh, chỉ về khi nào tôi báo nhiệm vụ đã hoàn thành thôi. Tôi đâm đờ đẫn cả người, nào biết đâu các bà đầy mưu toan và sắp xếp gọn nhẹ như thế. Tuy vậy tôi cũng hỏi ướm lại cho chắc ăn, và khi nghe cô Liên đinh ninh : thiệt mà, em nói thiệt mà, thì tôi yên chí lớn.

    Tôi nghĩ bụng : bà muốn chết thì tôi cho bà chết. Thế là một bàn tay tôi vò cái vú cô thành cục, bóp muốn phòi cái núm ra, trong khi miệng tôi ngoạm lôi cái vú kia mà nhay, cắn đến rướm máu. Tôi có nghe cô Liên úi úi gì đó, mà lạ, đàn bà dường như thích được đau đớn mới ưng, nên miệng thì xuýt xoa mà cứ thọc vú vào sâu cho tôi cắn mới chết. Có lúc tôi lơi nhả ra, thấy bên vú tôi gặm đầy dấu răng và điểm đỏ nhiều vệt.

    Cô Liên chỉ trách khéo : cắn vậy, vú sứt mẻ hết, lấy gì anh bú nữa. Ấy vậy mà tôi có lơ là thì lại nghe cô nhủ : than thì than vậy thôi, chứ anh cắn mạnh đi, em hổng giận đâu. Trái lại anh còn làm em kích thích mới chết. Tôi mở tròn xoe hai mắt như cậu bé mới lớn ngơ ngẩn trước cặp vú đàn bà. Chả lẽ chỉ hưởng thụ suông, nên tôi cũng vờ khen xằng khen bậy cho phải phép : tại vú cô ngon, thơm, dầy, nặng và mềm mướt quá nên cháu mới ham.

    Cô Liên cự ngang : chèn ui, cái anh này dớ dẩn, cắn nát vú người ta còn hơn thằng chồng em nó hành mà còn cô mí cháu. Hay là anh đợi em cởi quần ra cho anh leo lên nằm chình ình trên bụng thì anh mới hết tự ti là trẻ con. Chưa gì cô đã dứ : em nói thiệt đó, anh muốn gì, em cho tất, em chúa là ghét những việc nửa đời nửa đoạn. Ai mà làm em nứng lên rồi bỏ ngang thì y như dọn cơm rồi bắt mèo ngồi nhìn cực thân lắm.

    Tôi bàng hoàng cả người, đúng là số khổ. Tôi đã bị cô Sang vần bở hơi tai, vậy mà so với cô Liên thì chẳng thấm vào đâu. Tương kế tựu kế tôi than vãn : nhưng mà cháu sợ, cô cho rồi cô lại mách mẹ thì cháu có nước lủi trốn, chứ gan đâu mà ở lại nhìn các cô. Cô Liên bĩu môi dài ra rất đểu nạt : lại cháu với cô nữa rồi. Trên đời em chưa thấy ai ngu như anh, mẹ kiếp em bắc cầu như thế mà cóc dám leo.

    Và bỗng dưng cô đâm cáu ngang : hay là anh chê tôi không bằng con khác. Anh nói thử, tôi sẽ xé toạc nó ra cho anh thấy, đừng trêu vào tay con này. Cô trợn trừng mắt khiến tôi bắt khiếp, bắt đúng tẩy tôi ngay. Mắt cô long lên cô hỏi dồn dập : có phải con Sang nó cho anh cưỡi hả hê rồi nên anh thấy tôi không bằng nó chứ gì. Cô lồng lộn lên, đưa tay chém giò dọa : để tôi lôi nó đến đây, tôi lột nó ra để anh ướm xem đứa nào hơn đứa nào mà dóc.

    Tôi phải can ngăn toáng loạn : tầm bậy tầm bạ, ai nhắc gì cô Sang mà vơ vào rồi chửi um cả lên. Đàn bà ghen xằng ghen bậy, đâm bạn bè tan rã nhau đi. Tôi chống chế : tại quen bị mẹ cấm cản, chỉ cho được phép lấn lướt đến mức giới hạn nên đâm ám ảnh, sợ cô lại khăng khăng như mẹ. Cô Liên bò ra cười : tưởng gì, tại mẹ anh là ruột thịt, bà ấy sợ loạn luân, còn tôi anh sợ cóc gì, dây mơ chả đụng, mắt xích chẳng vương, anh có vật tôi năm chầy tháng tận cũng chẳng đứa nào dám dọa dẫm gì.

    Thế rồi cô khăng khăng làm tới. Cô bảo tôi tạm bóp cắn vú cô và cô tuột toẹt luôn quần ngoài quần trong làm tôi chấp chới. Dù đã nghía trộm mẹ và thấy tận mắt bướm của cô Sang, song so ra vẫn kém cô Liên. Nó dầy cui và đùn lên như cái gò mối, lông óng ả và tùm hum coi sướng mắt. Cô Liên thấy tôi đứng sửng thì cố tình xoạc rộng hai chân ra và hất phía trước hỏi gắt : anh thấy thế nào, nó có ăn phọt không ?

    Tôi vốn dốt tây u, song cũng bập bõm đoán chắc là cô hỏi tôi thấy cái sẹo của cô nó có ra dáng không ? Bất ngờ tôi khen vung vít : đẹp, tuyệt hảo, xinh, nó muốn hớp hồn tôi rồi. Cô Liên lại hất tiếp vài cái nữa nhắc : khen thì thử sờ vào xem nó thế nào, cứ đứng đó nói toang toác thì vẫn là đoán mò thôi. Chưa chi tôi muốn hoa cả mắt, lông đâu nhiều ôi là nhiều, nó tòe loe ra như bãi cỏ rậm, che kín cả lạch nguồn, đã thế nó dính cái gì tươm tươm, coi như ai bệt dầu vào vậy.

    Tôi thật tình hỏi cô Liên : mắc gì mà cô phải bôi dầu chỗ đó, hay là cô muốn chơi trội ? Cô Liên không nín được cười, nhoài bò cả người ra, lung lay rinh rích, hai cái vú quẫy lộn đung đưa, cô đưa tay bịt mồm mà kháo : trên đời chưa thấy ai ngu như anh, nãy giờ anh bốc bậy bốc bạ làm nó tóe nước ra, giờ lại đổ tội tôi xức dầu. Hồi này xăng dầu lên giá xoành xoạch, tôi có tiền đâu mà mua bết vào đó.

    Ngẫm nghĩ sao cô lại nói tiếp : mà dẫu có giá rẻ, tôi cũng không điên mà bôi vào cho nó hôi rình, các anh có muốn rúc vào cũng ngại. Thế là cô tự biên tự diễn, khao khao bất tuyệt : các bố vờ giỏi thật, mẹ kiếp, thọc ngoáy khiến chị em chúng tôi xổ nước ra, thích bỏ bu, chỉ chực chờ cạp mà ra điều ngơ ngơ. Rồi cô hoạnh tôi : thế bây giờ anh định đứng ăn vạ đó sao, anh dây bẩn ra nó thì anh phải dọn sạch, không tôi la toáng lên anh đè lột quần định hiếp thì có mà tù rũ xương.

    Tôi phải vội van xin : để tôi lấy khăn chùi đền. Cô Liên lại hét : trời ơi, thế vừa rồi anh lấy cái gì làm vú tôi nứt nẻ và bướm nó ộc ồng ộc lênh láng giờ anh định chơi chạy đòi lấy khăn lau đền. Tôi thực sự không hiểu thì cô Liên lại dạy thêm : nghịch bằng mồm thì giờ cũng phải làm sạch bằng mồm. Tôi ớ ra định cãi, cô Liien khăng khăng : tôi nói thật, anh mà làm trái ý để tôi ngồng ngỗng thế này ra cửa tru tréo cho phu lít nó đến còng đầu anh đi.

    Tôi khiếp sợ tán loạn nên bíu lấy cô Liên, cô quị ngay xuống tại chỗ và vơ lấy bàn tay tôi ập vào cái bướm mà nói lớn : đấy anh làm nó nhão nhoẹt, ướt mem mà còn chối tội. Anh có chịu lấy miệng ngậm mà lau sạch nó đi hay định để tôi hét. Cô há dài miệng ra, tôi phải đấu dịu : từ từ lấy trớn đã chứ, đâu mà vội. Chỉ cần bấy nhiêu, cô Liên kềnh ngay ra nền nhà, dạng béng hai chân, cái sẹo cương lên như cái nhọt bọc, tôi nuốt ực nén cơn tức mà thí cô hồn trả nợ cho rồi.

    Tôi loay hoay chưa biết khởi sự từ đâu thì cô ấy " vẽ " : anh thè lưỡi dài ra, kéo dọc lên, lau sạch cái chất nhờn ở lông cho dễ, rồi anh dùng đầu lưỡi lách lần vào làm gọn mé trong. Anh cứ làm từ từ, đừng hồi hộp, tôi sẽ hướng dẫn tiếp vì tôi rành rọt của nả của tôi, anh chả lo làm tôi đau hay đi lệch hướng. Đúng là thân làm tội đời, tôi rất mực tuân theo ý chỉ cô. Cô dùng bàn chân nhấn dựng hai đùi song song thành đôi nạng, lắc lư ngoáy đít và òn ả : thế, từ từ chõ lưỡi vào, lết lết, lên lên, xuống xuống. Tôi lẳng lặng nghe theo, các túm lông nơi mu do bị va chạm cứng lên đâm xóc làm tôi ngứa mép muốn chết.

    Tôi còn đang dò dẫm tìm hiểu thì cô Liên ngoáy lắc kịch liệt háng và hai tay cô vơ vào chộp lấy đầu tóc tôi giúi chặt vô ngã ba đường tình của cô kẹp cứng ngắc, không cho tôi thở mà xúi : liếm chà vô. mạnh nhanh lên, em đang sướng. Tôi lách cái lưỡi vừa để tránh ngộp vừa làm hài lòng cô, dè đâu cô sướng ríu cả người, cố kẹp chết thôi và dùng hai mắt cá chân xiết lắc tôi thiếu điều tóe phở.

    Tôi càng cô vùng vẫy thì cô càng kêu : mẹ họ, sướng mà anh bắt tôi ngưng thì giết tôi đi cho xong. Cô lại oang oang tiếp : đưa đầu lưỡi ngoáy sâu vào cái lỗ, búng cho nó tíu tít lên cho tôi, thế mới sạch. Tôi nào biết mô tê ất giáp gì cứ theo cô chỉ mà nện, sạch đâu chả thấy mà từng đợt cứ thấy nước ộc ra vừa mặn, vừa khai, vừa nồng. Tôi lục bục nói : đồ gái đoảng, mắc mớ gì đái vào miệng ta. Tưởng cô nói sao, ai dè cô cười khinh khỉnh : ai bảo anh làm tôi nứng, chịu hết nổi, phải phọt ra cho đỡ tức đì chớ sao.

    Tôi điếc luôn, đúng là trên đời chả có cái dại nào giống cái dại nào.


    (Hết Phần 34 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 35 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Last edited by Congtu; 06-04-2013 at 08:25 PM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #35
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mẹ / Con (Phần 35) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 35









    Liên và tôi vật nhau chí chóe. Một đằng bị kẹp cứng ngắc trong ê tô nên cổ mỏi nhừ, vẹo lệch đi. Còn một đằng giãy đành đạch như đỉa phải vôi. Tôi càng vùng vẫy cố thoát thì Liên càng xoắn hai đùi lại mà kêu thảm thiết : đang sướng, em cóc cho anh tòi ra, anh không làm em tê tái thì em còn kẹp cho chết đứ đừ.

    Tôi đã bực, ngữ này chắc tim tái tím ngắt chứ giỡn sao, nên bất chợt tôi cắn mạnh một phát vào chỗ nào đó ở cái hang ghẹ, tưởng Liên sẽ chửi vung xích chó, nhè đâu cô nàng khen đáo khen để mới lọa. Cô ta sàng lay đôi mông, vặn người chuyển tôi hết từ phải sang trái, lại từ trái sang phải và nói tục kinh : con bà nó, sao mà sướng cực, y như ai nướng miếng thịt rồi nhai sụn, nghe rau ráu.

    Tôi hết biết nổi. Giá như ai tẩm ngẩm tầm ngầm đớp thằng cu em tôi một phát chắc tôi không co giò phạng cho một đạp thì hẳn là tôi điên nặng. Đằng này tôi cắn như thế mà Liên vẫn tỉnh bơ. Tôi lồm ngồm hỏi ú ớ trong miệng : hông đau sao ? Liên cười hề hề : đau thì nói làm gì, đằng này anh điểm trúng cái nút báo động nên nó réo ầm lên.

    Để chứng tỏ lời cô là đúng, cô bật đùng đùng khoảng giữa háng, đẩy tôi nẩy bật lên như đánh võng và khen um : giỏi, cắn thế mới gọi là cắn, cắn mà sứt thịt, buốt da thì nó mới đã làm sao. Tôi cố chèn hai tay bành rộng bớt hai đùi, tôi nhìn thấy dấu đỏ đỏ, tôi phát hoảng bỏ bu tôi gây thương tích cho cái húm của Liên rồi, nhỡ chồng cô ta thấy thì chết.

    Dè đâu Liên đoán được ý tôi nên an ủi : sợ cóc gì, nó rách rồi lại lành ngay thôi, chỗ đó che đậy kỹ, trùng chẳng bám vào được mà lo, càng có kỷ niệm để nhớ nhau mãi. Tôi lắc đầu quầy quậy, đã thế Liên còn chêm ý khác : anh cắn thì tuyệt đích rồi đấy, song giá mà anh còn bóp hộ cặp vú cho nó nổ tung ra thì em mới nứng côm ble măng tan.

    Tôi lầm bầm trong miệng : nỡm, lúc này mà còn tây với u được, đến chịu các mụ. Liên nhăn nhở cười, dễ giận làm sao. Tôi lục bục mãi mới nói lọt lời : thả ra, để chỉ cho lối nằm theo đúng yêu cầu, cam đoan sẽ làm Liên chết đi sống lại cho thỏa ý. Cô ta có vẻ không tin nên ngoặc lại : thiệt hôn. Tôi gật đầu như đánh nhịp ví cái cô không cục cựa được.

    Liên có vẻ xuôi tai nên doãi hai đùi ra, tôi ngáp da ngáp diết để bơm đầy khí vào phổi. Tôi rề rà xoay người Liên lại, bê đặt lên cái bàn thấp, vẽ Liên ngửa trúc đầu xuống, còn tôi trở ngược mặt lại phía háng cô, ướm tới ướm lui cho vừa tầm cái miệng. Xong tôi bạnh rộng hai giò Liên lênh khênh như càng cua và rúc vào bú tụt tụt.

    Liên víu cả người, cú nút tôi mạnh và kéo dài làm Liên phải nâng bổng người lên như sợ tôi rút móc hết ruột gan ra. Tuy vậy cô lại ịn nguyên con hến vào miệng tôi để hứng cái cơn nứng rần rần chạy ập vào. Tôi hí hoáy tàn phá cái sẹo lệch đi lệch lại và mút mát tựa người đang ghiền mớ xí quách, Liên kêu í ới từng đợt, xiết răng, đánh lưỡi ti toe.

    Tôi da diết mút, liếm, bú, hun liền liền làm Liên nhột, quậy đùng đùng. Tôi mê mải làm đâu hay Liên đang quờ hai tay mò kiếm lọn mía trong quần tôi. Đến khi tôi nhận ra thì cô nàng đã kéo trật quần tôi xuống và đang loay hoay mút mát cái lá mía của cây kèn xắc xô sắp thổi. Mấy ngón tay cô đang bấm vuốt cái phím dưới bìu, lưỡi le le làm trơn đầu kèn và rít lên hồi đầu lanh lảnh.

    Tôi bắt lạnh người vì nghe thun thút cái đầu kèn trong miệng cô. Liên nhoai người bấm nốt và đưa tiếng nhạc lâm ly, ai oán, khiến tôi bủn rủn tiệt. Tôi định cự nự, nhưng chưa gì Liên từ cung pha đã vọt lên cung xi làm tôi run lên bần bật, lơ là chuyện cò ke liếm lá với cô. Tôi nghe cô hét lên : anh lo phần anh, tôi thổi kệ xác tôi, mắc gì đang du dương anh ngưng làm tôi muốn xệ đì.

    Tôi vốn đã bạo, ăn nói bạt mạng mà xem còn thua Liên xa lắc. Tôi lườm lườm, vạch rộng hai mép lông mu của Liên ra, ngắm nghía nhìn cái cục u u đỏ hòn xập xình trong mớ nước trơn nhẫy, tôi tru miệng thổi phù phù và đang khi cái hạt tựa phao câu của con gà đang nhấp nhô, tôi lùa ngay cặp răng vào ngậm, cắn đánh thút một cái, nhay nhay mấy miếng, Liên liểng xiểng kêu : cha mẹ ui, sao nó sướng tê rụi ráo, anh ơi.

    Tôi thấy hai giò Liên chới với thì dùng tay đè ịn mông cô xuống mà nút chóc chóc, cắn tọp tọp và rúc còn hơn rúc tù và. Liên lết đôi vú trên ngực tôi, xì xào rên và mắt long lanh, chỉ ú ớ nổi hai chữ gọn lỏn, nứng, nứng. Tôi được đà rúc liên miên, nước phì trào ra ào ào, tôi thấy mặn, khai và nồng cả mồm, song lại hay đáo để là nghe bùi bùi mới chết.

    Tôi chia xẻ nhận xét này với Liên, cô ta hãnh diện : húm hổng ngon thì còn chỗ nào ngon hơn, rõ vớ vẩn, bú chẳng bú, chỉ lo tán phét. Tôi xi nẹc nên cắn và nhay vô tội vạ. Đến lượt Liên chịu hết nổi phải la làng : em nói hổng trúng sao mà anh cắn em đau dữ dzị. Tôi cũng thi gan đáp : cho chừa, ai biểu ỷ có cái húm nên hành tui chi.

    Liên cười xuề xòa, trách : con trai mà hơi chút giận, cái mặt cau cau, ngó thấy ghét. Nhưng rồi cô laị hí hửng phân bua : tụi mình như con nít, đang sướng mà còn chảnh chọe nhau. Thôi, bú tiếp đi cưng, em cũng thổi tiếp, chừng nào chịu hết nổi thì mình xoay trò khác. Tôi giả bộ ngây thơ hỏi : trò gì nữa.

    Liên nói toạc móng heo : thì anh đè ngửa tui ra, leo lên, lắp vô nhau mà dện, nhấn, nắc, hay gì gì chẳng được. Tôi định hỏi cho rõ thì Liên đã chê hết nước : xì mốc, cha làm giả ngu hay cha hỏi móc tui, cha mà hổng biết chiện đó, chắc là tui khùng liền. Tôi ừ ào đưa đà vì chưa chi Liên đã giặm cái sẹo vô nhắn nhủ tôi : ngoan, bú đi mà, nói hoài, điếc tai.

    Tôi làm sao Liên vẫn chê là chưa tới mức, tôi giận run nên quặc : đú họ, bắt mỏi miệng thấy cha mà còn leo lẻo chưa ưng. Tui đéo nút nữa cho nó rã rượi ra hết đòi hỏi. Liên xuống nước cái rột : đừng mà anh, em nứng nói càn nói bướng, chấp chi. Bú em đi anh cho em sướng rùi mình chơi nhau cho đã.

    Một lúc sau thì chính Liên inh ỏi kêu : em nứng tàn nhẫn rồi, chịu hết xiết, anh leo lên đè em nắc cái đi. Tôi muốn ù đặc tai vì có đâu thứ gái kêu ong óng đòi trai thỏa mãn con lợn lòng như rứa. Tuy vậy tôi cũng chiều Liên và tôi chưa kịp xỏ sâu thì hai giò em đã quặp lôi tuốt tôi vào mà hối tối bóp vú, bế xốc cô lên mà giập cho tàn cho hại.

    Chưa bao giờ tôi rạo rực tới độ, cái dùi nó thoăn thoắt đưa thoi mà tôi vẫn còn chồm chồm đâm sâu nữa. Liên hưởng ứng phong trào nên ngả bạnh người ra, quàng tay bíu lấy cổ tôi thả lỏng hết trơn cho tôi cưa, đẽo, đục lăn chiêng bổ ngửa. Tôi đâm vào nghe phọp, tôi rút ra nghe phạch, tôi rúm người nắc thì nghe lách chách tiếng thịt da bì bõm miết nhau.

    Tôi nắc muốn ứ hơi mà Liên hối còn hơn ăn vạ : nắc mạnh vô, anh, đâm cho nó ứ nhựa ra đi, tội lỗi em gánh hết. Con bà nó để đêm nào nó cũng réo làm em tức mề, tức khu hết trơn. Liên ưỡn ưỡn ngực ra dụ dỗ : anh nắc phải bóp vú mới sướng. Anh làm bạo đi, bể đâu bỏ đó. Tôi phát điên đầu vì cái lối ăn cướp của Liên.

    Tôi xơi tái cô ta, đổi thay tài mà con ngựa bất kham vẫn lồng lên kiuh khủng. Liên rất có sức nên tôi mệt nhừ mà cô vẫn tỉnh queo. Cô nghĩ tôi làm eo nên hứa hẹn : anh nắc tới đi, em cho anh chơi cái nữa, đừng lo em dè xẻn mà nương nương, có nhiêu anh phạng hết cho em. Đó quý vị nghĩ coi có ai nửa đời nửa đoạn như vậy hôn, liệu vị nào thay được, tôi xin nhường.

    Đến khi tôi mửa ra ồng ộc, tay chưn nhão nhề, hết cất lên nổi thì đổ uỵch ra. Tôi nhấc người khỏi Liên mà nhìn liếc chỗ cái húm nhợn ơi là nhợn. Khắp lông Liên dính lèm nhèm thứ gì như cháo vữa, nó thập thò ở cửa miệng và rụt rè chảy theo khe đít. Liên cũng sướng tê dại nên nằm há mồm để mặc cho thứ sữa loãng đó chảy tới đâu thì chảy.

    (Hết Phần 35 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 36 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #36
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mẹ / Con (Phần 36) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 36









    Một hôm bất chợt mẹ nhìn tôi tủm tỉm cười. Tôi bỗng ngượng nghịu như bị bắt gặp đang ăn vụng. Mẹ im im một lúc lâu rồi mới đủng đỉnh nói : xem ra dạo này mày hí hửng tợn, chắc là có điều gì vui. Tôi lấm lét nhìn, chỉ sợ mẹ nắm trúng tẩy nên ấp úng như gà bị mắc tóc. Chờ cho câu hỏi ngấm dần, mẹ lại thêm : tao nghe cả cái Sang lẫn cái Liên chúng đề cao may quá xá. Chúng nó khen nức nở là mày bặt thiệp, biết chiều chuộng mọi người và lại lắm tài, khéo xử nữa.

    Tôi có phần nào hứng chí, song lại rủa thầm trong tâm : đúng là của khỉ, hưởng thụ thì im bố nó mồm lại, còn ba hoa chích chòe, đến khổ. Thấy vẻ tôi lử đử lừ đừ, mẹ tương luôn : mà mày làm những gì đến nỗi con nọ ghen với con kia rầm rĩ, may mà tao can chứ không chúng dám choảng nhau vỡ đầu, sứt tai ngay tại đây.

    Tôi chối bây bẩy : con biết đâu chỗ mấy cô ấy. Chưa chừng các cô rửng mỡ nên đưa đẩy kiếm chuyện cà khịa nhau cho vui. Chứ phần con, cô nào cũng là bạn của mẹ, con nào dám bờm xơm, tội lỗi chết ! Và để đánh tháo tôi thao thao nói lảng : vả lại cô nào đến cũng nhoáng nhoàng hỏi mẹ là đi ngay, đến con mới chén nước cũng chẳng kịp thì còn giăng cuội gì được mà khen với chê.

    Mẹ bơm cho một câu khiến tôi phát hoảng : mày im ỉm làm gì khi tao vắng nhà thì họa có trời biết, đất biết. Còn mấy con ranh thì cãi vặc với nhau y như tranh giành quyền lợi. Con nọ chửi con kia giựt mày khỏi nó, có đứa còn õng ẹo so sánh mày thế này thế nọ nên nó vẫn được hơn phần. Mẹ kiếp, có một thằng bé mà cả hai con châu vào xí phần, tao cũng đến chịu mày, con ạ.

    Ấy thế rồi mẹ lại đốc : nói là nói thế thôi, còn gái tự đem thân đến nộp, không sơi tái cũng uổng. Tao mà là đàn ông, con nào chàng màng đến, ông vét tất. Đánh sạch sành sanh cho chừa thói nhi nhô, thấy trai như thấy mỡ. Mẹ nói xong lại gật gật gù gù : quái, cả hai con đứa nào dạo này trông cũng nhỉnh ra, trước vú mớm chè bè một tí giờ thì lù lù như cái bình tích. Đít lại cong cớn, đứng đâu cũng rung cũng lắc, hay là (mẹ khề khà ghé gần vào tai tôi thỏ thẻ) tại mày bơm cái chất gì vào mà chúng trông nổi đình nổi đám như thế.

    Tôi nghĩ thầm trong bụng : đàn bà thích gặm mía, gặm ngô thì cô/bà nào chẳng phễnh ra, vú đi đằng vú, mông nở đằng mông. Tôi nghĩ thêm cũng may là các cô/bà ham hố gặm mút chưa đến đỗi sình bụng, ói ra là may, nhưng tôi không dám trêu chọc mẹ. Bà nhìn con hau háu, nói bóng nói gió : chả hiểu anh làm cái quái gì mà giờ cái Thanh cũng đang xun xoe với tôi xin cho phép đến thăm anh.

    Tôi háo hức ghê lắm, cô Sang cô Liên cô nào ví cũng đầy, sẹo cũng to, song theo như mẹ nói thì các cô tươm tươm như nhau tất. Tôi chưa gì đã thấy thèm, song giả tảng gạt ngay đi : thôi, mẹ ơi, mới hai cô con đã nhọc kinh thiên động địa, chả xơ múi gì mà cũng mang tiếng mang tăm, giờ lại thêm một bà chằn nữa, con có nước chết mất. Chả dại, con xin mẹ chối phắt đi hộ con cái.

    Mẹ bĩu môi dài ra diễu : anh chẳng dặn mẹ trước nên đã lỡ hẹn mai cô đến rồi, tao làm sao còn báo doãi cho kịp. Tôi hò như đưa đò : con chẳng biết đâu, mẹ tự ý nhận thì mẹ chờ mà đón cô ấy, con không can dự vào. Mẹ mắng cho tôi một trận : sao mày ngu thế con, cái Thanh là đàn bà, mẹ cũng là đàn bà, hai gái già gặp nhau thì nước nôi gì mà gán ghép.

    Tôi xũng xẵng hỏi lại mẹ : thế con thì có cái gì mà tiếp đón các cô ấy nhỉ. Mẹ đủng đỉnh chêm : mày thực dở hơi, mày có lắm thứ mà bọn tao thiếu, tại mày vờ vĩnh, chứ thả cửa mày nhá xèng thì lắm bà, lắm cô chết chắc, con ơi. Tôi vẫn ngờ ngợ chưa vỡ ý nên tròn xoe mắt nhìn, mẹ lại tiểu di : để mẹ kể sơ sơ nhé, mày có cái tay, cái miệng, cái mũi, lại còn có mía, có ngô, có máy xúc, máy ủi, nội mấy thứ đó mày tận dụng cũng đủ tan nát chúng tao ra.

    Tôi cãi hăng tiết vịt : ai mà chẳng có mấy thứ mẹ diễn tả, sao các cô/bà lại chỉ thích con ? Mẹ cười khật khừ : thằng này khùng thật sự rồi, sao mày tán gái thì nhanh nhảu, thế mà nói chuyện với mày tức bỏ bu. Ừ thì cũng là tay và đủ thứ, song tao có đụng vào thì mấy con ranh vẫn trơ trơ, ngược lại mày chỉ chạm khẽ, mấy con ngựa vía cũng lăn đùng ra mà giãy, hiểu chưa thằng đầu bò.

    Tôi vẫn còn áy náy nên thắc mắc : nhưng mà khi không con chạm vào để các cô ấy chửi hay đánh cho sưng vều mặt lên à. Mẹ chỉ xúi dại, lỡ con nghe theo thì còn gì là khuôn mặt bảnh trai của con mẹ nữa. Mẹ đâm ra nghiêm trang lại : tao cam đoan với mày, đứa nào đập mày tao sẽ vả không còn một cái răng ngậm vú. Còn tao thách thức mày cứ đụng đại chúng nó coi, con nào có dám mở miệng chửi hay lại ôm choàng lấy mày mà hôn chụt chụt.

    Tuy vậy tôi vẫn hỏi dồn : mẹ nói thế sao con vừa chực ôm choàng lấy mẹ thì đã bị nạt và cấm tiệt liền ? Mẹ chối phăng : tao khác, các cô ấy khác, mày biết chưa. Tao là mẹ mày nên việc gì cũng có giới hạn thôi, còn các cô ấy là người dưng, mày bờm xơm cách nào cũng chẳng ai trách. Tao cho mày ngậm ti là quá lắm rồi, đừng đòi hỏi hơn nữa.

    Xong mẹ nhìn chằm chằm tôi mà ca : ấy là dạo trước thôi, chứ giờ mày cần cóc gì mẹ nữa. Tôi kêu lên nhõng nhẽo : mẹ. Mẹ lại bông lơn : bố anh, xưa còn ngặt còn nghèo thì tôi ra tay bố thí, giờ anh thừa mứa ra, có khi lại chê ti tôi hết ngon hết ngọt là khác. Tôi bất mãn cực độ, song mẹ thì vẫn tỉnh bơ.

    Mẹ còn mớm cho tôi : mai tôi có việc phải đi vắng, tối mới về. Anh ở nhà vun vén cho tôi và chưa chi mẹ đã phán : sướng nhé, tha hồ lăn, tha hồ lộn, chả thấp thỏm lo âu, có khi tôi về thì anh ngáo thẳng cẳng chưa chừng. Mẹ nói rồi đi tuồn tuột, tôi thèm muốn xin ngậm tí tẹo mà mẹ không cho. Mẹ bảo : ráng nhịn, mai ngậm, bú, nút hay bóp nhằng bóp nhịt gì cũng chẳng ai nề hà.

    Suốt buổi, tôi cứ ra ngẩn vào ngơ, mơ mơ màng màng, chỉ mong sao cái cô Thanh nào đó đến sớm để xem thế nào mà mẹ trầm trồ mãi. Tạm thời đành phải nhớ chập chờn đến cô Sang, cô Liên cho đỡ tủi thân.

    (Hết Phần 36 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 37 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #37
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mẹ / Con (Phần 37) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 37









    Đúng hôm mẹ dặn dò cô Thanh sẽ đến thăm thì trời đổ mưa ngang. Mưa không to nhưng cũng đủ ướt giầm lá hẹ, se sắt cõi lòng, giá có ai chờ đợi tình nhân chắc phải sầu sầu thảm thảm đến độ. Còn nói chi các cô lơ mơ chưa chồng hay có chồng lại đi vắng, mưa gió hiu hắt kiểu này đến chảy thiu chảy thối ra thôi.

    Tôi ra vào ngẩn ngơ tiếc, chỉ e cô Thanh ngại ướt mà hủy bỏ cuộc đến chơi thì toi. Thế nên tôi sốt cả ruột, đứng chẳng yên, mà ngồi cũng chẳng yên. Tôi đi tới đi lui, chân muốn chồn, gối muốn mỏi, mà cái kim đồng hồ chết dịch cứ đủng đa đủng đỉnh trêu ngươi mới dễ ghét. Nhìn mãi nó chỉ nhích một tẹo, như thách thức, như đố thử tôi.

    Đang khi lòng lâng lâng đông đá, vương một chút lãng mạn khi nhớ tới bài " Em đến thăm anh một chiều mưa " với câu dặn dò " rồi quên đường về " thì nghe có tiếng rụt rè gõ cửa. Mặc dù đã được mẹ " bơm " từ trước mà tôi vẫn thấy hồi hộp, tay chưn lỏng khỏng, đứng trơ ra như đá. Tiếng gõ càng dồn dập, tôi càng thấy nóng hẳn lên.

    Thét rồi tôi cũng cố mà lết ra mở cửa cho xong. Giời ạ, cơn mưa thật là quái ác, nó làm cho chiếc áo cô Thanh dính vào da rõ mồn một. Có lẽ cô ta cũng biết thế nên đã thủ bằng cách khoanh hai tay che chắn bớt. Nào dè hành động vô tư này càng làm tôi muốn ngã chổng vó kềnh ra. Cái áo ướt làm hằn lên hai sợi dây bên bả vai và ôm gọn hai bầu ngực đùn lên có ngấn, có lọn.

    Tôi châu hẩu mắt ra nhìn, cô Thanh phàn nàn cho có vị : giời mới đất, đang không đổ mưa ào một cái. Sáng nhìn thấy trời trong, ai ngờ đâu lãnh đủ. Cô vừa nói vừa run khe khẽ, tôi quính cà kê dê ngỗng cả lên : cô vào đi, để cháu lấy đỡ áo mẹ cô thay kẻo bệnh. Chả hiểu câu nói của tôi ngô nghê thế nào mà cô Thanh cười ré lên : chả dám, anh nhớn tướng thế này mà nhận là cô với cháu thì tội chết.

    Thế rồi cô quên béng đi nên lơi hay vòng tay ra. Cha mẹ ui, tôi choáng váng mày mặt. Bởi vì dưới lớp áo lụa ướt, tôi nhìn rõ mồn một cái xú lưới in hằn cặp vú như để trần của cô. Các cụ ạ, tôi thấy mười mươi hai cái núm vú xinh xinh như hạt sen mới chết, nhưng hạt sen vốn màu trắng, đằng này hai núm của cô lại phơn phớt hồng.

    Tôi cố tình quay ngoắt đi mà mắt thì chằm chằm chiếu tướng bộ ngực. Cô Thanh thì khép nép, còn tôi buột miệng khen : ngực cô đầy đặn, đẹp hết xảy. Cô Thanh có vẻ cảm động, hai má đượm hồng, đôi tay đâm ngượng nghịu. Tôi nhìn mãn nhãn, không chán một ly. Lâu lâu mới nghe cô đáp lí nhí : đẹp nỗi gì đâu anh, chẳng qua anh ít được nhìn thì thấy hay ho chút đỉnh, chứ còn so với bọn con Sang, con Liên, tôi kém xa.

    Bỏ mẹ, các cô này một ruộc, cô nào được tôi mây mưa cũng nháo nhào về khoe nhau tất. Tôi đâm quê một cục nên phản kháng kịch liệt : ơ hay, sao tự nhiên cô buộc tội cháu như thế. Chả biết cô Sang và cô Liên ba vạ nào mà cháu mang tiếng oan. Cô Thanh rinh rích cười chêm vào : đúng là mấy con ranh đó nó bày điều đặt chuyện, anh không xơ múi gì thì chống chế làm chi. Bỏ mặc chuyện đó đi, bây giờ tôi hỏi anh định bắt tôi đứng đây úm cái lạnh hay ý anh muốn đuổi tôi về.

    Tôi ba chân bốn cẳng chạy ùa vào phòng mẹ, lôi từ cái áo, cái quần lẫn cả sịp, xú, một lô một lốc vác ra. Cô Thanh nhìn tôi nhùng nhằng thì cười lên khành khạch góp ý : anh bảo anh ngây thơ mà ôm quần áo nữ đầy đủ, đến lót liếc gì cũng không thiếu. Tôi đối đáp đại : thì mẹ cháu vẫn sai nên cháu quen đi.

    Cô Thanh đâm cáu ngang : nói chuyện với anh chán bỏ đời, cứ cháu cháu cô cô thì còn ra thể thống gì nữa. Rồi cô ấm ứ dọa : thôi để tôi về, bữa nào nắng ráo lại qua. Mặt tôi chảy dài nẫu ra nhìn rất khó coi, cô Thanh lừ lử nhìn và vớt vát : nói thế chứ mưa gió thế này, có về cũng chẳng được, anh để tôi ngồi một lúc, chờ khô khô cái áo thì đi.

    Đến lượt tôi thất vọng cay đắng, tôi tự rủa thầm : mày ăn gì mà ngu thế, thằng nỡm. Mẹ kiếp, cá đã lọt vào lờ mà lại để vuột đi. Tôi đâm hận tôi và xỉa xói một cách không thương tiếc. Cô Thanh im lặng nhìn, bất chợt bộp một phát : đi chẳng nỡ, ở không xong, ông giời thực đáng trách. Vậy là cô thở dài thườn thượt, tôi nghe ê ẩm cả người.

    Chả biết nói gì hơn, tôi đâm nhìn sững cô. Lâu thật lâu, tôi mới xun xoe nhắc : cô nên thay tạm cái áo để đây hong cho khô, chừng nào mưa ngớt cô lại đổi. Chưa gì tôi đã kể lể một câu rất " mùi " : mẹ cũng thế, cứ hễ nhiễm dăm ba hạt mưa là lại xổ mũi, nhức đầu, đến mệt với cái tuổi lần xần của các cụ.

    Cô Thanh trêu tôi : thế những lúc ấy thì anh làm gì giúp mẹ. Tôi ấp úng như ngậm đầy hột thị trong miệng : thì hối mẹ mau thay áo để khỏi bị cảm chứ sao. Té ra tôi nói trỏng với cô Thanh hồi nào không hay và xem ra cô cũng ưng lối nói thiếu chủ từ xưng danh như thế.

    Ngẫm nghĩ một tẹo, cô Thanh lại dồn : ừ thì ai chả biết anh hối mẹ thay áo, song ý là cụ tự làm hay anh giúp cái tay cái chân. Tôi chuế và lúng túng khiếp, còn hơn sĩ tử vào phòng thi bị giám khảo xoay chong chóng. Tôi nói bạt mạng : mẹ tự thay trước, song tay run cầm cập thì phải tiếp vô.

    Cô Thanh có vẻ tò mò lắng nghe : vậy là anh cởi tất tần tật mọi thứ để thay cho cụ. Tôi đâm cáu định chửi toáng lên, song dằn kịp : cô nghĩ giúp mà còn ngần ngại thì nói làm chi. Vả lại mẹ con có gì phải kiêng cữ, lúc bé nhâu nhâu mút vú bà, còn ẫm ương thẹn thò gì nữa chứ !

    Đâu dè cô Thanh bắt nọn tôi : thế giờ Thanh nhờ anh thay hộ thì anh có khứng không ? Tôi mừng rơn, suýt reo lên một tiếng, song kịp thắng cái rột. Tôi vờ vĩnh đòn phép : cô cứ đùa, trai gái làm thế không nên, vả lại mẹ đã dặn không được bờm xơm với bạn của mẹ.

    Cô Thanh đâm dỗi mới chết : mẹ dặn hay anh phịa. Tôi nghe cả cái Sang lẫn cái Liên đều khoe được anh săn sóc tận tình giúp thay xống áo, hay là anh kỵ giơ tôi nên muốn khước từ ? Tôi phải đính chính ồm ồm : cô đừng nghĩ thế, oan lắm. Tại... tại...

    Cô Thanh đốn tôi gục lăn quay : tại tôi xấu hơn hai con ngựa vía đó chứ gì. Chưa gì cô nguây nguẩy đứng lên, đối đế tôi phải ôm chầm lấy cô nài nỉ. Cô Thanh vùng vẫy trong vòng ôm của tôi, khốn nỗi ngờ nghệch thế nào, hai tay tôi lại đang nằm chình ình trên khoảng ngực đầy lồ lộ của cô. Tôi càng xuống nước nhỏ thì cô càng quẫy mạnh, hai vú cô ịn ịn khiến tôi đực nghệt mặt ra.

    Trong lúc dấm dẳng chạm nhau thì cái áo mất nết dán chặt vào, hai núm vú bị chẹn càng ngoi ra làm tôi cháng váng. Tôi khe khẽ khuyên can, nhưng cô Thanh làm hung làm dữ, dứ dọa tôi : để tôi mách lại mẹ anh ai đời tôi đến chơi anh lại ôm choàng lấy sờ sờ mó mó. Tôi khiếp mụ người, đúng là đang khi không bị ách quàng vào cổ.

    Tôi đâm giận ngang nên vặc : cô đừng ăn nói vô duyên, ai sờ ai mó cô mà la làng. Cô Thanh nhí nhảnh bắt nọn : anh chẳng sờ mà sao vòng tay anh đè lên cặp vú tôi cứng ngắc đây nè ? Tôi vu vơ đối đáp : thì cô dọa chạy tôi phải giữ lại chứ.

    Thế là cả hai nhỏn nhoẻn cười, cô Thanh phán ra cái ý : đúng là trẻ con, giận vu vơ và cãi nhau tóe lửa. Tôi cười cầu tài cho mọi việc trôi qua. Cô Thanh ra vẻ nghiêm trang hỏi ướm : thế giờ anh chịu giúp tôi thay áo chưa, hay lại cãi tiếp. Tôi ra cái điều bất đắc dĩ, cô Thanh lại giục : giúp thì làm ngay đi còn chùng chình gì nữa.
    Tôi đành phải thực hiện ý cô. Các ngón tay tôi run run len vào giữa các hạt nút bấm ở vạt áo mà tách lần, tiếng kêu lép bép như hạt dưa dòn bị cắn vỡ. Cô Thanh đứng nguyên xi để mặc tôi làm. Người tôi rộn lên hồi hộp, mở được hạt nút nào thì cái nghẹn lại dâng lên nhiều hơn. Tới khi tôi tước hết các hạt nút và nhẹ lôi vạt áo nhét dưới váy ra thì bộ ngực cô hiển hiện đầy ú na ú nụ.

    Tôi hít hà như cắn phải quả ớt hiểm, nó cay xé lưỡi, cô Thanh trêu : anh cắn phải cái gì mà trông tức cười thế. Tôi nói khao khao : cắn phải ớt sừng trâu chứ còn cắn của khỉ gì nữa. Tôi bị thôi miên vì cái xú của cô, nghĩ bụng thà cô đừng mặc gì hết trơn còn đỡ khổ cho tôi. Cái trò các bà các cô cứ mờ mờ dứ dứ thiệt khiến điên đầu, điên óc hết trọi.

    Cô Thanh ra chiều hãnh diện nên hơi lắc mình, hai cái vú đầy rung rinh tựa quang gánh. Tôi chỉ muốn ghé miệng vào mà bú một phát đã nư. Cô Thanh ỡm ờ chất vấn : anh nhìn gì mà thất thần sững đi thế. Tôi chẳng giữ được sự nôn nóng nên nói huỵch toẹt : vú cô thây lây một đống thế kia, thằng nào không phát dục mới là lạ, còn tôi ngơ ngẩn là chuyện thường tình.

    Cô Thanh phá ra cười, khen lấy khen để : tôi phục anh, có can đảm dám nói điều mình nghĩ. Còn hơn lắm bố thấy vú đàn bà thích bỏ bu mà cớ vờ giả ngây giả ngô, đáng ghét. Tôi lợi dụng lúc cô nói mà nghía sâu nghía thẳm hai vú cô, ngột ngạt đến khiếp. Tôi cũng gạ khen : thú thật chưa thấy ai có cặp vú đẹp tận cùng tần số đến vậy.

    Cô Thanh ập ngay vào hỏi dồn : thế là anh đã ngắm kỹ vú đàn bà nhiều lần rồi sao biết rành rẽ nhỉ. Tôi lại một phen lẩn tránh : thấy gì đâu, cô, ai để ra cho nhìn mà thấy. Chẳng qua mường tượng nên xổ toẹt vậy thôi. Cô Thanh vẫn chưa tha : anh bảo anh mường tượng mà nói đúng y chang của nả bọn này. Tôi đồ chừng chẳng những anh được nhìn, mà còn vọc tay sờ bóp, nắn nót và chưa chi cô hí hửng cái miệng anh giâu giẩu thế kia đúng là mút vú nhiều nên cóc thun lại được.

    Hai tôi thi nhau hò đưa đò mãi mãi thì cô Thanh than lạnh. Cô nhủ tôi ôm kín vào người, tôi cốt ý ôm đúng hai cái vú cho ấm. Thế mà cô vẫn run, than từng chặp : rét đâu trong xương trong tủy rét ra, kiểu này phải nhắp tí rượu, họa may mới giảm. Tôi xăng xái ngay : tưởng gì, rượu thì sẵn. Tôi vung vít đi rót hai cốc nhỏ bưng ra, cô Thanh mới " dzô " và ực liền một phát.

    Cô hơi nhăn mặt, có lẽ tại chất nồng cay đậm của rượu, tôi cũng chẳng kém gì. Người tôi nóng lên, nhìn vào đâu cũng thấy lóng lánh. Cô Thanh rủ rỉ rù rì : bỏ mẹ, say đến nơi, ruột gan lộn tùng phèo hết cả. Tôi an ủi : mới nhắp vào nó thế, tí tẹo là giã ngay. Xong, người cô dần đỏ thẫm lên, mặt bừng bừng và hai tay cô khua chí chóe.

    Giọng cô nói nhừa nhựa : say rồi, bắt đền anh, ai bảo chuốc rượu cho tôi uống. Tôi cũng vờ say theo ngả ngớn kẽo cợt vờn vờn cô. Hai tay tôi vung tít thò lò, đâu chả chạm cứ nhè cặp vú cô mà bổ xuống. Trước còn khề khà vuốt vuốt, sau nhìn hai mắt cô rực hào quang thì tôi bóp đại, cô im re. Đến khi nghe cô kêu ơi nóng là nóng thì tôi đề nghị cái rẹt : nóng thì cởi xoẹt ra cho nó thoáng.

    Cô Thanh ứ ứ, nhưng lại nhờ tôi giúp hộ : say nên hai tay vặt vẹo hết trơn, chẳng làm chủ được nữa, anh ưng thì cởi hộ, quẳng bố nó đi cho tôi đỡ vướng chút coi. Tôi chờn vờn rồi cũng tháo được cái khóa sau lưng và lôi chiếc xú ra, hai quả vú thênh thang được giải phóng nên đùn cục lên to tướng, phập phà, phập phồng.

    Tôi vo tròn cái miệng đớp gió, cô Thanh uốn éo chê : dơ, thấy vú người ta mà táp táp như chực bú. Tôi ỡm ờ chọc : chả bú thì để nó bơi bơi trần trụi thế à. Cô Thanh như ướm xem tôi nói liều nói lĩnh, hay là nói đại nói điên, nhưng càng lúc càng thấy đôi mắt thất thần của tôi thì đánh tiếng : thèm thì sáp vào mà ngậm, đứng chầng vầng ra đó chi cho khổ.

    Tôi ượn ẹo rồi cũng xán lại ngay. Cô Thanh nâng hai vú lên, lắc rung để chúng đập nhẹ vào mặt mũi tôi gây hứng khởi rồi tôi vồ lấy nhét vào miệng và dùng tay vừa bóp, vừa bú, vừa mút, vừa xe làm cô Thanh réo ào ào. Tôi lôi sâu cái vú tọng đầy miệng đến không còn tọng được nữa thì dùng hàm răng cắn giữ chịt và nút, nhay ra rít.

    Cô Thanh cong tếu người lên, miệng nhịp tía lia : nhột, nhột, bú đã quá. Tôi chẳng lọt lời vào tai mà lo nâng niu vặt cả hai vú, thay phiên mút mát, vần xoa, bóp cắn cho thỏa thích. Hai chân cô Thanh đạp đùng đùng kêu như thét : anh cắn vú mà giữa háng cũng thấy lâng lâng theo. Tôi vừa bặp bặp vừa rao giảng ra vẻ kẻ cả : mọi mối dây thần kinh đều bao quanh cặp vú, cắn nhay thì nó chạy tứ tung nên xốn xang cũng đúng thôi.

    Cô Thanh uống lời tôi và nhấm nhẳng hỏi lại : thế thì phải làm gì cho hạ cơn rạo rực đó. Tôi lại một phen công lênh ca kệ : từ từ rồi sẽ chỉ cho, giờ cứ thả lỏng cho vú thưởng thức cái sướng, cái khoái, cái nứng điên rồ trước đã nào. Có lúc tôi bặp mạnh hàm răng khiến hai vú cứng rộn trong bàn kẹp khiến cô Thanh la lên : ui, đau em, đừng cắn mạnh, em đau, còn sướng nỗi gì.

    (Hết Phần 37 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 38 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #38
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mẹ / Con (Phần 38) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 38









    Tôi áp sạt rạt vào người cô Thanh, ôm vít lấy tấm lưng ong của cô mà giữ chặt. Hai tay tôi lòn dưới nách cô, vơ gọn lấy hai trái vú mà vò bóp không dứt. Cô Thanh lao chao người, xiểng niểng đứng không vững. Tôi bóp mằn méo xệch hai núm vú, nặn hột khiến cô phải tru tréo kêu lên : anh bóp mạnh vỡ quả sữa của em thì sao. Tôi bất kể nên nói văng mạng : vỡ thì kệ tía chúng, ai bảo chúng cứ nhâng nhâng thách thức khiến không bóp cho chúng phòi dập ra không được.

    Cô Thanh vờ kêu toáng lên : úi úi, nát bố nó hai vú em ra rồi. Vậy mà ngực cô cứ ưỡn tếu ra dụ khi để tôi mằn cho nát ngấu nát ngướu. Cô thở lên hầm hập, đầu lắc lư, tóc tai xổ tung và hai vú đảo khìa khìa như bông vụ. Tôi giúi phía háng tôi vào đụng đùi cô, cái lọn mía hung hăng cà cà vào khiến cô nhột, cô hổn hển than : anh ôm em chặt, bóp nghiến loạn xạ, em bức thở mất.

    Tôi nhìn cô loạng choạng đâm nhủi xuống phía trước mặt. Nhân có cái bàn ở cạnh đó, một bàn tay tôi kềm sau gáy cô đè chúi tới, cô cũng nhanh nghiêng ngay mặt sang một bên rồi mới ngả đùng ra. Tôi rút bớt một bàn tay đang mằn bóp vú mà chụp lấy phía sau đít cô, tìm cái bướm của cô mà nhét mấy ngón tay vào.

    Mấy ngón tay tinh quái rúc lẹt xẹt, cô Thanh rúm người lại. Tôi len lách tìm đúng cái mội trơn nhẫy nước thì khoắng vô và móc tí tách hả hê. Cô Thanh xoạc cẳng ra, giao trọn cái húm cho tôi mò khua tíu tít. Tôi móc tận cùng tần số, chạm đụng lèng xèng bất kể đâu là đâu, cô Thanh nẩy người lên từng chặp, có quặp hai giò lại nhốt mấy ngón tay tôi cứng ngắc.

    Tôi chặn lấy gáy cô, gồng bàn tay móc sò vươn dài hết cỡ mà khua rung lắc bã bời khiến cô Thanh giật đùng đùng như bị vọp bẻ. Tôi dò ngược lên trên, khoắng khoắng, chạm vào cái cục gì lềnh khềnh bên trong cái bướm làm cô Thanh rú tựa bị phỏng : cha mẹ ui, nứng chết mất, anh ơi ! Tôi giả tảng như không nghe, tăng cường búng giập cật lực, cô Thanh nhoài khan trên mặt bàn kêu như nhà cháy : nứng lồn quá đi, anh đụng tới tử cung em rồi, em chết mất anh ơi !

    Miệng cô nheo nhẻo kêu là " chết mất " mà đít mông ngoáy sàng trông rất kinh. Tôi nhìn tưởng như con rắn hổ lửa uốn éo theo điệu kèn của tay phù thủy Ấn Độ. Tôi nghiến răng trèo trẹo móc moi, xủi xỉa, cô Thanh nảy người lên theo nhịp và rên rỉ càng bạo liệt thêm : anh làm cái đéo gì mà lồn em tê cứng hết trơn, mắc đái mà cũng không đái được, nó tức cái đì, âm ỉ như có ai lấy xiên đâm thọc nó.

    Tôi tưng tửng đáp : vậy để cô hết éo éo đòi thế này thế khác. Cái vú đang bị tôi bóp cũng cứng phều, y như phiến đá chẻ, có điều đá chẻ thì sần sùi, còn thịt da cô vốn láng lẫy nên tôi phụ vào bóp và móc làm cô rã rời, rũ rượi, lăn chiêng lăn đùng hẳn ra. Nước khí dâm đổ ào ào ướt nhem ướt nhúa, lông mu cô bện thành cục dính lép nhép tựa mỡ.

    Tôi đè cạnh bàn tay giữ kiềng và đàn cái đám khí cho nó ùa bớt ra, cái húm cô trông càng xấu xấu tệ. Bình thường nó vốn bé tí tẹo mà lúc này cái miệng nó toàm hoạp mở to, y chừng có nhét cả bàn tay vào cũng lọt. Cô Thanh dềnh dang nặm xoạc cẳng tênh hênh ra cho tôi mò, người đẩy đưa lúc lắc mỗi khi tôi lùa đụng lèng xèng ở trỏng.

    Tôi ào ào móc xủi một hồi nữa thì cô Thanh quặc hai tay níu cứng lấy tôi mà van xin : thôi, đừng móc em nữa, em chết tê chết tái ra rồi. Anh khều một hồi nữa, chắc em rũ liệt ra đây. Tôi còn đang phân vân chưa biết tính sao thì đã nghe cô Thanh hối như mổ bò : em nứng cồn cào lên rồi, anh làm ơn nắc em một cái cho xẹp bớt cơn bứt rứt trong lồn em đi. Em van anh mà, đừng hành hạ em nữa, em chịu thua rồi.

    Chưa chi tôi đã nghe cô Thanh chửi tàn chửi độc đám bạn : bây giờ em mới hiểu tại sao hai con đĩ ngựa Sang và Liên nó quíu vì anh. Con bà nó, tại anh làm con nào con nấy nứng tuột dây sên, lồn sượng có cục, làm gì nó chẳng đeo trịt anh mà đòi nắc. Tôi nạt cô ta : đừng đoán mò nói bậy, tôi đã chơi cô chưa mà đổ vấy cho người ta. Còn tôi làm các cô nứng như nhau là vì cô nào mò tới đây chẳng ưng được tôi sờ bóp vú và móc háng.

    Cô Thanh có vẻ suy nghĩ lời tôi, song cũng cố chảnh chọe : đàn bà quen được ăn, đâu quen bắt nhịn. Nhưng mà người ta bóp vú, bú lồn cũng sương sương hoa lá cành thôi, còn anh cắn lòi nát đầu vú ra và nút đến lòi trê lòi hạt ai mà chịu nổi. Nói thiệt, mỗi khi được anh bú bóp tôi chỉ muốn la làng cho đã, để mọi người nhìn cái tài của anh xem nó ra sao.

    Tôi có vẻ hãnh diện nên đưa đà : vậy bây giờ tui đè cô ra chơi được không ? Cô Thanh táp vô liền : được quá đi chớ, mắc gì sợ. Anh mà đụ tui một phát, tui cám ơn anh nhiều, nó làm tui thư giãn và cái đầu bớt giằn vặt đi. Nói xong cô hối tôi liền liền : giờ anh muốn chơi kiểu gì, bày để tui nghe theo cho sướng.

    Tôi mừng rơn nên ra lịnh oang oang : tui nói sao cô phải nghe, bằng không nửa đường tui đình công ráng chịu. Cô Thanh gật đầu lia lịa : em nghe mà, miễn sao anh làm em sướng là chi cũng xong. Tôi rút bàn tay mò háng ra và chỉ cô Thanh nằm ngửa lên bàn. Tôi cầm lấy hai cổ chưn cô banh ngang rộng ra và nhìn trầm trồ vô cái lồn phun phì phì nhớt dãi.

    Cô Thanh có vẻ thẹn nên ngào nghẹn nói : nhìn rồi còn nhìn gì nữa, em nhột. Tôi phá ra cười : nhìn mà còn so sánh chưa hay nhìn rồi, lạ hè. Mỗi lúc nó một khác chớ, trước nó khô rang còn giờ ăn không tiêu nên nó trớ đầy coi đã mắt. Cô Thanh hơi co hai giò che đậy, tôi hét lên : muốn nắc hay thôi ngưng. Cô vội vàng lại giở banh giò ra như cũ.

    Tôi nhún nhún đưa hai giò cô ra phía trước, chìa nguyên con cái lồn ra chè hẻ trước mặt. Cầm lấy khúc mía, tôi chà chà bê bê quanh miệng mu, mấy sợi lông bị cuốn hút bởi đầu khấc cu tôi mềm oặt và bết bát theo sự tinh nghịch của tôi. Vậy là tôi cố lùa mấy sợi lông nhét vô cái lỗ mớ sẵn đỏ hỏn, lăn lăn mấy cái rồi đâm lút vô ót ót.

    Cô Thanh sượng người lên đón nhận, con cu dài ra dần và lừ lừ chui sâu vào cái hang. Đến khi tôi vừa nghiệm ra nó chạm vào tấm vách nào đó thì nghe cô Thanh thở hắt ra thoải mái. Tôi lào khào hỏi : có chuyện gì hả, chỉ nghe cô lao xao : vô lút cán rồi, em đã quá. Chỉ nói vậy cô đã ôm choàng lấy tôi, đu người lên, vít hai chưn vào sau thắt lưng tôi giục : bắt đầu nắc đi anh cho em sướng.

    Tôi càu nhàu : chưa gì đã hối, nắc nắc lúc nào chả được, kêu eo éo hết cả hứng. Cô Thanh vội vàng chữa cháy : em nài nỉ chớ có hối đâu mà anh la, tại em nứng nên muốn được nắc mấy cái cho đỡ ghiền, rồi sau đó anh có cà kê dê ngỗng gì em cũng ưng.

    Mục đích của tôi là muốn thư thả để được nhìn thấy cái lồn ngậm mút con cu tôi chặt chịa thế nào. Tôi có thói quen thích ngắm cái miệng lồn ngấu nghiến bặp và nhai con cu phịt phịt đầy tận họng mới sướng nư con mắt ra sao. Tôi lùi xùi nói với cô Thanh : phải để tui tự ý thì nắc mới tới và tôi rủ rê cô : nhìn mà xem cái lồn nó đang lôi con cu vô nhằn nhằn thấy đã chưa.

    Cô Thanh nghe gợi ý nên mở thao láo mắt ra nhìn tấm tắc : ờ, đã thiệt anh, làm như trời sanh ra cái này để vừa khít cho cái kia ngậm. Cô lúc lắc nghiêng người qua, nghiêng người lại, reo hò lên : lạ he, lần đầu em mới thấy cái lồn nó quặp con cu kỳ diệu như thế. Tôi hứng chí đâm nhè nhẹ vô và rút từ từ ra. Hai mu lồn cô im thin thit thun giãn và dài theo gốc cu tôi bám chất đặc sền sệt màu trắng coi bắt hả hê.

    Tôi nói vu vơ : Thanh nhiều khí quá, mới kéo vô kéo ra đã dính tùm lum. Cô Thanh nghiêng mặt sang một bên có vẻ e thẹn. Tôi lại dang rộng thêm hai giò cô nhử : em đừng mắc cỡ, mở to mắt ra mà nhìn, đó là thứ nước khi em bị kích thích tột độ mới trào ra, muốn nằm cho người ta nắc mà còn bày đặt nhột nhạt

    Nói rồi, tôi gác xốc hai giò cô Thanh lên khuỷu tay tôi, mò ôm chặt lấy hai vú và cò cưa nhún nắc. Từ từ, rất từ từ tôi làm trơn con cu dần và cứ thế tôi theo đà nắc kịch liệt, hai giò cô Thanh vung vẩy, sưng xỉa như guồng tơ. Tôi nắc sâu, mạnh, dồn dập, cô Thanh hết dội lên lại bị lôi tụt xuống. Nhìn cô vừa ì ạch lại vừa thỏa mãn, hai tay cô vịn lấy khuỷu tay tôi giữ nhịp đưa đà theo.


    (Hết Phần 38 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 39 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #39
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mẹ / Con (Phần 39) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 39








    Đụ cô Thanh xong cú đầu, tôi phởn bạo nên nằm xạng chưn tênh hênh cho giãn cốt. Chừng cô Thanh cũng vậy nên hòa nhịp cũng nằm chổng vó ra, lồn đoi bày có ngạnh, mặc cho tinh trùng và khí dâm của chúng tôi quện vào nhau, thập thò từ cái lỗ lồn đùn ra và chảy lừ lừ xuống khe đít. Cô đút cùi tay vào miệng, che che đậy đậy, chốc chốc lại hé ra thều thào : đụ ngất ngư luôn, chả vậy mà ai cũng ham, dù mệt.

    Tánh tôi vốn ham hố, chẳng bao giờ chơi xong một cái mà thôi, có lẽ vì tôi quan niệm cú đầu chỉ là thăm dò đường đi nước bước, còn từ cú thứ hai trở đi mới gọi là chơi thực sự. Như con ong đã tỏ đường đi lối về, nhụy tàn hoa rữa, lồn cu đã hít hửi đã đời nhau, nên nổi cơn lên, hai người chí chát đâm nhau đến thủng giường, rách nệm.

    Tôi im im nhìn Thanh, cô nàng cũng lừ lừ nhìn đáp lại và nói bâng quơ khen tặng : đã quá anh, anh nắc mẻ chày bể cối mà em sướng phát điên. Nói thiệt giờ anh muốn đụ em bao nhiêu, em cũng cho luôn, khỏi suy nghĩ. Tôi lầu bầu hỏi Thanh : bộ chồng em hổng thỏa mãn em sao mà vác lồn đi rong cho thiên hạ đụ.

    Thanh hơi nhíu mày có vẻ bị chạm tự ái bất mãn, song lại bộc lộ tình cảm não nề cho tôi nghe : anh nhắc làm em càng hận chả, lệt bệt chẳng nên thân, mới khìa khìa chạm vô lồn là lăn quay ra thở hồng hộc và ộc như cho chó ăn chè. Lúc đó em tức muốn chết, cái lồn co co bóp bóp khó chịu tàn nhẫn, nào đã xơ múi con mẹ gì đâu mà chả đã rớt đài cái rụp.

    Tôi lên mặt bênh vực cánh đàn ông : tại Thanh chưa thấu nỗi khổ của anh ấy thôi nên mới trách. Thanh phải hiểu rằng đàn ông lo bên ngoài, còn phụ nữ quán xuyến bên trong. Anh ấy lo mần ăn để Thanh có đầy đủ điều kiện ăn diện thoải mái, vậy là hạnh phúc rôi, Thanh còn đòi hỏi gì hơn nữa.

    Dè đâu Thanh nổi khùng cự lây sang tôi : phải, lo bên ngoài nên các ông vác dái đi đâm bừa ngoài xã hội, sướng oặt xà lai rồi, về nhìn lồn vợ còn sức đâu mà hứng nữa. Tôi biết mười mươi chả hết nắc con này lại chơi đè con nọ, đêm về ngủ mớ còn gọi tên mấy con đĩ khao khao. Tôi thông cảm ngay nỗi khổ của Thanh nên tán khao khao : Thanh chấp nê chi cho khổ, đàn ông tụi anh giống tay mù dùng gậy mò đường, chọc trúng đâu thì xỉa vô đó. Họ chơi phá tán bên ngoài mà về nhà nhứt nhứt theo lệnh Thanh, thế là chu, còn ghen tương chi cho rách việc.

    Thanh vẫn có vẻ hờn dỗi, tôi phải dùng tay xoa xoa lên bụng Thanh gợi ý để khỏa lấp bực dọc. Tôi nói như rót mật : kệ ảnh đi, trước hổng biết Thanh thì thôi, giờ đã quen nhau, khi nào nứng chịu khó đến tìm, anh giải tỏa cho là mọi việc đâu vào đấy. Lục bục cái bụng Thanh xập xình đẩy gáy tôi lên xuống và bộ vú Thanh đồng thời cũng thập thò rộn rã có căn.

    Tôi vừa quay sang hôn lên bụng Thanh và dùng tay vuốt ve hai vú để xoa dịu cơn thổn thức của cô. Thanh nũng nịu như con mèo ngoan nằm cạnh chủ nên hợp tác cho tôi vò bóp vú lẫn hôn hít bụng. Tôi nhắp môi hôn kìn kìn, da bụng thẳng căng và dập dìu lượn sóng. Tôi nhìn cái húm của Thanh cũng bắt đầu nhấp nhô nên tôi khe khẽ bảo Thanh : dẹp ba cái chuyện lăng nhăng đó đi cho đỡ mệt, để anh bày trò chơi này cho em thích.

    Thanh trố mắt ra nhìn. Tôi phải cực lực nhấn mạnh để cô tin : thiệt mà, cam đoan hổng làm em vui, anh hổng lấy thưởng. Thanh có vẻ bặp vô liền : đâu anh tính mần thứ gì mà khoe um, coi chừng nói cho cố rồi làm hổng nên thân thì tui cười cho thúi óc. Tôi xăng xái bật dậy, sửa lại thế nằm của Thanh, cho cái lồn toàng hoạc hết cỡ ra.

    Thanh cũng nghe theo, tôi lại lôi hai cổ chưn cho rộng, đùn cái gò vệ nữ cao duềnh lên mà tán phét : thế, đúng độ của nó rồi. Tôi hỏi Thanh lia lịa : cái túi đựng mớ son phấn của em đâu rồi. Thanh có vẻ sửng nên tra vấn tôi : mắc gì mà anh đòi son phấn bất tử dzị, bộ muốn rủ rê tôi đi đâu để lờ quách lời hứa sao cha.

    Tôi khệnh khạng phân tích : bà sao ưa cằn nhằn, biết mẹ gì đâu mà hỏi dồn hỏi dập. Bà có đưa cho tôi mần tuồng hay dẹp nghỉ cho xong. Thanh quính lên : có mà, có mà, giỡn chút sao ông xi nẹc mau dzị. Hai đứa cà khịa nhau như chồng vợ chính cống và Thanh nhấp nhổm định ngồi lên đi lấy cái túi thì bị tôi hét : nằm yên đó, cấm rục rịch, chỉ đường chỉ nẻo tui đi lấy cho.

    Thanh líu ríu nói thao thao. Tôi ào đi xách cái túi đựng lỉnh kỉnh các món làm đẹp của các bà. Tôi trút đầy ra bàn, tìm thỏi son chộp ngay lấy. Thanh có vẻ hồi hộp lóng nghe. Tôi giở giọng ôn tồn bảo cô : đừng nôn nao, cứ để anh mần cho coi, hổng đẹp hổng lấy tiền. Tôi điềm nhiên điều chỉnh hai giò Thanh cho càng rộng càng tốt, đến khi cái lồn chỉa ra một cục, nhô lên dầy cộm thì tôi mở nắp cây son vặn xoáy cho thỏi màu ở trong ló ra.

    Một tay tôi kềm hai bên mu lồn Thanh, miệng tôi khào khào tán tỉnh : bây giờ để anh tô môi cho cái lồn em giống cô gái trang điểm ngày cưới, anh làm xong em mà hổng thích thì thôi. Thanh cười ré lên: tưởng chi, cha chơi trò oái oăm tệ mạng, đi lấy son mà tha vô lồn. Tôi nạt : có câm ngay hay là tui hổng mần nữa. Thanh õng ẹo hỏi : nhưng mà cái lồn em đầy ặc khí nhớt nhợt thì thoa son sao ăn.

    Tôi càng ra oai : người ta chưa mần gì mà đã rối lên như canh hẹ, làm như người ta ngu hổng bằng. Để đó, giao toàn vẹn cái lồn cho tôi lo. Thanh im re, chỉ dám xục xịch mà không phản kháng một lời. Tôi lừ lừ cuốn gọn cái sịp của Thanh len vô chùi mớ khí bám quanh cái mép. Góc lụa chạm lền lền vô lỗ lồn, lên mu và va vấp vào hột le làm Thanh nhồn nhột, ngo ngoe ngón chưn chịu đựng.

    Tôi nhìn cái lồn tương đối sạch sẽ rồi thì nổi hứng lên nên thưởng cho nó cái hôn đánh chách, Thanh sướng quíu giò lại. Tôi chép chép miệng khen : ngon, thơm, giòn và ngậy hết nể. Thanh bẽn lẽn mà không dám nhúc nhích. Tôi gác một giò Thanh lên đùi tôi, còn tay banh giò kia ra và trầm trồ kéo đầu son theo cái vành mu phơn phớt.

    Thanh nín thở theo dõi, tôi miết miết cho son đậm lên dần và khi xung quanh cái lồn như đeo cái vòng xinh xinh thì tôi kéo thụt thỏi son xuống và đóng nắp lại. Tôi hô hoán lên : xong rồi, đẹp dã man, tàn nhẫn luôn. Thanh có vẻ muốn xem công trình nghệ thuật tôi vừa vẽ ra mà không dám cục cựa, sợ tôi nạt.

    Tôi bỗng thương hại nên nhủ : em nằm yên đó để anh lấy cái gương cho em soi nó hay ho ra sao. Tôi lại lật bật đi tìm cái gương của mẹ, đem ra đặt nghiêng nghiêng vừa đủ cho cái lồn và vùng háng của Thanh hiện ra mà đía : đó em nhìn đi, có giống ngày em làm đẹp đi lấy chồng không ? Thanh có vẻ e lệ, né bên này, nhún bên kia, tôi phải điều chỉnh theo cho Thanh nhìn mãn nhãn.

    Đến khi Thanh thấy cái húm nhoe nhoét màu son đỏ, vả lại vì cảm động nên hai mu nhịp nhịp lia, trông tuồng như môi cô gái bặp bặp cho son ăn đều đậm như nhau thì cô không nín được bò lăn ra cười lổm nhổm. Cô rống lên : cha ơi là cha, làm tình làm tội chi con bé, đỏm dáng đâu chưa thấy mà nó tèm lem như con nhỏ ăn cây kem chảy dính lều nghều thấy ớn.

    Tôi nằm đè lên bụng Thanh, giữ cho hai giò hổng chập vô nhau làm dấu son chèn nhẹt ra mà gắt củ kiệu : em không ưng, nhưng tui ưng. Tui thích thế, cái lồn phải mọng đỏ thì mới gợi hứng cho tôi nắc thêm cái nữa. Em cằn nhằn thì dẹp tiệm, buông màn, vãng hát, tôi đếch nắc em nữa, đừng than.

    Thanh sợ sệt, xin lỗi luôn mồm : em ngu đần, đừng chấp, em đùa anh chút thôi, đừng giận em. Tôi ngắm nghía cái lồn, bỗng dưng nó chót chét như nhai thấy muốn cắn hết sức. Tôi rà rà cái miệng lại gần, chạm nhẹ nhẹ lên hai mu và thình lình ịn nguyên cái mỏ tru ngoáy vào lỗ lồn Thanh một phát. Tôi xoáy cật lực, mu lồn Thanh nhão ra và trầy trật son tòe loe ra đầy môi tôi.

    Tôi rúc tù và, Thanh cong cớn người lên, ngoáy trò cái lồn cho tôi gặm. Tôi mút cái hột le và nhay cù cù làm Thanh xoắn đì tứ tung. Tôi khều cái lưỡi lau vét lỗ lồn Thanh, búng te te vô cục gù ở giữa lồn, Thanh chới với cuộn người lên, đập huỳnh huỵch cái lồn vô miệng mũi tôi mà rên to tiếng : đú họ, sao mà sướng rần rần, tê mẹ nó chim cò, lồn lỗ hết trơn.

    Tôi nương theo cơn khoái của Thanh càng kềm chặt hai giò cô mà rúc như cú rúc, cô thẩy mình lên, vật người xuống, cái lồn đảo lình khình và miệng hối nheo nhẻo : bú cho em nứng chết bỏ đi anh, em căng cứng hết người rồi, cái lồn em nó như bị cắn rớt ra hồi nào hổng biết, anh ơi. Tôi cũng hăng lên nên cạp, bú, nút và cắn nhay rả rích.

    Đến khi nghe Thanh kêu tán loạn : chết cha, bể tiêu dên rồi anh ơi thì tôi mới lơi dần. Tôi để miệng rời khỏi cái lồn Thanh, ngồi hẳn lên, Thanh nhìn tôi cười hô hố. Tôi tức lộn ruột định vả cho cô một cái nên thân song đấu dịu kịp vì nghe cô khen : ngó mặt anh hề hết sức, bú lồn để có bao nhiêu son đều dính hết lên mũi, miệng anh, lần đầu tiên em thấy anh làm trò tuyệt diệu.

    Tôi ví von với Thanh : thế nào cô ưng bụng chưa ? Thanh tấm tắc gật gù : ưng, ưng nhiều, ưng quá xá quà xa mà anh. Anh giỏi thiệt, nghĩ ra lắm điều lạ làm các bà các cô tụi em nứng điếng mà cũng phải lăn ra mê mẩn mụ cả người.

    (Hết Phần 39 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 40 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Last edited by Congtu; 06-13-2013 at 08:49 PM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #40
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mẹ / Con (Phần 40) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 40









    Dù biết rõ được cô Thanh khen diễu, nhưng tôi vẫn ưng bụng. Nhân dấu son còn tèm lem mơi miệng mũi và loang loáng dính ở giữa háng cô, tôi coi như con triện đã được ngấm phẩm đỏ, tôi lôi xển hai giò cô Thanh thành hai chưn kiềng và cứ thế tôi đóng ình ình vào cái lồn. Cô Thanh vừa nhột vừa quẫy, hai giò đạp xe lội nước, còn hai bàn chưn bào lia lịa, xắt thuốc khe khe.

    Cô Thanh vùng vẫy đã hăng mà tôi đóng triện còn bạt ngàn hơn nữa, nên khoảng háng mông cô hết đóng dồn thành cục, lại lắc lẻo như cái cầu treo, cô hét tu tu đòi ăn vạ : buốt lồn em hết trun rồi, đừng đóng nữa. Tôi thí mặc không nghe, cứ phạng bình bình, đến tôi cũng thấy bướm cô rách bươm ra từng mảnh.

    Tự giải thoát không được, cô Thanh đâm chây lì nằm vật ra thử coi tôi mần thấu tới đâu. Ai dè gặp tay cao thủ, tôi kéo một giò cô lên, vắt khoeo gối lên vai, đùn hổng ra phía trước, khóa trịt lại, còn miệng tôi tiếp tục ịn liên tục. Cái giò cô lặc lìa, nhún nhún đẩy cái lồn lúc giãn lúc thun, tôi nút te te và khìa khìa liếm láp làm cô Thanh run bần bật, vơ quàng vơ xiên mớ tóc tôi mà dện binh binh vô cái húm.

    Cô kêu như cháy nhà : ui, nứng lồn vá đi, nứng hết cùi, mu và hột le hột nhãn. Em lạy anh, anh tha cho em, đừng chọc phá em nữa. Em biết em ngu rồi, chọc giận anh chi để anh quậy cái lồn tả tơi, tơi tả. Em muốn bứt hơi rồi, một là anh ngưng đóng triện, hai là anh đụ em cho rồi, đi cưng. Tôi nghe tiếng cưng ngọt như mía lùi, ngậy như mật ong, nên thưởng thêm cho cô mấy lần hun chí chách.

    Cô Thanh quặn, bung người lên, đảo hơn chong chóng. Tôi chẳng nề hà cạp thực sự, cái lồn trầm trầy trầm trật vướng víu ở miệng môi tôi. Hầm hè tôi cảnh cáo cô : cho chừa, đã được làm duyên làm dáng, trang điểm cho, còn bày đặt cười nhạo hề với hiếc, thử xem cái lồn tài ba thế nào, lần sau tởn, hết xấc láo.

    Cô Thanh hè nhịp theo như mổ bò : em nghe rồi, chịu thua rồi, cái lồn em nó ngu nên mới xúi em làm bậy. Thương em đi anh, phá dzị đủ rồi, cho em xin, thà anh đụ em cho em chết còn hơn anh hành khóa chưn khóa cẳng mà ịn em thế ni. Tôi còn cáu nên nhún đè cái giò lắc lư của cô nơi vai, bẻ ngạnh phần mông cô tếu lên rồi lòn tay vào móc cái lỗ lồn nhớp nháp.

    Tôi tợp ngậm bú cái vú, tay moi móc lộn mề lộn gan ra, giò cô vắt vẻo đong đưa, kĩu cà kĩu kịt, đến hay ra phết. Tôi bú nút chừng nào thì vú cô sượng sùng chừng nấy, còn cái lồn thì bung vãi khí ra. Tay tôi lóp ngóp mấy ngón trơn tuột mà nước vẫn dội ra tàn nhẫn. Tôi càng móc sâu mà mắng nhoi : lồn gì mà lắm khí thế, ông thì chọc cho nó văng mảnh hết ra để biết đâu là lễ độ.

    Cô Thanh lại van vỉ cách khác : chèn ơi, em lạy van mà anh hổng tha, còn bắt chẹt ngoáy lồn em mới đọa. Phen này chắc về nhà em phải ngâm nước muối đậm may ra hai mu mới khép bớt vô, em ớn còn hơn bị cả đám dăm ba thằng đè thi nhau hiếp. Tôi hận tối tăm cả mặt mũi và sực nhớ vẻ xảnh xẹ của cô Thanh lúc mới vô gặp tôi, nên tôi càng gồng ngón tay hăm : này, đã muốn chết thì ông cho chết, ông cắn cho rách bố vú ra và ông cào cho lồn còn sợi nứng rụng mẹ nó hết cho khỏi đòi, khỏi hỏi.

    Cô Thanh có vẻ khiếp than lên : chèn ui, hại nhau chi cạn láng dzị anh. Hành em nước đó thì lấy đâu lồn cho anh chơi nữa. Tôi đâm vặc : đếch cần, không có lồn bà thì tôi đéo lồn người khác. Mẹ họ bà nào, cô nào chẳng muốn được đụ no nê, cô làm như chỉ có mình cô mới có cái lồn cho tôi đụ.

    Cô Thanh chuế lắm rồi mà còn cố vớt vát : lồn thì bà nào, cô nào cũng có, nhưng vẻ xinh vẻ đẹp khác nhau, đụ cái lồn ngon vẫn mát, vẫn hay ho hơn cái lồn nhăn nheo, xếp nếp chớ. Tôi chẳng còn phân định phải trái gì nữa nên nói bạt mạng : lồn nào chẳng là lồn, tắt đèn nhà ngói giống nhà tranh, ở đó đèn đóm mô mà ngắm lồn này lồn nọ. Tui hỏi bà khi bà lên cơn nứng, bà có chờ thằng cặc dài hay cặc đẹp để xin nó đụ hôn.

    Cô Thanh tịt ngòi, có vẻ thấm đậm. Cô ú ớ chống chế : ăn nói linh tinh, vô duyên. Anh cương nên phát ngôn liều lĩnh, sao lúc đầu anh hổng leo lên đụ ngay mà còn ví von đòi xem, đòi rờ, đòi hửi, đòi hít, mãi mãi mới chịu nắc. Đến phiên tôi bí rị nhưng phải nói cứng : đú họ, tui khám chớ bộ, để coi lồn mấy bà sạch hay dơ, lỡ có con vi trùng rúc ở trỏng, tôi đụ dzô để bị bể bố ống khói, hay toạc cha nòng súng thì còn đâu mà đụ nữa.

    Cô Thanh ngẩn mặt tò te, sượng còn hơn mít non, nên ấp a ấp úng : nói mí người ngang ba làng cũng chạy. Cha nào nhìn thấy lồn cũng tươm tướp mà bày đặt triết lý cùn, triết lý cạn. Mẹ họ, nhìn mấy cha nằm veo râu chờ lồn thấy thảm làm sao, nhóc nhách đụ xong một cú, bắt đầu óc ách làm tình làm tội. Đúng là đàn bà ngu, cho chúng đụ mà còn bị khen chê điếc tai.

    Tôi bị chạm tự ái dồn dập nên hùng hổ hỏi Thanh : cô rủa xả ai, cô có ý ám chỉ tui hả ? Tui thì... thay cho lời nói, tôi vục cả bộ xậu mấy ngón lẫn cùi tay tống hết vô lồn cô mà nạo ục ục. Cô Thanh búng vất người lên hét inh tai : cha ui là cha, mới hai ngón thui con đã chết điếng lên, giờ cha thụi lun cả quả phật thủ vô thì lồn cô còn gì đâu nữa.

    Tôi bung hết con bài tẩy : mới chút cùi tay mà rên rẩm, còn nguyên thằng nhỏ từ đó chun ra sao nín khe. Bày đặt làm tàng, bà nào cô nào thấy cặc cũng vờ nhắm tịt mắt mà ước mơ thì muốn được thằng cặc dài nó đâm thủng cũng cam. Tôi ấm ức chất vấn cô Thanh : tui hỏi thiệt bà sao lắm con ranh bé tí teo mà lại thích đeo thằng đen lực lưỡng, phải chăng tại nó có cặc dài, chơi lút cán mấy bà mới đã, còn tụi tui mấy bà khinh.

    Cô Thanh leo lẻo chối : anh đổ thừa tùm lum, em nghe mấy con ranh than ba thằng đen nó chơi lòi trê lòi tỹ ra mà cặc nó mới đâm vô cỡ một phần ba là hết mức. Tử cung mấy nhỏ bị giện đùng đùng mà liếc nhìn con cặc còn chè bè cả khúc bóng lưỡng ngoậy ngoạy, nó muốn đứng tim luôn. Nó cạch tới già anh ui, chớ ham đâu mà anh xỏ xiên chê trách.

    Tôi xí xóa huề tiền : thì đừng câu mâu anh nữa, ráng chịu khó để anh quậy chút nữa đi, rồi anh đụ em cho tan nhà nát cửa, em mà hổng rên lên từng chặp thì anh xin thua. Thanh cũng hòa nhịp theo : em thương anh thì anh cũng phải nương cho em, ai đời em cắn răng chịu đựng mà anh vẫn muốn xí phần hơn làm lồn em vữa lăn vữa lóc, bật gốc bất rễ, em chịu sao thấu.

    Lời Thanh nghe da diết làm sao, vừa ân oán vừa thiết tha làm tôi cảm động mạnh. Tôi ờ ờ và nhè nhẹ cái tay, cái miệng, cốt để vú và lồn Thanh đằm đằm thưởng thức cái món a pê ri típ của tôi. Lợi dụng tình cảm lúc này, Thanh thỏ thẻ như rót nước đường nhắn nhủ tôi : anh lơi ấn vai cho giò em xả hơi một chút, em mỏi đừ câm, thiếu điều muốn giụt đại cái gối cho rảnh. Em đâu có chạy thoát đâu mà anh sợ, rỉ rả khều khều, đàn bà mới dễ hứng, dễ nứng bạo liệt hơn. Anh hung hăng chỉ tổ làm bọn em khiếp mà teo chim teo cò, lỏng la lỏng lẻo lồn đoi, vú mớm hít trun, đụ còn có trớn gì nữa, anh !

    Tôi nghe lọt tai nên hỏi cầm canh : đó nọ, anh lơi ra rồi, em ưng ý chưa ? Song tôi lại nổi tham : nhưng mà em bắt anh nhịn đừng ngậm vú, đừng mò lồn thì thà em giết anh cho rôi. Thanh ngoan ngoãn khuyến khích : thì em có cấm anh đâu, bóp vú cứ bóp, sờ lồn cứ xoa, nhưng mà từ từ, nhè nhẹ thui, em mới nứng siêu.

    Chưa chi cô đã vẽ đường cho tôi : nọ, anh bóp bóp điểm điểm ở vú nhứ rứa, còn rà rà viền viền cái mép lồn như ri, nó ê ẩm và nhột nhột làm sao. Em ngỡ đang lơ lửng trên từng mây để đưa hồn vào mộng. Đó đó, anh vạch lông mu ra như dzị, ngoáy ngoáy đều cái lỗ lồn, vuốt dọc theo cái hạt le, nhần tàn tàn vô cái cục, thế, còn cái vú anh ngậm đi, nút nhè nhẹ, dùng răng nhay nhay, mút mút vài cái và cắn siêu siêu, ui đầu vú cứng anh, em sướng tê.

    Tôi ví như đứa trẻ đang theo học lớp sinh lý đầu đời. Tôi uống lời cô giáo mà mờ mờ hình dung hai quả vú súng sính dưới áo cô và cái lồn ngo ngoe dưới váy. Tôi nịnh cô Thanh : em nắm được vấn đề rồi, cô hướng dẫn tiếp cho em mở mắt. Giọng cô Thanh đều đều : thế, giờ anh từ từ xoay đầu đuôi lại, anh vẫn vạch lồn em ra mà ngắm, mà nhìn, mà vuốt ve, nựng nịu hay liếm láp, thè lưỡi lau lia gì tùy ý, tay cứ mò mà vê đầu vú em cho thỏa thích hả hê.

    Cô chợt ngưng ngang, tôi như người đang đi bước hụt chân muốn bổ nhào, cô Thanh rủ rỉ tiếp : còn em, em sẽ sửa thế anh lại và sẽ ngoạm lấy cu anh, hai đứa mình cù cưa cú cứa bú mút nhau đã đời cho sướng. Tôi bất giác la lên : hay, quá xá hay, hết cỡ hay, hèn chi người ta kháo đàn bà chúa là quân sư quạt mo cho cả vua, quan, thần dân lẫn thiên hạ.

    Được nước tôi khen cô Thanh bất kể : chả thế mà người ta ví đàn bà Dzịt Lam là mẫu hậu thế giới, đen, đỏ, trắng, vàng, đen ngậm ráo, đẻ ra đứa nào cũng nhất nhất gọi Mom, Mẹ, Ma Măng, vung tí mẹt hết trơn. Thanh đang ngậm ống thu đủ của tôi cũng vội há miệng ra đía : anh nói chuyện có duyên ra phết, phải, mình chẳng làm mẹ chúng nó để chúng nó cà rỡn coi khinh à.

    Vậy là cả hai trở về vị trí của nhau mà thực hiện công trình động dục vô tiền khoáng hậu vốn dĩ là trung tâm của sự sống. Hoan hô Thanh, hoan hô các bà mẹ quá khứ, hiện tại và tương lai của chúng ta.

    (Hết Phần 40 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 41 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 4 of 5 FirstFirst ... 2345 LastLast

Tags for this Thread