CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 5 FirstFirst 1234 ... LastLast
Results 11 to 20 of 45
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Mẹ / Con (Phần 11) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 11









    Mặc dù đã được chễm chệ nằm úp sấp choán hết cả ngực và bụng tôi, lại còn cẩn thận nêm chặt cái cừ sâu hoắm vào cái mội mỏ dầu, thế mà xem ra anh vẫn chưa ưng bụng. Anh lao chao vớ xiên vớ quàng, nhúc nha nhúc nhích, miệng rên rẩm lia chia.

    Tôi thẽ thượt hỏi dò anh : từ tốn, em có trốn đi đâu mà anh quính quáng như sợ mất. Anh càu nhàu cảu nhảu : xa em chưa bao lâu mà thèm chi thèm dữ, anh cắm sâu vào người em rồi mà cứ thấy như chưa đâu vào đâu cả.

    Tôi âu yếm giúp anh bằng cách mò nắm lấy cả hai tay anh đặt vào hai bầu vú mà nhắc nhở : anh bấu chặt vào hai ụ mỡ này và kiu kịt nhấn đà đi cho yên chí. Anh xủi tôi ầm ầm, lại tấn lên kéo xuống, nói nhăng nói cuội : thì anh vẫn giập em đấy chứ, nhưng có lẽ lâu quá anh không gần em nên háo hức làm sao.

    Tôi xoa lần xần lên mái tóc anh, vuốt hai bên má, mũi mặt và hòa theo nỗi than với anh : em cũng nôn nao cả người, thoáng trông thấy anh là muốn anh gần em ngay. Vừa rồi em nhớ anh, vào ngâm mình trong bồn nước, lan man nghĩ tới hồi anh mò em làm em mẩn cả người. Em kêu anh da diết, chắc là anh không nghe nên mệt nhoài em tự chán em vô cùng.

    Chưa chi tôi đã sụt sịt, kể khổ : anh biết không, vắng anh, em nhìn vào gương, thứ gì cũng hóa ra xấu xí vô cùng. Vú thì xệ sượng, đít thì teo tóp, mông thì răn rúm, còn hoa bướm của anh thì rụng cánh tả tơi. Tôi nũng nịu kề miệng vào tai anh trách cứ : em bắt đền anh đó, anh bỏ em, làm em già hẳn đi.

    Anh có vẻ cảm động song lại nhấn mạnh : tất cả của cải trên người em là của anh, chỉ dành cho riêng anh, em xấu đi phần nào cũng phải, chứ để đẹp phây phây ra, chúng thấy lại nho nhoe tán tỉnh em thì anh tức chết được.

    Tôi lại phân bua vào : anh biết không thằng cún nhà anh đêm qua một hai đòi chui vào ngủ với mẹ. Nó than thở là hôm nay thì cuối khóa nên xin mẹ cho lấy hên. Em chiều con và cũng vì nhớ đến anh nên em bằng lòng. Cu cậu xởi lởi tấm lòng, vừa lăn vào đã sờ ngay vú mẹ, em nhìn con mà nhớ đậm đến anh.

    Anh lắng nghe, hai mắt đăm đăm, tay ngừng bặt không đùa nghịch nơi vú tôi nữa, sự chuyển động đun đẩy trên mình tôi cũng tạm dừng, anh cật vấn tôi : rồi sao nữa. Tôi ê a kể lại tất : nó xoa xoa một bên vú, còn mũi thì ghé vào khoảng hở mà hít lấy hít để, khen vú em thơm. Em muốn ẩy nó ra vì thấy con đã lớn bằng mẹ, song lại nhớ con giống anh vô cùng nên em thả lỏng cho nó vừa lòng.

    Anh hơi nhíu mày, miệng châu hẩu ra như chờ đợi, tôi dấn tiếp : cả đêm em chẳng ngủ nghê gì được vì hơi thở con làm em bấn xúc xích. Thú thật em nghĩ là anh đang về nằm cạnh em mà em muốn được anh yêu cho bõ. Em muốn vú mớm này phải để anh sờ, bóp và ngậm vào miệng, còn bim bướm kia để anh vọc nắn cho vui, chừng nào em thấy nôn nao thì kéo vời anh lên để được anh úm đến ngất ngây, ngây ngất.

    Tôi chợt thở dài sườn sượt : vậy mà em đành nằm khan, chờ như đất nẻ chờ mưa, người em hầm hập như lên cơn sốt. Sáng ra thằng cún thèn thẹn xin lỗi mẹ, em định bảo sao bố con giống nhau thế, song kịp nén lại, sợ con nó biết cái chỗ thấu đáo của tình vợ chồng.

    Đến lượt anh lại thở dài, anh trách cứ bản thân : dạo trước em hối anh chỉ vẽ cho con, anh à ơi chưa khứng, bây giờ nó lớn tướng, anh lại đâm ghen với nó. Buồn buồn nó còn lẻn vào xin ngủ với em, chứ anh thì bơ vơ, lạc lõng, nhớ em chỉ để nhớ suông tình.

    Tôi xót xa vô cùng, nghe như tiếng than của anh là một lời trách móc tôi. Định bụng nói kháy : ai biểu anh bỏ mẹ con em chi, vắng anh thì em phải nhờ đến nó chứ, song nhìn thấy mắt anh đỏ vằn, đăm chiêu thì tôi nín.

    Tôi lấp liếm gạ gẫm anh : chúng mình đến lạ, xa thì nhớ mà gần cứ nhấm nhẳng với nhau. Tôi xoa dịu anh bằng cách nhích lơi hết tầm hai chân ra và lách người để anh có thể ôm chầm lấy cặp vú, tôi thỏ thẻ với anh : bỏ chuyện thằng cún đi, anh đã về thì vui với em cho thỏa.

    Tôi lả lơi nũng nịu : lâu rồi em không được anh chơi, chắc anh cũng nôn nao như em không kém, anh dồn hết sức đưa em vào cõi thiên thai đi, để em được chất ngất trong vòng tay anh và anh cũng giải tỏa được nỗi ấm ức thiếu hơi hướm đàn bà.

    Chưa gì tôi đã cuốn vòng hai chân lên cao quặp lấy hông và lưng anh vật ngang vật ngửa. Bất đắc dĩ anh giập tôi uỳnh uỳnh, cái cọc vùi nhăn vùi nhúm trong lỗ làm tôi xóc lên đồm độp. Anh thấy tôi hăng hái thì vớ bóp nát hai vú mà dấn sức dẫn tôi những cú tả tơi.

    Anh vẫn còn hậm hực trong lòng nên vừa nắc vừa nhắc chừng tôi : thằng nhóc có xin thì em cũng một vừa hai phải thôi, đành rằng em thương nó nhưng cũng phải chừng mực. Trẻ mỏ ngày nay chúng tinh ma lắm, nó sờ soạng nhau, làm chuyện người lớn nhanh gấp mấy chúng ta. Em lớ vớ để nó cuỗm em hồi nào không hay thì tai tiếng chết.

    Tôi cứ phải nói huyên thuyên góp lời : đang sướng không hưởng cứ lo càm ràm và tự dưng tôi uốn éo ra dáng. Cái chày vồ của anh bị cái miệng hang tôi mút chặt, nhồi cho vài chục nhát làm anh nổi hứng bưng nửa người dưới tôi lên mà húc như trâu điên.

    Giá lúc khác chắc tôi kêu rầm vì sợ vẹo cột sống thế mà lúc này được anh bồi tôi hí hửng ưỡn ẹo cho anh đâm sát rạt sâu hơn. Anh tấm tắc khen bừa phứa : em có mòi tiến bộ, học ở đâu mà làm chặt chịa gậy của anh.

    Nói xong anh chém lia chém lịa, phạt phăng phăng như hạ cây mía ngoài đồng. Mía chưa kịp ngả thì anh róc xoẹt xoẹt, làm bao nhiêu lá đều bị tước ra hết. Tôi sướng run lên, càng cong tớn phần giữa háng lên, tựa như mâm trái cây đầy ắp bày ra cho anh tha hồ thưởng thức.

    Anh hả hê vì hai vú tôi duễnh doãng tung tăng. Anh vớ nhàu vớ nhỉ, bóp xát đau ơi là đau và anh giập phừng phừng tôi sướng đến thấu gan thấu ruột. Tôi thách thức anh : đố anh làm cho em ngả nghiêng quéo quắt đến phải kêu ông ổng lên xem sao.

    Tôi thấy anh vận dụng hết gân, dồn sức vào khúc gậy mà quơ, mà phang, mà càn, mà lướt. Cái nhụy hoa của tôi xem chừng bị chọc lia chọc lịa, vừa lú ló ra là bị anh phạt cho một cú nên thân. Tôi nghe rõ mồn một tiếng chách đều đều và âm vang khắp bên trong cái hố mỏ làm nhầy nhụa cả ra cái chất nhờn nhờn.

    Anh xoay kiểu này, chuyển sang kiểu khác, có lúc đổi tài cho nhau làm tôi quầy quả lăn lộn. Tôi thích nhất lúc anh mớm ý cho tôi : đấy anh nhường tài em lái tầu, em đưa anh tới đâu cũng được. Tôi đứng trước giữ trịch, anh phía sau ôm gọn hai bầu vú mà đùn cho con tàu lướt băng băng.

    Anh ấn, anh đẩy, anh xủi tôi ọp à ọp ẹp, hơi thở anh nóng hực thiêu cả phía lưng tôi. Hai bàn tay như thuồng luồng xoa vần cặp vú không nghỉ. Tôi có cảm tưởng chúng như hai cái bong bóng bơm căng đang bị tung hứng xập xình.

    Tôi đang chăm chú cầm bánh lái thì anh lôi quặt tôi xoay lại. Anh đè tôi vào vòng lái mà lưu ý tôi : châm dầu vào, để khô ma sát làm cùn cây láp. Tôi trố mắt nhìn chưa kịp hiểu thì nghe cái cần vọt của anh nhắp tíu tít trong cái lỗ há to.

    Anh hỏi ngọng nghịu : sướng chưa ? Tôi bấu chặt mà đáp : sướng, sướng quá đi chứ, nhưng anh bơm dầu xả láng vô, đừng nghỉ để nó trơn mà anh vùi cho tới. Anh ừ ào và làm tôi đau mỏi cả lưng. Anh nắc mê tơi, nắc gầm gừ, nắc té he, nắc đến lòi con rom, xệ hai hòn bi lủng liểng.
    Tôi bị lôi cuốn vào trò chơi lạ lẫm của anh nên thả người cho anh làm gì cũng chịu. Anh càng đè, tôi càng đau thì càng muốn anh đè thêm. Anh hết còn bình tĩnh, bóp và nắc, nắc và bóp. Cuối cùng thì chính anh hét lên trước : chết cha, anh tới.

    Tôi cũng vội vàng hét theo : em cũng tới luôn. Anh xấn xổ tém tôi loạng choạng vào bánh lái mà húc chết thôi. Con tầu bị bỏ mặc, quay vòng vòng tại chỗ. Anh mím môi, cắn miệng mà nắc tôi đến đỗi cả hai muốn xùi bọt mép.

    Chừng anh buông ra thì đứng hết vững, tôi vội vàng níu lấy anh, lôi đổ ập vào người rị giữ anh lại. Anh nói hổn hển : nắc dữ quá, anh vã cả mồ hôi và loạng choạng muốn xỉu. Tôi lặp bặp đưa đà : anh mệt thì dựa vào em mà nghỉ, đừng phí sức nhỡ đau thì khốn.

    Anh ôm chầm lấy tôi bịn rịn mà nói thoi thóp : nắc em thật đã hết biết. Tôi tự hào được anh khen và biết rằng mình có chút công lao làm cho anh được thoải mái. Tôi hôn anh và mằn mò dùng cái khăn lau cho anh sạch sẽ.


    (Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 12 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Mẹ / Con (Phần 12) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 12









    Tôi hoàn toàn thỏa mãn cả về thể xác lẫn tâm hồn. Toàn thân tôi căng ra, nở nang và còn lưu lại dấu vết ở khắp nơi. Tôi có cảm tưởng hai vú tôi vẫn bị nhồi nhún và cái bướm của tôi vẫn còn ê ẩm vì những cú giập mạnh của anh.

    Nói có hơi quá đáng một chút, tôi như đang được thoát xác, bay bổng lên reo hò cùng đất trời mở hội. Tôi chẳng hề quan tâm chuyện anh về với tôi là mộng hay thực, bởi điều đó nào có gì cần thiết. Bởi vì tôi thấy rõ tôi đã bị dày vò, ôm xóc thật sự.

    Tôi đã tuôn đẫm nước ra, rên rẩm lên, vì được bồi đắp nỗi khát khao, dục vọng mà gần đây tôi luôn thiếu thốn. Chẳng riêng tôi mà chính anh cũng vậy. Anh gắn lắp vào tôi quá chặt chịa và mạnh bạo, co rút cả người và từng tế bào để rồi run lên vì khoái cảm nhân len.

    Tôi nghe rõ tiếng anh rên, và anh đã đổ ào cái thứ anh kiêng khem làm nhầy nhụa bên trong tôi đặc ứ. Anh sướng đến độ khi xuất ra xong thì loạng choạng mất sức, liêu xiêu muốn ngả. Anh chẳng nhấc tay lên nổi, tôi phải đỡ cho anh rút được ra và anh phều phào như cỗ xe già chết máy.

    Chính tôi dù mệt đứ đừ cũng phải làm tròn phận sự người vợ, lo săn sóc anh và lau chùi cho anh vì tôi biết ơn anh đã lay tôi sống dậy. Tôi nhìn anh nằm lim dim mà thương anh vô vàn. Muốn trách mình mà lại vị kỷ vì chính tôi đã muốn được đền bù đầy ứ như vậy.

    Bây giờ chính tôi cũng muốn ríp mắt thiếp đi. Tôi ngả ngớn ngửa người ra, gối lên cánh tay anh, không kịp nhớ mình đã che đậy sự lõa lồ hay chăng nữa mà chợp đi nhanh chóng. Tôi ôm choàng lấy anh, nép mình để được hưởng hơi ấm từ anh toát ra để không còn thấy mình cô đơn nữa.

    Trong giấc ngủ, tôi gặp nhiều hình ảnh lộn xộn, khi thì anh, khi thì thằng nhóc, hai khuôn mặt chờn vờn, bám lấy nhau chằng chịt, như từng phim ảnh kết nối thành chuỗi để nhân vật này biến thành nhân vật kia thay đổi liền liền.

    Tựu chung lại, dù là anh hay thằng cún thì cả hai đều giống nhau như hai giọt nước, cười nhăn nhở như hí hửng vừa được trúng số độc đắc. Thỉnh thoảng tôi nghe tiếng anh gọi, nhưng phân tích kỹ lại hóa là tiếng con.

    Cũng một giọng thiết tha của một người thiếu thốn đang chờ được ban phát một đặc ân nào đó. Tôi trách cứ anh : sao bỗng dưng anh thẹn thùng như trai mới lớn vậy. Tôi đoan chắc với anh tôi là hoàn toàn của anh, thích gì anh cứ động níu lấy, chẳng cần phải hỏi han, xin xỏ gì cả.

    Nhìn kỹ hóa ra là thằng cún mới tức, nó xun xoe hệt như bố làm tôi hồ đồ lẫn lộn rối beng lên. Tôi nghe loáng thoáng tiếng reo mừng, tiếng lay gọi mãi mãi mới tỉnh ra được. Cái nét mặt gặp đầu tiên là đôi mắt tròn xoe và ngỡ ngàng của con tôi.

    Nó nhìn tôi đắm đuối và có phần trách móc : con hoàn tất bài thi rồi, mừng vì làm được việc nên phóng về báo với mẹ. Ngờ đâu lay mãi mẹ vẫn chưa tỉnh. Tôi giật mình liếc nhìn toàn thân, mặt tôi đỏ nhừ lên vì chả có mảnh vải nào che cả.

    Tội nghiệp thằng nhóc lính quính, phân bua, nhăng nhịu cả lên : con xin lỗi mẹ, con ân hận vì hấp tấp nên không kịp gõ cửa gì cả, mẹ đừng chấp con. Tôi uể oải, đờ đẫn cả người. Cái điều tôi ngượng nhất là hớ hênh để con nhìn thấy cái của chỉ riêng bố nó mới được phép ngắm.

    Tôi bồi hồi lịm đi, chẳng biết xoay trở ứng phó ra sao. Vú tôi thì nhóc đã chẳng lạ lẫm gì, chính tôi còn thuận tình cho nó sờ soạng và ngậm mút nữa. Tình mẹ con đã cho tôi sự can đảm bớt e dè, kiêng kỵ cho dù nó đã lớn, nhưng còn cái vật bé tí teo kẹp giữa háng tôi nào đâu là vật sở hữu của ai khác, ngoài chồng.

    Tôi muốn dối gian mình bằng cách nhủ thầm : thì nó cũng từ đó chui ra, giờ nó có thấy, chẳng qua cũng là nhìn lại căn nhà đâu tiên nó đã trú. Thế nhưng những suy đoán khắt khe vẫn không làm tôi thấy lời ngụy biện của tôi hợp lý nên tôi ra oai hỏi gắt lên : mày về bao giờ mà xồng xộc vào đây.

    Tôi hỏi câu đó thật ngớ ngẩn, có kẻ tò mò nào dám xác nhận là nhìn trộm từ lâu rồi. Nên tôi nghe thằng cún lí nhí : con mới vào thôi thì mẹ choàng dậy. Câu đối đáp vô cùng mâu thuẫn, nó vừa xác nhận ở trên lay mãi tôi chưa tỉnh mà giờ nó lại khăng khăng vừa mới vào đây thôi.

    Tuy nhiên, tôi cho sự dối trá đó có thể chấp nhận được vì ít ra nó cũng hạn chế bớt sự cẩu thả mà trong vai trò làm mẹ tôi không nên cẩu thả để lộ ra. Thâm tâm tôi định dồn cu cậu thêm một lời vặn nữa : thế mày có thấy gì không, song như thế càng làm nó rối trí và cả tôi cũng lúng túng theo nữa.

    Phản xạ, tôi quay ngoắt phần mông lại, hy vọng cái rủi ro để nhóc nghía sơ cái bàn tọa còn đỡ hơn cứ bày cái hang cua ra cho nó nhìn tóe lửa. Tôi càu nhàu cho có lệ : con trai con nứa lớn kểnh ra rồi, vô ra phải cẩn thận, bận sau không được như thế nữa.

    Thằng nhỏ tiu nghỉu ra điều mẹ quên bẵng đi chuyện mừng con vượt kỳ thi, lại còn mắng phủ đầu tới tấp nên lặng lẽ định chuồn. Tôi gọi giật lại : mày không nghĩ đến việc giúp mẹ lấy quần áo cho tao mặc mà định lỉnh đi đâu.

    Thằng bé nháo nhác nhìn khắp phòng, chỉ cái khăn lông nằm trơ trẽn trên nệm. Nó khổ sở vô cùng, tôi cũng bực, nhưng thấy ra cái vô lý của mình, tôi nhắn nhe : được rồi, mày đi ra, mẹ sẽ tự lo được. Tôi nhớ ra xống áo bẩn thì đã thay quẳng trong bồn, còn món sạch thì tôi đã lấy ra đâu.

    Thằng tửng đi rồi, tôi nhìn quanh, anh cũng chẳng thấy. Thì ra đầu óc tôi mụ mị, lẫn lộn giữa cái có với cái không. Tôi muốn phàn nàn với anh mà biết liệu anh có nghe và hiểu được. Cả ngày tôi thấy lừ đừ, đau không ra đau, khỏe không ra khỏe, tất cả đều miễn cưỡng.

    Tôi đóng cửa phòng, nằm ườn ra trên giường. Trời tối cũng chẳng buồn mở điện. Mấy lần tôi nghe tiếng bước lẹp xẹp, rón rén, nhưng không thấy con nó bước vô. Tôi đồ chừng cu cậu đói bụng, giục mẹ lo cơm nước.

    Tôi không cựa mình được, nằm nghe nước mắt chảy dàn dụa. Đến lần thứ bao nhiêu, nghe sự xê dịch của con, tôi bắt buộc phải nói : mẹ đang mệt, không thiết ăn uống gì, mày lấy tiền tự lo một bữa. Thằng bé ư a rồi lệt xệt đi mất.

    Hẳn là khuya, rất khuya mới nghe cu cậu òn ỷ : mẹ cho phép con vào gặp mẹ tí nhé. Tôi ừ, nó mở cửa phòng vào, cẩn thận bật công tắc điện. Tôi dửng dưng nằm đắp cái chăn đơn. Cu cậu cố rặn mãi mới ra lời : sao mẹ lại giận con, quả tình con đâu có chủ ý. Con có sơ xuất vì quá mừng mà nhanh nhảu đoảng, song mẹ cũng nghĩ lại mà tha thứ cho con chứ.

    Tôi đã bớt nỗi xôn xao nên nghe lời con cũng thấm. Tôi đằm thắm vừa giảng cho nó nghe mà cũng vừa có tính cách răn đe nữa : chuyện không là lỗi hay phải thuộc về ai mà cách con ào vào phòng như thế là không đúng. Con lớn rồi, muốn vào đâu phải xin phép, không thể ngang nhiên làm theo ý mình. Mẹ con đã vậy, nhỡ nhà có khách, con cũng suồng xã như vậy thì người ta cười cho.

    Thằng bé chù bụ ra thấy tội. Tôi làm hòa, nhếch góc chăn lên gọi con : nằm vào đây nghe mẹ dặn. Thằng cún chần chừ, nó đâu ngờ là tôi chóng nguội đến vậy. Tôi phải giục lần nữa : mẹ bảo lên nằm là mẹ đã tha thứ rồi, đừng làm nũng nữa.

    Cậu nhỏ rón rén ghé dần vào. Tôi lấy tay lôi thêm. Khi nó đã nằm yên, tôi nhận ra nó thun mình lại, sợ đụng chạm vào tôi. Bởi thế, tôi quàng mép chăn phủ cả hai mẹ con và xoay mặt nó lại mà nói : con là con mẹ, ai giận dai được mà buồn. Hồi bố còn, mẹ đã van nài bố giảng giải cho con về chuyện nam nữ, nhưng ông ấy cho là chưa cần thiết. Bây giờ chỉ còn hai mẹ con, mẹ đành phải làm thay. Việc quá khó, song mẹ không nói không được.

    Thằng cún như chờ đợi nên im lìm. Tôi mạnh dạn đã mở lời thì nói luôn : trước sau gì con cũng cần phải biết. Trời sinh ra nam nữ khác nhau là để bù đắp chỗ thừa vào chỗ thiếu của nhau. Nó vừa là trách nhiệm nhưng cũng lại là mầm mống gây tội lỗi. Con người từ đó chui ra, nhưng con người cũng từ đó mà gây nên tội lỗi. Vợ chồng ăn ở với nhau hợp pháp thì ngoài việc hưởng thú vui còn có mục đích truyền giống. Ngược lại nếu không phải là phối ngẫu mà sấn xổ đè nhau là có tội. Con phải tỉnh táo để đừng bị lôi cuốn làm bậy. Con trai lớn ai cũng tò mò, song phải giữ chừng mực đừng để dục vọng làm mờ ám hư thân.

    Tôi chợt ấp úng ngang, phải cố gắng lắm mới tiếp : con đã lỡ nhìn thấy của mẹ, đó là đóa hoa hạnh phúc cho đời người nếu ai biết nhìn ra chỗ cao quí của nó. Ngược lại, ai chỉ chầm hâm thỏa mãn đòi hỏi thường tình chắc chắn không sớm thì chầy sẽ lãnh đủ hậu quả. Con đã từng nghe về trăm nghìn kiểu bệnh, con nên dặn lòng phải cẩn thận.


    (Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 13 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Mẹ / Con (Phần 13) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 13









    Được mẹ thưởng cho vào nằm cạnh ôm mẹ thêm một đêm nữa mà xem ra cậu ấm nhà tôi vẫn chưa ưng bụng. Cu cậu rúc vào ngực tôi khóc rấm rứt tựa như bị ai vu oan giá họa điều gì không đúng. Cún ta nấc lên từng chặp, ấm ức làm tôi quính tíu cả lên.

    Tôi mắng yêu con : mẹ rầy thế không đúng sao mà mày còn giận mẹ, hay là mày cho mẹ lấn hiếp mày. Thằng bé chùi chùi cái mặt đầy nước mắt nước mũi vào áo tôi, lẩu bẩu như ngậm hột thị trong miệng : con ức vì mẹ mắng oan con, đang lúc mừng nên con muốn nhanh chóng chạy ngay về báo tin để mẹ biết. Nào ngờ mẹ vô tình để chỏng trơ ra nên con mới có dịp nhìn cái chỗ mà con chẳng nên nhìn, mẹ không thương và tội con thì chớ, mẹ còn xa xả mắng con.

    Tôi vỡ lẽ điều này ngay từ lúc nó bị mắng chạy béng khỏi phòng rồi, nhưng bây giờ nghe nó nhắc lại, tôi cũng phải tìm cách nói sao cho nó hiểu là tôi thương nó mà đồng thời cũng phải răn đe để bận sau nó đừng hấp tấp đoảng vị như thế nữa.

    Tôi cật vấn : mày là con, mẹ có yêu mới dạy dỗ đến nơi đến chốn, chứ thiên hạ thì mẹ hơi đâu nói bằng thừa. Mẹ nói có bấy nhiêu mà mày để bụng giận dai, con giai đâu mà dở hơi dở hám đến thế. May mà mày có lỗi, chứ mẹ lấy quyền mắng mỏ chắc mày dám thưa mẹ ra tòa cũng nên.

    Tôi trêu con như thế, tưởng nó hiểu ra, dè đâu nó càng khóc lớn lên. Nó còn giằng co, định nhổm lên bỏ đi lần nữa. Tôi phải nắm giữ nó lại và hơi sẵng giọng : mày định đi đâu, khuya rồi, phải ngủ đây với mẹ, không nằm một mình mẹ sợ.

    Tôi lôi mạnh quá nên thằng con đổ quàng vào người tôi, đè ọp ẹp cặp vú đang hướng về phía nó. Cu cậu đụng phải vào cái mớ lùng bùng mềm mềm thì chợt ngẩn tò te ra, bặt hẳn tiếng khóc. Nó nhìn tôi như dò hỏi bâng quơ : mẹ sợ cái gì, sao mọi hôm mẹ vẫn nằm một mình, hôm nay mẹ lại bắt con phải ngủ chung.

    Tôi đối đế nói đại : mọi hôm khác, bữa nay khác. Và để đánh bạt sự đoán mò của con, tôi lấp liếm nói cho xong : mẹ sợ bố về trêu mẹ nên muốn mày nằm cạnh cho yên chí. Thằng tửng phá lên cười tỉnh queo : sao hồi bố còn, bố vẫn trêu mà mẹ có sợ đâu, giờ bỗng mẹ lại sợ bố ngang xương mới lạ.

    Tôi phải bắt sang đề tài khác cho xong chuyện : mày dở hơi, bố còn thì bố là xương là thịt, còn bây giờ bố là oan hồn, mẹ phải ngán chứ. Thấy cặp mắt nó tròn xoe nhìn tôi không chớp, tôi phải dốn tới : nói chuyện với mày chán bỏ mẹ.

    Đùng cái tôi đâm lo, không rõ ngày trước hai vợ chồng đùa nghịch nhau, liệu có sơ xuất gì để cún ta chứng kiến tại trận chăng, nên tôi quay sang dò la nó : ở đâu mà mày đoán mò chuyện bố mẹ để khăng khăng nói như đinh đóng cột vậy. Hay là cậu rình mò chuyện chúng tôi rồi nói kháy mẹ.

    Thằng nhóc hoảng nên chối lia chối lịa : ấy là con dựa vào sự lo của mẹ để nói phứa thế thôi, chứ con mù tịt có biết gì đâu. Nó bỗng pha trò rất tếu : hai ông bà đóng cửa kín mít bên trong, có mắt thần cũng chả nhìn ra cái chi là cái chi hết. Đến tiểng rủ rỉ rù rì, hay tiếng cười cũng không, mẹ đừng để tâm, hơi đâu lo chuyện trẻ con nói tầm bậy bâng quơ.

    Tôi vững trong bụng nên mắng yêu : cha anh, lẻo mép, lý sự cũng ra dáng. Xong rồi tôi kéo tuột con vào, ịn luôn khoảng ngực cho cu cậu tha hồ hít hơi mẹ ra rít. Thằng bé nũng nịu đến hay, nó giúi chót mũi vào khua đùng đùng làm xô lệch cái áo ngủ và khiến bầu vú tôi cũng nhột nhạt tăng lên.

    Tôi nghe dư âm của một sự đụng chạm nhè nhẹ, dù phát xuất từ tình mẫu tử, nhưng cũng khiến cho người phụ nữ góa thấy lao xao gì đó. Tâm hồn tôi thênh thang, lãng đãng băng đi trong sự lặng im và dềnh dang, bủa về một phương trời nào không định rõ.

    Tôi bồi hồi nhớ mà không rõ mình đang nhớ nhung gì. Dù con đang nằm cạnh bên, xào xáo cả người tôi lên mà tôi vẫn hình dung mình cô đơn trống trải. Có lúc vô thức tôi đã ôm chầm lấy con, hôn hít và tỏ sự dấu yêu, nhưng chỉ thoáng qua rồi nó vô vị và lạt lẽo nên tôi ngưng ngay.

    Tôi hơi đẩy con ra, nhìn sâu vào mặt nó, các nét đều mang tạc hình nét bố mà chỉ có vậy. Tôi muốn tâm sự một vài điều, song nghĩ ra nó có phải đàn ông hoàn toàn đâu mà có thể giãi bày hay đối thoại với tôi được. Lúng túng, tôi dỗ nó : nằm cạnh mẹ, mày yên tâm rồi, ngủ đi, mẹ canh chừng cho.

    Nó khề khà gật gật đầu, nhưng hai mắt không có vẻ gì là buồn ngủ cả. Tôi đến mệt với cậu ấm, trong đầu xoay chuyển nhiều ý nghĩ. Tôi ầm ừ cân nhắc đi cân nhắc lại rồi ướm hỏi nó : mẹ hỏi thật, mày chỉ thoáng thấy mẹ hay là cậu vào từ lâu rồi, ngắm nghía đã đời, nhưng sợ lại chối lia.

    Thắng con vội đưa thẳng tay như chợt tuyên thệ nói sự thật và ca cẩm thế nào nó lại đánh trống lảng : con thấy mẹ còn trẻ, còn đẹp lắm, theo con mẹ nên tính đi bước nữa cho nhà có đàn ông đàn ang vui thêm. Mẹ đừng lo ai phê phán mẹ, việc nhà ta thì ta lo, thiên hạ đàm tiếu gì mặc xác họ.

    Cái thằng chối quanh đến tài, tôi hỏi một đằng, nó đáp một nẻo, bù trất. Tôi lại càng lúng túng. Xoay chuyển xếp đặt lại ý tứ trong đầu, tôi mới nói được ra : mẹ hỏi là muốn biết mày lỡ nhìn thì thấy cái gì, chứ có hỏi mày chuyện lấy ai đâu.

    Cu cậu nghệt mặt ra, hai bàn tay múa vòng vòng, cái miệng tròn vo, ấp úng như ngậm mớ bột. Tôi nghe lục bục những lời không diễn trọn ý : nó, nó… thế nào ấy, con muốn tả mà không ra từ. Tôi cũng phải bật cười, mớm vào : thì nó gọn ghẽ hay lùng nhùng và mày áng chừng nó ra sao, cứ nói cho mẹ nghe.

    Tội nghiệp, thằng bé bị dồn cứng cựa nên càng quính cả lên. Nó diễn tả nhanh nhảu : thì nó cũng giống như các bà, các chị khác, nghĩa là nó tùm hum, gồ ghề và rặc rậm rịt. Tôi giật mình đánh thót, bao suy nghĩ dồn dập trong đầu nên hỏi gặng : vậy là mày đã từng xem nhiều lần nên sành mới ví so sánh.

    Chưa chi tôi chực hét um lên : mày thấy ở đâu, của ai, lúc nào. Trong đầu tôi muốn đánh lô tô vì nghĩ mung lung những điều lộn xộn. Phần con, chưa bao giờ bị mẹ truy bài một cách rốt ráo và ác liệt như vậy nên cún ta cuống cà kê lên, trả lời lúng túng và chực lấy nước mắt ra dọa mẹ.

    Tôi phải cố trấn tĩnh, lựa lời ôn tồn để con bớt sợ : mẹ hỏi cặn kẽ để nghiệm xem mày va vấp chỗ nào còn tìm phương chữa chạy, chứ mẹ có muốn hành xác hay tò mò bắt bí gì mày đâu. Rồi tôi dụ dỗ nó ngọt ngào : mạnh dạn nói mẹ nghe, con nhìn thấy của ấy hồi nào mà con rành đến so sánh được.

    Thằng bé mụ hẳn ra, y như bố lúc kể chuyện vô tình nhìn thấy cái bà hàng xóm tô hô bày hàng đủ râu ria, khe lạch, suối nguồn róc rách. Cậu ấm nhà tôi nấc nấc lên, xem chừng khó tìm ra một lối thoát, vậy rồi nó cũng rặn được một câu nghe có lý : mẹ làm con quính cà cuống lên nên con nói phóng nói đại chứ nào đã nhìn kỹ được gì đâu mà tả lại.

    Tôi nheo nheo cặp mắt lường thử xem nó nói thật được mức độ nào, nên nửa văn vẹo, nửa ướm mớm : ừ thì con chưa nhìn ra cái ấy rõ rệt, song ít là mày cũng hình dung nó ra sao tí chút chứ. Chưa gì tôi lại thêm cho nó vài chi tiết để nó dễ nói ra câu ra kệ : chẳng hạn con nói độ lớn nhỏ của nó thế nào, xung quanh ra sao, có gì đặc biệt khác thường không.

    Thằng cún chừng cân nhắc, ấp úng rồi trả nợ cho xong : con đồ chừng nó nhỉnh như quả nhót, nhưng lại tùm lum cỏ dại mọc chen. Tôi suýt phá ra cười lặc lè vì cái sự đánh giá của nó : làm gì có thứ chỉ nhỏ như quả nhót. Như vậy là cu cậu nhìn gà hóa cuốc rồi nên tôi có phần nào yên chí.

    Tôi nói tạt đi : được rồi, ừ thì cả hai mẹ con có lỗi tất, mẹ chẳng trách móc gì đâu. Và ra cái điều từng trải, tôi chỉ vẽ cho nó chút đỉnh : bận này lỡ rồi, bận sau nhìn gì phải chăm chú mà xem cho đúng. Điều đó rất quan hệ về sau lấy vợ về còn biết lối mà lần, để u u mơ mơ chỗ chọc chẳng chọc, chọc bậy vào chỗ khác, súng vẹo nòng thì khốn, nhóc ạ !

    Chả biết cu cậu có nghe ra gì không mà đầu gục gặc như thấm ý. Tình thương con rào rạt, tôi phải mé mé giảng thêm chút ý linh tinh : không phải cỏ dại như mày tưởng đâu, ngốc. Đó là lưới phòng thủ thụ động để ngăn ngừa mắt địch nhìn lục lọi kho tàng đó thôi, sau này có vợ rồi, mày khắc sẽ biết hết.

    Nói được điều cần nói xong, tôi thở phào ra. Tôi xiết con vào sát thêm, ấn cặp ngực cho thằng chó hưởng sự ấm áp và dịu mềm rồi tôi nói tầm phào : giờ thì mẹ yên chí rồi, mày có muốn ngậm ti thì mẹ thưởng nốt cho mày yên tâm, cố ngủ ngoan để mẹ còn chợp mắt một lúc, chứ từ lúc mày đi đến giờ mẹ gặp chuyện gì đâu nên bã cả người.

    Thằng cún chẳng hiểu mô tê ất giáp gì cũng nói phải phải, rồi chưa chi đã nhắc : mẹ bảo cho con ngậm ti mà áo xống mẹ lùng nhùng làm con sốt cả ruột. Chả hiểu sao tôi lại giựt phanh các hạt nút bấm rẹc rẹc rồi ưỡn người ra cho cặp vú chành bành và cu cậu lăn vào liền tút suỵt.

    Tôi mắng yêu nó : sao mà giống ai thế, hớp tớp như chỉ sợ mất. Tôi xuề xòa cười mà chẳng hiểu đang cười chuyện gì, cười ai nên thả lỏng cho cặp mắt ríu lại.


    (Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 14 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Mẹ / Con (Phần 14) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 14









    Được nằm cạnh bên mẹ có khác, Cún nhà tôi say sưa ngủ li bì, chẳng còn biết trời trăng mây nước gì hết. Giả sử có ai khuân cu cậu vứt xuống giếng, chắc cu cậu cũng chẳng tỉnh ra. Đã thế tửng ta còn bụm chặt lấy hai vú tôi, như sợ mẹ chạy mất. Thỉnh thoảng cu cậu nhón nhón hai ngón tay ở mỗi bên xoe xoe vê vê các đầu vú làm tôi nhột nhạt và buốt buốt ra phết.

    Đành rằng chính tôi đã cho phép nhóc vọc nghịch vú mình, và dù rằng tình mẫu tử vẫn luôn có một giới hạn an toàn, song chính cái hơi hướm phát ra từ làn da của người khác phái ít nhiều vẫn khiến tôi lao xao và thụ hưởng nỗi cồn cào nơi những chỗ nhạy cảm đó.

    Ngày trước khi anh còn, tôi cùng anh đã nhiều phen thức suốt, thế nhưng lúc ấy tôi chẳng phàn nàn chi được vì dẫu có hơi thiếu ngủ, song bù lại, tôi được anh lì xì rất nhiều.

    Anh đùa vọc với vú vê tôi, xoa xoa những vùng khiến tôi đảo điên ngây ngất. Khác với Cún, anh lục xục moi móc chẳng chừa chỗ nào, ở trên vừa nhen nhúm một dòng diện lóe lên thì đã thấy ngay giữa cái hang sâu nhói lên một sự đâm thọc mạnh bạo mà ê ẩm.

    Anh nhìn âu yếm vào tận cùng mắt tôi hỏi nhỏ nhẹ : em có thích không ? Chả hiểu sao tôi dựa đầu vào vai anh nũng nịu, hai tay bíu lấy cánh tay anh mà đáp dồn dập : em thích, thích lắm. Tôi líu cả lưỡi lại vì cùng khi đó anh gồng cứng các ngón tay lên khoắng khoắng cái gì ở trong cái lỗ và đồng thời một tay bóp nát vú tôi, gây kích thích mãnh liệt.

    Tôi phải vươn hết người, đùn cặp vú thây lẩy ra và hai giò choạc bẹt hết cỡ mới thấy không bị bàn tay ma quái của anh làm bứt tung các dây thần kinh rạo rực trong tôi. Bây giờ nằm nhìn thằng cu con, sao mà bố con giống tính giống tình, giống nết giống na nhau đến thế.

    Cu cậu đã thôi không còn ngậm vú mẹ, nhưng cái miệng vẫn giẩu ra và thỉnh thoảng lại mút chùn chụt mới dễ giận. Cũng may cu cậu chỉ được mẹ cho phép ôm và bú vú mà tôi đã muốn phát điên phát rồ. Chứ ngữ tôi chiều con lại để cu cậu mò mò đụng chạm vào chỗ hang cùng giếng thẳm thì chắc tôi đi đoong ngay.

    Con là con, nhưng bên cạnh, nó còn là một người đàn ông nữa chứ. Có lão nào thấy “ chốn hang hùm chớ mó tay “ mà chẳng thích sờ. Phụ nữ chúng tôi chỉ mới hớ hênh tí teo thì các ông đã hầm hừ xấn xố kéo đến nhìn mãn nhãn. Phương chi bọn nhóc mới lớn lên, cái miệng toạc toạc bàn kháo với nhau về danh xưng của cái cõi riêng tư ấy, song nào mấy cậu đã được nhìn tận mắt, hoặc biết rõ nó tròn méo thế nào.

    Lắm cậu nói oang oang để tỏ ra mình sành sõi, thao thao bất tuyệt, vậy mà bố mẹ có cưới vợ về cho, đêm tân hôn lắm cậu quê kệch, mò mò như trộm đi lộn cửa. Thậm chí có cậu cửa ngõ mở sẵn chẳng chui vào, cứ nhè cái chiếu mà chọc quàng chọc đại, gai góc nó cào cho tóe máu, lại đâm oán ông bà già chẳng sửa soạn huấn luyện cho con, để khi ra trận mù tịt, ngốc nghếch, có bao nhiêu đạn bắn phí, bắn hoài mà mục tiêu vẫn chẳng bị sơ xây cái lông chân mới ức.

    Trường hợp của tôi cũng vậy, anh bỏ đi, tôi khao khát biết bao. Cứ nhớ những đêm vợ chồng yêu nhau, hát rồ hát dại mà ức cả lòng. Anh thường hay trêu tôi : đèo của bà cái nào cũng cao tổ chảng, tôi leo hoài mà vẫn bị tuột mới đau. Anh ôm khư khư lấy hai vú tôi cà kê dê ngỗng : “ non bao nhiêu tuổi non già; núi bao nhiêu tuổi gọi là núi non “. Cha mẹ ui, đánh đố nhau chi mà mắc mỏ, tôi trơ ra chẳng trả lời được thì anh ngầu nghì bú nút rột rột và bóp chằng chịt cả thôi, cả hồi.

    Tôi ê hết cả người, hai đùi nóng hừng hực, đeo lấy cổ anh đánh đu, nhón hổng người lên. Anh biết tôi da diết ước muốn, nên nghịch vẫn nghịch mà ôn tồn dặn dò : từ từ, đừng nôn, để anh cạy cho trợt cái vẩy nứng ra rồi sẽ thưởng đến nơi đến chốn cho em. Tôi nghe mà biết ơn anh vô cùng.

    Bây giờ chỉ mới hình dung và tưởng tượng lại thôi, tôi đã cảm được cái phần nhám nhúa ở chiếc lưỡi anh rọ rạy rúc rỉa nơi giữa háng tôi mà bắt lệch lạc cả người. Nó như có cái gì gờn gợn, ngoáy móc trong tế bào tôi, khiến tôi cố giữ thản nhiên mà vẫn nghe ọc ọc nước tuôn ra lai láng.

    Nghệ thuật của anh rất điêu luyện, tôi rùng mình vì cái đầu lưỡi nhọn hoắt, nó quết, nó xoi, nó đục, nó làm bần thần hết cả người tôi. Anh vành chẻ cái con ốc, lật từ trong ra ngoài và đùn đùn, thổi thổi, dàn trải ra tét bét te be và rột rột anh liếm láp như người ăn con ốc bươu, ốc gạo.

    Anh chẳng lể, chẳng khơi mà ruột gan tôi lộn mề hết trọi, anh tấm tắc hầm hừ như cả đời chưa bao giờ được ăn một bữa ốc ngon và bùi như thế. Anh húp xì xoạt ra cái điều nước mắm pha đúng độ, cay cay gắt địa, ngọt ngọt làm sao, vậy là anh chúi nha chúi nhủi vào thưởng thức, đến nỗi sặc lên sặc xuống, ho nổ cổ nổ họng.

    Tôi sướng thì thật sướng, nhưng thấy nước mắt nước mũi anh đổ ra, ghèn dử gì lã chã, thì tôi phải nhắn nhe : cái tật hấp ta hấp tấp của anh già đời vẫn không bỏ. Ai giục giã gì mà anh tự làm cho thân khổ tội đời, cứ nhẩn nha mà ăn hết con này con khác, vừa mút mát vừa ngẫm nghĩ mới thấy hết cái chất bùi, chất béo của nó.

    Anh cáu bẳn mắng mỏ tôi : bà thì biết cái gì, táp táp như thế mà bà còn chưa ưng, bảo tôi chậm chạp để bà kẹp xiết gãy cổ, trẹo hàm tôi sao. Tôi chuế hết sức nên vã lã : thì tại em sướng nên mới kẹp anh chứ, bình thường anh có thấy em lục đục như thế bao giờ đâu.

    Anh lại càng nổi xung hơn : nứng thì ai chẳng nứng, nhưng chiều hướng là phải tiết chế bớt, có ai như bà láu táu vừa chà, vừa lết, vừa xủi, vừa bào, hóc lên hóc xuống, dâm bào, dầu mỡ ướt nhoẹt cả ra, tôi phải hít sâu hơi, ngộp bằng chết.

    Tôi cười rung cả người, hai vú thong dong càng quẫy nhịp pa dzô đốp lịch kịch. Anh lại hét : sò nhẩy xổ ra, nhún đùng đùng, giờ bà lại rung cả hai mâm xôi thì chắc tôi có nước đi thăm đất sớm. Thế đấy, hai chúng tôi nhủng nhẳng nhùng nhằng vừa dấm giúi nghịch nhau vừa cãi lẫy cho xôm trò đông tụ.

    Bây giờ nhìn thằng cún, tôi nhớ lại hết. Dù cu cậu co người ôm lấy bọc thu lu ở trước háng, tôi cũng thấy xao xuyến ở cái chỗ ngã ba chuồng chó mới kinh. Nó nhột nhạt như anh đang thò miệng vào đó và bồng dưng tôi rùng mình mấy đợt, nước tứa ra dầm dề.

    Như vô thức, tôi ôm chầm lấy thằng cu, dấn cặp vú vào khuôn mặt mơ màng của nó. Thằng bé nhoáng nhoàng vung tay chống đỡ, mở choàng mắt ra, còn ở thế che thân. Tôi bật cười hỏi ngoặt đi : mày mơ thấy gì mà chống báng khiếp thế ?

    Thằng bé ấp a ấp úng, rặn mãi không ra chữ. Nó nhoáng nhoàng, ngơ ngác, nói chữa : mẹ mà con tưởng là đứa gái nào đang ôm chặt lấy con. Tôi pha trò với con : mày đúng là thằng đần, mẹ, được gái nó ôm mà sợ. Hằng ngày mày mơ tưởng lung tung, nó ôm cho là phước lớn, đụng đủ thứ tà la, khỏi lo nó đi thưa là mày công xúc tu sỉ hay mày định hiếp nó.

    Công tử nhà tôi trợn tròn trợn trạo cung khai : khốn nỗi nó cởi truồng thầng lẫng ra mà kẹp chặt lấy con, bảo sao con không đạp vung ra. Tôi càng cười lăn cười lộn : thế mới gọi là rõ ràng mày ngu quá cỡ, mẹ, tự động nó cởi tuốt thì mày càng dễ, khỏi năn nỉ ỉ ôi, thế mà chê, đúng là thằng ăn cám lợn.

    Mắng con mà bụng tôi lại lo lo, chỗ háng dầm dề lẹp nhẹp, chỉ cần nhúc nhích là con nó nghe thấy tiếng lép bép thì khồn. Cũng may tôi mới cởi giựt vạt áo thôi, chứ tôi lại diêm dúa đi mặc cái áo ngủ thì phen này vỡ nợ. Tôi tự động hơi nhích người ra để thằng nhóc đừng chạm vào gần háng tôi và dỗ nó ngọt lịm : ngủ lại đi, nếu con bé có trở lại quấy rầy, mày cứ ôm nó cho mẹ, tội vạ gì tao chịu.

    Cu cậu có vẻ tiếc rẻ nên liếm mép ngẩn ngơ. Tôi lại bắt gặp cái vẻ ham hố của anh khi tôi xin xỏ : anh nghịch em lâu quá, em mệt nhoài cả người rồi, anh cho em nghỉ một lát. Chính cái lúc tôi kéo vạt áo ngủ đậy vú vê và sò hến lại, anh cũng tiếc rẻ và thèm thuồng như thế, nên tôi nói với con : bố con mày làm tao phát bực, nội giải thích cũng sùi bọt mép.

    Như thói quen, thằng cún lại định a la xô vào cặp vú của tôi nhưng tôi vội ngăn chặn lại : mày sờ nhiều rồi, ngậm cũng nhiều rồi, cố mà ngủ đi, để mẹ cũng nằm một lát. Thằng bé tiu nghỉu thật tội, tôi phải cả quyết thế là vì cần phải che lấp nỗi rạo rực thầm kín đang hành hạ thân xác tôi.

    Vả chăng tôi đang rất lo, sợ thằng cún phát giác tôi đang bị nhầy nhụa vì cơn dâm hoành hành âm ỉ nơi ngã ba Đồng Lộc của mình thì khốn. Hai mẹ con nhìn chăm chắm lấy nhau, thần hồn nát thần tính và tâm tư mỗi người đều đang có những điều khó nói.


    (Hết Phần 14 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 15 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Mẹ / Con (Phần 15) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 15








    Tôi đến khổ và khó chịu vì cái đáy quần ướt sũng cả đêm. Đã thế, cún nhà ta còn nhất định đòi gối đầu lên cánh tay mẹ mới chịu ngủ làm tôi đành phải chịu lép. Tôi thả ngửa người và nhích lơi ra để cu cậu đừng đụng chạm làm tôi dễ nổi nóng.

    Quí vị cứ thử nghĩ coi, món gì để tích tụ trong thân cả đời cả kiếp không sao cả, thế mà hễ vừa xổ nó ra ngoài là y như các cụ gớm tởm liền, dù nhoáng trước đó nó vẫn liu kĩu trong người mình chứ đâu xa. Cái món lầy nhầy tôi đang đề cập ở đây cũng thế.

    Nó ám trong người tôi đã lâu thì chẳng thấy áy náy, vậy mà tơ tưởng đến anh rồi mộng mị để phún ra đậm đặc thì lại khiếp. Tôi ước gì có thể nhổm ngay dậy, dzọt vào buồng tắm, trút nhanh trút lẹ quần và xịt nước cho chúng văng ti lê cả đi thì mới hòng thơ thới hân hoan, hết còn ấm a ấm ức.

    Tôi vừa dè chừng giữ thân tôi mà lại cạch cái thằng con tò mò tẩn mẩn nên đầu óc bấn loạn, rối tung beng lên, chịu đắng chịu cay một mình. Bởi thế tôi cố dỗ cho mình ngủ quên để đừng bị ám ảnh, áy náy nữa.

    Trời thương, mọi sự đều yên tĩnh, đến khi tôi choàng tỉnh dậy thì cậu ấm cũng lăn rời khỏi mẹ. Tôi mừng húm, rón ra rón rén ngồi lên, lấy tay bụm chặt lấy cái đũng mà lết lết chạy vào buồng. Tôi sợ nó rơi vãi ra, dây nhớp quanh phòng thì bể dĩa hết.

    Tôi ào ào làm các việc rửa ráy, vứt phéng cái quần vào bồn, mai sẽ tính và chỉ xỏ kịp cái lót thì nhoáng nhoàng quay vào. Tôi chui tọt vào nệm, kéo chăn phủ và đánh một giấc tiếp. Mãi đến lúc nghe lao xao tiếng con, tôi mới mở mắt ra, cu cậu đang chùi ghèn, quẹt rỉ.

    Cún ta cười cầu tài nịnh mẹ : nhìn mẹ ngủ, con thấy mẹ xinh tệ, thế mà mẹ cứ ép một bề ở vậy, uổng phí cả đời. Xong, cậu ta xề lại gần tôi ra vẻ tâm sự : hay là tết này mẹ rước quách một ông nào đi, vừa vui cửa vui nhà, sang năm mẹ sinh em, con tình nguyện bế và lo cho nó, mẹ đừng ngại.

    Tôi làm mặt nghiêm mắng mỏ : mày đừng xúi dại, tao khổ với bố mày nhiều rồi, mày đừng ton hót đẩy tao vào chỗ chết nữa. Thằng con bẻm mép giống bố : mẹ lúc nào cũng than khổ mà ngày bố còn con thấy mẹ có xa bố được nủa bước đâu.

    Chưa chi nó đã cười hề hề, tôi không bực vì câu nói mà bực vì cái cười nhạo báng của nó nên mắng phủ đầu thêm : dạo đó mày bé tẹo, biết cóc gì, bố mày xán tao, chứ tao hám gì phải xán lão ấy. Mày chẳng nghe mười mươi cái giọng nhừa nhựa của lão khi vừa xểnh tao ra : “ bà nó đâu rồi, thoáng cái lại chạy mất tiêu, vào tôi nhờ tí coi “, khiến tao mệt cả đầu.

    Nói được lời ấy, tôi mới thấy chúa là dại. Thằng nhóc đon đả hỏi xấn đến ngay : thế bố nhờ mẹ gì mà nhờ lắm thế. Tôi điếc óc, chả nhẽ lại đi khai với con các việc ông lão ngớ ngẩn ấy nhờ vả mình. Tôi ậm ừ đánh trống lảng, nhưng thằng bé một hai vẫn đăm chiêu chờ đón câu đáp.

    Tôi nói đến nói đại cho xong : thì bố mày loay hoay làm sứt cái nút quần, nên nhờ tao đơm lại, chứ nhờ vả gì khác đâu. Tửng ta tóe lên cười, vỗ tay đồm độp, hí ha hí hửng : con biết rồi, ấy là bố nhờ mẹ “ may tay “ chứ gì.

    Tôi giật mình đánh thót vì lời này chính anh đã có lần kể chuyện tiếu lâm cho tôi nghe. Chả hiểu nhóc ta nghe lóm hay học được ở đâu mà lặp lại. Tôi vuốt giận hỏi nhỏ nhẹ : sao mày biết cái việc may tay mà nói. Thằng con lại càng cười bò dài ra, nói tỉnh bơ : thì nhà chẳng có máy may, bố nhờ, mẹ chẳng dùng tay may, chả nhẽ lại may bằng miệng.

    Nó vọt lời ra chẳng có hệ thống, trật tự gì ráo, chỉ là vô tình thôi, nhưng tôi lại nổi giận đùng đùng. Tôi nghĩ trong đầu bọn trẻ ngày nay đúng là giặc, nó ám chỉ tôi vào những việc hết sức phải quan tâm. Tôi chợt im lặng dò xét nó, xoay chuyển trong đầu cân phân sắp đặt, rồi mới văn nó tiếp : mày phải nói rành rẽ cho mẹ hiểu sao gọi là may tay, còn sao gọi là may miệng.

    Thằng bé có vẻ chẳng hiểu mô tê mốc thếch gì hết nên ngẩn tò te ra. Mãi mãi mới nghe nó lí nhí phát biểu : mẹ đến lạ, con nói gì mẹ cũng nghĩ xa xôi rồi truy mắng con xa xả. Tôi còn đang phân vân thì nó phùn phùn giải thích : thì mẹ xem, bố nhờ, mẹ phải dùng kim chỉ cầm nơi tay mà đơm cái hạt nút rớt ra, đơm xong mẹ phải ghé miệng vào cắn đứt chỉ, con chẳng diễn tả là may tay hay may miệng là gì.

    Tôi hú vía, thì ra người lớn chúng ta bị méo mó tư tưởng, nên nghe nhóc nói gì là cũng dự đoán xa xôi mới nên nỗi. Tôi phải làm mặt nghiêm chỉnh với con : mày lớn rồi, ăn nói phải ra đầu ra đũa, dùng từ phải chuẩn xác, rõ ràng, mày cứ lơ tơ mơ thế thì bố ai hiểu nổi.

    Cún cười tồ tồ, có vẻ coi thường lối giáo dục của tôi. Trái lại nó còn trêu tôi là khác : cụ ơi ! con nói thẳng băng mà cụ bẻ queo đi, rồi cụ còn hoạnh họe con, oan quá đi. Rồi nó ghè ghè mò dưới chăn ôm chầm lấy tôi, xoa xoa cặp vú nói nịnh : con yêu mẹ mà, đời nào con dám hỗn xược với mẹ đâu.

    Các đầu vú tôi gây gây, ngón tay nó mới nhón sơ đã cứng ngay lại. Cu cậu xoe xoe vài cái và “ ca “ mẹ ra trò : ui chao, vú mẹ êm và mát thế này, để chỏng trơ uổng đi, mẹ nghe con vớt đại một ông nào về, kẻo tuổi xuân của mẹ phôi pha thì hoài của lắm !

    Tôi định nạt nó thì một chân cậu ấm đã gác choàng qua tôi, đụng vào cái lót lụa. Nó la hoảng : sao mẹ lại chỉ mặc cũn cỡn có cái sịp, con nhớ hồi tối mẹ mặc quần đàng hoàng mà. Tôi quính thực sự, may sao còn nhanh nhẩu vớt vát được : tao định dậy xối nước một chút, sáng nào tao cũng làm vậy quen rồi, nhưng sợ mày thức không thấy mẹ, hoảng tỉ tê lên nên vội chạy vào, chỉ kịp xỏ có thế.

    Thằng tửng lại nói tỉnh queo : mẹ vào mãi rồi con mới thức mà, mẹ vội gì đến nỗi phải tự nhiên đến thế. Tôi lại một phen lúng túng ngang, nên lọng ngọng nói chữa : thì tao muốn chắc ăn, mày không thấy tao cẩn thận đã phải trùm kín chăn rồi đó sao.

    Con tôi vẫn măn măn hai vú, cái giò gác mẹ đã rụt ngay lại và thỏ thẻ rót mật vào tai tôi : mẹ quen ngủ có bố bên cạnh rồi, giờ nằm một mình chán chết, con thì lâu lâu mới được phép vào ăn giỗ một đêm, mẹ cần có người ủ ê chuyện vãn, chứ không thì cuộc đời buồn chết.

    Lần đầu tôi tỏ vẻ ngây thơ nên hỏi con : mày bảo rước một ông về thì được báu gì, ông ấy cũng nằm bên cạnh như mày đây thôi, cuộc đời có nở hoa đâu mà mày xúi đốc vào. Cậu con ra chừng đã nghĩ thấu đáo từ trước nên nói có bài có bản : mẹ phán sao ấy chứ, các bác ấy khác, con khác, mẹ ví đồng đẳng như nhau sao được.

    Tôi ra vẻ nghiêm túc hỏi dò : đâu mày phân tích cái chỗ khác cho mẹ nghe có lọt tai không, chứ mày nói chung chung thì tao cũng đến mù tịt. Thằng cún khoa chân múa tay, cái miệng chon von, liến thoắng : mẹ tính này, cũng là sờ nhưng con sờ khác, các bác sờ khác.

    Rồi ngẫm nga ngẫm ngợi làm sao nó tuôn một tràng luôn : ấy là con chưa kể đến các khoản linh tinh tiếp theo, con nghĩ mẹ thừa kinh nghiệm để hình dung ra, thì mẹ đã từng sống với bố rồi mà.

    Cái thằng thiệt lí lắc, tưởng là nó con nít rặt mà ý nghĩ đã lớn tướng đến nơi. Tự dưng tôi rùng mình ngang xương, hai đầu vú căng nhức nhức, cái sịp như dán vào cái con triện, chính tôi cũng thấy mát lên.

    Tôi mắng át nó : sáng bảnh mắt ra rồi, lo dậy đớp qua loa rồi còn đi trường, ở đó nói nhăng nói cuội, điếc cả tai. Thằng cún choàng lên ngay, định hất tung cái chăn chạy, tôi phải vội níu giữ ngay lại. Thằng bé ỏn ẻn : con ra ngoài trước nghe mẹ.

    Thế là nó nhỏn nhoẻn cười, làm tôi muốn điên tiết. Nó chạy đi rồi, tôi nghe lòng rỗng không sâu thẳm. Tôi lầm thầm trong miệng : anh về mà nghe thằng ngốc nó vẽ khôn vẽ khéo cho em nè. Nhưng âm u, chẳng có tiếng anh quanh quẩn đâu đây.

    Tôi chợt buồn dấm giúi, tay chân loòng khoòng, thừa thãi làm sao. Tôi nghe hun hút gian nhà như nở phình ra, u u có tiếng muỗi bay, tiễng con dĩn và trăm loài sâu nhỏ nhít khác. Tôi chuồi hai bàn tay vào giữa háng, ấn chặt chịa, những sợi lông vốn mềm oặt nay bỗng đâm lên nhoi nhói. Tôi nghe rõ tiếng nhúc nhích nhè nhẹ nơi bờ mu và cái húm của tôi.

    Nó nóng hẳn lên và lan tỏa cái ấm ra tràn các vành cạnh thịt da làm tôi thêm xao xuyến. Tôi rít lên khe khẽ : anh ơi, anh có biết em khổ sở vì vắng anh không ?
    Câu nói của tôi chẳng có một dư âm dội lại.

    (Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 16 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #16
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Mẹ / Con (Phần 16) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 16








    Lúc thằng cún còn lảng vảng ở nhà, tôi phát bực vì lối nói không trúng không trật, hoặc những phát biểu linh tinh vô trật tự của nó, nhưng trái lại nó đi học rồi thì tôi lại thấy trống vắng làm sao. Ra vào thui thủi một mình, cô đơn lạnh lẽo, nhìn đâu cũng buồn hiu buồn hắt, cảm thấy thiếu thiếu mà không rõ là thiếu thiếu cái gì.

    Tôi nghĩ đó là tâm trạng của người đàn bà không dưng góa chồng và đang ở tuổi hồi xuân. Thực ra, lúc anh còn, tôi đâu được mấy khi ở yên, hay được làm những việc hoàn toàn như ý mình. Ổng hạch ổng họe, cằn nhằn, cửi nhửi, trách mắng triền miên, phụng pha phụng phịu, như con trẻ.

    Nít nôi còn ăn có giờ, có bữa, còn anh chí xác lu bù. Vừa ăn cơm xong lại kêu đói, tôi hớt hải hỏi thích món gì để lo nấu thì anh õng ẹo chỉ trỏ vào ngực áo ấp úng đến hay. Hóa ra bố vòi bú ti, tôi chưa kịp làm theo thì bố đã lôi giật vào và hất tung nịt vú lên mà ngậm nút ột ột.

    Thế còn gọi là có vệ sinh một tẹo, chẳng bằng đang ngồi ăn với nhau ở mâm thì lão lên cơn bất tử, ngó sửng tôi và quăng đũa bát, đè ngay tại chỗ, bóp tịt tịt, và ngậm bừa ngậm bãi bú vú. Tôi la rối rít, chống trả lung tung, lão cứ trơ ra như quân thù, quân cướp.

    Miệng còn dính mỡ nhoáng nhoàng, lão bất cần cứ để nguyên xi bặp vào vú tôi mà sờ mà mút, tôi nhủn cả người, hét inh lên : dơ quá, lau miệng đã. Lão lục bục như ngậm bột nói đả đon : dào, vẽ chuyện, sạch thì cũng bú mà dơ cũng bú, bẩn miệng tôi chứ vú bà vẫn thơm và sạch boong.

    Tôi cáu kỉnh cự nự : miệng ông dơ nhưng ngậm vú tôi làm bẩn theo, dính nhơm nhớp, ai mà chịu được. Lão dùng hai tay vò chặt hai vú tôi, lơi miệng ra chớt nhả : báu nhỉ, ngậm vú thì eo éo chê, còn lúc tôi hích như trâu điên, nhớt dãi tươm òm, sao bà cứ nằm im không cục cựa, còn xúi tôi chém sâu, đâm bạo, lúc ấy chẳng nghe bà cằn nhằn dơ với sạch như lúc này.

    Tôi đuối lý nên nín khe, vớt vát tự nhủ mình : nói với người ngang ba làng cũng không lại. Anh nhà tôi thường có những lúc bôc đồng như thế, anh bày ra nhiều trò khiến tôi điên cái đầu từng chặp. Khi không tôi đang đứng nấu nướng thì anh kè kè đứng cạnh sau lưng. Anh hít hít hửi hửi gì ở gáy và bất đồ hai tay quàng ra trước ôm trịt lấy vú tôi mà lắc, bóp, vê, xe.

    Tôi nhột líu lưỡi, anh hề hề cười, nói nhão nhoẹt : đứng ngửi thôi, mùi thơm của thức ăn cũng không bằng mùi thơm của vú. Tôi nghiêm trang cự nự, anh vẫn nèo nẹo bu theo. Anh bóp chán thì tự động cuốn vạt áo sau lên, mở cái khóa gài và chẳng cần xin phép xin tắc, lòn luôn tay vào mò trực tiếp hai cái vú.

    Tôi cố giả lơ, đỏng đảnh buông xuôi, không chú ý đến, nhưng khốn nỗi bàn tay ma mị của anh cứ chạm tới vú là y như chúng sưng xỉa lên, hai núm cứng lại và nhọn hoắt. Anh bắt được tẩy nên trêu chọc : gớm, em cứ làm như bất cần đời mà anh vừa xoa xoa, chúng đã giòn đanh lên thế này.

    Rôi anh giựt luôn cúc áo tôi ra, tháo bỏ nịt vú, bắt tôi phải nhìn theo cặp vú đang được anh bợ cao, đây vun ăm ắp. Anh không ra nhạo báng mà nội cái cười nhếch mép của anh cũng làm tôi bực bội rồi. Tôi mắng cự anh : ai bảo chúng đang yên lành thì ông tốc chúng ra, vày vọc bảo chúng trơ ông cụ ra làm sao được.

    Lúc đó, chẳng hiểu sao tôi cũng ương ngạnh không kém nên ví va ví von lẳng nhẳng : ông ra cái điều giỏi, nhưng tôi thử hỏi ông bình thường thì súng ông gục nòng, đồng hồ chỉ 6 giờ mà ông hễ chạm vào tôi là nó bật dậy lên, chỉ loạn xạ 9 giờ, rồi 12 giờ chớp nhoáng. Như vậy tôi có đụng chạm gì tới nó đâu mà cắc cớ chi nó đi rình bắn máy bay ?

    Anh bị rị nên nói bạt mạng : bà chẳng cần đụng thì nó cũng gồng lên rồi, bà có biết tại sao không ? Đến lượt tôi ngẩn tò te ra, từ từ anh mới ôn tồn giải thích : tại bà không chạm mà tư tưởng đã đụng nó rồi nên nó rối canh hẹ lên. Chưa chi anh đã gạ gẫm luôn : nhanh nhanh đi, cho anh nhờ một tí.

    Tôi vùng vằng chống cự, anh giật quách đũa bếp, liệng ra đó rồi lôi tuồn tuột tôi đi. Bực vẫn bực mà tôi riu ríu theo, chân vấp loạn xạ. Anh rị tôi lại cái gương to, lột giựt xống áo và quần ra, bắt tôi nhìn vào hình hài phản chiếu mà trầm trò như ban tham mưu trước xa bàn chiến trận : em xem này, hai quả đồi song song này ta có thể lập căn cứ theo dõi địch, đặt giàn ra đa và hỏa tiễn ở đó, bố thằng nào dám léo hánh đến.

    Tôi ngơ ngẩn vì lối nói bác học của anh, mù tịt mấy cái danh từ quân sự, nên trố mắt ra chả hiểu. Anh nhún nhún hai vú và phán : thì em cứ tàm tạm hiểu như vậy đi. Còn thung lũng này mình làm hầm, ngụy trang đầy đủ, mình dẫn nhau chui vào phòng thủ, mẹ kiếp, địch lò dò đến, mình bắn cho một tràng, thằng địch không chết cũng què.

    Anh tự nói, tự khen, cười hí hí. Tôi hỏi móc anh : thầy đang ngắm em hay thầy đang lên lớp ở quân trường. Anh xí xóa bù trất : em sao ưa sửa lưng làm anh mất hứng. Rôi anh xoay người tôi vòng vòng nơi gương, anh nắn cái mông, vuốt nhẹ cái húm, chạm khìa cặp đùi, cơn anh lên, anh ôm choàng lấy tôi đẩy ngửa ra, hôn lấy hôn để lên cặp vú, khen rối loạn : thơm quá, thơm điếc cả mũi.

    Tôi chả ngửi cái mùi thơm mà chỉ thấy mùi khét của cá chiên bị quá lửa nên hét : anh vật em, cá khét lẹt hết rồi. Anh còn trây : kệ nó, khét ăn càng giòn. Tôi vụt đẩy anh ra, cứ tô hô chạy ập vào chỗ nấu, trở miếng cá lên, phía bề sát chảo đen cháy như than hầm. Tôi càu nhàu, anh gỡ tôi ôm khư khư lấy tôi hôn và xin lỗi.

    Những kỷ niệm, hình ảnh ấy tôi làm sao quên chóng được. Cho nên những lời thằng cún nói ban nãy cùng trở lại làm quẩn trí tôi. Uể oải, tôi vung chăn ngồi lên, người lừ đừ biếng nhác. Không chủ ý tôi đưa bàn tay lên xoa khắp ngực, dáng tròn đầy của cặp vú khiến tôi cảm thấy nao nao.

    Tôi thầm tự vấn : phải chăng trong tận cùng sâu thẳm tôi vẫn còn thèm muốn, nên vú lúc nào cũng căng căng, nằng nặng. Tôi nhớ lại phương cách thằng con mày mò khi tôi cho phép nó ôm vú mẹ, tôi hiểu ra rằng trừ phi với đứa bé ngây thơ còn nương nhờ tay mẹ chăm lo, chứ bọn nhóc lớn lớn lên thì đã biết thế nào là vẻ đẹp của cặp nhũ hoa trời ban cho đàn bà.

    Tiếng là chúng nó hồn nhiên sờ vú mẹ, có đứa còn lập luận thuở bé được ngậm thì giờ có được ngậm tiếp, đã sao. Nhưng quí bà cứ tẩm ngẩm nhìn ngắm đi, có bàn tay thằng con nào khi chạm vào vú mình mà không thấy nhen nhúm, len lén, khiến mình bỗng lao xao, lợn cợn, nao nao chăng ?

    Tôi để chân bước xuống nền phòng, cái lạnh từ mặt đá hoa xộc lên làm tôi thấy xao xuyến. Những tấm gương anh gắn vây quanh giường ngủ phản chiếu thân hình tôi. Lồ lộ những phần mềm xuôn đuộc, chen lẫn vóc gồ ghê của cặp vú và dáng nhô cao he hé của gò vệ nữ mờ mờ, tôi tự thấy bao dáng hình anh ồ ạt trở về với tôi.

    Hai bàn tay tôi đang ôm chầm lấy vú mà cứ ngỡ anh đang nghịch ở đó. Liếc xuống cái sịp lụa màu vàng nhạt, bóng hình những sợi lông dạt bẹt mà lòng lại nhớ bâng khuâng. Tướng anh đứng khum khum, một tay bợ vú vợ, một tay úm chỗ sò, mắt anh đăm chiêu, thẫn thờ, ước muốn.

    Những thời khắc đó chém chết anh cũng phải đằn ngửa tôi ra, quính quáng lồm cồm bò lên bụng, vạch này vạch nọ, giúi giúi nhanh nhẩu, để rồi nhấn như điên, hích như gió, cho đến khi mệt phờ mệt phạc, hóc híu tuôn ra mới nhẹ nhõm đi.

    Cả anh cả tôi đều mệt bở hơi tai, phều phào như mất sức, mà lại nhìn nhau long lanh đầy ân sâu trìu mến. Tôi nhớ lối nói hổn hển của anh : cám ơn em, anh rất mệt, nhưng anh lại thấy nhẹ người. Còn tôi sán vào sát anh thưa thốt : anh vật em đến long trời lở đất mà sao em mẫn quí anh vô vàn.

    Có phải chăng thằng cún nói đúng. Tôi như cái cội vừa đâm chồi thì bị bỏ quên nên bắt đầu khô nước. Tôi cố nén lòng chịu đựng để quên mà những đêm dài dằng dặc khó tĩnh tâm nổi. Việc tôi cho phép con vào nằm cạnh, một phần để ru con an ủi, nhưng biết đâu cũng một phần là để thỏa mãn bớt sự đơn côi hẩm hút của mình.
    Đôi vú này còn no, còn tròn, còn đầy đặn nên phải chăng còn cần đến đôi bàn tay ve vuốt. Hơi hướm từ người khác phái sẽ làm cho chúng tươi mởn hơn, nhụy sẽ nở bung và dáng xệ sẽ bớt đi, để chúng trở thành tuyệt phích.

    Cái lạch nhỏ len lách giữa đùi còn bóng mướt mà sao bị quên lãng lâu nay, phải chăng cũng cần một người làm vườn cần mẫn ngày ngày chăm sóc để nước sẽ róc rách tuôn ra. Hạnh phúc sẽ tỏa sáng và lung linh khi có người đụng chạm đến, cành lộc sẽ run rẩy và tiếng nứt của vỏ cây báo hiệu sự lớn mạnh của tâm hồn.
    Tôi từ từ xoay một vòng, chỗ nào cũng còn cao và ngạo nghễ, dù lâu rồi chúng không được sờ mó mà hình dạng vẫn giữ nguyên. Tôi nói một lời gì đó nhưng thanh âm vẫn bằn bặt im lìm. Tôi chợt buồn thấm thía trong tâm.


    (Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 17 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #17
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Mẹ / Con (Phần 17) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 17








    Thằng bé í ới khoe rầm lên khi vừa về đến cổng. Nó ríu rít gọi tôi : mẹ ơi, con được xếp hạng A+, mẹ thưởng con gì nào. Tôi mừng lây với con, kết quả học của nó ít là tôi có góp phần trong đó. Tôi được ủi an vì tuy anh bỏ mẹ con, nhưng con và tôi vẫn cố gắng thương yêu nhau để nó học hành đến nơi đến chốn.

    Đáng lẽ tôi phải thông tin ngay phần quà cho nhóc, chả hiểu sao tôi lại nẩy ra một ý nghịch ngơm : dào, học thì phải đạt được mức đó, vòi vĩnh gì nữa, bộ mẹ cứ thưởng thì mày mới chăm, còn không thì mày ù lì ra đó sao ?

    Thằng bé tiu nghỉu thấy tội, nó phụng phịu, mặt sa sầm, nặng như cái bánh dầy nhão, bị nướng lửa quá nóng. Nó tru cái mỏ lên, lảng lảng định quay ngoắt đi. Tôi phải vội vàng giữ chân nó : thì cậu chưa thi, mẹ đã thưởng lu bù rồi, còn đòi gì nữa. Chả lẽ mày định ra giá với mẹ thì mới học hành đàng hoàng sao ?

    Nhóc ta lúng búng như bị sặc bột : nói chuyện với mẹ nhức đầu quá. Con hí hửng về tin cho mẹ vui mà mẹ cứ nói ra làm con đâm nản. Thôi con chạy đi chơi đây. Tôi nạt ngang : không đi đâu hết, ở nhà với mẹ, có hai mẹ con, mày định vui thân mày còn bỏ mẹ thui thủi một mình sao ?

    Thằng cún gãi đầu gãi tai, chợt như bị rận, chấy tấn công ngang xương. Tôi trông bộ vó mất của bí xị mà tội, nên úp mở gợi ý : thế mày muốn mẹ thưởng gì nào ? Hay là chú mày lại định xin mẹ cho sờ ti ? Thằng nhỏ nổi cáu nên nhấm nhẳng : chả sờ chả soạng gì sất, con chả thích gì nữa.

    Nó lại định chạy nhông, tôi lại hét và mắng yêu : cái mặt được thể lên nước, thấy mà ghét. Rồi để con khỏi cau mày, cau mặt, tôi dồn luôn : mày nghĩ sao nếu từ nay mẹ đồng ý cho mày ngủ chung với mẹ. Thằng nhỏ nghĩ mình đang nghe nhầm nên trợn tròn mắt nhìn tôi, cùi tay nhét vào miệng để ngăn một tiếng a ngạc nhiên vừa định xổ bung ra đó.

    Tôi trấn an con, gật gật đầu, nói như đánh nhịp : ừ, mẹ nói thật đấy. Rồi tôi lại trêu cu cậu : hay là cậu cho rằng lớn tướng ngủ với mẹ xấu thì để mẹ rút lời lại. Cu cậu nhanh nhẩu, xun xoe có ý kiến ngay : con thích chứ, con ưng chứ, đó là điều con ước vọng tử lâu mà chưa dám ngỏ ý.

    Tôi mắng yêu con : bố anh, sao mà giống nhau y hệt. Rồi tôi khuyến khích : không chạy bay chạy biến vào lo dọn đồ sang phòng mẹ, để chần chừ mẹ lại đổi ý thì ăn cám xú. Thằng bé thoát đi ngay và bương như gió cuốn.

    Tôi đứng nhìn theo tủm tỉm cười. Quý cụ đừng vội đánh giá tôi có ý lăng loan, mồi chài con mà tội nghiệp cho thân tôi. Dù gì tôi cũng biết ra con tôi đà lớn, nó đã có dáng dấp đàn ông, mẹ con ở chung có thể sẽ có điều bị dị nghị. Thế nhưng, càng ngày tôi càng có cảm tưởng sờ sợ. Nhìn đâu cũng thấy lảng vảng hình bóng anh, có lúc còn mường tượng như bị anh hù nhát nữa là khác.

    Tôi cố ý lôi kéo con để mình tôi khỏi chênh vênh rơi vào tình trạng khiếp hãi. Gần đây, tôi thường nằm mơ thấy anh về nhèo nhẹo đòi ân ái với tôi. Anh nghịch ngợm tinh ma hơn so với ngày anh còn sống. Anh sờ nắn, bú nút vú vê hay sò ốc thì nói làm gì, đằng này anh còn bắt tôi phải chiều để anh làm tình nhiều kiểu dị hợm khiến tôi không chịu nổi.

    Anh bắt tôi phải vò vọc chim anh và nhét lấy nhét để bắt tôi phải ngậm vào miệng. Anh chỉ vẽ cho tôi cách làm cho anh thỏa mãn, anh hí hửng kêu lên khi so sánh anh được ăn nắm với tôi bằng miệng còn gây ấn tượng gấp bao nhiêu lần hơn khi anh làm tình cổ điển.

    Tôi đã phải ọe khan khi bị anh thọc vào sâu tận cổ họng và dận, giập như hành hạ bim tôi và điều kinh khiếp nhất là anh đã xuất đầy họng tôi khi anh tới. Tôi vùng vẫy để được thoát ra, nhưng anh ghì chịt đầu tôi không cho nhả, làm tôi vừa ngộp vừa phải trợn trạo nuốt cái chất thải của anh vừa tanh, vừa mặn, vừa lợm, vừa nhân nhẩn.
    Dù là chỉ là cuộc làm tình giả tưởng thôi mà tôi ói đến mật xanh, mật vàng khiến con tôi nghe tôi hét phải chạy vào và run rẩy khi thấy cớ sự đó. Nó bắng nhắng hỏi tôi : mẹ sao thế, hay là mẹ chớm bệnh ? Tôi phải dối quanh dối quẩn, đánh lừa con, dấu không cho nó biết cuộc ăn nằm khiếp đảm vừa qua.

    Từ đó, cách một đêm tôi lại bị ám ảnh sự thể y hệt. Có khi giữa ban ngày, khi con đi học vắng, ở nhà một mình tôi cũng không thoát khỏi cảnh tượng như vậy. Lúc đầu rõ ràng là anh đòi ngủ với tôi, song khi đến cơn thì tôi lại nhận ra là một người lạ hoắc nào đó.

    Tôi bắt đầu lo, người tôi bã ra, xanh xao, đến thằng cún vô tư vậy mà cũng để ý : hình như độ này mẹ sao sao ấy. Mẹ cần đi khám bệnh, để lâu hóa nặng thì khốn. Nó cứ như là cố vấn của tôi, nay đề nghị này, mai khuyến bảo khác.

    Thấy tôi lì lì, nó còn chòng ghẹo tôi : hay là mẹ quen bác nào, lợi dụng lúc con đi học, mẹ dấm giúi yêu đương nên mẹ đang có triệu chứng sắp sinh em bé. Tôi đã phải mắng át nó : mày nói tầm bậy, tao nhão nhẹt thế này còn ai mà trầm trồ đến nữa, tại thời tiết thay đổi nên bị vặt vãnh thế thôi, vài ngày là tự khỏi.

    Thằng nhóc học ở đâu mà kể vanh vách : mẹ bảo mẹ bèo nhèo mà lúc nào cũng thấy mẹ phây phây. Vừa nói nó vừa khoa khoa cái tay tròn tròn ướm ướm : mít, bưởi mẹ còn tròn trịa như thế này này, không tin mẹ cứ phất phơ ra ngõ xem có lắm ông mải lo nhìn mẹ mà ngã sóng xoài ra không ?

    Nó còn phụ đề tô màu thêm : con nghi lắm, cái kiểu mẹ ụa khan là dấu hiệu mẹ thèm ăn dở. Các bà có mang y hệt như mẹ, chắc là con sắp có em rồi. Tôi cáu kỉnh nạt chặn và lấp liếm nói cho xong : tao sợ gì ai mà phải dấu, cơ khổ là tao có lăng nhăng với ông nào đâu, mày đừng lên án oan cho mẹ.

    Bây giờ tôi nhận cho con về ở chung phòng là muốn chứng mình cái sự trong trắng của tôi. Một phần ngầm là dẫu sao có bóng con trai tôi hi vọng mình sẽ không bị quấy rầy vì những cuộc làm tình khủng khiếp nữa. Nếu cần, tôi sẽ dễ dãi cho con ôm lấy tôi mà ngủ, vừa chắc chắn, vừa bảo đảm.

    Tuy vậy tôi vẫn phải ra điều kiện nhóng với con : nằm với mẹ phải tử tế, chỉ được ôm và sờ ti thôi, ngoài ra không được lộn xộn, tơ hào chuyện gì khác. Thằng nhỏ nhóng mỏ lên nghe, suy suy tính tính rồi hỏi chộp đại : thế mẹ không cho con ngậm ti à, con vẫn được phép mà.

    Tôi thỏa hiệp liền : ừ, thì cũng được, nhưng thỉnh thoảng thôi. Rồi tôi pha trò không cố ý : anh nào chỉ có ngậm thôi, còn mút mát, nhít nhút, nhột bỏ bu. Không lễ lúc ấy tôi lại phát cho anh một cái nổ đom đóm mắt thì còn ra thể thống gì nữa.

    Thằng cún cười xè xè, mắt híp lại như đang hình dung ngậm ti của tôi vậy. Chả hiểu cu cậu nghĩ ngợi gì mà hai môi trề ra mút mút, coi không khác anh một nét. Tôi bâng quơ mắng con : bố anh. Nó chả hiểu mô tê, ất giáp gì hết nên hỏi lại tôi : sao mẹ lại chửi con.

    Tôi đối đế nên nói quàng : thì mày giống bố nên mẹ mắng yêu không được sao. Thằng bé hí hửng ngay được. Chấp nhận cho con ở chung rồi tôi mới thấy lấn cấn và dại dột. Trước ở một mình tôi có thể suồng sã, dù sao cũng là chốn riêng tư, dẫu có hớ hênh chút đỉnh thì cũng tha thứ được. Còn bây giờ cún về chung phòng thì đến cái lót cũng không thể cẩu thả như trước nữa.

    Tôi có tính hay để bừa, những lúc nhanh có thể vớ choàng vớ đụp kịp. Anh thường phê bình tôi về cái tật chểnh mảng, bừa bộn. Tôi hung hăng đáp lới anh : thì đây là chỗ vợ chồng mình, em có cẩu thả thì cũng chỉ có anh, chớ ai vào đó mà lo.

    Thế là tôi nhèo nhẹo chọc anh : chả lẽ vợ anh cởi truồng hay tô hô làm anh thấy khó chịu. Em muốn tiện cho anh mà anh còn ý cò, ý kiến. Tôi giẩy nẩy đòi khoác kín áo quần thì nghe anh hét lên : ai cấm bà làm điều tôi ưng bụng, nhưng cái nào không mặc thì xếp gọn lại. Ai lại giăng chỗ này cái chuối chiên, vứt chỗ kia cái sịp, lại còn lủng lẳng, phất phơ trên cọc mùng dây dây nhợ nhợ cứ như cờ đuôi nheo ngày hội.

    Tôi cáu kỉnh nên đôi co với anh : mặc thì chê mà cởi thì la. Đàn ông gì mà khó tính. Sao lúc ông yêu tôi thì nói ngon, nói ngọt thế, khen nịt vú này thơm, quần lót kia đẹp. Bây giờ ông ăn đẫy miệng rồi thì bắt bẻ tứ tung.

    Anh đấu dịu giải thích cho tôi : mẹ mày cố chấp nên bướng bỉnh. Phải nghe cho rõ đầu đuôi và suy luận mới thấy ra lẽ phải. Mẹ mày nghĩ phòng này đâu hoàn toàn thiếu người vào, nhóc nhà mình chẳng hạn, nó vào nhìn thấy bươm bướm với gáo dừa, bánh trôi thì nó nghĩ sao. Đừng để con nó tưởng tượng ở cái tuổi đang lớn, có khi hối không kịp.

    Tôi im im vì thấy anh có lý. Tuy làm ra vẻ bất cần đời, nhưng rồi tôi cũng lẳng lặng vén thu ba mớ nịt ngực, quần lót nhét dấu vào góc tủ cho yên cửa, yên nhà.


    (Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 18 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!















    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #18
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Mẹ / Con (Phần 18) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 18








    Từ ngày Cún dọn vào ở chung, tôi đâm ra mất tự nhiên tợn. Lúc nào tôi cũng có cảm tưởng không được thoải mái và cứ luôn phải đề phòng. Những thói quen lưu cữu từ ngày còn anh tôi đều phải tự ngăn rào hết. Nhất là vài lần bắt gặp cái nhìn gian gian của con, tôi lại càng phải chú ý hơn.

    Tôi truy cu cậu thì cu cậu chối bay chối biến, ra cái điều rất mực ngây thơ, trong trắng, nhưng tôi luôn nghĩ trong đầu nó chất chứa một thứ tò mò, tọc mạch nào đó, dù là đối với mẹ.

    Ngày trước, tôi vẫn hả hê tối đến đánh truồng, không phải ngẫu nhiên tự tôi bày ra thế. Mới lấy nhau về, tôi vẫn đủ bộ lễ nghi, tối đến đi ngủ vẫn quần là áo lượt, lót liếc đính kèm. Anh hay trêu : phụ nữ các bà đến nhiêu khê, biết là có đánh bộ thì vẫn bị lột sạch mà vẫn ẫm ương ngoan cố.

    Rồi anh nói móc tôi : bà sắp đi nằm mà cứ như chuẩn bị ra trận : áo giáp, khiên, súng đạn lỉnh kỉnh. Tôi hỏi bà liệu bà mặc giữ được bao lâu, hay lại nhoáng nhoàng bị tôi cởi trọn vẹn. Tôi nói vanh vách với anh : trời có lúc mưa lúc nắng, con người có lúc thế nọ thế kia, ai như các ông tuềnh toàng, bạ đâu tuốt luốt, thấy mà gớm.

    Anh cười hô hố, có vẻ nhạo báng tôi. Anh đủng đỉnh phát âm : phải, tôi tuềnh toàng, thế mà vừa kéo bà sáp lại gần là y như bà nũng nịu, ngả ngớn. Tôi hỏi bà ai rên lên nực nội, đòi tôi giúp cởi hộ áo ra, còn hối làm nhanh mới nghiệt.

    Tôi thẹn quá, đấm anh thùm thụp. Anh đổ nhào vào tôi chống đỡ, nhưng cứ nhè ngực vú tôi mà đeo hơn đỉa. Tôi vùng ra phá vòng vây thì anh dùng toàn thân đè bẹp gí, rồi bóp vò loạn xạ. Hơi sức đâu mà vật thi với anh nên tôi đành nhận thua, thả lỏng biên cương cho anh xục xạo đi lùng địch.

    Anh ừ ào và khen bốc tầng trời : mẹ mày thế là ngoan, để anh thưởng cho. Tôi còn đang lơ mơ thì anh đã lột không còn mảnh vải, miệng mồm tay chân anh liền tù tì cắn, nhay, bóp, xoắn. Tôi có phần bực, song lại nhen nhóm sự kích thích. Hai vú cứng dần lên, các núm xun lại và rắn đanh như hòn cuội, hòn sỏi.

    Anh nhẩn nha sờ nắn và miệng bú nút tì tì. Tôi quặn người lên vì bao nhiêu dây thần kinh chặp vào nhau, xoắn loạn xạ làm tôi phải trân mình lên và chìa nguyên cặp vú cho anh hành hạ. Anh mút rột rột, đánh lưỡi tách tách, làm đầu óc tôi bấn rộn cả lên.

    Anh thủ thỉ thù thì với cái vú như tỏ tình với người yêu, mắt dại đi nghiền ngẫm. Tôi có chút tự hào vì nghĩ vú có đẹp anh mới lăn đùng ra nghệt đi như thế. Nhưng tôi vẫn ra vẻ õng ẹo đùa anh : em hổng chịu đâu, anh nhìn gì mà như muốn cắn nát bầu vú em ra vậy.

    Anh hổn hển, lòa xòa, tôi run lên vì sợ anh cắn thật, nào dè anh bê cao cả hai bầu vú tôi lên và xì xòa hôn hết bên này đến bên khác. Vừahôn anh vừa nói nựng : cha mẹ nó, sao mà thơm tho và mềm ấm đến thế. Tôi lịm đi vì thích thú, càng ưỡn căng ra cho vú trồi lên để anh vê, xoa, liếm láp đã thì thôi.

    Ở với anh quen dần, trước thì chỉ bị lột cái nịt vú, dần dà anh gạ tôi ngủ truồng luôn. Tôi cự nự, anh giở y khoa và sức khỏe ra nhử : em chẳng biết gì hết trơn, bác sĩ và khoa học người ta khuyên tối ngủ nên thả lỏng cho máu dễ lưu thông, em nai nai nịt nịt thế này hóa ra vừa trái với thiên nhiên, lại có hại cho sức khỏe.

    Tôi cãi chầy cãi cối với anh : nói như anh kiểu ba toạng, nịt vú loại lót dầy, có níu trịt lấy ngực đâu mà chặn với cản. Còn cái sịp mỏng tanh, lưng lại lỏng le, anh xem (vừa nói tôi vừa búng kêu tách tách), có họa anh muốn kiếm chuyện đòi cởi nên vẽ vời này nọ.

    Anh hứ hứ ra điều dỗi : tôi nói phải, củ cải cũng ừ, bà ương ngạnh thì thôi. Sau máu nó ứ, nó dồn, có đau lưng nhức mỏi, đừng kêu tôi đấm bóp hộ. Tôi hoảng thật nên nói bãi buông : ấy là em giải thích thế, còn anh bảo sai thì anh cởi hộ em đi.

    Lối nói lẳng lơ kèm theo cái nhìn đĩ thõa làm anh quính lên, lục khục : có thế chứ, vợ anh ngoan nhất trên đời. Vừa nói anh vừa lòn tay vào lưng sịp, xoa loạn xạ lên mớ lông, vuốt ngược lên oạp oạp, dùng cùi tay ẩy cái sịp ra mà hí hửng : sao mà mát tay thế không biết.

    Các đầu ngón tay anh chạm vào nút chuông điện khiến tôi nghe rền lên tiếng hú. Tôi vội kiễng cao một giò lên như cái nạnh, anh cong ngón tay tát như tát gầu sòng, tôi muốn ngả đùng ra vì cơn nứng âm ỉ xun xoe, thập thò chỗ cửa háng.

    Tự dưng tôi kêu lên nho nhỏ : anh ! Anh vẫn khoắng ngón tay căn vặn : sao em. Tôi ngập ngừng thỏ thẻ : anh móc làm em nhột quá. Anh chúi người ngoạm lấy đầu vú tôi nút bưng bưng, ngón tay nhịp tùm lum trong cái lỗ làm tôi điếng chổng kềnh.

    Tôi đã bưng cả người lên, dán chặt vào sát anh, tôi thấy anh hì hục gồng cứng ngón tay gãi xột xột gì ở trong, tôi cảm thấy vỡ bung cái mội dầu, mội nhớt gì đó. Tôi nghe anh chắc lưỡi, đám lông bết rậm rì, anh kêu toáng lên : vớ được mạch nước rồi, con bà nó mò mãi mới chạm.

    Anh làm tôi chới với, tưởng như bị hất tung lên cao và thả uỵch xuống đất, người lưng lửng, chẳng bám víu vào đâu được. Tôi phải bám đu nơi cánh tay anh, quặp chặt hai giò lại mới khỏi kêu ré lên vì nhức nhối và sung sướng.

    Anh ngoáy còn hơn ngoáy cối trầu, cau đã nát toét mà anh vẫn chưa ngưng, tôi càng nghe rõ tiếng lép nhép của nhựa cau quện vào trầu bã bượi lằng nhằng. Anh mút đầu vú tôi cứng sạn, móc cái hang nhợn cả người, tôi quíu lại, kêu hớt hải : em nứng quá, chắc chết, anh ơi.

    Anh đủng đỉnh đùng đình, như người nhẩn nha đi xem vườn buổi sáng. Tôi rút cả người vì nhộn nhạo bên trong, chỉ muốn xổ tục ra cho đỡ bứt rứt. Anh nhìn tôi như thách đố, ướm chờ lời phun đại của tôi. Vặn vẹo mãi, càng lúc cái nứng càng vây bu lấy tôi làm tôi tối mày, tối mặt.

    Tôi đành phải hét toạc ra : anh móc hết ruột gan em ra rồi, cho em ngậm cái của anh đi, không em vữa nát ra mất. Anh huỳnh huỵch đạp xổ tuột quần ra, tôi vội nhắm tịt mắt khi thấy cái dùi cui của anh tím tại, lủng la lủng lẳng trước háng.

    Tôi vừa thích thú ngầm và ớn ớn : sao mà nó dài và hung hăng thế, liệu nó chui vào có làm hư bể gì cái cổ lọ của tôi không. Anh hiểu ra nên an ủi : em đừng sợ, không sao đâu, trông vậy chứ nó làm em sướng, chẳng gây đâu đớn gì.

    Tôi nín thở hồi hộp, chờ chờ đợi đợi cái lúc nó chui nhủi vào người tôi. Anh cầm chừng đẩy đưa cho tôi đỡ sợ. Anh cố ý cọ cạ cái đầu rùa vào đùi để tôi quen cái hơi ấm của nó. Rồi khi tôi còn đang phân vân thì anh trịnh trọng kéo rê banh hai giò tôi xoạc ra.

    Tôi liếc xuống, thoáng thấy cái húm hích hích như đang đánh hơi, ngửi hít gì đó. Anh xun xoe nắm lấy đòn bánh tét và loe ngoe xoa vào đám lông cũng như trét trét banh cái cửa hang tò vò. Tôi tăng dần nỗi căng thẳng, nhìn lơ sang hướng khác thì nghe ọt một tiếng khô khan, cái dùi thoăn thoăn lấn vào rồi.

    Tôi doãi hẳn người ra, cái đầu rùa đi tới đâu tôi biết tới đó. Nó làm rộn cái bờ mu và chui rúc nong rộng cái lỗ, tôi không ngờ cái hang bé xíu mà có thể hứng nguyên cây đòn dông đến vậy. Tôi rộn lên khi anh nhịp ra vô. Cái chất nhờn của tôi giúp anh dễ dàng nhún nhẩy, và anh bóp lấy hai vú tôi mà dấn mạnh thêm vào.

    Người tồi ì ọp xô lệch trên giường, anh đây tôi lên lại lôi tôi xuống, tôi bèo nhèo tựa con giun. Anh vò bóp hai vú lại úp chụp tay giữ và nắc bưng bưng, tôi xóc lên xóc xuống. Mắt tôi ráo hoảnh, nhưng sáng ngời, anh nhìn tôi âu yếm hỏi cầm canh : em thích không, sướng không.

    Tôi ứa chút nước mắt nhưng nhanh nhẩu gật đầu. Anh nắc một chặp thật mạnh, thật dai, phều phào nói : anh cũng sướng, cũng thích nữa. Tôi tròn xoe mắt, bíu lấy hai cánh tay anh, bạo dạn thẽ thốt : anh nắc mạnh đi cho đã, đừng sợ, em không đau đâu.

    Tôi thấy anh lụp cụp chòi ngồi lên, xoạc hai giò tôi ra, nhìn chăm hẳm vào giữa háng tôi và dận rầm rầm. Tôi có cảm tưởng anh làm cái giường rung rinh muốn xụm xuống. Tôi nhướn đôi mắt nhõng nhẽo : bắt dền anh, làm sao cho em hết nứng đi.

    Tôi nũng nịu, tôi vòi vĩnh, tôi ăn vạ, tôi kèo nài, anh hì hục lôi xốc nâng cao hai giò tôi để cái mông hổng khỏi giường và anh đun đẩy tôi tựa như tuôn cái xe bò xuống dốc. Tôi lao chao mà sướng bầm người, hai bàn tay anh lúc giữ càng xe, lúc lại rút bớt một bên xoa nắn cái vú làm tôi hết đổ lên lại đổ xuống.

    Tôi muốn hét lên vì sướng cực độ, cái kèo dù của anh lóc bóc nhào nhấn trong háng tôi. Mấy lần tôi oằn mình và muốn lật nghiêng chỏng gọng nhưng anh kềm lại kịp và tôi nghe tồ tồ chất nhớt dính lép bép trào ra từ cái lỗ xủi bọt.

    Anh đù đưa chọc ghẹo : giỏi nhen, uốn éo có căn và mỗi lần như thế anh lại thưởng cho tôi vô hồi kỳ trận là những cú nhắp khiến tôi sướng tận mây trời. Tôi hết còn giữ ý : anh chơi em nát nước mà em thích quá, anh ơi.

    (Hết Phần 18 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 19 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!














    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #19
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Mẹ / Con (Phần 19) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 19








    Nêm chặt cái cừ vào đúng mội giếng dầu, anh bắt đầu xóc tôi như xóc hột me và lắc tôi như lắc xí ngầu. Tôi vật vã lắc lư, thiếu điều muốn bò lết ra giường. Anh đùn tôi mạnh bạo, tóc tai tôi xổ tung, lắm lúc tôi tưởng anh muốn dện đầu tôi uỳnh uỳnh vào thành giường.

    Tôi phải gồng người nhấc bổng lên, hai tay bíu chắt lấy song giường đu đưa, gập cả hai đầu gối và xoạc tếu đùi cho anh giã tóe lửa. Anh uốn dẻo người tôi ngả ngửa tênh hênh, hai giò đung đưa vắt vẻo như càng cua lột, anh dộng, anh húc bò lê bò càng, mờ hôi tươm như tắm.

    Anh thở như trâu, hì hụi như sợ vãi rơi, mất mát. Anh làm tôi xoắn lò xo và cuộn thừng cuộn chão, tưởng vắt chảy nước dầm dề ra được. Tôi nhìn vẻ anh bặm trợn, đăm chiêu huých đến ra khói, ra mưa nên tôi vừa mệt mà lại vừa cảm thấy khoái.

    Dù gì anh cũng ban ơn mưa móc đến tôi, ví như bãi cát lâu không có một giọt nước. Anh làm tôi quặn mình lên từng chặp, đánh đu thi với anh. Thấy tôi ngửa đáy lưng ong, anh dùng tay bợ ở thắt lưng và mông để tôi bành ra hết cỡ.

    Anh đâm bên trái, anh xỉa bên phải, cuồn cuộn như lốc, huỳnh huỵch như vật, tôi bổng lên rồi ngả vèo xuống, hun hút, ghê cả người. Có lúc anh chúi cây cừ ngoáy ục ịch chạm phải cái rốn của giếng dầu, nắp nhạo vỡ ra, tuôn ồ ồ chất nhớt dính ram ráp.

    Anh tham lam quá độ, nắc cũng muốn mạnh mà chẳng tha cho cặp vú. Trông anh lình xình bắt tội, đang giã cối tám cối tư thì rúc lên đòi tôi giúp cho anh bóp được vú. Tôi ngơ ngẩn chẳng biết làm cách nào thì anh đã vội xốc tôi lên, ôm chầm lấy sau lưng, mặt đối mặt mà anh hí hửng kêu đang làm kiểu “ con vượn bồng con lên non hái trái “.

    Tôi đang rối tinh rối mù thì anh đằn ngửa tôi ra, trườn lên ngậm vú nút rột rột, dện đùng đùng và bê tôi lết cùi cụi trên giường. Anh hí ha hí hửng giải thích về cái món “ kim kê ấp noãn “ mà anh đang thực hiện với tôi.

    Thấy anh lui cui lần đầu dành cho tôi sự thỏa mãn tột độ nên tôi cũng hùa theo anh, don dỏn hỏi để anh bày, hầu hai đứa cùng đi tận cùng tới khoái lạc. Anh bóp hai vú tôi đau điếng, tưởng quả sữa muốn nát ngấu ra, vậy mà tôi lại tỏ vẻ chịu.

    Anh nút lưỡi, hôn môi và giúi mặt vào mái tóc tôi hít như hít hương lan, hương bưởi. Tôi định lưu ý anh về cái mùi mồ hôi vã chua nồng mà thấy anh say mê nên tôi im bặt. Anh giập tôi dồn dập, giếng dầu nóng rực lên, hai vú căng căng nhức nhức.

    Tôi nhún nhẩy trên đùi anh như đang cưỡi ngựa, anh hét tôi phải phụ vào lắc đít, lắc hông. Tôi rần rần cả đầu, phải bá lấy cổ anh làm đà mà bừa, ủi, bào cho anh đã. Hai đứa thi nhau hét, giá Cún có nhà cũng phải choáng tai lên. May thay nó còn đang ở đâu nên vợ chồng tôi đục nhau có dây có nhợ, lâu lắc.

    Một hai anh khen rối rít : mẹ mày đưa anh ngất ngưởng lên tận mây xanh. Tôi cũng phụng phịu đía vô : anh làm em muốn té bẹ cả ra mà em vẫn muốn anh giập chết bỏ. Anh phì cười trêu tôi : nghèo mà ham. Tôi rúc vào vai anh ăn vạ : em hổng ưng anh chọc em, lần sau em hổng cho anh chơi nữa.

    Tôi hứa đại hứa đến mà có cái lần sau nào xảy ra đâu. Trái lại, anh hễ vừa xe xe hai đầu vú là tồi đã cà khịa rủ rê anh vào cuộc ngay rồi. Anh có vẻ ưng khi thấy làm nũng và dễ dãi trước đòi hỏi của anh. Dạo này anh học lóm ở đâu mà về bắt tôi làm trò mới độc.

    Anh lột tách bạch tôi ra rồi lăn xả vào bợ lấy hai đùi nhìn như thôi miên vào cái sẹo nho nhỏ. Tôi hồi hộp rùng cả người. Anh ngắm nghía, chắc lưỡi, xiết răng rồi khề khà hôn đóng dấu chí chát. Tôi thấy nhột nhột song thử xem anh định làm gì thêm.

    Nào dè uých một cái anh ngậm luôn từng bên mu nút chách chách và thè lưỡi tha như tha mỡ làm tôi quíu rợn người. Tôi hí háy chà hai chân vào nhau, anh hất xoạc ra và lăn xả vào bú kêu óc ách, nước nhớt đâu tuôn dầm dề.

    Tôi nằm ngửa nhìn xà nhà mà vẫn nghiệm ra cảnh ướt át thấm đẫm nơi mớ lông và nhoe nhoét đầy ặc trong cái lỗ. Tôi hét lên : nhột quá, nhột quá. Như cỗ máy được châm dầu, anh càng búng tắc tắc và móc sâu vào trong, lợn cợn cục thịt lồi bị đùn qua đẩy lại, tôi nứng muốn bể đít.

    Tôi khẽ van xin anh, nhưng anh làm lơ. Anh húc, anh thơm, anh liếm và lùng xục đến cái hoa rữa ra và nhựa ứ trào, tôi chỉ nghe rột rột anh húp ráo nạo. Tôi bực bội kêu : bẩn quá, nhưng anh cười hì hì thay cho câu đáp.

    Anh vần tôi như vần khoai, hai vú tôi căng như dây cung hết cỡ. Anh vói bóp vê phụ vào sự phá phách ở dưới háng làm tôi muốn điên cái đầu và ơn ớn lên cơn sốt. Tôi muốn chống cự thì nghe anh nạt : có nằm yên để anh gợi cho sướng không ?

    Tôi nín khe, mắt rơm rớm lệ. Anh càu nhàu : nói thế mà cũng tủi, người ta làm cho em nứng tận cùng, chứ ai lấn hiếp gì mà em khóc. Tôi nói lấp liếm : em có khóc đâu, nhưng lần đầu anh làm em xiểng niểng nên em thấy lạ.

    Anh vật tôi đến bỗ bã và mệt nhoài thì anh sửa tôi ngay ngắn lại và lồm cồm bò lên bụng tôi mà hành sự. Tôi nhắm tịt mắt lại, tránh nhìn anh. Chỉ nghe anh loay hoay cà chùi cái đầu tròn gì đó vào giữa háng tôi, lách mở hai mu ra và cọ quẹt vào đám lông xột xoẹt.

    Tôi còn đang chơi vơi thì nghe anh giúi mạnh người vào. Lạ cái là của đó vô hun hút, chẳng một chút khó khăn. Tôi cảm thấy rõ sự ấm dần và chiều dài cứ lun lút bị ngoạm mất. Tôi hé hé mắt ra, anh đùa hỏi : em định nhìn gì ?

    Tôi ngượng hết sức, im bặt, anh thủng thỉnh nói thêm : anh lắp sâu vào người em rồi, em chịu chứ ! Tôi nửa gật nửa không. Anh vuốt má tôi khen ngoan và bắt đầu chống hai tay nhún lên nhún xuống. Tôi nhìn khoảng cách ở ngực anh cứ nhổ lên hụp xuống ở lưng chừng thân mình tôi.

    Anh giập nhè nhẹ rồi mạnh dần và có lúc co rút người dện liên tục. Tôi nghe bọp bẹp hai mu bị nông và lôi giãn ra, và đàn hồi liền lặn lại. Anh hôn tôi từng chặp và nắc nắc từng hồi. Tôi sướng âm ỉ, nước vẫn tiếp tục trào ra vừa bôi trơn, vừa làm tôi có cảm tưởng lấp xấp ướt.

    Tự động, tôi doãi hai chân ra, anh vui ra mặt hỏi ướm : em chịu rồi hả, muốn giúp anh cùng sướng một lúc. Bây giờ thì tôi hết còn e dè nên khẽ gật. Anh thưởng tôi những nhát đâm ầm ầm, bóp hai vú và kêu nắc nẻ : thế, thế, em ngoan vậy anh mới thích.

    Anh nắc tôi thêm vài bận thì tôi cuống cuồng. Tôi nhỏm ngay dậy, ôm xiết lấy anh, vít anh đổ gục lên người tôi hối hả nói : anh nắc em mau và mạnh lên, em sướng tột độ. Anh tròn xoe mắt căn dặn : ráng kềm, đừng tới vội, để anh đục một hồi nữa cho em lịm đi vì nứng.

    Tôi muốn nói lời cám ơn anh mà ngọng líu ngọng lo, chỗ giữa háng dồn dập sướng tê, tôi muốn hích cái húm lên cho anh o bế giã đùng đùng mới thỏa. Tôi nhịu nhựa thẽ thọt với anh : em sướng quá, chỉ muốn anh nắc em mãi thôi.

    Anh mỉm cười đáp lại : thì anh đang nắc đây, chứ có ngưng đâu mà em nhắc. Tôi lại phụng phịu nói : tại em ngứa chỗ háng nên mới đòi, chứ em biết anh đâu có ngưng nghỉ. Lần đó anh nghiến tôi đến rã rời, khi anh đổ xầm lên người tôi, hích hích từng cơn giật giật thì tôi cũng muốn ngủ queo vì hết cả sức.

    Anh nằm phục xuống, bỏ lơi rũ liệt. Anh đè nhẹp cả vú tôi và chỗ háng lầy lụa thứ gì nóng và nhớt cực độ. Tôi chả còn sức đỡ hất anh ra, cứ để anh nằm nguyên chờ cho tan đi cơn mệt. Anh lào khào cố nói : sướng quá, phún ra hết nên mệt lử.

    Tôi phải nói với anh : đừng nói mệt thêm, anh cứ nằm nghỉ đến khi nào trở lại bình thường thì hãy rút ra. Anh liến thoắng nói cám ơn em, cám ơn em. Tôi vuốt xoa đầu anh để anh tìm thấy một chỗ êm dựa dẫm.


    (Hết Phần 19 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 20 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!












    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #20
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Mẹ / Con (Phần 20) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 20









    Nghĩ rằng con đã đi trường, ở nhà chỉ còn mỗi mình, nên tôi có hơi phóng túng một chút. Cả đêm nằm bên cạnh cậu ấm, cứ phải giữ ý giữ tứ, nên giờ thích tuềnh toàng, bù gỡ lại lúc ké né vì con. Vả lại tôi cũng phải xấp xí xập ngầu vội lo trang điểm cho nhanh còn kịp đi dự họp mặt với lũ bạn cùng lớp hằng năm để chúng khỏi nói kháy chê trách.

    Tôi ngồi trước tấm gương bầu dục nơi bàn phấn chu chi lo mết kớp dung nhan mình. Tôi chỉ mặc phong phanh cái áo cánh lụa Hà Đông, hở nách, chìa những chùm lông tua tủa. Bên trong tôi dấn cái nịt vú bằng đăng ten lưới, thêu hoa văn hoa lá cành to đùng.

    Nước da tôi vốn trắng lại diện cái xú đen tuyền nên càng nổi lên sự tương phản rõ rệt. Vú tôi vốn đã to, lại được bưng bê bằng cái xú hàng hiệu cỡ C cớp nên trông gồ ghê, to bự hơn nữa. Vả chăng món nịt vú đắt tiền có khác, nó ôm khít cặp vú tôi và nâng nhỉnh lên, làm tôi tự nhìn hình dáng trong gương cũng thấy hãnh diện.
    Tôi vừa thoa kem, dồi phấn, bôi má hồng, tô mát ca ra vừa hát nho nhỏ một mình. Tôi đang vui phơi phới vì nghĩ sắp được lại lũ bạn nghịch như quỉ sứ ngày xưa. Đứa nào đứa nấy cũng vợ chồng đầy đủ mà hội tụ lại với nhau thì cái tật bù khú không bỏ.

    Đứa này lôi đứa kia, đè nhau ra mà khám, bi bô chặn đầu chặn đuôi, hò dô ta lột nhau ra mà trầm trồ phê bình. Con thì bảo dạo này chồng nó đè nó bóp, nó bú nên vú sưng sưng coi dễ giận. Con thì phê thằng ấy coi củ mỉ cù mì mà đục con bé ra rít nên hoa hòe gì rữa hết, trông mà thảm.

    Với tôi, chúng thường hành hạ thấu đáo nhất. Ngày anh còn, chúng thường hỏi han, dò la xem anh quay quả đùa nghịch với tôi ra sao. Có đứa đi hẳn vào đời tư của tôi mà xục như trộm tìm của nhà gia chủ. Chúng bu vô xoay tôi mòng mòng, con bóp vú ọp ọp, con mò háng rần rần.

    Tôi tru tréo kêu lên như bị hiếp, chúng cười nắc nẻ thi nhau lột sạch sành sanh quần áo mà rầm rồ kháo lung tung. Cái miệng con Hảo giẩu ra toàng toạc : con này hỏng mày ạ, nó õng ẹo thế nào mà thằng chồng nó đúc nó càng ngày càng đẹp lên mới chết.

    Con Liên thì hỏi dồn tôi : thằng chồng mày nó có đè mày ra mà bú không mà sao bướm mày vẫn gọn ơ như vậy. Con Sang thì tung hứng hai vú tôi chửi thề : mẹ kiếp, hai vú như cái bình tích, chả trách mà chồng nó gặm mãi chẳng mòn, còn vênh vênh lên như cái sừng trâu mới nực chớ.

    Tôi vừa nhột vừa cáu nên chống trả mà hét toáng lên : sư chúng mày, làm gì mà thấy tao như mèo thấy mỡ. Mẹ kiếp, đứa nào chẳng bị thằng phải gió nó đê nó bú cho chảy xệ cả lũ, hoa hòe gì nát ngấu như tương mà còn khen chê đến bực. Tao truyền đời chúng mày tối nay về cho chồng nó hiếp liền tù tì hai ba quả đến mặt mày xanh xám mới hết lột tao ra.

    Chẳng những chúng chẳng tha mà còn bu rúc vào vần tôi như vần hạt mít. Chúng bóp đau tổ chảng, hai vú đỏ au và cái núm duềnh duềnh như mũi hàn. Có con còn há toác miệng bú tôi ọp ọp và khen : nhay sướng đáo để, chúng mày ạ, chả trách vú nó càng ngày càng phát phì.

    Mấy lần tôi đã định không đến dự ba cuộc họp mặt như thế này, song ông Xã Xệ nhà tôi mắng át và bắt phải đi mới tức cơ chứ. Ông ấy về phe với chúng, nhăn nhở khích bác : cả năm bạn bè mới rủ rê nhau một lần, em vắng mặt không được, em phải đến cho họ vui.

    Tôi dấu tiệt cái trò lục sở của bọn chúng, nên lão ngoan đồng nhà tôi chả hiểu mô tê gì cứ đốc vô : giá đàn ông bọn anh mà cũng thi nhau họp mặt thì chả cần ơi ới mời, anh cũng bò đến. Không cũng uổng. Tôi gắt lên : đàn ông các anh họp lại chỉ ham nói tục và bày vẽ nhau nhằng nhít chuyện phòng the để về xử cho vợ thích, chứ đâu như bọn chúng.

    Anh xăng xái hỏi dò : thế các bạn em làm gì mà coi mòi em muốn lảng tránh. Tôi lỡ lời nên ú ớ đành nói phạt ngang : chúng hỏi em vợ chồng mình làm tình ra sao để chúng bắt chước. Anh bắt ngay lấy đề tài hỏi phăng tới : thế em có bảo các cô ấy muốn biết thì đến anh lần lượt thử cho sẽ hiểu ngay thôi.

    Tôi đâm ghen ngang xương nên trề môi trách móc : anh chỉ được cái nước như thế, chỉ thích bờm xơm với gái có chồng. Có ngày chồng nó bắt gặp, phạt cho cụt luôn nòng súng thì bỏ bu. Anh giả vờ e sợ mà lại diễu : nó phạt lộn lại nhè ghè trúng cái hũ mắm của vợ nó, nên nằm ôm lấy chất rơi chất vãi mà rên hừ hử.

    Tôi đang giận cũng phải bật cười, phê phán anh : nói chuyện với anh ngang bỏ mẹ, cả làng cãi cũng không lại. Rồi tôi bỏ tót anh mà lo đi tắm rửa, thay đồ còn cút sớm. Bây giờ anh không còn, chắc là bọn bạn sẽ ghè nhau lột khám tôi, nhưng chắc tôi vẫn không thoát vì cái lối tò mò tìm hiểu của chúng.

    Mải nghĩ liên miên, tôi đâu để ý là Cún của tôi về nhà hồi nào. Chừng bắt gặp cái nhìn trộm lén lút của nó phản chiếu trong gương thì tôi giật thót người, tá hỏa tam tinh. Tôi hét lên cầm canh : chứ sao trốn học mà về, vào chẳng đánh tiếng đánh tăm gì hết cả.

    Cún bị bắt quả tang rình ngắm mẹ, nên cãi phăng phăng : ai biết mẹ đang điểm trang mà lên tiếng, con vừa về thôi, hôm nay trường cho nghỉ sớm vì thầy đau. Tôi tỉnh cả người, nhưng vẫn trịch thượng mắng đại con : mẹ đã bảo bao lần, mày lớn rồi, ở chung với mẹ phải có ý có tứ. Đừng xẹt vô xẹt ra, lỡ mẹ đang lui cui thay quần thay áo thì rầy rà lắm.

    Tôi thấy đôi mắt con vẫn còn đờ đẫn mà tội tội. Tôi chỉnh lại vạt áo cánh và hạ thấp bớt cùi chõ che dấu mớ lông nách tua tủa đen thui. Cậu ấm nhà tôi ra vẻ như lơ là, song vẫn liếc trộm nhìn châu hẩu vào dáng hình tôi trong gương.

    Tôi biết cu cậu đang thèm thuồng vì thấy mẹ ăn diện mỏng tang và hơ hỏng. Tôi ra bộ sửalại thế ngồi, so lại vạt áo trước ngực, nhưng khốn nỗi vú tôi đã đầy lại được ủ ê bằng cái áo nịt đắt tiền nên chẳng dấu đi đâu cái vẻ tròn trịa và ăm ắp của chúng.

    Bỗng tôi nghe thằng Cún hít hà, tôi bâng quơ hỏi nó : mày lại bị đau răng hả ? Nó nhăn nhó đáp lại : răng con không sao, nhưng bụng thì đau. Tôi thấy nó thùn người xuống ôm lấy bụng nên hốt hoảng hỏi tới : mày đau từ bao giờ, có bị tiêu chảy, hay ăn trúng món gì gây tháo dạ không ?

    Thằng con ôm khư khư nây bụng, hai đầu gối xéo sang một bên. Tôi quên cả điều cẩu thả của mình mà ào ạt xun xoe hỏi nó : mày lên giường nằm để mẹ bôi dầu nhổ bão cho. Thằng bé ư ư có vẻ không khứng, tôi phải nạt, nó mới nghe lời.

    Nó nằm ườn ra giường, song hai đầu gối lại co hẳn lên. Tôi cáu phải nắm lấy cổ chân lôi cho thẳng ra mới xoa dầu ở bụng được. Tôi trụt dây lưng quần ngoài của nó trệch xuống, kéo hở cái nẹp quần lót để hở rún nó ra. Tôi quết một cục dầu cù là vào đầu ngón tay, ịn luôn vào khoảng rún và lăn day khắp lượt.

    Thằng nhỏ cục cựa nhăn nhó. Tôi ấn mạnh ngón tay miết làm nó cứ bật dậy lên. Tôi lại phải nạt thì cu cậu mới e dè nằm im cho mẹ trị bệnh. Bất đồ tôi thoáng nhìn thấy một nạm thù lu ở trước háng nó, lúc đầu tôi nghĩ là cái sịp của nó dầy nên bị độn, song nhìn kỹ hóa ra là súng của nó trỗi dậy.

    Tôi giật mình đánh thót vì nhận ra cái dáng đàn ông nơi loại đồ nghề của nó. Tay tôi vẫn xoa xoa mà đầu óc cố giả lơ không nghĩ ngợi gì. Thằng con bị tôi lắc càng chộn rộn và hẳn nhiên cái củ khoai nó dấu trong quần càng nở trương lên.

    Tôi nuốt ngầm cục nước bọt, âm ư một lúc và nói không đâu vào đâu với nó : mày lớn thực sự rồi, ăn uống phải dè chừng, cẩn thận, đừng bạ gì ăn nấy, bệnh thì bỏ bu. Chả hiểu nó có nhận ra ý tứ lời dặn dò của tôi không mà nói ron rỏn : con biết gì đâu mà ăn bậy, mẹ xem, có bao giờ con ra đường luông tuồng, ở nhà mẹ cho gì con ăn nấy, đau bụng là tại gió máy chứ có phải tại con ham hố đâu.

    Tôi phỉ phui cho qua : ấy là mẹ dặn thế, để mày từ từ ngấm ý mẹ. Tao sợ mày lớn lớn, đua bạn đua bè lại rơi tõm vào chỗ tối tăm u mê thì chết cả đám. Xong tôi lại có ý muốn thăm dò con : hồi nãy mẹ chộp được mày ngắm mẹ da diết và đở đẫn cả người, tại làm sao vậy.

    Thằng Cún ấp úng, tìm đường chối quanh, tôi phải đốc thúc nó : mày nói cho mẹ nghe, mẹ không mắng đâu. Xem ra cu tửng có vẻ cân nhắc, lắc đầu quầy quậy, tôi bít phía này tôi chặn phía kia, dồn cu cậu vào chỗ bí, nên nó nói bừa cho xong : tại mẹ đẹp dữ tợn nên con nhìn không chớp.

    Tôi vờ cười trừ và đánh trống lảng : hơi tị mày lại khen mẹ, thì cũng đôi vú đó, mẹ thả cho mày nghịch lu bù, có gì khác đâu mà mày phải ngẩn tò te ra. Cún ta nuốt nước miếng ực ực, xoay xoay trong đầu tìm câu đáp thích ứng.

    Tôi im lặng chờ làm cu cậu càng quính quáng lên. Tôi phải khuyến khích : mày nghĩ sao cứ thực thà kể cho mẹ biết. Chỗ nào sai để mẹ chỉ dạy uốn nắn cho.


    (Hết Phần 20 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 21 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 5 FirstFirst 1234 ... LastLast

Tags for this Thread