CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 5 of 5 FirstFirst ... 345
Results 41 to 45 of 45
  1. #41
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,264

    Default Mẹ / Con (Phần 41) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 41









    Vớ được cây kèn, nắm chặt trong hai tay, cô Thanh ngắm tới ngắm lui, lật ngang lật ngửa xem có tì vết gì lầm trầy xước hay vặn vẹo lên thân kèn không. Thỉnh thoảng cô lại lắc lắc, vẩy vẩy, xem có khớp nào lỏng lẻo tuột ra, hay trong ngoài kèn còn vương chút bụi nào thì rũ bằng sạch. Cô xem trong xem ngoài, vuốt lên vuốt xuống, nhấn nhấn vào mấy phím thử, xăm xoi ghé mắt nhìn vào đầu kèn, vê vê bóp ở cái lỗ ngang lá mía coi có bị rò bị rỉ hay dập nát chi không.

    Đã thế cô còn cẩn thận bóp nhoẹt nó ra, nghía ra nghía rít, rà rà khám xét, coi bộ chắc ăn thì mới bắt đầu thổi. Cô le lưỡi liếm dài cái khe, thụt thụt bàn tay cho thân kèn trùi lũi ra và bặp bặp xem có thông chưa. Cô làm tôi nhột muốn bưng dái mà không dám nhúc nhích. Cô cốt gây cho tôi cảm giác được o bế kỹ, chăm sóc tận tình.

    Cô lề mề lau chuốt cái đầu kèn, thoa nước miếng cho trơn, móc móc giữ cho cái lá mía nằm ngay ngắn, phồng môi ngạnh ra thổi thử vài hơi. Xem chừng đã thông suốt, cô chụm miệng vào, diết da bấm nốt, đẩy đưa cái đầu, ré lên những nốt trầm nốt bổng, nghe lâm ly ai oán làm sao. Tôi quợn cả người, sợ thì không sợ mà hồi hộp làm sao, ngẫm ra cô cũng vào hạng có nghề, từng trải, chắc đã từng nhiều phen tham dự những buổi hòa tấu nên quen.

    Tôi khen cho có lệ : em điêu luyện tợn nên chắc là thổi phải ra rít. Chẳng trả lời trả vốn, cô vít lấy thân kèn, dùng miệng đẩy đưa, rít lên một hồi lảnh lót, cái bầu hơi phía dưới kèn nhộn nhạo kinh, tôi chao đi như vừa bước hụt cẳng. Đang căng lưỡi chạm vào lồn cô, tôi cũng vội ngưng toẹt mà lắng nghe giọt nhạc chạy lẩn khuất từ kèn vào thấu tận trong lòng.

    Cô lụng bụng vừa du dương vừa hỏi ngọng : đã hả, em mà thổi chỉ có nước lịm đi mà ra nghĩa địa. Tôi ớn cùng mình, nên xê dịch người cho cái kèn ngo ngoe nơi miệng cô. Ai dè cô nhanh tay bíu chặt và thổi thụt thụt liền một hồi dài, hai tay líu lo bấm phím và rướn hẳn mình lên mà rúc. Tôi đổ lăn chiêng, lắc cật lực cái hông, miệng lí nhí kêu : ui, chết, chết thiệt.

    Cô Thanh như được cho nước nên chuyển tông dồn dập, hết fa đến xí, hết mi đến la, hai tay bấm khùng khục, kèn đổ nghiêng đổ ngửa, tôi nghe rẹc rẹc như nước miếng đầy ặc làm kèn tịt mẹ nó tiếng. Cô vội rút kèn ra, lấy cùi tay chùi lau và đưa tiếp vô miệng thổi nữa. Tôi nhộn nhạo cả người, vặn trân mình mà đón nhận cái lưỡi cô bặp vô, nút nút, thổi inh tai.

    Tôi cạp mạnh bạo vô cái lồn, khoắng điên cuồng vô cái lỗ, cô Thanh xục xịch dưới lườn tôi, chí chóe la : để em thổi, phá đám ngang thì em sức đâu thổi nữa. Tôi một mạch ca cẩm : ai bảo, ai bảo, mà không buông rơi cái lồn ra vì tôi nứng ơi là nứng. Cô Thanh hết chơi xì lô lại sang ha ba nơ ra, chao ui, cái thứ kèn xắc xô mà thổi những điệu này thì có nước đàn ông cũng bán dái mà trốn.

    Tôi đem ý ấy bộc bạch mong được cô Thanh chiếu cố mà tha bớt, ai ngờ tôi lại sơ hở để cô nắm trúng chỗ yếu, hai tay cô hết vò cái túi hơi lại nghển cao cổ cò lên mà bơm dài vào cái kèn mới chết. Tôi cố hết giữ mà không được nên sau mấy cái rùng mình, có bao nhiêu mỡ nhớt tôi bắn ra sạch. Cô Thanh đang nhắm tịt mắt mơ màng uốn éo theo điệu kèn thì bỗng ặc ặc lên và khè khè rú trong cổ.

    Tôi đang sẵn đà quíu nên túm lấy tóc cô mà giữ chặt, không cho cô nhả kèn ra. Vô hình dung, kèn ngập sâu vào tận cuống họng, dẫu há miệng mà vẫn không nhổ ra được mớ nhớt tôi phụt vào trong đó. Cô Thanh loi nhoi, chấp chới tựa người chết đuối, tay lỏng ra và đùn đẩy mạnh vào mông tôi cố thoát. Nào vừa, tôi ghịt chặt đâu cô, khóa cứng hai giò lại để cô hết cục cựa, nhúc nhích.

    Cơ hồ có bao nhiêu đờm đãi tích chứa lâu ngày và nhét chứa trong kho tôi đều bơm ra sạch. Mệt lử mệt lừ, tôi phục ịch ra trên bụng cô và xủi xủi toàn thân, giãy đành đạch như gà bị cắt tiết. Cô Thanh phều phào rủa : đồ mất nết, người ta đem hết mình ra phục vụ, đã vô ơn còn làm người ta nuốt hết ba cái thứ tanh òm muốn ói.

    Tôi tuy biết lỗi nhưng vẫn lên giọng ta đây : ai biểu, thổi chi mà thổi ác, miệng phồng lên mà hai tay còn nắn nót bìu hơi rêu rao, tui ộc ra là còn tốt, chớ tưởng là tôi đâm vùi luôn ở trỏng hết rút ra được thì có nước giờ này em hết chửi nổi tui một lời. Cô Thanh đưa tay lên gỡ xòa mớ tóc cho thẳng thớm lại chê túi bụi : đàn ông mà dở ẹc, chưa chui vào pháo đài đã chịu gục ngoài quan ải.

    Tôi lấp liếm im khe, trong khi cô Thạnh ụa mửa mật xanh mật vàng. Tôi thấy tội nghiệp nên van vỉ : anh xin lỗi, tại em mần anh vừa tức, vừa nứng, vừa đủ thứ, nên anh mới đổ tháo ra. Rồi để lấy lòng, tôi đề nghị : em cố trút hết vô miệng anh để anh chia bớt nỗi khổ dzí em. Cô Thanh hứ hứ phàn nàn : nó trôi tuột vô bụng mẹ hết trơn, còn gì trút ra gì được.

    Tôi cười hề hề nói nịnh : thì thui để anh đền, nãy giờ anh ủi xẩy cùi lồn em, nhớt nhạo ra cũng đâu thua gì kèn, em nằm dạng ra để anh liếm cho, bù lại công khó của em. Cô Thanh la nhoai nhoái : khiếp, dơ òm mà đòi liếm. Tôi trân tráo : phải, dơ mà nắc chừng nào tươm đầy ra chừng đó. Tui đồ bà hổng nứng lồn thì thôi. Và thế là tôi lôi xểnh cô lên, bẻ hai giò ra phía trước, tôi húp tách tách.

    Cô Thanh líu cả lưỡi kêu như giặc : sướng ta, sướng tày đình, sướng long trời lở đất, sướng muốn lọt sình, té sông lun. Tôi khoái chí nên cạp phải biết, ví như hột xoài hột mận, hột na, hột lựu gì tôi mằn bằng sạch, hai mu cô búng lách chách nghe êm tai. Tôi bú đã đời, đưa cô Thanh lăn lộn từ tầng trên rơi thõm xuống tầng dưới, vần hai vú cô từ sát đất lên mây xanh, cô lộn lên y như lồn rộng và hẳn nhiên ngoáy ngoáy phụ vào.

    Tôi nút mấy hồi nữa thì nghe cô hốt hoảng kêu inh : đình chiến, bể phòng tuyến rồi, leo lên nắm lấy hai chốt trên, nã bộc pha vô cho chết toi cái mục tiêu ở dưới cho em. Con bà nó, em nứng quíu thằn lằn và tê hết đi, đoi, húm hiếc. Tôi mừng rơn nên tung hoành thêm lúc nữa và khi hai tay cô chụp giựt múa men thì tôi trườn lên đưa ngay khẩu bích kích pháo nhắm trúng lỗ chiếu môn mà nã ầm ầm không dứt.

    Cô Thanh cong bố người lên như cái nhíp xe chở nặng, tôi pháo uỳnh uỳnh, lô cốt, đài truyền tin, ăng ten, dây nhợ gì bứt tung tóe ra hết lượt. Cô Thanh hò như truy địch : anh bóp dùm hai vú em, giập chết con đĩ mẹ tụi nó ra, cho chúng nó chết hết đi. Tôi xốc hai càng đại liên lên kẹp vô hông bắn pằng pằng, pháo liên tu bất tận, tai nghe chát chúa, càng súng nẩy liên tục, cô Thanh ọc ạch nạp đạn vô cho tôi rỉa cầm canh.

    Đến khi nghe mặt trận phía tây dần ngưng tiếng súng, tôi nhìn lại thì cái hố tôi nằm phục giết địch đất bị lở hết trơn, vỏ đạn rụng đầy và đầu súng toe ra, nghe nóng bỏng rát rát. Tôi hỏi nhóng : còn thằng nào chạy thoát không em ? Cô Thanh nói kháy : ông bắn cỡ đó, thằng nào cả gan trụ lại. Đú họ, nó hổng guc thì cũng sứt đầu gãy tai, mẻ cùi, dứt hột hết trơn.

    Tôi cười nham nhở : cho chừa cái quân nứng xằng nứng bậy. Cô Thanh ớ ra mở to mắt nhìn tôi....

    (Hết Phần 41 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 42 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #42
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,264

    Default Mẹ / Con (Phần 42) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 42









    Cô Thanh nằm thở hổn hển, xem chừng mệt. Tôi nào có kém gì, song nhận ra lỗi tại mình nên cứ trơ mắt ra nhìn. Cô Thanh cự nự : nhìn gì mà nhìn dữ dzị, bộ anh còn chưa ưng ý sao ? Tôi ngỏn ngoẻn lấy hơi lên : nhìn cũng hổng cho, người đâu mà khó tính. Cô Thanh bĩu môi dài ra như mớ thịt thừa kẽo cợt : phải, tui khó tính nên mới để ông mần tầy huầy thân xác tui thế này. Ông ngó coi xơ xác hít trun, vú mớm chảy dài, đít nhăn teo túm, rồi cô chao chao cái lồn nhoáng nhoàng trước mặt tôi : đó ông ngắm cho kỹ đi, còn hình dạng gì của nó hun ?

    Quả thực trông nó xấu xí quá thể. Hai mu lầy nhầy, thứ nước đặc sệt vẫn ri rỉ trào ra từ cái lỗ ướt mõm mòm mom. Lông bết lại lem nhem tua tủa, tôi ôn tồn bảo Thanh : biết rồi, cằn nhằn hoài, làm ơn khép dùm cái cửa sổ lại một chút coi. Xí xóa câu chuyện, tôi pha trò ví von : thứ gì đụ ra rít mà nó hổng méo mó đi như thế. Bởi muốn ăn phải chịu thiệt (và tôi nói nịnh theo), vả chăng phải nói là nó cực sướng, để từ từ nó sẽ thun lại thui.

    Cô Thanh nạt tôi : từ từ, chắc chỉ mình tui sướng thui sao mà gáy om, ông ôm tui quật lên quật xuống, xóc hai giò mỏi ứ nhựa, nắc mà còn tham, đòi phải sát, phải đụng rẹc rẹc mới ưng, ôm bóp hai vú giờ con rân nè cha. Tôi gãi đầu gãi tai chữa cháy : anh cũng sướng chớ bộ, con cu chuồi chuồi làm anh cũng đừ câm, anh chọt thiếu điều gãy mũi dùi chớ ít a.

    Tôi hí hửng vờ than vãn : cũng tại em hết, anh nắc em nứng phừng phừng, lấy giò quặp xiết hông anh bẻ răng rắc, giờ cũng muốn vẹo cả nè. Nói rồi tôi uốn éo quay cuồng, biểu diễn một đường tê lưng cho Thanh thấy. Cô phát cười lên ục ục : cha mần tuồng giỏi dữ, giờ mà tui hỏi cha có muốn mần phát nữa hôn, cha hổng nháo nhào lên hối thì tui là con nít.

    Tôi chua xót ca kệ : em sao ưa câu mâu làm cả hai mất hứng. Dễ dãi chút đi, cái gì qua để nó qua, còn mình lo tính chiện sắp tới. Chợt như nhớ ra, tôi quăng phao ra dò : mà em nói chi lạ, con người ai chẳng muốn sướng dài dài, ăn, ngủ, đụ, ỉa là tứ khoái, bắt nhịn lâu ai chịu nủi. Huống chi chơi thì ai hổng ham. Tui nói thiệt dù em có ăn hoài cũng rấm rứt, thử em nằm chèo queo cỡ 3 ngày mà thiếu đụ coi em có khó chịu hun, hay là mò đi kiếm.

    Cô Thanh la lên : anh làm như chỉ mình anh có ku, mẹ họ, hổng có anh thì tui cũng kiếm ra chớ bộ, có khi chả còn nắc hay hơn anh là khác. Tôi hơi quê à nhen, nên phồng mang nói xẵng : thế thì cô vác lồn đến đây cà khịa tui làm gì, cô cút bố cô đi, đừng để tui nổi sung tôi đụ cho cú nữa thì la làng ỏm tỏi. Cô Thanh bò lom khom ra bàn mà cười hơ hớ : tưởng tía đuổi tui đi, ai dè tía cũng còn vớt vát đói đụ cái nữa mới hả.

    Chưa chi cô đã dướn cái lồn chình ình ra nhử : nè, anh đụ đi, cái lồn đang nhớt nhợt, coi thử anh mần ăn ra sao cho biết. Tôi ù tai, nóng mặt nên nói càn : bộ bà tưởng tui sợ hả, lồn nhớp, chớ cỡ lồn tới ngày tới tháng, tui cũng xăng phú lun, miễn là nó có cái lỗ, còn trắng đỏ gì thây kệ. Cô Thanh ớn ợn nên càm ràm : bỏ mẹ, đụng ổ kiến lửa rồi, hèn chi mấy con quỉ Sang, Liên về than rầm trời là bị anh chơi sao nghe có mùi khét khét.

    Cô cười ngay đươc ỏn ẻn : nói chơi cho dzui thui, chớ giờ có đòi tui cũng hết sức roai. Mẹ, anh làm giập mề, rỗng lồn, rụng lông đít và xáo trộn tùm lum ở trong, ngổn ngang bừa phứa, chật cứng hết còn chỗ chứa thêm đồ quăng đồ liệng nữa. Rồi cô gạ tui như con nít : bữa nay đụ dzị đủ rồi, còn để sức mà lo cho mấy con đĩ ngứa háng kia. Phận em, phải dzìa nghỉ, mai mốt qua, mình chơi lại.

    Cô dụ dỗ bằng cách xà xà cặp vú vô đụng chạm người tôi và nhắn nhe : xài đỡ món này đi, anh chơi 2 cái rồi, còn thêm món thổi kèn, bú bướm nữa, dzị là cha thiên hạ, anh còn ấm ức chỗ nào hổng biết. Tôi văng tục : cánh tay đã mà con cu chưa đã, em còn làm tui tức rực hơn. Cô Thanh lăng xăng vỗ về : tưởng gì chớ anh muốn cà vú lên cu anh thì có gì khó, đưa ra em cà cho.

    Bất đắc dĩ tôi phải ô kê thao nên lừng lững xỉa con cu ra cho xong việc. Cô Thanh úp sấp người trước kiểu ngồi bét háng của tôi, hai tay chặp cặp vú đầy nghễu nghện kẹp lấy con cu tôi vào giữa cái khe sâu hoắm mà giục : nắc đi, nắc tạm đi cho sướng. Tôi ì ạch nhún người, cái đầu rùa thụt vô thụt ra, lôi mớ da bọc xục xà xục xịch. Cô Thanh phải chuyển người sửa thế để tôi nắc yên chuyện cho xong.

    Cô nhâm nhi ngắm cái vẻ ì à ì ạch của tôi đụ nơi hai vú mà khịa : cũng giún anh đụ chút chút, thế là chuẩn rùi, cái này là món ăn thêm, rỉ rả dzị thui, đỡ khổ. Cứ như cô đang ở trong ruột tôi nên rành rành rẽ rẽ đủ thứ. Tôi trách móc cho có lệ : nắc vú mà kêu sướng, vậy thì trời sinh thêm cái lồn cho thừa ra à.

    Cô Thanh ớ ra, chẳng biết nói sao, đành lòng vòng đánh trống lảng : đã nói là món ăn thêm mà anh đòi phải xái trong cái lồn thì bàn bạc gì nữa. Chỉ sợ mai kia em phẻ phắn đến bắt anh đụ hà rầm, anh lại kêu đau cột sống, gãy cả lưng. Tôi cáu tiết : chưa thực hành đừng nói phét, tớ thấy lồn tựa lân thấy pháo, tớ húc chết thôi, gãy cu cũng sướng còn hơn ấm ức vì thiếu đụ.

    Cô Thanh xanh giờn, đờ người ra một cục, lắc mình quầy quậy, nói vớt vát : con lạy cha, cha mần vậy thì tưa lồn tụi con ra, cha ơi ! Cha đụ từ từ, tụi con còn kịp thở lấy hơi, cha làm thét nó thun sao kịp. Tôi nói liều : càng tòe loe nhìn càng khoái, đụ càng đã, khỏi kè rè lo kẹt cửa, kẹt xe. Cô Thanh đang khoanh ôm hai vú cho tôi nắc mà cũng muốn tuột cả tay, sợ tôi cáu, cô phải mau mắn cuốn riết cặp bưởi gạ : nắc đi, nói miết.

    Tôi cam tâm nắc giữa hai vú cô, mềm có mềm, êm có êm, mà thú thực là không đã. Bởi vậy tôi lấy hai tay lôi xển Thanh lên mò mò tìm chỗ cái lồn mà vọc móc cho đỡ ghiền. Tôi lào khào vét mớ khí ra, luồn hai ngón tay bịn lấy cái lỗ mà búng dội ngược lên. Tôi thấy người cô rục rich, cái lồn choèn nhoẹt đẩy đưa, nước khí tuôn ọc ọc.

    Tôi nạo, vét, móc, moi, cô Thanh nôn nao dần, hai vú xem chừng lỏng lẻo bớt. Tôi biết Thanh đang nứng nên càng miết tay nghịch cái lỗ, nhón cái hạt le thúc mạnh lên. Thanh thẫn thờ dần, kêu meo meo như mèo : nứng lồn nữa rồi, chết mẹ, làm sao đây ta. Tôi tiếu lâm trêu chọc : ta ui, đừng lo, có tây đây, tây sẽ làm cho ta nứng tột độ liền thui.

    Thanh hào hển buông rời cặp vú, thả ngửa người ra, bày trọn cái lồn cho tôi phá. Cô ẽo ợt ăn vạ : làm em nứng lồn thì em hổng cho anh đụ vú nữa, anh phải bứt cái nứng giụt đi cho em. Tôi thấy mệt tới nơi liền.

    (Hết Phần 42 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 43 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #43
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,264

    Default Mẹ / Con (Phần 43) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 43









    Tôi đưa Thanh về khi trời vẫn lất phất mưa. Giọt không to, nhưng rất thích hợp với cả hai chúng tôi lúc này. Thanh quạu quọ dỗi hờn vì tôi thiếm xực tới lần thứ 3, nên cô nàng bất mãn. Lúc nãy khi tôi thúc giục cô mặc lại áo đã hong khô, cô lục bục nói : ai biểu lột người ta ra, rồi bây giờ hối mặc. Tôi nín cười hổng được nên cũng nhỏ nhẹ tán : chớ bộ em tính ở truồng như vầy ra đường sao ?

    Thanh nhấm nhẳng nạt : kệ tui, tui thích đánh trần ra như vầy để bêu xấu anh vì cái tật dâm vô độ. Tôi biết mình có lỗi nên năn nỉ : thôi mà, chơi thì cả hai đứa cùng sướng, chứ bộ riêng mình anh thôi sao ? Thanh gân cổ lên cãi : ờ thì sướng, nhưng một vừa hai phải thui, mần chi anh nắc đến nắc đại, tôi ê càng, thịt da nhão nhẹt và khớp khiếc rã rời hết trun nè.

    Tôi thiếu điều muốn độn thổ, chính Thanh ông ổng đòi tôi mần thêm cú nữa, mà giờ đổ riệt tội vạ hết cho tôi. Nhưng cãi tay đôi với đàn bà là chúa thiệt, các mụ giận nghỉ chơi thì mình lỗ, tôi bèn ỉ ôi : anh biết rồi, lần sau anh hổng ham hố nữa, được chưa ? Rồi để tỏ thiện chí, tôi tự vả vô mặt tôi đốp đốp, dè đâu Thanh cảm động : tui la gì mà anh tự hành anh. Tôi thật muốn điên đầu vì chẳng hiểu hết lòng dạ đàn bà.

    Tôi đứng ngây ra đó, Thanh cũng đứng ngây ra đó. Tôi lom lom nhìn vú viếc và bim biếc của Thanh, còn Thanh cũng trân trân nhìn củ lẳng và gậy gộc của tôi. Hai đứa chiếu tướng nhau lâu lắc, thâm tâm tôi chỉ muốn a lại bóp hai trái vú của Thanh vì nó khiêu khích tôi nhột nhạt quá, nhưng tôi e dè sợ làm cô nổi cọc.

    Cô lừ đừ nhìn tôi lâu thiệt lâu rồi phán xanh dờn : ủa, anh tính để tôi ở truồng dzìa thiệt hả. Tôi quính cả lên, nhanh nhẩu kêu : anh nghe, anh hiểu rồi. Thế là tôi lăng xăng lấy sịp, dang rộng ra mời em xỏ vào. Mục đích của tôi là từ từ để còn nghía thêm cặp bưởi chút nữa. Mẹ họ nó, nhìn hai trái ú na ú nần mòng mọng, đong đưa trước ngực em, tôi chỉ muốn cắn cho tóe nước ra mới đã.

    Thanh nhìn hai tay tôi run cầy sấy thì nhạo : anh đóng kịch thiệt khéo, lúc lột tui thì nhanh như cắt tỉnh queo, giờ bận vô thì run tựa bị lên cơn sốt rét. Tôi đánh trống lảng: tại em làm anh hồi hộp nên hồn vía gì đi bậy hít trun. Em làm ơn im dùm cái, chớ em cữ bla bla thì đến có má anh đứng gần đốc vô, anh cũng rũ liệt cả tay chưn.

    Cô Thanh rú lên cười : sao tía bỗng nhiên hiền từ nhỉ ? Mẹ kiếp, giờ mà có con Sang hay con Liên mò tới, tui cam đoan tía mà hổng xoắn xít với tụi nó thì thôi. Đàn bà thiệt giỏi, thứ gì cũng biết, song tôi vờ than vãn : chèn ùi, sao thiên hạ chẳng ai hiểu cho cõi lòng tui mà cứ xưng xỉa lên án tui rụp rụp dzị hè. Cô Thanh nghĩ cũng tội nghiệp nên xạng hổng chưn lên cho tôi xỏ sịp vào mà nhắc : nè, lòn vô đại đi để tui còn giở chưn kia lên, càm ràm thét tui mỏi chưn thấy mẹ.

    Tôi phải hơi khom người xuống, lén liếc mắt lên, đúng là tai vạ lớn. Cái sẹo há miệng ra cười khẩy với tôi và hai mu xập xình trêu ghẹo, tôi chỉ muốn lấy tay bụm cho nó một phát bõ ghét mà run. Tôi quính quáng làm sao bận nhầm bố nó, sau thành trước, nên xỏ xong xuôi rồi mới ớ ra vì cái chỗ đáng che chẳng che, đúng cái khe đít thì vít cái sịp vào còn chỗ cái lồn thì lồ lộ, nên mới khùng điên lên chớ.

    Cô Thanh phì cười hỏi xỏ tôi : có bao giờ bà già nhờ anh xỏ sịp mà anh lộn đường, lộn nẻo như vầy hun ? Chắc lúc đó bà già anh kêu toáng lên và thưởng cho anh vài chục cái tạt tai là ít. Tôi lẩm bẩm đáp : bậy bạ, đời nào bả nhờ tui mần mấy việc cấm kỵ đó, mà dẫu có thì cũng lỗi tại bả, ai biểu nhờ chiện mắc dịch với thằng con trai mới lớn lên chi cho ra nông nỗi.

    Bận xong cái sịp, tôi muốn tháo mồ hôi, nên gượng gạo cầm cái xụ gạ : nè em cầm lấy tự quàng vô đi, để khiến cậy anh lùm xùm lại trật lất, sanh chiện nữa. Cô Thanh bĩu dài môi chê : anh làm bộ chó, khiêm nhường hoài, thấy vú là muốn chộp bỏ bu, còn vờ " em chả ". Nói vậy mà cô lại ưỡn tếu hai vú lên để tôi bận nốt vô : tía có làm mau mau lên để tui dzìa, tới giờ bà mẫu của anh bước vô nhìn thấy thì cấn cái lắm.

    Tôi chùng chình nhường qua nhường lại một hồi rồi cũng phải làm. Tôi úp hai cái lúp lên cặp vú, kéo xộc xệch mà hai trái bưởi cứ lăn long lóc hổng lọt gọn vô. Tôi gằn hai dây ra sau lưng, nịt chặt và móc cái khóa nhốt. Cô Thanh kêu tức tức ngực, tôi lại vội vàng bợ cả hai tay mà sửa cho cặp vú tém gọn vô. Tôi đùn chỗ này, tôi đẩy chỗ kia, hai vú xập xình như bong bóng nước, lặc là lặc lừ thấy dễ nực.

    Tôi phải vòng hai tay ôm choàng từ phía sau lưng, hết nâng lại bợ và bóp tì tì, hỏi nhặng xị : vô khớp chưa ? Cô Thanh õng ẹo lắc lư kĩu kịt và nói kháy : anh mằn như vậy chỉ tổ nó xục xịch hơn, tui nhột chết cha, chứ ở đó mà chờ vô khớp, vô mỏ. Tôi quê nhen, nên nói tức tưởi : vú chi mà to tổ mẹ, lại chơi cái xú bé tẹo thì biết đâu mà lần ra kiểu cách.

    Cô Thanh xí một hơi : ăn nói vô tổ chức, vú to hay vú nhỏ, bộ muốn mà có sao, trời bắt ai nấy chịu, tui xẩu mình cũng vì bộ ngực to này. Đi đâu cũng bị mấy anh ngạo réo: em ơi, chờ anh đem thúng ra đựng mới hết nhé. Tôi sửng cồ quắc mắt lên : thằng nào dám hỗn với em, anh tẩn cho hổng còn cái răng ngậm vú.

    Chưa chi tôi đã nhóp nhép cái miệng, cô Thanh chọc : sao anh nổi cáu mà nhai rau ráu như đang ngậm vú em nút tụt tụt, lạ hè. Tôi mắc cỡ rần rần nên nói lảng : thì tại em làm anh giận nên mất khôn. Cô Thanh lắc lắc hai vú và cầm lấy hai bàn tay tôi luồn dưới lườn vú đẩy lên rồi lại choàng hai tay ấn trên quầng vú đè xuống và nói : thế, thế, làm thế chúng mới ngoan ngoãn mà chui vào rọ.

    Đúng vậy các cụ ạ, khi tôi xong công tác thì nhìn cặp vú Thanh no tròn, nó gồ lên mãn nhãn và cái núm lờ mờ ịn lên lớp lưới coi mới chết đứ đừ làm sao. Tôi phải bảo Thanh: em nhanh hộ anh, dềnh dang là anh khuỵu liền. Thanh cười mím chi cọp và âu yếm nắm tay tôi xàng xê ra cửa. Tự nhiên Thanh hỏi một câu nghe da diết : em dzìa, anh có nhớ em hun ?

    Cha mẹ ui ! Có đời nào tôi được diễm phúc nghe lời nỉ non ai oán đó ! Tôi lắp bắp : nhớ, nhớ chứ, nhớ kinh khủng, nhớ đảo điên, nhớ quên ăn bỏ ngủ.
    Thanh la xì tốp cái rẹc : nhớ đủ thứ vậy thì chết còn gì. Người ta nhớ là nhớ một vài món đặc sản thui, đằng này anh nhớ tứ tung, chắc là nhớ cuội. Tôi đính chánh cật lực : nhớ thiệt mà, còn em muốn anh nhấn mạnh cái sự nhớ thì để anh nói luôn cho em tin. Tôi ừ ào nói toạc móng heo : thì nhớ nhứt là cặp vú và cái lồn em, đủ chưa.

    Thanh mắng yêu tôi : đồ quỉ, tuy nhiên cô lại cười nhỏn nhoẻn. Chúng tôi giung giăng giung giẻ, ra tới cửa rồi mà còn quyến luyến chia tay không nỡ. Tôi đắm đuối nhìn Thanh, cô trợn tròn nhìn tôi kêu khẽ : anh. Tôi xiết tay cô và nhắn nhủ : mai em lại qua nhe ! Cô Thanh lẳng lặng gật đầu.

    Thanh đi rồi, lòng tôi trống rỗng. Tôi đồ chừng vừa đánh rơi một thứ gì quí giá nhứt. Sở dĩ tôi mặn Thanh là vì tôi ưng cái lỗi nói tục bạt mạng của cô. So với Sang và Liên, cô phải thuộc vào hạng lão bà, quyền phép thượng thừa, chơi xả láng và đồ đạc cũng ngồn ngộn tóe lửa. Tôi cứ nghĩ rằng giá mẹ bằng lòng cho tôi cưới hẳn Thanh làm vợ, tui cũng xi nhê cái rụp.

    Gì chớ mỗi ngày vào ra nhìn cặp vú em tưng tưng cũng đủ hứng chí, còn nói chi đêm đến ôm lấy nó mà măn, mò, bóp, bú, nút, chắc là trời sập cũng chịu. Mà nào Thanh đâu chỉ có mỗi cặp vú, Thanh còn có một cái lỗ sâu hoắm, lúc nào cũng ướt mèm mẹp, chỉ cần tôi nhẹ đưa đầu gậy vô là cô vội vớ tay tôi giúi ập liền và tôi sướng điên lên vì nghe cô hối nắc.

    Tôi mụ mẫm cả người, bần thần như say rượu, nên mẹ về hồi nào không hay. Chừng nghe cụ lên tiếng hỏi : ở nhà mày gặp ma hay sao mà ngơ ngác thất thần vậy. Tôi bỡn cợt trêu mẹ : nhà ta có ma thật, mẹ ạ, lần đầu còn mới thấy, cặn kẽ hỏi mãi nó mới khai tên nó là ma đàm. Tôi quên béng là xưa cụ cũng học trường đầm nên mẹ la toáng lên : anh diễu tôi đấy hả. Ma đàm là con mẹ anh đây này, chứ ma nào ở đó.

    Tôi hoảng kinh, chỉ sợ mẹ giá cho mấy giá, song mẹ tẩm ngẩm tầm ngầm : đúng là mày bị con ma Thanh nó hành rồi, khéo nó là ma cà rồng, nó hốt hồn mày về luyện thiên linh cái thì bỏ bu. Tuy nói thế mà bà lại tủm tỉm cười, nói bóng nói gió : ai ngờ đâu anh học ở bố anh lắm tài ranh vặt nhẩy. Tôi đã khổ vì bố anh bao năm trới, giờ con Thanh chấp chửng trêu vào anh, khéo lại cũng khổ như tôi.

    Mẹ im im lúc lâu rồi đột ngột bảo ban : liệu liệu mà giữ, để nó trương bố bụng lên bắt cưới thì bại liệt, con ạ. Đàn bà là con dao hai lưỡi, nó bén thì cũng bén mà thình lình nó cắt thì cụt vốn hết đường tương chao, con phải dè chừng. Chơi phải tỉnh táo, đừng mê mẩn chui đầu vào cái lỗ mà đi đoong nghe con.

    (Hết Phần 43 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 44 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #44
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,264

    Default Mẹ / Con (Phần 44) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 44









    Có những lúc tôi ngớ ra, như người mất hồn. Các cụ có hiểu vì sao không ? Chẳng qua tại tôi tham lam, ham hố quá độ, nên mới xảy cái cảnh " khi no no ứ, khi rầu đói meo ". Như hiện lúc này chẳng hạn. Thì vừa mới đó, cô Thanh còn chơi trò bù khú với tôi, hết sáp lá cà, lại hòa nhạc, còn hú hí bày thêm ván cờ người mí nhau cho trọn " con đường tình ta đi ", vậy mà cô vừa đi tôi đã nhuốm buồn day dứt.

    Bởi lẽ trong số mấy cô mẹ đã vun quén tạo phương tiện, cơ hội cho tôi gặp gỡ, phải nói cô Thanh để lại nơi tôi nhiều ấn tượng nhất. Đồ đạc của cô vào hàng khủng, không đụng kiểu với bất cứ ai đã đành, ngoài ra cái khoản nói tục phải nói là cô Thanh " số dzách ". Cô đếch cần lịch sự, chẳng ưng hoa sói hoa hoè, cứ thẳng tuột một lèo, " có sao nói dzị, người ơi ".

    Tôi nghe cũng chói tai ý chứ, nhưng đúng lúc cả hai đều lên cơn dồn dập, dường như nói tục cũng là một chất xúc tác làm cho cuộc đấu đá nổi mạnh hơn. Tôi xiết cứng lấy cô, Thanh quặp chặt hông tôi, cả hai như đám thợ cưa thợ xẻ đứng chênh vênh trên giàn cao, cò cưa cú cứa, nhún tới nhún lui, nhịp nhàng và dẻo dai ra phết.

    Tôi chúi vào cái lỗ của cô, đâm đâm chọc chọc, ngoáy ngoáy càn khôn, cô Thanh lắc lư giống đang lên đồng lên cốt, là là nghiêng ngửa, tựa đang chơi cảnh đu bay, miệng ví von hối : đâm chết cha chết mẹ mấy con đĩ chó đó đi cho em, đừng nương đừng dè, ai biểu đem lồn cho người ta đéo thì chết ráng chịu.

    Tôi hăng tiết vịt nên tấn cô vào cột nhà, bắn vung vít tận mạng, cô nẩy lên, cái cẳng lêu khêu ngó ngoáy trong không trung, y hệt chiếc xe qua đoạn đường xóc bị gãy nhíp, miệng kêu ro ro : tránh, tránh, xe đứt thắng, hổng chạy xe cán nhẹp đáng đời. Tôi thấy Thanh hăng quá phải vừa nắc vừa lưu ý : có câm miệng lại để anh đục đẽo đến nơi, hay làm anh chia trí thì nước non mẹ gì nữa.

    Thanh nào vừa, bù lu bù loa lên phản kháng : anh sao dzị òm, ngừ ta sướng ngừ ta kêu cũng hổng cho. Ngừ chi mà độc tài, phát xít, chỉ thích lợi mình, còn cóc biết đến ai khác. Tôi cáu tiết nên nạnh banh hai giò Thanh ra, ấn đôi mông làm điểm tựa, khuỳnh khuỳnh tựa anh lính ôm bom ba càng húc như trâu điên.

    Thanh chồm lên cong cớn, khoái cật lực mới chết. Cô kêu rầm : đã, đã, sướng, sướng, nứng nứng thấy con đĩ ngựa, anh chém tả tơi hết tụi nó cho em. Cô quàng hai tay nơi cổ tôi, phụ nhún người tiếp sức, tôi phạt ngang, chẻ ngửa, nhẩy tưng tưng và giập ào ào, hai cái vú cô ép bầy hầy nơi ngực tôi, cái lỗ nhóp nhép kêu thất thanh.

    Tôi lọm khọm tấn mạnh thêm cô Thanh vào cột nhà lấy trớn, luồn hai tay dưới nách bợ lên mà nắc pinh pinh. Cô giãy giụa kêu inh ỏi : nhột, nhột, em nhột quá, anh làm em muốn xụm bà chè. Tôi vui ra phết, so ra cỡ cô Sang, cô Liên còn lâu mới đạt tới mức tuyệt vời của cô Thanh. Tôi hì hục vác như vác xi măng, vác gạo, khệ nệ giữ cho Thanh thăng bằng, hơi ngả ngửa ra, và dận, xỉa, ủi, chà, lết, nắc cú nào cú nấy bứt dây bứt nhợ, tuột lòi tói, đứt toáng xích ra.

    Cô Thanh vẫn tru tréo kêu tựa như chưa thấm. Tôi cáu phải hỏi gắt : chớ em còn muốn sao nữa. Cô Thanh nói trớt quớt : muốn đụ, muốn đụ, được chưa ? Tôi lắc đầu xin thua, nói nhây nói nhớt với ngưỡi dâm ô chi bằng nín đi cho được việc. Tôi chơi bổ ngửa bổ càng, chơi điên chơi đảo, chơi rả chơi rích, chơi tới mưa dầm nắng hạn mà cô cứ " nữa, nữa " mới điên.

    Mệt quá, tôi khiêng cô đè xuống cạnh bàn mà nắc tiếp. Cô xoạc hai cẳng đưa cao ngó ngoáy trong không trung, tôi chúi người xuống dồn sức vào cái lõi ngô dện cho cô vỡ đầu choáng óc. Cô chẳng có vẻ gì ngán ngẩm rên la, trái lại còn khen : kiểu này coi bộ ngon đa, sâu lút cán anh, nó ngoáy đụng tè le ở trỏng.

    Chợt cô rướn đôi mông lên hứng trọn cú giập của tôi mà kêu ong óng : trúng tử cung rồi, đâm chí chát cho em, đã, đã, bật cùi mẹ nó cái nứng rồi, anh ơi. Cô đeo vít lên hai cánh tay tôi, mắt trợn trừng trợn trạo, ca bài ca con sáo : con sáo sang sông, con sáo xổ lồng, tôi bực chửi : lộn xộn, nói nhăng nói nhít, ông thì dọng cho toạc lồn bây giờ.

    Cụ có biết cô Thanh trả lời trả vốn tôi ra sao không ? Cô nhởn nhơ thách : tui chấp ông đó, ông mà làm toạc lồn tui ra, tui thưởng cho ông đụ cái nữa, cầm chắc hổng trốn ! Tôi lạnh người. Đó các cụ có dám thử lửa mí bà chằn Thanh hun. Tôi chơi chẳng biết bao lâu, cơ khổ là đến phùa thứ 3 rồi còn khí đâu sản xuất kịp mà tống ra cho rảnh.

    Giữa cô Thanh và tôi đã có cam kết giao hẹn trước : anh muốn chơi, tui để anh chơi, nhưng với điều kiện anh chưa cho lồn tui ăn chè thì cấm rút. Tôi lỡ ký hiệp ước, hứa tôn trọng lời kết giao nên giờ kẹt cứng. Tôi loay hoay mong có ai vào đỡ hộ mà các cụ lặn đi đâu tiệt. Tôi đành lúi húi thi hành nhiệm vụ mà đắng cay vô cùng.

    Nãy giờ mẹ đứng im nhìn thằng quí tử, thấy nó lừ đừ như con cá nằm trên cạn nên mẹ hơi quính : mày bịnh hả, sao đứng thộn mặt ra đó. Tôi quẫy quẫy đầu nói chẳng ra hơi : con mệt. Mẹ gật gù hiểu ra ta thán : cái con quỉ Thanh, nó làm gì mà mày bị ma ám đến thế. Tôi chối nhanh chối nhẩu : cô ấy có làm gì đâu, song tự dưng con mệt ngang.

    Bỗng dưng mẹ nói phang ngang : mày đừng toan lấy vải thưa che mắt thánh. Tao truyền đời, con Thanh nó không dụ dỗ để mày xà nẹo, xà nẹo với nó thì có đâu mày u mê chết tịt thế này đâu con. Tôi định tiết giảm bớt để kể sơ với mẹ, song chưa kịp há miệng thì cụ đã phán thêm : tao đồ chừng nó quyến rũ mày, cho mày mằn mò xí xọn nên mày mới trớ ra, có bao nhiêu cơm cháo đều trút sạch mới ra nông nỗi. Mày cứ lớ vớ đeo theo nó thì có ngày chết sớm, con ạ.

    Tôi hơi hoảng, bỏ bu, cái trò trai gái nắc đéo nhau mà cũng gây hậu quả kinh khủng đến thế sao. Tôi ầm ào thăm dò hỏi mẹ cho ra lẽ. Mẹ giảng giải : tao nói thiệt đó, mày coi, nam cũng dzị mà nữ cũng dzị, cứ ngậm củ chuối đẫy vào và ham thụt dùi chí mạng thì anh nào chị nào cũng xanh mướt như tàu lá, nó không bị " mắc thằng bố " thì cũng ẻo lả, bạc nhược, thở hết ra hơi.

    Nói xong, mẹ rỉ rả khuyên : mẹ thấy mày bơ vơ nên mẹ tạo dịp để mày biết đàn bà, con gái. Đáng nhẽ đó là việc của bố mày, tiếc là ông giận bỏ đi, nên tao phải thay. Sờ soạng tí đỉnh thôi, lỡ có thèm thì cũng thoang thoảng cho biết mùi đời thui, đừng chết giấm chết giúi ở trỏng mà chết cả nút, con ạ.

    Mẹ ví von, dí dỏm ngay được : của ấy chẳng có răng có lợi chi cả, thế mà nó độc đáo để. Nó đã quạp được ai rồi thì nó gặm, nó nhấm, nó nhay, nó nhệu, chẳng mấy chốc cụt bố nó vốn, đứt mẹ nó cán và chỉ còn một tẹo thun lộn tùng phèo lên thôi. Tôi định cãi lại : thế sao con đè cô ấy đến 3 lần mà vẫn còn ham muốn đè nữa.

    Nhưng mẹ đã trợn mắt cật vấn tôi : anh định bướng với tôi đấy, phỏng ? Mẹ kiếp " cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư " đấy nhóc. Mẹ thương mẹ dạy khôn, mày không nghe, chết ráng chịu. Càng những con phốp pháp như cái Thanh nó càng là cái bẫy để nghiến mày ra tro ra bụi, hiểu chưa ?

    Tôi ú ớ, song cũng nói liều : mẹ biết thế sao còn giúi cô ấy cho con làm chi. Mẹ tức điên lên mà gầm : tao chua thấy thằng nào ngu như mày. Tao nhìn thấy mày queo quắt, dở dở ương ương, tao mới đưa cho anh mâm xôi đầy, thớt mông ú để anh ôm cho thích, sờ cho đã, anh còn bắt bẻ mẹ. Ý tao là để mày mò mò bóp bóp láy khí thế hầu thư giãn thôi, ai dè mày đổ đốn, đã ngậm xôi lại còn hút cả nhụy, tao đến chịu mày.

    Đấy ! Các cụ xem có ai trên đời này tuyệt vời như mẹ tôi không ? Cụ thấy con thèm tợn thì cụ mớm cho quà cáp sum suê, ấy là mẹ gián tiếp thay bố dạy cho tôi bài học làm chồng, gây giống sau này. Hoan hô mẹ ! Hoan hô các bà mẫu trên thế gian này. Tôi chỉ chực một hai ập đến người mẹ mà nhõng nhẽo : cho con ngậm ti một tẹo, con đói lắm rồi. Nhưng nhìn cụ nghiêm nghị quá, tôi đâm " rét "


    (Hết Phần 44 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 45 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #45
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,264

    Default Mẹ / Con (Phần 45) (Cuối) (Tác giả: Sịp)

    MẸ / CON

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 45 (Cuối)









    Nhác trông thấy mớ quần áo vứt lổng chổng nơi bàn, nhận ra toàn các món của bà (do tôi chưa kịp xếp và cất trả vào ngăn tủ), mẹ mắng tôi xa xả : thằng kia, mày lôi mớ của nợ ra đây làm gì. Tôi chưa kịp phân bua thì mẹ lại tương thêm một thôi một hồi khiến tôi tối tăm cả mặt mũi : mày điên rồi con ạ, mày nhiễm phải ba cái tư tưởng bóng biếc nên loạn cả lên. Ai đời mày lại vác xống áo của tôi để rồi diện vào thành đồng tính, đồng sàng. Chết đấy, con ơi, chớ vướng vào mà oan gia tác nghiệp.

    Tôi há miệng mấy lần định thưa, song mẹ đâu để tôi có cơ hội. Mẹ nói ào ào, tay xóc tung beng hết cả lên. Mẹ dạy dỗ tôi : cái thứ mày ngu nên mới theo đóm mấy tay nhăng cuội đó. Bà thì truyền đời cho mày biết, trời sinh ra nam là nam, nữ là nữ là đều có mục đích, mày lại muốn thành trái thiên nhiên. Người ta có cái này là để bù vào cho cái khác, còn mày tấp tễnh vào giới lưỡng sinh, khốn đấy, con ! Mẹ kiếp, chúng đè mày ra cứ nhè hậu môn mà tẩn thì sài mòn, bệnh hoạn, chữa thế đếch nào khỏi. Chớ dại mà nghe chúng dụ ngon dụ ngọt nghe con.

    Đúng là há miệng mắc quai, sao cái số tôi khổ sở điêu lênh đến thế, hết bị cô này rủa thương ai bỏ ai lại bị mẹ nghi là đồng với bóng. Tôi những muốn lủi đi cho rồi. Đúng lúc ấy mẹ vớ phải cái sịp tôi dùng lau cho cô Thanh lúc nãy, mẹ gầm lên khi cái món cháo vữa ram ráp dính nơi tay : mày còn chôm đâu ra cái món thổ tả này, mặc vào người rồi tưởng voi tưởng chuột để trớ đầy ra khắm bỏ bu thế hả ?

    Tôi xụ mặt ra một đống, im thin thít, mẹ càng làm già kêu : ông về mà coi thằng con quí tử của ông này. Chăm chút nuôi cho nó lớn lên để được nó trả ơn bằng đi cắp sịp con gái đeo vào người, nghĩ linh tinh vớ vẩn, đến đỗi mửa láng mửa lênh, tanh như cú. Tôi cáu nên hỗn lại : mẹ chẳng cho con giải thích, cú ào ào thì đầu đuôi tai nheo sao mẹ nắm được.

    Mẹ chưng hửng, nhìn tôi nháo nhác, rồi lẩm bẩm gì đó, im re. Tôi hoảng hơn, kiểu này mẹ tức đến ngẩn ngơ thì khốn. Tôi lần mò đến gần mẹ, nắm khẽ lấy bàn tay bà mà cất giọng da diết than van : con mẹ chưa đến đỗi đốn và nhăng nhít thế đâu, mẹ đừng lo. Chẳng qua tại trời mưa, cô gì đến bị ướt áo, con nhìn kỳ kỳ nên lấy béng quần áo mẹ ra cho cô thay tạm, chờ hong khô tạnh cơn thì cô về (tôi quính đến đỗi tên của cô Thanh cũng chẳng nhớ).

    Mẹ vẫn chưa buông cái sịp dính chất nhớ ra, dứ dứ vào gần mặt tôi chất vấn : còn cái thổ tả này là của ai, tại sao lại lẫn vào các món của mẹ ? Tôi lắp bắp kể : thì của cô Thanh chứ của ai. Mẹ lại gầm lên : của cái Thanh mắc gì lại dây đầy mỡ nhớt ra đó. Hay là mày tí toáy nên nó mới ộc ráo nạo ra, gớm, anh tẩm ngẩm tầm ngầm mà ma mãnh cật lực.

    Tôi chạm phải nọc nhưng vẫn cố ngoi xoay sở : con làm gì cô ấy mà mẹ đổ triệt cho con. Mạ lại dằn dằn cái sịp, lắc như lắc chuông : phải, anh hiền khô, chả đụng chạm làm gì tất, mà tự dưng con bé ói mật xanh mật vàng ra đầy quần, hay là nó có bệnh. Mẹ nhún nhún người ra vẻ tâm đắc : kiểu này bụng nó trương lên rồi bắt tôi làm đám cưới thì chết cả nút.

    Tôi vênh vang chạy tội : tại sao thì mẹ tìm cô ấy mà hỏi, còn con chả xơ múi gì tất, cô nhoáng nhoàng cởi ra rồi quẳng đó, nếu biết con đã cất béng đi hay quẳng sọt rác thì đâu mẹ câu mâu được nữa. Nào mẹ có chịu thua, mẹ kinh nghiệm đầy đầu nên dấm dẳng : anh bảo anh chẳng tơ hào gì, chắc là con bé này nó bị vỡ cống. Chả thế mà tự động xón cả ra, chợt mẹ nhìn đăm đăm vào mặt tôi truy : tôi hỏi thật, anh có kè rè gạ con Thanh để anh thay áo cho nó không ?

    Đến nước này tôi hiểu dẫu có chối cũng chẳng được, nên nói nước đôi : mẹ nói đúng, con có nói để con giúp, nhưng cô không nghe. Mẹ phê bình riêng tư mà tôi nghe rõ mồn một : cái con ngu tổ bố. Xong mẹ lại quay tiếp : thế rồi con nhỏ nó tự cởi áo, cởi quần và lăn đùng ra nôn thốc nôn tháo chứ gì ? Tôi tránh không nhìn vào mắt mẹ mà nói lơ mơ : ai biết đâu mà mẹ cứ truy bài con.

    Hai mẹ con sàng qua đẩy lại, rốt cuộc vẫn chưa tìm ra thủ phạm về cái sịp dính lằng nhằng. Vậy rồi mẹ vu vơ vờ lơ đễnh bắt nọn tôi : con Thanh nó cởi, chắc là anh nhắm tịt mắt lại nên chẳng thấy gì. Mẹ lại tự vấn : quái, cái con điên chẳng ra điên, giở người chẳng ra giở người, chả lẽ một hai nó xin đến để rồi khơi khơi cởi đủ thứ và ra về ngang ?
    Tôi như vờ sực nhớ ra : chính là con định chay tịnh nhắm tịt mắt lại, song cô ấy nhờ con chỉ hộ món nào là phía trước, món nào là đằng sau, sợ mặc ngược nên còn phải hí hí ra để bày cho cô ấy một tẹo. Mẹ phá lên cười : có thế chứ, đứt đuôi con nòng nọc ra rồi, thế mà anh cứ vờ vĩnh đến hay. Mẹ tréo nẹo hỏi : : anh hi hí thì có nhìn ra của gì chăng ?

    Tôi buột miệng không giữ kịp : thấy đầy ú đầy ụ bưởi bòng sum suê, tối cả mắt. Mẹ cười nhăn nhở : đến tao nhìn mà còn chóa nữa là mày. Mẹ lại gạ : thảo nào, thảo nào. Tôi tức muốn chết, sao cái tật nhanh mồm nhanh miệng bị lắm phen điêu đứng mà không bỏ, nên bị mẹ nắm cựa, chẳng cần giữ tình giữ ý tôi phẹc ra luôn : dại gì mà không nghía hả mẹ, tự dưng người đưa mâm ngũ quả cho nhìn, lại bưng kín mắt, có họa là ngố.

    Mẹ khen tôi một phát : thế mới là con của bố mày và tao cũng hãnh diện lây. Được hun đít, tôi bỗng trở nên tía lia : mà vú cô ấy to đáo để. Tôi nhún nhín nói mà hai bàn tay nâng tưng tưng ra chiều đang đong cặp bưởi đó. Mẹ có vẻ nín thở dõi nghe : con ứa cả nước miếng, cô ấy lại trêu và đòi con hết thoắng vào giúp cái này lại hộ cái nọ. Con mụ đi, chả còn tỉnh táo nổi, cô sai đâu con làm đó nên nó mới ra nông nỗi này.

    Bấy giờ mẹ mới à lên một tiếng : thà rằng anh nhận hết mọi việc nghe nó xuôi hơn, cứ chối quanh càng lòi cái đuôi ra, dị chết. Rồi mẹ tấm tắc : cái Thanh nó chịu để anh cởi lót ngực cho nó, vậy anh cởi suông tình thế thôi à. Tôi gãi đầu gãi tai than : mẹ cật vấn mãi, con khó nói quá. Thì mẹ biết rồi đàn ông nhìn thấy hoa quả chẳng táy máy sờ nắn sao, phương chi chắc bố ngày xưa cũng vậy.

    Mẹ giật nẩy mình hét : mày nói năng cẩn thận, không được dung tục đưa cả bố mày vào. Nhóc con, biết đếch gì mà dính vào chuyện người lớn. Tao hỏi mày về cái Thanh thì mày chỉ đáp khoản ấy thôi, cấm léo hánh vào lãnh vực khác, rõ chưa ? Tôi gật lia lịa như gõ nhịp, mẹ lại dấm dẳng : nó để mày cởi rồi đòi hỏi gì nữa ?

    Tôi như cố nhớ lại : có chứ, con cởi xong thì cô ấy cứ vươn tếu ngực ra kêu ngứa ngáy, nhờ con gãi hộ. Con nhất nhất làm, cô ngả ngớn dựa vào người con, một hai kêu rầm là sợ ngã. Con gãi rột rột, cô kêu ngứa lung tung, hai trái bưởi cứ nhoáng nhoàng đâm vào mắt con xúng xa xúng xính, rồi a thần phù con chộp lấy cả hai mà gãi lăn gãi lóc.

    Mẹ choáng váng kêu toáng lên : sao nó kêu ngứa lưng mà mày lại nhè vú nó mà gãi. Tôi đâm cáu : đàn bà ưỡn ẹo đến thế mà mẹ còn bênh, ngứa gì đâu giả tảng thì có nên con gãi rồi khảy, rồi đàn, rồi địch, rồi thổi u u, rồi bóp xịt xịt, rồi ngậm chút chút, có thấy cô ấy phản ứng gì đâu, trái lại còn vênh vang khen mới chết.

    Mẹ vùng vằng lắc đầu, như chừng hất đi cái ngứa ngáy ở đâu cũng chợt lây tới. Tôi vẫn khao khao : con nút hả hê, cô bíu lấy con lập cập, xoay tất người lại cho con làm chủ trọn vẹn. Con ngậm đầy miệng còn hai tay phụ xoa vặt cô thích nên hát hỏng nhi nhoe. Con thổi kèn, bấm nốt và cô lắc ma ca rát theo làm cho bản tình ca réo rắt tận mạng.

    Mẹ chồm chồm lên nghe ngóng, sửng người ra nghe thằng con háo hức kể chuyện : con bú tin tin, con soạng ình ình, cô vắt vẻo đu đưa và cọ cọ đùi làm con càng nổi hứng. Vậy là con tà tà khoắng cởi nốt cái sịp ra, lúc ấy mới thấy ướt nhem ướt nhuốc (tôi dấu cái khoản tô son vào húm Thanh kẻo mẹ lại chửi cho vỡ mặt).

    Mẹ hò theo đưa đó : cho đáng đời thứ ngựa. Một hai đòi trai tơ thì bà giúi cho để hết còn càm ràm nhé. Tôi được trớn nên kể ráo nạo, mẹ thè lưỡi tắc tắc : sao mày liều lĩnh thế, một phát đã mệt è cổ mà mày dám hích những ba phùa, thế có gãy lưng chưa con ? Tôi ra vẻ ta đây nói mớm : tại con sợ mẹ về thình lình, chứ không con lại bày bàn cờ người ra đánh một ván nữa cũng dư sức qua cầu.

    Mẹ nào tin, nên nói nhao nhao : anh chỉ phét cái mõm, nó mà đưa pháo ra, anh dú dí thí chốt sang sông, nó kẹp cho thì hộc xì dầu. Tôi quạu quọ thách : mẹ gọi cô ấy đến đây, con mần ngay trước mặt để mẹ xem biết tài con giai mẹ. Mẹ gạt đi : được rồi, tôi tin anh rồi, song mẹ lại bỏ nhỏ : chơi gì cũng phải đĩnh đạc, cứ nhắm mắt nhắm mũi phang vào, có ngày đụng ổ kiến lửa, nó cắn cho thì vỡ toác họng súng, lúc ấy có đưa cả sĩ, tượng, xe, mã sang sông cũng chỉ nước ôm mà khóc cả đám thôi con !

    Tôi thấm thía nên cụt hứng, trách vu vơ : tại mẹ đầu têu nên con phun bừa phun phứa, chứ con sức đâu mà huỳnh huỵch như vậy. Mẹ cười cho điểm : khá, khá lắm, giỏi đấy con trai !
    Hết

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Last edited by Congtu; 01-04-2023 at 09:01 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 5 of 5 FirstFirst ... 345

Tags for this Thread