CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 11 to 15 of 15
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Bùa Yêu (Phần 11) (Tác giả: Hùng Sơn)

    BÙA YÊU

    Tác giả: Hùng Sơn

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả sáng tác truyện.


    Phần 11










    Mỹ Kim từ từ kể lại từ lúc nàng nhẩy xuống xe đò cho tới những ngày sống ở đây. Sau cùng, cố tình hướng câu chuyện để lấy lòng Năm Au. Mỹ Kim nói:
    - Hàng ngày, lúc nào em cũng hỏi anh Mười Lôi về tin tức các anh. Nhưng lúc nào anh ấy cũng nói không biết, vì không để ý tới giới anh chi mấy.
    Năm ẩu gật đầu.
    - Ừ nó không xạo em đâu. Thằng đó chẳng biết gì ngoài việc đạp xe xích lô máy cả.
    Mỹ Kim cười khúc khích thực dâm đãng. Cái cười của nàng tự nhiên làm Năm ẩu nhìn xuống bộ ngực rung rinh ìô lộ của nàng. Y buột miệng nói:
    - Tổ cha nó. Thằng Mười Lôi mà khờ nhưvậy sao. Nó dấu em ở đây hú hí thì khôn tổ mẹ rồi còn gì. Dám qua mặt Năm ấu này thì tới số rồi.
    Mỹ Kim ẫm ờ nói:
    - Còn anh đi với vợ người ta thì sao?
    Năm Ẩu tự nhiên buột miệng hỏi:
    - Ủa, tại sao em biết?
    Mỹ Kim biết ngay là Năm ẩu thế nào cũng có cái gì với vợ Mười Lôi rồi. Nàng nói chặn đầu:
    - Lúc nãy anh chẳng nói là Mười Lôi đâu có khờ như vậy là gì?
    Năm Ẩu run run hỏi:
    - Bộ nó cũng biết anh có gì với vợ nó rồi hay sao?
    Mỹ Kim cười khanh khách:
    - Đó nhé, không ai đánh mà khaỉ rồi phải không.
    - Nhưng mà nó có biết thực không em?
    Mỹ Kim chồm lên, ôm ghì lấy Năm ấu thì thào vào tai chàng.
    - Anh nói cho em nghe đi đã, rồi em mới nói cho anh nghe được không?
    - Em bắt bí anh hả?
    - Đâu có, nói chuyện chơi thôi mà. Không lý chúng mình còn có chuyện gì dấu nhau được nữa hay sao?
    - Ừ … há… Có gì đâu. Từ hôm thằng Hai Roi bị chém chết. Mặc dù anh không nổi lên làm trùm một khu vực nào. Nhưng bất cứthằng nào ở đâu cũng nể anh. Thứ nhất là anh không có ý xâm phạm tới quyền lợi tụi nó. Thứhai là ai lại không biết cái ẩu của anh, neân bây giờ dù đi đứng nơi đâu cũng thong thả. Giới anh chị có chuyện gì xích mích với nhau đều kiếm anh giảng hòa dùm. Có lẽ vợ Mười Lôi cũng biết đìêu đó, nên khi tìm được chồng cô ta lẹo tẹo với em, mới tới tìm anh nhờ giúp đỡ.
    - Bộ cô ta biết em hay sao?
    - Không. Chính anh cũng không ngờ Mười Lôi cặp với em nữa. Lúc xông vô cửa vừa rồi, mới vỡ lẽ ra là như thế.
    - Nhưng Mười Lôi đâu có phải là giới anh chị mà vợ anh ta lại kiếm anh.
    - Tại em khôngbiết. Vợ chồng thàng chủ nhà này cũng là tay có tiếng tăm ở vùng Thị Nghè, chứ không phải tay mơ đâu.

    Mỹ Kim bây giờ mới hiểu, nàng hỏi thêm:
    - Thì ra thế, vợ Mười Lôi nhờ anh tới đây bắt ghen vì còn sợ vợ chồng anh bạn chủ nhà này. Nhưng cô nàng cặp với anh lâu chưa?
    Năm ẩu chép miệng nói:
    - Cặp cái con khỉ gì. Thật ra thì chính thàng Mười Lôi phải biết mới đúng.
    - Biết cái gì?
    - Từ ngày nó nuôi em ở đây. Y đâu có đem tiên vê nhà cho vợ nữa. Mà vợ nó thì ngày xưa cũng là dân bán bia ôm chứ hìên lành gì. Vì vậy nên khi túng bấn thì cô nàng lại lén lút đi đêm với khách. Nó tới nói anh giúp đỡ nên anh mới giới thiệu nó với con mẹ tú bà trong xóm ấy. Lúc nào có khách; mụ ta lại lén lút chạy qua nhà nó kêu.
    - Sao anh nói cô ta cặp với anh?
    - Ừ thì hôm tới nhà anh nhờ vả. ở nhà chẳng có ai, trời lại mưa từ sáng tới chìêu. Hmh như có bão đâu đó. Cô ta lội mưa ướt như chuột lột tới tìm anh. Nhìn lớp áo bà ba trắng ướt đũng, dính sát vô ngực cô nàng đỏ hồng, làm anh nóng cả mình mẩy. Thú thực, lúc ấy giá như cô ta ở trần cũng không làm anh háo hức như vậy. ác nỗi, sắp đi ngủ nên anh lại chỉ mặc có cái quần đùi mỏng manh. Thân thể cứng cả lại. Cô ta nhìn thấy ngay. Nắm lấy tay anh nói nho nhỏ:
    - Anh Năm giúp em sống qua ngày, có cái gì em không chìu anh được đâu.
    Anh hỏi:
    - Còn chồng em thì sao?
    Cô ấy nói:
    - Em biết anh Mười có vợ nhỏ mà không biết dấu ở đâu Tìên bạc thì không đưa về. Có hôm còn đi luôn cả ngày đêm, thân thể phờ phạc. Em làm giặc lên rồi mà cũng chơ chơ ra đó. Bây giờ thì em phải tự lo lấy thân chứ làm sao hơn được. Muốn trờ về nghề cũ, bây giờ có gì với anh cũng có sao đâu.
    Anh mỉm cười hỏi:
    - Có cái gì bây giờ?
    Vợ Mười Lôi cười khúc khích, thổi tắt ngọn đèn dầu, kề sát vô anh nói nho nhỏ:
    - Thếbây giờ anh muốn cái gì. Trời mưa mà mình mẩy anh nóng như lửa, lại cứng ngắc như thế này rồi còn hỏi gì nữa.
    Bóng tối làm anh thực bạo dạn. Anh ôm lấy cô ta nỏi nho nhỏ:
    - Em Mười cởi qùân áo ra phơi lên mắc áo cho ráo nước đi.
    Vợ Mười Lôi cởi hết quần áo, vất nước chẩy xuống sàn nhà rồi máng lên chiếcghếkê bên cạnh giường. Nàng ngồi xuống cạnh Năm ẩu hỏi:
    - Vợ chồng chị Tư Răng Vàng về thãm bên ngoại tới chừng nào mới về hả anh?
    Anh ngạc niên hỏi lại:
    - Ủa...sao em biết?
    - Thì mấy bữa trước họ qua nhờ anh Mười em chở ra bến xe mà.
    Lúc ấy anh mới vỡ lẽ ra là thế, nên nói nói:
    - Em biết vậy, hèn chi vô đây bạo dạn thế.
    Vợ Mười Lôi cũng cười khúc khích nói:
    - Gian thì phải ngoan chứ. Chuyện này ai đám để người khác biết hả anh?
    - Vậy anh thì sao?
    Vợ Mười Lôi nầm xuống sát bên anh, gác một chân qua mình anh rồi chồm lên nói nho nhỏ:
    - Anh thì em cho biết hết.

    Thực sự anh không ngờ vợ Mười Lôi lại táo bạo như vậy Cô nàng làm anh tê tái cả thân thể. Nằm ngửa đờ đẫn để vợ Mười Lôi tung hoành trong bóng tối. Hơi thở anh hào hển đê mê cho tới lúc không còn chịu nổi nữa. Anh đã vật vợ Mười Lôi xuống, đè ngửa trên giường. Hai thân thể cuốn lấy nhau như sợi dây t hừng. Cho tới gần sáng vợ Mười Lôi mới về. Từ đó bất cứ lúc nào anh muốn. Vợ Mười Lôi cũng tìm cách chìêu chuộng ngay. Bây giờ nằm đây kể lại cho em nghe mà những cảm giác ngày hôm đầu tiên gần gủi với vợ Mười Lôi còn phảng phất.
    Mỹ Kim hỏi:
    - Anh với cô ta như vậy mà anh Mười Lôi không hay biết gì hay sao?
    Năm Au chới với hỏi lại:
    - Ủa, sao lúc nãy em nói anh ta biết hết chưn rồi?
    Mỹ Kim cười hì hì.
    - Em nói anh ta biết anh lẹo tẹo với vợ anh ta hồi nào. Có tật thì giật mình. Tự nhiên anh khai ra chứ có ai tra hỏi gì đâu.

    Năm ẩu biết mình mắc mưu Mỹ Kim. Chàng cởi phăng quần áo ra thực nhanh, đè ngửa nàngxuống, chồm tới rồi rít lên:
    - Nếu vậy thì anh cho em biết tay nhau.
    Mỹ Kim dạng hai chân, đưa lên cao, cặp chặt lấy mình Năm ảu. Nàng rên lên ngay khi Năm Ẩu xông tới như vũ bão.....

    Ngay buổi sáng hôm ấy, Năm ẩu đưa Mỹ Kim về nhà vợ chồng Tư Răng Vàng ở chung với chàng. Mỹ Kim không ngờ cuộc đời Năm ẩu thay đổi lẹ làng nhưvậy. Chỗ chàng mướn chỉ là một cái trái của căn nhà này Tuy có cửa ăn thông với nhà trên, nhưng phòng Năm ẩu có lối đi riêng bên hông, cạnh đó lại có cái sân nho nhỏ để Năm ẩu tập võ và luyện học trò lên đánh đài nữa. Nhưng cuộc sống lại có vẻ túng thiếu hơn hồi ở với Hai Roi nhiều.

    Tiền bạc kiếm được do đám học lên đánh đài chẳng có bao nhiêu. Nhìêu lúc thiếu cả gạo nấu cơm. Không phải Năm ẩu không muốn kiếm tìên theo kiểu Hai Roi.

    Nhưng thực sự chàng không có cái tài đó. Sau này Mỹ Kim còn biết, nhìêu khi vợ Mười Lôi đi ngủ với khách, lúc có nhìêu tìên còn dúi cho Năm ẩu chút ít nữa.

    Cũng vì vậy, khi về ở với Năm ẩu. Mỹ Kim nghĩ ngay tới việc phải đi làm để kiếm sống. Nàng đâu có thể ngồi nhà ăn không như khi ở với Mười Lôi được. Chỉ mấy ngày sau, Mỹ Kim tìm cách nói khéo với Năm ẩu để nàng đi kiếm tìên. Ouả thực đây là một đìêu hơi khó nói. Bởi vì hơn ai hết, Mỹ Kim biết tự ái của đàn ông không ai lại chịu cho vợ mình đi ngủ với kẻ khác bao giờ.Cho dù thàng đàn ông đó là một thằng ma cô như Năm ẩu cũng vậy.

    Cái đạo lý bây giờ là phải làm sao làm cho Năm ẩu không mất mặt. Mặc dù không nói đi chăng nữa thì chính y cũng phải biết là vợ mình đi ngủ với kẻ khác để đem tìên về nuôi mình. Nhưng có thể là thầm hiểu với nhau như vậy, chứ ngoài mặt, nhất định là không bao giờ có chuyện đi ngủvới ai cả. Và, Mỹ Kim đã làm đúng như vậy.

    Một dịp may đã tới với nàng thật đúng lúc. Chìêu hôm đó có một con nhỏ tên Tuyết Lai từ Khánh Hội tới kiếm Năm ẩu. Cô nàng xin chàng một cái Bùa Yêu để nhẩy lên các tầu buôn ngoại quốc kiếm ãn tại cảng kho 5. Năm ẩu mời Tuyết Lai vô nhà cười hì hì hỏi:
    - Cô nói xin một cái bùa để nhẩy lên các tầu ngoại quốc buôn bán. Vậy thì tôi phải luyện bùa làm ăn cho cô, chứ sao lại xin Bùa Yêu?
    Tuyết Lai bẽn lẽn nói:
    - Chẳng dấu gì thầy, em có quen một thằng Tâu trên chiếc tầu buôn xứPanama, y có vẻ thích em lắm. Lần nào tầu cặp bến cũng dành cho em mua hết đồ lậu của y. Bởi vậy muốn chắc ăn, phải tới đây xin thầy cái Bùa Yêu để cột chân lại.
    Năm Au gật gù nói;
    - Nếu vậy thì tôi hiểu rồi. Nhưng theo chỗ tôi biết, Các tàu buôn ngoại quốc, họ đậu trong thương cảng Sàigòn, làm sao cô vô được mà buôn với bán. Đó là chưa kể có đồ rồi, làm sao mà đem ra cho lọt cửa quan thuế chứ?
    Tuyết Lai mỉm cười nói:
    - Tại thầy không ở trong nghề nên không biết. Tụi em đâu có đi theo lối cổng chmh đâu mà phải có giấy tờ cơ chứ. Cứ đêm đêm, dân buôn lậu sẵn sàng nghe cộ. Rình nnh những giờ cảnh sát tùân tiễu lơ là, hoặc là hối lộ cho họ làm lơ để mình chèo ghe ra tầu buôn. Nhẩy lên tầu rồi là thả cửa buôn bán. Và khi chở đồ về thì cũng lại đi theo cái kiểu đó.
    - Thế lên trên tàu rồi thì thường thường cô mua được những gì?
    - Dạ, cũng chẳng có gì nhiều. Thường là dầu xanh, đũa ngà, chén bát, bình thủy Trung Cộng. Đồ ăn thì có nấm đông cô, chao tương Hồng Kông... thôi thì đủ các thứ hăm bà lằng thầy ơi.

    Lúc ấy Mỹ Kim đứng cạnh Năm ẩu. Nàng nhìn Tuyết Lai biết ngay là cô nàng đang nói dối. Vì lúc sống ở Đà Nẵng, Mỹ Kim có quen một con nhỏ làm nghề nhẩy tầu. Nó lên đó để ngủ với các thuỷ thủ ngoại quốc và trộm đồ, chứ không có bán buôngì hết. Tuy nhiên, những gì Tuyết Lai vừa nói với Năm áu không phải hoàn là hoàn toàn bịa đặt. ở thương cảng nào cũng có dân buôn lậu như Tuyết Lai vừa nói. Nhưng đám người này ăn mặc lam lũ, thân thể đâu có cần hớ hang như con người Tuyết Lai thế này đâu. Cô nàng đang lấy chuyện người ta che mắt Năm ẩu mà thôi. Và, ngay lúc đó, bỗng Mỹ Kim nẩy ra ý định đi theo Tuyết Lai nhẩy tầu. Nàng nhìn cô ta mỉm cười nói:
    - Chị Tuyết Lai à. Chẳng dấu gì chi, em cũng mới về ở với anh Năn ẩu đây. Như chị thấy tụi em rất nghèo. Anh Năm ẩu dù bùa ngãi có cao tay, như bây giờ dễ có
    mấy ai tin. Bởi vậy cuộc sống cũng rất chật vật. Không biết chị có cho em theo học nghề nhẩy tầu được không?

    Tuyết Lai chưa kịp nói thì ngoài cổng có tiếng lao xao. Và ngay lúc đó một đám người kéo nhau vô nhà chật ních. Họ đem theo một thanh niên mặt mày xám ngắt. Anh ta vừa bị té trên cao xuống, trật khớp xương chân nên mang tới đây nhờ Năm ẩu sửa lại khớp xương và đắp ngải dùm. Trong lúc Năm ẩu lu bu với đám người mới vô. Tuyết Lai kéo Mỹ Kim ra sau hè thỏ thẻ nói:
    - Lúc nãy chi nói theo em học nghề. Em xin thú thực với chị đĩeu này đừng cho thầy Năm biết nghe.
    Mỹ Kim biết ngay Tuyết Lai đinh nói gì. Nàng ghé vào tai cô ta nói nhỏ: .
    - Em thừa biết chị không phải là dân buôn lậu. Chị lên tầu làm chuyện khác kiếm tìên thôi. Có đúng không?
    Tuyết Lai đỏ mặt hỏi:
    - Tại sao chị biết?
    Nhìn trước trông sau không có ai, vì chỗ sau hè này khuất mấy bụi cây khá kín đáo. Mỹ Kim đứng sát vào Tuyết Lai, nắm lấy tay cô ta kéo vô lòng mình thật thân mật nói:
    - Chị coi kìa, buôn bán cái gì ăn mặc hấp dẫn thế kia. Bộ ngực chị căng tròn, chắc nịch. Bờ mông lại còn hằn lên trên chiếc quần mỹ a trắng ngần nữa chứ. Chị có thể làm anh Năm tin chứ làm sao qua được mắt em.

    Tuyết Lai cười hi hí, véo mạnh vô đùi Mỹ Kim. Chị tinh như ma ý. Nhưng đừng có nói cho thầy Năm nghe nhé. Em muốn xin cái Bùa Yêu để dụ mấy thằng thuỷ thủ trên tầu thôi mà.

    Mỹ Kim gỡ tay Tuyết Lai ra. Mỉm cười nói:
    - Như vậy chị chịu cho em theo học nghề không?
    Tuyết Lai vẫn cười hi hí. Nàng vừa liếm môi, vừa liếc Mỹ Kim thật dâm.
    - Chi đã biết em làm ăn như vậy mà còn đòi theo học nghề hay sao?
    Mỹ Kim gật đầu.
    - Phải, nói thực với Tuyết Lai nhé. Mình từ miền trung chạyvô đây, cũng tính kiếm chỗ dân biết ăn chơi thôi mà. Có đìêu chúc nữa cứ nói với anh Năm như lúc nãy bồ nói đi. Rồi mình theo bồ cho vui, có chi có em nhé.

    Tuyết Lai biết ngay gặp dân trong làng chơi. Nàng mừng rở nói:
    - Nếu vậy chi cố đốc thầy Năm luyện Bùa Yêu sớm sớm cho em được không?

    Mỹ Kim gật đâu. Tuyết Lai mừng rỡ ôm chầm lấy Mỹ Kim. Nàng biết ràng vừa tìm được một bửu bối quí báu. Nếu Mỹ Kim theo nàng đi khách trên tầu trong thương cảng. Tuyết Lai đã tìm được một chỗ dựa khá mạnh mẽ. Dân chơi trong giới giang hồ, có ai lại không biết thế lực thầy Năm ẩu. Cứ bỏ qua cái vụ ngãi nghệ của ông ta đi. Đám học trò võ sĩ mà đa số là dân trong làng chơi, cũng đủ đè bẹp bất cứ nhóm nào nếu họ muốn.

    Bỗng Tuyết Lai để ý. Bộ ngực của Mỹ Kim ép sát vô ngực nàng cũng lớn kinh khủng. Tự nhiên nàng nhìn xuống. Khoảng da trắng ngần lồ lộ trước mắt làm Tuyết Lai thích thú. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Cái của quí này mà tung hoành trên các tầu buôn phải nói đó là một núi của. Nước da và khuôn mặt hai giòng máu của Mỹ Kim không khác nàng chút nào, mà còn có thể vượt trội hơn nàng chút ít nữa. Bỗng Tuyết Lai nghe Mỹ Kim cười hì hì nói:
    - Bộ muốn ăn tươi nuốt sống người ta hay sao mà nhìn vô đó dữ vậy?
    Tuyết Lai nhí nhảnh nói:
    - Chị Mỹ Kim à, tự nhiên em thấy chúng mình giống hai chi em ruột ghê đi. Lạng quạng dám cùng cha khác mẹ lắm đó.
    Mỹ Kim cũng chợt nhận ra đìêu đó. Nàng nói:
    - Cái đó cũng không biết chừng là sự thực đâu. Hay là chúng mình cứ nhận nhau là chi em đại đi nhé.

    Tuyết Lai mừng rở, càng ôm Mỹ Kim chặt hơn nữa. Nàng đã cảm thấy vùng thit nóng bỏng một cách lạ lùng bên dưới của Mỹ Kim tì sát vô mình. Cái cảm giác lâng lâng không hiểu sao chợt tới trong thân thể. Nàng chồm tới thử hôn vô môi Mỹ Kim. Và lần đầu tiên trong đời Tuyết Lai khám phá ra cái xao xuyết giữa hai thân thể người đàn bà khi đụng chạm, cũng rung động không khác gì với người khác phái.

    Tối hôm đó, Mỹ Kứn theo Tuyết Lai về bên Khánh Hội. Con nhỏ ở với cả gia đình Mẹ nó và một lũ em thật nheo nhóc. Vừavô tới cửa, Tuyết Lai đã nói về hoàn cảnh sinh sống trong gia đình nàng.
    - Không biết bố em là ai. Song, mẹ đã em lấy ông dượng này cũng cả chục năm rồi. Bả đẻ sồn sồn một lố. Được cái ông dượng này cũng tết. Đi làm ngày đêm trong kho 5, đem tìên về nuôi gia đình.
    - Em đi làm có giúp mẹ em không?
    Tuyết Lai mỉm cười. .
    - Nhlêu khi em cònbòn rút bả nữa chứ giúp đỡ gì được ai.
    - Như vậy bả lấy tìên đâu mà cho em, trong khi còn phải lo cả đống con cái như vậy nữa?
    - Ôi trời sinh voi sinh cỏ mà chi. Đám nhóc con cũng có đứa phụ giúp với bả, ra đứng cổng kho 5, đón mấy người phu mua đồ nữa.
    - Những người phu khuân vác làm trong thương cảng
    - Dạ.
    - Họ có cái gì mà bán chứ?
    - Tại chi không biết thôi. Họ có đủ thứ hết. Ít ít thì cũng vơ vét mấy hạt gạo rơi, gạo rớt đem ra bán. Có khi giây thừng, có khi khoen sắt. Nhĩeu lúc ăn cắp cả máy móc của thuỷ thủ đem ra bán cũng không chừng. Hôi đó em cũng theo mẹ ra mua đồ ở cổng kho 5 như lũ nhóc bây giờ vậy đó.
    Mỹ Kim cười hì hì nói:
    - Hèn gì bây giờ em rành như vậy.

    Căn nhà của gia đnh Tuyết Lai dù ở mãi trong hẻm kho 5. Thực sâu trong vùng fây lội này, nhưng vô trong nhà lại thực khang trang và rộng rãi nữa. Nhà xây tường gạch hẳn hoi. Mái lợp tôn, lại có hai từng nổi bật và cao hơn hẳn những cãn nhà lá lụp sụp chung quanh. Trước nhà còn có cái sân khá rộng. Có hàng rào bằng một hàng cây dâm bụt, nở hoa trông thực đẹp mắt.

    Tuyết Lai đưn Mỹ Kim vô phòng nàng ở trên lầu. Nhìn qua cửa sổ, Mỹ Kim thấy ngay sông Sàigòn rộng mông mênh. Những con tầu đậu im lìn như say ngủ. Tuyết Lai ra đứng cạnh Mỹ Kim bên cửa sổ, nói:
    - Chị đứng đây nhìn rõ hết khúc sông trước mặt kho 5. Những con tầu này tuy nhìn thấy nhưvậy, nhưng chúng ta không làm ăn gì được ở trên đó cả.
    - Vậy chúng mình lên những chiếc tầu nào mà kiếm khách?
    - Chị hãy nhìn qua bên kia sông. Đó là Thủ Thiêm. Những con tầu cột ở những chiếc phao bên đó mới là địa bàn của chúng mình hoạt động.
    - Mình phải đi ghe qua đó à?
    - Dạ, ghe đậu đầy cột cờ Thủ Ngữ. Mướn ai chở tới đó mà không được. Nhưng mà dân nhà nghề như tụi em có ghe bao.
    - Ghe bao là làm sao?
    - Ghe bao là những người chuyên sốngbằng nghề đưa khách ra tầu chở hàng một cách lén lút. Nhà họ dọc theo bến sông. Tụi mình tới nhà họ nằm chơi, khi nào thuận tiện là xuống ghe dọt ra tầu lìên. Lúc về họ lại tới rước.
    - Làm sao họ biết giờ nào mình về mà rước?
    - Thường thường thì hẹn nhau giờ giấc trước. Nhưng thực sự thì những người hành nghề ghe bao ngồi ở nhà canh chừng mình. Thấy bóng đáng mình ló ra boong tầu là họ tuôn tới vớt mình lìên.
    - Như vậy thì tiện quá hả? Nhưng có bao giờ họ không rước mình hay không?
    - Có chứ. Nếu mình không thấy họ tới, có nghĩa là có động. Mình phải hiểu mà rút xuống hầm tầu lĩen, nếu không, bi thộp cổ ngay.
    - Em có bi bắt bao giờ không?
    - Ôi bắt tụi này như bắt cóc bỏ dĩa thôi. Nhốt chán rồi cũng thả ấy mà.
    - Ai không biết là nhốt chán thì thả. Nhưng mà để cho họ bắt hoài còn làm ãn cái gì được nữa.
    - Em nói là nói thế thôi, chứ năm thì mười họa mới chộp được một đứa. Thường thường thì dúi cho chút cháo là êm ngay.
    Bộ tụl này cũng biết hối lộ à?
    - Không ãn hối lấy gì sống. Lấy gì đút lót cho cấp trên mà được đổi về đây, Tà tà ở đây khỏi phải đi quân dịch chứ ít hả? Bởi vậy, tụi nó còn móc nối với tụi này kiếm chác nữa kìa.
    - Tụi mình là dân đi khách mà móc nối kiến chác cái gì chứ?
    - À… thường thường mấy ổng nhờ tụi em mang đồ xuống tầu dùm.
    - Rồi họ nhận đồ ở đâu?
    - Lẽ dĩ nhiên là chẳng ai dại gì ra mặt lấy đồ trên sông rồi. Mình đem về nhà và sáng mai họ tới lấy.
    - Theo chị biết thì thường thường trong các thương cảng có rất nhìêu cơ quan an ninh khác nhau. Nhỡ bị cơ quan khác bắt thì sao?
    Tuyết Lai cười hì hì.
    - Thì mình lãnh đủ chứ sao! Nhưng mà ít có trường hợp tổ trác như vậy lắm. Mấy ổng thường cho mình biết lúc nào đi hàng. Thường là ca trực của họ, nên khó bị bắt lắm.
    - Bây giờ có ông nào móc nối với em không?
    - Hai ba đám chứ ít gì. Làm nghề này mà không có vậy thì khó sống lắm.
    - Nếu mình phải chu cấp cho nhĩeu người nhưvậy còn gì nữa mà ăn?
    Tuyết Lai cười khanh khách nói:
    - Đâc có phải thàng nào móc nối với mình là mình cũng phải chi tìên cho tụi nó đâu.
    Nhìn cặp mắt nheo lại thật đ và bộ ngực Tuyết Lai vừa nói vừa ưỡn về phía trước, Mỹ Kim cũng đoán ra cô nàng muốn nói cái gì rôi. Nhưng nàng cũng cứ hỏi:
    - Không chi tiền cho tụi nó mà được sao?
    Hình như Thuết Lai cũng đoán ra Mỹ Kim hỏi là hỏi nhưvậy thôi, chứ sựthực, cô nàng cũng biết chuyện gì rồi.
    Bởi vậy nàng mới kể:
    - Có một hôm, em vừa xuông ghe định bung ra tầu. Bất chợt một chiếc ca nô chạy ào tới. Hôm đó đã biết chắc là ca trực của gà nhà nên mới ỷ y như vậy. Tới khi nhìn rõ là người lạ thì đã muộn rồi. Thế làem bi tóm lên ca nô. Còn thàng nhỏ chèo ghe thì được ngồi trên ghe của nó để kéo đi. Khi ca nô chạy được một quãng, em thấy hai trự đó không để ý, tháo dây cột ghe cho chiếc ghe trôi đi thế là thầng bé chèo ghe tụt lại phía sau mà hai trự ngồi phía trước không biết gì. Tới khi họ hay thì chiếc ghe cũng vừa đâm vô một con lạch nhỏ.

    Chiếc ca nô tức thì vòng lại, cốbắt cho được thằng nhỏ. Ai ngờ khi vô con lạch thì không biết y đi đàng nào, vì trong đó ngã rẽ tùm lung. Hơn nữa dừa nước mọc kím lối như bưng. Mấy trự đó tức tối núm lấy áo em tra hỏi. Lúc đó trời cũng xâm xẩm tối rôi, em cốtình làm cho hàng nút áo bật tung để bộ ngực trần ìô lộ. Cả hai trự lúc đó cùng ngỡ ngàng. Anh chàng nắm lấy áo em vội vàng buông tay ra nói:
    - Cô làm gì vậy. Có cài núc áo lại hay không?
    Mỹ Kim nghe kể tới đó phì cười hỏi:
    - Thế em định giở trò gì? có cài núc áo lại không?
    Tuyết Lai cười khúc khích, nói:
    - Trong con lạch vắng hoe vắng ngắt như vậy có cái gì mình không dám làm cơ chứ. Em làm bộ không nghe anh ta nói gì. Níu lấy tay anh chàng ôm vào lòng nói: "Anh ơi tha cho em đi mà, tội nghiệp em..."
    - Rồi anh ta làm sao?
    Y vừa nhìn anh chàng đi chung vừa nói: "Tha làm sao được ma tha cơ chứ... Buông tôi ra."
    Mỹ Kim cười khúc khích, nghe Tuyết Lai kể tiếp
    - Nghe giọng nói là em biếty muốn gì rồi. Bởi vậy càng ôm cứng lấy anh ta hơn nữa. Và, chỉ một lúc sau là chiếc áo em đã tuột khỏi mình, rơi xuống sàn ca nô. Anh chàng lái ca nô cũng đã tắt máy, cho lủi vô đám dừa nước. Y nói:
    "Ê, tao mà lái ca nô ra ngoài, để người ta nhìn thấy con bé này ở trần trùi trụi thế kia thì ở tù cả đám chứ không phải chơi đâu." Lúc ấy anh bạn anh ta cười hì hì nói: "Thì mày bảo nó mặc áo vô đi." Anh chàng lái ca nô lết lại sát bên em hỏi: "Tại sao em lại cởi áo ra làm chi vậy?" Em quay qua, cố ý để da thịt cọ vô mình anh ta - vì lúc đó ba đứa đã ngồi sát bên nhau - và vẫn cố tình làm bộ không đả động gì tới vấn đê qùân áo, còn quàng tay ôm lấy mình anh chàng này nữa. Lúc ấy mỗi người ngồi một bên im lìm như pho tượng. Không nói năng gì nữa. Em được đà luồn luôn tay vô mình cả hai. Tới khi em cởi giây lưng qùân họ thì những bàn tay năm ngón của cả hai bắt đầu ngọ nguậy, run rẩy mò mẫm. Kẻ trên người dưới…
    Thấy Tuyết Lai ngừng kể, Mỹ Kim cười, hỏi:
    - Rồi họ có bắt em nữa không?
    Tuyết Lai cười khúc khích.
    - Bây giờ thì em bắt cả hai, chứlàm sao các anh ấy bắt được em nữa. Nhưng dù sao đi nữa; nếu mình có Bùa Yêu thì em nghĩ những trường hợp như trên dễ dàng hơn nhlều. Vi không phải đám tùân tiễu đứa nào cũng chịu chơi đâu. Chi dáng nói với thầy Năm luyện cái Bùa Yêu lè lẹ cho tụi mình thì đỡ biết mấy.
    Mỹ Kim gật đầu nói:
    - Em cứ yên trí đi, thế nào anh Năm cũng lo vụ này gấp mà.
    - Chi nói vậy thì em bớt lo rồi. Tối nay để em dẫn chị leo lên chiếc tầu đậu ngoài phao kia. Trên đó có một anh cai phu rất thân với em nữa.

    Vừa nói Tuyết Lai vừa chỉ tay về phía trước. Mỹ Kim nhìn theo tay Tuyết Lai, tự nhiên thấy hồi hộp lạ thường...


    (Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 12 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!













    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Bùa Yêu (Phần 12) (Tác giả: Hùng Sơn)

    BÙA YÊU

    Tác giả: Hùng Sơn

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả sáng tác truyện.


    Phần 12










    Năm ẩu cứ phân vân mãi từ lúc hứa luyện Bùa Yêu cho Tuyết Lai và Mỹ Kim. Luyện thì nhất định phải luyện rồi. Nhưng mà có nên đem tất cả sở học cha truyền con nối ra đánh cú bài tối hậu này hay không.


    Câm mớ tìên trong tay. Số tlên chưa bao giờ Năm ẩu tưởng tượng được là có thể nàm trong túi mình. Sau khi nhận lời cho Mỹ Kim theo làm ăn, Tuyết Lai lại còn đưa cả mớ bạc này cho chàng mượn. Đây là tìên để mua luôn cả căn nhà chàng đang ở trọ. Quả thực, lúc đâu chàng chỉ nói chơi là muốn luyện được Bùa Yêu thứ dữ thì phải có chỗ luyện bùa. ít nhất thì cũng phải có được cả cãn nhà này để làm bàn thờ Tồ. Ai ngờ chàng vừa nói xong là Tuyến Lai móc tiền đưa cho mượn lìên. Hơn thế nữa, Tuyết Lai còn đem Mỹ Kim theo buôn bán và bảo đảm chỉ trong vòng vài tuần lễ là Mỹ Kim kiếm đủ số tìên trả lại ngay.


    Vụ mua nhà, quả thực chảng bao giờ chàng nghĩ tới, chỉ vì vợ chồng Tư Răng Vàng hồi sáng ngỏ ý muốn bán căn nhà này để về quê làm ruộng, nên mới nói cho chàng biết trước đặng đi tìm chỗ khác ở. Lúc nói chuyện với Tuyết Lai, chàng buộc miệng nói chơi, ai ngờ cô nàng này lại làm thiệt. Như vậy là chỉ vài hôm nữa là chàng chính thức làm chủ căn nhà này. Nhà tuy không được rộng rãi cho lắm, nhưng có cái sân khá lớn và chung quanh cây cối mọc um tùm rất thích hợp để làm chỗ luyện bùa. Cả đêm Năm ẩu không thế nào chợp mắt được. Chàng nghĩ tới món tìên quá lớn trong tay. Lại nghĩ tới Mỹ Kim theo Tuyết Lai nhẩy tầu buôn bán không biết thế nào.


    Tới nửa đêm Năm ẩu vẫn còn trần trọc. Lăn qua lăn lại hoài mà không tài nào nhắm mắt cho được. Ánh trăng mười sáu sáng như ban ngày, rọi qua cửa số lại càng làm chàng thao thức hơn. Năm ẩu trở mình, quay mặt vào vách cố nhắm mắt giỗ giấc ngủ. Bỗng chàng nghe thấy có tiếng thút thít, hình như có ai đang khóc ngoài sân. Lúc đâu, Năm ẩu còn tưởng là mình nghe lộn với tiếng côn trùng kêu rả rức khắp nơi. Nhưng sau nghe thật kỹ thì đúng là giọng một đứa con gái đang khóc tỷ tê chứ không phải là tiếng run dế kêu nữa.


    Năm ẩu lồm cồm bò dậy, rAn theo tiếng khóc. Tới sau nhà, tiếng khóc bắt đầu rõ hơn và chàng định hướng được là hình như ở góc vườn chỗ mấy khóm chuối. Rón rén đi tới góc vườn. Năm Ẩu vừa nhìn thấy bóng một thiếu nữ xoã tóc đứng dựa vào góc chuối thì cô ta đã lên tiếng:
    - Giờ này mà chú Năm chưu đi ngủ sao...ra đây làm gì?
    Nhân ra con nhỏ là đứa con riêng của Tư Răng Vàng. Năm Ẩu ngạc nhiên hỏi:
    ủa... mày là con Hai đó hả?
    - Dạ...
    Khuya lắc khuya lơ thế này mà mày đứng đây chi vậy?
    - Con buồn quá chú Năm ơi.
    - Bộ mày đang khóc đó hả?
    - Dạ...
    - Tại sao khóc?
    Con bé nghẹn ngào nói:
    - Chú biết dì con không ưa con mà phải không?
    - Thì đì ghẻ từ hồi nào vẫn vậy mà mày. Hơi đâu mà lo cơ chứ.
    - Nhưng chú biết rồi bả súi ông già con bán nhà về quê làm ruộng.
    - Thì có sao đâu.
    - Nhưng con không muốn sống ờ miệt vườn.
    - Thì mày ở lại đây.
    Tự nhiên con bé phì cười.
    - Chú nói cái gì dễ dàng như vậy sao. Bố con bán nhà rồi, con ởđâu bây giờ?


    Năm ẩu đã đứng sát con Hai. Con bé chỉ đứng tới vai chàng. Thân hình gầy gò ốm yếu. Chàng biết gia đình Tư Răng Vàng rất nghèo, lại có một đàn con nheo nhóc.
    Hàng ngày ăn uống thực kham khồ. Có nhìêu khi chàng muốn giúp đỡ gia đình này nhưng chính bản thân còn lo chưa xong chứ nói gì tới chuyện giúp đỡ họ. Nghe con bé nói, chàng buột miệng:
    - Nếu chú mua nhà của bố cháu rồi cho cháu ở đây, cháu có chịu không?
    Năm Ẩu nói một lúc rồi mà không thấy con bé trả lời, chàng hỏi lại:
    - Cháu có chịu không?
    Con bé nói như hậm hực.
    - Cháu đang rầu thối ruột mà chú còn ở đó nói chơi nữa.
    - Chú nói chơi cái gì?
    - Ai lại không biết chú nghèo rớt mùng tơi. Tìên mướn nhà nhiều khi còn lo không xong, còn nói mua nhà được nữa hay sao?
    Năm ẩu nắm tay con bé kéo về nhà nói:
    - Mày theo chú mà coi.
    Con bé hơi vùng vằng nói:
    - Coi cái gì cơ chứ.


    Tuy nói thế, nhưng nó vẫn ngoan ngoãi để Năm Ẩu kéo vô nhà. Hàng ngày hai chú cháu thường rỡn với nhau như con nít nên lúc nào cũng rất tự nhiên. Gần đây con nhỏ còn đòi Năm áu dậy nó múa mấy đường quyền. Tư Răng Vàng thấy đứa con riêng của mình mến Năm ẩu nhưvậy cũng thích lắm. Vì hơn ai hết, Tư Răng Vàng biết rằng vợ mình đối với con nhỏ thật ác độc. Bà ta hành hạ con bé đủ đìêu. Nhưng khổ nỗi, nếu không có bà ấy thì gia đình này còn khốn đốn hơn nhiều.


    Có lẽ cũng vì sựbất lực của bốmà bé Hai càng gần gủi Năm ẩu hơn. Nhữug lúc vui thú nhất của nó là cả nhà đi vắng để nó có thể tự do đùa rỡn với Năm ẩu. Những đứa em cùng cha khác mẹ với bé Hai toàn là con trai, và tụi nhỏ phá phách kinh hồn nên bé Hai không bao giờ muốn chơi chung với đám này. Nhưng cũng phải nói, nếu bé Hai có muốn chơi với chúng nó cũng không được, vì ít có khi tụi này ở nhà. Chúng thường rủ nhau ra xóm ngoài chơi với tụi con trai ở đó.


    Tối nay Năm ẩu kéo bé Hai vô nhà nói cho coi cái gì đó nó cũng tưởng như mọi khi Năm Ẩu khoe một món đồ chơi nào thôi. Tới khi Năm ắu lôi ra một cọc tiền làm bé Hai sững sờ. Tiếng Năm ẩu nói bên tai mà bé Hai tưởng như mình đang nàm mơ.
    - Ngày mai chú sẽ hỏi ba cháu mua căn nhà này. Cháu đã tin chưa?
    Năm ẩu vênh mặt chờ câu trả lời của con nhỏ. Con bé chưa nói gì thì giọng ông TưRăng Vàng ở ngoài cửa mừng rở.
    - Chú Năm thực muốn mua căn nhà của tụi tôi hả? Năm ẩu ngạc nhiên thấy ông Tư Răng Vàng đứng sừng sững trước cửa phòng mình hồi nào không hay. Chàng
    ngớ ngẩy hỏi:
    - Ụa anh Tư đó hả?
    - Không tôi thì còn ai cơ chứ?
    - Anh tới hồi nào sao tôi không hay?
    Tư Răng Vàng cười hì hì nói:
    - Tui thấy con bé lén ra sau vườn khóc nên tính ra kêu nó vô ngủ. Ai nhờ thấy chú đi trước nên cũng men theo xem hai chú cháu làm cái gì. Có ngờ đâu lại biết được chú muốn mua căn nhà này. Mà chú nói thực đó phải không?
    Năm ẩu cười ha hả.
    - Không lý mua nhà lại nói chơi hay sao. Mà anh có bán cho tôi không?
    Tiếng vợ Tư Răng Vàng cười hì hì ngay sau lưng Tư Răng Vàng thực lớn:
    - Bán...bán.. ai chứ chú Năm mua tụi tôi không lấy mắc đâu. Mà chú có ý cho con bé Hai ở lại đây tụi tôi còn mang ơn chú nữa. Thấy mặt con quỉ cái đó là tôi muốn
    lộn tiết lên rồi.
    Tư Răng Vàng ngỡ ngàng nhìn vợ đứng ngay sau lưng
    hồi nào không hay, ông buột miệng hỏi:
    - Bà cũng ra đây rồi à? .
    Vợ Tư Răng Vàng mỉm cười nói:
    - Ông đang ôm tôi xà nẹo. Tự nhiên tuộtxuống giường ra ngoài sân nên tôi men theo từ lâu rồi.
    Năm ẩu cười ha hả.
    - Thế là ông rình tôi, lại bị bà ấy rình lại...ha.ha.ha.
    Tư Răng Vàng để Năm ẩu cười một hồi mới nói:
    - Thôi... nói chuyện đàng hoàng đi. Nếu chú Năm muốn mua thực tình. Ngày mai chúng tôi đưa chú ra Phường làm giấy bán ngay cũng được. Còn con bé Hai muốn ở lại đây mà chú chịu chứa nó tôi sẽ bớt cho chú ít ngàn.


    Năm Ẩu đưa mắt nhìn vợ Tư Răng Vàng như thầm hỏi có đồngý như thế không. Như hiểy ý chàng, bà ta nói ngay:
    - Nếu được như vậy còn gì hơn nữa. Hàng tháng tụi tôi sẽ gửi lên chút ít phụ với chú cho nó ăn uống. Chứ nó mà theo chúng tôi về dưới đó cũng khó chịu lắm.
    Năm ẩu cười hì hì nói:
    - Anh chị bớt chút ít tìên nhà cho tôi là được rồi. Còn con Hai để tôi lo. Không cần tiền bạc gì cả. Bây giờ con vợ tôi đã đi làm, lại có chút vốn nên cần một đứa nhỏ ở đây phụ việc bếp nước cho tụi này. Tìên mà chị định gửi lên cho tôi hàng tháng, coi như tìên tôi trả công cho con Hai, và nó gửi cho mấy đứa em nó ăn bánh có được không?
    Vợ Tư Răng Vàng mắt sáng lên, nói:
    - Còn có chuyện đó nữa hay sao. Nếu vậy tôi cho anh đứt luôn con bé này đó.
    Năm ẩu quay qua Tư Răng Vàng hỏi: .
    - Còn anh nghĩ sao?
    Tư Răng Vàng cười hì hì vui vẻ.
    - Chú muốn nhận cháu nó giúpviệc ở đây thì tôi mừng quá rồi, còn hỏi cái gì nữa.
    Năm ẩu quay lại hỏi bé Hai:
    - Cháu có chịu không?
    Con bé bặm môi, nhìn xuống đất gật đầu mấy cái liền. Nó không dám nhìn bà dì ghẻ khi quyết đinh "thoát ly" bà ta. Mặc dù bà đang cố tìm cách tống khứ nó ra khỏi gia đình bố nó. Tư Răng Vàng thấy mọi chuyện xẩy ra thực đúngý mình nên mừng lắm. óng cao hứng nắn tay vợ kéo về phòng ngủ.
    - Thôi xong rồi, chúng mình vô phòng ngủ đi. Tối nay tôi chìêu bà hết mình đó.


    Bà Tư Răng Vàng có vẻ hứng khởi lắm. Ôm lấy cổ chồng đu người lên, cười khúc khích. Hơn ai hết, bé Hai biết dì ghẻ mình vui vẻ nhưvậy vì đã, tống khứ được mình ra khỏi gia đnh bà ta. Tựnhiên cảm thấy tủi thân vô cùng. Nước mắt trào ra lúc nào không hay.


    Năm ẩu ôm lấy vai bé Hai kéo sát vô mình. Chàng hiểu tâm trạng con nhỏ iúc này ra sao. Mặt trăng vừn chui vào một đám mây dầy đăc. Bóng tối chụp xuống không gian mờ mịt. Bỗng Năm Ẩu ngở ngàng thấy hai taybé Hai vít đâu chàng xuống, áp má vô mặt mình. Năm Ẩu cũng không hiểu tại sao chàng lại cúi xuống ôm ghì lấy nó.


    Trong bóng tối, bộ ngực chớm nở của đứa con gái 15 ép sát vô mình chàng.....


    Năm ẩu nghe thật rõ tiếng bé Hai nghẹn ngào bên tai chàng.
    - Chú Năm ơi.... cháu... cháu thương chú quá đi.
    Nghe lời thì thầm của bé Hai bên tai. Năm ẩu bỗng nghĩ ngay tới vụ luyện Bùa Yêu. Chàng mừng rỡ kéo bé Hai ngồi xuống đất. Thân thể gầy gò của nó nằm lọt thỏn trong lòng chàng. Năm Ẩu hỏi nho nhỏ:
    - Cháu thương chú thiệt à?
    Bé Hai đáp nho nhỏ:
    - Dạ...
    - Thương làm sao đây?
    - Thương chú hết mình đó.
    - Hết mình là làm sao?
    - Chú muốn làm sao cũng được.
    Bàn tay Năm Ẩu luồn nhẹ vô vạt áo bé Hai. Mò mẫm lên trên làm con bé hơi co người lại. Năm Ẩu hỏi:
    - Cháu có muốn đổi ý không?
    Con bé ngần ngừ trả lời?
    - Không đâu... chú Năm.
    - Ba má cháu biết thì sao?
    - Chú không nhớ ổng bả nói gì lúc nãy hay sao?
    - Nói gì đâu?
    - Họ giao cháu đứt cho chú rồi còn gì nữa.
    - Nhưng có nói gì cái vụ này đâu.
    Vừa nói, Năm Ẩu vừa xoa nhè nhẹ trên vùng ngực mới nhúm như trái ổi của con nhỏ. Thân thể nó tự động ép sát vào mình Năm ẩu hơn nữa. Hơi thở bé Hai nóng hôi hổi trên mặt Năm ẩu, Bé Hai nói thực nhỏ.
    - Cái vụ này là của cháu, cần gì ai nói cơ chứ.
    - Như vậy là cháu lớn rồi. Cháu biết yêu rồi phải không?
    - Yêu một mình chú thôi được không?
    - Được chứ... nhưng cháu yêu làm sao?
    - Chú dạy cháu đi.


    Năm ẩu cúi xuống, hôn lên môi bé Hai. Thân thể nó đờ đẫn và tự nhiên há miệng ra thực rộng.....


    Chỉ hai ngày sau, vợ chồng Tư Răng Vàng giao nhà. Mọi người vui vẻ lên đường từ sáng sớm. Năm ẩu và bé Hai ở nhà dọn dẹp từ sáng tới chìêu mới hết rác rưởi. Mặc đù Mỹ Kim theo Tuyết Lai làm ăn chưa về, nhưng Năm Ẩu có tìên do Tuyết Lai cho mượn mua nhà vẫn còn dư, nên chàng và bé Hai đi mua sắm đủ mọi thứ trang hoàng lại nhà cửa.


    Đồ đạc bầy biện trong nhà cũng khá tươm tất. Một cái tủ thờ làm bàn thờ Tổ sát ngay vách ngăn đôi căn phòng. Phía trong phòng là cái giường ngủ kê sát vách. Ngay trên đầu giường đối diện với cửa ăn thông ra phòng ngoài làm chỗ nấu bếp. Chỉ có mấy cục đá lớn làm ba ông táo làm bếp lò. Còn bên ngoài trước bàn thờ Tổ là chiếc bàn hình chữ nhật cùng mấy cái nghế. Tất cả đều mới tinh. Trong nhà chỉ có cái giường của Năm ẩu kê ở cái trái là chỗ Năm ẩu trọ lúc trước là cũ kỹ. Bây giờ trở thành căn phòng riêng của bé Hai. Mọi người rất hài lòng với
    sự xếp sắp của mình. Khỏi phải nói, bé Hai tự nhiên có phòng riêng và không lo bị bà dì ghẻ hành hạ nữa nên thật vui vẻ.


    Tới chợp tối. Thấy bé Hai ngồi ngơ ngẩn một mình. Năm Ẩu tới bên hỏi:
    - Cả gia đình cháu đi rồi, cháu có buồn không?
    Bé Hai im lặng một lúc mới nói:
    - Thực sự thoát khỏi tay dì cháu thì mừng lắm. Nhưng không biết tại sao lúc này cũng thấy nhớ nhớ mấy người đó.
    Năm ẩu cười hì hì nói:
    - Thì phải thế chứ. Bà dì dù có nặng tay với cháu cách mấy thì cũng còn bố cháu và mấy đứa em nữa mà. Mình đâu có giận hết mọi người được.
    - Dạ... cháu cũng nghĩvậy. Nhưng đổi lại, bây giờ cháu đã có chú cũng an ủi phần nào.
    Bé Hai ngưng câu nói, liếc Năm ẩu một cái thật nhanh rồi cúi xuống hỏi nho nhỏ:
    - Chú có thương cháu nhìêu không?
    - Cháu thì sao?
    - Mấy bữa nay, mọi người sắp bỏ cháu mà đi nên cũng lu bu, không có dịp nói chuyện với chú nhìêu... nhớ ghê đi vậy đó
    Năm Ẩu mỉm cười, câm lấy tay bé Hai hỏi nhỏ:
    - Có thiệt không đó?
    Bé Hai ngước mắt nhìn Năm ẩu thật thiết tha.
    - Chú còn phải hỏi nữa sao?


    Ngoài trời bỗng nổi cơn gió lôc quay cuồng. Những tào lá sào sạc cọ vào nhau trongbóng tốivừa lan ra thực nhau. Mặt trời mới lặn mà ngoài đường đã nhá nhem rồi. Những con đường đất không ánh đèn điện trong con xóm hoang vu này chỉ còn thấy lờ mờ. Nhất là trong nhà chưn thắp đèm, bóng tối càng xập sịt hơn. Năm ẩu kéo nhẹ bé Hai vào lòng mà không còn cái cảm giác nhấp nhổm như mấy bữa trước, chỉ sợ có người trông thấy cử chỉ âu yếm của chàng với bé Hai.
    - Bây giờ trong nhà chỉ còn hai đứa tụi mình, bé Hai có sợ không?
    Bé Hai ngây thơ hỏi:
    - Sợ cái gì hả chú?
    - Bé không biết sao?
    - Chú không nói làm sao cháu biết.
    - Nếu chú không nói mà chú làm cháu sợ thì sao?
    - Chú có gì đâu mà sợ.
    - Nhỡ chú thương cháu thì sao?
    - Thì cháu cũng đang thương chú vậy.
    - Không phải như thế đâu.
    - Vậy chứ như thế nào hả chú?
    - Cháu muốn thế nào đây?
    - Cháu đâu có biết.


    Thân thể Năm Ẩu đã nóng lên hừng hực. Nhưng chàng cố kìm hãm. Nếu không tính dùng bé Hai để luyện Bùa Yêu cho Tuyết Lai và Mỹ Kim thì có lẽ chàng đã đè con bé ra tự nãy tới giờ lâu rồi. Thật là rắc rối với những luật lệ khắt khe của môn phái này. Bùa Yêu phải được luyện với một người con gái con trinh trắng thì mới linh. Hơn thếnữa, không được phép thất bại trong vòng 7 ngày đầu tiên liên tục này. Cho tới ngày thứ 8 thì người thầy muốn làm gì thì làm cũng không sao. Nhìêu khi lại còn làm cho chiếc Bùa Yêu vừa luyện được thêm mạnh mẽ hơn nữa.


    Có một đĩeu rất nguy hiểm mà bất cứ đệ tử nào luyện loại bùa này cũng lo sợ là: trong vòng 7 ngày liên tục đầu tiên mà sa ngã, hoặc vì một lý do gì đó mà phải bỏ ngang thì người con gái đó sẽ phát điên lên vì ham muốn xác thịt. Cô ta sẽ đi tìm đối tượng để thoả mãn và kẻ được hưởng sự nhiệt cuồng của nàng sẽ trở thành một loài ma hút máu người thật nguy hiểm. Con ma này sẽ đi tìm kẻ chuộc bùa mà đeo đuổi như một người tình bất giệt. Tuy nhiên, kẻ hoá ma đó chưa trở thành ma ngay được, nếu người thầy luyện bùa tự cắt máu mình tưới chung quanh cây cột nhà mà khi luyện bùa, người con gái dựa vào đó. Việc làm này các thầy bùa khó thực hiện được lâu đài. Vì không thế nào cắt máu mình cho đủ mãi được. Cuối cùng rồi kẻ phải hoá ma kia cũng phải hoá ma mà đi tìm người chuộc bùa.


    Khi luyện bùa, tuỳ theo người thầy muốn đối tượng của mình tiến xa tới đâu. Nếu lột hết quần áo của người con gái ra thì kẻ bị bỏ bùa sẽ tiến tới mê mẩn vì xác thịt mà mất hồn mất xác. Nếu chỉ để người con gái ăn mặc một cách khiêu gợi thì kẻ bị bỏ bùa sẽ bị mê hoặc vì lời ăn. tiếng nói của kẻ có bùa. Còn như ăn mặc thật kín đáo; tác dụng của bùa chỉ làm cho người bị bỏ bùa nhớ nhung phảng phất lơ mơ mà thôi.


    Năm Ẩu đã chọn trường hợp thứ hai để luyện bùa cho. Tuyết Lai và Mỹ Kim. Cũng vì vậy mà chàng không dám đi xa hơn nữa với bé Hai trong sự ham muốn cùng tột này. Sự thực thì Tuyết Lai và Mỹ Kim đều muốn cướp xác kẻ bị bỏ bùa để trấn lột hết của cải của mấy tên dại gái đó. Nhưng đâu có ai dám cho Năm ẩu biết. Còn Năm Ẩu chỉ tưởng luyện cái bùa cho Tuyết Lai và Mỹ Kim nhẩy lên tầu buôn bán đồ lậu thôi.


    (Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 13 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Bùa Yêu (Phần 13) (Tác giả: Hùng Sơn)

    BÙA YÊU

    Tác giả: Hùng Sơn

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả sáng tác truyện.


    Phần 13










    Bởi vậy ngay hôm nay. Năm ẩu dự tính tới 12 giờ đêm à khởi hành liền cho mau mán. Bây giờ trong lúc bé Hai mê mẩn với sự thoát ly khỏi tay bà dì ghẻ độc ác và chớm nở một tình yêu thơ dại với chàng. Năm ẩu đã lột chiếc uần đen của bé Hai ra rồi. Con nhỏ chỉ còn mặc một chiếc quần đùi thật mỏng bó sát. Chiếc áo bà ba cũng bi Năm Âu cới hết hàng nút áo trước ngực. Hai tà áo phong hanh nhấp nhô khuôn ngực trắng hồng con gái tlinh guyên thật khiêu gợi. úc này bé Hai không còn tự nhiên nói năng líu lo như lúc nãy nữa. Hình nhưcó một cái gì thật trọng đại sắp xảy trong cuộc đời con gái của nàng. Bé Hai run rẩy trong lòng Năm ẩu như một con chuột con đối diện với chú mèo khổng lồ. Quả thực, nàng cũng không hiểu sao Năm Ẩu cứ ôm lấy mình hôn hít mãi. Sự việc mà bé Hai biết phải tới mãi vẫn chưa xẩy ra. Thế rồi nàng ngủ quên hồi nào không hay. Khi tỉnh dậy, thấy đang ngồi dưới đất, dựa lưng vào cây cột nhà bên cạnh bàn thờ Tồ của Năm ẩu. Lúc ấy Năm ấu xếp chânvòng tròn ngồi đối diệnvới nàng. Thấy bé Hai thức dậy, Năm ẩu mừng rỡ nói:
    - Em ngồi yên như vậy. Không được nhúc nhích nghe không?
    - Dạ... nhưng chú định làm gì vậy?
    - Đừng gọi anh bằng chú nữa. Bây giờ chúng mình là anh em nghe không.

    Bé Hai định hỏi, nhưng Năm ẩu ra dấu cho nàng im lặng. Đã quen nghe lời một cách tuyệt đôi nên bé Hai ngồi im ngay. Hơn nữa, bây giờ trước mặt nàng là chiếc đèn dầu bóng đỏ vẫn để trên bàn thờ Tổ. Chiếc đèn này, Năm Ẩu vẫn dặn đi dặn lại là nàng không bao giờ được đụng tới Nếu cố tình không nghe lời sẽ bị đuổi khỏi nhà ngay. Chưa hết, bên cạnh cây đèn bóng đỏ đó còn một cái chén nho nhỏ. Hình như chứa một chất dầu gì thơm ngát.

    Sau khi ra đấu cho bé Hai ngồi yên, Năm ẩu từ từnói:
    - Em Hai à. Anh muốn em cùng anh luyện một cái bùa. Trong lúc luyện bùa, chúng mình đối đãi với nhau như tình nhân. Không phải là chú cháu nữa. Em có chịu không?

    Bé Hai tựnhiên thấy hồi hộp lạ lùng. Nhưng nàng cũng gật đâu bàng lòng ngay. Vì đã từ lâu, nghe nói Năm ẩu là một thầy bùa nổi tiếng mà nàng không biết bùa chú là cái gì cả. Đã nhìêu lần, bé Hai hỏi Năm ẩu, nhưng anh ta chỉ cười xòa nói bé Hai còn bé lắm, biết làm gì chuyện đó Hôm nay tự nhiên Năm ẩu lại bảo hai đứa luyện bùa chung nên bé Hai vừa sợ vừa thích thú.
    - Nếu em bằng lòng rồi thì ngồi yên như vậy vài phút thôi. Mỗi ngày một lần. Làm 7 lần là xong. Bằng lòng không?
    Bé Hai mỉm cười thật duyên dáng đáp nhẹ.
    - Dạ...

    Năm ẩu cũng mỉm cười. Hình như chàng đang đọc một loạt thần chú gì thì phải. Bới vì nàng nghe rõ từng câu mà chẳng hiểu chàng nói cái gì cả. Vài phút sau, Năm ẩu nhúng ngón tay vô chén dầu, vén áo vẽ lên ngực bé Hai một chữ bùa rồi chồm tới hôn vô đó. Bé Hai cũng không hiểu tại sao bây giờ nàng lại vòng tay ôm lấy đâu Năm ẩu một cách thật rạo rực. Nàng rên lên nho nhỏ trong cuống họng.
    - A.n.h... ơi... em thương anh ghê đi.
    Năm ẩu thì thầm,
    - Người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim đó. Có biết không?
    Tự nhiên bé Hai lập lại lởi nói của Năm ẩu một cách thực tự nhiên.
    - Dạ...dạ..người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim.
    Hình như âm thanh lúc nàng nói thật ồ ề. Không phải tiếng nói hàng ngày của nàng nữa. Và cứ thế, nàng lập đi lập lại hoài:
    - Người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim.
    - Người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim.
    - Người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim.

    Hình như bây giờ Năm ẩu đang bôi chất đầu trong chén lên khắp mình mẩy nàng. Một mùi thơm ngây ngất toả ra thật ngào ngạt. Bé Hai từ từ lim đi trong giấc ngủthực dễ dàng.

    Lúc nàng tỉnh dậy đã thấy mình ớ trên giường trong phòng riêng, quần áo mặc lại đàng hoàng tựbao giờ. Ánh nắng cũng rọi qua cửa sổ, chạy dài tới gần sát bên giường rồi. Bé Hai tụtxuống giường thực mau. Chạy ra nhà ngoài đã thấy Năm Ẩu ngồi ăn xôi trên bàn. Chàng mỉm cười hỏi:
    - Cháu ngủ có ngon không?
    Bé Hai bẽn lẽn nói.
    - Không biết sao tối qua cháu ngủ dễ đàng quá vậy hở chú?
    Năm ẩu vẫn giữ nụ cười trên môi, nói:
    - Chúng mình còn phải luyện như vậy 6 rân nữa mới xong. Cháu có sợ không?
    Bé Hai lắc đầu.
    - Cháu thích luyện bùa với chú lắm đó. Có sợ gì đâu.
    - Vậy thì tốt, lại đây ngồi ăn xôi đi. Lúc nãy bà bán xôi đầu hẻm đi ngang qua mời, nên chú mua luôn cho hai đứa ăn lót bụng buổi sáng.

    Bé Hai ngồi xuống ghế, mở gói xôi ăn ngon lành. Quả thực lâu lắm rồi mới được ãn xôi buổi sáng như thế này. Nàng vừa ăn vừa nhìn Năm ẩu cười hí hí. Sự hồn nhiên của đứa con gái mới lớn lên này làm Năm ẩu thực sự lo âu. Chàng cảm thấy có rất nhĩeu đìêu bất ổn trong lân luyện cái Bùa Yêu này. Ăn sáng xong, Năm ẩu đi chợ, phụ với bé Hai lo nấu cơm, sửa soạn cho bữa ăn trong ngày rồi chàng bắt tay ngay vào việc xếp sắp những thứ cần dùng cho buổi luyện bùa tối nay.

    Quay đi quẩn lại, mặt trời đã lại bắt đầu từtừ lặn. Năm ẩu hối bé Hai dọn cơm ăn cho sớm để còn thì giờ nghỉ ngơi một chút,trước khi đi luyện bùa. Cho tới gần nửa đêm thì Năm ẩu tự nhiên thức dậy. Chàng thấy bé Hai còn nằn ngủ thật ngon lành. Năm Ẩu ẵm nó lên. Từ từ lột chiếc quần xuống. Nước da mịn màng con gái làn Năm ẩu run cả chân tay. Chàng cố kìm hãn dục tình, tiếp tục cởi hàng nút áo trước ngực con nhỏ. Bộ ngực tròn lẳng lộ ra trắng hồng lại làm tim Năm ẩu đập thình thịch. Chàng nghiến răng lại thực chặt, nói nho nhỏ:
    - Đừng có làm ẩu nhé Năm ẩu. Tất cả sựnghiệp thành tịu hay thất bại là ở lúc này. Nếu thất bại, chẳng những sự nghiệp tan tành mà còn nguy hại tới bá tánh nữa. Con ma hút máu sẽ là một thảm họa cho mọi người đó...

    Tuy tự nhủ mình như vậy, nhưng mắt Năm Ẩu vẫn không thế nào rời được bộ ngực con gái băng trinh của bé Hai. Chàng phải khó khăn lắm mới bế được bé Hai ra trước bàn thờ Tổ, đặt nàng ngồi dựa vô chân cột nhà như tối hôm qua. Cung vừa lức ấy bé Hai thức dậy. Nàng hỏi nho nhỏ:
    - Tới giờ luyện bùa rồi hả chú Năm?
    Năm Âu nuốt mạnh cục nước miếng ứa ra trong miệng, ầm ừ nói:
    - Ừ em cứ ngồi yên như thế đi.

    Nói xong, chàng lấy cây đèn dấu và chén nước thơm trên bàn thờ Tổ xuống để trước mặt bé Hai. Nhắm mắt thực chặt một lúc, Năm ẩu bắt đầu đọc bài kệ Bùa Yêu trước khi đọc chú thổi vào mình bé Hai. Tiếp theo đó, chàng lại lấy tay nhúng vào chén nước thơm vẽ lên ngực bé Hai chữ Bùa Yêu và hôn lên đó. Kinh nghiệm cho biết, lúc này là lúc người con gái dùng để luyện bùa không còn tỉnh táo nữa. Nàng đã bắt đầu hôn mê và rạo rực đi vào.. thế giới vô hình theo ý muốn của thầy bùa. Năm Ẩu bắt đầu chận trãi nói:
    - Người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim.

    Bé Hai tự động lập lại câu nói của Năm Au một cách thực thiết tha. Nàng lập đi lập lại câu đó liên hồi cho tới khi lịm vào giấc ngủ hồi nào không hay. Năm Ẩu định thần một lúc. Chàng thở ra thực mạnh, sung sướng vì đã đi tới thêm một bước nữa. Thế là chỉ còn năm ngày nữa là thành công. Mặc lại quần áo cho bé Hai đàng hoàng, Năm Ẩu bế con bé về phòng nó rồi ra sau hè tắm. Trêntrời, con trăng lưỡi lĩem tuy nhỏ nhưng trời thực trong, nên ánh trăng cũng đủ để cho Năm Ẩu nhìn thấy cảnh vật như một bức tranh thực sống động. Căn nhà chàng được những lùm cây ăn trái bao quanh như một thế giới riêng biệt nên Năm ẩu trần truồng tắm rửa rất tự nhiên. Khi chàng ra mé hiên sau tắm, có hai bóng đen, một nam, một nữ cùng chạy thực nhanh ra vườn sau núp bên mấy bụi cây gần đó. Hình như hai người này đã rình coi Năm ẩu luyện bùa từ lâu. Người con gái nói nho nhỏ vào tai đứa con trai:
    - Cu Con à, tụi mình về đi. Coi thầy Năm tấm kỳ quá hà. Nhỡ ông ấy biết, méc bố mẹ Cu Con thì ăn đòn chết đó chứ không phải chuyện chơi đâu.
    Thằng bé vội vàng vòng tay níu người con gái lại, thì thầm bên tai nàng:
    - Chị bếp mà nhúc nhích bây giờ, thầy Năm hay là bỏ mạng chứ không phải chỉ ăn đòn khơi khơi thôi đâu. Chịu khó ngồi yên đây đi. Chờ cho ông ấy tắm xong chúng mình về có sao đâu.

    Người con gái có lẽ cũng hiểu được sự việc nghiêm trọng như vậy. Nhưng nàng thấy trong người xốn xao kỳ lạ Lúc chạng vạng tối. Thằng nhỏ con bà chủ này rủ nàng đi coi lén thầy Năm luyện bùa. Vì tò mò nàng theo nó. Lúc rình ngoài vách nhà coi thầy Năm bếbé Hai tới trước bàn thờ Tổ nàng còn thích thú. Sau khi thấy ông ta hôn hít con nhỏ thì Cúc tá hoả lên, nhưng nàng vẫn phải đứng yên vì thằng Cu Con đang níu cứng lấy nàng. Lúc ấy mà Cúc động đậy thì thầy Năm biết có người rình lén ngay. Bởi vậy nàng phải yên lặng chiu trận với thàng nhỏ quỉ quái này.

    Mặc dù tên nó là Cu Con. Nhưng kỳ thực năm nay y cũng đã 15 tuổi rồi chứ có ít ỏi gì. Chỉ vì con nhà gìauu mà cả nhà chỉ có mình nó là con trai nên được nuông chìêu đủ đìêu. Nàng bắt đầu hối hận đã nghe lời nó đi coi lén thầy Năn luyện bùa. Nhất là lúc Cu Con vòng tay ôm lấy lưng nàng rồi từ từ luồn tay ra phía trước mò mẫn lên bộ ngực căng cứng của Cúc. Đây là rân đâu tiên thằng nhỏ táo tợn như vậy. Hàng ngày Cúc thấy nó nhìn lén nàng khi rửa mặt hay gội đầu. Hoặc là lâu lâu làm bộ vỗ vai, nắm tay thôi, chứ chưa bao giờ có cử chỉ gì suồng xã với nàng công khai nhưbây giờ. Cúc lớn hơn Cu Con cả chục tuổi. Bởi vậy nàng chẳng để ý cho lắm.

    Cúc làm công cho gia đnh thằng Cu Con này cũng mấy năm rồi. Từ hồi nó còn mới lớn. Lúc ấy Cúc cũng lớ ngớ từ Quảng Ngãi chạy giặc vào Sàigòn, được mấy đứa bạn giới thiệu làm công cho gia ctnh Cu Con cho tới bây giờ luôn. Hôm nay thằng bé rủ nàng coi lén thầy Năm luyện bùa. Ai ngờ nó tinh ranh như vậy. Nàng nằm trong thế kẹt nên phải cắn răng chịu đứng yên cho nó mò mẫn, xoa bóp. Thằng Cu Con quỉ quái này được nước làm tới luôn. Lúc đầu nó còn xoa bóp nhe nhẹ trên ngực nàng. Một lúc sau thấy Cúc đứng chịu trận. Y luồn tay qua lưng quần nàng làm Cúc run lên bần bật.

    Phải nói lúc ấy Cúc cũng đã nóng người lên hừng hực rồi. Trước mắt, thầy Năm lột áo bé Hai hôn hít trên bộ ngực trắng ngần mới chớm nở của nó. Dù cho ông ta chưa đè con bé ra thực sự, nhưng những sự mơn chớn của ông ta nhưvậy cũng đủ làm cho nàng muốn điên lên rồi. Nhất là bàn tay Cu Con đang mân mê nơi kín đáo nhất của nàng lại càng làm cho Cúc mất hết tự chủ... Bây giờ núp sau bụi cây này nhìn thầy Năm trần truồng tắm gội lại càng làm Cúc nuốn phát điên lên hơn nữa. Thân thể ông ta đẹp như một pho tượng. Nàng đã nghe đồn những thành tích đánh đài của đám đệ tử ông thầy Năm này lâu rồi. Ai ngờ hôm nay lại được coi thân thể lực sĩ của một thầy bùa kiêm võ sư này lồ lộ như vậy giữa đêm khuya, dưới ánh trắng vàng vặc như thế này.

    Ý tưởng rút lui khỏi đây hình như không còn vương vấn trong đầu Cúc như lúc ban đầu nữa. Nàng còn ao ước làm sao sờ nó được vào những bắp thịt lực sĩ kia thì sung sướng biết chừng nào. Hai mắt Cúc mở thực lớn nhìn về phía trước. Vòng tay nàng ôm cứng thằng Cu Con hồi nào không hay, nhưng Cúc cũng chẳng biết nó đang giở trò gì trên thân thể nàng. Hôn phách nàng hầu như bị những bắp thịt nở nang ìô lộ của thầy Năn hốt hết tự hồi nào. Hơi thở Cúc rồn rập. Bộ ngực nàng căng lên, và hình như toàn thân cũng cứng lại, co giật liên hồi.....

    Lúc thầy Năm tắm xong, trở vào nhà thì Cúc như hoàn hồn. Bấy giờ nàng mới để ý tới thàng Cu Con. Y cũng đang tồng ngồng ôm cứng lấy nàng tự bao giờ. Cúc vừa mắc cỡ, vừa tức. Nàng kéo nhanh quần lên, khép vội vạt áo lại xô thằng bé ra, chạy thục mạng về nhà. Cúc trằn trọc cả đêm khòng sao ngủ được. Nàng lăn qua lộn lại nhớ tới những hình ảnh vừa rồi của thầy Năm mà lòng thật rạo rực. Tới lúc nàng mò tay xuống dưới, kẹp giữa hai chân mới để ý nơi đây ướt nhèm nhẹp. Và, tự nhiên nàng thấy ran rát. Cúc ngồi đậy bật đèn lên, đạng chân ngó xuống dưới. Nàng thấy những chất nước nhờn nhèm nhẹp chẩy dài xuống đùi đính đầy máu loang lỗ.

    Cúc hoảng hốt, vội vàng tắt đèn đi, không dám nhìn sự thực đang phơi trần ra trước mắt nữa. Nàng đâu có ngờ cuộc đời con gái của mình vừa qua đi trong lúc động tình quái gở như vậy.
    Cúc tức tửi thì thầm:
    - Trời ơi....có ngờ đâu thằng Cu Con lại làm nên chuyện tầy trời này.

    Nàng sợ hãi, vội vàng leo lên giường chùm kín chăn lại Nước mắt chẩy ra đầm đia. Hlnh như cái ran rát ớ đó bây giờ mới hành hạ nàng. Dù không đau đớn gì nhiều,
    nhưng sao sốn xao và bực tức quá.....

    Sáng ra Cúc cố dậy sớm đi chợ làm cơm. Nàng đi như một người bệnh, làm mẹ của thằng Cu Con phải để ý hỏi:
    - Ụa.. bộ con Cúc làm sao vậy?
    Cúc lý nhí trả lời thực nhanh:
    - Dạ... con hơi đau bụng thôi.
    Cũng may mà bà ta không để ý gì nhìêu, chỉ nói khơi khơi:
    - Nếu đau bụng thì kiếm thuốc uống đi. Cơm nước xong, nghỉ sớm cho khoẻ.
    Cúc hấp tấp cắp rồ chạy ra chợ ngay. Đi tới cổng, nàng gặp Cu Con, vội vàng cúi đầu xuống, sợ nó nói bậy bạ, mẹ y đang đứng đàng sau nghe được thì khổ. Vậy mà y cũng còn cố ngóng cổ lên gọi:
    - Chị bếp...chị bếp.
    Cực chẳng đã, Cúc phải dừng lại hỏi: .
    - Cậu út muốn mua gì hả?
    Cu Con láu cá, nháy một bên mắt, nói:
    - Chị bếp đi chợ, mua dùm Cu Con gói xôi bắp nhé. Mua ở cái bà bán xôi góc phía trái chợ đó. Bà ấy bán xôi được lắm.

    Mẹ Cu Con đứng đó, hình như bà cũng chẳng để ý gì vì con bà thường nhờ chị bếp mua mấy thứ lặt vặt là thường. Bà thủng thẳng sửa soạn qua nhà mấy người bạn đánh tứ sắc. Nhưng Cúc hiểu rõ thâm ý của Cu Con hơn ai hết. Nàng biết y muốn nói cái gì với mình, chứ đời nào thèm ăn xôi bắp của bà bán xôi đó. Nàng ậm ừ đi nhanh ra chợ như chạy trốn.

    Nhưng quái ác làm sao. Vừa đi ra khỏi nhà vài chục bước, quẹo qua một con đường hẻm đi tắt tới chợ thì lại gặp thằng Cu Con đứng lù lù ở đó tự hồi nào rồi. Nó dựa lưng vào vách thở hồn hển, có lẽ vì cố chạy tới đây trước chặn đường nàng. Cúc rAm lỳ đi tới. Nàng coi như không có y đứng đó. Cu Con không để nàng yên, y nắm lấy áo Cúc giữ lại khi nàng đi ngang chỗ nó. Cúc điên tiết lên, nàng nhìn thực nhanh ra sau, thấy không có ai. Con hẻm nhỏ vắng hoe. Nàng dơ tay nhanh như chớp tát mạnh vô má thằng nhỏ một cái như trời giáng. Y lảo đảo tạt qua một bên, có lẽ không ngờ Cúc dám đánh mình.

    Hai tay ôm má, Cu Con dương mắt nhìn Cúc hậm hực nói:
    - Chi bếp biết tối qua phá trinh Cu Con không?

    Mặt Cúc đỏ lên, máu trong người sôi lên sùng sục. Nàng sấm lại tính sáng cho nó một bạt tai nữa. Vì tưởng nó nhạo báng mình. Nhưng Cu Con đã nhanh tay nắm lấy tay nàng. Nó thều thào nói:
    - Cả đêm qua Cu Con không chợp mất được chút nào. Nơi đầu chỗ đó da rách ra rướm máu. Sáng ra đi tiểu rát quá trời. Tính nói với chị bếp, sao chi lại đánh Cu Con?
    Cúc trợn mắt gất lên:
    - Ai bảo.....
    - Chị nói ai bảo làm sao. Chi có bị như vậy không?

    Hơn ai hết, Cúc biết tính thằng bé này. Nó tuy nghịch ngợm, nhưng lại rất thực thà. Nó đã nói nhưvậy thì ra tối qua, cả hai đứa cùng là rân đầu tiên trải qua những phúp giây đầu tiên trong đời ái ân ấy. Nàng thấy vừa rồi mình đánh y, quả thực cũng hơi quá đáng. Mấy năm nay trong gia đình, chính y là người bênh vực cho Cúc nhìêu trận bi mấy bà chi nó bắt nạt mình. Hơn thế nữa, tối qua cũng không hẳn chỉ có hắn muốn như vậy. Mà chính ra nàng cũng góp phần vào trận mây mưa đâu mùa ấy không ít. Cúc nhỏ giọng nói:
    - Cu Con có biết tối qua làm chi đau đớn lấm không.
    Đời con gái chỉ có một lần. Cu Con phá của chị đi rồi. Mai này biết ăn làm sao, nói làm sao với chồng con đây!
    Cu Con ngây ngô nói:
    - Thế ra tối qua chị cũng giống như Cu Con hả?
    Cúc rươm rướm nước mắt gật đầu nhè nhẹ.
    - Thôi, Cu Convề đi. Coi chừng đừng để ai biết chuyện này nhé. Xin lỗi chị vừa đánh oan Cu Con.

    Thằng bé cũng gật đâu. Im lặng một lúc. Bỗng nó ngước mặt lên hỏi:
    - Tối nay tụi mình có đi coi lén thầy Năm luyện bùa nữa không?
    Cúc sa sầm nét mặt, nhìn thảng vào mắt thằng bé gắt lên nho nhỏ:
    - Em còn muốn như vậy nữa hay sao?

    Nàng không ngờ vừa nói xong, Cu con vùng bỏ chạy. Nó hậm hực nói cái gì nàng nghe không rõ. Nhưng hình nhưchữ sau cùng là: mẹ...mẹ gì gì đó thì phải. Cúc lo lắng đoán lên đoán xuống cũng không biết nó nói cái gl. Không lý là "méc mẹ". Hay nó tức tối mà chửi thề. Nếu nó tức tối mà chửi thề còn đỡ. Chứ mà nó về nói với mẹ nó thì nàng khó sống chứ không phải chuyện chơi khơi khơi rồi. Cả ngày hôm đó Cúc thấp thỏm hồi hộp. Nàng chờ đợi một cái gì đó phải tới với nàng một cách tàn bạo. Thân thể Cúc như rã rượi. Tâm thần căng thẳng. Cũng may mà ông chủ đi thăm một người bạn ở xa mấy bữa nữa mới về. Bà chủ được dịp đi đánh tứ sắc cả ngày tới bây giờ vẫn chưa về. Còn mấy cô con gái thấy cha mẹ không có nhà. Đi học về, rủ nhau đi coi chớp bóng mất hút. Bây giờ ở nhà chỉ còn mỗi một mình Cu Con. Mặt trời vừa xuống khỏi chân trời. Cúc thấy đây là dịp tốt nhất để làm hòa với thằng Cu Con quỉ sứ này.

    Nàng rửa chén, đọn dẹp xong. Đi tắm như mọi lân, và cố rình rang để xem Cu Con có nhân cơ hội nhà vắng người, tán tỉnh nàng hay không. Nhưng không hiểu sao y vẫn ìâm lỳ ở nhà trên. Cúc đã cốtình không khoá cửa nhà bếp và sối nước ào ào để dụ thằng nhỏ xem nó có núp bên ngoài phòng tắm nhìn trộm nàng tắm hay không. Nhưng nàng vẫn không thấy động ttnh gì. Thàng Cu Con hôm nay sao lại có thể hìên lành như vậy được. Như thế chắc chắn y đang mưu tính một chuyện gì bất lợi cho nàng. Cúc biết tính nó hơn ai hết.

    Tắm rửa xong, nàng cốtình không mặc quần áo lốt bên trong, chỉ mặc bộ bà ba mỏng manh, để bộ ngực vươn lên sát tà áo mỏng. Nàng rón rén lên nhà trên. Thấy Cu Con đang ngồi ngoài hiên, bên mấy chậu kiểng. Nàng tới gần hỏi nho nhỏ:
    - Cu Con không đi coi hát với mấy cô hả?
    Thằng bé vẫn ngồi bất động, nhìn ra vườn như không để ý gì tới câu hỏi của Cúc. Như vậy là chứng tỏ nó giận nàng thực sự rồi. Cúc làm bộ mơn chớn.
    - Hôi sáng chị tầm bậy quá, Cu Con đừng giận chi nữa nhé.
    Thằng nhỏ vẫn ngồi im, không nói năng gì. Cúc để một tay lên lưng nó xoa nhè nhẹ, dỗ dành:
    - Thôi... đừng giận chị nữa mà. Có gì thì nói cho chị nghe đi. Hay là Cu Con thích đi coi thầy Năm luyện bùa thì tối nay đi đi, chị không nói với ai đâu.
    Bỗng thằng bé quay lại nói:
    - Nhưng mà chị bếp đâu có thèm đi với Cu Con.
    - Cu Con biết rồi mà. Chi coi cái đó kỳ lắm, thầy Năm biết được thì chết. Cu Con đi một mình đi.
    - Bộ chị bếp không thích sao?
    Cúc cười nịnh:
    - Cu Con đừng làm khó chi nữa mà. Chi là đàn bà con gái đâu có dễ dàng như Cu Con được.... Thôi, đừng giận chị nữa nhé. Vô nhà đi. Trởi tối rồi đừng ngồi đây muỗi cắn chết.

    Vừa nói, Cúc vừa choàng tay qua vai thàng bé dìu nó đứng dậy. Bóng tối đã nhá nhem lan ra từ hàng cây ngoài vườn. Trong nhà tối hơn. Thắng bé dựa vào mình Cúc đi theo nàng vô trong. Vừa qua tới ngạch cửa, bàn tay Cu Con để thõng phía trước sát bên mình Cúc rà về phía trước ngay chỗ kín đáo nhất của nàng làm Cúc giật mình co người lại. Nàng không ngờ thàng nhỏ táo tợn như vậy.
    Cúc gắt nho nhỏ, nắm lấy tay nó kéo ra chỗ khác.
    - Thôi mà.... đừng làm cho chị đau nữa.
    Thằng bé quá quắt, nhất đinh không cho nàng kéo tay nó ra. Nắm tay lại thực chặt. Cúc vùng vằng tính sô nó ra. Thàng bé nói thực nhanh:
    - Sao bố Cu Con làm thì chị bếp không kêu đau.
    Nghe Cu Con nói thế, Cúc toát mồ hôi. Chùn tay lại, hỏi:
    - Ai nói với Cu Con vậy?
    - Chị bếp còn tính đấu nữa hay sao. Mỗi rân bốxuống bếp là Cu Con theo rình. Chưa nói với mẹ là may cho chi rồi còn phải hỏi nữa.
    Không hiểu sao Cúc hấp tấp nói như thú tội:
    - Đừng... đừng nói chuyện đó với mẹ nhe Cu Con.
    - Nếu Cu Con muốn nói thì nói lâu rồi.
    Nghe thằng bé nói vậy, Cúc cũng bớt sợ. Chẳng những nàng buông tay không kéo tay nó ra nữa mà còn kéo nó sát vô mình. Nàng thì thầm bên tai Cu Con:
    - Sự thực thì bố Cu Con đâu có làm gì quá đáng đâu phải không?
    - Nhưng chị bếp có thích bố làm như vậy không?
    - Cu Con đã rình thấy rồi mà phải không? Chi cự nự hoài chứ bộ.
    - Nhưng sao chi bếp không la đau như lúc nãy?
    Cúc cười nho nhỏ:
    - Cu Con không nhớ tối qua hay sao. Bi như vậy bây giờ mới đau đó. Chứchị đâu có để bố Cu Con làm gì đâu.
    - Cu Con thấy hết đau rồi.
    Con trai khác con gái mà.
    Cu Con xoa nhè nhẹ trên vùng da thit y đang nắm, hỏi: .
    - Chị bếp còn đau chỗ này thực hả?
    Cúc gật đâu.
    - Ừ cũng bớt rồi. Nhưng Cu Con đừng sờvào đó nữa được không?
    Thằng bé gật đầu nhe nhẹ. Nó từ từ buông tay ra, Nhưng lại luồn qua vạt áo Cúc, mò lên ngực nàng hỏi:
    - Ở đây chị bếp có bị đau không?
    Bàn tay mò mẫm của thàng bé trên da thịt làm Cúc thấy lâng lâng. Hình ảnh thân thể cường tráng của thầy Năm tối qua hiện lên thực rõ trong đâu. Cúc run run nói:
    - Chỗ đó bóp nhè nhẹ đâu có đau.
    - Nhưng Cu Con thấy bữa trước, hình như bố bóp mạnh lấm phải không?
    - ừ Bố Cu Con làm chi đau lắm.
    - Sao chị bếp không nói với bố Cu Con như vậy?
    - Chị sợ la lên, mẹ Cu Con biết còn khồ nữa. Nên chỉ dám tránh né mà thôi.
    - Vậy bây giờ Cu Con không bóp mạnh như bố đâu.
    - Ừ nhưng coi chừng mấy người về thấy thì khổ nữa.
    - Hay là để Cu Con gài cửa lại. Ai về phải kêu, tụi mình biết liền.

    Nói xong, thằng bé không để Cúc trả lời, nó buông nàng ra, chạy lại khóa cửa. Cúc đi tử từ xuống bếp về phòng mình. Vừa bướcvô phòng thì Cu Con cũng đã chạy tới sau lưng. Nó đứng phía sau, vòng hai tay ôm lấy Cúc. Hai bàn tay để lên ngay bộ ngực nàng bóp nhẹ.

    Nói là phòng ngủ của nàng. Thực sự chỉ là cái hầm cầu thang làm vòng ra phía bếp, được dọn dẹp đểvừa cái ghế bố cho Cúc ngủ mà thôi. Tuy nhiên, cũng có cửa nẻo kín đáo Cũng vì thế mà nơi đây tối om om.

    Cúc ngồi xuống ghế bố, kéo theo Cu Con. Y vẫn ôm sà nẹo lấy nàng. Bàn tay vầy vò trên bộ ngực hào hển, nóng hôi hổi, vì những cảm giác kích thích của thàng bé truyền sang da thịt nàng. Ngồi yên một lúc, Cúc không biết nàng bị Cu Con kéo xuống hay chính nàng tự nằm xuống ghế bố. Chiếc ghế chũng vào giữa, ép sát hai thân thể sát vào nhau làm một. Chiếc áo bà ba của nàng đã bị Cu Con lột ra. Chiếc quần dùi của y cũng đã tuột xuống chân ngay từ khi hai người vừa nằm xuống. Hơi thờ của cả hai hào hển. Căn phòng tối om om, im lặng...



    (Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 14 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!















    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Bùa Yêu (Phần 14) (Tác giả: Hùng Sơn)

    BÙA YÊU

    Tác giả: Hùng Sơn

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả sáng tác truyện.


    Phần 14









    Tối nay trởi đổ mưa thực nặng hạt. Cơn mưa lúc tạnh, lúc bất chợt ào ào làm nhìêu người tìm chỗ trú không kịp ướt cả quần áo. Tuyết Lai nhìn trời bảo Mỹ Kim.
    - Tối nay chị xuất hành mà trời mưa như vậy hên lắm đó.
    Mỹ Kim không hiểu tại sao nên hỏi:
    - Tại sao vậy?
    - Ừ ông bà mình thường nói vậy. Nhưng mà ngoài chuyện đó ra. Nhẩy tầu mà gặt trời mưa, hầu như chẳng bao giờbị bắt, vì mấy trự tuần tiễu lười biếng, đâu có thèm đi đâu.
    - Vậy mình đi bây giờ hả?
    - Dạ.... chị em mình ra đâu hẻm. Đón xe Taxi tới bến đò cột cờ Thủ Ngữ. Rồi đi đò qua sông, tới nhà con Lan Sún, đối diện ngay chiếc tầu mình làm ăn đêm nay.
    - Như vậy tiện quá hả.
    - Dạ. Từ nhà con Lan Sún băng qua tầu chỉ trong ít phút là tới. Dù cho tụi tuần tiễu có nhìn thấy tụi mình mà chạy lại thì chúng ta cũng đã leo lên tầu rồi.
    - Bộ tụi nó không theo lên tầu bắt chúng mình được hay sao?
    - Leo lên tầu thì được. Nhưng mà bắt tụi mình được thì còn khuya.
    - Tại sao vậy?
    Tuyết Lai cười hì hì.
    - Lên tới trên tầu rồi, mình biến luôn vô phòng tụi thuỷ thủ, đóng cửa lại là xong.
    - Cảnh sát không kêu họ mở cửa được hay sao?
    - Kêu thuỷ thủ mở cửa thì được. Nhưng họ không mở cửa thì làm gì được cơ chứ. Nhất là làm sao biết tụi mình ở phòng nào mà kêu. Cả trăm phòng chứ ít sao.
    - Vậy họ có thể rình ở cổng ngoài bắt tụi mình được không?
    - Rình thì được, nhưng trước khi về. Thằng nào ngủ với mình rồi lại muốn cho mình bi bắt cơ chứ. Hơn nữa, mình mà bị bắt, tụi nó cũng bị lôi thôi với cảnh sát. Bởi vậy trước khi mình ra khỏi phòng; đứa nào cũng đi một vòng coi có cảnh sát hay không mới cho mình về. Mỹ Kim vui vẻ nói:
    - Như thế dễ gì cảnh sát bắt được ai.

    Hơn tiếng đồng hồ sau. Mỹ Kim và Tuyết Lai đã có mặt trên tầu rồi. Đúng như lời Tuyết Lai nói; Trên sông chẳng có bóng dáng một chiếc ca nô tuần tiễu nào. Gái nhẩy tầu leo lên boong tầu thư thả như đi chợ. Kẻ mặc áo mưa, người cứ để quần áo ướt nhem dính sát vô đa hàn lên những đường cong nẩy lửa. Họ nhởn nhơ trên boong tầu cũng nhưsục sạo lung tung từng phòng này qua phòng khác, tìm kiếm những thủy thủ cần đàn bà sau nhiều ngày lênh đên trên biển cả.

    Vì trời mưa, đám phu bốc rỡ rút xuống hầm tầu đấu láo Cũng vì thế, các thuỷ thủ lui về phòng nghỉ ngơi nhìêu hơn bình thường. Toán được lên bờ chơi cũng phải ở lỳ trên tầu vì thời tiết. Những cô gái nhẩy tầu đêm nay coi như trúng mối. Bời vì có lẽ đó là thú giải trí duy nhất của đia phương này đem tới tận phòng họ.

    Mỹ Kim líu díu theo Tuyến Lai chui vào trong khoang tầu Vừa đi được một đoạn, có tiếng gọi:
    - Tuyết Lai... Tuyết Lai...
    Cả hai cùng quay lại, thấy một người đàn ông đứng bên cửa khoang chứa hàng đưa tay ngoắc ngoắc. Tuyết Lai mừng rỡ kêu lên:
    - A.. anh Cai.
    Nói xong, nàng nắm tay Mỹ Kim đi ngược lại chỗ người đàn ông đang đứng, liếng thoáng nói:
    - Hôm nay anh Cai cho phu nghỉ làm hả?
    Người đàn ông mỉm cười nắm lấy tay Tuyết Lai thật thân mật, nói:
    - Trời mưu quá, cho anh em nghỉ một chút. Tụi em mới lên tầu hả?
    - Dạ... hôm nay em còn dắt chị Mỹ Kim theo nữa. Lính mới đó, bảnh không anh Cai?
    Nói xong Tuyết Lai quay lại bảo Mỹ Kim:
    - Đây là anh Cai, coi tất cả phu phen làm trên tầu này mà em nói với chị hồi chìêu đó. Anh ấy tốt lắm. Chúng mình còn cần anh Cai giúp đỡ nhìêu nữa đó.
    Mỹ Kim cúi dâu, mỉm cười chào người đàn ông Tuyết Lai vừa giới thiệu. Anh ta cười hì hì nói.
    - Chúng mình lại đằng kia có chỗ rộng rãi nói chuyện nhé.

    Nói xong anh ta nắn tay Tuyết Lai kéo đi ngay. Mỹ Kim cũng lẽo đẽo theo sau. Đây là lần đầu tiên đi trên những bao gạo xếp như núi. Mỹ Kin loạng choạng theo sau hai người. Và, len lỏi một hồi, nàng tới chỗ như một cái hang. Hai bên những bao gạo san sát như một vách tường, chất tới trần boong tầu. Người đàn ông nhìn Mỹ Kim nói:
    - Chỗ này là '!văn phòng" của anh. Đám phu phải bốc rỡ hết số gạo phía trước, chỗ lúc nãy mình đi qua cho tới đây thì tầu mới nhổ neo, rời bến. Cũng phải mất một tuần là nhanh lắm.
    Mỹ Kim tò mò hỏi:
    - Vậy anh ăn ở luôn trên tầu này à?
    Cai cười hì hì nhìn nàng nói:
    - Ăn thì ăn ở đây thật. Nhưng ở luôn thì phải có em ở chung anh mới chịu.
    Tuyết Lai cười khanh khách, đập một tay lên vai Cai thực mạnh.
    - Cái anh này, mới gặp người ta rân đâu đã chọc quê rồi.

    Vừa lúc ấy, một tên thuỷ thủ to như con bò mộng leo về phía ba người. Y nói một tràng tiếng gì Mỹ Kim không hiểu, rồi thấy y cười hành hạch. Tuyết Lai quay lại nói với nàng
    - Y bảo anh Cai chia cho y một đứa tụi mình, chứ làm gì mà tham lam vậy. Chị có muốn đi với y đêm nay không?
    Mỹ Kim rùng mình, nói nhỏ vào tai Tuyết Lai:
    - Trời ơi...nó to con như vậy đặng đè chết người ta hay sao?
    Tuyết Lai cười ròn rã, nói:
    - Coi vậy chứ không phải vậy đâu chị.
    Mỹ Kim vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nói:
    - Chịu thôi... chịu thôi.
    Tuyết Lai nấm tay Mỹ Kim mỉm cười.
    - Vậy chị ở đây chơi với anh Cai. Em đi với nó nhé.
    Mỹ Kim liếc Cai một cái thực nhanh rồi gật đầu.
    - Ừ, chi ở đây chờ em.
    Tuyết Lai quay lại nháy Cai một cái thực đ, nói:
    - Em gửi chị Mỹ Kim cho anh đêm nay đó.

    Nói xong, nàng leo qua mấy bao gạo rân tới chỗ tên thuỷ thủ ngoại quốc nọ đang đứng cười hành hạch. Cai chờ cho Tuyết Lai đi khỏi mới nói với Mỹ Kim:
    - Bộ em đi với Tuyết Lai ìân đầu lên tầu hả? Mỹ Kim tự nhiên thấy ngượng nghịu vô cớ. Nàng gật đầu thực nhanh.
    - Dạ.
    Cai mỉm cười hỏi:
    - Lúc nãy Tuyết Lai nói em tên Mỹ Kim hả?
    Mỹ Kim mỉm cười gật đâu rồi hỏi:
    - Bộ anh tên là Cai à?
    Cai cười hì hì, nắm lấy tay Mỹ Kim kéo sát vô mình, nói:
    - Anh đâu có phải tên Cai. Tại làm cai phu ở đây nên tụi nó gọi là Cai cho tiện thôi. Riết rồi quen đi, anh cũng không biết mình tên Cai hồi nào nữa.
    - Nhưng anh cũng chịu cho họ gọi như vậy phải không?
    Cai gật đầu cúi xuống hôn lên môi Mỹ Kim. Nàng vòng tay ôm lấy chàng, thì thào:
    - Anh Cai à, chỗ này trống trải quá đi.
    Cai nheo mắt, mỉm cười gật đầu. Chàng cúi xuống bế bổng Mỹ Kim lên, đi len lỏi vô đống bao gạo một hồi, chui vô một góc tầu đèn tối lờ mờ. Đặt nàng nằm trên một đống bao gạo có tấm vải trắng trải phía đưới đàng hoàng.

    Nơi đây thật ấm áp và kín đáo. Ngay chỗ chui vô cũng phải lách mình mới lọt. Nếu không biết trước có lối vô nhưvậy, dù đứng ngay chỗ ra vào cũng không biết là bên trong có cái ổ như thế này.
    Chỗ này em chiu chưa.
    Mỹ Kim mỉm cười gật đầu nhè nhẹ, hỏi:
    - Bộ anh thường đem mấy cô gái tới đây hả?
    Cai mỉm cười hỏi lại:
    - Tại sao em hỏi anh câu đó?
    - Tại em thấy hình như chỗ này anh sửa soạn sẵn để ngủ thì phải.
    - Thì đúng rồi. Sửa soạn để ngủ trong lúc làmviệc, chứ đâu có phải cứ nhất định như vậy là phải có gái đâu phải không?
    Mỹ Kim cấn nhẹ vô vai Cai trong lúc chàng vừa cúi xuống.
    - Em thấy khó tin quá đi.
    Bàn tay Cai đã lùa vô mình Mỹ Kim. ..
    - Tại sao vậy?
    - Các anh làm việc ở đây cả tuần lễ mới về nhà. Gái nhẩy tầu cả đống. Đó là chưa nói tới mấy cô phu làm việc trên tầu nữa. Anh muốn cô nào mà không được.
    - Em tưởng dễ như vậy sao?
    - Con Tuyết Lai nó nói với em nhưvậy đó. Quen được với anh đâu phải dễ.

    Cai cười hì hì, chàng thấy con bé này hình như không giống mấy đứa nhẩy tầu thường xuyên ở đây. Chàng lân mò cởi hàng nút áo trước ngực Mỹ Kim ra. Bộ ngực căng tròn vươn lên nung núc. Có lẽ cũng vì mấy bao gạo phía dưới độn lưng nàng ưỡn lên nên trông càng hấp dẫn lạ lùng. Chàng vục mặt xuống vùng da thịt nóng bỏng ấy.....

    Nằm trong tay anh chàng cai phu trên những bao gạo này, Mỹ Kim có những ý nghĩ thực lạ lùng. Hàng ngày nàng chạy mua từng loong gạo. ớ đây gạo chất thành núi.

    Nàng đạp chân lên gạo như đất cát. Coi nó chẳng có một giá trị gì cần thiết cho cuộc sống cả. Đang lúc ]ơ mơ với những ý nghĩ kỳ lạ, và trên thân thể nàng anh chàng Cai phu đang thở hổn hển thì có tiếng quát tháo như sát bên tai làm nàng giật mình. Cả hai vừa nhổm dậy, đã thấy một con bé chui vô làm Mỹ Kim chới với. Nàng lấy tấm vải kéo lên che thân thể trần truồng lại. Cai la lên:
    - Mày chui vô đây làm chi vậy?
    Con bé mặt mũi tái ngắt, nhào tới, lấy tay bịt miệng Cai lại. Nó nói nho nhỏ:
    - Con lậy chú, đừng có la. Nó mà bắt được con thì nó đánh con chết.

    Trong khi đó tiếng la ở ngoài càng gần. Có nhìêu tiếng chân đạp lên những bao gạo gần đó. Bây giờ Mỹ Kim mới để ý trên tay con bé cầm một cái bóp đàn ông. Nàng biết ngay là con nhỏ này vừa chớp được cái bóp kia của một tên thuỷ thủ xấu số nào đó rồi. Mỹ Kim thò tay glựt cái bóp. Con bé ôm ngay vào lòng giữ thật chặt, không cho nàng lấy. Nó la lên nho nhỏ:
    - Của em mà chị.....

    Lúc thò tay ra ngoài giựt cái bóp. Mỹ Kim đã vô tình để cho tấm vải lót rơi xuống, và thân thể của cả hai lại trần truồng trước mẩt đứa bé. Hình như nó cũng chẳng để ý gì tới Chuyện này, khi thấy Cai không la lớn tiếng nữa, nó đưa cả hai tay ôm chặt cái bóp vô lòng. Mắt mớ chừng chừng nhìn Mỹ Kim. Nhưng có đìêu nó không để ý là thân thể Cai đang nóng hừng hực. Những bắp thịt săn lại tới lúc kích thích nhất của sự va chạn ái ân. Nơi đây lại thật chật chội làm cả ba nằm sát vô nhau. Cai đã kéo tung vạt áo đứa bé ra và chiếc quần của nó cũng bị chàng đạp rơi xuống đất thực nhanh. Chính Mỹ Kim cũng không ngờ Cai hành động nhưvậy. Thân thể con bé trần truồng trong chớp mắt.

    Con nhỏ tính la lên, nhưng tiếng anh chàng thuỷ thủ đuổi theo nó đang líu lo bên ngoài. Cai đã chồm lên và con bé bi chàng đè xuống dưới. Thân thể nó nhỏ nhắn nhưmột con búp bê. Nhưng Mỹ Kim biết ngay là cô nàng cũng đã từng trải với đàn ông nhìêu rồi. Vì khi Cai rập mình xuống, nó chỉ hơi nhăn mặt và sau đó hình như còn tiếp sức cho chàng thoả mãn những phút giây sau cùng đáng nhẽ là phải xẩy ra với Mỹ Kim.

    Mắt nhắm nghìên, hai tay con nhỏ co lên trên đầu vẫn còn nắm chặt chiếc bóp trộn được. Lâu lâu nó lại mở mắt hí hí ra, nhìn Mỹ Kim như thăm dò phản ứng của nàng, trong lúc Cai vẫn hùng hục trên thân thể nó. Mỹ Kim ghé sát mặt con nhỏ hỏi:
    - Em tên gì.
    Con bé chưa kịp trả lời thì cả hai cùng nhận ra nhau và kêu lên:
    - Ủa... là chi hả?
    Mỹ Kim gật đầu hỏi: .
    - Em còn làm cái vụ này nữa hay sao?
    Con bé đang nằm dưới mình Cai chính là con nhỏ chèo đò cho Tuyết Lai và Mỹ Kim trèo lên tầu. Con bé nghe nàng hỏi mở to mắt, mỉm cười, nói nho nhỏ:
    - Cái bóp này của chị Tuyết Lai đưa em đó. Chi giữ cho chị ấy đi, em chẩu trước, rồi ra đón chị sau nhé. Nằm trên mình con bé. Cai không ngờ đã đè nó ra như
    vậy. Lúc ấy hình như không tự chủ được nữa. ánh đèn lại lờ mờ. Nếu chàng biết nó là con Lan Sún thì đâu có làm như thế. Lan Sún cũng đã nhận ra Cai là ai. Nó trao cái bóp cho Mỹ Kim rồi vòng tay ôm cứng lấy cổ Cai, ưỡn người lên thì thầm.
    - Chú Cai hư quá đi. Bây giờ phải bắt đền cho cháu.

    Cai hơi mắc cỡ vì con bé gọi mình bàng chú. Chàng nhớ lại con nhỏ này thường đi với Tuyết Lai và nầng nặc đòi chàng làm giấy dân phu giả cho nó hợp pháp leo lên tầu Chàng còn nhớ nói với nó:'!Mày nhỏ như con chuột sún răng mà làm phu phen gì được." Ai ngờ tối nay chàng lại đè nó ra nhưmột cô gái nhẩy tầu. Cai đã tính ngồi dậy, nhưng con bé cứ ôm chặt lấy chàng. Chỗ này lại chật chội và Mỹ Kim ngồi sát bên mình càng khôngxoay trởgì được. Bởi vậy chàng phải nằm yên trên mình nó. Cai hỏi nhỏ:
    - Mày muốn cái gì?
    - Cháu muốn làm vợ chú luôn.
    Cai cười hì hì.
    - Mày nhỏ síu thế này mà vợ con gì được với tao cơ chứ.
    Con nhỏ co hai chân cặp chặt lấy hông Cai nhây nhúa nói.
    - Vậy không được sao ?
    Cai muốn dở khóc dở cười vì hoàn cảnh này. Nhưng quả thực những lúc lắc, co thắt của con bé làm chàng lại nóng người lên thực nhanh. Nhất là trước mắt, bộ ngực Mỹ Kim no tròn đung đưa kích thích chàng cùng cực. Người chàng cứng lại và rập xuống khi con bé cố ưỡn lên. Nó rên nho nhỏ:
    - Ch.ú.... chú.. ơi. Cháu nói thực đó.

    Tiếng rên rỉ của con bé càng làm Cai run rẩy hơn nữa. Chàng níu lấy Mỹ Kim, hôn lên ngực nàng. Hình như Mỹ Kim cũng hiểu được Cai đang muốn gì, nàng ôm cứng lấy đầu chàng ghì sát vô ngực mình hơn nữa.....

    *
    * *

    Tới gần sáng thì Tuyết Lai trở lại đón Mỹ Kim. Con Lan Sún đã về nhà từ lúc nửa đêm. Thằng em trai con bé chèo đò ra đón Tuyết Lai và Mỹ Kim về. Quả thực, không ai ngờ được, cái bóp trộm được đây cộm nhưvậy mà chẳng có được bao nhiêu tìên. Tuy nhiên, Mỹ Kim cũng đã học được bài học đầu tiên về dân nhẩy tầu. Chẳng phải chỉ lên đó để bán thân kiếm tìên, mà còn kiêm luôn cả nghề đạo tặc Những móc nối tửanh cai phu, cảnh sát, gái điếm, cho tới con nhỏ chèo đò thành một chuỗi đây xích tạo ra một vùng bóng tối trong cái thương cảng tiền rừng bạc bể này.

    Cả ngày hôm nay trời nắng đẹp. Nhưng Mỹ Kim và Tuyết Lai ngủ lu bù cho tới chợp tối mới thức dậy. Trời lại bắt đâu mưa. Cơn mưa tối nay vần vũ như được mang từ một trận bão lớn nào đổ về. Sau khi tắm rửa xong, Tuyết Lai bảo Mỹ Kim:
    - Có lẽ tối nay chúng mình đi trễ một chút. Vụ cái bóp tối qua em có linh cảm chưa yên đâu.
    Mỹ Kim hỏi:
    - Tại sao vậy?
    - Bị trong đó giấy tờ nhìêu quá. Nhất định chúng phải khai báo tùm lum rồi. Không chừng tụi mình phải nhẩy lên tầu khác.
    - Em sợ cảnh sát bố ráp hả?
    - Chắc chắn là cảnh sát phải bố ráp, nếu chúng thưa kiện. Những vụ mất trộm như cái bóp vừa rồi luôn luôn xẩy ra như vậy.
    Mỹ Kim lo lắng hỏi.
    - Em nhắm có sao không?
    Tuyết Lai cười.
    - Có ngày nào mà trên tầu không mất trộm. Chỉ có đìêu xem chúng muốn kiếm lại đồ đạc như thế nào thôi.
    - Em nói sao?
    - Thường thường khi mất tìên bạc chút đỉnh thì chẳng ai để ý tới. Nhưng khi mất những gì quan trọng, họ sẽ tìm mọi cách lấy lại. Nhất là về giấy tờ thì thếnào cũng có vụ điều đình cho chị coi.
    - Em muốn nói thằng thủy thủ đó tới đây xin lại cái bóp à?
    Tuyết Lai cười ha hả.
    - Ai mà chịu cha ăn cướp hả chị. Dù chúng nó có biết tụi mình làm cũng không dám tới đây thương lượng.
    - Sao em nói, bằng mọi cách, chúng nó phải tìm lại được đồ mất trộm.
    - Lẽ dĩ nhiên là như vậy rồi. Nhưng sống ở thương cảng, ai lại khôngbiết có một thửluật riêng của nó, không được ghi trên giấy tờ.
    - Luật lệ gì vậy?
    - Luật giang hồ.
    - Là làm sao?
    Tuyết Lai ôm lấy vai Mỹ Kim cười hì hì, nói:
    - Để sống ở đây ít lâu chi sẽ hiểu. Em cũng không biết phải nói làm sao nữa.
    Tuyết Lai vừa nói xong thì tiếng con Lan Sún ong óng dưới nhà vọng lên:
    - Chi Tuyết Lai ơi. Có khách qúi tới thăm chị nè. Ngủ thức dậy chưa.

    Tuyết Lai không hiểu sao con Lan Sún từ Thủ Thiêm bò qua đây sớm vậy. Nó lại nói có khách quí tới thăm. Không biết là ai đây. Nàng lật đật nói với Mỹ Kim.
    - Chúng mình xuống dưới đó xem ai tới đi.

    Mỹ Kim theo Tuyết Lai xuống râu. Nàng nhìn ngay thấy Cai đang đứng dưới chân cầu thang. Tuyết Lai cũng vừa thấy Cai, nàng mừng rở kêu lên:
    - Trời đất quỉ thần ơi. Hôm nay ngọn gió nào đem quí nhân tới nhà em như vậy nè. Hân hạnh...hân hạnh.
    Cai cười hành hạch nói:
    - Em bắt chước cái tuồng cải lương nào đó hả?
    Tuyết Lai cười hinh hích, nấm tay Cai kéo lên lầu.
    - Lên phòng em nói chuyện đi anh Cai. Ở dưới này xấp nhỏ lộn xộn lắm.
    Cai gỡ nhẹ tay Tuyết Lai ra, nói nho nhỏ:
    - Anh chỉ qua đây nói với em một chút thôi.
    Tuyết Lai không chịu, nhất đinh kéo Cai lên phòng, nàng nói:
    - Anh muốn nói cái gì cũng được. Nhưng phải lên phòng em mới chịu nghe.
    Lan Sún khom người, cười khúch khích, xô lưng Cai đẩy chàng lên cầu thang.
    - Lên phòng với chi em đi mà. Em không có ghen đâu.

    Cai lúng túng vì kẻ đẩy người lôi. Cực chẳng đã, chàng đành theo Thuyết Lai lên râU. Mỹ Kim và Lan Sún đã kéo nhau xuống bếp. Họ nói chuyện bi bô gì với nhau có vẻ thích thú lắm.
    - Để em đóng cửa phòng lại đã, rồi anh muốn nói cái gì thì nói đi.
    Vừa nói Tuyết Lai vừn gài chốt cửa lại. Xong, nàng ôm ghì lấyCai, thọc tayvô trong quần chàng làm Cai luýnh quýnh la lên:
    - Tuyết Lai à... Tuyết Lai.. Hôm nay anh không có ý này đâu. Chỉ nói với em chuyện cái bóp tối qua thôi. Tuyết Lai lỳ lợm cởi quần Cai ra thực nhanh, nói:
    - Cái bóp vẫn còn đó, toàn giấy tờ quỉ ma gì đâu. Anh có muốn thì đem về đi. Nhưng phải để cái này lại đây. Cai vừa định nói thì miệng Tuyết Lai đã gắn chặt lấy môi chàng. Nàng le lưỡi lùa qua miệng Cai làm chàng nóng người lên thực nhanh. Hàng nút áo trước ngực Tuyết Lai cũng đã bật tung ra để bộ ngực trần trụi ép sát vô ngực chàng. Vùng da thịt căng tròn ấy hình như có một sức mê hoặc ngất ngâylàm Cai quên đi hết mục đích chàng tới đây làm gì. Cai vòng tay ôm ghì lấy Tuyết Lai, đè nàng xuống chiếc phản cạnh đó.....

    Cả hai người cuộn lấy nhau như hai vợ chồng lâu ngày không gặp mặt. Họ làm như khát khao ân ái tới điên cuồng. Tuy nhiên, Chỉ một lúc sau, Cai không còn chịu nổi nữa. Chàng rít lên và ngã vật xuống bên cạnh Tuyết Lai, rên hừ hừ.
    - E.e.e.e.m... p.h.ả.i.. trốn.. đi.. một.. thời.. gian..
    Tuyết.. Lai.. à....
    Đang mơ màng với những cảm giác ngất ngây. Tuyết Lai nghe Cai nói, Tháo mồ hôi, bật giậy hỏi:
    - Anh.. anh nói cái gì?
    Vụ. vụ cái bóp lớn chuyện rồi.....


    (Hết Phần 14 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 15 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Last edited by Congtu; 02-07-2013 at 02:52 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Bùa Yêu (Phần 15) (Tác giả: Hùng Sơn)

    BÙA YÊU

    Tác giả: Hùng Sơn

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả sáng tác truyện.


    Phần 15 (Cuối)









    Nửa đêm, cúcvà cu con lại lén ơi coi thầy Năm luyện bùa. Hồi sáng Cúc đã có ý không bao giờ làm chuyện này nữa. Vậy mà bây giờ, chính nàng là người háo hức hơn cả Cu Con. Hmh như nàng khám phá ra rầng; quả thực, thằng bé đúng chỉ là một thàng bé. Sáng nay, nó hùng hùng, hổ hồ. Nhưng khi đụng trận thì chỉ làm nàng điên lên chứ chẳng được cái tích sự gì. Nếu đem so sánh thân thể nó với thầy Năm thì có khác chi như cây đũa bếp để bên thanh củi tạ! Nhưng chỉ có đìêu, không có Cu Con, ngọn lửa lòng nàng vẫn tắt ngấm như hồi nào tới gìơ. Và, cũng vì nó mà bỗng nhiên thân thể nàng nóng lên. Những đòi hỏi tự nhiên của một người con gái mới lớn cháy ngùn ngụt.

    Chính Cúc đã là người kéo Cu Con đi rình coi thầy Năm luyện bùa, chứ không cần thằng nhỏ phải thúc dục nữa. Đêm nay sau cơn mưn, khí hậu thật mát mẻ. Hai đứa lại vạch vách lá nhòm vào nhà thầy Năm. Cái qùân sà loỏng của ông ta độn cứng lên phía trước làm thân thể Cúc nóng hôi hổi. Tối qua, nàng đã nhìn thấy cái ấy tồng ngồng trước mắt, nên bây giờ, dù cho nó còn bị lớp vải che đi mà nàng vẫn mường tượng ra tất cả như tối qua. Những động tác kích thích cùng cực của ông ta đã làm nàng điên lên, không còn tự chủ được nữa. Nhìêu lúc Cúc đã rên lên nho nhỏ, và Cu Con đã nhìêu rân phải nhắc nhớ Cúc, nhưng nào nàng có thể kìm hãm được những bứt rứt, sôi sục đang rào rạt trong cơ thể nàng. Nhất là chính Cu Con cũng tiếp tay làm cho nàng điên lên. Nó không còn thèm dòm thầy Năm luyện bùa nữa, vòng ra sau lưng Cúc ôm cứng lấy nàng từ phía sau ấn tới.

    Có một đìêu cả Cu Con và Cúc không thể ngờ được là Năm ẩu đã biết hai đứa rình ở ngoài từ hôm qua. Và, cũng vì thế chàng cố tình ra hiên tắm để trần truồng cho đám nhìn trộm này ngấm. Mục đích Năm ẩu là muốn tìm hiểu rõ ràng tụi nào lại dám cả gan làm cái đìêu táo bạo này. Dưới ánh trăng vằng vặc ngày hôm qua. Năm ẩu đã nhìn thấy rõ Cúc và Cu Con núp sau bụi cây trong vườn. Cũng vì thếmà hôm nay chàng cố tình giăng bẫy tóm cho được Cúc Từ hồi mướn nhà Tư Răng Vàng. Tụi học trò Năm Ẩu đã nói nhìêu với chàng về Cúc. Chúng nó cho rằng, trong xóm này; Cúc là đứa con gái xinh đẹp và chưa có bồ bịch gì với ai là xứng đáng nhất với Năm ẩu. Ai ngờ hôm nay, cô nàng lại vác xác tới đây với một thằng nhóc con kia rình mò chàng.

    Nhất là trong lúc luyện Bùa Yêu này. Hơn bao giờ hết, Năm ẩu cần một người đàn bà để thoả mãn những đòi hỏi nhục dục, ảnh hưởng của Bùa Yêu, tác hại vào chính bản thân của người luyện bùa. Cũng vì thế, tối nay, chàng cố tình làm cho Cúc điên lên bằng những mơn chớn vuốt ve và cương cứng của thân thể mình. Và, sau khi bế bé Hai vô giường. Chàng bất ngờ chạy thực nhanh ra sau hè. Chụp ngay được Cúc, đang luýnh quýnh chưa kịp kéo quần lên. Nàng như người chết đứng. Khi Năm ẩu đè Cúc xuống tại chỗ, nàng cũng không có một phản ứng nhỏ nào gọi là để tự vệ. Thân thể nàng đờ đẫn, và chỉ một lúc sau. Năm ẩu làm cho nàng tê tái trong sung sướng cùng tột. Nàng phải rên lên nho nhỏ.
    T.h.ầ.y... thầy. Năm. ơi. e.m.. em sợ quá hà.....
    Năm ẩu thì thầm:
    - Không sao đâu, em đừng có sợ.

    Nghe Năm ẩu nói, tự nhiên Cúc thấy yên tâm lạ lùng. Nàng từ từ rạng chân ra thực rộng. Hai tay vòng lên ôm chặt lấy thân thể lực lưỡng của chàng mà quên đi hết sự việc đang xẩy ra như thế nào. Trong khi đó, Cu Con thấy bất chợt Nãm ẩu xuất hiện ngay trước mặt. Nó tá hoả chạy thục mạng. Lúc nhìn lại thì ra y lại chạy vòng ra phía trước nhà. Một ý nghĩ táo bạo, có lẽ phát xuất ra trong đâu Cu Con, vì ảnh hưởng bởi những truyện tiểu thuyết, Cu Con đọc hàng ngày:"Nơi nào nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất". Bởi vậy, Cu Con chui luôn vô trong nhà Năm ẩu. Và vô tình Cu Con lại leo ngay lên giường bé Hai. Trong lúc bé Hai đang mơ màng vì ảnh hưởng của Bùa Yêu. Những cảm giác kích thích cùng cực đang quay cuồng trong thân thể. Bé Hai thấy Cu Con leo lên giường. Nàng ôm chầm lấy Cu Con ngay. Hành động điên cuồng trong bão lửa ái ân của bé Hai đã vô tình tạo nên một loài Ma Yêu trong lịch sử loài ma biến hình trong trường hợp luyện Bùa Yêu này.

    Tuy nhiên, nếu Năm ẩu lúc đó không trở vô nhà thì còn đỡ. Đằng này chàng đang làm tình với Cúc, bỗng nghe thấy những tiếng rên rỉ của bé Hai nên tá hoả; biết ngay là có chuyện bất thường đangxẩy ra cho bé Hai rồi. Chàng buông Cúc chạy thục mạng vô nhà. Nắm lấy Cu Con nểm vô góc nhà. Thằng bé bi đập đâu vô tường chết tại chỗ. Bé Hai đang trong cơn ái ân cùng cực vì sự tác dụng của Bùa Yêu nên lao theo Cu Con, đâm ốâu vô tường chết luôn......

    Cũng sáng sớm hôm ấy, Mỹ Kim trở về nhà. Nàng không ngờ lánh nạn trộn ở thương cảng. Trở về nhà lại gặp hai cái thây ma với thủ phạm là Năm ẩu. Thế là Mỹ Kim vội vàng chạy ra bến xe đò trở về mìên Trung ngay.

    Bây giờ nàm đây với Ma Yêu, trên chiếc chiếu nhỏ mỏng manh trong hầm ~nhà, nhớ lại khúc phim dĩ vãng. Nàng còn thấy như một giấc chiêm bao. Nhưng có một điều, Mỹ Kim không ngờ được. Con Ma Cà Rồng mà nàng gọi là Ma Yêu này lại chính là thằng Cu Con biến hình sau khi chết. Đúng như theo luật truyền kiếp ma trong lúc luyện bùa bất thành. Năm ẩu đã tạo Cu Con thành một loài ma mới. Và, vì bé Hai cũng chết đi ngay lúc đó. Lời nguyền "Người được trao tình là Mỹ Kim và Tuyết Lai" đã ứng dụng vào Mỹ Kim. Có lẽ Tuyết Lai đã chết rồi, nên giờ đây Cu Con trong thân thể của loài ma mới mà Mỹ Kim tự đặt tên cho chàng là Ma Yêu đã tìm tới nàng.

    Chìêu tối hôm đó. Khi tỉnh dậy, Mỹ Kim và Ma Yêu lại tới rạp Con Heo Vàng trình diễn. Chương trình có chút thay đổi. Màn trình diễn của Ma Yêu và nàng được xếp ngay phần mở màn. Vì vé đã bán hết từ lâu nên không cần những màn phụ diễn để câu giờ nữa.

    Đèn vừa tắt đi, ánh sáng mờ ảo trên sân khấu hiện ra chập chờn. Không khí ma quái xuất hiện ngay từ đây. Mỹ Kim từ từ tiến ra trong tiếng kèn sắc xô rít lên lên man rợ. Nàng quayvòng tròn để cho những tà áo tung lên. Một phần đa thit đã hiện ra trước mắt khán giả. Thế rồi từng miếng vải được lột ra. Chẳng mấy chốc, bộ ngực căng tròn đã vươn cao lồ lộ. Nó lắc lưtheo nhịp trống bập bùng làmkhán giả muốn ngộp thở. Nhất là tiếng rên rỉ của Mỹ Kim cũng bắt đâu thì thào như hết hồn người coi.

    Tiếng pháo lại nổ rực một góc sân khấu. Ma yêu xuất hiện như một ác quỉ. Chàng tiến tới Mỹ Kim thực nhanh, giựt tung chiếc váy ngắn bên ngoài để lộ ra chiếc qùân lót chỉ lớn hơn bàn tay mỏng dính, không còn che đậy được gì trên thân thể nàng nữa. Khán giả rú lên, hưởng ứng màn biểu diễn vô tĩen khoáng hậu này. Có lẽ Ma Yêu đã làm mọi người điên cuồng, tưởng chừng như chính bản thân mình đang được dầy vò da thịt mỹ nhân kia. Họ hò hét, bứt quần, bứt áo. Đặc biệt nhất, từ hôm có màn biểu diễn của Ma Yêu và Mỹ Kim tới giờ. Khán giả không còn chỉ thuần là nam giới nữa. Phụ nữ trong đám người đi coi cũng đã chiếm rất nhìêu ghế. Có những bà những cô đi chung với nhau. Cũng có những người đi với bạn trai. Cũng vì vậy mà không khí bên dưới đã trớ nên khác thường hơn bao giờ hết.

    Đã có nhìêu cặp ôm lấy nhau hôn hít. Cũng có nơi họ lột cả áo ngoài, ìô lộ thịt đa. Và la hét như hoà nhập với những động tác trên sân khấu. Tới khi màn biểu diễn chấm dút, mọi người mới hoàn hồn và thích thú trong những cảm giác nóng bỏng vừa qua.

    Màn nhung vừa khép lại. Ma Yêu ôm lấy thân thể trần truồng nhễ nhại mồ hôi của Mỹ Kim vào hậu trường sân khấu Cả hai như còn say với những kích thích của khán giả hổ trợ trong màn trình diễn vừa rồi. Mỹ Kim ôm ghì lấy Ma Yêu. Bộ ngực núi lửa của nàng nung núc, ép sát vào thân thể săn cứng, hừng hực như bốc lửa ái ân của chàng.

    Ma Yêu đem Mỹ Kim vào phòng thay quần áo. Nơi đây vắng tanh không một bóng người. Mỹ Kim hơi ngạc nhiên hỏi:
    - Ma Yêu ơi, tại sao hôm nay khôngcòn ai trong phòng này nữa?
    Ma yêu cũng ngơ ngác trả lời:
    - Anh cũng không biết tại sao như vậy.
    - Hình như đào kép đồ rồn hết ra sân khấu rồi thì phải.
    Ma Yêu vục mặt lên bộ ngực của người yêu, thì thầm:
    - Nếu vậy, màn trình diễn sắp tới thật là vĩ đại. Chưa bao giờ xẩy ra trong rạp hát này phải không em?
    - Đúng vậy. Hèn gì màn biểu diễn của chúng mình trở thành phụ. Không còn là trọng tâm của chương trình ngày hôm nay nữa.
    - Em có biết họ trình diễn cái gì không?
    - Em không nghe ai nói gì cả.
    - Nếu vậy, có lẽ chúng mình phải ra ngoài coi mới được Anh có linh tính báo cho biết có nhĩeu chuyện lạ sắp xẩy ra rồi.
    - Dạ, chúng mình mậc qùân áo vô rồi xuống hàng ghế khán giả coi nhé.
    - Được chứ, như vậy đễ quan sát toàn diện màn biểu diễn hơn.

    Bên ngoài hàng ghế khán giả tối om. Trên sân khấu ánh sáng cũng chỉ mờ ảo. Tiếng trốngbập bùng đơn thuần như tiếng nhạc rừng rú Phi Châu. Những bóng đen chùn kín từ đâu tới chân bằng những chiếc áo thụng dài lê thê, rập rình, lắc lư, di chuyển trên sân khấu theo tiếng nhạc lạnh người.

    Mỹ Kim thì thầm bên tai Ma Yêu.
    - Một màn biểu diễn thật mới lạ, em chưa từng nghe nói từ trước tới nay.
    Ma Yêu vòng tay ôm ngang người Mỹ Kim.
    - Anh vẫn có linh cảm một chuyện không bình thường sắp xẩy ra.
    Mỹ Kim cười nho nhỏ.
    - Có phải anh lo lắng vì Jacklin đã thành ma hay không?
    - Có thể mấu chốt từ đó.
    - Nhưng đây là một bài toán thử nghiệm của anh mà Ma Yêu luồn hẳn tay vô trong mình Mỹ Kim, xoa nhè nhẹ trên bộ ngực còn nóng hôi hổi của nàng.
    - Một bài toán thử nghiện thật nguy hiểm.
    Mỹ Kim hơi ưỡn người lên vì bàn tay của Ma Yêu đang mân mê trên chữ Bùa Yêu xâm trên ngực nàng.
    - Nhưng anh có dư khả năng để hoá giả mà phải không?
    Ma Yêu lắc đâu.
    - Ngược lại.
    - Là thế nào?
    - Nếu có biến động. Những diễn viên trên sân khấu kia đã trở thành ma rồi thì anh bất lực?
    - Theo em hiểu thì họ là người của anh mà.
    - Nhưng với một số đông như vậy, đã đủ lấn áp anh rồi
    - Có nghiêm trọng thực sự nhưvậy không?
    - Hy vọng là không. Nếu họ không phạp vào quy luật của ma giới.
    - Nếu sự việc xẩy ra thì sao?
    - Càn khôn sẽ đảo lộn. Nguy hiểm không sao lường được.
    Mỹ Kim vòng tay ôm lấy Ma Yêu, xiết chặt vô thân thể nàng, thì thầm.
    - Dù cho trời đất đổi thay. Em vẫn yêu anh.
    Ma Yêu kéo nhẹ hàng nút áo trước ngực Mỹ Kim. Hôn lên vùng da thịt trên ngực nàng, nơi có xâu chứ bùa.
    - Em có biết, linh hồn anh đã nàm nơi đây từ lâu hay không?
    Mỹ Kim cảm thấy toàn thân rung động. Bờ môi của Ma Yêu làn đâu tiên rà trên vùng ngực có xâm chữ bùa. Nàng mê mẩn nói:
    - Trái tim em cũng đã gửi trọn cho anh mang về ma giới rồi phải khòng?
    - Phải.. phải rồi. Dù sống chết, anh cũng bảo vệ cho cuộc sống ngàn đời của em.
    Nhưng anh không thể đưa em vào ma giới được.
    - Đó là đinh luật của Bùa Yêu.
    - Như thế nào?
    - Bởi vì nếu em bước chân vào ma giới thì không còn tình yêu trung thực nữa. Mà chỉ còn lại sự nô lệ.
    - Cũng vì thế mà anh không hút máu em phải không?
    Dù có muốn cũng không được! Tuy nhiên...
    - Làm sao?
    - Bài toán trắc nghiệm của anh đang rập rình trên sân khấu kia. Có thể thoát khỏi những đinh luật mà anh không bao giờ muốn đạp đồ?
    - Em vẫn chưa hiểu.
    - Đám ma đó có thể hút máu em mà anh bất lực không đủ sức can thiệp.
    - Như vậy em sẽ đi vào ma giới không phải tốt hay sao?
    - Làm sao tốt được khi không còn tình yêu trung thực. Chúng ta sẽ mất tất cả. Em hãy nhìn lên sân khấu kìa.

    Mỹ Kim gối ốâu trên vai Ma Yêu nhìn lên sâm khấu. Nàng nhìn thấy rõ từng bắp thịt nhịp nhàng di chuyển chúng ta cùng nắm tay đưa lên. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Cùng hăng hái hưởng ứng lời kêu gọi của chúng tôi. Kính thưu quí vi, Mỹ Kim sẽ một rân nữa được đem lên sân khấu, để nàng ra mất quí vị Không phải với một sự trình diễn đơn độc của chính nàng. Mà giờ đây, chúng ta cùng nắm tay nhau. Một cánh tayđưa lên, và hàng ngàn cánh tay đưa lên. Chúng ta quyết đem thân thể người diễn viên này vào lich sử của văn học nghệ thuật.

    Trong khi đó, Mỹ Kim đã bi những cánh tay ma quỉ xé tung quần áo. Thân thể trần truồng của nàng được nâng lên cao. Tiếng reo hò của mọi người tở mở. Một cánh tay đưa lên Và hàng ngàn cánh tay đưa lên trong tiếng thét kinh hoàng của Mỹ Kim:
    - Ma Yêu.... Ma Yêu cứu em...cứu em với....
    Ma Yêu run lẩy bẩy. Chàng biết sức mình không thế nào áp đảo được đám đông cuồng nhiệt kia để cứu Mỹ Kim nữa rồi. Làn sóng người sô tới như nước vỡ bờ. Họ điên cuồng tham gia vào cuộc chơi vô ý thức, vì những lời khích động của bóng ma xướng ngôn viên mà nào có biết đâu màn kịch này là một âm mưu đưa tất cả mọi người vào ma giới !

    Ma Yêu thét lên, xoay tròn thân thể, biế'n thành một luồng gió xoáy tròn. Chàng biết là đã tới lủc phải hy sinh cho tình yêu. Thân thể Ma Yêu bay là là trên đâu đám đông. Chàng cố đáp xuống trên mình Mỹ Kim. Miệng la lớn:
    - Mỹ Kim.... Mỹ Kim.
    Ma yêu.... Ma Yêu, hãy cứu em.
    - Mỹ Kim, hãy cố gắng bình tĩnh. Nhớ lại câu chú Bùa Yêu đi.
    - Anh muốn em làm gì ?
    - Hãy niệm chú và thổi vô đám đông đi. Niệm chú mau lên.

    Mỹ Kim cốchlu đau, tập trung hết tinh thần niệm chú, thổi lên không. Nhưng nàng thấy chẳng có hiệu nghiệm gì Đám đông đã rước nàng đi tới gần sân khấu.

    Ma Yêu biết rằng; nếu Mỹ Kim bị đám đông đưa lên sân khấu thì những con Ma Cà Rồng trên đó sẽ bu lại hút máu nàng. Chúng đang lợi dụng tinh khí của loài người để chấn áp Bùa Yêu cho chúng hút máu. Và, như vậy, chúng sẽ có cơ hội hút máu tất cả mọi người trên thếgian này, để biến loài người thành nô lệ tình yêu cho chúng, mà không còn sợ Bùa Yêu ngăn cản nữa.

    Ma Yêu thấy không thếnào chần chờ được rồi. Chàng biết Mỹ Kim niệm chú Bùa Yêu thổi ra không hiệu nghiệm vì nàng không để tay lên chữ bùa. Hai cánh tay nàng đangbi hàng chục người nắm lấy. Ma Yêu bay nhanh tới gần Mỹ Kim. Chàng cổ kéo một tay Mỹ Kim đặt trên chữ Bùa Yêu và nói lớn:
    - Mỹ Kim... hãy niệm chú lại đi. Thổi thật mạnh lên sân khấu.
    Mỹ Kim nghe lời Ma Yêu. Nàng lại cố tập trung tư tưởng. Niệm chú Bùa Yêu. Thổi ra thực mạnh. Một luồng gió nóng như hoả diện sơn xoáy tròn trên không gian.
    Tiếng Ma Yêu thét lên:
    - Vmh biệt... vĩnh biệt tình yêu.... t.ì.n.h... y.ê.u...

    Tiếng chàng vang dội trên không gian rồi tan biến vào hư không cùng thân xác.

    Trong khi đó, những con Ma Cà Rồng trong rạp hát cũng rú lên, vì sức mạnh của Bùa Yêu, làm chúng cháy thành than.

    Mọi người bàng hoàng ngơ ngác….
    Hết

    (Các bạn vừa xem xong cuốn truyện dày 201 trang)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 2 FirstFirst 12

Tags for this Thread