HÀ NỘI CUỐI XUÂN

Tác giả: Hồng Hà
E-mail: N/A

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.



[Viết lại theo lời kể của nhân vật chính; bà đã đọc hai lần bản thảo cuối cùng, sửa vài chữ, thêm bớt vài tình tiết và tự đổi tên mình cùng những người liên quan]


Một trưa cuối tháng Tư…

Hà lầm lũi lên cầu thang trong tranh tối tranh sáng ở nhà Con Rồng.

- Dạ, cháu… à… em xin lỗi. Dọng nữ nhỏ nhẹ, rụt rè.

Hà sững lại, ngước nhìn lên. Đôi mắt to, sáng, ươn ướt như cười xoáy vào chàng. Bộ mặt nhẹ nhõm, mịn màng, mái tóc đen tuyền che nửa trán trắng phau… hút hồn, chạy tiếp ra sau che lưng thon nhỏ rồi bị kẹp chặt thành đuôi gà nhún nhảy rất gợi cảm, đôi môi hơi mỏng, mỉm cười duyên. Cái răng khểnh vàng hơn những răng bên vừa dữ dằn vừa mời gọi. Cô gái khoảng mười tám đôi mươi vội xuống, lần theo tay thang, với cái túi cói nhỏ, nhẹ tênh. Hai người tránh nhau, Hà bước tiếp lên còn nàng xuống từng bước thang một, vẻ ngượng nghịu chưa quen với thang gác cuốn vòng. Mùi nước hoa rẻ tiền xực nức. Qua chỗ quẹo, Hà bám tay thang nhìn với xuống, không hẹn mà nên, đúng lúc đó cô gái nhìn ngước lên, hai tay ôm túi. Bốn mắt gặp nhau, như có dòng điện truyền lan khắp hai thân hình trẻ trung, sung sức. Từ cao, Hà thoáng thấy bộ ngực căng sau áo chemise xanh lơ mỏng còn mới màu hồ, hở khuy trên. Cô gái để đôi vú no căng tự do bay nhảy trong áo. Chàng ngây ngất với cái nốt ruồi son ẩn hiện trên bờ vú trái căng cứng, trắng nõn nà, chẳng khác nào ngôi sao Mai lấp lánh trên bầu trời trong xanh thanh bình.

Người đâu gặp gỡ làm chi,
Trăm năm biết có duyên gì hay không ?

Tối thứ bảy, ba ngày sau đó. Để giải tỏa nỗi ám ảnh của làn tóc mây và nốt ruồi son, Hà lấy xe, đạp vòng vòng quanh phố. Dòng người và xe đưa chàng đến Bờ Hồ. Sau khi gửi xe Hà còn cẩn thận ‘tách’ thêm cái khóa càng cua, chàng tản bộ trên đường Tràng Tiền, tạt vào hiệu sách gần đó mua tờ Zeit im Bild rồi vui chân bước vào rạp Công Nhân bên kia đường mua vé xem phim, cũng chẳng chú ý là đang chiếu phim gì. Dẫy ghế chàng ngồi ngay bên lối đi và gần ngay cửa chính. Rạp khá vắng, khách lưa thưa.

Đèn tắt, bắt đầu chiếu phim thời sự… rồi phim chính Khi đàn sếu bay qua, một phim Nga mà chàng đã xem cách đây có đến dăm bảy năm ở Warszawa. Đang phân vân không biết nên về hay nên ở lại thì đột nhiên cánh cửa chính mở, chị xoát vé lùn tịt với bộ ngực quá khổ dẫn vào một cập trai gái đến muộn. Chỗ của họ ở phía dưới, gần màn bạc nhưng để đỡ phiền khách đang theo dõi phim, chị ta bảo họ ngồi tạm ngay ở dãy ghế Hà đang ngồi. Hà đứng dậy, nhường hai ghế ngoài cho họ. Mùi nước hoa quen quen, Hà ngước lên. Chàng nén một tiếng kêu ngạc nhiên. Đúng là nàng. Nàng cũng nhận ra chàng trai, thốt lên Anh rồi bẽn lẽn cúi mặt. Trong loang loáng sáng từ màn bạc, chàng thấy tóc nàng đã cắt ngắn, ép ốp, từng cọn từng cọn đuổi nhau trên cổ trắng ngần. Người đàn ông thầp bé đi cùng nàng, ngồi phịch xuống ghế ngoài, loay hoay tìm trong túi quần lấy gói hạt dưa đưa cho nàng, hai người cắn chắt hạt dưa, không nói câu nào với nhau. Chừng mươi phút sau, Hà nghe tiếng ngáy nhè nhẹ, nhìn sang thấy gã đàn ông đang ngủ, dựa đầu lên vai nàng. Nàng liếc nhìn Hà, có vẻ ngượng vì ‘bạn trai’ đang ngủ. Bỗng nàng dúi gói hạt dưa vào tay Hà, mắt nhìn xuống như tạ lỗi. Hà vẫn bất động. Nàng nhón lấy năm ba hạt dưa, đưa tay mở tay Hà ra, đặt hẳn những hạt đó vào lòng tay Hà. Này ăn đi, xin lỗi mà! Vẫn dọng nhỏ nhẹ, rụt rè như trưa nào. Hai người im lặng cắn hạt dưa trong tiếng ngáy nhịp nhàng và… tiếng nhạc trầm bổng du dương từ phim.


Bỗng đèn bật sáng, khán giả đứng lên ra về, tiếng ghế gỗ bật lên nghe chát chúa… Cô gái lay lay người đàn ông đang ngủ, Nhà ơi, à à Anh, Anh ơi về thôi. Anh ta nghiêng đầu, nhăn mặt ngáp dài, tháo kính dụi mắt, buông thõng Đang ngủ ngon ! Hà ngạc nhiên, nhìn kỹ. Ủa, thủ trưởng Bột ! Anh đưa tay bắt tay Bột. Bột đứng lên loạng choạng, dựa vào cô gái rồi giới thiệu giọng ngái ngủ: À đây là Ngọc, mới ở quê chuyển ra Hà Nội. Hà à lên một tiếng lớn vì bất ngờ. Bột tiếp Còn anh bạn đẹp trai đây là Hà, kỹ sư ở đơn vị anh Phận. Chàng đưa tay phải ra bắt tay Ngọc, nàng lúng túng rồi chìa cũng bàn tay phải mềm, trắng xanh, ấm nóng khác thường ra nắm chặt lấy tay Hà, ít phút sau mới buông ra. Cô gái quê xuân thì phơi phới bên ông xồn xồn hom hem nhỏ thó. Nàng không ngượng vì sự chênh lệch quá lộ liễu cả về tuổi tác lẫn hình thức giữa hai người.

Ba người thong thả ra lấy xe đạp gửi tận bên Hồ Gươm. Ngọc đi giữa, nói liến thoắng với Hà trong khi Bột cứ lầm lũi bước tách ra hơi xa. Bột nghĩ đến người đang chờ mình ở ghế đá vườn hoa Canh Nông. Xe của Bột bị non lốp, anh ‘gửi’ Ngọc bên xe Hà để chàng lai [đèo] nàng về. Hai xe đạp song song nhau. Hà cố ý đạp vượt chút ít để cặp Bột – Ngọc luôn luôn ngang nhau cho dễ chuyện trò nhưng Bột đạp uể oải, luôn bị tụt hậu thành thử Ngọc cứ hai tay bám chặt eo Hà, nói chuyện liến thoắng với chàng. Nàng ra Hà Nội mới được hơn tuần lễ nay, cái gì cũng lạ, phố xá như mắc cửi. Đứa con trai đầu lòng, bé Hùng đã được hơn ba tuổi, đang gửi bên ông bà ngoại, ở một phố nào đó rất nhiều cao lâu tàu, rất đông xe cộ, nàng không nhớ tên. Nàng rất mê xem phim, nhất là các phim tình cảm nên tuần nào nàng cũng bắt Bột đưa đi xem ít nhất hai ba buổi. Để bù cho những thèm khát lúc còn ở quê, nàng thổ lộ.

Anh Bột bận chứ không tối nào em cũng bắt đưa đi xem phim. Ảnh thoái thác hoài nhưng cũng đành chịu đi với em. Ở tỉnh có khác, nhiều rạp quá mà lại cửa đóng then cài kín như bưng, tối như hũ nút. Chả bù ở quê em, dăm bữa nửa tháng mới có đội chiếu phim về, lội đồng cả tiếng đồng hồ trong giá rét mới đến bãi, dù mưa, dù gió, dù nóng cháy da thịt hay rét buốt tận xương cũng cứ ôm nhau mà xem. Có đêm em vô tình ôm cứng một ông người xã bên, ngượng ngượng là. Có đêm xem trên bãi bản Mường, gió núi lạnh hun hút, trai gái ôm nhau, xờ nhau bạt mạng. Có cặp đưa nhau ra sau lùm cây ‘lẹo’ nhau thẳng thừng. Du kích biết cũng làm thinh. Xem phim thì ít, xem nhau, xoa nhau thì nhiều. Anh biết không ? Xem lại phim cũ cũng hay chứ anh. Em xem phim vừa rồi có đến bốn lần mà vẫn chẳng nhớ tên là gì. Có những nam diễn viên đẹp như hoàng tử em thích thích là. Thấy họ ôm nhau, dụi đầu vào nhau là đã đê mê, tê tái trong người…

Hai người mải nói chuyện, đạp về nhà trước Bột đến hai mươi phút. Đứng chờ chồng ở chân cầu thang, Ngọc ngả đầu lên vai Hà, không khác gì cảnh hai diễn viên đang yêu nhau trong phim. Bột về đến nơi, thấy cảnh đó, không những không ghen mà còn cám ơn Hà đã tận tình giúp đỡ. Chợt nhớ là phải đón bé Hùng từ nhà ngoại về ngày chủ nhật, Ngọc nói nhỏ: Nhà… à Mình chở em lên mợ đón con. Bột mệt mỏi, Hừ… thế mà không nói khi nẫy. Làm sao bây giờ? Thôi… nhờ Hà giúp mình nhé, mình buồn ngủ quá. Hà bất đắc dĩ nhận lời, hỏi địa chỉ. Ngọc vui ra mặt.

Hai người lại đèo nhau lên Hàng Buồm, Ngọc tự nhiên như …người Hà Nội, lần này đưa tay vòng ra ngang thắt lưng ôm chặt cứng Hà, tựa mặt lên lưng chàng, hai vú căng cứng sát vào da vào thịt chàng. Hà rùng mình, chỉ định đưa một tay ra sau bóp vú nàng nhưng …không dám. Gần đến rồi đấy, Hà nói to. Ngọc lơ mơ như đang ngái ngủ, lắp bắp bảo chàng đứng nép dưới mái hiên, xa nhà một chút để bố mẹ nàng, nếu có nhìn xuống, cũng không thấy. Ngọc chạy lên đón con rất nhanh rồi bế gọn con xuống ngồi ngay lên porte-bagage không khác gì cặp vợ chồng trẻ. Hà đưa tay xoát lại xem Ngọc đã ngồi đúng giữa cái đèo hàng chưa. Tay chàng chỉ chạm nhẹ trên mông, trên lưng Ngọc. Ngọc chờ một cái bóp mông, một cái xoa vú nóng bỏng mà Thăng, anh bộ đội ở quê thường làm khi gần nàng. Tịnh không. Anh Hà đi Tây về mà chẳng tây chút nào, nàng nghĩ.

Trên đường về, mỗi người một dòng suy tư, không ai nói lời nào. Ngang qua vườn hoa Hàng Đậu, Ngọc đập mạnh tay vào đùi Hà nói oang oang: Cho em xuống đây nghỉ chút đi, bế con mỏi nhừ tay nầy. Hai người ghé vào ngay cái ghế đá đầu tiên dưới cột đèn ánh sáng vàng vọt. Những ghế đá ẩn trong bóng tối đã kín người, từng đôi một ngồi sát nhau, mân mê nhau. Hà dựng xe ngay sau ghế nhưng cũng cẩn thận khóa hai lần. Khi chàng lần ra trước ghế thì Ngọc đưa ngay bé Hùng cho chàng Bế con chút, tay em tê tê là. Hà đưa tay đón đứa bé đang ngủ, ngồi ngay xuống ghế. Ngọc đứng lên, vươn vai, hít không khí ban đêm với mùi dạ hương thoang thoảng. Đôi vú nàng căng cứng, ưỡn ra phía trước, khiêu khích Hà tột cùng. Ngọc tự nhiên tiến thêm một bước, luồn tay sau lưng, định cởi khuy áo nịt vú nhưng chưa quen nên cởi mãi mà không được. Nàng quay lưng về phía Hà nhờ cởi giúp. Lần đầu tiên Hà làm việc này nên tay run run, phải lần hai ngón ấn da lưng mũm mĩm trắng xanh của nàng mới bật được cái khuyết ra khỏi cái khuy, từng cái một. Cái nịt vú mới toanh rơi ra. Cặp vú căng tự do bay nhảy. Ngang lưng hai đường lằn đỏ lự, vệt chứng cái nịt vú quá mới đối với nàng và hơi chật. Ngọc chưa thả ngay áo xuống, chờ đợi một bàn tay lần vào xoa bóp bầu vú xăn cứng. Hà lờ đi như không biết gì, cúi xuống nhìn bé Hùng đang ngủ ngon trong tay chàng. Đồ cù lần, chưa biết đàn bà sao ? Ngọc tự nhủ. Được để đấy em dạy cho biết thế nào là sướng.

- Mời anh chị mua lạc rang nóng ròn cho em. Em bé bán phá xa đưa hai gói lạc bọc giấy báo trước mặt Hà nhưng mắt lại nhìn đăm đăm vào ngực Ngọc. Ngọc dụi đầu vào ngực Hà, ngước mắt lên đắm đuối nói, Ai bảo hai đứa mình không là một cặp…đẹp đôi.

Trong niềm đê mê đó, Ngọc ngồi xích thêm sát Hà, nhí nhảnh kể: Em là chúa ghét cái này. Nàng dứ dứ cái nịt vú trước mắt Hà. Khi đeo cứ thấy tưng tức ở hai ‘hạt lạc’. Cái chun bên dưới đè lên chân vú không khác gì dây chão thắt mũi trâu. Cái xì líp còn khổ hơn, cứ cà vào mu em, bao nhiêu lông bẹp dí. Đi đái cũng khó khăn. Thế mà anh Bột cứ bắt em đeo. Ảnh bảo Đàn bà con gái ở đây ai cũng đeo thế cả, chỉ có dân nhà quê như cô mới để thỗn thện lúc nào cũng như đang cho con bú. Chỉ khi đi đâu với anh Bột, em mới mang những của nợ đó, còn cứ để không cho thoải mái…, Ngọc vo tròn cái soutien, đút vào túi xách.

- Ta về thôi, khuya quá bất tiện. Hà nhắc Ngọc.
- Úi dà, từ đây về nhà còn xa không anh ?
- Cũng phải đạp đến hơn 10 phút.
- Trời ơi, thế thì về làm gì vội. Ngồi đây thoáng mát hơn chứ. Về đến cái buồng hầm hập ấy là em díu mắt lại ngay. Mà này, giờ này nhà em cũng chửa về nhà đâu. Ảnh còn ra công viên hóng mát… với cô Long…
- Cô Long Lé văn phòng có phải không chị Bột ?
- Đúng đó anh ạ. Mà này, em không thích anh gọi em là Chị Bột đâu đấy nhé. Anh biết không, cả làng ảnh gọi vợ hụt của ảnh là Chị Bột. Họ coi như không có em. Em lỡ có con với ảnh nên thành vợ thành chồng, chứ có yêu đương gì đâu…
- Lại còn vợ hụt nữa là làm sao ?
-Thế anh không biết à ? Đồ ngốc, nghe đây này. Gia đình anh Bột dạm hỏi bà Ngà cho anh. Hai người ăn cơm trước kẻng, bà ta có mang được đâu 3-4 tháng, sắp làm đám cưới… chạy đẻ thì anh Bột phá em và em cũng dính bầu. Bố em làm rầm lên, cả phố huyện biết chuyện. Anh đành cưới em nhưng bà Ngà vẫn là con dâu nhà ảnh.
- À ra thế. Thế gọi em là gì được bây giờ ?
- Gọi em là Ngọc thì em thích nhất.
- Ừ thì Ngọc, em Ngọc… được không ?
- Thế thì còn gì bằng ! Nói chuyện với anh vui vui ghê. Em thích thích là. Mà này, anh có biết vì sao anh Bột mê cô Long không ?
- Ai mà biết được ma ăn cỗ.
- Anh Bột nói cho em biết đấy. Anh biết không ? Hai vợ chồng em xa nhau đằng đẵng hơn ba năm trời mà khi gặp nhau, em năn nỉ ỉ eo, ảnh chỉ mới chơi em có mỗi một lần. Khi dập em, miệng ảnh không ngớt gọi Long ơi, Long yêu… Chơi xong, ảnh chê Người cô như khúc gỗ, thà xúc cu còn hơn đút vào lồn cô cho mệt người. Chả bù với em Long, người mềm mại thơm tho như viên kẹo bông, nóng bỏng từ lồn đến môi. Lồn ba con mà cứ din như lồn gái tân. Xờ vào cứ dần giật như điện giật, mê mẩn khắp người. Tay em Long mà xờ đến đâu là nổi da gà đến đó. Tay đàn bà chơi ngang có khác. Long mà nghiêng đầu liếc tình thì sắt đá cũng đổ nữa là người…Sao độ ấy tôi lại ngu dại phá cô, đút cô mà ruồng dẫy Ngà cơ chứ. Mà làm chớp nhoáng có mỗi một lần sao lại có chửa được cơ chứ? Chỉ vì cái nốt ruồi son khỉ gió trên vú cô. Cứ nhìn vào là đã cứng cu rồi. Thôi cô kéo quần lên cho tôi nhờ, kẻo tôi lại hứng tình lên làm phát nữa thì mệt... lính ! Nói một hơi xong, ảnh bỏ ra bàn ngồi thừ, miệng không ngớt rên rỉ Em Long ơi, em Long ơi… Anh có lỗi với em…
- Chỉ có điên mới bỏ trơ người trẻ mà nền như em Ngọc… của anh. Hà buột miệng.
- Anh này! Ngọc đánh cái đét vào đùi Hà. Nói sẽ sẽ thôi, ai nghe thấy thì chết cả lũ. Mấy chị ở tập thể cũng nói vậy. Nhưng anh Bột kỳ lắm anh ạ. Ảnh chỉ thích gái có chồng, hơi già chút. Đẫy đà, hơi xồ xề, thế mới có kinh nghiệm ái ân. Chơi mỗi tối 5-6 phát không nghỉ. Ngồi ghế đá công viên mà anh ấy cũng đút cô Long đến 2-3 lần. Về đến nhà mà buồi vẫn còn ướt nhoẹt, xoa bóp thế nào cũng không ngóc lên nổi. Anh ấy còn trắng trợn bảo em, Nếu có em Long lông rậm ở đây thì tôi chơi ngay được thêm hai phát. Với cô, tôi phát ớn !

Hà cứng người, chàng đưa tay lần lên ngực Ngọc. Nàng ngẩn người, đê mê… Bỗng chàng rùng mình, ngồi nhích ra xa. Ngọc đã có chồng con, làm thế sao tiện…Ngọc hụt hẫng, mặt ệt ra.

- Sao em lại phi dê, trông chẳng ra làm sao cả ! Hà run run đổi đề tài nếu không chàng không cưỡng nổi bản năng… Chàng nói toạc ý nghĩ thầm kín của mình khi nhìn thấy bộ tóc ốp, cắt ngắn cũn cỡn của Ngọc trong rạp chiếu phim.
- Cái anh này, làm em mừng hụt. Giây lát sau Ngọc hoàn hồn Nào em có muốn đâu, anh Bột bắt em làm đó. Cách nay mười ngày, mới từ tàu Nam xuống ảnh đã định đưa em đi cắt tóc ngay. Em không chịu. Hơn hai mươi năm nuôi mới được bộ tóc dài mà mượt như tơ. Tóc cái Mận cũng dài nhưng còn kém em đến cả gang tay. Tụi bạn em hết lời trầm trồ, cũng có đứa ghen tức. Ở cửa hàng làm đầu, anh thợ cắt tóc cũng khen bộ tóc em đẹp. Anh ta cứ xoa cổ em hoài, buồn buồn là mà không dám nói. Khi anh ta đưa kéo cắt cái xoẹt làm em ứa nước mắt. Em khư khư giữ cả mớ tóc ấy cho… anh Thăng. Anh ấy đã bao lần ngây ngất rúc đầu vào tóc em, hít hà làm em rùng hết cả mình mẩy. Thư nào anh Thăng cũng nhắc đến hương bưởi tóc em, đọc mà bủn rủn cả người.
- Thăng là ai hở em ?
- Thôi chết !... Anh Thăng là… là… Em chẳng nói đâu. Anh Bột mà biết thì em chết.
- Anh chứ có phải anh Bột đâu.
- Em không nói đâu… Mà em cũng nhớ ảnh ghê. Ảnh hẹn ra thăm em mà sao vẫn chưa thấy đến. Em mong ảnh lắm… Có anh Thăng ở đây thì em đỡ buồn. Bố em đang xin cho em đi dạy lại, sẽ được dạy cấp 1 đấy. Thế có thích không. Mỗi lần chuyển trường là một lần lên cấp, lên lương mà chẳng phải học hành thi cử gì. Trong lúc đợi chờ này, cả ngày du dú trong buồng, đến bữa vác bát xuống lấy cơm. Bực bội hết sức... Anh Thăng vừa đẹp người vừa đẹp nết; anh đi nghĩa vụ, thỉnh thoảng mới tạt qua nhà thăm vợ con. Những dịp đó, Thăng cũng qua buồng giúp em… đỡ cô đơn, đỡ nhớ chồng.
- Anh Thăng tốt nhỉ?!
- Anh ấy tốt lắm anh ạ. Chiều em hết ý. Em muốn ngang dọc thế nào, anh cũng chiều. Sướng sướng là. Anh tính, sau buổi trưa đó ở Uỷ Ban, anh Bột phá trinh em, làm em có chửa khi vừa bước vào tuổi 17, em cứ nghĩ đời tàn trong ngõ hẹp… Rồi cưới vội cưới vàng như cưới chạy tang trong lời ong tiếng ve, đi đến đâu người lớn trẻ em cũng xì xào. Hai tháng sau, anh Bột bỏ ra Hà Nội tránh tiếng thị phi ‘hiếp dâm gái vị thành niên ngay ở cơ quan nhà nước trong giờ làm việc’. Hưởng hạnh phúc ái ân được hai tháng rồi bật tăm hơn ba năm dòng. Ai mà chịu nổi. May sao, em được nhà trường xếp cho ở cạnh vợ chồng anh Thăng chị Hồng. Anh Thăng cho em hạnh phúc gái trai vụng trộm, thăng hoa hết ý...
- Bỏ chuyện đó đi. Anh thích nghe về bộ tóc mượt của em kia. Tóc dài kẹp hờ trông em tha thướt như nàng tiên…
- Thật hở anh? Ngọc tìm tay Hà, mân mê. Em chỉ thấy nó quý, nó hiếm. Cả hàng tổng chỉ có tóc em là vừa dài vừa mượt. Mỗi khi gội đầu xong mùi vỏ bưởi từ tóc xông lên, em cũng ngây ngất nữa là anh Thăng. Mà này, …em chỉ nói nhỏ, riêng cho anh nghe thôi đấy nhé. Cầm hé răng ra với ai. Cúi sát lại đây nào.

Hà cúi đầu, tai và má chàng áp sát má và miệng Ngọc. Mùi dầu két từ hạt dưa còn phảng phất trên cặp môi mọng đỏ cô gái quê. Hương ngọt gái một con mơn mởn làm Hà ngây ngất.

- Anh mà nói lại với ai thì em giết anh đấy! Thăng… anh Thăng là… chồng chị Hồng ở nhờ trong đình làng cùng với em. Khi đó em dạy lớp Mẫu giáo A chờ ngày bố mẹ em lo cho em ra Hà Nội với anh Bột. Thế mà cũng mất hơn ba năm. Chị Hồng trông lớp Mẫu giáo B, hơn em ba tuổi nhưng đã 5 con, đẻ năm một mà. Trông chị xồ xề như bà già, nước da xám ngắt, mặt hốc hác, tóc bù xù, vú nhễ nhại, chân tay khẳng khiu; đằng trước cũng như đằng sau, không vú không mông! Đàn bà với nhau còn không mê nổi nữa là đàn ông. Khi mới được phân ở trong đình, anh chị Thăng-Hồng giúp em dựng phên, ngăn gian đình thành hai. Thế là thành hàng xóm giáp phên!

Mỗi dịp anh Thăng về phép, anh ‘đạp’ vợ huỳnh huỵch trên giường tre kêu kẽo cọt, em ở bên này thức giấc, oằn oại nhớ lần anh Bột phá trinh em trên ghế gỗ trông trênh. Cái hĩm cứ phập phồng, nước dỉ ra ướt đầm. Chị Hồng thì cứ kêu toáng: Anh day em đau quá anh ơi! Tha cho em anh ơi! Con khóc anh chị cũng mặc, cứ tiếp tục dập nhau như giã gạo. Đến đêm thứ ba thì em không chịu nổi. Cả người cứ gai gai như bị sốt nóng lạnh. Lỗ lồn căng đỏ, mu phồng hẳn lên. Em phải xin nghỉ mấy hôm, ở nhà… chữa bệnh!

Khoảng 8-9 giờ sáng, anh Thăng đưa đám trẻ đến nhà trẻ, quay về ngồi bệt sửa cái nong bung cạp ở ngoài sân. Anh mặc quần đùi rộng ống nên em nhìn lén thấy cả bộ hạ của anh, lông rậm, xồm xoàm che kín phần trên con buồi nhăn nheo ép trước cái biù săn da thõng thẹo với hai hòn dái to đen lèo nhèo lòng thòng. Khắp người em râm ran, chân tay bủn nhủn. Ước gì được ngay cả đám bù xù ấy nhỉ?

Em thất thanh gọi Anh Thăng ơi, anh Thăng ơi. Thăng chạy xổ vào, miệng hỏi lớn Cô Ngọc sao vậy? Thấy em nằm hớ hênh trên giường, áo cánh mở rộng, đôi vú no căng phập phồng, anh cúi xuống đưa tay sần sùi lên trán em xem nóng lạnh ra sao. Em bíu luôn tay anh, kéo mạnh xuống, cả người anh đổ nằm đè lên người em, buồi dí sát mu lồn. Em như bị điện dật, luồn hai tay ghì chặt lưng anh. Anh lắp bắp Đừng thế… cô. …Thôi để… ra đóng liếp đã… - Không cần đâu… Em thèm anh lắm, anh ơi… Anh lần tay, định rút giải rút, tụt quần em nhưng em cứ ghì sát mu vào con buồi đang căng cứng. Qua mấy lần vải mà em vẫn thấy sướng rơn. Thăng cũng chẳng nghĩ đến việc lột quần ra, anh cứ thế di di dướn dướn. Những cú dật rất mạnh, em ghì lấy lưng anh. Bỗng mu lồn âm ấm. Tinh phọt ra ướt sũng quần Thăng thấm sang cả cái quần lụa đen mỏng của em rồi đọng ngay trên mu lồn, ấm đê mê. - Ai lại thế bao giờ, hôm nay ông Táo lên chầu Trời, phải kiêng đấy! - Thế à… kiêng thì kiêng... Nhưng… em chưa… đã. Anh còn sức không?

Thăng lột tuột quần em ra, thấy lồn em rậm lông đen chạy xuống tận đùi non, đùi em dài thượt, trắng hêu hếu thì chẳng nói chẳng rằng đưa tay tách hai đùi em rộng ra, đút phập cái buồi mới căng cứng lại vào lỗ lồn rộng mở, phập phồng. Hai môi lớn đỏ hỏn trông mượt mà như con sò chỉ chực chờ đớp gọn con buồi. Nước lồn dính nhẹp vào từng đám lông. Bóp bép, ộp oạp… Mặc kệ, em cứ dướn lên, Thăng cũng cứ thế dập xuống, nhịp nhàng, ăn ý…Thăng dập mạnh quá, em có cảm giác, lần đầu tiên trong đời, sâu thẳm trong lồn bị nát bét. Sướng đã đời!

Sau đó chúng em còn chơi nhau liên tiếp đến ba lần nữa. Thăng kiệt sức, buồi không ngóc lên nổi. Nhưng em vẫn chưa thỏa mãn. Đêm nay lại sang em nhé, em thì thào vào tai Thăng khi anh xem đồng hồ thấy sắp đến giờ tan lớp, vợ sắp về ăn trưa!

Đêm đó, Thăng lại mò sang, em dạng háng nằm tô hô chờ con cu của anh. Cu Thăng khi cương cứng phải bự gấp ba gấp bốn cu anh Bột, gân guốc nổi từ gốc tới ngọn, đầu nấm bự, bóng, lấm tấm những đám tàn nhang đen nhờ nhờ. Khi sắp kết thúc pha làm tình, cu Thăng dật phải biết, em cứ đê mê bám chặt lưng anh. Tinh xịt ra ấm ấm là. Nhiều lần phải mím môi mím lợi, sướng run người mà không dám rên. Hé môi ra ư ử, chị Hồng mà biết thì chết mất xác! Thế mà chẳng lần nào em có mang với anh! Hú vía.

- Em bạo thật đấy! Mà nào có thấy tóc hương bưởi đâu?
- Cứ từ từ đã, làm gì mà háu ăn thế… Trong dịp Tết đó, chúng em chơi nhau tưng bừng khói lửa, ngày nào cũng ba bốn cữ. Có lần quẫn quá, chúng em phải hẹn nhau ra chơi lén ở ngoài bụi chuối sau sân đình. Quần hai đứa chỉ tụt đến ngang đùi. Được cái lồn em rộng, nhiều nước nên cu Thăng chui vào dễ ợt. Độ ấy sao mà dập nhanh vậy. Chỉ buồi chui vào, nong căng lồn ra là đã lên mây rồi. Thăng chơi kiểu dã chiến, xờ nhau cho thật thích rồi kết thúc bằng cú đút, chỉ hai ba lần dập là tinh đã phóng đầy lồn. Bọ mạt gốc chuối đốt đùi hai đứa em đỏ dừ. Em gãi đến chảy máu mà vẫn chưa hết ngứa… Mặc kệ, cứ sướng lồn cái đã.

Được hơi trai, em hồi sinh trông như gái 18, người cứ phây phây, hai má đỏ hồng, cặp vú no tròn, ‘hạt lạc’ thây lẩy đỏ au, mu lồ lộ vừa rộng vừa cao, úp cả bàn tay lên mà vẫn còn lòi lông lá ra ngoài… Ban ngày ban mặt mà gặp Thăng đâu là nước lồn em lại dỉ ra ướt cả cái quần lụa thâm, ngượng ngượng là.

Thằng Hùng con em thì bị còi cọc, em cũng lơ là chăm sóc nó. Anh Bột về Tết ở tịt trên quê với bà vợ hụt, không ghé em buổi nào. Anh bắn tin là muốn bỏ em vì em non quá [em kém anh có 19 tuổi và chưa từng trải gái trai!] mà quê một cục [tóc dài, người thô, vú thỗn thện, mông không cong tớn, lỗ thì rộng thùng thình], không biết chiều chồng [chỉ nằm như khúc gổ, không biết hôn hít xoa bóp mà lại cứ đòi hỏi bất tử]. Em cũng kệ. Thăng đã thỏa mãn đòi hỏi của em… Thế là mãn nguyện rồi.

Sau Tết đó, chị Hồng biết ngay việc chúng em tư thông với nhau. Thăng gửi thư cho em nhưng ông bưu tá đến nhà, không thấy em, bèn gửi chị Hồng chuyển cho em. Thường tình ở quê vẫn thế. Chị Hồng thấy lạ vì suốt mấy tháng nay, từ khi em dọn đến ở đình, chưa bao giờ em có thư. Chị xem nét chữ và tên người gửi, bèn tức tốc chạy ra trường, xồng xộc vào lớp em, nói lớn: – Nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà. Mày lại định cướp chồng bà hẳn? Em tái mặt, ớ người, đứng ngây như trời trồng! Phải bốp chát ngay mới được, em nghĩ nhanh: – Có chồng không biết sài thì để em sài giúp cho, có sao đâu? Cứ về hỏi chồng chị xem, anh ấy thích ai? Cả kỳ nghỉ Tết anh ấy chỉ chơi chị có 2 lần, còn anh ấy chơi ai? Hơn ba chục lần đấy, em không nói điêu đâu! – A, con này làm đĩ thập thành! Mày đếm cả những lần hú hí với chồng bà hả! Bà thì cho mày biết tay. Thế là chị ta xông vào túm tóc em, đánh em xây xẩm mặt mày. Em cũng phải tự vệ chứ. Em đẩy chị Hồng ngã xuống rồi cứ thế kéo tốc áo chị lên, tiện tay tụt phăng quần chị ra. Ném tuốt vào bụi tre. Vú lép xẹp vừa thâm vừa nhẽo trên đám xương sườn đếm được từng cái một. Bụng lều bều chỉ có da bọc xương, phơi bày tô hô cả cái mu lồn trụi thùi lụi, xám xịt, xương mu gồ cao, tứ phía da như đất thó lõm xuống nhăn nheo. Thảo nào khi Thăng chơi, chị ta cứ oai oái Đau quá anh ơi. Gẫy xương lồn em rồi.

Chỉ khổ các cháu học sinh. Thấy hai cô giáo kính yêu nói tục, chửi nhau, xâu xé nhau còn hơn cả mấy bà hàng tôm hàng cá chợ huyện, cháu thì khóc hu hu, cháu thì chạy tán loạn, mặt tái nhợt. Cháu Loan con chị Hồng học lớp em chạy bổ ra ôm lấy mẹ đang nằm co quắp giữa sân, đưa miệng nhay vú mẹ. Nhiều cháu trố mắt nhìn, chẳng hiểu mô tê gì.

Mấy nhà gần trường thấy ồn áo đổ ra xem, đông như hội. Đám đàn ông con trai len vào gần sát chỗ chị Hồng và em đang dằng co huyên náo; họ được bữa xem no mắt một live nude-show miễn phí.

Trinh sát của uỷ ban ba chân bốn cẳng chạy về báo cáo với đồng chí chủ tịch diễn biến mới nhất của vụ đánh ghen chưa từng thấy ở địa phương giữa hai ‘nữ trí thức trẻ cấp xã’. Chủ tịch hạ lệnh đại diện chính quyền và các ban ngành đoàn thể phải xuống ngay hiện trường giải quyết tại chỗ cho sâu cho sát! Thế là một đoàn gần hai chục người, phần lớn là nam giới, ập vào sân trường mẫu giáo. Công an, du kích vây kín chỗ chị Hồng đang trần truồng rẫy đành đạch, em thì đầu tóc rũ rượi, áo xống tả tơi, từng đám da trắng hếu, từng túm lông đen rậm phơi bày trong gió lạnh. Tất cả đều dán mắt vào nhìn những vùng hiểm, những điểm nóng, quên phắt cả việc can ngăn và lập biên bản…

Sau buổi xô xát ấy, Uỷ Ban định cho em nghỉ việc nhưng em lo lót nên cuối cùng chỉ bị cảnh cáo! Họ cố thu xếp cho em ra ở chỗ khác, nhưng đâu em cũng thoái thác, chỗ thì xa trường, nơi thì nóng bức,… Cứ nhùng nhằng thế mà mất đứt hai năm thì đùng một cái em được ra Hà Nội. Người đẹp lại khéo uốn éo thì đi đâu chẳng lọt, có phải không anh?

- Không ngờ em Ngọc trông hiền lành thế mà cũng ra phết nhỉ! Hà nhận xét. Cu chàng cứng ngắc, chân tay dậm dựt khi nghe Ngọc kể chi tiết những giờ phút lâm ly mà nàng mới trải qua.
- Ở quê phải sừng sỏ thế mới sống được anh à. Đừng chờ người ta cho mình, phải cướp lấy những thứ mình cần, nhất là trong việc ái ân, tình cảm.
- Thế sau ra sao? Thăng có về phép nữa không em?
- Có chứ. Có lần anh ấy lẻn về, chui tọt vào buồng với em, hú hí suốt đêm mà chị Hồng không hay biết gì ráo chọi. Thế có tài không chứ.

Thực sự chị Hồng cũng thấy yếu thế nên đành chấp nhận để chồng giải khuây với em. Trong làng thiếu gì đám lấy chui vợ hai, vợ ba. Vả lại chị ta cũng đã già, người khẳng khiu, không còn hứng chiều chồng nữa. Ai đời, chồng dập mà cứ oai oái kêu Đau em quá anh ơi! Vỡ xương mu em rồi! Cho chồng đi hoang với em thì thỉnh thoảng còn được em cho nải chuối, chục trứng. Nếu làm căng, đánh ghen thì vừa mất chồng vừa trắng tay!

Một tối sáng trăng, em ngồi ruỗi thẻ hóng mát ở bậc thềm sân đình, chị Hồng phe phẩycái quạt mo cau ra ngồi sát cạnh em, nhỏ nhẹ tâm sự Chị cũng bậy quá, làm em mất mặt. Thôi bỏ quá cho chị nhé. Năm nay là năm tuổi chị, chị yếu nhiều, lo được cho 5 cháu cũng mệt đứ đừ. Em còn trẻ khỏe, thay chị chăm sóc anh Thăng giúp chị. Có gì chị em mình bảo nhỏ nhau cho êm cửa êm nhà… Em tròn mắt ngạc nhiên! Chị Hồng coi em như vợ hai của anh Thăng rồi còn gì! Trước sau em vẫn nghĩ, gặp nhau thì chơi cho qua ngày chứ em đâu đã dứt khoát với anh Bột.

Độ đó anh Thăng cũng cưng em ra mặt. Mỗi lần sắp về phép là đều nhắn tin cho em. Chị Hồng còn phải cho con sang hỏi Ngày nào bố cháu về thế cô Ngọc? Đấy anh xem, thế có buồn cười không chứ!

Mỗi khi nhận được tin nhắn Thăng sắp tạt về là bao giờ em cũng gội đầu trước chờ ảnh. Chị Hồng thấy thế, nổi tam bành, đá thúng đụng nia. Em cứ lờ đi. Có chồng mà không biết giữ, cho chết. Thăng về, nóng máy muốn chơi ngay vợ cho phải đạo để còn sang với em nhưng con chưa ngủ nên chưa làm ăn gì được. Em biết thế, giả vờ gọi Thăng sang buồng em sửa giúp cái đèn. Vừa bước chân khỏi tấm liếp ngăn hai ‘nhà’, Thăng đã ngây người nhìn chằm chằm vào đôi vú em phập phồng ẩn hiện dưới áo lụa mỏng rộng cổ. Em đỏ mặt rạo rực vì thiếu đàn ông. Thăng vồ lấy em, đè nghiến em xuống. Con buồi cứng, to di di trên mu lồn em. Sửa gì mà lâu thế? Chị Hồng hỏi vọng qua, dọng ghen tức, ngái ngủ. Thăng cố dướn thêm vài cái cho tinh phọt ra rồi bỏ em nằm trơ, vội chạy về nhà. Đêm khuya, anh lại lẻn sang với em. Lần này cởi tuột cả quần trong lẫn quần ngoài. Bàn tay chai sần xờ xoa hạ bộ nhớp nháp, đầy khe vực nhấp nhô, lỗ sâu thăm thẳm. Anh rúc đầu vào mớ tóc thơm của em, vừa đút vừa hà hít mùi hương bưởi. Người em lâng lâng lơ lửng chín tầng mây.
Hơn ba năm trời, lần nào Thăng về phép cũng sang em chữa đèn mà cái đèn vẫn cứ dở chứng, hỏng dài dài cho đến khi em… ra Hà Nội!
- Thế mà sao em lại đành cắt tóc đi tu…?
- Em thì có mà tu hú !!! Em nhớ Thăng quá, anh Hà à. Em nhiều khí hư, nước lồn nhiều khi khô thành lớp màng dính, trắng nên ngày nào không có buồi đút là rất rậm rật, khó chịu lắm. Cứ như người mất hồn, làm việc gì cũng không đổ vỡ thì bỏ dở. Có hôm còn nói tục, vẽ bậy lên bảng đen trong lớp. May chị Hồng phát hiện kịp, nếu không thì nguy to.

Nói xong câu đó, Ngọc ngả đầu tựa lên vai Hà, vững tin, thoải mái. Mùi amoniac trên tóc nàng xộc lên mũi Hà. Gội đầu chưa kỹ sau khi uốn tóc nên mới còn cái mùi khó chịu đó. Mùi nước hoa để trấn át hôi nách cũng góp phần làm chú ý hơn đến Ngọc, một cô gái quê hồn nhiên, ngây thơ, nhiều mơ mộng vẩn vơ, lớn lên trong gia đình đông con, nghèo, bố mẹ buông thả…

- Phải về thôi Ngọc ạ. Hà nói rành rọt. Chàng vừa qua một giây phút gây cấn. Có lúc chàng đã đưa tay ngang ngực Ngọc, định ‘hạ cánh’ bóp nát hai bầu vú trắng nõn nà, căng cứng đang phập phồng chờ đợi. Nốt ruồi son trên bờ vú trái như rực sáng hơn, hút hồn hơn. Có lúc môi chàng đã mấp máy chỉ định gắn chặt lấy cập môi cận kề, mọng nõn nà của gái một con. Có lúc chàng nhìn chằm chằm vào mu lồn căng cứng đang nhún nhẩy… Chắc rậm lông, nhiều nước lắm đây, chàng nghĩ. Mặt Ngọc bóng nhẫy, mắt mơ màng cũng đang nóng lòng mong bàn tay đàn ông đến mơn trớn, vân vê hai bầu vú, bên to bên nhỏ, bên tịt bên nẩy. Một ý nghĩ vụt thoáng qua đầu nàng, Nếu bàn tay kia mà thọc vào lồn thì sướng phải biết. Cả hai đều đã bước một chân lên ngưỡng cửa Hạnh Phúc.... nhưng rồi chàng đột ngột dừng lại.

Chàng trả con cho Ngọc, mở khóa xe rồi lầm lũi đèo mẹ con Ngọc về nhà. Ngọc hụt hẫng, mê mẩn cả người nên cũng không còn nhanh nhẩu như khi nẫy.

Về đến phòng cửa khép kín, nàng bật đèn. Nhà trống trơn. Bột chưa về. Nàng đặt con, bỏ màn, cởi khuy áo, bộ ngực tràn đầy sức sống, lồ lộ thèm khát, mời gọi. Anh Hà, vào đây đã… em chờ… Nàng ngả đầu, mắt mơ màng, đôi môi hé mở, hơi thở phập phồng, toàn thân run lên như muốn khuỵu xuống. Không động tĩnh. Hà đã bỏ về…

Nàng chợt tỉnh, leo lên giường, lòng tái tê với nỗi trống trải mênh mông. Tối nay, nàng thấy cả một chân trời mới bao la chói lọi trước mặt, một thế giới không có Bột, không còn Thăng mà có Hà, chàng trai lực lưỡng, ăn nói có duyên, có vẻ thấu hiểu và sẵn lòng chia xẻ mọi dục vọng thầm kín của nàng nhưng chàng vẫn còn xa cách quá. Ngọc mím chặt môi, quyết ra tay… Mới tuổi đôi mươi mà sau hơn ba năm biết mùi đàn ông, nàng đã có hai mối tình vắt vai !

Khoảng nửa đêm, Ngọc tỉnh giấc. Trên giường chỉ có mình nàng và con. Bột vẫn chưa về, lại qua đêm với bồ gộc đây. Bức xúc dâm dục không để nàng yên. Trằn trọc xoay phải rồi lại quay trái, nàng đưa tay bật hai đầu vú rồi mân mê lồn, dứt đám lông rậm, tách hai mu lồn,… Vẫn không hạ hỏa được. Nàng ngồi nhỏm dậy, cứ thỗn thện thế ra đứng tựa cửa. Chợt có bóng người đi nhanh ra cầu thang, xuống phía nhà vệ sinh. Nàng giương mắt nhìn kỹ. Hà, đúng Hà rồi… Nàng quay vào lấy cái áo, khoác vội lên người rồi dón dén xuống phục ở chân cầu thang.

Tiếng nước tiểu tồ tồ rồi tóc, tóc,… Hà đang vẩy buồi đây. Nàng nín thở, mắt dán vào cánh cửa ra sân. Két kẹt… tiếng cửa mở, gió lạnh ùa vào, nàng rùng mình. Hà bước vào, quần đùi ngắn, thấy rõ con cu thỗn thện bên trong. Ngọc đưa một tay bịt miệng Hà, một tay kéo chàng đổ vào lòng nàng. Hơi ấm với mùi nước hoa quen thuộc làm Hà bừng tỉnh. Bao dồn nén được bung ra hết. Chàng nắm lấy tóc nàng, đè ngửa ra, đặt môi gắn chặt lên môi nàng. Ngọc ngượng nghịu, cứ đờ môi ra. Hai môi chàng bập lấy môi dưới nàng, nhay nhay. Đau em, anh. Ngọc sẽ kêu. Quê thật ! Hà chưa kịp nghĩ tiếp thì đã thấy bàn tay mềm nóng bỏng run run luồn qua ồng quần đùi, nắm lấy con cu đang cương dần, kéo ra ngoài quần. Được tay đàn bà nóng mềm nắm chặt, con buồi cứng rất nhanh, hùng dũng ngật ngật ngóc lên như đang tìm chỗ đút. Ngọc tụt quần, đưa con buồi vào giữa mu sũng nước của nàng. Hà tiếp tay, đưa đầu nấm trườn lên trụt xuống giữa hai mép mu. Cuối cùng cũng thấy cái lỗ nằm hơi cao. Hà nhấp nhấp. Hai môi lớn vuốt ve đầu nấm. Anh ơi, hừ hừ… Ngọc đưa cả hai tay ôm chặt chàng trai, mông ưỡn căng. Con buồi trườn hẳn vào sâu trong lỗ, lạ lẫm, nóng ấm. Hà rùng mình, dướn mạnh vài cái rồi từ từ rút ra, khi đầu nấm ra đến vùng môi nhỏ, chàng đóng mạnh vào. Ái, ái… anh ơi ! Ngọc lả người trong vòng tay rắn chắc, lim dim mắt hưởng hết cái sướng khoái gái trai ngoại tình… Anh ơi, anh ơi… Sao thế này… Nàng lịm người, lồn sâu dật phần phật, ấm vô cùng, dòng điện từ đó lan khắp sống lưng sang cả tứ chi, nàng bủn rủn chân tay ú ớ… Hà nhẹ hẳn người, con buồi co lại, từ từ tuột hẳn khỏi lồn Ngọc. Nước tinh trào ra, ướt cả quần chàng và nàng. Chàng đưa tay bóp mạnh vú nàng, đang lần xuống bụng trắng căng phập phồng thì Ngọc đã kéo quần lên rồi cứ thế chẳng nói chẳng rằng săm săm lên gác.

Ai về phòng nấy với những ray rứt riêng mình biết, riêng mình hay.

Ngọc mỉm cười đắc thắng. Hà đã thuộc về nàng, cá đã cắn câu và sẽ ngoan ngoãn chiều nàng. Chưa bao giờ nàng có những phút thăng hoa hết sẩy như vừa qua. Lồn nàng vẫn còn dật dật đê mê. Đám lông rậm bê bết tinh, thế mà chốc chốc lỗ lồn vẫn còn ứa ra từng chập, từng chập ướt nhẹp cả đùi non và hai chân. Nàng mãn nguyện chui vào màn ôm chặt con. Nàng không tài nào nhắm mắt được, thèm muốn vẫn nung nấu trong lòng…

Trong căn phòng nhỏ cuối hành lang, Hà thao thức trong khoái lạc… tội lỗi. Phần xác thịt đã thỏa mãn, đã khám phá gần hết một thân hình mới, non trẻ tràn trề ái ân, đã cất được gánh nặng bức xúc dục vọng bị đè nén mấy ngày nay và cũng đã nếm trải một cách chơi, đúng ra là làm tình rất bản năng. Chàng mong muốn có một kỷ niệm đẹp, lãng mạn khi hai thân xác cuốn nhau lần đầu nhưng cái nóng bỏng của nàng đã dẫn chàng đi theo hướng khác… Nếu Bột biết… Nếu nàng có thai… Trời ơi, sống làm sao đây? Hạnh phúc trong mộng mị… Chàng chìm trong giấc ngủ nặng nề.

Cửa phòng bỗng hé mở, một bóng nữ thon thả trong áo ngủ mỏng dón dén lẻn vào, nhẹ bước đến giường Hà. Anh ơi, nhớ anh quá… Ngọc thỏ thẻ trong ngây ngất mùi đàn bà. Nàng ghì chặt cứng người tình mới phát hiện ít phút trước đây mà như đã xa nhau cả năm trời. Hà quay người lại, quên hết tất cả. Chàng lần tay cởi tuột những áo quần mong manh còn xót lại trên hai tấm thân trẻ trung, tràn đầy nhựa sống. Cả thế giới, cả cuộc đời chàng gói gọn trong một thân hình nữ trần truồng nhỏ bé, nóng bỏng. Môi rồi tay chàng lần khắp mặt, cổ, ngực, bụng, vùng lồn… Ngọc. Nàng lịm đi trong hạnh phúc mới lạ, trẻ khỏe để mặc người tình muốn làm gì thì làm… Trong đêm tối trời se lạnh, chỉ nghe liên tục tiếng bạch bạch, lép nhép, óp ép, ọp ẹp và thỉnh thoảng tiếng thở gấp ư ứhừ hừhờ hờ… tiếng rên nóng hổi Sướng quá em ơiAnh ơi, anh ơi… em chết mất…

Chỉ còn mỗi một đêm nay… Chỉ còn chiếc lá vàng bay… Hà thì thầm bên tai ‘cô gái’ quê đang quặp chặt người chàng sau phút giây hạnh phúc trọn vẹn. Cả hai mặc cho nước tinh lẫn nước lồn mùi ngai ngái, nhớp nháp khắp người. Ngọc bừng tỉnh, hỏi sẽ Hay nhỉ, đọc tiếp cho em nghe với…Phút giây đầu đời say say / Biết còn gặp lại tay xưa… Gió lùa bông cỏ hây hây…

Không chờ Hà ngâm hết câu, Ngọc đã nổi hứng ép người tình vào hiệp mới.

Bên ngoài mấy chiếc lá vàng cuối cùng nhẹ bay đậu trên đất đẫm hơi sương.

Hết



Hồng Hà


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!