CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 11 of 52 FirstFirst ... 91011121321 ... LastLast
Results 101 to 110 of 518
  1. #101
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 101 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 101: Thành công rồi sao









    Lúc này, ở trong phòng của Tĩnh Tâm.

    Tĩnh Tâm đã mặc xong quần áo vào, mặt đỏ bừng ngồi im lặng bên mép giường.
    Cao Lôi Hoa thì lại khá ngượng ngùng ngồi bên cạnh, đồng thời thầm kêu khổ trong lòng. Thầm trách mình sao lại quá xúc động như vậy? Trước khi đạp cửa xông vào sao không dùng tinh thần lực thăm dò một chút cơ chứ, lại còn lao vào một cách thô bạo. Mặc dù kết quả là được phúc no cả mắt, nhưng nói tóm lại là mất nhiều hơn được!
    Nhìn vẻ mặt vừa giận vừa thẹn hiện giờ của Tĩnh Tâm là biết, trong vài ngày kế tiếp mình sẽ không được sống yên ổn rồi, ít nhất là sắp tới thì ngay cả bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Tâm cũng đừng hòng mơ tưởng tới.
    Sau khi mặc quần áo, Tĩnh Tâm hơi liếc nhìn Cao Lôi Hoa rồi khẽ gãi gãi khóe mắt.
    Hiện giờ Tĩnh Tâm đang hỏi Cao Lôi Hoa tại sao trễ thế này còn tìm tới mình làm gì, tuy rằng thời gian ở cùng một chỗ với Tĩnh Tâm chưa được bao lâu, nhưng Cao Lôi Hoa luôn hiểu rõ ý Tĩnh Tâm muốn diễn đạt.
    - Nguyệt Nhị, chuyện này con hãy nói rõ cho mẹ các con đi.
    Cao Lôi Hoa ngoảnh đầu nói với Nguyệt Nhị đứng bên cạnh, sau đó cúi nhìn lỗ thủng hình thập tự trên quần áo mình. Tuy rằng ‘Thập tự trảm’ của Tĩnh Tâm chém thẳng vào người Cao Lôi Hoa, nhưng không hề gây chút tổn thương nào cho hắn cả. Chẳng qua chỉ khiến Cao Lôi Hoa đi tong bộ quần áo cao cấp. Điều này vừa chứng minh khả năng khống chế kiếm khí kinh người của Tĩnh Tâm, đồng thời cũng cho thấy được thân thể biến thái của Cao Lôi Hoa.
    - Mẹ, chuyện là như này.
    Nguyệt Nhị nín cười nhìn Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm, sau đó trình bày từ đầu tới cuối chuyện trong tối nay về cuộc họp phụ huynh cho Tĩnh Tâm nghe.
    - Mẹ, mẹ không trách chuyện chúng con không nói việc họp phụ huynh cho mẹ chứ.
    Sau khi nói xong đầu đuôi sự việc, Nguyệt Nhị hồi hộp chờ Tĩnh Tâm trả lời.
    Tĩnh Tâm mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi vuốt ve trìu mến mái tóc của Nguyệt Nhị. Ngay từ đầu, Tĩnh Tâm chưa từng trách mấy đứa nhỏ này rồi.
    - OK! Chuyện này quyết định như vậy nhé!
    Cao Lôi Hoa đứng lên:
    - Ngày mai, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau đi tham gia ‘Họp phụ huynh’ nhé!
    - Ừ.
    Tĩnh Tâm trả lời bằng giọng mũi, hơi gật gật đầu ra vẻ đồng ý.
    - Vậy thì tối nay mọi người ngủ sớm một chút đi nhé. Mai phải đi họp nên chúng ta không thể đến muộn được.
    Cao Lôi Hoa khẽ cười nói.
    - Ừ.
    Tĩnh Tâm khẽ đáp.
    - Tĩnh Tâm, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé. Ngủ ngon nhé! Không cần tiễn ta.
    Cao Lôi Hoa liến thoắng một phát rồi vội vàng kéo ba đứa nhỏ như chạy trối chết ra khỏi phòng Tĩnh Tâm.
    - Ba, sao phải chạy nhanh như thế làm gì? Ba hãy khai báo thật xem nào, ba thấy được nhiều hay ít?
    Nguyệt Nhị đi phía sau không biết sống chết hỏi Cao Lôi Hoa.
    “Sặc!” Cao Lôi Hoa quay lại cốc Nguyệt Nhị một cái:
    - Được rồi, mấy đứa quay về ngủ đi, đừng làm chuyện lung tung lên nữa.
    - Hắc hắc!
    Ba đứa nhỏ đều cười khoái trá sau đó tự trở về phòng của mình.
    - Phù!
    Cao Lôi Hoa thở phào, cười cười rồi cũng về tới phòng mình.
    ‘Binh’ một cái, Cao Lôi Hoa đá mở cửa phòng ra, sau đó bổ nhào lên giường. Ngay cả cửa cũng lười đóng lại.
    Dù đặt lưng hồi lâu nhưng Cao Lôi Hoa thấy trong đầu mình vẫn lởn vởn về hai điểm phấn hồng mê người kia. Không gạt đi được!
    Đêm hôm đó Cao Lôi Hoa mất ngủ….
    **********
    Sáng sớm hôm sau.
    Giống như thường lệ, Cao Lôi Hoa rời giường trước sáu giờ. Chẳng qua đôi mắt của Cao Lôi Hoa hiện giờ thâm quầng như mắt gấu mèo. Suốt cả đêm qua vì hai ‘hạt anh đào’ mà Cao Lôi Hoa trằn trọc không ngủ được, mãi cho tới gần sáng hắn mới miễn cưỡng chợp mắt được một tí.
    Nhưng vừa đúng giờ hẹn là chuông đồng hồ đã kéo Cao Lôi Hoa bò dậy khỏi giường.
    - Ặc, thôi vậy, dậy chuẩn bị bữa sáng nào.
    Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu, sau khi đánh răng rửa mặt liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
    Cao Lôi Hoa nhanh chóng chuẩn bị xong bảy suất ăn sáng, hai bình sữa và một ít thịt thăn nướng. Bảy suất ăn sáng là dành cho bảy ‘người lớn’ trong nhà, vốn chỉ có năm suất, nhưng mới có thêm hai vị khách Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý là thành bảy. Hai bình sữa đương nhiên là của hai đứa nhóc Rudolph và Kim Toa Nhi. Cuối cùng là đĩa thịt thăn nướng là món ăn khoái khẩu làm riêng cho Slime.
    Vẫn còn Bảo Bảo nhưng do còn đang thời kỳ ngủ mê, cho nên Cao Lôi Hoa cũng không có chuẩn bị bữa sáng cho cô bé.
    Sau khi làm xong hết thảy, giống như mọi khi, Cao Lôi Hoa đem tổng cộng chín suất ăn sáng vào trong nước ấm để hâm nóng, đề phòng bữa sáng bị nguội.
    Xong xuôi, Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn đồng hồ ma pháp, quá đẹp, vừa vặn sáu giờ.
    - Ok, rất đúng thời gian.
    Cao Lôi Hoa cười cười đắc ý, sau đó bước nhanh lên lầu.
    Đồng hồ vừa điểm sáu giờ, toàn bộ thành viên trong nhà Tĩnh Tâm đều đứng bật dậy như cương thi. Đây đều là thói quen mấy tháng qua của nhà Tĩnh Tâm, cứ có chuông thì dù ai nửa ngủ nửa thức cũng đều đồng loạt ra khỏi giường.
    Chẳng qua chỉ có nhà Tĩnh Tâm mới có thói quen ‘tốt đẹp’ này, nhưng hai người mới là Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý thì chưa biết nội quy trong nhà Tĩnh Tâm.
    Cho nên, sau sáu giờ, Cao Lôi Hoa đều thấy mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn đã rời khỏi giường đứng dậy. Nhưng không hề để ý tới bọn nhóc, mà Cao Lôi Hoa lại trực tiếp đi về phía phòng Vong Linh Đại trưởng lão.
    Cạch! Cao Lôi Hoa mở cửa phòng Vong Linh Đại trưởng lão ra, liền thấy lão đang nằm sấp ngủ say trên giường. Còn Bảo Bảo giao cho lão chăm sóc thì đang nằm bên một cái giường khác.
    Nhìn thấy Bảo Bảo không ngủ chung giường với Đại trưởng lão, Cao Lôi Hoa cười hắc hắc mấy tiếng.
    - Hắc, ta đỡ phải suy nghĩ rồi.
    Cao Lôi Hoa cười gian tà, vốn còn đang nghĩ xem nếu Bảo Bảo và Vong Linh Đại trưởng lão ngủ chung một giường, như vậy nếu lật cái đệm thì sẽ khiến Bảo Bảo cũng bị lật theo. Với tình hình hiện giờ thì Cao Lôi Hoa bớt đi chút sức lực rồi.
    Bước tới cạnh giường Vong Linh Đại trưởng lão, Cao Lôi Hoa hét to một tiếng vào tai lão:
    - Sáu giờ rồi, dậy mau!
    - Á?!
    Vong Linh Đại trưởng lão dụi dụi mắt, mắt nhắm mắt mở ngái ngủ hỏi Cao Lôi Hoa:
    - Có chuyện gì thế Cao Lôi Hoa huynh đệ?
    Rầm! Trong khi Vong Linh Đại trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, Cao Lôi Hoa đã lộn ngược cái đệm lên! Vong Linh Đại trưởng lão đành trợn mắt há hốc mồm khi thân hình ‘siêu cò’ của mình bị đè ngược xuống giường.
    - Dậy mau! Sáu giờ rồi!
    Cao Lôi Hoa hét lớn một câu, sau đó không thèm quay đầu lại, đi thẳng sang phòng Tra Lý bên cạnh.
    Vong Linh Đại trưởng lão đần thối mặt nhìn Cao Lôi Hoa tự nhiên xốc đệm nằm của lão, rồi lại trơ mắt nhìn Cao Lôi Hoa nghênh ngang qua bên phòng Tra Lý.
    Ngay sau đó lại nghe tiếp tiếng hét của Cao Lôi Hoa:
    - Dậy mau!
    Tiếp đó là tiếng rên rỉ đau đớn của Tra Lý khi bị lật đệm.
    Dù còn sớm nhưng Vong Linh Đại trưởng lão cũng thầm lau mồ hôi, lão không biết mới sáu giờ đồng hồ mà Cao Lôi Hoa đã bắt bọn mình dậy để làm gì, nhưng lão cảm thấy Cao Lôi Hoa vào lúc sáng sớm dường như không bình thường. Hoàn toàn khác hẳn Cao Lôi Hoa nhã nhặn trong thời gian khác. Giống như một người biến đổi theo thời gian vậy, hình như Cao Lôi Hoa lúc này giống một quân nhân hơn thì phải?!
    - Ôi, thật thích ghê!
    Sau khi xốc hai cái đệm xong, Cao Lôi Hoa kêu lên thoải mái. Từ khi mọi người trong nhà Tĩnh Tâm hình thành tập quán rời giường lúc sáu giờ, Cao Lôi Hoa đã quên hẳn thói quen này.
    - Người tới đủ hết chưa?!
    Cao Lôi Hoa nói với mấy đứa nhỏ tự động tập hợp bên dưới.
    - À, ba, còn mẹ chưa tới.
    Nguyệt Nhị dụi mắt nói nhỏ.
    - Tĩnh Tâm?
    Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu, nhìn lại xuống dưới. Quả nhiên vị trí Tĩnh Tâm luôn luôn đến đứng đầu tiên hôm nay lại trống không!
    “Chẳng lẽ Tĩnh Tâm xảy ra chuyện gì đó?” Cao Lôi Hoa thầm nghĩ, ngay sau đó hắn lập tức nhớ tới một việc! A, Sáng thế thần trên cao! Không phải là Âm hồn thảo có tác dụng đó chứ?!
    Nghĩ vậy, Cao Lôi Hoa cười sung sướng, rồi bước nhẹ nhàng tới phòng Tĩnh Tâm. Thậm chí trong đầu Cao Lôi Hoa đã xuất hiện hình ảnh Tĩnh Tâm tỏa ra ánh sáng người mẹ…

    (Hết Chương 101 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 102 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #102
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 102 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 102: Họp phụ huynh









    Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng rón rén tới trước cửa phòng Tĩnh Tâm, rồi gõ gõ cửa. Kỳ thật hiện giờ Cao Lôi Hoa gõ hay không gõ cũng chỉ là hình thức, tối hôm qua cửa phòng của Tĩnh Tâm đã bị Cao Lôi Hoa đá văng cả ra rồi, lúc này cái cửa chỉ gắn vào mang tính tượng trưng mà thôi.
    Sau khi gõ cửa, Tĩnh Tâm liền mở cửa phòng ra.
    - Tĩnh Tâm, có thành công hay không? Có phải thành công rồi không!
    Cao Lôi Hoa vừa nhìn thấy Tĩnh Tâm liền hưng phấn kêu lên:
    - Có phải Âm hồn thảo thành công rồi đúng không?
    Sắc mặt Tĩnh Tâm trầm xuống, rồi biến thành vẻ mặt khó chịu. Nàng quay về ngồi xuống giường không thèm để ý tới Cao Lôi Hoa.
    - Làm sao thế? Chẳng lẽ không thành công à?
    Nhìn thấy bộ mặt khó chịu của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa hỏi nhỏ.
    - Ừ!
    Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, xem ra Âm hồn thảo này hiệu quả còn kém hơn cả canh gà. Ít ra thì canh gà còn khiến cho Tĩnh Tâm có cảm giác căng phình, nhưng dùng Âm hồn thảo này thì không có chút phản ứng nào cả.
    - Ôi!
    Cao Lôi Hoa lập tức cảm thấy như rơi từ thiên đường xuống địa ngục:
    - Sao lại có thể như thế chứ? Chẳng lẽ không hề có chút cảm giác nào sao?
    - Ừ.
    Tĩnh Tâm lại khẽ gật gật đầu.
    Cao Lôi Hoa hơi liếc nhìn Tĩnh Tâm hiện giờ, bỗng nhiên hắn phát hiện lúc này Tĩnh Tâm giống như một đứa nhỏ đang hờn dỗi. Sở dĩ buổi sáng nàng không xuống dưới hẳn là bởi vì sau khi dùng Âm hồn thảo không có hiệu quả, vì vậy mới sinh ra hờn dỗi.
    Không biết vì cái gì, Cao Lôi Hoa cảm thấy Tĩnh Tâm hiện giờ đặc biệt đáng yêu, khác hẳn với Tĩnh Tâm lạnh lùng ngày trước. Dường như trước mắt Cao Lôi Hoa hiện giờ mới chính là một Tĩnh Tâm chân chính.
    - Bình tĩnh nào, Tĩnh Tâm, đừng nóng giận nữa.
    Cao Lôi Hoa khẽ cười ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Tâm:
    - Nếu Âm hồn thảo không có hiệu quả thì chúng ta có thể đi hỏi viện trưởng Solomond một chút, bài thuốc này chính là lão nói cho ta biết mà. Có thể nguyên nhân là do chúng ta không sử dụng đúng phương pháp! Hôm nay vừa đúng lúc họp phụ huynh, nhân cơ hội này chúng ta có thể hỏi viện trưởng là được! Sẽ hỏi lão vì sao Âm hồn thảo lại không có hiệu quả?
    Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam nhìn Cao Lôi Hoa chằm chằm. Chẳng qua là do quá nhiều lần thất bại, cho nên Tĩnh Tâm cảm thấy hơi chán nản.
    - Yên tâm, cho dù Âm hồn thảo không hiệu quả, nhất định ta sẽ tìm thứ khác!
    Tay Cao Lôi Hoa khẽ nâng lên, hơi khựng lại trong giây lát, rồi kiên định khẽ vuốt mái tóc dài màu xanh lam của Tĩnh Tâm.
    - Được rồi, đừng buồn nữa.
    Cao Lôi Hoa mỉm cười nói:
    - Trước tiên chúng ta xuống dưới chạy thể dục buổi sáng đi, sau đó sẽ đi tham gia họp phụ huynh nhé. Nếu muộn quá thì chúng ta sẽ không kịp tham dự cuộc họp này mất.
    - Ừm.
    Tĩnh Tâm khẽ gật đầu.
    - Đi thôi!
    Cao Lôi Hoa kéo bàn tay nhỏ của Tĩnh Tâm lên, chạy xuống dưới lầu. Thực ra thì Âm hồn thảo không có hiệu quả như dự tính làm cho Cao Lôi Hoa cũng có phần chán nản. Solomond đã từng nói qua, cho dù là xử nữ cũng có thể sinh ra sữa mà, vì sao đối với Tĩnh Tâm lại không có hiệu quả chứ?
    - Được rồi, tất cả tập hợp!
    Sau khi xuống lầu, Cao Lôi Hoa lấy còi ra thổi to một cái.
    Dưới sự chỉ huy của Cao Lôi Hoa, Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý cũng mơ mơ màng màng đứng cùng đám người nhà Tĩnh Tâm. Rồi hai mắt vô thần nhìn Cao Lôi Hoa.
    - Hôm nay chạy sáu cây số! Mọi người chạy theo ta nào!
    Cao Lôi Hoa hét lớn một câu, sau đó chạy thẳng ra ngoài không hề quay đầu lại.
    Cả nhà Tĩnh Tâm cũng đều nhịp bước theo phía sau Cao Lôi Hoa. Còn Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý cười khổ liếc nhau một cái, rồi cũng chạy theo đám người nhà Cao Lôi Hoa….
    ************
    Sáu cây số, không hề nghi ngờ gì, Nguyệt Nhị đáng thương lại ‘nô tì’ trên lưng Cao Lôi Hoa lúc trở về. Chẳng qua, lần này còn có người làm bạn với Nguyệt Nhị - Vong Linh Đại trưởng lão với bộ mặt tái nhợt cũng phải nhờ có Tra Lý dìu đỡ chầm chậm quay về nhà.
    Lẽ ra, với thực lực thánh cấp của Vong Linh Đại trưởng lão, sáu cây số không có thấm tháp gì cả! Chỉ cần một ma pháp nhỏ là có thể dễ dàng hoàn thành. Nhưng trong quá trình chạy, Cao Lôi Hoa lại bắt tất cả mọi người không được sử dụng đấu khí hoặc ma pháp, chỉ được dựa vào sức khỏe bản thân mình cố gắng hoàn thành.
    Kết quả thì có thể đoán ra, pháp sư thánh cấp thì vẫn là pháp sư mà thôi! Thể lực của Vong Linh Đại trưởng lão cũng không khá hơn là bao so với pháp sư thông thường. Sau sáu cây số, sắc mặt Vong Linh Đại trưởng lão vốn tái nhợt thì hiện giờ chỉ có thể miêu tả là trắng bệch.
    Sau khi về tới nhà, hai pháp sư đáng thương Nguyệt Nhị và Vong Linh Đại trưởng lão chỉ có thể ngồi trên ghế từ từ hít thở. Mới vừa vận động mạnh xong nên không thích hợp với việc ăn ngay cái gì đó được. Do đó hai pháp sư này đành trơ mắt nhìn Nguyệt Sư và Saga ăn ngấu ăn nghiến. Bởi vì sáu cây số đối với chiến sĩ thì chỉ có thể làm nóng người mà thôi, cho nên sau khi chạy về Nguyệt Sư và Saga vẫn ăn ngon lành như bình thường.
    Đặc biệt là Nguyệt Sư, hai mắt của nó còn không ngừng liếc trộm thòm thèm sang bữa sáng của Nguyệt Nhị và Vong Linh Đại trưởng lão! Rất có thể nếu hai pháp sư kia mệt mỏi không ăn được, thì nó rất hứng thú giải quyết thay bọn họ.
    - Được rồi, Tra Lý, Đại trưởng lão.
    Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nói với hai người:
    - Hôm nay ta và mấy người nhà Tĩnh Tâm sẽ đi tới Học viện Ma Võ Thánh Peter họp phụ huynh. Hai người các ngươi định thế nào?
    Tra Lý ngừng ăn nói:
    - À, nếu là họp phụ huynh thì ta sẽ không đi. Ta muốn hiểu rõ xã hội loài người các người trước đã, cho nên hôm nay ta định đi dạo quanh Quang Minh đế đô này.
    Vong Linh Đại trưởng lão trầm mặc giây lát rồi nói:
    - Ta tạm thời sẽ không đi ra ngoài, ma pháp khí tức tại đế đô của Quang Minh đế quốc này khiến ta chán ghét. Ta sẽ tạm ở nhà vài ngày đã, chờ khi thích ứng được với hoàn cảnh nơi này thì nói sau.
    Cao Lôi Hoa gật gật đầu:
    - Được, vậy tạm thời Bảo Bảo vẫn do lão chăm sóc nhé. Theo tôi đoán, ít nhất cũng phải ba ngày sau Bảo Bảo mới có thể tỉnh lại được.
    - Không thành vấn đề, chăm sóc tiểu công chúa vốn là chuyện của ta mà.
    Vong Linh Đại trưởng lão gật đầu đáp.
    Cao Lôi Hoa cũng an tâm, Vong Linh Đại trưởng lão dù gì cũng là thánh cấp. Có lão ở đây chắc là trong nhà sẽ không phát sinh chuyện gì cả. Còn Tra Lý, nếu như Cao Lôi Hoa đoán không sai, nếu Tra Lý là cái ‘người đó’, thì cái thế giới to lớn này thật sự không có chỗ nào Tra Lý không thể đi!
    - Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa. Nguyệt Nhị, bữa sáng của con thì vừa đi vừa giải quyết nhé.
    Cao Lôi Hoa ngoái về sau nói với Nguyệt Nhị đang đau khổ.
    - Vâng.
    Nguyệt Nhị uể oải đáp.
    Cao Lôi Hoa cười ha hả, gói bữa sáng của Nguyệt Nhị lại. Cũng đành phải để cô bé vừa đi vừa ăn vậy.
    - Được rồi, sắp tới giờ rồi, mọi người chuẩn bị xuất phát nhé.
    Cao Lôi Hoa hô một tiếng.
    **************
    Học viện Ma Võ Thánh Peter.
    Quang Minh kỵ sĩ bậc sáu Luke đứng ở cổng chào đón học sinh và cha mẹ bọn chúng tới tham dự họp phụ huynh.
    Thân là con trai phó viện trưởng, đạo sư Học viện Ma Võ Thánh Peter, chào đón gia đình học sinh là nhiệm vụ mà Luke phải gánh vác! Bởi vì theo như lời hai vị viện trưởng đại nhân thì, nếu là người đứng ở cửa, nhất định phải là người có thể đại biểu cho Học viện Ma Võ Thánh Peter. Mà hiện giờ trong học viện, người có thể đại biểu cho học viện ngoại trừ hai vị viện trưởng đại nhân ra, cũng chỉ còn có Quang Minh kỵ sĩ bậc sáu là hắn, viện trưởng tương lai của học viện - Luke.
    Cả buổi sáng, Luke đều mỉm cười đón chào đám cha mẹ và học sinh. Sau mấy canh giờ, Luke cảm thấy nụ cười trên mặt mình đã cứng cả lại! Cơ mặt có cảm giác cứng đờ, nụ cười đã trở thành rập khuôn rồi.
    - Thật sự là một công việc nhàm chán.
    Luke vỗ vỗ hai má. Nhìn thấy đằng trước có mấy người đang lại gần.
    - Chào mừng đến Học viện Ma Võ Thánh Peter.
    Luke lại cứng nhắc nghiêng người về phía trước.
    - Ủa? Luke? Là anh à!
    Một giọng nói tương đối quen thuộc vang lên bên tai Luke.
    Luke ngẩng đầu lên nhìn người mới tới, hắn liền phát hiện một nam tử tóc bạch kim đang mỉm cười với hắn, hơn nữa khuôn mặt nam tử này hình như rất quen thuộc.
    - A! Anh là, Cao Lôi Hoa!
    Luke quan sát kỹ càng lại khuôn mặt nam tử trước mắt này, lập tức kinh ngạc hô:
    - Trời đất, cảm tạ Quang Minh thần, Cao Lôi Hoa huynh đệ, anh không có việc gì à! Tôi còn tưởng rằng sau khi anh rơi xuống khe nứt đã xảy ra chuyện cơ.
    Luke vui vẻ ôm chầm lấy Cao Lôi Hoa.
    - A.
    Cao Lôi Hoa mỉm cười, vỗ vỗ vai Luke. Nói thật, tuy rằng Luke cũng theo đuổi Tĩnh Tâm, tính ra cũng là một ‘tình địch’ của Cao Lôi Hoa. Nhưng trong số những người theo đuổi Tĩnh Tâm, chỉ riêng có mỗi Quang Minh kỵ sĩ này là Cao Lôi Hoa không thấy ác cảm.
    Luke, là một kỵ sĩ chân chính. Tuy rằng là tình địch, nhưng thật sự cũng là một bằng hữu đáng để kết giao.
    - Ha ha! Cao Lôi Hoa, anh không có việc gì là tốt rồi!
    Luke vỗ vỗ Cao Lôi Hoa:
    - Đúng rồi, anh tới Học viện Ma Võ Thánh Peter này làm gì thế?
    - À, tôi tới là để tham gia họp phụ huynh mà.
    Cao Lôi Hoa mỉm cười, rồi chỉ chỉ về mấy đứa nhỏ Nguyệt Nhị phía sau:
    - Tôi tới tham gia họp phụ huynh với thân phận là ba của mấy đứa này.
    - Ba?!!!
    Luke trợn tròn mắt, sau đó nhìn Tĩnh Tâm bên cạnh:
    - Anh và tiểu thư Tĩnh Tâm cùng nhau tham gia sao?
    - Ừ, đúng vậy.
    Cao Lôi Hoa khẽ cười đáp.
    - Ra là như vậy.
    Ánh mắt Luke hiện vẻ cô đơn:
    - Nói như vậy, anh tham gia với tư cách là chồng của tiểu thư Tĩnh Tâm đây…

    (Hết Chương 102 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 103 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #103
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 103 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 103: Luke cố chấp









    - Ra là như vậy.

    Ánh mắt Luke hiện vẻ cô đơn:
    - Nói như vậy, anh tham gia cuộc họp này với danh nghĩa là chồng của tiểu thư Tĩnh Tâm đây sao?
    - Ừ, có thể nói như vậy.
    Cao Lôi Hoa hơi gật đầu trả lời.
    - Vậy, tiên sinh Cao Lôi Hoa, anh và tiểu thư Tĩnh Tâm có phát sinh quan hệ gì không?
    Trong mắt Luke tràn ngập vẻ cô đơn, kỳ thật, nam nhân đều là kẻ cô đơn mà, người mình yêu kết hôn, nhưng chú rể lại không phải là mình, cái cảm giác này thật không thể diễn tả bằng lời được.
    - Quan hệ gì?
    Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Luke, lập tức hắn cũng hiểu rõ ý tứ của Luke. Xem ra Luke này tưởng rằng mình và Tĩnh Tâm đã phát sinh quan hệ gì gì đó!
    Chẳng qua, Cao Lôi Hoa cũng không định giải thích cho Luke. Tuy rằng đúng là hắn không có ác cảm với Luke, nhưng dù sao thì Luke cũng là tình địch, hắn hiểu sai quan hệ của mình thì sao? Chẳng lẽ còn muốn mình đi giải thích cho hắn rõ quan hệ của mình và Tĩnh Tâm chắc? Nói cho hắn rằng mình và Tĩnh Tâm thật sự không có quan hệ gì lớn? Sau đó lại để Luke tiếp tục theo đuổi Tĩnh Tâm à? Hắc! Cao Lôi Hoa cũng không cho rằng mình là loại người cao thượng như vậy.
    Có một câu nói là: “Tình yêu là ích kỷ”! Khi còn ở trên trái đất, Cao Lôi Hoa từng xem qua một bộ truyện “Tiểu lý phi đao”, Cao Lôi Hoa ghét nhất nhân vật ngụy quân tử Lý Tầm Hoan trong truyện. Tình yêu là sự ích kỷ, nếu yêu nhau, thì không thể san sẻ tình yêu đó cho người khác! Tình yêu là phải bất chấp, liều lĩnh; trên con đường tình, không cho phép tình địch có cơ hội nào cả!
    Nghĩ đến đây, Cao Lôi Hoa dừng một chút nói:
    - Ha ha, tuy rằng rất không muốn nhưng tôi cũng đành thừa nhận, ừm, tôi và Tĩnh Tâm đã phát sinh một chút quan hệ rồi!
    Cao Lôi Hoa thầm nghĩ trong lòng, coi như mình cũng không nói láo, nói gì thì mình và Tĩnh Tâm cũng đã xảy ra quan hệ. Chuyện cần làm thì cũng đã làm, không cần làm thì cũng đã làm một ít! (Bao gồm nụ hôn kiểu Pháp, hai nụ phấn hồng tuyệt đẹp kia).
    Cao Lôi Hoa vừa dứt lời, Tĩnh Tâm cũng lặng lẽ đi tới phía sau hắn. Hai đứa bé nàng đang bế cũng đã giao cho Nguyệt Sư và Nguyệt Nhị, sau đó nàng nắm lấy phần thịt mềm bên hông Cao Lôi Hoa, xoay tròn 180 độ.
    - Á!
    Cao Lôi Hoa hít mạnh một hơi, rồi quay đầu cười khổ với Tĩnh Tâm phía sau.
    Tĩnh Tâm nheo nheo mắt lại, tặng một nụ cười tươi rói cho Cao Lôi Hoa, nhưng ngón tay bên hông Cao Lôi Hoa vẫn không dứt ra mà xoay từ 180 độ sang 360 độ.
    - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, thật là hâm mộ quan hệ của anh và tiểu thư Tĩnh Tâm nhé.
    Một loạt động tác này của Tĩnh Tâm lọt vào mắt Luke lại thành động tác thân mật giữa hai người. Hắn khẽ thở dài:
    - Không biết tiên sinh Cao Lôi Hoa và tiểu thư Tĩnh Tâm chuẩn bị hôn lễ khi nào?
    Cao Lôi Hoa vốn định há mồm nói đại một cái ngày nào đó, nhưng sát khí phía sau ập đến khiến Cao Lôi Hoa cười hai tiếng:
    - Việc đó... tạm thời chưa đến mức kết hôn, ha ha ha ha.
    - Còn chưa tới mức kết hôn?!
    Luke nghe được những lời này liền hưng phấn giống như mới gặm được xuân dược, được hưởng lạc thú thứ hai của đời người! Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Cao Lôi Hoa nói:
    - Tiên sinh Cao Lôi Hoa, anh và tiểu thư Tĩnh Tâm còn chưa cử hành hôn lễ, tôi sẽ chưa chịu buông tha! Chỉ cần còn có cơ hội, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ theo đuổi tiểu thư Tĩnh Tâm!
    - Ặc.
    Miệng Cao Lôi Hoa méo xềnh xệch, sự ngoan cố của Luke vượt quá sức tưởng tượng của Cao Lôi Hoa. Nếu như còn trên trái đất, hành động này của Luke rất phù hợp mới một câu chuyện tình tay ba, người ta đã tình đầu ý hợp rồi, mà hắn còn muốn đứng bên cạnh thò cái chân chen vào.
    - Bỏ đi, tùy ngươi thôi! Chúng ta phải đi vào thôi, hẹn gặp lại!
    Cao Lôi Hoa phất phất tay với Luke, lôi kéo mấy người Tĩnh Tâm đi thẳng vào trong học viện.
    Có trời mới biết nếu cùng nói tiếp với Luke, không biết hắn có thể cầu hôn ngay tại chỗ với Tĩnh Tâm hay không nữa, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, cứ lánh đi là tuyệt vời nhất!
    **************
    Sau khi bước vào học viện.
    - Nguyệt Nhị, con và Nguyệt Sư, Saga đều họp phụ huynh chung hay sao?
    Cao Lôi Hoa quay đầu hỏi, phải biết rằng Nguyệt Nhị là bên ban ma pháp, còn Nguyệt Sư và Saga là ban vũ kỹ. Chẳng lẽ họp phụ huynh đều cùng làm một chỗ sao?
    - Không phải, học viện đã tổ chức thuận lợi cả rồi, buổi sáng là tổ chức họp phụ huynh ban ma pháp, đến chiều là ban vũ kỹ.
    Nguyệt Nhị đứng bên cạnh giải thích.
    - Ừm, thế mới hợp lý! Vậy con dẫn đường đi Nguyệt Nhị, cũng không còn sớm rồi!
    Cao Lôi Hoa bế Kim Toa Nhi từ trong tay Tĩnh Tâm. Vừa rồi khi chào hỏi với Luke, Cao Lôi Hoa đã giao lại Kim Toa Nhi cho Tĩnh Tâm.
    - Vâng, mọi người đi theo con.
    Nguyệt Nhị đáp, rồi đi trước dẫn đường.
    Họp phụ huynh ban ma pháp chính là dựa theo các lớp mà tiến hành phân loại, từng ban một chỗ.
    Dưới sự dẫn đường của Nguyệt Nhị, đám người Cao Lôi Hoa tiến vào chỗ tổ chức họp phụ huynh của lớp ma pháp 0451.
    - Là chỗ này hả Nguyệt Nhị?
    Cao Lôi Hoa hỏi.
    - Dạ, đúng rồi.
    Nguyệt Nhị lên tiếng, mấy năm rồi không tới tham gia họp phụ huynh. Nhìn tình hình chung quanh mà Nguyệt Nhị không nhịn được cảm động.
    Có Nguyệt Nhị dẫn đường, cả nhà Cao Lôi Hoa không hề khách khí chiếm hẳn một chỗ có vị trí tốt. Chẳng qua, cái phòng tổ chức họp này cũng khá lớn, nên cũng không có ai quan tâm tới chuyện này.
    Nguyệt Nhị sau khi dẫn người nhà ổn định chỗ ngồi, đám học sinh cùng học lớp 0451 nhìn thấy đều sửng sốt.
    Suốt mấy năm rồi Nguyệt Nhị không dẫn cha mẹ tới tham dự cuộc họp phụ huynh này, lúc này đây đột nhiên lại tới khiến cho đám học sinh kia khá ngạc nhiên.
    Chẳng qua, lúc này ở đây không ai lại dám cười nhạo Nguyệt Nhị và Tĩnh Tâm. Trước hết là bởi vì trong lần hành trình vào Vong Linh cốc lần trước Nguyệt Nhị đã thể hiện thực lực khiến mọi người bội phục. Hơn nữa còn nguyên nhân chủ yếu là nam tử tóc trắng ngồi cạnh Nguyệt Nhị, tuy rằng nam tử này đột nhiên tóc hóa trắng (đêm đó, hầu hết học sinh ở đây đều cho rằng là như vậy) nhưng cho dù là đầu bạc nhưng tất cả học sinh đều nhận ra nam nhân này.
    Lần trước, chính nam nhân này đã dẫn theo em trai Nguyệt Nhị là Saga tới học viện, thoải mái tiêu diệt hai con trai thân vương Peter Larsen. Thực lực của nam tử này và tính cách bênh vực khuyết điểm tuyệt đối của hắn đã khắc sâu trong lòng mọi người. Ngộ nhỡ không cẩn thận chọc phải nam nhân này, có trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì! Cho nên được sự căn dặn của bọn nhỏ, đám học sinh và cha mẹ chúng không dám lại tiến tới chế giễu mẹ Nguyệt Nhị.
    Mọi người trong phòng họp này sau khi được đám học sinh miêu tả thực lực của Cao Lôi Hoa đều lấy làm rung động, không ai dám ho he điều gì. Cho dù có không biết Cao Lôi Hoa thì cũng đã có đám học sinh bên cạnh giải thích để biết rẳng đây là một nam nhân luôn bênh vực cho người nhà.
    Nhưng chuyện đời không có gì là tuyệt đối cả!
    Lúc này vừa vặn có một tên mập mạp từ bên ngoài bước vào phòng. Sau lưng tên này cũng có đủ cả cha lẫn mẹ.
    Sau khi bước vào phòng học, tên học sinh mập mạp này liếc mắt một cái về chỗ đám người Cao Lôi Hoa, mái tóc bạch kim của Cao Lôi Hoa rất dễ làm người khác chú ý.
    Ngay sau đó hắn lại thấy được Nguyệt Nhị bên cạnh Cao Lôi Hoa.
    - Ủa, đây không phải là Nguyệt Nhị cùng lớp sao!
    Tên học sinh mập mạp này kêu to lên.
    Nghe thấy có người kêu Nguyệt Nhị, Cao Lôi Hoa và Nguyệt Nhị đều đồng thời quay đầu nhìn ra phía cửa.
    Sau khi nhìn thấy nam sinh gọi Nguyệt Nhị, Cao Lôi Hoa cau cau mày, nhìn cái tên này đứng ngoài cửa, trong đầu Cao Lôi Hoa lập tức liên tưởng tới một loài sinh vật trên trái đất – heo! Thân hình béo mập, mũi to như quả cà chua, lỗ tai thì to dài! Dựa vào bộ dạng ‘hoàn mỹ’ của hắn lúc này, nếu như còn ở trên trái đất, đạo diễn ‘Tây Du Ký’ mà nhìn thấy hắn, nhất định sẽ tuyển chọn hắn làm diễn viên cho vài ‘Bát giới’!
    Nguyệt Nhị ngồi bên sau khi nhìn thấy nam sinh này liền nhíu nhíu mày, sau đó xoay người không hề phản ứng gì.
    - Sao thế? Không quen à?
    Cao Lôi Hoa nhìn Nguyệt Nhị.
    - Một tên đáng ghét.
    Nguyệt Nhị cau mày:

    - Trong lần đầu tiên mẹ tới tham gia họp phụ huynh, cha con tên này rất hung hăng, cũng chính bọn họ nói những câu rất khó nghe…

    (Hết Chương 103 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 104 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #104
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 104 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 104: Chửi ngươi là heo









    - À.
    Cao Lôi Hoa nghe vậy liền khó chịu nhìn đôi cha con đẫy đà này. Đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không hai cha con nhà ngươi chuẩn bị chết đi!”.
    Dường như ông trời gần đây rất thích thuận theo ý muốn của Cao Lôi Hoa, chẳng cần hắn nghĩ lâu. Đôi cha con ‘to béo’ liền tạo ra cơ hội ngay cho Cao Lôi Hoa!
    - Í! Ta nói bạn Nguyệt Nhị này, chẳng lẽ mới vài ngày không gặp mà bạn đã biến thành người câm giống như mẹ bạn sao? Một câu cũng không nói? Ha ha ha ha!
    Tên học sinh mập ú kia phá lên cười trêu chọc:
    - Thảo nào lại tới tham gia cuộc họp phụ huynh này, hóa ra cũng thành người câm rồi!
    Người cha ‘mập mạp’ đứng phía sau tên đó khẽ vỗ vỗ lên vai hắn:
    - Con trai, bệnh câm là sẽ di truyền, con không biết sao?
    - Ha ha ha!
    Cả hai cha con ‘nhà trư’ đều phá lên cười, gương mặt béo ụ ịch không ngừng rung động.
    - Ngươi đừng thái quá nhé! Ba Thác Nhi!
    Nguyệt Nhị quay lại phẫn nộ nói.
    - Ồ? Hóa ra bạn Nguyệt Nhị còn có thể nói kìa, hóa ra là ta hiểu lầm rồi, ai bảo bạn ngay từ đầu không nói một lời nào chứ, ta còn tưởng bạn được di truyền bệnh câm từ người mẹ cơ đấy!
    Ba Thác Nhi ôm cái bụng phệ như bà chửa ‘thoải mái cười sằng sặc’.
    - Ngươi!
    Nguyệt Nhị nghiến răng kèn kẹt, căm tức nhìn cha con nhà đó.
    - Ha ha!
    Cao Lôi Hoa vỗ nhẹ Nguyệt Nhị, sau đó từ chỗ ngồi đứng lên, quay lại cười ha hả với cha con nhà này:
    - Này, hai con heo các ngươi! Các ngươi có biết câu “Nói nhiều tất có lúc lỗi, nhiều chuyện thì mất lưỡi” không?
    - Ngươi nói cái gì? Ngươi chửi ta là heo sao!
    Ba Thác Nhi trợn trừng mắt nhìn Cao Lôi Hoa.
    - Không tệ, phản ứng cũng nhanh nhạy phết.
    Cao Lôi Hoa nhún vai.
    - Mẹ kiếp! Con mẹ ngươi mới là heo!
    Ba Thác Nhi sửng cồ.
    - Heo chửi ai đấy?
    Cao Lôi Hoa càng trêu tức tên này.
    - Chửi ngươi là heo!
    Ba Thác Nhi chỉ vào Cao Lôi Hoa mắng to.
    - Hắc hắc! Quả nhiên là heo.
    Cao Lôi Hoa nhìn hai tên này cười hắc hắc.
    - Ngươi!
    Ba Thác Nhi cũng lập tức ý thức được lời nói bậy bạ của mình.
    - Bỏ đi, Ba Thác Nhi.
    Cha Ba Thác Nhi thấy con mình rơi vào thế hạ phong, vỗ vai nói:
    - Chúng ta là người bình thường, tội gì phải nói với người câm.
    - Ba nói rất đúng.
    Ba Thác Nhi đáp.
    - Câm điếc?
    Cao Lôi Hoa liền lạnh lùng nói với đôi cha con nhà này:
    - Ta đã nói qua với các người rồi, nói nhiều tất có lúc lỗi, nhiều chuyện thì mất lưỡi đó!
    Dứt lời, cả người Cao Lôi Hoa đột nhiên biến mất khỏi chỗ.
    Tới khi mọi người nhìn lại thì Cao Lôi Hoa đã xuất hiện đằng sau cha con Ba Thác Nhi rồi.
    - Biết không? Ta rất ghét người nào làm nhục người thân của ta.
    Cao Lôi Hoa khẽ nói phía sau hai cha con này:
    - Mà các ngươi lại không biết điều, dám nhục mạ thân nhân của ta. Đối với những kẻ đó, ta sẽ cho chúng phải trả giá đắt.
    Ba Thác Nhi còn đang đực mặt như con gà bệnh thì chợt nghe giọng nói của Cao Lôi Hoa ở phía sau, cả hai tránh không được sửng sốt!
    “Tốc độ quá nhanh!” Trong lòng hai người đồng thời có nhận xét này.
    - Các ngươi rất may mắn.
    Cao Lôi Hoa nói tiếp:
    - Bởi vì các ngươi có cơ hội trở thành những người đầu tiên được thử nghiệm ‘người điếc nhân tạo’.
    - Thế có nghĩa là gì?
    Ba Thác Nhi hoảng sợ hỏi.
    - Không có gì cả.
    Cao Lôi Hoa chọc khẽ ngón tay vào người hai cha con Ba Thác Nhi.
    Hai cha con Ba Thác Nhi chỉ cảm thấy người tê rần một cái những sau đó lại không thấy có thương tổn nào cả.
    - Các ngươi, hãy tự cảm nhận cái cảm giác không nói được đi.
    Cao Lôi Hoa thu hồi ngón tay lại, lại biến mất phía sau cha con Ba Thác Nhi, nhoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Nguyệt Nhị.
    - Ba, ba làm cái gì với bọn họ thế?
    Nguyệt Nhị nghi hoặc nhìn cha con Ba Thác Nhi, xem chừng hình như bọn họ cũng không có xảy ra chuyện gì cả.
    - À, ba điểm ‘Á huyệt’ của bọn họ.
    Cao Lôi Hoa ôm lấy Kim Toa Nhi thản nhiên nói.
    - Á huyệt?
    Nguyệt Nhị nghi ngờ nhìn lại cha con Ba Thác Nhi:
    - Á huyệt là cái gì vậy? Có tác dụng gì không ạ?
    - Cứ xem tiếp rồi sẽ biết.
    Cao Lôi Hoa cười híp mắt nhìn Ba Thác Nhi rồi nói.
    Lúc này, cha con Ba Thác Nhi cẩn thận kiểm tra lại thân thể của mình, dường như cũng không phát hiện điều gì khác thường.
    “Ba Thác Nhi, hình như ba không có việc gì cả?”
    Cha Ba Thác Nhi muốn nói câu này, nhưng khi mở miệng ra thì lại kinh ngạc phát hiện ra mình không phát ra được âm thanh nào cả! Hắn lập tức thấy cấp bách, ra hiệu cho Ba Thác Nhi rồi múa tay chỉ chỏ vào miệng của mình.
    Ba Thác Nhi thấy cha như vậy, đang muốn hỏi cha làm sao vậy? Nhưng khi mở miệng ra hắn cũng phát hiện ra mình cũng không nói được!
    Tức thì cha con Ba Thác Nhi thi nhau vung tay múa chân, nhưng mãi mà không thấy có âm thanh nào nên cả hai đều quýnh đít cả lên.
    - Ba, hai người bọn họ làm sao vậy?
    Nguyệt Nhị, Nguyệt Sư và Saga nghi hoặc nhìn cha con Ba Thác Nhi múa may hỏi.
    - À, ba đã tước đoạt quyền nói chuyện của bọn họ.
    Cao Lôi Hoa cũng lười giải thích cho đám Nguyệt Nhị thế nào là Á huyệt, nếu muốn giải thích thì sẽ phải đề cập tới các huyệt vị liên quan rồi còn đủ các thứ khác nữa. Cho nên Cao Lôi Hoa liền nói là mình đã tước đoạt quyền nói chuyện của hai cha con nhà kia.
    Lúc này, đột nhiên cha con Ba Thác Nhi cùng nghĩ tới Cao Lôi Hoa.
    Nhất định là hắn, chắc chắn chỉ có hắn! Cha con Ba Thác Nhi đồng thời nhìn về Cao Lôi Hoa.
    Tiếp đó cả hai chạy tới chỗ Cao Lôi Hoa, hai tay không ngừng chỉ vào Cao Lôi Hoa rồi lại chỉ vào miệng của mình.
    - Này! Ta bảo này, hai kẻ câm các ngươi tránh xa ta một chút! Đừng có lại gần ta!
    Cao Lôi Hoa cười gian nói:
    - Đừng nên xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không, ta không dám đảm bảo các ngươi có bị thương hay là tử vong hay không đâu!
    Ánh mắt cha con Ba Thác Nhi tràn đầy sự sợ hãi và oán hận! Cả hai nhìn trừng trừng Cao Lôi Hoa, nhưng rồi lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
    Lúc này, tất cả mọi người ở trong phòng đều chăm chú nhìn cha con Ba Thác Nhi, sau đó đều lén liếc nhìn Cao Lôi Hoa, không ngờ nam nhân khủng bố này lại vẫn bênh vực người nhà giống như trước kia!
    ************
    Đúng lúc này, một đạo sư mặc áo pháp sư từ cửa bước vào. Sau khi thấy cha con Ba Thác Nhi vung tay múa chân trước mặt Cao Lôi Hoa liền nói:
    - Ba Thác Nhi, có chuyện gì xảy ra thế?
    Nguyệt Nhị vừa trông thấy đạo sư này liền thì thầm bên tai Cao Lôi Hoa:
    - Vị này là đạo sư chủ nhiệm của chúng con – A Mạt Đức, một ma đạo sư quang hệ bậc sáu, là một đạo sư rất tốt.
    Cao Lôi Hoa liền đánh giá kỹ lại vị đạo sư trông khoảng ba mươi tuổi - A Mạt Đức này.
    A Mạt Đức đi tới trước mặt cha con Ba Thác Nhi, cau mày quan sát lại cha con nhà này, xem chừng tình trạng hiện giờ như là không nói được. A Mạt Đức liền thò tay kiểm tra trên người bọn họ một chút.
    - Thật kỳ lạ, chuyện này là thế nào vậy?
    A Mạt Đức nghi hoặc nói, theo ánh mắt của cha con Ba Thác Nhi, A Mạt Đức nhìn về phía Cao Lôi Hoa:
    - Xin hỏi, là anh đã làm cho cha con Ba Thác Nhi mất đi khả năng nói sao…

    (Hết Chương 104 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 105 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #105
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 105 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 105: Saga chớm yêu











    - Thật kỳ lạ, chuyện này là thế nào vậy?

    A Mạt Đức nghi hoặc nói, bản thân mình đã thử dùng ma pháp quang minh rồi mà cha con Ba Thác Nhi vẫn không xi nhê gì hết. Hơn nữa, trông qua thì cha con Ba Thác Nhi cũng đâu có bệnh tật gì đâu?
    Nhìn theo cha con Ba Thác Nhi này, A Mạt Đức thấy đối tượng mà hai cha con này đang vung tay múa chân - Cao Lôi Hoa. Chẳng lẽ là nam nhân này làm? A Mạt Đức suy nghĩ một chút vẫn không tin, hắn liền đi tới trước mặt Cao Lôi Hoa hỏi:
    - Làm phiền tiên sinh, xin hỏi, có phải ngài làm cho cha con Ba Thác Nhi bị câm không?

    Cao Lôi Hoa cười như không, nhìn A Mạt Đức nói:
    - À, bởi vì có một số người có nói cũng không bằng câm luôn. Từ trong miệng bọn này chỉ toàn là lời độc ác, giống như rắn rết, cho nên ta để cho bọn này thử làm người câm một thời gian xem.
    - Việc này… vị tiên sinh này, hình như ngài ra tay hơi quá đó.
    A Mạc Đức nhíu mày:
    - Cho dù lời nói bọn họ có độc ác đến đâu đi nữa thì cũng không nên làm họ bị câm.
    - Quá tay?
    Cao Lôi Hoa híp mắt nhìn A Mạc Đức:
    - Ha ha ha! Nếu nói ta mà quá tay thì bọn chúng đã là hai cái xác ở đây rồi.
    Dứt lời, Cao Lôi Hoa khẽ liếc nhìn hai cha con Ba Thác Nhi. Sát khí chợt lóe trong ánh mắt Cao Lôi Hoa làm hai cha con nhà này rùng mình.
    Một cái liếc mắt này của Cao Lôi Hoa làm hai cha con Ba Thác Nhi này có cảm giác như chuột bị mèo rình, làm cả người họ sởn cả da gà, dựng tóc gáy.
    - Ủa? Có phải đạo sư A Mạt Đức không? Có chuyện gì xảy ra vậy?
    Đúng lúc này, một giọng nói như yến vang lên ở cửa phòng học. Từ cửa phòng bước vào, cô gái nhìn thấy A Mạt Đức đang trong bộ dạng khó xử liền lên tiếng hỏi.
    Lôi Hoa và A Mạt Đức nghe thấy đều nhìn ra phía cửa phòng, một cô gái khoác áo choàng trắng đang chậm rãi bước vào.
    - Ha ha, ra là Quang Minh Thánh nữ Bích Lệ Ti.
    A Mạt Đức thấy vậy liền nói ngay:
    - Thánh nữ điện hạ, cô cũng có thời gian rảnh rỗi đến đây à? Ha ha.
    - À, tôi sang đây tìm giáo chủ Ngô Thiên đại nhân.
    Bích Lệ Ti cười nhẹ. (Còn nhớ rõ Ngô Thiên không? Giáo chủ Quang Minh Thần điện. Tình địch số ba của Cao Lôi Hoa)
    - À, Hóa ra là thế, song thánh nữ điện hạ tới cũng đúng lúc!
    A Mạc Đức cười nói.
    Cao Lôi Hoa nhìn cô gái này, Quang Minh Thánh nữ sao? Không sai, cô gái này chính là người mà Cao Lôi Hoa gặp lúc từ trong Vong Linh cốc đi ra, cô gái áo trắng tại cửa hàng quần áo, Thánh nữ Quang Minh Thần điện - Bích Lệ Ti.
    Nghe thấy tên Bích Lệ Ti, mấy người Tĩnh Tâm đều ngoáy đầu nhìn lại.
    Thanh danh của Quang Minh Thánh nữ Bích Lệ Ti trong dân gian rất tốt, người dân ở đế quốc Quang Minh cũng rất tôn sùng Bích Lệ Ti. Cho nên mấy người Tĩnh Tâm cũng rất hiếu kỳ, muốn xem thử Quang Minh Thánh nữ vạn người đều kính có diện mạo ra sao.
    A Mạt Đức bước tới đón Bích Lệ Ti vừa nói:
    - Thánh nữ điện hạ à, cô đến đúng lúc quá. Nhanh qua xem hai người kia bị gì.
    - Ồ! Đã xảy ra chuyện gì vậy?
    Bích Lệ Ti đi về phía Cao Lôi Hoa, lúc bước chân vào cửa, nàng đã nhìn thấy mái tóc bạch kim của Cao Lôi Hoa đầu tiên. Hắn cũng ở đây sao? Bích Lệ Ti nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. Dù sao thì nam nhân ở cửa hàng này cũng gây ra nhiều cảm xúc cho nàng, không biết vì sao, mỗi khi nàng nhìn thấy nam nhân tóc bạc này luôn cảm thấy áp lực đè nặng.
    - Là như này, đây là cha con nhà Ba Thác Nhi. Hai cha con bọn họ bỗng nhiên không nói được.
    A Mạt Đức chỉ vào cha con Ba Thác Nhi, nhưng cũng không nói rõ ra ai đã làm hai cha con Ba Thác Nhi thành người câm.
    - Tôi đến xem đã.
    Thánh nữ Bích Lệ Ti đi tới bên cạnh cha con Ba Thác Nhi, sau đó nói với bọn họ:
    - Trước tiên, các ngươi ngồi xuống đã, rồi ta xem cho các ngươi.
    Lo lắng cho tiếng nói của chính mình, cha con Ba Thác Nhi cùng nhau ngồi xuống. Quang Minh ma pháp của Quang Minh thánh nữ Bích Lệ Ti khá nổi tiếng, tuy nàng chỉ là một Quang Minh ma pháp sư bậc năm hoàng kim, nhưng trên phương diện ma pháp trị liệu thì nàng lại có một phong cách riêng.
    Bích Lệ Ti khẽ duỗi bàn tay nhỏ nhắn tới trước mặt hai cha con Ba Thác Nhi, sau đó nhắm hai mắt lại.
    Cùng với tiếng ngâm xướng lúc trầm lúc bổng của nàng, một luồng ánh sáng thuần khiết từ tay nàng lan tỏa ra vây quanh cả người nàng lại, ngay sau đó, ánh sáng này dần dần đi vào cơ thể Ba Thác Nhi.
    Ánh sáng thuần khiết tỏa ra xung quang phối hợp với khuôn mặt thần thánh, cùng với tiếng ngâm thánh thót của nàng, làm cho người ta cảm thấy nàng như một thiên sứ thánh thiện xinh đẹp, sự thánh thiện không thể bị xâm phạm…
    ***************
    Nhìn Bích Lệ Ti thánh thiện rực rỡ trước mặt, đồng tử màu đen của Saga mở hết cỡ.
    Lẳng lặng nhìn vòng ánh sáng bao quanh Bích Lệ Ti, Saga cảm thấy bên trong vầng sáng đó, nàng thật là xinh đẹp mỹ lệ và không thể xâm phạm được! Saga nhìn chằm chằm Bích Lệ Ti với thần thái kỳ lạ. Ánh sáng thuần khiết trong tay nàng khiến Saga có cảm giác thân thiết.
    Bích Lệ Ti mỹ lệ đã mang lại nhiều cảm xúc cho Saga, thiện lương, quen thuộc, thánh thiện, gần gũi….
    - Làm sao vậy Saga?
    Cao Lôi Hoa ở bên cạnh nhanh chóng phát hiện tình trạng dị thường của Saga. Ánh mắt của Saga lộ ra thần thái mà Cao Lôi Hoa chưa từng thấy qua. Lúc bình thường thì Saga luôn có vẻ lạnh lùng, vậy mà bây giờ thì ôn nhu làm sao. À, nói thô một chút thì có lẽ Saga đang “động đực”.
    Dõi theo ánh mắt của Saga, Cao Lôi Hoa thấy chính là hình ảnh của Bích Lệ Ti - Thánh nữ đang được ánh sáng bao quanh.
    Khóe miệng Cao Lôi Hoa lộ ra nụ cười mỉm!
    - Ba à.
    Hai mắt Saga vẫn dán chặt vào Bích Lệ Ti đang được thánh quang bao quanh:
    - Ba à, con nghĩ, con thích cô ấy.
    - Khụ khụ!
    Cao Lôi Hoa ho nhẹ hai tiếng, sự thẳng thắn của Saga làm Cao Lôi Hoa không thể tiếp thu ngay được. Người ta nói rằng người mà lạnh lùng như băng thì một khi bùng cháy sẽ không thể cản được! Ẩn dưới một Saga lạnh lùng chính là một ngọn núi lửa hùng vĩ.
    - Con xác định cảm tình của con không phải là thích bình thường chứ?
    Cao Lôi Hoa khẽ hỏi, tuy dáng vẻ hiện giờ của Saga có thể thấy nó không đơn thuần là thích bình thường, nhưng Cao Lôi Hoa vẫn muốn hỏi để xác định rõ ràng.
    - Đương nhiên rồi ba ạ.
    Hai mắt Saga vẫn không dời khỏi Bích Lệ Ti:
    - Con lấy danh nghĩa Sáng Thế Thần để thề, con rất thích nàng. Giống như cái cảm giác ba từng nói cho chúng con khi đôi lứa yêu nhau, hiện tại con cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, con rất muốn được nhìn thấy cô ấy.
    Cao Lôi Hoa gật đầu, tuy bây giờ Saga mới mười bốn tuổi, nhưng tuổi mười bốn cũng là tuổi thiếu niên “chớm yêu” rồi! Tâm tình sơ khai này của Saga có thể nói là dính phải tiếng sét ái tình rồi. Mười bốn tuổi không lớn quá, không nhỏ quá, đúng là thời kì “Vừa gặp đã yêu”.
    Chỉ có điều, bây giờ Saga mới mười bốn tuổi có tính là yêu sớm quá không? Cao Lôi Hoa thầm nghĩ trong lòng…

    (Hết Chương 105 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 106 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #106
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 106 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 106: Tòa án Quang Minh











    - Nếu thích thì hãy làm cái gì đó đi.
    Cao Lôi Hoa nói với Saga:
    - Nếu cứ thầm thương trộm nhớ nàng thì sẽ chẳng có hiệu quả gì đâu. Một khi đã thích thì phải hành động luôn.
    - Vâng!
    Saga ngoan ngoãn gật đầu:
    - Nhưng mà, ba ơi, con cần phải làm gì?
    - Hề hề, chờ tí ba sẽ giúp con có cơ hội làm quen với nàng ta.
    Cao Lôi Hoa mỉm cười xấu xa:
    - Muốn theo đuổi cô nàng, thì đầu tiên là cần phải kết thân với cô nàng cái đã.
    - Vâng!
    Saga gật như bổ củi.
    Cao Lôi Hoa đắc ý cười cười, nói thật, chuyện Saga có cảm tình với Quang Minh Thánh nữ thì Cao Lôi Hoa cũng chẳng giúp được gì ngoài việc duy nhất là tạo cơ hội để Saga làm quen với cô nàng thánh nữ xinh đẹp này. Còn về phần sau đó, thánh nữ có yêu Saga được hay không thì còn phải xem vận may của nó thế nào đã. Tóm lại là không thể bảo Cao Lôi Hoa cưỡng ép thánh nữ lại đây rồi uy hiếp nàng ta yêu Saga được.
    Nguyệt Nhị và Tĩnh Tâm đứng cạnh nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa và Saga. Tiếng nói chuyện giữa Cao Lôi Hoa và Saga rất nhỏ, Tĩnh Tâm lẫn Nguyệt Nhị không nghe rõ được là hai người đang nói cái gì, nhưng điệu cười vừa rồi của Cao Lôi Hoa lại khiến cho Nguyệt Nhị và Tĩnh Tâm chú ý đến hắn.
    - Ba ba, trông ba gian quá.
    Nguyệt Nhị khẽ nói với Cao Lôi Hoa.
    - Thế á? Không phải thế chứ?
    Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu cười ha hả. Sau đó nhìn Bích Lệ Ti, Cao Lôi Hoa cá rằng nàng này không chữa trị được cha con Ba Thác Nhi, hắc hắc! Nếu quang minh ma pháp trị liệu mà có thể giải được người bị điểm Á huyệt thì Cao Lôi Hoa đã chả thèm nói làm gì. Nhưng mà không chữa trị được rốt cuộc lại vẫn phải mình ra tay mới xong.
    Ban đầu Cao Lôi Hoa định để cho hai cha con này vĩnh viễn câm điếc luôn. Nhưng hiện tại, xem ra là vì hạnh phúc cả đời của con mình chắc tạm thời phải thả cho hai cha con tên này một con đường sống vậy.
    Thánh nữ Bích Lệ Ti dùng hẳn ma pháp trị liệu cao cấp cho Ba Thác Nhi vì lúc nãy tiến vào nàng thấy A Mạt Đức chữa trị cho cha con Ba Thác Nhi kia không thành công. Cho nên vừa ra tay nàng đã dùng ngay ma pháp trị liệu bậc cao, nàng cũng không cho rằng nếu mình dùng ma pháp bậc thấp lại có thể trị được chứng bệnh mà A Mạt Đức không trị được.
    Bạch quang nhạt dần, sau khi thi triển ma pháp xong Bích Lệ Ti thở hắt một hơi:
    - Thế nào? Liệu có được không?
    Nàng hỏi.
    Ba Thác Nhi há mồm, định nói gì đó, nhưng gào tới mức mặt đỏ bừng lên mà vẫn giống như cũ, không phát ra được một chút âm thanh nào.
    - Tại sao lại có thể như thế được chứ?
    Bích Lệ Ti nhìn Ba Thác Nhi với ánh mắt không thể tin nổi. Ma pháp trị liệu cao cấp vậy mà lại không có tí tác dụng nào?
    - Đúng rồi, đạo sư A Mạt Đức.
    Bích Lệ Ti suy nghĩ một lúc rồi quay lại hỏi A Mạt Đức:
    - Tôi muốn biết tại sao bỗng nhiên bọn họ lại biến thành người câm?
    - Biến thành người câm à?
    A Mạt Đức cười khổ, rồi quay sang nhìn Cao Lôi Hoa đứng bên cạnh.
    - A? Là ngài làm sao?
    Bích Lệ Ti nhìn Cao Lôi Hoa khẽ cười, rồi nói:
    - Vị tiên sinh này, chúng ta lại gặp nhau rồi.
    - À.
    Cao Lôi Hoa cười khẽ:
    - Đúng thế. Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy.
    - Ba, hai người quen biết nhau sao?
    Saga đứng cạnh khẽ hỏi.
    - À, cũng chưa đến mức là quen biết, chỉ là từng gặp qua một lần thôi.
    Cao Lôi Hoa cười cười đáp, rồi sau đó vỗ vỗ vai Saga và nói với Bích Lệ Ti:
    - Tiểu thư Bích Lệ Ti, để tôi giới thiệu với cô, đây là Saga, nó muốn làm quen với cô.
    - Hả? À, xin chào, ta là Bích Lệ Ti.
    Bích Lệ Ti đầu tiên thì sửng sốt, nàng không ngờ Cao Lôi Hoa đột nhiên lại lôi một người ra nói thẳng là muốn làm quen với mình, cho nên nhất thời nàng không kịp phản ứng. Tuy nhiên nàng vẫn đưa tay về phía Saga.
    Saga cũng sửng sốt, nó cũng không ngờ cơ hội “làm quen” mà Cao Lôi Hoa vừa nói đến lại là như thế này.
    Cũng may, Saga phản ứng cũng nhanh nhạy, vội vàng đáp:
    - Tôi tên là Saga! Rất vui được quen biết với cô, tiểu thư Bích Lệ Ti.
    Saga nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
    Nhìn thần sắc Saga, Bích Lệ Ti khẽ mỉm cười.
    - Phải rồi, tiên sinh Cao Lôi Hoa.
    Bích Lệ Ti nhìn Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nói:
    - Xin ngài hãy khôi phục khả năng nói của cha con Ba Thác Nhi này được không? Dù sao hiện giờ cuộc họp phụ huynh sắp bắt đầu, nếu bọn họ không thể nói được thì không hay cho lắm. Nếu bọn họ làm sai cái gì thì xin ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho họ lần này đi.
    Cha con Ba Thác Nhi ở bên cạnh nghe thấy thánh nữ thay họ cầu tình, vội vàng nhìn Cao Lôi Hoa với ánh mắt mong chờ.
    - Được rồi, lần này tôi nể mặt cô vậy.
    Cao Lôi Hoa nhún vai đi tới cạnh cha con Ba Thác Nhi, sau đó vỗ nhẹ vào người họ. Khẽ truyền chút ít Lôi thần lực vào giải khai á huyệt cho hai tên này.
    Cha con Ba Thác Nhi lại một lần nữa lại cảm thấy toàn thân tê rần, sau đó căng thẳng nhìn Cao Lôi Hoa.
    - Tôi, tôi có thể nói chuyện chưa?
    Ba Thác Nhi kích động xem lại bản thân mình.
    - Sau này hãy nhớ kỹ, nói nhiều thì dễ mất lưỡi lắm.
    Cao Lôi Hoa cười ha hả, rồi quay lại vỗ vỗ vào người Saga,, ý bảo tất cả sự tình còn lại đều giao cho nó. Kéo Saga tới nói chuyện với Quang Minh Thánh nữ rồi, phần còn lại là dựa vào bản thân Saga thôi.
    ************
    Lúc này, trong nhà Tĩnh Tâm.
    Vong Linh Đại trưởng lão nhẹ nhàng đặt tiểu công chúa đang hôn mê lên trên chiếc giường nhỏ. Theo như lời Cao Lôi Hoa thì tiểu công chúa còn phải hơn ba ngày nữa mới có thể tỉnh lại được.
    Lúc này trong nhà chỉ còn lại có hai người đại trưởng lão và tiểu công chúa, à, còn có cả Slime hoàng kim đáng yêu kia nữa.
    Tra Lý vì muốn nhanh chóng tìm hiểu với thế giới con người sau hàng ngàn năm, nên hiện giờ đã ngao du khắp nơi trong đế quốc rồi. Cao Lôi Hoa đưa Tĩnh Tâm và bọn nhỏ đi họp phụ huynh, sở dĩ không mang Slime đi cùng là vì sau khi nó tiến giai còn chưa tiêu hóa hết năng lượng cuồng bạo kia. Nên bây giờ để nó ở nhà ngủ.
    - Đúng là Quang Minh đế đô, chỗ nào cũng thấy khí tức làm cho người ta thật khó chịu.
    Vong Linh Đại trưởng lão khẽ thở dài. Từ sau khi đến Quang Minh đế đô, Quang Minh ma lực sung túc ở đây khiến Đại trưởng lão cảm thấy khá là bực bội. Đặc biệt, ở trong Quang Minh đế đô lại có một vài khí tức lúc ẩn lúc hiện không thua kém gì bản thân lão, càng làm cho Đại trưởng lão cảm thấy cực kỳ bức bối.
    Nếu không phải là vì cần chăm nom Bảo Bảo thì có khi Đại trưởng lão đã liều mạng đi tìm mấy kẻ có Quang Minh năng lượng khiến mình bức bối kia rồi, hoặc là tránh xa mấy cỗ khí tức quang minh khiến lão đau đầu này. Dù thế nào thì Đại trưởng lão cũng không thích khí tức quang minh xuất hiện trong phạm vi hoạt động của mình.
    - Ôi, cả nhà Cao Lôi Hoa đi lâu thế nhỉ.
    Đại trưởng lão ngóng ra bên ngoài khẽ than.
    Đột nhiên, lão cảm thấy có vài cỗ Quang Minh lực lượng cường đại đang tiến về hướng này!
    - Ai?
    Vong Linh Đại trưởng lão quát nhỏ, đồng thời, trong chớp mắt một cây cốt trượng trắng bệch xuất hiện trong tay lão. Mặc dù đang ở nơi có Quang Minh lực lượng dày đặc sẽ khiến cho Vong Linh Đại trưởng lão không thể huy động được toàn bộ thực lực, nhưng dẫu vậy, lão vẫn là thánh cấp. Thực lực thánh cấp cũng không đến nỗi bị chủ nhân của mấy đạo Quang Minh khí tức này làm cho tổn thương.
    - Hừ! Vùng đất do Quang Minh thần chiếu cố không cho phép có một tia hắc ám!
    Mấy bóng người mang khôi giáp đặc thù hiện ra trong đại viện nhà Tĩnh Tâm. Bọn họ đang mặc trên người chính là “Khôi giáp chúc phúc” của Quang Minh Thần Điện. Đây là loại khôi giáp đã trải qua lễ rửa tội của lực lượng quang minh, có tác dụng phòng ngự lực lượng hắc ám cực kỳ tốt.
    - Tòa án Quang Minh, tổ mười hai, tiểu đội Quang Minh kỵ sĩ, phụng mệnh giáo hoàng tới quét sạch linh hồn hắc ám này…

    (Hết Chương 106 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 107 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #107
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 107 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 107: Sự dũng mãnh của vong linh đại trưởng lão










    - Một, hai, ba…sáu, bảy. À, chỉ có bảy người mà thôi.
    Vong Linh Đại trưởng lão nhìn vào bảy kỵ sĩ mặc ‘áo giáp chúc phúc’ đứng ở trong sân. Căn cứ vào khí tức của bọn họ, Vong Linh Đại trưởng lão cho rằng bảy tên này đều là Quang Minh kỵ sĩ bậc sáu, so với thánh cấp bậc bảy thì vẫn còn kém xa. Quang Minh thần điện không hổ là tôn giáo lớn nhất của nhân loại! Cường giả bậc sáu cũng có thể coi là nhân tài đứng đầu trên đại lục rồi. Thế mà bọn họ lại có thể điều động ngay lập tức được bảy người, quả là một thế lực hùng mạnh!
    Tuy nhiên sự chênh lệch giữa thánh cấp với bậc sáu không phải là dựa vào nhân số mà bổ khuyết được. Đại trưởng lão cười ha hả, hắc khí từ cốt trượng bên tay phải trở nên đậm đặc. Điều quan trọng nhất là Vong Linh Đại trưởng lão lại là một vong linh đại pháp sư. Đối với một vong linh đại pháp sư thì nhân số từ trước tới nay chưa bao giờ là vấn đề đáng để lão phải lăn tăn.
    Lấy nhiều khi ít là truyền thống quang vinh của các vong linh pháp sư. Vong linh pháp sư rất ưa thích chiến thuật biển người!
    Đại trưởng lão quát to một tiếng rồi phát động ‘Phiêu vũ thuật’ bay phất phới trong sân. Đi kèm với đó là ánh sáng âm u tỏa ra từ cây cốt trượng đen sẫm.
    - Chỉ có bảy mống thôi à?
    Vong Linh Đại trưởng lão nhe hàm răng sáng bóng trắng bóc với bảy tên Quang Minh kỵ sĩ này,:
    - Chỉ bảy tên các ngươi thôi mà muốn tinh lọc linh hồn của ta cơ sao? Khặc khặc ~~
    - Chỉ cần bảy người chúng ta là đủ đối phó với một lão già nhà ngươi rồi. Bày trận!
    Bảy Quang Minh kỵ sĩ hét lớn một tiếng, rồi kết hợp thành một trận pháp kỳ quái. Trận vừa bày xong, khí thế của cả bảy tên lập tức tăng vọt.
    Nhìn Quang Minh đại trận của bảy tên này, ánh mắt Đại trưởng lão chợt lấp lánh:
    - Không tệ, ít ra cũng phải như vậy chứ.
    Sau khi bảy người lập trận, đấu khí trên người họ không ngờ lại có thể đạt đến trình độ hài hòa, đồng nhất. Cứ như vậy, bởi vì tần suất đấu khí giống nhau, lại hành động đồng loạt nên uy lực đấu khí lập tức tăng lên vài cấp bậc.
    - Có điều các ngươi có bảy người nên ta cũng phải tìm vài tay trợ thủ cho đủ đôi, đủ cặp chứ nhỉ.
    Vong Linh Đại trưởng lão cười ha hả, tay phải vung cốt trượng lên, miệng thì niệm dồn dập một loạt chú văn:
    - Triệu hồi người bạn thân thiết nhất của ta Cát Mỗ – ‘Cốt long chiêu hoán’!
    Lời chú văn vừa dứt, một động tối đen, trống rỗng hiện ra trên đầu bảy tên Quang Minh kỵ sĩ, không ngừng phát tán ra những luồng khí tử vong hùng mạnh.
    - Không ổn rồi, hắn ta là vong linh ma pháp sư, không phải là hắc ám ma pháp sư!
    Bảy thánh kỵ sĩ kinh hô:
    - Thông tin nhầm lẫn rồi, là vong linh pháp sư. Hắn muốn chiêu gọi vong linh. Mau, dùng đấu khí phá tan hắc động kia mau!
    - Rõ, lên nào!
    Bảy tên thánh kỵ sĩ đồng thanh quát lên. Bảy luồng đấu khí khiết bạch bắn thẳng vào phía ngoài hắc động bên trên, ở giữa không trung, bảy luồng đấu khí hợp thành một. Đấu khí khiết bạch sau khi hợp nhất còn thấp thoáng phát ra hào quang của bậc “thánh đấu khí”!
    Bảy đạo đấu khí này sau khi hợp nhất có thể đạt đến mức như “Kiếm Thánh” sử dụng “thánh đấu khí” luôn.
    - Quả nhiên là cũng có lợi hại! Không tồi, không tệ đâu!
    Đại trưởng lão khằng khặc cười âm hiểm:
    - Tuy nhiên, như vậy mà nghĩ rằng ngăn trở được ta triệu hoán hay sao? Thật quá coi thường ta mà.
    Vong Linh Đại trưởng lão lại vung cốt trượng trong tay phải lên, lập tức hắc động trong không trung nhanh chóng mở rộng.
    “Grào~~” một tiếng gầm của rồng vang lên từ trong hắc động.
    Ngay sau đó, một cái xương đầu cự long trắng ởn ló ra khỏi hắc động, một cỗ long uy (uy thế, uy áp của rồng) kinh thiên hãi địa đè xuống bên dưới. Tuy rằng là Vong Linh cốt long, nhưng long uy của cự long cũng không hề mất sau khi tử vong.
    “Ầm” một tiếng. Đúng lúc này, quang minh đấu khí của bảy tên Quang Minh kỵ sĩ kia chém mạnh xuống xương sọ của cự long.
    “Rống” – Cốt long trong hắc động lại phát ra một đạo long tức. Trong long tức còn ẩn chứa cả cảm giác phẫn nộ. Nó còn chưa kịp chui ra khỏi hắc động mà đã bị ‘cắn trộm’ rồi. Tuy rằng đấu khí này có thể coi như thánh đấu khí sơ cấp, nhưng không đủ gãi ngứa cho nó, thậm chí còn không lưu lại được tí vết tích gì trên cái đầu lâu ‘xinh đẹp’ của nó. Nhưng mà đây lại là sự đả kích trắng trợn đối với nó rồi.
    “Rống!” Cốt long giận dữ gầm lên một tiếng. Toàn bộ thân thể lập tức đã vùng ra khỏi hắc động. Thân mình dài hơn hai mươi thước xoay vòng trên không trung, hồng quang lập lòe sâu trong hốc mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm vào bảy tên bò sát bên dưới.
    - Trời đất ơi, là Vong Linh cốt long!
    Bảy tên Quang Minh kỵ sĩ nuốt nước miếng. Thông tin gửi lên sai lầm nghiêm trọng. Mẹ nó chứ, lần này không biết có còn mạng mà bò về được hay không nữa.
    - Ha ha! Cát Mỗ, cuối cùng ngươi cũng chịu tòi ra đây rồi.
    Nhìn cốt long trên không trung, Vong Linh Đại trưởng lão cười lớn một tiếng, tay phải lại vung pháp trượng lên, một đạo hắc vụ màu đen bay về phía cốt long.
    Vong linh ma pháp phụ trợ cao cấp – Vong linh chi vụ (sương mù vong linh). Vong linh chi vụ có thể tăng cường tốc độ, thể chất và tùy từng thời điểm có thể bổ sung được năng lượng tiêu hao cho vong linh. Nhưng ‘Vong linh chi vụ’ lại là loại ma pháp trí mạng đáng sợ đối với nhân loại. Những người đụng chạm đến ‘Vong linh chi vụ’ đều sẽ bị trúng lời nguyền rủa đờ đẫn, trúng kịch độc, già yếu…
    Vong linh chi vụ nhanh chóng bao vây toàn bộ thân thể của Vong linh cốt long. Điều này cũng chứng tỏ thực lực hùng mạnh của Vong Linh Đại trưởng lão. Cốt long dài hơn hai mươi thước thế mà cũng lại bị đám ‘Vong linh chi vụ’ bao bọc hoàn toàn.
    Sau khi được ‘Vong linh chi vụ’ bao quanh, Vong Linh cốt long cứ như được tiêm thuốc kích thích. Ngâm dài một tiếng thể hiện sinh khí dồi dào.
    - Cát Mỗ, để cho cái đám đui mù này biết tí lợi hại của ngươi đi.
    Vong Linh Đại trưởng lão chỉ chỉ vào bảy tên Quang Minh kỵ sĩ đang đứng trên mặt đất.
    “Rống!” Vong Linh cốt long gầm một tiếng, rồi lao thẳng xuống bảy tên đứng dưới. Đối với bảy tên bò sát dám chém mình này, cốt long muốn lấy máu tươi của chúng để tẩy sạch sự vũ nhục vừa rồi của nó.
    - Đừng nên cố chống chọi. Tránh khí thế của nó trước đã.
    Nhìn theo cốt long giáng thẳng từ trên trời xuống, đầu lĩnh của bảy tên kỵ sĩ hô to một tiếng rồi nhảy sang một bên, tránh né đòn tấn công đầu tiên của Vong Linh cốt long.
    - Ha ha, để cho các ngươi tránh né dễ dàng như thế thì ta đây còn mặt mũi gì không?
    Vong Linh Đại trưởng lão cười ha hả, vung trượng lên:
    - Cốt thủ (cánh tay bằng xương)!
    Bụp bụp vài tiếng, liên tiếp những chiếc cốt thủ từ dưới mặt đất chui lên tiếp tóm chặt lấy cẳng chân bảy tên Quang Minh kỵ sĩ. Bảy tên này đang nhảy né thì bỗng cảm thấy chân níu chặt, ngó xuống thì phát hiện ra là chân mình đã bị hai cốt thủ bám chặt rồi.
    - Tên vong linh pháp sư chết tiệt!
    Bảy tên Quang Minh kỵ sĩ cùng lúc rống lên.
    - Chém những cốt thủ này đi. Mau chém đi!
    Tên thủ lĩnh trong số Quang Minh kỵ sĩ hét to.
    Lập tức sáu gã kỵ sĩ vội vàng chém thẳng xuống những cái cốt thủ trên mặt đất.
    Nhưng “keng” một tiếng, kiếm và cốt thủ chạm vào nhau không ngờ lại phát ra tiếng giòn tan như kim loại va chạm mạnh. Một lực phản chấn chạy dọc trở lại theo thân kiếm. Còn cốt thủ thì lại chả sứt mẻ gì cả.
    - Làm sao lại thế này được? Cốt thủ chỉ là ma pháp bậc thấp trong Vong Linh ma pháp. Tại sao lại có thể như vậy chứ?
    Bảy tên kỵ sĩ đều kinh ngạc nhìn cốt thủ đang nắm chân mình.
    Cốt thủ, chính là Vong Linh ma pháp bậc thấp. Đối với Quang Minh kỵ sĩ mà nói, chỉ dùng chút sức là có thể nhẹ nhàng thoát được ngay. Trong các cuộc chiến với vong linh pháp sư trước kia, cốt thủ cơ bản là không chịu được một giẫm nhẹ nhàng của họ.
    Nhưng hiện giờ, cốt thủ đang nắm giữ chân bọn họ thì cứng rắn như thép. Kiếm trong tay họ cũng không phải là vật tầm thường, thế mà không ngờ lại không thể làm cho cốt thủ có mảy may thương tổn gì.
    - Ha ha! Lịch sử đã sang trang mới. Chẳng lẽ vong linh ma pháp lại không thể cải thiện sao?
    Vong Linh Đại trưởng lão nhìn bảy tên kỵ sĩ Quang Minh phá lên cười. Một chiêu cốt thủ này đã trải qua cải tiến của Đại trưởng lão bậc thánh cấp thành “cốt thủ tiến hóa bản”. Do đó, mức độ cứng rắn còn hơn cả kim loại bình thường nữa.
    Bị cốt thủ này giữ chặt, nhất thời bảy tên Quang Minh kỵ sĩ cũng không thoát thân ra được.
    Lúc này, trên bầu trời cốt long đã cách đầu bọn họ chỉ chừng mười thước. Long trảo của nó đã lù lù hiện rõ ràng, ‘vong linh chi vụ’ trên long trảo lại kích thích thần kinh của cả bảy kỵ sĩ.
    - Không có cách nào khác nữa rồi. Đành liều mạng thôi! Sử dụng mật kỹ cuối cùng!
    Tên đầu lĩnh của đám Quang Minh kỵ sĩ rống lớn một tiếng. Tin tức tình báo đã sai lầm quá nghiêm trọng. Vốn dĩ cứ tưởng rằng đây chỉ là một cường giả hắc ám hệ. Phải biết rằng hắc ám hệ trải qua sự chèn ép lâu dài của Quang Minh thần điện đã không còn hùng mạnh gì nữa rồi.
    Bảy người bọn họ chỉ cho rằng vong linh trưởng lão giỏi lắm là đạt đến thực lực bậc sáu thôi. Nhưng mà tình hình hiện giờ thì cho thấy, tuy vị vong linh pháp sư trước mặt đây không có triển khai đôi cánh nguyên tố, nhưng căn cứ vào việc lão thoải mái nhẹ nhàng gọi vong linh “cốt long” siêu cấp đến thì chứng tỏ lão chắc chắn là một vong linh pháp sư bậc bảy ‘thánh’ cấp. Lúc này, hy vọng duy nhất của bọn họ cũng chỉ còn mật kỹ cuối cùng nữa thôi.
    - Liều mạng! Mật kỹ -- Hợp thể!
    Bảy tên Quang Minh kỵ sĩ đồng thanh hô lên, khí thế bi tráng cứ như liệt sĩ cách mạng vậy…

    (Hết Chương 107 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 108 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #108
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 108 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 108: Để khô lâu kết thúc sinh mệnh của ngươi










    Bảy người bọn họ chỉ cho rằng vong linh trưởng lão giỏi lắm là đạt đến thực lực bậc sáu thôi. Nhưng mà tình hình hiện giờ thì cho thấy, tuy vị vong linh pháp sư trước mặt đây không có triển khai đôi cánh nguyên tố, nhưng căn cứ vào việc lão thoải mái nhẹ nhàng gọi vong linh “cốt long” siêu cấp đến thì chứng tỏ lão chắc chắn là một vong linh pháp sư bậc bảy ‘thánh’ cấp. Lúc này, hy vọng duy nhất của bọn họ cũng chỉ còn mật kỹ cuối cùng nữa thôi. Đối mặt với cường giả bậc bảy, cho dù là chạy trối chết cũng không có khả năng. Trừ phi lão chịu buông tha ngươi chứ nếu không thì bằng vào thực lực của vài tên kỵ sĩ như bọn họ thì tuyệt đối không thể thoát khỏi tay cốt long và vong linh pháp sư.

    - Liều mạng! Mật kỹ -- Hợp thể!
    Bảy tên Quang Minh kỵ sĩ hô hoán, khí thế bi tráng cứ như liệt sĩ cách mạng vì tổ quốc vậy. Hợp thể là kỹ năng đặc biệt dành cho kỵ sĩ của tòa án Quang Minh. Chỉ cần trong một thời gian ngắn ngủi là có thể chuyển dời toàn bộ năng lượng của sáu người dồn vào một người. Sau đó, kẻ cầm đầu này có thể tạm thời đạt được sức mạnh gấp đến bảy lần thực lực của mình.
    Điều kiện sử dụng ‘Hợp thể’ khá khe khắt, đầu tiên là bảy người tham gia đều phải có đấu khí cùng một thuộc tính. Điều này thì cũng không khó vì mọi người trong Quang Minh thần điện đều tu luyện quang minh đấu khí cả. Nhưng cái khó ở đây chính là năng lượng đấu khí của cả bảy người này phải tương đương với nhau. Nói cách khác có nghĩa là bảy người này không chỉ là sử dụng đấu khí có thuộc tính giống nhau, mà hơn nữa là năng lượng đấu khí cũng phải giống nhau. Thực lực của bảy người phải hoàn toàn tương xứng.
    Hơn nữa, sự phối hợp giữa bảy người cũng đòi hỏi phải có độ ăn ý cao. Một khi đã hợp thể, chỉ cần một người sơ sẩy là cả bảy người đều đến ra mắt Quang Minh thần vĩ đại luôn.
    Vong Linh Đại trưởng lão hứng thú nhìn bảy tên Quang Minh kỵ sĩ đang chật vật với ‘vong linh cốt thủ cường hóa’ của lão. Xem ra bọn họ chỉ giữ được một tay nữa thôi. Điều này khiến Vong Linh Đại trưởng lão có phần hơi sốt ruột.
    Lúc này Vong Linh cốt long đã dừng lại ở trên đỉnh đầu của bảy tên kỵ sĩ. Long trảo đang hung ác chụp về phía bọn họ rồi.
    Quá mạnh. Thủ lĩnh của bảy tên kỵ sĩ hét to:
    - Hợp!
    Ngay sau đó, sáu gã kỵ sĩ phía sau lưng hắn cũng đồng loạt quát một tiếng “Hợp!”. Sau tiếng hét, trừ tên kỵ sĩ đứng đầu kia ra thì sáu tên còn lại như quả bóng bị xì hơi, mềm nhũn ngã vật ra đất. Đây cũng là một trong các lý do mà bảy kỵ sĩ không đến lúc nguy cấp thì không sử dụng đến phương pháp hợp thể này. Một khi đã sử dụng đến ‘Hợp thể’ thì hoặc là đối phương chết, hoặc là bọn họ chết. Hơn nữa, nếu đã dùng thì ngay cả đến cơ hội chạy trốn của bọn họ cũng đều không có. Chẳng qua, trước mặt vong linh pháp sư thánh cấp thì bọn họ vốn không thể chạy thoát được.
    Hợp thể là giải pháp sau cùng của kỵ sĩ trong Quang Minh tòa án. Ngoại trừ những khó khăn của yêu cầu hợp thể ra thì rất có thể còn bị thương trầm trọng. Mỗi một lần hợp thể đều là lấy sinh mệnh của người sử dụng ra để làm động lực duy trì. Mỗi một lần sử dụng, bảy người tham gia đều phải trả giá, mỗi người mất ba năm sinh mệnh.
    Hơn nữa, thời gian mỗi lần hợp thể là ba mươi phút. Nếu vượt quá thì mỗi một giờ sẽ tương ứng với một năm sinh mệnh.
    - Yahhhhh!
    Sau khi tiếp nhận sức mạnh hùng hậu mà ‘Hợp thể’ mang lại, thủ lĩnh của bảy tên kỵ sĩ hét lớn. Thực lực tăng gấp bảy lần so ban đầu khiến hắn giống như vừa được uống Viagra – vô cùng uy mãnh. Hét xong một tiếng, hắn giơ cao thanh đại kiếm ngăn cản long trảo của Vong Linh cốt long.
    “Bùng!” Một kiếm này miễn cưỡng ngăn cản được một kích giáng từ trên trời xuống của cốt long.
    - Ủa? Hợp thể à? Chiêu này cũng không tồi nhỉ!
    Vong Linh Đại trưởng lão cười ha hả. Tuy rằng thực lực cá nhân của từng tên trong bảy kỵ sĩ này cũng thường thôi, nhưng sau khi liên hợp lại có thể khiến cho người ta thật sự kinh hãi. Sức mạnh của bảy người bậc sáu đều dồn vào cho tên kỵ sĩ thủ lĩnh kia, khiến cho thực lực của hắn tạm thời không thua gì cấp bảy. Nhìn hắn đã kiên cường chống đỡ được một trảo của Vong Linh cốt long thì có thể thấy được rằng sau khi hợp thể bọn họ đã tiệm cận tới thánh cấp. Còn nếu xét về đấu khí, thì có lẽ là đã đạt đến mức thánh cấp rồi.
    Nhưng cho dù là hắn có thực lực không thua gì bậc bảy đi chăng nữa thì Đại trưởng lão cộng với Vong Linh cốt long cũng đều là thánh cấp cả.
    Nhìn tên kỵ sĩ cứ như vừa được tiếp doping, Vong Linh Đại trưởng lão cười khỉnh, xem ra hợp thể này đúng là có chút khá khẩm.
    Tuy nhiên, nếu đã nói như thế, thì trò chơi lần này nên chấm dứt thôi.
    Đại trưởng lão giơ cao cốt trượng:
    - Với danh nghĩa của ta – Cát Mỗ, chiêu gọi quang hoàn hắc ám (vòng sáng hắc ám)!
    “Bùng” một tiếng, cốt trượng trong tay đại trưởng lão sáng dần lên, tiếp theo đó, một vòng ánh sáng màu đen xuất hiện trên thân Vong Linh cốt long.
    Có được sự trợ giúp của ‘quang hoàn hắc ám’, Vong Linh cốt long cũng giống như được ‘ngậm sâm’. Vung cự trảo lên hung hãn vỗ thẳng về phia nam nhân phía dưới.
    Thủ lĩnh của bảy kỵ sĩ vội vàng giơ đại kiếm lên, chuẩn bị ngăn cản một kích tiếp theo của Vong Linh cốt long.
    Nhưng không thể ngờ được là năng lượng trên long trảo lại dũng mãnh như thế. Cự trảo vỗ “oành” một tiếng, cả người tên thủ lĩnh lập tức bị một trảo của Vong Linh cốt long vỗ lún sâu xuống đất, chỉ còn thò một nửa người bên bên.
    “Hống!” cự long đắc ý rống lên một tiếng. Đồng thời, há miệng phun một luồng long tức hắc ám thẳng về phía tên kỵ sĩ đang nằm trên mặt đất kia.
    Từ trước tới giờ, long tức tử vong của Vong Linh cốt long chính là ác mộng của tất cả các loài sinh vật. Trong long tức tử vong màu đen kia hàm ẩn lời nguyền tử vong nguyên sơ nhất – già cả, suy yếu, ăn mòn… – một loạt ma pháp nguyền rủa khiến các sinh vật khác run sợ. Cho nên đối với tất cả các sinh vật mà nói, việc đối kháng lại long tức tử vong là một sự lựa chọn không sáng suốt.
    Đối với Vong Linh Đại trưởng lão thì cũng mới chỉ có duy nhất một mình Cao Lôi Hoa là đã từng dám cứng đối cứng lại long tức tử vong của Vong Linh cốt long mà thôi.
    Nhưng khi đó thì Cao Lôi Hoa đã là cái loại bậc bảy đỉnh phong trâu bò rồi!
    Còn hiện giờ, tuy rằng có mật kỹ thì Quang Minh kỵ sĩ cũng chỉ tạm thời tiệm cận cấp bảy mà thôi. Nhưng chỉ bằng vào vào đó thì há có thể đối đầu trực diện với long tức được ư?
    Sử dụng mật kỹ chẳng qua cũng chỉ kéo dài thêm chút ít thời gian hấp hối cho bảy gã kỵ sĩ mà thôi. Mà khoảng thời gian này cũng không nhiều….
    “Ầm” một tiếng, long tức tử vong như thác nước trút thẳng xuống người tên thủ lĩnh của bảy Quang Minh kỵ sĩ.
    Mức độ chênh lệch cấp bậc quá lớn cho nên dù có ‘chúc phúc áo giáp’ và quang minh đấu khí thì Quang Minh kỵ sĩ hoàn toàn không ngăn cản được cỗ long tức tử vong này.
    Long tức màu đen vừa chạm vào người thủ lĩnh kỵ sĩ, trong nháy mắt đã làm cho áo giáp trên người gã tan ra thành nước. Đồng thời, long tức tử vong cũng từ từ phát huy các tác dụng nguyền già cả, suy yếu, ăn mòn…
    Mái tóc màu vàng của gã kỵ sĩ bắt đầu chuyển sang bạc trắng, hơn nữa, lời nguyền suy yếu khiến gã không thể đứng dậy nổi.
    Tử vong là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho dù là có dùng mật kỹ, nhưng cũng chỉ chống đỡ được thêm vài phút mà thôi. Trong lòng Quang Minh kỵ sĩ kia vô cùng chua xót, bậc bảy với bậc sáu, sao mà sự khác biệt lớn đến như thế chứ.
    Nhìn gã kỵ sĩ đầu lĩnh bị Vong Linh cốt long hành hạ và sáu gã Quang Minh kỵ sĩ xẹp lép kia, Vong Linh Đại trưởng lão cười khằng khặc. Tiếp đó, lão niệm chú triệu hồi ma pháp khô lâu. Phải biết rằng sáu cái tên đang nằm vật ra đất kia bây giờ có muốn động cũng chả động đậy nổi. Vong Linh Đại trưởng lão muốn mấy kẻ kiêu ngạo ở Quang Minh thần điện này phải chết dưới tay mấy khô lâu cấp thấp nhất! Quang Minh kỵ sĩ bậc sáu kiêu ngạo chết trong tay vong linh khô lâu hèn mọn nhất, đây là chuyện làm cho người ta sung sướng đến thế nào cơ chứ.
    Crắc crắc vài tiếng, sáu bộ xương khô trắng hếu từ từ chui ra khỏi nền đất, áo giáp rách nát, kiếm rỉ sét, xương cốt trắng bệch. Đây đúng là cấp thấp nhất trong vong linh – khô lâu bậc thấp.
    Sáu bộ khô lâu dưới sự khống chế của Đại trưởng lão lúc la lúc lắc đi về phía sáu tên kỵ sĩ đang nằm trên mặt đất.
    Sáu gã đang nằm bẹp nhìn thấy sáu bộ khô lâu chỉ đành cười khổ, đồng thời cũng hiểu ra ngay lão vong linh pháp sư này định làm gì.
    Nhớ lại năm xưa, những bộ khô lâu vong linh bị họ dẫm đạp đâu chỉ ngàn vạn cái. Chỉ không ngờ là bản thân mình cuối cùng lại bị chết trong tay đám khô lâu cấp thấp nhất này.
    Sáu gã Quang Minh kỵ sĩ đã bị cạn kiệt sức lực giờ chỉ còn biết cười khổ, trơ mắt nhìn khô lâu kia vung trường kiếm bổ về phía mình

    (Hết Chương 108 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 109 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #109
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 109 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 109: Thánh Quang Minh pháp sư vs Thánh Vong Linh pháp sư










    - Ha ha, Cát Mỗ, được rồi. Kết thúc trò chơi nào!
    Đại trưởng lão hô lớn với cốt long, đồng thời điều khiển sáu bộ khô lâu vung kiếm chém xuống sáu tên kỵ sĩ đang nằm bẹp trên mặt đất.
    “Grào!” Cốt long trên không trung nghe tiếng Đại trưởng lão thì rống lên đáp lại rồi bổ một chưởng về phía tên thủ lĩnh đang nằm hấp hối trên mặt đất.
    Bảy tên kỵ sĩ đều nhắm chặt mắt lại, mấy người bọn mình giờ đây chính là diệt ma không thành mà lại thành bị diệt rồi.
    Nghe thấy tiếng long trảo phá gió vù vù cùng với tiếng kiếm, bảy tên kỵ sĩ đều mặc niệm cầu nguyện lễ Mi-sa trước khi chết.
    - Dưới sự chỉ dẫn của Vong Linh Nữ Thần, hãy để linh hồn các ngươi trở về với tử thần đi thôi.
    Đại trưởng lão cười khằng khặc, phất tay một cái, sáu bộ xương khô vung kiếm chém mạnh xuống!
    Ngay khi lưỡi kiếm chỉ còn cách sáu tên kỵ sĩ một tấc thì đột nhiên xuất hiện một vóng sáng mờ ảo xen vào giữa. Vòng sáng tuy rằng nhạt thôi, nhưng vừa đủ để chặn đứng được lưỡi kiếm của sáu khô lâu cách bọn kỵ sĩ một tấc.
    - Quang Minh Thần vĩ đại! Quang Minh thần vĩnh viễn ở bên con dân của người!
    Lúc này, một giọng nói nhỏ nhưng rất rõ ràng vang lên trên không trung sân nhà Tĩnh Tâm.
    - Các con, Quang Minh thần luôn ở bên các con!
    Cùng với thanh âm này, một bóng người khoác áo bào quang minh tế từ dần dần hiện rõ trong sân. Trên áo khoác tế từ trắng nõn kia có bảy đường viền vàng thể hiện cho thân phận của người đó --- quang minh thánh tế từ bậc bảy, Thánh ma đạo sư quang minh hệ thánh cấp.
    Trong Quang Minh thần điện ngoại trừ giáo hoàng ra thì Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm được xưng là cường giả thánh cấp hùng mạnh nhất.
    Vòng sáng này chặn được sáu thanh kiếm, nhưng không ngăn được cự trảo của cốt long.
    Quang Minh thủ hộ ma pháp chỉ bảo vệ được sáu trong số bảy tên kỵ sĩ, không thể bảo vệ được tên thủ lĩnh kia.
    Cốt long là vong linh siêu cấp. Tính theo sự phân chia của nhân loại thì nó cũng tương đương với bậc thánh cấp.
    Tuy rằng Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm rất cường đại, nhưng có hùng mạnh hơn đi nữa thì cũng không có khả năng chỉ trong chốc lát tạo ra được ma pháp phòng ngự có thể ngăn cản được uy lực mạnh mẽ của long trảo.
    “Bụp!” một tiếng, ma pháp phòng ngự chỉ khẽ chạm vào móng vuốt của cốt long một cái rồi ngay sau đó, móng vuốt của cốt long vẫn xuyên qua tầng ma pháp phòng ngự này, chặt ngang tên thủ lĩnh kỵ sỹ bên dưới thành hai nửa.
    “A a a…!” Thủ lĩnh của bảy tên kỵ sĩ hét lên thảm thiết. Thân thể bị chém thành hai đoạn lại bị cốt long ‘búng’ về phía sáu tên kỵ sĩ may mắn còn sống sót kia.
    - Khôngggggg!
    Nhìn đội trưởng bị chém đứt đôi người, sáu tên kỵ sĩ kêu lên đầy bi thảm. Bảy người bọn họ sống với nhau từ nhỏ trong Quang Minh tòa án. Vì mục đích bồi dưỡng cho họ có sự phối hợp ăn ý, cho nên Quang Minh thần điện để cho bọn họ sống cạnh nhau như hình với bóng. Tuy rằng bọn họ không phải là ruột thịt, nhưng còn thân thiết hơn cả ruột thịt. Giờ đây, bọn họ lại chỉ biết trơ mắt nhìn đại ca mình bị cốt long này chặt thành hai nửa!
    - Quang Minh thần trên cao!
    Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm thở dài u buồn. Ngay từ đầu lão cũng không nghĩ rằng ma pháp của mình có thể cứu được tên kỵ sĩ Quang Minh thoát khỏi long trảo của cốt long kia. Nhưng mà ít nhất cứu được sáu gã còn lại thì cũng coi như là thành công.
    Cũng coi như là mình đến đúng lúc, nếu như chỉ chậm một bước nữa thôi thì chỉ sợ rằng sáu gã kỵ sĩ này đã phải chết nhục dưới tay sáu bộ khô lâu rồi.
    Nhìn lại sáu bộ khô lâu đang tiếp tục chém xuống ma pháp phòng ngự do lão tạo ra, Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm lại thấy phiền muộn trong lòng.
    - Hắc ám không nên tồn tại trên đời này. Dưới sự vinh quang của Quang Minh Thần, tịnh hóa đi!
    Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm nhẹ nhàng vẫy tay phải, sáu tia ánh sáng trắng vèo cái đánh thẳng vào người sáu bộ khô lâu.
    “Rộp rộp” vài tiêng, sáu bộ khô lâu bị đánh vỡ tan một cách dễ dàng, ngay cả kiếm của bọn chúng cũng bị Kiệt Khắc Sâm nhẹ nhàng đập nát tan.
    - Thánh cấp à?
    Vong Linh Đại trưởng lão ở trên không trung nheo mắt nhìn người mới đến. Từ trên người quang minh pháp sư này, Vong Linh Đại trưởng lão cảm thấy nguồn lực lượng quang minh khổng lồ. Lực lượng này khiến cho Vong Linh Đại trưởng lão rất chán ghét.
    Quyết đấu với Quang Minh pháp sư thánh cấp ngay tại Quang Minh đế đô thì chắc chắn là bất lợi cho Vong Linh Đại trưởng lão rồi.
    - Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm.
    Kiệt Khắc Sâm sau khi thở dài, khẽ nói với Vong Linh Đại trưởng lão.
    - Thánh ma đạo sư vong linh hệ Cát Mỗ.
    Vong Linh Đại trưởng lão gọi cốt long trở về, ngồi trên lưng cốt long đáp lời Kiệt Khắc Sâm.
    - Mời các hạ chỉ giáo!
    Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm xòe tay phải ra, một quang minh quyền trượng hình người liền xuất hiện. Đồng thời, tay trái lão kết ấn, “Bụp” một tiếng, một đôi cánh nguyên tố quang minh trắng tinh hiện ra sau lưng lão - đôi cánh nguyên tố thánh cấp. Chống lại thánh ma đạo sư vong linh hệ trước mắt này, thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm cũng không dám lơ là.
    - Được.
    Vong Linh Đại trưởng lão quát lên rồi cũng mở đôi cánh nguyên tố màu đen ra. Đồng thời tiểu cốt trượng trong tay lão cũng bắt đầu biến hình, cốt trượng ngắn nhỏ, không ngờ lại có thể trở thành một quyền trượng cao bằng thân người.
    Thánh ma đạo sư quang minh hệ VS Thánh ma đạo sư vong linh hệ.
    Nơi đây là Quang Minh đế đô, hàm lượng nguyên tố quang minh cực cao. Nếu cứ đánh đấu lâu dài thì sẽ bất lợi cho Vong Linh Đại trưởng lão. Cho nên lão cũng không khách khí, tay phải vung cốt trượng màu đen lên:
    - Với danh nghĩa của ta, Bối Nạp Lôi Tư Cát Mỗ, cốt mâu xuất hiện!
    Theo câu chú ngữ, phía sau Vong Linh Đại trưởng lão xuất hiện hàng ngàn cốt mâu.
    Cốt mâu thuật, là một loại ma pháp công kích đơn độc hùng mạnh của vong linh ma pháp sư. Thế nhưng Vong Linh Đại trưởng lão lại xuất ra một ngàn cốt mâu trong tích tắc, điều này chỉ có thể dùng ‘biến thái’ để hình dung mà thôi. Vong Linh Đại trưởng lão vừa quát một tiếng, vô số cốt mâu bắn về phía Thánh ma đạo sư quang minh hệ với khí thế bài sơn đảo hải…..
    *************
    Học viện Ma Võ Thánh Peter.
    Cao Lôi Hoa đột nhiên nhíu mày rồi đứng lên nhìn về phía nhà Tĩnh Tâm. Hắn cảm nhận được rõ có hai nguồn ma pháp lực ở phía đó. Một là ma pháp thuộc tính quang minh, Cao Lôi Hoa không quen thuộc lắm, nhưng cái còn lại thì hắn lại tương đối quen thuộc – chính là khí tức ma pháp của Vong Linh Đại trưởng lão.
    Trong nhà đã xảy ra chuyện rồi! Đó là phản ứng đầu tiên của Cao Lôi Hoa.
    Ngay sau đó Cao Lôi Hoa lập tức nghĩ tới cô con gái bé bỏng Bảo Bảo còn đang mê man chưa tỉnh. Bảo Bảo không có việc gì chứ.
    - Làm sao thế? Cao Lôi Hoa huynh đệ?
    Mấy người ngồi bên nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.
    Vừa rồi họp phụ huynh xong, Cao Lôi Hoa đề nghị Saga cùng đi tìm kiếm Ngô Thiên đại giáo chủ với thánh nữ trong Học viện Ma Võ Thánh Peter.
    Cuối cùng cũng tìm được Ngô Thiên - vị đại giáo chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử trong văn phòng của viện trưởng Solomond.
    Vừa rồi, mọi người đang trò chuyện Cao Lôi Hoa về tình hình trong Vong Linh cốc.
    Cao Lôi Hoa che giấu một số việc, chỉ kể lại chuyện về Đại trưởng lão qua loa đại khái cho xong thôi.
    Nhưng khi đang nói chuyện thì Cao Lôi Hoa lại đột nhiên cảm giác được hai luồng khí tức hùng mạnh. Hơn nữa, hai luồng khí tức hùng mạnh này lại phát ra từ phía nhà của Tĩnh Tâm.
    Cùng lúc đó, Quang Minh đại giáo chủ Ngô Thiên cũng biến sắc. Hắn cũng cảm thấy hai luồng khí tức mạnh mẽ này, mà điều quan trọng nhất là…, trong đó có một luồng khí tức mà hắn rất quen thuộc – là quang minh pháp sư thánh cấp – đại tế từ Kiệt Khắc Sâm.
    Khí tức này là của đại tế từ Kiệt Khắc Sâm cũng không phải là nguyên nhân làm cho Ngô Thiên phải biến sắc. Sở dĩ hắn biến sắc là bởi vì hắn cũng cảm nhận được nơi phát ra khí tức đó. Nếu không tính nhầm thì hai luồng khí tức này phát ra từ một địa điểm mà Ngô Thiên tương đối quen thuộc – trong nhà của Tĩnh Tâm!
    Ngô Thiên không kìm nổi, quay đầu lặng lẽ nhìn Cao Lôi Hoa…

    (Hết Chương 109 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 110 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #110
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 110 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 110: Không buông tha bất cứ kẻ địch nào










    Ngô Thiên ngoảnh đầu lặng lẽ nhìn Cao Lôi Hoa. Ngô Thiên hiểu rõ nếu như Cao Lôi Hoa biết Quang Minh thần điện phái người đến nhà hắn gây rối thì hắn sẽ có thể có phản ứng như thế nào.
    “Quang Minh thần trên cao, hy vọng là việc này không có liên quan gì đến cái thằng cha này”, Ngô Thiên thầm cầu nguyện trong lòng. Hi vọng mấy bố già trong Quang Minh thần điện không gây ra cái việc ngu ngốc này. Mấy lão chấp sự ở Quang Minh thần điện cũng không còn trẻ trung gì nữa. Theo quy định của Quang Minh thần điện thì thời gian đảm nhiệm vị trí trưởng lão Quang Minh thần điện không được vượt quá ba mươi năm. Lúc sắp rời ghế, bố nào bố nấy đều điên cuồng tìm cho mình cơ hội để tăng thêm công trạng cho bản thân mình. Chính vì nguyên nhân này cho nên hội nghị thường kỳ của mấy ‘bố’ thường có một số hành động điên khùng. Điều này khiến cho Ngô Thiên cũng đành chịu chứ không biết làm sao. Mà hơn nữa, Ngô Thiên đã âm thầm khó chịu từ lâu, nguyên nhân bởi vì hắn còn trẻ tuổi, tuy rằng hắn là một trong tứ đại giáo chủ của Quang Minh thần điện, nhưng rất nhiều người trong Quang Minh thần điện cũng không xem trọng hắn, rất nhiều chuyện không bàn bạc gì với hắn cả. Chẳng hạn như chuyện Thánh ma đạo sư Kiệt Khắc Sâm lần này hành động cũng vậy, đến tận bây giờ Ngô Thiên cũng chả có tí tin tức nào.
    - Ngô Thiên!
    Cao Lôi Hoa đột nhiên cất tiếng gọi.
    - Hả?
    Trong lòng Ngô Thiên thầm run lên, nhưng vẫn phải lên tiếng trả lời.
    - Là người trong Quang Minh thần điện của các ngươi phải không?
    Giọng nói Cao Lôi Hoa rất lạnh lẽo.
    - Chuyện này ….
    Ngô Thiên trầm ngâm một hồi, hắn cũng không biết nói sao với Cao Lôi Hoa nữa.
    - Ta không quan tâm đến Quang Minh thần điện của các ngươi định thế nào.
    Ánh mắt Cao Lôi Hoa tràn ngập vẻ lạnh lùng:
    - Nếu người nhà của ta mà tổn thất tí nào thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Quang Minh thần điện đâu. Đến lúc đó, ngươi cũng đừng có trách ta là không khách khí với Quang Minh Thần Điện. Bất kể là ai, nếu làm người nhà của ta bị thương một tơ hào nào, thì ta sẽ hóa kiếp cho kẻ đó luôn đấy. Đừng có hoài nghi lời nói của ta. Ta có thực lực làm chuyện đó đấy.
    Cao Lôi Hoa nắm chặt tay lạnh lùng nói.
    - Chuyện này… Cao Lôi Hoa, nói thật sự là chuyện này ta chẳng biết tí gì hết cả.
    Ngô Thiên thở dài:
    - Quang Minh thần điện là do mấy lão già trưởng lão quản lý, mấy người trẻ tuổi như ta thì xưa nay chẳng có giá trị nào cả.
    Ánh mắt Cao Lôi Hoa dời khỏi người Ngô Thiên, một lần nữa nhìn về phía nhà Tĩnh Tâm:
    - Chuyện đó ta không quan tâm. Ta chỉ quan tâm là Quang Minh thần điện có bất lợi đối với ta hay không thôi. Nếu bất lợi đối với ta thì ta sẽ ‘chăm sóc đặc biệt’ cho nó ngay.
    Sau đó, hắn quay đầu nhìn Tĩnh Tâm.
    Đôi mắt xanh lam của Tĩnh Tâm cũng đúng lúc nhìn Cao Lôi Hoa. Tuy rằng nàng cũng cảm thấy hai luồng sức mạnh mãnh liệt, nhưng vẫn chưa cảm nhận địa điểm xuất phát. Lúc này, trong mắt nàng toàn là dấu hỏi chấm:
    - Tĩnh Tâm, ta nghĩ là ta cần về nhà một chuyến. Ta sẽ quay trở lại nhanh thôi.
    Cao Lôi Hoa mỉm cười với Tĩnh Tâm:
    - Giữa trưa, nàng vất vả một chút, trông nom bọn trẻ cẩn thận nhé.
    Tĩnh Tâm gật gật đầu, tuy rằng không biết là Cao Lôi Hoa muốn làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn liền gật đầu đáp ứng.
    Sau cùng, Cao Lôi Hoa quay sang cười nói với chủ nhân căn phòng --- Thánh ma đạo sư lôi hệ Solomond:
    - Viện trưởng, vốn có nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ngài, nhưng tạm thời thời gian chưa cho phép. Để lần sau tôi hỏi vậy.
    - Được thôi.
    Solomond gật đầu đồng ý.
    Cao Lôi Hoa vẫy vẫy tay chào mọi người rồi nhẹ nhàng vụt biến, phát huy tối đa khả năng bay lượn nhằm thẳng nhà Tĩnh Tâm.
    Quả thực là Cao Lôi Hoa còn rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo viện trưởng. Ví dụ như là tại sao Âm Hồn thảo lại không có hiệu quả? Nhưng hiện giờ ở đây đang nhiều người nên không tiện hỏi vấn đề này. Ngoài ra Cao Lôi Hoa cũng còn muốn thỉnh giáo thêm một vài thứ về ma pháp nữa.
    Lần trước thái tử Ifa lấy bọn trẻ con ra uy hiếp Cao Lôi Hoa, việc này đã khiến hắn đề cao cảnh giác. Tuy rằng Cao Lôi Hoa rất tin tưởng thực lực của bản thân mình, nhưng dù sao thì mình cũng chỉ có một người, không có cách nào phân thân ra cả. Cho nên Cao Lôi Hoa mới nghĩ tới một thứ ở trên địa cầu – hệ thống định vị toàn cầu.
    Việc thiết lập này đều là vì bảo vệ bọn nhỏ. Ở địa cầu cũng đã từng có loại này. Thứ này có thể là một thiết bị cầm tay, có thể là một thứ đồ trang sức, thậm chí có thể gài dưới da trên cơ thể. Chỉ cần có thứ này thì người ta có thể thoải mái nắm vững đường đi nước bước của bọn nhỏ. Lúc đầu Cao Lôi Hoa muốn làm một vật như thế, nhưng khổ nỗi không có tài liệu phù hợp. Sau này nghĩ lại mới thấy mình ngu thật. Đây là thế giới ma pháp, cái gì mà khoa học kỹ thuật không giải quyết được thì có thể dùng ma pháp cơ mà!
    Cho nên Cao Lôi Hoa tới đây định hỏi viện trưởng đại nhân xem có loại ma pháp này không. Theo sự tưởng tượng của mình, Cao Lôi Hoa định thiết kế một cái thủy tinh, rồi dùng ma pháp có thể ghi âm và ghi lại hình ảnh nữa. Như vậy thì người nào cầm khối thủy tinh nhỏ này là Cao Lôi Hoa có thể thông qua nó mà nghe được thanh âm xung quanh người đó, thậm chí còn có thể nhìn được hình ảnh người đứng cạnh thủy tinh nữa. Mục đích chuyến đi lần này của Cao Lôi Hoa là thử tìm xem chỗ viện trưởng có loại ma pháp trận tương tự như vậy hay không.
    Tuy nhiên, giờ thì hắn không có thời gian rồi. Xem ra đành để sau này hỏi han viện trưởng cẩn thận vậy.
    Triển khai tốc độ, Cao Lôi Hoa bay về phía nhà Tĩnh Tâm bằng một tốc độ nhanh nhất có thể ….
    Trong nhà Tĩnh Tâm.
    Thánh ma đạo sư Quang Minh hệ Kiệt Khắc Sâm nhìn cốt mâu bên cạnh Vong Linh đại trưởng lão. Tuy rằng lão có thể thấy được cốt mâu này có hình dạng khác hẳn bình thường, trông bóng loáng như kim loại nữa. Nhưng lão không hề xem trọng loại cốt mâu này. Lão vung tay phải quát:
    - Quang Minh thủ hộ!
    Cốt mâu chỉ là vong linh ma pháp bậc cao. Lão tương đối tự tin với kỹ năng đắc ý ‘Quang minh thủ hộ’ của mình. Quang Minh ma pháp vốn là tăng cường khả năng phòng ngự mà. Ma pháp phòng ngự bậc trung trong quang minh ma pháp đều có thể sánh bằng ma pháp bậc cao trong các hệ khác. Còn ma pháp phòng ngự bậc cao trong quang minh ma pháp thì ngang với ma pháp cấm chú siêu cấp trong các hệ khác rồi. Cho nên, Kiệt Khắc Sâm hoàn toàn tin tưởng ma pháp phòng ngự của lão, cũng tương tự như vậy, Vong Linh Đại trưởng lão cũng rất tự tin vào cốt mâu của mình. Trải qua ngàn năm cải tạo của lão, cốt mâu làm sao chỉ là loại tầm thường được. Ma pháp phòng ngự của Kiệt Khắc Sâm dù rất lợi hại nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản được cốt mâu của mình. Nghĩ vậy, Vong Linh Đại trưởng lão vung tay trái lên, cả đống cốt mâu xoay tròn bắn về phía Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm.
    Keng keng keng! Một loạt tiếng va chạm vang lên dữ dội. Cốt mâu của Vong Linh Đại trưởng lão đụng vào ma pháp phòng ngự của Kiệt Khắc Sâm.
    Ma pháp phòng ngự quang minh của Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm quả nhiên không phải chỉ là hư danh. Một số lượng lớn cốt mâu tới trước đã bị ma pháp của Kiệt Khắc Sâm ngăn cản.
    Kiệt Khắc Sâm đắc ý mỉm cười, nhưng nụ cười đắc ý của lão nhanh chóng biến thành cứng ngắc.
    Chỉ thấy trên mũi cốt mâu cắm ở ma pháp phòng ngự lóe lên ánh sáng đen, tiếp đó một cỗ năng lượng hắc ám dần dần ngưng tụ lại ở phía trên cốt mâu. Năng lượng hắc ám khi dồn về một điểm thì rất là mạnh. Thế cho nên cốt mâu thoải mái đột phá ma pháp phòng ngự của Kiệt Khắc Sâm!
    Nói thẳng ra, chuyện này đối với Vong Linh Đại trưởng lão đã sống cả ngàn tuổi thì không thiếu cách giải quyết.
    “Bùm, bùm, bùm” vài tiếng vang lên, cốt mâu của Vong Linh Đại trưởng lão đã chui qua ma pháp phòng ngự của Kiệt Khắc Sâm. Trong đó, mấy cái cốt mâu còn vọt đến cách phía trước mặt Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm chỉ khoảng một lóng tay nữa thôi. Kiệt Khắc Sâm biến sắc, đôi cánh nguyên tố quang minh sau lưng vỗ mạnh một cái đẩy cả người bắn lên cao, tránh thoát mấy cái cốt mâu trong đường tơ kẽ tóc!
    Nhưng ngay sau đó, Kiệt Khắc Sâm liền nhận ra sai lầm của mình. Lão trốn được, nhưng sáu tên kỵ sĩ phía sau lão lại không thể động đậy gì được.
    A! A! A! Bên dưới Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm vang lên sáu thanh âm thảm thiết.
    Kiệt Khắc Sâm ngó xuống phía dưới. Đúng là sáu tên kỵ sĩ Quang Minh vừa được hắn cứu kia. Nhưng hiện giờ, trên người bọn họ cắm không ít hơn mười cái cốt mâu. Lúc này, dù cho Quang Minh thần tái thế cũng hết khả năng cứu chữa cho bọn họ được rồi.
    - Khặc khặc!
    Vong Linh Đại trưởng lão âm hiểm cười cười với Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm:
    - Nhóc con, còn non và xanh lắm.
    Ngay từ đầu, Vong Linh Đại trưởng lão biết rằng đống cốt mâu lẻ tẻ này không thể gây thương tổn cho Thánh ma đạo sư quang minh hệ được. Vì thế mục tiêu của lão tất nhiên chính là sáu tên kỵ sĩ mới chết hụt vừa rồi cơ.
    - Ngươi!
    Sắc mặt Thánh ma đạo sư Kiệt Khắc Sâm trắng bệch, chỉ vào mặt Vong Linh Đại trưởng lão:
    - Không ngờ ngươi lại đi giết cả bọn họ. Đây là trận chiến của hai chúng ta. Bọn họ đã không còn khả năng hành động nữa rồi thế mà ngươi lại còn giết bọn họ nữa?!
    - Ha ha ha ha, nực cười!
    Vong Linh Đại trưởng lão cười xong liền hừ lạnh một cái:
    - Đến nhà của ta làm loạn lên, lại còn muốn sống mà rời đi sao? Người mang địch ý tới thì chính là kẻ địch rồi. Mà là địch nhân, thì chỉ có chết. …

    (Hết Chương 110 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 111 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 11 of 52 FirstFirst ... 91011121321 ... LastLast