CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 35 of 52 FirstFirst ... 25333435363745 ... LastLast
Results 341 to 350 of 518
  1. #341
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 341 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 341: Mang đồ đệ và tín đồ về đại lục





    - Cái gì?
    Cao Lôi Hoa nhìn Minh vương:
    - Ngươi nói, ngươi muốn học Tử Lôi Cửu Kích của ta?
    - Đúng.
    Minh vương gắt gao nhìn Cao Lôi Hoa:
    - Một chiêu này của ngươi có truyền cho người ngoài không?
    Minh vương khẩn trương nhìn Cao Lôi Hoa. Hắn phải thay đổi, phải mạnh hơn. Trình độ của hắn bây giờ vẫn chưa đủ đô!
    Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu:
    - Võ học của ta không truyền ra ngoài, hơn nữa cho dù có truyền ra, ta cũng không truyền cho người không cùng quan hệ gì với mình.
    - Không truyền cho người không quen? Như vậy có nghĩa không có quan hệ thì không truyền, còn có quan hệ thì truyền?
    Minh vương vừa nghe đã thấy hấp dẫn, lập tức hỏi.
    - Ngươi thực sự muốn học?
    Cao Lôi Hoa hỏi lại một câu.
    - Đúng!
    Minh vương điên cuồng gật đầu, vừa rồi một đao kia của Cao Lôi Hoa làm Minh vương rất kinh ngạc. Cả đời Minh vương giết chóc mà sống, ở trong giết chóc không ngừng tăng cảnh giới của mình. Nhưng cũng giống Cao Lôi Hoa, không tìm thấy đối thủ thích hợp, cho nên võ công Minh vương không đề cao được bao nhiêu. Mà vẫn không thể đề cao được, nghĩ đến đây, trong mắt Minh vương hiện lên một tia hận ý, hắn vĩnh viễn không thể vượt qua hắn, cái tên tự cao tự đại kia.
    - Ý của ngươi là muốn theo tập tục của nơi ta, bái ta làm sư phụ?
    Cao Lôi Hoa chỉ hỏi xem sao thôi. Dù sao thực lực của Minh vương tuyệt đối không yếu hơn Cao Lôi Hoa bao nhiêu, một đòn vừa rồi cũng làm Cao Lôi Hoa thoát lực. Mà Minh vương thoáng nhìn vẫn còn cường tráng lắm.
    - Bái sư? Là gì? Mà kệ, bái thì bái. Sợ quái gì!
    Minh vương thật sự không hiểu hai từ bái sư là gì, bởi vì hầu hết quãng đời của Minh vương đều sống giữa chúng thần. Mà thần làm gì tồn tại quan hệ thầy trò trong đó.
    - Được rồi, Cao Lôi Hoa, ta bái ngươi làm thầy. Thế nào? Ngươi có thể dạy ta chứ?
    Minh vương gấp không thể chờ, nói với Cao Lôi Hoa.
    - Cái kia, ngươi xác định muốn bái ta làm thầy?
    Cao Lôi Hoa lại nói với Minh vương:
    - Ta nhắc ngươi trước, nhập môn chúng ta, có rất nhiều môn quy. Chiếu theo tập tục chúng ta, bái sư không phải sự kiện đơn giản, chuyện này rất nghiêm túc đó.
    - Chỉ cần ngươi dạy ta một chiêu vừa rồi, yêu cầu gì cũng chấp tuốt.
    Minh vương vội vàng nói, bây giờ hắn trừ bỏ bộ quần áo rách nát này cùng với cây đao trong tay thì chỉ là thằng cùng khố. Hắn cũng không sợ yêu cầu gì hết.
    - Nếu vậy, được rồi.
    Cao Lôi Hoa gật gật đầu. Dù sao Cao Lôi Hoa cũng là người hiện đại, cho nên cũng không chú ý mấy cái nghi thức nhập môn:
    - Vậy, từ nay về sau, ngươi kêu ta là sư phụ đi.
    Cao Lôi Hoa cười khà khà nói.
    - Sư phụ? Cái đó không thành vấn đề.
    Minh vương dùng sức gật đầu.
    - Ngươi xác định?
    Cao Lôi Hoa lại hỏi.
    - Chắc cú trăm phần trăm!
    Minh vương hung hăng đáp.
    - Trước nói với ngươi, một ngày làm thầy, cả đời làm thầy đó.
    Cao Lôi Hoa hảo tâm nhắc nhở. Vốn Cao Lôi Hoa muốn nói ‘một ngày làm thầy, cả đời làm cha’. Nhưng nghĩ đến gã Minh vương này không biết bao nhiêu tuổi, nên Cao Lôi Hoa sửa lại.
    - Không thành vấn đề. Không thành vấn đề.
    Minh vương miệng đáp liền.
    Cứ như vậy Cao Lôi Hoa đã thu được thêm một đồ đệ cực mạnh so với tên ở dưới đại lục. Còn nhớ tên đồ đệ ở Băng Tuyết đế quốc không, Cao Lôi Hoa đã thu một đệ tử theo danh nghĩa, cho nên Minh vương là nhị đồ đệ............
    Ngay lúc Cao Lôi Hoa cùng Minh vương bàn xong vụ thầy trò thì tại một chỗ xa trong sa mạc. Ma vương Lucifer cùng chúng ma đang ẩn nấp quan sát đám người Cao Lôi Hoa.
    Nhìn Cao Lôi Hoa cùng Minh vương chiến đấu.
    - Mẹ, cái này mà là người bình thường à?
    Nhìn Cao Lôi Hoa bộc phát ra thực lực. Lucifer rất muốn bóp chết cái tên ác ma báo tin.
    Cùng thượng cổ Tà Thần Huyết Sắc Minh vương đánh giết mà là người bình thường sao? Cười sái hàm mất.
    - Lucifer, giờ chúng ta phải làm gì?
    Không thấy bóng người bên Lucifer chỉ có vài giọng nói âm trầm xuất hiện.
    - Hừm!
    Tuy Cao Lôi Hoa không phải là người thường đã làm rối loạn kế hoạch của Lucifer, nhưng nói chung tâm trạng Lucifer vẫn rất tốt. Hắn khẽ mỉm cười:
    - Phân phó xuống, đình chỉ mọi hành động với bộ tộc độc nhãn cự nhân. Cứ để cho cái tên người ‘bình thường’ này mang bộ tộc độc nhãn cự nhân đi khỏi mặt trăng đi.
    Tuy rằng cách xa, nhưng nội dung Cao Lôi Hoa và Minh vương nói chuyện Lucifer vẫn có thể thông qua mạng lưới kết giới dày đặc trên mặt trăng này nghe được.
    - Thật thú vị.
    Lucifer cười hè hè nói:
    - Đường đường là thượng cổ Tà Thần nhưng lại làm đồ đệ người khác. Ha ha, chuyện buồn cười thật. Đáng tiếc, vì an toàn của tử nguyệt, chuyện vui này chỉ mình ta hưởng thụ, đáng tiếc.
    - Cao Lôi Hoa, hy vọng ngươi sớm Minh vương đi đến đại lục đi.
    Lucifer nói:
    - Cứ như vậy, ta cũng có thể rảnh đi đại lục chơi rồi.
    Chỉ là Lucifer còn không biết, ở một nơi trên đại lục, trong nhà Cao Lôi Hoa. Có một một đứa bé có đuôi dài của ác ma. Mà tên của bé chính là Rudolph. Dùng mông cũng có thể đoán ra, hai người có thể có liên hệ. (Bật mí trước: Hai người không phải quan hệ cha con)
    Bên kia, đợi cho Cao Lôi Hoa mang theo Minh vương cùng bộ tộc độc nhãn cự nhân trở về bộ lạc của độc nhãn cự nhân đi xa. Minh long từ trong trạng thái hóa đá ra ngỡ ngàng nhìn.
    Sau khi tỉnh lại việc đầu tiên Minh long làm là...... Đâm đầu vào thần điện một phát!
    - Cốp!
    - Á, hình như đau mà.
    Minh long lắc đầu:
    - Mẹ kiếp, không phải đang nằm mơ, cái tên Minh vương kia thực sự làm đồ đệ người khác, cùng người ta bỏ chạy?
    - Không, nhất định là nằm mơ. Nhất định là mơ ngủ rồi, cho nên cơn đau này cũng là cảm giác trong mơ mà thôi. Đúng, là nằm mơ. Cái tên Minh vương kia sao lại không giết người, mà còn bái người ta làm sư phụ? Giấc mộng hoang đường.
    Minh long xoa đầu, mặt ra vẻ đang nằm mơ thật, chậm rãi chìm vào cát vàng.
    - Có lẽ sau khi ta tỉnh lại, mọi thứ lại về chỗ cũ của nó. Đúng vậy, mấy vạn năm không có mơ. Như thế nào lại đột nhiên mơ một giấc mơ hoang đường thế không biết?!
    Vừa chìm xuống, Minh long vừa lầu bầu.
    Đoàn người Cao Lôi Hoa thoải mái xuyên qua biển khô lâu. Có Huyết Sắc Minh vương ở một bên, khô lâu trong biển khô lâu không có một cái dám xuất hiện. Hơn nữa có dưới sự phân phó của ma vương Lucifer, đám người Cao Lôi Hoa đi đường rất khỏe.
    Thậm chí, trên đường không xuất hiện một tên ác ma nào. Một số ác ma còn đi trước dọn đường nữa là......
    Bộ tộc độc nhãn cự nhân.
    Nhìn thấy nhà của đám độc nhãn cự nhân này Cao Lôi Hoa cảm thấy khiếp vía. Không thể không nói một câu khâm phục, đám độc nhãn cự nhân này rất có khiếu thẩm mỹ, ngôi nhà Cao Lôi Hoa nhìn thấy to lớn ngang ngửa thần điện trong biển khô lâu. Hơn nữa so với thần điện đó, đám này còn xây thêm một tòa thần điện siêu khủng.
    Dẫn Cao Lôi Hoa về nhà, A Nặc đưa tay giới thiệu.
    - Thần của ta, đây là nhà của ta.
    A Nặc nói xong. Liền kêu mọi người ai về nhà nấy. Sau đó mang Cao Lôi Hoa vào trong nhà tộc trưởng hắn, rồi giới thiệu người nhà hắn cho Cao Lôi Hoa.
    - Thần của ta, đây là con của ta.
    A Nặc chỉ một cự nhân cao 6 mét nói với Cao Lôi Hoa:
    - Tiểu gia hỏa này là khi chúng ta đi tới tử nguyệt rồi sinh.
    - Sao? Không phải các ngươi nói mình truy kích lên tử nguyệt sao? Sao mang phụ nữ đến đây?
    Cao Lôi Hoa nghi hoặc nói.
    - Hả? Ha ha. Người của bộ tộc A Nặc. Tất cả đều là binh lính! Đối với chúng ta mà nói, không phân biệt nam nữ. Đều là chiến sĩ!
    - À.
    Cao Lôi Hoa gật gật đầu.
    - Đến đây, Thang Mỗ. Đây là thần của tộc chúng ta-- điện hạ Lôi thần vĩ đại!
    A Nặc vẫy vẫy tay nói với con mình.
    Nhưng mà hình như Thang Mỗ bị thần uy của Cao Lôi Hoa làm cho sợ hãi, không dám đi ra, núp núp sau lưng A Nặc.
    - A, thần à. Xem ra Thang Mỗ sợ thần uy của người.
    A Nặc không xấu hổ nói với Cao Lôi Hoa.
    - Nhóc, chúng ta biết nhau?
    Vừa nhìn thấy thằng nhóc màu đen cao sáu thước kia, đột nhiên Cao Lôi Hoa lộ ra nụ cười bí hiểm.
    - Ồ~~
    A Nặc ngạc nhiên ồ lên.
    - Không có sao? Ngươi không biết ta sao? Không nhớ ở đâu à?
    Cao Lôi Hoa cười khà khà nói:
    - Ta nhớ lúc ta vừa mới đến đây đã gặp phải một đạo hắc lôi thì phải?
    - Ôi~ thần, người đừng trừng phạt ta được không? Ta nói thật, lúc đó… lúc đó… ta tưởng là con chim trắng bay trên trời. Cho nên muốn bắn rơi…!
    Thấy Cao Lôi Hoa nhận ra mình, thằng nhóc liền khóc ầm lên, những giọt nước mắt to như cái bát rơi xuống đất.
    - Hic. Ta, ghét người chim!
    Đó là lời cảm thán của Cao Lôi Hoa sau khi nghe nguyên nhân thằng nhóc bắn mình!
    A Nặc chuẩn bị công cuộc chuyển nhà cũng rất tốt!
    Làm cho Cao Lôi Hoa kinh ngạc là đám độc nhãn cự nhân giống như những con ốc sên. Cả đám này, mỗi người đều vác nhà trên lưng khiêng đi…
    Như vậy cũng tốt, Cao Lôi Hoa cười cười. Trở về đại lục, việc đầu tiên là đem đám độc nhãn cự nhân này lên đảo không trung.
    Cự nhân tuy rằng khổng lồ. Nhưng số lượng không nhiều lắm. Một cái đảo không trung có thể chứa trên vạn độc nhãn cự nhân không là vấn đề.
    Cứ như vậy, Cao Lôi Hoa mang đồ đệ thượng cổ Tà Thần Minh vương cùng với ba cái bộ lạc hơn vạn tín đồ xuất phát về đại lục...

    (Hết Chương 341 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 342 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Last edited by Congtu; 07-11-2014 at 01:31 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #342
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 342 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 342: Ai đụng đến đảo không trung của ta





    Hết ba ngày, tộc cự nhân đã chuẩn bị xong.
    Sau khi tộc cự nhân chuẩn bị tốt rồi, Cao Lôi Hoa mang tất cả hướng đến thần điện trong biển khô lâu.
    Giờ Cao Lôi Hoa chỉ muốn nhanh chóng về đại lục! Tuy đám độc nhãn cự nhân này chỉ dùng ba ngày đã chuẩn bị xong nhưng Cao Lôi Hoa vẫn cảm thấy tốc độ bọn họ quá chậm.
    Đến thần điện, Cao Lôi Hoa lộ vẻ tươi cười.
    Trước cửa thần điện, Minh long ngơ ngác. Vừa ngủ dậy, Minh long liền thấy đoàn người Cao Lôi Hoa. Nhưng nhìn thấy Minh vương thật sự đi theo sau Cao Lôi Hoa, Minh long ngây ra.
    - Hi!
    Thấy Minh long, xuất phát từ phép lịch sự, Cao Lôi Hoa chào Minh long một cái. Sau đó đoàn người dưới ánh mắt không thể tin được của Minh long bước vào thần điện.
    Ở phía sau Cao Lôi Hoa, hơn một vạn cự nhân đi vào thần điện, mà phòng ốc nhà cửa của đám cự nhân sao? Yên tâm, đám cự nhân này đã thu hết đống nhà cửa này vào một cái vòng không gian đặc thù của mình, đây cũng là vật dụng sinh hoạt chuyên dùng để chuyển nhà của đám cự nhân này.
    - Sư phụ, truyền tống trận đi đại lục ở trong thần điện.
    Vào thần điện, Minh vương chỉ vào một cái truyền tống trận nói với Cao Lôi Hoa.
    Giọng Minh vương không lớn nhưng lấy trình độ chủ thần của Minh long thì nghe rất rõ!
    Choáng! Nghe Minh vương nói, Minh long ngẩn người không chịu nổi đả kích ngất đi.
    Trước khi ngất hắn còn thì thào:
    - Không có khả năng. Không có khả năng. Nhất định là ta đang nằm mơ, đang nằm mơ. Minh vương thế mà nhận một tên hậu bối làm sư phụ, đây là nằm mơ, nằm mơ......
    - Hà!
    Đứng trên truyền tống trận, Cao Lôi Hoa hít sâu một hơi lấy bình tĩnh. Ở tử nguyệt mấy ngày rồi, không biết mọi người trên đại lục thế nào.
    Đứng cạnh Cao Lôi Hoa là hơn vạn cự nhân. Đúng vậy, tất cả cự nhân đều đứng trong truyền tống trận này.
    Thần điện tuy không lớn, nhưng trong thần điện lại có không gian khác. Cái dị không gian này do có người sử dụng thần lực mở rộng ra, có thể chứa được hơn vạn cự nhân.
    - Sư phụ. Lúc truyền tống phải cẩn thận.
    Ở một bên Minh vương nói với Cao Lôi Hoa:
    - Bởi vì không gian cùng thời gian ở đây cùng bị nhập lại. Nếu không cẩn thận có thể đến đại lục là vạn năm sau đó!
    - Được rồi. Ta đã biết.
    Cao Lôi Hoa gật gật đầu, sau đó thật cẩn thận đưa tay đặt lên mắt truyền tống trận.
    Tử lôi từ trên tay tràn ra. Thần lực và ma lực ngang cấp nhau. Vốn truyền tống trận này dùng ma lực nhưng cũng có thể sử dụng thần lực vận hành dễ dàng.
    Lúc Cao Lôi Hoa truyền thần lực vào trận nhãn, cả trận lóe lên kim quang.
    - Xin mời ngài chọn nơi đến!
    Lúc này, một giọng nói máy móc vang lên.
    - Ê, im lặng.
    Cao Lôi Hoa quay đầu mắng đám cự nhân đằng sau. Nghe được Cao Lôi Hoa nói cả đám ngoan ngoãn im lặng.
    - Đại lục.
    Khi tất cả im lặng, Cao Lôi Hoa xoay người, một lần nữa đặt tay phải lên mắt trận nói.
    - Điểm truyền tống, đại lục. Xin xác điểm địa điểm cụ thể trên đại lục.
    Giọng nói đó lại vang lên, sau đó một quang cầu hiện bản đồ đại lục xuất hiện.
    - Ha ha, thật tiên tiến!
    Thấy ma pháp công nghệ cao này, Cao Lôi Hoa không khỏi ngợi khen. Sau đó, Cao Lôi Hoa vươn tay phải ấn lên vị trí rừng rậm Tinh Linh trên bản đồ. Hòn đảo không trung Cao Lôi Hoa còn để cạnh khu đầm lầy ác ma. Thứ này Cao Lôi Hoa định dành cho lễ cưới, nhưng xem ra phải để cho đám cự nhân này đã.
    Ngay khi Cao Lôi Hoa đưa tay định chỉ vào vị trí đã chọn thì…
    Đột nhiên một tiếng bốp nhẹ vang lên! Giật mình, tay Cao Lôi Hoa trượt xuống một chút!
    Mà ngay sau khi tay Cao Lôi Hoa vừa chỉ xuống thì truyền tống trận phát ra kim quang.
    - Mục tiêu đã được xác nhận, bắt đầu chuẩn bị truyền tống 10… 9… 8….. …. 4… 3…
    - AAA, mẹ nó, vừa rồi là ai phát ra âm thanh!
    Cao Lôi Hoa phẫn nộ quay đầu, căm tức nhìn về nơi phát ra âm thanh. Nơi đó là một cự nhân đang rụt rè sợ sệt, mà tất cả cự nhân đứng cạnh đều căm tức nhìn hắn.
    - Cái đó, thần... thần! Vừa rồi, có muỗi chích.
    Độc nhãn cự nhân thật cẩn thận vươn tay mình, trong lòng bàn tay có một con muỗi!
    - 1… 0! Bắt đầu truyền tống.
    Chưa kịp nói gì thì hết thời gian đếm ngược, truyền tống lóe lên.
    - Truyền tống thành công, hoan nghênh sử dụng ma pháp trận truyền tống thần cấp, hoan nghênh lần sau tiếp tục sử dụng......
    Đó là câu nói cuối cùng mà Cao Lôi Hoa nghe được.
    Sau khi vừa truyền tống thì Cao Lôi Hoa cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó thì thấy mình xuất hiện trên đại lục rồi.
    Vừa đi ra, Cao Lôi Hoa liền nhìn xung quanh coi mình bị truyền tống đến đâu.
    Ở trên cao nhìn xung qunah, Cao Lôi Hoa thấy rừng rậm xung quanh, liền cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ vẫn nằm trong rừng rậm Tinh Linh.
    - Hoàn hảo. Truyền tống đúng nơi.
    Cao Lôi Hoa thở dài một hơi nhẹ nhõm.
    - Mọi người truyền tống đến hết chưa?
    Xác định đúng nơi đến, Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn lại.
    Phía sau hắn là một rừng đen kịt bởi cự nhân và Minh vương đang đứng.
    - Để cho ta thưa thần.
    A Nặc quay đầu nhìn đám tộc nhân. Sau đó nói:
    - Thần của ta, đã đến đủ!
    - Ừ, đủ là tốt rồi!
    Sau đó Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn mảnh rừng rậm Tinh Linh này.
    - Thần, chúng ta đi vào sao?
    A Nặc thấy rừng liền hỏi.
    - Không, không cần.
    Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Lúc này Nguyệt Nhị đang cùng Tinh Linh thần khổ tu, mình cũng không muốn quấy rầy cô bé.
    - Chúng ta, đi thôi.
    Cao Lôi Hoa quay người, đi về phía trước.
    - Thần của ta, giờ chúng ta đi đâu?
    Độc nhãn cự nhân hỏi.
    - Một trong mười đại hiểm địa. Đầm lầy ác ma.
    Cao Lôi Hoa cười nói:
    - Nhà của các ngươi tương lai là ở chỗ này.
    - A?
    Vừa nghe đến đầm lầy ác ma, đám độc nhãn cự nhân nhất thời cả kinh. Chẳng lẽ thần muốn cho bọn họ ở cái địa phương khủng bố đó? Đó là một trong mười hiểm địa đó!
    Mười đại hiểm địa, mỗi nơi mỗi vẻ, có nơi thì có bộ tộc rất nguy hiểm, có nơi thì cơ quan đầy rẫy, có nơi thì địa hình hiểm trở… Nhưng tóm lại, đã là mười đại hiểm địa, hễ bước chân vào thì mười phần chin phần chết.
    Đầm lầy ác ma là một cái hiểm địa đặc biệt, nó không có chủng tộc nguy hiểm, cũng không có cơ quan nguy hiểm gì. Nó là tự nhiên mà thành, tuy không có chủng tộc nguy hiểm nhưng có ma thú cường đại, không có cơ quan bẫy nhưng đầy cạm bẫy bởi thiên nhiên.
    Lần trước, bởi vì đến rừng rậm Tinh Linh nên Cao Lôi Hoa đem hòn đảo không trung vào trong đầm lầy ác ma.
    Dựa vào trí nhớ, Cao Lôi Hoa dẫn đoàn người đi vào trong đầm lầy.
    Xa xa, đám cự nhân đã thấy được một hòn đảo nổi trôi trên không trung.
    - Trời, thần, đó là cái gì!
    A Nặc vừa thấy liền sợ hãi kêu.
    - Nơi đó, là nhà của các ngươi.
    Cao Lôi Hoa cười khà khà nói:
    - Trước tiên các ngươi cứ chờ ở đây đã, ta cùng Minh vương đi trước, các ngươi ở trong này chuẩn bị một chút, đợi lúc nữa đem phòng ốc lên trên đảo sống.
    - A? Đó là nhà của chúng ta!
    Trong cơn kích động, một tù trưởng kêu vang:
    - Thần, đây là thần vì chúng ta mà chuẩn bị sao?
    Cao Lôi Hoa cười ha ha, sau đó, cùng một thân rách nát Minh vương bay lên đảo không trung.
    Lúc Cao Lôi Hoa và Minh vương vừa lên đảo không trung thì gặp phải một đội quân lính mang trọng giáp!
    - Đứng lại! Phía trước là lãnh địa tư nhân, mau lui ra.
    Một tên vệ binh quát Cao Lôi Hoa và Minh vương.
    - Hử?
    Cao Lôi Hoa nhìn một đội vệ binh này, từ trên người đám lính có thể cảm ứng thủy nguyên tố tồn tại. Đám này ma vũ song tu sao?
    - Lãnh địa tư nhân? Ta như thế nào không biết đầm lầy ác ma này trở thành lãnh địa của ai bao giờ vậy?
    Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng:
    - Tránh ra.
    - Hòn đảo đang bay trên không trung chính là của hoàng tử Nguyệt Tích!
    Mấy tay vệ binh cầm vũ khí chĩa vào Cao Lôi Hoa và Minh vương:
    - Các ngươi có phải mạo hiểm giả muốn nhúng chàm vào đảo không trung này sao?
    - Hòn đảo không trung của các ngươi?...

    (Hết Chương 342 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 343 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #343
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 343 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 343: Nguy cơ của lão Cao





    - Mẹ nó, đây là đồ của lão tử.
    Vật của mình khồng ngờ bị chiếm mất, Cao Lôi Hoa rất tức giận. Hắn gầm một tiếng rồi chế trụ hai tên vệ binh, và đập đầu chúng vào nhau.
    Hai chiếc mũ sắt va vào nhau. Kình lực khiến hai tên hộ vệ lăn ra bất tỉnh.
    Cao Lôi Hoa đem hai tên thị vệ ném ra một bên.
    - Đáng giận, dám ra tay với chúng ta, những tên mạo hiểm giả đáng ghét.
    Nhóm vệ binh còn lại tức giận nói. Cao Lôi Hoa không ngờ đột nhiên ra tay tập kích đồng bọn của họ.
    - Băng đấu khí!
    Mười tên vệ binh còn lại cùng hét lớn lên. Chỉ có hải tộc mới có thể tu luyện hải tộc đấu khí, người bình thường chỉ có thể tu luyện thủy hệ đấu khí mà thôi. Khi sử dụng băng đấu khí, nghĩa là người của hải tộc đang tức giận.
    - Hải tộc?
    Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn mấy tên vệ binh này, tại sao hải tộc lại có ở trên mặt đất.
    - Gào, tên mạo hiểm giả đáng ghét!
    Mười mấy tên vệ binh bùng lên băng hệ đấu khí, rồi lao đến Cao Lôi Hoa.
    -[Long ngữ] Lấy danh nghĩa của ta, Cao Lôi Hoa. Đóng băng thuật.
    Cao Lôi Hoa khẽ quát một tiếng. Theo chú văn, một luồng sức mạnh hùng hậu tràn ra làm mấy tên vệ binh sợ hãi. Băng hệ nguyên tố từ từ ngưng tụ trên tay của Cao Lôi Hoa.
    Rồi Cao Lôi Hoa vung tay ra. Chỉ là một đóng băng thuật đơn giản đã khiến mười tên vệ sĩ bị đóng băng.
    Đó chỉ là đám tiểu lâu la chẳng đáng để Cao Lôi Hoa ra tay.
    - Đi thôi, đi tới đảo không trung.
    Cao Lôi Hoa cười lạnh:
    - Tôi thật muốn nhìn xem ai dám chiếm đảo không trung.
    - Kiệt kiệt!
    Minh Vương liếm mép:
    - Sư phụ, đến lúc đó con có thể ra tay không.
    - Xem tình huống thế nào đã.
    Thân ảnh Cao Lôi Hoa tiến đến đảo không trung.
    - Con muốn giết người.
    Minh Vương hét lớn một tiếng rồi đuổi theo Cao Lôi Hoa.
    Phía trên đảo không trung.
    Một mỹ nhân ngư xinh đẹp đang đánh giá đảo không trung. Trên đầu nàng đội vương miện công chúa. Nàng chính là tỷ tỷ của Tĩnh Tâm – Nguyệt Tích công chúa. Nàng đã xuất hiện sau khi Nguyệt Hoa Thiên cùng Cao Lôi Hoa đấu với huyết tinh linh.
    Sau khi đám huyết tinh linh bắt Nguyệt Nhị đi, Nguyệt Tích cùng chồng và đám lâu la hiện ra trên mặt biển. - Nguyệt Tích, em nói rằng tên đầu bạc kia thực sự đã chết rồi sao?
    Tên tóc vàng đứng cạnh Nguyệt Tích nói.
    - Hắn ngay cả hôn lễ cũng không tới, vậy anh nói xem hắn còn sống hay không?
    Nguyệt Tích công chúa yêu kiều cười:
    - Xem ra, Thiên kiếp trong Vong Linh cốc đã giết chết hắn. Thiên kiếp không phải dễ dàng chống đỡ như vậy.
    - Nếu hắn còn sống thì hắn đã đến hôn lễ của Tĩnh Tâm.
    Tên tóc vàng nói:
    - Ba tháng đã qua, có lẽ hắn thật sự đã chết. Nhưng chết cũng tốt, đỡ một đối thủ tranh chấp chức hải hoàng.
    Còn chưa nói hết câu, nam tử tóc vàng bỗng ngây ra. Dường như có gì đó không thích hợp.
    - Làm sao thế, Ba Bỉ Tư An Đặc.
    Thấy thanh âm của nam tử tóc vàng đột nhiên dừng lại. Công chúa Nguyệt Tích quay đầu lại nhìn hắn.
    Nhưng khi Nguyệt Tích quay đầu lại, nàng cũng rất sửng sốt.
    Nàng thấy bên cạnh chồng mình là một nam tử đầu bạc không biết từ đâu xuất hiện.
    Trên đời chỉ có một người đàn ông đầu bạc. Nam nhân đó, hắn còn chưa chết hay sao?
    Đầu Nguyệt Tích trở nên hỗn loạn.
    Cao Lôi Hoa đã ra tay chế trụ nam tử tóc vàng.
    Vừa rồi khi, Cao Lôi Hoa tiến đến đảo không trung, hắn đã nghe được câu nói của tên tóc vàng kia.
    Mình không đến hôn lễ của Tĩnh Tâm? Đây là ý tứ gì? Chẳng phải hôn lễ giữa hắn và Tĩnh Tâm ba tháng sau mới tổ chức mà? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nghĩ.
    - Ngươi, ngươi, ngươi không chết?
    Nam nhân tóc vàng khó khăn nói ra một câu.
    - Có ngươi chết ý.
    Cao Lôi Hoa mắng một câu rồi hỏi:
    - Ta hỏi câu nào ngươi phải thành thật trả lời câu đấy. Biết chưa?
    - Tên khốn kiếp, buông ra.
    Công chúa Nguyệt Tích hét lên với Cao Lôi Hoa:
    - Buông ra!
    - Câm!
    Cao Lôi Hoa chuyển mắt qua, lạnh lùng nhìn công chúa Nguyệt Tích. Con ngươi tràn đầy sát khí khiến nàng cảm tưởng mình như lọt vào hầm băng.
    Cái liếc mắt này làm cho Nguyệt Tích không nói thêm được câu nào.
    - Được, được rồi. Anh hỏi tôi đáp.
    Ba Bỉ Tư An Đặc run rẩy nói. Hiện tại, Cao Lôi Hoa trông giống hỗn thế ma vương, nhìn vào ánh mắt hắn khiến cho Ba Bỉ Tư An Đặc run mình.
    - Ta hỏi ngươi, ngươi vừa nói hôn lễ của Tĩnh Tâm đã cử hành, vậy là sao?
    Cao Lôi Hoa hỏi.
    - Hôn lễ của cậu và Tĩnh Tâm không còn là sau năm mới ba ngày nữa, hôn lễ đã bị thay đổi.
    - Sao lại thế, ta mới đi có ba ngày thôi mà.
    Cao Lôi Hoa quát.
    - Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra với anh.
    Ba Bỉ Tư An Đặc nói:
    - Tôi chỉ biết từ lần thiên kiếp kia đã qua ba tháng, gần bốn tháng rồi. Hôn lễ của anh và Tĩnh Tâm đã trôi qua rồi.
    - Tại sao lại vậy
    Cao Lôi Hoa cắn chặt răng, từ lúc đến tử nguyệt tính tới giờ cũng chỉ có ba ngày:
    - Ngươi đùa với ta à? Có tin không ta bóp nát đầu ngươi!
    - Tôi!
    Nam tử tóc vàng cười khổ không thôi.
    - Sư phụ!
    Minh vương ở bên cạnh đột nhiên nói:
    - Có lẽ đã trải qua ba tháng thời gian.
    - Vậy là ý gì?!
    Cao Lôi Hoa hỏi:
    - Sao lại thế được. Chẳng lẽ ở tử nguyệt một ngày bằng ở đây một tháng.
    -Đương nhiên là không rồi.
    Minh Vương cười nói:
    - Nhớ rằng khi truyền tống trận, người bị tiếng động làm bất ngờ nên ấn nhầm lúc để truyền tống không?
    - Có liên quan không?
    Cao Lôi Hoa nói:
    - Chẳng lẽ không gian và thời gian đều có vấn đề?
    Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ tới lời của Minh Vương. Nếu không cẩn thận thì có thể truyền tống đến thế giới sau một vạn năm.
    - Chính xác. Có lẽ, chúng ta bị truyền tống tới ba tháng sau.
    Minh Vương nói.
    - Đáng chết.
    Cao Lôi Hoa ném nam nhân tóc vàng xuống rồi hét lên.
    Tại vì truyền tống mà ngày kết hôn với Tĩnh Tâm đã trôi qua. Cao Lôi Hoa gãi đầu. Hắn cũng không biết giải thích với Tĩnh Tâm như thế nào. Xem ra phải về nhà giải thích với nàng một phen. Với tính tình của Tĩnh Tâm, chắc cũng không trách hắn.
    - Đúng rồi. Tại sao các ngươi ở trên đảo không trung!
    Cao Lôi Hoa nhìn công chúa Nguyệt Tích ở bên cạnh.
    - Khanh khách! Không ngờ ngươi còn có thời gian ở đây mà nói chuyện với chúng ta, sao không về tìm Tĩnh Tâm của ngươi đi.
    Nguyệt Tích đột nhiên nở nụ cười:
    - Nói cho ngươi biết, ba tháng đã qua cũng đủ để cho nhiều chuyện xảy ả.
    - Cô có ý gì.
    Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm Nguyệt Tích công chúa.
    - Ha Ha. Ta không nói.
    Nguyệt Tích công chúa yêu kiêu cười:
    - Nếu ngươi có thể đem tặng ta đảo không trung, ta còn có thể… ….
    - Ọe!
    Câu nói của nàng bị ngắt quang bởi tiếng nôn khan.
    Cao Lôi Hoa nắm chặt tay, đấm vào bụng Nguyệt Tích.
    - Nữ nhân, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta.
    Mắt của Cao Lôi Hoa lộ ra một tia nguy hiểm. Sự tình liên quan đến Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa không thể nào bình tĩnh mà đàm phán được.
    - Ngươi dám đánh ta?
    Nguyệt Tích hung hăng nhìn Cao Lôi Hoa :
    - Hiện tại, đừng hòng ta nói cho ngươi điều gì.
    - Ta nghĩ cho dù cô chết, người biết chuyện tình của Tĩnh Tâm cũng không phải chỉ có mình cô, như tên tóc vàng kia kìa, hắn chắc sẽ biết không ít đâu.
    Cao Lôi Hoa băng lãnh nói:
    - Giết cô, bắt hắn nói chuyện gì xảy ra. Chuyện này chẳng khác nhau là mấy!
    - Được, tôi nói.
    Nguyệt Tích cắn chặt răng:
    - Nói cho cậu biết, cậu nên có mặt ở hải tộc trước buổi chiều, nếu không Tĩnh Tâm sẽ không còn là của cậu nữa! Bởi vì, lần hôn lễ đầu tiên cậu không có mặt. Hải tộc vì thể diện đã chuẩn bị hôn lễ thứ hai.
    - Kết hôn? Tĩnh Tâm cũng đồng ý?
    Cao Lôi Hoa rất căng thẳng.
    - Không.
    Nguyệt Tích cười:
    - Nhưng cho dù, Tĩnh Tâm không đồng ý, hôn lễ vẫn được tiến hành.
    - Mẹ nó, ta – Cao Lôi Hoa còn sống, thì đứng ai dám động vào Tĩnh Tâm.
    Cao Lôi Hoa quta lớn một tiếng:
    - Dẫn đường, đưa ta đến hải tộc!
    - Dựa vào cái gì, mà phải dẫn…. ….
    - Tôi nói lại một lần nữa đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.
    Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng.
    - Được rồi, tôi dẫn các người đi.
    Nguyệt Tích cắn chặt răng, hôm nay nàng đã chẳng còn gì để mất rồi. Điều hối hận duy nhất của nàng là không nên lấy Tĩnh Tâm ra dọa Cao Lôi Hoa…

    (Hết Chương 343 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 344 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #344
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 344 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 344: Đám cưới này ta mới là chú rể





    Ở dị giới, diện tích của đại dương lớn gấp nhiều so với diện tích đất liền.
    Bởi vậy, đại dương bao la chính là cấm địa của toàn bộ sinh vật trên lục đia. Bởi đại dương là thiên hạ của hải tộc, không có sự đồng ý của họ,tất cả mọi con thuyền đi qua đó đều bị tần công. Tuy rằng như thế, nhưng vẫn có rất nhiề con thuyền vụng trộm đi qua, bởi vì lợi nhuận quá lớn. Nhiều thương nhân vẫn bước trên con đường đầy nguy cơ này.
    Đối với thương nhân mà nói, nguy hiểm cùng lợi nhuận cùng tồn tại.
    Hải dương quá to lớn, cơ hội bị hải tộc phát hiện cũng lớn. Nếu bị phát hiện kết cục sẽ rất thảm, nhưng chỉ cần thành công, lợi nhuận có thể khiến họ cả đời ấm no. Dù sao lợi nhuận của việc đi biển cũng không phải bàn cãi.
    Ở trên đại dương rộng lớn này, cũng có ít nhiều con thuyền đi vụng trộm. Duy chỉ có một chỗ thuyền bè không được đi qua.
    Đó được gọi là hải dương “Lan Tư Đặc Cách Nhĩ”. Hay có thể gọi là “ nơi cư ngụ của Hải Hoàng”.
    Đúng như tên gọi, phiến đại dương rộng lớn này là nơi ở của hoàng gia Hải tộc.
    Trong đại dương “Lan Tư Đặc Cách Nhĩ” , dưới đáy biển Haiti.
    Hiện giờ, chúa tể của hải dương – Hải Hoàng Nguyệt Hoa Thiên đang u sầu ngồi trên ngai vàng. Bên cạnh chính là người vợ Tĩnh Âm của hắn, cũng với vẻ mặt ưu thương. Hôm nay nụ cười xinh đẹp trên mặt nàng đã biến mất.
    Bởi vì, hôm nay là ngày con gái yêu quý của họ phải kết hôn.
    Vốn rằng Poseidon và Tinh Âm thấy Tĩnh Tâm kết hôn là một chuyện tốt. Họ còn tính bao giờ nàng cưới.
    Nhưng hiện tại họ lại phát sầu vì đám cưới của Tĩnh Tâm. Bởi vì chú rể không phải là Cao Lôi Hoa. Mà là một nam nhân ngay cả Nguyệt Chấn Thiên cũng không biết mặt.
    Đối với Nguyệt Chấn Thiên và Tĩnh Âm mà nói, Cao Lôi Hoa chính là một thằng con rể tuyệt vời.
    Từ thực lực, năng lực, đến cả tình cảm với Tĩnh Tâm. Trên đại lục, tìm ra được một người như hắn là không thể.
    Chỉ tiếc, anh hùng khí đoản. Mấy tháng trước, trong Vong Linh cốc, Thiên kiếp đã cướp đi sinh mệnh của Cao Lôi Hoa.Tin tức này chính là do Thú Thần truyền tới.
    Vốn Hải Hoàng không tin, nhưng Cao Lôi Hoa đã biến mất trên đại lục mấy tháng rồi.
    Đến ngày hôn lễ của Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm vẫn ngồi ở đáy biển bình tĩnh chờ đợi Cao Lôi Hoa. Ngay cả ngày hôn lễ của mình, Cao Lôi Hoa cũng không tới. Hải Hoàng đã mất hết hy vọng. Không chỉ Hải Hoàng mà tất cả mọi người đều nghĩ Cao Lôi Hoa đã chết.
    Đêm đó, Nguyệt Chấn Thiên đã vì con gái của mình mà rơi lệ.
    Cho dù Cao Lôi Hoa đã chết, Tĩnh Tâm vẫn cón thể lựa chọn chồng cho mình. Lựa chọn chồng mới hoặc không lựa chọn ai cả. Nhưng trong hải tộc rất ít sự việc tái hôn hoặc tái giá.
    Theo Nguyệt Chấn Thiên, lấy độ yêu thương của Tĩnh Tâm đối với Cao Lôi Hoa, thì có lẽ nàng sẽ không kết hôn.

    Và với lòng yêu thương của mình, Hải Hoáng chắc chắn sẽ theo ý của Tĩnh Tâm.
    Nhưng người tiếc không bằng trời tính. Có một chuyện bất khả kháng đã xảy ra.
    Chuyện hôn lễ của Cao Lôi Hoa đã bị hoãn lại là đề tài trong hải tộc. Điều này khiến “Tắc Á” để ý.
    “Tắc Á” là hoàng hậu của Hải Hoàng đầu tiên, là Băng Tuyết Nữ Thần. Nàng chẳng có ưu cũng không có nhược điểm. Nhưng chỉ có một điểm không tốt đó là vô cùng coi trọng mặt mũi của mình.
    “Tắc A” nghe được chuyện này, nàng nghĩ rằng chuyện này sẽ làm mất mặt Hải tộc. Một hôn lễ mà không có chú rể thì còn thể thống gì? Bởi vậy Băng Tuyết Nữ Thần lấy danh nghĩa là người vợ của Hải Hoàng đầu tiên nhúng tay vào hôn sự của Tĩnh Tâm.
    Hơn nữa, điều này lại giống một trò đùa. Tắc Á còn tìm một vị thần trẻ tuổi đầy tài năng – Thái Dương Thần Apollo! Chữ “trẻ tuổi” được Tắc Á nhấn mạnh.
    Thần mặt trời Apollo chính là người tại Quang Minh Thần Điện có thể thoát hiểm.
    Khi Băng Tuyết Nữ Thần “Tắc Á” nói nàng muốn gả Tĩnh Tâm cho hắn. Hắn không do dự liền nhận lời.
    Tin Cao Lôi Hoa đã chết, hắn đã biết. Bởi vì hắn và Cao Lôi Hoa là kẻ thù, nên hành động gì của Cao Lôi Hoa, hắn đều biết.
    Giờ đây, Apollo muốn trả thù Cao Lôi Hoa là điều không thể.
    - Cao Lôi Hoa, tuy rằng ngươi đã chết, nhưng ta muốn cho nữ nhân của ngươi phải sự thống khổ lớn nhất.
    Thái Dương Thần độc ác nghĩ.
    Khi Apollo đồng ý hôn sự này, Băng Tuyết Nữ Thần “Tắc Á” còn tưởng rằng mình đã vớt vát được mặt mũi cho Hải tộc.
    Bởi vậy, khi về hải tộc. Nàng đem định ngày cưới giữa Tĩnh Tâm và Thái Dương Thần.
    Theo lời của Băng Tuyết Nữ Thần, thì giờ ngọ ngày hôm nay chính là ngày Apollo cùng Tĩnh Tâm tiến hành hôn lễ.
    Nguyệt Chấn Thiên đang rất đau đầu vì chuyên này. Một bên là người con gái mà mình thương yêu nhất, còn một bên là lão tổ tông của hải hoàng bộ tộc.
    - Ba, người có biết con nghĩ gì không?
    Lúc này Tĩnh Tâm đang lặng yên ngồi cạnh Nguyệt Chấn Thiên:
    - Ngoài anh ấy ra, con, Tĩnh Tâm, sẽ không cưới người nào cả.
    - Ba biết, nhưng đây là ý kiên của lão tổ tông.
    Nguyệt Chấn Thiên cười khổ không thôi, thân là người vợ của Hải Hoàng đầu tiên, danh vọng của Tắc Á rất cao. Cho dù hiện tại Hải Hoàng cũng không có tiếng nói bằng nàng.
    Nhưng hắn vẫn rõ ràng rằng chuyện này lão tổ tông làm có hơi quá.
    Cảm tình là một loại không phải mà hôn ước có thể thay đổi.
    - Ba, người xem kìa.
    Tĩnh Tâm thản nhiên nói, tinh cách nàng là như vậy. Tưởng như chuyện hôn lễ lần này không hề liên quan tới nàng. Nhưng rồi nàng lại lộ vẻ quyết tâm:
    - Khi hôn lễ này kết tích, con sẽ đi gặp anh ấy.
    - Tĩnh Tâm, con. Ài!!
    Nguyệt Chấn Thiên biết rằng Tĩnh Tâm muốn gặp Cao Lôi Hoa nghĩa là gì. Ý tứ quá rõ ràng, khi hôn lễ kết thúc cũng là lúc nàng kết thúc sinh mạng của mình.
    - Con gái!
    Tĩnh Âm ôm lấy cổ của con gái. Hiện tại nàng cũng chẳng biết nói gì với Tĩnh Tâm.
    - Yêu.
    Một thanh âm từ bên ngoài vang lên. - Tiểu nha đầu, ta cũng muốn biết người đàn ông của ngươi như thế nào.
    Một thân ảnh xinh đẹp bước hào hải hoàng điện:
    - Một người đàn ông đã chết, cô cần gì phải lưu luyến.
    Đây chính là người vợ của Hải Hoàng đầu tiên “Tắc Á”.
    - Vậy tại sao người không lập gia đình?
    Tĩnh Tâm quay lại hỏi:
    - Tổ tiên chết còn lâu hơn Lôi. Một người đàn ông cũng để người lưu luyến sao?
    Tĩnh Tâm hỏi lại một cách mỉa mai:
    - Hay là lúc đó, hai người không có cái gì gọi là tình yêu?!
    - Rất tốt, tiểu nha đầu.
    Dường như bị đụng chạm, Tắc Á cười lạnh:
    - Tiểu nha đầu, ta không nói chuyện với cô về mấy thứ này nữa. Đừng nói những chuyện tục tĩu trước mặt của ta. Hôn lễ này liên quan tới bộ mặt của Hải tộc. Hiện tại, không phải cô muốn cái gì cũng được. Bây giờ, cho dù cô đồng ý hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi.
    Tắc Á nói với Tĩnh Tâm.
    - Con vẫn nói câu kia.
    Tĩnh Tâm bình tĩnh nói:
    - Ngày hôn lễ hôm nay, con sẽ tới gặp Lôi.
    - Hừ, rất giỏi.
    Tắc Á không ngờ Tĩnh Tâm lại dám công khai chống đối nàng:
    - Sau hôn lễ muốn chết ư? Ta không cho cô chết dễ dàng vậy đâu!
    Tắc Á cười lạnh một tiếng:
    - Đến lúc đó, ta có muôn ngàn cách khiến cô chết cũng không được.
    - Con vẫn nói câu kia.
    Tĩnh Tâm quay đầu lại nhìn Hải mẫu:
    - Sau hôn lễ, con sẽ đi gặp Lôi.
    Nhìn con gái của mình công khai chống đối. Nguyệt Chấn Thiên nghĩ, hiện tại hắn nên làm gì bây giờ? Ra tay với tổ tiên? Đây là chuyện không thể? Mà khuyên Tĩnh Tâm thỏa hiệp? Việc này cũng không có khả năng.
    - Ta nói cho cô biết, Tĩnh Tâm. Nếu cô tự sát, cô sẽ làm hải tộc mất mặt. Ta sẽ xóa tên cô khỏi gia phả. Sau này, cô sẽ không còn là thành viên của hải tộc nữa.
    Thấy thái độ của Tĩnh Tâm cứng rắng như thế. Tắc Á liền dùng chiêu vừa đấm vừa xoa. Dùng ý tứ đuổi nàng ra khỏi gia tộc. Bởi vì đối với người của thế giới này mà nói, quan trọng nhất là tộc và tông. Nó còn trọng yếu hơn cả tính mạng mình.
    Nhiều lúc, bọn họ muốn chết nhưng cũng không muốn mình bị trục xuất khỏi gia tộc
    - Không sao.
    Tĩnh Tâm thản nhiên nói:
    - Từ nhiều năm trước, tôi đã không coi mình là thành viên của hải tộc nữa rồi.
    Cảm giác bình thản của Tĩnh Tâm làm Tắc Á cảm thấy căm tức:
    - Tĩnh Tâm, ta hỏi cô một lần nữa, cô có lấy chồng hay không?!!
    - Hỏi nhiều như vậy có gì khác nhau đâu.
    Tĩnh Tâm lại nói.
    - Tốt! Tốt! Tốt!
    Tắc Á ác độc nói:
    - Ta nói cho cô biết, bất kể cô có nguyện ý hay không. Hôn lễ chiều nay vẫn được tổ chức! Muốn tự sát ư! Không được đâu! Ta có vô số cách khiến cô phải tham dự hôn lễ này.
    Tắc Á ngoan độc nói:
    - Hôn lễ sẽ vẫn được tổ chức cho dù cô có chết.
    - Tùy bà thôi.
    Tĩnh Tâm thản nhiên nói. Nhưng Nguyệt Chấn Thiên vẫn thấy trên khóe mắt Tĩnh Tâm còn vương nước mắt.
    - Hừ!
    Tắc Á tức giân rồi xoay người rời đi.
    - Con gái, sao phải vậy chứ.
    Nguyệt Chấn Thiên thở dài.
    - Ba, nếu anh ấy ở đây thì tốt biết mấy.
    Sau khi lão tôt tông rời đi, Tĩnh Tâm khẽ nấc lên:
    - Nếu anh ấy ở bên cạnh con thì con làm sao phải chịu ủy khuất như thế này.
    - Được rồi.
    Nguyệt Chấn Thiên cũng biết sự tình của Cao Lôi Hoa.
    Trong trí nhớ của hắn, nam nhân đầu bạc kia là người vô cùng thương yêu gia đình. Nếu Cao Lôi Hoa ở đây thì làm sao con gái mình lại ủy khuất như thế này.
    Nếu hắn ở đây, có lẽ lão tổ tông cũng sẽ không dùng những từ ngữ cay nghiệt như vậy.
    Nhưng anh hùng chết sớm. Hải Hoàng thở dài.
    Ở bên cạnh Hải Hoàng, Tĩnh Tâm nhẹ nhàng vỗ chiếc nhẫn trên tay của mình. Một chiếc nhẫn màu đen, chứa đựng một tên “Sát lục giả” bậc tám – Tiểu Hắc.
    Trong nhà bọn họ, có mười tên huyết kỵ sĩ bảo hộ chắc không có vấn đề gì xảy ra.
    Tĩnh Tâm thầm tính toán. Ngày đó, Tĩnh Tâm bị mời xuống đáy biển, không ai nói cho nàng biết tới đây để tổ chức hôn lễ. Nên nàng cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng nàng không nghĩ tới, khi vừa tới đáy biển, nàng bị một người tổ tiên của mình bày ra một cái hôn lễ. Mà chú rể lại là một trong Quang Minh Tam Thần – Thái Dương Thần.
    Cho dù mình đi, Nguyệt Sư, Nguyệt Nhị, Saga cũng đều đã trưởng thành. Hơn nữa có huyết kỵ sĩ bảo vệ, chắc cũng không có vấn đề gì.
    Không còn gì vướng bận cả, Tĩnh Tâm nhẹ nhàng lau chiếc nhẫn rồi truyền tinh thần lực vào chiếc nhẫn.
    Khi hôn lễ bắt đầu, lúc đó Tĩnh Tâm sẽ tự chấm dứt sinh mệnh của mình… … …
    *************.
    Bên kia, Cao Lôi Hoa mang Nguyệt Tích điên cuồng chạy về phía đáy biển. Đột nhiên, có vài đạo huyết quang lao tới trong cơ thể Cao Lôi Hoa.
    Đồng tử của Cao Lôi Hoa co lại, mười đạo huyết quang đó là mười tên huyết kỵ sĩ bảo hộ Tĩnh Tâm cũng mấy đứa nhỏ.
    - Nhanh lên, nhanh lên nào!
    Cao Lôi Hoa điên cuồng kêu một tiếng. Tĩnh Tâm chắc chắn đã xảy ra chuyện. Cao Lôi Hoa thậm chí không thèm triệu tập đám huyết kỵ sĩ để hỏi xem có chuyện gì. Hắn chỉ biết hiên giờ hắn cần đuổi theo Tĩnh Tâm.
    Nguyệt Tích bị Cao Lôi Hoa cầm tay. Lần này, hắn không mang tộc nhân của độc nhãn cự nhân đi bởi tốc độ của họ quá chậm, nên bọn họ bị bỏ lại trên đảo không trung.
    Lần này đi theo Cao Lôi Hoa chỉ có đệ tử của hắn, Huyết Sắc Minh Vương.
    - Chậm quá, chậm quá!
    Cao Lôi Hoa đối với tốc độ của mình vẫn không vừa lòng, liền nói:
    - Lĩnh vực tốc độ!
    Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng, lĩnh vực điên cuồng tràn ra.
    Cao Lôi Hoa không hề che dấu thần lực của mình. Thời điểm này Cao Lôi Hoa cũng chẳng cố kỵ nhiều như thế?
    'Nhanh lên, nhanh nữa lên!'. Đây là suy nghĩ duy nhất của Cao Lôi Hoa.
    Thần lực của Cao Lôi Hoa dao động rất mạnh. Trong Vong Linh cốc, Thần Thú cũng cảm nhận được luồng lực lượng đó. Một luồng khí tức vừa quen thuộc lại xa lạ. Đây chính là thần lực dao động của Cao Lôi Hoa.
    Thần Thú lập tức đúng lên, ngẩng đầu lên trời, hưng phấn gào:
    - Bà xã, là lão Cao, lão tử bảo hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy mà.
    Áy náy vì sự việc Cao Lôi Hoa mấy tháng, trải qua mấy tháng tra tấn. Thấy Cao Lôi Hoa không chết, điều này làm Thần Thú hưng phấn đến phát điên.
    - Tra Lý.
    Bên cạnh, Vong Linh Nữ Thần nhẹ nhàng nói với Tra Lý một tiếng. Tu vi của nàng còn kém Thần Thú nên còn không phát hiện được thần lực dao động của Cao Lôi Hoa.
    - Phi Ti Hi Nhĩ, thật tốt quá, anh cảm giác được thần lực của hắn. Lão Cao, hắn không chết!
    Thần Thú hưng phấn nói với Vong Linh Nữ Thần.
    Đồng thời hắn ôm lấy Vong Linh Nữ Thần rồi xoay nàng một vòng.
    - Tra Lý, buông ra. Chóng mặt quá.
    Bị Thần Thú làm như vậy, Vong Linh Nữ Thần bất đắc dĩ nói một tiếng.
    - Tra Lý, anh có thể xem xem Cao Lôi Hoa muốn đi tới nơi nào không?
    Vong Linh Nữ Thần nói.
    - Để anh xem.
    Thần Thú nhắm mắt lại. Một lúc sau, hắn nói:
    - Là phía đại dương.
    - Quả nhiên như vậy.
    Vong Linh Nữ Thần suy nghĩ một lát rồi đột nhiên cười nói:
    - Tra Lý, chúng ta cũng đi đi.
    - Chúng ta sẽ đi gặp Cao Lôi Hoa trước. Nếu hắn muốn xuống đáy biển, Cao Lôi Hoa có lẽ phải dùng tới vật này.
    Vong Linh Nữ Thần thần bí nói.
    - Ách, tất cả đều nghe lời nàng.
    Thần Thú gãi dầu. Nếu nói về chỉ số IQ, hắn không bằng lão bà xinh đẹp của mình.
    ***********.
    Dưới đáy biển, Nguyệt Tích dừng lại chỉ vào cung điện to lớn trước mặt nói:
    - Đó chính là hoàng cung của hải tộc.
    Sau khi tới đáy biển, Cao Lôi Hoa cũng trở nên bình tĩnh.
    - Chú rể lần này là ai?
    Cao Lôi Hoa lạnh lùng hỏi.
    - Một vị thần xuất sắc – Thái Dương Thần Apollo.
    Nguyệt Tích lên tiếng.
    - Được lắm, Apollo.
    Cao Lôi Hoa thầm nghĩ!
    “ Được lắm, tên thái dương thần, ta không tới tìm ngươi thì thôi, ngươi lại tới trước mặt. Đúng lúc, hận cũ thù mới, thanh toán luôn một thể.''
    Cao Lôi Hoa nắm chặt tay.
    - Cũng có những người không muốn đến dự hôn lễ, cũng có người đến để bắt Tĩnh Tâm rao ra đảo không trung.
    - Được rồi, kể chuyện chính đi.
    Cao Lôi Hoa hung ác nói:
    - Đám cưới sao? Thật đúng lúc.
    Cao Lôi Hoa lẩm bẩm:
    - Bỏ lỡ đám cưới một lần rồi, ta sẽ không bỏ qua lần hai đâu. Thật là cảm ơn Thái Dương Thần đã thay mình cùng Tĩnh Tâm chuẩn bị hôn lễ. Lần hôn lễ này, ta mới là diễn viên.
    - Đại biểu cho lòng cảm ơn của tôi, tôi sẽ giết cô.
    Cao Lôi Hoa cười lạnh môt tiếng, rồi cùng Minh Vương biến mất.
    Thần đều không che giấu được hào quang của mình.
    Bởi vì rất ít vị thần có thể che dấu được hơi thở của mình.
    Vậy nên, cho dù tòa thành này rất lớn như vậy, nhưng lần ra Thái Dương cũng chỉ là chuyện đơn giản.
    Lúc này trong một căn phòng trong hoàng cung.
    Thái Dương Thần Apollo đã nhấm nháp hồng tửu. Tuy Cao Lôi Hoa đã chết, nhưng Apollo vẫn muốn cắm sừng hắn.
    - Tam đệ, đại ca, đệ sẽ báo thù cho hai người.
    Thái Dương Thần nắm chặt chém rượu nói.
    - Uy, sư phụ, chúng ta giải quyết hắn như thế nào?
    Một thanh âm vang lên đằng sau Thái Dương Thần.
    Thái Dương Thần cả kinh. Tuy rằng hắn không để ý chuyện trong phòng ,nhưng hắn là vị thần lĩnh ngộ được lĩnh vực tầng một, mà lại có người tới sau lưng tới mà hắn không phát hiện ra.
    Một thanh phá đao, kề vào cổ hắn. Hắn đã thấy được tiếng gọi của tử thần.
    Chuôi đao màu đỏ, cả lưỡi đao cũng màu đỏ. Nhưng đây không phải là màu đỏ bình thường mà là màu đỏ của máu.
    Nhìn chủ nhân của thanh đao này.
    Đó là một nam tử rách nát. Nhưng khi nhìn đằng sau hắn, Thái Dương Thần choáng váng như bị sét đánh giữa ban ngày.
    Thực tế, cho dù sét đánh giữa ban ngày cũng không có gây phiền toái nhiều lắm cho Apollo.
    Hắn ngạc nhiên bởi vì hắn thấy một nam tử đầu bạc.
    - Apollo. Cám ơn ngươi.
    Ngoài dự kiến của Apollo, tên ác ma không ngờ lại tới trước mặt hắn nói cảm ơn.
    - Để cảm ơn ngươi, ta đã chuẩn bị.
    Cao Lôi Hoa dừng lại một chút, rồi mỉm cười nhìn Thái Dương Thần…

    (Hết Chương 344 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 345 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #345
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 345 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 345: Ta họ Cao tên Lôi Hoa





    - Apollo, cám ơn ngươi.
    Cao Lôi Hoa đứng trước mặt Thái Dương thần Apollo nói.
    - Ngươi, ngươi cám ơn ta, vì cái gì?!
    Vừa nhìn thấy Cao Lôi Hoa cười tủm tỉm, Apollo cảm thấy lạnh tóc gáy.
    - Cảm ơn ngươi đã chuẩn bị hôn lễ này cho ta.
    Nụ cười của Cao Lôi Hoa sáng lạn như ánh mặt trời:
    - Để đáp lại mối thiện tình này của ngươi, ta chuẩn bị giết ngươi, thấy thế nào?
    - Đừng có giỡn!
    Thái Dương thần hét lớn một tiếng:
    - Giết ta, dễ vậy sao? Nói cho ngươi, Cao Lôi Hoa. Hiện tại, trên danh nghĩa ta mới là con rể hải hoàng. Cho nên, chỉ cần nơi này xuất hiện động tĩnh gì, thì người chết không phải là ta. Mà là ngươi!
    - Khà khà, ngươi kêu lớn tiếng như vậy, là muốn cho người khác tới cứu ngươi sao?
    Cao Lôi Hoa vẫn tươi cười như trước:
    - Ngại quá, ở trong này, ta đã bày ra một cái ma pháp trận rất nhỏ nhưng hiệu quả. Kết giới cách âm.
    - …!
    Nghe Cao Lôi Hoa nói, ý nghĩ muốn gọi cứu binh của Thái Dương thần liền bị thất bại. Nhìn biểu tình hôm nay của Cao Lôi Hoa thật sự là muốn lấy tính mạng của Thái Dương thần.
    Nếu đã không còn đường lui, Thái Dương thần Apollo cũng không suy nghĩ bày trò thêm phức tạp.Khả năng chạy trốn không lớn, tốc độ Cao Lôi Hoa thì hắn cũng đã thấy. Cho nên thay vì chạy trốn không bằng cùng Cao Lôi Hoa liều mạng. Hy vọng lúc liều mạng với Cao Lôi Hoa, người của hải tộc có thể phát hiện tình hình ở đây.
    Nghĩ vậy, Thái Dương thần lấy thần khí ‘Hào quang thần thương’ ra:
    - Cao Lôi Hoa, mày đừng tưởng tao sợ mày!
    - Ha ha ha ha, không sai, rất có gan.
    Đột nhiên, một tiếng cười âm trầm vang bên người Thái Dương thần. Đệ tử Cao Lôi Hoa-- Huyết Sắc Minh vương chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện cạnh Thái Dương thần:
    - Ê con muỗi, ngươi là hạ vị thần. Thái Dương thần đương nhiệm. Đúng không?
    - Ngươi… tên cuồng vọng. Ăn một thương của ta.
    Thái Dương thần bị Minh vương gọi là muỗi liền tức điên lên. Mắt đầy chông giáo nhìn Huyết
    Sắc Minh vương, sau đó vung thương đâm tới.
    - Ha ha, ta cuồng vọng sao? Ha ha, số hạ vị thần ta giết, không phải một vạn cũng đến tám ngàn.
    Huyết Sắc Minh vương nhe răng cười. Răng nanh trắng noãn lóe hàn quang.
    - Giết một tên hạ vị thần với ta giống như đập muỗi thôi. Giống như ngươi bây giờ.
    Minh vương vừa dứt lời, Thái Dương thần liền cảm thấy bụng mình đau. Cúi đầu nhìn xuống, Thái Dương thần phát hiện một trường đao cũ nát đã đâm từ sườn thắt lưng vào trong. Đao đâm sâu chỉ còn cách thần cách của Thái Dương thần 3 cm!
    - Khà! Giết chóc máu me thế này. Cuộc đời thật tốt đẹp.
    Huyết Sắc Minh vương cười nói.
    - Đúng rồi. Sư phụ đã nói nếu ta đập chết con muỗi này thì sẽ dạy ta đúng không?
    Giết Thái Dương thần. Đột nhiên Minh vương quay đầu cười nói với Cao Lôi Hoa.
    - Chuyện nhỏ.
    Cao Lôi Hoa ngẩng đầu, nhìn đồng hồ ma pháp trên tường:
    - Thời gian không sai biệt lắm. Giải quyết hắn, chúng ta đi thôi. Hôm nay, là ngày tốt.
    - Sư phụ tốt.
    Minh vương cười hắc hắc, sau đó một lần nữa nhìn về phía Thái Dương thần Apollo.
    - Lấy danh nghĩa giết chóc của Minh vương ta. Ban thưởng cho ngươi. Vinh dự tử vong.
    Minh vương ngoáy thanh đao một vòng trong bụng Thái Dương thần.
    - Huyết Sắc, Minh vương.
    Nghe chiêu bài giết người của Huyết Sắc Minh vương, cuối cùng Thái Dương thần cũng nhớ tới cái tên ăn mặc rách rưới này là ai. Ác quỷ trong mắt chư thần, thần của sự giết chóc, một tên ma thần giết người không chớp mắt. Tên đáng sợ như vậy sao cùng quan hệ với Cao Lôi Hoa?
    Có lẽ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Đây là ý nghĩa cuối cùng của Thái Dương thần... ...
    Minh vương rút đao ra. Trên mũi đao lóe lên một miếng thần cách đỏ rực.
    - Mang theo thi thể hắn, ta mang ngươi đi gặp sư mẫu.
    Cao Lôi Hoa đứng lên tiện tay thu thần cách Thái Dương thần.
    Minh vương cười hắc hắc, thu đao lại. Đối với Minh vương mà nói, thần cách Thái Dương thần một là không thể ăn, hai là chẳng thể làm tăng lực lượng, có thêm chật nhà chật cửa.
    - Đi thôi.
    Cao Lôi Hoa đi ra khỏi cửa.
    - Hắc hắc.
    Minh vương nâng thi thể Thái Dương thần lên, chậm rãi đi theo sau Cao Lôi Hoa.
    Có đồ đệ thật tốt, đặc biệt có cái đồ đệ cường đại lại càng thích. Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Tuy rằng không biết vì sao Minh vương muốn học võ công của hắn, nhưng đối với Cao Lôi Hoa mà nói. Có đồ đệ cường đại như vậy cũng không phải chuyện xấu gì.
    - Khí tức của Tĩnh Tâm.
    Bước ra khỏi phòng, Cao Lôi Hoa nhắm hai mắt lại cảm ứng khí tức của Tĩnh Tâm, đối với người từng quan hệ với mình, Cao Lôi Hoa có một loại cảm ứng đặc thù. Mà Tĩnh Tâm đối với Cao Lôi Hoa cũng vậy. Chỉ cần bọn họ muốn, có thể ở trong một phạm vi nhất định có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương. Đương nhiên, phải phụ thuộc vào khoảng cách. Giống như lúc Cao Lôi Hoa ở trên mặt trăng. Tĩnh Tâm không thể cảm ứng được khí tức của Cao Lôi Hoa.
    Theo giờ chuẩn của đại lục thì đã ba giờ chiều.
    Trong chính điện của cung điện Hải hoàng.
    Băng Tuyết nữ thần Hải mẫu ‘Tắc Á’ ngồi trên một vị trí cao cao tại thượng cùng lão Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên.
    - Thời gian, không sai biệt lắm.
    Tắc Á không thể không đắc ý nói, nàng đương nhiên đắc ý, bây giờ Tĩnh Tâm chỉ có thể ngoan ngoãn tham gia hôn lễ!
    Bởi vì, mấy đứa nhóc kia.
    Tắc Á đắc ý nhìn mấy đứa nhỏ đứng phía dưới bên phải điện.
    Mấy đứa nhỏ trong nhà đều ở đây. Bán long nữ tiểu Kim Toa nhi, đứng cạnh là Mộng Ti, Rudolph cùng con gái Thần thú Bảo Bảo cạnh đó nữa là Nguyệt Nhị. Nhìn mấy đứa nhỏ, TắcÁ không khỏi đắc ý. Vì bắt mấy đứa nhỏ này, Tắc Á đã phí không ít công sức.
    Lúc này, đứng trước mấy em, Nguyệt Nhị căm tức nhìn mụ Tắc Á này. Nửa tháng trước, nàng từ rừng rậm Tinh Linh trở về. Chuẩn bị tham gia hôn lễ của Tĩnh Tâm với Cao Lôi Hoa. Sau đó liền bị mụ độc ác ngồi trên vương tọa này bắt uy hiếp mẹ mình. Đồng thời, bắt luôn mấy đứa em xuống đáy biển.
    Vốn, mấy đứa nhỏ được hơn mười Huyết kỵ sĩ chiếu cố, hơn nữa nhà được bố trí ‘tuyết toa’ do thủ tịch thiết kế sư Lôi Lị Nhã xây dựng.
    Chỉ là mấy canh giờ trước, Tắc Á sử dụng truyền tống trận vào trong nhà Tĩnh Tâm, cùng với mấy bằng hữu liên thủ giết chết mười tên huyết kỵ sĩ. Sau đó mụ mang theo bốn đứa nhỏ đi xuống đáy biển. Bốn đứa nhỏ này chính là con tin uy hiếp Tĩnh Tâm ngoan ngoãn kết hôn.
    - Hải mẫu, lần này, bà làm quá mức rồi đó!
    Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên nhìn bốn đứa nhỏ, cố nén tức giận nói.
    - Thì sao? Ông không hài lòng vụ này à?
    Tắc Á hừ lạnh một tiếng:
    - Ta còn chưa nói với ngươi, con các ngươi quả thực làm mất hết thể diện hải tộc, nếu lần này ta không xuất thủ thì về sau thể diện hoàng gia Hải tộc ở đâu ra, ở đâu ra hả?
    Nguyệt Chấn Thiên không thể ra tay, bởi vì rat ay với Hải mẫu chính là phản bội toàn bộ hải tộc.
    - Hừ! Về sau sẽ tính đến tội của ngươi, để hôn lễ này xong xuôi đã.
    Tắc Á trừng mắt với Nguyệt Chấn Thiên.
    - Đã đến giờ lành, mời tân nương cùng chú rễ đi lên đi!
    Tắc Á nhìn đồng hồ ma pháp, đứng lên, cười nói với mọi người.
    Ở dưới. Ngoài một số vị thần do Tắc Á mời đến thì còn có các quý tộc trong Hải tộc.
    **********
    Không có tiếng nhạc đệm, không có áo cưới, phù dâu mang Tĩnh Tâm bước vào đại điện. Lúc này, tay nàng run lên vì phẫn nộ lẫn tuyệt vọng. Bước vào chính điện, nàng chậm rãi nhìn Nguyệt Nhị và mấy đứa nhỏ.
    - Mẹ.
    Nguyệt Nhị gọi khẽ.
    Tĩnh Tâm lắc đầu, hít một hơi. Bi thương quá lớn làm trái tim chết lặng.
    Nguyệt Nhị nghiến răng. Sẽ có một ngày cô bé sẽ cho những tên bức mẹ mình cưới chồng kia trả giá. Hai mắt cô bé đỏ lên.
    Trên ngai vàng, Hải mẫu Tắc Á nhìn Tĩnh Tâm không mang áo cưới thì lộ vẻ không ưa. Bất quá, hiện tại chư thần đều có mặt ở đây nên mụ cũng không dám tác yêu tác quái.
    - Chú rể đâu. Chú rể sao chưa tới?
    Tắc Á bày ra một khuôn mặt tươi cười, hỏi vệ binh Hải tộc ở dưới.
    - Két~~
    Cửa đại điện vang lên tiếng mở cửa.
    Tĩnh Tâm quay đầu nhìn phía cửa. Mái tóc vàng và khuôn mặt đáng ghét-- Thái Dương thần, Apollo!
    - Ngươi cuối cùng đến đây, Apollo.
    Tắc Á thấy được chú rể đến liền cười to nói:
    - Mau, mau vào, ngươi xem, đại gia đều chờ không kịp đâu.
    - Bộp!
    Lúc Tắc Á đang nhiệt tình nói thì thân thể Thái Dương thần ngã xuống.
    - ?? Sao lại thế này?
    Tắc Á nghi hoặc hỏi một tiếng.
    Lúc này mọi người đều kinh ngạc khi thấy một cẳng chân đạp ngã Thái Dương thần.
    Một đạp đá văng Thái Dương thần vào chính điện.
    - Sao lại thế này, người đâu!?
    Tắc Á hét lớn một tiếng, đồng thời bay xuống. Nâng thi thể Thái Dương thần dậy.
    Lúc ôm thi thể Thái Dương thần thì phát hiện đã lạnh ngắt, chứng tỏ đã chết.
    Hơn nữa, thần cách của Thái Dương thần cũng đã bị người đoạt lấy.
    - Ai?! Ai làm! Là tên núp sau cửa phải không? Đi ra cho ta!
    Hiện tại Tắc Á muốn chui vào lỗ mà núp, mụ đứng ra tổ chức hôn lễ này, nhưng chú rể lại bị người ta giết!
    - Là ta làm.
    Giọng nói thản nhiên đáp lại. Tiếp đó, một người hơi gầy gò so với đàn ông của thế giới này xuất hiện. Dòng nước dưới đáy biển khuấy động làm tà áo hắn phất phơ.
    - Ngươi là ai?!
    Tắc Á căm tức nhìn nam nhân gầy gò này phẫn nộ quát.
    - Ha ha.
    Khóe miệng nam nhân lộ ra ý cười tàn nhẫn, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tắc Á:
    - Ta họ Cao, tên Lôi Hoa. Nhưng làm ơn đừng gọi ta là Lôi Hoa…

    (Hết Chương 345 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 346 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #346
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 346 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 346: Ta họ Cao tên Lôi Hoa






    Cao Lôi Hoa nhìn Tắc Á. Khóe miệng lộ ra ý cười, chỉ là trong nụ cười mang đầy sự tàn nhẫn. Cười lạnh với Tắc Á, Cao Lôi Hoa dạo bước vào trong.

    - Mẹ! Ba! Là ba! Mẹ ơi, là ba đó!
    Tiểu Kim Toa vừa thấy Cao Lôi Hoa thì hưng phấn mà kêu lên. Nguyệt Nhị đứng trước cũng ngẩng đầu nhìn cha mình ở phía cửa.
    Vóc dáng Cao Lôi Hoa cũng không cao lớn, thậm chí còn có phần gầy yếu. Nhưng con người gầy yếu này lại làm chỗ dựa vững chắc cho cả nhà.
    - Lôi?!
    Tĩnh tâm nghe được giọng nói của Cao Lôi Hoa thì ngẩng đầu lên. Đôi mắt băng lam nhìn chăm chú vào hình bóng quen thuộc.
    Vẫn gầy gò như cũ. Mái tóc vì không có ai chăm sóc nên có phần dài hơn trước… …
    - Anh, đến đây.
    Gắt gao nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm cố gắng thốt ra được ba chữ. Giọng nói có phần lạnh đạm nhưng thân thể mềm mại của nàng thì đầy kích động mà run lên, run lên vì sự ủy khuất mấy ngày này.
    Thấy Tĩnh Tâm có phần tiều tụy, Cao Lôi Hoa cảm thấy buồn thương. Chỉ vài tháng ngắn ngủi mà Tĩnh Tâm đã gầy hẳn đi. Có thể thấy được, mấy ngày nay nàng đã chịu bao nhiêu là ủy khuất.
    - Em, em xem em kìa! Gầy như vậy, sau này làm sao mà sinh con cho anh được!
    Cao Lôi Hoa cũng không biết mình đang nói cái gì, hắn cứ nói bâng khuâng đi nhanh tới chỗ Tĩnh Tâm.
    - Đứng lại.
    Giữ thi thể Thái Dương thần, sắc mặt Tắc Á kém không tả nổi. Mặt mũi vốn tốt bao nhiêu thì bây giờ bị Cao Lôi Hoa bôi tro trát trấu bấy nhiêu. Điều này khiến mụ như điên cuồng, quát Cao Lôi Hoa.
    - Hừ!
    Cao Lôi Hoa quay đầu hừ lạnh một tiếng. Trước khi xuống đáy biển, Cao Lôi Hoa từ miệng của chị họ Tĩnh Tâm là Nguyệt Tích cũng biết được sơ bộ tình hình ở đây.
    Hừ xong, Cao Lôi Hoa quay người lại đi tới Tĩnh Tâm.
    - Ta kêu ngươi đứng lại! Ngươi không nghe sao?!
    Tắc Á biến sắc, nàng rống lớn, đồng thời vươn tay phải.
    Nắm chặt tay, nước biển xung quanh tụ lại. Một băng nhận được hình thành:
    - Thần kỹ hệ băng tuyết, thần hóa băng nhận!
    Theo tiếng quát, một băng nhận mang theo thần lực băng hệ. Xoay tròn bay tới Cao Lôi Hoa.
    - Uy. Mụ kia. Mụ có biết, cái gì gọi là người không?
    Cao Lôi Hoa dừng bước, quay người. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tắc Á, Cao Lôi Hoa vươn tay phải, một bàn tay đầy lôi quang chụp lấy băng nhận:
    - Mụ biết người là gì không?
    Vuốt ve băng nhận, Cao Lôi Hoa lại hỏi lần nữa.
    - Có ý gì?
    Tắc Á thấy thực lực của Cao Lôi Hoa cũng không dám tấn công lần nữa.
    - Biết không? Người. Là sinh vật có tình cảm. Mà tình cảm đó giờ...
    Nói tới đây ý cười trên mặt Cao Lôi Hoa nhanh chóng thay bằng vẻ mặt tức giận:
    - … là cơn phẫn nộ! Con mụ già chết tiệt!
    Cao Lôi Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng tới như một con sư tử phẫn nộ.
    - Mà mụ, chính là người làm ta phẫn nộ!
    Cao Lôi Hoa giơ tay tát vào mặt Tắc Á.
    - Bốp!
    Một cái tát đã tai vang lên trong điện.
    Ngay sau đó, cả người Tắc Á bị cái tát này đánh bay lên rồi rơi xuống.
    Lúc rơi xuống còn kèm theo một chiếc răng trắng noãn. Cái tát này là cơn phẫn nộ của Cao Lôi Hoa!
    Mà, Cao Lôi Hoa còn không dùng đến một tia thần lực nào, chỉ dùng nhục chưởng tát để làm nhục mụ ta.
    - Ngươi, ngươi~~
    Bị Lôi Hoa tát, Tắc Á tức điếng người.
    - Một tát này là lễ gặp mặt của ta với mụ. Tổ tông vĩ đại ạ!
    Cả đại điện không có một tiếng động, chỉ có giọng nói lạnh lẽo của Cao Lôi Hoa vang vọng.
    Cũng không phải mọi người đang ngồi không muốn nói. Mà do không ai có thể phát ra một âm thanh nào.
    Lúc Cao Lôi Hoa thu nụ cười lại thì một cỗ uy áp mạnh mẽ làm mọi người cảm thấy hít thở không thông.
    Vô số cường giả trong đại điện lúc này đều bị đè ép. Nếu nói lúc Cao Lôi Hoa mang nụ cười trên mặt đi vào thì là một thanh tuyệt thế bảo kiếm giấu trong vỏ thì giờ Cao Lôi Hoa là thanh tuyệt thế kiếm rút khỏi vỏ. Khí thế bức người. Tất cả cường giả ở đây đều cố gồng người chịu đựng. Cố gắng không bị ngã xuống do cỗ khí thế này.
    Chậm rãi, Cao Lôi Hoa đi tới bên Tắc Á.
    Cúi xuống, cầm cổ giơ lên.
    - Chỉ vì cái mặt mũi chết tiệt của mụ, mụ dám ra tay với người nhà ta?! Ngươi không phải thích sĩ diện sao?
    Cao Lôi Hoa siết răng:
    - Ta cho mụ từ nay khỏi bước chân ra khỏi nhà gặp người! Ta xem từ nay mặt mũi mụ thế nào nha!
    Đưa quyền ra sau, súc lực đấm thẳng vào mặt Tắc Á.
    - Bốp! A!
    Hai tiếng, một là tiếng đấm, một là tiếng kêu do mũi của mình bị đấm sụp. Một quyền này của Cao Lôi Hoa đã hủy hoại khuôn mặt của Tắc Á.
    - Ô~~
    Tắc Á đau thấu đầu.
    - A~~~
    Quá đau đớn nàng nhịn không được phát ra tiếng hét thảm tiếp.
    - Tình cảm của con người, bây giờ mụ đã hiểu chưa?
    Cao Lôi Hoa cười lạnh nói, đồng thời, lại một quyền thẳng tắp đấm vào mắt Tắc Á.. ....
    - Ngươi, dám đánh ta. Ta, sẽ không bỏ qua cho, ngươi!
    Tắc Á điên cuồng gầm rú. Cũng có ý đồ tiến hành phản kháng. Nước biển ở bên người mụ không ngừng ngưng kết thành bông tuyết.
    - Đồ đàn bà, ta không có giết mụ, đã nhân từ lắm rồi!
    Cao Lôi Hoa cười lạnh nói.
    - Cao Lôi Hoa. Cái kia, ngươi đừng, đừng giết bà ấy!
    Lúc này, Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên rốt cục mở miệng cầu tình. Tuy rằng, hắn rất hy vọng một quyền của Cao Lôi Hoa giết chết vị Hải mẫu này. Nhưng thân là Hải hoàng, hắn vẫn phải tỏ vẻ cầu tình.
    - Yên tâm, ta sẽ không giết mụ ta.
    Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng, vừa nói, tay cũng không dừng lại. Một đòn hoa lệ đánh bay Tắc Á lên không.
    Trái một quyền, phải một quyền. Nắm đấm, cùi trỏ, chân đạp, chân quất! Một loạt đòn đánh liên tiếp làm Tắc Á chỉ có thể chịu đòn ở trên không chịu sự tra tấn của Cao Lôi Hoa.
    - Hà! Bởi vì, cho mụ chết như vậy. Không phải rất tiện nghi cho mụ sao?
    Cao Lôi Hoa thu quyền, lùi ra sau một bước. Sau đó nhẹ giọng nói. Giọng tuy nhẹ, nhưng mọi người trong đại điện đều nghe được.. ....
    - Cốp!
    Tắc Á rớt xuống.
    Nhưng còn đâu là Hải mẫu xinh đẹp nữa, giờ chỉ còn một cái đầu sưng to như đầu heo.
    - Đánh hay quá! Ba đánh hay quá!
    Tiểu Kim Toa Nhi cùng Bảo Bảo cật lực vỗ tay. Mà trên gương mặt của Rudolph đầy hưng phấn, cậu nhóc nắm chặt bàn tay nhỏ của mình. Giống như đang tưởng tượng mình cũng đang đấm vào mặt mụ kia mấy phát vậy.
    Mà Nguyệt Nhị thì đi lại bên Tĩnh Tâm, ôm lấy thân hình vô lực của mẹ mình.
    - Chủ nhân, muốn giết mụ không?
    Mộng Ti lắc mình đi tới bên người Cao Lôi Hoa. Sau đó, cô bé hỏi. Tựa hồ đối với cô bé, chỉ cần là người Cao Lôi Hoa muốn đánh thì cô bé đều muốn giết.
    Lúc này, không ai dám ra tay ngăn cản Cao Lôi Hoa. Tất cả đều khổ sở chống cự lại uy áp của Cao Lôi Hoa. Ánh mắt đều gắt gao nhìn Cao Lôi Hoa.
    - Giết chết mụ, không phải rất tiện nghi cho mụ sao?
    Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng. Sau đó đặt tay lên bụng Tắc Á.
    Động tác này rất quen thuộc với mọi người ở đây-- cướp lấy thần cách!
    - Đây là bước trả thù đầu tiên.
    Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng. Lôi thần lực trên tay Cao Lôi Hoa hình thành một lực hút rất mạnh.
    Thật dễ dàng, Cao Lôi Hoa đã lấy một quả thần cách lạnh lẽo từ bụng Tắc Á ra.
    Đây là thần cách hệ băng tuyết. Hàn băng thần cách!
    Lấy thần cách ra, Cao Lôi Hoa nhìn về phía Tĩnh Tâm. Thần cách này. Cho Tĩnh Tâm là thích hợp nhất chỉ có điều.. ....
    - Sư phụ, ta đã giải quyết xong việc của mình.
    Lúc Cao Lôi Hoa lấy thần cách Tắc Á ra, ở cửa vang lên giọng Minh vương. Sau đó, bộ dáng rách nát của Minh vương bước vào đại điện.
    - Mụ này mang theo gần trăm thần phó đều bị ta xử hết. Chỉ tiếc thần phó quá yếu, không mang tính khiêu chiến.
    Minh vương lắc lư người đi vào đại điện.
    - Ti~~
    Tất cả lạnh sống lưng. Nếu nói thực lực Cao Lôi Hoa gây cho chúng thần cảm giác áp bức, thì Huyết Sắc Minh vương xuất hiện gây cho bọn họ sự sợ hãi tận sâu trong linh hồn! Những vị thần mà Tắc Á mời đến đều cùng thời với Hải Hoàng.
    Cho nên khi nhìn thấy con người rách rưới này tất cả đều rợn người, ở đây ai mà không biết đến cái tên này cơ chứ-- Huyết Sắc Minh vương, nghe tên đã dọa chết người!
    Mà làm chúng thần run sợ hơn không phải thân phận của Huyết Sắc Minh Vương mà là cái cách xưng hô của hắn đối với gã tóc bạc kia.
    Có vài vị thần nghe rõ, nhưng không dám xác định. Hình như Huyết Sắc Minh vương gọi người kia là… là… Sư Phụ?
    Sáng Thế thần tại thượng! Tất cả chúng thần đều có chung một suy nghĩ: Hôm nay xong đời rồi!
    Mình thật không nên nghe theo lời mụ Tắc Á này. Ai mà ngờ cướp dâu lại là sư phụ của tên giết chóc điên cuồng Huyết Sắc Minh vương cơ chứ!!
    Cứ như vậy, trong đáy lòng đã có vài vị thần rủa Tắc Á. Vì bọn họ cho rằng cái mụ này muốn chết thì cứ chết đi, sao lại lôi mình vào cơ chứ? Tham gia hôn lễ của sư phụ tên điên Huyết Sắc Minh vương. Không phải muốn đưa cổ lên cho đao của gã chém đó chứ...

    (Hết Chương 346 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 347 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #347
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 347 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 347: Hắn là sư phụ Minh Vương





    Cao Lôi Hoa nhìn Tắc Á. Khóe miệng lộ ra ý cười, chỉ là trong nụ cười mang đầy sự tàn nhẫn. Cười lạnh với Tắc Á, Cao Lôi Hoa dạo bước vào trong.
    - Mẹ! Ba! Là ba! Mẹ ơi, là ba đó!
    Tiểu Kim Toa vừa thấy Cao Lôi Hoa thì hưng phấn mà kêu lên. Nguyệt Nhị đứng trước cũng ngẩng đầu nhìn cha mình ở phía cửa.
    Vóc dáng Cao Lôi Hoa cũng không cao lớn, thậm chí còn có phần gầy yếu. Nhưng con người gầy yếu này lại làm chỗ dựa vững chắc cho cả nhà.
    - Lôi?!
    Tĩnh tâm nghe được giọng nói của Cao Lôi Hoa thì ngẩng đầu lên. Đôi mắt băng lam nhìn chăm chú vào hình bóng quen thuộc.
    Vẫn gầy gò như cũ. Mái tóc vì không có ai chăm sóc nên có phần dài hơn trước… …
    - Anh, đến đây.
    Gắt gao nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm cố gắng thốt ra được ba chữ. Giọng nói có phần lạnh đạm nhưng thân thể mềm mại của nàng thì đầy kích động mà run lên, run lên vì sự ủy khuất mấy ngày này.
    Thấy Tĩnh Tâm có phần tiều tụy, Cao Lôi Hoa cảm thấy buồn thương. Chỉ vài tháng ngắn ngủi mà Tĩnh Tâm đã gầy hẳn đi. Có thể thấy được, mấy ngày nay nàng đã chịu bao nhiêu là ủy khuất.
    - Em, em xem em kìa! Gầy như vậy, sau này làm sao mà sinh con cho anh được!
    Cao Lôi Hoa cũng không biết mình đang nói cái gì, hắn cứ nói bâng khuâng đi nhanh tới chỗ Tĩnh Tâm.
    - Đứng lại.
    Giữ thi thể Thái Dương thần, sắc mặt Tắc Á kém không tả nổi. Mặt mũi vốn tốt bao nhiêu thì bây giờ bị Cao Lôi Hoa bôi tro trát trấu bấy nhiêu. Điều này khiến mụ như điên cuồng, quát Cao Lôi Hoa.
    - Hừ!
    Cao Lôi Hoa quay đầu hừ lạnh một tiếng. Trước khi xuống đáy biển, Cao Lôi Hoa từ miệng của chị họ Tĩnh Tâm là Nguyệt Tích cũng biết được sơ bộ tình hình ở đây.
    Hừ xong, Cao Lôi Hoa quay người lại đi tới Tĩnh Tâm.
    - Ta kêu ngươi đứng lại! Ngươi không nghe sao?!
    Tắc Á biến sắc, nàng rống lớn, đồng thời vươn tay phải.
    Nắm chặt tay, nước biển xung quanh tụ lại. Một băng nhận được hình thành:
    - Thần kỹ hệ băng tuyết, thần hóa băng nhận!
    Theo tiếng quát, một băng nhận mang theo thần lực băng hệ. Xoay tròn bay tới Cao Lôi Hoa.
    - Uy. Mụ kia. Mụ có biết, cái gì gọi là người không?
    Cao Lôi Hoa dừng bước, quay người. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tắc Á, Cao Lôi Hoa vươn tay phải, một bàn tay đầy lôi quang chụp lấy băng nhận:
    - Mụ biết người là gì không?
    Vuốt ve băng nhận, Cao Lôi Hoa lại hỏi lần nữa.
    - Có ý gì?
    Tắc Á thấy thực lực của Cao Lôi Hoa cũng không dám tấn công lần nữa.
    - Biết không? Người. Là sinh vật có tình cảm. Mà tình cảm đó giờ...
    Nói tới đây ý cười trên mặt Cao Lôi Hoa nhanh chóng thay bằng vẻ mặt tức giận:
    - … là cơn phẫn nộ! Con mụ già chết tiệt!
    Cao Lôi Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng tới như một con sư tử phẫn nộ.
    - Mà mụ, chính là người làm ta phẫn nộ!
    Cao Lôi Hoa giơ tay tát vào mặt Tắc Á.
    - Bốp!
    Một cái tát đã tai vang lên trong điện.
    Ngay sau đó, cả người Tắc Á bị cái tát này đánh bay lên rồi rơi xuống.
    Lúc rơi xuống còn kèm theo một chiếc răng trắng noãn. Cái tát này là cơn phẫn nộ của Cao Lôi Hoa!
    Mà, Cao Lôi Hoa còn không dùng đến một tia thần lực nào, chỉ dùng nhục chưởng tát để làm nhục mụ ta.
    - Ngươi, ngươi~~
    Bị Lôi Hoa tát, Tắc Á tức điếng người.
    - Một tát này là lễ gặp mặt của ta với mụ. Tổ tông vĩ đại ạ!
    Cả đại điện không có một tiếng động, chỉ có giọng nói lạnh lẽo của Cao Lôi Hoa vang vọng.
    Cũng không phải mọi người đang ngồi không muốn nói. Mà do không ai có thể phát ra một âm thanh nào.
    Lúc Cao Lôi Hoa thu nụ cười lại thì một cỗ uy áp mạnh mẽ làm mọi người cảm thấy hít thở không thông.
    Vô số cường giả trong đại điện lúc này đều bị đè ép. Nếu nói lúc Cao Lôi Hoa mang nụ cười trên mặt đi vào thì là một thanh tuyệt thế bảo kiếm giấu trong vỏ thì giờ Cao Lôi Hoa là thanh tuyệt thế kiếm rút khỏi vỏ. Khí thế bức người. Tất cả cường giả ở đây đều cố gồng người chịu đựng. Cố gắng không bị ngã xuống do cỗ khí thế này.
    Chậm rãi, Cao Lôi Hoa đi tới bên Tắc Á.
    Cúi xuống, cầm cổ giơ lên.
    - Chỉ vì cái mặt mũi chết tiệt của mụ, mụ dám ra tay với người nhà ta?! Ngươi không phải thích sĩ diện sao?
    Cao Lôi Hoa siết răng:
    - Ta cho mụ từ nay khỏi bước chân ra khỏi nhà gặp người! Ta xem từ nay mặt mũi mụ thế nào nha!
    Đưa quyền ra sau, súc lực đấm thẳng vào mặt Tắc Á.
    - Bốp! A!
    Hai tiếng, một là tiếng đấm, một là tiếng kêu do mũi của mình bị đấm sụp. Một quyền này của Cao Lôi Hoa đã hủy hoại khuôn mặt của Tắc Á.
    - Ô~~
    Tắc Á đau thấu đầu.
    - A~~~
    Quá đau đớn nàng nhịn không được phát ra tiếng hét thảm tiếp.
    - Tình cảm của con người, bây giờ mụ đã hiểu chưa?
    Cao Lôi Hoa cười lạnh nói, đồng thời, lại một quyền thẳng tắp đấm vào mắt Tắc Á.. ....
    - Ngươi, dám đánh ta. Ta, sẽ không bỏ qua cho, ngươi!
    Tắc Á điên cuồng gầm rú. Cũng có ý đồ tiến hành phản kháng. Nước biển ở bên người mụ không ngừng ngưng kết thành bông tuyết.
    - Đồ đàn bà, ta không có giết mụ, đã nhân từ lắm rồi!
    Cao Lôi Hoa cười lạnh nói.
    - Cao Lôi Hoa. Cái kia, ngươi đừng, đừng giết bà ấy!
    Lúc này, Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên rốt cục mở miệng cầu tình. Tuy rằng, hắn rất hy vọng một quyền của Cao Lôi Hoa giết chết vị Hải mẫu này. Nhưng thân là Hải hoàng, hắn vẫn phải tỏ vẻ cầu tình.
    - Yên tâm, ta sẽ không giết mụ ta.
    Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng, vừa nói, tay cũng không dừng lại. Một đòn hoa lệ đánh bay Tắc Á lên không.
    Trái một quyền, phải một quyền. Nắm đấm, cùi trỏ, chân đạp, chân quất! Một loạt đòn đánh liên tiếp làm Tắc Á chỉ có thể chịu đòn ở trên không chịu sự tra tấn của Cao Lôi Hoa.
    - Hà! Bởi vì, cho mụ chết như vậy. Không phải rất tiện nghi cho mụ sao?
    Cao Lôi Hoa thu quyền, lùi ra sau một bước. Sau đó nhẹ giọng nói. Giọng tuy nhẹ, nhưng mọi người trong đại điện đều nghe được.. ....
    - Cốp!
    Tắc Á rớt xuống.
    Nhưng còn đâu là Hải mẫu xinh đẹp nữa, giờ chỉ còn một cái đầu sưng to như đầu heo.
    - Đánh hay quá! Ba đánh hay quá!
    Tiểu Kim Toa Nhi cùng Bảo Bảo cật lực vỗ tay. Mà trên gương mặt của Rudolph đầy hưng phấn, cậu nhóc nắm chặt bàn tay nhỏ của mình. Giống như đang tưởng tượng mình cũng đang đấm vào mặt mụ kia mấy phát vậy.
    Mà Nguyệt Nhị thì đi lại bên Tĩnh Tâm, ôm lấy thân hình vô lực của mẹ mình.
    - Chủ nhân, muốn giết mụ không?
    Mộng Ti lắc mình đi tới bên người Cao Lôi Hoa. Sau đó, cô bé hỏi. Tựa hồ đối với cô bé, chỉ cần là người Cao Lôi Hoa muốn đánh thì cô bé đều muốn giết.
    Lúc này, không ai dám ra tay ngăn cản Cao Lôi Hoa. Tất cả đều khổ sở chống cự lại uy áp của Cao Lôi Hoa. Ánh mắt đều gắt gao nhìn Cao Lôi Hoa.
    - Giết chết mụ, không phải rất tiện nghi cho mụ sao?
    Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng. Sau đó đặt tay lên bụng Tắc Á.
    Động tác này rất quen thuộc với mọi người ở đây-- cướp lấy thần cách!
    - Đây là bước trả thù đầu tiên.
    Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng. Lôi thần lực trên tay Cao Lôi Hoa hình thành một lực hút rất mạnh.
    Thật dễ dàng, Cao Lôi Hoa đã lấy một quả thần cách lạnh lẽo từ bụng Tắc Á ra.
    Đây là thần cách hệ băng tuyết. Hàn băng thần cách!
    Lấy thần cách ra, Cao Lôi Hoa nhìn về phía Tĩnh Tâm. Thần cách này. Cho Tĩnh Tâm là thích hợp nhất chỉ có điều.. ....
    - Sư phụ, ta đã giải quyết xong việc của mình.
    Lúc Cao Lôi Hoa lấy thần cách Tắc Á ra, ở cửa vang lên giọng Minh vương. Sau đó, bộ dáng rách nát của Minh vương bước vào đại điện.
    - Mụ này mang theo gần trăm thần phó đều bị ta xử hết. Chỉ tiếc thần phó quá yếu, không mang tính khiêu chiến.
    Minh vương lắc lư người đi vào đại điện.
    - Ti~~
    Tất cả lạnh sống lưng. Nếu nói thực lực Cao Lôi Hoa gây cho chúng thần cảm giác áp bức, thì Huyết Sắc Minh vương xuất hiện gây cho bọn họ sự sợ hãi tận sâu trong linh hồn! Những vị thần mà Tắc Á mời đến đều cùng thời với Hải Hoàng.
    Cho nên khi nhìn thấy con người rách rưới này tất cả đều rợn người, ở đây ai mà không biết đến cái tên này cơ chứ-- Huyết Sắc Minh vương, nghe tên đã dọa chết người!
    Mà làm chúng thần run sợ hơn không phải thân phận của Huyết Sắc Minh Vương mà là cái cách xưng hô của hắn đối với gã tóc bạc kia.
    Có vài vị thần nghe rõ, nhưng không dám xác định. Hình như Huyết Sắc Minh vương gọi người kia là… là… Sư Phụ?
    Sáng Thế thần tại thượng! Tất cả chúng thần đều có chung một suy nghĩ: Hôm nay xong đời rồi!
    Mình thật không nên nghe theo lời mụ Tắc Á này. Ai mà ngờ cướp dâu lại là sư phụ của tên giết chóc điên cuồng Huyết Sắc Minh vương cơ chứ!!
    Cứ như vậy, trong đáy lòng đã có vài vị thần rủa Tắc Á. Vì bọn họ cho rằng cái mụ này muốn chết thì cứ chết đi, sao lại lôi mình vào cơ chứ? Tham gia hôn lễ của sư phụ tên điên Huyết Sắc Minh vương. Không phải muốn đưa cổ lên cho đao của gã chém đó chứ...

    (Hết Chương 347 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 348 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #348
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 348 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 348: Đám cưới không ngờ lại có khách tới thăm





    - Sư phụ, chuyện người nói, con đã làm được rồi.
    Khi Cao Lôi Hoa cầm thần cách của Tắc Á, thì ngoài của vang lên tiếng nói của Minh Vương:
    - Con đàn bà này mang đến một trăm thần phó. Con đã giết hết chúng, cả linh hồn bọn chúng cũng bị thu lại.
    - Tốt.
    Cao Lôi Hoa nghe thấy vậy liền cười lớn:
    - Dám đến náo loạn nhà của ta, cho dù ngươi là linh hồn, cũng phải chết.
    Vừa rồi sau khi đồ thần dưới đại dương, Cao Lôi Hoa đã dùng máu tươi hồi sinh mười tên huyết kỵ sĩ. Trong miệng của họ, mộ nữ nhân tên là Tắc Á đã mang một trăm tên thần phó tới giết họ, rồi đưa bọn trẻ đi. Bởi vậy ngay sau khi đánh chết Thái Dương Thần, Cao Lôi Hoa cùng Minh Vương chia làm hai hướng. Cao Lôi Hoa mang thi thể của Apollo đi tìm Tĩnh Tâm, còn Minh Vương đi xử lý một trăm tên thần phó tìm tới nhà của Cao Lôi Hoa.
    Nghe được lời nói của Cao Lôi Hoa, một vài vị thần được Tắc Á mời cười khổ. Bởi vì họ cũng tới nhà Cao Lôi Hoa, hiện tại họ rất sợ Cao Lôi Hoa sẽ đưa họ cho Minh Vương xử lý.
    - Dám gây thương tổn cho người nhà của ta, cho dù ai đều sẽ phải chịu hình phạt so với chết còn đáng sợ hơn.
    Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn Tắc Á đang hấp hối, rồi đem “hàn băng thần cách” bảo tồn. Hiện tại không phải là thời điểm để đưa thần cách cho Tĩnh Tâm, bởi vì muốn nhận thần cách, còn phải tiêu hóa lực lượng cùng tri thức của thần. Mà Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm lại có một vấn đề rất quan trọng. Vậy nên hắn cũng không ngay lập tức đưa thần cách cho Tĩnh Tâm.
    - Sư phụ, hiện tại nên làm gì bây giờ?
    Nắm trong tay phá đao của mình, Minh Vương hỏi Cao Lôi Hoa:
    - Chúng ta có phải cướp cô dâu không? Con có phải cần mở đường máu không?
    - A, không cần đâu.
    Cao Lôi Hoa cười nói, rồi hắn sắc bén nhìn bốn phía. Những ai bị hắn nhìn đều không tự chủ được co đầu lại.
    -Hừ hừ!
    Cao Lôi Hoa cười lạnh, tuy rằng Cao Lôi Hoa dám đánh Hải mẫu Tắc Á, nhưng chung quanh cũng không ai dám chỉ trích hắn.
    Cho dù người của hải tộc cũng không đứng ra, cho dù người bị đánh là Hải mẫu của bọn họ.
    Người của hải tộc sở dĩ không dám ra mặt bởi vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, đó là Cao Lôi Hoa đã thi triển một thực lực hùng mạnh. Thứ hai, dù sao bọn họ chỉ là hải tộc chiến sĩ chứ không phải là thần. Bọn họ có thể đã sống lâu nhưng vẫn còn chưa đủ. Bọn họ không thể liều chết vì một người mình mới biết là vợ của Hải Hoàng. Thời gian có thể làm hao mòn tình cảm của con người. Bao gồm cả “ tôn kính”.
    Đối với hải tộc chiến sĩ mà nói, chỉ cần đương nhiêm Hải Hoàng không ra lệnh, bọn họ sẽ không làm gì cả.
    - Phù!
    Nguyệt Chấn Thiên trên ngai vàng thở dài, rồi vất vất tay ý bảo đem “Hải mẫu” tàn tật lùi ra.
    - Hoan nghênh con rể đã trở về.
    Rồi Nguyệt Chấn Thiên cười với Cao Lôi Hoa. Câu nói cùng nụ cười của Nguyệt Chấn Thiên đã biểu thị thân phận con rể của Cao Lôi Hoa.

    - Con trở về rất đúng lúc, Cao Lôi Hoa.
    Tĩnh Âm bên cạnh Nguyệt Chấn Thiên nở nụ cười nói. Đây là nụ cười đầu tiên trong mấy ngày vừa qua. Tĩnh Âm nhìn bốn phía:
    - Nếu mọi người đã đến đủ. Vậy thì, chú rể của ngày hôm nay chính là con, Cao Lôi Hoa.
    - Thấy sao?
    Tĩnh Âm nói xong rồi hỏi Cao Lôi Hoa.
    - Rất vui ạ.
    Cao Lôi Hoa lớn tiếng nói, rồi hắn quay đầu nhìn Tĩnh Tâm. Dù sao, hắn mới làm Tĩnh Tâm tức giân, vậy nếu nàng không đồng ý thì sao?
    Cao Lôi Hoa khẩn trương nhìn Tĩnh Tâm.
    Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên tiếp đón ánh mắt của Cao Lôi Hoa. Đôi mắt xanh lộ ra ý cười, rồi nàng khẽ mở miệng:
    - Con.
    Đang lúc Tĩnh Tâm chuẩn bị nói đến, bỗng phía ngoài hải hoàng điện truyền đến một âm thanh.
    - Báo, Lực lượng chi thần vĩ đại, Thú Thần điện hạ, tới để chúc mừng hôn lễ của Tĩnh Tâm công chúa.
    Một tên vệ binh hải tộc chạy đến nói.
    - Thần Thú?
    Hải Hoàng Nguyệt Chấn Thiên gật đầu nói:
    - Mau mời hắn vào.
    - Ha ha ha ha!
    Chưa thấy mặt đã thấy tiếng. Sau tiếng cười, thân ảnh cao lớn của Thần Thú hiện ra trước mắt Cao Lôi Hoa:
    - Lão Cao, tôi biết cậu sẽ không dễ dàng chết như vậy mà. Nhìn thấy cậu còn sống, tôi liền đuổi theo. Nhìn này, lần này tôi mang cho cậu một thứ rất tốt.
    - Cám ơn.
    Cao Lôi Hoa đáp lễ:
    - Bởi vì thời gian quá gấp nên tôi không có kịp nói với cậu
    - Không sao.
    Vong Linh Nữ Thần bên cạnh Thần Thú khẽ cười một tiếng:
    - Đây là vật của cậu, chúng tôi chỉ giúp mang đến mà thôi. Có thể xem như chúng ta “mượn hoa hiến phật”. Cao Lôi Hoa, dùng câu này có đúng không?
    - Vật thuộc về tôi? Đó là cái gì?
    Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn chiếc hộp được đóng gói rất hoa mỹ rồi mở nó ra.
    Mở chiếc hộp đó ra, Cao Lôi Hoa bỗng cười rất tươi. Trong chiếc hộp đó là tấm áo cưới của Cao Lôi Hoa dành tặng cho Tĩnh Tâm. Đồ vật mà tự Cao Lôi Hoa thiết kế, được thủ tịch thiết kế sư từ Tuyết Toa, Lôi Lỵ Nhã tự tay hoàn thành.
    Ngoài chiếc áo cưới này ra, còn có một bộ lễ phục quý tộc màu trắng. Xem ra vợ chồng Thần Thú đã vì Cao Lôi Hoa mà chuẩn bị.
    - Cám ơn, rất cám ơn hai người.
    Cao Lôi Hoa vỗ vỗ Thần Thú rồi nói:
    - Không hổ là Thần Thú, rất biết rõ lòng tôi.
    - Chỉ là cái nhấc tay thôi.
    Thần Thú cười ha hả.
    - Vậy kế tiếp.
    Cao Lôi Hoa nhìn Tĩnh Tâm rồi nâng chiếc áo cưới màu trắng lên, chậm rãi bước về phía nàng.
    Mọi người đều không tự chủ được nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm.
    - Tĩnh Tâm, em có lấy anh không?
    Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm bàn tay trắng như ngọc trai của Tĩnh Tâm, rồi đem áo cưới đưa cho nàng.
    Nguyệt Nhị đang nắm lấy tay Tĩnh Tâm liền bỏ tay ra rồi nhẹ nhàng lùi lại mỉm cười nhìn cha mẹ nàng.
    - Vâng!
    Tĩnh Tâm gật mạnh đầu. Nước mắt nàng trào ra. Chỉ trong thời gian ngắn, nhiều cung bậc cảm xúc đã xuất hiện. Khi Tĩnh Tâm tuyệt vọng nhất, thì hy vọng lại hiên ra. Giờ này Tĩnh Tâm tiếp nhận chiếc áo cưới trong tay Cao Lôi Hoa. Tuy rằng nàng đã xem nó nhiều lần, nhưng lần này nàng lại cảm thấy nó đặc biệt xinh đẹp.
    - Tha thứ cho anh vì đã không ở cạnh em trong những ngày qua.
    Cao Lôi Hoa giữ lấy mặt Tĩnh Tâm, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng:
    - Nhưng hãy tin tưởng anh, từ hôm nay sẽ không ai có thể tách chúng ta. Em thuộc về anh.
    - Anh yêu em, Tĩnh Tâm.
    Cao Lôi Hoa hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tĩnh Tâm.
    - Ba, để mẹ thay áo cưới đi! Thay áo cưới nào!
    Ở bên cạnh, Bảo Bảo cùng Tiểu Kim Toa Nhi cùng giơ hai tay lên nói.
    Rudolph tuy không thể nói chuyện nhưng cũng không ngừng giơ tay lên biểu thị ý muốn nhìn Tĩnh Tâm mặc áo cưới.
    - Anh không muốn xa em, nhưng chúng ta phải thay áo cưới thôi.
    Cao Lôi Hoa nhẹ giọng nói.
    - Vâng!
    Tĩnh Tâm lên tiếng, mang áo cưới tạm thời rời khỏi hải hoàng điện
    ------------.
    Một khúc nhạc vang lên, đó là nhạc đám cưới. Hôn lễ mà hải tộc chuẩn bị đã lâu đã được tiến hành.
    Điều nhất khác biệt là chủ rể chính là Cao Lôi Hoa.
    Cao Lôi Hoa lẳng lặng đứng trong đại điện chờ Tĩnh Tâm đến.
    Cuối cùng, cánh cửa bị hai thiếu nữ hải tộc nhẹ nhàng mở ra. Một bóng trắng nhẹ nhàng bước vào đại điện
    Ngay khi Tĩnh Tâm vừa tiến vào. Mọi người đều bị nàng hấp dẫn.
    Mọi người đều nhìn Tĩnh Tâm sau khi thay xong áo cưới. Trên người nàng là một bộ quần áo không thuộc thế giới này. Điều đó làm kinh ngạc thị giác của mọi người. Bọn họ đều không thể dùng ngôn ngữ nào để tả được bộ đồ này.
    - Tĩnh Tâm, em thật đẹp.
    Cao Lôi Hoa nhìn Tĩnh Tâm mỹ lệ trước mặt mình.
    Nắm lấy tay của Tĩnh Tâm, hắn và nàng chậm rãi đi tới chỗ Nguyệt Chấn Thiên.
    Hôn lễ này chính là theo nghi lễ của hải tộc.
    Nam nữ song phương, dưới sự chứng kiến của cha mẹ, lấy danh nghĩa của Sáng Thế Thần, kết làm vợ chồng. Bởi vì trên thế giới này, Cao Lôi Hoa không có cha mẹ, nên người chứng kiến chỉ là Hải Hoàng và Tĩnh Âm.
    - Dưới sự chứng kiến của Sáng Thế Thần, em sẽ là vợ của anh chứ?
    Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng ôm lấy Tĩnh Tâm:
    - Từ nay về sau chúng ta sẽ sống như cây liền cành, như chim với tổ, như cá với nước.
    Cao Lôi Hoa nắm chặt tay của Tĩnh Tâm tha thiết nói.
    Tuy không biết cây liền cành trong miệng Cao Lôi Hoa là cái gì, nhưng Tĩnh Tâm vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
    - Dưới danh nghĩa của Sáng Thế Thần, Cao Lôi Hoa cùng Tĩnh Tâm đã chính thức là vợ chồng!
    Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên đứng dậy tuyên bố.
    Sau khi hôn lễ hoàn thành, đôi tân hôn sẽ nhận được những lời chúc phúc. Một số quý tộc từ các nơi cũng tới chúc phúc cho hôn lễ của Tĩnh Tâm công chúa.
    Đúng lúc này, bỗng một tiếng sói tru vang lên.
    - Em rể. Sáng Thế thần tại thượng, cậu vẫn còn chưa chết.
    Giữa hôn lễ của Cao Lôi Hoa, đột nhiên một thân ảnh lao tới Cao Lôi Hoa với vận tốc âm thanh.
    Người này chính là anh trai duy nhất của Tĩnh Tâm, Nguyệt Hoa Thiên.
    Lúc hôn lễ, Nguyệt Hoa Thiên cũng không ở đây.
    Dưới sự đính ước mạnh mẽ của Tắc Á, Nguyệt Hoa Thiên liền ly khai hải hoàng điện, bởi vì hắn biết sự tình này hắn chẳng làm được gì. Hắn tự trách mình. Hắn không muốn tham dự hôn lễ. Nhưng khi biết tin Cao Lôi Hoa trở về thành hôn với Tĩnh Tâm, Nguyệt Hoa Thiên liền chạy trở về như điên.
    Tất cả tưởng như chỉ là giấc mơ. Hưng phấn quá độ làm Nguyệt Hoa Thiên không để ý tới cách vào vô văn hóa của mình.
    - Ách, có anh chết ý.
    Cao Lôi Hoa thì thào vài tiếng rồi cười với Nguyệt Hoa Thiên. Dù sao hắn cũng không có ác ý.
    - Tốt rồi, tốt rồi. Cậu đã trở lại.
    Nguyệt Hoa Thiên vỗ vỗ lưng của Cao Lôi Hoa:
    - Mẹ ơi, nếu cậu không về, tôi sẽ nguyền rủa cậu vạn lần mỗi ngày.
    - Cám ơn.
    Cao Lôi Hoa đành phải cảm tạ hành động tùy ý của Nguyệt Hoa Thiên.
    Tĩnh Tâm đứng ở cạnh nhìn chồng cùng anh trai của nàng nói chuyện.
    - Yêu!!! Hôn lễ hoàn thành rồi ra. Xem ra ta đã đến muộn rồi.
    Ngay khi Nguyệt Hoa Thiên tiến vào, chỉ một lát sau lại có một người xuất hiện ở đại môn.
    Lần này là một người đàn bà người trung niên. Cao Lôi Hoa cũng biết nàng. Nàng chính là bác cả của Tĩnh Tâm, tên là Nguyệt Nại Nhã. Sau nàng chính là con trai nàng Hồi Thiên.
    - Tĩnh Tâm, chúc mừng hôn lễ của con với Thái Dương Thần.
    Sau khi tiến vào, Nguyệt Nại Nhã cười giả là với Tĩnh Tâm ( Lúc này Cao Lôi Hoa đang bị Nguyệt Hoa Thiên ôm lấy, Nguyệt Nại Nhã không thể nhìn thấy hắn)
    Lời nói vừa vang lên, mọi người đều trở nên im lặng.
    Xem ra, tin tức của Nguyệt Nại Nhã cũng không tinh thông lắm. Dường như nàng không biết rằng người gọi là Thái Dương Thân đã chết.
    -Tĩnh Tâm, không phải dì nói với cháu rồi sao.
    Đi tới trước mặt Tĩnh Tâm, Nguyệt Nại Nhã nhìn bốn phía. Dường như không thấy được thân ảnh của Thái Dương Thần, nàng lầm bầm với Tĩnh Tâm:
    - Không phải dì đã nói trước rồi hay sao, cháu không nên gả cho tên Cao Lôi Hoa đó. Nếu lúc đó cháu nghe lời dì gả cho Hồi Thiên. Thì làm sao có thể khiến lão tổ tông phải ra mặt, làm sao phải cưới một nam nhân không quen . Ai, nếu lúc trước, cháu cùng mẹ con dì ở cùng một chỗ thì có phải tốt không. Dù sao Hồi Thiên cũng thích cháu.
    Mọi người đứng bên không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
    Cao Lôi Hoa nghe được lời này của Nguyệt Nại Nhã, thì rất tức giận.
    - Này, bà nói đủ chưa?
    Cao Lôi Hoa tránh khỏi Nguyệt Hoa Thiên tới trước mặt Nguyệt Nại Nhã rồi nói.
    - Ngươi, ngươi.
    Nhìn thấy Cao Lôi Hoa, Nguyệt Nại Nhã như nhìn thấy quỷ. Miệng há to ra, nửa ngày không nói được một câu.
    - Nhớ lấy, về sau đứng có đến trước mặt của Tĩnh Tâm nhắc tới con của bà.
    Cao Lôi Hoa lạnh lùng nói:
    - Nếu không, con ngươi thiếu cái gì cũng đừng trách ta.
    - Ư!
    Nguyệt Nại Nhã liều mạng gật đầu, phải biết rằng Cao Lôi Hoa không bao giờ nói dối, giờ đánh chết nàng cũng không muốn trở lại đây.
    - Di? Nguyệt Nại Nhã tỷ tỷ, chị còn đến sớm hơn em.
    Lúc này lại có một người xuất hiên ở đại điện.
    Người này quần trắng, áo trắng, trong tay cầm một chiếc quạt xếp. Và đặc biệt, người này cực kỳ đẹp trai.
    Cao Lôi Hoa nhíu mày, đó là Cửu U.
    Tại sao hắn lại xuất hiện? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Cửu U.
    Dường như thấy được ánh mắt của Cao Lôi Hoa, Cửu U cũng quay đầu lại nhìn. Hắn thần bí cười với Cao Lôi Hoa. Rồi hắn tới cạnh Tĩnh Tâm:
    - Cháu gái, đây là trượng phu Cao Lôi Hoa của cháu à.

    - Vâng!
    Tĩnh Tâm nhìn Cửu U rồi gật đầu.
    - Vậy đến đây nào cháu rể, chú có một món quá dành riêng cho cháu và Tĩnh Tâm.
    Cửu U nhẹ nhàng phẩy quạt, rồi cười với Cao Lôi Hoa.
    - Chú?!
    Cao Lôi Hoa giật mình. Sự xuất hiện của Cửu U đã nằm ngoài dự liệu của Cao Lôi Hoa. Hắn không ngờ Cửu U lại có thể xuất hiện ở đây.
    Nguyệt Nhị ở bên cạnh nhìn thấy Cửu U cũng nhíu mày. Nàng dướng như có chút ấn tượng với hắn.
    - Cháu rể ngoan, cháu đã gọi ta là chú thì ta là chú của Tĩnh Tâm cũng không thể keo kiệt được nữa rồi.
    Cửu U nhấn mạnh hai chữ Tĩnh Tâm. Hắn đang rất sảng khoái. Dù sao hắn cũng không thể thắng được Cao Lôi Hoa cả minh tranh lẫn ám đấu. Nhưng lúc này lại khác, chỉ một chút tiện nghi cũng khiến Cửu U cảm thấy vui vẻ.
    - Ta!
    Cao Lôi Hoa hơi tức giận, hắn cắn chặt răng. Rồi tay phải động đậy, nhẫn không gian lóe lên. Một hạt châu màu hồng xuất hiện trong tay hắn. Rồi Cao Lôi Hoa khoa chân múa tay trước mặt Cửu U.
    - Đê tiện.
    Cửu U cắn chặt răng.
    - Hắc hắc.
    Cao Lôi Hoa cười ha hả.
    - Ngươi tới mang lễ vật giao cho hắn.
    Cửu U nhìn thấy Cao Lôi Hoa đang cầm hạt châu trong tay liền không dám chiếm tiện nghi của hắn nữa. Hắn quay người lại nói với tên tùy tùng.
    Tên tùy tùng tóc vàng phía sau Cửu U gật đầu, bước tới phía Cao Lôi Hoa rồi đưa hộp quà cho hắn.
    - Vậy thì cảm ơn.
    Cao Lôi Hoa cười. Tay trái nhận chiếc hộp, tay phải nhẹ bóp vật được gọi là “U đế”.
    Tên tùy tùng tóc vàng đem hộp đưa cho Cao Lôi Hoa rồi hắn vô tình huých nhẹ vào tay trái của hắn.
    Ngay lúc đó, tay phải của Cao Lôi Hoa bỗng truyền đến một cảm giác khác thường. Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn tên tùy tùng của Cửu U.
    - Đồ vật này cho ngươi. Chúc hai người bách niên giai lão.
    Cửu U quạt vài cái rồi nói.
    Mà tên tùy tùng tóc vàng kia sau khi đưa quà cho Cao Lôi Hoa liền tiến lại đứng đằng sau Cửu U. Hắn nhíu mày nhìn vật trong tay phải của Cao Lôi Hoa, rồi biến sắc.
    --------.
    Theo nghi thức của hải tộc, sau hôn lễ sẽ có một đại yến mời khách nhân.
    Cao Lôi Hoa cùng Tĩnh Tâm cũng vội vàng đón một vài vị khách.
    Tất cả đều bận rồi, nên không ai biết Cửu U cùng tên tùy tùng đang đứng ở một góc nhỏ nói chuyện
    - Uh, ta đã xác định cánh tay trái của ta đang ở bên trong cơ thể của Cao Lôi Hoa.
    Lúc này Cửu U đang nói chuyện với tên tùy tùng tóc vàng. Theo vẻ mặt và thái độ của Cửu U, xem ra tên tóc vàng này không phải là tùy tùng của hắn.
    - Khó trách, tại sao tay trái đột nhiên lại biến mất. Không ngờ là nằm trong cơ thể hắn.
    Cửu U thở dài:
    - Chủ nhân, giờ chúng ta phải làm thế nào bây giờ.
    - Tìm cơ hội, đoạt lại tay trái.
    Người đó nhẹ giọng nói:
    - Đúng rồi, Cửu U, ngươi cùng Cao Lôi Hoa có quan hệ gì?
    - Quan hệ gì? Vì sao ngài lại hỏi vậy?
    Cửu U nghi hoặc hỏi.
    - Ngươi đừng dấu làm gì.
    Ngưới đó ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi đồng tử màu đen rồi nói:
    - Ta thấy được U đế của ngươi đang nằm trong tay hắn.
    Mặt Cửu U đỏ lên, Hắn cúi đầu, hắn cũng không biết phải giải thích thế nào với nam tử tóc vàng.
    - Ta không quản quan hệ của ngươi với hắn. Nhưng hy vọng ngươi ảnh hưởng đến việc đoạt lại tay trái.
    Ngưới đó nói:
    - Có lẽ ngươi có thể lợi dụng quan hệ của mình với hắn.

    (Hết Chương 348 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 349 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #349
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 349 )

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 349: Thả con săn sắt bắt con cá rô





    - Ngài đừng hiểu lầm, tôi cùng hắn không có quan hệ gì cả, không phải như ngài nghĩ đâu.
    Nghe được nam tử kia nói vậy, Cửu U vội vàng giải thích nhưng lại không biết giải thích như thế nào. Phải biết rằng U đế không phải vật bình thường, theo lý mà nói, nếu Cửu U không đồng ý thì không ai có thể dùng sức mạnh cướp đi “U đế”.
    Phương pháp mà Cao Lôi Hoa cướp lấy U đế là độc nhất vô nhị. Đúng là Cao Lôi Hoa cướp lấy U đế của Cửu U dù không được sự cho phép của hắn.
    - Quên đi.
    Nam tử tóc vàng nói với Cửu U:
    - Nếu ngươi đã không muốn nói quan hệ của mình với hắn, thì cũng không quan hệ gì với ta. Là do ta không suy nghĩ kỹ, chuyện nhờ ngươi lấy lại cánh tay trái của ta là chuyện khó cho ngươi.
    Nói tới đây, nam tử đó nhìn Cửu U một chút.
    - Quên đi, nếu không tìm được lời nào để nói, thì thôi cứ tìm bộ phận thân thể khác vậy.
    Nam tử kia nói:
    - Cánh tay trái trên người đàn ông kia coi như đã xong.
    - Không., không phải đâu. Ngài hiểu lầm rồi. Tôi không có quan hệ gì với hắn.
    Cửu U nóng nảy nói:
    - Hắn là một tên đáng chết, lúc này tôi hận không thể giết được hắn.
    - A, có phải hắn cưới nữ nhân khác nên ngươi tức giận đúng không?
    Nam tử kia cười với Cửu U.
    - Thật sự không phải đâu.
    Cửu U cũng chẳng phải biết nói thế nào mới tốt.
    - A, ngươi không cần sợ hãi. Ta không trách ngươi đâu. Quan hệ của hắn với ngươi, ta không phản đối. Đằng nào, ta cũng không phải không biết U đế là thứ gì.
    Nói tới đây nam tử kia dựa vào tường rồi cười nói.
    - U, ngươi và ta đã quen nhau ba vạn năm rồi.
    Nam tử kia nhẹ nhàng nói với Cửu U.
    - Đúng vậy, từ lúc người phản bội thần sau. Tôi cũng theo người trở thành ma, và vẫn trung thành phục vụ ngài đến giờ này.
    Cửu U nhẹ giọng đáp.
    - Thời gian dài như vậy, người theo ta giờ chỉ còn vài người.
    - Chỉ còn vài người.
    Trong mắt nam tử lộ ra một tia thương cảm:
    - Từ khi sáng thế tới giờ đã trải qua rất nhiều thời gian rồi. Nếu không phải tại ta, U, ngươi hẳn đã có một cuộc sống hạnh phúc rồi. Nên, ta hy vọng trong tương lai ngươi có thể sống tốt hơn, không cần phải theo ta nữa.
    - Ngài, ngài không được nói vậy. Quyết định theo ngài là quyết định đúng đắn nhất đời tôi.
    Nghe được lời nói của nam tử này, Cửu U càng nóng nảy:
    - Về sau ngài không nên nói những câu như vậy nữa.
    - Ôi, ta cũng chỉ cảm khái thôi mà.
    Nhìn thấy Cửu U khẩn trương, hắn nhẹ nhàng cười:
    - Nhưng U à, ta vẫn hy vọng ngươi có một tương lai tốt đẹp. Năm đó ta đã thất bại, bây giờ tuy có thể tập hợp lại được bộ phận của thân thể thì sao? Phụ Thần vẫn ủng hộ ca ca. Ta sẽ lại thất bại, đi theo ta sẽ không có tương lai. Nên ta muốn ngươi có một tương lai thật tốt. Đó là hy vọng của ta.
    - Đúng rồi, U. Ta có một chuyện cần phải nói.
    Nam tử kia đột nhiên nói với Cửu U.
    - Vâng.
    Cửu U nói.
    - Cái người gọi là Cao Lôi Hoa rất thú vị.
    Nam tử kia nhìn Cao Lôi Hoa đàng xa rồi nói:
    - Vừa rồi khi ta còn xem xét tay trái của mình có ở trong cơ thể hắn không, ta đã phát hiện được một việc rất thú vị
    - U, ngươi có biết rằng, ta, đại ca, mẫu thân cùng phụ thân là những người sáng tạo nên thế giới này. Bởi vậy mọi thứ trên thế giới này, ta đều biết rõ.
    - Việc này tôi cũng biết.
    Cửu U gật đầu nói.
    - Nhưng, trên người của Cao Lôi Hoa ta không thấy được ấn ký sinh mệnh của thế giới này.
    Nam tử đó nhíu mày nhìn Cao Lôi Hoa:
    - Trên người hắn ta thấy được sinh mệnh ấn ký của thế giới khác.
    - Ý của ngài là gì?
    Cửu U nghe thấy vậy, liền kinh ngạc nhìn nam tử kia. Cao Lôi Hoa có sinh mệnh ấn ký của thế giới khác?
    - Nói cách khác, hắn không phải người của thế giới này.
    Nam tử kia nhìn Cao Lôi Hoa rồi nói:
    - U, ta đã từng nói với ngươi rằng. Trong vũ trụ mở mịt, có rất nhiều thế giới. Mỗi thế giới lại có một Sáng Thế Thần. Mà Sáng Thế Thần lại sáng tạo sinh mệnh. Đó là bản năng của bọn họ. Bọn họ đều đưa ấn ký sinh mệnh của mình vào sinh mệnh mà bọn họ tạo ra.
    - Tuy rằng, ta chưa từng thấy người của vị diện khác, nhưng phụ thân đã nói rằng, thế giới và thế giới không có cái gì ngăn cách. Có nhiều người có cơ hội tiến vào thế giới của chúng ta.
    - Mà Cao Lôi Hoa, có thể chỉ là nhân loại di dân đến.
    Nam tử kia dừng lại một chút:
    - Nhưng tất cả cũng có thể do ta tính sai.
    Nếu lúc này Cao Lôi Hoa mà nghe được những lời này của nam tử này, hắn nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Tuy chỉ là đoán nhưng cũng đã đem tình hình của Cao Lôi Hoa đem nói ra rành mạch.
    - Hắn tới đây.
    Đột nhiên nam tử kia nói với Cửu U.
    - Hắn? Ai?
    Cửu U nghi hoặc nhìn theo hướng của nam tử kia.Rồi Cửu U nhìn thấy Cao Lôi Hoa đang mỉm cười xấu xa bước tới mình.
    - Cửu U, không giới thiệu cho tôi người đứng cạnh hay sao? Lúc đầu tôi, cũng tưởng đó là người hầu của chú đó.
    Cao Lôi Hoa tiến tới cạnh Cửu U rồi cười nói.
    Cửu U cũng không thèm để ý tới Cao Lôi Hoa nhưng khi quay đầu lại, hắn thấy trong tay phải đang cầm rượu của Cao Lôi Hoa lộ ra một khe hở.
    Lấy nhãn lực của nàng tự nhiên biết được trong đó là hạt châu màu hồng.
    Vốn định không thèm để ý tới hắn, nhưng Cửu U đành phải trừng mắt nhìn Cao Lôi Hoa một cái.
    - Ha ha, xin chào, Cao Lôi Hoa tiên sinh. Lần đầu gặp mặt. Tôi là Ám.
    Nam tử kia cười nói với Cao Lôi Hoa.
    - A, thì ra là Ám huynh đệ. Nghe danh đã lâu.
    - Ha ha.
    Ám nhẹ nhàng cười:
    - Hôm nay, tôi chúc Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm tiểu thư có một tình yêu vĩnh hằng.
    - Cám ơn!
    Cao Lôi Hoa cười nói, nhưng ngay lập tức hắn nói tiếp:
    - Không biết Ám huynh đệ tới đây có việc gì nữa không?
    - A a a!
    Ám cười, nhưng trong lòng cũng vì sự thận trọng trong lòng của Cao Lôi Hoa mà cảm thán. Chính mình cùng Cửu U đã né đi mà hắn vẫn phát hiện ra.
    - Yên tâm đi, Cao Lôi Hoa. Tôi cũng không muốn gây bất lợi gì với cậu.
    Nói rồi hắn nhìn Cửu U ở bên cạnh. Vì hạnh phúc của thuộc hạ, hắn đã muốn bỏ qua cánh tay trái của mình. Dù sao, cho dù có tay trái, hắn cũng chỉ có thua anh trai mà thôi. Tuy, trong lòng có một tia bất cam, dựa vào cái gì, mà hắn cùng anh trai cùng sáng tạo thế giới này. Mà anh trai lại chưởng quản thế giới này, còn thành quả của hắn đều bị hủy hết.
    - Mà cũng đừng để ý chúng ta quá. Không bằng chú ý mấy tên thần được Tắc Á mới tới ý.
    Ám nói với Cao Lôi Hoa:
    - Nếu theo suy nghĩ của tôi, việc cậu phế Tắc Á đã bị mấy tên đó dùng phương thức bí mật truyền lên thiên giới. Có lẽ sắp tới sẽ gây phiền toái cho cậu.
    - Ha ha.
    Cao Lôi Hoa cười nói:
    - Truyền lên trời thì gây ra phiền toái gì.
    - Có thể thiên giới sẽ đem tới vài tên thần hùng mạnh gây ra phiền toái cho cậu.

    - Phải thế không? Ha ha, nhưng đây cũng là hy vọng của tôi.
    Nói xong, Cao Lôi Hoa nhìn vài tên thần bậc tám cùng thần phó đang chúc phúc Tĩnh Tâm. Để cho bọn họ sống lâu thêm một chút vậy.
    Tạm thời sẽ không động thủ với chúng. Đây là ngày vui của Cao Lôi Hoa.
    Ngày hôn lễ, hắn không muốn để bàn tay mình dính máu. Hắn cũng muốn truyền tin tức Tắc Á bị phế lên thiên giới. Tốt nhất thì, thiên giới gửi mấy tên thần bậc tám xuống để trả thù cho Tắc Á.
    Dân gian có câu thả con săn sắt bắt con cá rô.
    Vài tên thần này chính là mồi của Cao Lôi Hoa để dụ thêm mấy tên nữa.
    - Hiện tại, cậu muốn làm gì?
    Nhìn Cao Lôi Hoa đã tính toán cẩn thận, Ám hỏi:
    - Cậu có phải muốn xử lý bọn họ không? Nếu may mắn, thì có thể bọn họ chưa thông báo cho thiên giới.
    - Ha ha. Hiện tại giết bọn họ làm gì?
    Cao Lôi Hoa cười:
    - Tại sao phải giết bọn họ? Bọn họ thông báo cho bạn bè trên thiên giới càng tốt.
    - Tại sao?
    Ám hỏi.
    - Thả con săn sắt bắt con cá rô!
    Nói tới đây, Cao Lôi Hoa lạnh lẽo nói:
    - Cứu binh của bọn họ tới đây càng tốt. Lúc đó dùng một mẻ đánh hết.
    - Nói cách khác, cho dù tôi giết mấy tên này thì sao? Một ngày nào đó, thiên giới cũng biết sự tình này. Lúc đó, người của thiên giới sẽ không ngừng tới làm phiền chúng tôi. Lúc đó lại càng đáng ghét hơn.
    Cao Lôi Hoa cười lạnh:
    - Tôi sẽ đem chuyện này một lần giải quyết hết.
    Lời nói của Cao Lôi Hoa cũng mang ý tứ cảnh cáo dành cho Cửu U và Ám…

    (Hết Chương 349 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 350 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #350
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) (Chương 350)

    CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA)

    Tác giả: N/A

    Nguồn: Hixx
    Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em

    Chương 350: Chú rể không dám động phòng





    Cảm thấy sự uy hiếp trong lời nói của Cao Lôi Hoa, Ám lắc đầu cười nói:
    - Cao Lôi Hoa, ngươi yên tâm đi. Ít nhất. Hiện tại ta sẽ không là địch nhân của ngươi. Cho nên, ngươi cũng không cần phải âm thầm uy hiếp ta làm gì.
    - Hừ.
    Cao Lôi Hoa cười hắc hắc, trong lòng lại thầm nghĩ: Người trước mặt này cũng quá thẳng thắn, có một số việc trong lòng hiểu là được rồi, cần gì toạc móng heo như vậy. Nói vậy mà không hề ngại sao?!
    - Mặt khác, tuy không biết ngươi làm thế nào để câu cá to, hơn nữa chuẩn bị như thế nào khi đối mặt với con cá đó. Nhưng, ta muốn nói với ngươi một câu.
    Ám ngẩng đầu, đôi mắt màu đen giống y như Cao Lôi Hoa:
    - Rất nhiều tay câu cừ khôi đều bị cá kéo xuống nước đó. Hơn nữa, không thiếu tay đã chết đâu.
    Nhìn đôi mắt đen của Ám, Cao Lôi Hoa lộ ra vẻ kích động. Tóc đen, mắt đen, khiến Cao Lôi Hoa bùi ngùi nhớ lại.
    - Ồ. Cám ơn ngươi quan tâm. Nhưng dù con cá đó có to như thế nào, ta, một tay sát cá sẽ câu được nó. Dẫu sao cũng cám ơn lời khuyên của ngươi, ta sẽ cẩn thận. Hơn nữa, đối với một tay câu thứ thiệt thì cho dù là con cá nào cũng phải mắc câu thôi.
    Cao Lôi Hoa mỉm cười, lắc nhẹ ly rượu trên tay trước mặt Ám.
    - À. Cao Lôi Hoa ngươi vẫn chưa hiểu được thực lực của chư thần trên thiên giớ rồi.
    Ám lắc đầu:
    - Trải qua vô số năm, rất nhiều vị thần cường đại của thiên giới đều bế quan, âm thầm tu luyện tiến lên đẳng cấp cao hơn. Mà những tên xuất hiện trước mặt người từ trước đến giờ đều là những tên kém cỏi trên đó. Cái ta lo lắng là, trong số những tên hạ giới xuống đối phó với ngươi sẽ có cường giả mạnh hơn ngươi. Việc này cũng không thể không có khả năng. Thiên giới rộng lớn. Người mạnh hơn ngươi, vẫn có!
    - Cho dù có người mạnh hơn ta thì sao? Hừ, cho dù bọn họ đến đây thì thế nào?!
    Nhất thời ánh mắt Cao Lôi Hoa lạnh lùng:
    - Chỉ cần dám gây bất lợi với ta, không cần biết hắn có là con ông trời hay không, ta cũng khiến hắn trả một cái giá lớn!
    - Hề, đừng tức giận. Nếu năm đó ta có khí khái như ngươi thì tốt rồi.
    Ám cười nói:
    - Tốt lắm. Thoải mái tâm lý đón tiếp khách của ngươi đi. Ta sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi.
    - Hy vọng là thế.
    Cao Lôi Hoa cụng ly với Cửu U, sau đó xoay người đi tới chỗ Tĩnh Tâm.
    - U. Nam nhân này. Đúng là có một loại mị lực không lời, hèn chi ngươi coi trọng hắn.
    Thấy Cao Lôi Hoa đi xa rồi, Ám cười khẽ với Cửu U.
    - Ngài, thực sự không cần tay trái sao?
    Cửu U không để ý đến việc Ám đùa mình. Nhìn chằm chằm Ám, nhẹ giọng nói:
    - Chỉ cần thu hồi tay trái, thực lực của ngài sẽ khôi phục hơn nhiều.
    - Hà. Tay trái này xem như lễ vật của ta cho hắn đi.
    Ám cười nói:
    - Có lẽ tay trái này hắn sẽ phát huy tác dụng rất tốt. Chúng ta đi thôi. U!
    - Vâng.
    Thấy thái độ kiên quyết của Ám, Cửu U khẽ thở dài một tiếng. Đi theo sau ra khỏi cửa.
    Lúc bước khỏi cửa, Cửu U quay lại khẽ ngắm Cao Lôi Hoa. Cửu U không nghĩ ra, vì cái gì Ám không lấy hồi tay trái của mình. Hơn nữa vì sao gã Cao Lôi Hoa này không sợ toàn bộ thiên giới. Ám cùng Cao Lôi Hoa, hai người này đều là hai nam nhân mà Cửu U không đoán được... ...
    ***********
    Từ nãy giờ Tĩnh Tâm vẫn ngồi cạnh mấy đứa nhỏ. Ánh mắt nàng vẫn nhìn Cao Lôi Hoa.
    - Mẹ. Giờ trông mẹ rất đẹp nha.
    Nguyệt Nhị ngồi cạnh Tĩnh Tâm, hâm mộ nhìn bộ áo cưới của Tĩnh Tâm:
    - Theo nhỏ đến giờ, con có cảm giác, hôm nay mẹ đẹp nhất.
    - Ôi.
    Tĩnh Tâm khẽ vỗ tay Nguyệt Nhị:
    - Cả đời người chỉ có một ngày như thế này. Sau này, Nhị Nhi con cũng vậy. Nhất định xinh đẹp hơn mẹ bây giờ.
    - Thực sự sao?
    Nguyệt nhị ôm tay Tĩnh Tâm. Thời gian hai mẹ con tâm sự thật sự rất ít. Bởi vì trên đất liền, Tĩnh Tâm không thể nói chuyện.
    Nguyệt Nhị rất thích Tĩnh Tâm bây giờ. Nếu mẹ có thể nói chuyện nhiều như bây giờ thật tốt. Nguyệt Nhị thầm nghĩ. Vài ngày trước, tuy Tĩnh Tâm vẫn ở dưới đáy biển. Nhưng không có tin tức gì của Cao Lôi Hoa lại còn bị Hải mẫu bức hôn nên Tĩnh Tâm nửa chữ cũng không nói.
    - Nhưng con nghĩ lúc con kết hôn cũng không có xinh đẹp như mẹ bây giờ.
    Nguyệt Nhị nở nụ cười:
    - Trên thế giới. Cũng không có ông bố nào chăm sóc cho con gái mình tốt như ba. Hơn nữa, trừ ba ra, ai có thể thiết kế ra bộ áo cưới đẹp như thế này chứ. Hì hì.
    - Vâng, Bảo Bảo cũng thấy. Bộ áo cưới trên người mẹ Tĩnh Tâm là đẹp nhất trên thế gian này đó.
    Ngồi bên, Bảo Bảo phụ họa nói.
    - Y a y a!
    Rudolph nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, giống như cố biểu đạt ý mình. Chịu thôi, dẫu sau cậu nhóc còn nhỏ hơn cả Kim Toa Nhi mà.
    - Ha ha ha.
    Lúc này, vừa lúc Cao Lôi Hoa đi từ chỗ Cửu U và Ám đến. Nghe Tĩnh Tâm và mấy đứa nhỏ nói liền cười:
    - Nhị Nhi nè, khi nào con mà lấy chồng, ba sẽ thiết kế một cái áo cưới đẹp không thua gì áo của mẹ bây giờ, đến lúc đó làm cho Nhị Nhi của ta xinh đẹp như tiên nữ mà đi nhà chồng nha.
    - Không chịu đâu.
    Nguyệt Nhị ôm chặt Tĩnh Tâm:
    - Con không lấy chồng, ở với mẹ thôi.
    - Ha ha.
    Tĩnh Tâm nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Nhị.
    - Ôi.
    Cao Lôi Hoa gãi đầu.
    - Lôi, anh ngồi đi.
    Tĩnh Tâm một tay ôm Nguyệt Nhị, tay kia thì vỗ nhẹ nhẹ cạnh mình.
    - Ừ.
    Cao Lôi Hoa ngồi xuống cạnh Tĩnh Tâm. Sau đó yên lặng nhìn bốn phía. Hôn lễ của hắn và Tĩnh Tâm có phần khác thường, tuy rằng Cao Lôi Hoa cùng Tĩnh Tâm là nhân vật chính buổi lễ này. Nhưng hai cái nhân vật chính lại lẳng lặng ngồi ở một góc. Trái lại, Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên giống như nhân vật chính, nhận chúc phúc từ mọi người.
    - Tĩnh Tâm. Hôn lễ này không vui như ta tượng tưởng.
    Cao Lôi Hoa nói:
    - Rất nhiều bạn bè của chúng ta đều sinh hoạt trên mặt đất, bắt bọn họ xuống đáy biển có phần ép buộc.
    - Vâng.
    Tĩnh Tâm gật đầu, về cơ bản thì hôn lễ này không có một người quen nào hết, nên cũng không tức giận nổi.
    - Tĩnh Tâm!
    Khẽ suy tư một lúc, Cao Lôi Hoa đột nhiên gắt gao nhìn Tĩnh Tâm.
    - Ân?
    Tĩnh Tâm ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa.
    - Đến đại lục. Chúng ta kết hôn lại đi!
    Cao Lôi Hoa trịnh trọng nói.
    - A?! ~ kết hôn lại?
    Đôi mắt Tĩnh Tâm tràn ngập kinh ngạc và vui mừng. Một đời người cưới hai lần. Ý tưởng này chỉ có Cao Lôi Hoa mới đưa ra thôi!
    - Đúng, đúng vậy! Kết hôn lần hai!
    Cao Lôi Hoa đắc ý nói:
    - Đến lúc đó. Ta sẽ làm mấy bàn thức ăn thật ngon. Rồi mời bạn bè chúng ta đến. Thế nào? Mời những người quen biết đến. Sau đó chúng ta kết hôn!
    - Ba, đến lúc đó con có thể mời bạn con không?
    Ngồi bên, Nguyệt Nhị nói với Cao Lôi Hoa.
    - Đúng rồi, còn có bạn bè mấy đứa nữa. Ha ha! Có thể chứ? Tĩnh Tâm?
    Cao Lôi Hoa nắm chặt tay Tĩnh Tâm:
    - Anh muốn mang đến cho em một hôn lễ chân chính, một đám cưới chỉ thuộc về chúng ta chứ không phải một cái đám cưới không có chút không khí như thế này!
    - Vâng!
    Tĩnh Tâm nhẹ nhàng mà gật đầu:
    - Lôi. Từ hôm nay trở đi, ý của anh là ý của em!
    Tĩnh Tâm biểu lộ lập trường của nàng.
    - Thật không lão Cao, khi nào kết hôn lại đừng quên Tra Lý ta nhé.
    Thần thú giống như hồn ma bất tán đừng sau Cao Lôi Hoa nói.
    - Ngươi tham gia một lần rồi, lần sau không được mời đâu.
    Cao Lôi Hoa cười khà khà nói.
    - Ê, không à nha, hôn lễ sau không thể thiếu phần ta!
    Ánh mắt Thần thú lóe ra vẻ kiên định:
    - Bà nó~~ Từ đằng xa ta nghe ngươi sẽ đích thân nấu mấy món ăn ngon. Con bà nó, ta nói cho ngươi biết, hôm đó ngươi mà không mời ta đến, có chết ta cũng đến!
    Tiếp theo, biểu tình của Thần thú đầy vẻ thần thánh tinh khiết:
    - Ôi, mĩ vị, vạn tuế!
    - Cũng không được quên ta đó. Em rể yêu quý của anh.
    Giống như nghe được hai chữ đồ ngon trong miệng Cao Lôi Hoa, ông anh Nguyệt Hoa thiên cũng không biết từ đâu lăn ra.
    - Đúng rồi, các ngươi đừng có quên một việc trọng đại hôm nay đó.
    Đứng cạnh mẹ vợ Tĩnh Âm, Vong Linh Nữ thần từ xa chân thành đi tới.
    - Chuyện gì?
    Thần thú nghi hoặc hỏi.
    - Hì hì.
    Vong Linh nữ thần nhẹ nhàng gõ đầu Thần thú:
    - Ngươi nói xem, vợ chồng mới kết hôn sẽ làm gì?
    - A! Ta biết rồi!
    Thần thú cùng Nguyệt Hoa Thiên lộ ra ánh mắt ‘ông đây đã hiểu’.
    Sau đó, Nguyệt Hoa thiên nhấc tay kêu một đám con em Hải tộc. Đám người này dưới sự chỉ bảo thâm hiểm của Nguyệt Hoa Thiên. Tới tấp dồn Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm vào trong phòng cưới.
    Sau đó, thịch~~ đóng cửa phòng lại.
    Trong phòng chỉ còn Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm......
    Lúc này, tại chỗ vắng người trong đại điện Hải tộc.
    Một gã quần áo rách nát đang cầm đao chém lên trên mặt đất.
    - Tên hỗn đản dâm tặc, nói mà không giữ lời. Cái gì mà xử lý Thái Dương thần sẽ dạy thần công cho ta. Ta nguyền rủa ngươi, cho ngươi hôm nay không thể động phòng! Ai biểu ngươi không dạy thần công cho ta! Ai biểu ngươi không dạy thần công cho ta......
    Gã quần áo rách nát nguyền rủa trong tiếng.
    Tuy khẩn trương những Cao Lôi Hoa vẫ nhẹ nhàng đặt Tĩnh Tâm lên trên giường.
    Sau đó, tim cả hai đập nhanh hơn. Tuy không phải lần đầu tiên của hai người, nhưng lần này chân chính là động phòng hoa chúc! Ý nghĩa một lần trong đời thôi!
    Cao Lôi Hoa mạnh mẽ hôn lên đôi môi hồng đỏ của Tĩnh Tâm, thưởng thứ hương vị ngọt ngào nồng đắm đó.
    Sau đó, ngựa quen đường cũ, bàn tay của Cao Lôi Hoa lần mò xuống phía dưới, xuống chỗ tràn đầy thần bí và hấp dẫn đó. Nhưng vừa luồn vào trong quần áo Tĩnh Tâm, thì bàn tay Cao Lôi Hoa khẽ dừng lại.
    Cao Lôi Hoa đưa mắt nhìn xuống.
    Kết quả Cao Lôi Hoa như bị sét đánh! Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, tối nay hắn không dám động phòng...

    (Hết Chương 350 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 351 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Last edited by Congtu; 07-18-2014 at 12:33 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 35 of 52 FirstFirst ... 25333435363745 ... LastLast