CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 22 of 23 FirstFirst ... 1220212223 LastLast
Results 211 to 220 of 224
  1. #211
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 212 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Ãn)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 212: Tiểu Bảo Bối mất tích





    Vì vậy cả nhà cùng lên xe ngựa, đi tới Thương Thành.
    Mới xuống xe ngựa, Phượng Phi đã hưng phấn nhảy nhót lung tung, chạy vào bếp, xem trái xem phải, níu người này người nọ hỏi đường đi hay cách làm một thứ gì đó, bộ dạng rất muốn đi chơi.
    Về phần Nộn nhi, tuy cô bé một mực níu lấy vạt áo Vãn Thanh, nhưng có vẻ như cô bé cũng cảm nhận được tâm tình của Phượng Phi, gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng cười toe toét, khanh khách không ngừng, ánh mắt tò mò nhìn tình cảnh náo nhiệt 4 phía.
    Bởi vì Thương Thành là trung tâm kinh tế, thế nên vô cùng phồn hoa.
    “Phi nhi! Lại đây! ” tiểu tử này, hưng phấn một cách không bình thường, chỉ sợ bé sẽ gây chuyện rắc rối, dù sao thị vệ đi theo không nhiều, phòng vệ cũng không bằng ở Chiến Thành, nếu còn để mặc bé chơi đùa, khó bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao bé cũng chỉ là một đứa bé.
    “Mẫu thân! ” Phượng Phi nghe thấy mẫu thân kêu lớn, lúc này mới nhận ra bản thân đã hưng phấn quá mức , cũng có chút lo lắng, chỉ sợ mẫu thân sẽ nhìn ra manh mối.
    Vì vậy liền cong đôi môi mỏng y hệt của Phượng Cô cười ngây ngô: “Mẫu thân gọi Phi nhi có chuyện gì ạ?”
    “Ở Thương Thành không thể so với khi còn ở Chiến Thành, không nên chạy loạn một mình, phải chú ý an toàn, muốn đi đâu phải để Hồng Thư a di đưa con đi, biết không? ” Vãn Thanh dặn dò.
    Phượng Phi gật đầu, dáng vẻ vô cùng nhu thuận: “Dạ, con biết rồi, mẫu thân, Phi nhi nhất định sẽ luôn chú ý an toàn.” Bé chỉ đáp ứng chuyện sẽ chú ý an toàn, còn để Hồng Thư a di đưa đi hay không lại là một chuyện khác!
    Bé làm mọi cách để đến Thương Thành, là vì muốn đi gặp sư phụ, nếu để người khác đi theo, làm sao mà đi tìm sư phụ được, không phải tương đương với phí công vô ích sao?
    Tiểu Hồ Ly khẽ nở một nụ cười đắc ý.
    “Được rồi, chúng ta vào đi thôi! Ngồi xe vài ngày, cũng mệt mỏi rồi, toàn thân tê cứng, nghỉ ngơi một chút đi.” Vừa nói vừa một tay bế Nộn nhi, một tay nắm tay Phi nhi đi vào bên trong.
    Phượng Cô thấy Vãn Thanh có vẻ mệt mỏi, vì vậy quan tâm duỗi tay ra, ôm lấy Nộn nhi: “Mấy ngày nay nàng có vẻ mệt mỏi, nàng ngã bệnh sao?”
    Hắn nhìn nàng bằng vẻ mặt quan tâm, 2 ngày nay đúng là Vãn Thanh có cảm giác mỏi mệt, tinh thần cũng có chút không tốt, khiến trong lòng Phượng Cô không khỏi có chút lo lắng.
    Tuy là nàng đã ăn Băng ngọc tuyết liên, lại nhận được nội lực của hắn, đã cường kiện hơn rất nhiều, nhưng vì trước kia bị Hoả Hàn Độc thương tổn quá sâu, lại thêm thể chất vốn non yếu, thỉnh thoảng vẫn mắc chút bệnh vặt, ngoài ra khi trời vào đông dễ bị phong hàn.
    Vãn Thanh lắc đầu, chậm rãi cảm nhận sự quan tâm của hắn: “Không có việc gì, có thể là do ngồi xe lâu, có chút mệt mỏi, tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi một chút sẽ không sao !”
    “Uh, nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt, Nộn nhi và Phi nhi để Hồng Thư trông đi! ” vừa nói vừa quay người lại, nói với Song nhi đi đằng sau: “Song nhi, thuốc bột ta phối chế có mang theo không?”
    Song nhi nhanh nhẹn gật đầu: “Thuốc bột kia đúng là rất tốt cho thân thể phu nhân, nô tỳ đi đâu cũng mang theo! ” Thuốc đó là do Phượng Cô cố ý cho người nghiên cứu điều chế, pha với nước nóng, ngâm mình khi tắm, có thể thư hoãn tinh thần, hơn nữa còn giữ ấm tránh lạnh, đối với thân thể của Vãn Thanh vô cùng tốt, thế nên Song nhi đi đâu cũng không quên mang theo.
    Phượng Cô cười một tiếng gật đầu: “Ngươi nhanh chóng căn dặn hạ nhân chuẩn bị một thùng nước nóng, hầu hạ Thanh nhi tắm rửa, sau đó đưa nàng đi nghỉ cho sớm.”
    “Dạ, nô tỳ đi làm ngay! ” Song nhi nhanh nhẹn gật đầu, sau đó đi về phía hậu viện.
    Vãn Thanh cảm thấy vô cùng ấm áp, cho dù khi nào, Phượng Cô cũng lấy nàng làm trọng, so với ban đầu đúng là hai người khác hẳn, tình yêu của hắn, chính là thu hoạch lớn nhất suốt đời nàng: “Kỳ thật không nghiêm trọng như vậy, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, chàng đừng chuyện bé xé ra to thế!”
    “Nàng là bảo bối của ta, ta làm sao có thể không quan tâm chứ! Hơn nữa, bệnh nhẹ không phòng sẽ thành bệnh nặng! ” Phượng Cô cười một tiếng ngọt ngào, có thể chiếu cố nữ tử hắn yêu thương và con cái, là chuyện hạnh phúc nhất đời hắn.
    “Phụ thân, không phải cha nói Nộn nhi mới là bảo bối của cha sao? Tại sao lại thành mẫu thân rồi. . .” Nộn nhi ở trong lòng Phượng Cô kéo áo hắn nhằm gây sự chú ý, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ bất mãn ghen tỵ ảo não.
    “Nộn nhi và mẫu thân đều là tâm can bảo bối của phụ thân! ” Phượng Cô vừa nghe thế, liền cười một tiếng, sau đó nâng Nộn nhi lên, thân mật hôn một cái.
    Phượng Phi đứng một bên thấy thế, rùng mình ghê rợn: “Buồn nôn quá đi! Nhàm chán!”
    Phượng Cô vừa nghe, liền đen mặt, Phượng Phi này, từ khi mới ra đời đã thích đối đầu với hắn: “Tiểu tử nhà ngươi, nói bớt mấy lời đi không được sao! “
    “Phụ thân! Con có nói là con nói cha đâu? Cha cũng công nhận lời của cha buồn nôn đi? ” Phượng Phi cười đắc ý, không thèm để ý chút nào, bởi vì mẫu thân đang ở đây, bé không cần lo lắng chuyện phụ thân sẽ làm gì bé, hắc hắc!
    “Tiểu tử ngươi! Quá kiêu căng rồi! Càng ngày càng càn rỡ! ” Phượng Cô giận dữ, định bước đến dạy dỗ tiểu tử này một phen, đã thấy Vãn Thanh nhẹ nhàng ngăn lại, trấn an: “Được rồi, tiểu hài tử thích đùa, chàng làm cha so đo chuyện đấy làm gì!”
    Phượng Cô trừng đôi phượng nhãn, dùng ánh mắt nói với Phượng Phi, tiểu tử nhớ cẩn thận một chút , Vãn Thanh dung túng bé, không có nghĩa là hắn cũng dung túng bé! Đừng cho là bản thân có chút thông mình mà không ai làm gì được!
    “Hì hì! ” Phượng Phi thực hiện được gian kế cười một tiếng, khiến lửa giận trong lòng Phượng Cô càng lớn hơn.
    Lúc này Vãn Thanh đã quay đầu lại: “Phượng Phi, nếu con còn không biết lễ phép như vậy, sau này mẫu thân cũng không để ý đến con nữa, để cha con toàn quyền giáo huấn con! “
    Vẻ mặt tuy dịu dàng nhưng thái độ lại kiên quyết, không giống đang nói chơi, vì vậy Phượng Phi không dám nữa, đành gật đầu: “Dạ con biết rồi, mẫu thân, sau này Phi nhi sẽ nghe lời.”
    … … .
    Chiều tối, ăn xong cơm chiều.
    Phượng Cô dẫn thuộc hạ đi thị sát sản nghiệp của Phượng gia ở Thương Thành.
    Phượng Phi cũng không rảnh rỗi, từ lúc xế chiều đã đi khắp hậu viện tìm người hỏi chỗ ở của sư phụ.
    Cuối cùng cũng chờ được đến lúc mẫu thân thì ngủ, phụ thân thì ra ngoài.
    Bé chạy tới phòng Nộn nhi, thấy Song a di đang trông cô bé, vì vậy ngang nhiên đi vào: “Song a di, Nộn nhi ngủ chưa ạ? ”
    “Vẫn chưa ngủ, cô bé hưng phấn từ sáng đến giờ, vẫn chưa chịu ngủ.” Song nhi nói.
    Lúc này Nộn nhi cũng đã thấy Phượng Phi , liền chạy ra: “Ca ca… ”
    Phượng Phi cười một tiếng, chạy đến trước mặt Nộn nhi, bế Nộn nhi lên, Phượng Phi cũng còn nhỏ, bế Nộn nhi, xem ra có chút vất vả.
    Song nhi cười một tiếng, định đến bế Nộn nhi: “Để ta bế cho! ”
    Phượng Phi lắc đầu: “Song a di, cháu bế Nộn nhi được, cháu là ca ca của con bé cơ mà! Nam tử hán sao có thể không bế được em gái mình! ”
    “Ha ha, được, cháu nhớ bế cẩn thận đó, đừng để Nộn nhi bị rơi! ” Song nhi nói.
    Phượng Phi gật đầu: “Cháu biết rồi , Song a di! ”
    Ngồi thêm một lúc, con ngươi Phượng Phi giật giật, đột nhiên quay sang Song nhi làm nũng: “Song a di, Phi nhi đói bụng, muốn ăn bánh đậu xanh của Song a di làm.”
    Song nhi không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là tiểu hài tử muốn ăn vặt, vì vậy âu yếm nói: “Cháu ngồi đây…trông Nộn nhi, Song a di đi làm bánh cho cháu ăn! ”
    “Vâng, cám ơn Song a di! ” Phượng Phi thực hiện được kế hoạch trong lòng, cười một tiếng, càng lúc càng tươi tắn khả ái.
    Song nhi thấy thế, thân mật sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Phi một cái, rồi đứng dậy đi làm.
    Phượng Phi lắng nghe cho đến khi tiếng bước chân của Song nhi đi khuất, cười một tiếng, rồi sau đó cõng Nộn nhi lên: “Nộn nhi, ca ca mang muội đi đến chỗ này chơi rất vui! “
    “Được được. . .” Vừa nghe đến được đi chơi, Nộn nhi liền vỗ tay tán thành, cười khanh khách.

    (Hết Chương 212 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 213 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #212
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 213 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Ãn)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 213: Tà Phong sư phụ





    Trong một khoảng sân.
    Đơn giản mà sáng sủa.
    Một nam nhân nhìn qua vô cùng tiều tụy đang ngồi một mình giữa sân dưới bóng cây mai, một ngọn gió thổi qua, tuyết và hoa mai cùng rụng xuống người của nam nhân kia.
    Vẻ mặt nam nhân kia rất an tĩnh, nhưng trên gương mặt tuấn lãng đẹp mắt kia, trong an tĩnh lại tràn ngập bi thương đau khổ, khiến người khác phải đau lòng.
    Sắc trời đã tối, gió đêm lãnh liệt, nhưng hắn lại không thèm quan tâm, cứ lẳng lặng ngồi như vậy. Rõ ràng, đôi mắt kia cong lên như đang cười, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy, đó là nụ cười buồn.
    Hắn mở bàn tay ra, đón lấy một đóa hoa mai và mấy bông tuyết, rồi nhẹ nhàng khép tay lại, vo thành một khối tròn, một mùi hương lãnh liệt thanh thuần từ từ lướt qua mũi hắn.
    Hắn vẫn nhớ rõ, có một nữ tử, trời vào đông là sẽ có mùi hương thanh tân lãnh liệt này, nàng chưa bao giờ bắt chước người khác tô son đánh phấn, xông hương, trên người nàng chỉ có mùi hoa tươi, nhưng rất thu hút!
    Đúng lúc này, cổng lớn vang lên tiếng gõ cửa.
    Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ quái, bởi vì ở chỗ này, hắn chưa từng có bằng hữu, càng không có người đến tìm, chắc là tìm nhầm người.
    Vì vậy hắn vẫn ngồi dựa vào thân cây mai như trước, không chút nhúc nhích, để mặc hoa và tuyết cùng rụng trên người.
    Nhưng tiếng gõ cửa kia rất cố chấp, có thế nào cũng không chịu ngừng.
    Hắn lại nhíu mày, phi thân về phía cửa như một mũi tên, vẻ mặt phiền muộn và tức giận, hung hăng mở cửa, nhưng đến khi đẩy cửa ra, khoảnh khắc thấy hai đứa bé vô cùng khả ái đang đứng ngoài cửa, mọi bực tức của hắn liền tan thành mây khói.
    “Phi tiểu tử, tại sao lại là con! Tại sao con lại ở đây? Đã tối thế này? Chẳng lẽ là… ” Mặt Tà Phong liền lộ vẻ hưng phấn, chẳng lẽ là …Vãn Thanh đưa 2 đứa bé đến đây, vì vậy ngẩng đầu nhìn lên tìm kiếm, lại chỉ thấy con đường tối tăm, không có một bóng người nào khác.
    Có chút thất vọng, nhưng chỉ là trong nháy mắt.
    Năm năm qua , hắn một mực không dám đi gặp nàng, không biết phải đối mặt với nàng thế nào mới phải.
    Tư niệm trong lòng hắn chưa từng vơi đi, chỉ càng lúc càng tăng. Bất quá hắn biết nàng hiện giờ rất ổn, thật sự hạnh phúc, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện .
    Phượng Phi vừa nhìn bộ dạng Tà Phong, liền kéo kéo ống tay áo của hắn, nói với vẻ không vui: “Sư phụ đừng nhìn nữa , không có ai đi theo con đâu, chỉ có con và muội muội đến thôi! ” nếu để người khác biết, căn bản là đến cổng lớn hai bé cũng không bước ra được.
    Tà Phong nghĩ thấy đúng, cúi đầu, cười hỏi: “Tại sao hai đứa lại đến đây, còn đến lúc khuya khoắt thế này, có biết làm thế là rất nguy hiểm không!”
    “Không phải là Phi nhi vì sư phụ đấy sao! ” Phượng Phi nói.
    “Vì ta? ” Tà Phong có chút không hiểu.
    Phượng Phi gật đầu: “Đúng vậy, chính là vì sư phụ đấy! Vì muốn tới gặp người! Phi nhi phải nói dối mới có thể khiến phụ thân và mẫu thân đưa con đến Thương Thành, hơn nữa sư phụ vẫn một mực nói muốn trông thấy Nộn nhi, Phi nhi vì thực hiện giấc mộng của sư phụ, mới lớn mật mạo hiểm dẫn theo Nộn nhi đến đây! ”
    Phượng Phi nói xong, lại có chút không vui, vừa mới đến đã bị sư phụ cự tuyệt
    Bé toàn vì sư phụ thôi mà!
    Tà Phong vừa nghe, khẽ siết gương mặt của Phi nhi: “Biết con tốt với sư phụ rồi! Vào đi! Ngoài này lạnh lắm! ”
    Nói xong quay người lại, nhìn cô bé con mập mạp khả ái đứng bên cạnh Phượng Phi, vì lạnh mà hai má đỏ hồng lên, đôi mắt to tròn trong veo tò mò nhìn hắn, đôi mắt to tròn trong veo không gợn sóng, giống Vãn Thanh như đúc, đôi môi bé nhỏ đỏ hồng khẽ mở ra, rất dễ thương.
    Thật là một tiểu nha đầu dễ thương, Tà Phong cúi xuống ôm bé lên, thân mật hôn lên mặt cô bé một cái, âu yếm hỏi han: “Con là Nộn nhi sao? Rất đáng yêu! ”
    Nộn nhi mở to đôi mắt tròn nhìn thúc thúc, thọat nhìn hắn không giống người xấu, hơn nữa có vẻ mối quan hệ giữa hắn và ca ca rất tốt, vì vậy cô bé cũng buông lỏng tâm lý, nở nụ cười: “Chào thúc thúc!”
    “Ngoan lắm! ” Tà Phong vừa nghe thấy thanh âm ngọt ngào như gạo nếp của Nộn nhi, liền hài lòng đến quên cả Phi nhi, ôm Nộn nhi đi thẳng vào trong phòng, không liếc mắt nhìn đến Phi nhi lấy một cái.
    “Haizzz! Quả nhiên nam nhân đều háo sắc! ” Phượng Phi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu! Sau đó còn nhíu mày, như thể bé là đại nam nhân vậy.
    Thật không hiểu nổi người lớn, tại sao ai nấy nhìn thấy muội muội đều thế!
    Cổ nhân nói không sai, nam nhân 10 người thì có 9 là háo sắc!
    Nhìn đi, không chỉ phụ thân, bây giờ đến cả sư phụ cũng thế, thấy Nộn nhi, liền quên còn có Phi nhi này ở đây !
    Bất quá mặc dù như thế, bé cũng không ghen tỵ, dù sao bé cũng không cần được đại nam nhân thương yêu, hơn nữa bé là người yêu thương Nộn nhi nhất ! Nhìn Nộn nhi có thể được mọi người yêu thương, bé càng cao hứng.
    Vì vậy Phượng Phi tự đóng cửa, rồi sau đó đi theo Tà Phong vào trong nhà.
    “Hoa mai. . . Hoa mai. . .” Mới vào trong sân, nhìn thấy cả sân đều trồng hoa mai, Nộn nhi hưng phấn huơ huơ tay, vẻ mặt càng thêm vui vẻ.
    Tà Phong thấy thế, vươn một tay ra, ngắt một bông mai, Nộn nhi còn chưa nhìn rõ động tác, Tà Phong đã đưa bông hoa mai đến: “Thích không?”
    “Hoa mai rất đẹp, Nộn nhi thích lắm. . .” Nộn nhi ôm bông hoa mai vào trong lòng, dáng vẻ thích đến mức không buông tay.
    Tà Phong cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên hai má đã hơi lạnh của Nộn nhi: “Thích là tốt rồi.” Nhìn khuôn mặt này, trong đầu hắn lại hiện lên gương mặt kia.
    Hiện tại …nàng có khỏe không?
    Xoay người, nhìn Phượng Phi phía sau, hỏi: “Mẫu thân con cũng đến Thương Thành sao?”
    “Vâng ạ, cả nhà con cùng đi! ” Phượng Phi khờ dại đáp.
    Mặt Tà Phong liền hiện vẻ cay đắng, đau khổ như thể không chịu đựng nổi.
    Cả nhà, hai tiếng thật êm tai!
    Nhưng đồng thời, cũng ngăn cách hắn và Vãn Thanh một cách hoàn toàn !
    “Mẫu thân con có khỏe không? ”
    “Sức khỏe của mẫu thân hoàn hảo, nhưng mấy ngày nay đi đường vất vả, có chút không khỏe, mới ăn xong cơm tối mẫu thân đã đi ngủ rồi! ” Phượng Phi đáp: “Nếu không con và Nộn nhi cũng không đến đây dễ dàng thế được.”
    Dù mẫu thân có chiều hai bé, nhưng mẫu thân cũng là người thông minh, nếu không phải mẫu thân đã đi ngủ, muốn dẫn Nộn nhi ra ngòai, chỉ có thể dùng hai chữ ‘Khó khăn’ để hình dung!
    Phượng Phi nói xong lại suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Sư phụ, người đã quan tâm mẫu thân như vậy, tại sao không đi gặp mẫu thân?” Vấn đề này, bé đã hỏi mấy lần , sư phụ vẫn chưa từng trả lời.
    Bé chỉ biết là sư phụ và mẫu thân có quen biết, nhưng đã là bằng hữu, tại sao không gặp nhau? Sư phụ còn quan tâm đến mẫu thân như vậy nữa!
    Bé thật sự không hiểu nổi người lớn, rất không rõ ràng!
    “Nên gặp thì tự nhiên sẽ gặp, con còn nhỏ đừng hỏi nhiều! ” Tà Phong khẽ thở dài một tiếng.
    “Con thật không hiểu được người lớn, rất nhăn nhó ! ” Phượng Phi không vui nói.
    Tà Phong giống như nhớ ra điều gì, mặt liền biến sắc: “Nói thế tức là con lén tới đây?”
    “Đúng ạ! ” Phượng Phi trả lời rất đương nhiên.
    Mặt Tà Phong liền tái mét: “Hồ nháo, hai đứa đột nhiên mất tích như vậy, mẫu thân con sẽ phải lo lắng! Rất không hiểu chuyện ! Ta phải nhanh chóng đưa hai đứa về! ”
    Phượng Phi vừa nghe, liền lắc đầu liên tục: “Sư phụ, người yên tâm ! Con có để lại 1 lá thư trong phòng để mẫu thân yên tâm, con viết 2 ngày nữa con và Nộn nhi sẽ về.”

    (Hết Chương 213 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 214 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #213
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 214 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Ãn)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 214: Tà Phong sư phụ





    Đêm đông lạnh lẽo, sắc trời âm u. Dường như đến cả Hằng Nga cũng sợ lạnh, cuộn người trong chăn tự lúc nào, mặt trăng mới khuyết một nửa, đã chẳng còn ngời sáng.
    Chỉ có thể buông xuống nhân gian thứ ánh sáng nhàn nhạt.
    Phượng Cô trở về thì đã muộn, Vãn Thanh đã ngủ sâu, Phượng Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, cẩn thận quan sát khuôn mặt thanh tú của nàng.
    Mi nhãn như họa diệc như thi (Mặt mày như họa cũng như thơ), đại khái là để tả nàng đi!
    Nét mặt luôn nhẹ nhàng, vô dục vô cầu, vĩnh viễn hài lòng thanh thản bình tĩnh, khiến ai nhìn thấy cũng bình ổn tâm tình.
    Hắn yêu nhất nàng ở điểm đấy!
    Kìm lòng không được, Phượng Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa lên gương mặt nõn nà như tơ lụa, cảm giác rất ấm áp, mềm mại, nàng ngủ say nên thở rất đều, môi vẫn nở một nụ cười an tĩnh.
    Xem ra mấy ngày nay thật sự khiến nàng mệt mỏi.
    Thân thể của nàng vẫn không thể khỏe khoắn một cách chân chính, lúc trước Hỏa hàn độc kia thật sự đã ngấm quá sâu, tổn thương đến lục phủ ngũ tạng của nàng, mặc dù giải độc rồi, vẫn khiến cơ thể suy yếu từ gốc rễ.
    Mắt hắn lại hiện lên từng tia đau lòng.
    Môi nhẹ nhàng dán lên đôi môi anh đào, hơi thở ấm áp dao động, đôi môi mềm nhũn khiến người ta say mê, vốn dĩ hắn chỉ muốn hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước.
    Nhưng, khi nhìn thấy nàng mở đôi mắt đẹp như ngọc, trong veo như hồ thu, hắn không khắc chế được nữa, bắt đầu hôn sâu, dịu dàng mà mãnh liệt.
    Vãn Thanh đang ngủ mơ thì cảm thấy có gì đó chạm lên môi mình, vừa mở mắt ra, đã thấy một gương mặt tuấn tú không lời nào tả được đang dí sát vào mặt mình, liều lĩnh như muốn nuốt nàng vào bụng.
    Không biết là do bóng đêm mờ ảo hay do ánh nến chập chờn, ánh mắt của hắn, vô cùng dịu dàng, nhu tình như nước, khiến nàng cũng không có cách nào khống chế bản thân.
    Nàng nhẹ nhàng vươn hai tay ra, ôm hắn, đắm chìm trong nhu tình của hắn, triền miên cùng hắn.
    Hai người ôm hôn si mê, khi Vãn Thanh sắp tắc thở vì hết không khí, rốt cục Phượng Cô cũng nhẹ nhàng buông nàng ra, lúc này, cả hai đã không còn chút quần áo vướng bận nào.
    Quần áo của cả hai, sớm đã bị vứt xuống giường. . .
    Nhân lúc ngừng hôn, Vãn Thanh hỏi: “Mỗi cửa hàng không gặp chuyện gì chứ? “
    “Không có việc gì. Tất cả đều ổn! ” Phượng Cô nói, hô hấp đã bắt đầu dồn dập, đã bắt đầu không thể kiềm chế, trong đầu chỉ muốn đi xa hơn một nụ hôn.
    “Không có việc gì là tốt rồi.” Vãn Thanh nói, lại dễ dàng nhận ra, hơi thở của bản thân cũng không bình thường, nùng tình một nửa, làm sao có thể bình tĩnh chứ!
    “Thanh nhi, đừng bắt ta phải chờ nữa, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa, chính sự quan trọng hơn! ” Phượng Cô vừa nói, đôi môi mỏng nóng bỏng đã hôn xuống, một lần nữa che kín đôi môi đỏ mọng của Vãn Thanh, hút lấy mọi ngọt ngào.
    Ngoài cửa sổ, bóng đêm âm u, bên trong phòng, tình ý mê ly.
    Mà Song nhi, chỉ có thể lo lắng đứng ở cửa, không biết có nên gõ cửa hay không.
    Là người đã lập gia đình, nghe tiếng rên rỉ ám muội và tiếng thở dốc kia, Song nhi đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu lúc này mà phá đám Gia và phu nhân thì thật là cực kỳ vô nhân đạo.
    Nhưng nếu không phá đám, bảo Song nhi phải làm thế nào mới có thể thông báo chuyện Phượng Phi và Nộn nhi đã mất tích!
    Thật đúng như câu kiến bò trên chảo nóng, không biết phải làm thế nào cho phải!
    Cầm trong tay lá thư Phượng Phi để lại, Song nhi cứ đi qua đi lại trước cửa phòng!
    Đều là tại nàng nhất thời sơ ý, đáng lẽ phải kiếm người trông Phượng Phi mới đúng, sao có thể để một mình tiểu tử đó tha lôi Nộn nhi theo chứ, Phượng Phi này, chờ nó trở về, nàng không lột da nó thì không phải là Song nhi nữa!
    Còn nói muốn ăn bánh đậu xanh nàng tự làm!
    Vừa lúc Hồng Thư đi qua, thấy Song nhi đi đi lại lại trước cửa phòng Gia, dáng vẻ bất an, liền hỏi: “Song nhi, ngươi làm sao vậy? “
    “Hồng Thư, ngươi tới thật đúng lúc! Ngươi đọc cái này đi! ” vừa nói vừa đưa lá thư Phượng Phi để lại cho Hồng Thư.
    Hồng Thư thấy Song nhi khẩn trương, vì vậy nhận lá thư, vừa đọc qua mặt đã tái xanh.
    “Đều là tại ta không tốt, biết rõ tiểu tử Phượng Phi tinh nghịch thích làm loạn, lần này lại giả vờ ngoan ngoãn muốn tới Thương Thành, nhất định là đã có mưu đồ, ta còn không thèm để ý, khi nó nói muốn ăn bánh đậu xanh ta làm, ta cũng không suy nghĩ nhiều, để Nộn nhi lại cho nó trông sau đó xuống bếp! Không ngờ. . . .” Song nhi vừa nói vừa khóc, nghĩ đến chuyện một bé trai 4 tuổi tha lôi một bé gái 2 tuổi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nàng cũng không muốn sống nữa!
    “Song nhi, ngươi đừng khóc! Việc này cũng không thể trách ngươi, tiểu tử Phượng Phi kia cũng quá lớn mật! Chúng ta nhanh bẩm báo phu nhân và Gia đi! ” vừa nói vừa định gõ cửa.
    Lại thấy Song nhi cản lại: “Ngươi lắng nghe bên trong một chút! “
    Hồng Thư vừa nghe, liền đỏ mặt, dù nàng vô dụng, cũng có thể nghe ra âm thanh bên trong có ý vị thế nào.
    Vì vậy hai người chỉ có thể lẳng lặng đứng ở cửa, chờ cho đến khi yên tĩnh.
    Rốt cục, cũng thấy trong phòng yên tĩnh trở lại.
    Lúc này 2 người mới lên tiếng: “Gia, phu nhân, nô tỳ có việc.”
    Vốn dĩ Vãn Thanh vẫn một mực có cảm giác rằng bên ngoài có người nói chuyện, nhưng Phượng Cô lại quấn lấy nàng không buông, lúc này, nghe được âm thanh của Hồng Thư và Song nhi, mặt nàng đỏ như tôm luộc, nói vậy thì thanh âm phóng tứ của nàng, bọn họ đã nghe thấy hết rồi!
    Vãn Thanh đỏ mặt xấu hổ, vội vàng cầm trang phục mặc vào.
    Nhưng Phượng Cô vẫn quấn quít không tha, vẻ mặt nhu tình như nước nhìn Vãn Thanh chăm chú, không rời khỏi chăm đệm dù chỉ một chút.
    Vãn Thanh mặc quần áo xong xuôi, xuống giường nhặt quần áo của hắn lên: “Chàng nhanh mặc quần áo vào đi! Đã khuya rồi hai người bọn họ vẫn tới tìm, nhất định là có việc gấp! “
    Nói đến đấy Vãn Thanh mới nhớ ra, Nộn nhi là giao cho Song nhi trông, chẳng lẽ Nộn nhi gặp chuyện gì! Mặt nàng biến sắc, vội vàng đi ra ngoài mở cửa.
    Phượng Cô vừa nghĩ cũng cảm thấy không đúng, vì vậy vội vàng mặc quần áo đuổi theo.
    Song nhi vừa nhìn thấy Vãn Thanh, không kiềm chế được nữa, lại khóc như mưa: “Phu nhân, Phi nhi và Nộn nhi mất tích rồi! Người phạt ta đi! “
    “Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì? ” Vãn Thanh vừa nghe thấy thế, cả kinh tái mặt, tóm lấy hai tay Song nhi, căng thẳng hỏi han.
    “Phu nhân, kỳ thật cũng không thể trách Song nhi, người xem thư này sẽ hiểu! ” Hồng Thư vừa nói vừa đưa lá thư của Phi nhi để lại cho Vãn Thanh.
    Vãn Thanh nhận thư, càng xem, sắc mặt càng xanh mét: “Phi nhi này, đúng là càng lúc càng lớn mật, đã nửa đêm nửa hôm, còn dám đưa Nộn nhi ra ngoài! Không biết người khác sẽ phải lo lắng sao!
    Đều do nàng thường ngày quá nuông chiều thằng bé! Mới khiến nó to gan lớn mật thế này!
    Bất quá hai đứa không phải bị bắt cóc, nàng cũng yên tâm, xem ra Phượng phi dự mưu từ trước, bản lĩnh của con mình đến đâu nàng biết, bằng vào trí thông minh của bé, hẳn là đã thu xếp tốt từ sớm rồi, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện đại sự gì. Hơn nữa hai đứa đi chưa lâu, Thương Thành không lớn, nhanh chóng cho người đi tìm, có lẽ sẽ tìm được hai đứa về.
    Đang định hạ lệnh cho người đi tìm, đã thấy một người hầu khẩn cấp, vội vã chạy vào: “Phu nhân, có người gửi tới một lá thư, nói là phải giao tận tay phu nhân, không được qua tay ai khác.”
    Vãn Thanh vừa nghe, mặt liền hiện vẻ kỳ quái, đáy lòng lại bắt đầu thấp thỏm bất an, chậm rãi mở phong thư ra, lại thấy bút tích quen thuộc, dĩ nhiên là Tà Phong.

    (Hết Chương 214 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 215 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Last edited by Congtu; 06-22-2014 at 10:09 PM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #214
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 215 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Ãn)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 215: Ôn tình





    Đêm đông lạnh lẽo, sắc trời âm u. Dường như đến cả Hằng Nga cũng sợ lạnh, cuộn người trong chăn tự lúc nào, mặt trăng mới khuyết một nửa, đã chẳng còn ngời sáng.
    Chỉ có thể buông xuống nhân gian thứ ánh sáng nhàn nhạt.
    Phượng Cô trở về thì đã muộn, Vãn Thanh đã ngủ sâu, Phượng Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, cẩn thận quan sát khuôn mặt thanh tú của nàng.
    Mi nhãn như họa diệc như thi (Mặt mày như họa cũng như thơ), đại khái là để tả nàng đi!
    Nét mặt luôn nhẹ nhàng, vô dục vô cầu, vĩnh viễn hài lòng thanh thản bình tĩnh, khiến ai nhìn thấy cũng bình ổn tâm tình.
    Hắn yêu nhất nàng ở điểm đấy!
    Kìm lòng không được, Phượng Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa lên gương mặt nõn nà như tơ lụa, cảm giác rất ấm áp, mềm mại, nàng ngủ say nên thở rất đều, môi vẫn nở một nụ cười an tĩnh.
    Xem ra mấy ngày nay thật sự khiến nàng mệt mỏi.
    Thân thể của nàng vẫn không thể khỏe khoắn một cách chân chính, lúc trước Hỏa hàn độc kia thật sự đã ngấm quá sâu, tổn thương đến lục phủ ngũ tạng của nàng, mặc dù giải độc rồi, vẫn khiến cơ thể suy yếu từ gốc rễ.
    Mắt hắn lại hiện lên từng tia đau lòng.
    Môi nhẹ nhàng dán lên đôi môi anh đào, hơi thở ấm áp dao động, đôi môi mềm nhũn khiến người ta say mê, vốn dĩ hắn chỉ muốn hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước.
    Nhưng, khi nhìn thấy nàng mở đôi mắt đẹp như ngọc, trong veo như hồ thu, hắn không khắc chế được nữa, bắt đầu hôn sâu, dịu dàng mà mãnh liệt.
    Vãn Thanh đang ngủ mơ thì cảm thấy có gì đó chạm lên môi mình, vừa mở mắt ra, đã thấy một gương mặt tuấn tú không lời nào tả được đang dí sát vào mặt mình, liều lĩnh như muốn nuốt nàng vào bụng.
    Không biết là do bóng đêm mờ ảo hay do ánh nến chập chờn, ánh mắt của hắn, vô cùng dịu dàng, nhu tình như nước, khiến nàng cũng không có cách nào khống chế bản thân.
    Nàng nhẹ nhàng vươn hai tay ra, ôm hắn, đắm chìm trong nhu tình của hắn, triền miên cùng hắn.
    Hai người ôm hôn si mê, khi Vãn Thanh sắp tắc thở vì hết không khí, rốt cục Phượng Cô cũng nhẹ nhàng buông nàng ra, lúc này, cả hai đã không còn chút quần áo vướng bận nào.
    Quần áo của cả hai, sớm đã bị vứt xuống giường. . .
    Nhân lúc ngừng hôn, Vãn Thanh hỏi: “Mỗi cửa hàng không gặp chuyện gì chứ? “
    “Không có việc gì. Tất cả đều ổn! ” Phượng Cô nói, hô hấp đã bắt đầu dồn dập, đã bắt đầu không thể kiềm chế, trong đầu chỉ muốn đi xa hơn một nụ hôn.
    “Không có việc gì là tốt rồi.” Vãn Thanh nói, lại dễ dàng nhận ra, hơi thở của bản thân cũng không bình thường, nùng tình một nửa, làm sao có thể bình tĩnh chứ!
    “Thanh nhi, đừng bắt ta phải chờ nữa, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa, chính sự quan trọng hơn! ” Phượng Cô vừa nói, đôi môi mỏng nóng bỏng đã hôn xuống, một lần nữa che kín đôi môi đỏ mọng của Vãn Thanh, hút lấy mọi ngọt ngào.
    Ngoài cửa sổ, bóng đêm âm u, bên trong phòng, tình ý mê ly.
    Mà Song nhi, chỉ có thể lo lắng đứng ở cửa, không biết có nên gõ cửa hay không.
    Là người đã lập gia đình, nghe tiếng rên rỉ ám muội và tiếng thở dốc kia, Song nhi đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu lúc này mà phá đám Gia và phu nhân thì thật là cực kỳ vô nhân đạo.
    Nhưng nếu không phá đám, bảo Song nhi phải làm thế nào mới có thể thông báo chuyện Phượng Phi và Nộn nhi đã mất tích!
    Thật đúng như câu kiến bò trên chảo nóng, không biết phải làm thế nào cho phải!
    Cầm trong tay lá thư Phượng Phi để lại, Song nhi cứ đi qua đi lại trước cửa phòng!
    Đều là tại nàng nhất thời sơ ý, đáng lẽ phải kiếm người trông Phượng Phi mới đúng, sao có thể để một mình tiểu tử đó tha lôi Nộn nhi theo chứ, Phượng Phi này, chờ nó trở về, nàng không lột da nó thì không phải là Song nhi nữa!
    Còn nói muốn ăn bánh đậu xanh nàng tự làm!
    Vừa lúc Hồng Thư đi qua, thấy Song nhi đi đi lại lại trước cửa phòng Gia, dáng vẻ bất an, liền hỏi: “Song nhi, ngươi làm sao vậy? “
    “Hồng Thư, ngươi tới thật đúng lúc! Ngươi đọc cái này đi! ” vừa nói vừa đưa lá thư Phượng Phi để lại cho Hồng Thư.
    Hồng Thư thấy Song nhi khẩn trương, vì vậy nhận lá thư, vừa đọc qua mặt đã tái xanh.
    “Đều là tại ta không tốt, biết rõ tiểu tử Phượng Phi tinh nghịch thích làm loạn, lần này lại giả vờ ngoan ngoãn muốn tới Thương Thành, nhất định là đã có mưu đồ, ta còn không thèm để ý, khi nó nói muốn ăn bánh đậu xanh ta làm, ta cũng không suy nghĩ nhiều, để Nộn nhi lại cho nó trông sau đó xuống bếp! Không ngờ. . . .” Song nhi vừa nói vừa khóc, nghĩ đến chuyện một bé trai 4 tuổi tha lôi một bé gái 2 tuổi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nàng cũng không muốn sống nữa!
    “Song nhi, ngươi đừng khóc! Việc này cũng không thể trách ngươi, tiểu tử Phượng Phi kia cũng quá lớn mật! Chúng ta nhanh bẩm báo phu nhân và Gia đi! ” vừa nói vừa định gõ cửa.
    Lại thấy Song nhi cản lại: “Ngươi lắng nghe bên trong một chút! “
    Hồng Thư vừa nghe, liền đỏ mặt, dù nàng vô dụng, cũng có thể nghe ra âm thanh bên trong có ý vị thế nào.
    Vì vậy hai người chỉ có thể lẳng lặng đứng ở cửa, chờ cho đến khi yên tĩnh.
    Rốt cục, cũng thấy trong phòng yên tĩnh trở lại.
    Lúc này 2 người mới lên tiếng: “Gia, phu nhân, nô tỳ có việc.”
    Vốn dĩ Vãn Thanh vẫn một mực có cảm giác rằng bên ngoài có người nói chuyện, nhưng Phượng Cô lại quấn lấy nàng không buông, lúc này, nghe được âm thanh của Hồng Thư và Song nhi, mặt nàng đỏ như tôm luộc, nói vậy thì thanh âm phóng tứ của nàng, bọn họ đã nghe thấy hết rồi!
    Vãn Thanh đỏ mặt xấu hổ, vội vàng cầm trang phục mặc vào.
    Nhưng Phượng Cô vẫn quấn quít không tha, vẻ mặt nhu tình như nước nhìn Vãn Thanh chăm chú, không rời khỏi chăm đệm dù chỉ một chút.
    Vãn Thanh mặc quần áo xong xuôi, xuống giường nhặt quần áo của hắn lên: “Chàng nhanh mặc quần áo vào đi! Đã khuya rồi hai người bọn họ vẫn tới tìm, nhất định là có việc gấp! “
    Nói đến đấy Vãn Thanh mới nhớ ra, Nộn nhi là giao cho Song nhi trông, chẳng lẽ Nộn nhi gặp chuyện gì! Mặt nàng biến sắc, vội vàng đi ra ngoài mở cửa.
    Phượng Cô vừa nghĩ cũng cảm thấy không đúng, vì vậy vội vàng mặc quần áo đuổi theo.
    Song nhi vừa nhìn thấy Vãn Thanh, không kiềm chế được nữa, lại khóc như mưa: “Phu nhân, Phi nhi và Nộn nhi mất tích rồi! Người phạt ta đi! “
    “Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì? ” Vãn Thanh vừa nghe thấy thế, cả kinh tái mặt, tóm lấy hai tay Song nhi, căng thẳng hỏi han.
    “Phu nhân, kỳ thật cũng không thể trách Song nhi, người xem thư này sẽ hiểu! ” Hồng Thư vừa nói vừa đưa lá thư của Phi nhi để lại cho Vãn Thanh.
    Vãn Thanh nhận thư, càng xem, sắc mặt càng xanh mét: “Phi nhi này, đúng là càng lúc càng lớn mật, đã nửa đêm nửa hôm, còn dám đưa Nộn nhi ra ngoài! Không biết người khác sẽ phải lo lắng sao!
    Đều do nàng thường ngày quá nuông chiều thằng bé! Mới khiến nó to gan lớn mật thế này!
    Bất quá hai đứa không phải bị bắt cóc, nàng cũng yên tâm, xem ra Phượng phi dự mưu từ trước, bản lĩnh của con mình đến đâu nàng biết, bằng vào trí thông minh của bé, hẳn là đã thu xếp tốt từ sớm rồi, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện đại sự gì. Hơn nữa hai đứa đi chưa lâu, Thương Thành không lớn, nhanh chóng cho người đi tìm, có lẽ sẽ tìm được hai đứa về.
    Đang định hạ lệnh cho người đi tìm, đã thấy một người hầu khẩn cấp, vội vã chạy vào: “Phu nhân, có người gửi tới một lá thư, nói là phải giao tận tay phu nhân, không được qua tay ai khác.”
    Vãn Thanh vừa nghe, mặt liền hiện vẻ kỳ quái, đáy lòng lại bắt đầu thấp thỏm bất an, chậm rãi mở phong thư ra, lại thấy bút tích quen thuộc, dĩ nhiên là Tà Phong.

    (Hết Chương 215 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 216 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Last edited by Congtu; 06-22-2014 at 10:09 PM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #215
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 216 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Ãn)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 216: Bảo bối khó dỗ





    Nếu Phi nhi và Nộn nhi ở chỗ Tà Phong, nàng cũng yên tâm, chỉ cần biết là 2 đứa bé đang ở với Tà Phong, nàng biết là sẽ không xảy ra chuyện gì.
    Trong lòng không khỏi thở dài, đã năm năm , từ lúc xảy ra sự kiện đấy, Tà Phong vẫn không chịu gặp lại nàng, có lẽ là do hắn cảm thấy hổ thẹn!
    Nhưng, từ trước tới nay, nàng vẫn chưa từng trách hắn.
    Sự kiện kia, vốn dĩ không phải sai lầm của hắn.
    Sở dĩ hắn là Tà Phong, vì hắn đối đãi với người khác rất chân thành, nếu hắn mưu mô tính toán trong chuyện đối xử với người khác, chưa chắc nàng đã coi hắn là bằng hữu tốt.
    Nàng cũng không chủ động đi tìm hắn, nàng biết, chung qui sẽ đến một ngày, hắn thông suốt mọi chuyện, tự nhiên hắn sẽ đến tìm nàng, nàng nghĩ rằng, ngày đó, hẳn là sắp đến .
    Không biết Phi nhi làm thế nào lại quen biết hắn .
    Nhẹ nhàng khép phong thư lại, bờ môi Vãn Thanh nở một nụ cười như có như không.
    Nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn, hắn có chút gian trá, chút tinh nghịch ham chơi, còn giả làm kẻ du côn để chọc cho nàng vui, lúc đó tuy là bị bắt cóc, nhưng nàng lại không có chút cảm giác sợ hãi nào.
    Chỉ vì nhãn thần của hắn trong veo thuần khiết, nàng liền biết hắn sẽ không hãm hại nàng.
    Không nghĩ ra, hắn dĩ nhiên sống ở Thương Thành, nhìn địa chỉ của hắn, nàng có chút ngoài dự đoán, đáng ra hắn nên sống cuộc đời không cố định, lấy trộm làm vui, lấy trộm giúp người, lấy trộm mà sống, lãng du thiên hạ.
    Từ lúc nào hắn lại có quyết định an cư.
    “Chuyện gì vậy? Hai đứa ở đâu rồi? ” Phượng Cô nhẹ nhàng ôm chặt lấy Vãn Thanh, hỏi, chẳng qua , nhìn thần sắc thả lỏng của nàng, hắn biết hẳn là tin tức tốt, vì thế hắn cũng yên tâm theo.
    “Cũng là có duyên, hai đứa gặp 1 cố nhân, hiện giờ vô cùng an toàn, chúng ta ngủ trước đi! Ngày mai thiếp sẽ đi đón 2 đứa về! ” Vãn Thanh nhẹ giọng trả lời, không nói cho Phượng Cô là cố nhân nào, bởi vì giữa Phượng Cô và Tà Phong có hiềm khích lớn, cả 2 đều ngứa mắt khi thấy kẻ kia, nếu để hắn biết, chỉ sợ dù trời đã tối đen hắn cũng đòi đi đón 2 đứa con về bằng được.
    “Cố nhân? Là cố nhân nào mà thần bí vậy? ” Phượng Cô hơi nheo mắt lại, suy nghĩ một chút sau đó hỏi.
    Vãn Thanh không trả lời hắn, nở một nụ cười ngọt ngào: “Là cố nhân của thiếp, yên tâm , không có việc gì, đêm cũng khuya rồi, chúng ta đi ngủ đi! “
    Sau đó bảo Song nhi và Hồng Thư đều lui xuống.
    Sắc mặt Phượng Cô, bắt đầu tối đen, tuy Vãn Thanh không nói là ai, nhưng trong lòng hắn đã đoán ra mấy phần, kỳ thực chuyện này, trái tim hắn đã thầm cảm nhận được.
    Vãn Thanh không có nhiều cố nhân, nhất là tại Thương Thành, đừng nói đến cố nhân , cả Thương Thành này, Vãn Thanh chỉ có một người quen duy nhất, chính là tên tặc trộm Tà Phong kia.
    Theo như suy đoán của hắn, phải đúng đến tám chín phần.
    Hắn nhìn ra được, tên tặc trộm kia vẫn còn tình ý với Vãn Thanh.
    Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai Vãn Thanh đi gặp Tà Phong, lòng ghen tuông của Phượng Cô liền nổi lên.
    “Ngày mai ta đi cùng nàng.” Hắn nói, ngữ khí có chút ghen tức.
    Vãn Thanh lại chỉ khẽ cười, cho là hắn đang lo lắng, vì thế nói: “Không cần , không phải chàng còn có chuyện phải làm sao? Chàng cứ làm chuyện cần làm đi! Yên tâm đi, cũng không phải chuyện gì đại sự. Huống hồ lấy võ công của thiếp lúc này, không phải bất kỳ kẻ nào cũng động vào được ! “
    “Không được, ta nhất định phải đi cùng nàng! ” Phượng Cô vẫn cố chấp.
    Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn hắn, mới phát hiện biểu tình của hắn có chút không đúng, không phải biểu hiện của lo lắng, mà là biểu hiện của một người đang ghen.
    Trong lòng Vãn Thanh liền sáng tỏ.
    Nhất định hắn đã đoán ra cố nhân là ai .
    Nhưng hắn có cần phải thế không? Quan hệ giữa nàng và Tà Phong, chẳng lẽ hắn lại không biết?
    Chẳng qua lòng nàng cảm thấy rất ấm áo ngọt ngào, có nam nhân như thế để ý bản thân, bản thân cũng đem lòng yêu hắn, làm sao có thể không vui chứ?
    “Đừng không vui thế, trái tim thiếp đã trao cho chàng, không lẽ chàng còn lo lắng? ” nói xong kiễng chân lên một chút, vòng tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng kề môi hôn hắn.
    Nhưng chỉ một nụ hôn, làm sao có thể khiến Phượng Cô thấy đủ chứ?
    Một động tác liền ôm chặt lấy Vãn Thanh, cuồng thế xâm nhập.
    Đêm khuya, lại không che được một màn ân ái cuồng nhiệt. . .
    … …
    Về phần Tà Phong, đang lúng túng luống cuống chân tay.
    Rốt cục Nộn nhi vẫn chỉ là một đứa trẻ 2 tuổi, lúc mới đến thấy lạ lạ vui vui, sẽ hào hứng chơi đùa, còn cười đùa nhiệt tình.
    Nhưng có ai biết, tiểu hài tử vừa cười nói nhiệt tình có thể buồn ngủ nhanh thế.
    Ngáp một cái, bắt đầu tìm người quen .
    Nộn nhi ngồi đó, vừa khóc vừa đòi mẹ, đòi Song a di, đòi Hồng Thư a di.
    Đôi mắt đẹp như ngọc bị cô bé khóc đến sưng đỏ, Tà Phong nhìn mà đau lòng, chỉ có thể lôi hết công phu ra dỗ dành cô bé: “Nộn nhi ngoan ngoan! Phong thúc thúc đóng giả bông hoa cho con xem. . .”
    “Không muốn, Nộn nhi muốn mẫu thân. . .” Nộn nhi không thèm ngừng khóc một chút nào, chỉ khóc không ngừng.
    “Vậy Phong thúc thúc đóng giả lão hổ cho con xem được không? ” nói xong liền bắt chước dáng vẻ của hổ, hai tay giơ lên đầu thay cho tai hổ, gầm gừ như hổ.
    Nhưng vẫn chẳng thể khiến tiểu nha đầu động lòng, tiếng khóc kia, rất có tư thái của Mạnh Khương nữ.
    Tà Phong mệt đến mức ngồi phịch xuống đất, đầu hàng thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn tiểu tổ tông trước mắt: “Thật là một cuộc gặp đắt giá, con đừng khóc nữa , ta thật sự là không còn cách nào! “
    Thật lòng, lần đầu tiên hắn phát hiện, chuyện gì là chuyện khó khăn nhất thế gian.
    Không thể không bội phục những người làm cha mẹ, làm thế nào mà dỗ được…những bé con này, so với việc luyện võ công mà hắn từng trải qua, thật sự là khó hơn cả trăm lần!
    Hắn hoàn toàn không tìm được điểm mấu chốt để giải quyết!
    Tà Phong đành đưa mắt nhìn Phượng Phi đứng một bên: “Tiểu tử, cô bé là muội muội của con, con dỗ muội muội đi ngủ đi! “
    Phượng Phi cũng cúi đầu thở dài, không biết phải làm như thế nào cho phải, từ trước tới giờ bé chưa từng biết Nộn nhi lại khó dỗ thế, giả dụ là ban ngày, đưa cô bé đi đâu chơi, cô bé đều ngoan ngoãn đi theo, mà còn chơi đùa rất vui vẻ.
    Có đôi lúc không cẩn thận ngã đau , bé chỉ dỗ dành mấy câu, cô bé liền nín khóc mỉm cười, nhưng lúc này lại là ban đêm, thật là mở rộng tầm mắt với công phu khóc lóc của cô bé. Bé cũng dùng biết bao cách rồi, vẫn chỉ là vô ích !
    Nhưng cô bé khóc thế, bé nhìn vào cũng đau lòng, thế là đi lên phía trước, ôm chặt lấy Nộn nhi: “Nộn nhi ngoan ngoan, đừng khóc nữa, muội muội đừng khóc, ngày mai ca ca dẫn muội ra chợ mua kẹo đường hình người, chính là thứ muội thích ăn nhất! Còn mua búp bê đất nữa, được hay không? ” bình thường thì dùng cách này là hữu hiệu nhất, lần này, chỉ hy vọng cũng có thể thành công, nếu bằng không, bé cũng đầu hàng !
    Nộn nhi vừa nghe, liền ngừng khóc, Phượng Phi cho là đã dỗ thành công , liền buông lỏng vòng ôm.
    Nhưng có ai biết, mới buông lỏng một nửa, đã thấy Nộn nhi ngẩng đầu nhìn Phượng Phi rồi lại khóc oa oa tiếp, dáng vẻ tủi thân như bị bỏ rơi, khóc còn lớn hơn trước: “Nhưng Nộn nhi hiện tại muốn mẫu thân, muốn cha cơ … “
    Phượng Phi buông xuôi, nhìn sư phụ: “Sư phụ, Phi nhi thật sự không có cách nào ! “
    Tà Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, lóe ra 1 ý tưởng, đi lên trước, chạm nhẹ lên ngực Nộn nhi, liền thấy tròng mắt Nộn nhi nhẹ nhàng đóng lại, sau đó hắn nhanh chóng bế Nộn nhi lên.
    Phượng Phi thấy thế, giật nẩy người: “Sư phụ, người làm gì với Nộn nhi vậy! Con bé còn nhỏ, bị điểm huyệt sẽ hại đến thân thể! “
    Tà Phong nhíu mày, không vui nói “Con cho rằng chỉ có con biết đau lòng vì Nộn nhi sao! So với con, ta còn đau lòng hơn, cô bé chính là tâm can bảo bối của ta! Ta điểm huyệt ngủ của cô bé, chỉ là nhất thời, về đến phòng ngủ sẽ giải huyệt, đến lúc đó cô bé đã ngủ sâu , không có việc gì ! “

    (Hết Chương 216 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 217 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #216
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 217 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Ãn)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 217: Gặp lại (1)





    Cả một đêm, Vãn Thanh không thể ngủ ngon, nghĩ đến chuyện ngày mai có thể nhìn thấy Tà Phong, lòng Vãn Thanh vô cùng hưng phấn, từng kỷ niệm cũ lần lượt hiện ra trong đầu.
    Lúc này, nàng mới phát hiện ra, từ trước tới giờ, người chưa từng khiến nàng phải căm ghét chỉ có Tà Phong.
    Hồi ức giữa nàng và những người khác, không có một ai là vui vẻ từ đầu đến cuối. Nhưng hồi ức giữa nàng và Tà Phong lại rất thoải mái, rất tự tại, rất vô tư.
    Khi Tà Phong ở cạnh nàng, hắn có thể trêu chọc cho nàng cười rất dễ dàng, tâm tư đơn thuần của hắn, là thứ mà kẻ khác không có.
    Năm năm không thấy, không biết hắn có thay đổi gì không? Có còn là con người vui vẻ trước kia không? Hay đã trưởng thành ?
    Vãn Thanh cứ trăn trở, không ngừng suy đoán.
    Lúc này, một đôi tay bỗng giữ chặt lấy nàng .
    Nàng khẽ xoay người: “Làm sao vậy ?”
    “Ta mới là người phải hỏi câu đấy? Tại sao cứ trằn trọc xoay người không chịu ngủ? Nàng nhớ Phi nhi và Nộn nhi sao ?” Phượng Cô cố ý nói. Kỳ thực không cần hỏi, hắn cũng có thể đoán ra, hẳn là Vãn Thanh đang mong đến ngày mai để đi gặp tên tặc trộm kia thế nên mới cao hứng đến không ngủ được .
    Chẳng lẽ nàng không biết, nàng là gái đã có chồng? Nằm bên cạnh chồng, còn không chút nể nang hắn nghĩ đến nam nhân khác!
    Dù không có tình cảm với nàng, hắn cũng nổi cơn ghen!
    Vãn Thanh nghe hắn hỏi, bóng tối khiến nàng không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn có chút là lạ, vì thế liền trả lời khéo léo: “Đúng vậy, thiếp hơi nhớ hai đứa .”
    “Thật sự chỉ nhớ hai đứa ? ” hắn lại hỏi, đôi phượng nhãn lóe sáng trong bóng tối.
    Lần này thì Vãn Thanh đã nghe ra tâm tư của hắn .
    Nàng có chút buồn bực, hắn thật là, biết rõ còn hỏi.
    Thật giận, hắn thật sự không tin tưởng nàng sao? Coi nàng là loại người thủy tính dương hoa (lăng nhăng) sao!
    Thế là cố ý nói với giọng không vui: “Chàng biết đấy, cũng không hẳn thế, ngày mai thấy bạn cũ, khó tránh tâm tình kích động! ” nói xong xoay người, đưa lưng về phía hắn, không thèm chú ý tới hắn nữa.
    Phượng Cô nhận ra Vãn Thanh có chút tức giận, thế là vòng tay ôm chặt lấy nàng, nỉ non làm nũng bên tai nàng: “Phu nhân đừng tức giận! Vi phu cũng chỉ là quan tâm tới phu nhân, thế nên mới có chút không thoải mái trong lòng, phu nhân nàng cảm thấy vi phu có chỗ nào không tốt, nàng cứ trực tiếp nói ra, vi phu nhất định sẽ nỗ lực thay đổi, được không? “
    “Được hay không mà? Phu nhân! Được hay không mà? Phu nhân…” Phượng Cô vẫn nỉ non không ngừng, tiếng nõi làm nũng kia, đê mê mờ ám mà thu hút, khiến không ai có thể cự tuyệt được
    Vãn Thanh thật sự là không giận được nữa, cũng đang nở nụ cười, nhưng vẫn không xoay người lại, Phượng Cô này, từ trước đến giờ luôn bầy ra bộ dạng lãnh khốc âm lãnh tà vọng, những lúc thế này lại trổ hết bản lĩnh quyến rũ, khiến nàng muốn giận cũng không được.
    Lần này, nàng muốn trêu hắn một phen!
    Vì thế Vãn Thanh kiên trì xoay lưng về phía Phượng Cô, không để ý tới mấy lời làm nũng của hắn.
    Phượng Cô thấy cao chiêu bất bại nay lại mất đi hiệu quả, vì thế càng ôm nàng chặt hơn, nhẹ nhàng gặm cắn nơi gáy nàng, khiến nàng tê dại từng cơn, cứ một lần cắn, là một lần nỉ non: “Nương tử. . . Nương tử tốt của ta. . . Vi phu đã ăn nói khép nép như vậy, nàng đừng nên buồn bực nữa…”
    Vãn Thanh cắn răng, đã bắt đầu không nhịn được cười .
    Phượng Cô vẫn tiếp tục màn độc thoại: “Hai chúng ta sao có thể vì một kẻ không liên quan mà tổn thương đến hòa khí chứ? Nương tử nói đúng không?”
    “Sao lại nói là một kẻ không liên quan? ” Vãn Thanh cố ý nói.
    “Chẳng lẽ không phải! ” vừa thấy Vãn Thanh nói thế, Phượng Cô bắt đầu sôi máu, ngực như bị chèn, lúc này là lúc nào, Vãn Thanh còn vặn vẹo chuyện có liên quan hay không!
    “Nếu đã là kẻ không liên quan, vì sao chàng lại có thái độ đó? ” Vãn Thanh hỏi lại.
    Phượng Cô vừa nghe, cũng cảm thấy bản thân có chút nhỏ nhen , nhưng hắn yêu nàng mới ghen thế!
    “Nương tử đại nhân, không phải là vì vi phu quan tâm nàng sao ! “
    “Thật ngưỡng mộ miệng lưỡi trơn tuột của chàng, không hổ là công tử vô lại! ” Vãn Thanh hờn trách, nhưng cười rất tươi, vì biết hắn thực sự là do quá quan tâm đến nàng .
    “Miệng lưỡi trơn tuột của vi phu, chỉ để một mình nương tử nghe ! Là đồ vật độc quyền của nương tử! ” Phượng Cô cười nói, xoay người nàng lại, ôm ở trong lòng, hạnh phúc tràn ngập toàn thân.
    Đời này, đối với hắn, thế này là quá đủ, được sống bên người mình yêu, trai gái đều đủ, có nhà có nghiệp, hắn hẳn là người hạnh phúc nhất thế gian đi!
    Vãn Thanh cười một tiếng khúc khích, thả lỏng người trong lòng hắn, không nói gì thêm, cảm thấy yêu hắn vô cùng.
    … … . . .
    Đạp lên tuyết, Vãn Thanh đi tới trước cửa nhà Tà Phong .
    Nàng khẽ nở một nụ cười, nhẹ nhàng gõ cửa.
    Bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc: “Là ai đó! “
    Sau đó nàng nghe thấy tiếng chân đạp lên tuyết, tiếng chân gấp gáp, dù không nhìn thấy, Vãn Thanh vẫn có thể tưởng tượng ra, tiểu tử Phượng Phi kia nhất định là đang lao ra cửa với tốc độ của tên bắn.
    Nghe giọng nói của bé, xem ra bé ở đây rất thoải mái, thanh âm rất vui vẻ!
    Mở cửa cho hở ra một khe, một đôi phượng nhãn nho nhỏ liếc ra ngoài, tràn đầy cảnh giác: “Ai vậy?”
    Bé ngẩng đầu, đứng ngoài cửa là một nữ tử khoác áo choàng lông hồ ly trắng, mái tóc dài chỉ dùng dây bạc buộc lên, thanh tú mà cao nhã, không phải mẫu thân thì còn ai vào đây chứ? !
    Bé cười thật tươi, mở rộng cửa, nhào vào lòng mẫu thân: “Mẫu thân, làm sao người lại tới ! “
    “Con đấy, dám tự quyết định, dĩ nhiên nửa đêm len lén đem Nộn nhi ra ngoài, còn dám hỏi ta làm sao tới ! Con chờ mà về giải thích với cha con đi! ” Vãn Thanh khẽ quát, đưa tay lên véo mũi bé, Phượng Phi không chút sợ hãi, lôi kéo tay mẫu thân, xua tay: “Có mẫu thân ở đây, Phi nhi không sợ! “
    “Đừng lôi mẫu thân ra nữa, lần này ta cũng để cha con toàn quyền ! Lần này con thật không ngoan ! May mà gặp được người tốt, nếu gặp phải kẻ xấu thì sao? Nếu giữa đường bị bắt cóc thì thế nào? Thật không dám nghĩ nữa, con mới bốn tuổi, Nộn nhi mới hai tuổi, con thật khiến cha mẹ phải lo lắng! ” Vãn Thanh hơi giận, không muốn để bé nghĩ rằng vì có nàng nuông chiều mà có thể muốn làm gì thì làm, chuyện như thế này chỉ được xảy ra một lần, quyết không thể tái diễn lần nữa, quyết không thể nuông chiều bé nữa.
    May là lần này gặp đúng Tà Phong, nếu gặp phải kẻ xấu, bé chỉ mới 4 tuổi, sao mà đề phòng được chứ?
    “Mẫu thân, Phi nhi có thể phân biện tốt xấu! ” Phi nhi còn muốn làm nũng.
    Vẻ mặt Vãn Thanh trở nên âm trầm : “Chuyện này không thể tái diễn lần nữa! Con mới bốn tuổi mà thôi, giang hồ hiểm ác, con không thể lần nào cũng gặp may thoát nạn! Nếu sai một li, chẳng phải là hại được người cũng tổn thương mình sao! “
    “Phi nhi đã biết, lần sau con sẽ không lỗ mãng nữa. Mẫu thân đừng tức giận! ” thấy mẫu thân giận thật , Phượng Phi không dám nghịch ngợm nữa, nghĩ kĩ thì đúng là lời mẫu thân nói rất đúng, vì thế không phản bác.
    “Biết là tốt! Mẫu thân chỉ hy vọng Phi nhi có thể nhanh trưởng thành, trở thành một nam tử hán chân chính! ” nói xong thì cúi người bế Phi nhi lên, áp mặt lên mặt bé..
    Đúng lúc này, Tà Phong bế Nộn nhi đi từ trong nhà ra.
    Hương hoa mai thoang thoảng , từng bông tuyết bay bay
    Trong nhất thời, sự ưu thương như đong đầy hồi ức..
    Không ai lên tiếng.

    (Hết Chương 217 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 218 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #217
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 218 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Ãn)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 218: Gặp lại (2)





    Thời gian 5 năm, nói dài không dài, nhưng nói ngắn thì tuyệt đối không ngắn.
    Hắn vẫn như trước.
    Nàng cũng không thay đổi.
    Mặc dù không ai nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đối phương, 2 người cũng đã rõ ràng tất cả.
    Hắn bế Nộn nhi, cười rất ngọt ngào, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được hắn rất thương yêu tiểu nha đầu này, tuy chỉ mỉm cười nhưng sự vui sướng tràn đầy gương mặt.
    Về phần Tà Phong, cả người như hóa đá, đứng đờ ra ở cửa, không tiến cũng chẳng lùi, nhìn thẳng vào Vãn Thanh.
    Vốn dĩ, hắn luôn nghĩ rằng, đã nhiều năm không gặp Vãn Thanh, lần này gặp lại, nhất định hắn sẽ lao tới ôm nàng, nhưng lúc này hắn mới nhận ra, hai chân hắn như mọc rễ, căn bản là không thể nhúc nhích chút nào.
    Ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, dường như hắn đang sợ rằng, chỉ cần dùng sức một chút, nữ tử đang đứng giữa những cánh mai và bông tuyết kia sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
    Nàng vẫn mỹ lệ như xưa.
    Không, dường như so với trước kia nàng còn mỹ lệ hơn.
    Đôi mắt to tròn trong veo của nàng rất dịu dàng, đôi môi luôn nở nụ cười ngọt ngào an tĩnh, nhẹ nhàng lặng lẽ, khiến ai cũng phải động lòng, làn da không tô son điểm phấn, nhưng không tái nhợt giống trước kia, mà thấp thoáng sắc hồng, rất động lòng người, áo khoác lông hồ ly trắng càng khiến nước da nàng thêm phần nổi bật, vô cùng xinh đẹp.
    Nàng vẫn thanh lệ như xưa, giờ lại thêm sự mãn nguyện hạnh phúc, khiến vẻ đẹp càng thêm tròn đầy.
    Cuộc sống của nàng giờ rất tốt.
    Hắn đã biết chuyện đó từ lâu. Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào mãn nguyện của nàng, hắn mới thật sự yên tâm .
    “Ngươi, có khỏe không? ” vẫn là Vãn Thanh lên tiếng trước.
    “Uh, cũng được, so với trước kia yên ổn hơn rất nhiều, mặc dù vẫn muốn lãng du thiên hạ, nhưng đã có một chỗ an cư.” Tà Phong nói.
    “Nơi này rất tốt, có một vườn mai, vào đông đẹp lắm.” Vãn Thanh nhìn bốn phía rồi nói.
    “Đúng vậy.” Tà Phong mừng rỡ trả lời “Ta vẫn nhớ ngươi từng nói rất thích hoa mai, vì vậy khi mới đến ngôi nhà này, nhìn thấy một vườn tuyết mai, lòng tràn đầy hoan hỉ mua ngay!”
    “Mặc dù ta chưa từng liên lạc với ngươi, nhưng ta biết, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ đến ngôi nhà này, cuối cùng ngày đó đã đến! ” Tà Phong cười khẽ nói, nhìn Vãn Thanh với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
    Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng tình cảm hắn dành cho nàng chưa từng suy giảm, chỉ tăng thêm theo tháng năm.
    Vãn Thanh khẽ cười một tiếng, dung nhan như ngọc, trong veo như tuyết: “Thật bõ công đến đây! Chỉ không ngờ, chỉ một việc nhỏ đó mà ngươi luôn canh cánh trong lòng, nhiều năm như vậy cũng không chịu gặp ta! “
    Ngữ khí xen lẫn thở dài.
    Theo lời hắn nói, cho đến tận giờ phút này, hắn vẫn chưa quên được sự kiện kia!
    Nhưng, lần này nàng tới đây, trước là vì muốn gặp hắn, sau là muốn giải thoát hắn khỏi sự ám ảnh kia, có như vậy, hắn mới có thể hồi phục Tà Phong tràn đầy sức sống, Tà Phong luôn xuất hiện với nụ cười sáng lạn!
    Vừa nghe Vãn Thanh nói vậy, mặt Tà Phong liền hiện vẻ khó xử, chuyện tình năm đó, như miếng xương cá đâm vào cổ họng hắn, nuốt không được, phun không ra, khiến cổ họng nhức nhối quanh năm, lấp đi tất cả hạnh phúc trong lòng hắn.
    Nhìn bộ dạng của hắn, Vãn Thanh không khỏi thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đôi đề tài, nhẹ nhàng nói: “Ta nói ‘Nhất Trận Phong” đại hiệp, ngươi không định mời ta vào nhà uống chén trà nóng sao? Hôm nay tuyết rơi dày lắm! “
    Tà Phong vừa nghe, mới nhận ra mình đã quên mất chuyện cả hai đều đang đứng ngoài sân, gió lạnh rít gào, không ngừng đổ tuyết! Vì vậy vội vàng nói: “Mau mau, mau vào ngồi một chút đi! “
    Nộn nhi đang ở trong lòng Tà Phong, liên tục đảo mắt nhìn từ mẫu thân sang Phong thúc thúc và ngược lại, tò mò như nai con, cô bé vẫn đang nghĩ lúc này nên ôm mẫu thân hay Phong thúc thúc.
    Đã lâu không gặp mẫu thân, trong lòng cô bé muốn ôm mẫu thân, nhưng chơi đùa với Phong thúc thúc thích lắm, bé muốn chơi gì Phong thúc thúc cũng chiều! Hôm nay bé dậy từ sáng sớm, Phong thúc thúc liền đưa bé ra ngoài hậu viện nặn người tuyết, đào khoai nướng ăn, khoai nướng ngon lắm, bé ăn rất no, rất no …
    Thấy 2 người định vào nhà, ngẫm lại thì hình như ôm mẫu thân thích hơn, vì vậy bé giang tay về phía mẫu thân: “Mẫu thân, Nộn nhi muốn ôm một cái. . .”
    Vãn Thanh cười một tiếng, đi lên trước, ôm lấy Nộn nhi từ trong lòng Tà Phong, vừa đi vừa cười hỏi: “Nộn nhi buổi tối rất khó dỗ, chỉ có người quen mới dỗ cho con bé đi ngủ được, ngươi đã dỗ con bé thế nào, lại khiến con bé ngoan ngoãn thế này, không khóc cũng không la, khi ta mới đến, ta con tưởng con bé không rời khỏi ngươi được nữa chứ! “
    Nhắc đến chuyện ngày hôm qua, nhớ đến công phu khóc lóc muốn đổ Trường Thành của Nộn nhi, Tà Phong liền thấy đau đầu!
    Hắn gượng cười khổ: ” Kỳ thật Nộn nhi rất ngoan, đúng là lúc buồn ngủ rất khó dỗ, tối hôm qua còn khóc suốt một canh giờ vẫn không chịu ngủ, càng khóc càng hăng, sau đó ta phải điểm huyệt cô bé mới ngủ ngoan được!”
    Nói xong Tà Phong sợ Vãn Thanh trách hắn chuyện điểm huyệt Nộn nhi, vội vàng giải thích “Đương nhiên, ta chỉ điểm huyệt cô bé một lúc thôi, đặt bé lên giường liền giải huyệt, khi đó bé đã ngủ thiếp đi rồi, không làm loạn nữa ! “
    Vãn Thanh thấy hắn khẩn trương giải thích, chỉ khẽ cười, hắn có cần phải giải thích rõ vậy không? Kỳ thật chỉ cần liếc mắt nàng cũng nhìn ra, hắn rất thương Nộn nhi, sao có thể làm chuyện có hại với cô bé chứ!
    “Hẳn là người đã một đêm không ngủ? ” Vãn Thanh hỏi.
    Tà Phong lắc đầu: “Lúc đầu ta cũng tưởng thế, bất quá sau khi Nộn nhi ngủ say không hề làm loạn , ngủ một mạch đến sáng mới tỉnh, ngủ đủ giấc, lại được chơi đùa, cô bé không quấy khóc gì! “
    Nghe thấy thế, Nộn nhi híp mắt cười, kéo áo mẫu thân: “Mẫu thân, người tuyết đẹp lắm, tròn lắm, khoai nướng cũng rất ngon . . .” Vừa nói còn vừa khoa chân múa tay để diễn tả rất sinh động.
    “Mới sáng sớm đã ầm ĩ, vẫn còn không biết xấu hổ nói ra! ” Phượng Phi hờn dỗi ấm ức lầu bầu , bé vốn định đi tìm sư phụ học thêm chút công phu, có ai ngờ dẫn theo Nộn nhi đến thật là tai hại, sư phụ chỉ lo chơi đùa cùng Nộn nhi, không dạy bé công phu gì.
    Làm bé khó chịu từ sáng đến giờ!
    “Làm sao vậy? ” Vãn Thanh nhìn Phượng Phi dẩu môi vì dỗi, dáng vẻ rất không hài lòng. Vốn dĩ Phượng Phi rất thương Nộn nhi, không hiểu thế nào mà lúc này lại có vẻ bực bội.
    “Không có việc gì ạ! ” Phượng Phi nhỏ giọng đáp, ánh mắt có chút lo sợ, bé làm sao dám nói là vì không được học võ công chứ! Đầu óc bé vẫn chưa hỏng, vẫn nhớ rõ chuyện mẫu thân không cho học võ công, nếu để mẫu thân biết chuyện, chỉ có nước nếm mùi đau khổ.
    “Mẫu thân, thực sự không có việc gì, con bị Nộn nhi quấy từ sáng, từ sáng đến giờ vẫn phải trông muội muội” Phi nhi trả lời.
    Vãn Thanh nhìn bộ dạng của bé, cũng có chút không tin, nhưng nghĩ kĩ cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, không truy hỏi nữa.
    “Được rồi, mẫu thân không hỏi nữa, con dẫn Nộn nhi đi chơi đi, mẫu thân có việc muốn nói với thúc thúc.” Vãn Thanh vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt Nộn nhi xuống, nói với Phi nhi.
    “Dạ, mẫu thân! ” Phi nhi thức thời lặng lẽ gật đầu, sau đó kéo tay Nộn nhi đi về phía hậu viện.
    Trong lúc nhất thời, trong phòng lại tĩnh lặng.
    Không một tiếng động.
    Chỉ có tiếng gió rít cùng tiếng tiếng rơi ngoài cửa sổ.
    “Chuyện tình năm đó, ta không hề trách ngươi.” Vãn Thanh nói.
    Tà Phong đau khổ cúi đầu: “Ta biết ngươi sẽ không trách ta, nhưng ngươi không trách ta, không có nghĩa là ta không trách mình, chuyện tình năm đó, ta hại các ngươi thảm như vậy, tuy nói sau đó Phượng Cô không có việc gì, nhưng nếu hắn có việc gì thì sao? Ta không chỉ hại một đời hắn, còn hủy một đời ngươi! “
    “Kỳ thật, ta tình nguyện ngươi trách ta, ngươi hận ta, cũng không muốn ngươi tha thứ cho ta! ” thanh âm của hắn, mang theo đau khổ, mang theo bất đắc dĩ, dù đã cúi đầu, Vãn Thanh vẫn có thể hình dung ra sự đau đớn trên mặt hắn lúc này.
    “Ngươi nói gì vậy? Tại sao ta lại phải hận ngươi, trách ngươi? Chuyện đó, cũng không phải ngươi muốn thế, ngươi cũng là bị kẻ khác giăng bẫy hãm hại!” Vãn Thanh nói, nàng vẫn biết Tà Phong để tâm chuyện này, nhưng không ngờ hắn lại để tâm nhiều đến thế, nghe thanh âm đau khổ của hắn, nàng thấy có chút bất lực.
    “Tuy nói ta là bị kẻ khác giăng bẫy, nhưng chuyện đó vẫn là do ta gây ra! ” Tà Phong nói.
    “Ngươi biết không? Nguyên nhân chúng ta có thể trở thành bằng hữu, ngươi có thể khiến ta coi như người thân, chính là vì ngươi thẳng thắn chân thành, cho dù là với bất cứ ai, ngươi đều thật lòng đối đãi, chưa từng giả nhân giả nghĩa, chính vì thế mà ta vẫn luôn tín nhiệm ngươi, một mực coi ngươi như người thân! Nếu ngươi là một kẻ trăm phương ngàn kế hiểm độc thủ đoạn, ngươi sẽ không có sự thẳng thắn, ta lại càng không coi ngươi là người thân! ” Vãn Thanh chậm rãi khuyên nhủ: “Chuyện năm đó, chỉ có thể trách Mộ Dung Kiềm, hắn độc ác, lại lợi dụng sự chân thành của ngươi, lợi dụng sự không phòng bị không thủ đoạn của ngươi dành cho hắn, tất cả đều xuất phát từ sự hèn hạ của hắn! Căn bản là không do ngươi! Ngươi có thể hiểu được không! “
    “Có lẽ ! ” Tà Phong thở dài nói: “Bất quá dù sao hắn cũng có ân với ta ! “
    “Ta biết. Hắn có ân với ngươi , chịu 1 ân huệ nhỏ của người phải báo đáp gấp bội, đó chính là nguyên tắc sống của ngươi, đối với chuyện này, ta cũng không muốn trách ai hết, tất cả mọi chuyện đều đã qua, ta chỉ hy vọng có thể xua ý nghĩ tội lỗi ra khỏi đầu ngươi, không để ngươi bị canh cánh trong lòng nữa ! ” Vãn Thanh than nhẹ : “Ngươi biết không? Ngươi cứ thế này, không chỉ làm khổ bản thân, còn khiến ta cũng khổ sở theo, chúng ta là người thân, không phải sao? “
    Nàng nhẹ nhàng nói, nhìn Tà Phong một cách chân thành: “Đáp ứng ta, không nên canh cánh chuyện đó nữa , được không? “
    Tà Phong ngẩng đầu, khóe mi hoen lệ, nặng nề gật đầu, chuyện này, hắn đã canh cánh rất lâu, rất lâu ! Lòng hắn vẫn một mực lo lắng, không biết phải đối mặt Vãn Thanh như thế nào, đến tận giờ phút này, hắn mới biết được, thì ra, đấy cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
    Hắn nở nụ cười du côn của ngày xưa, sáng lạn như hoa, rực rỡ như nắng xuân: “Ta biết nên làm thế nào ! “
    “Đúng vậy! Đây mới là Tà Phong mà ta biết, hãy để ta mãi mãi được nhìn thấy nụ cười của Tà Phong! ” Vãn Thanh nhìn hắn rốt cục cũng thanh thản, cảm thấy hài lòng cười một tiếng, nhẹ nhàng cởi áo khoác.
    Rồi sau đó ngẩng đầu nói: “Ta cũng đã nhiều năm không ăn mứt quả hồng , thật sự rất nhớ mùi vị kia, chỉ không biết lúc này có được ăn không? ” nàng có chút hoài niệm vị ngọt ngào có chút chua chua, ẩn sau miếng hồng treo veo rất đẹp mắt trước kia.

    (Hết Chương 218 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 219 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #218
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 219 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Ãn)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 219: Cám dỗ ngọt ngào





    Cắn miếng mứt ngọt ngào mềm mại, Vãn Thanh nở nụ cười hạnh phúc không thôi.
    Nàng đã rất lâu không được ăn mứt này, nàng vẫn nhớ khi mang bầu Nộn nhi, nàng bị nghén mứt quả hồng, có bảo đầu bếp làm 1 bát, nhưng đầu bếp không làm được hương vị này.
    Sau đó nàng không bảo đầu bếp làm nữa, từng đấy năm chưa từng ăn lại. Nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ nhung hương vị này, còn có tình ý của Tà Phong.
    Phượng Phi nhìn với vẻ không chút hứng thú, chỉ nhíu mày: “Chỉ có đàn bà con gái mới thích ăn thứ này, vừa chua vừa ngọt còn hồng hồng đỏ đỏ, vừa nhìn đã biết là không ngon lành gì! “
    “Mẫu thân, Nộn nhi muốn ăn. . .” Nộn nhi thì không thấy thế, nhìn miếng mứt đỏ trong lóng lánh như hồng ngọc, nước miếng của cô bé chỉ muốn trào ra, cô bé chỉ chờ ca ca lơi lỏng là nhào vào lòng mẫu thân để được ăn cùng.
    Phượng Phi giữ chặt lấy cô bé, không cho phép đi: “Từ sáng đến giờ muội đã ăn 2 củ khoai nướng và bỏng gạo rồi, không được ăn nữa, nếu còn ăn nữa sẽ đau bụng! “
    Nộn nhi vừa nghe, liền mếu máo khóc lóc, nhìn Vãn Thanh với vẻ đáng thương: “Nộn nhi muốn muốn, Nộn nhi đói đói muốn ăn quả hồng. . . Mẫu thân. . . Mẫu thân. . . Nộn nhi muốn ăn mà… .”
    “Không cho ăn! ” Phượng Phi rất ra dáng một đại nam nhân, giơ cánh tay mập mạp ra ngăn: “Ăn rồi đau bụng thì làm sao! ” bé chỉ muốn tốt cho Nộn nhi thôi, cô em gái này, thích nhất là ăn vặt, hễ ăn là không biết dừng, nhìn cô bé nhỏ như thế, làm sao chứa được từng đấy thức ăn, bị đau bụng thì biết làm sao!
    Nộn nhi nhìn thấy anh trai nghiêm mặt, vốn dĩ chỉ khóc nhỏ nhỏ, liền như nước vỡ đê, ‘ oa ’ một tiếng, tiếng khóc kinh thiên động địa khiến ai nấy đều đau đầu liền truyền khắp viện.
    “Nộn nhi muốn ăn. . . . Nộn nhi muốn ăn mà… .”
    “Được rồi, đừng khóc đừng khóc! Nộn nhi khả ái đáng yêu làm sao có thể khóc được chứ? Khóc sẽ không đẹp . . . Muốn ăn thúc thúc đưa con đi ăn được không? ” Vãn Thanh chưa kịp dỗ, đã thấy Tà Phong xông đến, bế Nộn nhi lên, âu yếm dỗ dành. (Tên Tà Phong này, ai cho ngươi dậy hư cô bé kiểu đó >_<)
    Nộn nhi nghe thấy thế mới đổi khóc thành cười, dụi dụi má vào mặt Tà Phong, sau đó không thèm biết bản thân vừa khóc, mặt còn đầm đìa nước mắt nước mũi, hôn lên má Tà Phong một tiếng thật kêu.
    Vãn Thanh đứng một bên, nhìn hai người thân mật, còn thấy Nộn nhi cười khanh khách thật thỏa mãn.
    Nàng bèn nở nụ cười, không ngờ là trên thực tế, Tà Phong lại hợp với Phi nhi và Nộn nhi như vậy, thật là cao hứng.
    Đầu nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, không bằng để Phi nhi và Nộn nhi nhận Tà Phong làm nghĩa phụ, há không phải là chuyện rất tốt sao (ủa, zậy còn Ngân Diện)!
    Nghĩ ra điều đó khiến nàng cảm thấy rất mãn nguyện, chẳng qua nàng biết lúc này không nên nói ngay, bởi vì trong nhà còn có một bình dấm chua to lắm!
    Nếu nàng cố chấp muốn Phi nhi và Nộn nhi nhận Tà Phong làm nghĩa phụ, chắc Phượng Cô sẽ không nói gì, chẳng qua, nàng muốn tôn trọng ý kiến của hắn.
    Nếu không làm thế, chỉ sợ hắn sẽ bầy ra vẻ mặt “trời nhiều mây âm u” mấy ngày liên tục!
    Nhớ tới hắn, trái tim nàng lại không khỏi cảm thấy ngọt ngào và buồn cười, không ai tưởng tượng được, một người luôn bá đạo tự chủ trương mọi việc như Phượng Cô, thì ra lại là một bình dấm chua không nhỏ!
    Chỉ có điều, lúc hắn ghen lên, kỳ thực là đáy lòng nàng cũng rất hạnh phúc, vì hắn ghen chứng minh là lòng hắn cũng có nàng!
    “Đi, Phong thúc thúc mang Nộn nhi vào bếp ăn mứt! ” nói xong, Tà Phong bế Nộn nhi đi về phía nhà bếp.
    Về phần Phượng Phi, vừa nghe thấy thế, liền như một bà quản gia đích thực, chắn trước mặt Tà Phong: “Sư phụ, từ sáng đến giờ Nộn nhi đã ăn nhiều quá rồi, không thể ăn nữa, nếu ăn nữa sẽ đau bụng! “
    Tà Phong vừa nghe liền bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu Phi nhi: “Con thật là tiểu quỷ đại nhân! Không phải lo, mứt làm từ quả táo mèo, ăn có thể nhuận vị tiêu thực (gây thèm ăn, hỗ trợ tiêu hóa), từ sáng đến giờ con bé đã ăn nhiều thứ rồi, lúc này ăn mứt là thích hợp nhất! Con muốn ăn không, sư phụ sẽ múc cho con một bát! “
    “Con không muốn, chỉ đàn bà con gái mới ăn thứ vừa đỏ vừa hồng đấy! ” Phượng Phi lại lắc đầu, biểu tình chán ghét.
    “Tiểu tử này, tuổi còn nhỏ đã suy nghĩ như thể đại trượng phu, thật không biết là học ở đâu ra! ” Tà Phong lắc lắc đầu, sau đó cố ý nói với Nộn nhi: “Nộn nhi ah, tiểu tử Phượng Phi này không biết hưởng phúc, chúng ta đừng để ý đến hắn, lát nữa phải ăn ngon lành vào cho hắn thèm chảy nước miếng! “
    Nộn nhi vừa nghe, cảm thấy hình như trêu tức ca ca chảy nước miếng là không tốt lắm, nhưng nghĩ thêm một chút, vừa rồi là ca ca không cho cô bé ăn mứt!
    Uhm, bé muốn ca ca phải chảy nước miếng!
    Thế là gương mặt nhỏ nhắn gật gù liên tục: “Thật hay, chúng ta đi ăn mứt hồng hồng, ăn cho ca ca xem, khiến ca ca thèm chảy nước miếng…”
    Chỉ chốc lát sau, quả nhiên thấy một lớn một nhỏ đi ra, mỗi người cầm một bát, nhỏ vừa đi vừa ăn, trong bát sứ màu trắng ngọc, là mứt màu hồng đỏ lóng lánh trong veo, quả thật là rất ngon mắt.
    Sướng nhất là Nộn nhi, cô bé ăn rất hào hứng, dây cả ra xung quanh miệng, khiến đôi môi nhỏ xinh càng thêm đỏ hồng ướt át, diễm lệ đến mức ai thấy cũng yêu.
    Đi tới cửa, Tà Phong cố ý nhìn Phượng Phi một cái, sau đó quay sang nói với Nộn nhi: “Nộn nhi, ăn ngon không? “
    “Ăn ngon kỳ lạ. . . .” Nộn nhi được ăn nên vui như Tết, mồm còn ngậm miếng mứt, thành ra tiếng nói trở nên lúng búng, nhưng vẻ mặt hạnh phúc kia, khiến ai nhìn cũng biết mứt này ngon thế nào.
    “Uh, trong ngọt có chua, trong chua có ngọt! Mềm mại trượt trên đầu lưỡi, mới chạm đến môi liền trôi đến họng, vừa vào miệng liền tan ra! Mứt này, quả nhiên là ngon vô cùng! ” Tà Phong đắc ý nói, sau đó múc một thìa, ngậm vào trong miệng, làm ra vẻ say mê thưởng thức.
    Nộn nhi nghe thấy thế, tuy không biết là Tà Phong đang cố ý cám dỗ Phượng Phi, nhưng đúng là mứt này ăn rất ngon, cô bé cũng hưởng ứng gật đầu: “Ngọt ngon lắm, so với bánh đậu xanh của Song a di và há cảo nhân tôm của Đại thúc thúc (đầu bếp Phượng trang) còn ngon hơn. . . Là món ngon nhất Nộn nhi được ăn …”
    Nhìn một lớn một nhỏ kẻ tung người hứng, ăn ý mười phần, Vãn Thanh không nín được cười, nhìn sang Phượng Phi thấy bé vẫn ngồi nghiêm trang bên kia, có điều thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn bát mứt.
    Rốt cuộc thì bé vẫn là trẻ con, không chống được sự cám dỗ của đồ ăn!
    Bất quá bé có thể nhẫn đến mức này, không mở miệng nói tiếng nào, chỉ ngồi yên ở kia, thật là mười phần thì giống Phượng Cô cả mười, dáng vẻ rất kiêu hãnh, chết vẫn giữ sĩ diện!
    Còn nhỏ đã thế này, chỉ sợ lớn lên sẽ còn giống Phượng Cô hơn nữa!
    Trong lòng nàng không khỏi cười trộm!
    Tuy hai cha con thường xuyên đối đầu, nhưng lại giống nhau trong vô thức, rốt cục là không trốn được sự liên hệ của huyết thống!
    “Phi nhi, mẫu thân múc cho con một bát nhé? ” Vãn Thanh dịu dàng hỏi.
    Phượng Phi chuyển đôi phượng nhãn, cắn cắn răng, bé là nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể bị cám dỗ bởi đồ ăn chứ! Nghĩ tới đó, bé càng thẳng lưng hơn, sau đó khẳng định như chém đinh chặt sắt: “Con nói không ăn là không ăn, chỉ có đàn bà con gái mới thích ăn mấy thứ đó! “

    (Hết Chương 219 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 220 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #219
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 220 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Ãn)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 220: Buổi chiều vui vẻ





    Sau giờ ngọ, ánh mặt trời trở nên ấm áp dễ chịu.
    Tà Phong đề nghị mọi người cùng ra dòng sông băng sau nhà gõ băng bắt cá.
    Vãn Thanh cũng không hiểu gõ băng bắt cá là làm gì, bất quá nhìn bộ dáng kích động và vẻ mặt hưng phấn của Tà Phong, thì chuyện đó hẳn phải rất thú vị.
    Hai đứa bé thì càng không phải nói, hưng phấn vô cùng, vỗ tay hưởng ứng: “Hay quá! Phong thúc thúc nói gõ băng bắt cá vui lắm, Nộn nhi muốn chơi đùa, Nộn nhi muốn chơi đùa! “
    Vì vậy bốn người liền vô cùng náo nhiệt đi ra dòng sông sau nhà.
    Nhìn mặt nước đóng thành một lớp băng trắng trong như ngọc, Vãn Thanh đột nhiên hơi hơi hiểu gõ băng bắt cá là gì!
    Chỉ có điều cá đều ở dưới lớp băng cứng kia, căn bản là không nhìn thấy, phải làm thế nào mới bắt được chứ?
    Nàng có chút hoài nghi, chỉ sợ có gõ vào băng đến tối cũng không bắt được con cá nào! Dù lúc này cá có bất động, nhưng so với việc bắt cá đang bơi trong nước thì khó hơn nhiều!
    Nhìn cả một dòng sông băng, Vãn Thanh có chút vô thố.
    Ngược lại, Tà Phong đang hứng thú hừng hực, lấy dụng cụ hắn mang theo người phát cho hai tiểu bảo bối: “Đến đây, mỗi người một cái xẻng! Cầm chắc vào, bắt được thì buổi tối có cá ăn, không bắt được thì tối đành nhịn đấy! Bắt nhanh vào, bắt được Phong thúc thúc sẽ nhóm lửa, chờ mặt trời xuống chúng ta sẽ nướng cá đông lạnh lên ăn, có lẽ sẽ rất ngon đấy (tên khùng này, đồ đông lạnh thì ngon chỗ nào >_<)!”
    Vừa nói vừa đưa một cái xẻng cho Vãn Thanh: “Ngươi cũng đến lấy đi! Không được đứng nhìn không đâu! Tuy quan hệ giữa chúng ta không tệ, nhưng nếu ngươi không động thủ bắt cá, chúng ta sẽ không mời ngươi ăn cùng! “
    Dứt lời cười hì hì với hai tiểu bảo bối: “Các con nói đúng không? ” trong lúc nói không quên nháy mắt một cái với hai tiểu bảo bối làm ám hiệu.
    Vì vậy hai đứa bé Phi nhi và Nộn nhi sớm đã về cùng một phe với Tà Phong đồng loạt gật đầu: “Đúng vậy!”
    Vãn Thanh trừng mắt, thật là không thể ngờ, mới có 1 ngày, ngay cả Nộn nhi, cũng đã bị Tà Phong mua chuộc từ đầu đến chân, Tà Phong này, đúng là có biện pháp mua chuộc lòng người!
    Vì vậy nàng đành cầm cái xẻng Tà Phong đưa, nở một nụ cười xinh đẹp: “Hai đứa các con là loại phản đồ! Mẫu thân sinh hai đứa thật phí công! “
    “Mẫu thân, chúng con cũng chỉ muốn mẹ chơi cùng thôi mà! ” Phượng Phi vội vàng chạy đến bên người mẫu thân, nịnh nọt làm nũng, dụi mặt mình vào tay Vãn Thanh: “Mẫu thân cùng đến đi, Phi nhi sẽ giữ áo khoác hộ mẹ, có thế mới không bẩn! “
    “Nộn nhi cũng giúp, Nộn nhi cũng giúp…” Nộn nhi thấy ca ca làm như vậy, cũng vội vàng đứng lên, lũn cũn chạy đến đằng sau mẫu thân, giữ áo khoác.
    Mặc dù động tác của hai đứa bé vô cùng ngây thơ vụng về, nhưng Vãn Thanh lại cảm thấy tình cảm mẫu tử trào dâng trong lòng, nồng đậm, ấm áp, khiến người ta cảm động. . .
    Tà Phong nhìn mà nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt hiện vẻ mất mát. . . .
    Hạnh phúc đấy, đối với hắn, dường như rất xa xôi . . .
    Đến khi nào, hắn mới có được hai đứa con ngoan ngoãn đáng yêu như thế chứ?
    Bất quá, hắn là Tà Phong luôn vui vẻ, làm sao có thể bi thương lâu chứ! Hắn muốn cho 3 mẹ con Vãn Thanh vui vẻ! Hơn nữa, hắn có 3 người bọn họ, thế cũng đủ rồi.
    Thở sâu, kỳ thật nhiều năm như vậy, hắn nên nghĩ thông suốt sớm hơn ! Hắn hô to một tiếng: “Được rồi! Chúng ta bắt đầu đi! “
    Vừa nói vừa đi ra sát mép sông, cầm xẻng, dùng sức chọc thẳng xuống, khối băng bắt đầu có vết nứt, hắn lại gõ liên tục thêm vài cái.
    Rồi sau đó, băng vỡ ra để lộ một lỗ nhỏ, Tà Phong thò tay xuống, cảm thấy như mò trúng một thứ gì đó mềm nhũn, hình như là đuôi cá trê!
    Vận khí không tồi, mới thò tay xuống đã bắt được cá, thật là hiếm có, gõ băng bắt cá này hoàn toàn là nhờ vào may mắn, bởi vì không có ai nhìn được bên dưới lớp băng có cá không, thế nên, chuyện vừa rồi khiến hắn hết sức hài lòng!
    Hắn hưng phấn quay đầu nhìn ba người vẫn đang chống xẻng ngắm cảnh: “Ta bắt được rồi, chỗ này có 1 con cá trê, có lẽ còn nhiều con khác nữa! “
    Vừa nói vừa cầm xẻng, khéo léo mượn lực ấn vào chỗ vừa thấy cá trê, băng dần vỡ ra thành một lỗ to hơn.
    Hắn lại thò tay xuống lần nữa, thật thần kỳ, lại bắt được cá trê, hơn nữa không chỉ một con, là hai con!
    Nộn nhi thấy thế thì hai mắt sáng rực: “Phong thúc thúc thật cừ khôi! Nộn nhi cũng muốn đào, Nộn nhi cũng muốn đào! “
    Vừa nói vừa nhào tới bên người Tà Phong, cô bé nỗ lực ấn xẻng xuống, nhìn cô bé cố gắng đến đỏ bừng hai má, Vãn Thanh không khỏi cười một tiếng.
    Phi nhi cũng không cam tâm lạc hậu, vội vàng xách xẻng ra một chỗ khác, bắt đầu gõ gõ xuống băng.
    Vãn Thanh thấy ai nấy đều chăm chỉ phá băng, đành phải xắn ống tay áo, cũng bắt chước gõ xuống băng.
    Bất quá, ngồi ở trên tuyết, gõ xuống sông băng, đánh giá xem bên dưới có cá không, cũng là một loại hưng phấn.
    Vì bị 3 người kia ảnh hưởng, nàng cũng tập trung gõ băng.
    Sau khi phá được một lỗ nhỏ, thò tay thăm dò hồi lâu, chỉ mò thấy rong rêu, nàng thở dài, nhìn Nộn nhi và Tà Phong đã phá được một lỗ dài.
    Bên kia, Phi nhi đang thò tay xuống nước tìm cá, nhưng mò một hồi lâu cũng không thấy gì, Phi nhi liền nhăn mặt.
    Vãn Thanh khẽ cười, xem ra bé cũng không bắt được cá.
    Vì vậy Vãn Thanh lại xách xẻng ra chỗ khác, bắt đầu gõ xuống băng.
    Tà Phong ngẩng đầu lên, thấy Vãn Thanh và Phượng Phi tìm cá giữa sông, liền cười sằng sặc, kỳ thật hắn đã cố nén chuyện đó từ lâu, cười xong thì nói: “Tuy là gõ băng bắt cá là dựa vào vận khí, bất quá không có một chút kỷ xảo thì rất khó khăn! “
    “Kỹ xảo gì vậy? Sư phụ! ” Phượng Phi vừa nghe, vội vàng hỏi.
    Tà Phong lại không trả lời, chỉ nhìn Vãn Thanh, giống như chờ nàng mở miệng hỏi.
    Vãn Thanh cố tình không để ý tới hắn, quay mặt sang hướng khác, nàng không tin nếu nàng kiên quyết không mở miệng hỏi thì Tà Phong sẽ không nói, tính tình Tà Phong nàng hiểu rất rõ.
    Hắn đã nén chuyện này rất lâu, nhất định là đang khổ sở lắm rồi, lúc này, dù không hỏi, hắn cũng tự động nôn ra cho bằng hết.
    Rốt cục, Tà Phong mất hứng nói: “Cả dòng sông muốn đóng thành băng không phải chuyện nhất thời nửa khắc, khi con cá bắt đầu thấy lạnh, sẽ trốn vào bùn rong rêu ở hai bên bờ, khi cả dòng sông đã đóng băng, trên cơ bản, tất cả cá đều trốn hai bên, chính giữa sông gần như không có cá để bắt! “
    Lời hắn nói rất có lý, Vãn Thanh vừa nghe, không khỏi tán thưởng, sao nàng lại không nghĩ ra đạo lý đơn giản đấy chứ! Lại mò ra giữa lòng sông bắt cá!
    Phượng Phi vừa nghe liền cười khanh khách, gật đầu liên tục : “Sư phụ đúng là sư phụ, thật lợi hại!”
    Nói xong liền nhanh chóng chạy đến bên bờ sông gõ băng.
    Vãn Thanh cười một tiếng, cũng đi ra hướng bờ sông
    Về phần Nộn nhi, sau khi gõ băng một hồi, cô bé không chơi nữa, mà quay sang đùa với mấy con cá trê được thả vào chậu (con cá trê nhìn ghê thấy mồ >_<).
    Khí trời không lạnh lắm, hai bàn tay nhỏ bé đã đỏ bừng, cô bé vẫn không khó chịu, chơi đùa thật hào hứng, bắt được con cá trơn tuột thì hài lòng cười khanh khách.
    Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn Nộn nhi đang cười thật hài lòng, nàng cũng mỉm cười. Rồi sau đó lại bắt đầu bắt cá, lòng sông này còn không ít cá, theo kinh nghiệm của Tà Phong, nàng gõ băng ở bên bờ sông thì đúng là thấy cá nhiều hơn rất nhiều.
    Hễ thò tay xuống là thấy cá.
    Vì vậy không lâu sau, 4 người đã bắt được cá đầy một chậu.
    Nhìn những con cá mềm nhũn, chưa tỉnh, mọi người nhìn nhau cười một tiếng.
    Tà Phong quay người lại, không biết chạy bao lâu mới thấy rừng, một lúc sau hắn ôm một bó củi lớn đến, vì vậy một bữa tối vui vẻ bắt đầu.
    ….. … … . . . . .
    4 người ngồi bên đống lửa, vừa ăn vừa chơi đùa, náo nhiệt không thôi.
    Đến khi ăn hết số cá bắt được, sắc trời đã tối sầm.
    Nhìn sắc trời, Vãn Thanh giũ giũ vạt áo, quay sang lau mồm cho Nộn nhi và Phi nhi, sau đó đứng lên nói: “Chơi đủ rồi, chúng ta cũng cần phải trở về! ” nếu còn không quay về, chỉ sợ bình dấm chua trong nhà sẽ đổ, rồi lại mặt nặng mày nhẹ mấy ngày.
    Vốn dĩ hắn đã phản đối chuyện nàng tới gặp Tà Phong, nếu trễ thế này còn chưa về, chỉ sợ hắn sẽ đích thân đến bắt người!
    Hơn nữa, nàng cũng nhớ hắn. Tình yêu nồng nàn của hai người chưa từng vơi cạn, chỉ càng lúc càng thêm tràn trề.
    “Ngươi có đến nữa không? ” trong lòng Tà Phong có chút không đành lòng, không ngờ bao năm mong chờ một lần gặp lại, rốt cục cũng phải kết thúc, lần này ly biệt, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.
    “Vẫn có thể, ta vẫn ở lại Thương Thành thêm mấy ngày.” Vãn Thanh nhẹ nhàng trả lời, trong lòng cũng có chút không nỡ, khi ở bên Tà Phong, nàng không phải lo nghĩ, như được trở về với thời thơ ấu vô tư.
    Ngẩng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một chút, rồi sau đó lại nói: “Nếu ngươi muốn, có thể đến Phượng trang tìm ta! “
    “Uhm, có cơ hội sẽ đi! ” đi Phượng trang, đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra, lần này coi như không từ mà biệt, hắn với Phượng Cô trời sinh đã bất đồng ý kiến, còn có chuyện trước kia, hắn sẽ không bao giờ đến Phượng trang nữa.
    Tà Phong hắn, có kiên trì và sự kiêu hãnh của riêng mình!
    Vãn Thanh cũng hiểu điều hắn đang nghĩ, vì vậy không nói gì nữa, ôm lấy Nộn nhi, rồi sau đó nói với Phượng Phi: “Phi nhi, chúng ta đi thôi!’
    “Mẫu thân… Phi nhi muốn ở lại đây thêm 2 ngày được không? ” Phượng Phi vừa nghe đến chuyện phải trở về, trăm nghìn lần không muốn, bé vẫn chưa học được thêm công phu gì, cứ thế này trở về, không phải là lần này đi Thương Thành thành phí công vô ích sao ! Nhưng bé lại không dám nói lí do thật với mẫu thân, chỉ có thể ấp úng nhỏ giọng hỏi.
    “Tại sao lại muốn ở lại thêm 2 ngày? ” Vãn Thanh cố ý hỏi, nhưng chưa đáp ứng.
    Phượng Phi suy nghĩ một hồi, mãi mới đưa ra được 1 lí do: “Phi nhi muốn ở lại chơi với sư phụ! “
    “Con thật là! Đến lúc này rồi vẫn không nói thật với mẫu thân! ” Vãn Thanh nhẹ nhàng cười với bé một tiếng, khẽ véo một cái lên mũi bé: “Có phải muốn học võ công với sư phụ không? “
    Phượng Phi vừa nghe thấy thế liền cả kinh, lắc đầu không được, gật đầu không xong, ngạc nhiên nhìn mẫu thân, không biết mẫu thân là đang dò xét hay là đã biết thật.
    Vãn Thanh cười một tiếng: “Con thật sự cho rằng mình che dấu rất tốt sao, thật sự nghĩ rằng mọi người đều tỉnh chỉ có mẫu thân con là say sao, dĩ nhiên nhìn không ra thủ đoạn nham hiểm của tiểu tử như con! Mẫu thân chỉ là không muồn vạch trần con thôi! “
    Phượng Phi thấy mẫu thân nói thế, ngửng mặt, mừng như điên, đành phải làm nũng kéo tay mẫu thân lắc lắc: “Phi nhi biết mẫu thân hiểu Phi nhi nhất! “
    Vãn Thanh bị lắc đến mệt, chỉ cười nói: “Không cho con luyện võ khi còn quá nhỏ, là vì không muốn con tuổi còn nhỏ đã phải chịu khổ, không ngờ con lại thích thế, cũng được, có Phong thúc thúc làm sư phụ của con, mẫu thân cũng yên tâm, vậy mấy ngày tiếp theo con cứ ở đây đi! Mẫu thân đi về trước.”
    Vừa nói vừa bế Nộn nhi muốn đi.
    Về phần Nộn nhi, biết là phải đi, mặt cũng hiện vẻ không đành lòng, gục cằm lên vai Vãn Thanh, ánh mắt đau khổ nhìn Tà Phong (minh họa => :cry: ).

    (Hết Chương 220 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 221 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #220
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 221 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Ãn)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 221: Hắn muốn nàng quan tâm





    Lúc Vãn Thanh về đến nhà, Phượng Cô đã ngồi đấy chờ.
    Hôm nay hắn về sớm hơn nàng dự đoán, bình thường hắn không có mặt ở nhà sớm thế này, bởi vì mỗi lần đi tra xét tình hình làm ăn của mỗi cửa hàng, hắn đều mười phần tận tâm tận trách, lúc nào cũng quan sát kiểm tra từ sáng đến tối mới yên tâm.
    Khả năng quan sát của hắn vô cùng nhạy bén, chỉ cần một hai lần, là có thể nhìn ra chỗ có vấn đề, đây cũng là nguyên nhân hắn có được thành công vượt bậc trong chốn thương trường.
    Thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn cộng thêm sự nhạy bén trong quan sát!
    Vấn đề ở chỗ hiện tại vẻ mặt hắn có vẻ không được tốt cho lắm, sắc mặt tối tăm, dường như có một tầng khí ngưng đọng xung quanh hắn, Hoàng Kỳ đứng bên cạnh cũng hiện vẻ thận trọng, thấy nàng đi vào, còn nháy mắt mấy cái, dường như đang ám chỉ cái gì.
    Thật ra thì không cần Hoàng Kỳ ám thị, Vãn Thanh cũng biết rõ Phượng Cô đang tức giận cái gì, tính cách của hắn, nàng còn không hiểu sao?
    Có điều nhìn dáng vẻ này của hắn, nàng cảm thấy có chút buồn bực.
    Từ sau khi thành thân chân chính, hắn đúng là càng ngày càng bá đạo!
    Hắn trở nên mẫn cảm một cách kỳ lạ mỗi khi nàng tiếp xúc với đàn ông, nếu đối tượng đó là Ngân Diện hay Tà Phong, hắn càng thêm nhỏ nhen ghen ghét.
    Nhìn nàng giống đàn bà lăng nhăng thế sao?
    Khiến hắn phải lo lắng đến thế!
    Trong lòng nàng vừa bực lại vừa giận, ngoài ra còn cảm thấy rất tức cười.
    Nhưng thấy bản mặt hắn như thế, nàng càng cố tình không để ý tới!
    Hắn bầy ra vẻ mặt đó là sao chứ?
    Giống như thể nàng bị hắn bắt gian tại trận vậy, hắn không ngừng trừng mắt lườm nàng bằng nhãn thần tối tăm!
    Không phải là Nộn nhi không quan sát đến tâm trạng phụ thân, nhưng cô bé đã một ngày chưa gặp cha, tâm trạng cũng đang phấn khởi, dù không khí trong phòng có chút nặng nề, sắc mặt cha có chút khó coi!
    Cô bé cũng nôn nóng hưng phấn huơ huơ tay: “Cha ơi. . . Cha ơi. . . . Nộn nhi nhớ cha . . . .”
    Vãn Thanh nhẹ nhàng đặt cô bé xuống đất, Nộn nhi liền nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về phía Phượng Cô với thân thể tròn vo: “Nộn nhi muốn cha ôm ôm. . . Ôm ôm. . .”
    Dù Phượng Cô đang tức giận, nhưng đối mặt với nữ nhi đáng yêu, cũng không nỡ dùng sắc mặt tồi tệ khi nãy, nhưng hắn vẫn cảm thấy đang trầm lặng đen mặt lại đột nhiên đổi sắc thì hình như có chút mất mặt.
    Thật là khó xử.
    Hắn đành giả vờ lạnh lùng, vẫn bầy ra vẻ mặt tức đến không nói ra lời, nhưng lại dịu dàng cúi người ôm Nộn nhi vào lòng.
    Nộn nhi lại không biết tâm trạng phụ thân đang dao động không thôi, hào hứng ôm chặt lấy cổ cha, hôn “chụt” cái lên mặt hắn.
    “Nộn nhi ngoan lắm! ” Phượng Cô nói khẽ, thân mật vỗ về lên mái tóc mềm nhẵn như tơ của Nộn nhi, nhưng vẫn không quên tặng cho Vãn Thanh cái nhìn sắc bén như đao, đến cả chớp mắt cũng không.
    Vãn Thanh mỉm cười, không nói gì, làm như thể không hay biết gì, chậm rãi đi tới cạnh hắn ngồi xuống, đối với ánh mắt ngập tràn lửa giận mà hắn dán lên người, làm như không thấy.
    Nàng thật muốn nhìn xem, trong hai người, ai là kẻ không giữ được bình tĩnh trước!
    Nộn nhi nào biết cha mẹ đang chơi trò cân não, cô bé chỉ biết, hôm nay cô bé được chơi đùa thật vui vẻ, cô bé muốn nhanh chóng chia sẻ tâm trạng này với phụ thân.
    Cô bé kéo cha đang nhìn mẹ chăm chú, ý là muốn cha nhìn cô bé: “Cha ơi, hôm nay Nộn nhi thật vui vẻ ! “
    Nói xong, nhìn cha với đôi mắt trong sáng tràn ngập hạnh phúc, nhãn thần hướng thẳng vào Phượng Cô, chờ hắn đáp lại.
    Về phần Phượng Cô, khi nghe đến thế, dù đang rất muốn tức giận, nhưng đối mặt với bảo bối nữ nhi, không làm cách nào mà giận được nữa, chỉ có thể hạ giọng hỏi: “Vậy sao? “
    Ai ngờ lời này của hắn, thật đúng là mở cái máy hát tên Nộn nhi, cô bé cười hì hì rồi kể say sưa: “Đúng ạ! Cha không biết hôm nay Nộn nhi vui nhiều thế nào đâu! Phong thúc thúc rất tốt! Thúc dẫn Nộn nhi đi nặn người tuyết, còn nướng khoai ăn rất ngon, ăn bỏng gạo, còn gõ băng, bắt cá nướng ăn. . . Nộn nhi thật thích Phong thúc thúc . . .”
    Vì không biết tình hình hiện tại nên Nộn nhi càng nói càng kích động, càng nói càng hào hứng, nhớ tới những chuyện đã làm từ sáng tới giờ, mặt mày cô bé thật hớn hở, còn không ngừng hoa chân múa tay để minh họa
    Cô bé không biết, người đang ôm cô bé, vì nghe cô bé kể chuyện mà mặt cứ tối tăm rồi lại tái mét.
    Đôi phượng nhãn kia thật như sắp tóe lửa tới nơi, hắn đã phiền lòng vì chuyện này nguyên một ngày trời, tuy hiện tại hắn và Vãn Thanh mười phần ân ái, nhưng có những chuyện, mãi mãi không thể thay đổi.
    Đối với những chuyện hắn đã làm trong quá khứ, hắn chưa bao giờ tha thứ cho bản thân, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn lo lắng, sợ rằng dĩ vãng kia sẽ khiến hạnh phúc hiện tại tuột khỏi tầm tay hắn.
    Hắn đối với Vãn Thanh, là dùng hết cả trái tim và máu thịt để yêu.
    Hắn không thể tưởng tượng, nếu không có nàng, hắn sẽ sống như thế nào!
    Vãn Thanh cũng không biết hắn đang băn khoăn nhiều như vậy, nhưng nhìn sắc mặt hắn từ xám sang xanh, Nộn nhi càng đắc ý, vẻ mặt hắn lại càng thêm trái ngược, khiến lòng nàng thầm bật cười.
    Nhưng nhìn sắc mặt Phượng Cô không vui như thế, nàng cũng không dám cười lên tiếng, lấy tính sĩ diện coi trọng mặt mũi của hắn, nếu nàng dám cười, chỉ sợ là châm dầu vào lửa.
    Thấy lửa giận của hắn càng lúc càng lớn, nàng biết nếu chưa dập ngay thì đến cả nhà cũng cháy ra tro, thế là nàng đành nói qua một chút: “Vốn là thiếp cũng định về sớm một chút, thời tiết cũng lạnh, ra ngoài đường không bằng ở trong nhà, chẳng qua Phi nhi và Nộn nhi rất hợp với Tà Phong, khó có lúc hào hứng thế, vì vậy … mới đi đến giờ.”
    Nàng đã nhượng bộ, hắn cũng nên vừa lòng đi?
    Nàng mỉm cười nhìn hắn.
    Quả thật thấy vẻ mặt hắn thay đổi, vui vẻ khẽ cười, nét mặt bừng sáng: “Đúng là ở trong nhà vẫn tốt hơn ra ngoài đường! Sau này đừng đi ra ngoài quá lâu, muốn đi cũng nên để ta đi cùng, bằng không ta cũng không được an lòng!”
    Điều hắn muốn, chẳng qua cũng chỉ có một câu nói này của Vãn Thanh.
    Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ để tâm đến người ngoài, mà là để ý đến cách nhìn và cảm nhận của Vãn Thanh. Lời Vãn Thanh vừa nói, khiến trái tim hắn cũng thoải mái hơn.
    “Dạ, thiếp biết.” Vãn Thanh dịu dàng trả lời, dường như có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Hoàng Kỳ đứng sau lưng hắn.
    A a, gia hỏa này, thật dễ nổi giận quá!
    “Sao hôm nay chàng lại về sớm vậy ? ” Vãn Thanh vui vẻ hỏi.
    “Vì lo cho nàng, thế nên về sớm.” Phượng Cô nói, ánh mắt mềm mại như nước, tràn ngập thâm tình: “Nàng đã ăn cơm chiều chưa? “
    “Cha ơi! Nộn nhi kể . . . Con được ăn . . . Ăn cá dưới sông băng! Cá nướng trên lửa xèo xèo, ăn rất ngon . . . ngày mai Nộn nhi cũng muốn ăn nữa. . .” Phượng Cô hỏi, Vãn Thanh vẫn chưa trả lời, Nộn nhi đã cười híp mắt ôm cổ cha rồi nói.
    Rồi cười khanh khách thật vui vẻ.
    “Nộn nhi, thứ đó có gì ngon, ngày mai cha dẫn con ra chợ, vừa được ăn ngon vừa được chơi! ” Phượng Cô nghe xong cười cười dỗ dành Nộn nhi.
    Rốt cục thì Nộn nhi chỉ là một cô bé con, vừa nghe đến ăn ngon liền quên luôn những chuyện ban sáng: “Thật tốt. . . Nộn nhi đi với cha ra chợ chơi! “
    Lúc này Phượng Cô mới quay đầu hỏi Vãn Thanh: “Phi nhi đâu? Tại sao không thấy tiểu tử kia! “
    “Đêm nay con nó ở lại chỗ Tà Phong.” Vãn Thanh khẽ khàng nói.
    “Cái gì! Tiểu tử chơi quên cả về ! Không được, ta phải cho người đi đón nó về ngay! ” Phượng Cô vừa nghe đến đó liền giận.
    “Không sao mà, con nó và Tà Phong rất hợp tính, cứ để nó ở đó mấy hôm! Đến lúc muốn về con nó sẽ tự về, thiếp cũng đồng ý với con nó rồi ! ” Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, tiến lên đón Nộn nhi từ trong tay Phượng Cô: “Nhất định là chàng vẫn chưa ăn tối! Nhanh ngồi xuống ăn đi, đói thì không tốt đâu.”
    Đối diện với ánh mắt dịu dàng âu yếm như hồ thu của nàng, khiến Phượng Cô muốn nói gì cũng nuốt lại vào bụng, chỉ có thể gật đầu.
    Vãn Thanh quay đầu nói với Hoàng Kỳ: “Hoàng Kỳ, mau truyền lệnh xuống dọn bữa tối cho Gia.”
    “Vâng.” Hoàng Kỳ gật đầu sau đó nhanh chóng ra ngoài.
    Phượng Cô chỉ có thể cười hạnh phúc, không biết vì sao, chỉ cần Vãn Thanh dịu dàng quan tâm một chút, hắn nhất định không thể ngó lơ. Khi đứng trước mặt nàng, hắn không muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ muốn bộc lộ chính con người mình.
    Nàng cũng chờ để ăn cơm cùng hắn, tuy nàng không đói, nhưng vẫn muốn ngồi ăn cùng hấn.
    Trong mắt người ngoài, Phượng Cô là kẻ cực kỳ thô bạo lãnh khốc, kỳ thật ra hắn là loại mặt sắt tim bông.
    Đối với người hắn yêu thương, hắn có thể dung túng đến cực độ, thế nên nàng chỉ cần quan tâm âu yếm một cách thích hợp, hắn sẽ thấy thỏa mãn.
    Đây có thể coi là một điểm đặc biệt đi!
    Xem ra cả ngày hôm nay hắn đã ăn không ngon ngủ không yên, rất hiếm khi thấy hắn ăn nhiều thế, một loáng đã hết veo hai bát cơm.
    Còn nở nụ cười hạnh phúc vô bờ.
    Thấy tâm tình của hắn có vẻ tốt hơn, Vãn Thanh mới nhẹ nhàng mở lời:”Cô, thiếp muốn bàn bạc chuyện này.”
    “Uh.” Phượng Cô nhận chén nước ấm từ một tỳ nữ, súc súc miệng, sau đó nhận khăn ấm, lau miệng, rồi rửa tay.
    Lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Vãn Thanh.
    “Bàn chuyện gì vậy? “
    “Thiếp nghĩ, để Phi nhi và Nộn nhi nhận Tà Phong làm nghĩa phụ, chàng thấy có được không? ” Vãn Thanh hỏi với ngữ khí bình thường.
    Phượng Cô ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh với vẻ cổ quái, không giận, không đồng ý, chỉ nhìn Vãn Thanh với vẻ rất khó lường, như muốn nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt nàng.
    Vãn Thanh ra vẻ thản nhiên, tâm tư của nàng rất đơn giản, cũng chẳng có gì xấu xa mà sợ hắn nhìn ra, nàng bình tĩnh nói tiếp : “Thiếp nghĩ, hai con và Tà Phong rất hợp nhau, chẳng qua quyền định đoạt vẫn là ở chàng, nếu chàng sẵn lòng thì đồng ý, không sẵn lòng thì thôi.”
    Quyết không cưỡng cầu, nét mặt bình tĩnh tự nhiên.
    Phượng Cô nhìn nàng, không giận, ngược lại còn nở nụ cười khẽ, cười rất hài lòng.
    Bởi vì, nếu Vãn Thanh cố chấp muốn Phi nhi và Nộn nhi nhận Tà Phong làm nghĩa phụ, nàng có thể tự mình quyết định, nàng còn trở về dò ý hắn, điều này cho thấy nàng quan tâm đến hắn.
    Chỉ một điều này, khiến hắn hài lòng hưng phấn vô cùng,
    Hắn khẽ gật đầu: “Được, nàng muốn gì thì là thế, nhưng không cần cả 2 đứa cùng nhận, một đứa là được rồi! Nếu cả 2 đứa cùng nhận, vậy ta còn làm cha của ai! ” ngữ khí của hắn có chút làm nũng.
    Nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, Vãn Thanh khẽ cười: “Thật tốt, vậy để Nộn nhi nhận hắn làm nghĩa phụ đi!
    Phượng Phi nhận Tà Phong làm sư phụ chắc là càng vui vẻ hơn.
    “Được! ” Phượng Cô khẽ cười, nhẹ nhàng kéo tay Vãn Thanh, hai bờ môi nóng bỏng, thân mật hôn lên bầu má trơn mượt.
    Tỳ nữ đứng sau, thấy thế, không chút lúng túng, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa, để lại hai người với không gian riêng… . . . .

    (Hết Chương 221 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 222 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 22 of 23 FirstFirst ... 1220212223 LastLast

Tags for this Thread