CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 3 of 23 FirstFirst 1234513 ... LastLast
Results 21 to 30 of 224
  1. #21
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 21 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 21: Diễn trò cũng không tệ










    Mọi việc thật khó hiểu, nghĩ vậy nàng ngả xuống một bên liền ngủ thiếp đi.
    Kỳ thật, Phượng Cô cũng không có ý muốn tranh cãi với nàng,
    Hắn chỉ là trong lòng ảo não, bản thân không hiểu tại sao đột nhiên lại có thể cùng một nữ nhân như nàng đàm luận được chứ.
    Nữ tử như nàng, hắn tuyệt đối không thích.
    Người hắn thích chỉ có Nguyệt Nhi, trừ ra Nguyệt Nhi hắn đã từng nghĩ sẽ không bao giờ có tình cảm với nữ tử nào khác. Chỉ có Nguyệt Nhi mới có thể hiểu được tâm tư hắn, mới có thể được hắn đối xử tử tế, mới có thể cùng hắn đàm luận chuyện đời.
    Thượng Quan Vãn Thanh này, mặc dù là dung mạo tài hoa, cầm kỳ thi họa hơn người nhưng cũng không thể so sánh được với Nguyệt Nhi. (gớm, nghe mà ghét PC dần đều)
    Đáng hận thay, nữ nhân đó đã sớm không thuộc về hắn.
    Mà hắn lại không bao giờ ngộ ra được rằng tình yêu không bao được bị ai ép buộc.
    Cứ cố chấp mãi, cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
    Chỉ có cùng nhau tâm sự, cùng cảm nhận với nhau mới có thể thoát khỏi cảm xúc này.
    Nguyên bổn, hắn gọi Vãn Thanh lên cùng xe là muốn trừng phạt nàng khi nãy nhìn hắn mà lại dám quay đi, đồng thời hắn phát hiện bên ngoài có người đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ. Những người đó nhìn qua không hề đơn giản, khinh công cùng thuật theo dõi rất khá, theo dõi lâu như thế mà bất luận không kẻ nào phát giác được.
    Phượng Cô vừa lúc nhìn hướng theo ánh mắt Vãn Thanh lúc nàng nhìn về phía rừng mới phát hiện trong rừng có gió thổi bất thường, vì vậy kéo màn xe lên xem, đúng là cảm nhận được luồng khí theo dõi.
    Có thể thấy được bọn chúng vẫn không biết đã bị phát hiện.
    Phượng Cô thầm nghĩ, những kẻ theo dõi này nhất định cùng với thích khách hôm trước có liên quan.
    Vì vậy hắn cố ý cho gọi Vãn Thanh lên ngồi cùng một xe, để cho bọn chúng thấy rằng hắn sủng ái nàng, tìm cơ hội để hạ thủ nàng, tạo điều kiện cho hắn theo dõi lại bọn chúng, tìm được kẻ cầm đầu đứng sau bọn người này.
    Nhưng bắt gặp khuôn mặt thanh tú điềm tĩnh của nàng, hắn hốt nhiên quên cả việc trừng phạt nàng lẫn kế hoạch kia mà chỉ nhất mực muốn ngồi chung với nàng.
    Hiện tại hắn thập phần an tâm, trong lòng đột nhiên có cảm giác ấm áp. Có lẽ là bởi vì nàng không hề cao ngạo, âm thanh ôn hòa với hắn.
    Mở mắt ra thấy nàng đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt thơ ngây thuần khiết như trẻ con, đột nhiên phát hiện da tay nàng vô cùng mềm mại, trắng trẻo, da thịt trắng nõn, không có một tì vết, bất quá có vẻ hơi xanh xao, không đủ hồng nhuận.
    Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một làn da mềm mại, trắng trẻo đến thế, mà nàng lại chưa bao giờ dùng son phấn, thật đúng là trời sinh mỹ lệ.
    Tay của hắn vô thức hướng về phía da thịt trắng ngần, tinh tế vuốt ve làn da ấy.
    Trong lòng thầm nghĩ, thứ lụa hảo hạng nhất mới có thể so sánh với làn da này.
    Vãn Thanh ngủ không sâu, thấy hắn đưa tay trên người mình, giật mình tỉnh dậy.
    Mở mắt ra, nhìn về phía hắn vẫn thấy hắn giả vờ ngủ say, hai mắt nhắm chặt, nàng hoài nghi không hiểu mình có nằm mơ không.
    Thật kỳ quái, nàng rõ ràng cảm thấy có người mới vuốt qua mặt mình, cảm giác thật đến như thế, trong xe này, ngoài nàng và Phượng Cô ra không còn ai. Vãn Thanh hồ nghi nhìn về phía hắn, hắn vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ, xem ra có lẽ không phải hắn.
    Ngẫm nghĩ một chút, chắc cũng không phải là hắn, ánh mắt hắn nhìn nàng như vậy chắc không coi trọng nàng, bởi nếu hắn coi trọng nàng, không việc gì phải lén lút như thế.
    Thời tiết Vãn xuân có chút lạnh, vừa tỉnh dậy, Vãn Thanh cảm giác có điểm lạnh, liền kéo chặt xiêm áo lại.
    Nhìn hết sang trái rồi phải thấy có giường chăn bong ấm áp, nhưng lại bị Phượng Cô dựa hết lưng lên.
    Hắn… vẫn ngủ không hề mở miệng, cho dù là ai cũng không dám đánh thức. Hắn cũng không quá xem trọng vật chất, ngồi trong xe ngựa cũng có thể ngủ say sưa được, thật ra cả ngày đã đi trên đường, dù thân thể cường tráng thế nào cũng đã thấm mệt.
    Nàng lạnh quá nhịn không được rùng mình một cái, nhìn về phía hắn, hắn vẫn không hề có một chút dấu hiệu nào của việc tỉnh giấc. Vì vậy nàng miễn cưỡng đưa tay lôi một góc chăn bông. A, lôi được một góc rồi, tâm tình nàng vui vẻ liền vội vàng lôi lôi kéo kéo tiếp, muốn lấy cả tấm chăn ra khỏi lưng hắn.
    Ai ngờ vừa lôi được một góc đó, thấy Phượng Cô xoay người, tưởng là hắn tỉnh, nàng bỗng hoảng sợ, nhưng may là hắn chỉ xoay người, hai mắt vẫn nhắm như cũ không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
    Nhưng mà, nàng thật sự là rất lạnh a, không thể chịu nổi, vì vậy lại một lần nữa nghiêng người để kéo nốt góc chăn.
    Ai ngờ lần này Phượng Cô xoay cả người một cái, thân thể đang nghiêng nghiêng kéo chăn của nàng bị một phen hoảng sợ liền ngã nhào xuống.
    Không kịp suy nghĩ, hắn thân thể vừa chuyển động, tay tự nhiên đưa ra đỡ lấy nàng, ôm trọn lấy nàng. Vãn Thanh sợ đến ngây người, mắt nhìn chằm chằm vào người vừa đỡ lấy mình.
    Thân thể nàng cứng nhắc, dù chỉ là một cử động nhẹ cũng không dám, gần như bất động, hắn cũng hướng ánh mắt gắt gao về phía nàng, Vãn Thanh tựa hồ cảm giác không thở nổi.
    Nàng trong bụng nghĩ chờ cho hắn quay đi, ai ngờ rằng hắn càng giữ chặt hơn, nhất quyết nhìn chăm chăm vào hướng nàng, dần dần mặt hắn tiến gần tựa vai nàng, sát gần mặt. Hơi thở phả ra đều đều ấm áp về phía nàng, cả người nàng rung động.
    Toàn thân nàng nổi lên da gà, trên mặt một màu đỏ bừng hơn mặt trời.
    Bản thân lại không dám cựa quậy, sợ gây ra tiếng động hắn sẽ thức dậy, nghiễm nhiên tạo ra một tư thế miễn cưỡng, thiếu tự nhiên, có phần mập mờ ám muội. (hé hé.haha)
    Nhưng nàng hoàn toàn không biết, trên vai nàng, nam nhân kia đang mở tròn đôi mắt đầy nét kỳ lạ, miệng thì cười gian hàm chứa đầy quỷ kế, trong đôi mắt phượng thập phần tà khí, khóe miệng khẽ nhếch lên, toàn thân tràn mùi vị của tà mị, hết sức dụ dỗ.
    Phượng Cô cứ giữ nguyên tư thế tựa trên vai nàng, ngửi thấy từ tóc nàng truyền đến một mùi thơm ngát xao xuyến, quyến rũ lòng người. Do nàng hơi cựa quậy nên những sợi tóc nhỏ khẽ bay cọ vào vành tai hắn.
    Rõ ràng là vừa rồi hắn dựa trên người nàng, giờ đã đảo một cái ôm nàng.
    Ánh mắt hắn mềm nhũn, trong lồng ngực tiếng tim đập liên hồi.
    Nghĩ qua nghĩ lại, nàng an tâm, khép mắt nhẹ nhàng tìm đến giấc ngủ, dù gì chuyện này cũng không phải chưa từng xảy qua.

    (Hết Chương 21 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 22 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #22
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 22 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 22: Ám nhẫn










    Phượng Cô ngủ được, Vãn Thanh không tài nào ngủ được.
    Tự nhiên bị đè lên người ( có đè ko ý nhỉ ?),, không hề có dấu hiệu sẽ được buông ra.

    Đến Phật cũng phải nổi nóng.
    Ban đầu nàng còn có phần xấu hổ, không dám cựa quậy, dần dần tư tưởng bình tĩnh khẽ xoay người, càng cố thoát ra không được càng tức giận.
    Nàng cho tới bây giờ không phải đều là nhẫn nhục chịu đựng sao, luôn thể hiện bản thân là một người không có chủ kiến, từ ngày bước vào Phượng Vũ Cửu Thiên, Vãn Thanh vì không muốn gây chuyện luôn nhẫn nhịn chịu đựng. Còn che dấu sự oán hận mà nàng dành cho hắn.
    Chỉ mong muốn một cuộc sống thanh tĩnh.
    Ai ngờ mong ước nhỏ nhoi đấy cũng không thể thực hiện, cây muốn lặng mà gió chẳng chịu dừng, luôn bị người ta chèn ép, gây khó dễ.
    Càng nghĩ càng buồn! !
    Cố xoay đầu, ngữ khí hơi giận nói: “Gia, ngài đè lên người thiếp !” (phi lễ chớ nhìn :”>)
    “Gia, ngài đè lên người thiếp !”
    Nói liền 3 lần, mà người nào đó căn bản là không có dấu hiệu nghe thấy.
    Cắn răng một cái, quát to một tiếng: “Gia! Ngươi đè lên ta ! !”
    Một tiếng quát này, không phải chỉ có Phượng Cô nghe thấy, mà toàn bộ đoàn người đi cùng cũng nghe rõ ràng không sót một tiếng nào .
    Với Phượng Cô mà nói, đây là giấc ngủ an ổn nhất mà hắn từng có, hắn mở mắt ra, nhìn nàng một chút, thân thể co duỗi ra, tay cũng tiện thể duỗi ra, cả thân Vãn Thanh rơi xuống, tách rời thân hắn ra, hắn lơ đễnh hướng ra bên ngoài nói: “Dừng chân tại đây thôi, trời sắp tối rồi”
    Rồi sau đó như thể bên cạnh không có ai tồn tại, xe ngựa vừa dừng liền phi thân xuống đất.
    Vãn Thanh ngồi đó, trong mắt hắn tựa như là không khí.
    Phần về Vãn Thanh, thân thể bị hắn đè nặng, lại giằng co hồi lâu, vô cùng khó chịu, lại bị Phượng Cô đẩy ra một cái toàn thân xương cốt ê ẩm.
    Nàng vừa giận vừa tủi.
    Tên Phượng Cô, thật không phải là người nữa.
    Thiên hạ nói hắn: nửa lang sói nửa hồ ly, giảo hoạt tàn nhẫn! Qủa không sai.
    Vừa rồi nàng còn sợ hãi là nếu đánh thức hắn dậy cả hai sẽ mất tự nhiên. ( chưa từng nghe qua nam chính nào da mặt lại mỏng :-j)
    Ai dè hắn căn bản là lãnh huyết, không hề biết gì là xấu hổ.
    Tâm trạng nhàm chán thì đem người khác ra tán gẫu, lúc này đủ rồi. liền vứt người khác qua một bên.
    Nàng đành chịu đau đớn nằm yên trên xe chờ cho cơn đau âm ỉ trôi đi.
    Màn xe đột nhiên vén lên, ánh mắt Song nhi lo lắng nhìn nàng: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
    Vãn Thanh khẽ cười một tiếng: “Không có việc gì, nhưng đúng là có chỗ không ổn, vừa rồi ngồi quá lâu, toàn thân tê cứng, ta muốn ngồi chờ cho hết tê.”
    “Người không có việc gì là tốt rồi, Song nhi ở bên ngoài lo lắng gần chết mà không dám tiến lên để hỏi.” Song nhi vừa nói vừa thuận tay xoa bóp 2 chân cho Vãn Thanh, trợ giúp máu tuần hoàn.
    Vãn Thanh được Song nhi xoa bóp, tuy hơi đau nhưng cũng cố cười: “Ngươi điểm nhẹ thôi.”
    “Tiểu thư vẫn còn cười được? Chân của người thành ra thế này mà vẫn cười được! Trông người cười thật khó coi, còn muốn cười cho ai coi nữa đây.” Song nhi nhìn nàng nói một hơi, không để ý thấy nàng cười mà như muốn khóc.
    Bị nàng nói như thế, nụ cười vừa cố nặn ra của Vãn Thanh biến mất.
    Kỳ thật, lúc này sao nàng còn có thể cười được đây! Chẳng qua là cố làm bộ vui vẻ, không muốn cho Song nhi lo lắng quá, không nghĩ tới lại bị Song nhi nhìn ra.
    “Thật sự không có việc gì”. Nàng nhẹ nhàng nói. Mà thật sự vừa rồi hắn đối xử với nàng so với trước kia có vẻ khá hơn, hoàn toàn không có gì bất ổn. Dù sao, nàng không bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc nào cả.
    “Tiểu thư, người không cần an ủi Song nhi, là Song nhi vô dụng, Song nhi không bản lĩnh, ngay cả lúc tiểu thư gặp chuyện, Song nhi căn bản cũng chịu bó tay , chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn! Song nhi chỉ là nghĩ nếu tiểu thư có gì tủi thân muốn tìm người một người tâm sự thì Song nhi sẽ cùng tâm sự với người.” giọng của Song nhi mang theo vài phần ảo não, vừa nói vừa nghẹn ngào, đôi mắt cũng đỏ.
    “Song nhi!” Vãn Thanh nhất thời xúc động, hướng qua ôm lấy nàng, đúng vậy, lúc này chỉ có Song nhi mới có thể làm nàng an lòng trở lại.
    Đợi cho Song nhi thôi khóc, cả liền nhìn ra ngoài xem xét tình hình, nơi này tuy là rừng núi hoang vu nhưng chính bản thân Phượng Cô đã đi thăm dò bên ngoài, đoàn người ngựa đều nghiêm chỉnh theo lệnh hắn cắm lều trại, xem ra là để cho 2 người bọn họ ngủ an toàn.
    Hai cái lều 1 lớn 1 nhỏ, không cần phải nói, nàng cũng biết, lều lớn là của Phượng Cô, Vãn Thanh bước vào lều nhỏ.
    Nàng vén rèm lên, bên trong lều thập phần sạch sẽ, nhưng lại sợ bẩn, liền ngồi lên một tấm đệm, cảm giác thật thoải mái. Tinh thần buông lỏng, cả thân thể cũng vô cùng thoải mái.
    Xe ngựa tuy là loại tốt, đường tuy rằng bằng phẳng nhưng vẫn không tránh được sự xóc nảy, ngồi lâu vô cùng mệt mỏi
    Nàng buông lỏng gân cốt, chỉ nói: “Nếu có thể tắm nước nóng thì thật tốt!” Nàng đã qua 2 ngày không tắm, tuy thời tiết này không ra mồ hôi, nhưng cơ thể vẫn không có được sự nhẹ nhàng sảng khoái.
    “Nước tắm hiện giờ không có, bất quá là có một món ngon nóng hổi mang cho người đây – một con thỏ rừng.” (dã man quá. Ăn thỏ à…)
    Người chưa thấy mà tiếng đã tới, thân người nhỏ kia mang bộ hồng y như hỏa – là Hồng Thư, trong tay cầm một con thỏ đã quay vàng ươm nóng hổi. (mô phật… Kún không dám edit nữa mất)
    Vừa rồi không hề cảm giác đói, bị mùi thơm từ tay Hồng Thư quyến rũ, bụng Vãn Thanh tức thì đói.
    Vãn Thanh cười một tiếng: “Hồng thư, cô nương quả đúng là mang mưa đến đúng lúc trời hạn. Biết chúng ta đang đói bụng a!”
    “Cái gì là mưa đúng lúc, Song nhi không hề đói.” Song nhi không thèm nhìn về phía Hồng Thư, ngữ khí không vừa lòng nói.
    Vãn Thanh nhìn về phía nàng, trêu ghẹo nói: “Sao lại phản ứng thế, ai chọc Song nhi nãi nãi của chúng ta a?”
    “Không ai chọc ta.” Song nhi thở hổn hển nói.
    “Sao có thể trách ta a, ta bất quá cũng chỉ là thân phận nô tỳ, chuyện của Gia, làm sao có thể đến tay nô tỳ chúng ta nhúng vào được. Hồng thư sắc mặt vừa hăng hái chợt mất liền trở nên xám xịt.
    Vãn Thanh vừa nghe, liền biết chuyện gì xảy ra! Xem ra, là bởi vì nàng khiến Hồng Thư bị liên lụy, Song Nhi cũng có phần quá đáng.
    Hồng thư có thể giúp đỡ nàng như thế, đã là không tệ.
    Vì vậy nàng liền nghiêm mặt nói: “Song Nhi, ngươi nếu là đùa vui thì ta bỏ qua, nếu cho là thật, uổng công ta dạy dỗ ngươi !”
    Song nhi thấy Vãn Thanh tựa hồ có điểm tức giận, cũng biết hành vi của mình quá đáng, vì vậy hạ thấp thanh âm: “Tiểu thư, người đừng giận, là Song nhi không tốt.”
    Nói xong lại chuyển hướng qua Hồng Thư: “Hồng thư, Song nhi thật có lỗi.”
    Hồng thư nhất thời bất ngờ, cúi đầu nói: “Không trách ngươi, kỳ thật Gia làm như vậy ta cũng có điểm không đồng ý.”
    “Tốt lắm, chúng ta nhanh ăn một chút gì đi. Ta thật sự đói bụng quá rồi.” Vãn Thanh vội giảng hòa cho 2 nàng, vì vậy cả 3 vui vẻ cùng ăn

    (Hết Chương 22 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 23 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #23
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 23 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 23: Tà phong










    Nửa đêm lúc đang mơ hồ ngủ, Vãn Thanh chợt thấy trên vai bị một người điểm huyệt, rồi sau đó bị con người tàn bạo đó vắt ngang người nàng trên vai khởi chạy.
    Vãn Thanh trong đầu giật mình, định bụng hô hoán lên, miệng nhấp nháy mới phát hiện ra căn bản nàng kêu không nên lời, toàn thân không thể nhúc nhích dù là một điểm.
    Trong bóng tối mù mịt, đột ngột trí nhớ trong đêm hôm đó lùa về hiện lên trong đầu nàng, nàng hoảng sợ, toàn thân không ngừng cố giãy dụa, ánh mắt mở thật lớn, cố gắng nhìn rõ bộ dạng của người kia. Nàng biết giờ phút này không thể sợ hãi, càng sợ hãi càng sẽ chỉ càng khiến cơ hội tự cứu lấy mình bị bỏ mất. Cố gắng hít thở thật sâu, bắt buột bản thân phải từ từ bĩnh tĩnh, tỉnh táo.
    Nàng phát hiện người này không phải Phượng Cô, bởi trên người hắn không có mùi đàn hương mà Phượng Cô vẫn có, mà người này mang theo mùi thanh tùng. Nàng vốn trong tâm cứ nghĩ là do Phượng Cô, có thể mặc kệ hắn muốn làm gì cũng không sợ.
    Nhưng họa vô đơn chí, đây không phải là hắn a…
    Tên hắc y nhân khieng người đi, rồi sau đó biến mất trong rừng rậm mà Phượng Cô cùng cả đoàn thị vệ không một người phát hiện ra chuyện này, thật đáng buồn cười.
    Bất quá không thể trách được, bởi tên Hắc y nhân này tựa hồ có chuẩn bị kỹ càng rồi mới hành sự, đoán chắc thời điểm bọn thị vệ thay ca mới hành động, hơn nữa khinh công siêu phàm, trong thời gian thị vệ thay ca ngắn ngủi mà đã có thể tẩu thoát, cũng không kinh động dù là một mảng lá cây.
    Một tia cơ hội dành cho nàng cũng không hề có. Liền sau đó đã bị hắn mang đi.
    Chờ cho đến lúc hắn dừng lại, không biết là đã bao xa.
    Vãn Thanh không muốn cũng biết rằng Phượng Cô cùng đoàn người đã ở rất xa nàng.
    Vì Hắc y nhân khinh công thập phần siêu phàm, chạy trốn so với kẻ nào cũng nhanh hơn, lại trong thời gian dài đến vậy, nàng đoán qua chắc cũng đã cách xa hơn 10 dặm.
    Hắc y nhân kia đưa nàng hướng tới một đống rơm rồi sau đó tự nhiên tháo miếng khăn đen che mặt xuống.
    Lộ ra một khuôn mặt trẻ tuôi, mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, xem ra tuấn tú như mặt trời, thập phần tuấn khí. Giờ phút này vẻ mặt đắc ý nụ cười của hắn không làm cho người ta có cảm giác chán ghét.
    Vãn Thanh nghĩ, người này bắt mình nhưng tại sao nàng không nhìn thấy trên mặt hắn có chút ác ý gì? Qủa nhiên là kỳ quái.
    Thấy hắn hướng tới phía nàng, điểm nhẹ hai huyệt thượng giải huyệt nói cho nàng.
    Nàng chưa kịp hỏi hắn điều gì, hắn đã lên tiếng: “Yên tâm, ta sẽ không đối xử tệ với ngươi.”
    Vãn Thanh buồn cười, thế nào là sẽ đối tốt với nàng, đã bắt nàng đưa tới đây, còn nói là sẽ không xử tệ ư?
    Hành động và lời nói không có chút ăn khớp gì cả.
    Vì vậy nàng hỏi: “Tại sao lại bắt ta?”
    Hắn cười: “Có người dùng tiền, thuê ta bắt cóc ngươi.”
    Bắt cóc?
    Vãn Thanh nhớ ra từng nghe nói qua một người vậy, hình như rất giống hắn.
    Giang hồ hiệp trộm danh xưng Tà Phong, đến ko bóng, đi ko tiếng.
    Khinh công thiên hạ ít người sánh kịp, chưa từng thất bại, muốn vật gì là lấy được vật ấy Nhưng từ trước đến giờ hắn có một điểm là chỉ trộm của nhà giàu, không lấy của nhà nghèo, chỉ lấy vàng bạc, không lấy lương thực.
    Cho nên những kẻ nhà giàu khi nghe tên hắn đều cực kì thống hận, thậm chí Thượng Quan gia cũng đã từng bị hắn trộm một vài bảo vật.
    Bất quá Thượng Quan Hoằng sợ bị thiên hạ nói hắn làm quan bất nhân, thu vén nhiều của đút, sợ bị truy cứu nên đành đau lòng giấu chuyện bị trộm kia xuống.
    Trong lúc này phải không được lộ ra sợ hãi, nàng liền thử dò xét: “Ngươi là Tà Phong?”
    Hắc nam nhân giật mình quay đầu lại, cất tiếng hỏi kinh ngạc: “Ngươi biết ta?”
    Vãn Thanh ban đầu còn mơ hồ, nhìn thấy vẻ mặt này của hắn thì khẳng định chắc chắn đây là tên trộm Tà Phong, biết rõ được hắn rồi, nàng cũng có phần nào yên tâm hơn/
    “Ta không nhận ra, chẳng qua là đoán thôi. Nhìn vẻ mặt ngươi như thế thì chính là Tà Phong rồi. Chỉ là không hề nghĩ tới, thiên hạ đều nói Tà Phong ngươi là một người có sĩ khí, ta hoàn toàn không nghĩ ngươi lại là một tên bắt cóc phụ nữ. » Nàng nói một mạch, sau đó cố ý thở dài một hơi, liếc mắt nhìn trộm hắn xem phản ứng của hắn ra sao.
    Chỉ thấy hắn cười một tiếng, còn tưởng rằng hiệp nghĩa chi sĩ( kẻ tự coi mình là hiệp sĩ giúp đời) coi trọng nhất tên tuổi, ai ngờ tên Tà Phong này căn bản không thèm để ý, vẫn cười hì hì nói : « Ta từ trước tới giờ chưa bao giờ nhận mình là hiệp khách nghĩa chi sĩ, bất quá danh hiệu đó chỉ là do người đời gọi thế thôi, ta chỉ là một tên trộm nho nhỏ, còn có thể xưng tên tuổi với ai! Đúng là bắt cóc một nữ tử như ngươi là ko hay, nhưng ai bảo ngươi là nữ nhân của Phượng Vũ Cửu Thiên thiếu trang chủ! Mà ân nhân của ta, lại muốn bắt cóc ngươi. »
    Hắn vừa nói vừa rung đùi đắc ý, vẻ mặt khi thì kinh hoàng, khi thì tiếc hận, trái lại với vẻ mặt là lời lẽ nói năng hùng hồn, quả nhiên là rất sinh động.
    Chỉ tiếc, lời hắn nói Vãn Thanh tuyệt đối không muốn nghe.
    Hắn dứt lời lại bỏ thêm một câu: “Bất quá ngươi yên tâm, ân nhân ta là người tốt, sẽ không hại ngươi đâu.”
    “Ân nhân của ngươi? Ai là ân nhân của ngươi?” Vãn Thanh có điểm tò mò, người muốn bắt nàng là người phương nào? Không thể nào nghĩ được ân nhân của Tà Phong là người tốt được, bởi nếu hắn là người tốt thì không đời nào bắt cóc nàng để đối phó với Phượng Cô.
    “Có điều này ta sẽ nói cho ngươi, cùng lắm ba ngày sau ngươi sẽ được gặp ân nhân.” Tà Phong mặc dù thoạt nhìn thì tếu táo nhưng cũng có phần nghiêm túc.
    Hắn không nói, Vãn Thanh cũng không cố hỏi nữa, nàng lẳng lặng ngồi ở một góc nhìn ra bầu trời ngoài của số, trời vẫn còn tối đen như mực.
    Trái lại Tà Phong lại không nhịn được, hắn là người nếu không thích sự yên tĩnh, bình thường ngồi một lúc là không chịu được, giờ phút này bên cạnh có một người mà lẳng lặng nửa câu cũng không nói khiến hắn thập phần khó chịu.
    Vì vậy… liền mở miệng lên trước: “Ta kể cho ngươi nghe chuyện cười nhé?”
    Tuy là hắn hỏi nhưng không chờ Vãn Thanh trả lời hắn đã thao thao bất tuyệt bắt đầu, hiển nhiên là không muốn Vãn Thanh ngừng lời hắn.
    “Trước đây có ba người đi đến tạp hóa mua đồ, chủ hàng hỏi người đầu tiên: “Người muốn mua cái gì?”
    Người đầu tiên trả lời: “Ta muốn mua một bao lạc.” (là đậu phộng ạ)
    Chủ hàng liền đi vào kho hàng cầm một bao lạc ra cho hắn.
    Chủ hàng lại hỏi người thứ hai : « Ngươi muốn mua cái gì ? »
    Người thứ hai trả lời : « Ta muốn mua một bao lạc. »
    Chủ hàng khó chịu : « Tại sao ngươi không nói sớm ? »
    Chủ tạp hóa đã có điểm bực mình nhưng vẫn phải đi lấy, bèn gọi thê tử cùng đi xuống kho.
    Trước lúc đi xuống kho, lão hỏi người thứ ba : « Ngươi cũng muốn mua một bao lạc hả ? »
    Người thứ ba nói : « Không phải. »
    Lão chủ tạp hoa liền xuống lấy một bao lạc cho ngươi thứ hai sau đó cũng thê tử quay lên.
    Sau đó lão liền hỏi người thứ ba : « Vậy ngươi muốn mua gì ? »
    Tà Phong nói đến đoạn này quay đầu về phía Vãn Thanh hỏi : « Ngươi đoán người nọ muốn mua cái gì ? »
    Vãn Thanh vốn không muốn để ý đến hắn, vì vậy từ đầu đến cuối không nói năng gì, thấy hắn hỏi nàng cũng không đáp, ai ngờ hắn không tức mà cũng không giận, hướng tới mặt nàng tự nói câu trả lời : « Người thứ ba nói : « Ta muốn mua hai bao lạc. » ( hay hay, ha ha ha.)
    Hắn vừa nói xong, Vãn Thanh rốt cục không nhịn được cười, quay ra nhìn hắn một cái, vẻ mặt cố tình làm giận dữ không còn giữ nổi nữa.
    Tà Phong thấy nàng cười một tiếng, trong lòng cũng khẽ mỉm cười, sau đó vui vẻ nói : « Ta kể chuyện cười thì không ai có thể không cười. »
    Vãn Thanh thấy tâm trạng hắn đắc ý, vì vậy vội thu lại nụ cười, giả bộ lãnh đạm, cố ý đáp : « Ta chính là sợ nếu như không cười, chuyện cười của ngươi lại thành câu chuyện phiếm nhạt nhẽo. Ta chi là không muốn thế nên mới cười. »

    (Hết Chương 23 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 24 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #24
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 24 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 24: Gợi lên lòng hiếu kỳ










    “Ta đã nói sẽ không làm hại ngươi, ngươi có thể yên tâm!!”. Hắn nói xong liếc mắt nhìn Vãn Thanh, ai thanh oán khí (ai oán) nói: “ Ngươi xem ta ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tiêu sái bất phàm chừng này, rõ ràng là một công tử văn nhã, làm sao có thể làm ra chuyện xấu xa hại người với ngươi!! Ngươi yên tâm chưa!!”
    Hắn cứ thế tự biên tự diễn, không quên hoa chân múa tay minh họa cho vẻ mặt vô cùng biểu cảm, chỉ thiếu một cái quạt phe phẩy cho thêm phần thuyết phục. Đương nhiên, trừ…ra việc thỉnh thoàng hắn có đảo mắt liếc trộm Vãn Thanh, còn thì thật sự giống như một tên phong lưu công tử !
    Vãn Thanh đã lâu lắm không gặp qua người lớn vậy còn thích đùa kiểu trẻ con ! Cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng trẻo sáng ngời, so với mặt trăng còn tỏa sáng hơn mấy phần, nụ cười tươi rói thu hút, làm cho Tà Phong ngây ngẩn cả người
    Thật lâu, mãi đến khi Vãn Thanh ho nhẹ một tiếng hắn mới giật mình khôi phục lại biểu hiện bình thường.
    Nhưng hắn không phải người có da mặt mỏng, một chút xấu hổ cũng không có, lại còn nói: “Nhất định phải như vậy! Nữ tử phải cười mới mỹ lệ động nhân -! Ngươi nhìn, ngươi nhìn, ngươi chỉ cười một tiếng, mặt trăng cũng thẹn thùng , ta cũng mê mẩn ! !”
    Người này quả là kẻ thích ba hoa, nói mãi không ngừng, nhưng lại vô cùng có lý. Làm cho người ta muốn phản bác cũng không thể. Hơn nữa giọng lưỡi ngọt ngào, ba hoa bốc phét còn không quên tâng bốc, làm cho lòng người cũng thấy dễ chịu
    “Sao ta không gặp ngươi sớm để ngươi còn bị ta mê mẩn nhỉ?” Vãn Thanh cố ý hỏi, khóe miệng mỉm cười hỏi hắn.
    Hắn trượt chân 1 cái, bùm một tiếng, ngã thẳng vào đống rơm bên cạnh Vãn Thanh, khiến Vãn Thanh cười to một hồi.
    Tiếng cười giòn giã, quả nhiên là cực vui vẻ. Cuộc đời bao chuyện đến rồi đi, ai có thể nghĩ đến, buổi tối này, chỉ sợ là buổi tối vui vẻ nhất của nàng trong 16 năm qua
    Từ trước đến giờ, mặc dù có cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng không có chuyện này sẽ có chuyện khác phát sinh, nàng chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như này. Cũng chưa từng có người nào, có khiếu hài hước giống như Tà Phong,
    Người này, thật đúng là có khiếu pha trò!
    Sau khi hắn ngã xuống, ngẩng mặt nhìn Vãn Thanh, chớp chớp cặp mắt to, rồi nói một cách khả ái: “Như này hẳn ngươi mê mẩn ta rồi! !”
    “Ba hoa!” Vãn Thanh cười một tiếng, trợn mắt liếc nhìn hắn. Rồi sau đó tựa vào đống rơm, nhìn lên trên cao. Cho tới giờ khắc này, nàng mới giật mình nhận ra, từ trước đến nay, nguyên lai không phải từ đêm bị Phượng Cô giở trò đồi bại, thực tế là cuộc sống của nàng chưa từng dễ chịu
    Tại Thượng Quan gia, nàng cố gắng làm một đứa con ngoan, luôn cao nhã mà rụt rè, khi những anh chị em khác đã đi ngủ, nàng vẫn còn đọc sách, khi những anh chị em khác đang chơi đùa, nàng lại học đánh đàn, khi những anh chị em khác đang dùng cơm, nàng đang học họa.
    Kỳ thật đúng như Tương Cầm nói, nàng không phải thiên tài, trên đời này, làm gì có thiên tài chân chính, nếu không đổ mồ hôi sôi nước mắt, làm sao đạt được thành công
    Đơn giản là nàng không phải con chính thất, muốn người khác coi trọng, muốn phụ thân để tâm đến nữ nhi như nàng, nàng chỉ có liều mình mang về cho phụ thân sự vẻ vang cùng danh tiếng
    Có lẽ nàng ít nhiều đã hi vọng có được sự yêu thương từ phụ thân, nhưng rất nhanh sau đó nàng nhận ra, sự yêu thương của phụ thân được thành lập trên cơ sở những lợi ích mà ông có được, cho nên nàng càng không thể buông tay, không thể khiến mẫu thân thiện lương của nàng không được phu quân của bà chiếu cố quan tâm
    Mà điều duy nhất nàng có thể làm được, là làm một đứa con có giá trị.
    May mà nàng vốn là một người thích đọc sách, tuy có lúc cảm giác buồn chán, nhưng lâu dần thành quen.
    “Ngươi làm sao vậy?” Tà Phong thấy Vãn Thanh đột nhiên có vẻ mặt lo lắng.
    Nhẹ nhàng sầu, im lặng làm hắn cũng thấy buồn lây .
    “Không có gì.” Vãn Thanh giấu suy nghĩ, cũng không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy xót xa chuyện cũ.
    “Mặt ngươi như thế còn nói không có chuyện gì? ! !” Tà Phong quay sang nhìn nàng, rồi bắt chước vẻ mặt nhăn nhó sầu bi của nàng.
    ” Mặt ta thật sự khó coi như vậy sao?” Vãn Thanh cười cười nhìn hắn.
    “Đương nhiên.” Hắn tự nhiên nằm cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi han: “Ngươi tới cùng nghĩ đến cái gì , nói ta nghe một chút, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi giải quyết.”
    Vãn Thanh nhìn về phía hắn, cặp mắt to trong suốt đấy, trừ…ra sự tò mò, có thật muốn giúp nàng giải quyết sự ưu phiền!
    “Ngươi khẳng định có thể giải quyết .” Nàng cố ý thần bí vạn phần mà lại vô cùng khẳng định nói, phảng phất đây thật là chuyện vô cùng khó làm, hắn cũng vô phương giải quyết
    “Trên đời này, làm gì có vấn đề nào mà Tà Phong ta không giải quyết được? ! Thật không biết là ngươi gặp chuyện lớn lao cỡ nào, gặp ta cũng đều xong hết!” Tà phong vẻ mặt tự tin tràn đầy khoe khoang một phen.
    Sắc mặt vừa chuyển, vẻ mặt càng là tò mò dò hỏi: “Nói mau ta nghe một chút a! Là chuyện gì ?”
    “Không nói.” Vãn Thanh cố ý không để ý tới hắn, khẽ nhíu mày, tựa vào trên đống rơm, giả vờ ngủ say . Chính là trong lòng biết Tà Phong nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Mục đích của nàng, chính là muốn hắn không chịu bỏ qua, nhất định hỏi đến cùng.
    Có vậy kế hoạch của nàng mới thành công! !
    “Uy, ngươi nói trước đi rồi ngủ cũng chưa muộn a! Làm người khác quan tâm, lại ko chịu nói rõ, thật là vô nhân đạo -.” Tà phong vẻ mặt tò mò, Vãn Thanh một mực từ chối, biết là càng khiến hắn tò mò hơn.
    Vãn Thanh không trả lời hắn, như trước híp mắt ngủ.
    Đương nhiên, đây không phải ngủ thật, mà là giả vờ.
    “Ngươi thật sự không nói a?” Tà phong thấy thế, lại hỏi một câu, thanh âm có nửa phần làm nũng. Vãn Thanh mặc dù nhắm mắt lại, vẫn có thể rõ ràng tưởng tượng ra bộ dáng hắn hiện có.
    “Không nói.” Nàng lại rõ ràng lưu loát trả lời, còn không quên trở mình, quay lưng về phía hắn.
    “Vãn Thanh..”hắn hốt nhiên gọi thẳng tên của nàng, còn cố ý gọi một cách thân mật.
    Vãn Thanh chưa bao giờ cho nam tử goị tục danh của nàng, lại thân mật như vậy, nhất thời toàn thân nổi da gà
    Cái…này Tà phong, thật đúng người vô sỉ. Hắn gọi nàng như vậy, cũng không cảm thấy nửa phần xấu hổ, đừng quên , mặc dù hôm nay vẫn thái bình, nhưng bọn họ vẫn là hai bờ chiến tuyến.
    Còn cố tình gọi thân mật như thế! !
    Mở mắt ra, hung hăng trừng mắt nhìn nam tử bên cạnh.
    Cố tình hung tợn nói: “Không được gọi tục danh của ta!”
    ” Thế gọi như nào?” Hắn chớp chớp mắt hỏi, như thể một chuyện kinh thiên địa nghĩa.
    Vãn Thanh có điểm bất đắc dĩ, cười khổ một phen mới nói: “Ngươi có thể gọi Thượng Quan Vãn Thanh, hoặc là Phượng Nhị phu nhân!”
    “Thượng Quan Vãn Thanh? ! Tên dài như vậy, mỏi mồm lắm? Ta gọi là Tà phong, chỉ có 2 chữ, sao bắt ta gọi ngươi tận 4 chữ? Còn như gọi Phượng Nhị phu nhân, nghe càng không được tự nhiên, ta không muốn gọi!” Không biết vì sao, hắn nhất định không muốn gọi nàng Phượng Nhị phu nhân, liền chính hắn cũng không biết vì sao lại không muốn thế, nhưng lại không giải thích được
    Có lẽ như câu tú tài ngộ đại binh, không thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích, đại khái như thế đi?
    Nhìn hắn ngụy biện, còn lôi được từng đấy lí do, thật khiến nàng bội phục.

    (Hết Chương 24 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 25 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #25
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 25 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 25: Thân mật một tiếng hoán










    “Được rồi, nhược bằng thế thì hãy gọi ta là Thượng Quan! Như vậy, ngươi sẽ không thiệt thòi a!” Thượng Quan cũng là hai chữ, hơn nữa nếu gọi như thế sẽ không thể hiện sự thân mật.
    “Thượng Quan?” Tà Phong có vẻ ngạc nhiên.
    “Đúng vậy.” Vãn Thanh xác nhận gật đầu.
    Tà Phong liền nhất mực lắc đầu, vẻ dương dương tự đắc, chậm rãi nói: “ Chỉ e là cách gọi này cũng không được, tuy họ kép Thượng Quan tại Vân Quốc không nhiều, nhưng cũng không ít, nếu ta gọi ngươi là Thượng Quan, chẳng may quanh đó cũng có người mang họ Thượng Quan, khi đó sẽ gặp phiền phức ko cần thiết”
    Nói như vậy cũng có lý a!!!
    Lần này đổi qua thành Vãn Thanh thập phần ngạc nhiên.
    Bất quá Vãn Thanh sẽ không đôi co qua lại với hắn nữa, bởi nàng biết, vô luận nàng nói thế nào thì hắn cũng sẽ ngụy biện được.
    “Tùy nhà ngươi, ngươi muốn gọi là gì cũng được.” Tóm lại cũng chỉ là cách xưng hô, gọi như thế nào thì cũng thế thôi.
    Hắn thích gọi như vậy, cứ để cho hắn gọi.
    Thật sự là vô phương tranh cãi với hắn về vấn đề này.
    Tà Phong vừa nghe nàng nói thế, trên khuôn mặt gian tà nhất thời hiện lên một nụ cười giảo hoạt.
    Rồi sau đó thần sắc biến đổi, làm bộ nũng nịu hướng về phía Vãn Thanh: “Vãn Thanh… Vãn Thanh… Vãn Thanh… nghe thế này thật hay, kêu thế này thật hay a!”
    Vãn Thanh nhìn bộ dạng xấu xa của hắn gọi thẳng tên nàng, trong lòng không kìm được bất giác buồn cười, khẽ gật đầu: “Hay thì ngươi hãy tiếp tục gọi đi.”
    “Cũng không tồi, Vãn Thanh… Vãn Thanh… nghe có cảm giác rất hay.” Thấy Vãn Thanh dễ dàng chấp nhận vậy, Tà Phong lại nổi lên cảm giác hăng hái.
    Hắn được voi đòi tiên nói: “Không bằng.” vừa mở miệng ra, nhưng lại không nói thêm gì nữa, nhìn về Vãn Thanh, tựa hồ chờ đợi nàng mở lời trước.
    Ai ngờ Vãn Thanh cũng không nói trúng mưu hắn, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không có công bằng!” Một câu nói khiến khí thế của hắn hạ đi vài phần.
    Tà Phong vẻ mặt bất mãn nói: “Như thế nào là không có công bằng đây? Ngươi chưa hỏi như thế nào lại biết cái này là không công bằng chứ?”
    Vãn Thanh nhìn về phía hắn, vừa rồi còn vẻ mặt gia thoạt như thế, làm sao mà có thể nói ra những điều tốt mới lạ.
    “Ta không muốn biết! Mặc kệ là tốt hay không tốt, ta cũng không muốn biết!” Nàng nói rành rọt lưu loát từng từ một chặn lời hắn.
    “Tại vì lời nói bị chặn lại ở trong yết hầu thật sự là không thoải mái a, ta rất muốn nói ra.” Miệng hắn mấp máy, như miệng hài tử.
    Vãn Thanh không để ý tới hắn, ánh mắt dần khép lại.
    Ai ngờ hắn nhanh chóng tiến đến bên nàng, khẽ thì thầm vào tai nàng: “Thanh nhi…” (aaaa. Tên này. K được. Phượng Cô huynh còn chưa có gọi mà… ngươi dám..)
    Vãn Thanh hoảng sợ đến thẳng thẳng đứng cả người.
    Cái tên Tà Phong này, đúng là lời nói dọa chết người a!
    Thanh nhi!
    Kiểu gọi này mà hắn cũng nghĩ ra ư.
    Thật đúng là phục hắn.
    Kiểu xưng hô này, trừ cha mẹ nàng gọi ra, chưa từng có người nào gọi qua, mà hắn, mới qua hai canh giờ biết nàng mà cứ như thế gọi nàng.
    “Người nào ngươi gặp ngươi cũng thân thiết tế sao?” Nàng khẽ cười hỏi.
    Thoáng thấy Tà Phong nhướng mày, trên mặt hốt nhiên trở nên thập phần đứng đắn, bất quá, vẻ đứng đắn ấy khiến Vãn Thanh vô cùng buồn cười.
    Một người không đứng đắn như hắn bỗng nhiên trở nên đứng đắn luôn làm cho người ta có cảm giác là một đứa bé mặc xiêm áo của một vị đại nhân, nhin kiểu gì cũng buồn cười.
    Nàng không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ.
    Tà Phong cố duy trì vẻ mặt đứng đắn, chậm rãi nói: “Kẻ hèn cũng không tùy ý đối tốt với người khác , chỉ có những…người đối tốt với kẻ hèn. Nếu là người khác, muốn kẻ hèn cười một tiếng cũng khó.”
    Hắn phát biểu rằng bản thân là một kẻ hèn, còn không quên nhắc chuyện ban đầu, quay ra nở một nụ cười đặc biệt với Vãn Thanh.
    Dưới ánh trắng, hài hàm răng trắng chói mắt, môi dày đỏ mọng, Vãn Thanh đọt nhiên nhớ ra bốn chữ: môi hồng răng trắng. Bốn chữ này đối với hắn tuyệt đối không sai.
    Đối diện với kẻ giảo hoạt nàng thành ra lại nói nhiều ư?
    Nàng tự nhiên muốn cảm tạ hắn có con mắt nhìn người.
    Bất quá nàng không có mở miệng, trầm tĩnh lại như trước.
    Tà Phong coi bộ không chịu nôi, hướng về phía nàng hỏi: “Ta nới thẳng ra như vậy, ngươi nghe không hiểu ý của ta sao?”
    Vãn Thanh cười một tiếng, tâm tình vô cùng tốt, thanh âm trong trẻo, đoan trang cười nói: “ Kẻ hèn không thông minh. Không nhìn được công tử tài cao, không thể hội ngộ cùng công tử, thật sự trong lòng hổ thẹn không thôi.”
    “A” hiển nhiên hắn không ngờ Vãn Thanh lại nới ra những lời này, đúng là có điểm phản ứng, vốn hắn cho là, phàm là nữ tử nghe xong những lời này nếu không đỏ mặt xấu hổ thì là căm tức không thôi, không ngờ nghĩ đến nàng lại thông minh như thế.
    Mới ra nàng là tài nữ có tiếng, bản thân đứng trước mặt nàng huênh hoan những lời ấy, thật là múa búa trước mắt Lỗ Ban. (múa rìu qua mắt thợ. Kún để nguyên bản câu thành ngữ của bản cv.)
    Vì vậy cười một tiếng: “Thanh nhi tâm tính thông minh, lại không hiểu rõ ý ta sao. Cũng phải, Thanh nhi là nữ tử, cũng khó tránh khỏi xấu hổ, ta đây có thể hiểu được.”
    Hắn điềm tĩnh nói tự nhiên. Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn trăng bên ngoài cửa sổ: “Ngươi luôn tự nói tự trả lời thế sao?”
    “Ta đây không tự nói tự trả lời, ta chẳng qua là người thiện am hiểu ý thôi.” Tà Phong vừa nói cũng hướng ánh mắt của hắn ra ngoài cửa sổ ngắm trăng.
    Ánh trăng mờ ảo mà sáng tỏ.
    Luôn trầm tĩnh, u nhã, thần bí mà mê người. Xem ra ánh trăng kia có điểm giống nữ tử kề bên.
    Tà Phong thấy nàng không nói, cũng im lặng theo nàng, chợt nhớ ra nàng có điều gì định giải thích mà sao không nói!
    Vì vậy lại tiếp tục hỏi: “Ngươi vừa mới nghĩ tới chuyện gì, không muốn nói cho ta sao?”
    Vãn Thanh vẫn đưa mắt ngắm trăng, hỏi ngược lại: “Ta có nói muốn cùng ngươi nói chuyện sao?”
    Nàng nói xong, lại cố ý tục một câu: “Nói nữa thì nói ngươi cũng là không có tài cán, chi bằng không nói.”
    Nàng cứ nhàn nhạt như vậy nói ra, đảo chân giống như thông thường.
    Tà Phong nhìn nàng lơ đãng như vậy, hướng về nàng nói như đinh đóng cột một câu: “Ta Tà Phong không tin trên đời này có chuyện nào mà ta không lam được, ngươi cứ nói ra, mặc kệ là điều gì, ta đều có thể làm cho ngươi.”
    Bộ dạng hắn thề son sắt khiến Vãn Thanh trong lòng bật cười.
    Bất quá, trên mặt nàng vẫn cứ duy trì bộ mặt lãnh đạm, nhìn hắn một cái, lại lắc đầu, bộ dạng muốn nói gì đó xong lại thôi, cuối cùng lên tiếng: “Thật ra, việc này e chừng sẽ làm khó ngươi.”
    Hắn khẽ rùng mình: “Nói mau, Tà Phong ta không phải là người sợ việc gian khó!”
    “Điều gì cũng làm được?” Nàng nhìn hắn hồi lâu, rồi sau đó lưỡng lự hỏi.
    “Điều gì cũng làm được!” Hắn khẳng định.
    “Ta bất quá chỉ là muốn ngươi thả cho ta trở về thôi!” Nàng nhẹ nhàng mà nói, trên mặt thể hiện sự khó khăn. Mặc dù lời nói rõ ràng, nhưng mà do giai nhân thanh tú nói ra, làm người ta thấy có vài phần khác lạ.
    “Ngươi…” Tà phong lặp đi lặp lại “ngươi”, giật mình vì bị trúng mưu của nàng, vòng vo một hồi cuối cùng là muốn hắn thả nàng.
    Vừa tức vừa buồn cười.
    Tà Phong hắn bao lâu rồi chưa từng bị người ta trêu như thế? Đột nhiên hết lần này qua lần khác được tận hưởng cảm giác này, mà lại từ một mỹ nữ.
    Mặc dù bị lừa nhưng hắn rất vui vẻ, còn muốn khen nàng một câu thông minh!
    “Hảo, ta đưa ngươi về.” Hắn sảng khoái đáp.
    Hắn đáp ứng dễ dàng thế, Vãn Thanh không thể nào đoán a, hắn không phải nói hắn chỉ là người được sai đi bắt nàng sao? Như thế nào lại dễ dàng thả nàng đi như thế?
    Tà Phong nhìn vẻ mặt nghi hoặc của nàng, cố ý không giải thích.
    Bởi… trong lòng hắn cũng đang có những tính toán của bản thân.

    (Hết Chương 25 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 26 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #26
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 26 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 26: Vãn thanh hơi giận










    Tà Phong mang theo Vãn Thanh, trở lại khu lều trại. Nàng bị bắt đi, đúng là không có người nào hay biết.
    Mọi người đều nói thị vệ Phượng gia đều là cao thủ, có ai ngờ rốt cuộc chỉ đến thế mà thôi! Một người còn đang sống sờ sờ bị bắt đi rồi lại mang trở về, chuyện khủng khiếp nhường ấy, vậy mà thị vệ đi theo không một ai nhận biết.
    Nghĩ kĩ thì có điểm không đúng.
    Nhìn thôi cũng thấy, những thị vệ của Phượng gia, hoàn toàn không phải loại công phu mèo ba chân, còn có tứ đại tỳ nữ võ công không phải loại tầm thường. Nghĩ đi nghĩ lại, thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
    Có lẽ, chỉ là bởi vì nàng là loại tiểu nhân vật không có địa vị, nên căn bản không có ai để ý tới nàng.
    Trong lòng nói không ra lời, là thất vọng, là khổ sở, còn thêm chút chua xót.
    Lúc đi vào, Song nhi đang ngủ say. Chăn nệm đã bị nàng xô ra một nửa, Vãn Thanh khẽ thở dài, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Song Nhi, buổi đêm trong rừng, lạnh hơn bình thường rất nhiều, nếu không chú ý, sẽ bị cảm lạnh.
    Vãn Thanh ngồi xuống cạnh Song Nhi, làm thế nào cũng không ngủ được.
    Trong lòng có chút tâm sự.
    Ban đêm trong rừng, vô cùng an tĩnh, gió thổi qua lá cây, tạo ra âm thanh “sàn sạt”, thật ra cũng có một ít giai điệu.
    Bỗng nhiên, có người cầm đèn dầu tiến vào, mặc một thân hoàng y – là Hoàng Kỳ, khuôn mặt lạnh lùng mà mỹ lệ dưới ánh đèn càng lộ vẻ trong trẻo lạnh lùng.
    Trong tay cầm một cái đèn lồng, đi sau còn có một người nữa.
    Người đi sau mặt mũi lạnh lùng, mang theo vẻ tao nhã mà tuấn tà, dưới bóng đêm tăng thêm vài phần quỷ dị, vẫn như trước mỵ hoặc chúng sinh. Phượng nhãn híp lại nhìn nàng chăm chú, giống như nhìn thấu vật gì vậy .
    Đôi môi mỏng gợi cảm, khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa có vẻ bạc tình bạc nghĩa, vừa có tà khí bức người, lãnh khốc vô cùng, tóc dài buông hờ hững trên vai, một bộ trường bào bằng tơ lụa màu đen tôn lên dáng người cao to đẹp đẽ.
    Vãn Thanh than nhỏ, hắn thật mỹ nam tử trời sinh.
    Bất cứ lúc nào, đều vô cùng hoàn mỹ.
    Tự nhiên hắn đến tìm, không biết có chuyện gì?
    Nàng bị bắt đi rồi thả lại, thật là không có ai hay biết chút gì?
    Nhìn ánh mắt của hắn, nàng không tin.
    “Khuya như vậy, tại sao chưa ngủ?” Hắn hỏi, thanh âm hơi nặng, có vẻ như vừa tinh ngủ.
    Động tĩnh này, đã đánh thức Song Nhi , Song Nhi khẽ dụi mắt, còn chút ngái ngủ: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
    Mở mắt ra, thấy người trước mắt, bị dọa cho hoảng sợ, nhìn trái nhìn phải, nhìn một chút Phượng Cô, lại nhìn một chút Vãn Thanh, Song Nhi sợ đến nhảy dựng lên.
    Song Nhi không biết Phượng Cô vì sao đêm khuya tới đây, nhưng cũng biết cái gì gọi là tôn ti trật tự, không dám hỏi đến, chỉ hành lễ: “Nô tỳ tham kiến thiếu gia.”
    Phượng Cô gật đầu, cũng không chú ý đến Song Nhi, ánh mắt nhìn chăm chú Vãn Thanh.
    Vãn Thanh biết hắn đang chờ nàng trả lời, vì vậy nhẹ nhàng mà đáp: “Hai ngày này ngủ nhiều lắm , cảm giác không buồn ngủ, cho nên còn chưa ngủ, phu quân cũng chưa ngủ sao?”
    Thật là rất nhẹ nhàng, không nóng không lạnh, ôn ôn nhu nhu, như thể sợ phá vỡ bầu không khí yên lặng của màn đêm .
    “Thật là không buồn ngủ sao?” Hắn lại hỏi, lông mi nhấc lên, đã thấy vài phần tức giận .
    “Phu quân nghĩ sao?” Nàng hỏi ngược lại. Nghe kiểu nói chuyện này, nàng khẳng định là hắn biết chuyện nàng bị bắt cóc, nhưng nàng lại bình yên trở về mà một động tĩnh cũng không có, khiến cho hắn rất thắc mắc.
    Nếu hắn thật lòng không mảy may chú ý tới nàng, tùy ý nàng tự sanh tự diệt, thì đã chẳng phí công nửa đêm nửa hôm tới chỗ nàng.
    Nhưng hắn tới, lại mang theo thái độ không thiện chí chút nào, chỉ sợ chuyện không đơn giản như nàng tưởng tượng.
    Phượng Cô khẽ nhếch khóe miệng, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, dùng đôi mắt phượng chăm chú nhìn vào Vãn Thanh.
    Thấy vậy trong lòng nàng sợ hãi.
    Đột nhiên hắn vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng hướng về phía mặt của nàng, nàng cả kinh, không biết hắn định làm cái gì, chỉ là bản năng, toàn thân như con thỏ nhỏ … nghiêng mặt đi, tránh né tay của hắn.
    Nhưng tay hắn chỉ chậm rãi phất qua tóc mai của nàng, rồi sau đó thu lại, lúc đưa về, hai ngón tay thon dài còn mang theo rơm rạ.
    Hắn cầm sợi rơm rạ ở trong tay khẽ vẩy vẩy, giống như đang chơi đùa, rồi nhẹ nhàng ném sợi rơm rạ về phía Vãn Thanh, khóe miệng khẽ cười nhạt mỉa mai, đôi mắt vằn lên những tia máu.
    Thanh âm nhẹ nhàng từ miệng hắn đi ra, giống như lơ đãng, nhưng lại giống như một lưỡi kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim người được hỏi, tạo ra hiệu quả kinh tâm động phách: “Đây là cái gì?”
    Vãn Thanh nhìn về phía hắn, vốn dĩ cần phải sợ hãi, nhưng không biết bỗng dưng ăn phải gan báo hay thế nào, nàng dĩ nhiên không lộ ra dù chỉ là nửa điểm sợ hãi, mà lại lộ rõ dáng vẻ tỉnh táo.
    Nàng cười đến thanh nhã, tay khẽ đưa lên, vuốt ve tóc mai, rồi mới chậm rãi nói: “Đây là rơm rạ, phu quân sẽ không đến nỗi nhìn không ra chứ?” (ngồi edit đoạn này mà lạnh cả người =.=)
    Có lẽ Phượng Cô cũng không ngờ Vãn Thanh lại lớn mật như thế dám dùng thái độ đó nói chuyện với hắn.
    Dù sao đi nữa, cũng chưa từng có người dám ở trước mặt hắn nói chuyện với thái độ đấy, nếu đổi lại là người khác, lúc này chỉ sợ sớm đã sợ đến vỡ gan, làm sao có thể bình tĩnh nói rành mạch từng chữ rõ ràng như thế.
    Hơn nữa hắn thấy nàng ngày thường cũng là cái bộ dáng này, không khỏi cảm thấy cần phải quan sát chăm chú hơn.
    Vì vậy khẽ nheo đôi phượng nhãn ( nghe hay hơn mắt phượng ), ngôn ngữ càng sắc bén: “Ta đương nhiên biết đây là rơm rạ, nhưng trong vòng bán kính năm trăm dặm không có cây rơm nào, tại sao trên người ngươi lại có sợi rơm.”
    Hắn dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
    “Đúng là trong vòng bán kính năm trăm dặm không có cây rơm nào.” Vãn Thanh cũng dùng thái độ dứt khoát, nhìn hắn, rồi sau đó nhàn nhạt phun ra câu trả lời: “Sợi rơm này, là từ một cái miếu đổ rất xa đây.”
    Hắn cho là nàng sẽ một mực che dấu chuyện đã xảy ra, không thể ngờ, nàng chẳng thèm dấu giếm chút nào.
    Giờ này khắc này, thông minh nhất là ăn ngay nói thật, có gì nói nấy.
    Mà nàng, vừa may lại là một người thông minh.
    “Gia nhất định đoán không ra thiếp thân như thế nào lại đến một cái miếu đổ cách đây rất xa?” Nàng cố ý hỏi hắn, cũng không đợi hắn trả lời, lại tự động nói tiếp: “Đó là bởi vì, thị vệ của người ngủ say quá, dĩ nhiên không biết, thiếp thân bị người ta bắt cóc.”
    Nàng nói xong khinh miêu đạm họa, như thể thật sự tin mình bị bắt cóc vì thị vệ ngủ quá say.
    Nhưng ai cũng hiểu được rõ ràng ý tứ nàng ám chỉ, đó là đang nói, thủ vệ của Phượng gia, quá kém cỏi!

    (Hết Chương 26 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 27 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #27
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 27 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 27: Tàn nhẫn người










    “Bị bắt cóc đi?” Nghe Vãn Thanh nói Phượng Cô giật mình hỏi, thoáng chút ngạc nhiên đúng là kiểu không biết chuyện gì xảy ra.
    “Phu quân nói không sai, ta đúng là bị người khác bắt đi?. Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
    “Là ta nghe nhầm, ngươi chắc là đang nằm mơ rồi, nếu như ngươi bị người bắt đi thì sao giờ phút này còn bình yên ở chỗ này?” Hắn rất lạnh lùng nói ra câu nói kia.
    Vãn Thanh không hề nghĩ tới hắn bỗng nhiên lật giọng như thế, dù sao nàng cũng không xảo trá, không thông minh như hắn. Khó tránh khỏi việc trúng mưu kế của Phượng Cô.
    “Đó là bởi vì kẻ bắt cóc nọ lại thả ta trở về.” Nàng nói, nhưng cũng tự biết được rằng câu nói kia chắc chắn sẽ không ai tin nàng.
    Có kẻ nào bắt cóc người rồi lại thả trở lại thế này không?
    Phượng Cô cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lộ vẻ trào phúng: “Cũng có thể như thế, nhưng kẻ bắt cóc kia là vì mục đích gì? Vì lẽ gì bắt ngươi xong lại thả ngươi về? Thật đúng là làm khó cho suy nghĩ của người ta rồi, cũng có thể nói kẻ bắt cóc kia là người vô công nhàn rỗi, chơi trò bắt cóc người khác chăng?”
    Vãn Thanh bình tĩnh nhìn hắn, nàng biết, dù nàng có giải thích thế nào hắn cũng sẽ không tin nàng, chi bằng chẳng phí lời nữa.
    Phượng Cô vốn dự định truy hỏi nàng cho bằng được, nàng cần phải nói thế nào để cho hắn tin nàng.
    “Kẻ bắt cóc có mục đích gì thì thiếp cũng không biết rõ lắm, thiếp chỉ có thể nói với Người rằng thiếp thật sự là đã bị người ta bắt đi, nếu như Gia không tin, thì đành coi rằng thiếp nằm mơ ác mộng vậy, dù sao, thiếp cũng đã bình yên trở về, những chuyện khác cũng không còn quan trọng nữa.” . Nói liền một mạch, trong lòng nàng không biết liệu hắn nghĩ sao, Phượng Cô nếu cho qua dễ thế hắn sẽ không một mực truy hỏi.
    Nàng xem tình hình, việc nàng bị bắt lần này tựa hồ như đã được xếp đặt rất tốt. Chỉ sợ rằng, việc nàng trở lại là điều mà hắn hoàn toàn không muốn.
    Việc nàng quay trở lại được là chuyện ngoài ý muốn, làm vỡ cả kể hoạch của hắn.
    Phượng Cô mặt liền biến sắc, lôi Vãn Thanh lại trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi miệng lưỡi thật sắc bén đấy, chỉ bất quá, chuyện ngươi nói như là trong tiểu thuyết vậy, tiểu thiếp của ta đêm hôm khuya khoắt bị bắt cóc đi rồi lại bị kẻ bắt cóc vứt bỏ trở về, nếu việc này truyền ra ngoài, ta biết để mặt mũi đi đâu?”
    Tuấn nhan của hắn khẽ nhăn, nhìn Vãn Thanh thống hận tới cực điểm!
    Vãn Thanh cất lời, thanh âm càng lúc càng lạnh lùng: “Những lời của người có ý tứ gì?”
    Lời của hắn là có ý tứ gì chứ?
    Hắn rõ ràng nói rằng nàng là hồng hạnh vượt tường, đi gian díu với người khác. (Mẹ ơi. PC huynh ngày càng quá thể?)
    Những lời này nói ra không khỏi gọi lên trong nàng tràn đầy hận ý.
    Hắn muốn dồn nàng đến đường cùng mới hài lòng hay sao? Nhiều lần khiến nàng gặp tai họa như thế mới khiến hắn cảm thấy vui vẻ hay sao?
    Nàng không có phong hoa tuyệt đại (ám chỉ sự lăng nhăng, gian dâm), hắn ép nàng phải nhận tội lỗi mà bản thân nàng không làm sao, hắn muốn lăng nhục nàng, tại sao lại như thế?
    “Chẳng lẽ không đúng sao? Tiện nhân thì vẫn là tiện nhân thôi, có chuyện gì mà không làm được chứ! Xem ra ta không làm ngươi hài lòng nên ngươi nửa đêm chạy đi hẹn hò phải không!” Hắn tàn nhẫn nói. (a. tẩy chay PC huynh. Quá lắm rồi.)
    “Nói cho ngươi biết, ta không có cùng nam tử đi ra ngoài hẹn hò. Thượng Quan Vãn Thanh ta trong sạch có thiên hạ làm chứng, ta nói thế nào ngươi cũng không tin, thế ta cũng không cần phí lời!” Nàng không thể ngờ tới hắn lại tàn nhẫn đến mức độ như thế này.
    Lời lẽ như dao thế mà hắn cũng có thể nói ra sao.
    “Trong sạch.” Hắn hừ lạnh một tiếng, dùng sức nắm mạnh cánh tay của nàng.
    Nàng hoán lên một tiếng lớn vì đau đớn.
    Tay Vãn Thanh bị hắn nắm đau đến nỗi nước mắt muốn trào ra, nàng cố gắng cắn chặt răng để không cho nước mắt rơi. Nàng tuyệt đối không bao giờ rơi nước mắt trước mặt hắn, không bao giờ để lộ vẻ nhu nhược trước hắn được.
    “Lời ngươi nói thật hay, ngươi có còn trong sạch hay không, ai chẳng biết những chuyện thiên hạ gièm pha về ngươi.”
    Vãn Thanh nhìn về phía hắn, trong mắt một tia lạnh nhạt, sau đó lạnh lùng mở miệng: “gièm pha về ta, chỉ sợ Gia là người rõ nhất, cần gì phải đả thương người khác như thế. Nói thẳng ra, chẳng lẽ không phải tất cả mọi người đều bất hảo sao!”
    “Ngươi muốn chết ư!” Hắn cuồng bạo lôi tay nàng đi, làm nàng lảo đảo ngã nhào trên mặt đất.
    Vẫn không chịu buông tha cho nàng, hắn tiếp tục kéo nàng đi.
    Song nhi đứng bên không thể nhịn được nữa, chạy tới trước mặt Vãn Thanh ngăn cản Phượng Cô: “Không được làm hại tiểu thư!”
    Phượng Cô không ngờ tới rằng một nô tỳ hèn mọn như Song nhi lại dám đến trước mặt hắn ngăn cản hắn.
    “Đồ tiện tỳ!” Phượng Cô đảo người một cái, đưa tay đẩy cả người Song nhi bay ra ngoài trướng.
    Vãn Thanh chỉ nghe được một tiếng ầm lớn bên ngoài, lòng nàng đau nhói lên, kinh hãi hét: “Song Nhi!”
    Nàng muốn đi ra ngoài cũng không được, Phượng Cô đưa tay bóp chặt cằm nàng khiến nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn.
    Trong mắt nàng hiện lên một nỗi cừu hận, sự hận thù sâu sắc chưa bao giờ có.
    Hắn có thể làm tổn thương nàng nhưng không được làm tổn thương Song nhi! Song nhi… trên đời này trừ mẫu thân ra thì người thân thiết nhất với nàng chính là Song nhi!
    Nam nhân này… nàng sẽ hận hắn cả đời! Nàng sẽ nguyền rủa hắn cả đời!
    “Đau lòng sao!” Nhìn ánh mắt oán hận của nàng, hắn khẽ khàng hỏi.
    Kỳ thật, hắn vừa rồi hạ thủ lưu tình, không dùng nhiều công lực, nha đầu kia nhiều nhất cũng chỉ đau nhẹ mình mẩy, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì lớn.
    “Phượng Cô! Ta hận ngươi!” Hơi thở mùi đàn hương bay ra từ trong miệng Vãn Thanh, nàng oán hận nói. (vậy là đã có cao trào. Ha ha. Chờ mãi.)
    “Sao? Hận ta ư? Ngươi… không nhịn được nữa rồi sao, muốn hận ta sao, nói cho ngươi hay, ta chính là phu quân của ngươi, là phu quân cả đời của ngươi! Oán hận ta ư, chẳng phải là rất buồn cười sao?” giọng điệu của hắn không có chút nghiêm túc nào, trong mắt cũng hiện lên sự khiêu khích.
    Nam nhân này, tàn nhẫn đến mức này ư!
    “Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất là an phận với vị trí của mình đi, nếu ta biết được ngươi phản bội ta, ta sẽ cho ngươi nếm mùi thế nào là sống không bằng chết!”. Hắn thả nàng ra, ngón tay thon dài không chút ôn nhu nào lướt qua đôi môi hoa đã trắng bệch của nàng.
    Phượng Cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại nói ra những lời như thế.
    Đột nhiên biết nàng bị bắt đi, cũng đã biết người bắt nàng đi là Tà Phong, chỉ có một điểm hắn không hiểu là tại sao Tà Phong lại mang nàng trở về.
    Hắn tự nhiên nghĩ, nhất định là nàng dùng sắc đẹp để mê hoặc Tà Phong.
    Nghĩ đến đó, hắn cảm thấy lửa giận không kìm được.
    Hắn không hiểu tại sao lại có chuyện như thế, có phải là nàng cùng người khác cấu kết không.
    Hắn không muốn thừa nhận trong lòng hắn có một chút động thân, có lẽ do nàng là tiểu thiếp của hắn, hắn chỉ vì danh dự mà thôi.

    (Hết Chương 27 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 28 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #28
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 28 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 28: Tàn nhẫn người










    Lời vừa nói xong, Phượng Cô liền dẫn Hoàng Kỳ đi ra ngoài.
    Vãn Thanh gục trên mặt đất, hai mắt nhìn ngoài cửa, toàn thân chỉ là một mảnh lãnh thanh.
    Nàng không nghĩ tới, nam nhân này, lại là người tàn nhẫn đến vậy.
    Trong đôi mắt đẹp, không có lệ, chỉ có sự quật cường nhằm đè nén sự sợ hãi vào trong đáy lòng.
    Đứng lên, dùng sức phủi sạch bụi bặm trên quần áo, phảng phất như muốn phủi đi những khuất nhục đã phải chịu đựng

    Đang muốn đi ra ngoài tìm Song nhi về, thì đã thấy Song nhi lảo đảo trở về, tóc mai một mảnh lăng loạn, đầm đìa nước mắt, bởi vì té ngã trên mặt đất, ống tay áo rách toạc ra. Toàn thân nhìn vô cùng thê thảm.
    Trong mắt Song Nhi, tất cả đều là sợ hãi, đó là sự sợ hãi từ rất sâu trong lòng, nỗi sợ hãi không gì giải thoát được.
    Vãn Thanh vội đứng dậy, gắt gao ôm lấy Song Nhi.
    Song Nhi thật sự bị dọa phát sợ, Song Nhi trước kia chưa từng gặp qua người như vậy, Song Nhi từ nhỏ đi theo Vãn Thanh, Thượng Quan Hoằng tuy là nghiêm nghị, thật ra cũng không đối xử tệ với hạ nhân .
    Mà Phượng Cô này, không nói không rằng một tay ném bay người Song Nhi.
    Hai tay Vãn Thanh run nhè nhẹ, không biết vì xúc động do muốn bảo vệ Song Nhi, hay là bởi vì toàn thân Song Nhi đang run rẩy.
    Song nhi đột nhiên hướng nàng mà khóc, giọng đứt quãng: “Tiểu thư…tiểu thư, ta rất sợ a! Ta rất sợ a… “
    Vãn Thanh nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Chớ sợ chớ sợ, tiểu thư sẽ ở bên cạnh ngươi.”
    Khóc một hồi, cuối cùng Song Nhi cũng ngủ.
    Mãi cho đến hừng đông, Vãn Thanh vẫn ngồi ôm nàng, bởi vì chỉ cần Vãn Thanh hơi lỏng tay, Song nhi liền giật mình khóc, nhất định Song Nhi trong giấc mộng cũng không an ổn, vì vậy Vãn Thanh chỉ còn cách ôm Song Nhi cả đêm.
    Mặt trời đã lên cao, lúc này Hồng thư đi đến, sắc mặt không tốt, nhẹ nhàng mà nói: “Nhị phu nhân, khởi trình .”
    “Ân.” Vãn Thanh nhỏ giọng trả lời, lắc lắc Song nhi đang ôm trong lòng, chỉ thấy Song Nhi mở choàng mắt, trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi không che dấu được.
    Song Nhi sợ hãi hỏi: “Làm sao vậy? ! !”
    Thanh âm mang theo sự hoảng loạn tột độ.
    Vãn Thanh chỉ cười nhạt: “Chúng ta khởi trình .”
    Nghe Vãn Thanh nói thế Song Nhi mới yên tâm ngồi xuống, chăm chú nhìn phía sau Hồng Thư. Vãn Thanh biết, Song Nhi vô cùng sợ Phượng Cô.
    Vãn Thanh suy nghĩ một chút, rồi quyết định, vỗ vỗ lên tay Song Nhi: “Song nhi, đừng sợ.”
    “Ân.” Song Nhi đáp lời, nhưng đôi mắt vẫn run rẩy như nai con lạc mẹ ngó nghiêng xung quanh.
    Vãn Thanh quay sang hỏi Hồng thư: “Hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”
    “Nếu đi nhanh thì trời vừa tối có thể tới được trấn nhỏ phía trước.” Hồng thư không giải thích được, nhìn về phía Vãn Thanh
    “Nơi đó có sản nghiệp của Phượng gia sao?” Vãn Thanh hỏi, nàng đương nhiên biết, khắp cả Vân Quốc, sản nghiệp của Phượng Vũ Cửu Thiên là nhiều nhất, cơ hồ ba trấn thì ít nhất một trấn có sản nghiệp của Phượng Vũ Cửu Thiên.
    “Chúng ta ở nơi đó có một ngân hàng tư nhân, còn có một gian ti phường (hình như liên quan đến vải vóc), tiểu thư hỏi để làm gì?” Hồng Thư rốt cục cũng nhịn không được phải hỏi. ( đoạn này thực sự hầu như toàn là nàng, ta phải suy luận để thay tên riêng vào cho dễ hiểu, chỗ này cũng thấy mâu thuẫn, nếu là Hồng Thư sẽ gọi Vãn Thanh là phu nhân, nhưng Song Nhi thì không thể biết rõ ràng chuyện sản nghiệp của Phượng gia như thế)
    Vãn Thanh nhẹ nhàng nắm bàn tay tê rần, cười nhẹ: “Ta định tạm thời để Song Nhi ở lại đây, khi nào quay lại sẽ mang theo nàng trở về.”
    Dù sao nhìn Song Nhi bộ dạng thế này, nàng hoàn toàn không đành lòng, hơn nữa sau này nói không chừng còn xảy ra những chuyện khủng khiếp hơn, Phượng Cô là loại người tàn nhẫn như thế nào, không ai không biết, khó đảm bảo sẽ không làm ra chuyện kinh khủng hơn thế, nàng không thể để cho Song nhi bởi vì nàng mà liên lụy.
    “Ta không muốn rời tiểu thư! !” Song Nhi nghe được Vãn Thanh nói muốn để nàng lại đậy, sợ hãi kêu lên.
    “Song Nhi ngốc, chỉ là tạm thời để ngươi ở đây, lúc ta trờ vể sẽ lại đưa ngươi đi theo, hơn nữa còn tránh cho ngươi bị thương tổn.” Vãn Thanh khuyên nhủ.
    “Tiểu thư, Song nhi biết người là muốn tốt cho Song Nhi, nhưng Phượng thiếu gia hắn là con người tàn bạo như thế, để lại tiểu thư một thân một mình, Song Nhi không yên tâm… ” Song nhi vừa nói vừa khóc, cả người cũng run rẩy tiều tụy.
    “Song Nhi ngốc!” Vãn Thanh cảm động vỗ nhẹ lên trán Song Nhi: “Ngươi nghĩ đí, ở đây đã có nhiều người hầu hạ ta ngươi không cần lo lắng, hơn nữa hắn chắc không đến nỗi không nể mặt Phượng lão thái thái, chắc không làm gì quá đáng với ta được, cho nên, ngươi phải an tâm sống ở nơi này, ít nhất sẽ không khiến ta phải lo lắng.”
    Vãn Thanh nói xong cười an ủi Song Nhi, kỳ thật, lý do như thế, chính Vãn Thanh cũng cảm thấy gượng gạo, Phượng Cô là con người như thế nào, làm sao có thể vì một câu nói của Phượng lão thái thái mà đối xử tốt với nàng? Nhưng nếu không nói như vậy, làm sao có thể khiến Song Nhi yên tâm ở lại nơi này.
    Ai ngờ Song nhi cũng không phải người ngu ngốc để mà dễ dàng tin cái lí do gạt người mà Vãn Thanh bịa ra: “Phượng thiếu gia tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể vì nể mặt Phượng lão thái thái mà đối xử tốt với tiểu thư! Tiểu thư, Song nhi đi theo bên cạnh người, mặc dù không thể bảo vệ người, nhưng ít nhất cũng có thể chăm sóc người.” Song nhi khẩn thiết cầu xin.
    “Song nhi. Nghe ta một lần, ở lại đây.” Qua một lúc, cuối cùng thân thể của Vãn Thanh đã hết tê, liền chậm rãi đứng lên. Thanh âm của Vãn Thanh trong trẻo lạnh lùng mà kiên định, ngữ khí mang theo mệnh lệnh.
    Vãn Thanh biết, nàng nếu như không tỏ thái độ kiên quyết, Song Nhi sẽ không nghe lời.
    “Tiểu thư…” nghe được ngữ khí của tiểu thư, Song nhi biết tiểu thư đã hạ quyết tâm, nhưng Song Nhi thật sự không dám để Vãn Thanh một thân một mình ở cùng một chỗ với Phượng Cô
    “Song nhi, ngươi phải tin tưởng ta, tiểu thư nhà ngươi là người có thể để người khác dễ dàng bắt nạt sao!” Vãn Thanh đặt tay lên vai Song nhi , thuyết phục Song Nhi.
    Thật sự không thể để cho Song nhi đi theo , lần này chỉ là đánh bay ra khỏi cửa, lần tiếp theo sẽ như thế nào? Sẽ văng đến đâu? Khó đảm bảo sẽ không nguy hại đến tính mạng, khi đó bảo Vãn Thanh đối mặt như thế nào.
    Hơn nữa giang hồ nguy hiểm, mang theo Song nhi, chỉ sợ cũng khó giữ được an toàn, chẳng bằng … để Song Nhi ở lại nơi này. Như vậy, ít ra nàng cũng có thể yên tâm một chút.
    “Nhưng tiểu thư, Phượng thiếu gia như thế… ” Song nhi còn muốn nói cái gì, chỉ thấy Hồng thư đột nhiên che miệng, nháy mắt ra hiệu với các nàng.
    Vãn Thanh không rõ, liền thò đầu ra ngoài xem.
    Hóa ra là có người đến . Cũng may có Hông Thư cảnh cáo cho nàng, nếu không phải Hông Thư là người luyện võ thính giác hơn người, chỉ sợ Song nhi phen này nói vô tâm lại để người hữu tâm nghe được, thật là muốn chọc giận kẻ nào đấy.
    Vãn Thanh đanh mặt lại, vì đang ngồi trên xe ngựa nên sẽ không nhiều lời, chỉ nói ngắn gọn: “Song nhi, nếu còn coi ta là tiểu thư của ngươi, việc này đừng nói nữa, mau làm theo quyết định của ta. Ta cam đoan, ta nhất định sẽ bình an trở về gặp ngươi.”
    Song nhi suy nghĩ, nhìn Vãn Thanh hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

    (Hết Chương 28 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 29 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #29
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 29 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 29: Gây sợ hãi cho song nhi










    Lời vừa nói xong, Phượng Cô liền dẫn Hoàng Kỳ đi ra ngoài.
    Vãn Thanh gục trên mặt đất, hai mắt nhìn ngoài cửa, toàn thân chỉ là một mảnh lãnh thanh.
    Nàng không nghĩ tới, nam nhân này, lại là người tàn nhẫn đến vậy.
    Trong đôi mắt đẹp, không có lệ, chỉ có sự quật cường nhằm đè nén sự sợ hãi vào trong đáy lòng.
    Đứng lên, dùng sức phủi sạch bụi bặm trên quần áo, phảng phất như muốn phủi đi những khuất nhục đã phải chịu đựng
    Đang muốn đi ra ngoài tìm Song nhi về, thì đã thấy Song nhi lảo đảo trở về, tóc mai một mảnh lăng loạn, đầm đìa nước mắt, bởi vì té ngã trên mặt đất, ống tay áo rách toạc ra. Toàn thân nhìn vô cùng thê thảm.
    Trong mắt Song Nhi, tất cả đều là sợ hãi, đó là sự sợ hãi từ rất sâu trong lòng, nỗi sợ hãi không gì giải thoát được.
    Vãn Thanh vội đứng dậy, gắt gao ôm lấy Song Nhi.
    Song Nhi thật sự bị dọa phát sợ, Song Nhi trước kia chưa từng gặp qua người như vậy, Song Nhi từ nhỏ đi theo Vãn Thanh, Thượng Quan Hoằng tuy là nghiêm nghị, thật ra cũng không đối xử tệ với hạ nhân .
    Mà Phượng Cô này, không nói không rằng một tay ném bay người Song Nhi.
    Hai tay Vãn Thanh run nhè nhẹ, không biết vì xúc động do muốn bảo vệ Song Nhi, hay là bởi vì toàn thân Song Nhi đang run rẩy.
    Song nhi đột nhiên hướng nàng mà khóc, giọng đứt quãng: “Tiểu thư…tiểu thư, ta rất sợ a! Ta rất sợ a… “
    Vãn Thanh nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Chớ sợ chớ sợ, tiểu thư sẽ ở bên cạnh ngươi.”
    Khóc một hồi, cuối cùng Song Nhi cũng ngủ.
    Mãi cho đến hừng đông, Vãn Thanh vẫn ngồi ôm nàng, bởi vì chỉ cần Vãn Thanh hơi lỏng tay, Song nhi liền giật mình khóc, nhất định Song Nhi trong giấc mộng cũng không an ổn, vì vậy Vãn Thanh chỉ còn cách ôm Song Nhi cả đêm.
    Mặt trời đã lên cao, lúc này Hồng thư đi đến, sắc mặt không tốt, nhẹ nhàng mà nói: “Nhị phu nhân, khởi trình .”
    “Ân.” Vãn Thanh nhỏ giọng trả lời, lắc lắc Song nhi đang ôm trong lòng, chỉ thấy Song Nhi mở choàng mắt, trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi không che dấu được.
    Song Nhi sợ hãi hỏi: “Làm sao vậy? ! !”
    Thanh âm mang theo sự hoảng loạn tột độ.
    Vãn Thanh chỉ cười nhạt: “Chúng ta khởi trình .”
    Nghe Vãn Thanh nói thế Song Nhi mới yên tâm ngồi xuống, chăm chú nhìn phía sau Hồng Thư. Vãn Thanh biết, Song Nhi vô cùng sợ Phượng Cô.
    Vãn Thanh suy nghĩ một chút, rồi quyết định, vỗ vỗ lên tay Song Nhi: “Song nhi, đừng sợ.”
    “Ân.” Song Nhi đáp lời, nhưng đôi mắt vẫn run rẩy như nai con lạc mẹ ngó nghiêng xung quanh.
    Vãn Thanh quay sang hỏi Hồng thư: “Hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”
    “Nếu đi nhanh thì trời vừa tối có thể tới được trấn nhỏ phía trước.” Hồng thư không giải thích được, nhìn về phía Vãn Thanh
    “Nơi đó có sản nghiệp của Phượng gia sao?” Vãn Thanh hỏi, nàng đương nhiên biết, khắp cả Vân Quốc, sản nghiệp của Phượng Vũ Cửu Thiên là nhiều nhất, cơ hồ ba trấn thì ít nhất một trấn có sản nghiệp của Phượng Vũ Cửu Thiên.
    “Chúng ta ở nơi đó có một ngân hàng tư nhân, còn có một gian ti phường (hình như liên quan đến vải vóc), tiểu thư hỏi để làm gì?” Hồng Thư rốt cục cũng nhịn không được phải hỏi. ( đoạn này thực sự hầu như toàn là nàng, ta phải suy luận để thay tên riêng vào cho dễ hiểu, chỗ này cũng thấy mâu thuẫn, nếu là Hồng Thư sẽ gọi Vãn Thanh là phu nhân, nhưng Song Nhi thì không thể biết rõ ràng chuyện sản nghiệp của Phượng gia như thế)
    Vãn Thanh nhẹ nhàng nắm bàn tay tê rần, cười nhẹ: “Ta định tạm thời để Song Nhi ở lại đây, khi nào quay lại sẽ mang theo nàng trở về.”
    Dù sao nhìn Song Nhi bộ dạng thế này, nàng hoàn toàn không đành lòng, hơn nữa sau này nói không chừng còn xảy ra những chuyện khủng khiếp hơn, Phượng Cô là loại người tàn nhẫn như thế nào, không ai không biết, khó đảm bảo sẽ không làm ra chuyện kinh khủng hơn thế, nàng không thể để cho Song nhi bởi vì nàng mà liên lụy.
    “Ta không muốn rời tiểu thư! !” Song Nhi nghe được Vãn Thanh nói muốn để nàng lại đậy, sợ hãi kêu lên.
    “Song Nhi ngốc, chỉ là tạm thời để ngươi ở đây, lúc ta trờ vể sẽ lại đưa ngươi đi theo, hơn nữa còn tránh cho ngươi bị thương tổn.” Vãn Thanh khuyên nhủ.
    “Tiểu thư, Song nhi biết người là muốn tốt cho Song Nhi, nhưng Phượng thiếu gia hắn là con người tàn bạo như thế, để lại tiểu thư một thân một mình, Song Nhi không yên tâm… ” Song nhi vừa nói vừa khóc, cả người cũng run rẩy tiều tụy.
    “Song Nhi ngốc!” Vãn Thanh cảm động vỗ nhẹ lên trán Song Nhi: “Ngươi nghĩ đí, ở đây đã có nhiều người hầu hạ ta ngươi không cần lo lắng, hơn nữa hắn chắc không đến nỗi không nể mặt Phượng lão thái thái, chắc không làm gì quá đáng với ta được, cho nên, ngươi phải an tâm sống ở nơi này, ít nhất sẽ không khiến ta phải lo lắng.”
    Vãn Thanh nói xong cười an ủi Song Nhi, kỳ thật, lý do như thế, chính Vãn Thanh cũng cảm thấy gượng gạo, Phượng Cô là con người như thế nào, làm sao có thể vì một câu nói của Phượng lão thái thái mà đối xử tốt với nàng? Nhưng nếu không nói như vậy, làm sao có thể khiến Song Nhi yên tâm ở lại nơi này.
    Ai ngờ Song nhi cũng không phải người ngu ngốc để mà dễ dàng tin cái lí do gạt người mà Vãn Thanh bịa ra: “Phượng thiếu gia tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể vì nể mặt Phượng lão thái thái mà đối xử tốt với tiểu thư! Tiểu thư, Song nhi đi theo bên cạnh người, mặc dù không thể bảo vệ người, nhưng ít nhất cũng có thể chăm sóc người.” Song nhi khẩn thiết cầu xin.
    “Song nhi. Nghe ta một lần, ở lại đây.” Qua một lúc, cuối cùng thân thể của Vãn Thanh đã hết tê, liền chậm rãi đứng lên. Thanh âm của Vãn Thanh trong trẻo lạnh lùng mà kiên định, ngữ khí mang theo mệnh lệnh.
    Vãn Thanh biết, nàng nếu như không tỏ thái độ kiên quyết, Song Nhi sẽ không nghe lời.
    “Tiểu thư…” nghe được ngữ khí của tiểu thư, Song nhi biết tiểu thư đã hạ quyết tâm, nhưng Song Nhi thật sự không dám để Vãn Thanh một thân một mình ở cùng một chỗ với Phượng Cô
    “Song nhi, ngươi phải tin tưởng ta, tiểu thư nhà ngươi là người có thể để người khác dễ dàng bắt nạt sao!” Vãn Thanh đặt tay lên vai Song nhi , thuyết phục Song Nhi.
    Thật sự không thể để cho Song nhi đi theo , lần này chỉ là đánh bay ra khỏi cửa, lần tiếp theo sẽ như thế nào? Sẽ văng đến đâu? Khó đảm bảo sẽ không nguy hại đến tính mạng, khi đó bảo Vãn Thanh đối mặt như thế nào.
    Hơn nữa giang hồ nguy hiểm, mang theo Song nhi, chỉ sợ cũng khó giữ được an toàn, chẳng bằng … để Song Nhi ở lại nơi này. Như vậy, ít ra nàng cũng có thể yên tâm một chút.
    “Nhưng tiểu thư, Phượng thiếu gia như thế… ” Song nhi còn muốn nói cái gì, chỉ thấy Hồng thư đột nhiên che miệng, nháy mắt ra hiệu với các nàng.
    Vãn Thanh không rõ, liền thò đầu ra ngoài xem.
    Hóa ra là có người đến . Cũng may có Hông Thư cảnh cáo cho nàng, nếu không phải Hông Thư là người luyện võ thính giác hơn người, chỉ sợ Song nhi phen này nói vô tâm lại để người hữu tâm nghe được, thật là muốn chọc giận kẻ nào đấy.
    Vãn Thanh đanh mặt lại, vì đang ngồi trên xe ngựa nên sẽ không nhiều lời, chỉ nói ngắn gọn: “Song nhi, nếu còn coi ta là tiểu thư của ngươi, việc này đừng nói nữa, mau làm theo quyết định của ta. Ta cam đoan, ta nhất định sẽ bình an trở về gặp ngươi.”
    Song nhi suy nghĩ, nhìn Vãn Thanh hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

    (Hết Chương 29 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 30 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #30
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Thất Thân Làm Thiếp (Chương 30 ) (Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án)

    THẤT THÂN LÀM THIẾP
    Tác giả: Nguyệt Sinh Văn Án

    Thể loại: Sắc Hiệp

    Dịch: Kún ♥ Nhi
    Nguồn: kunnhi



    Chương 30: Phượng phường











    Đi suốt cả một ngày, cuối cùng cũng đến trị trấn, tuy là một trấN nhỏ nhưng lại tập trung rất nhiều nhà giàu có.
    Lúc đoàn người đến nơi trời cũng đã vừa tối, trong ánh đèn, cả thị trấn mờ ảo nhìn vô cùng thơ mộng.
    Mọi người trong trấn ăn mặc thập phần chỉnh tề, khéo léo, không ít người mặc cẩm bào. Hành tẩu rất vội vàng, tựa hồ rất bận rộn.
    Vãn Thanh cảm thấy rất kỳ quái, thôn này cách Đại Thành khá xa, hơn nữa cũng không thuộc tuyến đường chính, không liền với trấn nào cả, lẽ nào chỉ có một số nhóm người mà có thể giàu có thế này?
    Đúng lúc có một chiếc xe ngựa đi ngược chiều, nàng thuận miệng hỏi: “Xem chừng ở trấn này đều là người giàu có, chỉ không biết ở đây họ làm nghề gì?”
    Nàng vừa hỏi nha hoàn xong, chỉ thấy cách đó không xa phía trước, Phượng Cô hốt nhiên quay đầu nhìn lại phía nàng, trong mắt hiện tên một chút tán thưởng, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất, như lưu tinh xẹt qua đôi mắt phượng, ngay sau đó hắn quay đầu trở lại tiếp tục đi về phía trước.
    Hồng Thư vừa nghe Vãn Thanh hỏi, cũng rất ngạc nhiên, ánh mắt mở thật lớn: “Nhị phu nhân quả có mắt nhìn mọi thứ, vừa nhìn đã biết thị trấn này có điểm gì khác biệt.”
    Vãn Thanh cười một tiếng, kỳ thật chỗ này cũng đâu có gì là khó nhìn ra chứ! Nàng nói như thế có gì là lạ đâu.
    “Nhị phu nhân, nhìn chỗ này đây.” Hồng Thư nói xong chỉ tay về mảnh đất rừng không xa, một mảnh đất rộng lớn, không giống như rừng cây bởi cây trồng theo hàng lối, hơn nữa, cũng không có nhiều câ cổ thụ, hnfh như là một nông trại.
    Bất quá, điều này thì có gì là kì lạ a?
    Thị trấn nhỏ, giao trồng lâm canh là điều cực kỳ phổ biến.
    Mà nếu như nói chỉ gieo trồng lâm anh mà khiến cho thị trấn giàu có cũng không đúng, bởi nếu nói nơi này dù có trồng trọt được nhưng việc vận chuyển đi nhất định gặp nhiều khó khăn.
    Trong lòng nàng thầm đoán, hoàn toàn không phải là cây cổ thụ nhưng cũng không phải nông sản bình thường, có điều tuyệt nhiên không thể đoán ra là gì.
    “Đây không phải là cây trồng thu quả bình thường?” Nàng thử dò xét hỏi.
    “Nhị phu nhân thực thông minh, mảnh đất này đích xác không phải trồng cây lấy quả, đây là vật nổi danh ở trấn này – cây bông, toàn bộ người dân ở đây trồng bông mà sống. Ở đây mười tháng trong năm có thể trồng bông, nơi này khí hậu thập phần khô ráo, quanh năm nhiệt độ thích hợp cho cây bông phát triển nên sản lượng rất cao, sợi dài, phẩm chất vô cùng tốt, nơi này xuất phát là một phường vải nhỏ của Phượng Vũ Cửu Thiên, hôm nay đã là nơi cung cấp bông vải tốt nhất Vân Quốc.” Hồng Thư chậm rãi giải thích, trong lời nói tràn đầy sự sùng kính.
    Không cần phải nói, Vãn Thanh cũng biết rõ sự sùng kính ấy của nàng là dành cho Phượng Cô.
    Nhưng nàng một mực không rõ, Phượng Cô là một người lãnh khốc, không thể hiểu vì sao có thể làm cho những hạ nhân này luôn sùng kính hắn, tôn thờ hắn, trung thành nhất mực với hắn.
    Nhìn cặp mắt sùng kính kia của Hồng Thư, tựa hồ như nàng đang sùng kính thần thánh.
    Trong lòng Vãn Thanh quả thật có điểm không rõ.
    “Thì ra là thế, khó trách ta đang thắc mắc trang phục của người nơi này rất sang trọng, còn đang suy nghĩ tại sao chỗ này cách xa kinh thành như vậy lại có thể giàu có đến thế, nguyên nhân là thế này a!” Vãn Thanh nhẹ nhàng gật đầu nói.
    Hướng ra nhìn lại mảnh đất vừa ròi, tuy rằng đất đai rộng lớn, thiên thời địa lợi nhưng quá hẻo lánh, không thể phát triển được, như thế nào lại trở nên sầm uất thế này.
    “Kỳ thật ba năm trước đây, trấn này không thể sầm uất như thế này, tuy rằng trước đây cũng gieo trồng cây bông nhưng không có phường chế tác, nên cây bôn bán ra giá rất rẻ mạt, cơ hồ chỉ đủ cho cuộc sống hàng ngày. Tất cả đều là nhờ Gia, mở phường vải chỗ này, thu mua toàn bộ chỗ cây bông ở trấn này, chế tác thành vải bông hảo hạng, vì thế mà trấn này mới có ngày hôm nay.” Hồng Thư nói qua cho Vãn Thanh biết về việc buôn bán của Phượng Cô.
    Thủ đoạn buôn bán của Phượng Cô thật là cao minh, cái này Vãn Thanh hồi còn ở khuê trung thường xuyên nghe nói, nghe nói chỉ cần hắn có ý định thì nhất định sẽ làm được.
    Cho nên chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà có thể đứng lên bậc nhất nhì Vân Quốc, trở thành thủ phủ không ai có thể địch được.
    Chỉ có điều, hắn không những thủ đoạn khôn lường không ai ngờ được mà lòng dạ cũng độc ác khiến người khác sợ hãi. Tỉ mỉ ngẫm lại, không biết bao nhiêu người qua tay hắn mà trắng tay, khuynh gia bại sản.
    Đúng lúc này, bọn họ chạy tới một cửa hàng trên phố, ngẩng đầu nhìn, trên biển hiệu của Phượng phường là hai chữ Phượng VŨ, nét chữ rồng bay phượng múa.
    Lạc khoản (chỗ đề tên người viết) là hai chữ Phượng Cô.
    Thật không thể ngờ, ở cái trấn nhỏ xa xôi này, lại có thể nhìn thấy chữ viết của hắn.cũng là tự nếu như nhân, quả là chữ hệt như người, khoe khoang vô cùng. Nét chữ sắc bén, làm cho người ta vừa nhìn liền có thể liên tưởng đến bộ dáng vô cùng tàn bạo của hắn.
    Nàng cùng Phượng Cô cách khá xa, chỉ thấy được một vị lão ông đang tiến lên chào hắn, hơn nữa xem ra tâm tình tựa hồ thập phần kích động và hưng phấn.
    Càng khó tin hơn là, người đấy thân mật nắm lấy hai tay của Phượng Cô.
    Nhìn cảnh như thế khiến Vãn Thanh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đáng tiếc là nàng ở cách xa không thể nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, cũng không biết rốt cục 2 người có quan hệ gì mà ông lão lại có thể nắm lấy 2 tay Phượng Cô thân mật như thế.
    Không biết giờ phút này vẻ mặt Phượng Cô như thế nào?
    Phải chăng là vẻ mặt lãnh khốc ư?
    Đáng tiếc rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn mà hiu quạnh của hắn thôi.
    Hồng Thư là người vốn am hiểu, nhìn thấy ánh mắt đó của Vãn Thanh liền chủ động giải thích: “Lão ông đây là người quản lý trấn này, nguyên là một nông hộ, hiện tại làm việc ở Phượng phường để mưu sinh. Năm đó lão ông gặp gia lúc đi vào thành để đổi vải lấy một vài thứ, qua nói chuyện sinh ra ý nên chế biến bông vải ở trấn này. Nói về quan hệ giữa 2 người cũng có một đoạn sâu xa!”
    Đang tỉ mỉ kể cho Vãn Thanh thì phía trước thanh âm của Hoàng Kỳ lạnh lùng truyền đến: “Hồng Thư, ngươi đang làm cái gì vậy, Gia đang đợi ngươi.”
    Hồng Thư vừa nghe, quay về phía Vãn Thanh, vẻ mặt có chút áy náy: “Nhị phu nhân, Gia cho gọi nô tỳ, nô tỳ xin phép đi trước.”
    “Ân, ngươi đi đi.” Vãn Thanh cười gật đầu.
    Vãn Thanh đưa mắt nhìn về phía Phượng Cô, bắt gặp ánh mắt hắn, nàng liền coi như không có,lãnh đạm đưa mắt sang chỗ khác, giống như lơ đãng. Khóe miệng vốn đang khẽ cười lúc này lại khôi phục trạng thái cũ, không còn ý cười khi nãy.

    (Hết Chương 30 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 31 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 3 of 23 FirstFirst 1234513 ... LastLast

Tags for this Thread