LÂM PHƯƠNG TỐ

Tác giả: Phương Trinh
E-mail:
khoailacphunu1***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


PHẦN I

Tập 1: Lâm Phương Tố


Trận chiến quy-ước giữa Pháp và Việt-Minh năm 1954 tại Điện-Biên-Phủ, khu vực lòng chảo cao-nguyên Bắc-phần ViệtNam, cách Hà-Nội khoảng hơn ba trăm cây số, nằm về phía Tây-Bắc nước Việtnam.

Sau khi Pháp thua trận vì bị đồng-minh “xúi dại, đem con bỏ chợ!” Đại-Tướng Delatter-de-Tassigni phải cuốn cờ rút lui về Pháp, trao lại quyền cai-trị cho chính-phủ quốc-trưởng Bảo-Đại (một công dân Pháp tên thật Vĩnh-Thụy, cháu sau cùng của vua Gia-Long (hoàng-tử Cảnh xưa), nhưng vua Bảo-đại bị áp-lực của cường-quốc ép phải phải chia nước Việt-Nam thành hai miền theo hiệp-định Geneve ngày 20 tháng Tư năm 1954, lấy sông Bến-Hải thuộc Vĩ-tuyến thứ 17 làm ranh giới hai miền Bắc-Nam, (nơi đó có một cây cầu nhỏ tên cầu Hiền-Lương bị rào lại, hai bên quân-đội ngày đêm canh gác, như bức tường Bá-Linh trước khi xụp-đổ 1989!)
Khi đó hàng triệu dân-chúng miền Bắc sợ-hãi những cảnh đấu-tố tàn-ác, phải bỏ tất cả tài-sản lại lũ-lượt bồng bế, cõng, đỡ, dìu giắt nhau di-cư vào miền Nam để sống dưới chế-độ Tự-do dân-chủ chính phủ tn-lập của Thủ-Tướng Ngô-Đình-Diệm lãnh đạo.
Ông bà Thịnh, một triệu-phú sống tại Hải-Phòng đành bỏ lại tài-sản đã tạo-dựng mấy chục năm bằng mồ hôi nước mắt, hối hả tìm đường lần mò tới chiếc tầu thủy Howard (HOW) của Mỹ đưa đồng-bào di-cư vào miền Nam cuối năm 1954, mang theo hai cô con gái và hai cậu con trai Hoài 17, và Tâm 15 tuổi vào Saigon tái lập nghiệp.

Tới Saigòn, ông bà Thịnh nhờ mang theo được mấy trăm ngàn, nên mua ngay một căn nhà tại đường Trần-Hưng-Đạo, mở tiệm xuất-nhập-cảng ở tầng dưới, còn gia-đình cư ngụ tầng trên.

Công-cuộc buôn bán tái lập may mắn càng ngày càng phát-đạt, gia-đình chẳng bao lâu đã tìm lại được nếp sống dư-gỉa hơn khi còn ở Hải-Phòng.
*

Hoài nộp đơn xin vào học lớp 12 trường trung-học Trần Lục, trong những ngày đi học bằng xe bus, Hoài thường thấy một nữ sinh “con gái miền Nam” rất đẹp, dáng cao cao khuôn mặt trái soan mịn-màng, mái tóc xõa xuống hai vai, những lọn tóc mây dài lơ-thơ buông phủ trên bộ ngực căng đầy rung-rinh dưới làn vảo áo dài mầu đen mỏng có áo lót trong, đôi môi được tô nhẹ dưới một lớp son hồng rất mỏng, nàng đẹp và quyến rũ vô cùng, rất nhiều nam sinh nhìn thấy nàng là trầm trồ khen ngợi vì thân hình qúa gợi tình của cô gái.

Hoài cũng mơ mộng, ước ao được quen biết nàng.

Sự mơ ước đó, bỗng một ngày thành sự thật mà Hoài không sao được, như một giấc mơ. Một hôm cô gái xuống bến xe bus tại chợ Bến Thành rồi chậm rãi bước ngang lên phiá Hoài nhìn chàng mỉm cười và bước qua con đường vào trong chợ Bến-Thành…
Hoài ngơ ngẩn trước ánh mắt cô gái … nhưng không dám
đi theo, khi về nhà suốt đêm nằm thao thức vương vấn
bóng hình người đẹp không quên!
Ngày hôm sau khi xuống xe bus nàng bước đi ngang bên
chàng và bỗng nghiêng đầu liếc chàng một cái, mỉm cười
rồi đi qua đường vào trong chợ Bến-Thành.
Do dự một lát, Hoài bước vội theo cô gái, thấy nàng đi vào
trong một sạp bán vải … Chàng vội đi lướt qua nhanh
nhưng không dám ngó nàng…
Hôm sau lại như vậy… Nhưng cô gái không bước qua
đường mà đi chậm lại ngang với Hoài, nhìn chàng mỉm
cười, Hoài nhìn cô gái trong lòng hồi hộp cất tiếng chào:
- Chị … Chị đi học về?
Cô gái dừng bước nhìn Hoài hai má nàng ửng hồng thiệt đẹp:
- Anh học trường nào vậy?
Trong giây phút bất ngờ và quá xúc động, Hoài mất bình tĩnh:
- Tôi… Tôi…
Chàng ngưng hẳn!
Cô gái sắp bật ra tiếng cười lớn, nhưng nàng ngưng lại kịp:
- Anh … Anh học trường nào vậy?
Hoài trấn tĩnh:
- À… Tôi … học Trần-Lục, còn …chị?...
Nàng nhìn Hoài ánh mắt trong như đáy hồ thu, giọng êm ái:
- Tố, Tố học trường Huỳnh-Thị-Ngà.
- À?…
Nàng hỏi:
- Anh ở đâu?
- Tôi ở Phú-Thọ…Còn chị?
- À… Tôi ghé sạp vải coi hàng cho má.
- À… Má chị bán hàng trong chợ Bến Thành?
- Ư… Má Tố bán vải.
- Ngày nào chị cũng ghé tiệm vải?
- Dạ! Coi giúp má…
Hai người vừa nói chuyện vừa bước qua đường.
Vào trong chợ, Hoài nói:
- Hân hạnh được biết chị… Bao giờ gặp…
Tố nhìn chàng, ánh mắt đầm ấm:
- Má hiền lắm, lại đây Tố giới thiệu má …
- Nhưng …
- Má hiền lắm, tới đây…
Hoài bước theo Tố tới sạp vải rồi đứng sơ-rơ không biết nói gì!…
Tố nhìn má líu-lo:
- Má ơi! Đây là Hoài học trường Trần-Lục … ghé thăm má…
Hoài cúi đầu nói nhỏ:
- Con chào bác…
Bà cụ vẻ mặt rất phúc-hậu, nhìn chàng:
- Cháu ghé chơi hả, đi học về chắc đói rồi, để bác mua bún
ăn nghe?
Chàng vội vàng:
- Thưa Bác con không đói.
- Ồ, bún ở đây ngon lắm, để bác mua cho…
Bà cụ rời sạp vải bước ra ngoài…
Tố nắm tay Hoài kéo vào phía sau sạp vải, chỉ chiếc ghế nói:
- Ngồi đi, má mua bún về cho anh ăn đó, ngon lắm…
Lưu-Nguyễn lạc vào cõi Thiên thai…Hoài chỉ biết nghe theo lời Tố…Nàng quá đẹp đã cướp mất hồn chàng!...
*
Lâm-Phương-Tố, tên đã đẹp mà người quá đẹp, rất sexy, những ngày mới gặp trên xe bus có khi chàng đã nghĩ sai về nàng: “Cô gái đó đẹp quá thật gợi tình … không hiểu “làm cái gì?” mà gợi tình quá?!”…
*
Sau khi quen biết và trong thời-gian yêu nhau, chàng mới rõ “Tố là con một, nhà giầu nên trang-điểm đẹp, học trường tư…” Chàng rất hân-hoan sung sướng có người yêu đẹp sexy Lâm-Phương-Tố quyến-rũ mê hồn trong cuộc đời mình… Ngày tháng trôi trong tình yêu-thương thơ mộng, đằm-thắm thiết tha …
*
Thi đậu Tú-tài xong, Hoài và Tố thi vào trường Đại-học Hành-Chánh Tài-Chánh, Sau khi tốt-nghiệp ra trường hai người đã xin cha mẹ cho làm đám cưới, thật là một cặp vợ chồng trai tài gái sắc, con nhà giầu học giỏi, bạn bè họ hàng hết lời khen ngợi. Cha Lâm-Phương-Tố là một nhà kinh-doanh lớn quen biết nhiều nên đã xin cho hai vợ chồng Hoài-Tố cùng làm cho sở Kinh-tế Tài-Chánh, Hoài làm phụ-tá Trưởng phòng Hành-Chánh còn Tố làm chủ-sự phòng Tài-chánh, thật là chức vụ cao, hai vợ chồng cùng đi cùng về, ngày tháng âu-yếm hạnh-phúc bên nhau, Hoài đẹp trai hiền lành yêu vợ, Tố dịu-dàng chiều chuộng Hoài hết mức, cuộc sống vợ chồng như lửa rực sóng dâng, như biển khơi trào dậy những cơn sóng dục-tình rạo-rực đê mê, thân hình nẩy lửa sexy tràn đầy của Tố đã mang lại cho Hoài những cơn chất ngất đam mê đắm chìm trong vòng tay tột cùng ân-ái bên nhau, chứa chan hạnh-phúc tuyệt-vời…
*
Hai năm trôi qua trong tình nồng say đắm-đuối bên nhau, nhưng bỗng Hoài nhận được giấy bị động-viên vào trường sĩ-quan Trừ-Bị Thủ-Đức, quá buồn, nhưng Hoài vẫn phải chấp-nhận nhập ngũ!
Ngày Tố đưa chồng đi trình-diện thật là một ngày buồn không ai muốn rời tay ai, lưu-luyến luyến-lưu mãi rồi Hoài cũng phải “khăn gói” bước vào cổng trường, Tố buồn bã bâng-khuâng nhìn theo tới khi chồng khuất bóng, lòng buồn man mác đành lên xe trở về nhà!
*
Hoài vào trường lãnh quân-trang, ba-lô, cắt tóc, chích thuốc TBA chống sốt rét sau này, rồi được sắp đặt vào trong hàng ngũ đại đội, cùng các tân sinh-viên sĩ-quan khác học-tập giai-đoạn đầu 4 tuần-lễ nắng cháy da người! Trong long nặng mang nỗi sầu xa … vợ nhớ thương không nguôi!...

*
Xa nhau rồi, ngày đêm hai vợ chồng thao-thức thương nhớ nhau không nguôi, thư từ mỗi ngày một lá cho nhau, những lời yêu-thương thắm thiết nồng-nàn, âu yếm nhớ mong chất chứa tràn đầy.
*
Những ngày thứ bảy và chủ-nhật cuối tuần Tố đều mua sẵn bánh ngọt, cam táo, giò chả, thịt duốc, pho-mai là những thứ Hoài rất thích ăn khi còn ở nhà, sang sớm nàng mau mau lái xe mang đến khu tiếp-tân cho Hoài, hai vợ-chồng kéo nhau ra ngồi trên những chiếc ghế bên ngoài khu tiếp-tân, phía trước, bên hông trường Thủ Đức, Tố mở gói thức ăn tiếp cho Hoài, hai vợ-chồng vừa ăn-uống vừa chuyện-trò vui vẻ ân-cần âu-yếm cho bõ những ngày xa nhau thương-nhớ ngập lòng.
*
Đêm Tái Ngộ Trong Hotel…

Sau bốn tuần lễ học tập vất vã, khóa huấn-luyện đã chuyển sang giai-đoạn II Hoài được về phép thăm Tố lần đầu, thương nhau nhiều nhớ nhau quá, gặp nhau vui mừng vô-hạn, nắm tay nhau trở lại hotel đã quen những lần trước, mướn phòng ngủ, để có chỗ riêng biệt tâm-tình ân-ái cho thỏa-mãn nỗi nhớ, niềm-thương chất chứa tràn-đầy ắp trong lòng.

Hoài không dằn được cơn thèm-khát cơ-thể tràn đầy khêu-gợi của người yêu chàng nghe rạo-rực tột cùng, ôm nàng hai vợ chồng hôn nhau tha-thiết, Hoài khẽ đẩy nàng nằm ngửa ra giường, cởi từng khuy áo nàng ra hai vú to tròn căng phồng trên lồng ngực trắng nõn-nà, Hoài cúi hôn hai vú nàng, bàn tay xoa nhè-nhẹ mơn-man, tay kia cho xuống kéo tuột quần nàng ra, toàn thân Tố trần-truồng lồ-lộ hai đùi tròn lẳn thon dài, cặp mông nở nang săn chắc, âm hộ lún phún những sợi lông loăn-soăn đen nhánh giữa hai đùi, hai mu to mọng phồng lên ưỡn ra như hai con sò bự khe giữa him-híp bóp vào da-thịt hồng-hào tươi mát… vô cùng khêu gợi cơn dục-vọng thèm khát “Nàng” bừng cháy trong Hoài… Nàng nằm đó, hai mắt mơ-màng thân mình đẹp nõn-nà phơi bầy rõ rệt từng nét diễm-kiều xuân tình rạo-rực, da thịt nàng trắng ngần thơm nức mùi con gái dậy thì thơm hương tình-ái, Hoài run lên kích-thích đẩy hai đùi Tố dang ra cúi xuống banh hai mu nàng bú mút…ngay khe giữa nhờn trơn những tinh-khí trong nàng tràn ra ngập ngụa… Hoài vô cùng thích-thú nhưng rất ngạc-nhiên không hiểu tại sao đã chơi nhiều lần rồi mà “Của nàng” vẫn còn quá nhỏ, him-híp khít khao vô cùng săn khít mỗi khi làm tình cả hai vô cùng sướng khoái đê mê…
Hai mươi bốn giờ phép bên người vợ yêu dấu “thương nhau rất nhiều” quấn-quít rạo-rực đê-mê tận hưởng tất cả đắm say âu yếm hai vợ chồng dành cho nhau… Nhưng rồi qua những cơn thể xác cháy bùng … vẫn phải chia tay, Hoài trở vào trường học tập.
Xa nhau nhiều càng nhớ càng thương.
Chiều thứ Sáu tuần tới, Tố lại đến đón Hoài về phép 24 giờ cùng đi Saigon ăn-chơi dạo-phố, xem cine, và lại mướn phòng trong hotel để vui sướng bên nhau cho thỏa những ngày nhớ-thương tình-dục ân-ái khao khát rạt-rào, hai-mươi-bốn giờ phép ngắn-ngủi từ chiều thứ Sáu qua chiều thứ Bẩy, có một ngày vui chơi, và một tối âu-yếm làm-tình rạo-rực bên nhau cho thỏa lòng nhớ-mong khao-khát.
Những giờ hạnh-phúc vẫn trôi qua nhanh chóng, rồi buổi chiều thứ bẩy Tố lại phải đưa Hoài trở vào trường tiếp-tục những ngày huấn-luyện nắng mưa dầu dãi!
Chia-tay nhau trong lòng bịn-rịn nhớ-mong.
*
Một tuần bị “cấm trại” Hoài không được về phép, cả hai thao-thức không ngủ, rồi mới sáng sớm ngày thứ bẩy Tố đã chạy Honda tới Thủ-Đức tìm thăm người yêu với những trái cam tươi mọng nước, những hột gà mới đẻ vàng tươi cho chàng hút sống tẩm-bổ sức khoẻ bền dai...
*
Khi khoá huấn-luyện tới “Giai-đoạn II”, Sinh-viên Sĩ-Quan được đi phép nhiều giờ hơn, có khi Hoài được phép đi từ chiều thứ Sáu tới chiều Chủ-Nhật mới phải trở lại quân-trường, hai người lại mướn phòng ngủ trong khách-sạn quen thuộc tại đường Trần-Hưng-Đạo hai ngày, hai đêm quấn-quýt bên nhau, cho nhau tất cả ân-ái mặn nồng, chứa-chan tình yêu chăn-gối sướng vui, trừ những lúc ra ngoài đi ăn, khi ở trong phòng, Hoài đã không chịu cho Tố mặc quần áo, cứ đòi nàng ở trần Eva “tiền-sử”, ôm-ấp mơn-man hai vú to tròn, và mân mê sờ-mó kích-thích “Của nàng” làm cho hai múi căng-mọng phồng lên, nàng ra nhầy nhụa hai mu ướt nhờn kích-thích đòi hỏi “yêu” nhau làm tình suốt hai ngày, hai đêm trao nhau những cơn say đắm, đê mê rạo-rực sung-sướng của thể xác những khoái-lạc đắm-say… Ngón tay và miệng lưỡi tuyệt-vời, Tố rên-rỉ oằn oại sung sướng ngất ngây thèm khát, đòi hỏi dục-tình chan chứa … những khoái cảm dâng trào rạo-rực tê-dại toàn thân, Tố thả hồn lên tận chín tầng mây …

Sau hai ngày hai đêm tuyệt-vời bên nhau, chiều chủ-nhật Tố lại đưa Hoài vào trường tiếp tục những ngày huấn luyện, và chờ-đợi cuối tuần sau nàng lại đón chàng về cùng nhau ân-ái đê mê…
*
Sáu tháng huấn-luyện,
Hoài đã được mang dấu-hiệu Alfa mầu vàng chói có gạch nằm ngang “con cá có đuôi” với chiếc gù bằng dây thừng mầu vàng vắt vẻo trên vai thõng xuống cánh tay trông đẹp làm sao.
Khoá huấn-luyện Sĩ-quan dài hơn chín tháng trôi qua, tới ngày ra trường Hoài cùng các tân sĩ-quan tốt nghiệp được vị Thiếu-Tướng Chỉ-Huy Trưởng Quân-Trường Thủ-Đức gắn lon với cấp-bậc Chuẩn-úy Trừ-bị, là một chiếc cúc tròn mầu vàng bằng đồng sáng rỡ có chữ alfa có đuôi nho-nhỏ như vạch gân trên cúc, chàng được đưa về phục-vụ tại Long-Khánh.
Trước khi trình-diện đơn-vị mới, Hoài được nghỉ phép hai tuần về Saigon với Tố …
Nàng tìm mướn được một căn nhà nhỏ, tạm thời dùng làm tổ ấm yêu đương, hai người đang tuổi dậy-thì nồng-nhiệt tình-yêu, ngày đêm quấn-qúit bên nhau, làm tình liên tiếp trong những cơn kích-thích rạo-rực đã mang đến sự khoái lạc của thể xác đê mê rạo rực tột cùng…
*
Vấn đề chọn đơn-vị khi ra trường của Hoài cũng hi-hữu, số là trong những ngày huấn-luyện Hoài đã cố gắng học-tập từ trong các giảng-đường hay ngoài bãi bắn, bao giờ chàng cũng cố gắng thu-thập tài-liệu học-tập và thực-hành với hy vọng ngày mãn-khoá được điểm cao, sẽ chọn đơn vị tốt gần gia-đình, quả nhiên ngày mãn-khoá chàng tốt-nghiệp danh-dự đậu hạng bẩy (07) trong số hơn hai ngàn SVSQ ra trường, và trong buổi sáng diễn hành chàng được cầm kiếm đi hàng thứ 7 sau hàng đầu do các SVSQ vác cờ nhà Trường và mang cờ Thiếu Tướng hai sao của Chỉ-Huy-Trưởng, thật là vinh-dự biết bao!
Nhưng chỉ vì khi cầm kiếm đi sau mấy chàng vác cờ hàng đầu, khi diễn-hành qua khan đài chính, Hoài đã nhìn thấy Lâm-Phương-Tố, người vợ yêu-dấu mặc áo dài đứng ngay phía dưới khán-đài vẫy chồng, thế là sau khi được gắn lon Chuẩn-Uý … rồi “tan hàng”, chàng phóng ngay tới gặp… vợ yêu, không nghe lời vị Đại-uý hướng-dẫn nói rõ:
- “Ngày mai tám giờ sáng các anh phải có mặt ở Vũ-Đình-trường để chọn đơn vị!”
Thấy vợ đang đứng chờ mình, Hoài ba chân bốn cẳng phóng nhanh tới nắm lấy bàn tay mềm-mại của người yêu, kéo luôn ra cổng chính dông tuốt về Sài-gòn … lại tới mướn ngay phòng ngủ quen-thuộc ôm ghịt lấy nau hào-hển hối-hả yêu-thương rạo-rực đắm say ghi nhớ ngày mang lon sĩ-quan chuẩn-uý, chẳng cần biết trời xập hay không!
Luôn một ngày một đêm mãi tới ba giờ chiều hôm sau mới cùng Tố mặc quần-áo sửa-soạn tới trường, nhưng khi tới nơi mới bật ngửa ra! Hởi ơi, những giờ lựa đơn-vị đã hết từ lâu, chỉ còn lại khung cảnh hội trường vắng tanh! Lính đang dọn-dẹp hội trường bàn ghế, giấy tờ bừa bãi trên sàn!
Chỉ còn một vị Đại-uý đứng đó với xấp hồ-sơ dầy cộm đặt trên bàn, và một tân Chuẩn-uý đang lui-cui với tờ giấy trong tay đó là anh Tịnh, nhà ở Thừa-Thiên “bị” đi Long-Khánh, buồn quá!
May sao lúc đó có một vị Đại-uý phụ-trách hồ-sơ đã gíup cho hai người làm đơn xin hoán-chuyển Hoài về Long-Khánh, Tịnh về Thừa-Thiên, thật là cứu tinh, may quá cho cả hai.
Ôi! Cũng chỉ vì “ham vui…” quá mà ra nông nỗi! Có người đã nói “… Nếu đem cân Nó không nặng quá mấy trăm grams mà tung-hoành Nam, Bắc, Đông, Tây khắp chốn bụi trần khiến cho bao nhiêu kẻ bình-dân, anh-hùng cái thế, vua chúa từ ngàn xưa thân bại danh-liệt, khốn khổ tàn đời mà vẫn cứ ham cái miếng thịt béo nhỏ nhoi kia!”
May-mắn thứ hai nữa, là khi làm đơn xin hoán-chuyển đơn-vị nên phải chờ lệnh thuyên-chuyển của bộ Tổng-Tham-Mưu, thế là thay vì chỉ có một tuần phép, Hoài được hai tuần chờ lệnh lên đường.
Trong khi đó Tố lại lầm tưởng Hoài được ở lại Sàigon nên nàng mướn luôn căn nhà nhỏ bên mé một bờ hồ trong xóm rất thơ-mộng, hai vợ chồng trẻ yêu nhau tha-thiết cùng nhau tận hưởng những ngày đầm-ấm đê-mê tình yêu tình dục đẹp như mơ…bên bờ hồ thu mộng…
*
Thế rồi hai tuần lễ quá ngắn ngủi trôi qua, Hoài phải lên đường trình-diện đơn-vị mới, Tố không thể đi theo được, vì việc dậy học của nàng, hơn nữa không biết nơi chàng đóng quân ra sao, đành chia tay nhau hẹn ngày gặp mặt, lòng buồn bã nhớ thương…
“Em muốn gần anh
cho anh âu-yếm,
Môi thêm tươi
cho má thêm hồng,
Đêm đêm em nhớ nhiều hơn
Mưa tuôn kẽ lá ướt nhờn nụ hoa…
Anh về bên em
cho tình ta rạo-rực
Về bên em
tình chăn-gối chan hoà…”
*
Những lá thư tình gói-ghém tất cả thương-yêu hứa hẹn “em cho anh tất cả anh ơi, ta đưa nhau tới đỉnh tuyệt vời…” Mỗi ngày hai vợ chồng viết gởi cho nhau một lá thư dài chứa đầy niềm thương, nỗi nhớ ước-muốn khát-khao chờ-đợi ngóng trông gặp mặt…

(Hết Phần 1 - Tập 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 1 - Tập 2 )


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!