TUỔI ĐỘNG CỠN

Tác giả: Sịp
E-mail: N/A

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


Phần 11





Có lẽ chú cũng đoán được tôi còn có điều không thích ở chú, nên chú thường vồn vã lấy lòng tôi. Chú dịu dàng ngọt xớt, hỏi han tôi từ việc học ở trường đến sự vui chơi giải trí nữa. Có điều chú luôn chừng mực giữ cách xưng hô với tôi bằng từ “ chú chú cháu cháu “, chứ tuyệt nhiên không gọi tôi là con bao giờ.

Chú ề à muốn giữa chú và tôi phải tỏ ra thân mật, thương quí lẫn nhau. Có bữa chú gần như tâm sự : hay là cháu không muốn chú làm bạn với mẹ, cháu cứ thẳng thắn cho chú biết ý kiến chú sẽ ngưng lại ngay. Chú muốn mẹ con cháu phải là trên hết, còn việc khác đều không đáng kể.

Tôi cấm cảu ăn miếng giả miếng với chú : ai bảo với chú là cháu không thích chú đi lại với mẹ. Chính cháu muốn gây dựng chuyện này mà, thế nhưng tính cháu không ưng người để râu, nên cháu bực bực một chút.
Chú xuề xòa nhận lỗi ngay : cháu nói phải ! Lúc đầu chú cũng nghịch nên bắt chước để râu chơi, nào ngờ lâu dần quen đi, giờ cạo bỏ coi như thiếu sót món gì đó. Để từ từ chú thuyết phục được mẹ thì chú sẽ tẩy bỏ luôn, cho khỏi vướng víu, sạch sẽ, lại được cháu ưng bụng.

Tôi thích ngay liền nên vun vào : phải đấy, chú cần ra vẻ đàn ông hơn. Được thế, cháu sẽ thường vào ra nơi chú ở để có điều gì kể chú nghe, hay hỏi xin ý kiến chú. Chú cũng hòa đồng nên cổ động rối rít : phải đấy, chú cháu mình cần phải ở cạnh bên nhau.

Từ đó, tôi lăng xăng chân sáo ra vô phòng chú huỳnh huỵch. Có hôm trằn trọc tôi cũng tìm vào bên chú nói nhăng nhít lung tung. Đến nỗi tôi quên béng luôn bộ râu gây bất mãn với tôi hồi nào chẳng rõ. Chú cũng tỏ ra lịch sự, không bao giờ sàm sỡ hay có lời phóng túng với tôi, tuyệt đối không léo hánh rủ rê tôi nằm lên giường chú khi nào.

Dần dần tôi đâm mến chú, có khi còn quyến luyến chú hơn mẹ. Có lẽ vì mẹ dành hết sự yêu thương và chăm sóc cho chú nên lơ là với con gái cưng cũng nên. Tôi không hậm hực, nhưng cũng nhạt bớt sự lăng xăng bên mẹ.

Đến một hôm tôi khởi xướng hỏi chú : liệu đêm nay cháu ngủ lại ở phòng này chú có cho phép không ? Chú có vẻ băn khoăn, song lại mau mắn đáp : được chứ, gì mà không được. Chẳng cần xin phép xin tắc gì cả, chú sẽ sang bên mẹ cũng xong.

Tôi giẫy nẩy lên xua tay : thế thì nói làm gì, hay là chú ngại ? Với cháu chú cũng như cha, ai yêu mẹ, tức là cháu xem như người sinh ra cháu. Chú lầy huầy sờ bộ râu nói gióng một : ờ ờ, vậy cũng được, có phiền phức chi đâu.

Tuy vậy tôi chưa muốn thực hiện ngay. Chỉ tới một lần, bỗng dưng tôi buồn rung rức, trời lại rỉ rả mưa, tiếng nước chảy ồ ồ nơi máng xối và tí tách dưới mái tôn càng làm tôi sốt ruột. Tôi trằn trọc mãi, chẳng do một nguyên cớ gì.

Vậy là tôi tốc kê ôm lù lù mớ mền gối sang phòng chú. Chú đang dựa lưng ngồi đọc sách dưới chóa đèn ngủ. Tôi ỡm ờ nói băng băng : đêm nay cháu ở đây. Chú định xê dịch vào thì tôi đã phóng lên nằm tỉnh bơ, sát rạt cạnh bên chú.

Chú vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, song tôi lại bị chấn động vì cái mùi đàn ông xồng xộc quanh phòng. Tôi tìm tòi khắp nơi, chú cũng hỏi chừng chừng, tôi không sao định nghĩa và giải thích rõ ràng được. Chú lại nghĩ tôi buồn ngủ nên bâng quơ nói : thôi, khuya rồi ta đi nằm.

Chú ngả lưng, không tắt ngọn đèn nhỏ và định nằm quay lưng lại phía tôi. Vội vàng tôi cuốn lấy cái chăn mỏng của chú đắp lên, trong khi cái mền tôi đem sang bị vất chỏng trơ một góc. Chú tẩm ngẩm chẳng nói năng gì và tự nhiên cũng kéo chăn đắp theo tôi.

Hai chú cháu nằm êm ru, nhưng phần tôi lại vẫn bận bịu với cái mùi đặc biệt đã ngửi thấy. Tôi nghiệm ra nó vốn nồng mà xen lẫn lại như có chút gì ấm áp và quyến rũ. Tôi lẳng lặng mò vào nằm sát chú, quàng một cánh tay qua người chú và nói tỉnh queo : ôm lấy hơi, ngủ cho dễ.

Chú có vẻ khép nép nên gồng cứng người lên. Tôi cười rinh rich hỏi nhỏ : chú sợ cháu hả. Chú chối bay chối biến : sợ gì chứ, cháu là cháu của chú mà. Thế nhưng khi cái vú đánh trần của tôi khẽ chạm vào cánh tay chú thì tôi thấy chú giật bắn người lên, tôi càng muốn trêu hơn, nên ôm vằm lấy chú mà tán : cháu hổng chịu đâu, chú phải để cháu ôm chú thì mới yên tâm đánh giấc được.

Chú lại càng khốn khổ, lúng túng nên tìm dịp trách lảng : con gái con nứa tối đến tuềnh toàng, coi hổng được. Tôi hí hí cười vang : tại cháu quen rồi, ngủ là phải để thoải mái, chứ rịt rịt bó bó tức tứ chi ứ nhựa.

Chú phì cười, trong bóng tối hàm râu mép chú rung rung thách đố. Tôi đã định cự nự, chả hiểu sao lại đấu dịu mà rúc ôm chú tỉnh queo. Chú cũng chả cần ké né, nên mặc con cháu vần ra sao chú cũng chịu trận cho xong, chẳng mảy may phiền trách.

Tôi ngủ ngay được. Hơi thở đều đều đun tôi như sóng đẩy con thuyến lá quên cột dây ra ngoài bến sông. Tôi bềnh bồng trôi giữa những cành hoa lòa xòa bên mép nước, những viền cỏ len len và dòng nước trong văn vắt.
Tôi ngủ thế khoảng bao lâu, chừng mở choàng mắt, đèn tắt tối thui. Tôi mò mẫm quanh quanh, chú bỏ tôi nằm một mình, lảng đi hồi nào không rõ. Tôi bực tràn lòng và cảm thấy cô đơn hun hút trong bóng tối. Tôi bỗng cảm thấy yếu ớt, chỉ muốn gào khóc toáng lên.

Tôi hận chú, tôi giận chú. Vậy là chú bỏ mặc tôi để sang nằm với mẹ. Hai ông bà rúc riểm bên nhau, truyền cho nhau hơi ấm, tình thương trong khi để tôi trăn trở một mình. Tôi bực kinh người nên lóe lên một tia hờn quay quắt.

Tôi tự hỏi phải làm gì bây giờ ? Tốc sang phòng mẹ để bắt tại trận cảnh chú cùng mẹ chia xẻ hạnh phúc chăng ? Hay là lăn luôn vào ăn vạ, phá đám hai ông bà cho hả lòng căm tức ? Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy mình vô lý. Trên danh nghĩa tối có là gì của riêng chú đâu mà định khuấy động cả lên. Hay là tôi muốn ghen với cả mẹ. Hay là tôi tủi thân vì bị bỏ bê, lủi thủi một mình.

Đầu óc tôi nhốn nháo lung tung, muốn đinh mà không sao định được. Tôi để mặc không mò tìm cái nút vặn để gây ánh sáng lại. Cứ nằm yên để mặc cho phá phách nảy sinh, cho hận trào sôi nổi. Tôi nổi loạn âm thầm, giựt mở mớ cúc áo ngửa phanh ngực ra cho bõ.

Vậy mà vẫn thấy ngứa ngáy, vướng víu nên tôi choàng dậy cởi luôn áo và quẳng vào cái xó nào cũng không cần biết. Tôi nằm xuống nghe ngóng, hai bầu vú úc núc như đang sừng sộ trong bóng đêm, cau có vì tênh hênh đơn độc.

Tôi cố ru giấc ngủ, nhưng tâm thấy chẳng yên. Như có trăm ngàn tiếng thúc khiển tôi phải phá làng phá xóm họa may mới hả được cơn tủi phận. Chần chừ rồi tôi lại phải ngồi thốc lên mò cởi tuột luôn cái quần đang hành hạ tôi nốt.

Bây giờ thì tôi hoàn toàn trần truồng trong bóng đêm. Nói vậy chớ, dẫu ai có mở điện lên tôi cũng không thấy xấu hổ gì sất. Tôi thả lỏng thân mình, hòa nhập vào bóng đêm đồng lõa để gào thét lên nỗi khốn khổ của tôi.
Tôi chả nệ ai đánh giá tôi thế này thế khác. Tôi chả nệ chú sẽ coi thường hoặc trì chiết chi tôi. Tôi quẳng cho định mệnh đền trả tiếng mời gọi tự do của thân thể tôi một cách vô vàn phóng túng. Vú tôi đó, mông tôi đó, hạt ngọc trời cho hay rổ rác ngập đầy, tôi chả thiết gì cái vốn liếng mà văn học nghệ thuật luôn ồn lên ca tụng rang rảng.

(Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 12 )

Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!