CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 4 of 4 FirstFirst ... 234
Results 31 to 34 of 34
  1. #31
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 31 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 31






    Tôi lo âu thắc thỏm sợ bỏ bu, còn chú thì nhẩn nha như không có gì phải vội. Tôi lo ngay ngáy vì đang ở trong nhà, chỉ sợ cụ bất chợt thức dậy, mò không thấy bồ tèo đâu, bò ra tìm bắt gặp thì khốn. Còn chú lại nịnh nọt : nhà đâu mà nhà, góc núi chân đồi, bà ấy biết mô mà đi lùng sục.

    Tôi đã ré lên mấy lần khi chú móc móc đầu lưỡi vào cái chúm hoa giữa háng tôi. Cứ mỗi bận như thế chú lại cười khì khì và trịn trịn lên hai mu làm chúng xô lệch méo mó thấy nản. Tôi nứng quá trời quá đỗi rồi nên bấu lấy chú mà năn nỉ : chú địt con một phát đi, rồi có muốn liếm mút lại làm.

    Chú đẩy lui băng băng : sướng bỏ mẹ còn vờ vỉnh. Tớ phán cho biết nhé, mụ ấy xin xỏ hết nước dãi tớ cũng chẳng làm, còn đằng ấy tớ yêu tớ khoắng, phải để tớ làm trọn vẹn mới câng câng lên đầu óc. Tôi ron rỏn cãi cự : nhưng mà nứng quá thì nhín làm sao được. Chú vơ vào ngay : có nứng thì khi địt mới doãi hết cỡ chân ra, còn chưa chi đã đút vào cứ như xe con vào hăng ga khủng.

    Một hai tôi van nài : thôi mà, bú gì bú lâu thế ! Nó khai òm chứ báu gì mà xỉa xói, chà lết lại tru dài mỏ ra mà nút sụp sụp. Thay cho câu trả lời, chú thản nhiên húp xoẹt xoẹt giống bọn trẻ nút mảnh bong bóng rách và tiếng kêu nghe chót chét muốn điên luôn.

    Tôi phải lảng tránh để khỏi bị cơn nứng tấn công bạo liệt. Tôi cố lấy giọng ôn tồn hỏi chú khơi khơi : chớ khi chú nằm cạnh mẹ thì chú có vồ vập như bây giờ không ? Chú nói chẻ hoe : không làm mà được với mụ ấy. Mình mút tê cả môi mà mụ vẫn xảnh xẹ kêu là chưa thấm đếch gì cả. Mụ nằm vắt vẻo gác giò lên thành giường, mở rộng hai đùi ra tựa cái kềm cắt kẽm lớn rồi chu choa lên : đây dạng toác hoác rồi nhé, chả còn kêu kẹt với chạm, ông mà không làm tê người lên thì tôi kẹp cho chết ngắc đừng than !

    Mới nghe chú kể sơ sơ tôi đã khiếp. Giời ạ, ai ngờ cụ nhà ta pơ phếch đến độ đó. Hèn chi khi cụ còn sống đơn chiếc, mỗi lần tôi mò vào nằm chung, tôi ti toe sờ vào vú hay bim là cụ giãy nảy lên mà kêu : con chết tiệt, tao đang nhớ bố mày mà cứ nhè mấy chỗ nhạy cảm đó va vấp vào làm sao tao gắng gượng được.

    Bởi vậy tôi mới cố vun vào để mong mẹ có tí tình cảm vụn vằn, cầm chơi mỗi khi nhớ bố. Ai ngờ ông chú nhà ta rành sáu câu quá lẽ, chú ập vào mẹ thế nào mà bà mê như điếu đổ, tựa như người ăn phải vạ, ngơ ngẩn mụ mị đến hay.

    Nhớ lại đêm đầu tiên chú mượn cớ ở lại, hai ông bà tí toáy với nhau, sáng ra nhìn mẹ tươi hơn hớn. Tôi đùa : hôm qua mẹ đang mỏi, chắc chú biết cách tẩm quất nên trông mẹ trẻ ra. Mẹ nguýt tôi dài dằng dặc : con nít mà bày đặt điêu toa, tại ông ấy quá chén nên cho nằm tạm, ổng dưới sàn, tao trên giường, có đụng chạm gì đâu mà mày nói lếu láo.

    Tôi càng trêu mẹ : ai mà biết chỗ ma ăn cỗ đó, hai ông bà vào buồng đóng trịt cửa lại, con thấy được gì mà bảo oan hay ưng. Mẹ vẫn cố thuyết phục : tao nói thế, mày tin hay không mặc mày, lòng tao sáng láng, tao cóc sợ đứa nào dèm pha.
    Chợt lúc đó tôi nhận ra mẹ còn để lòng thòng cặp vú không có lót bên trong nên lại ví von trêu : mẹ giỏi thật, đàn ông đàn ang nằm bên cạnh mà mẹ xoay trần ra, của nả chẳng bị sứt mẻ gì tất, đúng là thần tượng nhất thế giới.

    Mẹ loắng thoắng cãi : ối, ổng say lăn cu lơ ra đó còn nhướn nổi mắt đâu mà nhìn của nọ của kia, còn tao nóng nực thì cởi ra cho thoáng, mày cứ châm biếm tao thế hả, con ranh. Tôi hố hố cười, mẹ chạy rượt tôi lòng vòng, bà không chộp được, nhoáng cái mệt lử cò bự, bà hổn hển la : tao truyền đời mày lẻo mép mai kia gặp thằng còn lẻo mép hơn nó vả cho rụng tiệt 3-7 hai mươi mốt cái răng, cho chừa.

    Tôi vẫn còn giữ khoảng cách hơi xa với mẹ nên đông đổng nói : nó vả con rụng răng càng đỡ, hằng ngày con bắt nó pha bình để con bú phẻ re, khỏi nhai chi cho mỏi lợi, mỏi cằm. Mẹ càng cáu tiết nên mắng phủ đầu : nó có bình đâu mà pha sữa, chưa chừng nó bắt mày bú cái gì ấy thì ươm đời, con ơi !

    Dạo ấy tôi nào đã hiểu sự thể như ngày nay nên nghe mẹ trì chiết thì tôi vung vít nói chêm vô : nó bắt bú gì thì con cũng bú, miễn là không phải nhai. Mẹ cười rũ rượi, đổ cả nước mắt lẫn dử nhoèn ra và gập hẳn người lại mà the thé : vậy mà nói mày từng trải, ngu ơi là ngu, trên đời tao chưa thấy đứa nào ngu như mày, liệu mày đã biết “ cái gì ấy “ là củ chùy thun gì chưa mà nhắng lên tưởng là vớ được củ khoai.

    Xong mẹ thương con gái nên dặn dò : mày chớ có nghe nó dụ dỗ mà mắc lỡm, mẹ kiếp, của ấy mà nó tọng vào họng mày thì có nước ói mật xanh, mật vàng, con ạ ! Tôi trố mắt ra nhìn, thô lố như cặp đèn pha của mẹ lồ lộ dưới áo. Mẹ lại phải một phen mở cái then cửa tăm tối cho tôi hiểu : tao nói trắng ra để mày dè chừng, đàn ông con giai thời nay rất thích bắt vợ thổi kèn, mày đừng hí hửng mà vỡ nợ.

    Tôi vẫn nghe chưa thủng nên lại nói rồ nói dại : thì chồng có thương mới bắt thổi kèn cho vui cửa vui nhà, sao mẹ lại dặn con đừng dại. Mẹ gãi đầu tưởng đâu tóc rụng hết và bà xì xồ nói toạc móng heo : giời ơi, sao mày chậm hiểu thế, thổi kèn ở đây là nó bắt mày dùng hai tay ôm lấy bìu thịt nó còn miệng mày thì phải ngậm cái bu gi ô tô của nó mà thổi te te.

    Chưa chi mẹ đã ra hiệu làm mẫu, hai tay mẹ vờn vờn trông gọn đáo để, còn miệng mẹ thì thút thít vô ra và hai mắt mẹ nhắm tịt như đang say mê với khúc nhạc thần sầu. Tôi ngờ ngợ hiểu ra nên chối xua bây bẩy : ối, con chịu thôi, thổi cái kèn đó cho họng cứng đặc và nước lên nước đục nó ặc đầy mồm dẫu có súc miệng đến cả tuần cũng chưa tan mùi tanh, mùi khắm.

    Mẹ lại thêm một phen cười hô hố, vú vê rung ào ào, đầu ti cứ chực xé toạc áo lụa mỏng mà nhảy xổ ra ngoài. Tôi cũng cười hả hê vừa giữ cổ cho khỏi ngã lật vừa can ngăn mẹ : cụ giúp hộ con cười vừa vừa thôi, chứ cụ xả láng sáng dzìa sớm, vú cụ nó xổng ra, rơi vung rơi vãi, nhỡ có ông nào đi ngang lại chộp đem mất thì uổng.

    Mẹ xẩu mình vì lối nói vô trật tự của tôi, nhưng cụ đang vui nên xí xóa chỉ mắng hớt : cha con ngựa, mày dám nói tếu cả với bà. Ấy đấy, tình mẹ con chúng tôi có những lúc vui ra phết như thế, cho nên dù gì thì cũng vẫn cứ níu giữ lấy nhau.

    Lại nói về chú. Ông vần tôi còn hơn vần củ khoai lùi trong tro bếp vậy mà tôi không một ly ông cụ phản đối. Đầu óc tôi còn đang nghễnh ngãng nghĩ đến về bà via thân yêu nên chú được một thời gian móc vét, bú biếc, liếm láp và hành tội cái bim tôi rữa choe rữa choét, tôi cũng coi như không.

    Đến nỗi chú phụ họa thêm bằng cách một tay lùi xùi mò dưới, một tay ăn có bóp vú bên trên mà tôi cũng “ nơ pa “ chẳng kể. Thậm chí chú nghĩ hay là tôi bị ma ám nên chú hết nghiêng đầu bú lên vú lại cúi rạp mút lên bim, tôi vẫn cứ để yên cho chú vần, chú vọc.

    Riết rồi chú phải xòe bàn tay ra nhá nhá trước mặt tôi, xem tôi có nổi cơn man man bất tử không. Đợi đến khi tôi cất tiếng hỏi : chú đuổi ruồi đấy phỏng thì chú biết là tôi vẫn còn tỉnh dữ tợn nên nói chữa lấp liếm : tao tưởng mày thăng nên thử xem hồn vía mày có đi lạc bậy nơi đâu chăng ?

    Tôi thú vị về hành động của chú nên đáp : còn lu nhen, chú đứng tưởng con này dễ lú mà coi thường. Và tôi giục sát rạt : bố có bú thì bú lẹ lên cho con còn nghỉ, nãy giờ bố moi móc và bú rột rột con rêm mình bỏ mẹ.

    Vậy là chú dỗi ngưng luôn mọi sự. Chú lụ bụ trong miệng : tao đếch thèm chơi với mày nữa, để tao về tao vần bà ấy còn hơn. Thế rồi chú bỏ đi cái rột, tôi tiếc ơi là tiếc. Hóa ra tôi vẫn nằm chỏng trơ một mình và tôi vừa nằm mơ các cụ ạ !

    (Hết Phần 31 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 32 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #32
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 32 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 32





    Bực mình tôi tắt đèn nằm vùi một mình. Nghĩ rằng ánh sáng bị triệt tiêu sẽ làm tôi bình tĩnh, xóa tan mọi hờn ghen trằn trọc, ngờ đâu nó còn trở thành mãnh liệt hơn nữa. Giữa sự tịch lặng, dường như tôi nghe rõ mọi tiếng động dù rất nhẹ bên phòng mẹ.

    Trí óc tôi nghĩ vẩn vơ, đoán mò thế này thế khác. Tôi bực dọc khó chịu. Tôi có thể lầm lẫn về bất cứ điều gì, nhưng nhất định về tính khí chú tôi không thể nào sai chạy được. Chú là hạng giỏi vờ vịt, ra điều nghiêm trang, nhưng đó là chỉ ở vào lúc khởi đầu, còn một khi chú đã bén ngọn lửa tình thì chú bạo dạn phải biết.
    Bao nhiêu vẻ nai tơ biến tiệt, chú hiện nguyên hình một trai lơ say đắm. Chú có thể khiến người nữ đối diện phải qui hàng nhanh chóng. Sự thể là mẹ ấy, bà cứ tưởng bà giỏi giang chế ngự được mọi cám dỗ, đến nỗi tôi khích bác vun vào mà mẹ vẫn chối đẩy mạnh bạo.

    Vậy mà quay đi quay lại mẹ sa vào đường tình lúc nào không hay. Bữa nghe mẹ nói ráo : hôm nay mẹ cần hỏi ý chú chút việc, chú sẽ ngủ lại nhà ta, khiến tôi chưng hửng. Nhưng rồi tôi cạn nghĩ : ừ thì nhà rộng rãi, nhiều buồng dành riêng khách, chú ở lại thì ở có sao. Song thấy ông bà cứ lần khần đeo nhau mãi chẳng ngủ nghê, tôi trêu nên cứ ù lì ngồi đồng xem sự thể thế nào.

    Chỉ đến khi mẹ ngáp lia ngáp lịa, uốn vặn thân mình kêu mỏi, giục tôi về phòng riêng để mẹ đi nghỉ thì nấn ná tôi mới đứng lên. Tôi nhìn chú tỉnh bơ bợ đỡ nơi vai và lưng mẹ dìu đi, tôi cho là chú nịnh đầm hướng dẫn mẹ về phòng rồi cũng về phòng riêng của chú.

    Nào ngờ đến khi nghe gót chân chú đá khép rầm cánh cửa phòng mẹ lại, tôi té ngửa ra là mẹ với chú chịu đèn nhau từ hồi nào. Tôi vẫn chưa chịu thua nên vẫn bịn rịn chờ, lâu lơ lâu lắc chú không trở ra mà từ khe cửa tôi thấy ánh đèn tắt phụt, tôi vỡ lẽ ra là “ thôi rồi, còn chi đâu, em ơi “, đã có một con nhạn bắt đầu sa lưới và cầm tù thiên thu ở trỏng.

    Sáng ra tôi nhìn hai ông bà vui đáo để, má đỏ hây hây, người tươi lồ lộ. Tôi nhận ra vú mẹ căng phình, mông mẹ nây nây, và hàm râu chú thì nhói linh tinh như đèn trên tàu đánh moót. Tôi mừng mà lại cũng lo. Mừng là mẹ có tình yêu mới, lo chỉ sợ lâu ngày mẹ thiếu sự hưởng thụ, giờ xả láng sáng về sớm, lỡ có tí nhau thì người ta cười cho vỡ sọ.

    Tôi xa gần đem điều ấy ra hỏi bóng gió mẹ. Bà cười hì hì chê : mày chả biết cóc khô mà cũng ra vẻ trứng khôn hơn vịt. Tao truyền đời cho mày biết dẫu tao có bơm mãi bơm hoài thì em mày nó cũng chẳng chui ra đâu mà lo, huống chi chúng tao chay tịnh chỉ cốt nằm cạnh nhau bô lô cho đỡ buồn, rồi mỏi mắt thì lăn quay ra ngủ êm rơ, không cục cựa.

    Dạo ấy, tôi mới lớn lớn mà ranh chúa. Tôi chọc ghẹo mẹ : phải, con cũng thấy mẹ đứng dắn vô vàn, thế nên có bao giờ mẹ buồn tiểu mà đứng xên xển như đàn ông đâu. Mẹ ngồi đàng hoàng nhé và mẹ thường nhăng nhít nói : đàn bà đái không cao khỏi ngọn cỏ. Nhưng đó là lúc ban ngày, lúc ánh sáng chan hòa, còn khi tối lửa tắt đèn, kín bưng kín bít, ai thấy gì đâu mà biết mẹ ngồi hay đứng.

    Mẹ rủa tôi om sòm : cha con ranh, ăn nói bậy bạ. Tao làm gì mà mày bảo tao lộn xộn. Tôi kê khai một lô một lốc những gì tôi tưởng tượng : thì hai ông bà nằm cận kề nhau, người này thở người kia hít, bố ai biết hai ông bà quện mùi nhau hồi nào mà cản. Phương chi còn sáng thì còn ké né e dè, chừng tối thui, lỡ tay có đụng chạm nhau cũng đến huề thôi, chứ không lẽ lại quay ra ăn vạ.

    Và sẵn trớn tôi kê luôn một mạch như thầy bốc các vị thuốc : mà ngẫm ra có ông nào ở cạnh phụ nữ chịu giữ cái hiền. Lúc đầu còn vờ vịt chạm sơ chạm xịn, rồi từ từ thì nắm chịt lấy tay nhau, thấy im im thì bò chồm luôn lên ôm lấy ngực.

    Bất giác tôi cười lên ré ré. Mẹ nạt : mày đúng là đồ con điên, con dại. Ông ấy vồ lên vú tao hồi nào, mày chỉ điêu toa đặt điều đặt chuyện. Tôi bắt nọn luôn : nãy giờ con có đề cập gì đến chú và mẹ đâu, chẳng qua hai ông bà có tịt nên giật mình, tự kể ra ai bắt nà.

    Nghe vậy, mẹ thử ướm xem tôi còn biết gì thêm nên gạ : ừ thì mày khoe mày rành, đâu thử kể xem mày biết cái chi. Tôi mạnh bạo theo đà khích của mẹ : thì đàn ông nào thấy vú chả như lân thấy pháo. Dẫu chưa cởi tuột cái xú mà các bố đã chót chét cái miệng như muốn chảy dãi chảy nhớt ra rồi.

    Mẹ chặn phắt lại : con này lẻo mép nói càng lúc càng bậy. Mẹ kiếp, tối mò mò, ổng thấy đếch gì mà mày tả như thật. Tôi trầm ngâm giãi bày : phải, tối bưng tối bít, nhưng con hỏi mẹ có ông nào cần bật đèn mới biết cái chỗ cần phải rờ mó hay không ?

    Tội nghiệp, bà cụ có vẻ ngẩn tò te, tôi sấn tới đi một đường lả lướt : thì đấy mẹ đã rõ mấy ổng mới chạm sơ vào lụa nịt đã biết ngay đâu là vú, đâu là vải. Mẹ có sáng suốt mười mươi các sư huynh cũng thoăn thoắt mò nhanh mò nhẹn lật luôn cái lúp lên mà chụp vào vú thịt.

    Mẹ hét như cái còi : tốp, tốp, mày nói láo có căn, tao cấm mày bép xép kể tội tao vô cớ. Tôi vẫn gân cổ lên cãi : chứ không ư, chú vồ được vú mẹ thì bà còn chống chỏi gì nữa. Ổng xoăn luôn đầu vú vê xè xè, lúc ấy mẹ cứng cả người còn sáng suốt đâu mà đẩy. Vậy là ổng mới măn, xe, bóp, vặt, mẹ còn đang phiêu phiêu phưởng phưởng mãi đâu đâu thì ổng đã ghếch lưng mẹ lên mà tìm mở cái chốt cài.

    Tôi định nói : lúc ấy mẹ có hối thì cũng chẳng còn nước non gì nữa, nhưng mẹ lại chặn chửi um lên : con đĩ ranh, mày học ai mà rành tổ chảng. Tôi đáp tỉnh queo : thì từ mẹ chứ ai ra. Mẹ chẳng nhớ đã từng kể bố mày cạy, bố mày mở, làm tao nát thần hồn bể thần tính hết trơn. Tao buông xuôi cho rồi để ổng vần vừa mệt vừa chộn rộn.

    Lúc đó thì mẹ bí nên nói trớt qướt : con ranh con, nhớ dai tổ mẹ. Bận sau tao có việc gì, cóc thèm kể cho mày nghe nữa. Từ kinh nghiệm như thế, tôi càng đau thêm lên. Cảm giác lúc chiều ùn ùn kéo đến, làm tôi nức lòng ghen tức tăng thêm. Tôi hận mẹ thì ít mà nguyền chú thì nhiều. Ai đời ổng đem kinh nghiệm tràn đời ra ví dồn tôi vào cám dỗ, giúi cho tôi ăn, lấy đi ở tôi sự trong trắng mà giờ đành đoạn bỏ tôi đi hú hí với mẹ ở phòng bên.

    Tôi nhớ đến lối nói nịnh của chú mà ức : nhỏ ơi, tao nói thiệt, cỡ mày mà ưng tao cũng quên luôn mẹ để cưới mày tút xuỵt. Tôi vờ vỉnh hỏi cho biết : chú nói em ưng thì chú cưới, vậy sao chú hổng cưới mẹ lun đi. Chú nhăn ríu mặt lại chê trách : mày nói như chú ngu đớn ngu đau hổng bằng, ai lại đem đứa con gái hây hây so sánh với bà già hả cháu.

    Tò mò tôi hỏi rấn tới : mẹ thì sao, cháu thì sao, khác gì đâu mà chú mê cháu như điếu đổ ? Chú có vẻ bất mãn : chèn ùi, sao mày giở hơi giở hướm vậy cháu, hay là mày muốn cà rỡn chú ? Tôi càng định đoạn : cháu muốn hỏi cho biết, thiệt mà.

    Chú ra điều từng trải nên khè khè kể : mày có thấy giữa đàn bà và con gái khác nhau không ? Nội cái hơi thôi cũng đã không thể lẫn, con gái thơm tho, bà gìà dù sao cũng lẫn mùi ngai ngái. Chú nói thiệt dẫu được hít mày một lần chú có chết cũng chịu, còn mày cho chú hít nhiều lần thì chú chết tới chết lui, chú cũng cam, phương chi mày cho chú ngậm vú thì chết thiên thu là cái chắc !

    Tôi ngẩn tò te hỏi sẵng : chi mà dữ vậy. Ngậm thì sướng ích gì để chết uổng mạng. Chú cười muốn méo xệch cả hàm : chèn ơi, mày nói như thiệt, ngậm mà hổng sướng thì ngậm làm gì. Chưa chi cái miệng chú rột rột như đã ngậm được cái đầu vú tôi và đang nhằn nhằn cái cục sữa mút mát. Tôi thấy máu chạy rật rật khắp người.

    Đã thế chú còn quơ quơ hai tay, mấy ngón vê vê làm tôi thấy hai đầu vú cứng cương, nhức tổ bố. Tôi gắt gỏng: thôi, đừng diễn tả nữa, nhột ứ nhựa. Chú tỉnh người, cười hè hè, một chút dãi ứa ra bên mép.

    (Hết Phần 32 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 33 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #33
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 33 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 33





    Chú ngậm vú tôi mút mát, cắn nhay và nhằn nhằn làm tôi muốn điên tiết lên. Mấy bận định đưa tay vả chú rụng hết răng để tôi đỡ bực bịu, nhưng vừa giang được cánh tay khỏi đầu thì chú đã nhay nhay làm đầu vú tôi kêu rột rột đau quặn lên.

    Đã thế một bàn tay chú còn tham lam bóp cái vú chưa cắn làm cho cái quả sữa nát nhoẹt nát nhoe, khiến tôi mới xung thiên xung địa lên hết chịu nổi. Bực quá, nổi cọc, nên tôi văng tục : cắn thì cắn nhè nhẹ thôi, bóp thì bóp một vừa hai phải, làm gì đau điếng, đéo họ, đếch chơi nữa.

    Chú vẫn nhồm nhoàm cái miệng nhèo nhẹo đeo nơi vú và bàn tay vẫn làm móp méo cái vú kia ra, nhưng cũng cố lụng bụng đáp : đéo cái con cặc, đú họ ông mút và bóp sướng bỏ cha còn bày đặt cự nự. Sao mẹ con nhà nẫu giún nhau thế không biết, ông giả vờ ngưng là lại nói khích.

    Tôi cũng cự nự ra trò : này, đừng vơ đũa cả nắm nhé ! Tớ thì cứ nằm khểnh ra còn hơn, để vú thỏa thuê, lôn phơi phới, tớ cóc mời chào ai, mệt. Chú còn lải nhải : như bà mẫu chị cũng vậy,vú đang xệ mềm èo, tớ mò vào tớ hôn tớ hít, tớ cắn, tớ độp, mẹ tổ chúng căng cương ngay lên như mâm xôi, ụ mối.

    Vậy mà ra cái điều bất cần, nheo nhẻo gắt như mắm tốc giầm thêm tỏi : đây đang cáu nhé, xục vào chỉ tổ làm nhau bực thêm thôi. Thế nhưng tớ lì tớ cứ bám rịt tớ ngậm, tay tớ rần rần cứ bóp tới nơi thì cụ bà doãi ra, thở hắt : bực bỏ mẹ mà ông đeo bám khiến không chịu được.

    Miệng bà rong rỏng nói thế mà lại xúi tớ : muốn ăn tiệc thì cởi vứt bố xống áo ra, cú lùng nhùng làng nhàng, đã vướng cái này cái khác, lại còn bị quấy quá vì cái miệng cái râu, gay cách chi là gay. Chú nói xong ra vẻ đắc chí : mà kể cũng lạ, nghịch đàn bà được họ phản kháng mới thấy hay, chứ mụ nào cũng đuỗn ra cho mình khua toáng loạn thì lại mau chán.

    Rồi chú ghé vào tai tôi thì thầm : các bà càng chống trả thì mình càng mau nứng cặc. Chưa chi chú gạ gẫm tôi : không tin, nhỏ thử sờ cu chú coi nó có ngỏng vều lên chưa. Thâm tâm tôi cũng muốn bỏ thầy mà còn giả tảng : ui, nó nứng thì kệ thây nó, mắc gì tớ phải khám, nó muốn thì nó vào đút cái nơi nó vừa rút ra, chứ đây chẳng cần.

    Chú có vẻ xót xa vì câu nói ẩu xị của tôi. Chú cắn một phát thật mạnh, tay bóp nhoét cái đầu vú đang sưng mà sửng cồ lên tiếng : mày có câm cha mồm lại không, hay muốn ông tọng cả cái dùi cui vào họng mới chịu nín.
    Tôi ớn ngập đầu, chỉ sợ chú giận mần thiệt nên phải vả lả : đàn ông gì mà chút xíu cũng giận. Thì ai nói cứ nói, hổng đúng thì thôi, can gì phải quặc lên như thế. Chú còn tức : ông gia ơn cho còn hoạnh họe, ông địt mẫu thì vẫn địt, nhưng còn mày chú có thương chú mới mò ra địt ơ ghen, mày sướng giàn trời còn ra điều hông, hông, điếc cả lỗ nhĩ.

    Chú làm vui ngay được, nên lầu bầu tâm sự : chú nói thật, chơi lồn bà già đã ngon, nhưng đéo lồn nhỏ thì hay hơn. Nó vừa bót, vừa gặm thun thút, nước nôi lại dầm dề, trơn và kêu chí chách, đụ đã tê cu mà nghe tiếng còn du dương nên cưa hoài hổng chán.

    Tôi hứ lên phê bình : đụ đéo mà chú làm như cưa gỗ, chú diễn tả nghe coi bộ ngon ơ, nhưng hồi chiều chú nắc tôi đau bỏ đời, sướng đâu mà bót, thun hay đầm đìa, dóc tổ. Chú đâu đã chịu nhượng bộ : thì lần đầu ai chả thế, ví như miếng vải xé toạc nó phải kêu ré lên chớ, nhưng rồi có xé tiếp nó lại êm ru. Đâu mày để chú nắc cái thứ hai coi chú nói có đúng không ?

    Ra vẻ tò mò tôi cũng muốn khứng chịu cho rồi, song bản tính con gái như thế, cứ câu dầm gây mưa nổi bong bóng cho đàn ông nó quến. Tôi lửng xửng hỏi khùng : rủi như hông đúng phoóc như chú nói, liệu lúc ấy tôi biết ăn vạ ai, mà dẫu ăn vạ chú cũng đâu có nghe mà rút cu ra hầy.

    Chú cau măt muốn chửi : nói chiện với con nít tức tràn hông. Đú mạ, nó muốn được nắc bằng chết mà còn bởi, tại, thế, vì nghe ghét cách chi. Và chú thẳng rẳng hỏi tôi : bây giờ mày muốn tao đụ hay để tao trở vô trỏng ?
    Đến lượt tôi phải nhượng bộ : chú muốn dzô trỏng thì dzô ai cản nà, nhưng chú nói để chú bày mà chưa chi lảng đi rẹc liền thì hóa ra chú hổng giữ lời sao ? Chú chậc cái miệng, râu rung vít vát, và áp vô hối : đâu xoay đít qua, tao nắc đại nắc đến, còn vô để bả thức giấc ra kiếm, cả hai trọc hết đầu tới nơi.

    Hăng là vậy mà nghe chú chỉ vẽ tôi cũng thấy dị. Tôi nói đùn việc : muốn đụ thì phải tự tay bày mâm chén ra chớ, của đâu sẵn lột tè le để thiên hạ hưởng heng. Chú lắc đầu quầy quậy rồi chộp lấy mông tôi xoay rột và nhanh tay lột quần, lột sịp.

    Chú tắc tắc cái miệng như thưởng thức múi xoài, múi sầu riêng mới bóc, tôi nghe loang thoáng : đú mạ, trắng nõn, làm con cu tức rực. Chú đã bíu được hông tôi, nhấn cho đầu cúi xuống trước và đinh nhón nhón leo lên, tôi la toái loái : chơi thì cũng nằm xuống chớ ai lom khom như chó dzị.

    Chú bật cười : thì kiểu chó chớ còn gì nữa. Để tôi yên tâm chú lại khẽ khàng thuyết phục : nhỏ để chú bày cho, kiểu này cũng năm bơ oan lắm, nhiều bà thích mà chú chưa cho tập trận. Chú cưng nhỏ lắm nên mới áp dụng ngay để nhỏ học mau thành.

    Tôi cũng ưng chứ bộ mà còn cố trêu chú lần chót : vậy chú đã chơi kiểu này dzí bà mẫu cháu chưa. Có lẽ tại đang ham nên chú nói béng hổng kịp giữ : đủ kiểu, kim kê ấp noãn, khỉ bồng con, sấu trườn bãi, vác cày qua núi, đẩy xe bò, dắt chó đi rông, hổng thiếu.

    Chợt chú nhận ra cái hớ hênh nên tạt ngang : ối, đụ hổng lo đụ, hỏi tùm lum làm chú nói bậy nói bạ. Tuy vậy để lấp liếm, chú kềm hai mông đít tôi và lúi húi chêm đầu cu lần xần nơi lỗ đít, quết một nhát xích xuống, rà rà quanh hai mu, bành chúng ra.

    Đến khi thấy cái đầu khấc lo le nơi chỗ lỗ thì chú ấn từ từ vào khiến tôi hồi hộp nín thở. Nói nào ngay tôi cũng sợ. Chú biết ý nên đâm chậm và hổng nôn. Hai mu hé rộng dần, đầu cu vô chừng nào tôi nghe nóng chừng đó.

    Kịp lúc chú thở phào ra thì tôi có cảm tưởng cả khu đít tôi như bị một cái cọc cắm thiệt sâu. Tôi thở phào ra, chú nhanh nhảu hỏi : có đau hôn ? Tôi nói láo : bớt bớt, nhưng sao nó tê tê ở trỏng. Chú biết tỏng tòng tong là tôi chịu đèn, song chú cũng khôi hài ra phết : ờ thì nó phải tê chớ, có tê thì lúc nó nắc nhỏ mới thấy đã.
    Kèm với lời dụ dỗ chân tình, chú vói hai vú tôi lấy nề mà bắt đầu nắc. Khởi sự chú kéo ra đút vô, khi thấy bôi trơn và không va vấp thì chú gò người bóp chặt lấy hai vú mà dọng còn hơn dọng pháo. Tai tôi ù hết trơn, tôi ví như con bò bị gông mà cắc cớ tay nài nhảy lên ngồi bên mông nên ì ạch nặng ui là nặng.

    Chú nắc dồn dập, vừa đụ vừa la nhói nhói : sướng bay, đã bay, nứng bay, đụ má, đụ chi mà ngon tổ nội. Tôi nghe lại thấy êm tai mới lạ nên vào hùa giục giã chú : nắc cho chết mẹ nó đi, đồ gái già mồm. Chú quết cối nào cối nấy cho sâu, cho ngập lút cán vào, để nó chừa cái thói đỏng đảnh. Mẹ kiếp, mùi đời cay đắng mà êm đềm cách chi, chú giúp cháu đâm cho đổ ghèn đổ nhớt ra đi.

    Tôi thấy chú gò người, choàng hẳn lên mông tôi, có lúc tưởng hai chưn chú bị giở hổng lên, nhưng chú vẫn nắc dòn dã. Tôi quằn người ra địu chú vì cái lồn tôi cũng sướng rân, tôi chỉ muốn bóp nát cu chú ra mới hả cơn dâm dật.

    Tôi hét từng canh : đụ dở ẹc, cháu chưa hết đã ngứa, vậy mà khoe tài khoe cán vung vít cả lên. Chú có vẻ ức nên chú bò đeo dài lên lưng tôi, vần hai đầu vú đau ơi là đau, mà giập, mà tống, mà pháo, mà nắc, hổn hển thở, càm ràm la : tao dở, tao ngu, tao đần, đù má nhưng tao đụ được mày nghen nhỏ. Mày lèo phèo tao nghiền cho vỡ hết vú ra, còn lồn mày tao xỏ que nướng hổng còn một mẩu.

    Tôi ớn thiệt sự, nhắm tịt mắt lại mà tự rủa thầm : đồ ngu, chọc chi cho ổng giận !

    (Hết Phần 33 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 34 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #34
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 34 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 34 (Cuối)





    Thấy tôi ngoan ngoãn cúi rạp mình ủi bãi chúi nhủi nơi giường, chú yêu đời tợn. Chú nhìn lừ lừ vào tấm lưng thẳng và trắng nõn nà của tôi, chú ca ông ổng “ quê em miền trung du, chiều nay vắng bóng người… “
    Tôi đâm cảm phục vì chỗ nào chú cũng liên tưởng được. Hẳn là chú thấy tôi hi sinh nhường trọn vẹn giang sơn cho chú hưởng, đôi mông đầy ươm nhô cao, chắc là chú đang mơ về Ba Vì nên tưởng lưng tôi là trung du Hồng Hà cũng nên.

    Chả thế mà chú vồ vập dùng hai bàn tay miết sát rạt. Tự dưng tôi được một bữa mát xa không tốn tiền. Chú đè từ vai xuống, vuốt từ hông lên, hai bàn tỷ như rẽ quạt mằn mằn đàn hồi ra cạnh sườn và chan hòa hai bên nách.

    Tôi thích chí nên doãi ra và hai mông đít nhấp nhỏm dồi tựa sóng, chú khen rối rít cả lên : con nhỏ bữa nay giỏi đa, biết vặn vẹo, uốn éo, thiệt tài. Thế là chú bíu lấy đít tôi mà củ rủ cù rù dùi, chọt, đâm xoành xoạch.
    Chú khéo tay khéo hoạt động vô cùng. Chú chém ngang, xả dọc, có lúc hụi hệt đun tôi như đun cỗ xe chết máy, lúc tấn người xỉa lên trên, lúc trườn bò nhấn xuống dưới, tôi như con cừu bị thúc vào đít nên thong dong đi nhẫn nại.

    Có điều con cừu bước đi không vướng víu, còn tôi đang bị cái dồi trường của chú cắm ngập nên xệch xạc như người có mang. Chú xỉa, chú xoi, chú khìa, chú nạy, nút phéng, nút chai, nút li e, nút bổi gì cũng bị bật gốc, lòi cơm, trệ mép ra hết trơn.

    Chú nắc hăng quá, làm tôi vếu váo theo. Có hồi chú man man đè cứng gáy tôi mà thụi dồn thụi dập, có hồi chú rong rỏng thả dê, con thoi vẫn thụt ra thụt vô nhưng chú nhẩn nha như đang đi dạo. Chú còn tham lam lách hai bàn tay ăn có lên cặp vú bóp nhào vỡ vụn mà nắc phịt phịt.

    Tôi kêu toáng lên : đụ mà còn đè bóp nát vú đau tổ bố. Chú cười hì hì trơ trẽn : bóp vú đau, đụ mới sướng chớ. Tôi nổi khùng thiệt sự : nói lãng xẹc cũng nói, con cu sướng chớ vú đau chết cha. Chú bắt đền bằng cách xòe rộng hai bàn tay vùi xoa cặp vú làm tôi lại nhột nhột khắp cùng.

    Bởi nên tôi lại cằn nhằn : đụ hổng lo đụ, còn bày trò vớ vẩn, hết làm đau giờ lại cù nhột, thôi đi tía ơi, tía đéo mau mau rồi để con ngủ cho con nhờ. Tía cù cưa cú cứa thế này chắc tới sáng cũng hổng dứt. Chú lại trêu nên cười lên hồng hộc : dzị mới đã thấu đế chớ, chơi càng lâu càng nứng, đụ càng nứng càng dai, nắc càng dai càng dẻo…

    Tôi nạt ngang : dẹp, nói dài nghe nhức tai. Và tôi gồng khuỷu tay chịu sức nặng của một bên mặt, nhổm cao đít lên hối : nọ, nhỏng hết cỡ mông lên rồi, cha đụ đại đi cho con nhờ. Chú tỉnh ra nên ôm bợ lấy hai bên mông mà thụt đùng đùng từ cà nông, trọng pháo, ca chi u sa, đến hỏa tiễn, 122, 130 ly, S7, S8, líu lo xả cảng.
    Tôi bị chúi nhủi vô hồi. Cả người tôi xục xịch như bị đẩy, bị lôi, bị văm, bị xẻo. Cuối cùng thì chú hớt hải la um : chết cha, tới, tới, bà con dzẹt ra, xe đứt phanh, mau mau kẻo chết chẹt. Tôi cũng lính quính nên chêm theo : tí te tí te, dzô lề, tấp lại. Chú hổn hà hổn hển chụp giựt nắc tới tấp nơi cái lỗ giữa háng tôi, loạng quạng tựa bị lật tay lái, nhảy xóc băng xiên băng nai và ồm oàm “ á “ lên một tiếng thất thanh : bể, bể tan hoang, bể hết trọi ra rồi.

    Chú nhừ nhừ , tui cũng nhừ nhừ. Chú thả hai tay đè trên đít tôi để chặn cái vòi văng tán tứ khắp nơi. Chú không để nó trong lỗ mà rút vội ra nên nó xịt tùm lum, cục nào cục nấy trắng nhởn. Nhìn chú nhăn nhó như người đau cu, tôi thấy tội nên hỏi rỉ rả : sao hổng để nó trút ở trỏng, kéo ra chi cho mắc nạn mà khổ.
    Tưởng chú khen, dè đâu chú quạu, chửi vung xích chó : ngu như bò còn làm dóc. Tao để nó ói ở trỏng cho mày mang trống cơm rồi bả cạo đầu tao láng coóng sao mày. Tôi vỡ lẽ ra, bắt cười muốn chết, song sợ chú cho là bị chọc quê nên giả bộ ho rồi lấy cùi tay chặn che để dấu nụ cười cho kín.

    Chú rặn è è một hồi dài thiệt dài thì thở rốc ra và ngả kềnh ra nệm. Con cu còn ấm ức nên gục gặc liên hồi. Chú vẫn dùng tay bợ nên choe choét cái thứ khí trắng bám chảy dài theo cườm, các ngón và kẽ tay.
    Thương hại nên tôi phân trần : ai biểu, ham hố nắc cho lâu giờ bị đạn. Chú lại sửng cồ nạt : đụ mà hổng đụ thấu đáo thì đụ làm chi. Thà để cu nghỉ mệt còn hơn. Chưa chi chú lại còn nhiếc : mà dẫu có muốn đụ đại thì mấy bà cũng đâu có chịu, bà nào khi ngậm kẹo đầy họng rồi thì cũng giục như điên. Mẹ họ, mình có hơi ngưng ngưng thì đã nghe réo : chớ sao đang nắc mà ngưng làm người ta cụt hứng.

    Tôi nghe thấm đòn nên phải im re. Giá lúc nãy mà chú đụ tôi theo kiểu thông thường chắc tôi cũng nheo nhẻo như chú diễn tả thiệt. Bới con cu chú nó kích thích bề sâu cái lồn tôi quá, có hồi tôi nghĩ giá gì được quặp hai giò nghiến cho bể hông chú ra, chớ bị nắc nó thốn mà sướng da sướng diết, chịu hết nổi.

    Vậy nên tôi lừ lừ nhìn chú, nào dè ổng còn xi nẹc nên nạp theo : bộ nói trật sao mà thò lõ mắt ra nhìn người ta. Ở đời thường đôi lúc bị oan như rứa nên tôi cũng cố nuốt cục giận vô lòng, chỉ lí nhí thẽ thọt : em có nói gì đâu, tại thấy chú rặn như người bí đái nên dõi theo dzị thôi.

    Chú sướng ôi là sướng, nên có vẻ lơi giãn, tìm lảng sang việc khác : thương thì giúp chùi lau cái mớ của nợ chứ đứng đó giương mắt ếch nhìn thì ích lợi gì. Tôi răm rắp nghe theo, vớ luôn cái sịp lụa mà ôm cả gốc cu chú tí toáy lau cho sạch.

    Bàn tay tôi chạm tới đâu thì chú co rúm tới đó. Cái đầu cu thò thụt mềm mềm, chốc chốc lại ứ ra một giọt, tích cữu đâu ở trỏng. Khi tôi ôm quàng hai hòn giái lau thì chú giật thót người lên khiến tôi tá hỏa hỏi : em làm đau chú hả. Chú nói re re : không đau nhưng nhột quá cỡ, bởi nó còn bị kích thích.

    Tôi tẩn mẩn làm thêm một hồi thì chú hét : thôi ! Tôi giật bắn mình như người mộng du bị ai đập vào vai cho tỉnh. Chú nằm ngáp sái quai hàm, mắt muốn ríu lại. Tôi hết hồn nên phải cố lôi chú dậy. Ông chú ngoan cự nự nhưng tôi phải cảnh tỉnh : xếp làm ơn đừng ngáo ở đây. Xếp cố dzọt dzìa bển rồi có lăn đùng ra chết thẳng cẳng em cũng hổng khe.

    Chú tròn xoe mắt ra nhìn, hỏi dấm dẳng : chứ mệt và buồn ngủ thấy mẹ còn bắt tội bắt tình thuyên chuyển đi đâu nữa. Tôi giống như con bồ nhí thấu đáo nên khật khừ ghé tai hỏi nhỏ : chớ bộ ông hổng ngán má tui sao, ông ăn vụng chưa chùi mép, bả sang mà thấy ông tô hô, súng ống bày tầy huầy, bả hổng chụp con dao hay cái kéo sởn một đường ngọt xớt thì tui là con ông.

    Đàn ông trèo đèo đi chọt lỗ bậy khi nghe vỡ ra, tỉnh nhanh như cắt. Chú nói hổng kịp lên non da miệng : cám ơn nhỏ nghen, mày có nhắc tao mới nhớ. Vậy là chú lồm cồm ôm gậy, bì đạn re re đi một nước. Tôi thấy tức cười mà hổng dám cười.

    Đợi ông dzọt êm xuôi và hổng nghe động tĩnh gì, tôi tắt xoẹt ngọn đèn, cứ trần truồng nằm lăn ra vì cũng mệt quá đỗi. Dù rân rân đủ điều trong óc tôi vẫn mang mang nghĩ tới cú đụ của chú vừa xong. Thiệt ổng là già gân đúng nghĩa, mới hích mẹ xong mà cũng còn sức sang thiếm xực thêm con bé động cỡn.

    Suy ra tôi thấy các bố nhà ta như nhau hệt. Cha nào cũng lử đử lừ đừ, nghiêm trang phải biết, thế nhưng gái hở cơ là các bố tấn công khiếp vía ngay. Các bố nhi nhoe, nịnh nọt, lời ngọt như mật, giọng mềm như tơ, ve ve vãn vãn, vuốt vuốt rờ rờ. Đến khi mấy em bị lột tan hoang như chuối lột vỏ hay múi tách hột thì ô hô mới thấy mình nhầm tai hại.

    Lúc đó thì miệng môi các bố đã ngậm vào vú rồi, chớp có giăng, sấm có gầm, sét có nháng cũng đừng mong các ông tha tào. Ông đợp, hít, cắn và cái tay loạng quạng đang mò mò thêm ở nơi chỗ các bố muốn mò mới đoảng vị.

    Thế nên nhỏ tôi khuyên các bé chớ vội chòi đòi chiện người lớn làm gì. Cứ ăn no, ngủ kỹ, yêu đời, yêu mình, rồi nhẩn nha thứ gì cũng rõ. Vội chi để cho phải ê chề, đau đớn mà còn mang thêm danh xưng động cỡn giống như tôi.

    Nhớ đời nhen các bạn tui !

    H Ế T

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 4 of 4 FirstFirst ... 234

Tags for this Thread