CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 4 FirstFirst 1234 LastLast
Results 11 to 20 of 34
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 11 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 11





    Có lẽ chú cũng đoán được tôi còn có điều không thích ở chú, nên chú thường vồn vã lấy lòng tôi. Chú dịu dàng ngọt xớt, hỏi han tôi từ việc học ở trường đến sự vui chơi giải trí nữa. Có điều chú luôn chừng mực giữ cách xưng hô với tôi bằng từ “ chú chú cháu cháu “, chứ tuyệt nhiên không gọi tôi là con bao giờ.

    Chú ề à muốn giữa chú và tôi phải tỏ ra thân mật, thương quí lẫn nhau. Có bữa chú gần như tâm sự : hay là cháu không muốn chú làm bạn với mẹ, cháu cứ thẳng thắn cho chú biết ý kiến chú sẽ ngưng lại ngay. Chú muốn mẹ con cháu phải là trên hết, còn việc khác đều không đáng kể.

    Tôi cấm cảu ăn miếng giả miếng với chú : ai bảo với chú là cháu không thích chú đi lại với mẹ. Chính cháu muốn gây dựng chuyện này mà, thế nhưng tính cháu không ưng người để râu, nên cháu bực bực một chút.
    Chú xuề xòa nhận lỗi ngay : cháu nói phải ! Lúc đầu chú cũng nghịch nên bắt chước để râu chơi, nào ngờ lâu dần quen đi, giờ cạo bỏ coi như thiếu sót món gì đó. Để từ từ chú thuyết phục được mẹ thì chú sẽ tẩy bỏ luôn, cho khỏi vướng víu, sạch sẽ, lại được cháu ưng bụng.

    Tôi thích ngay liền nên vun vào : phải đấy, chú cần ra vẻ đàn ông hơn. Được thế, cháu sẽ thường vào ra nơi chú ở để có điều gì kể chú nghe, hay hỏi xin ý kiến chú. Chú cũng hòa đồng nên cổ động rối rít : phải đấy, chú cháu mình cần phải ở cạnh bên nhau.

    Từ đó, tôi lăng xăng chân sáo ra vô phòng chú huỳnh huỵch. Có hôm trằn trọc tôi cũng tìm vào bên chú nói nhăng nhít lung tung. Đến nỗi tôi quên béng luôn bộ râu gây bất mãn với tôi hồi nào chẳng rõ. Chú cũng tỏ ra lịch sự, không bao giờ sàm sỡ hay có lời phóng túng với tôi, tuyệt đối không léo hánh rủ rê tôi nằm lên giường chú khi nào.

    Dần dần tôi đâm mến chú, có khi còn quyến luyến chú hơn mẹ. Có lẽ vì mẹ dành hết sự yêu thương và chăm sóc cho chú nên lơ là với con gái cưng cũng nên. Tôi không hậm hực, nhưng cũng nhạt bớt sự lăng xăng bên mẹ.

    Đến một hôm tôi khởi xướng hỏi chú : liệu đêm nay cháu ngủ lại ở phòng này chú có cho phép không ? Chú có vẻ băn khoăn, song lại mau mắn đáp : được chứ, gì mà không được. Chẳng cần xin phép xin tắc gì cả, chú sẽ sang bên mẹ cũng xong.

    Tôi giẫy nẩy lên xua tay : thế thì nói làm gì, hay là chú ngại ? Với cháu chú cũng như cha, ai yêu mẹ, tức là cháu xem như người sinh ra cháu. Chú lầy huầy sờ bộ râu nói gióng một : ờ ờ, vậy cũng được, có phiền phức chi đâu.

    Tuy vậy tôi chưa muốn thực hiện ngay. Chỉ tới một lần, bỗng dưng tôi buồn rung rức, trời lại rỉ rả mưa, tiếng nước chảy ồ ồ nơi máng xối và tí tách dưới mái tôn càng làm tôi sốt ruột. Tôi trằn trọc mãi, chẳng do một nguyên cớ gì.

    Vậy là tôi tốc kê ôm lù lù mớ mền gối sang phòng chú. Chú đang dựa lưng ngồi đọc sách dưới chóa đèn ngủ. Tôi ỡm ờ nói băng băng : đêm nay cháu ở đây. Chú định xê dịch vào thì tôi đã phóng lên nằm tỉnh bơ, sát rạt cạnh bên chú.

    Chú vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, song tôi lại bị chấn động vì cái mùi đàn ông xồng xộc quanh phòng. Tôi tìm tòi khắp nơi, chú cũng hỏi chừng chừng, tôi không sao định nghĩa và giải thích rõ ràng được. Chú lại nghĩ tôi buồn ngủ nên bâng quơ nói : thôi, khuya rồi ta đi nằm.

    Chú ngả lưng, không tắt ngọn đèn nhỏ và định nằm quay lưng lại phía tôi. Vội vàng tôi cuốn lấy cái chăn mỏng của chú đắp lên, trong khi cái mền tôi đem sang bị vất chỏng trơ một góc. Chú tẩm ngẩm chẳng nói năng gì và tự nhiên cũng kéo chăn đắp theo tôi.

    Hai chú cháu nằm êm ru, nhưng phần tôi lại vẫn bận bịu với cái mùi đặc biệt đã ngửi thấy. Tôi nghiệm ra nó vốn nồng mà xen lẫn lại như có chút gì ấm áp và quyến rũ. Tôi lẳng lặng mò vào nằm sát chú, quàng một cánh tay qua người chú và nói tỉnh queo : ôm lấy hơi, ngủ cho dễ.

    Chú có vẻ khép nép nên gồng cứng người lên. Tôi cười rinh rich hỏi nhỏ : chú sợ cháu hả. Chú chối bay chối biến : sợ gì chứ, cháu là cháu của chú mà. Thế nhưng khi cái vú đánh trần của tôi khẽ chạm vào cánh tay chú thì tôi thấy chú giật bắn người lên, tôi càng muốn trêu hơn, nên ôm vằm lấy chú mà tán : cháu hổng chịu đâu, chú phải để cháu ôm chú thì mới yên tâm đánh giấc được.

    Chú lại càng khốn khổ, lúng túng nên tìm dịp trách lảng : con gái con nứa tối đến tuềnh toàng, coi hổng được. Tôi hí hí cười vang : tại cháu quen rồi, ngủ là phải để thoải mái, chứ rịt rịt bó bó tức tứ chi ứ nhựa.

    Chú phì cười, trong bóng tối hàm râu mép chú rung rung thách đố. Tôi đã định cự nự, chả hiểu sao lại đấu dịu mà rúc ôm chú tỉnh queo. Chú cũng chả cần ké né, nên mặc con cháu vần ra sao chú cũng chịu trận cho xong, chẳng mảy may phiền trách.

    Tôi ngủ ngay được. Hơi thở đều đều đun tôi như sóng đẩy con thuyến lá quên cột dây ra ngoài bến sông. Tôi bềnh bồng trôi giữa những cành hoa lòa xòa bên mép nước, những viền cỏ len len và dòng nước trong văn vắt.
    Tôi ngủ thế khoảng bao lâu, chừng mở choàng mắt, đèn tắt tối thui. Tôi mò mẫm quanh quanh, chú bỏ tôi nằm một mình, lảng đi hồi nào không rõ. Tôi bực tràn lòng và cảm thấy cô đơn hun hút trong bóng tối. Tôi bỗng cảm thấy yếu ớt, chỉ muốn gào khóc toáng lên.

    Tôi hận chú, tôi giận chú. Vậy là chú bỏ mặc tôi để sang nằm với mẹ. Hai ông bà rúc riểm bên nhau, truyền cho nhau hơi ấm, tình thương trong khi để tôi trăn trở một mình. Tôi bực kinh người nên lóe lên một tia hờn quay quắt.

    Tôi tự hỏi phải làm gì bây giờ ? Tốc sang phòng mẹ để bắt tại trận cảnh chú cùng mẹ chia xẻ hạnh phúc chăng ? Hay là lăn luôn vào ăn vạ, phá đám hai ông bà cho hả lòng căm tức ? Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy mình vô lý. Trên danh nghĩa tối có là gì của riêng chú đâu mà định khuấy động cả lên. Hay là tôi muốn ghen với cả mẹ. Hay là tôi tủi thân vì bị bỏ bê, lủi thủi một mình.

    Đầu óc tôi nhốn nháo lung tung, muốn đinh mà không sao định được. Tôi để mặc không mò tìm cái nút vặn để gây ánh sáng lại. Cứ nằm yên để mặc cho phá phách nảy sinh, cho hận trào sôi nổi. Tôi nổi loạn âm thầm, giựt mở mớ cúc áo ngửa phanh ngực ra cho bõ.

    Vậy mà vẫn thấy ngứa ngáy, vướng víu nên tôi choàng dậy cởi luôn áo và quẳng vào cái xó nào cũng không cần biết. Tôi nằm xuống nghe ngóng, hai bầu vú úc núc như đang sừng sộ trong bóng đêm, cau có vì tênh hênh đơn độc.

    Tôi cố ru giấc ngủ, nhưng tâm thấy chẳng yên. Như có trăm ngàn tiếng thúc khiển tôi phải phá làng phá xóm họa may mới hả được cơn tủi phận. Chần chừ rồi tôi lại phải ngồi thốc lên mò cởi tuột luôn cái quần đang hành hạ tôi nốt.

    Bây giờ thì tôi hoàn toàn trần truồng trong bóng đêm. Nói vậy chớ, dẫu ai có mở điện lên tôi cũng không thấy xấu hổ gì sất. Tôi thả lỏng thân mình, hòa nhập vào bóng đêm đồng lõa để gào thét lên nỗi khốn khổ của tôi.
    Tôi chả nệ ai đánh giá tôi thế này thế khác. Tôi chả nệ chú sẽ coi thường hoặc trì chiết chi tôi. Tôi quẳng cho định mệnh đền trả tiếng mời gọi tự do của thân thể tôi một cách vô vàn phóng túng. Vú tôi đó, mông tôi đó, hạt ngọc trời cho hay rổ rác ngập đầy, tôi chả thiết gì cái vốn liếng mà văn học nghệ thuật luôn ồn lên ca tụng rang rảng.

    (Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 12 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 12 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 12





    Tôi lại thiếp đi một lúc vì cái đầu hừng hực nổi giận. Đến lúc tỉnh giấc, hé mắt ra lại thấy chú đã ngồi đó. Chú còn cẩn thận kéo chăn đậy lên thân hình lõa lồ của tôi. Đang cơn sửng cồ, tôi đạp rơi tấm mền mỏng ra, chú hoảng hốt quay phắt đi.

    Tôi ương ngạnh ngồi thốc dậy, để mặc không che đậy gì cả. Chú càng lúng túng hoảng hồn, một hai khuyên can tôi : cháu đừng làm thế, không nên. Tôi vênh váo bất cần, hai tay đập túi bụi vào chú mà thét : cháu cứ làm để xem chú xử sự ra sao ?

    Tôi gào lên giận dữ : cháu hận chú, cháu ghét chú. Tội nghiệp, chú vò đầu bứt tai nhoang nhoáng, hàm râu chớp lia chớp lịa. Tôi vẫn xấn tới đấm chú thùm thụp, hét như cái còi : tại sao chú đang nằm với cháu lại bỏ đi.
    Chú lụ bụ nói chẳng ra hơi : chú sang bên mẹ để cháu ngủ yên giấc. Tôi càng bực tợn nên mỉa mai : phải, chú sang bên đó ôm ấp mẹ cháu sướng hơn, còn cháu phận con nít, sá gì. Chú nhăn nhó như cắn phải quả ớt hiểm : cháu nghe chú, mặc quần áo vào đi, kẻo bất chợt mẹ sang, coi không được.

    Tôi làm già thách thức : mẹ sang thì cứ sang, cháu sợ gì. Cháu thích để toang hoang như thế cho chú mất mặt. Ai bảo chú lừa cháu để cháu ngủ rồi chú lẻn đi. Chú năn nỉ thiết tha : thôi mà, đừng cau có, con gái ai lại tồng ngồng như ma dại, người ta lại nghĩ là cháu điên.

    Tôi bị chạm nọc nên càng quá quắt : cháu điên thì đã điên rồi. Nhưng người lớn làm cháu mất tin tưởng thì cháu phá tung lên như thế cho hả. Chú đưa mớ áo xống đã thu vén dụ dỗ tôi : này, cầm lấy mặc vào, ngoan, chú cưng.

    Tôi chống đối ra mặt : chả cưng thì đừng, tôi thích trả thù cho chú chuế. Chú nghe tôi bướng bỉnh thì định bỏ đi. Tôi choàng lên ghịt chú lại và nằm phóc lên đùi chú. Tôi lăn lộn, cốt khoe hết của nả tôi đang có cho chú thấy.

    Chú khổ sở kêu lên từng chặp : cháu làm chú khó chịu. Tưởng là để cháu nằm nguyên một giường, ai dè cháu đổ quạu, mắng chú như mưa. Tôi bãi buôi cãi : ai mắng chú, nhưng cháu cần có người ôm để đỡ sợ mà chú nỡ bỏ bê chạy sang ôm mẹ cháu, để cháu trơ vơ một mình.

    Sẵn đà tôi móc máy nói kháy chú luôn : phải rồi, mẹ người lớn đẫy đà hơn nên chú săn chú đón, còn cháu trẻ con chú để ý tới làm gì. Tôi xốc tung cặp vú lên, nhún đùng đùng trên nệm, chim cò gì cũng muốn bay tá lả túa lủa, chú càng kinh thiên động địa cả lên.

    Chú chạy chữa lỗi lầm : chú biết rồi, bận sau chú nhớ không bỏ rơi cháu nữa. Ngoan, tha cho chú đi, mặc áo vào rồi chú cháu mình nói chuyện đàng hoàng mới ổn. Tôi có vẻ chưa bằng lòng, chú kiên nhẫn cầm cái áo và cái quần nhong nhóng đợi.

    Tôi nói bâng quơ như không kể gì đến chú : mặc hay chẳng mặc thì cũng thế. Có lót liếc gì đâu mà gọi là che với đậy. Thà để tông hổng thế này đỡ phải tưởng tượng, trời sinh ra phận gái ai chả vậy, càng nết na làm dáng càng tổ khích động đàn ông con giai sàm sỡ.

    Chú biết tôi hờn mát nên kín tiếng cho xong. Tuy vậy tôi vẫn cố tình trêu chú. Tôi vồ lấy bàn tay chú đặt lên một bên vú tôi, hỏi xỏ xiên : chú rờ thử xem của mẹ hay của cháu, món nào chú thích. Chú ơ hờ bàn tay như cục bột nhão, tôi càng ấn day sát sàn sạt gây ấn tượng nơi chú mới ưng.

    Chú lãng đãng rên : khổ thân tôi, sao nặng nợ thế này. Tôi lặp lại lời chú trong khi miết đè lòng bàn tay chú lên quầng vú. Tôi chợt nhận ra cả hai núm vú mọng lên, dù tôi mới khích chú nơi một vú thôi. Mấy ngón tay đâm quờ quạng, chú đờ đẫn một phen, hai phen rồi nhúc nhích và xoa xoa đều khắp.

    Tôi nhắm mắt lại, thả lỏng hồn. Tôi phiêu dạt theo những đầu ngón tay kỳ diệu bắt đầu vọc xới trên thịt da non của tôi. Hai bầu vú càng dầy, càng thêm nặng, chú hết còn sững sờ mà đã di động vờn vuốt quanh quanh.
    Tôi rướn ưỡn lên, cặp vú càng ửng lên tròn lẳng. Chú lừ nhừ điều gì trong cuống họng. Tôi lim dim chịu đựng sự dày vò để tìm ra cảm giác. Các ngón tay chú giờ đã biết nhanh nhạy, níu bắt lấy đầu vú tôi kẹp nhẹ và xoe xoe.

    Bất giác tôi rên lên khe khẽ. Chú cũng hưởng ứng rên theo rồi người chú thoắt cúi xuống đặt nhẹ một cái hôn lên miệng tôi đang he hé…

    (Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 13 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 13 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 13





    Những ngón tay của chứ hết còn hờ hững trước da thịt bày biện ngồn ngộn của tôi. Chúng bắt đầu ngọ nguậy lăn tăn vào nơi nhạy cảm nhất làm cho tôi lao xao cả ruột. Chú dùng ngón trỏ khảy khảy lên đầu vú, vun vén cho nó sưng mọng lên. Có lúc tôi nhận ra nó không còn mềm nhũn nữa mà to căng tựa cái nhọt bọc.

    Chú lơ là hất bầu vú tôi từ bên này sang bên khác, giống như người cầm mớ đông sương vừa rón tròn lại. Chú tung tung hứng hứng ví bằng đang đong đếm xem ngực tôi vón vén cách nào. Tôi lặng đi, ngầm thích trò tung tang của chú.

    Tôi nghĩ đến chú cũng đùa nghịch với mẹ như vậy và tôi nghiệm ra lý do tại sao mỗi lần mẹ nhìn chú dễ say mê đắm đuối thế nhỉ ? Bất giác tôi khẽ rên lên, chú dợm lại, hỏi yêu : cháu thốn đau hả ? Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời.

    Chú nói chống chế : chú không muốn làm với cháu thế này, khốn nỗi cháu hung quá, chú sợ vỡ chuyện nên cố nghịch cho cháu vui. Giờ cháu đã hết hờn, nghe chú, mặc xống áo vào rồi chú cháu ta nói chuyện tiếp.

    Tôi vùng vằng không nghe, hất giụi mái tóc lình xình vào khoảng giữa đùi chú. Miệng nheo nhẻo : chưa, chưa, cháu chưa ưng mặc gì cả, cháu còn muốn chú đền thêm. Tôi nói mà cặp môi bụ ra nũng niu, coi đắng chát.
    Chú lắc rung cái đầu, né tránh loạt xoạt, tôi hiểu ra chú đang bị cấn cái vì mớ tóc cù cứa vào háng chú, gây cho chú một cảm giác là lạ. Giờ chú hét lên để ngừa chừng tôi : nói thôi, đừng ngoáy tóc tít thò lò lên, chú hãi !
    Tôi càng trêu chú : ráng chịu ! ai bảo chú xem thường cháu ! Chú đính chính không kịp : chú mà dám xem nhẹ cháu, trời ơi, cháu lanh như giặc, chú chống đỡ gì nổi. Tôi nổi khùng nên miệng ri rỉ “ này giặc, này cướp “ vừa dọng tóc vào háng chú dồn dập thêm lên.

    Tôi chợt thấy có một đoạn gì cưng cứng va vào gáy, tôi bật cười khan, chú thẹn đỏ rừ mặt. Được thể tôi lại chọc : đàn ông đàn ang gì mới thế đã mắc cỡ. Chú tiu nghỉu tựa em mèo bị hắt nước, nói vắng xi lê : khốn nỗi cháu quậy tợn, bố ai mà nhịn được.

    Tôi gân cổ ăn miếng trả miếng : cháu quậy gì chú, nãy giờ cháu năm yên, tại chú nói xóc cháu mới phản kháng chứ. Chú lăm tăm nói sủi bọt : phản kháng thì cũng phải ôn tồn thế mới là tính nữ, đàng này cháu thúc như thúc ngựa đua, chú là con người chứ có là thần thánh đâu bảo chú vững, đến cơ khổ với cháu.

    Tôi nghe tội tội nên chữa cháy : thôi được rồi, bây giờ cháu sẽ ngoan, chú chịu chưa ? Tôi nằm im không vạ vịt chòi thúc chú nữa, chú cũng xuôi xuôi, song cái khoảng cưng cứng thì vẫn y nguyên. Tôi chúm chím cười thú vị, chú hỏi chừng chừng : mắc gì cháu cười ?

    Buột miệng tôi nói vanh vách hình ảnh cái bánh mì ba ghét tôi xem lóm từ mấy thằng nhóc ở lớp. Chú tắc tắc lưỡi như thạch sùng than của, kêu loạn xạ : vậy là cháu đốn quá rồi, con gái xem chi mấy thứ ma quỉ đó. Chú xua tay như đuổi tà, đổ hất đổ tháo lời quanh tôi : dẹp, dẹp, không đề cập đến chuyện đó nữa.

    Tôi nổi cơn bốc đồng, phá phách như tính động cỡn bất nể, tôi xoạc hai đùi ra, khoe cái chỗ nhu nhú và hoạnh họe chú : có gì đâu mà tránh né, chú cứ nhìn và so sánh đi xem cháu giống ai. Mặt chú cau lại, ngượng ngùng đậm nét, bàn tay lùi xùi trên ngực tôi cũng dừng tắp lự.

    Tôi cảm thấy lòng bàn tay chú nhấc hổng lên, các ngón đờ ra, không còn khoắng đùa nơi cái núm vú nữa. Tôi hỏi thách đố : chú sợ à, hay là chú chê ? Tôi phá phách loạn xà ngầu : của cháu trơn lụi khiến chú mất cảm giác chắc ?

    Chú khổ sở cách chi. Chú ồm ồm than thở : mày điên thật sự rồi, con ạ ! Lần đầu tiên chú gọi tôi với danh xưng “ con “. Tôi vả lả đối đáp : ai là con của chú, người là bố cháu đã bỏ rơi cháu như chú làm đêm qua từ lâu rồi. Bởi vậy cháu mới hư, mới điên, mới khùng, mới ngựa vía, mới động cỡn cả lên.

    Rồi cong cớn tôi nhướn người lên kéo gật đầu chú xuống ngang tầm giữa háng tôi. Tôi thét lên : bắt buộc chú phải nhìn đến nơi đến chốn rồi cho cháu nhận xét trung thực. Chú lằng nhằng, cháu đếch chịu được.

    Tôi ngổ ngáo đến độ bất ngờ. Chú cố vặn cổ nghiêng đi từ chối nhìn vào ốc xoắn của tôi. Tôi đâm tức tối ngang xương, vùng ngồi lên hét : chú không được trốn. Thoăn thoắt tôi hiên ngang đứng lên, khoảng háng lềnh phềnh tầm mắt chú : này, chú đã không muốn nhìn thì tự động cháu bày hàng để chú trông cho rõ.

    Tôi chờ chờ một lúc lại hỏi ráo hoảnh : thế nào chú nhận ra sự khác nhau giữa mẹ và cháu ra sao ? Chú lục bục không lên tiếng, chỉ hàm râu ngoáy tít thò lò. Tôi đang vênh váo cật lực mà cũng thoáng thấy nhột nhạt cả người.

    (Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 14 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 14 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 14





    Chú luôn than khổ sở không dừng. Mặt chú luôn tránh né cái hướng tôi cố tình bày cái giống của tôi ra để chú chiêm ngưỡng. Tôi ưỡn ẹo trêu ngươi, hất qua hất lại, tưởng văng sỏi, vất đá ráo nạo. Chú rì rầm van nài luôn miệng : đừng, đừng bắt vạ chú mà cháu. Tội nghiệp chú quá đi.

    Tôi gắt gỏng quặc lại : chú bảo tội nghiệp chú thì ai tội nghiệp cho cháu đây. Cả đêm chú bỏ cháu mình ên, chú qua bên ấy, cháu muốn biết mẹ cháu tài cán gì mà khiến chú quến tợn vậy. Chú hết sức phân trần : cháu đừng nghĩ quẩn, người lớn nằm với nhau đâu phải chỉ vì ý nghĩa tình dục cả đâu.

    Tôi càng hét lên : không phải vì tình dục thì vì cái gì. Chả lẽ hai ông bà nằm chay tịnh bên nhau rồi ngủ da diết, không đụng chạm, tí toáy gì với nhau sao ? Chú có vẻ bí xị, song vẫn cố nói trơn tru : thì cũng nắm tí tay, gác tí chân cho thư giãn, sau đó thì ngủ sâu.

    Chẳng hiểu sao tôi cười châm biếm : chú nói nghe dễ như chơi, nhưng ai biết đâu chỗ ma mò của hai ông bà, đèn tắt tối thui, có nhìn cũng không ra, huống chi là nghe theo chú có mà bán thóc giống, tin sao nổi.

    Chú nhăn nhó cực kỳ, than vớ than vẩn : thế này thì biết giải thích ra sao đây giời ! Tôi nhấm nhẳng lườm lườm dò xét. Tôi lượn lờ ngoáy cái háng rầm rập trêu ngươi. Tôi đưa tay lôi gáy chú ấn vào chỗ con bướm đa tình.

    Một khoảnh râu của chú cọ ngang một đường lả lướt. Một luồng điện bắn tóe ra, chạy ùn ùn theo các động mạch, tản nhanh vào các tứ chi tôi, gây một cảm giác nhốn nháo. Tôi nhột rần rần, cái ngứa lan đi rất nhanh, cày xới các tế bào tôi lên, làm nổi gai da gà, cộn cạo.

    Bất giác tôi kêu lên lạ lùng : ui, kích thích dữ. Tôi chụm phía sau đầu chú ấn trịt vào, chú vùng vằng cố thoát ra, vô hình dung tôi lãnh đủ các cú cào từ bộ râu chú. Tôi bất lực thật sự, cả tóc cả râu chú cọ thiên cọ địa, cả cái giống của tôi nổi mẩn nổi mụn hết trơn.

    Như con đười ươi chộp được mồi, ngửa mặt cười sặc sặc chờ bóng nắng tắt, tôi ôm khư khư khoảng đầu chú dí dí vào háng tôi. Từ từ tôi chìm dần vào đê mê, tưởng có thể tan thành nước, thành nhựa tất cả.

    Chú cuống cuồng càng chống trả mạnh. Cả châu thân tôi chợt nóng bừng bừng, phảng phất như có một sợi lông mịn đang rà rà, khuấy nát, làm tôi nhão tan vữa bể khắp chỗ. Hai vú tôi đồng thời cũng mọng lên, hơi đau đau, buốt buốt nơi đầu vú.

    Mặc dù chua bị ai sờ mó và bú mớm lần nào, song tôi có cảm tưởng như hai vú tôi đang được liếm láp cẩn thận. Quanh quầng vú như đang có những ngón tay mằn mò, búng khảy liên tục. Tôi rên lên hư hử, tay vẫn cố nhấn đầu chú không buông.

    Chú lục ục nói gì tôi nghe không rõ, hai bàn tay chú vít hai bên đùi tôi cố ẩy ra. Tôi càng ương ngạnh thi gan với chú, nhất định không cho chú trốn đi. Dục vọng ngùn ngụt dâng lên, tôi thúc giục cầm canh với chú : ngắm cho kỹ đi, xem mẹ và cháu khác gì nhau mà chú ăn ở không công bằng gì hết.

    Phần chú tựa con thú lỡ hám mồi bị dính lưới không gỡ được ra. Chú lúng túng, vùng vẫy, sau cùng thì lại gan nên chẳng thiết gỡ rối tơ lòng nữa. Trái lại chú ôm choàng lấy hai đùi tôi, áp hẳn mặt vào thật sự mà khoắng trả.

    Trước chỉ hành động thế thôi, nhưng khi tôi bắt đầu đổ xiêu đổ vẹo, chực ngã thì chú ghị lại mà giúi cả mũi, cả môi, râu, tóc làm tôi xính vính, đến chết khiếp. Đến lúc này tôi mới nghe rõ lời chú hăm dọa : con ranh con, mày muốn chết thì tao cho mày chết, khỏi ân hận.

    Tựa hồ hồn phách tôi đều bị rạn vỡ cả. Chỗ háng tôi bị xới tung xới tóe, các sợi râu chú chọc bậy chọc bạ vào bất cứ cái khe, mẩu thịt nào. Chúng như những mũi kim đâm vằm, chích nhói và âm âm làm cho cơn đau nhức vừa lóe lên đã tắt ngấm.

    Phiêu phiêu lãng lãng tôi thấy như đang bị một bụm chấy rận đục phá trong người. Chú hùng hục banh lơi giò tôi ra, tôi đã khuỵu, chú vẫn đằn ngửa mà hôn tới hôn tấp. Miệng chú phá hại tôi thì ít mà râu mép chú khiến tôi muốn nổi khùng, mới thực là vạ thấu đời.

    Tôi lờ mờ mường tượng ra đúng là bọn nhóc ở lớp chúng kinh nghiệm thật. Hèn chi đố mấy bà bị chồng để râu ngoáy mà dám cự nự hoặc định tâm lừa dối, bỏ bê các ông ấy cho được. Chừng nhận ra sự thật thì âu phần tôi cũng đã muộn rồi.

    Phần chú giờ hết còn năn nỉ ỉ ôi gì nữa mà chăm chăm chút chút lăn xả vào phục vụ tôi. Mớ râu quét qua chỗ da non của tôi như chiếc chổi thần vẩy rưới nước thiêng làm cho máu dồn cứng, các sớ thịt căng lên múp míp, chính tôi có cảm giác như chúng ngạo nghễ lớn hẳn ra.

    Đã thế chú còn mằn mằn tách banh gì lục cục ở đó, khiến tôi hồi hộp và hổn hển rối rít. Bất lực, tôi hoàn toàn bất lực, không lẽ giờ đến phiên tôi phải năn nỉ chú xin tha ? Tôi cắn răng cố chịu, song cái nôn nao len lách và chọc ghẹo gớm quá.

    Chú trau chia lục soát múi sầu riêng của tôi, chỉ nghe khè khè giống tiếng rắn hổ. Đôi lúc lại chêm vô tiếng tắc tắc tiếc của như Thạch Sùng. Tôi điếng người trong khi râu chú quết quết làm bỗ bã thịt da tôi hết cả ra.

    Tôi đang ở giữa trạng thái vừa được phấn khích vừa nhận ra một chân lý tàn nhẫn. Tôi tràn ngập lòng thương mẹ khi hình dung cảnh mẹ phải chịu đựng sự dày vò liên tục như tôi lúc này. Âu tôi mới chỉ một lúc mà tôi muốn phát điên, phát rồ, huống chi nếu chú cứ hành mẹ như tôi thì sao bà chịu cho xuể.

    Ấy nhưng tôi lại chưng hửng khi nhớ lại mẹ lúc nào cũng có vẻ hớn hở khi nhìn râu chú mấp máy. Phải chăng, đối với mẹ đó chẳng phải là một cực hình mà trái lại còn là một nỗi vui tuyệt đỉnh cũng nên.

    Nghĩ thế nên tôi chộp lấy mặt chú mà ấn tới tấp vào háng. Chú không chống cự mà còn ngoan ngoãn sà vào theo. Hai mu tôi đã căng phồng giờ bị chọc ngoáy càng ngứa ran, ngừa rộ, giá giàu tí tưởng tượng đã nghĩ nó sắp tiêu tán mất cũng nên.

    Chợt tôi nghe róc rách như có tiếng mội nước vỡ. Trước còn từ từ sau ồ ạt tuôn, không be bờ kịp. Tôi nghe chú ừng ực nuốt vội nuốt vàng, cái lưỡi liếm lau liếm vét như sợ mạch bể cuốn trôi phăng giường nệm theo nhau đi.
    Tôi quíu lại chẳng còn tỉnh táo nhận ra sự thể gì được hết. Tôi thả mặc cho cộn cạo dâng tràn, cho yêu đương rạn nứt, cho thịt xé da tan, tôi lịm đi trong vòng tay và miệng, và môi, và râu, và lưỡi và thứ gì đau thốn như chưa từng bị đau như thế.

    (Hết Phần 14 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 15 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 15 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 15





    Tôi thoắt trở thành đàn bà từ đận ấy, sau những cơn đau xé ruột xé lòng. Có lúc tôi tưởng người tôi tanh bành tách bẹ hết trơn bởi những đâm qua chém lại, thấu suốt tận trong sâu lục phủ ngũ tạng. Tôi mang tâm trạng vừa mất đi tất cả, tuổi thơ, thời thiếu nữ; nhưng rồi lại như vớ được thêm một món gì không ngờ.

    Nghĩ lại tôi ví như kẻ khờ khạo học đòi đi buôn chuyến bị tác tan vốn liếng, nhưng rồi may vớ được một bà tiên đến lại cho chút tiền đi đường. Thật phúc đức cho tôi, dù lúc ấy chú đang bị quay cuồng trong đam mê lôi cuốn, vậy mà chú còn kịp tỉnh táo để không trút hết hờn căm vào tận hang cùng ngõ hẻm thịt da tôi, bởi thế tôi còn nhâng nhâng dấu được tội với mẹ.

    Càng ngày tôi càng thay da đổi thịt. Chính tôi cũng nhận ra vẻ phổng phao và ngồn ngộn trên người. Đôi vú nặng ra, đôi mông nở lớn, đôi giò ú na ú nần, chân đi không sao khép kín và dịu mềm như dạo trước.

    Phải nói mẹ rất tinh, thoáng trông con gái đã đoán ra ý tứ, nên có lần mẹ vụt hỏi : tao xem mày có cái gì là lạ, thập thò, lén lút, như chực dấu diếm cả tao. Rồi mẹ chất vấn ra rít : hay là mày bị thằng phải gió nào nó lừa đóng cây cừ nêm chặt chỗ háng nên trông mày đi mất tự nhiên bỏ mẹ.

    Tôi cãi bay cãi biến : mẹ đoán già đoán non chứ làm gì con được nếm mùi đời ấy. Chẳng qua tại dạo này mông nở háng nở nên con đi lịt phịt thế thôi. Mẹ gật gù, nhưng xem ra không mảy may tin tưởng tí tẹo nào.

    Hai mẹ con bắt nọn nhau ráo riết : mày điêu toa vừa vừa chứ, đừng vờ tìm lối qua mặt tao. Con gái con nửa gì mà đi chân dạng háng, trừ phi có chồng hằng đêm bị nó cưa, đục, đẽo nên mới ra nông nỗi luễnh loãng như vậy. Tao kinh nghiệm đầy đầu, mày lấp liếm, tao mà vớ được thì tàn đời, con ạ.

    Tôi cũng hơi khiếp, song đã trót thì cố trét. Tôi thách thức bằng lòng để mẹ khám, nhưng mẹ gạt đi. Chả hiểu mẹ có kể chuyện này với chú không mà từ đó chú lánh mặt tôi. Lảng vảng vừa thoáng thấy tôi là chân trước chân sau chú chém vè một nước.

    Mấy lần tôi cố tình chạm trán, chú đều tảng lờ không thân thiện. Bực quá, tôi cáu kỉnh : chú sợ à ? Chỉ nghe chú qua quit : sợ gì mà sợ, nhưng ăn một lần bội thực, không muốn ăn thêm nữa. Tôi hì hụi cười ruồi, chú đùn tôi sang bên và lỉnh lẹ. Tôi dọa với theo : này, giờ cháu cũng có vai có vế với nhà này rồi nhé, chú mà lờ cháu, bữa nào cháu tương vào nằm giữa hai cụ, ôm chầm lấy chú cho chú chết giấc một phen.

    Chú lầm bầm thoang thoảng : con giặc, con giặc. Tôi nhạo báng cười rung. Vốn đã bất cần đời, giờ thêm hơi đàn ông bám vào tôi càng bung xung phá phách tợn. Biết bọn nhóc còn cay cái khoản vú lù lù của tôi chưa được nghía xem sao nên tôi đi học cứ thả lơ thả lỏng, cóc dềnh dang với mấy món xú xì rắc rối.

    Vú tôi đậm, to và lầng lẫng nhô cao, chưa kịp thấy người đã lù lù hai mâm xôi bự xìa xìa đi phía trước. Bọn giai há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn theo. Tôi nghịch ngợm lắc lia và hẹn hò linh tinh : chiều nay khao tất nhé, đứa nào muốn tham dự ghi tên cho chị soát danh sách trước.

    Xem ra bọn chúng háo hức tợn. Thằng nào cũng chảy dãi lòng thòng, có thằng ngang nhiên đưa cùi tay lên quẹt nước miếng chẳng biết ngượng. Tôi chúm chím cười háy cái mông và nhún nhún, cha mẹ ôi thằng nào cũng bất giác kêu : pơ phếch, năm bơ oan và có thằng huýt sáo ngậu xị mới độc.

    Hẳn nhiên bữa học hôm ấy có đứa nào nhét được lấy nửa chữ vào óc. Bò đặc xệt lổn nhổn trong ấy là vú mớm lẫn háng hiếc của tôi. Giá có thể chẻ óc của chúng ra củ soát, tôi cam đoan thằng nào cũng cháy đen, chứ sáng láng gì được.

    Tôi ngồi học vô cùng thú vị. Thầy cũng muốn lùng bùng vì cái tật bá láp của tôi. Chắc thầy cũng nhìn thấy mớ hớ hênh cố ý của tôi nên thừa lúc đi ngang, thầy dặn dò nho nhỏ : bận sau vào lớp, trò phải nghiêm trang chứ không được thả bù lu bù loa thế này. Thầy còn bắt gặp sẽ phạt và đề nghị trường đuổi học.

    Tôi nghiệm ra câu “ làm đĩ chín phương cũng phải dành một phương để lấy chồng “, nên dạ dạ, mạnh miệng hứa nhanh hứa nhảu. Thường giờ học qua nhanh, bữa đó hình như thời gian không được ai lên dây, bị đông cứng, nên lâu ơi là lâu. Tôi ngồi tê cả mông mà giờ uể oải vẫn chưa hết. Đến thầy cũng mệt nhoài, tại vì cái vạt áo hở hang của tôi, hay vì sốt ruột muốn xong để khỏi nhìn cái thứ không muốn nhìn ở lớp ?

    Kẻng gõ oang, cả bọn như ong vỡ tổ. Chúng bu lấy tôi, róng rả, thúc giục : thực hiện lời hứa đi, không nhăng nhố lờ hẹn hươu hẹn cuội nữa. Tôi vênh mặt lên : chị sợ gì, có điều đứa nào giữ danh sách, đưa chị xem soát đã chứ !

    Thằng nào thằng nấy răm rắp đứng nghiêm như trình diện tiểu đội với sĩ quan. Thằng nọ giúi hỏi thằng kia về cái danh sách ghi tên. Tội nghiệp chúng quính quá nên quên tịt để ở đâu rồi. Tôi lại hét : không có thì chừng nào thấy hẵng hay.

    May sao có thằng hộc tốc thưa gửi : em giữ đây, tại mụ mị em quên khuấy đi mất. Dễ thương chưa, ở đâu ra cái thằng gọi tôi là chị và xưng em ngọt xớt. Tôi nhận lấy, vờ liếc qua một lượt, song dõng dạc phán : được rồi, hôm nay đặc cách thằng nào thích cho xem tất, có đứa bạn nào lôi cho nghé luôn, khỏi ăn năn và tiếc hùi hụi.
    Bọn giặc hoan hô thiếu điều muốn vỡ chợ. Tôi xốc vạt áo, cái khe hở lóe ra, cả đám đã khè : ui chao, chết, chết đến nơi. Tôi cẩn thận khoèo chúng ra phía sau trường, đặt đứa canh gác trang nghiêm, soát lần cuối thấy vắng vẻ, tôi bèn nắm hai bên áo giựt khuy bấm nghe loạt xoạt.

    Hai vú tôi nhẩy xổ ra ngoài. Có lẽ tại hấp tấp tôi vung tay hơi mạnh nên chúng rung rung, hai quầng long lanh lên và hai núm toét toe như trêu chọc. Bọn ngáo đến là vui, hẳn nhiên là chúng xuýt xoa, có thằng sợ kêu thét nên phải tọng luôn cườm tay vô họng để giữ bình tĩnh, còn đứa thì mở căng mắt ra như nếu vớ được một cái que nào thì cũng vội chống hai mí để nhìn mãn nhãn.

    Tôi cười lăn cười lộn. Mẹ kiếp, càng cười vú càng ngoáy tít lên, tôi nghĩ chúng muốn rụng rơi lả tả như hoa trước gió. Bọn giai đờ đẫn cả người, tay chân thừa thãi, có thằng lao chao suýt ngã. Tôi giữ nguyên hai vạt áo mở rộng, chìa ưỡn đôi vú ra và lặng lẽ đi một vòng.

    Gần thằng nào tôi cũng ướm lời : thấy chưa, nhìn cho rõ kẻo lại hối tiếc. Phải nói tụi nó nghệt ra cả lũ, có thằng khum khum coi thật tục tĩu. Tôi nào tha nên nện cho một câu xanh giờn : thằng này ăn gian, ngắm vú mà lại thủ thế. Có đứng ngay lên đường hoàng không thì bảo, tao cất bố nó đi thì phí của giời.

    Những tên chưa đến lượt nhìn nên cáu tiết hét lên : mày đứng thẳng lên đi, đừng phá đám nhau chứ. Thế là tôi được một bữa thư giãn no nê, tuy dọa vậy thôi, chứ thằng nào cũng được nhá xèng đủ. Tôi chắc chắn tối nay có thằng về ngủ mơ, són đái ướt dầm dề cho bõ ghét.

    Tôi lăng ba vi bộ giáp vòng, cu cậu nào cũng nghển cổ cò ra ngẩn ngơ, ngơ ngẩn. Tôi lại xỏ xiên gợi ý trêu thêm : nào còn ai muốn xem nốt cái khác thì để tớ mời chào luôn đủ lượt, kẻo lại kèo nài chỉ cho xem tập 1 còn tập 2 thì cắt lại.

    Chẳng trự nào ú ớ nói nên lời. Tôi đủng đỉnh rao : tớ thực hành dứt giạt rồi nhé, có ai còn khiếu nại gì không ? Tớ còn về kẻo cụ via sốt ruột lại chửi cho thì khốn. Có tên nào đĩnh đạc ra hồn, cả lũ ngậm tăm như mắc nghẹn. Tôi thưởng cho các cậu một chầu lắc vú nữa rồi hể hả tháo lui : vậy nhé, tớ về đây, bái bai.

    Thằng nào thằng nấy ngẩn tò te khi tôi xa dần chỗ biểu diễn.

    (Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 16 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #16
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 16 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 16





    Tôi về kể thành tích lột áo khoe vú cho mấy thằng ông mãnh xem, chú vò đầu bứt tóc than rầm trời : mày đổ đón đổ hư tệ hại rồi, con ạ. Và chú hớt hơ hớt hải hỏi : thế mày có bị sao không, có đứa nào nó đè mày ra làm bậy chưa ?

    Tôi nảy ý định đùa dai chú : có chứ, nhiều thằng áp vô, nhưng cháu chỉ cho một thằng đụng đến cháu thôi. Chú quính lên rõ rệt : chết chửa, thế nó đã làm những gì với mày ? Tôi hứng chí bất tử, ra vẻ ôn nhớ lại, kéo dài cái phút mong đợi lâu lắc lâu lơ, chú phải giục cầm canh.

    Tôi cười toe toét ra cái điều thú vị : thằng ấy nó dùng tóc ngoáy cháu kịch liệt. Cha mẹ ui ! người cháu bị dị ứng khắp nơi, nhất là cái chỗ háng, ngứa kinh ngứa khủng. Cháu cố gồng hai tay xô gỡ nó ra mà nó mắc chứng gì cứ húc tận húc tệ. Cuối cùng cháu đành chịu thua để nó làm gì mặc sức.

    Chú kêu lên như xảy động đất cấp 8 : vậy là tàn đời rồi, con ơi ! Mẹ mày mà biết có nước chết. Tôi hí hí trêu nữa : sức mấy cháu để cụ tỏ hết đường đi lối về của con ong nọc. Thế mới tài, phải không chú ?

    Chú phắt sẵng rủa tàn rủa tệ : nó quất phành phạch vậy mà mày còn hí hửng được, tao đến sợ mày. Sẵn trớn chú định chêm ; mày y hệt bà í, song may chú còn phanh kít cái rẹt. Tôi lao chao kê thêm chi tiết vô : nó cà qua cà lại, cà tới cà lui, mấy sợi tóc của nó xoáy da xoáy diết vào cái lỗ, vào lung tung thiên, cháu hết còn biết đầu cua tai nheo ra sao nữa.

    Và sẵn trớn, tôi phom phom kể một lèo : nó hôn nó hít, nó liếm nó láp, nó rà nó chọc, nó làm chảy nước chảy dãi cháu ra. Cháu run bằng chết, mà lại đâm nghiện mới chết, cứ để nó cù cưa cú cứa, nó hầm nó hừ, nó âm nó ư, nó giúi nó giụi, nó móc nó máy, cuối cùng nó ấn cái gì vừa đen vừa trợn, cháu chỉ nghe cái ót là tê cóng hết trơn.

    Chú lim dim cặp mắt như để ngẫm nghĩ, cuối cùng chú nhận ra chỗ xỏ xiên của tôi thì giá bàn tay định đánh và mắng te mắng tát : con quỉ sứ, mày dám mọc chuyện trêu cả tao. Và chú cười lên tồ tồ : dẫu đó có là sự thật, tao cũng để cho mày lãnh một bài học, để sau đừng nhởn nhơ chọc ghẹo liền ông con giai nữa.

    Tôi cười vung cười vẩy, áo xống tốc hở tốc hang, chú nhoáng thấy cặp vú tôi quẫy quẫy thì nhanh tay bịt chặt mắt lại mà phán : mày có đứng im hộ tao cái cho tao nhờ, mày đem của nả ra thẩy như vậy thì đến bố tao sống lại còn phải lên cơn sốt rét nữa là.

    Hai chú cháu đùa nhau có vẻ tương đắc. Tôi lườm lườm nghịch chú : thì hôm nào mẹ cháu đình chiến, chú có lên cơn, cháu sẽ thay, miễn là chú cứ làm theo bận trước, đục thì đục ra trò, nhưng đừng trút cái của trời ơi vào người cháu thì có sao.

    Chú ngắm tôi nhâng nhâng ra cái điều hết nói nổi. Tôi nghĩ đùa chú vậy cũng đủ nên vội tách chú mà đi lo việc khác. Tôi ùa vào phòng mẹ, bà đang nằm ườn trên giường. Tôi xồ vào giở tiếng tây u ra líu líu lo lo : măng, đêm nay con ngủ với măng nhen.

    Mẹ mắng át : con gái lớn không ngủ chung với mẹ được, phải nằm riêng. Tôi cãi lý ngay : con thì mẹ cấm, đàn ông thì mẹ cho là thế nào. Mẹ nói quấy nói quá: thì tại họ khỏe, họ có sức mạnh, đêm hôm nhỡ tao có mớ họ còn đủ lực lay tỉnh.

    Tôi gân cổ lên truy bài : họ khỏe để lay mẹ hay là để vần mẹ ngặt nghẽo du dương. Mẹ đỏ mặt lên, đập tôi túi bụi : con ranh chỉ hàm hồ nói bậy. Một hai tôi nheo nhéo : măng ui, đừng đánh con đau, để con đấm bóp xoa đầu măng nhe.

    Mẹ phục phịch cười, nói vơ nói vào : tao đến ể mình ể mẩy vì mày, còn gái mà như tướng cướp. Được thể tôi lăn xả vào, nhè hai vú mẹ bấu chặt mà la làng kêu cứu : ối, ai giúp tôi, măng đánh tôi chết đến nơi rồi.

    Chú nghe chạy vội vào, thấy hai con lùm xùm bóp vú và chống trả nhau, chú bị ức chế, lầm bầm lại lủi tiếp. Tôi quàng chân qua bụng mẹ, giữ chặt lại và tốc hẳn áo mẹ lên để bộ ngực lộ ra và tôi ôm xoa không nghỉ.
    Hẳn nhiên là mẹ nhột, trước còn đạp vung, giãy giụa chống trả, sau mệt lử cò bự, hết hơi hết sức, đành nằm im nói dỗi : đấy, mày muốn làm gì thì làm, tao hết đỡ chống nổi. Tôi vừa bóp vú vừa kê luôn miệng vào bú mút tỉnh bơ.

    Mẹ nằm nhìn con gái than thở : cha mày, nhớn tướng còn ngậm vú. Tôi thích thú nói trạo trọ : con nhớn đã bằng bố và chú chưa, sao các ông ấy ngậm thì mẹ im thin thít, còn con thì mẹ chê ỏng chê eo. Mẹ lịm đi, tắc tịt, chỉ lọng ngọng nói : sư mày, chỉ giỏi lý sự cùn.

    Tôi nằm bú ti mẹ một lúc thì ngưng. Tôi để khít 3 ngón tay ở mỗi bên ịn lên quầng vú màu nâu nhạt của mẹ. Bà đang phê vì các đầu vú ướt nhẫy, giờ lại bị tôi nhún nhún nhịp nhịp nên ú ớ khiếp. Mẹ buông lỏng người, để mặc cho các sớ thịt giãn ra mà đón nhận những cú nhấn ma níp của tôi.

    Hai đầu vú trật chìa ọp ẹp, không ra cứng, không ra mềm. Tôi vuốt tha và dùng ngón trỏ ngón giữa kẹp lấy mỏm thịt thừa nhô mà xe, mà lăn như kiểu lăn xe sợi thuốc Vĩnh Bảo ùm ùm. Mẹ thở hắt ra nhè nhẹ, nhúc nhích thân mình vì nhột, hay vì lấn cấn gì chẳng biết.

    Hẳn nhiên các núm vú mẹ hết còn căng cứng so với tôi. Mẹ già, vú cho hết đứa này đứa kia ngậm, lại thêm ông bố tôi và chú quần bà tăm tắp thì không nhão và mềm đi mới lạ. Tôi hiểu thế, nhưng vẫn tẩm ngẩm tầm ngầm ví von đánh giá cho vui.

    Tôi nhớ cái lúc chú hết hôn và bú ở dưới lại mò vặt vú tôi bên trên, chú khen rối khen rít : vú mày căng dữ tợn, sau này đứa nào có phúc chỗm được mày, bú no bú nê chết thôi. Tôi hỏi ngược lại : thế còn chú thì không thiết à ?

    Chú đang nhay nhay cái khúc sụn ở khe háng nên lụ bụ đấu hót : thích chứ sao không, tại vì tao đang giở miệng ở cái khoản này nên chỉ vói vói mò lên khoản ấy thôi. Chưa chi chú đã chêm thêm, sợ tôi tự ái : vậy mà vẫn thấy thích vì vú mày câng câng đáp trả, làm ngón tay tao tê dại đi.

    Đang cơn hứng chí, tôi lôi hai đầu vú mẹ căng cớn hết cỡ ra và thình lình nghiến răng bóp chịt như người ta nặn mụn mủ, mẹ kêu ré lên, mở choàng mắt hớt hải, chửi thôi là thôi : con mẹ mày, tí toáy nghịch đã đời còn bóp choẹt đầu ti mẹ đau điếng.

    Tôi cười gỡ tội, mẹ nhứ củng nhẹ vào trán tôi chì chiết : sao mà bố con giống nhau như đúc, nghịch vú đủ rồi, còn làm người ta đau nhói phải hét lên mới ưng. Tôi địa luôn vào : thế hẳn chú hiền từ hơn, không nặn vỡ vú mẹ sao ?

    Cụ lúng ta lúng túng rồi mắng át : chỉ được cái lẻo mép, ông nào mà chẳng thế. Bú liếm, dày vò, mút mát, nhay nhay, còn cắn độp lên đầu vú cương cương, đau thấu trời xanh, nhưng không lẽ lại co chân đạp cho mấy bố một phát.

    Tôi cười lên hô hố khen lồng khen lộn : mẹ làm thế là đúng, các cụ có yêu mới cắn, mẹ mà co giò đạp phốc, nhỡ gãy nòng súng thì đúng thiệt thân. Mẹ bĩu môi cằn nhằn : con ranh con ăn nói bá láp, tao chờ xem mày lấy chồng rồi khi bị hành, liệu có chạy về khóc sướt mướt với bu không đấy con.

    Tôi gân cổ lên cãi : thằng chồng con mà cắn, con vả cho không còn cái răng để nhai. Mẹ vừa cười dềnh dàng vừa căn dặn : hãy chờ đấy, con ạ ! đừng vội hí hửng. Rồi như sực nhớ ra, mẹ góp ý tận tình : mày chớ dại, vả rụng răng nó, mẹ kiếp nội hai hàm lợi của nó cắn kẹp vô đầu vú thì mày có nước chết sớm. Chúng giống càng cua kẹp, có mà đập chết tươi, cũng không chịu nhả.

    Tôi nghe ớn ợn, xẩu cả mình.

    (Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 17 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #17
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 17 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 17





    Càng ngày tôi càng tỏ ra ngổ ngáo, nổi loạn, phá phách, bất cần đời. Dưới con mắt tôi, mấy nhóc ở lớp từ giờ không là cái đinh gì hết. Tôi ngang nhiên liệt chúng vào hạng đàn em, xí la xí lô, ngủ bỏ mẹ, chả biết gì mà làm vẻ am tường, lọc lõi.

    Bất quá chúng nhặt nhạnh đâu ba cái ảnh vẩn vơ, dẫu cũng diến tả cảnh làm tình, cũng phô trương cảnh đàn ông đàn bà làm “ chuyện ấy “ với nhau, song vẫn chỉ lờ mờ, lý thuyết, có chút giá trị thực tế nào đâu cơ chứ !

    Còn tôi thì khác ! Bản thân tôi đã trải qua cảnh ái ân thật sự. Cái ngàn vàng của tôi đã đem cho tự nguyện, không luyến tiếc mảy may. Dẫu cuộc biến thiên từ thiếu nữ thành đàn bà của tôi cũng oái oăm và hàm hồ vô kể, song đó là do tôi chủ động.

    Tôi chủ trương đưa đẩy, mồi chài chú vào cuộc chơi với tôi. Lúc đầu có thể vì tò mò, nhưng sau thì đúng là cả hai cùng thỏa thuận nhập cuộc. Đàn ông nào can đảm thoát ra nổi khi người nữ đem vú và hang cua, hốc cáy ra nhử, phương chi tôi lại là đứa trẻ hơn hớn mới lớn lên.

    Vú tôi, hông tôi, đít tôi, chim tôi, chỗ nào cũng ăm ắp thịt, bóng như gương, sáng như tranh. Cho dù cố giữ vẻ trang nghiêm, song trước sự mồi chài của tôi chú vẫn khó mà lách né được. Bởi thế tôi mới bị chú làm thịt, chú luộc chín tôi một cách ngon ơ.

    Chú vồ vập tôi, chú làm gợn lên ở tôi những đợt sóng cuộn trào khi bàn tay chú vân vê, xoa bóp và đè vặt lên hai quả vú. Lần đầu tiên tôi biết thế nào gọi là sức cuốn hút ma quái của bàn tay các ông trên bộ ngực đàn bà.

    Những ngón tay thuồng luồng lăng xăng sờ mó, khảy gợn, làm tê tái các tế bào nung núc nơi đầu vú măng tơ. Màu hồng sen đã khiến các ông đổ nhào hết gượng được, các ông chăm chút để vú nở hoa, điểm nhụy, làm các ông nấc lên từng chặp.

    Phương chi lại còn phảng phất mùi thơm của da thịt con gái dậy thì, nó tựa một thứ cường toan làm các ông tối sầm mặt mũi, một thứ phù dung đưa các ông vào cõi đê mê. Chú nâng niu, gượng nhẹ, hứng xăm chỉ sợ làm tôi đau, tôi nhức.

    Chú theo dõi sắc mặt để xem tôi có bị chú bức bách khốn khổ chăng ? Chú điểm bằng những cái hôn phớt nhẹ, chỉ vừa đủ đặt chớm nụ nơi đầu vú căng đầy, rồi chú rà rà chót râu quanh quầng vú, bầu vú thiết tha, khiến tôi vừa nhột, vừa ưng, chỉ muốn chộp lấy chú hôn đền trả ơn mưa móc.

    Thỉnh thoảng chú lại hỏi tôi : chú xoa hôn vú cháu vậy, cháu có thích không ? Hẳn nhiên tôi lịm đi vì sung sướng nên chỉ lẳng lặng gật đầu. Chú sử dụng bên trong ngón cái chú như thầy bùa gài ếm khiến hai đầu vú tôi đanh rắn lại. Chú lật khật nghịch cho chúng sưng vều lên rồi chú khề khà đặt miệng vô chấm chấm cái lưỡi xem thử.

    Tôi lật bật muốn đổ nhào vì chưng như có một luồng điện đang rúc rỉa phá tan các đường dây thần kinh trong châu thân tôi. Tự động tôi ển ngực lên, chú biết tôi đang khao khát, nên chú ập luôn miệng vào ngậm, nút, và bú.

    Tôi muốn rụng rời cả người, chú bú một bên, còn tay thì nghịch tinh bên khác, làm tôi xoắn xuýt cả lại. Chú đầy kinh nghiệm có khác, cặp vú con gái vốn dị chả là cái gì, vậy mà chú cấy sinh tử phù hay thả gì vào, chúng căng phồng lên và nhộn nhạo cũng như chủ nhân nó.
    Chú mút mạnh bạo, bóp cũng mạnh bạo mà sao tôi chẳng thấy đau, trái lại còn có vẻ ước mong được chú bú mút và xe vê như thế mãi. Chú làm tôi nghệt đờ ra, tay chân lỏng khỏng, nhấc lên không nổi. Chú bú vú lâu dài rồi chỉ còn bóp nắn thôi, miệng chú đã điều khiển bộ râu rà rà lên lớp da ở bụng và lan tràn ra phía dưới.

    Tôi căng cứng hết người. Những sợi râu quái ác lết bết như muốn lột da tôi ra. Tôi rên lên khe khẽ, tiếng rên làm chú điếng theo nên chú càng lê la tợn. Chú uốn lượn quanh lỗ rốn, thăm dò nghe ngóng dọc theo vết xẻ giữa bụng tôi, rồi rì rầm mon men vào cái vùng vốn đã ướt át từ bao giờ.

    Còn đang trong tình trạng phiêu phưởng mơ màng thì tôi nghe cái ót, chú đã dùng ngón tay vét vào giữa háng tôi một phát. Chú lầm bầm nói một mình : tí tuổi mà nước đặc như keo. Tôi hết còn đon đả, lanh lợi vì cái ngón tay của chú đang mò mò gì nơi cái lỗ nhơn nhớt của tôi.
    Tôi nín thở theo dõi, chú hơi ghếch chân tôi lên, ý là để nhìn cho rõ. Tôi nghe chú tấm tắc miệng khen líu khen lo : chưa có lông, nhưng đẹp, tuyệt đẹp. Đầu óc tôi náo loạn cả lên, tôi hồi hộp vô cùng. Chú hầm hè làm tôi lo lo, nhưng chưa kịp tìm hiểu ra sao thì đã nghe chú mút tụt tụt ở nơi cái phần nhạy cảm đó.

    Bây giờ tôi thấy dại thì không gỡ kịp nữa. Chú la đà như con én liệng, chúm chím hôn tì tì vào bướm của tôi, miệng chú nhận te te tựa như liền tay đóng triện, những sợi râu chú đâm xóc tạo cảm giác vừa buồn buồn, kích thích, vừa tê rần hết cả.

    Tôi nhón chân lên để trụ cho vững, dè đâu chú nương vào kẽ hở rộng càng rúc sâu miệng vào khoắng rúc rich. Khắp từ trong ra ngoài nhộn nhạo kinh, tôi thấy nước xối xả ào ào, chú như bị ngộp nước nên nuốt vội nuốt vàng mới kịp.

    Tưởng chú sẽ cự nự mắng mỏ tôi, nào dè chú nhấm nháp còn khen mới chết : ngon phải biết, ngữ này mà trộn gỏi, ăn mãi chẳng biết no. Chú lại cạ hàm râu, trời ơi, cái nhột dồn lên tận óc, tôi ớn lạnh cả người. Chú còn nạnh và banh giò tôi ra thêm và nghiêng nghiêng chọt chọt đầu lưỡi vào sâu nữa.

    Tôi ngứa và nhột quá chịu không nổi. Tôi vớ lấy tóc chú, chú ôm cứng lấy giò tôi giữ không cho xô ra. Chú liếm láp, nhằn nhì, móc máy, nút bú trầm trồ, tôi quíu thằn lằn, tôi run cầy sấy, tôi quị tiêu dên. Tôi chỉ biết thở than “ ối ối “, bất lực, không cựa quậy gì được.

    Chú pha giữa những cái hôn và cái bú làm tôi chênh vênh, xiêu vẹo tầng tầng. Tôi nắm được tóc chú, định lôi ra sau, nhưng chú ồm oàm làm dữ tôi đớ ra, thay vì tôi giựt thì lại ấn lấy ấn để mặt chú vào háng khiến mới ra nông nỗi.

    Cứ thế chú bú kìn kìn, đến khi hai chân tôi khuỵu xuống thì chú ngưng không bú nữa. Chú trịnh trọng đỡ tôi ra giường, sửa cho tôi nằm ngay ngắn và ung dung tụt quần đang mặc trên người ra. Lần đầu tiên tôi nhìn tận mắt cái đoản côn cầu của chú.

    Bữa trước chỉ thoáng chộp nhìn trong phòng mẹ nên chưa có khái niệm rõ rệt, nay thấy nó sừng sững cũng sợ phần nào. Chao ôi ! sao mà nó đen xì xì, gân guốc nổi đầy và cái đầu ngo ngoe coi bặm trợn. Chả biết nó làm sao mà nở tròn một thỏi, cưng cứng, giật giật như sắp đánh nhau đến nơi.

    Tôi sợ nên nhắm tịt mắt lại. Chú sáp lại gần, huyên thuyên gì tôi chẳng rõ và tôi có cảm tưởng cái đầu khúc côn đang rọ rạy ở háng tôi. Nín thở, tôi lóng ngóng đợi. Chú chấm nhứ cái đầu lô nhô vào bẹn tôi dăm ba lần và tôi nghe từ từ chú đang khéo lách để nhét nó vô cái lỗ.

    Chú có vẻ nương nương vì tôi thấy vương vướng ở cửa lỗ. Chú lại chẻ banh hai mép và tìm cách đun nó vào. Chú nói một mình mà như trấn an tôi : đừng sợ, nó sẽ vào thôi. Tôi mơ màng nín hơi thở, chú xe xe cái đầu cho trơn thì phải và tôi vừa nghe tiếng ót thì cảm đau rần cả người.
    Tôi tơ tưởng chỗ đó bị rách ra, chắc là có máu vì đau khiếp quá. Phần chú thì đổ ập người nằm đè lên vú tôi, chú khều khào kêu : ối, chết mất ! Tôi nghĩ bụng chết thế nào được, chú sùi bọt mép ra thì có ! Tự dưng tôi đâm ghen ngầm với mẹ : hèn gì lúc nào mẹ cũng xoắn lấy chú không rời, chắc là mẹ ưng được chú cắm sâu như lúc này.

    (Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 18 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Last edited by Congtu; 06-12-2014 at 12:06 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #18
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 18 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 18





    Tôi ngỡ mình bị ngất đến nơi vì cú đâm chúi mạnh của khúc đòn tay chú vào sâu tận cùng hang hốc của bướm tôi. Một cảm giác đau điếng, tê hoại xen lẫn với sự bị xé nát đục thủng làm tôi lịm đi một thoáng. Tôi nghĩ là chú đã dùng vật nhọn chọc nhói vào làm tôi vỡ toạc toàng toang ra, thật xót, thật đau, và như có thứ nước âm ấm ri rỉ ở trong đó.

    Dù không trông thấy gì được, sao tôi lại nghĩ là đang bị chảy máu ở trong cửa mình. Chợt nhìn thấy chú thở hồng hộc, mệt nhọc, tay chân rã rượi, tôi quên hẳn nỗi đau mà lại đâm thương chú. Cũng tại tôi hết thảy, tôi đã động cỡn cởi tuột quần áo, dạng dạng khuỳnh khuỳnh, dí con sò trêu ngươi, khiến chú không kềm được, giờ bị đọa cũng nên.

    Tự phát tôi nhẹ đưa bàn tay vuốt dọc dịu dàng lên sống lưng chú, miệng đon đả trấn an : chú mệt lắm hả ? đừng cố sức, cứ nằm trên ngực cháu nghỉ đi, chả có gì phải vội, chừng nào khoe khỏe lại giấn tiếp. Chú lẳng lặng nghe theo, nằm phục giúi mặt vào giữa hai vú tôi, một sức nặng nhè nhẹ nhưng âu yếm.

    Tôi cũng thả lỏng người, dang lơi hai chân thoải mái, đồng thời để khúc thịt gân của chú không bị cấn cái khó khăn. Những sợi râu của chú lòa xòa cù trên ngực làm tôi có cảm giác ngứa ngáy, nhột nhạt.

    Tôi nằm im đợi chờ, bóng nắng lọt qua lỗ thủng trên mái tôn rọi chấp chóa nơi mắt tôi. Một lát chẳng rõ lâu, chẳng rõ mau, chú lại gượng chống hai tay nhỏm dậy, nhìn sâu vào mắt tôi, rục rịch và lấy đà kẽo kẹt nhún.
    Chả nhớ thoạt đầu lúc nãy diễn tiến ra sao, nhưng giờ cơn đau tan bớt tôi lại hòa nhập theo đà xấn tới kéo lui cùng chú. Tôi thấy chú thoăn thoắt nhún người ấn vào ra, trơn thật trơn và luềnh loàng như lội giữa bùn ướt.
    Tôi như được đền bù nên đáp ứng theo. Chú xốc phần mông tôi lên, kéo sát vào phía chú, dồn đưa hai chân tôi bạnh qua vai, và chồm tới dận phịt phịt. Tôi nghĩ chú đang lăn tôi như lăn cục bột và đun tôi như đun sảnh gỗ. Chú phốc tôi lên cao, lại lồm cồm kéo tôi tụt xuống, dù ở vị thế nào thì chú vẫn tiếp tục cưa cưa đục đục.
    Tôi vừa sướng vừa hừng nên ngoáy tít mông, lắc tít vú, chú hào hển chém xả đẵn nghiêng, cả hai chú cháu xiềng lấy nhau mà đảo điên điên đảo. Chú có vẻ sướng tột độ nên thở thì thở mà chú càng dồn sức đẽo chết thôi.

    Lần đầu tiên tôi biết thế nào việc đàn ông đàn bà làm tình là như vậy. Tuy là khởi thủy bị phá vỡ tùm lum mà tôi còn muốn ham, phương chi các bà, các cô bị nhận tới nhận lui bởi cái của trời ơi này, bảo sao chẳng mết.
    Tôi nhẫn nhục nương theo ý chú, sự hài lòng khiến chú có vẻ tham lam. Chú đâm loạn xạ và xốc tôi như khiêng đá, mà vẫn cố ham hố lâu lâu lại ghé miệng bú mút vú tôi tì tì. Quái lạ, chơi nhau mà bú cắn nhau dường như còn tăng thêm vẻ đậm đà của tình yêu xác thịt mới lạ.

    Chú cố tình nhay nhay, hai đầu vú thi nhau sượng sùng nơi miệng chú mà sao tôi hết thấy đau. Tôi quặp đeo chú cứng kín, để cái dùi không bị sút ra, và đang khi chú mân mê bú vú thì tôi tạm thay chú huých háy mông để cuộc chơi không bị gián đoạn chút nào.

    Được tôi a tòng khuyến khích, chú đánh rơi ngượng nghịu cái rột. Chú bê tôi, khiêng tôi, vần như vần củ khoai, trở như trở xiên thịt, xóc như xóc rổ tôm, tôi nhảy tưng tưng trong vòng tay chú. Chú chém treo ngành, chú vật cánh chả, chú lụi xỏ xiên, chú đeo túi nhựa, chú đẩy đưa tôi vào con đường dâm đãng xả láng.

    Cũng may mẹ đi vắng nên chú cháu ôm nhau sát rạt. Chú giấn tôi ưỡn, chú vùi tôi ển, cái dùi thoăn thoắt xỏ xâu, lật đi lật lại, tôi chết lên chết xuống, kêu ri ri luôn miệng : sướng quá, con nứng quá, đã đứ đừ luôn.
    Chú trợn trừng trợn trạo góp ý : mày muốn chết, tao cho mày chết. Bé tí tuổi đầu đã rượng, tao bằm cho mày tê cứng, hết chọc giận tao. Chú uỳnh uỳnh hất giò tôi lên, băm tới tấp, vừa băm vừa kháy : này sướng, này nứng, này đã, cho mày hết còn thèm thuồng, hết còn khoe bướm khoe ti với tao.

    Tôi lặng đi vì những lời tục tĩu chú thả. Tôi quàng tay xiết cứng cổ chú để mặc hai chân đong đưa khi chú giã. Tôi nghĩ chú đang áp dụng chày ba chày bảy nện nhừ tôi. Hai giò tôi xoạc rộng ra, đưa nguyên môi mép con húm cho chú kịt kịt dọng. Chú hỏi cầm canh : được hôn, nắc thế đủ chưa ?

    Chả lẽ tôi lại reo : được lắm, cứ thế chú giã giòn tan vào cho cháu. Nhưng sự thinh lặng của tôi dư sức để chú nhận ra ước vọng của tôi. Chả thế mà chú quáng quàng liệng xóc, hất lia tôi càng lúc càng nhanh.

    Tôi thấy chú nín thở, hai tay quắp chặt tôi mà giụi tàn giụi nhẫn. Tôi lệch cả người, tôi vẹo cả hông, nhưng thấy khó chịu thì tuyệt nhiên không. Chú cắm đầu cắm cổ, nhấn, xủi, ủi, nạy, tôi rã rượi vì những cơn khoái rũ liệt ồ ạt đốn ngã tôi.

    Cuối cùng chú hét inh thiên địa : tao tới, bỏ mẹ tao tới. Chú ghì tôi và rúc liên hồi, cái dùi đâm quờ đâm quạng làm móp méo cả mu, cả lỗ bướm tôi. Rồi chú vất xoạch tôi ra, rút vội rút vàng khúc gân, lem nhem dính đầy thứ gì trắng đục đặc sệt.

    Người chú giật lên từng cơn, khúc gân gúc gúc và ói thôi là thôi. Nó ọc ọc rũ ra và bắn vung thiên lên bẹn, lên đùi, lên bụng, lên chim tôi, làng nhàng keo và tanh tanh lợm giọng. Chú thở rốc lên than vãn : con bà nó, bót quá, cố thụi nên mệt bỏ mẹ, tưởng là sụm xương sống luôn.

    Tôi nhìn chú mót cười mà không dám cười, sợ chú thẹn nổi cọc thì chết cả đám. Chú mửa lênh láng một hồi thì lăn đùng nằm ngửa, dạng háng ra, trong khi khúc gân vẫn gật gù coi bắt thảm. Tôi cũng rối beng cả đầu, cái mu vẫn bặp bặp như thòm thèm gì hổng rõ.

    Chú lắp bắp trong miệng : hú vía, tao mà ham chút nữa trút bố vào lồn mày thì bỏ bu, mày phễnh bụng lên thì có nước bả cạo đầu tao láng coón. Tôi chẳng hiểu mô tê ất giáp gì song nhìn chú như con gà nghẹn vì nuốt bậy sợi thun nên thiểu não hỏi vớ vẩn : trông chú bải hoải, liệu có sao không ?

    Chú mắng át đi : nhử con người ta để nó đâm bừa đâm bãi, hết cả hơi, mòn cả sức còn hỏi giăng với sao. Mẹ kiếp, ăn thứ gì mà đú đởn, kinh bỏ mẹ. Tôi im bặt không dám nhúc nhích. Tôi bỗng nảy ý thương hại nên bẽn lẽn thưa : hay là con giúp chú chùi sạch nhé.

    Chú lại gắt tới tấp : không khiến, nó đang giật giật mà mày chạm vô thì có nước tao chết luôn. Nội chơi mày thôi, tao đã tuôn tháo hết mẹ nó khí ra, giờ mày đòi tí toáy sờ sờ vuốt vuốt thì sống lưng tao tuột dên cái chắc. Để mặc tao.

    Tôi ngẫm nghĩ đến hay, đàn ông khi hung hăng thì như bão táp vậy mà khi xìu thì như sợi bún thiu rũ liệt ra, trông thảm quá cỡ.

    (Hết Phần 18 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 19 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #19
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 19 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 19





    Chú mệt mỏi cũng đành vì chú đã phí nhiều sức nên giờ nằm xuội lơ, thật đúng thôi. Nhưng còn tôi chỉ là phận thụ hưởng mà sao cũng bải hoải, nhấc cẳng nhấc chưn lên hổng nổi. Tôi vừa trẻ, vừa dẻo dai, lại tính vốn tò mò, muốn ăn phải lăn vào bếp, đáng lẽ phải coi pha, thế mà tôi mệt tựa người đeo đá trèo ngược dốc.

    Tôi nằm ềnh ra giường, ngửa trương người lên, không nhúc nhích nổi. Bên cạnh chú cũng nằm ì ra một đống, hết cục cựa. Thỉnh thoảng tôi lén nhìn liếc sang, chú giống tay cua rơ đạp rã giò rã cẳng, giờ nắm ngáp ngáp lấy hơi lên.

    Tôi lỏn lẻn ngó trộm chú, bắt tức cười mà không dám cười, sợ chú xi nẹc chửi phù mỏ. Sở dĩ tôi mang tâm trạng này là vì đang ngầm so sánh về sức chú. Mới cách đây vài mươi phút thôi, tôi sợ bằng chết. Lúc chú nổi cơn, chú hầm hè, bặm trợn, coi khiếp tản thần.

    Chú lùa tôi như lùa vịt, thồn tôi như thồn mớ giẻ rách vào bao, còn tựa muốn lấy chân đạp cho chúng ép xuống sát đáy. Tôi đã nghĩ mình quá dại, định trêu chú chút thôi, nào dè lãnh đủ hậu quả. Chú cáu tiết, miệng ồm ồm nhặng xị : mẹ kiếp, tao đã muốn lặng mà mày không cho dừng. Mày rượng, mày thích được đục, mày muốn rành chuyện người lớn ra sao thì tao làm cho mày coi để nhớ đời.

    Chú đang cọ cọ bộ râu, lơ thơ tơ liễu buông mành, thì bỗng chú ôm xốc tôi lên. Dẫu tôi cố giãy giụa thì không còn kịp nữa. Chú bẻ lộn lưng tôi ra sau để cặp vú chìa tướng lên chót vót, rồi chú cạp ơi là cạp. Hai đầu vú tôi nhức nhối lên, răng chú va vập làm cho cái núm lình xình, bởi tôi khoắng đạp mà ra nông nỗi như thế.

    Chú vác tôi một lọn, đem giúi vào giường và ộp oạp rúc râu vào cọ, liếm bú cái khoảng bướm ở giữa hai đùi. Tôi bắt run rẩy lên, vừa nhột vừa nhộn nhạo, lại còn bị chú vét vào tận bên trong khiến tôi lộn mề, lộn hột hết ra. Chú khề khà vừa bú vừa chêm lời vào khen rối rít : bé cái tẹo mà lồn một đống, tươi như dưa hấu, đỏ tựa thoa son, tao bú nút cho mày chết, mày chết. Cứ mỗi chữ “ chết “ chú lại giúi một cái làm tôi tê điên, tê dại.
    Chú cùi cụi táp, hất, vờn đùa, bướm tôi mà chú ví trái banh nhựa ủi lăn lào xào bắt khiếp. Có lúc tôi thấy hai mu bị căng rộng ra rồi chót lưỡi chú nham nhám thò ngoáy vào trong, tẩn mẩn tựa người lột lưỡi con sáo cho nó ré thành tiếng.

    Tôi rủn cả người, vừa há miệng định kêu “ chú ơi ! tha cho cháu “ thì đã bị ngoáy vung ngoáy vít làm đứ đừ rũ liệt cả người, chú tí tách thổi, bơm và ngọ nguậy cái lưỡi mò mò bắt sâu, bắt rận gì ở trỏng. Hai bàn tay chú ma quái bóp nhún cặp vú tôi, trong khi cánh vai chú khóa chặt mà dùng miệng bú lìn tôi ót ót.

    Tôi nghĩ chắc chú cũng làm như vậy với mẹ nên kêu toáng lên “ mẹ ơi ! cứu con với ! “ Nào mẹ có ở nhà, mà dẫu có chắc gì bà chịu để yên khi tôi giành mất chú. Bởi thế chú hí hửng vừa liếm bú vừa ngạo : tha hồ cho mày kêu inh làng nước lên thì cũng chẳng có ma nào bò vào. Tao truyền đời cho mày, bất chợt có thằng nào tót vô, nhìn thấy cảnh tao đang nêm nếm mày thì nó cũng lăn vào ăn có, mày chỉ có nước tàn hại hơn thôi.
    Tôi ngây ngơ hỏi chú lãng xẹc : hổng lẽ chú hành cháu mãi thế này, làm cháu chết lên chết xuống và chấm hết hay sao ? Chú khục khục cười chê : đúng là mày cóc biết khỉ khô gì hết, tao làm vữa nhão cái lồn mày ra rồi tao sẽ cho mày hưởng mùi đời, nó đen như mõm chó, để mày đừng ghẹo trêu tao nữa.

    Chú đè nghiến tôi ra, bẻ đùn hai giò tôi lên phía trước. Mông tôi nổi vồng một nạm, cái bướm nhu nhú ló ra, múi dầy cui và cái cồi loe ngoe nhúc nhích. Chú a hèm nuốt ực, tấm tắc khua miệng :đúng là mẹ nào con nấy, bà khéo nặn, khéo đẻ ra nó, lồn đoi y nhau như hệt. Mẹ, của này mà dửng dưng bỏ lơ rất phí. Chú đe nẹt tôi : mày nhí nhảnh chê râu tao hôi, bẩn, lùm xùm che lấp cả mồm, bữa nay tao sẽ ngoáy cho lồn mày lộn ngược ra, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ rồi sau đó tao địt mày như tao địt mẹ mày í, mày rõ không nhóc ?

    Chú trịch thượng và oai vệ như một đấng quân vương. Tôi khiếp mà lại thích mới lạ. Tôi ưỡn ẹo khích chú : eo, cháu hổng chịu đâu, chú làm bể toang bướm cháu, sau này lấy chồng, lấy đâu ra cái cho anh ấy bú biếc như chú bây giờ.

    Chú khè khè cười ngay được : dào, lo bò trắng răng. Mẹ kiếp tao chọc vào, bao nhiêu bụi bặm tao dọn sạch tuốt, mạng nhện bồ hóng tao vét gọn ơ, thằng nào có phúc lấy mày khỏi sợ ga ra hẹp, đùn xe vào không lọt.
    Thế là chú hí hửng ví von : mẹ con mày một ruộc, chưa ăn thì thấy thòm thèm, ăn rồi ứ họng còn hèm xin thêm. Chú lại sột soạt hun và nút lên bướm tôi, hai giò tôi vẩy lia vẩy lịa vì nhột. Chú chặn lên giò tôi, ập mặt vào xoáy đảo xoáy điên, tôi hết chịu nổi, phun phì phì khí ra tung tóe.

    Chú đánh vào đít tôi mắng : bố khỉ, mới thế mà đã đái nhầy nhợt ra, bắn cả vào mặt mũi tao. Tôi ngỡ chú giận sẽ quẳng phịch giò tôi, nào dè chú còn rúc vào sâu hơn mà húp xì xoạt cái chất chú vừa kêu chưa dứt.

    Tôi lơ lửng trên mây, chỗ bướm xoắn xuýt, tôi mắc đái và rặn mấy cũng không được, chỉ nghe chót chót miệng chú húp xì xoạt như đang thưởng thức bát canh yến. Chú quậy tôi chết mê chết mệt rồi thì chú xục luôn chim vào.

    Tôi ớn ợn lắng dõi theo sợ sệt. Vậy mà cũng xong. Chú nắc thấu mây xanh, cầu vồng nổi rộ khắp trời, tôi bị đùn lềnh khênh trên mặt ra nhăn nhúm. Chú lều khều hết bò lại đứng, hết khuỵu lại trườn, chú vần tôi ra rít, hai giò lểnh khểnh vắt vẻo kinh.

    Chú chơi lâu ơi là lâu, cọ cọ kỳ kỳ, vẩy rêu gì tróc hết, cái cồi thì thụt bị ẩn bị xô, cái lỗ phì phọp kêu chách chách. Chú bị lôi cuốn vì tiếng kêu đó nên càng huých nắc tợn. Tôi méo mó cả người, nhão nhòe cả đít, tê dại cả mông, kìn kìn cả bướm, mà chú vẫn trợn mày trợn mắt vít lấy bả vai tôi đẵn mãi.

    Chú càng nắc, khúc gân chú càng giãn cương. Nó như khúc thép đùn ra đùn vô cái lỗ, tôi nghĩ nếu không nhờ mớ khí nhớt, chắc lìn tôi rạn nứt ráo trọi. Khi ấy tôi nghĩ sao chú mạnh thế, chẳng thua mấy tay giác đấu một ly, trái lại còn nghĩ vẩn vơ cái của quỷ ở háng chú cứ cứng thế này thì bỏ mẹ, bao giờ chú mới chịu ngưng.
    Cũng may mà chú địt căng nên phải dứt. Chú đang hầm hè thì tháo rút chim rất nhanh. Chú lôi thằng bé ra để nó oanh kích vào vùng oanh tạc tự do. Hai tay chú ôm lấy bìu, chìa nòng súng hướng về phía tôi mà bắn cấp tập, trùm cả lên đầu quân bạn.

    Chất nhớt văng khủng khiếp, phùn phụt như núi lửa phun, thành tia thành vòi, óc óc phọt cũng lâu chẳng kém. Chú thở ồm ồm, người giựt kinh phong và con cu chúi nhủi, gật gù thấy tội ơi là tội. Tôi chợt nhận ra một chân lý sáng ngời : đàn ông dzui thiệt, khi lên cơn thì hùng hùng hổ hổ, vậy mà gục thì thiểu não cách chi.
    Đó, giờ chim chú teo tó chỉ còn một lỏi ngắn tũn, cái lỗ há toác ra, khí vẫn lèm bèm dính quanh mép. Chú xạng chân cho nó ọc tận tiệt, tôi nhìn chú nhăn nhó, khó đăm đăm. Tôi cũng lênh đênh trên giường vì mớ khí của chú dính hoen khắp chỗ.

    Tôi muốn dùng tay vét gạt mà cũng ớn chưa dám đụng vô. Chú nhìn vẻ rụt rè của tôi thì cà khịa nói vào : vớ vẩn, chịu ghếch nhỏng đít lên cho người ta địt mà giờ còn làm bộ khiếp sợ. May mà bố thương cho nó xổ ra ngoài, chứ bố bạt mạng để nó mửa trong lồn thì giờ có mà lo khép chặt đùi giữ cho nó đừng trào ra, hay hướm gì mà e với ngại.

    (Hết Phần 19 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 20 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #20
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Tuổi Động Cỡn (Phần 20 ) (Tác giả: Sịp)

    TUỔI ĐỘNG CỠN

    Tác giả: Sịp
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 20





    Kể từ lúc bị chú đè sấp đè ngửa, uỳnh uỳnh oàng oàng ấn cái khúc thừa ngũng ngoẵng vào sâu giữa háng, biến tôi từ thiếu nữ thành đàn bà, tôi vỡ lẽ ra lắm điều thú vị. Thế nhưng những thắc mắc trong tôi vẫn không dứt, tôi muốn hỏi mà chẳng biết hỏi ai.

    Liếc nhìn chú bên cạnh, chú tựa như đã chết rồi, nằm ì à ì ạch hết cựa quậy. Còn tôi cũng mệt chả kém, người buồn thỉu buồn thiu, tay chân nhừ không cất lên được. Tôi nằm đó, lắng nghe những giọt khí đặc sệt đong đưa khắp đùi, bụng, chim, văng lên tận bầu vú, tôi so sánh chúng như những giọt thủy ngân đang sóng sánh trên thịt da tôi.

    Ngày trước, khi còn bé, thỉnh thoảng bố thương quá, chỉ thấy bố nựng nịu nói đớt đả và cùng lắm thì bố hôn nhẹ lên bướm tôi, khen rối khen rít “ con gái bố, thơm quá “. Chỉ thế thôi ! Lớn lớn lên, tôi vẫn không đi xa hơn ý tưởng cái chỗ đó là nơi để người nữ đi đái. Tôi thường ví von lặp đi lặp lại câu thiên hạ phê phán “ đàn bà đái không cao khỏi cọng cỏ “ mà bắt cười thầm.

    Đối với tôi chỗ ấy chỉ đơn giản để dùng vào sự việc như vậy, thậm chí tôi cũng mù tịt không dè chính nơi đó là chỗ tôi chui ra từ bụng mẹ. Tôi vô tư đáo để, chỉ rượng là tài, đến nỗi xem lóm được mấy lần các tấm ảnh bọn giai đưa, tôi cũng tơ lơ mơ hiểu là đàn ông chơi đàn bà cũng giống như người ta đùn nhau nơi lỗ đít.

    Thế nên tôi mới bạo dạn hẩy mông sàng đít khoe hĩm cho chú xem. Chẳng những chú nghếch mặt quay đi, còn chê ỏng chê eo “ chưa có sợi lông nào làm thuốc mà vội khoe nhằng khoe nhịt “. Tôi tự ái đầy tràn nên càng giấn con sò buộc chú phải nhìn, phải ngắm tôi mới chịu.

    Nhùng nhằng mãi, chú bực nổi xung, hét rầm “ con ranh, tao đã ngơ mà mày còn khiêu khích, đã thế ông cho chết đừng oán “. Thế là chú vồ lấy tôi, hai tay giữ chặt lấy đùi, hất qua hất lại y như rũ tung mớ bụi đang bám trong kẽ bướm cho xổ hết ra.

    Chú ầm ừ xoay ngang xoay ngửa, chìa cái hoa giữa háng tôi ra chỗ sáng, ngắm nghía lăm tăm và chú hôn bạo hôn liệt. Râu chú cọ nhột nhột làm tôi muốn tróc vẩy, rụng màng hết trơn, hai đùi tôi liên tiếp bị những con bọ con sâu lổn nhổn bò đục phá rệu rã.

    Tôi cơ hồ đứng hết vững, liêu xiêu run bắn lên, hai lóng chân loèo khoèo chực xụm xuống. Chú oạp oạp liếm tùm lum, những sợi râu quái ác của chú chọc vào khe nhoi nhói, làm bướm sượng cứng lên chớp nhoáng.

    Tôi ê a kêu lên : chú làm gì thế, sao lại dùng râu ngoáy cháu muốn điên tiết lên. Chú chẳng trả vốn trả lời chỉ liếm, khoắng và xìa xìa đầu môi làm rữa nát cái khe đã ướt của tôi. Đến khi cái lưỡi chú thè ra moi moi vào trong cái lỗ, uốn dẻo cong vòng, móc vào hang trên, ngõ dưới, lùa vô cái hóc bên phải, xoáy vô cái khe bên trái thì tôi oặt người ra.

    Tôi kêu toáng lên : sao chú lại dùng lưỡi khuấy động cháu nơi chỗ đó. Chỉ nghe thoang thoảng chú nói ngọng nghịu : thì mày muốn tao nghịch còn hỏi gì nữa. Chú liếm, chú hôn, chú chọc, chú khều, hồn tôi muốn bứt ra liệng bay thoát xác.

    Nhưng phải đến lúc chú bú rột rột và rúc lên những hồi nút da nút diết thì tôi mới chết điếng một phen. Hĩm tôi dúm dó, mu môi xục xịch, âm âm bên trong cái ngứa cồn cào dậy lên, kèm những cơn lộn mề lộn ruột rạo rực cả người.

    Tôi muốn cố sức khép hai đùi lại để chú đừng quấy thọt tôi nữa, nhưng không tài nào làm được vì cái lưỡi chú rần rần làm tôi xấc bấc xang bang, ngoáy bướm tít thò lò lên. Mấy bận tôi nghe ục ục, đàm dãi xổ ra lênh láng, chú lục xục nuốt vội nuốt vàng và kềm banh hai đùi tôi ra mút tận mút tạ. Tôi rối loạn cả lên, nói líu nói lo, đập tay bình bình lên tóc chú : chỗ đó để đái sao chú lại bú, bẩn ơi là bẩn.

    Chú lều phểu rủa xả : bẩn thì bẩn, mặc thây tao ! Mày còn bép xép ông bú thì thủng mẹ nó lồn, con ạ ! Tôi nghe mà khiếp, bỏ bu, có mỗi cái giống để dùng vào việc xổ nước ra ngoài mà chú đục thủng thì bí mẹ còn gì. Tôi lo ơi là lo, chỉ chực khóc lên cho hả.

    Tôi lại nghe chú lào khào : dớ dẩn, ngu như chó, mẹ, đã chẳng biết đéo gì mà cũng ra vẻ ta đây. Tao mới dọa thế mà mày đã xoắn cả lồn, bé ơi, để chú dạy cho con cách được bú thế nào cho sướng. Tôi bíu chặt lấy tóc chú, một chân đã được đặt gác lên vai chú lênh khênh, tôi sợ ngã, phải dựa vào vách giữ.

    Lưỡi chú thật thần sầu ! Nó vừa mềm, đầu nhọn hoắt, lại còn lềnh bềnh nổi đầy hạt trên bề dày khiến nó ngoạy ngọ làm tôi muốn vỡ vụn cả ra. Tôi đã bắt đầu đẩy đưa theo nhịp độ bú rúc của chú, bởi nếu không làm thế thì tôi chảy nước ra chứ chơi à !

    Tôi thấy chú nhếch mặt lên vừa liếm vừa đẩy hé bướm tôi ra xăm xoi tìm kiếm chỗ nào đó. Chú âm ư làm tôi hồi hộp đến độ, rồi chú ồ lên như vớ được vàng : nó đây rồi, cái điểm G nó lù lù ra đây rồi. Tôi ngớ ngẩn chả biết cái điểm G là con tườu gì sất nên ấp úng hỏi, bị chú nạt ra rít : cái điểm G là chỗ mày nứng nhất khi bị tao bú nút, hiểu chưa, cái đồ ngu !

    Tôi lại nhón chân lên cao tiếp, vòng mông tôi la đà chạm vào chót mũi chú, tôi thấy chú nhẹ lấy tay ẩy hổng lên để thở vì cái miệng chú đang kẹt cứng trong lỗ lồn và xì xụp húp vét gì trong đó. Tôi ê cả người, nhận ra cái dại thì lỡ rồi, mẹ kiếp, thế mới đáng đời thứ trẻ ranh mà thập thò động cỡn.

    Chú bú lâu lắm, nước tôi xổ ra mấy đận rồi. Chủ quan tôi cũng nhận rõ sự lầy lội ướt át dính lem nhem khắp cùng háng, tỹ, lồn, mu và chảy dọc dài xuống một bên chân. Một hai tôi nghe chú réo : mẹ, lắm khí thế không biết, nuốt mãi vẫn không dứt.

    Tôi vơ vẩn nghĩ : hay nhỉ, thường thường có bao giờ tôi thấy hiện tượng này đâu mà sao chú liếm bú vô thì nó vỡ toàng loang ra như thế. Tôi ấu trĩ hỏi dò chú, lại bị chú mắng thôi là mắng : mày ngu thì đừng hỏi dớ dẩn khiến tao chia trí, bực cả mình.

    Tuy vậy chú cũng nhát một giảng te te cho tôi nghe : đương không mà nó ồng ộc xổ ra có họa mày bị bệnh con ạ ! Bởi vì nó là chất bổ dưỡng của đời người, nó chỉ vỡ tung vỡ tóe ra khi bị trêu chọc, nghe chưa ?

    Vậy rồi chú lại chăm chỉ bú mút xột xoạt làm cái giò trên vai chú lúc la lúc lắc, ngoảy tệ mạng, khiến tôi cũng bồn chồn theo. Hai vú tôi tuy không được sờ nắn mà cũng nặng chình chịch, nó vung vít đảo nhặng xị lên làm tôi cũng vất vả vì bị chúng trì níu.

    Chừng chú bú lồn tôi rệu rã tàn đời thì chú nhả miệng ra và vồ bế xốc tôi quẳng lên giường như vứt mớ củi nặng. Chú quấn quít tuột cởi quần ra, cái dùi cui gúc gúc e dễ nể. Chú dùng tay xoắn cho nó nở dài, và lườm lườm nhìn cái lồn tôi tênh hênh trên nệm mà hít hà, xiết răng.

    Tôi ê càng vì chưa biết chú định làm gì thì đã cảm nhận sức nặng của người chú đè chịch lên ngực tôi. Hai bàn tay chú tham lam đã vớ vò bóp hai bầu vú tôi muốn làm chúng vỡ nát. Chú hầm hè : mày muốn thế này hả nhỏ.

    Vừa nói chú vừa vê, vừa nặn làm hai đầu vú tôi cứng cứng và đau đau. Chú không nương tay, thồn được đầy chừng nào thì ưng chừng nấy rồi bóp, day và kê cả miệng vào bú cắn, nhay, tôi mới hoảng. Trong khi chú sờ bú vú tôi thì cái dùi cui chú cứ dấn ngoáy ở háng tôi, có lúc tôi tưởng hai mu bị đè méo mó.

    Tôi đang phiêu phưởng vì cái lối nghịch vú của người chú kinh nghiệm thì đã nghe ngọ nguậy cái đầu rùa của chim chú đang nhóc nhách tìm đường chui vào cái lỗ của bim tôi. Chả hiểu sao tôi lại ngầm dạng hai giò ra một cách tự phát, chú vẫn bú vú, bóp tì tì mà người chú thì nhếch qua nhếch lại đâm đâm giúi giúi đến kinh.
    Tới khi cái đầu chim đã mở được cửa động đào, chọc vỡ tấm màn the thì tôi kêu ré lên đau đớn và chú chúi nhủi người bóp nhằng nhịt hai vú tôi mà nhấn uỳnh uỳnh mông cho chim giụi ngập đầy trong cái lỗ. Tôi thét lên : đau quá, má ơi, con chết mất.

    Chú bặm trợn nào có nghe, nên cứ miệt mài đâm xả không tha tôi một mảy. Nước mắt tôi ràn rụa, chỗ háng tôi như bị ai cầm mỗi bên chân xé ra kêu toạc gay gắt. Tôi lịm đi khi chú chọt chọt vô hồi. Chú hào hển thở, miệng hôn tới tấp lên mặt, mũi, môi, vú tôi và đít nhấn tíu nhấn tít vô hồi vô tận.

    (Hết Phần 20 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 21 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 4 FirstFirst 1234 LastLast

Tags for this Thread