Đò ơi, con đò ngang đậu vô tình trên bến, cây sào cao vút cắm thẳng, ông lái đò lưng đã còng cùng đứa cháu lạch cạch nhổ cây sào, rút sợi dây xích chống đẩy đò trôi ra, rẽ ngang con đò rời bến, ngồi trên mom sông, ánh mắt tôi vô tình nhìn dòng nước lững lờ trôi, dòng sông hôm xưa mùa lụt hung dữ là thế, hôm nay thật hiền hòa êm diệu, thật thơ mộng, lững lờ, đủng đỉnh, thả trôi dòng nước thật trong xanh mang cái mát lành về mọi miền quê yêu dấu, để cho cái tốt tươi xanh ngăt của đôi bờ, rừng tre, nương bãi sáng rực lên khi nắng chiều sắp tắt. Đò sang lô nhô kẻ bước, người đẩy chếc xe lên dốc.

Bóng ai, bước nhẹ chìm vào cái xanh tốt của nương dâu, chiếc áo vải hoa trắng điểm bông tím hoa cà, đứa trẻ cắp cặp bên hông lộ ra hai bắp chân đầy đặn. Lụa, cô Lụa về thăm nhà, hồng hào tươi trẻ khuôn mặt ánh lên niềm vui làm mẹ. Mau thật chưa gì đã hơn năm rồi, nhớ buổi ngày đám cưới Lụa, mẹ đị dự rồi tôi chẳng dám sang, bồn chồn lo lắng không đâu, chỉ khi tiếng pháo rước dâu nổ đì đùng thì trái tim òa vỡ, chạy ra đầu xóm, bước nhanh thấp thoáng bóng của Lụa, ngoảnh lại nhìn nhau im lặng, bước qua xác pháo thong thả bước chân về nhà. Nhìn sang thấy Lua đứng im, buớc qua bụi tre tôi đến bên đứa trẻ bụ bẫm, thơm thơm mùi sữa, tóp tép cái miệng, quơ tay đón lấy con thuyền giấy từ tay tôi thả xuống. Lụa cười, chợt hỏi:
- Anh về bao giờ?
- Mới về, nhớ sông ra nhìn ngắm.

Tôi cúi thấp hỏi nhẹ:
- Lụa hạnh phúc không?
- Ừ thì cũng... được, em về trước nhé tối rồi, à quên, anh về có lâu không?
- Vài bữa...

Bước đi nhìn theo, đứa trẻ nhìn lại vẫy vẫy... Thốt lên trong cổ “Lụa ơi đứa trẻ tên gì... gì?” Bạch... bị vỗ vào mông, tôi mở mắt, bà xã nhìn sâu lay nhẹ mỉm cười:
- Anh lại mơ gì thế?
- Không, có gì đâu.

Ngả đầu nằm bên vỗ về, nàng chợt hỏi:
- Anh có bao giờ tự hỏi giầu có để làm gì? Người già khác gì người trẻ?

Tôi im lặng, nàng lại bảo:
- Người già nghĩ về quá khứ, người trẻ nghĩ tới tương lai. Giầu có mấy ai mang theo được, cáo chết ba năm quay đầu về núi. Người xưa chả nói đúng như vậy à. Rồi nàng lại tiếp:
- Thôi hôm nay mình đi ăn tiệm, con không về em chẳng muốn nấu, đi anh u ám làm gì?

Trở về nàng lấy cắt móng tay, cắt hết móng thừa, nhổ thêm bao nhiêu sợi tóc bạc. Đứng lên cất hết vào trong giỏ sách. Tôi bước ra sân cái lạnh thấm sâu vào người. Tâm hồn, trôi về quê cũ không gian tĩnh mịch nhìn vào cổ tay cái kim chỉ 22 giờ đúng, ngọn đèn đường hôm nay không sáng, bóng tối âm u trời lạnh con đường vắng người qua lại, đâu đây không gian rừng chuối hiện về đêm xóm làng thật tĩnh mịch... Đêm ấy...

Về nhà cái xe đạp hồi nãy chị Tuyết đã cất, nực thật, tắm thôi đêm hè khuya rồi sao vẫn còn nóng thế, cái nhà tắm buổi trưa, tối thẫm trong bóng đêm lờ mờ cảm giác như chị Tuyết vẫn đang nằm trong ấy. Giếng trong vắt, cởi trần ào ào mát lạnh, gió về phần phật mãi từ trưa tới giờ mới thấy, tôi chợt nghĩ suy “Ồ hồi nãy cô Nga muốn nhờ cái gì nhỉ? Hay là... không phải kể từ cái đêm hôm ấy cô đã nói rồi sao!” Cảm giác nhớ nhung trước đây như con ngõ đã bị hàng rào chắn lối... “Hay cái cối say hỏng ừ? Có khi phải mấy bữa nay cô mang lúa qua say nhờ”. Bấm đèn khép cửa nhà ngang tôi bước ra vườn chuối, vườn chuối thật rộng tới gấn góc sân nhà cô con chó chạy ra chồm lên quần mừng rỡ. Ngọn đèn dầu để bên đống rau tỏa sáng, bình boong tiếng cái gầu kéo nước va vào thành giếng. Khoảng sân lờ mờ phía góc bên kia, trắng nhờ dáng cô Nga đang cúi mình kéo nước. Tôi đứng im bất động, run chân đứng nhìn. Bụi chuối che khuất chắc cô không thấy tôi, hay có thể nghĩ tôi không qua, đêm vắng đơn độc cô thả mình như vậy. “Ào” gầu nước trôi từ trên cổ loang loáng dáng cô lấp ló đứng sau thành giếng. Phát run trong người, khi cô bước ra sân vừa đi vừa lau cái khăn trên ngực, toàn thân trắng toát hai bắp đùi khít chật, cái mu nổi vồng, đám lông chập trùng nơi khe háng. Bước qua góc sân có ánh đèn chiếu nghiêng qua người, đôi vú lung linh ngạo nghễ như trái cây trên ngực, lát sau cô mặc đồ đi ra. Ầm ì tiếng sấm xa phía nam vọng lại, cô hốt nhanh đám rau khoai vào thúng vơ nhanh cái chổi rồi bước vào nhà.

Tôi đứng bên bụi chuối nẫy giờ chiêm ngưỡng bức tranh bâng khuâng lưỡng lự, sao cô đẹp thế, ba mươi mấy tuổi rồi vẫn đậm đà thon gọn, nửa muốn vào thăm nửa muốn đi về... “Ầm ầm” sấm nổ lộp độp mưa rơi xuống... ào ào cánh cửa đập mạnh ngọn đèn trong nhà cô vụt tắt. Bóng cô mờ mờ luống cuống tìm hộp diêm, tình thế của tôi cũng chẳng hơn gì. Chạy vội vào hiên cây đèn pin trong tay tôi bật sáng, cô bước nhanh ra keu lên:
- Trời ơi, Tình hả?

Ánh sáng làm căn nhà sinh động hẳn lên, ánh mắt mừng rỡ của cô như nói thay lời. Cô bảo:
- Hộp diêm để đâu tìm mãi không thấy!

Bấm đèn vào buồng, hộp diêm nằm cạnh gối, thoáng qua cái giường thật rộng. Cô đợi như rất bồn chồn, đèn sáng, khép cửa nhìn nhau cô cháu im lặng. Giọt mưa đã ào lên nặng hạt, rãnh nước chảy ào ào, cô vào buồng, tôi ra ngoài hiên đưa bàn chân ra hứng nước, lát sau cô ra tôi hỏi:
- Duyên ngủ rồi à?
- Biết rồi còn hỏi. Cô trả lời.

Cười nhẹ tôi nói:
- Vậy đêm nay cô ngủ với ai?
- Biết đâu, cứ một mình lại khỏe...

Nói ý gần xa, tôi lại bên cái giường quen thuộc, trèo lên rũ chân.
- Cô ơi gối đâu rồi nhỉ?
- Soi đi muỗi đấy.
- Cháu chả soi, muỗi cắn sao mà chết được... Ngả mình nằm xuống tôi tiếp.
- Cháu ngủ trước nhé.


Còn...