Tiếng gọi cất lên rồi cánh cửa được mở ra, có đầu ló vào ngó nghiêng hết nhìn cái võng đang im lìm rồi lại nhìn qua phía xạp, người nằm trên với mảng chăn quận tròn, hai thân thể nằm cách biệt, cha của Lụa đâu hiểu răng, hai tấm thân ấy đêm qua đã quấn lấy nhau, địt nhau quên cả đất trời mặc cho gió bão phía ngoài. Chúng tôi vực dậy làm như ngơ ngác, đón nhận bát cơm từ tay cha của Lụa, nhai nuốt trong khi ánh mắt nhìn nhau tủm tỉm cười. Nắng đã lên, trao thuyền cho tôi và Lụa ông hối chèo về nghỉ, để đàn trâu ở lại ông trông hết, trên đường chèo về, thấy mênh mông là nước con thuyền lướt trên cánh đông, nhìn dáng của Lụa chao nghiêng in xuống mặt nước với thân hình nảy nở, tôi ước ao đến bao giờ lại có lụt để Lụa và tôi được bên nhau lần nữa cùng hưởng những phút giây tuyệt vời...

Là những đứa trẻ sinh ra và lớn lên từ làng rồi học hành ở đô thị, tỏa đi khắp bốn phương vì bao mưu sinh khó nhọc. Rồi nếu thành danh, hôm nay nhìn về quê hương cùng với bao kỷ niệm cũ có thấy sao xuyến thổn thức? Có ai không? Có ai cùng mơ màng như tôi? Nếu cho tôi một điều ước, tôi sẽ mua lại hết quá khứ để khỏi phải nhớ nhung khi ở xa nhà...

Con thuyền chở tôi và Lụa mải miết bơi trên cánh đồng mênh mông nước, nhìn mặt Lụa thật vui nó cười nói râm ran, trong lòng cũng vui theo tôi ngồi nhìn nó rồi chợt hỏi hay mình đã yêu Lụa, tôi chưa biết tình yêu là gì, nhưng tôi và Lụa vui lắm, nó với tay khỏa nước nhìn tôi rồi hỏi:
- Anh Tình có yêu… không?

Tôi không nói gì, Lụa lại bảo:
- Anh tồ thật.

Dọc theo hàng cây luồn qua các xóm tôi cùng nó nói về cái làng lụt nó bảo:
- Nước lụt cũng đẹp Tình nhỉ?

Tôi cũng chỉ cười cười không nói gì, về đến nhà tôi ngủ một giấc kéo dài đến trưa mẹ gọi tôi dậy, ra cửa nhìn năm gian nhà trên nước đã mấp mé bậc thềm, ba gian nhà ngang còn khoảng hơn mét nữa mới ngập mẹ tôi và anh Lợi đang thu dọn đồ, phía dưới cái sân rộng nước đã ngập hơn một mét Duyên đang bơi tắm ở đó, nó lội thật hồn nhiên. Nhìn thấy tôi nó kêu lên:
- Tắm đi anh Tình ơi.

Tôi nhìn nó rồi dụi mắt nhìn lại, thì ra nó mặc bộ đồ bằng vải katê đã cũ, mấy ngày mưa lụt không có nắng, đồ nào chả mặc được, nhưng Duyên đang mặc bộ đồ màu sáng đã cũ thật mỏng, gặp nước ướt bám lấy cơ thể cứ trong suốt lồ lộ tấm thân con gái mười ba đang tuổi dậy thì, nguời nó thật trắng thật phổng phao phơi bầy tất cả, cởi áo tôi nhẩy xuống sân lặn một vòng rồi bơi cùng nó, con gái con trai vùng lụt đứa nào bơi cũng giỏi, nó choàng tới bám sát vào lưng tôi, tôi bơi ra xa dần, lại gần cây mít xem có quả nào chín, lấy tay vỗ tìm từng quả “bụp bụp”, chín rồi nó ngóc cổ lên chờ đợi, tôi bẻ, ầm quả mít rơi xuống rồi nổi lềnh bềnh, nó bơi theo quả mít chui vào gầm giàn mướp, vướng dây làm nó uống mấy ụm nuớc, tôi bơi tới đỡ nó vòng tay kẹp ngang ngực lại một khuôn ngực mới nhu nhú, dìu lại gần cành mít nó ấp úng:
- Cái...cái... quần!

Thì ra cái quần đã cũ dây thung lỏng mải bơi tụt mất lúc nào không biết, tôi cười ngặt ngẹo, bơi ra tìm được quả mít và cái quần vướng vào tầu lá chuối, mang lại đưa, nó lúng túng mãi không mặc được vì một tay còn phải bám vào cành mít, tôi tới giúp cầm cái quần bảo nó co chân lên để tôi xỏ vào, cong chân lên hết cỡ, hai tay nó đu cả người nổi lên mặt nước hai chân dạng ra chìa về phía tôi. Mắt tôi hoa lên khi cái khe lồn con gái mười ba dạng ra trước mặt, hình ảnh lồn của Lụa ba năm trước lại hiện về trong đầu tôi, nhưng cái khe này thật trắng hồng thật phổng phao, mum múp vời vợi như đĩa xôi đang há ra, cái khe đỏ chót như da quả mận. Duyên lúng túng, tôi cũng ngượng ngùng cái quần mãi không xỏ được, vệt lông măng đang ngả vàng lấm tấm sợi đen, tôi lại nuốt nước bọt khan, con cu rùng rùng chuyển động ngóc dậy không sao dừng lại được, rồi sự lúng túng trôi qua, khi cái quần đã mặc lại được ôm hết vào thân người, tôi tìm lấy sợi dây chuối túm lưng quần nó cột lại, dồn ép bàn tay tôi vuốt ngang mu lồn, rùng mình nó hạ chân khép hai đùi lai. Tiếng mẹ tôi la như cháy nhà:
- Chúng mày lại tắm nửa à, quần áo đâu mà mặc, nhanh lên thay đồ phơi kịp nắng không tao đánh bây giờ.

Chúng tôi nhìn nhau cười rồi bơi vào, tôi tự hỏi ‘’ồ sao mình toàn gặp cái lồn mười ba không nhỉ, chắc ba năm nữa Duyên cũng giống Lụa thôi mà’’. Cái khám phá ngây ngô vô tình khiến tôi vừa sờ sợ vừa ngượng ngùng như ai bắt được quả tang, cái tình dục thơ ngây của trẻ con làng lụt mãi mãi là ký ức in sâu đến tận bây giờ.
- Chúng mày đâu hết rồi?

Tiếng mẹ tôi cất lên cắt làm ngưng mất dòng suy nghĩ trong đầu tôi cùng Duyên quáng quàng thay đồ, nó lúng túng có vẻ ngượng ngùng e thẹn của cô gái đang lớn trước mặt tôi. Tôi phải dục, nó mới chịu tụt nhanh áo quần, với lấy cái khăn tôi đưa cho Duyên lau người đi, nó quay lại đưa tay đón lấy cái khăn. Ối trời ơi, cái thân thể thật trắng hồng với cái mu lồn lấp lánh vài giọt nước trước, mặt làm tôi nhớ đến lồn Lụa đêm qua, và của Duyên hôm nay cứ hiển hiện trong đầu, mẹ tôi lại thét lên:
- Ăn nhanh còn đem cơm cho cô Nga nữa.


Còn...