Buổi chiều, năm giờ cái sân tập võ, đám võ sinh đã tề tựu đông đủ, bỗng chú bảo vệ nhà văn hoá chạy ra nói:
- Chúng bay hôm nay được nghỉ, thầy giáo đi dự đám cưới ngày mai học tiếp.

Thằng Tú cười hề hề, nó bảo:
- Sướng rồi về nhà tao chơi đi. Ông bà bô tao đi làm ca chiều, đi xem cái này vui lắm

Nhà nó nằm ở đầu con hẻm, phía sau lô nhô ngược dốc, những căn nhà cấp bốn lọt trong những lùm bạch đàn cao vút. Vào nhà nó chơi một lúc bóng chiều thẫm lại ngòai kia đường phố đã lên đèn, tôi bảo:
- Nãy mày bảo có cái gì xem vui lắm mà.

Nó bảo:
- Ở hôm nay mày thích xem lên đồng không.
- Lên đồng là cái gì?
- Là nhập đồng ý, mẹ tao bảo xem lên đồng mà nhập đồng được người cứ lên mây.

Cả hai lúi húi đi ngược dốc lên căn nhà cuối hẻm, cái sân đất thật rộng, chen chúc xe đạp, xe máy kín cả lối vào, men theo vách tường tôi cùng thằng Tú lúi húi đứng bên cửa sổ. Phía trong căn phòng tối thẫm, lờ mờ khói hương nghi ngút, trên cao xanh đỏ tượng phật Quan Âm, cờ xí buông rèm, đám người lô nhô ngồi quỳ quanh mấy cái chiếu hoa, trên đầu mỗi người trùm lên tấm vải có tua rua mắu đỏ.

Thằng Tú kéo tôi ra phía cửa, tối lắm, một ông cao tuổi đang ngồi chẳng hỏi han gì ấn vào tay tôi cùng thằng Tú tấm vải mầu điều khổ rộng hơn một mét cả hai bò vào đám đông im lặng. Thằng Tú với tay thì thào bảo chùm tấm vải lên, không gian tối thẫm, cái khăn trùm lên làm cho mắt nhìn càng thêm mờ ảo.

Giữa chiếu con đồng ngả nghiêng vòng chân như bay lượn, điệu nhạc gồm cả: Nhị, kèn, trống chầu tấp tum. Bóng con đồng chập chờn như ma quái khiến cho con mắt tôi bỗng mờ dần, vòng quay con đồng càng lúc càng lắc lư, nhịp hô của bà chủ phách càng thêm hòa quyện vào.

Tôi chả biết thằng Tú cảm nhận thế nào, còn tôi nhưng hình như cảm giác như bị thôi miên nửa thân bỗng lắc lư theo điệu nhạc. Khi con đồng ngã xoài xuống đất đám đông như bừng tỉnh tâm hồn xì xào, tiếng bà bên cạnh:
- Hôm nay đồng về nhanh thế…


Mắt tôi mờ dần, cổ như nặng trĩu, cố gượng hai cánh tay lên, nhìn xuống mặt cô chuẩn bị hôn vào môi cô thì bỗng tôi nhìn thấy môi cô mấp máy:
- Tùng ơi, em yêu anh... Em yêu anh lắm...

Tim tôi chết lặng, hình như cô Hiền đang sống trong cái mơ màng. Môi tôi thật gần, hình ảnh anh Tùng có bắp chân lông rậm sắp sửa hiện ra, đã lẻn vào phòng cô Hiền đêm khuya thứ bảy năm xưa, đang vờn trên tấm thân cô Hiền trắng hồng mềm mại, miệng tôi mấp máy:
- Cô Hiền...
- Anh ơi, em yêu anh lắm.

Nhịp trống rộn lên bập bùng trong ngực, tôi hạ cánh tay từ từ xuống thấp. Miệng tôi chạm phải vành tai, cái lưỡi lướt qua, vòng lại, tiếng tôi thì thào :
- Hiền ơi. anh cũng yêu em như thế.

Đôi mắt cô Hiền bờ mi chuyển động, hé ra rồi khép lại mơ màng, bàn tay cô để trên lưng bỗng bấm vào vai tôi thật chặt, xiết xuống, ngón tay co quắp môi cô mấp máy:
- Anh ơi mình phải có nhau, nhưng mà ngày cưới mình sẽ cho nhau hết
- Ừ... Tiếng tôi thì thào bên tai cô Hiền thật nhẹ.

Nghiêng người tôi ngả xuống phía trong, bàn tay bóp trên đôi vú cô Hiền, lớp vải thật mềm, hàng cúc áo dần tuột ra, lớp da bụng cô vẫn trắng hồng mềm mại. Cơn mê của cô như đang chìm sâu vào quá khứ, bụng cô động đậy, oằn ngang khi cái cúc quần bật nhẹ trở ra. Ngón tay tôi lách nhẹ trôi vào, lớp da bụng dưới thật dầy, đưa ngón tay tôi len vào đáy quần chật chội.
- Thôi anh... anh đã hứa đợi ngày mình cưới.
- Hiền ơi... mình yêu nhau thật mà.
- Nhưng...

Tôi nghiêng người trở ra phía ngoài, lòn cánh tay trái đỡ xuống bờ mông bế cô Hiền lên loạng choạng bước vào. Cái giường của tôi thật rộng, khuôn mặt cô Hiền vẫn mơ màng chìm vào khoảnh khắc. Cúi xuống tôi nâng nhẹ ngực, cánh tay lật ra, nửa người phía trên lộ ra làn da cô thật trắng, hai vú vươn cao. Tôi cúi thấp ngắm nhìn, cô Hiền run lên khi môi tôi chạm vào đầu vú, bàn tay còn lại lật nhẹ cạp quần, nửa mu cô ẩn hiện, mùi thơm nước hoa cô xịt vào hồi nãy bay ra thoang thoảng.
- Hiền ơi...
- Anh ơi...
- Cho anh em nhé?
- Tùng ơi thôi đừng hôn vào đó nữa...

Không nói, lưỡi tôi vờn nhẹ ngay mép cửa lồn, nước tràn ra nhạt nhoà...tôi nhanh tay trút bỏ quần áo của mình, mắt cô ứa lệ khi thằng nhỏ của tôi ngập tràn trong ấy. Bóng tối căn phòng chẳng kịp bật đèn hồi nãy, nhấp nhô nửa trên, ưỡn cả hông lên cô Hiền, rên nhẹ như cô đang trong buổi nhập đồng. Cả hai thả dài buông rộng đôi chân, đón lấy hơi thở của nhau, tấm thân đôi lúc ép chặt vào, nghẹn ngào, xàng xẩy lắc lư như con đồng đang cao hứng.
- Tùng ơi…
- Ơi…ơi...
- Em sướng... em sướng lắm... sướng chỗ ấy lắm.
- Ơ... ơ... anh cũng sướng.
- Tùng ơi... cho em đứa con trai nhé.
- A... a… anh ra... Anh ra...
- Ới trời ơi...

Rã rời... im lặng... bóng tối... căn buồng chìm vào tĩnh lặng...
Căn phòng tối lắm, tôi mở được mắt ra khi tiếng xe chạy ào qua ngõ, cái kim dạ quang tên cổ tay chỉ đã gần bốn giờ. Nửa trong giường cô Hiền nằm nghiêng đầu gối lên tay trái, khoảng lưng trăng trắng lờ mờ, khe mông tối thẫm.
- Cô... cô ơi...

Cô Hiền ngoảnh ra chưa tỉnh hẳn:
- Chết rồi. mấy giờ rồi Thuận?
- Gần 4 giờ rồi.
- Còn chuyến xe cuối cùng về trên đó lúc 5 giờ.
- Cô muốn về luôn à!
- Ừ, thôi cô về không cũng sốt ruột, sáng nay cô đã báo chiều nay về đến nhà rồi.

Tôi im lặng, cô vòng tay qua cổ tôi thật dịu, rất gần cảm giác thân thương, mũi cô cứ dụi vào sau gáy. Tiếng cô thì thầm:
- Cô hư quá phải không Thuận!
- Không có gì đâu cô, cháu cũng lớn rồi, cũng hiểu đó là cảm xúc thật mà cô có. Nhưng...
- Nhưng gì hả Thuận?
- Tại sao cô và chú Lượng vẫn ở được với nhau nhỉ?
- Thuận chưa có gia đình chưa hiểu được đâu. Cuộc sống vợ chồng có nhiều điều phức tạp lắm, không phải người ta cứ nói không yêu là bỏ nhau ngay được, con cái người thân luôn là nỗi lo canh cánh bên lòng
- Vậy cô cứ phải chịu đựng như vậy đến suốt đời à?
- Thế Thuận bảo cô phải làm sao, đàn ông nhà các anh khi có chuyện buồn còn mang rượu, mang gái ra giải sầu. Còn đàn bà có muốn uống rượu, có muốn ngoại tình thì cũng đâu dễ dàng như đàn ông con trai được. Nó chỉ khơi nguồn cảm xúc khi thật sự những ai làm cho người đàn bà rung động
- Thế... cháu có làm cho cô rung động không?
- Còn phải hỏi...
- Thế có giống ngày ấy không cô?
- Thôi đi tham lam thế...

Cô Hiền bước nhanh vào nhà tắm, lát sau nhìn cô tinh tươm, tỉnh táo như chẳng có truyện gì, cô đẩy vai tôi :
- Giờ còn ngồi lì đấy à, trễ xe bây giờ.
- Lo gì cháu chạy 15 phút tới nơi thôi, đi đường tắt nhanh lắm…

Bóng chiều đã xế, cuối buổi tan tầm, dòng xe chật trội, cái nóc xe lô nhô chạy giữa dòng người, khuất dần về mãi hướng tây, rẽ phải nó sắp leo lên đỉnh cây cầu lớn. Tôi gói nhanh ổ bánh mì mệt mỏi chạy về nhà, căn nhà chống chếnh cô đơn buồn tẻ. Lăn ra cái gường hồi nãy, mùi cô vẫn thoang thoảng đâu đây, cuối giường cái quần con của cô như vô tình để lại. Hương thơm của cô vẫn còn thoang thoảng, không biết vội vàng hay cô cố ý bỏ quên.

Mệt mỏi chìm dần trong mơ, bóng cô đang nghiêng đầu vào thành ghế, mệt mỏi ngủ vùi. Giật mình, đêm lặng trôi qua, sao đêm dài đến thế!...


Còn...