CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast
Results 11 to 20 of 24

Thread: Xóm Núi

  1. #11
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 11

    Phạch... phạch... . nhip điệu vang lên như tiếng cối, chày, căn phòng đêm nay không còn vắng âm thanh đêm khuya rộn rã. Cô Lài tóc tai rã rượi, cái quạt đẩy qua đuôi tóc tràn ra khoé miệng phủ tràn xuống ngực trắng hồng, dưới kia lồn cô tràn trề đầy nước. Hình như cô Lài chết ngất, ôm chặt lưng tôi, hãm nhịp cối chày, tiếng cô ối ối... như đang gặp điều gì bất ngờ mới lạ.

    Chẳng biết người xưa nói cụ thể thế nào, nhưng cái lạ cái của thế giới đàn ông muôn thuở muốn thêm. Nó như trái chín, đậm đà sắp rụng xuống rồi, hừng hực lửa tình bốc nhanh như đang nuốt lấy đầu cu, kéo nhanh giới hạn, dọc lưng như có tia lửa chạy xuôi.
    - Chết rồi... cô... ơi Thuận... ra!

    Cả hai chết lịm, cô Lài ôm lưng tôi thật chặt, người ta bảo không gì ngon bằng lồn lạ cá tươi, chẳng biết cô Lài cảm nhận thế nào. Với tôi, nó như cơn lũ bừng bừng chạy khắp châu thân, cảm giác sung sướng chẳng khác gì ngày xưa khi xem cá nhảy vào vó bố con thằng Tính. Bao nhiêu căng cứng trút ra đổ sâu vào háng cô Lài, ngã ngựa nằm im thiêm thiếp trên nửa đùi cô Lài đang dang rộng.

    Cơn khoái bồng bềnh như thuyền giấy trôi theo dòng nước, ngả nghiêng khuất chìm theo đám cỏ đôi bờ, mơ màng mềm oặt... lành lạnh, khi cánh quạt thổi qua, lóc bóc tiếng nước rơi xuống miệng thau, hé mắt tôi nhìn cô Lài đang lau chùi vuốt ve cái khăn lên nơi ấy.

    Ánh sáng hắt ra từ khe bông gió nơi buồng cô Lài, ánh đèn vẫn sáng, nhìn rõ bóng cô đang quỳ gối cúi đầu chăm sóc bạn tình là đứa cháu thân yêu. Ừ nhỉ, thì ra ranh giới tình yêu, tình cô bất chợt, cháu yêu không phải là những gì quá khó.

    Nằm yên cảm nhận, cô Lài đã ngừng, hình như cô đang ngắm nhìn cái thế con cu quặt nghiêng, đong đưa, thiêm thiếp như cái cổ gà đã vật lông xong đang được chị đầu bếp bỏ vào nồi luộc. Bất ngờ cô Lài cúi mình thật thấp hôn chụt một cái lên đỉnh con cu. Tôi ngoảnh cổ sang vì cảm giác bất ngờ, nửa mông cô Lài trắng hồng nãy giờ quỳ nghiêng bên cạnh, Cô Lài chỉ mặc cái áo phía trên, nãy giờ nửa ngồi nửa quỳ lau cột lau kèo, vuốt mạnh bàn tay bờ mông cô lại mát ơi là mát.
    - Tình rồi à?

    Im lặng.
    - Nãy giờ nằm im như xác chết, khiếp trai tân có khác, ướt hết cả chiếu đây này!

    Tôi cười tủm tỉm:
    - Cô có thích không?

    Không nói cô Lài bỗng nhéo một cái vào cổ con rùa nãy giờ như đang thập thò vươn cổ.
    - Á á
    - Cho chết, ai bảo hư nào.
    - Khì khì...

    Tôi cuời, bàn tay bỗng kéo nhanh mông cô Lài, nó như chờ đợi nãy giờ, bỗng nhẹ xoay dần, lồ lộ hiện ra thật to thật đậm đà bờ mông thiếu phụ. Một mùi thơm thoang thoảng bay lờ mờ trong gió. Cái mùi quyến rũ như hút lấy cảm giác đàn ông, đánh thức cái tò mò cái đắm say như ngàn xưa vẫn thế. Nghĩ lại cái cảm giác hôm xưa bên dì Hương nơi xóm núi, tôi cũng được dì cho úp mặt trở vào cái nơi rậm rì cây cỏ tốt tươi, mơn man đầu lưỡi khi giọt nước lồn chảy ra từ cái khe khít rịt của dì, nhẹ trôi lăn dài đi sâu vào đáy họng. Cái mùi hương kỳ lạ, ngất ngây không tả thành lời giờ nó hiện ra, bờ mông đầy đặn như trái cam mọng nước.

    Ánh sáng từ căn buồng chiếu ra vài giọt, vô tình giọt sáng toả ra như cái đồng xu trên đỉnh bờ mông, xoay nhẹ nhích dần... cái khe thịt khít dầy hai múi.

    Ôi lồn cô Lài sao đậm đà đến thế, nó như múi bưởi đang hạ thấp dần... chạm nhẹ đầu môi, day day trơn trượt quét qua đầu lưỡi đỏ hồng tôi đang thè ra chờ đợi. Mùi hương của thịt, cái ngậy ngậy những giọt nước lồn, cái nham nhám của cảm giác cọ qua cọ lại của những sợi lông. Nó cứ trộn lẫn, bừng lên khi đàn ông được bú liếm khe lồn, cái lưỡi lách vào hai mép thịt mềm, như cái cuốc chim trong tay anh thợ mỏ, lần tìm vỉa than tung búa bổ vào.

    Vỉa than long lanh giọt nước, hình như bao năm cô Lài chờ đợi, cái cảm giác dâm tình như đã mất bấy lâu, giờ nó hiện ra vờn quanh, cọ quẹt nhồn nhột. Cảm giác hai mép cửa lồn cô như rên rỉ, cô muốn nhấn sâu cho cái đầu lưỡi tôi trượt vào thêm nữa. Tôi như đã hiểu cô Lài... muốn nói câu gì, đưa nhẹ tay lên đỡ lấy bờ mông, bàn tay vịn nhẹ bên mép khe lồn, há ra, thật dầy, mép lồn phía trong sâu hút hồng hồng nếp thịt mềm đang rỉ nước. Cái quét lên của đầu lưỡi tôi cùng cần cổ ngỏng cao với đầu mũi dí vào thật sát, chạy ngược trở lên, vét lên khe lồn đẫm nước đang há ra giữa lõm mông cô Lài.
    - Uh zà... uh...

    Nó không còn là tiếng cô Lài phát ra khi bàn tay tôi ghì chặt mông cô xuống mặt. Sàng sảy... quay tròn bờ mông, bất ngờ cô Lài túm lấy cây buồi cũng chẳng kém gì cô há miệng ngậm vào giật lên mạnh mẽ...

    Tôi tỉnh dậy khi tiếng tít... tít liên tục phát ra từ cái máy nhắn tin để trên bàn. Bấm máy hàng chữ hiện ra: “Thuận con đang ở đâu, điện thoại về số cơ quan mẹ đợi”. Quáng quàng, vục dậy đánh răng, kiểm tra một vòng, chết rồi nhà cô không có điện thoại bàn!

    Trên mặt bàn ổ bánh mỳ áp la, cùng hai quả trứng luộc, vài dòng chữ nguệch ngoạc: “Ăn đi, cô đi làm.” Tôi tủm tỉm cười nhai nuốt, mở cửa dắt xe trở ra, khu nhà thật yên tĩnh, hình như nó biệt lập với mọi sinh hoạt của bệnh viện, đám cỏ trên con đường đi lên cơ quan thật tốt, chỉ có dấu chân cô đi về. Nhẩm tính nhanh trong đầu, đi ngược ra phía sau nhà, khoảng đất ngoài kia, san lấp mấp mô nhưng con dốc nhỏ năm xưa theo lối bờ ruộng vượt lên mặt đường vẫn còn phóng xe đi được, chạy xuống bưu điện.
    - Al lo, mẹ hả
    - Qua nay con ở đâu
    - Con ở nhà bạn
    - Đưa hồ sơ cho cô Lài chưa
    - Lát nữa con ghé đưa... mẹ mấy năm nay con không về, gặp lại nó... cũng vui, uống rượu hàn huyên một chút
    - Thế đưa cô rồi chiều về đấy nhé, dì Hương hồi nãy điện thoại có hỏi thăm con đấy.

    Cúp máy tôi lượn vòng phố huyện, mua mấy bông hoa gói kỹ giắt vào yếm xe, phía bên bày bán quá nhiều gương lược, hàng Trung Quốc mới thật đẹp, chợt nghĩ tấm gương treo lên, sáng nào cô cũng đứng bên chải tóc, chiếc lược mầu ngà, sáng nào cũng vuốt ve trên đầu cô. Mỉm cười tôi nhìn theo con sông, dòng nước chảy xuôi, phố huyện thân yêu năm xưa, tất bật nhịp sống phố phường, âm thanh ngược xuôi xe cộ ồn ào, phố xưa cũng đang hoà vào nhịp sống từng ngày thay đổi...


    Còn...

  2. #12
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 12

    Vừa đi vừa nghĩ: “Chắc hôm qua trở về cũng tối, chẳng ai gặp mình”.
    Tôi chạy thẳng xe vào khu nhà cô Lài đang làm việc, hai hàng ghế đá kê trước cửa khoa, cô Lài đang cười tít mắt nói chuyện cùng mấy cô ngồi bên. Cảm giác cô vui như vừa trúng mấy tờ vé số, dừng xe... tủm tỉm, tôi hỏi:
    - Chị ơi cho em xin gặp cô Lài

    Cô Lài bất ngờ nhìn ra ấp úng... không nói thành lời, bước tới tôi cười cười bảo:
    - Cô ơi mẹ cháu gửi cô cái hồ sơ.

    Cô cũng hiểu ra:
    - À.. ừ, thế về lúc nào thế?
    - Cháu mới đi hồi sáng, cô làm việc à, thôi cháu chạy ra phố huyện lát cô làm việc xong cháu đưa cô cũng được.

    Tiếng mấy cô mấy chị ngồi bên:
    - Thôi dọn dẹp xong rồi có việc gì đâu, đưa khách về nhà có gì chúng em gọi.
    - Khách khứa gì đâu, con chị Hồng ngày xưa ấy

    Bà Lưu từ trong phòng bước ra:
    - Ối trời thằng Thuận đây mà, mẹ... nó cao lớn quá rồi, à cháu, bố mẹ cháu khoẻ không?
    - Cũng khoẻ bà à, mà bà vẫn làm ở khoa nữa à
    - Cũng sắp nghỉ rồi, sang tháng bà làm sổ hưu rồi cháu ạ, về trên cho bà hỏi thăm mẹ nhé.

    Cô Lài qua cơn lúng túng, cô đã vào phòng thay ra cái áo, cô cháu đủng đỉnh dắt xe qua góc chéo khuất dãy nhà. Về gần tới phòng cô Lài nhìn lại, chẳng thấy bóng ai bất ngờ cốc mạnh lên đầu tôi một cái thật đau:
    - Đồ quỷ làm cô hết hồn... mà đi ra bằng đường nào sao cô không nhìn thấy

    Đồng hồ đã gần mười giờ, cô nhanh tay vo gạo, rửa rau, tôi tìm cây búa đóng cái đinh lên tường ngắm nhìn tấm gương cạnh bên cửa sổ nhìn ra khoảng vườn. Cắt gốc cành hoa cắm vào lọ hoa trên bàn cô. Cô vào đăm đăm ngắm nhìn, lát sau cô bảo:
    - Cô vẫn còn chơi hoa được nữa à

    Tôi cười bảo cô:
    - Hoa là cái đẹp, nó luôn hiện hữu trong đời, hoa cũng có hồn khi nó đi cùng cảm xúc khi người ta nghĩ về cái đẹp, Thuận ước gì lâu lâu được cắm bông hoa thật đẹp lên lọ hoa này.

    Cô Lài không nói, bước ra im lặng đứng bên bếp lửa. Tôi vòng ra phía trước khu nhà yên tĩnh cỏ mọc tràn lan, khép nhẹ một bên cánh cửa rồi trở vào.
    Yên lặng ngắm nhìn khoảng lưng cô Lài đang cúi xuống bên nồi rau luộc, phút giây bất chợt bàn tay nhẹ đặt lên khoảng eo đầy đặn của cô Lài, rung nhẹ... Lặng yên, tiếng cô Lài thật nhỏ:
    - Thôi Thuận có ai vào là chết...

    Tôi bảo:
    - Chả có ai đâu, trưa rồi ai chả muốn về nhà hơi đâu ngó nhà hàng xóm, đường xuống nhà cô cỏ mọc thế này...

    Cô bảo:
    - Thì cũng... nhỡ có ai vào thì chết!
    - Vậy cháu ra đóng cửa vào nhé.
    - Thôi... lát nũa đi.
    - Nhưng mà... .
    - Mà gì, chua chán à?
    - Có mà... chán thế nào được.

    Dùng dằng lời qua ý lại, bàn tay tôi lần lần vòng ra trước bụng cô Lài.
    - Yên nào để cô vớt mấy cái rau ra đã, rồi cô chiên trứng không lại đói bây giờ
    - Chả đói... ăn cái khác cơ.

    Xoay nhẹ, tôi kéo nhẹ cô Lài vào khuất sau tầm nhìn ngoài cửa.
    - Quỷ xứ, mạnh thế hồi đêm hai lần rồi mà!

    Vòng tay ôm nhẹ cô Lài, bờ lưng man mát, hình như hồi nãy lúc thay đồ cô Lài đã tắm nhanh, thoang thoảng hương thơm mùi dầu gội đầu cứ vờn quanh hai cánh mũi. Nụ hôn mềm mại, phảng phất mùi vị cọng rau cô nếm nãy giờ. Nuốt nhanh cô Lài dần chìm vào mơ màng như thuyền trôi theo dòng nước, khoảng lùi cánh cửa, cô Lài ngả nhẹ xuống giường...

    Tôi cũng nhè nhẹ nghiêng người nằm sát gần bên, bàn tay nãy giờ đỡ sau lưng cô Lài rút dần đậu nhẹ trên hông, cô Lài mềm mại nghiêng nghiêng như thiếu nữ trong bức tranh thuỷ mặc. Mấy cái vuốt tay nhè nhẹ, cô Lài hé mắt nhìn sang. Cô hỏi:
    - Hồi sáng Thuận đi đâu mà về ngay chỗ cô làm thế hả?
    - Mẹ gọi, mà nhà cô có điện thoại đâu!
    - Đây này Tôi lôi cái máy nhắn tin Phonelink.

    Cô bảo:
    - Có nó cũng tiện Thuận nhỉ. Mẹ bảo thế nào?
    - Trưa nay ra về
    - Sao lại tặng hoa cô vậy, làm cô xúc động lắm Thuận có biết không...

    Tôi ép nhẹ người, sát cô trong người hừng hừng như ngồi bên bếp lửa.
    - Cửa còn chưa đóng, ngộ nhỡ...
    - Cháu ra đóng nhé?

    Cái xe chui nhanh vào phòng khách, kéo lại chốt ngang, lặng lẽ bước vào trong nhà chỉ còn ánh sáng từ cửa sau chiếu vào dìu dịu, giọt nắng ban trưa vô tình chiếu xuống nền nhà, vỡ ra li ti như giọt nước.

    Đứng trước cửa buồng ngắm nhìn cô Lài nằm nghiêng thiêm thiếp, chắc đêm qua cũng làm cô mệt. Vũ khúc tình yêu nóng bỏng, toé tung bao nhiêu dồn nén đợi chờ, trong lòng trào lên nỗi thương cô, đơn côi thui thủi giữa dãy nhà hoang lạnh. Cái chiếu cô nằm chỉ có một vệt thâm lên ở giữa mặt giường, cái giường trước đây cô với chú Hùng làm tình thế nào nhỉ.

    Cơn nóng bừng lên hồi nãy giờ như ưu tư nguội lạnh giữa chừng. Tôi ngồi nhẹ xuống mép giường với tay đỡ nhẹ đầu cô lên mặt gối. Cô như hé mắt yên lặng ngả hẳn người ra, vòng ngực căng tròn vông lên kéo căng hàng cúc. Cái nóng bỏng đêm qua từ từ trỗi dậy, sức trai bật dậy râm ran phảng phất qua đầu, bừng lên nóng bỏng khi ánh mắt đậu lên trên gờ mu đang lồi lên giữa ngã ba đùi cô khép hờ buông thõng. Không gian yên lặng, chờ đợi trận đánh mở màn, nhẹ tay, run run ngón tay tôi chạm vào hàng cúc. Khoảng bụng mênh mang từ từ hé lộ, mượt mà trắng hồng thoi thóp nhịp thở phồng lên hạ xuống phát ra từ lồng ngực cô Lài. Chập chờn ngón tay vuốt nhẹ thướt tha như người hoạ sỹ đong đưa cây cọ. Cô Lài hình như thở mạnh, rộn lên điệu nhạc trữ tình, rên nhẹ mông lung khi ngón tay tôi trườn qua nâng nhẹ mép thun quần cô Lài giăng ngang khoảng bụng.

    Bàn tay tôi như cũng đang có lửa, bừng dậy cái vô thức muôn thuở truyền kiếp của lũ đàn ông gần xa tán tỉnh, chinh phục cõi lòng, mưa gió gian nan, cái đích cuối cùng vẫn phải ngắm nhìn cái nơi sâu kín đang ngửa mặt lên mới là thoả mãn. Thì ra bao câu chuyện tình bay bướm, vẫn là đi tìm con bướm dưới kia. Nó hiện ra rồi, lồ lộ ban ngày thật to, đầy đặn như con ba ba đội thêm đám cỏ trên lưng. Bình thản đợi chờ, nằm xấp nghiêng nghiêng ngay ngã ba đùi cô Lài đang nằm ngửa. Cô Lài rùng mình nhè nhẹ, hình như cô biết câu chuyện sắp kết thúc rồi. Phút giây bình yên, no đủ khát khao, chỉ còn buổi trưa hôm nay cô được trời ban tặng. Cô Lài bỗng nhỏm hông trở dậy, bàn tay tôi kéo nhẹ hai mép thun mềm, lộ dần đầy đặn lồn cô hiện ra, run rẩy, cô Lài rung rung như chiếc lá giữa dòng nước chảy. Ánh mắt cô bừng lên tia sáng:
    - Thuận ơi...
    - Cô...

    Cô Lài đưa cánh tay lên, kéo nhẹ nửa thân tôi dợm chồm qua bờ ngực vun đầy phồng lên hạ xuống. Đôi môi tôi từ từ chuyển động, trôi dần qua khoàng ngực trắng hồng. Thoa nhẹ lớp phấn, vệt nước chạy xuôi, đậu trên miệng rốn chì choẹt mơn man, chạy ngược trở lên giữ im trên đầu vú. Vòng vòng bờ môi chuyển động vượt qua cái hõm. Bên kia ngón tay vân vê, bóp nhẹ trên cái núm xinh xinh, vú cô cứng dần, hai chân cô hình như dưới kia đang bị kiến cắn hay sao mà cứ co chân, duỗi ra càng lúc càng lào khào trên mặt chiếu.

    Hình như cô Lài đã vào cung bậc, nhịp đàn, lời hát chưa tỏ thông nhau, bàn tay vơ lên kéo nhẹ bàn tay tôi đang xoa đều trên vú trái, ngón tay ghị xuống kéo rê qua khoảng bụng mềm để lên đỉnh mu ấn nhẹ nơi đầu khe suối nguồn đang rỉ nước, cái khe hé mở, theo nhịp dạng chân cô chuyển động không ngừng. Đã hơn bốn năm bao nhiêu nước đọng ứ sâu không chảy được ra, đêm qua đã được khai thông hai lần nhưng vẫn chưa hết dâm thuỷ, cô Lài rên nhẹ nước lồn bật ra thành dòng chảy tràn xuống chiếu. Đầu tôi từ từ trườn xuống, đôi môi mơn man hai mép thịt mềm, nhoè nhoẹt nước nhầy đọng lại lan ra ướt át bờ cỏ xanh rì tốt tươi. Lâu rồi lồn cô chưa ai cày bừa vun sới.

    Khoảnh khắc bừng lên, đầu cu vươn cao căng cứng như sợi dây đàn, bản nhạc giao hưởng, đút vào lỗ lồn mài dũa, kéo vào rút ra. Ôi! Điệu nhạc tình, bài nhạc chưa kịp đặt tên, rung rinh rên nhẹ, lâu lâu nhịp trống phạch phạch vỗ vào bẹn cô. Phía trên họng cô đệm nhẹ “ự hự” hòa vào nhịp điệu ngân nga thật dài trưa nay giữa khu nhà vắng lặng.

    Trong khoảnh khắc đôi mắt cô Lài mở to, thẫn thờ đầy nhục dục, miệng cô như muốn gào lên giữa buổi ban trưa, để thoả cái khát khao, cái bất ngờ của dục tình mang lại...
    Huơ... huơ... ơ.. ư...

    Cái âm thanh nghe như vô nghiã ấy, nó không thể tự trào ra, nhưng nó như một hẹn ước của số phận tôi và cô Lài, nợ nần nhau từ kiếp nào, hôm nay được trời ban cho dải lụa, cột lại tâm hồn, bó chặt tấm thân. Trên dưới dính chặt vào nhau, vặn nghiêng, hảo hển thở dốc, mải mê, bỏ ăn, lăn lộn khắp mặt giường, căng cứng rã rời, mơ màng giữa buổi trưa thanh vắng...


    Còn...

  3. #13
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 13

    Tôi mở mắt ra, cái nóng từ mái nhà dội xuống, hình như trời sắp nổi cơn giông, cái trần nhà bằng cốt tre trát lớp vôi tốc xi không ngăn được cái nóng hừng hừng từ mái nhà dội xuống.
    Rã rời! Tôi lội ra sau bếp, cô lài ngồi im yên lặng nhìn ra khoảng sáng cửa sau, phía trước cánh cửa ra vào, cô đã mở ra, tiếng động bước chân của tôi, vô tình cô lài ngoảnh cổ ra sau nhìn lại:
    - Thức dậy rồi à?

    Tiếng cô như đứa trẻ ngái ngủ, giọng mũi nghèn nghẹn.
    - Cô làm sao thế?

    Ngấn nước trong đáy mắt lan ra, tay cô quệt nhanh, đứng dậy cô bảo:
    - Ăn cơm nào... Thuận.

    Tôi từ nhà tắm bước vào, cơn đói vò xé, hai chân rã rời, vừa ăn vừa cúi đấu lặng lẽ, gian bếp phía sau đã được cô dọn, lau chùi sạch sẽ, từ nhà tắm vào nhìn cô tôi hỏi:
    - Chiều nay mấy giờ cô đi làm?

    Cô bảo:
    - Chắc chiều nay cô nghỉ, không đứng nổi!

    Tôi hỏi:
    - Cô mệt lắm à?
    - Chả biết.

    Cô chợt cúi đầu giấu đi nụ cười bí ẩn.
    - Thuận...
    - Gì cô?
    - Hãy quên cô đi nhé!
    - Sao vậy?
    - Vì từ hôm qua đến giờ cô như có một giấc mơ thôi, Thuận có biết không, đây là lần thứ hai cô biết người đàn ông trong đời. Tính cô cả nghĩ, lần trước chồng cô bỏ đi cô đã mất ngủ cả năm trời đấy Thuận.
    - Nhưng mà, cháu...

    Cô bảo:
    - Thôi... Thuận đừng nói gì nữa, có duyên có phận tự khắc ông trời cho gặp được nhau, cái gì trời cho người ta mới có được.

    Dựa lưng vào thành bếp, vòng tay tôi ôm chặt cô Lài, nhìn sâu vào đáy mắt của cô tôi bảo:
    - Cháu về cô ạ

    Miệng nói nhưng lòng còn bịn rịn, vòng tay tôi ôm cô Lài trước bụng cứ như xiết lại chẳng muốn rời ra. Nhưng thật bất ngờ cô Lài đưa cánh tay lên ép chặt cổ tôi, cái hôn chia tay kéo dài, bừng bừng hai chân run rẩy ép cô Lài vào thành bếp. Như hai kẻ khát không còn biết sợ, bùng lên ghì chặt lấy nhau, khuất sau khoảng sáng ngoài kia cánh cửa ra vào. Tụt vội quần cô Lài nhấc chân cho thoát ra khỏi vướng, nhấc một chân lên cao, ưỡn hông, khe háng chật hẹp ướt át của cô Lài lại nở ra đón nhận cái đàn ông căng cứng đang ngóc cao, vươn dài lại một lần nữa từ từ lách vào nơi mà bất kỳ kẻ đàn ông nào cũng tò mò và nhăm nhe chiếm đoạt, hùng hổ mông thằng cháu nhấp nhô liên hồi... vệt nước chảy ra theo đùi cô Lài rơi xuống, cái vật đàn ông mềm oặt, rời ra buông thõng chúc đầu, no nê lòng thòng, nhơn nhớt thoảng lên mùi nuớc lồn hoà cùng nước khí buồi, tí tách từng giọt rơi trên nền xi măng khoảng bếp. Tiếng cô lài nhỏ nhẹ:
    - Còn chạy xe nổi không?
    - Cũng mệt nhưng...
    - Nhưng gì
    - Sao cháu thấy... làm tình vơi cô... sướng thật.
    - Thật à...
    - Cô không thấy thế à
    - Có mà... gần chết cô rồi đấy, to bằng mấy ngày xưa, khoẻ như con hùm í.
    - Thế... ngày xưa... chú... được mấy cái?
    - Thì... cũng có, nhưng chỉ ra được một tí nước trong, có khi vừa mới chui vào đã... Chả bù cho Thuận mới từ hôm qua tới nay, chảy ướt cả nhà, mai cô phải giặt chiếu đi không thì...
    - Cô giặt làm gì, để đó khi nào cô nhớ thì nó còn ở lại.
    - Nhưng mà cái mùi tanh tanh, lại làm cô khó chịu!
    - Thì cô điện lên kêu cháu trở về.
    - Nhà cô có điện thoại đâu!
    - Thì cô ghi lại số máy nhắn tin, khi nào cô cần nhắn vào máy cháu.

    Cái xe vượt lên con dốc, bóng cô Lài cuối buổi ban trưa đứng yên, nhìn theo cái xe tôi ngược về thành phố...
    - Thuận... con về hồi nào?

    Rã rời tôi trở mình, nằm nghiêng quay mặt trở lại phía trong, mẹ tôi lo lắng hỏi han:
    - Hay là ốm vậy con
    - Không có gì đâu mẹ, chắc tại con đi nắng nhức đầu!
    - Thôi nằm nghỉ đi khi nào chín cơm mẹ gọi, à mà trường bà Tuân giám thị nãy có gọi lên bảo chiều mai con phải xuống trường

    Bất giác tôi nhìn lên tấm lịch, tháng hè đầu tiên với bao kỷ niệm đầu đời... hai người phụ nữ...

    Bà Tuân.

    Cái tên cứ mỗi khi nhắc lại, cứ như gai lạnh cả người, một ông thần sét, à quên phải là bà thần mới đúng... chả biết chồng con, bản quán thế nào, chỉ biết cái góc nho nhỏ ở cuối dãy nhà, cạnh một cái kho là giang sơn riêng của bà. Hàng ngày bà làm nhiều việc, bảo vệ, coi kho tạp vụ đủ việc linh tinh, tiếng bà oang oang, khổ người cao lớn, đứa nào phá phách nghe tiếng từ xa biết ý thì lủi nhanh... không thì ba ngày quét trường cầm chắc. Mẹ tôi mấy lần xuống đó gặp bà, nói chuyện nhờ vả đủ điều:
    - Nếu thấy cháu hư, cứ điện cho em, chị sẽ có quà khi nào em xuống

    Trở lại ngôi trường, sau kỳ nghỉ hè với bao biến đổi, ánh mắt của tôi linh hoạt như kẻ anh hùng, hơn hẳn tháng trước đây với cái nhìn ngờ nghệch, lắm cái tò mò, cùng ao ước cái tam giác đen ở dưới ngã ba kia sao chưa một lần được nhìn cho thoả thích. Đám bạn gái lớp trên lướt qua trước mặt, song hàng, tha thướt tà áo lung linh, ngọn gió thổi qua bồng lên, bờ mông đày đận, cảm giác tê tê ở tận chân răng, đầy ứ như nhìn ai đó đang ăn khế chua trước mặt.

    Những ngày bình yên trở lại, kiến thức đầu năm dồn dập đến mụ cả đầu, buổi tối mơ màng ngủ vùi, tiếng chuông điện thoại đổ. Tiếng mẹ hỏi han sao rồi... Lặng đi, bó gối đọc nhanh tập đề cương trước mặt. Buồi chiều hôm nay bài thi vừa dứt, đầu óc mông lung, loạng choạng tôi dắt cái xe ra khỏi cổng trường, gò nhẹ tay ga, bỏ lại phía sau dãy phố luôn ứ đầy tấp nập. Từ phía xa, kia rồi thửa ruộng, mương nước bồi lấp khoảnh đất còn in lại những cánh đồng xưa, giờ nó loang lổ như mảnh da beo, phía xa ngôi nhà đang lên tầng, đô thị lan nhanh theo thời cuộc. Dừng lại cái quán cóc bên tàng cây bã đậu, ngả người nhìn ngắm ra xa, đã mấy tuần nay, chưa trở về nhà mẹ gọi cứ mãi kêu than:
    - Con mà không về, bữa nào mẹ xuống...


    Còn...

  4. #14
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 14

    Cái máy nhắn tin rung lên bần bật... hàng chữ lướt nhanh: “Thuận điện thoại lại số máy này dì Hương đang đợi”

    Nhớ lại góc đường lướt qua hồi nãy có cái tủ điện thoại công cộng, thẻ gọi mẹ đưa tài khoản vẫn còn.
    - A lô, dì hả.
    - Học hành thế nào?
    - Cũng được dì ạ, qua sông thuận lợi, chiều nay cháu mới thi hết các môn.
    - Ngày mai cháu có bận gì không?
    - Buổi sáng có học, chiều ở nhà đọc tài liệu tham khảo. Dì có việc, dì nói đi.
    - Chả là cô Hiền ngày mai xuống dưới đó có việc, cháu giúp cô Hiền nhé, chỉ ra bến xe đón cô, sau đó chở cô đến bệnh viện khám.
    - Mà sao chú Lượng không chở cô đi?
    - Mấy lão ấy còn bận túi bụi cả ngày, mà khám ba thứ đó đàn ông ngại đưa đón lắm.

    Cô Hiền cầm máy, tiếng cô ríu rít hỏi han, cô bảo:
    - Khi nào cô tới bến xe cô nhắn phonelink, Thuận giúp cô Thuận nhé.

    Buổi tối căn nhà như có cơn gió mang mùi hoa hoa sữa, thoang thoảng bay về loài hoa chỉ nở đầu đông, từng chùm đong đưa thoang thoảng về đêm, nó làm lay động trái tim chàng trai, giữa căn nhà thật rộng. Mới hơn tám giờ, ngoài kia con đường đang tấp nập, cảm giác tự nhiên nôn nao như sắp có điềm gì. Không biết ngày mai gặp lại cô Hiền có vui vẻ như ở xóm núi hay không, thôi kệ dọn dẹp cửa nhà kẻo cô có đến chơi cũng không đánh giá mình là thằng con trai cẩu thả. Cái quần xà lỏn ướt át, lê la tôi lau chùi quét dọn căn nhà. Đã hơn chín giờ, điện thoại báo cáo điểm danh với mẹ vài câu. Mẹ bảo:
    - Nhớ không được đi lang thang đấy nhé.

    Mười giờ chuông đổ, dì Hương gọi tới:
    - Sao rồi?
    - Dì bảo gì ạ!
    - Thì... có tòm tem lửa củi đâu không?
    - Ôi dào, lửa củi gì đâu, cháu học đến mụ cả đầu!
    - Ừ ngoan, có thế mới làm nên việc lớn
    - Mà ngày mai cô Hiền mấy giờ kêu đón
    - Chắc khoảng hai giờ, mà biết đâu xe cộ thế nào, cứ khi nào cô ấy nhắn tin thì Thuận chạy ra bến xe cũng kịp

    Câu truyện hỏi han, dì Hương chẳng nhắc bất kể thêm điều gì khác, làm tôi cụt hứng, lầm bầm tự nhủ: “Câu chuyện hôm đó như đã an bài”. Tư lự mơ màng: “Ứớc gì nhà cô Lài có cái máy điện thoại bàn thì cũng hỏi han cô được vài câu cho đỡ nhớ”. Nhớ lại ánh mắt của cô buổi chia tay hôm trước, thẫn thờ im lặng như đang kìm nén điều gì. Giá mà chẳng có cái túi hồ sơ, cô Lài đâu phải sóng gió một phen để rồi hôm nay, cả tôi cũng vẫn chưa dứt ra được cái bâng khuâng trong dạ. Nhưng mà tình cảm, tình yêu trong đời là thế, trời sinh trời đặt mấy ai tính được chữ ngờ.

    Buổi sáng tiếng cô giảng bài trong lớp, trượt qua, tâm trí cứ để đâu đâu, xóm núi hiện ra, thanh bình yên ả, bóng dì Hương trôi qua mơ màng ẩn hiện. Ơ kìa vạt rau cuối vườn cô Hiền đang cúi mình nhổ cỏ hôm xưa, xóm núi thân yêu, cô Hiền vui tươi thuần khiết như bông hoa rừng giữa đại ngàn tĩnh lặng.

    Đã xế buổi chiều cái máy nhắn tin vẫn nằm yên bất động, chắc cô không xuống. Tôi vào nhà tắm tư lự ngắm nhìn, dòng nước mát lạnh lan dần, lớp bọt xà phòng phập phồng, trôi xuôi, tụ lại cái nơi đang bừng bừng cảm giác... phàm làm con trai chưa biết mùi đời, cũng đành an ủi thằng cu, nhưng khốn khổ thay cho nó ăn rồi, nó kêu nó đòi mấy ai bảo nó vâng lời cho được. Tiếng chuông điện thoại gào lên thánh thót, lạ nhỉ sao mẹ gọi xuống giờ này nhỉ!
    - A lô... Thuận hả?
    - Ô... sao cô không nhắn tin?
    - Nhắn gì cô đang đứng ở ngoài đường nè!
    - Cô xuống lúc nào?
    - Khoảng hai mươi phút rồi, cô đang ở số... đầu bến xe, Thuận ra đón cô Thuận nhé!

    Luồn lách vượt đèn, tôi lao nhanh như xe đi chống lụt, Bên kia mái hiên cô Hiền ngó nghiêng chờ đợi. Tôi dừng bên đường, nhìn cô qua lô nhô, thấp thoáng dòng xe, dáng cô thon thả ánh nhìn tư lự.
    - Ư oà..
    - Đồ quỷ... Cháu chạy tới sao không kêu cô thế! Lại còn đeo cái khẩu trang kín mít cả mồm!
    - Nào giờ cô muốn chở đi đâu?
    - Thế dì Hương không nói gì à!
    - Nói gì hả cô...
    - Dưới này cô có quen ai đâu!
    - Cháu tưởng chở cô đến chỗ nào, rồi mai chở cô đi có việc.
    - Thôi cô chả biết, kệ cháu chở cô đến chỗ nào cũng được, miễn là không bỏ ngoài đường...
    - Vậy là ở đây cháu là chủ nhà, đi đâu, ở đâu cô phải vâng lời đấy nhé.
    - Vâng ạ...

    Tiếng cô kéo dài, chu miệng như đứa trẻ lên năm, cô bỗng bật cười hàm răng trắng đều, nụ cười trẻ trung chả ai nghĩ rằng cô đã ngoài băm, cái tuổi mùa thu như trái cây chín rộ, bỏ cái túi của cô vào giữa, tôi cười:
    - Xin mời quý khách lên xe, nhà xe chúng tôi xin đưa quý khách đi tới nơi nào quý khách muốn.
    - Thôi cô muốn tìm nơi nào tắm rửa, nghỉ ngơi đã Thuận...
    - Vậy cô cháu mình tranh thủ đi ăn, rồi về nhà cháu cô nhé.
    - Thế sao không về nhà nấu ăn cho tiện?
    - Cháu ở một mình có bày biện nấu nướng gì đâu!
    - Ừ thì cũng được.

    Chiếc xe dừng lại cái nhà hàng, bước chân cô Hiền ngập ngừng như muốn hỏi.
    - Không sao cô cứ vào đi.

    Tôi khui lon bia rót vào ly, bia sủi bọt:
    - Nào cháu mời cô một ly cho đỡ khát.

    Ánh mắt cô Hiền long lanh như giọt nước, nhớ tới hôm xưa ly rượu bên mái hiên nhà dì Hương xóm núi hôm nào. Nhìn cô tươi cười, cái nhìn tin cậy, tôi chợt hiểu rằng cô Hiền coi tôi như một niềm tin, ở nơi rất xa xóm núi, cô cháu thật gần, thật yên trong dạ... phố đã lên đèn dòng xe đông đúc, xe dừng, cô Hiền lạ lẫm bước chân nhè nhẹ... im lặng đứng nhìn. Lát sau cô hỏi:
    - Sao nhà không có ai nữa à...
    - Có ai nữa đâu, cháu ở một mình, nào cô... đưa đồ cháu bỏ vào phòng cô nhé.

    Như hiểu ý cô, tôi vào bật nhanh bình nước, chớm đông trời đã se lạnh: “Chắc cô phải tắm nước nóng thôi”
    - Cô ơi...
    - Gì cháu, nước nóng cháu bật xong rồi, cô tắm thế nào tự pha cô nhé.
    - Cho cô gọi điện về nhà cái Thuận, hồi nãy cô chưa điên thoại về nhà.

    Tiếng cô vui vẻ báo tin đã tới bình an nơi phố thị, tôi nằm nhìn lên nơi cái ghế sofa phòng khách, trong kia rì rào nước chảy. Bóng cô Lài mộc mạc hiện ra, tĩnh lặng nhìn xa theo vệt cỏ chạy dài theo dãy nhà đơn sơ nơi phố huyện. Cái mặn mòi của cô Lài bữa trước không biết khác gì cái cô Hiền đang phô diễn trong kia. Thôi tất cả chỉ như cơn gió vô tình, dù sao cô Hiền cũng đang là người có gia đình hạnh phúc.
    - Thuận ơi.

    Ngoái cổ tôi nhìn trở lại, tiếng cô Hiền lọt qua khe cửa hé nhỏ ngập ngừng:
    - Cái thau lớn giặt ở đâu?
    - Không có, cô cứ tắm đi lát nữa bỏ vào máy giặt.

    Cô Hiền bước ra đứng ở phía sau ngập ngừng, cô nói:
    - Thuận tắm đi, cô xong rồi.


    Còn...

  5. #15
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 15

    Trời ơi dáng cô hiện ra, cái quần short trắng mịn màng hai đùi tròn lẳn, cái nhìn bất chợt xảy ra nhanh như chớp mắt, bất ngờ kéo tôi về cảm giác hôm nào. Cái hôm tôi cùng dì Hương qua nấu cơm chung ở nhà cô Lài, cái phút mất điện bất ngờ, không gian tối om, mọi người im lặng nhớ ra cái bật lửa hồi nãy ở đâu. Tôi vội vàng thò tay vơ tìm trên mặt chiếu, vô tình bàn tay chạm phải bắp chân cô Lài, cái chạm vô tình nhưng hôm nay thấy nó hiện ra trong không gian căn nhà thanh tịnh. Giấu đi cảm xúc tôi nhỏm người dậy mỉm cười bước lại phía sau bảo cô:
    - Hồi nãy cháu đã tắm rồi cô ạ.

    Cô Hiền bước theo, cả hai cô cháu đứng bên máy giặt, đổ đám xà phòng, cô Hiền hình như e ngại bỏ quần áo giặt chung, tôi bảo cô:
    - Cứ bỏ vào máy quay một hồi, xả nước, sấy mấy phút là gần khô cô ạ.

    Cô bảo:
    - Cái máy này một hộc tiện lợi hơn cái máy nhà cô.

    Cô cháu rất vui, nhìn cô cúi xuống ngẩng lên vô tình ánh mắt tôi chiếu vào khoảng ngực, e ngại giấu đi cảm xúc vô tình tôi vào sau bếp, làm nhanh hai cốc nước cam. Cô Hiền phơi phóng đồ xong bước lên, thảnh thơi cô cháu dựa lưng vào thành ghế, cùng nhìn lên truyền hình coi bộ phim Hàn, cô bảo:
    - Sao mà bên ấy cái gì trong phim cũng lãng mạn êm đềm Thuận nhỉ.

    Ánh đèn trong phòng mờ dịu, cảnh phim lãng mạn, nhân vật đến hồi nhớ lại mối tình từ thuở xa xưa. Giấu đi cảm xúc tôi hỏi cô Hiền:
    - Cô... chắc ngày xưa cô cũng có mối tình đầu đẹp chứ?

    Cô Hiền im lặng đưa bàn tay ra cầm cốc nước cam, lát sau cô cười cô bảo:
    - Nhưng mà nghe xong cháu không được cười cô đấy nhé.

    Tôi bảo:
    - Có gì mà cháu dám cười, có chăng học hỏi được chút gì không?

    Cô kể về những ngày tháng học sinh, về những ngày trong trường chuyên nghiệp. Đến đó bỗng cô ngồi im yên lặng, cô như giấu đi cảm xúc trong lòng, lát sau tôi hỏi:
    - Cô, thế mối tình đầu và lần... đầu chắc thú vị lắm cô nhỉ?

    Cô bảo:
    - Ừ thì... thế sao chưa kiếm lấy mảnh tình vắt vai, để mà biết lại đi hỏi cô thì biết đằng nào mà trả lời.
    - Cháu lớn lên đi học chả ngó nghiêng gì, bọn con gái lớp cháu nó gọi cháu là thằng tồ đấy cô ạ.
    - Thì khi nào yêu hay có vợ thì cũng biết thôi mà, ừ nhưng mà cũng phí tuổi trẻ Thuận nhỉ.

    Cả hai cô cháu cứ tranh luận, chuyện nọ xọ mãi chuyện kia, nhưng hình như cái đề tài đi quá xa cô lại hỏi một câu kéo về tình yêu đầu đời. Cái mà cô đã có và hình như hôm nay trong không gian này tôi có cảm giác cô muốn trải lòng nhớ về năm tháng xa xưa, và như người thày chỉ cho thằng tồ về những gì mà cảm xúc tình yêu mang lại. Tôi cũng nói về những kiến thức học được và những buổi miệt mài ngồi trên thư viện của trường, giải thích cho cô về những gì ngày mai cô lên bệnh viện. Cô bảo:
    - Ngày xưa còn khổ sanh xong cái Thu, cô uống thuốc và đặt vòng, giờ có điều kiện rồi muốn cho cái Thu có thêm em nữa, sao lắm nhiêu khê, vất vả ngựa xe, không biết kết quả thế nào.

    Cô cháu mải vui nói truyện, hình như khoảng cách không còn, mỏi lưng cô ngồi tựa ghế ngả người thả nhẹ đùi ra cô than:
    - Ngồi xe mấy tiếng, sao giờ thấy mỏi lưng quá Thuận ơi.

    Hai chân duỗi thẳng, ngửa hẳn cổ ra dựa vào thành ghế, nhìn cô tôi như hồi hộp giọng nói ngập ngừng:
    - Nếu cô không ngại, xoay lưng cháu bóp vai cho.

    Cô bảo:
    - Lên xe ngủ gật ngoẹo cổ chập chờn, Thuận biết massage thật à?
    - Ở trường bọn cháu đôi lúc ngồi học, đọc sách cũng mỏi bả vai, cũng có đứa nhờ. Thôi cô cứ ngoảnh lại đây, nếu làm không được, cũng chẳng mất tiền đâu mà cô sợ.

    Cái ghế đệm dài nãy giờ tôi ngồi ở nửa đầu này, cô ở đầu kia. Giờ cô xích lại đến gần giữa đệm, chân cô khoanh lại hơi ngửa cổ ra thật gần. Bàn tay tôi từ từ vịn lên vai cô chạm nhẹ qua lần áo vải mềm mịn màng, mùi hường dầu tắm thoang thoảng, cô như chùn nhẹ cổ xuống. Năm ngón tay nhẹ ấn vào bờ vai cô đày đặn thật mềm, người tôi như dợm nhẹ chồm lên, ngón tay miết vờn, lăn xuôi theo lườn cổ, xuôi dần xuống hõm vai, vòng theo xương bả lượn vòng.
    - Ôi.. đó chỗ đó Thuận
    - Ừ chắc cô ngủ bị ngoẹo cổ.

    Tôi chồm nhẹ lên gần sát lưng cô:
    - Nào cô ngồi yên để cháu vặn nhẹ lại cần cổ chắc cô bị sái.

    Cái thế vô tình làm tôi phải gần áp sát:
    - Nào cô, thả lỏng tự nhiên đừng để ý nữa.
    - Ái...

    Cô Hiền bật nhẹ người ra, vùng lưng vô tình lọt thỏm vào lòng tôi thật mạnh.
    - Sao đau thế
    - Đúng rồi cô bị ngoẹo cổ, nào để cháu làm nóng bả vai cho.

    Cái áo ngủ cô mặc vô tình bị chĩu nhẹ xuống, bàn tay tôi vuốt ve chà sát, vùng cổ bên phải cô nóng dần lên. Cô ngồi lặng yên, lọt thỏm trong lòng cảm nhận cảm giác bàn tay tôi đang trượt nhẹ, lan dần xuống vùng lưng cô thật thon mềm, làm tôi bừng lên cảm giác. Miên man hơi thở tôi hình như nằng nặng, ngập ngừng tôi nói:
    - Hay cô nằm xuống để cháu dễ làm.

    Cô bảo:
    - Cái ghế chật chội thế này, Thuận ngồi vào đâu hay kiếm cái gối bỏ xuống nền nhà...

    Tôi bảo:
    - Nền nhà lạnh lắm, hay cô...
    - Sao hả Thuận..
    - Hay cô vào giường đi, ngoài này gió lạnh lắm.
    - Ừ... nhưng mà...

    Tôi vội với nhanh lấy cái remote bấm, màn hình truyền hình tối thùi, kéo nhẹ tay cô, hình như cô ngại...
    - Con bệnh không vâng lời bác sĩ tương lai à?

    Cô như miễn cưỡng đứng lên, cái buồng tôi hiện ra, nhưng cô bước qua cô lặng lẽ đi vào buồng phía trong của cô, nơi tôi đã bỏ đồ. Ánh đèn trong phòng dìu dịu, nhấn tay bớt đi một bóng, cô nhẹ buông người trườn lên nệm nằm xấp cô úp nhẹ mặt vào cái gối. Tôi vẫn đứng ở cạnh bên giường, đã hơn hai tháng xuống đây mùi hương con gái đàn bà, hàng đêm chỉ là cái bóng chập chờn. Giờ nó hiện ra, mềm mại buông dài khép hờ khe mông vun đầy vùng mu úp xấp, cái phút nhìn cô như kéo dài yên lặng, cô Hiền như ngoảnh nhẹ cổ ra, cười nhẹ cô bảo:
    - Có làm được không, sao ngây người ra thế?

    Loạng choạng tôi quỳ hai gối từ từ nhích dần tới sát gần cô, bàn tay run run chạm nhẹ bờ vai hơi nhô trên gối, không dám nhìn vào. Cô Hiền thở nhẹ xoay đầu nghiêng cổ mặt giấu phía trong, lặng im cảm nhận, thả lỏng dần dần, rên nhẹ, hơi thở nặng dần.
    - Cô.. đau hả
    - Không tại cháu bóp vào chỗ não đau nhiều nên nó hơi thốn một lát, giờ dễ chịu rồi... chỉ còn nhức ở thắt lưng... ừ ừ chỗ đó...

    Bàn tay tôi nãy giờ vô tình kéo dần xuống thấp, lườn lưng cô Hiền mềm mại, mùi vị đàn bà cứ dậy cả lên, lỗ mũi tôi như chú ngựa mãi mê gặm cỏ trên đồng, vô tình trong gió thoảng lên mùi nàng ngựa bay ngang trước mặt. Cái mùi tạo hoá ban cho loài vật, đánh vào khứu giác, chàng ngựa ngẩng lên hít hít cái mùi bay ở đâu đây, dậm chân hí vang gọi bạn xa gần, từ trong tiềm thức đâu đây có nàng ngựa cái. Ngón tay cứ lướt qua lần vải, xô dần lệch vạt hếch ra cái thắt lưng mềm, lần lần, chạm tới bàn tay vuốt lên làn da lưng cô Hiền âm ấm, hình như dễ chịu, hay là cô ngủ... yên lặng. Tôi không dám hỏi gì thêm, chỉ thấy trống ngực dồn lên, ngón tay lặng lẽ lần vào, trượt trên lớp da trần trên lưng cô Hiền ấm sực. Cái nhìn xuôi xuống gờ mông cô Hiền nhô lên đấy đặn sau cái quần short vải trắng thật mềm.
    - Cô... cô...


    Còn...

  6. #16
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 16

    Im lặng như tờ... Bỗng như chạm nhẹ bàn tay thả xuống đậu trên mông cô bóp nhẹ. Hơi thở bùng lên tôi xuôi chân trở xuống, bàn tay không rời bờ mông mềm mại gò lên nằm xấp buông lơi. Như không chịu nổi, ranh giới, bên kia cô cháu, bên này thể xác, ngàn xưa vẫn thế, trời sinh khác giới, lửa rơm âm ỷ đong đưa cô cháu tưởng chỉ vô tình, giờ này hình như giới hạn kéo căng lảy cò, mũi tên không dừng lại được. Gục xuống mặt tôi chạm nhẹ bờ vai mềm lắm:
    - Cô ơi...

    Cô Hiền dịch nhẹ cổ và nghiêng mặt, nhìn cô, tôi nói nhẹ nhàng:
    - Cô làm người đầu của cháu nhé?
    - Nhưng mà cô già rồi Thuận à...
    - Không đâu, cô đẹp như cánh đồng lúa đang trổ đòng đòng, mặn mòi như...
    - Thôi, nịnh cô đấy à.

    Ngả dần xuống, môi tôi chạm nhẹ môi cô Hiền đỏ tươi như cánh hoa mười giờ đang nở, không biết ý cô trong bụng thế nào, chỉ thấy bàn tay cô đặt nhẹ lên vai, kéo nhẹ cổ tôi vào sát cô như mách bảo. Thế nằm của cô vẫn úp xấp xuống gường, chỉ có vùng cổ nghiêng nghiêng, tay trái đưa lên làm nửa người phía trên của cô hơi ngửa trở ra, khuôn ngực đẫy đà, thật gần hai vú dưới lớp áo bày ra trước mắt. Nó như cái vật trong tay ông thầy phù thủy sắp sửa thôi miên, mách bảo tôi rằng hai trái bưởi kia mọng nước, láng trơn làn da cuối mùa khó tìm, đậm đà hương vị ngọt khi ngậm vào đầu lưỡi. Cái trì kéo vai của cô Hiền nhè nhẹ, sắp đến đích rồi, bão to, chao đảo... trống đổ dồn trong lồng ngực, thì thụp keo vật năm xưa như sắp hiện ra, đã lên trên sới hai đô nhảy vờn, có muốn trở lui cũng không ai cho xuống. Vệt môi phớt nhẹ, ánh mắt cô cháu đong đưa XÓM NÚI hôm nào, nổ bùng tối tăm xây xẩm, vừng khói bùng lên, trùm kín không gian. Cô cháu đêm nay ôm nhau thật chặt, phút bất ngờ băng qua như dòng thác, kéo căng lồng ngực dồn nén lâu nay, bật ra hơi thở hào hến nghẹn ngào, miết mạnh nụ hôn bừng bừng, nghẹn tắc.

    Bao nhiêu nước miếng, trào ra, nuốt vội, hạ xuống, bừng lên trong cuống họng, kéo căng khuôn ngực, căng cứng thân người, rùng rùng như một đoàn quân phụ trợ phía sau, đẩy mạnh mông tôi áp tới ép lên sát đùi cô Hiền đang thả dài trên mặt chiếu, bắp chân trắng hồng ánh lên vài sợi lông tơ bàng bạc. Nhai nuốt bờ môi xì xoạt, nửa người phía dưới đùi tôi đè lên chẹn ngang giữ chặt cô Hiền, nhúc nhích bờ mông nhấn xuống nửa người, bụng cô day dụi mấy lần, bỗng đờ ra mềm oặt, miệng cô rút lại, hơi thở như con cá trúng phải thuốc mìn, mấy giây chao đảo mắt cô lờ đờ rồi khép vào nhẹ bờ mi. Cô Hiền mở mắt, mỉm cười, bàn tay cô vuốt lên mấy giọt mồ hôi lấm tấm đang rịn ra trên trán tôi, vén lên mấy sợi tóc loà xoà hồi sau cô bảo:
    - Cái điều Thuận hỏi, cô là phụ nữ đầu tiên, giờ đã có rồi... Thuận về giường bên kia ngủ nhé.

    Tôi như chiếc xe đang bò lên đỉnh dốc, bỗng dưng tài xế đạp phanh dừng lại hành khách trên xe chơi vơi chẳng hiểu điều gì...

    “Phố huyện năm xưa, buổi chiều thứ bảy, chú Hùng lái xe đang cùng mấy chú trong khu tập thể treo cổ con cầy lên gốc cây xoan làm thịt. “Ẳng ẳng...” Tiếng con cầy rên lên khi bị cắt tiết... làm lông, thui vàng, pha thịt dãy nhà tập thể như mở hội ăn mừng. Đám trẻ chúng tôi bu quanh nô đùa ngó nghiêng trố mắt thèm thuồng, mùi nồi nhựa mận hấp ở phía trên miếng thịt thật dầy, lửa to bốc khói, cái mùi trong đời đã ngửi một lần khó ai quên được... phía ngoài gốc mít trên đám than hồng, gần chục xóc chả, bóp tương, giềng, mẻ, cái quạt trong tay phe phẩy lên mặt đám than cháy cạnh, giọt mỡ nhỏ xuống bếp tí tách phát ra tiếng lèo xèo. Ai nấy đợi trông, lát nữa dọn lên chả chó, lá mơ, đậm đà li rượu tăm quốc lủi.

    Bao nhiêu ánh mắt, nụ cười bừng lên hy vọng, bỗng đâu tắt lịm khi lũ trẻ xô đẩy, cãi nhau vô tình gầu nước trên tay cô Bân đi ngang, bị lũ trẻ xô phải dội xuống đánh xèo, khói bốc, tro than, lùng nhùng đám chả, ướt nhoét, ánh mắt thẫn thờ nuối tiếc, trời ơi... mười xâu chả chó, cái điều sung sướng sắp xảy ra bỗng nhiên tắt lịm.”

    Mặt tôi thuỗng ra tẽn tò ngượng ngùng, người như nhũn xuống, im lặng tôi xoay ngang nhè nhẹ thả chân mặt nhìn ra cửa cúi gằm lí nhí tiếng tôi:
    - Cháu cảm ơn cô... có gì không phải cô cho cháu xin lỗi nhé, thôi cháu về giường đây.

    Phút giây im lặng, thinh không tĩnh lặng như tờ, khi đợm người chân tôi vừa chạm nhẹ xuống nền nhà lạnh lẽo, nửa người cũng vừa chớm nhấc dậy, nhưng lạ hai vai như có cái gì đặt nhẹ lên trên, bàn tay cô Hiền hình như níu lại, thả xuống vòng tay cô Hiền bỗng ôm tôi thật chặt. Lực kéo vòng tay của cô diễn ra nhanh lắm, áp sát sau lưng ngực cô nóng ấm êm dịu, cổ cô tì nhẹ lên hõm vai tôi, ngả dần cô bảo:
    - Đúng là chúng nó bảo Thuận là tồ, mới nói vậy mà tính bỏ đi thật hả? Có đi cũng chào cô cái chứ, làm cô chết cứng lên rồi bỏ đi thanh thản, như kẻ vô tình, nào quay lại đây...

    Vòng tay cô xoay nhanh, bất ngờ tôi ngả nghiêng người dụi xuống đè lên, cả tấm lưng tôi nằm ngang bụng cô, ôi... bao nhiêu tro lạnh lại nhen lên đỏ hồng đám lửa. Vặn nhanh nửa người, thân tôi đè lên trên thân thể cô Hiền đang nằm ngửa, hai tay chống nhẹ xuống giường, vùng mu đày đặn của cô nằm ngửa hẳn ra, úp xuống con cu cọ nhẹ, cảm giác thân thương như nằm trên người vợ trẻ.

    Cô Hiền nở nụ cười thân thiện hàm răng trắng xoá, môi cô khép lại chờ đợi điều gì. Cúi xuống nụ hôn vội vàng gắn chặt, hít hơi ngước cổ, bừng bừng con cu chuyển động tì lên mu lồn nóng ấm, hai chân cô tự động dạng hẳn ra, cô Hiền co chân, gót chân chuồi đạp, tiếng rên nho nhỏ đôi lúc phát ra:
    - Thuận ơi....ôi... ôi...

    Cô đưa tay lên kéo nhanh cái áo tôi đang mặc trên người, nghiêng người tôi xô xuống cái quần của tôi đang mặc, con cu bật ra, cô Hiền ồ lên:
    - Ôi trời, sao to thế...

    Bụng cô hóp lại, mông nhớm nhẹ trở lên, cái đáy quần short trắng của cô nhè nhẹ lật ra, kia rồi, thấm đẫm cái đáy quần trong ướt át dính vào háng cô nở rộng vun dầy, đùi cô sao trắng thế, e ấp khoảng không ngã ba lồn cô nằm đó, lấp ló đám cỏ ló ra đen đậm xanh rờn. Mùi hương ngật ngừ, mùi lồn đàn bà con gái, dậy lên cánh mũi phập phồng nở rộng hít hà, thoang thoảng bay ngang đặc quánh căn phòng...



    Còn...

  7. #17
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phấn 17

    Bừng dậy cô Hiền như đang sống lại mối tình đầu, phá nát đời trai cháu Thuận của cô sao giống cái đêm lần đầu cô được địt, cả hai bồng bềnh chờ đợi, Cả hai không còn thời gian nói lời nào thừa thãi lúc này lồn cô đã ướt lắm rồi.
    - Thuận không đút nhanh con cặc vào lồn cô Hiền sẽ bẻ gãy cu nhét vào lồn cô đấy Thuận!

    Phía trên vú cô tràn ra khoảng ngực, tuy không rắn chắc như vú dì Hương, nhưng nó lung linh sáng lóa vun cao như ngọn hải đăng, lung linh trên ngực như của cô. Ánh mắt của tôi không rời như người thủy thủ trông thấy ngọn đèn, bẻ lái dẫn con tầu cập bến, mỏ neo thật dài từ từ thả xuống, giãn ra thật nhẹ, hai mép lồn cô như bỗng mỉm cười, vào dần, chìm khuất lồn cô ngậm chặt, cô Hiền ưỡn nhẹ hông lên, cả tấm thân tôi đè xuống như người hoa tiêu lái con tầu nặng len lỏi vào luồng, khe lồn cô Hiền như hai bờ cỏ lau phất phơ loà xoà theo cơn gió. Đè lên mặt nước, sóng tình dung rinh tràn ra xô nhẹ vào bờ, mũi tầu nhè nhẹ đè lên khe hẹp đỉnh mu, đôi lúc chờm lên. Con cu căng cứng tuột ra, day dụi, lần tìm, vội vàng chỉnh hướng đâm ngang, xỉa ngược, cỏ lau ướt át xô dạt xẹp xuống, bừng lên đám lông sao mà đẹp thế.

    Tiếng rên bật ra cô Hiền như không kìm được, âm thanh tình dục trào ra trong ngực, làm thằng cháu Thuận thêm cuồng loạn, con cu căng cứng, bóng lên lớp nước như được xoa dầu, nhóp nhép đâm mạnh vào kẽ hở lỗ lồn.
    - Cô... cô.
    - Ôi... ôi sao địt mạnh thế... Thuận ơi... vỡ… vỡ...
    - Vỡ gì hả cô?
    - Vỡ lồn cô mất!

    Nhịp đẩy bừng nhanh bao nhiêu đêm nay tôi mơ tưởng tới dì Hương, cô Lài trong mộng, giờ thật sự có đây rồi, cô Hiền xóm núi, trắng hồng thuần khiết ngọt dịu, đậm đà, cái tình của gái một con. Cô ưỡn hông lên, ép nhẹ mu lồn đón lấy những nhịp vào ra, con cu căng mọng, dập xuống háng cô, âm thanh lốp bốp.
    “Phạch... phạch...”

    Những nhịp cuối cùng, bao nhiêu chất chứa âm ỉ bên trong đã được dịp xuất kho, mông nhíu lên, hai hòn dái săn lại đám khí chuẩn bị xếp hàng, lao ra phóng ào ạt vào lồn cô, cho thoả cái tình cô cháu. Giới hạn đến rồi, buồi tôi căng cứng, sống lưng ướt đẫm, nóng bỏng cảm giác chạy suốt đầu cu, bật ra tiếng kêu sung sướng, đến thẫn thờ...
    - Ôi cô... cô... ôi... cháu ra... sướng... quá...
    - Ra đi... Ra…a... a... a... cho lồn cô cũng sướng.

    Căn buồng cô Hiền, không gian chìm xuống... lặng thinh, khoảng khắc mơ màng ngầy ngất, tôi chợt nhớ ra, tôi chỉ còn nghe tiếng cô thở nhẹ đều đều, miệng cô hé nở nụ cười mãn nguyện, cô đang mơ màng chìm vào cơn thống khoái, bờ mông cô Hiền trắng phau ướt át lầy nhầy đám khí từ lồn tràn nhoe nhoé, miệng lồn no đủ trăng trắng chảy xuống thành dòng, chợt nghĩ ái tình của cô trao tặng sao không lời ước hẹn.
    Bỗng... reng... reng...

    Ngoài kia tiếng chuông điện thoại đổ nhịp liên hồi, tôi ngồi bật dậy, dụi mắt. không biết mấy giờ rồi nhỉ. Chả kịp mặc quần mặc áo, lông nhông chạy ra, tiếng chuông gắt gỏng, âm thanh to nhất những nhịp cuối cùng.
    - A lô! Ôi mẹ hả?
    - Sao lâu thế con?
    - Con ngủ say rồi.
    - Lần này về bảo bố con mua cho cái cầm tay, kéo thêm dây dẫn vào buồng, có gì đêm hôm dễ gọi.
    - Mẹ gọi giờ này có việc gì thế?
    - Tại mẹ đang trực, ngủ ở cơ quan, nãy giờ đọc cái bệnh án mẹ bỗng thiếp đi... mơ màng, mẹ thấy con
    - Thấy sao hở mẹ?
    - Mẹ thấy con đi rừng cùng mẹ, lát sau con bị con trăn thật dài nó cuốn!
    - Thế con có bị sao không?
    - Chỉ nghe thấy tiếng con la hét thật to.
    - Thế chắc con không bị sao rồi.
    - Ừ lúc đó mẹ tỉnh mất rồi không biết đoạn sau giấc mơ, diễn ra thế nào nữa.
    - Chắc không sao đâu mẹ nhỉ, con trai của mẹ to khoẻ thế mà, à mấy giờ rồi mẹ?
    - Ừ gần mười hai giờ rồi, sao tiếng con lập cập thế?
    - Mẹ gọi giữa đêm con đang cởi trần đắp chăn, bung dậy giờ lạnh cóng cả người!
    - Thôi vào giường ngủ đi con.
    - Chào mẹ....

    Căn nhà thật rộng, phút thơ thẩn giữa chừng: “Sao mẹ lại mơ mình gặp con trăn, ờ nhỉ trong kia có con trăn thật, quấn cổ, kẹp chân, vặn hông gồng cứng cả người, kẻ thắng người thua giờ đây nằm thoài loài trên gường êm dịu”.

    Tôi vội vào lấy cái quần ra mặc... trên giường cô Hiền vẫn đang thiêm thiếp, mơ màng, kéo nhẹ tấm chăn tôi đắp hờ qua khoảng hông cô vẫn để trần, trở ra nhà tắm, mang vào cái khăn âm ấm, vệt khăn vòng lên ngã ba cô nằm nghiêng khép nhẹ khe đùi, cô Hiền tỉnh giấc. cô hỏi đã mấy giờ rồi. Nhẹ nhàng ngồi dậy cô vơ cái áo che khoảng giữa ngã ba, vén tóc nhìn tôi cô bảo:
    - Chắc cô đi đường mệt nên ngủ thiếp đi Thuận ạ.

    Quấn vòng cái khăn ngang bụng, cô bước ra khỏi phòng, lát sau, từ ngoài nhà tắm bước vào, hương thơm từ người cô bay ra thoang thoảng, cô tỉnh hẳn ra, mắt nhìn tôi e lệ... Tôi ngồi ở phía cuối giường hỏi cô:
    - Giờ cháu ngủ ở đâu?

    Cô Hiền liếc xéo, miệng cười tủm tỉm... lát sau cô bảo:
    - Nhà anh làm chủ... ngủ ở giường nào ai mà dám cấm.
    - Thế thì... cháu phải lấy thêm cái gối

    Ngoài kia, cửa đã đóng rồi, nhẹ nhàng tôi kéo mép chăn, cô Hiền nằm nghiêng, gần lắm, vài lọn tóc mai xoà trên mặt gối, nhìn tôi cô chẳng nói gì, ngại ngùng tôi chỉ dám nép vào tay cô, má tôi chạm nhẹ, hơi ấm trong chăn dậy lên cảm giác. Tôi hỏi cô Hiền:
    - Nãy giờ cô mệt lắm à?
    - Khoẻ như con voi... đúng là trai tân có khác!
    - Có giống ngày xưa....
    - Thôi không tò mò...
    - Như mà cháu...

    Cô đưa ngón tay ấn vào môi tôi nhè nhẹ, rồi bảo:
    - Con trai cằm vuông, môi dưới đậm đà, lông mày dầy xít... thì có mà đàn bà chết mệt!
    - Thế cô hồi nãy ,có chết mệt không?
    - Chỉ được cái tò mò, rủn hết cả hông cô rồi còn hỏi, to dài như thế có mà... sao Thuận bảo lần đầu mà...
    - Mà sao hả cô?
    - Giống như người đã thuần thục ý!

    Lưỡng lự hồi lâu tôi bảo:
    - Đọc nhiều sách dậy... chứ Thuận có biết gì đâu, họ nói lần sau người đàn ông mới kéo dài thời gian giao hợp.
    - Có mà kéo dài để chết!
    - Chết gì hả cô?
    - Chết ngất đi à...
    - Mà cháu có thấy cô ngất đi đâu... nếu ngất cháu đã phải mang cô đi cấp cứu.
    - Đồ quỷ, nói dai như đỉa, thôi ra buồng kia ngủ đi... không cô lại đuổi nũa giờ.
    - Cô nhớ lấy nhé, cháu mà ngồi dậy lại có người kéo ghì cháu xuống.

    Cô Hiền bừng mặt, đầu gối cô khuỳnh ra thúc vào hõm bụng của tôi.
    - Á á...

    Cô vươn tay ra, đẩy mạnh vào người, nhưng đâu có được, bàn tay tôi khoẻ mạnh hơn, bám chặt vào cánh tay cô, vì vậy cô cháu xoay tròn, vui cười như hai đứa trẻ nô đùa hồi thơ bé.
    Dụi nhẹ đầu vào ngực cô thật sát, mũi tôi chạm nhẹ hõm vú cô Hiền, im lặng bàn tay cô vuốt lên mái tóc của tôi.
    - Thôi nào... khuya rồi đấy Thuận!
    - Cô muốn ngủ à?
    - Không nhưng mai có phải lên lớp học không?
    - Cả ngày mai cháu chỉ chở cô đi công việc thôi.
    - Có làm trễ buổi học nào không?
    - Có gì đâu cô không phải lo môn này cháu mới vào học chép lại tài liệu một buổi lo gì.
    - Cô cảm ơn cháu nghe Thuận.
    - Có mà cháu mới phải cảm ơn cô.
    - Cám ơn cô cái gì?
    - Không có cô sao cháu biết... cái đó nằm ngang, nằm dọc ra sao.
    - Đồ quỷ...
    -Trong truyện tiếu lâm người ta còn bảo nó nằm đàng trước hay ở đàng sau.
    - Có im đi không... buồn hết cả người... vặn hai đầu vú ai mà chịu được!


    Còn...

  8. #18
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 18

    Cô như người chị vừa lạ vừa quen, gần gũi thân thương, mềm mại đong đưa, xa gần như mách bảo. Bàn tay tồi lần sờ trước bụng, vòng ra hõm mông vuốt lên khoảng eo lõm xuống của cô ở thế nằm nghiêng, tò mò khám phá như muốn ôm trọn lấy cô giữ chặt trong lòng.
    Cô Hiền nãy giờ yên lặng, cô như chống đỡ cơn bão lửa lòng, cảm nhận bàn tay trai tân và hơi nóng từ tấm thân cô vừa chiếm được.
    - Cô ơi...
    - Gì Thuận
    - Cháu muốn...
    - Muốn cái gì
    - Đây này...

    Tôi kéo tay cô đưa nhẹ trở vào quần.
    - Ơi trời... lại thế nữa à. Nhưng mà lần này chầm chậm nhớ chưa, thôi nào

    Cô lùi tụt nhẹ trở xuông hông tôi, vén nhẹ cái mép thun mềm, lướt qua cái đầu đang hở, giật nảy hông lên.
    - Ôi...

    Ui cô Hiền mút cái đầu kèo, tôi cũng không vừa hạ tay, xe xe lên hai đầu vú của cô, xoay vòng điệp khúc bừng lên, tình dục vừa no, lại đói nhanh khi hai người đồng điệu…

    Bà Tuân…

    Cái tên, nghe vừa quen vừa lạ, những ngày tôi mới xuống trường cứ mỗi lần nhìn thấy bà, tôi lại tự mình chợt hỏi: “sao nghe tuổi bà không lớn, nhưng nhìn hình như cái già, cái thô cái ráp nó như bám chặt lấy bà”, những ngày quanh quẩn ở trường, chuyện của bà Tuân luôn là đề tài nóng bỏng. Chả là mấy đêm hôm trước, cái góc dãy nhà nơi bà ở nằm cạnh cái kho, cái cảnh bà Tuân túm lấy ông chồng đẩy xô chu tréo gào lên bao nhiêu từ không hoa mỹ:
    - Mày đi luôn đi, bà tưởng mày bỏ bà đi theo cái con kia mãi mãi được à, bà đã bảo rồi nếu nó hai lồn bốn vú thì mày hãy theo nó nhé, bây giờ hết tiền về đây nằm lì sao được.

    Chuyện đời, chuyện tình lắm điều phức tạp cái cảnh vợ chồng cơm lành canh ngọt xưa nay, cũng có vài tiếng xì xào:
    - Ôi giời, cũng tại bà ấy không làm cho ông một lần thoả mãn... Ai đời chồng thì láng trơn bóng mượt, bà thì thô kệch như một cục đất nung, chồng nó chán trường nên nó phải thèm, phải kiếm cái gì mới lạ...

    Cái lạ, như búp lá non trên cành mới trổ, lung linh, tràn ra nhựa sống dạt dào, như một chất men làm ứ chân răng, những chép miệng thở dài, sao cái của mình không ngon bằng cái kia đang lượn lờ trước mặt...

    Bừng lên cảm xúc dưới kia cô Hiền mê mải ngắm nhìn, nó dựng lên rồi, nào để cô tô, cô vẽ mầu sắc cho con buồi thêm đẹp. Đầu lưỡi cô Hiền cứ như cây cọ, chỗ này để cô chấm thêm ít phẩm, ít mầu. Ngắm nhìn một hồi cô lại lặng lẽ rê rê cây cọ lên trên, nơi cái vành khăn rực đỏ căng mọng hồng hào thơm lựng. Tay trái cô cầm vào cai gốc tuốt lên hạ xuống, bôi trét vuốt ve ngắm nhìn tác phẩm con buồi: “Ồ... nó hồng hào chứ đâu thâm thì như của chồng mình mỗi khi muốn lên mà nó chẳng nghe, cứ nằm bẹp xuống như cổ gà đã chết”

    Cô cười nửa miệng, bảo nó đứng im để cô thưởng thức cái buồi trai trẻ lâu rồi cô mới được nhìn, xoay mông trở lên cô Hiền khum cái bờ mông trắng hồng ra ngay trước mắt tôi như mời gọi, dạng nhẹ đùi ra, cô như muốn bảo:
    - Thuận ơi vuốt lồn cho cô một cái, cô thèm vuốt ve cái lồn cho đã phát nào...

    Nhớ lại hôm bên luống rau nhà cô ở sát mép đầm, tôi cứ trộm nhìn cái múi thịt dầy nằm im khêu gợi ở đáy quần cô, giờ nó đong đưa mũm mĩm ngọt ngào che hẻ, xoay qua xoay lại sát ngay lỗ mũi tôi, làm cái thèm thuồng cứ ứ nghẹn lên, nóng bừng hạ thể, cô Hiền dụi nhẹ bờ mông thấp xuống, nhổm lên theo thế người cô đắm say nhai mút đầu buồi, bỗng cô hạ dần cái lồn hé miệng, xoè ra như bông hoa đang đang mời con ong vào hút mật... đáy hoa sâu thẳm, bao nhiêu hương nhụy ứa ra, vài giọt bám theo, long lanh hờ hững ngay mép cửa lồn hé mở như lời mời nhiệt huyết. Chẳng phải mời gọi lâu, cái đầu lưỡi tôi lách vào khe nhụy, rung rung, lắc nhẹ lồn cô như câu hát tiếng đàn, ư a… ngân nga… phập phù hạ xuống nâng lên. Đưa cái cổ lên, môi tôi lắc rung, mài dũa bên trong, dọn dẹp lau chùi hai mép bên ngoài. Cô Hiền xoay người ngồi xổm, nhìn xuống cái buồi dựng lên như nòng súng đón chờ chiếc máy bay vào tầm bắn hạ. Chỉnh hướng ngắm nhìn cái buồi lần cuối, cô hạ mông xuống, đầu buồi đâm trúng phần đuôi, đầu tên lửa thẳng phá tan cái khe lồn cô Hiền chật hẹp.
    - Ui… dùi... ui…

    Bức tranh súng pháo, xe cộ máy bay, đánh trúng mục tiêu... hai bên ta địch dành nhau phần thắng bại quyết chẳng chịu thua, một phen ngây ngất, làm tình cũng cần tiềm lực lâu dài,
    lồn cô trúng đạn mất rồi, nở bung hai mảnh, rút ra khép lại như có phép mầu. Hạ xuống lồn cô lại lượn quay vòng, xàng xảy trúc đầu gìm chặt mục tiêu, bẻ nòng phá súng, sống mái một phen, ai thắng ai thua hồi sau phân định...

    Trận địt đến hồi quyết liệt, cô Hiền lợi dụng ưu thế nằm trên, bẻ lái ra xa kéo cao bất ngờ, đâm xuống bổ nhào, đối phương bất động... á à, chết mày dám dùng chiến thuật lấy thịt đè người, nhưng... vỏ quýt tuy dầy, móng tay ông cũng nhọn, tuổi trẻ tài cao. Nào ông thủ thế vươn nòng nghênh chiến, cô Hiền vừa hạ hõm mông xuống thấp, bất ngờ phía dưới bật lên hàng loạt quả đạn tới tập liên hồi, phầm phập từ dưới dội lên, máy bay tả tơi, lăn kềnh ngửa bụng nằm xuống sân bay.

    Thở dốc… thế thua, lộ ra rõ thế, bụng cô hóp lại, vồng mu mũm mĩm, khuôn ngực thoi thóp mắt nhắm mơ màng. Dưới kia con hến xinh xinh nơi bụi cỏ tan hoang, hai mép phồng to hồng hồng nếp thịt, ứa ra… ướt nhoét.

    Ôi dáng… cô Hiền, cái miệng xinh xinh, thỉnh thoảng tiếng rên ư hử, nó cứ phát ra nghe sao mà thương cô Hiền đến thế, hình như cô cũng khát khao cái lạ, mơ cái trẻ trung. Muôn thuở trong đời cô cũng không ngờ, buồi lạ... cũng giống như thể cá tươi, ăn vào thấy ngon thấy thơm, nhưng sao cái sướng làm rã rời lồn cô đến như vậy!

    Gật gật, con cu ngóc cao cái đầu chiến thắng, nào... bố con mình thong thả, tung vó ngưa phi. Cái phòng cô ngủ, lại ào lên tiếng cô Hiền ngửa mặt van xin
    - Thuận ơi... ơi… ới ới, ra đi... không cô chết mất... ừ... chết lồn cô thật đấy...


    Buổi sáng tôi chở cô Hiền đến cổng bệnh viện, Cô bảo:
    - Thôi Thuận dừng xe ở đây đi, ở trong ấy toàn đàn bà con gái.

    Cái bệnh viện thật to lần đầu tôi đến, thảm cỏ rất xanh, hàng cây phủ bóng, người đi người lại, nhộn nhịp vào ra , cô bảo:
    - Nếu khoảng tiếng nữa nếu cô không ra, Thuận cứ về nhà nghỉ lúc nào xong cô gọi đến đón cô Thuận nhé.

    Tôi đi lại nơi hàng lan can rộng lặng lẽ dở tờ báo ra đọc những dòng tin buổi sáng, lâu lâu ngó mắt ra xa nhìn người qua lai tấp nập ngược xuôi. Cũng lạ, ở đời... nơi này không dành cho đàn ông đến nhiều như nơi khác. Kiếp phận đàn ông cũng lắm điều trái ngược, hưởng thụ, xẻ chia thế giới đàn bà. Giờ chỉ mình cô lặng lẽ sửa chữa cái nơi làm cho đàn ông sung sướng, sinh ra cho chồng đứa con nối dõi tông đường. Đàn bà đi biển cô đơn, chồng cô sao lại vô tình để cô một mình lặng lẽ, cần lắm bóng chồng bên cạnh...


    Còn...

  9. #19
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 19

    Sau bữa cơm chiều cô Hiền yên lặng lắm, cô vào trong phòng, bước ra thơ thẩn, tôi cũng không hiểu chuyện gì, gõ cửa phòng cô, yên lặng... lát sau cô bảo:
    - Cô muốn nghỉ một mình Thuận ạ.

    Tôi ngồi ở ngoài coi phim nhưng trong bụng dồn lên bao điều lo lắng, chắc tại cô mệt, hay mình làm cô buồn. Đi ra khoảng bếp, tôi gọt dĩa trái cây, gõ cửa bưng vào, nãy giờ phòng cô không cài chốt, nhìn cô Hiền khuôn mặt nhợt nhạt nằm im thiêm thiếp.
    - Cô ơi, cô mệt hả?
    - Không có gì đâu Thuận.

    Cô Hiền bỗng trở mình ngồi dậy nhìn dĩa trái cây cô cười. Tôi hỏi:
    - Sao thế cô?

    Cô bảo:
    - Đàn ông gọt trái cây nhìn là biết ngay.

    Cô như im lặng, lát sau cô hỏi:
    - Thuận đừng nghĩ xấu về cô nhé.
    - Cháu có nghĩ gì đâu, nãy giờ cháu nghĩ…
    - Nghĩ gì?
    - Có khi tại cháu có lỗi với cô.
    - Không có gì đâu, tại vì với cô nó cũng xảy ra chuyện này lần đầu, làm cô cũng ngượng!
    - Sao lại lần đầu?
    - Thì lần đầu không phải là chồng của cô!
    - Cũng chẳng sao đâu... thôi cô cũng đừng nghĩ ngợi làm gì.
    - Nhưng mà cháu giữ mồm giữ miệng nhá, có chuyện gì thì cô chết!

    Tôi từ dưới đất lên ngồi cạnh cô, yên lặng ôm cô vào lòng xao xuyến vòng tay, tình cô bông hoa giữa rừng, XÓM NÚI thân yêu, chợt nhớ dì Hương nơi khuất xa vắng lặng.
    - Cô ơi...
    - Gì hả Thuận.
    - Cô đừng buồn nữa nhé.
    - Cô có buồn gì đâu, chỉ ngượng muốn chết!
    - Sao thế cô?
    - Tại anh đấy... còn hỏi!
    - Cháu có làm gì đâu, hồi sáng cô bảo cháu về, cháu chỉ ở lại đọc báo chút rồi ra về thôi, có vào chỗ cô khám đâu! Mà có ai nói gì cô thế?
    - Hồi sáng, cô y tá đưa cái đầu dò nội soi vào, ngó nghiêng mấy cô ấy cứ cười phá lên, lát sau cô hỏi, chả ai nói gì, hỏi mãi, bà lớn tuổi nhất mới bảo.
    - Bảo sao hả cô?
    - Chồng chị khoẻ quá.
    - Sao họ biết chú ấy khoẻ hả cô?
    - Anh người đời à, để hàng đống ở trong đó, người ta soi vào sao chả thấy!
    - Thật hả cô?
    - Còn không thật nữa à, tối nay cô cấm đấy.

    Ờ đúng rồi nội soi thì cái gì chả thấy, tôi cầm miếng dưa đưa ra trước mặt, cô Hiền cứ nhìn, miếng dưa đưa nhẹ lên vành môi, cô cầm lấy cắn từng miếng nhỏ, lát sau cô bảo:
    - Thuận này sau này có vợ, nhớ chăm sóc như hồi nãy nhé, người vợ nào cũng xúc động và biết ơn chồng vì những việc như thế.
    - Thế chú không làm như thế với cô à?
    - Có mà!!!
    - Mà sao hả cô?
    - Chỉ được mấy ngày đầu thôi, giờ thì mải mê ở tận đâu đâu, từ ngày ngã ba rẽ vào khu nhà máy có mấy cái quán rượu, thì đàn ông cứ như phát cuồng, đêm nào cũng say, nhìn lúc nào cũng như cái rau luộc.
    - Cô cũng thông cảm, công việc chú ấy cũng phải giao tiếp rượu chè!
    - Rượu gì, phía sau cái quán nghe đâu có cả…
    - Cả gì hả cô?
    - Thuận lên đó mà hỏi.

    Thấy cô có vẻ bức xúc, tôi bảo:
    - Hồi sáng lúc ngồi đọc báo có chị bỏ quên cái ví rất nhiều tiền.
    - Nó đâu?
    - Cháu trả chị ấy rồi, tại cháu nghĩ...
    - Nghĩ sao?
    - Chị ấy đẹp lắm, và nếu không tìm lại được người ta cũng lo lắng, buồn bã khổ đau và phải bỏ cả buổi đi khám.
    - Thế sao người ta tìm được Thuận?
    - Lúc cháu ngồi đọc báo, có một chị đi cùng bà cũng lớn tuổi, chắc là mẹ hay người thân, ngồi xuống lan can cạnh cháu nghỉ mệt, lúc đứng lên làm rớt cái vi da cầm tay to và đẹp lắm, cháu giữ lại, cố đợi vì nghĩ thế nào chị ấy cũng ra tìm, khoảng một tiếng sau thấy chị ấy hớt hải đi ra, nhận lại xong chị ấy rút ra tờ 100 dollars cho cháu.
    - Thế Thuận có lấy không?
    - Không cháu không nhận, hỏi địa chỉ cháu không nói, chị ấy có bỏ vào tay cháu cái carte de visite và bảo, hãy điện thoại và cho chị ấy một cơ hội để đền ơn.
    - Ừ thì người ta cũng băng khoăn, khi nào có dịp Thuận đi uống nước với người ta cũng được.

    Cô cháu lan man, chuyện trò cảm giác như thân thiết lắm, tôi hỏi:
    - Ngày mai, cô cần có mặt ở đó mấy giờ.
    - Chắc khoảng 8 giờ ngày mai chỉ soi và thông chỗ tắc.

    Tôi cuời rinh rích, cù nhẹ vào nách cô Hiền, bàn tay cô vơ lại phía sau, cấu vào bụng tôi nhoi nhói.
    - Á á…
    - Cho chết.

    Vòng tay ôm cô cục cựa, tuột lên hạ xuống khoản bụng cô ngồi, tôi bảo:
    - Thế là tối nay cám treo mà heo nhịn đói!
    - Đàn ông các anh, phải cho nhịn đói, để biết cái thèm cái khát thế nào.
    - Nhưng mà, có phải chỉ đàn ông chịu thiệt đâu cô, đàn bà cũng khát khao… cũng...
    - Cũng gì? Anh có vẻ rành rẽ quá nhỉ, hay là...
    - Là gì hả cô?
    - Có ai dạy dỗ cả rồi.
    - Đâu có ai đâu, chỉ có cô là người dạy dỗ đầu tiên đấy.
    - Khó tin quá.
    - Cháu nói thật mà, hôm qua cháu cứ là lên mây.
    - Thế mây ở trên đó thế nào?
    - Thế này này...

    Miệng tôi gắn nhẹ vào môi cô Hiền, cô như né tránh lảng ra.
    - Sao thế cô?
    - Chả sao gì cả, bỏ đói cho biết.
    - Thế có mà...

    Vòng tay tôi bất ngờ ép lại đôi môi cô Hiền mùi vị dưa lê dìu dịu, ngòn ngọt vị đường, hương thơm trái nhãn cứ dậy cả lên, cả khuôn ngực cô nằng nặng cứ ép dần vào vai tôi nhè nhẹ, bờ lưng cô Hiền mềm mại, thõng ra, cả tôi và cô ngả nhẹ xuống gường, cô vòng tay qua ôm lấy vai tôi, khoảng đùi tròn lẳn sóng đôi xuôi theo, kín hở vồng mu vun đầy ưỡn ra mời gọi.

    Cái vuốt tay của tôi hạ thấp, vờn lên cái mu thật đậm xào xạt ngoài lớp vải quần. Thân thể cong lên cô Hiền nín thở ép môi hôn tôi mạnh mẽ…
    Cả hai cô cháu bồng bềnh chìm vào nụ hôn đắm đuối, bỗng cô ngửa cổ lảng ra, nhìn tôi dịu dàng cô bảo:
    - Thuận này...
    - Có gì thế cô
    - Thuận có nghĩ hạnh phúc là một món quà mà thượng đế ban cho mọi người không?
    - Sao cô lại hỏi cháu như thế?
    - Nhưng mà cháu có nghĩ như vậy không?
    - Chắc cũng đúng thế cô nhỉ, cháu chưa hiểu nhiều về hai từ hạnh phúc, nhưng cháu thấy có phải đôi vợ chồng nào lấy nhau cũng hạnh phúc cả đâu, ngày xưa ở dưới bệnh viện cùng dãy nhà cũng có hai vợ chồng chỉ vì họ không có con, lục đục suốt rồi cũng chia tay cô ạ.

    Thế đấy hai chữ hạnh phúc tưởng rằng giản đơn nhưng đôi khi người ta cảm thấy nó quá xa vời. người ngoài nhìn vào tưởng họ nói cười suốt ngày nhưng có khi đêm về họ lại thở dài quay lưng lại với nhau mỗi người thả tâm hồn họ về một khoảng trời vô định...

    - Thế còn cô …..
    - Gì hả Thuận
    - Ý cháu muốn hỏi, cô có hạnh phúc không?

    Cô Hiền bỗng nằm ngửa hẳn ra, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, cái nhìn nơi đáy mắt hình như đang đọng lại ở một nơi xa xăm bất tận. Tôi chợt im lặng, cô cũng chẳng nói câu gì... lát sau tôi từ từ ngồi dậy, cô Hiền nằm nghiêng trở lại, bàn tay cô đặt nhẹ lên khoảng đùi trần của tôi. Cô nắn nhẹ, vuốt xuôi xuống đám lông chân, ngón tay dừng lại kéo căng sợi lông. Bất ngờ cô nhổ một sợi làm tôi nhói lên, cô mỉm cười ngó nghiêng sợi lông đen đậm. Cô bảo:
    - Lông chân Thuận cũng rậm nhỉ, đầy nam tính. Sao giống…
    - Giống ai hả cô?
    - Giống bạn trai cô ngày xưa
    - Anh… à chú ấy giờ làm ở đâu vậy cô?
    - Giờ cũng có gia đình rồi, mấy tháng trước đây bất ngờ cô gặp lại
    - Vậy là trước hôm cháu lên XÓM NÚI hả cô?
    - Ừ trước đó mấy tháng.
    - Thế cảm giác của cô thế nào?
    - Nó giống như cô được sống lại mối tình đầu… cứ hư hư, thực thực.
    - Chắc thú vị lắm cô nhỉ?
    - Ừ cũng thú vị, cái nhìn vô tình khi sau bao năm thấy lại nhau, nó sống lại cảm giác yêu đương của thuở ban đầu. Cả hai đứng im bất động, chôn chặt hai chân, không cất lên lời...

    Tôi bỗng mỉm cười nhẹ, ngón tay đưa ra di di trên cánh tay cô, ở nơi cổ tay vẫn còn lớp lông tơ ánh lên dưới ánh đèn bàng bạc...
    Cô bảo:
    - Cái hôm cháu lên XÓM NÚI hình như trong mắt cô, Thuận là cái gì của bao nhiêu năm trước như bỗng hiện về…


    Còn...

  10. #20
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 20

    Tiếng cô đều đều, thả dài theo năm tháng nó như dòng sông bắt đầu chảy ngược cô Hiền bắt đầu kể:
    “- Ngày đó xóm trọ bên ngôi trường chuyên nghiệp, mỗi chiều thứ bảy cái dãy nhà trọ nữ vắng vẻ vì những người ở gần nhanh chân chạy về cùng cha mẹ. Chỉ còn cô Hiền, cô thiếu nữ đôi má đỏ hồng làn da thật trắng, cứ lụi cụi nấu cơm, vì cảnh nhà xa, có khi cả tháng cô mới theo xe khách về nhà một lần. Thật khuya, cánh cửa phòng cô hé mở, anh Tùng sinh viên thập thò, ngó nghiêng mong chủ nhà sớm tắt đèn, để cả hai chìm trong bóng tối trao nhau những nụ hôn nồng nàn, mát dịu.

    Cái không gian riêng ấy nó càng lén lút nhưng vẫn không ngăn được những buổi tối hẹn hò, cái tình, cái sướng của hai kẻ yêu đương đê mê ngất ngây sung sướng đến nghẹn ngào. Nhưng quyết giữ lòng, chỉ còn một cái chữ trinh, hẹn ước trao anh ngày cưới, chiếu hoa thấm đỏ.

    Cô Hiền ra trường, chuyển về nhà máy, đồi núi hoang sơ bụi đỏ công trường, bóng cô rực lên như một bông hoa. Bao nhiêu ánh mắt ngó nghiêng khát khao mong đợi. Chú Lượng nước da đen nhẻm, gầy róc vì cái dây chuyền máy chạy phập phù hành hạ suốt ngày, nhưng ánh mắt chú luôn sáng lên mỗi khi bước vào cái phòng KCS.

    Rồi một buổi tối buồn thanh vắng, cơn mưa bất chợt kéo về, con đường đất đỏ vùng đồi uốn lượn loanh quanh chạy từ khu khai thác trở về, với sức mạnh đàn ông, chú Lượng đã chồm lên, khi cô Hiền không còn sức ngăn trở, cơn dâm bừng bừng đang lồng lên trong người chú. Rã rượi… bết bát, nơi ấy rách ra, cô Hiền cắn răng, cái thơm cái ngọt hứa dành cho anh Tùng, chú đã chiếm đoạt bằng vũ lực”.

    Tôi lặng đi vì cảm xúc, ánh mắt bất chợt nhìn ra xa xăm, vô tình như nhìn thấy cô Hiền vừa khóc vừa chạy về cái phòng xưa nơi cô ở...

    Cô Hiền vẫn nằm nghiêng bất động, không gian căn phòng đông cứng như bức tượng thạch cao. Chuyện đời cô Hiền sao buồn đến thế, yêu người mình yêu thì không lấy được, hạnh phúc mong manh như tờ giấy sắp chìm vào dòng nước.
    - Cô ơi...

    Cô Hiền chỉ ngước mắt nhìn sang, tôi trượt người trở xuống, ôm lấy bờ vai cô Hiền, âm ấm cánh tay, đáy mắt cô Hiền cứ nhòe dần loang ra bắp tay trần của tôi, thân thể cô cứ rung lên… Ôi! cô Hiền như cánh chim non đang bay trong giông bão.

    Hai mươi tuổi đời bỗng tôi trở thành một kẻ từng trải cứng cỏi, lần đầu dỗ dành cô Hiền, một người thiếu phụ bao nhiêu năm qua âm thầm chịu đựng cái đau khi vụt mất mối tình đầu. Chuyện đời là vậy, kẻ yêu chẳng được hưởng cái nhụy hoa trinh nữ, bỗng kẻ không tình lấy đi mất thể xác, đợi chờ trao người mà trao chẳng được…

    Buổi sớm hôm sau, quá trưa cô Hiền không còn việc gì nơi bệnh viện, sau bữa cơm trưa cô cháu bịn rịn sắp đồ. Tôi nhìn cô lúi cúi nâng cái túi lên. Cô bảo:
    - Cũng gọn rồi Thuận nhỉ.
    - Chưa đâu còn cái túi này nữa.

    Cô hỏi:
    - Túi nào hả Thuận?

    Tôi vào khoang bếp mang ra, cô trố mắt nhìn từng món.
    - Đây quà của dì Hương, và đây quà của con gái cô… còn đây là phần của cô.

    Cô lặng đi, lát sau cô cười bảo:
    - Ai mướn mà mua nhiều thế
    - Thì lúc cô vào trong bệnh viện cháu sang khu cửa hàng bán đồ đằng trước. Thấy chẳng biết mua gì làm quà về XÓM NÚI, hỏi mua mấy món này, cô bán hàng cứ khen cháu sao ga lăng với người yêu thế
    - Hay cô thử đi cô...

    Cô Hiền cúi mình, xoay lưng vòng tay bấm cái khoá, tôi nghiêng đầu ra phía trước ánh mắt đậu lên khuôn ngực, vú cô vẫn thẳng, đầu vú vun đầy từ từ chui vào cái bao bằng vải. Cô dựa vào lòng tôi, ngả mình trên cái ghế đệm giữa nhà, lặng yên cảm nhận tình cô, cả hai trái tim đang thẫn thờ vì sắp đến giờ xe chạy.

    Cô bảo:
    - Nào Thuận, cô đi nhá!

    Nhưng ngực cô vẫn được cánh tay tôi ôm chặt, nhìn lên cổ tay tôi bảo:
    - Cô về chuyến xe ba giờ cũng kịp mà
    - Thuận… cô cũng muốn, nhưng sợ… nhỡ...
    - Nhỡ gì hả cô?
    - Sáng nay cô đã thông chỗ đó… dính thì chết!
    - Tuỳ cô...

    Tôi vụt đứng lên cắm chìa khoá vào cổ xe, bàn tay run run đặt lên chốt ngang cánh cửa. Bỗng tay cô Hiền vịn lên ngăn lại, cái nhìn vòng lại phía sau cô Hiền gần lắm, thoang thoảng mùi nước hoa ngọt dịu. Vài sợi tóc loà xoà, cái nón vải mềm làm khuôn mặt cô như tối lại, nhưng ánh mắt cô lung linh như khích lệ.

    Tôi không còn nghĩ ngợi, khoảnh khắc bừng lên, cô Hiền ngước mặt đón nụ hôn cuối cùng của người mang hình bóng tình đầu lần cuối. Ngã nhanh cái đệm hôm trước cô cháu bóp vai, e thẹn lần đầu. Vùng lên, sấp, ngửa cô dạng nhẹ nửa đùi ra...

    Cô Hiền nằm ngửa đầu dựa vào cái tai ghế đệm, mắt cô mở lớn nhìn lên khuôn mặt cô cháu thật gần. Tôi nằm úp ở bên trên, phần dưới nửa thân lọt vào háng cô dang rộng khi cô thả cái chân bên trái phía ngoài xuống đất. Ở đời hình như cái gì sắp mất, người ta mới cuống quýt vơ cào, giữ lại dù nó mong manh. Tôi cứ bồng bềnh ngón tay quýu lại, nắm lấy bờ vai cô Hiền thật chặt, tưởng như nếu cô vuột mất sẽ chẳng còn gì cái tình của cô lúc thuở ban đầu.

    Nhìn xuống mắt cô im lặng thật lâu bỗng tôi mở miệng:
    - Cô... cô ơi. cháu mang anh Tùng về cho cô nhé.

    Đôi mắt cô Hiền mở lớn bỗng nhiên khép lại, hơi thở bừng lên, cánh tay cô nãy giờ buông xuôi bên người giờ bỗng vươn cao ôm lấy lưng tôi kéo ghì trở xuống. Nghẹn thở, bồng bềnh như kẻ ngập đồng, mênh mông cô trở về quá khứ, nơi tình đầu chớm nở với anh sinh viên tên Tùng…


    Còn...

Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast