CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 3 of 3 FirstFirst 123
Results 21 to 24 of 24

Thread: Xóm Núi

  1. #21
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 21

    Buổi chiều, năm giờ cái sân tập võ, đám võ sinh đã tề tựu đông đủ, bỗng chú bảo vệ nhà văn hoá chạy ra nói:
    - Chúng bay hôm nay được nghỉ, thầy giáo đi dự đám cưới ngày mai học tiếp.

    Thằng Tú cười hề hề, nó bảo:
    - Sướng rồi về nhà tao chơi đi. Ông bà bô tao đi làm ca chiều, đi xem cái này vui lắm

    Nhà nó nằm ở đầu con hẻm, phía sau lô nhô ngược dốc, những căn nhà cấp bốn lọt trong những lùm bạch đàn cao vút. Vào nhà nó chơi một lúc bóng chiều thẫm lại ngòai kia đường phố đã lên đèn, tôi bảo:
    - Nãy mày bảo có cái gì xem vui lắm mà.

    Nó bảo:
    - Ở hôm nay mày thích xem lên đồng không.
    - Lên đồng là cái gì?
    - Là nhập đồng ý, mẹ tao bảo xem lên đồng mà nhập đồng được người cứ lên mây.

    Cả hai lúi húi đi ngược dốc lên căn nhà cuối hẻm, cái sân đất thật rộng, chen chúc xe đạp, xe máy kín cả lối vào, men theo vách tường tôi cùng thằng Tú lúi húi đứng bên cửa sổ. Phía trong căn phòng tối thẫm, lờ mờ khói hương nghi ngút, trên cao xanh đỏ tượng phật Quan Âm, cờ xí buông rèm, đám người lô nhô ngồi quỳ quanh mấy cái chiếu hoa, trên đầu mỗi người trùm lên tấm vải có tua rua mắu đỏ.

    Thằng Tú kéo tôi ra phía cửa, tối lắm, một ông cao tuổi đang ngồi chẳng hỏi han gì ấn vào tay tôi cùng thằng Tú tấm vải mầu điều khổ rộng hơn một mét cả hai bò vào đám đông im lặng. Thằng Tú với tay thì thào bảo chùm tấm vải lên, không gian tối thẫm, cái khăn trùm lên làm cho mắt nhìn càng thêm mờ ảo.

    Giữa chiếu con đồng ngả nghiêng vòng chân như bay lượn, điệu nhạc gồm cả: Nhị, kèn, trống chầu tấp tum. Bóng con đồng chập chờn như ma quái khiến cho con mắt tôi bỗng mờ dần, vòng quay con đồng càng lúc càng lắc lư, nhịp hô của bà chủ phách càng thêm hòa quyện vào.

    Tôi chả biết thằng Tú cảm nhận thế nào, còn tôi nhưng hình như cảm giác như bị thôi miên nửa thân bỗng lắc lư theo điệu nhạc. Khi con đồng ngã xoài xuống đất đám đông như bừng tỉnh tâm hồn xì xào, tiếng bà bên cạnh:
    - Hôm nay đồng về nhanh thế…


    Mắt tôi mờ dần, cổ như nặng trĩu, cố gượng hai cánh tay lên, nhìn xuống mặt cô chuẩn bị hôn vào môi cô thì bỗng tôi nhìn thấy môi cô mấp máy:
    - Tùng ơi, em yêu anh... Em yêu anh lắm...

    Tim tôi chết lặng, hình như cô Hiền đang sống trong cái mơ màng. Môi tôi thật gần, hình ảnh anh Tùng có bắp chân lông rậm sắp sửa hiện ra, đã lẻn vào phòng cô Hiền đêm khuya thứ bảy năm xưa, đang vờn trên tấm thân cô Hiền trắng hồng mềm mại, miệng tôi mấp máy:
    - Cô Hiền...
    - Anh ơi, em yêu anh lắm.

    Nhịp trống rộn lên bập bùng trong ngực, tôi hạ cánh tay từ từ xuống thấp. Miệng tôi chạm phải vành tai, cái lưỡi lướt qua, vòng lại, tiếng tôi thì thào :
    - Hiền ơi. anh cũng yêu em như thế.

    Đôi mắt cô Hiền bờ mi chuyển động, hé ra rồi khép lại mơ màng, bàn tay cô để trên lưng bỗng bấm vào vai tôi thật chặt, xiết xuống, ngón tay co quắp môi cô mấp máy:
    - Anh ơi mình phải có nhau, nhưng mà ngày cưới mình sẽ cho nhau hết
    - Ừ... Tiếng tôi thì thào bên tai cô Hiền thật nhẹ.

    Nghiêng người tôi ngả xuống phía trong, bàn tay bóp trên đôi vú cô Hiền, lớp vải thật mềm, hàng cúc áo dần tuột ra, lớp da bụng cô vẫn trắng hồng mềm mại. Cơn mê của cô như đang chìm sâu vào quá khứ, bụng cô động đậy, oằn ngang khi cái cúc quần bật nhẹ trở ra. Ngón tay tôi lách nhẹ trôi vào, lớp da bụng dưới thật dầy, đưa ngón tay tôi len vào đáy quần chật chội.
    - Thôi anh... anh đã hứa đợi ngày mình cưới.
    - Hiền ơi... mình yêu nhau thật mà.
    - Nhưng...

    Tôi nghiêng người trở ra phía ngoài, lòn cánh tay trái đỡ xuống bờ mông bế cô Hiền lên loạng choạng bước vào. Cái giường của tôi thật rộng, khuôn mặt cô Hiền vẫn mơ màng chìm vào khoảnh khắc. Cúi xuống tôi nâng nhẹ ngực, cánh tay lật ra, nửa người phía trên lộ ra làn da cô thật trắng, hai vú vươn cao. Tôi cúi thấp ngắm nhìn, cô Hiền run lên khi môi tôi chạm vào đầu vú, bàn tay còn lại lật nhẹ cạp quần, nửa mu cô ẩn hiện, mùi thơm nước hoa cô xịt vào hồi nãy bay ra thoang thoảng.
    - Hiền ơi...
    - Anh ơi...
    - Cho anh em nhé?
    - Tùng ơi thôi đừng hôn vào đó nữa...

    Không nói, lưỡi tôi vờn nhẹ ngay mép cửa lồn, nước tràn ra nhạt nhoà...tôi nhanh tay trút bỏ quần áo của mình, mắt cô ứa lệ khi thằng nhỏ của tôi ngập tràn trong ấy. Bóng tối căn phòng chẳng kịp bật đèn hồi nãy, nhấp nhô nửa trên, ưỡn cả hông lên cô Hiền, rên nhẹ như cô đang trong buổi nhập đồng. Cả hai thả dài buông rộng đôi chân, đón lấy hơi thở của nhau, tấm thân đôi lúc ép chặt vào, nghẹn ngào, xàng xẩy lắc lư như con đồng đang cao hứng.
    - Tùng ơi…
    - Ơi…ơi...
    - Em sướng... em sướng lắm... sướng chỗ ấy lắm.
    - Ơ... ơ... anh cũng sướng.
    - Tùng ơi... cho em đứa con trai nhé.
    - A... a… anh ra... Anh ra...
    - Ới trời ơi...

    Rã rời... im lặng... bóng tối... căn buồng chìm vào tĩnh lặng...
    Căn phòng tối lắm, tôi mở được mắt ra khi tiếng xe chạy ào qua ngõ, cái kim dạ quang tên cổ tay chỉ đã gần bốn giờ. Nửa trong giường cô Hiền nằm nghiêng đầu gối lên tay trái, khoảng lưng trăng trắng lờ mờ, khe mông tối thẫm.
    - Cô... cô ơi...

    Cô Hiền ngoảnh ra chưa tỉnh hẳn:
    - Chết rồi. mấy giờ rồi Thuận?
    - Gần 4 giờ rồi.
    - Còn chuyến xe cuối cùng về trên đó lúc 5 giờ.
    - Cô muốn về luôn à!
    - Ừ, thôi cô về không cũng sốt ruột, sáng nay cô đã báo chiều nay về đến nhà rồi.

    Tôi im lặng, cô vòng tay qua cổ tôi thật dịu, rất gần cảm giác thân thương, mũi cô cứ dụi vào sau gáy. Tiếng cô thì thầm:
    - Cô hư quá phải không Thuận!
    - Không có gì đâu cô, cháu cũng lớn rồi, cũng hiểu đó là cảm xúc thật mà cô có. Nhưng...
    - Nhưng gì hả Thuận?
    - Tại sao cô và chú Lượng vẫn ở được với nhau nhỉ?
    - Thuận chưa có gia đình chưa hiểu được đâu. Cuộc sống vợ chồng có nhiều điều phức tạp lắm, không phải người ta cứ nói không yêu là bỏ nhau ngay được, con cái người thân luôn là nỗi lo canh cánh bên lòng
    - Vậy cô cứ phải chịu đựng như vậy đến suốt đời à?
    - Thế Thuận bảo cô phải làm sao, đàn ông nhà các anh khi có chuyện buồn còn mang rượu, mang gái ra giải sầu. Còn đàn bà có muốn uống rượu, có muốn ngoại tình thì cũng đâu dễ dàng như đàn ông con trai được. Nó chỉ khơi nguồn cảm xúc khi thật sự những ai làm cho người đàn bà rung động
    - Thế... cháu có làm cho cô rung động không?
    - Còn phải hỏi...
    - Thế có giống ngày ấy không cô?
    - Thôi đi tham lam thế...

    Cô Hiền bước nhanh vào nhà tắm, lát sau nhìn cô tinh tươm, tỉnh táo như chẳng có truyện gì, cô đẩy vai tôi :
    - Giờ còn ngồi lì đấy à, trễ xe bây giờ.
    - Lo gì cháu chạy 15 phút tới nơi thôi, đi đường tắt nhanh lắm…

    Bóng chiều đã xế, cuối buổi tan tầm, dòng xe chật trội, cái nóc xe lô nhô chạy giữa dòng người, khuất dần về mãi hướng tây, rẽ phải nó sắp leo lên đỉnh cây cầu lớn. Tôi gói nhanh ổ bánh mì mệt mỏi chạy về nhà, căn nhà chống chếnh cô đơn buồn tẻ. Lăn ra cái gường hồi nãy, mùi cô vẫn thoang thoảng đâu đây, cuối giường cái quần con của cô như vô tình để lại. Hương thơm của cô vẫn còn thoang thoảng, không biết vội vàng hay cô cố ý bỏ quên.

    Mệt mỏi chìm dần trong mơ, bóng cô đang nghiêng đầu vào thành ghế, mệt mỏi ngủ vùi. Giật mình, đêm lặng trôi qua, sao đêm dài đến thế!...


    Còn...

  2. #22
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 22

    Ngày tết cuối năm cây đào trước sân cha trồng vài năm trước trơ trụi khẳng khiu, từng cành chuẩn bị nhú lộc đâm chồi, mùa đông chuyển dần vào tiết sang xuân, nắng chiều se lạnh, sớm mai mưa xuân lắc rắc, giọt mưa giăng như giây bột. Tôi trở nằm nghiêng, nửa vai đè vào cái gì cưng cứng, cái màn hình chợt sáng lên, món quà cha tặng cái điện thoại di động đầu đời, món quà thật sang. Hôm qua mẹ bảo :
    - Từ nay trở đi mẹ sẽ biết con đang làm gì từng phút.

    Kéo cái chăn sát lên tận cổ, chợt nghĩ mình sẽ gọi cho ai cuộc gọi đầu tiên, dì Hương, cô Lài, cô Hiền hay người bạn gái cùng trường mỗi khi đi ngang e thẹn cúi đầu. Cả hai bất ngờ nhìn lại phía sau ánh mắt ngượng ngùng, lạ lẫm giấu nhanh nụ cười bí ẩn.

    Cái Lý hét vang muốn vỡ căn phòng:
    - Dậy... nhanh thối giường bây giờ. Ôi trời quần áo sao mùi ghê thế!
    Nó lột nhanh đám quần áo tôi mặc về chiều qua, mặt giường nào ví, dây lưng... tôi vào nhà tắm trở ra.
    - A. con này lục lọi hết ví của tao

    Nhàu nhĩ cái carte de visite của chị... à chị bỏ quên ví cầm tay vô tình đập vào mắt, bên dưới li ti hàng số điện thoại vẫn còn. Bấm số nhập lại, lưu tên hàng số hiện ra, ngón tay lưỡng lự nhấn nút ok... chuông đổ...

    10 năm trôi qua...

    Cái khoảng thời gian bằng một phần bảy cuộc đời, cái khoảng thời gian đã đưa một chàng thanh niên học ở một ngôi trường đại học có thời gian học dài nhất bước ra khỏi cánh cổng ngôi trường thân yêu đó và bốn năm sau bước chân trên mảnh đất xứ người và hằng đêm vẫn bồi hồi trăn trở, thiết tha nhìn về mảnh đất quê nhà

    Nơi ấy, vẫn lặng lẽ những bóng dáng người thân, chờ đợi, nhớ nhung mong ngày đoàn viên mau tới.

    Bệnh viện vào buổi ban trưa, lạ thật cái nơi chẳng ai mong muốn đến vẫn như còn tấp nập, tôi uể oải vươn vai hé cửa gọi vọng trở ra gọi chị y tá
    - Jeany ơi, chị xem giúp từ sáng đến giờ đã có bao nhiêu lượt khám rồi.
    - 31 rồi anh ạ
    - Thôi chị thông báo nghỉ đi, chiếu khám tiếp.

    Nhắm mắt vươn vai, bỏ kính, tôi cởi khẩu trang, chuông đổ…
    - Alô
    - Ôi mẹ hả?
    - Con sao rồi?
    - Con vẫn khoẻ mẹ ạ.
    - Con ơi, mẹ nhớ con lắm…

    Lặng im, hình như mẹ đang chìm vào cảm xúc.
    - Mẹ… mẹ sao rồi?
    - Không có gì đâu con, mẹ chỉ nhớ con và hơi xúc động…
    - Có truyện gì vậy mẹ?
    - Có… mà chỉ một chút thôi con.
    - Mẹ nói đi con muốn được chia sẻ cùng mẹ, lúc này con đang rảnh, đã đến giờ nghỉ trưa rồi.
    - Ờ nhỉ, bên này giờ mới là đầu buổi sáng.
    - Mẹ nói đi.
    - Hôm qua, bố con đã uống rất nhiều rượu… gay gắt với mẹ chỉ vì một nỗi con đi quá lâu không về, bố con bảo rằng biết cảnh thế này ngày xưa đẻ thêm vài đứa nữa, hay là gửi gắm chỗ nào. Chứ con là con trai lớn đã ngoài ba muơi mà không chịu lập gia đình thì bao giờ cha con có cháu để bồng!
    - Nhưng bố đã có con của cái Lý để nựng rồi mà.
    - Không… con không hiểu được đâu, cha con muốn có cháu nội.
    - À con hiểu rồi.
    - Mà ông ngoại hồi này ốm lắm, ông hỏi con nhiều lắm.
    - Ông vẫn ở nhà dì Hương hả mẹ?
    - Không, ông lên khu nhà xóm đồi rồi, ông bảo ở đó yên tĩnh, mát mẻ vì có vườn cây, có chất thôn quê để ông còn sáng tác.
    - Mẹ đọc số điện thoại của ông đi để con còn hỏi thăm. Mà xóm đồi là ở đâu hả mẹ?

    Thì ra hai năm qua tôi vẫn chưa về nhà, cha tôi đã theo cái phong trào, bỏ xa phố phường đô hội mỗi chiếu thứ bảy, bỏ trốn về quê lần tìm dấu chân xưa, dấu chân những người từ quê lần tìm ra phố thị làm ăn, mưu sinh vất vả và hình như cũng như ai đó sắp vào cái tuổi xế tà, lại muốn lần tìm về nơi bước chân mà mình chập chững bước, bước đi thời thơ bé để mà ngắm nhìn cái đẹp của làng quê, cái làng là nơi nền móng tạo thành đô thị, mẹ bảo:
    - Cha đã cùng mấy người bạn lên đó mua lại mấy quả đồi và căn nhà cũ của người muốn bỏ làng theo con ra đô thị, căn nhà sửa chữa sấy mới, làm thêm chẳng có ai trông coi.

    Ông ngoại về hưu mấy năm nay ở với dì Hương, ông cũng chán cảnh phố phường, ông về đó ở cho tuổi già yên tịnh, mẹ dừng máy từ lâu, nhưng không gian quê nhà như vẫn đọng lại đâu đây, ngập ngừng tôi bấm máy, tiếng chuôn kéo dài
    - Alô!
    - Ai thế?

    Tiếng người phụ nữ
    - Dạ thưa cô… chị là ai mà cầm máy ông cháu thế?
    - À tôi là Nhạn là người làm công cho ông… cậu có phải là Thuận không?
    - Ông cháu đâu hả cô?
    - Ông đang câu cá ngoài ao, cậu giữ máy tôi cầm ra cho ông nghe đấy.

    Tiếng ông như khàn đi hay tại âm thanh qua sóng vệ tinh vì mấy bữa nay cái đường cáp quang nghe đâu bị ngư phủ tưởng dây gì dẫn qua bờ biển chặt về bán ve chai nên bị đứt… vài câu chào hỏi sức khoẻ của ông, tiếng ông đều đều hỏi han cuời nói vui mừng về thằng cháu trai duy nhất. Ông hỏi:
    - Cái nghề ươm trồng của cháu thế nào?

    Tôi trả lời:
    - Đã tiến bộ nhiều, và hết thời gian tập sự, đã có chức danh có lương bắt đầu đủ sống, nhiều ca cháu trực tiếp chữa đã có kết quả khả quan, giáo sư hướng dẫn luôn nở nụ cười khích lệ.

    Tiếng ông đều đều khúc triết.
    - Thuận à, cái nghề của cháu nặng về nhân đạo và đầy tính nhân văn, chỉ vì hiếm muộn, nhiều gia đình chẳng có đứa con có khi lại là ngọn nguồn cho gia đình ấy tan vỡ, nhưng cháu cố mà học cái tiến bộ cái tốt đẹp ở xứ người và sau này mang về xứ sở quê hương, vì ở nơi đây vẫn đang còn nhiều lứa đôi ngày đêm mong mỏi tiếng khóc trẻ thơ, tiếng khóc là mầu xanh hy vong cho mỗi gia đình.

    Chào ông hồi lâu mà tôi chưa dứt ra được tâm trang bồng bềnh chao đảo, thu xếp xin nghỉ, tôi về nhà bà ngoại nhỏ. Ngôi nhà thân thuộc vì tôi đã đến nhiều lần, chiếc xe mải miết vượt qua vùng đất trồng nho, từ những chùm quả tươi tím mọng đung đưa nặng trĩu cả giàn, và những thùng rượu nổi tiếng xứ này luôn có mặt trên bàn ăn năm châu bốn biển. Bà ngoại nhỏ, đã bạc tóc rồi, hình như bà cũng có lúc chợt buồn nghĩ ngợi về cuộc đời mà bà bôn ba xứ lạ, vui mừng khi thằng cháu tới…

    Tôi cũng nghĩ ngợi băn khuăn về những ưu tư mà bà chia sẻ, truyện hai năm trước như bỗng hiện về… ngày ấy…

    Chuyến tôi trở về quê cũ, bà đã đắn đo hỏi han thời gian và bảo tôi cố gắng lần tìm một người và gửi một lá thư, vì cái tò mò vì cái nội dung bà dặn dò lần tìm lại người gần ba mươi năm trước, tôi cầm lá thư về trường cùng lời dặn dò là lạ của bà. Bật ấm nước sôi, lát sau cái vòi reo len âm thanh báo nước đã sôi đủ nhiệt, làn hơi bay ra phì phì theo nhip réo. Tần ngần tôi nghiêng mép lá thư lớp hơi làm mềm đi mép giấy, lớp hồ dán từ từ nhả ra, đặt lên bàn ủi. dòng chữ đầu tiên khiến tôi chết lặng.

    (Anh Thịnh kính. Dù rất hận anh, nhưng tôi vẫn phải báo với anh rằng giọt máu năm xưa của anh vẫn còn hiện diện trên đời, nó là con gái. Đã trưởng thành và xinh đẹp. nếu anh có ra đi trước, thì hãy nhớ dặn dò người thân xé cho nó một cái khăn và có thể được báo tin cho tôi qua người mang lá thư này có dip tôi sẽ về thắp nén nhang chia tay mối tình đầu lần cuối. Chúc anh bình an và thanh thản)

    Tôi gần như chết lặng… trời ơi sao lại thế này, dì Hương là con ông Thịnh. Ông ngoại tôi có biết không, cái cảm giác đau buồn nghĩ tới tôi với dì đã phạm tội loạn luân như dần dần tan biến, nó cứ réo gọi trào lên ước ao giá mà không có gì ràng buộc chắc tôi và dì sẽ là rất đẹp vời cảm giác tình đầu, nhưng tất cả chỉ là ước vọng. Tất cả chỉ là những gì an ủi của cõi lòng vì dì vẫn là dì Hương cái danh xưng tồn tại suốt bao năm nay trên mọi góc nhìn của dòng họ.

    Tôi đã kể thêm tất cả những gì tôi vẫn còn dấu bà ngoại nhỏ lâu nay, và những gì khi ông Thịnh liên lạc suốt hai năm qua, để rồi bà khóc vì nhớ vì ghen vì giận cho mối tình đầu. Quyết định về thăm quê tôi không báo trước.

    Chuyến bay hạ cánh ban đêm, mẹ tôi đã suýt ngã nhào khi thấy tôi hiện ra trước cổng, căn nhà về khuya tấp nập, tôi tắm rửa xong lặng buớc lên lầu, bên kia mặt đường xéo góc nhìn khoảng cách không xa. Căn nhà dì Hương vẫn im lìm hắt lên cái bảng soi rõ cái cửa hàng luôn tấp nập khách ra vào năm xưa chắc giờ ngày thêm hưng thịnh…


    Còn...

  3. #23
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 23

    Mở cửa phòng ra thơ thẩn, tôi lặng lẽ theo từng bậc thang nhỏ bước ra sân thượng, cánh cửa sắt lâu ngày chắc không ai mở, rít lên ken két vì cái bản lề đã bị khô dầu, cơn gió đêm cuối hè vẫn không ngừng thổi, đưa hơi mát tràn qua thành phố, xa xa thành phố lung linh những ngọn đèn đêm, dòng xe trên đường hình như uể oải. Phố khuya cái ồn ào tấp nập tan biến mất rồi, bụi bông giấy trên này bao năm vẫn còn xanh tốt, cái hồ nước như gợi nhớ cảnh xưa... khoảng lưng dì Hương trắng hồng vòng eo thắt lại.

    Người xưa cảnh cũ, như tan biến mất rồi, để lại nơi này cái sân thượng mốc meo chắc cả năm nay không ai bước tới, ngày xưa nơi này là thiên đường của tôi, cái Lý, dì Hương, bất chớt ước ao cả ba chúng tôi trở về ngày xưa cũ ấy. Xoay mặt nhìn về cái bảng bên kia sáng rõ căn nhà, ước gì giờ này dì Hương ngước mặt nhìn sang, nhưng mà, hồi nãy cái Lý nó bảo dì theo xe đi lấy hàng chắc tới ngày kia dì mới về, không biết giờ này dì đã biết tôi trở về chưa vậy. “Dì ơi… sao bao năm nay dì không hề nói, giá mà tôi được dì giải thích một lần.”

    Ngày ấy sau cái buổi chiều chia tay cô Hiền trở về xóm núi, bao nhiêu háo hức mở ra khung trời mơ ước của tuổi thanh niên, như một dòng thác cuốn phăng những bọt bèo cản lối. Cái điện thoại vô tình cha tặng nhân dịp tết về. lại là mở đầu biết bao câu truyện sau này…
    - Alô…
    - Ai thế…

    Im lặng…
    - Alô, ai mà phá máy vậy ta!
    - Alô, dạ chị cho hỏi số máy này có phải của chị Mai không ạ?
    - Đúng rồi mà anh là ai thế?
    - Em chứ, em là Thuận này.
    - Thuận nào, tôi có quen ai tên Thuận đâu?
    - Thế chị có nhớ có lần nào chị bỏ quên cái ví sách tay không?
    - Ối chết, chị nhớ ra rồi, ui chị xin lỗi nha, mà em đang ở đâu thế, số máy này của em phải không?
    - Đúng rồi số máy này của em, em đang ở nhà nghỉ tết, đang ở phường y.
    - Số đẹp đấy, có khi nào em xuống lại dưới này không?
    - Nghỉ tết xong em lại xuống em đang học dưới đó mà.
    - Ồ thế hả, sinh viên trường nào thế?

    Cuộc điện thoại khai trương số máy lần đầu, đã cuốn tôi và chị Mai vào câu chuyện mãi rời ra không được. Cái Lý chạy lên phòng hét vang phá rối, chị hỏi:
    - Ai thế?

    Tôi bảo:
    - Em gái của em.

    Chị cười bảo tôi cúp máy và hẹn gặp lại khi trở lai trường, tâm hồn tôi như con thuyền đang du dương trên dòng sông tĩnh lặng, nó háo hức vì những gì mới lạ, nó vượt lên vì những gì của sức mạnh đàn ông, đã biết đam mê thỏa mãn về những gì người ta gọi là nhuc dục. Câu truyện chị Mai với tôi cứ mờ mờ ảo ảo, như con người bước vào hang động, tìm thấy ngách này bỗng đâu lại mở ra một ngách nữa ở phía bên kia, lung linh những hình, những tượng lóe lên giọt nước khi ánh đèn chiếu vào trong vắt tinh khôi giữa đêm đen trần hàng sao mà đẹp thế. Ước ao hy vọng, tưởng tượng những cái mơ hồ, những ngày gặp lại, chị bảo đừng có băn khuăn khi ở dưới này hãy coi chị như người thân để chị đền ơn cái phong cách đàn ông mà chị tìm mãi trong đời mới thấy… chị bảo:
    - Số tiền hôm ấy không phải vấn đề, nhưng một người đợi chị để trả lại tiền mới là điều lạ.

    Tôi bảo chị:
    - Đừng có băn khuăn.

    Chị bảo:
    - Không sao có khi cũng tại duyên trời…

    Chị cười, ánh mắt nhìn tôi sao mà trìu mến.

    Mùa đông căn nhà tôi ở hình như thêm rộng, lâu lâu cha xuống vì nhiều công trình xây dựng, san lấp gần đây, mùa khô đến rồi, chiều chớm đông hanh hanh nắng, đêm về xe lạnh, tiếng chuông điện thoại mẹ gọi bất ngờ… mẹ khóc sụt sùi khi báo tin dì Hương và chú Nguyên ly dị, tôi nằm trong chăn buông rơi cuốn sách. Im lặng lắng nghe mẹ kể câu truyện đầy những nỗi niềm, dì Hương nằm bên mẹ lắng nghe không nói một câu nào vào trong máy.
    - Thế… thế mẹ... sao mẹ không khuyên ngăn dì!
    - Khuyên gì được nũa, dì con đã bỏ về đây rồi, dì bảo ở với chú ấy cũng chẳng hạnh phúc gì, vì chú ấy không còn thiên chức làm cha, nóng nảy bốc lên chú Nguyên đã tát dì rồi! Thôi… âu cũng là số phận, thôi kệ con à, cứ an tâm học đi hôm nào về được thì nói nhiều, à mà hồi tối bà ngoại nhỏ điện thoại ở bên ấy về chắc vài tuần nữa dì sang bên ấy chơi thăm bà ngoại nhỏ.

    Tôi như chết lặng, câu chuyện ngọt ngào xóm núi rơi xuống vực sâu, có lẽ tôi cũng có phần đưa chú và dì Hương đi vào ngõ cụt. Đêm khuya thao thức bên này không ngủ, chắc ở bên kìa dì tôi cũng lăn trở trên giường uể oải thiếp đi, chín giờ điện thoại chị Mai gọi tới.
    - Ái za… giờ này còn đang ngủ hả?
    - Chị đang ở đâu đấy?
    - Đang ở công ty, tư nhiên nhớ tới thằng em nên gọi.
    - Em đang mệt chết đây này, cả đêm qua không ngủ được…
    - Sao thế, chắc tại...
    - Không có chị ơi, tại đêm qua mẹ gọi điện thoại báo tin dì em bỏ nhau...
    - Bỏ ai?
    - Bỏ chồng dì em ý!
    - Ối dào, thời này mà còn cổ hủ, lấy nhau hôn nhân không hạnh phúc thì thôi nhau chứ có gì đâu, níu kéo làm khổ cả đời, à sao chuyện của dì mà em buồn thế?
    - Thì cũng tại…
    - Thôi dậy đi chiều em có đi học không? Trưa đi ăn với chị nhé rồi đi học.

    Câu truyện của dì lùi vào tâm thức, hình bóng chị Mai hồng lên như buổi bình minh, cuốn phăng tất cả u buồn chập chờn. Chị Mai cứ như vệt nắng chạy dập dờn trên sóng lúa…

    Sương đêm lành lạnh, tôi ngồi dựa lưng trên cái ghế đá dưới tàn bông giấy trên cao, thật buồn chờ đợi những gì đang đến. Tiếng mẹ gọi lên từ dưới tầng 2, bước vội tôi khép lại cánh cửa mở ra sân thượng, mẹ bảo:
    - Sao con không ngủ, leo lên trên ấy làm gì?

    Tôi cười:
    - Con đang trốn tìm như trở về lại tuôi thơ đấy mẹ.
    - Cha bố nhà anh hơn ba mươi rồi mà còn mơ màng như con nít.
    - Mẹ ngày mai con muốn lên thăm ông ngoại.
    - Thế không dợi dì Hương về gặp hả con?
    - Thôi mẹ, con nhớ ông ngoại rồi, chiều mai con lên trên ấy, à mà đường đi thế nào hả mẹ?
    - Từ đây ra quốc lộ… tới cây số 41 thì rẽ phải…
    - Phòng mạch của mẹ thế nào?
    - Thì cũng lai rai chủ yếu làm cho đỡ buồn và nặng về giúp đỡ thôi con ạ.
    - Thế cô Lài vẫn làm với mẹ chứ?
    - Còn…

    Cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng…

    Mấy năm trước đây bố tôi đã xây căn nhà trên mảnh đất bên hông cho nhà thêm rộng, thông tầng thông phòng thênh thang mà chỉ vài người ở, mẹ tôi xin mở phòng mạch ở phía bên kia. Chả biết duyên trời liệu định thế nào cô Lài học song phần bổ túc, mẹ tôi xin cô về cùng bịnh viện, căn nhà phố huyện cô đã bán, mẹ tôi cho thêm và vay mượn, cô mua căn nhà nhỏ. Hai mẹ con cô đi lại như thể người thân, nhà rộng vắng người tiếng trẻ bi bô, mẹ tôi nâng niu cái Sen con của cô Lài như tình mẫu tử, hai năm trước đây con bé độ chừng tám chín tuổi tung tăng chạy khắp căn nhà, phá phách hồn nhiên chạy sát vào tôi, ánh mắt thơ ngây hỏi:
    - Anh đang viết cái gì trên máy thế?

    Cái nhìn ngờ ngợ, tê tái cả lòng, chân mày con bé, hai lúm đồng tiền hàm răng trắng đều như tạc ra từ…


    Còn...

  4. #24
    Join Date
    Apr 2003
    Posts
    167

    Cool Phần 24

    Lướt nhanh như thể cơn gió tràn qua, bất ngờ tôi nghiêng nhẹ đầu qua bên phải, im lặng… đâu đây như cơn gió đang cuồn cuộn trong lòng, đã bao năm nay, cảm giác dục tình như là đã chết, giờ nó xao xuyến bừng lên, thở ra, chống đỡ phần con đang thì thầm trong dạ. Dì Hương cũng bất ngờ nhìn tôi yên lặng. Hàng hiên tối thẫm chỉ còn vệt sáng hắt vào mờ đục từ cái bóng đèn điện mắc ngoài cánh cổng thật xa, cả hai im lặng thật lâu, bỗng dì ngước lên đôi môi mấp máy:
    - Sao thế?
    - Dì ơi hay mình dừng lại...

    Dì Hương không nói, ngón tay mơn man lướt nhẹ vờn quanh gò má của tôi, vệt râu chưa cạo dưới cằm chà nhẹ lên lòng bàn tay dì thật mát, ngón tay từ từ miết lại kéo đôi môi tôi thấp xuống thật gần, hé mở nụ cười, môi dì Hương lại từ từ chạm nhẹ. Bờ môi dì Hương cứ lan dần như gió vờn bên mép, như cơn sóng biển vỗ lên bờ cát dịu dàng, nuốt nhanh... ào ạt... đất trời chao đảo. Nửa thân phía dưới của dì đậm đà hương vị dục tình, áp vào chà lướt lên phần hạ thể của tôi. Ôi!… cái đàn ông mơ màng thức ngủ, dội nhẹ, bừng lên, bơm đẩy nhịp nhàng, căng phồng chiếc vòi cứu hỏa, chực chờ dòng nước, phun nhanh dập tắt đám lửa bên kia, kéo cao vươn dậy, không sao kìm giữ được xì xoạp, như đang tranh cướp đôi môi, lần tìm đầu lưỡi rít sâu làn hơi nghẹn ngào xuống phổi. Bất ngờ dừng lại, bàn tay dì Hương mềm nhũn trôi tuột xuống vai, gò má thấp dần dịu dàng dì áp vào cổ tôi nhẹ lắm. Tôi đứng dưa lưng vào phần lan can chịu lại, bàn tay vòng ra bờ lưng mềm mại của dì, mùi hương áo mới, cảm giác bàn tay, bất ngờ tôi xiết lưng dì lại, ưỡn hông ra trước, lướt lên xoa nhẹ khoảng vai, rún mình hình như bàn tay dì tuột rơi mềm nhũn.
    - Thuận ơi... dì chờ đợi…
    - Dì chờ đợi… ai?
    - Dì chờ đơi vòng tay tình yêu.
    - Sao ngày đó dì lại lấy chú Nguyên vội vã thế?
    - Để dì trốn chạy, trốn chạy cái tình yêu khốn khổ này, cái mà dì ao ước nhưng không đạt được
    - Dì còn nhớ không, cái buổi tối hơn hai năm trước, trên đỉnh sân thượng gió thổi ào ào... cháu đã đặt bàn tay lên vai dì lần tìm hơi ấm, nhưng sao dì không dám nhận?
    - Tại ngày đó Thuận cứ nằng nặc đòi về, đàn ông mà yếu đuối đa sầu thì làm sao mà học hành được, sáng nay cái Lý điện thoại cho dì lúc dì đang làm thủ tục nhập hàng qua cửa khẩu, biết được trưa nay Thuận lên đây, làm thủ tục xong dì mua vội vàng vài cái áo để đêm nay ngủ, chiếc xe chở dì phải chạy đường vòng thêm gần 100 cây số... để giờ nhận một nụ hôn.
    - Thế giờ dì nhận được chưa?

    Không nói dì Hương cấu nhẹ vào hông tôi đau nhói.
    - Dì này, hay là mình bỏ nơi này.
    - Không được, trước đây dì cũng đã có lúc nghĩ như vậy, nếu mà nghĩ thế dì đã ở lại bên kia với mẹ rồi, những ngày khốn khổ năm xưa dì đã được cha dượng dạy dỗ nhiều điều, từ những việc làm lao động chân tay, dần dần dì học được những cách quản lý, kinh doanh từ ngày ấy, ai cũng có nỗi niềm trong dạ, ai cũng có phút tê buốt trong lòng... vấn đề là phải biết vươn lên.
    - Ôi… đúng là mẹ bảo.
    - Bảo gì?
    - Mẹ bảo dì có đầu óc kinh doanh.
    - Cũng không hẳn, chỉ có điều phải biết nén lại nỗi buồn để mà vươn dậy.
    - Cháu mỏi chân quá rồi!
    - Lại cái ghế kia đi.

    Phía nửa bên kia trước cửa phòng tập thể cha tôi kê ở đó cái ghế băng dài, từ từ tôi dắt dì Hương ngồi xuống, thả chân, tôi dang vòng tay rộng. Dì Hương bỗng ngả nhẹ người ra, vương cổ, lựa dần dì ngửa hẳn người gối dầu lên đùi tôi thỏa mãn. Dưới kia mặt ao tím thẫm, tầu lá chuối khô đung đưa qua lai, nhịp gió thoảng qua, không gian yên tĩnh trầm buồn, bàn tay dì Hương khoanh tròn trên bụng lặng yên, ánh mắt trở xuôi theo thế dì nằm, nhấp nhô cao thấp núi đồi, khe sâu trên mình dì Hương mờ mờ ảo ảo, bàn tay tôi đặt lên bàn tay dì Hương đang nắm nhẹ, đan xen chuyển động dì Hương đón nhận hơi ấm bàn tay êm lắm…

    Cả hai mơ màng thả hồn về nơi xóm núi năm nào, nhớ lại cái đêm hơn mười năm trước đêm của năm xưa, đêm của XÓM NÚI khi tôi mới chập chững vào đời, dì Hương, bài học đầu tiên, bài học của những thằng con trai lần đầu ngờ ngệch... giờ đây ngọc ngà dì đang phô bày ra hết, nhưng sao rụt rè tôi không dám buông mình, phải chăng những tội lỗi bao năm dằn xé trong lòng đã nén phần CON, cái mà bất kể ai trong đời cũng có... tiếng dì thở nhẹ, hình như mệt mỏi, bình yên nên dì đã mơ màng, kéo nhẹ bàn tay tôi lướt qua vú dì lên đỡ vào phần cổ, bàn tay mơn man quanh mái tóc, cảm giác lướt qua khuôn ngực đẻ trần nóng bỏng dịu êm...
    - Dì ơi…

    Tiếng tôi phập phào gọi nhẹ, hình như dì ngủ, chiếc dây áo mảnh mai vắt ngang khoảng vai trắng hồng của dì buông lơi hờ hững, ngón tay lần tìm... nâng nhẹ tuột xuống, kéo lên... chỉ một lần thôi, sao tôi ngập ngừng ngón tay như cứng lại, dưới kia mềm lắm, hai trái bưởi hồng, phập phồng hơi thở ngón tay cứ lần hồi muốn mở nhưng không vượt qua lằn ranh ấy được...
    - Dì ơi...

    Dì bỗng xuay người, nghiêng đầu dì úp mặt vào bụng tôi đang ngồi chân buông thõng, cảm giác như cái gì căng cứng, má dì đè xuống tôi như chết nửa trong lòng, đỡ lưng bàn tay giữ yên cho dì Hương đang ngủ. Sương đêm lành lạnh, gió khuya thì thào buông khắp quả đồi, trời đất giao hòa, lắng sâu tình tôi và dì bên bờ ao vắng lặng, lay nhẹ vai dì, động đậy khuôn mặt dì Hương dụi nhẹ, chạm vào thoảng bụng thật mềm dì hỏi:
    - Mấy giờ rồi Thuận?
    - Khuya rồi dì ạ, dì mệt lắm à?
    - Ừ! Trên xe có khoảng ca bin rộng nhưng dằn sóc dì có ngủ được đâu, tự nhiên có cái gối đầu êm quá dì ngủ được chút rồi, Thuận đói không? Trong túi dì có bánh ngon đấy.
    - Bánh gì thế?
    - Bánh ngọt, mặn có cả.
    - Thôi hồi tối cháu ăn no rồi, giờ chỉ muốn ăn...
    - Ăn gì?
    - Bánh...
    - Thế nãy giờ chưa ăn à?
    - Có ăn gì đâu!
    - Ừ nhỉ nãy giờ dì ngủ!

    Dì vươn cao cồ kéo môi tôi xuống hôn ngược trở lên, bàn tay dì nắm nhẹ tay tôi... từ từ dì đặt vào khoảng ngực, mềm cứng, đây rồi khuôn ngực dì tôi hơn mười năm trước, khuôn ngực đầu đời tôi được chạm bàn tay. Vươn cao chạm dần vú dì nóng ấm, ngón tay từ từ chuyền động, nắn bóp nhẹ nhàng qua lần áo vải mềm... rên nhẹ, dì ưỡn ngực lên, chân dì chuyển động khi bàn tay tôi lần vào khe áo, tiếng dì rên nhẹ, môi dì xiết lại ép miệng tôi sát rạt môi dì, đầu vú cứng dần, bàn tay tôi trôi dần chạm lên khoảng rốn, bao năm dì Hương chịu đựng, chờ đợi bàn tay vuốt ve trên vú... xoa nhẹ dịu dàng, vú dì cứng mềm, bánh vú dì tôi thơm lắm, hương dì ngầy ngậy, ăn rồi không sao quên được. Dì nhả miệng ra, mỉm cười dì hỏi:
    - Bánh này có ngon không Thuận?
    - Đã có được ăn đâu! Hình như khi ăn phải ăn kèm bánh khác...
    - Bánh gì mà lại ăn kèm?
    - Bánh kẹp.
    - Kẹp gì?
    - Xúc xích...
    - Sợ lắm... ăn vào lại ói, như mười năm trước mất thôi!

    Câu nói của gì dội vào lòng tôi bao xót xa… ngày ấy... cảm giác dịu êm bay vụt đâu rồi, lặng lẽ bàn tay tôi rời xa khoảng ngực dì đang thổn thức.
    - Mình ngủ dì nhé.

    Lặng yên dì Hương trở dậy, cánh cửa phòng dì, mở nhẹ ngập ngừng, dì bước trở vào tôi xoay nắm cửa, dựa lưng cửa kính phút giây như dài lắm, ngoái nhìn, lưng dì dựa lại ở phía bên kia, bóng dì liêu xiêu bước tới gục đầu xuống mép gường vai dì rung lên thổn thức…


    Tạm kết thúc ở đây.

Page 3 of 3 FirstFirst 123