----------



Ngày hôm sau, toàn thể giáo viên trong trường được điều động vào phòng họp. Thằng Hàn cũng được mời đến. Ah... Không phải vào trong phòng, mà đứng bên ngoài cửa như bảo vệ. Ánh mắt nó không rời khuôn mặt gã Phước.



- Tôi có một tin tức rất quan trọng thông báo với các anh chị... - Hiệu trưởng nói oan oan. - Có người vừa tìm thấy một thẻ nhớ...



Mọi người nhận ra Hiệu trưởng đeo găng tay y tế trắng toát, cẩn thận rút ra cái thẻ. Tay ông đưa lên, vô tình hay cố ý, mọi người chỉ thấy được một góc của mặt sau. Ngay lập tức ông cắm vào lap top đặt sẵn trên bàn trước mặt.



- Cái thẻ này lưu trữ rất nhiều hình ảnh khỏa thân của cô Ngọc Lan... À... Dĩ nhiên là hình ghép... - Ông bấm chuột.



Ngọc Lan mặt mũi đỏ bừng cúi gằm xuống. Nhưng cô bé hiểu đây là bước phải vượt qua trong kế hoạch của thằng Hàn. Màn hình hiện lên một cửa sổ chứa đầy hình ảnh nhỏ bằng ngón tay cái, không thấy rõ chi tiết, nhưng cũng đủ cho mọi người thấy chúng có cùng tông màu nền, như một series hình chụp. Không ít người bắt đầu nghi ngờ nguồn gốc của những tấm hình. Nhưng đối với thằng Hàn mọi người suy nghĩ gì không quan trọng, chỉ cần một người nghĩ đó là hình thật, là đủ.



Mọi người nín thở quan sát ngón tay thầy Hiệu Trưởng đang rê con chuột.



“Click click”



Ngay lập tức xuất hiện một tấm hình lớn tràn kín cả màn hình. Thầy Hiệu Trưởng lập tức đóng màn hình xuống. Dù chỉ một tích tắc, nhưng cũng đủ cho mọi người nhận biết người con gái lõa lồ trong hình là cô Ngọc Lan. Cánh phụ nữ trong phòng đỏ mặt quay đi, cánh đàn ông thẫn thờ ngơ ngác. Chỉ có gã Phước là nắm tay bóp chặt, ánh mắt loé lên chút mâu thuẫn, phức tạp.



- Chắc mọi người ngạc nhiên vì sao tôi phải đeo găng tay... - Hiệu trưởng nói lớn. - Vì tôi sẽ gửi cái thẻ này cho cảnh sát, để họ phân tích dấu vân tay trên đó... thủ phạm sẽ lộ diện. Và tôi hy vọng hắn không phải là một thành viên của trường, dù học sinh hay giáo viên.
Cuộc họp chấm dứt, không ít lời bàn tán xôn xao, chỉ có một kẻ im lặng bước đi không định hướng.



Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường. Những lớp học ồn ào, tiếng quát mắng của giáo viên, tiếng chuông reo tan trường và học sinh ùa tan như ong vỡ tổ. Chỉ có một kẻ nhấp nhỏm không yên tại bàn giáo viên, thời gian dài như cả thế kỷ. Ánh nắng chiều tắt dần, để lại sân trường rộng thênh thang xào xạc lá bàng rơi. Ông Bần vẫn lẻ loi cần mẫn, từng nhát chổi xàn xạt vang vọng cả sân trường. Ông chậm mồ hôi trên trán, chắt lưỡi nhìn đống lá thật lớn dưới chân, rồi gác chổi đi vào trong.



Hai phút sau, một bóng đen xuất hiện, nhanh nhẹn lướt qua hành lang, hướng về phía lối đi nhỏ bên hông khối lớp học. Bóng đen quay lại nhìn dáo dác, trên mặt hắn bịt kín khẩu trang. Hắn chui vào bụi cây sát tường rào. Hắn run run rút một viên gạch cũ bong xi măng, ngón tay mò mẫm trong lỗ hổng. Ánh mắt hắn ngạc nhiên, hồ nghi nhìn cái bao nilông bên trong đựng một cái thẻ nhớ.



“Bị gạt rồi...”



Hắn chợt gầm lên, lao ra khỏi bụi cây, chợt đứng sững lại. Trước mặt hắn tự lúc nào đã dàn hàng bốn gã cảnh sát, sau lưng có cả Thầy Hiệu Trưởng, Ngọc Lan và cả thằng Hàn.



Chuyện sau đó khá đơn giản. Thủ phạm thúc thủ, bị còng đi. Nhưng bất ngờ thay, kẻ hãm hại Ngọc Lan không phải là thầy Phước. Mà là Tuân - giáo viên Thể dục của Trường. Sau đó qua cuộc điều tra, cảnh sát lại kết luận Tuân không có đồng phạm. Cả hai cái thẻ nhớ, thật và giả đều bị chính tay Ngọc Lan thiêu hủy. Mọi chuyện về hình sex của cô Ngọc Lan kết thúc, nhưng một câu chuyện khác lại mới bắt đầu.