CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast
Results 11 to 20 of 25
  1. #11

    Default

    - Ưmm... ưmmmm... Ưm... Nhanh chút chú ơi... Nhanh... Ôi...



    Ông Bần nghiến răng thúc mạnh. Mồ hôi chảy dài trên mặt ông, nhỏ giọt xuống hai bầu vú tưng tưng của con bé. Bàn tay ông xoa đều đều trên ngực nó, làm hai bầu vú nó bóng lưỡng dưới ánh đèn.

    - Em sướng quá... Chú ơi... Mạnh lên...



    Không còn tâm trí nào để ý cách xưng hô lộn xộn của con Vi, ông Hàn đang chật vật chống cự với bản thân mình. Ông thấy dương vật mình như sắp nổ tung, tinh trùng đã dồn nén đến đỉnh điểm. Ông không muốn chịu thua trước con bé, nếu điều đó xảy ra, ông không bảo đảm thú vui nho nhỏ của ông sẽ còn được tiếp tục. Không chỉ như vậy, ông còn áp lực khác còn lớn hơn chuyện sĩ diện với con bé. Chuyện con Vi có thể có bầu, nếu ông thiếu kềm nén xuất tinh trong người nó. Không phải ông chưa nghĩ đến biện pháp phòng ngừa, nhưng bản thân ông là dân nhà quê đúng nghĩa, lại lớn tuổi. Chưa nói đến không biết mặt mũi cái thuốc ngừa thai ra sao, dù có biết ông cũng không dám vác mặt đi mua. Ông há hốc tê dại, toan lùi người lại, thì hai chân con Vi đã kẹp cứng mông ông.



    - Anh ra đi... em... Em có uống thuốc...



    Con bé thì thào yếu ớt, nhưng làm ông Bần vui mừng thật lớn. Đừng nghĩ chỉ một chút hơn thua. Đối với ông ra ngoài và ra bên trong là hai cảm giác sung sướng khác biệt thật lớn. Giống như cái sướng của tự xử so sánh với có phụ nữ giúp đỡ. Ông đè sấp lên người con bé, miệng ngậm chặt núm vú nó, hạ thể đè nghiến vào thật sâu. Dương vật ông co giật từng hồi, từng hồi. Cảm giác đê mê chạy dọc xương sống như một dòng điện cực mạnh. Cảm giác ấm áp bao quanh dương vật, nhồi nặn, co rút như muốn vắt cạn tinh dịch của ông đến giọt cuối cùng. Ông Bần hổn hển, hai mắt lim dim trên bầu ngực mềm mại của con bé. Ông đang cố tận hưởng từng giây cuối cùng, cảm nhận dương vật mình co lại, lỏng dần, tuột ra ngoài.



    - Chú... cảm ơn con...



    Không hiểu sao ông Bần nói vậy, khi đưa con bé ra khỏi cửa phòng. Con Vi mím môi, mặt đỏ bừng nhìn ông như muốn nói gì đó, rồi lại thôi. Nó chỉ cúi đầu, thay cho lời chào, rồi quay người đi ra ngoài.



    Con bé đang suy nghĩ lung tung đi dọc qua hành lang lớp học. Chợt một bóng đen chồm đến, bưng kín miệng nó, kéo vào trong lớp tối đen.



    - Ahh...



    - Anh đây... Anh Hàn đây...



    Con bé nghe thấy tiếng thằng Hàn liền im lặng. Hai đứa không nói gì, chỉ có những nụ hôn cuống quít như điên loạn. Thằng Hàn kéo váy con bé qua đầu, ném xuống đất. Áo ngực, quần lót giật tung ra. Con bé cũng ngồi thụp xuống, tuột quần nó, miệng há lớn đón dương vật nó, mút say mê.



    - Ahhh... Wah... Ngon quá hả ? - Thằng Hàn hỏi.



    Trong bóng tối, không thấy gì, nhưng nó biết dương vật mình gật gật. Nó mỉm cười, hỏi tiếp:



    - Ngon hơn của ổng không ?



    Lại gật gật không chút chần chừ.



    - Cứng hơn hay to hơn ?



    - Ư...



    Thằng Hàn tự cười mình ngu ngốc, con bé đang bận không trả lời được, chỉ gật hoặc lắc thôi.



    - Cứng hơn ?



    - Cũng to hơn ?



    Thằng Hàn hài lòng vì nhận được liên tục hai cái gật đầu. Nó kéo dương vật ra, giở cao lên, dí bìu dái vào miệng con bé. Con nhỏ hiểu ý, le lưỡi liếm quanh. Cảm nhác nhột nhột ướt ướt dưới gốc bìu dái, gần hậu môn, thật sướng tê dại.



    - Ừ... Đúng rồi... Nhẹ nhẹ thôi... Ahhh... Sướng quá... Em giỏi lắm Vi ơi... Sau này, thằng nào lấy em là phước ba đời tổ tiên nhà nó... Ôi...



    - Hi hi... Anh kì cục quá đi...



    - Em mút cu anh tiếp đi... Ôi... ừ... Nuốt sâu vào... - Tay thằng Hàn nắm tóc con bé, cho dương vật nó ra vào đều đều.



    - Ôi... Chút nữa... Anh ra nhé... Anh ra trước nhé... Lát nữa anh cho em sướng sau... Anh...



    Con Vi nhắm mắt, gật gật đầu chờ đợi.



    - Ahhh... - Thằng Hàn ghì chặt đầu con bé, hai chân gồng lên cứng ngắc.



    - Ôi... Em mút cu sướng quá... Vi ơi... Ôi... Em nuốt hết đi... Anh cho em hết đó... Ahhhh...



    Thằng Hàn thở hổn hển, dựa lưng vào tường. Cảm giác sung sướng còn âm ỉ theo cái lưỡi con Vi đang vệ sinh sạch sẽ khắp dương vật nó. Cái lưỡi ấm áp mềm mại của con bé hăng say đến mức thằng Hàn sợ mòn vẹt cả đầu dương vật nó. Đừng nói tinh dịch, đến ghét bẩn cũng bị con bé vét bằng sạch. Thằng Hàn lim dim tưởng tượng đến cảnh sau này tắm không cần cọ rửa cu. Cảm giác sướng lâng lâng bắt đầu quay lại, nó mau chống kéo con Vi đứng lên, chống tay lên bàn, hai chân mở rộng ra hai bên. Nó một tay cầm dương vật cương cứng của mình, một tay mò mẫm âm hộ con bé, định bụng làm một cú lút cán. Chợt tay nó chạm vào thứ gì đó nhờn nhờn, đặc quánh như kẹo bạch nha... Không phải nước nhờn của con bé... Đây là...



    - Chát...



    - Ai ui... Sao anh đánh em... Đau chết mất... - Con Vi xoa xoa mông, mếu máo.



    - Trời ơi... Sao em để ổng ra trong đó... ghê chết được... Ra ngoài rửa ngay...



    Con bé lò mò trong bóng tối mở cửa ra. Vừa ra đến ngoài, nó chợt muốn quay vào để mặc đồ.



    - Đi... Rửa ngay đi... Khỏi mặc đồ... Không có ai ở đây hết...



    Thằng Hàn xách tay con bé kéo đi, mặc nó khép nép, ngượng chín người vì trên thân không mảnh vải. Hai đứa cứ thế tênh hênh đi ngang qua sân trường, vừa đi, thằng Hàn vừa làu bàu:



    - Thiệt tình... ông già... Ăn uống mất vệ sinh... Xả đâu không xả...



    Đến bên bể nước, thằng Hàn bắt con Vi đứng im, để nó vốc nước rửa chim. Con bé vặn vẹo người, vừa hồi hộp, vừa thinh thích lạ kỳ. Ánh mắt nó nóng bỏng, hơi thở dồn dập nhìn xuống mái tóc rối xù đang hì hục ngoáy móc. Thằng Hàn chợt nhìn lên con bé. Dưới ánh trăng mờ ảo, thân thể con bé láng bóng, lồi lõm rõ ràng. Đỡ con Vi ngồi lên mép hồ nước, nó chậm rãi vốc nước rửa hai bầu vú, cảm nhận nó run rẩy nhẹ nhẹ. Thằng Hàn cúi xuống ngậm lấy cái núm vú lạnh lẽo săng cứng, dùng lưỡi mình sưởi ấm cho nó. Hai tay nó xoa nắn, bóp vung hai cái núm lên sát nhau, lưỡi nó chà sát, liếm mút như muốn vùi cả mặt mình vào.



    - Ưmm... Anh ơi... Cho em đi... Em muốn...



    Con Vi ôm ghì lấy đầu thằng Hàn, hai chân nó mở rộng, tay cầm dương vật nó cọ cọ vào cửa mình. Thằng Hàn bợ mông con bé, đẩy tới.



    - Ưmmm... Ôi...



    Dương vật thằng Hàn bị bóp chặt, uốn ngược lên theo âm hộ con bé. Không dễ, nhưng cảm xúc tăng lên gấp bội. Nó hít hà, hôn hít quanh chiếc cổ mịn màn của con bé, hạ thể ra vào đều đều.



    - Ưmmm... ôi...



    Con bé rên rỉ không kiêng nể gì, đằng nào cũng đang làm chuyện động trời, có khuấy đục thêm chút cũng chẳng chết ai. Cứ thế, giữa sân trường hai thân thể trần truồng bóng loáng dưới ánh trăng mờ ảo cứ cuốn chặt lấy nhau. Không biết vì thiếu thốn với ông Bần hay vì hoàn cảnh phiêu lưu hoang dại, mà con Vi biểu hiện thật mãnh liệt. Cũng may người trị nó là thằng Hàn, cái thằng non nớt, chứ để gừng già kinh nghiệm như ông Bân chỉ có nước van xin chào thua. Thằng Hàn biểu diễn hết mình, cứ như xung quanh nó có rất nhiều khán giả. Nó gác chân con Vi lên bồn, từ phía sau dập tới. Chốc sau lại đổi thành, con bé ngồi lên bồn, hai chân và thân mình gấp đôi trong vòng tay thằng Hàn, chỉ chút nữa là dương vật nó gãy ngang. Con Vi đờ đẫn, tâm phục khẩu phục, chỉ biết răm rắp làm theo lời. Nghe lời thì được sướng, không phải sướng bình thường, mà sướng điên người liên miên bất tận.



    Đột nhiên, có tiếng xèn xẹt như tiếng dép ông Bần vang lên từ xa. Thằng Hàn vội vàng bế xốc con bé lên, hai đứa núp xuống sau bồn nước.



    Ông Bân nheo nheo mắt, lò dò đi tới gần. Ông vừa nghe âm thanh kêu gào gì đó ở đâu đây. Chợt ông thấy một bóng trắng thất thểu đi xuống cầu thang, tim ông muốn rớt ra.



    - Ủa... Cô Lan... Sao cô còn ở đây ? - Ông Bần thở phào, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi lo khác.



    - Cháu... Cháu đi về đây...



    Tiếng mở cổng, tiếng xích xe đạp vang lên, rồi xa dần. Ông Bần lắc lắc đầu khó hiểu, rảo bước về phía bể nước. Thằng Hàn ló đầu ra nhìn, thấy cha nó tới gần. Nó cũng căng thẳng, nhưng dương vật vẫn giữ trong người con bé, ra vào chậm chậm. Con Vi bưng mặt, cắn tay, ngăn tiếng ư ử không thể nén trong miệng. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Thằng Hàn túng quá làm liều, nó vơ đại nắm trái bàng ném vung lên trời.



    - Ai da... Mẹ nó... Tự nhiên mò ra đây làm gì để bàng rụng lên đầu...



    - Cái thằng nhỏ trốn đi đâu rồi kìa... Đã nói là đừng thủ dâm nhiều... Haizz... Hay là... nói con Vi cho nó giải quyết... Không biết nó chịu không ?



    Tiếng ông Bần lầm bầm và tiếng dép xèn xẹt đi xa. Thằng Hàn nhe răng cười với con Vi. Con bé vừa hiểu ra lời ông Bần nói, thấy mặt mình nóng bừng lên.



    - Mợ ơi... Mợ giúp con với... Con thủ dâm riết, mòn hết vân tay... Ưm - Thằng Hàn vừa nói, vừa mở rộng chân con bé, thúc mạnh.



    - Ơ... ôi... Không ... không được... gọi em như vậy mà... ưmm...



    - Sao không thích... vừa làm mợ, vừa làm vợ... Sướng thấy mồ... Anh sẽ rủ ổng... ba đứa mình chơi tay ba... Trước sau, trên dưới đều có cu... Thích nhé...



    - Ưmmm... không thích mà... Ôi... Trời ơi... Ôi... Em sướng quá...



    Thằng Hàn bịt kín miệng con Vi, gồng người lên dập xuống như trời sập. Ánh mắt con bé mở to, đờ đẫn, hai bàn tay vô lực buông lỏng, mặc hai bầu vú tưng tưng liên tục, mặc lưng cấn đau mấy trái bàng khô cứng.

  2. #12

    Default

    Ba ngày sau, con Vi cũng chưa dám đến tìm ông Bần. Có lẽ nó sợ ông Bần sẽ mở lời nhờ vả đưa thằng con, vô địch chơi gái, của ông ta vào đời. Hoặc cũng có thể nó sợ, thằng Hàn và ông Bần rủ nó chơi ba. Dù không biết vì lý do gì, nhưng thằng Hàn cũng chẳng có thời gian quan tâm. Nó đang bận tán gái.



    Đối tượng của nó dĩ nhiên là Tuyết Nga. Ánh mắt nó không dứt ra được hai cái bím dầy to đung đưa, quét qua quét lại ngang cặp mông tròn căng ngúng nguẩy ngay trước mặt. Qua lớp áo dài trắng nó có thể thấy gân ren quần lót, thật mỏnh manh. Thật tuyệt vời nếu được luồn tay vào mép quần nó, mân mê cặp mông đó, rồi miết nhẹ lên hai múi thịt ấm áp mềm mại đó.



    Đang tơ tưởng với ánh mắt cúi thấp, đột nhiên con bé dừng lại, thằng Hàn bất ngờ không dừng kịp. Cả cơ thể nó xô vào người con bé. Một cảm giác mềm mại, ấm áp ở hạ thể xuyên thẳng vào óc nó.



    - Ah... Anh làm sao vậy... - Con bé vội vã xoay người, mặt đỏ bừng lên.



    - Xin lỗi... Tui... Tại cô dừng ngang... nên tui... - Thằng Hàn lúng túng, không phải vì mắc lỗi, mà vì vật giữa hai chân nó vừa bị thức tỉnh, vươn lên mạnh mé.



    - Hừm... Vậy lần trước cũng là do tôi đi ngang qua... Nên... - Con bé bĩu môi thật đáng yêu. - Lúc nào cũng là anh không có lỗi... Đúng không ?



    - Ừ... Cũng đúng...



    - Anh... hừ... tôi chỉ muốn hỏi anh không đi lấy thang ah ? - Nó khoanh tay quay đi như giận dỗi, hai bầu cú bồng bềnh như sóng nước.



    - Ah... không cần... Chuyện nhỏ mà... - Thằng Hàn nhúng vai, dửng dưng.



    Đến khi bước chân vào lớp, trước bốn chục cặp mắt, thằng Hàn mới thấy quyết định của mình là sai lầm. Một sai lầm lớn. Trần nhà cao gần năm mét, có một cái bóng đèn đang chớp nháy liên tục. Thằng Hàn rùng mình, dáo dác nhìn quanh. Lớp 11A7, chuyên Văn, toàn là con gái. À thật ra cũng có hai thằng ỏng ẹo, cũng xem như con gái. Cô chủ nhiệm, chạc bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm khắc, nhìn nó nở một nụ cười xã giao.



    - Sao em không lấy thang ? - Cô hỏi.



    - Tui...



    - Em nhắc rồi... Ảnh nói không cần... Thay bóng đèn là chuyện vặt... - Con bé ác độc không kém, cắt ngang đường lui của thằng Hàn.



    - Ahh...



    - Wahhh....



    Trước tiếng trầm trồ xuýt xoa, những ánh mắt ngưỡng mộ của đám con gái, thằng Hàn ưỡn ngực gật gật đầu một cách thâm thúy. Nó run run bước đến dãy bàn.



    - Cho anh mượn cái ghế...



    - Dạ... - Một con bé nhỏ nhắn xinh xinh đỏ mặt lùi ra.



    Thằng Hàn cầm cái ghế đôn băng dài chồng lên bàn, rồi một cái nữa, rồi một cái nữa... Nó leo lên, lại nhờ đưa thêm ghế chồng lên tiếp. Con bé Nga mím môi, áy náy, có vẻ như nó không cố ý, chỉ muốn chọc thằng Hàn. Nhìn thấy ánh mắt của nó, thằng Hàn như có thêm lòng tin, từng bước leo lên cao. Giờ đây, thằng Hàn như một diễn viên xiếc đi dây, bên dưới là những khuôn mặt xinh xắn, những đôi mắt chớp chớp nai tơ ngưỡng mộ. Nó đưa tay lên xoay xoay cái bóng đèn neon, chỉ cần chạm nhẹ vào là nó thôi chớp tắt, nhưng buông ra là trở lại như cũ. Chợt bên dưới có tiếng cười rúc rích của đám con gái, không phải một đứa, mà một nhóm, rồi như bệnh dịch lan ra thật nhanh. Thằng Hàn ngạc nhiên nhìn xuống, nó không phát hiện ra điều gì bất thường.



    - Hi hi...



    Nhìn đám con gái bên dưới cười rúc rít, đứa che mặt, đứa quay đi, ngay cả bà cô cũng quay mặt đi che miệng cười, Hàn không hiểu gì, đành nhoẻn miệng cười đáp trả.



    - Bạn nào đi lấy dùm tui cái bóng đèn một thước hai... - Thằng Hàn nói xuống dưới.



    - Một thước hai không có, lấy cái sáu tấc đó dùng tạm được không anh ?



    - Ahhh... Hi hi...



    Một đứa con gái vừa nói, làm cả lớp mất kềm chế cười phá ra như vỡ chợ. Thằng Hàn lẩm bẩm, khó hiểu. Nó chợt nhìn xuống, nhận ra đũng quần mình đang dương cao chót vót. Từ lúc được bờ mông mềm mại của con Nga đánh thức, cái thứ bất trị giữa hai chân nó luôn trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Thằng Hàn thấy mặt mình nóng lên. Chồng ghế loạng choạng. Trần nhà chao đảo.



    - Cẩn thận... Ahhh....



    - Ầm... rầmmmm...



    Thằng Hàn chỉ biết cả người đau đớn như trâu húc. Thật oái ăm nó lại té sấp lên dãy bàn học, cái đó đang truyền đến cơn đau như xé gan xé ruột. Một bóng trắng lao đến thật nhanh mang theo mùi hương thơm ngát dễ chịu.



    - Anh Hàn... Anh có sao không?



    Tuyết Nga biết tên mình, thằng Hàn mơ màn, tự hỏi.



    - Ai gọi Phòng Y tế đi...



    - Hay gọi cấp cứu đi...



    - Gọi chú Bần nhanh lên...



    Thằng Hàn được cõng về phòng. Ông Bân lo lắng đến phát khóc, nhưng lật thằng con qua lại, sờ nắn cả buổi thấy không có chỗ nào rơi rụng, ông mới yên tâm. Nó nằm cả một ngày cũng bớt hết chín phần đau đớn. Nó đứng lên, nhúng nhúng, vặn vẹo người, kéo quần xem lại thằng nhỏ, cuối cùng đi đến kết luận là cú ngã không để lại di chứng gì đáng kể. Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, tiếng lớp học ùa ra ồn ào như ong vỡ tổ. Đầu con hẻm dẫn ra sau trường thấp thoáng một bóng trắng lò mò đi tới. Thằng Hàn nhe răng cười, nó leo tót lên giường nằm xuống.



    - Có ai trong đó không ? Anh Hàn... Anh có đó không ? - Tiếng Tuyết Nga thánh thót êm dịu.



    - Ưmmm... - Đáp trả là tiếng thằng Hàn khò khè đau đớn.



    Cánh cửa bật mở. Tuyết Nga gò má đỏ hồng lúng túng bước vào. Người ta nói con gái hay đỏ mặt là người rất mãnh liệt trong chuyện đó. Nếu suy luận theo lẽ thông thường thì con bé đang nghĩ đến chuyện gì đó đáng xấu hổ, còn suy theo khoa học thì não bộ con bé đang tuôn ra một lượng lớn hormon tính dục làm máu bơm nhanh, dồn lên mặt. Thằng Hàn nhắm nghiền hai mắt, vừa suy luận viễn vông. Nó lảm nhảm gì đó trong miệng, lông mày nhíu lại như đang gặp ác mộng. Con Nga nửa muốn gọi, nửa không, lúng túng một chút nó đi lại giường, ngồi nhẹ xuống. Thằng Hàn mê man, nói mớ gì đó trong miệng, tiếng được tiếng mất, làm con bé tò mò cúi thấp xuống nghe.



    - Tui xin lỗi mà... Đừng đi... Nga ơi... Tuyết Nga...



    Con bé sững người, nhìn thằng Hàn, mặt thoáng đỏ lên, rồi cúi thấp hơn cố nghe hết.



    - Nga ơi... Em đẹp lắm... Không... Không ai đẹp bằng em... Lần đó... Tui xin lỗi... Tui không cố ý... Nhưng... nó mềm lắm... Tui... Tui không muốn nghĩ... cũng không quên được... Nga đừng giận... Nga ơi...



    Con Nga cúi gằm mặt như muốn úp vào bộ ngực sữa của mình. Con bé không ngờ mình nghe được những suy nghĩ thầm kín của thằng Hàn về mình. Hắn còn nói về cái gì mềm mại chứ ? Thật xấu hổ chết người.



    - Đau quá... Cả người tui đau quá... Ôi...Tôi không muốn chết... Tôi... còn một chuyện quan trọng muốn nói với Nga... Nga ơi... Tôi...



    Con bé bấu chặt mép giường, cúi thật thấp để nghe điều quan trọng của thằng Hàn.



    - Tôi... Ahh... - Thằng Hàn mở choàng mắt, cả người bật dậy.



    Con bé hoảng hốt chưa kịp né tránh thì đôi môi hai đứa đã chạm nhau. Cả hai đứa chết sững, bốn mắt nhìn nhau. Một luồng điện rần rần truyền qua hai đôi môi ấm áp. Thằng Hàn nhắm mắt lại, đôi môi nó vụng về run rẩy như mãi mãi tiếp tục giấc mơ này.



    Con Nga sực tỉnh, quay mặt đi, má nó đỏ bừng bừng như say rượu, hai bàn tay nhỏ nhắn thừa thãi không biết giấu vào đâu. Thằng Hàn còn đờ đẫn hơn, môi nó vẫn cứng đờ hơi nhô ra như thể còn đang chạm vào môi con Nga. Một lúc lâu sau, con bé lấy hết can đảm nhìn lại, thằng Hàn vẫn như thế, có điều mồ hôi trán đã rịn ra vì cố giữ nguyên một tư thế.



    - Cái anh này... - Con Nga phì cười, xô ngã nó.



    - Ahhh... - Thằng Hàn ngã ra, mặt nhăn nhó đau đớn.



    - Anh... Anh có sao không ? Em xin lỗi... Em quên mất... - Con Nga cuống lên, lao đến đỡ lấy đầu nó.



    - Em thật sự phải xin lỗi anh... Em không nên khích anh leo ghế... - Con Nga mím môi nói nhỏ.



    - Đó không phải lỗi em... - Thằng Hàn nói giọng thều thào như hấp hối, mũi nó hít hà mùi hương thơm ngát trên cặp đùi con bé.



    - Anh còn đau không ?



    - Đau... rất đau... Tất cả xương trong người như vỡ vụn... Gan phổi như dập nát... Chắc anh... - Nó nhăn nhó, bật lên ho sù sụ, rồi ngã đầu lên đùi con Nga.



    - Anh... Có nghiêm trọng vậy không ? - Con bé lo lắng, xoa xoa ngực cho nó. - Anh đi bệnh viện nhé... Em gọi...



    - Không... Đừng lãng phí thời gian và tiền bạc vì anh... Mạng anh có đáng gì đâu... - Nó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con bé, cảm giác thật mềm mại như không xương.



    - Anh đừng nói như vậy... Em sợ...



    - Không... Đừng sợ... Anh chỉ có một ý nguyện... nhưng kiếp này không biết có thực hiện được không ? - Nó lại bật người ho lên sù sụ, mặt áp vào bầu ngực con bé hít lấy hít để.



    Con Nga dường như đã nhận ra điều bất thường, nó mím môi ngồi yên cho thằng Hàn diễn hết màn kịch.



    - Anh còn điều gì muốn nói... - Con bé lén nén cười. - Em có thể cho anh hết...



    - Anh muốn... em... - Lại ho. - Anh muốn em... hôn anh một cái được không ?



    “Rầm”



    Con bé bất ngờ giở đầu thằng Hàn ném ngang xuống giường.



    - Ui da... Trời ơi... Sao em thô bạo với người bệnh vậy... - Thằng nhỏ lồm cồm ngồi dậy xoa xoa đầu, nhăn nhó.



    - Hi hi... Anh quá lắm... Định gạt em ah... Cho anh chết luôn... - Con bé lè lưỡi làm mặt quỷ.



    - Hắc hắc... Em phát hiện rồi sao ? - Thằng Hàn gãi đầu. - Anh quả thật... quả thật rất muốn làm quen với anh... Lời này là nói thật... không chút giả dối...



    - Phì... Không ai làm quen kiểu lừa gạt như anh hết... Đã vậy còn giả bộ ngủ mớ nói năng lung tung... - Con bé bĩu môi nói.



    - Anh quả thật có dùng chút tiểu xảo... Nhưng lời nói của anh là thật... hôm đó anh về không rửa tay ba ngày... anh muốn giữ mãi mùi hương của em... - Thằng Hàn tưởng tượng, mắt lim dim đưa bàn tay lên mũi ngửi.



    - Trời ơi... Cái anh này... Anh chết đi...



    Con Nga lao đến, hai nắm tay nhỏ nhắn thùm thụp đánh lên người thằng Hàn. Thằng Hàn vùng dậy, nắm chặt hai bàn tay nó, đè lên người nó. Bốn mắt nhìn nhau, ngực con Nga phập phồng hồi hộp, mặt nó đỏ lên như mận chín. Thằng Hàn chậm rãi hôn xuống. Con Nga khẽ tránh môi nó:



    - Anh muốn hôn em... Phải trả lời thật câu hỏi của em...



    - Em hỏi đi... - Hơi thở thơm mát của con bé làm thằng Hàn say mê.



    - Vì cái gì anh muốn quen em? - Con bé có vẻ rất nghiêm túc.- Anh phải suy nghĩ kỹ... Anh chỉ có một cơ hội... Câu hỏi này rất nhiều đứa con trai khác đều trả lời sai đấy...



    - Vì... vì... Em rất đẹp... - Thằng Hàn ấp úng, vừa nói vừa quan sát nhận thấy ánh mắt thất vọng của con bé. - Em rất đẹp, nên anh muốn ngủ với em...



    Con bé Nga giật mình, mặt đỏ bừng lên, hai mắt trân trối nhìn thằng Hàn. Câu trả lời của thằng Hàn là mục tiêu thô thiển nhất nó có thể nghĩ đến, nhưng cũng chưa nghe ai nói bao giờ. Vậy mà đến miệng thằng Hàn lại xổ toạc móng heo ra như vậy.

  3. #13

    Default

    Con bé Nga còn đang há hốc suy nghĩ, thì môi thằng Hàn liền đến. Lưỡi nó thật mạnh mẽ len vào, cuốn lấy lưỡi con bé. Con Nga thoáng sững người, rồi nhắm mắt lại, đón nhận. Lưỡi hai đứa cuốn lấy nhau, hai đôi môi mềm nhũn hòa tan. Bàn tay thằng Hàn đặt nhẹ lên eo con bé, vuốt ve thật nhẹ, rồi chậm rãi tiến dần lên trên, mân mê bầu vú căng tròn mềm mại. Thật lớn ah. Bàn tay thằng Hàn cảm nhận được da thịt mát rượi, mủm mỉm qua lớp vải mỏng. Hơi thở con bé thơm ngát, dồn dập, bàn tay nó níu áo thằng Hàn thật chặt.



    - Anh... Khoan đã... - Con Nga mắt mơ màn, khẽ đẩy thằng Hàn ra.



    - Haizz... - Thằng Hàn ngồi dậy, vò đầu bứt tai, nhưng đây là chuyện nó đã đoán trước.



    - Em đi về đi... - Giọng nó run run như cố kềm nét cảm xúc, nhưng thật ra là kềm nén cái dương vật đang gõ trống đùng đùng ra trận.



    - Anh thích em... Nhưng... em về đi... trước khi mọi chuyện đi quá xa... - Thằng Hàn độc diễn một vở kịch kiên điển, quân tử treo cu lấy lòng mỹ nhân.



    Nó cứ gục đầu đau khổ, rồi lảm nhảm, đinh ninh con bé sẽ thương hại sà vào lòng nó. Có thể không ăn được ngay hôm nay, nhưng gieo hạt ắt có ngày gặt hái. Quân tử đợi ăn chim mười ngày không muộn, đúng không ? Thế nhưng, sao lâu như vậy mà vẫn chưa có tác dụng gì. Thằng Hàn vừa ngẩng mặt lên thì mắt nó chợt muốn nhắm tít lại. Vì ngay trước mặt nó là một tượng thần vệ nữ lõa lồ bóng loáng trắng muốt đến chói mắt. Con Nga tự lúc nào đã trần truồng đứng đó. Bộ áo dài gấp lại ngay ngắn đặt trên ghế. Con bé cúi gằm mặt, môi mím chặt, tay ngượng ngùng cầm hai bím tóc che hờ vị trí tam giác hồng hồng phía trước. Thân thể này, quá hoàn mỹ. Hai bầu vú căng tròn, lớn đến mức khó tin, hai núm vú đỏ hồng xinh xắn như hai đóa hoa, eo thắt hông nở chuẩn Sinh đẻ ISO 6900, cặp đùi thon dài căng tròn đến đầu gối cũng không nhăn, làn da trắng muốt hồng hào quanh năm tắm sữa.



    - Ực... - Thằng Hàn run run đưa tay về hướng con bé, nước miếng nó tuôn ra ào ào, không kịp nuốt.



    - Em đẹp không ? - Con Nga mặt đỏ gay gắt, hỏi nhẹ.



    - Đẹp... ực... Đẹp lắm. - Thằng Hàn gật đầu như trống bỏi.



    Bàn tay nó run run giơ lên thật chậm như sợ cơ thể lõa lồ trước mặt là bong bóng xà phồng, khẽ chạm vào thì vỡ tan. Con Nga mặt đỏ bừng, đứng yên thin thít, ngực phập phồng hồi hộp. Ngón tay thô ráp của thằng Hàn chạm nhẹ vào bầu vú trần trụi của con bé, cảm nhận sự mềm mại co dãn thật tuyệt vời. Hai ngón, rồi cả bàn tay, từ từ chậm rãi nhưng không phủ kín được một bên bầu vú. Hai bàn tay nó thích thú nhào nặn nhè nhẹ hai bầu vú xinh đẹp và lớn nhất mà nó từng gặp. Hai chiếc núm xinh đẹp đang săn lại như mời mọc. Nhưng không, thằng Hàn vẫn để con Nga trần truồng run rẩy đứng sát mép giường để hai mắt và tay mình ăn no nê thân thể của con bé. Hai bàn tay nó vuốt dài xuống eo, uốn lượn theo hông, vòng ra sau lưng mân mê cặp mông căng tròn tuyệt đẹp. Ngón tay nó vuốt dọc khe mông, thật sâu xuống, chậm rãi làm cơ thể con bé căng cứng lên hồi hộp, rồi chạm nhẹ vào vùng da thịt mềm mại ấm áp nhất của con bé. Thật nhạy cảm ah... Nóng và ướt như mưa đầu mùa.



    - Ưm...



    Con bé nhắm mắt rên khẽ, cả người mềm nhũn ngã tới trước, làm mặt thằng Hàn như chìm trong một khối bông êm ái mát lạnh. Thằng Hàn dụi dụi mặt mình lách qua cái bím tóc, miệng nó há hốc cọ hàng ria nhám quanh ngực con bé. Lưỡi thằng Hàn liếm quanh quanh, thấm ướt hai cái núm vú, miệng nó há to ngậm lấy, mút chùn chụt.



    - Ưm... Ôi... Anh... đừng làm nó... đỏ... đừng.. làm... nó đỏ... Ôi...



    Ngón tay thằng Hàn day day hai mép âm hộ ẩm ướt của con Nga. Để con bé rít lên, nhấp nhỏm từng hồi. Dương vật nó cũng đang phản đối mãnh liệt, đội lên thật cao. Thằng Hàn đứng lên, cởi phăng quần áo trên người. Nó lấy tay con bé cầm dương vật mình.



    - Ahh...



    Con Vi thở gấp dồn dập mặt đỏ như gấc chín, bàn tay con bé lúng túng sợ hãi cầm lấy thứ nóng hổi, to lớn giữa hai chân thằng Hàn. Bàn tay nhỏ nhắn mát rượi của con bé trùm lên đầu, rồi vuốt xuống thân dương vật. Những ngón tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương vừa đủ bao quanh thân dương vật nó. Thằng Hàn ngồi ngữa xuống giường hai mắt lim dim thích thú nhìn vẻ mặt sợ hãi, háo hức của con Vi. Con bé hổn hển cầm dương vật nó bằng hai tay, tay dưới vuốt xuống lại đổi lên trên. Cảm giác sung sướng lâng lâng làm đầu dương vật nó rỉ ra ít nước nhờn trong veo.



    - Em hôn nó đi...



    - Em... Em... - Con bé hết nhìn thằng Hàn, rồi nhìn thứ sừng sững đang cầm trong tay.



    - Ngon lắm... Thử đi...



    Con Vi mặt đỏ như sắp nhỏ máu, cúi đầu thấp xuống, đôi môi hé mở để chiếc lưỡi đỏ hồng đưa ra. Con bé rụt rè, liếm thật nhẹ lên đầu dương vật thằng Hàn. Lưỡi con bé rụt về, miệng nhắm nháp như thử mùi vị. Như bắt đầu thích với mùi hương đó, lần hai con bé mạnh dạng hơn, chiếc lưỡi đưa ra dài hơn, liếm từ dưới lên tới trên, vét đi cả giọt nước trong trong vừa rỉ ra từ đầu dương vật thằng Hàn.



    - Đúng rồi... Em giỏi quá... Ahhh... Em ngậm nó đi...



    Con Nga liếc nó như oán trách, rồi khẽ hất cái bím dài ra sau lưng. Đôi môi con bé hé mở chậm rãi chùm lấy đầu dương vật thằng Hàn.



    - Ôi... đừng dùng răng... Dùng môi thôi... Lưỡi nữa... Ôi...



    Nhìn đôi môi xinh xắn bao quanh đầu dương vật mình và ánh mắt ngượng ngùng của Tuyết Nga, làm thằng Hàn sướng muốn điên. Con bé miệng hơi nhỏ không nuốt sâu được như con Vi, nhưng cái cách nó ngậm quanh, rồi dùng lưỡi đánh, như đang hôn, đầu dương vật, làm thằng Hàn sung sướng muốn chết.



    - Em nằm xuống đây...



    Thằng Hàn kéo con Nga nằm sấp xuống giường, hai chân bỏ thỏng xuống đất. Nó lùi người lại chiêm ngưỡng cặp mông tròn lẳng như vẽ bằng compa, trắng phau phau, hai mép âm hộ khít khao đỏ hồng mọng nước. Thằng Hàn quỳ xuống đất, hai tay nó rung rung đặt lên mông con bé. Tại sao trên đời có thứ vừa mịn màn, vừa căng tròn tuyệt đẹp như thế ? Con Nga áp mặt trên giường, hơi thở dồn dập, tay nó đưa ra sau che đi chỗ thầm kín của mình đang bị thằng Hàn soi mói.



    - Đừng mắc cỡ... - Nó gỡ tay con bé ra.- Đây là điều anh mơ ước từ lần đầu gặp em...



    - Anh xấu thế... Mới gặp em lần đầu là nghĩ đến chuyện... kì cục quá đi... Đừng anh... trời ơi...



    Con bé bưng mặt, xấu hổ, vì thằng Hàn đang bóp nghiến cặp mông, kéo mở ra. Người đâu mà đẹp như thế, từ trên xuống dưới, đến cả những chỗ sâu kín nhất cũng hoàn mỹ đến lạ kỳ. Bên trên hai mép âm hộ ẩm ướt là một bông hoa chúm chím hồng hồng. Thằng Hàn úp mặt vào, lưỡi le dài liếm một đường từ âm hộ lên đến hậu môn con bé.



    - Ahhh.... ôi.... Trời ơi... Anh làm gì vậy....



    Một lần, hai lần, ba lần đến lưỡi nó khô đi, cả khoang miệng tràn ngập mùi hương con gái thơm phức. Con Nga níu cái chiếu trên giường đến nhàu nát, hai bàn chân nó co quắp, miệng há hốc đến nước dãi chảy dài ra. Thằng Hàn lại khum thấp xuống, chui hẳn đầu vào giữa hai chân con bé. Tay nó vạch hai mép âm hộ con bé ra, miệng há lớn, ngậm khít, mút mạnh. Nước nhờn tràn ra như muốn nhấn chìm nó, lưỡi nó le dài liếm quanh quanh cái mồng đốc nho nhỏ xinh xinh.



    - Ahhh.... Ưmm... Em chết mất... Anh ơi... Ôi...



    Con Nga đờ đẫn cả người, hai chân con bé muốn nhũng ra, cả âm hộ đè dí lên miệng thằng Hàn, mặc nó xì xụp như muốn hút khô cơ thể con bé. Một lúc sau, thằng Hàn ngồi dậy. Tay cầm dương vật đỏ bầm giận dữ của nó, tay kia xốc eo con bé quỳ cao lên. Nó hít hà cọ cọ đầu dương vật vào âm hộ con bé, khẽ lách qua hai mép, nhấn vào thật nhẹ.



    - Ôi... đau... anh ơi... Chậm chậm... Em sợ...



    Thằng Hàn vừa hít hà, vừa nhấp vào chậm chậm. Cảm giác khít khao ấm áp quanh đầu dương vật thật tuyệt diệu. Nó đẩy vào nửa đường, rồi lại rút ra... hai tay bóp nghiến cặp mông con bé, bóp đến đã đời. Đây là tư thế nó nghĩ ngay đến khi đầu tiên gặp con Nga. Con bé trong bộ áo dài ôm sát người, hai cáo bím tóc to dày đung đưa, cặp mông tròn lẳng nhúng nhảy. Thằng Hàn cầm hai bím tóc con bé, kéo nhẹ như hiệp sĩ lên cương. Hạ thể thúc mạnh.



    - Ahhh.... Ôi...



    Con Nga há hốc, mặt ngữa lên vì bím tóc bị níu ra sau. Thằng Hàn khí thế bừng bừng tay tra cương, tay vỗ mông ngựa chan chát, bắt đầu ra trận. Cặp mông con bé đàn hồi, căng tròn như hai trái banh, hạ thể nó dập vào, nảy ngược ra thật sướng không thể tả. Nó thấy mình như đang chơi bập bênh, bên dưới có một cái lò xo lớn, vừa xuống lại nảy lên. Dương vật nó cứng vừa thẳng, một đường lại một đường đi tới, chèn ép hai mép âm hộ con bé đến nức nở, đỏ tấy lên. Tay nó vuốt ve tấm lưng trần láng mịn, xoa bóp hai bầu vú trắng nõn bị đèn nghiến trên chiếu. Con bé há hốc, đờ đẫn, miệng không phát ra nổi tiếng rên rỉ. Âm hộ con bé tuôn trào nước nhờn ướt vãi dưới sàn. Thằng Hàn không nhớ chính xác, nhưng ít ra hai lần cơ âm hộ con bé co bóp mạnh nhưng lại bị dương vật nó cường thế vượt qua. Đến lúc nó vã mồ hôi, sướng khoái sắp đến đỉnh thì con Nga đã rũ người thiêm thiếp. Thằng Hàn gầm lên, rút dương vật ra.



    - Ahhh...



    Từng dòng, từng dòng tinh dịch nóng hổi vung vãi khắp lưng con bé. Nó gầm gừ sung sướng, cọ cọ dương vật lên mông con bé, như muốn cảm giác đê mê còn âm ỉ lại.



    Căn phòng ông Bần rất nhỏ, ngay cả toilet ông cũng phải dùng chung của trường. Trên sàn nước nhỏ, nơi ông Bần vừa dùng để tắm, vừa để rửa chén, hai cơ thể trần truồng bóng loáng bọt xà bông đang cuống lấy nhau. Tiếng thở dốc nhè nhẹ, cười rúc rích, xì xụp môi lưỡi liên miên không dứt. Thằng Hàn mê mẩn hai bầu vú căng tròn mà hai tay nó không thể bao hết của con Nga. Con bé thì không rời được dương vật to đùng cong cớn của nó. Chợt con bé nói nhỏ:



    - Nếu em nói... Anh là người đàn ông đầu tiên của em... Anh có tin không ? - Ánh mắt con bé nhìn sâu thằng Hàn như muốn đọc suy nghĩ của nó.



    - Tin... Anh biết mà... - Thằng Hàn nhoẻn miệng cười như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.



    - Anh lại nói dối... - Con bé xoay người giận dỗi.



    - Không... Anh... thật ra anh... không nghĩ nhiều như vậy đâu... Nếu sau này, không có em, anh vẫn mãi mãi nhớ những giây phút này.



    - Hi hi... Anh nói chuyện cứ như đọc sách vậy... - Con Nga cười, nhưng tay lau nước mắt đang chảy dài trên mặt.


    - Em...



    - Em... đã có chồng... - Nước mắt chảy dài trên mặt con Nga.- Em đã lấy chồng được ba tháng... Em biết chuyện này khó tin...vì em mới hơn 16, nhưng quan trọng gì, luật pháp không công nhận thì đã sao... nhưng đối với gia đình em, em là đứa đã lấy chồng...



    Con bé thất thần, ánh mắt nhòa đi, nhìn ra khung cửa sổ.



    - Năm ngoái, gia đình em làm ăn xuống dốc, nợ nần ngập đầu... Cha em vì cơ hội giải thoát của gia đình, gả em cho... hắn... Hắn lớn hơn em mười tuổi, theo em từ hai năm trước. Gia đình hắn rất giàu... Kể cũng buồn cười... Ai nói cưới người yêu mình là sung sướng... - Con bé nhếch mép cười cay đắng.





    - Ngay đêm tân hôn, em mới biết được... Hắn bị liệt dương... Ha ha... Hắn tham lam cấu xé thân thể em... Nhưng không làm gì được... Cuối cùng, em cũng trở thành đàn bà... bằng... bằng ngón tay của hắn... Hu hu... - Con Nga khóc nấc lên.



    Thằng Hàn ôm chầm lấy con bé. Nước mắt ướt cả vai nó.



    - Từ lúc đó tới giờ... Em không dám nói cho ai nghe hết... Cha em bị tim nặng... Nợ nần vẫn chưa xong... Mỗi tối em phải cố làm cho hắn vui... để hắn không thành một con trâu điên cắn xé giày vò em...



    Giọng con bé nghẹn ngào, câu chuyện làm lòng thằng Hàn đau thắt lại.



    - Anh quả thật là người đàn ông đầu tiên vào trong em... Anh là người cho em biết cảm giác làm đàn bà... Anh là người cho em hiểu mùi vị của ân ái, dù đêm nào em cũng nằm chung với một kẻ được gọi là đàn ông... Anh... Anh tin em không ?



    Thằng Hàn gật gật đầu, vòng tay siết chặt hơn. Nó muốn nói, nhưng lời lẽ đều tắt nghẽn trong cuống phổi.



    Tuyết Nga đi về thật lâu, mà thằng Hàn vẫn tồng ngồng ngồi đó, đến quần áo cũng chẳng buồn mặc. Tâm trạng nó nặng nề, còn đâu niềm vui đắc thắng khi chiếm đoạt được mục tiêu. Đến khi cánh cửa bật mở, nó mới vội vàng chụp cái chăn che ngang hạ thể.



    Ông Bần bước vào, trên mặt nở một nụ cười tự hào. Ông đứng bên ngoài đã lâu, nhìn cũng đã nhìn, cafe cũng đã uống, quay lại... lại phải nhìn. Ông mới biết thằng con mình lợi hại như vậy. Mới sáng té một cái 5 mét, tưởng đi tông thằng con cầm gậy. Vậy mà đến chiều... Cứ như cưỡi ngựa xung phong. Chợt ánh mắt ông nhìn xuống cái chăn trong tay thằng Hàn, hét lên:



    - Bỏ ra... bỏ ra ngay... Đã nói là không sài cái chăn của tao mà... Mẹ... - Ông giật phăng cái chăn ra khỏi tay thằng Hàn.



    - Haizz... tui tắm rồi... - Thằng Hàn tồng ngồng đứng lên, lấy quần áo.



    Ông Bần thất thần nhìn thứ đong đưa giữa hai chân thằng con. Mẹ nó đã không ngoại tình với thằng nào chứ ? Tại sao con lại hơn cha nhiều như vậy. Ông thấy dương vật mình trong quần tự dưng co rút lại như con thỏ đứng trước sư tử.



    - Đừng nhìn tui hâm mộ như vậy ah... Hắc hắc... Đâu phải chưa thấy... Đứng cả buổi chiều mà không mỏi chân... Tui nể ông thiệt đó... - Thằng Hàn dửng dưng mặc quần vô.



    - Mẹ nó... Khóa cổng trường, quét sân xong, tao còn đi đâu được hả ? Không nhìn tao biết làm gì ah ? - Ông Bần sừng cồ hét lên. - Mày thấy tao nhìn sao không làm nhanh nhanh đi... tới giờ này còn chưa có miếng cơm trong bụng...



    - Hắc hắc... Cũng khó ah... Ông già... Sao ông hay vậy... Đẻ ra tui lợi hại ghê luôn... - Thằng Hàn xoa xoa lưng, nịnh nọt.



    - Còn nói... - Ông Bần ưỡn ngực lên. - Tao hồi đó chinh phục mẹ mày cũng chỉ bằng một thương....



    - Nè... hắc hắc... Bạn gái tui... Ông xem cũng đã xem ah... Còn bạn gái ông... Hay là bữa nào... Cho tui... Hắc hắc... - Thằng Hàn nghĩ đến cảnh phơi thân ngoài sân trường, sáng ra phát hiện muỗi cắn sưng cả người, chi bằng...



    - Dẹp... nó nó... đâu phải bạn gái tao... Nó nhỏ tuổi như vậy... - Ông Bần đỏ mặt gạt tay thằng con. - Mày muốn thì tự nói với nó...



    - Hắc hắc... Ông nói rồi đó...



    - Tao... khoan đã... Tao...



    Nghĩ đến cái thứ đung đưa giữa hai chân thằng Hàn, ông Bần hối hận muốn chết. Nó mà dụ được con Vi vài lần, không, có khi chỉ một lần, con bé có khi chẳng thèm nhìn ngó tới ông nữa.



    - Này... này... Mày xem... Hay là... - Ông Bần lẽo đẽo đi theo thằng con, nài nỉ.



    - Theo tui làm gì ? Tui đi nằm chút đây... Vất vả cả buổi... Nấu cơm xong, gọi tui nha...



    - Ừ.. ừ... Để tao nấu cơm... mà mày xem... Ý tao là...



    - Khò khò...

  4. #14

    Default

    Ngày hôm sau là một ngày không bao giờ quên đối với học sinh và giáo viên trường Trung học Xuân Mai.



    Giữa giờ học buổi sáng, đột nhiên các giám thị, thầy cô được tập hợp lên phòng Hiệu trưởng. Chỉ năm phút sau, tất cả học sinh được điều động ra ngoài sân trường, túi áo quần lộn trái ra ngoài, tất cả cặp xách, điện thoại để lại tại chỗ ngồi. Trong tình huống như thế, lẽ ra phải nháo nhào, ồn ào bàn tán như vỡ chợ, nhưng sân trường lại bao trùm bởi bầu không khí im ắng đáng sợ. Vài tiếng xì xào thật khẽ cũng bị những ánh mắt nghiêm khắc bóp chẹt lại. Giáo viên phân thành nhóm năm người lục soát từng lớp học, cặp xách, thậm chí điện thoại cũng xem qua không sót. Ông Bần chịu trách nhiệm giữ cửa chính, thằng Hàn lại bị phân ra giữ hàng rào phía sau.



    Thằng Hàn ngồi vắt vẻo trên ghế đá, phì phèo điếu thuốc lá chẳng quan tâm. Nó nhìn cái hàng rào cũ kĩ trước mặt, khá thấp, học sinh trốn học thường leo ra ngoài đường này. Nhưng bắt trốn học có cần làm rầm rộ nghiêm trọng vậy không ?



    “Lý do mà tôi phải triệu tập gấp các em ngày hôm nay, có lẽ khá nhiều em đã biết.” Giọng Hiệu trưởng qua hệ thống loa, từ phía trước sân trường, nhưng ở đây thằng Hàn vẫn nghe khá rõ.



    “Sáng hôm nay, trong trường chúng ta phát tán ra một số hình ảnh bậy bạ, nhằm hạ uy tín cô Ngọc Lan... Tôi xin nói rõ... Những hình ảnh này là không thật, là... là hình đã qua xử lý photoshop... chỉ có khuôn mặt là của cô Ngọc Lan... còn ngực... mông... Ah hem... và những thứ khác... đều không phải của cô Lan.... Tôi có thể làm chứng... Ah hem... những bức hình này chỉ để... để bôi nhọ danh dự người khác... Hành vi này trường đang kiểm tra làm rõ... và tịch thu... Nhưng qua buổi hôm nay, nếu tôi còn thấy bất cứ ai lưu trữ những hình ảnh này, dù dưới bất cứ hình thức nào, tôi sẽ buộc em đó thôi học... Còn nếu tôi tra ra được số hình này do người nào phát tán, tôi sẽ giao ngay cho cảnh sát...”



    Từng lời nói của Hiệu trưởng vang vọng khắp cả trường, đối với thằng Hàn thì chui vào tai này, chảy ra tai kia, nhưng đối với một người khác thì đau nhức đến từng thớ thịt. Thằng Hàn rung rung chân, không hề biết sau lưng nó không xa đang có một người run rẩy núp sau gốc cây.



    - Haizz... Vú mông không phải của cô Ngọc Lan thì có gì để xem ? Hắc hắc...



    - Mà thằng nào cũng rảnh chuyện... Con gái mơn mởn đầy cả trường... lại đi nhắm vô bà cô già... ah... mà chụp không được thì thôi đi... lại còn ghép hình... Nhục đéo chịu được.



    Từng lời thô tục của thằng Hàn đều làm bóng dáng gầy yếu dưới gốc cây kia run lên.



    - Mà cha Hiệu trưởng này cũng đáo để... ghép hình thì nói vậy thôi... còn vú với mông không phải của cô... còn đòi làm chứng nữa chứ... Mẹ... chắc là chả sơ muối rồi, nên mới biết... Hắc hắc...



    - Anh im ngay....



    Đột nhiên có tiếng hét lên sau lưng, thằng Hàn giật mình quay lại. Một cô gái chạc tuổi nó, mặt mày nhoè nhoẹt nước mắt, nắm tay run run nắm chặt, đôi mắt đang tức giận bừng bừng nhìn nó. Cô gái mặc trên người áo sơ mi trắng bó sát những đường cong lồi lõm trên người, bên dưới là một chiếc váy dài ngang gối lộ ra hai bắp đùi thẳng tắp trắng muốt. Thằng Hàn nheo nheo mắt, bước lại.



    - Cô bé là ai ? Sao núp ở đây ?



    - Cô bé... tôi...



    - Sao đi học mà không mặc đồng phục hả ?



    - Tôi là giáo viên trường mà... - Cô bé lau nước mắt nhoè nhoẹt, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.



    - Giáo viên ? Thẻ đeo của cô đâu ? - Ánh mắt nó nhìn chằm chằm trên ngực cô bé như tìm cái thẻ, nhưng thật ra đang nhắm vào khoảng da thịt phập phồng trắng muốt giữa khuy áo.



    - Tôi... Tôi... là giáo viên thực tập... Chưa được cấp thẻ... - Cô bé lúng túng phân bua.



    - Muốn gạt tui hả ? Cô giỏi lắm chỉ nhìn già hơn đám học sinh kia một chút... Giáo viên... phì... - Thằng Hàn được nước làm tới, nắm tay cô bé kéo đi.



    - Anh buông tôi ra... Anh làm gì ? - Cô bé dằn tay lại, vẻ mặt vừa giận vừa tức.



    - Đi ngay... Tui giao cô cho Ban giám hiệu... Tui được giao trực phía sau này... - Thằng Hàn nắm tay cô bé kéo đi. - Nhìn cô lén lút như vậy... Do cô phát tán hình ảnh bậy bạ trong trường phải không?



    - Anh điên rồi... - Cô gái nghẹn ngào vì tức. - Sao tui tự đi làm xấu mình chứ ? Hu hu....



    Thằng Hàn nhìn cô bé ngồi bệt xuống cỏ bưng mặt khóc nức nở, miệng nó chợt mỉnh cười. Nó đâu có ngu. Từ lúc nó bắt gặp cô bé khóc lóc ở đây, nó đã nghĩ đến nhân vật chính của sự kiện này. Nhưng nó ngạc nhiên nhận ra, thì ra cô Ngọc Lan, chỉ chạc tuổi nó lại còn xinh đẹp, hấp dẫn như vậy.



    - Thôi mà... - Thằng Hàn ngồi chồm hổm, ánh mắt lục lọi chui vào khe hở trên ngực áo cô bé.



    - Làm lỗi thì phải chịu thôi... Cô nghe thầy Hiệu trưởng nói rồi đó... Họ sẽ giao cô cho cảnh sát... Chắc phạm lỗi lần đầu cũng không sao đâu... Cô giáo Ngọc Lan thấy cô trẻ người non dạ, chắc sẽ tha lỗi cho cô thôi.... Đừng ăn vạ ở đây mà, tui đi làm kiếm cơm từng bữa đó... - Nó tiếp tục lảm nhảm.



    - Anh... Anh điên thật rồi... Anh có xem những tấm hình dơ bẩn đó chưa ? Tôi là nạn nhân mà... - Cô bé gào lên.



    - Nạn nhân ? Ý cô là... - Thằng Hàn sững người ngạc nhiên.- Cô là cô Ngọc Lan ? Không thể nào ?



    - Tôi nổi tiếng lắm đó... - Ngọc Lan nhếch mép cười chua chát. - Có kẻ ngốc như anh mới không nhận ra tôi...



    - Ah... Xin lỗi ah... Tui không biết... - Thằng Hàn gãi gãi đầu cười ngây ngô. - Mà cô đâu cần lo lắng như vậy ? Là hình ghép thôi mà... Haizz... thầy Hiệu trưởng còn làm chứng... Vú... Mmm...



    Ngọc Lan quắc mắt giận dữ làm thằng Hàn nghẹn lại. Cô bé lại cúi đầu, đôi vai gầy run lên từng đợt, nước mắt lả chả rơi xuống đùi.



    - Cô đừng khóc nữa mà... Trời ơi... Sao nó trắng như vậy... - Thằng Hàn nghiến răng nhìn bầu vú phập phồng theo tiếng nấc của cô ta. - Ahh... Đừng khóc nữa... Ôi... Tôi thiệt chịu không nổi nữa...



    - Hu hu... Hu... Tôi không muốn sống nữa... Tôi thật sự không muốn sống nữa... Hu hu...



    Ngọc Lan khóc càng lớn hơn, nhưng lời nói dọa thằng Hàn muốn nhảy dựng.



    - Này... Này... Có cần nghiêm trọng vậy không ? - Nó vỗ vỗ vai cô bé. - Dù sao cũng là hình giả thôi... Có cho tui... Tui cũng không thèm xem đâu...



    - Anh thì biết cái gì ? - Cô bé giận dữ gào lên, rồi mếu máo. - Nếu giả thì tôi có gì phải khóc chứ... Hu hu...



    - Là thật ?



    Thằng Hàn nhấp nhỏm dáo dác nhìn quanh như muốn tìm ra một hai tấm hình còn sót lại. Thật tiếc ah... Sáng ngủ trễ, để ông già quét sân một mình, nếu không... Haizz...



    - Thằng khốn nạn... Thằng mất dạy... Tôi muốn giết hắn... - Ngọc Lan lẩm bẩm, thì thào, tay siết chặt nhúm cỏ đến nát nhừ.



    - Ai... ? Là kẻ nào làm chuyện này ? - Thằng Hàn đột nhiên sốt sắng lạ kỳ, nắm vai cô bé lắc lắc thật mạnh. - Nói ra đi... Tui sẽ... tui sẽ...



    - Tôi không biết... Tôi không biết kẻ đó... Tôi hoàn toàn không biết mặt hắn... - Cô bé dò mái tóc, rũ rượi.



    - Vậy... - Thằng Hàn chưng hửng.



    - Tối thứ Năm tuần trước... Tôi chấm bài về muộn... Vừa bước ra, sân trường tối đen... Rồi... Rồi... - Giọng cô bé run lên sợ hãi như đang đối mặt với chuyện đó một lần nữa. - Có kẻ trùm lên gì đó lên mũi tôi... Mùi Isoflurance nồng nặc... Tôi dạy môn Hóa học... Làm sao tôi không biết chứ... Tôi cố nín thở, nhưng đã không kịp...



    - Hắn... Hắn... mang tôi lên lầu một... cởi quần áo tôi... - Ngọc Lan nhìn chằm chằm vô định, đôi mắt toé máu như thấy kẻ thù của mình. - Đèn flash thật chói mắt... Hắn... Hắn còn muốn... làm nhục tôi... Tôi... Tôi chỉ muốn mình chết ngay đi...



    - Rồi... ? - Thằng Hàn trầm giọng.



    - Tôi không biết... - Cô bé vò nát mái tóc mình. - Lúc đó... tối lắm... Tôi lại nửa tỉnh, nửa mê... Tôi cố vùng vẫy... Tôi cố la... cơ thể tôi chợt nhẹ bẫng... hắn biến mất...



    - Thành công không ? - Không biết thằng Hàn đang hỏi cái gì, nhưng Ngọc Lan không nghe thấy.



    - Hai ngày trước... Có tin nhắn từ một số máy lạ.... Hắn yêu cầu tôi đến một phòng khách sạn... Nếu không sẽ phát tán... phát tán hình... Tôi báo cảnh sát... họ bảo tôi cứ giả vờ ưng thuận... đến khách sạn... họ sẽ theo dõi và bảo vệ tôi... Nhưng không... hắn không xuất hiện... có lẽ hắn phát hiện nghi ngờ... Và rồi sáng nay... - Ngọc Lan ôm mặt nghẹn ngào.



    - Cô có nghi ngờ ai không ? - Thằng Hàn hỏi. - Học sinh lớp nào không ?



    - Không... Tôi không biết... Mà... có lẽ... - Cô bé nhíu mày suy nghĩ, lại lắc đầu. - Tôi không nghĩ nó dám làm chuyện này...



    - Nó là thằng nào ? - Không biết tự lúc nào, thằng Hàn đã tự nguyện nhúng chân vào chuyện này.



    - Thằng Hùng... Học sinh cá biệt lớp 12A7... Hôm trước... cách ngày đó hai ngày.... Tôi có la mắng nó không học bài... mời mẹ nó lên làm việc... bà ta... Bà ta... hung dữ lắm... Tát vào mặt nó ngay trước mặt tôi... ánh mắt nó nhìn tôi... rất... rất căm thù... Nhưng không phải nó đâu... Tôi không tin... - Cô bé lắc đầu mệt mỏi.



    --------

  5. #15

    Default

    Tối hôm đó, ông Bàn vừa lọ mọ nấu cơm, vừa lầm bầm chửi thằng con lười biếng nằm trên giường phe phẩy cái quạt mắt lim dim.



    - Ông già... Ông nghĩ sao về vụ Ngọc Lan ? - Thằng Hàn chợt ngồi dậy hỏi.



    - Ngọc Lan nào ? - Ông Bần ngơ ngác.



    - Trời... Cô Ngọc Lan đó... - Không hiểu sao thằng Hàn không thoải mái khi phải gọi cô bé đó là cô.



    - Xùy... - Ông Bần xua xua tay. - Chuyện nhảm nhí thôi... Chắc mấy thằng học sinh bị cô giáo mắng, rồi đi ghép hình bậy bạ...



    - Không phải hình ghép đâu... - Thằng Hàn trầm giọng.



    - Sao ?



    - Sáng nay, tui gặp Ngọc Lan khóc lóc sau trường.... Hình là thật, không chỉ như vậy... còn bị làm nhục... - Thằng Hàn trầm giọng. - Chuyện xảy ra tối thứ Năm tuần trước... Ngay trong trường mình.



    - Hả ? Mày nói ? - Ông Bần đứng phắt dậy đánh rơi cả đũa cơm.



    - Trời ơi... Thôi đúng rồi... Thật khốn nạn... Tối đó tao nghe tiếng gì đó như kêu cứu, tao đi ra sân thì không nghe nữa... Tao gặp con bé... còn mở cửa cho nó... Con bé có vẻ hoảng sợ, hoang mang lắm... - Ông ngồi bệt xuống đất thất thần.



    - Đúng rồi... Sao tui không nhớ ra... Lúc đó... - Thằng Hàn cũng sực tỉnh, la lên.



    - Mày... ? Có ở đó sao ? - Ông Bần chợt nhíu mày hỏi lại. - Mày núp ở đâu ?



    Thằng Hàn mím môi nín lặng. Nó nhớ đêm đó, khi nó và con Vi núp sau bể nước. Ông Bần đã chào hỏi Ngọc Lan, giọng cô bé lúc đó vừa hoang mang, vừa lúng túng xấu hổ. Vậy thì... thời điểm gã đó làm hại cô bé, thằng Hàn lại đang đứng ngồi sốt ruột ngoài quán cafê, chờ đợi con Vi làm tình với cha nó. Nếu lúc đó nó ngồi quanh quẩn ở cổng trường... Nếu lúc đó... Máu nóng nó sôi lên, cơ thể căng cứng khó chịu. Nó cảm giác như mình là mèo mà để lũ chuột nhắt ăn mất miếng mỡ trước miệng. Thật mất mặt. Nó muốn giải tỏa, muốn bùng nổ.



    Chợt có tiếng bước chân trên sỏi xào xạo vang lên bên ngoài.



    - Thôi được rồi... mày đi uống cafe đi... - Ông Hàn đứng lên, vương vai, ẹo trái ẹo phải như khởi động làm nóng.



    Thằng Hàn chẳng nói tiếng nào, đứng lên bẻ xương sống răng rắc. Nó bước lại chặn trước cửa.



    - Chú... ơi... - Tiếng con Vi kêu thật khẽ.



    - Ông già... ông núp vô kia nhanh đi... - Thằng Hàn xua xua tay.



    - Để làm gì ? - Ông Bần ngạc nhiên hỏi lại.



    - Ông nói tui có thể tự năn nỉ nó... Nó chịu thì ông không có ý kiến mà...



    - Ừ... thì... - Ông ngập ngừng, mắt láo liên muốn tìm cớ thoái thác.



    - Nè... Đừng nói ông nuốt lời nha... - Thằng Hàn trợn mắt tức giận.



    - Không... không tao là cha mày mà... Sao nuốt lời chứ ? - Ông Bần chợt nghĩ ra chuyện gì, nói gấp. - Nhưng mày dụ nó bao lâu, phải giao hẹn chứ ? Không lẽ mày thủ thỉ cả đêm không xong, tao phải đứng đó chờ ah ?



    - Năm phút... - Thằng Hàn xoè bàn tay ra.



    - Ok... Năm phút... Hắc hắc... - Ông đắc ý cười với điều kiện của mình.



    Đừng nói năm phút, cho mày năm chục phút cũng chưa chắc sờ được vú con bé. Phải biết lần đầu tiên ông chạm được con bé là gom đủ tất cả các yếu tố Thiên thời - Địa lợi - Nhân hòa. Dù thằng Hàn có là thiên tài, thì ông vẫn còn chiêu cuối cùng lận lưng. Ông cứ bước ra ngoài, đối diện với ông, con Vi sẽ ngượng ngùng là từ chối nó. Chiêu này có hơi bẩn, nhưng có sao. Ông tự trấn an mình, chui vào đứng sau tấm chăn phơi góc tường.



    - Chú ơi... - Tiếng con Vi ngập ngừng lại vang lên ngoài cửa.



    - Suỵt... Ông già... Trong năm phút, ông phải giữ im lặng đó... và không được nhìn lén... - Thằng Hàn dặn lần cuối trước khi mở cửa.



    Tiếng cửa vang lên ken két.



    - Ủa... Anh Hàn... Chú... Chú Bần đâu rồi anh ? - Con Vi thấy mặt thằng Hàn, ánh mắt nó nhìn cái nồi cơm còn bốc khói nghi ngút.



    - Ông già đi uống cafe rồi... Vô đây với anh... Anh có chuyện muốn nói với em... - Thằng Hàn kéo tay con bé, nháy nháy mắt.



    “Đừng vô... Đừng vô” Ông Bần nói nhẩm trong đầu, hai tai vểnh lên nghe ngóng.



    - Ngồi xuống đây !! - Thằng Hàn quay lại nhìn tấm màn, yên chí, kéo con Vi ngồi lên đùi nó.



    Con bé nhấp nhỏm sợ ông Bần bước vào bất chợt, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi vào lòng thằng Hàn.



    - Vi ơi... - Thằng Hàn gọi khẽ, ngoạm nhẹ vào vành tai con bé.



    - Dạ... - Con Vi đỏ mặt đáp lời.



    “Bịt tai lại, đừng nghe lời nó” Ông Bần tim muốn nhảy ra ngoài.



    - Anh ao ước từ lâu... Mỗi đêm anh đều bị một giấc mơ giày vò... Trong mơ... - Thằng Hàn vừa nói, tay vừa cởi nút áo con bé.



    “Phì... Sến bỏ mẹ” Ông Bần nghĩ.



    - Anh và em... hai đứa mình làm chuyện đó... Từ sáng đến tối... Rồi từ tối đến sáng...



    Con Vi bị chọc cười vì lời tán tỉnh nhảm nhí đó, nhưng miệng con bé đã bị môi thằng Hàn bao kín. Nó bấm nút áo ngực, mò tay vào mân mê vú con bé.



    “Thô tục... Nói chuyện vậy mà cũng nói được” Ông khinh bỉ thằng con mình.



    - Em không chịu anh sao ? Ôi... Em làm anh buồn quá.... - Thằng Hàn kéo tuột chiếc váy khỏi người con bé.



    Con Vi lắc lắc đầu, toan lên tiếng, lại bị thằng Hàn hôn đến choáng váng đầu óc.



    “Tao đã nói mà... Tưởng bở sao” Ông Bần đắc ý, ngước nhìn cái đồng hồ treo tường. Đã qua ba phút.



    - Em có suy nghĩ lại không ? Anh quả thật rất khoẻ đó... - Thằng Hàn cởi quần áo mình, nhẹ nhàng cho con Vi quỳ xuống đất.



    Con Vi đã nhận ra điều gì đó bất thường, nhưng chưa kịp lên tiếng thì dương vật thằng Hàn đã lấp kín miệng con bé.



    - Vi ơi... Em cho anh một lần thôi... Được không ? - Nó vừa nói, vừa nhìn đồng hồ, khẽ mỉm cười.



    - Ha ha...



    Ông Bần bật cười vui sướng, thời gian giao hẹn đã hết. Ông kéo phăng chiếc chăn trước mặt, ném xuống đất. Chợt ông đứng sững tại chỗ. Giữa căn phòng thằng Hàn trần truồng lim dim đứng, dưới chân nó con Vi không mảnh vải che thân đang say mê ngậm mút dương vật nó. Chưa bao giờ ông thấy con Vi say mê như vậy đối với ông. Con bé nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé đỡ thân dương vật, miệng nó há to để chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc lên, sau đó đón cả vào miệng thật sâu. Thằng Hàn hít hà thõa mãn, bàn tay đan vào tóc con bé, ghì chặt.



    “Thằng nhóc đã gạt mình... Chắc nó phải nhìn ra con Vi chịu nó từ trước...”



    Lòng ông Bần nhộn nhạo khó chịu. Ích kỷ ai mà không có, ai cũng muốn giữ thứ xinh đẹp nhất cho mình. Nhưng có vẻ như ông đã chuẩn bị cho kết quả này từ ngày đầu tiên chạm tay vào cơ thể con Vi. Một đứa con gái tuổi mới lớn, tràn đầy sinh lực, không thể quanh quẩn bên một lão già như ông quá lâu.Dù sao đi nữa, thằng Hàn lại là con ruột ông, một điều giúp ông dễ chấp nhận nhất. Ông đang đứng yên suy nghĩ, thì thằng Hàn lên tiếng:



    - Ông già... Tham gia hay ra ngoài... Ah... Mà ngồi xem cũng được... Tùy ông quyết định nha...



    - Ahhh...



    Con Vi đến giờ mới sực tỉnh, giật bắn người, mặt con bé đỏ bừng lên vì xấu hổ. Dù sao ông Bần cũng là người đàn ông đầu tiên của con Vi, trong lòng nó luôn có một vị trí khá đặc biệt cho ông. Tuy rằng ngay cả nó cũng không thể xác định được vị trí đó gọi là gì ?



    Ông Bần thở dài, cởi quần áo ra. Dương vật ông tòng ngòng, dựng đứng từ lúc nào. Ông bước đến, đứng song song với thằng Hàn. Người thì thấp hơn một cái đầu, thứ đó cũng ngắn hơn chừng ấy.



    - Không phải con luôn muốn một lúc có hai người đàn ông sao ? - Ông Bần hỏi con Vi. - Đêm nay con sẽ được toại nguyện...



    - Con... Con không có... - Con bé bưng mặt, lắc đầu ngoầy ngoậy.



    - Không sao... - Ông Bần nâng mặt con bé lên, dương vật cọ vào đôi môi đỏ hồng của nó. - Thằng Hàn là người thân, cũng như chú với con vậy... Đâu có việc gì...



    - Con... Ưm...



    Con bé vừa mở miệng, thì dương vật ông Bần đã trám kín miệng nó. Con Vi lại nhắm mắt, chậm chậm mút lấy nó. Bàn tay nhỏ bé của con bé lại nắm vuốt dương vật thằng Hàn. Hai cái dương vật căng phồng dí sát khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng của con Vi, đôi môi con bé há hốc ngậm mút luân phiên từng cái một.



    - Ưmmm...



    Ông Bần quỳ gối sau lưng con bé, hai tay ông xoa nắn, mân mê cặp vú căng tròn đến thích tay. Dương vật ông chui vào khe mông nó, một cảm giác ấm áp, ẩm ướt thật tuyệt diệu. Thằng Hàn ngồi bệt xuống đất, tay ghì đầu con Vi không rời hạ thể mình. Con bé bị ép quỳ gối xuống thấp, mông chổng lên thật cao, âm hộ ướt đẫm hướng vào mặt ông Bần. Ánh mắt ông Bần nóng bỏng lướt theo bàn tay vuốt dọc tấm lưng cong vòng trắng muốt, tay ông mân mê cặp mông no tròn của con bé. Ông chợt nhận ra con Vi như khác hẳn với đứa con gái mà thường ngày ông vẫn nâng niu trân trọng. Từ lúc nào mà đùi con bé dài, tròn lẳng như thế. Từ lúc nào mà mông con bé lại vểnh lên tròn trịa thế kia. Từ lúc nào mà con bé có thể làm ra tư thế dâm đãng đến cùng cực như thế. Miệng con bé vẫn ư ử ngậm mút dương vật thằng Hàn, cặp mông ưỡn ẹo khiêu khích ánh mắt ông. Ông Bần cầm dương vật mình cọ dọc hai mép thịt mọng nước của con bé, nhấn vào thật chậm. Ông lim dim cảm giác ấm áp khít khao vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, .



    - Ưmmm... Ưm....- Con Vi rên lớn.



    Ông Bần nghiến răng nhìn cặp mông tròn trịa méo mó trong tay, nhìn dương vật mình bóng lưỡng nước nhờn, hiện ra, biến mất liên tục, chèn ép hai mép âm hộ con bé. Ông bấu chặt vòng eo nó, dập hạ thể vào, càng nhanh, càng nhanh. Cảm giác sung sướng chưa bao giờ trọn vẹn như vậy... không lời nào tả hết được sự phấn khích của ông Bần, có lẽ chỉ còn cách này...



    - Chát... Ai ui...



    - Hắc hắc... Ông già... biết thú vui của cao bồi rồi ah... - Thằng Hàn nhe răng cười.



    - Cha mày... biết lâu rồi...



    Ông Bần nghiến răng vỗ thêm cái đét lên bên mông còn lại của con bé. Hai dấu tay đỏ bừng hằn rõ trên cặp mông no tròn căng bóng của con Vi. Mặt ông Bần đỏ bừng như uống rượu. Chưa bao giờ ông cảm thấy mình sung sức như hôm nay. Hạ thể ông vẫn dập đều đều, mông con Vi nảy tưng tưng những tiếng chan chát chắc nịt. Mồ hôi đổ ròng ròng trên lưng ông như một vận động viên chạy marathon vòng thi đấu Olympic. Cơn sướng khoái tăng lên liên miên bất tận.



    - Ưmmmm... - Con Vi há hốc rên dài, dương vật thằng Hàn vẫn nửa trong nửa ngoài miệng nó.



    - Tao... Ôi... Tao không xong rồi... Ahhh.... - Ông Bần gầm lên.



    - Ông già... Không được ra trong đó... Còn tui nữa mà... - Thằng Hàn chợt ôm lấy con Vi kéo vào lòng nó, để lại cha nó chới với với cái dương vật sắp bùng nổ trong tay.



    Ông Bần ngã chúi ra trước, dương vật bóng lưỡng co giật thật mạnh. Hai mắt ông đê mê nhắm lại, chỉ kịp nhìn thấy một màu nâu xạm khá quen thuộc. Đến khi, tay run run vắt ra dòng tinh trùng cuối cùng, ông mở mắt ra, thản thốt:



    - Trời ơi... Sao lại là cái chăn...



    Con Vi thở hổn hển, gương mặt xinh đẹp đỏ hồng lên vì sung sướng. Thằng Hàn lại đè cơ thể con bé bẹp dí xuống sàn nhà, đè lên cả cái chăn vấy bẩn của ông Bần. Nó chen người mở rộng hai chân con bé ra, dương vật nó trượt dọc khe mông, chui xuống dưới, thúc mạnh.



    - Ưmmm... Ôi...



    Con Vi oằn người, rên lớn. Thằng Hàn vòng tay qua cổ con bé, lưỡi liếm láp cái cổ, vành tai xinh đẹp đỏ ửng của con bé. Hạ thể nó thúc ngược lên, thật sâu, thật mạnh. Mông con Vi nảy lên chan chát đỏ bừng, hai bàn tay con bé bấu víu tấm chăn bên dưới đến tả tơi.



    - Ôi... Ưmmm... Anh ơi... - Con Vi mê man, rên siết.



    Thằng Hàn vòng tay xuống, bóp nắn bầu vú con bé đang bẹp dí dưới sức nặng cơ thể của hai người. Dương vật nó hì hục thúc ngược lên như vũ bão, như muốn xé toạc con bé ra làm hai.



    - Ưmmm.... Ôi... Ôi....



    Ông Bần hơi thất thần. Nhìn hai bàn chân con Vi trượt dài trên nền đất, những ngón chân nó co quắp lại, run rẩy, tay con bé che miệng mình đang nấc những tiếng khô khốc theo từng cú thúc mạnh bạo của thằng Hàn.



    - Ôi... Ưmmmm...



    Thằng Hàn ngưng lại, thở dốc, dương vật nó từ từ rút ra, mang theo một dòng nước tuôn trào từ trong cửa mình con Vi. Nó lim dim cầm dương vật mình cọ quệt khắp cặp mông tròn trịa đỏ bừng của con bé.



    - Lại đây... Chưa xong đâu...



    Thằng Hàn đỡ thân thể của con Vi kéo dậy, hai cánh tay mềm nhũn rũ rượi choàng qua cổ nó. Tay nó bợ mông, đứng lên, tựa lưng con bé vào vách tường. Hai đùi con Vi được mở rộng, nâng lên, cặp ngang hông thằng Hàn. Dương vật nó cong cớn, chui vào âm hộ con bé, thúc mạnh.



    - Ahh... Ôi... - Con Vi như khóc nấc lên.



    Cánh tay con bé cuống quít bấu víu vô lực để lại những vết cào xước đỏ bừng trên bờ vai thằng Hàn. Mồ hôi trên lưng nó trơn trượt, cơ lưng nó bóng lưỡng chuyển động như một cổ máy, mông nở ra, nhíu lại mang theo từng cú thúc ngược vào âm hộ con bé. Từng cái, từng cái chắc nịch. Vách gỗ của căn phòng run lên, bụi từ mái tôn rơi lả chả trước ánh mắt ngơ ngác của ông Bần.



    - Thánh thần ơi...



    Ông Bần chưa kịp hoàn hồn thì, hai cánh tay thằng Hàn chợt buông lỏng khỏi mông con bé. Nhưng cơ thể con bé vẫn chơi vơi hổng khỏi mặt đất, nẩy lên, tuột xuống, lại nẩy lên...



    “Đây là chuyện quái quỷ gì... nó tưởng của nó làm bằng sắt sao ? Quá phô trương rồi...”



    - Em... Ôi... Em... chết mất... Ưmmm... Ôi sướng quá... Ahhh....



    Con Vi rên lớn, hai chân cuống quít quắp chặt lấy hông thằng Hàn. Thằng Hàn chợt dừng lại, nó cảm nhận dương vật mình bị thít chặt, co bóp mãnh liệt. Một dòng nước ấm áp tuôn trào, cơn cực khoái thứ hai liên tiếp của con Vi. Một dòng nước trào ra, theo gốc dương vật thằng Hàn, vung vãi dưới chân. Thằng Hàn nhẹ nhàng thả con bé ngồi bệt xuống sàn nhà. Dương vật nó cong cớn, ướt đẫm bóng lưỡng. Con Vi vừa hổn hển thở, vừa nhỏm dậy, tay bấu ngang đùi thằng Hàn, miệng há to, nuốt trọn.



    - Ah... - Thằng Hàn rít khẽ qua kẽ răng.



    Bàn tay nó giữ chặt tóc con bé, dương vật nó sâu mút trong cuống họng con bé. Nó rùng mình. Từng đợt, từng đợt nóng hổi tuôn trào. Cánh mũi con Vi phập phồng thở, cô họng nuốt xuống liên tục. Đến khi thằng Hàn ngã ngửa xuống sàn, con bé vẫn còn mê man thều thào:



    - Sao hôm nay anh ra nhiều thế... làm em suýt chết ngạt...



    - Hôm nay... ? - Ông Bần đang ngồi dựa lưng vào giường, chợt nhảy dựng lên. - Ahhh... Hai đứa này... Dám gạt tao... Mẹ nó chứ....



    ----------

  6. #16

    Default

    Sau ngày hôm đó, cô Ngọc Lan xin nghỉ không lương không kỳ hạn. Mọi người trong trường cũng cố phớt lờ những chuyện đã qua. Cảnh sát có tới làm việc, phỏng vấn các giáo viên và một số học sinh, trong đó có thằng Hùng, nhưng không phát hiện ra điều gì.



    Cá nhân thằng Hàn thì đi theo một con đường khác. Nó không nghĩ mình có khả năng thám tử, truy tìm dấu vết gì, nhưng nó vẫn tiếp tục theo dõi thằng Hùng. Từ chỗ hút thuốc lén sau trường, đến thói quen trốn học, địa điểm tụ tập ngoài trường... Để tiện dụng cho việc tác nghiệp, thằng Hàn mượn chiếc xe máy mới mua của Vi. Sau ba ngày công phu ròng rã, cuối cùng thằng Hàn cũng phát hiện hành vi khả nghi của thằng Hùng. Nó đi một nhóm bốn đứa dùng hai chiếc xe máy đến một cái nhà nghỉ ở Quận 10. Bốn đứa con trai vào nhà nghỉ với nhau làm gì ? Rất khả nghi. Sau khi tụi đó bước vào được hai phút, thằng Hàn ưỡn ngực bước vào.



    - Anh đi một mình ? - Thằng tiếp tân có vẻ thấy thằng Hàn lạ mặt, ăn mặc xềnh xoàng liên nghi ngờ.



    - Ha ha... Đùa hả mảy ?



    Thằng Hàn nhếch mép cười, bước lại bàn đặt điện thoại công cộng. Nó bấm đại mười số, thầm vái trời đừng có ai nhấc máy.



    - Alô... - Một giọng bà già ngoài sáu mươi vang lên trong điện thoại, làm thằng muốn đánh rơi cả tai nghe.



    - Ah hem... Anh đặt phòng ở nhà nghỉ Bồng Lai... Số phòng... - Nó nháy mắt ra hiệu với thằng tiếp tân.



    - Ah... 104... - Thằng nhỏ cũng nhanh nhạy không kém.



    - Phòng 104 nha...



    - Cái gì ? Mày là thằng nào... Mày giỡn mặt với bà ah ? - Giọng bà già rít lên chua như giấm.



    - Lẹ nhe cưng... Anh tắm chờ cưng đó... chụtttt...



    Sau khi hôn gió một cái rõ kêu, thằng Hàn cúp máy, nghênh ngang cầm chìa khóa phòng bước vào trong. Nhà nghỉ này không quá lớn, chỉ có dãy phòng trên tầng 1, hơn mười cái. Thằng Hàn đứng nhìn dãy phòng, nhíu mày suy nghĩ. Nếu làm chuyện xấu thì mình sẽ chọn phòng nào ? Không ngoài dự đoán của nó, đám thằng Hùng chọn căn sau cùng. Có thể nói là chí hướng lớn gặp nhau. Vừa áp tai lên cửa phòng, hai mắt thằng Hàn liền trợn lên giận dữ.



    - “Đừng mà... Cứu tôi với... Không... Ai cứu tôi với...”



    Tiếng kêu cứu yếu ớt trong phòng làm máu thằng Hàn sôi lên. Mọi kế hoạch theo dõi tìm chứng cứ liền vứt sạch, nó co giò đạp mạnh, cánh cửa nhựa Đài Loan yếu ớt bật tung.



    “Ầm”



    - Mẹ nó... WTF...



    Trên giường, bốn thằng con trai trần trụi bu quanh thân thể lõa lồ trắng nõn của một đứa con gái. Tay chân con bé bị trói căng ra bốn góc giường, mắt bịt kín bởi vải đen, cơ thể bóng nhoáng lên dưới ánh đèn như vừa được tắm nước miếng của bốn thằng con trai.



    - Là thằng Hàn... Mẹ nó... Nó làm gì ở đây...



    Bốn thằng nhìn nhau tồng ngồng bước xuống giường, nhưng sao thằng Hàn thấy bọn chúng có vẻ tức giận hơn là hoảng sợ.



    - Tụi mày thả con bé ra... Cái trò dơ bẩn cưỡng bức này mà cũng dám làm... Tụi mày chán sống rồi... - Thằng Hàn rít lên.

    - Mẹ nó... tao muốn làm gì... Liên quan đéo gì mày ? Tao thích chơi cưỡng bức đó, thì sao hả ? - Thằng Hùng bước đến, chỉ thẳng mặt nó mắng.



    - Tao sẽ báo cảnh sát... - Thằng Hàn gầm gừ.



    - Hả ? Khoan đã. - Thằng Hùng chợt hoảng sợ, la lên.- Mày điên rồi... Bọn tao chỉ chơi trò chơi thôi... ăn bánh trả tiền mà...



    - Trò chơi ?



    Thằng Hàn nhìn bốn thằng rồi lại nhìn con bé kia. Kể cũng lạ, con bé từ lúc mình vào đến giờ lại không la ó kêu cứu gì nữa. Thằng Hàn tò mò bước đến giường. Nó chợt nhìn thấy trên bụng con bé bày ra bốn năm tấm hình của một người phụ nữ lõa lồ. Chỉ lướt qua thằng Hàn khẳng định đó là cô Ngọc Lan. Hắn kéo khăn bịt mắt của con bé xuống. Trước mặt nó là một khuôn mặt khá xinh xắn, đang đỏ bừng vì ngượng. Thân thể lõa lồ của con bé cứ phơi ra trước mắt thằng Hàn, không cách gì che đậy.



    - Là... Là đang chơi trò ? - Nó hỏi nhỏ.



    - Ừm... - Con bé ngượng chín cả người, khẽ gật gật.



    Thằng Hàn nhìn hai bầu vú căng tròn của con bé bên cạnh những tấm hình của cô Ngọc Lan, nó như đã rõ ra điều gì. Đám học sinh này thuê gái làng chơi, vừa chơi trò bệnh hoạn vừa thị dâm hình khỏa thân của cô giáo chúng. Cũng không sao. Chẳng ít thằng xách cặp đến trường, nhưng đầu óc toàn nghĩ chuyện xấu xa với cô giáo. Nhưng nghĩ là một chuyện, dám làm lại là chuyện khác. Bản năng đàn ông mách bảo, thằng Hùng và ba đứa con trai này không liên quan đến vụ hãm hại cô Ngọc Lan. Giải thích thế nào nhỉ ? Bạn có thể thích thú xem hình khỏa thân của một cô người mẫu trên tạp chí, dù xem đi xem lại nhiều lần. Nhưng nếu cho bạn dày vò cô ta bằng xương bằng thịt một đêm, liệu sau đó bạn có còn hưng phấn khi xem hình cô ta ? Dù sao suy luận cũng không có gì chắc chắn.



    - Ha ha... Thấy chưa ? Tao nói rồi mà... Còn đứng đó làm gì ? Hay muốn ở lại chơi chung ? - Thằng Hùng hất hàm hỏi.



    - Ah Không... - Thằng Hàn nhếch mép khinh thường. - Xin lỗi... Tui đi về đây...



    Thằng Hàn bỏ đi đến cửa, chợt quay lại. Nó nghênh ngang bước lại giường, thu lấy những tấm hình.



    - Này này... Mày...



    - Muốn giữ lại hình sao ? Được... Vậy để tao báo Ban Giám hiệu. - Thằng Hàn đưa trả lại.



    - .....



    Bốn thằng nghiến răng, im lặng.



    Thằng Hàn đi dọc hành lang, đầu óc nó mông lung, rối mù những câu hỏi ngỗng ngang. Manh mối duy nhất đã mờ nhạt, nó hoàn toàn không còn định hướng tiếp theo. Bước qua cửa phòng 104 mở toang, bên trong vọng ra tiếng gào thét chanh chua:



    - Mẹ mày... mày ở đâu ? Dám gọi điện hẹn, mà không có gan ngồi chờ bà hả ? Thằng khốn nạn... Mày ở đâu ?



    - Có tình cờ vậy không chứ... gọi đại một số mà trúng bà hàng xóm sao ? - Thằng Hàn rụt cổ, vọt lẹ.

  7. #17

    Default

    Tối hôm đó, thằng Hàn ngồi trầm tư trên chiếc ghế đá trước cửa phòng, bên cạnh nó là năm tấm hình của Ngọc Lan. Nó định bụng sẽ giữ xem chán thì tiêu hủy đi. Nhưng mới xem một lượt, nó đã thấy tâm trạng mình ngột ngạt khó chịu nổi. Trong hình là một cô gái, vẫn nét mặt đó, nhưng tràn đầy tủi nhục, tuyệt vọng. Quần áo bị bung mở, tay chân kềm chặt, mở rộng, đôi mắt nhoè lệ, gào khóc. Những gì sâu kín, hấp dẫn nhất của thân thể Ngọc Lan đều phơi bày rõ mồn một. Nhưng thằng Hàn không tìm thấy một tia hấp dẫn gợi dục nào trong những tấm hình này. Thằng Hàn lặng lẽ bật lửa, tấm hình cong lại biến màu, mồi điếu thuốc trên môi nó.



    - Hùuuu...- Chợt con Vi nhào đến từ sau lưng.



    - .....



    - Vậy mà không giật mình... Anh chán ghét... - Con bé bỉu môi, ngồi xuống bên cạnh.



    - Anh làm gì vậy ? Đốt hình ai vậy ? Cho em xem đi... - Con bé toan giật lấy.



    - Không được... Ngoan đi... - Thằng Hàn dụi tấm hình cháy dở, nhét cả xấp vào túi.



    Con bé bĩu môi giận dỗi. Nhưng cặp đùi không yên khép ra khép vào liên tục, như ra hiệu cho nó. Thằng Hàn dửng dưng, đặt tay lên đùi con bé, luồn tay vào trong váy. Cảm giác mát rượi, trống trải bên dưới váy con Vi làm thằng Hàn ngạc nhiên.



    - Em không mặc quần lót ? - Nó quay sang hỏi.



    - Hi hi... - Con bé đỏ mặt, mắt chớp chớp.



    - Ha ha... - Thằng Hàn bế bổng con bé, đứng lên. - Bữa nay chiêu đãi cha con anh nha ?



    - Không được... Trước sau... Được không ? - Con Vi rút mặt vào ngực thằng Hàn lí nhí.



    - Ha ha... Đúng đúng... Người trước... Người sau... như hôm bữa ha....



    - Không... Không phải như vậy... Anh...



    Ông Bần nghe tiếng cười đùa nheo nhéo của thằng Hàn và con Vi ngoài cửa, lòng ông đã rục rịch khó chịu. Cánh cửa bật mở, thằng Hàn bế con bé trên hai cánh tay mạnh khoẻ, tà váy rơi xuống đung đưa phơi bày cả cặp mông trắng nõn không nội y của con bé. Ông Bần đã ngồi chờ sẵn bên mép giường, cố ý chừa chỗ trống như thể thằng Hàn chuẩn bị đặt xuống một mâm cỗ thịnh soạn. Con bé vừa đặt mông xuống giường, ông Bần đã kéo váy nó tuột qua khỏi đầu. Thằng Hàn kéo con bé dựa lưng vào ngực nó, tay mở rộng hai chân con bé sang hai bên.



    - Anh làm gì vậy... Kì cục quá...



    Con bé muốn che, nhưng không thể, chỉ biết bưng kín mặt, hơi thở phập phồng hồi hộp. Âm hộ đỏ hồng của con bé trần trụi mời mọc trước ánh mắt nóng bỏng của ông Bần. Ông khum người sát xuống, tay bợ mông con bé. Miệng há to, ngậm kín lấy âm hộ nó.



    - Ôi... Ưmm....



    Lưỡi ông khao khát len vào giữa hai mép thịt, vét sâu vào trong. Thằng Hàn hôn chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp, tay mân mê hai bầu vú đang săng cứng lại. Ngón tay nó se se hai đầu vú mềm mại của con Vi đến đỏ bừng, cương cứng lên.



    - Ưmmm.... Em thích quá... Ôi... Em....



    Thằng Hàn đặt con bé nằm xuống giường, hai chân mở rộng cho ông Bần xì xụp say mê. Nó tuột quần xuống, cầm dương vật mình cọ quệt quanh miệng con Vi. Cái lưỡi đỏ hồng của con bé le dài ra, khao khát tắm mát đầu dương vật nó đến bóng lưỡng lên.



    Đột nhiên thằng Hàn thấy một dấu vết tròn tròn ửng đỏ trên bầu ngực con Vi. Dù khá mờ nhạt, nhưng nó có thể nhận ra là dấu răng. Nó chợt nhìn ông Bần đang say mê rúc đầu vào âm hộ con bé. Không thể là ông... ông nâng niu con bé như nữ thần. Còn bản thân nó, nó nhớ rất rõ mọi chuyện mình làm. Không hề có.



    - Em có bạn trai ? - Thằng Hàn chợt hỏi nhỏ.



    - Hử ? - Ông Bần giật mình ngẩng mặt lên, lưỡi còn liếm quanh mép bóng nhẫy.



    - Hả... Em... Em không có... - Con Vi lúng túng, chối quanh.



    - Vậy thì... Đây là gì ? - Thằng Hàn chỉ vào vết răng trên bầu vú con bé.



    - Ahh... không... Cái này... Cái này... - Con Vi bối rối nhìn thằng Hàn, rồi quay qua nhìn ông Bần như cầu cứu.



    - Cái này... Không phải của bạn trai... - Con Vi lí nhí. - Là... là của thầy Phước...



    - Thầy Phước... ? - Thằng Hàn lẩm nhẩm cái tên không mấy quen thuộc.



    - Mẹ nó... Cái thằng... Già mà không nên nết... - Ông Bần mắng một câu, chợt lặng lẽ đỏ mặt.



    - Là hắn ép buộc em ? - Thằng Hàn hỏi tiếp.



    - Thầy Phước... Ổng... Ổng nói em cho ổng... một lần... Ổng sẽ không mách chuyện của em... - Con Vi che mặt, lí nhí. - Nhưng... Ổng chưa kịp làm gì... thì có người lên văn phòng... Nên... Nên... chưa có gì hết ah... Chỉ một chút vậy thôi...



    - Mách chuyện gì của em ? - Thằng Hàn nheo mắt.



    - Chuyện... Chuyện... Em... và anh... - Con bé bưng mặt, má đỏ bừng. - Em và anh... ấy ngoài sân trường... Tối đó...



    - Hả ? Trời ơi... Tụi mày loạn rồi... Dám làm bậy ngoài sân trường... - Ông Bần giật nảy mình, hét lên.



    - Suỵt... Ông già... Chuyện này không đơn giản như vậy... - Thằng Hàn ra dấu, quay lại nhìn con Vi.



    - Tiêu rồi... Thôi... Xong rồi... - Ông Bần ngồi bệt xuống, lầm bầm.



    - Thầy Phước... Hắn nói hắn... nhìn thấy anh và em làm tình trên sân trường... sau bể nước ? - Thằng Hàn nhấn mạnh từng chữ. - Cái này rất quan trọng đó... Em nhớ rõ đi...



    - Ban đầu... Ổng nói... Tôi biết em cặp bồ với thằng Hàn, con chú Bần... Em chối... Thì ổng nói tôi bắt gặp em làm tình với nó giữa sân trường... Nếu nếu không chiều ý ổng... Ổng sẽ mách Ban Giám hiệu, rồi cả trường biết em... dâm đãng thế nào... Em sợ lắm... - Con Vi ôm đầu gối, co rút người lại.



    - Ông già... - Thằng Hàn chợt quay sang. - Thầy Phước dạy gì trong trường ? Bao nhiêu tuổi ?



    - Hả ? Thầy Phước khoảng 35 tuổi, dạy môn Hóa... Chưa vợ... Ah... Nghe đồn là theo cô Ngọc Lan giữ lắm... - Ông Bần kể vanh vách.



    - Chung bộ môn với cô Lan... lại dùng cái gì... cái gì đó gây mê... có mặt tại trường vào đêm thứ Năm... Nhưng... không đi ra bằng lối trước... Vậy leo rào phía sau trường... - Thằng Hàn tênh hênh bước đi quanh phòng miệng lảm nhảm, mặc con Vi nhìn dương vật nó đung đưa chép miệng.



    - Ông già... Ông biết nhà cô Lan không ?

    - Không... Sao tao biết được... - Ông Bần làu bầu, nhích người lại gần cơ thể trắng nõn của con Vi.



    - Em biết... Mà anh muốn gặp cô Lan làm gì ? - Con Vi đứng dậy, làm bàn tay ông Bần vồ hụt vào không khí.



    - Đi với anh... - Thằng Hàn nắm tay con bé toan kéo đi.



    - Giờ này sao ? Khoan... Để em mặc đồ... Anh này kì cục quá...



    - Này... này... khuya lắm rồi ah...



    Ông Bần còn bần thần vì bữa tiệc dọn đến miệng lại vụt mất.



    ---------



    Nhà Ngọc Lan cách trường khoảng mười lăm phút đi xe máy, nằm trong khu công chức Cán bộ Ngân hàng. Theo lời con Vi kể, căn hộ chung cư này do ba mẹ Ngọc Lan để lại. Ông bà nắm tay nhau về thế giới bên kia, vỏn vẹn cách nhau ba tháng. Cô Ngọc Lan lúc đó mới vào trường, mắt thâm quần, ủ rủ suốt ngày, mãi sau mới vượt qua được.



    - Không thể nào... Không thể nào... - Ngọc Lan ôm đầu, giọng khàn đặc.



    Con Vi ngồi bên cạnh nắm tay, an ủi. Con bé không biết đã xảy ra chuyện gì với cô Ngọc Lan, nó chỉ đoán ra chuyện liên quan đến những tấm hình mấy hôm trước.



    - Đây là manh mối lớn nhất hiện giờ... Thằng Hùng... theo tui thì không có khả năng... Nó không có gan...



    Thằng Hàn chỉ nói đến nghi vấn thầy Phước có mặt tại trường đêm đó. Không đề cập đến chuyện hắn ta uy hiếp con Vi. Dù sao chuyện bay bướm của nó không nên để quá nhiều người biết, nhất là phụ nữ xinh đẹp như Ngọc Lan.



    - Nhưng anh Phước... Anh Phước rất tốt với tôi... Ảnh không làm như vậy đâu... - Cô bé nghẹn ngào.



    - Hắn không những tốt... Còn theo đuổi... Muốn cưới cô nữa... Đúng không ? - Thằng Hàn hỏi.



    - Ừm... Hai tuần trước... nhưng tôi đã từ chối... Tôi quý anh Phước... nhưng không có tình cảm. Làm sao cưới nhau được ? - Cô bé vẫn thì thầm vừa như trả lời nó, vừa như tự nói với mình.



    - Hai tuần trước... Vậy là trước một tuần xảy ra chuyện... - Thằng Hàn mỉm cười một mình.



    - Nhưng... Không phải đâu... - Ngọc Lan vẫn lắc đầu.



    - Thôi được rồi... không có gì chắc chắn... Tui muốn hỏi... Lúc đó... Hắn chụp hình cô có nhiều không ? - Thằng Hàn đút tay vào túi, rút ra xấp hình đặt lên bàn. - Năm tấm này có phải là tất cả hình ?



    - Ahh... - Ngọc Lan hét lên, chồm lên chụp lấy những tấm hình lõa thể của mình.



    - Này... Đừng xé... Nếu cô muốn truy tìm ra thủ phạm... - Thằng Hàn vội ngăn lại.



    - Ở đâu anh có những tấm hình này ? Hả ? - Cô ta như điên lên, gào thét.



    - Cô điên ah... Ngồi xuốnggggg...



    Thằng Hàn đứng bật dậy hét thẳng vào mặt Ngọc Lan. Con Vi cũng giật bắn mình, ánh mắt long lanh hâm mộ. Ngọc Lan chợt nhận ra mình vô cớ, ngồi rũ xuống ghế, bưng mặt khóc.



    - Cô nên biết ai là bạn, ai là thù chứ ? Cô không muốn tui giúp... Ok. Nói một tiếng... Tui lập tức đi ngay, không bao giờ lo chuyện bao đồng này nữa. - Thằng Hàn giật xấp hình ra khỏi tay Ngọc Lan, vuốt vuốt lại cho thẳng thóm. - Cô còn muốn hỏi tôi tìm ra những thứ này ở đâu sao ? Không phải vài hôm trước nó vung vãi cả sân trường sao ?



    - Thôi được rồi... nghe tôi hỏi lại... - Thằng Hàn ngồi xuống, nâng mặt cô bé lên, ngón tay lau nước mắt.



    - Nínnnn...



    Nó lại hét lên một tiếng, làm cả hai cô gái giật bắn người, vang ong ong cả nhà.



    - Tôi hỏi cô... hắn chụp cô bao nhiêu hình ? Đây có phải là tất cả...



    - Tôi không biết... Lúc đó tôi mê man... Chỉ nhớ đèn flash chớp liên tục... Nhiều lắm... - Ngọc Lan thều thào yếu ớt.



    - Vậy thì... - Thằng Hàn xoè xấp hình trong tay, nghiêng đầu nhìn ngó qua ngó lại.



    Ngọc Lan đỏ mặt nhìn hành động của nó, nhưng chỉ mím môi theo dõi. Ngón tay nó còn chà chà vết dơ trên hình ảnh hai bầu vú căng tròn của cô, rồi như vô tình trượt xuống dưới. Ngọc Lan thấy tim mình dồn dập như muốn ngạt thở.



    - Hắn còn nhiều hình của cô... Hắn sẽ không hủy cuộn phim đi... Có thể hắn đã rửa ra... Cất giấu đâu đó... - Thằng Hàn lẩm bẩm như đang nói một mình.



    - Hi hi... Phim gì ? Rửa hình gì chứ ? - Con Vi bật cười. - Thời đại công nghệ thông tin... ai chụp phim chứ ? Vả lại chụp phim thì phải ra tiệm rửa... Sao không chụp máy kỹ thuật số... rồi in bằng máy in ảnh ở nhà... Bảo đảm không bị lộ... Tốt hơn không ?



    - Máy... kỹ thuật số là cái gì ? - Thằng Hàn nghệch mặt ra.



    - Hi hi... - Ngọc Lan cũng bị chọc cười.



    - Là máy chụp hình... Không dùng phim...



    Con Vi kiên nhẫn diễn giải một lúc. Ngọc Lan lại lấy ra cái máy chụp hình của mình để minh họa. Sau mười phút, thằng Hàn đã được phổ cập thêm một lớp kỹ thuật hiện đại.



    - Hi hi...



    - Cười cái gì... khép miệng lại... Gió lùa vào đau bụng bây giờ... Có gì hay lắm sao ? - Thằng Hàn đỏ mặt, dứ dứ cái máy trước mặt hai cô gái.



    - Ah hem... Vậy hắn sẽ lưu hình trong... thứ này... - Tay nó phẩy phẩy cái thẻ nhựa vuông vuông.



    - Thẻ nhớ... - Con Vi nhắc.



    - Biết rồi.. - Thằng Hàn lườm mắt.



    - Cái thẻ nhớ... Hắn sẽ giấu đâu đó... hoặc trong trường... hoặc ở nhà hắn... Nhưng biện pháp đảm bảo nhất... vẫn là ở trường... Vì nếu có ai lục soát nhà hắn cũng không tìm được... và nếu tìm được ở trường lại không liên quan đến hắn. - Thằng Hàn nhíu mày suy luận.



    - Sao không tìm trong hộc bàn hắn ? - Con Vi nói xen vào.



    - Em nghĩ sao vậy ? Chưa nói là mình không thể chắc “hắn” là gã Phước... Dù có chắc... Liệu hắn có ngu bỏ trong hộc bàn ? Vậy còn mạo hiểm hơn cất ở nhà... - Thằng Hàn tận dụng tối đa cơ hội sỉ nhục, gỡ gạt mặt mũi.



    Con Vi đỏ mặt, bĩu môi im lặng, nhưng ánh mắt lại nhìn thằng Hàn say mê hơn. Cùng ánh mắt đó, có vẻ như cũng đang xuất hiện từ phía Ngọc Lan.



    - Vậy làm thế nào để tìm và hủy đi cái thẻ nhớ ? - Ngọc Lan hỏi.



    - Hắc hắc... Tôi có cách cho thủ phạm tự lộ diện và nộp ra cái thẻ nhớ... - Thằng Hàn cười bí hiểm.



    - Cách nào ? cách nào ?



    Hai cô gái cùng lúc nhào đến hai bên thằng Hàn. Nó thong thả dựa lưng vào ghế, tay choàng nhẹ qua hai cái eo như thể vốn dĩ phải như thế.



    - Chiêu này tuyệt cổ chí kim... của Khổng Minh dùng để đánh bại Tần Thủy Hoàng... - Thằng Hàn đắc ý, hai bàn tay xoa xoa nhẹ nhẹ.



    - Xùy... Hai người từ hai thời đại khác nhau mà cũng đánh nhau được sao ? - Ngọc Lan gạt tay nó ra, bĩu môi thật dài.

    - Hi hi... - Con Vi che miệng cười.



    - Thôi được rồi... Tui chỉ nói đùa thôi. - Thằng Hàn gãi gãi đầu, chữa thẹn. - Thế này... chúng ta sẽ tạo ra mồi... dùng cái thẻ nhớ này... có hình khỏa thân của cô... để nhử gã đó chui ra khỏi hang...



    - Hình của tôi... Nhưng chúng ta đâu có file... làm sao chép vào thẻ nhớ ? - Ngọc Lan ngơ ngác.



    - Haizz... File... File là gì ? Người thì có sẵn ở đây... không có thì chụp lại thôi... Cần gì file gì đó chứ ? - Thằng Hàn nhe răng cười, ánh mắt lén nhìn vào vùng da thịt trắng nõn phập phồng bên trong cổ áo Ngọc Lan.



    - Chụp... Chụp lại... Không... Anh điên rồi... Tôi không bao giờ... - Cô bé đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng lên.



    - Trời ơi... Anh... - Con Vi che miệng, hai mắt trừng trừng nhìn thằng Hàn.



    - Bình tĩnh nào... ngồi xuống...



    Thằng Hàn nắm tay Ngọc Lan. Cô bé toan rút về, nhưng bắt gặp ánh mắt kiên nghị của nó, để yên. Bàn tay cô bé thật mềm mại, mát rượi như gió đầu xuân. Bàn tay này, thường ngày cầm phấn trắng, vung vẫy trên bảng thật uy nghiêm trước bao học sinh. Nếu như có một lúc nào đó, những ngón tay thon dài này bao quanh dương vật nó, trượt xuống, vuốt lên.... Ôi...



    - Này... Anh định nói gì ? - Ngọc Lan hơi đỏ mặt, tay muốn rút lại.



    - Ahhh... - Thằng Hàn bừng tỉnh, đỏ mặt bối rối.



    Con Vi che miệng cười, chỉ có nó là hiểu trong đầu thằng Hàn có bao nhiêu chuyện xấu.



    - Tui... Tui muốn nói thế này... - Thằng Hàn tranh thủ siết chặt bàn tay mềm mại của cô ta. - Cô có thể suy nghĩ thêm về kế hoạch này... Tạm thời cô cứ giữ những tấm hình này... và nhớ không được xé bỏ... Nếu không tôi cũng bó tay...



    - Còn chuyện gã Phước... Nếu muốn biết hắn có liên quan đến vụ này hay không ? - Đầu ngón tay nó xoa xoa lòng bàn tay cô bé. - Ngày mai... cô vào trường... gặp gã... thử nói thế này... thế này... Xem gã phản ứng ra sao ? Được chứ ?



    Tối hôm đó, sau khi từ nhà Ngọc Lan về, thằng Hàn khó ngủ, mũi nó cứ hít hà mùi hương nhàn nhạt còn vương vấn trên tay. Bên cạnh, ông Bần vẫn cau có lầm bầm chuyện con Vi đến mà không được ăn.

  8. #18

    Default

    Ngày hôm sau, thằng Hàn ngủ dậy trễ. Ông Bần kêu mấy cũng không được, đành bỏ ra quét sân trường trước. Đến khi thằng Hàn rửa mặt, làm một tô mì gói xong thì học sinh đã lục tục đến trường.



    - Sao đeo mắt kiếng vậy ?



    - Mình bị... đau mắt...



    Thằng Hàn đang lúi cúi bấm phiếu giữ xe, chợt nghe một giọng nói êm dịu quen thuộc, nó ngẩng đầu lên. Tuyết Nga nửa khuôn mặt che kín với gọng kính đen sang trọng. Cô bé quay đi như né tránh ánh mắt nó. Nhìn Tuyết Nga, lòng thằng Hàn chợt bồn chồn lạ kì, cô bé có gì rất khác với mọi ngày. Nhìn tấm lưng thon thả uyển chuyển bước đi, nó chợt nhận ra. Hai bím tóc của con bé đã biết mất, mái tóc đen dầy lăng tăng gợn sóng phủ gần kín lưng.



    - Nhìn Nga xõa tóc... khác quá...



    - Ừm... Không biết Nga có chuyện gì ? Nghe nói mới nghỉ học gần một tuần đó...



    Tiếng rù rì nói chuyện của hai thằng học sinh, làm thằng Hàn nín lặng. Cô bé nghỉ học gần một tuần, phải chăng từ sau bữa trưa đó ? Suốt tuần rồi, nó mãi loay hoay với chuyện cô Ngọc Lan, rồi con Vi... quên bẵng đi Tuyết Nga. Linh tính mách bảo, chuyện con bé nghỉ học có liên quan đến nó.



    Cả buổi hôm đó, thằng Hàn cứ quanh quẩn trước lớp Tuyết Nga. Tay cầm chổi quét qua, quét lại đến nền xi măng cũng muốn bóng lên. Con Nga như không nhìn ra ngoài, nhưng hành động có vẻ bồn chồn thiếu tự nhiên. Một lúc sau, con bé đứng lên, xin phép ra ngoài. Thằng Hàn cũng hiểu ý, đi hướng ngược lại, vòng quanh khối lớp học ra sau sân trường.



    - Anh đừng đứng trước lớp em nữa... Em không học được...



    Câu đầu tiên Tuyết Nga nói với thằng Hàn sau một tuần không gặp mặt, lại lạnh lùng đến vậy.



    - Em sao vậy ? Em đau mắt đỏ thật sao ? - Thằng Hàn bước lại, muốn chạm vào mặt con bé.



    - Anh đừng như vậy nữa được không ? - Con Nga lùi lại, gắt lên. - Em đau mắt đỏ hay không, liên quan gì đến anh ?



    - Anh... Anh đã làm gì ? Tại sao em lạng lùng với anh như vậy ? - Thằng Hàn muốn nổi nóng.



    - Ha... Ha... Anh không làm gì ? Thôi được rồi... Vậy tôi sẽ nói hết với anh một lần... - Tuyết Nga kéo mắt kính xuống.



    Vẫn khuôn mặt xinh đẹp đó, nhưng bên mắt trái của cô bé có vết xanh mướt nhàn nhạt.



    - Mắt em ? Ai đánh em ? - Thằng Hàn trầm giọng.



    - Ai đánh tôi không quan trọng... Nhưng anh có biết vì lý do gì tôi bị đánh không ? - Con bé mím môi mắt rưng rưng.



    - Không lẽ... Sau bữa đó... Chồng em biết ? - Thằng Hàn thấp thỏm.



    - Không... Không biết... - Tuyết Nga lắc đầu, giọt nước mắt chảy dài trên mặt. - Sau đó hai ngày... Tôi... tôi... tự nhiên... nhớ... rất nhớ anh... Tôi lén lấy xe chạy đến trường...



    - Tôi đứng ngoài cửa thật lâu... Không ai mở cửa... Cho đến khi... tôi thấy con Vi, lớp 11A5... Nó không thấy tôi... Nó tự lấy chìa khóa mở cửa... Đi vào trong... - Con bé lau nước mắt nói tiếp. - Tôi cũng lén lấy chìa khóa chỗ con Vi vừa lấy... mở cửa đi vào...



    Thằng Hàn bắt đầu thấp thỏm, hai tay bóp cứng với nhau.



    - Tôi thấy hết... Đến giờ tôi vẫn không tin... nhưng tôi đã thấy hết... - Con Nga che miệng, nghẹn ngào. - Anh... còn chú Bần, cha anh... làm chuyện đó với con Vi... Tôi quá sợ hãi... Tôi chạy về nhà... hắn hỏi tôi đi đâu... Tôi không nói... thế là....



    - Nga... Nghe anh nói... thật ra... - Thằng Hàn bước tới.



    - Anh xê ra... Đừng chạm vào tôi... - Con Nga lùi lại. - Thật ra tôi không ghét hắn... Hắn đánh tôi rất đúng... không một người chồng nào chấp nhận được vợ mình như vậy... Nhưng tôi càng ghét bản thân mình hơn... Tại sao tôi ngu như vậy chứ ?



    - Nga... Em... - Thằng Hàn gấp đến mức câu chữ đều bay biến mất.



    - Anh nói đi... Nếu Anh dự định bao giờ... chia sẻ tôi với cha anh hả ? Tôi là nạn nhân thứ mấy... ở cái trường này ? Tôi thật sự không tưởng tượng nổi... Mấy người... Mấy người...- Con bé ôm đầu hét lên.



    - Bọn tôi làm sao ?



    Đột nhiên có tiếng nói vang lên. Con Vi mím môi bước ra, mặt hơi đỏ vì ngượng, nhưng ánh mắt rất kiên quyết. Trước ánh mắt ngạc nhiên của hai người, con Vi bước đến, chắn ngang trước mặt thằng Hàn, đối diện với Tuyết Nga.



    - Nga nói sai rồi... Sự thật là.... tôi có lựa chọn của mình... không phải tôi bị chia sẻ như Nga nghĩ đâu... - Con Vi quay lại nắm tay thằng Hàn. - Vi... Vi... với chú Bần... còn trước anh Hàn...



    - Nếu cho lựa chọn lại... có lẽ Vi cũng sẽ đi con đường này... - Con bé lùi người, mông khẽ cọ lên khối u dưới quần thằng Hàn, mắt lim dim nhìn con Nga - Vi và Nga cũng như nhau thôi... không có ai là nạn nhân hết...



    - Tôi... Tôi không giống ! - Tuyết Nga đỏ mặt, nói cứng.



    - Hi hi... Không giống sao ? Vậy nói cho mình nghe thử... - Con Vi đưa tay ra sau, chợt tóm lấy thứ to lớn đang ngọ nguậy trong khe mông con bé. - Nga đến với anh Hàn vì lý do gì ? Tình yêu sao ? Hi hi...



    - Tôi... Tôi... không biết... - Con Nga đỏ mặt, quay đi, không muốn nhìn bàn tay con Vi đang sục sạo sau lưng.



    - Vậy để Vi nói cho Nga nghe... Nga cũng vì thứ này thôi... - Tay con bé dứ dứ mạnh như muốn lôi thứ đó ra khỏi quần thằng Hàn.



    Thằng Hàn nén nhịn mặt đỏ bừng lên. Hai con bé này nói chuyện lại đem nó ra nhá nhá như đồ chơi. Mà không sao... nó có bao giờ quan tâm đến thứ gì tình yêu chứ ?



    - Không... không phải vậy... Tôi... Tôi có nhớ anh Hàn mà... - Con Nga chống đỡ yếu ớt.



    - Phải nhớ da diết như... - Con Vi từng bước lấn tới, tay vẫn nắm chặt lôi theo thằng Hàn. - ... Cổ họng khô khốc... đầu vú ray rứt... Hạ thể nóng ẩm...



    - Không... Không phải vậy... Tôi... Tôi...



    Tuyết Nga hoảng sợ hét lên, cô bé phát hiện ra những điều con Vi nói đều đúng đối với mình. Tuyết Nga quay mình, toan chạy đi. Chợt trước mặt tối sầm, con bé lao vào một vòng tay rắn chắc, mặt áp dụi vào ***g ngực nở nang ấm áp của thằng Hàn. Con Nga chưa kịp hoảng hốt thì một bờ môi ấm áp đã ngậm kín môi con bé.



    - Ưmm... Đừng mà...



    Con bé thều thào yếu ớt. Lưỡi thằng Hàn đã kịp chui vào rút hết sức lực cuối cùng của con bé. Vị ngọt ngào, thơm mát quen thuộc, những hình ảnh da thịt lõa lồ cuống quít hổn hển, ào về làm đầu óc hai đứa mê muội. Thằng Hàn bế bổng con Nga lên, đi về phía căn phòng của cha nó. Con Vi mặt đỏ bừng, dáo dác nhìn quanh như cận vệ.



    - Đừng anh... - Con Nga ngăn bàn tay thằng Hàn cởi áo dài, mặt nó đỏ lên nhìn con Vi đang ngồi bên cạnh.



    - Không sao ! Vi rất thân với anh đó... Em rồi sẽ quen thôi... - Tay nó tiếp tục rút tay con bé ra khỏi áo. - Vi... qua đây...



    Tuyết Nga nhắm mắt hồi hộp, Thúy Vi che miệng nén cười. Bàn tay thằng Hàn nhẹ nhàng cởi bỏ từng mảnh áo dài trên người hai con bé. Áo lót hồng xinh xắn, áo lót trắng ren half cup quyến rũ, quần lót ren mỏng manh lộ thịt da hồng hào, quần lót mảnh chữ T lọt khe thành thục. Thằng Hàn thẫn thờ nhìn ngắm hai cơ thể tuyệt đẹp trước mặt, da thịt lồ lộ chỉ còn che chắn với vài mảnh đồ lót. Mới ngày nào khi mới lên đây, thằng Hàn còn nhớ giây phút mình thèm thuồng nhìn theo những bờ mông căng tròn nổi gân viền quần lót. Vậy mà giờ đây, hai con bé xinh đẹp, mơn mởn nhất nhì của trường, đang hồi hộp chờ mình cấu xé.

  9. #19

    Default

    Thằng Hàn nhẹ nhàng cởi quần áo con Vi, rồi lại quay sang giúp Tuyết Nga. Đáy quần lót con bé đã vương một sợi tơ nhờn trong veo óng ánh. Thằng Hàn ngồi xuống giường, kéo con Nga vào lòng, ngồi lên một chân. Chân còn lại ngay lập tức bị con Vi chiếm cứ. Nó vòng tay ôm hai bờ eo mảnh, ghì chặt. Mặt nó úp xuống bốn khối thịt mềm mại mủm mỉm nhất trần đời. Mũi nó hít hà sung sướng, mặt nó chà sát qua lại đến thích mê tơi.



    - Ưmmm... Nhẹ nhẹ anh... Đừng làm ngực em đỏ... Ôi...



    Con Nga đã bớt ngượng ngùng, ghì đầu thằng Hàn vào giữa hai bầu vú. Bên kia con Vi cũng xoắn xít, ghì chặt bàn tay thằng Hàn mân mê ngực nó. Da thịt chị em chạm nhau thật lạ. Không nóng bỏng hít chặt như nam châm trái dấu, mà mát rượi, dễ chịu, êm nhu như cảm giác vùi mặt vào gối lông ngỗng đêm mùa đông. Con Nga không còn thấy ngượng vì da thịt nó và con Vi tiếp xúc với nhau. Con Vi lại thích trêu ghẹo khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của con Nga. Bàn tay con bé vuốt ve, khẽ bóp vung bầu vú nở nang của con Nga, cho miệng thằng Hàn ngậm mút.



    - Ưmmm...



    Con Nga không phản đối. Hai bầu vú nó ưỡn ra con Vi xoa nắn, cho miệng thằng Hàn chùn chụt mê say. Hạ thể con bé nóng bỏng như bốc lửa, mông nó nhấp nhỏm chà sát trên cái đùi rắn chắc đầy lông quăn nhám của thằng Hàn.



    - Anh nhờ bờ môi của em lắm... nó nhớ em lắm... Em có nhớ nó không ?



    Thằng Hàn vừa hôn con Nga, vừa nhỏm dậy, tuột quần xuống. Dương vật nó bật tung ra đen bóng nằm giữa hai cặp đùi tròn lẳng trắng muốt, thật đối lập. Con Nga chậm chậm quỳ xuống đất, vén mái tóc qua vành tai lộ ra hai gò má đỏ như gấc chín. Đôi môi con bé đỏ mọng khao khát, hé mở, một cái lưỡi xinh xắn le dài, tay mân mê nâng nhẹ dương vật thằng Hàn lên, liếm dọc nó. Con Vi cười rúc rích, chen nửa người vào, lưỡi con bé cũng tham lam liếm quanh đầu khấc. Cảm giác ươn ướt, ấm áp dần đưa lưỡi hai con bé chạm nhẹ vào nhau. Con Nga giật mình, mím môi nhìn lại, đón nó là ánh mắt tinh nghịch hưng phấn của con Vi. Hai bờ môi chạm nhau, hai cái lưỡi rụt rè tội lỗi cuống lấy nhau.



    - Này... Này... Quên nhiệm vụ chính ah... - Thằng Hàn chen dương vật mình vào giữa.



    - Hi hi... Ưm...



    Hai đứa con gái bật cười, hai cái miệng há lớn tranh nhau liếm quanh, quanh dương vật thằng Hàn. Hơi thở ấm áp, những cái lưỡi ấm áp, hai khuôn mặt xinh đẹp mê say. Thằng Hàn thấy cuộc đời mình thật mỹ mãn. Ah... Nếu có thêm bàn tay thon dài của cô Ngọc Lan vuốt dọc thân dương vật... Vậy mới thật là hoàn mỹ.



    - Em lên đây đi... - Thằng Hàn chợt kéo tay con Nga.



    Con Nga vừa đứng lên, con Vi đã há miệng nuốt một hơi, dương vật thằng Hàn chạm đến cuống họng nó. Con Nga cơ thể đã đỏ bừng phấn khích, lúng túng đứng trên giường tò mò nhìn xuống thằng Hàn. Nhìn từ dưới lên, hai bầu vú con bé căng tròn, hai cái núm vú đỏ hồng nhọn nhọn, vùng bụng phẳng lì láng mịn, đến gần hơn là vùng mu nhô lên, phơn phớt lông tơ che hai mép âm hộ ẩm ướt. Con Nga cắn môi, tay che lại.



    - Không cho anh nhìn...



    Thằng Hàn kéo chân con Nga bước qua người mình, quỳ xuống giường. Hai tay nó bóng nghiến cặp mông con bé, kéo cơ thể nó lên trên. Miệng thằng Hàn há to ngậm kín âm hộ ẩm ướt của con bé.



    - Ưmmm... Ôi...



    Con Nga rên lớn, hai bàn tay xào xạo baáu víu bức vách gỗ. Lưỡi thằng Hàn vét sâu vào âm hộ con bé, ngoáy trái, lật phải, lăn lộn như một con lươn bất kham. Con bé mềm nhũn cả người, hai chân run rẩy, âm hộ đè nghiến lên miệng thằng Hàn. Sau một lúc, con Vi chen vào, bước qua đầu thằng Hàn, xoay ngược người với con Nga. Miệng thằng Hàn vừa trống trải thì lại một cái trơn nhẵn, nóng ướt trùm lấy. Môi nó hớp hớp, lưỡi nó lại khai phá một mùi hướng mới.



    - Ôi... Ôi... - Tiếng con Vi rên rỉ.



    Thằng Hàn cảm nhận một bàn tay đang cầm lấy dương vật nó, bẻ ngược lên. Đầu dương vật nó cảm nhận sự ấm áp, khít khao như đang lách mình qua động đào tiên. Từng chút, từng chút một, đến khi một bờ mông mềm mại áp lên hạ thể nó.



    - Ưmmm... Ưm...



    Con Nga chống tay lên ngực thằng Hàn, miệng há hốc nhấp nhỏm lên xuống. Hai bàn tay thằng Hàn vươn ra, đón lấy hai bầu vú nảy tưng tưng, nắn bóp.



    - Ưmmm... ôi... Em... em... - Con Nga nắm chặt tay thằng Hàn trên ngực, miệng há to rên lớn.



    Con Vi chợt chồm người tới trước, âm hộ con bé trượt lên đến mũi thằng Hàn. Con bé gỡ tay thằng Hàn ra khỏi hai bầu vú con Nga, há miệng ngậm cái núm vú nút mạnh.



    - Ôi... Ôi... Nga thích quá...



    Con Nga ưỡn ngực ra, mông nhấp nhỏm càng nhanh. Tay con bé đan vào mái tóc dài của con Vi, dí sát núm vú mình vào miệng nó.



    - Ôi... Ôi... Em thích quá anh ơi...



    Con Nga khóc nấc lên, cặp đùi kẹp chặt hông thằng Hàn như muốn siết vỡ vụn xương sườn nó. Âm hộ con bé co thắt mãnh liệt. Một dòng nước ấm áp chảy dài xuống hạ thể thằng Hàn. Con Nga ngã dụi lên giường.



    Con Vi toan chồm lên chiếm lấy cái dương vật dựng đứng, bóng lưỡng trước mặt. Chợt thằng Hàn vồ lấy con bé, lật ngữa ra giường. Hai đùi con bé mở rộng, mắt lim dim chờ đợi. Thằng Hàn quỳ xuống, nhét dương vật vào cửa mình nó, chồm tới.



    - Ahhh... ôi... Ôi...



    Từng cú dập xuống đều đặn, da thịt con bé chan chát đỏ hồng lên. Âm hộ nó ngập nước, óc ách, ì ọp liên tục, liên tục. Con Nga sau phút đê mê, liền mò dậy. Quỳ hai gối trên giường, con bé ngậm lấy vú con Vi mút chùn chụt.



    - Ôi... em sướng quá... Mạnh lên anh ơi... Ôi... Mút mạnh lên Nga ơi... Ôi...



    Tiếng rên rỉ dâm đãng của con Vi làm con Nga nóng cả mặt. Con bé bóp vung hai bầu vú nó lên, miệng nút thật say mê. Thằng Hàn thúc càng mạnh, lưng nó rịn ướt cả mồ hôi.



    Đột nhiên, cánh cửa phòng hé mở. Cả căn phòng đang tràn ngập âm thanh hoang lạc, át đi cả tiếng cánh được mở từ bên ngoài. Ông Bần mặt mày đỏ bừng, ánh mắt nhìn thằng Hàn như hỏi ý. Dù sao thằng nhỏ giờ đây là nhân vật chính của cuộc chơi. Thằng Hàn mỉm cười, nhún vai thay cho câu trả lời.



    Ông Bần tuột phăng cái quần. Dương vật ông đã cương cứng hết mức, cong cớn như của thằng Hàn, điều này rất khó xảy ra đối với đàn ông lớn tuổi như ông. Cũng khó trách, cả đời ông chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng hoang dâm như thế này. Chiếc giường nhỏ trĩu nặng ba cơ thể trần truồng, da thịt đỏ hồng như muốn dính chặt vào nhau. Con Vi và con Nga, môi dính môi, lưỡi cuốn lưỡi, hai cặp vú nảy nở căng tròn chà sát lên nhau. Con Nga xinh đẹp nổi tiếng cả trường, lại đang chổng cặp mông tròn trịa, ngúng nguẩy trước mặt ông. Âm hộ con bé hai mép thịt đỏ hồng, căn mọng, nước nhờn tứa ra chảy dài xuống cặp đùi thon dài tròn lẳng. Tay ông Bần run rẩy đặt lên mông con bé. Cảm giác căng tròn đàn hồi của da thịt con bé làm ông sướng mê dại. Những ngón tay ông vuốt ve dọc quanh hai mép âm hộ, rồi khẽ mở chúng ra, luồn ngón tay vào trong.



    - Ưmmm...



    Con Nga bật rên một tiếng. Lưỡi con bé vẫn bị con Vi cuống lấy, vị ngọt thơm xen lẫn ít mùi dương vật đàn ông thật mê ly. Ông Bần cầm dương vật mình, cọ dọc âm hộ con bé, tay bóp chặt cặp mông, chậm rãi đẩy vào.



    - Ưmm.. Ôi... Đừng...



    Con Nga vẫn không rời môi con Vi. Con bé chỉ nhìn được đến khuôn mặt đỏ bừng, hì hục của thằng Hàn ngay xéo bên cạnh. Thàng Hàn bắt gặp ánh mắt mâu thuẫn vừa sợ hãi, vừa có gì đó phấn khích của con Nga. Dĩ nhiên con bé đã đoán được người đang đẩy dương vật vào cửa mình nó là ai. Ông Bần thúc mạnh. Con bé nấc lên thật khẽ, hai nhắm mắt lại.



    Ông Bần sung sướng muốn hét lên. Con Nga là một trong những đứa hoa khôi đứng đầu của trường và càng nổi tiếng hơn vì nhà rất giàu. Đừng nói một lão già bảo vệ như ông, mà bất cứ thằng học sinh nào trong trường cũng ít nhất một lần tơ tưởng lung tung nhìn theo cặp mông tròn trịa này rung rinh dưới lớp vải áo dài. Ông nhìn xuống dương vật mình đang chèn ép căng cứng cửa hình con bé. Hai tay ông mân mê, bóp nắn cặp mông no tròn của con bé, như muốn giây phút này kéo dài mãi mãi. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, đã đến bước này trên vai ông Bần phải mang thêm một trách nhiệm khác. Đó là mang lại khoái cảm cho con Nga, bạn tình tạm thời của ông.



    Dương vật ông bắt đầu chuyển động nhịp nhàng. Trái với sự mạnh mẽ bạo lực sức trẻ của thằng Hàn đang hì hục trên mình con Vi. Ông Bần là đại diện của kiến thức và kinh nghiệm từng trải. Dương vật ông ra chậm rãi đến gần hết bên ngoài, rồi đẩy vào nhanh gấp đôi. Cứ thế, hông ông như một cỗ máy đã lập trình sẵn, không nôn nóng, không lỗi lầm.



    - Ưmm... Ưm... Ưm...



    Con Nga bắt đầu rên rỉ thật lớn. Hai cánh tay con bé chống lên, rời khỏi người con Vi. Hai bầu vú nó đong đưa bên dưới, bị hai bàn tay thô nhám của ông Bần nhào nặn thỏa thích. Hạ thể ông vẫn dập đều đều vào mông con bé, vang lên những tiếng chan chát. Môi lưỡi ông hôn hít khắp tấm lưng mịn màn, trắng nõn, tay ông bóp nắn, ngón tay chà miết lên hai núm vú săng cứng của con bé.



    - Ưmm... ôi...



    Con Nga khóc nấc lên, hai bàn tay bóp nghiến mang chiếu đến nhàu nát. Bất ngờ, ông Bần lật ngữa con bé ra giường nằm bên cạnh con Vi. Con Nga mặt đỏ bừng, hai mắt đối diện với ông. Ông cúi xuống, vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn của con bé, miệng ông há to ngậm lấy hai cái núm vú đỏ bừng phấn khích. Hạ thể ông thúc tới.



    - Ưmm...



    Nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của con Vi ngay cận kề, đôi môi hé mở rên rỉ, hai bầu vú con bé còn mùi nước miếng thơm mát của con Vi và thoang thoảng mùi thuốc lá của thằng Hàn, ông Bần như mê như say. Hai tay ông vò nắn hai khối thịt mềm mại, vung nó lên, lưỡi ông khao khát chùn chụt dính chặt lấy đầu vú con bé. Hạ thể ông hùn hục thật nhanh, thật nhanh, đến khi con bé mê man kẹp cứng lấy mông ông, giữ nguyên như thế.



    - Ahhh... ôi...



    Âm hộ con bé co thắt thật mãnh liệt, điều này ông chưa thấy ở con Vi. Cũng có lẽ ông chưa từng đưa con Vi đến ngưỡng này. Dương vật ông như có một bàn tay nóng bỏng, nhào nặn. Ông gầm lên, rút dương vật mình ra ngoài, xuất tinh vung vãi đầy bụng con Nga.



    - Ahhh.... ưm...



    Thằng Hàn cũng nén nhịn đến đỏ mặt. Nó rút phăng dương vật ra khỏi cửa mình con Vi mang theo một dòng nước tuôn trào mãnh liệt. Nó lồm cồm quỳ xuống trước mặt hai khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp của hai con bé. Nó dí dương vật vào miệng con Vi, rùng mình.



    - Ưmmm... - Con Vi lim dim rên rỉ nỉ non như một con mèo nhỏ.



    Con Nga ngơ ngác nhìn cuống họng con bé vô thức nuốt theo.



    - Ahhh... Đây... Anh chia cho em một ít...



    - Không... Em... Ưmm....



    Miệng con Nga lấp đầy bởi dương vật còn vương mùi tanh tanh nồng đậm của thằng Hàn. Từng đợt tinh trùng tiếp tục tuôn trào trong cuống họng con bé.



    - Không sao... rất tốt cho phụ nữ đó... Anh cho em hết... ôi...



    Con Nga nhắm mắt nuốt xuống. Mùi vị lạ lẫm, không phải thứ gì thơm ngon, nhưng có gì đó làm con bé lưu luyến say mê. Con bé mút mạnh, ngón tay vuốt vuốt quanh gốc dương vật như một kẻ sắp chết khác trên sa mạc lại tìm được bình nước còn đúng vài giọt. Con Vi lại chồm tới, cái lưỡi đỏ hồng lại liếm quanh mép con Nga vét sạch vài giọt trắng đục còn sót lại.



    Ông Bần thần thờ nhìn dương vật bóng lưỡng của thằng Hàn được chăm sóc sạch sẽ bằng lưỡi của hai con bé. Lại nhìn xuống dương vật mình tung toé ỉu xìu trên mu phơn phớt lông tơ của con Nga. Ông chắt lưỡi tiếc rẻ.

  10. #20

    Default

    Chiều tối hôm đó, thằng Hàn có khách. Ông Bần rất biết điều, nhường hẳn cả căn phòng, đi ra ngoài uống cafe. Ngọc Lan mím môi im lặng ngồi trên chiếc giường ghét ọp ẹp duy nhất trong phòng. Căn phòng đơn sơ đến mức chẳng thể đơn giản hơn. Một cái giường, hai cái bàn học sinh chắp đôi có lẽ cũng dùng để ngủ. Hai cái nồi nhôm đen thui móp méo, vài ba cái chén sứt mẻ. Ngay cả nhà vệ sinh trong phòng cũng không có. Cô tự hỏi không biết mình phải sống như thế nào với điều kiện như vậy.



    - Cô uống nước nha... - Thằng Hàn hỏi.



    - Dạ.... Cảm ơn anh...



    Thằng Hàn bất đắc dĩ phải đứng lên vì câu trả lời của Ngọc Lan. Nó định mở lời trước vậy thôi, chứ ở đây có gì mà uống. Thường ngày nó vẫn phải mang chai đi đong nước uống của học sinh về phòng.

    - À... Thôi khỏi đi anh... Tôi uống rồi... - Ngọc Lan e ngại nhìn thằng Hàn loay hoay móc ra được cái ly đầy bụi từ góc nhà.



    - Ah... Vậy thôi nhé...



    Thằng nhỏ lau lau bàn tay bám bụi vào quần, rồi ngồi xuống giường ngay bên cạnh Ngọc Lan.



    - Tôi muốn hỏi ý kiến anh về chuyện anh Phước... - Ngọc Lan nói nhỏ, khẽ nhích người xa ra chút.



    - Cô gặp hắn rồi ah ? Cô có nói như lời tui không ? Hắn phản ứng ra sao ? - Thằng Hàn tự nhiên sốt sắng lạ kì, người nó lại nhích sát Ngọc Lan hơn.



    - Anh ta... Anh ta... - Cô bé toan nói, lại thấy mặt thằng Hàn sát bên mình, đỏ mặt lùi lại.



    - Anh ta... - Ngọc Lan dứt khoát đứng lên, đối diện với thằng Hàn. -... có vẻ như không muốn cưới tôi nữa... Ảnh cứ lờ đi khi tôi đề cập đến chuyện đám cưới... Nhưng anh lại muốn mời tôi sang nhà... ăn tối.



    - Hắc hắc... nhà riêng... rõ rồi... - Thằng Hàn vuốt râu, dù cằm không có cọng nào.



    - Rõ chuyện gì ? - Ngọc Lan ngồi xuống bên cạnh, nắm tay thằng Hàn lay lay.



    - Tui nói thật nhé... - Thằng Hàn nâng cằm Ngọc Lan lên, ánh mắt thật gần. - Ngọc Lan rất đẹp... Chiếm được thân xác em đừng nói một lần, một trăm lần, một ngàn lần cũng không đủ...



    - Anh... nói gì thế ? - Cô Lan mặt đỏ bừng lùi lại đến sát mép giường.



    - Ah... ý tôi là... Gã Phước... hắn có âm mưu... xâm hại cô lần nữa... - Thằng Hàn gãi gãi đầu, tiện thể vắt chéo chân che khối u đang dựng lên.



    - Thật ra... thật ra... - Ngọc Lan chợt không tìm ra được lý do để cô giải thích cho thằng Hàn.



    - Thật ra gì ? - Thằng Hàn hỏi.



    - Ah... thật ra... Tôi vẫn không tin là anh Phước làm... - Ngọc Lan chợt chuyển qua chuyện khác.



    - Ha... Bây giờ thế này... Cá cược đi... Nếu là gã Phước, cô thua tui một điều kiện... và ngược lại... Thế nào ? - Thằng vênh mặt cười.



    - Điều kiện gì ? - Ngọc Lan nghi ngờ nhìn nó.



    - Điều kiện gì thì lúc đó tui mới nói... Sao không có gan ah ?



    - Tôi... Tôi không cá... Lỡ anh yêu cầu... - Ngọc Lan mặt đỏ bừng lên.



    - Cô nghĩ bậy bạ gì đó ? Đúng là...



    - Tôi không có... - Ngọc Lan xoa xoa hai gò má đỏ hồng.



    - Thôi không đùa nữa... Bây giờ tôi muốn biết phải làm sao ? Còn chuyện tối nay nữa... - Cô lo lắng hỏi.



    - Cô có hai lựa chọn. - Thằng Hàn đưa ngón tay lên. - Chấp nhận đến nhà gã Phước, ngủ với hắn và quên đi chuyện xảy ra đêm đó, xem những hình ảnh đó là hình ghép, như hầu hết mọi người vẫn nghĩ.



    - Hai, gạt phắt đề nghị của gã Phước sang một bên và quyết tâm tìm ra kẻ hãm hại mình... bằng kế hoạch của tui... - Thằng Hàn hít một hơi thật sâu, hồi hộp.



    - Tôi... tôi muốn tìm ra kẻ đó... Hắn phải bị trừng phạt... Nhưng... - Cô Ngọc Lan mặt đỏ bừng. - Nhưng không còn cách nào khác sao ?



    - Có lẽ cũng có... Nhưng tôi hiện giờ chưa nghĩ ra... - Thằng Hàn dửng dưng, ngã ra giường gối tay lên đầu. - Biết đâu vài ngày nữa... gã đó quyết định in hết số hình còn lại... lúc đó thì trường lại thêm một dịp sôi động rồi.



    - Không... không thể được... Tôi tôi... - Ngọc Lan cuống lên.



    - Thật ra... cô ngại cái gì chứ ? Chỉ vài chục tấm hình... - Thằng Hàn bật dậy thì thầm vào tai cô bé.



    - Vài chục tấm... sẽ rất nhanh, đúng không ? - Ngọc Lan thì thầm.



    - Ừm... Sẽ rất nhanh... - Thằng Hàn hớn hở, giọng kềm chế.



    - Nhưng... không phải chỉ có năm tấm hình gốc phải mô phỏng lại thôi sao ? Tại sao phải chụp vài chục tấm... - Ngọc Lan chợt quay qua hỏi nó.



    - À... Phải phải... Chỉ có năm tấm... - Thằng Hàn ấp úng. - Nhưng cô nghĩ xem... nếu kẻ đó phát hiện ra trong thẻ nhớ chỉ có năm tấm hình và đúng năm tấm hắn phát tán.... thì hắn có nghi ngờ không ? Vả lại, cho dù chính hắn cũng không có khả năng nhớ hết chi tiết mỗi tấm hình, đúng không ?



    Cô Ngọc Lan mím môi im lặng, có lẽ cô bé đã bị lời lẽ của thằng Hàn thuyết phục.



    - Cô đừng lo quá... Dù gì những gì cần thấy... tôi cũng đã thấy rồi... - Thằng Hàn đỡ tay cô Ngọc Lan đứng dậy.



    Cô Ngọc Lan sợ hãi, mặt mũi đỏ bừng quay lại nhìn cánh cửa đóng kín, chốt cài kỹ càng. Có vẻ như mọi thứ đã được thằng Hàn định sẵn. Hai bàn tay cô tái nhợt, lúng túng với cái nút áo loay hoay hoài không mở ra được. Thằng Hàn nôn nóng, lên tiếng:



    - Hay là để tui giúp nha...



    - Không... Tôi làm được mà... Tôi... - Cô bé chợt gật đầu nhẹ, mặt càng đỏ hơn.



    Thằng Hàn chậm rãi gỡ hai cánh tay Ngọc Lan trước ngực. Ngón tay nó nhẹ nhàng mở những chiếc nút áo sơ mi. Chiếc áo rơi xuống, trước mặt thằng Hàn như sáng lóa lên. Làn da cô bé quá trắng, mịn màn như nhung như lụa. Hai bầu vú căng tròn đè nén trong chiếc nịt ngực half cup như muốn nổ tung ra. Nó kềm nén, tay kéo dây khóa váy. Không còn lời để tả. Cặp đùi cô bé thon dài, tròn lẳng, không chút tì vết. Nhưng thứ làm mắt thằng Hàn đau nhức là chiếc quần lót ren trắng tinh, nhỏ nhắn vừa bó khít vùng mu hồng hào xinh đẹp. Thằng Hàn liếc nhìn Ngọc Lan. Cô bé đang cắn chặt môi, hai mắt nhắm nghiền, nắm tay bóp chặt lại sợ hãi. Thằng Hàn chầm chậm đưa tay ra sau lưng cô bé. Mũi nó hít hà dí sát giữa hai bầu vú căng tròn mơn mởn. Nó còn nhìn thấy cả những lỗ chân lông đang dựng đứng dưới hơi thở nóng bỏng của nó. Sau cùng thì chiếc nịt ngực cũng rời ra. Cổ họng thằng Hàn đánh ực một cái rõ to. Hai bầu vú trọn vẹn của Ngọc Lan đang phơi bày trước mặt nó trong gang tấc. Những vết hằn ửng đỏ của áo ngực vẫn lưu rõ bên dưới hai bầu vú. Hai núm vú đỏ hồng chúm chím như hai nụ hoa. Nó muốn ngay lập túc vùi mặt vào giữa hai đồi da thịt mềm mại này. Tay nó run run kéo nốt chiếc quần lót xuống.



    - Ôi... khoan... Bỏ tay...



    Cô Ngọc Lan chợt hoảng hốt, cúi người dằn lại chiếc quần lót vừa bị kéo xuống một nửa. Trước mặt chợt tối sầm. Không biết chuyện xảy ra thế nào, thằng Hàn chỉ thấy mặt mình chìm trong một khối thịt mềm mại, thơm phức. Như phản xạ tự nhiên của người sắp chết đuối, nó há miệng hớp hớp lấy không khí, rồi ngoạm vào vật gì đó mềm mại có mùi vị thật mê ly.



    - Ư...



    Ngọc Lan chưa kịp đẩy ra, thì thằng Hàn đã tự động ngồi thẳng lên, mặt tỉnh rụi. Cô bé che ngực mặt cúi gằm đỏ lan đến tạn mang tai. Quần lót đã rơi xuống giữa hai chân, đáy quần là một mảnh ẩm ướt. Có lẽ đây là điều cô bé cố tình che đậy, ngờ đâu không bắt được gà, lại mất luôn nắm thóc. Thằng Hàn quên béng đi chuyện nó vừa làm. Ánh mắt nó đang dại ra trước thân thể lõa lồ của Ngọc Lan. Vùng mu hồng hào của cô bé phủ một nhúm lông tơ đén nhánh, xoè ra hình cánh quạt đều đặn như được chải chuốt tự nhiên.



    - Anh có thôi nhìn đi không ? - Ngọc Lan rít lên nhưng lại pha chút hờn dỗi.



    - Ahh... Bắt đầu đi... Cô có mang máy ảnh không ? Và những tấm hình kia nữa. - Thằng Hàn đứng lên xoay người thật thong dong, nhưng tay vội chỉnh lại thứ vừa trồi ra khỏi quần lót.



    Ngọc Lan lấy máy ảnh và hình giao cho thằng Hàn.



    - Rồi... Chiếc váy nâu chấm bi trắng cô mặt đêm đó đâu ? Tôi dặn trước rồi mà... - Thằng Hàn vừa nhìn hình vừa lựa chọn vị trí trên sàn nhà, nhìn cũng không thèm nhìn cô bé.



    - Có đây... Nhưng do tôi tự nghĩ ra... Anh không có dặn trước đâu... - Ngọc Lan cầm chiếc váy che ngang ngực.



    - Vậy ah... Ok... Tốt... Cô nằm xuống đây đi... - Nó chỉ sàn đất ngay dưới giường.



    Ngọc Lan vừa nằm xuống, thì một tấm chăn lớn phủ trùm lấy cô bé. Thằng Hàn tốc mép chăn lên chui vào từ dưới hai chân cô bé.



    - Ahhh... anh làm gì vậy ? - Ngọc Lan la lên, tay che vùng mẫn cảm giữa hai chân.



    - Trời... Chụp hình chứ làm gì ? Trời chưa tối... thì phải làm cho tối, mới chụp giống được chứ ?



    Tiếng thằng Hàn lầu bầu dưới lớp chăn. Ánh sáng chợt loé lên bên dưới.



    - Ahh.... Không được... Tắt đèn pin đi... Sao anh ?



    - Trời ơi... Không soi đèn làm sao biết chụp thế nào để giống hình mẫu đây ? Mệt quá... nằm yên cho tui...



    - Hứ...



    - Này... Phải uất ức, tủi nhục chứ... Cô làm gì vậy ? Đỏ mặt chờ động phòng sao ?



    - Anh... Đáng ghét...



    Giữa căn phòng một khối lù lù nhọn lên như kim tự tháp. Thằng Hàn đứng trên, chụp hình thân thể lõa lồ của cô giáo Ngọc Lan. Ánh đèn flash chớp liên tục xuyên qua lớp chăn mỏng. Tiếng răn dạy tạo dáng của nó, tiếng ư ử phản đối của Ngọc Lan vang lên liên tục. Giữa trời mùa thu ẩm ướt, bên dưới lớp chăn, cơ thể hai người bắt đầu rịn ướt mồ hôi.



    - Còn tấm cuối... Hơi khó một chút...Tay phải đưa qua đầu... Mặt nghiêng một bên... mắt nhắm lại... Nhíu mày... Ừ... Ah... Chân mở rộng sang hai bên...



    - Chụp... phía trên thôi... Được không ?



    - Haizz... Tui hiểu mà... Tui cũng không muốn chụp hình cô tư thế thô tục vậy đâu... Nhưng chúng ta phải mô phỏng theo hình mẫu... Cô nên căm thù kẻ đó... Chính hắn đã đẩy cô vào tình huống xấu hổ này...



    Thằng Hàn chậm rãi mở cặp đùi non run rẩy của Ngọc Lan ra, giang rộng sang hai bên. Cô bé mím môi, hai mắt nhắm chặp, cánh mũi dồn dập phập phồng. Vùng mu lông tơ phơn phớt rẽ quạt và hai mép âm hộ đỏ hồng, khít khao, ươn ướt đang phơi bày toàn bộ trước mắt thằng Hàn. Nó suýt đánh rơi máy ảnh. Bộ phận này của cô bé trong hình gốc chỉ mờ nhạt, tối đen. Đừng trách oan gã Phước chụp hình xấu, vì quả thật hoàn cảnh tối đen đó, gã còn không thấy được những gì gã muốn chụp. Nhưng trước mắt thằng Hàn giờ đây là hàng thật bằng xương bằng thịt. Dưới ánh đèn pin, từng nếp nhăn trên hai cánh môi nó cũng thấy rõ mồn một.



    - Anh... xấu lắm... - Ngọc Lan chợt nhận ra ánh mắt thèm thuồng của thằng Hàn, mặt cô bé đỏ bừng, vội lấy tay che âm hộ mình lại.



    Nhìn Ngọc Lan bĩu môi oán trách, hai bầu vú căng tròn, cặp đùi thon dài mở rộng và bàn tay nhỏ bé che hờ lên âm hộ.Thằng Hàn sững người mặt đỏ như sắp nhồi máu cơ tim, dương vật nó thọc thẳng lên trên thun quần lót. Người ta nói thật đúng, trần truồng hoàn toàn thì gọi là nghệ thuật, nhưng che che đậy đậy lại quy là khiêu dâm.



    - Này này... Mở tay ra... Trời ơi... Tui chết mất... Tui không biết chụp hình khiêu dâm đâu... - Thằng Hàn xoa xoa mũi như sợ máu chảy ra.



    - Chát... Ăn nói bậy bạ...



    - Ui da... Đánh tôi hả ?



    Thằng Hàn gầm lên, ném máy ảnh sang một bên. Khối chăn đang cao ngất ngưỡng chợt trùng xuống thành một khối lẫn lộn, bùn nhùn.



    - Chát... chát...



    - Ai ui... Trời ơi... Không được đánh chỗ đó...



    - Đánh tui hả ? Chát...



    - Ưm... Đừng anh... Anh...



    Ngọc Lan không hiểu vì che chắn cặp mông mình khỏi bị đánh đau, hay lăn lộn thế nào lại leo lên nằm úp trên người thằng Hàn. Trong lớp chăn tối đen, một cặp môi nóng bỏng trám kín miệng cô bé. Thằng Hàn chậm rãi nhấm nháp đôi môi mềm mại, truy đuổi cái lưỡi nhút nhát của cô bé. Hai tay nó vuốt ve dọc tấm lưng trần rịn ướt mồ hôi lẫn bụi đất, trượt xuống, mân mê cặp mông tròn lẳng của Ngọc Lan. Hơi thở cô bé thơm ngát, dồn dập, chiếc lưỡi ngọt ngào vừa sợ hãi, vừa thích thú. Ngón tay thằng Hàn vuốt dọc khe mông, xuống thật sâu... cảm giác thật nóng bỏng, thật ẩm ướt...



    - Đừng anh...



    Thằng Hàn thở dài, tốc chăn lên. Gió mát và ánh sáng lùa vào làm đầu óc hai người tỉnh táo hẳn. Ngọc Lan mặt đỏ bừng, vội vàng túm bộ quần áo chạy thẳng vào góc nhà. Thằng Hàn nhoẻn miệng cười, tay chống cằm nhìn ngắm cô bé mặc quần áo.



    - Anh... - Ngọc Lan mặt mũi còn đỏ bừng, đến trước mặt nó chìa tay ra. - Anh đưa tôi cái thẻ nhớ... Ngày mai vẫn theo kế hoạch...



    Nhìn mái tóc dài đen bóng của Ngọc Lan khuất trong màn đêm. Thằng Hàn thở dài, tay chỉnh lại dương vật đang biểu tình trong quần. Nó biết Ngọc Lan còn con gái, qua mấy lần ậm ừ như muốn giải thích và cả phản ứng cơ thể mẫn cảm của cô bé. Nhưng mọi chuyện không nên miễn cưỡng, nhất là lần đầu tiên. Lạt mềm buộc chặt, đây là câu ông Bần cha nó hay dùng... Chắc cũng đã áp dụng hiệu quả trên người con Vi.

Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast