Ba ngày sau, con Vi cũng chưa dám đến tìm ông Bần. Có lẽ nó sợ ông Bần sẽ mở lời nhờ vả đưa thằng con, vô địch chơi gái, của ông ta vào đời. Hoặc cũng có thể nó sợ, thằng Hàn và ông Bần rủ nó chơi ba. Dù không biết vì lý do gì, nhưng thằng Hàn cũng chẳng có thời gian quan tâm. Nó đang bận tán gái.
Đối tượng của nó dĩ nhiên là Tuyết Nga. Ánh mắt nó không dứt ra được hai cái bím dầy to đung đưa, quét qua quét lại ngang cặp mông tròn căng ngúng nguẩy ngay trước mặt. Qua lớp áo dài trắng nó có thể thấy gân ren quần lót, thật mỏnh manh. Thật tuyệt vời nếu được luồn tay vào mép quần nó, mân mê cặp mông đó, rồi miết nhẹ lên hai múi thịt ấm áp mềm mại đó.
Đang tơ tưởng với ánh mắt cúi thấp, đột nhiên con bé dừng lại, thằng Hàn bất ngờ không dừng kịp. Cả cơ thể nó xô vào người con bé. Một cảm giác mềm mại, ấm áp ở hạ thể xuyên thẳng vào óc nó.
- Ah... Anh làm sao vậy... - Con bé vội vã xoay người, mặt đỏ bừng lên.
- Xin lỗi... Tui... Tại cô dừng ngang... nên tui... - Thằng Hàn lúng túng, không phải vì mắc lỗi, mà vì vật giữa hai chân nó vừa bị thức tỉnh, vươn lên mạnh mé.
- Hừm... Vậy lần trước cũng là do tôi đi ngang qua... Nên... - Con bé bĩu môi thật đáng yêu. - Lúc nào cũng là anh không có lỗi... Đúng không ?
- Ừ... Cũng đúng...
- Anh... hừ... tôi chỉ muốn hỏi anh không đi lấy thang ah ? - Nó khoanh tay quay đi như giận dỗi, hai bầu cú bồng bềnh như sóng nước.
- Ah... không cần... Chuyện nhỏ mà... - Thằng Hàn nhúng vai, dửng dưng.
Đến khi bước chân vào lớp, trước bốn chục cặp mắt, thằng Hàn mới thấy quyết định của mình là sai lầm. Một sai lầm lớn. Trần nhà cao gần năm mét, có một cái bóng đèn đang chớp nháy liên tục. Thằng Hàn rùng mình, dáo dác nhìn quanh. Lớp 11A7, chuyên Văn, toàn là con gái. À thật ra cũng có hai thằng ỏng ẹo, cũng xem như con gái. Cô chủ nhiệm, chạc bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm khắc, nhìn nó nở một nụ cười xã giao.
- Sao em không lấy thang ? - Cô hỏi.
- Tui...
- Em nhắc rồi... Ảnh nói không cần... Thay bóng đèn là chuyện vặt... - Con bé ác độc không kém, cắt ngang đường lui của thằng Hàn.
- Ahh...
- Wahhh....
Trước tiếng trầm trồ xuýt xoa, những ánh mắt ngưỡng mộ của đám con gái, thằng Hàn ưỡn ngực gật gật đầu một cách thâm thúy. Nó run run bước đến dãy bàn.
- Cho anh mượn cái ghế...
- Dạ... - Một con bé nhỏ nhắn xinh xinh đỏ mặt lùi ra.
Thằng Hàn cầm cái ghế đôn băng dài chồng lên bàn, rồi một cái nữa, rồi một cái nữa... Nó leo lên, lại nhờ đưa thêm ghế chồng lên tiếp. Con bé Nga mím môi, áy náy, có vẻ như nó không cố ý, chỉ muốn chọc thằng Hàn. Nhìn thấy ánh mắt của nó, thằng Hàn như có thêm lòng tin, từng bước leo lên cao. Giờ đây, thằng Hàn như một diễn viên xiếc đi dây, bên dưới là những khuôn mặt xinh xắn, những đôi mắt chớp chớp nai tơ ngưỡng mộ. Nó đưa tay lên xoay xoay cái bóng đèn neon, chỉ cần chạm nhẹ vào là nó thôi chớp tắt, nhưng buông ra là trở lại như cũ. Chợt bên dưới có tiếng cười rúc rích của đám con gái, không phải một đứa, mà một nhóm, rồi như bệnh dịch lan ra thật nhanh. Thằng Hàn ngạc nhiên nhìn xuống, nó không phát hiện ra điều gì bất thường.
- Hi hi...
Nhìn đám con gái bên dưới cười rúc rít, đứa che mặt, đứa quay đi, ngay cả bà cô cũng quay mặt đi che miệng cười, Hàn không hiểu gì, đành nhoẻn miệng cười đáp trả.
- Bạn nào đi lấy dùm tui cái bóng đèn một thước hai... - Thằng Hàn nói xuống dưới.
- Một thước hai không có, lấy cái sáu tấc đó dùng tạm được không anh ?
- Ahhh... Hi hi...
Một đứa con gái vừa nói, làm cả lớp mất kềm chế cười phá ra như vỡ chợ. Thằng Hàn lẩm bẩm, khó hiểu. Nó chợt nhìn xuống, nhận ra đũng quần mình đang dương cao chót vót. Từ lúc được bờ mông mềm mại của con Nga đánh thức, cái thứ bất trị giữa hai chân nó luôn trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Thằng Hàn thấy mặt mình nóng lên. Chồng ghế loạng choạng. Trần nhà chao đảo.
- Cẩn thận... Ahhh....
- Ầm... rầmmmm...
Thằng Hàn chỉ biết cả người đau đớn như trâu húc. Thật oái ăm nó lại té sấp lên dãy bàn học, cái đó đang truyền đến cơn đau như xé gan xé ruột. Một bóng trắng lao đến thật nhanh mang theo mùi hương thơm ngát dễ chịu.
- Anh Hàn... Anh có sao không?
Tuyết Nga biết tên mình, thằng Hàn mơ màn, tự hỏi.
- Ai gọi Phòng Y tế đi...
- Hay gọi cấp cứu đi...
- Gọi chú Bần nhanh lên...
Thằng Hàn được cõng về phòng. Ông Bân lo lắng đến phát khóc, nhưng lật thằng con qua lại, sờ nắn cả buổi thấy không có chỗ nào rơi rụng, ông mới yên tâm. Nó nằm cả một ngày cũng bớt hết chín phần đau đớn. Nó đứng lên, nhúng nhúng, vặn vẹo người, kéo quần xem lại thằng nhỏ, cuối cùng đi đến kết luận là cú ngã không để lại di chứng gì đáng kể. Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, tiếng lớp học ùa ra ồn ào như ong vỡ tổ. Đầu con hẻm dẫn ra sau trường thấp thoáng một bóng trắng lò mò đi tới. Thằng Hàn nhe răng cười, nó leo tót lên giường nằm xuống.
- Có ai trong đó không ? Anh Hàn... Anh có đó không ? - Tiếng Tuyết Nga thánh thót êm dịu.
- Ưmmm... - Đáp trả là tiếng thằng Hàn khò khè đau đớn.
Cánh cửa bật mở. Tuyết Nga gò má đỏ hồng lúng túng bước vào. Người ta nói con gái hay đỏ mặt là người rất mãnh liệt trong chuyện đó. Nếu suy luận theo lẽ thông thường thì con bé đang nghĩ đến chuyện gì đó đáng xấu hổ, còn suy theo khoa học thì não bộ con bé đang tuôn ra một lượng lớn hormon tính dục làm máu bơm nhanh, dồn lên mặt. Thằng Hàn nhắm nghiền hai mắt, vừa suy luận viễn vông. Nó lảm nhảm gì đó trong miệng, lông mày nhíu lại như đang gặp ác mộng. Con Nga nửa muốn gọi, nửa không, lúng túng một chút nó đi lại giường, ngồi nhẹ xuống. Thằng Hàn mê man, nói mớ gì đó trong miệng, tiếng được tiếng mất, làm con bé tò mò cúi thấp xuống nghe.
- Tui xin lỗi mà... Đừng đi... Nga ơi... Tuyết Nga...
Con bé sững người, nhìn thằng Hàn, mặt thoáng đỏ lên, rồi cúi thấp hơn cố nghe hết.
- Nga ơi... Em đẹp lắm... Không... Không ai đẹp bằng em... Lần đó... Tui xin lỗi... Tui không cố ý... Nhưng... nó mềm lắm... Tui... Tui không muốn nghĩ... cũng không quên được... Nga đừng giận... Nga ơi...
Con Nga cúi gằm mặt như muốn úp vào bộ ngực sữa của mình. Con bé không ngờ mình nghe được những suy nghĩ thầm kín của thằng Hàn về mình. Hắn còn nói về cái gì mềm mại chứ ? Thật xấu hổ chết người.
- Đau quá... Cả người tui đau quá... Ôi...Tôi không muốn chết... Tôi... còn một chuyện quan trọng muốn nói với Nga... Nga ơi... Tôi...
Con bé bấu chặt mép giường, cúi thật thấp để nghe điều quan trọng của thằng Hàn.
- Tôi... Ahh... - Thằng Hàn mở choàng mắt, cả người bật dậy.
Con bé hoảng hốt chưa kịp né tránh thì đôi môi hai đứa đã chạm nhau. Cả hai đứa chết sững, bốn mắt nhìn nhau. Một luồng điện rần rần truyền qua hai đôi môi ấm áp. Thằng Hàn nhắm mắt lại, đôi môi nó vụng về run rẩy như mãi mãi tiếp tục giấc mơ này.
Con Nga sực tỉnh, quay mặt đi, má nó đỏ bừng bừng như say rượu, hai bàn tay nhỏ nhắn thừa thãi không biết giấu vào đâu. Thằng Hàn còn đờ đẫn hơn, môi nó vẫn cứng đờ hơi nhô ra như thể còn đang chạm vào môi con Nga. Một lúc lâu sau, con bé lấy hết can đảm nhìn lại, thằng Hàn vẫn như thế, có điều mồ hôi trán đã rịn ra vì cố giữ nguyên một tư thế.
- Cái anh này... - Con Nga phì cười, xô ngã nó.
- Ahhh... - Thằng Hàn ngã ra, mặt nhăn nhó đau đớn.
- Anh... Anh có sao không ? Em xin lỗi... Em quên mất... - Con Nga cuống lên, lao đến đỡ lấy đầu nó.
- Em thật sự phải xin lỗi anh... Em không nên khích anh leo ghế... - Con Nga mím môi nói nhỏ.
- Đó không phải lỗi em... - Thằng Hàn nói giọng thều thào như hấp hối, mũi nó hít hà mùi hương thơm ngát trên cặp đùi con bé.
- Anh còn đau không ?
- Đau... rất đau... Tất cả xương trong người như vỡ vụn... Gan phổi như dập nát... Chắc anh... - Nó nhăn nhó, bật lên ho sù sụ, rồi ngã đầu lên đùi con Nga.
- Anh... Có nghiêm trọng vậy không ? - Con bé lo lắng, xoa xoa ngực cho nó. - Anh đi bệnh viện nhé... Em gọi...
- Không... Đừng lãng phí thời gian và tiền bạc vì anh... Mạng anh có đáng gì đâu... - Nó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con bé, cảm giác thật mềm mại như không xương.
- Anh đừng nói như vậy... Em sợ...
- Không... Đừng sợ... Anh chỉ có một ý nguyện... nhưng kiếp này không biết có thực hiện được không ? - Nó lại bật người ho lên sù sụ, mặt áp vào bầu ngực con bé hít lấy hít để.
Con Nga dường như đã nhận ra điều bất thường, nó mím môi ngồi yên cho thằng Hàn diễn hết màn kịch.
- Anh còn điều gì muốn nói... - Con bé lén nén cười. - Em có thể cho anh hết...
- Anh muốn... em... - Lại ho. - Anh muốn em... hôn anh một cái được không ?
“Rầm”
Con bé bất ngờ giở đầu thằng Hàn ném ngang xuống giường.
- Ui da... Trời ơi... Sao em thô bạo với người bệnh vậy... - Thằng nhỏ lồm cồm ngồi dậy xoa xoa đầu, nhăn nhó.
- Hi hi... Anh quá lắm... Định gạt em ah... Cho anh chết luôn... - Con bé lè lưỡi làm mặt quỷ.
- Hắc hắc... Em phát hiện rồi sao ? - Thằng Hàn gãi đầu. - Anh quả thật... quả thật rất muốn làm quen với anh... Lời này là nói thật... không chút giả dối...
- Phì... Không ai làm quen kiểu lừa gạt như anh hết... Đã vậy còn giả bộ ngủ mớ nói năng lung tung... - Con bé bĩu môi nói.
- Anh quả thật có dùng chút tiểu xảo... Nhưng lời nói của anh là thật... hôm đó anh về không rửa tay ba ngày... anh muốn giữ mãi mùi hương của em... - Thằng Hàn tưởng tượng, mắt lim dim đưa bàn tay lên mũi ngửi.
- Trời ơi... Cái anh này... Anh chết đi...
Con Nga lao đến, hai nắm tay nhỏ nhắn thùm thụp đánh lên người thằng Hàn. Thằng Hàn vùng dậy, nắm chặt hai bàn tay nó, đè lên người nó. Bốn mắt nhìn nhau, ngực con Nga phập phồng hồi hộp, mặt nó đỏ lên như mận chín. Thằng Hàn chậm rãi hôn xuống. Con Nga khẽ tránh môi nó:
- Anh muốn hôn em... Phải trả lời thật câu hỏi của em...
- Em hỏi đi... - Hơi thở thơm mát của con bé làm thằng Hàn say mê.
- Vì cái gì anh muốn quen em? - Con bé có vẻ rất nghiêm túc.- Anh phải suy nghĩ kỹ... Anh chỉ có một cơ hội... Câu hỏi này rất nhiều đứa con trai khác đều trả lời sai đấy...
- Vì... vì... Em rất đẹp... - Thằng Hàn ấp úng, vừa nói vừa quan sát nhận thấy ánh mắt thất vọng của con bé. - Em rất đẹp, nên anh muốn ngủ với em...
Con bé Nga giật mình, mặt đỏ bừng lên, hai mắt trân trối nhìn thằng Hàn. Câu trả lời của thằng Hàn là mục tiêu thô thiển nhất nó có thể nghĩ đến, nhưng cũng chưa nghe ai nói bao giờ. Vậy mà đến miệng thằng Hàn lại xổ toạc móng heo ra như vậy.