CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 6 of 9 FirstFirst ... 45678 ... LastLast
Results 51 to 60 of 84
  1. #51

    Default

    - Nguyệt Vy... - Thuận Minh chồm đến.

    - Không... Đừng chạm vào em... - Nguyệt Vy lùi người lại, nước mắt giàn dụa.

    - Không phải như em nghĩ đâu... Thật ra... - Thuận Minh bối rối.

    - Tại sao như vậy? Tại sao? - Nguyệt Vy thì thào.

    - Tất cả vì em thôi... - Liêu Đông bước tới. - Vì chướng ngại tâm lý của em... Không có chuyện này, em khó thể nào vượt qua được...

    - Nguyệt Vy... Cảm giác thích thú của phụ nữ khi bị hãm hiếp là có thật... - Thuận Minh lấy lại bình tĩnh tiếp lời Liêu Đông - ... có điều không ai dám thú nhận sau chuyện đó thôi... Đã không quên được, thì phải thấu hiểu nó, chấp nhận nó như một trải nghiệm... Vui sướng hay đau đớn đều do mình suy nghĩ thôi mà...

    Nguyệt Vy mím môi, đầu cúi thấp, đôi vai nàng vẫn run rẫy.

    Hùng và Tài há hốc nhìn nhau. Họ chợt hiểu ra kế hoạch của hai người này. Ban đầu, hai gã bị ép buộc, nhưng nghe nói được dày vò thân xác Nguyệt Vy, hai gã ngay tức khắc đồng ý. Cả hai cùng nghĩ, Thuận Minh và Liêu Đông là hai kẻ bệnh hoạn, thích đem vợ mình ra làm trò vui. Nhưng nghe phân tích của anh, hai gã hiểu ra nhiều điều. Ánh mắt hai gã giao nhau như có cùng ý nghĩ. Những cô giáo, nạn nhân trước đây của hai gã, phải chăng giờ vẫn đang cồn cào nhung nhớ hai gã.

    - Nguyệt Vy... Anh yêu em.. Anh... - Thuận Minh nắm tay nàng.

    Nguyệt Vy ngẩn đầu lên. Mặt nàng vẫn đỏ bừng, nhưng ánh mắt đã không còn giận dữ.

    - Em hiểu rồi...

    - Hai anh lấy đồ về đi... Mọi chuyện sẽ như cam kết... - Liêu Đông nói.

    Liêu Đông thở phào, quay qua xua tay đuổi thẳng Hùng và Tài. Hai gã đang đứng đó hóng chuyện, mắt tranh thủ nhìn ngắm cơ thể trần truồng của Nguyệt Vy. Giờ nhìn lại, hai gã vẫn không tin được mình đã được dày vò thân xác đó đến rã rời.

    - Em hiểu... Nhưng em không muốn... tha cho hai anh dễ dàng như vậy... - Nguyệt Vy mím môi nói nhỏ, mặt nàng càng đỏ hơn. - Em muốn hai anh chịu một hình phạt của em...

    - Hình phạt? - Thuận Minh nhíu mày.

    - Phải... Hình phạt... là xem em... - Giọng nàng run lên. -... và...và hai người đó...

    - Em... - Thuận Minh cười khổ.

    - Ha ha... Nghe chưa... Bỏ tay ra... - Tài vùng ra khỏi tay Liêu Đông.

    Anh cũng chết sững người, mặt đỏ lên.

    Hùng mỉm cười bước lại giường. Dương vật hắn đung đưa to lớn giữa hai chân. Tài cuống cuồng cởi quần áo, máng cả lên vai Liêu Đông như trêu tức.

    Nguyệt Vy hồi hộp, mặt đỏ lên. Nàng không dám nhìn anh. Vì nếu chỉ nhìn thấy một cái nhíu mày nhỏ của anh, nàng sẽ dừng lại ngay tức khắc. Nàng quỳ gối trên giường, cặp đùi nõn nà gấp lại, khít khao che lấp đi vùng tam giác thần tiên bên dưới. Cơ thể nàng trần trụi bóng loáng như bạch ngọc, đầu vú còn ửng đỏ, săng cứng chờ đợi.

    Hùng nhẹ nhàng ôm ngang vòng eo Nguyệt Vy, đặt lên đôi môi đỏ hồng của nàng một nụ hôn. Nàng thoáng chần chừ, rồi hé miệng đón lưỡi của hắn vào trong. Tay hắn thô ráp, mân mê hai bầu vú của nàng. Nguyệt Vy thở dồn dập, ngọn lửa đang âm ỉ lại gặp gío thổi bùng lên, càng mãnh liệt hơn.

    Tài lao đến, đầu hắn vụt vào ngực Nguyệt Vy. Cơ thể nàng run lên, vô thức ưỡn ra, đón nhân cái lưỡi tham lam của hắn. Tài đỡ nàng nằm xuống, hai tay Nguyệt Vy vô thức đưa lên cao cho hắn kềm chặt. Hai bầu vú căng tròn lên, trống trải hoàn toàn cho miệng lưỡi hắn quần vũ. Hai chân nàng bị Hùng giở cao lên, hai mép âm hộ ướt đẫm hé mở chờ đợi.

    - Ưmmm...

    Nguyệt Vy ưỡn người đón dương vật to lớn lạ lẫm đang từng phân lấp kín âm hộ nàng. Cảm giác căng tức kì lạ làm nàng phấn khích muốn hét lên. Giống như lúc Henry tiến vào người nàng, nhưng cảm giác này mãnh liệt hơn nhiều. Không phải vì nàng thích hắn, không phải vì kích thước dương vật hắn to lớn đặc biệt, mà có gì đó vừa vụn vỡ trong tinh thần của nàng. Có lẽ, đó là tấm màn ngăn giữa lý trí và bản năng, từ ngay chúng sẽ hòa là một.

    - Ưm....

    Liêu Đông nhìn sang Thuận Minh, nhíu mày khó hiểu. Anh bật điện thoại tiếp tục quay phim. Mặt anh đỏ bừng, nhưng trong ánh mắt đó, không có sự ghen tuông, chỉ có hưng phấn cùng cực. Anh đưa máy thật gần nhìn dương vật kia từng chút một xâm nhập hạ thể Nguyệt Vy.

    Hùng đỏ mặt phấn khích. Mắt hắn cố mở to, không vì sự sung sướng bó chặt bao quanh dương vật mà nhắm mắt lại. Hắn muốn nhìn thật rõ từng giây từng phút chính hắn đang chinh phục người phụ nữ xinh đẹp này. Hắn thích thú nhìn dương vật căng cứng của mình ép căng hai mép thịt đỏ hồng kia, ra vào liên tục. Hắn muốn kéo dài cuộc chơi thật lâu, nhưng càng nhìn ngắm khuôn mặt tuyệt đẹp của Nguyệt Vy, đôi mắt đờ đẫn động tình của nàng đang nhìn hắn, cơ thể nàng cong lên vặn vẹo theo cái lưỡi của Tài trên ngực. Hùng gồng đến đỏ mặt nhưng không nhăn được cơn sướng khoái kéo đến dồn dập.

    - Ahhh.... Ôi...

    Hùng gầm lên, túm dương vật kéo ra thật nhanh. Vừa định buông tay xuất tinh lên bụng Nguyệt Vy, chợt nhận thấy ánh mắt hinh viên đạn của Liêu Đông. Hắn ngậm ngùi quay sang bên cạnh, xuất đầy trên giường.

    Tài vùng dậy. Hắn ôm gọn vòng eo Nguyệt Vy, lật nàng sấp lại. Cặp mông tròn lẳng, âm hộ nàng đỏ bừng bóng nhẫy, lênh lánh nước nhờn, tênh hênh ngay trước mặt Tài. Hắn lấy dương vật mình lách nhẹ qua hai mép âm hộ nàng. Dương vật hắn thúc nhanh như vũ bão. Tiếng hai hạ thể va nhau chan chát liên tục.

    - Ahhh...

    Nguyệt Vy rũ rượi, bấu chặt lấy tấm ra giường nhăn nhúm. Mông nàng bị bóp nghiến, kéo rộng sang hai bên như mở đường cho dương vật của Tài chinh phạt. Dương vật hắn không to như của Hùng, nhưng khá dài, lại cong cong. Đầu dương vật cứ cọ sát lên thành trên âm hộ nàng liên tục. Cảm giác sướng khoái tê dại xông lên làm đầu óc nàng mụ mẫn, chân nàng muốn nhũng ra. Tay nàng chới với, xoải rộng trên nệm, chợt một bàn tay ấm áp khác nắm chặt nàng.

    - Anh... Ơi... - Giọng nàng ngắt quãng. - Em... yêu... anh... Ôi...

    Thuận Minh không kềm được nằm xuống trước mặt Nguyệt Vy. Dương vật anh căng cứng đung đưa trước mặt nàng. Nàng đang há hốc tê dại trước những cú thúc sâu của Tài, chợt bờ môi truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc. Nguyệt Vy ngay lập tức mở miệng ra, đón dương vật anh vào trong.
    - Ưm...

    Tiếng nàng rên rỉ tắt nghẽn trong cuống họng. Nàng nghiêng đầu, mái tóc dài rũ sang một bên. Gương mặt nàng đỏ hồng, mắt nhắm chặt, đôi môi căng phồng ngậm cứng dương vật Thuận Minh.

    Liêu Đông phấn khích điên cuồng, anh cởi quần ném sang bên cạnh, nhanh chóng leo lên giường nằm song song với Thuận Minh. Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn hai cái dương vật căng phồng trước mặt, nàng chưa hôn dương vật ai khác ngoài anh. Nhưng cảm giác sung sướng gào thét mãnh liệt trong cơ thể nàng, không cho phép nàng suy nghĩ nhiều. Nàng há miệng đón dương vật Liêu Đông vào miệng, tay vẫn bóp chặt lấy dương vật Thuận Minh không rời.

    - Ưm... Ưm...

    Nguyệt Vy say mê rên rỉ thật lớn. Miệng nàng mỏi nhừ luân phiên mút hai cái dương vật to lớn. Hai chân nàng mềm nhũng, xiêu vẹo, phải nhờ đến một cánh tay của Hùng mới dựng được người tiếp tục đón nhận dương vật Tài hì hục từ phía sau. Hùng hả hê sung sướng, đây là giấc mơ hoang lạc nhất của hắn. Hắn không kềm được ham muốn, tiếp tục ôm ghì, mơn trớn hai bầu vú của Nguyệt Vy, tay không ngừng vuốt ve dương vật đang cương cứng trở lại.

    - Ahhh...

    Tài gầm lên. Hắn rút dương vật ra, xuất tinh xối xả. Nhưng khi ngay lập tức, hốt hoảng nhận ra hắn vừa bơm đầy lên người của Hùng, cấp trên của hắn.

    Liêu Đông ngay tức khắc bật dậy. Trám kín lấy âm hộ trơn nhẵn của Nguyệt Vy. Dương vật anh dễ dàng xâm nhập vào trong. Cảm giác ấm áp nhầy nhụa làm anh phấn khích điên cuồng.

    - Ưm.... Ahhh...

    Thuận Minh hít hà sung sướng, anh quỳ lên, tay nâng khuôn mặt đờ đẫn của Nguyệt Vy. Hạ thể nhịp nhàng đưa dương vật vào miệng nàng. Mặt anh đỏ bừng nhìn tấm lưng trần trụi của Nguyệt Vy, vòng eo nhỏ gọn, bờ mông nở tròn mơn mởn dày vò trong hai bàn tay Liêu Đông. Cơ thể nàng uốn éo theo từng cú thúc liên tục từ hai đầu.

    Thời gian như ngừng lại. Căn phòng chỉ còn tiếng thở dốc của những người đàn ông, tiếng da thịt vỗ vào nhau chan chát và cả tiếng rên rỉ của Nguyệt Vy.

    - Ôi... Ưmm...

    Nguyệt Vy rên rỉ như khóc, mắt nhắm nghiền. Nàng không nhớ được mình đã đạt cao trào bao nhiêu lần. Nàng chỉ biết, nó liên miên bất tận, dâng cao rút xuống rồi lại dâng cao như nước thủy triều. Cơn sướng khoái khác lại đến ồ ạt, nàng mụ đi, hai bàn chân co rút lại. Âm hộ nàng nức nở run rẩy. Liêu Đông gầm lên, ghì chặt mông nàng vào sát người, cơ thể giật lên từng hồi.

    - Ahhh...

    Liêu Đông ngã người, thở hổn hển. Anh ta nuối tiếc nhìn bờ mông căng tròn của Nguyệt Vy in hằn hai dấu tay mẫn đỏ. Hùng và Tài nuốt nước bọt, nhìn âm hộ đỏ bừng của Nguyệt Vy chảy dài một dòng tinh trùng trắng đục, ghen tị hiện rõ lên mắt.

    - Ôi... Em ơi....

    Thuận Minh phấn khích đỏ mặt. Anh rùng mình. Nguyệt Vy nhắm chặt hai mắt, miệng nàng đón nhận từng đợt, từng đợt tinh trùng nóng hổi của anh. Tinh trùng của anh nhiều đến mức nàng muốn ngạt thở. Mùi hăng hắc, vị mằn mặn thật lạ lùng xông lên mũi nàng. Trong cơn đê mê cùng cực, nàng nuốt xuống, nàng muốn nuốt cạn của anh, không sót một giọt. Nàng gục xuống, thiếp đi. Đôi môi nàng còn hé mở như vương vấn không muốn rời dương vật của Thuận Minh.

    Không khí trong phòng đặc quánh mùi tinh trùng. Chỉ còn bốn cặp mắt đỏ bừng phấn khích, tất cả đều hướng về một thân hình tuyệt đẹp lõa lồ rũ rượi trên giường.
    Last edited by thanhvinh75; 09-20-2014 at 09:41 PM.

  2. #52

    Default

    Phần 5: Ác mộng của anh

    - Wah.. Người đẹp đến rồi...

    - Sao trễ vậy...

    Nguyệt Vy cười tủm tỉm, gò má nàng đỏ hây hây, khẽ đặt túi xách xuống bàn. Nàng nhìn quanh toàn những khuôn mặt thân quen, cảm giác thật ấm áp dễ chịu. Phòng Giáo viên trường vẫn như thường ngày, chiếc quạt gío quay vù vù trên trần, rất nhiều bàn làm việc xếp thành dãy dài, nhưng chỉ loe hoe vài người rảnh rỗi, phần lớn đều trên lớp.

    - Cảm ơn chị dạy giúp em buổi sáng… Tối qua em thức hơi khuya nên… sáng mệt… - Nàng nói nhỏ với Hằng.

    - Không sao… Nhưng phải khai báo… Tối qua rất "hoành tráng"… đúng không? - Hằng ôm cổ Nguyệt Vy hai mắt nháy nháy.

    - Phải phải... Nói mau... - Thùy nhao nhao hùa theo.

    - Hoành tráng gì chứ … Không có mà… - Nguyệt Vy đỏ mặt nhớ đến chuyện hôm qua.

    - Thiệt là không ?

    Hôm nay, không phải ngày Nguyệt Vy có lớp, nên nàng mặc một chiếc váy hồng ngang đầu gối, cổ áo rũ xếp nhiều lớp trước ngực. Hằng bất ngờ kéo cổ áo nàng trễ xuống.

    - Wahh... Hoành tráng... Ha ha... – Hằng hét lên.

    - Ahhh... Chị... - Nguyệt Vy hoảng hốt che cổ áo mình lại.

    - Ha ha... Cái này tiếng Anh gọi là gì cô Nguyệt Vy... Love Mark hả? - Thùy la toáng lên.

    - Nhìn là biết hoành tráng rồi...

    - Phải phải... Hi hi...

    - Mấy chị... Kì qua đi... - Nguyệt Vy che mặt, đỏ tới mang tai.

    Hiền đỏ mặt quay đi. Khoảnh khắc chớp nhoáng vừa rồi, vừa đủ cho anh thấy rãnh sâu hun hút giữa hai bầu ngực ép chặt của Nguyệt Vy trong chiếc áo ngực nửa cup màu hồng nhạt. Trên làn da căng bóng của nàng, mờ nhạt những dấu đỏ nhạt nhiều nơi. Nhìn khuông mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng đôi mắt vẫn long lanh hạnh phúc của nàng, tim anh đau nhói như bị xé ra từng mảnh nhỏ.

    Hiền là giáo viên nam, trẻ thứ hai ở trường sau Nguyệt Vy. Anh đã từng tơ tưởng đến Nguyệt Vy ngay từ ngày đầu tiên nàng vào trường. Lúc đó, kè kè đưa rước nàng lúc nào cũng là một gã to lớp hộ pháp, nhìn giống đực nào cũng như kẻ thù. Không ai trong trường thích kẻ đó, nhìn biểu hiện của Nguyệt Vy cũng rõ ràng là nàng không yêu hắn. Hiền cũng thấy thấp thỏm hy vọng. Nhưng ngày mà Thuận Minh đến trường, vui vẻ hoạt bát chiếm hết cảm tình của anh chị em trong phòng. Hiền đau khổ thừa nhận cơ hội nhỏ nhoi trong tưởng tượng của anh cũng không còn.

    - Ừ quên mất! - Chị Hằng chợt vỗ tay một tiếng lớn. - Tuần sau Trường mình tổ chức cho Giáo viên và gia đình đi cắm trại ở Phú Quốc. Em và Minh phải tham gia đó!

    - Em... Em... cũng không biết... Nếu anh Minh đi được, thì em đi. - Nguyệt Vy ấp úng, quả thật nàng không biết anh có thể đi được không, nhưng nàng dứt khoát không muốn đi thiếu anh.

    - Nếu... anh Minh.... đi được... thì em mới đi.... - Thùy nhại giọng Nguyệt Vy, môi bĩu dài ra. - Nó mê trai như điếu đổ rồi, chị khỏi rủ nó nữa.

    - Ha ha... Mê chồng thì tốt chứ sao? Vy hen...

    - Không có mà... Em chỉ sợ bỏ ảnh ở nhà... Ảnh buồn thôi... - Má nàng đỏ lên, xua xua tay rối rít.

    - Mệt mấy người quá đi... Vợ chồng người ta mới cưới... Tối nào cũng bắn pháo hoa hoành tráng... Rủ rê cái gì...

    - Trời ơi... Em không nghe nữa... Mấy anh chị kì quá đi...

    - Ha ha.. Hi hi...
    ________________________

    - Sao anh cười ? - Nguyệt Vy mỉm cười nhìn sang anh.

    - Tối nay em đẹp lắm. - Thuận Minh mỉm cười nắm tay nàng.

    - Ưm... Đâu phải tối nay em mới đẹp... – Nguyệt Vy bĩu môi nũng nịu.

    - Ừ… Tối qua em cũng rất đẹp… - Thuận Minh mỉm cười.

    - Anh… - Nguyệt Vy che mặt, má nàng nóng bừng lên. – Không được nói đến chuyện đó nữa…

    - Ha ha… Không nói… Không nói nữa…

    Nguyệt Vy cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay nhỏ vặn vẹo trên đùi mình. Sáng hôm nay khi tỉnh dậy, nàng ước gì tối qua mình say, thật say. Để giờ đây nàng không phải nhớ những chuyện xảy ra tối hôm qua. Nhưng chuyện không thể như ý, nàng nhớ thật rõ ràng, đến từng chi tiết nhỏ, từ hình ảnh, âm thanh và mùi vị da thịt của những người đàn ông đó. Nàng không hối hận, nhưng nàng lo lắng. Chỉ vài tuần trước thôi, chuyện quan hệ với hai người đàn ông đã là quá sức tưởng tượng với nàng. Vậy mà…

    Nguyệt Vy lắc đầu, xua tan ý nghĩ lung tung của mình. Nàng mân mê lớp vải mềm mại, mỉm cười. Chiếc váy nàng mặc trên người tối nay do anh chọn. Nó ôm sát dáng người nàng, chất liệu lụa tơ tằm Trung Quốc mỏng manh mát rượi. Phần trên váy ôm gọn ngực nàng bằng hai dải lụa từ eo cột lại sau cổ, phần lưng phía sau hoàn toàn trống trải khoe trọn tấm lưng mịn màn tuyệt đẹp của nàng. Phần dưới váy rũ dài xuống gần hết chân, nhưng lại không hề kín đáo. Mỗi bước chân của nàng đều kéo rộng đường xẻ giữa khiến đôi chân thon dài của nàng gần như lộ hết ra.

    Tối nay là một dịp đặc biệt, sinh nhật ông Saisho Hiraishin - Phó Tổng Giám đốc - Tập đoàn Senkai. Bữa tiệc được tổ chức tại căn biệt thự riêng của ông. Ông Hiraishin có đặc biệt nhắc lại lời mời Nguyệt Vy như hôm đám cưới. Ngoài ra, hôm nay sẽ có mặt nhiều đồng nghiệp của Thuận Minh. Rất nhiều người trong số họ, Nguyệt Vy chưa gặp mặt vì anh không mời dự đám cưới.

    Xe Thuận Minh chậm rãi chạy vào cổng một căn biệt thự rộng lớn. Tường rào bao phủ toàn màu trắng, đèn sáng rực lấp lóe sau những tán cây rậm rạp. Nguyệt Vy tròn mắt nhìn khung cảnh hoành tráng trước mặt.

    - Đẹp không ? - Anh nói.

    - Đẹp... và lớn quá... - Nàng thì thào.

    - Ừ. Ông Hiraishin nổi tiếng chịu chơi trong tập đoàn đó. Ông ta mua cả căn biệt thự này, cho vợ Việt Nam mình đứng tên... - Anh nói miệng cười cười.

    - Vợ Việt Nam ? - Nàng nhíu mày nhìn anh.

  3. #53

    Default

    - Ừ... Có nghĩa là vợ tại Việt Nam, còn vợ Nhật Bản mới là vợ chính thức. - Thuận Minh nhe răng cười.

    - Bồ nhí sao?

    - Không... Là vợ... Còn bồ nhí thì nhiều lắm... Không tính làm gì...

    - Anh...có vẻ rất hâm mộ ông ấy... - Nguyệt Vy hỏi nhỏ, mắt nhìn anh.

    - Ừ, một người đàn ông như vậy.... ai không... - Chợt anh quay sang nhìn nàng. - Ý anh là hâm mộ sự thành đạt của ông ấy thôi... Không phải chuyện...

    - Hi hi... Em đùa với anh thôi mà! - Nguyệt Vy bật cười, giọng cười nàng giòn tan.

    - Đùa hả? - Thuận Minh nhe răng như đe đọa. - Đùa này...

    - Ưm... Anh... - Nguyệt Vy hỡn dỗi đẩy bàn tay anh ra khỏi ngực mình. - Không được... làm vậy. Nó mà... nổi lên... người ta thấy thì kì lắm... - Nguyệt Vy lo lắng che tay ngang ngực mình.

    Chiếc váy hở lưng nên nàng không thể mặc áo ngực. Anh lại kiên quyết không cho nàng dùng miếng dán với lý do rất khoa học, keo dán trên da gây bít lỗ chân lông, dễ làm viêm tuyến sữa của phụ nữ.

    Hai người phục vụ niềm nở chạy ra mở cửa. Nguyệt Vy bước xuống xe, đôi chân thon dài của nàng xoải rộng. Chiếc quần lót màu đen nhỏ bé ôm gọn hai mép âm hộ mủm mỉm, màu da thịt nàng trắng hồng xuyên thấu qua lớp ren mỏng manh như đập mạnh vào mắt gã. Nguyệt Vy nghe cổ họng gã phục vụ đánh ực một tiếng tắt ngang. Nàng lúng túng, bước ra, cảm ơn lí nhí trong miệng, mặt đỏ lên.

    - Em... bị hắn nhìn sao? - Thuận Minh hỏi nhỏ, tay anh xoa nhẹ lên lớp vải mỏng trên mông nàng.

    - Hắn... Hắn cứ chăm chăm nhìn vào giữa hai chân em... - Nguyệt Vy mím môi, nói nhỏ.

    - Hi hi.. Không sao... Tối cho gã mất ngủ cả đêm... - Thuận Minh bật cười.

    Buổi tiệc đã có khá đông khách tham dự. Ai cũng ăn mặc lịch lãm, trang trọng, tụm ba, tụm bốn rải rác khắp nơi. Sảnh tiếp khách thật rộng, màu đá hoa cương marble ốp tường, tôn lên lớp sàn hoa cương trắng sữa bóng loáng. Mọi người đột nhiên ngừng nói chuyện, lần lượt quay lại nhìn về phía cửa.

    Nguyệt Vy bối rối, níu chặt tay anh. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên nàng: hâm mộ, thèm khát, tán thưởng và cả đố kỵ ghen ghét.

    - Không sao... Mỉm cười đi. Em đẹp nhất đêm nay rồi... - Thuận Minh nói nhỏ vào tai nàng.

    Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, miệng nàng nở một nụ cười tươi như đóa hoa hồng đón nắng mai. Nụ cười của nàng ngay tức khắc làm trái tim của bao gã đàn ông trong phòng loạn nhịp.

    - Oh... ! --------!

    Một tiếng hô lớn. Ông Hiraishin niềm nở bước tới. Thuận Minh vui vẻ rút ra khỏi túi áo vest một chiếc hộp bọc nhung sang trọng, hai tay trao cho ông, kèm theo một lời chúc mừng chân thành nhất. Món quà anh chuẩn bị rất kỹ, là một cây viết mạ vàng - hiệu Seka, thương hiệu viết máy lâu đời nhất tại Nhật Bản. Ông vui vẻ ra mặt, siết chặt tay anh và Nguyệt Vy.

    - Happy Birthday sir! I wish you success and happiness. - Nguyệt Vy mỉm cười nói nhỏ.

    - Thank you. - Ông trả lời bằng một giọng tiếng Anh nặng trĩu.

    Ông Hiraishin kéo tay hai người vào khu vực trong góc phòng nơi ông vừa đứng trò chuyện với một số người khác. Sự hồ hởi, nhiệt tình của ông vô tình làm cho Thuận Minh đón nhận thêm vài ánh mắt đố kỵ.

    - Minh! ------ - Ông Hiraishin giới thiệu một người phụ nữ.

    Người phụ nữ đó thật quyến rũ trong bộ đầm dạ hội đen bóng, óng ả uốn lượn theo từng đường nét của cơ thể. Chị ta chỉ chừng lớn hơn Nguyệt Vy hai, ba tuổi. Nhưng đôi mắt chị ta hiển hiện rõ ràng một sự thành thục, từng trải. Nhất là khi ánh mắt đó lướt trên gương mặt điển trai của Thuận Minh.

    Thuận Minh lịch sự cúi đầu chào và quay lại giới thiệu Nguyệt Vy.

    - Đây là Bà Hiraishin. - Anh nói.

    - Oh... Thôi... Em gọi tôi là Chị Hân được rồi. - Chị ta đon đả nắm tay Nguyệt Vy ra vẻ rất thân thiết.

    - Em chào chị Hân. Em là Nguyệt Vy. - Nàng mỉm cười.

    - Em đẹp quá. - Ngọc Hân khẽ vuốt má Nguyệt Vy.

    Nàng hơi rùng mình, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi không thay đổi.

    - Chị Hân mới đẹp... Em chỉ ăn theo thôi... - Nàng nói.

    - Thôi... Thôi... Hai người đẹp này cứ khen nhau suốt... Cánh đàn ông này để cho ai đây...

    Một người đàn ông cao lớn, cằm chẻ, mũi thẳng to, hai mắt lớn đứng chung nhóm lên tiếng phản đối. Thuận Minh đang trò chuyện với ông Hiraishin, quay sang mỉm cười.

    - Đây là chú John - Tiến sĩ Hóa học - phụ trách Phòng R&D của Cty. Chú John sống ở Mỹ 35 năm, mới về Việt Nam làm việc được vài tháng thôi.

    - Cái gì chú ? Cái thằng này...

    - Hi ... Hi... - Nguyệt Vy che miệng cười, nhìn vẻ mặt ông ta nhăn nhó rất hoạt kê.

    - Chào em... Rất hân hạnh được gặp người phụ nữ đẹp như em... - John bước đến bên cạnh Nguyệt Vy, chìa tay cúi người rất lịch sự.

    Nguyệt Vy mỉm cười chìa tay ra cho ông ta. Nàng bất ngờ khi ông ta cúi xuống đặt lên mu bàn tay nàng một nụ hôn. Nhưng ông ta như cố ý để đầu lưỡi liếm nhẹ lên làn da mịn màn của nàng. Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, rụt tay lại ngay khi ông ta ngẩn đầu lên nhìn nàng.

    Mọi chi tiết nhỏ vặt đó tưởng chừng không ai để ý, nhưng không thoát khỏi ánh mắt quan sát của Ngọc Hân. Chị ta im lặng, nhìn sang chỗ khác nhưng môi hơi nhếch khẽ mỉm cười một mình.

    - Kính thưa quý vị ! Vui lòng nhìn về đây! Ông Hiraishin có đôi lời trước khi bữa tiệc bắt đầu.

    Thuận Minh chợt quay mặt về phí mọi người trong sảnh nói lớn. Ông Hiraishin đứng ngang vai với anh, khẽ cúi đầu chào mọi người. Ông bắt đầu nói bằng tiếng Nhật, hai ba câu thì ngừng lại quay sang nhìn Thuận Minh cho anh dịch. Vì không phải ai ở đây cũng hiểu tiếng Nhật.

  4. #54

    Default

    - Tôi rất hân hạnh được đón tiếp mọi người tham dự bữa tiệc nhỏ hôm nay tại nhà tôi. - Thuận Minh dỏng dạc nói lớn. - Tôi thường không thích tổ chức sinh nhật, vì tất cả mọi người tham dự đều vui vẻ chỉ có tôi là buồn vì gìa hơn một tuổi.

    - Ha ha...

    - Hi hi...

    Nguyệt Vy che miệng cười. Nàng đứng sau lưng anh, đôi mắt mê đắm nhìn gương mặt góc cạnh nam tính, lắng nghe giọng nói mạnh mẽ tự tin của anh. Nàng chợt mỉm cười hạnh phúc.

    - Nhân tiện bữa tiệc hôm nay... Có mặt đầy đủ các anh chị lãnh đạo cấp cao của Cty. Tiếc rằng ông Sakai - Tổng Giám đốc của chúng ta, phải về Cty mẹ dự cuộc họp quan trọng, nên không thể có mặt. - Thuận Minh quay sang chờ ông nói tiếp.

    - ------- - Ông Hiraishin nói tiếp một tràng dài, giọng ông phấn khích.

    Thuận Minh thoáng ngạc nhiên nhìn ông, rồi nhìn xuống đám đông trước mặt. Một số người vẫn ngơ ngác không hiểu gì, vài người khác tránh đường cho một người đàn ông cao lớn. Hai mắt Thuận Minh nhíu lại, nắm tay anh vô thức bóp chặt đến đau nhói.
    Người đang từng bước đến trước mặt ạnh, là kẻ cuối cùng trên thế giới này mà Thuận Minh muốn gặp.

    - Minh! Lâu quá mới gặp! - Hắn mỉm cười, nói nhỏ. - Hình như cậu quên dịch lời ông Hiraishin giới thiệu tôi rồi đấy.... Nhiều người đang chờ cậu kìa.

    Thuận Minh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh.

    - Kính thưa quý vị ... Cty chúng ta vừa chuyển nhượng 25% cho đối tác chiến lược, Tập đoàn Mitsuro. Hôm nay, chúng ta hân hạnh đón tiếp vị đại diện của Mitsuro Group... - Thuận Minh thấy cổ họng mình đắng nghét. -... người sẽ giữ vị trí Phó Tổng Giám đốc phụ trách sản phẩm tại Cty chúng ta ... Ông Đặng Nhất Huy.

    "Nhất Huy, cái tên này...". Nguyệt Vy nhíu mày suy nghĩ, mắt quan sát người đàn ông đạo mạo đứng bên Thuận Minh.

    John đang ngơ ngẩng đứng bên cạnh Nguyệt Vy. Ông ta chẳng quan tâm gì đến chuyện thay đổi cơ cấu tổ chức trong công ty, đối với ông công việc chẳng qua là cái phòng thí nghiệm với những công thức hóa học quen thuộc. Ông thà đứng đây ngắm nhìn Nguyệt Vy, vẻ đẹp trong sáng của nàng làm tim ông nhảy lên liên hồi. Đột nhiên, John giật mình đánh thót. Mông ông vừa bị nhéo nhẹ một cái, không hề đau mà chỉ làm ông ngứa ngáy bực tức. John thoáng ngạc nhiên khẽ quay sang nhìn Nguyệt Vy. Nàng đón nhận ánh mắt của ông bằng một nụ cười, má nàng thoáng đỏ lên, quay mặt sang nơi khác.

    John hít một hơi thật sâu. Tim ông đập nhanh đến loạn nhịp, mặt bắt đầu đỏ lên. Ông không nghĩ bao nhiêu năm lăn lộn tình trường, ở tuổi ngoài năm mươi lại có giây phút rung động nhường này. Ông tự ngẫm mình không phải kẻ xấu, cũng chẳng phải quân tử. Ông chưa bao giờ làm phật lòng phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp như Nguyệt Vy. John mím môi nhích lại sáng bên nàng, mùi hương thơm ngát làm cơ thể ông tê dại.

    - Ư...

    Nguyệt Vy khẽ giật mình. Một bàn tay to lớn vừa đặt nhẹ lên mông nàng. Lớp lụa tơ tằm mỏng không ngăn được hơi nóng hừng hực của bàn tay đó truyền vào cơ thể nàng. Nàng khẽ liếc sang. John đang lim dim hai mắt, môi mím lại như bàn tay hắn đang chậm chậm xoa nắn mông nàng. Nguyệt Vy thoáng nhíu mày khó chịu. Ông ta chọn thời điểm sàm sỡ nàng thật chính xác, sau lưng không người chứng kiến, phía trước gần năm mươi cặp mắt đang nhìn Thuận Minh và cả người vợ xinh đẹp sau lưng anh. Nguyệt Vy mím môi chịu đựng.

    John run rẩy tê dại. Lớp lụa mỏng tanh không ngăn được cảm giác của ông. Bờ mông mềm mại căng mẩy của Nguyệt Vy mát rượi, khẽ run lên trong lòng bàn tay ông. Hai bờ mông trống trải trọn vẹn cho ông vuốt ve xoa nắn, giữa khe mông chỉ có một gờ nhỏ mềm mại của chiếc quần lót G-string nàng đang mặc. Ông thầm tiếc là chiếc váy nàng đang mặc thật dài, phủ kín phía sau. Ngón tay của ông khẽ vuốt dọc theo khe trũng đó, càng xuống sâu hơi ấm càng nhiều hơn. John nghiến răng, hai ngón tay đẩy lớp lụa sâu vào chỗ khít khao giữa hai chân kẹp chặt của nàng. Cơ thể nàng run lên, hai ngón tay ông truyền đến cảm giác mềm mại, ấm ấp làm ông mê luyến.

    Nguyệt Vy thấy mặt mình nóng lên, những gương mặt và nụ cười trước mặt mờ dần, nhòe đi. Hai gót chân nàng ghì chặt vào nhau đến đau nhói, nhưng không ngăn được những ngón tay của John tiếp tục xoa nắn âm hộ nàng. Nàng cảm nhận hạ thể mình đang nóng lên thật nhanh, rỉ nước. Những ngón tay ông ta thật đáng ghét, run thật nhanh, nhanh như máy, rồi chợt dừng lại làm cơ thể nàng hụt hẫng cứ nhấp nhỏm liên tục. Tai nàng ù đi, tiếng anh nói như văng vẳng xa xăm, nhưng lại nghe được hơi thở nặng nề của John bên cạnh rõ mồn một.

    Ngọc Hân cố mím môi nén cười. Cô giả vờ nhìn quanh, rồi thoáng liếc nhìn biểu hiện trên gương mặt đỏ hồng của Nguyệt Vy. Hàng lông mày nàng run rẩy, nụ cười trên môi cứng đờ ra, khóe mắt ươn ướt, uất hận.

    Dù mới gặp không có ân oán gì với Nguyệt Vy, nhưng Ngọc Hân không thể không thừa nhận mình ghen tị với nàng, từ nhan sắc hoàn mỹ đến người chồng điển trai. Ngọc Hân đã từng nhìn một người đàn ông với ánh mắt yêu thương trìu mến như thế, nhưng khi tình yêu chấm dứt bằng một đám cưới xa hoa, Ngọc Hân vỡ lẽ ra nhiều điều. Ông Hiraishin là người đàn ông háo thắng rất thích chinh phục, trên thương trường và cả tình trường. Thân xác của cô chỉ tạo cho ông ta cảm hứng vài tuần, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu chinh phạt mới, bỏ cô chăn gối nguội lạnh hàng đêm. Ngọc Hân đã từng thử đủ mọi chiêu trò để lôi kéo ông trở lại, nhưng một thời gian sau cô chán nản bỏ cuộc. Ông ta xem cô như một bà quản gia không công, chăm sóc cho khối tài sản đứng tên chính cô nhưng không có bất cứ quyền định đoạt gì. Như để bù đắp cho Ngọc Hân, ông cho phép cô ngủ với bất cứ người đàn ông nào cô muốn chỉ cần bảo đảm hai yếu tố: không mang bệnh về nhà và không làm mất mặt ông. Cho đến hai tháng trước, Ngọc Hân đã gặp một người đã thay đổi cả cuộc đời cô. Cô yêu hắn điên cuồng. Cô sẵn sàng bỏ tất cả để đi theo hắn, thực hiện vô điều kiện những gì hắn yêu cầu, kể cả chuyện đang xảy ra với Nguyệt Vy.

    - Xin mời nâng ly chúc mừng... - Thuận Minh nâng cao ly rượu champagn trong tay, không biết mình nên chúc mừng về điều gì.

    - Dô...

    - Chúc mừng....

    Tiếng cụng ly leng keng liên tục, rộn rã.

    John khẽ bước sang bên, cách Nguyệt Vy nửa bước. Mặt ông ta cúi xuống, bàn tay nắm chặt run rẩy.

    - Chúc mừng...

    Chợt một giọng nữ thánh thót vang lên bên tai ông ta. John ngẩng đầu đầu lên. Đón ông ta là ánh mắt tức giận của Nguyệt Vy. Môi nàng rung rung, mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi khó nhọc nuốt xuống, khóe mắt đỏ lên.

    John nhíu mày nhìn Nguyệt Vy quay mặt đi. Ông không hiểu mình đã làm gì sai, nhưng dường như giữa họ có một sự hiểu lầm gì đấy.

  5. #55

    Default

    Thuận Minh bước đến bên nàng. Anh thoáng ngạc nhiên thấy Nguyệt Vy có gì đó bất thường.

    - Em sao vậy? - Anh hỏi nhỏ.

    - Em... Em không sao... - Nàng cúi đầu né tránh ánh mắt anh.

    - Ahh.... Xin chào... Minh ! Không giới thiệu vợ cậu với tớ ah?

    Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng Thuận Minh, vai anh khẽ run lên. Anh quay lại, chần chừ một giây rồi xoay vai để Nguyệt Vy lộ diện đối mặt với người đó.

    - Đây là Nguyệt Vy, vợ tôi. Còn đây là Nhất Huy, bạn... bạn của anh bên Nhật. - Giọng anh khàn đục.

    Nguyệt Vy nhìn nụ hôn của hắn chạm nhẹ lên mu bàn tay nàng. Mái tóc bồng bềnh phủ phục trước mặt nàng, hắn ngẩn đầu lên nhìn nàng. Nàng thoáng rùng mình.

    - Rất hân hạnh được gặp em.... Em rất đẹp...

    Giọng nói hắn trầm thấp, hàng lông mày thật dầy hơi xếch lên bén như lưỡi dao, sống mũi nhô cao mạnh mẽ, đôi mắt hắn sâu hút lấp lánh một tia sáng kỳ dị. Tim Nguyệt Vy run lên mãnh liệt.

    Đột nhiên, vòng eo thon gọn của nàng truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc của anh. Nàng như được tiếp thêm sức mạnh, bừng tỉnh, rút tay khỏi tay hắn, mặt đỏ bừng lên.

    - Cho phép tớ được mời nàng nhảy một bài nhé… - Nhất Huy mỉm cười, tay đưa ra sẵn sàng mời mọc.

    Nguyệt Vy sững người, khẽ quay qua anh như hỏi ý. Thuận Minh cố cười gượng gạo, khẽ gật đầu.

    Nàng líu ríu đi theo Nhất Huy ra giữa gian sảnh. Bên dưới chùm đèn ***g pha lê lung linh, chỉ có ông Hiraishin và Ngọc Hân đang nhảy một bài mở màn cho buổi tối, thường chỉ dành cho chủ nhà. Nhất Huy có chức vụ trong công ty ngang với ông, cũng không có gì lạ khi anh tham gia, tuy nhiên tất cả mọi người đang chú ý là Nguyệt Vy, vì nhan sắc của nàng và cả vị trí của nàng bên cạnh Thuận Minh.

    Nguyệt Vy hơi cúi đầu né tránh ánh mắt rực lửa của Nhất Huy. Bàn tay anh nóng hừng hực như muốn làm tan chảy cả tay nàng và truyền qua lớp vải mỏng manh tại bờ eo thon gọn của nàng. Nguyệt Vy nghe tim mình đập thật nhanh, gần như lúc nàng gặp Thuận Minh lần đầu tiên. Nhưng nàng phát hiện trong cảm xúc của mình xuất hiện thêm một điều khác, không tên, chỉ biết nó ray rức, thấp thỏm, chờ mong. Nàng cố tập trung tinh thần mình vào bài hát. Nàng không biết nhảy, nhưng bài hát này dường như dành cho tất cả mọi người, không cần bắt nhịp, chỉ nhè nhẹ di chuyển thật chậm. Bài hát Nhật rí rách tiếng đàn, giọng hát thật thanh cao nhẹ nhàng. Nguyệt Vy thấy mình như quay lại vườn đào nở rộ trên đảo Hokkaido, mùi hoa đào thơm ngát, những cánh hoa hồng nhạt phấp phơ rơi rụng trong gió. Nguyệt Vy nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên. Nàng đón lấy một cánh hoa rơi nhẹ lên đầu mũi mình, nàng mỉm cười.

    - Em rất đẹp…

    Đột nhiên, một hơi thở ấm áp, thoang thoảng mùi rượu vang áp sát nàng. Nguyệt Vy bừng tỉnh, đôi mắt sáng như hai ánh sao của Nhất Huy sát bên mặt nàng. Mặt anh ta càng gần hơn, đôi môi hé mở mời gọi. Nàng hoảng hốt cúi đầu né tránh.

    - Bốp bốp bốp…

    Bài hát vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, cả căn phòng hồ hởi tiếng cười. Nguyệt Vy vội vã, rút tay lại, khẽ cúi đầu cảm ơn, quay lại chỗ mình vừa đứng. Nhưng anh đã không còn ở đó. Nàng nhìn quanh quất. Cả gian phòng toàn những nụ cười xa lạ, những gương mặt không quen biết. Giờ phút này, tim nàng đang thổn thức mãnh liệt, nàng cần anh.

    John bước tới, tay cầm hai ly rượu. Ông ta cố mỉm cười thân thiện. Nguyệt Vy thoáng chần chừ, vẫn nhận ly rượu ông ta đưa tới.

    - Xin lỗi em.... Lẽ ra anh phải biết điểm dừng của mình.... Để em không phải khó xử như vậy... – John nói khẽ, chỉ đủ cho Nguyệt Vy nghe.

    Nàng thoáng rùng mình, quay qua nhìn ông ta. Nàng thoáng ngạc nhiên nhận ra đôi mắt ông ta rất chân thành, không hề có chút đắc ý vì trót lọt chuyện sàm sỡ kia không ai biết.

    - Điểm dừng... Khó xử... ? - Nguyệt Vy mím môi kềm nén cơn tức giận của mình. - Nếu anh muốn xin lỗi... anh phải nói là.... anh không nên chạm vào người em, thì đúng hơn.

    - Nguyệt Vy... - John nhíu mày khó hiểu. - Anh có hơi lớn tuổi ... Nhưng anh cũng là đàn ông mà... Ai có thể từ chối sự gợi ý như thế chứ!

    - Cái gì gợi ý... Em gợi ý cho anh lúc nào? - Nguyệt Vy suýt nữa hét lên.

    - Em... - John ngơ ngác nhìn nàng.

    Từ một góc khác của gian phòng có hai cặp mắt đang theo dõi Nguyệt Vy và John trò chuyện.
    - Nàng còn tuyệt vời hơi cả nguyên bản... Tớ ghen tị với cậu đấy... - Nhất Huy nói nhỏ.

    Thuận Minh quay sang nhìn anh ta. Đôi mắt anh ta lóe sáng nhìn chằm chằm Nguyệt Vy từ xa. Anh thoáng tức giận, rồi cố gắng kềm nén mình.

    - Duyên phận thôi... - Thuận Minh nói nhỏ, trả lời qua loa.

    - Ha ha... Đúng đúng... Duyên phận... - Nhất Huy lẩm bẩm một mình.

    - Mà thật sự... Tớ phục cậu đấy... Người phụ nữ nào đến với cậu đều được đào tạo tốt... Rất nhạy cảm với đàn ông nha... Ha ha... - Nhất Huy nói thêm.

    Thuận Minh nhíu mày khó hiểu nhìn hắn. Bắt gặp vẻ đắc ý trên mặt Nhất Huy, anh phần nào đoán ra ý nghĩa của câu nói đó.

    - Cậu hơi quá tự tin đấy... Nguyệt Vy không bao giờ tùy tiện như vậy... - Thuận Minh đanh giọng.

    - Ha ha... Cậu có thể kiểm tra mà... Ah thế này... Lâu quá chúng ta không cá cược... - Nhất Huy quay sang nhìn thẳng vào mắt Thuận Minh.- Cá chơi một chút cho vui...

    - Cá thế nào ? - Thuận Minh cộc lốc.

    - Nếu cậu thua... Tối nay... tớ có thể ve vãn, đưa Nguyệt Vy lên giường... cậu không được phản đối... Dĩ nhiên... nàng phải đồng ý... - Nhất Huy đưa tay ngăn lời Thuận Minh muốn phản bác. - Còn nếu tớ thua... ngay ngày mai... tớ sẽ nộp đơn xin miễn nhiệm vị trí Phó Tổng Giám đốc của công ty... Thế nào ?

    Thuận Minh sững người nhìn Nhất Huy. Hắn dường như rất tự tin vào chuyện gì đó. Ngay cả vấn đề hắn đưa ra cũng rất rõ ràng, không hề miễn cưỡng thừa nhận rằng anh và hắn rất căm thù nhau. Điều Thuận Minh mong muốn nhất hiện giờ là hắn không bao giờ xuất hiện ở công ty với cương vị sếp của anh. Anh hỏi nhỏ, giọng khàn đục:

    - Cá gì...?

    - Ha ha... Có thế chứ... Thuận Minh đúng vẫn là Thuận Minh... - Nhất Huy vui vẻ vỗ vỗ vai anh.

  6. #56

    Default

    Tiếng cười của hắn làm rất nhiều người chú ý, trong đó có cả Nguyệt Vy. Nàng nhíu mày khó hiểu nhìn anh, anh dường như đang rất căng thẳng. Ánh mắt nhìn nàng lo lắng hồi hộp.

    Nhất Huy đưa tay lên che miệng, nói thật nhỏ vào tai Thuận Minh:

    - Tớ cá là nơi ấy của Nguyệt Vy đang nóng hừng hực, ướt đẫm...

    Thuận Minh giật mình quay nhìn hắn. Ánh mắt anh lại chuyển sang nhìn gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Vy.

    "Ẩm ướt... chỉ vì một bài nhảy với hắn sao ?" Thuận Minh ngẫm nghĩ. Anh không tin. Anh yêu nàng. Là người đàn ông đầu tiên của nàng, anh hiểu nàng, hơn bất cứ ai khác.

    - Thế nào? Chấp thuận hay không chấp thuận... - Nhất Huy hỏi.

    - Chấp thuận. - Thuận Minh nghiến răng, nói nhỏ.

    Nguyệt Vy đang trò chuyện với John. Chuyện hiểu lầm vừa rồi đã nói thông. Nàng thông cảm chấp nhận lời xin lỗi chân thành của ông ta. Bản thân nàng cũng dè chừng xung quanh, dường như trong những gương mặt tươi cười này, có kẻ nào đó đang muốn trêu chọc nàng.

    - Anh... - Nguyệt Vy vui vẻ bước tới, ôm ngang eo Thuận Minh.

    Anh sóng vai cùng Nhất Huy. Nàng cảm nhận cơ thể anh lạnh lẽo không nóng ấm như mọi khi. John cười cười chưa hết ngượng ngùng, ông tránh mặt đi.

    Thuận Minh dìu Nguyệt Vy đi vào sát góc tường, Nhất Huy mỉm cười lẽo đẽo theo sau. Nguyệt Vy đang ngơ ngác chưa hiểu ra chuyện gì, thì Thuận Minh đã cúi xuống trám kín môi nàng bằng một nụ hôn.

    - Ưm...

    Nguyệt Vy đỏ mặt, bối rối. Nhưng nàng vẫn hé môi đón nhận nụ hôn của anh. Tim nàng đập thật nhanh, máu nóng dồn lên mặt. Khi Nguyệt Vy còn đang đê mê, ôm ghì lấy anh, thì tay anh nhẹ nhàng luồn vào đường xẻ trước váy nàng.

    - Ưm... Anh... Đừng...

    Nguyệt Vy thì thào thật nhỏ. Chợt nàng thấy môi anh lạnh lại, nàng mở mắt ra. Anh nhìn nàng với vẻ mặt buồn bã khó hiểu. Nguyệt Vy đỏ mặt cúi đầu. Nàng biết anh vừa chạm vào vùng da thịt giữa hai chân mình và phát hiện nó đang hừng hực ẩm ướt. Nàng chưa kịp giải thích với anh chuyện hiểu nhầm của John. Nhưng đối với cá tính của Thuận Minh, nàng không cần phải báo, dù sao anh cũng không ghen vì những chuyên nhỏ nhặt như vậy.

    Thuận Minh bóp chặt nắm tay mình, anh nghe được khớp xương mình kêu răn rắc. Mặt anh tái nhợt, mắt đỏ hoe vô thần.

    Nhất Huy đắc ý nhếch mép cười. Hắn bước sang bên cạnh Nguyệt Vy, tay đưa ra mời:

    - Anh sẽ rất vui nếu được nhảy với em thêm một bài nữa.

    Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, nhìn hắn. Nàng quay sang nhìn Thuận Minh như hỏi ý. Anh khẽ gật đầu, miệng cười cứng đờ. Nàng hơi chần chừ vì biểu hiện bất thường của Thuận Minh. Nhưng Nhất Huy đã dắt tay, dìu nàng ra giữa gian sảnh.

    Bao quanh Nguyệt Vy và Nhất Huy có rất nhiều cặp đôi. Bài hát lần này lại còn chậm hơi cả bài trước. Nhất Huy khẽ đặt hai tay nàng lên vai anh ta. Nguyệt Vy ngượng ngùng, đỏ mặt. Hai bàn tay anh ta nóng hừng hực như lửa, hờ hững trên bờ eo nàng. Chúng xột xoạt qua lớp vải mỏng theo từng bước chân của hai người, truyền đến một tư vị khó tả. Nguyệt Vy thầm nghĩ sao anh ta không siết chặt hai tay mình hơn một chút.

    Bước chân hai người chậm rãi, từng chút một len lõi qua đám đông. Nguyệt Vy mãi đeo đuổi ý nghĩ của mình, nàng cũng không ý thức được rằng mình đang di chuyển ra khỏi gian sảnh.

    Thuận Minh thở dài, ngồi trên ghế salon. Mắt anh dõi theo mái tóc đen bóng của Nguyệt Vy đang lùi dần tách xa mình. Tim anh thắt lại lo lắng.

    - Sao ngồi chán nản vậy ? - Ngọc Hân ngồi xuống, cặp đùi thon dài mát rượi cố tình cọ lên tay Thuận Minh.

    - Ah... Đâu có gì... Tại tôi hơi mệt thôi. - Thuận Minh nói khẽ.

    Ngọc Hân mỉm cười, mắt lúng liếng. Cô ngoắc tay gọi người phục vụ, nhận lấy hai chiếc ly và một chai rượu Tây.

    - Uống rượu đi...

    Cô đưa ly rượu sang cho Thuận Minh. Anh nhận lấy, đưa ngay lên miệng.

    - Khoan đã... - Ngọc Hân ngăn anh lại, cụng ly. - Uống cho điều gì ?

    - Uống cho cái gì sao ? Cho... sự hội ngộ...

    Thuận Minh nốc cạn ly rượu.
    ___________________________

    Tựa lưng vào tường hành lang, hơi thở Nguyệt Vy dồn dập theo nhịp tim không ngừng tăng lên của nàng. Nàng đỏ mặt nhìn khuôn mặt Nhất Huy ngày càng áp sát vào mình. Đôi mắt anh ta thật sâu như có một vũng xoáy vô hình đang hút đi hồn phách của nàng. Đôi môi anh ta hé mở, như cười như không. Hơi thở anh ta thơm lừng mùi rượu, xen chút thuốc lá nhàn nhạt lạ lẫm. Nàng muốn quay mặt đi né tránh, nhưng có gì đó giữ cứng đầu nàng. Môi anh ta chạm thật nhẹ lên môi nàng, thật nhẹ như một con chuồng chuồng điểm chân lên mặt nước. Nhưng cả cơ thể nàng cứng đờ, như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, tâm trí nàng xao động, tản ra từng vòng, từng vòng lan mãi.

    Anh ta chỉ hôn nhẹ chỉ một lần, rồi ngưng lại. Khóe mắt Nguyệt Vy đỏ lên, ánh mắt nàng nhìn lên đôi môi đó. Môi nàng bỏng cháy chờ mong, vậy mà anh ta chỉ hời hợt một chút rồi thôi. Nàng mím môi lại, quay mặt đi. Đột nhiên, Nhất Huy ôm ghì lấy nàng vào lòng, hai cánh tay anh ta thật khỏe mạnh ấm áp. Nguyệt Vy chưa kịp ú ớ thì môi anh ta đã trám kín miệng nàng.

    - Ưm...

    Nguyệt Vy như mềm nhũng trong vòng ôm của anh ta. Lưỡi anh ta cuốn lấy lưỡi nàng, mùi vị thơm ngát ngọt ngào đến lạ lùng. Hai vú nàng ép căng, tựa hẳn vào ***g ngực rắn chắc đó. Hơi ấm và cả nhịp tim của anh ta nàng cũng nghe được. Bàn tay anh ta trượt dọc tấm lưng trần lán mịn của nàng, xuống thật sâu bên dưới, bóp nhẹ lên mông nàng. Cơ thể Nguyệt Vy bị anh ta nhấc bổng lên thật nhẹ nhàng.

    Nhất Huy đẩy nhẹ cánh cửa phòng, tự nhiên như đang ở nhà mình. Anh ta bế bổng Nguyệt Vy đi vào trong.
    ___________________________

    Khách tham dự tiệc bắt đầu về gần hết. Ông Hiraishin kéo theo hai cô thư ký lên lầu hành lạc. Ngoài sảnh tiệc chỉ còn Thuận Minh và Ngọc Hân ngồi uống rượu. Cả hai người ngà ngà say, tay trong tay, chân vắc qua chân, không kiêng dè nhiều nữa. Ngọc Hân luồn tay vào áo sơmi, vuốt ve bộ ngực rắn chắc của Thuận Minh. Môi hai người dính chặt lấy nhau.

  7. #57

    Default

    Nguyệt Vy run rẩy đứng trước mặt Nhất Huy. Anh ta ngồi trên giường, vòng tay ôm chặt lấy eo nàng. Mặt anh ta áp lên ngực nàng, mắt nhắm lại bình thản như đang tận hưởng cảm giác êm ái, mềm mại. Vẻ bình thản của anh ta hoàn toàn trái ngược với tâm trạng như sóng cuồng của Nguyệt Vy. Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ truyền cho nhau những cảm xúc thật chậm rãi. Thời gian như ngừng trôi. Nguyệt Vy nhắm mắt hồi hộp cảm nhận hơi thở ấm áp của anh ta truyền qua lớp vải mỏng làm bầu ngực nàng săng cứng lại.

    Nguyệt Vy thở dồn dập. Máu nóng dồn lên mặt nàng đỏ bừng. Nàng nhìn xuống. Anh ta đang nhẹ nhàng hôn lên ngực nàng. Thật nhẹ nhàng chậm rãi, thấm ướt lớp vải mỏng manh trên hai đầu vú nàng. Tay nàng trắng bệt, bấu chặt lấy vai anh ta, nhưng không hiểu sao, nàng không đẩy anh ta ra. Chưa bao giờ có người đàn ông nào mang đến cho nàng cảm xúc kì lạ này. Anh ta không vồ vập, không háo hức khám phá cơ thể nàng, mà chỉ chậm rãi nhấm nháp từng chút một.

    Nguyệt Vy thấy tim mình như ngừng đập. Mắt nàng nhin tay anh chậm rãi đưa lên, kéo tuột sợi dây váy thắt nút sau cổ nàng. Ánh mắt anh ta say mê dịu dàng quan sát nét mặt của nàng, như thể chỉ cần một cái nhíu mày, anh ta sẽ ngưng lại ngay tức khắc. Nàng không ngăn anh ta.

    Chiếc váy nhẹ nhàng uốn lượn theo đường cong cơ thể nàng, rơi xuống chân. Nguyệt Vy nín lặng. Toàn bộ cơ thể nàng trần trụi chỉ còn che đậy một chiếc quần lót mỏng manh. Nhất Huy nắm tay nàng, ánh mắt say mê nhìn ngắm khắp thân thể nàng như thưởng thức một tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa. Ánh mắt này Nguyệt Vy đã thấy ở anh, trong đêm định mệnh nàng trao thân cho anh. Ánh mắt hân hưởng trước cơ thể trần truồng của một người phụ nữ đẹp, chỉ có thể từ những người đàn ông có rất nhiều kinh nghiệm tình ái.

    Nàng chợt nghĩ đến anh. Tâm trí đang mê mẩn chợt thanh tỉnh lại khá nhiều.

    - Em rất đẹp... Anh ước gì mình có thể âu yếm em... Dù chỉ một giây... Anh đã mãn nguyện lắm rồi...

    Nhất Huy thì thầm. Hơi thở ấm áp của anh ta phả nhẹ lên đầu vú đỏ hồng xinh đẹp của nàng. Nguyệt Vy đỏ mặt. Anh ta đang xin phép nàng sao ? Sau khi trút bỏ quần áo nàng, anh ta lại xin phép nàng để được vuốt ve nàng sao ? Nếu không gặp nàng cũng không tin trên thế gian này lại có người đàn ông kiên nhẫn như vậy.

    Nguyệt Vy mím môi, khẽ gật đầu. Đôi mắt Nhất Huy ánh lên niềm vui sướng hân hoan, chân thật đến lạ lùng. Anh ta siết mạnh vòng tay ôm ghì lấy nàng. Miệng anh ta hé mở, nhẹ nhàng đặt lên ngực nàng những nụ hôn ấm áp liên miên không dứt. Hai bầu vú nàng thổn thức khó chịu, nó được phủ kín khắp nơi với những nụ hôn của anh ta, nhưng hai vị trí cao nhất lại không hề chạm tới. Nàng mím môi, khẽ ưỡn ngực dí một bên núm vú đang cồn cào khao khát của mình vào miệng anh. Nhất Huy khẽ mỉm cười, há miệng nhận lấy nó.

    - Ưm...

    Nguyệt Vy rít khẽ, nàng ôm lấy đầu Nhất Huy, kéo ghì vào ngực mình. Sự ray rứt như được xoa dịu, thay thế bằng cảm giác lâng lâng tuyệt vời khó tả. Trước đây, nàng không nghĩ rằng ngoài Thuận Minh, còn có người đàn ông đơn lẻ nào có thể mang đến cho nàng cảm xúc tuyệt diệu như vậy. Cơ thể nàng nóng lên hừng hực, hai chân khép chặt như ngăn lại sự ẩm ướt dưới hạ thể.

    - Ôi... Anh... Ưm...

    Nguyệt Vy rên rỉ thật khẽ, dù đã cố gắng kềm nén. Hai tay Nhất Huy hoàn toàn đặt trên eo nàng, không hề đi xuống dưới. Anh ta chỉ hôn ngực nàng, nhưng chưa có người đàn ông nào hôn ngực nàng như vậy. Bờ môi anh ta thật ấm áp, mềm mại, ngậm nhẹ trùm lên núm vú nàng. Lưỡi anh khéo léo vờn quanh đầu vú săng cứng của nàng. Nàng không biết diễn tả thế nào. Nhưng chuyện âu yếm giữa nam và nữ, ngoài anh ta ra, nàng không biết có ai thực hiện như vậy. Như thể việc hôn ngực phụ nữ là một nghệ thuật thanh tao không chút mờ ám. Nguyệt Vy cúi xuống hôn rít lấy lưỡi anh ta, nàng bắt đầu mê mẩn nó.

    Nguyệt Vy mặt đỏ lựng, nằm ngữa trên giường. Nhất Huy vuốt nhẹ hai bên ngực nàng, xuống đến mép quần lót. Tay anh chần chừ dừng đó. Ánh mắt anh say mê nhìn vùng da thịt đỏ hồng của Nguyệt Vy dưới lớp ren mỏng.

    Nàng nhắm mắt lại, khẽ nâng mông mình lên. Chiếc quần lót nhẹ nhàng tuột xuống. Sự trống trải mát rượi giữa hai chân làm nàng run rẩy.

    Nàng hồi hộp nín thở chờ đợi. Hơi thở anh ta thật nóng như vờn dọc theo hai bên đùi nàng. Nó xuống thật gần, thật gần. Cơ thể nàng thổn thức, như muốn nâng lên đón lấy nó. Nhưng anh ta không xuống nữa, mà đặt lên đùi nàng những nụ hôn thật chậm rãi. Hạ thể nàng rạo rực ướt đẫm cả ra giường.

    - Ưmmm... Anh ơi...

    Nguyệt Vy oằn người lên. Đôi môi anh ta trám kín âm hộ nàng. Chiếc lưỡi anh ta không đánh sâu vào trong mà đi dọc hai bờ môi trong của âm hộ. Nó vờn quanh khối thịt nhỏ bé đỏ hồng đó. Một ngọn lửa rít gào điên cuồng trong cơ thể nàng. Cảm giác này tuyệt vời nhất trong tất cả mọi thứ trên thế gian này. Nàng muốn có nó cho tất cả mọi ngày còn lại trong cuộc đời nàng. Nàng muốn có anh ta... Nhất Huy.

    "Nhất Huy... Cái tên này... Hình như..." Một tia lý trí yếu ớt cuối cùng trong đầu Nguyệt Vy lóe lên.

    "Minh Thy... Phản bội... Thuận Minh... Không..."

    - Không...

    Nguyệt Vy bất ngờ hét lên. Nàng vùng dậy, tay chân cuống cuồng đẩy người lùi lại, như sợ hãi trước quỷ dữ. Nàng chộp lấy chiếc chăn che phủ trước cơ thể.

    - Em... - Nhất Huy thoáng ngạc nhiên, nhìn nàng.

    - Em... không muốn... Em muốn đi về...

    Nàng luống cuống leo xuống giường, mặc vội chiếc váy lên người. Nàng không dám nhìn anh ta một lần nào.

    Nhất Huy ngã người nằm xuống giường. Tiếng cửa phòng đóng sập lại vội vã. Anh ta liếm mép cười một mình.

    - Nguyệt Vy... Thú vị thật...
    _______________________________

    Nguyệt Vy tựa vào tường, hít thở thật sâu. Cảm giác ray rứt kêu gào trong cơ thể làm mặt nàng đỏ bừng lên. Nàng giận bản thân mình, đã không nhớ ra anh ta ngay từ phút đầu tiên. Nàng suýt nữa đã phản bội anh. Nàng biết dù nàng ngủ với bất cứ ai trên thế gian này, anh đều không trách nàng. Duy chỉ một người, anh sẽ không tha thứ cho nàng, chính là người đàn ông này, Nhất Huy.
    ____________________________

    - Ưm...

    Thuận Minh nhìn lên trần nhà. Mắt anh cứng đờ tập trung vào một điểm. Hình ảnh Minh Thy rũ rượi trong vòng tay Nhất Huy ngày nào có lẽ đang tái diễn trong căn phòng nào đó của căn biệt thự này. Hai tay anh buông thỏng vô lực. Giữa hai chân là một mái tóc đen óng ả, nhấp nhô lên xuống liên tục.

  8. #58

    Default

    Ngọc Hân say mê mút dương vật cho anh. Nhưng anh không có cảm xúc gì, dù vẫn cương cứng theo bản năng. Dù cô ta cố trổ hết tài nghệ chinh phục nó, nhưng suốt hai mươi phút môi lưỡi rã rời, nó vẫn cứ trơ trơ như khúc cây vô cảm. Cô ta tức giận đến đỏ mặt, hơi thở phì phò nặng nề. Cô muốn Thuận Minh phải nhớ mình. Nhưng cô biết thứ to lớn chai lì này, nếu thật sự giao hợp, cô càng sớm bỏ cuộc chịu thua.

    - Ahh...

    Đột nhiên có tiếng la nhỏ vang lên. Nhưng giữa gian phòng khách vắng lặng, nó lại vang dội như tiếng sét trong tai Thuận Minh. Anh bật dậy, Ngọc Hân ngã ngửa ra sàn. Anh đỏ mặt nhìn Nguyệt Vy. Nàng mím môi nhìn anh, rồi nhìn xuống dương vật căng bóng của anh, má nàng ửng đỏ.

    - Anh... Anh... - Thuận Minh vội vàng kéo quần lên.

    - Em mà không ra... Chị cũng sắp bỏ cuộc đấy...

    Ngọc Hân cười cười nói. Cô đưa tay chùi miệng, đứng lên, chỉnh lại quần áo. Nguyệt Vy cố mỉm cười với cô ta, nhưng mắt nàng nhìn anh sắc lẹm.
    _________________________

    Nguyệt Vy với tay nhấn nút kính xe, gío đêm lùa vào thổi tung mái tóc của nàng. Nàng hít một hơi thật sâu, tâm trạng nhẹ đi ít nhiều.

    - Tại sao anh không nói với em ? - Giọng nàng run run. - Tại sao anh không ngăn em tiếp xúc với hắn ?

    - Tại... Tại vì... Hắn nói với anh... Hắn nói em có cảm giác với hắn ngay từ bài nhảy đầu tiên... Nên... anh... - Thuận Minh cảm thấy xấu hổ vì đã đem nàng ra cá cược, nên anh không nói.

    - Nên anh đã kiểm tra cơ thể em ? - Nàng tròn mắt, môi run lên.

    Nàng đã nhớ hành động kì quặc và vẻ mặt tái nhợt bất thường của anh.

    - Ừ... - Thuận Minh nói nhỏ giọng buồn bã.

    Nguyệt Vy nhìn anh, mắt nàng nhòe đi. Môi mấp máy không nói được thành lời. Mãi một lúc sau, nàng bắt đầu nói. Nàng kể lại chuyện hiểu nhầm của John và anh ta đã sàm sỡ nàng. Giọng nàng thật nhỏ nhưng như những lưỡi dao cứa vào tim Thuận Minh. Anh nắm chặt tay lái, mặt tái nhợt giận dữ. Anh thật ngu. Anh giận mình đã thiếu lòng tin với nàng.

    - Anh xin lỗi... Anh rất xin lỗi em... - Thuận Minh dừng xe vào lề đường, nắm chặt tay nàng.

    Nguyệt Vy im lặng, cúi đầu. Nàng nhìn hai bàn tay nắm chặt, hình ảnh này thật quen thuộc. Nhưng chúng có lẽ không bền vững như nàng nghĩ.

    - Sao anh không hỏi em có làm chuyện đó với hắn không ? - Nguyệt Vy hỏi nhỏ.

    Thuận Minh quay qua, ôm ghì nàng vào lòng.

    - Không cần nữa. Anh đã biết. - Anh nói nhỏ.

    Anh ôm chặt nàng thật chặt. Chưa lúc nào anh cảm thấy vòng tay anh lỏng lẻo như lúc này. Nàng như có thể vuột mất khỏi lòng anh bất cứ lúc nào.

    - Anh sợ... - Giọng anh khàn đục yếu ớt.

    Nàng ngẩng đầu nhìn anh. Chưa bao giờ nàng thấy đôi mắt anh như vậy. Trước đây, dù chứng kiến cơ thể nàng nằm trong vòng tay người khác, sự tự tin trong mắt anh vẫn luôn sáng rỡ. Vậy mà giờ đây, nó hoàn toàn biến mất thay thế bằng sự lo lắng bồn chồn, bất định. Nguyệt Vy chậm rãi gối cằm lên bờ vai rắn chắc của anh.

    - Em yêu anh. Không có thứ gì thay đổi được chuyện đó. - Nàng ngừng một chút. - Em muốn anh tự tin... đối diện với hắn...

    Nàng lùi lại, nhìn thẳng vào mắt anh.

    - Anh không hề thua sút hắn. Nếu có... đó là... trái tim của anh, biết yêu, biết đau... còn hắn thì không... Em là nhược điểm của anh… hãy biến nhược điểm của mình, thành ưu điểm... Hãy để em là nguồn sức mạnh cho anh...

    Anh nhìn nàng. Không gian như lắng đọng. Anh kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt như muốn cả hai hòa thành một. Anh tìm đến bờ môi hé mở thổn thức của nàng. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau mê luyến.

    Đôi môi nàng mềm nhũng, ướt át, có mùi thuốc lá nhàn nhạt của Nhất Huy. Thuận Minh thoáng nhíu mày khó chịu. Anh kéo dây váy trên cổ nàng, cúi xuống hôn lên đầu vú săn cứng của nàng.

    - Ưm...

    Nguyệt Vy rên nhẹ, tay nàng đan vào mái tóc hớt cao của anh. Ngọn lửa rạo rực trong cơ thể lại bùng cháy dữ dội. Nàng vô thức nhỏm người cho anh kéo tuột chiếc váy xuống chân. Mắt nàng lim dim nhắm lại, bỏ qua mọi thứ khác trên đời. Bỏ qua cả những chiếc ôtô lần lượt lướt qua ngay bên ngoài cửa xe. Miễn có anh bên cạnh, mọi chuyện khác, nàng phó thác cho anh xử lý.

    Thuận Minh lau miệng mình, nhìn lên khuôn mặt đỏ bừng của Nguyệt Vy. Giữa hai chân nàng cũng có mùi của hắn, mùi thuốc lá Mild Seven Nhật Bản. Dù rằng, Thuận Minh không ngửi được mùi nào khác chứng minh hai người đã quan hệ với nhau, nhưng cơ thể anh vẫn nóng lên hừng hực. Sự thù hận đối với Nhất Huy đã thiêu đốt lý trí Thuận Minh, chuyển nó thành sự ghen tuông điên cuồng.

    Đang đê mê sung sướng trong vòng tay anh, chợt anh ngưng ngang mọi chuyện. Nguyệt Vy ngơ ngác bừng tỉnh. Anh nhấn ga, xe lao đi thật nhanh. Nàng ngồi dậy, nhặt chiếc váy che lên người. Nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của anh, hai tay bóp chặt lấy vô lăng, nàng chợt hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Anh đã ngửi thấy mùi của anh ta trên cơ thể nàng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy anh như thế. Sự giận dữ trong đôi mắt anh, làm nàng lo sợ, nhưng xen lẫn đâu đó là niềm hạnh phúc ngọt ngào. Anh đã ghen vì nàng.



    Nguyệt Vy che miệng cười thật khẽ. Khuôn mặt đỏ bừng ghen tức của Thuận Minh nhìn rất buồn cười, lần đầu tiên nàng thấy anh như thế.

    - Anh ghen sao ? - Nàng hỏi nhỏ.

    - Không... - Thuận Minh mím môi, cánh mũi phập phồng.

    - Hi hi... - Nguyệt Vy giơ chiếc váy lên, toan chồng qua đầu.

    Đột nhiên, Thuận Minh giật chiếc váy khỏi tay nàng. Nàng chưa hiểu anh làm gì, thì anh đã bấm cửa xe, ném nó ra đường.

    - Anh... Anh làm gì vậy ? - Nguyệt Vy há hốc nhìn anh, nàng ngoái đầu nhìn chiếc váy mới mặc một lần rơi bên lề đường, lòng tiếc hùi hụi.

    - Anh không muốn em mặc cái đó nữa... - Thuận Minh nói nhỏ. - Anh sẽ mua cho em cái khác...

    - Tại sao anh làm vậy ? Vì anh ta đã chạm vào nó sao ? - Nguyệt Vy mím môi tức giận.

  9. #59

    Default

    Thuận Minh mím môi, im lặng không nói lời nào. Nguyệt Vy bật ghế ra, chui ra băng ghế sau. Nàng ngồi co ro, đôi chân ngà ngọc gấp lên ghế, tay khoanh ngang ngực, che đậy thân thể lõa lồ của mình. Mắt nàng đỏ hoe nhìn ra cửa, vừa giận anh vừa lo lắng. Cũng may là nàng ngồi trong xe, kính dán film đen, buổi tối bên ngoài rất khó thấy bên trong. Tuyến đường anh đi lại vắng vẻ, chỉ có ôtô, không có ai nhìn thấy nàng trong tình trạng như vậy. Nhưng tuyến đường anh đi lại không phải hướng về nhà, càng làm cho nàng lo lắng.

    - Anh xin lỗi... Anh không hiểu sao mình lại như vậy... - Thuận Minh nói nhỏ, ánh mắt anh áy náy nhìn nàng qua gương chiếu hậu.

    - Đáng ghét... Anh còn không thừa nhận là mình ghen ? - Nàng bĩu môi nhìn anh. - Em còn chưa nói chuyện của anh và chị Hân đâu...

    - Ha ha... Ok... - Thuận Minh bật cười. - Anh thừa nhận anh ghen... Vậy em tính phạt anh sao đây ?

    - Em... - Nguyệt Vy nheo mắt, mỉm cười.- ... không muốn anh mặc bộ quần áo cô ấy đã chạm vào...

    - Anh... Ha ha... Ok... Được lắm...

    Thuận Minh lái xe tấp vào lề. Anh tự cởi quần áo mình, ném ra sau xe. Nàng mỉm cười, đợi anh cởi hết. Nàng cười tủm tỉm, lặng lẽ mặc lên người.

    - Này... Em ăn gian... Sao lại... - Thuận Minh há hốc quay lại.

    - Hi hi... Em nói không muốn anh mặc... Chứ liên quan gì em mặc đâu... Hi hi... - Nguyệt Vy che miệng cười nắc nẻ.

    - Trời ơi...

    - Bây giờ anh đi đâu cũng được... Em không sợ đâu... Hi hi...

    Thuận Minh mím môi, mắt anh chợt lóe lên một ý nghĩ tinh nghịch.

    - Được... Em nói đó... Đi đâu cũng được... Ha ha...

    Nguyệt Vy chợt thấy chột dạ. Nàng im lặng hồi hộp nhìn anh quay đầu xe. Thuận Minh luôn có những trò chơi kì quái. Tay nàng túm chặt chiếc áo sơmi rộng thùng thình của anh.

    Chiếc xe chạy trên Nguyễn Thị Minh Khai. Qua khung kính trước, không có dán film chống nắng, khá nhiều người đi đường hơi ngạc nhiên phát hiện ra Thuận Minh cởi trần trong ôtô. Nhưng anh chỉ cười tủm tỉm một mình. Anh chợt đánh lái qua Lê Quý Đôn. Nguyệt Vy rùng mình, nàng có dự cảm bất an mãnh liệt. Chỉ vài giây sau, nàng liền biết nỗi lo lắng trong đầu mình đã trở thành sự thật. Anh dừng xe lại trước cổng trường của nàng.

    Bảng hiệu Trường PTTH Việt Long thật to, nhìn qua hàng rào có thể thấy vài lớp học đêm trên tầng một, hai vẫn sáng đèn.

    - Anh làm gì vậy ? Trời ơi... - Nguyệt Vy rít lên cuống cuồng.

    - Ha ha... Vào trường thôi mà... - Thuận Minh nhe răng cười.

    - Không được... Anh đang... - Nguyệt Vy nhìn xuống bộ quần áo rộng thùng thình đang khoác trên người, mặt nàng đỏ bừng lên.

    - Chú Tuấn đâu rồi nhỉ... ?

    "Tin... Tin... Tin...."

    - Anh... - Nguyệt Vy hét lên.

    Một gương mặt gìa nua tò mò nhìn qua song sắt cổng, ông che tay tránh ánh đèn xe chói lòa, rồi chợt nở một nụ cười thật tươi.

    - Em mau đưa quần áo lại cho anh... Chú Tuấn thấy sẽ kì lắm đấy.... - Thuận Minh nói nhanh.

    - Trời ơi... Anh đáng ghét... Không được... - Nguyệt Vy ôm chặt hai tay ngang người.

    Cánh cổng rung lên, tiếng khóa khua leng kheng vang cả vào trong xe, rõ mồn một.

    - Em ghét anh... Anh còn như vậy... Em... - Nguyệt Vy đỏ mặt, tay cuống lên cởi áo sơmi trên người ném lên.

    - Ha ha... Còn cái quần nữa... Anh phải kéo kính xuống... - Thuận Minh mặc áo vào thật nhanh.

    - Trời ơi... Đáng ghét...

    Nguyệt Vy tuột luôn chiếc quần dài ném lên. Nàng co rúm cơ thể ngồi thụp xuống nép mình sau ghế anh. Tiếng cửa kính điện trượt xuống, tiếng giày lạo xạo trên nền xi măng. Tim nàng đập thật nhanh, mắt nhắm chặt.

    - Minh hả cháu... - Tiếng chú Tuấn vang lên rõ mồn một.

    - Dạ... Xin lỗi chú... Tại Nguyệt Vy cần lấy tài liệu trong phòng giáo viên... Mà nàng bị đau chân nên không xuống xe được... - Thuận Minh cười cười.

    - Dạ... Con chào chú... - Nguyệt Vy ló mặt ra sau ghế anh, mặt nàng đỏ tới mang tai.

    - Ah... Vậy hả... Chạy xe vào trường đi con...

    Nhìn dáng đi hăng hái của chú Tuấn, mở toang hai cánh cổng nặng nề, cơ thể Nguyệt Vy run lên lẩy bẩy.

    - Anh định làm gì... Em năn nỉ anh mà... Em chết mất...

    Nàng nài nỉ, giọng nàng run rẩy. Thuận Minh không nói gì chỉ cho xe chạy thật chậm vào trường. Sân trường trống trải, chỉ có hai hàng xe máy, xe đạp sắp xếp ngay ngắn. Anh đỗ xe lại ngay giữa sân trường, cách phòng giáo viên một hàng xe máy.

    - Anh định làm gì ? - Nguyệt Vy mắt đỏ hoe nhìn anh.

    - Ha ha... Lại đây với anh nào...
    Thuận Minh, tắt máy xe, chui tọt ra băng ghế sau. Anh ôm gọn Nguyệt Vy vào lòng. Môi anh trám kín lấy miệng nàng, chưa bao giờ anh hôn nàng cuồng nhiệt như vậy.

    - Ưm... Anh...

    Nguyệt Vy nóng mặt lên, giọng nói nàng ngọn líu với chiếc lưỡi anh trong miệng. Hai tay anh xoa nắn hai vú nàng thật mạnh, làm nàng đau đớn nhưng cảm giác ray rứt khao khát càng nhiều hơn. Ngọn lửa hừng hực trong người được John nhóm lên, Nhất Huy thêm củi, giờ lại được anh thổi bùng cháy mãnh liệt. Ngực nàng ưỡn ra, tay nàng mò mẫm nắm chặt lấy dương vật căng cứng của anh. Đột nhiên, anh ngưng lại, mỉm cười nhìn gương mặt hụt hẩng đỏ bừng của Nguyệt Vy.

    - Không phải ở đây... - Anh nói nhỏ.

    - Ưm... Đáng ghét... Mình về nhà đi anh... - Nguyệt Vy bĩu môi, hờn dỗi.

    - Không... Ai nói về nhà đâu... - Thuận Minh nháy mắt.

  10. #60

    Default

    Nguyệt Vy rùng mình, sợ hãi. Nàng níu chặt lấy tay anh, nhưng không ngăn được anh mở cửa xe. Một cơn gío êm dịu lùa vào, mang theo mùi lá bàng quen thuộc. Nguyệt Vy che mặt, tim như thắt lại.

    - Đi với anh... Anh cam đoan sẽ không ai biết... Tin anh đi...

    Nàng nhìn bàn tay Thuận Minh đưa ra trước mặt. Ánh mắt anh cháy bỏng chờ mong. Nàng muốn hét lên phản đối, nhưng bàn tay vẫn chậm chậm đặt vào tay anh. Nàng không cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình nữa.

    Một chân đặt nhẹ xuống mặt sân trường, cơ thể nàng muốn nhũng ra. Mặt nóng bừng, mắt cố mở to nhìn quanh. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng những tán cây bàng xào xạt trên đầu, chỉ có tiếng giảng bài vang vọng đâu đó và âm thanh nho nhỏ phát ra từ chiếc TV trong phòng bảo vệ của chú Tuấn. Ánh trăng sáng chiếu xuyên qua những tán lá dầy đặc, khoan lỗ lốm đốm mờ ảo trên mặt sân và trên cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Nguyệt Vy. Nàng không tin được mình đang đứng giữa sân trường không mảnh vải che thân. Cảm giác trong tim nàng thật mâu thuẫn khó chịu: thổn thức, sợ hãi và xen lẫn chút phấn khích làm cơ thể nhột nhạt lâng lâng.

    Thuận Minh lặng lẽ nắm tay Nguyệt Vy. Nó nóng hừng hực và ướt đẫm mồ hôi. Nàng chỉ biết cúi gầm mặt xuống, líu ríu đi theo anh. Hai người đi thật nhanh qua sân trường.

    Vừa đặt chân lên dãy hành lang, chợt phía đối diện vang lên tiếng bước chân, cười khẽ của ai đó. Nguyệt Vy hoảng hốt co rúm người lại sau lưng anh. Thuận Minh giật mình, anh nhanh chóng bước lại cánh cửa phòng gần nhất trên hành lang, kéo khẽ. Cửa đóng.

    - Anh...

    Nguyệt Vy rít khẽ. Nàng muốn tìm một hốc nào đó để chui vào, nhưng trước mặt là một dãy hành lang thật dài, sân trường rộng lớn mênh mông và dãy xe máy thưa thớt. Nàng hối hận đến muốn chết ngay lập tức.

    - Chui vào... Nhanh...

    Thuận Minh mở được cánh cửa sổ, bên trong không có song sắt. Nguyệt Vy cuống cuồng chui ngay vào. Thuận Minh thật nhanh khép cửa lại. Anh đứng ngoài, tựa lưng vào tường, gỉa vờ nhìn quanh.

    Nguyệt Vy nín thở đứng trong bóng tối, tim muốn ngưng lại. Trong phòng thật im ắng, chỉ có tiếng quạt trần vù vù trên cao. Thoang thoảng trong không khí là mùi hăn hắc như mồ hôi đàn ông.

    Tiếng bước chân lẹt xẹt lại gần. Một đôi nam nữ với giọng nói non nớt của học sinh, cười đùa nho nhỏ. Đột nhiên chúng dừng bước, ngay trước cửa phòng.

    - Chào thầy... - Hai đứa cất tiếng chào Thuận Minh.

    - Ah... Chào chào... - Thuận Minh lúng túng, mặt thoáng đỏ.

    Nhưng hai đứa học sinh không đi, mà lại ngồi xuống băng ghế đá sát hành lang. Thuận Minh mím môi, lòng nôn nóng, chỉ biết đi qua đi lại trên hành lang.

    - Sao trường không mở đèn nhỉ... Sân rộng thế này mà tối đen thì ghê lắm... - Con bé nói.

    - Hì hì... Sợ ma hả ? Ma đâyyyy... - Đứa con trai đùa giỡn.

    - Xí... Ma mà là ông... Tôi đánh cho xẹp mũi ứ... Mau kiếm đèn bật lên... Ngồi vậy muỗi chết...

    - Ha ha... Có ngay...

    Nguyệt Vy đang hít thở chậm chậm, cố kéo nhịp tim mình chậm lại. Tay nàng che ngang bộ ngực mềm mại của mình, như có một lớp bảo vệ che phủ làm nàng yên tâm.

    Đột nhiên ánh đèn lóe sáng.

    - Ah...

    Nguyệt Vy hoảng hốt che miệng mình. Nàng nhận ra nàng đang núp trong phòng ngủ của bảo vệ. Cả căn phòng trống trải, chỉ có cây treo quần áo và một chiếc giường. Một người đàn ông, tóc rối bù đang xoay lưng vào vách thở đều đều. Nàng nhận ra gã bảo vệ đó. Hắn tên Năng, luôn lén nhìn nàng bằng ánh mắt khao khát bí ẩn. Đột nhiên, tay hắn huơ lên, dụi dụi mắt vì ánh đèn sáng trưng giữa phòng. Nàng run bần bật, ngồi thụp xuống, tay che kín mặt mình.

    Thuận Minh nín thở. Anh thấy ánh đèn bật sáng trong phòng. Nhưng anh vẫn khá yên tâm, vì trong phòng chắc không có người.

    Đèn hành lang sáng lên.

    "Nhưng... " Anh bàng hoàng nhìn lại cánh cửa. Nó không có móc khóa bên ngoài. "Khóa từ bên trong sao ?"

    Mắt anh đỏ lên, nhìn thằng học sinh gãi gãi đầu bật hết công tắc này đến công tắc khác. Anh bắt đầu hối hận vì trò chơi dại dột của mình.

    - Nhầm nút rồi cha ơi... - Cô gái bên ngoài gắt lên.

    - Đứa nào phá vậy...

    Gã Năng lầu bầu, hét lên. Chiếc giường cọt kẹt kêu lên, Năng chậm chậm xoay người. Nguyệt Vy thấy người mình lâng lâng như chết rồi.

    Hai đứa học trò khúc khích cười, bỏ chạy mất dạng. Thuận Minh lao đến hộp công tắc. Đèn phụt tắt.

    - Mẹ nó... Tụi này... Phá như quỷ...

    Giọng gã ngái ngủ, văng tục. Tiếng chiếc giường cọt kẹt thật khẽ. Gã lại xoay người vào trong ngủ tiếp. Nguyệt Vy rịn mồ hôi ướt đẫm toàn thân.

    Cánh cửa sổ hé mở. Một cánh tay đưa vào vẫy vẫy. Nguyệt Vy run rẩy đứng lên. Thật khẽ, từng chút một, anh kéo nàng ra ngoài.

    Nàng mím môi bực tức nhìn anh. Chợt nàng che một tay lên miệng anh, tay kia nhéo một cái rõ đau. Thuận Minh nghiến răng thở phì phì trong tay nàng.

    - Em muốn ra xe... về nhà... Ngay bây giờ....

    Nguyệt Vy kiên quyết, nói giọng không thương lượng. Thuận Minh nhăn nhó cười khổ, đành bỏ ngang cuộc chơi dẫn nàng đi về xe. Nguyệt Vy thấp thỏm hồi hộp. Chiếc xe càng lúc càng gần. Nàng thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc xe chỉ cách mình hơn mười mét, chỉ bước xuống hành lang, băng qua. Thế là an toàn.

    "Reng... Reng..."

    Đột nhiên, tiếng chuông báo hiệu tan tiết vang lên. Nguyệt Vy cuống lên. Nàng mím môi định lao nhanh ra xe, nhưng tiếng bước chân học sinh đã lào rào trên hành lang lầu 1, ngay trên đầu nàng. Nếu băng qua, nàng hầu như không có khả năng thoát khỏi cả trăm ánh mắt trên kia nhìn xuống. Tiếng bước chân rào rào xuống cầu thang, chỉ mười giây sau là khoảng không gian này sẽ chật kín học sinh. Nguyệt Vy muốn nhũng cả người, nàng nhìn sang anh cầu cứu. Chợt nàng bàng hoàng, anh biến đâu mất.

Page 6 of 9 FirstFirst ... 45678 ... LastLast