- Ahhh... Uống rượu... Uống rượu...

- Ừ... Tập trung chuyên môn đi... Nảy giờ phân tâm quá...

Mấy gã nuối tiếc, nhe răng cười gỉa lả.

- Ha ha... Anh hùng khó qua ải mỹ nhân... Có gì bạn Thuận Minh thông cảm cho anh em...

Thuận Minh mỉm cười nhìn qua Liêu Đổng, chỉ có anh ta là dám công khai thừa nhận hành vi của mình. Có làm có nhận đó là tính cách của Liêu Đông, vì thế anh ta luôn là bạn thân nhất đối với Thuận Minh.

- Ừ... Uống đi.. Không say không về...

- Dzô...

Nguyệt Vy không nghe gì, không biết gì, cơn mệt kết hợp với men rượu làm nàng ngủ thật ngon. Không biết qua bao lâu, nàng thấy cơ thể mình chợt nhẹ bổng như được bế lên không. Chậm rãi. Nàng được đặt xuống sàn nhà cứng lạnh. Có ai đó chạm nhẹ trước ngực áo nàng, một cơn gío lùa vào, bộ ngực nàng trống trải mát lạnh. Nàng hơi nhíu mày, che ngực mình, quay sang bên cạnh. Một vật thể mềm mại ấp áp kế bên, theo phản xạ, nàng ôm ghì lấy nó. Vật thể đó cũng đáp trả chậm chạp, một thứ gì đó nhám nhám chà sát lên ngực nàng.

- Ưm...

Nguyệt Vy rên khẽ. Bầu vú nàng ray rứt nhột nhạt. Mí mắt nàng máy động, hé mở. Nàng dụi mắt, chợt một luồng sáng trên đầu lóe lên.

- Ưm...

Nguyệt Vy chưa kịp la lên, miệng nàng đã bị bịt kín với một bàn tay to lớn.

- Suỵt... Anh đây mà...

Nàng thở phào nhận ra Thuận Minh. Anh đang quỳ gối bên nàng, tay cầm chiếc điện thoại. Nàng tiếp tục bàng hoàng nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của Tuấn. Hắn đang ngủ, há miệng ngáy to như kéo bể.

- Ahhh... Anh.... - Nguyệt Vy toan đẩy hắn ra, thì anh đã ngăn nàng lại.

- Em chiều anh chút đi... Anh muốn chụp hình em...như mấy hôm trước vậy đó... Chỉ mấy tấm hình thôi.. - Minh thì thào bên tai nàng.

- Chút thôi... Tạch...

- Em...

- Tụi nó say hết rồi.. Không biết trời trăng gì đâu... Anh năn nỉ mà... Em đẹp lắm, Nguyệt Vy ơi! .... Anh yêu em...

- Tạch...

Đầu óc Nguyệt Vy còn lâng lâng, nàng nín thở, nhắm mắt lại. Từ lúc nào nàng có thói quen không từ chối bất cứ yêu cầu gì của anh. Dù yêu cầu này quá sức quái dị, anh thích nhìn nàng trong vòng tay người đàn ông khác sao? Đó là lý do anh cố tình học tức nàng khi nảy sao? Trong đầu nàng ngổn ngang câu hỏi. Nhưng chúng mau chóng mờ nhạt đi, vì mùi rượu nồng nặc và mùi cơ thể đàn ông lạ lẫm đang quấn lấy nàng.

Anh kéo hai lớp áo nàng phanh rộng sang hai bên, hai vú nàng căng tròn kiêu hãnh. Tiếng ngáy của Tuấn vẫn đều đều bên tai như tiếng cưa máy. Chợt nàng thấy ngực mình nằng nặng, nàng mở mắt ra. Một bàn tay lông lá to lớn của Tuấn đã được anh đặt lên ngực nàng. Nguyệt Vy run rẩy, mắt đỏ lên nhìn anh. Nàng đã hiểu cảm giác ray rức trên đầu vú mình đến từ đâu.

Bàn tay của hắn lớn lạ thường, chai nhám, làm đầu vú nàng ray rứt bên dưới. Từ trước đến giờ, anh là người đàn ông đầu tiên chạm vào cơ thể nàng. Những vị trí mẫn cảm trên cơ thể nàng mới vừa làm quen với anh, nay lại nhen nhóm một cảm giác mới lạ phấn khích. Cơ thể Nguyệt Vy nóng bừng lên, rạo rực một cách khó hiểu.

Thuận Minh thở năng dần. Nhìn nàng nằm trong vòng tay lông lá của Tuấn làm anh vừa tức vừa phấn khích kì lạ. Anh đưa máy lên chụp thật nhanh.

- Em ngồi dậy đi... - Thuận Minh khẽ nâng cánh tay to lớn của Tuấn lên, để giải thoát cho nàng.

Nguyệt Vy lăn người quay ra ngoài, chống tay vừa định ngồi dậy. Đột nhiên Tuấn trở người, cánh tay hắn, và một chân ôm choàng lấy nàng. Nguyệt Vy hoảng hốt muốn hét lên. Nàng nín thở chuẩn bị đón nhận một màn cười nhạo xấu hổ đến mức chết được. Nguyệt Vy nhìn anh như cầu khẩn.