CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Results 1 to 10 of 84

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1

    Default

    Phần 3: Thế giới của anh

    - Wahh... Đẹp quá...

    - Anh xem kìa...

    - Trời ơi... Anh nhìn kìa...

    Thuận Minh mỉm cười nhìn Nguyệt Vy, nàng như một chú chim nhỏ líu lo liên tục, thấy gì cũng lạ, thấy gì cũng thích. Địa điểm tuần trăng mật của hai người ở Tokyo - Nhật Bản. Nơi đây đối với Nguyệt Vy là đầy dãy những điều lý thú, nhưng lại rất đỗi quen thuộc với Thuận Minh.

    - Wah... - Nguyệt Vy ngẩng đầu, tay che mắt cố nhìn lên đỉnh tòa nhà cao chọc trời.

    Thuận Minh liên tục chụp hình cho nàng. Trước đây anh không có thói quen này, mười năm tu nghiệp Nhât Bản, về nước với hơn mười tấm hình có mặt anh, nửa số đó là hình tốt nghiệp.

    - Em thấy Tokyo thế nào? - Thuận Minh hỏi.

    - Đẹp... Đẹp lắm... Em thích lắm... - Nguyệt Vy ôm choàng lấy cổ anh, tặng anh một nụ hôn.

    - Tập trung... tập trung ở đây đi...

    Đột nhiên tiếng hô to của anh hướng dẫn viên vang lên. Nguyệt Vy ngay tức khắc níu tay anh kéo về hướng đó. Thuận Minh nhăn nhó đi theo nàng.

    Anh không hề thích đi tour. Anh biết rõ thành phố này còn hơn cả cty du lịch gộp lại. Nhưng Nguyệt Vy tìm hiểu về Nhật Bản trên internet, biết về chi phí đắt đỏ nơi này. Nàng nài nỉ anh đi theo tour để tiết kiệm chi phí, vì thực tế ăn uống, khách sạn và phương tiện đi lại ở Tokyo đắt nhất nhì trên thế giới. Dù hiểu nàng nói đúng, nhưng Thuận Minh vẫn rất khó chịu, nếu bạn anh mà biết chuyện này chắc cười đến rụng răng.

    - Cô chú anh chị... Đây là Midtown Tower, cao 248.1m, là tòa nhà cao nhất Tokyo. Không phải quá cao nếu so với các công trình nổi tiếng thế giới. Nhưng nếu nói đến sức chịu đựng động đất 8,5 độ richter thì những công trình kia chỉ có nước bái phục... Ngày mai chúng ta sẽ đến tham quan Tháp Tokyo, cao 333 mét, cao hơn cả tháp Eiffle của Pháp... Bây giờ chúng ta có 2 giờ đồng hồ để đi shoping.... Cô chú anh chị vui lòng nhớ thời gian và địa điểm... Chúng ta sẽ tập trung lại đây lúc 11h30 để đi ăn trưa.

    - Đi anh... - Nguyệt Vy kéo tay anh, chạy đi.

    Trong đoàn du lịch có vô số ánh mắt nhìn theo hai người. Nguyệt Vy luôn là tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh. Hôm nay nàng thật đẹp trong một chiếc váy thun ngắn ôm sát người. Đôi chân nàng thon dài trắng mịn sáng bừng lên dưới ánh mặt trời. Dáng người nàng chạy với cặp mông tròn căng, nhúng nhảy, thật mê người.

    - Em mua đi...

    - Thôi... Mắc quá...

    Nguyệt Vy nhìn chiếc khăn choàng quấn quanh cổ mình qua tấm gương, rồi tiếc rẻ để xuống.

    - Em mua đi... Em thích mà...

    - Nhưng... Nó tới.... - Nàng nhẩm tính quy đổi từ Yên Nhật sang đô la.

    - Một trăm bốn mươi đô... Không... Mắc quá... Ở Việt Nam...

    - Trời ơi... Em đừng so sánh gía Việt Nam nữa được không? Cứ như thế... Một chai nước suối em cũng không dám mua đâu...

    Thuận Minh nắm tay nàng kéo lại, nhìn sâu vào mắt nàng. Đôi khi anh cũng không hiểu mình đã làm gì kiếp trước, để kiếp này có thể cưới nàng làm vợ. Điểm nổi bật nhất của Nguyệt Vy ai cũng nhìn thấy là sắc đẹp hoàn mỹ của nàng, nhưng đối với anh, tính tình của nàng mới là điểm anh yêu nhất.

    - ------ - Thuận Minh quay sang nói một câu tiếng Nhật với cô gái bán hàng, cô ta cúi đầu, lấy chiếc khăn từ trên kệ.

    - Anh... Hay là thôi đi... - Nguyệt Vy e ngại.

    - Đã nói là không sao mà... Chồng em không mua nổi cái khăn choàng cho vợ sao? - Thuận Minh nựng chiếc cằm nhỏ xinh của nàng.

    Cô gái quay lại, chiếc khăn gói lại thật cẩn thận, đưa tới trước mặt Nguyệt Vy bằng cả hai tay. Nàng mỉm cười nhận lấy.

    - Cảm ơn anh.

    - Em xé gói ra khoác lên đi. Chiếc váy em đang mặc rất hợp với nó đấy.. - Thuận Minh nói.

    Cả hai người vui vẻ cặp tay nhau đi khắp nơi. Nhưng Nguyệt Vy cố tình tránh đi những hàng thời trang, nàng sợ không cưỡng lại được mình, khiến anh lại tốn tiền. Vòng qua vòng lại toàn những cửa hàng thời trang, những thứ khác cũng đắt đỏ đến lạ kỳ. Giờ hẹn đoàn vẫn còn gần một tiếng rưỡi.

    - Vô đây đi.

    Thuận Minh kéo nàng vào một cửa hàng kem lớn, trang trí ba viên kem khổng lồ trông y như thật. Cửa hàng kem chật kín khách bên trong, còn trống duy nhất mồtban phía trước.

    - Em ngồi đây... Để anh đi mua nhé... - Thuận Minh nựng nhẹ lên má nàng, rồi đi vào trong.

    Nguyệt Vy chống cằm mỉm cười một mình. Nàng rất hạnh phúc. Đã trở thành vợ anh ba ngày, nhưng nàng vẫn thấy như trong mơ. Anh là người đàn ông lý tưởng về mọi mặt. Ngoại hình điển trai, kinh tế ổn định, thấu hiểu tâm lý phụ nữ, chu đáo và cả chuyện đó nữa. Nguyệt Vy áp tay lên mặt che đi gò má đỏ bừng của nàng. Anh luôn làm nàng bất ngờ, điên cuồng vì những trò chơi mới lạ của anh. Đôi lúc, suy nghĩ lại, Nguyệt Vy thấy xấu hổ vì những hành động hoang dại của mình. Nhưng miễn là tất cả những việc đó là vì anh, với anh, nàng sẽ chấp nhận.

    Nguyệt Vy chợt cảm thấy cơ thể mình nhộn nhạo khó chịu. Nàng nhìn quanh, bắt gặp một ánh mắt đang nhìn về hướng mình, đúng hơn là nhìn vào giữa hai chân nàng. Ánh mắt đó đến từ gã thanh niên ngồi đối diện cách nàng một lối đi trước cửa quán kem. Hắn nhuộm tóc vàng chóe, dựng ngược như bờm ngựa, tai xỏ rất nhiều khoen, ăn mặc dị hợm. Kiểu thời trang quái dị đặc trưng của các thanh niên Nhật mà nàng thấy khắp nơi. Hắn không hề né tránh ánh mắt nàng, vẫn tiếp tục dò dẫm ánh mắt vào giữa hai chân hờ hững của nàng.

    Nguyệt Vy nheo mắt nhìn hắn. Nàng ngạc nhiên vì vẻ mặt trơ tráo của hắn. Hắn như thách thức, như khiêu khích nàng với ánh mắt đó. Chiếc váy thun của nàng ở tư thế ngồi bị kéo lên cao, phô bày gần hết cặp đùi thon dài mơn mởn của nàng. Nàng biết từ vị trí hắn ngồi có thể thấy được chiếc quần lót ren nhỏ của nàng. Đột nhiên, hắn mở miệng, le lưỡi dài ra đá đá về phía nàng. Nguyệt Vy rùng mình, máu nóng dồn lên mặt. Không hiểu sao nàng vẫn tiếp tục nhìn hắn, nhìn cái đầu lưỡi đỏ nhám liếm liếm trong không khí thật nhanh, thật điêu luyện. Nguyệt Vy vô thức hơi mở chân ra như đón nhận nó. Hạ thể nàng bắt đầu ẩm ướt, nhột nhạt khó chịu.

  2. #2

    Default

    - Cô chú anh chị - Theo lịch trình hôm nay chúng ta sẽ đi tham quan công viên Kokyo Gaien - khu vườn ngoài trời của Hoàng cung Tokyo nơi Nhật Hoàng đang sống. - Anh hướng dẫn viên nói lớn.

    - Có được chụp hình với Nhật Hoàng không? - Một anh chàng gân cổ lên hỏi.

    - Ha ha...

    - Ha ha...

    Mọi người cười ồ lên. Anh hướng dẫn viên ú ớ không biết nói thế nào.

    Anh ta nhe răng cười theo mọi người, nhìn quanh như rất đắc ý với câu pha trò của mình.

    Từ một góc khác, một người đàn ông râu quai nón cứ lén lút nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Nguyệt Vy. Nàng quay đầu ra cửa sổ như không để ý chuyện gì hết. Thuận Minh mỉm cười, quay qua nói nhỏ vào tai nàng:

    - Em có fan hâm mội mới rồi đó.

    - Xì.. Râu ria xồm xoàm... kì cục... - Nguyệt Vy phì cười.

    - Râu mới nam tính chứ... Ha ... Ha... - Thuận Minh đặt tay vòng qua eo nàng, xoa nhẹ nhẹ lên bờ mông căng tròn, không chút gợn sóng của nội y bên trong.

    - Anh.... Đừng mà....

    Nguyệt Vy đỏ mặt, đẩy tay anh ra. Nàng đang hối hận vì chiều theo ý anh, không mặc nội y trong buổi tham quan sáng hôm nay. Để giờ đây, nàng bồn chồn nhấp nhỏm trong chiếc váy xanh mỏng manh, ngắn ngang giữa đùi, lo sợ có người phát hiện.

    Chiếc xe dừng lại bên một bãi đỗ xe thật lớn. Mọi người nối tiếp nhau đi xuống. Nguyệt Vy khép nép đi sau lưng anh. Vừa bước xuống bậc thang cửa xe buýt, một luồng gío thổi nhẹ từ dưới váy lên thẳng ngực nàng. Nguyệt Vy thoáng rùng mình. Sự trống trải này làm cho nàng nhột nhạt.

    - Đừng lo... Không ai biết đâu...

    Thuận Minh nắm chặt tay nàng. Nguyệt Vy chợt cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Chiếc váy nàng mặc cũng không quá ngắn, luồng gío khi nảy cũng không thổi bay lên được. Nàng liền trở nên tự nhiên hơn nhiều.

    Công viên Kokyo Gaien thật rộng lớn, cây cối xanh ngát. Đáng tiếc là mùa này cây anh đào không nở hoa. Nhưng không khí mát lạnh nơi này thật dễ chịu, như một thế giới khác hẳn thành phố hiện đại, đông nghịt người ngoài kia.

    - Hoàng cung Tokyo bắt đầu xây dựng từ năm 1603, qua nhiều đời vua mới mở rộng như hiện nay... Hình như khoảng 17 hecta... Bao quanh là lớp hào kênh đào rất rộng... - Thuận Minh ôm eo Nguyệt Vy chỉ tay về phía tòa lâu đài tường trắng, những chiếc mái đình ngói đen cong vòng.

    Nguyệt Vy nhìn anh, nàng mỉm cười thật tươi. Anh chợt ngưng nói, nhìn nàng.

    - Sao vậy?

    - Hi hi... Anh nói rất giống hướng dẫn viên du lịch đó.... - Nàng cười híp cả mắt.

    - Ha ha... Nhớ gì nói đó thôi... Không thể chính xác đâu... - Thuận Minh gãi đầu cười xòa.

    - Hi hi... Em thích nghe anh hơn.

    Nàng ôm ghì lấy anh, để bầu vú mềm mại của mình ép lên cánh tay anh. Thích thú nhìn vẻ mặt anh sững lại, bao nhiêu lời muốn nói chợt bay biến mất.

    - Hi hi... Anh không được chạm vào em đó... Chỉ có em muốn làm gì thì làm thôi... - Nguyệt Vy thì thầm vào tai anh, ngực nàng nàng cọ nhẹ nhẹ lên cạnh sườn anh.

    - Ha ha... Anh thấy chưa chắc là anh khó chịu đâu... Em xem nó bắt đầu nổi lên dưới lớp vải kìa... - Thuận Minh nheo mắt nhìn xuống cổ áo hững hờ che đậy hai bầu vú trắng tinh của nàng.

    - Làm gì có chứ..

    Nàng giật mình, cúi xuống, tay kéo cổ áo ra nhìn vào trong. Đột nhiên đầu anh chen vào, hai mắt mở to.

    - Wah.... Trống trải thế...

    - Anh... - Nguyệt Vy đỏ bừng cả mặt, hai tay ôm ngang ngực mình.

    - Anh đáng ghét...

    Nàng giậm chân chạy đuổi theo anh. Nàng không hề biết, từ xa xa một ánh mắt thèm thuồng bám theo cặp đùi mơn mởn của nàng.

    - Wah.. Đẹp quá... Chụp hình cho em đi.

    Nguyệt Vy reo vang lên. Sau lưng nàng, xa xa là tòa thành cổ cao 4 tầng, lớp lớp các mái ngói cong cong, vừa cổ kính vừa vững chắc. Họ đi vòng một đường quanh công viên, dự định sẽ tự về khách sạn sau, vì Nguyệt Vy rất thích nơi này. Càng đi quan cảnh xung quanh càng đẹp, càng ít khách tham quan. Cho tới lúc, quanh họ không còn một ai khác.

    - Anh xem kìa... - Nguyệt Vy reo lên.

    Phía trước hai người là một bậc thang đá dẫn xuống mép nước của con kênh đào bao quanh tòa thành. Làn nước xanh rì, trong veo, có thể thấy đàn đàn chép đủ màu sắc sặc sỡ bên dưới.

    - Đẹp quá...

    Nguyệt Vy khẽ chạm xuống mặt nước, đàn á hoảng sợ tản ra, rồi sau đó chậm rãi bơi lại từng chút một như thăm dò.

    - Em đẹp lắm..... Cứ ngồi như thế nhé... Nhìn xuống nước....

    - Tách... Tách... Tách....

    - Em cởi giày ra đi.... Ngồi lên viên đá đó... Ừ... Nhúng chân xuống nước... Đẹp lắm...

    - Tách...

    Thuận Minh liên tục chụp hình cho Nguyệt Vy. Phụ nữ dường như ai cũng thích chụp hình, mà phụ nữ ý thức được mình đẹp càng thích thú hơn.

    - Em cởi nút áo ra đi...

    - Không... Kì lắm... - Nguyệt Vy bĩu môi lắc đầu.

  3. #3

    Default

    - Ở đây sao ? - Thuận Minh ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà xanh đỏ đèn, miệng anh nhếch lên như cười như không.

    - Ừ... Đúng địa chỉ thầy Trung nói với em mà... Có chuyện gì sao ? - Nguyệt Vy hỏi.

    - Không... Không có gì...

    Thuận Minh cười thầm. Nơi này anh đã tiếp khách vài lần. Thiên Hồng là một tụ điểm ăn chơi khá nổi tiếng ở Sài Gòn. Bên dưới là nhà hàng, giữa là karaoke, trên cùng là khách sạn. Đáp ứng đủ nhu cầu vui chơi trong một đêm.

    Nguyệt Vy lặng lẽ đi sau lưng Thuận Minh. Rất nhiều ánh mắt nhìn nàng với vẻ dò xét và ngạc nhiên. Sắc đẹp thuần khiết của nàng không thuộc về nơi này. Xung quanh họ là đủ các khuôn mặt, đàn ông tóc tai rũ rượi, phụ nữ phấn son lòe loẹt, ăn mặc hở hang. Nhưng điểm chung duy nhất của họ là hơi thở nồng nặc mùi rượu.

    Họ dừng trước một căn phòng. Cửa đóng kín nhưng âm thanh ồn ào bên trong vẫn dội ra ngoài thật lớn. Tim Nguyệt Vy như muốn thắt lại. Nàng bối rối không biết làm gì.

    - Cô Nguyệt Vy... Vào thôi... - Thuận Minh mở cửa.

    Nguyệt Vy nhăn mặt khó chịu. Mùi khói thuốc nồng nặc làm nàng muốn choáng váng. Căn phòng khá tối, chỉ có chiếc đèn xoay tròn nhiều màu là chớp lóe liên tục. Tiếng nhạc vụt tắt, đèn trần sáng lên mờ ảo.

    - Nguyệt Vy... Em tới rồi... - Tiếng thầy Trung hồ hởi.

    Nguyệt Vy đỏ mặt nhhìn quanh phòng. Thầy Trung lúng túng nhích người ngồi xa ra khỏi cô gái mặt non choẹt bên cạnh. Hai gã thanh tra đang nheo mắt nhìn nàng như đánh gía, hai bên khoác tay hai cô gái ăn mặc hở hang, váy ngắn khép lại cũng như không.

    - Em tới trễ quá vậy... - Thầy Trung lúng túng đứng lên nói với Nguyệt Vy, mắt không quên nhìn sang Thuận Minh như cảm ơn.

    - Thầy mệt rồi... Thầy về đi... - Nguyệt Vy nói nhỏ, giọng nàng run run.

    - Ok... - Thầy Trung quay qua nói nhỏ với Thuận Minh. - Cảm ơn em rất nhiều... Bữa hôm nay của nhà trường thanh toán, em cứ đưa hóa đơn về nhé.

    - Thật sao ? - Thuận Minh mỉm cười.

    Thầy Trung chợt cảm thấy bất an khi thấy nụ cười của Thuận Minh, nhưng ông vẫn cố gắng mím môi gật đầu.

    Thầy Trung vừa đi ra cửa. Nguyệt Vy liền quay qua chỉ tay sang bên cạnh.

    - Em xin phép được giới thiệu... Đây là thầy Minh, giáo viên...

    - Dạy Nhật Ngữ chứ gì... ! Thầy Trung nói rồi. Ngồi xuống tự nhiên đi em trai... - Gã lớn tuổi nói.

    - Hai em qua chăm sóc thầy Minh cho anh... Chu đáo vào... - Gã nói tiếp.

    - Nào... Nguyệt Vy vào đây ngồi ở đây.... Hai anh cần trao đổi với em chút. - Gã thanh tra có bộ dạng trẻ hơn nói, tay chỉ chỉ vào khoảng trống giữa hai người.

    Nguyệt Vy mím môi liếc qua Thuận Minh, nhận được cái gật đầu của anh. Nàng lách người đi qua dãy bàn đến giữa hai gã.

    - Thế... Thế... Ngồi xuống đây...

    Một gã nhẹ nhàng đặt tay lên dưới vòng eo Nguyệt Vy đỡ nàng ngồi xuống.

    - Đây là anh Hùng... Còn anh là Tài... Đây... Mời em uống rượu... Em tới trễ nên phạt ba ly... Đó là nhân nhượng lắm rồi... - Gã trẻ tuổi nói.

    Nguyệt Vy nhìn ly rượu nâu vàng óng ánh trong tay, nàng thoáng rùng mình. Nàng nín thở uống trọn.

    - Đây... Ly nữa... Có ngay... Ha ha... - Tài hớn hở.

    - Em...

    Nguyệt Vy toan ngăn lại, nhưng ly rượu đã đưa đến môi, nàng nhắm mắt uống tiếp.

    - Chú này... Từ từ xem... Ăn miếng trái cây đi em. - Gã đầu bạc gắt lên, tay đưa cho Nguyệt Vy miếng dứa vàng óng.

    Nguyệt Vy ăn miếng dứa vào bụng trong ánh mắt lo lắng của Thuận Minh. Cả anh và nàng chưa ăn gì tối nay. Anh nói nhỏ với cô gái phục vụ mấy câu. Cô ta đầu gật lia lịa, chạy ra ngoài.

    - Đây... Ly nữa... hết phạt nhé... - Tài nói.

    Nguyệt Vy nhíu mày nhìn ly rượu nàng lén liếc qua anh. Thuận Minh nhắm mắt khẽ lắc đầu nhè nhẹ. Nhưng nàng thấy khá tự tin mình có thể uống ly rượu này. Nàng ngửa cổ uống cạn.

    - Em là nữ giáo viên đẹp nhất anh gặp từ trước tới nay... - Tài liền sát lại bên nàng, hơi thở gã mùi rượu nồng nặc.

    - Ah hem... Chú mày nghiêm túc chút coi... - Gã đầu bạc nhíu mày, nhưng tay đặt lên tay nàng.

    - Em dạy ở trường... Ờ... Trường... Việt Long lâu chưa? - Gã Hùng hỏi.

    - Dạ... Em dạy được 9 tháng. - Nguyệt Vy thấy đầu óc mình quay cuồng, miệng nói nhỏ.

    - Wah... Chín tháng mười ngày hả..? Vậy là chúng ta có duyên rồi... Ha ha.. - Tài nói xen vào.

    Nguyệt Vy nhíu mày, khó chịu vì bàn tay của gã đang tuột dần xuống bờ mông nàng.

    - Chú mày... Thiệt là bậy bạ... - Gã Hùng nói cho có, tất cả chú ý của hắn tập trung vào cảm giác êm ái truyền vào bàn tay sau mông nàng.

    Nguyệt Vy mím môi chịu đựng. Nàng khẽ liếc qua Thuận Minh. Anh dường như rất tự nhiên với nơi này, chân gác lên bàn, tay vòng dưới éo hai cô gái hai bên. Biểu hiện biết ăn chơi của Thuận Minh càng làm hai gã bên này càng thoải mái hơn. Ngược lại, thái độ ngạo mạn của Thuận Minh làm cho Nguyệt Vy rất yên tâm.

    - Đây... làm ly nữa đi...

    Nguyệt Vy nhăn nhó nhìn ly rượu trước mặt. Mắt nàng hơi mờ đi.

    - Đây... Đây... Em xin phép mời hai anh... - Thuận Minh đỡ ly rượu, cười xởi lởi.

    - Ok... Nhưng mà chú phải uống ba ly trước khi mời anh... Cái tội đến trễ.... - Hùng hất hàm nói.

    - Dạ... Dạ... Em cố gắng...

    Thuận Minh nhăn mặt uống ba ly rượu do cô gái bên cạnh rót mời. Mặt anh nóng bừng lên, dạ dày cồn cào khó chịu. Anh nhìn ra cửa, nôn nóng chờ đợi cô gái kia chuẩn bị cho mình ít phô mai lót dạ.

  4. #4

    Default

    - Tôi rất hân hạnh được đón tiếp mọi người tham dự bữa tiệc nhỏ hôm nay tại nhà tôi. - Thuận Minh dỏng dạc nói lớn. - Tôi thường không thích tổ chức sinh nhật, vì tất cả mọi người tham dự đều vui vẻ chỉ có tôi là buồn vì gìa hơn một tuổi.

    - Ha ha...

    - Hi hi...

    Nguyệt Vy che miệng cười. Nàng đứng sau lưng anh, đôi mắt mê đắm nhìn gương mặt góc cạnh nam tính, lắng nghe giọng nói mạnh mẽ tự tin của anh. Nàng chợt mỉm cười hạnh phúc.

    - Nhân tiện bữa tiệc hôm nay... Có mặt đầy đủ các anh chị lãnh đạo cấp cao của Cty. Tiếc rằng ông Sakai - Tổng Giám đốc của chúng ta, phải về Cty mẹ dự cuộc họp quan trọng, nên không thể có mặt. - Thuận Minh quay sang chờ ông nói tiếp.

    - ------- - Ông Hiraishin nói tiếp một tràng dài, giọng ông phấn khích.

    Thuận Minh thoáng ngạc nhiên nhìn ông, rồi nhìn xuống đám đông trước mặt. Một số người vẫn ngơ ngác không hiểu gì, vài người khác tránh đường cho một người đàn ông cao lớn. Hai mắt Thuận Minh nhíu lại, nắm tay anh vô thức bóp chặt đến đau nhói.
    Người đang từng bước đến trước mặt ạnh, là kẻ cuối cùng trên thế giới này mà Thuận Minh muốn gặp.

    - Minh! Lâu quá mới gặp! - Hắn mỉm cười, nói nhỏ. - Hình như cậu quên dịch lời ông Hiraishin giới thiệu tôi rồi đấy.... Nhiều người đang chờ cậu kìa.

    Thuận Minh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh.

    - Kính thưa quý vị ... Cty chúng ta vừa chuyển nhượng 25% cho đối tác chiến lược, Tập đoàn Mitsuro. Hôm nay, chúng ta hân hạnh đón tiếp vị đại diện của Mitsuro Group... - Thuận Minh thấy cổ họng mình đắng nghét. -... người sẽ giữ vị trí Phó Tổng Giám đốc phụ trách sản phẩm tại Cty chúng ta ... Ông Đặng Nhất Huy.

    "Nhất Huy, cái tên này...". Nguyệt Vy nhíu mày suy nghĩ, mắt quan sát người đàn ông đạo mạo đứng bên Thuận Minh.

    John đang ngơ ngẩng đứng bên cạnh Nguyệt Vy. Ông ta chẳng quan tâm gì đến chuyện thay đổi cơ cấu tổ chức trong công ty, đối với ông công việc chẳng qua là cái phòng thí nghiệm với những công thức hóa học quen thuộc. Ông thà đứng đây ngắm nhìn Nguyệt Vy, vẻ đẹp trong sáng của nàng làm tim ông nhảy lên liên hồi. Đột nhiên, John giật mình đánh thót. Mông ông vừa bị nhéo nhẹ một cái, không hề đau mà chỉ làm ông ngứa ngáy bực tức. John thoáng ngạc nhiên khẽ quay sang nhìn Nguyệt Vy. Nàng đón nhận ánh mắt của ông bằng một nụ cười, má nàng thoáng đỏ lên, quay mặt sang nơi khác.

    John hít một hơi thật sâu. Tim ông đập nhanh đến loạn nhịp, mặt bắt đầu đỏ lên. Ông không nghĩ bao nhiêu năm lăn lộn tình trường, ở tuổi ngoài năm mươi lại có giây phút rung động nhường này. Ông tự ngẫm mình không phải kẻ xấu, cũng chẳng phải quân tử. Ông chưa bao giờ làm phật lòng phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp như Nguyệt Vy. John mím môi nhích lại sáng bên nàng, mùi hương thơm ngát làm cơ thể ông tê dại.

    - Ư...

    Nguyệt Vy khẽ giật mình. Một bàn tay to lớn vừa đặt nhẹ lên mông nàng. Lớp lụa tơ tằm mỏng không ngăn được hơi nóng hừng hực của bàn tay đó truyền vào cơ thể nàng. Nàng khẽ liếc sang. John đang lim dim hai mắt, môi mím lại như bàn tay hắn đang chậm chậm xoa nắn mông nàng. Nguyệt Vy thoáng nhíu mày khó chịu. Ông ta chọn thời điểm sàm sỡ nàng thật chính xác, sau lưng không người chứng kiến, phía trước gần năm mươi cặp mắt đang nhìn Thuận Minh và cả người vợ xinh đẹp sau lưng anh. Nguyệt Vy mím môi chịu đựng.

    John run rẩy tê dại. Lớp lụa mỏng tanh không ngăn được cảm giác của ông. Bờ mông mềm mại căng mẩy của Nguyệt Vy mát rượi, khẽ run lên trong lòng bàn tay ông. Hai bờ mông trống trải trọn vẹn cho ông vuốt ve xoa nắn, giữa khe mông chỉ có một gờ nhỏ mềm mại của chiếc quần lót G-string nàng đang mặc. Ông thầm tiếc là chiếc váy nàng đang mặc thật dài, phủ kín phía sau. Ngón tay của ông khẽ vuốt dọc theo khe trũng đó, càng xuống sâu hơi ấm càng nhiều hơn. John nghiến răng, hai ngón tay đẩy lớp lụa sâu vào chỗ khít khao giữa hai chân kẹp chặt của nàng. Cơ thể nàng run lên, hai ngón tay ông truyền đến cảm giác mềm mại, ấm ấp làm ông mê luyến.

    Nguyệt Vy thấy mặt mình nóng lên, những gương mặt và nụ cười trước mặt mờ dần, nhòe đi. Hai gót chân nàng ghì chặt vào nhau đến đau nhói, nhưng không ngăn được những ngón tay của John tiếp tục xoa nắn âm hộ nàng. Nàng cảm nhận hạ thể mình đang nóng lên thật nhanh, rỉ nước. Những ngón tay ông ta thật đáng ghét, run thật nhanh, nhanh như máy, rồi chợt dừng lại làm cơ thể nàng hụt hẫng cứ nhấp nhỏm liên tục. Tai nàng ù đi, tiếng anh nói như văng vẳng xa xăm, nhưng lại nghe được hơi thở nặng nề của John bên cạnh rõ mồn một.

    Ngọc Hân cố mím môi nén cười. Cô giả vờ nhìn quanh, rồi thoáng liếc nhìn biểu hiện trên gương mặt đỏ hồng của Nguyệt Vy. Hàng lông mày nàng run rẩy, nụ cười trên môi cứng đờ ra, khóe mắt ươn ướt, uất hận.

    Dù mới gặp không có ân oán gì với Nguyệt Vy, nhưng Ngọc Hân không thể không thừa nhận mình ghen tị với nàng, từ nhan sắc hoàn mỹ đến người chồng điển trai. Ngọc Hân đã từng nhìn một người đàn ông với ánh mắt yêu thương trìu mến như thế, nhưng khi tình yêu chấm dứt bằng một đám cưới xa hoa, Ngọc Hân vỡ lẽ ra nhiều điều. Ông Hiraishin là người đàn ông háo thắng rất thích chinh phục, trên thương trường và cả tình trường. Thân xác của cô chỉ tạo cho ông ta cảm hứng vài tuần, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu chinh phạt mới, bỏ cô chăn gối nguội lạnh hàng đêm. Ngọc Hân đã từng thử đủ mọi chiêu trò để lôi kéo ông trở lại, nhưng một thời gian sau cô chán nản bỏ cuộc. Ông ta xem cô như một bà quản gia không công, chăm sóc cho khối tài sản đứng tên chính cô nhưng không có bất cứ quyền định đoạt gì. Như để bù đắp cho Ngọc Hân, ông cho phép cô ngủ với bất cứ người đàn ông nào cô muốn chỉ cần bảo đảm hai yếu tố: không mang bệnh về nhà và không làm mất mặt ông. Cho đến hai tháng trước, Ngọc Hân đã gặp một người đã thay đổi cả cuộc đời cô. Cô yêu hắn điên cuồng. Cô sẵn sàng bỏ tất cả để đi theo hắn, thực hiện vô điều kiện những gì hắn yêu cầu, kể cả chuyện đang xảy ra với Nguyệt Vy.

    - Xin mời nâng ly chúc mừng... - Thuận Minh nâng cao ly rượu champagn trong tay, không biết mình nên chúc mừng về điều gì.

    - Dô...

    - Chúc mừng....

    Tiếng cụng ly leng keng liên tục, rộn rã.

    John khẽ bước sang bên, cách Nguyệt Vy nửa bước. Mặt ông ta cúi xuống, bàn tay nắm chặt run rẩy.

    - Chúc mừng...

    Chợt một giọng nữ thánh thót vang lên bên tai ông ta. John ngẩng đầu đầu lên. Đón ông ta là ánh mắt tức giận của Nguyệt Vy. Môi nàng rung rung, mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi khó nhọc nuốt xuống, khóe mắt đỏ lên.

    John nhíu mày nhìn Nguyệt Vy quay mặt đi. Ông không hiểu mình đã làm gì sai, nhưng dường như giữa họ có một sự hiểu lầm gì đấy.

  5. #5

    Default

    Bãi biển Phú Quốc thật đẹp. Bãi cát trắng mịn, nước trong veo, sóng vỗ ì oạp lười nhác. Hàng dừa cao lêu nghêu nghiêng ngã như muốn chồm mình ra biển, nắng chiều óng ả nhuộm vàng những cụm mây trắng rải rác trên bầu trời.

    Hiền sung sướng lâng lâng như đang mơ. Anh ngắm nhìn Nguyệt Vy đùa giỡn với những con sóng nhỏ. Một tay nàng túm váy, đôi chân thon dài sáng lóa dưới ánh nắng mặt trời. Hiền vui vẻ đi theo, tay anh đung đưa đôi giầy của nàng như đang hòa theo tiếng lòng reo vang.

    - Mấy anh chị ở bên kia kìa...

    Chợt Hiền lên tiếng. Nguyệt Vy đưa tay lên che mắt nhìn theo tay anh. Nàng thấy xa xa có một nhóm người đang reo hò đùa giỡn với nhau.

    - Hay là... Qua kia đi... - Chợt Nguyệt Vy nói nhỏ, tay nàng lại chỉ sang hướng khác.

    Linh tính chợt báo với nàng là phía bên kia có gì đó nàng mong muốn.

    - Ừ... Qua đó... - Hiền không suy nghĩ nhiều đồng ý ngay.

    Hướng Nguyệt Vy chỉ là một mỏm đá, chạy thẳng từ đỉnh núi xuống biển, như một làn ranh giới chia đôi bãi cát.

    - Bây giờ làm sao ? Leo lên ? - Hiền ngơ ngác hỏi.

    Mỏm đá trước mặt họ, nhìn xa xa khá thấp, nhưng đến sát bên nó cao hơn hai mét, trơn nhẵn, không điểm bấu víu.

    - Không... - Nguyệt Vy mỉm cười. - Chúng ta bơi vòng qua...

    - Hả ? Em...

    Hiền bối rối nhìn Nguyệt Vy. Nàng cười tủm tỉm, tay kéo khóa váy. Nàng nhẹ nhàng kéo chiếc váy qua đầu. Hiền cứng đờ cả người, hai mắt trợn tròn lên.

    - Anh nhìn gì kỹ vậy? - Nguyệt Vy đỏ mặt, nhắc khéo.

    - Ah... Em đẹp lắm... Màu vàng... rất hợp với làn da của em... - Hiền ấp úng đỏ mặt.

    - Thật sao?

    Nguyệt Vy vui vẻ xoay một vòng. Bộ bikini màu vàng, ba mảnh vải nhỏ ôm sát cơ thể nàng, phô bày từng đường cong uốn lượn, làn da mịn màn trắng hồng, hoàn mỹ đến từng centimét. Nàng rất thích bộ bikini này, nhưng chưa có dịp mặc cho Thuận Minh.

    - Em... Em không dám mặc bộ đồ này... trước mặt mấy anh chị kia đâu... Nên... - Nguyệt Vy lí nhí nói nhỏ.

    - Vậy... Vậy anh thì sao? - Hiền sung sướng.

    - Anh... Anh khác...

    Nguyệt Vy cúi đầu tránh ánh mắt của anh ta, nàng xoay mình chạy xuống biển. Hiền lâng lâng nhìn theo nàng, câu nói ngắn ngủn của nàng làm anh bay lên chín tầng mây.

    - Chờ anh với... - Hiền hô lên, cởi phăng chiếc áo thun trên người, ném xuống cát.

    Hai người men theo vách đá, trầm mình xuống biển. Làn nước thật ấm áp như được hấp thụ đủ ánh nắng của cả một ngày dài. Nước mỗi lúc một sâu hơn, chân hai người đã không chạm tới đáy, trong khi điểm cuối của mỏm đá còn một đoạn.

    Chợt một cánh tay ấm áp vòng qua eo Nguyệt Vy siết chặt, nàng nín lặng để Hiền dìu mình tiến tới. Cơ thể anh thật rắn chắc, nóng hổi, hơi thở anh ấm áp dồn dập phà vào má nàng. Nguyệt Vy im lặng, nghe tim mình đập thật nhanh. Cuối cùng cả hai cũng đến được đoạn cuối của mỏm đá.

    - Ahhh... Ha ha...

    - Hi hi....

    Cả hai người bật cười vui vẻ, thở hổn hển nhìn nhau. Họ tìm được một chỗ lõm bằng phẳng dưới nước, đủ để hai người ngồi. Hiền kéo Nguyệt Vy ngồi bên mình, vòng tay anh ta vẫn ôm gọn vòng eo nàng.

    Nguyệt Vy khẽ cúi mặt, hai má đỏ lên, tránh ánh mắt say mê của anh ta. Nàng không hiểu sao tim nàng đập thật nhanh. Hiền trông khá điển trai, ngoại trừ đôi mắt đeo kính lâu ngày nhìn hơi ngơ ngơ dại dại. Hơi thở anh ta mỗi lúc một gần nàng, Nguyệt Vy lúng túng, mặt cúi gằm như giấu vào giữa ngực.

    - Mới nảy... Em nói anh khác... là khác thế nào? - Hiền vừa thở vừa hồi hộp hỏi.

    - Thì... Thì... - Nguyệt Vy lí nhí. - Anh thấy... hết rồi...

    - Ha ha… - Hiền bật cười nhỏ. – Anh thấy gì đâu… Lúc đó anh đâu có đeo kính…

    - Thật không ? – Nguyệt Vy ngẩng đầu nhìn anh ngạc nhiên.

    - Ừ… Nhưng gần như thế này anh lại thấy rất rõ… Em đẹp lắm Vy ơi...- Tay Hiền chợt đưa lên, vuốt nhẹ gò má mịn màn của nàng.

    - Anh... Ưm…

    Nguyệt Vy vừa định ngăn anh ta lại, thì Hiền đã vội vã đặt lên môi nàng một nụ hôn. Đôi môi của anh ta thật ấm áp, nó run rẩy chân thành. Nàng khẽ mở miệng. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau đến mê luyến. Nàng ngã người, một bên vú ép lên ngực anh.

    Bàn tay Hiền khẽ vuốt dọc tấm lưng lán mịn của nàng, rồi chậm rãi chuyển ra phía trước.

    - Ưm… đừng anh… - Nguyệt Vy đỏ mặt giữ bàn tay Hiền đang đặt trên ngực nàng.

    Đôi môi Hiền thật ấm áp, hơi thở anh ta nhàn nhạt mùi thuốc lá thơm lạ lẫm. Nguyệt thấy cơ thể nàng rạo rực hừng hực. Nàng không giữ bàn tay Hiền nữa, để cho mặc cho anh bóp nhè nhẹ bầu vú mình. Hiền run rẩy sung sướng, ôm ghì lấy vòng eo nhỏ gọn của Nguyệt Vy. Anh hôn khắp cổ nàng, xuống đến khe ngực sâu thẳm của nàng. Hiền úp mặt mình vào đó, hít một hơi thật sâu.

    - Anh yêu em... Nguyệt Vy ơi... – Hiền đê mê bật thốt lên.

    Anh thấy mình như đang mơ, dù chỉ là giấc mơ, anh cũng muốn mình không bao giờ tỉnh lại.

    - Thôi anh...

    Nguyệt Vy nhíu mày đẩy nhẹ Hiền ra, má nàng đỏ bừng, nhưng mắt đã lấy lại được sự tỉnh táo. Câu nói cuối cùng của Hiền đã cảnh tỉnh nàng. Đây không phải là điều nàng muốn, sau vách đá này phải có gì khác, không phải là tình yêu của Hiền.

    - Em sao vậy? Anh xin lỗi... Anh có quá vội vàng không? - Hiền bối rối.

    - Không phải lỗi anh...

    Nguyệt Vy nhoài người bơi qua phía bên kia mỏm đá, bỏ lại Hiền chết trân tại chỗ. Một lúc sau anh mới bừng tỉnh lao theo nàng. Nhưng cơn sóng nhẹ nhàng đưa cơ thể hai người vào bờ, khác hẳn cảnh chật vật ban đầu khi bơi ra.

  6. #6

    Default

    Nguyệt Vy đỏ mặt. Nàng khẽ đẩy anh ra, thật chậm rãi. Nếu anh ta tỉnh lại lúc này, nàng chỉ còn nước xấu hổ chui xuống đất. Tuy chuyện này mới bắt đầu hoàn toàn trong sáng, nhưng giờ phút này lại tình ngay lý gian, khó giải thích. Nàng vừa gạt được tay anh ta ra, nó lại choàng qua ôm chặt lấy người nàng. Nguyệt Vy mím môi khổ sở, chịu đựng bàn tay anh ta cứ vuốt vuốt xoa xoa trên ngực nàng. Nàng chưa biết phải làm sao, chợt hai mắt nàng đỏ lên.

    - Anh Hiền… đừng giả vờ ngủ nữa… - Nàng nghiến răng tức giận nhéo anh ra một cái thật đau.

    - Ahh… Đừng nhéo… Đau quá… - Hiền mở bừng mắt, nhăn nhó, nhưng tay vẫn ôm khư khư ngang người nàng.

    - Anh dám giả vờ ngủ… Còn… còn… đáng ghét… Buông em ra…- Nguyệt Vy kéo chăn che ngang ngực.

    - Ahhh… đau quá… anh xin lỗi… tại tại… anh… mà sao em biết anh giả vờ… - Hiền ấp úng, tay rời khỏi ngực nàng, đặt xuống eo.

    - Còn nói… tại sao thứ đó đang… tự nhiên… cứng lên là sao ? – Nguyệt Vy mím môi chỉ xuống vật nóng hừng hực đang cọ vào chân nàng.

    - Anh xin lỗi… Anh chỉ muốn ôm em một chút… không nghĩ rằng nó phản ứng mạnh vậy… - Hiền gãi đầu, bối rối.

    - Anh buông em ra đi…

    Nguyệt Vy đỏ mặt đẩy anh ra. Chợt chiếc chăn tuột xuống, một bên đầu vú đỏ hồng xinh đẹp của nàng phơi bày ngay sát mặt Hiền. Cả hai người chợt dừng sững lại. Hiền khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên đầu vú nàng. Nguyệt Vy thấy mặt mình nóng lên. Tim đập dồn dập. Nhưng nàng không đẩy anh ra. Miệng anh hé mở, đưa đầu lưỡi ướt át của mình lướt quanh núm vú nàng, rồi nhẹ nhàng ngậm lấy nó.

    - Ư… Thôi anh… - Nàng nâng mặt anh lên,.

    - Cho anh một lần đi… anh xin em mà… một lần thôi… - Hiền thì thầm nài nỉ.

    Nguyệt Vy nhìn một bên núm vú ướt đẫm săng cứng của mình. Nàng mím môi chần chừ, rồi buông tay khỏi mặt anh. Hiền sung sướng vụt mặt vào ngực nàng hối hả. Tay anh cuốn cuồng cởi quần áo mình ra.

    - Ưm…

    Mỗi người đàn ông một kiểu. Dù nghề nghiệp gì, dù sở thích, cuộc sống ra sao, họ đều có một cách yêu riêng của mình. Nguyệt Vy lõa lồ nằm trên giường, cơ thể nàng thổn thức đón chiếc lưỡi của Hiền. Anh rất thích hôn. Anh hôn khắp thân thể nàng, từ ngón chân đến vành tai. Lưỡi anh rất ấm áp như đang tắm cho nàng trong cảm giác tuyệt diệu nhưng cồn cào khó chịu. Anh nâng hai chân nàng lên, mở rộng, sang hai bên. Nguyệt Vy đỏ mặt mắt oán trách nhìn anh. Bàn tay nhỏ bé của nàng vội che lên vùng thầm kín của mình đang hé mở trước ánh mắt khao khát của anh. Hiền mỉm cười, cúi xuống, hôn nhẹ trên bàn tay nàng. Lưỡi anh khẽ len qua giữa những ngón tay thon dài xinh đẹp của nàng. Nguyệt Vy cắn môi, ngón tay nàng mở rộng một chút, rồi một chút. Cho đến khi ngón tay nàng không còn làm nhiệm vụ che đậy mà lại vô tình mở rộng hai mép thịt đỏ hồng ẩm ướt của mình ra cho chiếc lưỡi anh vét sâu vào trong.

    - Ôi…

    Nàng bật rên lớn. Chiếc lưỡi anh mang đến cho nàng cảm giác sung sướng lâng lâng chưa từng có. Cách hôn của anh rất nhẹ nhàng, lịch sự, không vồ vập hấp tấp như mấy gã kia. Lưỡi anh như vét cạn bên trong nàng, nước nhờn nàng liên tục rỉ ra nhưng không đủ. Hiền chùi miệng mình, mặt đỏ bừng phấn khích nhìn ước nguyện bao lâu của anh ngay trước mặt. Giây phút vừa rồi, ôm nàng ngủ anh đã hiểu ra nhiều điều. Dù không chiếm được trái tim nàng, nhưng được làm một người đàn ông trong đời nàng, để một lúc nào đó, nàng lại nhớ đến anh. Vậy là quá đủ.

    - Ưm… Ôi…

    Hai cơ thể ôm ghì lấy nhau. Nguyệt Vy mê mẫn vuốt nhẹ tấm lưng rắn chắc của anh, cảm nhận từng múi cơ của anh co rút theo từng động tác nhịp nhàng ân ái với nàng. Dương vật anh không dài như Henry, nhưng nó cong cứng kì lạ. Nàng không hiểu thượng đế đã tạo ra người đàn bà như thế nào. Âm hộ nàng dường như thích thú với tất cả mọi thứ mà nó nhận được, không kể hình dáng, kích thước. Nhưng nàng hiểu ra một điều, mỗi người đàn ông đều có cách ân ái riêng của mình. Cái riêng không nằm ở chỗ bên dưới nơi hai bộ phận sinh dục dính lấy nhau, mà chính là hơi thở, cách vuốt ve, làn da nóng bỏng, mang đến cảm giác khác nhau. Những sự khác lạ tuyệt diệu.

    “Cộc … Cộc…”

    - Vy ơi… Đâu rồi…

    Đột nhiên, tiếng gõ cửa và giọng Hằng kêu réo vang lên ngoài cửa. Nguyệt Vy hoảng hốt che miệng mình, nàng cuống lên. Hiền cũng đỏ mặt e ngại, nhưng anh không muốn dừng lại. Giây phút này, trời có sập xuống anh cũng không ngừng lại. Anh tiếp tục ôm ghì lấy nàng hì hục.

    “Kịch…”

    Đột nhiên cánh cửa bật mở, nhưng không mở được hoàn toàn do vướng sợi dây xích khóa chặn lại. Hằng ló mắt nhìn vào, khe hở quá nhỏ, chỉ thấy được đầu giường, có mái tóc đen óng ả của Nguyệt Vy rung động nhẹ nhẹ.

    - Nè… Dậy… ngủ hoài vậy cô nương… sắp hết giờ ăn sáng rồi…

    Nguyệt Vy bịt kín miệng mình, mặt đỏ bừng lên. Tim nàng muốn thắt lại. Giây phút vừa rồi nàng suýt hét lên.

    - Dạ… em biết rồi… Em… Em rửa mặt… ra liền… - Nàng nói, giọng run run.

    - Rồi… nhanh lên…

    Hằng lầu bầm nhỏ. Bỏ đi, cũng không thèm đóng chặt cửa lại.

    - Hiền ơi… thằng Hiền này đi đâu mất rồi nhỉ… - Tiếng Hằng vẫn văng vẳng cuối hành lang nghe khá rõ.

    - Trời ơi… Chị Hằng này… Ưm…

    Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn cánh cửa. Tay nàng vẫn che miệng cố nén tiếng rên rỉ của mình. Hiền chống tay ngồi dậy, hạ thể thúc thật nhanh. Nàng nhìn anh như óan trách, mắt đỏ lên, tê dại. Cơ thể nàng bật cong lên từng đợt, từng đợt, chân quắp lấy mông anh. Cơn sướng khoái dâng lên ào ạt, môi nàng đau đớn giữa hai hàm răng nghiến chặt.

    - Ưmmm… Ahhhh….

    Nguyệt Vy hét lên. Nàng ôm ghì lấy anh bất chấp tất cả. Cơ thể anh cứng đờ, dương vật giật lên từng hồi, phóng xuất ào ạt nóng hổi đầy ắp bên trong nàng. Cơn đê mê tê dại kéo hai người như dán chặt vào nhau, lưỡi anh và nàng cuốn lấy nhau cuồng nhiệt.

    - Vy.. Vy… Chuyện gì vậy ? – Hằng thở hổn hển hỏi gấp qua khe cửa.

    - Dạ… Không có gì… Toilet có con gián thôi mà… Hi hi…
    __________________________

  7. #7

    Default

    Hai người lại im lặng, nhìn ngọn lửa trước mặt ngày càng nhỏ đi. Tiếng rên rỉ của Ngọc Hân cũng nhỏ dần, chỉ còn ư ử thật khẽ. Chợt một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Nguyệt Vy, nàng thoáng đỏ mặt, nhưng im lặng không từ chối.

    - Mình về thôi…

    “Mình về thôi.. Mình… là nàng và anh ta sao? Chỉ như vậy thôi sao? Tại sao mình phải đi theo anh ta ?” Nguyệt Vy cúi đầu đi theo bàn tay ấm áp của anh dẫn dắt. Những câu hỏi vẫn nhảy múa trong đầu nàng, chân nàng vẫn bước, tim nàng vẫn tiếp tục nhảy loạn lên.

    Vừa bước vào căn phòng quen thuộc của mình. Nhất Huy không nói không rằng dắt nàng đi thẳng vào buồng tắm. Anh cởi váy cho nàng, thuần thục như chồng chăm sóc vợ. Nàng nín thin chấp nhận như vợ đứng trước chồng. Làn nước mát rượi theo bàn tay ấm áp của Nhất Huy trượt khắp thân thể nàng. Nàng mím môi nhìn xuống hai bàn tay anh trên cơ thể mình. Anh ta đang tắm cho nàng, ánh mắt triều mến yêu thương không chút tà dục. Anh ta vẫn mặc chiếc quần lót trên người, khối u cộm to bên dưới, nhưng nó chỉ ở trạng thái bình thường. Nàng không hiểu anh ta định làm gì ? Nếu vì chuyện chiếc thẻ nhớ, anh ta đòi hỏi nàng điều này, có lẽ nàng sẽ chấp nhận. Nhưng anh ta không hề đặt điều kiện gì, như thể chỉ cần nàng từ chối, anh ta sẽ đi về ngay lập tức.

    - Ahh…

    Nguyệt Vy bật kêu lên, mặt đỏ mặt, nhìn chiếc quần lót của Nhất Huy tuột xuống chân. Dương vật anh ta là thứ xấu nhất giữa hai chân đàn ông mà nàng từng thấy. Nó to như khúc củi, đen bóng như cột nhà cháy, cái đầu chai sần, thân dương vậy ngang dọc những vết sẹo chằn chịt nổi cộm như một bầy rết nhiều chân. Nàng đã biết tại sao cảm xúc của mình lại mãnh liệt như thế khi một phần của vật đó xâm chiếm nàng.

    - Thuận Minh không kể với em về thứ này sao ? – Nhất Huy hỏi nhỏ, tay anh đập đập xả mái tóc ướt đẫm nước của Nguyệt Vy.

    - Không… Tại sao ? – Nàng lí nhí.

    - Ah.. quên.. có đấy… Thuận Minh có nói là… anh dùng những trò chơi bệnh hoạn nhất trên thế gian để lôi kéo Minh Thy…Đúng không? Ha ha… - Nhất Huy bật cười, tiếng cười anh ta vang vọng trong phòng tắm, nhưng đâu đó một vị cay đắng uất hận.

    - Trò chơi bệnh hoạn nhất của anh là thứ này đây… Em nhìn đi… Ba tháng trời rèn luyện… sáng ngâm tuyết lạnh, tối nung sắt đỏ… Hai lần vào bệnh viện… vì nhiễm trùng… tưởng đã hoại tử phải cắt bỏ đi.. – Giọng Nhất Huy run lên. – Tất cả… tất cả vì lôi kéo lại một người phụ nữ mình yêu…

    Nguyệt Vy rùng mình, mắt trân trối nhìn Nhất Huy. Đôi mắt anh ta đỏ hoe thù hận, nỗi thù hận chân thật đến kết tinh thành thực thể. Nàng cúi đầu nhìn thứ đen đủi xấu xí này. Nó thật xấu, xấu nhất trong những thứ nàng đã từng thấy, nhưng dường như bên trong nó là một tình cảm nồng đậm tuyệt đẹp. Một người đàn ông tuyệt vọng, dùng chính cơ thể của mình biến đổi thành một trò chơi lợi hại nhất để giữ chân người phụ nữ mình yêu. “Anh đã làm gì ? Anh đã kết thù đến mức này sao ?” Mắt nàng nhòe đi, chân quỵ xuống. Tay nàng run run cầm lấy nó đưa lên miệng mình.

    Nhất Huy nhíu mày mâu thuẫn. Anh nhìn đôi môi đỏ hồng run rẩy của Nguyệt Vy mở rộng mút lấy dương vật mình. Mục đích của anh là đây sao ? Nàng đã tự nguyện. Nhưng lòng anh chợt đắng ngắt, nguội lạnh.

    Nguyệt Vy nhắm chặt hai mắt, cảm nhận vật to lớn sần sùi trong miệng mình. Hương vị nó thật lạ, ngọt ngào, thơm ngát, khác hẳn những thứ nàng đã từng nếm. Đó là vị của tình yêu sao ? Vật hy sinh cho tình yêu. Nó lớn lên nhanh như chớp mắt trong miệng của nàng, khóe miệng nàng ê ẩm muốn tóet ra. Cánh mũi nàng phập phồng hít thở khó khăn.
    Nhất Huy rút dương vật mình ra, cúi xuống trám kín miệng nàng bằng một nụ hôn thật sâu, ngọt ngào nhất. Cơ thể nàng lâng lâng bay bổng nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh. Chiếc giường mềm mại còn nồng đậm mùi hoang ái lúc ban tối. Nhưng giờ đây nằm trên nó, Nguyệt Vy thấy ấm áp như chiếc giường tân hôn của chính mình. Cơ thể nàng mềm nhũng không xương ửng đỏ lên dưới những cái vuốt ve, mơn trớn của anh. Nhất Huy đặt nàng úp xuống, hai chân nàng vô thức mở rộng, chờ mong. Bàn tay anh ấm áp vuốt ve vùng cổ cho nàng. Thật nhẹ, thật nhẹ, êm dịu, dễ chịu. Nàng lâng lâng nhẹ bổng. Thiếp đi.
    ___________________________

    - Cộc... Cộc... Cộc...

    - Suỵt... Suỵt.... Đừng gõ... Để chị...

    Hằng áp tai lên cánh cửa phòng, lông mày nhíu lại, nghe động tĩnh bên trong.

    - Có tiếng thở dốc... Có tiếng rên rỉ... - Cô ta thì thầm trước mười mấy con mắt mở tròn lắng nghe.

    - Wah... Bắt tại trận rồi...

    - Ha ha... Đạp cửa lao vào đi...

    - Hèn chi cứ ru rú trong phòng không đi ra ngoài... Chuyến này phải chuộc một vố lớn thôi...

    - Ha ha... Nói chơi đó... Mấy người đúng là ham hố... Con người ta hiền lành như vậy... Không phải thứ nhăn nhít như mấy người đâu... - Hằng che miệng cười.

    - Ý... Cửa không khóa... - Hằng nhìn xuống, xoay nhẹ tay nắm cửa.

    Cánh cửa hé mở, luồng hơi máy lạnh mát rượi. Trên chiếc giường, chiếc chăn mỏng trùm kín thân hình một người phụ nữ, nổi rõ từng đường nét uốn lượn. Nguyệt Vy ngủ say sưa không biết gì, hàng lông mày còn hơi nhíu lại như suy nghĩ.

    Hằng rón rén bước vào, kéo theo Minh, Thùy, Ngọc... Chỉ có Quang, Lộc và Việt là đàn ông nên lúng túng, đứng ngoài hóng nhìn.

    - Một... Hai... Ba... - Hằng ra hiệu, lưng nhún nhún theo nhịp, hai tay đưa lên miệng bắt thành loa.

    - Vyyyy!! Dậyyyyyy.....

    Tiếng hét bất chợt làm Nguyệt Vy giật bắn cả mình.

    - Ahhh...

    Nàng ngồi bật dậy, mắt đỏ bừng hoảng hốt, nhìn bốn khuôn mặt quen thuộc ngay trước giường mình. Nàng chợt nhớ ra, giật mình nhìn sang bên cạnh, rồi thở phào nhận ra không còn ai khác trên giường.

    - Wahh... Ngủ truồng hả?

    - Ha ha... Hi hi...

    Nguyệt Vy hoảng hốt nhìn xuống. Tấm chăn mỏng rơi xuống, phô bày toàn bộ hai vú căng tròn mủm mỉm của nàng. Đầu vú còn nhiều vết mẩn đỏ. Nàng đỏ mặt, gập người che kín ngực mình.

    - Kéo ra xem.. - Thùy nắm góc chăn gỉa vờ như kéo ra.

    - Mấy chị này... Kì cục quá... - Nguyệt Vy túm chặt mép chăn che ngang ngực, mặt nàng đỏ bừng.

    - Thôi chết rồi... Miễn phí cho ba gã kia rồi... - Hằng bừng tỉnh quay ra cửa nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Quang, Lộc và Việt.

    - Trời ơi... Không giỡn nữa... Ra ngoài cho em thay đồ... Em hét lên đó... Ahhhhh.....

    Cả đám phụ nữ cười ngặc nghẽo kéo nhau ra ngoài. Quang Lộc thất thần cứng đờ. Việt thì đỏ mặt mím môi khao khát.

    - Thấy gì..? Khai mau... - Hằng chống nạnh.

    - Đâu... Đâu có thấy gì đâu... - Quang đỏ mặt chối.

    - Em càng không thấy được gì... Anh Quang chắn bít cả cái cửa... Em có nhảy lên cũng không nhìn qua được vai ảnh... - Lộc đá đểu.

    - Cái thằng này... Mày chơi anh à!!...

    - Ha ha...

    Cánh cửa đóng sập lại, tiếng la hét chí chóe bị ngăn lại bên ngoài, chỉ còn Nguyệt Vy thẩn thờ trong căn phòng trống rỗng. Tay nàng run run lần mò xuống giữa hai chân mình. Phần da thịt mềm mại bên dưới không có gì khác thường, vẫn ấm áp, vẫn khít khao. Anh ta đã không làm gì nàng sao ? Lòng nàng chợt hụt hẩng khó chịu.

    Nguyệt quay sang bên cạnh. Một tờ giấy trắng dằn dưới chiếc điện thoại di động. Tay nàng run run cầm nó lên.

    “Đời này… có lẽ anh chỉ nên ân ái với người anh không yêu…”
    Hàng chữ nghiêng nghiêng, mạnh mẽ, từng nét từng nét như in sâu vào tim nàng. Nước mắt nàng chảy dài xuống mặt, một giọt, nối tiếp một giọt.