CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 3 of 9 FirstFirst 12345 ... LastLast
Results 21 to 30 of 84
  1. #21

    Default

    - Ahhh... Uống rượu... Uống rượu...

    - Ừ... Tập trung chuyên môn đi... Nảy giờ phân tâm quá...

    Mấy gã nuối tiếc, nhe răng cười gỉa lả.

    - Ha ha... Anh hùng khó qua ải mỹ nhân... Có gì bạn Thuận Minh thông cảm cho anh em...

    Thuận Minh mỉm cười nhìn qua Liêu Đổng, chỉ có anh ta là dám công khai thừa nhận hành vi của mình. Có làm có nhận đó là tính cách của Liêu Đông, vì thế anh ta luôn là bạn thân nhất đối với Thuận Minh.

    - Ừ... Uống đi.. Không say không về...

    - Dzô...

    Nguyệt Vy không nghe gì, không biết gì, cơn mệt kết hợp với men rượu làm nàng ngủ thật ngon. Không biết qua bao lâu, nàng thấy cơ thể mình chợt nhẹ bổng như được bế lên không. Chậm rãi. Nàng được đặt xuống sàn nhà cứng lạnh. Có ai đó chạm nhẹ trước ngực áo nàng, một cơn gío lùa vào, bộ ngực nàng trống trải mát lạnh. Nàng hơi nhíu mày, che ngực mình, quay sang bên cạnh. Một vật thể mềm mại ấp áp kế bên, theo phản xạ, nàng ôm ghì lấy nó. Vật thể đó cũng đáp trả chậm chạp, một thứ gì đó nhám nhám chà sát lên ngực nàng.

    - Ưm...

    Nguyệt Vy rên khẽ. Bầu vú nàng ray rứt nhột nhạt. Mí mắt nàng máy động, hé mở. Nàng dụi mắt, chợt một luồng sáng trên đầu lóe lên.

    - Ưm...

    Nguyệt Vy chưa kịp la lên, miệng nàng đã bị bịt kín với một bàn tay to lớn.

    - Suỵt... Anh đây mà...

    Nàng thở phào nhận ra Thuận Minh. Anh đang quỳ gối bên nàng, tay cầm chiếc điện thoại. Nàng tiếp tục bàng hoàng nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của Tuấn. Hắn đang ngủ, há miệng ngáy to như kéo bể.

    - Ahhh... Anh.... - Nguyệt Vy toan đẩy hắn ra, thì anh đã ngăn nàng lại.

    - Em chiều anh chút đi... Anh muốn chụp hình em...như mấy hôm trước vậy đó... Chỉ mấy tấm hình thôi.. - Minh thì thào bên tai nàng.

    - Chút thôi... Tạch...

    - Em...

    - Tụi nó say hết rồi.. Không biết trời trăng gì đâu... Anh năn nỉ mà... Em đẹp lắm, Nguyệt Vy ơi! .... Anh yêu em...

    - Tạch...

    Đầu óc Nguyệt Vy còn lâng lâng, nàng nín thở, nhắm mắt lại. Từ lúc nào nàng có thói quen không từ chối bất cứ yêu cầu gì của anh. Dù yêu cầu này quá sức quái dị, anh thích nhìn nàng trong vòng tay người đàn ông khác sao? Đó là lý do anh cố tình học tức nàng khi nảy sao? Trong đầu nàng ngổn ngang câu hỏi. Nhưng chúng mau chóng mờ nhạt đi, vì mùi rượu nồng nặc và mùi cơ thể đàn ông lạ lẫm đang quấn lấy nàng.

    Anh kéo hai lớp áo nàng phanh rộng sang hai bên, hai vú nàng căng tròn kiêu hãnh. Tiếng ngáy của Tuấn vẫn đều đều bên tai như tiếng cưa máy. Chợt nàng thấy ngực mình nằng nặng, nàng mở mắt ra. Một bàn tay lông lá to lớn của Tuấn đã được anh đặt lên ngực nàng. Nguyệt Vy run rẩy, mắt đỏ lên nhìn anh. Nàng đã hiểu cảm giác ray rức trên đầu vú mình đến từ đâu.

    Bàn tay của hắn lớn lạ thường, chai nhám, làm đầu vú nàng ray rứt bên dưới. Từ trước đến giờ, anh là người đàn ông đầu tiên chạm vào cơ thể nàng. Những vị trí mẫn cảm trên cơ thể nàng mới vừa làm quen với anh, nay lại nhen nhóm một cảm giác mới lạ phấn khích. Cơ thể Nguyệt Vy nóng bừng lên, rạo rực một cách khó hiểu.

    Thuận Minh thở năng dần. Nhìn nàng nằm trong vòng tay lông lá của Tuấn làm anh vừa tức vừa phấn khích kì lạ. Anh đưa máy lên chụp thật nhanh.

    - Em ngồi dậy đi... - Thuận Minh khẽ nâng cánh tay to lớn của Tuấn lên, để giải thoát cho nàng.

    Nguyệt Vy lăn người quay ra ngoài, chống tay vừa định ngồi dậy. Đột nhiên Tuấn trở người, cánh tay hắn, và một chân ôm choàng lấy nàng. Nguyệt Vy hoảng hốt muốn hét lên. Nàng nín thở chuẩn bị đón nhận một màn cười nhạo xấu hổ đến mức chết được. Nguyệt Vy nhìn anh như cầu khẩn.

  2. #22

    Default

    Anh ra hiệu cho nàng nằm yên. Tiếng ngáy của hắn ngắt quãng nhỏ đi hẳn, rất có khả năng tỉnh lại nếu có tác động mạnh. Nhưng hắn không tỉnh giấc, tiếp tục ôm lấy người nàng, như một chiếc gối ôm. Cánh tay hắn đầy lông choàng qua ngực nàng, cảm giác nhột nhạt trên hai đầu vú làm nàng run rẩy.

    - Tạch... Tạch....

    - Ư...
    Cánh tay Tuấn bất chợt siết chặt, bàn tay hắn bóp nghiến bên vú nàng. Nguyệt Vy bật rên khẽ. Nàng cảm nhận một vật rất lớn, cứng chui vào giữa kẽ mông mình. Cảm giác ấm áp giữa hai chân nàng càng làm hắn vô thức ham muốn. Cánh tay hắn siết chặt hơn, cố nhét vật cứng đó vào nơi truyền cho hắn cảm giác sung sướng. Nguyệt Vy nghiến răng chịu đựng. Nhưng vật cứng nóng đó cứ tiếp tục thiêu đốt lý trí của nàng. Nàng khẽ nhích mông mình một chút cho nó sát với đáy quần lót mình. Cảm giác nóng hừng hực cách một lớp quần lót làm nàng tê dại.

    Thuận Minh mím môi chụp hình. Dương vật anh căng tức muốn nổ tung. Anh thấy mặt Nguyệt Vy đang đỏ dần lên, hưng phấn. Biểu hiện của nàng càng làm anh điên cuồng. Anh đặt điện thoại xuống. Kéo tuột chiếc quần short của mình. Nhẹ nhàng đến bên Nguyệt Vy.

    Đôi môi Nguyệt Vy đang mím chặt. Hạ thể nàng ẩm ướt nóng hừng hực. Chợt một mùi hương quen thuộc, cảm giác nóng hổi chạm nhẹ lên môi nàng. Nàng không chần chừ một giây nào, mở miệng ngậm lấy dương vật anh. Mùi vị hăng hắc, cảm giác căng phồng trong miệng làm nàng phấn khích muốn điên lên. Mông nàng vô thức uốn éo để vật cứng giữa hai chân mình cọ sát nhiều hơn.

    - Ưm...

    Thuận Minh mím môi, kềm nén. Anh nâng nhẹ bàn tay Tuấn lên, cầm lấy nó lướt trên hai vú đỏ bừng của Nguyệt Vy.

    - Ư...

    Nguyệt Vy cong người, hai chân cố khép chặt lại, ngực ưỡn ra. Miệng nàng há to để anh thúc dương vật vào nhanh hơn, sâu hơn.

    - Ư...

    Thuận Minh gồng cứng người. Cuộc phiêu lưu này làm anh phấn khích không chịu nổi, anh xuất tinh. Nguyệt Vy trong cơn hưng phấn, chợt thấy dương vật anh bùng nổ giữ dội trong miệng mình, nàng thoáng chần chừ rồi nuốt trọn. Mùi tinh trùng đặc quánh nồng nặc, không hiểu sao lại mang cho nàng cảm giác đê mê tuyệt diệu.

    - Xin lỗi em... Anh... - Thuận Minh đỏ bừng mặt, thì thào.

    Nguyệt Vy khẽ lắc đầu, mỉm cười với anh. Nàng nâng nhẹ chân Tuấn lên, nhích người ra ngoài.

    Nàng ngơ ngác nhìn quanh, đèn phòng khách đã được giảm xuống nhỏ nhất, mờ ảo. Những thân hình trần trụi của đám bạn anh ngang dọc khắp nơi, thi nhau ngáy vang cả nhà. Gã Tuấn nằm bên cạnh nàng, dương vật còn dựng đứng dưới lớp quần short, lớp vải quần hắn ướt đẫm tại vị trí cao nhất. Nguyệt Vy đỏ bừng cả mặt, nàng biết tại sao nó ướt như vậy.

    - Nguyệt Vy... Em đẹp lắm... Anh yêu em...

    Thuận Minh vừa nói, vừa cởi bỏ áo sơ mi trên người nàng. Tay anh kéo tuột chiếc quần lót nhỏ của nàng, đáy quần ướt đẫm, óng ánh. Nàng cúi đầu, tim đập rộn ràng. Một động lực gì đó đang thôi thúc nàng mãnh liệt, nàng muốn tham gia trò chơi này.

    - Em...

    Thuận Minh ra hiệu cho nàng đi về phía Liêu Đông. Máy điện thoại anh không ngừng chớp lóe. Thân thể nàng tuyệt đẹp, không mảnh vải che thân giữa phòng khách, bao quanh là tấm thân trần trụi của bốn gã bạn anh. Nguyệt Vy nín thở, chống hai tay xuống sàn nhà, nàng bò lên người Liêu Đông.

    Thuận Minh mím môi chụp hình. Cặp mông nàng căng tròn, hai mép âm hộ đỏ bừng nhòe nhoẹt nước, chảy dài xuống cả chân. Nàng quay lại nhìn anh với ánh mắt hờn dỗi. Thuận Minh mỉm cười, chụp hình tiếp tục, tay ra hiệu cho nàng nằm xuống. Nguyệt Vy nín thở, hai tay đỡ lấy thân mình để anh ta không thức giấc. Tiếng ngáy nhỏ đều đều vang lên bên tai làm nàng yên tâm.

    Anh cố giữ bàn tay mình khỏi run lên. Gương mặt nàng tuyệt đẹp, tóc xõa dài trên vai, bầu vú nàng trắng tinh căng phồng đè ép nhẹ lên ngực Liêu Đông.

    - Tạch...

    Nguyệt Vy cắn nhẹ bờ môi mình, nàng nhỏm người dậy, nhìn xuống mặt Liêu Đông. Giữa anh ta và nàng có một đoạn kí ức nhỏ chỉ riêng hai người biết. Anh ta là đã chạm vào người nàng, dù chỉ bên ngoài phớt qua, nhưng hơi thở hừng hực của anh ta trên đầu vú như còn quanh quẩn trong tâm trí nàng. Giờ đây, Liêu Đông ngủ say há hốc cả miệng, không hề hay biết nàng đang trần truồng đùa giỡn trên thân thể anh ta, với sự quan sát của chồng nàng. Vai nàng thấp xuống dần, để đầu vú cọ nhẹ lên môi Liêu Đông. Anh ta không phản ứng gì. Nàng mạnh dạn hơn, để đầu vú mình trượt quanh, mặt mũi anh ta, rồi đưa nó vào trong miệng. Đầu vú nàng vừa chạm nhẹ lên đầu lưỡi Liêu Đông, cơ thể nàng giật bắn lên như có một luồng điện rần rần chạy khắp thân thể.

    - Ưm... Anh...

    Nguyệt Vy hoảng hốt quay lại. Âm hộ nàng vừa bị anh xâm chiếm từ phía sau. Thuận Minh nhìn nàng chơi đùa trên mặt Liêu Đông, anh không chịu nổi, dương vật trỗi đạy cứng ngắt. Anh kéo bỏ hẳn quần short trên người, ném sang một bên. Lấy tư thế nhanh nhất, anh lấp đầy âm hộ nàng từ phía sau.

    - Ư... - Nguyệt Vy nghiến răng, mặt đỏ bừng lên kềm nén tiếng rên rỉ muốn thoát ra cổ họng.

    Hai bàn tay anh, bóp nghiến lấy mông nàng, kéo căng ra. Hạ thể thúc dương vật vào người nàng liên tục, mặc kệ tiếng chan chát vang lên rõ mồn một.

    - Ư... Ư... Ư.....

    Nguyệt Vy há hốc miệng, mắt dại ra. Nàng vô thức quỵ thấp xuống, dí ngực mình vào miệng Liêu Đông. Đầu vú nàng săng cứng lại, cả hai bên đều săng cứng ray rứt, ướt đẫm nước miếng. Ngực nàng truyền đến cảm giác tê dại, rấm rức. Cảm giác này quá tuyệt diệu, nàng muốn hét lên sung sướng. Nhưng có gì đó không đúng.

    - Ah...

    Nguyệt Vy hoảng hốt la khẽ, nàng nhìn xuống bắt gặp ánh mắt đỏ bừng phấn khích của Liêu Đông đang nhìn mình. Nàng đỏ mặt như gấc chín, cơ thể vẫn không ngừng lay động, hai vú đung đưa bóng nhẫy nước miếng theo những cú thúc sâu của anh. Anh không hề biết Liêu Đông đã tỉnh giấc.

    Liêu Đông nháy mắt với nàng, ngón tay đưa lên miệng ra hiệu im lặng. Nguyệt Vy mím môi nhắm mắt lại. Liêu Đông khẽ rút hai tay mình lên, xoa nắn hai bầu vú căng tròn của nàng, anh đưa miệng mút nhẹ nhẹ hết bên này tới bên kia. Cơ thể Nguyệt Vy run rẩy, nàng vô thức nằm bẹp xuống, dí ngực vào miệng anh ta. Một bàn tay của Liêu Đông mò xuống vùng thịt mềm mại có lớp lông phơn phớt của nàng. Ngón tay anh ta mò mẫm cảm nhận sự căng tức ra vào liên tục trong âm hộ nàng. Anh day day nhẹ lên mồng đốc, thật nhẹ để Thuận Minh không hề hay biết. Cơ thể Nguyệt Vy gào thét mãnh liệt, nàng bật rên to.

    - Ưm.. Ưm.. Ưm....

  3. #23

    Default

    Thuận Minh chồm lên che miệng Nguyệt Vy lại. Khi nàng yên lặng, anh vuốt nhẹ xuống ngực nàng, thoáng ngạc nhiên vì hai bầu vú nàng ướt đẫm nước. Nhưng anh không để ý nhiều, rút tay về, bóp nghiến lấy mông nàng, gồng người thúc nhanh hơn.

    - Ưm...

    Tiếng kêu của Nguyệt Vy tắt nghẽn. Một bàn tay khác che miệng nàng. Tay Liêu Đông chia hai đường, một che miệng, một day mép trên âm hộ Nguyệt Vy. Miệng anh há to, đón hai bầu vú nàng tự động đưa vào miệng.

    - Ahm....

    Nguyệt Vy rũ rượi, âm hộ nàng co thắt mãnh liệt, âm dịch nức nở tuôn trao. Thuận Minh cũng nghiến răng ken két, xuất tinh trong người nàng. Anh thở hổn hển rút dương vật nhòe nhoẹt của mình ra, tinh trùng và âm dịch từ trong âm hộ của Nguyệt Vy rơi vãi xuống người Liêu Đông. Anh ta nín thở nằm yên như ngủ say không biết gì.

    Hai cánh tay Nguyệt Vy run lên, cơ thể nàng như nặng lên gấp đôi. Cánh tay mạnh khỏe của Thuận Minh đỡ lấy vòng eo nàng. Anh bế nàng lên trên hai cánh tay, để nàng thiếp đi trong ngực. Cả hai đi về phòng.

    - Thuận Minh ah... Thuận Minh... Mày tổ chức tân hôn trên người tao... Xong rồi bỏ đi... hại tao khổ sở muốn điên đây này.... - Liêu Đông lầm bầm, tuột cái quần ướt sũng của mình, ném sang một bên.

    Anh ngồi bật dậy nhìn sang cặp chân dài, váy tốc cao, chiếc quần lót đỏ lấp ló của Thúy. Anh lao đến.

    - Ưm... Ai vậy?

    - Cho anh chút đi...

    - Ở đây không được....

    - Ngủ hết rồi...

    - Xoẹt.... - Mảnh vải đỏ rơi xuống sàn.

    - Ah... Anh hư quá... Làm gì gấp... Ưm... Ôi...

    - Ưm... Ư.... Ưmmmm....

    Thúy rên la vang cả phòng. Ba gã khác lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt. Thuận Vinh còn e ngại, nhìn Liêu Đông hì hục trên người Thúy. Nhưng Tuấn không chờ một khắc nào, dương vật hắn cứng ngắt, hắn vừa mơ một giấc mơ hoang dại đến cùng cực.

    - Oh... Cái anh này... Đừng mà.... Anh...

    - Không sao... Bạn thân... anh mà... Cứ nhắm mắt lại.... Coi như là... anh đi....

    - Oh... Ưmmm... Kì quá đi... Em chưa.... hai người một lúc bao giờ mà....

    - Vậy hả... Vượt cấp...luôn đi... Hôm nay... Em tiếp.... bốn người.... Ha ha...

    Thuận Vinh bốn mắt sáng rỡ. Cởi phăng quần ném sang một bên, lao vào.

    - Ứ... Không chịu...không chịu đâu... Nhột quá.... Ôi... Ưm... Em chết mất... Anh ơi...

    _______________________

    - Ưm...

    Nguyệt Vy cựa mình, mở mắt lên. Nàng đón nhận ánh mắt yêu thương của anh đang nhìn mình. Nàng mỉm cười, chợt nhớ đến hôm nay là ngày đầu tiên chính thức làm vợ anh. Thuận Minh cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn.

    - Em đẹp lắm. Anh thấy mình như sống trong mơ. Em tuyệt vời lắm... - Anh vòng tay ôm lấy cơ thể ấm áp mềm mại của nàng.

    - Ư... Anh định nói đến chuyện gì? - Nguyệt Vy đỏ mặt nhớ đến chuyện hôm qua.

    - Ha ha...

    - Anh còn cười em... - Nàng bĩu môi giận dỗi, đánh lên ngực anh. - Toàn do anh thôi... Anh đang tập hư em đó, anh biết không?

    - Anh rất thích em hư... Khi nhìn thấy em hư... Anh thật sự muốn điên lên... - Thuận Minh thì thầm vào tai nàng, tay anh mân mê bầu vú căng tròn của nàng.

    - Ưm... Anh... Anh không ghen sao? Nếu anh không ghen... vậy anh không yêu em...

    - Không phải... Anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời... Anh cũng rất ghen đấy... Nhưng anh có cách chuyển sự ghen tuông thành sức mạnh...

    - Sức mạnh gì? - Nguyệt Vy nhíu mày.

    - Sức mạnh này nè... - Thuận Minh giở chăn lên, chui hẳn vào trong.

    - Ái... Đừng mà... Nhột quá.... Anh...- Nguyệt Vy kéo chăn lên, lộ ra khuôn mặt hí hửng của anh.

    - Anh làm sao họ say hết mà anh còn tỉnh? - Nguyệt Vy tò mò nhìn Thuận Minh.

    - Ha ha... Anh tiếp khách nhiều mà phải có tuyệt chiêu phòng thân chứ. - Thuận Minh nhếch mép cười đắc ý.

    Nguyệt Vy mỉm cười tủm tỉm, trong đầu nàng có môt ý nghĩ mà anh không bao giờ biết. Mặt nàng thoáng đỏ lên.

  4. #24

    Default

    Phần 3: Thế giới của anh

    - Wahh... Đẹp quá...

    - Anh xem kìa...

    - Trời ơi... Anh nhìn kìa...

    Thuận Minh mỉm cười nhìn Nguyệt Vy, nàng như một chú chim nhỏ líu lo liên tục, thấy gì cũng lạ, thấy gì cũng thích. Địa điểm tuần trăng mật của hai người ở Tokyo - Nhật Bản. Nơi đây đối với Nguyệt Vy là đầy dãy những điều lý thú, nhưng lại rất đỗi quen thuộc với Thuận Minh.

    - Wah... - Nguyệt Vy ngẩng đầu, tay che mắt cố nhìn lên đỉnh tòa nhà cao chọc trời.

    Thuận Minh liên tục chụp hình cho nàng. Trước đây anh không có thói quen này, mười năm tu nghiệp Nhât Bản, về nước với hơn mười tấm hình có mặt anh, nửa số đó là hình tốt nghiệp.

    - Em thấy Tokyo thế nào? - Thuận Minh hỏi.

    - Đẹp... Đẹp lắm... Em thích lắm... - Nguyệt Vy ôm choàng lấy cổ anh, tặng anh một nụ hôn.

    - Tập trung... tập trung ở đây đi...

    Đột nhiên tiếng hô to của anh hướng dẫn viên vang lên. Nguyệt Vy ngay tức khắc níu tay anh kéo về hướng đó. Thuận Minh nhăn nhó đi theo nàng.

    Anh không hề thích đi tour. Anh biết rõ thành phố này còn hơn cả cty du lịch gộp lại. Nhưng Nguyệt Vy tìm hiểu về Nhật Bản trên internet, biết về chi phí đắt đỏ nơi này. Nàng nài nỉ anh đi theo tour để tiết kiệm chi phí, vì thực tế ăn uống, khách sạn và phương tiện đi lại ở Tokyo đắt nhất nhì trên thế giới. Dù hiểu nàng nói đúng, nhưng Thuận Minh vẫn rất khó chịu, nếu bạn anh mà biết chuyện này chắc cười đến rụng răng.

    - Cô chú anh chị... Đây là Midtown Tower, cao 248.1m, là tòa nhà cao nhất Tokyo. Không phải quá cao nếu so với các công trình nổi tiếng thế giới. Nhưng nếu nói đến sức chịu đựng động đất 8,5 độ richter thì những công trình kia chỉ có nước bái phục... Ngày mai chúng ta sẽ đến tham quan Tháp Tokyo, cao 333 mét, cao hơn cả tháp Eiffle của Pháp... Bây giờ chúng ta có 2 giờ đồng hồ để đi shoping.... Cô chú anh chị vui lòng nhớ thời gian và địa điểm... Chúng ta sẽ tập trung lại đây lúc 11h30 để đi ăn trưa.

    - Đi anh... - Nguyệt Vy kéo tay anh, chạy đi.

    Trong đoàn du lịch có vô số ánh mắt nhìn theo hai người. Nguyệt Vy luôn là tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh. Hôm nay nàng thật đẹp trong một chiếc váy thun ngắn ôm sát người. Đôi chân nàng thon dài trắng mịn sáng bừng lên dưới ánh mặt trời. Dáng người nàng chạy với cặp mông tròn căng, nhúng nhảy, thật mê người.

    - Em mua đi...

    - Thôi... Mắc quá...

    Nguyệt Vy nhìn chiếc khăn choàng quấn quanh cổ mình qua tấm gương, rồi tiếc rẻ để xuống.

    - Em mua đi... Em thích mà...

    - Nhưng... Nó tới.... - Nàng nhẩm tính quy đổi từ Yên Nhật sang đô la.

    - Một trăm bốn mươi đô... Không... Mắc quá... Ở Việt Nam...

    - Trời ơi... Em đừng so sánh gía Việt Nam nữa được không? Cứ như thế... Một chai nước suối em cũng không dám mua đâu...

    Thuận Minh nắm tay nàng kéo lại, nhìn sâu vào mắt nàng. Đôi khi anh cũng không hiểu mình đã làm gì kiếp trước, để kiếp này có thể cưới nàng làm vợ. Điểm nổi bật nhất của Nguyệt Vy ai cũng nhìn thấy là sắc đẹp hoàn mỹ của nàng, nhưng đối với anh, tính tình của nàng mới là điểm anh yêu nhất.

    - ------ - Thuận Minh quay sang nói một câu tiếng Nhật với cô gái bán hàng, cô ta cúi đầu, lấy chiếc khăn từ trên kệ.

    - Anh... Hay là thôi đi... - Nguyệt Vy e ngại.

    - Đã nói là không sao mà... Chồng em không mua nổi cái khăn choàng cho vợ sao? - Thuận Minh nựng chiếc cằm nhỏ xinh của nàng.

    Cô gái quay lại, chiếc khăn gói lại thật cẩn thận, đưa tới trước mặt Nguyệt Vy bằng cả hai tay. Nàng mỉm cười nhận lấy.

    - Cảm ơn anh.

    - Em xé gói ra khoác lên đi. Chiếc váy em đang mặc rất hợp với nó đấy.. - Thuận Minh nói.

    Cả hai người vui vẻ cặp tay nhau đi khắp nơi. Nhưng Nguyệt Vy cố tình tránh đi những hàng thời trang, nàng sợ không cưỡng lại được mình, khiến anh lại tốn tiền. Vòng qua vòng lại toàn những cửa hàng thời trang, những thứ khác cũng đắt đỏ đến lạ kỳ. Giờ hẹn đoàn vẫn còn gần một tiếng rưỡi.

    - Vô đây đi.

    Thuận Minh kéo nàng vào một cửa hàng kem lớn, trang trí ba viên kem khổng lồ trông y như thật. Cửa hàng kem chật kín khách bên trong, còn trống duy nhất mồtban phía trước.

    - Em ngồi đây... Để anh đi mua nhé... - Thuận Minh nựng nhẹ lên má nàng, rồi đi vào trong.

    Nguyệt Vy chống cằm mỉm cười một mình. Nàng rất hạnh phúc. Đã trở thành vợ anh ba ngày, nhưng nàng vẫn thấy như trong mơ. Anh là người đàn ông lý tưởng về mọi mặt. Ngoại hình điển trai, kinh tế ổn định, thấu hiểu tâm lý phụ nữ, chu đáo và cả chuyện đó nữa. Nguyệt Vy áp tay lên mặt che đi gò má đỏ bừng của nàng. Anh luôn làm nàng bất ngờ, điên cuồng vì những trò chơi mới lạ của anh. Đôi lúc, suy nghĩ lại, Nguyệt Vy thấy xấu hổ vì những hành động hoang dại của mình. Nhưng miễn là tất cả những việc đó là vì anh, với anh, nàng sẽ chấp nhận.

    Nguyệt Vy chợt cảm thấy cơ thể mình nhộn nhạo khó chịu. Nàng nhìn quanh, bắt gặp một ánh mắt đang nhìn về hướng mình, đúng hơn là nhìn vào giữa hai chân nàng. Ánh mắt đó đến từ gã thanh niên ngồi đối diện cách nàng một lối đi trước cửa quán kem. Hắn nhuộm tóc vàng chóe, dựng ngược như bờm ngựa, tai xỏ rất nhiều khoen, ăn mặc dị hợm. Kiểu thời trang quái dị đặc trưng của các thanh niên Nhật mà nàng thấy khắp nơi. Hắn không hề né tránh ánh mắt nàng, vẫn tiếp tục dò dẫm ánh mắt vào giữa hai chân hờ hững của nàng.

    Nguyệt Vy nheo mắt nhìn hắn. Nàng ngạc nhiên vì vẻ mặt trơ tráo của hắn. Hắn như thách thức, như khiêu khích nàng với ánh mắt đó. Chiếc váy thun của nàng ở tư thế ngồi bị kéo lên cao, phô bày gần hết cặp đùi thon dài mơn mởn của nàng. Nàng biết từ vị trí hắn ngồi có thể thấy được chiếc quần lót ren nhỏ của nàng. Đột nhiên, hắn mở miệng, le lưỡi dài ra đá đá về phía nàng. Nguyệt Vy rùng mình, máu nóng dồn lên mặt. Không hiểu sao nàng vẫn tiếp tục nhìn hắn, nhìn cái đầu lưỡi đỏ nhám liếm liếm trong không khí thật nhanh, thật điêu luyện. Nguyệt Vy vô thức hơi mở chân ra như đón nhận nó. Hạ thể nàng bắt đầu ẩm ướt, nhột nhạt khó chịu.

  5. #25

    Default

    - Kem tới đây...

    Nguyệt Vy bừng tỉnh nhìn lên. Ánh mắt yêu thương của anh làm nàng tỉnh táo lại. Hai chân tự bắt chéo lên, chấm dứt trò chơi nhỏ bé với kẻ lạ mặt đó.

    - Em muốn ăn kem loại nào? Ở đây có 4 loại: Trà xanh, Hazelnut, Cafe, Vannila…. - Thuận Minh vui vẻ đẩy tới trước mặt nàng 2 hũ kem to.

    - Wah... Ngon quá... Em muốn ăn cả bốn loại... - Nguyệt Vy vui vẻ trở lại.

    - Ha ha... Ok... Chồng ngồi nhìn vợ ăn cũng được mà...

    - Hứ... Anh làm như em tham ăn lắm vậy...- Nàng bĩu môi, liếc anh. - Ý em là hai đứa mình ăn chung, loại nào cũng được thử hết....

    - Ok... Ưmmm.... - Thuận Minh đút cho nàng một muỗng kem. - Ngon không ?

    - Ưm... Ngon lắm... Mùi vị lạ quá... Kem gì vậy anh? - Nguyệt Vy quên hẳn việc vừa rồi, nàng tập trung vào viên kem xanh lè trước mặt, có mùi vị thơm mát lạ lùng.

    - Kem trà xanh...

    "Anh Minh..."

    Đột nhiên có tiếng ai đó gọi tên anh ngay sát bên. Nguyệt Vy và Thuận Minh giật mình ngẩng đầu nhìn.

    - Ah... Thằng Hào.... Mày...

    Nguyệt Vy sững người nhận ra người vừa gọi anh lại chính là gã thanh niên trơ tráo khi nãy. Tim nàng đột nhiên nhảy liên hồi.

    - Suýt nữa anh không nhận ra mày đấy.... Trông như cứ thằng Nhật choai choai nào vậy... Ha ha... - Thuận Minh hồ hởi đánh huỳnh huỵch vào bả vai hắn.

    - Ha ha... Anh cứ cười em... Anh về nước mấy năm rồi mà? Qua chơi à?

    - Ừ.. Có thể gọi là qua chơi... Không biết xui khiến thế nào mà gặ mày ở đây... Buồn cười thật.... - Thuận Minh gật gù ngẫm nghĩ, chuyện đời thật lạ lùng.

    - Chị này là... - Hào quay sang chìa tay về phía Nguyệt Vy.

    - Chị Nguyệt Vy... Vợ anh... - Thuận Minh mỉm cười giới thiệu.

    Nguyệt Vy hơi ngượng ngùng bắt tay hắn. Tay hắn nóng hừng hực như vừa hơ lửa làm bàn tay nhở bé của nàng mềm nhũng tan chảy.

    - Wah.... Chim đại bàn sau cùng cũng mỏi cánh....- Hắn nhìn qua Thuận Minh rồi nhìn lại nàng.

    - Chị đẹp lắm... Hèn gì anh Thuận Minh không muốn bay nhảy nữa.... Em là Hào... - Hắn lén nháy mắt với nàng.

    - Chào em... - Nguyệt Vy nói nhỏ, nàng tránh ánh mắt của hắn.

    - Hào là em trai của Thịnh, bạn học cũ của anh. Hồi đó khi tụi anh tốt nghiệp chuẩn bị về nước thì nó lại sang. - Thuận Minh vỗ vỗ vai Hào. - Mới sang thì còn lúa.... Bây giờ nhìn không ra luôn! Ha ha...

    - Để em đoán nha... Anh chị đang đi tuần trăng mật... Đúng không? - Hào nheo mắt, nhếch mép cười.

    - Hay ta... Vậy mà cũng đoán được... - Thuận Minh nhe răng cười.

    - Dễ mà... Sắc mặt chị Vy phơi phới hạnh phúc... Ha ha... Dễ đoán mà.... - Hào liếc nhìn Nguyệt Vy.

    Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt im lặng.

    - Anh chị đang ở đâu? Tối em qua rước đi chơi nhé! - Hào nói tiếp.

    - Ah.. Ah... - Thuận Minh ấp úng. - khách sạn Kaisen.

    - Hả... Anh dẫn vợ đi tour sao? - Hào trố mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của Thuận Minh.

    - Ha... Ha.... Buồn cười lắm sao... - Thuận Minh cười gỉa lả.

    - Do chị chọn tour cho tiết kiệm.... Bắt anh ấy đi.... - Nguyệt Vy giải vây cho anh.

    - Ah... Ok... Tối nay mấy giờ em tới được? - Hào hỏi.

    Nguyệt Vy nhấp nhổm không yên nhìn anh. Nàng cũng không biết mình đang chờ anh từ chối hay nhận lời.

    - Ok. 6 giờ đi. Anh chị chờ mày dưới sảnh. - Thuận Minh vui vẻ nói.

    - Ok. 6 giờ.

    Nguyệt Vy im lặng nhìn theo dáng đi nghênh ngang của Hào đang hòa vào dòng người đông nghịt phía trước. Nàng không biết tại sao tâm trạng mình cứ bối rối không yên.

    Bữa cơm trưa theo chương trình tour thật nhàm chán. Họ bị tống vào một nhà hàng buffet chuyên phục vụ khách đi tour các nước. Món ăn đơn điệu chế biến theo kiểu Hoa, toàn gà và cá.

    - Ăn cái này đi anh.. Em thấy cũng được mà!

    - Nguyệt Vy gắp cho anh miếng gà chiên từ trong đĩa của mình.

    Nàng có vẻ áy náy với anh, vì tour du lịch do nàng chọn. Đối với nàng những thứ thức ăn này đều chấp nhận được. Nhưng nàng biết, Thuận Minh không dễ ăn như nàng. Đơn giản vì cả hai trước khi đến với nhau có điều kiện sống khác nhau quá xa.

    - Ừ... Em ăn đi....

    Thuận Minh cố ra vẻ tự nhiên, ăn thật nhiều để nàng không lo lắng cho anh. Dù không thấy ngon miệng nhưng sự chăm sóc của nàng làm anh cảm thấy ấm áp hạnh phúc.

    _______________________

    Nguyệt Vy thấy mặt mình nóng bừng lên. Tay nàng ướt mồ hôi, chiếc điện thoại của anh như một cục than đỏ lửa nóng hừng hực. Trên màn hình lần lượt những tấm hình của nàng hiện ra, đủ mọi tư thế, không mảnh vải che thân.

    - Ah.... - Nguyệt Vy la khẽ, vội úp điện thoại vào ngực mình.

    - Sao vậy... Xem tiếp đi...

    Thuận Minh nâng tay nàng lên, anh thấy cơ thể nàng run lên, nóng hừng hực. Những tấm hình anh chụp nàng đêm tân hôn, nàng chưa được xem. Nguyệt Vy thấy cơ thể mình nóng hừng hực. Những chuyện xảy ra đêm đó đối với nàng như một giấc mơ, mờ ảo, không thực. Nhưng những tấm hình này đang chứng minh một điều gì đó. Nàng không tưởng tượng được mình có những lúc buông thả như thế. Thân thể nàng trần truồng nằm trong vòng tay của những người đàn ông lạ. Những bàn tay, bờ môi ấm chạm vào ngực nàng. Nàng thấy mình như một người khác, thật khêu gợi, thật lẳng lơ. Và đêm đó, kế hoạch của anh còn một sơ suất lớn, không lường trước, đã tạo một cơ hội tuyệt vời cho Liêu Đông thưởng thức cơ thể của nàng.

  6. #26

    Default

    - Em có thích không? - Anh thì thầm bên tai nàng.

    - Em... Không biết... - Nguyệt Vy trùm chăn lên che kín mặt mình.

    - Để anh đoán nhé..

    Thuận Minh luồn tay vào chăn, chạm nhẹ vào giữa hai chân nàng. Âm hộ nàng còn ẩm ướt sau cuộc ân ái vừa xong, nay lại nóng hừng hực khao khát.

    - Anh... Đừng... Ưm... Anh kì quá...

    Nguyệt Vy vùng vẫy cố tránh bàn tay hư hỏng của anh. Ngón tay anh mau chóng tìm thấy đường, nhẹ nhàng xâm chiếm âm hộ nàng.

    - Vợ anh lại muốn rồi... - Thuận Minh hôn nghiến đôi môi hổn hển gấp gáp của nàng.

    - Ứ... Do anh đó... Anh...yêu em đi... - Nguyệt Vy ư ử nho nhỏ.

    - Có mặt... Binh nhất đội mũ cối sẵn sàng nhận nhiệm vụ.

    Thuận Minh nằm ngữa ra, dương vật anh bóng lưỡng đua đưa trước mặt nàng.

    - Hi hi... Anh đáng ghét....

    Nguyệt Vy leo lên người anh. Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy dương vật anh cọ cọ vào hai mép âm hộ nhòe nhoẹt của nàng. Mặt nàng đỏ lên, mím môi ngồi xuống.

    -Ưm... Anh ơi.... Tuyệt quá....

    Thuận Minh vuốt ve hai bầu vú căng tròn nảy tưng tưng của nàng. Bàn tay anh trượt dài giữa ngực nàng xuống đến vùng bụng phẳng lì xinh đẹp của nàng. Anh chồm lên, hôn ngấu nghiến hai bầu vú nàng.

    - Ahhhh.... Anh ơi... Em thích quá... Ưm...

    - Ưmm....

    Thuận Minh và Nguyệt Vy cuống lấy nhau đến mệt rã rời, mồ hôi lấp tấm đầy trên lưng mới gục xuống thiếp đi trong sự sướng khoái tột đỉnh.

    Hai thân hình trần tuồng quấn lấy nhau ngủ vùi quên cả thời gian.

    "Reng Reng Reng" - Tiếng chuông điện thoại khách sạn reo vang.

    Thuận Minh dụi mắt nhìn ra ngoài. Trời đã sâp tối. Anh hoảng hốt nhớ tới cuộc hẹn với Hạo.

    - Dậy em ơi....

    Anh lồm cồm bò dậy, tay vỗ mông Nguyệt Vy chan chát.

    - Ưmm.... - Nàng ư ử lười nhát lật người dậy.

    - ------ - Thuận Minh trả lời điện thoại bằng tiếng Nhật.

    - Hào hả? Chờ anh chút.... 5 phút nhé.

    Nguyệt Vy vội vàng tẩy rửa cơ thể trong toilet. Khi nàng lau khô người bước ra thì anh đã mặc xong quần áo.

    - Mình không ăn tối với đoàn sao anh? - Nàng ngơ ngác nhìn anh, tay nắm khăn tắm che trước ngực, vô tình lộ ra vùng lông ẩm ướt dính chặt vào làn da nõn nà giữa hai chân.

    - Không... - Thuận Minh mỉm cười nhìn nàng.

    - Như vậy... Như vậy... Hơi tiếc đó... - Nguyệt Vy bần thần.

    Thuận Minh cười tủm tỉm bước tới ôm nàng vào lòng. Nàng thật đáng yêu. Anh nhìn thẳng vào mắt nàng, nói:

    - Vợ yêu của anh! Tiết kiệm là rất cần thiết. Nhưng tiết kiệm mà quên không tận hưởng cuộc sống là có lỗi với bản thân mình đó. Em cứ tự nhiên, vui vẻ, đừng quan tâm tới tiền bạc. Vì mọi chuyện đã có anh lo.

    - Anh muốn em lúc nào cũng tươi đẹp nhủ lúc này. Mười năm.. Hai mươi năm sau em cũng vậy.... Được chứ? - Thuận Minh đặt lên môi nàng một nụ hôn.

    - Hi hi.... Hai mươi năm sao? Lúc đó chắc em nhăn nheo hết rồi...

    - Ha ha... Để anh mặc đồ cho vợ nhé... - Thuận Minh lấy chiếc váy đỏ ướm thử lên người nàng.

    - Cái này.... Cái này....- Nguyệt Vy ngạc nhiên.

    - Là anh mua cho em.... Anh muốn em mặc nó đêm nay... Anh muốn em thật đẹp...

    - Anh mua? Anh...

    - Đưa tay lên nào....

    Nguyệt Vy buông chiếc khăn tắm xuống sàn, thân thể nàng lõa lồ trước mắt anh. Nàng giở tay lên cho anh chồng chiếc váy qua đầu.
    _________________________

    Năm phút sau, cửa thang máy bật mở. Nguyệt Vy khép nép ôm cánh tay anh. Hai người đi ngang qua sảnh khách sạn. Bao nhiêu ánh mắt của khách du lịch đều đổ dồn lên nàng. Trong đó, đoàn du lịch của nàng. Mấy gã đàn ông đứng bên vợ mà không dứt mắt được ra khỏi người nàng cho đến khi bị nhéo đau điếng mới hoàn hồn lại.

    Hào thẫn thờ nhìn Nguyệt Vy, cổ họng hắn khô cháy. Chiếc váy đỏ rất vừa với nàng, ôm gọn khít khao từng đường nét. Phần ngực nàng trống trải, che nửa ngực, vun tròn hai bầu vú trắng ngần, lớp vải mỏng manh có thể thấy hai đầu vú nàng nhô lên hai chấm nhỏ. Phần eo ôm gọn trong những nếp gấp đứng tuyệt đẹp. Mép váy rất cao, phô bày phần lớn cặp đùi đẹp của nàng. Màu đỏ rực rỡ, nàng như một cây đuốc soi sáng cả gian sảnh.

    - Em chờ anh nói với anh hướng dẫn viên chút. - Thuận Minh nói, anh đi sang hướng đoàn.

    - Vy đẹp lắm... - Hào nói nhỏ chỉ đủ cho nàng nghe, hắn như vô tình gọi thẳng tên nàng.

    - Cảm ơn.

    Nguyệt Vy cúi đầu, mặt nóng lên. Ánh mắt hau háu của hắn làm nàng nhột nhạt khó chịu. Nàng khẽ khép cánh tay cố che đi hai núm vú lập lờ dưới lớp vải mỏng. Anh không cho nàng mặt áo lót, anh nói rằng áo lót làm hư thiết kế của chiếc váy.

  7. #27

    Default

    - Xong rồi... Đi thôi!

    Thuận Minh quay lại, tay vòng ôm lấy eo Nguyệt Vy. Anh lén liếc nhìn vẻ mặt hơi đỏ ngượng ngùng của Hào. Anh mỉm cười một mình.

    - Sao chạy nhanh vậy! Không sợ cảnh sát ah? - Thuận Minh nhíu mày hỏi Hào.

    Vừa lên đến xe là hắn đã lao đi ào ào như ma đuổi.

    - Haizz... Đại ca ah! Anh chị xuống trễ quá. Em sợ hư hết phần quà đặc biệt em chuẩn bị rồi... - Hào nhăn nhó.

    - Ha ha... Quà đặc biệt gì?

    - Tới sẽ biết thôi.... - Hào đắc ý cười.

    Mười lăm phút sau, chiếc xe đỗ lại trên một con đường nhỏ. Hai bên là dãy nhà hàng san sát nhau. Hào bước vào tự nhiên như ở nhà, chào vang. Mọi người như rất quen thuộc với hắn, tươi cười niềm nở.

    Nguyệt Vy nhìn quanh. Đây là một loại nhà hàng khá nhỏ. Trần thấp lè tè, gần như với tay có thể chạm được. Sàn nhà bằng gỗ bóng loáng có thể đã sưr dụng lâu năm. Bài trí rất đặc trưng. Không hề thấy chiếc bàn nào, chi có dãy hành lang nhỏ hẹp dẫn đến nhiều căn phòng san sát nhau, cửa lùa phông trắng. Một cô gái dẫn đường họ đến một căn phòng cuối dãy. Cô ta kéo cửa, rồi quỳ xuống cúi đầu thật thấp.

    Ba người cởi bỏ giày dép bên ngoài, rồi bước vào phòng. Bên trong là một tấm phong màn chắn ngang.

    - Đã sẵn sàng. - Hào khẽ kéo màn nhìn vào trong, quay lại nháy mắt với Thuận Minh. - Vào đi.

    - Ah...

    Nguyệt Vy che miệng há hốc nhìn quan cảnh trước mặt. Trên chiếc bàn giữa phòng là một cô gái trần truồng, trên người trang trí các món sushi sống. Những vị trí mẫn cảm trên người cô ta che đậy bằng những bông hoa. Các món ăn cầu kì đủ loại màu sắc kết hợp với làn da trắng mịn của cô ta như một bức tranh nghệ thuật thật hài hòa. Nàng đã từng nghe qua hình thức ẩm thực này của Nhật Bản. Các nước phương Tây thì đánh gía là hạ thấp nhân phẩm phụ nữ, nhưng người Nhật thì biện hộ đây là văn hóa ẩm thực cao quý và nghệ thuật. Cô gái đó có khuôn mặt bầu bĩnh mắt một mí khá xinh đẹp, cơ thể cô ta rất đẹp, trắng tinh, căng tròn. Cô ta mỉm cười nhìn mọi người tự nhiên, không hề xấu hổ.

    - Wah.... Mày làm anh ngạc nhiên đấy... Dám lấy bạn gái ra làm Nyotaimori đãi anh chị?- Thuận Minh nói.

    - Ha ha... Vậy mà không giấu nổi anh... - Hào bật cười. - Anh biết thằng em làm gì giàu đến nỗi đãi anh món Nyotaimori thật sự chứ...

    Nguyệt Vy tròn mắt ngạc nhiên nghe hai người nói chuyện với nhau. Nàng không thể tưởng tượng cô gái xinh đẹp nhìn như người Nhật kia là bạn gái của Hào. Hắn lại thuyết phục được cô ấy thực hiện điều này. Hắn không ngại người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể cô ấy sao? Nguyệt Vy chợt nhìn qua anh, rồi im lặng nghĩ ngợi.

    - Ha ha.... Không phải anh nghĩ mày không có tiền... Mà là nơi này làm sao có đặc sản này đây... - Thuận Minh nói ra nguyên do.

    - Và một điều nữa... Nyotaimori truyền thống của Nhật không có món saikeru. - Tay anh chỉ vào món xanh xanh lạ mắt để trên bụng cô gái.

    - Ha ha.... Thua anh trắng tay rồi...- Hào ngượng ngùng gãi đầu. - Mà thôi... Đằng nào cũng trót rồi... Mời anh chị vào bàn thưởng thức nhé.

    Thuận Minh gật đầu, nhoẻn miệng cười với cô gái. Cô ta cười thật tươi đáp trả anh.

    Nguyệt Vy ngượng ngùng ngồi xuống cạnh anh. Nàng thấy mình lúng túng hơn bao giờ hết.

    - Emm dùng thử đi. Cứ coi như là Nyotaimori thật.. - Thuận Minh nắm tay nàng nói nhỏ. - Quan niệm ở đây rất lạ, cô ấy là người trình bày món ăn, em dùng tự nhiên, đó là em tôn trọng cô ấy.

    Nguyệt Vy nhìn anh. Từ hôm qua tới giờ nàng nghe anh và gã hướng dẫn viên của đoàn giải thích nhiều quan niệm sống thật ngược đời của người Nhật Bản. Ở đây như tồn tại một nền văn hóa lâu đời tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Những con người hiện đại sống trong một thành phố hiện đại bật nhất thế giới với nền tảng văn hóa bảo tồn từ vài trăm năm trước.

    - Em ăn thử món này đi. - Thuận Minh gắp cho nàng một miếng cá sống màu cam sọc trắng.

    - Đây là... - Nàng hỏi nhỏ.

    - Cá hồi sống. Tốt cho tim mạch, đẹp da... Chấm wasabi... Ít thôi... Cay đấy...

    Nguyệt Vy bỏ miếng cá vào miệng, vị lạnh lạnh béo béo, chợt vị cay nồng sộc lên mũi nàng.

    - Ahhh... - Nguyệt Vy che miệng, mắt đỏ bừng lên, nước mắt chực trào ra.

    - Ha ha... - Thuận Minh vỗ vỗ lưng nàng. - Đã nói là chấm ít thôi mà.

    - Hi hi.. - Cô gái trên bàn liếc nhìn Nguyệt Vy, buột miệng cười khẽ.

    - Suỵt... -------- - Hào quay qua ra hiệu cho cô ta im lặng.

    - Haizz... Amateur đúng là amateur không chuyên nghiệp gì hết... - Hắn cười cười.

    - Không sao... Người nhà cả mà... Không cần nghiêm túc như vậy. -------- - Thuận Minh quay sang nói với cô ta gì đấy, cô ấy mỉm cười khẽ gật đầu.

    - Em ăn nữa đi. - Thuận Minh gắp cho nàng thứ khác.

    - Dạ...

    Nguyệt Vy lặng lẽ lấy một cái chén khác gắp thức ăn bỏ vào đó. Thuận Minh nhìn nàng, anh mỉm cười không nói gì.

    - Đây... Sakê nóng... Một người một ly... - Hào vừa hâm xong bình rượu bằng một tô nước nóng đặt trên chiếc bếp cồn nhỏ trong góc phòng.

    - Dzô... Dzô...

    Nguyệt Vy cụng nhẹ theo mọi người. Hớp rượu vừa vào miệng nàng liền bốc hơi thẳng lên mặt, làm má nàng đỏ bừng lên.

    Qua năm chai rượu, thức ăn trên cơ thể cô gái cũng gần hết. Nguyệt Vy cố tình gắp xuống hết bỏ vào một chiếc đĩa trống. Thuận Minh và Hào nhìn nàng mỉm cười.

    - -------- - Hào nói gì đấy với cô gái.

    Cô mỉm cười ngồi dậy, leo xuống bàn, mặc những bông hoa rơi xuống sàn nhà, phơi bày toàn bộ thân thể lõa lồ trước mặt hai người lạ mặt. Thuận Minh thoáng ngượng ngùng vì có mặt Nguyệt Vy ở đây, mà anh lại không cưỡng được phải liếc nhìn cơ thể cô ta. Bầu vú cô ta căng tròn mũm mĩm, hai múi thịt giữa hai chân căng phồng, nhẵn nhụi. Cô ta cúi đầu chào mọi người rồi lấy tấm khăn quấn ngang người đi ra ngoài.

  8. #28

    Default

    - Cô ấy xin phép đi tắm rửa thay đồ. - Hạo giải thích.

    - Anh... - Nguyệt Vy nhéo nhẹ lưng Thuận Minh. - Anh đúng là....

    - Ha ha... Anh không thể không nhìn mà. Đàn ông thấy phụ nữ khỏa thân, không nhìn là xúc phạm họ đó. Hào nó đâu trách được anh chứ? - Thuận Minh nhìn sang nhận được ánh mắt tán đồng của Hào.

    - Gỉa dụ như người khỏa thân là em. - Anh nhìn sang nàng. - Anh cũng không thể trách thằng Hào nhìn đâu?

    - Anh này... - Nguyệt Vy che mặt mình.

    Nàng ngượng đỏ cả mặt, cúi đầu xuống. Chợt nàng giật mình phát hiện hai chân mình ngồi không khép lại. Ngồi gấp chân kiểu Nhật Bản làm nó tê dại, càng lúc càng mở rộng ra. Nàng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đỏ bừng của Hào. Hắn như đã thưởng thức tiết mục này từ đầu buổi đến giờ. Nguyệt Vy im lặng nhìn sang hướng khác, hai chân nàng run rẩy, không biết vì mỏi hay vì sao, vẫn không khép lại. Thuận Minh như không biết gì, anh tiếp tục rót rượu uống.

    Cánh cửa xịt mở. Cô gái ấy quay lại, mặt mũi tươi cười, không chút ngượng ngùng. Cô ta mặc trên người một chiếc áo khoác dài tới đầu gối, mỗi bước chân mép áo đều mở rộng đến mép quần lót bên trong. Cô ấy sang ngồi bên Nguyệt Vy mỉm cười chào nàng.

    - My name is Vy. What's your name? - Nguyệt Vy hỏi.

    - Oh...My name is Yori. You're...very beautiful... - Cô ấy nói tiếng Anh với accent nặng trĩu đặc trưng của người Nhật.

    - Thank you. You're beautiful too. - Nguyệt Vy mỉm cười.

    - Oh... This is yours. I've kept it for you. - Nguyệt Vy đẩy sang cho Yori đĩa sushi đầy vun.

    - Oh... Thanks a lot. The food was good? - Yori vừa hỏi vừa ăn, ra vẻ đã rất đói.

    - More than good with your great performance. I'm impressed. Thank you. - Vy nói rất chân thành.

    Yori có vẻ không hiểu lắm, nhưng vẫn cố mỉm cười gật đầu.
    _______________________

    - Tại sao chúng ta phải đi tàu điện vậy?

    Nguyệt Vy ngơ ngác đi theo anh. Nàng không ngừng quan sát quan cảnh xung quanh. Sau khi rời quán ăn, bốn người không đi ôtô mà đi bộ hai dãy phố, đến một cầu thang dẫn xuống lòng đất. Nguyệt Vy rất tò mò tại sao anh và Hào chọn tàu điện để đi.

    - Chúng ta đi Shinjuku - Trung tâm hành chính Tokyo, ở đó rất khó đậu xe và Hào có rượu trong người, không thể lái xe được. Nếu bị bắt phạt rất nặng. - Thuận Minh giải thích.

    - Shin..ju..ku... Ở đó có gì? - Nàng hỏi tiếp.

    - Có Sento.

    - Sento là gì?

    - Ha ha.. Tới đó em sẽ biết... Rất hay đấy... - Anh nháy mắt bí ẩn.

    Ga tàu điện ở Tokyo rất đông người. Người người đứng san sát nhau như nêm cối, không khí ngột ngạt khó chịu. Nguyệt Vy nép sát vào người anh, nhờ thân hình to lớn của anh mở đường. Nhưng Yori lại khác nàng hoàn toàn, cô ta xăm xăm bước đi phía trước như thể cô ta đang bảo vệ cho Hào phía sau.

    Đồng hồ gần 8h30 tối, nhưng lại là giờ cao điểm tan tầm ở Tokyo. Khắp nơi là những khuôn mặt mệt mỏi. Chỉ có bốn người Nguyệt Vy là tươi tỉnh đùa giỡn với nhau.

    Chuyến tàu lửa của họ vừa dừng lại, dòng người bên trong túa ra hối hả, những người bên ngoài chờ đợi trong trật tự rồi lần lượt đi vào. Yori đi đầu, rồi đến Hào, Nguyệt Vy và Thuận Minh. Số người vào càng nhiều, Nguyệt Vy bối rối thấy mình đang bị ép sát vào Hào. Nàng mím môi quyết định quay lưng lại với hắn, áp ngực vào lưng anh. Họ bị nêm chật cứng giữa khoan tàu. Cửa khép lại, tiếng tàu rít lên, tăng tốc thật nhanh.

    Kế bên Nguyệt Vy là một cô gái Nhật mặc đồ công sở, tay nắm lấy dây an toàn. Nàng chợt chú ý tới nét mặt cô ta, hai mắt nhắm lại như ngủ, hàng lông mày hơi nhíu lại rồi lại dãn ra, tay cô ta cầm chiếc cặp da khư khư che lại phía trước váy. Chợt hai mắt Nguyệt Vy trợn tròn, nàng thấy phía dưới chiếc cặp của cô ta là cánh tay của người đàn ông ngồi hàng ghế bên cạnh. Bàn tay ông ta khuất hẳn dưới mép váy cô ta.

    - Anh... - Nguyệt Vy toan nói với anh.

    - Suỵt... Anh biết rồi... - Anh nói nhỏ cho nàng nghe, dù sao không ai hiểu họ nói gì.

    - Nhưng cô ta bị lợi dụng... Tại sao cô ta không la lên... - Nguyệt Vy nói nhỏ.

    - Không phải là lợi dụng... Mà có sự đồng ý ngầm, ông ta mới dám làm thế...

    - Ở Nhật phụ nữ rất thoáng trong chuyện này... Áp lực công việc lại quá lớn... Đôi khi... Đối với họ chỉ là một trò chơi giải trí nhỏ thôi...

    Nguyệt Vy sửng sốt nhìn anh, rồi lén nhìn biểu hiện của cô ta. Chiếc cặp da trong tay cô ta run lên vì tốc độ của bàn tay bên dưới. Cô ta cắn bờ môi mình, rồi không chịu nổi nửa, giấu mặt lên cánh tay giơ cao của mình.

    Tàu điện chợt dừng lại ga. Gã đàn ông nuối tiếc rút tay ra, bàn tay hắn đẫm nước bóng loáng. Cô gái nhíu mày hụt hẫng. Nhưng ngay lập tức một gã đàn ông khác từ bên ghế bên cạnh chiếm lấy chỗ ngồi đó. Một bàn tay của hắn chậm chậm vuốt dọc đùi cô gái như thăm dò. Cô ta khẽ mở mắt nhìn xuống hắn, rồi nâng cặp mình lên. Bàn tay hắn tiếp tục công việc bỏ dở của gã trước. Sau lưng cô ta, một gã thanh niên áp sát. Hắn luồng tay vào áo khoác cô ta. Áo sơ mi trắng của cô ta bị kéo ra khỏi váy. Cô ta hơi đỏ mặt hốt hoảng, cài nút áo khoác ngoài lại, che đi hai bàn tay của gã thanh niên độn lên trên ngực mình. Nguyệt Vy thấy nóng bừng cả người.

    Nàng chợt cảm nhận một khối cứng chạm vào giữa mông mình. Nàng đoán thứ đó là của Hào. Hắn cố tình để thân mình lắc lư theo chiếc tàu, cọ sát thứ đó vào mông nàng. Qua lớp vải mỏng, hơi nóng của thứ đó làm người Nguyệt Vy nhộn nhạo.

    Chiếc tàu lại dừng ở trạm. Nhiều người xuống tàu. Thuận Minh phải bước ra ngoài, nhường đường. Nguyệt Vy mím môi quay lại. Nàng tin rằng đối diện với nàng, Hào không dám càng rỡ. Đúng như nàng dự đoán hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng với ánh mắt khiêu khích như lúc sáng. Nguyệt Vy chợt phát hiện ra vẻ mặt bất thường của Yori. Hai má cô ta ửng đỏ, hai tay bấu chặt lấy vai Hào. Một cánh tay đàn ông từ phía sau chui vào áo khoát của cô ta. Nguyệt Vy đỏ bừng mặt, nàng thấy bàn tay đó chui hẳn vào quần lót của Yuri. Hào vẫn dửng dưng như không, chẳng quan tâm kẻ khác đang xâm phạm bạn gái mình.

    - Ôi...

  9. #29

    Default

    Nguyệt Vy hoảng hốt cảm nhận váy mình phía sau bị vén lên. Một bàn tay nóng ấm xoa nhẹ lên mông nàng. Bàn tay đó chui xuống giữa hai chân nàng, miết mạnh lên đáy quần lót nóng ẩm của nàng.

    - Ưm... Anh...

    Nguyệt Vy rít khẽ qua kẽ răng. Nàng không ngờ anh lại táo bạo như vậy. Nàng không biết mình phải làm gì, hét lên phản đối để xấu hổ trước bao nhiêu người xung quanh hay đứng im chịu đựng cảm giác bị động đang làm cơ thể nàng gào thét. Ngón tay anh miết nhanh dần. Hai chân nàng muốn nhũng ra. Nụ cuời của Hào đối diện nàng thật lạ lùng. Mắt nàng nhòe đi.

    Đột nhiên tiếng bánh xe rít lên chói tai. Toa tàu nghiêng sang một bên. Nguyệt Vy bất ngờ không kịp giữ thăng bằng, đổ người thẳng vào Hào. Bàn tay của anh rời khỏi người nàng.

    - Ahhh...

    - Không sao... Có em đây...- Hạo thì thầm bên tai nàng.

    Nguyệt Vy đỏ mặt, cố tránh hơi thở nóng hừng hực của hắn phả vào cổ nàng. Chợt nàng thấy ngực mình nóng lên.

    Nàng hoảng hốt nhận ra hai bàn tay hắn đang đặt trên ngực nàng. Hắn không nói gì, cũng không rút tay lại. Bàn khẽ bóp nhẹ, ngón tay miết dọc lên hai đầu vú của nàng nhấp nhô qua lớp vải mỏng.

    - Đừng...

    Nguyệt Vy cố tránh ngực mình ra khỏi tay hắn, hai cánh tay nàng vướng víu hai bên không thể rút lên. Nhưng bàn tay hắn cứ khư khư giữ im ở đó, mắt hắn chằm chằm nhìn thẳng vào nàng. Nguyệt Vy mím môi, đôi mắt đỏ lên nhìn hắn. Chợt, những ngón tay hắn kẹp lấy hai đầu vú săng cứng của nàng, se se nhẹ nhẹ. Nàng nghiến răng, mắt nhắm lại. Cảm giác ray rứt trên hai đầu vú làm cơ thể nàng run rẩy.

    Bàn tay tham lam của anh lại tìm đến giữa hai chân nàng. Đáy quần lót ẩm ướt của nàng bị kéo lệch một bên. Ngón tay anh như thèm khát âm hộ nàng ghê gớm, nó chà sát thật nhanh.

    Nguyệt Vy nghiến răng để khỏi buột miệng rên rỉ. Nàng tựa hẳn lên vai Hào, mông vô thức hơi ưỡn ra sau. Hắn lại không uổng phí một giây nào, liên tục mơn trớn hai bầu vú tròn trịa của nàng.

    - Ưm... Đáng ghét...

    Nguyệt Vy cố kềm nén tiếng rên rỉ của mình. Ngón tay anh đang khẽ tách mép âm hộ nàng ra, thăm dò chậm chậm vào trong. Nguyệt Vy cắn lên bờ vai của Hào, nàng nghe hắn nghiến răng ken két nhịn đau.

    - Đến rồi... - Tiếng anh vang lên sau lưng.

    Bàn tay dưới váy rút lại. Hào cũng nhẹ nhàng rời tay khỏi hai bầu vú săng cứng của nàng. Nguyệt Vy mím môi nhìn hắn, rồi liếc qua bờ vai còn ướt nước miếng của nàng. Hắn lắc đầu cười như mếu.

    Cửa tàu bật mở, nàng bước ra theo Yuri và Hào. Vừa đặt chân xuống sân ga, Nguyệt Vy quay lại nhìn anh. Nàng thoáng ngạc nhiên thấy anh đang cố lách mình giữa hai gã đàn ông để đi ra.

    - Đi em... - Anh nắm tay nàng.

    Nguyệt Vy bàng hoàng nhận ra bàn tay anh hoàn toàn khô ráo. Nàng chộp lấy tay kia. Nó cũng khô ráo, không ướt át nhòe nhoẹt như nàng nghĩ. Nàng bàng hoàng nhìn lên tàu. Cánh cửa đang kêu tít tít khép lại. Một gã đàn ông mắt ti hí nhìn nàng mỉm cười, hắn chậm rãi đưa ngón tay bóng nhẫy vào miệng mút từng chút một như đang thưởng thức món ngon.

    - Ah.... - Nguyệt Vy che mặt mình, la khẽ.

    - Sao? Có chuyện gì? - Thuận Minh hỏi.

    - Không... Không có gì... Em đột nhiên nhớ tới cô gái kia thôi. - Nguyệt Vy lí nhí tránh ánh mắt anh.

    - Ha ha... Em có muốn thử giống cô ta không? Chỉ đụng chạm chút thôi, anh không ghen đâu... - Thuận Minh nói nửa đùa nửa thật.

    - Không... Em không chơi nữa đâu...

    Nguyệt Vy lắc đầu nguầy nguậy. Tâm trí nàng còn tập trung lên đáy quần lót còn lệch một bên, hai mép âm hộ nhòe nhoẹt khó chịu của mình. Nàng không hề để ý đến việc nàng vừa trả lời anh một câu khó hiểu.
    ___________________________

    - Đây là... - Nguyệt Vy ấp úng nhìn cái bảng hiệu với chữ Nhật viết thật to.

    - Em vào đây... Đừng nói gì nhé... Nơi này thường chỉ tiếp người Nhật, không tiếp khách du lịch, em làm lộ ra là bị họ mời ra ngoài đấy. Cứ để Yori dẫn đi. - Thuận Minh thì thầm bên tai nàng.

    - Đây là Sento? - Nguyệt Vy chợt cảm thấy bồn chồn lo lắng.

    - Ừ.. Sento… Đây là nhà tắm khoáng thiên nhiên truyền thống của Nhật Bản. Em đến nơi này mới hiểu quan niệm sống của người Nhật phóng khoáng thế nào. - Thuận Minh nháy mắt. - Nơi đây không phân biệt nam nữ... Ai cũng như ai.... Vì thế họ không thích người nước ngoài vào đây.

    - Ah... Tắm... Không có đồ bơi sao? - Nguyệt Vy đỏ mặt.

    - Không....

    - Ok... Vào đi... - Hào níu tay hai người.

    - Em... Em không muốn vào đâu... Như vậy... Không được.... - Nguyệt Vy hốt hoảng lùi người lại, mắt nàng ươn ướt như nài nỉ.

    Cơ thể nàng còn rạo rực chuyện trên tàu. Nhưng đó là chuyện lén lút và cả hiểu nhầm. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện tắm khỏa thân trước mặt bao nhiêu người, nàng thấy mình không đủ can đảm làm chuyện đó.

    Thuận Minh nhìn nàng, thở dài. Anh quay lại nhúng vai với Hào.

    - Thôi, mày và Yori vào đi.. Tao dẫn Nguyệt Vy đi vòng vòng khu này... chờ vậy....- Anh nói.

    - Sao.... - Hào thoáng chán nản, nhìn Thuận Minh rồi lại nhìn Nguyệt Vy. - Ok... Khoảng 90 phút thôi.

    Thuận Minh nhìn theo bóng lưng hai người khuất sau cánh cửa.

    - Trước đây... Anh hay đến những nơi này sao? - Nàng hỏi nhỏ.

    - Cũng đôi lúc. Thường là nhậu xong...

    - Anh đi với bạn gái...? - Nàng nghe tim mình đập chậm lại như chờ đợi câu trả lời của anh.

    Thuận Minh quay qua nhìn nàng, anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Nguyệt Vy thấy mặt mình nóng lên. Dường như nàng đang cản trở những thú vui của anh. Những người phụ nữ trước của anh đều làm được, tại sao nàng không được.

  10. #30

    Default

    - Thôi... Không sao... Mình đi shopping đi... Ở đây có nhiều khu shop lớn lắm. - Thuận Minh ghì sát vòng eo nhỏ bé của nàng, kéo nàng đi.

    - Hay... Mình vào đi... - Nguyệt Vy chợt dừng lại nói.

    - Em... Em muốn vào thật? - Thuận Minh ngạc nhiên, quay lại hỏi.

    Nguyệt Vy cúi đầu gật gật, má đỏ bừng lên.

    - Haizz... Để xem... Nói vậy chứ chưa chắc vào được đâu... Có Yori dẫn vào dễ hơn... Anh dù sao không thể nói tiếng Nhật như người bản xứ được... - Thuận Minh nói như nói một mình.

    - Thử xem.... - Anh kéo nàng đi thẳng vào cửa.

    Nguyệt Vy cúi đầu đi theo anh. Tim nàng nhảy lên điên cuồng. Nàng không thể tưởng tượng nổi lát nữa mình làm thế nào để phơi bày toàn bộ cơ thể của mình trước vô số người lạ.

    - -------- - Một người đàn ông lớn tuổi, tóc hoa râm lịch sự cúi chào hai người, mắt ông ta chỉ lướt qua anh, rồi tập trung lên Nguyệt Vy.

    Nguyệt Vy hồi hộp chờ đợi. Tâm trạng nàng mâu thuẫn, nửa muốn được vào để anh vui, nửa mong ông ta từ chối.

    - ----- - Anh trả lời ông ta.

    Ông ta nhìn hai người hơi chần chừ, rồi nói một tràng khá dài. Thuận Minh cười khổ phân bua gì đó.

    Nàng hồi hộp nghe ông ta và anh nói chuyện. Nàng quan sát nét mặt của anh để đoán lời ông ta đang nói. Mặt hơi nhăn nhó, rồi dãn ra tươi cười, cúi đầu cảm ơn ông ta. Nhìn anh rút ví tiền mua vé mà chân nàng muốn nhũng ra.

    - Em biết ông ta nói gì không? - Thuận Minh ôm ghì lấy vòng eo nàng như dìu nàng vào trong.

    - Ông ta nói...- Không đợi nàng trả lời, anh nói tiếp. - Em rất đẹp nên dù biết chúng ta không phải người Nhật, ông ta vẫn cho vào.

    - Xì.... Anh trêu em... - Nguyệt Vy bật cười.

    - Ơ... Anh nói thật mà.

    Hai người bước vào một phòng lót sàn gỗ khá rộng, vách tường san sát những hộp gỗ.

    - Ah...- Nguyệt Vy chợt la khẽ, mặt đỏ tới mang tai, nép vào sau lưng anh.

    Đối diện nàng là hai gã đàn ông trần truồng, dương vật lòng thòng vừa đi vừa nói chuyện rôm rả tự nhiên.

    - Ha ha... Lát em sẽ quen thôi mà... - Thuận Minh nắm tay nàng, lòng bàn tay nàng đã ướt mồ hôi.

    - Em... Em không biết mình làm được chuyện này không! Em sợ lắm... - Giọng nàng run lên.

    - Không sao... Lát em ra đó em sẽ thấy... Họ rất bình thản, người gìa, người trẻ, con nít đủ hết... Ah... Hình như giờ này buổi tối chỉ dành cho dân đi làm về trễ thôi... - Thuận Minh trấn an nàng.

    - Đứng yên. Anh cởi đồ cho nhé. - Anh thì thầm bên tai nàng.

    Nguyệt Vy nhắm chặt hai mắt. Tim nàng muốn ngừng đập. Chuyện này thật quá sức hoang đường. Riêng với anh, nàng không ngại bất cứ điều gì, nhưng... Nàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm chuyện như thế này.

    Làn gío vờn mát lên cơ thể trống trải của nàng. Lần lượt từng mảnh vải trên người nàng được anh nhẹ nhàng cởi xuống. Có tiếng bước chân vang lên sau lưng, có tiếng xì xào kế bên nàng. Nguyệt Vy thoáng rùng mình mở mắt ra. Kế bên nàng là hai người đàn ông đang mặc quần áo, mắt họ không hề khách sáo nhìn ngắm cơ thể nàng.

    - --------- - Một người nói gì đó với nàng, cúi đầu chào.

    Nguyệt Vy lúng túng, cúi đầu đáp trả. Nàng vội vã chộp chiếc khăn tắm để sẵn trên ghế che trước người.

    - Họ nói em rất đẹp. Rất hân hạnh được gặp em. - Thuận Minh thì thầm bên tai nàng.

    - Anh nói xạo... Hi Hi... - Nguyệt Vy bật cười nhỏ.

    Nàng chợt nhận ra, trần truồng trước mặt những người này, cảm giác chỉ hơi nhộn nhạo khó chịu, nhưng không kinh khủng như nàng đã nghĩ. Có thể do văn hóa của họ, ánh mắt của họ rất lịch sự không hau háu như những gã đàn ông nàng gặp.

    Nguyệt Vy giữ chặt chiếc khăn ngang ngực, nó ngắn ngủn như một chiếc khăn lau mặt, không thể quấn ngang người. Nàng chỉ có thể che phía trước người mình, phía sau hoàn toàn trống trải.

    Thuận Minh thì cứ thế vắt khăn lên vai, tồng ngồng đi song song với nàng.

    - Em thấy thế nào? Sau này em sẽ nhớ cảm giác tự do thoải mái này đấy...

    - Xì... Có anh nhớ đấy... Em không thích cảm giác trống trải thế này đâu... - Nguyệt Vy bĩu môi nói khẽ.

    - Thiệt là không thích? - Thuận Minh đưa tay xoa xoa bờ mông mát rượi của nàng. - Vậy... cảm giác trống trải của đáy quần lót kéo lệch một bên thì thế nào?

    - Ah... Anh... - Nguyệt Vy đỏ mặt đánh vào ngực anh thùm thụp. - Lúc đó.... Lúc đó... Anh thấy sao... không ngăn hắn lại chứ... Em lại tưởng là anh giở trò...nên...đáng ghét...

    Thuận Minh nhìn nàng. Ánh mắt anh hơi ngỡ ngàng, rồi như hiểu ra, môi anh mím lại cố nén cười. Nguyệt Vy nhíu mày nhìn anh, nàng cảm thấy có gì đó không đúng như nàng nghĩ.

    - Ha ha...- Thuận Minh không nén được, bật cười. - Anh không thấy gì hết... Lúc nảy... cởi đồ cho em... Anh chỉ thấy đáy quần lót em bị ....

    - Im lặng... Không được nói nữa... - Nguyệt Vy che miệng anh, mặt nàng đỏ bừng lên.

    - Ưm..- Thuận Minh lách đầu tránh tay nàng. - ...bị kéo một bên...còn ướt...ướt...

    - Ahh... Em không chơi với anh nữa... Anh xấu lắm... - Nguyệt Vy hét lên, che tai lại, ù chạy thẳng về phía trước.

    - Chờ anh đã... Ha ha...

    Thuận Minh đuổi theo nàng.

Page 3 of 9 FirstFirst 12345 ... LastLast