CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 5 of 9 FirstFirst ... 34567 ... LastLast
Results 41 to 50 of 84
  1. #41

    Default

    - Có lẽ là vậy... Tuy cô ấy không công nhận rằng mình yêu hắn... Nhưng cô ấy thừa nhận không thể sống thiếu hắn... - Giọng anh khàn đục. - Đối với anh, hai chuyện đó không có gì khác biệt.

    - Hắn làm gì với cô ấy? - Nguyệt Vy thấy tim mình đập loạn lên.

    - Sau khi anh và cô ấy chia tay... Nhóm bọn anh cũng rã đám, thỉnh thoảng mới gặp nhau... Mãi đến mấy năm sau, khi về Việt Nam, anh gặp lại Thịnh. Anh ta có kể về Minh Thy. - Giọng anh trầm lại, buồn bã.

    - Hắn dắt cô ấy rảo khắp Nhật Bản như một món đồ chơi tình dục. Đủ các thú vui bệnh hoạn nhất mà nhân loại có thể nghĩ được đều áp dụng trên cơ thể Minh Thy. Cố ấy đắm chìm thật sâu trong thế giới nhục dục, quên đi tất cả mọi thứ khác. - Thuận Minh im lặng.

    Nguyệt Vy nắm chặt tay anh. Nàng sợ hãi vì câu chuyện của anh. Một người phụ nữ bị chìm đắm trong vũng nhầy nhơ nhuốc quên đi cả bản thân mình.

    - Sáu tháng sau, Nhất Huy chán chê với thân xác cô ấy. Hắn bỏ cô ấy lại trong một phòng khách sạn với một tuần tiền thuê chưa trả. Cô ấy bị chủ khách sạn giữ lại, ngủ với mấy chục người đàn ông trong một ngày để gán nợ. - Thuận Minh vốc nước lên xoa mặt mình.

    - Có thể em không tin... Sau đó... Minh Thy lại quyết định ở lại đó... Suốt hai tháng trời... Ban ngày ngủ... Ban đêm bất kể bao nhiêu người tìm đến cô ấy đều đón tiếp... Cho tới lúc mẹ cô ấy bay từ Việt Nam sang tìm... đưa sang Mỹ chữa bệnh... Họ nói cô ấy mắc chứng cuồng sex... Mãi hai năm sau mới trở về Việt Nam.

    Nguyệt Vy rùng mình, đầu óc nàng trống rỗng. Nàng kinh sợ vì sự táo bạo của một người phụ nữ. Minh Thy cái tên có lẽ nàng không bao giờ quên.

    - Vậy cô ấy bây giờ? - Nguyệt Vy quay lại nhìn anh.

    - Cô ấy là việc tại một văn phòng đại diện một Cty Luật của Nhật Bản tại Tp.HCM. Còn chuyện bệnh tình của cô ấy... Anh cũng không biết...

    - Cô ấy lấy chồng chưa?

    - Chưa... Vẫn chưa lấy chồng... dù sao cô ấy mới 29 tuổi... Cũng không có gì lạ. - Thuận Minh hôn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn của Nguyệt Vy.

    Nguyệt Vy bần thần, ngay cả vị trí mẫn cảm đang bị anh hôn, nàng cũng không biết. Câu chuyện cuộc đời của Minh Thy, một người phụ nữ đẹp, vì những ham muốn thể xác vượt ngoài tầm kiểm soát mà trượt dài không đường quay lại.

    - Thôi... Tắm đi... Nước bắt đầu lạnh rồi... Bệnh đấy...

    Thuận Minh đỡ nàng đứng dậy. Anh thoa xà bông khắp thân thể nàng. Nguyệt Vy chỉ đứng im lặng nhìn theo bàn tay anh chu du khắp thân thể mình.

    - Anh muốn em đừng lo lắng vì chuyện hồi sáng... - Thuận Minh nói. - Anh chỉ cần tình yêu của em dành cho anh không thay đổi...

    - Nhưng.... - Nguyệt Vy thật sự lo lắng, nàng sợ mình sẽ sa ngã như Minh Thy.

    - Nếu nhân vật chính là anh.... em phải chia sẻ anh với ba bốn cô gái khác thì sao? - Đột nhiên anh hỏi.

    - Anh...

    Nguyệt Vy mấp máy môi, không nói được thành lời, nàng chưa nghĩ đến chuyện này. Mặt nàng thoáng đỏ lên.

    Thuận Minh mỉm cười nhìn nàng, chờ đợi.

    - Sao... bất công như vậy chứ... không có... thêm một người đàn ông nào khác.... cho em sao? Hi hi... - Nguyệt Vy bật cười, mặt nàng đỏ như mận chính giấu sau vai anh.

    - Em... Ha ha... Tham lam lắm... Tham lam nè... Tham lam nè...

    - Chát... Chát....

    - Ái ui... Đau quá... Em lớn rồi... Không được phát mông em... Ưm... Đừng mà...

  2. #42

    Default

    Phần 4: Nhúng chàm

    Ánh nắng chiều xuyên qua những tán cây bàn tầng tầng lớp lớp, khoan những đốm sáng loang lỗ trên mặt sân trường. Dãy hành lang dài với những cánh cửa mở toang, không một bóng người đi lại. Tiếng giảng bài văng vẳng vang vọng ra ngoài. Trong một căn phòng cuối dãy lớp, không gian lắng đọng, chỉ có tiếng quạt trần vù vù và tiếng giảng bài lúc ngừng lúc nhanh, nhịp nhàng như có vần điệu. Gần mươi cặp mắt to tròn nhìn lên bục giảng, dõi theo từng cử chỉ, lời nói của một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ áo dài xanh nhạt. Môi nàng đỏ hồng, cong lên bật ra từng tiếng Anh ngữ thật chuẩn, hai bàn tay thon nhỏ huơ lên như đang múa, đôi mắt trong veo xinh đẹp như biết nói.

    Cuối dãy bàn thẳng tắp. Ba người đàn ông tụm đầu nói chuyện khẽ.

    - Đây là cô Nguyệt Vy. Cô giáo Anh văn trẻ nhất Việt Long. - Thầy Trung - Hiệu phó Trường nói nhỏ, thái độ rất cung kính nhún nhường.

    - Ah... Vậy sao? - Gã đàn ông ngồi giữa tóc hoa râm gật gù.

    - Phương pháp rất tốt... Rất thu hút được học sinh đó... Tốt lắm... - Gã đàn ông ngoài cùng nhận xét.

    - Ha ha... Vâng vâng... Nguyệt Vy được đánh gía rất tốt. - Thầy Trung vui vẻ.

    - Nói vậy thôi... Cũng chưa biết được.... Thanh tra Sở xuống thì lớp nào cũng ngoan giỏi hết... Lúc không có thì trời mới biết được... - Người đàn ông ngồi giữa nói thêm.

    - Ah... Anh cứ nói vậy... Việt Long không phải là trường điểm của khu vực sao ? - Thầy Trung nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn ráng nhúng nhường.

    - Đúng là như thế. Nhưng năm nay có nằm trong danh sách trường điểm nữa hay không... thì phải coi lại lần đánh gía này... - Gã bên ngoài nói.

    - Dạ... Dạ... Rất mong các anh công tâm xem xét... - Thầy Trung mím môi nói khẽ.

    - Đó là trách nhiệm và quyền hạn của chúng tôi... Chúng tôi không thể đánh gía quá khách quan từ bên ngoài được... Anh Trung thông cảm... - Gã tóc hoa râm quay sang nói.

    - Dạ... Không dám... Hay bây giờ mình đi lớp khác nhé... Lớp nào cũng được mà... - Thầy Trung cố bình tĩnh.

    - Không cần nữa.... Nãy giờ bốn lớp rồi... Gần hết giờ làm việc rồi... - Gã bên ngoài nói như nhắc nhở.

    - Ah... Dạ... Quên mất... Tối nay trường có tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ... rất mong hai anh đến tham dự. - Thầy Trung cố cười gỉa lả.

    - Thôi... Các anh cứ bày vẽ thế... Bọn tôi mang tiếng chết... - Gã tóc hoa râm nói.

    - Dạ... Không có gì... Chỉ là mượn cơ hội để tăng thêm tình đoàn kết thôi mà... Mong hai anh...

    - Anh Hùng này... Thầy Trung đã nói thế... Anh nể mặt thầy chút đi... Mà ăn uống sơ sài thôi nhé... - Gã ngoài cùng quay sang nói.

    - Có ai tham dự... ? - Gã tóc hoa râm hỏi nhỏ.

    - Dạ, em... và Thầy Tiến - Hiệu trưởng thôi. - Thầy Trung hồi hộp.

    - Ầy... Bỏ ông Tiến gìa đó ở nhà nghỉ ngơi đi... Gìa quá rồi... Trường phải có đại diện trẻ trung một chút chứ... Có nữ càng tốt... Chúng ta không phải kêu gọi bình đẳng nam nữ sao ? - Gã bên ngoài nói thêm vào.

    - Dạ... - Thầy Trung nhíu mày cố nhớ xem có thể để đại diện nữ nào của trường đi.

    - Tôi thấy cô Nguyệt Vy này rất được đấy... Sẵn tiện tiếp xúc xem chuyên môn cô ấy thế nào. Anh thấy được không anh Hùng? - Gã hỏi ý.

    - Ừ.... Cũng được... Đánh gía một người thay cho cả đội ngũ giáo viên trường kể cũng hơi chủ quan đấy... Nhưng có thể tạm được... - Gã Hùng gật gù, mắt hơi nheo lại nhìn về phía Nguyệt Vy.

    - Dạ... Dạ... Không được... Nguyệt Vy đã có gia đình... Không tiện lắm... Vả lại... Vả lại...

    - Ơ... Cái anh này hay nhở ?.... Đây là công việc... làm gì liên quan đến việc có gia đình hay không ? - Gã bên ngoài nói.

    - Dạ... - Thầy Trung rối lên. - Nguyệt Vy là con thầy Long... Hiệu trưởng cũ của trường... nên...

    Hai gã đàn ông nhìn nhau, bật cười khẽ.

    - Thầy Long ah? Về hưu rồi mà cũng có quyền thế vậy sao ? Gửi con vào đây dạy, bỏ qua quy hoạch giáo viên của Sở sao ? - Gã bên ngoài gõ gõ cây viết lên cuốn sổ.

    Thầy Trung đỏ mắt lên. Ông hối hận vì đã nói ra thân thế của Nguyệt Vy.

    - Vì thế... Chúng tôi càng cần đánh gía năng lực của cô ấy... Nếu không thì thôi vậy... Không còn chuyện gì nói nữa...

    Gã Hùng nói giọng đanh gọn, không thương lượng. Gã đưa tay nhìn đồng hồ.

    - Buổi làm việc kết thúc lúc 4h55 phút. Chú ghi vào biên bản, đưa cho thầy Trung ký đi... - Gã nói.

    - Dạ... Biên bản thì sau cũng được mà... Để... để... để em nói với cô ấy xem thế nào... - Thầy Trung chán nản, nói nhỏ.

    "Goodbye, teacher"

    Nguyệt Vy mỉm cười, gật đầu chào cả lớp. Nàng trở về bàn mình thu dọn sách giáo án, bỏ vào túi xách, mắt khẽ liếc nhìn hai gã thanh tra Sở mới dự giờ lớp nàng bước ra ngoài. Nàng mỉm cười tự tin với kết quả đánh gía của mình, nàng đã dạy rất tốt hôm nay.

    - Vy... - Thầy Trung hối hả bước tới.

    - Dạ, em chào thầy... - Nàng vui vẻ đứng lên.

    - Trời ơi... Tôi khổ quá... - Thầy Trung che miệng nói nhỏ.

    - Có chuyện gì vậy thầy ? Khi nảy... - Nguyệt Vy giọng hơi run.

    - Không... Không... Khi nảy em dạy rất tốt... Nhưng... Chuyện là thế này...

    Thầy Trung bối rối,vừa kể vừa quan sát nét mặt của Nguyệt Vy. Hàng lông mày cong vút của nàng thoáng nhíu lại, đôi môi run run mấy lần định lên tiếng, rồi kiên nhẫn nghe hết lời diễn giải của thầy Trung. Nàng khe liếc nhìn ra hành lang, hai cặp mắt ti hí đang nhìn nàng hí hửng. Nguyệt Vy mím môi, hít sâu một hơi nói:

    - Em xin lỗi. Công việc tiếp khách là của Ban Giám hiệu nhà trường. Không phải trách nhiệm của em... - Nguyệt Vy cúi đầu chào.

  3. #43

    Default

    Nàng quay lưng đi thẳng trong ánh mắt thất vọng của thầy Trung. Nàng không trách thầy Trung, nhưng nàng không chịu được vẻ hống hách đáng ghét của hai gã đó. Dù có chuyển đi nơi khác dạy nàng cũng không cam tâm để người ta o ép mình như vậy. Nguyệt Vy đi ngang qua hai gã Thanh tra Sở mắt ngó lơ như không thấy. Hai gã lén nhìn vào tấm lưng cong thon nhỏ và bờ mông căng tròn nhấp nhô dưới tà áo dài của nàng, thầm tiếc nuối. Qua thái độ của nàng, hai gã đã biết câu trả lời.

    Bước ra đến cổng trường. Nguyệt Vy cố hít thở đều, nở một nụ cười trên môi, đi về hướng xe anh.

    - Em sao vậy ? - Thuận Minh nhận ra ngay vẻ kém tự nhiên của nàng.
    - Dạ... Không có gì đâu anh... - Nàng nói nhỏ.

    Chiếc xe chậm rãi đi ra khỏi trường.

    - Em có chuyện gì? Nói anh nghe đi... - Thuận Minh nắm tay nàng.

    Nguyệt Vy cúi đầu, vuốt ve những ngón tay ốm dài của anh. Chúng luôn mang cho nàng cảm giác ấm áp, an toàn.

    - Hôm nay... Thanh tra Sở xuống... - Nàng nói nhỏ. - Có dự giờ lớp em... Sau đó...

    Nàng nói càng lúc càng nhỏ, giọng run run tức giận. Thuận Minh mỉm cười lắng nghe, anh đã biết kết thúc của câu chuyện.

    - Thầy Trung nói gì ? - Thuận Minh hỏi.

    - Thầy nói... Chuyện tiếp xúc thử chuyên môn chỉ là cái cớ... họ muốn em hầu rượu mới là chuyện chính. - Nguyệt Vy mím môi tức giận.

    - Vậy sao ? - Thuận Minh mỉm cười.

    Anh thầm phục thầy Trung. Ông biết quá rõ rằng nói thật cho Nguyệt Vy biết mục đích của hai gã kia sẽ rất khó được nàng chấp thuận. Nhưng ông vẫn nói.

    - Em từ chối ? - Thuận Minh hỏi cho có vì anh đã biết câu trả lời.

    - Dĩ nhiên... Em là giáo viên... Không phải là... - Nguyệt Vy nghẹn giọng uất ức.

    - Nguyệt Vy... Em không muốn đi cũng không sao... Họ không làm gì được em... Cùng lắm... anh sẽ tìm chỗ khác cho em dạy... - Thuận Minh nói trấn an.

    - Hi hi.. - Nguyệt Vy bật cười. - Anh lo được không ? Anh làm gì có quen trong ngành giáo dục chứ ?

    - Ha ha... Anh không quen... Nhưng cha vợ anh quen... Không được sao ? - Thuận Minh cười ha hả.

    - Xùy... Ăn gian... Thì ra là lấy cha em ra... - Nàng bĩu môi, chồm qua ôm cánh tay anh.

    Thuận Minh mỉm cười, quay sang hôn lên trán nàng.

    - Nhưng... liệu hai gã đó có làm khó cho trường không ? - Nguyệt Vy nhíu mày.

    Thuận Minh thở dài, anh nói:

    - Thật ra... Việc tiếp khách... trong môi trường kinh doanh như anh là bình thường thôi...

    - Thật sao? Anh cho nhân viên nữ đi tiếp khách ? - Nguyệt Vy tròn mắt.

    - Ha ha... Dĩ nhiên... Tiếp khách là trách nhiệm của họ mà... - Thuận Minh nhún vai.

    - Nhưng... Có khi nào... họ bị lợi dụng... - Nguyệt Vy ấp úng.

    - Lợi dụng... Phải hiểu như thế nào là lợi dụng... Mỗi người một nhu cầu... Khách họ muốn vui vẻ một chút... Chúng ta lại ký được hợp đồng... Vậy thì ai đang lợi dụng ai... Còn phải xem lại...

    Nguyệt Vy rùng mình. Lần đầu tiên nàng mới nghe tới cách đổi chác trắng trợn như vậy. Nhưng từ miệng anh nói ra rất bình thường như thể nàng mới chính là người xa rời thực tế.

    - Anh nghĩ em nên đi tối nay sao ? - Nguyệt Vy cắn môi.

    - Không... Anh tôn trọng quyết định của em... Em đừng miễn cưỡng mình... - Thuận Minh vuốt má nàng.

    Nguyệt Vy im lặng suy nghĩ. Nàng nghĩ đến vẻ mặt thất vọng chán nản của thầy Trung. Nàng nghĩ đến sự hăng hái, cống hiến của thầy Tiến. Nàng lại nghĩ đến sự vui vẻ ấm áp của các anh chị giáo viên trong trường. Dường như sự từ chối thẳng thừng của nàng là thiếu suy nghĩ, quá ích kỷ.
    _____________________________

    Thuận Minh hôn nhẹ lên mái tóc ẩm ướt thơm ngát của Nguyệt Vy. Nàng mỉm cười nhìn anh qua tấm gương, tay lấy hai chiếc bông tai, nghiêng đầu vén tóc đeo lên.

    - Em đi đâu vậy ? - Thuận Minh tròn mắt.

    - Em vừa gọi thầy Trung... Em đi tiếp khách... - Nguyệt Vy nói nhỏ mặt hơi đỏ lên.

    - Không phải họ đã đi từ trường sao ? Bây giờ... - Thuận Minh nhìn đồng hồ. - ... đã tám giờ hơn...

    - Ừ... Thầy Trung tiếp hiệp một... Em và... thầy Minh sẽ tiếp đợt hai... - Nguyệt Vy mím môi nén cười.

    - Thầy Minh nào ? - Anh ú ớ, chợt nhìn vẻ mặt của nàng.

    - Em giỡn chơi đúng không ? Em bắt anh đi ? - Thuận Minh há hốc.

    - Ừm... Có Thầy Minh hộ tống em đi... Em mới yên tâm được... Hi hi... - Nguyệt Vy đứng lên ôm cánh tay anh vùng vằng. - Đi mà... Đi với em mà...

    - Nhưng... Hai gã đó hỏi anh... Anh biết làm thế nào ? Anh đâu biết gì chứ ? - Thuận Minh lúng túng.

    - Không sao... Hai gã không nhớ được hết tên giáo viên trong trường đâu... Em đã thỏa thuận với thầy Trung.. Anh sẽ là giáo viên mới về trường... Dạy Nhật ngữ... Hi hi... - Nguyệt Vy nheo mắt nói.

    - Ha... Ha... Em suy tính hết rồi... Vậy thì chịu thôi... - Thuận Minh cười khổ.

    Nguyệt Vy đứng lên nhanh chóng thay quần áo. Nàng cố tình chọn một chiếc váy ôm sát người, dài quá đầu gối, một chiếc áo sơ mi trắng dài tay. Nhìn nàng thật sang trọng, lịch sự và kín đáo, không dễ mạo phạm. Thuận Minh bắt buộc phải mặc áo quần chỉnh tề theo đúng tuýp mô phạm của thầy giáo. Hai người bỏ ôtô ở nhà, đón taxi đi, để tránh bị nghi ngờ.

  4. #44

    Default

    - Ở đây sao ? - Thuận Minh ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà xanh đỏ đèn, miệng anh nhếch lên như cười như không.

    - Ừ... Đúng địa chỉ thầy Trung nói với em mà... Có chuyện gì sao ? - Nguyệt Vy hỏi.

    - Không... Không có gì...

    Thuận Minh cười thầm. Nơi này anh đã tiếp khách vài lần. Thiên Hồng là một tụ điểm ăn chơi khá nổi tiếng ở Sài Gòn. Bên dưới là nhà hàng, giữa là karaoke, trên cùng là khách sạn. Đáp ứng đủ nhu cầu vui chơi trong một đêm.

    Nguyệt Vy lặng lẽ đi sau lưng Thuận Minh. Rất nhiều ánh mắt nhìn nàng với vẻ dò xét và ngạc nhiên. Sắc đẹp thuần khiết của nàng không thuộc về nơi này. Xung quanh họ là đủ các khuôn mặt, đàn ông tóc tai rũ rượi, phụ nữ phấn son lòe loẹt, ăn mặc hở hang. Nhưng điểm chung duy nhất của họ là hơi thở nồng nặc mùi rượu.

    Họ dừng trước một căn phòng. Cửa đóng kín nhưng âm thanh ồn ào bên trong vẫn dội ra ngoài thật lớn. Tim Nguyệt Vy như muốn thắt lại. Nàng bối rối không biết làm gì.

    - Cô Nguyệt Vy... Vào thôi... - Thuận Minh mở cửa.

    Nguyệt Vy nhăn mặt khó chịu. Mùi khói thuốc nồng nặc làm nàng muốn choáng váng. Căn phòng khá tối, chỉ có chiếc đèn xoay tròn nhiều màu là chớp lóe liên tục. Tiếng nhạc vụt tắt, đèn trần sáng lên mờ ảo.

    - Nguyệt Vy... Em tới rồi... - Tiếng thầy Trung hồ hởi.

    Nguyệt Vy đỏ mặt nhhìn quanh phòng. Thầy Trung lúng túng nhích người ngồi xa ra khỏi cô gái mặt non choẹt bên cạnh. Hai gã thanh tra đang nheo mắt nhìn nàng như đánh gía, hai bên khoác tay hai cô gái ăn mặc hở hang, váy ngắn khép lại cũng như không.

    - Em tới trễ quá vậy... - Thầy Trung lúng túng đứng lên nói với Nguyệt Vy, mắt không quên nhìn sang Thuận Minh như cảm ơn.

    - Thầy mệt rồi... Thầy về đi... - Nguyệt Vy nói nhỏ, giọng nàng run run.

    - Ok... - Thầy Trung quay qua nói nhỏ với Thuận Minh. - Cảm ơn em rất nhiều... Bữa hôm nay của nhà trường thanh toán, em cứ đưa hóa đơn về nhé.

    - Thật sao ? - Thuận Minh mỉm cười.

    Thầy Trung chợt cảm thấy bất an khi thấy nụ cười của Thuận Minh, nhưng ông vẫn cố gắng mím môi gật đầu.

    Thầy Trung vừa đi ra cửa. Nguyệt Vy liền quay qua chỉ tay sang bên cạnh.

    - Em xin phép được giới thiệu... Đây là thầy Minh, giáo viên...

    - Dạy Nhật Ngữ chứ gì... ! Thầy Trung nói rồi. Ngồi xuống tự nhiên đi em trai... - Gã lớn tuổi nói.

    - Hai em qua chăm sóc thầy Minh cho anh... Chu đáo vào... - Gã nói tiếp.

    - Nào... Nguyệt Vy vào đây ngồi ở đây.... Hai anh cần trao đổi với em chút. - Gã thanh tra có bộ dạng trẻ hơn nói, tay chỉ chỉ vào khoảng trống giữa hai người.

    Nguyệt Vy mím môi liếc qua Thuận Minh, nhận được cái gật đầu của anh. Nàng lách người đi qua dãy bàn đến giữa hai gã.

    - Thế... Thế... Ngồi xuống đây...

    Một gã nhẹ nhàng đặt tay lên dưới vòng eo Nguyệt Vy đỡ nàng ngồi xuống.

    - Đây là anh Hùng... Còn anh là Tài... Đây... Mời em uống rượu... Em tới trễ nên phạt ba ly... Đó là nhân nhượng lắm rồi... - Gã trẻ tuổi nói.

    Nguyệt Vy nhìn ly rượu nâu vàng óng ánh trong tay, nàng thoáng rùng mình. Nàng nín thở uống trọn.

    - Đây... Ly nữa... Có ngay... Ha ha... - Tài hớn hở.

    - Em...

    Nguyệt Vy toan ngăn lại, nhưng ly rượu đã đưa đến môi, nàng nhắm mắt uống tiếp.

    - Chú này... Từ từ xem... Ăn miếng trái cây đi em. - Gã đầu bạc gắt lên, tay đưa cho Nguyệt Vy miếng dứa vàng óng.

    Nguyệt Vy ăn miếng dứa vào bụng trong ánh mắt lo lắng của Thuận Minh. Cả anh và nàng chưa ăn gì tối nay. Anh nói nhỏ với cô gái phục vụ mấy câu. Cô ta đầu gật lia lịa, chạy ra ngoài.

    - Đây... Ly nữa... hết phạt nhé... - Tài nói.

    Nguyệt Vy nhíu mày nhìn ly rượu nàng lén liếc qua anh. Thuận Minh nhắm mắt khẽ lắc đầu nhè nhẹ. Nhưng nàng thấy khá tự tin mình có thể uống ly rượu này. Nàng ngửa cổ uống cạn.

    - Em là nữ giáo viên đẹp nhất anh gặp từ trước tới nay... - Tài liền sát lại bên nàng, hơi thở gã mùi rượu nồng nặc.

    - Ah hem... Chú mày nghiêm túc chút coi... - Gã đầu bạc nhíu mày, nhưng tay đặt lên tay nàng.

    - Em dạy ở trường... Ờ... Trường... Việt Long lâu chưa? - Gã Hùng hỏi.

    - Dạ... Em dạy được 9 tháng. - Nguyệt Vy thấy đầu óc mình quay cuồng, miệng nói nhỏ.

    - Wah... Chín tháng mười ngày hả..? Vậy là chúng ta có duyên rồi... Ha ha.. - Tài nói xen vào.

    Nguyệt Vy nhíu mày, khó chịu vì bàn tay của gã đang tuột dần xuống bờ mông nàng.

    - Chú mày... Thiệt là bậy bạ... - Gã Hùng nói cho có, tất cả chú ý của hắn tập trung vào cảm giác êm ái truyền vào bàn tay sau mông nàng.

    Nguyệt Vy mím môi chịu đựng. Nàng khẽ liếc qua Thuận Minh. Anh dường như rất tự nhiên với nơi này, chân gác lên bàn, tay vòng dưới éo hai cô gái hai bên. Biểu hiện biết ăn chơi của Thuận Minh càng làm hai gã bên này càng thoải mái hơn. Ngược lại, thái độ ngạo mạn của Thuận Minh làm cho Nguyệt Vy rất yên tâm.

    - Đây... làm ly nữa đi...

    Nguyệt Vy nhăn nhó nhìn ly rượu trước mặt. Mắt nàng hơi mờ đi.

    - Đây... Đây... Em xin phép mời hai anh... - Thuận Minh đỡ ly rượu, cười xởi lởi.

    - Ok... Nhưng mà chú phải uống ba ly trước khi mời anh... Cái tội đến trễ.... - Hùng hất hàm nói.

    - Dạ... Dạ... Em cố gắng...

    Thuận Minh nhăn mặt uống ba ly rượu do cô gái bên cạnh rót mời. Mặt anh nóng bừng lên, dạ dày cồn cào khó chịu. Anh nhìn ra cửa, nôn nóng chờ đợi cô gái kia chuẩn bị cho mình ít phô mai lót dạ.

  5. #45

    Default

    Nguyệt Vy nhíu mày suy nghĩ. Hai gã đã lè nhè, mắt mờ đục. Lối thoát duy nhất ổn thỏa của nàng là chuốc say được hai gã này. Nàng hoàn toàn tự tin vào tửu lượng của Thuận Minh, đã chứng minh một lần vào đêm tân hôn.

    - Em thấy anh Minh đến trễ nên mời hai anh... mỗi người một ly... Hai anh nói đúng không ? - Nguyệt Vy nháy mắt với Thuận Minh.

    Anh ngơ ngác chưa hiểu ý nàng, thì Tài đã lên tiếng:

    - Ok... Nhưng em cũng phải tham gia... Thầy Minh một tua... Em một tua... Thế nào ?

    - Em...

    Nguyệt Vy mím môi suy nghĩ. Anh một tua là uống hai ly liên tục, tới phiên nàng cũng hai ly liên tục, hai gã kia mỗi người hai ly. Tính ra thì cân bằng, nhưng hai gã đã uống trước, trong khi anh chưa tới đâu. Nếu uống như thế nàng sẽ say, nhưng ít ra anh sẽ vẫn hạ được hai gã. Nàng gật đầu.

    - Ok... Rót ra cho bọn anh mỗi người năm ly rượu... - Tài lớn tiếng hô.

    Nguyệt Vy thoáng rùng mình nhìn anh. Nàng hoảng hốt bắt gặp gương mặt nhăn nhó khổ sở của Thuận Minh. Nàng đã sai lầm sao ? Hai gã này không say như nàng nghĩ ?

    Rượu vào ba tuần liên tục. Thuận Minh gật gù liên tục, tay anh bắt đầu sờ mó ngực cô gái kia. Nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, anh không ngừng suy nghĩ lối thoát. Đầu anh đang rất nặng, mắt mờ đi. Anh biết ý định của Nguyệt Vy, vì nàng tin tưởng vào tửu lượng của anh. Nhưng anh hoàn toàn chưa chuẩn bị cho đêm nay.

    Nguyệt Vy dựa người vào lưng ghế. Hai bàn tay nóng hừng hực đang vuốt ve sau lưng nàng. Nàng khẽ nhỏm người tránh đi, thì hai bàn tay đã luồn xuống dưới ghế, bóp nghiến lấy cặp mông nàng. Nguyệt Vy nghiến răng kiềm chế, nàng muốn hét lên vả vào mặt hai gã hai cái tát thật mạnh. Nhưng hơn ai hết, nàng biết mình không thể làm thế.

    Thuận Minh úp mặt vào ngực cô gái bên cạnh, anh hít hà liên tục ra vẻ rất khoái trá. Nguyệt Vy nhíu mày khó chịu, nói:

    - Tiếp tục đi...

    - Ok... Tiếp tục đi... - Hùng hô lớn.

    Nguyệt Vy nín thở uống luôn hai ly rượu liên tục. Hơi rượu bốc lên tới mũi, Nguyệt Vy chợt chạy ào vào toilet trong phòng. Tiếng nôn mữa vang ra từ bên trong.

    - Ha ha... Nguyệt Vy say rồi... Tới phiên thầy Minh... - Hùng nói.

    Thuận Minh cười khổ, anh nốc hai ly rượu. Hơi nóng bốc lên, mặt đỏ bừng.

    - Nguyệt Vy bỏ vòng rồi... Thôi.. Không cần mời nữa... Uống công bằng... Thế nào ?

    - Nâng ly...

    Thuận Minh gật gù trên vai cô gái. Mắt anh mờ đi. Rất nhiều ly rượu được nâng lên, tay anh buông lỏng, miệng chỉ mở ra uống bất cứ thứ gì người ta đổ vào.

    - Em để anh ấy nghỉ chút đi... Em ra ngoài đi... Lát cần anh gọi... - Hùng dặn dò cô gái phục vụ.

    Thuận Minh nằm ngửa trên ghế, mắt anh lim dim mờ nhạt. Hai bóng người đi ngang qua anh, về phía phòng toilet. Anh mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, nhắm lại.
    _______________________

    Nguyệt Vy ngồi bệt xuống sàn nhà tắm, tóc rũ rượi, mắt nhắm nghiền. Nàng mơ hồ nghe được tiếng đóng cửa thật khẽ, tiếng giày bước đến bên cạnh. Mặt nàng truyền đến cảm giác ấm áp dễ chịu, ngực áo nàng lay động nhẹ, hơi gío mát lạnh lùa vào.

    - Ưm... - Nguyệt Vy thoáng rùng mình, mắt hé mở.

    Ngay tức khắt một bàn tay bịt ngang miệng nàng.

    - Đừng la... Chiều bọn anh một chút đi... Không ai biết hết... Bọn anh sẽ làm em sướng điên lên...

    Một gương mặt mờ nhạt, hơi rượu nồng nặc phả vào mặt nàng. Nguyệt Vy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng hoàn toàn không phản kháng, mắt mờ đục đờ đẫn lim dim nhìn hai gương mặt mờ nhạt trước mặt mình.

    Hùng và Tài hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh. Trước mặt hai gã là một khuôn mặt tuyệt đẹp say mèm, ngực áo mở toang, áo ngực rơi xuống bên cạnh. Hai bầu vú nàng căng tròn mơn mởn, làn da lán mịn tuyệt hảo, hai núm vú xinh xắn đỏ hồng. Hai gã liếm mép cười khoái trá.

    Nguyệt Vy thấy lưng mình mát lạnh, trước ngực trống trải. Bầu vú nàng căng lên tưng tức, truyền đến cảm giác nhột nhạt thích thú.

    - Ưm.....

    Nàng rên khẽ. Nhưng chính tiếng rên đó làm nàng bừng tỉnh. Nguyệt Vy vùng dậy, ú ớ, miệng bị bịt kín. Hai tay nàng nàng bị giang rộng, kềm cứng.

    - Ưm...m... Anh Minh...

    Nguyệt Vy đã hiểu ra hoàn cảnh nguy hiểm của mình. Tiếng kêu cứu của nàng tắt nghẽn trong cuống họng. Anh làm gì ngoài kia mà không vào đây cứu nàng ?

    - Ha ha... Ngoan đi...

    Hai gương mặt đỏ hồng phấn khích của Hùng và Tài. Hai gã le lưỡi thật dài, ngo ngoe như trêu chọc trên hai núm vú đỏ hồng xinh đẹp của Nguyệt Vy. Mắt nàng đỏ lên.

    - Ưm... Đừng... Đừng mà...

    Hai gã liếm nhẹ lên hai đầu vú nàng. Nguyệt Vy uất ứt, nước mắt tràn ra.

    - Ưm... Ngon lắm... Ha ha...

    - Ư... Không... Đừng mà....

    Hai gã vụt đầu vào bầu vú nàng. Thời gian như ngưng lại, chỉ có tiếng nàng ú ớ và âm thanh của hai chiếc lưỡi xì xụp thèm khát. Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, răng nghiến lại ken két. Hai cánh tay nàng gồng cứng lên, nhưng chúng như bị kềm trong gọng sắt, không chút suy chuyển.

    - Đừng mà... Hu hu... Dừng lại đi...

    Nguyệt Vy bật khóc, tiếng khóc của nàng ấm ứ trong miệng. Cánh tay nàng tê dại, không còn lực phản kháng. Nước mắt nàng chảy dài xuống mặt. Nàng ghê tởm trò bẩn thỉu của hai gã, dùng sức mạnh cưỡng bức nàng. Nhưng cảm giác ray rứt trên hai bầu vú, đang thiêu đốt lý trí của nàng.

  6. #46

    Default

    -Ưm...

    Nàng bật rên khẽ, người vô thức oằn lên, cảm giác ray rứt nhột nhạt trên hai đầu vú làm nàng muốn điên lên. Đây là lần đầu tiên vú nàng bị hôn cùng lúc bởi hai người đàn ông.

    - Ngoan đi... Chiều bọn anh một chút... Em sẽ rất thích đó...

    Nguyệt Vy thở phì phì nặng nề, bàn tay của Tài vẫn bịt ngang miệng nàng. Cảm giác lâng lâng của men say kết hợp với sự rạo rực của cơ thể làm nàng đờ đẫn.

    - Ưm... Đừng mà...

    Thấy Nguyệt Vy không còn phản khán nhiều, Tài bỏ tay ra khỏi miệng nàng. Tay gã bóp nghiến lấy vú nàng, lưỡi le dài đánh liên tục lên núm vú săn cứng của nàng.

    - Ngực em đẹp lắm... Nó cũng thích anh hôn này... - Hùng thì thào, nước miếng cứ ứa ra liên tục.

    - Đừng mà... Ôi...

    Nguyệt Vy rít khẽ. Hai gã dùng răng nghiến nhẹ hai núm vú nàng. Nàng thấy hạ thể mình nóng bừng ẩm ướt. Một bàn tay khác chậm rãi đi xuống, luồn vào mép váy của nàng.

    - Ôi... Không... Dừng lại... Ơ...

    Nguyệt Vy hoảng hốt, cố đẩy hai gã ra. Bàn tay đó úp trọn lên đáy quần lót nàng, ngón tay day day hai mép thịt ẩm ướt của nàng.

    - Ôi... Đừng...

    - Xoạt...

    Gã Hùng nghiến răng xé toạt mảnh quần lót của Nguyệt Vy. Tay gã tham lam miết dọc âm hộ nhòe nhoẹt nước nhờn của nàng, khẽ lách vào trong.

    - Không.... Đừng... Ahhh...

    Ngay tức khắc, bàn tay của Tài lại bịt kín miệng nàng. Nguyệt Vy há hốc, chân vùng đạp dữ dội, nhưng không ngăn được ngón tay hắn đi hết vào trong nàng, nhấp thật nhanh.

    - Đừng mà... Hu hu...

    Nguyệt Vy bật khóc nức nở. Hắn dằn đùi mình lên hai cánh tay nàng, để đầu nàng gác lên đùi, cao lên. Như thể cố tình cho nàng nhìn bàn tay Hùng nhấp liên tục bên dưới váy nàng. Một tay Tài xoa nắn hai vú căng tròn của Nguyệt Vy. Cả hai cùng thích thú quan sát đôi mắt rưng rưng mờ đục của Nguyệt Vy. Miệng nàng hé mở, ú ớ, không kêu được tiếng nào.

    - Ahhh... Đừng... mà... Hu hu... - Nguyệt Vy thở hổn hển mặt đỏ bừng.

    Bàn tay của Hùng ngưng lại vài giây như cố tình cho nàng nài nỉ. Hắn lại nghiến răng nhấp ngón tay thật nhanh.

    - Á... Á....

    Cơ thể Nguyệt Vy run rẩy. Hai chân nàng tê dại, mở rộng ra. Âm hộ nàng phát ra tiếng nhóp nhép liên tục. Hai mắt nàng dại dần, nước mắt ngừng chảy, mặt đỏ bừng, cánh mũi phập phồng.

    - Không cần giữ nữa... - Hùng cười ha hả đứng bật dậy, tay cởi quần áo.

    Tài phấn khích, kéo khóa váy Nguyệt Vy, tuột qua chân. Nàng nằm sõng xoài, trần truồng, cơ thể run rẩy nhẹ nhẹ, hai mép âm hộ nàng đỏ bừng hé mở như chào đón. Phía trên là hai gã đàn ông nhe răng cười khả ố, mân mê dương vật căng phồng trong tay.

    - Khét...

    Đột nhiên, cánh cửa bật mở. Hùng và Tài vừa giật mình quay lại. Một gã đàn ông đứng chắn ngang cửa toilet, tay run run cầm điện thoại. Đèn flash lóe sáng.

    - Mẹ... Mày là thằng nào ? - Tài gầm lên lao đến.

    Nắm đấm của hắn vùn vụt nhắm thẳng vào mặt anh ta. Anh ta rất bình tĩnh, đút điện thoại vào túi quần, khẽ trùng người xuống. Cú đấm sượt qua mặt, bả vai anh gồng lên hứng bộ ngực lép kẹp của gã lao đến.

    - Hự....

    Tài thấy ngực mình đau thấu trời đất, mắt tối sầm, gục xuống. Gã trợn trắng hai mắt, miệng há hốc hớp hớp như cá mắc cạn.

    - Tao là ai không quan trọng... Tụi mày không mau cút đi... hoặc tao sẽ báo công an... - Anh ta nhìn lướt qua thân thể trần truồng rũ rượi của nàng, mắt long lên giận dữ.

    Nguyệt Vy bừng tỉnh. Nàng choàng dậy, tròn mắt nhìn người đàn ông đang chặn trước cửa. Liêu Đông. Sao anh ta lại ở đây ? Nàng bối rối khép chiếc áo che kín người.

    - Tôi... - Hùng ú ớ, mặt đỏ bừng. Đâu có xâm hại... Nàng tự nguyện mà...

    - Ông... khốn nạn... Ông mau cút đi... - Nguyệt Vy hét lên, tay che mặt khóc nức nở.

    - Cút ngay... - Liêu Đông đanh giọng.

    Gã Hùng và Tài hậm hực mặc lại quần áo, mắt liếc nhìn Nguyệt Vy như đe dọa. Hai gã lách người qua cạnh Liêu Đông, vừa định đi ra thì Nguyệt Vy đã nói vọng theo, giọng nàng đã bình tĩnh trở lại.

    - Nếu hai ông mà còn làm khó cho Việt Long, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu... - Nguyệt Vy run giọng.

    Hùng nghiến răng, không quay đầu, bỏ đi.

    - Em mặc đồ lại đi... Anh đợi ngoài này... - Liêu Đông nói nhỏ, khép cửa lại.

    Nguyệt Vy thẫn thờ hụt hẫng bước ra khỏi buồng tắm. Nàng nhìn quanh. Một thân hình quen thuộc nằm dài trên ghế sofa. Thuận Minh ngủ say như chết không biết gì. Tay anh còn cầm chiếc điện thoại, cứu cánh cuối cùng trước khi bất tỉnh nhân sự. Nàng đã hiểu mọi chuyện, nàng nên trách ai đây, anh hay bản thân mình.

    Suốt đoạn đường về nhà, Liêu Đông luôn nhìn lên kính hậu quan sát Nguyệt Vy. Nàng im lặng không nói một lời. Đôi mắt vẫn đỏ lựng như lúc anh vừa thấy nàng nằm đó sõng xoài trên sàn nhà. Mái tóc nàng rối tung, quần áo xộc xệch, nhưng gương mặt nàng vẫn đẹp đến lạ lùng. Nhưng trong ánh mắt của nàng có gì đó làm anh lo lắng.

    - Phù... Cái thằng ốm thế mà nặng ghê...

    Liêu Đông thở hổn hển, ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa lưng vào chiếc ghế salon phòng khách. Thuận Minh nằm dài trên ghế, một chân rơi xuống sàn nhà.

    Nguyệt Vy đứng bần thần trong phòng tắm. Nàng trút bỏ hết quần áo, mắt rưng rưng nhìn cơ thể mình trong gương. Ngực nàng mẩn đỏ, núm vú săng cứng ray rứt. Nàng thấy mình như một người khác. Nàng không quên được giây phút vừa rồi, nếu không có Liêu Đông, chắc nàng đã buông xuôi cho hai gã đó xâm chiếm mình. Nàng hiểu mình không có sức chống lại. Nhưng điều dằn vặt nàng là cơ thể nàng đã đầu hàng trước sự dày vò thô bạo của hai gã đó. Cơ thể nàng đã chấp nhận hai gã đàn ông muốn làm nhục mình.

  7. #47

    Default

    - Tại sao như vậy? Hu hu... - Nguyệt Vy bật khóc nức nở.

    Liêu Đông thở dài, đẩy nhẹ cánh cửa. Quan cảnh lúc đó đã phần nào nói cho anh biết những biến chuyển tâm lý trong đầu Nguyệt Vy.

    - Không sao... Hết rồi... - Liêu Đông đặt nhẹ tay lên vai nàng.

    - Ahhh.. Anh Đông... - Nguyệt Vy lao vào lòng anh, khóc nứ nở. - Em xấu hổ quá...

    - Không có gì... xấu... hổ hết... - Liêu Đông gồng cứng người, ngực anh truyền đến cảm giác êm ái tê dại. - Con... người mà... ai cũng có cảm xúc... Ví dụ... như anh... lúc này...

    Nguyệt Vy nhíu mày không hiểu anh nói gì. Nàng chợt thấy gì đó thật cứng, nóng hổi chọc vào bụng nàng. Nàng lùi người lại, đầu cúi thấp, mặt đỏ bừng bối rối.

    Bàn tay Liêu Đông chậm chậm đưa lên, ngón tay run rẩy gạt mái tóc dài che phủ bên ngực nàng. Nguyệt Vy nín thở, môi mím chặt. Một bên vú nàng phơi bày trước mắt anh. Hai bàn tay nàng bối rối che hạ thể mình. Nàng nhìn ngón tay anh, chậm rãi đưa lên thật gần, chạm nhẹ vào núm vú đỏ hồng săng cứng của nàng. Nguyệt Vy rùng mình như có một luồng điện chạy khắp cơ thể. Cảm giác ray rứt mau chóng quay lại, làm cả cơ thể nàng tê dại. Ngọn lửa đang âm ỉ trong cơ thể nàng chợt bùng lên dữ dội.

    Liêu Đông lao đến, ôm chầm lấy cơ thể nàng. Miệng anh trám kín đôi môi đỏ hồng nhỏ bé của nàng. Nguyệt Vy đáp trả anh ngay lập tức, lưỡi hai người cuốn lấy nhau cuồng nhiệt. Anh cúi xuống hôn nghiến hai bầu vú nàng, nơi mà anh đã mơ tưởng đến mỗi đêm.

    - Ưm.. Ôi... - Nguyệt Vy rít khẽ, ngực nàng vô thức ưỡn ra.

    Liêu Đông há miệng thật rộng ngậm hết núm vú nàng, lưỡi anh đá nhanh liên hồi. Nguyệt Vy nhấp nhỏm, ôm ghì lấy đầu anh. Nàng lâng lâng rạo rực, cơ thể nhẹ bổng trên hai cánh tay anh. Anh nhẹ nhàng bế nàng, đi ra ngoài.

    Liêu Đông đặt nàng xuống ghế dài, đối diện khuôn mặt ngủ say của Thuận Minh. Nàng thoáng đỏ mặt nhìn anh. Nhưng chưa kịp e ngại thì chiếc lưỡi to lớn của Liêu Đông đã kéo nàng lên tận mây xanh.

    - Ahhh... Ôi... Anh...

    Nguyệt Vy oằn người rên thật to. Hai chân nàng giang rộng, tay ghì chặt đầu Liêu Đông vào hạ thể mình. Lưỡi anh ta như một con lươn sống, chui rút thật sâu trong âm hộ nàng. Cơ thể nàng thổn thức, gào thét mãnh liệt. Nguyệt Vy kéo tay anh lên, đặt lên ngực mình, đầu vú căng tức của nàng muốn được chăm sóc, dày vò. Hai tay nàng vô thức giang rộng sang hai bên. Cổ tay nàng nhẹ bâng, trống trải, lại càng khao khát cảm giác nhói đau như kềm kẹp trong hai còng sắt. Sự thiếu thốn hụt hẫng vẫn chưa được xua tan trong lòng Nguyệt Vy.

    Liêu Đông phấn khích, mặt nhòe nhoẹt lênh láng nước nhờn của Nguyệt Vy. Anh liếm mép như còn nuối tiếc, mắt nhìn hai mép âm hộ căng mọng nước hé mở của nàng. Anh kéo khóa quần, mắt vẫn nhìn gương mặt đỏ bừng khao khát của Nguyệt Vy.

    - Ưm...

    Nguyệt Vy rên lớn, cùng lúc cơ thể Liêu Đông Ánh chậm chậm trườn lên. Dương vật anh chèn chặt cứng, xâm chiếm âm hộ nàng từng phân từng phân một.

    - Ưm...

    Nàng há hốc tê dại. Đôi môi hé mở đón nhận những nụ hôn say mê cuồng nhiệt của anh. Hạ thể anh nhấp xuống nhanh dần. Hơi thở của hai người hòa vào nhau.

    - Ưm.. Ưm... Ôi...

    Nguyệt Vy ôm ghì lấy cơ thể rắn chắc của Liêu Đông. Trọng lượng cơ thể của anh, làn da nóng hừng hực của anh làm cơ thể nàng như tan chảy. Cơn sướng khoái đến thật nhanh, đưa nàng lên chín tầng mây. Hai chân nàng quắp lấy mông anh, cơ thể nàng run rẩy.

    - Ưm...

    Liêu Đông hơi bất ngờ, vì cao trào của nàng đến quá nhanh. Cơ thể anh dừng sững lại, dương vật giữ nguyên trong người nàng. Anh im lặng nhìn ngắm gương mặt thiêm thiếp tê dại của Nguyệt Vy, tâm trạng anh phức tạp. Người phụ nữ đẹp nhất, vợ của người bạn thân nhất của anh, được làm tình với nàng có lẽ là giấc mơ hoang lạc nhất của hầu hết những người đàn ông quen biết nàng. Nhưng tất cả những điều đó không làm anh vui sướng vì nỗi lo lắng trong lòng anh quá lớn. Dù chỉ lần đầu được ân ái với nàng, nhưng biểu hiện của nàng rất khác lạ, không như đêm nàng nằm trên người anh rên rỉ đêm tân hôn. Phải chăng nàng đang ám ảnh những chuyện xảy ra đêm nay?

    Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn dương vật căng tức tím bầm của mình, cười khổ. Liêu Đông lặng lẽ, mặc lại quần áo. Anh bế Nguyệt Vy mang lên phòng, sau đó lấy một cái chăn xuống phòng khách đắp ngang người cho Thuận Minh.

    Tiếng máy ôtô vang lên thật nhỏ ngoài sân. Nguyệt Vy mở bừng hai mắt như chưa bao giờ ngủ. Nàng bần thần nhìn lên trần nhà, khóe mắt chảy dài một dòng nước mắt.

    ————————-----------------------

    - Cảm ơn em... Tôi sẽ chuyển qua Phòng Kế toán hoàn trả lại cho em ngay hôm nay... - Thầy Trung vui vẻ nhận hóa đơn thanh toán từ tay Nguyệt Vy.

    - Dạ, không sao... Từ từ cũng được mà... Em chào thầy...

    Nguyệt Vy mỉm cười, xoay người đi ra cửa.

    - Ah... Cô Vy... Tôi... tôi muốn hỏi chuyện... hôm qua... Không biết...? - Thầy Trung ấp úng.

    Nguyệt Vy mím môi, mắt hơi đỏ lên. Nàng nói nhỏ:

    - Chuyện đó... em cũng không rõ... Em đã làm hết sức...

    Thầy Trung nhìn theo dáng người tuyệt đẹp của Nguyệt Vy khuất sau cửa. Ông nhíu mày, có gì đó trong câu nói giản của Nguyệt Vy làm ông lo lắng.
    ________________________

    - Anh cho tôi về số 47 đường 2 Khu An Lạc, Quận 2. - Nguyệt Vy nói với người lái taxi.

    Người đàn ông lái taxi gật gù. Hắn lén chỉnh tấm gương chiếu hậu, quan sát gương mặt xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp. Đôi mắt trong veo, hàng lông mi cong vút, sống mũi thon nhỏ, đôi môi mím lại như suy tư. Dường như chưa đủ, hắn lại chỉnh gương thấp xuống. Chiếc áo khoác màu kem nhạt không cài nút, chiếc sơ mi trắng bên trong mỏng manh nổi mờ mờ đường vân của áo nịt ngực. Mép váy căng ra giữa đôi chân trắng muốt, một khoảng tam giác tối đen sâu hun hút. Hai mắt hắn trợn lên, mơ hồ như thấy được thấp thoáng gì đó. Hắn lại lén đưa tay lên vặn gương tiếp, nhưng chiếc gương đã đi hết giới hạn điều chỉnh. Hắn mím môi, vặn mạnh.

    "Rắc..."

    - Ah...

    Gã lái taxi nhăn nhó nhìn chiếc gương chiếu hậu gãy rời trong tay mình.

    Nguyệt Vy che miệng, nén cười. Tâm trạng đang buồn bực của nàng chợt nhẹ đi không ít.

  8. #48

    Default

    Nguyệt Vy rút chiếc khăn tắm, ném sang bên cạnh. Thân thể nàng trần truồng mơn mởn, bóng loáng dưới ánh đèn. Từ lúc về làm vợ anh, nàng có thói quen này. Ngoại trừ những ngày đặc biệt, nàng đều ngủ khỏa thân. Cảm giác tự do thoải mái, hai làn da ấm áp tiếp xúc với nhau dưới lớp chăn mỏng làm nàng thích thú.


    Đột nhiên, những hình ảnh đó lại hiện rõ lên trong tâm trí nàng. Khuôn mặt người phụ nữ bị bịt mắt, những chiếc khăn cột chặt cổ tay giang rộng sang hai bên. Nàng nhìn lên đầu giường. Thành giường quen thuộc ngay trước mặt nàng, đã từng được quấn một chiếc khăn lụa cột chặt tay cô gái đó. Cô ta không hoảng hốt, sợ hãi mà hé môi như rên rỉ trong sung sướng tê dại. Thân thể cô ta rũ rượi, bóng lưỡng, nhầy nhụa tinh trùng. Cơ thể Nguyệt Vy chợt nóng bừng lên, rạo rực.


    - Ưm...


    Nguyệt Vy vặn người, gác chân ôm lấy cái gối dài trên giường. Chân nàng quặp lại, ghì chặt nó vào hạ thể mình. Lớp vải mát lạnh mềm mại cọ nhẹ vào mép âm hộ nàng lại càng làm nàng rạo rực. Nàng mím môi khép chặt hai chân, tay khẽ rút chiếc gối lên một chút.


    - Ưm...


    Nàng xấu hổ đỏ mặt. Nàng chưa bao giờ nghĩ mình làm chuyện này lén lút một mình. Nhưng cảm giác ray rứt giữa hai chân nàng cứ làm nàng khổ sở như bị trói lại khi đang ngứa ngáy toàn thân. Hai chân nàng ngọ ngoạy như muốn nghiền ngát chiếc gối. Một bàn tay nàng vô thức đưa lên, nắm lấy thành giường, tay kia mân mê bầu vú căng tức của mình.


    - Ôi...


    Nàng rít khẽ qua kẽ răng. Mặt nàng đỏ lựng. Hai ngón tay nhỏ bé của nàng, véo nhẹ lên đầu vú đỏ hồng của mình. Cảm giác ray rứt lâng lâng truyền khắp cơ thể. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve làn da bụng mịn màn, di chuyển xuống giữa hai chân.


    - Ưm...


    Nguyệt Vy rên khẽ. Mắt nàng nhắm nghiền. Chiếc gối dài bị ném sang bên cạnh, một vũng thấm ướt loang lổ trên lớp vải. Hai chân nàng mở rộng, bàn tay mân mê hai mép âm hộ nhòe nhoẹt của mình. Hai ngón tay khẽ tách hai múi thịt đỏ hồng ra, một ngón khác lúng túng dò dẫm đi vào trong.


    - Ưmmm...


    Nguyệt Vy rên dài. Ngón tay nàng ướt đẫm nhét sâu vào trong. Bàn tay nàng trùm kín âm hộ, vụng về day day. Bàn tay còn lại, se nhẹ nhẹ hai núm vú săng cứng. Một cảm giác thật lâng lâng truyền khắp thân thể nàng. Nhưng dù thế, nàng cảm nhận nó còn thiếu sót rất nhiều so với những gì nàng cần. Rất nhiều.


    "Reng... Reng... Reng....."


    Nguyệt Vy bừng tỉnh. Nàng ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng xấu hổ. Chiếc điện thoại của nàng trên bàn trang điểm không ngừng reo vang. Nàng hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh.


    - Alô...


    - Cô Vy...


    Một giọng đàn ông vang lên phía bên kia làm lòng nàng dậy sóng, chiếc điện thoại suýt rơi.


    - Sao ông có số tôi ? Ông còn muốn gì nữa... - Nguyệt Vy hét lên giận dữ.


    Nàng không ngờ mình nhận được điện thoại của Hùng, gã thanh tra gìa tối qua định cưỡng bức nàng. Hắn có lẽ là người nàng căm ghét nhất, từ trước đến giờ.


    - Ha ha... Đừng bực tức như vậy... Tôi chỉ muốn mời cô Vy ra uống nước trò chuyện chút thôi mà... Có cả anh Tài ở đây... Vui lắm...


    - Ông điên rồi... - Nguyệt Vy hét lên.


    - Thôi mà... Chúng ta có thù hận gì với nhau đâu... Chúng tôi đang ngồi ở số 4 Hoàng Việt... Ra đây nhé... - Gã nói tiếp.


    - Ông điên thật rồi... Tại sao ông nghĩ rằng tôi sẽ ra chứ... Tôi cúp máy đây... - Nguyệt Vy tức giận.


    - Ha ha... Tùy em thôi... Vậy đánh gía của Việt Long thì... - Gã nói chậm chậm.


    - Mặc kệ việc đó... Tôi không quan tâm... - Nguyệt Vy hét lên.


    - Vậy sao ? Vậy em có quan tâm đến hình ảnh một cô giáo xinh đẹp của Việt Long, trần trụi say mèm không ? Ha ha... - Hùng bật cười.


    - Ông... - Nguyệt Vy rụng rời.


    "Tít... Tít... Tít.."


    Đầu dây bên kia tắt máy. Chân Nguyệt Vy nhũng ra, ngồi bệt xuống giường. Tai nàng lùng bùng, cổ họng khô đắng. Nàng nhớ rất rõ, nàng chỉ tỉnh lại khi ngực áo đã bị mở bung và đè xuống sàn nhà. Hai gã đó thật sự đã chụp hình của nàng trước khi nàng phục hồi ý thức sao ?
    ___________________________


    Nguyệt Vy ngồi trên taxi. Nàng mím môi, bàn tay nàng tái nhợt cầm chiếc điện thoại nóng hừng hực. Nàng gọi đi gọi lại cho anh liên tục nhưng không được. Anh tắt máy. Tại sao anh lại tắt máy trong lúc này chứ? Ngay lập tức nàng nghĩ đến Liêu Đông, nhưng nàng lại không có số anh ta.


    Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn trên đường Hoàng Việt. Tim nàng nhảy cuồng lên.


    - Tới rồi... Cô ơi... - Người lái taxi quay đầu lại nói.


    - Ah... - Nguyệt Vy giật mình, nàng lúng túng rút tiền trả, rồi bước xuống xe.


    Bước vào tiền sảnh khách sạn, Nguyệt Vy cúi mặt đi thẳng đến thang máy. Nàng có cảm giác rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình. Đây là lần đầu tiên nàng bước chân vào khách sạn mà không có anh bên cạnh. Nàng có thể thấy được mối hiểm nguy đang trực chờ nàng trên kia. Nàng lại nghĩ đến những điều kiện hai gã có thể đưa ra với nàng. Nguyệt Vy rùng mình sợ hãi. Nhưng xen lẫn trong sự sợ hãi là một chút gì đó khó hiểu, như cảm giác ray rứt, hồi hộp.


    "Tin.. Tin"


    Tiếng chuông phòng làm Nguyệt Vy giật thót mình, như thể nàng không phải là người vừa bấm. Tiếng bước chân vang lên bên trong phòng, từng chút một rõ dần. Tim nàng thắt lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.


    - Vy... Mời vào... Mời vào...
    Last edited by thanhvinh75; 09-20-2014 at 09:20 PM.

  9. #49

    Default

    Gã Tài tươi cười niềm nỡ, mở rộng cánh cửa. Gã cố tình đứng nép sang một bên như cho nàng nhìn thấu vào trong. Hùng cười cười, ngồi run đùi trên giường ngủ. Cửa ban công hé mở, gío thổi vào làm tấm rèm phất phơ nhẹ.

    - Tôi muốn xem những tấm hình... - Nguyệt Vy nói giọng run run, tay nàng trắng bệt bấu chặt lấy khung cửa.

    - Sao gấp gáp thế... Chúng ta có cả đêm mà... Chi bằng vừa nằm trên giường... vừa xem lại hình kỷ niệm... Thế nào? - Hùng nhe răng cười.

    - Không... Tôi không vào đâu. - Nguyệt Vy mím môi tức giận. - Đưa hình đây...

    - Không được... Những hình ảnh đồi trụy đó không thể xem khơi khơi như vậy được... - Hùng cười cười, tay cầm điện thoại lắc lắc trước mặt nàng.

    - Không thì thôi... Tôi nghi ngờ hai anh nói dối... Thực tế là không có tấm hình nào hết... - Nguyệt Vy hét lên, nàng lùi người lại từ từ.

    Câu hỏi này nàng đã tự đặt ra suốt đoạn được tới đây. Hai gã có thật sự chụp hình nàng không ? Hay chỉ là cái cớ lừa gạt nàng đến đây. Vì thế, nàng nhất quyết không bước vào phòng.

    - Haizz... Cho nàng xem chút đi anh... - Tài quay lại như hỏi ý Hùng, mắt hắn nháy nháy ra hiệu.

    - Ừ... Cẩn thận... Cô bé giật cái máy đó... - Hùng đứng lên, đi đến, tay đưa điện thoại cho Tài.

    Nguyệt Vy nhíu mày. Tim nàng nhảy loạn lên. Mắt theo dõi chiếc điện thoại trong tay Tài. Hắn bước đến trước nàng, tay lướt lướt trên màn hình cảm ứng.

    - Đây... Xem kỹ đi... - Tài đưa chiếc điện thoại đến trước mặt Nguyệt Vy, tay cầm khá hời hợt.

    Nguyệt Vy cúi đầu nhìn chiếc điện thoại. Trên màn hình là một bộ ngực phụ nữ căng tròn, trắng tinh, hai núm vú mờ ảo sau lớp áo sơmi trắng. Nàng run lên, tay bóp chặt với nhau. Đột nhiên, nàng nhanh như cắt giật lấy cái điện thoại từ tay Tài. Hắn giật mình lao đến, ôm chầm lấy nàng, nhấc bổng nàng lên.

    "Xóa hết... Mình phải xóa hết..."

    Nguyệt Vy mím môi, bóp chặt chiếc điện thoại trong tay. Chợt nàng sững người, hai mắt cứng đờ. Tấm hình trên màn hình vừa dịch chuyển, một khuôn mặt phụ nữ xinh đẹp hiện ra. Người đó không phải là nàng. Nàng đã bị lừa.

    - Buông tôi ra... Tôi...Ưm... Cứu...

    Một bàn tay to dày trám kín miệng nàng. Nguyệt Vy cố vùng vẫy, nhưng không thể cưỡng lại. Nàng bị hắn đưa vào phòng.

    - Ha ha... - Hùng cười cười, đóng cửa lại.

    - Không... Cứu...- Tiếng kêu cứu của Nguyệt Vy vang lên thật nhỏ.

    Tài đè ngữa nàng lên giường. Hùng cùng lúc tham gia vào. Hai tay nàng bị giữ chặt kéo rộng sang hai bên. Hai gã chúi đầu lên ngực nàng, hít hà qua lớp vải áo sơ mi, hối hả gấp rút như tranh thủ từng giây một.

    - Ưm... Không... Đừng mà...

    Nguyệt Vy uất nghẹn, mắt đỏ lên. Mặt nàng đỏ bừng, bao nhiêu sức lực dồn hết vào hai cánh tay, hai chân, giãy dụa kịch liệt. Hùng và Tài cũng khá chật vật mới kẹp cứng được nàng.

    - Ưm.... Không...

    Áo sơ mi của nàng bị giật tung. Bộ ngực phập phồng căng tròn bó chật cứng trong chiếc nịt ngực ren hồng nhạt. Bàn tay Hùng run run đưa lên, như chờ đợi hiệu lệnh ai đó. Hắn thoáng chần chừ trong ánh mắt khao khát chờ mong của Tài. Hùng nghiến răng mở khóa nịt ngực của Nguyệt Vy.

    - Không... Không được...

    Nguyệt Vy cố ngẩn đầu lên vùng vẫy. Hai mắt nàng đỏ bừng, rưng rưng chực khóc bất cứ lúc nào. Hai đầu vú nàng, rung rinh phơi bày trước mặt hai gã đó. Nhưng hai gã hơi chần chừ, nuốt nước bọt như chờ đợi gì đó. Hùng liếc qua Tài như hội ý, bất ngờ cả hai vụt xuống cùng lúc ngậm trọn hai đầu vú đỏ hồng nhỏ nhắn của Nguyệt Vy.

    - Ahhh.. Không... Đừng mà...

    Nguyệt Vy oằn người. Môi nàng mím chặt. Nước mắt trào ra. Nhưng nàng không khóc được thành tiếng vì bàn tay Tài vẫn bịt kín ngang miệng. Hai cái lưỡi nhám đánh thật nhanh lên núm vú nàng, hai cái miệng mút thật mạnh hai hai đầu vú nàng. Cảm giác ray rứt thét gào đang chìm lắng chợt quay lại nhanh chóng xua tan lý trí nàng từng chút một.

    - Không... Hu hu... Đừng mà...

    Bên ngoài ban công, hai cặp mắt đỏ bừng nhìn vào trong. Hai khuôn mặt rất quen thuộc với Nguyệt Vy. Một người là bạn chồng, một người là chồng nàng. Liêu Đông và Thuận Minh thấy hơi thở mình nặng nề như có một quả tạ đè trên ngực. Đứng xem người phụ nữ mà mình yêu mến dày vò trong tay hai gã đàn ông thật khó chịu, lẫn phấn khích kì lạ.

    Liêu Đông nhìn qua Thuận Minh. Anh đang quay lại đoạn phim trên điện thoại của mình. Cánh mũi anh phập phồng, mặt đỏ lựng như say rượu.

    - Được chưa ? - Liêu Đông hỏi nhỏ.

    - Chưa... - Thuận Minh nói nhỏ.

    Sáng nay, Liêu Đông điện thoại cho Thuận Minh. Anh không ngại thú nhận rằng tối qua đã ân ái với Nguyệt Vy. Và anh kể thêm về những biểu hiện bất thường của nàng. Không ngờ, chính Thuận Minh cũng cảm nhận được tương tự. Hai người thống nhất với nhau phương án giúp đỡ nàng vượt qua chướng ngại tâm lý. Bằng cách dựng lại cho nàng nguyên vẹn cảm xúc như đêm qua. Thuận Minh không khó tìm ra số liên lạc của Hùng và Tài. Sau đó, dùng tấm hình Liêu Đông chụp đêm qua, để ép họ tham gia kế hoạch. Đương nhiên, họ sẽ không để hai gã thật sự toại nguyện, họ sẽ thay thế hai gã thực hiện công đoạn cuối cùng.

    Liêu Đông hơi lo lắng tiếp tục quan sát.

    - Ưmm.... Dừng lại....

    Nguyệt Vy rên thật nhỏ. Mặt nàng đỏ bừng lên, mắt nhắm nghiền. Tay nàng tê dại thôi vùng vẫy, cổ tay bị bóp nghẹt đến trắng bệt, mất cảm giác. Mọi xúc cảm của nàng đều tậ trung lên hai bầu ngực liên tục bị dày vò, mút đến ray rứt tê dại. Hùng và Tài thở phì phò phấn khích cuồng nhiệt, hai gã quên khuấy đi chuyện mình đang làm con tốt cho người ta điều khiển. Hai gã sẽ bị gạt phăng khỏi bàn cờ bất cứ lúc nào.

    - Ôi... Xin đừng...
    Last edited by thanhvinh75; 09-20-2014 at 09:27 PM.

  10. #50

    Default

    Chiếc váy của Nguyệt Vy bị tốc lên tới eo. Hai bàn tay chen chút nhau len vào giữa hai chân nàng. Tay nàng cố sức giãy dụa nhưng bị kềm chặt như trong gọng sắt. Cơ thể nàng giãy tung lên, vô tình tạo cơ hội cho Hùng tuột phăng chiếc quần lót khỏi mông.

    - Ah... Đừng...

    Nguyệt Vy ứa nước mắt, mặt đỏ bừng tức giận. Hai bàn tay thô bạo chui rút vào giữa hai chân nàng. Hai mép âm hộ đã sớm ẩm ướt của nàng bị tách ra, hai ngón tay luồn vào.

    - Ôi... Dừng lại...
    Tiếng kêu la của nàng tắc nghẽn trong cuống họng. Tài và Hùng lại diễn trò cũ. Hai gã dường như hợp tác với nhau rất thành thục. Phương thức thiêu đốt lý trí những người phụ nữ, để họ buông xuôi cho hai gã chiếm đoạt.

    Tài gác một chân hẳn lên hai cánh tay Nguyệt Vy, gối đầu nàng lên đùi hắn. Một tay hắn tiếp tục giữ miệng nàng, một tay mân mê bầu vú đỏ bừng căng bóng của nàng. Hùng nhếch mép nhìn Nguyệt Vy, tay hắn nhấp vào âm hộ nàng thật nhanh. Hắn thích thú nhìn gương mặt đỏ bừng, nhòe nhoẹt nước mắt của Nguyệt Vy, nhìn đôi mắt nàng nài nỉ van xin rồi chuyển sang tê dại.

    - Ahhh... Đừng mà...

    Liêu Đông nghiến răng, tay bóp chặt kêu răn rắc. Anh hết nhìn vào trong, rồi quay sang Thuận Minh.

    - Vào thôi... Tao thấy... - Anh nói nhỏ.

    - Chưa được... Lý trí nàng gần tiêu tan... Đó mới là lúc thay người... Vả lại... - Thuận Minh nói nhỏ, mặt anh lúc đỏ lúc trắng.

    - Nhưng...

    - Suỵt... Bắt đầu rồi...

    Liêu Đông nhìn vào trong.

    Nguyệt Vy há hốc tê dại. Nàng rũ rượi, vùng vẫy mái tóc liên tục như muốn chối bỏ khoái lạc ồ ạt dâng tràn trong cơ thể. Hai chân nàng buông lỏng, giang rộng. Miệng nàng không còn bị bịt kín, đôi môi há hốc run rẩy.

    - Ưmmmm....

    Tiếng rên rỉ của Nguyệt Vy lọt vào tai Liêu Đông và Thuận Minh rõ mồn một. Mặt hai anh đỏ bừng lên. Dương vật như bị bơm khí nén, dựng ngược, dồn chật kín đũng quần.

    Ngón tay của Hùng đang nhanh đến chóng mặt chợt ngưng ngang như chưa bao giờ động. Nguyệt Vy thở hổn hển, nước mắt nàng tràn ra. Nhưng sự hụt hẩng khó chịu đang gào thét trong lòng nàng càng kinh khủng hơn.

    - Em ngoan một chút... Anh sẽ cho em sướng hơn tiên... - Hùng đưa hai ngón tay lên miệng, mút ngon lành.

    - Ưm.... Đừng mà...

    Nguyệt Vy thều thào. Nàng không né tránh đôi môi của Tài. Hắn tham lam hôn ghì lấy miệng nàng. Lưỡi hắn đánh sâu vào trong, vờn chiếc lưỡi nhỏ bé yếu ớt của nàng.

    - Không cần kềm nữa... Lật sấp nàng lại...

    Cơ thể Nguyệt Vy rã rời, mềm nhũng, mặc Tài cởi hết những mảnh vải trên người. Cơ thể nàng không mảnh vải che thân, phơi bày trước mặt hai gã. Hắn lật nàng sấp lại, lấy chiếc gối kê dưới bụng nàng, nâng mông nàng cao lên. Hùng liếm mép nhìn hai mép âm hộ đỏ mọng, khép hờ của Nguyệt Vy.

    - Ahhh.... Ưmmm...

    Nguyệt Vy bấu chặt tấm ra giường. Hạ thể nàng truyền đến cảm giác sướng khoái đến cùng cực. Một vật ấm áp trơn tuột len giữa hai mép âm hộ nàng. Hùng vụt mặt vào giữa cặp mông căng tròn của Nguyệt Vy. Hai bàn tay to khỏe của hắn bấu chặt mông nàng, kéo căng ra.

    - Ưm... Ôi...

    Lưỡi hắn liếm dọc từ âm hộ nàng lên đến hậu môn, môi hắn áp kín khẽ mút lấy nó. Nguyệt Vy há hốc tê dại. Cơ thể nàng nhũng ra, đè bẹp xuống chiếc gối. Hùng tiếp tục say mê dùng lưỡi quét dọc hai nơi nhạy cảm của nàng.

    - Ôi... Ưmmmm...

    Nguyệt Vy đờ đẫn. Nàng hoàn toàn phó thác hạ thể mình cho hai gã. Một gã đang say mê vét cạn âm hộ nhòe nhoẹt nước nhờn của nàng. Gã còn lại ôm ấp, vò nắn hai bầu vú nàng, lưỡi ra quét khắp tấm lưng trần trụi của nàng.

    Hùng phấn khích đứng bật dậy, tuột phăng chiếc quần short của mình, ném sang bên cạnh. Đột nhiên một bàn tay cứng như gọng thép bóp nghiến bờ vai hắn đến đau nhói. Hùng quay lại, tức giận, chợt ỉu xìu tiu nghỉu như trẻ em bị dành mất kẹo. Hắn lùi lại nhường đường cho Liêu Đông và Thuận Minh.

    Thuận Minh mặt đỏ bừng bước đến sau lưng Nguyệt Vy. Anh mở khóa quần, dương vật bung ra căng bóng tím bầm. Anh cầm đầu dương vật mình quét dọc hai mép âm hộ đẫm nước của nàng.

    Liêu Đông vỗ nhẹ trên vai Tài. Hắn giật mình nhìn lên. Mặt ngơ ngác như vừa tỉnh khỏi giấc mơ.

    - Chút nữa đi... - Tài xua xua tay như bị người quấy rầy, tiếp tục áp mặt hít hà trên làn da mát rượi của Nguyệt Vy.

    Liêu Đông tức giận, túm gáy hắn, bóp chặt.

    - Ai da... Đi đi ngay... Buông... Ư...

    Liêu Đông giật mình bịt miệng hắn lại.

    Nguyệt Vy đang trong cơn mê hoang lạc, chợt bị đánh tỉnh bởi tiếng kêu the thé của Tài. Nàng vùng dậy. Hai mắt nàng đỏ hoe nhìn bốn người đàn ông trước mặt.

    Thuận Minh đỏ mặt, dương vật anh bóng lưỡng trong tay. Liêu Đông cúi đầu không biết nói gì. Kế hoạch bị vỡ vào phút chót. Hai người dự tính sẽ mang đến cho nàng khoái lạc vượt qua chướng ngại tâm lý. Để rồi, sau khi tỉnh lại sau giấc mộng vu sơn, biết được sự thật là nàng đã ân ái với hai anh. Nguyệt Vy sẽ không bị dằn vặt đau đớn vì đã buông thả cho hai kẻ kia chiếm đoạt mình. Nhưng... mọi chuyện thật khó giải thích khi chưa đến hồi kết.

    Nguyệt Vy mặt đỏ lên tức giận. Nước mắt nàng tràn ra. Nhìn vẻ tiu nghỉu lúng túng của hai gã kia, nàng đã hiểu ra mọi chuyện. Tất cả đều có sắp đặt. Nàng không biết anh và Liêu Đông làm sao sai khiến hai gã làm chuyện này, nhưng nàng không cần biết. Nàng chỉ quan tâm đến việc mình bị hai người đàn ông nàng tin tưởng nhất dàn xếp. Để giờ đây, cơ thể nàng khao khát điên cuồng, buông xuôi trước hai gã từng có ý định cưỡng đoạt nàng.

Page 5 of 9 FirstFirst ... 34567 ... LastLast