XÓM NÚI

Tác giả: Thích Đủ Thứ
E-mail:
maxoxinh107@***.com

Truyện do Quang Đô chỉnh sửa

E-mail:
quangdo35***@coithienthai.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô chỉnh sửa và đăng truyện.


Phần 24




Lướt nhanh như thể cơn gió tràn qua, bất ngờ tôi nghiêng nhẹ đầu qua bên phải, im lặng… đâu đây như cơn gió đang cuồn cuộn trong lòng, đã bao năm nay, cảm giác dục tình như là đã chết, giờ nó xao xuyến bừng lên, thở ra, chống đỡ phần con đang thì thầm trong dạ. Dì Hương cũng bất ngờ nhìn tôi yên lặng. Hàng hiên tối thẫm chỉ còn vệt sáng hắt vào mờ đục từ cái bóng đèn điện mắc ngoài cánh cổng thật xa, cả hai im lặng thật lâu, bỗng dì ngước lên đôi môi mấp máy:
- Sao thế?
- Dì ơi hay mình dừng lại...

Dì Hương không nói, ngón tay mơn man lướt nhẹ vờn quanh gò má của tôi, vệt râu chưa cạo dưới cằm chà nhẹ lên lòng bàn tay dì thật mát, ngón tay từ từ miết lại kéo đôi môi tôi thấp xuống thật gần, hé mở nụ cười, môi dì Hương lại từ từ chạm nhẹ. Bờ môi dì Hương cứ lan dần như gió vờn bên mép, như cơn sóng biển vỗ lên bờ cát dịu dàng, nuốt nhanh... ào ạt... đất trời chao đảo. Nửa thân phía dưới của dì đậm đà hương vị dục tình, áp vào chà lướt lên phần hạ thể của tôi. Ôi!… cái đàn ông mơ màng thức ngủ, dội nhẹ, bừng lên, bơm đẩy nhịp nhàng, căng phồng chiếc vòi cứu hỏa, chực chờ dòng nước, phun nhanh dập tắt đám lửa bên kia, kéo cao vươn dậy, không sao kìm giữ được xì xoạp, như đang tranh cướp đôi môi, lần tìm đầu lưỡi rít sâu làn hơi nghẹn ngào xuống phổi. Bất ngờ dừng lại, bàn tay dì Hương mềm nhũn trôi tuột xuống vai, gò má thấp dần dịu dàng dì áp vào cổ tôi nhẹ lắm. Tôi đứng dưa lưng vào phần lan can chịu lại, bàn tay vòng ra bờ lưng mềm mại của dì, mùi hương áo mới, cảm giác bàn tay, bất ngờ tôi xiết lưng dì lại, ưỡn hông ra trước, lướt lên xoa nhẹ khoảng vai, rún mình hình như bàn tay dì tuột rơi mềm nhũn.
- Thuận ơi... dì chờ đợi…
- Dì chờ đợi… ai?
- Dì chờ đơi vòng tay tình yêu.
- Sao ngày đó dì lại lấy chú Nguyên vội vã thế?
- Để dì trốn chạy, trốn chạy cái tình yêu khốn khổ này, cái mà dì ao ước nhưng không đạt được
- Dì còn nhớ không, cái buổi tối hơn hai năm trước, trên đỉnh sân thượng gió thổi ào ào... cháu đã đặt bàn tay lên vai dì lần tìm hơi ấm, nhưng sao dì không dám nhận?
- Tại ngày đó Thuận cứ nằng nặc đòi về, đàn ông mà yếu đuối đa sầu thì làm sao mà học hành được, sáng nay cái Lý điện thoại cho dì lúc dì đang làm thủ tục nhập hàng qua cửa khẩu, biết được trưa nay Thuận lên đây, làm thủ tục xong dì mua vội vàng vài cái áo để đêm nay ngủ, chiếc xe chở dì phải chạy đường vòng thêm gần 100 cây số... để giờ nhận một nụ hôn.
- Thế giờ dì nhận được chưa?

Không nói dì Hương cấu nhẹ vào hông tôi đau nhói.
- Dì này, hay là mình bỏ nơi này.
- Không được, trước đây dì cũng đã có lúc nghĩ như vậy, nếu mà nghĩ thế dì đã ở lại bên kia với mẹ rồi, những ngày khốn khổ năm xưa dì đã được cha dượng dạy dỗ nhiều điều, từ những việc làm lao động chân tay, dần dần dì học được những cách quản lý, kinh doanh từ ngày ấy, ai cũng có nỗi niềm trong dạ, ai cũng có phút tê buốt trong lòng... vấn đề là phải biết vươn lên.
- Ôi… đúng là mẹ bảo.
- Bảo gì?
- Mẹ bảo dì có đầu óc kinh doanh.
- Cũng không hẳn, chỉ có điều phải biết nén lại nỗi buồn để mà vươn dậy.
- Cháu mỏi chân quá rồi!
- Lại cái ghế kia đi.

Phía nửa bên kia trước cửa phòng tập thể cha tôi kê ở đó cái ghế băng dài, từ từ tôi dắt dì Hương ngồi xuống, thả chân, tôi dang vòng tay rộng. Dì Hương bỗng ngả nhẹ người ra, vương cổ, lựa dần dì ngửa hẳn người gối dầu lên đùi tôi thỏa mãn. Dưới kia mặt ao tím thẫm, tầu lá chuối khô đung đưa qua lai, nhịp gió thoảng qua, không gian yên tĩnh trầm buồn, bàn tay dì Hương khoanh tròn trên bụng lặng yên, ánh mắt trở xuôi theo thế dì nằm, nhấp nhô cao thấp núi đồi, khe sâu trên mình dì Hương mờ mờ ảo ảo, bàn tay tôi đặt lên bàn tay dì Hương đang nắm nhẹ, đan xen chuyển động dì Hương đón nhận hơi ấm bàn tay êm lắm…

Cả hai mơ màng thả hồn về nơi xóm núi năm nào, nhớ lại cái đêm hơn mười năm trước đêm của năm xưa, đêm của XÓM NÚI khi tôi mới chập chững vào đời, dì Hương, bài học đầu tiên, bài học của những thằng con trai lần đầu ngờ ngệch... giờ đây ngọc ngà dì đang phô bày ra hết, nhưng sao rụt rè tôi không dám buông mình, phải chăng những tội lỗi bao năm dằn xé trong lòng đã nén phần CON, cái mà bất kể ai trong đời cũng có... tiếng dì thở nhẹ, hình như mệt mỏi, bình yên nên dì đã mơ màng, kéo nhẹ bàn tay tôi lướt qua vú dì lên đỡ vào phần cổ, bàn tay mơn man quanh mái tóc, cảm giác lướt qua khuôn ngực đẻ trần nóng bỏng dịu êm...
- Dì ơi…

Tiếng tôi phập phào gọi nhẹ, hình như dì ngủ, chiếc dây áo mảnh mai vắt ngang khoảng vai trắng hồng của dì buông lơi hờ hững, ngón tay lần tìm... nâng nhẹ tuột xuống, kéo lên... chỉ một lần thôi, sao tôi ngập ngừng ngón tay như cứng lại, dưới kia mềm lắm, hai trái bưởi hồng, phập phồng hơi thở ngón tay cứ lần hồi muốn mở nhưng không vượt qua lằn ranh ấy được...
- Dì ơi...

Dì bỗng xuay người, nghiêng đầu dì úp mặt vào bụng tôi đang ngồi chân buông thõng, cảm giác như cái gì căng cứng, má dì đè xuống tôi như chết nửa trong lòng, đỡ lưng bàn tay giữ yên cho dì Hương đang ngủ. Sương đêm lành lạnh, gió khuya thì thào buông khắp quả đồi, trời đất giao hòa, lắng sâu tình tôi và dì bên bờ ao vắng lặng, lay nhẹ vai dì, động đậy khuôn mặt dì Hương dụi nhẹ, chạm vào thoảng bụng thật mềm dì hỏi:
- Mấy giờ rồi Thuận?
- Khuya rồi dì ạ, dì mệt lắm à?
- Ừ! Trên xe có khoảng ca bin rộng nhưng dằn sóc dì có ngủ được đâu, tự nhiên có cái gối đầu êm quá dì ngủ được chút rồi, Thuận đói không? Trong túi dì có bánh ngon đấy.
- Bánh gì thế?
- Bánh ngọt, mặn có cả.
- Thôi hồi tối cháu ăn no rồi, giờ chỉ muốn ăn...
- Ăn gì?
- Bánh...
- Thế nãy giờ chưa ăn à?
- Có ăn gì đâu!
- Ừ nhỉ nãy giờ dì ngủ!

Dì vươn cao cồ kéo môi tôi xuống hôn ngược trở lên, bàn tay dì nắm nhẹ tay tôi... từ từ dì đặt vào khoảng ngực, mềm cứng, đây rồi khuôn ngực dì tôi hơn mười năm trước, khuôn ngực đầu đời tôi được chạm bàn tay. Vươn cao chạm dần vú dì nóng ấm, ngón tay từ từ chuyền động, nắn bóp nhẹ nhàng qua lần áo vải mềm... rên nhẹ, dì ưỡn ngực lên, chân dì chuyển động khi bàn tay tôi lần vào khe áo, tiếng dì rên nhẹ, môi dì xiết lại ép miệng tôi sát rạt môi dì, đầu vú cứng dần, bàn tay tôi trôi dần chạm lên khoảng rốn, bao năm dì Hương chịu đựng, chờ đợi bàn tay vuốt ve trên vú... xoa nhẹ dịu dàng, vú dì cứng mềm, bánh vú dì tôi thơm lắm, hương dì ngầy ngậy, ăn rồi không sao quên được. Dì nhả miệng ra, mỉm cười dì hỏi:
- Bánh này có ngon không Thuận?
- Đã có được ăn đâu! Hình như khi ăn phải ăn kèm bánh khác...
- Bánh gì mà lại ăn kèm?
- Bánh kẹp.
- Kẹp gì?
- Xúc xích...
- Sợ lắm... ăn vào lại ói, như mười năm trước mất thôi!

Câu nói của gì dội vào lòng tôi bao xót xa… ngày ấy... cảm giác dịu êm bay vụt đâu rồi, lặng lẽ bàn tay tôi rời xa khoảng ngực dì đang thổn thức.
- Mình ngủ dì nhé.

Lặng yên dì Hương trở dậy, cánh cửa phòng dì, mở nhẹ ngập ngừng, dì bước trở vào tôi xoay nắm cửa, dựa lưng cửa kính phút giây như dài lắm, ngoái nhìn, lưng dì dựa lại ở phía bên kia, bóng dì liêu xiêu bước tới gục đầu xuống mép gường vai dì rung lên thổn thức…

(Hết Phần 24 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 25 )

Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!