CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 4 of 6 FirstFirst ... 23456 LastLast
Results 31 to 40 of 53
  1. #31
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 31) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 31



    Bộp, cái đập tay nhẹ của bà xã, ngoảnh lại một người, trẻ trung ăn mặc lịch sự đứng trước mặt từ lúc nào, Duyên cười nhỏn nhẻn giới thiệu:
    - Anh… anh đây là luật sư Nguyễn.

    Bước tới tôi đưa tay ra, cái bắt tay chặt nống ấm, thì ra nãy giờ tôi thả hồn vào dĩ vãng thì anh ta đã tới, Duyên kéo anh ta lùi ra đầu đường để mặc tôi bâng khuâng nhớ lại...
    - Thưa ông.

    Tiếng anh ta cất lên:
    - Hẳn ông muốn vào thăm lại căn nhà, thưa bà tôi đã trao đổi lại người chủ mới nếu ông muốn vào thăm lại sẽ không có vấn đề gì cản ngại.

    Tôi im lặng cái im lặng cố hữu chưa muốn nói điều gì và chỉ thấy phiền khi anh ta xuất hiện đã làm xóa đi cái hồi ức của tôi, tiếng anh ta cất lên tiếp:
    - Thưa bà mọi việc bà giao theo yêu cầu tôi đã đáp ứng đủ, công ty đã cử nhiều bộ phận thực hiện, đến giờ phút này bằng những kết quả phân tích khoa học chắc chắn rằng lần này ít nhất bà sẽ phải đến bốn địa chỉ như bà mong đợi.

    Tôi nghe câu được câu chăng, thì ra Duyên đã làm tất cả, tự nhiên tôi có cảm giác phải rời xa nhanh nơi này và phải chạy về nhà ngay lập tức. Chiếc xe đang lướt trên con đường quen thuộc, nét hoang sơ đá sỏi ngày xưa nay đã thay bằng con đường nhựa thẳng tắp. Dòng sông hiện ra kia rồi, khúc quanh con đường ngày ấy, lô nhô bóng người hiện ra nơi những bến sông. Xe lướt qua bỏ lại sau lưng làn khói trắng...

    Duyên nắm tay tôi nhè nhẹ như thể nàng đang hiểu cảm xúc trong tôi đang trào lên mạnh mẽ, đến rồi đoạn sông thẳng tắp đây rồi, làng mình đây rồi, mắt tôi nhòa đi, Duyên bảo anh tài xế dừng xe lại. Đoạn sông trong thực trong mơ hiện ra, cái nhìn xuyên qua quá khứ, cái nhìn chìm vào kỷ niệm, thì ra hơn ba mươi năm qua biết bao hình ảnh lướt qua trong đầu để rồi hôm nay cái nhìn khúc ngoạt của dòng sông đã trào lên cảm xúc thiêng liêng đáng nhớ nhất. Tôi lững thững bước đi, bàn chân trần không dép lội trên đám cỏ đầu làng, ánh mắt thả theo cánh đồng ngập tràn màu xanh hy vọng, nhìn ngang nắng vàng đang quét lên bờ bãi rặng tre bên sông một mầu vàng nhạt, đung đưa trong gió ngọn gió ngọn tre như chiếc chổi tre đang quyét lên trời.

    Cánh cổng sắt rít lên, ném cái túi sách tôi lao vào sân, góc sân năm xưa chị Tuyết đang cúi đầu mải miết bên đống rau lợn, tôi bước nhẹ tới gần, chị ngước lên buông tay dao, miệng mấp máy đứng lên, rồi chị gục xuống Duyên lao nhanh tới đỡ chị dậy. Chị run bần bật không nói lên lời, nước mắt chảy ra thành giọt. Duyên ôm chặt dìu chị xuống bậc thềm, tiếng chị cất lên ai oán:
    - Tình ơi… sao giờ em mới về!

    Đốt nén nhang thơm tôi run run cắm lên bàn thờ, vuốt qua tấm ảnh cha mẹ, vệt sáng ánh lên trên khung ảnh loang lổ sáng tối lớp bụi phủ mờ, nhìn nghiêng ánh mắt mẹ tôi hình như đang mỉm cười mãn nguyện, tôi lao qua vườn chuối, cái vườn quen thuộc trong ký ức năm xưa hiện ra, căn nhà cô Nga vẫn trên nền đất cũ, lớp vôi loang lổ, ngập cỏ góc sân, xác sơ vườn chuối, cánh cửa rít lên, tối thẫm mờ mờ trên trang thờ một khung ảnh, bất giác trong tôi một ý nghĩ lóe lên không, không tôi sẽ không bao giờ rời xa nơi này nữa.

    Câu truyện kể cùng các bạn có thể sẽ kết thúc, đôi đoạn trường có lẽ là bí mật đến tận cùng, cậu truyện có thể là một giấc mơ của một ai đó, và có thể là sự that, người kể là ai luôn là dấu hỏi “?”, chỉ có một điều tâm hồn Việt, hình bóng quê hương mãi mãi là những gì đẹp nhất trong mỗi con người. Ở quê lại mưa gió rồi, có lẽ từ có thể kết thúc lại trở thành không thể, cuộc sống vẫn không ngừng trôi, và đôi đoạn trường người kể không thể phụ lòng các bạn. Thôi thì hay dở tùy người đọc…

    Nén nhang trên bàn thờ cô Nga phập phù cháy, ba ngọn chụm lại mùi nhang trầm thơm lừng phảng phất khắp nhà, tôi từ từ khụy chân xuống hai vai rung lên nhè nhẹ, nước mắt ứa ra:
    - Cô… cô ơi, Tình đã về rồi, hãy tha lỗi cho cháu… cho con! Kẻ hèn nhát trốn chạy quá khứ, không dám về đối mặt với cuộc đời này để hôm nay Tình trở về thì cô và mọi người không còn nữa, giá mà Tình dũng cảm hơn đi cùng Duyên trở về năm ấy thì lúc cô ra đi đã không phải cầm cái áo mà cảm nhận mùi mồ hôi một lần trước khi ra đi mãi mãi!

    Im lặng bao trùm tôi chìm vào quên lãng, đôi mắt ngước nhìn vào khoảng tối sáng của căn nhà lớp bụi thời gian, đan xen cùng từng đốm trắng giăng giăng của mạng nhện vẫn không xóa nhòa từng kỷ niệm đầu đời. để rồi từ thằng con trai thơ ngây của làng quê, Tình của cô đã trở thành người đàn ông rắn rỏi cuốn trôi bao tâm hồn người khác phái. Bằng trái tim cháy bỏng nhiệt thành, cái không gian trầm mặc, cái ưu tư vẫn không xóa đi cái mùi là lạ, cưng cứng dưới hai đầu gối quỳ xuống nãy giờ, nhìn xuống thì ra lớp phân dê đã thải ra lúc nào, căn nhà hoang tạnh, ai đó đã để bầy dê lấy căn nhà làm nơi trú ngụ.

    - Cô ơi Tình có tội lớn rồi, bỏ cô ở đây một mình!


    Cái vịn vai nhè nhẹ, tiếng Duyên phảng phất:
    - Đứng lên đi anh.

    Tôi từ từ đứng dậy, cúi đầu Duyên vái lậy:
    - Mẹ ơi, Tình đã trở về rồi, chúng con đã trở về rồi, mẹ hãy tha lỗi cho chúng con, hãy tha lỗi cho anh Tình nhé.

    Tôi ngước mắt nhìn lên bất ngờ ba nén nhang bùng cháy, cái ánh lửa chập chờn soi rõ nét mặt cô trong tấm ảnh sáng tối lập lòe, cái khoảng sáng cuối cùng soi rõ nụ cười hàm răng hạt mướp trắng đều như cô đang nở nụ cười mãn nguyện. Tôi dắt tay Duyên đi khắp căn nhà, lạo xạo dưới chân lớp gạch vỡ, kẽo kẹt cánh cửa buồng mở ra nhìn vào cái góc tối năm nào bóng cô như đang dội từng gáo nước trên cái giường chạy lụt bất giác tôi nắm tay Duyên thật chặt. Nhìn sâu vào đôi mắt vẫn đẹp như xưa của nàng tiếng tôi như nghẹn lại.
    - Duyên ơi, anh biết tội của anh rồi!

    Không nói, nàng nhìn tôi im lặng, bất ngờ nàng ôm tôi thật chặt, xiết chặt, nàng hôn tôi mãnh liệt, vòng tay, tôi quàng ra sau lưng kéo nàng như có ai mách bảo như một dòng sông sắp đến thác ghềnh cuộn lên tung bọt xoáy sâu, chìm mạnh, đi vào trong nhau bạo liệt, rên khẽ, gào lên.

    - Anh ơi… em chết mất!

    Bẽn lẽn, nàng vuốt lớp mồ hôi trên mặt, bước ra khỏi cái góc buồng, bật cười nàng gỡ cái mạng nhện trên mái tóc, tôi bảo:

    - Mình không đi khỏi nơi này nữa em nhé?

    Nhìn tôi nàng cười mãn nguyện dí ngón tay lên mũi tôi nàng bảo:
    - Nhớ đấy nhé, thỏa nguyện rồi phải không, hôm nào rảnh phải kể tiếp cho em nghe nữa đấy, dấu em điều gì thì liệu hồn.

    Tôi bâng khuâng cùng Duyên bước qua vườn chuối, bóng tối mờ mờ, mấp mô bập bõm bước chân, đến cái góc sân nhìn sang căn nhà như có bom nổ, chen cứng bậc thềm. Cái xóm thân yêu bùng lên như vỡ chợ, cái tin anh Tình trở về sau bao nhiêu năm làm gợi lên bao tò mò trong tâm trí, để rồi ai cũng muốn nhìn thấy một con người bằng xương bằng thịt, một cái vuốt vai tràn đầy tình cảm quê nhà. Tiếng bác khánh gào lên ngoài cánh cổng:

    - Đâu rồi, nó đâu rồi hả thằng chết toi kia!

    Nhìn bác già nua tóc bạc trắng ngồi trên lưng đứa cháu cõng vừa đi vừa nói bước vào góc sân bỗng dưng nước mắt tôi chảy ra, thì ra tôi còn may mắn nhìn thấy một người chưa ra đi cùng cha mẹ mình, tiếng ồn ào chào hỏi cuối cùng tan đi trong đêm vắng. Cái giường năm xưa đã hiện ra, bao năm qua cái góc nhà ngang, cái giường gỗ mít vẫn còn chỗ cũ, tôi bước ra sân hít thở cái không khí làng quê quen thuôc, văng vẳng bên kia như đang vọng về nhịp chày giã gạo, loáng thoáng như vẫn còn đâu đây tiếng anh phó cối. Lặng lẽ thinh không đâu đây trong đêm vắng như tiếng ai vọng về, lanh lảnh cười cười tiếng chị Hồng hình như đang gọi, thập thò ngoái đầu nhìn qua khe cửa bóng Duyên im lặng trên giường. Mảnh trăng đầu tháng đang từ từ vượt lên, hình như cũng vào giờ này năm ấy tiếng chị Hồng khẽ khàng gọi cổng...

    (Hết Phần 31 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 32 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #32
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 32) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 32




    Sau cái buổi cùng mọi người khảo mít mồng năm, lời hẹn của chị Hồng hè lên chơi bị tôi quên bẵng mất, cái tuổi vô tư hồn nhiên con trẻ nghĩ lời chị như sự nói đùa. Trời đêm làng quê thật tối, mấy bữa nay trong người là lạ hình như cái cảm giác đầy đầy tưng tức ở đâu đó trong người khiến hai đùi như cứng lại cứ vẩn vơ nghĩ tới điều gì, nhưng lại sờ sợ chẳng dám nói ra, cứ nghĩ nếu ai đó biết truyện thì chỉ có mà chết khiến tôi co lại. Nhưng cái tuổi dậy thì nó có dừng lại đâu, nó như con sông mùa lụt cứ phừng phừng dòng nước đổ ra từ ngọn nguồn nào ấy, tuôn chảy trong huyết quản. Bâng khuâng nghĩ tới điều gì, thà chưa biết nó thế nào, đằng này, khổ thật! Nằm xuống giường rồi chằn trọc, lăn ra lăn vào mà không ngủ được mở cửa tôi đi ra bờ giếng. “Ào ào” gầu nước về đêm mát lạnh, tê tái cảm giác như thấm vào da thịt, teo nhỏ sun lại cái nơi đang nóng phừng phừng. Vuốt nhẹ vài hột nước lan man trên cổ, tĩnh lặng về đêm, tiếng ai như đang gọi cổng, ồ hay chẳng lẽ mẹ về, mẹ đi lên phố cùng cha ngay kia mới về, sao lại về giờ này nhỉ vuốt nhanh làn nước mặc vội cái quần tôi đi ra cổng.

    Bóng đêm dày đặc không rõ mặt người:
    - Ai đó? Tiếng chị cất lên:
    - Ôi Tình đó hả?

    Tôi reo lên:
    - Chị Hồng, sao lại về giờ này?

    Chị bảo:
    - Xe khách bị hỏng dọc đường tưởng không về được!

    Tôi hỏi:
    - Chị về có truyện gì thế?

    Chị bảo:
    - Sao hẹn lên thăm chị mà không thấy lên, chị về thăm mẹ, thăm… không được à?
    - Mẹ lên thành phố cùng cha, à mà anh Lợi đâu không về hả chị?
    - Anh Lợi phải xuống khu thực nghiệm cuối tháng mới về.

    Tiếng chị nhỏ nhẹ thì thào trong đêm vắng, còn chị Tuyết đã đi ngủ sớm, chị Hồng bâng khuâng, tôi hỏi:
    - Chị ăn uống gì chưa?

    Chị trả lời:
    - Xe hỏng đã ăn dọc đường, giờ chỉ muốn tắm cái.

    Đêm thật yên tĩnh, cầm cây đèn pin chị đóng cửa nhà tắm lại, thật hồi hộp tiếng nước từ nhà tắm vọng ra “ào ào”… như vờn trên da thịt hồi hộp, tôi dựa lưng vào bậc thềm, bâng khuâng nghĩ ngợi không biết đêm nay chị ngủ giường nào nhỉ. Bước ra đèn tắt, bóng chị mờ mờ cầm nhẹ tay chị xoay chân, tôi dắt chị vào nhà.
    - Chết, ai biết thì chết.
    - Không chẳng ai biết chị về đâu, chị cứ ngủ đây sáng mai chị Tuyết đi làm khoảng tám chín giờ chị ra là được.

    Chị Hồng im lặng gật đầu cười cười chị bảo:
    - Người đâu khôn thế…

    Đóng nhẹ cánh cửa ngọn đèn dầu được thắp lên, tôi xuýt buộc miệng kêu lên "sao hôm nay chị đẹp thế" nhìn chị thật đằm thắm bó gọn trong cái váy lụa hồng, ánh lên làn da thật trắng. Tôi ngây người như đang trong mơ, cái cảm giác tưng tức đầy đầy căng cứng nơi bụng dưới khiến tôi mất ngủ lại như đang có cơ hội từ từ trỗi dậy, cái khứu giác của thằng đàn ông đang trưởng thành, ngất ngây trước hương thơm quyến rũ của thân thể nuột nà trắng phau của chị đang tỏa ra, làm trỗi dậy bao ham muỗn nãy giờ như sợi dây cung bật ra mũi tên lao thẳng về phía trước, khiến cái con cu vốn dĩ đã to dài của tôi bất ngờ đội ngược. Chị ngoảnh lại nhìn, như chị nhìn thấy tủm tỉm chị cười e lệ, chị ngồi xuống cạnh giường, với tay mái tóc chị buông lòa xòa xuống mặt, chải nhẹ vuốt xuôi mái tóc trôi theo tấm lưng thon thả. Nhẹ chân, tôi leo lên cạnh giường, ngoảnh lại chị bảo:
    - Cài chốt cửa chưa?

    Không nói bàn tay tôi vuốt nhẹ lên bắp chân trần của chị, mát lạnh như làn nước giếng, nổi gai. Chị từ từ co chân lại, bàn tay tôi như có lửa, hơi thở như người đấu vật, hảo hển thúc dục bàn tay không chịu rời ra, len lỏi luồn sâu vào phía trong cái đầm, mơn man như làn nước rụt rè như sợ chị co chân khép hai đùi lại, lặng yên tay lược đang chải trên đầu bất chợt dừng nhịp, như chờ đợi như cảm nhận bàn tay tôi đã chạm nhẹ lớp da trên đùi non và cái ngón trõ như đang xòe ra bao chiếm cái vùng tam giác đang căng lên lồi ra theo thế ngồi của chị. Bất động đợi chờ ngón tay tôi đang khều nhè nhẹ trên cái rãnh khe bí ẩn. Nhịp thở chị bửng lên khi tôi vươn vai tỉ cằm vào cổ chị, tiếng tôi cất lên thì thầm:
    - Chị ơi Tình nhớ chị lắm…

    Ngoảnh lại cặp môi chị hé mở chạm nhẹ lên mũi tôi, vươn tay tôi giật mạnh tấm ri đô khoảng sáng trong giường mờ lại vịn nhẹ bờ vai chị ngả người theo cánh tay tôi níu xuống, bàn tay trái đang luồn sâu trong cái đầm bất ngờ tuột lên úp vội lên cái gò mu vươn cao lạo sạo đám cỏ khi bàn tay tôi lướt tới. Ép mạnh thân mình cái vật cứng như khúc gỗ trong háng tôi nãy giờ đang đội lên tì ngang dụi mạnh vào bên hông chị, hối hả đói khát đợi chờ hai đôi môi của tôi và chị bất ngờ nuốt mạnh. Ngực chị cong lên, cái lưng ong của chị rời khỏi mặt giường nó như muốn ép sát hơn vào bụng tôi, hẩy mạnh, giật nhẹ như gà cắt tiết để cho cái mu lồn nóng bỏng của chị cứ cò cọ vào cái đầu buồi đang căng cứng giật lên bất tận, không kịp nói gì tôi cúi người luồn tay đẩy mạnh cái quần, con cu căng cứng bật ra ngạo nghễ, đẩy mạnh cái váy của chị lên cái khoảng bụng trắng phau lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo, đôi vú không tấm vải che đậy ngạo nghễ mời chào.

    Hương thơm da thịt chị cứ trào ra khi cái đầu lưỡi cứ cuốn lên vặn qua, cuống quýt nuốt lấy lưỡi tôi ừng ực, hừng hực người chị thật nóng bỏng, vuốt cái quần lót chị phía sau mông tôi luồn tay xuống cái đáy quần ướt đẫm. Nghiêng người chồm lên bụng chị ngửa ra, cái đáy quần ướt đẫm từ từ trôi nhẹ, tuột dần vuốt xuôi theo hai đùi gối, bàn tay tôi hối hả tuột lên... thảng thốt cái khe lồn chị giật lên nhè nhẹ, xoa tay trây trớt đám nước đang đọng lại nhỏ giọt lặng trôi xuống khe đít chị. Bết bát đám lông không hình thù cố định vì nó đã ướt đẫm rồi nó dựng lên ép xuống khi bàn tay tôi lướt qua, đảo lại co cưng, mở ra. Hai đùi chị như cây chuối đung đưa trong cơn bão, trắng phau, mềm mại rỉ nước đợi chờ cơn bão tình đang đến. Xoay nhẹ thân mình, áp sát tôi rướn người lên, hai đùi cứng căng đè mạnh lên hai đùi chị, háng chị xòe rộng ra đón chờ, con cu nóng bỏng từ từ trôi xuống, chạm nhẹ trôi theo cái khe ướt sũng, đến rồi cái lỗ chờ đợi, chị bỗng vươn tay bấu chặt vào hông tôi, ưỡn cao khuôn ngực cong mình...

    (Hết Phần 32 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 33 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #33
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 33) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 33




    Chờ đợi, cái khoảnh khắc chờ đợi như khoảng lặng bất ngờ trước cơn bão, như báo hiệu điều gì, khi mà nòng pháo đã vươn cao sẵn sàng nhả đạn, người tôi gồng cứng lấp lé cái đầu con cu để trước miệng hang, cái đầu khấc đã được hai mép lồn to đầy của chị ôm trọn nhưng cái cảm giác thèm muốn đang dành cho sự cảm nhận, như chàng chư tăng đang nhấm nháp mùi vị của quả nhân sâm, để cho cái hương vị cứ trào ra nơi miệng lưỡi, vài giọt nước trong đã ri rỉ ra cái lỗ ở đầu buồi như đang hòa quyện với dòng nước từ trong hang cùng sâu kín của lồn chị chảy ra trộn lẫn và từ từ trôi xuống, ánh mắt chị long lanh, miệng tủm tỉm cười e lệ chờ đợi, cái đầu buồi cứ dụi nhè nhẹ vào cánh cửa lồn, cúi xuống tôi nhẹ nhàng hôn lên vành tai chị, thì thầm trong gió xào xạc buông qua cửa sổ, tiếng tôi nhẹ cất lên:
    - Chị… em địt chị nhé?

    Chị Hồng nheo mắt mỉm cười, bàn tay chị bất ngờ xiết hông tôi lại, cương cứng phồng to cái khấc, cả tháng nay bứt rứt bất ngờ cà mạnh cào cánh cửa lồn, nhoi nhói cảm giác rùng rùng như luồng điện chạy mạnh từ hai háng xuống gót chân, cơn giật bất ngờ ép mạnh xuống đùi, lao lên đẩy mạnh con cu vào cái lỗ lồn chật hẹp, chị há miệng ra, hình như chị cũng bất ngờ vì cái cảm giác đó nó to quá, nó cứng quá, nó đang phồng lên hơn nữa, lao sâu vào cái đáy lồn. Chị ngửa ngực lên khuôn ngực trắng hồng nóng hổi áp chặt vào ngực tôi, miệng hé mở chạm nhẹ vào môi tôi đang cúi xuống ngậm chặt, chị nuốt môi tôi thật mạnh, hình như cái khát khao của chị cũng bừng lên nó như muốn được cùng tôi thỏa nguyện, để rồi chặng đường từ trên ấy trở về chẳng còn là điều trở ngại, và giờ đây cái tấm thân đẹp đẽ ấy, đang trần chuồng dạng ra đón nhận cảm giác vừa khoan thai, vừa hối hả như mái chèo từ con cu tôi đung đưa rút lên thả xuống cái miệng lồn, nhịp buồi chậm lại, thong thả đẩy đưa, hình như cái dồn dập như vũ bão hồi nãy chưa làm chị thỏa nguyện, lồn chị co thắt đón nhận từng cái chầm chậm đẩy sâu.

    Cái cơ thịt trong ấy gồng lên ép chặt không cho cái đầu cu dụi vào nhưng nó to quá, nó cứng quá hình như nó làm lồn chị bất lực để rồi cái đầu ấy vừa chạm đến đáy lồn, thì hông chị nhích lên ép chặt cái miệng lồn vào đám lông đã ướt sũng từ buồi tôi như đám cỏ, chị day qua dụi lại. Cái cơ thịt trong ống lồn bóp lại, nó không muốn cho khúc thịt đang căng cứng chui ra, xiết lấy bóp mạnh làm cho cơn sướng tôi đang kìm nén, bất ngờ chạy lên tận óc, khoảng lặng như luồng điện chạy khắp sống lưng, bóp cò... loạt đạn thập ngay đầu nòng lao tới, ào lên hối hả từng nghịp tuôn ra ngập tràn trong lồn chị. Toàn thân chị Hồng co thắt, ép chặt hai đùi giật lên đón nhận, từng nhịp ào ào rồi tắt lịm, rã rời bắp tay tôi hạ ngực xuống, cặp vú chị đang nhồi lên nhịp thở cuối cùng hai tay chị nhũn ra trôi từ vai tôi xuống, như cọng rau luộc bất ngờ thả nhẹ nhàng trên mặt chiếu xoa xoa, cào cào lột sột.

    Hạ mình người tôi đè mạnh lên người chị, trĩu nặng vùng hông cả chị và tôi chìm vào bay bổng, thoáng trong mơ màng hình như cái ống lồn chị vẫn đang bóp bóp, để cho cái đầu buồi đôi lúc lại dội lên đẩy mạnh vài cái theo nhịp nhíu từ mông tôi truyền xuống. Bàn tay chị đang thả dưới giường vòng lên mơn man theo bờ vai, chị như hiểu được bao nhiêu sức lực của người bạn tình đã hiến dâng cho chị, để rồi chị những cái vuốt ve mơn chớn ấy đang thay cho lời cảm ơn. Vơ ngang, chị cầm cái quạt bằng mo cau phẩy mạnh hối hả luống gió đùa qua ngực chị, mỉm cười chị bảo:

    - Tình sao hôm nay mạnh thế?

    Cúi mình tôi bảo:
    - Ai bảo chị đẹp, chị xinh.

    Dí nhẹ ngón tay vuốt qua sống mũi chị bảo:
    - Đã biết nịnh rồi à?
    - Không, không nịnh.
    - Thật hả?

    Đong đưa tôi xoay người nằm xuống, chị bảo:
    - Vậy thì yêu đi, chỉ đêm nay thôi, ngày mai không có nữa.

    Rúc nhẹ đầu vào nách chị, ngước lên tôi hỏi:

    - Chị lấy chồng à?

    Xoay nghiêng tay quạt chị hối hả quạt qua mình tôi, cánh tay chị tôi làm gối, cảm giác như được trở về thơ bé dịu êm, chập chờn cái đấu vú trắng hồng thây lẩy đong đưa ngay miệng. Quét ngang môi tôi chạm nhẹ, ưỡn sâu cả bầu vú trắng hống của chị tràn vào trong miệng, như đứa trẻ đang khát sữa đợi mẹ cả buổi ra đồng, tôi bất ngờ nuốt mạnh, "ái da..." cái âm thanh từ miệng chị buông ra, ưỡn nhẹ dúi ngang, dựt ra miệng tôi áp vào nuốt lấy, cái đầu vú mềm mềm bỗng cứng hẳn lên chị che cái quạt không cho tôi mút nữa, nhưng không kịp rồi bàn tay tôi đã vòng qua ôm chặt lưng chị lại. Hơi thở chị lại bồng lên cái khuôn ngực trắng hồng của chị lại trào lên mạnh mẽ. Hình như chị đang xúc động, cái hình ảnh đáng yêu con trẻ hiện về nó đang ngậm chặt đầu vú chị để rồi giọt nước mắt chị lăn ra, tôi ngước lên hỏi chị:
    - Em làm chị đau hả?

    Quệt ngang giọt nước mắt chị khẽ khàng bảo:
    - Chị đang sướng đấy, nhưng ngày mai chẳng có nữa rồi, chị đi lấy chồng Tình nhé.
    - Nhưng mà ai thế?


    Bùi ngùi chị kể:
    - Số chị ấy mà, người chị yêu thương thì không lấy được, anh ấy ở xa lắm mà chị chẳng biết kể gì nhiều đâu, chỉ biết mấy đêm nay nhớ em đến cồn cào chị không ngủ được, chị mong gặp em một lần cho thỏa nguyện, mai rồi không găp lại nữa thì chôn chặt trong lòng em nhé!

    Nghe lời chị nói tôi muốn nghen ngào, vòng tay ôm chị thật chặt, trong lòng mong muốn chị luôn hạnh phúc nhưng không sao nói được, chị bảo:

    - Thôi mà vui lên Tình, chị yêu em lắm, chị làm vợ em đêm nay là đủ, có yêu chị không?

    Không nói tôi cúi đầu gật nhẹ, bàn tay chị vuốt dọc mông tôi bờ mông dậy thì mười bảy, rắn chắc nhồn nhột nổi gai, tôi ưỡn người về phía trước. Bất ngờ chị xiết mông tôi lại, cái đầu cu chạm nhẹ vào đám nước bết bát trong cái khe lồn, nó như luống điện đánh thức thèm khát trong tôi, và cùng với nhịp chị đang kéo mông tôi lại bất ngờ khi mà buồi tôi đã chui vào khe lồn ướt đẫm. Chị kéo tôi lên, con cu nhẹ nhàng chui vào lồn chị. Cái đêm chia tay đầy tình dục đó, chị như kẻ khát được uống mạch nước nguồn, để rồi lúc ra đi chị bảo:
    - Biết đâu anh Tình được làm cha đấy nhé…


    (Hết Phần 33 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 34 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #34
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 34) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 34




    Những ngày tháng nhớ nhung dồn nén với bao cảm xúc lạ lẫm nơi làng quê, sau bao năm xa cách cũng dần qua đi. Căn nhà trở lại dần với sự yên tĩnh vốn dĩ nơi làng quê thanh bình yên ả như ngàn xưa đã có, buổi chiều Duyên ồn ào cười nói đi cùng chị Tuyết quẩy đôi quang gánh tung tăng từ bến sông trở về, bộ quần áo ướt sũng, dính bết vào người làm hằn lên từng múi thịt lồ lộ. Luớt qua góc sân chui vào nhà tắm, thay đồ, nàng đứng nghiêng đầu trải tóc, mát dịu, thơm lừng nàng nhè nhẹ ngồi xuống nửa bên kia cái chõng tre, thả tóc đung đưa nhịp lược, thấm đẫm mảng lưng đuôi tóc lướt qua đảo lại, tôi hỏi:
    - Em có gì vui thế?

    Nàng bảo:
    - Bến sông vẫn như ngày nào dòng nước vẫn trong xanh ngọt lịm ngâm mình cái mát lạnh thấm vào da thịt.

    Tôi cười:
    - Chác em vui lắm?

    Nheo mắt nàng bảo:
    - Còn phải hỏi, à mà hình như em lên ký anh ạ không hiểu sao về quê ăn cái gì cũng thấy ngon thế, hay là mình cất nhà ở lại?

    Những bàn tính của nàng lúc này hình như chỉ là thủ tục, anh chàng luật sư chạy đi chạy lại mấy lần, vật tư, thợ thuyền cứ như từ dưới đất chui lên vậy, ầm ầm đổ về. Thì ra nàng đã chuẩn bị tất cả, bản vẽ căn nhà. Hình dáng dựng lên, ngay góc đất lối đi xuyên qua vườn chuối. Ầm ào không gian nơi vườn vắng tiếng thợ thuyền réo gọi cả ngày, lặng thầm tôi lững thững bỏ đi. Xuống cuối góc vườn, nhìn những luống mình tinh được chị Tuyết cùng mấy người tỉ mẩn lên liếp vun trồng, mấy tuần nay đã nhú mầm, xòe lá, vươn cao
    tôi bâng khuâng nhớ lại cảm giác đầu đời, lạo xạo bước chân Duyên bước qua từng luống nhỏ. Nghiêng đầu, nàng mỉm cười e lệ, hàm răng trắng đều, ngước lên nhìn tôi nàng bảo:
    - Anh biết không, khi cãi nhau với con mụ hàng xóm ở bên kia em đã bảo làng mình, quê mình có tình yêu đẹp nhất, bao đêm em đã mơ cái ngày đứng giữa luống hoa mình tinh trổ hoa đỏ rực mỉm cười ngắt cánh hoa, ngửa cổ hút giọt mật nơi đáy cuỗng, hôm nay ngày ấy sắp thành sự thật, chỉ mấy tháng nữa thôi những luống hoa này sẽ là kỷ niệm đẹp nhất trong đời anh ạ.

    Nhìn nàng cười bất giác trong tôi bật lên bao điều mới mẻ, thì ra những điều dung dị nhất, đơn giản nhất của tuổi thơ chỉ khi sắp viên mãn cuối đời người ta mới thèm khát nhớ nhung, ước ao, tưởng tượng và bật vỡ òa ra khi kỷ niệm tràn về. Nàng bảo:
    - Căn nhà xưa của mẹ em yêu cầu phục dựng nguyên trạng như ban đầu, tất cả không có gì thay đổi như những gì mà anh đã viết.

    Buổi sáng trước khi nàng đi cùng anh luật sư, chỉ trỏ dặn dò toán thợ, nàng nói với tôi:
    - Anh ở nhà nhé, cố gắng bảo thợ giữ lại những gì giữ được vì sáng nay thợ rỡ căn nhà.

    Gật đầu tôi bước vào căn nhà lần cuối, ánh mắt luớt ngang. Cánh cửa buồng ngày xưa không còn nữa, bóng ai hình như đang đứng giữa nhà trầm mặc lặng yên. Từ từ tôi ngồi xuống, thả hồn về cõi xưa…
    - Tình ơi.

    Tiếng mẹ tôi réo lên nơi đầu hồi, mở mắt uể oải tôi tỉnh dậy, đêm trôi qua thật thật mau, tiếng chổi cô Nga quét sân loẹt xoẹt trước nhà. Lào sào tiếng mẹ tôi cùng cô Nga chao qua sớt lại, giá gạo, hôm qua mấy đồng một đấu, mẹ bảo:
    - Tính kêu nó về xem có muốn đi phiên chợ cuối năm không.
    - Ối dào!

    Tiếng cô Nga cất lên:
    - Anh chị chắc dậy gì nổi, trông nồi bánh đêm qua mà.
    - À tôi quên mất, thôi để nó ngủ đi đang sức ăn sức ngủ thức khuya sao chịu nổi thôi tôi về cô ạ.

    Đứng sau cánh cửa nhìn ra, cái eo thon thả của cô Nga hằn lên sau làn áo mỏng. Mẹ về cô quay lại thấy tôi mỉm cười, quyẹt ngang đuôi mắt, ngáp dài tôi che miệng lại, cúi sát gần tôi cô bảo:
    - Tình cũng dậy được rồi à?

    Tôi bảo:
    - Cô và mẹ khua sớm thế sao cháu ngủ được!

    Bước đi, chợt cô quay lại mỉm cười cô bảo:
    - À mà hôm qua hai anh em trông bánh thế nào mà gấn sáng Duyên ngủ mê cứ ôm chặt lấy cô thế.

    Chết rồi, cúi đầu tôi bước qua cô, đôi chân lập bập băng qua vườn chuối, tới góc sân nồi bánh chưng của cô Nga vẫn đang rực lửa ùng ục, bập bùng ánh lửa bám quanh đáy nồi ngồi xuống hơ tay, rực lên cảm giác, tiếng Duyên như vẫn lanh lảnh đâu đây.
    - Me… mẹ cứ ngủ đi con và anh Tình trông bánh.

    Tiếng cô Nga cất lên:
    - Nhớ đấy, khi nước bánh sôi đều thì bớt lửa Tình nhé cho bánh sôi đều kẻo cháy.

    Duyên ríu rít hình như nàng rất vui, cái không gian và bầu trời đêm cuối năm làm cho cô gái đang dậy thì ngôi bên bếp lửa đôi má mười sáu trăng tròn cứ đỏ hây hây ánh lên bao hy vọng trong lòng chàng trai mười tám. Tôi cứ rụt rè ngồi xa một góc, nàng bắt tôi kể chuyện học hành bạn bè trên phố, nụ cười bâng khuâng, nàng cũng ước ao ngày nào đó được ra thành phố học, chợt buồn nàng bảo:
    - Nhưng Duyên có học giỏi được như anh đâu!

    Mải nói chuyện lâu tôi sờ lên mái tóc, sương lạnh thấm đẫm da đầu, nhìn bóng Duyên đổ nghiêng in vào vách tường vươn cổ ngáp dài tôi cầm tay bảo:
    - Duyên đi ngủ đi để một mình anh trông cũng được.

    Nhè nhẹ dắt tay, lưỡng lư tôi bảo:
    - Vào giường anh mà ngủ lúc nào anh mỏi ra trông thay anh cũng được.

    Nắm nhẹ cổ tay, nóng rực hơi ấm từ bếp lửa hồng, đôi má nàng ánh lên đỏ rực như quả cà chua đang chín. cái thân thể của thiếu nữ dậy thì mười sáu cứ chập chờn nhè nhẹ lướt theo cánh tay tôi, bước qua cánh cửa tới sát mép giường, bất động. Cảm giác như chị Hồng đang đung đưa trước mặt, bất giác bàn tay len lén nắm dần lên cao. Cái khủu tay con gái dậy thì thật mềm thật ấm. Ánh mắt Duyên cứ đờ ra ngước lên cúi xuống, bàn tay còn lại vân vê tà áo cả hai lúng túng ngượng ngùng đỏ mặt thở ra nặng nhọc, run run nhìn sâu vào đôi mắt Duyên như ngây dại đang ngước lên. Khuôn ngực đầy đặn no tròn ẩn sau lớp áo Duyên đang nâng lên hạ xuống, bàn tay tôi vừa nhè nhẹ đưa ra thì cũng là lúc cả khuôn mặt ấm nóng đỏ bừng của Duyên úp vào vội vã…

    Cơn gió giữa đông đêm cuối năm thổi ào qua khe cửa, hơi lạnh như hàng ngàn mũi kim châm vào ra thịt khi rời xa cái bềp lửa hồng, cái lạnh của trời đêm không làm cho cái hơi nóng trong ngực tôi dịu đi, nó càn tăng lên khi khuôn ngực ấm nóng cứng như củ su hào non của Duyên càng lúc càng ép chặt, nó dội lên từng đợt theo nhịp thở, cưng cứng, mềm mềm theo nhịp đứng của đôi chân Duyên cứ như muốn khuỵu dần xuống, bàn tay tôi đang để trên bờ vai, đôi lúc bất chợt phải tuột nhanh xuống đỡ mông Duyên chịu người nàng đứng dậy, hơi thở của nàng phập phù hảo hển, gò má ấm nóng cứ trượt dần ra cánh tay tôi hình như cái bất ngờ, cái mạnh mẽ của cô gái dậy thì đã đẩy cảm xúc của nàng dâng cao khi khuôn mặt tôi đang cúi thấp dần sát cái cánh tay nơi ấy có khuôn mặt đôi môi ấm nóng đỏ hồng của nàng đang mở ra chờ đợi, thì thầm tiếng tôi nho nhỏ:
    - Duyên… Duyên em đừng sợ.

    Nàng mở mắt ra ngước mắt nhìn tôi đôi mắt long lanh thật đep, ánh sáng từ cái bếp lửa đun nồi bánh chiếu vào, lấp lóe hiện lên những sợi lông măng phơn phớt chạy theo gò má, tiếng nàng vọng ra:
    - Nhưng em sợ…
    - Em sợ gì?
    - Chẳng biết nhưng em không thở nổi!

    Lúc này tôi mới để ý cả khuôn ngực ấm nóng đang phập phồng, bất giác bàn tay đang đỡ dưới mông như có ma đưa lối từ từ kéo nhẹ qua bờ mông, len vào vạt áo luồn sâu vào cái khoảng lưng trắng hồng mềm mại, thắt nhỏ khoảng eo đang nổi lên hàng ngàn hàng vạn cái gai ốc khi bàn tay tôi lướt tới. Nàng rung nhẹ rùng mình, nhũn hết cả hai chân khi ở trên này đôi môi tôi đang chạm nhè nhẹ quyệt ngang thấm ướt đôi môi đỏ hồng đang chín. Giẫy mình nàng tuột khỏi tay tôi, giãn ra tôi nắm bàn tay Duyên chịu lại, bất chợt tôi hỏi:
    - Em không thích à?

    Cúi đầu Duyên bảo:
    - Không phải, nhưng… nhưng… tại em không thở nổi!

    À thì ra, tôi cười, cái cười của tôi cũng ngây ngô không kém, thì ra tuổi mười sáu của chúng tôi chỉ có bản năng mách bảo, và thật dịu dàng tôi đẩy nhẹ nàng lùi lại cái mép giường, đôi mông Duyên từ từ ngồi xuống, bàn tay vẫn không rời khỏi cánh tay tôi khuôn mặt cúi xuống chờ đợi. Vén mùng tôi nhẹ ngồi xuống bên cạnh
    cánh tay gác hờ trên bờ vai nàng, bàn tay xoa nhẹ theo cánh tay cúi đầu mặt tôi ghé sát miệng mấp máy mãi câu:
    - Duyên anh yêu em.

    Nhưng chẳng thành lời, ngước mắt nhìn lên Duyên hỏi lại:
    - Thật hả?
    - Ừ… em có vậy không… có không?

    Duyên vân vê đuôi tóc miệng cứ ậm à.
    - Nhưng mà… có…

    Mỉm cười bàn tay tôi kéo bờ vai Duyên nhè nhẹ, chịu dần, xoay nghiêng khuôn ngực nổi vồng mềm mại từ từ sát lại. Mắt nhắm nghiền, miệng hé mở thân người cứ giật nảy lên khi bàn tay ấm nóng của tôi cứ trườn dần lên hai bầu vú. Lịm dần im lặng sột soạt lớp vải cọ vào nhau. Từ từ cả hai nhích dần vào giữa cái giường. Con cu ấm nóng, cứng đờ cứ bật ra áp dần vào cái bụng mềm mại của nàng. Đôi môi không chịu rời ra, đùi tôi nhẹ trượt dần lên khoảng giữa hai đùi đầy đặn, khép nhẹ nổi vồng len cái gò cưng cứng, lách vào. Đầu gối tôi trượt sâu, dụi lên thúc nhẹ cái ngã ba mở dần ra, kìm xuống không cho cái ngã ba ấy khép vào được nữa. Bàn tay tôi lan dần xuống bụng, cái rốn nhỏ nhặn, híp sâu cứ đẩy lên theo cái cơ bụng Duyên đang gồng theo nhịp thở, hạ dần, cơ bụng Duyên sau cơn gồng cứng từ từ thóp lại, hình như nàng đã nhũn ra rồi, hai chân duỗi ra mềm mại. Bàn tay tôi như có ma lực, cái tri giác của lý trí, như tất cả kẻ đàn ông chỉ muốn xâm lấn đến cái nơi mà người đàn bà mong đợi, như một kẻ ăn mày đói khát, trước khi cảm nhận được vị ngon của miếng bánh. Bàn tay rình rập ngắm nhìn mơn man vờn quanh cái mép quần, để thăm dò cảm nhận. Ngón tay trõ như chàng kỵ sỹ mở đường, băng qua cái hàng rào giới tuyến, kéo theo cả bàn tay như một đội quân từ từ luồn nhẹ qua cái thun quần.

    Nâng nhẹ mu tay, bàn tay miết dần trên vùng đất bí ẩn dấu kín nơi bụng dưới. Duyên lại gồng lên nhịp thở càng hảo hển, tiếng: "Đừng đừng" nho nhỏ cứ theo nhịp thở càng làm cho bàn tay chàng trai không dừng lại được. Chỉ đến khi bàn tay phủ trùm lên cái mu lồn mềm mại, ấm nóng thì hình như Duyên bừng tỉnh, co mạnh ép chặt hai đụi giãy giụa, rên lên những tiếng "ư a" kỳ lạ. Vuốt tay lên cái mu cao đầy đận, cái mép thung quần không sao chống đỡ nổi cái luồn sâu bất chợt của bàn tay, vuốt lên nhè nhẹ cái khe chặt khít. Nhả miệng nhanh ra Duyên bất ngờ ngồi bật dậy, bàn tay tôi đang vuốt dưới cái khe lồn ướt sũng, tuột ra, trượt lên đặt ngang lưng quần ghị nhẹ hông nàng lại, bất chợt tôi hỏi:
    - Em không thích à?

    Nàng bảo:
    - Thích nhưng em xấu hổ lắm!

    Tôi bảo:
    - Có gì đâu, chỉ hai anh em mình biết thôi, có ai biết đâu mà sợ.

    Tôi nói vậy nhưng trong lòng thật bất an, chợt nhớ tới nồi bánh, tôi nói nhỏ:
    - Em nằm ngủ đi anh ra trông nồi bánh.

    Kéo chăn tôi trùm lên người nàng, nồi bánh lớp củi đã tàn, cúi thổi lửa lên lớp nước trong nồi lại sôi lên ùng ục, đi vào tiếng thở Duyên vọng ra nhè nhẹ, bâng khuâng tôi ngồi xuống mép giường, lành lạnh co chân tôi luồn vào cái chăn ấm áp...

    (Hết Phần 34 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 35 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #35
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 35) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 35



    Thật ấm, thật dịu, cái khoảng hẹp trong tấm chăn bông, ai đó từng thèm khát cái khoảnh khắc giá lạnh đêm trường, cái cảnh cứ chạy ra chạy vào bần thần lo nghĩ, cái ham muốn vừa trỗi dậy lại bị cái âu lo bị phát hiện đè xuống, tôi cứ đi vào đi ra. Bàn chân bước xa khoảng lửa ấm áp của cái bếp, lại quay ra hơ vào cho ấm ngôi yên bồi hồi nghĩ lại cảm xúc vừa mới tới gần liều mình, tôi đưa chân nhè nhẹ lùa vào cái chăn ấm áp ấy rụt rè chờ đợi. Ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như thiên thần của Duyên đang thở nhè nhẹ, khuôn ngực thiếu nữ vồng lên, ẩn bên trong ấy hình hài như củ su hào non tơ nổi phấn, đang lớn nhanh theo tuổi dậy thì, ngọt ngào chờ đợi người chủ thưởng thức, nhưng lý trí của kẻ vô tình, không thắng nổi cái lo sợ luôn thường trực trong lòng. "Mẹ mà biết được chuyện này chắc tôi phải bỏ đi ngay trong đêm hai chín tết". Dựa lưng vào thành giường mắt tôi ngắm nhìn, ánh mắt đuổi theo khoang bụng, xuôi xuống bờ hông lặn sâu dưới cái quần thun cái mu con gái nổi phồng, ấp e chờ đợi. Chút hơi thở trong lồng ngực thật mạnh ra lần cuối. Nhẹ nhàng tôi rút chân ra khỏi khoảng chăn ấm áp, bước vội ra sân, bất chợt bên kia tiếng cánh cửa nhà trên kẹt khẽ vang lên. Mẹ tôi quấn trên đầu cái khăn len bước ra, nhìn lâu mẹ hỏi:
    - Nồi bánh sôi được mấy tiếng rồi?

    Tôi trả lời:
    - Được ba tiếng rồi mẹ ạ.

    Nhẩm tính mẹ bảo:
    - Phải gần bảy giờ sáng mai mới vớt được...

    Lục cục hồi lâu mẹ mang vào vài thanh củi, ngồi xuống mẹ vuốt nhẹ mái đầu tôi, cởi khăn mẹ bảo:
    - Con trùm lên kẻo sương đêm làm rụng hết tóc.

    "Choang" cái xà beng trên tay anh thợ rơi mạnh xuống đất cắt ngang mọi dòng suy nghĩ, toán thợ rùng rùng bước vào. Ngập ngừng anh chủ toán thi công hỏi:
    - Ô ồ nãy giờ chú ngồi trong này à?

    Quát tháo um xùm, anh thầu gào lên:
    - Tiến, Thành, mày trèo lên rỡ ngói, thằng Tuấn và mấy thằng kia chuyến xuống, à tao báo trước, vật liệu dỡ ra phải để gọn ghẽ, căn nhà này sửa chữa mang tính bảo tồn, cái gì còn sử dụng được phải giữ lại, đứa nào làm bể, hư hao tao trừ lương ráng chịu.

    Ồn ào tiếng thợ, tôi lảng ra sân. Nhìn cái giếng nước ngày xưa, thành giếng nền sân qua bao thời gian
    long tróc lớp vôi loang lổ, vài cây dương xỉ bám theo bờ đất vẫn tốt tươi, loắn xoắn cọng lá mới đang nở ra, thì ra hơi ấm con người, dòng nước mát trong từ hôm có tôi cùng Duyên trở về, múc nước giếng lên dội dậm, đã làm sức sống của căn nhà, khu vườn đang từ từ sống lại âm thanh cái máy điện thoại trong túi quần dội lên, con gái gọi về giọng nói nó ào lên trong treo, nó hỏi han làm tôi không thở nổi, nó rất vui báo tin nó vừa check điện thoại thật lâu với mẹ. Báo tin nó đã chuyển tiền. Tôi còn chưa hiểu được vì sao bất chợt nó vui như vậy, bỗng nó hét lên:
    - Pa pa thật tuyệt vời.

    Bất ngờ tôi đánh rơi cái điện thoại, nhặt lên tiếng nó alô không ngừng, nó báo tin:
    - Ngày pa mẹ dọn nhà nó sẽ cùng chồng và các con trở về.

    Choáng váng không hiểu được Duyên còn làm thêm điều gì nữa, lững thững tôi đi xuống mảnh vườn, nhìn xuống mặt ao lung vài con nhện nước đang tung tăng nhảy múa, góc kia con chim bói cá đang đứng rình mồi, kiên nhẫn chờ đợi khoảng lặng thanh bình đang dậy trong tôi. Quê hương thân yêu đang hiện ra tất cả, đêm ấy cái khoảnh khắc bất chợt vô tình dừng lại, ánh mắt chị Linh từ từ ngước lên e thẹn, ngập ngừng, bàn tay chị đưa lên vuốt nhẹ dọc cánh tay mơn man khêu gợi như một tín hiệu bảo rằng:
    - Tình ơi… chị… chị đang rất muốn.

    Nhướng cao con cu tôi đang đè trên khe lồn chị, động đậy nó đang căng cứng phồng lên mạnh mẽ, nhúc nhích cái đầu, nhịp thở trong tôi như nghẹn trong lồng ngực, hai đùi chị Linh bất ngờ động đậy, dạng nhẹ dần ra, cái khoảng rộng cứ lan dần đủ rộng cho cái mu buồi tôi từ từ tụt xuống, cái trượt của thân dưới con cu xuống cái khe lồn của chị thật mềm mại, ướt sũng làm tôi như thêm chao đảo bồng bềnh, hực lên nhấn ngược cu tôi trôi nhanh vào trong lồn chị.

    Nắng lên trải đều trên khắp cánh đồng, từng mảng hoa mầu, cây trái xanh tươi như bức tranh đậm nhạt. Cánh đồng làng lụt đã trở thành cánh đồng cao sản một năm đôi ba vụ, tôi lơ đãng ngắm nhìn, lướt qua từng mảng mầu xanh ấy. Ánh mắt chợt bừng lên khi khoảng bờ bên kia hai đứa con cái Ngọc đang mải mê đùa giỡn, nước da chúng thật trắng cứ ánh hồng lên, nhìn cái Ngọc đứng nép bên chồng nó thật buồn cười thằng chồng tây cao lớn như cây cột đình râu đỏ hoe hoe, bập bõm vài câu tiếng Việt đang la lối con nó khi chúng lăn lê đùa giỡn theo vạt cỏ. Ống quần dính đầy cỏ may chui ra chui vào chơi trò chốn núp. Chúng thật vui, thật thỏa thích cười nói trên mảnh đất quê hương, mảnh đất mà ông bà nó đã gửi xương gửi cốt. Bên kia tiếng Duyên đang nhắc nhở mấy người thợ gắn nốt mấy tấm mộ chí, tôi bước đến gần khu mộ mới xây thật đẹp trên gò dất cao, đầu tựa vào chân núi ngọc, nhìn thẳng xuống tận thác rồng, khu mộ thành hàng thành lối theo thứ bậc gia tiên, nhìn thấy hai khoảng còn trống tôi hỏi nhỏ Duyên:
    - Sao lại có hai khoảng này?

    Duyên cười cười bảo:
    - Có thể dành cho chúng mình đấy anh ạ.

    Anh chàng luật sư từ trên xe bước xuống, lội xuống đến nơi nói nhỏ:
    - Thưa ông bà, khách khứa đã về sắp đủ cả rồi, ông bà về để đón tiếp.

    Cái sân thật rộng kê bàn ghế, che rạp phủ kín hôm nay như chật trội, tôi im lặng ngắm nhìn, bác Khánh lưng còng chân yếu ngồi trên lưng đứa cháu, đưa từng nén nhang cho những người vào thắp lễ, chị Tuyết cùng đại gia đinh, chị Hồng cùng các con các cháu, chị Linh, Lụa và Duyên cứ lướt qua trầm lặng, lẩm bẩm trong miệng thì thầm khấn vái không ai nghe được. Tiếng sắp mâm, từng nhóm vui vẻ ăn uống, nói cười rộn rã, ở một góc xa nhìn ngắm từng khuôn mặt, từng nụ cười, tôi không biết nên vui nên buồn vì bao cảm xúc lẫn lộn
    trào dâng trong lòng đúng, sai, khôn, dại qua những chặng đường. Giọt nước mắt cứ lấp ló nơi đáy mắt muốn chực trào ra, bao câu hỏi cứ dâng lên rồi lại chìm tắt vì chẳng có câu trả lời nào cụ thể...

    Nhưng có một điều rõ ràng nhất đang hiển hiện, cái dòng họ sắp đến hồi tuyệt tự vì bác cả chẳng sinh được đứa con nào. Cha tôi có anh Lợi và tôi nhưng anh Lợi lại là như vậy, tất cả như đổ hết vào tôi, để đến hôm nay đúng sai, sai đúng vẫn là câu hỏi không bao giờ có lời đáp, nhưng tất cả đã trở về âm thầm không ai xác nhận, nhưng trong tim mỗi người niềm vui đang toát ra lặng thầm trên mỗi khuôn mặt thân yêu cho nhiều thế hệ mới ra đời. Tất cả đều chảy về mấy chữ lá rụng về cội nhờ bàn tay và tấm lòng vị tha của Duyên bé bỏng…

    - Bà ơi ông tỉnh lại rồi.

    Lờ mờ tôi mở mắt căn phòng trắng toát dần dần hiện ra, ông bác sỹ ra hiệu cho mọi người đứng quanh yên lặng, tiếng ông thì thào như tiếng gió:
    - Ông ấy là một người kỳ diệu nằm hôn mê từng ấy ngày trời giờ đột nhiên bừng tỉnh.

    Từ từ chợt như nhớ lại, câu truyện trôi qua trong đầu, có khi chỉ là một giấc mơ, mà tôi thấy được kể lại cùng các bạn...

    (Hết Phần 35 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 36 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #36
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 36) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 36



    Tháng tám, nắng chiều vàng nhuộm, gió nam thổi rặt dìu, mùa thả diều đã tới. Tôi chờ đợi tiếng sáo diều trong cái im lặng đến thắt cả lòng. Nhưng cái làng bên kia sông không còn tiếng sáo vang lên cái thú chơi tao nhã, nhàn tản ngày xưa giờ đi đâu mất. Hình như thời gian và kỷ niệm không còn, thì ra người ta bảo không bao giờ tắm hai lần trên một dòng sông thật đúng...

    Mùa tựu trường đang tới, sau những ngày đong đủ êm đềm thanh thản, chat, mail qua lại cái Ngọc cùng chồng nó đã bồn chồn cho ngày trở lại, buổi tối ánh trăng quê sáng vằng vặc, nó lặng lặng mang cái gối ra sân, thả xuống cái chiếu dựa vào cạnh thềm rỉ rả hỏi tôi thật nhiều truyện. Thằng John chồng nó cùng hai đứa con đang tròn miệng đánh vần theo Duyên vài câu tiếng Việt, nó bảo giờ nó cũng thấy yêu mảnh đất này, cái Ngọc tủm tỉm cười hỏi tôi
    - Cha đang nghĩ gì mà trầm tư thế?

    Tôi cười bảo nó:
    - Cha có nghĩ gì đâu.

    Thật lâu nó bảo:
    - John chồng con nói rằng cha thật tuyệt vời.

    Tôi lặng yên thả tâm hồn vào khoảng sân, vườn chuối trước mặt ngọn gió đung đưa, khoảng vườn lấp lánh như dát bạc, lật phật trong gió đêm hè, hồi lâu cái Ngọc rụt rè đề nghị:
    - Cha, sau này cha chia thời gian mỗi nơi một nửa cha nhé.

    Xiết nhẹ tay nó tôi bảo:
    - Cha đồng ý rồi con ạ.

    Sau nhiều ngày dặn dò đủ thứ, vợ chồng, con, cái Ngọc ra đi, Duyên phải đi giải quyết vài thủ tục, căn nhà thật yên tĩnh, vắng lặng không ngờ cái khoảng đất đuôi cờ nơi cuối xóm vẫn yên tĩnh như xưa. Hình như cái thay đổi ồn ào chỉ bừng lên nơi cái phố giữa làng luôn ồn ào chộn rộn, ba căn nhà rộng rãi ban ngày chỉ có tôi và chị Tuyết bình yên qua lại. Vợ chồng thằng Thân suốt ngày ra xưởng, từ ngày được tăng cường vốn hoạt động, thằng Thân chẳng mấy lúc ở nhà. Chị Tuyết vào ra như cái bóng, chị luôn rụt rè im lặng, ánh mắt đôi lúc bừng lên rồi chợt tắt nhanh khi tôi nhìn bắt gặp. Buổi trưa khi ngồi đối diện qua bàn nước, rụt rè tôi hỏi:
    - Chị không vui à?

    Ngước mắt nhìn sang chị bảo:
    - Ngược lại là đằng khác, chị vui vì tất cả đã trở về tốt đẹp.

    Bất chợt chị nói:
    - À, hôm nọ chị Hằng điện thoại về hỏi thăm em nhiều đấy, chị Hằng hẹn tới đây thu sếp được chị sẽ ghé thăm nhà.

    Tôi cúi đầu yên lặng, chào chị lững thững về căn nhà mới, mở cửa ngọn gió thoáng qua, không gian căn nhà thật rộng, khoảng sân trước mặt nhìn ra tận bên kia vườn chuối. Cái giếng ngày xưa, cái góc sân không còn hoang tạnh nhưng sao vắng lặng lạ kỳ. Bước vào căn nhà hôm xưa thật là đông đủ, ánh mắt thật bình yên nghĩ ngợi xa xăm chị Hằng, có lẽ trờ về thăm thật mất, ngày ấy, sau cái buổi bất ngờ, nồng nàn đắm đuối. Hôm sau chị Linh đi làm về sớm, buổi chiều không thấy chị trở lại cơ quan. Tôi rụt rè hỏi chị, nhìn lâu chị bảo:
    - Tình này, hãy yên lặng và quên đi những gì xảy ra đêm qua nhé.

    Rồi chị bật khóc, nức nở, nghen ngào, hồi lâu chị tiếp:
    - Chị và anh Thắng sẽ thôi nhau!

    Tôi hỏi lý do, chị bảo:
    - Không ai thể ngờ người hiền như anh Thắng lại có vợ nhỏ, ở cơ quan khác.

    Gia đình bác cả lúc này rối như canh hẹ, chị Linh rất buồn, cái buồn lây sang tất cả mọi người, chị Hằng cũng hay bất chợt đi về động viên chị Linh cho khuây khỏa. Chiếu tối, gió bấc khô lạnh đổ về giá buốt, tôi mang cái bắp cải ra sàn nước phía sau nhà chuẩn bị bữa cơm chiều, chị Hằng động viên an ủi chị Linh cả buổi đã đạp xe về nhà dỗ dành thằng bé, thật tội nghiệp nó mấy hôm nay ở bên ông nội, tối ngủ với cô. Chị Linh nằm ủ rũ trong phòng, bao nhiêu nguồn cơn thịnh nộ chị chỉ nuốt vào trong, đôi mắt quầng thâm nhìn chị héo hon phiền muộn vào ra như cái bóng, lòng tôi chỉ biết nhìn theo im lặng, hình như chị đang quyết định điều gì, “cạch”. Tiếng gõ cửa vội vàng vào cánh cửa, tôi vội chạy ra trên tay còn cầm nửa cái bắp cải. Anh Thắng mặt mày tái xám theo xe từ công trường trở về, tiếng anh lắp bắp, nói hả hơi khói bốc cả lên, anh hỏi:
    - Chị đâu rồi?

    Tôi ấp úng:
    - Chị ở trong phòng…

    Lao vội vào nhà tiếng anh nhỏ nhẹ, tôi nghe câu được câu chăng, hình như anh đang xuống nước nhỏ to xin lỗi, nhưng chị bỗng gào lên.
    - Cút đi anh cút đi.

    Ồn ào, tôi vội chạy vào, chị Linh đầu tóc rũ rượi khóc gào kể lể, giằng co anh Thắng, hình như nỗi đau sự chịu đựng đã không ngăn nổi chị ào lên đau đớn. Trong cơn chuếnh choáng tầu xe, khuôn mặt tái mét anh Thắng cũng bùng lên cơn thịnh nộ “bốp… bốp” hai cái tát đã đẩy chị Linh ngã chúi vào giường. Chị lao ra khỏi nhà vơ vội cái xe đạp như bay phóng về bên nhà bác cả. Tôi vội lao ra chạy bộ theo chị, chiếc xe loạng choạng mất hút ở cuối đầu đường, thất thểu quay lại, dựa lưng vào tường ngước nhìn anh Thắng, đầu tóc bù sù bước ra trong bộ dạng của kẻ sĩ thua trận, mắt anh vô định lặng lẽ đi ra, bỏ lại tôi một mình trong căn nhà tối thẫm. Cái buốt giá ê chề kéo tôi về thực tại, vơ vội rổ rau tôi lững thững lên lầu. Tám giờ tối cơn đói kéo tôi tỉnh dậy, mùi bánh mì nướng từ ngoài phố thơm lựng bay vào, chạy ra, chạy vào tôi đóng nhanh cửa lại. Cầm cuốn sách lên con chữ mọi hôm cứ bay đi đâu mất, trong tôi bao điều sáo trộn nhảy nhót trong lòng. Hôn nhân, tình yêu, tình dục là cái gì!? Mà mỗi con người cứ đều vướng phải, nỗi lo anh Thắng chị Linh đi đâu trong đêm vắng, giá lạnh đói khát không áo lạnh. Chết rồi chị mới cảm lạnh mấy đêm rồi, vơ nhanh cái áo, tôi chạy ra đầu ngõ cuộn nhanh hai ổ bánh mỳ tôi đạp xe như bay sang nhà bác cả.

    Căn nhà yên tĩnh, hai bác đã cuộn tròn trong chăn ấm, thằng cu Tũn đang ấp vào lòng ông nôi, chị Hằng cuộn mình ngồi đọc sách trố cả hai mắt lên khi nghe tôi kể lại, tiếng chị thì thào, đừng cho cha biết. Khép nhanh cánh cửa cả tôi và chị leo vội lên xe đạp như bay qua từng góc phố, rã rời, mệt mỏi, cơn lạnh đêm khuya là thế mà áo tôi ướt đẫm mồ hôi mắt láo liên nhìn từng gốc cây, hè phố. Tiếng chổi đêm đã vang lên khắp phố, âm thanh về đêm như đã nhạt nhòa. Mắt tôi như sáng lên khi cái ghế đá công viên một bóng người co quắp. Chị Linh đã lả đi vì đói, vì cái lạnh, ôm chị vực dậy, tôi chạy xe một tay, một tay đỡ ngang lưng chị. Lao nhanh về nhà, cả nhà bác cả như tổ ong bị vỡ, mũi tiêm của ông bác sĩ, ly sữa nóng, những cái xoa bóp đến nóng rực cả tay, chị Linh mở mắt ra. Ôm chặt lấy con, đáy mắt tuôn đều hàng lệ...

    Mọi lời khuyên không làm hai người lay chuyển, chờ đợi phiên tòa, anh Thắng chỉ được chị cho bước chân đến cửa đùa giỡn với con và trở về trong im lặng, những ngày tháng âm thầm yên ả. Chị Linh như cái bóng đi về, thỉnh thoảng cơ quan chị cũng có vài bạn đến chơi, đùa giỡn bâng quơ không khí trong căn nhà như có cái gì lạ lắm, nó như khoảng lặng giữa đêm hè, đứng gió nực nội trước giờ bão tới. Bác cả khát cháu, nhớ con, thỉnh thoảng đạp xe qua lại, cảm nhận nỗi đau của người cha, cái buồn hình như mất cháu, cái khát khao của những người già, người lãnh mang bổn phận đứng đầu dòng họ khiến bác cứ trầm tư im lặng hỏi han tôi về những gì đang diễn ra với chị…

    Cơn rét nàng Bần tháng ba tái lại, giá lạnh đột ngột, vần vũ cơn mưa, tôi đạp xe về nhà trong cái lâng lâng của bài thi kiểm tra đạt điểm cao tuyệt đối, gõ cửa, chị Linh cười tươi ra mở cửa. Nhìn chị đôi má ửng hồng nãy giờ đứng bên bếp lò nấu nướng, thân người bó sát trong bộ đồ thể thao bằng thun mỏng, cái chiều cao lý tưởng, cái đậm đà đầy đặn của gái một con, cái vui vì chị bảo ngày mai chị sẽ ra tòa. Tất cả như đang trộn vào chị tạo lên niềm vui nho nhỏ sau bao ngày chìm trong đắn đo khắc khoải, chị bảo:
    - Tắm đi lạnh lắm, nước nóng chị đã đun rồi.

    Sách hai phích nước vào nhà tắm, cởi đồ tôi miên man nhìn qua tấm gương phản chiếu, thật cân đối khuôn ngực chàng trai, làn da bánh mật, lớp lông măng trên môi đã thành hàng ria mép, “ồ mười tám rồi Tình nhỉ”.

    Bữa cơm thật ngon trong cái lung lung linh ánh điện, thằng Tũn ăn xong theo tôi lên lầu, trùm chăn nó chui vào chơi trò chốn núp, bâng khuâng cầm cuốn sách lên, buổi trưa không ngủ vì tranh thủ học, từ từ tôi chìm vào giấc ngủ. Cái lạnh theo cơn mưa bất chơt, lắc rắc bay qua cửa sổ miên man, mơ màng. Trong cái mênh mang, con nước dòng sông, tôi từ từ bơi xuôi dòng sông ngụp lặn trồi lên thật mạnh, đập tay hét lên thật to. Bàn tay ai đang dìu tôi nhè nhẹ, nắm chặt lay lay, kêu lên.
    - Em mơ gì thế?

    Mở mắt, chị Linh ngồi ở đầu giường, im lặng trầm tư từ khi nào không rõ. Bàn tay run run lùa nhẹ trên trán, tôi ngước mắt lên, mờ dần nụ cười chị đang hé mở, bàn tay chị như đang bất động. Hai mắt nhìn nhau, tôi từ từ mở mép cái chăn bông, kéo nhẹ chị ngả dần người xuống...

    (Hết Phần 36 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 37 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Last edited by Congtu; 01-20-2015 at 01:24 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #37
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 37) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 37



    Người ta bảo người già thường nghĩ về quá khứ, phải chăng họ muốn chiêm nghiệm cuộc đời về những lỗi lầm, khổ đau mà họ đã vấp phải hay họ thanh minh về tất cả những gì họ đã gặt hái được. Trong cuộc đời này mọi cái đều có thể xảy ra, với tôi chỉ là những khắc khoải, nỗi nhớ chơi vơi về dòng sông kỷ niệm về những con người, số phận vẫn đang tồn tại trên mảnh đất đôi bờ…

    Nhẹ nhàng chị nép cạnh mép chăn, tôi từ từ đưa bàn tay ra chạm nhè nhẹ vào cổ tay chị, nhưng chị chẳng có phản ứng gì, đôi mắt chị nhìn đăm đăm vào thằng cu Tũn. Hình như mọi tri giác chị đều dồn vào đứa con bé bỏng, có phải trong chị đang dồn lên những lo âu suy nghĩ về ngày mai, cái ngày quyết định thằng Tũn theo mẹ thì mất cha và ngược lại, im lặng hồi lâu tôi nhẹ nhàng hỏi chị:
    - Chị Linh, chị đang lo lắng điều gì à?

    Thật lâu sau chị bảo:
    - Tình này em nghĩ gì về chị?

    Tôi bảo:
    - Chắc chị lo cho ngày mai… hay chị bỏ qua cho anh Thắng.

    Lại im lặng, lát sau chị nhổm người dậy, bó gối, mắt nhìn xa xăm, giọng chị bất chợt đều đều:
    - Cái hôm trước em nói ai lấy được chị mới là may mắn, thế mà…

    Giọng chị run run, tôi ngồi bật dậy lúng túng lấy cái chăn đơn nhẹ nhàng quàng ngang vai chị, chị bảo:
    - Quê chị ở xa lắm, ngày xưa anh Thắng theo đuồi chị, so với người khác thì không học cao và đẹp mã bằng nhưng chị vẫn lấy vì thấy anh thật thà ít nói, thế mà người đời nói chẳng sai. “Chó sủa là chó không cắn” ai dè không nói mà làm một cái chí mạng!

    Lặng đi một lúc rồi chị tiếp:
    - Tình ơi… em có hiểu cảm giác của người vợ cay đắng, thù hận thế nào khi mà người tình của chồng đến khóc lóc kêu xin tha thứ, và nhường chồng cho đứa con cô ta đang mang trong bụng có cha không, em biết không, lúc đó chị chỉ muốn trả thù cho hả giận, nhưng giờ đây tất cả đã nguội lạnh, chị chỉ lo cho ngày mai, cho thằng cu Tũn sau này.

    Nhìn bóng chị in nghiêng trên vách tường, nước mắt đọng sâu nơi đáy đang từng giọt lăn ra. Tôi hiểu những gì đang diễn ra trong lòng chị, cái hiểu biết non nớt của câu con trai năm cuối phổ thông chỉ giỏi về những môn tự nhiên và những cảm xúc mơ màng về phụ nữ cùng những đam mê xác thịt thuở mới dậy thì khiến tôi yên lặng bế tắc chỉ biết chạy xuống nhà đổ ít nước nóng ra dấp vội cái khăn lên đưa cho chị. Lặng yên, cảm động chị nhận cái khăn từ tay tôi run run ấp nhẹ nhàng lên mặt, hồi lâu lặng lẽ tôi gỡ nhẹ cái khăn bỏ vào thau nước đi ra nhà tắm đánh răng, ngắm nhìn khuôn mặt qua tấm gương sau cơn biến đông của tâm hồn.
    Bước vào chị đã chui mình vào trong chăn, vòng tay nằm nghiêng ôm thằng cu Tũn, cái chăn đắp hờ nửa người, khoảng lưng mềm mại, mảng da sau gáy trắng hồng, xuôi theo cái eo thon nhỏ, nở vồng lên cái gò mông đằy đặn lẩn sau trong bô đồ thể thao trắng muốt. Tôi nuốt khan bất động, nửa muốn ngồi xuống nửa muốn đứng lên, im lặng bao trùm. Hình như chị đã nghe bước chân tôi nhẹ đi vào, nhưng tất cả đang chờ đợi cái gì đang tới, nhưng cái khoảng lặng, cái ranh giới chưa ai dám xé bỏ vượt qua. Trời se lạnh, tiếng chuông đồng hổ dưới nhà đều đều đếm mười nhịp, bất giác chị ngoảnh mặt ra, tiếng chị cất lên:
    - Ngày mai chị và anh Thắng sẽ ly dị!

    Bàn tay chị bất ngờ đưa ra nắm nhẹ vào cổ chân tôi, tiềng chị cất lên:
    - Tình… em xuống mang thêm chăn lên đây… chị lạnh quá!

    Tôi bước xuống cầu thang như cái máy, bước chân vội vã lên lầu, ngập ngừng ôm chăn gối đi lên không thấy chị và thằng cu Tũn đâu, ngơ ngác nhìn ra chị đang bế thằng cu Tũn đi tiểu trở vào. Thằng bé khuôn mặt hồng hào nép chặt vào người chị, ngả dần chị ém chăn cho thằng bé, tôi nhe nhàng nằm xuống cạnh cái chăn của chị. Bóng tối mờ mờ, tâm hồn như đang nhảy múa khi nghĩ tới cái cảm giác hôm nào, cái khoảng lưng trăng trắng hở ra lúc nãy, cái khoảng cách giữa tôi và chị thật gần, cái tưng tức trong người cứ nhè nhẹ trào lên, thoang thoảng bên kia mùi hương vô hình của đàn bà con gái cứ dậy lên theo ánh mắt tôi nhìn, thở mạnh kìm nén, bật ra thành tiếng thở dài lăn qua, trở lại không chịu đựng nổi tôi ngồi bật dậy, tiếng cái chăn lào xào động đậy chị Linh nhè nhẹ trở ngang tiếng chị cất lên:
    - Tình… sao… sao chưa ngủ?

    Xoay ngang khoảng chăn từ từ trôi qua người chị, vơ tay chị ém lại bên người thằng bé, dở nhẹ mép chăn bên này người chị chui dần vào khoảng chăn ấm áp, tuột dần ngả người tôi trôi dần theo cơ thể chị. Bất ngờ như một ánh chớp lóe lên, cả hai cánh tay của tôi và chị cùng lúc vòng ra ghì chặt lấy nhau, xiết chặt cuộn tròn như sơi thừng bện lại hừng hực, người chị như củ khoai lang đã héo mới lấy ra trong nồi luộc, nóng rẫy rỉ mật, phập phù hơi thở chị như thổi bên tai, ưỡn lên cả khuôn ngực mềm mại no tron của chị cứ cà ngay ngang miệng, cơn đói khát của chàng trai mười tám tất bật dội lên, ôm chặt ngang lưng chị. Thật nhanh cả hai người quần áo được trút bỏ. Ngấu nghiến miên man tận hưởng nuốt nhanh những gì mà chị và tôi đẩy qua đẩy lại nơi cửa miệng. “Ư ử” rên lên cả hai tấm thân cứ cuốn vào nhau thật chặt, cái cặp đùi dài thẳm mềm mại sao lúc này cứ gồng lên cứng thế, hình như chị muốn kìm xiết không cho tôi hẩy mạnh chà xiết con cu lên mu lồn chị. Ngửa cổ, ngực chị ưỡn ra chờ đợi, cái đầu cu tím thẫm, căng cứng cứ có cọ ngay mép cửa mình. Trong cái miên man sung sướng đến quờ quạng, bất ngờ chị ưỡn hông lên vòng tay chị nãy giờ ôm chặt hông tôi bất ngờ xiết lại.

    Cả cái vùng ấm nóng, ươn ướt trơn nhẫy của tôi và chị áp chặt vào nhau, giật nhẹ hông lên cái vùng ấm nóng ấy cứ xiết lấy mút chặt con cu tôi thật mạnh, không kịp vào ra tôi ép chặt mu buồi xuống. Bao nhiêu thèm khát chất chứa phập phồng trong tôi phụt mạnh từng cơn vào sâu trong lồn chị, tiếng chị thều thào điều gì đó tôi nghe không rõ, nhưng khuôn mặt chị giãn ra, mỉm cười chị co tay du người vươn lên hôn nhẹ vào môi tôi rồi ngả người nằm xuống…

    (Hết Phần 37 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 38 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #38
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 38) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 38




    Những tháng ngày bình lặng cứ trôi đi, cái bản án vô hình đã chia đôi anh chị, bác cả tuần đôi buổi nhớ cháu chạy qua nhìn tôi ánh mắt người già như trĩu nặng, đôi lúc bác bảo:

    - Có lẽ dòng họ chỉ trông vào mày thôi cháu ạ, thằng Thắng giờ đã bỏ đi mất rồi, nhà mình thật là bạc phước!

    Thỉnh thoảng thương bác tôi chở thằng Tũn chạy qua thăm, chị Linh vẫn thường xuyên qua lại chăm sóc ông bà như những ngày trước. Cái cửa hàng nơi chị làm việc càng ngày càng tất bật, chị bảo:
    - Hôm nào chị được nghỉ em về quê chị nhé.

    Hình như bao nhiêu tình cảm chị dành hết cho tôi, nhưng những đam mê bùng cháy những khơi gợi ngọt ngào của cái đêm đầy bão tố giữa tôi và chị không thấy bùng lên trở lại. Khi những hàng sấu ven đường râm ran tiếng ve gọi hè, mùa thi lại tới, cái tin tôi đạt điểm cao tuyệt đối của kỳ thi đầy cam go với đám học trò bay sang nhà bác cả, buổi trưa chị Hằng sang bảo:
    - Chiều em đón thằng Tũn về nhà, bác cả làm cơm khấn tổ tiên ban phước.

    Chị Linh thật vui chén rượu làm khuôn mặt chị đỏ hồng, đêm hè nhìn chị bó gọn trong chiếc áo đông xuân khuôn ngực vồng lên sáng rực dưới ánh đèn thấp thoáng. Sau những tháng ngày tất bật lo thi cử, chén rượu bác cả cứ mãi đưa qua cái nhìn đối diện của chị Linh ánh mắt long lanh, nụ cười trìu mến đã khiến tôi bồng bềnh chao đảo. Thằng Tũn ở lại, tôi và chị hối hả về nhà, khi cánh cửa vừa nhanh khép lại. Chị bỗng xoay người đổ ập vào khuôn ngực vạm vỡ của tôi, khuôn mặt chị lướt nhanh, làn hơi nóng hổi nồng nàn hơi rượu thoang thoảng trộn vào khoang miệng. Nụ hôn hối hả xiết mạnh đã kéo bao nhiêu khát khao bùng lên mạnh mẽ. Vòng tay chị xiết chặt hối hả giật nhanh những gì đang mặc trên mình, chị gồng lên gào lên ép chặt hai đùi ấn đầu tôi vào bướm chị, cái mảng nước nhoe nhoét thoang thoảng hơi rượu phì phà hơi thở nóng hổi từ miệng tôi, làm cái khe thịt đỏ hồng hai mép cứ vồng lên, đám lông đen hình tam giác đẫm nước như cái bàn chải dựng lên xẹp xuống khi đôi môi tôi chà xát không ngừng. Bao nhiêu khát khao, bao nhiêu uất hận ghen tuông trả thù bùng lên, khi con cu to dài căng cứng len lén tách nhẹ hai mép lồn mọng nuớc của chị ra, chui vào ngập sâu, lèn chặt dập dình rút ra đẩy vào cái khe ướt đẫm. Hình như đêm nay là đêm của chị, chị Linh đằm thắm dịu dàng đã thay bằng một con ngừoi khác hẳn.
    - Địt chị đi… mạnh vào… Tình ơi chị chết mất!

    Gồng lên đẩy mạnh, toàn thân tôi căng cứng dập mạnh con cu như giã giò vào cái cối lồn bê bết nước đang há ra đớp lấy ngậm chặt mỗi khi cái đầu cu lao xuống, hối hả thật lâu sau cho đến nhịp cuối cùng bất ngờ ép chặt. Cái ống buồi căng lên phồng mạnh dẫn đường cho hàng triệu viên đạn thi nhau bắn sâu vào khe lồn chị. Rã rời thiếp đi, khi tiếng sấm đêm hè báo hiệu cơn giông sắp tới, chị bỗng trở ngang vuốt vào vai tôi thật nhẹ, bàn tay chị trượt dần vuốt xuống vùng hông, nhồn nhột tôi quơ tay, đám nước nhơn nhớt thoang thoảng mùi khí lồn, trộn lẫn khí buồi vẫn ứa ra. Cái khe háng chị mát lạnh mềm mềm đám lông bết lại, chị bảo:
    - Sao hôm nay chị máu thế… chị phải công nhận ai lấy được Tình thì…


    Tôi bảo:
    - Thì chị lấy được rồi mà.
    - Nhưng không đuợc suốt đời Tình ạ!
    - Thì chị cứ nhận đi bao giờ không còn hãng nói.

    Chị cười bất ngờ chị cúi xuống ngậm chặt con cu tôi mơn man mút nhẹ vào đầu cu lựt sựt, cơn bức bối của cơn giông đầu hạ, cái nền gạch không thấm mồ hôi, đám nước bết bát từ háng chị rỉ ra nhòe nhoẹt, tất cả cứ sực lên nhưng không ngăn nổi cơn hứng tình vì rượu vì yêu, hình như với chị là một tình yêu trả thù những mất mát mà người chồng nhất mực thương yêu của chị mang lại đã thổi bùng lên. Làm cho chị như một thằng say rượu mút mát nâng niu cái ly rượu, chíp miệng ngửa đầu khề khà nhâm nhi miếng mồi ngon và vị thấm đẫm mùi vị của cái đầu cu tôi đang từ từ dựng lên mạnh mẽ. Miếng mồi đã hồng hào thấm đẫm căng bóng cả lên chị bỗng kéo tay tôi ngồi dậy, ngậm chặt chị dẫn tôi đi lùi vào nhà tắm. Cái thành bồn tắm từ thời cô tôi để lại đã làm cái bệ để tôi đặt cái mông rắn chắc xuống. Nhìn ngắm thật lâu chị nhoẻn cười, dạng chân, chị cầm con cu tôi kê ngay miệng lồn rồi hạ hai đùi xuống. Cúi xuống tôi trố mắt ngắm nhìn con cu chổng lên như cái ngõng cối say gạo thụt thò ra vào cái hang chơn lùi trắng bóng như bọt xà phòng cùng đám lông phất phơ trên mu lồn chị lướt qua lướt lại.


    Ngửa mặt lên, chị hạ mông xuống nhịp nhàng, nghiến răng kìm nén tiếng rên trong cổ họng. Trong cái bồng bềnh chao đảo của vòng tay chị, tôi vẫn nhận ra hình như phía sau vai tôi giọt nước mắt chị đang rơi xuống. Chỉ khi nhịp dập của chị chậm dần, háng chị như đang xiết lại tôi hẩy mông lên ép mạnh bao nhiêu sức mạnh còn lại trong người, từng đợt mạnh mẽ bơm vào trong lồn chị…

    Ngày giỗ ông, cha tôi lại xuống, bác cả buồn rầu nhìn chẳng muốn ăn khi ngày giỗ anh Thắng không về, hôm trước khi về cha bảo:

    - Con cứ nói chị Linh ở lại đây vì chị và anh Thắng đã bỏ nhau rồi, giờ ở bên nhà bác cả không tiện, mà ráng ôn thi con nhé, kỳ thi sau khó khăn hơn nhiều đấy con ạ.

    Cái trường hôm nay thật là sôi động nhộn nhịp đón những tân sinh viên mới, buổi khai giảng thật vui nhưng chẳng kéo dài vì cái lo âu của thời cuộc. Dọc theo tuyến phố hàng hố tránh bom mới được đào lên mỗi cái cống bê tông đứng ngập cả đầu, cả trường tôi chộn rộn vì cái tin chuẩn bị đi sơ tán, nhiều hôm chị Linh về sớm vì chị bảo cơ quan chị cũng sắp phải thay đổi nhiều, lẩn thẩn một mình tôi đứng bên cửa sổ nhìn ra khoảng vườn nhà bên cạnh, ngắm nhìn trời đã vào đông cơn gió se se lành lạnh dìu dịu thổi về nhẹ nhàng chị tì cằm vào vai tôi chợt bảo:

    - Giá như chị được lùi lại thời gian chị sẽ tìm em và lấy một người chồng như thế.

    Tiếng chân ai lạch sạch lên lầu, chị Hằng hớt hải thông báo ngày mai chị sẽ đi cùng học sinh về nơi sơ tán, khảo sát chuẩn bị chuyển trường, chị hỏi:

    - Tình hình bên trường em thế nào rồi?

    Chị Linh chép miệng thở dài.
    - Thế là mấy chị em mình sắp xa nhau rồi Tình nhỉ!

    Cái đêm bão tố tới không ai đợi chờ ấy rồi cũng đến, vệt bom kéo dài đã phà tan dãy cửa hàng bách hóa, chị Linh đã cùng thằng Tũn di tản về nhà, chuyến xe cuối cùng đã đưa tôi về nơi sơ tán...


    Ngôi trường tạm, là dãy nhà kho của một nông trường, chẳng biết tự hồi nào cái khoảng đồi bát úp chạy lan đến một dãy núi cao rừng xanh mịt mù lại được ai đó lập lên một nông trường đẹp thế. Những cây chè cổ thụ còn sót lại, như một chứng nhân bảo rằng ta đã có mặt ở đây lâu lắm rồi. Trường chỉ có mấy dãy kho làm giảng đường, học sinh ở nhờ trong nhà dân, buổi sáng hơi sương mờ mờ tỏa ra lan dần lên đỉnh ngọn núi, mây giăng trắng xóa như một búc tranh thật đẹp.

    Nhà tôi ở trọ chỉ có bác công nhân đã già nghỉ hưu, con cái bác đã lấy chồng ở riêng phía quả đồi bên cạnh, con suối trong suốt chảy ra từ dãy núi, mùa đông hiền hòa trôi lặng lẽ, bờ suối bên kia có một dãy nhà thật thấp, trắng xóa mảng tường. Tiếng con gái hát véo von thanh bình hình như chiến tranh không có lan được tới đây thì phải. Kê xong bàn ghế tôi mang khuôn mặt đen thùi đầy bụi bước ra khỏi cái trái nhà, bác Lý chủ nhà bật cười bảo:

    - Tội các cháu quá, cái trái nhà bấy lâu nay làm kho không ai quyét dọn, thôi buổi sáng mai đi học bác quét dọn lại cho.

    Thằng Tân nhanh nhẳu hỏi:
    - Bác Lý ơi, dãy nhà bên kia suối là nhà ai thế?

    Bác Lý cả cười rồi bảo:
    - Bên đó là dãy nhà tập thể của các cô công nhân chưa có gia đình...

    (Hết Phần 38 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 39 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #39
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 39) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 39




    Buổi sáng mùa đông vùng núi thật là lạnh giá, hơi lạnh từ trong núi cứ tỏa mãi ra, tôi khua thằng Tân dậy xuống nhà ăn lấy phần cơm sáng, nhìn thằng Tân mang thức ăn về bác Lý thở dài chép miệng:
    - Đang sức trai ăn vậy sao chịu nổi, thôi từ mai bác luộc cho nồi sắn ăn sáng lấy sức mà học.

    Lúc này tôi mới chợt nhớ những tháng ngày ở nhà được mẹ chăm sóc, lên phố suốt thời gian dài được bàn tay chị Linh lo từng bữa ăn giấc ngủ, nhắm mắt mơ màng nỗi nhớ chị cứ trào lên mạnh mẽ, chợt nghĩ sao hồi đó mình không về thăm quê chị một lần cho biết nhỉ. Sương tan, tôi bước lên lớp học, con đường đất đỏ lượn quanh sườn đồi. Cả nông trường hiện ra trong tầm mắt, mùa khô nhưng khí hậu nơi đây vẫn mát lạnh, hơi sương vùng núi vẫn thấm ướt nương chè, để những lộc xanh hàng đêm kết nhựa, mặt trời lên, những búp chè xanh vẫn rung rinh trong nắng. Buổi học đầu tiên trôi qua nhanh chóng, buổi trưa về đến bác Lý đã dọn sạch căn phòng, tôi đẩy cánh cửa sổ ra, nhìn sang bên kia loáng thoáng trong tầm mắt, mấy chị công nhân đang chải tóc gội đầu. Tiếng cười nói loáng thoáng vọng sang, thằng Tân nghển cổ cười cười chợt bảo:
    - Tình này, bữa nào mình qua thăm các chị nhé.

    Tôi bảo:
    - Học không lo, bụng thì đói thăm thú nỗi gì.

    Nhe răng cười nó bảo:
    - À mà mày đã có người yêu chưa… đã biết gì chưa? Chứ như tao giờ quả bom rơi xuống thịt nát xương tan tao không tiếc, nhưng xuống âm phủ tao mồ côi lồn mày ạ!

    Tôi bật cười vỗ vỗ vào vai nó bảo:
    - Thì mày cứ qua, thấy gì về đây kêu tao hỗ trợ…

    Buổi chiều tôi và nó đẩy xe bò vào núi lấy củi, hóa ra cái nông trường thật rộng, con đường đi mãi mới vào chân núi, dòng suối uốn lượn chảy quanh bên kia, nương chè vạt đồi thoai thoải bóng hai người đang thấp thoáng dẫy dọn từng luống chè thẳng tắp. Khát nước, trời lạnh kéo đẩy cái xe củi nặng đến toát cả mồ hôi, thằng Tân hạ xe:

    - Để tao qua xem có nước không xin uống không tao chết khát mất!

    Lội nhanh qua khúc suối cạn nó băng băng lên đồi, chả biết nó nói gì, quơ tay chân loạn xạ, lát sau giơ cái bi đông nước lên ngửa cổ uống vẫy vẫy tôi qua, bước sang tôi bẽn lẽn đứng nhìn nó đang phân bua giới thiệu tôi cùng hai chị, nhìn qua tôi chỉ thấy ánh mắt các chị long lanh, vì cả khuôn mặt trùm kín trong chiếc khăn thật rộng, thân người ẩn kín trong bộ đồ bảo hộ thùng thình, các chị thật vui khi biết chúng tôi trọ trong nhà bác Lý. Mệt thế mà thằng Tân vẫn săn sái thu dọn phụ, đám cỏ đã xong hai chị cùng chúng tôi bước sang đẩy phụ xe củi về nhà. Buổi tối bác Lý đặt nồi ngô luộc, vạt đất mầu ven suối bãi ngô thật tốt. Nhìn ánh lửa lung linh, đống vỏ ngô làm gợi nhớ trong tôi bãi ngô nhà tôi năm nào, thầm hỏi không biết giờ này chị Hồng đang ở nơi nào nhỉ. Thủng thẳng thăm hỏi, bác Lý bảo.
    - Khổ thật trai thời loạn, gái thời bình cái nông trường này từ xưa nay vẫn thế, bác ở đây đã mấy mươi năm, con gái ở đây khó lấy chồng lắm các cháu ạ! Đàn ông con trai chẳng mấy ai lên đây, cũng khổ họ phải lo cho trận mạc!

    Cái câu nói cuối cùng của bác, lòng tôi chợt thấy băn khoăn, “à mà mình còn thật may mắn”. Tôi bước lên nhà, tám giờ không gian thật yên tĩnh, bước ra sân ngước nhìn lên trăng lạnh mờ mờ bóng dãy núi phía xa, ven bờ rào nhà bác Lý dáng người sóng đôi bước vào cổng. Chị Ngân đi cùng chị Cúc thì phải, ánh lửa bập bùng từ nồi ngô trong bếp hắt ra in rõ khuôn mặt chị Ngân trắng ngần, hồng hào bó gọn thân người tròn lẳn khỏe mạnh trong chiếc quần tây gọn gẽ, trông chị trạc tuổi hăm lăm, chị ríu rít cười bảo tôi:
    - Nồi ngô luộc có phần ngô của chị đấy.

    Chị Cúc đã bước vào nhà, xoay lưng ngồi xuống, bác Lý rất vui, vì bác bảo:
    - Lâu lắm rồi nhà bác mới có người đến chơi như vậy.

    Bếp lửa dậy lên mùi ngô nướng thơm lừng, tôi ngồi nghe nói chuyện đầu óc cứ để tận đâu. Kỷ niệm năm xưa cứ lặng lẽ hiện về hình bóng những người đã đi qua, cứ hiện ra bất chợt, cái nhìn chập chờn trên ngang lưng chị Ngân, rớt nhẹ xuống đôi mông chị Cúc, rồi vòng lên khuôn ngực nảy nở của chị Ngân khi chị ngửa mặt lên cười. Đêm ấy trong cái chăn ấm áp, cái bóng chị Ngân cứ như hiện hẳn ra để trong giấc mơ chập chờn thằng đàn ông trong tôi bùng nổ.


    Chiều chủ nhật tôi đạp xe mải miết, xuống nơi trường chị Hằng sơ tán, mang theo mớ sách chị đã bỏ quên ở nhà hôm vội lên trường, chị rất vui, chị bảo:
    - Biết em ở phía trên ấy, nhưng chị không có xe không lên thăm được.

    Nhìn chị nước da thật trắng, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng, dắt tôi vào ngồi cùng các bạn trong phòng. Bẽn lẽn cúi đầu tôi ngồi yên lặng, chịu những tiếng trêu của đám đông con gái. Chị Hằng hét lên:
    - Trật tự, đứa nào ngoan gọi tao bằng chị, không tao giữ làm của trong nhà.

    Đám đông thắng thế chạy tới xung phong, tôi im ngồi chịu trận, lát sau theo chị dắt xe ra đầu đường lớn, con suối lung linh, chị Hằng dựa nhẹ thành cầu, ánh mắt chị xa xăm. Bất chợt chị quay ngang nhìn vào mắt tôi, chị bảo:
    - Tuần sau xuống sớm đón chị lên chỗ em nhé.

    Tôi lặng lẽ gật đầu hình như chị có điều gì buồn thì phải. Mưa xuân lắc rắc, tết sắp đến rồi, cái tin sắp có đợt xét tuyển đi học ở nước ngoài đồn qua đồn lại. Những tháng ngày ở đây đã thân quen gần gũi, chị Ngân chị Cúc đã qua lại thân tình, đôi lúc tình cảm chị em đã có gì là lạ. Vài tối không thấy chị qua, tôi ngước đầu qua cửa sổ ngóng sang cây cầu bắc ngang qua suối. Buổi trưa thứ bảy thằng Tân bảo:
    - Mày cho tao mượn xe đạp, tao té về nhà.

    Căn nhà buổi tối vắng hẳn, thằng cháu ngoại nóng đầu, bác Lý sách đèn đi sang quả đồi bên cạnh. Tôi trùm chăn đọc sách, cánh cửa khép hờ ngủ lúc náo không biết, gió lạnh thổi qua cửa sổ vù vù, cái mùng rách không biết vá muỗi vào nhiều quá. Tiếng dép ai lạch xạch bước qua lại dưới nền nhà, mở mắt chị Ngân đang hạ cánh cửa sổ nơi đầu giường xuống…

    (Hết Phần 39 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 40 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #40
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 40) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 40




    Hé mắt, lơ mơ bóng chị bước qua bước lại, ánh đèn dầu hắt ra từ cái đèn để ở đầu bàn soi rõ khuôn ngực chị căng lên, ẩn dưới cái áo thun bó chặt, tiếng chị lẩm bẩm:
    - Đúng là đàn ông con trai có khác, cái mùng rách thế này không biết vá, muỗi rừng nó vào thì ba ngày lên cơn sốt thôi.

    Nằm yên trong mùng tôi nhớ lại hôm trước cùng thằng Tân xăn xái đem mùng xuống suối, chỏa choét, giặt vò sức trai hai thằng vặn mạnh, cái mùng vải xô xoắn ngược soạc đến mấy đường. Chị đi ra ngoài, tôi lặng yên nhắm mắt lại, nhưng lạ quá, cái cánh cửa lại kẹt khẽ mở ra, chị ngắt vào mấy cọng lá dừa bình thản ngồi xuống cái giường thằng Tân, tuốt cọng lá nắm dừa trơn bóng. Lát sau chị nhè nhẹ nắm cái thành mùng xoắn nhẹ, luồn cái cọng dừa theo đường mùng rách toạc. Nhìn chị lóng ngóng nửa muốn ngồi xuống để làm, nhưng hình như chị ngại, nên chị cứ lom khom khiến cả khuôn ngực chị cứ hạ xuống, trĩu nặng ngay trước mặt thằng con trai khỏe mạnh. Tôi xuýt bật cười, nghiến răng ngậm miệng tính trêu chị, giữ cái đuôi cọng dừa chị đang lòn nhẹ, nắm chặt không cho nó theo tay chị đang luồn. Giật nhẹ, chị nhìn vào, thấy tay tôi đang giữ chặt, mỉm cười chị đánh vào tay tôi cái bốp, tôi chui ra khỏi mùng rượt chị chạy lòng vòng, ra gần đến cửa, tôi hỏi:
    - Chị không đi chơi à?

    Chị bảo:
    - Mấy chị em đi coi cúng đền, cách đây ba cây số nhưng xe chị bị thủng săm phải gửi ngoài đường mai vá lại, chị Cúc theo xe bạn, chị phải quay về.

    Chị hỏi:
    - Bác Lý đâu rồi, thằng Tân đâu sao nằm một mình ngủ ngon lành vậy?

    Tôi bảo:
    - Bác Lý sang nhà con gái, thằng cháu nóng sốt chẳng biết về không, thằng Tân về nhà từ trưa.

    Chị bảo:
    - Thế thì bác Lý tối nay ngủ bên đó đấy, trước nay vẫn vậy mà.

    Tôi hỏi:
    - Trộm đạo nhà cửa bác bỏ vậy sao?

    Chị bảo:
    - Ôi xứ khỉ ho cò gáy này có gì mà trộm.

    Cười cười tôi hỏi:
    - Chị quý em lắm sao mà khâu mùng cho em vậy?
    - Chả biết, hay để chị về nhà lấy kim, lấy chỉ…

    Tôi cười:
    - Trong túi sách thằng Tân có kim chỉ mà…

    Tôi rút cọng lá dừa ra, lục túi thằng Tân lấy cuộn chỉ, tháo cái dây mùng chị ngồi cuối giường, lặng lẽ xỏ kim, nhưng ánh sáng cái đèn dầu tối quá, tôi bước qua giường thằng Tân lấy cây đèn pin bật sáng, luồng sáng vô tình chiếu ngay ngực chị, vùng cổ trắng ngần đầy đặn khuôn ngực phập phồng nâng lên hạ xuống. Tôi hỏi chuyện về chị, thong thả chị kể, giọng trầm buồn. Ở quê đàn ông con trai đã vắng, lên đây lại càng cô quạnh, cái nông trường năm thì mười thuở mới có chuyến xe đi, buổi tối cái thung lũng chạy dài hoang lạnh chỉ có tiếng nai tác đêm gọi bạn tình. Đám con gái ở tập thể ra vào nhiều khi không có truyện gì để nói, căn nhà gần nhất, bác Lý cũng ở một mình, đi hết con dóc dài mới có vài nhà để hỏi. Tiếng chị trầm buồn, ánh mắt xa xăm, tôi hỏi người yêu, chị im lặng hồi lâu không nói. Chị khâu nhanh lắm, loáng cái đã xong mấy đường mùng rách, nhìn cái mùng lỗ chỗ còn vài lỗ thủng chị bảo em có miếng vải nào không,
    lục túi tôi lôi ra miếng vải, cây kéo chị khoanh một vòng, đặt nhẹ chị lại khâu nhoay nhoáy, bỏ chân lên xuống, nãy giờ tôi chợt nhớ ra, khi cảm giác hai dùi lành lạnh, thì ra nãy giờ vẫn quần xà lỏn. Chị ngồi ở cuối đuôi giường dựa lưng, tôi ngồi lên đầu này thả chân ngược lại hai chân của chị, với cái chăn tôi choàng nhẹ kín hai dùi, xoay cái mùng, tôi phụ chị nâng lên. Tôi hỏi:
    - Chị lạnh không?

    Ngước lên chị cười:
    - Ai mà không lạnh.

    Cái chăn buông lại trùm lên hai đùi tôi và chị, câu chuyện cứ kéo dài không hết, chị bảo:
    - Từ hôm có em và Tân ở đây chị cũng đỡ buồn.
    - Thật không?
    - Có gì mà không thật.

    Nhìn chị cười tôi như trùng lòng lại, hình như chị còn thánh thiện chưa vướng bụi trần, nhưng những khát khao vẫn tỏa ra ánh hồng lên căng mọng như quả dưa đang chín, ngọn đèn trên bàn từ từ yếu hẳn, cái đồng hồ trên cổ tay tôi kim chỉ chín giờ, tôi xoay người với cái đèn, rút một chân ra, lắc nhẹ lớp dầu còn đọng dưới đáy đèn sóng sanh, đút cái chân vào, dúi sâu bàn chân tôi vô tình chạm vào giữa hai đùi chị, chị bỗng giật mình nhưng im lặng, khuôn mặt chị nhẹ ửng hồng. Cái vô tình làm tôi hồi hộp cái cảm giác tưng tức khó thở ở đâu chạy về, khi tôi nhấc mông co đùi để phụ chị xoay cái mùng tìm cái lỗ thủng, thả lại cái chân thì vô tình gần nửa bàn chân tôi chạm vào háng chị. Không dám nhúc nhích chị vẫn thản nhiên ngồi khâu như không để ý, nhưng thằng con trai đã qua bao cảm xúc. Cái vô tình như chợt đến gần, nhìn gò má chị cứ ủng hồng lên, hình như trong chị cũng đang có điều gì đang đến ngẩn ngơ, loạn xạ trong lòng. Tôi hỏi:
    - Chị Ngân bạn trai chị đang ở xa thì phải?

    Chị bỗng ngước lên, ánh mắt nhìn tôi ngập ngừng chị bảo:
    - Bạn gái Tình chắc là đẹp lắm?

    Nghiêng mông nhè nhẹ tôi rút ngón chân ra, bàn chân úp lại trùm lên cái vùng ấm nông, chị bỗng thở nhẹ khi cái bàn chân tôi động đậy, cái ngón chân vô tình dúi sâu cò cọ lên hai múi thịt phập phồng khép chặt, bó sát lồi ra căng mọng phía dưới đáy quần, bàn tay chị ngập ngừng, cây kim như không chuyển động, ánh đèn dầu như đang hực lên lần cuối. Nó chẳng khác gì tôi và chị chịu đựng phập phù chờ đợi bùng lên, khi ngọn đèn dầu tí tách bùng lên, cái hoa đèn hồng rực bốc mùi dầu khen khét, thì cũng là lúc cái ngọn lửa trong tôi và chị ứ đầy trào ra ướt đẫm thấm nhẹ cả mấy ngón chân. Không gian căn phòng tối thẫm, ánh sáng hắt qua khe của lờ mờ từ trong cổ họng tôi khàn khàn cất lên:
    - Chị… chị Ngân.

    Bàn tay tôi bỗng vươn ra chạm nhẹ bất động.
    - Đừng đừng… bác Lý về thì chết…

    Nhưng cái xoay nửa thân người tôi vội vã, nửa thân chị rung lên nằm gọn, nóng bừng nhũn ra run rẩy như ngọn cỏ mặc cho cơn bão đùa qua gào thét. Bàn tay tôi lòn vào nhè nhẹ trùm lên đôi vú chị, cái mùng xoắn lại rơi nhẹ khỏi giường, chị rung bần bật đu lấy cổ tôi lập bập hôn, ép mạnh môi vào miệng tôi nuốt từng cơn rát bỏng. Bàn tay tôi bò lên tụt xuống cái bụng phẳng lỳ, nhè nhẹ mở nhanh cái cúc quần chắn ngang cản lối. Hai đùi chị xoắn xuýt cuống cuồng đón nhận bàn tay người con trai lần đầu tiên khai phá đám rừng, đám rừng mịn màng trồng sau hai mươi sáu năm chờ đợi, bết bát ướt nhòe cái háng chị cứ căng cứng như dây đàn hẩy lên từng chập theo nhịp bản tình ca không lời vang lên “ư ử” nghẹn tắt nơi cổ họng. Cái quần chị tụt ra nhè nhẹ, tôi từ từ trườn xuống húp chùm chụp đám nước cháo ướt sũng của chị lỡ đổ ra, vô tình đọng lại nơi cái rãnh lồn chị đang khép chặt, cả cái mu lồn ấm nóng mềm mại. Theo hai đùi chị giật nảy gồng lên hẩy hẩy chơi vơi, khi cái lưỡi tôi môi tôi quyét trúng vào cái mào ghe lồn căng mọng của chị vẫn ẩn sâu bấy lâu nay dưới cái rãnh lồn khép kín...

    Chị bỗng hạ cái mông đột ngột xuống giường... rạng rộng hai đùi để cái lồn ngửa hẳn mặt ra, đón nhận trọn vẹn khuôn mặt tôi, đôi môi tôi day dụi úp hẳn xuống cái mặt lồn mềm mại đang ngửa ra của chị, hé hé cái khe lồn đỏ hồng âm ấm, đám nước như vẫn chảy ra không ngừng, chị bỗng rú lên kẹp chặt hai đùi vào mang tai tôi vặn xoắn, bất động khi tôi trườn lên mình chị…

    (Hết Phần 40 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 41 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 4 of 6 FirstFirst ... 23456 LastLast

Tags for this Thread