SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ
Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa
E-mail: QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.
Phần 31
Bộp, cái đập tay nhẹ của bà xã, ngoảnh lại một người, trẻ trung ăn mặc lịch sự đứng trước mặt từ lúc nào, Duyên cười nhỏn nhẻn giới thiệu:
- Anh… anh đây là luật sư Nguyễn.
Bước tới tôi đưa tay ra, cái bắt tay chặt nống ấm, thì ra nãy giờ tôi thả hồn vào dĩ vãng thì anh ta đã tới, Duyên kéo anh ta lùi ra đầu đường để mặc tôi bâng khuâng nhớ lại...
- Thưa ông.
Tiếng anh ta cất lên:
- Hẳn ông muốn vào thăm lại căn nhà, thưa bà tôi đã trao đổi lại người chủ mới nếu ông muốn vào thăm lại sẽ không có vấn đề gì cản ngại.
Tôi im lặng cái im lặng cố hữu chưa muốn nói điều gì và chỉ thấy phiền khi anh ta xuất hiện đã làm xóa đi cái hồi ức của tôi, tiếng anh ta cất lên tiếp:
- Thưa bà mọi việc bà giao theo yêu cầu tôi đã đáp ứng đủ, công ty đã cử nhiều bộ phận thực hiện, đến giờ phút này bằng những kết quả phân tích khoa học chắc chắn rằng lần này ít nhất bà sẽ phải đến bốn địa chỉ như bà mong đợi.
Tôi nghe câu được câu chăng, thì ra Duyên đã làm tất cả, tự nhiên tôi có cảm giác phải rời xa nhanh nơi này và phải chạy về nhà ngay lập tức. Chiếc xe đang lướt trên con đường quen thuộc, nét hoang sơ đá sỏi ngày xưa nay đã thay bằng con đường nhựa thẳng tắp. Dòng sông hiện ra kia rồi, khúc quanh con đường ngày ấy, lô nhô bóng người hiện ra nơi những bến sông. Xe lướt qua bỏ lại sau lưng làn khói trắng...
Duyên nắm tay tôi nhè nhẹ như thể nàng đang hiểu cảm xúc trong tôi đang trào lên mạnh mẽ, đến rồi đoạn sông thẳng tắp đây rồi, làng mình đây rồi, mắt tôi nhòa đi, Duyên bảo anh tài xế dừng xe lại. Đoạn sông trong thực trong mơ hiện ra, cái nhìn xuyên qua quá khứ, cái nhìn chìm vào kỷ niệm, thì ra hơn ba mươi năm qua biết bao hình ảnh lướt qua trong đầu để rồi hôm nay cái nhìn khúc ngoạt của dòng sông đã trào lên cảm xúc thiêng liêng đáng nhớ nhất. Tôi lững thững bước đi, bàn chân trần không dép lội trên đám cỏ đầu làng, ánh mắt thả theo cánh đồng ngập tràn màu xanh hy vọng, nhìn ngang nắng vàng đang quét lên bờ bãi rặng tre bên sông một mầu vàng nhạt, đung đưa trong gió ngọn gió ngọn tre như chiếc chổi tre đang quyét lên trời.
Cánh cổng sắt rít lên, ném cái túi sách tôi lao vào sân, góc sân năm xưa chị Tuyết đang cúi đầu mải miết bên đống rau lợn, tôi bước nhẹ tới gần, chị ngước lên buông tay dao, miệng mấp máy đứng lên, rồi chị gục xuống Duyên lao nhanh tới đỡ chị dậy. Chị run bần bật không nói lên lời, nước mắt chảy ra thành giọt. Duyên ôm chặt dìu chị xuống bậc thềm, tiếng chị cất lên ai oán:
- Tình ơi… sao giờ em mới về!
Đốt nén nhang thơm tôi run run cắm lên bàn thờ, vuốt qua tấm ảnh cha mẹ, vệt sáng ánh lên trên khung ảnh loang lổ sáng tối lớp bụi phủ mờ, nhìn nghiêng ánh mắt mẹ tôi hình như đang mỉm cười mãn nguyện, tôi lao qua vườn chuối, cái vườn quen thuộc trong ký ức năm xưa hiện ra, căn nhà cô Nga vẫn trên nền đất cũ, lớp vôi loang lổ, ngập cỏ góc sân, xác sơ vườn chuối, cánh cửa rít lên, tối thẫm mờ mờ trên trang thờ một khung ảnh, bất giác trong tôi một ý nghĩ lóe lên không, không tôi sẽ không bao giờ rời xa nơi này nữa.
Câu truyện kể cùng các bạn có thể sẽ kết thúc, đôi đoạn trường có lẽ là bí mật đến tận cùng, cậu truyện có thể là một giấc mơ của một ai đó, và có thể là sự that, người kể là ai luôn là dấu hỏi “?”, chỉ có một điều tâm hồn Việt, hình bóng quê hương mãi mãi là những gì đẹp nhất trong mỗi con người. Ở quê lại mưa gió rồi, có lẽ từ có thể kết thúc lại trở thành không thể, cuộc sống vẫn không ngừng trôi, và đôi đoạn trường người kể không thể phụ lòng các bạn. Thôi thì hay dở tùy người đọc…
Nén nhang trên bàn thờ cô Nga phập phù cháy, ba ngọn chụm lại mùi nhang trầm thơm lừng phảng phất khắp nhà, tôi từ từ khụy chân xuống hai vai rung lên nhè nhẹ, nước mắt ứa ra:
- Cô… cô ơi, Tình đã về rồi, hãy tha lỗi cho cháu… cho con! Kẻ hèn nhát trốn chạy quá khứ, không dám về đối mặt với cuộc đời này để hôm nay Tình trở về thì cô và mọi người không còn nữa, giá mà Tình dũng cảm hơn đi cùng Duyên trở về năm ấy thì lúc cô ra đi đã không phải cầm cái áo mà cảm nhận mùi mồ hôi một lần trước khi ra đi mãi mãi!
Im lặng bao trùm tôi chìm vào quên lãng, đôi mắt ngước nhìn vào khoảng tối sáng của căn nhà lớp bụi thời gian, đan xen cùng từng đốm trắng giăng giăng của mạng nhện vẫn không xóa nhòa từng kỷ niệm đầu đời. để rồi từ thằng con trai thơ ngây của làng quê, Tình của cô đã trở thành người đàn ông rắn rỏi cuốn trôi bao tâm hồn người khác phái. Bằng trái tim cháy bỏng nhiệt thành, cái không gian trầm mặc, cái ưu tư vẫn không xóa đi cái mùi là lạ, cưng cứng dưới hai đầu gối quỳ xuống nãy giờ, nhìn xuống thì ra lớp phân dê đã thải ra lúc nào, căn nhà hoang tạnh, ai đó đã để bầy dê lấy căn nhà làm nơi trú ngụ.
- Cô ơi Tình có tội lớn rồi, bỏ cô ở đây một mình!
Cái vịn vai nhè nhẹ, tiếng Duyên phảng phất:
- Đứng lên đi anh.
Tôi từ từ đứng dậy, cúi đầu Duyên vái lậy:
- Mẹ ơi, Tình đã trở về rồi, chúng con đã trở về rồi, mẹ hãy tha lỗi cho chúng con, hãy tha lỗi cho anh Tình nhé.
Tôi ngước mắt nhìn lên bất ngờ ba nén nhang bùng cháy, cái ánh lửa chập chờn soi rõ nét mặt cô trong tấm ảnh sáng tối lập lòe, cái khoảng sáng cuối cùng soi rõ nụ cười hàm răng hạt mướp trắng đều như cô đang nở nụ cười mãn nguyện. Tôi dắt tay Duyên đi khắp căn nhà, lạo xạo dưới chân lớp gạch vỡ, kẽo kẹt cánh cửa buồng mở ra nhìn vào cái góc tối năm nào bóng cô như đang dội từng gáo nước trên cái giường chạy lụt bất giác tôi nắm tay Duyên thật chặt. Nhìn sâu vào đôi mắt vẫn đẹp như xưa của nàng tiếng tôi như nghẹn lại.
- Duyên ơi, anh biết tội của anh rồi!
Không nói, nàng nhìn tôi im lặng, bất ngờ nàng ôm tôi thật chặt, xiết chặt, nàng hôn tôi mãnh liệt, vòng tay, tôi quàng ra sau lưng kéo nàng như có ai mách bảo như một dòng sông sắp đến thác ghềnh cuộn lên tung bọt xoáy sâu, chìm mạnh, đi vào trong nhau bạo liệt, rên khẽ, gào lên.
- Anh ơi… em chết mất!
Bẽn lẽn, nàng vuốt lớp mồ hôi trên mặt, bước ra khỏi cái góc buồng, bật cười nàng gỡ cái mạng nhện trên mái tóc, tôi bảo:
- Mình không đi khỏi nơi này nữa em nhé?
Nhìn tôi nàng cười mãn nguyện dí ngón tay lên mũi tôi nàng bảo:
- Nhớ đấy nhé, thỏa nguyện rồi phải không, hôm nào rảnh phải kể tiếp cho em nghe nữa đấy, dấu em điều gì thì liệu hồn.
Tôi bâng khuâng cùng Duyên bước qua vườn chuối, bóng tối mờ mờ, mấp mô bập bõm bước chân, đến cái góc sân nhìn sang căn nhà như có bom nổ, chen cứng bậc thềm. Cái xóm thân yêu bùng lên như vỡ chợ, cái tin anh Tình trở về sau bao nhiêu năm làm gợi lên bao tò mò trong tâm trí, để rồi ai cũng muốn nhìn thấy một con người bằng xương bằng thịt, một cái vuốt vai tràn đầy tình cảm quê nhà. Tiếng bác khánh gào lên ngoài cánh cổng:
- Đâu rồi, nó đâu rồi hả thằng chết toi kia!
Nhìn bác già nua tóc bạc trắng ngồi trên lưng đứa cháu cõng vừa đi vừa nói bước vào góc sân bỗng dưng nước mắt tôi chảy ra, thì ra tôi còn may mắn nhìn thấy một người chưa ra đi cùng cha mẹ mình, tiếng ồn ào chào hỏi cuối cùng tan đi trong đêm vắng. Cái giường năm xưa đã hiện ra, bao năm qua cái góc nhà ngang, cái giường gỗ mít vẫn còn chỗ cũ, tôi bước ra sân hít thở cái không khí làng quê quen thuôc, văng vẳng bên kia như đang vọng về nhịp chày giã gạo, loáng thoáng như vẫn còn đâu đây tiếng anh phó cối. Lặng lẽ thinh không đâu đây trong đêm vắng như tiếng ai vọng về, lanh lảnh cười cười tiếng chị Hồng hình như đang gọi, thập thò ngoái đầu nhìn qua khe cửa bóng Duyên im lặng trên giường. Mảnh trăng đầu tháng đang từ từ vượt lên, hình như cũng vào giờ này năm ấy tiếng chị Hồng khẽ khàng gọi cổng...
(Hết Phần 31 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 32 )