NHẢY ĐẦM
Tác giả: Hiển Dâm Trương Minh Giảng
E-mail:
kn427***@hotmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


====================================

Về hưu hai năm, ông bà Khánh thật rảnh rỗi, đi nhảy đầm hàng tuần, hoặc tại vũ trường, hoặc tại ngay chỗ học nhảy. Họ gặp gỡ đa số là những ông bà già Mỹ đang nghỉ hưu. Họa hoằn lắm mới thấy một cặp dưới năm mươi và may thay, ngay cả ông chủ trường nhảy cũng xấp xỉ lục tuần. Có nhiều các trường nhảy khác quanh vùng , ông bà thích nơi đây nhất vì học trò cùng trang lứa và thầy dậy rất tận tuỵ với nghề. Học viên nào cũng được ông thầy tỉ mỷ chỉ dẫn từng dáng dấp, điệu bộ, bước nhảy trong vòng tay tài nghệ của ông.

Bà Khánh từ khi học nhảy đến giờ, thân thể khỏe mạnh, dẻo dai, ẻo lả hơn trước. Được thầy, bạn nắm tay, ôm vai hàng tuần nên ra đường là bà chau chuốt trong ngoài kỹ lưỡng. Đi nhảy bà luôn mặc tân thời, trông như khoe nhiều hơn là che đậy. Năm mươi tám tuổi mà ăn mặc thông thoáng, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo của sàn nhảy, trông bà như con gái, khiến ông nào đã dìu dặt với bà trong tiếng nhạc cũng lưu luyến.

Mà nhất là các bạn học trong trường nhảy. Ông nào cũng trầm trồ khen thân hình mảnh mai, những bước chân yểu điệu nhịp nhàng của bà. Tiếng nhạc lả lơi, đùi mông lắc lư mời mọc theo các vũ khúc Tây phương, rồi những uốn éo nóng sốt, những cọ sát nẩy lửa, những ánh mắt đưa tình của các bạn nhảy làm hai ông bà càng mê sàn nhảy hơn.

Lúc mới đi nhảy, hai ông bà chủ trương đi cho khỏe, cho vui và cho thoải mái. Sau ba năm vùng vẫy trong các vũ trường và các dạ hội, hai ông bà mới khám phá ra là họ đều đam mê khiêu vũ. Một tuần không đi là chân tay thừa thãi làm sao ấy, cứ ra thẩn vào thờ, mong có ai phôn đến rủ đi. Vào vũ trường, phần vì hai ông bà nhảy cừ nhất trong bọn, phần bạn bè lại ái mộ nên hai ông bà vui với nhau thì ít, nhưng lả lướt theo tiếng nhạc, say ánh đèn màu với bạn bè thì nhiều.

Thường hai ông bà đã giao hẹn nhau sẽ ý tứ khi chọn bạn nhảy: người mới quen hoặc sơ giao, hai ông bà sẽ cố giới hạn trong những điệu nhảy xã giao, ít va chạm. Nhưng một hai giờ sau khi không khí đã nóng bỏng và tiếng đàn tiếng trống bập bùng trầm bổng quyến rũ hơn, thì những câu nệ về phong cách đã trốn sau tiếng nhạc lâu lắm rồi. Chàng nào đẹp trai, cao ráo, phong độ và nhất là điệu nghệ đều mời được bà. Cô nào duyên dáng, ăn mặc thiếu thốn đương nhiên được ông Khánh lần lượt dìu ra sàn uốn lượn.

Những vòng tay nồng ấm đó xiết chặt thân thể này vào thân thể kia, những bước chân quyện nhau như liễu rủ lôi cuốn mời mọc hai ông bà. À lại điệu salsa quyến rũ, thân mật. Trong một góc sàn nhảy, bà Khánh đôi mắt nhắm nghiền, đầu bà nghiêng nghiêng, áp vào ngực một người bạn nhảy, tay trái níu chặt vào tay người đàn ông, phần hông dưới và chân của hai người dính vào nhau, nhiều khi bà cảm thấy những rung động của người đàn ông và những cái đê mê của chính bà khi được dìu theo tiếng nhạc. Những lúc đó, bà càng ôm chặt người bạn nhảy và bà thấy lòng mình nhẹ nhõm, bay bổng, thơi thới như đang lạc vào cõi mơ.

Cách đó vài thước, ông Khánh đang quấn quít tới lui với một bà bạn của vợ. Tiếng nhạc gợi tình, thanh thoát, ông tham lam ôm cái lưng trần mềm mại và ghì sát người đàn bà vào lòng, mắt ông thỉnh thoảng liếc bộ ngực người bạn nhảy. Ông Khánh bước bước, hơi thở dồn dập, mùi đàn bà phảng phất, mùi nước hoa nhẹ nhàng thân thiện. Không biết đây là lần thứ mấy chục họ nhảy với nhau nhất là trong vòng tay của điệu tango. Họ ăn ý và hiểu nhau nên nhịp nhàng uyển chuyển tới lui như một, ông nhỏ nhẹ rót vào tai người đàn bà "Lành nhảy tuyệt vời, trông em hấp dẫn và ngon như mía lùi". Người đàn bà không trả lời, nhoẻn miệng cười kiêu hãnh rồi đáp lại bằng một cái hôn nhẹ trên má ông. Bà vợ bên này nhìn qua, nháy mắt tán thưởng với bạn.

Bản nhạc khi bổng, khi trầm, khi dồn dập, khi hững hờ, ông Khánh lùa chân phải bước vào giữa hai chân người đàn bà, điệu nhạc ngưng đọng một giây rồi lê thê trở lại, người đàn bà co chân trái lên, quặp lấy lưng ông Khánh, rồi cái chân trần kẹp chặt vào hông ông, ông đưa chân phải xè thấp xuống, tay phải vừa ôm lưng vừa thả người đàn bà ra theo thế "đờ mi te", tay kia của ông cùng lúc lướt nhẹ từ đùi non đến gót chân người đàn bà, cái quần xì hồng nhỏ ẩn hiện, cả sàn nhảy vỗ tay thích thú. Hai thân hình lại bay bổng theo tiếng đàn đến tận đâu đâu.

Thời gian sao đi quá nhanh và không gian càng lúc càng mờ ảo, huyền hoặc rồi cô đọng thành những nét mặt hân hoan thoải mái. Ba giờ sáng, tiếng nhạc nhỏ dần rồi ngưng hẳn. Những bóng hình đàn ông đàn bà rời khỏi vòng tay nhau, những nụ cười mệt mỏi, những bước chân kéo lê nhè nhẹ, chậm chạp xa dần ngoài parking lot càng lúc càng vắng.

Vào party lúc bảy giờ tối, về nhà bốn giờ sáng, tay chân rã rời, ông bà chỉ còn biết tắm rửa cho nhanh rồi lên giường ngủ. Hai người không ai bảo ai mà cùng lăn ra hai góc giường, xa lạ như hai đứa trẻ sau một cuộc chơi.

Phía bên này giường, chỉ trong giây lát ông Khánh đã ngáy thật đều, ông thấy mình đang ôm người đàn bà tung lên theo một điệu nhảy mới, hai chân ông chùn xuống, hai tay đưa lên hứng cái eo người đàn bà, tiếng nhạc vang lên, ông hụt một nhịp, chân ông lạng quạng bước tới , tìm thăng bằng, tay trái ông chỉ vừa nắm được lưng áo người đàn bà. Tiếng kèn trumpet chát chúa làm át hẳn tiếng áo bị xé. Người đàn bà ngã chúi về phía trước, úp cái ngực trần lên mặt ông, giật mình, ông tỉnh dậy, nhìn trần nhà nghĩ ngợi.

Từ khi đi nhảy đến giờ, ông đã thấy đùi vế và cặp dừa xiêm của bà Lành nhiều lần. Nhưng ông chưa bao giờ tán tỉnh hoặc tình ý gì với các người bạn nhảy, vậy mà họ vẫn tìm cách len lỏi về với ông trong giấc ngủ. Nước hoa mời mọc chăng? Cái nhìn đầy duyên hay dáng dấp quyến rũ chứ gì? Ừ, bà bạn của vợ ông có đủ mọi thứ làm ông có thể lưu luyến trong, ngoài sàn nhảy: đẹp, dễ thương, thân hình hấp dẫn, nhưng ông vẫn nói với vợ rằng chỉ thích những bước nhảy thanh nhã và thuần thục của bà bạn thôi. Ông mỉm cười vu vơ, lẩm bẩm, "Xin lỗi, …hai tay tôi hơi chậm, à…ngủ ngon nghe Lành" rồi chìm vào giấc ngủ.

Phía bên kia chiếc giường king size, bà Khánh vừa ngồi dậy định đi uống nước, nghe tiếng chồng, bà giụi mắt, cố lắng nghe xem chồng mình nói gì. Hình như ông kêu tên ai đó bà nghe quen lắm, mà ông đã nhắc đến cái tên này nhiều lần trong giấc ngủ. Bà chậm chạp bước vào cầu tiêu, chau mày suy nghĩ. Có một sự trùng hợp nào đây mà bà không hiểu. Xưa nay chỉ có bốn năm lần ông Khánh đi nhảy không có vợ nhưng chẳng lẽ mỗi lần nhảy với bà Lành, dù đã chia tay, tâm trí ông vẫn còn lảng vảng bóng hình con người mỹ miều đó?

Bà Khánh uể oải trở lại giường, cố tìm lại giấc ngủ. Hai mắt mỏi nhừ nhưng bà không tài nào nhắm mắt được, đưa tay với lấy cái phone tay, đi sang phòng bên. Hai tiếng rung nhè nhẹ từ cái phone nhắc bà những text chưa đọc.

Mới có từ tối đến giờ mà bà có năm cái text. Bà chậm rãi đọc từng cái, vui vui vì những lời tán tỉnh mật đường. Bà ép cái phôn vào ngực mỉm cười, nói nhỏ cho chính bà nghe " toàn đám già dịch... không nên nết…" rồi nhấn nút Delete All.

Một tháng sau, nhân dịp sinh nhật của một người bạn, ông bạn Mỹ John mời cả bọn lại nhà nhảy. Gần bốn chục người thi nhau khoe xiêm y sặc sỡ hay trang phục khiêm tốn ít vải. Ông bà Khánh được dịp tha hồ lả lướt trong một điệu nhảy mới. Chừng đến gần một giờ sáng, tiệc chưa tàn thì ông Khánh phải đi pick up đứa con bị hư xe. Ông tính chỉ chừng độ bốn lăm phút, một giờ là xong việc và ông trở lại đón vợ. Không ngờ ông kêu lại, nói vợ quá giang người bạn về, nhưng người bạn đã về trước, thế là chủ nhà John bằng lòng chở bà về. Vừa tiễn người khách cuối cùng ra về vừa dọn vài cái ly trên bàn, John mời bà một ly rượu nữa khi nhạc còn vang vang.

Tiếng nhạc êm êm, nhè nhẹ rồi mời mọc, John bỏ ly rượu xuống tiến lại phía bà Khánh, đưa tay phải ra mời. Bà Khánh sau một ly rưọu chát, cũng thấy lòng rộn ràng, vui vui, mạnh dạn chụp tay người đàn ông đứng lên. John ôm sát người đàn bà vào lòng, hai thân hình quay nhanh, bay bổng theo tiếng đàn tiếng trống. Tiếng nhạc chấm dứt, John hôn nhẹ lên má bà Khánh cám ơn, người đàn bà trả lễ bằng cái hôn trên má ông, rồi hai người cứ đáp lễ qua đáp lễ lại trên má nhau trong vài phút đồng hồ, không ai chịu thua ai, bất ngờ John đặt một cái hôn nóng bỏng lên môi bà. Bà Khánh tan ra như nước, ngã vào lòng người đàn ông. John bồng bà Khánh lên, môi dính chặt vào môi, một trăm, một ngàn cái hôn dìu họ vào phòng trong.

Đến giường, John lột bà Khánh ra, ngạc nhiên và thích thú ngắm thân hình lồ lộ, da dẻ thẳng mềm, chưa bị thời gian làm nhăn nheo của người đàn bà. Phần bà Khánh thì say mê nhìn chằm chặp con người trần truồng của ông. John ngây ngất thưởng thức của lạ Việt nam. Bà Khánh đê mê trong ái ân, hai tay chới với, chưa đầy năm phút, bà run lên như bị sốt rét, thân hình nhô lên nhô xuống từng chập, miệng lẩm bẩm “Sướng quá, sướng quá, I love it, good job John…, you are good”.

Cuộc vui kết thúc thật nhanh. John đưa bà Khánh về nhà. Xe đậu trước cửa, hai người ôm và hôn lên má nhau như hai người bạn sơ giao. Bà Khánh vào nhà tắm rửa.

Hai mươi phút sau, ông Khánh về, âu yếm hôn người vợ mới từ phòng tắm đi ra và tiện tay đè ngửa bà xuống giường, hôn từ đầu đến chân. Nửa tiếng đồng hồ mê ly và ngắn ngủi lúc nãy vẫn còn âm ỷ, bà Khánh ghì chặt lấy chồng, mưa hôn lên mặt ông. Hai vợ chồng quằn quại bên nhau trong hoan lạc. Bà Khánh nghĩ, một đêm mà được hai người Mỹ, Việt làm tình thì thật là tuyệt diệu. Bà hài lòng, mỉm cười với chính mình.

Xong cuộc giao hoan, bà Khánh ôm chồng thủ thỉ “Anh à, coi bộ John nó để ý em, nhảy với nó mà nó cứ đụng em hoài à, đã vậy nó nói nhảy với em nó thích vô cùng”. Bà định kể luôn chuyện hồi tối thì ông Khánh kéo vợ lại, hôn lên mặt rồi trả lời “Anh cần trái tim em, nhảy đầm mấy năm nay, em đã enjoy lả lướt trong vòng tay bao nhiêu người đàn ông quen cũng như lạ mà em vẫn về với anh thì những cái đụng chạm kia nghĩa lý gì. Em có làm tình với hắn đi nữa mà em vui, em enjoy, anh vẫn thương em hoài, em mãi mãi là vợ cưng yêu của anh.”

Hiển Dâm Trương Minh Giảng


Hết

Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!