CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 83 FirstFirst 12341252 ... LastLast
Results 11 to 20 of 828
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Sống Cùng Vạn Tuế (Chương 11) (Tác giả: Hà Phi Song Giáp)

    SỐNG CÙNG VẠN TUẾ

    Tác giả: Hà Phi Song Giáp

    Truyện sưu tầm: TruyenYY

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả và TruyenYY


    Chương 11: Lãnh Mỹ Nhân



    "Alô?" Lô Minh lấy di động goi cho Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn.
    "Có việc?" Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn rất nhanh nghe điện .
    "Tôi có người bạn bị tai nạn cần 5vạn phí đảm bảo phẫu thuật..." Lộ Minh trong lòng lo lắng, nếu để Cảnh Hàn biết được mình cần tiền để cứu cha của tử địch Nhiếp Thanh Lam, sợ rằng nàng sẽ quay ra mình nói 1 câu "chết đi".
    "Được, ở đâu" lãnh mỹ nhân mặc dù biểu hiện lãnh lẽo, lời nói giống như băng châu(nước đá), nhưng Lộ Minh bị câu nói này của nàng cảm động chết được.
    Không đến 10 phút, lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn lái chiếc môtô phân khối lớn đến, trên mặt đeo kính đen, từ ngoài cổng bệnh viện Quang Minh 2 bay vào,vượt qua thảm cỏ phía trước, phi lên mấy bậc thềm ở tiền sảnh, dừng trước mặt Lộ Minh.
    Mặt nàng vẫn như tảng băng vạn năm, nhưng Lộ Minh thiếu chút nữa ôm lấy nàng mà hôn.
    Em bé này đáng yêu gấp trăm lần Nhiếp Thanh Lam, mặc dù là đạo tăc, nhưng rất nghĩa khí, vì bạn bè ra tay, 1 câu cũng không có.
    Cảnh Hàn quẳng cho Lộ Minh 1 chiếc túi nhỏ, trong đó có tới 10 vạn, Lộ Minh đem hơn nửa nhét vào lòng bác sĩ trực ban, lại đưa 1 tập cho em bé phục vụ, còn lại đưa cho phu nhân tuyệt mỹ.
    Bên ngoài vang lên tiếng hú còi xe cảnh sát, không biết là đến bắt Lộ Minh vượt quá tốc độ hay là do đuổi theo Cảnh Hàn mà tới, Lộ Minh biết, cho dù là vì ai mà tới thì cũng không phải là việc tốt lành gì, vộ vàng nhảy lên ngồi phía sau Cảnh Hàn, ra hiệu cho nàng chạy.
    "Hêy, anh đi rồi, tôi làm thế nào?" em bé hoảng loạn, nàng là người vô tội, chỉ là do đuổi theo Lộ Minh thanh toán tiền nước mà thôi.
    "Tôi đi tìm thân nhân thật sự..." Lộ Minh còn chưa nói hết, Cảnh Hàn đã vặn ga chạy, lại một lần nữa leo qua thảm cỏ, lách qua hai chiếc xe cảnh sát vừa dừng trước cổng bệnh viện, nhanh như điện xẹt ra đường lớn, hoà nhập vào dòng xe trên đường.
    Lộ Minh dùng di động nhắn tin cho Nhiếp Thanh Lam: còn điều tra, cha sắp ngỏm rồi, còn không tới bệnh viện Quang Minh 2 xem sao, tôi năng lực có hạn, chỉ có thể trả trước 1 ít tiền bảo đảm, tôi lượn đây, sau này đừng tìm tôi... nhắn xong, lại sợ Nhiếp Thanh Lam gọi tới, nếu như để Cảnh Hàn biết được, nàng chắc chắn sẽ rút súng 'bằng' mình một phát, nên vội vàng tắt máy.
    Hai tay ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ của Cảnh Hàn, ngửi mùi hương đặc biệt của con gái từ người nàng bay ra, Lộ Minh trong lòng đại hận, tại sao đồng tử công của mình vẫn chưa luyện thành? nếu như luyện thành, vậy thì đeo đuổi lãnh mỹ nữ này cũng không tồi chút nào.
    Bởi vì cảm thấy Lộ Minh ôm có chút chặt, Cảnh Hàn khó chịu lắc người 1cái .
    Lộ Minh vì muốn tạo cho nàng ấn tượng tốt về mình, vội vàng giả vờ biến thành một đứa trẻ chân chính(ngoan).
    Mặc dù trong lòng ngứa ngáy, nhưng vuốt sói không có di động lên xuống, chỉ nhởn nhơ ôm lấy cái eo nhỏ đó, trong lòng cảm thán: cực phẩm, nàng lãnh mỹ nữ này tuyệt đối là cực phẩm vưu vật, ngoài lạnh trong lóng, thất đúng là tuyệt thế vô song.
    Đến ngoại ô, lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn dừng xe lại, thấy Lộ Minh vẫn ôm lấy eo mình không nỡ buông ra, liền trừng mắt nhìn hắn một cái.
    Lộ Minh vội vàng buông tay, cười lên sáng lạng.
    "xem xem..." Cảnh Hàn quảng cho Lộ Minh một cái túi nhỏ chứa tử tinh thạch.
    "Oh?" Lộ Minh ngón tay tiếp xúc với tử tinh thạch, không chỉ cảm nhấn được có cỗ năng lượng thần bí tồn tại, não hải còn hiện lên một loại vảm giác, đây còn là một trong những tài liệu dùng để luyện khí, nếu như ngày sau luyện khí, chính là cần loại năng lượng tinh thể này để làm tăng thêm phẩm chất của vật phẩm luyện chế, ví dụ như nhẫn trữ vật, nếu như được luyện thành thì có thể dùng tử tinh để tăng thêm phẩm chất, làm không gian cất giữ to ra.
    Cảnh Hàn thấy Lộ Minh cầm tử tinh cả nửa ngày không nói, phát hiện hắn đang ngẩn ngơ, như là khổ sở suy nghĩ về vấn đề nào đó, trong lòng minh bạch, tên cổ quái này nhất định rất thích ngọc thạch hoặc thuỷ tinh.
    "Đều là hàng thật?" Cảnh Hàn lấy hai viên tử tinh to nhất ra, còn lại mấy mảnh nhỏ tử tinh trong túi ném cho Lộ Minh: "tặng anh đó".
    "A? vậy tôi không khách sáo đâu!" Lộ Minh đổi là trước đây, cõ lẽ sẽ từ chối, nhưng hiện tại biết rằng đá tử tinh có thể làm tăng tiên thiên chân khí của bản thân, lại có thể dùng để thăng cấp(lên lv) cho nhẫn trữ vật, hắn mà còn từ chối thì sẽ là thằng ngốc.
    "Muộn chút sẽ tìm anh..." Cảnh Hàn thấy Lộ Minh vui như vây, lãnh ý trong mắt giảm đi rất nhiều.
    Nhưng mặt nàng vẫn lạnh lùng như cũ, hương Lộ Minh ném ra một câu, sau đó vặn ga, chiêc môtô phân phối lớn như một mũi tên lao đi.
    Lộ Minh ở phía sau gọi lớn, nhưng lãnh mỹ nữ sớm chạy xa rồi.
    Khiến hắn cảm thấy suýt ngất là đây là ngoại ô, chỉ có xe đường dài, căn bản không có taxi chạy qua, xem ra bản thân chắc phải chạy bộ về nhà rồi.
    May mà có được một túi nhỏ mảnh vụn tử tinh,trong lòng cũng có chút an ủi.
    Đi nửa giờ mới gặp được xe, nhưng móc ví ra mới phát hiện ví sạch tới nỗi giặt qua cũng không sạch bằng...囧!
    "Tiền tôi nhất định trả, đại ca, anh chở tôi đến máy rút tiền trong thành phố tôi rút trả anh".
    Dưới con mắt nhìn chằm chằm như hổ của tài xe, Lộ Minh rút 300 cuối cùng trong tài khoản ra.
    Tiền mẹ gửi tới không động vào, nếu không địch nhân ở nhà nhất định sẽ gọi điên tới cười nhạo, nói mình là nhị thế tổ, ổng cũng không chịu nghĩ, bản thân mình kể cả là nhị thế tổ chỉ biết ăn rồi chờ chết, củng không phải do ổng sinh ra?...
    Tiền tiêu sắp hết, Lộ Minh thấy nếu mình mà còn không tìm được viêc, vậy thì tháng sau dọn ra cầu vượt mà ở*, làm hàng xóm của mấy bác ăn xin.(cầu dành cho ng đi bộ qua đg)
    Về tới nhà, đem năng lượng của mấy mảnh tử tinh hấp thu, chuyển hoá thành tiên thiên chân khí.
    Còn lại mấy mảnh lớn 1 chút thì không nỡ. Mấy mảnh này để dành sau này làm nguyên liệu thăng cấp cho nhẫn trữ vật.
    Lộ Minh trước khi ngủ, lại móc ra miếng ngọc bội phỉ thuý mà lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn tặng, cẩn thận cảm ứng, phát hiện năng lượng cất giữ trong ngọc bội lớn vô cùng, không những thế còn có một loại thần bí gì đó, Lộ Minh hiện tại vẫn vô pháp điều tra được sự huyền diệu bên trong nó.
    Cảnh Hàn tặng mình thứ tốt như vây, không biết nàng có ý gì với mình không?
    Nhưng mà, nàng ta không hiểu gì về ngọc thạch, hoàn toàn không biết được chỗ quý báu của phỉ thuý ngọc bội, có lẽ là do bản thân YY quá mức, tự tác đa tình mà thôi.
    (YY là nguyên bản, nó là viết tắt của 陰意:yin yi: ý nghĩ dâm đãng)
    Lộ Minh suy nghĩ linh tinh, sau cùng chìm vào giấc ngủ, trong mơ, lão nhân thần bí lại xuất hiện, lại bắt đầu luyện công...
    Lộ Minh kinh hỉ phát hiện, sau khi hấp thu năng lượng tử tinh, tốc độ luyện công của lão nhân đã chậm lai, mặc dù bây giờ vẫn còn rất nhanh, nhìn không rõ lắm, nhưng tin rằng sau này hấp thu năng lượng nhiều hơn nữa, nhất định có thể nhìn rõ hơn.
    Sau khi lão nhân thần bí biến mắt, tin tức về luyện đan luyện khí lại hiện ra. ý thức của Lộ Minh tiếp xúc với những tin tức đó, trong lòng tiến thêm 1 bước lĩnh ngộ, bản thân phải làm như thế nào luyện chế 'tiểu hoàn đan', lợi dụng tiên thiên chân khí như thế nào để khích phát dược lực.
    Ngày thứ 2 Lộ Minh tỉnh lại.
    Vừa mở di động, mười mấy mẩu tin nhắn xuất hiện, đồng thời có mười mấy cuộc gọi tới.
    Trong đó có tin nhắn cám ơn và điện thoại của Trương Phát Tài và Trương phong, cũng có Lỗ tử Cường và Thạch Hoa, bọn họ biểu thị đi theo Lộ Minh và sau này sẽ gọi Lộ Minh là lão đại, Lộ Minh xem mà cảm thấy xấu hổ.. cảnh sát không làm, đổi nghề đi làm xã hội đen? bọn họ cho rằng đây là Vô Gian Đạo chắc?(film)
    Cảnh Hàn cũng gọi qua 1 lần, không biết nàng định nói gì?
    Tin nhắn và gọi điện nhiều nhất là của hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam, tin nhắn của nàng như là đang hỏi tội: đem bố vợ đang thương nặng vứt ở bệnh viện, bản thân thì cùng với hồ ly tinh chạy, đây là việc mà con rể phải làm sao?
    Nàng hạn cho Lộ Minh trong vòng 3 phút phải gọi lại, nếu không sẽ cầm kéo cắt... của quý. = ="
    Lộ Mình đọc được mà nổi da gà, có điều trong lòng Lộ Minh không sợ, dù sao người mình theo đuổi cũng không phải nàng hồ ly mỹ nhân này, kệ nàng phát cuồng hay dậm chân(tức giận), bản thân mình hiện tại cũng không nợ nàng cái gì, nợ tiền nhà đã đưa cho em bé phục vụ ở quầy trà, lại còn vay Cảnh Hàn 10vạn để cứu cha nàng, đối với nàng hồ ly mỹ nhân này đã nhân cùng nghĩ tận rồi.
    Vì thế, coi như không thấy yêu cầu dã man là lập tức gọi điên lại cho nàng, rất nhàn hạ làm vệ sinh buổi sáng, sau đó xuống đường ăn sáng, chuẩn bị đi tìm việc.
    Làm một vòng trên đường lớn, Lộ Minh phát hiện phố Đại Phú có một nhà hàng 3 sao dán giấy tuyển người, điều kiện tuyển người có chút hà khắc, nhưng tiền lương không tồi, vội vàng quay về lấy hồ sơ.
    Lộ Minh đi tới cửa nhà hàng 'Phương Phi Uyển', nhưng lại chẳng nhìn thấy em tiếp đãi viên nào.
    Hắn đang định tìm người hỏi xem người quản lý ở đâu để tới phỏng vấn làm phục vụ, đột nhiên nghe thấy âm thanh kinh hỉ kêu lên: "Lộ Minh? ái da, đúng là anh rồi".

    (Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 12 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Sống Cùng Vạn Tuế (Chương 12) (Tác giả: Hà Phi Song Giáp)

    SỐNG CÙNG VẠN TUẾ

    Tác giả: Hà Phi Song Giáp

    Truyện sưu tầm: TruyenYY

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả và TruyenYY


    Chương 12: Người đẹp như mộng



    Lộ Minh nghe thấy vội nhìn, liền phát hiện một em mặc kỳ bào* (váy truyền thống xẻ tà đến đùi của thằng TQ mà hơi hơi giống áo dài Vn nhưng mà không có quần trắng dài giống áo dài thì tiếng việt gọi là gì coa ae nào bit ko, cứ gọi nó là kỳ bào nhé) đang vẫy tay với mình, nàng bỏ lại đồng bạn, một đường chạy lại, ẩn hiện dưới kỳ bào là cặp chân dài trắng muốt,lắc qua lắc lại trông rất sinh động, cái eo nhỏ vừa một tay ôm(ko fải 1 vòng ôm ah nha :D) mềm mại động lòng người, Lộ Minh nhìn thấy không khỏ sửng sốt, em bé kỳ bào này nhìn có chút quen, nhưng nghĩ không ra là đã gặp ở đâu.

    "Bạn, bạn là..." Lộ Minh đoán nàng là bạn học cùng trường đại học, nhưng quả thực không nhớ nổi nàng tên là gì.
    "Em là Gia Gia, xem anh cái khúc gỗ này, bạn cùng trường đại học cũng không nhận ra, đấy là mới tốt nghệp có mấy tháng đấy, anh tới ăn cơm hay tìm người, anh đừng có nói với em là có hẹn với mỹ nữ đó? nếu đúng vậy, thì em sẽ không làm phiền nữa!" em bé kỳ bào mặt trang điểm rất nhẹ, rất thu hút, khiến cho tim Lộ Minh tăng tốc đập liên hồi.
    Hắn liền nghĩ tới 1 câu thơ(chết tôi, trc giờ ko dịch thơ thẩn)
    "Dục đem tây hồ so tây tử, đạm trang nồng trát tổng tương nghi".
    đem Tây hồ so sánh với tây thi, thì thanh lương Tây hồ cũng như Tây Thi trang điểm,
    (Đây là bài thơ Ẩm hồ thượng chu thanh hậu vũ của Tô Thức)
    (sau khi đọc hết các chú thích, giải thích, điển tích mình vẫn...chịu, ko dịch thơ được)
    Nếu đem ra hình dung khuôn mặt của Gia Gia thì rất thích hợp.
    Nàng ta và lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn, hồ ly tinh Nhiếp Thanh Lam có chút khác biệt, so với sự lạnh lùng của Cảnh Hànm sự mẫn tiệp của Nhiếp Thanh Lam, ở nàng có sự gần gũi thân thiết, một loại khí chất kiểu cô bé hàng xóm.
    Lộ Minh nhìn có chút thất thần, Gia Gia phát hiện hắn chỉ soi mặt mình mà không nói gì, nhịn không được 'phụt' cười trợn mắt với hắn.
    Kế đó hai bên má hồng lên, càng làm tăng thêm chút nữ tính.
    Lộ Minh'khái' một tiếng để che đi sự thất thố vừa rồi của mình, cười nhẹ nói: "Thì ra là bạn học cũ a, trang điểm đẹp quá, mình hoàn toàn không nhận ra, mình đến đây...tất nhiên là để ăn cơm, nghèo rớt mông tơi như mình, đến việc làm cũng không có, làm sao có thể hẹn hò với mỹ nữ được...Đào Gia Gia, bạn làm việc ở đây à?"
    Vốn là muốn tìm chân phục vụ ở đây, nhưng có Gia Gia ở đây, có đánh chết Lộ Minh cũng không nói ra trước mặt nàng.
    Đó là tự tôn của nam tử hán, trước mặt mỹ nữ, càng không thể để mất mặt.
    Gia Gia nghe vậy cười rất đep, ngọc thủ thò ra nắm lấy chéo áo Lộ Minh, cười nói: "Thì ra là khách quý, tới đây, là một nhân viên tiếp khác của nhà hàng, em tìm cho anh một chỗ tốt. Có điều, bạn học cũ gặp mặt, anh phải mời cơm em, đây, đến đây".
    "Nữ hiệp, xin ngàn vạn lần hạ thủ lưu tình, đừng gọi bào sâm..., nếu không tôi phải bán thân đó".
    Lộ Minh trong lòng thầm kêu khổ, ngân lượng vốn dĩ không nhiều, chỉ còn lại không đến 300 đồng, bản thân lúc ăn sáng có gọi thêm quả trứng còn thầm kêu xa xỉ, hiện tại lại lộng giả thành chân, chạy tới nhà hàng 3 sao ăn cơm, lại mời thêm bạn học mỹ nữ, xem ra bản thân phải xin đăng ký phá sản rồi.
    Hắn từ đáy lòng thầm hy vọng, vị bạn học mỹ nữ Gia Gia đang cười rất ngọt ngào này không đại khai sát giới, đem hắn huyết tẩy đương trường.
    Nếu như vượt quá 300, vậy thì mình phải lưu lại rửa bát đĩa trừ nợ, đến lúc đó, bao nhiêu mặt mũi đều mất hết...mời bạn học mỹ nữ ăn cơm, vậy thì không thể gọi điện cho Cảnh Hàn đến cứu mạng, nếu không, nàng chắc chắn sẽ dùng hai khẩu súng tiễn mình lên tây phương, xem ra, tục ngữ nói hồng nhan hoạ thuỷ, câu này thật không sai, bản thân mỗi lần gặp phải mỹ nữ, chẳng thấy việc tốt đẹp gì xảy ra.
    Từ xa mấy nhân viên phục vụ nhìn thấy Gia Gia đưa Lộ Minh tiến đến, nhân lúc rỗi việc liền vây lại cười đùa: "Tôi mới nói, vừa sáng sớm đã thấy Gia Gia tới trước của nhìn tới nhìn lui, thì ra là chờ bạntrai tới".
    "Không có, đây là bạn học của tôi, ảnh tên Lộ Minh, chỉ là đến ăn cơm" Gia Gia xấu hổ xua tay, biểu thị chuyện không phải như bon họ nói.
    "Lam Hải nhiều nhà hàng như vậy, thê nào lại vừa khéo tới đây ăn cơm?".
    "Gia Gia đỏ mặt rồi..."
    "phu thê người ta cần ăn cơm, chúng ta hay là không nên phá hoại thế giới riêng của hai người hay hơn...".
    Chúng nữ mỗi người một câu, không ngừng cười trêu, Gia Gia mặt ngọc đỏ bừng, sau cùng nói không lại, vội vàng kéo Lộ Minh lên tầng 3, tìm được một gian tên 'tiểu tam hiên', để Lộ Minh đi vào, còn mình thì bận chuẩn bị trà nước cho hắn.
    Lộ Minh trong lòng kêu khổ, tiêu rồi, ăn cơm trong phòng, không có 500 trở lên tuyệt đối bước không ra khỏi cửa.
    Nhất thời cũng không tìm được lý do gì để từ chối ý tốt của Gia Gia, cũng không thể nào nói với nàng rằng vì đắt quá, mình lại chỉ có 300, hay là xuồng ngồi ở khách sảnh.
    Đôi mắt Lộ Minh vô ý chuyển dịch, phát hiện Gia Gia đang cúi xuống bên cái tủ tường để lấy bộ ấm trà, đôi mông nhỏ cong lên dưới bộ kỳ bào chật cứng làm hiện lên đường cong hoàn mỹ, phối hợp với đôi chân trắng như ẩn như hiện, hắn cảm giác như có một luồng điện chạy từ tim tới đầu các ngón tay, rồi xuống tới ngón chân, toàn thân như bị giật cứng đơ.
    Lộ Minh thấy Gia Gia đã chuẩn bị xong, đứng thẳng eo lên, chuyển thân quay người lại, hắn sợ nàng phát hiện hắn vừa rồi nhìn trộm, vội vàng rời ánh mắt đi, không dám cùng nàng đối nhãn.
    "Sao vậy?" Gia Gia phát hiện mặt Lộ Minh đỏ lên, có chút kỳ quái liền hỏi.
    "Nóng, có chút nóng"Lộ Minh vội nói dối, che đậy nỗi ngượng ngùng vì vừa rồi nhìn trộm .
    "Vốn là có điều hoà lớn ở giữa nhà, nhưng tầng 3 lạnh chậm một chút, để em đi mở cửa sổ..." Gia Gia tin là thật, cởi dép cao gót ra, đứng lên chiếc ghế sofa gần cửa sổ, kiễng chân, dùng sức đẩy cửa kính.
    Lộ Minh liếc nhìn, ở góc độ này, xẻ váy kỳ bào của Gia Gia vốn đã rất cao, nàng đứng trên cao, càng lộ ra một mảng lớn tuyết quang.
    Nếu như ở đây có thể quý xuống đất, dùng ngóc thuần 45 độ(đúng 45độ) ngước nhìn... vậy thì đúng là lý tưởng chí cao của nam nhân, Lộ Minh nuốt một ngụm nước bọt, cưỡng bức đầu mình quay đi chỗ khác, nhưng trong lòng thì rất muốn vứt cái gì đấy ra sàn nhà, lấy lý do cúi xuống nhặt, sau đó ngước nhìn... bỏ đi, trước tiên hãy nghĩ biện pháp làm sao giải quyết vấn đề ăn cơm, nhìn trộm mỹ nữ không phải là không được, nhưng tốt nhất là không phải dưới tình huống không có tiền thanh toán.
    Nếu như bây giờ mà có người gọi vào điện thoại mình, để mình có lý do dời đi, vậy thì đó chính là cứu mạng bồ tát.
    Đang mải nghĩ, di động kêu thật.
    Lộ Minh mừng điên lên, đây không phải đưa cho người đang buồn ngủ cái ngối sao?
    Nhưng một giây sau, mặt hắn liền biến thành trái mướp đắng, người gọi đến là hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam, nàng này không dễ giây vào, bản thân mình động vào nàng liền đen đủi dài dài, tốt nhất là không đủ tiền ăn cơm, lưu lại rửa chén bát cho rồi.
    "Ai gọi điện vậy?" Gia Gia quay lai, thấy Lộ Minh không nghe điện, kỳ lại hỏi.
    "Số lạ". Lộ Minh vừa mới nhận cốc trà từ Gia Gia, điện thoại lại kêu, vẫn là Nhiếp Thanh Lam, vừa rồi Lộ Minh ấn phím từ chối, có lẽ hiện tại hoả khí của nàng đủ để đốt được nửa thành phố Lam Hải rồi, Lộ Minh trong lòng nghĩ dù sao cũng chọc tức nàng ta rồi, không làm thì thôi, làm thì dứt khoát làm tới cùng, lại ấn nút từ chối, chuẩn bị tắt máy.
    di động lần thứ 3 kêu lên, lần này là Trương Phong.
    "Điện thoại của cậu cuối cùng cũng thông..." Trương Phong vừa đợi Lộ Minh nghe điện, lập tức hét lên.
    "Việc gì àh?" Lộ Minh thầm nghĩ, phải chăng tên râu quai nón đó lại dám tìm cha con nhà này thanh toán? chắc không phải vậy, Lộ Minh đoán chắc cha con nhà này đại loại là tìm hắn mời rượu cám ơn, nếu không cũng là Trương Phát Tài muốn nhét cho mình chút tiền gọi là tạ lễ.
    "Ách, lần này không phải việc của mình, ngược lại có chút quan hệ với cậu", Trương Phong cười lớn nói: "việc này vừa khéo, có thể nói như là số mệnh vậy! nếu hôm qua không phải mình gọi điện cho cậu, nhờ cậu giúp đỡ, vậy thì không biết cậu (kinh)khủng đến vậy, nếu cậu không khủng vậy, thì mình đã không thổi phồng lên với bạn gái mình, cô ta nếu không biết cậu khủng vậy, đã không hối mình gọi điện cho câu..."
    "Hoàn toàn không hiểu, nói rõ ràng chút" Lộ Minh đến bạn gái Trương Phong là ai cũng không biết, vậy cô ta tìm mình có việc gì?
    "một câu thôi, năm đó, hoa khôi của trường thầm yêu cậu, hiện tại sắp bị người khác ngắt rồi, cậu nhanh làm anh hùng cứu mỹ nhân đi".
    Trương Phong càng nói, Lộ Minh càng mơ hồ, hắn chẳng nhớ có hoa khôi nào của trường yêu thầm mình, lại nói, đại học thường là hoa khôi của lớp, kế đến là của ngành, đâu ra hoa khôi của cả trường vậy ta?
    "Cậu nói hoa khôi của trường tên gì?" Lộ Minh hỏi.
    "Đào Gia Gia ngành báo chí! nàng không phải đã từng trộm viết cho cậu một mảnh giấy nhỏ đó sao? hồi đó khiến bọn mình ngưỡng mỗ đến cả lầu đỏ mắt, chảy đầy nước miếng, cậu còn giả vờ mất trí, không cần biết cậu có bàn gái rồi hay chưa, hoa khôi của trường gặp nạn, cậu không thể thấy chết mà không cứu, mình nghe Thơ Thơ nói có một tên, biệt danh 'dâm tặc không thể dời', mục tiêu là chơi hết gái trinh trong thiên hạ, hiện tại như là con ruồi bám dính lấy hoa khôi trường mình không rời...4 hoa khôi trường mình thì có 2 người đã là vợ nhỏ của quan cao, phú hào rồi, đã bị heo giẫm đạp rồi. Một người trở thành nữ minh tinh, dự kiến sớm muộn cũng bị người quy tắc ngầm(luật chơi), còn lại là Đào Gia Gia, bất kể thế nào, cậu cũng phải bảo vệ tốt hy vọng cuối cùng này của chúng ta".
    Trương Phong thao thao bất tuyệt, Lô Minh nghe mà há hốc mồm, thế giới này bé vậy sao?.
    Bản thân mình hiện tại đang ngồi bên cạnh Đào Gia Gia. Có điều,không thấy nàng nói có phiền phức gì? Lộ Minh hiếu kỳ nhìn Gia Gia một cái, cảm thấy Trương Phong nói có lẽ không sai, Gia Gia mặc bộ kỳ bào này trên người, có thể gọi tới sói của cả cái thành phố Lam Hải này.
    Lộ Minh đang định hỏi thăm Gia Gia, cửa đột nhiên bị mở ra, một người xộc vào.

    (Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 13 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Sống Cùng Vạn Tuế (Chương 13) (Tác giả: Hà Phi Song Giáp)

    SỐNG CÙNG VẠN TUẾ

    Tác giả: Hà Phi Song Giáp

    Truyện sưu tầm: TruyenYY

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả và TruyenYY


    Chương 13: Sát tâm của Lộ Minh



    Người đang hùng hổ xông vào là một trong những nữ đồng sự của Gia Gia.
    Nàng 'bình' một tiếng sập cửa lại, dùng tay đè lên gò ngực cao vút để ổn định nhịp thở, rồi lại xông tới bên Gia Gia gấp gáp nói: "tên sắc lang biến thái đó lại đến rồi, chị Trang đang ngăn cản hắn, hắn đang lục soát tìm đó, núp mau đi".
    Lộ Minh vừa mới nói điện thoại với Trương Phong, nên giờ vừa nghe lập tức hiểu ngay, nhưng vẫn nhìn về phía Gia Gia nhẹ hỏi: "sảy ra chuyện gì thế?"
    "Việc này, em, em cũng biết nói thế nào...." mặt Gia Gia hồng lên, có chút thẹn thùng không yên.
    "Bây không có thời gian giải thích, mau trốn vô vách ngầm" người bạn có thân hình bốc lửa của Gia Gia đến bên bức tường trang trí, mở ra một cái cửa ngầm, bên trong có một cái ngăn ngầm, đem Gia Gia giấu vào trong đó, sau khi đóng cửa lại, hoàn toàn nhìn không ra.
    (trong các quán rượu dùng những bức thạch cao giả làm vách tường ngăn giữa hai gian.)
    Lộ Minh vừa định nói gì đó, nàng đồng nghiệp đó vội dùng ngón tay trỏ đặt lên đôi môi anh đào, ra hiệu cho hắn trước tiên đừng hỏi gì.
    Lúc này bên ngoài vang lên một hồi những âm thanh cãi vã, Lộ Minh đinh đi ra ngoài xem , nhưng nàng đồng nghiệp nọ vội lắc đầu.
    Nàng đem Lộ Minh ấn xuống ghế, ngồi xuống bên cạnh, khoác lấy 1 tay Lộ Minh, giống như đôi tình nhân đang âu yếm vậy, đôi môi anh đào của nàng dí sát bên tai Lộ Minh nói: "Tôi tên Hoắc Vấn Dung, là tỷ muội của Gia Gia, chút nữa có người xông vào, anh ngàn lần không được động thủ, nếu như có hỏi tới, hay nói là bạn trai của tôi, chị Trang sẽ che đậy cho chúng ta...sau này sẽ giải thích sau, bây giờ cái gì cũng đừng để ý tới, cứ làm theo lời tôi vừa nói".
    Lộ Minh có chút mơ hồ, đành phải gật đầu.
    Tiếng cãi vã đã rất gần, cánh cửa gỗ bị đá mạnh ra.
    Có một tên nam tử rất khiêu căng xộc vào, làm như không thấy Lộ Minh, quay qua mấy tên thủ hạ theo sau hét lên: "lục soát cho lão tử, cô ta hôm nay chắc chắn có đi làm, đừng có mơ trốn thoát khỏi bản thiếu gia,nữ nhân mà Long Nhị Thiếu ta muốn, không ai có thể thoát khỏi, ta vừa rồi hình như nhìn thấy bóng người, ra đi cho ta, ra đi".
    Có hai tên hình như là vệ sĩ, thật sự mở cửa WC ra tìm, đáng tiếc một mống cũng không thấy.
    Sau bức mành, gầm bàn, thậm chí cả tủ gỗ đựng bộ đồ uống trà cũng tìm qua, nhưng bọn chúng hoàn toàn không biết trong vách của gian phòng có vách ngầm, lãng phí tâm cơ.
    Lộ Minh đứng lên nhìn tên Long Nhị Thiếu đó một cái, chỉ thấy gã: mũi tịt mặt nhọn, mắt xếch môi mỏng, da mặt tái nhợt biểu hiện do tửu sắc quá đội, là loại người thuộc phú gia đệ tử, chắc là con của vị quan to, hoặc là nhị thế tổ của một phú hào nào đó, cậy có chút quyền thế, chút tiền của, rồi thì ra uy ra phúc, tác oai tác quái.
    Tên khốn này làm hại người khác, Lộ Minh không quản, nhưng tên này lại muốn đùa với bạn học của mình, vậy thì không thể tụ thủ bàng quan rồi.
    Lộ Minh đang chuẩn tiến lên, đem tên khốn đó đánh cho giống như hoa đào nở nhiều đóa, cho gã hiểu được tại sao hoa nó lại đỏ tươi như thế.
    Nàng Hoắc Vấn Dung đó cứ ôm cứng lấy cánh tay của Lộ Minh, không ngừng nháy mắt, ra hiệu cho hắn đừng có bốc đồng, nhất định phải nhẫn nại...
    Lộ Minh tâm niệm nhất động, nếu như đánh tên nhị thế tổ này tại đây, vậy việc làm của Gia Gia sẽ đi tong, không nhưng thế, tên nhị thế tổ này nói không chừng sau này sẽ tìm Gia Gia báo thù.
    Cái loại người này, tốt nhất là thu thập nó ở bên ngoài! Lộ Minh trong lòng cười lạnh một tiếng, nhân thời điểm tên Long Nhị Thiếu đó tức giận đá đổ bàn, giả vờ né tránh, lách người qua, đồng thời xuất ra "diệu thủ không không" thần không hay quỷ không biết móc lấy ví tiền của tên Long Nhị Thiếu.
    Có được chứng minh thư, điều tra thân phận của Long Nhị Thiếu sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
    "Nhìn cái gì mà nhìn, cút sang một bên, trêu tức bản thiếu gia, lão tử lập tức đem mày vứt ra ngoài đường, lục soát, qua phong bên cạnh lục soát kể cả có đem cả toà 'Phương Phi Uyển' này lật tung, tao cũng phải tìm cho ra con tiện nhân đó " Long Nhị Thiếu thấy kiếm không ra Gia Gia, như con chó dại vây, gặp người là sủa cắn.
    "Nhị Thiếu, đừng tức giận, Gia Gia hôm nay trong người không khỏe, nàng ta đúng là không có đi làm... nếu như nàng mà biết Nhị Thiếu sẽ tới, vậy thì vui mừng còn không hết, sao lại phải trốn đi chứ, Nhị Thiếu, hay là lên tầng 7 uống chén rượu, phó tổng chúng tôi hôm nay có ở đây, đang định tìm Nhị Thiếu uống chén rượu đó!" có một nữ quản lý vừa cười, liên tục giải thích, vừa nháy mắt ra hiệu cho Hoắc Vấn Dung kéo Lộ Minh lại, không để cho tên Long Nhị Thiếu tìm được chỗ trút giận.
    "Chị Trang nói đúng đó, lần trước phó tổng còn khen Nhị Thiếu tửu lượng tốt nũa đó!" Hoắc Vấn Dung cũng vội vàng phụ theo.
    "Uống con C..chim(dùng từ này cho lịch sự), lão tử còn không có rượu uống sao? kêu Gia Gia cút ra đây, nếu không ai tới cũng chẳng làm được gì, phó tổng các ngươi rất khủng sao? 1 tên lông gà, hắn chỉ là cái rắm áh, tao sao lại phải cho nó thể diện?".
    Lộ Minh cảm thấy cái tên thiếu thốn đánh đập* này không đánh không được, đang chuẩn bị tiến lên, đem tên chân cao khí dượng Long Thiếu Nhị này tóm lấy đập cho một trận.
    (* 欠揍:qian zou:guyên bản là nợ đánh, thiếu đánh, kiểu như vn mình nhìn thằng nào nghênh nghênh ngứa mắt, nhìn chỉ muốn đập vậy đó)
    Hoắc Vấn Dung hai tay mở lớn, ôm chặt lấy Lộ Mình, ra sức lắc đầu.
    Điện thoại của một tên vệ sĩ kêu lên, hắn vừa nhìn, liền cung kính đưa cho Long Nhị Thiếu.
    Long Nhị Thiếu coi như không có ai ở bên cạnh, nhận lấy điện thoại nói: "Lâm thiếu, sao nay rảnh rỗi tìm tôi thế?, đêm nay có tiệc rượu? có cả tiểu minh tinh? được đó, được đó, tôi hôm nay có một bụng hoả cần phát tiết, vốn định tìm gái trinh vui đùa, ai biết con tiện nhân đó làm bộ làm tịch, trăm phương ngàn kế trốn bản thiếu gia! dùng thuốc? cậu có 'con nhặng Tây Ban Nha'? đcm nó, có thuốc này, nó còn không biến thành con dâm nữ người người đều có thể chơi, ha ha ha... được rồi, buổi chiều gặp lại tại 'Hương Tạ Lệ Xá', chúng ta cùng vui, làm phát thâu đêm".
    Lộ Minh nghe được những lời đó, ánh mắt nhất thời trở lên lạnh lẽo.
    Kua gái, vui đùa tiểu minh tinh những việc này, hắn không phải là loại đạo đức cổ hủ, vốn dĩ không quản nhiều, nhưng nếu như lại dùng 'con nhặng Tây Ban Nha' loại thuốc công hiệu rất mạnh này làm hại bạn học của mình, vậy tên Long Nhị Thiếu này rõ ràng là tìm chết.
    Hắn vốn chỉ định đem tên thế gia đệ tử này đập cho một trận nên thân rồi thôi, nhưng giờ xem lại, bản thân mình không đem thằng khốn này huỷ đi, Gia Gia sau này tuỳ lúc đều có thể nguy hiểm.
    Sát khí trong lòng Lộ Minh bốc lên, nhưng ngoài mặt lại không lộ ra. Vì phòng ngừa Gia Gia và Hoắc Vấn Dung vì mình mà bị liên lụy, Lộ Minh đình đêm tay tới 'Hương Tạ Lệ Xá' để ra tay, trước tiên cứ để tên nhị thế tổ này kiêu căng thêm nửa ngày nữa.
    Hoắc Vấn Dung nhìn thấy khuôn mặt Lộ Minh trở nên lãnh lẽo, biết hắn thật sự giận lắm rồi, lại càng ôm chặt hắn, không cho hắn xông lên.
    Nàng quản lý Trang đó lúc đưa Long Nhị Thiếu đi ra, quay lại nháy mắt ra hiệu, Hoắc Vấn Dung hiểu ý gật gật đầu.
    "Đợi tên sắc lang biến thái đó rời đi, nhờ anh lập tữc đưa Gia Gia đi khỏi đây, nếu tên khốn nạn đó dùng 'con nhặng Tây Ban Nha', vậy thì mọi chuyện coi như tiêu" Hoắc Vấn Dung hiển nhiên có nghe nói qua sự khủng khiếp của 'con nhặng Tây Ban Nha'.
    "Đừng quá lo lắng, tôi có người nhà làm quan to, tôi nhờ họ cảnh cáo một chút Long Nhị Thiếu, Gia Gia chắc không việc gì đâu" Lộ Minh áp chế phẫn nộ, nhẹ giọng an ủi.
    "Thật vậy?" Gia Gia từ trong hốc bí mật chui ra, khuôn mặt vốn đầy nước mắt, nghe thấy thế lập tứ vui mừng vô hạn.
    "Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi" Lộ Minh thầm cười trong lòng, bản thân hắn định đêm nay huỷ đi Long Nhị Thiếu, tên khốn đó tất nhiên không thể nào đi hại người được nữa!
    Gia Gia nghe được Lộ Minh an ủi, kích đông ôm mặt khóc rưng rức, nàng áp chế âm thanh tiếng khóc kiến con tim Lộ Minh chua xót, xã hội hiện nay, con gái đẹp một chút cũng phiền phức, có lẽ Gia Gia gặp phải không ít sự quấy nhiếu rồi, cho nên tâm lý mới đau khổ như vậy.
    "Được rồi Gia Gia, có một người bạn trai như vậy còn sợ gì nữa!" Hoắc Vấn Dung ôm lấy Gia Gia không ngừng an ủi.
    "Đã nói rồi, chỉ là bạn học...em đi trang điểm lại" Gia Gia sợ Lộ Minh nhìn thấy trang điểm trên mặt mình vì bị nước mắt làm nhoe nhoét, vột vàng quay mặt đi, chạy vô WC.
    "Nhìn không ra, không kèn không trống, anh còn là con nhà quan lớn." Hoắc Vấn Dung cười cười đấm nhẹ cho Lộ Minh một cái, nói: "Vừa rồi lão nương phí công lo lắng cho hai người rồi, sớm biết thế này, vừa rồi để anh đập cho thằng khốn đó một trận nên thân! hêy, Gia Gia của chúng tôi là một cô gái tốt, đừng có giống một số người, cần phải thật lòng đối đãi, không được phép có lỗi với nàng".
    "Tôi không phải con quan lớn, chỉ là quen biết" Lộ Minh cười cười, "Tôi và Gia Gia thật sự là bạn học, hồi học đại học chúng tôi còn nói không qua 10 câu với nhau".
    Đang nói, cửa chợt mở, đột nhiên một đám người kêu hét xông vô.
    Trong đó một người kêu to: "Cướp đây, nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, cô, là cô, cởi hết đồ ra đứng ở giữa".

    (Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 14 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Sống Cùng Vạn Tuế (Chương 14) (Tác giả: Hà Phi Song Giáp)

    SỐNG CÙNG VẠN TUẾ

    Tác giả: Hà Phi Song Giáp

    Truyện sưu tầm: TruyenYY

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả và TruyenYY


    Chương 14: Cắn dái tai, coi là tội vụng trộm cần phải xử lý



    Một toán các em phục vụ xông vào, hi ha hí hố không ngừng.
    Trong đó có một em nhí nhảnh đáng yêu để tóc dài ôm lấy mặt, vừa vào liền hét lên 'cướp đây', bắt nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, chỉ vào Hoắc Vấn Dung bắt nàng cởi hết đứng ở giữa.
    "Phi, con nít ranh, định doạ ai? lão nương không phải hai phai (chôm chôm), bằng gì phải đứng ở giữa?" Hoắc Vấn Dung đưa tay ra 'bách' một tiếng gặt phắt tay em quỷ tinh linh(nhí nhảnh) đi.
    "Bởi vì bà là đãng phụ, câu dẫn tiểu tình lang của chị Gia Gia, vì vậy bà phải chịu sự phán quyết của chính nghĩa! oa, ông anh này đẹp trai quá! hai mũi cao cao, đôi mắt to to, so với Kim Thành Vũ còn đẹp trai hơn, cho em xin chữ ký cái nhỉ?" quỷ tinh linh vừa thấy Lộ Minh, không biết lấy từ đâu được cuốn sổ ký tên đưa ra để Lộ Minh ký vào đó.
    "Đẹp trại quá, Gia Gia thiệt là có nhãn quang..."
    "Tôi bị anh ấy xẹt điện ngất rồi..."
    "Để lão nương sờ một cái, đừng chen, mọi người đừng chen lấn, còn chen nữa đến ngực cũng bị ép rớt ra đó".
    Lộ Minh bị đám sắc nữ trước mặt doạ toát mồ hôi, đây không phải chuyện đùa, bọn họ thật sự thò tay sờ loạn lên, sau cùng doạ cho Lộ Minh nhảy lên nóc tủ, trông rất thảm thương hướng chúng sắc nữ xin tha.
    Chúng nữ cười to, khiến cho Gia Gia vừa rửa mặt xong từ WC đi ra cũng không ngừng được phì cười.
    Hoắc Vấn Dung vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người trước tiên nghe nàng nói: "chờ một chút các sắc nữ, mọi người đừng dã man quá, kẻo đem cậu nhóc đẹp trai doạ chạy đó".
    Em bé quỷ tinh linh làm ra bộ mặt đáng yêu, 'hưng' một tiếng nói: "Bà đãng phụ này là người dã man nhất mới đúng, mới nghe nói bạn trai Gia Gia rất đẹp trai, nước miếng liền tuôn ra như thác nước, vừa rồi là ai giành lấy giả mạo làm bạn gái của anh đẹp trai này, chị Gia Gia, em muốn vạch trần Hoắc yêu nữ, bà ta căn bản không có hảo tâm, bà ta đang chuẩn bị dùng ngực cỡ 36D để câu dẫn bạn trai chị, cẩn thận, đừng để bà ta bênh góc tường lên".
    "Không, không phải, Lộ Minh, anh, anh ta chỉ là bạn học..." khuôn mặt ngọc của Gia Gia vừa rửa xong, vốn dĩ trắng bóc, nhưng hiện giờ đỏ bừng lên, nhìn càng thêm phần kiều dịễm.
    "Nói dối, nói dối đó, Gia Gia xấu hổ rồi" quỷ tinh linh hoàn toàn không thèm tin.
    "Đúng là như vậy, mọi người đừng hiểu nhầm" Gia Gia nhìn Lộ Minh, đến cổ cũng đỏ hết cả lên.
    "Có đúng là bạn học? lão nương mấy hôm trước bị người bỏ rơi, đang muốn tìm một gã đẹp trai để chà đạp một phen, Gia Gia, nếu hắn không phải bạn trai mi, vậy hãy để ta 'dục hải phì hoa' này đem hắn cưỡi nhé", một em mặt tròn, có chút đẫy đà, dùng lưỡi liếm liếm đôi môi gợi cảm, đôi mắt mở to hướng Lộ Minh phóng điện, doạ cho Lộ Minh thiếu chút nữa từ trên nóc tủ trà cắm đầu xuống đất.
    "Lão nương không thể đứng nhìn loại bi kịch này phát sinh, muốn cưỡi, cũng không đến lượt mi, các chị em còn đang xếp hàng đợi đó", Hoắc Vấn Dung hướng em bé mặt tròn giơ ngón giữa ra.
    "Xuống đi, mọi người đùa chút thôi" Gia Gia vẫy tay, ra hiệu cho Lộ Minh trèo xuống.
    "Các vị mỹ nữ, tôi xuống đây, muốn chém muốn giết tuỳ các vị, nhưng trước khi chết có một nguyện vọng, đó là được làm con quỷ chết no..." Lộ Minh móc ra chiếc ví lấy được từ trên người Long nhị Thiếu, thấy bên trong gồ lên, vừa mở ra, đập vào mắt có mấy tấm ảnh nuy của nữ nhân, không tự chủ ngẩn người ra, không nghĩ rằng tên Long Nhị Thiếu còn có sở thích nay.
    Chúng nữ thấy Lộ Minh móc ví ra, toàn bộ vây lai, vừa nhìn, toàn bộ mặt đều đỏ lên, bởi vì người con gái trần trụi đó bắt chéo hai chân chụp ảnh, không chút che đậy, khiến chúng nữ không khỏi ngượng ngùng.
    "Đừng hiểu nhầm, đừng hiểu nhầm,đây là ví tiền của Long Nhị Thiếu, tôi lấy được từ trên người hắn" Lộ Minh vội vàng biện bạch, nếu không mọi người sẽ cho hắn là sắc ma mất.
    "Thì ra là của tên biến thái đó, chẳng trách!!" Hoắc Vấn Dung phi một tiếng, rồi lại giơ ngón cái về phí Lộ Minh khen: "hảo tiểu tử, không tiếng động gì chơi người ta một vố, tên ngốc đó vẫn không biết gì, lợi hại àh".
    "Nhiều tiền quá..." quy tinh linh cướp lấy ví tiền, moi ra mấy tờ lón, rồi lại vứt trả ví tiền cho Lộ Minh.
    "oa!! có cả dola!!" chúng nữ không chút khách khí đem đôla chia cho mỗi người một tờ, rồi đem mấy nghìn nhân dân tệ còn lại quẳng cho Hoắc Vấn Dung: "bà hai Hoắc, đây là Lộ Minh ca bao bà đó".
    "Mấy nghìn mà đòi bao ta? tên tiểu tử này không ăn thua!" Hoắc Vấn Dung đem tiền tung lên không, cười lớn nói: "Chúng ta đem tên ngốc này ăn cho nghèo đi, để hắn cướp đi Gia Gia mỹ nhân của chúng ta! các vị tỷ muội, mọi người muốn ăn gì? mỗi người một bát cánh sường, thế nào?" Từ cửa một cái đầu thò vào, chính là nữ quản lý nọ, chị Trang, nàng ta nhìn thấy cả phòng toàn là tiền đang bay trong không trung, kỳ quái hỏi: "việc gì thế?".
    "Không có gì, là anh chàng đẹp trai này mời mọi người ăn tiệc" Hoắc Vấn Dung vừa nói ra, chúng nữ lập tức giả vờ đáng yêu, gật đầu nói đúng.
    "xin lỗi, bọn họ thích trêu trọc người khác, nhưng tính rất tốt" Gia Gia đỏ mặt, giọng thì như muỗi kêu giải thích với Lộ Minh.
    Lộ Minh trong lòng rất cảm động, nếu Gia Gia không có nhiều chi em như vậy bảo vệ, sợ là sớm đã bị tên Long Nhị Thiếu đó đắc thủ rồi.
    "Phát hiện có người cắn *** tai, các chị em, việc này giải quết thế nào?" quỷ tinh linh con mắt rất sắc, vừa nhác thấy Gia Gia nói gì đó với Lộ Minh liền kêu toáng lên.
    "Còn gì để nói, coi như là vụng trôm cần phải sử lý" Hoắc Vấn Dung làm bộ mặt nghiêm chỉnh nói, chúng nữ cười lớn, rồi mỗi người một câu phụ hoạ.
    Lộ Minh và chúng nữ làm một bữa thịnh soạn.
    Trong lúc ăn, Gia Gia thường xuyên liếc mắt nhìn Lộ Minh, nhưng lúc Lộ Minh nhìn nàng, nàng lại vội vàng dời ánh mắt đi, cố làm như không có gì.
    Chúng nữ không ngừng trêu chọc Lộ Minh và Gia Gia, đôi lúc lại hướng về Hoắc Vấn Dung khai pháo, thậm chí còn kéo cả chị Trang vào uống 2 ly.
    Bởi vì công việc bận rộn, bữa ăn này chỉ kéo dài khoảng nửa tiếng rồi tan, trước khi rời đi, chị Trang chỉ hướng Lộ Minh gật gật đầu, Hoắc Vấn Dung thì ngược lại, vỗ ngực Lộ Minh, ý nói rằng phải bảo bọc tốt Gia Gia, giá như nàng ta mà đeo thêm cặp kính đen, nghiễm nhiên trở thành 'Chị Cả' xã hội đen.
    Gia Gia tiễn Lộ Minh ra của, cúi đầu không nói gì, cũng không có nói cám ơn.
    Lộ Mình cười cười với nàng, nhắc nàng không cần phải lo lắng gì về Long Nhị Thiếu, nàng cũng chỉ gật gật đầu không nói, nhưng từ biểu tình có chút xấu hổ có thể thấy nàng tin tưởng Lộ Minh.
    Tiền của Long Nhị Thiếu bị chúng nữ ăn coi như là hết, Lộ Minh đem cái ví hàng hiệu trong có ảnh nữ nhân khoả thân đó vứt vào thùng rác, chỉ đem thiệp, card visit, thẻ ATM lưu lại.
    Thẻ ATM không có mật mã thì rút không được tiền, nhưng Lộ Minh đoán cái thằng ngu Long Nhị Thiếu đó, mật mã nhiều khả năng là sinh nhật hắn, vì thế quyết định thử xem sao, xem xem có hay không có thể rút được tiền, coi như cứu giúp bản thân thoát cảnh nghèo đói.
    Lộ Minh mua 1 đôi găng tay trắng, một cái kính đen, lại nhặt 1 cục gạch nhỏ, tìm đến 1 cái máy ATM ở chỗ vắng vẻ, trước tiên đem cái camera ném hư.
    Nhét thẻ vô, gõ mật mã là sinh nhật ghi trên chứng minh của Long Nhị Thiếu.
    Đến chiếc thẻ cuối cùng mật mã mới khớp, trong tài khoản có 50 vạn, đáng tiếc là máy ATM đều có giới hạn, nhiều nhất chỉ có thể rút 2 vạn. Lộ Minh không chút khách sáo rút lấy 2 vạn, rút lui an toàn, liền đem tất cả thẻ, chứng minh thư...của Long Nhị Thiếu vứt vô cống nước.
    Xong mọi việc, Lộ Minh định đón taxi tới gần 'Hương Tạ Lệ Xá' đợi trời gần tối rồi tiềm nhập vô đó làm thịt Long Nhị Thiếu.
    Lúc hắn định thò tay ra vẫy taxi thì có 1 chiếc Porsche chạy ngang qua. Mỹ nữ trê xe vô ý nhìn thấy Lộ Minh, nhãn thần lập túc sáng lên.
    "Niếp Niếp, nhìn gì thế?" bên cạnh nàng là một trung niên mỹ phụ, thấy con gái nhinveef phía gã tư đường quên cả lái xe, kỳ lạ hỏi.
    "Không, không có gì..." người đẹp Porsche có chút hoảng loạn lắc đầu.
    "Cậu thanh niên đẹp trai đó là ai, Niếp Niếp, con quen với cậu ta? là bạn của con àh?" trung niên mỹ phụ có chút cười cợt, con gái do mình đẻ ra, chút tâm tư đó của nàng giấu nổi mình sao?
    "Không, con không quen anh ta!!" người đẹp Porsche đỏ bừng mặt, chân đạp ga, cả chiếc xe chạy vèo qua bên cạnh người Lộ Minh.
    Nhưng lúc chạy qua bên Lộ Minh, lại nhìn trộm vào gương chiếu hậu. Trung niên mỹ phụ nhìn thấy lại thấy buồn cười, trong lòng thầm thở ra, tiểu bảo bối của mình cuối cùng cũng lớn rồi!!.
    Lộ Minh ngồi lên 1 chiếc taxi, mở miệng nói 'Hương Tạ Lệ Xá', anh tài xế không ngừng được quay đầu lại nhìn một cái, đến địa điểm đó, không phú thì quý, người thanh niên này không lẽ cũng là phú gia công tử?
    Lộ Minh ngược lại không thèm để ý, mở chiếc di động đã tắt được nửa ngày, lại có mười mấy đoạn tin nhắn và mấy cuộc gọi lỡ. Lần này, ngoài Nhiếp Thanh Làm còn có 2 số điện thoại lạ.
    Trần Lập Dân của Tố Vấn Quán cũng gọi qua, Lộ Minh liền gọi lại, lập tức nghe thấy âm thanh có chút kích động của lão đầu vang lên: "là Tiểu Lộ àh? ta đợi điện thoại của cháu cả nửa ngày rồi".

    (Hết Phần 14 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 15 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Sống Cùng Vạn Tuế (Chương 15) (Tác giả: Hà Phi Song Giáp)

    SỐNG CÙNG VẠN TUẾ

    Tác giả: Hà Phi Song Giáp

    Truyện sưu tầm: TruyenYY

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả và TruyenYY


    Chương 15: Hồ Ly Mỹ Nhân



    "Lẽ nào 'tục mệnh hoàn' nghiên cứu ra rồi" Lộ Minh có chút ngạc nhiên, hai lão đầu này làm việc thật sự có hiệu quả.
    "Ách" Trần Lập Dân khẽ hắng giọng nói: "kỳ thực 'tục mệnh hoàn' chế thành dược hoàn có chút khó khăn, tạp chất quá nhiều, không những thế dược lực phát huy cũng tương đối khó, ta và sư huynh đã thảo luận qua, 'tục mênh hoàn' cần tiến thêm 1 bước nữa về tinh chế, cần phải đi sâu vào nghiên cứu thêm, hiện tại chúng ta chỉ có thể chế, dược lực có chút yếu hơn một chút là 'tục mệng thăng'(canh) mà thôi".
    "A?" Lộ Minh có chút kỳ quái, "'tục mệnh thang' là thứ gì vậy?".
    "Là đem dược liệu thành phần của 'tục mệnh hoàn' nấu lên thành canh uống vô, hoặc là đem nước canh này lấy ra, cho vào lọ chế tạo thành bình dịch...dù sao thì vẫn là thuỷ tễ, bây giờ muốn là thành hoàn có chút khó khăn, nhưng sau này nhất định sẽ thành công, sư huynh hiện tại quay về làm thực nghiệm lâm sàng rồi, nghe nói hiệu quả không tồi, tiểu Lộ à! phương thuốc này của cháu được chuyển thế sống lại, thực là phúc của thế nhân, đợi xin được công nhân đặc quyền và kiểm định xong, sẽ được đầu tư sản xuất, tin rằng sau này sẽ có rất nhiều bệnh nhân thương nặng, vì tục mệnh thang này mà giảm thiểu tỉ lệ tử vong, tiểu Lộ àh! đây đều là công lao của cháu!" Trần Lập Dân cảm động lại khen nức nở Lộ Minh lần nữa, làm trong tâm Lộ Minh có chút xấu hổ.
    So với một lòng vì thế nhân của hai ông Trần Lập Dân và Lý Thành Tề này, thì trong lòng Lộ Minh nghĩ làm sao để càng bảo mật nó hơn, đảm bảo lợi ích của bản thân.
    Lộ Minh trong lòng thầm hạ quyết tâm, đợi sau này bản thân có quyền lực, có tài lực. Lúc đó nhất địng sẽ luyện chế một số thuốc tốt, tặng cho nhị lão cứu trị thế nhân, coi như là bản thân mình thành ý gọi là bồi thường chút đỉnh cho nhị lão.
    Trần Lập Dân ý vốn là muốn Lộ Minh đi cùng Lý Thành Tề tới sở xin cấp chứng nhận đặc quyền, nhưng Lộ Minh một mực tạ tuyệt.
    "Trần lão, người và Lý lão đi đi, hơn nữa, đừng có chỉ viết tên một mình cháu, phương thuốc này là 3 người chúng ta cùng phục chế nó, nếu phải viết, tên của cả 3 người chúng ta cùng viết lên! kiểm tra thuốc, luyện thành thuộc, sản xuất và tiêu thu, cháu một chút cũng không hiểu, toàn quyền giao cho hai ông nhá." Lộ Minh đối với nhị lão hoàn toàn yên tâm, bọn họ đều là bác sĩ thực thụ.
    "Ta thực hy vọng cháu học trung y..." Trần lão thở dài một tiếng rồi cúp máy.
    Trong xã hội hiện đại trung y dần dần bị thoái trào, người trẻ tuổi học trung y càng ngày càng ít, người người đều thích Tây y, cả đến sinh viên của viện trung y cũng nói trung tây kết hợp.
    Lộ Minh mặc dù có hứng thú với luyện đan, nhưng không có nguyện vọng vĩ đại là cứu vớt trung y, hắn đọc sách thuốc, học cách nhận biết dược liệu, hoàn toàn là vì luyện đan.
    vừa mới nói chuyện xong với cụ Trần Lạp Dân, di động lại kêu.
    Là người mà cười một cái cũng đủ nghiêng nước nghiêng thành: hồ ly tinh Nhiếp Thanh Lam. Lộ Minh có cảm giác, nếu thêm 3 lần nữa từ chối điện thoại của nàng, sợ rằng tim phổi nàng sẽ nổ lên vì tức giận mất, ai bảo nàng ta tính kế cho hắn vào tròng...bỏ đi, vì vẫn thiết, nghe thêm 1 lần nữa xem sao, Lộ Minh trong lòng cố tìm cho mình một lý do, hắn tự nhiên sẽ không tự thừa nhận lý do là vì bản thân muốn một lần nữa được nghe âm thanh mê hoặc của Nhiếp Thanh Lam.
    "Alo, đồng chí cảnh sát, tìm tôi có việc sao?" Lộ Minh chuẩn bị sẵn, chỉ cần nghe thấy sư tử hà đông gầm lên, lập tức cúp máy.
    "Chồng àh!!" âm thanh của Nhiếp Thanh Lam không những không dữ dằn, mà lại cực kỳ ôn nhu, ngọt ngào như đường, âm cuối kéo dài N giây, Lộ Minh vừa nghe thấy, trái tim nhỏ bé yếu ớt thiếu chút bị âm thanh ôn nhu đó hoà tan.
    Câu nói ngọt lịm thấp vào tận tim: "chồng àh" được phát ra, tin rằng 10 vạn thằng đàn ông trên thế giới này nghe được, thì có 9 vạn 9 nghìn 9 trăm 9 mưới 9 người như Lộ Minh hiện tại đang mê mẩn tâm hồn, còn lại 1 người không mê đắm kia, khẳng định là Đông Phương Bất Bại (nguyên bản đó, fan Đông Phương đừng tìm mình đòi nợ nhá, tìm tác giả đó).
    "Hiện tại là mùa thu, không phải là xuân kỳ để mèo kêu nha" Lộ Minh ra sức cứng lòng, toàn lực chống lại mà ân của hồ ly Nhiếp Thanh Lam.
    "Chúc mừng anh, anh đã giành được bước đầu tư cách làm rể Nhiếp gia, chỉ cần anh tăng lên 10 cấp, vậy là có hy vọng đưa được mỹ nữ về rồi!" Nhiếp Thanh Lam ngọt ngào cười lên: "Nếu trước 5giờ hôm nay anh kịp ăn mặc lịch sự, gọn ngàng đến 'Hữu Phong Lai Nghi' trà trang, vậy anh lại càng có được cơ hội cộng điểm".
    "Tôi không có rảnh chơi với cô" Lộ Mình liền từ chối.
    "Đại mỹ nữ dâng tới tận cửa còn không muốn, anh chuẩn bị xuất gia là hoà thượng? hay là cùng với Yến tử môn nữ tặc chậy trốn?" Nhiếp Thanh Lam cười hỏi.
    "Nữ tặc Yến tử môn dám đưa 10 vạn cho cha của cừu địch nhập viện, đồng chí cảnh sát, nếu như là ngược lại, cô có lẽ sẽ không làm như vậy?" Lộ Minh nói.
    "Em cũng thế" Nhiếp Thanh Lam cười hì hì nói: "bởi vì mẹ của cô ta cũng là tứ di(gì 4) của em...Lộ Minh, cám ơn anh đã cứu cha em, nhưng em muốn nói, anh cứu kẻ mới phất đó, cái này với việc anh thông qua tiêu chuẩn làm rể Nhiếp gia không chút quan hệ, anh bởi vì đạt được tiêu chuẩn tư cách rể Nhiếp gia hoàn toàn là do em. Nếu không, kẻ mới phất đó muốn gả con, ổng lấy gì gả?".
    "Ý?" Lộ Minh kỳ quái hỏi: "Lẽ nào cô muốn nói với tôi, cô thích tôi rồi?".
    "Vẫn chưa" Nhiếp Thanh Lam lại yêu kiều cười lên hi hi nói: "Có điều em cũng không ghét anh, vì vậy quyết định cho anh cơ hội".
    "Cám ơn, tôi không mong mỏi" Lộ Minh kiêu ngạo đáp, nói xong trong lòng cảm thấy đau tiếc (vừa đau vừa tiếc), kỳ thực hổ ly mỹ nhân rất xinh đẹp, cười lên lại càng muốn chết, là vưu vật nghiêng nước nghiêng thành, bản thân mình một mực từ chối một em tuyệt thế mỹ nhân như vậy, không khéo sẽ bị trời đánh.
    "Lộ Minh àh, xem ra thời kỳ phản nghịch của anh vẫn chưa qua hết đó" Nhiếp Thanh Lam không chút tức giận cười nói.
    "Thời tiền mãn kinh của tôi sắp tới rồi" Lộ Minh hét lên. (po tay)
    "Nếu như sau này anh giả trang làm ban trai em, làm cha mẹ vui vẻ, em sẽ giúp anh theo đuổi Cảnh Hàn, thế nào? có động lòng về vụ mua bán này không? Lộ Minh àh, em cho anh 3 giây suy nghĩ, 1 2 3, hết thời gian, anh không lên tiếng, vậy thì thôi vậy" Nhiếp Thanh Lam đếm so với điện xẹt còn lẹ hơn, Lộ Minh căn bản không kịp mở miệng.
    "Đồng chí cảnh sát, không lên tiếng nhiều khi đồng nghĩa với mặc nhận đó" Lộ Minh nghe nàng ta nói giúp mình theo đuổi Cảnh Hàn, tim liền đập rôn ràng, nàng ta với Cảnh Hàn là chị em họ, có lẽ là có cách.
    "Em thay đổi chủ ý rồi" Nhiếp Thanh Lam làm ra vẻ 'cầu tôi đi'.
    "Đợi cô thay đổi chủ ý, sau đó hãy gọi cho tôi " Lộ Minh quá quen thuộc với tính cách nàng, quyết là có chết cũng không thèm cầu cô nhóc ranh này, kiêu ngạo cúp máy.
    di đông lập tức kêu lên, Lộ Minh nghe máy lập tức nói: đòng chí cảnh sát, xin cô đừng có điện thoại làm phiền.
    Nhiếp Thanh Lam yêu kiều cười nói: "em nhận được tin tức, Cảnh Hàn đang nghe ngóng khắp nơi tin tức vễ vẫn thiết, nàng ta nếu như không phải sợ tứ di của em, có lẽ cũng dám đem thiết đảm của lão gia trộm mất, Lộ Minh àh, anh cần vẫn thiết làm gì thế?".
    Lộ Minh toát hết mồ hôi, Nhiếp Thanh Làm này cũng quá thông minh rồi, chỉ bằng một chút đầu mối, nàng ta liền đoán là mình cần vẫn thiết, quả nhiên là hồ ly mỹ nhân.
    Có điều, Lộ Minh lúc này đang vì Cảnh Hàn giúp mình nghe ngóng tin về vẫn thiết khắp nơi mà cảm động.
    Nếu như Nhiếp Thanh Lam gì cũng biết rồi, Lộ Minh dứt khoát nói thẳng: "là tôi cần, nếu như cô có, nói điều kiện đi".
    "Điều kiện mà à...." giọng Nhiếp Thanh Lam kéo dài ra, Lộ Minh thầm nghĩ.. toi rồi, hổ ly tinh này chắc chắn sẽ lột da mình, hút máu mình..., nhưng không nghĩ tới câu tiếp theo của Nhiếp Thanh Lam lại nằm ngoài sự liệu, nàng giảo hoạt nói: "nếu ngày mai anh nguyện ý bồi tiếp em đi mua sắp, vậy thì chiếc nhẫn vẫn thiết người ta sẽ tặng cho anh! 9 giờ sáng mai, em tới đón anh ở dưới nhà anh đầu ngõ phượng vĩ đó".
    Nhiếp Thanh Lam không đợi Lộ Minh từ chối, lập tức cúp máy, Lộ Minh ngẫn ra mất mấy giây, hắn cảm thấy Nhiếp Thanh Lam hẹn mình đi phố, lại dễ dàng đem vẫn thiết tặng mình, cái này khẳng định là có âm mưu gì đó, nhưng lời từ chối lại không thể nói ra nổi.
    Bản thân mình cần gấp vẫn thiết, nàng ta mặc dù giảo hoạt khó giây dưa, nhưng bản thân lại quá là muốn nhẫn trữ vật...
    taxi dừng lại, Lộ Minh nhìn lên, thì ra là tới 'Hương Tạ Lệ Xá' rồi.
    Hắn không có hấp tấp xông lên, mà đi tới phố đối diện, mua một cái sim di đông, đổi qua, gọi điện tới quầy tiếp tân của 'Hương Tạ Lệ Xá' hỏi: "Tôi là bạn của Sâm thiếu, tiệc rượu tối nay tôi tới muộn một chút, xin hỏi tối nay Sâm thiếu và Long thiếu ở tại phòng bao nhiêu?".
    Cô nàng tiếp tân nghe Lộ Minh biết được tối nay có tiệc rượu, cho rằng Lộ Minh đúng là bạn của Sâm thiếu, lục tìm một lúc, rồi dùng âm thanh ôn nhu nói ra 2 số phòng của Sâm thiếu và Long thiếu: "Sâm thiếu bao toà phòng tổng thống, Long thiếu vẫn là đăng ký căn phòng quen thuộc 1808, bữa tiệc đến 8g30 mới kết thúc, chúc ngài chơi vui vẻ".
    Lộ Minh cúp máy, khoẻ miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo, trong mắt sát khí lúc ẩn lúc hiện.
    Cách đó không xa một người chạy tới, tay làm ra động tác của một nhiếp ảnh gia, hướng chuẩn vào khuôn mặt Lộ Minh ngắm nghía, rồi kích động móc tấm danh thiếp ra đưa tới, tự mình giới thiệu: "Xin chào, tôi là Tinh thám của 'Tinh Tinh biết tim tôi', tôi thấy diện mạo của cậu cực tốt, xin hỏi cậu có hay không hứng thú làm minh tinh?".(Tinh= ngôi sao)
    Lộ Minh đang uống nước, nghe thấy, nước trong miệng lấp tức phun hết ra.

    (Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 16 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #16
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Sống Cùng Vạn Tuế (Chương 16) (Tác giả: Hà Phi Song Giáp)

    SỐNG CÙNG VẠN TUẾ

    Tác giả: Hà Phi Song Giáp

    Truyện sưu tầm: TruyenYY

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả và TruyenYY


    Chương 16: Cong mông lên câu dẫn nữ minh tinh



    "Oa! đến phun nước cũng tiêu sái hơn người" tên 4 mắt bị Lộ Minh phun nước đầy mặt, không những không giận mà còn khen nức nở.
    Gã lại dùng tay làm thành tư thế của thọ chụp ảnh, trong miệng liên tục phát ra âm thanh 'tách' 'tách' như đang bấm máy vậy, như một con chuột túi nhảy tới nhảy lui trước mặt Lộ Minh, dùng đủ các tư thế của 1 nhười chụp ảnh ngắm nghĩa, rất có tác phong của một nhiếp ảnh đại sư.
    Lộ Minh bị gã làm cho khóc cười không được, cái gã này rốt cục là từ bệnh viện tâm thần nào trốn ra vậy a?
    Vốn định một cước sút gã bay đi, nhưng nghĩ lại, cảm thấy không nên dây với gã điên vẫy hay hơn.
    Lộ Minh quay mình rời đi, gã đeo kính vội vàng đuổi theo: "đợi chút, nghe tôi nói, cậu thật sự có tiềm chất trở thành minh tinh! diện mạo cậu anh võ hơn người, mày kiếm môi đẹp, trán đầy chính nghĩa, song nhãn có thần, phù hợp với đường cong phân biệt của cậu, cộng thêm da nhẵn nhụi thật sự là quá hoàn mỹ, cậu không biết,cậu là một viên ngọc chưa qua tay thợ khắc, chỉ cần thêm chút vỏ bọc, qua vài lần đóng quảng cáo, hoặc lại tham gia một vài tiết mục trên tivi, rồi đi đóng phim, sau đó hình ảnh của cậu mà lên màn hình, lập tức sẽ nổi tiếng toàn quốc, thân hình cậu là nhất lưu, cao ráo cứng cáp, cái 'tỉ lệ vàng' này người khác có ngưỡng mộ cũng ngưỡng mộ không ra được, thêm vào khí chất đặc biệt của câu, chỉ có một từ có thể hình dung ra được mà thôi, đó là 'hoàn mỹ'".
    "Hoàn mỹ là hai chữ đó" Lọ Minh bị gã này trêu cười lên.
    "A, tiếng cười hào sảng, nụ cười tươi tắn như ánh dương quang, đơn giản là giết người mà...trời ạ, nếu như để nghìn vạn thiếu nữ trên thế gian này nhìn thấy, không biết bao nhiêu cô sẽ vì cậu mà phát điên", gã đeo kính vỗ tay, mừng rỡ nói: "đi theo tôi đi, cậu mà không làm minh tinh thì là lãng phí tài nguyên quốc gia đó".
    "Lãng phí tài nguyên quốc gia? ha, tôi thích lãng phí" Lộ Minh lắc lắc vai một cái đẩy lui gã đeo kính.
    "Tay của cậu ai da, tay của cậu quá đep... trắng khiết như ngọc, mền mại nhưng lai không mất đi khí chất nam nhi, ta cả đời này chưa thấy qua đôi tay nào hoàn mỹ như vậy, trừ phi, đây là đôi tay trong truyền thuyết 'đồng tử như ý thủ'? hãy giữ nguyên tư thế này, không, ngóc độ hơi nghiêng sang một chút, tôi muốn chụp ảnh cậu...ai da, máy ảnh của tôi đâu rồi? vào thời điểm quan trọng lại không tìm thấy máy ảnh để đâu?" gã đeo kính gấp gáp quay tròn.
    "Tôi đây là 'Hoá Cốt Miên Chưởng', ông mà còn đi theo, tôi đem xương ông vặn gãy" Lộ Minh bình sinh hận nhất hai chữ đồng tử, đây là cấm kỵ của hắn.
    "Ký hợp đồng với tôi" gã đeo kính ôm lấy tay Lộ Minh, kích động kêu lên.
    "đi chết đi" Lộ Minh nhấc gã lên không rồi quẳng gã ra ngoài 3 mét.
    ''Quá đẹp, thật là có tính cách, nếu như cậu đóng vai sát thủ lãnh khốc, khẳng định sẽ làm cho ngàn vạn thiếu nữ mê đắm" gã đeo kính nhỏm dậy, ôm chặt lấy đùi Lộ Minh.
    "
    Ông mà còn quấn lấy tôi, tôi sẽ gọi điện đến bệnh viện Thanh Sơn, kêu họ đến bắt ông về!" Lộ Minh nhấc gã lên, uy hiếp nói.
    "
    Hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi, tôi không phải tên thần kinh, tôi là một Tinh Thám (tìm kiếm nhôi sao), đây là danh thiếp của tôi, a, sao mình lại lấy nhầm danh thiếp người khác? không sao không sao, tôi thật sự là Tinh thám, đợi, dợi chút, tôi..." gã đeo kính không ngừng đuổi theo, lại lao đến ôm lấy đùi Lộ Minh, chết cũng không buông.
    "
    Buông tay, ông rốt cục là muốn gì?" Lộ Mịnh thật sự muốn viết chữ 'Phục' cho gã này.
    "
    Tôi muốn mời cậu đóng quảng cáo..." gã đeo kính để Lộ Minh kéo đi cũng không buông tay.
    "
    Không có hứng" Lộ Minh lập tức cự tuyệt.
    "
    Đóng quảng cáo rất hay, cậu nhất định phải thử xem, thứ nhất hình ảnh sẽ được lên màn hình, khuếch đại giá trị của cậu trước công chúng, thứ hai có thể quen biết rất nhiều minh tinh khác, mở rộng các mối quan hệ, thứ ba làm nâng cao lòng tự tin, tăng thêm nội hàm(hàm dưỡng), thứ tư tăng thu nhập...trong tay ta đang có quảng cáo nước hoa quả, không những thế còn có nữ minh tinh đang nổi ở HK,TW, còn có đạo diễn và người quay phim có tiếng, quay xong hiệu quả tuyệt đối rung động toàn quốc, cậu nhất định phải thử xem" gã đeo kính một bên ôm chặt chân Lộ Minh, một bên thuyết phục hắn đóng quảng cáo.
    "
    Nhận quay cái quảng cáo đó, tôi nhận được bao nhiêu tiền" Lộ Minh thầm nghĩ, nếu như thu nhập không tồi, vậy cũng coi như là một công việc.
    "
    Ách, bời vì cậu hiện nay là người mới, lại diễn vai quần chúng, thù lao có lẽ sẽ không cao, có thể là 200, cũng có thể là 300... " gã đeo kính thấy mặt Lộ Minh tối đi, lập tức an ủi: "cần phải nhẫn nại, bước đầu xuất đạo đều là như vậy, nhưng nếu cậu nổi tiếng rồi, vậy thì thù lao sẽ không ít hơn 2-300 vạn, cậu phải nghĩ về tương lai, nhãn quang của nam nhân cần nhìn xa trông rộng một chút" .
    "
    Được rồi, diễn vai quần chúng tôi phải là gì?" Lộ Minh cố nhịn không đem gã này đập thành miếng bánh thịt,hỏi.
    "
    Cậu sẽ đóng vai một quả dứa, hay là một quả cam, mặc đạo cụ, cải trang thành trái cây, cong mông lên câu dẫn nữ minh tinh..." gã đeo kính lập tức đứng lên, đẩy đẩy gọng kính, nghiêm chỉnh khác thường nói: "cái quảng cáo nước hoa quả này mặc dù đơn giản, nhưng cũng cần kỹ thuật diễn, ta giải thích rõ hơn cho cậu".
    "
    ông có thể đi chết được rồi" Lộ Minh phát khùng hướng về mông gã sút một phát thật mạnh, đem gã đá bay, khiến gã đeo kính biến thành ngôi sao biến mất trong không trung.
    Sau khi đá bay gã đeo kính đi, Lộ Minh trong lòng càng ghét Long Nhị Thiếu.
    Nếu như không phải đến 'Hương Tạ Lệ Xá' thu thập hắn, vậy thì sẽ không gặp phải gã thần kinh này, và như thế bản thân sẽ không bị ức chế như hiện tại.
    Cải trang thành quả dứa, quả cam, cong mông lên câu dẫn nữ minh tinh, vậy mà gã thần kinh đó cũng nghĩ ra được, Lộ Minh không biết hãng hoa quả đó tên gì, nếu mà biết được, khẳng định là cả đời này sẽ không mua, quảng cáo kùi như vậy, nước chắc cũng chẳng ngon lành gì.
    Lộ Minh một bụng tức giận đi tới công viên đối diện với 'Hương Tạ Lệ Xá', tìm một tán cây nằm xuống ngủ một lát, đợi trời chập tối, Lộ Minh đeo kính đen và găng tay lên, hướng bức tường bao phía xa của 'Hương Tạ Lệ Xá' đi tới. '
    Hương Tạ Lệ Xá' không phải nằm ở chỗ náo nhiệt của trung tâm thành phố, ngược lại, chỗ này có chút hẻo lánh, ít xe ít người, Lộ Minh thuận lợi đi đến gần tường bao.
    Bởi vì có camera theo dõi 24h, Lộ Minh cẩn thận chú ý khoảng cách, không để bị chiếu vào.
    Đợi cho 2 cái camera quay vào trong góc, lập tức lao đến bên tường bao, tung thân phi lên, rồi lại dùng tay chống vào đầu tường, nhẹ nhàng vượt qua bức tường 3mét, vô thanh vô tức rơi xuống đất, tránh vào góc chết của camera.
    Đợi đầu camera quay ngược về ngóc này, Lộ Minh sớm đã như linh miêu tiến nhập vô trong vườn cây, chờ vượt qua khoảng cách của camera, hắn lập tức đứng lên, rất đường vệ tiến vào trong.
    Vượt qua hai căn nhà nhỏ cùng một bồn phun nước, Lộ Minh đi đến căn nhà lớn nhất của 'Hương Tạ Lệ Xá' là 'Ngưng Bích Kim Cung', phía trong đại sảnh đèn đuốc sáng chói, bên trong vọng tới tiếng nhạc vui, hiển nhiên tiệc rượu đang lúc cao trào.
    Xa xa có mấy tên bảo an đi tuần, trong bóng tối còn có mấy bóng người, hiển nhiên là vệ sĩ riêng của quan lớn hay quý nhân nào đó.
    Lộ Minh tiềm nhập trong bóng tối chờ cơ hội. một nhóm nhỏ bảo an vừa đi tuần qua, hắn lập tức như con báo đi săn, bám vào tường phía ngoài trèo lên, không đến 15 giây đã ở trên tầng 3.
    Tìm thấy một cánh cửa sổ không có ánh đèn, khẽ cảm ứng một chút, cảm nhận bên trong không có người, dùng ám kình chấn vỡ miếng kính dầy của cửa sổ, gỡ ra từng miến một, nhẹ nhàng vứt lên ghế sofa trong phòng, sau cùng như con rắn luồn vào trong, tìm lấy cửa thông gió của điều hoà, gỡ ra miếng nắp đậy, nhẹ nhẩy lên, thuận theo đường ống thông gió của điều hoà, nhanh mà vô thanh treo lên phía trên.
    10 phút sau, cuối cùng cũng tới được tầng 18. Lộ Minh từng phòng, từng phòng một nhẫn nại dò tìm mục tiêu, lúc đến góc rẽ thứ 3 ống thông gió của điều hoà, loáng thoáng truyền tới âm thanh của Long Nhị Thiếu, trên mặt hắn nhất thời lộ ra nụ cười thần bí.

    (Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 17 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #17
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Sống Cùng Vạn Tuế (Chương 17) (Tác giả: Hà Phi Song Giáp)

    SỐNG CÙNG VẠN TUẾ

    Tác giả: Hà Phi Song Giáp

    Truyện sưu tầm: TruyenYY

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả và TruyenYY


    Chương 17: Lãnh huyết sát thủ



    Lộ Minh không thấy tên vệ sĩ nào tại hành lang và phòng khách, hiển nhiên, Long Nhị Thiếu rất tin tưởng vào năng lực của đám bảo vệ của 'Hương Tạ Lệ Xá'.

    Bên ngoài phòng ngủ lớn còn có một phòng khách nhỏ, bên cạnh con có quầy bar.

    Lộ Minh lắng nghe, phát hiện hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt, yên tâm cười lên, tay chân nhẹ nhàng nhấc tấm che của ông thông gió ra.

    Như con mèo, vô thanh vô tức nhảy xuống sàn nhà.

    Trên sàn nhà vương vãi quần áo cả nam lẫn nữ, có quần lót của nam, cũng có áo ngực nữ, hiển nhiên, trong phòng có một đôi cẩu nam nữ đang kích tình dữ dội, gấp tới nỗi vừa đi vừa cởi đồ.

    Lộ Minh nhìn thấy cười cười, không gấp gáp đi vào thu thập Long Nhị Thiếu, ngược lại đi tới trước cửa trước, nhìn vào con mắt mèo trên cánh cửa, cẩn thận quan sát, lại mở hé cửa ra xem, chuẩn bị đường để lát nữa rút lui.

    Ngoài hành lang rất yên tĩnh, thang máy dành cho khách vip phía bên phải.
    Lộ Minh đóng cửa lai, đem chùm chìa khoá xe Long Nhị Thiếu vứt trên sofa đút vô túi, chuẩn bị lát nữa dùng thang máy xuống bãi đỗ xe, rời đi bằng xe của Long Nhị Thiếu.
    Không tiếng động mở cửa phòng ngủ lớn. Trên chiếc giừờng lớn trong phòng, Long Nhị Thiếu đang cong mông lên, đè phía dưới là một người con gái(ko lẽ con trai), trong miệng không ngừng kêu lên: "oh a! thuốc này thật tốt, lão tử hiện tại là kim thương bất ngục, tiện nhân, cô không phải muốn tôi chơi cho sướng sao? mẹ nó, cô cho rằng cô là tiểu minh tinh, làm tình cũng có thể lười biếng sao? bình thường phục vụ đạo diễn như thế nào, bây giờ phải phục vụ lão tử thế đó, mạnh lên chút!".
    "Long Nhị Thiếu lợi hại quá, người ta không xong rồi..." cô gái đó phát ra lời dâm đãng, mồm kêu to lên, cặp chân dài kẹp lấy eo Long Nhị Thiếu.
    "Ha ha, lão tử là thiên hạ đệ nhất, xx chết nàng..." Long Nhị Thiếu kích động cười lớn, rồi lại thở hồng hộc như lợn.
    Lộ Minh vô thanh vô tức lướt đến bên giường, cúi xuống nhìn hai người, tay trái từ từ đưa lên đầu giường cầm lấy hai chai rượu đỏ.
    Long Nhị Thiếu mải đang vận động, đối với việc Lộ Minh đến bên cạnh một chút cảm giác cũng không có.
    Cô gái kia, trong lúc vô tình, nhìn thấy đầu giường xuất hiện một người đàn ông đeo kính đen, trong tay là chai rượu đang được giơ cao lên, nhất thời bị doạ kêu thét lên.
    Long Nhị Thiếu còn cho rằng nàng bị mình chơi tới cao trào, đắc ý vô cùng cười lớn: "Lão tử có đúng là lợi hại không? lão tử có hay không là thiên hạ đệ nhất? mẹ nó, lão tử sắp sướng chết đi được!!".
    Lộ Minh nhân lúc Long Nhị Thiếu sắp bạo phát liền dùng đầu chai rượu có cái cổ dài trực tiếp(>.<)..đâm thẳng..vào..lỗ đít Long Nhị Thiếu.
    Long Nhị Thiếu bị tập kích nặng nề, cả người như một con chó ngửng đầu cong lưng ưỡn về phía trước, trong miệng phát ra tiếng kêu đau khổ thảm thiết.
    Cùng lúc, chai rượu còn lại bên tay bên kia của Lộ Minh mạnh mẽ đập vào đầu gã, 'bìng' một tiếng vỡ vụn, nước trong chai rượu đỏ chưa uống hết như máu chảy xuống...
    Như một con chó chết, Long Nhị Thiếu cắm đầu gục xuống giường, rồi lại lăn xuống đất. Miệng gã sùi bọt trắng, hai mắt trắng dã, sỡm đã ngất xỉu ra đó. Còn cô nàng tiểu minh tinh kia, cả người đầy màu đỏ của rượu và mảnh vỡ, toàn thân sợ run lẩy bẩy, muốn kêu lên nhưng không kêu được, muốn khóc nhưng không dám khóc.
    Lộ Minh dùng ga giường chụp lên đầu cô ta, cố ý làm ra âm thanh cổ họng khàn đục nói: "không được lên tiếng, nếu không chết". cô nàng đó trốn trong ga giường run thành một cục, không dám trả lời, ra sức gật đầu, chỉ sợ Lộ Minh không nhìn thấy.
    "Cái thứ đồ nhỏ như con thạch thùng, mà cũng dám nói thiên hạ đệ nhất? thật là cười chết người ta..." Lộ Minh dùng chân hướng mệnh căn(tiểu huynh đệ) của Long Nhị Thiếu đạp mạnh một phát, Long Nhị Thiếu đang trong cơn mê man, đau tới mức toàn thân co giật, như là con cóc bị người ta đạp trúng, tứ chi giật giật.
    Để làm tan đi hiềm nghi, Lộ Minh cố ý nói: "Long Kiếm Minh, có một số người ngươi không nên đắc tội, đây là thiếu gia chúng ta cảnh cáo ngươi, nếu như sau này còn dám tranh gái với thiếu gia chúng ta, sẽ cho mày lên tây thiên đó!" Long Nhị Thiếu đang hôn mê tất nhiên là không nghe được, nhưng mà, Lộ Minh biết cô gái kia sẽ đem những lời này nói cho cảnh sát và Long gia, bọn họ sẽ đem hoài nghi đặt lên những đối thủ thuờng ngày của Long Nhị Thiếu, mà sẽ không hoài nghi người khác.
    Phía dưới Long Nhị Thiếu biến thành một đống huyết nhục mơ hồ, Lộ Minh đoán, gã này nếu mà có được cứu lại, thì cũng chỉ có thể làm thái giám, không thể vui vầy với nữ nhân được nữa. Hướng về cổ của tiểu minh tinh chặt xuống một cái, đem cô ta đánh hôn mê.
    Sau đó thản nhiên đi ra, tránh khỏi mấy cái camera ben ngoài hành lang rồi mở ra cửa cầu thang máy dành riêng cho khách vip.
    Thang máy từ trên hạ xuống, Lộ Minh không có lập tức xông vào, mà tránh sang một bên, chờ một lúc, biết chắc không có người mới lách người đi vào.
    Nhưng không biết tại sao, đột nhiên, có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm không rõ ràng, cũng có thể nói, một thứ như là ám ảnh của tử vong, ập vào trong tim Lộ Minh, khiến hắn toàn thân sợ hãi.
    Lộ Minh trong lòng ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không hiểu, rốt cục đã sảy ra chuyện gì?
    Làm sao đột nhiên lại có loại cảm giác này?
    Trong thang máy, có một khẩu súng có gắn nòng giảm thanh thò ra, trực tiếp hướng vào mi tâm Lộ Minh, một tiếng súng 'bụp' trầm đục vang lên.
    Lộ Minh trúng đạn, cả người ưỡn ra ngã xuống sàn.
    Lúc thang máy từ từ đóng vào, từ trong xuất hiện mộ người đàn ông cao gầy, đeo kính đen,toàn thân mặc một bộ đồ da, đôi môi lãnh khốc khẽ nhếc lên cười lạnh lùng, gã làm như không có việc gì đem khẩu súng cất vào người...
    "tên ngốc thứ 1006" nam tử cao gầy tự tin 'hưng' một tiếng.
    Đợí thang máy hạ xuống đến bãi đỗ xe, gã chậm rãi cất bước, thần tình tự mãn hướng một chiếc xe con đi tới.
    Đột nhiên gã như có cảm nhận gì, quay đầu. Phía sau hoàn toàn yên tĩnh, gì cũng không có...nam tử cao gầy nghi ngờ ngó nghiêng xung quanh, cho rằng cảm giác bản thân có chút nhầm lẫn, yên tâm quay đầu mở cửa xe, đúng lúc định bước lên xe, một bóng người vô thanh cô tức xuất hiện phía sau gã.
    Người này chính là người mà lúc nãy đã bị hắn bắn trúng mi tâm: Lộ Minh.
    Trên mặt Lộ Minh hoàn toàn không có vết thương, có điều đôi kính đen không thấy đâu nữa, thay vào đó là một đôi mắt như của tử thần tràn đầy sát khí.
    "Mày không chết?" nam tử cao gầy tay vẫn để ở cửa xe, không quay đầu, trong mắt hiện ra nhãn thần khó tin, rồi có chút kinh ngạc hỏi: "mày không những không chết, còn đuổi theo tao từ tầng 18 xuống đây? mẹ kiếp, mày thật là kẻ biến thái".
    "Đây là câu di chúc của mày?" Lộ Minh mặc dù không dễ dàng ra tay giết người, nhưng tuyệt đối không bỏ qua kẻ vô duyên vô cớ nã đạn vào đầu mình.
    "Xem xem tay mày nhanh, hay súng của tao nhanh" nam tử cao gầy vừa nói vừa quay người lai, đồng thời bóp cò súng.
    Lộ Minh không động thủ, cả người như cái chuông, cả thân trên lúc nhanh lúc chậm, lắc qua lắc lại, như một ông cụ nghiêng ngả nhưng mà không ngã vậy, đạn cứ như vậy chíu chíu bay qua sát người hắn, găm hết vào bức tường phía sau.
    Hai con mắt ham tử cao gầy như sắp lồi hết ra 凸.凸
    Hắn cả đời này cũng chưa gặp qua người nào mà bản thân mình bắn không trúng, ở khoảng cách này, nếu bắn một phát mà không trùng thì không nói làm gì. đằng này liên tục 6 phát, cả 6 đều không trúng.
    Dựa vào bảng xếp hạng, tốc độ bắn nhanh của tay phải gã, cho tới ngày nay, trong tất cả giới sát thủ đánh thuê, ít nhất cũng được xếp trong 15 người đứng đầu. Gã đã có 3 năm kỷ lục là không có 1 phát trượt nào rồi, nhưng hiện tại, liên tục 6 phát, đối thủ cách có 3 mét, vậy mà toàn trượt, không những thế còn không bao gồm cả lần tập kích lúc nãy ở tầng 18.
    Tên trước mặt này là con người sao? nam tử cao gầy nhìn thân hình đang lắc qua lại của Lộ Minh, trong long chợt lạnh lên.
    Trong lòng gã có một loại cảm giác cổ quái, đó không phải là do tay sũng của gã mất linh, mà do đối phương lừa gạt bản thân.
    Bản thân mỗi phát bắn, đều tuyệt đối trúng đích, đối phương không chút tổn thương, đó là do động tác đối phương quá nhanh, hình thành tàn ảnh, mà bản thân mình bắn trúng, chỉ là trúng cái bóng mà thôi, chứ không phải trúng bản thể.
    Động tác của tên trước mắt này khiến người khác sinh ra một loại ảo giác, nếu như cứ nhằm vào người hắn mà bắn, vậy thì không có khả năng bắn trúng.
    "Tay súng không tồi, nhưng, gã nhóc con ấu trĩ, nếu như mày ở trên chiến trường 1 thời gian, thì có thể hiệu trên thế gian này không có người nào là không giết được, có thực lực cũng không phải là đại biểu cho mọi thứ".
    Nam tử cao gầy như một con rắn lao lên trên xe, hai chân đạp vào nóc xe, cả người bay lên. Đồng thời tay trái mọc ra một khẩu súng ngắn, hướng về mấy trụ ximăng mà bắn. Phát súng này không phải bắn về phía Lộ Minh, mà là cùng bắn về một hướng khác. Nhưng những viên đạn bắn vào phía cột ximăng, không ngờ rằng lại gập lại thành một đường vòng cung, hướng mi tâm Lộ Minh bay tới.
    Lộ Minh ứng tiếng ngã xuống...
    "Kỹ thuât bắn tay trái của tao xếp trong 5 người đứng đầu trên thế giới, mày không phải là cao thủ thứ nhất chết bởi 'vòng cung tử thần' này!"
    nam tử cao gầy thổi thổi khói bay ra từ nòng súng, tiêu sái quay người đi.
    "Cẩn thận", từ xa một người dùng tiếng Pháp hét lên.

    (Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 18 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #18
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Sống Cùng Vạn Tuế (Chương 18) (Tác giả: Hà Phi Song Giáp)

    SỐNG CÙNG VẠN TUẾ

    Tác giả: Hà Phi Song Giáp

    Truyện sưu tầm: TruyenYY

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả và TruyenYY


    Chương 18: Kẻ địch nguy hiểm



    Đúng vào thời khắc đồng bọn hô lên, ý thức chiến đấu đã từng vô số lần giúp hắn giãy giụa và sống sót qua những chiến trường khủng bố, lại một lần nữa cứu sống nam tử cao gầy.
    Gã lập tức bổ về phía cột ximăng, mượn nó bảo vệ phía sau, động tác so với con báo đi săn còn nhanh hơn.
    "víu...." Một thanh sắt gỉ, dài, từ phía sau nhanh như điện xẹt bay tới, đâm xuyên thành một lỗ sâu một bên cột ximăng, đem một bên vai của nam tử cao gầy xuyên thành một cái lỗ.
    Nam tử cao gầy mồ đầy mặt hôi lạnh , gã cảm nhận được lưỡi hái tử thần lướt qua cổ, thiếu chút toi mạng, may có đồng bọn kêu lên và chiến trường rèn luyện ra ý thức phản ứng cứu bản thân một mạng.
    Gã chưa từng nghĩ qua, địch thủ một khi bị đạn gập(vòng cung) của mình bắn trúng, vẫn còn sức chiến đấu khủng bố đến vậy.
    Lẽ nào kẻ sau lưng mình, thật sự không phải loài người?
    Xa chút, có một nam tử tóc vàng đứng trên nóc xe, hướng bóng người dưới đất không ngừng bắn, cho đến lúc hết đạn.
    Nhân ảnh đứng yên, chính là Lộ Minh vừa rồi bị nam tử cao gầy bắn trúng. Tâm mi hắn vẫn không một vết thương, phát đạn tập kích của nam tử cao gầy, vẫn không đạt được hiệu quả vốn dĩ của một phát súng trí mạng.
    Bên bắp tay trái của Lộ Minh có một viên đạn ghim sâu vào, máu tươi từ miệng vết đạn chảy ra, hình thành những đường máu đan chéo, cứ thế chảy xuống khuỷu tay. Lộ Minh xé áo ra quấn chặt lại, động tác vô cùng quen thuộc, nhãn thần thì nhìn chằm chằm vào nam tử tóc vàng, sát cơ vô hạn, như là tử thần vậy.
    Vừa rồi để cho nam tử cao gầy bắn trúng một phát, nếu không phải sau khi dị biến, thân thể có một lại nguy cơ cảm ứng thần kỳ, có thể sớm ý thức được đối phương đánh đòn trí mạng, vội vàng dùng tay đỡ đạn, nếu đổi là trước đây, vậy thì nguy hiểm thật sự rồi.
    Đối phương thực lực không mạnh, nhưng dùng súng cảnh giới đạt tới xuất thần nhập hoá.
    Hiện tại, nam tử cao gầy còn chưa giải quyết xong, ở đâu chui ra một tên đồng bọn tóc vàng nguy hiểm này nữa, lúc này trong lòng Lộ Minh có chút rung đông, nhưng lại có cả sự kích thích.
    Tại sao 'Hương Tạ Lệ Xá lại xuất hiện' lãnh huyết sát thủ? bọn họ tới giết người nào? Loại sát thủ có thực lực này, thế giới hiếm thấy, bản thân có thể gặp được 2 tên, lại còn giao thủ, thực là một cơ hội hiếm có.
    Lộ Minh đem cảm ứng kỳ diệu trong lòng thêm một bược khuyếch đại lên, một chút tiên thiên chan khí mỏng manh lưu chuyển toàn thân, xuất ra thực lực thật sự của bản thân, cùng địch nhân ứng chiến.
    Hai gã sát thủ là một vật săn tốt, dùng võ lực mạnh nhất cường hoành giết chết, Lộ Minh cảm thấy không khó khăn gì, nhưng, có thể trên người bọn chúng, thu thập được nhiều kinh nghiệm chiến đấu mà bình thường không thể có, đó mời là thứ mà Lộ Minh lúc này khát vọng.
    Hắn muốn toàn lực bắt sống hai tên lãnh huyết sát thủ không tầm thường này, như là mèo bắt chuột, chứ không phải một kích đem đối phương giết chết*. Phía sau hai tên này, nhất định còn có một thế lực khác tồn tại, có thể là tổ chức sát thủ thế giới, nếu như bản thân mình có thể đem cả gốc bọn chúng nhổ lên, vậy thì phụ thân sẽ phải nhìn mình bằng con mắt khác. (nguyên bản 秒殺miaosha: trong 1 giây giết chết đối thủ)
    Muốn đến Lam Hải làm loàn sao?
    Lộ Minh trong lòng lạnh lùng 'hưng' lên, tương lai đây sẽ là địa bàn của ta, các ngươi muốn tới làm loạn, vậy là tìm chết.
    "Rất lợi hai... ta không thiện dùng súng, nhưng mà, có lẽ món quà nhỏ này, mày sẽ thích đó!" nam tử tóc vàng vỗ tay, dùng loại tiếng trung vấp váp nói ra một câu, rồi vứt một vật đen đen ra, trực tiếp bay về phía Lộ Minh.
    "Oh?" Lộ Minh cảm thấy nguy hiểm, lập tức tránh ra sau một chiếc xe, cách một chiếc xe cũng cảm thấy cỗ uy lực kinh thiên động địa của vụ nổ. 'Oành' một tiếng rất to, kính của những chiếc xe xung quanh đều vỡ vụn.
    Tên khốn, chơi được lắm, vật nam tử tóc vàng vứt ra, là một quả lưu đạn dùng trên chiến trường.
    Giết tên khốn này! Lộ Minh tức giận lao lên, hai lần nhảy, liền nhảy tới nóc của chiếc xe mà nam tử tóc vàng đang đứng, lăng không vung tay, định cho nam tử tóc vàng một kích chi mạng, ai ngờ, nam tử tóc vàng không thấy bóng dáng đâu nữa, ngay cả gã nam tử cao gầy bị bản thân dùng thanh sắt đâm vào cột ximăng cũng không thấy. Trên nóc ôtô chỉ có một cục hình tròn, phía trên là màn kính đen, có một dòng màu hồng nhấp nháy, 5 4 3 ...những con số đang đếm ngược. Lộ Minh hít một hơi khí lạnh, đây là mìn(bom ) hẹn giờ...
    Lúc mà cả bãi đỗ xe nổ tung, một chiếc xe con đang phóng ra của bãi đỗ xe.
    Trên xe, nam tử tóc vàng đang ha ha cười lớn. ngồi bên cạnh gã là nam tử vao gầy, mặt trắng bệch vô huyết.
    "bất kể là người gì, gặp phải bom của tao, cũng đều bị nổ tan" nam tử tóc vàng vừa đánh tay lái vừa dùng tiếng Pháp cười lớn nói: "Thang, tao giúp mày báo thù, mày phải cảm kích tao, mời tao uống rượu!".
    "Tao có cảm giác không tốt, tên khốn đó vẫn chưa chết..." nam tử cao gầy ôm chặt lấy miệng vết thương vẫn đang không ngừng chẩy máu, cau mày nói.
    "Không thể nào, trừ phi tên khốn đó là dị hình" nam tử tóc vàng ha ha cười lớn.
    "cẩn thận!" nam tử cao gây trong lòng nhất động, hạ ý thức lập tức tóm lấy mái tóc dài của nam tử tóc vàng kéo một cái, đem đầu gã kéo ngược xuống.
    Nam tử tóc vàng rất đau, nhưng không có chống đối, ngược lại thuận theo thế kéo mạnh của nam tử cao gầy, nửa người cúi gập xuống đùi gã.
    Cùng lúc, tấm kính sau xe vỡ tan, một vật quay tròng bay vào, đem phía sau ghế ngồi của nam tử tóc vàng đập vỡ, kình lực cực lớn chấn động tới khiến nam tử tóc vàng thiếu chút thổ huyết.
    Mặc dùng không có trực tiếp đánh trúng, nhưng lực lượng khủng khiếp từ phía sau truyền tới khiến gã cảm thấy một loại nén áp, khiến gã gàn như ngừng thở.
    Trong đám khói lửa ở phía sau, một bóng người đen thui nhanh như điện đuổi tới. nam tử cao gầy hoảng sợ kêu lên: "Mẹ nó! tên khốn đó đúng là chưa chết! nhanh lái xe, để hắn đuổi kịp thì chết chắc" .
    Nam tử tóc vàng cũng không có ngão nghễ như lúc nãy, vừa gấp gáp khống chế vôlăng, vừa dùng tiếng Pháp nói: "Nổ súng, mày dùng súng ngăn cản hắn".
    pằng pằng pằng sau khi bắn liên tiếp mấy phát, nam tử cao gầy cả mặt đầy mồ hôi lạnh thay băng đạn, nhưng gã cũng không có bắn tiếp, bởi vì gã biết, mục tiêu cách trước mặt có 3m còn bắn không trúng, bây giờ khoảng cách gấp hơn 10 lần, càng không thể bắn trúng.
    Nam tử tóc vàng đạp ga như phát cuồng, đồng thời hai tay đánh vôlăng như lốc xoáy, gã khống chế xe chạy hình chữ S tiến về phía trước, tránh để bị đối phương dùng vật gì đó công kíck.
    Nếu như để Lộ Minh ném trúng, bọn hắn hai người tuyệt đối mất mạng. Hiện tại nam tử tóc vàng đã nhìn rõ được vật làm vỡ kính sau xe, và phía sau ghế gã ngồi là gì rồi, đó là một mảnh gạch sứ lát đường, nó ghim sâu vào phía trên vôlăng.
    Nếu như vừa rồi đồng bọn không kéo mình một cái, vậy thì cái đầu mình có lẽ như trái dưa hấu bị đánh vỡ...
    Lộ Minh hiên tại cũng dùng hình chữ Z ra sức chạy đuổi theo, hắn vừa rồi suýt bị đối phương nổ chết, hiện tại rất muốn giết hai tên lãnh huyến sát thủ này, nhưng mà thời gian khẩn cấp, trong tay không có công cụ gì, vừa rồi nhặt được một mảnh gạch sứ định ném chết gã lái xe, không ngờ hắn lại có thể tránh được, xem ra mấy tên từ chiến trường trở về không đơn giản chút nào.
    Làm thế nào mới khiến đối phương dừng lại? Nhặt cục đá ném nổ lốp xe, hay là vượt qua vườn hoa, nhảy qua tường, chạy ra đầu đường ngăn bọn chúng lại?
    Lộ Minh đang tính toán, đột nhiên trong lòng lại dấy lên cảm giác nguy cơ, nguy hiểm.... Sau khi sinh mệnh hắn cảm nhận được uy hiếp, cảm ứng đột nhiên nhanh nhậy hơn cả trăm lần, tiên thiên chân khí cũng khiến toàn thân hắn tứ chi, cơ nhục phát huy đến cực điểm, trong vòng một giây, Lộ Minh từ cực nhanh biến thành cực tĩnh, động tác đưa lên của chân phải hoàn toàn ngưng kết, tĩnh lại, dưới đất nhô lên rất nhiều những đầu nhọn. hắn có một loại cảm giác cổ quái là không được dẫm lên, loại cảm giác này, tối hôm nay, đã từng 3 lần cứu mạng hắn, vì vậy, hắn liền cố ngắng dừng bước chạy lại.
    Dưới bàn chân, có một vật không bắt mắt nằm đó, như một cục đá, đen thui thùi lùi.
    Nhưng mà Lộ Minh nhin thấy, trong lòng liền lạnh cóng.
    Đây là địa lôi phản bộ binh loại nhỏ... nếu như bản thân không có loại cảm ứng thần kỳ đó nhắc nhở, dẫm vào một cái, lập tức sẽ bị nổ tung trời.

    (Hết Phần 18 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 19 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #19
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Sống Cùng Vạn Tuế (Chương 19) (Tác giả: Hà Phi Song Giáp)

    SỐNG CÙNG VẠN TUẾ

    Tác giả: Hà Phi Song Giáp

    Truyện sưu tầm: TruyenYY

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả và TruyenYY


    Chương 19: Cao thủ



    "Tên khốn đó dừng lại rồi, nhất định là hắn đã dẫm phải địa lôi, ha ha, nếu hắn cần, tao có thể gửi cho hắn một chiếc xe lăn, hoặc một cỗ quan tài!" nam tử tóc vàng rất đắc ý, món đồ chơi nhỏ của hắn đã có tác dụng rồi.
    "Chạy lẹ!" nam tử cao gầy chỉ muốn nhanh chóng rời đi, địa lôi phản bộ binh loại nhỏ, kể như có dẫm phải cũng không phải là trí mạng, cùng lắm chỉ làm bị thương hai chân.
    Lại nói, đến cả bom hẹn giờ cũng nổ không chết nhân vật khủng bố đó, hy vọng vào mấy cục địa lôi phản bộ binh ngăn cản hắn, vậy thì quá ngốc nghếch rồi!
    Quả nhiên, lúc nam tử cao gầy một lần nữa quay đầu nhìn lại phía sau, nhân ảnh vừa dừng lại phía sau lại đuổi tới, dưới chân hắn địa lôi phản bộ binh không có cái nào nổ.
    Càng khủng khiếp hơn nữa là, cái bóng đó trong lúc đuổi gấp, đôi khi lại có thể dừng lại đột ngột, rồi làm động tác nhảy về phía trước, nhất loạt tránh khỏi địa lôi phản bộ binh mà nam tử tóc vàng rải xuống.
    Trong đêm tối, đáng lẽ không ai có thể nhìn thấy địa lôi phản bộ binh loại nhỏ đen thui đó mới đúng.
    Hắn làm sao biết được dưới đất có điều cổ quái a?
    Tên khốn này lẽ nào là dị hình?(chắc 1 loại dị năng như DCLM)
    Nam tử tóc vàng vừa quay đầu nhìn, tiếng cười như bị dao chém đứt, gã cấp tốc móc ra một cái điều khiển, bấm một cái, tường bao phía trước 'oành' một tiếng hiện ra một lỗ thủng to, gã không định đâm thẳng vào cánh cửa sắt đang đóng chặt, mà cho nổ một góc tường bao thoát đi.
    Lộ Minh thở dài trong lòng, đến cả lối thoát lúc khẩn cấp cũng sớm nghĩ tới, 2 tên sát thủ này quả không đơn giản.
    Đuổi lên bụp chết bọn chúng, nếu không hai tên đó sớm muộn gì cũng trở thành mối hoạ của Lam Hải.
    Đang lúc Lộ Minh định dùng hết sức lực, vượt tường tới đầu đường chặn lại 2 tên sát thủ, thì từ xa vài tên vệ sĩ chạy tới, giơ súng lên nhằm bắn hắn.
    "Để cho ta!" một tên thân hình vạm vỡ như con trâu, từ một bên đầu tường như một con mãnh hổ lao tới, nắm đấm to đùng trực tiếp đập vào đầu Lộ Minh.
    "Một tên ngốc...!" Lộ Minh trong lòng đại nộ, tên khốn này rảnh không đuổi theo chặn sát thủ lại, ngược lại đi tấn công mình, lẽ nào ăn nhiều đầu óc biến ngu đi?
    hắn nhẹ nhàng quay người, hai tay chụp lấy cổ tay đối phương, thuận thế làm một cú vứt qua vai rất đẹp, đem tên vạm vỡ như trâu vứt đập vào tường bao, 'bùng' đập thành một cái lỗ.
    Tên cường mãnh như trâu hống lên một tiếng, từ đống gạch vụn bật dậy, lấp tứ đuổi theo Lộ Minh không rời.
    Chiếc xe phía trước nhân lúc Lộ Minh bị người quấn lấy, cực tốc chạy lên đường lớn.
    Kỹ thuật lái xe của nam tử tóc vàng cũng rất xuất sắc, đánh gập tay lai, đít xe rê đi vài mét, cực nhanh cua theo khúc quanh, xộc lên đường thẳng, như một mũi tên lao đi.
    Lộ Minh thấy vậy thì biết là đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để chặn chiếc xe lại, đành chui qua lỗ hổng, chạy ngược lại với hướng chạy của chiếc xe, đỡ phải gánh tội thay cho bon chúng.
    Hán tử cường mãnh như trâu vẫn chạy theo phía sau Lộ Minh không rời, Lộ Minh đoán cái tên ngốc nghếch này chắc chắn thuộc loại vệ sĩ mạnh nhất mà Hương Tạ Lệ Xá bí mật thuê dùng.
    Mặc dù một thân hoang dại hoành luyện ngạnh công, công lực cũng không đến nỗi nào, nhưng mà đầu óc cũng bị luyên thành cơ nhục rồi, đến ai là kẻ địch thật sự cũng không phân biệt được, thật là xâu hổ.
    Một cái lắc mình cộng thêm nửa bước, Lộ Minh dùng tay túm lấy đem tên hán tử như trâu đó vứt cho ngã bò lăn ra. Tên mãn ngưu đó lập tức bật tưng dậy, như con cá vọt khỏi mặt nước, Lộ Minh quay người hướng về phía gã sút một cước, mượn lúc gã đang bay lên đem gã đá vào lỗ hổng trên tường bao.
    Nhân lúc loạn xì gầu, thân ảnh Lộ Minh liền biến mất vào bóng đêm.
    Trong lỗ hổng của bức tường có một trung niên nam tử đeo kính ngọng nhỏ màu vàng, nhấc mãn ngưu hán tử lên, miễn cưỡng tóm lấy nắm đấm của hán tử mãn ngưu đang vung lên, quát nhẹ: "là ta, ngu ngốc, địch nhân sớm chạy xa rồi!".
    "Cái gì? chạy rồi? tên khốn khiếp, ta sao lại bị hắn làm cho quay mòng mòng, bị đánh tìm không ra bắc...anh, anh không phải từng nói ở Lam Hải này không có cao thủ sao?" mãn ngưu hán tử dùng tay ôm lấy đầu, không hiểu gì sất hỏi, rồi lại lẩm bẩm tự nói: "tiêm y thập bát điệt* ta có đúng là gặp phải người biết tiêm y thập bát điệt cao thủ, tên đó, rốt cục là ai? hắn làm sao lại biết tiêm y thập bát điệt của sư thúc ta? lẽ nào hắn là huynh đệ đồng môn của ta? không được, sư thúc rất bênh đệ tử, ta không thể nào nhận là đã đánh đệ tử của người...".
    (ko chắc đug ko, võ công của võ đang 沾衣十八跌 dùng google search sẽ xem dc clip)
    "Ở đâu ra tiêm y thập bát điệt" trung niên nam tử đeo kính cười cười nói: "đó là 'Thôi song vọng nguyệt' của thông tý quyền, còn có một nửa thế trước của phi hổ cản lộ đả hổ thức".
    "Vậy hắn là cao thủ thông tý quyền" mãn ngưu hán tử kỳ quái hỏi.
    "Không thể nào, cao thủ thông tý quyền, ta đều quen hết..." trung niên nam tử đeo kính khẽ cau mày nghĩ ngợi, hắn cũng nhìn không ra thực lực nông sâu của Lộ Minh.
    Hương Tạ Lệ Xá bị bom đạn tập kích, bảo an vệ sĩ...vội vàng đem toàn nhà chính vây lấy đến nước cũng không thông nổi.
    Từng vị khách quý một dưới sự bảo vệ nghiêm mật của bọn họ, rất cẩn thận xuống lầu, không ít mỹ nữ quý phụ còn trùm ga giường hay quấn khăn tắm, không thiếu những phú hào trên người độc chiệc quân ngắn, trông rất thê thảm. Nhưng kinh hoàng như là khói thuốc từ từ tràn ngâp, không ai nguyện y lưu lại dù chỉ một giây.
    Theo lời của tổng quản lý Hương Tạ Lệ Xá sau khi kiểm tra và xác nhận, chỉ có Sâm thiếu ở gian tổng thống bị người bắn trúng đầu, ở cùng hắn có 2 vệ sĩ và 3 thiếu nữ cũng chết theo. Còn tầng 18, Long Nhị Thiếu bị người dùng chai rượu cắm vào đít và đập vào đầu, thằng nhỏ thì bị dẫm nát, hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
    Tin tức này vừa được đưa ra, lại thêm bãi đỗ xe bị bom đánh nổ, những khách quý tham gia tiệc rượu đề thấy vô cùng khủng bố. Chỉ có một số ít người, trốn trong đám khách quý trộm cười âm hiểm.
    Lộ Minh chạy tới ngoại ô thành phố, tới bên một bờ sông, cởi áo và giày da vứt xuống sông, rồi rửa sạch khuôn mặt nám đen của mình.
    Mở ra chỗ áo rách, nhẹ nhàng lấy ra đầu đạn ghim trong cánh tay, Lộ Minh phát hiện vết thương không tính là sâu, cũng không phải rất đau, dưới sự bao bọc của tiên thiên chân khí, ngược lại lại có cảm giác man mát, hơn nữa miệng vết thương đang dùng tốc độ chậm chạp kép lại, mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
    May mà viên đạn bắn trúng cánh tay, nếu như phát súng này của tên khốn đó bắn trúng tâm mi(giữa trán), vậy thì nguy hiểm thật rồi.
    Kim chung trạo của đồng tử công mặc dù thuộc về ngoại môn ngạnh công, sự phòng ngự đối với các loại vật cứng như gậy sắt, đầu nhọn của kiếm thì còn có tác dụng, nhưng với viên đạn vừa có tốc độ cao lại vừa xoáy tròn, thì vẫn bị tạo thành vết thương nghiêm trọng.
    Lộ Minh thầm chúc mừng bản thân, sau khi dị biến, thân thể có một loại cảm ứng thần kỳ, khiến bản thân có thể lập tức cảm nhận được có tập kích trí mạng.
    Nếu như đổi lại là trước đây, vậy thì hậu quả thật không dám nghĩ tới.
    Để tên khốn đó bắn một phát, lại thiếu chút bị tên tóc vàng cho nổ banh xác, Lộ Minh trong lòng ghi hận, nếu để bản thân mình lại lần nữa gặp lại hai tên lãnh huyết sát thủ đó, nhất định đem hai tên đó đập gãy xương lột xác, tránh cho hai tên đó nghĩ rằng mình dễ bắt nạt.
    Điều duy nhất khiến Lộ Minh cảm thấy an ủi, đó là sau khi trải nghiệm qua nguy cơ sinh tử, kim chung trạo lại có hiện tượng muốn đột phá tầng thứ 8.
    Chẳng trách ông nội thường nói, chỉ có sinh tử ma luyện, công lực mới có sự tiến bộ mãnh liệt.
    "Ngài lục mâu(mắt xanh), nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng mà, sau này vẫn còn những kiểu như thế này, đừng tìm 'Quỷ Long' chúng tôi, bao nhiêu tiền cũng không nhận".
    Nam tử cao gầy lấy ra di động, gọi đến một số nào đó, khẩu khí lanh đạm nói, sau câu nói đó liền cúp máy.
    Nam tử tóc vàng lấy ra một điếu thuốc, 'đing' một tiếng, tiếng bật nắp của chiếc bật lửa đắt tiền, mồi thuộc rít một hơi, thở ra một vòng khói tròn, vười quái dị nói: "nói ra thật không thể tin được, những kẻ bán mạng như chúng ta, lại có ngày bị người khác đuổi chạy đến thảm hại, nếu như nói ra, có lẽ sẽ khiến cho mấy tên khốn cười tới rụng răng, ha ha, thật là một đêm thú vị, tao thích kiểu tháo chậy kinh tâm động phách như vậy, bởi vì, như vậy làm tao nhớ lại những ngày chiến đấu trên chiến trường... tay trái của mày tiêu chưa? nếu như tiêu thật rồi, vậy thì tổn thất lớn rồi!".
    "còn tốt, chỉ là bị xuyên thành lỗ máu, còn mày? gẫy mất mấy cái xương sườn?" nam tử cao gầy lạnh 'hưng' một cái.
    "Thăng, ở đây có đối thủ , tao sẽ lưu lại, tìm ra gã đó, chơi với hắn một trận, sẽ làm một cuộc đuổi bắt trong thành phố, tin rằng bom của tao sẽ làm hắn cảm thấy kinh hỉ!" nam tử tóc vàng vứt đầu thuộc đi, qua sang đồng bọn hỏi: "còn mày?"
    "Tao không phải thằng ngốc, trước khi tay trái khỏi hẳn, ai cũng không khiến được tao đi tìm chết" nam tử cao gầy lập tức từ chối.
    "Nhảy muá trên sợi thép tử vong , đó mới là thứ kích thích tính mạng..." nam tử tóc vàng ha hả cười lớn, nhưng lại làm động tới vết thương ở xương sườn gãy, không nhịn được kêu lên, vội hít vào vài hơi không khí.
    Vào lúc nam tử cao gầy đem điện thoại vứt xuồng cầu Lam Hải, ở bên bờ sông phía thượng du cách đó 10km , Lộ Minh vừa mới mở di động lên, lập tức có mấy cú điện thoại gọi tới, hắn nhận một cuộc trong số đó.
    Đầu bên kia, là một giọng nói già nua có chút vui mừng nói: "Tiểu Minh, cháu mau tới khu biệt thự 'Phong Đan Bạch Lộ', lão chủ nhân có mấy thứ kêu ta đem tới cho cháu".

    (Hết Phần 19 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 20 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #20
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Sống Cùng Vạn Tuế (Chương 20) (Tác giả: Hà Phi Song Giáp)

    SỐNG CÙNG VẠN TUẾ

    Tác giả: Hà Phi Song Giáp

    Truyện sưu tầm: TruyenYY

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả và TruyenYY


    Chương 20: Kiêm chức bảo mẫu



    Lộ Minh vừa nghe thấy mừng chết được.
    Đây là người bạn Hình Ngũ Kiều mà ông nội tin tưởng nhất, Ông ta truớc đây là tiểu thư đồng bên người ông nội, sau đó lại cùng ông nội tham gia quân đội, làm cảnh vệ binh của ông, năm đó trên chiến trường cùng nhau tắm máu khổ chiến, ông nội đối đãi với Hình lão như anh em ruột thịt vậy. Mấy chục năm đi qua, các hậu bối đời sau của Lộ gia và Hình gia đều tiếp diễn phần tình cảm nồng hậu này của cha ông, các tiểu bối đều như anh chị em một nhà, mặc dù Hình lão từ nhỏ đã quen gọi ông nội là lão chủ nhân, nhưng Lộ gia trên dưới đối với ông rất cung kính, gần như là giống với ông nội vậy, mọi người coi ông như là một trưởng bối thân thiện và khoan hậu.
    Hình lão dưới gối không có cháu trai, vì vậy rất yêu thương, chiều chuộng Lộ Minh, coi Lộ Minh như là cháu ruột ông vậy.
    Lần này, ông tới Lam Hải, khẳng định là có đồ tốt cho Lộ Minh.
    Vội đến điểm hẹn bên ngoài Phong Đan Bạch Lộ, Hình lão vẫn là một thân mặc theo kiểu Tôn Trung Sơn quen thuộc, mặc dù đã 80 nhưng mặt ông vẫn hồng nhuận, tóc trên đầu vẫn từng sợi từng sợi buông xuống, rất có tinh thần, một chút cũng không nhìn ra là một lão già.
    Lộ Minh vội vàng từ trên taxi nhảy xuống, thích thú kêu lớn: "Hình gia gia, sao người lại rảnh rỗi tới Lam Hải thế?".
    "Ta nghe nói cháu đã tốt nghiệp đại học, trong lòng vui vẻ, vì thế đặc biệt tới thăm cháu". Hình lão thấy Lộ Minh ăn mặc phong phanh, đến giầy cũng không đi, cho rằng hắn nóng lòng gặp mình đến nỗi quên cả ngoại hình, trong lòng vui lên.
    Nhưng tới gần quan sát cẩn thận, phát hiện đuôi tóc phía hắn bị cháy xém một ít, trên người còn có mùi thuốc súng quen thuộc mặc dù rất nhạt.
    Lại nhìn lên cánh tay chỗ miệng vết thương đang đóng vẩy, như là mấy hôm trước bị viên đạn bắn trúng, không ngừng được cau mày hỏi: "việc gì thế? sao trên tay cháu lại có vết đạn thương, là ai bắn cháu?".
    Lộ Minh nhìn nhìn cánh tay, kinh ngạc phát hiện, vết thương đã khỏi quá nửa rồi. Mới có một giờ ngắn ngủi, miệng vết thương đã liền rồi, trong lòng không khỏi kêu thầm tiên thiên chân khí thần kỳ.
    Nhìn thấy trên mặt Hình não có nộ ý, Lộ Minh vội vàng xua tay nói: "Hình gia gia, không việc gì, bữa trước gặp phải hai tên sát thủ, bị bọn hắn tập kích trúng một phát đạn, không có bị thương tổn đến xương. Cháu có thể tự lo cho bản thân, người đừng có nói lại với ông nội...đúng rồi, ông nội cho cháu cái gì vậy? là cái này? cái hộp này chứa cái gì vậy?".
    Hình lão đưa cho Lộ Minh một cái hộp loại nhỏ bằng kim loại, 4 góc vuông vặn, cầm trên tay thấy nhẹ, nhưng kín mít không một lỗ hổng, hiển nhiên là một thể, thần bí khác thường.
    Nhìn Lộ Minh đang nghi cảm, Hình lão cười nhẹ giải thích: "người của chúng ta, ở bên ngoài trộm được vật kỳ lạ này, nghe nói người nước ngoài cực kỳ coi trọng nó, bọn họ phải bỏ mạng mới trộm được về, vật này ở trong tay chúng ta không có lộ ra ngoài, lão chủ nhận sợ nội bộ chúng ta có gián điệp, đem vật khổ cực lắm mới có được, tiết lộ ra bên ngoài, vì vậy người để ta đem vật này tới chỗ cháu, đưa cho cháu bảo quản. Tiểu Minh, cháu đừng có để mất, đợi người của chúng ta ở nước ngoài, thăm dò biết được bí mật thật sự của nó, sau đó lão chủ nhân sẽ đem nó giao cho quốc gia...".
    "Ông nội tưởng cháu là nhân viên bảo quản kho sao?" Lộ Minh kêu lên.
    "Có lao động thì có thù lao, tiểu Minh, làm nhân viên bảo quản kho cũng có tiền lương đó" Hình lão nghe thấy liền cười nói.
    "Lão chủ nhân ngày trước ở Lam Hải cũng có nhà, chỉ là chiến loạn, nhà bị địch nhân chiếm mất, còn bị nổ tan tành, sau giải phóng mới được xây dựng lại, thời cách mạng văn hoá mấy lão già chúng ta mải đấu tố, căn nhà tự nhiên cũng bị xung công, động loạn kết thúc, mọi người suốt ngày bận này bận kia, không có thời gian để ý đến mấy việc loạn xà ngầu này, gần như là quên béng đi mất".
    Hình lão đưa cho Lộ Minh một chuỗi chìa khoá, cười nói: "mấy hôm trước, sở thành phố Lam Hải gọi điện tới nói quyền sở hữu nhà đã được xác nhận, đúng là của Lộ gia, nhưng mặt bằng đã bị họ trưng thu, đã hợp với một số mặt bằng khác kiến tạo một khu biệt thự hào hoa, nếu như chúng ta đồng ý, họ sẽ tặng cho chúng ta một căn gọi là bồi thường, lão chủ nhân và ta thương lượng, miếng đất đó vốn là của Lộ gia, mặt bằng căn nhà đã bị bọn họ biến thành khu biệt thự, bây giơ chúng ta lấy lại một căn có giá trị ngang bằng, cũng là hợp lý, vì vậy liền đồng ý...".
    Lộ Minh nghe vậy ngạc nhiên buột mồm nói: "Hình gia gia, người không định nói, bọn họ bồi thường nhà ta một căn hộ chính là ở 'Phong Đan Bạch Lộ' này chứ?"
    Hình lão cười cười gật đầu. (có lẽ câu truyện bắt đầu từ đây mới đúng tiêu đề truyện, phía trước chỉ là khởi động, có điều hơi dài)
    Hiện tại khu biệt thự 'Phong Đan Bạch Lộ' này tại Lam Hải là nơi cư ngụ xịn nhất, hào hoa nhất, cao quý nhất, biệt thự trước có vườn hoa, sau có cây quả, mỗi căn trị giá cả nghìn vạn, hơn nữa có giá nhưng không có hàng, cực kỳ khó tranh, không nghĩ rằng bản thân mình có ngày lại có thể ở trong một căn nhà như thế.
    Có điều, dù có miễn phí cho mình một căn như thế cũng không ở nổi. Đơn thuần là tiền quản lý, cũng đủ nhức đầu rồi.
    Lộ Minh nghĩ nghĩ, rồi đem sâu chìa khoá bóng loáng đó trả lại cho Hình lão, lắc đầu nói: "Cháu vẫn chưa tìm được việc làm, ở biệt thự, đừng nói tiền bảo dưỡng, đến tiền điện nước cũng không trả nổi".
    "Bảo dưỡng không cần đâu..." Hình lão cười khứa khứa nói: "bởi ví ngại phiền phức, vì vậy, ta yêu cầu một căn 'phòng dạng bản'(toàn=gỗ) đã làm xong hết rồi, nội thất cũng đầy đủ hết, tiền điện nước và quản lý bọ họ cũng miễn cho nửa năm, tiểu Minh, cháu hiện tại chỉ cần dọn hành lý vào là xong. Đúng rồi, bọn họ còn bồi thường thêm 300 vạn, muộn một chút mới chuyển cho chúng ta, vốn định để cho cháu, nhưng cha cháu nói..."
    "Để cho ổng đi!!" Lộ Minh trong lòng thầm phát nộ.
    ổng năm đó cũng là mượn quỹ đen của bà nội để lập nghiệp, giờ ông nội cho mình chút tiền cũng không được, đúng là một bạo quân chuyên đàn áp nhân dân.
    Sớm muộn cũng có một ngày đem ổng đánh ngã, lật đổ những ngày tháng đen tối đang bị thống trị này.
    Hơn nữa, ông nội lưu cho mình ít tiền, cũng không phải là mình lấy không, coi như là cho kẻ chưa tìm được việc là mình mượn để có tiền lập nghiệp không được sao? Người đó, mình tuyệt đối sẽ chiến tới cùng với ổng.
    Lộ Minh trong lòng đại nộ, lần thứ một nghì hoài nghi ổng có phải hay không là cha đẻ của mình, ổng lẽ nào bị ông nội trừng phạt nhiều quá, bây giờ đem nộ khí phát tiết lên thân mình?
    "Còn một việc nữa, đây là cháu gái của một người bạn chiến đấu cũ của chúng ta, tên là Giang Tiểu Lệ. Cha cô bé là đặc công, vừa mới hy sinh, hiện tại cả nhà chỉ còn sót lại mỗi cô bé, mấy lão già chúng ta đều cảm thấy thương tâm, nghe nói cô bé này gần đây chới với một số thiếu niên hư hỏng, đang dần dần học những cái xấu, vì vậy, lão chủ nhân muốn cháu để ý tới cô bé, không để cô bé bước vào con đường lầm lạc! đây là lý lịch của cô bé, ngày mai cháu lập tức đi tìm cô bé."
    Hình lão lại đưa cho Lộ Minh một phần lý lịch, mới đầu Lộ Minh cho rằng đó là một đại mỹ nữ, ai biết được, lúc nhìn mới phát hiện đó là cô bé trung học còn chưa phát triển hết.
    "Cháu không những phải làm nhân viên bảo quản kho, giờ kiêm thêm cả vú em..." Lộ Minh sắp không còn gì để nói nữa rồi.
    Còn may, ông nội không có bắt mình làm việc miễn phí, ít nhiều còn cho được ngôi biệt thự để ở, không có như phụ thân để mình ra ngủ ở cầu vượt.(đg dành cho ng đi bộ)
    Hình lão nói thêm một hồi, rồi tạm biệt Lộ Minh.
    Có điều sau khi ông lên xe rời đi, liền gọi một cú điện thoại phân phó: "Trước ngày mai, ta muốn biết là ai tập kích tiểu chủ nhân, nếu như là nhân vật nguy hiển đối với sinh mạng tiểu chủ nhân cấu thành sự uy hiếp, vậy thì ngươi đi đem đầu của hắn tới cho ta".
    Lộ Minh quay trở về phòng trọ của mình, mọc ra cái hộp cổ quái xem tới xem lui. Bản năng của hắn nhận thấy chiếc hộp không bình thường, bên trong có lẽ tàng trữ bí mật, nhưng mà đã cứng lại không có một cái khe nào, không cách nào mở được để tìm hiểu bí mật bên trong, cảm giác, nó lại như một cái hộp đựng, bên trong rỗng không.
    Bỏ đi, đến ông nội cũng không điều tra ra, bản thân không nên lãng phí sức lực làm gì.
    Lộ Minh lấy ra miếng ngọc bội phỉ thuý của Cảnh Hàn tặng, nhẹ nhàng nắm lấy trong lòng bàn tay, hiện tại hắn hình thành một thói quen, trước khi đi ngủ dùng tiên thiên chân khí thăm dò một chút năng lượng thần bí bên trong ngọc bội phỉ thuý, sau đó mới yên tâm đi ngủ.
    Miếng ngọc bội phỉ thuý này, tuỳ theo tiên thiên chân khí của Lộ Minh được nâng lên, năng lực cảm ứng được nâng lên, sẽ hiện ra những thứ càng thần bí.
    Lộ Minh tạm thời như hiểu mà không hiểu, không nỡ hấp thu nó.
    Trong lòng lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hàn, nghĩ rằng bản thân mình mà luyện xong đồng tử công, nhất định sẽ theo đuổi nàng nữ phi tặc mặt lạnh lòng nóng này, trong lúc nghĩ ngợi lung tung, hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam cũng mở cửa trái tim nhảy vô, sau cùng lại hiện ra dung nhan kiều diễm của Gia Gia...
    Được rồi, Lộ Minh tự nhận bản thân mình hoa tâm.
    Lão nhân trong mơ, luyện công như bình thường, Lộ Minh lần này cũng là ngủ rất say, nhưng với những lần trước không giống, lần này, Lộ Minh hình như nắm bắt được một chút chút huyền diệu...

    (Hết Phần 20 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 21 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 83 FirstFirst 12341252 ... LastLast

Tags for this Thread