CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Results 1 to 4 of 4
  1. #1
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,264

    Default Hạnh Phúc Mong Manh (4 Phần) (Tác giả: Hoài Thu)

    HẠNH PHÚC MONG MANH

    Tác giả: Hoài Thu

    E-mail:
    thuhang01***@hotmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 1

    Năm Hằng được 10 tuổi thì má của nàng chẳng may qua đời sau một tai nạn xe hơi, ba nàng đi thêm bước nữa. Dì Linh đối xử với nàng và Thảo (em thua nàng 4 tuổi) cũng không tệ, mọi việc ăn uống và học hành đều được lo chu đáo. Rồi thằng Hùng, con Lan con Hậu lần lượt ra đời, căn nhà nhỏ nay trở nên chật chội ngột ngạt. Đến năm nàng 18 tuổi, ba nàng và dì Linh chuyển toàn quyền sở hữu nhà lại cho nàng và họ đi tìm mua một căn nhà mới trên thành phố (Sài Gòn), hình như là dì có ông anh Việt kiều Mỹ cho tiền thì phải. Nhiều người cho là 2 chị em nàng may mắn vì có mẹ kế nhân hậu, bà không những nuôi nàng đến lúc đủ trưởng thành, cho ăn học mà giao luôn cả tài sản và nhà cửa lại cho 2 chị em nàng. Dầu sao nàng cũng phải buồn vì từ thời điểm đó nàng đã phải tự lo chăm sóc cho mình và cho em.
    Hằng thi đậu vào trường trung cấp Y Tế của Tỉnh Phú Khánh (nay là tỉnh Khánh Hòa), cũng may là nhà gần trường nên nàng chỉ cần đạp xe đi học là được. Nàng thương em lắm và thường xuyên mua quà cho em. Số tiền hồi môn để lại dần dần cũng cạn, nàng vừa phải đi học, đi dạy kèm để kiếm thêm chút thu nhập. Đồng thời căn phòng của ba và dì Linh, nàng cho sửa lại chút ít và cho anh Định, người học cùng lớp với nàng nhưng nhà ở xa thuê. Nàng biết nàng khá xinh đẹp vì dáng người cao và mái tóc dài óng mượt, cùng với làn da trắng và khuôn mặt trái xoan cân đối. Đó là còn chưa kể đến cặp gò bồng đảo căng phồng tràn đầy nhựa sống và cái mông no tròn (chắc ít ai có dịp chiêm ngưỡng vì nàng không thích mặc đồ hở hang). Nàng tự xếp mình thuộc phe "bảo thủ" và chấp nhận nó, nàng cho rằng cuộc đời sẽ chỉ mở cửa cho 2 chị em nàng nếu nàng có nghề nghiệp vững chắc.
    Một hôm, bé An (học trò nàng dạy kèm môn toán vào chiều thứ bảy hàng tuần) bị bịnh, mẹ của bé phải ở lại nhà thương chăm sóc, nàng không biết gì nên vẫn đến nhà như thường lệ. Ông Hoàn ra mở cửa, ông nói:
    -Mời cô Hằng vô nhà.
    Hằng dắt chiếc xe đạp vô cổng, để vào một góc rồi định lên lầu tìm bé An
    -Cô Hằng này, bé An hôm nay bị bịnh nên đang ở nhà thương, hôm nay cô có thể rãnh, tuy vậy, tôi muốn hỏi cô về việc học của bé An được không?
    -Dĩ nhiên rồi, bé An chăm chỉ và ngoan, cháu tin là học tập có kết quả.
    -Mời cô ngồi xuống trước đã, để tôi pha chút nước chanh mời cô, mẹ bé An có làm sẵn chanh muối uống được lắm.
    -Chú để cháu giúp một tay
    -Cô là khách, thôi cứ để tôi làm cho, tôi biết mà.
    Một lúc sau, ông mang lên 2 ly nước, ông để lên bàn và mời:
    -Mời cô.
    Hằng uống một hơi để lấy sức nói về việc dạy kèm của mình, lúc sau, nàng uống thêm một hơi nữa, lúc này nàng cảm thấy mùi vị hơi lạ, có thể là lần đầu do khát nước nàng không nhận ra, nhưng nàng nghĩ đó là do cách pha chế. Thế rồi đầu óc nàng quay cuồng, không phải là kiểu đau đầu, mà là một cảm giác nằng nặng, tiếng mạch đập thình thịch, bộ ngực như có gì nghẹn lại, một thoáng suy nghĩ : không lý nào? Nàng sực giật mình khi thấy bàn tay ông Hoàn đặt lên vai nàng:
    -Cô bị sao vậy? Không được khỏe hả, vậy tôi đưa cô vào phòng nghỉ nhé
    Mùi rượu bia trong hơi thở của ông, cùng với giọng nói hơi run của ông làm cô có phần nghi ngờ điều đó?nhưng nàng không chắc chắn.
    -Cảm ơn chú, cháu hơi mệt nên xin về sớm, hôm sau cháu lại.
    Nàng cố gắng đứng lên nhưng rồi chân nàng không còn đứng vững, người nàng nóng bừng hẳn, một cái cảm giác lâng lâng khó tả, nàng muốn bứt hết cúc áo ra, ngực nàng như muốn nổ tung, nàng thoáng hiểu việc gì đang xảy ra và thốt lên:
    -Xin chú đừng?
    Nhưng có lẽ quá muộn, cơ lực nàng càng lúc càng mềm nhũn đi, lý trí của nàng đi đâu mất, chỉ còn lại cảm giác ham muốn xác thịt mà thường ngày nàng vẫn kìm hãm. Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nàng còn quẩn quanh với những day dứt, đam mê, rồi đau đớn, quằn quại? Nàng mở mắt, đầu đau như có gì đập phải, một cảm giác đau ran rát ở phía dưới. Hằng biết mọi việc đã xong, nàng đã phải trở thành một người đàn bà trong hoàn cảnh này sao, một người giàu có như ông Hoàn mà lại làm điều này với nàng sao? Nàng bật khóc tức tưởi, những giọt nước mắt nối đuôi nhau chảy ròng xuống mặt nàng. Tuy quần áo đã được mặc lại nhưng còn chưa được ngay ngắn, một cài gì đó cồm cộm phía bên trong của nàng. Nàng mở khóa và kéo fecmơtuya xuống, thì ra là một miếng bông thấm nước, máu tươi còn đọng trên đó, không nhiều như nàng nghĩ - nhưng là những giọt máu tủi hờn và đau khổ. Nàng không nghĩ đến tự tử hay trả thù nóng vội như bao người khác, nàng còn nhiều điều phải làm cho em nàng và cho đời, đây là cái thử thách khắc nghiệt nhất mà nàng trải qua. Nàng chống tay lên cằm tự chấn tĩnh để tìm ra việc gì cần làm bây giờ. Nàng quyết định đi về nhà?
    Cửa phòng khẽ mở, ông Hoàn bước vào:
    -Xin lỗi, xin lỗi cô Hằng, tôi đã làm điều không phải với cô, tôi, tôi? ân hận quá, tôi, tôi?
    -Đồ đểu. Vừa nói Hằng định cho ông ta một bạt tai nhưng chợt thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt ông ta, nàng lại không nỡ. Nàng có phần tin là hắn chỉ là nạn nhân của những ham muốn không kìm hãm được, nàng chỉ giận là tại sao ông ta lại chọn nàng dù nàng không hề khiêu khích. Nàng òa khóc:
    -Tại sao vậy, tại sao lại như vậy
    -Tôi không kìm hãm nổi bản thân, tôi tưởng,?tôi tưởng cô cũng như những sinh viên khác
    -Vậy ông cũng làm như vậy với những người khác sao.?
    -Những bạn bè tôi đều cho là các sinh viên như cô đều thường đã quan hệ nhiều lần và phóng khoáng?
    Nàng bỗng tức giận vô cùng, không còn muốn nghe ông ta nói nữa, liền xô hắn ta một cái thật mạnh rồi đi xuống lầu, nhưng thấy say sẩm chóng mặt và đau rát phía dưới.
    -Tôi ?tôi thật lòng hối hận, dù sao cô còn mệt, để tôi lấy chiếc Honda chở cô về nhà.
    -Không cần, quá đủ rồi.
    Nàng cố dùng nghị lực của mình xuống hết thang, ra khỏi cửa, mở cổng, dắt xe và đạp về nhà. Nàng cố gắng để không khóc vì e rằng thiên hạ sẽ thấy lạ mà dòm ngó, tuy vậy nàng vẫn không sao ngăn được những dòng lệ chua xót chảy ra, đường phố bỗng nhòe hẳn đi, xe nàng vấp phải hòn đá lớn, nàng ngã xuống đường sầy sướt khuỷu tay, rách bên lai quần? ê chề. Nhiều người tò mò ghé mắt thấy nàng khóc thì tưởng là nàng ngã đau, nhưng họ không biết thực sự nỗi đau của nàng là gì và nàng cũng không muốn nói cho ai biết một phần vì danh dự, phần khác vì nàng không biết phải làm sao nữa, có thưa kiện hay trả thù thì được ích gì. Gần một tháng trong sự lo âu và hoảng sợ, cuối cùng nàng đã thấy kinh nguyệt, nàng mừng vì nỗi bất hạnh không thêm nữa. Nàng biết nàng sẽ không phải mang bầu vì lần "tai nạn" đó. Cũng có điều lạ khác là hình như có những gì thay đổi trong nàng. Lần này đau bụng tháng đã giảm đi rất nhiều nên dễ chịu, cửa mình nàng đôi khi thấy ngứa ngáy và nhột nhạt nhưng điều cơ bản nhất là nàng thay đổi cách nhìn cuộc đời. Sau lần bị "phá trinh" bất đắc dĩ đó, nàng cảm thấy mình như trưởng thành hơn, nàng không còn gò bó trong khuôn khổ bảo thủ như trước, nàng chấp nhận những quà (khá mắc tiền) mà ông Hoàn gửi tặng dù nàng không nhận dạy kèm nữa (ông ta có vẻ muốn bù đắp những gì đã xảy ra), nàng ăn mặc hở hang hơn, tìm đọc các sách nói về tình dục và tự trang bị cho mình những hành trang cần thiết, lúc này nàng mới thấy thật là sai lầm khi mình đã lớn mà không hiểu biết nhiều về những kiến thức quan trọng này. Hạnh phúc và những sung sướng tuyệt vời nhất mà đời người có thể tìm được lại phụ thuộc quá nhiều vào những điều mới lạ này. Đôi lúc nàng tự soi gương, nắn 2 bầu vú căng phồng và hồi tưởng lại những gì đã xảy ra lần trước. Nàng không thích ông Hoàn, không muốn tái diễn điều đó, nhưng lại ao ước được thử lại lần nữa và lần này nàng phải tự chủ, không để bị 'lost control' như trước. Tuy nhiên nàng không biết phải bắt đầu như thế nào.
    Rồi một hôm, nhỏ Thảo đi cắm trại 2 ngày mới về, nàng thấy buồn nên định dạo quanh thành phố Nha Trang chơi, cái thành phố biển này không rộng nhưng rất đỗi thân thương với nàng. Sẩm tối, nàng dạo thêm một vòng cuối sát bờ biển để nếu tiện thì cũng ghé chỗ nhỏ Thảo chơi, nhưng không may, trường nhỏ Thảo cắm trại ở vùng bờ biển xa thành phố, nàng về đến nhàthì thấy anh Định đang ôn bài, có lẽ trời nóng nên anh mở cửa phòng. Anh chàng hơn Hằng 3 tuổi, có lẽ vì xa nhà nên anh chỉ biết lấy sách vở làm nơi nương tựa tinh thần, anh là người rất cần mẫn và giữ đúng hẹn, không bao giờ chậm trả tiền trọ nhà và thường giúp chị em nàng trong các việc sửa chữa nhà cửa. Hôm nay vắng Thảo, nàng chợt lóe lên tia hy vọng.
    -Anh Định để chữ cho mọi người học với (Hằng nói vọng vào)
    -Hằng về rồi à, ăn tối chưa?
    -Anh tính khao Hằng gì nào?
    -Món chè "ngó" được không?
    -Thôi cho anh nợ đó, hôm nay em vừa đạp vòng thành phố nên mệt rồi, bữa sau được không. Thôi để yên anh học nhé Hằng nói và đi về phòng 2 chị em nàng. (Nàng biết anh đâu có nhiều tiền và cũng đâu phải là dạng đàn ông galăng hào hoa. Nhà nàng có một phòng khách để nói chuyện và buổi tối trước đây thì ba nàng trải nệm cho thằng Hùng ngủ, còn 2 phòng ngủ, một trước đây cho ba và dì Linh và 2 bé?Lan, Hậu, phòng kia cho Hằng và Thảo. Lệch ra phía sau là cái nhà tắm, nghe nói trước đây mẹ nàng thích dùng bồn nên cái phòng tắm thì rộng, không tương xứng với các phòng ngủ thì trật hẹp hơn. Hôm nay nàng mới đọc được một vài điều hay, nàng mỉm cười rồi đi tắm. Phòng tắm không có gương soi, nàng tự nhìn xuống và đưa tay rà sát vào 2 bộ ngực của nàng, một cảm giác đê mê thích thú nhẹ nhàng, theo lời khuyên, nàng dùng 2 tay xoa bóp bầu vú mình nhè nhẹ, lâu lâu lại cầm cái núm vú kéo căng ra một chút, bởi lẽ nếu làm điều này nhiều lần sẽ giúp cho vú được phát triển đều đặn hơn, núm vú sẽ căng hơn và không bị tụt vào trong về sau khó cho con bú. Đặt 2 tay vào giữa ngực, chà dần xuống dưới rồi nâng nhẹ 2 bầu vú và xoa ra 2 bên là những việc nên làm khi tắm. Rồi nàng gội đầu, xong nàng xả nước ấm gần đầy bồn rồi từ từ bước vào. Nàng ngồi xuống, gập người lại để 2 quả đào tiên sấp ngang mặt nước, rồi lấy tay vẫy nước và chúng để tạo ra các sóng kích thích, nàng thấy 2 bầu vú mình ửng hồng và căng dần ra, trông thật khêu gợi, rồi nàng lại nằm ngửa ra, dùng các ngón tay trái banh nhẹ 2 mép môi nhỏ còn bàn tay phải thì xoa dọc từ nhũ hoa xuống cửa mình, đi dần vào sát mép bên trong, nàng cọ qua nhiều lần cho thật sạch, động tác này gần giống như thủ dâm nhưng thật ra không phải vậy, nó giúp nàng vệ sinh và rửa kỹ những mép xung quanh cửa mình, đây chính là các ổ gây bệnh truyền nhiễm và khá bẩn nếu không lau chùi cẩn thận, đặc biệt, việc ngâm nước ấm cũng giúp cửa mình nảy nở hơn, nhạy cảm hơn và cũng dễ dàng lau rửa hơn, không bị vướng vít bởi đám lông nhiều khi gây đau, đồng thời lại thấy "phê phê" nữa. Nàng bỗng nổi ý định thủ dâm xem thế nào nên chụm 2 ngón tay trỏ và giữa lại, đưa vào phía sâu hơn một chút, bỗng nàng nổi da gà, một dòng điện chạy dọc sống lưng, nàng khựng lại và không làm thêm nữa, hình như nàng chưa hết nỗi sợ đau mơ hồ, nhưng rồi làm nước ấm đã giúp nàng bình tĩnh lại, nàng tự tin hơn đưa ngón tay vào sâu hơn một chút, ngó ngoái qua lại, tim nàng se lại, đập mạnh hơn, nàng thấy sướng lắm, hơn tất cả những gì nàng từng biết.
    Ở tuổi gần 20 hiếm ai lại quá lạc hậu như nàng?Có thể mẹ nàng trước đây cũng làm điều này, nàng tự hỏi: sao mẹ không chỉ cho mình những nghệ thuật thủ dâm hay làm tình này há?, rồi nàng tự an ủi: hồi đó nàng còn quá nhỏ (10 tuổi) thì sao mẹ dạy cho được? Tắm xong nàng đi về phòng, đợi tóc khô nàng xịt lên một ít nước hoa tóc và bờ vai cho mùi hương thoang thoảng bay đây đó. Nàng gõ cửa phòng anh Định:
    -Anh Định ngủ chưa?
    Vừa mở cửa, Định nói:
    -Chưa, còn sớm quá
    -Hôm nay em thấy hơi mệt, đau đầu anh có bắt gió được không?
    -Cũng tạm nhưng không chuyên nghiệp, nếu Hằng cần thì có thể anh giúp cho.
    -Vậy anh qua phòng em nhé.
    Định qua phòng Hằng, anh thật lòng muốn giúp Hằng khỏi mệt nên hăm hở chuẩn bị bắt gió. Hằng ngồi trên ghế, Định đứng quay mặt đối mặt, 2 bàn tay để trên trán Hằng, anh day qua day lại, ấn ấn, giựt giựt như bắt gió thực thụ, thì bỗng nhiên Hằng gật xuống một cái, bàn tay của Định vuột khỏi trán mà rơi xuống. Định kịp hãm phanh để bàn tay không chạm vào bộ ngực của Hằng nhưng anh không tránh khỏi nhìn thấy một cái gì đó căng phồng trắng trẻo phía sau cái cổ áo hở và coocxê nhỏ như nâng nó lên. Anh giật mình một cái, có cái gì nghẹn nghẹn trong cổ, tay anh hơi run và tim anh đập dồn. Anh hơi thẹn định làm vài động tác nữa hồi rút lui nhưng khi nhìn thấy cặp mắt đang nhắm như buồn ngủ của nàng, anh cảm thấy yên tâm. Định nghĩ: có thể Hằng không biết anh vừa nhìn cái gì, may quá, thế rồi mùi nước hoa và mùi thơm da thịt người con gái đã quyến rũ anh, anh vừa "bắt gió" nhưng mắt thì dán chặt vào nơi mà lúc nãy anh chỉ vô tình nhìn thấy. Anh căng mắt, ước ao nhìn thấy 2 cái núm màu hồng được rõ hơn vì nó đang bị che kín một phần. Sao bộ ngực của nàng đẹp thế, nó căng tròn và đầy đặn và hấp dẫn làm sao, anh nuốt nước bọt cái ực, phải chi anh được sờ vào đó. Định không dám, trong ý nghĩ của chàng, Hằng là cô chủ nhỏ (chủ nhà mà chàng thuê), còn chàng là dân dưới quê nên nào có ước vọng gì đâu. Vậy mà lúc này đây, cái áo rộng cổ và cặp mắt đang lim dim của Hằng làm chàng có cơ hội được nhìn thấy bộ ngực ngon lành của nàng. Lúc này anh lóe một tia hy vọng: tại sao Hằng đã đau đầu còn dùng nước hoa, lại không nhờ chị Mười nhà bên bắt gió hay cạo gió như mọi lần. Hôm nay lại không có nhỏ Thảo ở nhà nữa. Nghĩ vẩn vơ nhưng chàng không dám làm hơn, vì chàng biết nếu chỉ là đoán sai thì hậu quả khó lường. Hằng chờ đợi điều gì đó nhưng nó đã lâu mà không đến, nàng nghĩ anh sẽ ôm nàng nhưng anh không dám làm. Nàng biết anh cũng thèm vì mấy câu nói lúc này của anh thật vô nghĩa và run run. Nàng không mở mắt để anh tự do ngắm và mạnh dạn hơn. Bất thình lình ?
    -Có lẽ em uống thêm viên Aspirin nữa thì sẽ đỡ?
    Định đã dừng tay, Hằng thất vọng, nàng mở mắt đứng lên và nhìn thấy cặp mắt bối rối của Định, nàng hiểu: anh là người nhút nhác quá.
    -Cám ơn anh Định nhé, vậy anh nhắm mắt lại để em tặng anh cái này. Định từ từ nhắm mắt và mỉm cười để lấy lại bình tĩnh. Một cái gì đó đặt vào môi anh. Mặc dù mắt nhắm nhưng anh biết đó là môi của Hằng. Bao nhiêu suy nghĩ đột nhiên tan biến, anh làm theo phản xạ của con tim, choàng 2 tay qua người của nàng, môi gắn chặt vào hơn. Hằng đã "đốn ngã" một con người nhút nhát, nàng đưa lưỡi qua cho chàng, còn chàng thì nuốt nó ngon lành. Những ngọn sóng tình dâng theo nhịp tim và hơi thở, thực sự lúc này nàng mới hiểu nụ hôn ngọt ngào không phải ở vị ngọt mà là ở những đê mê từ đầu môi đi thẳng vào tim nàng rồi truyền khắp toàn thân. Định vẫn còn nhắm mắt, chàng không dám mở mắt vì sợ điều mình đang có không phải là sự thật, đúng là nàng dễ thương, mùi hương quyến rũ, nhưng thực sự chàng chưa mơ tưởng và yêu nàng say đắm. Nhưng lúc này chàng không còn chống nổi nỗi ham mê và niềm đắm say và sự thúc giục của bản năng, chàng hôn nàng thắm thiết, thỉnh thoảng thì rời ra và thỉ thỏ vào tai những lời vô nghĩa: anh yêu em, em đẹp lắm, em dễ thương quá. Còn tay chàng thì sờ dần lên cao, xoa vào vùng da lưng của nàng làm nàng nổi sởn gai ốc. Rồi nó lại đi xuống phía dưới, luồn vào dưới chiếc áo và đi dần lên phía trên. Khi tay chàng chạm vào vú nàng, chàng bóp hơi mạnh một cái. Nàng thấy như bị thắt lại, nhưng tim nàng muốn nổ tung ra, chân đứng không vững, nàng liền dựa hẳn vào chàng, đẩy chàng về phía bên phải, nơi đó là giường của chị em nàng, nàng ngã đè lên người chàng.
    Thời gian như ngừng trôi, 2 con tim cùng nhịp đập, Định dùng tay cởi dần từng cúc áo của nàng, tấm thân trần khoe làn da mịn màng và trắng trẻo làm nàng trở nên quyến rũ hơn, chàng xoa quanh vùng cổ, xuống 2 bên rồi nắn nhẹ nhàng lên 2 vú nàng, không thể dừng lại được, anh luồn tay ra phía sau đẩy nhẹ cái nút coocxê, nàng nhẹ nâng vai để anh lôi nó ra dễ dàng hơn, rồi nàng xoay người, kéo để đè anh xuống, nàng giúp chàng cửi bỏ áo ngoài, rồi áo lót trong (eo ơi là anh chàng cẩn thận). Nằm phía dưới, lúc này Định mở to mắt để chiêm ngưỡng bộ ngực đẹp mê hồn của nàng, nhất là 2 cái nhũ hoa hồng hồng, như 2 hạt đậu phộng đang chĩa hẳn ra một cách kiêu xa, chàng đưa miệng vào đó nút như đứa con đang thèm vú mẹ. Mỗi hơi nún của chàng làm Hằng run rẩy, nàng thấy như ngàn tia điện rần rật chạy khắp cơ thể nàng dễ chịu vô cùng. Anh lại dùng tay kéo cái quần thun xuống, và nàng lại rướn người giúp anh lột nó khỏi mông, anh đẩy xuống dưới và rồi dùng chân gạt hẳn nó ra ngoài, trên người nàng chỉ còn chiếc quần xilip nhỏ xíu, diềm đăngten che cái thầm kín của nàng. Nàng cảm nhận được một khối đang căng phồng dưới các lớp quần của chàng, không ngần ngại, nàng đưa tay mở nút vàkéo hẳn nó xuống, để lộ ra cái quần lót trong đang như cột buồm căng gió. Nàng cho tay vào đó, lôi ra cái dương vật đang ngẩn đầu cứng ngắc, cảm giác nóng hổi và mạnh mẽ của nó kích ứng nàng quá mức, nàng lấy thế rồi lột hẳn quần lót chàng ra. Rồi nàng dùng tay mân mê nó, nàng vuốt dọc thân của quý của chàng, nâng nhẹ 2 hòn nhân ngọc rồi hạ mình xuống rà lưỡi liếm dọc dưới lên đến quy đầu, một ít nước trong chảy ra, nàng kê miệng vào mút ngon như đang khát nước được ăn cây cà rem vậy. Rồi nàng bú và mút trong khi chàng phía dưới đảo mình qua lại. Nàng biết làm như vậy chắc chàng thích lắm, còn nàng cũng lâng lâng và ham muốn vô cùng. Đột nhiên chàng ngồi bật dậy, đẩy nàng xuống, mạnh tay kéo phăng chiếc quần xilip của nàng, miệng chàng ngậm chặt bầu vú, tay chàng ngọ ngoạy từ đùi lên cửa mình của nàng. Bàn tay chàng đến đâu, nàng đê mê đến đấy. Nước trong cửa mình nàng ứa ra cùng với các ngón tay của chàng tạo nên những tiếng kêu lẹt nhẹt. Nàng sướng quá, rên lên nhỏ nhỏ rồi to dần: thích quá, đã quá, sướng quá anh ơi. Nói rồi nàng cầm lấy dương vật của chàng đẩy dần xuống dưới và vào trong, nó đang nằm ngay trước cửa đường vào thâm cung của nàng, nàng chờ đợi phút giây thần tiên như sách vở thường nói đến.


    (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Last edited by Congtu; 05-08-2019 at 08:21 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #2
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,264

    Default Hạnh Phúc Mong Manh (Phần 2 ) (Tác giả: Hoài Thu)

    HẠNH PHÚC MONG MANH

    Tác giả: Hoài Thu

    E-mail:
    thuhang01***@hotmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 2




    Rồi điều nàng chờ đợi cũng đến ngay, Định ép người xuống còn nàng thì nâng mông lên? Lần thử thứ nhất: Hụt, dương vật của anh ấn mạnh vào một bên nhưng không tìm được đường vào, nó lệch vào khe giữa môi lớn và môi nhỏ rồi tuột lên phía háng nàng, có lẽ vì cửa mình chỉ mới một lần làm tình nên chưa dãn nở hẳn. Hơi thở của chàng phà vào mang tai nàng nóng hổi, nàng cũng cảm nhận được một vật nong nóng đang tì ngay dưới bụng dưới của nàng. Lần này chàng có vẻ không còn kiên nhẫn nữa, dùng một tay cầm bảo bối, còn tay kia chống vào giường để nâng người lên. Trong khi đó, 2 bàn tay nàng đưa xuống phía dưới, tìm 2 môi nhỏ, nàng banh rộng nó ra. Thì đây, chàng nhịp xuống, dương vật của chàng chui vào trong cửa mình của nàng. Chàng đã hạ được mũi neo tình yêu đúng vào vùng cần thiết. Đột nhiên, chàng thấy Hằng co người một cái, Định đoán: chắc nàng bị đau nhiều lắm. Thấy thương cho nàng, chàng hạ người cúi xuống hôn vào môi nàng một cái thật dài vừa như để tỏ vẻ thông cảm vừa như ngăn những tiếng thổn thức của nàng có thể xảy ra. Thật ra chàng đã lầm. Hằng đang ở trong trạng thái mê ly, ngất ngây chờ đợi, vậy mà đến lúc cái dùi cui điện vào chạm đúng nửa bên trong, nàng thấy một cái gì đó như co thắt lại, dù chỉ thoáng giây cũng đủ làm nàng gợi nhớ một cái gì đó đau đau trong tiềm thức. Thay bằng cảm nhận được sự sung sướng, nàng thấy lo lắng, hoảng sợ đôi chút. Và tai hại thay, chỉ một phần nghìn giây ngắn ngủi đó đã làm nàng đánh mất những hy vọng thường có. Nàng bị mất đi bản năng phó thác tình yêu trong tay người tình, thay vào đó là lý trí của nàng kiểm soát hành động. Nàng không muốn chàng thất vọng, nên cũng vờ hòa theo những động tác làm tình ngày càng nồng nhiệt của chàng, chàng dập lên dập xuống, di chuyển người một chút thấp cao để dương vật của chàng, lúc thì chạm vào mồng đốc (âm vật), lúc thì chạm vào đáy âm đạo của nàng. Chàng thấy có những luồng điện chạy ngược xuôi, tích lũy trong dương vật của chàng, nó tăng nhanh như quả bom chuẩn bị nổ tung. Chàng đã tìm được cảm giác mà chàng hàng mong đợi, một loạt động tác tự động của cây gậy tiên của chàng, nó giật giật và rồi từ bên trong, một dòng chất lỏng chạy xuyên nối liền giữa chàng và nàng. Chàng biết chàng đã xuất tinh, cái cảm giác đê mê ngất ngây mà chỉ trong những "giấc mơ tiên" hay những lần thủ dâm chàng mới có được. Còn đây là lần sướng nhất. Nó là sự tiếp xúc thực giữa điện âm và điện dương, sự cọ sát có chất nhờn bôi trơn, có sự co bóp và co thắt của các khối thịt xung quanh hạt nhân tâm điểm. Ngoài ra, những sợi lông của cả hai va chạm nhẹ nhàng cùng nhau, hơi ấm của làn da chạm da vùng đùi, vùng ngực, làn môi hôn và hơi thở gấp gáp, nhất là có sự hưởng ứng của người khác phái đã làm chàng ngất ngây khôn lường. Chàng chống 2 tay để giảm bớt sức nặng 71 kg lên tấm thân chưa đầy nửa tạ của nàng, ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương của Hằng, cặp mắt nhắm run run có rướm đôi dòng lệ. Định không biết là nàng đau, ân hận, hay dòng lệ sung sướng, dù sao chàng thật lòng thấy thỏa mãn và biết ơn nàng đã ban cho chàng lần đầu quan hệ với nữ giới rất tự tin và đạt được khoái cảm. Vậy mà suýt nữa thôi, chàng định theo bạn bè đi thử "thời vận" ở "tiên động". Ngặt còn phải gom tiền và nỗi sợ bịnh truyền nhiễm nên chưa dám.
    Còn Hằng, nàng đang thầm khóc cho những ước mơ của nàng. Nàng cứ tưởng lúc được cọ sát giữa 2 vật lồi lõm này sẽ đưa nàng đến cảnh bồng lai tiên cảnh, sẽ hơn hẳn với những gì đê mê mà nàng được biết khi tự thủ dâm. Đúng ra thì nàng đã leo lên được nửa chừng dốc, vậy mà không thể leo lên đến đỉnh để tận hưởng sự sung sướng nhất của đời người. Cứ theo sách vở, thì anh Định không phải là tay sành đời, và nàng khóc không phải vì đau. Lúc này là nàng uất ức cho cuộc đời. Nàng đã tìm ra nguyên nhân chính là vì nàng đã bị làm tình không như ý trong lần đầu tiên. Nàng bị ám ảnh bởi một chút đau, mơ hồ, lo sợ, rồi mất đi hứng thú làm tình ngay khi sắp sửa đạt đến đỉnh cao. Cũng may là dịch nhờn trong âm đạo của nàng đã tiết ra từ đầu nên cũng đủ để cho dương vật chàng cọ sát mà không gây cho nàng một cảm giác đau lắm. Tất cả nàng cảm nhận chỉ là sự va chạm giữa 2 khối thịt không hơn không kém. Phút yên lặng trôi qua, ai cũng tìm lại chính mình. Hằng chỉ muốn tìm cảm giác thực sự của mùi vị ái ân, còn Định thì không dằn được sự ham muốn của tuổi trẻ. Cả hai tự nguyện đến đưa nhau đi tìm cõi bồng lai trên hạ giới (kẻ thành người bại) và không chút nuối tiếc sự việc đã qua.
    - Anh yêu em, anh cảm ơn em, Định nói một cách mơ hồ.
    - Đừng trách em đã giả vờ bịnh nhé.
    - Không, anh thật không ngờ hôm nay anh hạnh phúc đến như vậy, anh yêu em nhiều lắm

    Hằng không nói, nàng chỉ gật đầu ra vẻ đồng ý. Nhưng thật ra nàng biết đó chỉ là lời nói lảng mà thôi. Nàng và anh nào có yêu nhau thật lòng gì, chẳng qua là ai cũng có nhu cầu, ham mê cần được giải thoát, đâu ai thiệt thòi gì. Nàng đã chuẩn bị cách ngừa thai đầy đủ, trinh tiết thì cũng nào đâu mà còn. Làm tình chẳng qua chỉ là nhận thêm những dòng tinh khí bổ dưỡng của đàn ông. Những tinh khí này, không chỉ làm ấm âm đạo và thâm cung (dạ con) của người nữ, mà còn kích thích những cơ phận cần nảy nở của đàn bà sẽ phát triển hoàn chỉnh hơn. Tuy hiểu biết rất nhiều về cái lợi mà làm tình đem lại cho người đàn bà, nhưng nàng thực sự không được vui khi không tìm thấy cảm giác như mình mong đợi. Đã đành, không phải lúc nào đàn bà cũng đạt được cực khoái, nhưng nàng biết, có một cái gì đó không ổn trong nàng. Định ngồi dậy lom khom, chàng lấy chiếc áo lót lau qua những dòng nhớt còn dính quanh dương vật của chàng, rồi mặc quần áo vào, chàng móc trong túi quần dài cái bật quẹt, rút 1 điếu thuốc trong túi áo, bỏ lên miệng châm lửa đốt, chàng đang tìm cách rút lui mà quên rằng người đàn bà kia đang cần sự động viên của chàng. Hằng lủi thủi cũng ngồi dậy, mặc lại quần áo, chải lại mớ tóc đang rối tung, thoáng nhìn qua gương, nàng gắng nở nụ cười cho bớt ngượng.
    -Em đi làm vệ sinh một chút, anh ngồi nghỉ, trong bếp còn đồ ăn, anh có thể ăn nếu đói
    -Anh không đói.
    Định phà một hơi thuốc dài, anh về phòng để làm nốt phần luận văn đang viết dở tay. Hằng nín thở, đi thẳng về phía phòng tắm phía sau, nàng chúa ghét ngửi khói thuốc lá, và đây là lần đầu mà Định hút trong phòng nàng. Nàng đã từng thỏa thuận với anh khi thuê phòng là không hút thuốc trong phòng khách (đó là chưa kể đến phòng nàng). Nàng không trách anh vì biết anh đang bối rối chỉ còn biết lấy điếu thuốc cho ra vẻ bình thản.
    Hôm sau, trời đổ cơn mưa, trường nhỏ Thảo (nàng quen xưng hô như vậy dù Thảo đã được 15) phải nhổ trại cho học sinh về. Chiều hôm đó, khi Hằng về đến nhà, Thảo hỏi:
    -Sao có mùi khói thuốc trong phòng mình chị Hằng? Hằng giật mình, nhưng nàng nhanh trí:
    -Hôm qua, phòng mình mất điện, anh Định qua giúp mình sửa cái cầu chì, ảnh hút thuốc, chẳng lẽ chị không cho.
    Cũng may là mùi thuốc không nặng, chỉ là hơi hơi mùi, hơn nữa câu nói của nàng có lý, nhỏ Thảo không hỏi gì hơn. Hai hôm sau, khi Hằng đang hỏi Thảo về bài vở thì: Có tiếng gõ cửa phòng
    -Anh Định vào đi, cửa phòng không khóa.

    Định mở cửa anh vào, một thoáng bối rối, anh nói:
    -Hôm nay anh được tin ba má anh đã nhờ người quen cho anh ở nhờ, anh không muốn làm buồn ba má anh nên có lẽ anh phải chia tay 2 em. Anh gửi đây số tiền còn lại cho đến cuối tháng, các em có thể thong thả tìm người khác mướn phòng. Anh xin lỗi, nhưng anh biết nhà ở ngay gần trung tâm thành phố, giá thuê lại hạ thì sẽ có người đến ngay thôi. Hôm đó mới là mùng 8, vậy mà anh trả đến hết tháng, Hằng thấy hơi nghi có điều gì đó bí ẩn bên trong, tuy nhiên nàng cũng không mấy bận tâm vì kể ra từ sau lần làm tình đó, nàng cũng không muốn gặp lại anh vì mặc cảm và ngại ngùng. Có thể điều này lại là dễ chịu cho cả 2. Vài tuần sau theo lời kể của bạn bè trong lớp, Hằng mới biết thì ra anh Định phải chuyển đến ở nơi mới, đó là ngôi nhà mới mua của ba má vợ tương lai của anh. Họ vừa chuyển từ quê lên thành phố, mối tình của 2 người được 2 gia đình vun đắp từ thửa ấu thơ. Hằng không ghen, không nuối tiếc, vì giữa nàng và chàng có gì đâu ngoài một lần làm tình mà nàng không thỏa mãn. Không ràng buộc, không yêu thương, có chăng chỉ là tình bạn học 2 năm. Hôm sau, qua bạn bè giới thiệu, có 2 nhỏ khác đến xin mướn phòng, đó là 2 nhỏ nhà ở xa nhưng phải ra Nha Trang để học ôn thi. Thời gian sau đó, nàng thường tự thủ dâm trong phòng tắm để tự thỏa mãn sinh lý của mình, nàng thấy nó còn dễ chịu hơn là lần làm tình với Định, ngâm mình trong nước ấm, thư giãn và dùng 2 ngón tay cọ sát môi nhỏ, đưa ra đưa vào tuy không được sâu lắm nhưng cũng đủ gây cho nàng một cảm giác dễ chịu. Rồi đến một ngày nàng tốt nghiệp thành y tá đi tập sự tại bệnh viện quen một anh kỹ sư xây dựng khi anh này phải chăm sóc má già tại đó. Má anh qua đời sau đó ít lâu, để lại cho anh một nỗi buồn cô đơn. Ba anh mất sớm, còn 2 chị gái và anh trai thì đang sống ở Úc. Má anh đã nộp đơn để đi đoàn tụ nhưng vì bị bịnh lao phổi nặng nên không được gặp các anh chị kia. Đồng thời cũng để lại cho anh một mối tình cao đẹp với cô tá Hằng đang tập sự. Nhờ thời gian cùng chăm sóc một người, Hằng và Vương đã trao đổi nhiều chuyện với nhau. Một con người mải mê đèn sách như Vương, nay được tiếp xúc người con gái dịu dàng, dễ thương, ăn nói nhỏ nhẹ như Hằng, anh mê nàng từ phút đầu gặp gỡ. Anh thấy nàng khác hẳn với các cô y tá trước đây anh đã gặp: họ gắt gỏng, ra lệnh, coi thường bịnh nhân và trông khô khan đầy nam tính. (Có thể là do Hằng mới ra trường cũng nên). Điều đáng kể nhất phải là dáng hình của nàng, anh khao khác được hôn lên đôi môi mọng đỏ, gắn miệng mình lên bộ ngực căng tròn với làn da trắng hồng tràn đầy nhựa sống, anh còn muốn bàn tay mình được xoa quanh bờ mông đầy đặn và hơn hết là được nhập với nàng thành một qua "nhịp cầu" tình ái.
    Tình yêu của Vương-Hằng tiến triển nhanh như tên bắn. Nàng khao khát có một đức ông chồng đẹp trai, có trí tuệ, và hơn hết là yêu nàng nồng thắm. Chắc nàng không tìm ai hơn Vương. Vì Hằng anh chấp nhận sẽ phải ở lại Việt Nam, vì nếu anh lấy vợ, anh sẽ không thể đủ tiêu chuẩn để xét đơn đoàn tụ. Điều mà họ không phải lo cuộc sống vì với tài năng của anh, chỉ thiết kế một dàn khoan dầu hay một công trình trên biển khác, anh có thể được các công ty liên doanh trả hàng trục triệu đồng, anh đã có nhà sẵn vậy điều gì cần phải lo. Giả như anh không đi được Úc thì chị em anh sẽ về thăm anh. Với anh lấy được một cô tiên như Hằng mới là hạnh phúc thật sự - con tim anh đang chỉ đường cho anh như vậy.
    Không có gia đình 2 bên, họ quyết định việc cưới hỏi rất nhanh chóng, chỉ 4 tuần sau đó. Hằng tính về sống bên Vương, để Thảo ở cùng 2 nhỏ thuê nhà. Nhưng đêm trước hôm nàng lên xe hoa, một lũ bọn nhoai nhoai mới lớn uống ruợu bia rượt xe máy theo nhỏ Thảo về sát nhà. Nàng rất lo lắng cho em. Nếu em nàng bị hãm hiếp thì thật là bất hạnh, từ lâu 2 chị em luôn quấn quít bên nhau, có gì cũng sẵn sàng hy sinh cho nhau, nay nếu em nàng có gì sảy ra bất trắc, nàng sẽ suốt đời ăn năn. Ngay tối đó, nàng bàn với Vương cho Thảo được cùng về với 2 người. Vương chiều nàng. Ngôi nhà kia, 2 nhỏ đang tạm ở sẽ kéo thêm bạn bè về ở thêm cho vui (nàng biết các nhỏ sẽ kéo các cậu choai choai vừa để vui ? vừa để có hơi đàn ông trong nhà), thôi mặc kệ nàng phú mặc cho trời. Đám cưới ít người, nhưng cũng long trọng vì bạn bè hai bên cũng rất thương họ, vậy nhưng có vài người lớn tuổi, khó tính thì trách chàng chưa được nửa năm tang mẹ đã cưới vợ. Vương bất chấp, vì mấy anh chị của chàng cũng có trách chàng vậy hơi đâu phải bận tâm mấy cái quan niệm cổ hủ. Chàng không thẹn với lòng vì khi má chàng còn sống, chàng đã chăm sóc đầy đủ. Đêm tân hôn, tuy không phải là làm tình lần đầu, (chàng đã từng nếm mùi chăn gối khi mấy tay giám đốc công ty mà chàng làm ăn rủ rê đi các nhà hàng "mát xa" "mát gần" rồi "mát trong-ngoài") nhưng chàng hồi hộp vô cùng. Sau khi từ reception về, nhỏ Thảo vì bôn ba với công việc gíup chị nên vào phòng ngủ luôn. Còn Vương-Hằng vào động phòng hoa chúc. Vương lẩm nhẩm trong đầu, mình phải làm chủ, phải tự chủ, phải làm sao vì các lần trước các "cô em" và người khai hỏa. Nhưng khi cửa phòng khép lại, không cần người dạy, không cần suy tính, con tim của chàng cho chàng biết chàng đang thích gì và làm gì. Bật chùm đèn mờ lên thay cho cặp bóng đèn trắng quá sáng, chàng thấy Hằng đẹp qúa, bộ áo cưới dạ hội nâng cao cặp vú nàng lên trông sao quyến rũ vô cùng, buổi chiều trước mặt đám đông, chàng đâu dám nhìn vào đó lộ liễu, chàng tiến lại gần nàng hơn, ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của nàng, nắn nhẹ vào đó, xoay nàng lại đặt lên môi nàng một nụ hôn say đắm. Hằng nhắm mắt để trọn hưởng cái lưỡi chàng đang rà qua lại trong miệng nàng, nó lắc lư cái lưỡi nàng như con trăn quấn mồi, rồi thỉnh thoảng đẩy vào răng lợi của nàng, nàng nuốt nó rồi lưỡi nàng lại đẩy sang, những cảm giác rạo rực đang dâng lên, người càng lúc càng trở nên yếu đuối. Vương bồng hẳn Hằng lên, Hằng dùng đôi tay vòng qua cổ anh để kéo đầu anh xuống gần, họ không muốn môi rời môi. Vương đi về phía giường ngủ, chàng mỉm cười: cái giường mà lúc nữa thôi sẽ là bãi "chiến trường" của 2 người đang yêu nhau say đắm. Ngày mai họ sẽ đi honeymoon tại Vũng Tàu. Hằng như sựt tỉnh điều gì, nàng dứt hơi ra, nói nhỏ:
    -Đợi em một lúc được không anh
    -Không, anh không muốn đợi thêm giây phút nào nữa - Vương nói pha trò
    -Để em thay quần áo, rửa sơ qua người một lúc, nãy đường xá bụi bặm và thời tiết nóng nực làm mồ hôi ra nhiều quá. Vương thấy đúng là anh cũng cần nên tắm, vì anh làm sao nỡ để nàng lần đầu ái ân phải ngửi mùi hôi nách và cũng như anh để nàng có thời gian làm rửa mặt, chùi phấn son, rồi tắm rửa sạch sẽ trước khi vào mây mưa. (anh cười một mình, nếu không có khi mình phải uống nước trong "bầu tâm sự" của nàng chắc khai lắm).
    Anh nhường cho Hằng sửa soạn quần áo và tắm trước. Vì phòng tắm ngay trong phòng ngủ nên trong lúc nằm chờ, nghe tiếng nước chảy từ shower, chàng dạo dực muốn nhảy vào tắm chung, nhưng thôi, còn dài ngày mà, vội gì. Nàng đã tắm xong, ra ngoài đi về phía tủ tường, chuẩn bị các thứ để ngày mai lên đường, còn chàng thì vừa huýt sáo, vui vẻ đi vào phòng tắm. Trong lúc đang tắm, chàng luôn mơ tưởng về bóng hình của nàng, chàng nhớ lúc nàng vừa ra, với bộ váy mỏng dính, nhìn thấy rõ chiếc quần lót màu hồng che một mẩu nhỏ hình tam giác giữa 2 đùi, nàng không đeo áo ngực, cặp nhũ hoa nhô ra đẩy chiếc áo ngủ về phía trước trông thật khiêu gợi, suýt nữa chàng đã không kìm được ham muốn được ăn tươi ngay lúc đó. Mới nghĩ đến đó thôi thì dương vật của chàng đã giương lên như cây cung đã căng dây. Chàng lau chùi bảo vật kỹ lưỡng, bởi vì ranh giới giữa cái đầu khất (quy đầu-đầu rùa) và phần còn lại là khoảng khe tích lũy nước tiểu còn dư, thường dễ bẩn và nhiễm trùng nếu không được chăm sóc đúng cách. Nỗi thèm muốn tràn dâng trong đầu, chàng để nước sối xả mạnh hơn để nhanh chóng ra ngoài với cô vợ trẻ đang đợi. Lúc chàng ra, khoát trên người chiếc ào ngủ bên trong không có gì khác. Hằng đã xong việc nên ngồi đợi anh ra
    -Chồng em đẹp trai quá, vừa nói Hằng đứng lên chủ động tiến đến hôn anh.
    -Em mới là người đẹp nhất, là hoa hậu của lòng anh - Vương nói thật lòng, rồi ngả người nàng xuống giường?

    (Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 3 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Last edited by Congtu; 05-08-2019 at 08:22 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #3
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,264

    Default Hạnh Phúc Mong Manh (Phần 3 ) (Tác giả: Hoài Thu)

    HẠNH PHÚC MONG MANH

    Tác giả: Hoài Thu

    E-mail:
    thuhang01***@hotmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 3




    Lòn tay xuống phía dưới đùi, chàng mân mê làn da mịn màng mát rượi, và nắm lấy áo váy kéo nhẹ lên phía trên, Hằng hơi nhổm dậy uốn vẹo để giúp anh cửi chiếc váy mỏng ra dễ dàng, 2 hòn đảo nhỏ của nàng đã để lộ thiên, căng lên như kiêu hãnh. Xưa nay, nàng đã chăm sóc nó rất kỹ, thường xuyên xoa nắn và điều quan trọng là làm nhẹ nhàng, nàng không bao giờ bóp nó thô bạo như một số cô gái khác khi thủ dâm. Bóp mạnh chỉ làm tăng cảm giác đau và làm chảy nhão vú mà thôi, mặc dù trong khi đang có cảm khoái mà được bóp mạnh thì có thể gia tăng sự kích thích.

    Bàn tay của Vương không ngừng sờ mó, từ việc đan xen các ngón tay vào bàn tay của nàng đến việc sờ nắn, bóp 2 bầu vú rồi nhấp nhấp vào nhũ hoa của nàng làm nàng thấy đê mê, dễ chịu, dường như trời đất chao đảo vì nàng không thấy vững dù đang nằm trên giường. Anh đã ép nàng hơi mạnh, nàng thấy hơi nhói đau vì đầu gối anh tì đùi nàng xuống tấm nệm, nàng xoay chân ra để khỏi bị đau, rồi lấy lại đà quặt vào người chàng, còn tay nàng bấu víu vào lưng chàng thật chặt.
    Hằng thì thào:
    -Em yêu anh, em yêu anh, em?

    Đôi môi của Vương đã không để cho Hằng được nói thêm tiếng nào vì chàng khóa nó lại bằng nụ hôn đắm đuối. Mùi da thịt thơm tho cùng những đường cong tuyệt mỹ của nàng làm anh không thể chần chừ được nữa, anh đưa nhẹ tay rút cái đai ngang hông, trên anh không còn một mảnh vải che thân. Hằng cảm nhận được vật âm ấm của anh đang tì sát vào đùi của nàng. Hai chân anh xoắn chặt 2 chân nàng gần như là anh trói nàng vậy. Hằng không hiểu tại sao lần này nàng lại thấy "trơ" hơn lần trước. Tuy có chút ít đê mê nhưng nàng cảm nhận rất rõ ràng anh đang làm gì, anh đang thèm khát nàng, nàng thì cũng rất trông đợi có ngày hợp hôn vui thích. Nàng kéo và ép người anh xuống, sau đó dùng tay xoa đôi lưng trần rắn chắc của anh, đưa dần xuống vùng mông, qua đó đi xuyên qua đùi rồi vào trung điểm của anh. Nàng mân mê 2 viên bi rồi vuốt qua dương vật đang cương cứng của chàng. Nàng thích được như vậy. Có thể trên đời này, không có gì mà nàng thích cầm nắm hơn dương vật đàn ông, nó hay hay, căng căng, nóng nóng, còn nếu chỉ tưởng tượng nó cho vào trong thâm cung của mình thì còn gì mê bằng, chẳng vậy mà khối người vì nó mà khổ, mà "chết trong lòng"? Nàng vuốt nó lên xuống như kiểu đàn ông thủ dâm vậy. Nàng thích làm điều này tuy biết nó là thừa vì dương vật của chàng đã căng cứng lâu rồi.
    -Khoan đã em, vừa nói, Vương để 2 bàn tay nàng lên lưng anh
    -Sao vậy anh?
    -Nếu em làm nữa thì anh sẽ bị ra tinh khí, mình cần phải từ từ thôi em
    -Vậy anh đã làm tình rồi hay sao mà biết mình quá ha
    -Ừ, ?không?không, anh chỉ nghĩ vậy thôi.

    Một chữ "Ừ" trong một câu trả lời thoáng qua cũng đã nói lên tất cả dù ngay sau đó chàng đã cải biện. Nàng bỗng thấy như có khối đá nghìn cân đang đè trên ngực nàng, không phải là sức nặng của chàng mà là cái cảm giác ghen tuông, bị thất bại. Ai mà không muốn chồng mình phải là người bị mình "khui két" trước tiên, dù điều này đến nay là hiếm gặp. Đó chỉ là bản năng tức thời, liền sau đó, nghĩ lại mình, nàng thấy nàng cũng có thua gì chàng đâu. Chỉ khác nhau là mình cố dấu diếm, còn anh thì lỡ miệng nói ra. Nàng thấy không nên ghen tức nữa làm gì, nhưng vẫn hơi tiếc là tại sao anh không nói dối, thà rằng anh cứ nói anh chưa làm tình với ai thì đã sao, dù em có biết cũng không trách cơ mà. Nàng lại mỉm cười: à há, kể cả tay có vợ rồi mà nói chưa làm tình lần nào thì cũng còn dễ nghe hơn người yêu vợ mà nói là đã làm tình với người khác trước. Đàn bà đôi khi còn muốn được làm tình với những "anh ba" đã có vợ vì mấy ảnh thường có kinh nghiệm hơn mấy chàng choai choai, chỉ háu đá mà không có "tay nghề. Ngộ quá ha, rồi nàng liên tưởng một câu hát: " tôi xin người cứ gian dối, nhưng xin người đừng lìa xa tôi" thấy mắc cười quá nên khẽ cười hắt ra một tiếng.
    -Sao em cười,
    -Em hạnh phúc vì lấy được người em yêu, em vui mừng vì ngày hôm nay đám cưới suông sẻ, nhất là anh Vĩnh quản trò, lúc ảnh bắt anh hôn em trước khi dạ hội, em ngượng quá cúi mặt làm anh hôn vào trán, vậy mà lúc này?, vậy em mới thấy mắc cười
    -Nghe vợ nói có lý, anh cũng cười theo, rồi lại tiếp tục cuộc vui.

    Sau khi bú no nê 2 bầu ngực của Hằng, anh đẩy lưỡi dần xuống bụng, chàng không quên ngoái qua lại xung quanh lỗ rún sâu của nàng. Người ta bảo ai có lỗ rún sâu là giàu lắm, nàng không biết có đúng không, nhưng hiện tại nó là điểm tiếp xúc trung gian giữa ngực và phần dưới mà chàng sắp hôn (nàng biết vậy).
    Đúng như nàng nghĩ, sau khi hôn lỗ rún của nàng, 2 tay chàng hạ xuống dưới, đẩy 2 đùi nàng ra sau, chàng thì trườn để tụt người xuống phía cuối giường để miệng chàng kê được vào cửa mình của nàng. Nàng với tay đến hộc tủ đầu giường lôi ra chiếc khăn mềm màu trắng rồi đưa tay lên bật nút công tắc để tắt ngọn đèn chùm giữa phòng, và bật đèn ngủ lên, cái ánh sàng mờ ảo đó có tác dụng tạo trong phòng như cảnh thần tiên, bồng lai xa rời hiện thực,.
    Chàng thì đang trong cơn đắm say, hôn hít hết vành ngoài, vào môi to, rồi môi nhỏ, lưỡi chàng xoa quanh lỗ cửa mình, một mùi hơi tanh, khai khai nhưng quyến rũ, chàng hôn và bú nó chùn chụt. Nước nhờn trong bí đạo của nàng rỉ ra, một vị lờ lợ và nhơn nhớt, chàng mút lấy. Chàng thấy hạnh phúc vì lấy được người vợ chu đáo, chàng nghĩ: thì ra cô nàng tắt điện đi để mà mình đỡ quê có bộ mặt mình nhớp nháp như vầy, lại còn chuẩn bị khăn lau tránh việc nhầy nhụa sau "chiến tranh". Khi thấy nước nhờn của nàng đã ra nhiều, người nàng ưỡn lên xuống vì sung sướng, tiếng rên rỉ đã bắt đầu:
    - Em thích quá?Ooh, ahh, tay nàng chận vào đầu chàng như muốn dúi nó vào sâu hơn.

    Không thể kìm lâu hơn, chàng đưa tay xuống cầm "thằng nhỏ-nhưng không nhỏ" yêu thương của mình, lăm le chui vào trong "đường hầm" của nàng. Trước tiên chàng quệt nó qua lại 2 bên môi nhỏ, kích vào âm vật (các cụ gọi là hạt le) đây là những điểm mà đa số chị em ta khoái được sờ mó đến. Chàng đang định đâm vào cửa hang thì thấy nàng hơi xoay người, chuyển tay từ lưng xuống dưới. Chàng chờ thời điểm này vì chàng thích nàng hỗ trợ "thằng nhỏ" cho vào. Chàng biết, người con gái lần đầu bị phá trinh, nên để họ tự tìm đường đi và chuẩn bị đầy đủ, còn đàn ông chỉ dùng sức phá đổ "bức tường" khi nó đã sẵn sàng.
    Trong khi chàng gồng lên, 1 tay dựa vào nệm giường để thủ thế như sẵn sàng đâm kiếm vào địch thủ thì thấy bàn tay nàng để ở chính giữa, chắc đang banh rộng cửa thiên đường, rồi cả 2 bàn tay chụm lại kéo "thằng nhỏ" vào đó.

    Thời điểm đã đến, chàng đê mê dùng sức ấn mạnh vào đó, thì thấy nàng giật thót lên, dương vật của chàng đã cắm vào âm đạo của nàng. Sự ép sát của âm đạo tì vào "thằng nhỏ" của chàng làm chàng sung sướng hết sức, chưa bao giờ chàng có được cảm giác này, vì những lần đi "ăn sương", lúc nào cũng phải dùng "áo mưa" nên không được tự nhiên, hơn nữa "các em phục vụ" dù có khéo bao nhiêu cũng luôn lỏng lẻo bởi vì các em đã phục vụ nhiêu người vàcũng chỉ là làm theo bổn phận mà thôi nên đâu có ý nghĩa về tình cảm.

    Những cảm giác lâng lâng dâng lên trong cơ thể, chàng lấy đà dập dìu ong bướm cho thỏa nỗi ham mê. Trong khi bên trong đầu khấc của chàng cọ đụng vào cái mỏm thịt dư (cổ tử cung) của nang thì phía bên ngoài, tay nàng không ngừng xoa bóp khối thịt phía cửa mình để chạm vào bìu của chàng, chàng không hình dung nó chạm vào đâu, chỉ biết mình qúa "phê", ước muốn dập mỗi lúc một mạnh, một nhanh, và cảm khoái không thể kìm hãm được đã dần ập đến. Chàng biết nàng đang ưỡn người (có lẽ vì sung sướng) xen kẽ với những cơn thót người (có lẽ nàng đau) nhưng chàng không thể dừng lại được vì dòng thác đã vỡ bờ, nó đổ ào như nước vỡ đê, thì ? phụt, phụt, phụt? từng dòng nước đã tràn thác đổ xuống hồ, sự sung sướng lên đến cực điểm: chàng đã xuất tinh, tuy chỉ là một số lượng chỉ độ vài mil (centimet khối), nhưng tràn cảm tưởng như cả một dòng thác đã tràn ra vì sự khoái cảm của nó. Khối thịt của chàng đang giật giật, nó còn gắng "gõ vài nhịp trống" nữa trong khi chàng cố đâm thọc không ngừng. Rồi chàng nằm soài lên nàng, thở sâu hơn trong khi dương vật của chàng co nhỏ lại, mềm dần, nhầy nhụa trong vũng lầy.

    Nàng lấy khăn lau đám nước đang chảy ra khỏi hang, 2 người xoay qua nằm nghiêng, để nàng dễ lau chùi tạp chất. Chàng rút quân về: thật là cảnh :"khi đi trai tráng, khi về bủng beo", nhưng thật sự chàng rất vui vì cảm nhận chiến thắng , một vinh quang mà không một mề đay nào có thể sánh bằng, có một chút "hồ nghi" vì thấy không quá khó khăn như chàng tưởng khi phải phá thủng phòng tuyến của đối phương, nhưng điều này đã lập tức khi chàng nghĩ đến những cái giật mình, những đớn đau và sự co bóp chặt hơn mà chưa bao giờ chàng có. Đặc biệt nhất khi mà nàng bật đèn chùm lên để lau sạch cho 2 người, chàng thấy những vệt máu còn đọng nhòe nhọet lẫn lộn với nhầy và chất giống đờm trên chiếc khăn (chàng còn nhớ là màu trắng lúc nàng lấy ra). Đó chính là vết tích của cuộc giao hoan và đó phải là vết máu của sự trinh tiết. Chàng sung sướng, vui mừng, hôn vợ một cái đắm đuối rồi chìm vào giấc ngủ.

    Còn Hằng thì sao?, nàng yêu anh chân thành, cũng rất có hứng thú làm tình với anh, nhưng do những ám ảnh, những hiểu biết, những tính toán đã làm anh được hạnh phúc mà nàng vẫn không thể đạt được. Nàng lo sợ sự thất bại như làm tình với anh Định, lo sợ bị coi là lãnh cảm, muốn dấu sự việc bị mất trinh, nàng đã bày ra việc dùng ánh sáng yếu, khăn màu trắng, tay hỗ trợ sát cửa mình để bày ra một việc: nàng dùng kim can đảm tự đâm vào ngón tay mình đến chảy máu, rồi nặn những giọt máu đó vào trước cửa mình, cho dính vào môi nhỏ môi to, lần anh tưởng nàng bị đau do phá trinh, chính là lần nàng dùng kim đâm vào tay, còn những cái rướn người là lúc nàng ép tay nặn máu.

    Nàng tính toán quá chi tiết: nàng biết rằng: mấy ai đàn ông đêm đầu nằm với vợ mà banh của vợ ra kiểm tra còn trinh hay không, lại mấy ai dù kiểm tra mà biết vợ mình còn hay mất trinh vì ngoại trừ mấy ông đốc tờ hay mấy tay chơi gái chuyên nghiệp đã phá trinh nhiều lần còn đại đa số các ông nào biết trinh là cái gì đâu, có ai cho nhìn trinh đâu mà biết so sánh, đó là chưa kể hàng bao nhiêu loại trinh (vòng, lưỡi liềm, lỗ nhỏ, lỗ to, dày mỏng, vách?), thậm chí là rách trinh sinh lý (ngã xe, trèo cây té, tập võ?) thì hỡi ôi, yên tâm mà đánh lừa.

    Nàng còn cẩn thận hơn là còn dựng giả một màng phá trinh ra máu, làm sao chàng có thể đoán được nàng lại dám qua mặt chàng như vậy, lúc đầu nàng chỉ định giải thích là nàng không có ra máu vì có thể nàng có màng trinh co giãn (nên không chảy máu) hoặc là lý do: bị té xe đạp hồi còn nhỏ? Nhưng khi nghĩ rằng, việc lừa dối có cơ sở vững chắc như đã làm sẽ đem lại lợi ích lớn hơn cho 2 vợ chồng nàng. Cứ để chàng tin như vậy thì chàng sẽ yêu thương nàng hơn.
    Nàng đã thành công trong việc đánh lừa chàng, và đúng như nàng dự đoán, chàng tưởng thật và mãn nguyện mọi mặt. Vậy mà nàng, về thực chất, mức khoái cảm còn giảm hơn lần trước. Cho dù lần này có được anh hôn chỗ kín, và có đầy đủ tình yêu thực sự với anh, nhưng hình như "ngưạ quen đường cũ" nên cứ mỗi khi đụng vào trong sâu, (dù thủ dâm hay lần này là dương vật của chồng), nàng đều không thấy gì khác ngoài cảm giác sồn sột, cọ sát giữa hai khối thịt, nó không đau, nhưng nó trơ, không dẫn điện, nàng vẫn thấy lâng lâng, đê mê nhưng nói là đạt được khoái cảm là không đúng, nàng chỉ phụ họa theo mà thôi cho trọn vở tuồng.
    Khi chàng đang say giấc ngủ, nàng vào phòng tắm, rửa sạch sẽ "bảo bối"của mình, ngâm khăn giao hợp vào chậu nước, rồi vào giường gối ấp trong vòng tay người chồng yêu thương đi vào giấc mộng.
    Nàng đang say giấc ngủ thì thấy có tiếng lục đục bên phòng nhỏ Thảo, tiếng động rất nhỏ nhưng do trời gần sáng, mọi người còn đang ngủ nên nàng nghe được. Bỏ rời cánh tay chàng, nàng khẽ ngồi dậy, khoác áo ngủ khác ghé qua phòng em gái mình. Nàng gõ cửa nhè nhẹ, không thấy trả lời, nàng thử đẩy cửa thì thấy cửa mở, bên trong, trên chiếc bàn học nhỏ và ánh sáng của bóng đèn chụp, nhỏ Thảo đang tay chống lên trán.

    Nàng lại gần thì thấy hình như em nàng đang khóc, và nhìn thấy phía dưới là một khung hình bị bể. Nàng thấy trong hình một người thanh niên trẻ có vẻ quen quen.

    Nàng thương em quá, biết em đang nhỏ lệ, nàng cũng rớm nước mắt:
    -Chị làm em buồn điều gì, cho chị xin lỗi, cho chị biết với
    -Không phải tại chị, em thương chị, chị biết mà, nhưng em buồn vì tối nay chị có thấy Đức nhảy với nhỏ Sương không
    -Em ghen với Sương đó hả, Đức có phải là người yêu em đâu
    -Hu, hu?Thảo bật khóc, Đức vừa nói yêu em tuần trước nhưng chỉ nói theo trên đường đi học thôi, em tưởng Đức nói thật, nay mới thấy Đức nhảy với người khác, em buồn quá, em biết em còn quá trẻ, mới gần 18 tuổi, phải học xong 12 đã mới nói chuyện yêu đương, nhưng em buồn?buồn vì không có bạn trai nào chơi với em cả, chị biết mà, em không có nước da như chị, không có mái tóc đẹp, lại lùn và?hu, hu, em không biết làm sao nữa.
    - Em đừng lo, thì ra như vậy thôi à, vậy sao em có tấm hình này.
    - Hôm trước lớp em bày trò viết lưu bút, em xin ảnh của Đức, Đức cho em đó.
    - Em còn trẻ, còn nhiều cơ hội mà, tình duyên lúc nó đến thì đến ào ào chạy trốn không kịp đó em
    - Chị nói để an ủi, em biết em không bao giờ có được may mắn, chị nghĩ dùm em có tức không, em mời Đức đi dự đám cưới chị vậy mà Đức mời Sương đi, lại còn nhảy vời nhỏ nữa chứ. Hừ, Thảo thở dài.
    - Tuổi em có khi mới là tình yêu học trò, tình yêu thời niên thiếu, có khi tưởng là yêu nhưng không phải. Hồi chị còn học sinh, chị cũng tưởng là mình yêu nhiều người lắm rồi, đến nay nhìn lại thì thấy là chuyện trẻ con, chỉ nhớ nhung, muốn gặp mặt, thấy ghen khi người ấy đi với người khác, thấy rạo rực khi người ấy lại gần, thẹn thùng không dám cầm tay, liếc mắt dõi theo người ấy đi học về đường nào, muốn gặp mặt nhưng khi gặp thì biết nói gì đâu.
    - Vậy sao chị không nói những chuyện này cho em biết.
    - Chị không muốn em lo những chuyện đó mà quên việc học hành, năm nay em phải tập trung thi đại học cơ mà, chị định sau khi em thi xong thì có nhiều chuyện để nói với em hơn. Đừng thức thêm nữa, ngủ đi em để có sức ?
    - Hai chị em dậy sớm vậy?
    Thì ra lúc Hằng vào không khép cửa, nên Vương khi tỉnh giấc không thấy vợ đâu, đi tìm thì chứng kiến chị em đang tâm sự.
    - Em qua hỏi thăm Thảo ngủ có được không, sợ ngủ nhà mới không quen
    - Nếu có gì thấy thiếu thốn thì em cho anh biết nhé, đừng ngại gì cả, nhà anh chị cũng như nhà của em, cần gì cứ lấy dùng. Thôi anh về phòng đây cho 2 chị em tâm sự thêm.
    - Em ngủ nhé, hôm nào rảnh chị em mình nói chuyện thêm, bây giờ chị phải về phòng đây, mấy tiếng nữa thôi là anh chị phải ra sân bay rồi. Hằng vỗ vai em mấy cái rồi ra khỏi phòng, khép cửa lại.
    Nàng theo Vương về phòng, hai vợ chồng trẻ lại được thêm một màn mây mưa, lần này họ chơi theo kiểu 69, nàng muốn nếm hương vị đàn ông. Sau khi bú mút một hồi chán chê, nàng để anh nằm xuống còn mình thì cưỡi lên bụng của anh, nàng muốn thử kiểu mới để xem có khi nào do vùng nhạy cảm của nàng chỉ được tiếp xúc ở tư thế này không. Điều đáng mừng hơn là lần này nàng ?tự do về sức nặng, không bị thân hình lực lưỡng của chàng đè lên và ?phần còn lại thì: chẳng khác gì. Riêng chàng việc làm tình lần hai này chàng chơi được lâu hơn, sau nhiều lần nàng nghiêng ngả, uốn éo để đủ các vị trí của "bí đao" nàng được khám phá, chàng mới ôm ghì chặt nàng, rồi tay bấu vú nàng rất mạnh, mông chàng ưỡn lên không muốn hạ xuống, từng dòng nước ấm phả vào sâu trong con đường hầm tối đen đó.
    Cả hai mệt nhoài, và đến khi mở mắt ra, chiếc ra giường nay bị uế màu bởi đám chất nhầy bôi bẩn. Nhìn đồng hồ đã 9:50, họ đã lỡ chuyến bay. Thì ra nhỏ Thảo đã đi học trước rồi, còn hai người thì đã rã rời sau ngày đám cưới và kỷ niệm "double" nên ngủ say mà quên luôn cả giờ khởi hành đã qua.
    - Không sao, vậy thì ngày mai mình đi, hôm nay, anh sẽ đưa em đi vòng quanh thành phố.
    - Cũng được, hay anh cho em đi Chùa Long Sơn nhé, bữa nay ngày rằm, mình lên đó thắp hương lạy Phật, cầu siêu cho vong hồn 2 má.
    - Vậy thì đợi sau khi tắm rửa xong, mình đi ăn sáng luôn nhé em.
    - Hay mình đợi nhỏ Thảo về rồi cùng đi luôn, để Thảo ở nhà một mình chưa quen cũng tội nghiệp. Em chuẩn bị càfê cho anh buổi sáng tạm được không?
    - O.K

    Chùa Long Sơn ở chân núi Trại Thủy, nằm trên đường 23 tháng 10 là nơi trước đây 2 chị em thỉnh thoảng cũng đã đi, Hằng thích ngắm hình ông Phật, riêng phần thân cao gần 15 mét rất uy nghi làm cho tâm hồn mình trở nên trầm lặng hơn, đúng là chỗ để viếng, tĩnh tâm và sám hối. Nàng được biết Thảo cũng có cô bạn ở phường Phương Sơn nói là gần đó, có một người rất đáng gặp. Lần này nàng tính sẵn dịp để Thảo gặp người này đó là một ?ông thầy chuyên xem chỉ tay.
    Nhiều người đồn đãi rằng ông này phán rất giỏi, tuy gọi là ông nhưng tuổi độ hơn 30, vậy mà tóc đã điểm sương và giọng nói thì eo éo như là đàn bà nên có người nghi ông là b.d, nhưng cũng có người bào chữa thì cho là ông có hồn âm nhập nên phán đúng, có tật có tài mà.
    Trong lúc chờ đợi Thảo học về, Hằng qua phòng nhỏ Thảo, xem thời khóa biểu chi tiết của em, nàng chỉ biết em nàng học buổi sáng nên trước 1h chiều đã phải có mặt ở nhà, nhưng có khi sẽ được về sớm hơn. Đang khi lật đám sách vở tìm thời khóa biểu, nàng bắt gặp được một quyển lưu bút và 3 cuốn sách: người con gái lấy chồng cần biết, nghệ thuật làm tình, và một quyển truyện chép tay: về với dượng. Nàng thử đọc một đoạn lưu bút mới nhất:
    " ?Tôi không đẹp như chị, tôi cũng khó may mắn lấy được người chồng có nghề nghiệp nhà cửa sẵn sàng, tôi bất hạnh vì bạn trai theo người khác, không một người con trai nào chịu tìm đến để hôn lên đôi môi tôi, sờ lên 2 cái vú đang chờ được khám phá, cả thân thể tôi ngập tràn cảm giác thèm thuồng điều gì đó mà tôi lại không dám làm, tôi cần tình yêu?"

    Chẳng cần đọc cuốn :"Người con gái lấy chồng cần biết" Hằng đã biết, thậm chí là gần thuộc cuốn sách đó rồi.

    Đến cuốn :"Về với dượng", nàng sửng sốt: học trò ngày nay?

    Những pha làm tình nặc mùi kích dục phi thực tế, nó vẽ voi vẽ vượn của những kẻ chưa bao giờ biết thực sự ái tình là cái gì, nào là những cảnh: dượng và cháu làm tình đến hàng giờ đồng hồ, nào là nước trong lồn chảy ra lai láng ướt sũng cái nệm giường? Thật là phi lý hết sức, dù là có uống thuốc cường dương quá đô cho đến chết cũng khó có thể kéo dài đến 30 phút chứ đừng nói gì là 1h đồng hồ, hơn nữa có vắt hết nước trong các cơ phận sinh dục của đàn bà thì được bao nhiêu nước trừ khi nói về nước tiểu mới nhiều vậy thôi.
    Hằng kết luận dứt khoát: nguy hiểm, không thể để em mình lún sâu vào những hiểu biết sai lầm này, nàng quyết định sẽ tìm thời cơ giảng giải cho Thảo biết rõ những gì thuộc về khoa học mà nàng đã được học trong trường y tế, cũng như trang bị cho em những hiểu biết mà mình có.
    Trong thời đại mới này, học trò mới lớn có thể tìm đọc được tất cả những sách vở mà chúng không biết đâu là đúng, đâu là sai, đâu là khoa học, đâu là viễn tưởng. Như nhỏ Thảo của nàng, trong tay hiện đang có những truyện chép tay này, thì không biết bao nhiêu quyển khác sẽ được đọc. Những truyện kích dục này có tác dụng là giáo dục và kích thích người đọc thêm phần hứng thú và ước muốn quan hệ nam nữ, đồng thời cũng thể hiện sự tự do, phóng khoáng, ước muốn bất tận, những khía cạnh đa dạng của cuộc sống. Tuy nhiên theo nàng, bước đầu tiên những cô cậu mới lớn tìm đọc phải là những cuốn như: tâm sinh lý tuổi trưởng thành, để hiểu được sơ đẳng về bản chất của quan hệ này.
    Nhưng nàng lại thấy bế tắc: tại sao nàng lại không có được cực khoái như những người đàn bà khác? Phải chăng cực khoái không thể đến với những ai quá lý trí và hiểu biết như nàng? Nàng đã tìm được hạnh phúc thực sự cho mình chưa??? Tất cả là: Nàng đang đi lạc trong mê cung không biết lối ra.

    Nàng trả lại những gì ở chỗ nào về chỗ nấy, nàng không muốn em nàng cho là nàng tò mò khi em vắng mặt. Nàng không phải là người như vậy, nhưng hôm nay chỉ do tình cờ cần tìm lịch học, và có lẽ cũng vì thức khuya, nhỏ Thảo mệt mà lơ đãng quên khóa chiếc tủ riêng mà lúc ở nhà cũ chưa bao giờ nàng mở ra cả.
    Tình dục, 2 chữ mà nàng đã và đang cần tìm hiểu, cực khoái: khái niệm mà nàng đang truy tìm hiện còn ở đâu, gần hay xa, lúc nào nàng mới tìm ra, vậy mà nàng đã quyết định sẽ tìm lúc tâm sự với nhỏ Thảo.

    Vương uống cà phê và đọc báo, còn nàng đang thu dọn đống đồ đạc mà chị em nàng mới dọn hôm qua, nói là đống đồ nhưng chỉ là những thứ nhẹ nhàng: là quần áo, sách vở, đồ nữ công gia chánh. Vừa làm nàng vừa bâng quơ. Nhỏ Thảo nói đúng, em thật bất hạnh vì khi má nàng mất, nàng còn nhỏ nhưng Thảo còn nhỏ hơn. Trời lại không ban cho nó cái nét giống má, lại đi giống ba (Hơi hơi: đen, lùn, mũi tẹt, răng hô), nói cho đúng thì cũng không quá xấu nhưng thật là buồn nếu là con gái như vậy, nhỏ chịu khó học đàn hát, ăn mặc fashion nhưng đúng thật thì con trai nhà lành mấy ai để mắt đến, bọn học sinh choai choai mà đã kén chọn gớm lắm, đã vậy, mấy tay "đầu chộm đuôi cướp" thì thỉnh thoảng vẫn chêu chọc. Nàng càng lo âu hơn vì vụ việc 2 hôm trước.

    Rồi nàng lại tự an ủi mình: nhiều khi "hồng nhan bạc mệnh", có khi em mình sẽ có hạnh phúc hơn mình, ai biết "ông tơ bà nguyệt xe duyên" thế nào mà đoán trước?

    Có tiếng mở cổng, tiếng xích xe đạp kêu rồ rồ khi dắt: Thảo đã về nhà.
    -Mệt không em, chị quên chuẩn bị ăn sáng cho em
    -Em đã ăn sáng rồi, ra đầu phố có hàng bánh xèo đó ăn cũng ngon lắm.
    -Học hành thế nào rồi em, Hằng tiếp tục hỏi
    -Từ đây đến trường thì xa hơn. Bữa nay đáng ra là về sớm nhưng thầy giáo thực tập mới về bàn kế hoạch để rủ cả lớp đi chơi ở vịnh Văn Phong.
    -Hôm nay em có muốn đi chơi với anh chị không?
    -À quên em tưởng anh chị đã đi Vũng Tàu rồi mà
    -Trễ chuyến bay rồi, ngủ quên mà em.
    -Còn chuyến bay chiều mà.
    -Anh chị chỉ muốn bay chuyến gần trưa, vì bay vào đến Sài gòn còn phải đi xuống Vũng Tàu thêm 2 tiếng nữa. Mà thôi không vội gì, hôm nay anh chị tính đi Chùa Long Sơn, rồi đi xem bói luôn.
    -Ông thầy xem chỉ tay mà em nói đó à
    -Em biết đường không?
    -Bạn em có chỉ đường, chắc là đi được.
    -Vậy thì em nghỉ một lúc đi rồi mình khởi hành, bữa nay anh Vương, chị và em sẽ đi ăn trưa trước rồi ghé Chùa, ghé thầy bói sau nhé.
    -Được rồi chị hai à, để em thở một lúc đã nhé, còn phải tắm gội, ủi quần áo nữa.
    -Chị gíup ủi đồ cho, mang ra phòng giặt cho chị.
    -Thảo về rồi đó em? Anh Vương từ trong ra hỏi.
    -Dạ em mới về, anh Vương cũng tin bói toán à
    -Cũng đôi khi, nhưng quan trọng nhất là phải theo "lệnh bà"
    -À thì ra là bị ép buộc, Hằng lườm xéo, bĩu môi, ra vẻ làm dữ để pha trò.
    -Đùa chút thôi, 2 chị em chuẩn bị trước đi, anh ra ngoài kia đổ xăng đầy bình trước rồi về mình đi nhá.
    Vương lấy xe máy ra ngoài phóng đi, để 2 chị em tâm sự thêm một lúc.

    Thảo theo Hằng xuống nhà dưới, nơi đó là khu bếp, khu giặt ủi, và có một phòng tắm chung (khác với phòng tắm riêng trong phòng ngủ của Vương-Hằng). Thảo vào tắm, còn Hằng ủi sẵn quần áo cho em.

    Mãi tận 6 giờ, trời đã quờ quạng gần tối, 3 người mới xuống chùa và đi tìm ông thầy bói, đường vào nhà ỗng đoạn này sóc ổ gà nhiều quá, hình như mới sữa chữa hệ thống ống nước thì phải. Hằng để em ngồi giữa, nhưng do không có chỗ gác để chân, nàng kê tạm lên ống bô chiếc Dream lùn, bỗng bập một cái, Thảo hụt chân vì xe sóc lên khi vào ổ gà, chân nàng chạm vào ống bô xe nghe cái xèo một cái, Thảo bị bỏng ở cổ chân, Vương dừng xe để Hằng coi vết bỏng cho em, nhưng Thảo bị không nặng, Thảo cho biết chịu đựng được, nên họ đi tiếp và đến ông thầy xem chỉ tay.

    Vào nhà ông chỉ có mùi hương đến ngột ngạt, vẫn còn 2 người đang đợi thầy, nên 3 người càng phải đợi lâu hơn. Thầy chỉ tiếp riêng từng người một trong phòng. Hằng nghĩ, cái ông này kỳ cục, như 3 người cùng đi cũng phải vào 3 lượt khác nhau hay sao? Có gì bí ẩn ở đây không???

    (Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 4 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Last edited by Congtu; 05-08-2019 at 08:23 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #4
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,264

    Default Hạnh Phúc Mong Manh (Phần 4 ) (Tác giả: Hoài Thu)

    HẠNH PHÚC MONG MANH

    Tác giả: Hoài Thu

    E-mail: thuhang01***@hotmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 4 (Cuối)




    Hằng vào trước tiên, ông thầy xem tay nàng, ông mân mê một lúc làm nàng chột dạ, ông lại sờ rất kỹ các đường chỉ tay, bóp nắn bàn tay của nàng, nàng hơi rụt tay lại và nghĩ: " Thì ra ông ta chỉ là dê xồm thôi".
    -Cô để thầy xem kỹ một chút ở phần "gò mộc tinh", nói rồi ông ta kéo bàn tay nàng, bắt xòe ra, ấn vào phần phía dưới ngón tay cái, ông nói tiếp:
    -Lúc nãy thầy còn ngờ ngợ, giờ thì tương đối chắc chắn rồi.
    -Xin thầy nói rõ thêm, nàng cười khẩy và nghĩ :" ông chỉ sờ bàn tay thôi thì có si nhê gì", coi xem ông ta có thể phán gì nào.
    -Trước khi phán cho ai điều gì, thầy có 3 điều kiện. Thứ nhất, Thầy không nói quá 3 kết luận cho một thân chủ. Thứ hai, thân chủ phải uống chén nước thề trước bàn thờ "cô nường" là không được nói lại cho người khác về những gì thầy đã nói. Và thứ 3, xin thân chủ đặt chút ít tùy lòng hảo tâm lên để dâng lên "cô nường".
    Hằng không biết "cô nường" là gì, nhưng nàng đoán đó là cách ông thầy muốn ám chỉ người âm đang giúp ông, nàng không ngại khoản tốn phí này. Tuy vậy theo nàng, điều thứ 3 rõ ràng là ông ta đòi ăn tiền, điều thứ nhất là ông ta không biết nhiều về bói toán, còn điều thứ 2, nàng hơi sợ: có phải lại là chén thuốc mê hay thuốc "tiên" không. Chỉ cần một phút suy nghĩ, nàng không sợ vì bên ngoài còn Vương và Thảo, chắc ông ta không làm bậy đâu mà sợ. Tuy nhiên vì không mấy tin vào ông thầy này, nàng đặt vào đó 10.000đ xin lễ (theo nàng biết thông thường đi xem bói phải tốn ít nhất 20.000đ). Rồi uống ly nước nhỏ xíu, mùi thơm kiểu nước vắt trái cây thoáng một chút âu lo. Thấy không có gì là bất ổn, nàng bình tĩnh trở lại.
    - Xin cô hỏi câu hỏi thứ nhất
    Nàng ngạc nhiên vì nàng nghĩ ông phán gì thì phán chứ chưa chuẩn bị tình huống này. Nhưng do bản năng nàng vẫn hỏi:
    - Thầy cho tôi biết tôi và chồng sống có hạnh phúc lâu bền không?
    - Yêu thương, trục trặc, chia xẻ, hạnh phúc rồi tan vỡ. Vậy là xong câu thứ nhất.
    - Thầy cho tôi biết về tiền bạc và con cái thì thế nào?
    - Tiền bạc thì thoải mái, con chỉ có một gái, con gần cha hơn mẹ. Đã hết câu thứ 2.
    - Thầy có thể cho biết tôi cần gì làm nhất để tương lai được sung sướng?
    - Phải ăn năn, tích đức, làm điều thiện, và sám hối nhiều mới có thể tránh được thảm họa. Thưa cô, thầy đã trả lời xong, cô có thể ra về.

    Hằng hơi thất vọng, mọi câu nói của ông ta cộc lốc, ngồ ngộ và có vẻ vòi tiền, đã nhiều lần nàng đi bói bài hay xem tướng cũng từng gặp các thầy vòi tiền này rồi, hớ một tý là sám hối, cúng bái, xả xui, tránh tai nạn ? ai coi các thầy các bà đều phán vậy để hù dọa kiếm tiền.
    Khi ra ngoài, nàng thấy cũng chẳng có gì để nói lại trước cho chồng và em, nàng cũng hơi sợ vì đã uống nước thề trước bàn thờ.
    Thảo rồi Vương cũng lần lượt vào ông thầy coi tay, và cũng như nàng họ cũng không ai nói cho ai điều gì.
    Trên đường về, ai cũng chỉ có một câu: ông thầy nói quá ngắn và khó hiểu.
    Thế rồi, chân của Thảo về đến nhà thì sưng húp lên, nhỏ không đi được vì chỗ bị bỏng lúc này đã rộp lên, căng da gây đau nhiều, có lẽ vài ngày nữa sẽ không thể đạp xe đến lớp. Hằng thương em, nàng không còn muốn đi honeymoon nữa, nên bàn với Vương là hoãn chuyến đi đến kỳ nghỉ hè sang năm.

    Mọi việc diễn tiến ngày một tệ hại hơn, dù nàng và chàng cố gắng thay đổi tư thế (đứng nằm) hay vị trí (phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm, thậm chí lâu lâu thì đi hơi xa, thuê khách sạn ở nửa ngày) quan hệ của 2 người không khá hơn. Tuy không nói ra lời nhưng Vương ngày càng nhận ra là nàng không được thỏa mãn. Vợ chồng với nhau có dấu thì cũng chỉ được một thời gian ngắn, sau đó ai cũng cảm nhận mình có lỗi.
    Hằng nghĩ rằng chỉ vì quá khứ của mình mà mình không thể cảm nhận lên đến đỉnh cực khoái, nàng thương Vương nhiều hơn. Còn Vương thì cảm nhận có lỗi là chàng xuất tinh ngày càng sớm hơn. Chính cái tâm lý vừa thương vợ, vừa thấy không làm cho vợ được rên rỉ thoải mái làm cho chàng ngày càng không được tự tin trước khi vào cuộc mây mưa. Mức độ làm tình của họ giảm dần theo thời gian.

    Ba tháng sau ngày cưới, Hằng có thai (dù không hề một lần viếng thăm cõi bồng lai hạ giới), càng ngày Vương có vẻ lảng tránh nàng hơn, lấy lý do bảo vệ cái thai, rồi bận công tác, chàng hay vắng nhà và thưa thớt trong việc ái ân. Hằng cũng không tha thiết làm tình nữa tuy nàng vẫn thiết tha yêu chàng, mỗi đêm chàng vắng nhà là nàng lại thấp thỏm ghen tuông sợ chàng đi tìm người đàn bà khác. Tuy nhiên nàng cũng không biết là chàng không cho là lỗi tại nàng mà chỉ tự trách bản thân thôi.

    Thời gian thấm thoát thoi đưa, nàng hạ sinh một nàng công chúa, cả Vương và Hằng đều yêu thương bé Diệu lắm, bất kỳ lúc nào chàng rảnh cũng đều đến đưa nôi cho con. Chàng không biết quấn tã, cũng không biết lau chùi khi cô bé són phân. Nói cho đúng là chàng lười, theo chàng những công việc đó dành cho Hằng, còn chàng: thương vợ con, làm ăn kiếm tiền lo cho đời sống của gia đình là đủ.
    Cũng may là nhỏ Thảo rất đảm đang, tuy bận ôn thi đại học nhưng Thảo vẫn gíup Hằng trong những việc như vậy nên Hằng đỡ mệt. Bé Diệu lớn lên khỏe mạnh trong tình yêu thương của mọi người. Hằng nghĩ, dù sao nàng và Vương đã là vợ chồng, nay đã có bé Diệu, hạnh phúc của 2 người chính là bé Diệu đó.
    Một ngày vài tháng sau đó, Hằng gửi con cho Thảo để đi cửa hàng quần áo mua vài thứ cho bé Diệu. Hôm trước Thảo vừa thi xong đang chờ kết quả nên Hằng không ngại nhờ Thảo coi bé Diệu để nàng đi ra ngoài, vừa để thay đổi không khí, vừa là để tự chọn các bộ quần áo cho bé Diệu (trước đây, chỉ có Thảo là người đi mua cho bé). Rồi nàng cũng định tạt ngang qua bưu điện để gửi mấy tấm hình của bé Diệu cho các chị, anh của chồng. Thành phố hôm nay trời đẹp và trong xanh quá.

    Vương về đến nhà, việc đầu tiên là chàng vào thăm con, chàng đẩy cửa nhẹ nhàng, thì thấy bé Diệu đã ngủ yên trong nôi, bên cạnh đó, trên giường chàng, Thảo đang nằm ngủ. Có lẽ Thảo vì đưa nôi cho bé Diệu mệt quá nên ngủ quên, Vương thoáng nhìn thấy một vùng trắng phía trên nền áo thun xanh của Thảo, một phút trấn tĩnh vì chàng biết đó là bộ ngực của Thảo, chàng giật mình, nhẹ nhàng quay ra phòng khách pha ly cà phê. Chàng cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, chẳng lẽ bộ ngực ỡm ờ nữa kín nửa hở của cô em vợ làm mình bị rung động sao? Chàng tự hỏi.
    Thế rồi chàng hồi tưởng lại: có lần chàng chở Thảo bằng chiếc Dream đi mua dăm ba thứ vệ sinh cho Hằng sinh nở, Thảo thường áp bộ ngực vào vai anh nhưng anh không mấy để tâm vì lúc đó anh chỉ biết mong cho Hằng sinh nở được "mẹ tròn con vuông". Cũng đã nhiều lần Thảo trước khi đi khỏi nhà thì ghé vào phòng vợ chồng nàng thăm bé Diệu, nàng ăn mặc khá hở hang, vậy nhưng chàng không nhìn vào vùng ấy, những lúc ấy chàng đang còn phải nhìn con, nhìn vợ. Rồi chàng lại thoáng hồi tưởng những màn ái ân với Hằng, từ ham muốn khoái cảm, đến hồi suy giảm xuống chỉ còn bổn phận, có sướng nhưng không như ý. Rồi thời gian gần đây, do không nhịn được nhu cầu sinh lý dài ngày, chàng đã theo bạn bè đến quán bia ôm để các em chiều chuộng, lần đó, với cái bao cao su quấn vào dương vật, vừa sợ bị lây bịnh, vừa sợ bị ai đó quen biết bắt gặp, vừa thấy mặc cảm tội lỗi với vợ, con: chàng phóng tinh quá sớm, chưa đầy một phút khi ân ái, sau lần thất bại chua cay này, chàng cho là mình đã bị suy nhược sinh dục quá sớm và tự hứa sẽ không tái diễn.
    Nhưng giờ đây hoàn cảnh lại khác. Thảo đang ngủ, nửa kín nửa hở, nàng vẫn là người thường xuyên giúp đỡ cho chàng và Hằng mỗi khi vợ chồng chàng mệt mỏi. Một cái gì đó khó xử, nghèn nghẹn. Nỗi ham muốn lâu ngày nay có cơ may bùng dậy, chàng lại nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.
    Đúng ra chàng sẽ đưa nôi cho con, chàng lại đi vòng lên phía đầu giường, móc ra bao thuốc lá, tuy tay đã thò vào hộc tủ đầu giường nhưng chàng không vội vàng lấy, chàng chỉ làm như cớ để nếu cần thì biện lý tại sao mình có mặt ở đó. Mắt chàng nhìn chăm chăm vào bộ ngực trưởng thành của Thảo. Thảo không có làm da trắng đẹp như của Hằng, nhưng hình như bản tính người đàn ông thích nhìn ngực đàn bà, hơn nữa lại và cảnh ỡm ờ này nữa, tâm lý muốn khám phá được kích thích cao độ, chàng nghiêng người nhìn kỹ và gần vào hơn vào bộ ngực của nàng như muốn thấy toàn bộ cái nhũ hoa đang nhô lên dưới làn áo mỏng.
    Thảo mặc áo thun mỏng và rộng cổ, nàng lại không mặc coocxê nên Vương nhìn thấy toàn bộ phần trên của ngực nàng, chàng nhìn thấy một cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ bên vú trái, cái vị trí quái ác này hơi trễ hơn bình thường vì Thảo nằm hơi nghiêng, gối đầu lên tay trái, chân hơi co.
    Đôi gò bồng đảo của Thảo còn nhỏ hơn Hằng nhiều, nhưng lại được một cái là còn săn chắc, và nhu nhú trông hay hay, cái núm thì có vẻ to hơn và nỗi ghồ lên dưới làn áo. Chàng giật mình: Mình chỉ thấy núm của Hằng nỗi khi nàng được âu yếm hôn và chuẩn bị làm tình, còn thường thì nó đâu có nổi ra rõ ràng như vậy, chẳng lẽ?Thảo đang hứng tình (ngủ mơ hay cố tình?).
    Chàng nín thở rồi thở ra một hơi thật dài. Lòng chàng đang phân vân, rồi lại nhớ có lần Thảo từng nói với vợ chồng chàng là người tình trong mộng của Thảo là Lưu Đức Hòa, diễn viên điện ảnh Hồng Kông, rồi có lúc nàng lại nói ngoại trừ cái cằm trẻ đôi, chàng trông giống anh ta. Không lẽ nào?hình như? hay là?
    Mặt chàng nóng bừng bàn tay run run, chàng muốn đưa tay vào nâng cổ áo thun lên để thấy hết toàn bộ 2 quả đào tiên đó nhưng lại ngại, bàn tay phải của chàng run run hướng xuống dưới, khoảng cách vẫn còn xa, rồi một tiếng thở hơi lạ của Thảo, chàng giật mình rút tay lại. Bất chợt, tiếng bé Diệu cọ quạy và khóc lên. Chàng đi nhanh về phía bé Diệu, lắc nhẹ cái nôi cùng lúc đó Thảo ngồi bật dậy, vẻ ngái ngủ, cũng đưa tay như muốn đưa nôi cho bé. Bàn tay 2 người chạm vào nhau, cả 2 cùng rụt về, mắt nhìn nhau ngần ngại, mặt đỏ bừng.
    - Giao bé Diệu lại cho ba Vương nhá, dì Thảo về phòng ngủ đây, hôm nay dì hơi mệt. Anh Vương ?về lúc nào vậy, em ngủ không biết gì cả...
    - Anh chỉ mới về thấy gì cháu ngủ nên để yên vậy, nãy cháu khóc, anh định ?để em ngủ cho khỏe nên lại đây đưa nôi cho cháu.
    Thảo đưa tay kéo áo lại cho ngay ngắn, vuốt tóc rồi đứng dậy đi về phòng nàng. Động tác của nàng làm như vô tình, nhưng thực ra, trong hoàn cảnh từ nãy đến giờ như vậy, điều này chỉ làm chàng tăng tính tò mò, chàng mạnh dạn nhìn thẳng vào ngực nàng nhưng muốn đo chính xác độ lớn của nó vậy.

    Hằng về đến nhà trong niềm hân hoan vì mua được mấy bộ quần áo đẹp cho bé Diệu, lại được hưởng không khí trong lành, ghé thăm vài người bạn và cảm thấy tự do hơn sau nhiều ngày phải trông nom con nhỏ. Nàng thấy Vương đang ẵm con có vẻ tư lự lắm. Đây là một trong những lần hiếm hoi mà chàng bế con, thường chàng chỉ ngồi nhìn và nói chuyện với bé mà thôi.
    -Anh nhìn có đẹp không, vừa nói Hằng lôi bộ quần áo mới mua cho bé Diệu ra khoe.
    -Đẹp lắm, vợ anh đã chọn là khỏi chê
    -Nịnh đầm dữ à nghen, thưởng cho anh nè, Hằng cúi xuống hôn lên môi chồng một cái, mùi thuốc lá làm nàng khựng lại:
    -Anh lại hút thuốc lá rồi, lại hút trong phòng nữa, nàng nhăn mặt, tội nghiệp cho con
    -Anh xin lỗi, anh xin lỗi, xin lỗi bé Diệu của ba. Ba hứa sẽ không tái phạm nữa.
    Hằng qua phòng Thảo, thấy Thảo đang ngủ, nàng gọi Thảo dậy nhờ coi bé Diệu để nàng nấu cơm.
    Tối đó, Vương nói có bạn gọi đi bàn việc làm ăn, có điều gì đó khác lạ vì mọi lần phải có phôn gọi đến thì chàng mới đi ra khỏi nhà. Hằng không nói gì, trong khi Vương chuẩn bị nàng qua phòng Thảo và nói:
    -Em đi theo anh Vương nhưng để cho anh nhìn thấy, coi ảnh đi đâu về cho chị biết
    -Tại sao phải làm như vậy?
    -Hôm nay chị thấy ảnh là lạ làm sao đó, không có phôn mà đã nói phải đi?
    -Có lần ảnh đi mà cũng không có phôn mà
    -Mấy lần đó ảnh nói cho chị biết ngay khi anh mới về nhà, còn lần này, ảnh mới chỉ vừa nói.
    -Được rồi, em sẽ giúp chị.
    Vương cưỡi chiếc Dream lùn ra khỏi nhà, Thảo phóng chiếc cub 82 bám theo. (Đây là chiếc xe chiều mà Hằng đã đi, nó là món qùa mà Hằng-Vương đã tặng cho Thảo tháng trước, khi nàng tròn 18 tuổi).
    Đã mấy lần suýt nữa bị lạc vì phải dừng trước đèn xanh đỏ, nhưng Thảo cố gắng nhìn theo hướng, căng mắt nhìn theo kiểu xe, biển số xe để theo Vương cho được. Hai cái kính chiếu hậu nhỏ và trời tối không làm cho Vương biết được phía sau một khoảng cách có người bám theo mình.
    Thảo theo Vương qua một vài con phố rồi thấy chàng dừng lại trước một quán bia "Hương Biển". Bên trong đèn mờ hắt ra, không làm mọi người nhìn rõ mặt nhau nếu không đến thật gần. Thảo thấy Vương khóa cổ xe, một mình vào trong. Nàng cũng khóa xe từ xa, đi bộ đến một gốc cây phượng gần đó ghé mắt nhìn vào thì thấy Vương đang nói chuyện với một cô gái một lúc rồi chàng khoát vai cô nàng đi vào phía trong. Nàng không thấy gì hơn nữa.
    Trên đường về nhà, Thảo mông lung, nếu nói sự thật cho chị thì chị buồn, hạnh phúc tan vỡ, mà nếu chị nói là lần đầu thì lỗi cũng chưa nghiêm trọng lắm. Chẳng hiểu sao nàng thấy tưng tức, nàng tự hỏi, hay nàng ghen. Đúng vậy, nàng đã bắt đầu mơ tưởng bóng hình anh từ lúc nào không biết. Phải chăng do nhu cầu sinh lý đã lên cao mà thiếu bạn trai, hay do cảm động trước những gì anh đã chăm sóc cho nàng. Từ những ngày đầu quen chị Hằng, anh đã mua quà cho nàng, hay sau hôm bị bỏng chân, anh đã chở nàng đi học, hay là tại vì anh trông có nét giống thần tượng của nàng (Lưu Đức Hoa), và?cái chính là tại vì "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", ngày càng ngày nàng thấy anh như là chỗ dựa tinh thần, những việc anh làm trong nhà, sự quan tâm anh dành cho chị Hằng? đều làm nàng thèm muốn có một người chồng như vậy, một người đẹp trai, giỏi giang, yêu thương vợ con. Nàng cũng thương chị, không ghen với hạnh phúc của chị mà chỉ muốn chia xẻ một chút tình cảm của chị. Nàng biết như vậy là vô lý vì tình yêu có ai muốn chia xẻ bao giờ, nhưng con tim ngày càng không chịu sự hướng dẫn của khối óc. Nàng không hy vọng lấy được chàng, không muốn làm mất hạnh phúc của người chị yêu thương, nhưng cũng không thể đè nén được ước muốn hôn anh, và được anh ôm trong vòng tay. Đó chính là lý do hồi chiều nàng đã cố tình cài bẫy để anh có thể nhìn thấy ngực mình, kích thích anh ham muốn, hy vọng anh sẽ ban cho nụ hôn. Nàng còn ngây thơ vì tưởng là anh không biết ý định của nàng.
    Xe về đến nhà lúc nào Thảo không hay, nàng mở cổng cho xe vào, cài cổng lại rồi vào nhà.
    Hằng đang ẵm con ở phòng khách, hỏi Thảo:
    -A?h đi đâu, với ai vậy?
    -Em thấy ảnh đến chỗ? chỗ Nhà Hàng "Hương Biển"
    -Quán bia "Hương Biển" hả, quán đèn mờ đúng không?
    -Dạ, nhưng em thấy có 2 bạn ảnh đứng đợi ảnh vô, họ ngồi ngoài ngay phía trước sân chứ không vào trong. (Thảo nói dối)
    -Thế thì được, nhưng mà chị thấy lo lo làm sao đó.
    -Em thấy ảnh thương chị vậy mà lo gì
    -Anh chị rất thương nhau, nhưng có nhiều điều khác lắm, em nghỉ một lúc chị kể em nghe.
    Đợi Thảo nghỉ ngơi thoải mái, Hằng ru con ngủ, rồi nói Thảo qua phòng, nàng nói với Thảo:
    - Em biết đó, hạnh phúc vợ chồng không chỉ là anh em bên ngoài, thương nhau lo cho nhau và còn một yếu tố rất là quan trọng là tình dục, tức là quan hệ nam nữ đó. Trời sinh ra có nam có nữ, mỗi người sẽ phải tìm một nửa của mình để tái hợp làm một, và chỉ khi 2 người nhập một mới là trọn vẹn
    - Bé Diệu không phải đã chứng minh sao?
    - Anh chị có bé Diệu chỉ chứng tỏ anh chị đã ăn nằm với nhau như mọi người khác, tuy nhiên, chị và anh không có mối quan hệ tình dục suông sẻ.
    - Chị nói rõ thêm, em không hiểu.
    - Em còn nhớ trước đây, chị có hứa với em là đợi em thi đại học xong, chị sẽ kể cho em và nói cho em nhiều hơn về việc này, em có ngại nghe không?
    - Không, em thích biết là đằng khác, bạn bè em thường đọc truyện rồi đồn đại lung tung lên, em không biết đâu là thực hư nữa
    Hằng cười thầm trong lòng : "Sao không nói là em đã đọc rồi". Tuy vậy nàng hiểu phải tế nhị mới được vì Thảo không biết nàng đã thấy mấy quyển sách trước kia.
    - Em biết không, không một thứ nào trên đời này lại cám dỗ bằng động tác làm tình, đó là sự dung hòa giữa âm-dương, cương-nhu, nếu tìm thấy được cảm giác cực khoái và thỏa mãn trong quan hệ ái ân, sẽ không có điều gì có thể sánh được với nó. (Hằng nói theo sách vở vì nàng thực sự đã biết nó làm sao đâu)
    - Nhưng em nghe nói là lần đầu tiên là đau lắm phải không chị
    - Cũng tùy theo loại màng trinh, tùy theo theo tác và sự nhẹ nhàng khéo léo của người chồng.
    - Nếu đau vậy thì ai muốn làm tình?
    - Không ai tránh được lần đầu, nhưng cần chú ý là lần đầu phải trong tình trạng nhẹ nhàng, đầy yêu thương vàngười chồng cần có kinh nghiệm
    - Anh Vương chắc kinh nghiệm dữ ha
    - Có thể nhưng điều đáng buồn là anh chị không đạt được điều đó.
    - Anh chị không sướng khi làm tình sao?
    - Có nhưng không nhiều, càng ngày càng giảm, em có thấy dạo gần đây anh hay ra ngoài, hay tránh mặt chị, cứ lấy cớ là làm đồ án, thiết kế công trình để thức khuya đó.
    - Tại sao lại như vậy?
    - Thực sự ảnh không biết tại sao, chị chỉ biết ảnh ngày càng chấm dứt cuộc chơi sớm hơn, mức độ thưa dần, còn chị thì chị biết tại sao.
    - Vậy là lỗi tại chị.
    - Đúng vậy, chị đã bị một nỗi ám ảnh từ trước? Rồi Hằng kể cho Thảo nghe toàn bộ câu chuyện đáng buồn của nàng, kể cả việc lừa chàng trong đêm tân hôn.
    - Chị có thấy ảnh còn yêu chị không?
    - Theo chị là có, nhưng giữa 2 người có một khoảng cách không hàn gắn được, và ai cũng có mặc cảm có lỗi với người kia.
    - Chị dự định giải quyết nó làm sao?
    - Có gì mà phải giải quyết, giờ đã có bé Diệu rồi, anh chị cùng lo cho cháu là đủ vui rồi?
    Mấy ngày sau, mỗi lần gặp Vương, Thảo thấy mắt anh bối rối hơn, còn chị Hằng thì vẫn như bình thường. Nàng thấy yên tâm. Suốt mấy ngày qua, sau những gì chị Hằng tâm sự, nàng thấy lo vì tuy đã đọc xong mấy cuốn truyện tình dục chỉ dành cho người lớn, nàng chỉ học được một vài điều trong đó, chung quy lại cũng chỉ là làm tình, sướng, rên la, bú mút, nhưng không thiếu tình cảm, logich mà không chỉ rõ ranh giới giữa bình thường, tình cảm và tình dục. Khi nghĩ lại, nàng thấy thật ngờ nghệch tưởng chàng không biết mình giả vờ, (núm vú căng lên, hơi thở không đều, giọng nói run run, bộ mặt đỏ: đích thị là dựng cảnh rồi còn gì), nàng sợ anh sẽ nói với chị Hằng thì chị em nàng biết đối xử làm sao.
    Giờ đây sau vài ngày đã êm êm. Nàng biết anh đã không nói gì cho chị biết. Có thể anh cũng thèm một cảm giác lạ?như mọi người thường nói: "đàn bà thiên nhất, còn đàn ông bất nhất" (có nghĩa thường người đàn bà đã ăn ở với người đàn ông rồi thì thường chung tình và thường xuyên nghĩ về người đó, hy sinh mọi điều cho người chồng mình, còn ngược lại đàn ông sau khi ăn nằm một người thì dần thấy chán, muốn tìm thêm cảm giác lạ nữa để so sánh, đối chiếu) . Xã hội hiện đại ngày nay cũng đã thay đổi gần hết mọi loại quan niệm, hơn nữa nam nữ bình quyền thì liệu điều trên còn đúng hay sai.?
    Tối đó, Thảo không ngủ được, nàng thấy ham muốn từ đâu ập đến, nàng muốn cho bàn tay mình vò nát bộ ngực đang căng phồng sau làn áo, muốn đưa 2 ngón tay vào trong cửa mình đang rỉ nước để tìm cảm khoái, nàng hạ dần bàn tay xuống, đẩy vào bên trong quần lót, cọ nhẹ để đẩy dạt hết đám lông đen qua một bên, rồi cọ nhẹ vào 2 cái môi nhỏ, nó chưa được nẩy nở như của chị Hằng cho xem. Cái lỗ nhỏ ngăn phòng tuyến sờ mềm mềm và chun giãn. Nàng nhớ mấy hôm trước chị có nói là 2 môi nhỏ (tiểu âm thần) của nàng còn hơi nhỏ, và hình như nàng có vách ngăn của màng trinh (dạng 2 lỗ) do vậy nếu sử dụng lần đầu không được cẩn thận sẽ chảy máu rất nhiều và đau lắm.
    Chị Hằng còn khuyên nàng nên ngâm trong nước ấm để giúp môi nhỏ nảy nở hơn, đồng thời chị cũng hướng dẫn cho nàng cách thủ dâm trong bồn nước ấm. Nàng làm hàng ngày mấy hôm nay và thấy rất dễ chịu, phần trên của môi nhỏ đã nhú ra một chút ít, chắc phải thêm vài tháng nữa nó mới nảy nở đầy đủ.
    Nàng bỗng thở dài khi nghĩ đến: không chừng cái bộ phận vô giá của nàng sẽ trở thành vô giá trị nếu nàng không tìm được người trong mộng. Lúc này, người mà nàng ước ao chỉ có một, người mà nàng gần gũi và có nhiều thiện cảm hơn cả lại chính là Vương, anh rể của nàng. Thấy thật ngang trái, nàng đành đưa tay đẩy hơi mạnh vào trong và trong đầu tưởng tượng đó là cái xúc xích của chàng vậy. Một cảm giác hơi đau đưa nàng về với hiện thực, nàng rời tay, ôm chặt cái gối ôm vào lòng đi vào giấc ngủ.
    Cuối tuần Hằng lại đi shop, đi chợ gửi con cho Thảo. Vương lúc nữa cũng đi nhậu với bạn bè. Hôm nay Hằng cho con bú no nê nên tính sẽ đi lâu hơn, nàng tính ghé qua nhà mấy đứa bạn cũ và cũng về thăm lại nhà cho thuê.
    Nói về Thảo, nàng bồng bé Diệu một lúc, rồi đưa cho anh Vương ắm, nàng về phòng, thay chiếc áo cúc bấm màu xanh dương nhạt mặc vào có lẽ vì trời nóng, nàng không muốn mặc bộ thun dày. Nàng qua hỏi Vương
    -Bao lâu nữa thì anh đi?
    -Đợi mấy ổng phôn trước?
    -Để em bồng cháu cho, anh đi chuẩn bị là vừa, Thảo nói.
    -Cảm ơn em, Vương giao bé Diệu cho Thảo. Thực tình anh cũng không quen bồng trẻ nhỏ lắm nên cũng ngượng ngịu. Nhưng trước đó, anh đã kịp nhìn thấy 2 hột "đậu phộng" đã hiện ra sau làn áo mỏng của Thảo. Anh hơi ngại ngùng, sợ không kìm hãm được mình nên nói:
    - Lúc nữa chị Hằng về, em nói nếu chị muốn tìm anh thì gọi số phôn nhà anh Lực nhé, rồi chàng ra sân, dường như muốn kiểm tra xăng của chiếc Dream.
    Thảo thoáng nghĩ, nếu chỉ lúc nữa thôi, phôn reo lên thì anh sẽ đi và nàng buồn lắm. Nhưng có vẻ anh ngại, không lẽ? không thể làm gì khác được sao. Nàng nói vọng ra:
    -Anh Vương bồng cháu để em đi vệ sinh một chút
    Vương nghe gọi vào phòng đưa tay đón bé Diệu, trong lúc chàng luống cuống đón bé, Thảo đã khéo đẩy sát vào để ngón tay chàng cầm đúng một một phần mẩu áo của nàng, nên khi bé Diều vừa vào vòng tay chàng thì ? bực bực .. bực: ba chiếc cúc áo ngực của Thảo bị bật tung, quá bất ngờ, Vương đứng như trời trồng vì không dám làm gì sợ bé Diệu rơi xuống đất, trước mặt chàng là bộ ngực của Thảo đã phơi bày, chàng nhìn thấy rõ cái nhũ hoa màu hồng căng lên trên bộ ngực đang phơi bày như mời gọi.
    Cho là lỗi của mình, chàng quay mặt ra phía khác ngồi xuống và nói mông lung:
    - Anh xin lỗi Thảo, anh cầm lộn vào áo?
    - Không sao, tại vì tã quấn lộn xộn nên ?
    Bé Diệu vì bị thay đổi tư thế đột ngột nên giật mình dậy khóc lên. Thảo tranh thủ cố tình không nhảy lên giường, phía sau Vương, choàng tay ra phía trước như muốn dỗ cháu nín, nàng nói:
    -Diệu ngoan nào, dì thương, ba làm con giật mình tỉnh giấc hả, dì đánh ba nhá.
    Trong khi tay nàng muốn xoa mặt bé Diệu nhưng vì đứng sau nên bộ ngực của nàng tỳ vào cổ chàng. Vương thấy rõ sự cọ sát đó, tim chàng đập loạn xạ.
    Thảo đánh thêm một canh bạc nữa, trong khi Vương còn đang chưa kịp hoàn hồn, nàng dùng một tay đánh nhẹ vào bả vai của Vương, còn mặt nàng thì ghé sát phà hơi nóng vào tai anh, ngực nàng thì ôm lấy cái gáy của anh cọ qua lại làm bật nốt cái cúc áo trên cùng.
    Không thể cưỡng lại được tình cảnh đó, bất giác, Vương ghé mặt, môi chạm môi, và Thảo được một nụ hôn mà biết bao ngày nàng mơ ước.
    Bé Diệu đã thôi khóc, Vương đứng lên đặt con vào nôi, môi vẫn dính chặt môi, chàng từ từ nâng tay lên đặt vào 2 quả đào tiên đang căng mọng.

    Hết

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Last edited by Congtu; 05-08-2019 at 08:23 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Tags for this Thread