CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 6 of 6 FirstFirst ... 456
Results 51 to 55 of 55
  1. #51
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 53 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 53










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Cầu được ước thấy. Đang tìm mua bộ máy cũ thì người chủ cho luôn cái ghe nát, coi như là khuyến mãi, Phần là vì lười tháo máy ra. Phần thì cái ghe nát quá rồi không chạy cũng phải nổ máy tát nước, chứ để nước ngập vô thì coi như quăng bỏ cái máy luôn, bán sắt vụn. Mà giờ người ta đặt đóng ghe mới luôn chứ ai hơi đâu mua ghe cũ về tốn tiền sửa không biết lên tới bao nhiêu nữa.

    Nhưng Tuấn thì khác. Vốn là kỹ sư máy bay nên anh rất thích mày mò nghiên cứu các loại kết cấu kiến trúc khác nhau. Mà nghề đóng thuyền ghe cũng được coi là một trong số những di sản phi vật thể trong văn hóa sông nước miền Tây. Cho nên kéo chiếc ghe nát lên bờ, lâu lâu mang đồ nghề ra sửa cũng vui. Mà bỏ đó thì cũng là chỗ để người ta chụp hình check-in. Chưa kể sẽ là bài tập cho tụi con nít tập vẽ nguyên học kỳ này.

    Nếu quí vị độc giả là fan của bộ phim điều tra Mỹ nổi tiếng NCIS chắc chắn sẽ luôn biết tới nhân vật Gibbs lúc nào trong hầm nhà cũng đang đóng một con thuyền. Phải là dân chơi DIY tức là lắp ráp sửa chữa đồ trong nhà, hay đặc biệt hơn nữa là dân chơi đồ mô hình - model making, thì mới hiểu được cảm giác sung sướng lúc sửa ghe. Nếu đóng ghe thì phải có xưởng lớn, nhưng sửa ghe thì một thùng đồ nghề là đủ.

    Trên thân thuyền là quảng cáo miễn phí cho khu du lịch làng nghề bên Lai Vung của chú Bảy Tốt, từ đóng thuyền ghe lớn giờ đóng mô hình bồn tắm gỗ cho biệt thự, cùng những mô hình ghe thuyền của các vùng miền khác nhau có bày bán trên kia. Tuấn thì vừa sửa vừa nghiên cứu kết cấu chiếc ghe và thay đổi cho phù hợp. Tất nhiên là mỗi khi ra đều chọn buổi sáng sớm hay chiều tà cho đỡ nắng, và chọn công đoạn phù hơp. Ví dụ như thay miếng be thì tháo ra mất vài ngày, rồi lấy miếng ván mới xẻ uốn bằng lửa cũng vài ba bữa, rồi ráp vô cũng thêm cả tuần nữa. Mỗi khi ra làm việc đều mặc đồ bà ba để du khách tiện thì chụp hình chung luôn. Có sẵn máy máy cưa máy bào nhưng Tuấn thích dùng cưa tay và đục gỗ hơn, vừa dễ cho du khách chụp hình vừa là thú vui cho bản thân.

    Thiệt ra sửa một con thuyền không khó. Giống như là đóng thêm khung để cố định một chiếc tủ ọp ẹp mà thôi. Rồi mục miếng nào thì thay miếng đó. Người ta cứ sợ vô nước, nhưng đó lại là khâu đơn giản nhứt. Nấu dầu chai lên trét cho kín những chỗ hở. Rồi dán sợi thủy tinh composite lên là ngon lành. Mấy chiếc xuồng đóng chơi chơi thì không cần bọc nhựa cũng đủ xài, vài trăm ngàn bạc chài lưới một hai ngày là đủ huề vốn. Nhưng ở đây Tuấn chơi kỹ thuật làm vỏ máy bay từ thời nhà máy Vespa còn là xưởng đóng tiêm kích, cho nên chú ý từng đường nét rất kỹ, rất chậm. Thay miếng be thôi mà khít tới nỗi thậm chí không cần trét keo cũng chưa chắc vô nước. Nhưng bạn cũng phải hiểu là gỗ đàn hồi, nóng hay xuống nước thì nở ra, cho nên mới có loại mắc rẻ khác nhau. Dù đã được gia cố bằng nhiệt để không còn co giãn nữa, nhưng sát nhau quá cũng không được vì nở ra sẽ nứt thuyền bung ván. Cho nên người ta cho các loại chất liệu khác vô cái khe đó, ví dụ như thân dừa, để thấm nước là nở ra bít kín lại luôn. Rồi hay như khi cưa phải biết tận dụng sao cho sớ gỗ thẳng nhất. Còn lại thì chỉ là công đoạn khoan lỗ bắt bù loong vô vặn như ráp cầu sắt mà thôi. Đảm bảo chắc chắn.

    Ngoài chuyện tổ chức cúng bà cô cậu của người sông nước vào ngày mùng 2 và 16 hàng tháng mà chủ yếu là để cho du khách chụp hình, thì Tuấn hầu như không kiêng kỵ điều gì hết, trừ những điều từ yêu cầu kỹ thuật cơ bản trở thành tín ngưỡng truyền miệng. Hai con mắt được tô sửa lại mà nhìn thoáng một cái là tưởng chị em của con nhỏ Đào luôn. Còn mé đằng sau nhìn tới thì giống hệt tướng đi của Cúc. Lườn cong từ trước ra sau thì là đường cong của Ánh Lan. Biển số đăng ký thì tất nhiên là sang qua tên Tuấn rồi. Giữ lại hộp số cùng trục lap và chân vịt cũ, chỉ bỏ thêm chừng 2000 USD mua cái động cơ Isuzu bốn máy của Nhật vì bền mà cũng rất phổ biến cho mấy loại xe tải nhỏ ở Việt Nam, nên dễ sửa. Ban đầu vậy đã. Mai mốt sẽ còn lắp thêm hệ thống lái thủy lực rồi ca bin cao, tính toán lại hộp số và đường kính chân vịt làm du thuyền luôn.

    Nhưng đó là chuyện về sau rồi. Bây giờ mới chỉ là kéo cái xác ghe lên bờ, mượn giá trục dàn máy lên qua bên chỗ máy bơm để ông Năm lọc cát và bơm bùn nước miễn phí cho hết mấy phần ruộng trên cồn luôn. Năm nay bà con sẽ làm một vụ lúa cho nó đã. Uy tín của Tuấn càng thêm lên trong xóm. Tính ra chỉ có 10 triệu mua cái máy Tàu mà được lợi quá trời. Mai mốt không bơm nước thì lấy máy đó ép dầu phộng hay xay lúa, thu chi phí từ bà con là huề vốn, mà ông Năm cũng có thêm thu nhập. Hồi đầu máy Weichai của Trung Quốc tràn ngập Việt Nam, phần là vì chính phủ ra nghị định 67 yêu cầu tàu đóng mới phải lắp máy mới tinh. Nhưng máy Tàu đúng là đồ “ve chai”, như người ta nói trại tên cái hãng này. Xài chỉ vài năm là nát bấy, dầu mỡ bắn tùm lum, còn thua máy Nhật kể cả hàng nghĩa địa nhập lén về. Mà trên tàu chật hẹp, người ta lái tàu để đánh cá chứ có như trên bờ đâu mà suốt ngày tháo ra sửa chứ. Đó là chưa kể đang đánh cá ngoài khơi mà chết máy thì vừa tốn cả chục triệu chở thợ máy ra ngoài đó, vừa phải bán rẻ hải sản cho tàu thu mua giữa biển luôn. Cho nên Tuấn mua đại về, rồi chừng nào hư thì sửa chứ việc bơm rửa cát không gấp gáp. Nhưng được cái chú Năm rất cẩn thận, chạy máy xong là lau chùi sạch sẽ nên chỗ nào xì dầu là biết liền. Máy chạy công suất nhỏ nên mấy năm liền không phải tháo ra làm chi hết.

    Trong thương vụ này có lẽ tụi con nít là người có lợi nhứt trong xóm. Mỗi lần có khách nước ngoài tới là họ lại dắt chúng ra bờ sông nhìn qua bên mé con thuyền vừa ngồi vẽ hay chụp hình vừa học mấy chữ tiếng Anh có liên quan: fishing boat, net, rod, line, tree, shrimp v.v. Tới nỗi mà cô giáo tiếng Anh ở trường cũng ngạc nhiên về khả năng phát âm cực chuẩn của sắp nhỏ, phải chạy vô xóm coi sao.

    Cô giáo nhà ngoài thị xã. Mà cứ quen miệng, chứ Sa Đéc lên thành phố lâu rồi. Cô giáo học trên Sài Gòn nên cũng biết sửa soạn lắm, cao ráo đẹp như diễn viên trẻ Ngọc Thảo mới nổi lên gần đây, và chuyện vô nhà nghỉ theo giờ với ban trai tất nhiên không xa xôi lạ lẫm gì. Về đây dạy mấy năm rồi, cho gần nhà, vì cha mẹ có vườn bông kiểng không cần làm gì cũng dư sống. Nhưng chỉ có một điều, suốt bao nhiêu năm học ngoại ngữ không có mấy khi được gặp người nước ngoài. Ngay cả coi phim tiếng Anh cũng không hiểu mấy. Vừa ngượng vừa muốn học thêm nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

    Cô giáo Trúc theo tụi nhỏ học ngoài hội quán là đúng rồi. Thường thầy cô giáo ở trường chỉ là cử nhân, còn ở đây được học tiến sĩ luôn. Nên cách học thoáng lắm, vừa hiện đại theo kiểu nước ngoài, vừa đúng tiêu chí tích hợp - intergrated như trên bộ giáo dục hôm bữa tập huấn luôn. Con nít lấy giấy bút ra vẽ thuyền, nhưng được coi video hết cả chục mẫu tàu thuyền trên thế giới, tiếng Anh phát âm theo chuẩn Anh, Mỹ, Úc và cả Ấn Độ nữa, tha hồ nghe. Rồi Tuấn còn giải thích cho tụi nhỏ biết đâu là ghe bầu, đâu là tam bản, hay ghe Thái v.v. mũi nhọn mũi bầu mũi bằng khác hẳn nhau. Rồi ngay như ghe bầu mà đóng ở Trà Vinh cũng khác Cần Thơ nữa. Ngay là dân ở đây mà Trúc cũng lần đầu tiên biết ghe xuồng khác nhau dữ vậy, khi đặt hình chụp hai chiếc ngay cạnh nhau để so sánh.

    Cho nên lúc Tuấn qua bên cồn lấy chiếc ghe bầu thì Trúc cũng chạy theo. Cô giáo vô thăm học trò nên mặc áo dài như đi dạy học. Hên mà có chiếc ghe lớn cặp vô nên qua sông cũng dễ. Tuấn quen hầu hết mấy trại ghe và mấy xưởng cơ khi không chỉ trong tỉnh này, tại vì hay đi giao lưu mỗi khi ụ tàu lên xuống chiếc nào mới, còn thợ máy gặp mấy ca khó thì cũng thường alo hỏi. Đặc biệt là người ta chỉ biết làm theo kinh nghiệm chứ không tính toán được sức máy với lại trọng tải và chân vịt, mà động cơ thủy thì về chiếc nào ráp chiếc đó chứ hầu như đâu có dám mua máy mới đâu mà thành công thức. Lúc đó chắc chắn là phải mời thầy Tuấn tới coi, đo vẽ cẩn thận vỏ tàu đưa lên phần mềm tính toán sức nước rồi mới qui ra thành lượng sức ngựa tối thiểu và có máy rồi thì tính ra đường kính chân vịt. Hay như khi đổi máy cũng vậy, thường cũng phải đổi kích thước chân vịt hoặc hộp số luôn.

    Nhưng mà nói dài dòng vậy là để giải thích là ngoài trại ghe mua chiếc ghe bầu này, không máy, nát bấy vì ngâm lâu dưới nước, bỏ 2 triệu ra chỉ để lấy mấy tấm ván còn nguyên và một số cây gỗ khung sườn thôi, để mai mốt đóng mái cho chiếc khác. Chiếc ghe mới mua thì được chiếc ghe bự chảng 15 tấn kẹp nách kè tới đây luôn. Tốp thợ hò nhau kéo lên bờ đặt đúng vị trí rồi tháo mấy miếng ván và mấy cây đà dọc cùng đà cong nào còn xài được ra mang về, vẫn được trả đủ 2 triệu. Cho nên sẵn mạ́y cưa thì cắt giúp Tuấn mấy miếng be đáy mục nát luôn. Người thì đào rãnh cho mấy miếng be còn lại nằm yên vị luôn. Con thuyền không đáy nằm sóng xoài trên mặt đất, thân nhô lên chừng bốn tấc, còn đầu mũi và lái chắc cũng gần một mét.

    “Mai mốt sẽ trộn phân vi sinh với bùn và xơ dừa đổ vô đây trồng các loại hành tỏi.” Tuấn vừa giải thích vừa sơn cho con thuyền một đôi mắt mới. Chỗ rộng nhất của chiếc ghe chừng 3m, còn chiều dài hơn 8m. “Có rất là nhiều loài hành tỏi khác nhau, mà tên khoa học trong tiếng Anh gọi chung là allium. Đặc điểm chung là đều có hoa theo kiểu tỏa ra từ đầu một nhánh riêng, thành hình tròn rất là đẹp. Không chỉ có màu trắng mà còn có màu tím và màu đỏ nữa, to bé khác nhau. Cho nên trồng ở đây vừa có hành và tỏi để ăn vừa làm vườn kiễng luôn.” Tuấn khoát tay mô tả cái dự án vườn hành, sẽ có chừng 40 loại cây khác nhau, từ hành lá thông thường cho tới hành hoa thân nhỏ không hăng con nít ăn được, hay hành tím ta và hành tây màu tím hoa bự, cho đến tỏi cổ cứng chen với tỏi cổ mềm như con ngỗng, và giống tỏi voi hay thứ hành bự bằng cổ tay mềm hay cứng - leek, nướng hay hầm v.v. “Ghe hành này sẽ là chỗ quảng cáo để bán hạt giống các loại hành luôn, mới là nguồn thu chính, chứ còn chụp hình thì miễn phí.”

    Nói đoạn Tuấn kêu Trúc ngồi xuống làm mẫu để chụp vài tấm hình. Chính xác là quì xuống nền đất rồi ngồi lên gót chân, mông hơi hất ra ngoài. Tay đặt lên thành ghe rồi nghiêng đầu tựa vô. Tới hồi gửi hình qua facebook thì trời ơi sao mà hai cặp mắt giống nhau như đúc vậy. Trúc vừa thích vừa ngượng đỏ mặt lên không biết nói gì. Mà nguyên ngày nay cũng đâu có nói gì ngoài chăm chú say mê lắng nghe đâu chứ. Hay quá mà.

    Mà Tuấn chụp hình quá đẹp luôn. Trúc nghĩ bụng mai mốt phải nhờ ổng chụp cho một bộ ảnh khỏa thân. Bây giờ ở Việt Nam chụp khỏa thân làm kỷ niệm trước khi đi lấy chồng đang là mốt. Trúc chưa có ai để lấy, nhưng cũng từng cùng ̣đám bạn thân thời đại học chụp một lần rồi. Xấu hoắc à. Mà tốn cả chục triệu đó. Mặc đồ thì ai cũng biết sửa soạn, chứ còn chụp không có quần áo trên người không hề dễ chút nào hết. Mà ở đây chỉ đơn giản một cái áo dài, không chỉnh sửa nắn nót chi hết như thợ ngoài kia, cũng không chụp lia lịa, mà góc nào ra góc nấy đẹp mê hồn luôn, sexy hết biết, nhứt là cái mông xoay ra ngoài.

    Mà chỉ dám nghĩ tới đó thôi. Rồi cáo biệt ra về. Nhờ con Dung chèo ghe chở qua bên kia sông. Tuấn ở lại sơn tiếp vài chỗ, chủ yếu để phác thảo. Thân hình chiếc này sẽ nhấn nhá đường cong giống như khúc lưng cong của cô giáo Trúc. Trên lườn sẽ tạo dáng một vài đường chạy bằng sơn màu vàng, rồi màu tím đậm, và xanh đậm cho giống tà áo dài phủ bên ngoài chiếc quần lụa như Trúc mặc hồi nãy. Vừa phác vừa nhẩm tính khối lượng đất cần trộn, cũng như số lượng hạt cần ươm, mà nắng chiều đã tắt và trời sụp tối hồi nào không biết.

    Bữa nay con Đào đi diễn cùng ông Tài nên khuya mới về. Tuấn quay trở lại cái chòi của con Dung để tắm rửa. Không cần thả rèm xuống mà cứ đứng vậy giữa trời đất cho cái vòi hoa sen nhè nhẹ mưa xuống đầu. Thùng nước để trên mái nên vẫn còn giữ lại hơi nóng từ ban trưa, vỗ vào da thịt thiệt là khoan khoái. Nước này thả thẳng xuống sông nên Tuấn chỉ xài xà bông dầu dừa, còn nước rửa chén cũng là dung dịch vi sinh ngâm từ vỏ cam vỏ dứa. Nước lên cá lòng tong vẫn bơi vô tận nơi rỉa, thỉnh thoảng thấy cá lớn nữa. Ốc thì khỏi nói, lâu lâu nổi lên lơ lững hay bám vô mấy nhánh lá dừa nhúc luôn.

    Chỉ có đi ỉa là vẫn còn phải xài cái cầu cũ đi bộ xuôi xuống một khúc xa, chứ còn trong nhà Tuấn đã lắp một cái bồn rửa mặt và một cái bidet, tức là thứ mà quí bà quí cô quí tộc người Pháp ngồi để rửa lồn, tiện là đái luôn. Cho nên con Dung thích lắm, sau khi được giải thích biết nó là cái gì. Sài miết. Mai mốt đẻ xong tới tháng thì sẽ vô cùng tiện lợi luôn. Bây giờ thì nó đang xài nhanh để lỡ có bị Tuấn đè ra cũng luôn sạch sẽ. Hồi chiều tắm rồi nhưng sợ ngồi nấu cơm một hồi nó bị hăm trở lại. Từ lúc Tuấn khai nhãn trở lại cho chiếc ghe bầu nằm nghỉ trên bờ là Dung đã làm mấy món để cúng rồi, giờ dọn ra bàn ăn thôi.

    Nửa năm qua Dung đã thay đổi nhiều lắm, từ một con nhỏ lam lũ đã trở thành một bà chủ nhỏ. Lớp là vịt. Lớp là các đoàn khách du lịch. Và bây giờ là thêm cái chòi này nữa. Mấy đôi vô chụp hình cưới không thu tiền, nhưng phí chèo ghe, rồi bán nước, hay mì ăn liền nhưng nấu lên cẩn thận với rau và thịt cá tôm cua lạp xưởng nên người ta thích lắm. Con nhỏ biết ơn ông Tuấn không đâu hết. Nhưng còn thêm tình yêu nữa. Mỗi lần phải dọn cơm cho người phụ nữ nào khác nó cũng không thể hiện gì ra bên ngoài, hay như bây giờ ngồi ăn chung cũng không dám ngang hàng, nhưng trong lòng thầm muốn một ngày nào đó cũng được như vậy, ở riêng một mình với Tuấn. Như tối nay vậy.

    Phong cảnh thật yên bình. Như một đôi vợ chồng mà người vợ tần tảo làm ăn, thần phục chồng tuyệt đối, mà căn nhà nhỏ tuyệt đẹp này là món quà cưới chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời. Điện từ ban ngày tối thắp đèn, mở nhạc, coi TV, hay như bây giờ là để chiếu pha cái ghe bầu trồng hành và cái ghe đang sửa chơi cho vui, còn trong này tắt hết ngoài nhìn vô chỉ thấy mờ mờ, phần để mấy con côn trùng đừng có thấy ánh sáng mà nhào vô . Bụng con Dung căng tròn, sắp tới ngày đi đẻ rồi. Nó cầm tay ông Tuấn để lên bụng, nhớ tới mới ngày nào còn bị tấn vô cái gốc dừa ngoài mé kia, hít thở không kịp luôn. Hai mắt long lanh thèm muốn.

    Tuấn biết. Nên xoay người trở ra. Con Dung chống hai tay vô cạnh bàn, qua hai bên người Tuấn, cúi xuống liếm cái đầu cu mà Tuấn đang cầm tay lột hết da qui đầu xuống, phụ nó nhấp nhấp. Tay kia Tuấn thò xuống mở nút áo bà ba. Lớp mò xuống vú. Lớp lại lần ngược lên cái sống lưng rợn hết cả người lên. Rồi có hồi chạy dọc xuống gần tới cái lỗ đít nữa. Làm con nhỏ xốn xang.

    Rồi một hồi ổng lột quần nó xuống. Quay người nó lại. Ngồi lên người, cho cặc chạy sâu vô trong lồn. Con Dung chống tay vô thành quầy hàng mà cũng là miếng tường công ten nơ, nhấp nhổm. Đã quá đã. Sướng quá sướng. Lâu thiệt lâu rồi nó mới có lại được cảm giác như bữa nay. Chịu khó chờ đợi thì cũng sẽ tới lượt thôi. Bàn chân không chạm đất, nên nó dùng đùi hẩy hẩy để nhấc người lên, loi choi như con ếch bị móc hàm vậy. Càng cố thì càng đuối, mà càng đuối thì càng sướng. Thói đời nó kỳ lạ sao đó. Đàn bà đau cũng la, mà sướng thì cũng la, càng sướng càng la dữ. Hình như lúc có bầu thì tử cung càng chạy lấn ra ngoài nên chỉ cần hơi nhét vô là thốn dữ lắm rồi. Vậy mà bữa nay nó còn ngồi trên rớt xuống nữa, đùi gồng hết cỡ vẫn bị chạm phải nhẩy lên, rồi rớt xuống, nên cơn lên đỉnh tới ngay từ đầu lúc mới ngồi xuống rồi,còn giờ là cứ như ngộp nước hụt chân đã quá đã mà thôi. Đã vậy vú còn bị Tuấn từ đằng sau chồm tay tới bóp bóp nữa chứ. Trời đất quỉ thần ơi. Nó chỉ muống hét vang một tiếng thật xa để tuốt ngoài sông lớn tàu bè chạy rầm rập vẫn phải nghe thấy. Nhưng mà tất nhiên là không dám, nên chỉ gừ gừ hà hà mấy tiếng trong cổ họng mà thôi.

    Cách đó vài chục cây số một người khác cũng đang gù gù như con chim bồ câu cái đang chịu con đực nhảy trên lưng. Đó là cô giáo Trúc, nằm trên giường một mình trong căn nhà cổ giàu có, tay móc lồn, chạy ra chạy vô thèm muốn.

    (Hết Phần 53 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 54 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #52
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 54 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 54










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Tại cái ông già sửa thuyền bữa nay, cả ngày ung dung như một vị chúa đảo từng trải, mà ngay cả lúc chụp tấm hình đẹp nhứt cho nó cũng không thèm khen chê hay tỏ thái độ gì một chút nào. Thiệt ra thì Tuấn cũng thấy cô giáo Trúc đẹp. Nhưng đâu có nhu cầu gì phải gấp gáp tán tỉnh đâu, giờ cũng tạm đủ chỗ ra vô rồi. Ngoại trừ thấy là con Dung đẻ là sẽ sang chòi bên kia sống cho gần bờ, nhà tắm toilet khép kín, tiện xe cộ ra bệnh viện, nên chòi này sẽ phải có người khác giữ để duy trì dịch vụ du lịch và chụp hình cưới, mà cô giáo Trúc là ứng viên phù hợp thôi.

    Tuấn chụp hình từ hồi còn nhỏ, qua châu Âu còn chăm chỉ mua tạp chí và nghiên cứu nên mấy tay thợ vườn làm sao so được chứ. Ngay như mấy cái cảnh ở đây đâu phải tự nhiên dựng như vậy đâu, mà đã phải tính sẵn phông đằng sau ra sao, ánh sáng ven chỗ nào, chụp lên là đẹp luôn. Cho nên thợ ảnh mới kéo vô rằm rằm như vậy. Chứ chỗ checkin và cảnh độc lạ để chụp ảnh cưới ở Sa Đéc này thiếu giống, mắc mớ gì phải kéo vô chỗ này không tiện đường mà còn phải gọi con Dung chèo ghe qua đón, hay bữa nào nó bận thì phải mướn chẹt của mấy người trong xóm đẩy qua.

    Sáng sớm còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng bé Dung gọi. Con nhỏ bữa nào cũng dậy sớm là chuyện này chuyện kia nên chỉ có mình Tuấn nằm trong buồng. Ngồi dậy kéo quần xỏ dép bước ra thì cô giáo Trúc đang đứng chờ. Bữa nay mặc một cái váy đỏ đậm hơi tím tím như màu rượu Bourdeux, giống hệt màu môi, xẻ ngực hình chữ V không sâu lắm vừa đủ để khoe vai trắng và bờ ngực căng, bên dưới ngắn ngang đùi vừa đủ để hút mắt người ta nhìn vào đường cong mỹ mãn ngay chỗ eo lưng. Kéo theo một va ly chắc là quần áo và đồ trang điểm.

    Khi đã yên vị bên ly cà phê nóng thì Trúc mở điện thoại ra cho coi mấy tấm hình chụp nude không ưng ý. Có gì khó đâu. Tuấn đưa cái tách cà phê của mình cho Trúc, đứng bên cạnh nâng lên tạo tư thế uống. Rồi tiện tay kéo cánh tay váy bên kia xuống, hở luôn một bên ngực ra. Chưa hết. Rà lưỡi vô thì đầu vú săn cứng lại, cả bộ ngực như chuyển động, căng lên, chĩa ra trước. Vậy rồi xoay nguyên người qua một bên. Lúc đó Tuấn mới cầm cái máy ảnh lên bấm cái chóc. Bên ngoài thì xấu òm, chỗ bụi tre mà khuất sau đó là cây cầu cá cho người ta đi ỉa. Bên này là vách lá của cái sàn nước rửa chén nấu cơm. Vậy mà lên hình chao ôi là nó lung linh, mờ ảo xanh vàng trộn lẫn màu trời và chút ít sông nước. Mà người mẫu thì mới thiệt là đẹp bất ngờ chứ. Xoay người làm các cơ căng cứng lên, bờ môi chạm hờ vô tách cà phê thiệt là hấp dẫn, đối trọng lại với một chút ngực lộ ra bên dưới. Dù đã nghĩ là Tuấn chụp ảnh giỏi nhưng thấy như vậy Trúc cũng không kềm đươc̣ xuýt xoa vì thán phục.

    Tuấn mở tủ lấy thêm cái boom bự, tức là tấm phản quang, cùng một cái chân cho nó, rồi dắt Trúc ra mé sông bên kia. Toàn là những cảnh tầm thường thôi, nhưng mà lên hình thiệt là vô cùng tuyệt vời. Trúc cho coi tấm chụp với áo yếm trong ao sen thì Tuấn cười kêu thay bộ bà ba lội xuống mé nước có mấy cây lục bình trổ hoa xanh xanh tím tím nhạt. Lên hình nó đẹp gì đâu luôn. Lúc sáng còn không giựt mình với màn liếm vú, giờ thì biểu sao mà không theo chứ.

    Vấn đề là chụp ảnh khỏa thân có nhiều trường phái, khác nhau rõ ràng như người mẫu trên Playboy và Penthouse vậy. Hay như tranh nghệ thuật có cái gọi là nude có cái lại xếp thành khiêu dâm. Ở bảo tàng tranh số một thế giới Louvre treo bức tranh có cái ông kia vẽ nguyên cái lồn đầy lông đang chĩa mặt ra không biết cười hay nháy mắt với người xe, không hiểu muốn nói gì luôn. Vấn đề nữa là hình chụp đẹp là do người mẫu thấy đẹp hay người chụp thấy đẹp. Đa số thợ ăn tiền thường có một số hình mẫu nhất định, cho người mẫu đứng đúng chỗ đó, xoay đúng như vậy, chiếu sáng y hệt vậy. Nhưng cảnh thì sáng chiều nắng khác nhau, người mẫu cũng mập ốm cao lùn khác nhau, như 100 cặp vú thì khác nhau hết cả trăm vậy.

    Tuấn chỉ có một số cảnh mà những lúc lang thang trên cồn đã nhắm trước, giờ chỉ đúng hướng nắng thì tới thẳng đó thôi. Còn ngực và mông của cô giáo Trúc thì hôm qua vừa nói chuyện vừa ngắm hết rồi, như là vuốt ve bằng mắt vậy. Việc của bữa nay chỉ là bỏ đồ cô giáo ra thôi. Thường thì quần áo tạo cho cơ thể con người một đường nét khác, cho nên khi cởi đồ ra người ta không quen với đường nét thật của mình. Trúc thì không ngượng ngập lúng túng vì chụp một lần rồi, nhưng chưa biết tạo dáng ra làm sao.

    Có thể tạo dáng theo kiểu người mẫu chuyên nghiệp, nhưng có thể chỉ đơn giản là tạo ra một mối dây liên hệ nào đó - giới chuyên nghiệp còn gọi là chemistry, hóa chất - với người chụp hình, tức là khách coi hình sau này. Ví dụ ngồi cái tự nhiên thấy mình tơ hơ nên nhẹ tay che che đám lông lại, vậy là ăn điểm liền. Người thợ chụp hình giỏi chỉ cần tóm đúng cái khoảnh khắc đó thôi chứ không phải như mấy chỗ chụp thời trang người mẫy một phút phải thay đổi cả chục kiểu dáng khác nhau.

    Tuấn cứ vừa chụp, vừa ngắm người mẫu. Không phải như kiểu đạo đức không động chạm vô hiện vật. Nhưng mà cũng không vồ vập tận dụng. Lúc cần vuốt cho đám lông lồn xuôi xuống thì cũng vuốt. Khi cần nắm đùi hay cánh tay kéo nhè nhẹ cho đúng tư thế thì cũng nắm. Nhưng rồi lại quay về chỗ chụp, để lại cô người mẫu ngơ ngác đê mê thể hiện hết qua ánh mất si tình được ghi lại qua ống kính.

    Hai tiếng đồng hồ buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Cũng đã chụp được vài chục tấm hình ưng ý rồi. Nhiều hơn mấy tấm hình mẫu xấu òm mà Trúc yêu cầu. Tuấn dẫn cô giáo tới một cái chòi lá ngay cạnh cái đìa nhỏ nhưng ăn sâu vô trong, dừa nước bao quanh. Mát rượi. Tha hồ chụp tiếp. Lắp tấm phản chiếu hắt ánh nắng từ bên ngoài vô thành một vệt đẹp như đèn pha trong phim trường. Rồi kêu Trúc lội xuống. Lúc thì mò ngao sò ốc hến ở chỗ sâu, Lúc thì tìm tôm bắt cá khúc nước cạn. Rồi mình cũng từ từ xuống nước để lấy góc chụp ngang mặt nước. Bộ hình này chắc chắn là chưa có thợ ảnh nào chụp bao giờ. Trúc thích thú vì sắp có hàng độc để khoe với mấy cô bạn. Con gái học khoa ngoại ngữ đa số là dân chơi mà.

    Series hình này thì không cần Tuấn chỉ dẫn tư thế gì mà cứ mò tự nhiên thôi. Thỉnh thoảng đứng thẳng dậy vuốt tóc cho ngay thì cũng làm từ từ vì máy ảnh lúc nào cũng bám sát từng tư thế của người mẫu. Cũng không cần nhắc nhỏ mà ánh mắt càng lúc càng thêm liên kết với thợ ảnh, đơn giản là mỗi khi bắt được con gì giơ lên cho coi, hay tự nhiên tay chạm con gì bên dưới nước giựt mình. Lên chỗ cạn thì càng thêm hưng phấn. Có chỗ người dính bùn, có chỗ vẫn trắng nguyên phải nói là nó khêu gợi gì đâu luôn đó. Tuấn đứng chụp mà thằng nhóc bên dưới giựt giựt. Tất nhiên là cái sự động đậy nhẹ nhàng đó không qua mắt được Trúc rồi. Cô giáo lại càng tạo thế, như là kéo chân lên, rồi lại cho ngón tay vô miệng mút, hay xoay người khoe lưng rồi lại quay đầu lại nhìn v.v.

    Một hồi Tuấn lùi dần ra chỗ nước sâu. Thì Trúc cũng bước sát ra đó. Cầm cái máy chụp hình, rồi áp lưng vô ngực Tuấn. Nắm bàn tay Tuấn đặt vô vú mình. Nắm bàn tay kia cho xuống dưới. Tuấn cũng im lặng kéo quần xuống áp cu vô giữa cặp mông tròn lẳn của Trúc. Tay vuốt ve. Miệng hôn lên cổ lên môi người đẹp. Cô giáo cứ đứng nguyên đó mà giơ cái máy ảnh lên cao cho khỏi ướt. Cảnh này mà có ai đó chụp thì mới thiệt gọi là tình. Nhưng mấy đôi vợ chồng Việt Nam chụp hình cưới chắc chưa dám chơi bạo như vậy.

    Nhưng còn chờ gì nữa chứ. Tuấn đẩy Trúc vô trong bờ một chút. Bẻ gập nhánh dừa nước xuống máng cái máy lên, rồi tay bám vô thân cây dừa bên cạnh, lùi chân ra cúi người xuống để Tuấn đâm lút cán từ đằng sau tới. Sóng nước đánh ầm ầm vô bờ như ngoài khơi có chiếc tàu cá chạy máy 8 lên ga hết cỡ. Mé bên kia sình lầy, còn chỗ này lại cát mịn, nước không đục, nên giống như một cái hồ bơi ngoài trời vậy. Nếu ai đó ngồi trên chòi nhìn xuống thì tha hồ ngắm. Mấy đai gia Sài Gòn giờ cũng có một thuê chiếc chẹt bự bự làm cái lều bạt gọi gái lên nhậu, nhưng hổm rày cũng bớt vì có vụ ông kia say xỉn sao đó xuống tắm chỗ nông choẹt cũng chết queo.

    Nhưng giờ đây Trúc không uống bia mà say sưa trong men tình. Người rã rời vì sướng. Mỗi lần con cặc đâm lút cán vô trong là kéo theo một luồng nước vuốt ve từ mông lên tới bụng. Thêm bàn tay điệu nghệ bóp vú nữa. Mèn đéc ơi phải nói là không có từ ngữ nào tả được hết nữa. Cô giáo không chỉ đứng chịu, mà còn lựa thế cây dừa đàn hồi ủi người ngược lại đằng sau. Giống như trên sông người ta hay lấy một chiếc ghe nhỏ làm tàu kéo nhưng lại ủi từ đằng sau tới đẩy đít nguyên chiếc ghe bầu bự chảng luôn. Ở đây thì chiếc ghe ủi bự hơn nhưng cái máy khoan thì nhỏ xíu cần mẫn chọc sâu vô chiếc ghe tròn lẳng ngoài đằng trước, lắc lư sóng sánh cùng sông nước.

    Cái máy khoan đó chắc chạy bằng thủy lực chứ không phải điện, nên dưới nước mà vẫn hoạt động bình thường. Càng về sau giống như đầy hơi càng bơm mạnh hơn. Có cái gì đó giống như hai cái ngạnh. Không đúng. Chắc phải cả chục cái ngạnh luôn. Đặt tùm lum ở nhiều vị trí khác nhau. Đâm ra đâm vô liên tục. Lồn từ ngứa tới run bần bật, chân lẩy bẩy bắn khí ra tung tóe bên trong. Không còn sức mà trụ nữa.

    Tuấn thấy vậy nhấc luôn hai chân Trúc lên. Mặc kệ ở đằng trước người đẹp xoay sở ra sao cho khỏi ngợp nước. Dập hết cỡ vô. Vừa thân mình đâm mông tới. Vừa tay mình kéo hông cô giáo về. Vài cái thiệt mạnh như vậy rồi bắn tin trùng thẳng sâu vô bên trong. Kệ mẹ nó có bầu thì có thôi. Sẵn còn hộ chiếu châu Âu, đẻ con ra thì đứa bé tự động mang quốc tịch nước ngoài còn mẹ nó thì có giấy tờ định cư để nuôi nó thôi. Trời sinh voi sinh cỏ, không có gì phải lo hết. Cả Trúc cũng hiểu như vậy. Nên bình thản đón nhận từ tối hôm qua rồi. Mọi chuyện đi nhanh hơn dự tính nhưng mà không có điều gì vượt quá giới hạn hết. Cô giáo thích coi phim Eo Biển Xanh, cho nên thích những gì đến tự nhiên mặc kệ những lề luật chật hẹp do con người đặt ra.

    Trúc yêu người đàn ông này. Yêu mảnh đất Cồn Khoai này, qua những góc chụp hình mà ông ấy vừa dẫn mình qua. Một thứ tình yêu lạ kỳ chưa đọc thấy từ tác phẩm văn học nào hết. Một thứ tình yêu mà hễ cảm rồi là chỉ muốn lột đồ mình xuống mà tay còn ngượng không dám phải chờ chừng nào người đàn ông chủ động làm thì thôi. Thiệt ra cái tình cảm đó sách truyện phim ảnh có nói nhiều - chính là người ta đưa nhau tới những chỗ lãng mạn để tìm cơ hội hôn nhau và đè nhau ra làm tình đó thôi. Chỉ là không dạy đúng cái khoảnh khắc đó thì nói gì làm gì để bước vào động tiên, hay làm sao để vượt qua cơn run lẩy bẩy mà xung phong vô. Với Tuấn thì chỉ là thêm một ly cà phê sáng ngon miệng nữa thôi.

    Tuấn lên bờ ngồi dựa lưng vô cái cột trong chòi. Châm điếu thuốc thơm vừa hút vừa chụp thêm mấy tấm lúc Trúc đứng đúng giữa luồng sáng mà rửa người, kỳ cọ mấy chỗ dính sình cho sạch. Tóc sợi khô sợi ướt. Mặt và cổ vài chỗ vẫn còn vết bùn. Nhìn vừa dân dã, lại vừa sang đẹp một cái man dại, giống như mấy bức tranh của Gaugain vẽ những người tình thổ dân bên Tahiti vậy.

    Một hồi hai người đưa nhau quay trở lại cái chòi, mà sắp tới đây sẽ có Trúc giúp quản lý và tiếp khách. Buổi trưa thẳng từ trường về đây ăn, phụ nửa buổi, còn cuối tuần thì ngủ lại luôn. Mọi thứ đã được đưa vô qui trình gọn nhẹ. Thịt cá tôm cua đã đóng gói theo khẩu phần hết, chỉ có rau là chừng nào nấu cho khách mới lặt lên rửa thôi. Nhưng mấy thứ như dưa leo hay cà chua thì mọc ngay cạnh bàn, khách tự hái ăn rồi trả tiền theo bảng giá treo trên quầy. Vừa có tiền tiêu vặt sắm sửa, mà quan trọng hơn là ngày nào cũng nói tiếng Anh với du khách. Đúng với mục đích ban đầu của cô giáo Trúc khi theo tụi con nít về nhà.

    (Hết Phần 54 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 55 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #53
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 55 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 55










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Mọi việc dần đi vào qui củ. Con Dung đã sắp xếp chu toàn chỉ cần vỡ ối là gọi xe ra thẳng bệnh viện luôn, có người thay thế hết. Nhưng nó vẫn tham công tiếc việc do thói quen từ suốt những năm tháng nghèo khổ. Bớt gọi một công là lời thêm một chút tiền vô ngân hàng, dù rằng con bé đã được ông Tuấn hứa là sinh ra sẽ nhận con, sẽ không phải lo lắng tìm chồng Hàn quốc mới được ra nước ngoài chơi.

    Tính ra thì Tuấn bây giờ cũng không phải lo lắng tính toán gì thêm nữa, mà thảnh thơi chơi đùa với hai con tàu cũ. Chiếc ghe bầy đã yên vị trên mặt đất, nhưng cũng cần đóng đà qua lại để giữ cho chắc chắn. Khối lượng đất đè nghiêng ra ngoài cũng nhiều, thêm sau này có thể trẻ con đu bám nữa, cho nên càng chắc càng tốt. Chỗ này vốn sình lầy trước giờ không trồng được gì, nay tự nhiên thành miếng vườn trồng các loại hành mà còn thêm góc chụp hình đẹp nữa. Nên Tuấn chăm chút lắm. Nhưng mà không chỉ vậy. Từ nhỏ đã mê chơi mô hình, vậy mà giờ đây có nguyên một cái mô hình bự chảng kích thước thực tế để tháo ráp, sao không thích cho được chứ.

    Nhưng mà bữa nay thì hơi rối. Sáng sớm đã phải ngồi họp hội quán, hay gọi là hợp tác xã cũng được, Bà con tính năm nay trồng lúa bên cồn nên kế hoạch ghê lắm. Người muốn mua mạ về cấy cho năng suất cao, người lại muốn sạ, cho nên cũng phải tính rồi chia đôi ra. Dù rằng đất của mỗi người là một thửa riêng, nhưng tính toán chung như vậy sẽ có lợi hơn. Tuấn không có miếng ruộng nào, nên không quan tâm cho lắm. Chỉ hứa là sẽ bảo đảm bơm nước vô đầy đủ theo đúng kế hoạch, mà ông Năm sẽ xếp giờ lọc cát cho phù hợp. Và nhận mua trước hết rơm rạ luôn, tập kết về vườn nhà ông Tài để ủ nấm rơm. Có điều đó là chuyện của mấy tháng nữa. Còn bây giờ phải đón Hà và mấy người bạn.

    Bốn nàng mỹ nữ nhà giàu đi trên hai chiếc xe 7 chỗ, nhưng chật kín vì chở theo cả con nít lẫn người giúp việc. Phóng ào ào trên đường cao tốc, nghỉ chút ăn sáng là tới nơi rồi. Tuấn ngồi họp chút cho có mặt rồi rút. Đã góp hai thùng bia và một thùng rượu đế rồi. Thường thì mỗi lần họp bà con đều góp gà vịt rau củ quả, nhưng ít ai có tiền mặt chi ra mua thêm gì khác. Thực ra thì tiền là từ quĩ của hội quán, nhưng Cúc luôn giới thiệu là của Tuấn. Mà vậy cũng đâu có sai.

    Mấy người đẹp xuống dưới này để hái rau bồ công anh. Bây giờ đang là mốt. Bên Đức người ta trồng làm cỏ ở giữa đường. Tuấn rải quanh hồ sen xen với cỏ mật để cho đẹp. Trước Tết cắt cho bằng nên giờ đua nhau trổ hoa vàng và lại tiếp tục bung hạt trắng ra chung quanh. Một số chỗ đã cắm củ tulip và mấy loài địa lan, cùng thủy tiên trắng, nên đâm lên chút màu tím và đỏ hồng nhìn cảnh sắc vô cùng tuyệt vời. Các cô gái hết chổng mông cúi xuống nhặt lại ngồi xoài ra bứt, thỉnh thoảng lại chụp hình cho nhau. Mấy đứa trẻ con được một chị giúp việc trông coi, kéo theo thằng Huy đi câu cá.

    Hồi nãy vừa mới gặp nó đã khoe mấy cây sen ở nhà bắt đầu chen nhau ra lá, còn nó thì có thầy tới nhà dạy piano rồi. Thầng nhỏ dễ thương. Tuấn sắp sẵn thêm một chai khoai lang đâm chồi về làm bonsai trên bệ cửa sổ. Nó thích quá trời. Mẹ nó thì chơi với bạn nhưng cứ thỉnh thoảng lại nhìn ra chỗ cái móc bữa trước treo hai cái võng. Mấy con bạn này tinh quái lắm. Không cho chúng nó biết được. Nhưng mà vẫn phải he hé để giải quyết cái khâu oai.

    Nhớ nhung nên phải lái xe bao nhiêu dặm đường về đây. Nhưng giờ chỉ còn cách nhau vài mét sao không thể nào chạm được vào nhau dù chỉ là một chút xíu lướt qua. Mấy con bạn thì vô tư trầm trồ cho lên mạng nguyên bao tải rau bồ công anh, mang về tha hồ nấu một nồi canh bự chảng bỏ ngăn đá uống dần cho bổ da. Rồi xúm xít qua mé chuồng heo vặt mấy cành rosemary là thứ cây lá kim hay dùng để ướp thịt cừu, rất mắc. Tuấn cười. Heo này được ướp lá này từ khi còn sống luôn, vì thỉnh thoảng vẫn trộn vô các loại rau cho thịt thơm ngon. Hôm thì xoài chín quá. Bữa thì ổi ngon nhưng bị ruồi chích. Vụn cá. Vỏ và mắt mía. Nói chung toàn là những thứ ngon. Chuồng trại rộng, thoáng mát, có chỗ đi dạo và tập thể thao nữa. Làm sao không ngon cho được.

    Mấy cô lựa được một con vừa ý chia nhau. Rồi cùng đám con nít xúm xít dắt ra cái quán bờ sông làm thịt. Mấy bà giúp việc còn tính lấy đầu làm giò thủ, não hấp, còn lòng thì làm sạch rồi nướng luôn tại chỗ. Thịt heo phân luôn vô hộp đông lạnh ngay về nhà ăn tới đâu bỏ ra tới đó thôi. Tươi nguyên như mới mổ. Vui như cái chợ rộn ràng ngoài kia. Nhưng từ lúc dắt con heo ra khỏi chuồng thì Hà đã nắm lưng áo Tuấn giựt nhè nhẹ làm hiệu rồi.

    Bữa nay Hà mặc váy ngắn. Cũng loại một thân từ trên xuống, nhưng chưa tới gối. Ở trên thì chỉ quấn quanh ngực, hở trọn hai vai và cánh tay gầy thon thôi. Đám đông vừa đi khuất là Hà kéo áo xuống. Bên trong không mặc coóc-xê. Hà bóc hai miếng băng keo dán che đầu ngực ra. Bước tới ngẩng lên hôn Tuấn say đắm cho thỏa lòng nhớ mong. Cái vòi tắm heo tự động bỗng xịt ra, làm đàn heo đang kéo tới chắc để nhìn hai người đang làm chuyện con người, sợ hãi kêu eng éc chạy vòng quanh rồi lại sung sướng quay trở lại lim dim mắt hưởng thụ.

    Ngoài này thì Hà cũng đang từ từ tận hưởng những rung động đang mãnh liệt trào dâng từ những vùng da thịt mà Tuấn chạm vào. Tính ngồi xuống mút cu nhưng Tuấn giữ tay lại. Xoay Hà ra phía trước. Chống tay vô chuồng heo. Váy bị cuốn ngược lên trên thành một cái vòng quấn quanh bụng che mất hoàn toàn vết sẹo. Quần xì loại chạy dây chọc khe chỉ có chút xíu tam giác phía sau cho nên hai mông cảm nhận được toàn bộ khúc bên dưới của Tuấn.

    Tập múa, cho nên hai chân và cả thân người Hà rất uyển chuyển mềm dẻo. Lúc thì kiễng đầu ngón chân lên. Lúc lại hạ xuống, day qua day lại. Coi như là mát-xa cu bằng mông. Nhiều lúc kẹp mông lại luôn, cảm thấy một một khúc gân đang cứng dần lên. Vòng tay xuống kéo dây quần xi lịp qua một bên. Hà tự xoa luôn vô cái hột le của mình, sướng rên ư ử, mặc kệ đàn heo đang đứng nhìn.

    Thấy dương vật đã đủ cứng, đang giương thẳng ra trước, Tuấn đâm tới một cái ót. Vậy thôi, rồi Hà tự xoay xoay chuyển chuyển nhấp nhấp cho âm hộ nhấp nhấp ra vào, nhóp nhép nước bôi trơn như máy nổ xì nhớt vậy, chỉ thiếu điều bắn luôn ra ngoài. Mấy tuần nhung nhớ, thêm mấy tiếng kìm hãm, giờ phải gấp gáp đi cho kịp đoàn, nên cơn sướng hối cả kéo tới không cách chi kìm hãm nổi. Giờ mà có ai đó quay lại tìm thì cũng kệ người ta như mấy con heo đang đứng coi dưới kia thôi.

    Phê quá. Hà muốn dành cho tình nhân một tư thế đặc biệt. Cô đứng thẳng dậy. Rồi từ từ giơ chân lên. Bám lấy cổ Tuấn xoay đúng một vòng. Tư thế này trong múa hay nhảy twist chỉ là một động tác kỹ thuật thôi. Nhưng trong làm tình thì nó sướng kinh khủng, vì khiến cho dương vật xoay đúng một vòng quanh âm hộ. Mà chính xác là âm hộ tự quay. Cho nên đối với người nữ thì đã thiệt là đã.

    Nhấc chân. Gác lên vai Tuấn. Rồi quay xuống đứng trụ. Âm hộ vẫn bám chặt quanh dương vật. Rồi Hà ngửa người ra sau. Hai tay chống ngược xuống đất. Chân vẫn ở đằng trước dạng háng thiệt rộng ra cho Tuấn có thể đâm sâu vô hết cỡ.

    Đã quá. Hưng phấn vì tư thế lần đầu tiên được thử trong đời. Tuấn đâm vô bịch bịch rồi bắn xối xả vô trong. Hà mãn nguyện, từ từ đứng thẳng người lên cho tinh trùng từ bên trong ục ra rơi lã chã xuống nền đất. Rút khăn giấy ướt trong túi ra lau rồi kéo váy ngay trở lại, chỉ hơi nhăn chút đỉnh. Hà kéo Tuấn qua mé cây táo xanh Grane Smith vít cành vặt luôn mấy trái to bự, rồi nắm tay Tuấn kéo ra ngoài quán.

    Đám mổ heo đã xong, bắt đầu nấu đồ ăn trưa. Tụi con nít từ lâu đã được dọn món khoai lang đông lạnh chiên như khoai tây, đòi mấy bà mẹ chút nữa mua nguyên một thùng về lâu lâu thích lại ăn nữa. Thằng Huy từ đầu tới giờ không thấy chơi iPad. Mà hôm nay cũng không đòi mẹ mang theo. Khung cảnh rộn ràng êm đềm sông nước. Bữa trưa thiệt là ngon với những món ăn chế biến nhanh từ bộ đồ lòng, và rau trái tự nhiên.

    Ăn xong các cô mang chiếu vô chỗ hồi sáng ngủ la liệt. Mấy đứa nhỏ mê câu cá nên lại tiếp tục thả mồi giựt giựt. Chỉ có Huy hôm bữa được câu trong ao thôi, chứ bữa nay cả hội câu ngoài sông hay mương nước mé bên ngoài, nên chỉ được vài con cá bống bơi lửng lơ trong thùng rộng. Tuấn bữa nay không câu cũng móc được một con cá vũ công sướng đê mê. Hà không ngủ mà cứ ngồi bên bờ sông. Thấy Tuấn châm thuốc thì thỉnh thoảng cũng cầm lấy bập bập, gọi là để cảm nhận được vị nước bọt của người yêu.

    Xế chiều là tụi con nít được cho qua bên cồn tắm sông. Có thêm đám học trò của Trúc nữa. Chỉ nhau cách chơi, hay mò hến, và bước trên cây cầu ván ra ngoài sâu rồi nhảy ùm xuống. Tuấn kêu Dung hái ổi xanh làm một hũ xá lị cho Hà chở về ăn. Mấy cô bạn kia thì đi vòng vòng chơi trong xóm đã mua quá xá trời rồi, chất đầy xe, nhét chặt hết mấy cái gầm ghế. Lúc này thì Hà đang ngồi gần Tuấn trong cái chòi bên cồn. Tuấn ngó chừng tụi con nít đang chơi vì Trúc bận đưa mấy bà chị vô xóm mua đồ, không còn người lớn nào khác bên này. Vậy mà Hà vẫn không dám ngồi ôm Tuấn từ đằng sau, chỉ nắm tay thõng thõng xuống rồi dựa dựa mà thôi.

    Trời dịu mát cũng là lúc phải lùa tụi con nít qua bên kia, lẹ lẹ lên xe để các bà mẹ mau chóng về Sài Gòn, chắc lên nhà rồi thì các ông chồng đi nhậu vẫn chưa về.

    (Hết Phần 55 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 56 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #54
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 56 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 56










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Từ hồi có cô giáo Trúc tham gia công ty, thì Tuấn cũng hay sang bên cồn hơn. Phần vì say mê với việc sửa chiếc ghe nát. Không có Trúc thì Tuấn chắc chắn vẫn qua làm lúc sáng sớm và chiều mát. Nhưng có Trúc thì thường ở lại ăn những món độc lạ mà cô giáo thử nấu. Ví dụ như thời sinh viên từng ra Hà Nội chơi với đám bạn, ăn bánh tôm Hồ Tây cũng đâu có gì khó làm, giờ cũng lấy khoai lang và tép xúc dưới mương lên pha chế cho tới khi thành công thức chuẩn để Tuấn uống bia thôi. Vậy là có luôn món mới: Bánh tôm Cồn Khoai, xài khoai lang tím. Chiên bằng chảo mỡ nên nhiệt độ cao hơn, và còn có dính thêm miếng tóp mỡ nữa, nên vị rất lạ. Tất nhiên là món này trở thành đặc sản, được đóng gói bao bì cùng hạn sử dụng, đông lạnh gửi lên Sài Gòn cho Ngọc, tiêu thụ được quá trời.

    Chiếc ghe này sửa chặm là vì Tuấn vừa làm vừa nghiên cứu. Chính xác thì ở Việt Nam trước giờ không có công thức bản vẽ nào hết. Hai chiếc ghe giống hệt nhau, đóng cùng một xưởng, nhưng kích thước nhiều khi cũng dài ngắn ngang rộng khác nhau chút đỉnh. Tại vì chủ yếu là phụ thuộc vào cây gỗ dùng để đóng thân, cưa đà và vô be, tùy hứng và kinh nghiệm của người thợ cả. Chỉ có công thức đóng là có thể chia thành mấy loại. Đơn giản nhất là tam bản, tức là đóng một cái xương sao cho ba mảnh ghép lại với nhau thành con thuyền trước nhọn sau ngang. Tam bản là ba miếng, mà cũng công thức này đóng xuồng nhỏ thì đúng là chỉ cần ba tấm gỗ dài ghép lại là được, gọi là xuồng ba lá. Ghe bầu thì xẻ ván trước, thon nhọn lại hai đầu, gọi là be, rồi ghép với nhau cong vút lên. Sau đó mới làm đà ngang để cố định các miếng be, và thêm đà cong dựng lên hai bên cao dần lên. Ghe biển còn hai gọi là kiểu dáng Thái Lan với một cây lô chạy từ trên xuống làm mũi nhọn, rồi tùy mà sẽ có thêm một cây nữa chạy tuốt ra sau. Be thân uốn lượn cả trong ra ngoài lẫn trên xuống dưới để chịu sóng. Sau này người ta đóng ghe bằng sắt tấm cũng sử dụng kết cấu như vậy, dài thoòng lòng dưới 80m thì gọi là xà lan.

    Nhưng mà cùng một trại ghe sau chia thành nhiều học trò khác nhau sẽ chế biến thêm bớt đi ít nhiều. Cho nên không chỉ cùng một loại ghe mỗi vùng lại có một tỷ lệ khác nhau, mà còn có rất nhiều loại ghe lai, tức là hình dáng nửa giống chiếc này, nửa lại giống chiếc kia. Chiếc ghe nát mà Tuấn mua về đúng là như vậy. Mũi thì giống ghe bầu, nhưng lại ráp bằng một miếng ván bửng. Đuôi có thêm cái mái ọp ẹp che mưa cho động cơ. Thực ra thì cần nhất là kết cấu phải chắc chắn không lung lay thì ghe mới không bị bung nước. Cho nên người ta gia cố lại bằng cách đóng đinh tùm lum tà la, thêm nhiều cây đà xen vô. Gỗ tạp, nên giờ có bán cũng không ai mua, chứ nếu bằng gỗ sao thì cũng được vài triệu bạc.

    Tuấn lật úp con thuyền xuống, kỹ càng tháo hết dầu chai trét giữa những khe hở ra, kiểm tra từng thanh gỗ một. Những cây đinh lâu ngày đã lung lay thì gỡ luôn ra, để khoan đúng cái lỗ đó để bắt bù-lon. Còn cực hơn đóng mới từ đầu. Nhưng tỉ mỉ và rất thư giãn, không chú ý gì tới đám khách du lịch chụp hình lia lịa. Có bữa thì Trúc làm công việc xảm, tức là nhét sợi dừa vô khe hở giữa hai miếng be, rồi trét chai lại, cũng quá trời người nhào vô xin làm thử và chụp hình. Xong phần đáy rồi thì lật lại, lấy hai tấm ván bên hông mà hồi trước người ta đóng thêm lên cho cao chất được thêm hàng, đóng dọc theo dãy đà ngang để cố định luôn. Siết bằng bù lon từ ngoài vô trong thân, bao chắc. Nhiều người gia cố đáy thuyền bằng cách bọc nhôm bọc tôn, nhưng thiệt ra điều quan trọng là kết cấu của con thuyền phải chắc chắn, không được lung lay vặn vẹo, dãn nở đều nhau khi xuống nước lên bờ hay nhiệt độ thay đổi. Chứ còn cứng rồi thì mai mốt trám thêm bột đá, tức một dạng xi măng, rồi dán lưới sợi thủy tinh bên ngoài nữa là khỏi vô nước luôn.

    Nghe Tuấn giải thích vậy Trúc mới hiểu. Chứ trước giờ nghĩ đóng tàu là việc gì đó huyền bí lắm, lỡ mà lủng một lỗ thì không biết làm sao. Nhưng thiệt ra tàu nào cũng có một cái lỗ lủng đâu đó bên dưới đáy hết. Người ta cố tình đục để đặt cái máy bơm nước vô đó. Động cơ thủy cũng giống như động cơ xe trên bộ, nhưng không làm mát bằng quạt gió và két nước, mà bơm nước từ cái lỗ đó lên làm nguội máy, chảy tong tong ra đâu đó bên ngoài thành tàu. Chiếc ghe này chỉ có duy nhứt một thứ không cần sửa, là trục láp và hộp số, chỉ cần thay bạc đạn mới cho khít cái lỗ cũ có sẵn là ổn. Thường nước bị vô ở đó mà không phải chủ ghe nào cũng biết. Dàn saxi gá máy cũng ngon lành, chờ mai mốt kiếm được cái máy nghĩa địa rẻ là ráp vô thôi. Tuấn sửa chiếc ghe này để đi câu, chứ nếu bà con cần chở đồ đã có mấy cái chẹt, tức kiểu như mửng mảng hay xáng, chèo hay lấy thuyền phao ra kéo cũng ổn.

    Tính tải trọng cũng dễ thôi., tức là con thuyền chứa bao nhiêu tấn hàng thì khẳm. Không cần thử mà cứ tính thể tích bên trong là ra đúng con số trọng lượng hàng mà thuyền có thể chở. Nhưng đó là thuyền mới. Còn thuyền cũ hay thuyền chở nặng lâu ngày sẽ bị giảm tải trọng đi rất nhiều. Giống như một chiếc máy bay mỗi khi sơn lại sẽ giảm tải 500kg, tức là chính khối lượng sơn nó mang thêm trên người. Ghe chở nặng lâu ngày bị nát giống như một cái ghế gỗ bị người mập quá khổ ngồi thường xuyên thì ọp ẹp bể nát lúc nào không biết hay chỉ cần một cơn sóng to của tàu thuyền đi bên cạnh tạt qua là chìm luôn. Cho nên năm nào cũng phải đi đăng kiểm giống như xe hơi là vì vậy. Chiếc ghe này trọng tải thiết kết là 6 tấn, nhưng thường xuyên phải chở nặng cả chục tấn củ quả nên giờ mới thành ra như vậy. Giờ chở người thì nhẹ̣ nhàng thôi. Cả chục cần thủ thì tính ra chưa đầy một tấn hàng.

    Hai tấm ván dày xẻ dọc ra thành mấy miếng. Hai cây dài nhứt chạy song song dưới đáy làm đà, khoan lỗ xuyên qua mấy cây đà cũ ra ngoài be luôn, vặn bù-lon chặt vô là con thuyền cứng trở lại liền. Rồi gác thêm mấy thanh gỗ tạp lấy từ mấy cái pallet cũ để trải gỗ ép như người ta lót nền nhà vườn là đẹp trai vô cùng luôn. Bí quyết là không chỉ đẹp mà còn phải biết tính toán độ giãn nở, chứ không nước vô rồi nắng lên là nguyên cái nền nhà tự cong rồi bung lên luôn. Nếu chỉ xài toàn sao rừng thì cùng môt chiếc ghe đục rộng cá basa, nhưng tiền gỗ đội lên từ mấy trăm triệu tới cả chục tỷ là thường.

    Thêm một chi tiết để gia cố thêm kết cấu cho ghe là mái che, mà thiệt ra chính là thêm mấy thanh đà ngang để giữ cho hai mép thuyền không bị bung ra hay ép vào khi chạy tốc độ cao và chịu sóng to gió lớn. Cái đó thì có sẵn tấm mái cũ. Nhưng nâng cột cao lên thêm một chút để đứng thẳng người bên trong, làm chỗ cất đồ như phần đằng sau làm bếp của mấy chiếc tàu cá. Máy đặt nghiêng nhô một phần lên như tàu kéo bự đóng cái thùng che lại vừa là cho đẹp vừa để hết ồn luôn, giống hầm máy du thuyền. Vẽ, rồi lại tính, và ra hỏi kinh nghiệm không phải của mấy người đóng ghe, mà là những người thường xuyên sử dụng tàu kéo và xà lan trên sông, để sử dụng tối đa mọi không gian trên tàu.

    Tuấn muốn đặt buồng lái trên cao, giữa thân tàu như trên du thuyền Sunseeker, nhưng mấy người tài công nói là không qua được mấy cây cầu nhỏ nhiều khi chỉ cao chừng mét rưỡi tính từ mặt nước. Cho nên thôi lái từ đằng sau, nhưng áp đứng vô trụ mái, vận cái ghế xoay cao như ở ngoài quán bar vô luôn, giống một số mẫu thyền câu cá bên Mỹ. Trên làm một cái mái xếp phủ bạt là ngon luôn. Đầng trước lắp lan can cao để đứng câu, mưa thì kéo bạt qua che rồi mắc võng chéo bên dưới ngủ hay đánh bài và nhậu là ngon rồi.

    Lúc đầu Tuấn cũng tính là đặt bánh lái cơ ở đằng trước, dùng hệ thống dây cáp chạy dọc hai bên thành nghe để xoay bánh trục đằng sau, vừa rẻ vừa ngồi xa máy nổ. Nhưng sau thấy không sướng bằng ngồi kiểu này. Ngoài ra thường thì lái cơ phải quay vài chục vòng mới quật hết sang một bên, còn thủy lực chỉ chừng ba vòng rưỡi là đủ. Chỗ trên cao đó ngủ cũng rất đã, gỗ đánh bóng láng sơm vẹc-ni đóng thanh chắn hai bên, neo lại đâu đó nâng bạt lên gió hiu hiu làm một giấc nó mới sướng gì đâu.

    Nhưng mà đó chỉ là bản vẽ. Còn bây giờ thì cũng gió hiu hiu, nhưng Tuấn đang nằm trên đùi cô giáo Trúc trên cái sạp tre mái lá chỗ hôm bữa chụp hình dưới gốc dừa nước đó. Trúc rất thích ra đây ăn trưa với Tuấn. Lâu lâu hứng lên hai người ôm nhau nhảy xuống sông tắm luôn. Bữa nay thì Tuấn tắm một mình, vì Trúc bị trúng ngày đèn đỏ. Lên bờ ướt đẫm, lắc lắc đầu mấy cái cho bớt nước rồi nằm luôn lên đùi Trúc. Ngủ một giấc tới chiều thì ra sửa ghe tiếp.

    “Ông quên em rồi hả?” Anh Đào nũng nịu hỏi khi thấy Tuấn từ ngoài cửa bước vô.

    Không trả lời trả vốn chi hết. Tuấn ôm chặt lấy mông con nhỏ ép vô người mình. Mắt đắm đuối nhìn vào đôi mắt đẹp của cô bé, giống hệt đôi mắt chiếc ghe mình đang sửa. Cứ như vậy một hồi cái là con nhỏ rướn người lên hôn. Thật lâu. Thật sâu. Thật chậm.

    Cái rồi Tuấn kéo ngược cái áo thun con bé đang mặc. Qua đầu. Để lộ áo lót đẹp của Triump mà từ hồi có tiền tới giờ Đào chỉ mặc hãng này mà thôi, mỗi cái cả triệu bạc, cho đám bạn thèm muốn. Đằng sau chiếc áo là bộ ngực phập phồng nhấp nhô chờ đợi. Nhưng Tuấn chưa đụng vô mà hôn trên hai vai, chỗ có hình tam giác lõm xuống. Liếm dọc lên cổ. Quanh vành tai. Đằng sau vành tai.

    Con Đào sướng quá vòng tay ôm chặt cổ người tình. Đẩy dần Tuấn vô trong phòng mình. Khép cửa lại. Rồi đẩy tiếp ra giường. Đẩy Tuấn nằm ngửa ra. Ngồi lên bụng. Mở cái khóa ngay đằng trước ra. Thiệt là hấp dẫn ngoạn mục. Cái rồi kéo hai tay Tuấn lên sờ và bóp vô vú mình. Bên dưới thì nước đã ra ướt đẫm từ hồi nãy rồi.

    “Đào ơi.” Có tiếng Ánh Lan gọi bên ngoài tuốt cửa chính.

    “Ở trong này nè chị.” Đào gọi với ra. Kéo luôn quần mình và Tuấn xuống.

    (Hết Phần 56 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 57 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #55
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 57 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 57 (Cuối)










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Mở cửa bước vô cái là Ánh Lan đỏ mặt quay trở ra. Nhưng đi tới cửa thì lại chần chờ suy tính. Đâu phải không biết ông Tuấn là chồng chung, nhưng chỉ là hôm nay chính thức nhỏ Đào công nhận mình thôi. Bèn bẽn lẽn quay trở vô. Hé cửa dòm chừng.

    Đào vẫn quay lưng ra cửa. Chỉ có Tuấn nhìn thấy. Vẫy tay kêu vô. Ánh Lan ngượng ngùng bước tới bên giường. Ngồi xuống. Nắm lấy tay Tuấn. Nhỏ Đào đi bằng hai đầu gối, bỏ trống khung thành bên dưới, nhử nhử âm hộ ngay trước miệng Tuấn. Tự nhiên bữa nay nó thấy muốn như vậy.

    Tuấn lè lưỡi ra nếm nếm rồi chụp miệng vô mút. Con Đào quằn quại người vì sướng luôn. Làm cho Ánh Lan cũng như bị lên cơn. Cởi bỏ hết đồ ra. Bò trên giường liếm cặc cho Tuấn. Tay tuấn thò xuống rà rà thì thấy lồn con nhỏ đã đẫm nước sẵn sàng hết rồi, chỉ còn chờ cặc mình giương ngạnh lên là xỏ vô thôi.

    Không biết hai chị em này có bàn tính nhau trước gì không, nhưng mà phân chia rõ ràng, phối hợp nhịp nhàng lắm. Dạo này Ánh Lan cũng hay qua bên này chơi với Anh Đào, và nhiều bữa ngủ lại luôn không về bên Cúc. Đang tính mai mốt chuyển qua bên này để Cúc lấy cái phòng kia làm homestay cho khách.

    Ánh Lan không giỏi bú liếm, nhưng chính khi Tuấn rà rà lưỡi vô lồn Anh Đào thì bên dưới tự nó ngóc đầu dậy. Chỉ có điều bây giờ cho vô không phải là cái lồn múp của cô em mà lại là cái lồn dài của cô chị. Lan ôm Đào từ phía sau. Tay bóp vú, tay thò xuống phụ xoa xoa vô cái mồng đốc.

    Một hồi thì Ánh Lan chống ngược người ra đằng sau khiến con cặc bị bẻ xuống dài ra thêm một khúc. Hai chân con nhỏ hẩy người mình lên cho đầu cặc chọc chọc vô mé trên của lồn thiệt là đã thèm. Đào quay người lại chụp miệng vô vú Lan,, mút hết cỡ. Mấy lần ngủ chung hai chị em giỡn giỡn cũng sờ chọc nhau và biết hết chỗ nào nhạy cảm trên người rồi. Cho nên bây giờ tha hồ làm cho nhau sướng.

    Quần một hồi thì Ánh Lan hết sức, nằm vật ra. Anh Đào chồm tới trám vô luôn. Mông quay về hướng mặt Tuấn, giựt giựt khi đôi bàn tay ram ráp vì ngày nào cũng cầm búa cầm đục sờ vòng quanh. Bởi vậy mới nói. Đàn bà lên đỉnh nhanh hay không còn tùy thuộc vào mấy động tác bên ngoài nữa, chứ không phải cặc dài cặc to hay cặc gân là hơn thua đâu.

    Bây giờ thì cả hai nàng đều lâng lâng. Nằm bẹp ra giường. Đứa nằm ngửa, đứa nằm úp. Tuấn móc hai tay vô hai cái lồn. Một tay cứ móc như vậy mà kéo Đào nhấc lên, chống hai đầu gối xuống cho mình quì gối thụt ra thụt vào. Tay kia thì kéo kéo Lan xoay dần người ra ngoài. Chính xác là người chầm chậm rời đi làm cho ngón tay không đâm sâu vô trong nữa, thì Lan tự biết phải nhích nhích người chạy theo. Một hồi thì Đào đã chống hai gối nằm chồm qua người Lan, tay ghị chặt để chịu những cú dập của Tuấn từ đằng sau tới. Cái lồn tơ hơ của Lan thì vặn vẹo chờ đầu gối Tuấn lâu lâu lại chạm vô một lần. Cả hai xoay lồn ra ngoài thành giường còn Tuấn thì đứng dưới đất.

    Chịu hết nổi. Đào bỏ tay ra sau ngăn Tuấn lại. Rút lồn ra. Ôm Lan xoay một vòng thành ra mình nằm dưới còn Lan thì chống gối chổng lồn lên cho Tuấn đâm cặc vô.

    Nhưng mà chân Đào lại bị hai chân của Lan kẹp bẻ sát ra đằng trước, lồn múp mời mọc hơn. Nên Tuấn đấy hai người sâu vô trong chút xíu. Đâm vô lồn Đào. Dập rầm rầm. Đào tê quá thò tay xuống móc lồn Lan liên hồi. Cả ba người vã mồ hôi như tắm.

    Chịu hết nổi. Lan lăn qua nằm ngửa như Đào. Nhưng cũng không thoát khỏi ngón tay của Tuấn móc vô. Vừa dập rầm rầm, vừa móc lồn một bên, Tuấn cười nghĩ giờ mà có thêm Huyền hay Trúc nằm cho tay còn lại móc nữa là đủ bộ gái trẻ. Tính thêm Hường, Cúc và Hà nữa là đủ lộc. Nếu đếm cả Ngọc trên Sài Gòn thì là bảy con vợ như Vi Tiểu Bảo. Chắc phải kiếm thêm một con nữa cho nó phát, như nghĩa của con số tám. Hay là, đã có 8, thì phải có thêm 9 chứ. Cho giống với tư thế 69.

    Nhưng mà đó là chuyện của ông Tuấn ở một khúc sông miền Tây. Chúng ta nếu có dịp về chơi thì vẫy tay chào họ nhé. Còn giờ đây thì tác giả xin phép tạm ngưng để quay trở về những công việc và mối lo toan hàng ngày. Cũng nhân đây xin cám ơn tác giả Lạt Ma với chuyến phiên lưu của Thằng Đức khiến tui sau gần 20 kể từ ngày đóng góp Cô Giáo Thủy lên Cõi Thiên Thai bỗng một buổi sáng cà phê xong không biết làm gì do cả châu Âu bị lockdown vì Covid mà viết liên tục cả chục chương, mà hồi đầu ngắn xỉn rồi từ từ mới dài ra, cũng giống như thằng nhỏ của chúng ta đó. He he. Chúc cả nhà vui khỏe muốn đụ lúc nào là đéo thoải mái khi đó nha :)

    Hết

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 6 of 6 FirstFirst ... 456

Tags for this Thread