CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 6 FirstFirst 1234 ... LastLast
Results 11 to 20 of 55
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 13 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 13










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Tuấn mỉm cười chìm vô giấc ngủ, cho tới khi trời sáng. Dù là căn nhà quay vô trong hẻm yên ắng, nhưng tiếng xe máy người ta đi làm từng chợt lại ầm ầm bên dưới. Mấy tháng ở dưới quê đã quen với những tiếng động tĩnh mịch rồi, để giờ phải làm quen lại với tiếng máy nổ. Ông đứng dậy vô toilet đánh răng, đái luôn vô cái bồn rửa mặt để tiện rửa luôn cho sướng cu. Rồi kéo rèm cửa sồ quay trở lại giường nằm nghĩ vẩn vơ, thấy cuộc đời thiệt là phiêu du lãng đãng.

    Nói cho đúng ra thì mọi ngã rẽ đều do trí tưởng tượng của con người ta tạo ra mà thôi. Chưa đi thì làm sao biết con đường sắp tới ra sao chứ. Đi tới đâu hưởng thụ tới đó sẽ không bỏ phí bất cứ giây phút hạnh phúc nào đang chờ sẵn trên đó. Cũng như cái truyện này vậy. Tính là viết trong cảnh khu vườn anh đào dưới Sa Đéc, nhưng chưa tới được cái gốc cây nào thì đã chạy tuốt luốt lên Sài Gòn. Mai mốt chưa biết chừng còn bay ra Hà Nội lên Điện Biên hay vòng về Charlie với A Lưới nữa.

    Đó. Mới nghĩ tới Cao nguyên Trung phần là mùi cà phê đã thơm lừng. Bé Ngọc nghe tiếng mở nước trên này nên mang cà phê nóng dưới quán lên. Đúng loại Jacobs Kronung pha bằng máy áp suất expresso bắn ra 2 shots thiệt là đậm đặc.

    Cái vụ trí tưởng tượng đó. Đầu tiên phải có ông nhà văn Jules Verne tưởng tượng ra con tàu của thuyền trưởng Nemo thì hôm nay thế giới mới có tàu ngầm nguyên tử, hay câu chuyện ngồi trong đầu đạn đại bác bắn lên cung trăng trở thành tên lửa bay vào vũ trụ. Chuyện làm ăn cũng vậy. Tiệm cơm trưa dưới nhà mỗi sáng ra chợ Tân Định mua chục con vịt, rồi thuê người ta làm lông luôn ngoài đó. Vậy nếu con Dung làm luôn dưới quê thì vừa bán được vịt cao giá hơn cho thương lái, mà còn kiếm thêm được tiền công làm lông vịt nữa. Mỗi ngày năm trăm ngàn cho mười con vịt là một số tiền khủng. Thiệt ra thì còn phải trừ tiền vận chuyển. Rồi phải tính làm sao để đóng gói hay thậm chí đông lạnh. Rồi đảm bảo thời gian nữa. Mấy cái đó thì người ta có dạy hết trong trường đại học. Cho nên người nghèo không có cơ hội để thoát nghèo. Nhưng cũng không cần học hết 5 năm đại học vì có quá nhiều môn dư thừa.

    Như con Ngọc đâu có tới trường bữa nào đâu, chỉ cần hết sức nghe lời ông Tuấn là giờ trở thành bà chủ ngon lành. Cho nên kể cả không phải là người tình thì nó cũng vẫn cung phụng hết mức. Bưng cà phê lên xong là lấy cái tô chạy ra chợ Tân Định mua bánh canh giò heo, trước đó ghé tiệm chị Thúy lấy chai chablis mang qua chỗ hồ bơi ướp sẵn, và mua cóc về trộn với tôm khô.

    Tuấn thích hồ bơi. Mà có ai lại không thích hồ bơi cơ chứ. Cái hồ này ông thiết kế, rất đặc biệt. Bề ngang chỉ hơn một mét, sâu cũng chỉ 60cm, nhưng dài 25m theo đúng kích thước hồ bơi chuẩn. Mà đặc biệt hơn. Hồ nằm ở trên tầng cao nhứt, nên không chiếm diện tích ở bên dưới. Thậm chí còn nối 2 căn biệt thự bên dưới lại với nhau nữa. Hồ nhỏ nên không tốn nước, cũng không nặng, nên kết cấu rất đơn giản, không tốn thêm chi phí thi công. Khách thuê nhà ở đây ai cũng thích và về nước lại giới thiệu cho nhau cho nên hầu như lúc nào cũng fully booked.

    Buổi sáng nên người ta đi làm hết. Tuấn khoan khoái đảo hơn chục vòng hồ rồi lên ăn sáng. Bé Ngọc đã gọi sẵn hai thợ làm mát-xa cho hai người, vừa nắm tay nhau vừa ăn trái cây uống rượu chát bàn chuyện công việc. Thử hỏi có ông chủ nào nhiều tiền mà biết hưởng thụ đời kiểu vậy hay không? Ngoài mấy việc sự vụ ở đây cùng kế hoạch giúp Dung tiêu thụ vịt, thì ông còn tính kéo thêm khách từ đây về dưới tính sẽ mở một cái quán đờn ca tài tử cho Hường.

    Nhưng đó là chuyện sau này. Còn bây giờ thì Ngọc ra hiệu cho hai chị thợ lui ra, bấm chốt khóa cửa phòng lại từ bên trong. Thua Hường không bao nhiêu tuổi nhưng suy nghĩ của Ngọc ra dáng vẻ bà chủ hơn rất nhiều. Thay vì phải mất sức mát-xa cho người tình thì Ngọc cũng tận hưởng và chỉ tự mình xử lý khâu cuối cùng mà thôi.

    Bôi thêm dầu vào lưng Tuấn, Ngọc trườn người để toàn thân mơn man lên da thịt của người đàn ông. Vú chạm lưng, lông lồn chạm đít, chân chạm chân, đùi chạm đùi, hơi ấm truyền qua nhau đầy kích thích.

    Mỗi một tuổi con người ta lại thích làm tình theo một kiểu khác nhau, những tư thế khác nhau, những nhu cầu được đụng chạm hoàn toàn khác nhau, tùy theo sự thay đổi của các tế bào cảm giác trên da thịt và đâu đó sâu trong cơ thể mình, cùng với các loại hoóc môn tiết tố nữa. Cho nên, đừng ép mình phải giống như ai đó, vì trên càng bảo xuống thì dưới sẽ càng không nghe mà tạo ra sự ức chế trong tư tưởng, sau này sẽ càng khó cương cứng hơn nữa.

    Tuấn biết mình đã không còn sung mãn như xưa, nhưng vẫn chưa muốn xài Viagra, mà cứ để cơ thể tùy duyên trôi theo những thay đổi của từng ngày, từng giờ, từng phút giây. Như lúc này đây, Ngọc nâng người ông lên thành như con bò chống tay quì gối, để tay thì vuốt cu lưỡi thì liếm đít. Ngọc không biết làm mátxa chuyên nghiệp như Hường, nhưng từ những bộ phim sex của Nhật mà thử dần để khám phá ra những gì sung sướng nhứt cho người tình già của mình. Hồi còn trẻ Tuấn đã làm cho Ngọc lên bờ xuống ruộng vì lên đỉnh không ngừng, còn bây giờ thì cô cảm thấy sung sướng khi làm cho ông dâng tràn khoái cảm.

    Chỉ đơn giản vậy thôi là con cu của Tuấn lại hùng dũng cương lên. Không để mất thời giờ, ông xoay người Ngọc ra phập xuống. Sự chuyển động của thằng nhỏ trong lòng em bé ướt nhẹp tạo ra tiếng óp ép lồng trong hơi thở dồn dấp của con nhỏ nghe thiệt là đã. Lúc này là không được nghĩ tới điều gì khác. Mất tập trung sẽ khiến máu chạy ra khỏi chỗ đó và thằng bé sẽ xìu xuống luôn ngay lập tức. Thường thì nên nhìn vào chỗ nào thiệt là gợi cảm và cầm tay vô chổ nào thiệt là động dục.

    Chỗ nào trên người con Ngọc cũng hấp dẫn hết. Chồm tới bóp hai tay vô vú. Thẳng người bóp vô mông. Nhấc chân nó lên rồi nhấp như trong truyện chú Kim gọi là tư thế vác cày qua núi thì có đôi bàn chân mũm mĩm. Nhưng mà chắc sướng nhứt là như lúc này, vừa doggy vừa hai tay bóp vú kéo ngược về, khiến con nhỏ la bải hoải trong họng không ngừng, rồi bắn xối xả vô bên trong nó. Con nhỏ nằm gục luôn ra đẳng trước thở ra. Tuấn châm cho nó điếu thuốc rồi tới lượt mình, ngồi ngắm cái đường cong trên lưng, mà nếu có sẵn toan và màu ở đây thì sẽ vẽ luôn một bức tranh khỏa thân tuyệt đẹp.

    Cả một trời ký ức bổng ùa kéo về, với những người tình họa sĩ, ca sĩ, diễn viên múa, cô giáo v.v. ôi cả một miền kỷ niệm đẹp chợt thoáng qua sau làn khói mỏng. Ngọc đã quay lại cuộn tròn như con heo nhỏ gối lên chân Tuấn, bập bập điếu thuốc mà nó đang tập tành hưởng thụ cho giống.

    Bây giờ thì con heo tròn trĩnh này đã ngồi dậy, cần mẫn cắt từng cái móng chân, rồi tỉ mỉ dũa từng cái móng tay, sau một buổi sáng ngâm nước và tắm táp đang chờ được cắt tỉa thiệt là cẩn thận. Những gì tiếp thu được từ bạn chơi bên Thái đã được Tuấn chỉ hết cho Ngọc để chiều lòng những sugar daddy Việt Kiều từ bên Mỹ về hưởng thụ và chi đẹp. Mấy ông già người Anh người Đức nhiều tiền qua Bangkok mua căn hộ cao cấp cho các cô thiếu nữ từ quê ra thành phố học hành hay lập nghiệp, gọi là gig, bao cả năm nhưng chỉ tiêu dùng có khi chỉ vài tuần lễ…

    Nhưng mà quay trở lại với chuyện ở Việt Nam, lúc này, chứ không đâu xa. Con Dung dưới quê theo lờ dặn của ông Tuấn đã lùa mấy con vịt bự nhứt qua bên này để tối mổ gửi xe đêm lên Sài Gòn cho quán của Ngọc. Nghĩ tới mỗi ngày giờ kiếm được thêm mấy trăm ngàn mà nó thiệt là sung sướng. Và nhớ cả cái cảm giác lâng lâng từ hôm kia giờ mỗi khi nghĩ tới còn tiếp tục ri rỉ nước ra bên dưới. Hồi sáng nó mới kiếm được mấy con cá rô bự bằng bàn chưn, đang quây lưới rộng trong đám vịt để mai mốt mang qua chiên xù cho ông chủ uống rượu.

    (Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 14 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 14 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 14










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Đàn bà tánh kỳ lắm. Dân gian Việt Nam có câu


    “đàn ông ăn phở về nhà thèm cơm,

    đàn bà ăn phở về nhà bỏ cơm”.


    Dù thằng chồng có không bỏ đi làm phi công trẻ ăn bám con máy bay bà già ngoài thị xã, thì sau cái bữa tối đó con Dung không còn thấy hứng thú gì với nó nữa. Hồi trẻ mê vì cái giọng hát bán kẹo kéo của nó, rồi đang phụ quán cà phê mà dắt díu theo chồng đi hát, lưu lạc về tới cái chỗ hóc bà tó này. Bây giờ có bầu thì tự nhiên lại thấy những người trầm tĩnh chậm chạp như ông Tuấn hấp dẫn hơn. Con Dung nào có biết tâm sinh lý của nó đã được mấy ông bà giáo sư tình dục học nghiên cứu và viết sách hà rầm từ hồi nào rồi. Người ta lý giải rằng đàn bà mỗi lần đẻ con thì mất rất nhiều thời gian để hồi phục, hay thậm chí mất luôn cái tươi đẹp của tuổi xuân, mà muốn đậu thai với những thằng đàn ông có điểm gì đó trội hơn người khác như là hát hay hơn, vẽ đẹp hơn, tán tỉnh giỏi hơn v.v. nhưng sau đó lại muốn lên giường với những thằng đàn ông biết chấp nhận số phận chịu nuôi con của thằng khác để có đàn bà mà ra vào hàng đêm.


    Không biết cái lý thuyết đó đúng tới đâu, mà từ bữa tới giờ nước cứ ướt nhẹp bên dưới đó, mỗi khi nó ngóng qua bên kia sông coi có bóng dáng ông chủ nhà, hay chút chút lại cầm điện thoại lên coi ổng có gọi hay nhắn tin gì không. Đám vịt đã chọn ra được hơn chục con mập mạp tới lứa, chỉ chờ tới tối là mần thịt thôi. Cứ không có chuyện chi làm là nó lại chạy vô trong mùng hít hít cái mùi dầu thơm đàn ông còn vương lại đâu đó cứ mỗi lúc lại phai dần. Hình như có tiếng xe máy nho nhỏ bên kia sông, rồi tiếng cửa mở. Nếu bình thường thì không có tiếng động gì đâu, nhưng mà giờ đây lúc nào nó cũng dỏng tai qua bên đó, nên nghe thấy, nhưng mà nhỏ xíu hà. Không chắc lắm, nên nó chèo qua bên đó coi thử.


    Đúng là ông Tuấn về. Đang ở Sài Gòn, tính chuyện đi thăm mấy cô bồ cũ và mối lái bồ tèo bạn bè vài bữa, nhưng tự nhiên không yên tâm để con Dung làm chuyến hàng đầu tiên, nên giữa trưa ra bến xe mua ổ bánh mì chai nước ngọt trở về dưới. Qua thị xã đưa tiền cho Hường thì ghé tiệm xe máy mua luôn chiếc Wave để mai mốt tiện chở hàng, rồi ghé nhà xe bàn sơ cái giao kèo. Tuyến dưới này xe đêm không có nhiều người đi lắm vì ba tiếng quá ngắn để ngủ mà lại quá dài để ngồi, cho nên có mối hàng đều đặn là người ta mừng lắm. Người đi thì có xe trung chuyển đón từ nhà về bến, còn hàng này thì bảo đảm trên đường xe sẽ ghé vô luôn lấy cho kịp giờ. Còn lên Sài Gòn thì cũng đúng tuyến xe trung chuyển chạy từ Bến xe Miền Đông vô tới chợ Bến Thành, giấc đó cũng có nhiều hàng cho thương lái. Bàn chuyện mối lái mà Tuấn như sống lại một thời trai trẻ, làm quản đốc một phân khúc trong hãng máy bay của Airbus, bàn chuyện mô hình logistic Just In Time của Nhựt Bản. Dân làm kinh tế a-ma-tơ chỉ biết nhìn vô giá thành với giá bán mà tính cua trong lỗ, chứ không biết rằng lời lỗ ra sao phần nhiều phụ thuộc vào phí vận chuyển. Như một xe trái cây từ Nam ra Bắc đó, riêng tiền phí cầu đường đã là cả chục triệu, chưa tính tiền lo lót cảnh sát giao thông, trạm giao thông công chính, khấu hao xe cộ, tai nạn, tài xế v.v. Ngoài phí chính thức còn có những khoản phí không bao giờ lộ diện, như tài xế có thể kiếm thêm bằng cách bắt khách dọc đường, hay chở đồ cho những cô vợ sống đâu đó trên quốc lộ 1. Tại vậy mà đã có đường mới trên cao nhưng người ta vẫn thích chạy bên dưới này hơn.


    Nhưng mà quay trở lại cái khúc sông nhỏ trên dòng Bassac này, mà có người còn gọi là Ba Thắc, hay Hậu Giang, thì con Dung vừa líu quíu chèo vừa chảy nước mắt mừng vui thấy ông Tuấn đang ngồi trên bờ, châm điếu thuốc nhìn nó cười cười.


    Chiều mát, hứng tình. Tuấn vạch cu ra đái xuống sông làm con nhỏ đỏ mặt mắc cỡ nhưng mắt dán vô cái khúc thể hiện sinh lực của người đàn ông, giờ đang xé cái bao khăn ướt ra lau cho sạch rồi tiện thể thả rơi cái quần xuống luôn. Luống cuống, Dung cột chiếc ghe rồi nhào tới ngồi thụp xuống mút, đặng cho người tình già của mình lim dim thưởng thức nốt điếu thuốc thơm.


    Đàn bà có nhiều kiểu lắm. Tuấn vừa nghĩ vừa lùa tay vô đám tóc mượt mà lõa xõa của con nhỏ, vuốt ve cái gáy nhỏ khiến nó rùng mình mút thiệt là mạnh, dương vật cương cứng đâm lút cán vô trong họng. Cái đẹp thì không phải lúc nào cũng làm cho đàn ông hứng tình. Đẹp là để cho đàn bà kênh xì bo với nhau, hơn thua ganh ghét. Chứ còn phải biết thằng đàn ông trước mặt đang thích mình ở chỗ nào thì mới thực sự là hấp dẫn. Con nhỏ Dung này, cũng giống như đa số đàn bà khi có bầu, sẽ đậm nét hơn, tự nhiên là sexy hơn trước. Giữa cảnh sông nước như vầy, da thịt phơi bày hết qua bộ quần áo bà ba. Thì làm sao mà không hứng tình cho được chứ. Cái bụng bầu chưa bự lắm ở đàng trước càng thêm hấp dẫn.


    Tuấn quay mặt nó vô gốc cây dừa, cúi xuống chống tay vô đó, rồi đút cặc vô, đâm thẳng một đường nghe cái ót rồi nghẹn lại, dồn qua bụng lên ngực ra miệng nó thành một tiếng “á” nhưng giữa chừng bị tay con nhỏ bụm lại vì quê. Hai tay kìm lấy cái eo nhỏ, rồi chụp lấy cổ, Tuấn đâm càng lúc càng nhanh, làm cho cái cây hình như cũng đang rung lên bần bật.


    Trong phim thường người ta làm tình rất lâu, đó là vì phải vậy mới bán phim ăn tiền được chớ. Hay là muốn thể hiện kỹ thuật và biểu diễn khả năng lâu ra. Chứ còn thiệt tình muốn cho mình sướng thì cứ vậy mà hết mình thôi, mắc mớ gì phải chờ đợi. Huống hồ chi con nhỏ Dung này đang sướng. Từ lần lên đỉnh trước vẫn còn đang âm ỉ tới hôm nay mà chỉ cần thằng nhỏ của ông Tuấn đâm vô một cái là lại sướng vọt lên đỉnh trở lại liền, người run lẩy bẩy không ngừng. Thầng chồng kẹo kéo chỉ được giọng ca hay nhưng gầy đét, cu nhỏ xíu như gà chồm lên cái là xuội lơ, còn ông Tuấn người đầy đặn, cu cũng trung bình nhưng hồi nãy được mút cái là bự ra hết cỡ, nong toác cái lỗ của con nhỏ căng ra, làm sao không sướng cho được cơ chứ.


    Hai người kềm giữa nhau như vậy vài phút là Tuấn bắn ra xối xả vô trong cái lỗ nhỏ. Dòng nước ấm phun tới đâu là thấm tới đó khiến con nhỏ trợn mắt há hốc miệng ra mà tận hưởng cái cảm giác trời đất ơi nhỏ lớn tới giờ mới lần đầu tiên được biết. Ông Tuấn lại còn vòng tay ra tóm lấy cặp vú nhỏ nhưng đang căng cứng của nó lại, ôm vô người, hôn ra mé đằng trước cổ của nó. Tay kia xoa xuống bụng, rồi lần xuống chạm chạm vô cái hột le, làm nó nhột quá bắn nước đái ra tung tóe luôn. Ngượng quá trời hà.


    Mà không phải chỉ có một mình nó ngượng. Xéo xéo mé bên kia có một con nhỏ nữa cũng đang ngượng đỏ chín mặt, giống như mấy cành hoa anh đào trắng hồng mới vừa nhú đang bao chung quanh nó. Từ bên hàng xóm tìm ra được cái lỗ chó để chui rào qua bên này vì thích vườn anh đào, như cái tên của nó. Đang ở trên cây thì ông chủ nhà đột ngột về, rồi ở riết trên đó tới bây giờ luôn.


    Làm sao mà Tuấn không biết có người đột nhập vô nhà mình chứ. Hệ thống camera hễ có gì động đậy là chụp hình báo lên điện thoại cầm tay liền. Cho nên cứ để nó ở nguyên trên đó mà nhìn ngắm chứ sao. Con nhỏ sắp sửa học hết cấp ba, ở đâu đó trong xóm này. Hôm bữa nhậu đám giỗ ở nhà ai đó, ba nó kể hồi mẹ nó có bầu nó, vô siêu thị thấy trái anh đào là lạ căng mọng, ngắt có một trái ăn thử mà bảo vệ đứng kế bên bấm hóa đơn tính luôn 5 ngàn đồng, nên đặt tên con là Anh Đào để mong mai mốt nó cũng được giàu có giống như vậy. Nhưng mà ở dưới quê này làm giàu không phải là chuyện dễ, cho nên...

    (Hết Phần 14 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 15 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 15 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 15










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    “Nè nhóc, xuống đây đi, từ từ thôi không rách hết áo dài đó.” Lúc con Dung bơi ngược qua bên kia sông để mần vịt thì Tuấn tiến sâu vô trong vườn, đứng ngay dưới gốc cây gọi lên. Mật cười cười.

    “Em chào ông,” con Đào lí nhí. “Em thích vườn đào của ông nên vô chơi thôi, không có ăn cắp gì đâu.” Nó giải thích, sợ bị đền tiền như hồi má nó ngắt trái anh đào trong siêu thị ăn thử.

    “Ờ. Không sao đâu.” Tuấn cười cười. “Mai mốt đi cửa kia vô kìa. Men theo bờ sông rồi bấm code 1-2-3-1.”

    “Dạ.” Con Đào quýnh quáng ù té chạy ra lối cửa mé sống Tuấn vừa chỉ, chạy biến về nhà. Trên vạt áo dài còn mấy vết rách nho nhỏ từ mấy lần chui rào vô. Khu vườn này Tuấn thiết kế theo Hà đồ như trong truyện chưởng Kim Dung, muốn bắt chước theo kiểu vườn đào của Đông tà Hoàng Dược Sư. Nhưng phần vì miếng đất nhỏ, phần vì đám cây blackberry chưa lớn lắm, cho nên nếu nhắm được hướng thì chịu khó băng ngang qua mấy cây gai là chui vô chui ra dễ dàng, đặc biệt là mé hàng rào với bên nhà hàng xóm.

    Con Đào chạy về nhà, thay bộ quần áo đi học rồi ra giếng dội ào ào cho người bớt nóng. Hồi trước nhà nó cũng khá giả lắm, nhưng từ hồi má nó bị ung thư thì sa sút dần. Miếng đất bên này là của nhà nó bán cho ông Tuấn, nên đia hình bên trong nó đều rõ, từ lúc mấy cây gai chưa đâm ra tua tủa. Má nó chết thì ba nó cũng không còn thiết tha gì tới cuộc sống hàng ngày. Tối vác cây đàn đi đánh dạo khắp nơi, chằng màng kiếm được bao nhiêu tiền. Gần sáng liêu xiêu phóng xe về tới nhà, bỏ tiền vô chỗ góc kẹt rồi lăn ra ngủ. Đi xa thì kéo luôn hai ba bữa mới về. Đồ ăn mang về lần nào cũng thừa mứa, nguyên cả mâm vì giỗ đám bao giờ cũng nấu dư bàn. Lâu lâu phải dọn bớt trong tủ lạnh vì ăn không hết. Nó đi học buổi sáng tới trưa cũng không muốn về nhà mà chui qua vườn anh đào chơi. Chiều tối về thì ba nó cũng đi chơi đàn mất tiêu rồi.

    Nhìn cơ thể mình căng tràn dưới lớp áo thun quần jeans, nó thoáng chút tự hào rồi lại chạnh lòng vì tiền ba kiếm được thì có đủ ăn qua ngày, nhưng không đủ để sắm cái áo coọc-xê giá cả triệu đồng của hãng Triump để nâng bộ ngực lên cho đẹp. Nghĩ sao, nó xách cây đàn tranh qua chỗ vườn đào. Lâu lắm rồi. Từ hồi má chết. Nó chưa tập lại trên cây đàn của má.

    Trưa vắng, khúc Lưu Thủy Trường như đổ nước xuống làm dịu ngọt cơn nắng chói chang. Làn điệu cổ nhưng được chơi theo tiết tấu kiểu như dòng nhạc hip hop hay rock pop bây giờ khiến Tuấn sửng sốt. Biết ông Tài trong ban nhạc mỗi khi trong xóm có đám tiệc, nhưng không ngờ con gái ổng cũng biết chơi đàn kha khá. Chữ đờn còn phải tập luyện nhiều cho trơn tru luyến láy nhưng mà tiếng nào tiếng nấy đã tự tin và ngọt ngào lắm rồi.

    Nhìn đám nhạc cụ treo trên tường, Tuấn quyết định cầm cây guitar classic dây ni-lon xuống vườn đào. Con nhỏ biết có người bước tới, nhưng không ngờ khi ổng ngồi xuống thì tiếng đàn cũng cất lên, hòa trộn với mấy sợi dây sắt trên đàn của mình, thiệt là điêu luyện. Nếu như ba với má nó hồi trước là tiếng đàn của người thầy dìu dắt học trò, thì những cú bật của người đàn ông này hòa quyện một cách vô cùng kỳ lạ vào những bước chân còn đang ngập ngừng dò dẫm của nó. Mỗi tiếng cất lên là chui thẳng vô giữa cái khe hở đang mở ra trong không gian cảm xúc, làm cho toàn thân xao xuyến vô cùng. Tiếng đàn của nó đã nhỏ, thì âm thanh của cây guitar này còn nhỏ hơn, như đang ve vuốt nhẹ nhàng quanh cái dái tai đang ửng hồng lên của nó, khiến đôi bàn tay luống cuống gấp gáp dần lên.

    Tự nhiên một giai điệu trong bài hát của Phương Thanh chạy qua đầu nó, và ngón tay cũng chuyển nó xuống phím đàn: “và em biết anh sẽ quên hết những bài tình ca viết riêng tặng em.” Thế là cây guitar vừa đệm lại vừa chạy bè từ trên cao như nằm đè xuống người nó, thì thầm: “còn anh biết trái tim em có hình bóng ai kia đâu chỉ riêng anh.” Con nhỏ ửng hồng đôi má, lắc đầu nguây nguẩy. Nó có thèm yêu ai bao giờ. Đám trai trong xóm hay ngoài trường quê thiệt là quê, làm sao khiến nó chú ý được cơ chứ. Còn người đàn ông này thì khác, có chút gì đó vừa phong trần, vừa lãng tử, mà tiếng đàn thì như đang làm tình với nó vậy.

    Và rồi tiếng đàn đó bỗng dồn dập đập nhịp càng lúc càng nhanh, và chọc thẳng lên trên như dương vật đâm vút ngược lên giữa bầu trời: “ầu ơ, ầu ơ, có con chim đa đa…” Con nhỏ giựt mình la một tiếng “a” nho nhỏ rồi đứng lên cầm cây đàn chạy một mạch về nhà, để lại Tuấn ngồi cười mỉm một mình. Hồi đó coi phát giải Grammy bên Mỹ từng có một cô ca sĩ nổi tiếng con một nhạc công đàn Sita Ấn Độ nổi tiếng nói bố cô dạy cô rằng chơi đàn cũng giống như là làm tình vậy. Mà tính ra thì phụ nữ hát cũng giống như tiếng rên sung sướng trên giường khi lên đỉnh, còn những câu nhạc khiến phụ nữ thích thường chọc thẳng từ dưới lên trên, từ quãng ba như Đồ lên Mi đến quãng năm như Đồ lên Sol. Nhạc Nhật còn có đặc trưng lên quãng sáu, như bài Mùa xuân sang có hoa anh đào của Trường Sơn. Và cải lương Việt Nam thì lên hết một bát âm, tức là quãng tám, hay thậm chí mấy quãng tám luôn, gọi là chồng. Bởi vậy nên người ta mới có cái lệ trong làng nhạc tài tử là dạy đàn cho đàn ông và dạy hát cho đàn bà, để cho một cái thì đâm thẳng từ dưới lên còn cái kia thì ngồi ôm quằn quại rên rỉ chung quanh.

    Cái đó chính là triết lý đạo sống tự nhiên đó, mà người ta hay thấy qua biểu tượng linga-yoni cắm vô nhau, hay còn thường được gọi là phồn thực. Ngay như cái nhà thờ của đạo Công giáo ở Long Xuyên cũng được phát theo cái hình tượng đó. Rồi như nhà thờ chính tòa ngoài Nha Trang nữa.

    Con nhỏ Anh Đào đã rón rén quay trở lại. Lúc nãy phải chạy về thay cái quần xi líp rồi xối nước thêm một hồi nữa cho người bớt nóng bừng, dù rằng trời chiều đang chuyển qua mát dần. Con người đàn ông này có điều gì đó lôi cuốn lắm, không thể cưỡng lại được. Khiến nó chỉ muốn nằm dài ra trên nền cỏ để được vuốt ve mơn trớn.

    Tuấn bỏ cây đàn qua một bên, ngoắc một cái. Con nhỏ từ từ như bị thôi miên bước tới bên cạnh. Ngồi xuống. Dựa lưng vô cái chân mà người ta kê lên. Chờ đợi.

    Tuấn cầm mấy ngón tay đẹp vừa đánh đàn tranh lên hôn nhẹ, rồi cánh tay, rồi xoay qua dính luôn vô đôi môi đang phập phồng mong ngóng nụ hôn đầu đời trong một bữa trưa thiệt là bất ngờ. Con bé chuẩn bị trở thành người lớn còn ông già thì sắp quay trở lại thời trai trẻ. Những gì mà người ta nói trong sách Đạo giáo - taoism là như thế này đây, khi khí được chuyển từ người trẻ sang làm hồi xuân người già, cải lão hoàn đồng thông qua tu luyện là các tư thế làm tình tuyệt tác xuân thì nay còn lưu lại trong một vài bản tranh cổ Trung Hoa và Nhật Bản.

    (Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 16 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 16 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 16










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Đạo là đường, tức là đường đi trong đời. Người ta cứ hay phân biệt bên đạo với bên lương, nhưng theo Chúa hay theo Phật thì ông thầy tu đều phải nhịn tình dục. Trong khi đạo giáo thì hoàn toàn ngược lại, coi tình dục là con đường sống đích thực trong cuộc đời này. Thời chiến tranh xã hội Việt Nam hay phải đề cao cái thứ đạo đức cấm đoán tình dục cho nên điều đó bị coi là cái gì xấu xa đáng xa lánh. Nhưng vậy mới là phản tự nhiên. Không biết sinh hoạt tình dục là không biết đem lại khoái cảm cho mình và người khác, là chết từ khi còn đang sống.


    Tuấn không phải là đạo sĩ. Cũng không được học cao siêu gì về đạo giáo. Nhưng biết thuận theo lẽ tự nhiên như đói thì ăn, và thèm đụ thì đéo thôi. Cũng giống như cùng một món ăn thì có nhiều giai đoạn thưởng thức khác nhau, Tuấn muốn “ăn” Anh Đào thiệt là chậm để tận hưởng hết tất cả những gì có thể hưởng. Phía Anh Đào cũng vậy, đã quyết trao hết thân thể, và cả tâm trí nữa, của mình cho người đàn ông lạ lùng này, và luôn sẵn sàng đón nhận sự sung sướng đang càng lúc càng thăng hoa. Lúc này nó đang cảm thấy cái đầu lưỡi của người đàn ông cho vô trong miệng, chầm chậm chạm vô từng ngóc ngách.


    Thiệt là kỳ lạ. Miệng của mình, mà phải chờ người khác đặt lưỡi vô mới cảm nhận được hết. Cũng cái chân răng thôi, nhưng chừng nào ăn thịt gà mắc vô mới thấy tức tức khó chịu. Còn ở đây được chạm vô một cái là nước bọt trào dâng ra vì sướng. Nhứt là cái mé bên trong của răng, dần dần chạy lên trên vòm họng. Ôi trời ba má ông bà ơi, sao mà sướng đê tê mê. Con nhỏ bải hoải sóng soài tay chân nẳm dài ra thảm cỏ.


    Nói nào ngay, cái chỗ này hồi trước chỉ là một vườn cây ăn trái. Nhưng từ hồi mua lại thì Tuấn chịu khó mua cả chục ký hột giống cỏ bên Mỹ mang về gieo, rồi cắt đều đặn, cho nên vườn đất nhưng lại sạch như thảm trong nhà vậy. Cho nên con Đào mới mê cái chỗ này chứ. Như bồng lai tiên cảnh vậy. Và hồi trước ba má nó trồng là để tới mùa đem bán kiếm tiền. Còn bây giờ cây không còn năng suất như trước, cho nên Tuấn để cho nó ra hoa từ từ không theo đúng mùa, cho nên chưa Tết mà có em đã bắt đầu bung nụ. Gối đầu nhau như vậy cho nên hầu như quanh năm đều có một hai cây đào nở hoa, nhìn rất là đẹp. Nhưng phải leo vô giữa cây mới thấy, chứ còn từ ngoài nhìn vô chỉ toàn là lá với lá mà thôi.


    Bên con Đào, Tuấn như sống lại từng ngóc ngách trong cơ thể mình. Với con Huyền hay con Dung thì đó là cái bản năng của con đực đầu đàn, mà giới nghiên cứu hay gọi là phần tử alpha, kích thích cơ bắp phải vận động để xuất tinh. Với mẹ con Huyền là Hường thì đó là cơ thể được chăm sóc vật lý trị liệu thì hồi phục và khởi động trở lại. Còn Anh Đào đúng là một suối nguồn cứ chầm chậm chảy vô người qua những dòng nước bọt ngọt ngào cứ ri rỉ ra thấm vô cái đầu lưỡi già nua tưởng chừng như không còn cảm giác gì nữa sau bao nâm bị bia rượu thuốc lá tàn phá, vậy mà giờ đây bỗng rung động lên từng cơn, cảm nhận đến từng mi-li-mét đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô thiếu nữ Nam bộ. Nếu là ai khác thì nãy giờ Tuấn đã lột truồng con bé ra đút cu vô dập tưng bừng rồi, nhưng tự nhiên cái mùi lồn tơ làm cho ông già bỗng nhiên rơi mất cặp trừng làm con nghé bạo dạn cò cọ kích thích bạn tình cho động dục.


    Bên ngoài kia con Dung đã trở lại từ hồi nào, đang ngồi bẹp xuống coi hai người này ôm nhau dưới gốc cây. Nhằm cái cứ nhìn thấp thoáng thì mới thèm nhiều hơn. Nó cứ tưởng tượng ra mình đang nằm đó được ông chủ sờ vú, nên cũng đưa tay lên ngực mình sờ soạng, chạm nhè nhẹ quanh cái đầu ti đang nổi hết gai ốc lên vì sướng. Nó biết thân phận của mình nên không có dám ghen, dù cũng hơi ganh tị với con Đào. Cái gì nó cũng thua, không trẻ bằng, không trắng bằng, không cao bằng, vú không bự bằng, và học hành cũng thua kém xa. Nhưng mà mấy cô nương đó chỉ biết ăn chứ không biết nấu, cho nên nếu mình chịu khó chăm sóc ông chủ thì vẫn có được một chỗ đứng trong lòng. Như ổng lên Sài Gòn đợt rồi là để kiếm mối cho mình thoát nghèo. Nếu không quan tâm thì ai mắc công làm như vậy chứ, quăng cho cục tiền là hết. Nó mỉm cười rồi từ từ đứng lên mang con cá rô vô bếp chiên dòn làm bữa chiều.


    Có tiếng xe máy chạy vô ngoài cổng. Trên màn hình điện thoại hiện ra Hường đang bấm chuông. Anh Đào kéo áo ngồi dậy. “Thôi. Ông có khách. Trưa mai em qua nha.” Tuấn thèm khát nút cái lưỡi ngọt ngào của cô bé thêm một chút nữa rồi mới lưu luyến buông ra. Chờ nó khuất sau cánh cổng mé bờ sông rồi mới bấm nút mở cánh cổng chính.


    “Em tính bàn với anh chuyện này coi được không,” Hường trình bày khi yên vị trên nhà. “Có số vốn con Huyền gửi về em tính mở quán nhậu đờn ca tài tử.”


    Tuấn ngồi cười. Đã tính sẵn hướng làm ăn cho Hường, nhưng ông cũng bắt ngờ trước tốc độ của cô gái này. Coi bộ sẽ hợp với Ngọc. Chỉ là không biết đôi bên sẽ ghen ra làm sao thôi. “Mở quán nhậu mệt lắm, phải chiều khách say, rồi dọn dẹp.” Ông lắc đầu. “Mở câu lạc bộ ca nhạc tài tử thôi. Một tuần hát một lần. Đón khách Tây trên Sài Gòn xuống du lịch” Tuấn vẽ phương hướng. “Em không cần bỏ vốn đâu. Đi tìm căn nhà nào ngoài rìa thị xã có cái sân thượng bự một chút, cảnh quan nhìn được cả vô thành phố lẫn ra ngoài đồng lúa và ruộng hoa.”


    Hường há hốc mồm với chiến lược thông minh của ông Tuấn. Không ngờ con người này là một đại gia về ý tưởng kinh doanh. Cô biết chọn lựa của mình không nhầm khi quyết định tự nguyện về đội của ông ta. Nhiều lão già nhiều tiền nhưng keo, và kể cả khi hào phóng cũng không biết chơi ra làm sao cho đẹp. Tuấn rõ ràng không nhiều tiền, nhưng lúc nào cũng biết chơi đẹp với người khác mà không nhất thiết cứ phải chi tiền. Quán nhậu kiếm tiền chủ yếu là nhờ gái tiếp bia chứ đồ ăn đáng là bao nhiêu. Còn bây giờ làm cái nhà nghỉ cho khách sang thì chỉ cần móc nối một chút, mỗi lần đi khách chị em lại quả còn hơn tiền cho thuê phòng nữa. Cái này người ta gọi là phân khúc thị trường, mà hồi đó lúc mua bán phân bón cũng được tập huấn qua về tiếp thị. Tất nhiên không phải ai cũng chạm được vô cái khúc thị trường mình thèm muốn, cho nên mới phải có phân tích SWOT để mà biết điểm mạnh điểm yếu của mình ra sao. Hường bất chấp. Thế mạnh duy nhất của mình là Tuấn. Vậy là đủ. Đã về đội của người ta thì phải dồn sức theo hết mình.


    Dung bưng đồ ăn lên. “Chết cha,” Hường nhủ thầm trong đầu. Bữa nay mới có đầu óc đặng quan sát con nhỏ này. Bẽn lẽn khép nép. Vậy là ổng xử nó xong rồi. Mà vậy cũng phải chứ. Nhìn con nhỏ cũng được lắm mà. Không chơi bỏ uổng sao. Chỉ cần nó biết điều, biết nhìn coi ai là kẻ trên người dưới là được. Hường mở lời: “Ngồi ăn luôn đi em.”


    “Dạ. Chị với chú nhậu đi. Em ăn lẹ rồi làm vịt để tối khuya xe qua lấy chở lên Sài Gòn.” Con Dung ngoan ngoãn.


    Lại thêm một bất ngờ nữa cho Hường. Thiệt tình là cô ta đi hết từ bất ngờ này qua bất ngờ khác. Vì lần đầu tiên trong đời tiếp xúc được với một loại người mà có thể mô tả là trans- tức là sống nơi này nhưng quan hệ mối lái lại sẵn có ở nơi khác. Muốn gì là cứ lật bộ nhớ ra tìm là xong. Mới chỉ có hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà đã gả xong giúp Hường đứa con gái, mang tiền về cho mẹ, kèm thêm mối làm ăn, lại còn mở đường thoát nghèo cho con Dung nữa. Quá nhanh quá nguy hiểm. Mà cũng phải thôi. Bước vô tiệm tóc nằm xuống cho Hường lấy ráy tai là đã hớp hồn bông hoa đẹp nhứt trong nghề gội đầu ở tỉnh này rồi.


    Bây giờ thì bông hoa đó đang cất lên câu vọng cổ trong buổi chiều tà nơi cánh đồng gò tháp xưa. “Sơn Ca… tiểu muội muốn mời sư huynh một chung rượu…”


    “Khoan.” Tuấn cười cười phát giọng giống như trong tuồng cải lương Đêm Lạnh Chùa Hoang của Yên Lang, rồi vô phòng lấy cây đàn kìm ra rao, cất giọng ca hòa vào dòng suối âm nhạc vừa ngạc nhiên tuôn chảy: “Bảo Xuyên ơi, anh bồi hồi thương về bên ấy”


    Giọng ca mùi của chàng kép lãng tử khiến cả hai cô nàng nổi hết da gà, mạch máu giựt giựt chỉ muốn xé hết quần áo ra mà trao thân. Bởi vậy người ta hồi xưa mới cấm con gái nghe cái tiếng nao nức dậm dật của đàn bầu, vì nó cũng khêu gợi kích dục giống như những tiếng hát cất lên từ cổ họng vậy. Cái sự mùi mẫn ở đây chính là cách luồn lách các nốt nhạc vòng vèo qua lại như lưỡi đút vô trong lỗ lồn mà khuấy đảo vậy, chạm vô một cái là hai nàng giựt mông đứa chồm đứa nảy người lên nhìn nhau đỏ mặt cười khúc khích.


    Móc lồn bằng tay thì con đàn bà nào sớm hay muộn cũng được thử. Thỉnh thoảng được người tình chiều chuộng thì sẽ còn được móc lồn bằng lưỡi. Nhưng mà cái cảm giác được móc bằng lời ca tiếng hát thì thiệt tình là không phải ai cũng có cơ hội. Tại vậy mà diễn viên đẹp trai hát hay như Thương TÍn mỗi khi về miền Trung hát là tối về phòng đàn bà xếp lớp vô chờ đụ̣. Mà tre trẻ như đám fan nhí của Lam Trường đó, cũng gừi cả đống gấu bông ôm ấp hàng đêm cho ngôi sao để tưởng tượng ra mình cũng đang được tiếng hát của anh ấy chọc sâu vô âm đạo. Âm nhạc là một kiểu làm tình mà phải biết nhạc lý cơ bản mới hiểu được, kiểu như khúc Tiếu ngạo giang hồ mà Lệnh Hồ Xung thổi vô lồn Nhậm Doanh Doanh vậy.

    (Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 17 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 17 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 17










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Quay trở lại vườn Anh Đào xứ Sa Đéc, Hường và Dung thay nhau hát hết bài này qua câu khác, say sưa cùng tiếng nhạc bây giờ là từ cây đàn keyboard phát ra. Lúc rậm rịt bolero Tình Anh Lính Chiến khi lại pop rock như Cánh Hồng Phai. Cho tới khi hai người đẹp thấm mệt thì Tuấn mới lôi cây đàn kìm ra khảy bản Ngươn Tiêu Hội Oán.

    Phải nói là đa số người Việt nói tới nhạc tài tử hay ca cổ là chỉ biết có 6 câu vọng cổ mà thôi. Chứ thiệt tình ra trước khi vô câu vọng cổ người ta còn hát nhiều thể loại lắm. Ví dụ như cái khúc mà Mai Đình gặp lại được Hàn Mặc Tử thì đoạn đầu hát theo bài Văn Thiên Tường. Đó là một khúc ca trong mấy bản Oán. Một bài Oán nữa rất thường dùng trong cải lương Hồ Quảng là Trường Tương Tư, mà bộ phim Song Lang mới gần đây của nghệ sĩ trẻ Leon Lê soạn lại. 16 câu Ngươn Tiêu Hội Oán này là do ông Giáo Thinh quê Sa Đéc sáng chế ra, nói thay lời đôi trai gái lỡ hẹn: “đêm nay (liu), lòng ta (liu) thổn thức (lỉu), bồn chồn (xề), dạ chẳng đặng an (oan)”. Đang ở giữa câu nhảy lên quãng tám lỉu rồi rớt xuống xề, lại quăng sang phan-oan, thì gái đang nghe mà không lên đỉnh mới là lạ. Tới một cái tuổi nào đó người ta không còn thích làm tình rầm rầm như phim porno nước ngoài nổi tiếng một thời với Emanuel hay bài Je t’aime với tiếng thở nổi tiếng, mà chậm dần qua câu vọng cổ, rồi chậm hơn nữa là những khúc ca tài tử kiểu như vầy. Như trên mạng còn có mấy ông dân nhậu chơi bài xàng xê không thèm ca luôn, chỉ ngồi đếm sao cho tới đúng 100 là ăn tiền. “Tồn liu. Liu xáng xứ liu. Liu tồn xang xễ, xế xang xư xàng…”

    Nhưng mà thơ ca nhạc họa gì cuối cùng cũng chỉ để nhắm tới cái chuyện đụ đéo ở phần chốt mà thôi. Hai cô đào lỡ nhịp giờ đang quấn quít quanh anh kép nhứt nãy giờ không cần gắp mà vẫn có thức ăn ngon cho vô miệng. Nhai chậm chậm theo kiểu mà mấy người tập dưỡng sinh bây giờ nói là phải nhai hết 50 lần rồi mới được nuốt. Chầm chậm cảm nhận cho hết từng cái vị của miếng đồ ăn. Tay phải sờ vú em Hường đang liếm láp từng xăng-ti-mét trên ngực. Tay trái vuốt mông con Dung đang chăm chỉ thổi kèn cho thằng nhỏ thức dậy. Nó rà lưỡi nhè nhẹ từ đầu cu xuống bên dưới dái, rồi đi tiếp luôn xuống quanh hậu môn, rồi lại quay ngược lên quanh cái đầu khấc. Cứ như vậy từ từ đều đặn cho tới khi con cu săn chắc giơ thẳng lên trời thì lồn của nó cũng đang ướt nhẹp bao lấy mấy cái ngón tay ông Tuấn. Liếm tới chỗ nào thì ổng lại chạm vô cái chỗ tương thích giống như đang cho cu vô lồn thiệt vậy.

    “Em trước đi.” Hường ban phát.

    Dung chỉ chờ có vậy là ngồi lên luôn, cưỡi ngựa dồn dập một hồi. Khí trắng bắn tung tóe ra ngoài mỗi khi nhắc người lên hơi cao một chút. Chịu hết nổi, nó cứng đờ người ra mắt trợn ngược nằm vật xuống.

    Hường tiếp luôn vô cái chỗ trống vừa tạo ra. Nếu lồn của con Dung là của cơ thể nhỏ nhưng đụ đéo cũng cả năm trời rồi, thì lồn của Hường là của cơ thể to bự hơn nhưng lại tròn căng và lâu lấm rồi chưa có thằng nào dám cho cái gì vô hết. Lại thêm chủ nhân của nó có kinh nghiệm, cho nên ngồi xuống tới đâu là thấm thía cho tới đó. Không như con Dung ngồi hết sức lên người Tuấn, Hường chỉ vừa chạm xuống tới bên dưới là kéo ngược lên rồi, để cho con cu của người đàn ông cảm thấy hết được chiều dài của chuyển động phía bên trên. Cũng một kiểu như lấy tay xào khô, nhưng ướt nhẹp bằng lồn. Chơi kiểu này mệt cho người đàn bà lắm, nhưng lại khiến cho người đàn ông nằm bên dưới sung sướng như hoàng đế một đêm vậy. Nhất dạ đế vương.

    Thấy Hường coi bộ bắt đầu mệt rồi thì Tuấn ghì cổ cô nàng xuống, ép chặt bộ ngực to vô ngực mình. Kìm chắc không cho cử động rồi nắc từ bên dưới lên. Bởi vậy người ta mới nói là phải biết chơi nhạc. Trong lúc làm những động tác khác thì cái nhịp ra vô, bất kể là bên nào ra bên nào vô, đều phải giữ nguyên như vậy. Chỉ được nhanh dần lên chứ chậm đi chút xíu là mất hứng liền. Nên mới có mấy bài nhạc Nga càng về sau càng rầm rập nhanh hơn đó. Mồ hôi trên lưng trên ngực Hường vã ra còn cơ bụng thì căng lên đón những cú dập rầm rập từ bên dưới lên, không còn ót ét bạch bạch chi nữa mà bụp bụp như đầu máy xe lửa đang phóng hết cỡ về ga. Miệng há hốc, mắt cũng trợn ngược như con Dung, cả người Hường vã ra. Thấy vậy thì Tuấn cũng lơi dần rồi để yên cho Hường ngơi nghỉ. Hồi còn trai trẻ thì chắc phải làm tới khi bắn thì thôi, rồi chờ chút xíu lại đè ra bắn tiếp, cứ như vậy suốt cả đêm. Nhưng mà bây giờ ở cái tuổi này tự nhiên có lúc lại muốn bế tinh, kiểu như thuật dưỡng sinh của Đạo lão vậy. Nhưng mà một phần lý do là cũng muốn chờ tới trưa mai, dành cho con nhỏ Anh Đào từ tối tới giờ đang leo cây ngoài kia dòm vô.

    Phải. Con Đào từ bên nhà nghe văng vẳng tiếng đàn thì mở cửa bước qua, nhưng không lên nhà mà trèo cây nhìn qua kẽ lá, ẩn hiện những cảnh làm tình máu lửa trên ban công. Ngực căng tức, lồn non ướt nhẹp. Chịu hết nổi, nó từ từ bò xuống về nhà xối thêm mấy gáo nước giếng nữa rồi chui vô buồng ngủ chờ tới mai.

    (Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 18 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #16
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 18 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 18










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Cả buổi sáng con bé Anh Đào ngồi ở trường mà không bỏ được chữ nào vô đầu, chỉ mong chờ sao cho sớm tới trưa. Trước khi đi học đã mở hộp lấy tiền đặng chút nữa ghé chợ mua đồ ăn. Trong tủ còn nhiều thứ lắm, nhưng đều phải nấu. Mấy cái món quà vặt này học sinh thường hay ăn, mà mua mang về tới nhà vẫn không phải nấu lại cho nóng. Bò bía. Gỏi đu đủ bò kho. Bánh bèo. Bánh bột lọc. Bột chiên cũng vậy. Chỉ có nước rau má là phải lấy thêm đá chút nữa bỏ vô uống mới đủ lạnh.

    Tới nhà là nó lật đật ra giếng tắm, rồi vô mở tủ má nó lấy cái váy đầm vải xếp li mà nó đã tính sẵn từ tối hôm qua. Nhưng rồi thấy áo xu cheng làm xấu ngực nên nó bỏ luôn ra. Và quần xì líp nữa. Quê quá. Không hợp với chất vải của chiếc váy mắc tiền này. Nó thấy mình giống hệt như cô diễn viên người Pháp trong bộ phim Người Tình nổi tiếng mà ai ở cái xứ Sa Đéc này cũng biết. Xong cái là chạy ào như một cơn gió nhẹ thơm mát giữa trưa qua vườn anh đào.

    Phần ông Tuấn thì buổi sáng thức dậy trong căn nhà tĩnh mịch. Tối qua Hường đã về còn con Dung sau khi làm vịt rồi giao cho xe xong là cũng về bên kia sông, trả lại không gian riêng tư cho ông chủ nhà kín tiếng. Bật ấm lên nấu miếng nước sôi để pha cà phê, Tuấn với tay lấy bao miến Phú Gia xé ra cho vô tô, rồi bỏ mấy miếng thịt heo ba rọi còn dư trong tủ lạnh vô, cùng với giá và mấy lá húng quế. Cuộc đời nghĩ cũng thiệt là đáng hưởng thụ đó chứ. Nếu là người biết ăn biết chơi thì một gói mì ăn liền cũng là đặc sản, như hồi đầu mới ra của nhãn hiệu hai con tôm của Miliket đó.

    Đứng dậy rửa tô rồi cầm ly cà phê bự chảng pha loãng nhách theo kiểu Americano, Tuấn dạo một vòng quanh khu vườn mà tính ra chắc cũng phải 5-6 héc-ta gì đó, quanh co ngoần ngoèo cho lúc thiết kế đã cố tình phân ra như vậy. Miếng vườn không chỉ khác kiểu canh tác ở Việt Nam về cây trồng, mà còn cả kỹ thuật chăm sóc nữa. Mỗi khu được phân cách hẳn ra bằng các loại hàng rào tự nhiên và cổng tự động. Heo thả cho ăn hết vườn khoai mì còn bỏ lại không thu hoạch hết thì qua bên mấy gốc xoài ăn trái chín rụng đầy dưới đất. Gà từ bên này qua bên kia không tốn tiền mua cám hay công sức băm rau.

    Vườn anh đào là đẹp nhứt, và được chăm chút nhiều nhứt. Bao quanh bằng cả trăm loại hoa hồng khác nhau. Trên cây treo lan, dưới đất là đôi công mà con đực thỉnh thoảng lại xòe lông ra ve vãn con cái. Cảnh sắc đẹp như vậy,, bảo sao người Nhật tới mùa lại không mang đồ ăn ra vườn đào ngồi ngắm sakura cả ngày không chán. Chỉ khác là bên đó người ta trải sỏi theo kiểu vườn thiền, còn ở đây Tuấn làm thảm cỏ giống như thiết kế trong vườn thượng uyển Kew Gardens nổi tiếng bên Anh, chỉ thiếu ngôi lầu cao 10 tầng mà thôi.

    Mang theo cái loa Echo nho nhỏ của Amazon ra để xuống đất, Tuấn ra lệnh cho phần mềm: “Alexa, please play guqin music.”

    Tiếng đàn cổ cầm kỳ quái cất lên. Vườn anh đào như lại biến tiếp thành một nơi nào khác nữa. Một thứ rõ ràng là bồng lai tiên cảnh nhưng lại rất là trần gian đời thực. Mang sẵn cái gối nhỏ bọc da từ trong nhà ra, Tuấn nằm ngấm trời xanh qua kẽ lá rồi thiếp đi vào trong giấc ngủ ngày.

    Chàng Từ Thức của chúng ta được mùi hương con gái còn trinh của Anh Đào đánh thức dậy. Con nhỏ bỏ túi đồ ăn qua một bên, quì trên thảm cỏ thử lại nụ hôn trưa hôm qua. Lưỡi cũng liếm dọc theo môi người đàn ông đang nằm ngủ ngon lành dưới gốc cây. Thức giấc. Tuấn cười mà không mở mắt, tay trái lần tìm cánh tay trần của đứa con gái đang phập phồng khám phá thế giới của người lớn. Tay phải chạm vô đôi đùi trần làm nó nổi hết da gà lên. Lần lần trường lên như một con rắn thập thò dò tìm bằng ngón tay, chạm thẳng vô khu cấm địa vốn không có cái gì để cấm hết.

    Mở mắt ra nhìn Anh Đào đang ngượng nghịu ngồi xõa xuống cho gã đàn ông đang tốc ngược váy mình lên lộ hết ra một kho báu trắng ngần đang lồ lộ phơi bày hết ra bên ngoài. Vuốt nhẹ vô lớp lông mu chỉ mọc lún phún nhẹ nhàng bao lấy phần trên của âm hộ, Tuấn chưa cần vạch hai bên khe ra thì dâm thủy nãy giờ đã chảy tràn lan rồi.

    Cái váy ngày rất là ngộ. Cài núi ở đằng trước. Mà có cái là nút cài, có cái là khóa hột, giựt nhẹ cái là bung ra. Cứ vậy vừa giựt vừa tháo là lần ngược lên bụng. Rồi cũng đến lúc đôi vú trần lộ ra, bầu bĩnh, nhọn hoắc đâm thẳng lên trời. Con nhỏ bây giờ đã ngoan ngoãn theo sự dịu dắt của đôi tay của người đàn ông mà nằm xoài lên người, đầu tựa vô một chút vai và cánh tay đang đỡ nhẹ.

    Con nhỏ rướn người lên hôn, hay chính xác hơn là đón nhận nụ hôn bằng lưỡi nồng nàn cũng rà soát khắp nơi như hôm qua, nhưng bữa nay có thêm bàn tay kia đang vuốt vuốt đôi bầu vú mà mỗi lần chạm tới đầu nhũ hoa là cả người lại giựt giựt tê tê mê tơi.

    Tuấn kéo người nó lên một chút để ngậm trọn bầu vú bây giờ đang úp từ trên tràn xuống mặt. Rồi lần lần liếm xuống bụng làm con nhỏ vừa rướn vừa phải khoác chân qua người ngồi dần lên trên. Động tác còn bỡ ngỡ lắm nhưng cái sự ngoan ngoãn và tò mò khiến cho người đang mở động đào vô cùng phấn khích. Không cần đụng chạm thì dương vật cũng cương cứng và nóng hổi lên bên dưới kia. Hồi sáng Tuấn cũng tính rồi. Không mặc gì bên trong, chỉ khoác áo kimono quanh người, mà lúc nãy giựt nhẹ cái dây buộc là bung ra hết rồi.

    Tuấn đẩy nhẹ tay cho con nhỏ nằm ngửa trên người mình. Đầu bên dưới kia. Còn cái lồn trắng hồng thì ở trên này. Chĩa thẳng vô miệng mời chàng xơi thử món hến non. Lấy tay banh nhẹ cái khe ra là lộ rõ hột le nho nhỏ, giống hệt như ruột một con hết đang nhoi lên. Còn chờ gì mà không lấy lưỡi liếm nhè nhẹ vô đó chứ. Con nhỏ giựt giựt bắn khí đầy bên trong kia. Rịn rịn chút mồ hôi trên trái. Ngực bỗng đỏ hồng. Lên đình đó. Chỉ đơn giản vậy thôi. Gái mới lớn mà.

    Nãy giờ không sao. Giờ thì nó lại ngượng. Đỏ hồng đôi má. Quấn cái váy lại cài sơ mấy cái nút. Rồi quay đầu nằm ấp mặt vô ngực người tình. “Ông nè. Đào hoa lắm. Em sợ.”

    “Em sợ điều gì?”

    “Sợ mai mốt làm ông chán thì ông bỏ em.”

    Tuấn cười lớn. Tính ra thì ông mới phải là người sợ chuyện đó mới đúng. Nhưng nghe được tâm sự của đứa con gái thiệt thà bộc trực thì cũng hạnh phúc lắm. Miệng cũng muốn nói ra lời gì đó. Nhưng trong đầu thì cất lên bài nhạc Lâu Đài Tình Ái của Nhật Trường Trần Thiện Thanh: “anh sẽ gom mây [trên kia] kết thành lâu đài… đón hai đứa chúng ta…”

    Nhưng mà đó là chuyện ở trên trời. Còn dưới mặt đất trong đời thực tại lúc này là câu hỏi có nên ăn tiếp hay chờ tới mai mới mở tiếp động đào?

    (Hết Phần 18 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 19 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #17
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 19 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 19










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Dân miền Tây hay có câu tới đâu tính tới đó. Thây kệ nó đi. Ân sao cho ngon nhứt thì ăn. Đúng không?

    Tuấn lại hôn Đào và chìm đắm trong nụ hôn ướt át mà mới hôm qua anh vừa dạy còn hôm nay thì cô bé đã rất là thành thục trong việc vừa làm cho người tình thích vừa đem lại khoái cảm cho bản thân mình.

    Coi bộ con nhỏ nhứt quyết phải mất trinh bữa nay rồi chứ không thể chờ thêm một giây phút nào nữa. Đêm hôm qua chỉ mới là cảm giác tự tưởng tượng ra khi nhìn cảnh trong kia người ta quần nhau. Còn bây giờ là da thịt thật chạm vô, ngón tay thiệt sờ mó, tinh tế khời động từng mi-li-mét cơ thể. Làm sao mà có thể dừng lại được nữa chứ. Thuốc tránh thai khẩn cấp hồi nãy nó cũng mua sẵn rồi. Nghe nói lần đầu dùng bao sẽ không sướng tới cùng cho nên nó đã chuẩn bị đủ hết rồi.

    Loóng ngoóng, con Đào quay xuống ngậm nguyên cái khúc gân nóng bỏng cứng ngắc vô trong miệng, giống như tối qua nhìn thấy từ xa xa. Chỉ biết ngậm rồi mút như mút kem mà thôi, chưa có kinh nghiệm gì hết. Lúng túng chờ đợi.

    Nhưng mà với Tuấn thì chỉ riêng cái đoạn chạm tay vô người đứa con gái là đã quá đủ để dựng đứng hết lên rồi. Giờ mới hiểu tại sao hồi trẻ hay nghe người ta nói chuyện mấy ông già đại gia mua trinh gái trẻ. Gọi là để xả xui, nhưng thiệt sự đúng là phải lồn tơ thì kiểu gì cái sự nam tính nó cũng hồi phục trở lại ngay tức thì. Tại hóa chất, tại hóc môn, tại con mắt, tại suy nghĩ, hay tại cái con mẹ gì đi nữa cũng không quan trọng. Miễn là trong giây phút này cả người Tuấn đang hừng hực lửa tình, rần rần dồn hết vô khúc đầu dương vật đòi nổ súng.

    Ngồi chồm dậy. Xô con Đào nằm vật ra, ghếch chân lên để lộ cái khe ướt nhẹp đang căng phồng lên chờ đợi. Tuấn đặt đầu khúc gân vô đúng chỗ đó. Rồi nhẹ nhàng đẩy vô lút cán.

    Khúc đầu tiên dường như có một cái màng gì đó bao quanh, bật qua đầu khấc rồi trong tích tắc biến mất khỏi cảm giác, cùng cái nhăn mặt nhè nhẹ nơi cô gái.

    Con Đào cũng chuẩn bị tinh thần chịu đau, nhưng không ngờ chỉ nhẹ nhàng như vậy thôi, rồi nhường chỗ luôn cho cái sự tê sướng từ nãy giờ vẩn luôn chiếm hữu. Từ nay nó đã là đàn bà. Có thể hưởng thụ mọi lạc thú trong cuộc đời của một đứa con gái đẹp. Thực ra nó không phải nghèo khổ gì để mà phải bán thân, nhưng cũng không có cơ hội sống giữa đám trai đẹp giàu có để chọn lựa. Người tình già lúc này là option tuyệt hảo nhứt mà nó có được để hưởng thụ cuộc sống, như cô nàng người Pháp trên chuyến phà năm xưa.

    Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của chúng ta, những người đang theo dõi cuộc tình trong vườn đào này mà thôi. Chứ còn nhân vật chính thì đâu có chú ý tới trời trăng đất hỡi gì nữa chứ. Con Đào kẹp chặt hai chân hai tay vô hông vô lưng người tình, đón nhận từng cú rơi bồm bộp của thân hình bên trên xuống sâu trong âm hộ, bắn khí ra tung tóe. Nếu dâm thủy là thứ nước nhờn trong trong thì tinh khí của người đàn bà khi lên đỉnh là những tia màu trắng đục lốm lốm quanh dương vật lúc rút ra. Càng trẻ thì da thịt càng nhạy cảm dễ lên đỉnh hơn sau khi đã cọ xát hàng chục, hàng trăm, hay hàng ngàn lần. Mồ hôi trên trái con Đào lại vã ra lấm tấm. Ngực căng cứng. Miệng mút lấy cổ người tình để lại nhiều vết đỏ bầm như cạo gió.

    “Em yêu ông,” con Đào thì thầm vô tai ông Tuấn. Thỏa mãn.

    Tuấn vẫn chưa xuất tinh. Để nguyên con cu từ từ xìu xuống nhưng vẫn nằm trong cái hĩm ấm mềm của Đào, nằm lên người con bé, liếm nhè nhẹ vô cổ và vai nó, tận hưởng cái vị ngọt ngào của da thịt cùng một chút xíu mận của mồ hôi. Tự nhiên được một tòa thiên nhiên tuyệt đẹp dâng hiến cho mình thiệt sự là một lạc thú mà cuộc đời để dành cho, cần phải thưởng thức cho trọn vẹn và dài lâu. Tuấn ngồi dậy ngậm mút từng đoạn trên cơ thể con nhỏ. Nghịch ngợm đặt một miếng bánh bột lọc lên rồi liếm vào ăn. Cảm giác thực sự ngon hơn gắp từ đĩa lên ăn rất nhiều. Bảo sao người Nhật nghĩ ra cách bày sushi lên người gái còn trinh để cho vị ngon được tinh xảo nhất.

    Con Đào luồn tay vô giữa đám tóc của người tình gãi gãi xoa xoa. Tay kia cầm khúc gỏi cuốn chấm tương cắn nhè nhẹ, cảm nhận đầu vú đang được cái lưỡi đầy gai của ông Tuấn liếm láp bao quanh. Nó thấy mình như là bà hoàng được châm sóc chiều chuộng, đúng là một cô hoa hậu đã được quân vương chọn lựa và thần phục.

    Không phải chỉ mình nó. Mà người đàn bà nào được người đàn ông của đời mình hôn từ trên xuống dưới và bây giờ đang liếm láp hột le như ông Tuấn đang làm dưới kia chắc chắn cũng sẽ có cảm giác như vậy. Con Đào co hai chân lên cho người tình dễ dàng muốn xoay qua đâu cũng được. Thèm được khúc gân kia lại chui vô thêm một lần nữa, một lần nữa, và một lần nữa.

    (Hết Phần 19 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 20 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #18
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 20 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 20










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Không có gì phải gấp gáp, Tuấn thong thả nếm thử rồi nhấm nháp từng đoạn da thịt trên người đứa con gái quê. Thường thì người ta ăn gì sẽ tiết ra mùi kiểu đó. Cho nên nhiều cô gái điệu đàng trên Sài Gòn hay ngoài Hà Nội thường bắt chước nhau ăn phở bún gì cũng kêu đừng cho hành. Lúc ăn thì thơm nhưng với đàn bà có nội tiết tố xấu sẽ biến thành mùi tanh tanh trên cơ thể. Gái nhà nghèo ăn uống khổ cực cũng dễ hôi, hay chí ít thì tóc cũng khét vì cháy nắng. Al Pacino từng được giải Oscar cho bộ phim về mùi hương của đàn bà. Phải “ân” thì mới nếm được luôn cả vị nữa. Mùi vị của con nhỏ Đào này ngon như những món đồ tiệc ngon hết biết dưới miền Tây này, ăn xong rồi chỉ muốn có tiệc tiếp đặng quay lại mà ăn nữa, như bánh mì nóng giòn cắt hình trái tim chấm với bò kho muối tiêu chanh ớt vậy. Ngon bá cháy.


    Dương vật chưa căng lên, nhưng Tuấn vẫn đút vô rồi rút ra đẩy vào. Hồi còn trẻ muốn dồn dập làm tiếp hiệp hai ngay sau hiệp một cho gái sướng mê thì ông đều làm như vậy. Lần này cũng không khác. Chỉ vài lần chuyển động là cái cảm giác ấm nóng bên trong cùng sự co bóp nhẹ nhàng ngay lập tức kích thích thằng nhỏ phình to lên. Con Đào ngạc nhiên cảm nhận em bé của mình đang được dương vật nong dần ra, sâu dần vô, trượt tới trượt lui thiệt là đã, khiến nó cũng muốn ưỡn ẹo mông cho sướng.


    Không để cho nó tự do. Tuấn đè một chân cho xuống, gác chân kia lên vai, như hồi nhỏ nhớ mang máng hình như có đọc đâu đó trong truyện Chú Kim hay Bảy ngày đêm khoái lạc chi đó.


    Dương vậy đâm càng lúc càng mạnh. Càng lúc càng sâu. Càng lúc càng căng hơn.


    Con Đào nằm kêu e é như con heo, sướng lên chắc cũng phải tới óc. Mặc kệ xung quanh có ai nghe thấy hay không. Đã quá mà.


    Trời xanh gió mát. Tuấn đâm vô càng lúc càng dồn dập, rồi tới đỉnh điểm là rót hết vô bên trong. Khiến con nhỏ cũng bất ngờ lãnh nhận nguồn nhựa sống lần đầu tiên tan chảy vô bên trong cửa mình. Mông giật giật đầu khoái lạc.


    “Ông ơi. Em phải uống thuốc liền bây giờ hay chờ tới chừng nào?” Con Đào bổng giựt mình hỏi.


    “Em bị lần cuối cùng là khi nào?”

    “Tính ra đúng ra là bữa nay em phải có rồi. Sau rằm.”


    “Vậy không sao đâu. Chờ khi nào có thì uống theo tháng là được.”


    “Dạ.” Con nhỏ ngoan ngoãn nghe lời người tình, úp ṃặt vô bờ vai chở che.


    “Còn nếu em không sợ nuôi con thì khỏi uống.” Tuấn thì thầm.


    Ở cái xứ này thanh niên lớn lên một chút là ráng tìm việc trên Sài Gòn, chứ không biết làm gì để ăn dưới này. Người ta kể ra nhiều thứ đặc sản cây trái, nhưng nâm được giá thì sâu bệnh lan tràn, còn được mùa thì rớt giá. Tuấn không bị vướng vô cái vòng luẩn quẩn đó. Có lương hưu từ bên châu Âu gửi thẳng vô ngân hàng. Có nhà cho thuê trên Sài Gòn. Thêm tiền lặt vặt kiếm được từ nhiều nguồn khác nữa. Không phải là đại gia nhưng lui tới mấy chỗ đại gia ăn chơi cũng không phải là điều gì quá sức. Thay vì chen chúc chờ đợi trong mấy cuộc thi người đẹp để tìm gái bao thì tại sao không tự mình đào tạo gà nhà đem đi thi chứ. Nếu mục đích là để hưởng thụ chứ không phải để sĩ diện khoe mẽ thì muốn tìm bao nhiêu hoa hậu không vương miện lại chả được cơ chứ.


    Tuấn về dưới này không phải là để kiếm gái, chỉ là sẵn đồ ngon mà không thưởng thức thì phí của trời mà thôi. Một ngày nào đó mấy người đàn bà này đứng vững trên cơ ngơi của mình như bé Ngọc thì ông sẽ rời ra mà nhìn ngắm từ xa. Đó cũng là một cách để tồn tại trong cuộc đời này. Một thứ đạo để theo. Bây giờ mới chỉ giúp cho con nhỏ Dung làm bà chủ lò vịt, em Hường sắp sửa mở điểm du lịch đồng bằng cho dân văn phòng người ngoại quốc trên Sài Gòn về nghỉ cuối tuần. Còn nguyên cái cồn bên kia sẽ phải trở thành nơi canh tác nông nghiệp sạch và điểm du lịch cần đến. Lúc đó thì căn nhà này mới thật là giống spa nghỉ dưỡng như kế hoạch ban đầu.


    Từ khi đào móng Tuấn đã đặt hệ thống ống dẫn nước muối để lấy hơi lạnh từ dưới đất từ từ chạy lên làm mát cho cả căn nhà, không cần tới máy lạnh. Mái tôn lạnh còn được lấp thêm những tấm pin mặt trời không chỉ che bớt ánh nắng mà còn cung cấp nguồn điện để chạy hệ thống bơm tưới tự động, và cả tủ lạnh với tủ đông trong nhà nữa. Khu vườn được thiết kế để chỉ cần một lao động là đủ làm hết mọi việc, với sự trợ giúp của máy móc chay bằng xăng chứ không cần thuê mướn thêm ai bên ngoài, trừ khi muốn thu hoạch cây trái để bán. Nhưng mà giờ thì ngay cả xoài cũng để cho đàn heo mọi ăn, một phần vì không muốn người ngoài vô trong đây. Mai mốt mấy người đàn bà này ai thích thì gửi xe lên Sài Gòn cho bé Ngọc bán, thừa tiền mua sắm. Mà coi bộ việc đó hợp với con Đào nhứt.


    “Em thích đi xe máy đi học không?”


    “Dạ không.” Anh Đào trả lời. “Chừng mai mốt em vô đại học thì ông mới mua cho em một chiếc Spacy nha. Cốp đựng được nhiều đồ.” Rồi cô gái xoay qua giọng nghiêm trang: “Nhưng mà em thích đi sắm đồ trên Sài Gòn. Nhiều thứ đẹp.”


    “Để mai mốt mình qua Thái Lan hay Singapore mua cho nó rẻ.” Tuấn đáp. Con nhỏ mắt rạng ngời vì hạnh phúc. Với người Việt ở châu Âu thì cuối tuần đi đây đó nước này nước kia chơi hay lái xe hàng trăm cây số thăm nhau là bình thường, chứ còn ở Việt Nam nhiều khi chỉ vài chục cây số từ xã ra huyện lỵ đã là một thế giới hoàn toàn khác rồi. Có tiền cũng không biết tối ngủ đâu ngày đi đâu. Cho nên con Đào mừng hết lớn là dĩ nhiên rồi.


    Con nhỏ quay qua kẹp hai chân vô chân ông Tuấn, hạnh phúc tràn trề.


    Tuấn thì nằm vừa vuốt ve Anh Đào vừa nhìn quanh tính toán. Mé bên kia sẽ trải thảm cỏ nhân tạo hay đóng bục gỗ cao rồi để cái nệm cao và ghế lên. Bên trên lấy miếng nhựa trắng chuyên dùng căng làm mái che kiểu lều trại du mục Ả-rập, chỉ cần một cây cột thép chống lên rồi xung quanh neo dây cáp xuống là được. Chỗ đó che mưa che nắng, học đàn, vẽ tranh, hay lột truồng nhau ra ân ái đều tiện lợi hết. Đặt thêm mấy cái máy siêu âm đặt mua từ bên Nhật về để đuổi muỗi nữa là ngon lành.


    Bổng nhiên Tuấn nảy ra một ý.

    (Hết Phần 20 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 21 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #19
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 21 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 21










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Tuấn chạy vô trong nhà lựa một tấm toan căng sẵn vừa kích thước muốn chọn, rồi lôi trong góc ra hộp màu sơn dầu phủ bụi, mang ra ngoài vườn.

    Anh Đào đang nằm nghiêng qua một bên, váy chỉ tròng vô tay không cài nút để hở cả bộ ngực đẹp lẫn lưng eo và đôi chân dài trắng muốt điểm chút tam giác mờ mờ. Giống hệt như tư thế cô chủ Oplympia trong bức tranh nổi tiếng của Édouard Manet. Chỉ thiếu có cô hầu gái.

    Thì đúng lúc có chuông điện thoại. Con Dung gọi. Nó đang vô từ cánh cửa dưới mé sông. “Chú có ở trên nhà không?”

    “Đi thẳng vô mé mấy cây hồng. Quẹo phải giữa hai cái khe rổi trái liền giữa hai cây hồng vàng là vê tới vườn đào.” Tuấn chỉ dẫn.

    Con nhỏ bước vô, cầm theo một bó khoai lang còn nguyên lá, giống hệt như cô hầu gia đen cầm bó hoa trong bức tranh. Và nó cũng bẽn lẽn ngồi xếp gối đúng ngay mé dưới chân đằng sau Anh Đào. Ông họa sĩ chắc cũng vừa qua một màn mây mưa mãn nguyệ̣n nên mới sắp xếp một bức tranh tuyệt vời như vậy. Hồi đưa ra triển lãm ở Paria năm 1863 giới phê bình đã một phen chửi rủa sao lại vẽ nữ thần Chiến Thắng - Victoria trong dáng vẻ của một con điếm hạng sang? Bây giờ thì cô nàng nằm ở nơi trang trọng bậc nhứt trong bảo tàng d’Orsay vốn trước kia là một nhà ga xe lửa cho khách tới coi Đấu Xảo.

    “Tội nghiệp mấy nhà bên cồn. Thương lái hứa mua khoai lang tím mà giờ biệt tăm biệt tích rồi,” con Dung giải thích. Ở dưới quê thường có ghe bầu vô mấy chỗ kiểu như vầy ăn hàng, rồi dần thành mối lái để đặt mua nông sản cho vụ sau. Muốn nông dân trồng cái gì thì thương lái sẽ bỏ trước một ít tiền để người ta mua giống xuống phân rồi chăm sóc mấy tháng trời chờ thu hoạch coi giá cả ra sao. Nhưng mà khoai lang sắp già tới nơi rồi mà điện thoại của thương lái chỉ tò tí te, mà dọ giá mấy nơi khác thì chỗ nào cũng trồng khoai lang tím mà không có ai mua xuất qua Trung Quốc hay Nhật Bản như hồi đầu hứa hẹn. Tết tới nơi rồi, cho nên năm nay coi như không có tiền sắm tết cho con cái, gửi lên Sài Gòn cho mấy đứa còn đang đi học v.v. “Chú có mua giúp người ta vài trăm ký để dành nuôi heo không? Rẻ rề hà.”

    “Sao uổng vậy.” Con Đào nhảy vô câu chuyện. ”Khoai tím nhiều chất bổ dưỡng lắm. Hồi nhỏ má em có cô bạn bên đại học Cần Thơ chỉ cách làm rượu sake đó. Nhưng phải biết khử mùi chứ không có người thấy giống mùi cao su vỏ bánh xe. Hồi đó má em trồng đậu biếc lấy hoa cho vô. Ba đem cho bạn bè thích lắm. Bên nhà em còn một cái thùng ủ rượu đó”

    “Ờ. Vậy gom hết cho người ta đi. Nhưng mà phải lột hết vỏ đặng mình đỡ công mần.” Tuấn quyết định. Một ký lô chỉ có mấy trăm đồng. Cả tấn khoai chỉ có mấy trăm ngàn. Nguyên cái cồn này gom hết khoai lại cũng chỉ được có vài chục triệu thôi. Vừa vẽ vừa nghe hai cô người mẫu giờ đã thân thiết với nhau như hai chị em bàn tính coi mua thùng phuy nhựa ở đâu cho rẻ, bao nhiêu cái, rồi sắp xếp cho mấy người đàn bà bên cồn ngồi lột vỏ khoai lang ở bên cái chòi nhà con Dung sao cho đừng chật chội quá, để còn có chỗ đặt cái nồi luộc khoai, để nguội, trộn thêm chút đường và men rượu rồi đóng vô thùng. Tuấn thì nghĩ bức tranh này in làm nhãn chai rượu thì bá cháy, hay nếu sở văn hóa thông tin không cho thì mang lên facebook để tiếp thị sake Anh Đào.

    Phải. Anh đào mùi vị đậm đà, mỗi chai chỉ cần bỏ một trái vô là đủ át hết tất cả các mùi khác. Chừng một tháng nữa lúc rượu chín tới thì mấy cây anh đào nở hoa sớm cũng kết xong trái thơm lừng rồi. Nhưng mà ̣đó chỉ là làm màu bên ngoài, chứ còn mùi hương khiến cho khách nhậu ngất ngây phải là từ phấn hoa mà đàn ong chăm chỉ trên kia đang cần mẫn đem về chuồng, trước khi vào cửa phủi chân hắt bụi xuống cái khay đã để sẫn mà hứng. Chính ra thì Tuấn đã tính làm rượu anh đào từ trước, nhưng chỉ một vài chai thôi, nhưng giờ có sẵn mối nguyên liệu rẻ như vầy, còn thêm nhân công coi như là miễn phí nữa, thì tội gì mà không ủ vài chục phuy rượu chứ. Chiết ra chai nho nhỏ như Soju của Hàn Quốc rồi mang lên mấy quán ăn Nhật Hàn trên Sài Gòn mà bán thì cũng ra cả chục ngàn chai chứ bộ. Nỗi khổ của người nông dân là chỉ biết bỏ sức ra làm công mà không biết tìm trước của ra cho sản phẩm của mình, cả đời trông chờ vào thương lái. Ví dụ như không biết ủ rượu thì cũng có thể sấy khô hay chiên giòn rồi đóng bao, tiêu thụ từ từ. Kinh tế nông nghiệp khác với làm nông ở chỗ là biết kéo dài thời gian lưu giữ cho sản phẩm của mình đặng còn tiêu thụ từ từ. Trồng một vụ nhưng bán quanh năm. Như rượu thì một mùa nhưng bán được cho nhiều năm sau nữa.

    Hứng khởi. Tuấn quét thêm vài nét cọ nữa rồi ngừng. Hài lòng với bức tranh của mình. Vẽ theo trường phái Ấn Tượng, chủ yếu chỉ là các nét phác họa chứ không phải tỉ mỉ tô sửa cẩn thận cho nên nhiều khi chỉ 30’ là xong. Tranh là để ghi lại cảm xúc của người vẽ ngay lúc đó, chứ còn kệ mẹ người coi có hiểu hay không, vì phải là người hiểu mới đủ tiền và dám mua những bức tranh ấn tượng cả chục triệu đô từ các danh họa như Monet, vẽ có cái đống rơm chứ không có thêm gì khác. Trong khi ở đây lại có sẵn hai người đẹp trong tranh. Và Tuấn cũng đã có sẵn người đặt mua rồi. Không được nhiều tiền như các danh họa nhưng để thu gom khoai lang ế thì chắc là cũng đủ.

    Hai cô người mẫu giờ đã dồn sang mé bên này để ngắm tranh. Con Dung hơi hờn vì ổng vẽ mình còn nguyên quần áo. Nhưng mà cũng phải công nhận là da thịt của con Đào đẹp thiệt. Xứng đáng cởi hết đồ. Anh Đào đúng là đã bỏ luôn cái váy của mỉnh xuống, trần truồng ôm lấy ông Tuấn. Hôn sâu. Rút cái dây kimono ra để da thịt cọ sát vô nhau. Thẻm khát. Con Dung bò dưới kia ngậm dương vật vô miệng. Tay quờ quờ chụp lấy tay ông Tuấn đặt vô giữa đùi mình, đã lột quần ra từ hồi nào rồi..

    Cô nàng Chiến Thắng không để cho đào phụ có cơ hội lấn át. Đẩy Tuấn nằm ngửa xuống. Đè cả người mình lên người tình. Tiếp tục hôn sau đắm. Hai chân từ từ trườn xuống tìm đường kẹp thằng bé vô giữa để đẩy nó vô ngay chính giữa con bé của mình.

    Biết ý, con Dung cẩm cặc ông Tuấn đặt vô chính giữa lồn con Đào. Hai ngón tay banh cái khe con nhỏ ra để cho chính xác. Con Đào chỉ chờ có vậy là đẩy người mình xuống. Bao lút cán thằng nhỏ của người tình. Ông Tuấn căng người lên sung sướng, ngón tay chọc sâu vô lồn con Dung, khiến nó cũng ợ lên vì sướng, bàn tay bóp chặt lấy mấy ngón chân của người đàn ông.

    Ba người quấn lấy nhau hưởng thú xuân tình. Cho tới lúc con Đào lên đỉnh thì á lên một tiếng to rồi lịm xuống. Con Dung thèm leo lên cưỡi tiếp nhưng thấy con Đào không buông cu ông Tuấn ra thì cũng không dám giành giựt, nằm rên ư ử liếm láp cái bắp chân theo mỗi nhịp ngón tay của người đàn ông chọc chọc vô sâu trong âm hộ.

    Thương tình, con Đào nhích lên trước một chút, thả con cu ông Tuấn ra. Tay đập đập vô mông con Dung. Không để mất thời gian. Nó ngồi lên luôn. Dựng đầu gối ông Tuấn dậy. Ngược tay ra sau chống tay vô đó. Phi nước đại rầm rập. Rồi cũng xuất khí ra rầm rầm. Thở phì phò tìm chỗ nằm xuống. Mở hai chân người tình ra nghiêng người lọt vô giữa đó, hưởng cảm giác được ôm ấp và ấp ôm. Trên này con Đào cũng tựa vai xuống đất để cho người tình tiện mở miệng ra ngậm trọn bầu vú căng, nút nút, liếm liếm. Sướng thấu lên tới cổ họng luôn.

    Cả ba cứ nằm chênh vênh như vậy mà chìm vô giấc ngủ trưa tới xế chiều luôn.

    (Hết Phần 21 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 22 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #20
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Phần 22 ) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 22










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Tỉnh dậy thì con Dung vội vàng qua bên cồn báo cho mấy bà mấy cô bên đó biết tin vui. Còn Tuấn chờ con Đào về thay đồ thì lấy chiếc Wave của con Dung chở nó ra ngoài thị xã đặt mua thùng phuy và ống nhựa trong về làm cái đầu chặn khí chuyên dụng cho bình ủ rượu.

    Không phải chờ tới chừng con Đào hiến kế làm rượu thì Tuấn mới nghĩ tới. Thời sinh viên đã lăn lộn bao mùa hè trên các cánh đồng để kiếm tiền bằng sức vận động, ông đã trải qua hết những cánh đồng nho nước Pháp cho tới khoai tây Đức và tự tay thao tác các hệ thống máy từ ủ rượu cho tới tinh chế cồn. Quá trình lên men rượu đơn giản là sự sinh sôi nảy nở của loài vi sinh mà ông chủ hãng bia Calsberg nổi tiếng bên Đan Mạch từng khám phá ra. Môi trường có thể là bất cứ thứ gì có chứa đường bên trong, như lúa mạch làm bia, nho làm rượu vang, khoai tây làm vodka bên châu Âu hay Soju bên Hàn Quốc, gạo nếp làm sake và khoai lang cũng ủ thành sake được luôn. Mỗi loại có một thứ mùi vị khác nhau tùy thuộc vào khẩu vị của mỗi nền văn hóa văn minh khác nhau. Ví dụ sake Nhật khó uống hơn đế Gò Đen vì hơi chua chua. Nhưng rươu Việt Nam sau này chủ yếu là pha cồn công nghiệp vô cho tăng nồng độ cho nên người ta bắt đầu sợ và chỉ uống rượu ngoại cho bảo đảm chất lượng. Nếu tạo ra được một sản phẩm có uy tín và biết pha chế thì đảm bảo không cần quảng cáo cũng tiêu thụ ngon lành cả ngàn lít trong mùa Tết đến.

    Tuấn nheo mắt nhìn con nhỏ chân nhún nhảy cầm 5 triệu vô trong chợ mua sắm quần áo, rồi chạy qua chỗ hẹn với Hường. Cân nhà này tính luôn sân thượng là 5 tầng lầu. View thiệt là đẹp. Vậy mà chủ nhà kêu giá 800 trịệu chờ hoài cũng chưa có người tới mua. Người trả cao nhứt cũng chỉ tới 650 rồi thôi, bất kể bên hông nhà và đằng sau còn thêm một miếng đất rộng nữa rồi mới tới bờ kênh và ruộng lúa của bên hợp tác xã. Phía trước thì nhìn qua một dãy nhà vườn trồng hoa đang chuẩn bị xuất hàng lên Sài Gòn bán Tết. Mai mốt ghe thuyền sẽ tấp nập dưới mé sông kia. Thiệt là một địa điểm đẹp để mở khách sạn cho dân du lịch và bên trên làm chỗ đờn ca tài tử ngắm tranh phong cảnh.

    Tại bên dưới này người ta không có biết tính toán kiểu như vậy. Ví dụ như ông bà chủ nhà này. Bán nhà để lên trên Sài Gòn chăm cháu nội. Thầng con nuôi bao nhiêu công giờ mua được căn hộ trả góp trong chung cư, chưa phải cao cấp mà đã 2 tỷ rồi. Nhưng mà suy đi cũng phải tính lại. Nó học xong không về dưới này này đất đai nhà cửa để làm gì chứ. Hồi đó trúng mấy vụ lúa liền nên có tiền dựng cột bê tông lên luôn 5 tầng rồi tính sau này con cháu tới đâu thì xây tới đó. Nhưng gái lớn theo chồng còn con trai thì muốn ba mẹ lên Sài Gòn nên cũng phải bỏ đó thôi. Mà dưới này thì ai cũng có đất rồi dựng nhà, mắc mớ gì phải mua nhà xây sẵn chi cho mắc. Bự quá như vầy, mà nằm xa lắc xa lơ, thì dân nơi khác về mua làm cửa hàng hay văn phòng gì cũng không được.

    Vậy là khi ông bà chủ nhà muốn lên tới 700 là Tuấn gật đầu luôn cái rụp. Bấm điện thoại chuyển 100 triệu tiền cọc vô tài khoản của anh con trai trên Sài Gòn rồi viết giấy tay chờ sáng mai lên phòng công chứng giao sổ đỏ. Tháng sau trả đủ. Không chỉ ông bà già chủ nhà giựt mình với vụ mua bán cả mắy trâm triệu mà mau lẹ như vậy, mà tới lượt Hường muốn té xỉu khi ông Tuấn kêu mình mai mang giấy tờ đi làm thủ tục sang tên.

    Thiệt ra thì Tuấn cũng không phải hào hiệp hay mê gái gì mà mua nhà cho tình nhân. Tiền chuyển từ ai qua ai thời nay đều ghi lại trong sao kế ngân hàng. Hường đứng tên căn nhà này thiệt ra chỉ là chủ nợ với ngân hàng mà thôi. Tất nhiên, nếu chăm chỉ làm ăn thì sau này cũng sẽ là chủ thiệt. Nhưng từ giờ tới đó thì không thể mua bán gì. Tuấn đã có sẵn kế hoạch kinh doanh nhà nghỉ cho căn nhà này, nộp vô là thằng đệ tử cũ bên ngân hàng phát triển đầu tư thông qua luôn cho vay toàn bộ vốn, vì ngân hàng sẽ giữ sổ đỏ để thế chấp. Chỉ có điều là nếu hàng tháng không kiếm ra tiền thì Tuấn sẽ phải trích thu nhập ra trả góp thôi. Nhưng mỗi cuối tuần chỉ cần một phòng cho khách trên Sài Gòn xuống thuê là đủ rồi. Nhà rẻ thì tiền góp cũng rẻ và chi phí cũng thấp. Nếu chịu khó ngồi thu tiền phòng theo giờ cho mấy đôi đi xe máy từ nơi khác về đây chơi ban ngày thì chỉ vài năm là trả xong hết nợ ngân hàng. Hường ôm cánh tay Tuấn ép vô bộ ngực mềm mại của mình nói khẽ vào tai: “Để mai em góp luôn 3 ngàn đô hôm bữa con Huyền gửi về nha. Vay ngân hàng càng ít càng đỡ mệt gánh trả nợ.”

    Tuấn mỉm cười dõi mắt ra xa nhìn ráng chiều từ từ chìm khuất sau đường chân trời. Những đàn chim én chao lượn ngoài xa xa. Cái lồng dơi thu phân bên dưới kia khiến Tuấn chợt nhớ chắc cũng làm một cái như vậy cho vườn của mình để diệt muỗi và sâu bọ. Bên dưới kia thì Hường đã ngồi thụp xuống ngậm con sâu béo ú của Tuấn vô trong miệng. Bao khăn giấy ướt mang theo đã làm sạch để cho giờ đây cái lưỡi gai gai tha hồ liếm láp kích động thằng nhỏ trỗi dậy trước phong cảnh hữu tình sau phi vụ làm ăn hiệu quả.

    Kéo cái quần xuống, một chân vẫn đứng nguyên dưới đất, người ngả ra sau trên cái tấm đan cao ngang mặt bàn. Chân kia gác lên vai người tình, Hường chờ đợi được con cặc ấm nóng đang cương cứng trong lòng bàn tay chui sâu vào trong. Một tiếng ú ớ kìm nén trong cổ họng đón nhận cái sự sung sướng đang bắt đầu trào dâng. Ông bà chủ nhà đã xuống dưới từ nãy giờ, chắc không còn sức mà trở ngược lên. Cũng không dám làm phiền hai vị khách giờ đây coi như đã là chủ căn nhà này, đang tính toán coi chỗ nào sửa lại cái gì.

    Phải. Họ đang sửa lại tư thế cho sát hơn. Tay Tuấn luồn vô trong áo mà Hường lúc nãy đã vòng ra đàng sau tháo chốt áo lót, vò nặn bầu vú to bự đầy khoái cảm. Tay kia kéo mông cô gái vô cho mỗi lần đẩy vô là sát hết vô trong. Rồi dồn sức bắn tinh thành hai ba đợt nhòe nhoẹt. Miệng cười sung mãn bỏ chân người tình xuống. Xoay thân lại. Một tay vẫn tiếp tục bóp vú. Tay kia cho xuống dưới kích kích cái mồng đốc cho Hường tiếp tục giựt giựt lưu giữ tình trạng lên đỉnh, muốn té đái cùng với dòng tinh trùng pha dâm thủy đang chảy thành dòng xuống ướt hết một bên đùi.

    Đâu đó trong xóm, bên mé vườn hoa có người đang ôm cây đờn kìm độc tấu bản Lưu Thủy Trường, vừa mày mò tập vừa cảm âm và biến chế, nghe thiệt là tình tứ. Mỗi lần tiếng đàn gảy lên đúng cái nhịp ngón tay của Tuấn là Hường lại thót hết cả người lại để trào dâng thêm một lần nữa.

    (Hết Phần 22 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 23 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 6 FirstFirst 1234 ... LastLast

Tags for this Thread