Phần IV: HÙNG BÁ MỘT PHƯƠNG

Chương 73: Montreal - 1 (2)














THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới

Giường tuy khá lớn nhưng 3 đứa nhỏ thoải mái chiếm gần hết một nửa,lại sợ bị đụng chạm chúng nên 2 trong 4 người chỉ có thể ngồi trên mép giường còn 2 người thì đứng,3 đứa cũng thật biết ‘thông cãm’ cho cha mẹ, bú no nê xong rồi ,quơ tay,quơ chân miệng ê a...không la hét ồn ào, nhìn quanh quất ,thấy cha mẹ xà nẹo ôm nhau,chúng cười ngây ngô.

Hôm nay là lần đầu sau một thời gian nhịn.Biết là bên ngoài có nhiều người nghe ngóng nhưng không thể nhịn nửa,vả lại đang lơ lửng trên trời mà,nhìn ra ngoài cửa sổ,chỉ thấy từng cụm mây trắng trong bầu trời trong xanh,khung cảnh hoàn toàn mới lạ.Cả ba chị em quấn lấy hắn xa luân chiến ‘hành hạ’ để ‘trả thù’ những ngày tháng thiếu thốn.

Vấn đề là tuy cả 3 nàng cố gắng giử tiếng rên của mình nhỏ nhưng khi đạt cao trào thì quên mất.
-“Oh....oH my God...Ahhh” Trong tư thế ‘behind’ (doggy),bị hắn ra sức ‘bơm’,đạt đến cao trào khiến Kiều Nga không kiềm được,hét lên trong niềm thống khoái...Nancy,Kiều Chinh muốn bịt miệng nhưng không kịp...Tiếng hét của nàng khiến bé Thu Sương giật mình trợn mắt tròn xoe...Nhảy xuống ghế định chạy vào phòng.
-Má Kiều...Hình như là má Nga có chuyện...Kêu papa đi.
-“Không có gì đâu,chắc là má Nga sợ chuột thôi...” Mỷ Kiều nắm tay Thu Sương,ngượng ngùng khi gạt con nít,chung quanh các Dì,Má mắt đang tập trung trên màn hình di động chơi game nhưng sắc mặt đỏ hồng...Ai cũmg thầm nghỉ ‘mình cũng vậy mà’ nên không thể trách được,chỉ trách là trách cái ‘tên kia’ có cần phải để Kiều Nga la lên như vậy không.Ở đây có con nít đó...Đúng là đồ mắc dịch.
-“Chuột?Má à...Trên máy bay làm gì có chuột chứ?” Nghe Kiều giải thích,bé Sỷ ngạc nhiên,hỏi Nhung.
-“Má..Má cũng không biết nhưng dì Kiều nói thì chắc không sai...Đôi khi cũng có mà,từ dưới đất bò lên,có thể là to chà bá nên Dì Nga sợ...Ouf” Nói tới đây Nhung cãm thấy không ổn liền im miệng.
-“Hi hi..Ha ha..” Người nói vô tinh,người nghe có ý tưởng tượng phong phú,trừ Giang Ngọc Hoa, Nhàn,Tâm có thân phận ‘trưởng bối’ nên sắc mặt đỏ ửng vì cố nhịn cười,.Đám mỷ nử còn lại,ai cũng mường tượng được cụm từ ‘to chà bá’ nên đều bật cười rủ rượi.
-“Các chị em hiểu lầm rồi...Nhung..Nhung không phải là ý nầy...” Thấy mình bị hiểu lầm,Nhung ngượng ngùng phân bua.
-“ Hi hi..Chị Nhung à...Vậy ý của chị là sao?” Muốn trêu chọc,Nhả Phương cắc cớ hỏi.
-“Chị..chị........”Mặt Nhung đỏ bừng không biết nói sao cho phải...’Cái đó của hắn to chà bá,khi hắn đút vào dập,cãm giác sướng điên người,ai cũng biết mà,sao lại hỏi mình chứ.
-‘Nhả Phương...Đừng chọc Nhung nửa mà..Hi hi..Để chị đi coi..” Mỷ Chi đứng dậy,nàng dỉ nhiên biết sau gần ba tháng trời nhịn..Namcy và song Kiều sẻ buông thả làm tới bến.Chuyện nầy Mỷ Chi hiểu được vì tương lai gần ,3 chị em nàng cũng sẻ như vậy đó mà.

Giang Ngọc Hoa cũng đang giả khờ,thật ra từ lúc biết hắn có nhiều đàn bà vây quanh, nàng bán tín bán nghi,một người đàn ông có một hay hai hoặc ba người đàn bà thi cũng thường nhưng hắn thì có thể nói là quá nhiều,thật không thể tin được.Nhất định không phải là vì tiền,3 chị em Mỷ Chi là đại phú bà,Ngọc lan là Bác Sỉ,còn có Thái Điệp,Tú Nhi,Gia Kỳ,tất cả đều có thân phận gốc gác không tầm thường chút nào, nhất là Nancy...Vậy thì cũng không phải vì quyền lực...
Không phải vì tiền,không phải vì quyền lực mà có đám đàn bà vây quanh...Vậy thì là cái gì nếu không phải là khả năng tinh dục của hắn làm đàn bà mê mệt?
Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng Ngọc Hoa chưa chắc lắm,hôm nay thì chắc rồi,từ lúc hắn vào phòng của Nancy,kế đó Kiều Nga,Kiều Chinh lần lượt đi vào.. Vì hiếu kỳ nên đặc biệt chú ý nên Ngọc Hoa nghe rất rỏ ràng tiếng rên rỉ .Ở Canada,trai gái thác loạn làm tình tập thể,nàng nghe hoài nhưng đây là lần đầy nàng chứng kiến 1 người đàn ông làm cho ba phụ nử thét gào...Thật không thể tin được...
-“Ladies and gentlemen...We’re approching Montreal Internatinal Airport ...”Ngay lúc nầy,tiếng nói của viên phi công trưởng vang lên thông báo sắp đến sân bay quốc tế Ellilot Pierre Trudeau của thành phố Montreal..Mục đích để các vị khách đại gia chuẩn bị cho tư thế an toàn trong lúc hạ cánh.
-“Ngừng đi...máy bay sắp đáp rồi...” Miệng kêu ngừng nhưng người Nancy thì đang đánh đu không ngừng trên mình hắn.Hai tay quàng cổ,hai chân nàng như gọng kiềm xiết chặc eo,người nàng vặn vẹo.Chiếc áo ngủ kéo quá nửa ngực,phô bày cặp vú trắng ngần ,hắn vừa ôm cặp mông vừa cúi đầu bú hết vú nầy sang vú khác một cách tham lam,phía dưới,vạt áo che phủ lấy cặp mông tròn trịa,chỉ thấy hai đùi thon cặp lấy eo hắn,thân hình nàng không ngừng di chuyển ,mặt ngửa ra,hai mắt nhắm nghiền,miêng rên ư ư...Sau máy lần lên đỉnh,Kiều Nga,Kiều Chinh ẩm con về phòng mình, nên trong phòng chỉ còn Nanncy và hắn.
-“Hi hi..Đáp thì đáp chớ...Đáp xuống rồi anh vẩn làm...Như vậy mới phê...Charter flight cho riêng mình mà...Mấy tháng rồi ...Hôm nay bù lại cho em nha.đứng ngồi nằm...Kiểu gì cũng được hết á...Hi Hi...”Đức ôm mông nàng,đẩy lút cán,dập bạo,để khỏi thét gào như Kiều Nga,Nancy cắn mạnh vào vai làm hắn đau thấu trời xanh...
‘Cộc cộc cộc’ Có tiếng gỏ cửa nhè nhẹ,tiếng Mỷ Chi nói vọng vào…Giọng vừa đủ để cả hai nghe.
-Hi hi...Hai người nhỏ tiếng một chút...Nghe tiếng chị cả la.. bé Thu Sương tưởng chị cả có chuyện gì.
-“Anh...Cũng tại anh hết á...” Nancy ngắt eo hắn...Bé Thu Sương nghe có nghỉa là tất cả đã nghe hết rồi,thiệt là xấu hổ chết đi được,nàng làm sao nhìn mặt họ đây,bởi vậy đổ thừa hắn,hoàn toàn quên mất khi nảy nàng thúc giục hắn mạnh hơn..mạnh hơn nửa.
-“Tại anh?” Đức sửng sốt...Là nàng lúc lên đỉnh,la bài hãi đó mà.Sao bây giờ là lổi tại mình chứ?
-“Không phải tại anh chẳng lẻ tại em?Em kêu anh ngừng đó mà...Anh...Anh ra ngoài trước đi...”Nancy trừng mắt
-Ờ..ờ...Là tại anh..Hi hi..Sorry cưng..Ậy..Ai cũng vậy đó mà...Nói cho em biết nha..Mỷ Chi,Đồng Giao,Tú Nhi..Hi hi..Còn la lớn hơn em.
-“Thiệt sao? như vậy cũng đở ngượng một chút” Nghe hắn nói... Nancy ranh mảnh mĩm cười,thầm nghỉ chuyến về nhất định để hắn ‘làm’ cho Tú Nhi,Đồng Giao ‘la hét’ mới được,để gở chút mặt mủi,coi như ‘huề’...

...
Khai báo hải quan,trình hộ chiếu...Làm xong thủ tục nhập cảnh ,lấy hành lý cũng mất hơn nửa giờ...Đoàn người đẩy xe hành lý ra cổng...
-“Luật sư Trang kìa...” Giang Ngọc Hoa đưa tay chỉ...Cùng lúc Đức thấy một phụ nử ,miệng cười tươi bước tới.
-“Welcome to Montreal...Các vị nhận ra tôi chứ..?” Quỳnh Trang mĩm cười,với thân phạn là Luật Sư của Giang NGọc Quế,hôm nay nàng đích thân ra sân bay đón phái đoàn.Phải nói là nàng biết hầu hết qua các buổi họp mặt trực tuyến với Giang Ngọc Quế.
-“Luật sư Quỳnh Trang..Cô trẻ hơn nhiều so với lúc mình gặp nhau trên màn hình...Và hình như đẹp hơn” Nancy mĩm cười,thân thiện xả giao...
-“Hi hi..Cám ơn nhiều..Nhưng tôi thấy mình không bì được với các chị...” Quỳnh Trang mĩm cười đẩy đưa,liếc nhìn ‘vai chánh’,gật đầu... Hắn cũng mĩm cười gật đầu chào lại..Nử Luật Sư nầy là phụ nử đẹp,không nên quá thân thiện vồn vả biết đâu sẻ bị các nàng lên án kết tội một cách oan uổng..
-“Các vị....Ở đây giờ nầy là 3 giờ trưa,bên Việt Nam là 3 giờ sáng..Chắc các vị cũng khá mệt rồi Xin mời lên xe..Bây giờ về khách sạn nghỉ ngơi trước.Chiều tối tôi sẻ đón các vị dùng cơm...Ừm..Trần Đức...Những ngày tới lịch trình của cậu rất dầy...
-“Có phải khách sạn Ritz-Carton mà Ngọc Lan đã ‘book’ không luật sư?” Đại phú bà Mỷ Chi có chút lo lắng...Nàng sợ Quỳnh Trang luật sư này tiết kiệm đặt khách sạn 2 hoặc 3 sao để cả đám nhồi nhét thì khổ..Chuyện nầy rất có thể lắm nàng nghe nói người nước ngoài gốc việt cứ tưởng người Việt trong nước vẩn còn nghèo rớt mồng tơi.Cho nên nàng muốn làm sáng tỏ trước.
-“Hi hi..Biết chị là như vậy mà..Yên chí đi...Là Ritz-Carton theo yêu cầu của chị đó..Trang luật sư,tôi đã đặt phòng ở Ritz Carton..Sorry nha,bận nhiều chuyện nên quên nói với chị...” Ngọc Lan trấn an Mỷ Chi,đồng thời tỏ ra ái náy về sự thiếu xót của mình...
-“Không sao...Vậy tôi cancel chổ kia...”

Quỳnh Trang sửng sốt...Tuy biết Giang Ngọc Quế có tài sản kếch xù để lại cho người con trai nhưng khi đặt khách sạn đón phái đoàn,nàng nghỉ phòng cở 300 đô/đêm coi như là sang chảnh rồi...Ai dè họ đã book trước khách sạn sang trong bậc nhất Montreal...Ở đó một đêm không dưới 1 ngàn đô...Tuy là Luật Sư nhưng cho tới giờ nầy,Quỳnh Trang chưa từng vô khách sạn cao cấp đỉnh cao như vậy...

Lúc đi đón máy bay tới,nàng tưởng mình nhìn lầm khi nhìn màn hình thấy chuyến bay mình đón có mả số đặc biệt của charter flight..Không chứ hả?Gia tài chưa tới tay đã phun phí như vậy rồi?Thì ra con trai của Giang Ngọc Quế là phá gia chi tử...
-“Trang luật sư...Vừa rồi Mỷ Chi qua Dubai mua du thuyền,đã ở qua khách sạn Ritz-Carton nên đặc biệt yêu thích ...” Biết Quỳnh Trang chưa rỏ Mỷ Chi là đại phú bà nên Ngọc Hoa khéo léo giới thiệu.Chỉ là chưa đi sâu vào chi tiết nói Mỷ Chi mua chiếc du thuyền 3 tầng,hơn 30 phòng ngủ,không cần vay mượn ngân hàng.
-“Thì ra là vậy...”Quỳnh Trang có chút ngượng ngùng vì mình đã coi nhẹ đám người nầy rồi.Lúc trực tuyến,’gặp’ qua Mỷ Chi nhưng chưa bao giờ hỏi cặn kẻ không ngờ người phụ nử nầy có thể qua Dubai mua chiếc du thuyền như vậy thích ở Ritz Carton là phải rồi.

Ngay lúc nầy có chiếc xe buýt sang trọng dành cho du khách,trờ tới,cửa mở...Một mỷ nử nhìn là biết nửa âu nửa á,trạc tuổi Hồng Phượng song Nhả bước xuống,theo sau là hai ông tây ,một già một trẻ
-Các vị.xe đã tới xin mời lên xe...Hi hi..Đây là cháu gái tôi,tên là Quỳnh Hương...Còn có tên tây là Véronique... Vero nói được tiếng việt khá trôi chảy,sẳn thời gian nầy Vero rãnh,tôi nhờ nó đồng hành cùng các vị đi tham quan các nơi...
-“Hello...Chào các anh chị...Goi em là Vero được rồi...” Vero nói tiếng việt lơ lớ nhưng ai cũng hiểu...
Lại thêm một lần chao hỏi...Song Nhả,Nguyệt,Thanh Tình,Hồng Phượng thấy Vero trạc tuổi mình,thân thiết bắt chuyện...Đức điềm đạm mĩm cười hiền hậu, âm thầm dè dặt trước những cặp mắt sắc bén của Đồng Giao,Tú nhi,Thụy Vủ.
Các nàng dè chừng hắn cũng phải,chỉ tại Vero có hai giòng máu âu á nên đẹp nảo nùng,thân hình bá cháy,vú mông mời gọi...Có anh chàng nào không mơ cho tôi được 1 lòng’dìu em lên đỉnh thiên thai cho biết mùi chứ..Đức cũng vậy thôi nhưng mà..Aiz...Không dám đâu à...Ây..xem ra dẩn cả đám qua Canada lần nầy là sai lầm trầm trọng a...Lần tới phải rút kinh nghiệm mới được.
-Vero...Chúng ta đưa các vị nầy đến Ritz-Carton.
-“Ritz-Carton?” Vero ngạc nhiên nhưng Dì Trang bảo sao thì làm vậy.
-“Raymond,Tino..Arrangez ces bagages S’il vous plait...” (Đại khái nói đưa hành lý vào khoang xe).
-“OK Vero...Je m’en occupe” Ông tây già cũng là lái xe,giơ tay chào,miệng cười thân thiện.Mọi người lần lượt lên xe.
-“Sao hả..Đẹp không?” Hồng Phượng ,Nguyệt ngồi hàng ghế ngay sau lưng ,chồm lên ,kê miệng vào tai hắn,hỏi
-“Đẹp?Cái gì đẹp?...” Đức quay lại,biết Hồng Phượng nói gì nhưng giả nai...
-“Hi hi...Hồng PHượng hỏi anh Vero có đẹp không í mà...”Nghe được vì ngồi bên cạnh...Gia Kỳ trêu chọc, ngắt mạnh eo hắn.
-“Xê...Nhiều chuyện..Có liên quan gì tới anh chứ...”Đức phát tay...Trong lòng nghỉ em gái tây lai nầy thiệt là bá cháy,nhưng mình qua đây nhiêu lắm là nửa tháng,bèo nước gặp nhau chuyện trò vài câu thôi mà,coi như xả giao...
-“Vậy cũng phải..Cho dù anh muốn dê người ta ..hi hi..Cũng không có thời giờ...” Hồng Phượng hung hăng giáo huấn...
Tấu xảo thay,trong lúc xe chạy, Quỳnh Trang mĩm cười,đứng lên...
-Hi hi..Trong thời gian nầy Quỳnh Hương sẻ đồng hành để làm quen với các vị...Trước hết là học thêm chút ngôn ngử,sau là mai nầy khi nó về Việt Nam thì có bạn.
-“Về Việt Nam chơi hả?Tốt đó,tụi mình sẻ hướng dẩn cô đi khắp nơi từ Bắc vô Nam.” Nhả Phương vổ ngực hứa hẹn...
-“Hi hi..Không phải.em ‘get’ được cái ‘ Job English teacher’ ở Hồ Chí Minh city..” Vero vui vẻ đáp...
-“Hi hi..các vị..Sau nầy Quỳnh Trang qua bên đó làm việc 1.2 năm..Các vị trông nom Vero giùm 1 chút..Nhất là cậu đó Đức,ở đây tôi và chị Quế quen thân đã lâu,hai nhà rất thân,Vero thường gọi chị Quế là má nuôi..Hi hi,cậu cứ coi Vero là người nhà đi ha...
-Khụ khụ khụ...
-“Sao ho dử vậy? Đức đại gia...Có sao không?Trang Luật sư hỏi anh kìa?” Nhả Thy nói mát...
-“À..Ừm...Không thành vấn đề...Mai mốt cô Vero trước khi về Việt nam thì liên lạc với Hồng Phượng,Nguyệt và Nhả Thy,Nhả Phương là được.” Đức đau khổ bán cái...
-Hi hi..Vậy cám ơn trước nha...À quên nửa...Chương trình tối nay là như vầy..Đến khách sạn,sau khi check in xong,các vị nghỉ ngơi cho khỏe,chiều tối ,hai dì cháu tôi sẻ trở lại,chúng ta cùng nhau dạo một vòng cho biết Montreal về đêm,sau đó sẻ ăn tối..Các vị thấy sao?
-“Vậy chừng nào chúng tôi có thể gặp Ngọc Quế?” Không nghe Quỳnh Trang đề cập đến chuyện thăm Ngọc Quế..Nhàn nóng lòng giơ tay hỏi.
-“Chị Quế còn nóng lòng hơn chị nhưng quy định của bệnh viện,giờ thăm bệnh nhân là từ 9 đến 11,mổi lần viếng thăm tối đa là 4 người,không có ngoại lê...Sorry nha,tôi đã có nói là các vị từ Việt Nam qua nhưng họ nói không thể phá quy định được.” Quỳnh Trang ái náy.
-“Không sao,cám ơn Luật sư nhiều..Chị có nói những ngày tới tôi sẻ rất bận rộn..Tôi muốn biết để sắp xếp thời gian..” Đức hỏi.
-“Quỳnh Hương...” Quỳnh Trang nhìn Quỳnh Hương gật đầu..Mỷ nử tây lai lấy từ trong cặp táp ra đưa cho hắn .
-“Đây là lịch trình Tôi đã in sẳn hardcopy cho anh...Anh cho tôi email tôi sẻ gởi cho anh toàn bộ để lưu trử...” Quỳnh Hương đưa hắn xấp giấy A4...Trên đó toàn bộ lịch trình đã được Quỳnh Trang sắp xếp...
-Sáng mai vào thăm má cậu,tới 11 giờ thì rời đi...Ăn trưa đến 1 giờ,sau đó cậu và chị Hoa đến văn phòng tôi ký giấy tờ để toàn bộ tài sản...À không,90 phần trăm tài sản của má cậu là sẻ chuyển sang tên cậu...Chị Hoa được 10 %..
-“Trang Luật sư...Sao gấp vậy,chị tôi vẩn còn đó mà..” Ngọc Hoa thắc mắc...
-“Aiz..Đây là ý của chị Quế ...Chị muốn hoàn thành tâm nguyện trước khi ra đi...Tôi chỉ làm theo thôi..Chính vì vậy mà trong thời gian sắp tới,cậu rất bận rộn...À,tôi chưa nói hết,chiều mai cậu sẻ chủ tọa buổi họp ở công ty. F.V.L...Ngày mốt xuống Quebec...Chủ tọa..” Quỳnh Trang nói một hơi...
-“Ngưng...ngưng...Từ từ ha..Trang Luật Sư..Chị làm tôi sợ..” Nhìn lịch trình,Đức hết hồn..Đúng là muốn lấy mạng mà..
-“Hihi.Tôi cũng biết cùng một lúc nhiều việc thì thật làm khó cậu nhưng mà cậu là người thừa kế...” Quỳnh Trang mĩm cười thông cãm...
-“Được rồi..Tôi đã có chủ trương..” Đức phát tay.
-“Cậu đã có chủ trương?” Quỳnh Trang sửng sốt...Hắn vừa mới nghe nàng nói chưa được 2 câu thì nói đã có chủ trương?
-“Hi hi..Chị không phải nói chúng tôi cần nghỉ ngơi sao...Như vầy đi,tối nay gặp nhau ăn cơm tôi sẻ cho chị biết...”Đức mĩm cười...
-Vậy được...

Lúc nầy chiếc xe buýt ngừng trước khách sạn đồ sộ sang trọng bậc nhất của Montreal...Phái đoàn lần lượt xuống xe đi vào bên trong.Nhân viên khách sạn phụ giúp Raymond và Tino đem hành lý vào trong... Làm thủ tục đăng ký xong,nhân viên khách sạn mang hành lý ,hộ tống khách lên phòng.
-“Các vị nghỉ ngơi cho khỏe... Chiều tối gặp lại..” Hai Dì cháu Quỳnh Trang,Quỳnh Hương cáo từ..
-“Cám ơn nhiều...Trang Luật Sư...cô Vero...” Tối gặp..” Đức mĩm cười,cùng Nancy,Tú Nhi,Ngọc Lan.Mỷ Chi tiển hai dì cháu vài bước,nhìn họ lên xe. Mỷ Chi thật biết điều,không quên dúi vào tay Raymond,Tony mổi người 1 tờ 20 đô khiến cả hai cười toe toét...
-“Anh nói có chủ trương?Là chủ trương gì vậy...”Ngọc Lan thắc mắc
-Chưa suy nghỉ ra,nói đại vậy mà..Hi hi..Từ đây đến chiều tối mình bàn thảo một chút thế nào cũng có cách mà phải không?Đi.. Ý..Nghỉ ra rồi.bổng nhiên anh có ý này...Nhưng mà bây giờ lên phòng tắm rửa trước vừa tắm vừa nói ha..
-“Lưu manh...” Biết ý đồ của hắn,Ngọc Lan ‘lườm,mắng’...
-Hi hi..Sao cũng được nhưng ở trong khách sạn sang chảnh như vầy thì phải tận hưởng chứ..Các em nói có phải không...À..Khách sạn nầy sang thiệt...
-“Dỉ nhiên rồi...1 đêm hơn 1 ngàn mỷ kim đó..Hi hi... Em thấy,lúc Mỷ Chi nói cái tên Ritz-Carton..Trang Luật Sư có vẻ hết hồn...” Ngọc Lan cười vui vẻ...Nàng không phải thích khoe khoang gì nhưng cũng cãm thấy có chút kiêu hảnh.
-“Cái gì?”Đức trợn mắt há mồm..
-“Thì cũng là anh nói ..Anh có tiền thì vợ con hưởng đó mà...Đức đại gia..Đi đi..Em cũng muốn thử coi phòng tắm ra sao..Hi hi...Mỷ Chi bụng lớn rồi không tiện..Hai người nghỉ sao” Liếc Tú Nhi,Ngọc Lan..Nancy kéo tay hắn...Mĩm cười trêu chọc ánh mắt thách thức,ý nói ‘có dám không?chị mời chung vui..Đừng nói chị chiếm hửu 1 mình đó nha’.Thật ra Nancy muốn quan hệ giửa nàng và đám Tú Nhi,Thụy Vủ ,Tuyết,Yến được đột phá...Nếu Tú Nhi chịu cùng nàng tắm chung với hắn có nghỉa là quan hệ giửa hai người sẻ xích lại gần hơn rất nhiều...
-“Em cũng muốn nghe thử coi anh có chủ trương gì...”Tú Nhi chưng hửng khi Nancy thách thức mình có dám tắm chung không...Nói là ‘tắm’ nhưng tên nầy chỉ là ‘tắm’ thôi sao?Nếu là Thụy Vủ,hay Tuyết,hoặc Yến thì đã quen rồi mà Nancy,Ngọc Lan thì hoàn toàn mới lạ.Nhưng nghỉ lại tại sao phải ngại chứ...Người ta không ngại thì mình ngại cái gì,cái gì cũng ngại thì sau nầy sẻ không có chổ đứng...No way...
-“Hi hi...Ý anh là như vầy,mình chia..”Hắn chưa nói hết câu..Cửa thang máy mở ...Tú Nhi,Nancy,Ngọc Lan,Mỷ Chi trợn mắt há mồm...Hai tiểu la lỵ Ngọc Hân,Gia Hân,Hồng Phượng Nhả Thy,Nhả Phương,Nguyệt ..Cả đám ùa ra,trên người mặc đồ tắm không một thì hai mãnh,vai choàng khăn,tay cầm cây tự chụp...
-“Wow..Các em làm gì vậy?” Đức sửng sốt...
-“Hi hi..Xuống hồ bơi Selfie livestream chứ làm gì...”Hồng Phượng cười hi hi...Cả đám ‘nguýt’ hắn rồi tíu tít chạy đi.Vài người da trắng ánh mắt sáng ngời,đưa ngón tay cái...
-“Hi hi..Kệ đi,từ lúc biết được đi Canada,ngày nào họ cũng chuẩn bị,anh không biết đó thôi,lúc trên máy bay cũng là như vậy,biết đâu giờ nầy bạn bè ở Việt Nam biết hết rồi..”Ngọc Lan mĩm cười.
-“Hi hi..Đúng đó...Mấy thuở mới được vào Ritz Carton cho nên phải ghi hình để khoe khoang trên facebook ...”Tú Nhi,Ngọc Lan nhìn thì chín chắn nhưng dù sao tâm hồn vẩn còn con nít một chút.Là con người mà,không ít thì nhiều cũng thích khoe khoang,Ritz Carton đó,không phải ai cũng có thể vào...Nếu mình được dịp thì có lý nào không khoe một lần? Cho nên cả hai thông cãm.
-“Đúng ha...Vậy mình cũng phải tận hưởng mới được..Hi hi...” Đức cười ám muội...
-“Nói chuyện thôi nha,tuyệt đối không được lộn xộn...” Tú Nhi cảnh cáo cho có lệ...
-Ờ...Được được hi hi..


Ngọc Lan nói không sai chút nào...Tuy là nửa đêm nửa hôm nhưng ở Cần Thơ,Cao lảnh,Long Xuyên ngay cả Rạch Giá vẩn còn rất nhiều người chưa hoặc ngủ không được..Thời buổi công nghệ thông tin hiện đại, không phải đếm ‘một ông sáng sao,hai ông sao sáng cho đến 1 ngàn sao sáng để giổ giấc ngủ mà là lên mạng chuyện trò,xem chuyện xe cán chó,chó cán xe.

Ngọc Thy không phải khó ngủ mà đang bị Đương làm phiền,nên miển cưởng chiu chồng...Hai chân nàng dạng ra,phía dưới Đương đang hì hục bú liếm,nếu là lúc trước,nàng sẻ xoa đầu tóc Đương và ghì mạnh nhưng ngày nay,Ngọc Thy hoàn toàn đã mất hết cãm giác với chồng mình...Nàng chỉ miển cưởng làm bổn phận của người vợ.

Đương nay đã khác xưa,bây giờ không còn là anh hát dạo dẩn con gái lê la từ quán ăn nầy đến nhà hàng khác để kiếm hai bửa cơm cho gia đinh nửa mà là một Phó Giám đốc lương tháng 50 Triệu của Đức Lập Đồng Tháp.Một Công ty lớn.Nói nhiều không nhiều nhưng ở Cao lảnh nầy,người có mức lương tháng 50 Triệu,có thể đếm trên đầu ngón tay cho nên Đương có quyền tự hào...

Nhưng được cái nầy thì mất cái kia...Vấn đề chăn gối,Đương cãm giác Ngọc Thy càng lúc càng xa lánh mình...Đương biết mình yếu nhưng nhờ tài chánh khả quan nên đã không ngừng tìm thầy kê toa uống thuốc..Nhờ vậy mà đở hơn lúc trước rất nhiều.Tối nay Đương muốn chứng tỏ hùng phong nên uống một viên Viagra...Bây giờ đang hì hục bú liếm...

Ngọc Thy hai mắt nhắm nghiền,không phải vì Đương làm nàng ‘phê’ mà trong đầu nàng đang tưởng tượng tới ngôi nhà của nàng và hắn...ngôi nhà cấp 4 ở gần Sa Đéc...Nàng đã bỏ công trang trí làm tổ ấm uyên ương.chờ hắn về là nàng và hắn đến đó ân ái...nghỉ tới đó Ngọc Thy mĩm cười...hắn mạnh thiệt,làm nàng ê ẩm phía dưới,đơ cả miệng mà vẩn trơ trơ,không phải là người mà.Nhiều lúc Thy hổ thẹn,nghỉ mình có phải là đàn bà dâm đảng?Nhưng nghỉ lại thì không phải nàng chỉ dâm với hắn thôi mà...Không phải là loại người lang chạ.
-“Em..Em bú anh đi..”Tác dụng của rượu và Viagra làm người nóng lên... Đương thở mạnh chìa cặc ngay miệng vợ.
-“Thôi đừng..Để em làm tay cho anh..” Bất đắc dỉ,Thy ngồi dậy cầm lấy khúc củi nóng hổi,bàn tay nàng ra vào...Đương lòn bàn tay vào bóp vú vợ...Thy sục chưa được 20 giây thì Đương gồng người lên,giòng khí trắng đục văng lên vú nàng.
-“Anh..Anh xin lổi..” Đương thở dài...Tốn bao nhiêu tiền nhưng kết quả chẳng được bao nhiêu...
-“Không sao...Anh ngủ trước đi..Em đi tắm..”Ngọc Thy ngồi dậy,đi ra ngoài...Bên ngoài trời tối om..nàng vào phòng tắm,xối nước,chà xà bông,tắm rửa sạch sẻ,lau khô,mặc lại quần áo,đi trở về phòng mình,bất chợt thấy trong phòng Ngọc Thơ có ánh sáng đèn và tiếng cười rúc rích...Hiếu kỳ nàng đến bên cửa ghé mắt nhìn vào...Ngoc Thơ vẩn chưa ngủ,đang cười rúc rích trước mặt là cái I pad.Nghe tiếng mở cửa,Ngọc Thơ quay lại,thấy chị mình,nàng cả mừng,ngồi bật dậy.
-“Í chị Hai..Chưa ngủ sao?Hi hi..Em đang nói chuyện với Ngọc Hân,nó tới Canada rồi...Wow..Chị hai,chị coi khách sạn nó ở 1200 mỷ kim một đêm lận đó...Nè..Chị nói chuyện với nó đi..Ngọc Hân.má cháu nè...” Ngọc Thy hâm mộ...Không ngờ hắn tốt với cháu mình như vậy,được ngồi máy bay riêng,được ở khách sạn Ritz Carton bên trời Canada...Nghỉ tới đây,Ngọc Thơ giật mình..’Hay là hắn có ý với Ngọc Hân?’Chắc không phải đâu nhưng cũng có thể lắm,nếu không sao tốt với Ngọc Hân như vậy mà không tốt với mình...Ây da...Xem ra mình phải chủ động hơn nửa mới được...”Ngọc Thơ âm thầm quyết định.
-“Hello Má..Hi hi ..má coi nè..” Ngọc Hân cầm máy đi khắp nơi để ‘livestream’...Tuy nói là ‘má coi nè nhưng thật ra đang khoe khoang với đám bạn cùng lớp.Trước đó hai tiểu la lỵ khoe với đám bạn cùng thầy cô trong trường là cả hai đươc đi qua Canada trên chuyến máy bay riêng nhưng ai cũng bụm miệng cười nói cả hai nổ như pháo nổ đêm giao thừa,bởi vậy hai tiểu la lỵ từ lúc trên máy bay,quay phim chụp hình ‘trứng cá’ giá 35 ngàn đô một ký,ghế ngồi thượng đẳng,phòng khách,phòng ngủ trên máy bay ‘của mình’ và bây giờ là khách sạn ‘hai chị’ ở một đêm băm mấy triệu cho chúmg mày chết khiếp...
-“Ngọc Hân..Sao con ăn mặt hở hang vậy?”Thấy con gái trong bộ đồ tắm hai mãnh.Ngọc Thy sửng sốt thầm nghỉ sao Ngọc Hân bạo như vậy...Nàng đâu có dạy nó đâu?
-“Hi hi.Ai cũng vậy mà má...Anh Đức cũng nói con đẹp..Hi hi..Má coi nè...”Ngọc Hân quay ống kính hướng về Đồng Giao,Thụy Vủ.Tuyết.Yến.Thanh Thanh.Phương Linh,Thanh Tình những người mà Ngọc Thy,Ngọc Thơ đều quen biết,tất cả đang ỏng ẹo,hí ha hí hửng tạo dáng chụp hình quay phim...
-“Tầm bậy..Anh Đức đâu...? Ngọc Thy hết hồn khi nghe con gái nói ’ Anh Đức cũng nói con đẹp’.nàng lớn hơn hắn mười mấy tuổi,hắn hơn Ngọc Hân 5 hay 6 tuổi,có thể nào?.Nghỉ tới đó Ngọc Thy lo lắng...Ấy chết,không phải Ngọc Thơ cũng đang mê mệt hắn sao?Không được,nhất định phải cản bằng mọi cách..Ngọc Thơ thì không sao nhưng nếu là Ngọc Hân thì...Có thể nào hai mẹ con cùng lấy một người đàn ông chứ?nàng không dám nghỉ tới nửa...
-”Anh Đức đang họp với Chị Tú Nhi và chị Nancy...Anh ấy bận việc lắm...
-“Ngọc Hân,,con khoong đúng rồi..Phải gọi là ‘Dì’ Tú Nhi,’Dì’ Nancy ...”Ngọc THy cau mày...
-“HẢ hả..Má nói gì...Ụa ..Di động hết pin rồi .Sao mau vậy cà?” Ngọc Hân nói tới đây cúp máy.
-”Nó cúp rồi... chị Hai...Có khi nào..”Ngọc Thơ lo lắng..
-“Có khi nào cái gì..Ậy..Đừng nói bậy,không có đâu..Ngọc Hân còn nhỏ mà...” Ngọc Thy phát tay...
-“Cũng không thể nói như vậy đâu chị hai,Ngọc Hân ngày càng trổ mả,con gái bây giờ biết sớm lắm...Hơn nửa hắn nha...Già không bỏ nhỏ không tha..Đúng là dê chúa mà...”Giọng Ngọc Thơ dổi hờn vì hắn không nhìn nàng đến nửa con mắt...
-“Ậy...Nói bậy...Cái gì già không bỏ..Nhỏ không tha chứ..” Ngọc Thy chột dạ...
-“Đúng đó chị hai..Em nghi lắm..Hai bà Thanh Phương,Tuyết Hoa mổi lần vàp phòng hắn báo cáo công tác lần nào cũng nửa tiếng là ít nhất,mổi lần trở ra nét mặt của hai bả sao sao ấy...” Ngọc Thơ nói một hơi,hình như là đã để bụng chuyện nầy lâu lắm rồi...
-“Ậy..Đừng nghỉ bậy...Ngủ đi,khuya lắm rồi...” Ngọc Thy quay người bước ra.Ngọc Thơ nhìn theo chợt sửng sốt, sực nhớ bà chị mình mổi lần vào phòng hắn nói chuyện công tác cũng lâu như vậy mà..
...
-“Các em coi nè..Sáng mai ,sau khi vào thăm má,anh đến văn phòng luật sư ký giấy,ăn cơm,buổi chiều di họp ở công ty..ừm V.F.L gì đó..Sáng mốt xuống Quebec..chủ tọa họp ở công ty khác...Anh chưa chuẩn bị cho chuyện nầy...”
Trái với ý nghỉ của các nàng tưởng hắn dụ mình tắm chung rồi ‘xyz’ với nhau trong cái phòng tắm đại xa xỉ nhưng khi nghe giọng hắn nghiêm túc,nét mặt đăm chiêu,các nàng mới biết hắn không đùa...Thì ra hắn gọi các nàng vào phòng là thật sự muốn bàn chuyện.
-“Vậy anh có chủ trương gì?” Mỷ Chi nhíu mài.
-“Trước hết gọi Giang Ngọc Hoa tới đây hỏi một vài thông tin quan trọng rồi mới quyết định sau...Ngọc Lan,em gọi Dì Hoa dùm anh..Tú Nhi.em lên mạng tìm hiểu công ty V.F.L..sơ lược thôi được rồi,chi tiết mai mốt đào sâu thêm.Anh không muốn chiều mai vô họp mà ngồi đực mặt ra...” Hắn không còn hi hi ha ha đùa cợt nửa mà nghiêm túc phân phối công việc.
-“Ừm được..” Ngọc Lan lấy di động gọi Ngọc Hoa...Tú Nhi lấy laptop lên mạng...
-“Anh có nghỉ Luật Sư Trang giở trò..Nếu không tại sao không nói trước để anh có chuẩn bị...Bà ta biết anh qua đây để hợp thức hóa việc nhận tài sản của má anh mà..” Mỷ Chi ngờ vực...
-“Anh không nghỉ là Trang luật sư....Rất có thể là người trong công ty muốn thừa nước đục thả câu muốn ,làm khó anh chẳng hạn.Phải chờ ngày mai mới biết được...” Đức lắc đầu.
-“Giang Ngọc Hoa nói tới liền..” Ngọc Lan cúp máy,nói...
-“Ừm.Cám ơn em...Hay là em mệt thì về phòng nghỉ đi...Đừng để Thái Điệp một mình.có Tú Nhi và Nancy cùng Mỷ Chi được rồi.
-“Không mệt.. ngủ trên máy bay nhiều rồi..Chị Điệp chắc cũng đang livestream hay chụp hình với Gia Kỳ,Thúy Ái.Tâm Đoan..
‘Cộc cộc cộc..’ Có tiếng gỏ cửa nhè nhẹ..Ngọc Lan biết là Giang Ngọc Hoa nên bước đến mở cửa...
-“Có chuyện gì vậy?” Ngọc Hoa bước vào...Nghe Ngọc Lan nói hắn muốn gặp mình,nàng có chút khẩn trương.
-Ngồi..vô ngồi xuống rồi nói...
-“Ừm ..Được...”Ngọc Hoa gật đầu,thản nhiên đi đến ngồi xuống..Ở đây là Canada,Nàng không cần phải sợ hắn.Ngày mai sau khi ký giấy ,nàng nhận 10% của mình xong thì đường ai nấy đi,không có Dì cháu gì hết
-“Dì Hoa nè..Mọi chuyện trong quá khứ...Coi như phấn viết trên bảng xóa đi hết rồi...Có đúng không?Đức mĩm cười, tất cả chuyện coi như là quá khứ,hắn không ghét Ngọc Hoa..Là con người mà.ai lại chẳng có lòng tham.
-“Là cậu nói đó...Mọi chuyện coi như phấn viết trên bảng,xóa đi...Được...Cậu muốn gì nói đi,giúp được tôi sẻ giúp nếu cậu cãm thấy tin tưởng..” Hoa dè dặt đáp.
-Hi hi..Nếu không tin tưởng thì kêu dì tới đây làm gì...Ừm..Công ty S.V.L là công ty gì vậy?Má tôi có mấy cái công ty?Ngắn gọn thôi được rồi.Dì biết gì cứ nói...
-“Là chuyện nầy à...Ừm...Chị hai có hai công ty..S.V.L ở Montreal, La Source ở Quebec...S.V.L có khoảng 200 nhân viên phân nửa là kỷ sư,phân nửa là buyer,manager và quản lý hành chánh,business của S.V.L là làm đồ điện cho Bambardier..Ở Montreal làm về conception,vẻ họa đồ,sản xuất thì giao cho China...” Hoa đắc ý nói một hơi,chứng tỏ rất rành nghiệp vụ...
-“Vậy còn công ty ở Quebec ” Nancy cãm thấy thích thú...
-“Services...Bao gồm technician,kỷ sư,phần lớn là sửa chửa ...Đừng coi nhẹ Sources...Nơi đây chinh là nơi làm ra tiền...Revenu hàng năm lên tới hàng trăm triệu...” Về tới ‘bản xứ’ Hoa cãm thấy thoải mái và dạn dỉ hơn nhiều nên nói năng lưu loát,xen lẩn tiếng Pháp...Cũng may,có một thời gian du học ở đây nên Ngọc Lan rất am tường,giải thích cho hắn cái gì là ‘Bombardier’...

(Hết Phần IV - Chương 73 (2) ... Xin mời đón xem tiếp Phần IV - Chương 74 )

Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!