CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 4 FirstFirst 1234 LastLast
Results 11 to 20 of 36
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lang Bạt Kỳ Hồ (Chương 11 ) (Tác giả: Út Hội)

    LANG BẠT KỲ HỒ

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 11: Chia tay











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Phải nói trước luôn với quí độc giả, rằng chia tay là chia tay với chiếc du thuyền Súng Vàng 01, chứ không phải chia tay hai cô em Bắc kỳ người nho nhỏ kẻ chân dài. Mọi chuyện cũng vô cùng bất ngờ như cái ngày Sáng từ dưới thuyền chở hoa bước lên bờ về nhà chị Vy vậy.

    Số là về tới khu làng bè quanh cù lao Phố, thì tự nhiên có ông anh đang ngồi câu cá trên bè kêu lại, rủ nhậu. Vân và Chi ríu rít đi coi cá, còn Sáng thì ngồi nhâm nhi dĩa khô nai. Hóa ra ông anh câu cá là đại gia, bạn của chủ bè, mà chính xác là về đây câu cá nhiều quá rồi thành là bạn bè luôn. Hồi trước bè cá trúng lắm, nhưng bây giờ lớp chết vì thủy điện Trị An xả lũ, lớp bị rớt giá, nên các chủ bè phải xoay qua chiều chuộng dân câu để kiếm thêm thu nhập đắp đổi qua ngày.

    Còn chuyện kêu lại là vì ông anh đại gia muốn giấu tên thấy chiếc du thuyền của Sáng mấy lần rồi. Có bữa ở Sài Gòn, bữa thì trong con rạch nhỏ gần đảo Kim Cương, bữa hôm qua thì bên mé ngoài sân golf và hôm nay thì đúng là chạy qua sát rạt gần bên luôn. Cũng nghiên cứu du thuyền lâu rồi, nhưng nghe nói tới tiền tỷ không hà, nên tò mò mời nhậu để hỏi thăm.

    - Nhỏ cỡ này anh bỏ chừng 300 triệu đóng là đủ rồi.
    - Giỡn chơi hoài em. Hôm bữa anh xuống gần Trung Lương coi chiếc tàu câu bãi cũ mèm xấu èm mà đã 200 triệu rồi.
    - Dạ đúng. Hàng nhập thì như vậy, chứ còn chiếc này em làm mà.
    - Giỡn hay thiệt vậy đại ca? - Ông anh hỏi, nhưng giọng bắt đầu tin rồi. Nên Sáng mới dắt xuống chỉ cho coi, rồi giải thích máy móc, và hai ưu điểm không sợ vướng rác cùng chịu sóng trong thiết kế của mình.
    - Anh muốn chạy lẹ hơn nữa thì thay máy 3T này bằng con 4T là ngon, dàn ốc bên dưới y hệt nhau. - Sáng chốt lại. Không phải là quảng cáo bán du thuyền, mà đơn giản là muốn chia sẻ để người Việt có tiền cũng biết mà đặt hàng để các nơi làm du thuyền giá rẻ mà đi chơi.

    Anh đại gia cám ơn. Mời Sáng uống tiếp bia. Rồi trầm ngâm suy nghĩ. Thỉnh thoảng lại chạy ra ngó chiếc thuyền, kêu Sáng chỉ cách đề nổ, tắt máy, bơm nước, và khoái chí nhứt cái vụ đái vô cầu tiêu rồi đạp chân xịt nước cho nó xả xuống bên dưới. Rồi chút nữa lại xin cho chạy một vòng, rồ ga một cái làm sóng dập dềnh mấy chủ bè chửi quá xá trời, vừa xin lỗi vừa gật gù vẻ thích thú.

    - 250 triệu đi. Thì anh mua luôn. - Tự nhiên anh ta đề nghị. Tới lượt Sáng ngỡ ngàng.
    - Thiệt không đó anh? - Hỏi lại.
    - Sao không. Đồng ý cái bắt tay giao chìa khóa anh chuyển tiền luôn vô ngân hàng là xong. Bao tài xế chở em về Sài Gòn.

    Sáng giựt mình ngồi nghĩ. Thiêt ra thì vậy là lời quá rồi, đóng một chiếc mà bán hơn tiền hai chiếc luôn. Nhưng mà cũng giựt mình. Vậy thì có lời nhiều quá không vậy.

    - Mà không được. Bây giờ anh giao 200 triệu thôi. Em phải bảo hành 6 tháng chớ. Làm hợp đồng đàng hoàng. Anh giữ 50 triệu lại sau 6 tháng trả hết luôn. Vậy đi.

    Vậy thì thằng Sáng cũng không còn phải băn khoăn thêm gì nữa chuyện giá cả. Chiếc tàu do nó đóng thì tin tưởng là không sao. Máy đã có bên Cần Giờ bảo hành cho 3 tháng rồi, mà nếu có hư thì 50 cũng đủ mua máy mới ngon hơn vậy ráp vô, chỉ cần chủ mới làm đúng qui trình tới đủ số giờ là thay nhớt máy, nhớt số là được. 50 triệu coi như là công bảo trì đi, còn lỡ đại ca muốn mất mặt mà xù thì cũng không sao.

    - Dạ được. Nhưng em phải lấy lại cái bếp với hũ gạo và tấm ván lên bờ à nha. - Sáng chậm rãi đề nghị. Thủ tục bán ghe ngoài các giao kèo về tài chính còn kèm với nhiều điều kiêng kỵ khác.
    - Vậy bán riêng cái bếp cho anh đi. Chứ giờ tìm được cái bếp vừa khít mà lại đẹp như vậy cũng mắc công lắm.
    - Em mua hết 500k, vậy để lại anh cũng đúng vậy luôn. - Sáng ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra giải pháp phù hợp.
    - OK. - Ông anh đại gia chìa tay ra bắt, rồi móc bóp lấy tờ giấy bạc ra đưa. Xong xuôi lấy số tài khoản của Sáng để chuyển tiền vô, rồi xin chủ bè hai tờ giấy A4 làm hợp đồng bảo hành vỏ tàu cho hai bên ký tên.

    Tiền vô cái rụp. Sáng xuống thuyền cầm túi của Vân và Chi lên, cho chai gạo của mình và cái võng vô ba lô, rồi kẹp tấm ván bước lên bè, ngỡ ngàng như trong mơ vậy. Anh đại gia thì gọi điện kêu tài xế chạy đi mua ít trái cây và nhang đèn mang vô cúng bà cậu, còn Sáng thì ghi hết những qui trình cần thiết để vận hành chiếc thuyền ra tờ giấy A4, dọn dẹp sơ rồi tưới đầy nước cho hai chậu rau thơm đằng sau.

    Chi và Vân ngỡ ngàng trước tin mới khi quay lại, nhưng Chi vui sướng vì chút nữa sẽ được ngồi xe đẹp về thẳng nhà, còn Vân thì đã nghe Sáng nói về một thiết kế mới, lần này là thân đôi chứ không còn là thân ba nữa, đơn giản hơn và tốc độ có thể cao hơn.

    Tại vậy mà suốt trên đường về Vân không nói gì, ngồi yên băng sau trao đổi với Chi về sườn bài luận văn để Sáng ngồi đằng trước im lặng tính toán trong đầu. Phải. Kết cấu thân đôi sẽ là hai chiếc tắc ráng kết lại với nhau. Mỗi chiếc có bề ngang 8 tấc là gắn được một máy 3T. Hai bên hai máy xoay vòng hay ra vô c̣ặp cảng sẽ dễ hơn, và tốc độ chạy cũng nhanh hơn. Khi hỏng một máy thì bên kia vẫn còn chạy bình thường để an toàn về bến. Đó là chưa kể khoang thuyền sẽ rộng hơn tha hồ sắp đặt và nâng thân cao lên để đăng ký thành phương tiện đi biển luôn, mai mốt chạy ra Côn Đảo hay Phú Quốc chơi.

    Nhưng đó là chuyện mai mốt, còn bây giờ thì Sáng phải vác miếng ván leo ba tầng lầu lên nhà Vân ở trên kia. Nặng thì không nặng, nhưng giữa phố sá Sài Gòn ai cũng nhìn anh chàng ôm khư khư tấm ván lót chân như của quí vậy. Cũng may khúc cây chỉ dài gần hai mét xấp xỉ đầu người, chứ nếu như là tấm ván dài 6-7 mét người ta để dưới ghe bầu để vác hàng lên bờ thì không biết khiêng kiểu nào luôn. Vô tới phòng Sáng vẫn còn ngất ngây nên vô tắm rồi nằm dài luôn ra đất. Trước đây căn chung cư này kiểu như là một khách sạn giờ mỗi phòng là một chủ, nên ngoại trừ nhà tắm và góc bếp đằng sau hay ngay cửa ra thì tất cả nhà chỉ có một phòng thôi. Vân và Chi cũng mau chóng tắm rửa rồi nhào vô kẹp cứng hai bên như lúc còn bên dưới thuyền. Người ta nói nhiều khi lên bờ rồi mới say sóng. Chi coi bộ lên bờ rồi thì dính với Sáng còn hơn Vân nữa. Mặc kệ đất Sài Gòn náo nhiệt bên dưới kia và hai mỹ nữ yêu kiều bó chặt bên trên này, Sáng ngủ luôn một giấc ngon lành với những hình vẽ và con số cùng trôi vào trong cơn mơ.

    Tỉnh dậy thì trời đã tối. Chi đang ngồi trên máy tính soạn lại hình ảnh còn Vân thì đâu mất rồi. - Vân nó xuống nhà mua đồ ăn rồi. - Chi giải thích.

    Nhìn cô nàng nhu mì hẳn, khác hoàn toàn với dáng vẻ kênh kiệu lúc đầu. Khi con người ta đánh giá người khác bằng tiền bạc, thì số tiền 200 triệu cho một chiếc thuyền mà lúc đầu mình cứ nghĩ là rơm rác thì sẽ khiến con người ta thay đổi thái độ ngay lập tức. Một chiếc xe SH mà Chi vẫn còn mơ ước còn chưa được nửa giá đó nữa. Vậy mà mấy ngày qua mình được đi trên đó mà không biết, trong khi các đại gia thấy hời quá là mua liền tay luôn sợ người bán thay đổi ý định. Cho nên với mạng lưới nối kết ảo của mình Chi lập luôn một trang quảng cáo tuyến đường du lịch theo đúng câu ca dao mà học sinh phổ thông ai cũng phải biết “Nhà Bè nước chảy chia hai…”, cho hình mình tạo dáng lên, vừa đánh bóng bản thân vừa bán tour mai mốt ăn lời 10%.

    Sáng thì không quan tâm tới mấy chuyện đó cho lắm. Nghe Chi giải thích rồi thấy Chi chỉ chỉ vô màn hình thì ừ ừ thôi, có gì mà từ chối chứ. Nhưng điều đáng chú ý nhứt là trong bộ quần áo ở nhà này nhìn cô nàng hấp dẫn vô cùng. Quần áo mặc lên người làm thay đổi những đường nét xấu, cho nên người Ý mới chú trọng vô thời trang là như vậy, như chiếc Vespa dáng đẹp chứ máy thì không bền được như của Đức. Cái áo không có tay mà lại viền ren chỗ đó tôn lên đôi cánh tay mảnh mai khẳng khiu như người mẫu của Trịnh Công Sơn, khiến cho Sáng nhìn thấy là cho luôn tay vô, mò ra đằng trước sờ ti.

    Chi giật mình nhưng không phản ứng gì mà ngược lại cứng đơ người, miệng chảy nước thèm được người ta mút vô. Chừng như hiểu được suy nghĩ của Chi, Sáng hôn vô cổ rồi vòng đầu ra đằng trước kéo môi Chi bằng nụ hôn hút chặt qua một bên, người cũng nhấp nhổm đứng lên luôn theo sức hút hay sức kéo của bờ môi đó.

    Rà tay xuống dưới đã thấy ướt đẫm hết rồi. Dâm thủy tràn ra hình như cũng cùng lúc với nước bọt trên miệng, nhưng miệng thì ngậm lại nuốt xuống bụng được, chứ dâm thủy chỉ có nước tràn ra rồi thấm vô quần lót mà thôi. Nhưng ở nhà thì Chi không mặt quần lót, nên dòng nước chầm chậm chảy xuống đùi.

    Mò tay ra đằng sau thấy cu của Sáng đã giương thẳng ra đằng trước từ lâu, Chi với tay qua chỗ hộp bao cao su cả chục cái để sẵn trên bàn, bóc ra không cần nhìn cũng vòng tay ra đằng sau trùm vô được, rồi lột quần mình xuống dạng chân ra chờ đợi

    Sáng làm theo phim Nhật, cũng lấy đầu cu mình đập đập lên mông hay quanh quanh bên ngoài âm đạo, rồi bất thình lình đâm lút cán vô bên trong như hiệp sĩ đạo kết liễu con bò đực vậy. Chi kêu hự lên một tiếng rồi hai chân run bần bật, đường gân trên cổ giật giật, tay quơ quơ trong không khí bị Sáng tóm lấy vặn ngược ra đằng sau, giữ lấy cánh tay cho người Chi khỏi bị chúi tới mỗi khi đâm vô.

    - Ối giời đất ôi, làng nước ôi, mấy thằng bồ cũ ngu đần ôi. Sao mà nó sướng quá thế này không biết. - Chi la làng trong đầu, không dám nói ra thành tiếng, trong họng chỉ là những tiếng ư ử hồng hộc.

    Từ đằng sau Sáng vẫn dùi tới không ngừng nghỉ, mà càng lúc càng nhanh. Tay lần dần lên tới vai Chi, khiến cho người cô gái từ cúi thẳng dần lên khiến cho đầu cu cạo ngày càng mạnh hơn ra đằng trước, đúng chỗ điểm G của nhiều phụ nữ, khiến Chi đã lên đỉnh rồi càng lúc lại càng bị cho leo cao hơn, hụt hẫng, chơi vơi, như đang bay trên đầu mũi thuyền trong phim Titanic.

    Chi ưỡn cong hết người ra sau, nghiêng cổ cố hôn Sáng. Còn Sáng thì rảnh tay, chụp xuống bên dưới bụng, không chỉ kềm người Chi mà còn bấu vô đó đế giật ngược người Chi ra đằng sau mỗi khi mình hất tới trước.

    - Hự, hự, hự - Tiếng kêu trong cổ họng của Chi thiệt là vô cùng kích thích. Người Sáng bắt đầu rần rần chuyển động, và kềm thêm một hai cái nữa là bắn tinh ra đầy bao luôn.

    Buông Chi ra, đứng yên cho người đẹp xoay người lại, quì xuống rút cái bao ra buộc túm đầu lại một cách điệu nghệ, rồi há miệng ra ngậm cu hút cho cạn tinh trùng còn nằm đâu đó trong ống, lưỡi vét vòng quanh da và viền dưới đầu khấc cho sạch sẽ thì thôi.

    Đúng lúc Vân về. Mở cửa bước vô. Nhưng Chi cũng không giật mình mà nhẹ nhàng kéo quần Sáng lên, rồi mặc quần mình vô giúp Vân dọn thức ăn ra bàn. Vân có chút giật mình khi bước vào nhưng định thần lại ngay rồi bước vô nhanh để khép cửa lại luôn. Đã quần nhau cả đêm trên thuyền rồi chứ có lạ lùng gì nữa đâu mà ngạc nhiên chứ. Chỉ hơi giận là mình phải xuống nhà mua thực phẩm mà con bạn lại phè phỡn trên này. Nhưng nghĩ cho kỹ thì chả phải là mình vẫn chịu thiệt cho bạn đấy sao.

    Sáng thì không nghĩ nhiều. Nứng thì là đụ. Đói thì là ăn thôi. Ăn xong rồi sẽ đụ tiếp. Trước hay sau gì thì cũng được hưởng cặc hết. Đồ ăn ở khu này thiệt là nhứt hạng rồi. Mà người ta nói tới Sài Gòn là khu này, chứ ra ngoài một chút là Gia Định hay Phú Nhuận, Gò Vấp, Đa Kao, Khánh Hội hết trơn rồi, không còn là Sài Gòn nữa. Hồi xưa ở đây cũng là mấy con rạch cùng kênh đào và chợ quê như trên Biên Hòa hay dưới miền Tây thôi, rồi lần hồi người Pháp lấp hết kênh thành đường, nên mới như vầy, nhưng đồ ăn thì vẫn còn lưu lại hương sắc chọn lọc. Bánh mì thịt Như Lan, bánh kem Brodard hay một hàng khô mực vô danh cũng chọn lọc kỹ càng, nướng lên là xay cho thiệt là nhiễn để chấm với thứ tương ớt đặc biệt trộn nhiều đồ chua, thử hỏi nơi đâu ở Việt Nam này sáng bằng nổi hả?

    (Hết Chương 11 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 12 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lang Bạt Kỳ Hồ (Chương 12 ) (Tác giả: Út Hội)

    LANG BẠT KỲ HỒ

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 12: Hai máy











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Mấy ngày sau đó thì Sáng đã có xe đi rồi. Ngay góc bùng binh tượng Phù Đổng Thiên Vương là khu bán xe, từ mấy chiếc mới nhất cho tới đồ cũ tã ra cũng đủ hết. Nghe nói cái chợ này có từ trước 1975 luôn, khi Sài Gòn rầm râp chuyển từ xe Pháp Mobilet hay Rolex sang Honda Dame cho phụ nữ rồi Honda 67-68 mà sau này riết rồi xe của hãng Suzuki cũng bị gọi là xe Honda Suzuki luôn.

    Mới đầu Sáng định mua một chiếc Wave cũ vài triệu làm chân chạy, nhưng Vân đòi mua xe tay ga tặng, nên cuối cùng Sáng chọn chiếc Vision là lại rẻ nhất trong hàng tay ga và tự mình trả tiền. Vậy là tha hồ lượn xem hàng bãi để chọn đồ cho chiếc du thuyền mới. Vân thấy tên trên bản vẽ là SV02 thì cũng nghĩ là ghép tên mình, nên thích lắm, có biết đâu là thằng du thuyền này cũng là Súng Vàng 02, em của thằng Súng Vàng 02 đã bán cho đại gia thích câu cá bên Đồng Nai.

    Lần này Sáng liên lạc trực tiếp với xưởng vỏ dưới miền Tây để đặt, kêu người ta để hở khớp để mình tự nối tiếp lên, vừa không mắc công cưa xương bê úp vô bên trên, vừa rẻ hơn nữa. Một đôi vỏ lãi dài 5m4 ngang 80cm cao 30cm chỉ có 7 triệu, lại còn chở thẳng về nhà bên quận 9 nữa, tiện một chuyến xe từ dưới lên giao cho các đại lý. Một phần cũng là nhờ anh chủ đại lý trên này báo xuống dưới là thằng nhỏ mua để chế du thuyền, và đã bán được một chiếc rồi, cho nên người ta cũng muốn giữ mối lâu dài luôn.

    Nhưng phần máy thì phải tìm mua chỗ khác, vì bên đó không chuyên hàng bãi mà thợ máy lâu lâu sửa được con nào thì giữ đó bán thôi. Cho nên Sáng bắt đầu tìm tới những vựa hàng ở đầu hướng về miền Tây luôn, quá xá trời máy gặt đập đào xúc nguyên con, lẫn máy phát điện và máy bơm hay động cơ các loại. Đặc biệt là Jetski tức là mô tô nước nhiều vô số kể, chỉ có điều giá vẫn còn quá mắc, tầm vài chục triệu, ngang ngửa chiếc xe mới đang đi.

    Tại vì Sáng tính mua về chỉ để lấy đầu nén nước để thay chân vịt, mà nếu mua mới thì chừng hai ngàn đô, nhưng hàng cũ rồi mà còn mắc vậy, dù dư ra cái máy mấy trăm phân khối và vỏ cùng tay lái nữa, nhưng vẫn chưa ổn lắm. Cho nên vẫn phải xài chân vịt thôi. Mớm nước sẽ phải hơi sâu như trước. Đằng nào thuyền rộng thì cũng khó chui vô trong rạch nhỏ lúc cạn nước, nên như vậy cũng không sao. Hai nắp máy nhô lên hai bên sẽ làm thành chân ghế luôn, để ở giữa rộng tạo cảm giác thoáng. Đằng sau cũng đục một lỗ vuông để quan sát bánh lái ngay đó hoặc thò kéo dài xuống cắt lưới vướng vô chân vịt hai bên.

    Kiểu gì thì phần trên từ ngang mớm nước lên tới nóc vẫn kiểu dáng như cũ, cho nên tiền mua keo hầu như không thay đổi, cũng như trang thiết bị bên trong. Lần này chơi sang bỏ thêm 300k mua một cái máy tính bảng của Tàu để hiển thị vòng tua của máy, đồng hồ đếm số giờ chạy máy để báo thay nhớt hay mức nước ngọt trong hai bồn đáy cân bằng phía trước v.v. Máy bên kia mới là để nghe nhạc coi phim và các thể loại chức năng còn lại. Lần này đã biết nơi mua bạt hay chỗ xi inox cho khung và các bộ phận sắt cho nên chi phí rẻ hơn và thời gian thi công cũng giảm xuống rất nhiều, chưa kể là mối hàn đẹp hơn và lắp đặt chính xác hơn, không phải chỉnh đi sửa lại nhiều lần.

    Cho nên dù chưa tìm được máy, nhưng có hai cái vỏ về là Sáng đục lỗ dưới đáy gắn lap chân vịt rồi nối hai thân lại với nhau luôn. Lần này là mối quen rồi nên giá mua cuộn composite và keo cũng rẻ hơn, cứ vậy mà dựng lên thôi. Chị Vy đi Hà Nội về nghe chuyện bán thuyền và mở tour du lịch cũng vui lắm. Tất nhiên không nhắc tới khúc nửa đêm ba người quần nhau trong khoang rồi. Vườn tược ngày càng đẹp và ngôi nhà này tự nhiên lên giá bất ngờ vì người ta thấy có chiếc du thuyền ra vô. Nhưng tất nhiên là Vy chưa có ý định bán rồi, mà còn hỏi chuyện thả heo vô nữa, nhưng Sáng chưa đồng ý vì cây ăn trái còn thấp và yếu quá.

    Vân thì sắp quay trở ra Hà Nội rồi, cho nên có bữa đi coi bãi dưới Long An thì Sáng phóng tuốt luốt xuống cầu Chợ Gạo luôn ngồi coi cho biết tuyến đường thủy bận rộn nhất Việt Nam. Ghe thuyền mà đặc biệt là sà lan trọng tải lớn nối đuôi nhau chạy rầm rập, nghe cho biết tiếng máy nổ Cummin nó ra làm sao. Ngồi trên ghế kế bên, Vân cứ tựa ngực vô đầu gối Sáng rồi thì thầm: - Em thèm anh.

    Vậy là trả tiền nước, kéo nào lên xe vọt thẳng qua cầu Rạch Miễu về Cái Mơn luôn. Gạt chống xe trên cây cầu bê tông mỏng, mò chìa khóa nhét cạnh chậu đất mở cửa phóng thẳng vô trong sân luôn. Nhà có gì đâu, chỉ là mái tôn vách gỗ thôi, nằm sâu tuốt bên trong. Hàng xóm láng giềng giờ toàn người già, lớp lên Sài Gòn chữa bệnh lớp thì lên đó làm osin cho con cháu, cũng khóa cửa bỏ không vậy, đóng tiền an ninh tổ quốc cho dân phòng trông coi.

    Ngôi nhà đơn sơ nhưng là cả một tuổi thơ của Sáng. Phủi bụi chiếc giường tre rồi thắp cho má cùng bà ngoại hai nén nhang, Sáng cười khi thấy Vân đi hết một vòng quanh nhà không nhìn thấy đồ đạc gì và ngoài chiếc giường ra thì cũng không còn chỗ nào ngồi luôn.

    Nhưng mà hai người mục đích về đây là để khỏi tốn tiền thuê nhà nghỉ mà. Cho nên còn chờ gì nữa chứ. Vân cẩn thận lấy mấy bao cao su trong túi ra bỏ lên giường, nhưng nghĩ sao rồi lại cho ngược trở vô. Bữa nay gần như chắc chắn là an toàn. Xong cái cởi quần ra nằm tơ hơ lên giường chờ Sáng nhập cuộc.

    Hồi nãy chỉ cần nhìn thấy Vân ngượng ngùng cởi quần là Sáng đã nứng cặc luôn rồi. Cho nên chỉ chờ có vậy là đứng xuống dưới đất, kéo quần xuống đút vô. Lắc cắc lụp cụp. Chiếc giường tre lung lay oằn mình chịu cơn rung lắc của khối thịt mũm mĩm đang nằm bị cơ bắp của đôi chân đang đứng lay động liên hồi. Có một lúc tự nhiên day mặt qua mé bàn thờ nhìn lên Sáng tưởng tượng như hai người đang cười chửi yêu: “Mồ tổ cha bay có con ghệ ngon vậy mà hồi nào giờ không mang về ra mắt”. À mà chính xác là ra lồn chứ, phải không quí độc giả?

    Cảm giác của Vân thiệt lạ lùng luôn đó. Không phải là những khoái cảm lúc đầu tiên, mà cũng không phải cơn cực sướng của sinh lý. Không đeo bao khiến cho âm hộ cảm nhận được sức nóng của dương vật suốt từ đầu tới đuôi luôn, như đang ôm ấp một đứa bé mai mốt sẽ chui ngược ra từ trong này để sinh ra đời. Một cảm giác không phải như từ thiếu nữ thành đàn bà, mà từ một cô gái sắp chuyển thành một bà mẹ vậy. Nếu như hồi trước cứ làm tình là sợ có mang này nọ, còn bây giờ thì chỉ muốn có con thôi. Thiệt là lạ lùng luôn đó.

    Thằng Sáng thì nào biết đâu diễn biến bên trong cô gái nằm bên dưới. Với nó thì có bao với không có bao chỉ khác biệt chút xíu thôi, nên cứ nhíp cho thỏa thích rồi bắn sâu vô bên trong.

    Thế rồi, không biết có phải nhờ âm dương đã hòa hợp hay không mà trên đường về, chiều muộn rồi, nhưng ghé vô bãi hàng thì vẫn còn mở cửa vì đang tiếp tục xuống hàng từ công ten nơ. Và bước vô trong thì sững người lại luôn vì thấy ngay hai em máy đúng là một chín một mười luôn, không chỉ giống nhau như đúc như hai anh em sinh đôi, mà thợ máy vừa thử hơi thử lửa đền còn ngon zin hết, mang về tới nhà không nổ không ăn tiền. Giá mềm nữa chứ, bán mở hàng công luôn, 50 triệu một cặp.

    Học xong khóa máy nổ rồi nên Sáng tự tin coi máy. Với lại cách nói chuyện của anh chủ cũng khiến người ta yên tâm, vì hiểu được nỗi lo của người mua, và sẵn sàng giảm giá sâu để lỡ có rủi ro gì thì người ta vẫn còn dư tiền kêu thợ máy về sửa. Ảnh còn hứa chở miễn phí cho luôn nữa, vì mấy bữa nữa sẽ phải giao một chiếc máy sáu Mitsubishi về Đồng Nai. Nghe vậy thì Sáng vô lựa luôn thêm một cái động cơ chừng 250cc nữa, ai dè đâu lượm được một cái đầu bơm có sẵn cánh quạt nén của xe jetski không biết sao nằm trong đống đồ lạc xon.

    Còn phải chế thêm ống hút nước và trục láp truyền động, cũng như đầu chỉnh dòng chảy để lái, nhưng mấy thứ đó dễ. Cái là anh chủ khuyến mãi cho luôn, vì bán thì cũng không biết bao nhiêu cho vừa. Thiệt ra ảnh nhập về làm đồ xơ cua cho cả chục chiếc jetski đã bán cho khách, nhưng hàng đó toàn động cơ to ống bự còn cái ống này lại từ mấy chiếc nhỏ xíu kiểu người ta nằm ôm dưới nước bơi chứ không phải ngồi giờ không còn mấy ai chuộng nữa, nên bỏ ra ngoài này, bán thì cũng kỳ. Rồi nghe thấy Sáng có ụ nhỏ ở quận 9 thì ảnh cũng xin số luôn để mấy người nào muốn tân trang hay sửa chữa mà đặc biệt là vá vỏ composite cho mô tô nước thì mang tới.

    Cho nên bữa nay phải nói là hai ba bốn nâm một chục gì đó trong một luôn. Sáng chuyển tiền hết luôn, rồi bỏ khúc ống vô trong cốp xe chạy thẳng một mạch về tới Sài Gòn luôn. Tới đầu mũi tàu Phú Lâm mới nhớ chưa ăn tối nhưng mà Vân mải ôm cứng đằng sau cũng không nhắc gì luôn. Vậy là tạt vô quận 5 ăn mì hoành thánh rồi mua vịt tiềm mang về cho Chi, và ghé ăn chè sâm bổ lượng rồi mới nhổ neo được. Vân cũng vui lây niềm vui của Sáng như cô vợ ngoan lúc nào cũng sống hết lòng cho niềm đam mê của chồng.

    Vân đang tính mai mốt nói bố mẹ không cho thuê dài hạn căn phòng đó nữa mà chuyển thành Air B&B, giao Sáng dọn dẹp và kiểm tra sửa chữa cho khách du lịch mà bây giờ nội địa bắt đầu đang rất nhiều, thanh toán qua mạng hết rồi, và chìa khóa mở bằng mã số nên đơn giản hơn rất nhiều và lợi nhuận lại tăng thêm. Cô nàng tính vậy thiệt ra là để khi nào nhớ người yêu lại bay vào có sẵn nhà để ở khỏi phải thuê khách sạn không ấm cúng bằng.

    - Gớm, anh chị đi đâu mà hú hí với nhau cả ngày thế. - Chi hờn mát khi Sáng và Vân bước vào phòng.
    - Thôi cho tớ xin. Đi bao nhiêu việc. Còn phải mua vịt tiềm cho cậu tẩm bổ đây này. - Vân dỗ dành. Chi vừa ngúng nguẩy ăn vừa soạn tiếp luận văn trên máy tính. Đã đến ngày hai cô phải quay ngược ra Hà Nội để thi cử và tốt nghiệp đại học rồi.

    Mặc Chi ở đó, Vân kéo tay Sáng vào phòng tắm. Chuyện này cô gái đã muốn làm từ hôm tắm đêm trên thuyền rồi, nhưng hôm nay mới bạo dạn hơn.

    Sáng ôm Vân từ sau lưng, để yên cho những tia nước bắn xuống từ vòi sen, đặt khúc gân của mình đúng ngay giữa đường chẻ của hai bờ mông tròn căng, đẩy đầy ra trước.

    Được đầu cặc cạ cạ đâu đó ở bên ngoài khiến lông ở vùng đó dựng hết cả lên vì bị kích thích đến tột độ. Vân kiễng chân lên cho lồn cao hơn, rồi cúi ra trước chống tay vô tường cho Sáng dễ dàng thọc cu vào từ đằng sau ra tuốt đằng trước, ngập trọn trong ̣đường ống lỗ lồn luôn. Chi đang ngồi ở ngoài nghe tiếng phành phạch trong nhà tắm không đóng cửa thì bước vô coi, như để dùng mắt kiểm chứng lỗ tai, rồi ngúng nguẩy quay trở ra, nhưng không thể nào tập trung vào bài vở được. Cảm giác của cô nàng dạo này kỳ lạ lắm, càng lao vào càng đuối và thua Vân trong cuộc đua tình ái. Như bây giờ vậy, Sáng chả quan tâm gì tới sắc đẹp của mình mà thản nhiên bập vào một con xấu điên xấu dại, vừa bé lại vừa tròn.

    Chi có biết đâu là vẻ đẹp thay đổi theo thời gian, những gì cứ bị đưa ra làm khuôn mẫu có khi lại không đúng với nhu cầu thực tế. Gầy cao chăn dài nhìn trên ảnh thì cũng hay đấy, nhưng khi đâm vào từ đằng sau bị hai khúc xương mông đâm vô bụng dưới khó chịu thì sao? Hay cao thì cứ phải với chân lên. Và ngực lép thì mặt có đẹp mấy cũng không thể nào bù lại được. Người ta đã tổng kết lại thành những câu như “ngực tấn công mông phòng thủ” mà dân Sài Gòn gọi là “điện nước đầy đủ” đó còn chi. Nhưng mà quan trọng nhất là phải hết lòng chiều chuộng, lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ tận tụy, thì sẽ được đáp lại ngay thôi.

    Như lúc này đây. Khi Sáng đã bắn hết sạch sẽ ra ngoài thì Vân quì xuống liếm láp cho sạch thêm một lần nữa, rồi tắt nước, lau mình cho người tình. Cái rồi dắt tay vào tấm đệm đặt nằm úp xuống, rồi ngồi trên lưng nhẹ nhàng chầm chậm xoa bóp. Lông lồn lướt lướt trên mông nhột nhột thiệt là đã. Sáng lim dim tận hưởng rồi chìm vào giấc ngủ hồi nào không biết.

    (Hết Chương 12 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 13 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lang Bạt Kỳ Hồ (Chương 13 ) (Tác giả: Út Hội)

    LANG BẠT KỲ HỒ

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 13: Đầu xịt











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Rồi thì Vân và Chi cũng phải tạm chia tay mảnh đất phương Nam ấm áp tình nồng để trở ra bắc. Tốt nghiệp xong hai cô lại quay trở vô lập nghiệp. Nhưng đó là chuyện về sau rồi. Còn lúc này thì Sáng vô cùng bận rộn, dồn toàn tâm trí cho chiếc thuyền mini lướt sóng.

    Chiếc tàu thân đôi 21 feet thì máy về cái là ráp lên thôi. Cũng màu vàng, kính lái xanh đen, mui bạt trắng hao hao như thằng anh lớn của nó. Hai máy nên tốn xăng gấp đôi chiếc kia thôi, nhưng kéo thử hết ga trên sông là 70km/h luôn, không các gì tốc độ xe máy trên bộ. Mấy chiếc du thuyền hạng sang ở Sài Gòn chắc chắn là cũng khó mà lên tới như vậy, dù máy Volvo Penta vài trăm mã lực nhưng phải đẩy con thuyền quá bự, lớp là sức nặng của đồ nội thất, lớp là thân cao cản gió. Sáng thấy mình hợp với kích thước tầm 6m3 này nên cứ xoay quanh đó thôi, nếu bán được chiếc này làm tiếp chiếc sau.

    Chỉ có một điều vẫn làm cậu suy nghĩ hoài mà chưa tính ra được. Đó là hệ thống đẩy. Dùng chân vịt thì ít nhất là phần chìm xuống dưới nước phải bằng đường kính của chân vịt. Tàu cá đi biển người ta muốn chìm càng sâu càng tốt cỡ 6m để chịu được sóng to gió lớn, cho nên chiếc nào chiếc nấy lắp cánh quạt 3-4 mét mà không sợ. Vô xưởng đúc chân vịt nhìn những khối nhôm hay thau cao hơn người nằm xếp lớp mà hãi. Nhưng mà tàu đi đường sông và nhất là kinh rạch thì không được như vậy. Cánh quạt bự nhất là cỡ 30cm, mà nước cạn thì cỡ đó là không ổn rồi, chưa kể nhiều nơi nước cao cũng chỉ cỡ nửa mét mà thôi.

    Cho nên một trong số các giải pháp đơn giản là hệ thống bơm nén nước, hút vô rồi giảm đường kính để tăng áp phụt ra đằng sau đẩy phương tiện ra trước. Khi đó thì chỉ cần ngập hết đường kính của ống nước ra là xong. Trên mạng có sẵn nhiều hướng dẫn làm hệ thống này, tính sẵn tỷ lệ ví dụ như ống bơm là 13cm thì hạ xuống ở đầu ra là 6 sẽ tạo được áp lực như ý. Có điều máy móc kiểu này thì hoạt động rất mạnh cho nên độ bền là vô cùng quan trọng. Tức là không chỉ khuôn đúc phải chính xác mà chất liệu hợp kim nhôm cũng phải dùng được lâu, như những chiếc Jetski của Yamaha hay Kawasaki hàng bãi về vẫn còn bán được hàng chục triệu đồng. Còn làm bằng ống nhựa PVC như trên mạng thì chỉ có thể dùng cho các phần còn lại mà thôi, dù có gia cố bằng sợi nhựa hay sợi thủy tinh thiệt là mắc tiền đi nữa

    Nếu bỏ qua chuyện máy bơm nén mau xuống nước cần bảo trì ống quạt liên tục, thì dân chơi tốc độ rất chuộng loại này. Ngay cả tàu vũ trang cũng dùng vì tăng tốc vô cùng nhanh không loại cánh quạt nào bì nổi. Nhiều chiếc du thuyền bây giờ chuyển sang dùng hệ thống này, đặc biệt là do ít bị vướng rác hơn, mực nước chìm nhỏ hơn, và bay lướt trên mặt nước hơn.

    Nhưng cứ phải thử đã. Trên youtube có mấy anh bạn dưới miền Tây chế cano mini dài cỡ 2m rồi lắp máy jetski vô, nhưng đa phần sau này đều gắn láp dài ra sau chạy chân vịt. Sáng thì vẫn trung thành với việc lấy mấy chiếc vỏ lãi có sẵn để gắn máy vô thôi. Đơn giản là vì tiết kiệm được thời gian ráp khuôn. Và bí quyết là hiểu được nguyên tắc sức cản của nước để chọn hình dáng phù hợp. Mấy chiếc mô tô nước nhà sản xuất chế tạo cho người không quen sông nước cũng chơi được, nên đa số làm phần đáy trải ngang qua, cua gắt cũng khó lật. Nhưng như vậy lại chậm tăng tốc, và khi chạy dù động cơ là tối ưu về sức đẩy, nhưng thân vỏ lại tối đa về lực cản.

    Cho nên Sáng chọn một cái vỏ thiệt là hẹp luôn, chỉ chừng 60 phân bề ngang, dài tầm 3m, giá cũng rẻ bèo luôn, chưa tới nửa triệu, vì người ta ép bằng máy ra một lần cả trăm cái luôn, để cho nông dân mùa nước nổi chèo chống trên ruộng, cạnh tranh với xuồng gỗ tạp chừng 300k. Nhà sản xuất gọi là xuồng kayak, vì theo hình dáng thon dài của mấy chiếc thuyền độc mộc của người Da Đỏ bên Mỹ. Thân hẹp thon dài nên ít tốn sức, chèo một cái là lướt rất nhanh, nhưng lại chòng chành dễ lật.

    Khắc phục thì dễ thôi. Sáng làm luôn dàn khung thép cứng qua hai bên, gắn bên dưới 2 ống phao dài để thành giống như thuyền ba thân vậy, nhưng đặt hơi cao cao xíu để chừng nào nghiêng hay gặp sóng to mới cản nước thôi. Chịu khó uốn cái khuôn đầu tròn giống như mũi chìm của tàu biển dán vô, rồi xịt sơn víts-tu-lê là không còn nhìn thấy bên trong thiệt ra là ghép ống nước lại mà thôi. Công nhận là công nghệ đồ nhựa bây giờ giúp người ta dễ dàng hơn rất nhiều trong việc tạo ra các kiểu kết cấu khác nhau phục vụ cho cuộc sống, vui chơi, và giải trí.

    Thuyền quá nhỏ nên Sáng không làm mái, mà tập trung vào đặt ghế. Trước hết là chỗ khung sắt đằng sau cũng nắp hộp che máy cùng bình xăng 8 lít luôn, gắn cây cột đèn chớp an toàn, nhìn rất gọn đẹp. Như vậy ghế cho người lái đằng trước cũng đặt đối xứng để cân bằng trọng tải cho thuyền. Dư ra quá trời ngoài đầu mũi thì để duỗi chân và phao cứu sinh, thêm mấy chai nước và đồ đạc lặt vặt vẫn còn dư quá xá trời chỗ luôn. Sáng làm một cái mui cong lên để che sóng và điền tên SV03 lên trên đó. Ghế dành cho người ngồi đằng sau gần máy hơn, nhưng động cơ 250cc hai thì khi tăng tốc nghe thành tiếng gió rất đã tai như mấy chiếc xe máy rú ga ngoài đường vậy. Ghế có dựa thấp đằng lưng, bọc nệm, may bằng vải da trắng giống mấy chiếc ghế lái trên du thuyền nên nhìn sang trọng vô cùng, mấy cô gái liếc thấy là chân tự động bước tới muốn leo lên ngồi luôn.

    Tốc độ lẽ ra nếu gắn máy 750cc thì cũng được 6-70km/h, nhưng vầy thì chỉ tốn một phần ba xăng, gấp đôi mấy chiếc xe tay ga thôi, mà hết ga thì cũng được 45km/h, đủ ăn đủ chơi rồi. Động cơ chạy xăng pha nhớt nên phải chú ý châm bình nhớt ngay bên cạnh bình xăng, và máy lắp rất thấp cho nên mỗi khi tháo nhớt phải chịu khó bơm ngược ra hay nhấc máy lên mới vặn con ốc bên dưới để thay lưới lọc được. Có điều là nhẹ hều vài chục ký nên xoay trở cũng dễ dàng thôi.

    Chạy thử vài lần rồi là Sáng bỏ thêm một thùng xăng và một bình nhớt ra đằng sau khoang máy, cột lại rồi chở chị Vy chạy tuốt luốt xuống tới Hiệp Phước luôn. Cảm giác người trước người sau như trên xe máy vậy, chắc chạy Harley đường trường cũng chỉ tới vậy mà thôi. Chiếc kayak lướt êm trên mặt nước. Sáng để tốc độ chừng hai phần ba tối đa thôi, tức là chế độ nhiên liệu đỡ hao nhứt, vừa bay qua đầu sóng vừa bỏ một tay xuống vuốt ve bàn tay của Vy đang vòng ra ôm phía trước bụng, đầu tựa vô vai trốn gió, giống như đang ngồi trên xe máy vậy, nhưng tiện nghi hơn chút xíu.

    Chiếc này Sáng vẫn lắp tay lái ngang, nhưng không cần hệ thống thủy lực mà trực tiếp gắn sợi dây thép trong ống sắt như dây ga dây thắng xe máy chuyển thẳng ra chỉnh ống lái luôn. ̣Đã tính toán bằng vòng răng cho nên điều khiển rất nhẹ và dễ dàng, chỉ có điều không thể buông ra thôi.

    Chạy một hồi, thấy trên bờ có một cái quán ăn có lắp hình một trái tim tua tủa để thực khách chụp hình thì Sáng lủi thẳng vô. Nước đang rút ra biển chỉ còn lúp xúp nhưng ỷ máy mạn lườn nước thấp nên cho thuyền ủi thẳng lên bờ luôn, ẵm Vy bước vài bước là vô tới bên trong rồi. Mấy cô gái bên trong xôn xao chạy ra, xắn quần lội xuống tạo dáng để chụp hình với chiếc thuyền, còn Sáng thì rửa chân rồi ra bàn ngồi nắm tay Vy thưởng thức hải sản, ngắm nhìn không gian đầy lãng mạn xung quanh.

    Tới chừng quay về thì nước rút xuống quá sâu rồi, Sáng để Vy bước trên cầu cảng ra ngoài xa, còn mình thì lội sình đẩy thuyền trườn trên mặt ra tới chỗ xâm xấp nước thì rửa sơ người rồi leo lên đề máy chạy ra đón người đẹp. Máy có sẵn cục đi-na-mô phát điện để sạc ác qui nhưng cũng có bánh đà để giựt dây khi hết điện. Chỉ còn thiếu đèn pha cùng loa nghe nhạc và máy tính bảng lắp ở đằng trước thôi, nhưng Sáng để chừng nào có khách mua mới lắp vô thêm.

    Về tới nhà, thấy chưa đã nên Sáng lại lên ga vòng ra ngoài sông lớn lượn thêm vài vòng nữa, qua mấy bến du thuyền tạo sóng cho mấy anh đại gia ngồi uống bia trên bờ tức chơi. Ở Sài Gòn có một đội chơi mô tô phân khối lớn cũng sắm jetski và ca nô cao tốc đi chơi, cho vô bên trong xe hơi chở lên hồ Dầu Tiếng hay Trị An để bơi ra đảo cắm trại, nhưng bữa nay không thấy đâu hết. Chiếc kayak gắn máy này chỉ ngang tiền chiếc tay ga Sáng đi thôi, mà chở thì buộc trên mui xe hơi, cũng dễ. Mai mốt chắc phải mở dịch vụ cho thuê du thuyền tự lái rồi, 300 triệu thì chỉ ngang con xe Kia Morning hay Chervolet thường để chạy Grab thôi, 500k một tiếng trên sông hay 2 triệu một ngày là quá rẻ bèo luôn.

    Kéo chiếc thuyền nhỏ lên bờ để khóa được cửa vô, Sáng đứng tính một lúc coi bộ sắp phải đóng một cái cầu cảng nho nhỏ bằng gỗ ra ngoài kia rồi, để lấy sợi xích sắt lòi tói khóa vô, đỡ mắc công về có chút xíu vô nhà cũng phải kéo lên bờ. Từ ngày Sáng về đây ở, không chỉ trong vườn mà ngoài sông cảnh vật cũng thay da đổi sắc nữa. Trước đây toàn dân thành phố đâu có biết gì sông nước nên rào bít lại là xong. Có người tiện tay quăng luôn bịch rác ra ngoài đó. Rác thì ok, vì rau quả hay đồ ăn thừa bốc mùi nhưng sẽ phân hủy thành thức ăn cho cá trên cá lóc nhúc bên dưới. Hồi trước khu vực này nhiều cá là nhờ cứt heo từ mấy trại chăn nuôi trên bờ rửa xuống, nhưng giờ thì cứ chạy thuyền chân vịt vô là bịch mủ quá xá trời. Thói quen của Sáng là mỗi khi lượm lên là nhét vô bao để đó cho mấy người lượm ve chai. Mà thiệt tình là rồi người ta có lựa mấy cái bịch không tái chế được quăng lại xuống nước hay không thì không biết.

    Nhờ có người dọn dẹp nên mé đằng sau nhà khúc sông này dần đẹp lên. Bông súng và bông sen được Sáng chịu khó ươm từ hạt rồi quăng rải rác bắt đầu lác đác hé lên ở mấy chỗ hay bị giục rác, khiến cho mấy người đó chắc cũng ngại thôi không quăng ra ngoài này nữa mà chắc là kéo nhau ra chụp hình. Đặc biệt là mấy cây dừa nước, coi vậy thôi, chứ được chăm sóc thì cũng khác. Ví dụ như chặt bớt cành già đi cho cành non phát triển, thì nhìn không còn xác xơ nữa mà tràn đầy sức sống, trổ bông, ra buồng.

    Vô tới trong nhà thì chị Vy đã mở nước tràn bể tắm, bỏ chai oliu xanh trong tủ lạnh ra cùng khay pho mai nhiều loại cắt nhỏ nhỏ ra ngồi ngâm nước mà uống chai vang trắng Chablis, nghe nói đâu là loại ngon nhứt trong dòng này. Sáng thì thích nó ở cái vị khô khô không còn hương sắc gì để ăn với mấy thứ trái cây chấm muối ớt như cóc ổi xoài.

    Vy vừa lướt mạng vừa cười khúc khích. Lúc nãy Sáng lướt một vòng qua mấy khu nhà giàu mà mấy bà bạn thân hay quen sơ đều thấy hết, chụp hình quay phim gửi về rầm rầm kèm bình luận đòi coi mặt, không phải là phi công trẻ nữa mà mốt bây giờ đã thành là thuyền trưởng trẻ rồi. Sáng thì sao cũng được, chỉ xin mấy cái clip con thuyền với cỗ máy nhỏ chỉ tầm 7 con ngựa kéo thôi nhưng mà lướt vun vút qua những chiếc du thuyền hay ca nô đang lượn lờ tán tỉnh cưa cẩm nhau.

    Vy ngồi xuống dưới cho nước ngập ngang vai luôn, bỏ tấm khăn quấn quanh người ra, gối đầu lên đùi Sáng, hạnh phúc hưởng thụ cảm giác tốc độ trên sông nước mà giờ vẫn còn đang lâng lâng. Vốn là một người thích hoạt động, nhưng bẵng đi một thời gian phải vùi đầu vào lo cho con, rồi buồn bã chuyện chồng ngoại tình. Giờ thì bản năng như được đánh thức dậy, được Sáng dìu dắt cứ theo tiềm thức mà tận hưởng cuộc sống. Không cố tình mà người lắc lư theo tiếng nhạc, cọ cọ lưng ra đằng sau một hồi bây giờ dương vật của Sáng đã sừng sững chọc ngược lên trên rồi.

    Vy chầm chậm quay người lại, ngồi lên đùi Sáng, cho đầu dương vật chọc vô đúng giữa khe rồi yên vị trong đường ống âm đạo. Thiên nhiên thiệt là giỏi, làm ra một bộ píts tông và xi lanh vừa khít. Mà thiệt đúng ra thì phải nói con người học theo thiên nhiên chứ, làm ra cỗ máy giống như là động tác làm tình vậy. Không biết có phải mấy người vẽ ra sơ đồ máy hơi nước đầu tiên có phải nghĩ ra trong lúc đang dập dìu trong bể tắm như lúc này đây không. Chẳng phải ông Ác-si-mét chi đó từng trần truồng chạy thẳng từ bể bơi ra ngoài đường la hét ơ-rê-ca đó sao.

    Sáng nghĩ tới đó thì cười mỉm, rồi quay qua ngắm khuôn mặt thỏa mãn của Vy lúc này đang nằm ngửa ra thả nổi trên mặt nước, để cu Sáng nhịp nhàng chầm chậm đâm vô rút ra. Sóng nước bềnh bồng như tiếng va đập bên mạn thuyền hồi nãy. Đứng xuống đất, giữ tay cho hai chân Vy vẫn nằm ngang đúng tầm chuyển động của dương vật, Sáng mặc kệ cho hai tay đầu kia đang phải quờ quờ vòng ngược ra sau bám chặt vô thành bể cho đầu khỏi chìm xuống nước, cần mẫn ra vô càng lúc càng nhanh.

    Biết ý thích của Vy muốn lâu hơn bình thường một chút. Một chút xíu thôi. Có nghĩa là chuyển tư thế khoảng hai lần thì vừa đủ. Sáng nhấp một hồi rồi bỏ một tay ra cho cái chân đó của Vy rơi xuống, phải bơi bơi bám bám dưới đất sao đó cho vững khi mà trên này vẫn bị nắc liên tục, dù rằng hai tay Sáng đã ôm chặt lấy cái chân còn lại. Nhưng mà tại vì vậy nên người bị nhấc lên, chơi vơi không thể tả được. Người bị xoay gần như úp mặt xuống, nên tay phải chống cho mũi khỏi ngạt hay bị sóng nước tạt ngược vô, còn lồn thì không biết bám vào đâu, trôi lơ lửng giữa không trung, hay nói là bơi bơi trên mặt nước cũng được, không biết khi nào bị lôi ra lúc nào sẽ chọc vào, cảm giác thiệt vô cùng là lạc trôi và mất kiểm soát, cứ phải bay lên, bay lên hoài trên đỉnh cao của miền sung sướng trong cõi thiên thai.

    Thấy đã dứt điểm được rồi đó, nên Sáng bỏ chân còn lại của Vy xuống luôn, thành ra như chống hai chân xuống đất chổng mông ra đằng sau, nhưng lại phải kiễng kiễng với với mới lên được. Bởi vậy mới nói, chân dài như Chi thì đứng như vậy đâm cái là vừa luôn, chân thấp như Vân thì phải vòng tay nhấc bổng lên luôn, còn chân vừa vừa giữa giữa như Vy thì phải tự kiễng lên, mặc cho tay Sáng giờ siết cứng vô bụng nắc dồn dập.

    Một. Hai. Ba. Sáng buông người cho tinh trùng trào ra. Lớp chạy vô trong. Lớp bơi ra ngoài hồ nước, để cho chủ nhân của nó ngồi phịch ra sau, làm hớp rượu cho bớt thấm mệt, vuốt ve bờ vai của Vy bây giờ đã quay trở lại ngồi ôm chân dưới kia, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc.

    - Ò ó o. - Con gà trống duy nhứt không bị thiến ở ngoài vườn tự nhiên vươn cổ gáy thật to, rồi chụp cổ con gà mái đang xớ rớ gần đó, nhảy lên lưng đạp đạp mấy cái, rồi ung dung đứng xuống bước đi thong dong tìm sâu, bỏ mặc chị gà mái sướng quá la hoảng cục ta cục tác, giãy đành đạch một hồi rồi vỗ phẹt một cái vô mông quẩy đít bước đi tìm đường vể chuồng đẻ trứng. Đám chim cút trong chuồng bên cạnh bị nhốt mà lại còn chia đôi trống mái riêng nên nhao nhao thèm muốn.

    (Hết Chương 13 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 14 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lang Bạt Kỳ Hồ (Chương 14 ) (Tác giả: Út Hội)

    LANG BẠT KỲ HỒ

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 14: Phú Yên











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Sáng mỉm cười nhìn ra ngoài vườn, lần lần kéo đầu Vy vô ngậm trọn con cu trong miệng ấm ấm đã đã phê phê. Thỉnh thoảng lại lấy cho nàng một trái oliu hay miếng pho mai, kèm theo ngụm rượu, rồi nhai xong uống xong lại tiếp tục ủ chim cho chàng, đầy thuần phục như chị gà mái dầu ngoài kia.

    - Mấy bà bạn đòi tổ chức tiệc trong vườn. - Vy ngẩng đầu lên hỏi ý Sáng, là chủ nhà mà e lệ như osin xin ông chủ cho bạn tới chơi. Tất nhiên là có gì mà Sáng không đồng ý chứ, cũng chỉ là nấu nướng và dọn dẹp như phục vụ trên thuyền thôi.

    Nhưng không được. Sáng hôm sau có khách gọi muốn vô coi thuyền. Tuốt ngoài Phú Yên. Coi cái chịu liền. Tự ra giá luôn cái rụp. 333 triệu. Số đẹp. Mua luôn một cặp. Anh này trước đi tài công trên tàu cá ngoài biển, sau về nuôi tôm hùm ngoài Bình Ba trúng lớn, giờ chuyển qua làm du lịch ở quê nên vô Sài Gòn tìm mua du thuyền và jetski, nhưng tình cờ gặp chiếc SV01 nên được anh đại gia ở Đồng Nai cho luôn số của thằng Sáng.

    Có điều phải sửa lại nhiều. Chiếc kayak phải nâng sườn be lên thêm 2 tấc nữa, mới chịu được sóng cao ngoài biển. Dân biển rồi cho nên không đòi bảo hành gì hết cho chiếc SV02, nhưng phải làm thêm mấy thùng dầu xung quanh vách vì mỗi lần châm dầu ngoài khơi bất tiện lắm, như tàu cá tính bằng tấn luôn. Rồi ống nước máy thì dẫn lên thành lắp một cái vòi khi cần thì chuyển sang dùng để xịt rừa sàn tàu luôn. Nước ngoài biển sạch chứ không dơ như nước sông và thói quen của dân biển ngồi tắm bằng nước làm mát máy luôn cho ấm.

    Còn một điều kiện nữa thì thằng Sáng lại coi là món hời. Đó là ông chủ mới sẽ chạy ven biển đưa thuyền về tới Phú Yên luôn, nên muốn nó đi cùng để đổi tài liên tục khỏi tốn dầu ghé vô bờ nghỉ. Ra tới ngoài Cát Lái sẽ chở theo 5 thùng phuy loại 100 lít luôn, nên cũng cần người phụ san ra mỗi khi đổ đều cho hai máy. Gì chứ được ra biển là ước mơ lâu nay của nó, đã quá nên nhận cái rụp luôn. Nhưng phải gắn thêm bộ gác cần câu cho chiếc SV02, rồi ở đằng trước kéo dài lan can và lợp mái composite để người ta cũng đứng trên đó câu hay chụp hình và đặt ghế tắm nắng hay hóng gió như trên mấy chiếc du thuyền ngoại quốc nữa.

    Vậy là Sáng hối hả làm liền cho kịp. Anh chủ mới loanh quanh Sài Gòn chơi để chờ xong là ra khơi luôn, nên không có ra hạn là bao nhiêu ngày nhưng mà đúng ra là phải xong từ hôm qua rồi. Nhưng mà gấp thì gấp chứ Sáng vẫn phải làm từ từ cẩn thận. Mấy cái ống cưa xong rồi hàn lại là phải mài cho thiệt đẹp, mang đi xi inox nhận về là phải kiểm tra kỹ lưỡng vì ra ngoài biển đồ xuống màu còn nhanh hơn trong sông nhiều nữa. Rồi bên dưới đáy phải phủ một lớp sơn chống hà, cũng phải kéo thuyền lên lau khô làm cho thiệt chắc chắn.

    Nó tự thưởng cho mình một cái điện thoại mới Sony Xperia, vừa chụp hình đẹp vừa không sợ bị vô nước, nạp hết mấy phần mềm đi biển dành cho hệ điều hành Android giống như trên máy tính bảng lắp cho hệ thống điều khiển tàu. Rồi gắn một cái phone Tàu cho chiếc SV03, chủ yếu là để chơi nhạc và gọi cấp cứu khi cần thiết, chứ chạy vòng quanh đảo cũng không cần nhiều chức năng hay màn hình bự.

    Rồi cũng tới ngày khởi hành. Tà tà kéo chiếc SV03 đằng sau chiếc SV02 ra tới cây xăng thủy gần phà Cát Lái thì ông anh đã chờ sẵn trên bờ rồi. Ngoài 5 phuy dầu cho người ta lăn xuống chuyển lên ràng lại kỹ càng thì còn hai thùng xốp bự đựng thực phẩm nữa, rau và thịt, cùng một túi đồ khô máng lòng thòng trên mái. Rồi nhờ người ta phụ nhấc con thuyền đằng sau lên cẩn thận đút lọt vô trong khoang luôn. Đều là dân sông nước nên hai anh em không cần chăn ấm đệm êm mà giăng võng ngang qua đằng sau ghế lái là ngủ ngon lành rồi.

    Chiếc thuyền khẳm hết cỡ mà sàn giữa chỉ mới chạm mặt nước thôi, nên ông anh nhìn gật gù rất là vừa ý. Bấm nút chuyển hết số tiền còn lại vô tài khoản cho Sáng rồi bày mâm cúng, xong cái là đề máy chạy vút ra khơi luôn. Hôm bữa chỉ thử sơ sơ trong sông thôi, bữa nay lạng lách qua lại hết từ bên này sang phía ngược chiều để trèo lên những cột sóng cao sau đuôi tàu bè để thử, cứ ngang mà chạy luôn không cần phải chếch đầu vô ngọn sóng mà thuyền vẫn không hề chao đảo lắc lư, chỉ có sóng được đập vô phần thân kêu bộp bộp thôi. Nhạc chuyển sang mấy bài remix khiến cho màn lướt sóng thiệt là đã, chỉ thiếu chiếc tàu cánh ngầm từ Sài Gòn ra Vũng Tàu hay tàu cao tốc từ Vũng Tàu qua Cần Giờ để đua mà thôi, chứ tất cả đều hửi khói bỏ lại đằng sau.

    Ra tới ngoài cửa biển không còn ai để đua nữa thì chiếc tàu giảm tốc độ để xuống vòng tua máy tối ưu tiết kiệm xăng như Sáng đã tính toán. Hai cần ga của hai máy chỉnh nhích nhích cho nhịp đập của hai bên ngang ngang nhau chỉ xê xích chút đỉnh để khỏi mắc công chỉnh lái. Bên này thì Sáng mở la bàn nhưng ông anh nói không cần vì chỉ cần nhìn mấy dãy núi trong bờ là biết mình đang ở chỗ nào rồi. Các bạn mà ra ngoài cửa biển sẽ thấy ghe thuyền của dân vùng này hay dạt sang nơi khác đánh bắt. Mỗi chiếc ghe đều phải đăng ký và có số hiệu bắt đầu bằng chữ viết tắt của tên tỉnh đó, ví dụ như BT là Bình Thuận còn BTr là Bến Tre. Ghe từ Quảng Ngãi vô tuốt trong Kiên Giang Phú Quốc luôn, hay lưới BV (Bà Rịa Vũng Tàu) thì chạy dọc từ Nha Trang vô tới Bình Đại hay xuống tuốt Cà Mau luôn.

    Từ Sài Gòn ra Phú Yên có con đường ngắn chừng 500km theo quốc lộ 14 lên Buôn Ma Thuộc rồi đổ đèo xuống mất chừng 12 tiếng chạy liên tục theo tìm kiếm của Google Map. Còn đi từ từ theo trục quốc lộ 1A dọc theo bờ biển bằng xe khách giường nằm thì cũng sáng sớm chạy là tối khuya tới nơi thôi. Chứ còn đi bằng du thuyền thì chưa thấy có ai tính hết, vì hồi sau 75 có tàu thủy ven biển nhưng không ai muốn bị tra tấn hai ba ngày ói mửa trên con tàu chậm rì rì. Trước đó nữa thì trước tuyến đường Trường Sơn năm 1959 Việt Cộng từ Bến Tre có chạy ghe bầu ra tới Thanh Hóa rồi từ đó chở vũ khí ngược trở vô tới Vũng Rô mà bây giờ đang là điểm phát triển du lịch nổi tiếng của Phú Yên, và cũng là đích đến cho chuyến đi này. Đúng ra thì mặc dù chưa ra khỏi hải phận quốc tế nhưng tàu bè ven biển đều phải làm thủ tục biên phòng, nhưng hai anh em cứ phóng vù vù kiểu này trong bờ chưa kịp cho tàu ra gọi thì đã sang địa phận tỉnh khác mất rồi, mà kiểm ngư hay cảnh sát biển ngoài khơi kia cho ca nô cao tốc lao vô chưa chắc đã đua lại.

    Ông anh cầm tay lái một hồi, tới Lagi thì chán, phụ Sáng sang ra can 20L châm thêm dầu vô thùng chính, luộc thịt làm gói mì tôm với giá rồi chui vô trong khoang nằm chèo queo ôm mũi chiếc SV03 ngủ mát trời quên ông địa luôn. Sáng thì mở video coi tiếp mấy cái giáo trình về thiết kế du thuyền, lúc nào sóng từ trong bờ bắn ra kém quá thì bật nhạc mp3 ngồi phì phèo điếu thuốc cho ra dáng, rồi dần dà làm cơm tối luôn. Món xào món mặn, món canh, món để dành cho sáng mai đủ hết. Ngoài khơi sóng lớn mà tàu chỉ hơi lắc lư như xe hơi lâu lâu gặp ổ gà trên đường thôi nên nấu không khó gì hết. San đồ còn lại vô hết một thùng rồi cho mấy cái nồi nóng vô thùng kia ủ lại hay đề phòng lỡ sóng lớn cũng không bị trào ra sàn. Vừa làm Sáng vừa tủm tỉm nghĩ mà tâm đắc cái câu mà một ông Tây chuyên gia về thiết kế du thuyền nói rằng làm ra một con tàu cũng giống như là sex vậy, tức là ai cũng biết những điều cơ bản hết, nhưng khác biệt giữa ngon và không ngon là nhờ quan tâm vào chi tiết.

    Mặt trời xuống thì ông anh bò ra, ngạc nhiên vì sao mà bên trong êm quá, trong khi bên ngoài sóng cuộn gió đập ầm ầm, khác hẳn trên mấy chiếc ghe đánh cá kiểu này là lắc lư liên hồi luôn. Cái rồi bật đèn chớp an toàn trên nóc cho yên tâm, hai anh em châm thêm dầu rồi vừa ăn trong ánh chiều tà vừa trao đổi chuyện thiết kế tàu bè. Buổi đêm trên biển miền trung sụp xuống rất nhanh vì mặt trời sớm khuất sau những rặng núi phía tây. Sáng bật núi đèn pha lên rồi nằm đong đưa trên võng chợp mắt. Tàu chầm chậm lướt qua Phan Rang rồi quành ngang qua Cam Ranh với bè cá lấp lánh bên trong. Có lúc mở mắt ra thì bên trong sáng rực như ban ngày từ mấy chiếc thúng câu mực ngoài khơi Nha Trang. Gần sáng không còn sợ lạc đường nữa thì ông anh giao tay lái lại cho Sáng, nhưng mà dặn đừng để thuyền chui vô vịnh Vân Phong vòng trở ra mất mấy tiếng luôn đó, làm Sáng cứ chạy một chút lại tìm sóng điện thoại mở Google Map lên coi mình đang ở đâu. Một hồi lần lần rồi cũng tới được Vũng Rô.

    Anh Dũng được gọi tỉnh dậy, khoan khoái bước ra ngoài vươn vai, rồi hú một tiếng to như đứa trẻ đã về tới nhà, chỉ hướng cho Sáng chạy vô đó, rồi cặp vô một chiếc bè cá ngoài khơi, kêu mấy thằng đệ tử từ mấy chiếc bè quanh đó đang xúm xít chèo thúng qua ngắm chiếc du thuyền màu vàng chanh phong độ soi mình trên nền nước biển xanh biếc phẳng lặng có chỗ nhìn thấu xuống tới dưới đáy luôn, phụ khiêng mấy phuy dầu còn nguyên qua bè, rồi bỏ chiếc SV03 trở lại xuống nước, rồ ga lao thẳng vô trong bờ, khiến cho cả đám sững sờ tới nỗi im bặt hồi lâu mới bắt đầu xuýt xoa thán phục.

    Anh Dũng không phải là một chủ bè bình thường, mà như là một siêu chủ bè ở đây. Một cái gần đó lắp hệ thống ròng rọc để thả vó xuống biển, mỗi lần kéo lên là vớt cá nhỏ bỏ vô lồng cho cá lớn ăn. Một cái nữa để kéo mấy rổ hàu lên rồi xoay trở xếp loại rồi lại bỏ xuống, lớp thùng can lớp chai nước 5L nổi lềnh bềnh xâu thành hàng dài nhìn thiệt là đã mắt luôn. Cái bè chính này thì được trang bị đẹp để cho khách du lịch từ trong bờ ra câu và nhậu hải sản. Giờ có thêm chiếc du thuyền này và chiếc mô tô tốc độ kia kè hai bên thì nổi bật hẳn lên giữa một vùng biển xanh, đúng như hai bông súng vàng một búp một nụ đang khoe sắc giữa đám bè chắp vá chằng đụp.

    Lát hồi, ông chủ bè từ trong lao ra, chở theo một em gái xinh đẹp dễ thương. Cả đám tụm vô xử nốt những thứ đồ ăn hôm qua còn mua ở Sài Gòn giờ vẫn còn lạnh nguyên trong thùng nước đá, cùng mấy thùng bia anh Dũng mới chở từ trong bờ ra, khui nắp cụng long côm cốp nghe ông anh khoe tính năng của con xe nước cao tốc và chiếc du thuyền ngay kế bên. Buồn ngủ nên Sáng tìm một góc mát mát tính ngủ, nhưng anh Dũng không cho.

    - Vô trong phòng kia. Để anh chiêu đãi mày một bữa đã chứ. - Cái rồi khoát tay ra hiệu cho cô gái.

    Dẫn Sáng vô phòng trong, là bốn bức vách ngăn lên cao. Không có giường nhưng có chăn đệm trải trên sàn, có chỗ còn lưới nhìn được xuống dưới biển, nhưng lỗ nhỏ để lỡ có rớt điện thoại hay nhẫn vàng thì vẫn còn ở lại. Để Sáng nằm xuống đệm, là cô gái cũng ngồi xuống bên cạnh bóp lần lần từng ngón tay cho đỡ mỏi, thiệt là thư giãn.

    Cái rồi qua tiếp tay bên kia. Từ ngón lên tới bàn tay, cẳng tay, cánh tay, rồi khớp vai, thiệt là điệu nghệ. Mùi nước hoa rẻ tiền nhưng khéo léo chọn lựa từ người cô chầm chậm lan khắp phòng, tạo ra cảm giác thiệt là dễ chịu.

    - Anh cứ sờ thoải mái đi. Anh Dũng đã bao trọn gói cả ngày rồi. - Cô gái thấy Sáng cứ nằm yên không làm gì, sợ khách chưa hiểu, nên đặt một tay Sáng lên ngực mình, nói thầm vào tai, rồi nắn nắn hai vai, lần lần xuống đằng sau cổ, lên tới đỉnh đầu.

    Chiều ý người đẹp, Sáng cũng lòn tay một vòng trong ngực khám coi bầu vú bự nhỏ ra sao, rồi ra ngoài lần lần xuống đùi, để yên đó, hít ra thở vô nhẹ nhàng thư giãn. Gái thì đâu có thiếu chứ, mới đi biển có từ hôm qua tới hôm nay thôi mà. Chỉ có mát-xa thư giãn là vô cùng mới mẻ thôi.

    Biết ý, cô gái lật người Sáng qua, ngồi nhẹ lên thắt lưng rồi bóp từ trên vai xuống. Mà sao giống hệt như động tác trị mỏi mà Sáng làm cho Vy hồi đó, cũng lần lần kéo da dọc hai bên xương sống xuống, chỉ khác cách thực hiện thôi.

    Tới mông thì không chạy theo xương cụt mà ra hai đầu xương chậu hai bên. Rồi đôi bàn tay nhẹ nhàng kéo quần xuống. Sáng cũng nhích mông lên trợ giúp.

    Cái rồi cô ta lật ngược người Sáng ngửa ra trở lại. Cúi xuống lấy miếng khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch xung quanh con cu. Rồi lấy tay kéo da qui đầu xuống. Lau sạch bên trong đầu khấc luôn. Rồi hình như là gấp chiếc khăn lại, lấy mặt còn sạch lau xuống hai bên bìu dái. Rồi quét xuống lau đít luôn. Thiệt là điệu nghệ, sướng rùng mình nổi gai ốc tuốt trên cánh tay luôn, cổ nuốt nước miếng ực ực.

    Nhưng mà Sáng vẫn nằm yên thư giãn, chờ đợi coi màn tiếp theo ra sao.

    Cô gái tận tụy cúi xuống liếm vòng quanh con cu, rồi xuống dưới dái, rồi banh háng ra xuống tới lỗ đít luôn. Cái rồi chụp cái bao mủ OK dầy cui chật chội lên. Xong ngồi vô nhấp nhổm nhè nhẹ luôn.

    Trong lúc đó thì bàn tay tiếp tục lần xuống dưới ngón chân bóp bóp, bẻ ngược ra đằng sau. Lần lần theo mấy cái xương bàn chân bóp vô giữa hai kẽ, kéo lên tới ống quyển. Hóa ra trên này không chỉ có cơ ngoài bắp chân bên dưới, mà còn một sợi cơ chạy dọc theo ống xương phía bên trên nữa, bóp vô tới đâu là hết mỏi ngay tới đó luôn.

    Cả người Sáng như bừng tỉnh, nên ngồi dậy, rồi đứng dậy luôn. Hai tay nhấc bổng hai chân cô gái lên, đâm ngược đầu xuống đám gối, chống hai tay để trợ sức, hưởng trọn những cú đâm từ đằng sau tới. Thiệt tình là không biết tả như thế nào luôn. Nhưng mà khi người đàn ông đứng thẳng, cu lại chúc xuống dưới theo góc nằm của ống âm hộ, thì không chỉ dài thêm ra mà mỗi lần đâm vô lại cà mạnh hết mức vô thành lồn nữa.

    Vốn là gái bia ôm lên làm chủ được cái quán nhỏ trên bờ, cô gái này cũng không tay mơ gì trong việc đụ đéo. Nhưng mà tình huống này quá bất ngờ không bình thường một chút nào cả. Đúng thì nhấp một hồi mà chưa ra thì sẽ lột bao rồi dùng tay suc thiệt nhanh là cu sẽ bắn khí ngay tức thì. Hay mấy cậu trẻ thì sẽ đè ngửa mình ra mà đụ mấy cái rồi cũng sẽ bắn. Chỉ có anh chàng này lại bồng chân lên mà chọt vô như vậy, giống như tình nhân chơi đùa với nhau, khiến cho người ta xốn xang vô cùng.

    Mà trong nghề chơi, cứ hễ có tình cảm với khách là thôi xong đời rồi. Chai sạn mấy cũng sẽ xuất khí tùm lum và cạn kiệt sức lực luôn.

    Sáng giựt thêm mấy cái nữa rồi vì tội nghiệp cô gái đang phải chơi vơi chống tay kêu eng éc thảm quá, nên đặt nằm ngửa ra, vẫn không rời cu ra khỏi lỗ, vẫn nguyên trong tư thế kiếu như vậy, đâm lia lịa. Hai tay siết hai chân đang giơ thẳng lên trời kéo vô mình, chọt cu nửa như là ra đằng trước nửa lại giống như là đâm xuống mà phần lại vẻ như là cong vòng ngược ra sau vậy. Cũng không biết tả ra sao luôn, mà cô gái la chài bải, mấy ngón tay nhéo vô hông đau điếng. Vậy hả. Cho mày chết nè. Sáng gỡ tay ra. Xoay người cô ta lại úp mặt xuống nệm. Lần này không đứng mà quì gối, tay vẫn móc hai chân cô ta treo lên không trung, đâm vô.

    Ngập mặt trong đống chăn, cô gái không còn la hét được nữa mà ú ớ rên hự hự, hai tay dang ra hoàn toàn khuất phục, thả trôi người trong cơn cực khoái đã đánh gục hoàn toàn lý trí của công việc, đón nhận từng cú dập tơi bời hoa lá kia.

    Một hồi. Sáng ra. Rồi bỏ cô gái nằm rên ư ử đó. Mặc quần vô ra ngoài nhậu tiếp. Cả đám nãy giờ im lặng nghe tiếng la hét bên trong, cảm nhận cái nhà bè kiên cố rung lắc, mà khi thấy vị thượng khách bước ra thì quay ra nhậu tiếp không nói tiếng nào luôn, trừ anh Dũng vỗ vỗ vai kiểu như muốn nói giỏi giỏi hay khỏe khỏe gì đó vậy.

    (Hết Chương 14 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 15 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lang Bạt Kỳ Hồ (Chương 15 ) (Tác giả: Út Hội)

    LANG BẠT KỲ HỒ

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 15: Góp vợ đổi đào











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Cô gái nằm lịm trong phòng hồi lâu, không ra nổi luôn. Anh Dũng phải chạy vô coi có chuyện gì không.Tới xế chiều khi đám bạn bè anh Dũng kéo tới thì cô ta mới tươi tỉnh trở lại mà ra ngoài ngồi nhậu với đám các bà các cô cũng kéo tới theo các ông.

    Tới giờ Sáng mới hiểu tại sao anh Dũng đòi nâng be chiếc SV03 cao lên. Vì mấy chiếc thuyền thúng ở đây đều cao như vậy. Lúc nghiên cứu thì Sáng thấy thuyền hình dạng tròn xuất phát từ bên Bồ Đào Nha mà người Anh có thời gian cũng chế tạo bằng cách đan mấy loại cây dẻo dẻo dễ uốn lại thành như cái rổ rồi trùm da bên ngoài cho khỏi thấm nước, rồi chèo chống bằng cái dầm cỡ bàn tay chỉ chở được một người. Ngày xưa miền Trung này là nơi tàu bè phương Tây tấp vô nhiều nên có thể họ để lại kết cấu đó, sử dụng tre và vải bố trét dầu để được những cái thúng bự chở không chỉ người mà còn hàng hóa từ ngoài tàu vô trong bờ nữa. Phú Yên này có nhà thờ Mằng Lăng lưu giữ bản sách in bằng chữ quốc ngữ có thể coi như là đầu tiên của Việt Nam luôn, mà hồi đó trước giáo sĩ Alexader de Rohdes có linh mục người Bồ Đào Nha de Pina đã cùng người dân địa phương biên soạn rồi chết cũng trên một chiếc thuyền thúng như vầy trong một lần chèo ra ngoài khơi chở bột mì và rượu vang vô trong bờ làm đồ thánh dâng lễ.

    Đó là những điều mà mấy ngày sau Sáng mới biết, khi lên bờ đi lòng vòng chơi trước khi trở ngược về Sài Gòn, từ Nha Trang lên Đà Lạt rồi xuôi về Đồng Nai. Nhưng còn bây giờ thì đang háo hức đi cùng mọi người qua bên mé đảo chơi. Mấy anh bạn kia có lắp máy cho thuyền thúng, cũng bằng nhựa composite nhẹ, cùng 250cc nhưng mà chỉ rì rì chứ không thể nào vặn ga cái là vút lên như chiếc xuồng xịt nước SV03. Nguyên tắc chính là bề mặt phần tiếp nước thôi. Thuyền thúng chậm nhưng đi lâu sẽ tiết kiệm nhiên liệu hơn và chở được nặng hơn rất nhiều.

    Vậy là tất cả bỏ lại thúng trên bè, leo lên chật ních chiếc du thuyền SV02 kéo qua bên đảo, mà thiệt ra là mặt ngoài cheo leo của đất liền, mỏm đá dốc đứng không có đường xuống, bãi cát hoang sơ, tuyệt đẹp. Chỉ có điều là trên bờ không chỉ là rác là đám thanh tre buộc bè rơi rớt hay bị bão đánh tan dạt vô, cùng dây lớn nhỏ các kiểu, mà còn mảnh thùng xốp rồi dép chiếc nọ chiếc kia, đủ thứ hết.

    Một tốp chạy du thuyền ra phía bãi đá lặn xuống mò con nhum là đặc sản xứ này. Còn đám phụ nữ cùng vài người đàn ông thì theo chiếc SV03 lên bờ cát, kéo mấy khúc tre dài đào lỗ làm lán bằng mớ cọ dừa khô. Chỉ bằng một con dao dài thôi mà nhanh chóng dựng nhà và buộc nguyên một tấm sạp bự làm sàn nữa. Đồ ăn hồi nãy mang trong đất liền ra là mấy con gà làm sẵn được ướp muối đâm ớt xanh nướng luôn trên đám lửa từ mấy khúc cây chặt bỏ dư ra. Bia thì xả láng uống hết chút nữa trên thuyền còn mấy thùng lận.

    Mấy người phụ nữ này vậy là quen nhau hết. Cũng kiểu như cô gái mà anh Dũng chở về trên bè. Người thì chủ quán cơm, người có vựa cá phân. Kiểu như là cặp cặp ghép ghép lại với nhau vậy thôi. Ba hồi là vợ của ông này, ba hồi lại là rau sạch của ông khác, gọi chung là đào vậy thôi. Anh Dũng nói mỗi lần nhậu nhẹt kiểu này là ai cũng phải mang mồi mang “vợ” tới góp, còn Sáng là khách quí nên không cần góp mà cũng không thiếu, vì có ông đi với hai ba cô đào lận. - Mà giờ vậy là ok đó. Chứ hồi trước nghèo, tụi Hàn quốc qua nuôi cá bè, có một chiếc jetski, bữa ở trên bờ ngủ với vợ là chủ quán nước, bữa lại xuống bè ngủ với vợ là thợ trông bè, bữa lại rủ nhân viên thu mua cá lên núi nghỉ dưỡng. - Anh tâm sự, ánh mắt tự hào nhìn ra khơi. - Giờ lần hồi thì người Việt cũng học được kỹ thuật nuôi cá bè, và có du thuyền để vui chơi.

    Đúng là đổi đào thiệt. Tới tối bên ánh lửa bập bùng cả hội như lên đồng nhảy ca múa hát nghêu ngao giữa rừng vàng biển bạc hoang sơ trai gái từ từ trần truồng hết như người tiền sử.

    Mấy người phụ nữ này già có, trẻ có, lớn có, nhỏ có, xa cạ cá mè một lứa nằm ngửa hết ra cho các ông nào thích thì đâm phập vô người. Cũng cần phải nói là có bà thì vú bự, có em thì trông còn ngon, nhưng ai cũng sạch sẽ chỗ bên dưới đó, không biết là không có lông, ít lông, hay cạo lông cho sạch, nằm rên hừ hự châu đầu vào nhau chọc ghẹo bóp vú nhau quẹt lồn nhau day day. Mấy ông đàn ông thì ai thích thì lấy cái bao OK đeo vô, ai thấy vướng thì khỏi đeo, hoặc đứng nằm ngồi cho các bà bú, sục đủ kiểu.

    Có vẻ như bà nào cũng muốn thử của lạ nên Sáng chịu khó đeo cái bao chật chật làm mất sạch cảm giác vô, khỏe như lực sĩ đâm xã giao mỗi người vài cái làm quen. Thiệt ra thì dưới ánh lửa lập lòe xa xa thì già trẻ lớn bé gì đều giống nhau, Sáng làm láng hết. Đám đàn ông cười ha hả ngồi nhìn còn mấy người đàn bà thì cười the thé rồi không biết sao đùn đẩy nhau cho một cô gái chắc là mặn mà nhứt, có cặp vú sừng trâu nhọn hoắc chĩa ngược ra trước leo lên người Sáng cưỡi ngựa cho tới khi kiệt sức thì phủ phục xuống. Biết ý, Sáng ghì chặt từ bên dưới, hất mông lên rầm rập rồi xuất tinh.

    Lửa bắt đầu tàn. Anh Dũng cho thêm mấy cây mới bên cạnh vô đốt tiếp cho ấm, nổ tí tách bắn tung tóe ra bên ngoài. Chỗ này bị khuất vách đá nên không bị gió, và khói cũng xua hết muỗi đi, cho nên chắc là có trần truồng ngủ tới sáng cũng không sợ lạnh. Su-von, tên của cô gái có cặp vú sừng trâu, nằm dụi đầu vô nách Sáng ngủ ngon lành.

    Sáng sớm tỉnh dậy, đi dạo bên nhau dọc theo bờ cát thì Su-von mới kể câu chuyện về cuộc đời mình. Người Bahnar dân tộc của cô thích bóng đá và phim Hàn quốc cho nên con trai thì đặt tên theo cầu thủ còn con gái thì theo diễn viên. Phiên âm viết sao đó mà thành ra tên em thành ra như vậy. Sống ở đây làm hướng dẫn viên du lịch cho các đoàn, rồi làm bé cho mấy ông chủ bè để kiếm thêm luôn. Khi nhìn thấy hai con tàu có tên cũng là chữ SV tên mình thì em đã xao xuyến nhưng mà không dám lại gần Sáng để làm quen. Bây giờ thì đụ đéo nhau đã đời rồi mới biết tên biết người.

    Đi bộ hoài. Đi bộ hoài dọc theo bờ cát. Bỏ mặc đám người bây giờ mới lục tục thức dậy trên bờ biển, ra thuyền trở ra bè. Leo qua một mỏm đá cheo leo thì lại đến một bờ cát thoai thoải khác, cứ vậy Sáng và Su-von nắm tay nhau bám theo mép nước để nghe câu chuyện cuộc đời của một cô gái Tây Nguyên rời bỏ đại ngàn xuống nơi đại dương.

    Vèo vèo. Chiếc SV03 từ ngoài khơi lao vô, đánh một vòng rộng, trượt trượt trên lớp cát bên dưới làn nước mỏng. Anh Dũng cười ha hả đằng trước còn cô gái hôm qua ngồi đằng sau, cầm cái ba lô quần áo mà từ hôm qua tới giờ Sáng vẫn bỏ trên thuyền. Còn cách mép nước chừng vài mét thôi thì anh Dũng vòng ngược ra, nhe răng cười, đưa tay lên chào kiểu hải quân, rồi bỏ xuống rồ ga chạy thẳng, băng ngang vịnh vô khu bến sầm uất đang bắt đầu nhộn nhịp mờ mờ tuốt trong mé bên kia, mà từ từ men theo bờ cát này một hồi rồi sẽ tới.

    Sáng chụp tay đón lấy chiếc ba lô, kèm theo ánh mắt tình tứ của cô gái còn chưa kịp hỏi tên ngồi sau lưng anh Dũng, đứng dõi theo hai người một hồi lâu, rồi quay trở vô, khoác ba lô lên vai như chiếc gùi, nắm tay cô gái người Thượng mới quen đi dọc tiếp theo bờ cát.

    Mà lẽ ra phải gọi là chị mới đúng. Su Von đã có một con gái rồi, gửi trên núi cho bố mẹ nuôi, còn mình thì tiếp tục lăn lộn trên bãi biển này, làm nghề hướng dẫn viên du lịch khi bắt được mối khách nước ngoài. Khách Tây thì lịch sự, bo nhiều, còn khách Trung Quốc thì kiểu gì cũng phải đi tới Z. Đã cần tiền thì phải chấp nhận thôi. Lúc lấy chồng đẻ con thì đâu có ai nghĩ đến như vầy. Nhưng chồng Su Von là người Kinh đi tàu cá, xong nghe theo tuyên truyền của nghị định 97 vay ngân hàng mấy tỷ đóng tàu ra khơi. Nhưng làm thợ thì khác, làm chủ thì thực ra không cần giỏi đi biển. Không biết tính toán, kêu thợ, hay mối lái mua bán, thì lỗ dài dài thôi. Thiệt ra thì chuyến nào về cũng lãi, nếu lấy tiền cá trừ đi tiền xăng dầu thuyền thợ. Nhưng qui định là phải ráp máy mới, mà máy Nhật máy Mỹ thì vượt quá tầm tay nên mua máy Trung Quốc, chỉ qua một mùa biển thôi là hư hoài, mỗi lần chết máy giữa biển là bay luôn hàng chục triệu tiền đưa thợ ra ngoài đó hay nhờ kéo về.

    Vậy là lỗ dài, mà ngân hàng cũng chơi khôn không chịu phát mãi tàu để thanh lý hợp đồng, nên có bao nhiêu tiền được nhà nước hỗ trợ đều bị tịch biên để trả lãi hết. Chán nản, vợ chồng lục đục mỗi người một ngả, Suvon phải bươn chải để gầy dựng lại, ráng trả gần xong một nửa số nợ ngân hàng từ vụ mua tàu. Thân thiết cả với các chị bạn hàng kinh doanh lẫn hội chủ bè, nhưng nếu muốn lấy chồng thì phải chuyển đi nơi khác chứ quanh đây ai cũng biết mình làm nghề này thì khó lắm, cho tới khi gặp Sáng, một cậu trai xa lạ nhưng khiến con tim xao xuyến ngay từ khi chưa gặp mặt mà được mấy bà bạn kháo nhau là đã đóng chiếc du thuyền đẹp như trong tranh neo cạnh lồng bè của anh Dũng ở giữa vịnh, đứng từ góc nào cũng nhìn thấy.

    Về tới bến thì hai người ăn bún cá, rồi Suvon lấy xe chở Sáng về căn nhà nhỏ ngay làng cá, có mấy ụ tàu đang sửa ghe biển, mở cửa sổ từ gian phòng ờ tầng trên ra là nhìn xuống thấy rõ hình dáng những con tàu gỗ nặng nề nhưng cứng cáp đã được người dân miền Trung đóng theo kinh nghiệm từ bao đời nay. Kết cấu rất đơn giản. Mũi là khúc cây bự chảng ghép mộng cứng với cây lô đáy theo hình chữ L vuông góc thẳng đứng lên, hay hơi choãi choãi ra đằng trước. Lái thì là hình chữ U như tam bản, nhưng lại vểnh lên, để bên dưới gắn chân vịt và bánh lái. Hai bên có hai miếng lườn để vừa chống lắc vừa giúp ổn định đường nước.

    Sáng móc cuốn sổ trong túi, vừa vẽ xuống, lấy ngón tay ngắm ngắm để đo tỷ lệ và tính chiều cao chiều dài dựa theo chiều cao của mấy người thợ đang làm lúc họ đứng thẳng lên. Trang bên cạnh là các số đo sin, cos, tang bấm từ điện thoại ra để đo góc, rồi chuyển từ mét qua đơn vị feet, sau khi có chiều dài ngập nước lại lấy căn rồi nhân với hệ số 1,34 để ra tốc độ knots, và chuyển sang km/h để coi mấy chiếc tàu này chạy hết tốc lực được bao nhiêu. Suvon lúc đầu ngạc nhiên đứng nhìn, xong rồi một hồi thì kéo cái ghế ngồi sau lưng kéo lưng áo Sáng lên rồi vén ngực áo mình, để cặp vú thả rông tì sát vào, ôm chặt từ đằng sau ngắm từng nét bút và con tính.

    - Ghe biển ngoài này đóng như vầy đằng trước mặt giống như chiếc ghe bầu lắp thêm đầu gỗ cứng bên dưới để lỡ có đâm vô đá hay san hô bên dưới sâu cũng không bể hay gãy bộ xương đà bên trong. - Sáng giải thích. - Nhưng như vậy thì lại bị giới hạn tốc độ, có gắn máy mạnh hơn cũng không chạy nhanh hơn được. Như con kia. - Sáng chỉ tay.- mớm nước dài cỡ 20m, tính ra là chừng 64 feet, khai căn ra bằng 8, nhân với 1,34 ra thành gần 11 knots, tức là tốc độ tối đa chỉ được chừng 20km/h thôi.
    - Vậy còn máy có người kêu mã lực, có người tính ký lô quát là sao? - Suvon lắng nghe say mê, hào hứng chồm người ra trước hỏi.

    Sáng đẩy bớt cánh cửa sổ vô để trong này nhìn ra vẫn thấy đủ nhưng bên dưới có nhìn lên cũng không thấy gì mấy. Rồi quay người vô trong, kéo chân Suvon thành ra ngồi lên đùi mình, lột áo cô nàng ra nhìn ngắm vân vê hai bầu ngực săn chắc khêu gợi. - Cái đó thì một bên tính giống như sức nấu của bếp điện, còn bên kia thì là sức ngựa kéo, nhân với 1,36 là ra. - Sáng giải thích.

    Rồi nhấc bổng Suvon lên bế qua giường. Để nguyên tư thế như vậy nằm ngửa ra, cặc cứng ngắc chờ đợi.

    Suvon cởi quần mình ra rồi cũng lột luôn quần Sáng xuống. Ngồi lên cho âm đạo ôm trọn lấy dương vật. Hai người lại tiếp tục tư thế giống như hồi tối hôm qua, nhưng chỉ có hai người với nhau mà thôi, và trong ánh sáng chói chang của buổi trưa nơi miền biển, tha hồ thỏa thích ngắm nhau.

    Sáng ngậm đầu vú mút chùn chụt như đứa trẻ thèm khát được bà mẹ chiều chuộng hết mức.

    Suvon vừa nhấp vừa lắc mông như trong những điệu múa lửa bỏng cháy nơi thôn làn. Rồi dần dần ngửa người ra, chống tay ra sau, nhưng vẫn không ngừng nhấp nhổm và nhấp nhổm. Nhìn người cô bây giờ giống như những tấm ván người ta dùng làm cầu thang bước lên nhà sàn, khúc giữa đẽo hai núm vú để trang trí như mời gọi người khách lạ hãy nắm trọn vào.

    Hai núm vú của Suvon cũng căng và đẹp như vậy, nhưng mềm mại chứ không cứng ngắc xù xì như bức tượng điêu khắc, và trắng muốt chứ không đen sì như cây gỗ. Mẹ cô không đen còn cô thì thừa hưởng thêm làn da trắng mịn của bố, là người dân tộc Thái ngày xưa di cư vào Năm từ năm 1954, nên cả ngày phơi nắng ngoài đường cũng không bị rám đỏ rồi đen da. Cơ bắp khỏe mạnh không cần tập luyện nhờ hoạt động thường xuyên, đang nhảy múa trên người Sáng theo vũ điệu phồn thực phần nào giống như những bức tượng vũ nữ Chăm.

    Hêy, hêy, hêy. Sáng như cũng muốn hô lên theo nhịp trống chiêng, mà thay vì dùng chày giã gạo thì lắy chính cái chày của mình dùi liên tục ra đằng trước, không chờ cho Suvon ngồi xuống nữa. Cô nàng bị dùi loạn xạ sâu vô trong cửa mình, rối loạn hết cả nhịp tim lẫn rã rời hết cả cơ bắp, từ từ ngã ngửa người ra đằng sau mà đầu gối vẫn gập ra đằng trước, một cái tự nhiên nâng bụng lên như trong động tác ngửa người chui qua thanh ngang ở Honolulu, để cho Sáng cứ thế mà đâm ra trước, rồi chuyển thành đâm từ trên xuống.

    Lúc này Suvon đã thẳng được chân ra, nhưng người thì bay ra khỏi gường rồi, đang ngược đầu xuống đất, nên phải dạng chân ra mà giữ lại. Sáng thì vừa đè bụng xuống để giúp Suvon ghì lại không lọt xuống đất, vẫn vừa giữ nhịp phậ̣p vô liên tục. Tinh trùng tuôn trào hòa cùng dâm khí tung bọt tả tơi ra giường.

    Cứ nằm như vậy mà đôi tình nhân nhìn vào mắt nhau, sâu thẳm trong mối dây thông hiểu.

    (Hết Chương 15 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 16 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #16
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lang Bạt Kỳ Hồ (Chương 16 ) (Tác giả: Út Hội)

    LANG BẠT KỲ HỒ

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 16: Sống giữa đại ngàn











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Sáng nằm yên, nhìn ánh mặt trời buổi sáng đang dần thức dậy trên người chị Vy, mơn trớn bầu ngực mềm, nhẹ nhàng lướt qua vai rồi nhảy lên bức vách gỗ.

    Phải. Là chị Vy, chứ không phải Suvon. Quí bạn đọc đừng tưởng khúc này tác giả nhầm, dù rằng đôi chỗ nào đó trong truyện cũng nhầm nhọt sang trồng trọt ít nhiều. Sáng đang nằm cùng chị Vy trong một căn chòi gác trên cây ở Krong H’nang, đâu đó thuốc vùng ranh giới giữa Phú Yên dưới thấp và Đắc Lắc trên cao. Chuyện dài từ từ sẽ kể hầu quí vị.

    Muốn vậy thì phải quay về cái bữa trưa mà sau khi vắt trọn sức lực vào điệu vũ âm dương thì Suvon lấy xe chở Sáng đi coi nhà thờ Mằng Lăng và gành đá đĩa là hai điểm cần phải ghé trong các tour du lịch, xong rồi ngược đường núi chở cậu về quê thăm con gái luôn.

    Gọi là quê thôi, nhưng thiệt ra chỉ cách hơn một tiếng đồng hồ đi xe máy thôi. Dù vậy thì với những người chưa có xe máy nơi đó vẫn còn là vùng sâu vùng xa cách trở lắm. Có những nơi còn chưa có đường xe máy luôn, và những cô giáo miền xuôi lên cắm bản chỉ có cách duy nhất là đi bộ mấy tiếng đồng hồ ra đường lớn chờ có ai qua lại thì vẫy để đi nhờ.

    Buôn làng của Suvon trước đây cũng như vậy, nhưng bây giờ thì nơi đó đã ngập chìm dưới lòng hồ thủy điện. Mỗi nhà cũng được phân ít đất để gọi là đền bù, nhưng biết gieo trồng thứ gì được cơ chứ, và người ta chỉ giao cho những góc kém nắng và ít nước hơn, chứ có được màu mỡ và tiện lợi đường vào như phần của cán bộ đâu. Thế là dần thì họ cũng bán bớt và tiêu xài xong thì kéo nhau ra suối ngồi uống rượu cho qua đi ngày tháng.

    - Em thích khi nào đủ tiền sẽ mua một chiếc thuyền đặt ở đây. - Dù lớn tuổi hơn nhưng đã quen miệng từ sáng nên Suvon vẫn cứ xưng em với Sáng. Hai người lại tiếp tục nắm tay nhau đi bộ dọc theo mép nước, bên bờ lòng hồ nhân tạo trên núi cảnh vật thật là hùng vĩ khác xa kiểu hồ tự nhiên tích nước lại nơi thung lũng. Con đường chạy ở mé trên kia còn nhà Suvon lấy miếng đất bên dưới này, lỡ mà nước dâng lên sẽ lại ngập hết, chỉ còn lại ngôi nhà sàn trên cao. Có đủ nước, nhưng lại khuất nắng để trồng lúa, nên chỉ có thể trỉa bắp mà thôi dù bằng phẳng. Suvon thỉnh thoảng đưa khách Tây lên đây và ai cũng hỏi có biết chỗ thuê thuyền không để đi một vòng rồi tối sẽ ngủ lại. Nhưng không có nên họ lại quay về Phú Yên. Chỉ cần mua được một chiếc ca nô là mỗi đêm sẽ kiếm thêm được rất nhiều tiền cho bố mẹ, vừa cho họ thuê một góc nhà sàn lại vừa bán cơm hay hàng thổ cẩm lưu niệm.
    - Khó gì chứ. Anh tặng em. - Sáng nói. Đúng là chuyện nhỏ thiệt. Một cái vỏ ca nô 4m5 chừng 6-10 triệu, thêm cái máy nổ Thái Lan 25 ngựa nữa là ngon. - Chỉ có điều chưa biết chuyên chở kiểu gì.

    Thì chị Vy gọi. Hội các bà sao đó rủ nhau ra Nha Trang chơi, nhưng muốn khám phá thêm những cung đường khác và làm từ thiện nữa.

    - Vậy thì giúp gạo cho bà con người dân tộc trên này đi. Trong đoàn có bác sĩ thì khám bệnh và phát thuốc luôn. Rồi ai theo đạo Phật thì mua cá mè cá chép gì đó thả phóng sanh vô hồ tạo phúc mà cũng là nguồn sống sau này cho người dân. Phần mình thì sẽ tặng 5 khay gà con cùng một tạ bắp giống. - Sáng tư vấn. Thế là hội các bà ríu rít bàn nhau, gọi điện qua lại, họp hành dữ lắm. Thiệt là vô cùng hào hứng cho một chuyến đi chơi tính ra là xa nhứt từ trước tới giờ. Thiệt ra thì bay ra bay vô nam bắc, hay du xuân Thái Lan và châu u có gì lạ lùng đâu. Nhưng ở ngay trên đất nước mình, mà từ Sài Gòn ra Cam Ranh hay Tuy Hòa bay máy bay có một tiếng đồng hồ thôi cũng rất là xa xôi, chưa nói gì tới như lên trên hồ thủy điện này chỉ chừng 60km đường thôi nhưng thêm hai tiếng đồng hồ lái xe nữa.

    Thế là đoàn người rồng rắn lên mây. Từ Sài Gòn ra tới Cà Ná ngủ một đêm ngay cạnh bờ nước nghe tiếng sóng biển. Rồi hôm sau nữa mới đi thẳng lên Krong H’năng. Nghe ba chớp ba nhoáng sao đó chạy tuốt qua huyện Krong H’năng trên tỉnh Đắc Lắc, rồi theo gú gồ tới huyện Ea Sô là nơi có nhà máy phát điện, rồi cuối cùng mới trở qua được huyện Sông Hinh trên tuyến đường Đông Trường Sơn để theo đó mà đổ xuống hồ tới được buôn nghèo này. Sự phát triển ở trên vùng cao rất là kỳ lạ, trên cùng con đường nhưng có nơi tràn ngập hàng quán nhưng có chỗ lại nghèo khổ xác xơ, khuậ́t trong sâu dù chỉ cách trục đường chính chỉ 2-3km mà thôi. Một phần lý do là phong thổ, phần nữa là có mối quan hệ gì với thương lái từ miền xuôi lên thu mua, và kỹ thuật canh tác cây công nghiệp hay không, cho nên người nghèo cứ nghèo đi còn chủ đất thì ngày càng thu gom được thêm nhiều đất đai.

    Từ khi nhận được tin sẽ có đoàn từ thiện lên thì Sáng bỗng trở thành ân nhân được các già làng chú ý. Với bản tính nhân hậu anh chỉ cho mọi người cách trồng và khai thác một số loài cây bán được giá. Từ một cậu bé ham sáng chế bây giờ Sáng trở thành một người đàn ông thành đạt từ miền xuôi lên núi giúp dân nghèo. Mấy loài cây trái dưới đồng bằng trên này sẽ khó trồng, nhưng kỹ thuật bón gốc, ghép cành, hay đo hướng mặt trời để tính lượng sáng, đào đất đổ vô chai nước để phân loại đất cát hay sét thịt, rồi độ pH thì ở đâu cũng giống nhau hết. Vô việc tới đâu thì phát sinh thêm nhu cầu tới đó, nên cũng kịp nhắc đoàn xe mua dọc đường, như hai thùng phuy được lắp ống cùng than hoạt tính và cát sỏi để mai mốt ráp xong là đổ vô làm hệ thống lọc nước cho buôn làng, cùng một động cơ điện để bơm nước từ giếng lên đó.

    Và rồi tự nhiên lại có người muốn bán 2 héc ta đất trên đỉnh núi, thoạt nghe thì rẻ bèo, có 500 triệu thôi. Nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy vì cao quá không có nước và cũng thiếu ánh sáng nên người dân không trồng được cây gì hết, èo uột hay không ra trái. Nhưng với Sáng thì khác, gật đầu mua luôn. Để quí độc giả dễ hình dung, thì nghe héc-ta đất có vẻ to, nhưng thực ra cái nghĩa của nó liên quan tới số 100, tức là diện tích của một hình vuông mỗi bề 100m. Như vậy 2 héc ta đơn giản là miếng đất hình chữ nhật một cạnh 100m, cạnh kia 200m mà thôi. Dưới đồng bằng thì vậy là giàu, có khi cả xã kéo nhau về sống, trồng lúa đủ ăn quanh năm. Nhưng trên núi thì chưa đủ cho một con heo rừng đi tìm thức ăn cho một tuần lễ.

    Nhưng Sáng thì tính khác. Mấy cái cây èo uột đó sẽ có cách thúc cho ra trái, sẽ không đủ để bán nhưng thừa chụp ảnh, và chỗ này ít nắng thì càng dịu mát phù hợp cho mấy người miền xuôi sợ nắng thích lên núi ngủ chăn bông. Thực ra thì không phải là Sáng tính, mà là Vân và Chi tính như vậy. Tiền thì của bố mẹ Vân, đại gia có bất động sản rải rác khắp nơi, mà số tiền này còn chưa bằng căn hộ một phòng trên đường Lê Lợi ngay trung tâm Sài Gòn. Còn tính thì là Chi, theo trend bây giờ thích Phú Yên với bộ phim gì mà hoa vàng thảm cỏ đó, rồi mới gần đây là Tình yêu và Tham Vọng với mấy ngọn thác đẹp ở nơi này. Sài Gòn lẫn Hà Nội mỗi ngày đều có 3 chuyến bay tới Tuy Hòa, nên rất thuận tiện, và cả cho người du lịch từ Nha Trang nữa, nếu muốn đổi không khí mà Đà Lạt hay Buôn Ma Thuộc đều hơi xa một chút. Chưa kể bây giờ đang có phong trào bỏ phố về rừng, người ta chán cảnh xô bồ nơi đô thị muốn tìm về một nẻo rừng nào đó thuê nhà ở một hai tháng tĩnh tâm.

    Vậy là mua thôi. Và trong hai ngày chờ đoàn từ thiện lên tới nơi, thì Sáng đã dựng xong gian lều gỗ cheo leo giữa mấy cây sao. Người chủ trước ở đây trồng sao trên đỉnh đồi. Sao núi là loại gỗ được chuộng nhất trong nghề tàu bè, vì đóng bằng gỗ sao thì chạy 20 năm chiếc ghe vẫn còn cứng cáp, mua đi bán lại được. Nhưng trồng ở trên núi không dễ dàng chút nào vì thiếu nước, thiếu nắng mà lại nhiều gió bão. Như mấy cây này cong veo èo uột hết trơn, nhìn thấy nản luôn vậy đó. Chắc tại vậy nên người ta mới bán rẻ để rút tiền ra. Nhưng Sáng thì lại nhìn thấy 6 cái cây ở một góc giống hệt như mớ trụ đỡ để gác mái bên trên, làm vách chắn hai góc, và sàn gỗ mỗi bề 2m để ngồi uống cà phê buổi sáng ngặm mặt trời mọc tuyệt đẹp. Có lúc tự nhiên mây tan, nhìn thấy màu nước biển mờ mờ ngoài xa, mà có tiền mua một cái ốm nhòm tốt gắn vô chân đế chắc ngồi đây sẽ nhìn thấy hết tàu cá ra vô.

    Thanh ngang làm đà sàn và gác mái thì có sẵn đám tre lồ ồ một góc dưới kia. Còn gỗ ván thì tháo ra từ một vách nhà, lót làm nền. Chỉ với một con dao, mấy cây đinh và một mớ dây buộc nhặt được đâu đó thôi là xong. Mai mốt về Sài Gòn sẽ mua đủ đồ làm mộc lên trên này sửa lại cho ngay ngắn và bào sàn gỗ cho thiệt bóng rồi quét vẹc-ni lên sẽ vô cùng đẹp.

    Nhưng bây giờ thì cần gì nhà đẹp, vì người đẹp đang nằm ngay đây rồi, trong vòng tay ấm. Chiều tối hôm qua đoàn mới lên tới nơi, mọi người chia nhau về các nhà trong buôn ngủ. Còn Sáng thì dắt Vy ngược dốc lên trên này, rồi bước tiếp mấy bậc thang làm từ tre nứa là lên được căn nhà sàn mini, trải tấm đệm mỏng loại người ta hay lót nền nhà cho trẻ con ngã khỏi ê mông trên nền gạch, thêm cái chăn bông mà Vy cũng kịp mua hết dọc đường đi, cùng treo cái mùng xanh lá cây lên bốn góc mái, là được một chỗ ngủ trên cả tuyệt vời rồi. Nhớ nhau, nên trong đêm cả hai đã hành sự nhiều lần rồi. Mệt nhoài rồi.

    Còn giờ đây. Thì Vy đang nằm nghiêng hướng mặt về phía mặt trời mọc phía xa xa ngoài kia. Một góc hồ nước thì thấp thoáng hiện ra bên phía bên này, mé mé dưới chân. Chính là hai góc này Sáng không ngăn vách lại để ngắm view. Chiếc chăn hơi trễ xuống lộ ra bầu ngực mềm mà ánh mặt trời đã kịp hâm cho nóng từ nãy giờ rồi, chỉ còn đợi Sáng bú vào mà thôi. Nằm ôm Vy từ đằng sau, cũng nghiêng người sang trái giống vậy, chân co lên cũng theo chiều co của Vy, để cho con cu lúc mềm cũng vẫn cà cạ vào giữa hai mông Vy, ấm áp.

    Sáng choàng người qua ngoạm vào vú Vy, mút thiệt mạnh.

    Giật mình tỉnh giấc, Vy rùng mình không phải vì lạnh mà do cơn kích thích bất thình lình đến từ nơi đầu vú bên phải. Rồi lại tiếp tục từ đầu vú bên trái vì Sáng đã lần đầu sang tới bên đó. Vy ngửa người ra để Sáng dễ bú, nhưng nửa thân dưới vẫn nghiêng như trước, cảm thấy hết từ từ con cu đang cứng dần lên, chọc chọc chui chui tìm chỗ nhét vô.

    Sáng không còn nằm một bên nữa. Mà đã trườn người lên, đè chặt cả hai chân vẫn đang còn co lại của Vy xuống. Miệng ngậm chặt và mút mạnh vú bên trái, làm Vy ú ớ, sướng tê tê giựt giựt. - Ôi. Mình ôi.

    Ánh mặt trời buổi sớm hắt nhẹ một bên khuôn mặt Sáng, khiến đẹp trai vô cùng. Vy hạnh phúc hưởng thụ cái cảm giác được bú sao mà sướng tới như vậy, khi bên dưới đang được con cu cứng cứng chọt ra chọt vô.

    Nhưng kiểu này thì chỉ ra vô được một chút xíu bên ngoài. Nên Sáng nâng người lên cho Vy biết ý bỏ cái chân phải qua bên, nằm ngửa hẳn ra, hai chân vẫn co lên để Sáng không cần dùng tay dẫn đường vẫn tự đâm dương vật vô giữa âm hộ đang ướt nhoẹt thèm khát chờ đợi.

    - Ơ… ơ… ơ… - Vy gào lên vì đã quá, nhưng là những âm gió bay theo đám mây buổi sớm đang bị mặt trời xua đuổi dần.

    Sáng bỏ hai vú ra, chồm người lên phía trên ngoạm chặt đôi môi đang sướng đê mê, ngăn tiếng kêu lại, không phải vì sợ ai đó nghe thấy, mà muốn bịt lỗ xúc bắp để cho píts tông nén khí thiệt chặt lên đầu xi lanh cho chút nữa nó nổ cho đã.

    Bụp. Bụp. Bụp. Mấy tiếng kêu có vẻ như chắc hơn, đóng rầm rập giữa đám cây sao truyền xuống đất, tạo ra loại âm thanh thật là kỳ lạ, nghe giống như tiếng máy Cummin lắp trên tàu kéo bằng gỗ sao núi, nổ bụp bụp.

    Rào. Rào. Rào. Vy thì lại nghe thấy tiếng đám lá lợp mái và che vách được đan giữa mấy thanh nẹp tre, không phải rung bần bật như tiếng động cơ hai thì rung lắc trên bộ giàn dán keo vô thuyền nhựa như hồi tối qua Sáng lắp thử dưới hồ, mà như tiếng sóng nước do động cơ MerCruiser tạo ra hai bên hông mấy chiếc du thuyền sang trọng cỡ 19-33 feet của hãng Mỹ SeaRay.

    Nếu quí vị mà có tình cờ đứng gần đó mà nghe thấy tiếng họ yêu đương nhau, gầm siết nhau trong vòng tay, bấu víu nhau trong môi miệng, quện lấy nhau trong hơi thở mà cũng là dưỡng khí của núi rừng, thì chắc sẽ thấy giống như tiếng xoáy nước của cánh quạt đôi đảo chiều được động cơ Volvo Penta kéo bằng hệ truyền động stern drive.

    - Em yêu mình. Nhiều lắm. - Vy thì thào đứt quãng. Lên đỉnh. Chỉ còn chờ giây phút nữa thôi là Sáng cũng sẽ bắn ra và nằm phủ phục lên người. - Em nhớ mình. Nhiều lắm. Suốt cả tuần qua. Chịu không nổi luôn. - Vy vuốt vuốt mái tóc người yêu, lấm tấm chút mồ hôi nơi tiếp da, thì thầm tâm sự. Người ta thì thằng thợ làm vườn chểnh mảng công việc là đuổi bỏ luôn, đằng này lại không chỉ thay nó cho gà ăn mà còn lái xe chở đàn gà mới của nó lên đây nữa chứ.

    Thiệt là buồn cười nhỉ. Nhưng Vy không nghĩ như vậy. Chỉ có Sáng là đang nghĩ như vậy khi nhìn thoáng xuống mé chân khi nghiêng người lăn xuống bên cạnh như trước, nhìn thấy mặt hồ bên dưới vẫn còn tối đen chưa được chút nắng nào soi chiếu tới cả. Cười vì thấy chỗ này có một cái hồ, cũng giống như chữ hồ trong kiếp mệnh lang bạt kỳ hồ mà ông thầy bói hay tử vi gì hồi nhỏ tính cho mình. Nhưng mà nhiều khi, Sáng nghĩ, người đi lang thang là người được nhìn thấy những điều mà người khác ở hoài một chỗ chưa kịp thấy, như buôn làng trên núi bên dưới kia vẫn còn đang chìm sâu trong giấc ngủ mà mình ở trên này, chỉ cách nhau 15’ đi bộ ngược lên đồi thôi, thì đã sáng rực rỡ cùng biển khơi rồi.

    Mặt trời chưa lên tới bản thì Sáng đã cùng Vy xuống để ráp tiếp chiếc ca nô. Vy không biết tới sự có mặt của Suvon. Còn Suvon không biết là tránh mặt hay có khách mà đã trở xuống Phú Yên từ hôm trước rồi. Và cô cũng không nhận quà không, chỉ coi đây là một khoản đầu tư để khai thác du lịch trên này, giao hẹn sẽ chia một nửa lợi nhuận cho Sáng.

    Ông bố của Suvon cho biết kể cả chưa có khách du lịch thì cũng sẽ kiếm được nhiều tiền vì chở thuê cho mấy người trong bản sang bên kia săn bắn và tìm hái lá thuốc. Trước đây khi còn là một dòng suối nhỏ thì người ta vẫn lội qua dễ dàng. Còn bây giờ là một cái hồ to rộng, đi vòng quanh thì mất cả ngày. Nay có thuyền để băng ngang thì họ sẵn sàng trả tiền để đi, hoặc thuê luôn cả ngày để tự quay về.

    Cho nên Sáng không làm ghế rời mà đặt các băng vuông để khách du lịch thì ngồi xa nhau thoải mái còn người địa phương thì có thể dồn sát vào nhau, bên dưới là áo phao. Động cơ mới tinh, được bảo hành 2 năm luôn, và chạy xăng nên cũng đơn giản trong việc sử dụng. Hôm qua lúc lắp dàn láp Sáng đã hướng dẫn sơ cho ông già cách vận hành và châm dầu nhớt rồi. Hôm nay xong dàn ghế và chia thuyền thành 3 khoang phòng trường hợp có vô nước thì vẫn nổi lềnh phềnh, thì Sáng cho ông lên ngồi lái thử một vòng.

    Cano làm tiết kiệm vật liệu tối đa cho nên không lắp tay lái cùng hệ thống truyền động từ đằng trước, mà có một cái bục nhỏ ở đằng sau cho người lái thuyền ngồi luôn. Ngay chỗ đó thò tay xuống hay dùng cây kéo huyền thoại cũng cắt được rong rêu vướng vào chân vịt. Nước trên hồ không có dòng chảy cho nên chỉ cần hướng dẫn cách vòng thuyền cặp vào bến và cho người nào lên bờ hay xuống thuyền trước cho cân bằng là đủ.

    Cái rồi là đoàn người đã dậy. Toán sửa soạn sớm hơn đã ríu rít vây quay Vy bàn thảo gì đó rồi. Sáng kêu ông già cặp vô cái cầu mà hôm qua ổng đã đóng nhanh bằng mấy thanh tre, chở mọi người sang bên kia chơi. Non nước hữu tình. Mọi người thi nhau seo phì làm cho địa danh này bỗng được nổi bật lên khiến người ta ai cũng muốn tìm đến.

    Đến trưa thì đoàn ra về, mà chính xác là xuống Nha Trang du hí trước khi quay trở ngược về Sài Gòn. Vy bịn rịn lên đồi chia tay tài công trẻ. - Xong việc nhớ về với chị nhé. Không có em cây cối xơ xác lắm. - Vy thì thầm. Sáng cười, ôm hôn, mò tay một vòng từ ngực xuống mông quanh ngược ra lồn khiến bà chị uốn éo gầm gừ qua kẽ răng. Nhưng tiếng còi xe ầm ầm bên dưới kia rồi. Người đàn bà giật mình nháo nhào cuống cuồng bỏ chạy, không dám quay mặt lại. Sáng đứng dõi theo cùng ánh nắng chiều đang dần hắt bóng núi sang phía bên kia. Trời trên núi mau tối lắm là vì vậy.

    (Hết Chương 16 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 17 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #17
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lang Bạt Kỳ Hồ (Chương 17 ) (Tác giả: Út Hội)

    LANG BẠT KỲ HỒ

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 17: Dựng nhà











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    - Anh gì ơi. - Có tiếng con gái gọi. Sáng dậ̣y từ lâu rồi nhưng không chui ra khỏi mùng, chỉ pha cà phê rồi rút một điếu trong mấy bao thuốc Vy bỏ lại ra châm, hít hà mùi da thịt đàn bà vẫn còn vương lại trong chăn đệm, ngồi vẽ vẽ tính tính. Lần này thì không phải du thuyền mà là một căn nhà lắp ghép. Vân và Chi xem trên mạng thấy người ta quảng cáo nhà làm từ công-ten-nơ nên cũng muốn đặt vài cái như vậy cho khách du lịch về ở. Nhưng hai cô không biết rằng đưa xe cẩu hay lùi xe tải chở công lên đầu dốc này khó như thế nào, tốn kém nhiều ra làm sao. Chưa kể giá mua một cục nhà đã được làm sẵn là 5-60 triệu lận. Còn mua công cũ về tự cắt thì cứ lấy giá sắt vụn nhân lên cho 1-2 tấn là ra ngay 28 triệu luôn. Cho nên rẻ nhất là dùng ngay mấy cây sao và lồ ồ có sẵn trên này, dựng cột ngăn kính và làm sàn bằng đá ceramic sẽ rất đẹp. Chỉ có điều phải tính toán sao để cho chỉ cần một người thi công, cho nên chiều dài và trọng lượng của các cây cột chỉ được vừa đủ mà thôi.

    Hóa ra là cô giáo Phương từ bên trường học sang tìm. Ở trên núi này quên mất ngày tháng luôn. Thực ra thì sáng thứ Hai sẽ văng vẳng tiếng chào cờ, ngày thường sẽ có tiếng trẻ con đùa hay hát mấy bài kiểu như là “trường của em nho nhỏ nằm lặng giữa rừng cây, cô giáo em tre trẻ dạy em hất rất hay…” còn hôm nay Chủ Nhật thì vắng lặng, nhưng Sáng không chú ý tới, cũng giống như tiếng loa phát thanh xã nối tới cái loa dưới chân dốc, cũng văng vẳng mờ mờ. Cô giáo Phương cùng cô giáo Ly sống ngay cạnh dãy lớp học, nằm trên một ngọn đồi khác nhiều nắng ấm hơn. Cô giáo Phương ngực bự chảng xệ xệ, còn cô giáo Ly thì ngực nhỏ, chỉ hơi nhu nhú, nhưng cả hai cô đều thấp bé nho nhỏ cho nên cũng không khác biệt gì nhau cho lắm, chỉ là do hôm bữa đoàn từ thiện qua trường khám tai mũi họng và răng mắt cho đám trẻ con thì lúc cô giáo phát quà cúi cúi xuống, Sáng không có việc gì làm thì ngồi soi thôi.

    - Đoàn chỉ nhớ đến dân bản, mà quên chúng em cũng đang phải cắm bản đây. - Cô giáo Phương cười cười trình bày, chỉ tay về phía chuồng gà - Anh cho bọn em xin vài con về nuôi được không?
    - Mấy con? Có chuồng chưa?

    Phương lắc đầu. Ngơ ngác. Có biết gì đâu. Phương từ Nghệ An, Ly từ Hà Tĩnh, gọi là lấy tiêu chuẩn vùng sâu vùng xa để thi vô Huế thi đại học, rồi ra được được điều về đây. Không chỉ không biết trên này người ta trồng cây gì, nuôi con gì, mà ở quê nhà cũng nghèo khổ có đâu ra ruộng vườn mà trồng trọt chứ.

    Thấy tội nghiệp, Sáng vớ đại tay vô thùng giấy được 5 con gà nhỏ kêu chiêm chiếp, bỏ lên tay Phương, cứ xòe ra chụp lại với nhau cho đàn gà đứng lên. Rồi nhặt mấy ống tre dài dài hôm bữa chặt còn dư ra, cùng mớ cành lá và con dao đi cùng theo Phương, vòng qua phía bên kia, xuyên qua khu vườn cà phê và tiêu của người ta để xuống đồi rồi theo con đường lát nhựa dẫn lên trường.

    - Chưa có bắp ngô thì gà ăn cơm thừa cũng được. - Vừa chẻ mấy thanh tre ra buộc thành cái chuồng nhỏ cho gà về trú mưa hay ngủ đêm ngay bên ngoài tường nhà cô giáo Sáng vừa chỉ dẫn kỹ thuật. Ở phòng bên cạnh Ly cũng ra xem và lắng nghe. Cái gì cũng phải chỉ lại từ đầu. Chỗ này rất bằng phẳng mà hai cô không biết nuôi trồng gì cả. Thế là Sáng vô bếp, nơi mà hai cô buổi trưa nấu ăn cho các bé từ nguồn tài trợ của các mạnh thường quân, lôi ra tất cả những thứ gì có thể trồng được.

    Đậu phộng, tức là lạc theo cách gọi của miền Bắc, thì trỉa xuống đất, tức là chọc một cái lỗ cho vô, vùi đất lên rồi chịu khó tưới nước mỗi ngày là xong. - Khoai tây nữa nè. Mấy cái đầu đang nhú nhú ra là nó mọc mầm. Lấy dao vát một miếng như vầy nè, rồi cho vô cái khay này, mượn tấm khăn lau nhà phủ lên, giữ ẩm, mai mốt rễ dài ra ở chỗ này, thấy cây lên lá là chôn xuống đất thôi. Còn gần nguyên củ còn lại này thì mai gọt vỏ nấu súp cho các bé ăn trưa được rồi. - Sáng vừa làm vừa giải thích. Hai cô giáo vừa nghe say mê vừa đắm đuối nhìn, cũng giống như chị Vy hồi đó vậy. Hình như phụ nữ thời nay rất dễ yêu những người đàn ông biết trồng cấy, không phải lúc hùng hổ cuốc đất, mà nhẹ nhàng chăm sóc những mầm sống non nớt, như đang lựa thế móc móc vô mấy chỗ nhạy cảm đầy kích thích của các nàng vậy.

    Sáng thì đâu có chú ý nhiều tới mấy cái lý thuyết đó, tập trung để tạo ra một khu vườn nho nhỏ cho mấy cô ngay mé sân này đây thôi. - Như mấy trái su su này nè, thì cắt vô tới đây là lấy mũi dao tách đôi, gỡ cái hột này ra để trồng, còn trái chút nữa vẫn xào ăn bình thường. Cùi bắp cải và các loại cải xanh hay xà lách cũng vậy, chừng nào ăn thì cắt vô tới đây rồi cho vô nước, chừng nào ra rễ thì trồng ra ngoài kia lấy hạt giống rải ăn quanh năm.

    - Trưa nay anh ở lại đây ăn với chúng em nhé. - Ly ngỏ ý mời, nên Sáng ra vườn dọn cỏ luôn, để mai mốt mấy cây giống kia lên là trồng thôi. Còn ra một góc xa đào cái lỗ sâu nữa, chút nữa ăn xong sẽ chỉ hai cô giáo chừng nào đi ỉa thì ra đó rồi lấp lá dần lên làm phân Bắc tới cuối năm là đào lên trộn được rồi.

    Xế chiều ghé qua nhà bố Suvon thì đúng lúc ông cùng mấy người thợ săn sang bên kia hồ dựng cái lán để quay về chờ đò thì có chỗ trú mưa che nắng. Thế là học được cả cách dựng nhà của người Bahnar lẫn nghe về kỹ thuật làm máng dẵn nước của người Thái. Thế này thì ý tưởng cho khu nghỉ dưỡng giá rẻ đã xong rồi.

    Suvon về thăm con, nên sáng hôm sau Sáng bám càng theo về Tuy Hòa. Thả cô gái xuống ở bến xe khách để đón chiếc xe chở khách du lịch từ Nha Trang lên, Sáng vòng vèo các nơi tìm chỗ bán kính, bồn cầu, ống máng, vật liệu xây dựng rồi sơn và dây điện các kiểu, rồi ghé luôn chỗ bán xe mua một chiếc xe Wave còn ngon để làm chân đi. Đường núi lẽ ra còn phải mua xe côn tay, nhưng vầy là được rồi. Xe cộ bây giờ không còn nhiều tiền nữa cho nên các bãi gửi xe đầu mối ở Sài Gòn như sân bay Tân Sơn Nhất và bến xe miền Tây lưu kho cả trăm chiếc người ta bỏ luôn không mắc công quay lại nhận nữa.

    Xong rồi ra cảng và mấy ụ đóng tàu coi kiểu dáng. Chung qui là ở Phú Yên có hai loại tàu cá chính. Một là mấy chiếc tàu gỗ đóng theo kiểu Bình Định, như chiếc ghe bầu lót thêm đà gỗ bên dưới và cây lô đằng trước, với la ký dài đằng sau. Còn gần đây là mấy con tàu composite ép nguyên chiếc ở Nha Trang theo khuôn lấy từ tàu câu Nhật, dáng thon dài mặt cắt đáy hình chữ V, ốp thêm gân sắt như đà gỗ và lô để lỡ có càn vô rặng san hô cứng thì còn chịu được. Nhìn người ta làm thì Sáng nghĩ tới chuyện tự mình làm khuôn cho vỏ tàu của mình sẽ đẹp và chắc hơn mua tắc ráng về ghép lên như hiện bây giờ, và học thêm cách người ta kéo thêm một miếng ra ngoài đằng sau rồi đục lỗ xuống thì cũng có thể mở nắp thò kéo dài xuống cắt dây khi vướng rác.

    Và càng nhìn thì Sáng càng hiểu hơn tại sao du thuyền của mình được anh Dũng mua luôn mà tính ra vẫn rẻ. Vì ở đây người ta làm vỏ tàu rất dày để đi đánh cá, và không mấy người chú ý tới sắp đặt phòng ngủ hay bếp cho mấy chiếc tàu nhỏ. Sáng đi đúng vô phân khúc mà trên thế giới người ta gọi là mấy chiếc du thuyền cỡ nhỏ, dài từ 19 tới 33 feet.

    Mà nói tới feet thì Sáng lại mở sổ ra, thiết kế tiếp mấy cái bungalo cho khu đất của mình. Những công-ten-nơ mà chúng ta thường thấy là loại 20 feet, tức dài khoảng 6m, bằng đúng cỡ hai chiếc du thuyền SV01 và SV02 của Sáng. Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe công-ten-nơ thiệt dài là dài gấp đôi, 40 feet. Nếu phòng nhỏ chỉ cần đặt một chiếc giường dài 2m thì chỉ cần 10 feet là đủ, tức là công loại nhỏ, chỉ dài 3m thôi. Các công đều có chiều ngang giống nhau là 2m4, tức là đặt giường đôi ngang cỡ 1m8 là còn dư ra rất nhiều diện tích.

    Chiều cao của công cũng ngang bằng chiều rộng là 2m4, nhưng còn có loại công HQ cao hơn chút xíu nữa, thành cỡ 2m9, sẽ cho người đứng bên trong cảm giác thoáng hơn, và nếu đóng giường tầng, đặt một giường đơn cho con nằm trên giường đôi sẽ không bị chật chội mà chứa được cả gia đình trong một khối vuông như vậy. Hồi trưa Sáng đã ghé mấy đại lý bán tôn lạnh rồi, đẹp và nhẹ hơn vỏ sắt của công ten nơ nhiều, và thành từng miếng xe ba gác chở lên tới nhà luôn.

    - Đẹp lắm. Bồn cầu đặt ngay cạnh cửa ra vào rồi che bằng vách nứa như vầy rất giống mấy căn nhà lá bên bờ biển trong các resort 5 sao. - Suvon đã về từ chiều, bỏ mấy hộp cơm trên bàn, tắm sơ cho mát rồi choàng bộ váy ngủ lên giường nằm ôm Sáng từ sau lưng, ngắm nghía rồi bình luận.
    - Nhưng nếu đặt ở bên trong như vầy, thì sẽ đỡ tốn cánh cửa. Nhưng như vậy lại không thể đặt toàn bộ kính cho mặt chính. - Sáng vẽ phác cách sắp đặt vật dụng mới sang ô vuông bên cạnh, rồi giải thích.
    - Tại sao cứ phải dùng kính? Bố em làm cửa sổ bằng các thanh tre đặt chéo cách quãng nhau thì vẫn nhìn thoáng ra bên ngoài như là không có gì che mắt vậy.

    Sáng lóe ra ngay một ý tưởng. Nhưng để đó. Bây giờ phải cám ơn người nhắc tuồng đã.

    Nói là làm. Sáng quay luôn qua đè Suvon nằm ngửa ra, không liếm láp khởi động gì hết mà chọc luôn cặc vô lỗ lồn đang ướt nhẹp chờ đợi.

    Suvon thở hắt ra vì sướng, ôm lấy cổ Sáng níu chặt xuống người mình, rên rỉ.

    Sáng tung cả người lên rồi cho rớt tự do xuống phành phạch, cảm thấy rõ đầu cặc mình đang lướt lướt cào cào dọc thành lồn Suvon, mà cứ mỗi cú thọt như vậy lại khiến cô nàng đã sướng lại càng thêm sướng, rướn người quẫy quẫy như con trăn siết thêm chặt.

    Kềm siết một hồi thì không còn sức nữa. Suvon dần lỏng người ra. Chịu hết nổi. Và cũng không quẫy nổi nữa. Ngoan ngoãn như một con dê núi giờ nằm yên trong tay chú bé mục đồng.

    Không biết nghĩ sao, mà Sáng lật người Suvon lại, quì ra đằng trước, nhưng thẳng người lên cho mông ngồi ra đằng sau như con ếch. Cu vẫn để nguyên trong đó khi xoay người Suvon lại, Sáng ngồi xoãi xuống giường hưởng thụ. Nhưng Suvon chỉ ráng gượng nhấp nhổm thêm vài cái nữa thôi là nghỉ. Mệt chỉ là một phần, nhưng chính yếu là vì cứ mỗi lần hạ xuống là lại thêm một lần sướng tới sợ luôn.

    Tức mình. Sáng gập chân lại quì quì ngồi ngồi nhấp lia lịa. Suvon phê chài bải luôn, la hét lúc tiếng Kinh lúc tiếng Bahnar hay tiếng Thái gì đó cũng không biết nữa. Lịm đi cho tới khi Sáng xuất tinh rồi ngừng lại thì mới dần lai tỉnh.

    (Hết Chương 17 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 18 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #18
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lang Bạt Kỳ Hồ (Chương 18 ) (Tác giả: Út Hội)

    LANG BẠT KỲ HỒ

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 18: Cắm bản











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Thức dậy là Sáng ra chỗ cửa hàng lấy xe, rồi tạt qua mua tôn, mua sắt, và một mớ vỏ xe nữa, để anh xe ba gác từ từ ghé lấy cùng bồn cầu và xi măng cùng đủ thứ phụ kiện chở lên rừng một thể. Còn mình thì qua cửa hàng hạt giống chọn ra mấy thứ rau dễ trồng cho Phương và Ly, cùng với một số loại hoa cho vườn nhà mình.

    Đám trẻ con được một buổi sáng xôn xao, vừa ngồi học trong lớp vừa nhìn Sáng cùng bố mẹ chúng vác mấy cây gỗ, rồi buộc mấy cái bánh xe thành hai chiếc xích đu và một cây cầu bập bênh thật là thích, giờ ăn trưa thi nhau xong cho thật nhanh để còn chạy ra chơi trong ánh nắng nhè nhẹ nơi miền núi. Hai cô giáo thì sung sướng thấy khu vườn đã được dựng thêm mấy cái giàn cho cây đậu cô-ve trèo lên.

    Chưa kịp cám ơn thì tác giả đã về nhà mất rồi. Sáng chưa dựng nhà vì sẽ mất nhiều thời gian, mà làm khu bếp trước đã. Đặt mấy viên gạch rồi đổ xi măng là làm được một bộ hai cái bếp nấu chung một lò, bằng củi hay lá gì đều được, đặt ống hút gió cháy ầm ầm mà không khói trong một gian nhà bát quái không vách sẽ là nơi cho mọi người tập trung ăn uống. Ngay cạnh đó sẽ là chỗ đốt lửa trại ngoài trời. Sáng lấy cây thép cũng bẻ thành hình bát quái có chân đứng xuống đất để người ta có thể đặt những que inox xiên thịt cá mà nướng, hay đặt cả nồi lên để nấu luôn bên ngoài trời.

    Tuần sau là có nhóm khách đầu tiên đến rồi, book qua trang mạng của Chi. Bây giờ ai cũng có xe máy, nên du lịch đó đây là chuyện không chỉ có các đôi tình nhân mà một đám bạn trai hay gái cũng có thể chở theo lều vải gọn nhẹ để hẹn nhau cắm trại đâu đó. Một số người còn mua xe cũ về làm lại nội thất thành mobihome, tức là một căn nhà mini bên trong đó. Cần là nơi cắm trại phải có sẵn bếp và khu vực nhà vệ sinh sạch sẽ, và thật nhiều nơi để đi dạo hay phóng xe vòng vòng ngó nghiêng. Cho nên Sáng gấp rút dựng bếp rồi xoay qua hàn khung sắt để lấy tôn và vách tre quây thành một nhà vệ sinh cùng vòi tắm gọn đẹp ngay cạnh đó, nền lát gạch đá phiến vô cùng sang trọng.

    Đang làm thì hai cô giáo bên trường sang mời ăn tối để cám ơn, còn giờ thì mượn xe đi chợ.

    Sáng vẫn tập trung làm cái co cho ống sắt vuông làm mặt tiền căn nhà hộp cho du khách. Thường thì người ta chỉ gá vô rồi hàn là xong. Nhưng cũng như sự khác biệt giữa chiếc ghe và chiếc du thuyền là ở đường nét và bề mặt thi công. Lắp co tức là kết cấu nối bên trong như làm mộng đối với các thanh gỗ, thì tất nhiên là chắc chắn bền vững và đẹp hơn là những vết hàn nham nhở bên ngoài rồi, lại còn lâu ngày dễ rỉ sét nữa. Hay ngay như đường gân của các tấm tôn thôi. Về cơ bản là tạo lực cho chắc, nhưng với chiều cao chiều rộng như vậy thì hao nhiêu đừng gân sẽ là vừa mắt, rồi đường gân sâu bao nhiêu thì vừa chịu lực tốt vừa lại tạo được dáng cứng cáp khỏe mạnh luôn. Chỉ mới gá lên thôi là nhìn đã đẹp lắm rồi. Vì tiết kiệm chi phí tối đa nên Sáng chưa lắp giường tầng cho căn nhà này để khỏi bị tăng mức chịu lực cho sàn lên quá cao, phải mua cột sắt to và nặng hơn rất nhiều. Cho nên mái cũng chỉ cao tới 2m4 thôi, cũng đỡ tốn thêm rất nhiều.

    Hai cô gái ríu rít xuống chợ xã. Có chiếc xe làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của họ. Từ quê vào đây cắm bản theo qui định 3 năm để sẽ được chuyển biên chế về quê, mà tiền lương cùng phụ cấp mỗi năm dồn lại rất nhiều để đem về quê cho gia đình. Do vậy mà cả tuần cả tháng chỉ sống ru rú trên ngọn đồi. Trường có bao nhiêu học sinh chia hết thành hai lớp học trong hai phòng, các em ngồi quay đầu lại với nhau cho dễ theo dõi bài giảng trên hai tấm bảng khác nhau. Nếu theo lẽ thường tình thì cũng có trai làng lên tán tỉnh, nhưng thời buổi bây giờ thanh niên nơi vùng thôn quê nếu chưa có vợ có chồng thì đều kéo hết về các khu công nghiệp mà tìm việc. Cho nên sự xuất hiện của Sáng là tâm điểm cho mọi sự chú ý của hai cô.

    Phương thì vì ngực to mà thỉnh thoảng sở giáo dục tiếp khách hay ghé qua chở đi thăm đây đó và ăn trưa hay ăn tối. Cũng có vị uống say thì sờ mông bóp vú như kiểu bia ôm. Lúc đầu cũng ngại nhưng sau quen thì mặc kệ và thậm chí chờ xem mình có còn được người ta chú ý đến mà bóp vú hay không. Làm như vậy không chỉ để có thêm phong bì bồi dưỡng và các khoản phụ cấp mà cũng là để cho cuộc sống bớt nhàm chán. Nhưng Phương chỉ dám chấp nhận tới mức đó thôi, chứ còn để đi tới bến thì chưa đâu.

    Ly thì khác. Ngực bé mà người thì cũng nhỏ nữa, nên chả có gì để cho đàn ông thèm muốn cả, dù tính cách vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng. Thời buổi này không còn ai theo cái luật yêu là cưới nữa, nên Ly thì sẵn sàng đi đến cùng với Sáng để cho biết mùi đời cho bằng chị bằng em. Cho nên ghé hiệu thuốc là mua luôn mấy hộp Durex. Nghe chị bán hàng nói nào là loại có mùi hương loại có gai gì gì đó mà ngượng đỏ mặt, thôi thì mua hết mỗi thứ một hộp.

    Chập tối Sáng qua tới nơi thì nồi lẩu cũng vừa xong. Bia lạnh tràn ngập như hai nàng muốn ăn thịt chàng suốt đêm nay vậy. Nhỏ lớn Sáng chưa bao giờ được đi quán bia ôm, nhưng nghe người ta kể thì cũng chỉ tới chừng này là cùng chứ gì. Hai cô giáo ngồi hai bên, tiếp đồ ăn, cụng lon, trò chuyện sôi nổi. Ly thì vẫn ngồi xa một chút như ngày thường, còn Phương thì ngồi sát vô như mấy lần đi tiếp khách. Sáng thì cứ ngà ngà mà tận hưởng thôi. Hai cô giáo đãi tiệc để trả công thầy dạy làm vườn, nhưng Sáng thì quyết tâm không để cho họ thiệt, lúc nãy đã ước tính số tiền đi chợ mà đưa rồi, nhưng các cô ngại không cầm nên mấy trăm ngàn vẫn nằm nguyên trên bàn dưới đĩa rau. Trời lạnh nhưng cái bếp ga trên bàn làm cả gian phòng ấm áp vô cùng.

    Ăn đã no, câu chuyện cũng nhạt dần, thì đúng lúc Ly ra ngoài, chắc để đi đái vì uống nhiều bia rồi. Phương bỗng bạo dạn hẳn lên, ngả luôn người lên Sáng, khoác bàn tay anh chạm vô bầu vú bự chảng.

    Nước nổi thì bèo nổi thôi. Sáng móc trọn tay vô trong đó lấy thế để kéo cả người Phương sang bên giường. Bản thân mình nằm xuống, còn cả người Phương thì nằm đè lên. Tay lần lần mở nút áo, rồi vòng ra đằng sau tháo khóa su cheng, để hai bầu vú bự nhưng hơi nhão rớt xuống phủ đầy lên mặt, tha hồ liếm láp mút máp.

    Phương quíu người lại vì sướng, nhưng tới hồi đôi bàn tay của chàng trai lần lần xuống lột quần thì cứ khoái thác. Chặn lại một hồi rồi lại chịu thua, rồi lại chặn lại bước tiếp, rồi lại chịu thua.

    Cho tới hồi sao đó mà lồn Phương đã giáp mé ngoài với con cu Sáng đang căng thẳng từ nãy giờ lâu lắm rồi mà không được vô trong. Thì tại Phương ý là muốn kéo kéo sao đó cho anh Sáng này thích rồi cưới mình, rồi từ từ mới cho hưởng tuần trăng mật. Chứ cờn như bữa nay vậy là quá xá nhiều rồi. Mấy ông quan chức mò mò vú vậy thôi chứ chưa được cho tay xuống bên dưới luôn. Nhưng mà một phần cũng tại mấy thằng cho đó chỉ biết mò cho sướng tay, chứ không dày dạn kinh nghiệm như Sáng chừa lại một phần là mò để cho người đàn bà bị kích thích nữa. Chứ nước chảy đầy bên dưới mà khăng khăng giữ khung thành thì mới là chuyện lạ đó.

    Có điều khung thành bây giờ đã trống, thủ môn đã ra ngoài đi đái, mà thiệt ra là đứng bên vách nhòm vô, nhưng Phương thì không chịu thua trắng tay thôi. Thấy nãy giờ Phương cứ giữ tay lại hoài, cho nên bây giờ Sáng để yên cho Phương nhét xuống chứ không làm người chủ động đâm lên. Nhưng mà dù nước có chảy quá xá trời và người muốn lắm rồi nhưng Phương vẫn cứ giữ nguyên như vậy. Thiệt ra có lúc giống như là muốn ngồi xuống, nhưng tới giữa chừng lại sợ sợ xoay ngang. Rồi lại kéo lên, rồi lại kéo xuống. Mà cũng chưa có ai dạy cho Phương cách xào khô, tức là sục bằng tay. Càng không biết tới chuyện dùng miệng để thổi cho ra, kêu bằng blow job. Cho nên cứ ngập ngừng ngại ngùng như vậy một hồi. Sáng cũng mất hứng, xìu xuống luôn.

    Cho nên từ từ ngồi dậy. Kéo quần lên. - Thôi khuya rồi. Anh về cho tụi em ngủ. - Sáng nói rồi lững thững bước ra cửa, men theo hành lang nhỏ ra phía con đường dẫn xuống đồi.

    Nhưng bất thình lình từ cửa phòng Ly một cánh tay dài thò ra, chụp lấy cánh tay của Sáng kéo vô.

    Ly ngượng với bộ ngực lép nên vòng tay Sáng xuống mông mình. Sáng lần lần tay vô trong cái lưng quần đồ bộ, không mặc xì líp bên trong, vuốt ve đôi mông tròn căng. Hồi nãy đi đái xong quay vô Ly nhìn thấy hết cảnh hai người nằm trên giường sờ mó nhau. Nhìn trộm một hồi chịu không nổi thì chạy ra ngoài đó xối nước một hồi nữa. Rồi thay ra bộ đồ bộ này. Nhưng nước cứ chảy tuôn trào hồi lâu. Thấy Phương cứ nhấp nhổm hoài mà không chịu cho vô, nên tức mình thèm khát chỉ muốn xông vô đẩy con bạn qua để mình thay vô chỗ đó thôi. Thì đúng lúc Sáng ra về.

    Kéo tay Sáng vô tới trong giường, Ly đặt chàng nằm xuống đúng như tư thế lúc nãy, lột quần chàng ra, rồi cũng lột hết quần mình xuống, chỉ ngượng mà không dám cởi áo ra thôi.

    Sáng thò tay xuống dẫn con cu lúc nãy bị xìu xuống, giờ móc ra vẫn chưa thẳng lên hoàn toàn, đặt vô giữa lỗ lồn của Ly. Lạ lùng thay, chỉ cần chạm cái đầu cu vô đúng chỗ đó là nó cứng lên luôn khi cảm nhận được sự ấm áp nóng bóng từ bên trong đó đang tuôn trào ra bên ngoài.

    Ly với tay kéo hộc bàn đưa cho Sáng nguyên một túi hộp các loại bao cao su. Nhưng Sáng cười cười lắc đầu. - Chút nữa. - Sáng biết là mới đâm vô thì chưa có sao. Và đầu đầu phá trinh thì nên để cho người con gái cảm nhận được con cu thật nó ra làm sao. Rồi nhấp hai ba cái rồi mới đeo vô.

    Vậy là Sáng cứ nằm yên, để cho Ly ráng đẩy đẩy xuống cho con cu lọt vô trong lỗ lồn. Nhưng tất nhiên, với những người con gái làm tình lần đầu tiên, không chỉ có màng trinh làm cho đau, mà còn xương chậu vẫn trong tư thế khép lại, khó mà nhét vô được lắm. Cho nên Ly cứ nhấp nhổm, lên lên, xuống xuống, qua qua, lại lại. Hồi nãy Phương đã ngon lành cành đào mà không chịu vào, thì bây giờ tới lượt Ly muốn cho cành đào cắm vô trái mận lắm rồi mà nhứ ra hoài không được.

    Thấy tội nghiệp. Sáng lấy hai tay kềm chặt mông Ly. Rồi đâm mạnh từ dưới lên nghe cái bụp luôn.

    - Á. - Ly nhăn mặt gào lên.
    - Em đau hả? - Ly lắc đầu. Thiệt là khó hiểu nha. Lúc đàn bà kêu la vì sướng và kêu la vì đau thiệt là khó phân biệt.

    Nhưng mà thôi kệ. Không đau thì nhấp tiếp thôi. Sáng làm cho vài cái sâu bên trong. Rồi rút ra. Lúc này đầu khấc cũng vượt qua cái vòng bên ngoài âm hộ kêu bụp một cái nữa.

    Cái rồi lựa một cái bao trơn tròng vô. Thiệt là mắc cười. Con gái mới lớn lần đầu tiên mà chơi bao gai bao lông thì chịu làm sao nổi chứ. Có cái bao nhẹ và mỏng này là hợp nhứt.

    Rồi để yên cho Ly tự mình nhét vô trở lại. Lần này thì vẫn khó nhưng đã có đường sẵn rồi, nên Ly nhét từ từ là nó chạy vô được thôi.

    Tới lúc này thì tự nhiên Ly lại trở nên điệu nghệ vô cùng. Bản năng con người chắc là như vậy, tự nhiên tới một thời khắc nào đó thì người ta sẽ vô cùng giỏi trong tình dục. Thực ra thì chỉ cần lắng nghe giai điệu cảm xúc đang dâng trào bên trong người mình thôi. Ly đẩy xuống cho con cu lút vô bên trong, rồi lại kéo lên cho cái đầu khấc chỉ vừa mới chạy ra bên ngoài thôi, rồi là cho nó chạy ngược vô luôn. Ly làm cho mình sướng thôi, nhưng cũng đúng là tư thế làm cho Sáng sướng, cho nên hình như một hồi là con cu dài ra thêm, bự ra thêm một chút hay sao đó, căng căng, đã đã.

    Ly vã mồ hôi vì sướng, mà cũng vì không còn sức lực để mà kéo đẩy nữa. Tay gồng cứng lên vì đê mê, còn đùi gồng cứng lên vì mỏi, chắc sắp bị chuột rút nằm ngay đơ ra như con heo bị buộc túm chân lại vậy.

    Sáng bèn lấy tay ôm chặt lấy Ly vô lòng. Mà chính xác là để kềm cho chắc đặng khỏi bật ra. Hất mông từ bên dưới lên đâm lia lịa vô lồn Ly. Với tốc độ chắc phải là nhanh gấp đôi hồi nãy. Ly như đang cưỡi ngựa mệt rồi bây giờ lại còn bị xóc hơn như vậy nữa, không biết làm gì khác hơn là ôm chặt lấy người đàn ông đang nằm ngửa bên dưới chơi ngược lên. Thiệt tình là có lúc sướng quá chịu hết nổi chỉ muốn người mình bị tung lên nằm bay qua một bên thôi để nghỉ ngơi, nhưng bị một tay kẹp trên lưng, một tay kẹp gần mé dưới mông, người như dính chặt lại không còn cách nào khác hơn là rên la liên hồi trong cơn sướng ngày càng tăng theo tốc độ nắc.

    Lúc nãy Phương kéo Sáng mò vú mình một phần là để thể hiện sự trên cơ về sắc đẹp và khả năng quyết rũ đàn ông. Còn bây giờ Ly gào lên chẳng phải là vì muốn thể hiện gì với bạn, mà chỉ đơn giản là nếu không gào lên thì không thể nào chịu nổi. Đúng ra là phải gào cho thiệt to để khắp núi rừng nghe thấy, như tiếng mấy con mèo rừng động đực trong đêm trăng, nhưng kìm lắm thì cũng không thể nào không lan sang phòng bên cạnh được.

    Sáng sau khi tăng tốc độ nhấp lên gấp đôi, thì thành ra gấp ba, rồi gấp bốn, và chắc là gấp năm nữa. Nhưng không hiểu sao vẫn chưa ra được. Không biết có phải vì bao cao su vướng víu hay không. Hay là vì cả hai cô giáo này không có ai sánh được với những người đàn bà trước. Hoặc có thể là do họ chỉ biết nằm yên chứ không cựa quậy làm dáng gì cả. Mà bất kể lý do là gì đi nữa, thì kết quả vẫn là một hồi thì chán. Sáng nằm yên lại, điều hòa hơi thở, nghỉ ngơi, trong khi Ly bên cạnh thì thở hổn hển, tim đập thình thịch, tay chân rã rời.

    - Ly ơi. - Tiếng Phương gọi khe khẽ ngoài cửa, giọng run run.

    (Hết Chương 18 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 19 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #19
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lang Bạt Kỳ Hồ (Chương 19 ) (Tác giả: Út Hội)

    LANG BẠT KỲ HỒ

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 19: Hồ trên núi











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Ly không trả lời, hình như là do không còn sức nữa, mà chỉ cố nhấc tay lên vẫy vẫy kiểu như ra hiệu gọi Phương vào nhập bọn.

    Tiếng kêu của Phương không giống như có chuyện gì khẩn cấp, cũng không giống như định hỏi điều gì đó, mà âm điệu rõ ràng như đang xin xỏ. Hồi nãy lúc Sáng về thì Phương nằm thở nghĩ ngợi vẩn vơ, cho tới khi nghe tiếng lục đục ở phòng bên cạnh thì buồn cười và thầm tức con bạn dám liều mình dọn ổ thay mình. Nhưng tới khi nghe tiếng gào lên đỉnh thì Phương cũng giống như là lên đồng vậy, như có ai kéo chân ngồi dậy bước sang rồi khựng lại ngay ngoài cửa.

    Nhưng tới khi Sáng dập rầm rầm vô thì Phương không còn chịu nổi nữa, chân run run lồn giật giật theo từng cú nhấp. Cho tới khi có cơ hội thì rên lên khe khẽ mà xin nhập bọn, rồi chưa cần có ai trả lời đã lần lần bước vô trong. Áo trên người vẫn xộc xệch như hồi nãy, và quần thì cũng đã bị cởi ra từ hồi nãy mất rồi.

    Phương bước lên giường, quì gối gác qua người Sáng. Lần này quyết tâm sẽ cho vô. Nhưng mà con cu xìu xuống mất tiêu rồi.

    Ngơ ngác. Không biết làm sao. Cứ quì nguyên như vậy.

    Sáng rút bao ra. Cầm cu đập đập vô cửa lồn Phương. Nhưng nó chỉ lên hơi hơi thôi.

    Tức mình. Sáng đẩy Phương nằm xuống, vắt mông lên người Ly, lồn nhô cao hẳn lên, mà banh háng ra là thành cái lỗ bự chà bá luôn.

    Nhét nguyên con cu còn mềm mềm vô trong đó. Kéo đẩy ra vào. Phương nhăn mặt vì sướng, tay quờ quờ tìm miệng Ly cho ngón tay vô quào quào.

    Vài cú ra vô là con cu cứng ngắc lên trở lại. Sáng xé tiếp cái bao khác choàng vô rồi đẩy cật lực ra đằng trước. Ly quờ tay chụp vú Phương giữ lại cho người cô bạn khỏi bị bay ra đằng trước. Sáng thấy vậy thì cũng một tay chụp eo Phương, tay kia móc lồn Ly bên dưới kéo lại cho chắc để dập cho đã. Hai nàng bâygiờ đang cùng nhau ca bản ư ử ơ ơ à à i i, ken két như tiếng mấy cây tre cạ vô nhau trong gió.

    Tới bây giờ thì là khúc Sáng muốn xuất tinh, và không chần chờ gì nữa bắn hết vô trong bao. Xong rồi rút bao ra cho cu vô miệng Phương. Cô giáo sờ sợ nếm nếm cái mùi tanh của tinh trùng rồi ngậm ngậm. Cho nên thôi, ban phát qua người bên cạnh, thì cô giáo Ly tận tụy mút rồi liếm cho thiệt là sạch, biết ơn người đã cho mình biết mùi vị của con cu đầu đời.

    Phê phê, Sáng nằm xuống gường ngủ một giấc cho tới khi gà gáy canh năm luôn.

    Cuống cuồng, vội vàng quấn cái chăn chạy về phòng, cô giáo Phương sợ có ai nhìn thấy thì ngượng chết. Cô giáo Ly thì cứ chầm chậm thay đồ để hương vị tối hôm qua không bị biến mất quá nhanh trong làn sương sớm đang bay từ ngoài cửa vô.

    Sáng để xe lại cho hai cô giáo khi nào cần mượn thì cứ lấy chìa khóa sơ cua mà chạy khỏi cần mắc công lội bộ qua bên kia, rồi tà tà theo con đường dốc về dưới bản.

    Đám đàn ông chuẩn bị qua bên kia đi săn nên gọi Sáng theo luôn cho biết. Châm điếu thuốc ba số năm oanh tẹc cho thơm giữa đám người vấn thuốc rê hay ông già người Thái rít ống điếu, anh hai Nam bộ thân thiện chào hỏi rồi đến khi đám thợ săn khuất dạng trên bờ thì ngồi trên thuyền cho ông già chèo nhè nhẹ đi gỡ lú. Có bao nhiêu hiểu biết về câu và lưới Sáng đều đã chỉ hết cho ông già và bây giờ thì mớ lú này trở thành nguồn tép hàng ngày, bù vào chi phí xăng quay trở lại. Tép ngon lắm nhưng cả nhà không dám ăn vì rang lên đem ra chợ bán cả trăm ngàn một ký luôn. Cuộc sống trên này còn nhiều khó khăn lắm dù đã có ít nhiều đổi thay nhưng củ mài củ sắn vẫn là những thứ thức ăn hàng ngày cùng hũ mắm ủ từ những con cá tạp, nào dám mơ tưởng tới gà hay lợn như dưới thành phố. Hôm nào có được con cá mè đã là một bữa cỗ cho cả nhà rồi.

    Ông Ké vừa chèo thuyền gỡ lú vừa kể cho Sáng nghe câu chuyện lưu lạc từ vùng núi Tây Bắc ngoài tỉnh Hưng Hóa vào tới trong này. Sáng ngồi nghe nhưng lại lim dim trong làn khói thuốc ngắm mấy vườn cà phê và cây bơ ở bên kia. Giống như bay flycam lên cao, hay như kiểu của quân đội Pháp thế kỷ 19 dùng khinh khí cầu để chỉ huy tác chiến, sẽ nhìn thấy rõ địa hình xung quanh, thì sang phía bên này hồ sẽ dễ dàng nhìn về phía bên kia để nhận dạng hơn. Tại vì chút nữa quay về Sáng sẽ tạt qua mấy cái vườn đó để xin bo, tức là mấy nhánh chồi về vườn nhà mình ghép vô đám cây không ra quả để năm nay sẽ ra hoa kết trái.

    Người dân thành phố giữ lại tục lệ chưng bông và hái lộc, nhưng không còn biết gì về những kỹ thuật trồng trọt có liên quan. Muốn ra trái nhiều thì cây cần trổ hoa thiệt là nhiều. Vậy thì cây mai trồng trong vườn người nào ra được nhiều bông sẽ chứng tỏ người đó giỏi canh tác, ví dụ như biết bón loại phân gì như trồng đu đủ, chăm gốc cắt cành ra sao cho đều nắng như trồng chanh, hay đơn giản chỉ là vặt lá như mai thì hai ba tuần sau sẽ nở hoa. Hay ngắt lộc, tức đơn giản là khi bỏ bớt cành của cây thì có thể ghép cành đó qua cây nào kém hơn. Người ta ghép ngọn cà phê arabica giá bán cao gấp mấy lần robusta vô cây cà phê mít tức là loại cây già cỗi cứng cáp không sợ gió bão hết ra trái nổi, để không mắc công trồng và chờ nhiều năm liền. Đó cũng là kiểu chơi cây như các nghệ nhân ghép cành tắc vô cây thế. Chưa kể tới các kỹ thuật như đào gốc sung bỏ đi nhưng lại biến phần rễ thành cái thân mới nhiều thế đẹp rồi ghép đọt sung vô thành cây kiểng bán Tết cả chục triệu luôn.

    Khu vườn của Sáng không đủ nắng để trồng cây lấy trái, nhưng cũng có nắng sáng để ghép cành vô tạo ra cây trái cho khách tới ở hái chơi. Chanh dây, gừng, sả, ớt và các loại quanh khu bếp, lấy nắng từ khoảng không dọn chỗ để đốt lửa trại. Ven đường lên sẽ chạy vòng quanh xóm xin mấy gốc chuối con về trồng, và mua các loại hoa trồng từ rễ đặt mua trên mạng sẽ được gửi từ Đà Lạt qua để trồng như lay-ơn, thược dược hay thùy tiên.

    Người thành phố về quê làm nông trại hay lên núi làm sơn trại thường có sẵn trong đầu một mớ mô hình hay kiến trúc nào đó, tốn vài ba năm xây dựng mới phát hiện ra đã sai lầm. Người xuất thân nông dân hay có hiểu biết về lâm nghiệp sẽ bắt đầu bằng thế núi, tức là độ nắng độ gió trong năm cùng dòng nước chảy và địa thế mà suy nghĩ để tạo ra dáng vẻ phù hợp. Nếu cứ dựa vào việc khoan xuống rồi bơm nước lên tưới thì ngay cả có dùng pin mặt trời cũng phải đầu tư rất nhiều. Thay vào đó có thể nghĩ cách làm sao để giữ nước mưa không trôi hết ngay xuống bên dưới mà thấm dần qua các tầng đất để cây cỏ có thể sử dụng quanh năm. Có những lúc đi trên núi bỗng nhiên chúng ta thấy có một khe nước trong vắt từ đâu đó chảy ra chính là như vậy.

    Vườn thiếu dinh dưỡng thì mua ngay phân vô cơ đổ vào, nhưng chỉ được một vài mùa là hỏng kết cấu đất luôn. Nhưng lượng phân và nước tiểu từ du khách nếu dẫn vào một hố tiêu hủy thì về lâu dài sẽ từ đó mà ngấm dần ra xung quanh bồi bổ cho cây trồng. Hoặc muốn nhanh thì mua túi biogas để chứa vừa có khí metal để đốt ngay vừa có thể thu hoạch phân đã hoại bón thẳng cho cây nào muốn. Trong vườn của Sáng vật dụng quan trọng nhất không phải là cây cuốc dẫy cỏ mà là cái máy cắt cỏ để nền đất được phủ xanh, vừa không bị trôi mất màu xuống dưới chân đồi mà vừa giữ được nước ở bên dưới không bị bốc hơi. Tương tự vậy cây cần phải được cắt tỉa cẩn thận để không dùng chất bổ hoang phí cho cành lá mọc lung tung, mà tập trung ánh nắng để ra quả.

    Và đặc biệt nhất chính là cảnh sắc của cái hồ nước bên dưới kia. Cho nên từ mọi góc cạnh, hễ định xây dựng công trình nào lên cũng đều phải tính coi có nhìn thấy hồ hay không. Góc trên này vừa cao vừa không bị cây che khuất, nhưng ngay bên dưới ranh giới đất thì sẽ dựng một cái lầu cao, vừa đẹp như trong phim chưởng để tạo dáng cho du khách có thêm động lực muốn trèo dốc lên trên này, vừa là một phòng VIP để thu thêm tiền.

    Tạm xong những việc đã lên kế hoạch cho hôm nay, Sáng tà tà xách cái túi quần áo sang bên trường tắm cho đã. Nhưng không đi đường thẳng như mọi khi, mà xuôi theo con dốc xuống nhà ông Ké uống rượu đã. Rượu nấu từ ngô/bắp nên có hương vị rất đặc biệt. Ông Ké cứ khăng khăng phải ngô mình trồng mới ngon, nhưng Sáng nói tạm thời cứ mua về ủ mỗi tuần một hai vò đã, để từ từ bán cho du khách lên trên này uống. Mùa sau thì có bao nhiêu ngô sẽ dồn hết vào làm rượu. Ông Ké còn đang trồng mấy dây bầu để uốn thành quả bầu đựng rượu cho đẹp nữa. Dạo này cuộc sống trong bản đã dần khởi sắc, những đoàn khách du lịch lên trên này không chỉ đem lại tiền mặt cho nhà ông Ké phụ trách bến đò, mà còn là nguồn thu nhập cho các chị ngồi dệt thổ cẩm, và bán con gà cây rau sạch nữa.

    Ngà ngà say với cả hũ rượu ngô cho hai người mà mồi chỉ là mỗi đĩa tép rang. Sáng khật khừ bước lên phía trường học tắm nước nóng cho ấm người, rồi thay bộ quần áo sạch ra. Phương và Ly đã ríu rít chờ đợi từ chiều rồi. Cứ chần chừ chờ Sáng tới thì mới ăn cơm. Hôm nay ở bên phòng Ly. Cả hai cô đều mặc đồ bộ ở nhà cho thoải mái, khóa cửa cho khỏi ai làm phiền, kéo luôn chiếc bàn vào sát bê không cần ghế chi cả, ngồi trên giường đút cơm cho chàng.

    Sáng chỉ có mỗi việc là mở miệng ra ăn. Tay trái khoác sang vai Phương thò xuống ngực xoắn xoắn cái đầu vú. Tay phải thì để xuôi xuống đùi Ly, luồn vào trong quần. Ly ngồi cho tiện gắp thức ăn, nhưng gác chân phải lên cho ngón tay Sáng dễ dàng đi vào bên trong. Dâm thủy ứa ra bôi trơn cho mọi động tác dò xét đi các hướng. Cô giáo Ly quằn quại chịu hết nổi, lột phăng cái quần mình ra, rồi không quên với tay lấy cái bao tránh thai, trùm vô cho Sáng, rồi ngồi lên.

    Khúc gân đang căng hết cỡ nhét vô lỗ lồn dù trào nước tràn trền để bôi trơi, nhưng vẫn bị sướng tới nỗi rú lên. Cô giáo thì cô giáo chứ, cũng là con người mà. Ở trường cứ phải học gì là đạo đức xã hội chủ nghĩa, nhưng lý thyết Mác Lê đâu có giải thích được tại sao hai con chó cứ nhè chỗ con đường dốc các cô hay lên xuống mà dính lẹo với nhau cả tiếng đồng hồ chứ. Mà như mấy cô già già thỉnh thoảng hay nhắc nhở, là hễ cứ có cơ hội thì cứ phải thử, chỉ cần chú ý an toàn, tức là không được để cho chửa hoang, chứ không là bệnh giống như đội nữ thanh niên xung phong gì bây giờ được dựng tượng trên Đồng Lộc đó, cứ toàn đàn bà sống với nhau hoài điên hết cả đội luôn.

    Nhiều lúc đúng là bí bách thiệt. Nhưng chỉ cần một đêm như hôm nay thôi là giải tỏa hết. Cô giáo Ly xuất khí thở hổn hển, nằm vật xuống cho cô giáo Phương lên thay. Lồn không khít bằng, nhưng được cái vú vê lại to bự đổ vật xuống mặt Sáng như món tráng miệng vậy. Đứng như cái bài hát gì mà hồ trên núi đó, chỉ cần thay chữ đi thôi: “vú ơi vú, lồn ơi lồn… cặc ta ngược, cặc ta xuôi, lúc trong lúc ngược thiệt là phê pha…”

    Tiếng thở như hò khoan của ba người dần chìm vào đêm tối, để lại không gian cho đám ve sầu cùng dế ếch kêu râm ran, rồi bỗng một con gà trống nào đó chắc nửa đêm lại hứng lên đạp mái một cái rồi ò ó o vang cả một góc rừng. Mặt hồ vắng lặng dưới ánh trăng thỉnh thoảng lại có con cá trắm to khủng quẫy đuôi, phun tinh trùng vào đám trứng vừa được con mái quặn mình ép ra.

    - Đã đến lúc quay trở về thành phố rồi. - Sáng chợt tỉnh khi nghe tiếng con thằn lằn kêu tắc kè trên mái nhà, nhìn lên và thầm nghĩ trong đầu như vậy.

    (Hết Chương 19 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 20 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #20
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lang Bạt Kỳ Hồ (Chương 20 ) (Tác giả: Út Hội)

    LANG BẠT KỲ HỒ

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 20: Tre về đồng bằng











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Hoàn thành nốt các hạng mục còn lại để khách lên là có sẵn một phòng ngủ đầy đủ toilet bên trong, cùng một khu bếp và nhà vệ sinh chung bên ngoài để những ai đi xe máy tự dựng lều, hay đi bằng xe mobihouse thì cũng có nơi sử dụng được ngay. Chìa khóa gửi ông Ké còn việc dọn dẹp hàng ngày khi có khách giao cho hai cô giáo kiếm thêm thu nhập sau giờ dạy, Sáng nhờ Ly chở xuống xã rồi từ đó chỉ một cái ba lô nhỏ lên xe trung chuyển rồi xe giường nằm ngủ một giấc sáng dậy đã về tới đầu quận Chín mà bây giờ là thành phố Thủ Đức rồi.

    Không theo xe về Xa cảng miền Đông nữa, mà bắt buýt một khúc rồi tà tà đi bộ về nhà. Cửa mở. Con Lan đang quét dọn sau khi cho gà ăn. Nhìn thấy thằng Sáng đứng giữa cửa là quýnh quáng quăng cái chổi xuống luôn.

    Nhào tới. Ngồi thụp xuống. Mở khóa quần thằng nhỏ kéo xuống cái rụp luôn.

    Thèm và nhớ từ đợt trước tới giờ. Bữa nay mới có cơ hội. Thì phải xử luôn chứ còn chờ gì nữa. Cặc nhét trong quần lâu có mùi hăng hăng, khai khai vị nước đái nữa. Nhưng xá gì. Mà thực ra với con Lan lại thấy thơm thơm, kiểu như mùi thơm của nước mắm vậy.

    Kéo ra. Lột da qui đầu xuống. Kê lưỡi vô vuốt một vòng quanh đầu khấc. Mặn mặn. Khai khai. Mùi mùi. Nhưng lại sướng điên dại luôn. Làm cho lưỡi con Lan tê tê giựt giựt. Nảy lê mấy cái là cặc thằng Sáng đã sẵn sàng rồi. Giương thẳng ra trước.

    Con Lan mỉm cười đắc thắng. Cái trò mút cặc này là nó rành hết sáu câu từ hồi còn nhỏ rồi. Chơi với tụi bạn trẻ trâu đó.

    Nhưng mà tiếp theo sao nữa thì con nhỏ không có rành. Nó chỉ biết sục một hồi cho ra khí rồi nuốt thôi. Nhưng mà bây giờ bên dưới đang chảy nước chèm nhẹp đòi nhét vô nè.

    Thấy con nhỏ đang khí thế rồi lại tự nhiên do dự, thằng Sáng lại nghĩ chắc nó ngại gì vì không mang theo bao. Nên cúi xuống nhấc cái ba lô lên, rút cái bao có gai ra.

    Đeo vô, dí con Lan cúi mặt vô tường, dạng hai chân ra chịu lại, như cái càng treo ba lăng, cứng ngắc.

    Đâm vô cái óc. Trời má ba ơi. Đom đóm nổ banh xác luôn.

    Thỉnh thoảng con Lan cũng cho ngón tay vô tự thụt. Rồi lâu lâu có mấy thằng rắn mắt cũng chọt chọt rồi thụt luôn bằng cu thiệt. Nhưng mà cu thằng Sáng vừa bự, vừa thẳng, vừa cứng như khúc tre, lại nhằm đúng cái bao có gai xù xù nên phải nói là khúc rễ tre mới đúng. Đâm vô có một cái mà thấy ông bà ông vải ông thiên ông địa luôn. Con Lan hộc lên một tiếng như con heo bị thọc vô đít vậy. Mà không, chắc phải giống như con ngựa đang bị kẹp trong cái chuồng xuất phát mới đúng.

    Hai chân căng cứng, bụng thon hóp lại, ưỡn ngực ra trước, tay trụ vô tường. Thằng Sáng thì bụm tay bóp cặp vú mềm mềm nhưng lại cứng cứng, tưởng chừng như bóp tới đâu sẽ ứa nước ra tới đó như hai trái vú sữa vậy, nhưng lại không tròn mà bầu bầu nhọn nhọn như cái bánh ú hay đầu trái xoài vậy. Từ đằng sau đẩy tới rầm rầm nhưng cả người con Lan, như bộ giảm xóc nổi tiếng êm ái của xe Citroen, chịu lại. Bởi vậy mà mấy chiếc xe thời bây giờ làm cái đít cong cong nhấp nhô khiêu khích như đít đàn bà vậy. Mà không phải mấy bà đàn bà ngồi lê đôi mách, hay đàn bà hay ngồi xe máy, mà đàn bà đi bộ nhiều, hay làm lụng kiểu như mông con Lan này vậy. Thiệt là đã luôn.

    Thằng Sáng khoái cảm với cái tư thế này, đâm ra một chặp rồi xuất tinh.

    Con Lan vội vàng quay lại, lột cái bao ra rồi chùn chụt mút sạch, liếm sạch tinh trùng không chỉ bên ngoài và trên đầu cu mà còn sâu trong cái lỗ luôn, lẫn với một chút nước đái nồng nồng đã đã cái vị hậu nơi cuống họng.

    Xong rồi mau lẹ dọn dẹp. Cuốn cái bao cùng cái vỏ vô miếng giấy chút nữa ngang qua thùng rác ngoài đường thì liệng vô phi tang. Dắt chiếc xe đạp ra cửa chạy về báo tin với bà chủ.

    Sảng khoái, biết chắc kiểu gì chút nữa cũng có đồ ăn, Sáng xả nước rửa bể tắm rồi cho chảy tràn vô để tẩy trần. Giàn nho bắt đầu leo cần tỉa lại. Cây cối trong khu này sau một đợt hoa giờ cũng cần chỉnh sửa chút đỉnh. Mấy cái cây ngoài kia nữa.

    Nhắm mắt, ngửa mặt nhìn lên trời xanh, Sáng hình dung lại bộ gác mái của ngôi nhà sàn Tây Nguyên. Khung sườn của một con tàu cũng giống hệt như vậy. Ngày xưa người ta đóng tàu bằng gỗ, thì đầu tiên là dựng một bộ khung cứng cáp, gọi là đà đáy bên dưới rồi đà cong hai bên. Sau đó ốp mái bằng các miếng be, rồi xảm và trét bên ngoài cho khỏi thấm nước. Nhưng ngày nay đã dùng loại vật liệu composite làm vỏ, thì những cây đà làm lên cho gồ ghề thiệt ra không còn cần thiết nữa. Các nơi đúc vỏ nguyên chiếc chỉ đơn giản là cái vỏ thôi, rồi thì còn muốn gia cố chịu lực bên trong thế nào là tùy. Thay vì dựng đà người ta có thể làm các kết cấu hộp, vừa chịu lực tốt như kiểu bộ khung trên của cây cầu sắt, vừa ngăn chống nước chỉ cho ngập vào một khoang khi bể vỏ, các hộp khác vẫn nổi.

    Cho nên nếu làm thuyền một thân thì sẽ giảm trọng lượng xuống thêm rất nhiều vì không phải tốn mớ đà nặng nề kết nối, và tăng độ ổn định bằng các vây lườn, như cá biển hay có vây ngang căng cứng vậy. Sáng từ từ nổi người lên mặt nước, lắc lư như con thuyền trên sóng nước, đầu vẫn gối lên bờ.

    Chiếc thuyền SV04 Sáng định làm tặng cho chị Vy. Mà cũng sẽ là mẫu thuyền để bán cho các chị phụ nữ tự lái đi gặp nhau cuối tuần. Như vậy thì không cần tốc độ quá cao, nhưng phải nhẹ, dễ chống đẩy và dễ vặn hành. Thuyền không ra sóng to, cũng sẽ không va đập mạnh nên không cần xương chống mà chỉ cần kết nối với hộp mui trên là đủ. Mà đã là phụ nữ thì cần phải che nắng tối đa, thậm chí hi sinh bớt công suất máy để kéo máy lạnh nữa, mất đi chừng 2 sức ngựa và thêm một dàn nóng như trên xe hơi.

    Mà quan trọng nhứt là kiểu dáng. Phải là những đường cong đẹp như phụ nữ thích khoác nó lên thân người mình, từ đường cong của những chiếc váy cho tới đường cong của bộ ngực sau giải phẫu thẩm mỹ.

    Ước gì được nấy luôn. Có tiếng động mở cửa bên ngoài rồi một mùi hương quen thuộc bước vào trong này. Có tiếng sột soạt cởi quần áo rồi nhẹ nhàng bước vào trong bể, ngồi ngay bên cạnh. Sáng nghĩ tới đầu mũi con thuyền thì sờ vào đầu ngón chân, ngón tay, tìm ra góc nhọn tối ưu nhất. Còn đường cong trên lườn thì chính là đùi, mông, hay ngực, sẽ chọn ra một tư thế ổn nhất. Đuôi cũng vậy, không dạng ngang thẳng đuột như mấy chiếc tàu cá khẳng khiu, hay bự chà bá như mấy chiếc tàu hàng giống mấy bà bán cá mông bự ngồi chồm hổm trên chiếc ghế đẩu, mà sẽ hơi bè ra rồi thon vào như mông chị Vy nhìn từ đằng sau lại vậy, chỉ muốn nhét cu vào đụ luôn tại chỗ.

    Phần mái thì do không phải đi vào sâu trong ruộng mương hết cầu thấp lại tới dây chăng ngang kéo bè qua lại, nên sẽ làm luôn thân cứng bằng nhựa, vừa là kiểu dáng cũng vừa là kết cấu chịu lực luôn, và rộng hết cỡ để che nắng cả hai bên lẫn trên đầu. Nhìn sẽ giống đôi gọng kính mà hôm bữa chị Vy đeo ra Cần Giờ...

    Nhưng Vy thì không còn chịu nổi nữa. Sau một hồi bị Sáng vuốt ve khắp người thì ngứa ngáy chỉ muốn được chọc vô đó. Bèn lấy tay Sáng đưa xuống dưới, chọc ngón tay vô lồn mình. Còn miệng thì ngậm lấy cu Sáng mà bú.

    Nhưng Sáng không chịu dùng tay, mà kéo người bà chị lên thành gác chân qua người mình, úp lồn xuống mặt. Rồi túm đám lông lồn nhè nhẹ đẩy nó tới đằng trước, để miệng mình úp vô đó liếm liếm, khiến chị Vy chới với, chúi người ra đằng trước, hụt tay muốn nhủi xuống nước sặc sụa luôn. Hên mà còn có chân Sáng gác qua bên kia kềm lại, chứ cái bể tắm mà rộng quá thì thôi xong rồi Lượm ơi.

    Lồn ngâm trong nước không còn mùi gì, ngoài cái vị là lạ khi liếm vô mồng đốc, rồi sâu sâu vô bên trong. Mấy tháng qua đã thử hết nhiều kiểu đàn bà khác nhau, thì Sáng cũng dần biết được những chỗ nào coi như là nhạy cảm của các cô. Tuy vậy, mỗi người lại khác nhau chút xíu. Cùng đâm từ đằng sau tới thôi, nhưng có cái lồn rất dễ như Suvon nhưng có cái lại rất khó vì nằm ra đằng trước quá như chị Vy, nhưng liếm thì lại chỉ cần ngửa mặt lên thôi là rà hết nguyên một đường luôn. Rà rà một hồi cứ chui vô là cả người bà chị lại run lên bần bật vì sướng. Chỉ là một rung động nhỏ thôi, và phải tập trung cảm giác thì mới thấy được, đặng mà biết lần sau liếm vô đúng chỗ đó, chứ không phải hùng hục quét quét liếm liếm tùm lum tà là trúng đâu thì trúng.

    Thiệt là cũng đúng như mấy cái vỏ thuyền nha. Hao hao giống nhau, nhưng chỉ cần cái đường gân chạy lệch chút xíu, hay góc chắn của cây lườn khác một chút, là không còn ổn định nữa. Nên người ta mới phải có bể thí nghiệm để cho mấy cái vỏ thuyền vô thử đó. Sáng cũng học theo, gửi theo xe hàng một mớ thanh lồ ồ, mai mốt về tới sẽ chẻ mỏng ra thành lạt rồi đan lại thành vỏ thuyền, lấy bao ni long khổ bự ra quấn quanh làm như vỏ thuyền, rồi đặt các mấu gân cho tới khi nào không bị lắc lư nhiều trong nước nữa thì mới làm thành khuôn để phủ composite lên đúc vỏ tàu.

    Nhưng đó là chuyện của mai mốt. Còn bây giờ thì hai miếng vỏ tàu này đang bắt ốc vít với nhau bằng một cái chốt duy nhứt thôi. Chị Vy bị đẩy tới đằng trước. Chống hai tay vô thành bể bên kia, chịu lại cho khỏi sấp mặt xuống nước. Chân bên này bị hai tay Sáng căng dạng ra hết cỡ, để thằng nhỏ nhét cu vô giữa dọng liên hồi như người ta đóng nòng vô giữa bộ giò gà đằng sau mấy chiếc tàu cá bằng gố. Hết rầm rập rầm rập rồi tới beng beng nhè nhẹ, rồi lại rầm rập rấm rập như chân vịt đang quẫy nước.

    Thấy Vy trụ hết nổi, chìm dần xuống nước thì Sáng vòng hai cánh tay xuống nhấc hai đùi Vy lên, quay đầu nàng lại bên này để tiện chống tay xuống băng ghế ngầm bên dưới, để mình thoải mái dập ngày càng chắc hơn vô bên trong. Hình như cái bể tắm này khiến chị Vy thích một cách đặc biệt luôn, không hiểu vì cảm giác bồng bềnh, hay vì mỗi lần tống cặc vô thì bên trong có sẵn một chút nước bị nén vô bên trong sâu và trong lúc trào ra ngoài lại căng rộng ra thêm một chút nữa. Nhưng tóm lại là sướng bài hoải luôn, như còn thuyền đang nằm yên trong tay người tài công trẻ lướt trên sóng nước, càng bồm bộp vỗ sóng càng thêm đã.

    Từ từ chậm lại rồi dừng hẳn như tàu cặp bến rồi tắt máy, Sáng ôm chị Vy vô lòng, lưng dựa vào ngực mình, ngực nổi lềnh bềnh trên sóng nước cho đôi bàn tay cậu tài công trẻ tha hồ ve vuốt. Đàn ông lái xe hay lái tàu đều coi giống như mình đang sờ chạm vào thân hình một người phụ nữ, cho nên tiếng Anh người ta dùng chữ she, tức là cô ấy, để gọi tàu bè. Còn đàn bà khi lái xe thường sẽ nghĩ chiếc xe đó chính là mình, và nội thất cũng như đường nét bên ngoài xe cũng chính là nhà mình. Cho nên sẽ không coi hệ số máy hay tốc độ mà tiếng nổ cần phải êm ái, đặc biệt là hệ thống loa nhạc bên trong coi như là quan trọng nhứt luôn.

    Và thiết kế chỗ ngồi trong thuyền còn phải đẹp và sang nữa. Tất nhiên không thể thiếu được góc nấu ăn. Các mợ giàu có ở Việt Nam ai cũng có osin trong nhà, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn muốn thể hiện thế này thế khác. Nên cần phải có một cái bếp để luộc hay hấp nướng gì đó đều sẵn. Và không thể nào thiếu được một cái tủ đá, mà trên tàu thì tốt nhất là góc đặt một cái thùng đá xách tay cũng vừa với kích thước thùng xốp để người ta giao hải sản đông lạnh cùng thịt đã ướp sẵn trên bờ.

    (Hết Chương 20 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 21 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 4 FirstFirst 1234 LastLast

Tags for this Thread