CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 1 of 4 123 ... LastLast
Results 1 to 10 of 32
  1. #1
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (truyện dài) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 1











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Sơn tỉnh giấc. Một chiếc xe vừa lướt qua làm chiếc Kia Morning rung lắc, đánh thức người chủ đang nầm ngủ trên ghế phụ. Quờ tay qua bên cạnh tìm cái điện thoại, anh check coi mấy giờ rồi.

    Ánh sáng mờ mờ lọt qua mấy cái khe mà tấm bìa và lưới đen che không hết mấy tấm kính chung quanh. Mùa xuân bắt đầu từ 21 tháng Ba rồi cho nên mặt trời dậy ngày càng sớm. Mới 5 rưỡi thôi đã sáng gần tỏ hết rồi. Nhưng mà chỗ này kẻ một vạch vàng, được đậu xe tới 7h sáng mới phải rời đi.

    Từ bữa ra tù tới giờ chiếc xe là nhà của Sơn. Xe này ở Việt Nam rất phổ biến, người ta mua để chạy Grab. Xe xuất sang Anh thì công ty Hàn Quốc thay chữ Morning bằng Pikanto, kiểu cay cay như ớt. Một cái tên khá thú vị, dễ bán.

    Nghĩ tới đó khiến Sơn mỉm cười, nhớ tới những ngày oanh liệt một thời chơi bời ngang dọc. Nhưng mà giờ cũng đâu tới nỗi nào chứ, chỉ ngã ngựa chút thôi mà. Sơn tự ám thị mình, dùng kỹ thuật CBT để luôn giữ cho tinh thần của mình được lạc quan yêu đời mà sống tiếp.

    Nghĩ đoạn, Sơn bật laptop lên truy cập vô Cõi Thiên Thai. ̣Đó là thủ tục không thể thiếu được mỗi ngày. Sáng nào cũng phải check coi đại ca Đức đang đi tới đâu, đã làm gì rồi.

    Cái rồi tay từ từ lần mò xuống dưới, mân mê đầu cặc. Tay còn lại chuyển kết nối qua server phim sex của Nhật JavZZ chấm com, vừa coi vừa sục sục.

    Sơn thích nhứt mấy cái video quay bên trong một chiếc xe mà bao quanh là khung kính dán lớp keo mà bên ngoài nhìn vô không thấy gì, còn ở trong nhìn ra vẫn quan sát bình thường. Có lẽ tại vì hoàn cảnh đó giống như bây giờ. Nhưng lại trong một chiếc xe bự hơn, là nguyên một căn phòng di động, chứ không phài chiếc xe chật hẹp nhỏ xíu này. Và trong căn nhà di động đó - mobihome, chắc chắn phải có không chỉ chỗ đi đái mà cả phòng tắm nữa. Mà ở đây không có, đành phải thủ dâm cho cặc cương lên chặn bớt đường tiểu lại. Để nằm ráng thêm chút nữa mới ra ngoài tìm chỗ giải quyết nỗi buồn đang ngày càng thêm khó tả vì kèm luôn cả đằng sau nữa. Trong xe có chai nước miệng rộng để đái, nhưng còn đi ỉa thì không có thế để ngồi.

    Nằm ráng thêm một hồi nữa thì đằng nào cũng phải dậy nên Sơn bước ra ngoài. Xách theo cái chai nước để đái và một cái bao xốp đi chợ để ỉa. Sơn thích đậu xe ở chỗ này vì tìm được một chỗ đi ỉa rất là thoáng mát. Bước vài bước vô trong góc là xung quanh không ai nhìn thấy gì hết, còn mình thì vừa ỉa vừa ngắm chiếc xe tăng T-34 ngoài kia.

    Phải. Một chiếc xe tăng Nga nằm gần như ngay giữa thủ đô nước Anh. Từ đây đi bộ ra cây cầu Tower Bridge nổi tiếng chắc chừng 15’ gì đó. Nghe nói ông chủ miếng đất này không xin được giấy phép xây dựng nên tiện có chiếc xe tăng đoàn làm phim mua từ bên Tiệp Khắc qua xài xong rồi thì chở về đây trưng chơi cho vui, chĩa nòng qua bên tòa nhà ùy ban quận cho bõ ghét.

    Bỏ miếng giấy chùi đít cuối cùng vô bao xong là Sơn buộc túm hay cái quai lại cho khít, quăng vô thùng rác công cộng. Còn chai nước đái thì tưới từ từ xuống gốc cây. Quay nhìn lại thì không còn chút vết tích nào của cái cầu tiêu di động nữa, vẫn sạch sẽ nguyên vẹn để mai mốt xài tiếp.

    Cái đoạn anh vô xe lấy cái bếp dã chiến mà thực ra chỉ là mấy cái xương thép gấp lại, vặn ống ga vô rồi bấm cái nút đánh lửa, nấu nước pha cà phê, còn thì chế vô bình thủy chừng trưa trưa thì làm mì ăn liền. Trong lúc chờ nước sôi thì cuộn mấy điếu thuốc bỏ sẵn vô cái hộp sắt.

    Cà phê pha vô cái hũ thủy tinh, uống vài hớp rồi vặn nắp sắt lại là khít luôn không sợ trào ra ngoài lúc lái xe. Đúng 7 giờ sáng là không còn đậu trên một vạch vàng được nữa. Sơn tà tà chạy lên hướng Enfield, nhắm tới khu chợ người chỉ nhóm họp chút buổi sáng ở gần mấy siêu thị đồ làm vườn và sửa chữa nhà cửa. Thường thì mấy ông chủ xây dựng thầu các công trình nho nhỏ đúng giờ mở cửa sớm thì lái xe van tới mua hàng, cần thợ thì gọi luôn theo đẩy xe, khuân vác, và chở theo tới công trình. Một số người bình thường cần thợ cũng tới đây, nhưng muộn hơn. Sơn nhắm vào tầm giờ này, vì công việc không nặng nhọc như làm công trình, mà tiền công cũng cao hơn một chút, chì có điều hên sui thôi chứ không phải như kiểu kia có khi được gọi đi công trình cả tuần hay nguyên tháng luôn.

    Cho nên. Sơn đậu xe vô bãi. Rồi lững thững cầm cái hũ cà phê ra góc đường đứng. Giờ đã vãn, chỉ còn lác đác vài người, mấy anh chàng Ba Lan hay Rumani gì đó. Một chiếc xe trờ tới. Mini Cooper. Người phụ nữ lái. Da trắng. Nhưng có nét lai chút gì đó ́n Độ.

    - “Tôi muốn làm một cái nhà gỗ trong vườn.” - Cô ta nói. Nhưng mấy anh chàng kia ngơ ngác không hiểu gì hết. Cứ garden hả? Dọn cỏ hay cưa cây? Tại vì cái nhà gỗ trong vườn người ta gọi là shed, tức là chỗ để người ta đựng dụng cụ làm vườn. Ngay cái chữ đó thì người nước ngoài ít ai biết, chưa kể cô này còn nói chữ studio, tức kiểu như một cái văn phòng di động ngoài vườn, mà lại mô tả phức tạp nữa, người thường làm sao hiểu nổi.

    - “Nhà - gỗ. Wood - house.” - Sơn giải thích với mấy người đó bằng kiểu tiếng Anh dễ hiểu. Vậy là một anh người Bulgary gật đầu. - “Tao biết làm gố̃. Tao là thợ mộc. Nhưng phải hai người mới đủ. Mày làm với tao không?” - Anh ta chỉ tay vào Sơn. Tất nhiên là Sơn gật đầu lẹ rồi.

    Những người còn lại bấy giờ tản ra chờ khách khác. Chỉ còn Sơn và anh chàng Viktor đứng bên cửa xe Michelle. Bây giờ Sơn mới có cơ hội quan sát người đẹp này kỹ hơn, khi cô khó khăn bước ra khỏi xe, một tay phải treo cố định lên sợi dây cổ, chắc do chấn thương khớp nào đó phải tránh cử động nhiều. Quần áo sang trọng nhưng toàn những thứ dễ mặc, chắc là do không thể dùng tay. Và đặc biệt là không mặc nổi cóc-xê, nên chỉ có thể mặc cho dầy lên và choàng thêm áo khoác nhưng đầu núm vú vẫn hé hé lộ lộ bên dưới lớp vải.

    Ở người đàn bà trên dưới 40 mà có được bộ ngực như vầy thiệt là hiếm. Giống như vú cô giáo Trang nổi tiếng trên facebook, xệ xệ nhưng không chảy, căng căng nhìn rất hấp dẫn, chỉ muốn bóp ngập tay vô cho nó đã mà thôi.

    - “Anh hiểu không?” - Michelle hỏi, làm Sơn giựt mình. Nãy giờ cô ta nói một hồi. Nhưng anh chàng tiếng thì là nhìn vô màn hình điện thoại chụp ảnh khu vườn mà Michelle đưa cho Viktor nghiên cứu, nhưng thực chất mắt lại lệch lệch xuống cái đầu vú và bộ ngực đẹp xéo xéo bên kia.

    Sơn gật gật. Chữa thẹn lấy tay căng màn hình ra giả bộ để nhìn cho rõ. Khu vườn này coi vậy là rất rộng, giống một cánh rừng nhỏ thì đúng hơn. Không giống một khu vườn nhỏ đằng sau nhà người ta. Đại khái là Michelle muốn dựng một cái nhà gỗ cho bố mình. Trong siêu thị có sẵn nhiều kiểu dáng. Nhưng cô không muốn ráp tường xung quanh, mà chủ yếu chỉ là mái che mưa. Chỉ cần chú ý nghe tiếp vài câu rồi ráp lại với khúc lõm bõm lúc nãy là Sơn đã có thể dịch lại bằng tiếng Anh đơn giản cho Viktor hiểu rồi.

    - “Vậy thì đừng mua nhà gỗ. Mua nhà kính. Loại kiểu cách, khung sắt hoa văn. Hôm trước tôi thấy bên siêu thị cây có bán. Giá lại rẻ hơn nhiều vì chất liệu làm kính là các tấm polycarbonate vừa nhẹ vừa không vỡ.” - Viktor đề nghị bằng thứ tiếng Anh lõm bõm từng chữ rời rạc, Sơn dịch lại cho trơn tru.

    Thế là anh chàng lên xe Michelle chỉ đường. Sơn lái xe theo sau. Đúng là căn nhà kính này rất đẹp và sang trọng, nhẹ nhàng, đặt trong khu vườn vẫn giữ nguyên cảnh quan và cây cối bên trong vẫn mọc bình thường không giống một căn nhà gỗ. Ông bố của Michelle bị đột quị đang trong quá trình phục hồi, muốn thường xuyên ra vườn, nên cần phải có mái che mưa bên trên. Vậy là ổn rồi.

    Căn nhà lắp ghép đã đóng gói sẵn thành từng kiện kích thước vừa xếp hết vào trong hai chiếc xe hơi nhỏ. Chở thẳng tới điểm thi công. Đúng là một vạt rừng nhỏ. Chính xác là một khoảnh ̣đất chừng hơn nửa sân banh gì đó.

    - “Chính quyền không cấp phép xây dựng nên chỉ có thể làm nơi nghỉ dưỡng.” - Michelle giải thích khi thấy Sơn nhìn sang khu business park bên cạnh, đầy văn phòng và một khu kho xưởng rộng vô cùng. - “Tại ba em không chịu bán miếng đất này cho chủ đầu tư, chứ nếu để họ xin giấy phép thì chắc cũng được luôn. Thành ra bây giờ thì không làm được gì, mà cũng chẳng bán được cho ai,” - cô gái chép miệng.

    Chỗ này thật là hoang vắng. Dù trước mặt là đường cao tốc A1, nhưng chẳng có ai dừng lại. Cho nên phải đi vào bằng ngả sau lưng, tức là quẹo vô khu nhà xưởng, rồi đậu dọc theo vệ đường, và băng qua đám cây dại rậm rạp thì mới vô tới được trong này. “Nhà em ở bên kia,” Michelle chỉ tay sang phía bên kia của khu xây dựng, mà dọc theo hàng rào có một con đường đi bộ nhỏ, chắc chừng 10 phút là tới. Có một dãy mấy căn hộ nho nhỏ, dáng chừng như mới được xây tiếp theo bên ngoài rìa của một thị trấn nhỏ, mà người ta hay dùng làm nhà ở xã hội cho người ăn trợ cấp hay già cả. Còn từ chỗ này dài sang bên kia của con đường cao tốc chỉ còn là đồng ruộng rừng cây mà thôi.

    Miếng đất có một chỗ nhô lên, bao quanh là cây, ở gữa vừa đủ trống để đặt căn nhà kính. Ngồi đây mà nhìn quanh hướng nào cũng đẹp, đặc biệt là luồng xe liên tục chuyển động bên dưới kia. Sơn và Viktor phối hợp nhịp nhàng chỉ hơn một giờ đồng hồ là dựng xong hệ thống khung sườn rồi. Trong lúc chờ khối xi măng cố định chân đế khô để siết ốc định vị thì Viktor theo Michelle về nhà chờ cái ghế ra ngoài này. Xong rồi cái anh ta phụ Sơn ghép mấy tấm kính trên mái rồi xin về sớm.

    Sơn thủng thẳng lắp nốt những tấm nhựa còn lại. Chỉ từ dưới đất lên ngang vai người ngồi thôi, che gió tạt ngang mà không ngăn tầm mắt tha hồ nhìn ra xa. Xong rồi lắp chiếc ghế bành lên, có kết cấu khung sắt kéo một cái là nâng chân lên ngửa người ra đằng sau nằm rất ư là thoải mái.

    Sẵn đồ làm vườn cất trong một cái thùng mà người ta đã ép nhựa sẵn thành một cái ghế luôn, ngay cạnh đó, Sơn lấy kéo cắt bớt đám cây dại đang mọc tràn lan chung quanh, xới đám đất bên dưới để rải hạt cỏ vá lại cho đều.

    Michelle chở Viktor trả về chỗ cũ, quay lại, ồ lên xuýt xoa vì cảnh quan đã hoàn toàn đổi khác, ngồi luôn lên chiếc ghế đang ngả sẵn ra, thư giãn. Bộ ngực đồ sộ bây giờ trông mới thiệt là lôi cuốn, khiến Sơn không thể nào tập trung vào đầu xẻng bên dưới được nữa.

    - “Anh cũng biết làm vườn à?” - Michelle mở mắt ra hỏi khi thấy Sơn lục đục quay vô mở nắp thùng lên cất xẻng.

    - “Biết cả mát-xa nữa.” - Sơn cười tiếp lời luôn. “Cô bị trật khớp nào vậy?”

    - “Cầu vai.” - Michelle nhăn nhó phàn nàn. “ Mà họ chỉ treo lên như vầy mà 5 tuần rồi chưa thấy vật lý trị liệu cho hẹn để chữa.”

    - “Ồ, vậy thì sẽ để lại một khối thịt trên vai.” - Sơn lo lắng. Thời sinh viên anh cũng bị ngã trên sân tennis, xương bung hẳn ra ngoài cấp độ 3, rồi tự lành nhờ tập luyện.

    - ”Vậy anh giúp em đi.” - Michelle từ nãy tới giờ đã kéo cái ghế ngồi thẳng dậy, chăm chú lắng nghe và nhìn Sơn vạch áo ra cho coi, đề nghị. - “Nó làm em đau ê ẩm cả người.”

    - “Đúng rồi.” Sơn giải thích, từ từ rút tay Michelle ra khỏi sợi dây đeo, vô tình, mà cũng có chút cố ý, chạm nhẹ vô đầu vú khiến nó hình như cũng cứng lại. - “Chỗ khớp vai đau khiến cho tất cả các dây chằng xung quanh ngại cử động làm cho hệ thống cơ bị mỏi. Mà cơ thể mất cân bằng thì tất cả các chỗ khác quanh người đều mỏi theo luôn vì phải đổi tư thế liên tục.”

    Sơn vừa nói vừa nắn nhè nhẹ xuống cánh tay, bàn tay, ngón tay, vai bên kia, xuống ngón tay bên đó, rồi hông, và đùi. Michelle vừa gật đầu vừa co đầu ngón chân lên vì sướng. Bàn tay Sơn đi tới đâu thì người như được thư giãn tới đó, nhưng chưa đủ, đòi hỏi phải thêm nữa. Toàn thân mềm oặt ra, khát khao chờ đợi.

    - “Từ từ rồi khoai sẽ nhừ”. Sơn nhủ thầm trong đầu. Nhẹ nhàng lột cái áo khoác mỏng bên ngoài người Michelle ra, nhìn cặp vú rõ mồn một bên dưới lớp áo thun. Cái đoạn đứng qua bên kia. Vòng tay qua bên này kéo cánh tay Michelle ép chặt vô người cô ta. Tay Sơn ép sát ngực cô gái, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới chuyện đó. Cần tập trung vô cái khớp vai và cảm giác đau trên người Michelle. Mắt Sơn gần môi cô gái tới mức phân biệt rõ bên nào khô bên nào ẩm ướt do Michelle vừa ngậm môi nuốt nước miếng xuống cổ.

    (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Last edited by Congtu; 08-05-2021 at 11:57 PM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #2
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 2 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 2











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Sơn chầm chậm kéo cánh tay Michelle lên, vẫn áp chặt vô người. Tư thế này giúp cho cầu vai bên dưới nâng lên gần xương trên, giúp cho khớp AC quay trở lại vị trí cũ được một chút xíu. Hệ cơ trên má Michelle giãn ra chút xíu, chứng tỏ làm như vậy giúp cô bớt đau được đôi chút. Xong rồi Sơn lại kéo cánh tay Michelle lên giống như vậy, nhưng lần này hơi lệch ra đằng trước, thì thấy mắt cô hơi giựt giựt, tức là hơi hơi có cảm giác đau, cho nên bỏ xuống liền. Và lại thử kéo lên hơi lệch ra đằng sau, thì không có cảm ứng gì.

    Bây giờ thả lỏng ra thì Sơn mới thấy má trong cùi chỏ mình đang cạ đúng vô đầu vú bên này của Michelle. Một cảm giác thiệt là sướng đang rần rần chạy trong người. Thằng nhỏ bên dưới kia cũng muốn ngóc đầu dậy luôn.

    Cho nên, đúng ra thì không cần ôm nữa, nhưng Sơn vẫn giữ nguyên vậy nhưng thả lỏng bớt ra. Quì chân xuống đất. Má bây giờ không còn ở trên cao mà áp vô cánh tay trần của Michelle. Lưỡi chỉ cần lè ra chút xíu thôi là tha hồ liếm đầu ti và miệng chỉ cần ngoác ra là tha hồ ngoạm vô bầu vú hình như cũng đang căng phồng lên chờ đợi.

    - “Em tự xoay vai đi.” - Sơn nói. - “Đúng rồi. Từ dưới lên. Hơi chệch ra sau. Rồi vòng ra trước. Đúng rồi. Không cần cố. Đau thì tránh.” - Sơn khẽ khàng hướng dẫn. - “Tốt. Một. Hai. Ba. Bốn Năm. Giỏi lắm. Bây giờ thử quay theo chiều ngược lại. Thôi. Đau thì dừng lại.Quay như cũ nhé. Một. Hai. Ba. Bốn Năm.”

    - “Cảm giác thế nào?” - Sơn buông tay ra. Đứng thẳng dậy. Michelle có vẻ hụt hẫng. Nhưng hướng ngay sự chú ý vô cánh tay bên đau. Mở lòng bàn tay ra. Đưa qua đưa lại. Ngạc nhiên. Cười thích thú.

    - “Vậy bây giờ không cần đeo nẹp cố định nữa đâu. Nhưng chưa được cử động nhiều.”

    - “Thế đã là hạnh phúc lắm rồi.” - Michelle thốt lên sung sướng. Cảm giác như trút được gánh nặng cả tháng qua, cảm giác như chắc là hàng chục năm rồi vậy.

    - “Chưa hết đâu.” - Sơn cười, nhẹ nhàng đặt tay sang bên vai còn lại của Michelle, ấn nhẹ người cô gái dựa sát vô lưng ghế, rồi kéo cái cần hạ nó xuống, mà tự động bên dưới chân cũng nhấc lên.

    Cái rồi Sơn bóp nhẹ từng ngón tay của Michelle. Lên tới bàn tay. Vuốt ngược từng bó cơ trên cánh tay. Cái này là kết hợp giữa mát-xa thư giãn và xoa bóp thể thao, giúp động mạch chuyển nhanh máu cùng ôxy và chất bổ dưỡng xuống bên dưới, còn cơ và các đường dẫn li ti gọi là lymph đẩy chất độc ngược lên trên để cơ thể bài tiết ra bên ngoài. Cơ cũng được thư giãn không còn căng cứng nữa sẽ dần bớt mỏi.

    Người Michelle thả lỏng dần. Lúc bóp lên tới phần cánh tay nằm trên cùi chỏ, Sơn chỉ muốn xoay tay qua chụp luôn lên bộ ngực đẹp, nhưng phải ráng kềm giữ bản thân, chỉ tựa nhẹ má ngoài của bàn tay lên đó mà thôi.

    Chắc cô gái đã bị stress vì chấn thương này quá lâu nên chỉ mới xoa bóp sơ sơ vậy thôi mà đã gục đầu qua một bên ngáy khò khò thiệt là dễ thương.

    Sơn buồn cười quá. Lấy cái áo khoác của cô đắp sơ lên ngực. Rồi cầm cây kéo ra ngoài vườn cắt tỉa bớt cây dại để tạo lại lối đi trước đây sang hướng con đường đi bộ nhỏ dọc hàng rào để ông lão có thể ngược dốc lên chỗ cái ghế. Nhưng mà cắt một hồi anh mới thấy chỗ này không hẳn là một cánh rừng hoang mà trước đây thực sự là một vườn cây được qui hoạch rất kỹ. Có đủ raspberry, blackberry, và cả nho nữa. Còn mấy cây cao cao trên kia là anh đào, táo, lê đã qua mùa nở hoa, nhìn kỹ sẽ thấy trái nho nhỏ nhú ra.

    - “Hello young man [Chào chàng trai]” - Tiếng chào từ phía ông già đang chống gậy đứng nhìn Sơn tỉa lại đám phúc bồn tử cho gọn và đặc biệt là phải biết coi cành nào mới đâm chồi năm nay thì cắt bỏ, vì cây này chỉ ra trái vào năm thứ hai, tức là từ các nhánh nhú ra từ cành nào năm ngoái mới vừa mọc. Các loại cây thuộc giống mà người ta gọi chung là hồng leo này đều như vậy: nho,blackberry, raspberry v.v. nếu không biết cắt tỉa thì chỉ là một bờ rào cây dại cùng lắm được vài trái nhỏ xíu chua loét.

    Ông già có chiếc xe điện ngồi thẳng từ nhà ra tới chân dốc, đi bộ thêm chút nữa là tới chỗ Michelle đang nằm ngủ. Giọng đậm chất Scotland. Nhưng người không cao to như Mel Gibson trong bộ phim Braveheart.

    - “Cây này là tayberry, từ quê hương của tôi đó. Mang tên dòng sông Tay.” - Ông già giải thích. Hèn chi. Giờ Sơn mới hiểu tại sao luống cây này hơi hơi khác xung quanh, có vẻ như trước đây từng được chăm sóc cẩn thận hơn. Bên trong có một hàng cọc ống sắt căng dây thép để đỡ như thường gặp với các giàn nho vậy. Thế là vừa làm Sơn vừa được nghe kể về lịch sử của những giống cây mới chỉ được chuyên gia Derek Jennings lai tạo ra gần đây thôi, chứ không phải cây dại lâu đời gì của nước Anh.

    - “Khu vườn của ông đẹp quá.” - Sơn khen. - “Mất nhiều công sức mà bây giờ…”

    - “Cậu lấy nó đi. Ý tôi nói là cậu có thể trồng cấy trên nó miễn phí.” - Ông già như chỉ chờ có vậy. - “Tôi làm miếng vườn này cho con cháu. Hồi còn bé con Michelle thích ăn phúc bồn tử nên tôi trồng đám bụi này. Đến lượt con nó thích anh đào và lê táo thì tôi trồng tiếp đám cây cao trên kia. Bây giờ thì chúng nó không còn thích nữa. Nhưng tôi vẫn để đây làm món đồ di chúc lại. Biết đâu mai sau con cháu chúng nó lại thích ra chơi.” - Ông nói một mạch như sợ Sơn từ chối. - “Cậu không cần phải trả tiền thuê đất đâu. Muốn trồng gì thì trồng. Chỉ cần đừng chặt đám cây bụi này và đừng cưa mấy cây cao trên kia. Mà đất còn nhiều lắm. Mé bên ngoài đường mới thực sự là nhiều nắng mà bây giờ cỏ dại chen lẫn với dâu tây. Tha hồ trồng rau hay thứ cây gì mà cậu thích.”

    - “Vậy tôi thuê.” - Sơn hưởng ứng luôn. - “Nhưng tôi sẽ trả tiền cho ông.” - Anh nói tiếp, ngăn không cho ông lão lắc đầu. “Nhà ông trả tiền nước theo đồng hồ hay khoán định mức? Vậy tôi sẽ thanh toán tiền nước cho ông, vì tôi sẽ phải ra nhà ông chở nước về đây tưới rau khi thiếu mưa.”

    Ông già vui vẻ gật đầu. Số tiền không lớn nhưng cũng không nhỏ. Đỡ phải lo bị trừ bớt vào khoản lương hưu hàng tháng. - “À, nhưng mà gia đình tôi vẫn được quyền ra đây hái quả và trú mưa trong căn nhà kính trên kia nhé.” - Ông già cẩn thận.

    - “Tất nhiên rồi. Deal.” - Sơn cười lớn. Vài trăm bảng tiền thuê cho cả năm thực sự là quá hời cho một chỗ đi ỉa buổi sáng sớm không cần lén lút ngượng ngùng nhìn trước ngó sau. Cứt đó ủ thành phân trồng rau muống, khổ qua, mướp bí hay mồng tơi các kiểu thì chắc cũng dư sức huề vốn. Chỉ mắc công lên facebook rao bán và chở về các tiệm nails giao thẳng cho người ta thôi.

    - “Ba đã ra rồi.” - Michelle hớn hở reo, đã dậy và từ trên nhà kính xuống từ khi nào rồi. Cô càng hớn hở hơn khi ông bố thuật lại bản hợp đồng miệng vừa thảo về điều kiện cho thuê đất. Đôi bên cùng có lợi. Cô không còn phải vất vả dọn dẹp và thuê người cưa cây mé cành, mà ông bố vẫn có mảnh vườn để lui tới hàng ngày.

    Michelle có vẻ ái ngại cho Sơn phải tốn ít tiền, nhưng với anh thì nhiêu đó để mua chỗ muốn đi ỉa lúc nào thì đi thực sự không phải là quá tốn kém. Chỉ cần chờ hai người rời đi là anh vớ ngay chiếc xẻng ra một góc thiệt là ưng ý đào hố. Cầm theo chai nước. Ỉa xong là tha hồ rửa đít chứ không phải mắc công chùi nữa. Nghe thì có vẻ lịch sự, nhưng giấy chùi đít làm sao sạch được bằng nước.

    Có rất nhiều điều mà người ta cứ học theo phương Tây và cho là văn minh, nhưng thiệt ra không phải. Ngày xưa vua chúa châu u có riêng một người hầu lo chuyện đi ỉa, vì đó là điều rất phức tạp. Cầu tiêu không được như hôm nay bấm nút là nước trôi đi sạch. Phải có người hầu bê đi đổ, và phụ trách luôn việc rửa đít cho hoàng thượng. Quan lại vô chầu mắc quá là tự chạy ra vườn, hay đái bậy nơi góc phòng, như cái mùi đặc biệt của cung điện vua Louis nước Pháp. Có câu chuyện là Sa Hoàng Nga thuê kiến trúc sư Pháp về xây cung điện mùa hè ở Leningrad, tức là Saint Petesburg (thành phố mang tên thánh Phe-rồ), tới ngày khai trương sao không thấy có được không khí như bên kia, cho nên kiến trúc sư phải sai ngay đám thợ đái vô các góc tường rồi cho người đi xịt nước hoa vô, thế là hoàng đế hài lòng. Hay như cái vòi xịt trong phòng tắm đó, đơn giản châu u không lắp được vì nhà lắp ghép không thể thoát nước bên dưới nền, phải tiết kiệm chi phí và thi công.

    Vừa nghĩ vẩn vơ Sơn vừa cười sướng. Chẳng phải người xưa đã liệt kê ra sao: “ăn - ỉa - đụ - ngủ” chính là những cái sự con người ta muốn nhứt trong đời. Với Sơn thì bây giờ nó hơi đảo lộn thứ tự một chút. Sau một ngày dài lao động mệt nhọc anh chì muốn tắm cho thiệt đã rồi ngù một giấc sâu không mộng mị.

    Trong xe còn hai thùng nước 5 lít. Sơn đổ nửa thùng ra thau tắm gội xà bông cho sạch, rồi đục một lỗ ở nắp, treo lên cành cây rồi đục thêm một lỗ dưới đáy, vậy là tha hồ có vòi sen một tia để xối lên người lâu thiệt là lâu, đã thiệt là đã. Rồi thiếp đi trong bộ quần áo mới và chiếc lều lót sẵn bạt xuống thảm cỏ, gối và chăn cầm theo từ một lần đi trên máy bay xuống.

    Chuyện mai để mai tính. Chí ít là hôm nay đã có gái để sờ và chỗ để ngả lưng duỗi chân tha hồ lăn qua nghiêng lại chứ không phải chịu khó co co như trên ghế xe hơi.

    (Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 3 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #3
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 3 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 3











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Sơn chầm chậm kéo cánh tay Michelle lên, vẫn áp chặt vô người. Tư thế này giúp cho cầu vai bên dưới nâng lên gần xương trên, giúp cho khớp AC quay trở lại vị trí cũ được một chút xíu. Hệ cơ trên má Michelle giãn ra chút xíu, chứng tỏ làm như vậy giúp cô bớt đau được đôi chút. Xong rồi Sơn lại kéo cánh tay Michelle lên giống như vậy, nhưng lần này hơi lệch ra đằng trước, thì thấy mắt cô hơi giựt giựt, tức là hơi hơi có cảm giác đau, cho nên bỏ xuống liền. Và lại thử kéo lên hơi lệch ra đằng sau, thì không có cảm ứng gì.

    Bây giờ thả lỏng ra thì Sơn mới thấy má trong cùi chỏ mình đang cạ đúng vô đầu vú bên này của Michelle. Một cảm giác thiệt là sướng đang rần rần chạy trong người. Thằng nhỏ bên dưới kia cũng muốn ngóc đầu dậy luôn.

    Cho nên, đúng ra thì không cần ôm nữa, nhưng Sơn vẫn giữ nguyên vậy nhưng thả lỏng bớt ra. Quì chân xuống đất. Má bây giờ không còn ở trên cao mà áp vô cánh tay trần của Michelle. Lưỡi chỉ cần lè ra chút xíu thôi là tha hồ liếm đầu ti và miệng chỉ cần ngoác ra là tha hồ ngoạm vô bầu vú hình như cũng đang căng phồng lên chờ đợi.

    - “Em tự xoay vai đi.” - Sơn nói. - “Đúng rồi. Từ dưới lên. Hơi chệch ra sau. Rồi vòng ra trước. Đúng rồi. Không cần cố. Đau thì tránh.” - Sơn khẽ khàng hướng dẫn. - “Tốt. Một. Hai. Ba. Bốn Năm. Giỏi lắm. Bây giờ thử quay theo chiều ngược lại. Thôi. Đau thì dừng lại.Quay như cũ nhé. Một. Hai. Ba. Bốn Năm.”

    - “Cảm giác thế nào?” - Sơn buông tay ra. Đứng thẳng dậy. Michelle có vẻ hụt hẫng. Nhưng hướng ngay sự chú ý vô cánh tay bên đau. Mở lòng bàn tay ra. Đưa qua đưa lại. Ngạc nhiên. Cười thích thú.

    - “Vậy bây giờ không cần đeo nẹp cố định nữa đâu. Nhưng chưa được cử động nhiều.”

    - “Thế đã là hạnh phúc lắm rồi.” - Michelle thốt lên sung sướng. Cảm giác như trút được gánh nặng cả tháng qua, cảm giác như chắc là hàng chục năm rồi vậy.

    - “Chưa hết đâu.” - Sơn cười, nhẹ nhàng đặt tay sang bên vai còn lại của Michelle, ấn nhẹ người cô gái dựa sát vô lưng ghế, rồi kéo cái cần hạ nó xuống, mà tự động bên dưới chân cũng nhấc lên.

    Cái rồi Sơn bóp nhẹ từng ngón tay của Michelle. Lên tới bàn tay. Vuốt ngược từng bó cơ trên cánh tay. Cái này là kết hợp giữa mát-xa thư giãn và xoa bóp thể thao, giúp động mạch chuyển nhanh máu cùng ôxy và chất bổ dưỡng xuống bên dưới, còn cơ và các đường dẫn li ti gọi là lymph đẩy chất độc ngược lên trên để cơ thể bài tiết ra bên ngoài. Cơ cũng được thư giãn không còn căng cứng nữa sẽ dần bớt mỏi.

    Người Michelle thả lỏng dần. Lúc bóp lên tới phần cánh tay nằm trên cùi chỏ, Sơn chỉ muốn xoay tay qua chụp luôn lên bộ ngực đẹp, nhưng phải ráng kềm giữ bản thân, chỉ tựa nhẹ má ngoài của bàn tay lên đó mà thôi.

    Chắc cô gái đã bị stress vì chấn thương này quá lâu nên chỉ mới xoa bóp sơ sơ vậy thôi mà đã gục đầu qua một bên ngáy khò khò thiệt là dễ thương.

    Sơn buồn cười quá. Lấy cái áo khoác của cô đắp sơ lên ngực. Rồi cầm cây kéo ra ngoài vườn cắt tỉa bớt cây dại để tạo lại lối đi trước đây sang hướng con đường đi bộ nhỏ dọc hàng rào để ông lão có thể ngược dốc lên chỗ cái ghế. Nhưng mà cắt một hồi anh mới thấy chỗ này không hẳn là một cánh rừng hoang mà trước đây thực sự là một vườn cây được qui hoạch rất kỹ. Có đủ raspberry, blackberry, và cả nho nữa. Còn mấy cây cao cao trên kia là anh đào, táo, lê đã qua mùa nở hoa, nhìn kỹ sẽ thấy trái nho nhỏ nhú ra.

    - “Hello young man [Chào chàng trai]” - Tiếng chào từ phía ông già đang chống gậy đứng nhìn Sơn tỉa lại đám phúc bồn tử cho gọn và đặc biệt là phải biết coi cành nào mới đâm chồi năm nay thì cắt bỏ, vì cây này chỉ ra trái vào năm thứ hai, tức là từ các nhánh nhú ra từ cành nào năm ngoái mới vừa mọc. Các loại cây thuộc giống mà người ta gọi chung là hồng leo này đều như vậy: nho,blackberry, raspberry v.v. nếu không biết cắt tỉa thì chỉ là một bờ rào cây dại cùng lắm được vài trái nhỏ xíu chua loét.

    Ông già có chiếc xe điện ngồi thẳng từ nhà ra tới chân dốc, đi bộ thêm chút nữa là tới chỗ Michelle đang nằm ngủ. Giọng đậm chất Scotland. Nhưng người không cao to như Mel Gibson trong bộ phim Braveheart.

    - “Cây này là tayberry, từ quê hương của tôi đó. Mang tên dòng sông Tay.” - Ông già giải thích. Hèn chi. Giờ Sơn mới hiểu tại sao luống cây này hơi hơi khác xung quanh, có vẻ như trước đây từng được chăm sóc cẩn thận hơn. Bên trong có một hàng cọc ống sắt căng dây thép để đỡ như thường gặp với các giàn nho vậy. Thế là vừa làm Sơn vừa được nghe kể về lịch sử của những giống cây mới chỉ được chuyên gia Derek Jennings lai tạo ra gần đây thôi, chứ không phải cây dại lâu đời gì của nước Anh.

    - “Khu vườn của ông đẹp quá.” - Sơn khen. - “Mất nhiều công sức mà bây giờ…”

    - “Cậu lấy nó đi. Ý tôi nói là cậu có thể trồng cấy trên nó miễn phí.” - Ông già như chỉ chờ có vậy. - “Tôi làm miếng vườn này cho con cháu. Hồi còn bé con Michelle thích ăn phúc bồn tử nên tôi trồng đám bụi này. Đến lượt con nó thích anh đào và lê táo thì tôi trồng tiếp đám cây cao trên kia. Bây giờ thì chúng nó không còn thích nữa. Nhưng tôi vẫn để đây làm món đồ di chúc lại. Biết đâu mai sau con cháu chúng nó lại thích ra chơi.” - Ông nói một mạch như sợ Sơn từ chối. - “Cậu không cần phải trả tiền thuê đất đâu. Muốn trồng gì thì trồng. Chỉ cần đừng chặt đám cây bụi này và đừng cưa mấy cây cao trên kia. Mà đất còn nhiều lắm. Mé bên ngoài đường mới thực sự là nhiều nắng mà bây giờ cỏ dại chen lẫn với dâu tây. Tha hồ trồng rau hay thứ cây gì mà cậu thích.”

    - “Vậy tôi thuê.” - Sơn hưởng ứng luôn. - “Nhưng tôi sẽ trả tiền cho ông.” - Anh nói tiếp, ngăn không cho ông lão lắc đầu. “Nhà ông trả tiền nước theo đồng hồ hay khoán định mức? Vậy tôi sẽ thanh toán tiền nước cho ông, vì tôi sẽ phải ra nhà ông chở nước về đây tưới rau khi thiếu mưa.”

    Ông già vui vẻ gật đầu. Số tiền không lớn nhưng cũng không nhỏ. Đỡ phải lo bị trừ bớt vào khoản lương hưu hàng tháng. - “À, nhưng mà gia đình tôi vẫn được quyền ra đây hái quả và trú mưa trong căn nhà kính trên kia nhé.” - Ông già cẩn thận.

    - “Tất nhiên rồi. Deal.” - Sơn cười lớn. Vài trăm bảng tiền thuê cho cả năm thực sự là quá hời cho một chỗ đi ỉa buổi sáng sớm không cần lén lút ngượng ngùng nhìn trước ngó sau. Cứt đó ủ thành phân trồng rau muống, khổ qua, mướp bí hay mồng tơi các kiểu thì chắc cũng dư sức huề vốn. Chỉ mắc công lên facebook rao bán và chở về các tiệm nails giao thẳng cho người ta thôi.

    - “Ba đã ra rồi.” - Michelle hớn hở reo, đã dậy và từ trên nhà kính xuống từ khi nào rồi. Cô càng hớn hở hơn khi ông bố thuật lại bản hợp đồng miệng vừa thảo về điều kiện cho thuê đất. Đôi bên cùng có lợi. Cô không còn phải vất vả dọn dẹp và thuê người cưa cây mé cành, mà ông bố vẫn có mảnh vườn để lui tới hàng ngày.

    Michelle có vẻ ái ngại cho Sơn phải tốn ít tiền, nhưng với anh thì nhiêu đó để mua chỗ muốn đi ỉa lúc nào thì đi thực sự không phải là quá tốn kém. Chỉ cần chờ hai người rời đi là anh vớ ngay chiếc xẻng ra một góc thiệt là ưng ý đào hố. Cầm theo chai nước. Ỉa xong là tha hồ rửa đít chứ không phải mắc công chùi nữa. Nghe thì có vẻ lịch sự, nhưng giấy chùi đít làm sao sạch được bằng nước.

    Có rất nhiều điều mà người ta cứ học theo phương Tây và cho là văn minh, nhưng thiệt ra không phải. Ngày xưa vua chúa châu u có riêng một người hầu lo chuyện đi ỉa, vì đó là điều rất phức tạp. Cầu tiêu không được như hôm nay bấm nút là nước trôi đi sạch. Phải có người hầu bê đi đổ, và phụ trách luôn việc rửa đít cho hoàng thượng. Quan lại vô chầu mắc quá là tự chạy ra vườn, hay đái bậy nơi góc phòng, như cái mùi đặc biệt của cung điện vua Louis nước Pháp. Có câu chuyện là Sa Hoàng Nga thuê kiến trúc sư Pháp về xây cung điện mùa hè ở Leningrad, tức là Saint Petesburg (thành phố mang tên thánh Phe-rồ), tới ngày khai trương sao không thấy có được không khí như bên kia, cho nên kiến trúc sư phải sai ngay đám thợ đái vô các góc tường rồi cho người đi xịt nước hoa vô, thế là hoàng đế hài lòng. Hay như cái vòi xịt trong phòng tắm đó, đơn giản châu u không lắp được vì nhà lắp ghép không thể thoát nước bên dưới nền, phải tiết kiệm chi phí và thi công.

    Vừa nghĩ vẩn vơ Sơn vừa cười sướng. Chẳng phải người xưa đã liệt kê ra sao: “ăn - ỉa - đụ - ngủ” chính là những cái sự con người ta muốn nhứt trong đời. Với Sơn thì bây giờ nó hơi đảo lộn thứ tự một chút. Sau một ngày dài lao động mệt nhọc anh chì muốn tắm cho thiệt đã rồi ngù một giấc sâu không mộng mị.

    Trong xe còn hai thùng nước 5 lít. Sơn đổ nửa thùng ra thau tắm gội xà bông cho sạch, rồi đục một lỗ ở nắp, treo lên cành cây rồi đục thêm một lỗ dưới đáy, vậy là tha hồ có vòi sen một tia để xối lên người lâu thiệt là lâu, đã thiệt là đã. Rồi thiếp đi trong bộ quần áo mới và chiếc lều lót sẵn bạt xuống thảm cỏ, gối và chăn cầm theo từ một lần đi trên máy bay xuống.

    Chuyện mai để mai tính. Chí ít là hôm nay đã có gái để sờ và chỗ để ngả lưng duỗi chân tha hồ lăn qua nghiêng lại chứ không phải chịu khó co co như trên ghế xe hơi.

    (Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 4 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #4
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 4 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 4











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Bây giờ thì Sơn tha hồ mà nặn bóp đôi gò bồng đảo trể trễ luôn khiêu khích từ bữa giờ. Michelle chỉ còn biết quằn quại rên rỉ đón nhận. Bóp vô. - “A”. Lấy ngón cái xoay một vòng chỗ đậm màu quanh đầu núm. - “Ơ”. Chạm chạm vô đầu vú. - “H….ờ”. Ở bên dưới bị thêm ngón cái day day cái mồng đốc nữa. - “H… m”. Làm sao mà chịu cho thấu nổi chứ.

    Cái rồi Sơn túm hai chân Michelle kéo ngược xuống một chút, hơi xoay ra ngoài thành ghế. Kéo quần lót của mình xuống. Dây áo khoác kimono đã rớt ra từ nãy giờ rồi, không còn vướng víu gì nữa. Chỉ còn vén cái ống quần lửng lơ kia qua một bên nữa thôi. Rồi đâm lút cán vô. Nghe cái ót.

    Michelle ngửa cổ hộc lên như con heo bị thọc tiết, nhưng miệng chỉ e é lên mấy tiếng như mấy con mang con hoẵng kêu trong rừng hồi đêm. Tay bấu chặt lấy thành ghế cho khỏi bị trôi sau mỗi cú hích nhiệt tình của Sơn.

    Tay bóp vú vẫn bóp vú, có lúc lại chuyển sang vú bên kia. Tay móc lồn giờ để lên cổ rờ rờ xuống dưới mang tai. Ra sau cổ. Lần lên tóc. Ngón cái chạy vô trong lỗ tai. Rồi xuống quanh vòng tai. Tới đâu là thấy cô nàng uốn éo đón nhận tới đó. Cái đoạn Michelle ngoẹo cổ qua một bên tìm ngón tay cái của Sơn mút thiệt chặt. Bên dưới kia cảm giác như là cái lỗ lồn cũng đang co thắt siết chặt con cu đang cương cứng của Sơn lại, mà mỗi lần ra vô thì mấy cái mạch máu nổi lên và nhất là cái đầu khấc lại cạ cạ vô mấy chỗ hiểm làm cả người nàng run lên bần bật liên hồi kỳ tận.

    Bên trong khí trắng bắn lốm đốm phủ quanh đầu dương vật. Cơ bụng cô nàng săn lại. Chân thì gồng cứng. Còn trên cổ thì gân nổi căng lên trong lúc mồ hôi vã ra lấm tấm, thiệt là một cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.

    Bình thường thì lúc này Sơn sẽ tăng tốc độ lên rồi căng cứng mà xịt thẳng vô trong. Nhưng chắc tại thủ dâm nhiều quá, hay cũng có thể vì tuổi tác và lười tập thể thao gì đó, nên tự nhiên con cu mất hứng, từ từ xìu xuống. Mà chắc một phần chính là vì lúc nhìn thấy đống thịt bèo nhèo dưới bụng cô gái.

    Bên dưới kia Michelle cũng thả lỏng người ra ngơi nghỉ, mở mắt ra nhìn Sơn nhoẻn miệng cười thiệt là dễ thương. Cái bẽn lẽn của người đàn bà một con đã lâu rồi không gần đàn ông vì ngại ngùng tiếp xúc mà chọn lựa.

    Nghĩ cũng thiệt là buồn cười cho loài người, luôn phải kềm nén che giấu thèm muốn khát khao của mình, để chứng tỏ mình khác với loài vật, cứ tới lúc là vật nhau ra thôi, chả cần chú ý coi xung quanh có gì che chắn không hay thậm chí đang có đám đông người đang đứng nhìn chăm chú chỉ trỏ.

    Tiện đường Michelle về nhà, Sơn nhờ chở ra thị trấn xem sao. Không có gì đặc biệt ngoài mấy cửa hàng đồ ăn nhanh, tiệm tạp hóa và cửa hiệu chi đó, và tất nhiên là một chỗ giặt đồ. Tưởng chừng như thời buổi này ai cũng có máy giặt ở nhà nhưng các tiệm giặt đồ vẫn còn tồn tại ở nước Anh, chủ yếu là để giặt vỏ chăn hay rèm cửa, và cũng có người tới giặt đồ nữa, như Sơn đây. Giật xong sấy khô luôn, chỉ việc xếp lại cho vô túi. Mà nói đâu xa, nước Anh tận thập niên 1960s vẫn còn đầy nhà tắm công cộng chứ không phải ai cũng có nước nóng hay thậm chí đường ống nước dẫn vô nhà, một hai tuần mới kéo nhau cả nhà đi tắm một lần.

    Check trên Google Map thì ra ngoài thị trấn một khúc là siêu thị Sainsburry to bự cùng rạp chiếu phim và nhà hàng cùng cây xăng, nên Sơn băng qua đó. Vô chỗ quầy siêu giảm giá có đủ thứ rau củ quả người ta sắp giục đi mua cả mớ mang về trồng. Trên đường xách hai cái túi lội bộ về thì được ngay một ông già gốc Albani bên Nam Tư vui tính dừng xe lại cho đi nhờ. Chở thẳng về luôn.

    - “Ngon quá.” - Adrian, tên của anh ta, khen. Sơn mang miếng sườn nai ra nướng mời. Uống với thứ rượu vang giá rẻ đóng gói trong bịch plastic có vòi để rót, bao bì các-tông bên ngoài. - “Để tao thấy thì nhặt về cho mày.” - Arian tốc một hớp rượu, khà một tiếng thiệt lớn rồi nói. - ”Nhiều lắm. Thấy mê luôn. Mà vợ con tao sợ không ăn, còn tao thì không biết nấu. Gà rừng. Heo rừng. Thỏ…”

    - “Cám ơn trước. Ông bạn già. Ông cứ ghé tôi ăn vô tư, uống thoải mái. Chỉ có điều là ở đây không có tủ lạnh cũng không có điện mà cất giữ.” - Sơn tiếp chuyện.

    - “Có. Mày yên tâm chờ vài bữa thôi.” - Adrian hóa ra làm nghề thu dọn sắt vụn. Ở London này người ta quăng đồ ra đường nhiều lắm. Hư hỏng thì vất. Mua đồ mới cũng bỏ đồ cũ vẫn còn ngon nhưng màu sắc không hợp v.v. Nhà giàu thì phải gọi xe đến chở đi, còn nhà nghèo thì quăng luôn xuống góc chung cư hay lề đường council phải tự đi dọn dẹp. Làm chủ một công ty nho nhỏ gọi là dọn rác, thực ra là tự mình lái chiếc xe tải nhỏ chạy lòng vòng cùng một người phụ. Chuyến xe đã được người thuê dọn đồ trả tiền đủ, còn ghé theo tuyến hay có đồ bỏ đi để lượm sắt vụn về bán là kiếm thêm khỏi phải khai thuế lằng nhằng.

    Sơn gật gù ngồi nghe ông già giải thích. - “Vậy để tuần sau tôi đi với ông một chuyến không tính công. Tôi cũng muốn nhặt nhạnh vài thứ đem về đây. Nếu được một bộ cửa kính bỏ đi để làm nhà kính trồng cây thì tốt biết mấy.”

    - “Cửa kính khung PVC thì ở ngoài đường không có đâu, vì luật bắt thầu xây dựng phải tự dọn dẹp.” - Thấy mặt Sơn tiu nghỉu ông già vội nói tiếp. - “Nhưng mày đừng lo. Để tao gọi cho thằng bạn.”

    Thế là bàn nhậu có thêm ông bạn Ba Lan phóng rầm rập trên chiếc Ford Transit ba khoang lại còn cơi thêm nóc to kềnh càng, bên hông lắp giàn khung để chở những tấm kính quá khổ. Đống rau mua về nhanh chóng được Sơn chế biến để phục vụ. Xà lách các loại chịu khó lột bỏ từng lá chừa lại lõi chồi non bên trong ngăm vô khay nước cho ra rễ, trồng lấy hoa mai mốt gieo hạt xuống. Hành lá hành củ chừa lại khúc rễ, còn tỏi thì chừa lại mấy tép nhỏ khỏi mắc công lột. Cà chua, dưa leo, cà tím hay bí Tây thì chỉ cần lựa lựa lấy mấy hột già nhứt là được.

    Chiều thứ Sáu cho nên nghe gọi cái là mấy ông chủ nhỏ quanh đây kéo nhau ra hội họp. Chính xác là họ đang trên đường quay trở về London thì tấp vô chỗ này để tụ tập. Về thì cũng tắc xe, mà tự nhiên lại có chỗ tụ tập với bạn bè thợ thuyền quen biết từ lâu. Lời ra nhưng rượu vào thì ít vì ai cũng chỉ dám uống cầm chừng. Nhưng vậy là cũng quá vui rồi. Thêm một ông Thổ Nhĩ Kỳ chuyên thu mua xe cũ nữa. Sơn vốn đã biết rất nhiều điều từ cuộc sống ở nước Anh nay rồi mà tối nay mới được thực sự mở rộng tầm mắt.

    Mỗi người từ một phương đem theo mình một lý do riêng đổ bộ lên hòn đảo Anh này, rồi đơn độc bươn chải trong cuộc đời, như chàng Robinson Crusoe năm xưa vậy. Công việc đã nối kết họ lại với nhau. Đều là dân lao động, họ bắt đầu từ người làm thuê dần lên làm chủ một doanh nghiệp nho nhỏ chuyên sửa chữa hay mua bán chi đó, cộng tác trao đổi qua lại riết rồi thành thân. Bữa nay tự nhiên có cơ duyên tụ hội lại ở cái chỗ này, cho nên ai cũng rất là hào hứng. Và quyết định là chiều thứ Sáu này cũng sẽ tụ tập về đây gặp nhau.

    Cả hội cụng ly hưởng ứng rồi mạnh ai chạy về nhà nấy, quay lại với những trách nhiệm hàng ngày trong gia đình. Từ thứ Hai tới thứ Sáu là cơm áo gạo tiền. Còn từ thứ Bảy tới Chủ Nhật là trách nhiệm với vợ con phải đi mua sắm, đi chơi, tham gia thể thao, hội hè v.v. Còn Sơn, đang dọn dẹp chuẩn bị đi ngủ thì Sơn nhận được cú điện thoại từ facebook messenger.

    - “Anh Sơn ạ?” - Giọng một cô gái Việt Nam, khẩu âm Hà Nội nhưng có chút nhẹ nhẹ đâu đó từ Nghệ An HàTĩnh. Người lạ nhưng nghe như quen thân từ lâu lắm - “Chỗ anh còn thịt rừng để bán ngày mai không?”

    Sơn ngơ ngác. Một nửa đầu để phán đoán tại làm sao. Hóa ra chụp hình nướng thịt nai cho lên mạng, thì người ta share một hồi thành người bán thịt nai. Còn nửa kia thì cứ thấy cái tên Cẩm Quỳnh trên màn hình nghe đâu đó rất quen.

    Nhưng mà có một thứ tính toán lấn át cả hai nửa tư duy này. Đó là tiền. Sơn nhớ hồi nãy nhìn thấy miếng thịt cừu trong siêu thị đơn giá đâu đó 10 bảng một ký lô gram, nên hô luôn như vậy, cộng thêm 10 bảng tiền xăng chở đến tận nơi.

    Tắt máy rồi Sơn mới bật cười hơ hớ. Vì nhớ lại cuộc nói chuyện rõ ràng là mình đang bán da gấu. Chưa bắt được con nào mà đã thương thảo điều kiện bán khúc này bỏ đoạn kia. Cũng may là có vẻ như người mua hàng nhất quyết muốn mua. Thịt gì cũng ̣được. Có bao nhiêu thầu hết bấy nhiêu.

    Sơn thì tính trong đầu chỉ cần kiếm được một con cheo, và thỏ cùng gà rừng vài ba con gì đó là đủ 10kg, đủ tiêu dùng trong mấy ngày tới.

    Sáng thứ Bảy. Xe cộ không nườm nượp xuôi ngược như ngày thường nữa. Nhưng cuối cùng xác thú vật lại nhiều hơn bình thường. Có lẽ do trong đêm thứ Sáu người ta đi lại nhiều hơn. Vậy là cầm theo con dao. Thấy con nào tươi là cắt cổ bỏ đầu luôn cho đỡ nặng. Nếu mới chết thì chỉ cần dốc ngược chân lên là máu tuôn ra luôn. Mấy con này ăn thịt mới ngon vì không bị máu bầm tụ lại, nếu không đông lạnh liền axít amin sẽ phân hủy, không hư thối nhưng mùi vị kỳ lạ và cục thịt mềm nhũn khó chịu lắm. Rồi mổ bụng luôn, bỏ hết từ cuống họng xuống hậu môn, cắt khoanh một đường xung quanh là gọn.

    Nói vậy thôi, chứ phải hì hục tới lúc nắng lên Sơn mới quay về tới nơi. Vì đầu tiên là đi dọc một bên để định vị coi con nào lấy con nào bỏ. Nếu nằm giữa đường thì lượm vô trong cho khỏi bị xe cán nát bét. Nếu còn ngoắc ngoải thì cắt cổ họng dốc ngược lên luôn cho trôi hết tiết. Tới chừng đủ số với lại mỏi chưn rồi thì mới đi ngược lại. Cắt đầu mổ bụng tới đâu thì xỏ dây xách theo tới đó. Cứ như vậy được cả chục con gà rừng, bốn con thỏ, và hai con cheo. Thừa định mức. Đó là chỉ lấy những con tươi rói thôi, chứ còn từ mấy bữa trước thì nhiều lắm.

    Về tới lều còn phải thui lông, cạo lông và nhổ̉ lông nữa. Rồi xẻ luôn ra thành từng miếng. Cho vô túi chất lên xe ra tới chỗ tiệm nails của Cẩm Quỳnh thì cũng phải gần trưa.

    - “Ôi. Đúng là anh rồi.” - Quỳnh thốt lên, ôm lấy cánh tay Sơn. Bộ ngực to tì sát vô cánh tay khiến cả người như bị giật điện. Sơn cười trừ, vừa ra vẻ thân thiện, vừa ngượng ngượng bên trong vì không nhớ ra là ai.

    - “Được nhiều hơn hôm qua bàn. Nhưng anh vẫn chỉ lấy đúng 100 cộng 10 bảng tiền ship thôi.” - Sơn nói qua chuyện tiền nong cho đỡ lúng túng.

    - “Dạ. Anh xách giúp em vào bếp. Khách bận quá.” - Quỳnh nói rồi quay trở lại chố ghế pedicure, làm tiếp cho khách. Người chờ nườm nượp bên ngoài còn cả chục thợ trong tiệm cũng không xuể. Ai nấy cắm đầu vô tua thiệt nhanh cho xong khách của mình để còn giải tán bớt hàng chờ ngoài kia.

    Trong bếp ngổn ngang đồ đạc, có vẻ như ai đó mới chỉ mở đồ ra thậm chí còn chưa kịp làm gì thì đã phải chạy ra ngoài kia.

    Sơn chép miệng. Lấy luôn một cái đùi nai ra cắt miếng mỏng. Ướp với sả. Tiệm nails rất kỵ mùi nhưng shop này có nguyên một khoảng sân sau ra đó tha hồ mà xào nấu. Chỉ thiếu cái lò than để nướng thôi.

    Thế là xương thành nồi súp. Khoai tây hơi nhú mầm thì vát lấy khúc đầu, gói trong khăn giấy ướt bỏ bịch ni lông về nhà sẽ ươm thành cây. Cà rốt cắt khúc đầu cũng vậy, chờ lên cây ra hoa sẽ lấy hạt đó gieo xuống. Rồi gốc cần tây và lõi bắp cải nữa.

    Nai xào xả ớt sa tế làm thành hai đĩa bự, một bên chỉ có sả cho người không ăn được cay. Các loại rau cũng được cắt ra bày biện thiệt đẹp, không quên lấy hạt ớt về gieo, cả cay lẫn không cay.

    - “Ôi!” - Cẩm Quỳnh bước vào bếp đứng ngẩn ngơ. Dáng người bẽn lẽn. Tựa vai vô thành cửa. Hai tay ôm lấy bộ ngực khủng, nửa như che nửa như nâng chúng lên.

    Thôi. Nhớ ra rồi. Sơn à ra. Đúng là em này. Nhưng hôm đó không mặc coóc-xê. - “Em.” - Sơn thốt lên. - “Là em?”

    (Hết Phần 4 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 5 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #5
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 5 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 5











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    - “Ối giời ôi! Cả nhà ơi!” - Một cô thợ cũng vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trên bàn thì chạy ngay ra ngoài khoe với cả shop. - “Hôm nay nhà mình có đầu bếp năm sao đến trổ tài rồi. Đồ ăn trưa như tiệc buffet trong khách sạn.”

    - “Bọn chúng em chỉ nấu tạm bợ cho xong bữa trưa thôi.” - Quỳnh ngượng ngùng giải thích. - “Có hôm không kịp nấu. Như hôm nay định chỉ ăn mì gói thôi.” - Nói đoạn cô chạy ngược ra ngoài bàn. Lúc nãy vào chỉ cầm theo 110 định trả tiền. Giờ quay ra lấy thêm 2 tờ 20 nữa. - “Em gửi anh.” - Quỳnh nhỏ nhẹ, đưa tiền bằng cả hai tay. - “Cám ơn anh nhiều lắm.”

    - “Chị tuyển anh ấy làm đầu bếp luôn đi.” - Mai. Cô gái lúc nãy đã quay lại. Khích chủ.

    - “Anh ấy bận nhiều việc lắm.” - Quỳnh đáp. Nhưng mắt lại nhìn thẳng vào Sơn như chờ đợi anh nhận lời.

    - “Cuối tuần thì được.” - Sơn lúng túng trả lời. Quỳnh có biết đâu anh đã bị đuổi khỏi cục biên phòng rồi, giờ đói rã việc gì cũng nhận ngay.

    - “Vậy mai anh đến nữa nhé.” - Cẩm Quỳnh mừng rỡ. - “Tiện thì mua luôn thức ăn em sẽ hoàn thêm tiền.” - Ánh mắt của cô long lanh ẩn chứa rất nhiều điều muốn nói. Đã bao nhiêu là nước chảy qua cầu rồi nay mới gặp lại được cố nhân.

    - “Phải. Cũng phải hơn 7 năm rồi.” - Sơn nhủ thầm trong đầu trên đường lái xe trở về.

    Năm đó, Sơn đang quản lý một đội công vụ di động, chuyên thanh lọc các hồ sơ tị nạn. Công việc đơn giản. Chỉ lấy dấu vân tay, ghi tên tuổi đương sự và nếu họ xin tị nạn thì hỏi lý do. Có vậy thôi nhưng không phải ai cũng biết quyền lợi của mình, đặc biệt là người vượt biên từ Việt Nam qua Pháp vào Anh. Có chàng trai dáng vẻ học thức khôi ngô nhưng hỏi câu đó cái là hùng hổ lên khẳng định “em chưa bao giờ theo tệ nạn nào và cả đời sẽ không bao giờ vướng tệ nạn.” Có người thì nói thẳng sang Anh để kiếm tiền xóa nghèo ở quê, tức là tự mình ký vào lệnh trục xuất vì thế giới không chấp nhận di dân kinh tế.

    Như cô gái này vậy. Từ trên xe công-ten-nơ xuống, láo ngáo đi ra đường cao tốc là cảnh sát tới hốt luôn, đưa vô trại di dân. Ngồi nói chuyện với Sơn cứ tưởng Sơn là phiên dịch cho cái ông tây đi cùng, mà thiệt ra là lính của Sơn.

    - “Quê em ở Hà Tĩnh khổ lắm. Em học sư phạm ra chạy chọt mãi mới được vào biên chế. Nhưng không chịu đi tiếp khách ủy ban nên phải lên núi cắm bản.” - Cẩm Quỳnh ngồi kể trong gian phòng hỏi cung khá rộng rãi của trại Deptford. Nơi đây là trại di dân duy nhất giữ phụ nữ và thiết kế là cả gia đình họ nữa, nên trong phòng thẩm vấn có sẵn một góc nhỏ cho trẻ con chơi. Ánh nắng từ cửa sổ xiên chéo qua chiếc áo phông quá khổ, chắc là lấy từ đống đồ từ thiện trong trại, không có coọc-xê.

    Quỳnh khai tới đâu thì Sơn ghi tới đó. Nhưng không phải những gì cô nói. Mà là một kịch bản do anh tự phóng tác ra. Dựa trên những gì Quỳnh đã trải qua trong cuộc đời. Nhưng chỉ chọn lấy những chi tiết có liên quan tới việc được cho ở lại Anh quốc tị nạn, và mô-đi-phê lên một chút. Rằng cô bị chính quyền cộng sản ngược đãi và được một tay xã hội đen gốc Nghệ An giải cứu bằng cách đưa sang Nga. Rồi từ Nga lại bị bán sang cho một băng đảng người Chechnya đưa sang Pháp. Bị hiếp dâm cho tới khi biết có bầu thì bọn chúng nhanh chóng phủi tay, đẩy lên xe công-te-nơ hất sang Anh.

    Đi nước ngoài, mà nhất là từ quê nhà của Quỳnh, thì ai cũng phải bán nhà thế chấp đất đai trả hàng chục ngàn euro cho đường dây. Mà đường dây thì chuyển từ chủ nọ sang chủ kia gọi là bán khách thôi. Đi trên đường đẹp như vầy bị hiếp dâm là bình thường, từ chủ đường dây, người đưa đường, cho tới bạn cùng đi. Khai một đằng thì nhận là di dân kinh tế. Viết xuống một nẻo là sẽ được qui chế nhân đạo dành cho nạn nhân buôn người. Nhất là có thêm chữ ký không phải của nhân viên thường mà là sếp nhỏ như của Sơn nữa, thì hầu như sẽ không có ai hỏi lại nữa mà cấp giấy tờ luôn, gọi là fast-tract.

    Nhưng Cẩm Nhung lúc này không biết đến điều đó. Chỉ cố gắng đong đưa với ông già tây nhân viên sắp về hưu của Sơn. Ông ta cũng đang rung động với cô gái đẹp như thiên thần này, mà trên người khoác bộ quần áo tạm rộng thùng thình đúng là như chẳng mặc gì vậy. Lẽ ra đương sự phải tự lăn tay mình vào mực đen rồi lăn lên tờ giấy hồ sơ, nhưng ông ta cầm trọn lấy tay cô gái mà mân mê. Còn vòng cánh tay qua thân mình để cô ta muốn chạm được vào tờ giấy phải nếu mà không cố ý ôm sát lấy người mình như bây giờ thì cũng phải cạ cạ chạm chạm đôi chút. Cả hai như không muốn làm cho nhanh. Ông già muốn hưởng thụ chút hồi xuân còn cô gái thì hành động như trong bản năng của một con cái muốn chiêu dụ con đực để mong được chia sẻ chút lợi lộc gì đó cho bản thân.

    Sơn nhìn thấy hết chứ. Nhưng anh cắm cúi viết như đang rất tập trung, không để ý gì tới hai người bọn họ, đang khiêu vũ với nhau trong một điệu múa câm lặng nhưng đầy kích dục của bản năng cái gọi là “con” bên trong “người”.

    - “Ti……..n.”

    Tiếng còi xe làm Sơn giựt mình. Quay trở về thực tại. Đèn quẹo trái đã xanh từ lâu mà anh vẫn chưa đi, khiến chiếc xe đằng sau phải bóp kèn nhắc nhở.

    Giơ tay xin lỗi, anh cho xe lướt đi rồi tấp vô khu chợ mà người ta hay gọi là Poplar. Chỗ này dân nhập cư tứ xứ ngày xưa tụ về rất đông, nên có khu chợ ngoài trời có mái che, mấy hàng rau quả tấp nập như ở Việt Nam. Mà người Việt Nam ở khu này cũng đông, có riêng một nhà thờ cho người Việt, một trường giáo lý tiếng Việt, và lúc trước còn có cả một nơi để người theo đạo Phật tụng kinh ngày rằm nữa.

    Sơn đậu xe ngay đúng chỗ thùng rác dưới chân cầu thang lên tháp báo cháy. Trời còn nắng nhưng chợ đã dọn, cả đống rau quả cũ còn nguyên trong bọc ni lông bị quăng vô đống rác. Đúng là những thứ mà Sơn cần. Một bà cụ giống kiểu như người ́n Độ nhặt một túi khổ qua còn ăn được đưa cho Sơn, nhưng anh mỉm cười xoa xoa tay cám ơn. Cúi xuống lựa mấy bọc trái bắt đầu chuyển sang chín vàng. Anh kiếm hạt giống mà. Thứ này mua trên mạng mắc lắm. Bà cụ mỉm cười gật gật đầu ý chừng đã hiểu. Lượm bên phía đó một trái cà tím bự chảng, già căng, nhưng trầy xước bên ngoài nên chắc không ai thèm mua. Thêm một trái bí già nữa, và một trái mướp loại vỏ cứng. Có cả một khúc mía đã khô đét lại nữa.

    Về miếng đất ngoài ngoại ô thì xa quá nên Sơn quay lại chỗ chiếc xe tăng để ngủ tối nay. Luật giao thông ở Anh cho phép đậu xe trên một vạch vàng vào cuối tuần. Nên hôm nay thứ Bảy vẫn chưa tới 7h tối vẫn không sao. Sáng mai Chủ Nhật ngủ nướng thêm một chút cũng được. Sơn ngồi lọ mọ lọc hạt giống ra ươm.

    Một chiếc xe máy đi theo hướng ngược lại bên kia đường. Cô gái châu Á dáng người nho nhỏ vừa chạy chầm chậm vừa dáo dát nhìn quanh tìm kiếm. Bỗng chiếc xe tự nhiên khựng lại. Rồi đề liên tục mà không nổ máy trở lại được.

    - “Hết xăng rồi.” - Sơn lẩm bẩm trong đầu. Rồi mở cửa xe rảo bước qua bên đó coi. Chính xác. Đồng hồ kim xăng xuống hết mức. Lật yên. Mở nắp bình xăng ra nhìn thì khô rang.

    - “Xe hết xăng.” - Sơn quay qua giải thích. - “Cô đừng đề máy nữa. Hết ắc-qui thì không nổ máy lại được đâu.”

    - “Ôi.” - Cô gái ngơ ngác. - “Thế cây xăng ở chỗ nào nhỉ?”

    - “Đằng kia. Ngược lại hướng cô vừa chạy tới. Cũng may là không xa.” - Nói đoạn Sơn ái ngại nhìn cô gái. Chiếc Honda Vision này không nặng, nhưng không phải ai cũng biết cách dắt bộ. - “Nếu cô không sợ tôi lấy mất xe thì để tôi đi đổ xăng cho.”

    - “Sao lại sợ anh chứ.” - Ariel nhoẻn miệng cười. Cô gái người Philippines làm thuê cho bà chủ người Anh bên Dubai. Giờ bả về London nghỉ thì cô cũng được cho bám càng theo sang đây cho biết. Hôm nay là ngày đầu ra đường. Thuê chiếc xe qua mạng để chạy trong vòng hai tuần lễ ở đây. - “Google Map nói đã đến chỗ chiếc xe tăng mà sao nơi này tôi không thấy có tượng đài nào cả.” - Ariel hỏi.

    - “Kia kìa. Đằng sau chiếc xe của tôi. Và thêm một cái cây thấp che khuất một phần nữa. Cô thấy chưa.”

    - “À. Đúng rồi. Chìa khóa đây.” - Ariel nhí nhảnh hôn chụt lên má Sơn rồi ào đi như một cơn gió thoảng qua. Chạy ra chỗ chiếc xe tăng dòm ngó rồi tìm cách trèo lên.

    Sơn bật cười. Rồi trèo lên chiếc xe máy ngồi. Đạp một chân cho nó chạy rồi cứ theo đà mà trôi đi. Khi phải dắt xe thì đây là cách tiết kiệm sức nhất, vì người ta khi thiết kế không tính toán nhiều tới sự tiện lợi cho người dắt xe.

    Tới cây xăng Tesco. Đổ đầy bình. Chờ chút cho xăng xuống bình xăng con thì bật khóa. Xe nổ ngon lành. Xăng đã trả tiền bằng thẻ lúc nãy rồi, nên phóng thẳng về chỗ cũ thôi.

    - “Anh tuyệt vời quá.” - Ariel mừng rỡ nói. - “Đi chơi với em đi.”

    Thế là hai người họ băng qua cây cầu Tower Bridge nổi tiếng, ghé lại chỗ Tower of London cho Ariel chụp hình. Rồi xuôi xuống khu Westminster có tháp chuông đồng hồ Big Ben và bên kia sông là vòng quay xích đu London Eye. Ngồi đằng sau Sơn cứ phải nhắc Ariel không được quá tốc độ 20 dặm trên giờ vì hai bên liên tục là mấy cái hộp vàng chụp ảnh rồi tự động gửi giấy phạt về nhà. 130 bảng, trả liền thì được giảm giá 50% ân huệ.

    Ariel

    - “Em thèm ăn fish & chips, đặc sản của nước Anh.” Dựng xe ngồi ở góc London Bridge nhìn đám thanh niên nghịch mấy cái tia phun nước bắn từ dưới đất lên, Ariel hào hứng.

    Sơn cười giật, chút xíu nữa thì bắn nước miếng tung tóe. Ai cũng nói cái món cá bọc bột chiên ăn với khoai tây chiên là đặc sản của nước Anh. Nhưng thực chất là do di dân Hi Lạp mang qua đây, kiếm sống bằng các tiệm đồ ăn nhanh góc phố. Một thời gian sau thì có mấy của hàng mì xào take away của người Hoa. Và bây giờ là mốt cánh gà chiên ướp gia vị piri-piri, không biết là kiểu ́n Độ, hay Ca-ri-bê, hay Nam ỹ nữa. Tất cả đều là đặc trưng của nước Anh.

    - “Muốn ăn fish&chips đúng kiểu thì phải ra biển.” - Sơn gợi ý. - “Chắc phải gần hai tiếng chạy xe.”

    - “Thì mình đi.” - Ariel nói luôn không cần suy nghĩ. Gạt chống nổ máy luôn.

    Sơn biết đường. Nhưng là đường xe hơi trên cao tốc. Nên bật Google Map lên dùng chế độ dẫn đường cho xe đạp. Chỉ Ariel chạy xuống Croydon rồi men đường làng tới Brighton.

    Hai chân kẹp sát vô mông Ariel. Êm êm mềm mềm thiệt sướng. Cô gái này ngực chắc là nhỏ. Nhưng hông cũng nhỏ và mông nở ra. Ngồi đây mà tưởng tượng đang đâm từ đằng sau tới là thằng nhỏ cũng muốn ngóc ngóc dậy rồi. Sơn chùng người xuống cho xe cân, bớt cản gió. Hai tay thuận đà để ra đằng trước, đặt lên đùi Ariel. Cô gái thỉnh thoảng lại bỏ tay xuống chạm chạm, đập đập vô tay anh, tỏ phản ứng khi nghe anh giải thích các địa danh dọc đường đi.

    Hai tiếng đồng hồ trôi qua thiệt là nhanh tới bất ngờ luôn. Tay Sơn hết chạy xuống gần đầu gối lại ngược lên ngay háng. Hết vuốt từ hông lên eo, chạm nhè nhẹ vô chỗ da lộ ra, lại vòng ra trước xoa xoa khều khều trên phần bụng dưới. Ariel mặc quần jean nhưng là loại jean thung bó sát. Sờ từ bên ngoài vẫn cảm nhận hết được từng chuyển động và hơi ấm từ bên trong tỏa ra.

    Họ đậu xe ngay gần cây cầu gỗ dẫn từ bờ ra tận ngoài xa. Mấy chiếc máy chơi cảm giác mạnh quay quay, đu đu lên xuống, chớp chớp thiệt là cuốn hút. Trên đường người qua kẻ lại thiệt là náo nhiệt. Món fish&chip là thứ không thể thiếu được trên bất cứ cây cầu pier bờ biển nào như vậy trên khắp nước Anh. Mỗi đứa một chai cider. Sơn không hợp gu lắm nên chỉ nhấp miệng. Còn Ariel thì chạy ra mua thêm 3 chai nữa uống cho đã.

    Cái rồi Sơn chỉ đường cho Ariel chạy dọc con đường náo nhiệt bờ biển, thêm một đoạn nữa là tới khu cảng du thuyền Brighton Marina. Vòng vèo bên dưới cho Ariel xem những chiếc du thuyền không chỉ tuyệt đẹp mà còn siêu mắc nữa. Rồi ngược lên vách đá. Chạy vô chỗ anh hay ghé chơi golf. Sân này chỉ có pitch&putt, cũng là một loại trò chơi phổ biến ở nước Anh. Tức là không phải là golf toàn bộ, mà chỉ đánh nhẹ vô vòng cỏ, rồi từ đó đánh vô lỗ.

    Giờ này sân golf đóng cửa lâu rồi. Nên bãi đậu xe không có ai. Đứng ở đây tha hồ nhìn xuống mà bên dưới đường ai đó ráng nhìn lên cũng không thấy gì. Sân golf thoai thoải lên dốc, mãi đằng xa mới có đường chạy qua và xa nữa mới là nhà, chắc phải dùng ống nhòm siêu xa mới nhìn được lờ mờ qua bên này. Thiệt là một bãi đáp lý tưởng có đúng không.

    (Hết Phần 5 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 6 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #6
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 6 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 6











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Chạy tới tận điểm cuối của bãi đậu xe. Hướng đầu xe ra biển. Ariel gạt chống ngang. Kéo khóa áo khoác. Vòng hai tay xuống chụp lấy tay Tuấn ở bên dưới đùi. Kéo lên. Một tay luồn xuống bên dưới vạt áo ôm lấy bụng. Tay kia đặt lên bầu vú nho nhỏ ẩn dưới lớp độn của áo lót.

    Cái đoạn tay bên dưới bụng lần ngược lên. Tự mở khóa coọc-xê. Hóa ra là nằm ở đằng trước chứ không phải đằng sau như thường gặp. Lớp vải bật ra như không bó nổi đầu vú nho nhỏ đang cương cứng chĩa thẳng ra đằng trước.

    Tay Sơn mân mê khám phá đôi vú sừng trâu bên dưới lớp vải mềm. Đồng thời tay kia vừa dùng ngón cái xoa nhè nhẹ vùng bụng thon vừa lùa mấy ngón tay còn lại xuống bên dưới cạp quần jeams thun.

    Ariel tự cho tay xuống cởi nút quần. Kéo phẹc-măng-tuya. Hở tới đâu là tay Sơn chạy theo xuống tới đó. Chạm vào mớ lông măng càng lúc càng thêm dày bên dưới.

    Cô nàng Philippines bé nhỏ dạng chân ra cho Sơn dễ bề hành động. Hai tay bên trái vòng ngược lên trên bám lấy vai Sơn, bên phải ngược ra đằng sau lần lần tìm cách cởi nút quần và kéo khóa xuống. Thò vô táy máy con cu đang dựng ngược lên.

    Sơn dùng hai tay móc ngược hai chân Ariel lên gác qua chân mình. Háng cô gái dang rộng hết cỡ, banh qua hai bên. Chỉ có Sơn ngồi khép chân vô thì hơi chênh vênh vì xe đang chống nghiêng chứ không vững vàng như chống đứng. Nhưng mà kệ. Chơi vơi vầy cũng có cái thú của nó. Cả hai chỉ tập trung vô cái ngón tay Sơn bây giờ đang thọt vô rút ra trong cái hang nhỏ. Ariel bắt đầu thở hỗn hển.

    Cô kéo quần đằng sau xuống hết cỡ cho đầu cu của Sơn chạm được vô da thịt mình. Quét quét qua lại. Thằng nhỏ cảng lúc càng sung sức.

    Vướng víu quá. Ariel khép chân lại để lột một bên ống quần ra cho dễ. Sơn cũng không để cô phải chờ lâu thêm nữa. Chụp vô hai bên hông điều khiển hai chân cô gái đặt xuống đất rồi từ đằng sau đâm mạnh tới.

    Lút cán.

    - “A.” - Ariel la to lên nhưng chợt nhớ ở chỗ này mà gào thét người ta sẽ tưởng bị hiếp dâm mà kéo tới. Nên ngậm miệng thiệt nhanh khiến cho tiếng kêu vừa mới thốt ra bị tất nghẹn liền. Sơn không ngơi nghỉ làm cả chục cái ra vô liền.

    Coi bộ tư thế này khiến Ariel quá sướng. Hay là cảm xúc đã dâng trào từ tối tới giờ rồi. Mà cô gái lúc đầu còn đứng dạng chân kiễng lên cho Sơn tiện ra vô. Nhưng bây giờ thì vừa quị dần xuống, vừa khép lại không còn dễ dàng như hồi nãy nữa. Tay thì lúc đầu chỉ đặt hờ lên tay lái thôi. Nhưng giờ tì hẳn lên trên đó, khiến cho chiếc xe thỉnh thoảng theo lực dập bị nghiêng qua bên kia, thiếu chừng lật luôn.

    Sơn vẫn thụt ra dập vào, nhưng từ từ xoay người Ariel để ṃình đứng sát vô bên hông xe. Cái đoạn rút ra. Xoay người. Đạp chân xuống cái gờ chân chống đứng. Kéo chiếc xe đứng thẳng dậy.

    Giờ thì yên tâm rồi. Sơn để Ariel nằm dọc lên yên. Đầu xuôi xuôi về đuôi xe. Phần dưới mông đặt ngay đúng chỗ lài lài gờ trước của yên xe. Mình thì dạng chân đứng qua hai bên. Đút thẳng vô cái lỗ. Để chân Ariel cái thì gác lên tay mình, cái thì móc tay lái lại làm điểm tựa. Chỗ bàn thờ tay lái đằng sau lưng hơi vướng víu nhưng không cần kéo ra quá nhiều. Chỉ cần giữ nhịp ra vô là được. Càng lúc càng nhanh. Càng mạnh. Tấm đệm bên dưới không biết có phải được Honda thiết kế riêng cho tư thế này hay không, mà đàn hồi cực tốt. Trên đâm xuống. Mông cùng đệm từ dưới bật lên. Thiệt là đã.

    - “Cum inside. Cho vô trong đi.” - Ariel nói. - “It’s safe today. Hôm nay an toàn.” - Cô thò tay xuống day day mồng đốc cho thêm phần sướng, người đê tê mê với hai bàn tay Sơn đang bóp chặt trên ngực.

    Cả hai chỉ đang tập trung vào giây phút này. Xe có đổ hay cảnh sát có tới bắt về tội làm tình nơi công cộng thì cũng mặc kệ thôi. Môi Ariel cắn vào răng như muốn chảy máu để khỏi thét gào hoang dã như mèo cái động đực trong đêm trăng.

    Mà hôm nay trăng tròn thiệt. Lơ lửng ngày càng cao nhìn ngắm những đôi tình nhân đang hết mình sống trong thú vui tình ái.

    Lấy hết sức. Sơn dồn lực tống thêm vài cái nữa rồi bắn xối xả vô bên trong. Đằng sau mông cơ bắp siết lại run run cùng hòa nhịp với những cú co giãn tử cung của Ariel.

    Cô gái nhoẻn miệng cười.

    Bây giờ Sơn mới nhớ ra cả hai người họ vẫn còn nguyên nón bảo hiểm trên đầu.

    Từ căn hộ trong khu biệt thự siêu sang xa xa kia. Nếu ai có kính viễn vọng loại cực xịn. Thì chắc sẽ buồn cười trước cảnh giống như là làm tình giữa hai người ngoài hành tinh. Với hai cái nồi cơm điện bự chảng còn nguyên trên đầu. Bên dưới là cặp cẳng nhỏ xíu không cân đối chút nào.

    Nhưng kệ thây họ. Sơn tháo nón ra quăng xuống đất. Ngoạm hết cỡ xuống một bên vú. Môi. Răng. Lưỡi. Cùng nhau cọ vô làn da mịn màng non trẻ.

    Ariel rùng mình. Ngực săn cứng. Lông nổi hết lên không biết vì lạnh hay vì sướng.

    Sơn rà hết mặt lưỡi sang đầu vú phía bên kia. Nghe rõ mồn một từng tiếng ú ớ trong lồng ngực và hơi thở lúc dồn dập lúc đứt đoạn.

    Ariel cởi nón. Kéo đầu Sơn lên hôn thiệt sâu. - “Ikaw. Anh tuyệt vời lắm.”

    Tự nhiên thấy hơi lạnh. Tiết giữa xuân đã ấm lên nhiều rồi. Đúng đợt nắng nữa. Nhưng gió biển bỗng dưng bắt đầu thổi hơi mạnh lên rồi. Mang hơi lạnh ở ngoài xa vào.

    Sơn đứng dậy kéo quần lên suy nghĩ. Từ tối tới giờ đã lập kế hoạch đầy đủ và chi tiết cho tới giây phút này. Chứ còn khúc tiếp theo thì giờ phải tính toán chút.

    Ariel cũng mặc quần vô trở lại. Chờ đợi.

    - “Có rồi.” - Sơn búng ngón tay. Nắm tay Ariel rảo bước xuôi dốc xuống bên dưới.

    Bờ biển miền nam nước Anh nổi tiếng với các khối đá vôi trắng nhô lên, khá cao so với bên dưới. Lâu lâu sóng biển đánh vô thì lại sụt thêm một mảng xuống nước. Cho nên ở Brighton này người ta xây kè bê tông bên dưới để giữ đất. Còn con đường trước dùng để cho xe cơ giới xuống thi công thì giờ giữ làm đường cho người đi bộ hoặc khi cần thì mở ra cho xe cấp cứu.

    Chỗ này ít người biết. Dân du lịch lái xe ngang qua đây phải chạy tốc độ cao, hai bên cấm dừng lại chứ nói chi tới đậu xe. Dân địa phương thì đậu xe tuốt ngoài con đường đằng sau sân golf chứ bãi này chỉ dành cho khách chơi golf hoặc uống cà phê thôi. Đi bộ từ nơi gần nhứt là siêu thị Asda ở bến du thuyền Marina cũng phải hơn 20’, còn từ bãi tắm của du khách thì còn vô biên hơn nữa. Cho nên giờ này nếu có khách thổ địa thì cũng đã về hết.

    Cứ thấy thùng rác là Sơn lại dừng lại. Ariel tò mò đứng nhìn nhưng không hỏi chi cả.

    - “Người ta quăng đồ nhiều lắm.” - Sơn giải thích khi moi ra được một khay than dùng một lần, còn nguyên xi, cạnh một khay khác cháy còn chưa hết đã bị dội nước dập tắt.

    Chỗ này quay trở lại trên kia phải đi bộ ngược dốc. Nặng nên người ta mà lười là quăng bỏ hết luôn. Có một túi đồ chơi trên cát cho trẻ con nữa. Sơn lấy cái xô và túi xốp bên ngoài. Thêm một đoạn nữa thì lượm được cái dù. Chỉ hơi gãy một hai thanh sắt gì đó thôi. Chính xác là cong gập lại. Mà người ta quăng bỏ luôn. Nắn nắn lại chút xíu là giương lên ngon lành.

    - “Cái này người Anh gọi là umbrella, nguyên nghĩa tiếng Latin là đồ để che mưa.” - Sơn nói khi hai người yên vị trong một hốc đá nửa nhân tạo nửa tự nhiên. Bên hông là tấm bê tông cao hơn 1m của cánh tay chắn sóng. Mé ngoài là những khối đá nhỏ chồng lên nhau chen lẫn bê tông que hình chữ Y chữ X chi đó để gia cố. Bên trong là một tả đá cao và to. Thoai thoải. Tha hồ dựa lưng. Vẫn còn hơi ấm từ ban ngày phả ra. Bên dưới cát rất mịn và sạch. Mé bên ngoài đào xuống thành một cái rãnh nhỏ để cắm hai cạnh của chiếc chiếc dù to bự xuống, che kín lại - “Người Ý gọi là parasol - cũng từ nguyên nghĩa tiếng Latin là đồ để che nắng. Còn chúng mình sẽ gọi nó là wind-break, là đồ chắn gió vậy”. - Sơn hóm hỉnh. Châm điếu thuốc rồi đốt cái khay than.

    Ariel cười phá lên. Từ đằng sau chồm tới choàng ôm lấy Sơn. Tay với điếu thuốc rít theo vài hơi. Ánh lửa bập bùng soi bóng hai người trên vách bê tông.

    Lửa từ từ diu xuống chỉ còn lại những đốm hồng của các viên than bắt đầu cháy truyền cho nhau. Không gian không chỉ ấm mà còn nóng là đằng khác nữa. Tới giờ Sơn mới để ý thấy trán và cổ mình vã mồ hôi.

    Ariel cởi áo khoác. Lót xuống bên dưới cát.

    Rồi bỗng cởi quần mình ra. Ngồi lên đó.

    Cởi luôn áo.

    Co đầu gối lại.

    Vòng hai tay qua đầu gối.

    Đầu tựa vô cánh tay. Nghiêng qua một bên.

    Ngồi ngắm Sơn.

    Anh bật cười.

    Cũng ngồi xuống. Nhưng không lót áo khoác mà ngồi thẳng luôn xuống cát.

    Ngắm nhìn lại.

    (Hết Phần 6 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 7 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #7
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 7 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 7











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Chạm mắt Sơn. Bỗng nhiên Ariel hơi chút ngượng ngùng. Quay hướng nhìn vào ngọn lửa.

    Sơn rút máy chụp hình ra. Cảnh tượng đẹp quá mà không có giấy bút để vẽ.

    Nhưng mà nhích qua xê lại cũng không ghi nhận được đúng cái mình muốn.

    Ariel cười. - “Thấu kính của máy chụp hình là góc rộng, khác với góc nhìn của mắt người.”

    - “Em cũng học gì đó liên quan tới mỹ thuật hả?”

    - “Em là kiến trúc sư.” - Ariel mơ màng. Mắt vẫn không rời cái lò than, bây giờ thỉnh thoảng lại bắn tia lửa lên nghe tanh tách. - “Tốt nghiệp đại học rồi.”

    Sơn im lặng. Thắc mắc nhưng không hỏi. Vì kiểu gì thì Ariel cũng sẽ giải thích thôi.

    - “Qua Dubai làm giúp việc được nhiều tiền hơn là ngồi văn phòng thiết kế ở Manila.” - Ariel trả lời. - “Còn không mất tiền thuê nhà nữa. Không mất tiền ăn. Được bao nhiêu chạy thẳng vô tài khoản.”

    - “Nhà em nè.” - Ariel mở điện thoại lấy ảnh chụp ra khoe với Sơn. Lúc này anh đã ngồi bên cạnh. Chính xác hơn là ngồi từ đằng sau ôm tới. Giống như từ tối tới giờ trên xe máy. Chỉ khác là anh đã lột bỏ hết quần áo mình ra rồi. Cũng bỏ áo khoác xuống lót dài thêm ra đằng sau như Ariel. Dương vật bên dưới chui đúng vào giữa khe mông nằm ẩn náu. - “Được bao nhiêu tiền em xây lên bấy nhiêu.”

    Ngôi nhà đúng là của một kiến trúc sư. Chỗ thì giống Tây Ban Nha. Nơi thì sao chép cửa sổ Pháp. Có góc thì lại giống nước Ý. Chính xác là một sự phối hợp hài hòa của vùng Địa Trung Hải, rất hợp với vùng khí hậu nóng ở Los Banos quê cô.

    Công việc cho cô chủ người Anh thì vô cùng đơn giản. Trông thằng con trai và hàng ngày dắt con chó đi dạo. Hầu như không mấy khi phải nấu ăn vì nếu không ra ngoài ăn hay gọi đồ ăn mang tới thì lấy đồ đông lại ra cho vô lò vi sóng.

    Ariel thi cứ kể, còn Sơn thì cứ tha hồ mà hưởng hưởng thụ cái cảm giác đụng chạm giữa hai da thịt. Bên dưới con cu đang nằm lọt thỏm cương cương trong cáii khe mông. Xích lên trên này thì bụng và ngực cạ hết vô lưng. Miệng thì ngoạm lấy bờ vai, mút mút, rà rà, lướt dần lên cổ. Liếm nhẹ theo cạnh vành tai lên phía trên. Rồi vòng ra đấng sau. Có luc lại lại chajy vô trong lỗ tai. Khám phá từng điểm điểm nhạy cảm trên người cô gái, mà mỗi cơ thể đều có chút gì đó khác nhau, dù chung qui thì vẫn là như vậy.

    Đó là chưa kể tới hai bàn tay, mới là lực lượng chủ lực. Điểm phát xuất là vú. Hai bàn tay ôm gọn lấy hai bầu vú nhỏ xíu nhưng nhọn hoắc chĩa ra đằng trước. Đầu ti của Ariel nhỏ đến bất bất thường luôn. Lọt lọt giữa cái cái khe nhỏ xíu giữa hai ngón tay khi khép lại. Cứ xoa lên xoa xuống là các ngón tay làm nó bật bật khiến đâu đó trong lồng ngực của cô gái cũng giựt giựt theo.

    Xoa xuống bụng. Xuống vùng lông bên dưới. Thăm lại cái lỗ lồn bây giờ đang đẫm nước. Ngón tay chui thử vô trong. Rà rà thì thấy có chỗ giống như mấy cái gai mọc lên giữa đám thịt mềm. Đó là mấy mấy chỗ mà người ta gọi là điểm G đó. Chọt vô là đàn bà lên đỉnh luôn.

    Nói tới chuyện lên đỉnh thì thì cũng phải giải thích chút. Đó là cách nói theo kiểu đàn ông. Vì cơ chế sinh dục của con đực là khi tìm được con cái phù hợp thì cơ thể bơm máu vô trong mấy cái túi phao trong dương vật làm nó nó căng lên để chui được vô trong âm đạo. Cái Cái này là đang nói về con cặc của loài người nha. Thú vật có khác chút. Bên Iceland có cái bảo tàng dương vật nổi tiếng thế giới đó. Còn Hà Lan thì có bảo tàng về giao hợp. Mà đại khái là cơ chế sinh dục ở đàn ông là bơm máu máu căng dần lên cho tới khi xuất tinh xong thì dây thần kinh lại tự điều khiển máu rút về trở lại chỗ cũ. Vẽ ra thành đồ thị thì giống leo lên ngọn nút cao rồi rớt xuống trở lại.

    Còn đàn bà thì có nhiệm vụ tiết ra chất nhờn để bôi trơn và mở cửa mình ra mà đón nhận. Đặt vòng là khóa cái cửa đó lại cho tinh trùng khỏi chui được vô trong. Mấy loại bao cao su dành cho phụ nữ cũng theo cơ cơ chế đó. Cơ chế tiết chất và giãn cơ, cũng giống như cương cứng và bắn tinh nơi đàn ông, là do hệ thống hóc-môn, tức là các phản ứng hóa học phức tạp bên trong cơ thể, đảm nhiêm. Một số các chất này gửi tín hiệu lên não thành ra cảm giác sướng.

    Cho nên ở đàn bà chỉ có sướng và sướng hơn, chứ không kiểu lên rồi xuống như đàn ông. Đang sướng mà thúc thêm cú nữa thì sẽ lâng lâng thêm. Cứ như vậy leo thang hoài tạo ra cảm giác thèm thèm và nghiện sex.

    Ariel đang ở trong đúng một trạng thái tương tự. Lúc nãy làm tình ở trên kia đã sướng lâng lâng rồi. Giờ xuống đây lại có thêm một bãi đáp đẹp nữa nên tự động cởi bỏ hết quần áo ra mà ngồi chờ. Hồi tối lúc lái xe những động tác sờ soạng của Sơn là kích thích cơ thể muốn được con cu chọt vô âm đạo. Còn bây giờ những ngón tay đang có lúc lướt nhẹ khi lai chạy vô bên trong đâm thọt lại là nguyên nhân cho đám hóc-môn túa ra giựt dây thần kinh não rần rần.. Nói một cách khác cho dễ hiểu thì bây giờ đang là trạng thái lên đỉnh mà không cần nhét cu vô.

    Chỉ cần tay Sơn vuốt nhẹ vô má trong của cánh tay của Ariel thôi, là cả người đã giật giật rung rung vì sướng rồi. Một phần vì hơi nóng từ cái lò than, phần vì sung sướng mà mồ hôi của cô nhín nhín ra khắp nơi, thỉnh thoảng lại chảy thành dòng xuống dưới, liếm qua hơi mặn mặn.

    Ariel kéo hai chân Sơn khép lại. Còn mình thì gập gối trụ chưn qua hai bên. Nhấc cái hĩm lên. Uốn éo nhẹ nhẹ đặng cho cái lỗ nằm đúng nơi đầu cu đang chĩa thẳng từ dưới lên chờ đợi. Sơn lúc này hơi ngả người ra đằng sau. Chống cùi chỏ xuống cát. Nhìn ngắm bờ mông tròn lẳng đang đung đưa tìm đúng điểm để ra lỗ vào cọc.

    Đây rồi. Cảm giác ấm ấm nơi đầu cu. Vậy là cái lồn của Ariel đã tìm tới đúng khớp để mà tra vô rồi. Ariel từ từ ngồi xuống. Cảm giác ấm đó từ từ chạy từ đầu cu xuống hết cỡ luôn. Hình như con cu khi cương cứng mà bẻ xuống dưới chứ không phải lên trên thì dài ra thêm chút xíu nữa hay sao đó mà xoay đầu theo kiểu này này dễ khiến đàn bà sướng hơn, vì đâm vô sâu hơn. Nhưng mà mà không quan trọng. Với Sơn Sơn thì nằm mà hưởng thụ như vầy vầy là đã rồi.

    Chưa hêt. Ariel quì đầu gối xuống cho cả người trụ trên đó còn hai tay thì thoải mái chuyển động, nắn bóp các ngón chân và bàn chân cho Sơn. Cảm giác thiệt là đê tê mê bềnh bồng trên bờ biển nghe tiếng sóng nãy giờ càng lúc càng rút ra xa. Thủy triều đang xuống.

    Sơn ngồi dậy. Một tay chống thẳng đằng sau còn tay kia vòng ra trước xoa vú Ariel. Ngón tay vê vê đầu ti săn chắc đang chĩa thẳng ra đằng trước như khẩu súng bắn sữa.

    Xoay người Ariel qua một bên. Sơn mút chặt lấy bầu vú đang cố gắng giương ra hết cỡ. Cô gái phải cho cẳng tay vô miệng cắn thiệt mạnh cho khỏi la hét. Người hưng phấn tới rã rời.

    Sơn hôn lên cổ, lên môi Ariel, rồi quay trả cô lại tư thế day lưng lại mình như trước. Cái đoạn đè cổ cô ta xuống. Người cúi dần ra đằng trước. Hiêu ý. Ariel chống tay xuống. Lần lần chồm đằng sau lên như con chó 4 chân.

    Đúng vậy. Sơn muốn doggy. Lồn Ariel lên cao tới đâu thì Sơn rút chân về tới đó và chuyển dần lực đõ từ mông sang đầu gối.

    Tới lúc vừa đủ thì chỉnh sửa chiều ngang giữa hai đầu gối của Ariel cho đúng cao độ rồi cho pits-tông chạy rầm rập vô xi-lanh thôi.

    Hai tay lúc thì xoa lúc thì bấu. Khắp nơi. Hai bên hông. Eo. Lưng. Thậm chí hơi cúi xuống để lên tới cổ và vòng xuống vú luôn.

    Cái rồi từ chỗ đó mà vặn ngửa bàn tay ra. Chụp lấy cánh tay Ariel từ bên trong. Nắm lấy. Kéo ngược ra sau.

    Bên kia cũng vậy. Để không bị sấp mặt ra đằng trước Ariel quờ quạng chụp lấy cánh tay Sơn.

    Thấy hai tay đã bám chắc vào nhau như vậy rồi thì Sơn thẳng người dậy. Kéo Ariel thẳng người lên. Thành ra bây giờ cô ta giống như là phải ưỡn người cong bụng ra đằng trước. Còn Sơn thì chọc thẳng từ đằng sau tới. Đâm vô đâu đó giữa đám điểm G. Kích thích lắm. Ba má cha mẹ ông bà ơi sao mà nó sướng không thể tả nổi luôn.

    Sơn vẫn giữ nguyên tốc độ nhanh như vậy. Mà chỉ nghỉ có một khoảnh khắc. Để bất ngờ ngờ thả rơi Ariel ra đằng trước.

    Hoang mang vừa kịp chống tay xuống cho khỏi dập mặt. Trở lại doggy. Thì đã bị nhấc bổng cả đằng sau lên.

    Sơn vòng tay qua kẹp chặt đùi Ariel. Nhấc bổng lên. Đầu chúi xuống xuống đất. Chân dốc ngược lên thành góc 45o hay 60o chi đó. Lồn vẫn bị con cu đang hưng phấn hết cỡ đâm liên hồi kỳ trận không còn biết chống đỡ ra sao nữa. Nước nhờn hay mồ hôi chi đó túa ra đầm đề, nhễu giọt giọt nghe bành bạch xuống cái áo hồi nãy lót bên dưới, giờ không chỉ nhăn nhúm lệch lạc mà còn lấm cát bê bết nữa. Mà không dám cử động chi hết sợ làm mất hứng bạn tình.

    Bên dưới bây giờ đang sướng tới mức không còn cách nào kiềm chế nổi nữa. Thiếu điều điều té đái. Mà Sơn vẫn dập không ngơi nghỉ. Nhanh vô độ. Không còn sức chống tay nữa. Ariel khoanh tay lại tựa đầu lên đó. Kê mẹ nó tới đâu hay tới đó thôi. Mái tóc ngắn quết lòa xòa xuống nền cát.

    Thêm vài cái nữa. Bên dưới xả van để tinh trùng rót hết vô trong. Người ta khuyên tư thế này dễ ra con trai nhứt vì tinh trùng nhóm Y có đủ điều kiện lao vô sâu nhứt.

    Giữ nguyên đùi Ariel trên tay mình thêm thêm chút nữa. Rồi Sơn thả cô xuống. Hai chân Ariel quờ quạng đặt lên cát để Sơn vòng tay vô eo kéo cả người đứng dậy.

    Run lẩy bẩy vì mệt nhưng không có chỗ nào để nằm nghỉ. Ariel đứng tựa vô người Sơn cho đỡ mỏi. Miệng liếm từng giọt mồ hôi trên ngực anh. Rồi chạy từ từ xuống bụng. Rồi quì gối lên nền cát. Ngậm trọn con cặc đã làm mình sướng ngất ngây vô trong miệng. Tay đầy cát nên Ariel dùng lưỡi bậy bậy lớp da qui đầu lật ngược ra sau mà liếm quanh quanh bên dưới đầu khấc. Sơn cảm giác mình đang giống như bức tượng Adam nổi tiếng của Michael Angelo đứng mà tận hưởng những gì Chúa ban cho loài người.

    Nếu mà là hồi còn trẻ thì giờ đã lại tiếp tục ngỏng con cu lên rồi. Và cứ vậy nhấc chưn Ariel lên mà chọt vô chơi tiếp cho tới sáng.

    Nhưng già rồi. Trên cứ bảo còn dưới có thích nghe hay không thì còn tùy.

    Sơn nằm luôn xuống cát để Ariel nằm đè lên người mình. Cả hai thiếp đi luôn trong giấc ngủ thiệt sâu.

    (Hết Phần 7 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 8 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #8
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 8 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 8











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Coi vậy thôi chứ chắc hai người ngủ được chừng chừng vài chục phút gì đó. Chắc tại lò than tắt dần nên cơ thể tự thấy lạnh mà đánh thức người dậy.

    Sơn nhìn Ariel mỉm cười, nhớ tới cảnh treo phim Eo Biển Xanh. Ông già uống rượu quên đời rồi nằm chết luôn trên bãi biển. Thiệt là hạnh phúc nếu được chết trong mãn nguyện, không đau đớn bệnh tật chi cả.

    Chờ Ariel ngồi dậy xong xuôi thì Sơn mới với lấy cái áo phông. Giũ giũ cho sạch cát rồi mặc vô. Cái quần lót cũng giũ nhưng không mặc, mà cầm theo đi xuống mé dưới nước. Tìm được chỗ hốc đá thông thông với ngoài kia, khoát nước sạch lên rửa mông rồi mặc lại vô người.

    Xung quanh cơ man nào là ốc. Toàn con bự. Quay ngược trở lên lấy cái túi xốp lúc nãy lượm theo. Chỉ lựa con bự. Được chừng một nắm tay thì lựa lựa bỏ bớt khoảng một nửa số con nhỏ ra. Rồi mới cho vô bao.

    Ariel cũng làm theo. Nhưng không muốn mang về vì chắc nhà bà chủ không cho. Mà ốc cũng không phải là món khoái khẩu của cô. Chắc tại sống ở nơi không gần biển mà cũng không có mấy đồng ruộng, chứ người Philippines ăn sáng bằng cá biển phơi khô mà.

    Đầy một túi thì quần cũng khô rang. Lên đường quay về. Ariel thả Sơn xuống bên cạnh chiếc xe tăng rồi biến nhanh như một cơn gió. Đã tới giờ làm thức ăn sáng cho bà chủ rồi.

    Sơn ghé qua chỗ cửa hàng thực phẩm của ông Hùng đầu to mua một bó sả để luộc ốc, và mấy củ gừng cùng bao ớt để làm nước mắm. Rồi về shop nails của Quỳnh.

    - “Gớm. Ông anh rể đi đâu chơi cả đêm mà hốc hác thế kia.” - Mai soi. - “Quần áo nhàu nát mà lại có vết son trên vai kìa.” - Cô nàng gọi với theo khi Sơn đã vào đến bên trong kia. Anh không ngượng mà tại cái túi ốc này không đi nhanh thì nước bên trong chảy hết ra nhà. Bãi ốc ở Brighton toàn đá vôi trắng nên không cần phải ngâm nước gạo qua ngày cho hết cát. Bỏ vô sink rửa sơ rồi cho vô nồi nước cho ốc nhả bớt phân nhớt là chút chiều ăn được rồi.

    - “Chào chú.” Một thằng bé chừng 6 tuổi ngoan ngoãn chào. Nét lai tây trắng nhìn rất đẹp trai. Đang ngồi trong phòng beauty chơi iPad.

    - “Chào con.” - Sơn thân thiện đáp rồi vô luôn phòng tắm xối nước rồi thay đồ.

    - “Tại sao chú ngâm nó vô trong nước?” - Thằng bé tò mò hỏi bằng tiếng Anh. Từ lúc Sơn ra làm bếp nó luôn theo sát đứng nhìn. Nhoáng một cái xong hết cơm nước cho thợ ăn trưa, Sơn lôi bó sả ra cắt một đoạn gốc dài chừng 2cm rồi ngâm vô cái vỏ hộp yogurt moi trong thùng rác ra.

    - “Để nó mọc rễ. Mai mốt trồng.” - Sơn giải thích. Bằng tiếng Anh luôn vì chắc tiếng Việt của nó chưa đủ - “Còn củ gừng này. Con có thấy chỗ nhú ra không? Là đang mọc mầm đó.” - Sơn móc tiếp vỏ chai nước suối nhỏ, cắt đôi lấy phần dưới. - “Mình quấn giấy chung quanh cái mầm này. Giữ ẩm hàng ngày. Ngâm nước thì nó sẽ bị rotten. Nhưng nó lại cần nước để sống.”

    - “Chú cho con nha.” - Thằng nhóc gật gùi rồi xin. - “Ở trường năm ngoái con trồng hạt hướng dương. Còn năm nay là hạt đậu.”

    - “Rồi hai cây đâu rồi?”

    - “Mẹ con bỏ rồi. Vì ở nhà con không có chỗ cho hướng dương mọc cao lên hay cây đậu trèo lên trời.”

    - “Ha ha ha” - Sơn cười lớn. - “Cậu bé Jack và hạt đậu hả.” - Thằng bé cũng cười theo khúc khích. Câu chuyện cổ tích về cậu bé Jack đổi con bò lấy hạt đậu rồi trồng nó leo đến tận trời cao đứa trẻ con nào đi học cũng biết.

    - “Nhưng con không phải tên tên Jack. Con tên là Sonnet. Mẹ con nói tên đó theo tiếng Nga có nghĩa là thằng Sơn con.”

    Tới lượt Sơn đứng hình. Ngơ ngác.

    Nhìn ra bên ngoài. Quỳnh đã đứng đó từ lâu. Nghe hết mọi lời trao đổi của hai chú cháu.

    - “Sao mẹ khóc?” - Thằng bé chạy ra ôm mẹ. - “Khách nào bắt nạt mẹ à?”

    Quỳnh không nói gì. Đứng ôm con. - “Nó thích trồng cây lắm. Nhưng nhà em ở chung cư. Không có lan can luôn.”

    - “Con thich trồng cây khế. Như mẹ hay kể chuyện ăn khế trả vàng. Mai mốt lớn có vườn trồng cây đa nữa. Như chú Cuội trên cung trăng.”

    - “Vậy mình ươm mấy cây này trước đi.” - Sơn an ủi. Rồi chỉ tay ra bên ngoài hiên, nắng đang chiếu xuống rực rỡ, hỏi Quỳnh. - “Ngoài kia đặt mấy chậu đất được không em?”

    - “Dạ được chứ.”

    - “Đi. Mình ra Wilko mua chậu.” - Sơn kéo tay thằng bé.

    Quỳnh vội vàng chạy ra quầy cầm một nắm tiền, quýnh quáng theo Sơn lúc này đã ra đến ngoài đường, dúi vào tay. Nhiều qua. Sơn chỉ rút một tờ 20 ra. Nhưng Quỳnh đẩy tay anh lại. - “Hai chú cháu cầm đi ăn uống gì luôn. Anh ở lại đây với bọn em đến tối nhé.” - Quỳnh van nài.

    Sơn gật đầu. Hai chú cháu đi bộ ra siêu thị đồ gia dụng nhưng không kiếm được kiểu khay dài nào ưng ý. Sơn muốn vuông vức để tiết kiệm chỗ, mà phải sâu để chứa được nhiều đất. Và đáy lại phải có những gờ cao lên để đục lỗ thoát nước trên đó, có tưới hơi quá tay chút cũng không bị trôi đất ra ngoài dơ nền nhà. Nên thôi lấy xe chạy ra B&Q thiệt là vừa vặn luôn. Lại thêm một cái nhà kính mini bằng bao nhựa để ươm và trồng mấy cây nho nhỏ như cả khay rau muống hay xà lách xoong đều được. Cái đoạn đi ngang qua Sport Direct thấy có trái banh giảm giá thì mua luôn rồi ra bãi cỏ đá. Thằng Sonnet thích quá trời. Mẹ đi làm gửi bà giữ trẻ thì chỉ có một môn thể thao duy nhứt là bắn mấy con Angry Birds trên iPad thôi. Bữa nay mẹ nó tự nhiên sao lại cho ra tiệm nên gặp được chú Sơn, tha hồ đi chơi.

    Mẹ nó không tự nhiên. Mà cố tình. Nhìn hai người đàn ông bước vô cửa tiệm. Thằng nhỏ hoạt náo khác hẳn ngày thường. Thiệt là ấm áp trong lòng.

    Hai chú cháu người thì bê mấy cái khay xếp chồng lên nhau, nách kẹp trái banh, người thì kéo hai bao đất trộn sẵn vô đằng sau, cùng một túi mấy thứ hạt giống và đồ đạc chi đó lỉnh kỉnh.

    Để cho thằng nhỏ chơi trò lắp ráp với cái nhà kính mini, Sơn luộc ốc rồi làm nước mắm.

    - “Anh rể em khéo tay quá.” - Mai đưa đẩy khi cả hội vây quanh nồi ốc luộc thơm phức, nghi ngút khói. Tay bốc tay cầm cây xiên gỗ khều ra chấm mắm gừng táp liên tục.

    - “Hai hôm nay cả shop được ăn ngon.” - Một bà chị nhận xét. - “Ốc này trên facebook người đi bắt về rao bán 8 bảng một cân đấy. Mà sạn lắm chứ không đươc như thế này.”

    - “Anh có bắt được cua không?” - Một cậu thợ hỏi. - “Nấu cho bọn em một nồi canh cua là tha hồ và cơm. Thừa thì bán cho người ta về nấu lẩu cua đồng.”

    - “Có cua.” - Sơn đáp.

    - “Cho cháu đi với.” - Thằng bé chen vô xin. Nó không mặn mà gì với món ốc này hay món cua chi đó, nhưng thích đi chơi với Sơn. Từ nãy tới giờ vẫn ngồi sát ngay bên cạnh anh.

    - “OK.” - Sơn gật đầu. Thằng bé phấn khích quay qua mẹ. Chưa kịp nói gì thì mẹ nó đã gật đầu.

    - “Nếu hai ngày cuối tuần anh rảnh cả thì nhận trông giúp thêm thằng bé cho em nữa đi. Nó ở nhà bà giữ trẻ suốt cuồng chân lắm.” - Quỳnh nhìn sang Sơn nói khẽ. Ánh mắt nài nỉ đầy mong đợi. Nhìn từ bên ngoài vào, hai người họ có thằng bé ở giữa, quay qua quay lại, có khác gì vợ chồng đâu chứ. Tất nhiên là Sơn làm sao lại từ chối được. Dĩ nhiên là Quỳnh sẽ trả tiền trông trẻ nhưng mà đi chơi với thằng nhóc nhóc cũng vui. Nhất là đỡ nhớ thằng con trai cũng tầm tuổi này, cùng chị nó đã bị mẹ chúng nó sau khi li dị đã mang qua Mỹ sống cùng với anh bạn trai yêu qua mạng từ trước khi hai người họ cưới nhau.

    - “Anh lên nhà nhé.” - Quỳnh nói. Khi Sơn chở hai mẹ con về đến cổng. Nét mặt dò hỏi. Cả buổi tối anh không nói gì, dù vẫn vui vẻ trả lời mọi người, hay trên xe vẫn nói chuyện với thằng bé, liếng thoắng liên hồi từ đằng sau. Lên xe nó đã ngồi ngay ghế giữa để thò đầu ra đằng trước đối đáp. - “Chú lên nhà đi. Nếu không thích ngủ với mẹ thì sang phòng con, có giường đôi to lắm.”

    Quỳnh ngượng đỏ chín mặt. Không nhìn qua nhưng Sơn cảm nhận được hơi nóng từ bên má nàng tỏa sang. Hơi thở căng thẳng. Nhưng nàng không nói gì cả.

    Sơn cũng không nói gì. Không phải anh đang nghĩ coi có lên nhà Quỳnh hay không. Mà là chưa biết nói chữ không như thế nào.

    Anh thèm muốn con người này, cơ thể này, bầu ngực kia, dù chắc bây giờ không biết còn như xưa không, từ ngày hôm đó rồi. Suốt trên đường về cứ nghĩ vẩn vơ một kịch bản nào đó khi gặp lại nàng. Được nàng mời lên nhà. Nhưng mới chỉ vào tới thang máy đã ngấu nghiến ôm ngửa ra mà hôn, mà đè vào tường, mà nhấc bổng cả thân hình kiều diễm này lên…

    - “Thôi đi con.” - Quỳnh thở hắt ra. Trả lời thay. - “Chắc mai chú bận phải đi làm sớm.”

    Hai mẹ con đã khuất bóng sau cánh cửa từ lâu nhưng Sơn vẫn ngồi yên bất động. Châm điếu thuốc Mở hé cửa sổ. Kéo ghế ra sau, ngả lưng ghế xuống. Ngả lưng nhấm nháp từng vị cay nồng ngọt bùi của làn khói. Cảm nhận hết hương vị đắng của cuộc đời khi đang phải sinh tồn nơi đáy giếng vừa rơi xuống mà vẫn chưa biết trèo ngược trở lên bằng cách nào.

    Sơn thở ra theo làn khói thuốc, thay cho tiếng thở dài. Có lẽ đàn ông hút thuốc khi buồn là để che giấu cái hành động đó, dù cả ngay khi chỉ có một mình mình.

    Nhưng anh không đang một mình. Từ trên cao Quỳnh vẫn chưa vào nhà mà đứng ngoài cửa nhìn xuống. Gặp lại cố nhân có nhiều điều bồi hồi xúc động. Vui mừng khôn kể nhưng cũng đồng thời buồn tủi vì quá khứ đắng cay đã bao năm quên được rồi nay lại trào dâng đến ngạt thở và đau đớn từng thớ thịt. Những đoạn ký ức như phim đen trắng cứ chớp qua, chớp qua từng khúc tới buốt nhói đâu đó hai bên thái dương.

    Từ từ. Từ từ. Sơn thiếp đi trên ghế lái. Quỳnh cứ đứng. Cứ đứng. Cho tới khi chợt nhớ ra phải vào là áo sơ-mi cho Sonnet sáng mai đi học.

    Khi quay trở ra cửa, nhìn xuống, thì chiếc xe của Sơn đã đi mất rồi.

    (Hết Phần 8 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 9 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #9
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 9 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 9











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Đó là vì Sơn đang thiu thiu ngủ thì Ariel gọi. Cô nàng muốn đi ra chỗ bảo tàng RAF, nhưng sợ tối mà khu vực đó vắng vẻ. Về London cùng với bà chủ, tiếng là đi chơi cho biết thủ đô nước Anh, nhưng bận tối mắt tối mũi cả ngày vì về đây bả đâu có đi làm, mà suốt ngày bạn bè tới chơi, phải pha trà rồi dọn dẹp. Chỉ co có buổi tối là rảnh vì bà chủ ra ngoài ăn với hẹn hò đâu đó, chỉ cần chuẩn bị sẵn bữa tối cho cậu con trai là được.

    Sơn ghé qua đón rồi chạy lên hướng bắc, đầu cao tốc M1 thì quẹo vô. Bảo tàng này miễn phí, trưng bày đủ các loại máy bay từ hiện đại nhứt cho tới cổ xưa. Bây giờ tối rồi thì đóng cửa, nhưng chiếc máy bay tiêm kích Spitfire nổi tiếng bảo vệ nước Anh thời Đệ nhị thế chiến thì vẫn luôn dựng ở đằng trước.

    Ariel hớn hở như đứa trẻ được gặp thần tương. Lao ra mở cuốn sổ ký họa cùng cây bút chì ghi lại luôn. Sơn buồn cười thông hiểu, mở cốp lấy cái ghế xếp chuyên dụng mang ra cho cô gái lúc nào mỏi thì tha hồ mà ngồi xuống đó. Chỉ có một cái nên anh chỉ quanh quẩn đứng nhìn rồi quay trở lại xe. Chụp hình thực ra là để khoe mình đã đến đó, chứ còn vẽ tranh là để ghi lại cảm xúc của mình, để sở hữu cái khung cảnh đó mà kể cả có quay trở lai thì nó cũng là một thời khắc khác mất rồi.

    Để yên cho Ariel ngồi ngắm nghía chiếc máy bay huyền thoại, mà tiếng động cơ chắc chắn ăn đứt bất kỳ chiếc xe nào trên đường đua Thể thức Một, Sơn quay trở về xe, ngả ghế ra tiếp tục giấc ngủ.

    Bỗng nhiên. Đang cơn mơ đẹp bồng bềnh trong hồ bơi có nàng tiên cá lặn xuống bú liếm say mê, thì sao tự nhiên lại bị cơn gió thổi ngang qua mặt mà lại cũng chui xuống nước làm nổi hết cả da gà bên dưới bụng. Sơn đưa tay kéo vạt áo xuống thì chạm vô đầu nàng tiên cá, nhưng sao lại khiến nàng quẫy đầu đạp nước ngoi lên.

    Thế là thức giấc. Và nhìn thấy Ariel trườn lên người. Hóa ra chính cô nàng là người nãy giờ loay hoay bú ở bên dưới. Quần Sơn đã bị kéo xuống từ hồi nào rồi. Giờ thì Ariel cũng đang không mặc gì nửa phần dưới, bò úp trên người Sơn từ từ tra con cặc đang cứng ngắc vô cái lỗ đang ướt nhẹp. Chiếc Kia Morning chật chội khiến cô cứ phải xoay xở qua lại mới thuận tiện, nhất là phần chiều cao.

    Nhưng bây giờ thì đã vô thế. Ariel càng nhấp càng tê, càng mạnh càng sướng, rên rỉ đê mê mỗi khi nhấp xuống thiệt sâu. Sơn cứ vậy mà hưởng thu. Tay lần lần vô phía trước ngực cô gái mà cởi áo lót. Cô này thiệt là lạ kỳ, có ý thich mặc thứ áo lót cài đằng trước, thiệt là vô cùng khiêu khích. Sơn kéo ngược vạt áo ngoài của Ariel lên để ngoạm hết cỡ vào một bên vú, trong khi tay thì nắn bóp đôi mông săn chắc.

    Ariel đã lên tới cao trào. Mông run lẩy bẩy. Mỗi khi hạ người xuống lại bị khúc gân của Sơn đang giương thẳng hết mức thọc mạnh từ dưới lớn. Thốn thiếu điều tới đỉnh đầu luôn. Những luồng điện không hiểu phát xuất chính xác từ điểm nào bên trong lỗ lồn bắn tung tóe như một vụ nổ bom, lan ra vùng mông rồi chạy tứ tung quanh người. Tê tê. Giần giật. Không còn sức mà điều khiển hai chân nhấc mông dậy nổi nữa. Để mặc cho Sơn nằm bên dưới hẩy mông tung người mình lên cao rồi theo trọng lực mà rơi xuống.

    Sơn xoay người dần chuyển Ariel xuống thành nằm bên dưới. Rồi tiếp tục cứ như thế dộng mạnh vô. Nói cho cùng tư thế nào đi nữa thì khi kết thúc ở kiểu cổ điển thường làm người nữ cảm thấy yên tâm và khuất phục nhứt, cho nên cái cảm giác sướng đó sẽ dường như là dài hơn, phê hơn, tình cảm hơn.

    Và còn một điểm nữa. Là sau khi bắn tinh mà rút ra sẽ dễ làm cho người đàn bà bị hụt hẫng. Có người lúc ngủ cứ phải cầm khư khư cái của quí của chồng thì mới yên giấc. Hay bạn cứ thử nửa đêm đang ngủ say không hành động gì mà chỉ chọt thằng nhóc của bạn vô em bé của người bên cạnh, rồi để yên vậy mà ngủ tiếp tới sáng coi sao.

    Lúc này Sơn không chọt ra chọt vô chi hết, mà để nguyên con cặc đang mềm dần đi trong âm đạo của Ariel. Nằm úp toàn thân đè lên người cô nàng. Với tay ra ghế sau lấy cái mền mỏng máy bay choàng qua lưng phủ ấm phần dưới cho cả hai. Chợp mắt một khúc.

    Trời tờ mờ sáng thì Sơn chở Ariel về nhà, rồi qua chỗ lao động công ích. Bản án của anh đã trả xong phần ngồi tù, giờ còn lại phần lao động công ích. Gọi là probation, tức là kiểm tra đạo đức không vi phạm trở lại tội danh cũ, hay gọi là tái hội nhập với cộng đồng chi đó cũng được. Với Sơn đều là những giây phút mệt mỏi chán nản. Dù rằng ở chỗ làm cũng có anh chàng Macedonia vui tính phạm tội trốn thuế.

    - “Địt mẹ đời.” - Anh ta lúc nào cũng thấy chửi thề, bất kể vui hay buồn, tức giận hay đùa giỡn. - “Quốc hội toàn bọn khai gian chi phí, mà lại bỏ phiếu ra luật bỏ tù tao tội không đóng góp đủ cho chúng nó chi tiêu.”

    Sơn bật cười. Nếu như ngày xưa thì chấc là anh đã nghĩ khác về anh chàng này. Trốn thuế đi tù thì là đúng rồi. Nhưng bây giờ cùng hội cùng thuyền, cũng từng ngồi tù về một tội danh vốn từ ngày soạn dự luật cho tới hôm nay thực hiện cả chục năm rồi vẫn khiến người ta phải tranh cãi về tính đúng sai của nó. Carnellos có lý khi nói như vậy, vì ở nước của anh ta việc làm đó cùng lắm chỉ là truy thu thuế và phạt tiền. Còn ở nước Anh này thì… Nụ cười của Sơn dần chuyển sang chua chát.

    - “Mày mua chiếc xe này đi.” - Carnellos chỉ vào chiếc xe van Mercedes Vito bị đâm vào đít méo xẹo hết một bên. Anh ta gần đây chuyển sang nghề thu mua xe tải cũ ở Anh chuyển về nước bán.

    Tại vì bữa trước nghe Sơn nói thèm được ngủ duỗi thẳng chân, tính mua một chiếc camper van để làm nhà ở di động. Nên hễ có chiếc nào được được thì lại chỉ cho Sơn.

    - “Xe này bị tông nhẹ thôi nhưng méo hết trục khung. Không chỉ thay hai cánh cửa mà phải gò hàn lại nguyên một góc thành xe. Cho nên giá thành sửa chữa tính ra mắc hơn bù tiền mua lại chiếc mới, nên bảo hiểm đền.” - Carnellos giải thích. - “Mà máy thì chạy gần 20.000 miles rồi, tức là trên 30.000km, cho nên không rã máy bán phụ tùng được. Nhưng nhiêu đó thì là ít đối với người muốn mua về xài như mày.” - Sơn gật gù.

    - “Vậy sao mấy người làm thợ không mua?”

    - “Tụi nó không mua đâu.” - Carnellos chỉ vô chỗ thông số kỹ thuật. - “Xe này chỉ có cửa sau đít. Không có cửa lùa hai bên hông. Bất tiện lắm. Mà mày nhìn ra ngoài đường coi. Thợ đi Ford Transit không hà, xe rẻ hơn mà thùng xe cao hơn. Nếu đã là thợ đi Mẹc thì thường là làm mấy việc cao sang, nên cũng đòi hỏi tiện nghi. Xe này không có điều hòa. Không có số tự động, vì Mẹc chỉ lấp hộp số tự động cho máy của Mẹc từ 2.0 trở lên thôi, còn máy này là của Renault. Tụi tao mua chuyển về mấy nước nghèo vùng Ban-căng bán mà còn không thèm nữa. Tính luôn tiền chuyển tay lái thì chưa chắc đã lời, mà còn khó kiếm khách mua nữa.”

    - “Vậy còn mấy người mua về chế thành camper van thì sao?”

    - “Dân chơi camper chuộng Volkswagen vì con Transporter mới chính là ông tổ của xe cắm trại dã ngoại. Chưa kể chiếc này ngắn nhứt trong 3 loại xe kiểu này của Mẹc. Xe này khoang hàng chỉ dài có 2m, trong khi thường thì người ta mua mấy chiếc dài 2m3 hay siêu dài là 2m5. Rồi chiều cao nữa. Dân Anh thì thích dòng Sprinter hơn, vì loại to đằng trước thêm một băng ghế ngồi tổng cộng được 6 người, rất tiện nghi, đằng sau to cao như một căn nhà di động luôn.”

    Sơn ngồi gật gù. Cửa sau hỏng thì không cần mở ra cũng được. Phá vách ngăn phía trước rồi đặt một chiếc giường đằng sau là đủ. Đệm đơn dài có 1m9, còn chiều ngang 70, 80, hay 90cm tùy hỉ. Nghĩ tới đây thôi là thấy bắt đầu thích chiếc xe này rồi. - “Vậy trả bao nhiêu thì được?”

    - “Giá khởi đầu là 1800 bảng. Mày muốn đặt cho máy đấu giá tự động tới bao nhiêu thì đặt. Nhưng tao nghĩ 2000 là quá thừa rồi. Nếu là dân chơi mua về chế camper van như mày thì giành nhau với nó làm gì. Còn nếu là dân mua về bán lại như tao thì chỉ đặt thêm hai mức giá, mỗi lần tăng 50, lên 1900 là kịch kim rồi.”

    Sơn gật đầu. 2000 thì là vừa đúng số tiền thẻ tín dụng cho anh được nợ. Anh theo Carnellos chỉ dẫn, vô trang mạng của hãng đấu giá mở account, đăng nhập số thẻ. Xong xuôi hết rồi mới nhớ ra vậy thì không còn tiền mà đóng thuế đường với bảo hiểm. Và xe cũng sắp tới hạn phải kiểm tra kỹ thuật định kỳ nữa. Nhưng mà thôi kệ đời. Tới chừng đó tính đi. Tới trưa thứ Sáu mới mở đấu giá mà. Với lại chắc gì đã mua được xe chứ.

    Nhưng mà rồi anh cũng lên mạng tìm hiểu coi người ta cải tiến xe van thành camper ra làm sao, mới thấy có cô người Anh với chiếc Fiat 500 còn nhỏ hơn chiếc Kia Picanto này nữa mà vẫn làm được một căn nhà di động ngon lành để đi chơi khắp nơi. Vito thì đúng là không bằng các dòng xe khác, nhưng bề ngang thân xe chỉ có 1m9 nên qua được hết mấy con đường hay cấm xe tải nhỏ ở London này. Và chiều cao cũng chỉ có 1m9 cho nên chui qua được mấy cái thanh ngang hay dựng trong parking, như ở trong các khu chung cư thì để cấm xe van, còn ngoài biển hay trong rừng thì để ngăn xe camper vào ngủ.

    Nói đến ngủ thì Sơn cũng ngáp dài. Nãy giờ nằm trong xe lướt mạng nghiên cứu một hồi cũng buồn ngủ rồi. Dù bên ngoài kia vẫn còn sáng.

    Thì có tiếng gọi bên ngoài. - “Hi Sơn.” - Là Michelle.

    (Hết Phần 9 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 10 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #10
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 10 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 10











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Michelle mừng rỡ vì mấy ngày hôm nay không thấy Sơn về đây. Hôm nay đi siêu thị thôi, nhưng tạt qua, thấy xe Sơn đậu ngay đó là ghé vô luôn. Khóe mắt ươn ướt.

    - “Sáng mai anh còn ở đây không?”

    - “Đến tối thứ Sáu luôn.” - Sơn gật đầu. Làm gì còn việc khác mà đi đâu chớ. Thứ hai phải đi lao động công ích, chứ còn lại những ngày khác thì chưa biết làm gì.

    - “Vậy mai em ghé. Bây giờ phải về cho trẻ con đi ngủ.” - Michelle quýnh quáng.

    Sơn đứng trầm ngâm nhìn theo. Cuốn điếu thuốc cho lên môi. Hồi mới ra tù cũng đi đăng ký với JobCentre để tính ăn lương thất nghiệp. Nhưng họ bắt ngày nào cũng phải đi kiếm việc làm. Mà muốn có việc ổn định thì phải có địa chỉ cư trú. Mà không có nhà thì trú ở đâu cơ chứ. Trên lý thuyết thì sẽ được nhà trợ cấp. Nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy. Hôm bữa đọc báo thấy nói ở London có 3000 người homeless, tức là không có nhà ở. Đó là con số người ngủ vạ vật ngoài đường thôi. Còn những ai có xe để ngủ như Sơn, hay ngủ nhờ nhà bạn bè, thì không nằm trong con số thống kê mà các ủy ban quận cho người đi đếm. Họ như những bóng ma lảng vảng vạ vật đâu đó, đến giờ phát đồ ăn nóng của các hội từ thiện thì kéo về lũ lượt.

    Ngày xưa anh không biết đến những chuyện như vậy. Nhìn bề ngoài thì nước Anh giàu có lắm, nhân đạo lắm, tử tế lắm. Nhưng khi gặp chuyện rồi thì mới biết thôi. Cũng có, nhưng ai cũng chỉ làm cho khỏi bị vướng trách nhiệm, rồi xua đi như đuổi hủi thôi.

    Nhưng cũng có những người gặp may. Như người vượt biên vao Anh, xin tị nạn, thì theo tiêu chuẩn là có nhà khẩn cấp luôn. Mà người ta chẳng ngại ngần gì chi tiền của người đóng thuế thuê khách sạn cho ở nếu thiếu nhà xã hội. Và cũng không bắt họ phải đi xin việc vì họ không có quyền lao động. Vậy đó. Nên mới có những người lợi dụng luật lệ như đám khốn nạn đã làm hại Sơn.

    Cơn tức giận lại bùng dậy. Khiến cả người anh căng thẳng. Rồi bỗng run lấy bấy sợ hãi như đêm đầu tiên ngủ trong phòng tạm giam. Sợ luôn cả một hệ thống chính quyền ngu dại vô cảm hóa ra lại thành tiếp tay cho băng đảng Mafia. Giờ thì anh hiểu. Hiểu rất rõ điều đó. Như ngày xưa xem bộ phim Người nơi biên giới có vụ lật kèo ngoạn mục mà cuối cùng những người chính trực và tốt bụng trở thành tội đồ phải chịu đau đớn khôn cùng trong cuộc sống. Phim ảnh không chỉ là một phần tưởng tượng về cuộc sống mà chính là một góc cạnh của cuộc đời được thi văn hóa cho dễ truyền đạt mà thôi.

    Sơn ra lạ́y xẻng xúc đất. Đào một cái hố thật sâu. Bước xuống chắc cũng cỡ ngang đùi. Rồi cưa tỉa một mớ cành. Kéo về đấy. Ỉa tới đâu sẽ lấp cành lá lên tới đó. Gác mấy tấm ván qua lại làm chỗ ngồi mà cũng để đừng có ai té xuống. Từ từ sẽ trở thành phân bón cho cả khu vườn bên dưới kia khi nước chảy xuống thấm dần vô đất. Sâu cỡ này chắc xài luôn một mạch mấy tháng luôn.

    Làm một hồi thì cảm xúc dần trở lại bình thường. Ngồi ỉa một bãi. Tha hồ đái xuống hố. Rửa đít xuống hố.

    Rồi qua bên chỗ cái cây hôm bữa trước đã máng sẵn thùng nước vô sợi dây, giờ chỉ mở nắp rồi kéo lên là tắm thôi. Vừa tận hưởng những tia nước mơn trớn trên da thịt vừa tính toán coi mai mốt cần bao nhiêu cây và ván để làm cái chòi nhỏ trên cành cây ngủ cho đã. Kích thước cỡ một tấm đệm đơn là vừa rồi.

    Còn bây giờ thì căng cái lều lên mà ngủ thôi. Mở túi. Kéo bộ khung. Căng lên. Chưa đầy 2’ là có ngay một chỗ ngủ tươm tất. Ngày nay con người ta được thừa hưởng rất nhiều tiện nghi của thiết kế, trong mọi vật dụng hàng ngày. Từ một cái lều vải nặng phải đóng cọc hay treo dây lên cành cây, nhanh nhất cũng phải nửa tiếng mới dựng lên được. Thì bây giờ chỉ trong tích tắc là hai thanh nhựa composite bung lên, kéo cái lều trước đó như một cái túi mà cửa ra vào là chỗ hở. Kín luôn. Không cần lót gì dưới đất. Cũng không cần phải trám khe hở giữa mái lều và mặt đất nữa.

    Thêm một cái túi ngủ. Chui vô trong. Vậy là có được một chỗ ngủ ngon lành.

    Sơn mỉm cười chìm dần vào giấc ngủ không mộng mị. Bầu bạn với anh có chương trình giao lưu cải lương Tài Tử Miệt Vườn, từ Đồng Tháp, phát qua mạng.

    Buổi sáng thức dậy nghe thấy tiếng chim hót đâu đó. Sơn rảo quanh một vòng để tính toán những việc sẽ làm cho hôm nay. Chủ yếu là dọn lại đường đi trong vườn và cắt cành mé nhánh cho vụ mùa. Mấy người bỏ phố về vườn hay về rừng trên các diễn đàn mạng thường chỉ nghĩ trồng cây cái là xong. Không phải đâu. Ra trái hay không, hay ra trái nhiều ít là do công chăm sóc. Mà công chăm sóc không phải là tưới nước và bón phân, mà chủ yếu là biết cách cắt tỉa đúng lúc.

    Như cây nho nha. Nó sẽ ra trái vào cái cành mọc ra vào năm thứ hai. Tức là nếu trên một cành trước mọc ra một cành nữa thì cành đó năm nay sẽ có trái nho. Rồi cái cành có trái nho năm nay rồi năm sau sẽ không ra trái nữa. Cho nên cuối vụ là phải cắt bỏ nó đi, vừa đỡ tốn dinh dưỡng trong đất, vừa để chừa chỗ cho năm sau sẽ ra cành kết trái ở chỗ đó xích lên chút xíu. Cây nho thuộc loài người ta gọi chung là cây hồng leo. Và tất cả các cây loại này đều như vậy, như raspberry, tayberry, blackberry v.v.

    Rồi trong một loại cây thì chia ra cả chục hay cả trăm giống khác nhau. Ví dụ như raspberry phân thành hai nhóm chính, một sẽ ra hoa tầm tháng Năm tới tháng Bảy, chín từ trên ngọn xuống; còn nhóm kia ra trái tầm tháng Bảy tới tháng Chín, chín ngược từ dưới lên.

    Michelle chạy ào ra. Dáo dác tìm kiếm. - “Anh mát-xa cho em tiếp nữa đi.” - Cô nàng nũng nịu. - “Mấy hôm nay bớt đau nhiều lắm.”

    Nằm yên vị trên cái ghế đang duỗi ra gần như thẳng, cô nàng luyến thắng kể chuyện mấy bữa rày. Rằng là đám bạn nghe kể thì cũng muốn tới làm và cô hỏi anh coi nói với họ giá bao nhiêu. Rồi rằng là sáng nay phải đưa con đi học xong mới chạy ù ra đây được. Rằng là anh có bàn tay vừa mềm mại êm ái mà lại vừa đủ mạnh để bóp cơ ấn huyệt.

    Nói đoạn Michelle vòng tay lên đầu. Tìm khóa quần jeans của Sơn. Kéo xuống.

    Sơn lúc này đang đứng ngược trên đầu Michelle. Tay vòng xuống bụng, ấn vô đó, rồi chạy qua hai bên ngược lên trên, vòng ngay chỗ chân vú, ngược lên ngưc, rồi lại vòng xuống bụng.

    Thấy Michelle như vậy thì đứng qua một bên cho cô khỏi phải với. Ai dè đâu cô ta ngửa đầu ra. Ngậm trọn con cặc vô miệng luôn.

    Quá đã.

    Sơn cười. Hai tay cầm lấy đầu Michelle chỉnh lại để nó quay về yên vị trên ghế. Không cần phải ngửa cổ ra mà chỉ ngoẹo sang một bên là vẫn ngậm được ngon lành rồi. Xong rồi một bàn tay chạy ngược trở xuống bên dưới. Chui qua dây lưng quần lửng, rồi chọc ngược khe quần lót lên, áp sát hàng tiền đạo vào khu vực ẩm ướt giờ đây đang nhão nhoét vì chờ đợi. Michelle mút càng miệt mài hơn, khiến thằng nhỏ căng thẳng lên hết cỡ rồi.

    Không còn cần phải chờ lâu. Sơn xích xuống bên dưới. Kéo chân Michelle thành ra nằm nghiêng hẩn sang bên này, nơi phần vai không bị chấn thương. Tuột hết quần nàng xuống. Quần của mình cũng vậy. Chân bên dưới của Michelle để cho nó co lại. Còn chân kia thì nhấc cao lên. Lộ hết khung thành ra hết cỡ để nòng súng xe tăng lừ lừ tiến vô. Thọc lún cán.

    - “A” - Michelle giật nẩy người vì sướng. Nhưng một tay của Sơn đã ôm chặt lấy cái chân đang bị giơ thẳng lên. Thục liên tục không ngơi nghỉ. Tay còn lại thò xuống vò nặn đôi vú.

    Bình thường thì Sơn không được như vậy. Nhưng hôm nay vì nghĩ tới Cẩm Quỳnh mà tự nhiên người sung sức lạ. Bởi vậy mới nói. Mấy bà đờn bà cứ cấm đàn ông chúng tôi tơ tưởng. Nhưng thử hỏi nhìn xuống con lợn nái xề đang nằm bên dưới, nếu không tưởng tượng ra thành ai đó khác thì con cu nó có xìu xuống liền không?

    Sơn cũng vậy. Tự nhiên cái nghĩ qua chuyện khác, thành ra là máu lại chạy ngược lên não, khiến cho dương vật từ từ xìu xuống, không còn đâm mạnh vô được nữa. Bởi vậy mới nói. Đàn ông mà bị stress thì ảnh hưởng liền tới tình dục, mà người ta hay gọi tránh bằng cái tên mĩ miều là sức khỏe sinh sản. Báo chí, chắc là do các chị phóng viên nạ dòng viết, hay mấy thằng an ninh cả đời chẳng biết hưởng thụ là gì, cứ lên án cái mà họ gán ghép là mát-xa kích dục. Bây giờ bị stress. Vô trong đó xông hơi thư giãn. Rồi có em gái trẻ đẹp hở hang bóp chân cho. Lần lần lên tới chỗ đó, thấy nó cương cứng lên được là sục cho bắn khí ra luôn. Nói theo đông y học là khiến cho âm dương hòa hợp, còn nói theo vật lý trị liệu của tây y thì có nghĩa là kích thích để cơ thể hoạt động bình thường trở lại.

    Như Michelle đó. Cả tháng trời người cứng đờ mệt mỏi, giờ đây đã hoạt bát có lẽ còn hơn trở lại nữa, vì nhiều năm thiếu sex. Đàn bà mà thiếu sex thì người mất cân bằng lắm, vì sex là cơ chế để cơ thể tạo ra hormon điều hòa mọi thứ, làm cho kinh nguyệt bớt đau hơn, làm cho người bớt béo phì hơn, làm cho môi mắt đậm đà hơn v.v.

    Cô này xà nẹo như con rắn. Cuộn tròn lại quấn lấy người Sơn đang đứng như cây cột bên cạnh. Tay Sơn vòng xuống xoa xoa lưng. Chạy theo đường xương sống xuống xương cụt. Rồi chạy ngược lên cổ. Lần qua chỗ xương cầu vai bị chấn thương. Hôm nay đã bắt đầu lành. Không còn đau khi chạm vô nữa. Mà mỗi khi nhấn nhấn ngón tay vô thì còn tê tê sướng sướng. Sơn nhấc cánh tay Michelle lên, rung rung giật giật nhè nhẹ để cho khớp nối có cơ hội trở lại với nhau, và hệ thống dây chằng cùng dây thần kinh tự chạy về chỗ cũ như trước. Michelle rên nhè nhẹ vì đã và vì được chăm sóc.

    Có tiếng chuông điện thoại. Đám bạn của Michelle đang tụ tập ở ngoài town, như thường lệ sau giờ đưa con tới trường. Michelle uể oải nêu lý do vắng mặt vì bận bịu chi đó.

    Sơn ra chỗ thùng đồ nghề lấy kéo và cưa đi cắt cành. Michelle đi cùng ra coi. Thì ông bố cũng ra tới ngoài này. Ông già gật gù hài lòng khi thấy Sơn tỉa cành mé nhánh rất đúng kỹ thuật. Rõ ràng là mình đã giao khu vườn cho đúng người biết chăm sóc.

    Không biết ông có nhìn ra trong nhà mình còn có một thứ khác cũng được chăm sóc tử tế, đang căng đầy sức sống trở lại, hay không.

    (Hết Phần 10 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 11 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 1 of 4 123 ... LastLast

Tags for this Thread