CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 4 FirstFirst 1234 LastLast
Results 11 to 20 of 32
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 11 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 11











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Bữa sau thì ông bạn già Adrian rủ đi chở rác. Hễ người ta gọi chở đi đổ thì kết hợp xăng xe lượn luôn một vòng xem có nhặt được thứ gì hay không.

    Thấy Sơn định lượm tấm đệm thì Adrian ngăn lại. - “Đừng. Cái này đồ dỏm bán ngoài Argos có mấy chục. Chưa nằm đã hỏng.” - Nghe ổng giải thích thì Sơn mới biết có những tấm đệm giá vài trăm bạc đến cả ngàn bảng. Lò xo tốt. Đệm tốt. Nhiều người nhặt về chỉ giặt sơ qua rồi bọc mới lại cũng bán được cả trăm luôn.

    Đúng như vậy. Đi tới tối cũng tìm được tấm đệm ưng ý. Không chỉ là hàng xịn của Simba. Lò xo bằng chất liệu titan. Thêm lớp đệm mút dày cứng nữa. Một mặt nằm mát cho mùa hè. Mặt kia tới mùa đông lật lại vô cùng ấm áp. Giá bán gần 500 bảng. Chiều ngang chỉ có 70cm, cho vô trong xe van thì còn rất nhiều khoảng cách để lắp bàn bên kia vẫn còn lối đi ở giữa. Và còn kiếm được một cái tủ đá người ta bỏ đi nữa. Chắc mua được cái bự hơn. Rồi quạt. Tiện thể Sơn vớ luôn mớ máng xối bỏ đi. Về sẽ theo chỉ dẫn trên youtube mà làm thành bộ cánh đứng cái máy phát điện chạy bằng gió chế từ động cơ quạt ra. Rồi xin ông bạn sửa xe mấy cái bình ắc-qui cũ nữa là đủ bộ. Sơn hào hứng nghĩ tới mai mốt sẽ trữ được nhiều thịt rừng để bán cho mấy tiệm nails Việt Nam. Đợt này người ta bắt đầu gọi tới đặt hàng nhiều hơn nên không thể có gì bán nấy được, mà luôn phải có sẵn thịt để giao.

    Tới chiều thứ Sáu thì cái tủ đông đã hoạt động ngon lành rồi. Gió lúc có lúc không, và cũng không mạnh lắm, nhưng đủ để nạp vô bình điện 12v cho ổn định rồi từ đó chuyển thành dòng xoay chiều 220v bằng bộ biến thế chỉ có 30 bảng mà công suất tải được 3000W. Cho nên Sơn cắm luôn cái lò vi sóng lượm được về vô, bấm 30 giây “chiên” bánh phồng tôm, rồi “rang” đậu phộng cho đám tiệc nhậu. Rồi nồi cơm điện. Lò nướng bánh mì v.v. Thứ gì cũng lượm về hết. Được nguyên một khu bếp tiện nghi. Chỉ có điều mỗi lần chỉ được xài một thứ thôi, vì quá tải là sụp nguồn luôn.

    Cả hội ngồi náo nhiệt bàn tán về chiếc xe van của Sơn. Đúng vậy. Nhà đấu giá thông báo thắng thầu. 1850. Nhưng mà tin buồn là giá sửa cửa rất mắc. Mắc hơn tiền mua xe. Tại vì phải làm đồng lại toàn bộ một bên thành xe.

    - “Vậy chuyển thành cửa mở lên trên - tailgate được không?” - Sơn nêu thắc mắc đã suy nghĩ từ mấy bữa nay. Vì xe van thì mở cửa ra hai bên, nhưng mấy chiếc Vito để chở khách hay taxi London thì mở cửa từ dưới lên.

    - “Nguyên tắc thì là được. Chỉ là vặn ốc cái bản lề vô thôi” - Ông chủ vựa xe sắt vụn lắc đầu. - “Nhưng mà Mẹc làm thành hai dây chuyền sản xuất riêng. Nên xe cửa hai bên - barn doors không có sẵn cái phần dập lõm vô để ráp bản lề.”

    - “Vậy tôi tự cắt rồi hàn lại và khoan lỗ được không? Tôi tới chỗ ông đo cỡ được không?”

    - “Được. Tới chỗ tao mà đo” - Ông sửa xe góp vô. - “Tao cho mày luôn cánh cửa. Đang có một chiếc như vậy. Đâm từ đằng sau. Nhẹ thôi. Nhưng vỡ hết kính rồi. Đang chờ cửa zin từ xưởng của Mẹc bên Trung Quốc gửi qua.”

    - “Nhưng mà ráp lại khó mà vô khớp được. Phải chỉnh tới chỉnh lui mất nhiều công lắm.”

    Công thì Sơn có thừa. Rỗi rãi mà.

    - “Được mà.” - Ông già sửa xe động viên. - “Mày thấy cái máy phát điện nó làm không? Đẹp trai quá còn gì.”

    - “Nhưng ráp vô rồi mua tấm kính thì cũng gần bằng tiền mua cửa mới rồi. Xin cửa móp méo của mày làm gì.” - Ông lượm “rác” chợt nhớ ra.

    - “Cửa trước của nó cũng đâu có kính. Xe panel van chở hàng chứ đâu phải xe chở khách mà cần nhìn qua kính chiếu hậu ở giữa. Cưa tấm ván ốp vô là ngon rồi.”

    - “Nhưng MOT (kiểm tra kỹ thuật xe định kỳ) có thông qua không?”

    - “Tao thông qua.” - Ông già sửa xe nói chắc nịch. Tiệm của ổng có luôn khu kiểm tra và cấp giấy phép MOT. - “Nhưng nó phải ra chỗ bãi xe mà mua cái hộp đèn xi nhan cũ về thay. Và tháo ngoài đó 2 cái bản lề luôn. Vì đằng nào cũng phải tháo thêm hai cây phuộc nén để giữ cửa đứng thẳng nữa.”

    Vậy là tạm yên tâm phần kỹ thuật. Chỉ còn tiền…

    - “Em có thể tạm ứng cho anh tiền lương trước một tháng được không?” - Sơn ngập ngừng hỏi Quỳnh khi chỉ có hai người trong bếp.

    - “Ơ.” - Quỳnh ngơ ngác định hỏi lại. Nhưng nhanh trí chuyển sang chuyện khác. - “Tại anh không nói sớm nên hôm qua em không để lại tiền trong shop. Tối nay em đưa được không?”

    - “Tối mai cũng được Thứ Hai ngân hàng mới mở cửa để anh nộp tiền vào.” - Sơn mừng rỡ.

    Quỳnh không nói gì thêm. Rất tò mò nhưng những điều tế nhị như vầy thực sự không nên hỏi để làm đau lòng người ta. Cả tháng chỉ có bốn lần cuối tuần. Tiền nấu ăn tính cả đi mua đồ chỉ có 50 bảng. Tiền trông thằng Sonnet coi như là 50 một ngày đi. Thì cộng lại chỉ có 800. Mà phải đi vay. Tức là đang trong cảnh túng thiếu. Không giống như anh ấy của ngày xưa. Hèn chi con người thay đổi nhiều, thường trầm ngâm, ít nói.

    Buổi tối Sơn ngủ lại trong shop. Thằng Sonnet cũng muốn ngủ lại nhưng Quỳnh ngại nó làm phiền nên dắt về nhà. Sơn cũng không giữ lại vì thực sự đang phải sửa cái máy giặt của shop mà chưa biết kéo dài tới đâu. Cứ bật máy chạy là nước ở đâu đó lại rỉ ra sàn nhà lau mệt nghỉ luôn. Máy giặt Miele của Đức nổi tiếng bền, bảo hành 20 năm luôn, nhưng không hiểu chỉ hơn một năm đã như vầy rồi.

    Hóa ra là cái lưới lọc bên dưới quá dơ. Ngày nào cũng giặt khăn của shop, sợi cotton bung ra bị lưới lọc chặn lại. Thường thì nửa năm là phải mở cái hộc bên dưới ra đổ bỏ rác trong lưới đi, nhưng không làm thì nó đầy lên và tràn nước ra khe thoát, chứ không hư hỏng chi hết. Chỉ có lúc mở ra thì chảy lênh láng ra nhà thôi. Đúng ra thì phải gọi đây là phòng beauty, nhưng có tấm rèm che cái bên có bồn tắm đứng lại, nên shop đặt máy giặt luôn.

    Tiện lúc nãy ra siêu thị mua bột soda cùng dấm và coca-cola để tính sẽ thông cống nghi là nghẹt, thì bây giờ Sơn cho vô máy chạy cho tan vôi bám các nơi luôn. Rồi tiện tay thì tháo mấy cái bầu lọc rác bên dưới mấy cái bồn nước dọn vệ sinh luôn. Không có ai nên từ đầu đã bỏ hết quần áo chỉ mặc xi-lip cho khỏi ướt.

    Rồi tiện thì lấy chai Ciff xịt rửa hết mấy tấm kính che phòng tắm, vòi nước, bồn cầu, nền nhà, tường gạch men v.v. luôn. Tới đâu trắng tới đó. Nhìn quanh sạch bóng luôn. Quỳnh mà tới chắc không nhận ra luôn.

    Nhưng mà đúng là có người đang đứng ngoài cửa. Nhìn trân trân. Hết nhà sạch lại đến người đàn ông không phải là cơ bắp nhưng không béo phì bụng phệ, khỏe mạnh cường tráng.

    Là Mai. Luôn có một chìa khóa để nếu về muộn hoặc đến sớm thì tự vào. Cô ta quay lại để đem đồ ăn và bia ướp lạnh tới cho Sơn. - “Anh ra ăn nhé.” - Mai giật mình lên tiếng phá vỡ sự yên lặng. Cũng là gái ba con với một chồng rồi chứ phải non tơ gì mà ngượng chứ. Mà tới đây cũng là có ý đồ rồi. Chỉ là chẳng biết nên bắt đầu như thế nào cho khỏi mang tiếng thèm của lạ thôi.

    Sơn bình thản lột quần lót ra. Tắm thật nhanh. Rồi không mặc lại nữa vì nó đã ướt rồi. Chỉ quấn khăn vòng quanh bụng. Rồi tròng cái áo phông vô. Bước ra bếp.

    Hai hôp cơm còn nóng. Mua ngoài tiệm Tàu take-away gần đây chứ đâu phải nấu ở nhà mang tới. Bia lạnh thì tiệm off-license ngay bên cạnh.

    Đúng vậy. Mai ra đến chỗ đậu xe rồi. Nhưng lại quay lại. Chồng thì đi nhậu. Con thì đứa lớn đi chơi, hai đứa nhỏ đã ăn cánh gà bố mua ngoài tiệm cho khỏi nấu rồi. Bây giờ về tới nhà thì lại phải nấu ăn lích kích. Rồi ăn một mình. Chi bằng …

    Thực ra Mai cũng không phải là loại lang chạ gì. Nhưng đàn bà ở tuổi này ai cũng có chút chút chạnh lòng khi nhìn vào cơ thể mình. Nhất là ông chồng phần vì cũng yếu dần, phần chắc cũng chán ngán, mà cả năm nay không thấy đụng chạm chi cả. Trong khi đám bạn trên facebook cứ kháo nhau gì mà MBA, tức là married but available, ý là có chồng nhưng vẫn cặp kè nơi công sở, buổi trưa hẹn hò nhau đi ăn cơm thân mật, thuê phòng khách sạn gọi đồ ăn đem tới.

    - “Anh siêu quá, ăn đứt thằng chồng em.” - Khi phụ nữ không biết bắt đầu từ đâu thì trong những hoàn cảnh như thế này có lẽ chê trách so sánh là dễ nhứt. - “Chả bao giờ động tay vào việc gì trong nhà cả.” - Từ chuyện chồng sang tới chuyện có căn nhà chia phòng ra cho thuê mà vòi nước của một cái cabin tắm vừa xông hơi vừa mát-xa tia nước.

    - “Đúng rồi.” - Sơn vừa giải thích vừa nhìn vào hình chụp Mai cho coi trên điện thoại. - “Cabin kiểu này nhập nguyên khối từ nước ngoài, chi tiết theo tiêu chuẩn châu u, ở Anh không có sẵn linh kiện thay thế đâu.”

    Phòng bếp của shop chỉ là một ngách nhỏ mỗi bề chừng 2m mà vừa tủ lạnh, vừa bếp và chỗ rửa chén cùng tủ, cho nên chỉ có mặt tủ làm bàn sát góc tường để ai có thời gian thì vào ăn dứng, chứ không có bàn ghế như phòng ăn bình thường. Nghiêng qua nhìn vào điện thoại cũng tức là xoay người gần như như là áp sát vào nhau. Mai còn xoay vai lại để cho Sơn như là đứng trọn đằng sau ôm lấy người mình đang đứng đằng trước. Lại còn hơi hơi ngả vai ra sau nữa chứ.

    Cho nên Sơn không ngại gì mà chẳng vòng tay kia lên, choàng ra đằng trước. Tiếng là cầm điện thoại soi soi mấy tấm hình. Zoom bự ra rồi lại chuyển xuống bên dưới.

    Mai để yên cho cả bàn tay mình nằm trọn trong bàn tay của Sơn. Dựa hẳn cả người ra đằng sau. Cảm thấy hơi ấm và cái gì đó hơi cồm cộm lên qua lớp vải mỏng tang của chiếc quần legging và tấm khăn quấn quanh bụng dưới của Sơn.

    Sơn tất nhiên là biết cô nàng đang làm gì. Nhưng anh thực sự đang nghiên cứu mấy tấm hình để tìm coi có thông số gì không để mà còn đặt hàng. Hỏi thì Mai nhớ trang mạng chuyên bán giảm giá mấy thứ đồ nhà tắm, nên vô đó tìm.

    Để yên cho người đẹp tìm. Giờ rảnh óc rồi thì Sơn bỏ tay xuống lần mò chạy khắp nơi. Chọc vô giữa hai đùi xoa xoa rồi vuốt ngược lên bụng. Luồn thẳng vô khe áo lót chạy lên trên chụp lấy cặp vú.

    - “Ái.” - Mai giật nẩy người. - “Em buồn” (tiếng Bắc tức là nhột đó)

    Sơn ngẩn người. Cô ấy nói thật. Vì là phản ứng của người bị nhột chứ không phải là không cho hay ngại ngần ngúng nguẩy.

    - “Chồng em cũng chẳng bao giờ dám sờ.Sờ nhiều là em buồn và lên cơn cười sặc sụa hết cả hứng luôn. Con em cũng không cho bú mà cứ mua sữa bò thôi.”

    - “Ha ha”. - Sơn cũng bật cười vì ngạc nhiên. Nhưng đúng là đẻ ba lứa mà vú vẫn như còn nguyên vẹn. Bảo sao nhiều cô bây giờ cứ bảo không ra sữa rồi cho con bú bình luôn.

    Không cho tui bú thì bú tui vậy. Nghĩ thầm trong đầu. Sơn gỡ tay Mai bỏ cái điện thoại lên bàn, rồi xoay người cô ta lại. Ấn ngồi xuống. Nhưng vẻ chừng như cô nàng lúng túng.

    - “Anh muốn em ngậm cái đó à? Kinh lắm. Em không làm được đâu.” - Mai xua nguây nguẩy khi hiểu ra. - “Chồng em ngày xưa đi Việt Nam về cũng dạy và bắt nhưng em nhất quyết không chịu.”

    - “Ha ha.” - Sơn lại cười cho cái sự thật thà bỗ bã của cô ta, nhưng một phần cũng tội nghiệp cho anh chồng không được vợ chăm sóc cho cái khoản bú mớm. Thế thì nó chán là phải.

    Mà thây kệ. Cơm nguôji nhà người ta thành phở sạch cho nhà mình. Đất bỏ hoang thì mình cày tạm thôi. Nghĩ đoạn Sơn móc hai ngón cái vô dây lưng quần, kéo tuột xuống, cùng với cái khăn quấn tạm của mình luôn.

    (Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 12 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 12 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 12











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Mai chỉ biết đứng yên chờ coi Sơn làm gì thì hưởng ứng theo. Chứ ở nhà thì chồng chỉ đè ra huỳnh huỵch mấy phát rồi là đẻ thôi. Chứ nào biết khoái cảm hay lạc thú là gì. Sờ lồn thì có. Sờ vú thì nhột. Nên bây giờ cứ nhắm mắt mà chờ đợi.

    Sơn banh hai chân Mai ra hai bên. Từ đằng sau vòng tay ra trước móc móc xuống dưới. Má ơi, đúng là nó tã gì đâu. Hai cái mép chảy chảy xệ xệ, mà nếu nhìn thì chắc thâm đen thấy ớn luôn. Bởi vậy thằng bạn ngày xưa thi vô y khoa giờ không còn hoài bão phẫu thuật ung thư nữa thì lại kiếm cả núi tiền chỉ nhờ hàng ngày cứ hết “làm đẹp cho em bé” lại “tái cấu trúc thành bụng” chi đó mà khách xếp hàng chờ dài dài luôn.

    Nhớ tới một lần đi mát-xa ngoài Hà Nội có em gái cầm tay chỉ cách khỏi mất hứng bằng cách sờ vô miếng da đùi mé bên trong của em ấy, Sơn cũng xoa vô chỗ đó của Mai, còn tay kia thì lần lần cho đầu thằng cu của mình chui vô giữa hai tấm da bao ngoài cửa lồn như hai tấm vải chỉ chực chờ có gió thổi qua là lơ vơ phất phơ phần phật luôn. Tay không đưa lên sờ vú được thiệt là bí bách hết sức.

    Nhưng mà loay hoay một hồi rồi thì thằng nhóc cũng dựng cờ lên dược chút xíu. Không thổi kèn thì lám sao nó cứng lên đặng đánh trống được chứ.

    Thôi kệ. Tới đâu hay tới tới đó. Sơn quay qua đẩy Mai đứng sát mông vô trong bàn. Rồi nhấc một cái là cô nàng đã yên vị ngồi lên trên đó.

    Vẹt hai chân dạng háng nàng ra, gấp gối chống lên. Ngửa người ra sau dựa vô tường. Còn mình thì vén vén hai cái môi lồn ra. Để đầu cu vô đúng ngay chính giữa. Đâm vô trong.

    Con cặc chưa cương cứng, nhưng với tư thế này thì dù còn mềm oặt vẫn chui vô ngon lành.

    Sơn bắt đầu nhấp ra nhấp vô nhịp nhàng.. Chén đĩa rung lắc hòa lẫn trong tiếng ú ớ của Mai nghe thiệt là phấn khích. Chỉ có điều mỗi khi lỡ nhìn xuống đống thịt bèo nhèo dưới bụng thì cảm giác lại khác. Thôi thì ráng giữ tay quanh háng cô ta cho còn chút cảm giác mềm mại đặng đừng tụt hứng bất tử. Bởi vậy ông bà mới nói cái gì mà nhất da nhì dáng. Mặt có đẹp mấy mà cởi đồ ra ra vú rớt xuống tới đầu gối thì thôi thua.

    Mai hôm nay được lần đầu tiên thử cảm giác lạ. Chưa bao giờ ngồi trên bàn như vầy, nên rất chi là hưng phấn. Chân còn bị trong tư thế bó gối lại nữa, tê tê khiến cho bên dưới kia tập trung toàn bộ cảm giác. Con cặc không cứng và dài để làm cho bên trong bị thốn tới sướng như thằng chồng thời còn trẻ, nhưng phần đập ở bên ngoài thì lại rất phê. Nói chung là chưa thỏa mãn tới tận cùng nhưng là một cảm giác rất khác lạ.

    Sơn lại còn cho tay vô day day mồng đốc, tức là hột le, có nghĩa là cái mỏm bên ngoài của cái lỗ phun nước đái đó. Khiến cho Mai nứng mà thở hồng hộc luôn. Mặt đỏ bừng, nửa vì ngượng, nửa vì sướng.

    Chịu hết nổi. Cô nàng phun nước tè ra tung tóe…

    Một hồi sau. Lau sạch sẽ rồi thì Mai ra về.

    Sơn hẹn tối muộn thứ Sáu sẽ tới căn hộ cho thuê sửa vòi nước, vì bây giờ đặt hàng thì phải hai ba ngày sau bưu điện mới giao tới nơi. Ngồi nhớ lại những câu chê của Mai nào là không cứng với không lâu, Sơn đặt mua luôn một con cu giả đen dài bóng nhẫy và một cái máy rung có sợi dây để rút ra. Nhớ hồi trước không biết có thiệt không nhưng tin tức nói bên Đài Loan bác sĩ phải can thiệp để rút nguyên chiếc điện thoại Nokia trong âm hộ của một bà kia ra. Không thấy nói model nào để biết kích thước của nó bự nhỏ ra sao. Nhưng chắc chắn là “cục gạch” nào cũng có chế độ rung bần bật hết.

    Sáng hôm sau. Cả shop ngạc nhiên với góc máy giặt và phòng bếp sạch bóng. Còn mấy cái bồn thì xả nước xuống là thoát ầm ần thành vòng xoáy, kết bằng tiếng rồn rột rõ mạnh chứ không chầm chậm ri rỉ như ngày xưa. Sơn cười. Không biết có ai chút nữa vừa ăn cơm vừa ngửi thấy mùi khai còn đâu đó chưa lau tới bằng nước xịt rửa hay không.

    Xế chiều. Quỳnh vô phòng beauty mà Sơn đang chỉ thằng Sonnet chơi trò luyện trí nhớ trên iPad, ra hiệu gọi anh ra sân sau.

    Đưa một cái phong bì dày cộp. - “Em gửi anh trước tiền lương 3 tháng. Anh giúp em xem đồ đạc trong shop có hỏng gì thì sửa luôn giúp em. Nếu phải mua thêm gì thì cứ nói em bù ngay.”

    Trong phong bì có đủ loại tiền hỗn loạn, nhưng kẹp thành trăm rồi lại kẹp thành 3 phần rõ là 3 ngàn bảng. Sơn thoáng ngạc nhiên vì nhiều gấp ba lần đề nghị, nhưng cũng vừa đúng số cần dùng, vừa trả tiền xe vừa mua bảo hiểm trả thuế đường, và tu sửa nữa.

    Ngần ngừ cũng không biết nói gì. Sơn định đi vào trong, nhưng Quỳnh ngăn lại. - “Em không tò mò chuyện riêng của anh. Nhưng muốn hỏi anh còn làm ở cơ quan biên phòng không?”

    Sơn lắc đầu. Chẳng lẽ tự nhiên kể ra vụ án mà nếu mình không xin nghỉ việc ngay từ hôm bị bị bắt thì sau này cũng bị đuổi việc. Cũng vì giúp người Việt vượt biên vào Anh, nhưng bi hai con khốn nạn…. Nghĩ tới đây thôi là máu nóng lại trào lên bừng bừng trên đầu. Sơn cố kiềm chế. Thở dài.

    - “Em xin lỗi.” - Thấy thế Quỳnh vội vàng. - “Em không có ý động vào chuyện buồn của anh. Chỉ định hỏi anh về chuyện của con em em thôi.” - Quỳnh ngại ngùng quay trở vào trong.

    Sơn châm thuốc. Ngồi nhìn trời. Khóe mắt có chút nước. Tính anh vậy. Từ bé hầu như không khóc khi buồn. Nhưng mỗi khi gặp chuyện gì đó uất ức thì chảy nước mắt. Chuyện uất ức ức với cái án tù khiến anh bây giờ không còn khóc như xưa nữa. Nước mắt chảy nhiều quá bây giờ chỉ còn rỉ ra chút chút mà thôi.

    Hận đời? Không. Hận hai kẻ đã hại mình? Không. Sơn đã tha thứ cho họ ngay từ khi bị bắt. Một đứa thì ngu. Một đứa thì vừa ngu vừa ác. Khiến cho anh bị hại. Mà việc mình bị hại là do chính mình gây ra. Vì mình thấy tội nghiệp nên giúp. Mà thậm chí còn không nghĩ gì đến chuyện trai gái nữa…

    Các nghiên cứu trong ngành trị liệu tâm lý CBT ghi nhận rằng mỗi khi có điều khi đó khai nổ, gọi là trigger, dòng suy nghĩ tiêu cực thì người mắc chứng trầm cảm sẽ rơi vào trong những vòng lặp tư duy không cách nào thoát ra được nếu không có chuyên gia giúp để tự ý thức được mình đang ở đâu. Ba tháng trong tù Sơn đã đọc hết mấy cuốn giáo khoa CBT mua sẵn đem theo. Nhưng tự mình đánh thức mình dậy khỏi cơn mê tâm thần là điều không hề dễ dàng chút nào.

    Anh giúp cô ta. Nhưng họ lạii tố cáo anh. Không phải vì công lý mà hiểu nhầm nội dung của chính cái qui chế anh vừa cấp cho cô ta, tố cáo tội phạm buôn người để được ở lại theo chế độ nhân đạo, trong đó có mục hỏi có bị ai lạm dụng tình dục hay đòi nợ hay không. Tất nhiên là anh không phạm tội. Nhưng có tội lạm dụng quyền hạn trong công việc. Thì quá đúng. Trường hợp đó có phải được hưởng qui chế đó đâu.

    Vậy là mọi chuyện sụp đổ nhanh chóng. Tiền luật sư chồng chất vì công tố viện máy móc cứ như đang học việc vậy, hết từ tấn công tình dục sang tống tiền rồi mưu đò hối lộ, rồi lừa đảo v.v. cho tới vi phạm công vụ. Mọi cánh cổng trên con đường hoài bão mà Sơn muốn xây dựng cho cộng đồng người Việt ở Anh đều trong phút chốc đóng sụp lại.

    Thực ra nếu cứ mặc kệ, tội gì thì cũng chỉ vài tháng tù treo, không xi nhê gì. Nhưng đối với Sơn đây lại là giá trị của con người, của công lý, và công bằng xã hội.

    Nên anh cứ theo. Cứ bám. Đến khi trắng tay. Nhà thuê phải trả lại. Dọn hết đồ đạc vô một một cái ga-ra thuê làm kho trong một năm. Rồi xin vô ngồi tù trong sự ngạc nhiên sững sờ của quan tòa. Người ta tìm đủ mọi lý do để hưởng án treo. Còn Sơn muốn ngồi tù một phần vì như vậy sẽ giảm án đi thêm một nửa nữa, nhanh chóng trở thành người trong trắng trở lại. Hay như việc nhận tội cũng vậy. Thực ra nếu tranh cãi thì cũng có hi vọng, dù khó giải thích cặn kẽ cho bồi thẩm đoàn là những người bình thường không phải dân nhập cư hiểu các ngóc ngách ngách ngách trong công ước quốc tế về tị nạn. Nhưng quá mệt mỏi khi phải theo hết phiên tòa dự bị này tới phiên phiên xử chuẩn bị khác, một kiểu chơi bài kỹ thuật của công tố viện, mà đối với anh thì cứ thêm một lần hoãn hay thêm một lần chuyển đổi tội danh là bay thêm ra khỏi túi 5-8000 bảng, cũng là trên dưới nửa năm tiền thuê nhà. Hết tiền trong tài khoản lưu động là đến tiền tiết kiệm định dồn để mua nhà trả góp. Tan theo mây khói cuộc đời. Chỉ biết tự trách mình ngu.

    Cho nên khiến anh không ghét, mà sợ người Việt, dù vẫn đang phải tiếp xúc để kiếm cơm qua ngày. Chỉ có điều hiện ngay bây giờ thì như một kẻ bên lề, lạc lối giữa dòng đời xuôi ngược.

    Sơn lặng lẽ ra cửa, trầm ngâm suy nghĩ vẩn vơ theo đúng bệnh lý mà các giáo trình CBT đã mô tả, vô thức lái xe về hướng văn phòng làm việc trước kia của mình. Chạy vô con đường nhỏ bao quanh bên ngoài vòng rào sân bay Heathrow, đến đoạn gần đầu đường băng thì đậu lại, lấy cái ghế xếp ra ngồi ngắm máy bay hạ cánh. Một thú vui thư giãn cuối ngày khi còn đi làm. Hoàng hôn phía chân trời dần chuyển hết từ vàng sang đỏ rồi tím, khiến cho tâm hồn Sơn dần tìm lại được cảm giác an bình vốn có.

    (Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 13 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 13 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 13











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Ariel gọi. Đêm cuối cùng rảnh ở London. Cô muốn gặp Sơn.

    Anh lái xe qua đón. Rồi chạy vô thẳng khu trung tâm, dọc theo con đường bờ sông. Từ 7h sang tới 10h đêm muốn vô đây phải lên mạng trả phí không thì bị phạt. Mà phí cũng rất mắc, gần hai chục bảng dù chỉ lỡ đi vô trúng một con đường nào đó trong này. Giờ này thì thoải mái. Đậu xe cũng không mất phí. Ngay xéo góc New Scotland Yard chỗ mới dọn về. Nhìn qua bên kia sông là London Eye. Chạy mắt qua bên phải là Westminster có tháp chuông đồng hồ Big Ben nổi tiếng, nhưng mấy năm nay bị bao kín để tu sửa. Chỗ này hàng năm bắn pháo bông Happy New Year là lên truyền hính ra khắp thế thế giới.

    Ariel hạnh phúc lấy sổ ra ký họa. Sơn thì hôm bữa cũng đã về kho lấy hộp sơn dầu dã ngoai ra sắp sẵn trong xe, giờ mở lên. Mở cửa. Ngồi sang bên ghế phụ. Nhìn ra ngoài mà vẽ. Theo kiểu bức Đại lộ Montartre của Pissaro. Khá giồng nơi đây. Cũng xe đậu hàng dài, chỉ việc thêm chấm vàng cho thành đèn sáng. Cuối đường là cả rừng chóp nhọn gô-tíc của tòa nhà quốc hội. Còn thêm mấy cây cột đèn hoa văn tạo hình con cá quấn quanh bên dưới, và cây cầu cùng vòng bánh xe của London Eye nữa. Vô cùng nhiều màu sắc. Tất nhiên không thể thiếu Ariel đang ngồi vẽ ở đúng điểm vàng trong bố cục hội họa.

    Sơn dùng màu acrylic cho nhanh khô. Là loại màu giống sơn dầu nhưng dùng dung môi nước. Dễ rửa cọ. Mà để vẽ theo kiểu Ấn tượng thì có thể nói là tương đương sơn dầu.

    Từ người vẽ trở thành người mẫu. Ariel má ửng hồng. Nhưng không dám đứng dậy hay cử động sang hướng khác sợ làm hỏng tư thế mà người vẽ đã phát thảo.

    Thấy buồn cười. Sơn xua tay ý nói không sao. Thì cô nàng mới dám chạy tới coi. Rồi xuýt xoa vì màu sắc trên tranh.

    Thật là tuyệt vời. Mà phải nói là trên cả tuyệt vời mới đúng. Vì có mình trong đó mà. Cũng giống như chung quanh. Chỉ vài nét bút phác họa thôi, mà hình dung ra rõ ràng một cô gái nhỏ bé đang ngồi trên ghế xếp, đặt nhẹ cuốn sổ trên đùi. Tay kia rõ là như đang cầm cây bút chì nhưng không vẽ mà cả người như dựa ra đằng sau để ngắm trọn khung cảnh London by night.

    Ariel cũng nhanh chóng ký họa lại cảnh Sơn đang ngồi trong xe mở cửa quay ra ngoài vẽ trên chiếc hộp giống như Monet hay van Gogh vẫn dùng khi ra ngoài làm plein air, trong lúc anh đang nhanh chóng lấp đầy những chỗ còn lại trên tranh.

    Nửa đêm. Đã sang ngày mới. Không thấy chuông đồng hồ gõ như cái âm thanh huyền thoại đã trở thành chuẩn mực cho tiếng đồng hồ gõ chuông trên toàn thế giới.

    Sơn rửa cọ. Xếp hộp. Sang bên kia lái xe đi. Ariel ngồi bên cạnh sung sướng ngắm bức tranh nhỏ anh vừa tặng.

    Sơn cho xe chạy thẳng qua bên kia tòa nhà quốc hội. Vẫn xuôi theo con đường bờ sông Embankment. Qua khỏi bảo tàng mỹ thuật đương đại Tate Museum và một cây xăng. Đường bỗng vắng lặng tĩnh mịch, không còn ồn ào thỉnh thoảng xe chạy như đằng kia nữa. Xe đậu ở đây là của những người sống bên trong kia, để cho tiện sáng đi làm luôn. Đèn đường không còn sáng mà chỉ còn le lói sau hàng cây, cũng tối sẫm như bốn cây cột ống khói của nhà máy điện đã không còn hoạt động từ lâu lắm rồi.

    Sơn dừng xe. Mở cửa ra ngoài. Kéo hết mức cho ghế lái chạy ra đằng trước. Rồi mở cửa sau chui vào. Ariel hiểu ý. Cũng làm giống hệt vậy cho bên phía mình. Rồi đặt bức tranh dựa vô mặt kính trước, vừa che bớt tầm nhìn vừa để ngắm. Kính hai bên và đằng sau Sơn đã dán lớp phủ đậm, cho nên có đứng sát bên nhìn bên ngoài vô cũng không thấy gì.

    Ariel cởi sạch quần ra. Co chân lên cuộn lấy người Sơn, lúc này cũng không còn mặc gì bên dưới. Tay cầm lấy bàn tay Sơn vừa vẽ tranh, cho từng ngón tay anh vô miệng mút mút, rà lười vô từng đầu hoa tay thiệt là đã.

    Sơn vòng tay qua hông cô gái, mơn trớn làn da mềm mại non trẻ đang bao lấy một cơ thể săn chắc hừng hực sức sống. Chỉ nhiêu đó thôi là đủ cho thằng nhóc khó bảo bên dưới kia tinh nghịch ngẩng cao đầu, căng thẳng chờ lệnh.

    Sơn vuốt tay xuống bên dưới háng Ariel, chạy thẳng vô cái lỗ lồn mà hai bên mép chỉ như là hai cái lá mầm vừa nhú. Nước đã chảy tràn trề ra ngoài sẵn sàng hết cả rồi.

    Sơn nhích mông chuyển người vô giữa băng ghế, nhẹ nhàng dùng chỉ một ngón tay đang đút hờ vô trong cái lỗ của Ariel, day day nhè nhẹ bên trên, mà lái nguyên một thân người cô gái bước chân qua bên kia, chống hai đầu gối lên ghế, ngồi úp ngực vào Sơn, từ từ nuốt trọn lấy cây cần tăng dân số, ngồi xuống nhổm lên nhịp nhàng.

    Hai tay Sơn chạy dần lên ngực, mò mò tìm hiểu rồi tháo cái khóa áo ngực phía đằng trước đặc biệt này. Vén áo rà lưỡi quanh đầu vú. Tay rảnh rỗi thì vịn xuống dưới mông xoa xoa bóp bóp.

    Ariel hào hứng hơn bao giờ hết. Gầm gào trong cổ họng. Nhún mạnh hết cỡ mỗi lần hạ xuống. Bộ phuộc nhún nhún cũ kỹ của chiếc xe đã tới gần 20 năm tuổi bắt đầu cót két như khi đi vào đường đất nhấp nhô lên xuống. Đồ đạc đâu đó trong xe cũng lạch cạch hùa theo. Mấy chai nước dưới gầm ghế róc rách lào xào đệm nhịp nghe thật là hào hứng pha lẫn với tiếng thở của người đẹp.

    Lên đỉnh. Ariel nằm bẹp xuống người Sơn, lúc này đã nhích mông hết cỡ ra đằng trước cho cô tiện nhấp xuống.

    Sơn giữ nguyên con cặc vẫn đang còn cứng nguyên bên trong lỗ lồn đang co thắt từng đợt của người tình, ôm chân xoay người đặt mông Ariel xuống ghế. Lúc này cô gái thành ra như nằm tơ hơ trên ghế, chống tay dựa vai và lưng vô một bên góc. Một chân co lại tấn vô khe bên kia. Một chân lửng lơ trong không khí được tay Sơn cầm giữ.

    Sơn vẫn giữ nguyên nhịp nhấp của Ariel hồi nãy, có chăng là càng lúc càng nhanh hơn một chút. Cô nàng thở hồng hộc, bụng dưới run bần bật từng hồi, răng ngoạm chặt vô cánh tay cho khỏi hét lên thật to. Đồ vật trong xe rung lắc kêu gào bây giờ không còn phân biệt nổi âm thanh nào với tiếng động nào nữa rồi.

    Tập trung hết sức bình sinh. Sơn dập mạnh hết cỡ xuống, nhanh hết cỡ vô ra. Rồi gần tới thì dùng tay trợ lực thêm vài cái, bắn xối xả vô bụng rồi lên mặt Ariel. Tóc bê bết tinh trùng. Miệng lè lưỡi liếm một vệt chạy ngang mép, mỉm cười hạnh phúc nhìn tình nhân.

    Sơn khép mắt của Ariel bằng ngón tay di tinh trùng dính trên trán xuống mí. Chấm mấy đám trên tóc bôi lên gò má. Còn vũng bên dưới bụng thì xoa như kem dưỡng da quanh bụng. Đúng là kem dưỡng da đó. Chút nữa khô lại chúng sẽ kéo da bên dưới căng căng lại, mà mấy trang làm đẹp hay nói là kem căng da tự nhiên.

    Còn lại thì đặt ngón tay lên xoa xoa bờ môi mịn màng, để cho chiếc lưỡi bên trong thò ra lau cho sạch sẽ.

    Ariel mau chóng thiếp đi trong sung sướng mãn nguyện. Sơn thò tay ra đằng sau lấy cái chăn mỏng đắp lên người cho cô.

    Cái đoạn Sơn mở cuốn sổ ký họa của Ariel ra coi. Đẹp lắm. Có hình anh khỏa thân đêm trong hốc đá ở Brighton. Và đêm nay. Còn một khoảng trồng bên dưới đó. Sơn lấy bút vẽ luôn Ariel đang khỏa thân nằm ngủ sóng xoài quên trời đất trong xe. Vẽ tới đâu thì nhấc mền lên coi rồi bỏ xuống liền tới đó cho người tình khỏi lại. Tới chỗ cặp vú nhọn cứng thì không thể không cúi xuống bú mút.

    (Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 14 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 14 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 14











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Hai người chia tay nhanh chóng cũng giống như hôm gặp mặt hai tuần trước vậy. Cho khỏi bịn rịn thực sự hay quyến luyến giả tạo. Ariel nhoài người qua hôn Sơn thật nhanh, rồi ôm cuốn sổ tay cùng bức tranh anh vẽ tặng mở cửa xe chạy vô nhà. Cô còn chưa biết tới bức ký họa khỏa thân mà phải tới lúc ra sân bay ngồi phòng chờ mới phát hiện để mà gửi một nụ hôn dài qua facebook nghe chùn chụt thiệt là mắc cười.

    Sơn cũng cười khi nhận được tin nhắn messenger. Giờ này là buổi trưa rồi. Anh đã kịp qua ngân hàng nộp hết tiền vô thanh toán đủ khoản tiền mua xe cho thẻ tín dụng, và tìm mua được hợp đồng bảo hiểm rẻ bất ngờ luôn. Phần vì đây là chiếc xe thứ hai khi mà anh đã chạy hơn chục năm không tai nạn gì. Phần nữa là vì lấy địa chỉ không phải trong London, trả lời trong mục thông tin chi tiết là nhà có bãi đậu xe riêng.

    Phải. Chiếc xe mới tậu đang nằm trong bãi đậu xe rộng vô biên của khu vườn mà Sơn đặt tên là Orchard Hut luôn, tức là căn lều trong vườn, lấy mã bưu điện postcode theo khu business park liền kề. Mai mốt đóng một cái thùng đựng thư dựng trên cây cột là xong. Nhưng mà chưa kịp làm thì mấy bữa sau ông bạn già Adrian đã chở nguyên một chiếc xe tải nhỏ tới tháo cái thùng hàng bự chảng bên trên xuống cho. Thực ra là mua xe cũ để lấy sắt vụn chứ còn cái thùng hàng đóng bằng gỗ căng bạt plastic rất là chắc chắn nhưng phải tìm chỗ để quăng bỏ. Vậy là không cần thùng thư mà chỉ cần lấy sơn ghi địa chỉ lên đó là xong. Bưu tá mang đồ tới khỏi cần bấm chuông gõ cửa chi hết, ghé vô tấm bạt mở hé một bên, bỏ đồ lên cái bàn để ngay sau đó là xong.

    Nhưng bây giờ thì Sơn đang hì hục lôi hết đống đồ trong xe ra. Trên đường về ̣mới tạt qua chỗ ông già sửa xe mượn cái máy cưa để cắt tấm nhựa composite ngăn giữa khoang lái và thùng hàng thì phát hiện nguyên một kho dụng cụ ngoài sau. Chui qua giữa đám kệ sắt vô trong rồi đạp mạnh mấy cái là cánh của bung ra. Rồi đúng như dự đoán là không đóng lại được nữa, phải ràng dây lại sau khi cho cái cửa tailgate ở chỗ ổng vô chở về.

    Người ta bán xe đồng nát là bỏ luôn hết đồ nghề bên trong, vì chủ xe là ủy ban quận chứ không phải tư nhân, cứ máy móc thủ tục mà làm thôi, còn người sử dụng xe thì cũng chẳng quan tâm vì mỗi bữa một người khác nhau. Có đủ hết. Từ máy cưa máy bào, máy cắt cỏ, cho tới máy vặn ốc hay cả kéo cắt cành cây nữa. Hầu như mới nguyên, có cái còn chưa bao giờ tháo bọc ra xài nữa. Mà toàn hãng xịn như Bosch. Trúng mánh. Xe này là của thợ bảo dưỡng đi sửa chữa cho các công trình nhà cửa của quận nên đủ đồ nghề cho mọi loại ngành nghề, từ xây cho tới ống nước hay làm vườn, và máy hút bụi, tất cả đều xài pin, vừa xạc bằng điện gia dụng vừa có đầu cắm vô xe để xạc bằng nguồn ắc-qui !2v. Còn một túi đồ ăn lên mốc nữa, chắc của anh thợ tội nghiệp nào đó mang theo định ăn trưa thì bị chiếc xe nào đó tông vô nghỉ khỏe luôn.

    Sơn kiên nhẫn tháo từng thanh nhôm của hệ thống kệ xuống, mang ra ngoài rồi đo đạc lắp trở lại thành cái sàn cho tấm đệm bên trên mà bên dưới cũng là hộc chứa đồ luôn. Còn bên kia thành là một cái bàn dài mà ngay đằng sau lưng ghế phụ là một cái hộp vuông vức mỗi bề 40cm. Chỗ đó cho cái thùng sơn vô, bên trên làm thanh gỗ ngồi là thành cầu tiêu di động. Đậy nắp xuống thành một cái mặt thấp. Mở lên là thùng rác hay đi ỉa đều được. Tròng bao rác bên trong, ỉa xong là buộc lại, cả nước đái lẫn nước rửa đít bên trong cũng không sao. Tới chỗ thùng rác thì xách quai cả thùng lên đi đổ. Cầu tiêu di động mua trên mạng cũng vậy thôi. Còn loại bơm nén như trên máy bay thì mắc mà cũng phải có chỗ để xả.

    Hồi đầu Sơn tính làm cái bồn cầu tự chế này ở cuối xe, nhưng cái vòng bánh trờ ra, với lại làm vách ngăn đứng lên rồi đế thùng nước thì hay hơn, thò cái vòi ra ngoài để rửa rau hay ngồi tắm cũng ngon, khỏi phải sắm máy bơm lên cao. Ngay trên đó là ngăn kéo đựng nguyên cái bếp ga như hay xài ở Việt Nam làm nồi lẩu trong nhà hàng. Kéo ra là tha hồ nấu luôn. Trên nữa là hệ thống ngăn đựng gia vị các kiểu, nhiều khay lót thảm cho khỏi va chạm kêu lách cách lúc chạy xe . Tất cả làm bằng gỗ ép chống cháy dán thêm giấy bạc nữa là ngon cơm luôn.

    Phía bên này là hộp đứng cao để buộc mấy thứ đồ dài như dù, cần câu và cả túi gậy đánh golf loại đeo trên vai nữa. Có chỗ bên dưới đủ diện tích để nhét mấy chaii nước cỡ 5 lít nữa, vừa để cân bằng với bên kia, vừa dễ cơ động xách theo ra ngoài. Vậy là đủ các món ăn chơi. Đằng sau, chỗ cửa khuyết vô lẽ ra phải thay nguyên miếng chắn xóc mới, hay mua hai cái hộp người ta chế sẵn ốp vô cho đẹp mắt, nhưng vừa tốn tiền vừa thấy coi trên diễn đàn chế xe là phải khoan lại ốc mệt lắm, nên thây kệ nó như vậy, có chỗ buộc dây khi thả bạt lều từ trên xuống.

    Phần này là Sơn thích nhứt vì tốn nhiều thời gian thiết kế. Người ta bán sẵn mấy cái lều lắp vô đằng sau xe để mở rộng diện tích khi đi cắm trại dã ngoại, nhưng mấy trăm bạc. Nên Sơn mua bạt nhựa về tự cắt may rồi dán dính vô cánh cửa luôn. Mở cửa đuôi tailgate lên trên, tháo dây là mấy tấm bạt tự hạ xuống che kín luôn. Mai mốt sẽ tính coi chỗ bản lề hở ra sẽ làm thành một cái hộp đựng bộ khung sắt, kéo ra thành xương ngang cho căn lều thêm cứng cáp không bị gió thổi liêu xiêu.

    Tấm kính cửa sau bị bể thì Sơn không xài gỗ ép thay vô như ông sửa xe khuyên, mà mua tấm polycarbonate nhẹ hều dễ cưa cắt dán vô, rồi trét các lớp composite cứng lên. Mai mốt có tiền sẽ đục lỗ gắn một tấm cửa sổ nhỏ kiểu tàu biển nữa. Vừa có thêm ánh sáng vừa mở ra khi cần cho thoáng khí. Mấy video còn chỉ cách lót cách nhiệt nhưng Sơn không nâng sàn hay hạ nóc mà chỉ mua một tấm thảm về để dán quanh tường thôi. Dưới sàn cũng là một tấm nhựa dẻo chuyên ̣để trải nền nhà, có hoa văn nhìn giống như là gỗ lót. Mua phần thừa đầu cuộn nên rẻ bèo. Tấm vách chừa lại ngay đằng sau ghế lái thì lượm một cánh cửa tủ hộp treo trong phòng tắm, có sẵn kính dán trên ván ép, ốp vô vách rồi vặn 6 con vít từ đằng trước lại. Vừa để soi gương vừa khiến cho chiếc xe có cảm giác dài hơn ra chút xíu.

    Trong xe chỗ nào cần chịu lực đã có mớ khung nhôm cũ cưa ra chế lại, sử dụng đúng những lỗ bắt vít trước đây xuống sàn. Gỗ ép mỏng chỉ dùng làm mặt bàn cùng gờ chặn không cho đồ vật chạy ra vô hay rơi xuống. Còn thì ốp bằng composite hết. Rất dễ. Như cái thùng đựng nước thì lấy vỏ nhựa từ mấy cái bình cắt ra, làm vách ngăn đan xen bên trong để khi chạy đừng lắc lư, dán bằng keo hay mỏ hàn nhựa, rồi phủ tấm composite lên mà quét keo là xong, khi khô cứng như người ta làm vỏ cano đi biển vậy. Chốt đóng cửa là mấy cục hít tháo từ đồ đạc người ta bỏ đi. Bản lề cũng vậy.

    Mai mốt sẽ đặt bình điện ngay bên dưới chỗ ghế ngồi ngăn với đằng sau cho khỏi chiếm diện tích. Rồi sẽ nối với mấy tấm điện mặt trời mỏng dính tính dán trên nóc. Vậy là sẽ đủ điện cho đằng sau chạy laptop coi phim nghe nhạc hay đèn chiếu sáng. Còn bây giờ thì tạm chờ lúc nổ máy thì sạc từ bình điện đằng trước thôi, qua mấy lỗ cắm đốt thuốc và USB.

    Chiều thứ Sáu cả hội tụ tập lại trầm trồ trước chiếc xe tự chế của Sơn. So với dòng xe Vito biến thành camper như Jules Verne hay Marco Polo thì chắc chỉ kém có cái mái tối ngủ nhấc lên được mà thôi. Nhưng giường thì hơn hẳn, vì đệm ngon loại một, chứ không phải kiểu tạm bợ gấp lại. Mà là giường cố định nên lúc bình thường vẫn ngồi trên đó làm việc thoải mái như ghế đệm, như một studio di động. Kéo thử 70 mph trên cao tốc hay giữa nguyên 30mph mấy chỗ có gờ bump ngay giữa đường đều không có tiếng động gì đằng sau, vậy là ổn. Tính ra xe bây giờ còn nhẹ hơn hồi trước khi chở nguyên cả giàn kệ cùng máy móc toàn là sắt thép kim loại.

    Mấy ông già nhớ lại thời xưa, sau Đệ nhị thế chiến chiếc xe phổ biến nhứt bên Ý là Vespa, động cơ 150 phân khối mà kéo theo đằng sau nguyên một căn buồng cũng nhỏ nhỏ kiểu này, chở thêm cô người yêu trên yên nữa. Ông sửa xe thì hẹn mai mốt có khách tới thay bình ắc-qui sẽ giử lại cái nào còn ngon cho Sơn. Ông mua xe cũ thì hứa nếu gặp chiếc camper van nào sẽ kêu Sơn qua tháo cửa hay pin mặt trời. Anh chàng cửa sổ thì gật gù với kết cấu vừa mộc vừa kim loại vừa ốp sợi thủy tinh, sắp xếp gọn gàng. Trên xe có lẽ chỉ thiếu tủ lạnh thôi, nhưng một chiếc tủ lạnh ngon lành cho xe hơi giá cả ngàn bạc, cho nên mai mốt vô chợ cá tìm cái thùng xốp vừa cỡ là được.

    Để kệ cho mấy ông già hào hứng bàn tán bữa nay chắc tới khuya vì nhớ lại những kỷ niệm và mơ ước thời trai trẻ. Sơn cho con cu giả cùng cái máy rung và lõi vòi nước vô chiếc xe mới chạy tới căn nhà cho thuê của Mai. Cô gái đã đợi sẵn từ lúc đi làm về, chạy luôn qua đây chờ, thấy xe Sơn de vô chỗ đậu ngoài săn trước là lao luôn ra mở cửa đứng chờ sẵn.

    Nhà ở Anh trước kia thường có ba tầng. Tầng trệt thường thấp hơn mặt đường, có cửa đi riêng, vốn để cho người hầu ở và nấu ăn. Tầng một chỉ cao hơn mặt đường chút xíu để người đi đường không thể nhìn qua cửa sổ vô trong, có bậc tam cấp bước lên nhà. Tầng này thường có văn phòng của người chủ, cùng phòng khách thật rộng nối luôn ra vườn sau, mà bây giờ người ta thường đặt thêm một hệ thống bếp ở đây nữa, thành một cái bàn nấu giữa nhà. Tầng trên sẽ là phòng ngủ, mà có thể sẽ còn cơi nới thêm lên gác xép nữa. Một cái nhà như vậy gọi là house, tùy theo có chung vách tường với hàng xóm hay không mà gọi là semi-detached. Sau một thời gian những ngôi nhà như vậy dễ bị chia ra thành 3 căn hộ riêng lẻ, chung lối đi nhưng ngăn ra không chung đụng gì với nhau, kể cả miếng đất ngoài vườn sau hay vườn trước. Người ta gọi những căn hộ như vậy là flat.

    Căn nhà này của Mai nằm giữa hai loại đó. Tức là người chủ vẫn sở hữu toàn bộ căn nhà, nhưng rồi chia ra thành 6 khu vực khác nhau để cho người ta thuê, hoặc là căn hộ, hoặc là studio flat, tức là một gian phòng mà có tất cả mọi tiện nghi bên trong, chỗ tắm, bồn rửa mặt, cầu tiêu, giường ngủ, và bếp để nấu ân. Căn hộ này chính là một kiểu như phòng làm việc của nhà chủ trước đây. Rộng rãi, có một ô ngăn riêng đặt cầu tiêu. Cho nên hồi đó thợ sửa chữa đã mua nguyên một cabin tắm đặt ở bên ngoài , kéo kính lại là không một giọt nước nào văng ra ngoài. Bên cạnh là dãy tủ bếp cùng một cái bếp điện và lò vi sóng. Trần khá cao nên làm cái gác lửng là đệm ngủ trên đó. Đầy đủ tiện nghi. Nhưng người vào thuê không ưng vì vòi nước của cabin tắm rỉ liên tục, phải khóa bằng cái valve trong cầu tiêu, còn không thì chảy đồm độp không thể nào ngủ được. Nước chảy lâu ngày khiến cho cái cabin vốn sang trọng giờ vàng ố lại loang lổ đốm trắng vôi hóa nhìn rất chán.

    Sơn cởi hết đồ ra, chỉ chừa lại quần xi-lịp, cho khỏi ướt. Với lại trong cabin chật hẹp cũng khá bí hơi đổ mồ hôi lã chã. Chỉ khó lúc tháo ra, lâu ngày các vòng ren bị ô-xi hóa phải dùng sức nhiều hay gõ gõ búa một chút. Và phải mò mò một chút để tìm chỗ ráp nối. Chứ còn lắp vô trở lại thì nhanh chóng.

    Ngon. Nước không còn rỉ nữa. Trong vòng ba nốt nhạc. Sơn bèn bật điện cabin lên. Thử vận hành các chế độ trên bảng điều khiển. Cabin này có dây cắm vô đường điện thoại để vừa tắm vừa nấu cháo viễn liên. Có chế độ radio hoặc nghe nhạc từ bên ngoài vô. Sơn bèn mở điện thoại chọn mấy bài nhạc của Yanni trên Youtube rồi cắm vô cái đầu dây âm thanh. Nghe thiệt là phê. Anh chàng này chuyên hòa âm phối khí cho các bản hits nổi tiếng như Richard Clayderman thời đầu tiên. Vũ khúc Hi Lạp quê hương anh ta nổi lên rậm rịch khiến con người ta chỉ muốn động dục mà thôi.

    Có chế độ xông hơi nữa. Bấm vô một cái là hơi nước nóng tỏa ra từ cái lỗ bên dưới, cùng với không khí đã được máy nén làm giàu thêm oxi tăng cường sức khỏe. Chỉ thiếu một bó lá xông đặt ngay chỗ đó cho thơm mà thôi. Sơn nhủ trong đầu là lần sau sẽ mang theo chai dầu gió để nhỏ xuống cũng được. Nhưng bây giờ thì là mùi chanh từ chai bột Ciff Sơn đổ ra để cọ rửa xung quanh cho thật sạch. Đây là một thứ bột mài, lau tới đâu là vôi bám bung tới đó. Độ ra sắc màu thật của cái cabin. Bật thêm mớ đèn led xanh tím bên trên. Rồi chuyển sang chế độ tắm mưa để thông hết mấy cái lỗ li ti trên trần lâu ngày không dùng bị tắc. Rồi tới lượt mấy cái vòi xịt từ bên hông qua để mát xa bụng và ngực. Chạy ngon.

    Mai nãy giờ hết ngơ ngác tới hồi hộp ngồi trên giường ngó vô. Bỏ gần một ngàn bảng mua cái cabin tắm theo lời tư vấn của mấy ông thợ, nhưng bữa nay mới thấy nó hầm hố tới như vậy. Đó là chưa kể bên trong, thấp thoáng sau làn hơi nước là cơ thể của một người đàn ông mà quần lót bây giờ cũng đã lột ra hết rồi. Lúc nãy thì đứng lên ngồi xuống kỳ cọ xung quanh, dưới sàn, trên trần. Bây giờ thì đã lật cái ghế xuống ngồi hưởng thụ.

    Sơn mở cánh cửa lùa. Vuốt hơi nước trên mặt. Nhìn ra. Cười. Vẫy tay gọi Mai vô.

    Mai nửa muốn, nửa lại ngượng. Lắc đầu quầy quậy.

    Sơn đứng dậy, dợm bước ra.

    (Hết Phần 14 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 15 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 15 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 15











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    - “Thôi để em tự vào.” - Mai vội vàng. - “Ướt hết quần áo không có gì thay đâu.”

    Cô nàng chạy vô toilet. Cởi đồ máng tạm ra ngoài móc quần áo khoác ngay cạnh cửa. Thò tay tắt đèn phòng. Với tay lấy cái khăn tắm của Sơn treo trên đó. Quấn quanh người. Bước vô trong cabin.

    Trong này đèn led chiếu còn rực rỡ hơn ngoài kia, dù không phải sáng trưng nhưng nếu không có làn hơi nước thì đủ để soi rõ từng chi tiết trên mặt, trên người, qua tấm kính soi dán trên một bức vách.

    Sơn vẫn ngồi yên trên chiếc ghế nhựa quay từ bên trong khung sất ra. Đặt Mai ngồi lên đùi, chỗ gần đầu gối để chịu bớt sức nặng. Cô nàng ngượng ngùng ôm lấy cổ người đàn ông đang từ từ tháo cái khăn quấn quanh người mình ra, xoa xoa giữa hai đùi dần dần banh háng cô ra.

    Nước li ti bay từ trên xuống như mưa phùn nặng hạt, lạnh lạnh phủ lên người. Còn bên dưới thì hơi nước ấm tỏa lên, hòa trộn với nhau trong tiếng nhạc dậm dựt thành một tâm trạng thiệt là vô cùng kích thích.

    Ngón tay Sơn đi tới đâu là cả người nhận biết và run rẩy tới đó. Thực sự cứ như gái còn trinh lần đầu tiên được thằng đàn ông sờ mó đụng chạm vô người mình. Mà thực sự là lần đầu tiên như thế này chứ còn gì. Trước giờ chỉ biết ngửa người dạng chân ra cho chồng phập rầm rầm rồi nằm lăn quay ra ngáy thôi. Cái gọi là khúc dạo đầu có chăng là từ ngày xa xưa lắm rồi bị thò tay vào ngực bóp vú nhột quá la bải hoải cười sằng sặc thôi.

    Mấy cái ngón tay đang rẽ làn nước, rồi đôi mép lòa xòa, chọc ngón giữa vô lỗ lồn. Chui vô trong khám phá. Chạy một vòng quanh rà trúng hết từng cái đầu cảm ứng nổi nổi lên như những cái gai đầu xúc tu loài mực hay bạch tuộc. Cái rồi thêm một ngón tay nữa, chắc là ngón trỏ. Cũng chen vô trong. Có lúc chạy cùng theo, có lúc lại ngược hướng, có lúc tự nhiên chĩa qua góc khác thật là bất ngờ khiến cho có gì đó giống như là tia nước bên trong ứa ứa ra. Cả hai ngón giờ đây chạy sâu vô bên trong sờ sờ nắn nắn cái chỗ cứng cứng chính là nơi mà hễ tinh trùng qua được cánh cửa đó thì sẽ gặp được trứng đang rụng xuống chờ sẵn để thụ tinh. Xong hai ngón tay lại chui ra ngoài, ngỡ ngàng hụt hẫng chút ít.

    Rồi má ơi. Tự nhiên có cái gì đó bự chà bá nong rộng âm đạo ra hết cỡ. Chui vô bên trong thật sâu. Ra vô. Chung quanh có gì đó như là những đường gân mà cứ qua lại là làm cho cả nữa người bên dưới giựt giựt vì sướng. Thỉnh thoảng lại đổi cách, xoay xoay tròn tròn, mà đầu con con giả vẫn ̣đè đè sâu vô bên trong. Khiến cả người đang ngồi nhưng cứ phải nhổm nhổm chân lên cho bớt căng.

    Bên trên thì răng Sơn thỉnh thoảng lại ngoạm vô cổ, rà lưỡi từ bên dưới lên tới dái tai, vòng ra đằng sau lượn một đường nổi hết cả gai ốc nguyên một bên thân. Đã vậy tay còn luồn đằng sau gáy, xuyên vô đám tóc, chọc lên trên, rồi lại kéo đầu ngửa ra sau, phơi trần nguyên mé đằng trước cổ cho môi tha hồ ngậm, răng tha hồ ngoạm, và lưỡi thì tha hồ rà qua liếm lại, lượn lên kéo xuống. Mai bây giờ không còn ngượng ngập ngại ngùng chi nữa mà đã hoàn toàn là một người đàn bà khác trước, buông mình cho những thèm muốn dục vọng bên trong mình kiểm soát.

    Sợ phải nhìn xuống đám mỡ bụng làm mất hứng. Hôm nay đã có dự tính trước. Sơn nong nong con cu giả trong tay đẩy Mai dần đứng dậy. Đổi tay đẩy cho cô nàng chổng ra đằng trước, chống tay vô thành cabin. Tay kia vặn nút chuyển dòng nước qua chế độ phun tia mát xa, bắn vô hông, vô vú, vô bụng, và một chút xuống đùi nữa.

    Còn con cu thiệt, từ nãy tới giờ một phần máu huyết đã lưu thông điều hòa nhờ hơi nóng lò xông, lại phấn khích với tia nước bắn ngang qua, giờ đang giương thẳng ra đằng trước, hùng dũng không khác gì con cu giả đang đâm vô thọt ra kia.

    Vừa chọc vừa chỉnh hông Mai cho vừa tầm, háng dang ra cho rộng rãi, Sơn rụ́t con cu giả ra rồi đâm luôn con cu thiệt của mình vô thay thế, từ đằng sau tới.

    Một luồng hơi ấm từ con cu thiệt chạy một cái ọt từ ngoài vô trong. Đâm trúng chỗ nhạy cảm nằm sâu bên trong. Thành ra giống như một luồng điện hay gì đó mà người ta hay làm trong phim chưởng, chuyển động bên trong người, từ dưới, xuyên qua bụng, đập vô phổi, theo cổ thoát ra miệng thành ra một tiếng hồng hộc, há hốc, quíu hết tay chân lại luôn.

    Trời đất quỉ thần thiên địa ơi. Có lẽ chính xác bữa nay là lần đầu tiên trong đời Mai biết thế nào là lên đỉnh. Trước giờ được chồng dập thì cũng sướng sướng vậy vậy, nhưng mà lâng lâng không ngừng rồi bỗng nhiên giống như là bay ra khỏi quĩ đạo hành tinh, lơ lửng trong không trung, lên đỉnh như hôm nay thì thiệt là lần đầu tiên.

    Mai chụp tay Sơn úp lên vú mình. Bỗng nhiên cô không cảm thấy nhột mà ngược lại, muốn được bóp vú thiệt mạnh.

    Sơn cho hai tay lên bóp vú. Không dám xoa xoa vì sợ con nhỏ này cười sằng sặc làm mất hứng, chỉ bóp thiệt chặt. Rồi bóp bụng. Bóp mông. Bóp đùi. Dập thẳng ra trước.

    - “A….a….a” - Mai gào lên thành từng chập. Không thành tiếng vang lanh lảnh. Mà như tiếng thở hắt ra không kiểm soát được âm thanh.

    Sơn nhấc một chân Mai lên. Xoay người cô nàng thành như là ngang ra.

    Nhưng mà Mai luống cuống không biết đứng như thế nào trên một chân. Người loạng choạng. Cho nên Sơn bỏ chân cô xuống, vẫn để nguyên con cu cứng ngắc bên trong mà xoay người Mai thành hướng mặt về phía mình.

    Nhưng rồi cô ta cũng luống cuống không biết cỡi ngựa bên trên là như thế nào. Nên thôi. Sơn tắt nước. Rồi không cần lau người. Mở cửa. Bồng hai đùi Mai nhấc thẳng lên trong tư thế ôm lấy mình. Bước ra gường quăng ngửa cô ta xuống đó trông thật là vã.

    Cái giường này có hộp chân đế cao nên mặt giường ngang với con cu người đứng. Mai vật vã xoãi tay ra cho người khỏi bị bay ra đằng sau, đón nhận những cú dập liên hồi từ thành giường của Sơn.

    Nãy giờ đã phê lắm rồi, Lên đỉnh. Mà lại vẫn phải tiếp tục bị kích thích. Lại lên đỉnh nữa. Dâm thủy đâu đó bên trong bắn ra lia lịa. Bây giờ không còn nhờn nhờn trong trong như hồi đầu để bôi trơn, mà trắng trắng đục đục thành từng tia lấm chấm. Giống kiểu như là ống nước li ti bao nhiêu năm không xài, à, chính xác là chưa xài tới, giờ được xả van lần đầu tiên, tuôn trào vô kể.

    Thấy hơi mỏi. Sơn không húc mông ra đằng trước nữa mà nhích nhích ra góc giường. Rồi đứng kềm trong khi tay nhấn xuống nệm cho lò xo bật lên nâng cả người Mai như cái máy dặp cắm vô cặc mình. Trời ơi con nhỏ la bải hoải luôn. Bồng bềnh trên đệm lò xo, mà cả nhịp độ lẫn chiều chuyển động bây giờ không phải là của con cu nữa, mà cũng không phải do mình điều khiển, dù rõ ràng là người mình đang di chuyển, mà do cánh tay của Sơn kiểm soát hoàn toàn. Hai chân thì lơ lửng, rơi xuống cũng không xong mà ngửa ra thì cũng dở. Thực sự là rơi xuống hay ngửa ra cũng đều khiiến cho mấy cái đầu cảm giác thay đổi góc độ làm cho còn bị kích thích nhiều hơn nữa.

    Từ hôm bữa đã sờ thấy Mai có cây kim tránh thai cắm dọc cánh tay phía bên trong sát nách, cho nên Sơn không cần phải lo nghĩ gì chuyện bầu bì. Hôm nay thực sự là chơi cho sướng như một sự trả thù nghịch ngợm nho nhỏ, nên Sơn thực sự rất hưng phấn, đẩy tay càng lúc càng dồn dập.

    Bèn với người qua chụp cái đầu rung nhỏ xịu. Lật người Mai úp lại. Tay sóng xoày trên giường. Đầu ngoẹo qua một bên thở gấp. Chân thõng xuống hai bên giường, dang háng ra chờ đợi con cu ấm nóng quay trở lại, từ đằng sau đâm tới.

    Nó quay trở lại. Nhưng cùng với một cái cục rung rung kê ngay giữa giường và mồng đốc làm cho kích thích tới không thể nào chịu nổi. Mai giãy dụa nhúc nhích để tránh cái cục rung đó đang làm cho nguyên cái lồn tê cứng mê dại hết cả rồi, nhưng cả người Sơn vẫn cứ dồn dập từ trên lao xuống mông, đè cả người xuống sát cái giường hơn, khiến cho bây giờ chỉ biết ráng kềm cho đừng đái ra giường là coi bộ còn đủ sức mà thôi. Cũng may hồi nãy vô cabin tắm thì cũng đái rỉ rỉ ra bớt rồi, chứ không thì giờ là đã xong rồi.

    Mà kềm kềm xoay xoay khiến cho âm hộ co bóp siết lấy con cu khiến Sơn càng đâm mạnh hơn cho giống như là tét cái lỗ lồn luôn để còn thoát ra. Nên hai người giống như đang trong cuộc chiến đã đến hồi cao độ. Sơn chụp lấy hai cổ tay của Mai để lấy thế. Mỗi lần dập vô là dùng tay kéo khiến cho cả người Mai cong ngược ra đằng sau, tung lên lắc lư như con búp bê đang say xe, ngả nghiêng tơi bời. - “Ơ…. Hợ hợ hợ.”

    Tới lúc rồi. Một tia nóng phụt thẳng vô sâu bên trong. Lần đầu tiên trong đời Mai cảm nhận được thế nào là bị tinh trùng bắn vô bên trong tử cung. Nó nóng nóng đâu đó. Lan dần. Hay chính xác là chui vô một nơi chưa bao giờ cảm nhận thấy gì. Rồi lan tỏa ra khắp nơi. Đó là khi tinh trùng tràn ngập ở bên ngoài, chỉ cần rút ra là chảy loong toong ra đất.

    Nhưng Sơn không rút ra. Mà nằm úp lên lưng Mai luôn.

    Chỉ riêng động tác này thôi cũng khiến Mai bị lên đỉnh thêm chút xíu nữa. Chắc đàn bà luôn muốn được đàn ông đè lên người. Cho nên vừa nằm đè lên là bên dưới lồn lại run lên bần bật. Cái máy không biết sao đó bây giờ trợt ra ngoài, rơi xuống đất. Thiệt là may.

    Mai nằm thở cho đỡ mệt. Mút mút ngón tay Sơn đang mân mê trên mặt, trên tai, thỉnh thoảng lại chọc vô miệng như lúc này.

    Hai người cứ nằm như vậy thật lâu. Không coi đồng hồ nhưng tính theo nhịp đập con tim thì chắc là rất lâu, để cho cơn sướng âm ỉ trong người Mai có thời giờ mà từ từ hạ xuống.

    Lấy lại sức, Mai ngọ nguậy để Sơn nằm nghiêng qua cho mình cũng để chân lên giường, khoanh tròn như con mèo được thỏa mãn sau nhiều giờ kêu gào động dục, gối đầu lên cánh tay người tình ngủ một giấc thiệt đã.

    Đã lâu rồi Mai không còn ôm chồng ngủ, cũng không được chồng dang tay ra cho gối đầu trên vai. Một cảm giác gì đó rất lạ xâm chiếm toàn cơ thể người đàn bà còn lâu mới tới tuổi hồi sinh nhưng có lẽ thực sự đến bây giờ mới biết hết mùi vị của cuộc đời.

    (Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 16 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #16
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 16 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 16











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới



    Tình dậy thì trời đã sáng. Mai chạy xe ra Primark mua tạm bộ quần áo rồi thay ra luôn, khỏi về nhà mắc công phải giải thích lôi thôi. Rồi tới shop đúng giờ, còn Sơn đã có mặt từ 30 phút trước rồi, chơi với thằng Sonnet ở đằng sau.

    Nhưng vẫn bị bà chị ngồi bên cạnh soi tới bến. - “Sao hôm nay không thấy con Mai trêu chọc anh Sơn nữa nhỉ.” - Chị ta thắc mắc bâng quơ lúc gần cuối ngày.

    - “Đây chán rồi nhé.” - Mai ngúng nguẩy, nhưng giả vờ cúi xuống tập trung hơn vào cái móng bột đang đắp, để tóc hơi xõa xuống che bớt gò má đang ửng hồng. Không phải vì ngượng mà là vì sung sướng khi nhớ lại trận mây mưa tối hôm qua. Hồi sáng lúc vô Primark mua đồ đã cố tình mua luôn thêm một bộ nữa rồi, phòng hờ tối nay lại có thêm cơ hội.

    Mà không phải là Mai không trêu chọc Sơn nữa. Chỉ là không nói ra mồm thôi. Chứ có vẻ như năng ra vào bếp hơn. Không phải cứ đi thẳng vô bếp. Mà ví dụ như lấy nước nóng bao quanh chén aceton ngâm tay cho khách, thì tự vào bật ấm nước sôi chứ không tiện thể nhờ ai đó làm luôn. Chỉ để ghé mất vào nhìn ngắm Sơn một thoáng thôi. Hay như mọi khi Sơn đi ra đi vào thì dõi theo soi mói. Còn hôm nay thì cố tình cúi gằm xuống làm, dù mắt vẫn liếc theo mọi cử động của anh. Cứ như gái mới lớn đang yêu vậy. Tim đập nhanh, má ửng hồng, mắt lúng liếng. Bây giờ thì Mai hiểu hết mấy cái chữ mà nhóm bạn chát trong facebook hay trêu chọc nhau. Đúng là cứ như dậy thì trở lại vậy.

    Hôm nay Sơn vui với chiếc xe mới nên không buồn bã chán nản như tuần trước. Cho thằng Sonnet ra ngoài chơi nhiều hơn. Hai chú cháu đi ngang qua tiệm bán đồ cũ làm từ thiện còn mua cho nó mấy cuốn sách tập đọc và cây đàn keyboard nữa, có sẵn tai nghe nên không gây ra ồn ào khi nó ngồi tập trong shop. Học đàn thì đơn giản, có sẵn app trên iPad hay video trên Youtube, vẽ hình bàn phím, rồi mấy nốt nhạc rơi xuống cứ bấm vô như chơi trò chơi điện tử thôi. Nên thằng nhỏ thích lắm.

    Một lúc vắng khách. Quỳnh vào bếp ăn cơm. Mang vô trong phòng beauty vừa ăn vừa nhìn hai chú cháu như hai cha chon đang ngồi chỉ nhau học đàn. Trong lòng bỗng dấy lên một điều gì đó khó tả. Bát cơm đã và hết xong từ lâu rồi nhưng vẫn cầm thõng trên tay.

    Sơn nhìn ra. Cầm nhẹ tay Quỳnh dắt ra ngoài sân. - “Anh xin lỗi hôm trước không kíp nghe câu hỏi của em. Em cần tư vấn chuyện gì?”

    Quỳnh ngập ngừng. Không biết bắt đầu như thế nào. - “Em có đứa em đang kẹt mấy tháng rồi trên Pháp. Đi cùng chồng. Mà vừa bị cấn thai. Không biết làm sao để sang đây gấp.”

    Người vượt biên thường đi bằng nhiều ngả sang đến Pháp, rồi chờ tìm đường vào Anh. Thường thì là đi trong xe công-ten-nơ, có bị bắt rồi thì cảnh sát Pháp lại thả ra, quay trở về móc nối đường dây chờ chuyến sau đi tiếp. Nhưng mà từ sau vụ 39 người Việt chết ngạt trong xe đông lạnh thì cửa khẩu kiểm tra gắt gao hơn, tất cả các đường dây đều tắc nghẽn, hét giá cao trên hai chục ngàn euro mà vẫn không có cửa để đi.

    Quỳnh nhờ Sơn kiểu chết đuối cứ quơ khắp nơi xem có kiếm được cây cọc nào không mà thôi. Chứ hôm trước anh ấy nói nghỉ làm chỗ cục biên phòng rồi thì không còn hi vọng gì mấy. Nhưng Sơn từ xưa đến nay vẫn luôn là tia hi vọng đáng tin cậy nhất của cô.

    - “Em có hộ chiếu Anh rồi đúng không?” - Quỳnh gật đầu. - “Em em có giống em không?” - Quỳnh suy nghĩ rồi nửa như gật đầu, nửa như lại lắc đầu. Nhưng có vẻ như là tia hi vọng vừa lóe lên.

    Quỳnh ôm lấy cánh tay Sơn. - “Anh nghĩ cách giúp nó đi. Đường dây lấy hai chục một người nhưng hai vợ chồng nó đi trốn nợ. Anh đưa được sang thì chúng nó sẵn sàng gừi biếu anh năm chục.” - Quỳnh hạ giọng. Nửa như thì thầm không cho người khác nghe thấy. Nửa như ngại làm Sơn phật ý.

    Có gì nữa mà phật ý. Sơn thở dài. Còn gì nữa mà mất. Giúp cái vụ kia, cũng vì thấy người ta kiểu như đang chết đuối mà cứu, có tính toán tiền bạc gì đâu, cũng không đòi hỏi gì, vậy mà cuối cùng bị đạp xuống đáy sâu như bây giờ đây.

    Thấy măt Quỳnh lo lắng, Sơn trấn an. - “Không phải. Nhưng chắc chỉ giúp được em gái em thôi, còn anh chồng thì phải chịu khó chờ đi theo đường dây thôi.”

    Quỳnh thở hắt ra vì mừng rỡ. Cũng giống hệt như cái cảm giác năm xưa được Sơn cứu ra khỏi trại mà đến phút cuối cùng mới ngơ ngác nhận ra, thậm chí còn không kịp nói một câu cảm ơn thì cánh cổng đã đóng lại sau lưng Sơn rồi. Hôm nay thì khác. Quỳnh đang ôm chặt lấy cánh tay Sơn. Áp bộ ngực tròn căng của mình vô đó. Tự nhiên thấy rùng mình.

    Bên kia tay Sơn cũng đang run lẩy bẩy vì sướng. Cứ đứng yên không dám cử động gì.

    - “Chị Quỳnh có khách hẹn kìa.” - Mai quát lên từ trong bếp. Ánh mắt sắc lẻm quét nhanh qua mật Sơn rồi quay trở ra ngoài.

    Sơn mặc kệ. Anh đang bận suy nghĩ trong đầu. 25.000 chưa đủ một nửa năm tiền lương của anh trước khi đi tù. Nhưng giờ đây nó là một số tiền cực lớn để quay trở lại về mo, tức là từ số âm về số không. Anh không lăn tăn chuyện có dám phạm luật hay không. Người ta thường nói về tâm lý tội phạm rằng nếu sống như một tội phạm thì sẽ được lợi hơn vì không phải lúc nào cũng bị bắt. Chẳng qua trước giờ anh cố gắng sống trong sạch cho nên gặp cú sốc tâm lý, chứ còn bao nhiêu người khai khống để ăn trợ cấp cả chục ngàn mỗi năm, mà vẫn đi làm chui đủ xây vài căn nhà ở Việt Nam, mà có bị phát hiện bao giờ đâu. Bất công trong xã hội phát triển là như vậy, mà ai sống chính trực mới bị đem ra làm trò cười và như hai con đĩ mất dạy kia thì cho một nhát chết tươi lấy xác bước qua hố luôn.

    Đầu Sơn lại căng tức. Người chán nản buông xuôi. Chứng trầm cảm lại bùng lên. Tự nhiên sợ hết tất cả mọi người chung quanh, nhất là những người đồng hương Việt Nam, những con người mà anh vì tình nghĩa đồng bào mà cứu giúp lại ác độc hại anh vô cớ. Mà cũng chả phải vô cớ, rõ ràng là họ tưởng làm như vậy sẽ thoát thân. Đâu có biết nếu để yên thì bây giờ đã có cuộc sống an lành. Cứ như vậy bộ não tự mình giành lấy quyền kiểm soát, nghĩ hết từ điều này sang chuyện khác. Nóng bừng lên.

    - “Hãy nghĩ về hiện tại.” - Sơn cố gắng trấn tính mình. - “Đây là chậu rau muống đang bắt đầu nhú mầm lên rồi. Vai tuần nữa là cắt ăn đợt một ngon lành rồi.” - Anh ngồi xuống chăm từng chậu cây, dần dần lấy lại được bình tĩnh mà nghĩ cách đưa em của Quỳnh vào Anh.

    Buổi tối. Mọi người đã về hết. Mai chỉ con khách làm chân sắp xong. Sơn sắp nồi để hầm cục xương heo mai cho cả shop ăn hủ tiếu. Nấu giờ này không có khách, không sợ mùi dù khi nào nấu cũng mở cửa sân cho thông thoáng.

    Mai đi vào lấy khăn ướt, để vào lò vi sóng 30 giây để đem ra ủ chân cho khách trước khi sơn kết thúc. Lại lườm nguýt hờn ghen.

    Tức mình. Sơn cười tóm lấy Mai. Ngoạm vô cổ. Tay luồn luôn xuống dưới quần. Cho vô cái lỗ móc ngược lên. Cô nàng ú ớ không còn chút kháng cự. Mất thôi không còn sắc bén nữa mà lúng liếng đĩ thõa thèm muốn. Thế là Sơn rút cái máy rung để sẵn trong túi quần từ hồi nãy. Bật lên. Cho tiếp tay bên đó vô trong quần Mai, nhét cái máy vô bên trong lỗ lồn khiến cô nàng giật thót người.

    - “Keng.” - Cái máy vi sóng báo vừa hết thời gian. Mai vội vàng đẩy tay Sơn ra. Mở cửa gắp cái khăn nóng ra cho vô khay, bưng ra ngoài.

    Tới chừng ngồi xuống bọc chân cho khách, rồi dọn dẹp sơ đồ nghề mới để ý tới cái thứ đang cồm cộm bên trong lồn không phải chỉ nằm yên đó mà cứ rung rung lắc lắc, ra ra vô vô không theo một qui luật nào hết. Cứ chuyển động hông hay xoay chân là nó lại tràn ra chỗ khác, nhịp nhịp vô mấy cái đầu cảm giác bên dưới đó, kích động dã man.

    Thế là không dám hở chân ra, mà khép lại thì cũng khó. Mai cắn răng vừa gồng người vừa sơn sao cho thẳng. Bình thường vốn là thợ sơn giỏi nhất shop, nhưng bữa nay cũng dính khóe tùm lum tà la, phải lấy đầu móng tay gạt. Cũng may là ở dưới chân, xa mắt khách, mà con nhỏ này cũng chuẩn bị để về nên không chú ý kỹ.

    Cái là sơn xong thì mặc kệ khách đang ngồi phơi chân. Mai chạy vô trong. Tiền đã thu hết rồi. Khách có sẵn đôi dép Lào flip flip tự đi bộ về nhà gần đây. Mai vô gầm gừ đánh Sơn một cái vô mông nhưng quần jeans cứng quá thành đau tay mình. Nên cắn ngập răng vô vai anh. Sơn giựt vai ra. Vòng tay khóa người Mai từ đằng sau. Tay lại móc xuống bên dưới quần legging. Chui ngón tay vô trong. Đẩy cái cục rung vô sâu tuốt bên trong. Bây giờ thì không cần kềm giữ gì mà Mai cũng ú ớ luôn. Ngửa đầu ra sau chờ đợi một nụ hôn đầu tiên.

    Hôn thì hôn. Vừa nút lưỡi vừa dìu cô nàng qua cái giường cao trong phòng beauty. Đặt nằm nghiêng một bên lên đó. Đoạn cầm sợi dây rút cục rung ra mà cho lên cổ, lên tai. Còn dưới đó thì cho con cặc giả vô. Nhìn nó ngoài sáng thì không có gì đẹp, nhưng những đường gân bên trong thì thật là ghê hồn. Mai đờ đẫn ra vì khoái lạc. Mồm há hốc ra phần vì sướng, phần vì phải thở dốc từng cơn, mỗi khi con cu giả tống lên thốn sâu vô bên trong.

    Sơn cởi quần. Kéo xuống. Hồi nãy đã lau rửa cẩn thận rồi, để lần đầu tiên không bị mùi dễ phản cảm. Móc con cu cho thẳng vô mồm Mai luôn.

    Giật mình. Nhưng không thấy kinh tởm gì nữa. Cô nàng ngậm ngậm nhưng cũng không biết phải làm gì. Sơn lấy ngón tay cho vô tìm lưỡi Mai, rồi mấy ngón còn lại hướng đầu cặc của mình rà rà lên đó. Mai bắt đầu hiểu ra, liếm liếm chung quanh.

    - “Good night.” - Có tiếng khách chào ở bên ngoài. Chắc chờ lâu quá tự xỏ dép ra về rồi. Sau đó là tiếng đóng cửa.

    Mai giật mình. Nhưng rồi cũng mặc kệ. Bây giờ đang sướng với trò chơi mới này. Con cặc được liếm liếm thì bất đầu cương cương lên. Mỗi khi liếm đúng chỗ nhạy cảm thì thấy giống như một cơn sóng từ dưới gốc chạy lên, rần rật bơm máu vô hệ thống cơ khí có lẽ là tinh vi nhất mà thiên nhiên đã tạo ra cho loài người.

    Lúc nãy thì nhắm nghiền mắt. Còn bây giờ thì dám mở ra nhìn cho kỹ. Trên thân con cu có những đường máu đúng là giống như những đường gân trên con cu giả.

    Sơn hướng lưỡi Mai xuống bên dưới hai hòn dái. Lúc đầu thì nó xề xệ, nhưng lấy ngón tay gãi gãi và liếm vô đó thì nó bắt đầu săn cứng lên. Mai liếc mắt lên, lén nhìn Sơn đúng lúc anh lại nhìn xuống cười nên ngượng quá nhắm tịt lại luôn. Đèn đuốc trong phòng sáng trưng. Nửa thân dưới tô hô trần như nhộng. Cũng may bên trên chưa bị đụng vô.

    Mà Sơn cũng không tính đụng vô bên trên, mắc công lại có người nhột cười sặc sụa. Để yên cho Mai mút con cặc đang sắp sẵn sàng, Sơn nhấc một chân Mai lên, tay vẫn thụt con cặc giả đều đặn ra vô. Con cặc này đúng là lúc nào cũng sẵn sàng để ra vào, nhưng không có được nhiệt độ cơ thể hơi ấm ấm như con cặc thiệt, nên như Mai bây giờ vẫn đang chờ đợi. Có điều mượn sức bên ngoài chút cũng tốt.

    Tới lúc rồi. Sơn đâm con cu thiệt của mình vô. Đồng thời tay cũng chụp bên ngoài, qua hai lớp áo và áo lót, bóp vú.

    - “H…” - Mai rú lên không thành tiếng vì sung sướng đến tận cùng. Đật tay lên tay Sơn xoa xoa như một cử chỉ thể hiện sự biết ơn, hay phục tùng. Cả người mềm nhũn mặc cho Sơn muốn lật muốn xoay theo hướng nào thì lật với xoay.

    (Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 17 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #17
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 17 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 17











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới



    Sơn xoay chân Mai xuống thành ra nằm úp lên giường cao. Mai hiểu ý vì hôm qua đã từng trải qua rồi, nhanh chóng dang chân ra rồi kiễng gót lên hay hạ xuống để điều chỉnh cao độ cho đúng tầm pháo bắn thẳng vô. Nếu lưng làm thành một đường thẳng song song với mặt đất thì cảm giác có khác với cúi gập xuống hay nâng ngửa lên. Sơn coi bộ thích lúc mông Mai ở trên cao, chúi lưng xuống tựa vai trên mặt giường thấp ở bên dưới. Còn Mai thì lại thích lúc được Sơn kéo ngửa người ra đằng sau, giống như đang bay bay như cái cô diễn viên gì đó trong phim Titanic. Nhưng tư thế nào thì mấu chốt là lỗ lồn cũng phải nằm ngang với đầu cặc để người đàn ông không mắc công kiễng chân lên hay chùng gối xuống, mất hứng. Ăn chơi cũng mất công học là vậy.

    Bây giờ thì Sơn đang đẩy đẩy hai cái đầu gối của Mai tì lên gường. Thành ra ngồi như con chó trên đó. Tức là không phải quì như chó, mà chùng chùng mông xuống thành giống như chó đang ngồi vậy. Để Sơn khỏi phải mắc công kềm tay từ đằng sau giữ cho Mai ngửa lưng ra. Mà thoải mái đứng dưới đất đâm vô lia chia. Hễ Mai thốn quá nhấc mông lên thì lại bị tay Sơn ghì eo giữ lại. Một hồi thành ghì vú luôn. Cởi cái khóa áo khoác đằng sau, bám chặt tay vô hai bầu vú, mà không hiểu sao không thấy buồn nhột chi hết, chỉ tê tê sướng sướng mà thôi. Mai phê muốn lòi cổ họng ra luôn, phải ngậm chặt răng cho khỏi la hét ầm ĩ.

    Sơn thục thêm mấy cái nữa rồi rút ra. Bước qua đầu bên kia cho Mai cúi xuống bú cu. Tay lần ngược lại dọng con cu giả xuống. Một ngón tay bên kia chạm chạm vô quanh hậu môn làm cô nàng rùng mình xịt khí ra trắng lốm đốm loang lổ quanh con cu giả.

    Cái đoạn Sơn để cho Mai chỉ ngậm đúng ngay cái đầu cu thôi. Tay tự sục cu mình càng lúc càng nhanh. Rồi lên tới đỉnh điểm thì bắn thẩng ra đằng trước. Mai không kịp phản ứng gì, không kịp nuốt đã hứng trọn tia tinh dịch bắn thẳng vô trong cổ họng luôn. Ngộp thở thiếu điều sặc sụa. Nhưng lại thêm một trải nghiệm mới không thể nào quên được mà chắc là cứ thèm muốn như vầy hoài thôi.

    Bây giờ thì không còn kinh tởm hay ngại ngần, cũng chả cần chờ tay Sơn hướng dẫn hay bảo ban gì. Mai nầm cuộn tròn như con mèo thỏa thê sau cơn động dụng, ngậm chặt lấy con cu Sơn trong mồm, mút sạch, liếm sạch dòng tinh trùng hơi chút tanh tanh lẫn chút khai khai nồng nồng lại mùi hậu giống như nước mắm nuốt nuốt trong miệng tạo ra một cái vị gì đó rất là khó tả mà nói chung là gây nghiện.

    Mệt rã rời. Mai nằm vậy ra cái giường beauty. Sơn lấy một cái khăn mới cuộn lại cho Mai lót đầu, thêm một cái nữa đắp xuống chân cho nàng, rồi ra coi nồi nước xương.

    Món hủ tiếu thiệt ra lích kích nhiều công đoạn thôi, chứ kể ra không khó nấu. Chỉ là nước xương đổ vô bánh hủ tiếu là xong. Nấu kiểu Mỹ Tho thì thêm chút thịt bằm, và chén nước tương cùng với hẹ, giá và mấy cọng xà lách. Kiểu Tiều thì phải có thêm cục huyét. Hủ tiếu Nam Vang tức là của người gốc Hoa bên Phnom Pênh bán thì có thêm gan luộc, tôm luộc, trứng cút luộc, và sang nữa thì một cái càng cua luộc bày lên trên. Rắc thêm hành phi như bất kỳ món ăn nào chịu ảnh hưởng của ẩm thực Thái Lan.

    Thợ ở shop làm cả ngày mệt, nên có món gì hay hay ngon ngon đều ăn rất vô, chứ không kiểu chán nản và nuốt cho qua bữa như trước. Sơn thì luôn làm đồ ăn kiểu cứ sẵn đó, muốn tiện giờ nào là ăn ngay phút đó. Nên hay chế biến kiểu như vầy. Và mọi người bắt đầu đề nghị món này món kia, đặc biệt là mấy món của miền nam. À quên. Tất cả các món đều không thể thiếu mấy cục gia vị chế sẵn mua ngoài cửa hàng nha: hủ tiếu, bún bò Huế, phở, vịt tiềm v.v. đều sẵn hết. Ngay như bánh xèo cũng có bột trộn sẫn, chỉ có điều đổ trước ăn không còn giòn ngon nữa, còn trong giờ mở tiệm thì sợ mùi.

    Có chỗ ngủ trong tiệm, nhưng Sơn thấy cái giường beauty chơi vơi quá, nên chỉ tắm rồi ra xe ngủ, cảm thấy quen thuộc và ấm cúng hơn. Với lại thoải mái hút thuốc, không phải ngồi dậy mặc quần áo ấm mở cửa ra sân. Cái máy laptop rẻ bèo hồi đó mua hàng refurbish loại dùng thẻ nhớ lắp sẵn thay cho đĩa cứng, vừa đủ đọc Cõi Thiện Thai, coi video trên Javzz, thỉnh thoảng lại cải lương với hai em xà lan sông nước trên Youtube, và mở nhạc nữa, nghe trong gian phòng nhỏ của chiếc xe thiệt là vô cùng vi diệu.

    Hôm nay không cần phải nấu thêm gì nữa vì hủ tiếu đã luộc xong rồi, đồ mặn và rau cũng loáng một cái hồi sáng sớm quay trở vô tiện đi đái thì làm luôn rồi, nên Sơn chạy qua nhà Quỳnh tính đón thằng Sonnet ra biển cho câu cá với mò cua bắt ốc luôn.

    Thì Quỳnh cũng nổi hứng nghỉ làm. Gọi điện kêu Mai quản lý thay. Bám càng theo hai chú cháu đi chơi. Thằng Sonnet thích thú ngồi ghế giữa, ngay cạnh hai người chứ không phải ngồi đằng sau. Bi bô hỏi chuyện. Lúc lại nhìn qua người mà nó coi như là ba, rồi quay qua mẹ. Thích chí hát hò vang trời. - “Bao nhiêu năm mới có một ngày đầu tiên em được nghỉ ngơi đó. Trừ một tháng đẻ nó.” - Quỳnh tâm sự.

    Trên xe nói một mớ. Còn những gì ngại thằng Sonnet nghe được thì nói trên bãi biển, lúc nó đi dọc ven bờ nhặt ốc, thỉnh thoảng lại lật một viên đá lên bắt cua. Thằng nhỏ gan lì thiệt. Dù đeo cái găng tay dày cộp nhưng con cua sâu trong hang bập hai gọng càng lại nghe cũng ghê răng ớn lạnh gai ốc luôn chứ. Một xô vừa ốc vừa cua bò lổm nhổm lạo xào chỉ có vài con là Sơn bắt lúc đầu để chỉ nó thôi. Chứ cả buổi lúc thì đi theo, Quỳnh nắm tay áp ngực vô cánh tay, lúc thì ngồi trên tảng đá hay bờ kè nào đó, nghe tâm sự.

    Tới chừng ra câu cá thì mới là sở thích của Sơn. Nước xuống thì bắt cua mò ốc. Thằng Sonnet còn nhỏ không dám cho nó ra xa để tìm hàu với sò. Còn nước lên thì chạy xe ra chỗ cầu cảng quăng cần. Sơn có một cái cần câu rất nhẹ, chỉ buộc duy nhứt một con cá giả cũng là chì luôn rồi kéo vô cho sướng tay, chứ không phải cần to khỏe kéo cùng lúc 5-6 lưỡi, chì nặng quăng ra thật xa như ngày xưa. Thằng Sonnet thì được cho luôn một cái cần cũ và cắt đôi sợi dây nhiều lưỡi để quăng cho vừa sức, chủ yếu là để tập trên bờ biển. Còn bây giờ thì móc miếng thịt gà nướng ăn thừa vô cái khung nhựa quấn dây câu tay, thả xuống bắt cua biển.

    Tới cuối ngày thì Sơn không được con cá nào, nhưng thằng nhỏ thì được hai con cua bự chảng, đỏ lừ. Tối mẹ nó hứa sẽ nấu súp cua. Còn đám cua vỏ đen sống nơi cửa sông kia thì rửa sạch rồi đông lạnh, chừng nào nấu canh riêu thì mang ra giã.

    Hai mẹ con rủ Sơn lên nhà. Nhưng anh lại lắc đầu. Nên Quỳnh hỏi vội. - “Vậy còn con em em thì thế nào?” - “Tuần sau.” - Sơn đáp. - “Sáng sớm thứ Bảy anh sẽ qua nhà em lấy quyển hộ chiếu rồi giải thích luôn.”

    Quỳnh hồi hộp đếm từng ngày. Còn Lan thì một ngày gọi điện qua mấy lần luôn, dù chẳng có thêm thông tin gì mới về việc đi như thế nào. Nhưng hai chị em cứ buôn chuyện liên hồi cho đỡ nôn nóng, nhớ lại kỷ niệm thời ngày xưa.

    Thực ra Lan không phải là em ruột của Quỳnh, mà chỉ là cũng cùng có tên lót là Cẩm, rồi nhất là cùng làm cô giáo cắm bản trên vùng cao Nghệ An Hà Tĩnh với nhau. Hai chị em thuộc loại có nhan sắc mà cứng đầu, nên cùng phải trải qua những năm tháng bị đì giống nhau. Cẩm Quỳnh thì tốt nghiệp sư phạm Hà Nội trước một năm, còn Cẩm Lan thì sau đó, nhưng là của trường tỉnh, nên thực sự hiểu biết không bằng, mọi chuyện đều có Quỳnh giúp đỡ. Kể cả sau này, khi Quỳnh lấy chồng là một anh trùm xã hội bên Nga, thì cũng giới thiệu cho Lan một anh soái bên ấy muốn trở về quê sống cuộc sống vương giả.

    Nhưng kinh doanh càng lớn thì rủi ro càng cao. Bây giờ nợ tính ra cả vài triệu USD, chỉ có cách bỏ quê trốn đi mà thôi. Nhưng trốn vô Sài Gòn thì cũng không thể nào cả ngày ở rịt trong nhà được. Mà ngay cả tiền còn lại thì cũng không thể như thế mãi. Cho nên Cẩm Lan quyết định ra đi. Mà thực ra đa số người Việt Nam qua bên Anh này đều như vậy, hoặc còn trẻ bố mẹ bán nhà cho cuộc tiền hi vọng có cuộc sống ổn định sau này, hoặc lỡ làm ăn thất bại thì ra đi tìm kiếm cửa mới. Nhưng không phải cánh cửa nào cũng dễ dàng.

    Sang tới Pháp thì đường dây cho đi lại bị bắt trả về. Ngày xưa có những khu lán trại tạm bợ ở gần cảng Calais và Dunkirk. Còn bây giờ thì chuyển sang thành những khu kho gần đó. Đến ngày đến giờ có xe chở ra, đi không thoát lại tự bắt taxi về. Nhưng không chỉ ăn uống kham khổ, cuộc sống tạm bợ, mà mỗi ngày sống chen chúc chui nhủi trong cái kho đó cũng bị đường dây tính tiền. Chẳng mấy chốc sẽ cạn kiệt. Nên Lan chẳng còn biết cách nào khác là phó thác thân phận cho Quỳnh lo liệu. Đặc biệt là hồi đầu cứ nghĩ sẽ sang được Anh ngay, hai vợ chồng cứ thuê khách sạn mà ở, rồi chả hiểu sao bao nhiêu năm tháng ở Việt Nam khám với uống thuốc mãi chả được gì, sang đây lại có bầu ngay mới chết. Cũng đã hơn hai tháng rồi. Vú đã bắt đầu căng căng, đầu vú cũng hơi hơi thâm lại…

    Cẩm Lan thở dài. Ngồi bất động trong xó bếp. Lướt điện thoại xem lại ảnh Cẩm Quỳnh gửi cho, chụp Sơn đang chỉ thằng Sonnet bắt cua và câu cá. Cả đêm qua không ngủ. Quỳnh đã nói sẵn sàng cho sáng thứ Bảy, cho nên Lan đã chuẩn bị sẵn suốt từ tối hôm qua, thứ Sáu. Gọi là chuẩn bị thôi chứ có gì mà chuẩn bị. Mấy lần trước lên xe công thì đi từ chập tối, ăn mặc gọn nhẹ, nhét tiền vào trong lồn cho yên, rồi đường dây phát cho mỗi người một cái bao rác to đùng, dặn là khi vào trạm kiểm tra biên giới thì trùm vào đầu để thở trong đó không bị máy dò CO2 bên ngoài phát hiện. Số điện thoại của Quỳnh thì đã thuộc lòng rồi, sang đến nơi sẽ gọi.

    Nhưng chờ từ chập tối. Đến tảng sáng. Giờ đã gần 9 giờ rồi, mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

    Thì Quỳnh gọi. Và để cho Sơn nói chuyện trên màn hình whatsapp. Nghe chả hiểu chi cả nhưng phải cố nhớ từng chi tiết. Cũng không được ghi xuống giấy. Cứ thế mà làm theo.

    Trước đó Sơn đến. Lên nhà. Cầm hộ chiếu của Quỳnh so với ảnh chụp của Lan mấy hôm trước. Rồi bảo Quỳnh vô tủ chọn mấy bộ quần áo đi chơi đẹp cho Lan, cho vào một cái vali kéo nho nhỏ, cùng ít đồ trang điểm luôn. Còn mình thì book vé đường Eurostar để chút nữa lái xe sang, rồi book chuyến phà cuối cùng trong ngày Chủ Nhật để lái xe về. Xong rồi lại lấy thẻ ngân hàng của Quỳnh để book phòng trong Hotel de Ville ở Champagne.

    Ổn hết rồi thì nói Quỳnh gọi điện cho Lan và căn dặn cẩn thận từng chi tiết. Như là ra mua vé tàu đến thành phố này, và ngồi ở chỗ vườn hoa để chờ. Và nhiều điều khác nữa.

    Vừa nôn nóng, vừa không thể nào nhớ hết được những chi tiết Sơn dặn về việc mua vé tàu, Lan lao luôn ra đường, bắt luôn taxi tới Champagne. Xe chở thẳng tới địa chỉ khách sạn. Tìm đến đúng cái chỗ mấy băng ghế quanh bồn phun nước trồng hoa. Ngồi mãi. Ngồi mãi đến tận mỏi lưng khát nước mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Cũng không dám gọi điện cho Quỳnh để hỏi. Mấy lần trước đường dây khi đưa lên xe công đều thu lại điện thoại iPhone mà chỉ phát cho một cái máy cục gạch để có gì còn liệu đường mà liên lạc. Lần này thì không thấy Sơn nói gì đến điện thoại nên vẫn cầm theo nhưng không dám mở ra dùng.

    Chờ một lúc lâu mới nhớ ra rằng anh ấy nói gì đó là tầm 3h chiều khách sạn mới cho check-in vào phòng, mà đi tàu rồi đi bộ thì khoảng 2h chiều sẽ đến nơi. Còn bây giờ vẫn chưa đến 12 giờ trưa. Nên Lan đứng dậy ra phố tìm cái gì ăn và nhất là mua chai nước uống cho khỏi khát khô cổ. Tiếng Pháp không đủ mua vé nhưng lõm bõm mấy câu thì cũng đủ mua bánh mì thịt nguội và nước uống. Dù gì cũng là sư phạm ngoại ngữ tiếng Anh mà.

    Rồi lại quay lại ngay. Ngộ nhỡ anh ấy đến sớm thì lỡ việc mất. Chỗ lúc nãy nắng đang chiếu nên Lan sang một góc khác. Nhưng vẫn dáo dát nhìn vào chỗ cũ.

    (Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 18 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #18
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 18 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 18











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Kiểu đi này gọi là mua sổ. Hồi còn làm biên phòng Sơn đã được học hết về những cách vượt biên của đủ mọi sắc dân trên thế giới hàng giờ hàng phút vẫn luôn tìm cách đổ bộ lên hòn đảo châu báu này. Chui xe hàng hay thậm chí còn bám dưới gầm xe tải nữa. Có người không gồng nổi rơi xuống tử vong. Sang hơn thì là trong xe có những cái hộc có thể trốn được, như vụ một chiếc xe cắm trại mà nhét tới 9 người Việt bên trong. Còn với người biết tiếng Anh sẽ tìm một quyển hộ chiếu Anh nào giống mặt mà đi thẳng vào bằng đường cửa khẩu chính thức. Đơn giản vậy thôi.

    Nhưng vì anh làm công việc chở thuê, nên cố gắng chuẩn bị cho kỹ để giảm tối đa rủi ro cho mình thôi. Bây giờ là tội phạm, nên phải nghĩ theo kiểu của tội phạm. Kiểu gì thì người ta cũng từng nói 1 triệu đô la đầu tiên không thể nào tích cóp mà ra được, chỉ có cách đi cướp nhà băng mà thôi. Cửa khẩu, suy cho cùng chỉ là một rào cản tự người ta dựng lên bằng pháp lý, có thời chở một bao cà phê vô cũng bị coi là buôn lậu đi tù mút mùa luôn.

    Chạy thẳng từ London xuống Folkstone. Cho xe vô làn chờ để lên tàu lửa xuyên đường hầm biển Manche. Vé mua trên mạng có ghi rõ giờ giấc, nhưng tới đây thì sớm muộn một chút cũng được cho vào luôn, thông lệ là như vậy. Rồi theo hướng dẫn của người đứng dọc hai bên đường mà xuống ray nào, rồi trèo lên khoang xe lửa, nằm xếp lớp. Chiếc van của Sơn kích thước cũng chỉ bằng xe hơi bình thường nên giá cũng như vậy và cũng chui vô khoang hai tầng. Xe bự và cao hơn thì vô khoang đơn, chở được nguyên một chiếc xe buýt bự chảng chui hầm luôn. Đường hầm eurostar này từng là niềm tự hào của hai nước Anh-Pháp, mà có thời người vượt biên cũng chui vô mà đi bộ qua luôn.

    Tàu chạy thì 30’. Qua tới bên Pháp là chỉ thêm hơn một tiếng nữa là đến Champagne rồi. Thị trấn du lịch nổi tiếng của Pháp, chính là cái tên được đăng ký bản quyền cho loại rượu sủi bọt mà Việt Nam hay gọi là sâm-banh đó. Sớm hơn 45 phút so với dự tính, nên Sơn chạy vòng vèo quanh những cánh đồng nho để nhìn ngắm mà nhớ lại những năm tháng sinh viên cứ đến hè là lại tới đây kiếm tiền.

    Đúng 2h chiều anh cho xe quay trở lại thị trấn, chạy dọc trên con đường chính dẫn từ những cánh đồng nho bên ngoài, lướt qua những nhà sâm-banh nổi tiếng thế giới rồi tìm được một chỗ trống bên phía cùng với Hotel de Ville thì ghé vô chờ. Bước ra khỏi cửa xe, chiếc va-li nhỏ đã để sẵn trên ghế. Mà vừa câu giờ vừa hút tới điếu thuốc thứ ba, đi tới đi lui vẫn chưa thấy Lan xuất hiện.

    Buộc phải tốn tiền gọi một cú điện thoại thẳng vô số máy bên Pháp cho Lan, trả tiền hai lần nối mạng quốc tế. Tới giờ người đẹp não cá vàng mới nhớ là anh ấy dặn tầm 2h phải ra đường đi dạo, cứ chừng 10-15 phút một lần cho đến khi gặp thì thôi.

    Cười ngượng khi thấy Sơn đứng đằng xa. Nhưng Lan không dám tỏ thái độ là nhận ra người quen. Còn Sơn khi nhìn thấy đúng là Lan bước ngang qua, đi thêm một đoạn nữa, thì xách chiếc vali bỏ xuống đường, rồi cầm tờ bản đồ như người du lịch đi sang phía nhà rượu bên kia. Dọc đường không có ai cả. Như phim trinh thám. Lan quay trở lại, nấm lấy quai va-li, giống như là của mình vậy, kéo dọc về khách sạn.

    Hơi sớm trước 3h chiều, nhưng khách sạn vẫn cho nhận phòng. Lần này thì tất nhiên là Lan nhớ là quyển hộ chiếu của Quỳnh đã để sẵn bên hông va li. Tên tuổi địa chỉ ngày tháng năm sinh cùng tên con và ngày tháng năm sinh của con tất nhiên sáng giờ đã lẩm nhẩm trong đầu mà thuộc lòng hết cả rồi. Quên lại mở điện thoại ra đọc tin nhắn.

    Lên đến phòng. Ngả người trên tấm đệm êm đã nhiều ngày không được hưởng thụ. Xém chút nữa là Lan đã lăn ra ngủ quên luôn rồi. Nhưng kịp định thần nhỏm dậy đi tắm. Chọn một bộ váy ưng ý nhất trong đám quần áo Quỳnh gửi cho, mặc vô, rồi trang điểm. Đã mấy tháng rồi không son phấn gì, sống như con bé osin nghèo giữa đám người lam lũ, giờ ngồi trước bàn phấn của khách sạn sang trọng có thể nói là bậc nhất nước Pháp, trong lòng Lan thực sự đến giây phút này mới cảm nhận được cái gọi là văn minh mà trước giờ chỉ học trong sách và đọc qua các tác phẩm văn học mà thôi.

    Lan bước xuống. Bộ váy vàng nhạt nổi bật rực rỡ trong ánh nắng đầu hè, trên nền những bông hoa alium tím tròn như quả cầu xen kẽ giữa đám lay-ơn hồng và mấy bông hoa mặt trời hướng thẳng lên cao. Sơn giật mình, xém chút nữa không nhận ra cô gái.

    Sơn đang ngồi bày cái hộp vẽ ra dựng cảnh. Lan ngồi đúng vào chỗ cái ghế dài, co chân xoay ngang mà đọc sách. Không đúng chỗ điểm vàng trong bố cục. Nhưng đối với một người vẽ giỏi như Sơn thì có là gì đâu chứ. Tòa nhà vàng giống như các căn biệt thự Pháp cổ còn để lại ở Hà Nội. Bức tường đỡ bậc tam cấp cũng vàng, cùng màu với mảnh tường thấp bao quanh đài phun nước và bồn hoa. Thêm màu vàng rực rỡ của mấy bông hoa mặt trời trên nền xanh lá cây của những thanh cửa sổ trên kia. Và vàng đậm nhất là chiếc váy của Lan, nhưng lại đủ nhạt để hòa với màu hồng phấn trên mặt, trên cánh tay, trên đôi chân buộc quanh bằng một đôi xăng-đan mỏng, cùng những sắc hoa ngoài đằng sau. Màu sắc giống như bức tranh van Gogh vẽ 15 bông hướng dương, mà cũng có nét gì đó như là bãi hoa poppies của Monet.

    Kế hoạch ban đầu là họ sẽ giống như là làm quen tán tỉnh nhau rồi Lan rủ Sơn lên phòng. Tối mai cả hai sẽ cùng về London trên xe của Sơn. Nhưng bức tranh hoàn thành nhanh quá. Quá sớm so với dự tính. Bỗng nhiên Sơn nhớ tới một nơi khác. Không cần Mai bước tới coi tranh như kịch bản cũ nữa, mà anh chủ động cầm tranh qua cho cô xem rồi nói ra xe luôn. Mai sững sờ trước vẻ đẹp của mình trên tranh, nhưng im lặng đi theo.

    Trên xe, cô không biết nói chuyện gì với người đàn ông mới quen này. Mà Sơn cũng không nói gì. Cảm xúc ngày xưa bất chợt ùa về. Khiến anh chạy một mạch hơn 30 phút về trang trại ngày xưa của ông già Henri, có cô con gái Nicole dễ thương, mà anh từng vẽ trong vườn nho.

    Bức tranh Nicole vẫn treo ngay giữa gian nhà có thể gọi là kho cũng được, reception cũng đúng, mà cũng là phòng làm việc của nhà rượu luôn, kèm nơi tiếp khách và tiệc tùng. Chữ ký của anh vẫn ở đó, cách điệu không viết hoa chữ Lê thành ra le-Son, giống như kiểu tên của một nhà quí tộc người Pháp, như là họ van- của Hà Lan và von- của Đức vậy. Sơn đứng ngây người ra ngắm lại bức tranh của mình. Chẳng ngại ngần chi mà châm luôn điếu thuốc ngay giữa nhà, gạt tàn ra tay mà nghiêng ngó, đánh giá lại chính mình của 20 năm trước. Lan thì đứng một góc sát cửa nhìn quanh.

    - “c’est toujours beau, n’est-ce pas? Nó vẫn còn đẹp đúng không?” - Một người đàn bà đẫy đà từ trong bước ra. Với lấy cái gạt tàn trên nóc cây piano trong góc cầm tới đưa cho Sơn. Mặt cười rạng rỡ. Lan thấy cô này đúng là có nét của con bé trong ảnh, năm xưa chắc 15-16 gì đó, còn giờ thì đã xồ xề nhiều rồi.

    - “Non non amor. Tu est toujours belle, c’est certain - Không đúng đâu cưng. Em mới chính là người chắc chắn vẫn còn đẹp như ngày nào.” - Sơn thốt ra lời khen bằng khẩu âm tiếng Pháp chính giọng Parisien, khiến cho Nicole phá lên cười.

    - “Où est ton, non, notre père? - Bố em đâu? À không. Bố của chúng ta đâu?” - Sơn hỏi.

    - “Bố chết rồi. Nên em phải thay.” - Nicole thoáng buồn. Chỉ tay, rồi dắt Sơn ra cây nho cổ thụ nằm một mình ở bên ngoài. Bên cạnh cắm một tấm bảng ghi tên ông lão Henri cùng ngày sinh và ngày mất, chỉ vài năm trước. Đã lâu lắm rồi Sơn không còn ghé về nơi này.

    Bần thần. Anh ngồi xuống. Sờ tay vô thân cây. Bên này người ta có thói quen chết thì thiêu rồi chôn hay rắc đâu đó dưới gốc cây. Cái cây này ngày xưa được dùng để chiết cành tạo ra không biết bao nhiêu là cây con, giờ cũng trở thành cổ thụ, trong khu vườn kia. Sơn lần lần vặt vài lá rồi mấy cái ngọn mọc dài ra ngoài để chừa chất dinh dưỡng cho mấy chùm nho đã bắt đầu đăm ra. Nicole đã chạy vô bên trong mở tủ lạnh lấy phomai và một miếng thịt bò đề lên bàn bếp nằm giữa phòng khánh tiết. Sơn rửa lá bày lên khay, khéo léo cắt mỏng lát thịt bò đông đá đặt lên trên, thêm phomai, và mở tủ gia vị chọn ra vài lọ rắc lên.

    Lan vẫn lẽo đẽo theo sau nhìn hai người họ. Giống như một cô bé tình cờ đi lạc vào phim trường, nơi người ta đang quay một bộ phim lãng mạn mà đạo diễn để nguyên cho các diễn viên ứng xử. Nicole quay vào bên trong, cầm ra mấy chai rượu trắng, để lên bàn, cúi xuống lấy xô đá bên dưới cho vào. Bàn này chắc chuyên để đón khách đến thử rượu nên có đầy đủ hết. Với bản tính đàn bà, Lan nhìn thấy ngay cô ta kịp tô son và hình như còn xịt nước hoa nữa, trước khi quay trở ra.

    Còn Sơn thì đang chăm chú nhìn vào chai rượ̣u đang cầm trên tay. - “Ô là la. Ha ha ha. leSon, năm 2000” - Anh cười sằng sặc khi đọc kỹ cái nhãn quen quen dán trên chai. - “Hồi đó anh giúp ông Henri thiết kế mẫu chai mới để bán cho khách tới mua lẻ, in luôn trên máy tính, chỉ việc thay tên thôi, là thành nhà rượu của họ. Khách người Anh tới mua chở về một lúc đầy cốp xe cả trăm chai luôn.” - Sơn quay qua giải thích cho Lan. Sẵn lúc in thử vài chục con tem có tên mình thì dán lên mấy chai rượu vỏ ngoài xấu xí có chỗ bị bọt khí trong thủy tinh luôn.

    - “Đúng rồi. Hồi đó em chỉ là một đứa con gái mới lớn. Còn bây giờ thì đã là bà già hai con hai lần li dị rồi.” - Nicole than. - “Non non non.” - Sơn phản đối luôn, nhưng không hiệu quả. - “Bây giờ không còn thuê nhân công đông như ngày xưa nữa. Máy móc hết rồi.” - Nicole chỉ tay qua gian xưởng bên kia, cách một tấm vách kính, có máy đóng chai và hệ thống ủ rượu cùng đủ mọi loại máy móc cơ giới. - “Tỉa lá: em lái xe chạy một vòng. Hái quả: cũng em chạy một vòng trên chiếc xe cao kia, chỉ là thay đầu chức năng thôi. Đạp nho: máy xay…. Tất cả đều là máy hết.” - Nicole thở dài. - “Không biết đến con em thì còn giữ được nhà rượu này không, hay bán luôn mà dọn về Paris ở rồi.”

    Sơn gật gù. Anh cuộn tròn cái lá nho quanh miếng thịt bò mỏng và cục pho mai cùng nằm xếp lớp với nhau trên khay nướng, chấm vô chén mù-tạt vàng trứ danh của vùng Dijon, cay xè. Chảy nước mắt. Nhớ lại hương vị của ngày xưa. Rồi mở chai rượu chưa đủ lạnh cho lắm, rót chút xíu vô trong ly, hít hà, lấy lưỡi tát vô quanh hòm vọng, để nhớ lại cái mùa nho năm ấy, nắng gắt nên ngọt đậm và bây giờ thì nồng độ rượu cao, nhưng thu hoạch chậm một vài ngày nên ví đắng của vỏ nho còn ở lại trong này mãi mãi. Đó cũng là cái năm vẽ bức tranh trên kia, cô bé Nicole thơ ngây từ Paris về nghỉ hè và giúp bố học cai quản nhà rượu. Bây giờ thì đã ra dáng bà chủ rồi. Cũng đang ngồi nhâm nhi ly rượu mà Sơn vừa rót cho. Gật gù. Hai người không cần nói với nhau điều gì cũng hiểu nhau qua vị rượu, giống như thông điệp của một bài hát, hay một bức thư tình vậy.

    Sơn đứng bật dậy. Ra mở nắp cây đàn piano. m thanh của gỗ lâu ngày không đụng tới, cũng không có máy sưởi cho khỏi bị ẩm, gào rống lên nhưng không hề phô dưới đôi bàn tay của người nghệ sĩ nghiệp dư: “Ngoài kia tuyết rơi đầy…. Em không đến bên anh chiều nay….” Bài này dịch qua tiếng Việt là như vậy, nhưng còn tiếng Pháp thì khác, là ngôi mộ chôn dấu một cuộc tình ướt át. “Tombe la neige, tu ne viendras pas ce soir. Tombe la neige, et mon coeur s’habille de noir…”

    Lan ngơ ngác. Anh ấy vẽ quá đẹp. Đánh đàn quá hay. Hát quá xuất sắc luôn. Làm rúng động từng sợi lông trên người cứ nổi dựng hết cả lên. Không biết nếm rượu. Cũng không biết làm gì. Lan tắt cái bếp cho khỏi cháy rồi ăn sạch khay đồ nướng. Phomai nghe nói khó ăn, lại có mùi chi đó, nhưng mấy miếng phomai này không có mùi chi khác ngoài mùi sữa, dai dai, cứng cứng, giòn giòn khi nướng. Lá nho thì cũng là lần đầu được ăn. Chát chát, nhưng hòa trộn với vị thịt bò hơi tai tái thì thật là tuyệt vời.

    Ký ức như ùa về. Sơn chơi hết bản nhạc Pháp này tới bản nhạc Pháp khác. Toàn là những bài một thời Sài Gòn xưa nghe để nhớ về dĩ vãng. Qua Pháp đánh ngay cả ông bố Henri của Nicole cũng ngạc nhiên và xúc động vì ký ức thời trai trẻ ùa về. Một thời nước Pháp rúng động với nhịp đập rumba, nay lại rung lên cùng cây đàn piano cũ kỹ.

    - “Em đi ngủ đi.” - Nicole nói với Lan. Kiểu như lịch sự, nhưng có đủ uy quyền của một bà chủ nhà. Khi Lan quay trở ra ngơ ngác hỏi phòng nào. Vì bên trong dẫn qua một khu phòng kiểu như khách sạn cho khách đến ở, nhưng mùa này còn đang văng. Thì Nicole gần như gắt lên, hơi bực bội. - “Phòng nào cũng được.”

    Cái rồi Nicole cầm ly rượu của Sơn cùng xô đá và chai rượu bên trong, lúc này đã đủ lạnh, qua bên chỗ cây đàn piano. Rót ra li. Chờ tạm ngưng hát thì đưa lên môi anh. Rồi uống hết chỗ còn lại. Ngày xưa chỉ là một cô bé thích thích chàng trai Annam nhiều tài lẻ mà thôi, một sự rung động đầy trong sáng. Còn hôm nay là một người đàn bà muốn dâng hiến, hay chính xác hơn là muốn chiếm đoạt để tìm lại chút ký ức ngày xưa.

    (Hết Phần 18 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 19 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #19
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 19 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 19











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Sơn vẫn đánh đàn. Vẫn nghe thấy mọi chuyện xung quanh. Người nghệ sĩ khi chơi nhạc, bất kể có nhìn thấy khán giả hay không, mục tiêu cuối cùng vẫn là điều khiển cảm xúc của người nghe. Chỉ cần tăng tốc độ lên một chút, hay giảm xuống một chút, là chạm đúng vô nhịp đập vật lý của con tim, khiến nó vì cộng hưởng mà tạo ra xúc cảm, chứ không chỉ đơn thuần là điệu nhạc du dương hay lời bài ca đầy cảm xúc. Sơn đánh đàn. Phần là để cho mình, gợi nhớ lại ngày xưa thèm muốn cô gái trẻ, kiểu như cô bé trong phim Lolita, hay nhân vật nữ trong bộ phim Người Tình nổi tiếng về xứ Sa Đéc và Sài Gòn xưa. Phần là để kéo cô bé Nicole của ngày hôm nay, dù trong hình dáng bên ngoài của một người đàn bà xồ xề, nhưng vẫn nguyên vẹn trong mắt anh của ngày xưa, bước tới mà ôm ấp, hôn hít, bú liếm như đang làm hiện bây giờ.

    Hết ôm từ đằng sau tới, Nicole lại thò tay vô bên trong quần Sơn. Kéo thằng nhỏ ra. Ngậm chút rươu cho thơm miệng. Rồi ngồi thụp luôn xuống mà ngoạm lấy từ bên hông qua. Thấy thằng nhóc vẫn chưa có phản ứng gì thì cởi hết quần Sơn ra. Rồi nâng cho anh đứng dậy. Giang hai chân ra. Kéo chiếc ghế ngồi ra chỗ khác. Lấy miếng giấy thấm rượu, lau một đường vô giữa khe đít. Sạch trơn. Rồi liếm dọc theo đó. Sơn lạnh toát tới tận sống lưng. Gái bao ở Việt Nam chắc cũng không biết, mà có biết cũng không dám làm kiểu này. Người Pháp thì khác. Mùi đối với họ cũng chỉ là một miếng pho mai khai thúi mà thôi.

    Nicole lúc này đã trần truồng. Lưỡi từ quanh lỗ đít chạy xuống bên dưới háng, rồi vòng ngược ra đằng trước. Kéo con cu đang căng căng dần lên chạy xuống dưới này cho thêm phần cương cứng. Miệng ngậm vô đó. Còn tay sục sục. Khiến nó càng lúc càng thẳng hơn.

    Cái rồi dần dần đẩy Sơn qua bên mé chiếc ghế đàn. Ngồi xuống đó. Ngửa người ra. Bây giờ thì không còn đàn hát chi nữa, mà chỉ còn đàn bà thôi. Người đàn bà đang ngồi lên nẩy nẩy liên tục như cưỡi ngựa. Nhưng không thả hết cả thân hình nặng nề xuống, mà chỉ vừa tới là nhấc lên, để con cu không bị phá mất cảm giác sung sướng do đang được một cái xi lanh ấm nóng bao quanh nâng lên hạ xuống liên tục. Cỗ máy này thiệt là tuyệt vời vì hết lên xuống lại di tới di lui cho con cu ngúc ngoắc bên trong, mà vẫn luôn chú ý để không ngồi đè lên người làm mất hứng. Đàn bà Pháp còn có riêng những tờ tạp chí phụ nữ như Elle và Cosmopolitan có trang dạy cách làm tình, hay tập luyện lúc đi đái sao cho lồn luôn đẹp và trẻ khỏe. Mùi nước hoa Magie Noir, tức là quyền lực huyền bí trong đêm, bay nhè nhẹ càng khiến cho Sơn thêm phần ham muốn.

    Ngồi thẳng dậy hôn lấy đôi môi cũng đang khát khao chào đón của Nicole, Sơn lấy tay đẩy hông nàng để hướng chuyển động của âm đạo bây giờ thành lắc lư qua lại nhưng ôm lấy con cu lại thành ra vô liên tục. Thiệt là đã. Sơn lấy tay siết lưng Nicole thiệt chặt như không thể nào còn chặt hơn được nữa. Từng khớp xương sống lưng của nàng kêu răng rắc như muốn thi nhau la cùng với tiếng gào “a...a....a….” đang bay quanh khu xưởng và qua dãy hành lang lúc nãy Lan không biết đóng cửa, luồn xuống bên dưới khe vô tuốt bên trong căn phòng nhỏ có tường kính nhìn xuống sườn đồi trải dài nho.

    Lan nhăn mặt nói với Quỳnh qua Whatsapp. - “Hai anh chị vẫn đang quần nhau loạn hết cả xưởng rượu lên đây này.” - Rồi bất ngờ khi biết hóa ra Quỳnh và Sơn có phải là người yêu và đã từng bao giờ cặp kè với nhau đâu. - “Thế à? Phí thế. Đúng mẫu người mơ ước của chị đấy. Vẽ đẹp này. Đàn hay này. Hát giỏi này.” - Lan chọc. - “Nấu ăn giỏi nữa.” - Quỳnh chốt hạ làm cô bất ngờ phá ra mà cười.

    Ở bên dưới kia Sơn bây giờ đã để nguyên Nicole trên người mà bê qua bên chỗ bàn ăn. Cô gái lõa lồ nằm phơi mình trên mặt bàn đá cẩm thạch đẹp như một pho tượng nổi, chống chân hứng trọn những cú dập chan chát vô giữa háng. - “Ôi, anh Sơn.” - Cô ta gào lên bằng câu gọi tiếng Việt mà ngày xưa được dạy. - “Giết em đi. Giết em bằng những ngón tay lướt trên dây đàn của anh đi.” - Cô lặp lại điệp khúc của một bài hát Latin xập xình nổi tiếng cũng từ một thời xa xưa. Em yêu anh. - “Je t’aime”.

    - “Anh cũng yêu em. Je t’aime”. - Sơn thì thào. Trong đầu hai người như cùng lúc bật lên những nốt nhạc luyến láy của bài nhạc một thời nổi tiếng thế giới cùng với bộ phim sex có cốt truyện Emanuella, mà ngoài tiếng trống cùng tiếng đàn chỉ có những tiếng thở hổn hển và thì thầm gấp gáp.

    Ở đây không có ai thì thầm cả. Chỉ có Nicole gào lên trong cơn hoang dại. Và Sơn thì thở hổn hển vác đôi chân của Nicole lên vai mà thục tới trước nhanh hết cỡ. - “A… a…. A..” - Tiếng gào của Nicole không chỉ cho bản thân sướng mà thực sự còn nhắm vào cô gái Việt Nam may mắn được anh Sơn cho đi theo. Nicole không biết mối quan hệ giữa họ ra sao, nhưng trực giác của người đàn bà cho biết cô ta thích anh và sớm muộn gì rồi thì cũng sẽ lên giường với anh ta mà thôi. Nhưng đó là chuyện của cuộc đời. “C’est la vie”. Biết ra sao ngày sau chứ. “Que sera sera.”

    Sơn đã ngưng. Nicole cũng đã thôi không còn gào thét nữa. Căn nhà mà người ta hay gọi là chateaux đã quay trở lại không khí tĩnh mịch vốn có trong đêm. Có chăng chỉ là tiếng của những bọt rượu trong chai thỉnh thoảng lại trở mình bên dưới hầm, biến chất đường glucose trong nước cốt nho thành những giọt cồn thơm quện. Nicole kéo Sơn về phòng. Nằm ôm anh ngủ ngon lành như để ghi nhận hết khoảnh khắc tuyệt đẹp này trong đời. Từ sau ngày bố mất, cô về tiếp quản xưởng rượu, để lại hai đứa con hai người chồng cũ trên Paris nuôi, chưa có ai khác được bước vô đây. Thỉnh thoảng cũng có những vị khách Mỹ hay Ý rủ rê nhưng là ra ngoài uống rượu với họ rồi về phòng khách sạn của họ, hay ở đây, nhưng chưa bao giờ đưa vào phòng riêng của mình. Người ta nói con gái Pháp ngoan là phải luôn biết mang theo condoms trong túi cùng với bàn chải đánh răng là vì vậy.

    Buổi sáng đến hối hả với bà gọi là hàng xóm nhưng phải chạy xe hơi cũng vài phút mới tới, vô mở cửa dọn dẹp, thản nhiên nhìn đống quần áo vất tứ tung giữa nhà. Trước cửa có một chiếc xe lạ đậu, trên bàn là đồ ăn và rượu. Cây đàn piano mở nắp. Cần gì phải thắc mắc hay chờ ai giải thích chứ. Chỉ có hơi lạ là anh chàng da vàng quấn khăn từ trong phòng bà chủ bước ra chào rất thân thiện như đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi vậy. - “À. Phải rồi.” - Bà lão chợt thốt lên. Tạm ngưng hút bụi. Nhìn lên bức tranh vẽ Nicole bày tiệc picnic bên chiếc giỏ mây giữa vườn nho, rồi cười cười nhìn ra ngoài bụi nho, nơi người tình già nay đang yên nghỉ.

    Trại nho được một ngày Chủ Nhật dồn dập đón khách. Mọi người bận túi bụi. Nicole phải đon đả chào hỏi từ đoàn này sang đoàn khác, đa số là do các nhóm hướng dẫn viên du lịch từ thị trấn đưa khách vào. Rồi đứng quầy thu tiền. May mà có Sơn đứng tư vấn trước cho khách nên mua loại rượu nào và uống thử chai nào cho đúng gu của mình rồi. Đằng nào thì anh cũng coi như là đệ tử chân truyền của lão bá Henri mà, không hổ danh chút nào cả. Chỉ có Lan là ngơ ngác không biết làm gì. Lúc thì bám theo một đoàn khách có hướng dẫn viên tiếng Anh ra vườn, lên xe coi thử thiết bị hái nho của thời nay. Khi thì cười cười cùng bà cụ già lao công bưng khay bánh mì nướng cùng bơ và patê ra mời khách. Phải. Cái thứ patê ở đây sao mà ngon tuyệt. Bên trong sần sật gì đó như thịt băm, ăn hết nguyên ổ bánh mì, no căng bụng rồi mà vẫn thèm tiếp. Thấy Sơn giải thích về các loại giống nho cho khách Trung Quốc và Nhật Bản, cô cũng tới uống thử cho biết. Còn Sơn thì ngăn lại, vì thấy cô đang ăn bánh mì với patê, nên mở riêng một chai rượu mới trong tủ ướp, rót cho uống thử. Ngon thiệt. Thấy ghi tên là nho Chablis chi đó, giá mắc nhất trong dãy rượu trắng.

    Hơi rượu bốc lên khiến đôi má Lan ửng hồng. Sơn cũng rót ra ly một chút cho mình. Uống thử. Rồi nhặt một miếng pho-mai cứng, thêm một miếng mềm. Cùng với một miếng cần tây, và bẻ một mảnh bánh mì giòn rụm, đặt lên cái đĩa. Rót ra thêm nửa ly bự nữa cầm ra quầy tính tiền cho Nicole. Cô gái cười sung sướng hôn chụt một cái lên má Sơn, dính son đỏ chót. - “Merci bien.” Chỉ vậy thôi mà cả đám khách châu Á đều nhào vô mua mấy chai mở ra thưởng thức tại chỗ luôn, rồi mỗi người một chai cầm về.

    Trời sập tối. Cả ngày quanh quẩn bận rộn. Giờ chia tới lúc nào không hay. Khách vẫn đang còn ở lại mua thêm rượu uống ngắm hoàng hôn từ trên đỉnh đồi, ồn ào huyên náo. Thì Sơn cắt vội miếng patê, bơ, và pho-mai cho vô hộp mang theo cùng một ổ baggette dài. Hôn má Nicole rồi ra xe. Không quyến luyến chia ly chi cả. Cứ như ngày mai họ lại gặp nhau vậy. Chỉ có Nicole lúc quay đi có vẻ thoáng như quẹt tay lên lau vội nước mắt. Rồi tiếp tục cầm chai rượu sang bên kia cho khách. Không ngoái đầu nhìn lại.

    Sơn cho xe ghé qua khách sạn để lấy cái vali nhỏ của Lan. Buỗi sáng đã gọi cho họ rằng không kịp về check-out cho nên họ cứ bỏ vali xuống dưới kho. Tiền thì đã thanh toán từ lúc book rồi cho nên không có vấn đề gì. Chạy thẳng ra cảng. Từ Anh sang Pháp chỉ có một ngã Dover nhưng từ Pháp về Anh thì phà biển xuất phát từ hai điểm khác nhau, Calais và Dunkirk, chỉ cách nhau chừng 10km nhưng phía bên này Sơn biết là làm việc lỏng lẻo hơn.

    Xe đi qua cửa đầu tiên. Là của cảng kiểm tra vé và số người trên xe không được vượt quá 8 theo qui định dành cho xe hơi loại nhỏ.

    Đến cửa thứ hai. Là của cảnh sát Pháp. Có lá cờ Pháp bên trên. Nhưng người ngồi bên trong khoát tay bảo qua cho nhanh luôn.

    Cửa thứ ba. Có lá cờ Anh bên trên. Anh chàng ngồi bên trong thấy không phải người da trắng thì có hơi chú ý hơn một chút. Cầm lấy hai quyển hộ chiếu. Nhìn sơ. Hỏi họ từ đâu về. Cả hai cùng đồng thanh Champagne. Thế là “welcome back”. Vẫy tay cho qua.

    Lan thì không biết gì nên vẫn phập phồng lo sợ. Nhưng Sơn thở phào. Lên ga chạy tới trước. Có lẽ do động tác bất chợt này mà từ bên phía trạm kiểm tra hải quan bên cạnh một luồng sáng đèn pin chiếu tới. Gọi vào. Sơn giựt mình. Trên nguyên tắc thì hải quan và biên phòng là hai đơn vị khác nhau, nhưng ở Anh thì họ chung một lực lượng và có thẩm quyền như nhau. Hải quan kiểm tra hàng hóa nhưng đồng thời cũng kiểm tra người và có máy dò vân tay coi có đúng người trên hộ chiếu hay không, nếu cắc cớ. Lan thì không hiểu mấy cái thủ tục này nhưng thấy bị gọi vô là răng bắt đầu đánh lập cập rồi.

    (Hết Phần 19 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 20 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #20
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đảo Lạnh Mù Sương (Chương 20 ) (Tác giả: Út Hội)

    ĐẢO LẠNH MÙ SƯƠNG

    Tác giả: Út Hội

    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Các bạn muốn gửi e-mail đến tác giả hãy gửi e-mail cho Cõi Thiên Thai - CTT sẽ forward cho tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Chương 20











    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Anh chàng hải quan chỉ hướng cho chiếc xe van chạy vô trong. Sơn còn đang cầm hai cuốn hộ chiếu. Đưa luôn cho anh ta. Trên hông anh chàng có chiếc còng số tám và lủng lẳng một cái máy lấy dấu vân tay điện tử nối với trung tâm.

    - “Ông bầ đi mấy ngày?”

    - “Weekend break” - Nghỉ cuối tuần thôi. Anh ta gật gù.

    - “Có thuốc lá không?”

    - “Đây. Mới mua. Chưa hút.” - Sơn xách cây thuốc lá bên dưới cánh cửa lên. Mỡi mua hôm vào Pháp dừng đổ xăng. Chưa hết thuốc cũ nên còn nguyên đó.

    - “Mời ra khỏi xe. Kiểm tra.” - Anh ta bước ra phía đằng sau. Sơn đi theo bấm cánh cửa tailgate lên. Anh ta thò đầu vô nhấc đệm lên coi có ai trốn bên dưới hay không.

    Thấy Lan vừa bước ra khỏi cửa vừa lập cập run rấy. Sơn bước ra trước. Cởi chiếc áo khoác quàng quanh người. Lan co hai tay dụi vô người Sơn. Rồi bất ngờ ngửa lên hôn thật sâu.

    Sơn cũng giật mình. Nhưng đứng yên không phản ứng gì.

    Anh chàng hải quan nhìn thấy hết. Lại liếc thấy bên trong sâu, bên trên chiếc vali nhỏ đang để tấm tranh vẽ Lan. Cũng đúng bộ váy vàng đang mặc trên người. Nên cười cười. Sập cánh cửa đuôi xuống. Đưa lại hai quyển hộ chiếu cho Sơn.

    - “Cám ơn đã hợp tác. Chúng tôi phải kiểm tra xe van để ngăn người vượt biên.”

    Sơn cầm lấy hai quyển hộ chiếu. Giữ cửa cho Lan vô ngồi yên rồi thì đóng lại. Vòng sang phía bên mình để vô xe nổ máy. Không cần cài dây an toàn. Rồ ga chạy thẳng ra cảng luôn. Đằng sau đã có một chiếc van khác bị gọi vào kiểm tra.

    Còn ít phút nữa mới đến giờ lên tàu nên xe xếp thành những dãy hàng nối đuôi nhau mà chờ đợi. Lan thấy nhà vệ sinh thì mắc đái, chạy vô rồi quay ra xe ngồi tiếp. Sơn cũng vô nhưng lúc quay ra thì đứng bên cạnh cửa xe hút thuốc và ngắm cảnh chụp hình cho đến khi thấy nhân viên của hãng tàu đi bộ lững thững đến thì chui vào trong.

    Lần lượt từng chiếc nối đuôi nhau lên cầu rồi vô phà. Chiếc phà biển thiệt ra là một con tàu siêu to khổng lồ mà bên trong là vô số tầng cho xe. Chiếc xe của Sơn thành là đầu của một tầng, chút nữa mở cửa là chạy thẳng xuống đầu tiên thôi.

    - “Em có lên tầng trên không?” - Sơn hỏi nhưng Lan lắc đầu nguầy nguậy. Cô vẫn đang còn trong cơn lo sợ hốt hoảng. Người từ những chiếc xe khác lũ lượt bước tới hướng cánh cửa cầu thang ở phía sau để lên tầng trên. Cả một khoang tàu bỗng chốc trống vắng. Cảm giác động cơ bắt đầu tăng tốc và tàu rời cảng chạy thẳng ra khơi.

    Lan gập ghế xuống chui ra đằng sau. Kéo tay Sơn theo.

    Ngạc nhiên. Nhưng Sơn cứ bước theo.

    Lan kéo lưng ghế đằng trước lên. Dù không có ai ngoài bức tường đằng trước, nhưng nếu lỡ có ai đó đứng xớ rớ ở đó thì cũng không nhìn thấy gì bên trong xe nếu không soi cho thiệt là kỹ.

    Lan đẩy Sơn ngồi xuống giường. Mở nút. Kéo quần Sơn xuống.

    Số phận đã an bài như vậy thì chịu vậy thôi. Sơn nằm ngửa người ra hưởng thụ. Cơn bão đã qua thì cũng phải nghỉ ngơi một chút. Còn hơn một tiếng đồng hồ lái xe về London nữa. Mà chiếc phà này chạy hình như cũng phải 3-4 tiếng mới tới nơi. Chưa nghĩ ra được trò gì khác để giải trí.

    Lan lột ngược váy lên. Cởi áo lót. Áp bầu ngực vô cu Sơn. ́p ấp, Miết miết. Tay lột mảnh da qui đầu ra. Thả miếng nước bọt xuống. Xoa xoa. Bôi bôi.

    Một cảm giác thiệt là đã từ từ xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Sơn cho tay xuống vuốt vuốt bầu ngực của Lan. Rờ rờ vô cái núm vú. So ra thì người của Lan cũng hao hao giống Quỳnh. Rất giống lúc xưa. Mùi nước hoa cũng giống như Quỳnh hay dùng mỗi khi ra shop.

    Lan cởi luôn quần lót. Ngồi lên trên. Nếu nói là lồn đã uớt nhẹp từ tối qua thì không đúng, vì lúc nãy vô toilet vừa rửa xong. Nhưng toàn thân thèm sex thì đúng là từ đêm qua rồi. Từ lúc nghe đàn cho tới khi nằm trong phòng không ngủ được vì những tiếng la hét sung sướng của Nicole.

    Đúng ra thì từ khi nghe Sơn nói kế hoạch sẽ vô khách sạn qua đêm, thì Lan đã nghĩ rằng anh chàng này đòi thêm cái khoản đó. Lúc đầu thì ngần ngại nhưng phóng lao thì cũng phải theo lao mà chấp nhận thôi. Nhưng đến khi được chàng họa sĩ ngồi ngắm nghía vẽ tranh như cô nàng diễn viên trong phim Titanic thì cũng đã xuôi xuôi rồi. Ai dè anh ta đâu có đòi hỏi gì đâu. Lại dẫn tới nhà người yêu cũ. Và bây giờ nữa. Qua cú vừa rồi mới hiểu anh ta cũng phải chịu nguy hiểm như thế nào vì mình. Và còn một chặng kiểm tra nữa. Ở bên kia biên giới. Thôi thì nếu không thoát cũng trả ơn cho anh ấy trước.

    Cho nên Lan rất tận tình. Vừa hết lòng muốn phục vụ chu đáo như cho chồng mình. Lại vừa cũng đang bị ham muốn dục vọng trỗi dậy từ đêm qua vẫn chưa dịu xuống chi phối. Cho nên nước nôi tràn lan nhoét nhoẹt trào ra mổ̃i khi ngồi xuống khiến con cu bên trong ép chặt ra thành lồn bên ngoài.

    Lan cũng muốn hét lên như Nicole, nhưng chỉ dám gầm gừ trong miệng. Nhịp nhịp. Nhấp nhổm.

    Nằm bên dưới. Sơn từ tâm thức hưởng thụ dần chủ động hơn. Sờ vuốt tay lên hông. Ôm lấy bầu ngực. Ngón cái sờ nhẹ từng mảnh nhỏ trên khuôn mặt kiều diễm, mà mắt đi đến đâu thì tay theo đến đó. Thấy Lan cũng đang mở mắt nhìn mình. Sơn cười siết tay kéo nàng xuống. Khóa miệng bằng một nụ hôn sâu.

    Rồi không để cho Lan kịp làm gì. Kềm chặt như vậy khiến cho cả người Lan cứng đờ, kềm hai đầu gối xuống nền đệm cứng. Sơn nẩy mông chọc ngoáy con cu từ bên dưới lên rầm rập.

    - “Ôi. Chết em mất.” - Lan như gào lên nhưng chỉ dám thì thào trong cổ họng. Trân người chịu đựng cơn cực sướng đang xâm chiếm toàn thân. Hồi mới quen ông chồng từ nước ngoài về thì cũng mạnh bạo như vậy. Nhưng sau này ra ngoài giao lưu nhiều quá, về đòi vợ phải biết thêm chiêu này trò kia nhưng sức khỏe không còn được như trước nữa. Thì cơn sướng như hôm nay hiếm dần, mà phải nói là thực sự không có.

    Nếu xét theo tâm sinh lý học thi khi con người ta đang phải trải qua cơn sinh tử thì con người bỗng nhiên ham muốn tình dục nhất. Thật là kỳ lạ có đúng không. Khi đối mặt với tử thần thì bản năng khiến con người ta bỏ qua dục vọng để dồn sức chiến đấu hay bỏ chạy. Nhưng khi định thần lại để đón nhận nó thì lại muốn sinh con, tức cũng là một bản năng sinh tồn. Thực ra thì chỉ có Lan thôi, còn Sơn thì biết sóng gió đã qua rồi, nhưng không biết Lan không hiểu thủ tục như mình.

    Nhưng giờ này mà còn tính toán phán đoán phân tích gì nữa chứ. Hưởng thì là hưởng thôi. Sơn xoay người đè Lan xuống đệm. Không phải đẩy từ dưới lên nữa mà thẳng chân dập từ trên xuống. Lan co người uốn lưng để tự tìm cho mình tư thế sướng nhất mà đón nhận.

    Rầm. rầm. Rầm. Lan cứ nghĩ không có ai nhìn thấy mình. Nhưng trên hệ thống màn hình của hai anh công nhân tàu biển phụ trách các khoang chở xe, thì chiếc van của họ cứ nhấp nhô thành từng đợt. Một anh chỉ tay vô màn hình cười, nháy mắt với anh kia. Cũng cười cười. Họ đã quá quen với cảnh này rồi, trên những chiếc xe van cắm trại.

    Đúng thật là cảm giác lạ thiệt. Lan mệt rã rời vì sướng. Nằm vật ra. Mắt nhắm nghiền.

    Sơn nằm úp lên người Lan. Tinh trùng không phóng ra thành tia mà hình như là chỉ bùng lên phun trào mà thôi. Bây giờ đang tràn ra ngoài khi con cu từ từ mềm xuống. Với tay lấy tấm giấy thấm tissue bỏ xuống đó cho khỏi chảy ra đệm khó giặt. Sơn âu yếm hôn lên mắt, lên mũi, lên môi Lan, mà cứ nghĩ mình đang làm tình với Quỳnh, chăm sóc cho người mình yêu.

    Một hồi. Thèm thuốc. Mà dưới này cấm hút thuốc. Nên Sơn ngồi dậy. - “Mình lên trên boong ̣đi”. - Anh bỏ bức tranh lên giường, mở vali ra tìm đồ cho Lan. Lấy một bộ váy dầy và dài, cùng đôi giầy ấm. Quỳnh quên không bỏ áo khoác vô nên Sơn thò tay xuống gầm giường lấy cái áo sơ mi dạ cho Lan.

    Lan đi theo Sơn lên trên boong cho biết. Náo nhiệt. Trẻ con chơi đùa trong khu vui chơi. Người lớn tụ tập thành từng bàn ăn uống, nói chuyện. Trên nữa là tầng dành cho tài xế lái xe tải tắm rửa và ngủ cho đủ số giờ theo qui định. Sơn mua cho Lan cốc sô-cô-la và tự thưởng cho mình một ly expresso double shot rồi mở cửa ra bên ngoài.

    Tàu chạy giữa biển. Không được ra đằng trước mũi tàu mà ôm nhau như trong phim. Nhưng tha hồ đứng cạnh lan can bên hông tàu mà ngắm cảnh. Sơn châm điếu thuốc dunhill màu xanh cobald chỉ đặc biệt có ở Pháp. Lâu lắm rồi mới hút thuốc điếu chứ không phải thuốc cuộn như từ hồi ra tù cho tới giờ. Lan cũng với tay cầm điếu thuốc của anh. Bập bập.

    Sơn chỉ tay ra phía chéo chéo. Một vách núi màu trắng hiện ra. Lan biết. Đây là vách núi đá vôi trắng Dover nổi tiếng nhờ bài thơ tình của Matthew Arnold viết năm 1851:

    “The sea is calm tonight - biển êm tối nay.
    The tide is full, the moon lies far - thủy triều dâng đầy, mặt trăng nằm xa
    Upon the straits, on the French coast the light - bên kia eo biển đèn nước Pháp
    Gleams and is gone, the cliffs of England stand - bên này lấp lánh vách đá nước Anh.”

    Cẩm Lan thầm thì đọc trọn bài thơ tình vào tai Sơn. Họ ôm nhau. Nhìn nhau đắm đuối. Rồi hôn nhau trong ánh trăng vằng vặt chiếu trên biển như soi đường cho những con tàu hối hả qua lại đôi bờ. Không gian và thời gian đều như ngưng lại. Luật lệ và thế giới đều như biến mất, chỉ để còn lại cho hai người đang cảm nhận từng rung động trên người nhau qua nụ hôn và vòng tay ôm chặt mà thôi.

    Lần này thì đến lượt Sơn chủ động kéo Lan xuống dưới hầm xe. Mở cửa sau. Bước lên. Đóng xuống. Là đè nàng ra bú liếm tham lam hai bờ ngực căng đang run lên cầm cập vì khoái lạc, bật tung ra khỏi chiếc váy chỉ có hai sợi dây mỏng treo trên vai.

    Cú tàu nhanh này mới thực sự là ham muốn của Sơn. Sắp tới giờ vào cảng. Loa sẽ kêu mọi người sớm trở về xe. Chờ mở cửa là lao thẳng vào M2 về London mà thôi.

    Sơn hối hả thò tay xuống bên dưới chiếc váy dài vướng víu. Lột cái quần lót ra. Quần mình thì đã kéo xuống từ nãy rồi. Con cu chưa cương lên, còn mềm mềm, đã lấy tay dúi dúi vô giữa lỗ lồn mà đâm vô cái tọt.

    - “Ôi.” - Lan ưỡn người lên vì sướng. - “Chết em mất.”

    Sơn vừa ngoạm miệng vô bầu vú căng tròn, lưỡi vẫn rà rà quanh đầu ti đang căng lên như muốn bắn hết sữa bên trong ra ngoài, vừa nhấp nhấp thụt thụt. Lan nửa nằm nửa rơi người xuống đất. Mặc kệ cho tới đâu thì tới.

    Con cu càng dập càng cứng lên. Cứng lên. Cứng lên nữa.

    Thốn sâu vô bên trong.

    - “Ôi.” - Lan rên rỉ. - “Anh Sơn ơi.”

    Nhanh lên. Nhanh lên nữa. Sơn dập thêm vài ba cái rồi đố hết mớ tinh trùng còn sót lại vô bên trong. Gục đầu xuống thở.

    Tiếng loa bắt đầu kêu mọi người về xe. Trên phòng camera, hai anh công nhân trực cười với nhau, giơ một ngón tay lên màn hình, không hiểu là để khen ngợi anh chàng này kịp làm hai cú, hay kịp kết thúc trước giờ họ xuống mở cánh cửa bên đó cho xe xuống khi tàu cặp bến.

    (Hết Phần 20 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 21 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 4 FirstFirst 1234 LastLast

Tags for this Thread