CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Results 1 to 4 of 4
  1. #1
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lời Nguyền Con Bướm (4 Phần) (Tác giả: EdithBennett Bellamy & Kinh Bích Lịch)

    LỜI NGUYỀN CON BƯỚM

    Tác giả: EdithBennett Bellamy & Kinh Bích Lịch sáng tác thêm
    Dịch giả: Kinh Bích Lịch

    E-mail:
    KinhBichLich***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 1










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới



    Tại phòng thay đồ nam, người đàn ông đang thay vào bộ quần áo đồng phục trắng, một loại áo phẩu thuật, chuẩn bị cho ca mỗ sáng nay.

    Jack Tarkington, một trong những bác sĩ phẩu thuật đồng nghiệp với người đàn ông đó bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó và hỏi, bằng một giọng khàn khàn thường lệ của anh ta, "Ê, Dick, từ đâu anh xâm được cái hình đó ? Có phải anh nhậu xỉn tối qua và trên đường trở về vô tình rớt lại trên đường De Kalb Street, hay sao ?"
    "Xâm gì ? Ở đâu ?" người đàn ông trả lời phản bát câu hỏi là một người có dáng dấp thể thao, nước da ngâm đen trạc khoảng 45, ra vẻ thắc mắc khi ông ta tự nhìn từ trên xuống dưới, vội vã kiểm tra khắp thân thể để xem người bạn đồng sự muốn nói gì. Ông ta không có hình xâm nào cả, không thể nào! Ông ta không thuộc cái loại dân chơi đàng điếm. Con đường De Kalb, rõ ràng! Ông ta không bao giờ đi đến đó chưa kể là nơi đó cách xa cả mười công phố của quận.
    "Hình xâm gì ?" ? ông hỏi gằn một lần nữa.

    "Cái nằm trên mông của anh đó. Con bướm màu tím kia," Tarkington thở ra và nói tiếp, "Ít nhất anh cũng có thể xâm con rồng hoặc là sọ người, trời ơi, tại sao lại là một con bướm ? Anh đâu phải là đàn bà đâu ! Anh làm việc quá nhiều đến phát điên rồi, Dick; anh cần phải nghỉ ngơi thôi."
    Bác sĩ Richard Gardiner, với tên ngắn là Dick, ngoái cổ lại và nhìn xuống, lần đầu qua vai trái, lần sau qua vai phải. Cái gì đó đang ở bên kia lồ lộ ra trước mắt ông. Ông liếc nhìn xuống nơi đó, một cái dấu màu tím sáng, to cỡ một đồng bạc có lẽ, cao ở phía bên trên mông ? thực ra thấp hơn ở trên hông ? vừa ngay trên lưng quần. Gardiner chưa bao giờ thấy cái gì giống như thế trước kia ở trên da thịt của ông. Cố gắng giữ vững thăng bằng, ông vói tới tấm gương được đặt ở cuối tủ quần áo và tự soi qua vai. Để cho chắc chắn, ông có thể trông rõ hơn cái dấu ấn đó; đúng rồi chắc chắn là một con bướm màu tím dang cánh bay, được một bàn tay nghệ thuật nào đó xâm lên từng chi tiết sống động, vừa sắc xảo vừa đẹp như một hình chụp.

    Đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên nọ về cái hình xâm kỳ lạ, Gardiner không định nói cho Tarkington biết về nó. "Ồ, cái đó hả," ông cô tình ra vẻ bình thản, " Đó chỉ là một cái dấu mực do sự bất cẩn của Stacey làm dính trên mình của tôi mà thôi. Tôi sẽ chùi sạch sau khi làm ca phẩu thuật. Anh chớ phải lo." Stacey Higden, một trong những y tá trực, là người phụ tá sau cùng của Gardiner; thật dễ hiểu để nhận ra rằng họ đang có một cuộc tình vụng trộm, và hai người họ thực sự đã ngủ với nhau đêm trước đó, vết mực đó có lẽ là do Stacey phá phách trong lúc ông đang nằm ngủ. Stacey có tính tình cởi mở, phóng khoáng, dí dõm (không kém như khi nàng ở trên giường), vì thế sự giải thích của Gardiner thật thỏa đáng, đánh tan mối nghi ngờ về con bướm xâm ở trên mông của Gardiner. Tarkington tỏ vẻ hài lòng với lời giải thích logic, thế là anh lại đổi sang đề tài phẩu thuật như thường lệ, "Anh định làm gì hôm nay, Gardiner ?" gã hỏi với ý trêu chọc Gardiner, "Có phải biến thêm nhiều bệnh nhân tâm thần trở thành hoa hậu loạn tính không ? Hay là biến thêm thật nhiều dương cụ trở thành âm hộ ? Anh thiệt giỏi, khi chọn lấy nghề giải phẩu đổi giống này . Toàn là thứ đáng có tiền không, hả ? Anh lấy bao nhiêu cho mỗi ca mổ xẻ, sẵn đây hỏi ?"

    Gardiner được khá nhiều người biết đến là một vị bác sĩ "đổi giống" cho đàn ông, đã biến bao nhiêu bệnh nhân của ông từ "đực" thành "cái" và cũng đã làm giàu bằng nghề nghiệp cắt bỏ dương cụ cho đàn ông trở thành "cái mu rùa" của đàn bà, hoặc là "gái hệ hai", như họ thường thích được gọi. Ông thường chế giễu họ cho bạn đồng nghiệp nghe mỗi khi xong việc, ông thường cười vào tư cách, điệu bộ, tướng đi của dân "lại cái" và pha trò về sự thay đổi hốc môn trong người họ, biến họ thành bán nam bán nữ , ăn nói điệu đàng. Bác sĩ Gardiner, tuy nhiên, rất là cẩn thận khi xuất hiện trước mặt các bệnh nhân, ông sẽ luôn là một bác sĩ biết thông cảm, giàu lòng từ tâm, và có tay nghề giỏi. Những bệnh nhân của ông rất ngưỡng mộ ông, và không bao giờ ngờ là ông đã nghĩ xấu, bôi nhọ họ như thế nào đàng sau lưng. Và với sự tín dụng đó của ông, cũng như với kỹ thuật giải phẩu, và kỹ thuật trên giường, ông trở thành một người toàn diện.
    Kỹ thuật của Gardiner như thế đó. Không ai có thể tưởng được, bất cứ bệnh nhân nào đến với ông cần giải phẩu đổi giống, thì sau đó đều gật đầu thỏa mãn. Đó là cái tuyệt vời của bác sĩ Richard Gardiner, không chỉ riêng về nét bên ngoài, mà: kỹ thuật khâu may, cắt xén thật chính xác kể cả từng mạch máu nhỏ ti, sau khi xong thì không một vết bầm nào còn để lại. Kết quả là, hầu hết bệnh nhân nam đều đạt được trọn vẹn khoái cảm như là phụ nữ vậy. Đã được bác sĩ Richard Gardiner giải phẩu là cái hoàn thiện nhất để sống lại làm người phụ nữ thực thụ, vì thế văn phòng của ông luôn đắt khách: Từ "đổi giống" từ đó cũng được lan truyền nhanh như cơn động chấn lớn, và bây giờ ai nấy trong vòng trăm dặm đã từng là bệnh nhân của ông cũng phải cám ơn vị phẩu thuật gia Richard Gardiner, một người có thể biến hóa cao siêu vậy.
    Tarkington lập lại câu hỏi: Vậy, anh sẽ định làm gì hôm nay, Dick?"

    Gardiner, hài lòng về chuyện hình con bướm xâm đã không được đề cặp tới nữa, trả lời: "Không gì cả, Jack, hôm nay tôi không có ca giải phẩu lớn nào, chỉ là mấy ca mổ nhỏ cắt bớt, cấy thêm và vén xén mấy nếp da thịt ở âm đạo bị lồi ra bên ngoài cho một số bệnh nhân đã hẹn trước thôi."

    Gardiner bỏ lơi những dữ kiện tiền nông lên bàn; cố tình cho Tarkington biết rằng ông sạt $6,500 đô la cho một ca phẩu thuật biến giống (cộng thêm $750 cho cắt xén và lấp ráp thêm da thịt cho dương vật nếu quá nhỏ), nhiều hơn hết, ông thừa biết rằng, số tiền cho bất cứ bác sĩ giải phẩu nào ở trong tiểu bang. Và số tiền ông sẽ nhận phải là tiền mặt, chứ không chi phiếu, không thẻ tín dụng.

    Danh từ "cắt da âm đạo", ông hay thường gọi trong những lúc vui đùa, Gardiner không bao giờ lo lắng cho ca mổ như thế cả ? chỉ mấy đường rạch nơi đó thì xong ngay - nhất là khi đã chích thuốc tê vào rồi ( giámột chai thuốc tê là $2,500 cũng đã tính vào sổ). Những ca mổ như thế này Gardiner thường làm vào mỗi thứ Năm của tuần thứ ba trong tháng, còn thứ Ba thì là ngày chuyên giành cho giải phẩu đổi giống thực sự. Và hôm nay là ngày thứ Năm của tuần thứ ba trong tháng.
    Cuộc trò truyện của họ bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa phòng thay đồ, cánh cửa từ từ mở ra. "Bác sĩ Gardiner có trong đây không?" một trong những người y tá lên tiếng hỏi, không chờ ai trả lời, cô ta tiếp tục, "Nếu có, nói cho ông ta là chúng tôi đã sẵn sàng ở phòng số 7."
    o O o

    Bác sĩ Richard Gardiner đã mất cả buổi sáng nay để chỉnh lại năm lớp màng ngoài của âm hộ còn được gọi là đại âm thần của các như nhân như của Dee Dee, Satin, Sarah Anne, Daphne và Wendi ? tất cả đều là dân "lại cái", và đều có giải phẩu âm hộ trước đó ba tháng, bây giờ chỉ đến khám theo lệ. Thường những lúc khám như thế , ông hay ngắm nhìn vào tuyệt tác - tài nghệ cắt xén của ông đã biến hóa trên bộ phận sinh dục như thế nào ? và hài lòng với cái ảo giác mà ông đã tạo thành còn hơn hẳn cả bàn tay của đấng tạo hóa : là được biến đổi họ thành đàn bà, dù cái ảo giác chỉ có người điên khùng mới nghĩ ra được, và mới có những bệnh nhân kỳ lạ như vậy.

    Nhưng sự hài lòng đó không đến dễ dàng với Gardiner như thường lệ, bởi vì hôm nay ông đã bị ám ảnh bởi cái xâm hình con bướm lạ lùng. Nếu nói là một vết mực mà Stacy không biết vì lý do gì và bằng cách nào đêm qua đã chuyển qua cho ông trong lúc đang ngủ, (mà ông đang nghi ngờ) thì chắc rằng nó phải bị tẩy đi ? hoặc ít ra cũng bị bôi nhòa ? trong lúc tắm gội buổi sáng, còn đằng này nó không phải vậy. Sự hiện diện của con bướm quá khác thường làm cho Gardiner thấy nóng lòng muốn tìm hiểu nguyên do. Ông không thể chờ lâu hơn được nữa cho ca mổ cuối cùng qua đi để có thể chạy vội vào phòng tắm chà rửa nó.

    *
    * *

    Sau năm phút chùi nát, cái hình xâm vẫn không đổi, mà có thể còn sáng, sắc xảo hơn trên làn da của ông.

    Để chắc chắn là lớp da ngoài đã sạch, Gardiner đi ra khỏi phòng tắm và nhanh chóng lau khô. Thêm một lần nữa ông bước tới chiếc gương, máu của ông chợt đông lại khi nhìn thấy ... không những con bướm vẫn còn đó, mà nó còn long lanh một màu xanh lá cây. Và tệ hơn, đôi cánh của nó lúc đầu dựng thẳng, thì nay dang ngang, dường như là nó biết cử động vậy. Ô kìa! Đôi cánh nó bắt đầu động đậy: con bướm đang chấp cánh và bắt đầu di chuyển trên mặt da của ông ? thật chậm, lắc lư, cứ như là bay lơ lững theo cử tác của thước phim được quay chậm.

    Gardinner quan sát, sợ sệt, khi con bướm, giống như hình phim hoạt họa dần dần tiến sâu xuống một bên mông, đâm sâu vào đường kẻ và biến mất hút vào phía trong háng, và chỉ để xuất hiện bên vách đùi, cánh của nó ánh lên một màu bạc sáng chói. Ông nhìn chằm chặp vào nó một cách say mê như bị thôi miên trước điều kỳ ảo kia; và hình xâm bắt đầu đổi màu mỗi khi con bướm đập cánh nhanh hơn: màu rượu chát, màu xanh da trời, màu tím, màu hoàng yến ... tất cả thật là sống động không thể tưởng được. Và giờ đây con buớm (lúc này là màu hồng) chuyển dần lên bụng, không còn biến màu nữa, nằm ngay trên bụng dưới, xếp cánh lại thành hình chữ "V", và trở nên bất động thêm một lần nữa như đang đậu lại trên mặt đất. Màu hồng biến dạng thành một màu tím cà điểm những chấm xanh lá cây và giữ lại nguyên sắc thái.

    Gardiner chạy vội về phòng thay đồ và điên cuồng mở hộc tủ khóa bằng số. Vì quá căng thẳng nên ông phải mất cả sáu lần thì mới mở được cửa. Cầu trời cho không ai bước vào phòng, trước khi ông che đậy con bướm quái lạ kia, ông mặc lại áo quần nhanh chóng. Khi ông cài nút ở cổ tay áo, ông thấy một vệt sáng như màu vàng chanh mập mờ ở trên lưng cổ tay trái ? con bướm đã đi lần lên đó trong lúc ông lay hoay mở khóa. Ông cố tình như không thấy nó, nhưng ông đã không thể chống cự được sự lo lắng sợ hãi đang xâm chiếm tâm hồn.

    Ông lao nhanh về văn phòng trong nổi bàng hoàng lạnh buốt, đương nhiên là ông có thể cảm nhận được cái hình xâm đang di động khắp mình mẩy. Và ông ước gì không có bệnh nhân nào đến khám bệnh hôm nay, nhưng sổ hẹn của ông đã đầy ắp tên: Trưa thứ Năm là mỗi khi Gardiner khám cho những bệnh nhân mới, những bệnh nhân của ngày này sẽ được khám tổng quát chuẩn bị cho giải phẩu đổi giống và họ hiện tại đang sống như đàn bà hoặc họ là một số người độ tuổi thanh nữ, và tất cả họ sẽ đều được bơm ngực và cấy da cho trơn và biến đổi từ uống thuốc đổi hốc môn, hông thì được bơm thêm chất mỡ. Sau đó thì tùy mỗi trường hợp khác nhau mà định liệu như là tẩy sạch lông tóc dư thừa và tập nói giọng bổng, tập tướng đi yểu điệu của phái nữ, (vài người đã được cạo lông ở trái cổ), và tập cách ăn mặc đúng cách.

    Ông có thể hóa trang cho họ áo quần đúng mức ? trong số bệnh nhân của ông thì chỉ một ít là có tướng đi và cách nhìn giống như người phụ nữ thực sự ? nhưng khi đến phần thủ thuật giải phẩu chính yếu, khi mà họ cởi bỏ lớp quần áo và ông phải cân đo bao nhiêu thịt da mà ông phải cắt xén sao cho đúng ý hợp thời (thỉnh thoảng dương vật quá nhỏ mà ông chỉ có thể hứa khoét được chiều sâu ở mức tối thiểu, và lý do đó, sau cùng, chỉ cần một chút axít là ông có thể xóa tan hết thứ thừa thải) ? mà lúc nào cũng làm cho ông phát lộn mửa lên vì sờ mó nắn bóp vào đó, cái mà chính ông cũng có. Nhưng công việc thì vẫn là công việc, vì thế Gardiner phải bấm bụng, luôn nở nụ cười trên môi và chắc rằng bệnh nhân luôn có niềm hưng phấn với kết quả mỹ mãn rối rít cám ơn một người lương y như từ mẫu.

    Vì công việc áp lực hằng ngày nên Gardiner thường hay trải hết thời gian còn lại cho việc hành lạc để khuây khỏa, với đàn bà thực sự, chứ không phải là thứ giả tạo ? là "lại cái" biến thành. Ông thích quan hệ giới tính một rộng rải với nhiều người cùng một lượt, nhưng biết cách chấm dứt "mối nhợ" mỗi lúc cần thiết, ngay khi mối quan hệ đã dẫn đến gàn buộc của chuyện hôn sự. Điển hình là trường hợp của ông và Stacey, (ý tá chuyển từ một nơi khác), Annette (huấn luyện viên thể dục nhịp điệu), Janine (nhân viên chơi cổ phiếu), và Constance (bác sĩ thú y). Mặc dù có thể dụ dỗ họ lên giường bất cứ lúc nào, nhưng phần nhiều ông vẫn giữ một khoảng cách cố định, tránh tình huống quá thân thiết và tuyệt đối không được dây dưa . Phải nói luôn rằng bác sĩ Richard Gardiner thường hay để ý tới đàn bà - bất cứ ai - không ngoài mục đích tìm hoa hút mật để thỏa mãn dục vọng cần thiết của ông. Số người ông ?quen? kể ra không hết. Richard Gardiner là một người, phải thực lòng thú nhận, nghiện với đàn bà, nghiện dục tình. Nhưng trong khi đi làm hoặc đang làm việc thì không có người đàn bà nào được ông bỏ vào trong tâm trí, không nhìn bất cứ ai dù nửa con mắt.

    Chiều đó, vừa đến khu đậu xe ? tầng dưới cùng của căn bin-đinh - ông chạy vội lên ba tầng lầu với mỗi bước chân là hai nấc thang: vì ông không muốn gặp ai ở thang máy cả, để tránh phải xả giao làm mất thời giờ. Cám ơn đường thang bộ vắng vẻ nên ông có thể chuồn vào văn phòng mà không một ai trông thấy. May mắn thay! Tất cả nhân viên đều ra ngoài ăn trưa và như vậy không bắt gặp ông vội vã điên cuồng, cuống quít chạy vội vào, đóng nhốt kín ông ta trong phòng làm việc. Gardiner nhanh chóng cởi bỏ hết áo khoác, cà vạt, áo sơ mi và áo lót. Trong phòng không có một cái gương nào, nhưng ông vẫn có thể thấy cái hình xâm bây giờ được in đậm ở trên ngực, đã chạy lên phía trên núm vú trái từ lúc nào rồi. Vào chính thời điểm này, nó đã biến thành màu cam sống động lung linh dưới cặp mắt tròn xoe của ông.

    Thật là rối trí, nhưng không còn khám xét gì hơn được nữa, Gardiner mặc lại áo, rồi mở máy vi tính lên quyết định tìm tòi cho ra lẽ và chỉ trong vòng thời gian ngắn ông đã tìm ra được loài bướm kỳ lạ kia có cái tên là "Semperjuvena.". Ông chăm chú lên màn hình computer, đọc vội những điều mô tả về lối sống, nơi ở, và sự sanh sản của loài vật hiếm có này với vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc. Gardiner, là một nguời thực tế, chỉ tin vào những điều hiện hữu, nhưng đồng thời, hiện giờ , tại sao bàn tay ông lại vô thức để vào quần kiểm tra xem con bướm đang nằm đâu. Ông không tin vào sự thật này và ông cũng không muốn tin, chỉ còn biết tự trấn an : không có điều gì lạ lùng ở đó hết ..., chắc có thể là ông chỉ quá mệt mõi thôi ? những chuyện hoa mắt là lẽ thường mà!

    Gardiner cố gắng trở lại vị trí cũ kịp thời, đúng lúc mà Ruth, người thư ký riêng, và Candace, y tá, trở lại văn phòng sau buổi ăn trưa, và họ có thể đã không phát giác được chuyện gì khác thường từ diện mạo của ông. Không cần liếc nhìn Gardiner lần thứ hai, họ bắt đầu sắp xếp công việc cho sau buổi trưa: cuộc phỏng vấn, khám bệnh tổng quát, và trị liệu tâm lý cho những kẻ đổi giống tiếp sau ngày thứ ba như là Danielle, Krystal, Jade, Cathy Ellen and Lavinia.

    (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Last edited by Congtu; 02-09-2022 at 08:24 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #2
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lời Nguyền Con Bướm (Phần 2 ) (Tác giả: EdithBennett Bellamy & Kinh Bích Lịch)

    LỜI NGUYỀN CON BƯỚM

    Tác giả: EdithBennett Bellamy & Kinh Bích Lịch sáng tác thêm
    Dịch giả: Kinh Bích Lịch

    E-mail:
    KinhBichLich***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 2










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Lần thứ hai cùng ngày, Bác sĩ Richard Gardiner, thủ thuật gia đổi giống "kỳ tài", gặp khó khăn khi chú tâm vào công việc, nhưng cũng may là bốn "cô gái" đầu tiên chỉ là khám bệnh thường lệ. Tuy nhiên, Danielle, Krystal, Jade and Cathy Ellen cần phải kiểm tra trước khi giải phẩu: họ có khuôn mặt hơi dài, thân hình quá ốm và xương xẩu dù cho đã trị liệu hốc môn nhiều tháng cũng khó được hoàn mỹ : ngực thì nhỏ, hông quá hẹp, và với nước da trắng loảng như cái bóng lúc xế chiều. Ông quan sát họ từ đầu tới chân, tất cả họ đều vận đồ bó sát không chút thẩm mỹ nào ? màu đen như phần đông hay lựa chọn.

    "Chào những kẻ kỳ lạ", ông pha trò, trong khi vẫn tự hỏi trong lòng là cái hình xâm bây giờ đã chạy tới nơi nào trên cơ thể. Candace, nữ y tá, đưa mỗi anh chàng pê-đê một cái tập hồ sơ với những chi tiết cần biết trước khi giải phẩu ? và dặn dò họ phải mang theo quần lót cô-tông, bao lót vệ sinh, nịt dây, và tất cả những thứ quan trọng được bán ở các tiệm tạp hóa dành cho phái nữ, để tiện việc sau khi giải phẩu có thể chăm sóc cho một cái âm đạo còn mới một cách hợp lý, vệ sinh. Tất cả lắng nghe vâng vâng dạ dạ ra chiều khẩn trương cho ca phẩu thuật này lắm ...

    Ông khám xong với Cathy Ellen vào 4 giờ 30, và cho nhân viên nghỉ việc sớm, cùng lúc ông biết được cô thư ký riêng lại có hẹn với nha sĩ làm răng, và Candace đã làm bù trước đó hai buổi chiều. Và bây giờ chỉ còn ông với bệnh nhân sau cùng thôi.

    *
    * *

    Ông đi trở ra vào phòng thư ký để gọi bệnh nhân cuối cùng, người vừa đặt hồ sơ lên kệ. Mảnh giấy trắng nhỏ được dán trên hồ sơ với cái tên in đậm nét: "Abernathy, Lavinia." Như thường lệ, ông mở tập hồ sơ ra dò xét: trang trước ghi rõ ngày sinh là 19 tháng 8, 1975 có nghĩa là Abernathy, Lavinia được 26 tuổi. Ông liếc vào phòng chờ đợi để xem người đó là ai, thấy "anh ta" đang kiên nhẫn ngồi chờ và thoáng nhìn như có một sức thu hút gì đó trong bộ quần áo thục nữ, cái bóp nhỏ bằng da nâu nằm ở trên sàn kế bên ghế và một cái cặp táp bằng da cá sấu nằm ở trên đùi của anh ta. Ở trên sàn phía đối diện ghế anh ta đang ngồi là một cái túi xách thể thao.

    Tuy thoáng nhìn thế, nhưng linh cảm báo cho biết rằng "Abernathy" không phải là loại "lại gái"? Tên của anh chàng này hơi lạ: "Abernathy" - cái tên khác hẳn với dân "lại cái" thường hay xưng đại loại như là Michell hoặc Johnson, hoặc khác hơn như là La Rue. Hơn thế, không như những người đến trước đây, ?cô gái? Lavinia Abernathy rất có cốt cách ăn mặc, bề ngoài sang trọng trong bộ áo vải len màu xám, một cái blouse lụa màu da người, và một cái khăn choàng quấn quanh cái cổ trắng đáng yêu. ?Nàng? vận củng với vớ lưới màu xanh da trời cùng đôi giày da bóng cao gót. Ngay cả đáng yêu hơn là cặp găng tay màu tím đậm kéo cao lên tới giữa tay được nàng ngay ngắn đặt lên cặp táp da cá sấu ? cạnh đó dĩ nhiên là bàn tay búp măng ngòi viết thì mới xứng với con người nàng.

    Ông gọi tên nàng. Lavinia Abernathy đứng dậy mỉm cười tỏ ý làm quen, gom góp hết bóp, túi xách, găng tay và hồ sơ, cặp táp, và theo ông vào phòng vấn đáp. Gardiner dừng lại nhường cho nàng đi bộ vài bước về phía trước không biết là lịch sự hay hay cố ý nghĩ khác. Gardiner lập tức bị thu hút bởi dáng điệu khoan thai tự nhiên của nàng, dáng điệu mà không như các cô "lại cái" phải tập dợt nhiều tháng mới có được ? với cái mông tròn lẳng rung rinh theo nhịp bước. Ông ước định rằng Lavinia Abernathy đang mang trong thân thể một cái tính chất phụ nữ hoàn toàn, pha một chút bất cần đời, xa vắng, lạnh lùng nhưng cùng lúc dễ dãi, bốc đồng , "chịu chơi" mà nếu ai đó có thể tra đúng chìa cho ổ khóa nàng thì nàng sẽ dâng hiến tất cả .

    Vừa khi bước vào phòng, Lavinia Abernathy cởi bỏ chiếc áo len xám và xếp đặt ngay ngắn trên một cái ghế bành bằng da. Nàng ngồi đối diện với Gardiner cách nhau cái bàn gỗ xoài rộng 1 mét. Kiêu hãnh ngưỡng mặt lên, nàng chéo cặp chân thon dài lại với lớp da bó sát cạ vào nhau tạo thành tiếng rít của nylon trên nylon; cũng từ chỗ đó Gardiner tình cờ thấy được da thịt trắng hếu kết tụ giữa hai đùi nàng tạo thành hình chữ "V" màu xanh da trời, phía trong đùi là lớp vải màu da thịt nằm trên một vùng đen ẩn hiện trong lớp vớ lưới mỏng tanh. Nàng vội vã vuốt cái váy xuống bằng một cử chỉ quét tay nhẹ như chiếc lá rơi dù biết rằng có gã đàn ông đang nhìn vào đó một cách chăm chú, có phần như thèm thuồng.

    Đôi mắt của nàng đã phản bội nàng khi không hề biểu lộ chút nào sự e lệ khi để cho Gardiner liếc nhìn vào "bảo vật" kín đáo của nàng, kể cả không hề tỏ vẻ ra đã nhận thức được là hành động đó là một sự chủ đích. Thật là điềm nhiên, Lavinia Abernathy chấp tay lại đặt lên đùi, nhướng cao người lên , nhìn thẳng Gardiner và mỉm cười chân thành.

    Mặc cho nàng bây giờ đang ở phía bên kia bàn, cách nhau gần 2 thước, Gardiner có thể thấy rõ ràng Lavinia Abernathy có một khuôn mặt của người đàn bà chính thống: bề ngoài của nàng nhỏ nhắn, gọn đẹp; nàng không trang điểm nhưng màu sắc tự nhiên đã tô điểm hết sự cần có trên khuôn mặt nàng. Và đôi tay của nàng trông hơi lạ: không như những người "lại cái" khác đến đây, Lavinia có bàn tay thật nhỏ nhắn, búp măng, và không một lằn gân nào nổi vằn trên đó. Móng tay của nàng được mài giũa khéo léo, cắt ngắn, và được sơn màu tím sậm, màu của trái plum.

    Lavinia Aberathy, nói chung, là một người phụ nữ có sức thu hút mãnh liệt ở người khác phái, với vẻ ngoài sang trọng và lịch sự; mặc cho chính ông, Gardiner, còn cảm xúc ở hạ bộ ông một cái gì đó co bóp, cọ quậy, muốn vươn to ra. Nhưng không vì thế mà ông sổ sàng với nàng. Với tay nghề "thầy gái" lâu năm, cũng là người từng trải, ông vẫn giữ được thái độ nghề nghiệp không một mảy may nào động tình vội vã khi thời cơ chưa chính mùi.

    "Tôi có thể làm gì cho cô nào, Abernathy ?" ông thốt ra lời bằng một giọng điệu nghề nghiệp, cười mộc mạt một cách hiền từ, như ông vẫn hay thường làm với tất cả các bệnh nhân.

    Lavinia Abernathy nâng đôi chân nàng lên lần nữa tạo thành tiếng rít giữa đôi vớ và đôi giày da, cố tình cho vị bác sĩ trong khoảnh khắc được nhìn vào vùng tam giác bóng hới nhiều lông của nàng. Nàng bắt gặp cặp mắt ông, rồi bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát trước khi trả lời. Cúi thấp hơn tí, Lavinia Abernathy thì thào: "Bác sĩ Gardiner, tôi đã được trị liệu hốc môn nhiều năm, nhưng tôi vẫn còn chưa được thỏa mãn hoàn toàn về tinh thần và tính dục. Tôi đến đây là muốn ông khám cho tôi và chỉ bảo cho tôi một phương pháp thích hợp hơn. Bác sĩ thấy đó, thủ thuật giải phẩu có thể không cần nữa vì bề ngoài của tôi đã được hoàn mỹ. Chỉ cần ông giúp tôi chuyện khác."

    Và nói thế, Lavinia Abernathy đứng lên và bắt đầu cởi bỏ hết quần áo trên người, ngay đó trong căn phòng tư vấn của Gardiner mặc cho ông có ý định gì đi nữa. Đôi giày tuốt ra, áo blouse và sơ mi cũng được trút bỏ: trong vòng thoáng đó thì nàng đã đứng trước mặt ông chỉ với chiếc cooc-xê và quần lót cùng một màu xanh da trời, loại vải lụa của Pháp được viền ren ở cánh lai màu da thịt, và nàng tiếp tục khéo léo trút bỏ luôn quần lót và đôi vớ sát da, cả luôn dây nhợ lót chỉ trong vòng ba bốn động tác. Đây không phải là những động tác của một người đàn bà đã được "biến giống" để trở thành mà là động tác khiêu gợi hoàn mỹ của một người đàn bà 100% không giả dối .

    Lavinia Abernathy thật là đẹp tuyệt vời, với hình dáng thong dong đầy vẻ khêu gợi, da của nàng giống như gạch bông được đánh bóng, thân hình nàng vừa mềm vừa đầy đặn, với những đường cong tuyệt mỹ được khéo léo tạt đúng vị trí cần thiết. Nàng đứng im trong tư thế người mẫu, cổ vươn cao, mắt nhắm hờ, mặt ngước nhìn lên trần nhà, và bắt đầu chạy những ngón tay lên sóng tóc dày màu vàng óng, trong khi bàn tay còn lại nàng bắt đầu mân mê phía trước đùi, dùng bằng đầu ngón ngoe ngoẩy lên vùng da thịt nhạy cảm. Và khi nàng làm thế, nàng nâng người lên, nghiêng mông, mang cả chân lên cao theo điệu tác khiêu vũ và khẻ rên một tiếng gợi tình khi đầu ngón chạm vào kẻ giữa âm hộ .

    Gardiner dĩ nhiên là không thể tự chủ được trước một sự phơi bày tuyệt vời thế, giống như là chưa bao giờ được miễn nhiễm loại vi trùng gợi dục vậy, cứ bị xâm nhập từ từ vào trong máu như cứ muốn tiêu diệt đục khóet từng bộ phận một trong người ông. Như bị thôi miên, ông đứng dậy từ phía sau bàn ? mặc cho (có thể bởi vì) cái đáy quần ông đã đội lên thành một quầng to ? và đi nhanh vòng qua phía trước bàn, kệ rằng Lavinia Abernathy đã trông rõ ràng hết ở nơi đó ? và bảo nàng hãy mặc quần áo trở lại vì biết rằng lúc này ông còn kềm chế được bản thân, để còn phân biệt được người đứng trước mặt ông chỉ là một cô gái có ... bộ phận sinh dục nam ? không phải là người mà ông muốn chung đụng - chăn gối.

    Nhưng không sớm hơn được bao lâu Gardiner đã đứng trong khoảng cách gang tấc với nàng, và Lavinia Abernathy đã dính chặt vào người ông như sợi dây trói, san sát từ đầu tới chân, và bắt đầu rề rà thân thể nàng theo nhịp điệu lên xuống vào người, gù gừ tiếng của loài chim cu và thỏ thẻ những âm điệu nhẹ nhàng của dòng nhạc bên tai. Nàng tìm kiếm miệng ông hôn lấy, một tay ôm chặt lấy sau gáy xoa xoa, và tay kia, chính xác và không ngần ngại, chộp lấy đủng quần của ông. Bóp . Không thấy ông phản ứng gì, nàng bèn chuyển bàn tay từ cổ xuống, dọc theo cánh tay ông cho tới bàn tay, và hướng dẫn bàn tay ông chạm vào bầu ngực của nàng, rồi đẩy nó xuống dọc theo làn da lụa láng lức lên trên cái eo thon thon mịn màng, bên trong là một cái dây viền reng của chiếc quần lót, áp nhẹ vào cái gò mu cao cao nhỏ đã săn cứng từ lúc nào rồi ... Và vào lúc mà Lavinai Abernathy dang hai đùi của nàng ra vừa đủ để cho một bàn tay chẹt vào, thì là lúc Gardiner như bị tê cóng với xúc giác. Những ngón tay của ông thì lại cảm nhận được cái ấm và ướt, có phần trơn ? và rõ ràng là chất dâm thủy của đàn bà ? thoát ra từ kẻ hở đó, là thật sự đáng ngạc nhiên, ngay cả ông là một tay ?chuyên gia? sờ mó cũng khó mà phân biệt đâu là thiệt đâu là giả. Như để kiểm tra cho chắc chắn, ông vuột bàn tay lên và lấy ra, và kéo lên mũi ngửi. Tức thì, không thể nhầm lẫn, ông biết được mùi đó là mùi nước âm hộ của đàn bà tiết ra mỗi khi hứng tình. Có thể rằng Lavinia Abernathy không phải là "lại cái" như ông tưởng, nhưng cũng có thể nàng là hóa thân của "lại cái" chăng, một hình thức khác của pê-đê ? Rõ ràng có một sự mâu thuẩn đang đấu chọi trong đầu ông: Một mặt, ông chấp nhận với giả thuyết lúc đầu, nhưng mặt khác, có nhiều thuyết phục hơn, ông lại phấn khởi chấp nhận nàng là gái thực thụ.

    "Ồ, đừng lo, bác sĩ," Lavinia Abernathy thì thào, bắt mạch sự ngại ngùng của ông qua ánh mắt, "Em là sự thật mà, được rồi, nếu ông không tin thì ... đây ông có thể tận mắt thấy." Và nói thế, nàng tách rời ra khỏi ông, cởi bỏ chiếc coóc-xê, bước ra khỏi chiếc quần lót và đứng lộ liễu trước mắt ông trần truồng, tuyệt mỹ.
    Bỗng nhiên Gardiner lại thấy hình xâm con bướm kỳ lạ đó cũng có trên người nàng, cũng cùng màu sắc và cỡ với cái của ông. Ông vừa định hỏi nàng thì nàng chợt lao tới ôm chầm lấy ông, hôn tới tắp. Ông chỉ vừa kịp thấy con bướm trên người nàng bay nhanh xuống vùng bẹn, và cảm giác con bướm sau lưng ông cũng vút ra phía trước bụng và rà rà xuống một tấc trên đầu dương vật như chực muốn bay ra ngoài . Ông còn cảm giác những thớ gân trên dương vật ông đập lạch bạch như cánh bướm. Lập tức bao nhiêu ham muốn cùng một lượt đổ về trên thân thể ông, lòng ham muốn được chiếm hữu người đàn bà này, ngay ở trong phòng tư vấn của ông, ở trong cầu thang, trên đường, hoặc bất cứ nơi nào, ngay lập tức ? tại đây trên bàn, trên thảm, trên ghế sofa hoặc với bất cứ kiểu nào kể cả đứng tại chỗ cũng được.

    Không một lời nào, ông thoát y, ngay cả không nhìn vào thân thể để xác định vị trí lúc bấy giờ của cái xâm đang ở đâu (bây giờ nó đang nằm xếp cánh ngay hai bên ngọc hành và đôi cánh nó đã chuyển sang màu vàng). Lavinia Abernathy, không phí đi chút thời khắc nào, tìm một mặt bằng thuận tiện để ngửa lưng xuống, khoe hết cái đẹp ra ngoài, kể cả hình xâm con bướm trên người nàng cũng đã đậu lạnh trên mặt âm hộ, hai râu nó chụm lại ở mồng đóc . Chẳng chờ lâu hơn, nàng bèn cuộn trong vòng tay ông, ôm chặt ông vòng quanh cổ, quàng cặp chân dài vòng quanh eo, và hạ thấp xuống cho tới khi nàng cảm nhận được cái gì cương cứng bóng láng trọn vẹn trong người nàng ? đó không phải là một động tác dễ làm nhưng bác sĩ cũng không phải là tay vừa. Thế là họ giữ nguyên tư thế nhiều phút sau, không cử động nhưng chỉ những cơ gân trong âm đạo của nàng co bóp liên hồi cùng với đôi cánh bướm đập liên tu như cuốn hút Gardiner vào sâu hơn trong vùng ấm áp và thênh thang con đường mở rộng.

    Gardiner xoay cả hai người lại, sao cho lưng của Lavinia Abernathy nằm trên bàn lớn, và kẹp chặt nàng lại bên dưới mà không cần phải rút khỏi người của nàng. Sự khít khao bó chặt của da thịt và màn nhầy làm cho ông xuýt xoa . Cộng thêm cử chỉ e lệ của nàng đã biến ông thèm khát dục tình đến phát điên. Cùng lúc đó, nàng ngước lên nhìn ông, với hai chân kềm lại ở cạnh bàn, van xin bằng một giọng nhẹ nhàng mềm lụa, "Tôi muốn ông ?chơi"... tôi, đ... tôi , bác sĩ ơi!. Làm ơn thỏa mãn tôi đi! Chắc tôi sắp chết vì nứng!" Đó là lời van xin dư thừa vì bây giờ ông đã thực sự đâm sâu trong người nàng rồi. Đôi mắt nàng, gần như đóng lại và cuốn tròn lên trên, chỉ còn lại tròng trắng trong khoé mắt ; chiếc môi trên của nàng run run, hơi uốn cong, ẩm ướt những giọt mồ hôi thoát ra từ những sợi lông măng.

    Gardiner sẵn sàng chấp thuận, dĩ nhiên, và sớm sau đó đã mang cho nàng một cái khoái cảm cực động rung chuyển như cơn địa chấn cấp 3, nhưng cẩn thận kềm chế lại bản thân để cuộc chơi còn kéo dài. Rồi ông bồng nàng đến sofa, và lần này là từ phía sau, ông đâm tới vào mông nàng, dương vật xoáy sâu vào tận tử cung, bị màn nhầy bao phủ , ôm sát. Sự ma sát gắt gao bằng những cú thúc trời giáng cuối cùng đã?đưa nàng tới cực điểm một lần nữa. Vì quá say mê trong cuộc mây mưa mà lúc đó ông đã quên đi để ý một chi tiết quan trọng: cái xâm tuyệt vời hình con bướm Vanessa Semperjuvena đã nằm ngay trên mông phải của Lavinia Abernathy, đi dần thấp xuông và ở phía ngoài, đôi cánh nó, đã dang ra, một màu hồng nhạt, râu của nó châm chích vào hậu môn nàng.

    *
    * *

    Thêm một lần nữa cho nàng đến tuyệt đỉnh, Gardiner ghì chặt lấy Lavinia Abernathy, cuối cùng, ngửa lưng nàng ra, đưa tay bóp chặt cánh tay nàng, kéo hai đùi rung rung của nàng dang rộng, chân đưa cao lên không trung, nhìn xuống một tấm thảm dày trong phòng tư vấn; ông đặt nàng nằm ngay ngắn xong thì nện mạnh nàng xuống không thương tiếc bằng những cú thúc dã thú cho tới khi nàng đạt khoái cảm lần thứ ba. Và bây giờ ông cũng xuất tinh nữa trong một tràng co giựt bạo động, phủ tràn vịnh kinh háng của Lavinia Abernathy với một loạt chất nóng, nhớt tinh dịch và bất giác nàng phải rên la sung sướng để đón nhận.

    (Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 3)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #3
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lời Nguyền Con Bướm (Phần 3 ) (Tác giả: EdithBennett Bellamy & Kinh Bích Lịch)

    LỜI NGUYỀN CON BƯỚM

    Tác giả: EdithBennett Bellamy & Kinh Bích Lịch sáng tác thêm
    Dịch giả: Kinh Bích Lịch

    E-mail:
    KinhBichLich***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 3










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    Gardiner, thỏa mãn và kiệt sức, vẫn còn nằm trên ngực của cô gái, sung sướng với cảm giác ấm cúng mà lúc nào cũng không đủ cho ông. Nhưng chắc rằng có điều gì đó không phải lắm ... Ông vẫn còn cảm thấy cuộc mây mưa qua đi quá nhẹ nhàng, nhanh chóng, lại cảm giác vùng hạ bộ mạnh bạo phóng to hơn trong vùng màng nhầy lồi lõm. Nó dường như được nàng dùng cơ bắp âm vật co thắt lại. Dần dần, ông cảm nhận được sự căn phồng và cương cứng của hạ thể ở bên dưới: ông có thể thề thốt rằng Lavinia Abernathy đang nén chặt hơn và nịt chắc hơn, nghiến lấy dương vật ông và tự ông thấy như bị ép nhỏ lại và mềm nhủn trong l... nàng.

    Cảm giác ghê rợn mà ông đang nằm phía trên người đàn ông, và phía trong cuối cùng cũng thức tĩnh trong đầu Gardiner, và cái đàn ông của kẻ đó đó đang kết tụ thành cục to, cựa quậy ở quanh vùng hạ bộ của ông. Thình lình, ông bị trở mình lại nằm ngửa lưng bởi một sức mạnh ưu thế và phát hiện rằng ông đang bắt đầu mặt đối mặt với người đàn ông xa lạ, cảm giác cái dương vật của người nọ to dần lên quấn chặt lấy cái của ông . Nhưng không, cái của người nọ có vẻ lớn hơn ông, và đang lớn dần hơn và hơn cho tới khi Gardiner hiểu rằng chính ông đang thực tế bị cái của người nó xiết cho nhỏ lại. Không chỉ riêng vậy, ông cảm giác như bị xé rách, đau đớn một cách nhẹ nhàng khi vùng xương chậu của ông từ từ tách ra và hai mông nở lớn dần. Và rồi ... và rồi ...

    Ồ! Khủng khiếp quá! Nó như là khi ông bị xé rách gân đầu gối lúc đang trượt tuyết và cố gắng đứng dậy, nhưng khớp xương đều lỏng lẻo và mềm ngoặt đong đưa không cho phép làm thế ... Ông lại cảm giác hoang mang và mất phương hướng như bị kẻ xa lạ đưa bộ phận sinh dục vào khe hở của ông, vào cái khe không biết lý do gì đang tét hẳn ra giữa ngay kinh háng và cái dương vật của người nọ biết trở mình dễ dàng từ bên trong ra ngoài và từ từ chui vào cơ thể ông với một tiếng óc ách, như âm vang của nước thoát xuống cống trong bồn tắm. Ông cảm giác nó chảy ào ào trong người ông như thủy ngân chạy thả từ trên núi đỗ xuống thung lũng, rồi cuốn xoáy vào buồng trứng, noãn sào, noãn tử, tử cung và âm đạo ... và đọng lại bằng một cái rùng mình sau cùng, phóng sâu vào khoảng không màn nhầy của âm hộ.

    Sau cái âm vang vụt phóng và cảm giác kiệt lực dâng lên, Gardiner hoàn toàn bất động ngửa lưng 1 hoặc 2 phút, nhìn thẳng lên trần nhà, ngại rằng ngay cả cử động một ngón tay, hay là thở mạnh cũng không dám. Ông dường như ghê sợ , nghĩ rằng ông đã bị người nọ đâm toạt, sâu hoắm vào thân thể, rằng một hơi nóng đang rỉ rả chạy tọt vào trong người ông từ giữa hai đùi giờ đã bành rộng dang xa tới tận bụng, rằng ông đã bị mở rộng và mềm nhủn bởi cái dương vật cứng như sắt. Sự biểu hiện, tuy nhiên, dù khủng khiếp trong tâm hồn, nhưng thật sung sướng về thể xác mà ông phải công nhận. Gardiner muốn rên lớn nhưng ngờ ngợ còn chưa dám.

    Không cần lo lắng, Gardiner tự chắc rằng, điều này thật lạ lùng, không thể nào giải thích cái cảm giác như huyền ảo, dĩ nhiên sung sướng chợt vút qua và tụ lại mãi. Vì thế ông chờ vài phút cho cái huyền ảo đó loãng dần: nhưng không ? ông vẫn còn cái âm hưởng mà nào ông đang có ... đang có , đúng rồi , đang có thực sự một cái âm đạo, một cái l... của đàn bà, và không có bút mực nào tả nổi cái cảm giác ấp áp và mềm mại nở rộng ra giữa hai chân ông. Nhưng sao kinh tởm thế! Âm đạo không thể nào thình lình tự phát sinh từ đâu đó! Nhưng rồi Gardiner lại nâng hai chân lên trong vô thức và bị "sốc" bởi một dòng điện lạ kỳ, sự ma sát trổi dậy giữa hai mép thịt tiểu âm thần cọ sát vào với nhau. Nhột nhạt. Vì đó thế ?
    Gardiner thở dốc, nâng đầu lên và nhìn thẳng vào hạ thể. Đôi mắt ông căng to kinh sợ khi nhìn thấy không có vật gì gồ ghề giữa hai đùi ông như trước nữa mà là một cái gò mu múp, phủ đầy lông mềm bóng nhẩy chạy dài xuống cho tới khe hở giữa hai bờ mông bên dưới. Đây rõ ràng là gò mu của phái nữ ? và kẻ hở của nó ? được bao trùm bằng một dãy sóng mềm ? không xoắn ? lông đen mướt, và ông lại dang đùi rộng hơn để tường tận, kẻ mu đã mở ra một ít rồi, phô trương một màu hồng tươi rói ở phía trong.
    - Là cái l... hả ? ? ông thầm nghĩ và như chết điếng.

    Ghê gớm! Không thể chấp nhận! Khủng khiếp! Nhưng thực sự nó, như là một miếng thịt ba rọi ửng hồng, nằm giữa hai nếp thịt sinh đôi, tiểu âm thần tuyệt mỹ hơn bất cứ cái nào mà ông đã từng tạo nên cho bệnh nhân, đôi nếp môi âm hộ rõ ràng đã hoen ướt vì dâm thủy, âm thanh cọ sát vào nhau nhớp nhoát mỗi khi ông nâng hai chân lên cao và hai nếp môi xếp lại và màng âm đạo lại co thắt và phình nở ra.

    Gardiner, dĩ nhiên, đã nghe được âm thanh "nhẹp nhẹp" đó nhiều lần trước kia, nhưng chưa bao giờ do chính của ông làm ...

    Con tim ông trong thoáng chốc bị "tắt thở" tưởng chừng sẽ vĩnh cữu không đập trở lại; và khi nó lấy lại chút sinh khí, ông cảm giác máu chạy rần bên xương sườn và bây giờ là vùng bụng dưới, cứ như là cuộc chạy đua nước rút của giòng sữa mật trong thân thể. Gardiner nằm ngửa đầu xuống tấm thảm mềm và đầu hàng với cảm giác đê mê ? cảm giác sung sướng úa trào ra mà chưa bao giờ có được. Ông co giựt, rồi rên khẻ khi màng thịt mới nhạy cảm bị xay sát và sôi động ? tất cả đã nằm trong thân thể ông lúc bây giờ ? một cái giao động không quen chạy khắp toàn thân nhưng có thể biết là cảm giác của nhục dục, một cái êm ả phình to bó chặt, đang chuyển động như điên cuồng từ trong ra ngoài, làm cho đùi ông càng dang xa hơn trong vô thức và khuất phục dưới cái cảm giác đâm xoáy bởi một cái dương vật to lớn của người đàn ông trên mình.

    *
    * *

    Vâng, thưa đọc giả thân mến, Richard Gardiner, là một thủ thuật gia đổi giống kỳ tài, vừa có một sự tự chuyển giống kỳ lạ ? bởi một bàn tay của Người huyền bí hoặc một bàn tay thần thánh nào mà bạn có thể nghĩ tới. Cái tư tưởng này không quan trọng lắm; chỉ có kết quả sau cùng mới có nghĩa, và Gardiner, thưa đọc giả thân mến, bây giờ đã biến thành đàn bà ... hầu hết.

    Sự chuyển thay của Gardiner hoàn toàn xong ngay cả dưới sự chứng kiến ngạc nhiên khi nhìn thấy khẻ hở mềm mại giờ đã thế chỗ cho cái dương vật của đàn ông lúc trước (cái mà ông đã dính liền trong suốt 45 năm tồn tại): hình ảnh cái gò mu của ông và đôi vú thình lình phóng to ra thành dạng gò ? với cặp núm màu đen sậm nhỏ ? đã biến thành cái to hơn màu hồng nhạt, mà ông không còn ở trong địa vị của sự chọn lựa nào. Nhỏ, màu nâu sậm đã hóa thành hồng nhạt, dù thích là chăng. Vậy đó! Và tất cả da thịt ông, chỉ trừ gò mu dưới, bỗng trở thành nhẵn nhụi, bóng nhẩy trơn tru, như là dầu lụa, chỉ có láng hơn, và trắng trẻo vô cùng.
    Vừa khó hiểu lại sợ hãi, Gardiner lầm bầm:
    "Chuyện gì đây ? Tôi đã biến ..." (Que paso ? Siento que) và thình lình ông bị cắt ngang, bởi vì ông đã không còn nghe được giọng nói của chính ông, mà là của một người đàn bà, và nàng đang nói tiếng Mễ (Mexico), tiếng Tây Ban Nha là một ngôn ngữ mà Gardiner không thể hiểu, càng không thể nói, nhưng bây giờ ông đã, đang nói tiếng Tây Ban Nha bằng giọng bổng.

    "Chúa ơi, gì đây hả! Chuyện không thể nào! Tôi không muốn trở thành đàn bà! ("?Que esta pasando conmigo? No lo creo! No es posible! Soy macho! No quiero ser mujer!")

    Và thế là Gardiner đã chuyển thay hoàn toàn, ông không còn nghe tiếng la của chính ông, mà là tiếng phụ nữ đang thét, cao ngất như tiếng huýt còi của vị trọng tài đá banh.

    Gardiner tự ngồi lên nửa người, chồm tới bằng cùi chõ, chỉ kể cảm giác mái tóc dài đen bóng chải phủ xuống đôi vai trần nhỏ nhắn. Biến hết mọi thứ sau cùng, bây giờ ông thực sự là đàn bà chính thống, không một mảy may nghi ngờ nào còn đọng, ông bắt đầu nức nở ? giọng cao, nấc của đàn bà mà chỉ có Lavinia mới có thể mới làm được lúc nảy. Ông sớm trở thành tức giận, nói chung, chỉ là để la hét và nức nở cuộn tròn lại trong góc. Và khi đó, ông cảm giác được cả hai cổ tay bị nắm chặt lại trong đôi bàn tay lớn hơn của một người đàn ông, và cảm giác cái gì đó như hàng ngàn cây kim chích nhẹ vào gò má, là râu của người đó đang châm vào.

    Gardiner vụt ngừng khóc và mặc cho người đàn ông có chú ý, hỏi "Anh muốn điều gì ?" "?Quien es usted?", và ông lại nhìn bâng khuâng vào mặt người đàn ông xa lạ, là Lavina đã hoá thân thành. Người đàn ông bèn quỳ xuống thảm cạnh ông; mặc vào cái quần lót đắt tiền Guy de la Roche của Gardiner, mà thật kỳ lạ để nói, vừa vặn hoàn toàn.

    Lúc đó thì người đàn ông xa lạ dường như ở thế chủ động, trong lúc ông, Gardiner, đang ở thế thụ động, như van xin sự độ lượng của người đàn ông đó.
    "Bình tĩnh nào, Gardiner, bình tĩnh!" người đàn ông an ũi, vẫn nắm chặt lấy cổ tay của Gardiner. "Tức giận không giúp được chút nào. Và tôi biết anh có thể nói được tiếng Anh, cũng đừng nói tiếng Mễ nữa, được không ?" và người đàn ông đó sửa tướng, vói lây một phong thư trắng lớn với hai sợi dây buộc chéo ngang, cùng với cái cặp táp bằng da cá sấu, đang nằm trên thảm. Ngoài ra còn có nhiều văn kiện khác vứt tứ tung và một sốt tiền đô-la ? đã cũ, cuộn tròn trong một cái hộp nhỏ.

    Cái túi xách thể thao nằm trên thảm nữa, bây giờ đã mở ra và trống rỗng, những thứ được gọn gẽ bày ra: một cái áo coóc-xê loại nâng ngực, một sợi dây lưng phụ nữ và bộ quần lót đủ loại, một cái váy ngắn củn cở màu đỏ sáng chói, loại bó sát ( đến nổi có thể nhìn thấy rõ ràng nếu ngồi xuống), đôi vớ lưới đen và một đôi giày da cao gót lên tới gối. Một bộ áo lông xanh rẻ tiền nữa bỏ chung vào. Nếu một cô gái mà vận những thứ này thì chỉ có thể thích hợp chốn đĩ điếm ở trên đường De Kalb. Gardiner nhìn những thứ áo quần vặt vãnh này với vẻ tò mò mà không bao quát được tất cả chúng là cố tình để giành cho ông.

    "Nghe này, Gardiner," người đàn ông bắt đầu, "tên tôi là Benjamin Lundquist. Tôi đã từng là một phi công máy bay nhỏ của một tổ hợp, một loại chiến đấu cơ. Tôi đã từng quan hệ giới tính với mỗi cô gái ở mỗi thành phố, cho đến khi, một ngày đẹp trời cách đây ba năm, tôi phát hiện ra cái hình xâm con bướm ở trên mông, cũng như anh đã thấy nó sáng nay. Vâng, nó bay lòng vòng một ít, đổi màu và mọi thứ, vì thế tôi mới thích thú và kinh ngạc, nhưng tôi đã không làm gì được với nó cả. Rồi vài ngày sau, tôi chạm trán với một cô gái phong sương tuyệt đẹp ở một quán bar khách sạn và mang cô ta lên phòng. Thế thì tôi mới phát giác cô ta cũng có hình xâm này nữa. Và theo thói thường, tôi giao hợp với cô ta và ... tôi đã biến thành Lavinia Abernathy cùng lúc, trong lúc đó con điếm ngược lại đã biến thành một người bán bảo hiểm tên là Roger Adkins. Adkins, trước đó đã bị trừng phạt để trở thành con điếm. Sau 5 năm, con điếm mới tìm đến tôi để thế thân và từ đó đã biến mất và bỏ rơi tôi, biến thành một cô gái tên là Lavinia, phải đương đầu với mọi thứ khó khăn. Và tôi đã chịu đựng được cho đến bây giờ. Thực ra, tôi không thể phủ nhận rằng không ít một vài lần tôi hy vọng lời nguyền đó sẽ giữ lại, và anh sẽ thấy được điều gì mà tôi muốn nói chỉ một vài tháng sau thôi."
    "Lời nguyền, lời nguyền con bướm, là cái mà tôi vừa mới truyền qua cho anh, là một loại thể thức truyền thụ của tính chất ?mạnh được yếu thua?. Đừng tốn thời gian của anh vô ích để tìm biết lời nguyền xuất phát từ đâu: nó thực sự không phải là vấn đề anh cần phải làm bây giờ và sau này, và anh không thể nào làm gì hơn được, dù cho cách nào đi nữa. (Ngừng giây lát) Trong vài phút nữa, tôi sẽ nói cho anh biết anh là ai," Lundquist tiếp tục, gật đầu hướng về những văn kiện.
    "Sẵn đây, tôi hy vọng anh thích thú được hành lạc với Lavinia vưà rồi, bởi vì từ lúc này trở đi ? cho tới vài tháng tới hoặc năm tới, hoặc có thể mãi mãi ? là anh sẽ là người bị "chơi" lại, Gardiner, bởi vì anh đã là đàn bà rồi, anh sẽ phải bị đàn ông ?chơi?. Anh phải có những tâm lý chuẩn bị, càng sớm càng tốt nếu không anh sẽ gặp nhiều trở ngại hơn sau này. Vì thế nếu anh hứa làm được, tôi sẽ nói cho anh biết chính xác về anh và sẽ bàn thảo với anh về lời nguyền đó ra sao. Thật ra nó không xấu như anh nghĩ ? anh chưa chết, anh biết chứ: anh chỉ là đàn bà thôi ... có gì đâu mà tệ!"

    Gardiner rõ ràng vẫn còn hiểu tiếng Anh, vì đôi mắt ông nở lớn ra hiểu rõ với lời cảnh báo khi nghe Lundquist giải thích. Rồi ông liếc nhìn xuống bầu vú to, sậm và treo thấp ở bên dưới, đôi mắt ông mở to lên hết cở khi ông lập lại rằng bây giờ, từ đây, ông đã có mép âm đạo màu sậm, cắt đôi ông ra trở thành một vết thương sâu hoắm suốt cuộc đời, chẻ giữa kinh háng ông ra thành như một trái đào bị cắt nửa. Cặp chân ông, cũng màu trắng mịn, thon dài, đặc biệt như những cô gái "nữ chủ" vùng Aztec, và ông nâng chúng lên từ tốn, không biết một cách chính xác cái cảm giác mới ra làm sao và không quen kiểu cách của phụ nữ , chắc sẽ làm ông đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên nọ trong tương lai .

    Gardiner nhìn lên vào Lundquist một lần nữa, hít một hoặc hai lần, và chờ cho anh ta tiếp tục. "thấy không", ông nói, "Tôi đã tập trung lắng nghe rồi," và ông hít hơi lần nữa. "Làm ơn nói cho tôi đi, thưa ông. Tôi sẽ không làm gì với anh đâu."

    Đó là một lời yêu cầu vừa phải, đối với Gardiner bây giờ đã biến thành đàn bà, đâu còn sức phản kháng nữa.

    Lundquist đáp, và Gardiner, đôi tay ông thình lình được trả tự do, hất đầu và đẩy lại mái tóc dài ra khỏi mặt ông ra phía sau vai với những móng tay nhọn được mày dũa khéo léo. Ông thực sự hoảng sợ, với gò má cao của người Aztec, cặp mắt đen sáng hoắc và cái mũi nhỏ của người thổ dân với vòng xuyên qua cánh mũi, xuống vòng môi mỏng - một biểu tượng của người dân họ. Ông có cái cổ dài thon thả và hình dáng đẹp đẻ, kể cả màu da sáng của cánh tay mà bây giờ ông đã khoanh lại chờ đợi Lundquist tiếp tục. Gardiner mệt nhọc thở dài qua chiếc môi dưới và nâng cái mũi tẹt người thổ dân lên không trung.

    Lundquist lật xốc trong đống văn kiện nằm vứt vãi trên thảm và tìm thấy một tấm thẻ thông hành với cái hình một cô gái Mễ trên đó. Anh ta nhìn nó trong chốc lát, rồi nhìn lên và nhấn mạnh cho ?cô gái? ngồi trước mặt:
    "Từ đây trở đi, Gardiner, em sẽ là Elena Hernandez. Em sinh ra trong một ngôi làng nhỏ ở một thành phố Mễ Tây Cơ, tên là Zacatecas và em, để xem ... thẻ thông hành này cho biết rằng em sinh năm 1982, và em sẽ là 19 tuổi."

    Elena Hernzdez nhướng cặp chân mày đen vòng nguyệt lên, thả dài chiếc môi dưới xa hơn ra ngoài và tiếp tục lắng nghe một cách thụ động. Lundquist nhặt lên một văn kiện khác và đọc một lượt, rồi anh ta nhấn mạnh cho Elena một lần nữa.

    "Em đã ở thành phố này gần hai năm, em có thể đọc và viết tiếng Tây Ban Nha, và kể cả chút ít tiếng Anh, nhưng không sao, em là một cô gái thông minh có thể tự chăm sóc mình. Em đã từng sống ở Los Angeles, ở đó em đã từng làm việc như người giúp việc trong nhà cho hai gia đình giàu có nhưng em đã bị hiếp bởi hai người chủ nhà. Tất cả được nói rõ ràng ở đây, và em sẽ gặp một người con gái khác từ ngôi làng cũ của em, và cô đó giới thiệu cho em một công việc mới, mà em phải chuẩn bị để đi làm vào ngày mốt. Đó là ở Big Spring, Texas.

    "Dường như em đã được mướn là một nữ tiếp viên chạy bàn khỏa thân và là một vũ nữ bàn tròn ở khu Vườn 18 Bánh Lái thuộc tỉnh Big Spring, và với thêm vài "công việc phụ đã được chỉ định? ... chỉ định bởi ... để xem, để tôi nhìn thêm lần nữa ... bởi người chủ mới của em, ừm ... người chủ mới của em tên là Billy Joe Hargreaves, ?chủ tịch tập đoàn giải trí?, người mà, dường như, phá trinh tất cả các gái mới vô làm... Ồ, đúng rồi, nó còn nói là em sẽ được đặc cho một cái tên là ?Lola Laredo?. Em nói đi, có phải là tốt lắm không ?" và Lundquist cười hề hà đắc ý.

    Đôi mắt đen của Elena chớp nháy và hai cánh mũi nàng rúc rít. "Anh không thể nào đối xử thế này với tôi.: Soy cirujano; nunca sera puta! Ademas, le odio a usted!" Và nàng như là cố tình chối cãi.

    "Hãy nói tiếng Anh đi! Con chó cái!" Lundquist thét lớn, tán vào mặt của Elena một lần nữa, nhưng lần này mạnh hơn. "Mày sẽ phải là ? và làm ? chính xác như trong này đã nói, hoặc là mày sẽ không bao giờ thấy lại phòng giải phẩu này nữa cho đến khi mày còn sống ? chỉ trừ khi như là một bệnh nhân ? bởi vì nếu mày không dấn thân vào cuộc này thì mày sẽ mãi mãi là Elena Hernadez, với tám đứa con vừa ngay khi mày đến tuổi 30. Nghe rõ chưa ?", Lundquist gằn giọng.
    Một cái im lặng kéo dài, trong lúc mà nàng còn dè vặt với mọi cử động của Lundquist, thái độ nàng vẫn không đổi. Cuối cùng, cân đo hết vị trí, cô gái bèn thốt lên lần nữa:
    "Dạ thưa," nàng đáp, chậm rải kéo đôi tay lên sờ vào ngực để nâng lên, "Lo siento, em muốn nói là em xin lỗi. Bây giờ em đã hiểu rồi. Soy hembra, no so cirujano," và lúc này nàng không còn e lệ nữa bụm hai gò vú nẩy nở và theo một điệu nhịp rà mấy ngón tay vòng quanh đầu núm, cho tới khi cương cứng thành nhọn. Nàng mỉm cười, khoe hàm răng trắng đều như bắp. Nàng nhìn Lundquist thẳng vào trong mắt: "Bây giờ em lắng nghe. Em sẽ không nói nữa," nàng tiếp, "Anh nói đi, thưa ông Hãy chỉ bảo cho emHable, hable! Estoy escuchandole."

    "Tốt lắm," Lundquist đáp, "Tôi rất mừng vì em hiểu biết chuyện nhanh chóng." Và anh ta nói cho cô gái biết là chuyện thai nghén của nàng sẽ chấm dứt đi tất cả những lời nguyền rủa dây chuyền của con bướm, nhưng kết quả là Gardiner sẽ bị nhốt trong thân thể người đàn bà mãi mãi cho đến chết. Anh ta cũng nói cho Elena hay là khi hình xâm di chuyển nữa (lúc này nó đang nằm im, màu xanh đậm, cao bên vú trái của nàng) ? cũng có thể là tháng tới, 1 năm sau hoặc 5, 10 năm ? thì là lúc nó sẽ báo cho nàng biết phải sớm gặp và giao hợp với một nạn nhân thích đáng, người mà gần đó cũng đã có dấu xâm giống hệt trên thân thể. Nàng không cần phải lo lắng làm sao để tìm người đó: nàng sẽ được báo trước vào lúc những con chim bắt đầu di tản, hoặc khi cá hồi đẻ trứng trên giòng nước ngược. Và, một vài ngày trước đó thì cuộc gặp gỡ sẽ xảy ra, và nàng sẽ nhận được một kiện hàng của bưu điện, chứa một phong thư có dây buộc chéo trước mặt, nó sẽ chỉ bảo cho nàng tất cả chuyện phải làm (bằng tiếng Mễ và Anh) đối với nạn nhân tới của Lời Nguyền Con Bướm, cũng như quần áo thích hợp, những thứ vặt vãnh, và tất cả văn từ nhận diện quan trọng.

    Lundquist còn nói thêm cho Gardiner rằng kinh nguyệt đầu tiên của ông sẽ là 12 ngày tới, và Gardiner tròn xoe đôi mắt khi biết rằng kinh nguyệt sẽ tới với ông trong tương lai gần thôi, với chỉ chút ít ngạc nhiên, như khi ý nghĩ chảy máu nơi đó đã lái ông tới cảm giác ghê rợn. Và thêm là chuyện phải ngồi xuống mỗi khi đi tiểu. Hai thứ này là hai thứ mà đàn bà phải cam chịu và nhất là cho những đứa con gái bước vào tuổi dậy thì phải chấp nhận, ngay cả hơn thế khi biết rằng họ phải tồn tại cho sự thỏa mãn sinh lý của đàn ông luôn luôn thèm khát ở họ, rằng họ là con số không và là một món đồ chơi trụy lạc cho đàn ông thọc sâu dương cụ vào, đoán là quần lót sẽ bị trút bỏ, hai chân banh rộng và bị đ... bằng sự khao khát (không phải của họ) trong nhất thời.

    Nhưng Elena Hernandez chỉ khẻ gật đầu sau khi nghe những chi tiết rùng rợn thế kia.
    Lundquist không chắc là nàng đang nghĩ gì, nhưng vẫn tiếp tục:
    "Đây là chiếc vé tàu hỏa đi tới Big Spring và $200 này là số tiền nhỏ giúp cho cô thích ứng hoàn cảnh đầu." Lundquist đếm lại, tất cả một lượt, năm mười lần. "Nếu tôi là cô," anh ta tiếp tục, "Tôi sẽ dấu nó một nơi nào đó bí mật, bởi vì Billy Joe sẽ lấy nó để ?bảo chứng? thì cô sẽ không còn lại chút nào ."
    Elena mắt sáng lên ngay khi hiểu lời nói của Lundquist.
    "Và bây giờ," Lundquist kết luận, "Billy Joe Hargreaves sẽ phải mang trả lại cho tôi những gì thuộc về tôi và Elena thân mến, từ nay ... dưới quyền tối cao của lời nguyền tôi chính thức tuyên nhận anh sẽ là một người đàn bà thực sự."
    Một thoáng im lặng: không có sự phản ứng nào từ cô gái. Có lẽ một phút sau hoặc hơn, Elena Hernandez, hai tay vẫn để khoanh, nhướng một chân mày và hỏi, "?Entonces, Benjamín, quieres hacer ficky-fick conmigo? Có phải anh đã nói hết ?
    "Đúng vậy, chính xác là thế. Cô đã là con gái , Elena: Từ nay tôi có thể ?chơi" cô ! Hiểu không ??Comprendes?"

    Một cái im lặng nữa chìm đắm. Một trong đôi tay của cô gái rút về và nàng tự sờ vào bản thân ở nơi vừa ấm vừa ướt, rồi đút trọn ngón giữa vào sâu bên trong. Bộ óc thực tiễn của người Aztec, con cháu của họ, đã có, sau cùng, một cái gì di lại của người Tây Ban Nha, dâm đãng đang bấn loạn trong đầu cái ý tưởng lạ lùng, trong óc Gardiner trong lúc ngón tay nàng ấn sâu vào cái thực tế không thể cưỡng cầu nằm giữa hai chân nàng. Nàng kéo ra, mang bàn tay lên mũi và từ tốn đút ngón giữa lên lỗ mũi. Rồi nàng nhìn như soi thẳng vào mắt Lundquist và không chớp mắt, chậm rãi liếm nó bằng cái chót lưỡi nhỏ bé của nàng. Nàng mím môi nhẹ lại và nuốt ngọt, cùng lúc di chuyển hai chân thon dài lần nữa và mỉm cười. Đôi mắt nàng vẫn chưa chớp.
    "Anh cho tôi 100 đô-la ?"

    Lundquist hoàn toàn kinh ngạc ? và thích thú ? về lời nguyền xảy ra chính xác. Mọi thứ dường như tiến triễn tốt, kể từ ba năm qua từ lúc anh ta phải gánh chịu sự nghiệt ngã. Elena Hernandez là một tuyệt tác được sáng chế và nàng là thực sự. Nàng sẽ làm tốt ở Big Spring.

    Elena Hernandez mỉm cười và nói tiếp khi thấy Lundquist không hề phản ứng:
    "OK, em sẽ cho anh ?chơi?, ?Benjamin? với giá $75. Pero yo no se como hacerlo, em muốn nói, em không biết làm thế nào cho đúng. Hai lần đều bị hiếp ở Los Angeles, không phải là hành lạc thực sự, hai người đàn ông đó đã trói em lại bằng đôi vớ lưới, bơm thuốc ngủ vào cho em, em không tĩnh nên không biết. Anh bây giờ chỉ dạy cho em cách làm como hacerlo, OK?"

    Chuyện này tưởng như một giấc chiêm bao: một người tình nguyện dâng hiến! Nhưng có điều gì đó hoàn toàn không đúng, Lundquist thình lình nghĩ ra. Nếu Elena, với tất cả chủ đích và cố tình, là một cô gái từ làng Zacatecas bị trừng trị, thì trong trường hợp nào thì Gardiner đang bị trừng phạt ? Lundquist đơn giản là phải tìm cho ra lẽ.

    Anh ta chồm tới Elena, kéo tóc nàng trở lại qua mang tai, và thì thào vào đó:
    "Ê, Gardiner! Anh đang ở nơi nào trong đó hả ?"

    Cô gái rút lui về và mặt nàng phơi bày nét sợ hãi. Đôi mắt đen mất hẳn tia sáng và thình lình ứa ra một ấn lệ. Hai giọt nước mắt lưng tròng trên gò má từ khóe ngoài của mỗi con mắt. Nàng mở miệng nói nhẹ nhàng, gần như bằng hơi gió thoảng, một giọng của người con gái nghẹn ngào, nhưng vẫn còn chuẩn chất điệu tiếng Ăng-lê:
    "Anh nghĩ gì thế ? Tôi đang ở đây nè, được chứ. Tôi không thể tưởng là con điếm Mễ này thực sự cho anh ?chơi? cổ ... Tôi muốn nói, tôi ... tôi thà chết nếu để cho anh ?chơi?! Và nếu đằng nào anh cũng sẽ ?chơi? tôi, thì nhớ đừng làm cho tôi đau: tôi cảm thấy rằng thật sự mềm úng dưới kia. Và anh nhớ dùng áo mưa, Lundquist: điều cuối cùng tôi muốn là một đứa con ở trong bụng. Và nếu thằng Billy Joe dám động ngón tay nào lên mình nó ... em muốn nói, em, anh sẽ nát bét! Và ... và ..."
    Có một giọng nhỏ nhẹ phát ra và mất hẳn.

    Cô gái chớp mắt từ tốn, nâng chân mày lên, dúi đầu qua một bên, rồi bên kia, quay sang nơi khác lệ tuôn dài xuống lưng tay, mỉm cười dễ thương, và nói:
    "Bây giờ anh chỉ bảo cho em, ?Benjamin?, chỉ cho em làm sao ?hành lạc? como hacer "

    Lundquist tự hỏi vào lời nguyền rủa đã chéo mặt: nó đề cặp là một nạn nhân cho một loại hình thể này ? như là một kẻ tê liệt toàn thân, nhưng trí óc vẫn còn gắn liền. Nếu mà ai châm điếu thuốc vào cánh tay của nạn nhân, nó sẽ đốt hắn và hắn sẽ cảm giác đau, nhưng hắn sẽ không thể rút lui được và hắn sẽ không thể khóc ra được. Gardiner bị nhốt, cũng cùng một cách, trong một thân thể tuyệt vời của Elena Hernadez vậy.

    Lundquist biết rằng Gardiner sẽ rất đau khổ tức giận, có thể nhìn thấy điều đó phát ra trong ánh mắt của Elena: không kẻ đàn ông nào lại muốn nhìn mình bị "chơi" bởi một người đàn ông khác cả. Là vậy! Nhưng Lundquist biết rõ rằng cảm giác của Gardiner ra sao. Anh ta biết, nữa, rằng Gradiner sẽ sớm ngưỡng mộ ước ao đó mỗi khi Elena tự bóp lấy vú nàng, mỗi khi nàng chải mái tóc dài óng ánh, hoặc đặc biệt là mỗi khi nàng bị ngoái sâu vào thân thể bởi một kẻ đàn ông, mà Lundquist dĩ nhiên sẽ thường xuyên cũng bị như thế.

    Nó là một chuyện kinh dị, thực tế: Gardiner, một người đàn ông, sẽ luôn nằm đâu đó trong thân thể của Elena Hernandez, khó chịu sát vách với sự điên khùng của một hệ sinh dục với, dây thần kinh mới, thù hận cái cơ hội trong cùng lúc thèm khát bị đ... bởi tất cả đàn ông xa lạ ... và hoàn toàn bất lực để khởi sự một thứ mà Gardiner sẽ không có tự chủ bất cứ điều gì khi núp trong một thân thể phụ nữ xinh đẹp, dù ông có cảm giác mỗi cái dương vật nhỏ (hoặc lớn) đang soi mói (hoặc thọc sâu vào) trong người ông. Ông bây giờ chỉ là một tấm gương soi của một con đàn bà thụ động chờ một sự hành hạ thể xác của đám đàn ông đê tiện.
    May thay (hoặc không may) cho Gardiner, Elena Hernandez là một đứa dâm loàn, thế là ông phải tìm kiếm chính ông một cảm giác thỏa mãn (hoặc cuồng nộ) trong suốt thời gian còn lại ? bắt đầu từ lúc này, còn không linh hồn ông sẽ tiêu tán.

    (Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 4 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #4
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Lời Nguyền Con Bướm (Phần 4) (Tác giả: EdithBennett Bellamy & Kinh Bích Lịch)

    LỜI NGUYỀN CON BƯỚM

    Tác giả: EdithBennett Bellamy & Kinh Bích Lịch sáng tác thêm
    Dịch giả: Kinh Bích Lịch

    E-mail:
    KinhBichLich***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 4 (Hết)










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    So với Gardiner, Elena Hernandez sẵn lòng lao vào cuộc chơi hơn, trong khi Gardiner đáng thương lại bị kéo theo trên lưng cọp, dù thích hay chăng . Chỉ có vài lần là Lundquist cảnh giác rằng Gardiner chia sẻ cuộc làm tình của họ. Vào những lần đó, đôi mắt của Elena sáng quắc, mặt của nàng đanh lại như thép và đôi cùm tay của nàng nén chặt một cách vô thức.

    Lần đầu tiên đó Lundquist cảnh giác được sự có hiện diện của Gardiner nằm trong tấm thân của Elena, ngay khi anh ta thả Elena lên ghế sofa ? lưng ngả ngửa ? và cặp đùi trắng nỏn nà mở rộng, phơi bày đường rãnh nhỏ màu hồng chính giữa, tất cả sự sống động còn nổi bật hơn khi nền da nàng sáng loáng. Nàng tự nhìn xuống và Lundquist nhìn thấy khuôn mặt nàng sắt lại tỏ vẻ kinh sợ. Anh ta vừa biết rằng Gardiner chắc chắn đang nghĩ gì và cảm giác gì khi tự nhìn thấy ông như thế; và điều đó càng làm cho Lundquist vội vã đâm sâu vào người của Elena hơn. Và thêm lần nữa, sau khi anh ta đã hành lạc với nàng bằng tư thế đến từ phía sau mông và đã day nàng nằm ngửa trở lại để giáp mặt với anh ta lần nữa ? anh ta vẫn thấy khuôn mặt nàng vẫn còn sắt lại, dù hơi thư dãn hơn lần này. Gardiner chắc rằng đang ở trong tình huống thống khổ nên mới bày lộ ra thế!

    Rồi, lần thứ ba, khi Elena đổi tư thế nằm trên, cỡi trên dương vật anh ấy, mắt nhắm hờ, mặt đờ đẫn với nhiều lần đạt được khoái cảm, nàng thêm một lần nữa xuất thủy ? ra ào ạt, cơ bắp âm đạo của nàng co thắt liên tục bóp chặt lấy của Lundquist như muốn nghiền nát hết dương vật, hút sâu anh ta hơn vào trong người nàng ? một biểu hiện đanh lại quét ngang mặt của Elena tỏ hết sự tột cùng của khoái lạc.

    Sau khi Elena quỵ xuống và nằm bất động trong vòng tay săn chắc của Lundquist, hơi thở nàng giảm dần và trở nên điều đặn, và Lundquist biết nàng đang ngủ say mê, một biểu hiện của sự thỏa mãn chứa chan ? ngay đó trên tấm thảm ? một giấc ngủ mà anh đã nhiều lần nếm qua trong ba năm.

    Một lần nữa, anh ta nhẹ nhàng vuốt tóc nàng vén qua mang tai và thì thào qua đó:
    "Này, Gardiner! Anh vẫn còn trong đó chứ ? Cảm giác bị đ... nó ra sao hả ? Nói cho tôi biết đi ."

    Hơi thở không đồng đều tiếp tục thoát ra từ cửa miệng đã hơn 1 phút, cô gái hơi cử động, trở mình và chìm sâu vào giấc mộng mị. Rõ ràng là có một sự ngại ngùng nào đó trong hơi thở bình thường của nàng, và cùng một giọng nhỏ nhẹ của phái nữ, giọng đều đều, thoát ra lần nữa, bị nén nghẹn lại bởi chiếc gối chêm ghế sofa mà Elena kê đầu làm gối, một giọng văng vẳng như đến từ thế giới bên kia:
    "Tôi có thích thú chăng ? Nó thật tuyệt vời, mà thật khốn nạn! Tôi thật sự công nhận điều đó, nhưng tôi không thể tưởng nó sung sướng như thế nào ... khi nàng xuất tinh. Hãy cho nàng nghỉ ngơi chốc lát ? anh sẽ thật sự cho tôi làm việc, Lundquist ? rồi hãy đánh thức nàng dậy và tiếp tục đ... nàng nữa."
    Lundquist cười khì. Thế là cũng như lời nguyền lúc trước, sau cùng, chỉ là một sự đầu hàng vô điều kiện cho nhục dục. Anh ta không thể khước từ Gardiner, thế là anh ta hỏi, vẫn bằng một giọng thì thào:
    "Nói cho tôi biết tất cả, Gardiner, nói cho tôi anh cảm thấy thế nào: tôi muốn nghe chính miệng của anh nói cho tôi biết."
    Một thoáng im lặng trôi qua. Cuối cùng một giọng nghèn nghẹn cất lên bằng giọng điệu the thé.
    "OK, Lundquist," ông tiếp tục, "tôi sẽ cố gắng, nhưng nó thật không dễ dàng có thể nói ra lời được, anh biết đó.

    "Lẽ tự nhiên, toàn bộ ý kiến này khiến tôi kinh tởm vào lúc đầu," một giọng nhỏ nhẹ cất lên, "khi bị một người đàn ông dùng dương vật đâm vào mình, tôi muốn nói, nó thật làm tôi muốn mửa! Lần đầu tiên tôi bị anh đẩy đỉnh dương vật vào mép thịt của tôi, ngay trước khi anh đi sâu vào người tôi, tôi không còn ý tưởng nào để đoán trước ra điều gì xảy ra. Không biết nó sẽ đau ? Có thể của tôi quá nhỏ, hoặc quá cạn để chứa cái dương cụ to tát thế kia ? Và anh đã không cho tôi quá nhiều thời gian để suy nghĩ tiếp, dù vậy vẫn cho tôi một sự chọn lựa: khi dương cụ của anh đâm xuyên qua màng tiểu âm thần, làm ứa trào đi dâm thủy và xoáy sâu vào trong tôi, tôi cảm giác như mình nuốt phải một con nghêu đầy nước ? một khi nó bắt đầu đi xuống thì ngon không thể cản lại ? và chỉ khi được đ... thì một ngàn lần tái tê hơn. Và khi thỏi gân cứng như đá đó xuyên thẳng vào trong tôi, đó mới thực sự cảm giác được như là một sự bay bổng lên không trung. Một cái dương cụ phủ đầy đi lỗ hổng, trọn vẹn. Thế mới biết có một vật gì ở trong mình mình thì mới gây được sự phấn chấn thế!

    "Tôi đã không muốn lo lắng rằng nó sẽ đau lắm: nhưng nó làm tôi ngạc nhiên thích thú vì cơ bắp âm đạo có sức dãn khó ngờ! Thật là xấu hổ nhưng sung sướng để nói rằng cái của anh không to như tôi nghĩ, tôi có thể nuốt trọng hết của anh vào người một cách dễ dàng. Rồi, sau khi của anh đã nằm gọn gẽ trong tôi chờ đợi ... một cái ấn mạnh làm tôi cảm giác như mình đang rơi vào giữa lòng biển bao la. Tôi muốn nuốt của anh vào sâu hơn, tôi muốn ôm trọn con người anh và trong tôi! Tôi muốn anh bắt đầu nhịp nhàng trên mình tôi (tôi tưởng rằng anh sẽ không bao giờ làm), và anh đã làm, sự ma sát ... sự ma sát đã kéo rê tôi lên dần tới đỉnh vực thẳm: càng lâu tôi đứng chơi vơi trên đó, càng thêm tôi muốn bị xô ào xuống dưới đáy. Khi tôi xuất tinh, tôi tưởng rằng mình sẽ tức giận lắm, cảm thấy thù hận anh lắm: Tôi muốn la toáng lên, nhưng không thể được. Xin lỗi, tôi không thể nói rõ ràng hết cảm giác của tôi lúc đó ra được. Khi nào thì anh lại đ... tôi lần nữa nói cho tôi biết đi, lần này chắc tôi sẽ nói rõ ràng cảm giác của tôi cho anh nghe ? anh sắp sửa làm, đúng không ?

    "Nhưng anh sẽ yên tâm hơn lần này, Lundquist!" một giọng nhỏ nhẹ cất lên, "dù tôi có muốn yêu cầu anh, anh cũng đã không dùng áo mưa và còn 12 ngày nữa là tới ngày kinh nguyệt ? anh không có quyền tước đi cơ hội này cho tôi được cảm nhận chính xác giữa da và thịt ? anh đã không thể làm cho tôi mang thai được ... tôi dám cá rằng tôi đã được ngừa thai bây giờ rồi, và anh có thể xuất tinh hàng lít vào trong người tôi; nó vẫn còn nhọp nhẹp ở trong đó ... Tôi sẽ không sao ."
    Lundquist tức cười ra miệng. "Đi chết đi, Gardiner, điều đó dường như không bao giờ làm anh tức bực chăng, nhưng thời thế đã thay đổi. Bây giờ anh là đàn bà, anh phải chấp nhận hậu quả đó, anh chàng đáng thương ơi."

    Một thoáng im lặng trong lúc Gardiner đào sâu vào tâm khảm, rồi một giọng than van cất lên:
    "Nhìn đây, Lundquist, tôi thực sự phải là vũ nữ bán thân ở trạm xe tải của West Texas sao ? Và tôi thực sự phải ăn mặc hở hang, loè loẹt như một con điếm đứng đường sao ? Với tấm thân này, tôi sẽ phải bị cưỡng hiếp một tuần năm lần sao! Hãy cho tôi xin đi!

    Lundquist cười khì lần nữa bằng một giọng không chút thương xót. Anh ta còn vui sướng khi thấy Gardiner thực sự biến thành người đàn bà suốt ngày bị đàn ông hành hạ. Đụ đéo .

    "Sợ quá hả, anh bạn," anh ta dáp, "Tôi không muốn làm anh thất vọng, nhưng điều đó ngoài khả năng của tôi. Nếu anh có khiếu nại gì, anh có thể tới Trung Tâm Nhận Diện, nếu anh có thể tìm ra họ là ai và ở đâu thì cứ việc. Khi anh là đàn bà, Gardiner, nên nhớ là anh phải mặc màu sặc sở. Đàn bà - anh sẽ phát giác ra - thì nhạy cảm với màu sắc hơn đàn ông. Ngoài ra, anh phải tự hào trong bộ y phục đó! Chiếc coóc-xê nâng ngực kia sẽ giúp anh thu hút đàn ông. Nếu anh không thích áo quần này, anh luôn có thể dùng $200 để mua thứ khác anh thích. Và bây giờ tôi mệt rồi, Gardiner. Tôi sẽ đánh thức Elena dậy và ?chơi? nàng thêm một lần nữa ..."

    Một thoáng im lặng nữa. Rồi một giọng nhỏ nhẹ cất lên:
    "Tôi không ngại, Lundquist. Hãy chơi đi, nhưng hãy làm nhẹ nhàng hơn, đừng dùng quá mạnh anh sẽ làm đau âm đạo của tôi; nó rất nhạy cảm vì còn mới mẻ, tôi sẽ không thể chịu được khi anh làm thế. Dịu dàng thì luôn tốt hơn, OK?" Tiếp tục, "Anh chắc biết phải làm sao rồi chớ."
    Rồi giọng nhỏ nhẹ đó mất hẳn.
    Lundquist làm thật chính xác như Gardiner yêu cầu : anh ta đánh thức Elena dậy và đ... nàng thêm lần nữa ? chậm hơn và ngay cả sâu hơn ? và Gardiner thật sự đi từ tột cùng khoái cảm này tới kia. Rằng ông không thể nào thét to ra được, là Gardiner, trong thời điểm này đã biến cảm giác cực độ thành sung sướng xen lẫn với khó chịu, mà ông vừa đam mê cũng vừa kinh tởm.
    Và Lundquist thích thú được hành lạc với nàng Elena Hernandez kiều diễm, sự thỏa mãn của anh ta trọn vẹn bởi vì anh ta biết rằng anh ta đã dạy cho Gardiner một bài học mà ông không bao giờ quên.

    *
    * *

    Tối đó, Richard Gardiner, là Bác Sĩ và cũng là Elena Hernandez, vận bộ trang phục để sẵn trên thảm, (với bộ trang điểm phù hợp), khởi hành trên chuyến tàu hỏa Greyhound hướng về Big Spring.

    Kết Thúc:
    Thế các bạn có biết cuộc sống của Gardiner hiện giờ ra sao không ? Nếu bạn có về miền Tây Texas bất cứ lúc nào bạn có thể thấy ông ta biểu diễn mỗi tối ở Khu 18 Bánh Lái, tại "bãi đậu xe giải trí", nằm ở miền đông của tỉnh Big Spring. Ông vẫn còn cái nghề khiêu vũ với cái tên Lola Laredo, và giờ ông đã nhảy 100%. Tiếng Anh của ông đã khá hơn. Và chỉ 5 đô la ông ta sẽ nhảy trên bàn đưa cái hĩm nhỏ bé vào mặt bạn và chỉ $20 bạn có thể dắt ông ta ra bắt ?thổi kèn? hàng giờ . Và nếu bạn không muốn thế, chỉ $50 thì bạn có thể dắt ông ta vào một căn phòng nhỏ cạnh cầu thang thỏa mãn một "cối", và $100 thì bạn có thể đi với ông ta suốt đêm.


    Hết

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Tags for this Thread